Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Những điều trông thấy  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 17 18 19 
Send Topic In ra
Những điều trông thấy (Read 38257 times)
dacung
Gold Member
*****
Offline


Thất bại lớn nhất
là sợ thất bại!

Posts: 1378
Re: Những điều trông thấy
Reply #270 - 13. Jun 2012 , 08:27
 
Những người thua trận

Friday, June 08, 2012 1:14:36 PM
Tạp ghi Huy Phương


Ði Georgia nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên tôi được viếng thăm Stone Mountain Park nơi có hòn núi đá lớn khắc hình ba vị lãnh tụ của miền Nam thua trận trong cuộc nội chiến của Hoa kỳ kéo dài bốn năm từ tháng 4, 1861 đến tháng 4, 1865.

...
Hình ảnh những người thua trận tại Stone Mountain Park. Từ trái, Tổng Thống Liên Minh Miền Nam Jefferson Davis,Tướng Tổng Tư Lệnh Liên Minh Robert E. Lee và Tư Lệnh Phó Thomas Jackson. (Hình: Huy Phương/Người Việt)

Ðó là hình Tổng Thống Liên Minh Miền Nam Jefferson Davis, Tướng Tổng Tư Lệnh Liên Minh Robert E. Lee và Tư Lệnh Phó Thomas Jackson. Tác phẩm điêu khắc này là do sáng kiến của “Hiệp Hội Những Người Con Gái của Liên Minh” (United Daughters of the Confederacy), khởi công từ năm 1962, sau bao nhiêu trắc trở, được hoàn thành năm 1972. Jefferson Davis chính là vị tổng thống lãnh đạo Liên Minh gồm 11 tiểu bang miền Nam ly khai chống lại chính sách giải phóng nô lệ da đen của Tổng Thống Abraham Lincoln lãnh đạo 25 tiểu bang miền Bắc. Ðược gọi là những người “ly khai,” “phản loạn,” cuối cùng họ vẫn được tôn vinh và tưởng nhớ trong lòng người dân Mỹ. Người thua trận mà cũng được vinh danh hay sao?

Cuộc chiến tranh tương tàn Nam Bắc kéo dài đúng bốn năm thiếu ba ngày, 750,000 quân hai phía và một số lượng thường dân thương vong không kiểm kê được, ước tính số người chết chiếm 10% toàn bộ số nam giới miền Bắc từ 20 đến 45 tuổi, và 30% đàn ông da trắng miền Nam trong độ tuổi từ 18-40.
Bị phong tỏa đường biển, thiếu tiếp vận, nhất là sau sự thất bại của trận Gettysburg tại ngay vùng đất của mình, cuộc nội chiến đẫm máu kết thúc vào ngày 9 tháng 4, 1865 khi Tướng Robert E. Lee, tư lệnh phe Liên Minh, ký nhận đầu hàng không điều kiện ở Appomattox Court House, Virginia, dưới sự chứng kiến của tướng miền Bắc Ulysses S. Grant. Tướng Lee đã an ủi quân sĩ của mình: “Sau 4 năm chiến đấu khó khăn, với sự can đảm và anh hùng chưa từng thấy, binh đoàn Bắc Virginia (của LM miền Nam) bị bắt buộc phải nhượng bộ một lực lượng và hậu thuẫn quá to lớn.”

Các điều kiện đầu hàng được soạn thảo hoàn tất vào khoảng 4 giờ chiều ngày 9 tháng 4. Khi Lee lên ngựa rời nơi ký văn kiện đầu hàng thì binh sĩ miền Bắc không giấu nỗi sự mừng rỡ đã reo hò, nhưng Grant nghiêm khắc ra lệnh ngưng ngay thái độ này. Ông nói: “Những người miền Nam bây giờ là đồng bào của chúng ta, và chúng ta không nên có thái độ đắc chí trên sự suy sụp của họ.” Hiệp ước Appomattox không có điều khoản nào giam giữ, kỳ thị với 200,000 tù binh miền Nam và phe thắng trận thi hành đúng những điều khoản này, sĩ quan thua trận được giữ vũ khí cá nhân của mình và tất cả đã được an lành trở về với gia đình trong sự tôn trọng của phe đối nghịch, được xem như là hiệp ước của những người hào hiệp (The Gentlemen's Agreement). Theo lời yêu cầu Robert E. Lee, quân lính miền Nam được tiếp tục cho giữ lừa ngựa để trở về quê quán giúp họ trong công việc của nông trại, và được quân đội miền Bắc cấp ngay 25,000 khẩu phần lương thực vì những người lính thua trận đang bị đói khát mấy ngày hôm nay.

Trước đó, trong trận đánh nổi tiếng ở Gettysburg vào tháng 7, 1863, sau 3 ngày giao tranh, phe Liên bang miền Bắc chết 3,000 người, phe Liên Minh mất 4,000 người. Tổng thống Abraham Lincoln đã ra lệnh đem cả 7,000 thi hài của cả hai bên để an táng chung một nơi. Ngày 19 tháng 9, 1863, khánh thành nghĩa trang này, Lincoln đã đọc bài diễn văn công bố chiến trường Gettysburg là Nghĩa Trang Quốc Gia. 40 năm sau cuộc chiến, mở đầu cho giai đoạn hàn gắn vết thương chia rẽ của dân tộc, năm 1990, Tổng Thống William Mc Kinley đã cho thu thập khoảng 30,000 nấm mộ của tử sĩ Liên Minh Miền Nam trong trận Nội Chiến rải rác trong vùng Washington, cải táng đưa vào một khu đặc biệt trong nghĩa trang Arlington gọi là Confederate Section.

Trước hết chúng ta nhìn lại cuộc đầu hàng miền Nam ngày 30 tháng 4, 1975 tại Dinh Ðộc Lập, Sài Gòn. Theo David Butler, tác giả cuốn The Fall of Saigon (1984), ghi lại tường thuật của phóng viên Neil Davis, một người Úc biết tiếng Việt làm việc cho đài truyền hình NBC của Mỹ, có mặt trong dinh lúc bấy giờ, thì khi xe tăng đã vào sân cỏ, hai bộ đội trẻ là Pham Huy Do và Pham Huy Nghe (ghi tên không có dấu tiếng Việt theo như trong sách), tay ôm súng, chạy vào trong dinh, sau khi kéo cờ Mặt Trận trên nóc, Nghe đi tìm Tổng Thống Dương Văn Minh, vừa chạy vừa quát to: “Ai là Dương Văn Minh? Dương Văn Minh hãy bước ra và quì xuống.” Vừa lúc thì Do dẫn vào bốn chính ủy, một người tự giới thiệu là Trung Tá Bùi Văn Tùng, chỉ huy đoàn chiến xa vào Dinh Ðộc Lập.

Sau này tài liệu của Cộng Sản ghi chép thì Bùi Văn Tùng có nói với Tổng Thống Dương Văn Minh là: “Ông không còn gì để bàn giao...” Nhưng sự thật, theo “Hồi Ký Dang Dở..” của cựu Ðại Tá Dương Hiếu Nghĩa ghi lại lời kể của Cựu Dân Biểu Nguyễn Văn Binh (nguyên Quận trưởng Gò Vấp) có mặt trong Dinh Ðộc Lập vào giờ ấy, thì:

“Thấy vị sĩ quan nầy đeo đầy sao vàng trên cầu vai nền đỏ, vì không biết cấp bậc của quân đội Miền Bắc, nên ông Minh tưởng rằng mình đang đứng trước một tướng lãnh cao cấp:
“Thưa quan sáu, tôi đã chờ ông từ ban sáng để trao quyền cho ông.”

Sĩ quan nầy dùng danh từ “mầy tao” xẵng giọng hách dịch và đanh đá lên tiếng:
“Mầy dám nói là trao quyền hả? Mầy chỉ là một kẻ cướp quyền và một bù nhìn. Mầy làm gì có ‘quyền’ nào để giao cho tao? Chúng tao lấy được quyền đó bằng khẩu súng nầy đây. Ngoài ra tao xác nhận với mầy là tao không phải là tướng mà chỉ là một trung tá ủy viên chính trị của một đơn vị chiến xa. Kể từ bây giờ tao cấm mầy không được ngồi xuống!”

Cũng với thái độ ấy, y nói với ông Nguyễn Văn Hảo, khi ông này ngỏ ý muốn trao “món quà” 16 tấn vàng cho Bắc Việt:
“Ðó không phải là quà mà là chiến lợi phẩm của chúng tao, tao phải tịch thu, mầy hãy trao ngay cho tao đi!”

Ðọc đến đây, thấy vừa buồn vừa nhục!

Ngày nay chúng ta đã rõ Nghĩa Trang Quân Ðội Biên Hòa và thân phận của người lính miền Nam đã bị đối xử như thế nào. Về người chết thì ngay khi Cộng Sản vào Saigon, ngày 3 tháng 5, Nghĩa Trang Quân Ðội Hạnh Thông Tây, Gò Vấp đã bị bọn Cộng Sản Bắc Việt dùng xe ủi đất san bằng hết ngay chiều ngày hôm đó. Về người sống thua trận, thì cũng trong “Hồi Ký Dang Dở,” Ông Dương Hiếu Nghĩa cho biết: “Ngay tại tỉnh Vĩnh Long, các ông cai tổng Nguyễn Văn Dần, Nguyễn Văn Xôm, Nguyễn văn Thêm đều bị họ kết án là ‘có tội với nhân dân’ mà không thông qua một tòa án nào, và bị hành quyết ngay khi bị bắt, bằng vũ khí thô sơ như búa, mã tấu... Riêng ngôi mộ của Trung Úy Dù Nguyễn Văn Ngọc ở xã Long Hồ, dù đã chết từ hơn một năm trước, vẫn bị họ đào mả lên, đưa cả quan tài ra giữa chợ Ngã Tư Long Hồ để cho phá nát bằng cốt mìn.”

Ở đây chúng ta không nói đến nguyên nhân của chiến tranh Việt Nam và cuộc nội chiến tại Mỹ, cũng không thể so sánh nếp sống và tư cách của tướng lãnh Mỹ với tác phong “rừng rú” của “bộ đội cụ Hồ” trong hai câu chuyện kể trên. Chỉ xin mượn lời nhà văn Dương Thu Hương để kết luận cho bài này:
“...Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ!”

Ðọc lịch sử, nhiều khi muốn khóc.
Back to top
 

dacung
WWW  
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: Những điều trông thấy
Reply #271 - 05. Jul 2012 , 08:21
 

Việt Nam và Hồng Kông: Biểu tình?


...

“Dân sợ nhà nước: Là chế độ độc tài – Nhà nước sợ dân: Là quốc gia Dân Chủ


Hoàng Thanh Trúc (Danlambao) - Dù có mặt của Chủ Tịch TQ Hồ Cẩm Đào, nhưng những biểu ngữ vẫn tràn ngập dương cao trên đường phố Hong Kong với : “Phục hồi danh dự cho những nạn nhân bị đàn áp Thiên an Môn – Đã đảo nhất đảng độc tài – Giải thể đảng cộng sản Trung Cộng – Trả trả lại Dân Chủ cho toàn dân – Trời tru đất diệt Trung Cộng ..v.v..”. Và cũng lạ lùng là đám đông rồng rắn gần nữa triệu người biểu tình ấy là người Trung Hoa ngụ trên lãnh địa thuộc Trung Quốc nhưng không một ai cầm “cờ Trung Quốc” hay cờ “đảng CSTQ” (cờ 5 sao và cờ búa liềm), trong cuộc biểu tình “lớn” khoảng 500.000 người (chính quyền Hong Kong và AFP ước đoán) trong ngày 1/7/2012 tại trung tâm thủ phủ Hong Kong.

Đã có vòi rồng, ớt cay và toàn bộ công suất (6.000) cảnh sát trật tự được xử dụng nhưng cũng không thể thuyết phục đoàn người giải tán, lực lượng an ninh chỉ tập trung bảo đảm an toàn khách sạn, nơi CT Hồ Cẩm Đào cư ngụ, nhưng cũng có hơn mười người cố gắng vượt qua hàng rào barie lớn cao hơn 2m để trương biểu ngữ trước khách sạn đòi tự do dân chủ cho Hong Kong và Trung Hoa Lục địa .

Đặc biệt là diễn văn của chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào đã bị gián đọan nhiều lần vì lời hô to của một người trong đoàn cử tọa : “chấm dứt chế độ độc đảng” và “phản đối Trung Cộng đàn áp Thiên An Môn”. Ở bên ngoài hội trường, người biểu tình đốt chân dung của Lương Chấn Anh (tân lãnh đạo Hong Kong) với khẩu hiệu “bài trừ đảng Cộng sản”. Đến tận 17g cùng ngày chưa có dấu hiệu vãn hồi và cũng không thấy báo cáo có ai bị bắt giữ vì bạo động . (AFP) .


...
1/7/2012 Hong Kong- người biểu tình tràn ra khắp Phố xá

...
1/7/2012 Hong Kong - biểu tình lớn nhất kể từ 8
năm nay
...
Biểu tình phản đối CSTQ ngày 1/7/2012 của nhân dân Hong Kong ở quảng trường khu Ku Suites (The Epoch Times)
.

Ở Việt Nam, cũng cùng thời gian này, ngày 1/7 . Trước việc bị “Tàu Cộng” nâng mức ngang ngược lên một tầm cao mới, gọi thầu quốc tế thăm dò dầu khí ngay “trong sân nhà mình”, đồng bào nhân dân Thành Phố ở hai đầu tổ quốc xuống đường vì lòng yêu nước để biểu tình phản đối – Nhưng cũng giống như năm ngoái – Bị đàn áp thẳng tay, nhất là tại TP/HCM .

...

Nhìn nội dung các biểu ngữ nhân dân mang theo, người ta không tin là nhà nước XHCN/VN không hiểu nội dung – Dù là chế độ “CS độc tài” , và người dân sợ nhà nước quên , chế độ này sống được là bằng tiền thuế từ mồ hôi nước mắt của dân nên nhắc nhở trách nhiệm hảy vì cương thổ cha ông và đồng bào ngư dân đang bị đe doạ mà có ngay hành động...

...
...


Và họ - nhà cầm quyền độc tài CSVN – Đã chỉ đạo hành động như thế này:


...

Cho họ - Lực lượng an ninh tay sai – hàng tháng ngữa tay nhận đồng lương từ Thuế bởi mồ hôi nước mắt nhân dân nhưng đã múi mặt đàn áp, không từ nan bất cứ thủ đoạn nào với đồng bào tay không của mình ngay cả với một cô gái (trong hình) để triệt hạ “lòng yêu nước”. Họ đã phỉ báng Hiến Chương Nhân Quyền mà chính họ nhân danh nhân dân VN đã ký kết trước Liên Hiệp Quốc – Bắt giữ hàng loạt đồng bào nhân dân người nuôi sống họ chỉ với một lý do duy nhất “xuống đường – biểu lộ lòng yêu nước” !

Điều gì đọng lại trong lương tâm chúng ta, hơn 80 mươi triệu trái tim đồng bào và con em trong Quân Đội lực lượng vũ trang Việt Nam ??

Tổ Quốc đang lâm nguy – Từ ngàn xưa mọi Hoàng Gia, Vương Triều hay các cuộc khởi nghĩa đề kháng với kẻ thù xâm lược truyền kiếp từ phương Bắc, Tiền Nhân chúng ta đều dựa vào “lòng yêu nước” của toàn dân tộc làm sức mạnh tổng lực chống lại để giử vững biên cương - Thì ngày nay sau khi CS Nga và Đông Âu Sụp đổ, nhà cầm quyền độc tài CSVN cô đơn, quay qua kết tình “đồng chí” với kẻ thù CS TQ, dựa dẫm vào đó để được che chở mà sống còn. Để vừa lòng “bề trên” CSTQ – CSVN đã triệt tiêu lòng yêu nước “nguyên khí” sống còn đó của dân tộc mình ?? .

Tại sao họ - CSVN - lại làm như vậy? Đi theo vết chân nhục nhã của Lê Chiêu Thống ngày xưa? Đơn giản và duy nhất với một động cơ vì quyền lực tạo nên quyền lợi vật chất tham nhũng cho cá nhân bởi sự độc tài toàn trị của cái chế độ CS/XHCN. Một thứ chủ nghĩa đẫm máu và nước mắt mà cả thế giới cộng sản trải qua hiện nay đang phỉ báng nguyền rủa từ bỏ nó .

Một Hong Kong với không hơn 8 triệu dân, đứng thẳng lưng trực diện nói thẳng với kẻ cầm đầu “Tàu Cộng” CT Hồ Cẩm Đào “Đả đảo nhất đảng độc tài – Giải thể đảng cộng sản Trung Cộng – Trả trả lại Dân Chủ cho toàn dân – Trời tru đất diệt Trung Cộng…” Thì hơn 80 triệu nhân dân và con em Quân Đội Lực Lượng vũ trang Việt Nam há lại cam chịu phận nhược tiểu hèn mọn luồn cúi kẻ thù truyền kiếp “Tàu Cộng” dưới bàn tay chỉ đạo của vài chục con người trong cái gọi là “bộ Chính Trị CSVN” đang tham quyền cố vị vì quyền lợi vật chất cho cá nhân gia đình phe phái mà bán đứng cương thổ quốc gia, hồn thiêng sông núi, danh dự giống nòi...

Nói như lời nói trung thực mới đây của Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh (một cựu Tướng lãnh CSVN): “Hãy dừng ngay lại những chủ trương tội ác – Hởi nhà cầm quyền CSVN ” .

Hoàng Thanh Trúc

http://danlambaovn.blogspot.com/
Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
dacung
Gold Member
*****
Offline


Thất bại lớn nhất
là sợ thất bại!

Posts: 1378
Re: Những điều trông thấy
Reply #272 - 12. Jul 2012 , 21:12
 
Xin mời quí vị nghe cáo trạng hùng hồn với luận cứ đầy thuyết phục đối với chế độ Mafia CSVN từ trước đến nay của một sinh viên du học:


Back to top
« Last Edit: 12. Jul 2012 , 21:18 by dacung »  

dacung
WWW  
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: Những điều trông thấy
Reply #273 - 13. Jul 2012 , 23:51
 

Ngày 1 tháng 7 - Chuyện cũ kể lại


...



Huỳnh Trọng Hiếu (Danlambao) - Xin viết bài này kính tặng những người con yêu nước vô danh của dân tộc Việt- những người đã đang và sẽ tiếp tục xuống đường vì lòng yêu nước tha thiết không cần danh tiếng, những em sinh viên vì đi biểu tình mà bị đuổi học trong thầm lặng, không ai đứng ra lên tiếng bảo vệ và can thiệp. Đất nước Việt Nam mấy ngàn năm được kiến tạo phần lớn là nhờ vào những con người vô danh như thế...

*

Hưởng ứng lời kêu gọi của ngài đệ ngũ Tăng thống Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, Hòa thượng Thích Quảng Độ, anh chị em chúng tôi từ Quảng Nam khăn gói lên đường vào Sài Gòn biểu tình chống Trung Quốc cưỡng chiếm hai quần đảo của Việt Nam là Hoàng Sa năm 1974, và Trường Sa năm 1989.

Chúng tôi tham gia biểu tình để phản đối Trung Quốc bắn giết ngư dân Việt Nam trên vùng biển Việt Nam, phản đối Trung Quốc mời thầu các lô dầu khí trên thềm lục địa Việt Nam. Anh chị em chúng tôi chỉ muốn dùng số đông trên đường phố nhằm: áp lực chính quyền Hà Nội cương quyết hơn trong các hồ sơ liên quan đến biển Đông; đánh động dư luận quốc tế về mối hiểm họa từ Trung Quốc, nhờ sự quan tâm và can thiệp của họ vào vấn đề biển Đông nhằm đảm bảo tự do lưu thông hàng hải.

Sáng ngày 1 tháng 7, chúng tôi gồm 6 thành viên: Huỳnh Thục Vy cùng chồng là Lê Khánh Duy, Huỳnh Khánh Vy cùng chồng là Đỗ Minh Đức, Huỳnh Trọng Hiếu và bạn là Tống Vy Trầm Hương.

Khoảng 7h sáng, chúng tôi rời khu trọ để đến công viên 30/4, thì phát hiện có khoảng 4 người lạ mặt đã canh cửa phòng trọ anh Duy từ sớm. Họ bám theo chúng tôi và liên tục thông tin cho nhau để theo dõi trên từng chặng đường. Sau này, khi bị bắt vào đồn công an, tôi mới biết họ theo dõi mình kể cả khi vào quán bún bò. Biết mình đang bị theo dõi, chúng tôi chia thành 3 nhóm và hẹn nhau ở nhà thờ Đức Bà.

Đúng 7h30 chúng tôi đã có mặt tại công viên 30/4, gần nhà thờ Đức Bà. Chúng tôi mặc áo No U, cầm biểu ngữ đi dạo xung quanh công viên để thu hút những ai có cùng tấm lòng với đất nước. Tại đây, có rất nhiều bạn trẻ yêu nước cùng tham gia với chúng tôi. Đoàn người tiếp tục dạo quanh công viên 30 tháng 4, mỗi lúc số lượng người gia nhập nhóm càng đông hơn. Đặc biệt đáng chú ý và cảm động là trong đoàn chúng tôi có sự tham gia của hai nhà sư mặc nâu sồng. Một vị đã lớn tuổi, râu tóc bạc, dáng đi chậm chạp yếu ớt. Giờ tôi mới biết vị tăng sĩ này ở chùa Hòa Khánh, trước năm 1975, ông là tiến sĩ làm việc trong Lò phản ứng hạt nhân Đà Lạt.

Đoàn người tiếp tục tuần hành được 30 phút. Đột nhiên, từ tứ phía, lực lượng công an chìm nổi và cả lực lượng quản lý đô thị hùng hậu đã xông vào tóm lấy chúng tôi. Họ tóm tóc chị Thục Vy rồi bẻ ngược tay lại phía sau đẩy vào trong xe. Chồng của chị Vy là anh Lê Khánh Duy lao vào bảo vệ thì bị họ bẻ cổ, đánh túi bụi vào đầu, vào mặt và cố tách anh ra. Còn tôi bị họ giật mất tấm biểu ngữ ghi: “Đàn áp biểu tình chống Trung Quốc là phản quốc” rồi bị bẻ ngặt tay ra sau đẩy lên xe. Cùng lúc đó, chị Khánh Vy và anh Minh Đức cũng xông vào và cũng bị họ lôi lên xe.

Chúng tôi dùng hết sức để phản kháng và hô lớn: “Hoàng Sa- Trường Sa-Việt Nam”, “Các anh có phải người Việt Nam không?”… Nhưng họ quá đông, tôi nhanh chóng bị tóm vào xe. Vừa lọt vào trong, tôi nhận ra một tên công an đang nắm tóc chị Thục Vy giật mạnh trong tiếng la thất thanh, tôi vùng lên đẩy anh ta ra và chỉ vào mặt tên công an hỏi: “Anh có phải là người Việt Nam không”. Ngay lúc đó, hắn ta chuyển sang đối phó với tôi, tôi bị hai tên công an khác xô ngã bổ nhào lên người chị hai tôi khi chị chưa kịp đứng lên. Thuận tay, tên công an liền bóp cổ tôi ghì chặt xuống sàn, cả trọng lượng của tôi đè lên người chị hai. Tôi lại nghe thấy tiếng kêu thất thanh, lúc đó anh Duy nhảy vào kéo tên công an ra và tôi với chị hai vùng dậy thoát ra khỏi xe khi cửa chưa kịp đóng và hô to “Hoàng Sa- Trường Sa-Việt Nam”.

Tôi dùng thân hình chặn cánh cửa chiếc xe 16 chỗ không cho họ đóng lại, ba bốn tên công an cố sức đẩy cánh cửa vào làm cho cánh tay tôi đau buốt, tôi vẫn đứng chặn cánh cửa xe và miệng hô to “Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam”, “Đàn áp biểu tình là phản quốc”, “Phản đối việc trấn áp biểu tình”. Anh Duy cũng vùng lên để thoát ra khỏi xe và hô to trong nước mắt: “Mất nước rồi các anh ơi”. Anh Đức cũng nhoài người ra khỏi xe la lớn: “Tại sao các anh phải làm thế, chúng ta là người Việt Nam mà”.

Tôi đẩy bọn công an ra khi họ nắm lấy cổ tôi và la lên: “Các anh là những kẻ phản quốc”. Mấy tên công an hét vào mặt tôi: “Mày vào xe không tau sẽ đánh mày”. Tôi hướng mắt về phía họ để phân bua điều hơn lẽ thiệt, nhưng ánh mắt họ vô cảm. Một sự vô cảm đáng sợ! Tên an ninh thường phục mặc áo màu vàng xông vào đấm mạnh vào đầu tôi khiến tôi choáng váng, lảo đảo. Lúc đó, anh Duy cũng nhiều lần bị đánh vào mặt, vào đầu. Tôi nhận thấy vài người trong đoàn người tụ tập ở đó đã bật khóc.

Vì chiếc xe khá nhỏ nên chúng tôi, hết người này đến người khác, xông ra hô lớn, bọn công an khống chế người này thì người kia thoát ra. Trong lúc mọi việc diễn ra hỗn loạn, có ba tên công an, hai người bẻ ngoặc hai tay bạn tôi là Tống Vy Trầm Hương ra sau, một người khác bóp cổ quăng lên xe. Chị Khánh Vy hoảng hốt xông vào bảo vệ Hương thì bị hai ba tên công an khác tống luôn vào xe. Tôi vẫn tiếp tục chặn cửa ra vào để mọi người thuận tiện hô. Tiếng la ó khi bị bẻ tay, bẻ cổ, hòa với tiếng hô thất thanh, tiếng người đứng xung quanh làm cho không khí trở nên vô cùng căng thẳng.

Dằng co khoảng 20 phút thì chúng tôi nhận ra nhóm của luật gia Lê Hiếu Đằng, giáo sư Tương Lai, ông Hồ Cương Quyết cũng có mặt tại chỗ. Nhiều cô chú bác đã rất bức xúc và xông vào muốn cứu chúng tôi nhưng lực lượng an ninh và trật tự đô thị quá đông.

Công an nhận thấy, để đưa 6 người chúng tôi lên chiếc xe 16 chỗ thật khó khăn nên họ đã điều động chiếc xe bus nhiều chỗ, có cửa rộng hơn để dễ đối phó. Họ tóm lấy chúng tôi và kéo lên xe trước sự chứng kiến của đông đảo người dân Sài Gòn. Đến lúc này, anh chị em chúng tôi đã mệt đứt hơi, không thể phản kháng được nữa nên đành ngồi yên trên xe để bị đưa đi.

Tôi, chị Thục Vy, anh Duy, Trầm Hương, và cô bé Tiên bị đưa lên xe lớn còn chị Khánh Vy và anh Minh Đức bị đưa vào xe nhỏ. Khi xe chuẩn bị lăn bánh, luật gia Lê Hiếu Đằng nhảy ra chặn đầu xe lại la lớn: “Các ông giết tôi đi, các ông giết tôi đi” nhưng bọn công an đã kéo ông ra khỏi lòng đường.

Ở trên xe, chúng tôi tiếp tục hô “Hoàng Sa - Trường Sa”, tôi mở cửa hông xe để nhoài đầu ra ngoài hô lớn thì bị tên an ninh mặc áo thun màu vàng lôi vào bóp cổ. Chị Thục Vy và anh Duy xông vào phản ứng quyết liệt nhưng tên an ninh vẫn liên tục bóp cổ tôi (sau khi được thả, tôi về nhà ba ngày nói không thành tiếng), những tên khác đánh anh Duy và chị Vy trên suốt đoạn đường từ công viên về trụ sở công an phường Cô Giang.

Chị Thục Vy và anh Khánh Duy bị đưa vào trụ sở công an phường Cô Giang. Tôi, Trầm Hương và Tiên bị đưa vào công an phường Cầu Kho. Anh Đức và chị Khánh Vy bị công an chở đi đâu lúc đó chúng tôi không biết.

Tại trụ sở công phường Cầu Kho, ba người chúng tôi bị chia ra mỗi người một phòng. Một mình tôi làm việc với trên 10 tên công an phường dưới sự chỉ đạo của những nhân viên an ninh mặc thường phục. An ninh thường phục chỉ ngồi im lặng và theo dõi buổi làm việc. Tôi nhận thấy rằng, cứ sau một người nói chuyện mềm dẻo thì có một người khác xông vào hăm dọa dùng vũ lực với tôi. Tôi tuyên bố tuyệt thực để phản đối việc bắt giam trái phép của cơ quan công an. Nhưng khi tôi yêu cầu được uống nước thì họ từ chối thẳng thừng. Tôi đã phản đối gay gắt và họ buộc phải nhượng bộ sau đó. Lực lượng công an tại phường Cầu Kho thay phiên nhau yêu cầu tôi làm việc khiến tôi vô cùng mệt mỏi sau buổi sáng giằng co căng thẳng. Tôi nhiều lần yêu cầu được nghỉ ngơi nhưng họ tìm mọi cách để quấy rối, khủng bố tinh thần tôi.

9h tối ngày 1 tháng 7, cơ quan công an phường Cầu Kho yêu cầu tôi giao nạp tất cả các loại thiết bị điện tử. Lúc đó, tôi chỉ có một chiếc điện thoại di động Nokia X6 (được anh rể tặng), và tôi từ chối giao nạp vì quyền thư tín và quyền bảo về tài sản cá nhân bất khả xâm phạm. Sau một hồi bị đe dọa, tôi vẫn cương quyết bảo vệ tài sản cá nhân của mình thì có hai tên an ninh thường phục xông vào bẻ cổ tôi. Cổ tôi bị bóp ngặt khiến người tôi bất động, họ kéo lôi nằm lơ lửng trên chiếc ghế chỉ còn đứng bằng hai chân sau. Hai người khác xông vào móc trong túi của tôi chiếc điện thoại và sau đó họ để tôi nằm sóng soài trên nền. Tôi bị họ bẻ cổ rất mạnh nên cổ tổn thương, về đến nhà tôi không thể ăn được mặc dù rất cố gắng, vài hôm sau tôi mới bớt đau.

Đến 11h30 đêm hôm đó, tôi được họ cho về khi trong túi không có điện thoại để gọi về nhà. Lúc hai bên giằng co, tiền bạc và giấy tờ tùy thân của tôi bị thất lạc. Bụng bị đói cồn cào vì không được ăn uống. Tôi phải tìm cách xin xe về đến nhà.

Tiên, một cô gái xinh xắn, yêu nước, và nhân hậu đã bị bắt lên xe khi cố gắng xông vào cứu chúng tôi. Cô ấy chỉ được thả trước tôi nửa tiếng. Tống Vy Trầm Hương được thả ra cùng lúc với tôi.

Lúc về đến chỗ trọ, chúng tôi thấy anh Duy và chị Thục Vy đã ở đó với thân thể thâm tím và mặt mày xơ xác. Và được biết, họ đã thả anh Minh Đức và chị Khánh Vy ngay sáng hôm đó.

Tôi viết bài này để tố cáo những hành vi vi phạm nhân quyền trắng trợn của công an phường Cầu Kho, phường Cô Giang và cả lực lượng an ninh thành phố Sài Gòn đối với anh chị em tôi. Qua đó, cũng minh chứng cho công luận thấy rõ bộ mặt phản quốc của chế độ Cộng Sản VN. Đồng thời, tôi muốn đánh động với công luận về trường hợp, những người mới tham gia biểu tình, bị đàn áp nhưng không được công luận nhắc đến.

Bé Tiên và Trầm Hương cùng sát cánh bên chúng tôi suốt cuộc giằng co và cả trên đồn công an, họ đã vô cùng can đảm khi phải đối phó với lực lượng an ninh lên đến cả trăm người. Gia đình chúng tôi đã quen đối phó với những khủng bố, đàn áp của công an CSVN từ hai mươi năm trước, khi ba tôi bị bắt và tuyên án tù vì viết văn. Tuy nhiên, đối với những người con gái tuổi mới đôi mươi như Tiên và Trầm Hương thì đây quả là một áp lực vô cùng to lớn. Xin được nghiêng mình trước sự dũng cảm mà Trầm Hương và Tiên đã thể hiện.

Đây là những gương mặt hoàn toàn mới trong cuộc biểu tình yêu nước ngày 1/7 tại Sài Gòn. Họ đã cùng chúng tôi thể hiện lòng yêu nước, đấu tranh cho sự toàn vẹn lãnh thổ Việt Nam nhưng công luận không biết họ là ai. Họ có thể sẽ gặp nguy hiểm trước khi được mọi người biết đến và bảo vệ.

Các cơ quan truyền thông cần có sự lên tiếng kịp thời để bảo vệ những gương mặt yêu nước mới tham gia này. Đây là cách hiệu quả nhất để nói với nhiều người chưa tham gia hoặc những người còn đang phân vân, dè dặt rằng: họ không đơn độc, họ sẽ được an toàn và truyền thông luôn đứng bên cạnh họ khi tham gia biểu tình.

Nếu chúng ta không có sự truyền thông rộng rãi, công bằng và không quá chú trọng đến việc đánh bóng tên tuổi cá nhân, chúng ta sẽ khó có thể có được những phong trào xã hội rộng lớn trong tương lai. Điều này sẽ là một cản trở vô cùng lớn đối nỗ lực bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ và dân chủ hóa đất nước.

Huỳnh Trọng Hiếu xin viết bài này kính tặng những người con yêu nước vô danh của dân tộc Việt- những người đã đang và sẽ tiếp tục xuống đường vì lòng yêu nước tha thiết không cần danh tiếng, những em sinh viên vì đi biểu tình mà bị đuổi học trong thầm lặng, không ai đứng ra lên tiếng bảo vệ và can thiệp. Đất nước Việt Nam mấy ngàn năm được kiến tạo phần lớn là nhờ vào những con người vô danh như thế. Xin đa tạ!

Tam Kỳ ngày 10 tháng 7 năm 2012


Huỳnh Trọng Hiếu

danlambaovn.blogspot.com
Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
dacung
Gold Member
*****
Offline


Thất bại lớn nhất
là sợ thất bại!

Posts: 1378
Re: Những điều trông thấy
Reply #274 - 25. Jul 2012 , 07:11
 
Về một tấm hình

(Gởi các cô gái TNXP chặn biểu tình ngày 22-7-2012 tại Hà Nội)

...

Đêm nay về em kể gì với mẹ?
Sáng hôm nay con đi chặn biểu tình
Theo lịnh Đảng, Đoàn Thanh niên của "Bác"
Mẹ thở dài rồi ngoảnh mặt làm thinh

Trong mâm cơm em khoe gì với bố?
Sáng hôm nay con đi chặn biểu tình
Bố bỏ đũa, miếng cơm còn trong miệng
Rồi đứng lên, ra hiên đứng một mình

Tối hôm nay em kể gì cho bé?
Sáng hôm nay chị đi chặn biểu tình
"Vì sao thế?" em thơ ngơ ngác hỏi
Không trả lời, chị cúi mặt làm thinh

Lần hẹn tới kể gì cho anh nhỉ?
Cuối tuần qua em đi chặn biểu tình
Tay anh nắm bỗng buông ra hờ hững
Cả đoạn đường, hai đứa chỉ làm thinh

Năm học tới em kể gì cho bạn?
Mùa hè qua tao đi chặn biểu tình
Đám bạn bỗng ngước nhìn em xa lạ
Rồi dang ra, bỏ em lại một mình

Đi theo Đảng em được gì em nhỉ?
Thêm cô đơn bởi đi chặn biểu tình
Thêm xấu hổ đứng vào hàng phản quốc
Theo giặc Tàu, nên nhân thế mới khinh

Nhưng em ạ, nhìn hình em cúi mặt,
Tôi thương em, dẫu em chặn biểu tình
Chút tự trọng đã làm em xấu hổ
Nên cúi đầu, em buồn bã làm thinh

Em tôi ơi, màu thanh thiên thánh thiện
Nhớ lần sau đừng đi chặn biểu tình
Đừng nhẹ dạ tin theo lời của quỷ
Mà quay lưng đối mặt với dân mình

Em tôi ơi, giặc Tàu đang xâm lấn!
Xuống đường đi, cùng các bạn biểu tình
Siết tay lại cùng toàn dân ngăn giặc
Thoát đêm dài rồi sẽ tới bình minh

Em tôi ơi, quê hương cần em lắm!
Tuổi thanh xuân rường cột của nước nhà
Dùng trí thức để tìm ra lẽ phải
Đừng u mê mà thẹn với Hai Bà!

SD, 23-7-2012
Back to top
 

dacung
WWW  
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: Những điều trông thấy
Reply #275 - 17. Aug 2012 , 00:17
 


SOS: TRUNG QUỐC XÂY CĂN CỨ QUÂN SỰ TRÊN LÃNH THỔ VIỆT NAM



Bằng việc kéo dài đường băng ở sân bay trên đảo Phú Lâm, cái gọi là “thành phố Tam Sa” sẽ sớm trở thành căn cứ quân sự chiến lược của Trung Quốc trên Biển Đông, Wantchinatimes dẫn lời kênh truyền hình Phượng Hoàng, trụ sở ở Hong Kong hôm 13/8.

Thành phố Tam Sa' được Trung Quốc thành trái phép vào ngày 24/7 nằm trên đảo Phú Lâm – đảo lớn nhất thuộc quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam.
Theo báo cáo từ Viện Nghiên cứu Quốc phòng Ấn Độ, “đảo Phú Lâm mang ý nghĩa quyết định đối với quân đội Trung Quốc trong tranh chấp chủ quyền trên Biển Đông, cũng giống như vai trò đặc biệt của căn cứ hải quân Diego Garcia đối với Mỹ ở Ấn Độ Dương”.
Trung Quốc xây căn cứ quân sự chiến lược trên Biển Đông


...




Theo đó, việc xây dựng và nâng cấp đường băng ở đảo Phú Lâm nhằm thực hiện 3 mục đích cơ bản nhất của chính quyền Bắc Kinh.

Trước tiên là để phô trương sức mạnh của Quân đội Giải phóng Nhân dân Trung Quốc trong khu vực Đông Nam Á.

Sau là Bắc Kinh muốn vin vào cái cớ “sự đã rồi” và bằng các “hoạt động quân sự thiết thực” để tự ý tuyên bố chủ quyền đối với những vùng tranh chấp trên Biển Đông.

Cuối cùng, việc nâng cấp đường băng trên đảo Phú Lâm còn giúp mang tới cho Trung Quốc “một nguồn sức mạnh tiềm ẩn về quân sự" thách thức Mỹ trên đường trở lại châu Á – Thái Bình Dương.

Theo nguồn tin từ kênh truyền hình Phượng Hoàng, các loại chiến đấu cơ cất cánh từ căn cứ không quân trên đảo Phú Lâm như máy bay ném bom JH-7 và Su-30MKK của Lực lượng Không Hải quân Trung Quốc sẽ được triển khai với chức năng tiêu diệt mục tiêu “gây hấn” trên phạm vi Biển Đông.

Thậm chí, với sự trợ giúp của các máy bay tiếp nhiên liệu, tầm tấn công của những chiến cơ này còn có thể “chạm tới căn cứ của Mỹ ở Guam, Australia và Diego Garcia".
Trung Quốc xây căn cứ quân sự chiến lược trên Biển Đông


...



Ngoài sân bay, một số cảng biển cũng sẽ được xây dựng trên đảo Phú Lâm để phục vụ hoạt động của các tàu hải quân cỡ lớn (bao gồm cả tàu khu trục) được Bắc Kinh điều ra Biển Đông làm nhiệm vụ.

Những hành động trên của Trung Quốc đã bị Mỹ cùng các nước trong khu vực Đông Nam Á lên án mạnh mẽ và phản đối gay gắt trong nhiều ngày qua.

Trong khi đó, chính quyền Bắc Kinh vẫn không ngừng biện minh rằng hành động triển khai quân sự ở Biển Đông chỉ nhằm “bảo vệ an ninh khu vực”, “bảo vệ chủ quyền lãnh thổ của quốc gia” và không nhằm vào bất cứ nước nào.
Nhưng những luận điệu đó lại càng khiến dư luận khu vực và quốc tế thấy rõ bộ mặt thật của Trung Quốc “nói một đằng, làm một nẻo”, “nói không đi đôi với làm” và thậm chí “ nói và làm hoàn toàn trái ngược nhau”.
Hạ Giang
Nguồn: VTC News.

Trung Quốc dùng tàu dân sự chở quân và vũ khí
Cập nhật lúc :6:20 AM, 14/08/2012


Tàu vận tải chở khách lớn nhất Trung Quốc có tên "chuỗi ngọc lục bảo Bố Hải" lớp Roro đã rời cảng Yên Đài (một cảng nằm ở bờ biển phía đông Trung Quốc).


ĐẤT VIỆT ONLINE - Khác những tàu dân sự khác, tàu này, với trọng tải 36.000 tấn được thiết kế để có thể chở được quân và phương tiện quân sự hạng nặng.

Tàu dài 178m, rộng 28m, có thể chở 2.000 quân và hơn 300 phương tiện quân sự cùng lúc. Đây là chiếc tàu đầu tiên thuộc lớp này. Trung Quốc đang có kế hoạch đóng 3 chiếc cùng lớp.

Theo lời của giám đốc Cục vận tải quân sự thuộc quân khu Tế Nam, những chiếc tàu thuộc lớp này cho phép chuyển một số lượng lớn quân và phương tiện quân sự.

Đây cũng có thể coi là một doanh trại quân đội di động.
Dưới đây là một số hình ảnh về loại tàu này:

...

Tàu chở khách Chuỗi ngọc lục bảo của Trung Quốc.

...

Tàu chở rất nhiều xe thiết giáp...

...

Thậm chí, cả xe tăng...

...

Rất nhiều xe tải quân sự được đưa lên tàu.

...

Cùng hơn 2.000 lính

...

Phía đuôi tàu Chuỗi ngọc lục bảo nhìn từ xa.

Hiền Thảo (theo China-defense)
Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: Những điều trông thấy
Reply #276 - 05. May 2014 , 20:52
 

Việc phải tới, đã tới



...


Theo Bộ Ngoại giao Việt Nam cho biết, Cục Hải sự Trung Quốc đã ra thông báo giàn khoan có tên Hải Dương 981 (HD-981) sẽ tiến hành khoan và tác nghiệp tại vị trí nằm hoàn toàn trong vùng đặc quyền kinh tế Việt Nam bắt đầu từ ngày 02/5 đến 15/8 chỉ cách đảo Lý Sơn 119 hải lý.

Như thường lệ, Bộ Ngoại giao Việt Nam đã lên tiếng chống lại hành động này của Trung Quốc nhưng hết sức kiềm chế trong ngôn ngữ ngoại giao. Việc Trung Quốc ngang nhiên đặt một giàn khoan khổng lồ tại vùng biến của nước khác chỉ có thể diễn tả bằng cụm từ “xâm lược chủ quyền” chứ không còn cách nào khác lột tả thực trạng hành vi xâm lấn công khai, thách thức dư luận quốc tế bằng cung cách như họ đang làm.

Chủ quyền bị xâm phạm vì quá nhu nhược?

Đây là lần đầu tiên Trung Quốc ngang nhiên kéo một giàn khoan khổng lồ vào vùng biển đặc quyền kinh tế của Việt Nam chứ không còn là lời thăm dò hay dọa dẫm.

Ông Lê Quang Bình Chủ nhiệm Ủy ban Quốc phòng và An ninh của Quốc Hội nhận xét việc làm này của Trung Quốc:

Trước mắt tất cả cũng đã cố gắng bằng cách đơn giản nhất và nếu mà thành công thì hai bên vẫn hòa hoãn với nhau tức là tình cảm không bị mất. Nói chung chỉ có thể nói được như vậy còn vấn đề tiếp theo nữa chưa hẳn là mình không có đối sách. Đối sách này phải thông qua Quốc hội thì mới có thể lên tiếng được.

Chính phủ hai bên vẫn tốt không có vần đề gì nhưng mà trường hợp như vậy gọi là ngang ngược thì có nhưng căng thẳng thì chưa đến mức gọi là dùng biện pháp căng thẳng với nhau. Ngoài Việt Nam ra còn cộng đồng quốc tế nữa chứ không phải chỉ có Việt Nam thôi.

TS Vũ Cao Phan, Phó chủ tịch hội Hữu nghị VN-TQ, nguyên cán bộ giảng dạy Học viện Quân sự Cấp cao thuộc Học viện Quốc phòng, Bộ Quốc phòng nêu ra những điều khiến Trung Quốc ngày càng xem thường Việt Nam dẫn tới kết quả của ngày hôm nay:

Quan hệ của Việt Nam Trung Quốc lâu rồi luôn luôn có trạng thái không bình thường. Có thể thấy hôm nay một đoàn cấp cao của Trung Quốc ký được một thông báo chung về quan hệ giữa hai nước với những điều khoản, thông báo mang cho người ta hy vọng, nhưng ngay chỉ ít lâu sau thì lại có những hành động phủ định việc đó. Quan hệ Việt Trung vần đề lớn nhất hiện nay là cách ứng xử của Việt Nam như thế nào để Trung Quốc có thể tôn trọng Việt Nam. Quan hệ Việt Nam Trung Quốc có thể tốt nhưng phải trên cơ sở bình đẳng. Tôi từng viết có một câu ngạn ngữ: “Đành để người ta ghét, chớ để người ta khinh”.

Tại sao Trung Quốc có hành động như thế? Thì họ có ý đồ của họ nhưng cũng xuất phát từ cách hành xử của chúng ta. Chúng ta ứng xử mà không để cho người ta phải nể trọng, cách ứng xử của chúng ta không đến nơi. Tôi không muốn chúng ta phải tỏ ra một cách cực đoan về vấn đề Trung Quốc nhưng phải làm sao cho Trung Quốc thấy rằng không thể trong quan hệ với Việt Nam mà hôm nay nói thế này mai lại làm thế khác được.

Đường lưỡi bò không còn là văn bản

Hải Dương 981 là một dàn khoan khổng lồ thuộc sở hữu của Tổng công ty Dầu khí Hải Dương Trung Quốc (CNOOC) Ngày 23 tháng 6 năm 2012, Tổng công ty CNOOC công bố mời thầu quốc tế với chín lô dầu khí chiếm diện tích hơn 160.000 km2, nằm sâu trên thềm lục địa của Việt Nam. Lý do mà Trung Quốc ngang nhiên xâm phạm vùng biển đặc quyền kinh tế của Việt Nam vì Bắc Kinh cho rằng vùng biển mà Việt Nam khai thác dầu nằm trong đường chín đoạn của Trung Quốc.

Đường chín đoạn còn gọi là đường lưỡi bò bao trọn bốn nhóm quần đảo, bãi ngầm lớn trên biển Đông là quần đảo Hoàng Sa, Quần đảo Trường Sa, quần đảo Đông Sa và bãi Macclesfield với khoảng gần 80% đè lên diện tích hợp pháp đặc quyền kinh tế của các nước Việt Nam, Philippines, Malaysia, Brunei, và Indonesia.

Cho đến thời điểm này câu trả lời về sự ngang ngược ấy đã rất rõ ràng: Trung Quốc quyết tâm cướp đoạt tài nguyên dầu hỏa của tất cả các nước bất kể luật pháp quốc tế và dư luận ASEAN.

Theo công bố của Bộ Ngoại giao thì giàn khoan HD981 đã được Trung Quốc mang vào vùng biển Việt Nam vào ngày 2 tháng 5 nhưng trong tư cách một Tổng Bí thư, ông Nguyễn Phú Trọng vẫn không có một phản ứng nào. Nói về việc này ông Nguyễn Khắc Mai, nguyên Vụ trưởng Vụ Nghiên Cứu, Ban Dân vận Trung ương, hiện là giám đốc Trung tâm nghiên cứu Văn hoá Minh Triết đặt câu hỏi:

Anh Nguyễn Phú Trọng là Tổng Bí thư, ngày mùng 3 tháng 5 đi tiếp xúc cử tri để chuẩn bị ra họp Quốc hội không hề có một nửa tiếng, nửa lời. Tôi hỏi anh trong tư cách một Tổng Bi thư của đảng cầm quyền mà như vậy thì là thế nào? Và tư cách của anh là một lãnh đạo cao nhất của đất nước hiện nay thì như thế nào? Tôi rất bất bình và thấy xấu hổ, nhục nhã khi một người lãnh đạo trước một sự kiện lớn của dân tộc lại không hề có một nửa ý kiến. Như thế tấm lòng của anh với dân, với đất nước là thế nào, anh sợ cái gì và tại sao anh không dám lên tiếng để phát động sức mạnh của nhân dân bảo vệ đất nước?

Tôi xin nói rõ là 4 triệu đảng viên không đủ sức để bảo vệ dân tộc đâu mà phải toàn dân. Anh không dựa vào dân, anh không phát động dân anh không nói rõ chính kiến của mình đối với dân thì dân sẽ nghi ngờ anh có làm tay sai cho họ không? Anh có ngậm miệng trong việc họ cho anh cái gì không mà anh lại im lặng?

Kiện Trung Quốc, tại sao không?

Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc cho biết quan điểm của ông về cách đối phó, trong đó kể cả khả năng đưa Trung Quốc ra tòa:

Tôi cho rằng chính phủ Việt Nam phải phản đối quyết liệt và các tài liệu của chúng ta phải đưa ra quốc tế để cho thế giới người ta thấy rõ là Trung Quốc sai trái vì có những hành động bất hợp pháp nhưng tôi tiếc là chính phủ ta không làm được những việc như thế mà cứ im lặng. Tất nhiên im lặng thì Trung Quốc nó càng lấn tới. Ta không chủ động hành động quân sự nhưng mà phải kiện ra tòa án quốc tế. Mình không chủ động dùng quân sự chống lại họ ngay trừ khi họ dùng quân sự đánh mình thì mình đánh trả thôi.

Với ý kiến cần triển khai cảnh sát biển cô lập giàn khoan này không cho hoạt động, đại tá Phạm Xuân Phương từng công tác trong Cục Chính trị trước khi nghỉ hưu cho biết:

Tôi nghĩ chuyện này phải phản đối ở mức cao hơn nữa ở mức chính phủ chứ không phải ở Bộ Ngoại giao nữa. Phải nâng mức phản đối lên. Đem cảnh sát biển ra thì cũng là một lực lượng vũ trang tuy phạm vi nó hẹp hơn nhưng chưa chắc giải quyết được vấn đề gì mà không khéo thì lại rơi vào cái bẫy của họ.

Thật ra Trung Quốc từng ra thông báo chuẩn bị triển khai giàn khoan Dầu khí Hải dương 981 đến giếng dầu Lệ Loan 6 - 1 - 1 là khu vực nằm trong lòng chảo Châu Giang, cách Hồng Kông khoảng 300 km, gần sát đảo Hải Nam và tương đối gần Philippines.

Cơ hội lớn cho Việt Nam

Tại sao dàn khoan này không kéo tới bãi cạn Scarborough của Philippines mà lại đảo chiều tới Việt Nam là một câu hỏi không mấy khó để đoán ra.

Bãi cạn Scarborough của Philippines cũng nằm trong vùng biển mà đường chín đoạn đã vẽ cách bờ biển Philippines 124 hải lý và hoàn toàn thuộc vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý của nước này. Việc Philippines mang Trung Quốc ra tòa quốc tế cùng với sự khẳng định bảo vệ đồng minh của Hoa Kỳ nhất là chuyến viếng thăm mới nhất của Tổng thống Barack Obama có lẽ làm Trung Quốc cảm thấy khó gặm khúc xương này và quyết định đổi hướng kéo dàn khoan HD981 vào sâu trong vùng biền của Việt Nam.

Ông Nguyễn Khắc Mai chủ trương nên vận động kiều bào khắp thế giới lên tiếng tố cáo hành vi này của Trung Quốc là cách hay nhất trong lúc này:

Chính phủ phải chỉ đạo cho tất cả các sứ quán của chúng ta ở tất cả các nước họp kiều bào của mình nói rõ và phát động họ để họ có những hoạt động hợp pháp, có văn hóa có đạo lý phản ứng thái độ ngang ngược kẻ cướp của Trung Quốc. Chính phủ và đảng cầm quyển này phải có rất nhiều hoạt động nghiêm túc, thông minh thật sự dựa vào nhân dân, dựa vào dư luận quốc tế để phản ứng thái độ này của Trung Quốc.

Cho dù bằng cách nào đi nữa thì Trung Quốc cũng đã bước chân vào căn nhà Việt Nam và đặt con dao trên bàn tiếp khách. Cách nói chuyện làm sao để cho kẻ mạnh đừng vung dao vấy máu là điều khôn khéo của chính phủ. Tuy nhiên cái gọi là khôn khéo bằng cách hạ mình đã tỏ ra phá sản vì việc hạ mình đã dẫn tới kết quả của ngày hôm nay.

Chần chừ và tự ru ngủ trước mánh khóe của Trung Quốc nhưng vẫn cho là khôn khéo, thông minh là sai lầm to lớn của lãnh đạo và có lẽ đây chính là dịp tốt để họ thức tỉnh và quay lại với sức mạnh của nhân dân.

Mặc Lâm, biên tập viên RFA

Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Những điều trông thấy:Thấy gì qua biểu tình 10/6/2018
Reply #277 - 13. Jun 2018 , 08:22
 


THẤY GÌ QUA BIỂU TÌNH 10.6.2018



Biểu tình 10.6

...


Biểu tình 10.6

...


Biểu tình 10.6

...


Thấy rằng:

Lòng dân đã oán ghét đến tận cùng và cương quyết tới tận cùng. Rõ ràng, biểu tình là do dân chủ động và tự phát, không có sự kích động, không có sự lôi kéo, không có tổ chức đủ quy mô hay cá nhân "Lãnh tụ" nào đủ uy tín để hiệu triệu hàng chục ngàn đồng bào từ khắp mọi nơi đổ về Sài Gòn, chưa kể hàng chục cuộc biểu tình lớn - nhỏ đã và đang diễn ra khắp mọi tỉnh thành, chắc chắn sẽ tới một ngày biểu tình nổ ra khắp toàn đất nước nếu Quốc Hội vẫn ngang nhiên bấm nút 1 hoặc cả 2 dự luật!

Tôi nhớ lời mấy cô, mấy bác trong chợ nói với tôi: "Lần này nhất định phải lên Sài Gòn biểu tình, bỏ một buổi chợ không sao cả. Tui bán ngày được có hơn trăm bạc nhưng tôi sẽ lấy tiền góp của tui để đi, tụi tui thuê xe 50 chỗ rồi cô, giờ giấc khởi hành đã định. Ai cũng nghèo nhưng không thể ngồi yên nhìn bọn chúng bán nước, đời mình xem như thua rồi nhưng còn đời con mình, đời cháu chắt mình, phải đi thôi, không thể chịu đựng được hơn được nữa"!

Nước mắt tôi chảy tràn trên má, thương thay những bà má, bà mẹ dân quê chân chất, tay lấm chân bùn, những người mẹ ấy không cần ai xúi bảo, không nhận của ai 1 xu, họ chỉ có ít tiền gom góp với duy nhất một tấm lòng với non sông và thế hệ mai sau để túm tụm khăn gói lên Sài gòn. Họ đã khiến chúng ta, những người cho rằng mình học cao hiểu rộng, hiểu biết chính trị xã hội, tiền bạc dư thừa phải cúi đầu hổ thẹn!

Rồi tôi nhớ tới đám trẻ "choai choai" đầu húi cua ngổ ngáo. Trong mắt tôi những đứa trẻ ấy chỉ biết ham chơi hơn là lo việc nước, ấy vậy mà, chúng nói với tôi: "Tụi em gom tiền và chuẩn bị hết rồi chị, tụi em sẽ đi xe máy, ngủ một đêm ở nhà bạn, sẽ đi theo nhóm không để lạc nhau. Nếu có bị đánh hay đàn áp thì còn nhào vô mà cứu nhau". Tôi hỏi tụi em không sợ bị bắt ư? Cả đám lắc đầu rồi nói: "Bi giờ không đi, tới lúc mất nước thì chỉ còn nước tự tử chứ sống chi cho nhục chị!"...

Sài Gòn 10.6: chưa bao giờ người ta thấy lòng dân kiên định với khí thế hiên ngang ngợp trời như vậy. Họ ùn ùn kéo nhau đi, các ngả đường chỉ thấy người là người, thanh niên, phụ nữ, người già, trẻ em cầm băng rôn biểu ngữ với khí thế vang dội. Đám đông anh dũng bất chấp hàng ngàn công an, cảnh sát cơ động, bất chấp hàng rào kẽm gai bủa giăng khắp chốn, đám đông cứ đi, vừa đi vừa hô vang khẩu hiệu:
- "Đả đảo "bán đất" cho Tàu Cộng"
- "Đả đảo Luật An Ninh Mạng, Luật Bịt Miệng dân"

Sài Gòn - biểu tượng của "Tự do", của "Lòng ái quốc" nóng dần lên khi những bài hát cấm "Trả lại cho dân", "Việt Nam tôi đâu" vang lên khắp nơi... Có những người dân vừa hát vừa khóc. Họ xúc động, họ chịu đựng quá lâu rồi, bao dồn nén nay chỉ chờ dịp bung xả. Và thời khắc này, ngày 10.6: đây là lúc lòng dân đồng loạt tuyên bố: DÂN ĐÃ SẴN SÀNG! Việc còn lại là việc của Nhà nước, quyết định quay lưng lại với nhân dân hay là đồng thuận với lòng dân? TỒN TẠI HAY KHÔNG TỒN TẠI???

Không ai lường trước được hậu quả sẽ thế nào nếu Quốc Hội vẫn bù nhìn, bịt tai, bịt mắt thông qua Luật An Ninh Mạng và Luật Đặc Khu!

Biểu tình 10.6

Lòng dân đã quyết, đừng đùa với dân nữa! Lửa đã lan khắp nơi rồi nhưng... sẽ là không bao giờ là muộn để quay đầu lại:

VỀ VỚI NHÂN DÂN!

Bạch Cúc
(Thesaigonpost tháng 6 10, 2018)


Back to top
« Last Edit: 13. Jun 2018 , 08:23 by Dau Do »  

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 17 18 19 
Send Topic In ra