Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Truyện ngắn  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 2 3 ... 11
Send Topic In ra
Truyện ngắn (Read 27950 times)
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11588
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Truyện ngắn
11. May 2006 , 17:46
 
CON DÂU MỸ - BÙI BẢO TRÚC




Bài Mama From The Train, một ca khúc của Irving Gordon do Patti Page hát, khi mới nghe lần đầu thì khó mà hiểu được bài hát định nói gì, nhất là mấy câu đầu:

Throw mama from the train, a kiss, a kiss
Wave mama from the train goodbye
Throw mama from the train, a kiss, a kiss
And don’t cry my baby don’t cry...

Cứ hiểu đằng thẳng ra, thì ai chẳng nghĩ là ném, quăng mẹ từ trên xe lửa xuống. Chắc ít (?) có người dám làm như thế. Nhưng nghe kỹ, thì mới hiểu là hãy gửi cho mẹ một chiếc hôn gió từ trên xe lửa, hãy vẫy tay chào mẹ từ trên xe lửa, hãy gửi cho mẹ chiếc hôn gió, thôi đừng khóc nữa...

Bài hát cảm động của một người không còn mẹ, nhớ lại người mẹ hiền lành, quê mùa, nói thứ tiếng Anh không chỉnh lắm, còn mang rất nhiều giọng Hà Lan ở Pennsylvania, đứng trên thềm ga xe lửa tiễn con, còn dặn con đi vui vẻ đừng khóc.

Tác giả Irving Gordon, khi viết những câu đầu của bài hát, đã cố ý dùng thứ tiếng Anh không đúng văn phạm, câu cú lộn xộn, thứ tiếng Anh của những nguời di dân Hà Lan lập nghiệp ở đông bắc Hoa kỳ gọi là Pennsylvania Dutch.

Tôi chợt nhớ lại bài hát ấy khi đi ăn với người bạn ở một tiệm ăn tối hôm qua.

Ngồi gần bàn chúng tôi là một gia đình mà chúng tôi không thể không nhìn thấy, vì khoảng cách giữa hai bàn không bao nhiêu và những người ngồi ở bàn lại ở ngay chỗ chúng tôi ngó ra. Gia đình có bốn người, cụ ông và cụ bà khoảng bẩy chục, người con trai có vợ là một cô đầm Mỹ đi cùng.

Hai cụ trông buồn bã và lạc lõng hết sức. Nhất là cụ ông, cứ ngó lên trần nhà, không nói gì, im lặng cả với cụ bà ngồi bên cạnh. Và cụ bà thì cũng buồn bã và lạc lõng không kém. Cụ không ngó cụ ông, và cũng như cụ ông, cụ cũng tránh né không nhìn người con trai và người phụ nữ mà chúng tôi đoán là con dâu Mỹ của cụ.

Cặp vợ chồng ngoài bốn mươi này trông cũng lạc lõng và buồn hết sức. Họ nói với nhau rất nhỏ, và hình như cũng không nói gì nhiều với nhau.

Chúng tôi tin chắc vấn đề của gia đình ngồi bàn bên cạnh là ngôn ngữ.

Có thể hai cụ không nói được tiếng Anh. Cô con dâu Mỹ không nói được tiếng Việt. Hai vợ chồng chỉ nói với nhau bằng tiếng Anh.

Họ không nói với nhau nhiều, có thể là họ sợ nói với nhau bằng tiếng Anh, thì hai cụ bị gạt ra ngoài câu chuyện. Mà người đàn ông nếu nói với cha mẹ bằng tiếng Việt thì lại gạt vợ ra ngoài.

Hai cụ không nói được tiếng Anh, chỉ nói tiếng Việt thì lại sợ làm như thế là gạt cô con dâu ra ngoài.

Hai vợ chồng người con nói rất nhỏ với nhau. Ông bà cụ im lặng ngồi cạnh, không ngó nhau, cũng không nhìn vợ chồng người con. Cụ ông nhìn trần nhà, cụ bà ngó đi một chỗ khác.

Bữa ăn tối im lặng một cách ngột ngạt. Sự im lặng mà nghe lại thấy toàn những tiếng động inh tai nhức óc.

Bữa ăn tối đáng lẽ đã diễn ra một cách vui vẻ, thì bốn người ngồi đó như đang phải gánh chịu những cực hình kinh khủng nhất.

Cũng không trách được ai trong cảnh như thế.

Người con trai có thể chỉ mới đây mới đón được cha mẹ từ Việt Nam qua. Hai cụ sang đến Mỹ thì một số chuyện đã xẩy ra. Mà chuyện đã xẩy ra đó thì hai cụ không thể làm gì để can thiệp được. Và cũng không nên can thiệp vào những chuyện như thế.

Không ai có thể sống hộ đời sống của người khác. Con của các cụ có đời sống riêng. Các cụ không thể can thiệp được nữa. Mà cho dù là có thể can thiệp được thì liệu sự can thiệp đó có làm cho mọi chuyện tốt đẹp hơn không, hay lại càng làm cho chuyện khó khăn thêm?

Hai cụ có thể trước đây ở Việt Nam đã có một đời sống rất khác. Cụ ông có thể lầu lầu tiếng Pháp, cụ bà có thể tiếng Việt giọng sông Cửu long hết sức quyến rũ.

Sang Mỹ, hai cụ phút chốc trở thành những người câm và điếc. Người con trai mà hai cụ gửi gấm cho người quen giúp vượt biên sang Mỹ, được cho đi học tử tế, kiếm được công việc xứng đáng, và đời đưa đẩy đến một cuộc sống mà cha mẹ không nghĩ tới. Người con trai đón được cha mẹ sang Mỹ, tưởng làm vui lòng cha mẹ lúc tuổi già cuối đời.

Nhưng bữa tối tại nhà hàng hôm qua hình như không được như cả hai phía vẫn mong muốn. Người con trai không có lỗi gì. Người con dâu thì lại càng không một sai lầm nào.

Hai cụ cũng không có điều chi sai lầm. Chỉ tại ngôn ngữ bất đồng.

Người con trai đến nước Mỹ khi còn rất nhỏ, tiếng Việt lúc ấy chưa có được bao nhiêu, và nay thì có thể đã quên gần hết. Vài câu chào hỏi xong thì không còn gì để nói nữa. Tiếng Việt đã cạn gần hết. Còn hai cụ, những bài học tiếng Anh thời còn đi học nay cũng đã quên nhiều, không còn để lại được bao nhiêu. Không lẽ cứ Anglais Vivant "Đây là ông Brown, ông Brown là một người đàn ông, đây là Jock, Jock là một con chó, Jock là một con vật, Jock không phải là người..."

Thôi thì đành im vậy, nói ra con dâu nó cười chết.

Nhưng thưa cụ, tại sao cụ lại nghĩ thế. Ít nhất cụ cũng có cuốn Anglais Vivant lót lòng. Cụ cứ nói đi. Chắp mãi thì cũng thành câu: "Cá thì ngon, cám ơn con, cám ơn, mẹ yêu các con, cám ơn đã yêu con trai của bố..."

Dễ mà các cụ. Cứ nói đại đi, đừng sợ ai cười. Cô con dâu Mỹ nếu có nói được vài ba câu như thế bằng tiếng Việt các cụ có cười không? Các cụ chắc chắn sẽ yêu cô con dâu với hai ba câu tiếng Việt ấy chứ?

 BÙI BẢO TRÚC
 Thư Gửi Bạn Ta
 Ngày 13-04-2006




Back to top
« Last Edit: 11. May 2006 , 17:47 by Dau Do »  

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
Mien_Du_Dalat
Gold Member
*****
Offline


Xin Hãy Cho Nhau Nụ
Cười

Posts: 1994
Gender: female
Re: Truyện ngắn
Reply #1 - 11. May 2006 , 20:28
 
MẸ TÔI

Cry Cry Cry Cry Cry Cry Cry Cry Cry Cry Cry Cry Cry Cry
(Một câu chuyện cảm động của một tác giả vô danh nhận được qua e-mail của một người bạn ở Malaysia, mong được chia sẻ với mội người)

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.

Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: - Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!

Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà:

- Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười! Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore. Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ coi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.

Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyện, hét lên:

- Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!

Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời: - Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ! Và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con sao? Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường củ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an ninh xã hội đã lo mai táng chu đáo.

Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:

"Con yêu quý,

Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp măt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây. Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sỉ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ.

Mẹ yêu con lắm,

Mẹ..."



Cry Cry Cry Cry
Back to top
« Last Edit: 11. May 2006 , 20:36 by Mien_Du_Dalat »  

Ví đời như giấc ngủ trưa&&Cho nên nhân thế có thừa Miên Du (Dalat)
WWW  
IP Logged
 
da huong
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4726
Gender: female
Re: Truyện ngắn
Reply #2 - 11. May 2006 , 20:46
 
Mien_Du_Dalat wrote on 11. May 2006 , 20:28:
MẸ TÔI

Cry Cry Cry Cry Cry Cry Cry Cry Cry Cry Cry Cry Cry Cry
(Một câu chuyện cảm động của một tác giả vô danh nhận được qua e-mail của một người bạn ở Malaysia, mong được chia sẻ với mội người)

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.

Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: - Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!

Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà:

- Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười! Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore. Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ coi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.

Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyện, hét lên:

- Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!

Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời: - Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ! Và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con sao? Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường củ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an ninh xã hội đã lo mai táng chu đáo.

Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:

"Con yêu quý,

Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp măt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây. Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sỉ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ.

Mẹ yêu con lắm,

Mẹ..."



Cry Cry Cry Cry



Cry Cry Cry Cry Cry  bà chị lụ đạn ơi , bà chị làm em khóc đêm nay nè. Cao cả thay tình mẹ ! Cry Cry Cry Cry Cry Cry

Kể cho chị nghe nè. Hôm qua trường học thằng bé con em có tổ chức Mother Day Mass. Lể dành cho tất cả bà mẹ của học sinh trường. Mỗi đứa con nhận được hoa hồng đem đến tặng mẹ. Lúc thằng bé nhà em đem hoa hồng đến cho em , ôm em và nói " I love you " là em òa khóc. Cry Cry Cry Thằng bé con vội vàng ôm cứng em và bảo " Momy ơi , đừng khóc , người ta nhìn momy kìa ". Lau vội nước mắt và nhìn chung wanh , ai cũng nhìn mình , đúng là lãng òm !Lúc tan lễ về, ngồi lái xe nhớ lại , khóc nữa. Vô duyên tệ !!!!!

Back to top
 
 
IP Logged
 
phu de
Gold Member
*****
Offline



Posts: 3532
Gender: male
Re: Truyện ngắn
Reply #3 - 11. May 2006 , 22:28
 
Quote:
CON DÂU MỸ - BÙI BẢO TRÚC




Bài Mama From The Train, một ca khúc của Irving Gordon do Patti Page hát, khi mới nghe lần đầu thì khó mà hiểu được bài hát định nói gì, nhất là mấy câu đầu:

Throw mama from the train, a kiss, a kiss
Wave mama from the train goodbye
Throw mama from the train, a kiss, a kiss
And don’t cry my baby don’t cry...

Cứ hiểu đằng thẳng ra, thì ai chẳng nghĩ là ném, quăng mẹ từ trên xe lửa xuống. Chắc ít (?) có người dám làm như thế. Nhưng nghe kỹ, thì mới hiểu là hãy gửi cho mẹ một chiếc hôn gió từ trên xe lửa, hãy vẫy tay chào mẹ từ trên xe lửa, hãy gửi cho mẹ chiếc hôn gió, thôi đừng khóc nữa...

Bài hát cảm động của một người không còn mẹ, nhớ lại người mẹ hiền lành, quê mùa, nói thứ tiếng Anh không chỉnh lắm, còn mang rất nhiều giọng Hà Lan ở Pennsylvania, đứng trên thềm ga xe lửa tiễn con, còn dặn con đi vui vẻ đừng khóc.

Tác giả Irving Gordon, khi viết những câu đầu của bài hát, đã cố ý dùng thứ tiếng Anh không đúng văn phạm, câu cú lộn xộn, thứ tiếng Anh của những nguời di dân Hà Lan lập nghiệp ở đông bắc Hoa kỳ gọi là Pennsylvania Dutch.
.............


Cám ơn chị Đ Đ, bài viết hay quá, để phụ họa, mời quý vị nghe bài Mama From The Train do Patti Page  trình bày
----------------------------

...


Mama From The Train

Patti Page

Throw mama from the train a kiss, a kiss
Wave mama from the train a goodbye
Throw mama from the train a kiss a kiss
And don't cry, my baby, don't cry

How I miss that sweet lady with her old-country touch
Miss her quaint broken English called *Pennsylvania Dutch*
I can still see her there at the station that day
Calling out to her baby as the train pulled away

Throw mama from the train a kiss, a kiss
Dry mama all your tears, won't you try?
Throw mama from the train a kiss, a kiss
And eat mama up all her pie

Can't believe that she's gone now, it's a lonely old town
Yet I know that her heavenly love keeps looking down
'cause whenever I happen to be passing through
I could swear she was there with the warmth I once knew

And I
Throw mama from the train a kiss, a kiss
Wave mama from the train a goodbye
Throw mama from the train a kiss, a kiss
And she throws one back from up high


...

Mama From The Train




   
Back to top
 
 
IP Logged
 
Mien_Du_Dalat
Gold Member
*****
Offline


Xin Hãy Cho Nhau Nụ
Cười

Posts: 1994
Gender: female
Re: Truyện ngắn
Reply #4 - 11. May 2006 , 23:37
 
da huong wrote on 11. May 2006 , 20:46:
Cry Cry Cry Cry Cry  bà chị lụ đạn ơi , bà chị làm em khóc đêm nay nè. Cao cả thay tình mẹ ! Cry Cry Cry Cry Cry Cry

Kể cho chị nghe nè. Hôm qua trường học thằng bé con em có tổ chức Mother Day Mass. Lể dành cho tất cả bà mẹ của học sinh trường. Mỗi đứa con nhận được hoa hồng đem đến tặng mẹ. Lúc thằng bé nhà em đem hoa hồng đến cho em , ôm em và nói " I love you " là em òa khóc. Cry Cry Cry Thằng bé con vội vàng ôm cứng em và bảo " Momy ơi , đừng khóc , người ta nhìn momy kìa ". Lau vội nước mắt và nhìn chung wanh , ai cũng nhìn mình , đúng là lãng òm !Lúc tan lễ về, ngồi lái xe nhớ lại , khóc nữa. Vô duyên tệ !!!!!



Cry Cry Cry Cry
Thì MD cũng dzô dziên hổng khác gì DH, Embarrassed Embarrassed
vừa đọc vừa hóc, mít ướt wa' xá! Cry Cry Cry
siu mờ trên đời có thằng con bất hiếu đến thế! Roll Eyes Roll Eyes Roll Eyes
ừa! nhưng mờ bộ hóc là dzô dziên siu ??? ??? ???
Cry Cry Cry Cry

Back to top
 

Ví đời như giấc ngủ trưa&&Cho nên nhân thế có thừa Miên Du (Dalat)
WWW  
IP Logged
 
otgh
Gold Member
*****
Offline



Posts: 7180
Gender: male
Re: Truyện ngắn
Reply #5 - 12. May 2006 , 04:57
 
Mien_Du_Dalat wrote on 11. May 2006 , 23:37:
Cry Cry Cry Cry
Thì MD cũng dzô dziên hổng khác gì DH, Embarrassed Embarrassed
vừa đọc vừa hóc, mít ướt wa' xá! Cry Cry Cry
siu mờ trên đời có thằng con bất hiếu đến thế! Roll Eyes Roll Eyes Roll Eyes
ừa! nhưng mờ bộ hóc là dzô dziên siu ??? ??? ???
Cry Cry Cry Cry



Hihihi .... Chắc hồi xưa dzừa gánh nước dzừa hóc nên ...  thùng nước lúc nào cũng đầy tràn, không vơi mất 1 giọt  ...   Roll Eyes Roll Eyes Roll Eyes Chỉ có điều nước gánh thì lại hơi mặn 1 chút !!! Xài để luộc rau mà không cần nêm muối  !!! he hê hê ... Grin Grin Grin Grin Grin Như dzị hóc là hữu ích mà đâu có dzô dziên gì á đâu ???  Wink Grin Grin Grin

Back to top
« Last Edit: 12. May 2006 , 04:58 by otgh »  

OTGH
 
IP Logged
 
Mien_Du_Dalat
Gold Member
*****
Offline


Xin Hãy Cho Nhau Nụ
Cười

Posts: 1994
Gender: female
Re: Truyện ngắn
Reply #6 - 13. May 2006 , 22:02
 
Quote:
Hihihi .... Chắc hồi xưa dzừa gánh nước dzừa hóc nên ...  thùng nước lúc nào cũng đầy tràn, không vơi mất 1 giọt  ...   Roll Eyes Roll Eyes Roll Eyes Chỉ có điều nước gánh thì lại hơi mặn 1 chút !!! Xài để luộc rau mà không cần nêm muối  !!! he hê hê ... Grin Grin Grin Grin Grin Như dzị hóc là hữu ích mà đâu có dzô dziên gì á đâu ???  Wink Grin Grin Grin



nhờ hóc nên mắt mới sáng sủa đó ỔNG à! khỏi cần nhỏ thuốc trị đỏ mắt hay mắt long lanh Cheesy Cheesy Cheesy
Back to top
 

Ví đời như giấc ngủ trưa&&Cho nên nhân thế có thừa Miên Du (Dalat)
WWW  
IP Logged
 
Mien_Du_Dalat
Gold Member
*****
Offline


Xin Hãy Cho Nhau Nụ
Cười

Posts: 1994
Gender: female
Re: Truyện ngắn
Reply #7 - 13. May 2006 , 23:02
 
Lại chuyện chui rào ăn cắp hoa! kể chuyện dài cho cả nha `nghe ...

MD nhớ hồi xưa khi còn học ở trung học. Trường BTX ở Dalạt sát bên cạnh Giáo Hoàng Học Viện, là trường Thần Học dạy các sinh viên trở thành Linh Mục. Học viện này có vườn hoa hồng rất đẹp, vườn hoa lại trồng sát hàng rào nhìn qua sân trường BTX. Mỗi mùa hoa hồng nở là bọn học trò con gái rủ nhau ăn trộm hoạ Phải tội các Frerè lại nuôi chó Bec-gê thật là dzữ dzằn, mà hàng rào thì không phải là cái hàng rào hiền lành như nhà của Xuân Dàọ mà lại là hàng rào kẽm gai mới chết chứ!

Một hôm, vì yêu hoa wá xá! nhìn thấy hoa hồng nở dầy vườn của Học viện, bọn con gái xúi nhau, chui rào ăn trộm, chẳng có đứa nào chịu chui rào, chỉ có MD là thuộc loại  nhỏ con, bụi đời, đồng ý chịu chui rào, nhưng hai đứa bạn gái phải ra sức  kéo  cái lổ hàng rào lớn ra để MD có thể thu mình chui qua lọt, nhờ nhỏ con nên cũng có lợị

MD đã chui qua cái lổ hàng rào thật là êm ả, bẻ một mớ hoa hồng, nhưng còn pha/i chọn những hoa hàm tiếu thật tươi,  vì đi ăn trộm phai trộm cho đáng chứ lị!

đang lui cui ôm mớ bông, nhưng hoa hồng có gai đâm đau tay quá! tính bẻ cái lá chuối rừng gói lại, thì nghe tiếng chó sủa, nhìn lên thấy anh chàng Bec-gê đang chạy tới!

chời ơi! hồn vía lên mây, bông hoa gì thảy ngay xuống đất, chạy chui qua hàng rào, thì nghe "xoạt", không hiểu chuyện gì!? lọt qua khỏi hàng rào, hai đứa bạn gái, chúng nó chạy trước mất tiêu! nhìn lại nghe có  tiếng người đuổi chó !? MD chạy được một đoạn rờ ra sau thấy mất tiêu cái vạt áo dài, rờ trên vai thấy cái áo lạnh lủng một lổ ..huu.

chời ơi! bây giờ làm sao đây!? đi dzìa mà không có cái vạt áo dài sau thì Má uýnh chết! MD quay trở lại, ngồi thật êm ngay cái lổ hàng rào nghe động tịnh, không nghe tiếng Chó nữa, ghé mắt dòm không thấy cái vạt áo đâu! MD quyết định chui qua tìm cái  vạt áo dài! Vừa mới nhắm mắt, nhắm mũi chui qua khỏi cái lổ, cái đầu MD đụng ngay cái bàn tay đang chực kéo MD đứng dậy . nhìn lên thấy một ông Frerè trẻ đang cười, tay cầm cái vạt áo dài ?! chời ơi muốn độn thổ ma `chết luôn cho rồi! MD quê quá! giựt lấy vạt áo, chui vội qua lại hàng rào, cái áo len bị móc đứt chỉ ngay vai áo bung ra làm lủng một lổ lớn. Lúc ấy MD còn nghe ông Frere kêu "đừng có sơ...". MD chạy luôn một mạch về lớp, nhưng không vô lớp, trốn học luôn,  ..hic..hic... MD dấu cái vạt áo trong bụng, về tới nhà, lừa không thấy Má thì chạy vào nhà thay áo ra dấu ngay dưới nệm giường, nhảy lên giường chùm mền ...bi.nh...hic..hic..

Chiều con nhỏ bạn gái về ghé đưa cho cái cặp và ... nguyên một bó hoa hồng gói trong lá chuối đưa cho MD. MD trợn mắt hỏi ":tụi bay dám chui qua rào lấy hả", bọn con gái nói: tao không thấy mầy về, nên chạy lại tìm thấy bó hoa hồng này để cạnh cái lổ chui rào của mày, nên đem về.!!..hiii... hôm đó MD bị ăn bánh tét nhân mây, cái tội rách áo!

Từ đó MD trốn luôn!!! nhưng ông Frere trẻ kia lại đi tìm..??!! Tongue

thui hổng kể nữa Cry

Back to top
 

Ví đời như giấc ngủ trưa&&Cho nên nhân thế có thừa Miên Du (Dalat)
WWW  
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11588
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Truyện ngắn
Reply #8 - 14. May 2006 , 04:22
 
Í trời, sao ngừng ngang xương dzị  ??? ???
Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11588
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Truyện ngắn
Reply #9 - 14. May 2006 , 04:25
 
Mien_Du_Dalat wrote on 13. May 2006 , 23:02:
Lại chuyện chui rào ăn cắp hoa! kể chuyện dài cho cả nha `nghe ...
....
Từ đó MD trốn luôn!!! nhưng ông Frere trẻ kia lại đi tìm..??!! Tongue

thui hổng kể nữa Cry



Chời ơi ! Sắp tới chổ lâm ly sao tự nhiên nhỏng nhẽo dzị  Roll Eyes Roll Eyes. MD ơi kể tiếp đi chứ, Đ Đ lượm dìa cho MD bó hoa hồng nè, chi thiếu món lá chuối để gói thôi  Tongue Tongue  Grin

...


Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
Mien_Du_Dalat
Gold Member
*****
Offline


Xin Hãy Cho Nhau Nụ
Cười

Posts: 1994
Gender: female
Re: Truyện ngắn
Reply #10 - 14. May 2006 , 09:48
 
Quote:
Chời ơi ! Sắp tới chổ lâm ly sao tự nhiên nhỏng nhẽo dzị  Roll Eyes Roll Eyes. MD ơi kể tiếp đi chứ, Đ Đ lượm dìa cho MD bó hoa hồng nè, chi thiếu món lá chuối để gói thôi  Tongue Tongue  Grin

...




Chị Đ Đ ui!
MD nói là MD đi chốn rùi mờ Tongue Tongue Tongue Embarrassed
tại ỔNG là ông Frere sắp ra làm Linh Mục, nên sợ lắm Tongue
Cảm ơn chị , bó hoa này giống y chang đó nha!
Wink Cheesy
Back to top
 

Ví đời như giấc ngủ trưa&&Cho nên nhân thế có thừa Miên Du (Dalat)
WWW  
IP Logged
 
otgh
Gold Member
*****
Offline



Posts: 7180
Gender: male
Re: Truyện ngắn
Reply #11 - 14. May 2006 , 12:13
 
Mien_Du_Dalat wrote on 14. May 2006 , 09:48:
Chị Đ Đ ui!
MD nói là MD đi chốn rùi mờ Tongue Tongue Tongue Embarrassed
tại ỔNG là ông Frere sắp ra làm Linh Mục, nên sợ lắm Tongue
Cảm ơn chị , bó hoa này giống y chang đó nha!
Wink Cheesy


Hahaha.... Sao lại nhắc tới ỔNG nửa dzồi  , rồi lại nói ỔNG sắp làm Linh Mục  !!!  ỔNG tu sơ sơ hà mà đâu ngờ ...lên chức nhanh dzị ???  Grin Grin Grin
Back to top
 

OTGH
 
IP Logged
 
Mien_Du_Dalat
Gold Member
*****
Offline


Xin Hãy Cho Nhau Nụ
Cười

Posts: 1994
Gender: female
Re: Truyện ngắn
Reply #12 - 14. May 2006 , 20:11
 
Quote:
Hahaha.... Sao lại nhắc tới ỔNG nửa dzồi  , rồi lại nói ỔNG sắp làm Linh Mục  !!!  ỔNG tu sơ sơ hà mà đâu ngờ ...lên chức nhanh dzị ???  Grin Grin Grin


thui đi Ông nội, ỔNG mờ làm được Linh Mục thì chắc cả ngày ỔNG rên rỉ "vì tui là Linh Mục....nên em hổng đi nhà thờ" Cheesy Cheesy Cheesy
Back to top
 

Ví đời như giấc ngủ trưa&&Cho nên nhân thế có thừa Miên Du (Dalat)
WWW  
IP Logged
 
otgh
Gold Member
*****
Offline



Posts: 7180
Gender: male
Re: Truyện ngắn
Reply #13 - 14. May 2006 , 21:04
 
Mien_Du_Dalat wrote on 14. May 2006 , 20:11:
thui đi Ông nội, ỔNG mờ làm được Linh Mục thì chắc cả ngày ỔNG rên rỉ "vì tui là Linh Mục....nên em hổng đi nhà thờ" Cheesy Cheesy Cheesy


Đúng dzồi ! Đúng dzồi ! Sao mà biết hết dzậy ta ... Wink Wink Grin Grin Grin Grin
Back to top
 

OTGH
 
IP Logged
 
Mien_Du_Dalat
Gold Member
*****
Offline


Xin Hãy Cho Nhau Nụ
Cười

Posts: 1994
Gender: female
Re: Truyện ngắn
Reply #14 - 14. May 2006 , 22:00
 
Quote:
Đúng dzồi ! Đúng dzồi ! Sao mà biết hết dzậy ta ... Wink Wink Grin Grin Grin Grin


uhm! chúng tim đen Shocked Shocked Shocked
MD nói thiệt hồi đó tại mình còn nhỏ xíu hổng biết gì! chỉ hay nghịch ngợm hổng có để ý tới bọn con trai! bọn con gái cứ xúm lại xỉa xói " nếu mi mờ để ỔNG gặp là mi bị tội đó!" ??? ??? ??? làm con nhỏ sợ tội muốn chớt! Roll Eyes Roll Eyes Roll Eyes
uhm! bi chừ nghĩ lại "tội gì chứ ??? ỔNG đi tìm mình mờ, mình có tìm ỔNG đâu mờ nói mình có tội ??? ???Roll Eyes Roll Eyes Roll Eyes
sau này nghe ỔNG cũng xuất tu, ý mờ hổng phải vì MD đâu nha!
MD chỉ có gặp một lần mà chạy muốn chớt! mấy lần sau thấy ỔNG đứng trên cửa sổ nhìn xuống, để cho MD tự do ăn trộm hoa..hii..hii.. hình như ỔNG nhốt chó lại, nên hổng nghe chó sủa..hii..hii..
Rồi có một lần nữa đi trại Lửa Hồng, được tổ chức tại Học Viện này, lúc đó lên lớp đệ Tứ, các học sinh của các trường trung học về tham dư. MD lại gặp...... nhưng là một Frere khác Roll Eyes Roll Eyes Roll Eyes ??? ??? ???
Undecided Undecided Undecided Undecided Undecided Undecided Undecided Undecided Undecided
Back to top
« Last Edit: 14. May 2006 , 22:03 by Mien_Du_Dalat »  

Ví đời như giấc ngủ trưa&&Cho nên nhân thế có thừa Miên Du (Dalat)
WWW  
IP Logged
 
Pages: 1 2 3 ... 11
Send Topic In ra