Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Những điều trông thấy  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 2 3 4 ... 19
Send Topic In ra
Những điều trông thấy (Read 38317 times)
dacung
Gold Member
*****
Offline


Thất bại lớn nhất
là sợ thất bại!

Posts: 1378
Re: Những điều trông thấy
Reply #15 - 22. Nov 2006 , 05:27
 
Hoa hồng nước Mỹ

 
Nguyễn Bính Châu
Luật sư, TP. HCM

... 
Tác giả kể chuyện đi Mỹ, với một số bài học rút ra

Từ Việt Nam xa xôi cách nhau hơn nửa vòng trái đất, tôi đặt chân lên nước Mỹ và được bước chân vào đại học Mỹ như là một giấc mơ.
Tôi xúc động đi bên cạnh ông George Alexander, vị giáo sư cao niên khả kính, Viện trưởng Viện Nghiên cứu Pháp luật Quốc tế Santa Clara University, người đã tận tình giúp đỡ cho tôi được vào học trường này. Và hôm nay, theo lời mời của ông, tôi đến văn phòng giáo sư thật đúng hẹn để theo ông đến phòng tiệc tổ chức buổi Party Thanksgiving (Lễ Tạ ơn) của nhà trường.

Santa Clara, ngôi trường tôi đang học là một đại học tư rất lâu đời và nổi tiếng thuộc dòng Thiên Chúa giáo được sáng lập từ 200 năm nay và đào tạo rất nhiều vị thẩm phán thanh liêm sáng suốt, những nhà luật học thật nổi tiếng, nên có nhiều sinh viên từ các tiểu bang khác cũng theo về học tại đây.

Tại buổi Thanksgiving này, tôi có dịp quen biết thêm với những người bạn Mỹ, cũng có những luật sư, viên chức chính phủ, đại diện các công ty và hảng luật quốc tế châu A8: Nhật Bản, Đại Hàn, Ấn Độ.. đang theo học về Luật Quốc tế tại đây. Có một phát hiện thật bất ngờ xúc động ngoài dự kiến của tôi, đó là các bạn rất quan tâm sâu sắc đền Việt Nam, biết rõ Việt Nam đã vượt qua một giai đoạn cực kỳ gian truân, khó khăn trì trệ sau Chiến tranh 1975. Hiện nay, bánh xe lịch sử đã ngưng không còn quay ngược, và đang bắt đầu tiến lên phía trước trên con đường hội nhập và phát triển!

Là các nhà Luật học, tất cả các bạn đều tỏ ý quan tâm, mong muốn rằng Chính phủ sẽ có những cải cách về pháp luật và thực hiện mở rộng việc hoà hợp dân tộc, mở rộng dân chủ hơn nữa, để Việt Nam có thể tiến nhanh hơn trong việc xây dựng mục tiêu: dân chủ, dân giàu nước mạnh, ấm no hạnh phúc.Thì ra, giới trí thức ở đâu cũng có những suy nghĩ trăn trở và đồng cảm, cũng có khả năng hết sức nhạy bén, phát hiện ra được những khuyết điểm của chúng ta một cách thật chuẩn xác và chân tình.

Sau bữa tiệc trên đường từ trường về nhà người bạn gần đó, để xin tạm ngủ trọ một đêm “bụi đời” nơi “đất khách quê người”, tôi bỗng cảm thấy nực cười, vì rằng do mãi mê nói chuyện với các bạn quốc tế (đôi khi gặp phải khó khăn vướng mắc khi diễn đạt bởi ngôn ngữ bất đồng), tôi đã quên khuấy đi mất, việc thưởng thức món gà Tây Thanksgiving của Mỹ để xem hương vị đặc sản Mỹ như thế nào?

Đôi bài học

Tôi qua Mỹ học chỉ có 6 tháng, và rất tiếc là mình đã không thể tiếp tục theo đuổi việc học đến thành tài như dự kiến lúc ban đầu. Nhưng tôi cũng rút ra được những kinh nghiệm tâm đắc của đời mình, và đã sống những chuổi ngày tươi đẹp trong cuộc đời đáng nhớ. Điều trớ trêu, những gì tôi học được chỉ vỏn vẹn là hai câu tục ngữ rất thông thường của ông cha ta, mà do quá quen thuộc nên ta không để ý đến:

Đi một ngày đàng học một sàng khôn:

Mặc dù nhiều người khách hàng quen biết với tôi đang sống ở Anh Úc Pháp và Thuỵ Điển, đều cho tôi biết là bản thân họ lại thích sống ở các nước này hơn là ở Mỹ do hệ thống an sinh xã hội rất nhân bản, họ không bị căng thẳng như cuộc sống quá sòng phẳng thực dụng ở Mỹ. Thế nhưng, tôi vẫn thấy các nước phương Tây và đặc biệt ở Mỹ, vẫn có một đời sống dân chủ khá cao, chính quyền có bổn phận phải phục vụ nhân dân với một tinh thần trách nhiệm cao độ, còn lâu thì các nước châu Á mới bắt kịp được họ về trình độ và quan điểm.

Tôi đề nghị Nhà nước thay vì phải tốn kém tiêu tiền vào các chương trình nghiên cứu cải cách hành chánh nặng về từ chương lý thuyết, thì nên lập quỹ “Học tập vì Tổ quốc” trích một phần kinh phí cho các ông bà chủ tịch tỉnh thành phố, quận huyện đi “tham quan học tập“ở các nước như Singapore, Trung quốc, Mỹ Pháp.. để các ông bà có điều kiện mắt thấy tai nghe, cảm nhận được cách thức người ta điều hành đất nước và phục vụ Nhân dân. Để tránh việc các ông bà chỉ lo bù khú mua sắm, mỗi vị quan chức đi học phải làm bản thu hoạch, ghi nhận những gì mình học tập, đề xuất cách cải tổ guồng máy hành chính do mình phụ trách cho có hiệu quả hơn xưa!

Con ếch không bao giờ to bằng được con bò:

Chúng ta đừng hô hào đặt để những việc xa vời, quơ quào ôm đồm ưu tiên phát triển Công nghiệp nặng, cũng đừng tính chuyện đón đầu thế giới, xuất khẩu xăng dầu tinh chế.. đừng có kiêng cưỡng duy ý chí, lấy cái sở đoản (cái mình yếu kém) thành sở trường (cái mình ưu việt).

Chỉ cần làm cho tốt, phát huy và tận dụng thế mạnh của mình, như phát triển du lịch, giáo dục ĐẠO ĐỨC LỊCH SỰ TƯ CÁCH cho công chức và nhân dân, tổ chức các điểm dừng dọc đường là khu liên hoàn sạch sẽ khang trang: có trạm xăng, có cửa hàng bách hoá, có nhà vệ sinh sạch sẽ nghiêm chỉnh.

Suốt thời gian ở Mỹ, tôi chỉ muốn tìm hiểu là Hoa Kỳ đã có những “bí quyết” gì để họ có thể phát triển đất nước một cách nhanh chóng và tài tình đến như thế. Và tựu trung, tôi có được một cảm nhận thật sâu sắc cái cơ chế và động lực đã khiến nước Mỹ vượt lên các nước khác bằng “Đôi hia bảy dặm”. Đó là việc tôn trọng quyền MƯU CẦU HẠNH PHÚC của nhân dân, quyền con người và các quyền tự do dân chủ khác như: quyền Tự do Ngôn luận, Tự do Phát biểu Chính kiến, quyền Tự do Báo chí, quyền Tự do Kinh doanh, quyền Tự do Bầu cử và Ứng cử.

... 
Tự do bầu cử là một trong những quyền căn bản của con người

Chính Quyền Tự do Bầu cử và ứng cử đã cống hiến bổ sung cho chính quyền một lực lượng đại diện Nhân dân xuất sắc, có đủ trình độ về tri thức và tư cách đáng khâm phục, họ giữ vai trò cùng lãnh đạo, tham mưu tư vấn cho các viên chức việc điều hành guồng máy hành chính địa phương được kịp thời hữu hiệu, hợp lòng dân.

Chính Quyền Tự do Báo chí đã là một vũ khí sắc bén của Nhân quyền, họ có thể kịp thời điều chỉnh những lệch lạc của xã hội, kịp thời phát hiện những khuyết điểm bê bối của chính quyền, những sai phạm về ăn chơi tham nhũng của các quan chức nhà nước, khiến bọn tham nhũng phải chùng tay, bọn bất tài thối nát phải rút lui. Tất cả những chế định này quả là những biện pháp tuyệt vời, những cơ chế chủ yếu đưa nước Mỹ trở thành một cường quốc về kinh tế và chính trị, giàu đẹp và văn minh nhất hành tinh.

Một đặc điểm chính trị đặc biệt nổi bật của Mỹ mà ai cũng dễ nhận thấy là những người giàu có thành đạt rồi thì họ mới bắt đầu sự nghiệp chính trị của mình bằng cách “tham chính”, chứ không theo “quy trình ngược” của phần nhiều các nước châu Á là: “tham chính” trước, nhờ có chức có quyền rồi thì mới trở nên giàu! Tuy nhiên lịch sử nước Mỹ cũng ghi nhận những trường hợp các Tổng thống Mỹ xuất thân từ cơ hàn như Abraham Lincoln, Richard Nixon, Bill Clinton, đó là những tấm gương lập thân xuất sắc, vượt lên số phận để đạt được vinh quang, là những câu chuyện cổ tích hiện đại, thường chỉ có nhiều ở Mỹ, nơi có truyền thống tìm kiếm và trân trọng nhân tài.

Thật bất ngờ là chỉ vài ngày sau khi đặt chân vào nước Mỹ, khi khởi động cái laptop của một người bạn cho mang theo từ VN, click vào email của tôi thì màn hình máy tính bỗng xuất hiện hình ảnh một con chim đại bàng uy nghiêm đang tung cánh, nếu tôi nhớ không lầm thì chân đại bàng đầy vuốt nhọn cầm một bó tên và bó lúa mì. Đó quốc huy của nước Mỹ và giòng chữ The President of the United States. Thì ra, Văn phòng Tổng thống Mỹ đã lịch sự gửi email chúc mừng tôi đặt chân trên đất Mỹ và giới thiệu cho tôi một website để tìm hiểu về nước Mỹ.

Phục vụ người dân

Trong thời gian ở Mỹ, tôi đã từng được bạn bè kể nhau nghe về việc cả nước Mỹ hồi họp và vui mừng rơi nước mắt khi đội cứu hộ đã giải thoát an toàn một chú mèo con mắc nạn trong một cao ốc, chính trang web Yahoo cũng đã bình chọn con mèo trên là biều tượng cho sự đồng tâm của toàn nước Mỹ. Bản thân tôi đã mục kích việc cả nước Mỹ sục sôi phản ứng khi trên màn hình TV chiếu cảnh một bà mẹ di dân người Mexico đã dúi đứa con nhỏ của bà vào khoang sau chiếc xe hơi, và đoạn phim chỉ thấy cảnh quay những bàn tay của bà cử động như thể phát vào mông của cháu bé. Kết cuộc người phụ nữ đó phải lên TV khóc lóc xin lỗi mọi người và bị kết án tù vì ngược đãi trẻ con.

... 
Việt Nam đang giàu hơn, nhưng số người nghèo bị bỏ lại đằng sau vẫn nhiều

Khi có dịp du lịch Nhật Bản vào năm 2000, bản thân tôi cũng đã từng thấy cảnh TV ở Nhật, chiếu đi chiếu lại hình ảnh một tên hành khách bệnh tâm thần đã leo lên xe buýt dùng dao đâm trọng thương các hành khách khác. Rồi chừng vài giờ sau, một quan chức Nhật bản trông thật nhỏ thó ốm yếu và hiền lành với mái đầu bạc trắng xuất hiện. Ông hồn nhiên như một trẻ thơ và thật trân trọng xúc động, ông vừa khóc vừa xin lỗi bà con bằng tiếng Nhật. Các em tôi dịch lại đây là ông Thị trưởng đã xin lỗi và xin từ chức do không kịp thời ngăn chặn hành vi của tên tâm thần. Những tấm gương về phục vụ Nhân dân ngày nay không hề biến mất như truyện cổ tích, mà nó vẫn còn hiện diện khắp nơi giữa thời đại văn minh này, quả là một bài học sâu sắc và to lớn mà chúng ta cần học hỏi cung cách phục vụ Nhân dân của các Chính quyền hiện đại.

Gần một năm qua kể từ ngày tôi khăn gói ra Hà Nội cùng bà con đi nộp Đơn xin xem xét lại cho người dân theo thủ tục giám đốc thẩm do có sự oan sai và vi phạm pháp luật của bản án, với tư cách là luật sư, và luật sư thành viên Chương trình Trợ giúp Pháp lý Miễn phí của Báo Pháp luật TP.HCM.

Thú thật đến hôm nay, tôi vẫn không hề nhận được một dòng chữ nào thông báo hồi âm. Tại sao chúng ta lại VÔ CẢM VÔ TÂM đến vậy, đối với những bức xúc đau khổ của Nhân dân, và không hề tôn trọng những Luật sư được quyền hành nghề Hiến định, những đơn thỉnh cầu xem xét lại bản án oan sai, bảo vệ quyền lợi chính đáng của người dân và Công lý?

Báo cáo của Toà án Nhân dân Tối cao tại Quốc hội vừa qua, cho biết trong năm qua có 7.000 đơn xin xem xét lại bản án, và Toà án Nhân dân Tối cao chấp nhận kháng nghị 300 đơn. Tức có nghĩa là bình quân, một ngày hành chính xử sai hơn một vụ. Một con số quá lạnh lùng bê bối, và không thể chấp nhận cho một nền Tư pháp minh bạch.

Hoa hồng nước Mỹ thật là đẹp, vậy thì tôi vẫn cứ giữ niềm mong ước đất nước thân yêu của mình sẽ có được những bông hồng tươi đẹp bằng con đường phát huy quyền Dân chủ của Nhân dân, tôn trọng quyền hành nghề của Luật sư, biết trân trọng lắng nghe tiếng nói và nguyện vọng của “Nhân dân”, đối tượng phục vụ của mọi Chính quyền trên toàn thế giới.

...............................................................

Hồ Minh, Hoa Kỳ
Đọc bài viết Hoa hồng nước Mỹ của luật sư Châu, tôi rất hoan nghênh thực sự xúc động. Tôi là một nhân viên làm việc trong nghành y tế tại Mỹ, cũng thấy có nhiều điều đồng cảm với luật sư Châu, nhất là sau chuyến về thăm quê hương đất nước trong mùa hè vừa qua, hầu như đại đa số nhân viên cảnh lực, hải quan...và các viên chức hành chính, chính quyền tại Việt nam hiện nay không hề biết cười, lúc nào cũng với ánh mắt lạnh lùng, dò xét, thù hằn,và vẫn còn những đòi hỏi phi lý.

Sau khi trở về lại Mỹ, tôi có gọi điên thoại về cho người quen, nói lên cảm tưởng cuả tôi thật sự thấy thoải mái, sung sướng giống như vừa được ra tù để về lại thế giới, xã hội tự do dân chủ thật sự.

Phạm Mai Hoa, Hưng Yên
Rất mong VN ngày càng nhiều những luật sư như ông Nguyễn Bính Châu. Chúng tôi biết là các ông các bà muốn làm đúng chức năng nhiệm vụ của một Luật sư cho đúng nghĩa trong chế độ độc đảng ở VN là vô cùng khó khăn.

Tiếc rằng ở VN vẫn còn nhan nhản những tên bồi bút suốt ngày ra rả định hướng XHCN nhưng thực chất là chống lại sự tiến bộ của xã hội, đi ngược lại với văn minh của nhân loại. Ngoài ra cũng còn không ít kẻ là trí thức nhưng không giám cất lên tiếng nói của mình, thông đồng và vào hùa với những kẻ cơ hội để kéo lùi tiến trình dân chủ hoá đất nước.

Tuy nhên một thực tế ngày càng hiện rõ ra trước mắt mọi người là lực lượng trí thức như chúng ta ngày càng nhiều. Phong trào đấu tranh cho dân chủ, tự do báo chí, tự do tôn giáo ngày càng lan rộng để lôi kéo các tầng lớp nhân dân và những trí thức vẫn còn mê muội, thoả hiệp với chế độ CS ra khỏi vũng ao tù.

Mỗi người Trí thức VN chúng ta hãy đứng hẳn lên cao để nhìn khắp thế giới, để quan sát cho rõ đất nước chúng ta đang nằm ở đâu trong thế giới rộng lớn này? Để rồi nhận thấy VN chỉ là một đất nước nhỏ nhưng hiện vẫn còn những vấn để nhức nhối, để đòi những quyền căn bản nhất của một con người.

Đó là nhân quyền và quyền lợi của mỗi người dân phải được tôn trọng. Muốn thế phải có dân chủ, tự do báo chí.

Mai Ninh
Nói thật nhé, Hiến Pháp nước Mỹ có quyền tự do gì thì hiến pháp nước ta cũng ghi đủ các quyền tự do đó. Nếu cần nói bổ sung thì chỉ thêm một đoạn "ta gấp triệu lần nó". Bữa tiệc dân chủ của Mỹ có cao lương mỹ vị gì ta cũng có đủ như vậy, nhưng "ngon hơn triệu lần".

Tuy nhiên, cần lưu ý hai điều, tuy đảng chưa nói rõ nhưng chỉ cần đầu óc bình thường cũng hiểu được dễ dàng. Một là, đảng ta bận trăm công ngàn việc nên chưa thực thi các quyền mà hiến pháp đã ghi từ 60 năm nay.

Trong 60 năm nắm quyền cai trị, đảng đã ra được 2 luật trong số 6 quyền tự do cơ bản. Các cúa sinh năm 2006 hãy kiên nhẫn đợi, hoặc cố sống 240 năm để có dịp hượng mọi quyền ghi trong hiến pháp. Hai là, khái niệm về các quyền ghi trong hiếp pháp của ta và của Mỹ là những vòng tròn tuy có cùng đường kín nhưng tâm của chúng lại không trùng nhau.

Nghã là nội hàm của chúng có nhiều cái khác nhau. Nếu "tóm lại" thì một bên vì dân, còn bên kia vì đảng. Giống như thức ăn trong hai bàn tiệc, một bên là bánh thật, cá thật, bên kia là bánh vẽ, cá gỗ. Bàn tiệc nào của ta, bàn nào của Mỹ, xin các bạn nghiên cứu lại các văn bản của đảng: đảng đã nói nhiều lần "dân chủ tư sản là giả hiệu".
Back to top
 

dacung
WWW  
IP Logged
 
Đặng-Mỹ
Gold Member
*****
Offline


Đậu Xanh, U trẻ,
Thiên Nga, Nghi Nương

Posts: 14731
Gender: female
Re: Những điều trông thấy
Reply #16 - 26. Nov 2006 , 13:38
 
HỘI NHẬP VĂN MINH, HÀNH XỬ MAN RỢ



Nhà văn Hoàng Tiến


           Kết quả của hội nghị APEC 2006 đang được báo chí và các phương tiện thông tin đại chúng trong nước tuyên truyền rầm rĩ. Là người Việt Nam ai cũng vui mừng, vì đất nước đã hòa nhập với thế giới, tham gia WTO và sau đó đăng cai hội nghị kinh tế khu vực Châu Á Thái Bình Dương APEC 14 thành công hoành tráng, chứng tỏ lòng nhiệt thành hội nhập thế giới văn minh, trong đó có sự tôn trọng những giá trị con người.

         Mọi người Việt Nam đều ủng hộ sự kiện này. Những người đấu tranh dân chủ cũng ủng hộ WTO và APEC. Vì nó làm lợi cho đất nước, làm lợi cho dân tộc.

         Bên ngoài, lãnh đạo Việt Nam đã tỏ ra lịch sự, tốt bụng, cởi mở, hết lòng với bạn bè năm châu bốn biển và giới truyền thông quốc tế sang ta, nhưng bên trong, lấy lý do đảm bảo an ninh APEC, đã hành xử một cách man rợ với đồng bào của mình, cụ thể là những người dân oan khiếu kiện và những người đấu tranh dân chủ.

         Hơn một tháng trước khi hội nghị khai mạc, những người dân oan đi khiếu kiện từ các tỉnh khắp đất nước thường tụ tập hàng trăm người ở vườn hoa phố Mai Xuân Thưởng có trụ sở tiếp dân của lãnh đạo Việt Nam, những người này thường nằm đất vườn hoa, vỉa hè đường phố, hoặc khu nhà vệ sinh công cộng sau tượng Lý Tự Trọng bên Hồ Tây, những người này bị xe công an đến hót đi (với đúng nghĩa như hót rác) đưa sang nhà giam Đông Anh bên kia sông Hồng, nhốt ở đấy trong thời gian hội nghị.

         Những người đấu tranh dân chủ và bất đồng chính kiến, mặc dù đã tỏ rõ thái độ ủng hộ WTO và APEC, khi các phái đoàn và phóng viên nước ngoài đặt chân đến Hà Nội, đều bị công an đến đóng chốt gác ở trước cửa nhà mình suốt thời gian họp hội nghị. Công an đặt một cái bàn, kê một số ghế ngồi canh suốt ngày đêm. Có đến hàng chục người. Công an trên bộ, phối hợp với công an các quận, và công an hộ khẩu của phường, cùng một số dân phòng đeo băng đỏ. Họ ngăn cản không cho người nước ngoài hoặc các phóng viên nước ngoài đến gặp các nhà dân chủ. Có những biển cấm đặt từ đầu phố, đầu ngõ, cùng những rào sắt sơn trắng đỏ. Một biển đề: " Khu vực nguy hiểm. Cấm vào."(bằng tiếng Anh). Biển khác đề: "Khu vực cấm quay phim chup ảnh ." với hình cái máy ảnh bị gạch chéo.

         Người nước ngoài đến thấy các biển đó, đang còn đắn đo, thì bị công an mặc sắc phục và dân phòng ra xua đi.

         Như thế các nhà lãnh đạo Việt Nam đã vi phạm quyền dân sự và chính trị của Công ước Quốc tế mà Việt Nam đã ký kết, đó là: ngăn cản thông tin ngôn luận. (Điều 19. Công ước Quốc Tế về quyền dân sự và chính trị)

         Nghĩa là lãnh đạo Việt Nam sợ sự thật. Sợ những tiếng nói bất đồng chính kiến đến được với người nước ngoài trong giao tiếp trực diện. Không phải phóng viên nước ngoài không biết những mánh khóe này, nhưng họ vốn tôn trọng pháp luật, thấy những chốt gác có biển cấm theo thông luật quốc tế, đành quay lui.

         Viên sĩ quan an ninh phụ trách chốt gác dưới chân cầu thang nhà tôi ở đầu hồi dãy nhà A 11 Khu tập thể Thanh Xuân Bắc, tên là Nguyễn Việt Trung, cấp bậc trung tá. Anh ta được giao toàn quyền xử lý các việc ở đây. Anh ta cấm tôi không được xuống dưới nhà. Không được đi đâu. Anh ta nói là làm theo lệnh của cấp trên. Chỉ có lệnh miệng không có giấy tờ gì cả. Một lối làm việc kỳ quặc của công an Việt Nam, không để lại các chứng cứ, lo ngại đương sự tố cáo.
         Nghĩa là anh ta đã nhốt giam tôi ngay ở tại nhà tôi, bất chấp phản đối.
         Con dâu tôi lên thăm, để đưa chồng nó đi châm cứu chữa bệnh, không cho lên.
Con trai tôi đi tập thể dục và ăn sáng, không cho đi.
         Bạn bè của tôi đến thăm bị ngăn chặn đã đành, bạn bè của các con tôi cũng bị ngăn chặn.
         Như thế, công an đã vi phạm ngang nhiên về dân quyền và nhân quyền, bất chấp Hiến pháp và luật pháp, trước thanh thiên bạch nhật, không kiêng nể gì ai.

         Thưa ông Nguyễn Minh Triết (chủ tịch nước) và ông Nguyễn Tấn Dũng (thủ tướng), nếu các ông ở trường hợp bị cư xử như tôi, thì các ông nghĩ sao? Khổng Tử dạy: "Kỷ sở bất dục. vật thi ư nhân." (Cái mình không muốn, chớ làm cho người). Tôi là công dân không vi phạm pháp luât, không có bản án của tòa án nào tuyên phạt, cớ sao tôi bị cầm tù? Chẳng những thế cả nhà tôi bị tù lây, bị giám sát suốt thời gian hội nghị APEC?

         Ở một đất nước không có tự do, con người không được tôn trọng, nhà nước coi dân như chó lợn muốn làm thế nào thì làm, thường gây ra trong tâm lý con người một phản cảm, chỉ muốn bỏ đất nước ấy mà đi cho rồi. Con người ta sống đâu phải chỉ bằng bánh mì, nói như phương Tây. Còn nói như người Việt Nam, đâu chỉ có cái ăn nhét vào miệng. Có phải đúng thế không, thưa các ông?

         Tôi mới thấy cái lý do tại sao nhiều người Việt Nam đã bỏ nước ra đi. Hai cuộc kháng chiến kéo dài chết chóc thiếu thốn như vậy, có ai bỏ nước đi đâu!

         Hòa bình lập lại rồi, thống nhất đất nước rồi, mà sao người ta lũ lượt rủ nhau trốn tránh ra đi. Lênh đênh trên biển cả mịt mù bằng những chiếc thuyền thô sơ một phần sống chín phần chết, mà người ta cứ đi, không muốn ở lại cái đất nước có mồ mả tổ tiên, nơi chôn nhau cắt rốn khi mới lọt lòng, tức quê hương thân yêu máu thịt của mình. Tại sao phải bỏ mà đi ???

         Có hai cuộc di tản lớn của người Việt Nam trong lịch sử hiện đại. Đó là năm 1954, đất nước phân chia thành hai nửa, hai chế độ. Đồng bào miền Bắc đã bỏ cửa bỏ nhà di cư hàng triệu người vào miền Nam. Lần thứ hai sau 1975, đất nước thống nhất một dải, thì gần hai triệu người Việt Nam đã di tản ra nước ngoài, góp phần tạo một từ ngữ mới trong ngôn ngữ nhân loại: nạn thuyền nhân (boat people) rất đáng hổ thẹn cho Việt Nam.

         Các ông lãnh đạo nghĩ sao về những chuyện này?

         Bây giờ nước ta đã hội nhập kinh tế toàn cầu (WTO), mở hội nghị APEC, những tưởng đã có tiến bộ, hóa ra vẫn cư xử với đồng bào mình – những người khác chính kiến, lên tiếng về dân chủ hóa đất nước một cách ôn hòa, bất bạo động – tàn bạo như xưa. Có thể nói các ông đã làm cái việc bên ngoài thì hội nhập với thế giới văn minh, nhưng bên trong thì hành xử man rợ với đồng bào mình.
         Nếu các ông chủ trương như thế, thì các ông là những tên đại bịp siêu đẳng.
         Còn nếu các ông không chủ trương như thế, chỉ vì muốn đảm bảo an ninh APEC, mà cấp dưới đã làm quá đi vi phạm dân quyền và nhân quyền, tự bôi một mảng đen ngòm lên khuôn mặt sáng láng của thành công APEC, thì phải trừng phạt những ai đã lạm dụng quyền hành cầm tù những người dân vô tội trong thời gian hội nghị.

         Ông Nguyễn Minh Triết và ông Nguyễn Tấn Dũng trong hàng ngũ lãnh đạo cao cấp, được giới thạo tin bình luận là những người cấp tiến trong công cuộc đổi mới đất nước. Nhiều người hy vọng ở hai ông. Nhưng thật không xuôi chèo mát mái khi chính trong hàng ngũ cao cấp còn những thế lực bảo thủ, giáo điều, làm trì hoãn công cuộc đổi mới. Nạn tham nhũng kết thành bè mảng lộng hành khắp bộ máy công quyền. Sự lo sợ mất quyền lợi cá nhân khi có những thay đổi lớn. Còn không ít khó khăn .... và khó khăn...

         Nhưng việc đi lên của đất nước, hội nhập với thế giới văn minh, là điều khẳng định, không thể đảo ngược.

         Cuộc sống dân chủ sẽ được thực hiện ở đất nước Việt Nam. Người Việt Nam sẽ được hưởng quyền tự do ngôn luận, tự do bầu cử, tự do lập hội đoàn, đa nguyên đa đảng như các nước văn minh tiến bộ trên thế giới.

         Không một thế lực bảo thủ bạo tàn nào có thể ngăn chặn được các quyền của Thượng đế đã ban cho loài người.

         Anh em đấu tranh dân chủ ở Việt Nam có niềm tin xác tín rằng công cuộc dân chủ hóa đất nước nhất định thành công.

         Xin được nhắc với các vị lãnh đạo một câu châm ngôn của dân tộc Việt Nam đã được ghi lại bằng ca dao nhằm nhắc nhở các   nhà cầm quyền:

                             Yêu dân dân lập đền thờ
                       Hại dân dân đái ngập mồ thối xương.

         Và câu thành ngữ: "Quan nhất thời, dân vạn đại ", các vị ạ.


Đất thiêng Thăng Long, ngày 22 tháng 11 năm 2006

Nhà văn Hoàng Tiến 
Địa chỉ: Nhà A 11 Phòng 420
            Thanh Xuân Bắc – Hà Nội.
Điện thoại: Bị cắt theo lệnh của công an.


Back to top
 
 
IP Logged
 
dacung
Gold Member
*****
Offline


Thất bại lớn nhất
là sợ thất bại!

Posts: 1378
Re: Những điều trông thấy
Reply #17 - 29. Nov 2006 , 07:47
 
29 Tháng 11 2006 - Cập nhật 11h47 GMT
(BBC)

Hà Nội có còn là Hà Nội?

Phan Huy Vũ
Hà Nội
 
Tôi có đọc cuộc tranh luận trên blog, xoay quanh chuyện cô bé với nickname Bé Crys chê Hà Nội và thế là mở màn cho một cuộc tranh cãi nảy lửa trên mạng.

...
Nhiều người hỏi Hà Nội bây giờ có còn là Hà Nội không?

Đây là một câu hỏi thú vị. Với tôi, một người Hà Nội thế hệ thứ 5 (đời cụ đã sinh sống ở Hà Nội) và chuẩn bị không còn là thanh niên nữa, tôi có biết bao điều trăn trở với Hà Nội ngày hôm nay.

Giọng Hà Nội

Giọng Hà Nội không chuẩn, và chưa bao giờ chuẩn cả. Nói “con châu” thay vì nói “con trâu” (hồi bé khi đi học, các cháu được học phát âm “chờ nặng” khác “chờ nhẹ”, nhưng về nhà trong cuộc sống thì lại nói sai cũng không sao – có lẽ vì thế cũng sinh tính giả dối của người Hà Nội chăng?).

Người HN nói “cây che” chứ uốn lưỡi “cây t’re” là không phải người Hà Nội rồi (Vụ này nhiều lắm: “xung xướng” chứ không “sung sướng” chẳng hạn).

Nhưng rõ ràng, giọng Hà Nội dễ nghe với tất cả các vùng miền trong cả nước, đó là điều khó phản đối.

Món ăn

Thôi thì tự tạm coi mình là người Hà Nội “gốc”, mà tôi vẫn thấy khó khi lục lọi tìm xem có món ăn nào thực là của Hà Nội.

Phở - là của người Hà Nam mang lên từ cuối thế kỷ 19, đầu thế kỷ 20. À, hình như có món bánh cuốn Thanh Trì, bún thang nữa thì phải… nói chung là cũng khó.

Có thể nói, việc di dân hay “tăng dân số cơ học” thì thời nào cũng có. Người Hà Nội gốc Hàng Bạc vài trăm năm có nguồn gốc từ Hưng Yên lên chốn kinh kỳ làm nghề bạc.

Các nghề nhuộm lụa đào (phố Hàng Đào), nhuộm vải thâm (Hàng Bông) cũng thế, đâu có phải là người Hà Nội sinh ra và lớn lên ở đó bao thế hệ hàng nghìn năm được.

Tất cả những cái đó tổng hợp lại với nhau thành nét văn hoá Hà Nội mà nếu nghiên cứu hẳn có nhiều thú vị.

Hà Nội bị xâm lược bởi nhiều làn sóng “nhập cư”, mà cơn sóng thần mạnh nhất là năm 1954.

Ông tôi, một người Hà Nội không kịp “đi Nam” năm đó đã nhiều lần “than” lên vì thái độ - không biết có nên gọi là “vô văn hoá” hay không - của những người “Hà Nội mới” tứ xứ về “tiếp quản” Thủ Đô năm đó.

Một ông cán bộ công an Tiểu khu (thời đó người ta gọi Phường như thế) đã bị ông cụ cho một cái tát vì tội vào nhà, dám mở lồng bàn ra kiểm tra xem gia đình ăn gì, có ăn món sơn hào hải vị của bọn tư sản không. Chính vì cái tát đó mà ông tôi đến khổ trong gần chục năm bị hành hạ.

Những năm bao cấp, ở Hà Nội còn khổ hơn ở nông thôn. Ở nông thôn còn có gạo mà ăn, ở Hà Nội thì trông chờ vào kỹ năng xếp hàng ở cửa hàng gạo.

Nhà nào có người làm trong ngành lương thực thực phẩm thì trở thành “đẳng cấp” cao trong xã hội.

Nhập cư

Hầu hết những người Hà Nội gốc từ thời trước không được tham gia vào những ngành nghề quan trọng như thế, và những người “Hà Nội mới” nói còn chưa phân biệt được “l” và “n” làm mưa làm gió. Nhưng đây cũng là thời kỳ làn sóng “nhập cư” vào Hà Nội không mạnh, vì về Hà Nội cũng không sung sướng gì.

Thời mở cửa là thời kỳ làn sóng “nhập cư” từ các tỉnh về Hà Nội mạnh nhất. Nhà ở hệ thống phố Chợ Đồng Xuân, Hàng Đường, Hàng Ngang, Hàng Đào đắt xắt ra miếng - ấy thế mà dân Lạng Sơn về mua gần hết rồi đấy.

Nếu như bạn nhìn thấy một nhóm các cô, mặc bộ đồ thể thao Trung Quốc, đi đôi giày “hàm ếch” thể thao (từ dân dã gọi là “xục thể thao”) cũng của Trung Quốc ngồi túm năm tụm ba, lê la đôi mách ở hè phố gần chợ Đồng Xuân thì đích thị là người Hà Nội mới gốc Lạng Sơn rồi.

Vậy thì những người “Hà Nội gốc” như tôi nghĩ gì đây? Buồn chăng? Buồn thì buồn lâu rồi.

Tôi chán thành phố của tôi. Đi ra đường, tôi mệt mỏi vì nam phụ lão ấu đi xe máy sai luật giao thông, nhất là thanh niên. Đèn đỏ, bạn đỗ đúng làn đường thì có những “người Hà Nội” chen bằng được lên phía trước, cố gắng đứng hàng đầu để rồi, rẽ phải khi mình đứng bên trái và cố ép bằng được cả hàng xe cộ về phía kia.

Thật kỳ lạ, người Hà Nội đâu có bon chen như thế? Nhưng cũng chính vấn đề giao thông này, mà tôi bị “chửi” khi đỗ xe chờ đèn đỏ chuyển xanh ở Sài Gòn, khi mà người Sài Gòn vượt đèn đỏ “vô tư” (gây cản trở giao thông bình thường của họ).

... 
Những sự lộn xộn, bất tuân luật lệ thì đâu phải chỉ có ở Hà Nội

Thành phố Sài Gòn ngột ngạt, bụi bặm, món ăn không hợp khẩu vị, đắt đỏ… không làm tôi khó chịu hay ghét nó. Thậm chí tôi nghe “Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi, Sài Gòn ơi…” tôi thấy yêu thành phố trẻ trung và sôi động đó. Không phải là người Sài Gòn rất dễ gần sao? Không phải là thành phố đang đi đầu trong làm ăn kinh tế sao?

Nếu bạn đến Hải Phòng – xin lỗi các bạn Hải Phòng, hẳn sẽ thấy rất khó chịu khi đi ô tô nhấn còi mỏi tay mà người Hải Phòng chẳng chịu nhường đường – đi chậm không ra chậm, nhanh chẳng ra nhanh ở giữa đường, như một câu hát vui nhại bài “Thành phố hoa phượng đỏ”: “Hải Phòng đó, hiên ngang chẳng biết nhường đường…”.

Nhưng mặt khác, dân Hải Phòng ăn to nói nhớn, đi sóng về gió, hiên ngang lắm, tôi biết thế. Chính vì lẽ đó, nếu như bạn có được một cái “tâm”, ắt không thấy khó chịu mà thấy cần có một tư tưởng “gạn đục khơi trong” để tự sửa mình, làm cho mình thanh lịch lên.

Do đó, tôi vẫn yêu thành phố của tôi, từ những ký ức thời bao cấp khốn khó nhưng thanh bình, đi ra đường không có gì phải sợ.

Đâu cứ gì Hà Nội

Nay nếu bạn có con đi học thì có biết bao cạm bẫy đang rình nó, nghiện ngập, bạo lực, dâm ô truỵ lạc… đủ cả ngoài xã hội; mà đâu cứ gì Hà Nội, toàn đất nước ta hiện nay đâu chả nhan nhản những cạm bẫy đó.

Nếu bạn sang Trung Quốc bạn không thể tìm thấy “bọn nghiện”, vì Nhà nước họ nghiêm túc hơn chúng ta nhiều.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy cần phải hô hào mình là “người Hà Nội” đây. Người Hà Nội không bon chen. Nếu như có “nịnh trên đạp dưới”, có bè phái, địa phương cục bộ thì hẳn có nguồn gốc từ những người “Hà Nội mới” từ sau năm 1954. Nếu nói như vậy, thì những người “Sài Gòn mới” sau năm 1975 cũng thế.

Nếu phân biệt, thì với những “người Hà Nội”, những người đó không còn là người Bắc nữa rồi.

Câu trả lời cho vấn đề của chúng ta hiện nay là gì? Đó là cái chưa đẹp – “người Việt Nam xấu xí” đang là phổ biến, dù ở bất cứ đâu trên đất nước này.

Phải chăng đó là kết quả của mấy chục năm xây dựng “con người mới xã hội chủ nghĩa”?

Không phải là Hà Nội đẹp hay không đẹp, Sài Gòn dễ chịu hay khó chịu, mà chúng ta hãy gạn đục khơi trong, cùng nhau xây dựng một hình ảnh “người Việt Nam lịch lãm” thì hơn.

...................................................

Minh, Boston
Theo tổ chức William Mercer chuyên định giá chất lượng cuộc sống tại các thành phố khắp thế giới thì nhìn chung chất lượng sống (quality of life) tại Sài gòn sắp trên nhiều nơi như thành phố St. Pertersburg và Moscow của Nga, Damascus của Syria, Tehran của Iran, và trên Hà nội 16 hạng!

Tranh cãi vô ích, người Hà nội có muốn chạy theo dân Sài gòn thì phải cố gắng để được "lên điểm" trong mắt người nước ngoài, chứ dùng cách "cả vú lấp miệng em" như trong bao nhiêu năm qua sẽ không có kết quả tốt, ngược lại càng gây phản cảm cho dân trong, ngoài nước.

Đi nhiều quốc gia, tôi tiếc là do quản lý kém, Sàigòn đã không là một siêu thành phố, là Trung tâm Tài chính Thương mại vùng Đông Nam Á. Tưởng tượng sân bay TSN dời đi Long thành, rồi gọi Nhật qua xây cả khu này thành một thành phố siêu hiện đại, với những cây cầu hàng trăm mét cách mặt đất nối các buildings lại với nhau, rồi gom các thị trường chứng khoán trong vùng như Hồng kông, Trung quốc, Singapore, Úc, Nhật bản lại làm một, tạo thành phố này như một Eastern Wall Street (Phố Đông Wall Street) thì sẽ vinh quang, tốt đẹp biết bao!

Phan Minh, Đức
Về giọng nói người Việt, giọng ba miền là của ông cha tổ tiên truyền lại. Chữ quốc ngữ bây giờ là của Tây phương để lại, chưa có được 200 năm. Là người VN cần phải hiểu rõ ai nói đúng ai sai.

Mai Trang, Hà Nội
Theo tôi nếu nói về chủ đề này thì mãi cũng không bao giờ hết. Chúng ta phải chấp nhận di dân di cư. Ví như các quan tham, những người làm ăn phát đạt, sau các phi vụ “làm ăn” thì tiền của như nước, thế nào họ cũng tìm cách “ngoi” lên Hà Nội.

Chỉ riêng tôi đã chứng kiến bao nhiêu người lên HN bằng con đường như thế (bạn bè và những người xung quanh). Đầu tiên là mua đất mua nhà, sau chuyển vợ con lên HN để học, rồi cuối cùng là quan. Một số quan có vị trí cao thì lợi dụng chức vụ của mình để chuyển một bộ phận những người trong họ lên tạo thành tập đoàn. Như vậy những người này nghiễm nhiên trở thành người HN (các địa phương khác cũng tương tự như vậy mà thôi).

Bây giờ nếu xã hội VN có tính minh bạch cao, người ta thực sự chống tham nhũng thì chỉ cần thống kê bao nhiêu quan huyện, quan tỉnh các cỡ đều có nhà và đất ở HN là biết mức độ tham nhũng nó khủng khiếp như thế nào. Nhưng điều này lại ảnh hưởng đến độ “trong sáng” của đảng nên chắc chẳng bao giờ đảng ta cho làm thế.

Trên VTV và HTV, người xem truyền hình thường xuyên phải nghe người sống ở “Hà Nội” nói ngọng không thể chấp nhận được trong một số cuộc phỏng vấn người dân: “hôm Lay”, “ngày Lày”, “đất lước”… Điều đáng trách ở đây là tại sao họ không phát động các chiến dịch chống nói ngọng cho người “Hà Nội”?

Tuy nhiên, theo quy ước phát âm của người bắc nói chung thì các âm ‘tr’, ‘s’, ‘r’ không phải phát nặng như người miền trung và miền nam, miễn viết đúng là được. Tôi đã nghe rất nhiều chương trình trên Radio nói về chủ đề này (tuy khi dạy thì vẫn nhấn mạnh đúng). Đây âu cũng là quy ước đặc thù của người Bắc mà thôi, bất cứ nước nào cũng có tình trạng khác nhau giữa các vùng miền như vậy.

Một sự thật nữa của người “Hà Nội” là phong cách phục vụ khách hàng rất kém và không tôn trọng khách.

Khi mua bán thuận lợi thì không sao, nều việc mua bán không thành thì rất dễ bị trì triết, dè bửu… biểu hiện ra cả nét mặt và lời nói.

Có thời người ta rất ngại mua hàng vào buổi sáng vì rất dễ gặp rắc rối. Khách quan mà nói thì người “Hà Nội” hơi ích kỷ, khó nhờ cậy. Đây là kết quả của sự bon chen, sẵn sàng đạp lên nhau mà sống của cả xã hội Việt Nam. Nó chứng minh rằng xã hội VN không được lành mạnh như người ta vẫn rêu rao, bởi con người bất chấp đạo lý, “mạnh thằng nào thằng ấy chạy”.

Xã hội không có môi trường cạnh tranh bình đẳng. Các quan chức đi lên bằng con đường ngầm, bằng cửa sau như một tổ chức Mafia khổng lồ, thực tế này nó kéo cả xã hội xuống cấp theo.

Người ta vẫn cố tạo ra các “vùng cấm’ để không ai dám chạm đến những đặc quyền đặc lợi đó, mọi cái cứ giả dối, giả tạo một cách trơ trẽn.

Như vậy thì các mâu thuẫn, sự kìm nén cứ tích tụ dần và hình như chỉ chờ một dịp nào đó sẽ bùng phát thành vấn đề lớn.

Chúng ta đòi hỏi xã hội phải có tính minh bạch, tự do báo chí hay dân chủ đa nguyên cũng là vì trách nhiệm với đất nước. Mọi mâu thuẫn, mọi sự thật phải được báo chí, người dân đưa ra mổ xẻ.

Chỉ như vậy mới đảm bảo rằng sẽ không xảy ra những xung đột lớn dẫn đến làm rối loạn đất nước, để rồi những kẻ xấu lợi dụng “đục nước béo cò”.

Từ Huy
Tất cả lời bình phẩm về giọng Hà Nội , không thể nói bao gồm trong vài dòng được, nó phải tùy theo từng thời gian, từng thế hệ tuổi tác, từng tâm trạng của người viết ở trong hòan cảnh đau thương nào đã xảy ra cho mình trên quê hương đầy tang tích ấy.

Tôi người gốc Hà Nội, lớn lên và sống ở Hà Nội 20 năm, sống tại Saigon 20 năm và nay hơn 30 năm tại hải ngọai, tôi đả có dịp về thăm Hà Nội ba lần, xin đưa ra nhận xét.

Về giọng nói Hà Nội : Giọng nói và danh từ dùng của người Hà Nội ngày nay nhất định có biến đổi khác xưa. Chúng ta có thể chia ra như sau :

Giọng Hà nội thanh nhã cổ kính nguyên thủy thì người ta chỉ còn tìm thấy ở những bậc 80 tuổi còn sống ở Hà Nội, hay ở Paris (vì đi ra khỏi Hà Nội trước năm 1954) , cách phát âm nhẹ nhàng , từ tốn, đượm vẻ dịu dàng thanh tao, người ta hãy còn dùng những danh từ cũ “cái xe bình bịch” hay “đội xếp” v..v..

Giọng nói của người Hà Nội rời khỏi Hà Nội năm 1954, đã di cư vào Nam , một số còn sống ở miền Nam , một số sống ở hải ngọai, phát âm hãy còn nhẹ nhàng nhưng đã pha trộn những danh từ tiếng Nam , như “ đi vào” thì là “vô” , đôi khi nói uốn lưỡi...

-Giọng nói của người Hà Nội sinh sau năm 1954 và lớn lên trong XHCN, và cũng có thể là giọng Hà Nội ngày nay. Cách phát âm đã khác đi, tiếng nói lanh lảnh, lối phát âm hay giọng nói có vẻ pha trộn lối phát âm cũa người Thanh Nghệ Tĩnh.Việc này tôi đã hỏi nguyên do với bà chị (75 tuổi) giáo học về hưu thì Chị đồng ý là khó kiếm người nói giọng Hà Nội xưa. Chị cho biết là sau ngày tiếp thu 1955, các lớp tiểu trung học Hà Nội đã có (bị cài) một số giáo viên từ miền Thanh Nghệ Tĩnh ra. Do đó qua thời gian nên các em (sinh sau năm 1954) lớn lên có một lối phát âm (lai Thanh Nghệ Tịnh) như bây giờ, mà ta vẫn nghe thấy từ các cô xướng ngôn viên phát thanh, truyển hình.

Về lời nói khi đối thọai : Người Bắc vẫn có tinh thần phân chia đẳng cấp, nên trong nhà Cha Mẹ vẩn gọi con cái bằng “thằng “ hay “con” (lối gọi này hiếm thấy trong miền Nam). Do đó, mà người Bắc khi vào Nam cho là trẻ em trong Nam lễ phép hơn ngòai Bắc.

Vì chịu nhiều ảnh hưởng Pháp thời xưa, nên bạn bè quen thân nhau thường hay “Tutoyer”, nghĩa là dùng những danh tử bờm xơm, xưng hô thì gọi là “đằng ấy” hay “ tớ”, hay “Mày, Tao”. Lối xưng hô trong những buổi mạn đàm tâm giao thì đuợc, nhưng vào trường hợp giao tế thì không nên. Nhưng lối xưng hô kể trên đôi khi có tính cách khoe khoang và trình diễn, người ta dùng để chứng tỏ với người thứ ba hay thứ tư đang hiện diện là hai chúng tôi đang đối thọai đây là bạn thân (đến cái cỡ máy tao chi tớ đựợc) hay là tôi quen biết người này đây.

Qua một thời gian dài trong XHCN, người ta phải đi họp hàng ngày, nên lối đối thọai cũng khác đi. Lối thưa gửi kính trọng cha mẹ, bậc già cả bề trên của Hà Nội ngày xưa đã mất đi và thay bằng lối nói phát biểu đầy lý luận (cãi lại).

Trên đây là nhận xét qua thời gian mà cá nhân tôi ghi nhận. Còn lối phát âm hay lối đối thọai đã thay đổi theo hòan cảnh và thời gian, ta nhận xét “hay dở” là thì tùy theo người ghi nhận.

Kết luận: Năm nay, tôi có người anh ruột mới về thăm VN, anh cho biết: “trong nước cũng thay đổi nhiểu rồi. Năm 1997, chúng ta đi chơi mua sắm tại phố Tràng Tiền, các cô bán hàng mặt lạnh như tiền, tác phong giống như dân bán hàng mậu dịch quốc doanh, ngày nay theo quy chế thị trường các cô bán hàng đã được huấn luyện , nói chào bán khéo léo vô cùng”. Mong rằng những giọng nói lích thiệp khéo léo đó sẽ đi vào lối xưng hô trong gia đình Hà Nội ngày nay.

Vivian
Đề tài mà BBC nêu ra khá thú vị. Nó đi vào ngay vấn đề bản sắc, có thể là mất đi rồi, và những cuồng nộ và hậm hực để bảo vệ cái mà một số người cho là bản sắc đó.

Nhắc lại vụ blog của Bé Crys, ta thấy có 2 vấn đề: Một là việc "thực tập" nêu quan điểm cá nhân và chịu trách nhiệm với những quan điểm mình có. Cô bé Crys làm điểu này rất đáng khuyến khích. Trong một thế hệ mà sự giáo dục "đẻ ra" những khuôn mẫu sẵn có, những bài văn mẫu, những đề toán mẫu, thì đây có thể gọi là một hiện tượng mới. Ta không nên xét cái gọi là "động cơ cá nhân" của cô bé khi viết ra những dòng nhận xét Hà Nội như thế, nhưng trái lại, tôi nghĩ, ta nên nhìn khía cạnh cô ta dám nói những gì mình nghĩ.

Có bao nhiêu người lớn, dù đang ở Sài gòn hay Hà Nội, dám nói những gì mình nghĩ và chịu trách nhiệm với nó khi mọi điều trái tai gai mắt diễn ra hằng ngày.

Hai là việc cô bé "miêu tả" những gì cô ta cảm giác trong thời gian ở Hà Nội. Nó vẫn diễn ra đấy thôi. Còn nó có phải là bản sắc của "Người Hà Nội xấu xí" hay không thì số lượng ủng hộ và phản đối ý tưởng của cô bé đã nói lên rồi. Nhưng nếu ta nhìn kỹ hơn qua các thông tin phản hồi từ người đọc, một điều đáng giật mình hơn, mỗi cá nhân cũng không hình dung được một hệ thống các giá trị hay bản sắc của những "người Hà Nội" ngày nay.

Khi đang lúng túng tìm kiếm những điều ấy, ta có thể thấy được 2 câu trả lời: Hoặc là ta (tức những người có quan tâm đến các định nghĩa "Người Hà Nội" không đủ khả năng thống nhất được các bản sắc đó; hoặc là Hà Nội và những bản sắc ấy cũng không có (có thể đối với một số người là không còn).

Hải Phòng
Thưa ông Phan Huy Vũ, có phải theo ông, một người dân Hà Nội gốc, thì tất cả những thói hư tật xấu là do dân nhập cư mang đến, chứ dân Tràng An là nổi tiếng lịch sự xưa nay.

Còn theo tôi thì "Ở đâu cũng có anh hùng, ở đâu cũng có thằng khùng thằng điên". Không có cái lý do gì mà toàn bộ người sống tại một vị trí địa lý nào đó mà trở nên thánh thiện hơn được. Thế ông có bao giờ nghe người Sài Gòn phàn nàn rằng những cái xấu xa đang diễn ra là do dân nhập cư mang đến Sài Gòn chưa. Sao dân Hà Nội gốc hay đổ thừa quá vậy?

LH, TP. HCM
Ấy, các bác tranh luận nhau làm gì. Em ra Hà Nội nghe thơ lục bát thế này: "Ở nhà nà Lụ, nà La/ Đến ga Hàng Cỏ em nà Nan Hương". Hà Nội bây giờ có bao nhiêu Nan Hương? Biết chết liền.

Nhưng dù gì đi nữa, Hà Nội vẫn là thủ đô. Người sống ở Hà Nội, vì những lý do này khác, đành bỏ Hà Nội ra đi là coi như "bị đi, phải đi". Người ở địa phương nào đó, nếu tài giỏi mới được về Hà Nội sống và làm việc chứ. Con cháu họ lớn lên, nếu đủ tài bám được Hà Nội thì tốt. Nếu không, lại phải cuốn gói ra đi thôi.

Năm bảy đời sau, trời thương, cho thành đạt, có người làm lãnh tụ thì lại về làm dân Hà Nội. Vật đổi sao dời mà.

Giấu tên
Này, Phan Huy Vũ, anh có cái gì đẹp hơn người dân ở nước này anh kể ra đi xem nào, để xem anh hơn người Việt Nam xấu xí ở chỗ nào? Anh viết thì nghe "gạn đục khơi trong", nghe hay đấy, nhưng anh đã gạn được cái gì, khơi được cái gì, mà cũng lên tiếng, thế nào là Hà Nội gốc, thế nào là Hà Nội nhập cư, gạn Hà Nội nhập cư, khơi Hà Nội gốc.

Lưu, Biên Hòa
Thế theo ông Trần Phong-Hà Nội- thì không cần phân biệt phát âm giữa tr và ch; s và x hay sao?không sợ trẻ con nó nghe sao viết vậy à? Giọng Hà Nội thì cũng đủ kiểu, cũng có người Hà Nội phát âm sai bét be, cho nên phải lấy giọng HN chuẩn làm phát âm chuẩn, như vậy địa phương khác có giọng chuẩn cũng có thể lấy làm chuẩn được, cứ gì là Hà Nội?

Vậy nên bàn xem thế nào là giọng chuẩn thì tốt hơn, Hà Nội phát âm cứ theo cái kiểu không có sự phân biệt tr và ch thì có gì mà tự hào?

Trần Phong, Hà Nội
Ông Phan Huy Vũ này nói sai rồi. Việc phân biệt trong cách viết "ch" và "tr" hay "s" và "x" ... là do người phương Tây đặt ra, căn cứ theo cách phát âm của cả ba miền. Việt Nam ta đã lấy cách phát âm ở Hà Nội làm chuẩn nghĩa là giọng ở các địa phương khác không chuẩn.

Mà thực tế cái nôi của người Việt là ở Bắc bộ, trung tâm là Hà Nội. Cách phát âm của miền Trung và miền Nam có lẽ bị lai cách phát âm của người Chăm và người Khơ me nên không được chuẩn.

Trung, Canada
Nói thực là đang cần có một cuộc cách mạng làm trong sạch con người Việt Nam. Kể từ tháng 4 năm 1975 công cuộc giáo dục ở trên toàn thể đất nước ta nhằm đào tạo những con người mới XHCN dựa trên nền tảng lý thuyết Mác-Lê-Mao.

Sau hơn 30 năm rèn luyện đã hình thành được mẫu người XHCN như thế: bon chen, dối trá, chụp giựt, hám lợi, và quen sống trong sự giả dối.

Vô Danh
Bây giờ làm gì còn "người Hà Nội", chỉ có "người sống ở Hà Nội" thôi. Cái từng làm nên thương hiệu " người Hà Nội" chính là truyền thống trong từng gia đình, nhưng qua nhiều biến động của xã hội VN, truyền thống này đã bị phá nát gần hết rồi, khiến cho người HN ngày nay không khác bao nhiêu so với người Hà Nam hay Hà Tây hoặc Hà Giang.

Nếu nhìn lại lịch sử thì có thể thấy thời kỳ bao cấp là thời kỳ tàn phá văn hoá Hà Nội nhiều nhất. Đừng nói đến những tinh tuý, tinh tế, thiệp nhã khi con người ta phải giành giật nhau từng bơ gạo lạng thịt.

Hà Nội xưa không chỉ có những gia đình bình dân thanh nhã, mà nó còn có một tầng lớp thượng lưu buôn bán hoặc giới trí thức mà truyền thống gia đình họ gắn bó với những gì tinh hoa nhất của d! ân tộc.

Song những tầng lớp như thế đã tan hoang sau cải cách ruộng đất, sau Nhân văn giai phẩm. Từ khi các cán bộ bần cố nông từ "thủ đô gió ngàn" Việt Bắc thì " thủ đô ngàn năm văn hiến" đã bị "hoà tan". Than ôi
Back to top
 

dacung
WWW  
IP Logged
 
dacung
Gold Member
*****
Offline


Thất bại lớn nhất
là sợ thất bại!

Posts: 1378
Re: Những điều trông thấy
Reply #18 - 07. Dec 2006 , 06:25
 
07 Tháng 12 2006 - Cập nhật 14h50 GMT
(BBC)   

Việt Nam và khát vọng nhân quyền

 
Nguyễn Tiến Trung
Sinh viên du học tại Pháp

... 
Nguyễn Tiến Trung đã sang Canada và gặp Thủ tướng Stephen Harper để vận động cho nhân quyền ở Việt Nam trước khi ông Harper đi Hà Nội dự APEC

"…Việc xây dựng một thế giới trong đó con người được tự do ngôn luận và tín ngưỡng, không còn phải chịu nỗi sợ hãi và cùng cực được coi là nguyện vọng cao cả nhất của loài người. Nhân quyền phải được pháp luật bảo vệ để mỗi người không buộc phải nổi loạn như là biện pháp cuối cùng để chống lại chế độ cường quyền và áp bức..."


Những lời trên nằm trong lời mở đầu bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc, được thông qua ngày 10/12/1948.

Gần 60 năm trôi qua, bản Tuyên ngôn vẫn không ngừng vang vọng, nhắc nhở mọi người và lãnh đạo các quốc gia "phấn đấu thúc đẩy mọi người tôn trọng và thực hiện các quyền cũng như những tự do cơ bản của con người".

Ngày 2/9/1945, tại quảng trường Ba Đình, bản Tuyên ngôn độc lập có ghi rõ "quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc" của nhân dân, bắt đầu một giai đoạn mới trong cuộc trường kỳ kháng chiến chống thực dân Pháp.

Trong khuôn khổ bài viết này, tôi muốn so sánh tình trạng nhân quyền tại Việt Nam thời kỳ Pháp thuộc và thời điểm bây giờ tại Việt Nam.

Quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí

Thời kỳ đầu của chế độ thuộc địa, trí thức Việt Nam muốn tìm hiểu và đọc những tác phẩm trình bày những tư tưởng dân chủ, tiến bộ của Montesquieu và Rousseau, bị chính quyền thực dân xem là "phiến loạn". Trong suốt thời Pháp thuộc, người Việt Nam không được tự do xuất bản báo tiếng Việt. Muốn xuất bản thì phải xin phép và chỉ được đăng tải những điều mà chính quyền thực dân cho phép.

Ngày nay, khi người dân Việt Nam tìm hiểu và nói về dân chủ, nhân quyền lại bị chính quyền Việt Nam cho là "phản động". Điều 69 Hiến pháp đã ghi rõ "Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí...", nhưng trên thực tế chưa hề có một tờ báo, đài phát thanh hoặc truyền hình tư nhân nào ở Việt Nam.

Ngay cả báo chí trong nước hiện nay, nếu đưa tin về tham nhũng "thật" quá cũng bị đình bản như trường hợp các báo đưa tin về Thống đốc ngân hàng Lê Đức Thúy vừa rồi.

Vậy là "quyền được nói" của nhân dân Việt Nam chưa hề có sự tiến bộ đáng kể nào so với thời Pháp thuộc.

Quyền tự do học tập

Tháng 3/1907, cụ Phan Châu Trinh cùng một số trí thức đã sáng lập ra trường Đông Kinh Nghĩa Thục. Đây là trường đầu tiên người Việt Nam tự quyết định chương trình học. Học sinh không phải học như vẹt "tổ tiên chúng ta là người Gô-loa" nữa. Đến tháng 11/1907, chính quyền thực dân ra lệnh đóng cửa trường vì cho rằng đây là " hành động chính trị chống lại chế độ thuộc địa".

Ngày nay, trường đại học nào của Việt Nam cũng bị bắt buộc phải dạy những môn như Kinh tế chính trị, Chủ nghĩa xã hội khoa học… theo chương trình định sẵn của Bộ Giáo dục – Đào tạo.

Đối với cấp phổ thông thì chỉ có một chương trình duy nhất cho tất cả các trường. Sinh viên, học sinh Việt Nam chỉ được phép học và nói lại như trong giáo trình, không có quyền phản biện. Đối với những môn học xã hội khác như lịch sử, văn học cũng vậy.

Khách quan mà nói, quyền tự do học tập đã có những tiến bộ so với thời Pháp thuộc nhưng chúng ta vẫn còn một khoảng cách rất xa so với các quốc gia dân chủ, tiến bộ. Cũng vì lý do đó mà ngay cả con cháu các vị lãnh đạo đều tìm đường ra nước ngoài học, và đa số các bạn học sinh – sinh viên đều mong muốn đi du học.

Quyền tự do cư trú, tự do đi lại

Vào thờ kỳ Pháp thuộc, khi đi lại từ "kỳ" này sang "kỳ" khác, dân ta phải xin phép và trình thẻ căn cước. Còn bây giờ, đi đâu ở đâu cũng phải khai báo tạm trú, tạm vắng, rồi phải có sổ hộ khẩu. Điều này vi phạm nghiêm trọng điều 68 Hiến pháp: "Công dân có quyền tự do đi lại và cư trú ở trong nước…". Có thể nói quyền tự do cư trú và tự do đi lại là một bước lùi, vì ngay cả thời phong kiến, người dân có quyền tự do đi lại mà không phải khai báo gì.

Quyền tự do chính trị

Những người công nhân thời Pháp thuộc không được phép thành lập nghiệp đoàn để bảo về quyền lợi chính đáng của họ.

Hội đồng dân cử thời kỳ Pháp thuộc chỉ là cơ quan tư vấn, hoàn toàn không được thảo luận về các vấn đề chính trị và không được phép quyết định. Nhân dân Việt Nam cũng không được hưởng quyền phổ thông đầu phiếu tự do và công bằng.

Việc thành lập chính đảng thời kỳ Pháp thuộc bị cấm tuyệt đối. Ngay cả đảng Cộng sản Việt Nam cũng phải lén lút thành lập tại Hồng Kông vào ngày 3/2/1930. Trong suốt thời gian kháng chiến chống Pháp, đảng viên các đảng như đảng Cộng sản Việt Nam (do chủ tịch Hồ Chí Minh lãnh đạo), Việt Nam Quốc Dân Đảng (lãnh đạo là cụ Nguyễn Thái Học), Đại Việt Quốc Dân Đảng (lãnh đạo là cụ Trương Tử Anh),… đã hi sinh để bảo vệ quyền độc lập của dân tộc và quyền tự do của nhân dân Việt Nam.

Thế nhưng ngày nay, khi đã giành lại được độc lập dân tộc, đảng Cộng sản lại thi hành chính sách giống như thực dân Pháp ngày xưa.

Công nhân hiện nay không hề được quyền tham gia hoặc thành lập nghiệp đoàn độc lập. Công đoàn hiện nay là một tổ chức của đảng Cộng sản. Những người lãnh đạo công đoàn không hề do công nhân lựa chọn. Các cuộc đình công vừa qua của công nhân bị chính quyền cho là bất hợp pháp, không hề khác thời thực dân.

Đại biểu Quốc hội hiện nay hoàn toàn do đảng Cộng sản lựa chọn thông qua Mặt trận Tổ Quốc, một bộ phận của đảng Cộng sản. Nhân dân Việt Nam chỉ được quyền đi bỏ phiếu chứ không hề được quyền ứng cử. Trên lý thuyết thì Quốc hội là cơ quan quyền lực cao nhất, nhưng thực tế thì đến giờ này, Quốc hội chỉ là một công cụ của đảng Cộng sản mà thôi.

Các chính đảng mới ra đời tại Việt Nam hiện nay như đảng Dân Chủ XXI do giáo sư Hoàng Minh Chính làm tổng thư ký, giáo sư Trần Khuê làm phó tổng thư ký, đảng Thăng Tiến với luật sư Lê Thị Công Nhân là phát ngôn viên bị chính quyền Việt Nam bao vây, đàn áp, khủng bố tinh thần đảng viên. Không biết khi hành động như vậy, đảng Cộng sản Việt Nam có nhớ lại những ngày đảng viên cộng sản bị chính quyền thực dân đàn áp ?

Dân chủ, nhân quyền, pháp trị tất thắng

Ngày xưa, thực dân Pháp vi phạm nhân quyền với dân Việt Nam, "tuyệt đối không cho nhân dân ta một chút tự do dân chủ nào" (trích Tuyên ngôn độc lập). Ngày nay, những người lãnh đạo đảng cộng sản là người Việt Nam, lại vi phạm quyền làm người, quyền làm công dân của nhân dân Việt Nam.

Là một thành viên của Liên Hiệp Quốc từ năm 1977, Việt Nam có nghĩa vụ thực thi và luật hóa những điều khoản của bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân Quyền, cũng như Công ước quốc tế về các quyền dân sự và chính trị mà chính quyền Việt Nam đã ký kết ngày 24/9/1982.

Vậy mà khi các quốc gia thành viên Liên Hiệp Quốc nhắc nhở Việt Nam về vấn đề vi phạm nhân quyền, những người lãnh đạo đảng Cộng sản lại cho rằng quốc tế đang can thiệp nội bộ, trong khi không hề có hành động thiết thực tuân thủ Công ước quốc tế để cải thiện tình trạng nhân quyền của nhân dân Việt Nam.

Ngày xưa, thực dân Pháp là giặc ngoại xâm. Ngày nay, những đảng viên cộng sản độc quyền, lạm quyền, tham nhũng là giặc nội xâm.

Từ xưa đến nay, nhân dân Việt Nam hễ "có giặc đến nhà là đàn bà phải đánh". Với truyền thống bất khuất như vậy, liệu "giặc nội xâm" có thể tồn tại bao lâu nữa?

Chính nghĩa của thời đại bây giờ là dân chủ, nhân quyền, pháp trị, mà chính nghĩa thì trước sau gì cũng sẽ giành thắng lợi cuối cùng.

Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả. Quý vị có ý kiến gì về đề tài này xin gửi điện thư về Diễn đàn BBC ở địa chỉ vietnamese@bbc.co.uk

-------------------------------------------------

Phan Quốc Phụng, San Jose, Hoa Kỳ
Giả sử có thêm một hoặc hai đảng đối lập chúng ta bắt đầu tiến trình bầu cử tự do thì ĐCSVN vẫn chiếm đa số và sẽ nắm quyền thêm một nhiệm kỳ nữa thì bạn nghĩ sao?

Sau APEC các lãnh đạo thế giới đã bị CS mua chuộc hết rồi. Vấn đề là tội nghiệp cho các nhà dân chủ trong nước. Để họ chú tâm đấu tranh do dân chủ, không phải lo lắng nhiều về cơm áo bạc tiền thì mới mau thành công. Tôi rất ngưỡng mộ tinh thần đấu tranh của Nguyễn Tiến Trung và luôn ủng hộ bạn. Cảm ơn BBC và bạn Trung rất nhiều.

Một ý kiến, TP HCM
Đã bình yên rồi. VN đang tiến lên, các vị đừng hoang tưởng nữa nhé. Tôi buồn cười nghe nói đảng dân chủ hay tân tiến gì đó!
Back to top
 

dacung
WWW  
IP Logged
 
dacung
Gold Member
*****
Offline


Thất bại lớn nhất
là sợ thất bại!

Posts: 1378
Re: Những điều trông thấy
Reply #19 - 14. Dec 2006 , 08:44
 
Việt Nam sau hai thập niên Đổi Mới

 
...
Đổi Mới sản sinh ra một thế hệ thanh thiếu niên khác hẳn trước

Đúng hai mươi năm trước, ngày 15.12.1986, đảng Cộng sản Việt Nam tiến hành đại hội lần thứ VI, chính thức mở đầu công cuộc Đổi Mới.
Đại hội cũng bầu ra ông Nguyễn Văn Linh làm tân Tổng bí thư và thông qua một loạt chính sách mới, nhiều khi là xác nhận những thực tiễn phá rào trong kinh tế.

Lần đầu tiên, 'sai lầm' được chính thức nói đến. Trong các văn kiện của đảng cầm quyền, người ta viết rằng:

-Đại hội VI đã đánh giá khách quan những sai lầm của Đảng trong giai đoạn trước, đặc biệt là sai lầm trong chính sách kinh tế, khẳng định quyết tâm đổi mới, kiên quyết xóa bỏ cơ chế tập trung quan liêu bao cấp...

Trên thực tế, Đổi Mới là một quá trình vừa học vừa sửa và cố gắng cân bằng ổn định với phát triển và né tránh các câu hỏi lớn về chính trị, đặc biệt là sau khi Liên Xô và khối Đông Âu theo nhau sụp đổ.

Thậm chí, có lúc Đổi Mới còn lùi lại. Chẳng hạn như thái độ 'Nói và Làm' và cởi trói văn nghệ sĩ của chính TBT Nguyễn Văn Linh đã được thay bằng sự siết lại về quản lý báo chí và văn nghệ sĩ một thời gian sau.

Tăng trưởng kinh tế

Thành công lớn nhất của Đổi Mới, mà có ý kiến cho là Đổi Mới I, thể hiện rõ trong sự tăng trưởng kinh tế và biến đổi cơ cấu xã hội.

Quan trọng hơn có lẽ là không khí thoáng hơn về xã hội và cả chính trị, tạo đà cho người dân Việt Nam tự làm chủ cuộc sống của mình, không bị trói buộc vào cơ chế bao cấp.

Cùng lúc, Đổi Mới cũng làm bộc lộ những sai lầm về quản trị xã hội và những yếu kém của hệ thống chính trị chồng chéo, lãng phí, nặng về kiểm soát và nỗi sợ 'những điều chưa biết'.

Mặt trái của quá trình 'Đi Một Chân' này là nạn tham nhũng, sinh ra từ do thói quen độc quyền cố hữu gắn với cơ chế ít trách nhiệm cụ thể của các cấp quản lý trước một thực tiễn kinh tế ngày càng thị trường hóa, với trao đổi hàng hóa, tiền bạc ngày càng lớn.

Về mặt đối ngoại, Đổi Mới cũng tạo đà cho những nhân vật quyết tâm thúc đẩy đường lối hội nhập quốc tế có vị thế hơn trước để giúp chế độ và sau đó là cả đất nước thoát khỏi cảnh bị cô lập.

Đối ngoại, dù là ngành bị kiểm soát nặng nề từ cả khối văn hóa tư tưởng trước đây và khối an ninh từ trước tới nay lại là hướng đi thành công ngoạn mục nhất của Đổi Mới.

Bỏ dần 'Giải pháp đỏ' gắn vận mệnh của Đảng và dân tộc vào với Trung Quốc trong cơn sốc do Đông Âu sụp đổ, nay Việt Nam đã tự chủ hơn hẳn trong chính sách ngoại giao và trở thành đối tác của Hoa Kỳ và Phương Tây trong nhiều mặt.

Dù có một số cố gắng trong giới nghiên cứi tại Việt Nam tìm cách tạo một nền tảng lý luận cho Đổi Mới, đối với nhiều người Việt ở nước ngoài, Đổi Mới chẳng qua là quá trình giảm bớt tính cộng sản của chế độ vì nhu cầu tồn tại của Đảng nhưng nhờ đó mà đất nước có cơ hội hồi sinh.

Về mặt con người, Đổi Mới đã làm sản sinh một thế hệ trẻ Việt Nam khác hẳn trước, năng động trong cuộc sống kinh tế, văn hóa và xã hội dù vẫn bị hệ thống giáo dục trói chân.

Vẫn về con người, hệ thống quan chức Việt nam đã nhanh chóng tiếp thu một lối sống mới nhưng chưa đủ dũng khí để tự cải tổ.

Họ chính là những người đang phải tự trả giá cho cuộc sống của chính họ và con cái họ trong một môi trường bề bộn các giá trị trái ngược nhau.

Nhưng có thể con cháu họ đã nhìn ra một thực tế mới và sẽ muốn đẩy những thay đổi đi xa hơn.

Trên thực tế, ý thức hệ cộng sản vào Việt Nam theo một trào lưu quốc tế và vì lý do địa chính trị gắn liền với bối cảnh Trung Quốc sau Thế Chiến II, đã hiện diện ở Việt Nam cùng hai cuộc chiến tranh và vai trò lịch sử của nó cũng đã hết.

Nhiều người nói cần có Đổi Mới II hoặc thậm chí Đại Cải Tổ, hoặc một cuộc Cách mạng Dân tộc.

Dù tên gọi là gì đi nữa, không ai có thể tránh được suy nghĩ rằng hệ thống chính trị kiểu cũ sẽ phải thay đổi hoặc bị đào thải vì đang cản trở sức sống của Việt Nam mà chính Đổi Mới đã mở đường.


Back to top
 

dacung
WWW  
IP Logged
 
dacung
Gold Member
*****
Offline


Thất bại lớn nhất
là sợ thất bại!

Posts: 1378
Re: Những điều trông thấy
Reply #20 - 18. Dec 2006 , 02:55
 
17 Tháng 12 2006 - Cập nhật 10h46 GMT
(BBC)

Chúng tôi biết gì thêm về nhân quyền?

 
Khánh Linh
Hà Nội

... 
Thanh niên ở Việt Nam được dạy về chính trị theo định hướng của Đảng Cộng sản

Là sinh viên, được học suốt mấy năm các môn chính trị Mác-Lênin, chúng tôi được nghe như rót vào tai: Các thế lực thù địch thường dùng chiêu bài “nhân quyền” để chống phá đảng ta và nhà nước ta.
Cách đây ít năm VN công bố Sách Trắng giải thích đầy đủ về nhân quyền ở VN, khi thầy chính trị yêu cầu tìm hiểu, chúng tôi khoái nhất một ý: ĐCSVN lãnh đạo chiến tranh giành độc lập để toàn thể dân tộc thoát ách nô dịch của ngoại bang là mang lại nhân quyền to lớn nhất cho dân. Thử hỏi, còn gì ý nghĩa hơn, vĩ đại hơn khi cả một dân tộc từ thân phận nô lệ trở thành dân một nước độc lập?

Nhưng rồi cũng tình cờ, chúng tôi biết đây chỉ là sự nguỵ biện, bằng cách “đánh tráo khái niệm”.

Mò mẫm tự tìm hiểu

“Nhân quyền” gồm những gì, té ra chúng tôi chỉ được nghe giảng khá lơ mơ, chung chung, so với những gì chúng tôi vừa phát hiện. Nhưng chúng tôi lại được dặn dò rất kỹ rằng nước nào cũng ít nhiều có vấn đề về nhân quyền, do vậy một nước không thể lấy tư cách gì mà phê phán nước khác (như nhiều nước đã phê phán VN). Và... “nhân quyền”, “dân chủ”, “tự do”... ở các nước tư bản chỉ là giả hiệu. Mỹ vi phạm nhân quyền rất nặng, nhưng lại là nước dùng nhân quyền để can thiệp vào công việc nội bộ của VN, TQ, Bắc Triều tiên, Cu ba và vài nước khác... với ý đồ xấu xa.

Trên trang web của đảng ta còn có bài dài phân tích quan niệm về nhân quyền từ xưa tới nay đã trải qua quá trình bổ sung, hoàn thiện và đến nay vẫn chưa thống nhất. Nay mới biết, chính đây mới là ý đồ che dấu tim đen.

Còn về ngày Nhân Quyền Thế Giới (10 tháng 12 hằng năm) thì, như trên đã nói, chúng tôi mù tịt cho đến bây giờ.

Ngày chủ nhật 3-12 chúng tôi họp nhóm ở nhà riêng bàn về chủ trương của đảng “cấm báo chí tư nhân”, ông bà chúng tôi gợi ý: chủ nhật tới đã là ngày Nhân Quyền Thế Giới. Ơ hay, chúng tôi chỉ biết tháng 12 có các ngày kỷ niệm 19 và 22 thôi chớ (mà không muốn biết cũng không được: vì loa, đài, báo, TV, băng, cờ, khẩu hiệu... cứ ầm ỹ cả lên).

... 
Internet là công cụ tìm kiếm kiến thức

Thế là tìm hiểu. Chỉ cần vào mạng, gõ hai đoạn chữ (trong ngoặc kép): “ngày nhân quyền thế giới” và thêm cái đuôi “lịch sử”, hoặc “ý nghĩa” thì được khá nhiều trang thích hợp.

Chỉ còn một tuần nữa, toàn thế giới lại kỷ niệm ngày này mà sao ở VN chẳng thấy báo chí động tĩnh gì hết? Và vì sao phải bưng bít thông tin khi đảng ta khẳng định công dân VN có quyền tìm kiếm thông tin?

Vượt tường lửa do bọn phản động này dựng lên, chúng tôi có được Bản Tuyên Ngôn toàn cầu về Nhân Quyền của Liên Hợp Quốc, công bố từ 10-12- 1948.

Chúng tôi đã đọc, đã bàn. Vâng, tuy đảng ta cứ nhấn mạnh rằng quan niệm chưa thống nhất giữa các trường phái về nhân quyền, nhưng khi Việt Nam đã chính thức tham gia công ước về nhân quyền thì VN phải tuân theo tinh thần và lời văn của bản tuyên ngôn mà Đại hội đồng LHQ đã thông qua này.

Trích một đoạn trong Phần mở đầu:

"...Nay, Đại hội đồng Liên Hợp Quốc tuyên bố:

Bản tuyên ngôn toàn thế giới về nhân quyền này là thước đo chung cho tất cả các nước và tất cả các dân tộc đánh giá việc thực hiện mục tiêu mà mọi cá nhân và mọi tổ chức trong xã hội, trên cơ sở luôn ghi nhớ Bản tuyên ngôn này, sẽ phấn đấu thúc đẩy sự tôn trọng các quyền và tự do cơ bản của con người thông qua truyền bá và giáo dục, cũng như sẽ phấn đấu đảm bảo cho mọi người dân, ở chính các nước thành viên của Liên Hợp Quốc và ở các lãnh thổ thuộc quyền quản lý của mình, công nhận và thực hiện những quyền và tự do đó một cách có hiệu quả thông qua những biện pháp tích cực, trong phạm vi quốc gia hay quốc tế."

Lại câu hỏi nẩy ra: Sao đảng ta đã ký kết công nhận tuyên ngôn này và đương nhiên phải thực hiện nó, phải “truyền bá, giáo dục” về nó, thì tại sao lại không công bố cho toàn dân biết để cùng thực hiện?

Nếu chúng tôi gửi bản này cho báo và đòi hỏi báo phải đăng thì chúng tôi sẽ được đảng khen ngợi hay sẽ bị đảng gô cổ? Tuỳ cách trả lời mà đi đến kết luận: đảng ta minh bạch hay dối trá.

Vài điều sáng tỏ

Số trang của bài viết này có hạn, vậy chỉ xin nói “vài điều” nhận thức được.

Tuyên ngôn gồm 30 điều, trong đó 26 điều nói về “quyền”, điều nào cũng quan trọng để mỗi cá nhân trong cộng đồng được sống “như một con người”. Nhân quyền là quyền của mỗi con người - với tư cách mỗi cá nhân - chứ không phải quyền của cả một dân tộc như đảng ta cố ý đánh tráo. Với một dân tộc, thì quyền cao nhất là độc lập. Nhưng có nhiều dân tộc tuy đã độc lập mà mỗi con người ở đó vẫn có thể mất tự do (mất quyền làm người) vì họ bị bọn độc tài trong nước tước đoạt mất. Xưa, cụ Hồ đã nói (ý): độc lập ph%E
Back to top
 

dacung
WWW  
IP Logged
 
dacung
Gold Member
*****
Offline


Thất bại lớn nhất
là sợ thất bại!

Posts: 1378
Re: Những điều trông thấy
Reply #21 - 05. Jan 2007 , 05:50
 
Những biến chuyển của đảng CSVN trong năm 2006
(phần 2)
2007.01.05
Việt Hùng, phóng viên đài RFA

Bàn về viễn cảnh chính trị của đảng Cộng sản Việt Nam năm 2007, ông Lê Hồng Hà, nhà quan sát chính trị ở trong nước cho rằng, đảng Cộng sản Việt Nam phải đối đầu với một "chiến trường chống tham nhũng".

...
Ông Lê Hồng Hà.

Nội dung 5 vấn đề: "Trả quyền quyết định về Quốc Hội - Luật hóa điều 4 quyền lãnh đạo của đảng - Tư pháp độc lập - Quân đội và Công an phải trung thành với Tổ quốc thay vì với đảng - Điểm cuối cùng ban hành Luật báo chí và luật lập hội mới".

Những vấn đề này hiện đang được hàng ngũ những "đảng viên tiến bộ" và dư luận xã hội bàn luận ra sao? Tiếp tục trong câu chuyện với Việt Hùng, từ Hà Nội ông Lê Hồng Hà đưa ra cái nhìn:

Ông Lê Hồng Hà: Theo tôi suy nghĩ, những thông tin về hoạt động của các đại biểu Quốc Hội, các nhà trí thức có nhiệt huyết người ta đã nêu vấn đề ra rồi. Đọc bài của ông Nguyễn Thiện Nhân (Bộ trưởng Giáo dục), rồi bài của ông Trần Lâm (Luật sư) về cuộc bầu cử Quốc Hội năm 2007, người ta đã phát biểu rồi đấy. Tôi chẳng qua chỉ là tập hợp, hệ thống hóa những vấn đề mà hiện nay đang sôi nổi trong xã hội mà thôi.

Hiện nay với những sự trao đổi của mấy tháng gần đây thì không có ai có một ý kiến khác được, nhưng mà những vấn đề ấy sẽ vấp phải sự kháng cự quyết liệt của các lực lượng bảo thủ trong đảng nhất là ở cấp cao.

Cái đó ai cũng thấy rằng nhất định lực lượng bảo thủ ở cấp cao nó sẽ phản pháo một cách rất quyết liệt. Khó rồi, cực khó, nhưng "họ" đồng ý là phải làm... và mấy tháng vừa qua là "họ" cũng đang làm một cách rất tích cực đó, chứ không phải là ít đâu, cho nên anh cứ theo dõi báo chí ở trong nước...

Và những vấn đề này đây tự bản thân những đại biểu Quốc Hội họ cũng nhận thấy. Một số bài tham luận của các đại biểu ở Đại hội X người ta đã nói rồi, rồi ở Mặt trận Tổ quốc, rồi ở những kiến nghị của những trí thức hiện nay người ta đã nói khá nhiều đó.

Nếu đi hỏi người dân, các cán bộ đảng viên bình thường, các cán bộ lão thành thì ai cũng đồng ý cả. Phải khôi phục lại cơ quan quyền lực tối cao của Quốc Hội, phải làm sao Luật hóa điều 4 đi, phải làm sao tiến tới nền Tư pháp độc lập, phải làm sao đưa Quân đội và Công an phải trung thành với Tổ quốc, với Nhân dân và phải ban hành Luật báo chí và Luật lập hội.

Nội dung 5 vấn đề nói trên chủ yếu thuộc về "Nội dung Ðổi mới Chính trị". Cho đến nay, một số cán bộ lão thành và kể cả một số cán bộ lãnh đạo đương chức đều thừa nhận trong thời gian vừa qua Việt Nam mới đẩy được vấn đề "Ðổi mới kinh tế", còn trong lãnh vực chính trị chưa được thảo luận nhiều, lĩnh vực bảo thủ nhất.

Hiện nay ở Việt Nam và ngay ở trong đảng người ta cũng thấy có sự không ăn khớp giữa đổi mới chính trị và đổi mới kinh tế. Và như thế nảy sinh ra một vấn đề khách quan của xã hội tức là phải đổi mới về chính trị để đáp ứng với những thành quả của đổi mới kinh tế.

Việt Hùng: Liên quan đến vấn đề đổi mới chính trị có ý kiến nói rằng, hiện nay Việt Nam đã là thành viên của WTO rồi thì dù muốn hay không những tháo gỡ về chính trị cũng theo đà phát triển của kinh tế mà chuyển mình, ông có đồng ý với quan điểm đó hay không?

Ông Lê Hồng Hà: Cuộc đấu tranh giành thắng lợi trong đổi mới chính trị như tôi đã nêu lên trên, khả năng giành thắng lợi là hiện thực. Tôi dựa vào căn cứ cuộc đấu tranh để đổi mới về chính trị này là sự kế tục sự đấu tranh trong 30 năm qua trên cơ sở những thắng lợi đã giành được trong 30 năm qua trên lĩnh vực kinh tế và tư tưởng, đấy là hai lĩnh vực quan trong nhất. Thế nhưng trong vòng 30 năm qua nhân dân qua khoán hộ thì đã phá tan cái "Hợp tác xã" rồi. Trong 30 năm qua dân đã thắng về mặt kinh tế là rất lớn.

Về mặt cầm quyền đảng Cộng sản Việt Nam muốn xây dựng lý tưởng Chủ nghĩa Xã hội trong nhân dân thì theo như chúng tôi đánh giá dù là Trường đảng vẫn phải dậy Mác-Lênin, dù là các trường Ðại học vẫn phải học Mác-Lênin là chính trong sinh viên, dù là các nhà xuất bản vẫn phải xuất bản những tác phẩm của các nhà kinh điển nhưng trong các tầng lớp nhân dân thì không còn lý tưởng gì cho Chủ nghĩa Xã hội và Chủ nghĩa Mác-Lênin nữa.

Cho nên có thể nói kết luận rằng, trong 30 năm qua về mặt đường lối kinh tế và tư tưởng thì đảng đã thua rồi. Ðảng vẫn chưa thua về chính trị bởi vì đảng vẫn nắm được Công an và Quân đội.

Từ năm 2006 trở đi hình thành một chiến trường mới, chiến trường ấy là chiến trường chống tham nhũng, xoay sở, nhũng nhiễu của chính quyền....Như chúng ta đã biết, ai có thể tham nhũng, ai là nội xâm, chẳng ai hết ngoài những ông đảng viên cốt cán nắm giữ đương chức đương quyền thì mới tham nhũng nổi, thì mới là nội xâm.

Vấn đề bây giờ đây chống tham nhũng và chống nội xâm là nhu cầu khao khát, thiết tha của các tầng lớp nhân dân cho nên phong trào chống tham nhũng hiện nay đây dựa trên cơ sở các phong trào của quần chúng dân lên cao.

Nếu để đảng cộng sản ra nghị quyết hiệu triệu chống tham nhũng thì nó lại như 10 năm trước đây, nó lại nhắc lại vở kịch chống tham nhũng giả vờ thôi, bởi vì trong mười mấy năm qua không thiếu gì nghị quyết, không thiếu gì những bài diễn văn nảy lửa..., nhưng mà thực ra không thể làm được. Nhưng mà dựa trên những phong trào của quần chúng hiện nay đang bắt đầu thì mấy ông lãnh đạo của đảng không thể già vờ được đâu.

Việt Hùng: Theo sự trình bày của ông vấn đề trọng tâm mà đảng Cộng sản sẽ phải giải quyết trong năm 2007, ông dùng cụm từ "chiến trường" của quần chúng nhân dân chống tham nhũng?

Ông Lê Hồng Hà: Vâng, cái đó đảng họ sẽ nêu khẩu hiệu là phải chống, nhưng họ không cho là chiến trường chính đâu, nhưng các "lực lượng tiến bộ" ở trong nước thấy rằng đấy là chiến trường chính. Phải năm vững cái chiến trường chính này thì anh mới có thể tranh thủ được trên 90% những cán bộ đảng viên của đảng tham gia.

Anh có thể tranh thủ được số đông trong quân đội, số đông trong công an cùng đứng về phương diện chống tham nhũng.

Vấn đề mặt trận chống tham nhũng sẽ là mặt trận thu hút đông đảo. Hiện nay người ta đang thắc mắc, ông Nguyễn Tấn Dũng " nói to" là xử những vụ ấy nhưng thực sự là chưa xử vụ nào cả. Theo dõi người ta thấy ông Chủ tịch Nước Nguyễn Minh Triết trong cuộc họp liên 4 ngành vừa rồi, mới họp hôm kia (26-12) ông ấy nhắc lại là phải thúc đẩy...

Ý kiến của tôi phong trào chống tham nhũng hiện nay là sự bực tức, là nhu cầu bức thiết của tất cả các tầng lớp nhân dân không cho phép ai có thể "lừng khừng" được đâu.

Với tình hình khách quan như thế, xã hội như thế nó như là một nhu cầu khách quan của xã hội, vấn đề theo như tôi suy nghĩ cuộc đấu tranh đó không phải là không có khả năng thắng lợi.

Việt Hùng: Vâng, thay mặt quí thính giả của Ðài xin được cám ơn ông Lê Hồng Hà.

Tiếng Việt

--------------------------------------------------------------------------------


© 2007 Radio Free Asia
Back to top
 

dacung
WWW  
IP Logged
 
dacung
Gold Member
*****
Offline


Thất bại lớn nhất
là sợ thất bại!

Posts: 1378
Re: Những điều trông thấy
Reply #22 - 08. Jan 2007 , 08:04
 
Thứ Hai, 08/01/2007 - 5:00 PM


Một đêm làm “đào”



...
Vũ trường K. Club nhộn nhạo “đào” và khách Tây.

(Dân trí) - Tốt nghiệp đại học loại trung bình khá, chẳng có tiền để chạy chọt, cũng không quen biết ông nọ, bà kia nên chật vật mãi tôi vẫn chỉ xin được chân bán hàng. Sốt ruột trước tốc độ kiếm tiền chóng mặt của mấy em sinh viên thuê nhà cùng xóm, cộng thêm lời chì chiết của ông bà già, túng thì làm liều, tôi thử gia nhập đội ngũ “đào” cao cấp...

Kỳ I: “Đào” cũng phải kiểm tra “tư cách”

Qua vòng “gửi xe”

“Tuyển nhân viên nữ phục vụ phòng karaoke cho khách sạn liên doanh, làm 19 giờ 30 - 24 giờ, có chế độ, nghỉ, lương cao, nhận hồ sơ sau khi phỏng vấn. Liên hệ: chị H., ĐT: 091201xxxx”.

Theo thông tin đăng trên báo “Mua & bán”, tôi được chị H. hẹn gặp tại sạp bán quần áo của chị ta trong chợ Láng Hạ, Hà Nội. Chị H. trạc khoảng 24 - 25 tuổi, thấp lùn, da ngăm đen, mặt nhiều trứng cá, ăn mặc khá giản dị nhưng mồm mép liến thoắng.

Sau một hồi ngắm nghía từ đỉnh đầu xuống gót chân, chị ta bảo tôi: “Chưa làm bao giờ phải không? Cứ làm rồi khắc sẽ quen thôi. 20 giờ tối thứ tư này đến khách sạn B.H tuyển. Bây giờ đưa chứng minh thư cho chị và nộp 100.000đ lệ phí. Nhớ phải trả lời rằng đã làm ở khách sạn B.S hoặc F. hay H.N nhé. Đừng quên trang điểm kỹ một chút!”.

Rồi chị ta chỉ tay vào mấy cái váy thiếu vải nói liến thoắng: “Muốn trúng tuyển thì phải biết cách ăn mặc và trang điểm. Các em làm ở đây đều đặt may hoặc mua váy của chị đấy. Da em trắng, ngực lại đầy thế nên chọn cái váy màu đen này”. Khó từ chối, tôi đành bỏ tiền mua chiếc váy. Thế là mới qua “vòng gửi xe” đã mất đứt 400 ngàn đồng.

Đúng hẹn, tối thứ 4 chị H. đón tôi tại cổng bên khách sạn B.H và dẫn vào cửa sau của K. club trông ra hồ N.K. Đã có khoảng hơn 30 cô gái trẻ măng đứng ngồi lố nhố chờ đến lượt “phỏng vấn”. Cô nào cũng hỏi nhau “kinh nghiệm trả lời phỏng vấn”, hôm nay má mì nào sẽ chấm, rồi quay ra nói chuyện “nghề nghiệp”.

Các cô đều xuýt xoa khi nghe chị H. kể về đào L. nào đó (do chị ta giới thiệu vào làm) chỉ sau một tuần đã “chăn” được một ông Tổng Giám đốc người Hàn Quốc, vừa đẹp trai lại chịu chi, mua nhà, mua ô tô cho người đẹp, hàng tháng còn chu cấp vài nghìn đô cho L. chơi bời, mua sắm.

Đợi mãi cũng tới lượt tôi vào tuyển. Ngồi trước bàn phỏng vấn là hai “má” khá đẹp, ngoài ba mươi tuổi, một nói tiếng Trung, một nói tiếng Việt, đều mặc đầm đen hai dây, cổ trễ sâu, lộ nửa bầu ngực. Má mì nói tiếng Việt hỏi độp luôn: “Đã làm ở đâu rồi? Tại sao lại chuyển sang đây? Biết nói ngoại ngữ gì?”. Đã được dặn dò trước, tôi mau mắn: “Em làm mấy tháng ở bên F. Nhưng đào đông mà khách ít nên đói quá, muốn chuyển sang đây. Em nói được một ít tiếng Anh”.

Một vài câu hỏi bằng thứ ngoại ngữ thông dụng được tung ra: “Có biết nhảy không? Uống được nhiều rượu không? Ở bên kia có “bùm bùm” không?”. Tôi trả lời trôi chảy: “Em uống được nhưng chỉ ngồi với khách chứ không bùm bùm”. Má mì nói tiếng Việt phiên dịch sang tiếng Trung cho má mì kia nghe. Nhìn lại tôi lần nữa rồi cả hai má mì gật gù cùng đánh dấu trên danh sách dự tuyển. Thế là tôi được nhận vào làm trong K. club.

Thẻ tròn - thẻ vuông

Sáng hôm sau, theo hướng dẫn, tôi đến phòng nhân sự của khách sạn nộp hồ sơ tiếp viên và nghe phổ biến “công việc”. Không hề hỏi giấy khám sức khỏe, không hỏi xét nghiệm bệnh tình dục, sau khi nhận đủ 200 nghìn tiền đặt cọc và hồ sơ của tôi, một nữ nhân viên phòng nhân sự thông báo cho tôi lịch làm việc và giá tiền công:

“Hàng ngày tập trung vào 19 giờ 30. Trang điểm thay đồ xong thì 20 giờ bắt đầu ra sảnh. Đến 24 giờ, nếu không được khách mời hoặc đi “bùm bùm” thì được về. Không có lương cứng. Mỗi giờ ngồi với khách được 5 đô. Đi “bùm bùm” một lần được 80 đô. “Bùm bùm” qua đêm được trả 150 đô. Tiền bo được giữ lại hết”.

Tiếp đó, cô ta lấy ra hai hộp thẻ có đánh số, một đựng thẻ tròn, một đựng thẻ vuông, bảo tôi thích đeo thẻ loại nào? Thấy tôi ngơ ngác, cô ta giải thích: “Mới đi làm lần đầu à? Nếu còn trinh và muốn giữ thì lấy thẻ vuông”. Suy nghĩ một lúc, tôi bảo sẽ nhận thẻ vuông. Quẳng chiếc thẻ số 73 cho tôi, cô ta bĩu môi, nói với người ngồi cạnh: “Gớm, bọn sinh viên chỉ vờ vịt làm giá mấy hôm đầu thôi, sau thì chẳng tranh nhau mà đăng ký thẻ tròn để tha hồ đi bùm bùm”. 

...
"Đào" xếp hàng để khách chọn.

Trong phòng thay đồ

Có bước chân vào thế giới “ca-ve cao cấp” mới thấy nhiều nguyên tắc và quy định quái chiêu. Mọi thứ không chỉ đơn giản là trang điểm hiện đại, ăn mặc sexy, ngồi cho khách ôm và đi “bùm bùm” với khách. 

19 giờ 30 tôi có mặt tại cửa hông khách sạn, trình thẻ cho bảo vệ đánh dấu ngày công (tiếp viên phải đi làm đủ số ngày quy định nhưng không được chấm công) rồi vào phòng tiếp viên thay đồ. Gọi là phòng tiếp viên cho oai nhưng thực ra đấy là một hành lang dài và hẹp thông ra phía hồ, được ngăn bằng hai cánh cửa gỗ. Cuối hành lang là hai cái toilet. Dọc bên tay trái hành lang là dãy tủ tường, chia làm nhiều ngăn nhỏ, trên mỗi ngăn đánh số theo mã thẻ của mỗi tiếp viên. Dọc bên tay phải là hai tấm gương lớn treo sát tường, phía dưới là bệ gỗ để đồ cho tiếp viên trang điểm.

Trong phòng thay đồ lúc đó có khoảng 50 cô, người thì nhồng nhỗng thay váy, người thì đang tô son trát phấn, vừa tán chuyện rôm rả. Nhìn quanh và nghe ngóng ít phút, tôi phát hiện ra hai điều: Thứ nhất, có lẽ tôi là người già nhất ở đây (thời điểm đó tôi 23 tuổi); Thứ hai, đến 80% các cô gái là sinh viên đại học hoặc cao đẳng, thậm chí có cô mặc áo đồng phục trường cấp hai B.Đ tới chỗ làm.

Không muốn cởi quần áo ở chỗ đông người, tôi cầm váy vào toilet thay đồ, liền gặp ngay phản ứng của một cô gái đang hút thuốc trong đó: “Đ.mẹ, toàn đàn bà thì ngượng, lúc dạng chân cho nó khám lại đ. thấy xấu hổ”. Gượng cười, tôi phân bua: “Mới đi làm buổi đầu nên ngại”. Chẳng nói chẳng rằng, cô ta vất điếu thuốc hút dở xuống bồn cầu, xả nước, nhổ một bãi nước bọt rồi đi thẳng ra ngoài.

Khi tôi đang loay hoay co co kéo kéo cái váy cho nó che bớt bộ ngực thì người quản lý câu lạc bộ đã thò đầu vào phòng giục các tiếp viên khẩn trương vì sắp đến giờ chào khách. Các cô gái vội vàng ngắm vuốt lại lần nữa, giúp nhau sửa lại lông mày, tô đậm thêm son, đánh thêm phấn vào hai cánh tay và “đôi gò” cho trắng, xịt nước hoa… rồi lũ lượt kéo nhau ra sảnh câu lạc bộ.

Tất cả các tiếp viên phải để lại tư trang trong tủ đựng đồ của mình và không được mang theo bất kỳ thứ gì trừ chiếc váy mặc trên người. Sau khi tiếp viên cuối cùng vào sảnh, người quản lý khóa chặt cánh cửa thông giữa phòng thay đồ và sảnh. Không một tiếp viên nào được ra khỏi sảnh trước khi có lệnh má mì cho nghỉ.   

Những quy định riêng cho “đào”

Sảnh là một ballroom rộng khoảng 70 - 80m2, hai bên kê một số ghế sofa cho tiếp viên ngồi trong lúc chờ khách, cuối sảnh phía tay phải có một quầy nhỏ - là chỗ ngồi của hai má mì. Đi sâu vào bên trong là khu sàn nhảy và quầy bar. Qua sàn nhảy và quầy bar là khu vực phòng karaoke.

Tổng cộng khoảng 80 “đào” lần lượt tới quầy cho hai má mì (trong đó có một người nói tiếng Việt đã phỏng vấn tôi hôm trước) kiểm tra “tư cách” trước khi được phép ra chào khách.

Về trang phục, các “đào” phải tuân thủ những quy định: Tóc để dài, xõa ngang vai trở xuống; chỉ được mặc đầm một tông màu, bó sát, hở vai; cấm mặc quần áo hoặc mặc váy có hoa văn; móng chân, móng tay phải sơn sửa gọn gàng; luôn tắm rửa sạch sẽ trước khi đi làm; mùa đông được phép đi bốt cao cổ; mùa hè đi xăng đan cao gót, để hở ngón chân; cấm đi các loại sục, dép bít mũi; phải xức nước hoa khắp cơ thể…

Về thái độ công việc: khi có khách vào sảnh, tất cả tiếp viên có mặt phải đứng lên cúi chào; khi khách chấm “đào” phải đứng thẳng lưng, ngực ưỡn ra phía trước, cười thật tươi; không tranh giành khách; không nói chuyện trong khi chờ khách; để khách phàn nàn: phạt 5 đô; đi làm muộn: phạt 5 đô; đến giờ không ra nhảy: phạt (tiền phạt sẽ trừ vào tiền ngồi với khách); đi cùng khách ra ngoài khi chưa đăng ký với má mì: đuổi việc… Và điều cuối cùng là không được ra về trước 2 giờ sáng (theo hợp đồng ký với phòng nhân sự của khách sạn thì 24 giờ đã hết ca). Trong hàng loạt yêu cầu kiểm tra “tư cách” đó, tôi không hề thấy quy định về an toàn tình dục.

Sau gần một giờ kiểm tra, có 3 cô bị nhắc nhở vì trang điểm nhạt, hai cô bị phạt vì móng tay gẫy chưa kịp sửa và tôi cũng suýt bị phạt do đi xăng đan bít mũi. 

Hiện nay đường dây mại dâm cao cấp tại K. Club đã bị phanh phui, đưa ra xét xử. Trong thời điểm cách đây gần 3 năm, V.K cũng như các tiếp viên khác trước khi bước chân vào câu lạc bộ đều bị bảo vệ kiểm tra rất gắt. Điện thoại di động của tiếp viên cũng phải để lại tủ đựng đồ bên ngoài câu lạc bộ. Các tiếp viên cũng không dùng tên thật để đi khách.

 
Kỳ II: Chào khách và chấm “đào”

Nam Anh
(Ghi theo lời kể của V.K)
Back to top
 

dacung
WWW  
IP Logged
 
dacung
Gold Member
*****
Offline


Thất bại lớn nhất
là sợ thất bại!

Posts: 1378
Re: Những điều trông thấy
Reply #23 - 17. Jan 2007 , 05:27
 
Nền tảng quyền lực - ý Dân hay ý Đảng?

(BBC)

... 
Hoàng Lan
Sinh viên cao học Luật, Pháp quốc
 

Chính quyền “do dân”, có nghĩa rằng Ý dân là nền tảng của quyền lực. Chính quyền hợp pháp chỉ có thể là chính quyền được bầu ra bởi nhân dân qua bầu cử tự do và công bằng. Chính quyền là tập hợp những người đại diện cho nhân dân để giải quyết các công việc quốc gia, cũng là để phục vụ cho nhân dân.
Bầu cử tự do công bằng là điều kiện tiên quyết để tạo ra chính quyền và đảm bảo tính hợp pháp của chính quyền. Tính hợp pháp và tính đại diện của chính quyền chỉ được công nhận khi bầu cử hội tụ đủ 3 yếu tố:

1. Mọi thành phần xã hội đều có quyền tham gia ứng cử.

2. Nhân dân có quyền đi bỏ phiếu hoặc không đi bỏ phiếu.

3. Hội đồng tổ chức và giám sát bầu cử bao gồm đại diện của nhiều thành phần, đảng phái khác nhau để bảo đảm tính độc lập, công minh.

Chính quyền phải “vì dân”, bởi nhân dân bầu ra những người đại diện là để họ phục vụ cho lợi ích chung và đảm bảo những điều kiện cơ bản như an ninh, an sinh xã hội… chứ không phải để nhũng nhiễu dân.

Tính vi hiến về bầu cử

Nói đến bầu cử tự do và công bằng là phải nói đến một nền chính trị đa nguyên, đa đảng. Ở Việt Nam, nơi có chế độ độc đảng, người dân không hề có sự lựa chọn các vị lãnh đạo. Như vậy, nhân dân mất đi quyền quyết định vận mệnh quốc gia và vận mệnh của chính mình. Điều này thể hiện ở cả giai đoạn ứng cử và giai đoạn bầu cử.

Ở giai đoạn ứng cử, các ứng cử viên cho kỳ bầu cử Quốc hội hoặc Hội đồng Nhân Dân các cấp đều do Mặt trận tổ quốc độc quyền tổ chức và giới thiệu. Thế nhưng, Mặt trận Tổ quốc trên thực tế chỉ là một bộ phận của Đảng Cộng sản cầm quyền. Thế nên các đảng phái khác không được tham gia ứng cử. Như vậy, ứng cử ở Việt Nam không hề công bằng.

Ở giai đoạn bầu cử, trong chế độ độc đảng, mọi người bị bắt buộc đi bầu, nếu không sẽ bị chính quyền gõ cửa răn đe và bị để ý như một “phần tử chống đối”. Bầu cử không phải là một quyền của người dân nữa, mà là một nhiệm vụ bắt buộc, bắt buộc ngay cả khi nhiều người dân Việt Nam chẳng hiểu bầu cử để làm gì. Bởi chỉ có một đảng chiếm giữ độc quyền chính trị thì hiển nhiên chính quyền được chọn ra chỉ là bình mới với rượu cũ mà thôi.

Bầu cử ở Việt Nam như vậy là không hề tự do.

Bầu cử “độc diễn” của Đảng cộng sản chỉ phản ánh ý Đảng chứ không phải ý Dân. Thể thức bầu cử như vậy là vi phạm Hiến pháp Việt Nam và luật pháp quốc tế mà Việt Nam đã ký kết.

Điều 7 Hiến pháp Việt Nam quy định: “Việc bầu cử đại biểu Quốc hội và đại biểu Hội đồng nhân dân tiến hành theo nguyên tắc phổ thông, bình đẳng, trực tiếp và bỏ phiếu kín”.

Điều 21 của bản Tuyên ngôn quốc tế nhân quyền 1948 của Liên Hiệp Quốc cũng ghi rõ: “Ý nguyện của quốc dân phải được coi là căn bản của mọi quyền lực quốc gia; ý nguyện này phải được biểu lộ qua những cuộc tuyển cử có định kỳ và trung thực, theo phương thức phổ thông đầu phiếu kín, hay theo các thủ tục tuyển cử tự do tương tự.”

Như vậy, trên tinh thần Hiến pháp quốc gia và luật pháp quốc tế, ý dân là nền tảng của quyền lực.

Liệu ý dân và ý đảng có trùng hợp với nhau không? Đảng đưa ra khẩu hiệu “lòng dân, ý đảng”, nhưng ý dân là pháp trị, ý đảng là toàn trị thì làm sao mà gặp nhau được. Sự lãnh đạo của Đảng là “tuyệt đối và toàn diện”. Mọi lĩnh vực đời sống xã hội, kinh tế, chính trị, nhất là pháp luật đều có sự can thiệp của Đảng. Đó là minh chứng của sự lãnh đạo toàn trị. Đã toàn trị thì làm sao mà xây dựng Nhà nước pháp quyền và thực hiện bầu cử tự do, công bằng?

Với những cuộc bầu cử ở nước ta hiện nay, dân đang phải làm theo ý đảng chứ đảng không hề theo ý dân.

Mà nền tảng quyền lực không phản ảnh ý dân thì quyền lực đó là quyền lực của một thiểu số độc đoán.

Do đó, kết quả bầu cử Quốc hội và Hội đồng nhân dân các cấp từ bấy lâu nay tại Việt Nam là bất hợp pháp.

Làm sao để hợp pháp hóa các cuộc bầu cử?

Sự vi phạm hiến pháp này cần phải chấm dứt. Ba yếu tố cơ bản cần phải được thực thi để nhân dân thực hiện quyền làm chủ của mình thông qua bầu cử:

- Cụ thể hóa “xã hội công bằng, dân chủ”, như quy định tại điều 3 Hiến pháp, bằng nền chính trị đa đảng.

- Tôn trọng quyền tự do ứng cử của công dân và các đảng phái.

- Tổ chức một hội đồng giám sát bầu cử độc lập, nhiều thành phần, đảng phái để đảm bảo tính công minh. Trong tình hình Việt Nam hiện nay cần thêm sự giám sát của quốc tế.

Bầu cử trong thể chế độc đảng là hình thức. Cơ chế “đảng cử dân bầu” chỉ có ý nghĩa khi có ít nhất hai đảng. Nếu chỉ có một đảng cử ra ứng cử viên thì dù dân bầu cho ai cũng chẳng thay đổi là bao. Trái lại nếu như chúng ta có ít nhất hai đảng, thì khi người dân mất niềm tin vào đảng cầm quyền, họ có thể bỏ phiếu cho ứng cử viên của đảng đối lập với hi vọng đảng đó sẽ thực hiện những chính sách thiết thực hơn cho đời sống của họ. Trong nền chính trị có nhiều đảng cạnh tranh, nhân dân là người hưởng lợi, bởi đảng đối lập biết lắng nghe nguyện vọng của nhân dân và đề nghị những chương trình phục vụ tốt hơn nếu muốn thắng cử. Làm được như vậy, chính quyền mới có trách nhiệm trước cử tri của mình, và nhân dân nắm trong tay quyền làm chủ thông qua lá phiếu.

 
Bao giờ người dân Việt Nam được bỏ phiếu bầu chính phủ như nhiều nước trong vùng?

Có một vài bạn thanh niên phản đối thể chế đa đảng, với cùng một lập luận của Đảng Cộng sản rằng “sẽ gây ra loạn lạc”. Thực tế hiển nhiên không phải như vậy. Bản chất của mọi xã hội là đa nguyên, là có nhiều ý kiến khác nhau cùng tồn tại trong xã hội. Sự tôn trọng mọi luồng tư tưởng khác biệt và sự tự do hoạt động của các tôn giáo, đảng phái, tổ chức xã hội khác nhau là những yếu tố quyết định của việc chung sống hòa bình. Chủ trương dùng bạo lực trong chính trị của Đảng Cộng sản không còn phù hợp với xã hội pháp quyền ngày nay. Việc dùng lá phiếu để giải quyết các vấn đề chính trị không chỉ ôn hòa, đúng pháp luật mà còn là sự tiến bộ của nhân loại. Đó là sự khác biệt cơ bản so với chế độ phong kiến, nơi lá phiếu không hề tồn tại.

Nếu chúng ta tôn trọng đa nguyên như bản chất của xã hội loài người thì việc đa đảng, hệ quả của đa nguyên, là lẽ tất nhiên. Đa đảng là sự thể chế hóa của đa nguyên, để những người có cùng nguyện vọng tập hợp lại, tạo nên sức mạnh cho tiếng nói của họ và có cơ hội biến nguyện vọng đó thành hiện thực qua việc tham gia ứng cử vào chính quyền.

Việc đảm bảo một “xã hội công bằng, dân chủ” tùy thuộc vào sự tôn trọng và nghiêm túc thực hiện một cuộc bầu cử đa đảng dưới sự giám sát của một hội đồng tổ chức và giám sát bầu cử độc lập. Đó là điều hiển nhiên không cần phải tranh cãi nữa mà hãy cùng nhau thực hiện. Kỳ bầu cử Quốc hội 2007 sắp tới là một cơ hội lớn để nhân dân thực thi quyền làm chủ thực sự của mình. Việc vi phạm Hiến pháp quốc gia và công ước quốc tế cần phải chấm dứt, không nên tiếp tục.

----------------------------------------

Billy, Singapore
Tôi hòan toàn ủng hộ ý kiến của bạn Hoàng Lan. Quyền bầu cử tự do, tính chất dân chủ của một đất nước không phải là vật ban ơn. Nó là quyền không thể tách rời của bất kì người dân nào. Nó là quyền mà không ai có thể phủ đinh, không ai có thể đàn áp. Con người phải được dạy để bảo đảm toàn bộ những quyền cơ bản nhất của mình. Chỉ có bầu cử tự do, chỉ có dân chủ thì đất nước mới có những con người tài như Lí Quang Diệu hay Clinton, mới phát triển hết tiềm năng của mình được. Chính cựu thủ tướng Lí Quang Diệu cũng phải thừa nhận VN phải là nước đứng đầu Đông Nam Á với tiềm năng và tiềm lực của mình. Trong một thời gian quá dài chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội. Và chúng ta sẽ không bỏ lỡ thêm bất kì cơ hội nào nữa. Đã đến lúc những người trẻ tuổi đứng lên nói lên tiếng nói của mình. Xin bỏ một phiếu cho Hoàng Lan và Tiến Trung.

LQV
Cảm ơn tác giả đã có bài viết này, nói lên cái điều cần đến sẽ phải đến. Từ xưa đến giờ, với những ai hiểu biết có chút suy luận đều hiểu rằng cái ý đảng "phải" là lòng dân. Quyền làm chủ của dân là phải đi bầu sau khi đảng đã cử. Đào đâu ra cái"Hội đồng tổ chức và giám sát bầu cử bao gồm đại diện của nhiều thành phần, đảng phái khác nhau để bảo đảm tính độc lập, công minh" bây giờ khi ĐCS vẫn cứ mái khư khư ôm trọn quyền hành. Có lẽ cái quyền làm chủ còn sót lại cuối cùng của người dân là: không đi bỏ phiếu, hoặc bỏ phiếu trắng mà thôi!

Tư Duy
Ngẫm nghĩ và suy cho cùng những tiêu cực, quan liêu và chính sách sai lầm trong quản lý đất nước hiện nay của ta cũng từ sự lạm quyền và độc tài của đảng Cộng Sản.

Tôi từng nghĩ rằng tại sao vị bộ trưởng này bộ trưởng kia trả lời quốc hội hay thông tin báo chí như kẻ vô học thay vì đáng lẽ đó phải là người tài giỏi, gây nên bít bao bức xúc trong nhân dân, mà vẫn đương quyền và tại chức. Và cuối cùng tôi hiểu rằng đó là vì chúng ta chỉ có độc đảng là đảng Cộng Sản, chúng ta ko có quyền thay thế người tài giỏi hơn lên thay thế theo đúng trí nguyện của nhân dân. Có thay hay ko còn phải xem vị đó có quyền lực thế nào trong đảng và ý nguyện của đảng có muốn thay hay ko? Chứ nhân dân hoàn toàn ko có quyền lợi đó.

Một xã hội phát triển và tiến bộ theo bước tiến của nhân loại thì ko cho phép có sự độc tài, độc đoán. Một người yếu kém cần được thay thế bởi người tài giỏi hơn theo chí nguyện chung của nhân dân. Đó chỉ là điều căn bản và là luân lý thông thường. Ko phải chúng ta nghèo, ko phải chúng ta đi sau người ta mà cũng chẳng phải dân trí chúng ta thấp. Cái chúng ta thiếu là một đất nước dân chủ, bình đẳng và bác ái.

Dang Dan, Hải Phòng
Bài viết rất hay. Lời lẽ đơn giản, dễ hiểu. Làm thế nào để nhiều người dân biết được điều này đây?
Back to top
 

dacung
WWW  
IP Logged
 
thanhan
Senior Member
****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 459
Re: Những điều trông thấy
Reply #24 - 17. Jan 2007 , 08:43
 
...



Ở các xứ nhiệt đới như VN trong những ngành kinh doanh như nhà hàng, nước đá là 1 lọai hàng hóa không thể thiếu, bất kể nắng, mưa, nóng, lạnh .
Nước đá có mặt khắp nơi và càng ngày càng đa dạng. Ngòai những cây đá dài, vài năm gần đây thị trường có thêm đá viên ( hình vuông, hình ống) được đóng sẵn trong bao trong bịch.

Tuy dùng hàng ngày, nhưng người ta vẫn sợ nước đá.
Để thu lãi lớn, nhiều cơ sở sãn xuất nước đá không xử dụng nước do Thủy cục cung cấp mà khoan giếng lấy nước ngầm để dùng. Đất đai mắc mỏ, nên phần lớn các xưởng nước đá mua hoặc thuê đất dựng xưởng ở những khu vực vốn là nghĩa trang cũ nhằm tiết giảm vốn đầu tư. Cũng vì vậy, phần lớn nguồn nước dùng làm đá không trong sạch mà chứa đủ thứ vi khuẩn độc hại.

Dù người ta đã đẻ ra cụm từ “đá tinh khiết” để trấn an người tiêu dùng, nhưng chỉ có Trời mới biết nước dùng làm đá "tinh khiết" đến mức nào.


cốp pi trên net.
Back to top
 
 
IP Logged
 
LAM SON
Gold Member
*****
Offline


CHANG TRAI TRE VON DONG
HAO KIẺT ,XEP BUT NGHIEN

Posts: 574
Gender: male
• Nghĩa trang Quân Đội Biên Hòa sẽ ra s
Reply #25 - 20. Jan 2007 , 00:01
 
•      Nghĩa trang Quân Đội Biên Hòa sẽ ra sao ?
Hàn Giang Trần Lệ Tuyền

Mấy ngày qua tôi đã đọc nhiều ý kiến khác nhau về việc Thủ tướng VNCS Nguyễn tấn Dũng quyết định « DÂN SỰ HÓA » nghĩa trang Biên Hòa. Tôi nhận thấy, đa số đã « hoan nghênh quyết định của Thủ tướng » Có nguời nói rằng rồi đây thân nhân của các chiến sĩ ấy sẽ được tự do vào nghĩa trang Quân Đội thăm viếng xây dựng, trùng tu…

Riêng tôi, khi đọc ba chữ « dân sự hóa » Tôi cho rằng không đơn giản như vậy. Theo tôi thì ý đồ của CSVN là muốn xóa sạch dấu vết của Quan Đội Việt Nam Cộng Hòa.

Nghĩa là, CSVN dựa theo ý kiến của Tuớng Nguyễn Cao Kỳ đã đề nghị « trùng tu » nghĩa trang quân đội Biên Hòa để làm những điều mà chính Tuớng Nguyễn Cao Kỳ cũng không luờng truớc đuợc, bởi khi đề nghị phía nhà cầm quyền Hà Nội Tuớng Nguyễn Cao Kỳ đã không nói một cách cụ thể là trùng tu như thế nào, bằng cách nào mà chỉ nói có nói hai chữ trùng tu

Chính vì vậy, tôi nghĩ sắp tới CSVN sẽ cho « trùng tu-dân sự hóa » bằng cách đưa một đội ngũ chuyên môn vào nghĩa trang Quân Đội Biên Hòa để đập, phá, bỏ tất cả những bia mộ của các chiến sĩ ấy, sau đó họ sẽ dựng lên những bia mộ hoàn toàn mới. ví dụ như trên những tấm bia mộ cũ hiện nay tại nghĩa trang đã khắc : Thiếu tá, Đại úy, Binh sĩ Nguyễn Văn A Sinh ngày 01 tháng 01 năm 1941, Thủy Quân Lục Chiến, Tử trận ngày 01 tháng 01 năm 1971. Thì trên tấm bia mới này sẽ chỉ ghi là Nguyễn Văn A Sinh ngày 01 tháng 01 năm 1971, Chết ngày 01 tháng 01 năm 1971. Còn hàng chữ Nghĩa Trang Quân Đân Đội Biên Hòa sẽ bị xóa mất và thay vào đó là Nghĩa Trang Biên Hòa.

Tôi chỉ là một nguời phụ nữ bình thuờng, tôi không biết gì về chính trị, không có chữ nghĩa, văn chuơng, chỉ biết đọc, biết viết mà thôi, nên từ muời mấy năm qua tôi chỉ dùng ngòi bút của mình để ghi lại những biến cố tang thuơng  đầy máu và nuớc mắt đã xãy ra trên quê hương mà tôi đã chứng kiến mà như tôi đã từng viết là thấy sao nói vậy, nhớ đâu  viết đó viết môt cách trung thực nhưng chưa đầy đủ.
Giờ đây, tôi cảm thấy cô cùng đau xót khi nghĩ đến cái ngày mà CSVN sẽ cho nguời vào nghĩa trang đập, phá, xóa đi tất cả những bia mộ của các chiến sĩ VNCH. Bởi theo tôi, Nghĩa trang Quân Đội là một di sản vô giá để đời đời cho hậu thế còn biết đến cuộc chiến đấu rạng ngời chính nghĩa để bảo vệ tự do của Quân-Dân-Cán-Chính Việt Nam Cộng Hòa.

Nhưng tôi không hiểu nhà cầm quyền Hà Nội có tiên liệu đuợc những gì sẽ xãy ra nếu quả thật điều tôi dự đoán là đúng ?

Theo Tuớng Nguyễn Cao Kỳ, thì hiện nay có mười bốn nghìn ngôi mộ tại nghĩa trang. Thì thân nhân của các chiến sĩ ấy dù có chết cũng không thể chết tất cả, mà ít ra tính trung bình mỗi vị cũng còn được hai nguời thân. Thì trong muời bốn ngôi mộ ấy tối thiểu cũng có hai muơi tám nghìn nguời, mà biết đâu cũng có thể lên tới năm muơi nghìn, hay hàng trăm nghìn nguời… Họ là thân nhân, là chiến hữu, là đồng bào miền Nam họ làm sao quên đuợc rằng ngày xưa họ được sống yên bình ở hậu phuơng là bởi có các chiến sĩ ấy đã từng gối đất, nằm suơng, ở tận rừng sâu, núi thẳm, họ đã từng xông pha giữa làn mưa đạn và đã bỏ mình nơi chiến trận !!!

Thì giờ đây, nếu điều ấy xãy ra có lẽ nào tất cả chịu ngồi yên khoanh tay mà nhìn, mà làm ngơ truớc hành động bất nhân của CSVN. Và nếu điều đó xãy ra thì lời kêu gọi « hòa hợp hòa giải » của nhà cầm quyền Hà Nội có phải là lừa dối hay không ? Bởi chính họ đã kỳ thị, khinh, trọng một cách rõ ràng, vì như ai cũng biết các nghĩa trang của bộ đội Bắc Việt đều khắc trên bia mộ là Hy sinh và được sơn son thếp vàng bốn chữ «  Nghĩa Trang Liệt Sĩ  »

Trên đây chỉ là những điều dự đoán non nớt của tôi mà thôi. Và tôi vẫn uớc mong điều tôi dự đoán sẽ không thành sự thật, để tất cả những kẻ sống và những nguời đã nằm xuống khỏi phải oán than. Để bốn chữ «  hòa hợp hòa giải » mới  nghe đuợc một chút gì có ý nghĩa.

Trần Lệ Tuyền
Back to top
 

HẢY ĐẾN CHIA NHAU NGHÈO KHÓ , QUÊN LO TƯƠNG LAI MỊT MỜ,
 
IP Logged
 
dacung
Gold Member
*****
Offline


Thất bại lớn nhất
là sợ thất bại!

Posts: 1378
Re: Những điều trông thấy
Reply #26 - 28. Feb 2007 , 04:45
 
28 Tháng 2 2007 - Cập nhật 02h32 GMT

Một trí thức yêu nước lý tưởng qua đời
 

Lê Quỳnh
BBC Việt ngữ, Bangkok

... 
Từ một trí thức dấn thân chính trị, ông Nguyễn Ngọc Lan mang nhiều tâm sự lúc cuối đời

Nguyễn Ngọc Lan, người được xem là trí thức đối lập ở cả hai chế độ trước và sau 1975, vừa qua đời tại TP. HCM, ở tuổi 77.
Là một linh mục đã đỗ tiến sĩ ở Đại học Sorbonne, ông Nguyễn Ngọc Lan nổi tiếng qua những bài báo phản chiến sắc sảo ở Sài Gòn ở thập niên 1960 và 70.

Với quan điểm chống sự có mặt của Mỹ ở Việt Nam, ông nhận được cảm tình của những người cộng sản.

Tuy vậy, sau khi Việt Nam thống nhất năm 1975, ông bày tỏ thất vọng trước tình hình nhân quyền, tự do ngôn luận, và kết quả bị nhà nước quản thúc tại gia.

Trí thức phản chiến

Lực lượng trí thức Thiên Chúa giáo, với những người như linh mục Cao Văn Luận, Nguyễn Văn Trung..., đóng vai trò quan trọng trong đời sống văn hóa tại miền Nam trước 1975, góp công giới thiệu các luồng tư tưởng mới từ phương Tây.

Theo tiểu sử, ông Nguyễn Ngọc Lan thuộc tu hội dòng Chúa Cứu thế cùng vị linh mục đàn anh là Chân Tín.

Lập trường chính trị của hai người ngả về "lực lượng thứ ba", một điều đem lại cho họ sự kính trọng cũng như tranh cãi.

Ông Lan viết nhiều cho báo Tin Sáng của dân biểu Ngô Công Đức, và từ 1969, làm chủ bút của tờ Đối Diện.

Thái độ chống Mỹ, kêu gọi hòa bình của những trí thức thiên tả ở Sài Gòn khiến những người cộng sản muốn lôi kéo họ về phía mình. Viết bài tiễn biệt trên báo Thanh Niên hôm 26-2, ông Trần Bạch Đằng nói trong phong trào chống Mỹ ở đô thị Sài Gòn, ông Nguyễn Ngọc Lan được biết đến "như một người xung trận quả cảm, đồng hành với trí thức, học sinh, sinh viên, phật tử và đồng bào."

Còn với một số người nặng tình cảm với chế độ Việt Nam Cộng Hòa trước đây, các tờ báo khuynh tả như tờ Đối Diện bị coi là đã "giúp cộng sản thôn tính miền Nam."

Không chỉ viết báo, ông Lan còn tham gia các hoạt động phản chiến như đi biểu tình cùng sinh viên, cung cấp thuốc men, quần áo cho các chính trị phạm.

Đối lập

Ngày 30-4-1975, xe tăng quân đội miền Bắc húc đổ cổng Dinh Độc Lập, đánh dấu thời khắc đầu hàng của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa.

Như nhiều trí thức miền Nam mang cảm tình với cách mạng khi ấy, ông Nguyễn Ngọc Lan hy vọng vào một thời kỳ hòa bình, thống nhất và hòa hợp dân tộc.

Một đồng nghiệp có quá trình làm báo tương tự, Lý Quí Chung (Chánh Trinh), viết trong hồi ký về cảm giác năm 1975 của các trí thức sắp sửa sống qua hai chế độ chính trị khác nhau:

Nói về Hội nghị Hiệp thương Thống nhất Tổ quốc sau tháng Tư 1975, ông Lý Quí Chung cảm thấy "sau bao nhiêu năm đấu tranh cho độc lập và mơ ước sự hợp nhất của hai miền Nam-Bắc thì giờ đây tôi là người được đưa tay lên biểu quyết sự thống nhất của Tổ quốc. Còn gì vinh hạnh và hạnh phúc hơn!"

Tuy vậy, những biến cố sau đó như bắt lính "ngụy" đi học tập cải tạo, cải tạo tư sản mại bản...khoét sâu thêm những vết thương chưa kịp lành.

Cha của ông Lý Quí Chung từ một người "hồ hởi đón chào Cách mạng, nô nức chờ bạn bè đi kháng chiến trở về, biến thành một người ác cảm với cộng sản và từ luôn con trai của mình."

Tờ báo Đối Diện do Nguyễn Ngọc Lan phụ trách tiếp tục được phát hành với tên mới "Đứng Dậy", trước khi bị nhà nước bắt "ngồi xuống" vào khoảng năm 1978.

Theo giáo sư Đỗ Mạnh Tri, một trí thức Công giáo hiện sống ở Pháp, thì thời gian đầu sau 1975, Nguyễn Ngọc Lan và cha Chân Tín sẵn sàng cộng tác với chính quyền mới để đưa đất nước tiến lên.

“Nhưng chính quyền chỉ muốn dùng họ như công cụ cho ý đồ toàn trị. Hai người này thì cứ ung dung ta nói điều ta nghĩ. Và họ đã phải trả giá rất đắt, » ông Đỗ Mạnh Tri nói.

Ba tập nhật ký của ông Lan được in ở hải ngoại trong thập niên 1990, thời điểm khi ông và người bạn thân, linh mục Chân Tín, bị chính quyền quản thúc vì những tuyên ngôn đòi hỏi tự do của họ.

Trước 1975, Nguyễn Ngọc Lan bị một số người gọi là ""ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản".

Sau 1975, ông cũng không được lòng những người cộng sản, bị xem là "có vấn đề" để rồi bị nhà nước cô lập, quản thúc một thời gian.

Ngay cả những người không đồng tình với quan điểm của Nguyễn Ngọc Lan cũng thừa nhận ông là một trí thức yêu nước chân chính, trung thành với niềm tin mà ông đã chọn.

Nói như giáo sư Đỗ Mạnh Tri, Nguyễn Ngọc Lan, “cũng như Chân Tín và nhiều người khác, có chống cũng vì nhân danh một lý tưởng. Chống để bênh vực nhân phẩm và tự do con người.”

-----------------------------------------------------

Nguyen, Dresden, Đức
Tờ báo Đối Diện do Nguyễn Ngọc Lan phụ trách tiếp tục được phát hành với tên mới "Đứng Dậy", trước khi bị nhà nước bắt "ngồi xuống" vào khoảng năm 1978.

Tue Mai, Vũng Tàu
Đọc bài viết của Trần Bạch Đằng,nếu còn tại thế hẳn ông Lan sẽ không đồng ý về quan điểm mà ông Đằng cố áp đặt nhằm biến ông Lan trở thành một người "một người như người CS". Ông Lan cũng như bao trí thức khác của miền Nam đã bị lọc lừa và phản bội thế nào? Lòng yêu nước của họ bị"nguời anh em phía bên" lợi dụng ra sao? Điều này sau năm 1975 đã rõ, và ai cũng hiểu thân phận "dấn thân" của ông khác biệt thế nào dưới hai chế độ "Cộng Hoà Và Cộng Sản".

Hành động và thái độ của ông Lan xảy ra dưới thời đệ nhị Cộng Hoà ai cũng hiểu đó là hành động thân Cộng, ngay cả bản thân tôi lúc ấy còn ngồi trên ghế giảng đường đã coi ông như "Việt Cộng nằm vùng" lợi dụng tự do báo chí của miền Nam để tuyên truyền cho CS.Sau năm 1975, cá nhân tôi nghĩ khác hẳn về ông cũng như một số nhà trí thức khác. Tôi cho rằng ông và các bạn ông đã muốn có một Việt Nam khác, một "Việt Nam không cộng sản Hoà Bình,Thịnh Vượng và Tự Do, Công Bằng, Bác Ái" khi ông tiếp tục dấn thân dưới chế độ mới XHCN. Có thể giờ đây, ở dưới suối vàng ông không hài lòng lắm với kết quả dấn thân của mình, nhưng ông thừa biết rằng con đường đi của ông hiện nay đang là sự lựa chọn của "dân tộc". Cầu mong linh hồn ông sớm yên nghỉ nơi nước Chúa.
Back to top
 

dacung
WWW  
IP Logged
 
dacung
Gold Member
*****
Offline


Thất bại lớn nhất
là sợ thất bại!

Posts: 1378
Re: Những điều trông thấy
Reply #27 - 02. Mar 2007 , 05:16
 
Lên mạng khoe “hàng” kiếm tiền

(Dân Trí)

...
Dùng webcam để "khoe hàng" trên mạng.

T. kể, cô phải “rửa mắt” cho không biết bao nhiêu gã, riết mới móc túi được một “con nai” Canada. Xong xuôi, T. dễ dàng xin hết thứ này đến thứ khác. Nhiều cô gái trong xóm rủ nhau học tập “gương sáng” của T.

Buổi tối tại một xóm bờ kè kênh Nhiêu Lộc, Thị Nghè, quận 3, TPHCM gần đây vắng lặng hẳn. Những nhóm bạn gái hay bày trò chơi với nhau bên bờ kênh này lâu nay không thấy xuất hiện.

Hỏi ra mới biết, các cô thi nhau đi chat cả. Từ ngày tin đồn về chuyện T. được một bạn chat mãi bên Canada mỗi tháng gởi về cho cả trăm USD được truyền tai nhau, cả xóm nhao nhác.

Điều ngạc nhiên là gia đình T. rất nhiệt tình cổ vũ cô chat. Rớt đại học, không việc làm, thời gian rảnh nhiều, T. lên mạng chat, thoạt đầu chỉ chuyện trò với bạn bè cho vui, sau tự nguyện vào “hội thiêu thân”.

T. kể, cô phải nhá “hàng” nhiều lần, “rửa mắt” cho không biết bao nhiêu gã đàn ông bên kia đại dương, riết mới móc túi được một “con nai” Canada. Qua “truông” được rồi, T. dễ dàng xin hết thứ này đến thứ khác. “Không cần màu mè lắm đâu, chỉ nói đại khái là nhà em khó khăn, không có máy vi tính, không có tiền đăng ký internet tại nhà..., là được gởi tiền, quà về liền”, T. mách nước.

Chuyện của T. nhanh chóng được cả xóm biết. Cô cũng chẳng thèm giấu giếm, thậm chí còn tự hào khoe “thành tích” của mình. Bắt chước T., V., em họ của cô, tan học về buông cặp là online để tìm “nhà tài trợ” cho ước mơ du học.

Nhiều cô gái trong xóm kháo nhau chán rồi rủ nhau học tập “gương sáng” của T., đi chat với hy vọng tràn trề sẽ lọt vào tầm mắt của một gã đàn ông nào đó bên kia đại dương

Ở tiệm Internet C.V trên đường Phạm Thế Hiển, quận 8, TPHCM, quen H., dân quận 8, mới qua 18 tuổi. Lần đầu đến dịch vụ internet này, không khỏi buồn cười khi chứng kiến cảnh nhiều quý cô lỡ thì, quý bà có tuổi cũng có mặt ở đây, vừa lò dò “mổ cò” trên bàn phím, vừa lúng ta lúng túng bày “hàng”.

H. kể, thi rớt, buồn chán, mỗi ngày cô đến tiệm internet này để giải sầu. Nghe bạn bè rủ nhập hội, H. đăng ký thành viên của diễn đàn và trở thành tay “săn” bạn chat chuyên nghiệp. Nhiều lúc thấy H. chat cùng lúc với 5 người ở khắp nơi trên thế giới.

Có lần thấy H. ỡm ờ với một ông đáng tuổi cha chú, thắc mắc. H. khoe: “Việt kiều Australia đó. Được cái ảnh dễ lắm. Mới gởi về 100 USD, nghe nói em chưa sắm đồ Tết, ảnh lại gởi tiếp 100 USD nữa. Ảnh gần về Việt Nam rồi”.

Những ngày cận Tết, gã đàn ông của H. về thật, mang theo cho cô bé chiếc điện thoại O2 đời mới. Quán C.V. thiếu vắng bóng dáng cô bé vì H. phải làm hướng dẫn viên cho ông ta chu du Nha Trang, Đà Lạt suốt cả tuần.

Mới đây lại gặp H. tíu tít ở tiệm internet C.V.. Hỏi thăm ông Việt kiều Australia, H. cười rất tươi: “Ảnh về nước rồi”. Thắc mắc tại sao ông ta lại dễ dàng cho cô bé nhiều tiền, quà? H. thú thật: “Phải có gì đánh đổi chứ chị. Em cho ảnh cái quý nhất luôn. Em còn mong mình dính bầu để ảnh bảo lãnh qua đó cho rồi”.

Đón Cường, người bạn trai khá thân lúc nhỏ ở VN, gần chục năm nay định cư ở Mỹ, bất ngờ khi thấy cậu ta vừa ra cổng sân bay Tân Sơn Nhất đã cặp kè thân thiết với một cô bé xinh xắn.

Trước đó, Cường mail bảo về một mình và ở Việt Nam cậu ta cũng không còn ai thân thích, quen biết. Sau khi Cường nhận phòng khách sạn, cô bé hẹn tối sẽ đến đón cậu ta đi chơi, rồi ra về.

Cô bé vừa đi, Cường liền thú nhận: “Tao quen trên mạng đó. Tranh thủ vài tháng trước khi về Việt Nam, tao chọn lọc hàng loạt cô qua chat và chấm được cô này”.

Cường giải thích: “Vậy cho an toàn mày ơi, khỏi phải đi kiếm lung tung rồi dính “ếch”. Mấy đứa bạn tao, đứa nào trước khi về Việt Nam cũng vậy hết”.

Cường cho biết thêm, để đi đến quyết định “đầu tư” cho cô bé, Cường buộc cô phải cho cậu ta “mãn nhãn” mỗi lần chat. Cường khoe: “Giá khá “mềm”. Tao chỉ tốn vài sản phẩm điện tử bán giảm giá, không có bảo hành bên Mỹ, rẻ rề”.

Cường chỉ vài địa chỉ forum có nhiều cô xinh như mộng trên mạng, giọng đểu giả: “Mấy đứa con gái mới lớn bây giờ dễ dụ lắm. Chỉ cần vài trăm USD là có thể “xài” thoải mái suốt những ngày về Việt Nam”.

Bẵng đi gần nửa năm, gần như quên lửng chuyện của họ thì bất ngờ nhận được mail của Cường. Trong mail, nó vẫn đểu giả: “Mày nhớ con bé hôm tao về không? Em có bầu, nằn nì xin tao bão lãnh qua Mỹ. Hi... hi...! Năm tới tao lại về Việt Nam, đang khẩn trương chat chọn hàng đây”.

D., dù một nách hai con nhưng vẫn vào hội chat và online đều đặn. Bất ngờ, bạn chat của D. về Việt Nam. Lén chồng con, D. về nhà mẹ ruột, giả làm gái “son”.

Chuyện của họ rồi cũng tới tai chồng D. Anh bỏ nhà, bỏ vợ con đi biệt. Như con thiêu thân, D. tiếp tục lao vào chat và hẹn hò yêu đương.

V., cũng qua chat mà thành “phòng nhì” cho T., Việt kiều Canada, trong suốt 6 tháng anh ta làm việc tại Việt Nam. T. thuê hẳn một căn hộ chung cư để sống với V. như vợ chồng. Khi T. về Canada, gia đình V. cứ ngỡ anh ta lo chuyện cưới xin nên khấp khởi chờ đợi.

Qua Việt Nam lần gần đây, T. đã nói lời chia tay với V. vì “vợ anh phát hiện, không cho về Việt Nam công tác nữa”. Mới đây gặp V., nghe nó khoe đã chat tìm được “mối” mới, vừa gởi tiền về cho và đang chuẩn bị về Việt Nam.

Theo Người Lao Động


Back to top
« Last Edit: 02. Mar 2007 , 05:20 by dacung »  

dacung
WWW  
IP Logged
 
dacung
Gold Member
*****
Offline


Thất bại lớn nhất
là sợ thất bại!

Posts: 1378
Re: Những điều trông thấy
Reply #28 - 13. Mar 2007 , 10:24
 
Hồ được đặt tên là "Hoàn Kiếm" vì khi xưa Thần Rùa đã có lần hiện ra để đòi lại gươm. Không biết mấy thập niên trước HCM và đảng cộng sản có lợi dụng danh nghĩa dân tộc VN để mượn gươm hay không, nay không nhũng quên trả mà lại còn tiếp tục dùng gươm để hại dân; cho nên Thần phải hiện ra để đòi?

Nếu đúng vậy thì âu đây cũng là điềm lành cho dân ta!



Thứ Ba, 13/03/2007 - 2:47 PM

Cụ Rùa Hồ Gươm lại nổi


...
Cụ Rùa xuất hiện rất xa bờ nên người dân không nhìn rõ hình ảnh cụ.

(Dân trí) - Khoảng 13h trưa nay (13/3), cụ Rùa một lần nữa xuất hiện trên mặt hồ Hoàn Kiếm (Hà Nội), thu hút sự quan tâm của rất đông người dân, gây ách tắc giao thông trên đường Lê Thái Tổ.

Ghi nhận của phóng viên tại đây, hàng trăm người đã tụ tập xung quanh bờ hồ Hoàn Kiếm để xem cụ Rùa nổi. Nhiều người và phương tiện đang đi đường cũng dừng lại xem, thậm chí có người bỏ cả xe giữa đường, chạy ra tận gần bờ để được “mục sở thị” cụ Rùa.

...
Rất đông người dân tụ tập bên bờ hồ để chiêm ngưỡng cụ Rùa.

Không như những lần trước, lần này cụ Rùa chỉ xuất hiện đoạn xung quanh tháp Rùa nên đám đông người dân không nhìn được rõ hình ảnh cụ. Theo một số người sống gần hồ thì đây là lần thứ hai trong ngày cụ Rùa ngoi lên mặt nước. Lần đầu tiên, cụ Rùa nổi lúc 9h30 sáng.

...
Lực lượng an ninh trật tự đã phải có mặt để giãn đám đông.

Lực lượng an ninh trật tự của Ban quản lý hồ Hoàn Kiếm đã có mặt kịp thời để xử lý đám đông. Đến 14h chiều, hoạt động giao thông nơi đây đã trở lại bình thường.

Mạnh Hùng
Back to top
« Last Edit: 13. Mar 2007 , 10:25 by dacung »  

dacung
WWW  
IP Logged
 
dacung
Gold Member
*****
Offline


Thất bại lớn nhất
là sợ thất bại!

Posts: 1378
Re: Những điều trông thấy
Reply #29 - 14. Mar 2007 , 10:44
 
Phải Chấm Dứt Ngay Trò Tái Diễn Bầu Cử Độc Quyền! 


ÂU DƯƠNG THỆ
Việt Báo
Thứ Tư, 3/7/2007, 12:02:00 AM

NHỮNG ĐÒI HỎI CHÍNH ĐÁNG VÀ CẤP THIẾT NHƯNG VẪN BỊ DẸP ĐI ĐÁNG SỢ!

77 năm trước đây ĐSCVN đã tuyên bố đứng lên để tranh đấu bảo vệ các quyền căn bản của nhân dân, trong đó có quyền ứng cử.  Nhưng từ khi cầm quyền ở miền Bắc 1954 và trên toàn quốc từ 1975 họ đã đã nhân danh “dân chủ” để tước bỏ cái quyền dân chủ căn bản này của nhân dân, rõ ràng nhất mà ai cũng thấy là xuyên qua các cuộc bầu QH từ trước tới nay!

Từ một tổ chức cách mạng, tiến bộ, nhưng khi nắm quyền thì họ đã trở nên một tổ chức phản cách mạng, độc tài chuyên chế, tàn ác và thô bạo. Chính quyền lực và tiền bạc đã hủ hóa họ! Đó là một qui luật phổ quát đã diễn ra trong chính trị từ cổ chí kim, từ Đông sang Tây. Muốn ngăn ngừa và giảm mức độ hoành hành của các tệ trạng này thì phải đưa đất nước theo chế độ dân chủ đa nguyên, phải ngưng ngay chế độ độc đảng đang là nguyên nhân của mọi nguyên nhân!


Tình hình ở trong nước các tuần gần đây trước cuộc bầu Quốc hội (QH) vào 20.5.07 đã cho thấy hai chiều hướng phát triển đối nghịch nhau: Trong khi những người có quyền lực lớn nhất hiện nay đang mưu đồ tái diễn trò “đảng cử dân bầu“ để đưa thân tín vây cánh ra ứng cử làm “đại biểu gật” trong QH nhằm bảo vệ độc quyền và đặc lợi cho bọn quan tham nhũng, lộng quyền và bất lực. Để thực hiện ý đồ này họ đang phát động một cuộc đàn áp trên phạm vi toàn quốc nhắm vào nhiều người dân chủ và tu sĩ. Các hành động bắt giam, theo dõi và tịch thu các phương tiện làm việc của những người dân chủ trong các tuần lễ vừa qua đã cho thấy, những người cầm đầu chế độ rất sợ tiếng nói dân chủ và vì thế họ phải bịt miệng những tiếng nói đang đòi hỏi phải có một cuộc bầu cử tự do và dân chủ thực sự!

Nhưng giữa lúc họ tìm cách đàn áp thì tiếng nói đòi dân chủ đa nguyên ngày càng vang mạnh lên trong nhiều giới! Không chỉ những người dân chủ, trí thức, chuyên viên, nhà báo, doanh nhân và sinh viên. Ngay cả một số cán bộ cao và trung cấp cũng đã lên tiếng đòi hỏi phải chấm dứt sự độc quyền của đảng. Họ đòi phải để cho những nhân sĩ, trí thức có uy tín và tài năng được quyền tự do ứng cử. Họ cũng đòi phải chấm dứt sự độc quyền chỉ để cho các đảng viên được vào làm đại biểu QH mặc dầu hầu hết không đủ khả năng và tư cách!

Hãy chấm dứt độc quyền và trả lại quyền ứng cử cho mọi người!

Tại Hội nghị Hiệp thương lần thứ nhất vào cuối tháng 2 vừa qua để chuẩn bị bầu cử QH, nhiều trí thức và nhân sĩ trong đảng đã vô cùng sửng sốt và bất mãn khi thấy lại đang có sự sắp xếp từ cấp cao nhất của chế độ để chỉ cho những người trong đảng, mà thực chất là những người của các phe nhóm đang có quyền lực trong Bộ chính trị (BCT)  và Trung ương đảng (TUĐ), được nhẩy vào trong QH khóa 12 sắp được bầu vào 20.5  Dự tính trong QH mới này sẽ có 500 đại biểu. Nhưng trong đó họ chuẩn bị dành tới 90% số ghế cho những người trong đảng. Họ chỉ thí 10% cho những người ngoài đảng. Tệ hơn nữa, trong số 10 % này không phải ai cũng được ra ứng cử mà họ đang âm mưu sắp xếp để chỉ những người dễ bảo hay cảm tình viên được ra ứng cửa mà thôi. Mục tiêu và thủ đoạn này không có gì mới mà chỉ lập lại con đường mòn độc tài từ trước tới nay mà thôi.

Trong QH khóa 11 được bầu trước đây 5 năm (19.5.02) đã diễn ra đúng trò này. Tỉ lệ người ngoài Đảng đã giảm từ 14.7% (66 ghế) xuống còn 10.2% (51 ghế). Chỉ có hai trong số 13 ứng cử viên ngoài đảng đã lọt được vào.

Trong khi dân số VN khoảng 84 triệu người thì số đảng viên ĐCSVN chỉ có 3,1 triệu người, nghĩa là chỉ bằng khoảng 4% dân số.   Với âm mưu giữ 90% số ghế cho đảng viên -mà trong thực tế chỉ những người thuộc vây cánh, thân thuộc của một số người có quyền lực ở trung ương và các địa phương- đã cho thấy rất rõ, một số người có quyền lực trong ĐCSVN đã lộng quyền đang tiếp tục tìm cách độc quyền cho một thiểu số rất nhỏ và  loại tiếng nói và quyền lợi của 96% nhân dân!

Không phải chỉ có sự chống đối từ phía nhân dân, mà hiện nay những đòi hỏi vô lí và độc tài này đang bị nhiều đảng viên ĐCSVN còn biết giữ tư cách và can đảm đã lên tiếng phê bình công khai trong Hội nghị Hiệp thương thứ nhất và trên một số tờ báo trong thời gian gần đây. Đặc biệt, trong số những người chỉ trích ý đồ độc tài này có cả nhiều cán bộ cấp cao và trung cấp hiện đang tại chức hay đã về hưu.  Rất thẳng thắn và rõ ràng là những phê phán của cựu Ủy viên Trung ương đảng, nguyên Phó Trưởng ban Tổ chức Trung ương và cựu Trưởng ban Bảo vệ Chính trị Nội bộ Trung ương (khóa 7) Nguyễn Đình Hương. Trong nhiều dịp khác nhau ông Hương đã phản đối đòi hỏi phi lí và ngang ngược của những người cầm đầu đảng là vẫn muốn giữ nguyên 90% số ghế cho phe mình:

“…cần tăng số lượng đại biểu Quốc hội là người ngoài Đảng. Cả nước hiện có gần 85 triệu dân nhưng chỉ có khoảng 3 triệu đảng viên. Khóa XI có 10% đại biểu Quốc hội không phải là đảng viên là quá ít.” (VNN 25.2)

Hai hôm sau trên trực tuyến của tạp chí điện tử Vietnam Net (VNN) cùng với GS Dương Trung Quốc, ông Hương đã trao đổi ý kiến với nhiều độc giả của VNN. Ông còn cho biết, sự “áp đặt” như vậy  là phản dân chủ. Ông khẳng định “mất dân chủ cũng như mất không khí”:

“Theo tôi, một đảng áp đặt là mất dân chủ, càng áp đặt bao nhiêu càng mất dân chủ bấy nhiêu. Tôi đồng  tình với ý kiến nhiều người đó là, dân chủ là vấn đề hơi thở, là cuộc sống của nhân dân, của toàn Đảng. Áp đặt thế nào được? “ (VNN 27.2)

Từng nhiều năm là Phó Trưởng ban Tổ chức Trung ương nên ông Hương biết rõ những thủ đoạn đưa thủ hạ và vây cánh vào những chức vụ then chốt của các người có quyền lực trong đảng:

“Quan điểm về Đảng áp đặt là hết sức sai lầm và lâu nay Đảng đã nói nhiều về vấn đề này. Nhưng quan trọng, cái sai của Đảng lâu nay, tôi nói thực, là vấn đề dân chủ.  Lĩnh vực khác tôi không biết, nhưng trong tổ chức cán bộ thì dân chủ vẫn còn là hình thức.” (VNN 27.2)

Phó Chủ nhiệm Văn phòng QH Trần Quốc Thuận cũng đồng quan điểm với Nguyễn Đình Hương và còn cho biết, trong Hội nghị Hiệp thương vừa qua nhiều người cũng đã thấy ý đồ này:

“Tại Hội nghị Hiệp thương cũng đã có ý kiến nói rằng, nhìn vào cơ cấu đưa ra không thấy có chỗ cho những người tự ứng cử mà chỉ thấy có sự sắp xếp cho những người ở Trung ương, địa phương rồi các cơ quan, ban ngành, đoàn thể...” (Tiền phong –TP- 26.2)

GS Lưu Văn Đạt (nguyên tổng thư ký Hội Luật gia VN) cho rằng, “cơ cấu 90% đại biểu là đảng viên là không hợp lý trong bối cảnh ngoài Đảng có nhiều hiền tài cần phải kêu gọi tham gia Quốc hội.” (Tuổi trẻ -TT- 24.2)

Còn GS Phan Đình Diệu, cũng trong Hội nghị Hiệp thương này, đã chỉ trích nặng nề: “Cơ cấu này không có số lượng cho đại biểu tự do ứng cử. Nói cách khác là quyền tự do ứng cử của tất cả người dân đã bị loại trừ”. (TT 24.2)

Tổng thư kí của Mặt trận Tổ quốc (MTTQ) Huỳnh Đảm đã tố cáo sự vi phạm luật pháp của nhóm cầm đầu chế độ trong việc không cho người dân được tự do ứng cử:

“Luật Bầu cử QH đã nêu rõ: tất cả các công dân từ 21 tuổi trở lên thấy có đủ điều kiện thì ra tự ứng cử, không loại trừ ai hết.” ( VNN 27.2)

Giáo sư Dương Trung Quốc cho rằng, việc những người có quyền lực không để nhân dân được quyền tự do tham gia vào QH đã chứng tỏ họ “ngại dân chứ chưa tin dân.”  (VNN 27.2, xem thêm bài phỏng vấn ông Quốc của đài RFI ngày 5.3)

Các ứng cử viên phải kê khai tài sản công khai, minh bạch và những cán bộ tham nhũng không được quyền ứng cử!

Một điều khác rất được dư luận quan tâm là  tư cách và năng lực của các ứng cử viên, tức là vấn đề tài đức của các đại biểu tương lai trong QH phải như thế nào?  Có nên tiếp tục để QH là đất dụng võ cho  các quan tham nhũng, lộng quyền và bất lực thao túng không? Theo Hiến pháp 1992 thì QH là cơ quan có quyền lực cao nhất. Như thế logic tự nhiên của nó thì QH đúng lí ra phải là nơi tập trung trí tuệ và đạo đức của cả nước, chỉ như vậy thì đất nước mới vươn lên và xã hội mới lành mạnh được. Theo Luật phòng, chống tham nhũng có hiệu lực từ 1.6.06 thì các ứng cử viên QH phải khai báo tài sản công khai và minh bạch. Nhưng thực tế ra làm sao?

Cho tới nay chỉ còn trên hai tháng trước cuộc bầu QH nhưng vẫn không có luật hay nghị định qui định rõ ràng việc quan trọng này, mặc dầu những người cầm đầu chế độ đã có cả gần một năm để thực hiện những qui định trong Luật phòng, chống tham nhũng. Lí do đằng sau tại sao họ không muốn làm đã được Phó Thủ tướng Trương Vĩnh Trọng, Thứ trưởng bộ Công an Trần Đại Quang và Phó Thanh tra Nhà nước Lê Tuấn Hào trong cuộc điều trần về việc thi hành Luật phòng chống tham nhũng trước Ủy ban Thường vụ Quốc hội vào đầu tháng 3 thì tựu trung là từ nguyên nhân “xin ý kiến”: Cơ quan dưới xin chỉ thị của cơ quan trên, các bên đùn đẩy cho nhau theo cách “tập trung dân chủ”, để cuối cùng một số người có quyền lực nhất tha hồ lũng đoạn…(Lao động 3, 4.3.07)

Dư luận quan ngại rất chính đáng là, kì này bọn tham nhũng lại sẽ tiếp tục được nhảy vào QH. Trong tư cách nhiều năm từng là Phó Trưởng ban Tổ chức Trung ương và Trưởng ban Bảo vệ Chính trị Trung ương ông Nguyễn Đình Hương đã hiểu rõ việc các phe cánh đưa người của mình vào QH trong các khóa trước như thế nào. Ông đã báo động nguy cơ tái diễn này: “Đại biểu Quốc hội không thể đội  trời chung với kẻ tham nhũng.” (VNN 25.2).

Ông Hương cũng chống lại việc đưa những người không đủ năng lực và đạo đức vào QH như từ trước tới nay:

“Tôi phản đối việc đưa những người không đủ năng lực vào QH, thậm chí cả những người yếu kém ở ngành ngày ngành nọ.”

Ngay cả Phó Chủ nhiệm Văn phòng QH Trần Quốc Thuận đã nói rõ tư cách hèn yếu của phần lớn đại biểu QH hiện nay:

“Tôi từng tiếp xúc với một số nghị sĩ nước ngoài, họ nói làm nghị sĩ ở Quốc hội là tốn kém lắm nhưng họ làm là để trả ơn nhân dân. Có nghĩa là họ vào Quốc hội là để cống hiến.

Ở nước ta thì khác, tôi không dám nói tất cả nhưng có người ứng cử đại biểu QH là để thăng quan tiến chức, để đang từ địa phương được về Trung ương, để từ tỉnh lẻ về thành phố lớn. Tuy chưa thống kê hết nhưng ngay ở Quốc hội khóa XI này, nhiều người trúng cử đại biểu QH được đề bạt cũng rất nhiều. Đó là những điều đáng phải suy nghĩ.” (TP 26.2)

Ông Thuận cũng còn cho biết, “có những vị đại biểu QH trong suốt 5 năm không phát biểu lần nào.”  Bà Nguyễn Thị Anh Nhân, một nhà khoa học và doanh nhân, sau 5 năm làm đại biểu QH với tư cách không phải đảng viên của ĐCSVN đã đưa ra nhận xét về khả năng và đạo đức của các đại biểu QH:

“Cơ cấu thường hơi xa thực tế. Người có tài, cần vào, có tiếng nói trọng lượng thì không thể chen chân vào được. Còn những người không cần vào, không hiểu biết gì nhiều về các vấn đề làm luật thì lại được cơ cấu. Đấy là vấn đề mà ai cũng biết. Nhìn cơ cấu tôi thấy đau, thấy xót ruột cho chỉ tiêu các thành phần, mà khi vào QH tôi càng thấy rõ.” (TP, 1.3)

Khi đánh giá tư cách và năng lực của các đại biểu QH nhà báo Nguyễn Anh Tuấn và cựu Ủy viên TUĐ Nguyễn Đình Hương đã chia xẻ ý kiến với độc giả:

“- Nhà báo Nguyễn Anh Tuấn: Có một câu hỏi khá nhạy cảm của một độc giả từ Hà Nội. Nhiều năm nay nước ta có phát sinh nhiều thứ giả, như bằng giả, thuốc giả, hàng giả... Trong đó có ý kiến cho rằng đại biểu QH thật nhưng chất lượng giả. Theo các ông, trong bối cảnh đó, cần dạy thế hệ trẻ thế nào để chúng trở thành một công dân có ích?”

- Ông Nguyễn Đình Hương: Đó là phản ánh một sự thực.  (VNN 27.2)

Chỉ còn hơn hai tháng trước ngày bầu, nhưng dư luận của nhân dân và một phần trong đảng không tin có một thay đổi gì trong cuộc bầu QH khóa 12.

Từ “tiên phong” chạy xuống tụt hậu, từ “cách mạng” tự diễn biến thành phản cách mạng! Quyền-tiền đã đốt cháy nhân cách!

Đúng ra trong một xã hội dân chủ đa nguyên thì ai cũng có quyền ứng cử, vì đó là một trong những quyền căn bản của công dân. Người dân không phải xin, vì đây là quyền của họ. Các chính quyền đại diện trung thực của dân thì phải minh thị các quyền này trong các đạo luật căn bản và nhất là phải thi hành triệt để. Trong các nước dân chủ đa nguyên, các chính đảng phải xin sự ủng hộ của dân, nếu dân không tin thì không cử vào QH. Nhưng dưới chế độ XHCN ở VN việc này đã theo qui trình đi ngược: Đảng độc quyền nắm toàn quyền bầu cử và cho phép hay không cho phép người dân được ứng cử!  Đây là một nghịch lí trong tiến trình VN hội nhập quốc tế!

Dưới XHCN hiện nay ở VN đảng độc quyền đã tước quyền căn bản này của người dân. Những người có quyền lực đã đi tới lộng quyền. Họ không chịu trả và cũng không muốn trả. Họ coi việc mở rộng thêm một, hai…phần trăm cho người ngoài đảng vào QH là những ân huệ bố thí của họ cho nhân dân!

77 năm trước đây ĐSCVN đã tuyên bố đứng lên để tranh đấu bảo vệ các quyền căn bản của nhân dân, trong đó có quyền ứng cử.  Nhưng từ khi cầm quyền ở miền Bắc 1954 và trên toàn quốc từ 1975 họ đã đã nhân danh “dân chủ” để tước bỏ cái quyền dân chủ căn bản này của nhân dân, rõ ràng nhất mà ai cũng thấy là xuyên qua các cuộc bầu QH từ trước tới nay!

Từ một tổ chức cách mạng, tiến bộ, nhưng khi nắm quyền thì họ đã trở nên một tổ chức phản cách mạng, độc tài chuyên chế, tàn ác và thô bạo. Chính quyền lực và tiền bạc đã hủ hóa họ! Đó là một qui luật phổ quát đã diễn ra trong chính trị từ cổ chí kim, từ Đông sang Tây. Muốn ngăn ngừa và giảm mức độ hoành hành của các tệ trạng này thì phải đưa đất nước theo chế độ dân chủ đa nguyên, phải ngưng ngay chế độ độc đảng đang là nguyên nhân của mọi nguyên nhân!

Những người cầm đầu chế độ CSVN chủ trương độc quyền và biết rõ việc này là phản cách mạng và trái đạo đức. Chính vì thế họ phải bày ra một số trò thật-giả, làm như họ dân chủ thực, nhưng thật ra là ngụy dân chủ, phản dân chủ để đánh lừa nhân dân. Một trong các trò thật-giả này là giao cho MTTQ làm cơ quan giới thiệu, hiệp thương cho các ứng cử viên vào QH. Như trong các cuộc bầu QH trước đây và cả trong cuộc bầu QH khóa 12 hiện nay cũng thế. Họ giao cho MTTQ vai trò hiệp thương với đảng cầm quyền (tức ĐCS) việc cử đảng viên cũng như các ứng cử viên độc lập ra ứng cử. Họ giao cho MTTQ đứng ra giới thiệu cũng như tổ chức các cuộc vận động bầu cử cho các ứng cử viên. Đảng không đứng ra trực tiếp. Như vậy để chứng tỏ rằng  “đảng ta rất dân chủ”!

Họ trình bày MTTQ như là một tổ chức độc lập với ĐCS; tuyên truyền rằng MTTQ tập trung những nhân sĩ, trí thức độc lập, đứng đắn và làm việc cũng như quyết định chỉ theo lương tâm của mỗi người. Nhưng thực tế ai cũng biết, mà nhất là những người cầm đầu CSVN lại càng biết rõ nhất, MTTQ là do đảng đẻ ra (cũng như Mặt trận Giải phóng miền Nam -MTGPMN trước đây) để chơi trò ngụy dân chủ cho đảng. Phần lớn những người đứng đầu MTTQ hoặc là đảng viên, cảm tình viên của đảng hay là những ông bà “thùng rỗng”. Trong nhiều cuộc họp của MTTQ một số người đã chỉ trích thái độ ngụy dân chủ của đảng. Dân chủ thực thì hoàn toàn không có, nhưng các cách đảng giao cho MTTQ làm trong các cuộc bầu QH chỉ là một cách  “áp đặt dân chủ” mà thôi.

Chính Nguyễn Hữu Thọ, từng làm Chủ tịch QH,  Chủ tịch MTGPMN, Chủ tịch MTTQ nhưng sau Đại hội 6 của ĐCSVN (1986) trong làn sóng hồ hởi của “đổi mới” khi ấy cũng đã tự bộc bạch rằng, suốt bao nhiêu năm giữ các chức vụ này ông ta chỉ được đảng cho làm vai trò của một cây kiểng để thiên hạ ngắm chơi mà thôi, còn ông ta chẳng có quyền hành gì cả! Thành thử Nguyễn Hữu Thọ đã than rằng, mọi thứ gọi là dân chủ, bình đẳng, đoàn kết… mà ĐCSVN đưa ra và hô hào từ trước tới nay chỉ là những cái bánh vẽ mà thôi. Ông Thọ đã than như thế không lâu trước khi ông qua đời. Nhưng ông cũng tiên liệu rằng, đã đến lúc dân ta chán ngấy thứ dân chủ bánh vẽ này và nhất định đứng lên đòi dân chủ đa nguyên, một dân chủ thực sự và điều này sẽ không còn lâu nữa!

Những tiên liệu này đang diễn ra ở VN ngày càng rõ rệt và sâu rộng trong nhiều thành phần; từ những người dân chủ, các tôn giáo, các giới chuyên viên, nhà báo, doanh nhân, tới cả những người trẻ tuổi. Không những thế, nó đang chuyển động cả vào những cán bộ, đảng viên trong ĐCSVN còn biết giữ tư cách và ý thức trách nhiệm. Họ đã chán ngấy những trò dân chủ bịp bợm từ thượng cấp của họ. Họ không còn tin vào những lời hứa cuội của những người đang có quyền lực và đang lộng quyền để tiếp tục tham nhũng và làm giầu bất chính trên mồ hôi nước mắt của nhân dân.

Những phê bình về các chủ trương độc tài và các đòi hỏi dân chủ và trong sạch trong cuộc bầu QH khóa 12 đúng là những lời cảnh báo khẩn thiết trước dư luận VN và thế giới về những âm mưu đen tối của một số người độc tài bảo thủ trong nhóm lãnh đạo CSVN đang chống lại trào lưu dân chủ và sự hội nhập của VN vào thế giới tiến bộ! Nhưng những đòi hỏi chính đáng và khẩn thiết này đang bị những thế lực đen tối dùng đủ các thủ đoạn tìm cách dẹp đi một cách đáng sợ!

Cho tới nay đại biểu của thế lực này trong BCT là TBT Nông Đức Mạnh và Chủ tịch QH Nguyễn Phú Trọng vẫn giữ im lặng trước những đòi hỏi chính đáng và cấp thiết phải có bầu cử dân chủ, minh bạch và trong sạch! Một sự im lặng đáng sợ!

(Mục Thời sự Tạp chí Dân chủ & Phát triển điện tử: www.dcpt.org ; hay www.dcvapt.net)

ÂU DƯƠNG THỆ
Back to top
 

dacung
WWW  
IP Logged
 
Pages: 1 2 3 4 ... 19
Send Topic In ra