29 Tháng 11 2006 - Cập nhật 11h47 GMT
(BBC)
Hà Nội có còn là Hà Nội?
Phan Huy Vũ
Hà Nội
Tôi có đọc cuộc tranh luận trên blog, xoay quanh chuyện cô bé với nickname Bé Crys chê Hà Nội và thế là mở màn cho một cuộc tranh cãi nảy lửa trên mạng.
Nhiều người hỏi Hà Nội bây giờ có còn là Hà Nội không?
Đây là một câu hỏi thú vị. Với tôi, một người Hà Nội thế hệ thứ 5 (đời cụ đã sinh sống ở Hà Nội) và chuẩn bị không còn là thanh niên nữa, tôi có biết bao điều trăn trở với Hà Nội ngày hôm nay.
Giọng Hà NộiGiọng Hà Nội không chuẩn, và chưa bao giờ chuẩn cả. Nói “con châu” thay vì nói “con trâu” (hồi bé khi đi học, các cháu được học phát âm “chờ nặng” khác “chờ nhẹ”, nhưng về nhà trong cuộc sống thì lại nói sai cũng không sao – có lẽ vì thế cũng sinh tính giả dối của người Hà Nội chăng?).
Người HN nói “cây che” chứ uốn lưỡi “cây t’re” là không phải người Hà Nội rồi (Vụ này nhiều lắm: “xung xướng” chứ không “sung sướng” chẳng hạn).
Nhưng rõ ràng, giọng Hà Nội dễ nghe với tất cả các vùng miền trong cả nước, đó là điều khó phản đối.
Món ănThôi thì tự tạm coi mình là người Hà Nội “gốc”, mà tôi vẫn thấy khó khi lục lọi tìm xem có món ăn nào thực là của Hà Nội.
Phở - là của người Hà Nam mang lên từ cuối thế kỷ 19, đầu thế kỷ 20. À, hình như có món bánh cuốn Thanh Trì, bún thang nữa thì phải… nói chung là cũng khó.
Có thể nói, việc di dân hay “tăng dân số cơ học” thì thời nào cũng có. Người Hà Nội gốc Hàng Bạc vài trăm năm có nguồn gốc từ Hưng Yên lên chốn kinh kỳ làm nghề bạc.
Các nghề nhuộm lụa đào (phố Hàng Đào), nhuộm vải thâm (Hàng Bông) cũng thế, đâu có phải là người Hà Nội sinh ra và lớn lên ở đó bao thế hệ hàng nghìn năm được.
Tất cả những cái đó tổng hợp lại với nhau thành nét văn hoá Hà Nội mà nếu nghiên cứu hẳn có nhiều thú vị.
Hà Nội bị xâm lược bởi nhiều làn sóng “nhập cư”, mà cơn sóng thần mạnh nhất là năm 1954.
Ông tôi, một người Hà Nội không kịp “đi Nam” năm đó đã nhiều lần “than” lên vì thái độ - không biết có nên gọi là “vô văn hoá” hay không - của những người “Hà Nội mới” tứ xứ về “tiếp quản” Thủ Đô năm đó.
Một ông cán bộ công an Tiểu khu (thời đó người ta gọi Phường như thế) đã bị ông cụ cho một cái tát vì tội vào nhà, dám mở lồng bàn ra kiểm tra xem gia đình ăn gì, có ăn món sơn hào hải vị của bọn tư sản không. Chính vì cái tát đó mà ông tôi đến khổ trong gần chục năm bị hành hạ.
Những năm bao cấp, ở Hà Nội còn khổ hơn ở nông thôn. Ở nông thôn còn có gạo mà ăn, ở Hà Nội thì trông chờ vào kỹ năng xếp hàng ở cửa hàng gạo.
Nhà nào có người làm trong ngành lương thực thực phẩm thì trở thành “đẳng cấp” cao trong xã hội.
Nhập cưHầu hết những người Hà Nội gốc từ thời trước không được tham gia vào những ngành nghề quan trọng như thế, và những người “Hà Nội mới” nói còn chưa phân biệt được “l” và “n” làm mưa làm gió. Nhưng đây cũng là thời kỳ làn sóng “nhập cư” vào Hà Nội không mạnh, vì về Hà Nội cũng không sung sướng gì.
Thời mở cửa là thời kỳ làn sóng “nhập cư” từ các tỉnh về Hà Nội mạnh nhất. Nhà ở hệ thống phố Chợ Đồng Xuân, Hàng Đường, Hàng Ngang, Hàng Đào đắt xắt ra miếng - ấy thế mà dân Lạng Sơn về mua gần hết rồi đấy.
Nếu như bạn nhìn thấy một nhóm các cô, mặc bộ đồ thể thao Trung Quốc, đi đôi giày “hàm ếch” thể thao (từ dân dã gọi là “xục thể thao”) cũng của Trung Quốc ngồi túm năm tụm ba, lê la đôi mách ở hè phố gần chợ Đồng Xuân thì đích thị là người Hà Nội mới gốc Lạng Sơn rồi.
Vậy thì những người “Hà Nội gốc” như tôi nghĩ gì đây? Buồn chăng? Buồn thì buồn lâu rồi.
Tôi chán thành phố của tôi. Đi ra đường, tôi mệt mỏi vì nam phụ lão ấu đi xe máy sai luật giao thông, nhất là thanh niên. Đèn đỏ, bạn đỗ đúng làn đường thì có những “người Hà Nội” chen bằng được lên phía trước, cố gắng đứng hàng đầu để rồi, rẽ phải khi mình đứng bên trái và cố ép bằng được cả hàng xe cộ về phía kia.
Thật kỳ lạ, người Hà Nội đâu có bon chen như thế? Nhưng cũng chính vấn đề giao thông này, mà tôi bị “chửi” khi đỗ xe chờ đèn đỏ chuyển xanh ở Sài Gòn, khi mà người Sài Gòn vượt đèn đỏ “vô tư” (gây cản trở giao thông bình thường của họ).
Những sự lộn xộn, bất tuân luật lệ thì đâu phải chỉ có ở Hà Nội
Thành phố Sài Gòn ngột ngạt, bụi bặm, món ăn không hợp khẩu vị, đắt đỏ… không làm tôi khó chịu hay ghét nó. Thậm chí tôi nghe “Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi, Sài Gòn ơi…” tôi thấy yêu thành phố trẻ trung và sôi động đó. Không phải là người Sài Gòn rất dễ gần sao? Không phải là thành phố đang đi đầu trong làm ăn kinh tế sao?
Nếu bạn đến Hải Phòng – xin lỗi các bạn Hải Phòng, hẳn sẽ thấy rất khó chịu khi đi ô tô nhấn còi mỏi tay mà người Hải Phòng chẳng chịu nhường đường – đi chậm không ra chậm, nhanh chẳng ra nhanh ở giữa đường, như một câu hát vui nhại bài “Thành phố hoa phượng đỏ”: “Hải Phòng đó, hiên ngang chẳng biết nhường đường…”.
Nhưng mặt khác, dân Hải Phòng ăn to nói nhớn, đi sóng về gió, hiên ngang lắm, tôi biết thế. Chính vì lẽ đó, nếu như bạn có được một cái “tâm”, ắt không thấy khó chịu mà thấy cần có một tư tưởng “gạn đục khơi trong” để tự sửa mình, làm cho mình thanh lịch lên.
Do đó, tôi vẫn yêu thành phố của tôi, từ những ký ức thời bao cấp khốn khó nhưng thanh bình, đi ra đường không có gì phải sợ.
Đâu cứ gì Hà NộiNay nếu bạn có con đi học thì có biết bao cạm bẫy đang rình nó, nghiện ngập, bạo lực, dâm ô truỵ lạc… đủ cả ngoài xã hội; mà đâu cứ gì Hà Nội, toàn đất nước ta hiện nay đâu chả nhan nhản những cạm bẫy đó.
Nếu bạn sang Trung Quốc bạn không thể tìm thấy “bọn nghiện”, vì Nhà nước họ nghiêm túc hơn chúng ta nhiều.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy cần phải hô hào mình là “người Hà Nội” đây. Người Hà Nội không bon chen. Nếu như có “nịnh trên đạp dưới”, có bè phái, địa phương cục bộ thì hẳn có nguồn gốc từ những người “Hà Nội mới” từ sau năm 1954. Nếu nói như vậy, thì những người “Sài Gòn mới” sau năm 1975 cũng thế.
Nếu phân biệt, thì với những “người Hà Nội”, những người đó không còn là người Bắc nữa rồi.
Câu trả lời cho vấn đề của chúng ta hiện nay là gì? Đó là cái chưa đẹp – “người Việt Nam xấu xí” đang là phổ biến, dù ở bất cứ đâu trên đất nước này.
Phải chăng đó là kết quả của mấy chục năm xây dựng “con người mới xã hội chủ nghĩa”?
Không phải là Hà Nội đẹp hay không đẹp, Sài Gòn dễ chịu hay khó chịu, mà chúng ta hãy gạn đục khơi trong, cùng nhau xây dựng một hình ảnh “người Việt Nam lịch lãm” thì hơn.
...................................................
Minh, BostonTheo tổ chức William Mercer chuyên định giá chất lượng cuộc sống tại các thành phố khắp thế giới thì nhìn chung chất lượng sống (quality of life) tại Sài gòn sắp trên nhiều nơi như thành phố St. Pertersburg và Moscow của Nga, Damascus của Syria, Tehran của Iran, và trên Hà nội 16 hạng!
Tranh cãi vô ích, người Hà nội có muốn chạy theo dân Sài gòn thì phải cố gắng để được "lên điểm" trong mắt người nước ngoài, chứ dùng cách "cả vú lấp miệng em" như trong bao nhiêu năm qua sẽ không có kết quả tốt, ngược lại càng gây phản cảm cho dân trong, ngoài nước.
Đi nhiều quốc gia, tôi tiếc là do quản lý kém, Sàigòn đã không là một siêu thành phố, là Trung tâm Tài chính Thương mại vùng Đông Nam Á. Tưởng tượng sân bay TSN dời đi Long thành, rồi gọi Nhật qua xây cả khu này thành một thành phố siêu hiện đại, với những cây cầu hàng trăm mét cách mặt đất nối các buildings lại với nhau, rồi gom các thị trường chứng khoán trong vùng như Hồng kông, Trung quốc, Singapore, Úc, Nhật bản lại làm một, tạo thành phố này như một Eastern Wall Street (Phố Đông Wall Street) thì sẽ vinh quang, tốt đẹp biết bao!
Phan Minh, ĐứcVề giọng nói người Việt, giọng ba miền là của ông cha tổ tiên truyền lại. Chữ quốc ngữ bây giờ là của Tây phương để lại, chưa có được 200 năm. Là người VN cần phải hiểu rõ ai nói đúng ai sai.
Mai Trang, Hà NộiTheo tôi nếu nói về chủ đề này thì mãi cũng không bao giờ hết. Chúng ta phải chấp nhận di dân di cư. Ví như các quan tham, những người làm ăn phát đạt, sau các phi vụ “làm ăn” thì tiền của như nước, thế nào họ cũng tìm cách “ngoi” lên Hà Nội.
Chỉ riêng tôi đã chứng kiến bao nhiêu người lên HN bằng con đường như thế (bạn bè và những người xung quanh). Đầu tiên là mua đất mua nhà, sau chuyển vợ con lên HN để học, rồi cuối cùng là quan. Một số quan có vị trí cao thì lợi dụng chức vụ của mình để chuyển một bộ phận những người trong họ lên tạo thành tập đoàn. Như vậy những người này nghiễm nhiên trở thành người HN (các địa phương khác cũng tương tự như vậy mà thôi).
Bây giờ nếu xã hội VN có tính minh bạch cao, người ta thực sự chống tham nhũng thì chỉ cần thống kê bao nhiêu quan huyện, quan tỉnh các cỡ đều có nhà và đất ở HN là biết mức độ tham nhũng nó khủng khiếp như thế nào. Nhưng điều này lại ảnh hưởng đến độ “trong sáng” của đảng nên chắc chẳng bao giờ đảng ta cho làm thế.
Trên VTV và HTV, người xem truyền hình thường xuyên phải nghe người sống ở “Hà Nội” nói ngọng không thể chấp nhận được trong một số cuộc phỏng vấn người dân: “hôm Lay”, “ngày Lày”, “đất lước”… Điều đáng trách ở đây là tại sao họ không phát động các chiến dịch chống nói ngọng cho người “Hà Nội”?
Tuy nhiên, theo quy ước phát âm của người bắc nói chung thì các âm ‘tr’, ‘s’, ‘r’ không phải phát nặng như người miền trung và miền nam, miễn viết đúng là được. Tôi đã nghe rất nhiều chương trình trên Radio nói về chủ đề này (tuy khi dạy thì vẫn nhấn mạnh đúng). Đây âu cũng là quy ước đặc thù của người Bắc mà thôi, bất cứ nước nào cũng có tình trạng khác nhau giữa các vùng miền như vậy.
Một sự thật nữa của người “Hà Nội” là phong cách phục vụ khách hàng rất kém và không tôn trọng khách.
Khi mua bán thuận lợi thì không sao, nều việc mua bán không thành thì rất dễ bị trì triết, dè bửu… biểu hiện ra cả nét mặt và lời nói.
Có thời người ta rất ngại mua hàng vào buổi sáng vì rất dễ gặp rắc rối. Khách quan mà nói thì người “Hà Nội” hơi ích kỷ, khó nhờ cậy. Đây là kết quả của sự bon chen, sẵn sàng đạp lên nhau mà sống của cả xã hội Việt Nam. Nó chứng minh rằng xã hội VN không được lành mạnh như người ta vẫn rêu rao, bởi con người bất chấp đạo lý, “mạnh thằng nào thằng ấy chạy”.
Xã hội không có môi trường cạnh tranh bình đẳng. Các quan chức đi lên bằng con đường ngầm, bằng cửa sau như một tổ chức Mafia khổng lồ, thực tế này nó kéo cả xã hội xuống cấp theo.
Người ta vẫn cố tạo ra các “vùng cấm’ để không ai dám chạm đến những đặc quyền đặc lợi đó, mọi cái cứ giả dối, giả tạo một cách trơ trẽn.
Như vậy thì các mâu thuẫn, sự kìm nén cứ tích tụ dần và hình như chỉ chờ một dịp nào đó sẽ bùng phát thành vấn đề lớn.
Chúng ta đòi hỏi xã hội phải có tính minh bạch, tự do báo chí hay dân chủ đa nguyên cũng là vì trách nhiệm với đất nước. Mọi mâu thuẫn, mọi sự thật phải được báo chí, người dân đưa ra mổ xẻ.
Chỉ như vậy mới đảm bảo rằng sẽ không xảy ra những xung đột lớn dẫn đến làm rối loạn đất nước, để rồi những kẻ xấu lợi dụng “đục nước béo cò”.
Từ HuyTất cả lời bình phẩm về giọng Hà Nội , không thể nói bao gồm trong vài dòng được, nó phải tùy theo từng thời gian, từng thế hệ tuổi tác, từng tâm trạng của người viết ở trong hòan cảnh đau thương nào đã xảy ra cho mình trên quê hương đầy tang tích ấy.
Tôi người gốc Hà Nội, lớn lên và sống ở Hà Nội 20 năm, sống tại Saigon 20 năm và nay hơn 30 năm tại hải ngọai, tôi đả có dịp về thăm Hà Nội ba lần, xin đưa ra nhận xét.
Về giọng nói Hà Nội : Giọng nói và danh từ dùng của người Hà Nội ngày nay nhất định có biến đổi khác xưa. Chúng ta có thể chia ra như sau :
Giọng Hà nội thanh nhã cổ kính nguyên thủy thì người ta chỉ còn tìm thấy ở những bậc 80 tuổi còn sống ở Hà Nội, hay ở Paris (vì đi ra khỏi Hà Nội trước năm 1954) , cách phát âm nhẹ nhàng , từ tốn, đượm vẻ dịu dàng thanh tao, người ta hãy còn dùng những danh từ cũ “cái xe bình bịch” hay “đội xếp” v..v..
Giọng nói của người Hà Nội rời khỏi Hà Nội năm 1954, đã di cư vào Nam , một số còn sống ở miền Nam , một số sống ở hải ngọai, phát âm hãy còn nhẹ nhàng nhưng đã pha trộn những danh từ tiếng Nam , như “ đi vào” thì là “vô” , đôi khi nói uốn lưỡi...
-Giọng nói của người Hà Nội sinh sau năm 1954 và lớn lên trong XHCN, và cũng có thể là giọng Hà Nội ngày nay. Cách phát âm đã khác đi, tiếng nói lanh lảnh, lối phát âm hay giọng nói có vẻ pha trộn lối phát âm cũa người Thanh Nghệ Tĩnh.Việc này tôi đã hỏi nguyên do với bà chị (75 tuổi) giáo học về hưu thì Chị đồng ý là khó kiếm người nói giọng Hà Nội xưa. Chị cho biết là sau ngày tiếp thu 1955, các lớp tiểu trung học Hà Nội đã có (bị cài) một số giáo viên từ miền Thanh Nghệ Tĩnh ra. Do đó qua thời gian nên các em (sinh sau năm 1954) lớn lên có một lối phát âm (lai Thanh Nghệ Tịnh) như bây giờ, mà ta vẫn nghe thấy từ các cô xướng ngôn viên phát thanh, truyển hình.
Về lời nói khi đối thọai : Người Bắc vẫn có tinh thần phân chia đẳng cấp, nên trong nhà Cha Mẹ vẩn gọi con cái bằng “thằng “ hay “con” (lối gọi này hiếm thấy trong miền Nam). Do đó, mà người Bắc khi vào Nam cho là trẻ em trong Nam lễ phép hơn ngòai Bắc.
Vì chịu nhiều ảnh hưởng Pháp thời xưa, nên bạn bè quen thân nhau thường hay “Tutoyer”, nghĩa là dùng những danh tử bờm xơm, xưng hô thì gọi là “đằng ấy” hay “ tớ”, hay “Mày, Tao”. Lối xưng hô trong những buổi mạn đàm tâm giao thì đuợc, nhưng vào trường hợp giao tế thì không nên. Nhưng lối xưng hô kể trên đôi khi có tính cách khoe khoang và trình diễn, người ta dùng để chứng tỏ với người thứ ba hay thứ tư đang hiện diện là hai chúng tôi đang đối thọai đây là bạn thân (đến cái cỡ máy tao chi tớ đựợc) hay là tôi quen biết người này đây.
Qua một thời gian dài trong XHCN, người ta phải đi họp hàng ngày, nên lối đối thọai cũng khác đi. Lối thưa gửi kính trọng cha mẹ, bậc già cả bề trên của Hà Nội ngày xưa đã mất đi và thay bằng lối nói phát biểu đầy lý luận (cãi lại).
Trên đây là nhận xét qua thời gian mà cá nhân tôi ghi nhận. Còn lối phát âm hay lối đối thọai đã thay đổi theo hòan cảnh và thời gian, ta nhận xét “hay dở” là thì tùy theo người ghi nhận.
Kết luận: Năm nay, tôi có người anh ruột mới về thăm VN, anh cho biết: “trong nước cũng thay đổi nhiểu rồi. Năm 1997, chúng ta đi chơi mua sắm tại phố Tràng Tiền, các cô bán hàng mặt lạnh như tiền, tác phong giống như dân bán hàng mậu dịch quốc doanh, ngày nay theo quy chế thị trường các cô bán hàng đã được huấn luyện , nói chào bán khéo léo vô cùng”. Mong rằng những giọng nói lích thiệp khéo léo đó sẽ đi vào lối xưng hô trong gia đình Hà Nội ngày nay.
VivianĐề tài mà BBC nêu ra khá thú vị. Nó đi vào ngay vấn đề bản sắc, có thể là mất đi rồi, và những cuồng nộ và hậm hực để bảo vệ cái mà một số người cho là bản sắc đó.
Nhắc lại vụ blog của Bé Crys, ta thấy có 2 vấn đề: Một là việc "thực tập" nêu quan điểm cá nhân và chịu trách nhiệm với những quan điểm mình có. Cô bé Crys làm điểu này rất đáng khuyến khích. Trong một thế hệ mà sự giáo dục "đẻ ra" những khuôn mẫu sẵn có, những bài văn mẫu, những đề toán mẫu, thì đây có thể gọi là một hiện tượng mới. Ta không nên xét cái gọi là "động cơ cá nhân" của cô bé khi viết ra những dòng nhận xét Hà Nội như thế, nhưng trái lại, tôi nghĩ, ta nên nhìn khía cạnh cô ta dám nói những gì mình nghĩ.
Có bao nhiêu người lớn, dù đang ở Sài gòn hay Hà Nội, dám nói những gì mình nghĩ và chịu trách nhiệm với nó khi mọi điều trái tai gai mắt diễn ra hằng ngày.
Hai là việc cô bé "miêu tả" những gì cô ta cảm giác trong thời gian ở Hà Nội. Nó vẫn diễn ra đấy thôi. Còn nó có phải là bản sắc của "Người Hà Nội xấu xí" hay không thì số lượng ủng hộ và phản đối ý tưởng của cô bé đã nói lên rồi. Nhưng nếu ta nhìn kỹ hơn qua các thông tin phản hồi từ người đọc, một điều đáng giật mình hơn, mỗi cá nhân cũng không hình dung được một hệ thống các giá trị hay bản sắc của những "người Hà Nội" ngày nay.
Khi đang lúng túng tìm kiếm những điều ấy, ta có thể thấy được 2 câu trả lời: Hoặc là ta (tức những người có quan tâm đến các định nghĩa "Người Hà Nội" không đủ khả năng thống nhất được các bản sắc đó; hoặc là Hà Nội và những bản sắc ấy cũng không có (có thể đối với một số người là không còn).
Hải PhòngThưa ông Phan Huy Vũ, có phải theo ông, một người dân Hà Nội gốc, thì tất cả những thói hư tật xấu là do dân nhập cư mang đến, chứ dân Tràng An là nổi tiếng lịch sự xưa nay.
Còn theo tôi thì "Ở đâu cũng có anh hùng, ở đâu cũng có thằng khùng thằng điên". Không có cái lý do gì mà toàn bộ người sống tại một vị trí địa lý nào đó mà trở nên thánh thiện hơn được. Thế ông có bao giờ nghe người Sài Gòn phàn nàn rằng những cái xấu xa đang diễn ra là do dân nhập cư mang đến Sài Gòn chưa. Sao dân Hà Nội gốc hay đổ thừa quá vậy?
LH, TP. HCMẤy, các bác tranh luận nhau làm gì. Em ra Hà Nội nghe thơ lục bát thế này: "Ở nhà nà Lụ, nà La/ Đến ga Hàng Cỏ em nà Nan Hương". Hà Nội bây giờ có bao nhiêu Nan Hương? Biết chết liền.
Nhưng dù gì đi nữa, Hà Nội vẫn là thủ đô. Người sống ở Hà Nội, vì những lý do này khác, đành bỏ Hà Nội ra đi là coi như "bị đi, phải đi". Người ở địa phương nào đó, nếu tài giỏi mới được về Hà Nội sống và làm việc chứ. Con cháu họ lớn lên, nếu đủ tài bám được Hà Nội thì tốt. Nếu không, lại phải cuốn gói ra đi thôi.
Năm bảy đời sau, trời thương, cho thành đạt, có người làm lãnh tụ thì lại về làm dân Hà Nội. Vật đổi sao dời mà.
Giấu tênNày, Phan Huy Vũ, anh có cái gì đẹp hơn người dân ở nước này anh kể ra đi xem nào, để xem anh hơn người Việt Nam xấu xí ở chỗ nào? Anh viết thì nghe "gạn đục khơi trong", nghe hay đấy, nhưng anh đã gạn được cái gì, khơi được cái gì, mà cũng lên tiếng, thế nào là Hà Nội gốc, thế nào là Hà Nội nhập cư, gạn Hà Nội nhập cư, khơi Hà Nội gốc.
Lưu, Biên HòaThế theo ông Trần Phong-Hà Nội- thì không cần phân biệt phát âm giữa tr và ch; s và x hay sao?không sợ trẻ con nó nghe sao viết vậy à? Giọng Hà Nội thì cũng đủ kiểu, cũng có người Hà Nội phát âm sai bét be, cho nên phải lấy giọng HN chuẩn làm phát âm chuẩn, như vậy địa phương khác có giọng chuẩn cũng có thể lấy làm chuẩn được, cứ gì là Hà Nội?
Vậy nên bàn xem thế nào là giọng chuẩn thì tốt hơn, Hà Nội phát âm cứ theo cái kiểu không có sự phân biệt tr và ch thì có gì mà tự hào?
Trần Phong, Hà NộiÔng Phan Huy Vũ này nói sai rồi. Việc phân biệt trong cách viết "ch" và "tr" hay "s" và "x" ... là do người phương Tây đặt ra, căn cứ theo cách phát âm của cả ba miền. Việt Nam ta đã lấy cách phát âm ở Hà Nội làm chuẩn nghĩa là giọng ở các địa phương khác không chuẩn.
Mà thực tế cái nôi của người Việt là ở Bắc bộ, trung tâm là Hà Nội. Cách phát âm của miền Trung và miền Nam có lẽ bị lai cách phát âm của người Chăm và người Khơ me nên không được chuẩn.
Trung, CanadaNói thực là đang cần có một cuộc cách mạng làm trong sạch con người Việt Nam. Kể từ tháng 4 năm 1975 công cuộc giáo dục ở trên toàn thể đất nước ta nhằm đào tạo những con người mới XHCN dựa trên nền tảng lý thuyết Mác-Lê-Mao.
Sau hơn 30 năm rèn luyện đã hình thành được mẫu người XHCN như thế: bon chen, dối trá, chụp giựt, hám lợi, và quen sống trong sự giả dối.
Vô DanhBây giờ làm gì còn "người Hà Nội", chỉ có "người sống ở Hà Nội" thôi. Cái từng làm nên thương hiệu " người Hà Nội" chính là truyền thống trong từng gia đình, nhưng qua nhiều biến động của xã hội VN, truyền thống này đã bị phá nát gần hết rồi, khiến cho người HN ngày nay không khác bao nhiêu so với người Hà Nam hay Hà Tây hoặc Hà Giang.
Nếu nhìn lại lịch sử thì có thể thấy thời kỳ bao cấp là thời kỳ tàn phá văn hoá Hà Nội nhiều nhất. Đừng nói đến những tinh tuý, tinh tế, thiệp nhã khi con người ta phải giành giật nhau từng bơ gạo lạng thịt.
Hà Nội xưa không chỉ có những gia đình bình dân thanh nhã, mà nó còn có một tầng lớp thượng lưu buôn bán hoặc giới trí thức mà truyền thống gia đình họ gắn bó với những gì tinh hoa nhất của d! ân tộc.
Song những tầng lớp như thế đã tan hoang sau cải cách ruộng đất, sau Nhân văn giai phẩm. Từ khi các cán bộ bần cố nông từ "thủ đô gió ngàn" Việt Bắc thì " thủ đô ngàn năm văn hiến" đã bị "hoà tan". Than ôi