Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 76 77 78 79 80 ... 97
Send Topic In ra
Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương (Read 120735 times)
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 754
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #1155 - 16. Feb 2018 , 06:42
 

Mùng Một Tết Ta, xin kính chúc quý vị trưởng thượng và quý anh chị một năm Mậu Tuất hoàn toàn như ý.

                
   
Khai Bút Đầu Năm
          Mậu Tuất


Tết nhất mon men đến tận nhà,
Lòng càng thêm tiếc nhớ quê cha.
Lời ca thuở ấy còn vương vấn,
Điệu nhạc năm nào vẫn thiết tha.
Đọc bản tin xa, hồn ủ rũ,
Lần trang sử cũ, lệ chan hòa.
Trên tà áo gấm về khoe sắc,
Hai chữ "vượt biên" ắt đã nhòa!
           Trần Văn Lương
         Cali, Mùng Một Tết
            Mậu Tuất 2018

Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 754
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #1156 - 01. Mar 2018 , 06:31
 

Kính gửi quý anh chị con cóc cuối tuần.
Dạo:
    Hương trầm, lệ nến lung linh,
Một đàn ruồi lạ đến rình thơm lây
.


Cóc cuối tuần:

 
芳 香

蠟 泣 木 棺 前,
焚 香 氣 滿 軒.
蒼 蠅 從 遠 到,
喧 閙 逐 芳 煙.

       陳 文 良



Âm Hán Việt:

    Phương Hương 
Lạp khấp mộc quan tiền,
Phần hương khí mãn hiên.
Thương dăng tùng viễn đáo,
Huyên náo trục phương yên.
        Trần Văn Lương


Dịch nghĩa:

       Hương Thơm
Nến khóc trước quan tài gỗ,
Hương thơm của nhang đốt (bay) đầy hiên.
(Bầy) nhặng xanh từ xa tới,
Ồn ào tranh (chút) khói thơm .



Phỏng dịch thơ:

        Hương Thơm
Trước quan tài lệ nến dần vơi,
Ngào ngạt hương trầm tỏa khắp nơi.
Ruồi nhặng đánh hơi về lúc nhúc,
Ồn ào mong dính chút thơm rơi.
      Trần Văn Lương
         Cali, 3/2018


Lời than của Phi Dã Thiền Sư :
       Trước quan tài người quá vãng, nhang khói tỏa hương thơm
ngào ngạt. Một bầy nhặng xanh chẳng quen biết từ đâu đến vo ve
tìm chút thơm lây.
      Hỡi ơi!



Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 754
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #1157 - 22. Mar 2018 , 07:25
 

Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.

Dạo:
    Chào đời chẳng một ai hay,
Ra đi cũng muốn xuôi tay âm thầm.

Cóc cuối tuần:

 
Đôi Dòng Nhắn Muộn


Khi hay tin tôi mất, bạn hiền ơi,
Đừng phí sức tìm đến nơi thăm viếng,
Vì khi bạn lỡ tình cờ nghe tiếng,
Xác thân tôi tan biến đã lâu rồi.

Tôi biết mình sống chết cũng thế thôi,
Chẳng ai có rỗi hơi mà thương tiếc.
Ngày tôi đến với đời, không ai biết,
Thì ra đi chẳng thiết để người hay,

Nên dặn dò con cháu bấy lâu nay,
Khi tôi phải xuôi tay nằm đâu đó,
Đừng bày vẽ báo tin, đăng cáo phó,
Khiến bạn bè phải tỏ vẻ buồn đau,

Đánh đàng xa vất vả viếng tang nhau,
Có đáng sá gì đâu thằng tôi đó.
Tôi đã sống một đời như cây cỏ,
Có chết đi, cũng chẳng bõ công buồn.

Hãy xem tôi như là một tiếng chuông,
Trong giây phút chợt buông rồi lịm tắt.
Đừng nhọc lòng thắc mắc,
Chuyện tôi vừa có mặt ở trần gian.

Mấy mươi năm hưởng tuổi thọ trời ban,
Sống nhếch nhác, hoàn toàn vô tích sự.
Học đòi đôi ba chữ,
Chẳng ích gì cho xứ sở quê hương.

Hơn nửa kiếp tha phương,
Lang thang phường giá áo.
Phất phơ mãi, chẳng làm nên cơm cháo,
Chỉ ngày ngày ngơ ngáo ngóng trời xa.

Chưa một lần báo hiếu được mẹ cha,
Anh em cũng tựa hoa trôi dòng nước.
Ân trọng nghĩa sâu, chửa đền đáp được,
Càng sống lâu, càng rước lắm nợ nần.

Tết đến đã bao lần,
Vẫn mãi đợi mùa Xuân trên đất mẹ.
Tim cằn cỗi chỉ còn dăm giọt lệ,
Vắt thành câu kể lể nỗi đoạn trường.

Tính khật khùng, chẳng có mấy người thương,
Kẻ ghét bỏ, đầy đường không đếm xuể.
Lòng thầm luôn biết thế,
Nên lìa đời chẳng dám để ai hay.

Tôi muốn lúc chia tay,
Cũng giản dị như ngày rời bụng mẹ,
Chỉ có mặt vài người thân lặng lẽ,
Buồn hay vui cũng thế, giữ trong nhà.

Cuộc sống đà đầy ắp chuyện xót xa,
Tôi không muốn trò tang ma lịu địu,
Thành gánh nặng cháu con mình phải chịu,
Khiến chúng càng thêm bận bịu lôi thôi.
                           x
                      x        x
Nếu tình cờ nghe tôi mất, bạn ơi,
Hãy phớt tỉnh, đừng phí lời thương tiếc,
Đừng vớ vẩn thốt lên câu vĩnh biệt,
Hoặc băn khoăn vì biết quá muộn màng.

Đừng hoài công sục sạo các nghĩa trang,
Đất nhân loại càng ngày càng khan hiếm.
Cũng đừng kiếm xương tàn tôi dưới biển,
Tôi dám nào làm ô nhiễm trùng khơi.

Nếu thương tôi, xin bạn hãy cười tươi,
Châm điếu thuốc, phà hơi theo làn gió,
Rồi nheo mắt, thở phào và nói nhỏ:
- Cuối cùng thằng khỉ đó cũng ra đi!
                     Trần Văn Lương
                        Cali, 3/2018

Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 754
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #1158 - 05. Apr 2018 , 09:11
 

Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.
Dạo:
      Dập dồn gió muối biển khơi,
Trên môi mặn chát lệ người xa quê.

Cóc cuối tuần:

    
Nghẹn Ngào Gió Muối


    Chiều ngắc ngoải, nắng chuồi trơn tuột,
    Tháng Tư về giá buốt hồn câm.
       Mây loang đáy nước tím bầm,
Trùng dương vẳng tiếng khóc thầm gọi nhau.

    Manh áo cũ đượm màu gió muối,
    Người tần ngần, tiếc nuối bâng quơ,
       Mắt nhìn quanh quẩn ngẩn ngơ,
Thương bầy sóng nhỏ lên bờ phơi thây.

    Buồn ngẫm lại từ ngày mất nước,
    Biết bao người cất bước ra khơi,
       Trời không cho được tới nơi,
Đành cam đáy biển ngậm cười xót xa.

    Thân may mắn vượt qua bão tố,
    Cuối cùng đà đến chỗ bình an.
       Dù xa cách vạn quan san,
Vẫn nghe đòi đoạn ruột gan sớm chiều.

    Kể từ lúc đánh liều tránh loạn,
    Giữ lời thề tỵ nạn sắt son,
       Bao lâu lũ giặc vẫn còn,
Thì đành đất khách mỏi mòn lất lây.

    Quê hương cũ giờ đây xa lạ,
    Người dần quên hết cả cội nguồn,
       Tập tành rặt thói con buôn,
Bày mưu tính kế lách luồn lừa nhau.

    Đất nước đã do Tàu làm chủ,
    Chỉ bạo quyền no đủ giàu sang,
       Mặc dân đói khổ trăm đàng,
Hằng mong chóng được nhẹ nhàng xuôi tay.

    Biển quê mẹ nay đầy xác cá,
    Thay xác người vốn rã từ lâu.
       Bốn mươi năm lẻ bể dâu,
Biết bao nhiêu nước dưới cầu đã qua.
                            x
                       x        x
    Hạnh phúc vẫn còn xa hun hút,
    Dù mong chờ từng phút từng giây.
       Run run bóc tấm lịch dày,
Mơ trong tuyệt vọng ngày xoay cơ trời.

    Chữ Quốc Hận ngàn đời mãi nhớ,
    Nợ máu này muôn thuở nào quên,
       Dân Nam kiếp nạn triền miên,
Vừa ngơi khói lửa, đã liền cùm gông.

    Bao ước vọng, mười không được một,
    Mượn tiếng cười gượng đốt cơn đau.
       Bạn bè đầu trắng phau phau,
Gặp nhau chỉ lúc tiễn nhau về trời.

    Định mệnh chẳng thương người dân Việt,
    Để giặc thù giết chết non sông.
       Tháng Tư đến, mắt cay nồng,
Chừng nghe tiếng gió biển Đông triệu hồn.

    Nhìn sóng nước, bồn chồn ngơ ngác,
    Chợt thấy mình chẳng khác u linh,
       Ngày ngày câm điếc lặng thinh,
Khập khà khập khiễng một mình lang thang.

    Chỉ còn lá Cờ Vàng ấp ủ,
    Năm canh ru giấc ngủ tật nguyền,
       Chập chờn nửa tỉnh nửa điên,
Con tim vất vưởng tận miền xa xôi.
                            x
                       x        x
    Nghe mặn chát bờ môi nứt nẻ,
    Phải chăng là lệ kẻ ly hương,
       Hay là gió muối trùng dương,
Về khơi lại nỗi nhớ thương một đời?
                    Trần Văn Lương
        Cali, đầu mùa Quốc Hận 2018

Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 754
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #1159 - 19. Apr 2018 , 07:47
 
Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.

Dạo:
        Mẹ cam thiên cổ đăng trình,
Để nhường cho cháu con mình phần ăn
.

Cóc cuối tuần:

    
Chén Thuốc Rầy


        (Như một nén hương để được cùng anh T
           tưởng nhớ tới người mẹ hiền của anh)


Con của mẹ, mẹ cầu con thứ lỗi,
Vì chiều nay khi mệt mỏi về nhà,
Con sẽ không còn thấy bóng mẹ già,
Tựa vách lá nhìn ra như mọi bữa.

Mẹ không muốn thấy lệ buồn con ứa,
Khi không còn mẹ nữa ở trần gian.
Chẳng riêng mình phải chịu cảnh lầm than,
Cả nước cũng điêu tàn trong tay giặc.

Lũ đầy tớ của bọn Tàu phương Bắc,
Đem đau buồn gieo rắc khắp non sông.
Cả nhà mình như lá chết mùa đông,
Bị gió quét đến đường cùng đen tối.

Ngày chúng bắt con lên đường tù tội,
Thì vợ con cũng khăn gói biệt tăm,
Bỏ đàn con, đứa lớn mới lên năm,
Đứa nhỏ nhất còn ẵm nằm bú sữa.

Mẹ từ đó lo chạy ăn từng bữa,
Đồ trong nhà, bán lần lữa cầm hơi,
Cùng loay hoay bươn chải chốn chợ trời,
Bòn mót gạo để nuôi bầy cháu nội.

Rừng núi lạnh, mẹ dăm lần lặn lội,
Đi thăm con, nhắn vội được đôi lời,
Lòng đớn đau, lo khấn Phật xin Trời,
Cho con khỏi vùi thây nơi hoang dã.

Sau gần chục năm ngục tù đày đọa,
Con cuối cùng được chúng trả tự do.
Tấm thân tàn đầy bệnh hoạn ốm o,
Về đến cửa, phải liền lo kiếm sống.

Con và mẹ đều miệt mài lao động,
Mặc trẻ thơ tự chèo chống sớm chiều,
Tuy đến trường, chẳng được học bao nhiêu,
Vì "lý lịch", chịu lắm điều thua thiệt.

Sức khỏe mẹ theo thời gian cạn kiệt,
Đành quẩn quanh vớ vẩn việc trong nhà,
Lòng bồi hồi lẫn buồn bã xót xa,
Nhìn con phải một mình qua lối khổ.

Ngày cặm cụi gò xích lô dưới phố,
Chẳng quản thân, quên khốn khó nhọc nhằn,
Hốc hẻm nào cũng lặn lội trôi lăn,
Vẫn không kiếm đủ ăn, dù gắng gỏi.

Mẹ vẫn biết con nhiều khi rất đói,
Nhưng bên ngoài hùng hổ nói mình no,
Nhường phần ăn ít ỏi của con cho
Mẹ già với bầy con thơ còm cõi.

Mẹ không nhận thì con dằn con giỗi,
Nhưng làm sao mẹ nuốt nổi, con ơi.
Lòng con như lòng mẹ cũng rối bời,
Giờ chỉ biết oán mệnh trời sai quấy.

Sao con không nhận thấy,
Mẹ già rồi chẳng mấy cần ăn,
Nên muốn để dành phần
Cho đám cháu đang cần sức lớn.

Lòng mẹ thầm đau đớn,
Nhìn cháu mình chợt sung sướng bi bô,
Khi được bà lén sớt chút khoai khô,
Chút cơm độn vào chiếc tô sứt mẻ.

Biết bao bận mẹ giả vờ không khỏe,
Nhường miếng ăn cho lũ trẻ đói lòng,
Nhưng nói chửa kịp xong,
Con trừng mắt làm chúng không dám nhận.

Mẹ vốn biết lòng con luôn ân hận
Không làm xong bổn phận với gia đình,
Để mẹ già con dại phải điêu linh,
Nên con vẫn tự trách mình vô dụng.

Mẹ nghĩ nếu mẹ còn dai dẳng sống,
Nhà dư người, sẽ túng thiếu triền miên,
Và bao lâu còn có lũ bạo quyền,
Thì đói rách, oan khiên còn đó mãi.

Mẹ dẫu mất, nhưng hồn nguyền ở lại,
Để ngày đêm khấn vái với Phật Trời,
Cho cháu con được sớm thoát ra khơi,
Được sống sót đến quê người xa lạ.
                         x
                    x        x
Sau hai buổi đổ mồ hôi vất vả,
Người đàn ông tất tả lết về nhà,
Bàng hoàng khi thấy lũ trẻ quanh bà,
Quẹt mũi dãi, gào khóc la thảm thiết.

Người run rẩy, đôi chân dường rũ liệt,
Sụp xuống ghì xác chết mẹ trong tay.
Mắt khô cằn, chẳng còn lệ để cay,
Trân trối ngó chén thuốc rầy đã cạn.
                      x
                 x        x
Chập chùng mây kiếp nạn,
Bóng ai còn lảng vảng giữa trời đêm.
                Trần Văn Lương
        Cali, mùa Quốc Hận 2018


Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 754
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #1160 - 10. May 2018 , 09:33
 

Kính gửi quý anh chị con cóc cuối tuần.
Dạo:
       Chung quanh lửa đã ngập đầu,
Trong nhà người vẫn tranh nhau ghế ngồi.


Cóc cuối tuần:

   
火 災

屋 上 咆 炎 火,
逃 生 門 已 鎖.
廚 房 這 木 墩,
不 少 人 爭 坐.
     陳 文 良


Âm Hán Việt:

          Hỏa Tai 
Ốc thượng, bào viêm hỏa,
Đào sinh môn dĩ tỏa.
Trù phòng giá mộc đôn,
Bất thiểu nhân tranh tọa.
      Trần Văn Lương


Dịch nghĩa:

           Nạn Cháy
Trên (mái) nhà, lửa nóng gầm thét,
Cửa để thoát ra đã bị khóa.
Cái ghế (làm bằng khúc) gỗ đó của nhà bếp,
Không ít người giành nhau ngồi.


Phỏng dịch thơ:

              Cháy Nhà
Nhà bốc cháy, lửa hồng nung rát mặt,
Cửa vào ra khóa chặt đã lâu rồi.
Giữa phòng ăn, chỗ ghế trống cạnh nồi,
Khối kẻ đến tranh nhau ngồi ầm ỹ.
               Trần Văn Lương
                  Cali, 5/2018


Lời than của Phi Dã Thiền Sư:
     Nhà đà bốc cháy, cửa ra vào bị khóa, thế mà vẫn giành nhau một cái ghế ngồi!
     Than ôi!

    
Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 754
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #1161 - 31. May 2018 , 06:42
 
Kính gửi quý anh chị con cóc cuối tuần.
Dạo:
  Tìm trâu lặn lội phương trời,
Nào hay tất cả tại nơi tâm mình
.

Cóc cuối tuần:

         
尋 牛

其 牛 異 處 久 逍 遙,
牧 子 苦 尋 幾 暮 朝.
路 上 同 人 談 赤 竹,
江 中 舉 目 看 流 橋.
庭 前 從 諗 無 閒 話,
院 裏 慧 能 沒 絕 招.
垂手 回 鄉 深 谷 坐,
天 花 萬 朵 滿 雲 霄.
                陳 文 良



Âm Hán Việt:

           Tầm Ngưu
Kỳ ngưu dị xứ cửu tiêu diêu,
Mục tử khổ tầm kỷ mộ triêu.
Lộ thượng đồng nhân đàm xích trúc,
Giang trung cử mục khán lưu kiều.
Đình tiền, Tùng Thẩm vô nhàn thoại,
Viện lý, Huệ Năng một tuyệt chiêu.
Thùy thủ, hồi hương, thâm cốc tọa,
Thiên hoa vạn đóa mãn vân tiêu.
            Trần Văn Lương


Dịch nghĩa:

              Tìm Trâu (1)
Con trâu của mình đã ngao du xứ lạ từ lâu,
Người chăn khổ sở đi tìm bao sớm tối.
Trên đường hội họp với người để bàn luận về trúc màu đỏ, (2)
Trong sông ngẩng mắt nhìn chiếc cầu (đang) trôi. (3)
Trước sân, (Triệu Châu) Tùng Thẩm chẳng có lời nói vớ vẩn, (4) 
Trong tự viện, (Lục Tổ) Huệ Năng không có tuyệt chiêu nào cả. (5)
Thõng tay, về quê, vào hang sâu ngồi,
Hoa trời muôn đóa (rải) đầy thinh không. (6)


Chú thích:

(1) Daisetz Teitaro Suzuki, Thiền Luận, quyển Thượng, bản dịch của Trúc Thiên, Luận tám: MƯỜI BỨC TRANH CHĂN TRÂU
...
tranh Thiền Tông nào cũng mở đầu bằng bức họa tầm ngưu vẽ một chú mục đồng đi tìm trâu (trâu không có trong hình) và khép lại bằng bức họa nhập triền thùy thủ (buông tay vào chợ) vẽ một nhà sư trộn lẫn cùng thế tục.

Tầm ngưu: tìm trâu
Kiến tích: thấy dấu, 
Kiến ngưu: thấy trâu
Đắc ngưu: được trâu
Mục ngưu: chăn trâu
Kỵ ngưu quy gia: cởi trâu về nhà
Vong ngưu tồn nhơn: quên trâu còn người
Nhơn ngưu câu vong: người trâu đều quên (vẽ vòng tròn)
Phản bổn hoàn nguyên: trở về nguồn cội
Nhập triền thùy thủ: thõng tay vào chợ
...
Trong hệ thống các pháp môn, Thiền là đốn giáo, chủ trương thấy được tánh là tức khắc thành Phật, tại đây và ngay ở phút giây này.
Tuy nhiên, pháp môn nào cũng có tu và có chứng. Chứng là một biến cố đột ngột, ngoài thời gian. Đó là một sự thật quá ư thật, như tiểu sử nhiều thiền tổ đã chứng rõ. Tuy nhiên, cũng cần những tiểu sử ấy còn cho ta thấy trước khi được đốn ngộ, hầu hết các tổ, và trước hết là Phật Tổ, đều trải qua nhiều đoạn đường dọ dẫm rất gay go. Như vậy là sự tu tập vẫn phải đặt trong chiều thời gian mà đi đến lần hồi vậy, hay nói một cách khác: tu thì tiệm mà chứng thì đốn.
THẬP MỤC NGƯU ĐỒ của Thiền tông cũng ghi lại bước tiến từng bực ấy trong thời gian và không gian.

(2) Daisetz Teitaro Suzuki, Thiền Luận, quyển Thượng, bản dịch của Trúc Thiên, Luận 6: THIỀN PHÁP THỰC TẬP
...
Người ta kể rằng có người đặt cho ông Okubo Shibun, một họa sĩ xuất thần vẽ trúc: làm một tấm bình phong rừng trúc. Họa sĩ nhận lời, và đem hết ngón tuyệt kỹ tạo thành một bức tranh trong đó trúc toàn một màu đỏ hoe. Khách hàng nhận được tranh trầm trồ mãi tài khéo phi thường của họa sĩ, tìm đến nhà họa sĩ để cảm ơn, nhưng thắc mắc ướm hỏi: "Xin lỗi tiên sinh, sao trúc đỏ như vậy?" Họa sĩ hỏi :
- Ấy ông muốn nó màu gì?
- Cố nhiên là màu đen.
Họa sĩ hỏi bâng quơ: "Có ai thấy lá trúc đen bao giờ không nhỉ ?".

(3)  Bài kệ nổi tiếng của Phó Đại Sĩ :

   
空  手  把  鋤  頭
    步  行  騎  水  牛
    人  從  橋  上  過
    橋  流  水  不  流


    Không thủ bả sừ đầu
    Bộ hành kỵ thủy ngưu
    Nhân tòng kiều thượng quá
    Kiều lưu thủy bất lưu.

    Trúc Thiên dịch:

    Tay không nắm cán mai
    Đi bộ: lưng trâu ngồi
    Theo cầu qua bến nước
    Cầu trôi nước chẳng trôi.

(4)  Daisetz Teitaro Suzuki, Thiền Luận, quyển Thượng, bản dịch của Trúc Thiên, Luận 6: THIỀN PHÁP THỰC TẬP
...
Một chuyện mâu thuẫn khác sau đây của Thiền sư Thiết Chủy Giác, cứng rắn hơn, tỏ rõ, dứt khoát, thường được truyền tụng trong giới tu Thiền. Giác là đệ tử của Triệu Châu (4*). Giác đến viếng hòa thượng Pháp Nhãn (885-958), một cao tăng đương thời. Pháp Nhãn hỏi: "Lúc rày Thượng Tọa ở đâu nay đến đây?". Giác đáp :
- Triệu Châu.
- Tôi nghe Triệu Châu có câu nói "cây bách trước sân" có phải vậy không?
- Không.
Pháp Nhãn gạn hỏi: "Mọi người đến đây đều thuật rằng có chú điệu hỏi Triệu Châu "Tổ Đạt Ma qua Tàu có ý nghĩa gì", Châu đáp: "Cây bách trước sân"[11] sao Thượng Tọa lại nói không có?". Giác rống to: "Tiên sư tôi thật không có nói câu ấy mà. Xin hòa thượng chớ phỉ báng Tiên sư tôi". Pháp Nhãn rất tán thành thái độ ấy ở người học trò của lão túc Triệu Châu, khen: "Đúng là con dòng sư tử".
       Tiểu chú:
       (4*)  Triệu Châu Tùng Thẩm là pháp từ của Nam Tuyền Phổ Nguyện. Sư có nhiều công án nổi tiếng được ghi lại trong 2 bộ sách Thiền:
         1.- Vô Môn Quan
                 - Tắc 1: Triệu Châu cẩu tử (tức là công án chữ Vô),
                 - Tắc 7: Triệu Châu tẩy bát,
                 - Tắc 11: Châu khám am chủ,
                 - Tắc 31: Triệu Châu khám bà,
                 - Tắc 37: Đình tiền bách thụ (tức là công án "Cây bách trước sân" nói trên).
         2.- Bích Nham Lục
                 - Tắc 2: Triệu Châu chí đạo,
                 - Tắc 9: Triệu Châu tứ môn,
                 - Tắc 30: Triệu Châu la bặc,
                 - Tắc 41: Triệu Châu vấn tử,
                 - Tắc 45: Triệu Châu bố sam,
                 - Tắc 52: Triệu Châu thạch kiều,
                 - Tắc 57: Triệu Châu điền khố,
                 - Tắc 58: Triệu Châu phân sơ,
                 - Tắc 59: Triệu Châu vô nan,
                 - Tắc 64: Triệu Châu thảo hài,
                 - Tắc 85: Triệu Châu hài tử,
                 - Tắc 96: Triệu Châu chuyển ngữ.

(5)  Lục Tổ Huệ Năng, Pháp Bảo Đàn Kinh, bản dịch của Thiền Sư Duy Lực, phẩm thứ 7: Cơ Duyên.
...
Có vị Tăng đem bài kệ của Ngọa Luân thiền sư lập lại với Sư (Lục Tổ Huệ Năng),
Kệ rằng:

Ngọa Luân hữu kỹ lưỡng,
Năng đoạn bá tư tưởng.
Đối cảnh tâm bất khởi,
Bồ đề nhựt nhựt trưởng
.   
(
臥 輪 有 伎 倆
  能 斷 百 思 想
  對 境 心 不 起
  菩 提 日 日 長
)

Dịch nghĩa:
Ngọa Luân có bản lãnh,
Dứt được trăm tư tưởng.
Đối cảnh tâm chẳng khởi,
Bồ đề luôn luôn trưởng.

Sư nghe xong nói:
Kệ này chưa rõ tâm địa, nếu theo đó mà hành thì lại thêm trói buộc. Do đó khai thị một bài kệ:

Huệ Năng một kỹ lưỡng,
Bất đoạn bá tư tưởng.
Đối cảnh tâm số khởi,
Bồ đề tác ma trưởng
.   
   (
惠 能 沒 伎 倆
    不 斷 百 思 想
    對 境 心 數 起
    菩 提 作 麼 長
)

Dịch nghĩa:
Huệ Năng không bản lãnh,
Chẳng dứt trăm tư tưởng.
Đối cảnh tâm cứ khởi,
Bồ đề làm sao trưởng!

(6) Bích Nham Lục, tắc 6: Vân Môn Hảo Nhật.
Trích lời Bình của Viên Ngộ:
...
Như Tu Bồ Đề muốn tránh huyên náo tìm yên tĩnh bèn vào trong hang núi ngồi yên.
Vua Trời Đế Thích rải hoa tán thán Tu Bồ Đề rằng:
- Tôi kính trọng tôn giả khéo giảng Bát Nhã.
Tu Bồ Đề nói:
- Về Bát Nhã tôi chưa từng nói một chữ!
Đế Thích nói:
- Tôn giả không nói, tôi cũng không nghe. Không nói không nghe đó mới thật là giảng Bát Nhã.


Phỏng dịch thơ:

              Tìm Trâu
Trâu nhà đã khuất bóng ngàn khơi,
Mục tử sục tìm kiếm khắp nơi.
Cất bước theo đời nhìn trúc thắm,
Buông mình cưỡi sóng ngắm cầu trôi.
Triệu Châu nào có lời khai ngộ,
Lục Tổ cũng không pháp độ người.
Kiến tánh, hang sâu ngồi tĩnh tọa,
Trên không lả tả vạn hoa trời.
            Trần Văn Lương
               Cali, 5/2018




Lời bàn của Phi Dã Thiền Sư:
       Tất tả bôn ba khắp chốn kiếm tìm, làm nhọc lòng bao nhiêu thiện tri thức.
       Nào hay "Tâm đó là Phật" (*) và "Đạo lớn không khó" (**)
.

(*) Vô Môn Quan, tắc 30: Tức Tâm Tức Phật.
Cử:
    Mã Tổ nhân Đại Mai hỏi:
    - Phật là gì?
    Tổ bảo:
    -  Tâm đó là Phật (tức tâm tức Phật).

Lời Bình của Vô Môn Huệ Khai:
    Nếu ngay đó hiểu ngay được thì mặc áo Phật, ăn cơm Phật, nói lời Phật nói, làm việc Phật làm, tức là Phật vậy. Tuy nhiên  như thế, Đại Mai đã làm nhiều người nhận sai hướng. Nào có biết rằng nói đến chữ Phật này thì phải súc miệng đến ba ngày.  Nếu là bậc hảo hán thì nghe nói "tức tâm tức Phật" thì phải bịt tai chạy trốn.

(**) Tam Tổ Tăng Xán, Tín Tâm Minh:
Trích (4 câu đầu):
    Chí đạo vô nan,
    Duy hiềm giản trạch
    Đản mạc tắng ái
    Đỗng nhiên minh bạch
    (   
至 道 無 難,
         唯 嫌 揀 擇.
         但 莫 憎 愛,
         洞 然 明 白
.  )
   ...
  Nghĩa:
    Đạo lớn chẳng có gì khó,
    Miễn đừng có so đo chọn lựa.
    Chỉ cần lòng không có thương ghét
    Thì sẽ rõ ràng thông suốt ngay.

Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 754
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #1162 - 21. Jun 2018 , 01:01
 

Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.

Dạo:
   Lạnh lùng ngưỡng cửa thiên thu,
Mỏi mòn mắt mẹ, mịt mù bóng con.



Cóc cuối tuần:

   
Mỏi Mòn Đôi Mắt Mẹ


         (Nhân chuyến đi thăm một người quen
                  trong nhà dưỡng lão)


Con có biết mẹ ngày đêm buồn khổ,
Từ khi con giận bố bỏ nhà đi.
Mẹ nhờ người liên lạc đã nhiều khi,
Nhưng con vẫn gan lỳ không nhượng bộ.

Con và bố từ lâu luôn cãi cọ,
Cả hai bên đều khó tính như nhau.
Mẹ loay hoay đứng giữa cũng điên đầu,
Chỉ còn biết khẩn cầu Trời ghé mắt.

Vì mỏi mệt, bố thường hay bẳn gắt,
Nói nặng lời làm mất mặt con trai.
Tuy nhiên khi cơn nóng giận nguôi ngoai,
Bố cũng biết nhận mình sai sau đó.

Nhưng lời đà theo gió,
Ngàn vó ngựa khó theo.
Nắng đã khuất sau đèo,
Đèn đêm leo lét lóe.

Cơn bệnh nặng giết dần thân xác mẹ,
Phút cuối cùng cũng sẽ tới liền ngay.
Đời sống nay chỉ còn tính từng ngày,
Nhà dưỡng lão chờ xuôi tay nhắm mắt.

Chỉ tội bố phải triền miên tất bật,
Sáng vô đây, nắng tắt mới về nhà,
Sức lực dần theo năm tháng tiêu ma,
Trí óc cũng theo tuổi già giảm sút.

Nhìn bố tay chân chậm lụt,
Một mình cun cút lo toan,
Mẹ âm thầm nghe rát buốt ruột gan,
Thương bố mãi chịu muôn vàn khốn khó.
                            x
                       x        x
Sao con chẳng nhớ những ngày còn nhỏ,
Bố mẹ đà lắm gian khổ vì con,
Lo cho con được no ấm vuông tròn,
Dù bố mẹ có buồn đau cũng mặc.

Con không nhớ đến những ngày túng ngặt,
Khi nước mình bị giặc Bắc tràn sang.
Bố đi tù, mẹ phố chợ lang thang
Cố liều lĩnh bán hàng chui kiếm sống.

Được qua Mỹ, lại nhọc nhằn lao động,
Nuôi hai con bé bỏng chóng nên người.
Đến tuổi già tưởng sẽ được thảnh thơi,
Ngờ đâu phải gặp cơ trời khe khắt.

Mẹ mong mỏi trước khi mình nhắm mắt,
Được một lần thấy lại mặt đứa con,
Cho bõ công những ngày tháng héo hon
Mang thân xác hao mòn chờ đợi mãi.

Chỉ sợ lúc con hồi tâm nghĩ lại,
Thì mẹ đà như trái chín rụng rơi.
Tội nghiệp con sẽ ân hận cả đời,
Chẳng còn mẹ để nghe lời hối lỗi.

Con yêu dấu, chốn đường xa lặn lội,
Nếu chẳng may lỡ lạc lối đoạn trường,
Hãy nhớ rằng dù cách trở muôn phương,
Lòng mẹ vẫn hoài thương con quặn thắt.
                            x
                       x        x
Nhà dưỡng lão nhuộm nắng chiều hiu hắt,
Trên xe lăn, ánh mắt đã nhạt thần
Còn gượng nhoài ra cửa ngóng người thân,
Đứa con vẫn chưa một lần ghé lại.
                    Trần Văn Lương
                   Arlington, 6/2018 

Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 754
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #1163 - 05. Jul 2018 , 05:46
 
Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.

Dạo:
          Dù cho nắng cháy da trời,
Vẫn không ngăn được bước người tìm nhau
.


Cóc cuối tuần:

         
Rồi Mai Đây Xa Trại


     (Để ghi nhớ trại Họp Bạn Hướng Đạo
    Thẳng Tiến XI tại Haymarket, Virginia) 


Tuần họp bạn, mưa rào thương lánh mặt,
Virginia, nắng gắt tróc da trời.
Rừng cây xanh vui ấp ủ bóng người,
Đường đá sỏi, tiếng cười chen tiếng bước.

Ngàn đoàn sinh xuôi ngược,
Tụ về đây, kẻ trước người sau.
Kẻ đến tự trời Âu,
Người lặn lội từ Úc châu thăm thẳm.

Quên nỗi nhọc vượt đường xa vạn dặm,
Mặt tươi cười cùng nắm chặt tay nhau,
Thầm hứa rằng cho đến mãi ngàn sau,
Lòng vẫn giữ nguyên màu son Hướng Đạo.

Những huy hiệu, màu khăn cùng sắc áo,
Cùng lời ca, tiếng đàn sáo xôn xao,
Làm lòng người thêm rạo rực nôn nao,
Niềm hạnh phúc tuôn trào qua ánh mắt.

Dù quen cũ hay mới vừa gặp mặt,
Dù ở đây hay tất bật từ xa,
Vẫn xem nhau như ruột thịt trong nhà,
Cùng dòng máu, màu da và tiếng nói.

Trại khai mạc, các đoàn sinh sôi nổi,
Phô kỹ năng, tùy lứa tuổi tranh đua,
Ấu, Thiếu, Thanh... được mặc sức vui đùa,
Trò giáo dục, ăn thua nào sá kể.

Từ sáng sớm đã cùng nhau lanh lẹ,
Theo đội hình lễ mễ đến trạm chơi.
Và dù cho nắng hạ cháy nung người,
Trại sinh vẫn luôn tươi cười ca hát.

Khi ngày tắt, ánh trăng đêm nhàn nhạt, 
Lửa bập bùng quyện tiếng hát cao bay.
Rồi lửa tàn, người lặng lẽ chia tay,
Tìm giấc ngủ sau một ngày vui bạn.
                        x
                   x       x            
Tuần hạnh phúc vụt qua theo nắng hạn,
Người nghẹn ngào cùng thảng thốt nhìn nhau,
Rồi hẹn hò: - Đến kỳ Thẳng Tiến sau,
Dù cách trở, vẫn cố mau về nhé!

Bốn năm nghĩa lý gì cho tuổi trẻ,
Nhưng tuổi già, ắt có kẻ khó qua,
Sợ mai này lòng mình sẽ xót xa,
Khi nhắc đến người ra đi vĩnh  viễn.

Dù chỉ được có ít hôm trò chuyện,
Phút chia tay sao quyến luyến vô vàn.
Rồi mai này, khi cách biệt quan san,
Lòng biết sẽ nghe ngút ngàn thương nhớ.
                  Trần Văn Lương
                  Virginia, 7/2018


Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 754
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #1164 - 02. Aug 2018 , 06:10
 

Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.

Dạo:
     Ngậm ngùi lá rụng bờ vai,
Phải chăng lá muốn cùng ai tạ từ.


Cóc cuối tuần:

   
Lá Chết Bờ Vai


Quýnh quáng ráng chiều bay
Trên hàng cây nhạt bóng.
Gió khua cành dợn sóng,
Lá chết rụng bờ vai.

Nhìn xác lá tàn phai,
Người chau mày thở hắt.
Mai này khi nhắm mắt,
Mình ắt cũng thế thôi. 
               x
           x      x
- Hỡi chiếc lá kia ơi,
Lìa đời trong đơn độc,
Có xót xa trằn trọc,
Hay khóc lóc buồn đau?

Mình vốn chẳng quen nhau,
Mà sao giây phút cuối,
Ai đưa đường dẫn lối,
Lặng lẽ tới chia phôi?

Sao chọn cánh vai tôi,
Để làm nơi vĩnh biệt,
Phải chăng mình đã kết
Oan nghiệt tự ngàn xưa?

Có phải tại dây dưa
Nợ nần chưa chịu trả,
Nên giờ đây vất vả,
Tất tả đến đòi nhau?

Có phải tại trầu cau
Kiếp nào chưa kịp hái,
Nên kiếp này đành phải
Tìm hẹn lại kiếp sau?

Có phải tại mưa Ngâu
Làm gãy cầu Ô Thước,
Nên xưa mình nhụt bước,
Chẳng dám vượt Ngân Hà?

Hay tất cả chỉ là
Tình cờ mà gặp gỡ,
Không hẹn hò dang dở,
Chẳng duyên nợ trước sau?
               x
           x      x
Đêm rắc vội men sầu
Trên mái đầu lạnh ngắt.
Nỗi buồn loang đáy mắt,
Lại đánh mất một ngày. 

Nhặt lá chết lên tay,
Ánh sao bay vụt loé.
Người rùng mình nói khẽ:
- Thêm một kẻ lên đường!
          Trần Văn Lương
             Cali, 8/2018

Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 754
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #1165 - 06. Sep 2018 , 07:40
 
Kính gửi quý anh chị con cóc cuối tuần.
Dạo:
       Can chi cãi cọ tháng ngày,
Một đao lóe sáng đoạn ngay cát đằng.

Cóc cuối tuần:


         
利 刀

病 月 戴 愁 倚 破 雲,
學 僧 閙 論 假 和 眞.
殿 前 風 起 心 猶 動,
爐 裏 燼 寒 事 未 竣.
雙 老 捲 簾 知 得 失,
二 人 呈 話 辯 疏 親.
東 西 兩 院 爭 貓 子,
一 閃 刀 光 黑 白 分.

              陳 文 良


Âm Hán Việt:

             
Lợi Đao

Bệnh nguyệt đái sầu ỷ phá vân,
Học tăng náo luận giả hòa chân.
Điện tiền phong khởi, tâm do động,
Lô lý tẫn hàn, sự vị thuân.
Song lão quyển liêm, tri đắc thất,
Nhị nhân trình thoại, biện sơ thân.
Đông Tây lưỡng viện tranh miêu tử,
Nhất thiểm đao quang, hắc bạch phân.
                 Trần Văn Lương


Dịch nghĩa:

              Đao Bén
Con trăng bệnh đội sầu (đến) nương nhờ (cụm) mây rách,
Các nhà sư đang tham học ồn ào đàm luận chuyện giả với thật.
Trước đền thờ gió nổi, cái tâm còn động,  (1)
Trong bếp, tro tàn nguội lạnh, việc chưa xong. (2)
Hai vị tôn túc ra cuốn rèm, biết ai được ai mất, (3)
Hai người trình kiến giải, tranh luận ai gần ai xa. (4)
Hai viện phía đông và phía tây tranh nhau con mèo,
Ánh đao vụt lóe, trắng đen phân biệt rõ ràng.  (5)


Chú thích:

(1) Vô Môn Quan, tắc 29: Phi Phong Phi Phan

Cử:
    Nhân gió lay lá phướn, có hai ông sư cãi nhau.
    Một ông bảo:
     - Phướn động.
    Một ông nói:
     - Gió động.
    Cãi tới cãi lui không ra lẽ. Lục Tổ (Huệ Năng) bèn bảo:
     - Không phải gió động, không phải phướn động mà là tâm của các vị động.
    Hai ông tăng bỗng nhiên run sợ.

(2) Những Đóa Hoa Thiền, Dương Đình Hỷ dịch, công án số 1062: Mượn chuyện để dạy Đạo,

      Có một lần Quy Sơn đang đứng hầu sư phụ là Bách Trượng. Bách Trượng bảo Quy Sơn bới trong lò xem có lửa không? Quy Sơn bới rồi thưa rằng không có. Bách Trượng thân đến lò bới sâu tìm được một điểm lửa nhỏ, bèn thổi cho cháy bùng lên rồi nói với Quy Sơn rằng:
      - Đây chẳng phải là lửa sao?
     Quy Sơn nghe câu nói đó hốt nhiên đại ngộ.

(3) Vô Môn Quan, tắc 26: Nhị Tăng Quyển Liêm

Cử:
   Các học tăng trước giờ ăn đến tham hỏi Thiền Sư Pháp Nhãn (*) ở chùa Thanh Lương. Sư giơ tay chỉ bức rèm. Bèn có hai ông tăng ra cuốn rèm lên.
   Pháp Nhãn nói:
   - Một được một mất.

  (*) Pháp Nhãn Văn Ích là pháp từ của La Hán Quế Sâm. Sư khai sáng Pháp Nhãn tông, một trong 5 tông phái chính của Thiền tông Trung hoa: Lâm Tế, Quy Ngưỡng, Vân Môn, Tào Động và Pháp Nhãn.

Lời Bình của Vô Môn Huệ Khai:
    Hãy nói ai được ai mất. Nếu hướng về chỗ này mà thấy rõ được thì biết ngay được chỗ thất bại của Quốc Sư Thanh Lương. Tuy nhiên như thế, rất kỵ bàn cãi chuyện được mất.

(4) Những Đóa Hoa Thiền, Dương Đình Hỷ dịch, công án số 599: Hai đệ tử của Đại Mai
 
        Giáp Sơn (xin đừng lầm với Giáp Sơn Thiện Hội, pháp từ của Hoa Đình Thuyền Tử) và Định Sơn đều là đệ tử của Đại Mai. Một hôm tranh luận vấn đề có Phật hay không. Sư đệ Giáp Sơn chủ trương có Phật. Chỉ cần trong tâm chúng ta lúc nào cũng có Phật thì không sợ 6 đường luân hồi, không sợ những khổ sở của thế gian, thậm chí địa ngục cũng không sợ nữa. Dù gặp khổ nạn, nghịch cảnh lúc nào tâm cũng niệm Phật, Bồ tát thì sẽ khắc phục được. Nhưng sư huynh Định Sơn lại không đồng ý. Ông nói: "Chỉ cần tất cả đều không, cả Phật cũng không thì không có 6 đường luân hồi. Đó mới thật sự là giải thoát." Hai sư huynh, đệ tranh luận, không ai chịu ai. Sau đó, hai người đến nhờ sư phụ là Đại Mai phân xử. 
    Sau khi nghe xong, Đại Mai nói:
    - Hai người đều đúng, nhưng một gần, một xa.
    Giáp Sơn hỏi:
    - Sư phụ! Vậy ai gần, ai xa?
    Đại Mai đáp:
    - A! Hôm nay ta mệt rồi, muốn hỏi gì ngày mai hẵng hỏi.
   Ngày hôm sau, mới sáng sớm sư đệ Giáp Sơn đã đến gõ cửa phòng sư phụ. Đại Mai hỏi:
    - Hãy còn sớm mà ai đã gõ cửa?
    - Là con, Giáp Sơn.
    - Đến làm gì?
    - Hôm qua chúng con chả hỏi sư phụ là gì, sư phụ nói một gần, một xa. Con có hỏi nhưng sư phụ bảo hôm nay lại.
    - Kẻ gần không đến, kẻ đến không gần.

(5) Vô Môn Quan, tắc 14: Nam Tuyền Trảm Miêu

Cử:
     Nhân tăng chúng trong hai chái nhà phía đông và phía tây tranh nhau con mèo, Hòa thượng Nam Tuyền giơ con mèo lên bảo:
     - Đại chúng nếu nói được thì tha, không nói được thì sẽ chém.
    Tăng chúng không ai nói được câu gì. Nam Tuyền bèn chém con mèo.
    Chiều tối, Triệu Châu từ ngoài về, Nam Tuyền kể lại chuyện. Triệu Châu bèn cổi giày đội lên đầu và đi ra.
     Nam Tuyền nói:
    - Nếu lúc đó có ngươi thì đã cứu đưọc con mèo rồi.


Phỏng dịch thơ:

               Đao Sắc
Trăng lẩy bẩy tìm chỗ dựa thân,
Thiền đường, tăng nghị luận vang rân.
Trước sân nhìn phướn, tâm còn động,
Trong bếp vạch tro, trí chửa thuần.
Vội vã cuốn rèm, suy được mất,
Long đong trình ý, biện xa gần.
Mèo con, hai chái tranh giành mãi,
Một ánh đao bay, phải trái phân.
             Trần Văn Lương
                Cali, 9/2018




Lời bàn của Phi Dã Thiền Sư:

     Hỡi ơi! Chúng sinh chỉ mê mải lo tranh luận chuyện giả thật, gần xa, được mất... Nào có hay rằng chỉ cần vung đao cắt đứt một sợi tơ là cả cuộn đều bị cắt (**).
    Thử nói xem, nhát đao này của Nam Tuyền so với nhát kiếm của A-Lịch-Sơn Đại Đế (***) là khác hay không khác?
    Than ôi, đến chỗ này rồi thì lão tăng hoàn toàn mù tịt!


Tiểu chú:

(**) Bích Nham Lục, tắc 19: Câu Chi Nhất Chỉ
Thùy
        Một hạt bụi dấy lên cả trời đất bị thâu, một đóa hoa nở cả thế giới hiện. Nếu khi hạt bụi chưa dấy lên và hoa chưa nở thì phải nhìn như thế nào? Vì thế nên có câu nói: "Như cắt một cuộn tơ, một sợi bị cắt là cả cuộn bị cắt. Như nhuộm một cuộn tơ, một sợi nhuộm thì cả cuộn bị nhuộm." Hiện giờ phải chặt sạch hết tất cả những gì dây dưa (cát đằng)...

(***) A-Lịch-Sơn Đại Đế (Alexander the Great) và Nút dây Gordium (the Gordian knot)
   Truyện kể rằng năm 333 trước TL, A-Lịch-Sơn Đại Đế đem quân vào Gordium, thủ đô của xứ Phrygia (ngày nay thuộc Thổ Nhĩ Kỳ). Nhà vua thấy một chiếc xe bò được cột chặt bằng một cái nút dây phức tạp đến nỗi không ai biết đã được thắt như thế nào. Chiếc xe bò đó tương truyền là của Gordius, thân phụ của vua Midas nổi tiếng. Và có một lời sấm nói rằng ai mà gỡ được cái nút dây này thì sẽ làm bá chủ Á châu. A-Lịch-Sơn rất muốn gỡ, nhưng ông hì hục mất một thời gian mà vẫn không thành công. Cuối cùng ông lùi lại và thầm nghĩ rằng cách nào cũng là cách, miễn mở được thì thôi. Ông bèn rút kiếm, chỉ một nhát chặt đứt đôi cái nút.
Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 754
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #1166 - 01. Nov 2018 , 07:12
 

Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.

Dạo:
       Phi châu một thoáng trời xa,
Long đong lữ khách không nhà tìm quên.


Cóc cuối tuần:

    (Để ghi nhớ chuyến đi thăm một số quốc gia ở miền nam
   Phi châu: South Africa, Zimbabwe, Botswana và Namibia.
        Cám ơn chị Lệ-Chi và Lệ-Hà đã bỏ nhiều công sức
           và thời giờ để tổ chức chuyến đi đặc biệt này)


      
Phi Châu Một Thoáng


Có một gã da vàng thôi vướng bận
Theo bạn bè lần đến tận Phi châu,
Mặc thời gian vùn vụt vút qua đầu,
Rón rén tạm quên nỗi sầu mất nước.

Ngày tất tả, lon ton cùng cất bước,
Ôm máy hình, mắt trợn ngược trợn xuôi,
Háo hức xem phong cảnh lạ xứ người,
Hí hửng nếm thử cuộc đời lãng tử.

Vài ba bữa lại phải dời chỗ ở,
Lúc thị thành, lúc giữa chốn hoang vu,
Lúc trầm mình trong bóng tối âm u,
Lúc chói nắng gần mù đôi mắt héo.

Chân lân la khắp nẻo,
Trời cao khéo vẽ vời,
Đẩy đưa đoàn lữ khách đến tận nơi
Thủy tổ của loài người xưa đã sống.

Thoáng bồi hồi xúc động,
Biết mọi người cùng dòng giống với nhau,
Dù Á, Âu, Úc, Mỹ hoặc Phi châu,
Cũng đều đáp chung chuyến tàu "nhân loại".

Đường xa không quản ngại,
Miệt mài mê mải rong chơi,
Chân sẵn đà sục sạo khắp nơi,
Ngậm ngùi ngắm bao cảnh đời khác biệt.

Kìa biệt thự của những tay tài phiệt,
Nọ vũng lầy kẻ nghèo kiết dung thân.
Nhớ tới quê xa, lữ khách bần thần,
So cảnh cũ, thấy có phần gần gũi.

Trời nắng gắt, dọc con đường tắm bụi,
Nhìn trẻ tan trường lủi thủi bên nhau,
Lòng nguyện thầm sao cho chúng ngày sau,
Sẽ thoát được đáy vực sâu nghèo đói.

Rời phố thị, theo lối mòn len lỏi,
Xe vầy đoàn, te tái nối đuôi nhau,
Mắt láo liên, ngó trước lại nhìn sau,
Tưởng chừng có tiếng rừng sâu thúc giục.

Bầy sư tử hiền lành như gia súc,
Trong nắng chiều lục tục dắt nhau đi.
Từng thớt voi tẩm bùn đất đen sì
Đủng đỉnh bước, chẳng có gì e sợ.

Người nhìn thú, mặt tươi cười tở mở,
Thú nhìn người hờ hững tựa không quen.
Gặp nhau đây, có phải bởi vì "duyên",
Hay là chỉ trò hên xui may rủi.

Trăm năm nữa, núi vẫn còn là núi,
Xác thân này thành cát bụi đã lâu.
Nhưng thôi xin đừng nói chuyện ngày sau,
Khi hiện tại vẫn còn đau xót dạ.

Cây cố quận biết bao lần đổi lá,
Sao mình hoài trên đất lạ lang thang,
Không quê hương, không mồ mả xóm làng,
Ôm một gánh hành trang chờ hết kiếp.
                      x
                 x       x
Hỡi người bạn Phi Châu vừa quen biết,
Vì miếng ăn phải mỏi mệt ngược xuôi,
Hãy vui lên vì bạn chỉ nghèo thôi,
Còn may mắn hơn dân tôi gấp bội.

Chính quyền bạn, nếu có điều lầm lỗi,
Chắc cũng không hề đến nỗi bất nhân,
Cũng không hề vì muốn được vinh thân,
Mà tàn nhẫn xua dân vào kiếp nạn.

Lững thững dạo qua phố phường của bạn,
Thoáng băn khoăn nhìn những bảng chữ Tàu,
Thầm lo cho xứ sở bạn ngày sau
Sẽ bất hạnh thành chư hầu bọn Hán. 

Tôi mong mỏi giới cầm quyền xứ bạn
Đừng đê hèn như Cộng sản Việt nam,
Đã ngu đần, lại tàn ác, tham lam,
Đem bán hết giang san mình cho Chệt.

Chính phủ bạn, nếu lơ là chẳng biết,
Để mưu mô quỷ quyệt của giặc Tàu
Được thi hành, thì chỉ ít lâu sau
Phi châu sẽ buồn đau như đất Việt. 
 
Nỗi sầu thêm da diết,
Đã đến giờ phải từ biệt ra đi.
Trước giây phút phân ly,
Xin Thượng đế độ trì cho các bạn.
              Trần Văn Lương
                Cali, 10/2018

Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 754
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #1167 - 15. Nov 2018 , 08:01
 


Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.

Dạo:
         Nhìn về chốn cũ mà đau,
Lương tâm, nhân tính từ lâu không còn
.

Cóc cuối tuần:

    
Quê Mình Giờ Thế Đó


Trăng nhỏ giọt trên mái đầu bạc phếch,
Người già ngồi, ngốc nghếch ngước nhìn mây.
Quanh gót chân vương vãi đống báo ngày
Đầy tin tức đắng cay từ quê mẹ.

Lòng muốn khóc, nhưng mắt không còn lệ,
Thoáng nhìn quanh rồi lặng lẽ cúi đầu,
Cắn chặt môi, đè nén chuỗi thương đau
Đang cuồn cuộn tranh nhau gầy giông gió.
                    x
               x        x
Trời đất hỡi, quê mình giờ thế đó,
Chỉ mới vừa nhuộm đỏ mấy mươi năm,
Mà đã thành một địa ngục tối tăm,
Thành hang ổ bọn phi cầm phi thú.

Đất nước Việt, nhưng giặc Tàu làm chủ,
Đám cầm quyền chỉ là lũ gia nô,
Vâng lệnh ngoại bang, hành động điên rồ,
Theo vết của tên tội đồ dân tộc.

Vét tiền bạc chuyển dần ra ngoại quốc,
Đẩy cháu con đi "du học" xứ người,
Học hành gì, toàn chỉ có ăn chơi,
Sắm xe cộ, tậu cơ ngơi khắp chốn.

Để chuẩn bị sẵn sàng nơi ẩn trốn,
Sau khi Tàu xâm chiếm trọn quê cha,
Chẳng điều gì dẫu hèn mạt xấu xa,
Mà chúng chịu buông tha hay từ bỏ.

Nhưng lớn nhất là tội làm sụp đổ
Cả một nền đạo đức tổ tiên ta
Đã hy sinh dốc xương máu mình ra
Để gầy dựng cho nước nhà thuở trước.

Nhìn tư cách của người dân một nước,
Thì ít nhiều cũng biết được rồi đây,
Xứ sở này sẽ nhẹ bước cao bay,
Hay sớm muộn cũng có ngày xóa sổ.

Ngắm quê cũ, lòng càng thêm xấu hổ,
Đạo đức dân mình xuống hố thật nhanh,
Từ đám già cho đến lũ trẻ ranh,
Đâu cũng thấy toàn gian manh độc ác.

Vì tổ quốc biểu tình thì lác đác,
Nhưng hùa đi đại nhạc hội thì đông,
Mặc cho Tàu dần chiếm đoạt non sông,
Miễn mình được nghe văn công hò hét.

Rồi lớn bé xuống chật đường gào thét, 
Nhảy cẫng lên mừng kết quả trận banh,
Nhưng trong khi đất nước mẹ tan tành,
Vẫn lãnh đạm làm thinh không nhúc nhích.

Kéo nhau đi du lịch,
Giở lắm trò lố bịch, lưu manh,
Vào xứ người mà ăn cắp như ranh,
Trơ trẽn lộ toàn hành vi bỉ ổi.

Về giáo dục, nói ra càng tức tối,
Học sinh thì gian dối đến thành tinh,
Đám thầy bà càng đáng rủa đáng khinh,
Còn xảo trá hơn học sinh vạn bội.

Điểm qua các thành phần trong xã hội,
Bắt đầu từ cán bộ tới dân đen,
Từ "giáo sư", "tiến sĩ" tới phu phen,
Đâu cũng chỉ xem đồng tiền trên hết.

Khi đạo đức bị hoàn toàn hủy diệt,
Và lương tâm cũng biền biệt ra đi,
Thì chẳng cần phải có phép tiên tri,
Cũng biết rõ được cái gì sẽ đến.
                       x
                  x        x
Chạnh nhớ lại lời thề khi vượt biển,
Tiếng sụt sùi đêm tách bến ra khơi,
Mới đây thôi đã mấy chục năm rồi,
Lòng già bỗng thấy bồi hồi vô hạn.

Nhìn một số người mang danh "tỵ nạn",
Lại càng thêm buồn nản lẫn xót xa,
Kẻ "thăm quê", kẻ du lịch "dối già",
Kẻ "từ thiện", kẻ về "ra mắt sách".

Nhặt đống báo, vất vô thùng cái toạch,
Miệng lầm bầm tự than trách khôn nguôi,
Lối quê nhà đà vĩnh viễn xa xôi,
Chút hy vọng nhỏ nhoi đành lịm tắt.

Trạm xe buýt, ánh đèn mờ hiu hắt,
Khác chi đời kẻ ngắc ngoải tha phương,
Đã đến chặng cuối đường,
Còn phải khóc nhìn quê hương sắp mất.
                 Trần Văn Lương
                   Cali, 11/2018

Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 754
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #1168 - 22. Nov 2018 , 01:51
 

Kính chúc quý vị trưởng thượng và quý anh chị một ngày Lễ Tạ Ơn an vui như ý.
Kính gửi đến quý vị trưởng thượng và quý anh chị đôi dòng cảm thán nhân Lễ Tạ Ơn 2018.


      
Xót Chú Gà Tây


Vàng rượm trên khay khối thịt quay,
Thương thay số phận chú Gà Tây.
Ngày xanh mới chớm, chưa tròn tuổi,
Lễ lớn gần sang, đã nát thây.
Có phải đời nay đau đớn trả,
Vì chưng kiếp ấy lỡ lầm vay?
Chỉ vài hôm trước còn vui sống,
Đâu biết giờ đây bỗng thế này!
             Trần Văn Lương
              Cali, 11/2018

Back to top
 
 
IP Logged
 
tranvanluong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 754
Re: Hang Cóc Thơ - Trần Văn Lương
Reply #1169 - 13. Dec 2018 , 07:02
 
Kính chúc quý anh chị một mùa Giáng Sinh an lạc tràn đầy hạnh phúc.
Xin gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.

Dạo:
       Giáng Sinh sao chỉ một lần,
Để người vĩnh viễn lối trần mất nhau
.

Cóc cuối tuần:

    
Giáng Sinh Ấy Chỉ Một Lần


     (Mọi sự trùng hợp với thực tế ngoài đời chỉ là
        ngẫu nhiên, ngoài ý muốn của người viết)


     Người xưa hỡi, Giáng Sinh lại tới,
     Anh một mình quỳ gối nơi đây,
         Thắp lên ngọn nến cầm tay,
Lắng nghe kỷ niệm bên tai thì thào.

     Phải ánh lửa năm nao tìm đến,
     Để cùng ôn lại chuyện ngày xưa,
         Chuyện về hai đứa trẻ thơ,
Đêm đông năm ấy tình cờ thấy nhau.

     Anh ngoại đạo, lần đầu phá lệ,
     Theo người quen đi lễ nhà thờ,
         Nhìn quanh nhìn quất vu vơ,
Nào hay em chợt bất ngờ ngó qua.

     Em cúi mặt, nét hoa bẽn lẽn,
     Anh bần thần len lén nhìn sang,
         Rộn ràng tiếng thánh ca vang,
Thênh thang lối mộng, nhẹ nhàng cánh mơ.

     Cuối cùng cũng đến giờ tan lễ,
     Em theo chân bố mẹ ra về,
         Anh bàng hoàng tỉnh cơn mê,
Vời theo bóng nhỏ, lòng tê tái sầu.

     Mình cách biệt từ sau đêm ấy,
     Không một lần được thấy lại nhau,
         Trách Trời vẽ chuyện đâu đâu,
Mới mười hai đã biết đau vì tình!

     Rồi khôn lớn, một mình lặn lội,
     Anh lần mò dọ hỏi khắp nơi,
         Áo sờn, guốc vẹt, hồn tơi,
Cánh bèo xưa vẫn mãi trôi phương nào.

     Ngàn câu hỏi xôn xao vần vũ
     Hằng quấy rầy giấc ngủ bao năm,
         Từng mùa đông đến lạnh căm,
Thẫn thờ ánh mắt đăm đăm chân trời.

     Em có phải muốn rời xóm đạo,
     Để làm thân con sáo bay xa,
         Tìm nơi phố thị phồn hoa,
Sẵn sàng thách đố phong ba cuộc đời?

     Hay chỉ phải vâng lời bố mẹ,
     Cùng người thân lặng lẽ lên đường,
         Giã từ đời sống ruộng nương,
Dấn thân vào lối dặm trường xa xôi?

     Em hẳn đã gặp người trong mộng,
     Cùng đắp xây cuộc sống lứa đôi,
         Có khi nao chợt bồi hồi
Nhớ về ai đó xưa nơi nhà thờ?

     Chỉ một phút tình cờ chạm mắt,
     Mà dây oan siết chặt một đời.
         Em giờ đã bỏ cuộc chơi,
Hay như anh vẫn còn bơi giữa dòng?

     Tháng Tư đó, đau lòng mất nước,
     Em có tìm cách vượt biển khơi,
         Để đi tỵ nạn xứ người,
An vui dựng lại cuộc đời phương xa?

     Hay kẹt lại quê nhà khốn khổ,
     Chồng lao tù, con nhỏ đói ăn,
         Ngày ngày kiếm sống khó khăn,
Cùng quê hương chịu nhọc nhằn đắng cay?

     Ngày tháng trổ cánh bay vùn vụt,
     Tuổi xanh đà mất hút từ lâu,
         Anh mòn mỏi đợi mưa Ngâu,
Chỉ nghe thánh thót giọt sầu từng đêm.

     Giờ anh đã bên thềm bóng xế,
     Biết em còn tại thế hay không,
         Có hay anh vẫn chờ trông,
Xác thân còm cõi, tấc lòng héo hon.
                             x
                       x          x
     Con lạy Chúa, cho con được biết
     Người năm xưa cách biệt nay đâu,
         Có còn trong cõi bể dâu,
Hay là thiên cổ từ lâu đăng trình.

     Cơn gió lạnh thình lình buốt mặt,
     Ngọn nến buồn phụt tắt trên tay,
         Phải chăng Chúa muốn cho hay
Người con gái ấy giờ đây không còn?
                             x
                       x          x
          Mộng ước mãi chưa tròn,
          Câu kinh giòn vỡ nát,
          Có chút gì mất mát,
          Trong lời hát đêm đông.
                   Trần Văn Lương
                     Cali, 12/2018

Back to top
 
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 76 77 78 79 80 ... 97
Send Topic In ra