Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - LÁ THƯ TÂM TÌNH 15  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 2 
Send Topic In ra
LÁ THƯ TÂM TÌNH 15 (Read 3445 times)
thule
Gold Member
*****
Offline


Thành Viên Xuất Sắc
*Năm 2010*

Posts: 3836
LÁ THƯ TÂM TÌNH 15
13. Jun 2007 , 15:12
 
Kim Cúc là một cựu nữ sinh LVD hiện ở Việt Nam, có góp mặt trong DS LVD trang 55 với bài viết "Không Đề"




Nỗi Lòng
     (tâm sự cuả Kim Cúc LVD 63-64)

Khi đọc lá thư tâm tình của cô Thu nói về tâm trạng háo hức của một người phụ nữ đón chào đứa cháu ngoại đầu tiên, tôi tự hỏi tại sao mình cũng đã từng là bà nội bà ngoại sao mình lại có thể lạ lẫm với những xúc cảm thật tự nhiên như thế.  Trong cuộc sống của mình lẽ nào lại có thể khác được _ ngẫm nghĩ lại cả đến cảm xúc khi đón đứa con đầu lòng_ đứa con mà tôi đã có nó vì tình yêu _ vì cố tình có nó để tạo áp lực, để đặt cha mẹ tôi trước sự đã rồi, tôi cũng không có được.  Chua xót làm sao!  Đau đớn làm sao!

Từ sau khi người yêu tử trận năm tôi 18 tuôỉ, tôi đã không có nước mắt để khóc, mặc bạn bè năn nỉ bên cạnh... khóc một chút đi.  Một thời gian rất dài sau đó tôi thật như người mộng du_ sống _ đến trường _ về nhà như một con người nào đó. 6 năm sau theo dòng thời gian tôi lớn dần lên từ suy nghĩ đến những va chạm đời thường.  Tôi gặp được mối tình thứ hai.  Ở đây tôi âm thầm suy nghĩ toan tính và không có người để tâm sự.  Ác hại thay người ấy của tôi lại là người đang gánh trên vai một gánh nặng một vợ 6 con dại, gia đình lung lay vì nhiều nguyên nhân...  Biết như thế, rồi thương từ hoàn cảnh đến giúp đỡ _tôi đã yêu.  Lúc ấy tôi chỉ nghĩ một cách đơn giản “rồi mình và anh ấy sẽ vươn lên”.  Sau khi anh ly dị, gia đình tôi đã không thể chấp nhận anh.  Lúc ấy chúng tôi có thật nhiều suy nghĩ, thật nhiều toan tính để làm thế nào cho cha mẹ tôi phaỉ chấp nhận, nào ngờ người bỏ cuộc giữa đường lại là tôi.  Không thể chịu nổi sự đau khổ của người mẹ thương con, tôi buông xuôi mặc cho sự sắp xếp của cha mẹ, tôi lấy chồng mang theo đứa con của tình yêu.

Khi con tôi ra đời, bên cạnh người coồng có dã tâm đào mỏ toan tính bứt cỏ tận gốc.  Lo lắng đến sự sống của con, tôi laị phải suy nghĩ toan tính mang con thoát khỏi tai ách đang đe doạ.  Đứa con được mang đi khi người mẹ chưa nhìn rõ mặt.

Từ bệnh viện về, tôi héo hắt.  Nhưng vì lo toan, vì nỗi nhớ con quay quắt, vì phaỉ đối mặt hàng ngày với người chồng ấy, tôi đành phải âm thầm chịu đựng- một nỗi khổ tâm day dứt trong khi đời sống vật chất không phaỉ lo toan.

Tôi vẫn chưa cảm thấy mình có còn đáng sống không?  Rồi những ghen tuông, rồi những đứa con chào đời, rôì người mẹ cứ sống và cứ phải chấp nhận cuộc sống.  Trong âm thầm người mẹ ấy cứ nuốt ngược những dòng nước mắt, và _ như giọt nước tràn ly_ chúng tôi ly thân.  Trở về nhà nương tựa bố mẹ và đón đứa con đã đem gởi ngày nào, ba mẹ con sống bên nhau trong vui vẻ chưa trọn vì một đưá con trai còn bị người cha dành lấy.  Cuộc sống cứ thế trôi đi, người mẹ cố gắng lao động quên ăn để tiếp tục cho các con ngày một lớn dần.

Buồn thay công lao của người mẹ trẻ ấy đã không được người con trai thấu hiểu.  Chúng lớn lên trong giao thời, trong thời bao cấp, trong những bưã cơm độn khoai mì và bo bo...  Vì sự thiêú hiểu biết người nuôi thằng con lớn đã tiết lộ hoàn cảnh cũng như sự thương ghétcủa người này và người kia khi nó chào đời, thế là bất mãn_ ở tuôỉ 15, 16 nó sa chân vào rượu-  mẹ lại bất lực, lại chỉ mình oán mình..  Rồi đến thằng con thứ, được sự nuông chiều quá mức của người cô không con, nó sa chân vào ma tuý khi mới chỉ học hết lớp sáu.  Mẹ lại bất lực, lại chỉ mình oán mình, chỉ còn tự an ủi mình vì còn được được đứa con gái út biết tự lập, biết khó khăn của mẹ, biết tự vươn lên _và đã thành công.

Ngày tháng vẫn không chờ ai cả.  Người mẹ xin việc cho đưá con lớn.  Con làm việc và tiêu tiền cuả công ty.  Mẹ lại nai lưng ra đền và con mất việc với rượu là bạn đồng hành của nó.  Và cuôí cùng rượu cũng mang nó khỏi cuộc sống.  Tuy đau vì mất con nhưng người mẹ cũng cảm thấy mình dường như đã qua được một cơn ác mộng.

Cũng trong thời gian này, đứa chá unội đầu tiên _con của thằng thứ hai _ ra chào đời.  Người mẹ già đi, nào biết cuộc sống sau này của đứa cháu sẽ ra sao?  người bà vẫn chưa được hưởng hạnh phúc có cháu nôïi gái xinh xắn, cha mẹ nó còn chưa biết thế nào là cuộc sống, chưa nhận thức được cuộc sống, nhưng biết làm thế nào được khi nó đâu có quyền chọn lựa cha mẹ.

Thằng con chỉ biết ăn chơi ấy sa vào vòng lao lý.  Lần thứ nhất vợ còn nhận được sự trợ cấp của người cô, còn đi thăm nuôi.  Người cô vẫn chưa chấp nhận mình đã dung túng cho thói tiêu tiền, vẫn vung tiền chạy chọt theo yêu cầu.  Được thả về trước thời hạn, vẫn còn được sự giúp sức của người bà con ấy, con đường cũ chắc có lẽ vẫn là con đường đẹp và nó rộng chân tiến bước.  Tám tháng sau còng số 8 lại được mang vào tay.  Lần này người vọ trẻ bỏ cả chồng lẫn con, giao du thêm bạn mới chồng mới, bỏ cả thăm nuôi cho bà mẹ chồng đã già lại càng già hơn trong nỗi tự oán mình nhiều hơn, bỏ cả đứa con gái chưa đủ tuổi vào lớp một, mặc ai sót cháu thì mang về mà nuôi.

Thời gian có chờ ai bao giờ.  Tôi lại vẫn phaỉ đi làm kiếm sống, vừa phaỉ lo đi thăm nuôi con, vừa nuôi cháu, xin cho cháu vào lớp một.  Gánh nặng ngày một chất chồng, nợ mỗi ngày một nhiêù hơn _càng cố vươn ra thì càng bị lừa nhiều hơn _nợ ngày một nhiều.

Tội nghiệp con gái tôi, nhìn mẹ quá nặng gánh về hai người anh mà không biết phải làm cách nào giúp me.  Tôi thường tự hào với bè bạn, tôi có chàng rể tốt, một bà sui dễ tính và phúc hậu.  Vợ chồng con gái tôi vừa nuôi mẹ, nuôi cháu, vừa trả nợ cho mẹ, với sự cho phép của mẹ chồng.  Hạnh phúc này của tôi vừa là nỗi tự hào của người mẹ vừa là nỗi đau buồn mãi mãi vẫn là gánh nặng cho con gái, biêt bao giờ thoát khỏi ám ảnh này trong sự tự oán ngày càng nặng dần trong tôi.

Còn nữa, trong khi tôi chưa nguôi được nỗi đau tang mẹ, chưa qua được100 ngày mất mẹ, thì cháu ngoại tôi chào đời.  Vừa lo giỗ bác nó, lo trăm ngày bà cố, bà ngoạigià đi trong xúc cảm đón đứa cháu ngoại.  Tôi như khô cằn trong tình cảm, trong nỗi tự oán ngày càng tăng, thế nhưng có ai thấy được lúc nào tôi không cười , lúc nào tôi không vui bao giờ?  Bề ngoaì tôi đang như một con người khác.  Ngày vẫn qua ngày, tôi vẫn đi tận Cà Mâu thăm nuôi đứa con hư hỏng, mong ngày về nó biết suy nghĩ lai....

Ngày âý đã đến _ thằng con tôi đã trở về_  Được sự giúp đỡ động viên của mẹ và vợ chồng cô em gái, con tôi đã quay bước, bỏ con đường hư hỏng và tập tành làm người tốt.  Nghe con lần đầu tiên torng đời khoe những đồng tiền lương thiện mà nó tự kiếm được, tôi chỉ biết nghẹn ngào cám ơn trời đất.

Bây giờ gần sau 2 năm, cuộc sống của tôi thật ổn định sống với con gái, tập tành làm từ thiện để thấy mình có vẻ già, không còn vấn đề gì phải để tâm suy nghĩ nữa. Tiền tiêu vặt con gái và con rể chu cấp đầy đủ.  Các con tôi còn dặn dò khi naò mẹ thích đi chơi đâu có cần 5, 10 triệu mẹ cứ nói con sẽ lo...

Phải chăng qua bao gian nan trong đời sống lúc còn trẻ, bây giờ thượng đế đang bù đắp cho tôi?


Kimcuc452006



...

Kim Cúc và con gái



...

Họp mặt năm 1989 - Các Cô và các bạn lớp Đệ Nhị niên khóa 63



...

Kỷ niệm "Ngày Nhà Giáo" trong thập niên 1990.



Back to top
« Last Edit: 13. Jun 2007 , 15:58 by admin »  
 
IP Logged
 
Mai-Pham
Full Member
***
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 245
Gender: female
Re: LÁ THƯ TÂM TÌNH 15
Reply #1 - 13. Jun 2007 , 20:27
 
Thưa cô Thu , bài viết hay và kết thúc có hậu quá. Cám ơn cô
Back to top
 
 
IP Logged
 
thule
Gold Member
*****
Offline


Thành Viên Xuất Sắc
*Năm 2010*

Posts: 3836
Re: LÁ THƯ TÂM TÌNH 15
Reply #2 - 16. Jun 2007 , 14:36
 
Em Kim Cúc thân mến,

Rất cảm ơn em đã chia sẻ tâm sự với D/D.  Cô đọc mà thấy nao nao trong dạ, và sót sa cho một cuộc đời nhiều gian truân.  Nhưng cô lại càng cảm phục em đã vươn lên, và lại đi làm những công việc thiện nguyện, giúp đỡ bao nhiêu người khác không được như mình.  Có phải chăng là khi mình có trải qua những khổ đau hoặc nghèo khó, mình thông cảm và nghỉ đến người khác nhiều hơn?

Em Mai nói đúng  đấy, kết cục có hậu làm cho mình vui  phải không? và cho mình được thấy cả một đời sống nhọc nhằn và đầy hy sinh của một người mẹ VN.
Back to top
 
 
IP Logged
 
Đặng-Mỹ
Gold Member
*****
Offline


Đậu Xanh, U trẻ,
Thiên Nga, Nghi Nương

Posts: 14731
Gender: female
Re: LÁ THƯ TÂM TÌNH 15
Reply #3 - 17. Jun 2007 , 19:30
 
Kính thưa Cô Thu,

Em cám ơn Cô đã cho cả nhà đuọc chia xẻ với tâm sự của chi Kim Cúc. Không biết chị Kim Cúc có vào đọc D/D LVD không ạ? Em đọc thấy thưƠng sao  chị khổ quá mà em không nói nên lời luôn. Khổ vì cha mẹ khắc nghiệt ,  khổ vì chồng tệ bạc, rồi khổ vì con  luôn. Các cụ cứ bảo phận gái tam tòng,  3 cái tòng của chị đều kém may mắn cả. Cùng may bây gờ mới được đền bù....  rồi chị lại còn đi làm những việc từ thiện nữa, chắc lòng chị bây giờ đã thấy hạnh phúc lắm.



Back to top
« Last Edit: 17. Jun 2007 , 19:32 by Đặng-Mỹ »  
 
IP Logged
 
thule
Gold Member
*****
Offline


Thành Viên Xuất Sắc
*Năm 2010*

Posts: 3836
Re: LÁ THƯ TÂM TÌNH 15
Reply #4 - 20. Jun 2007 , 05:01
 
Kim Cúc có thể vào đọc được nhưng không viết trả lời được thôi.  Chắc em cần gia nhập (với ai?) chăng??

Không biết có em nào ở quanh đây là bạn học cùng thời với Kim Cúc không nhỉ?  Cô liên lạc được với em nhờ bài báo trên DS LVD. Cúc là học trò củ của cô Vân.
Back to top
 
 
IP Logged
 
Đặng-Mỹ
Gold Member
*****
Offline


Đậu Xanh, U trẻ,
Thiên Nga, Nghi Nương

Posts: 14731
Gender: female
Re: LÁ THƯ TÂM TÌNH 15
Reply #5 - 20. Jun 2007 , 20:52
 
thule wrote on 20. Jun 2007 , 05:01:
Kim Cúc có thể vào đọc được nhưng không viết trả lời được thôi.  Chắc em cần gia nhập (với ai?) chăng??

Không biết có em nào ở quanh đây là bạn học cùng thời với Kim Cúc không nhỉ?  Cô liên lạc được với em nhờ bài báo trên DS LVD. Cúc là học trò củ của cô Vân.


Kính thưa Cô Thu,

Em sẽ ghi danh cho chị Kim Cúc và gửi cho chị ID và PW để chị có thể  viết.  Wink
Hàng ngày có mấy trăm du khách đọc, em không biết có chị nào cũng lớp với chị Cúc không , còn những thành viên có log in viết trên D/D thì không có chị nào cùng năm với chị Cúc Cô ạ.

Back to top
 
 
IP Logged
 
cucden
YaBB Newbies
*
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4
Re: LÁ THƯ TÂM TÌNH 15
Reply #6 - 27. Jun 2007 , 00:39
 
  Em xin cám  ơn cô Thu đã cho đăng bài của em , còn  cho mẹ con em dươc chào cả  nhà LVD -
Dang My oi  cám ơn cảm tình Dang My dành cho minh    My ơi cha mẹ mình không khắc nghiệt đâu - ông bà rất cưng chiều mình vì trước mình 3 anh chị đã không thèm ở lai với ông bà- lúc nhỏ mình rất  èo ươt khó nuôi  - lúc nhỏ mình sướng nhất nhà đấy - nhưng cha me mà ai chẳng muốn con mình hanh phúc - các cụ đã nhin xa hơn mình - và bây giờ mình đã thấm câu - có nuôi con mới biết lòng cha me đó -
Back to top
 
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 12942
Gender: female
Re: LÁ THƯ TÂM TÌNH 15
Reply #7 - 29. Jun 2007 , 07:28
 
Em Cúc thương mến ,
Thế là em đã vào đây được rồi. Cô dở về computer lắm nên khi nhận được bài viết của em và cuốn album em tặng Cô , Cô đã " bán cái " cho Cô Thu , thế là đúng chọn mặt gởi vàng !
Bây giờ em nên phụ với Cô Thu để cho Lá Thư Tâm Tình thêm khởi sắc nhé.
Em nên kể lại chuyến đi Trung Hoa và Vạn Lý Trường Thành cho các Cô và các bạn được thưởng thức , nhớ bỏ thêm hình vào nữa.
Mến ,
Cô Vân      
Back to top
 
 
IP Logged
 
LAM SON
Gold Member
*****
Offline


CHANG TRAI TRE VON DONG
HAO KIẺT ,XEP BUT NGHIEN

Posts: 574
Gender: male
Re: LÁ THƯ TÂM TÌNH 15
Reply #8 - 02. Jul 2007 , 09:32
 

Xin được gửi lên đây bài viết mà mình đã góp nhặt được trên net
Riêng tặng những người còn ca vọng cổ và tặng những người còn nhớ vọng cổ)

    Tôi vượt biên một mình rồi định cư ở Pháp. Năm đó tôi mới 49 tuổi, vậy mà đi tìm việc làm đến đâu người ta cũng chê là tôi già! Vì vậy, một hôm, khi chải tóc, tôi nhìn kỹ tôi trong gương. Tôi bỗng thấy ở đó có một người có vẻ quen nhưng thật ra thì rất lạ: mắt sâu, má hóp, mặt đầy nết nhăn trên trán, ở dưới mắt, ớ khóe môi, mái tóc đã ngà bạc cắt tỉa thô sơ như tự tay cắt lấy. Từ bao lâu nay tôi không để ý, bây giờ soi gương vì bị chê già, tôi mới thấy rằng tôi của hồi trước “Cách mạng thành công” và tôi của bây giờ thật không giống nhau chút nào hết. Tôi già thiệt, già trước tuổi. Cho nên, tôi nhìn tôi không ra. Từ đó, mỗi ngày tôi …. Tập nhìn tôi một lần, nhìn kỹ, cho quen mắt !
    Một người bạn làm việc lâu năm ở Côte d’Ivoire (Phi Châu) hay tin tôi đã qua Pháp và vẫn còn thất nghiệp, bèn giới thiệu cho tôi Công ty Đường mía của Nhà nước. Không biết anh ta nói thế nào mà họ nhận tôi ngay, còn gửi cho tôi vé máy bay nữa!
    Xưa nay, tôi chưa từng quen một người da đen gốc Phi Châu nào hết.  Và chỉ có khái niệm thô sơ về vùng Phi Châu da đen như là: Ở đó nóng lắm, đất đai còn nhiều nơi hoang vu, dân chúng thì da đen thùi lùi, tối ngày chỉ thích vỗ trống, thích nhảy tưng tưng v.v… Vì vậy, tôi hơi … ngán. Nhưng cuối cùng rồi tôi quyết định qua xứ da đen để làm việc, danh dự hơn là ở lại Pháp để tháng tháng vác mặt Việt Nam đi xin trợ cấp đầu nọ, đầu kia.
    Nơi tôi làm việc tên là Borotou, một cái làng nằm cách thủ đô Abidjan gần 800km! Vùng này toàn rừng là rừng. Không phải là rừng rậm rì cây cao chớn chở như ở Việt Nam. Rừng ở đây cây thấp lưa thưa, thấp thấp cỡ mươi, mười lăm thước… coi khô hóc. Không có núi non, chỉ có một vài đồi không cao và trũng, không sâu…
    Nhà nước phá rừng trồng mía. Ruộng mía ngút ngàn! Nằm ở trung tâm là khu nhà máy, khu cơ giới, khu hành chánh, khu cư xá v.v… nằm cách nhau cỡ vài cây số.
    Muốn về thủ đô Abidjan, phải lái xe hơi chạy theo đường mòn xuyên rừng gần ba chục cây số mới ra tới đường cái tráng nhựa. Từ đó chạy đi Touba, một quận nhỏ với đông đảo dân cư. Từ đây, lấy máy bay Air Afriqua về Abidjan, mỗi ngày chỉ có một chuyến. Phi trường Touba nhỏ xíu, chỉ có một nhà ga xây cất sơ sài và một phi đạo làm bằng đá đỏ, mỗi lần máy bay đáp lên đáp xuống là bụi bay ….đỏ trời!
    Tôi hơi dài dòng ở đây để thấy tôi đi “làm lại cuộc đời” ở một nơi hoang vui hẻo lánh mà cảnh trí thì chẳng có gì hấp dẫn hết! Thêm vào đó, tôi là người Á Đông duy nhứt làm việc chung với Tây trắng (chỉ có năm người) và Tây đen (đông vô số kể). Ở đây, thiên hạ gọi tôi là “le chinois” – thằng Tàu – Suốt ngày, suốt tháng tôi chỉ nói có tiếng Pháp. Cho nên, trông giống như thằng khùng! Chưa bao giờ tôi thấy tôi cô đơn bằng những lúc tôi đối diện tôi trong gương như vậy.
    Một hôm, sau hơn tám tháng “ở rừng”, tôi được gọi về Abidjan để họp (Đây là lằn đầu tiên được về thủ đô!) Anh tài xế đen đưa tôi ra Touba. Chúng tôi đến phi trường lối một giờ trưa. Sau khi phụ tôi gởi hành lý, anh tài xế nói: :”Tôi ra ngủ trưa ở trong xe. Chừng Patron (ông chủ) đi được rồi tôi mới về.”
    Ở xứ đen, họ dùng từ “Patron” để gọi ông chủ, ông xếp, người có địa vị, có tiền, người mà họ nể nang v.v… Nghe quen rồi, chẳng có gì chói lỗ tai hết !
    Tôi nói: “Về đi! Đâu cần phải đợi!”
    Hắn nhăn răng cười, đưa hàm răng trắng tuốt: “Tại Patron không biết chớ ở đây lâu lâu họ lại hủy chuyến bay vào giờ chót, nói tại máy bay ăn-banh ở đâu đó. Máy bay cũng như xe hơi vậy, ai biết lúc nào nó nằm đường.”
    Rồi hắn đi ra xe. Tôi ngồi xuống một phô-tơi, nhìn quanh, hành khách khá đông. Nhiều người ngồi với một số hành lý như thùng cạc-tông, bao bị, va-ly v.v… Không phải họ không biết gởi hành lý, nhưng vì những gì họ đã gửi đã đủ số ký-lô giành cho mỗi hành khách, nên số còn lại họ … xách tay, cho dầu là vừa nhiều món vừa nặng vừa cồng kềnh!
    Không khí nóng bức. Mấy cái quạt trần quay vù vù, cộng thêm mấy cây quạt đứng xoay qua xoay lại, vậy mà cũng không đủ mát. Thiên hạ ngủ gà ngủ gật, tôi cũng ngả người trên lưng ghế, lim dim.
    Trong lúc tôi đang thiu thiu ngủ thì loáng thoáng nghe có ai ca vọng cổ. Tôi mở mắt nhìn quanh rối thở dài, nghĩ: “Tại mình nhớ quê hương xứ sở quá nên trong đầu nghe ca như vậy. Rồi lại nhắm mắt lim dim… Lại nghe vọng cổ nữa. Mà lần này nghe rõ câu ngân nga trước khi “xuống hò” “ Mấy nếp nhà tranh ẩn mình sau hàng tre rũ bóng….đang vươn lên ngọn khói ….á….lam….à….chiều….” Đúng rồi! Không phải ở trong đầu tôi, mà rõ ràng có ai ca vọng cổ ngồi kia. Tôi nhìn ra hướng đó, thấy xa xa dưới lùm cây dại có một người da đen nằm võng. Và chỉ có người đó thôi. Lạ quá! Người đen đâu có nằm võng. Tập quán của họ là nằm một loại ghế dài bằng gỗ cong cong. Ngay như loại ghế bố thường thấy nằm dưới mấy cây dù to ở bãi biển….họ cũng ít dùng nữa.
    Tò mò, tôi bước ra đi về hướng đó để xem là ai vừa ca vọng cổ lại vừa nằm võng đong đưa. Thì ra là một anh đen còn trẻ, còn cái võng là cái võng nhà binh của quân đội VNCH hồi xưa. Tôi nói bằng tiếng Pháp: “Bonjour!”
    Anh ngừng ca, ngồi dậy nhìn tôi mỉm cười, rồi cũng nói “Bonjour”. Tôi hỏi vẫn bằng tiếng Pháp: “Anh hát cái gì vậy?” Hắn đứng lên, vừa bước về phía tôi vừa trả lời bằng tiếng Pháp: “Một bài ca của Việt Nam. Còn ông, có phải ông là le chinois làm việc cho hãng đường ở Borotou không?
    Tôi trả lời vẫn bằng tiếng Pháp: “Đúng và sai! Đúng là tôi làm việc ở Borotou. Còn sai vì tôi không phải là người Tàu. Tôi là người Việt Nam.” Bỗng hắn trợn mắt có vẻ vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ, rồi bật ra bằng tiếng Việt, giọng đặc sệt miền Nam, chẳng có một chút lớ lớ: “Trời ơi! Bác là người Việt Nam hả?” Rồi hắn vỗ lên ngực: “Con cũng là người Việt Nam né” Thiếu chút nữa là tôi bật cười. Nhưng tôi kềm lại kịp, khi tôi nhìn gương mặt bỗng nghe một súc động dâng tràn lên cổ. Thân đã lưu vong, lại “trôi sông lạc chợ” đến cái xứ “khỉ ho cò gáy” này mà gặp được một người biết nói tiếng Việt Nam và biết nhận mình là người Việt Nam, dù là một người đen, sao thấy quý vô cùng. Hình ảnh của quê hương như đang ngời lên trước mặt.
    Tôi bước tới bắt tay hắn. Hắn bắt tay tôi bằng cả hai bàn tay, vừa lắc vừa nói huyên thuyên: “Trời ơi! …. Con mừng quá! Mừng quá! Trời ơi! Bác biết không? Bao nhiêu năm nay con thèm gặp người Việt để nói chuyện cho đã. Bây giờ gặp bác, thiệt …. Con mừng “hết lớn” bác à! Rồi hắn kéo tôi lại võng: “Bác nằm đi! Nằm đi!”
    Hắn lại đống gạch “bờ-lóc” gần đấy lấy hai ba viên kê bên cạnh võng rồi ngồi lên đó, miệng vẫn không ngừng nói: “Con nghe thiên hạ nói ở Borotou có một người Tàu. Con đâu dè là bác. Nếu biết vậy con đã phóng Honda vô trỏng kiếm bác rồi! Đâu được tới bây giờ.” Hắn móc gói thuốc rồi mời tôi: “Mời bác hút với con một điếu.” Hắn đưa gói thuốc về phiá tôi, mời bằng hai tay… Một cử chỉ mà từ lâu tôi không còn nhìn thấy… Một cử chỉ nói lên sự kính trọng người trưởng thượng. Tôi thấy ở đó một cái gì rất Việt Nam. Tôi rút điếu thuốc để lên môi. Hắn chẹt quẹt máy, đưa ngọn lửa lên đầu điếu thuốc, một tay che che như trời đang có gió. Tôi bập thuốc rồi ngạc nhiên nhìn xuống cái quẹt máy. Hắn nhăn răng cười: “Bộ bác nhìn ra nó rồi hả?” Tôi vừa nhả khói thuốc vừa gật đầu. Đó là loại quẹt máy Việt Nam, nho nhỏ, dẹp lép, đầu đít có nét cong cong. Muốn quẹt phải lấy cái nắp ra chớ nó không dính vào thân ống quẹt bằng một bản lề nhỏ như những quẹt máy ngoại quốc. Hắn cầm ống quẹt, vừa lật qua lật lại vừa nhìn một cách trìu mến: “Của ông ngoại cho con đó! Oâng cho hồi ổng còn sống lận.” Rồi hắn bật cười: “Hồi đó ông gọi con bằng “thằng Lọ Nồi”. Ngừng một chút rồi tiếp: “Vậy mà ông thương con lắm à bác!” Hắn đốt điếu thuốc, hít một hơi dài rồi nhả khói ra từ từ. Nhìn cách nhả khói của hắn tôi biết hắn đang sống lại bằng nhiều kỷ niệm. Tôi nói: “Vậy là cháu lai Việt Nam à”
    -“Dạ … Má con quê ở Nha Trang.”
    -“Rồi má cháu bây giờ ở đâu?”
    Giọng của hắn như nghẹn lại: “Má con chết rồi. Chết ở Nha Trang hồi  năm 1975.”
    -“Còn ba của cháu?”
    -” Ông hiện ở Paris. Tụi này nhờ có dân Tây nên sau 1975 được hồi hương. Con đi quân dịch cho Pháp xong rồi, về đây ở với bà nội. Con sanh ra và lớn lên ở Sài Gòn, về đây, buồn thúi ruột thúi gan luôn!”
    Tôi nhìn hắn một lúc, cố tìm ra một nét Việt Nam trên con người hắn. Thật tình, hắn không có nét gì lai hết. Hắn lớn con, nước da không đến nỗi đen thùi lùi như phần đông dân chúng ở xứ này, nhưng vẫn không có được cái màu cà phê lợt lợt để thấy có chút gì khác khác. Tóc xoắn sát da đầu, mắt lồi, môi dầy.
    Tôi chợt nói, nói một cách máy móc: “Thấy cháu chẳng có lai chút nào hết!” Hắn nhìn thằng vào mắt tôi, giọng nghiêm trang: “Có chớ bác. Con có lai chớ bác “. Hắn xòe tay đưa ra phía trước, lật qua lật lại: “Bên nội của con là nằm ở bên ngoài đây nè.” Rồi hắn để một tay lên ngực, vỗ nhè nhẹ về phía trái tim: “Còn bên ngoại nó nằm ở bên trong. Ở đây, ở đây nè bác.” Bỗng hắn nghẹn lại: “Con lai Việt Nam chớ bác!” Trong khoảnh khắc tôi quên mất màu da đen của hắn, mà chỉ thấy trước mặt một thanh niên Việt Nam, Việt Nam từ cử chỉ tới lời nói. Tôi vỗ nhẹ lên vai hắn mấy cái, gật đầu nói: “Ờ…..bác thấy. Bây giờ thì bác thấy.”
    Hắn mỉm cười: “Ở đây người ta nói con không giống ai hết, bởi vì con hành động cư xử, nói năng không giống họ…Bà nội con cũng nói như vậy nữa! Còn con thì mỗi lần con nhìn trong kiếng, con vẫn nhận ra con là người Việt Nam. Bác coi có khổ không?” Rồi nó nhìn tôi, một chút trìu mến dâng lên trong ánh mắt: “Bây giờ con gặp bác rồi, con thấy không còn cô đơn nữa, ở cái xó xa xôi hẻo lánh này thiệt là trời còn thương con quá” Tôi im lặng nghe hắn nói, nhìn hắn nói mà có cảm tưởng như hắn đang nói cho cả hai: cho hắn và cho tôi. Bởi vì cả hai cùng một tâm trạng.
    Hắn vẫn nói, như hắn thèm nói từ lâu: “Nhớ Sài Gòn quá nên con hay ca vọng cỗ cho đỡ buồn. Hồi nãy lúc bác lại đây là lúc con đang ca bài “Đường về quê ngoại” đó bác.
    “Bác không biết ca, nhưng bác rất thích nghe vọng cổ.”
    Giọng nói hắn bỗng như hăng lên: “Vọng cổ là cái chất của miền Nam mà bác. Nó không có lai Aâu lai Á gì hết. Nó có cái hồn Việt Nam cũng như cá kho tộ, tô canh chua. Bác thấy không? Bởi vậy, không có gì nhắc cho con nhớ Việt Nam bằng bài ca vọng cổ hết.”
    Có tiếng máy bay đang đánh một vòng trên trời. Chúng tôi cùng đứng lên, hắn nói: “Nó tới rồi đó. Con phải sửa soạn xe trắc-tơ và rờ-mọt để lấy hành lý. Con làm việc cho hãng Air Afriqua, bác à.”
    Rồi hắn nắm tay tôi lắc mạnh: “Thôi, bác đi mạnh giỏi. Con tên là Jean. Ở đây ai cũng biết “Jean le vietnamien” hết. Chừng về bác ghé con chơi, nghen.”
    Bỗng hắn ôm chầm lấy tôi siết nhẹ. Rồi giữ như vậy không biết bao nhiêu lâu. Tôi nghe giọng hắn lạc đi:     “Ghé con nghe bác ….Ghé con….”
    Tôi không còn nói được gì hết. Chỉ vừa gật đầu vừa vỗ vào lưng hắn như vỗ lưng một người con.
    Khi hắn buông tôi ra, tôi thấy hai má của hắn ướt nước mắt. Tôi vội quay đi, lầm lũi bước nhanh nhanh về nhà ga mà nghĩ thương cho “thăng Jean le vietnamien”, hồi nãy nó ôm tôi, có lẽ nó đã tưởng tượng như là nó đang ôm lại được một góc trời quê mẹ….
    Trên máy bay, tôi miên man nghĩ đến “thằng Jean” rồi tự hứa sẽ gặp lại nó thường. Để cho nó bớt cô đơn. Và cũng để cho tôi bớt cô đơn nữa!
    Bây giờ viết lại truyện thằng Jean mà tôi tự hỏi: “Trong vô số người Việt Nam lưu vong hôm nay, còn được bao nhiêu người khi nhìn trong gương vẫn nhận ra mình là người Việt Nam? Và có được bao nhiêu người còn mang mểnh trong lòng bài ca vọng cổ, để thấy hình ảnh quê hương vẫn còn nguyên trong đó?”

Back to top
 

HẢY ĐẾN CHIA NHAU NGHÈO KHÓ , QUÊN LO TƯƠNG LAI MỊT MỜ,
 
IP Logged
 
thule
Gold Member
*****
Offline


Thành Viên Xuất Sắc
*Năm 2010*

Posts: 3836
Re: LÁ THƯ TÂM TÌNH 15
Reply #9 - 05. Jul 2007 , 14:55
 
Chào Lam Sơn,

Tôi nhớ đã đọc bài này của anh ở đâu rồi, và tôi thích lắm.  Rất mong anh đọc báo hộ và chia sẻ với chúng tôi.  Tôi ở đây có báo nào đọc đâu, và cũng không hay đi tìm trên net, phần vì bận rộn, chỉ có thì giờ thăm chút vườn nhà thôi.

Cảm ơn anh nhiều nhé.
Back to top
 
 
IP Logged
 
thule
Gold Member
*****
Offline


Thành Viên Xuất Sắc
*Năm 2010*

Posts: 3836
Re: LÁ THƯ TÂM TÌNH 15
Reply #10 - 05. Jul 2007 , 14:58
 
ngo_thi_van wrote on 29. Jun 2007 , 07:28:
Em Cúc thương
Em nên kể lại chuyến đi Trung Hoa và Vạn Lý Trường Thành cho các Cô và các bạn được thưởng thức , nhớ bỏ thêm hình vào nữa.
Mến ,
Cô Vân      



Em kể chuyện đi chơi rồi gửi qua email cho cô mấy cái hình, cô post dùm em!  Cô cũng có vẻ "pro" rồi đó! Đi choi có vui không??
Back to top
 
 
IP Logged
 
Đặng-Mỹ
Gold Member
*****
Offline


Đậu Xanh, U trẻ,
Thiên Nga, Nghi Nương

Posts: 14731
Gender: female
Re: LÁ THƯ TÂM TÌNH 15
Reply #11 - 06. Jul 2007 , 20:29
 
cucden wrote on 27. Jun 2007 , 00:39:
 Em xin cám  ơn cô Thu đã cho đăng bài của em , còn  cho mẹ con em dươc chào cả  nhà LVD -
Dang My oi  cám ơn cảm tình Dang My dành cho minh    My ơi cha mẹ mình không khắc nghiệt đâu - ông bà rất cưng chiều mình vì trước mình 3 anh chị đã không thèm ở lai với ông bà- lúc nhỏ mình rất  èo ươt khó nuôi  - lúc nhỏ mình sướng nhất nhà đấy - nhưng cha me mà ai chẳng muốn con mình hanh phúc - các cụ đã nhin xa hơn mình - và bây giờ mình đã thấm câu - có nuôi con mới biết lòng cha me đó -  


Chị Kim Cúc ơi ,

Chết em rồi ! Sao hôm nay em mới đọc thấy message  này của chị. Em đọc chị kể không lấy được người yêu rồi sau đó lại gặp đủ thứ muộn phiền nên em buột miệng oán thán các cụ ngày xưa toàn là khó khăn trong việc hôn nhân của con cái , em thật là vô lễ quá  Undecided  Chị tha lỗi cho em nha chị.   Wink
Back to top
 
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11589
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: LÁ THƯ TÂM TÌNH 15
Reply #12 - 08. Jul 2007 , 16:16
 
cucden wrote on 27. Jun 2007 , 00:39:
 Em xin cám  ơn cô Thu đã cho đăng bài của em , còn  cho mẹ con em dươc chào cả  nhà LVD -
   


Đậu Đỏ mến chào chị Kim Cúc. Em đọc bài của chị xong và ngẫm nghĩ về cái tên do chị chọn để gia nhập vào diễn đàn. Chị ơi, tên chị đẹp như vậy sao không chọn là hoa Cúc Vàng mà lại chọn hoa Cúc Đen hả chị? Tại vì chị có nước da bánh ít bánh mật mặn mà  hay tại vì chị nghĩ cái số của mình nó....đen thui  Undecided ???
Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
cucden
YaBB Newbies
*
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4
Re: LÁ THƯ TÂM TÌNH 15
Reply #13 - 15. Jul 2007 , 21:21
 
Đậu Đỏ mến , mình chọn tên Cuc Đen ư - các bạn gởi cho mình làm password gia nhập đấy chứ - nhưng cũng là rất hợp với mình  vì trong lớp mình lúc ấy có 2 Kim cuc thì mình đã được các bạn gọi là Cuc Đen rồi - tuy số mình đen thủi đen thui nhưng không cần phải chọn cái biệt hiệu đó đâu - Mấy hôm nay bận quá không đọc  được nên chậm trả lời bạn - chắc không phiền mỉnh chứ - Bạn có tính về VN chơi không ? mình mong là bạn sẽ không phải hú hồn hú vía như anh chàng Nguyên Toan đã viết sau khi về VN - Mong là sẽ được gặp bạn khi nào có dịp về VN như mình đã được gặp Bạch Yến  Chúc Bạn vui khoẻ và hạnh phúc -
                                                           Cuc
Back to top
 
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11589
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: LÁ THƯ TÂM TÌNH 15
Reply #14 - 16. Jul 2007 , 03:03
 
cucden wrote on 15. Jul 2007 , 21:21:
Đậu Đỏ mến , mình chọn tên Cuc Đen ư - các bạn gởi cho mình làm password gia nhập đấy chứ - nhưng cũng là rất hợp với mình  vì trong lớp mình lúc ấy có 2 Kim cuc thì mình đã được các bạn gọi là Cuc Đen rồi - tuy số mình đen thủi đen thui nhưng không cần phải chọn cái biệt hiệu đó đâu - Mấy hôm nay bận quá không đọc  được nên chậm trả lời bạn - chắc không phiền mỉnh chứ - Bạn có tính về VN chơi không ? mình mong là bạn sẽ không phải hú hồn hú vía như anh chàng Nguyên Toan đã viết sau khi về VN - Mong là sẽ được gặp bạn khi nào có dịp về VN như mình đã được gặp Bạch Yến  Chúc Bạn vui khoẻ và hạnh phúc -
                                                           Cuc


Chị Kim Cúc mến,
Đ Đ viết message gởi chị xong sau đó cứ sợ chị rầy là cô này hay thắc mắc  Tongue. Nhưng nhờ thế mà Đ Đ mới hay là chị không cố tình chọn Hoa Cúc Đen  Wink. Nhưng mà chị à, Đ Đ chỉ làm nhiệm vụ gởi password cho chị thôi, chứ đâu có chọn tên gia nhập cho chị được  Shocked  Shocked   Undecided  Undecided. Tên này là do chị lúc điền đơn gia nhập đó mà!
Chị Kim Cúc vẫn có thể vào phần lý lịch thành viên để thay đổi password và tên gia nhập theo ý chị chọn đó chị.

Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
Pages: 1 2 
Send Topic In ra