Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Ngày Của Mẹ  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 2 3 4 5 6 
Send Topic In ra
Ngày Của Mẹ (Read 14617 times)
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4027
Re: Ngày Của Mẹ
Reply #45 - 07. May 2011 , 20:58
 

NÉN HƯƠNG LÒNG  nhân ngày  Mẹ

Anh hỏi tôi, sao không viết bài cho Mẹ?

Cứ mỗi độ tháng năm ngày Mẹ, tháng bảy Vu Lan..và một ngày của tháng tám...

Tôi khóc một mình, với một nén hương trầm, tôi nói chuyện với Mẹ qua thinh không..

Tôi muốn giữ trọn kỷ niệm, tôi sợ  viết  ra thành chữ..kỷ niệm mờ dần..và nhung nhớ của tôi cũng bị nguôi ngoai..

Hôm nay ngày của Mẹ, trong trí nhớ của tôi, Mẹ không thích Kỷ niệm ngày giỗ, có lần Mẹ bảo, Giỗ, tưởng nhớ làm gì khi Mẹ không còn nữa..Mẹ tôi thích ngày Birthday...Thuở còn sinh tiền, hàng năm ngày Birthday của Mẹ trọng đại vô cùng..Con Cháu từ khắp nơi đều " về nhà " trong ngày vui hàng năm ấy, chỉ thiếu....tôi..

Mẹ chụp hình gửi sang, này nhé, chỗ ngồi này dành cho bb của Mẹ, miếng bánh to nhất ( biết tôi hảo bánh ngọt ), Mẹ cắt ra , rồi chụp hình, để dành cho tôi..Mẹ không giận tôi, Mẹ biết, tôi không về VN là có lý do riêng...

Năm ấy, được tin Mẹ bị một cục bướu nhỏ trong lá gan, Bác Sĩ e rằng ..không còn lâu nữa...

Tôi trở về VN sau ba mươi lăm năm viễn xứ..., Mẹ vẫn khoẻ, Mẹ muốn tôi dắt Mẹ đi Pháp, nhưng Mẹ đang có " khối u ", nhà nước không chấp thuận..thế là " Giấc mộng Paris " không bao giờ thành nữa..

Mẹ thích ăn soup Yến, rất đắt, ( $US50 một chén nhỏ ), các con đều biếu Mẹ tiền hàng tháng, tôi nói Mẹ nên ăn mỗi ngày một chén, rất bổ và sống lâu..Mẹ sót sa, tao nhịn ăn một chén, có gia đình sống được một tháng...Thế là Mẹ lại dành dụm số tiền con cái gửi, đi phân phát cho họ hàng, những người nghèo khó trong họ..

Tôi trở về, thấy phòng ngủ của Mẹ có máy lạnh, mà chiếc quạt bàn nho nhỏ cũ rích  của Bố tôi vẫn trên đầu giường của Mẹ, tôi gợi ý mua cái khác, Mẹ nhất mực không cho, Mẹ bảo, kỷ niệm cũa Bố mày, Mẹ không muốn thay đổi..

Bố tôi mất sớm, sau ngày mất nước, tuổi đời còn rất trẻ, chỉ tại triệu chứng..áp huyết cao..hay  tại không bằng lòng với chế độ cũng không chừng...

Thưở ấy Mẹ vẫn còn soan và rất đẹp, các bà chị tôi " xúi " Mẹ bước thêm bước nữa, hối đó còn bé, tôi thấy Bác Giáo góa vợ vẫn thường sang biếu Mẹ khúc vải, chậu hoa Qùynh, Bác muốn săn sóc Mẹ, nhưng Bà vẫn một mực " Anh và Tôi ", có lần tôi nghe lén cuộc đối thoại của hai người ngoài phòng khách.." Tôi qúy Anh vì anh là bạn thân của nhà tôi, thế thôi.. "

Có một Ông Bác quen Mẹ tôi từ lúc ở Hà Nội, vào Nam , Ông vẫn sống một mình..

Sau khi Bố mất một năm, Bác đến thăm Mẹ, Bác mở một võ đường ỡ Bà Chiểu, chỉ xin mượn tên Mẹ " Phụng Hoàng " để tên võ đường, thế mà Mẹ tôi nổi giận, nói Bác già rồi mà lẩm cẩm, và không liên lạc với Bác nữa..

Tôi không hiểu sao các Cụ có thể " chung tình " với nhau cho đến thế, tôi nhớ lần cuối, khi tôi về thăm Mẹ, đang ở với Mẹ, Bà chị họ phone cho tôi hỏi thăm những mối tình hờ của tôi..Chị em tôi chỉ " mở lòng " và khúc khích vói những chuyện " girl talk ", Mẹ tôi tình cờ bắt phone ở phòng bên kia, nghe lóm câu chuyện, Bà Cụ không vui và mắng tôi một trận...

Tôi giận Mẹ, tôi sang phòng khác ngủ, sáng hôm sau, Mẹ kêu người làm bảo cô bb sang đây bóp chân cho Mẹ, Mẹ bảo, chỉ có con này biết bóp chân đúng chỗ huyệt, bà thấy khỏe hơn..

Tôi ở chơi với Mẹ 4 tuần, ngày tiễn tôi về Úc ở phi trường TSN tôi hứa, Mẹ ráng khỏe nhé, tháng 11 năm nay, bất cứ giá nào con cũng về tổ chức Birthday thật lớn cho mẹ..

Vài tháng sau, anh tôi báo tin hàng ngày sức khoẻ của Mẹ rất yếu, khi on khi off...Vì sức chịu đựng của Mẹ rất cao, Bác Sĩ không đóan được ngày đi...Trong khi đó tôi vẫn cầu nguyện hàng ngày, mong cho chóng đến tháng 11, tôi sẽ về...

Ngày sinh nhật của tôi , tháng tám, suốt ngày tôi khuây khỏa với công việc, với bạn bè, với bánh sinh nhật..

Trước khi lên giường ngủ,tôi yên tâm vì ngày sinh nhật sắp qua... Theo thường lệ, tôi cầu nguyện cho Mẹ, tôi không mong nhận được cú phone xấu nào từ VN...

Một gìờ đêm tôi thức giấc vì cú điện thoại bất ngờ, bên đầu giây, anh tôi chỉ vọn vẹn " Mẹ mất rồi ", lúc 2230 giờ VN, ngày 11/8, trước Vu Lan hai ngày...

Mẹ tôi ra đi trong Bình an, có Bố tôi đón chờ trước cổng Trời, theo anh tôi kể, trước đó vài giờ , Mẹ chợt tỉnh táo, nói từng câu rất rõ ràng trong không khí " Anh ơi, em chờ các con cháu về đông đủ, rồi em đi theo anh nhé.. "

Ngày hôm sau chị em tôi có mặt đầy đủ ở VN, một ngày tháng tám mùa thu , VN không có lá rơi xào xạc, có cỗ quan tài bên cạnh khói hương nghi ngút, đi từ xa, tôi nghe tiếng vọng của  âm thanh rất quen thuộc nhưng sao bóp nát qủa tim của tôi ngày hôm ấy....." Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi..để một mai tôi về làm cát bụi..."

Mẹ tôi thật hiền hòa yên nghỉ..mặc lũ con cháu với những lễ nghi rườm rà ở cuộc đời, Mẹ tôi xuôi tay bất cần nhân sự...

Điều Mẹ tôi cần, sự có mặt của tôi trong ngày Birthday của Mẹ, Mẹ tôi cần sự  săn sóc của những cô con gái mà Mẹ thương yêu nhất, những bông hoa tươi  thắm đem đến cho Mẹ khi Mẹ còn biết thưởng thức, thì ngày nào đối với mẹ cũng là " Mother'day " ..

Ước mơ của Mẹ tôi thật đơn giản, và sự bất hiếu của tôi thì không biết tỏ bày cùng ai..cho nên ..không dám viết ra..

Anh Chị bảo tôi, Mẹ thương mày nhất nên chọn đúng ngày Birthay của bb để ra đi...

Tôi nghĩ ngược lại, có lẽ Mẹ phạt tôi...

Hàng năm , mỗi khi cắt bánh sinh nhật, trong lung linh ánh nến , tôi thấy Mẹ về chia sẻ với tôi, mà sao trong bánh có vị mằn mặn, không phải vì Bretel có muối..mà vì..nước mắt của tôi chan hòa trong chiếc bánh kỷ niệm ngày sinh của tôi và và ngày giỗ..Mẹ tôi...

Để bây giờ mất Mẹ rồi, tôi mới nhận thức, "Mother'day", không phải là một ngày của tháng năm, mà là 365 ngày  có hiếu với Mẹ, biết làm vui lòng khi Mẹ còn bên cạnh...đó là hàng triệu đóa hồng dâng Mẹ,  mà không có tiệm florist nào có thể kết được...

Vì đó, đã được kết bằng trái tim và lòng hiếu thảo của những đứa con ngoan..


[size=18][/size]
Back to top
« Last Edit: 07. May 2011 , 20:59 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
Đặng-Mỹ
Gold Member
*****
Offline


Đậu Xanh, U trẻ,
Thiên Nga, Nghi Nương

Posts: 14731
Gender: female
Re: Ngày Của Mẹ
Reply #46 - 07. May 2011 , 22:29
 
Anh Năng à,

Xin anh nhớ ghi xuất xứ  các bài viết dùm cho, kẻo d/d bị tác giả mắng đó ạ. Cảm ơn anh nhiều Smiley.
Back to top
 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: Ngày Của Mẹ
Reply #47 - 08. May 2011 , 18:48
 
Mẹ và Quê Hương




Trần Trung Đạo


...

(Ảnh Nguyễn Ngọc Danh)


Một danh ngôn mà chúng ta thường nghe “thế giới có rất nhiều kỳ quan, nhưng kỳ quan tuyệt vời và vĩ đại nhất vẫn là trái tim người mẹ” Thật vậy, bao nhiêu thơ viết về mẹ cũng không đủ, bao nhiêu nhạc hát về mẹ cũng không vừa. Biển Thái Bình bao la, nước sông Hằng cuồn cuộn nhưng không sao có thể so sánh được với tấm lòng của mẹ. Bản nhạc nào viết về mẹ cũng hay, bài thơ nào viết về mẹ cũng cảm động bởi vì ngôn ngữ dành cho mẹ là ngôn ngữ của trái tim.

Mẹ là biểu tượng trọn vẹn và tuyết đối của tinh thần Chân Thiện Mỹ. Nếu có một người để chúng ta có thể san sẻ những điều thầm kín, riêng tư nhất, thì người đó phải là mẹ. Nếu có một người có thể tha thứ cho chúng ta dù phạm phải bất cứ một lỗi lầm gì, người đó sẽ là người mẹ. Tôi tin, nếu chúng ta biết dành ý nghĩ đầu tiên của một ngày, thay vì để nghĩ đến chuyện hơn thua, danh lợi nhưng là để nghĩ về mẹ, nghĩ về khuôn mặt của mẹ, tiếng cười của mẹ, lời dặn dò của mẹ hay thậm chí chỉ để gọi tiếng mẹ thôi, chúng ta sẽ có một ngày an lành và hạnh phúc.

Mẹ là người mang ta đến cuộc đời, và cũng là nơi ta trở về. Người đàn bà chân mang đôi dép ngược, khoát chiếc mền rách, như trong một câu chuyện thiền mà chúng ta có thể đã từng nghe kể, dù bao mùa mưa nắng vẫn không than van, không oán trách, vẫn chờ đơi ngày về của đứa con mãi mê trên đường đi tìm chân lý. Nếu chân lý mà chàng trai trẻ kia đi tìm là tình thương và sự thật thì chân lý sẽ không ở đâu xa mà trái lại vô cùng gần gủi. Trong tấm thân gầy yếu nhỏ nhoi của người mẹ chứa đựng cả một đại dương của hy vọng, tình yêu, sự thật và lòng vị tha sâu thẳm.

Hơn mười năm trước, tôi có viết một bài thơ về mẹ, trong đó có hai câu đã trở thành quen thuộc:

Ví mà tôi đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười.


Bài thơ ra đời trong một đêm mưa, sau lần điện thoại đầu tiên với mẹ tôi từ Việt Nam. Giọng của mẹ như vọng lại từ một thế giới khác xa xôi. Tôi viết rất nhanh, nhanh hơn khi viết những bài thơ khác nhiều. Những dòng chữ, những câu thơ đúng ra là từ mơ ước, thao thức đã ấp ủ trong tâm thức tôi từ lâu lắm, chỉ chờ dịp để tuôn ra. Tôi không làm thơ, tôi chỉ chép như có một người nào đang nhắc nhở bên tai mình. Nguyên văn bài thơ như thế này:

Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi

Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về

Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá nghìn phương lại
Đốt lửa cho đời tan khói sương

Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao vói
Biết đến bao giờ trông thấy nhau

Đừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
Đau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ

Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười.


Bài thơ đơn giản và dể hiểu, không có gì phải cần bình giải. Tất cả chỉ để nói lên tâm trạng của một người con xa mẹ, bay đi như chiếc lá xa cành, mười năm chưa về lại cội. Năm tôi viết bài thơ, mẹ tôi, đã ngoài 60 tuổi và đang sống trong căn nhà tôn nghèo nàn ở Hòa Hưng Sài Gòn. Căn nhà nhỏ có giàn hoa giấy đỏ đó là nơi tôi đã sống 8 năm.

Nhớ lại đêm cuối cùng ở Sài Gòn, tôi đón xe xích-lô từ cửa sông về chào mẹ. Trời mưa lớn. Nhưng khi gặp mẹ, với tâm trí ngàn ngập những lo âu, hồi hộp cho chuyến đi, tôi không kịp nói một câu cho trọn vẹn ngoài ba tiếng “con đi nghe”. Và như thế tôi đi, đi không ngoảnh lại, đi như chạy trốn. Để rồi hai ngày sau, khi chiếc ghe nhỏ của chúng tôi được hải quân Mỹ cứu vớt trên biển Đông vào khuya ngày 13 tháng 6 năm 1981, đứng trên boong chiến hạm USS White Plains nhìn về phía Nam, tôi biết quê hương và mẹ đã ngoài tầm tay vói của mình. Đời tôi từ nay sẽ như chiếc lá, bay đi, bay đi, chưa biết ngày nào hay cơ hội nào trở về nguồn cội.

Nếu có một quốc gia mà những người dân của quốc gia đó đã phải từ chối chính đất nước mình, từ chối nơi đã chôn nhau cắt rốn của mình, tôi nghĩ, đất nước đó không còn bao nhiêu hy vọng. Việt Nam sau 1975 là một đất nước sống trong tuyệt vọng như thế. Dân tộc Việt Nam những năm sau 1975 là một dân tộc sống trong tâm trạng những kẻ sắp ra đi. Sài Gòn giống như một sân ga. Chào nhau như chào nhau lần cuối và mỗi ngày là một cuộc chia ly. Bắt tay một người quen, ai cũng muốn giữ lâu hơn một chút vì biết có còn dịp bắt tay nhau lần nữa hay không. Gặp người thân nào cũng chỉ để hỏi “Bao giờ anh đi, bao giờ chị đi”, và lời chúc nhau quen thuộc nhất mà chúng thường nghe trong những ngày đó vẫn là “Lên đường bình an nhé.”

Đất nước tuy đã hòa bình rồi, quê hương đã không còn tiếng súng nhưng lòng người còn ly tán hơn cả trong thời chiến tranh. Đêm cuối ở Sài Gòn lòng tôi ngổn ngang khi nghĩ đến ngày mai. Ngày mai sẽ ra sao? Nếu bị bắt tôi sẽ ở tù như lần trước nhưng nếu đi được thì sẽ trôi dạt về đâu?

Suốt sáu năm ở lại Sài Gòn, tôi chỉ nghĩ đến việc duy nhất là ra đi. Khi chiếc ghe nhỏ bị mắc cạn trong một con lạch ở Hải Sơn buổi sáng ngày 11 tháng 6 năm 1981, trời đã sáng, nhiều người, kể cả một trong hai người chủ ghe, cũng bỏ ra về, nhưng tôi thì không. Tôi phải đi dù đi giữa ban ngày. Tôi phải tìm cho được tự do dù phải bị bắt và ngay cả phải trả giá bằng cái chết. Tự do đầu tiên, biết đâu cũng sẽ là cuối cùng và vĩnh viễn. Nhưng hai ngày sau, khi đứng trên boong tàu Mỹ, tôi biết mình vừa mất một cái gì còn lớn hơn ngay cả mạng sống của mình. Đó là đất nước, quê hương, bè bạn, con đường, tà áo, cơn mưa chiều, cơn nắng sớm, và trên tất cả, hình ảnh mẹ. Không phải những người ra đi là những người quên đất nước hay người ở lại bám lấy quê hương mới chính là người yêu nước. Không. Càng đi xa, càng nhớ thương đất nước, càng thấm thía được ý nghĩa của hai chữ quê hương. Không ai hiểu được tâm trạng người ra đi nếu không chính mình là kẻ ra đi.

Nói như thế không có nghĩa là tôi hối hận cho việc ra đi. Không, tôi phải đi. Nhưng chọn lựa nào mà chẳng kèm theo những hy sinh đau đớn. Bài hát Sài Gòn Vĩnh Biệt, tôi thỉnh thoảng nghe trên đài VOA khi còn ở Việt Nam như những mũi kim đâm sâu vào tâm thức. Bao nhiêu điều hai ngày trước tôi không hề nghĩ đến đã bừng bừng sống dậy. Bao nhiêu kỷ niệm tưởng đã chìm sâu trong ký ức đã lần lượt trở về. Tự do, vâng, tôi cuối cùng đã tìm được tự do nhưng đó chỉ là tự do cho chính bản thân mình. Những gì tôi đánh mất còn lớn hơn thế nữa.

Nhớ lại đêm thứ hai trên biển, khi biết chiếc ghe chiều dài vỏn vẹn mười mét rưỡi nhưng chứa đến 82 người của chúng tôi vừa cặp vào thành tàu chiến của Mỹ thay vì Ba-Lan hay Liên-Xô như mọi người trên ghe lo sợ, ai cũng hân hoan mừng rỡ. Đám bạn tôi, có đứa thậm chí còn hô lớn “USA, USA” và ôm chầm lấy những người lính hải quân Mỹ đang dang tay đỡ từng người bước lên khỏi chiếc cầu dây đang đong đưa trên sóng. Tôi cũng vui mừng, biết ơn và cảm động nhưng không ôm chầm hay hô lớn. Lòng tôi, trái lại, chợt dâng lên niềm tủi thẹn của một người tỵ nạn. Chiếc cầu dây mong manh tôi bám để leo lên chiến hạm, trở thành chiếc cầu biên giới, không chỉ cách ngăn giữa độc tài và tự do, của quá khứ và tương lai, mà còn giữa có quê hương và thiếu quê hương. Tôi nghĩ thầm, cuối cùng, tôi cũng như nhiều người Việt Nam khác, lần lượt bỏ đất nước ra đi mà thôi. Dù biện minh bằng bất cứ lý do gì, tôi cũng là người có lỗi với quê hương.

Tôi nhớ đến mẹ, người mẹ Hòa Hưng vất vả nuôi nấng bảy đứa con, trong đó tôi là con lớn nhất, trong một hoàn cảnh hết sức khó khăn. Mẹ tôi bán bánh bèo ở đầu đường để nuôi chúng tôi ăn học. Mẹ tôi tình nguyện đi kinh tế mới ở Sông Bé để các em tôi còn được phép ở lại Sài Gòn học hết bậc phổ thông. Mẹ tôi đi mót lúa, mót khoai gởi về nuôi nấng chúng tôi trong những ngày đói khổ.

Trong tâm trí tôi, hình ảnh bà mẹ Hòa Hưng, đêm đầu tiên trong căn nhà không vách trên vùng Kinh Tế Mới, khoảng 20 cây số phía Nam thị trấn Đồng Xoài vào năm 1976. Cánh rừng vừa được khai hoang vội vã này không ai nghĩ một ngày sẽ được gọi bằng một cái tên rất đẹp, khu Kinh Tế Mới. Kinh Tế Mới là những căn nhà lá mỗi chiều chỉ hơn mười mét do những bàn tay học trò của thanh niên xung phong dựng lên, nối nhau chạy dọc theo cánh rừng hoang.

Tôi kính yêu me. Mẹ Hòa Hưng là người săn sóc tôi trong những tháng ngày khó khăn nhất của tôi và người đã thôi thúc tôi viết nên bài thơ Đổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười trong đêm mưa hơn mười năm trước. Tuy nhiên, mẹ của Đổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười không phải là người đã mang tôi vào cuộc đời này.

Người mẹ sinh ra tôi đã chết khi tôi còn rất nhỏ. Nhỏ đến nỗi tôi gần như không biết mặt mẹ mình. Trong tuần hoàn của vũ trụ, giọt nước còn biết mẹ mình là mây, chiếc lá còn biết mẹ mình là cây, còn tôi thì không. Tôi là đứa bé cô độc, một con người cô độc, không anh em, không chị em. Tôi lớn lên một mình với cha tôi trong cảnh gà trống nuôi con trong căn nhà tranh nhỏ ở làng Mã Châu, quận Duy Xuyên. Đêm đêm nằm nghe cha kể chuyện thời trai trẻ buồn nhiều hơn vui của đời ông. Những ngày tản cư lên vùng núi Quế Sơn. Những ngày sống trong túp lều tranh dưới hàng tre Nghi Hạ. Và dưới hàng tre Nghi Hạ nắng hanh vàng đó, cha mẹ tôi đã gặp nhau, đã chia nhau ly nước vối chua chua thay cho chén rượu tân hôn nồng thắm. Dù sao, bên khung cửi vải, bên lò ươm tơ, họ đã cùng nhau dệt một ngày mai đầy hy vọng. Mặt trời rồi sẽ mọc bên kia rặng tre già, mặt trăng rồi sẽ tròn bên kia giòng sông Thu, những ngày chiến tranh, tản cư cực khổ sẽ qua đi nhường bước cho hòa bình sẽ đến.

Nhưng rồi chiến tranh như một định nghiệp, đeo đuổi theo số phận của đất nước chúng ta, đeo đuổi theo số phận của đời tôi. Năm tôi 13 tuổi, chiến tranh đã cướp đi cha tôi, người thân yêu cuối cùng của tôi. Chiến tranh lan tràn đến làng Mã Châu, đẩy tôi ra khỏi xóm lụa vàng thân quen để làm người du mục trên quê hương đổ nát của mình. Từ đó tôi ra đi. Từ chặng đường đầu tiên trên căn gác hẹp trong con hẻm 220 Hùng Vương Đà Nẵng, đến chùa Viên Giác Hội An, xóm nghèo Hòa Hưng, trại tỵ nạn Palawan và hôm nay trên nước Mỹ, nơi cách chặng đầu tiên trong hành trình tỵ nạn của tôi hàng vạn dặm.

Hình ảnh duy nhất của tôi về mẹ là ngôi mộ đầy cỏ mọc dưới rặng tre già ở làng Mã Châu. Ngày tôi còn nhỏ, mỗi buổi chiều khi tan trường tiểu học, trên đường về tôi thường ghé thăm mộ mẹ. Nhổ những bụi cỏ hoang, trồng thêm những chùm hoa vạn thọ. Tôi ưu tư về cuộc đời và về thân phận của mình ngay từ thuở chỉ vừa năm, bảy tuổi. Tại sao tôi chỉ có một mình? Tại sao mọi người đều lần lượt bỏ tôi đi? Nếu mai mốt ba tôi cũng đi thì tôi sẽ sống với ai? Lớn lên tôi sẽ làm gì? Tại sao đất nước tôi lại có chiến tranh? Những người du kích bên kia sông là ai? Và ở đó những buổi chiều vàng, bên ngôi mộ nhỏ của mẹ, tôi để lòng tuôn chảy những suy tư, dằn vặt đang bắt đầu tích tụ. Từ khi năm bảy tuổi tôi đã linh cảm cuộc đời tôi sẽ là những ngày đầy biến cố. Tôi đã nghĩ đến chuyện một ngày nào đó tôi sẽ đi xa khỏi rặng tre già, khỏi ngôi làng tơ lụa Mã Châu dường như thôn làng nhỏ bé này sẽ không đủ lớn để chứa hết những buồn đau, u uất của tôi. Nếu tuổi thơ là tuổi hồn nhiên với những cánh diều bay, với những con bướm vàng thơ mộng thì tôi đã không có tuổi thơ. Tuổi thơ tôi là một chuổi ngày ưu tư và chờ đợi một điều gì sắp đến.

Mẹ tôi qua đời vì bịnh trong một xóm nhà quê nghèo khó nên không có ngay cả một tấm hình để lại cho tôi. Cha tôi thường bảo, tôi giống cha nhiều hơn giống mẹ. Tôi cũng chẳng có cậu hay dì nên tôi lại càng không thể tìm đâu ra được một nét nào của mẹ trong những người thân còn sống. Vì không biết mẹ, nên mẹ trở thành tuyệt đối. Khi nhìn ánh trăng tròn trong ngày rằm tháng Bảy, tôi nghĩ đó là khuôn mặt dịu dàng của mẹ, nhìn nước chảy ra từ dòng suối mát tôi nghĩ đến dòng sữa mẹ, nhìn áng mây trắng bay trên nền trời tôi nghĩ đến bàn tay mẹ, nhìn những vì sao trên dải thiên hà tôi nghĩ đến đôi mắt mẹ. Nói chung, hình ảnh nào đẹp nhất, tinh khiết nhất, thiêng liêng nhất, đều được tôi nhân cách hóa nên hình ảnh mẹ. Vẻ đẹp của mẹ tôi là vẻ đẹp không những tuyệt vời mà còn tuyệt đối.

Tôi về thăm mộ mẹ lần cuối vào năm 1980 trước ngày vượt biển. Ngôi mộ đầy cỏ mọc hoang vu. Sau 1975, ngay cả người sống cũng không ai chăm nom đừng nói gì chuyện chăm nom cho người đã chết. Hôm đó, tôi ngồi nơi tôi đã từng ngồi trong thời thơ ấu và kể cho mẹ nghe đoạn đời chìm nổi của mình. Tôi nói với mẹ rằng tôi sẽ ra đi khỏi nước và hứa sẽ về dù biết nói như thế chỉ để an ủi hương hồn mẹ mà thôi. Tôi cầu mong mẹ phò hộ cho đứa con duy nhất của mẹ được bình an trong những ngày sóng gió sắp xảy ra.


Ôi đời mẹ như một vầng trăng khuyết
Vẫn nghìn năm le lói ở đầu sông.


Vâng, vầng trăng bên dòng sông Thu Bồn từ đó không còn tròn như trước nữa.

Ai cũng có một cuộc đời để sống. Nỗi bất hạnh nào rồi cũng nguôi ngoai. Vết thương nào cũng lành đi với thời gian. Tuy nhiên có một nỗi bất hạnh sau bao nhiêu năm dài vẫn còn, đó là bất hạnh của dân tộc Việt Nam. Điều làm tôi đau xót nhiều hơn cả, không phải vì tôi mất mẹ, không phải vì tôi xa mẹ nhưng chính là sự chịu đựng của hàng triệu bà mẹ Việt Nam triền miên suốt mấy chục năm qua, từ chiến tranh sang đến cả hòa bình.

Trên thế giới này, bà mẹ Nga, mẹ Ý cũng thương con như một bà mẹ Việt Nam. Trong lúc tình yêu của một bà mẹ ở quốc gia nào cũng bao la, cũng rộng lượng, cũng vô bờ bến, tôi vẫn tin một bà mẹ Việt Nam thì khác hơn nhiều. Bà mẹ Việt Nam, ngoài là biểu tượng cho tất cả những nét đẹp của quê hương, đất nước, tình thương, còn là những hình ảnh đầy thương tích, tủi buồn nói lên sự chịu đựng, gian nan, khổ cực không thể nào đo lường hết được. Hình ảnh bà mẹ giăng tấm vải dầu trên một góc đường Trần Hưng Đạo để che nắng che mưa cho bầy con thơ dại đang đói khát. Hình ảnh bà mẹ chết đói sau khi ghe của mẹ đi lạc nhiều tuần trên biển. Hình ảnh bà mẹ chết trong mỏi mòn tuyệt vọng dưới gốc me già trên góc phố Sài Gòn vào một ngày mưa bão. Hình ảnh bà mẹ chết cô đơn trong chiếc thuyền chài nghèo nàn. Tất cả hình ảnh đau thương đó đã trở thành mối ám ảnh thường xuyên trong tâm trí tôi. Ám ảnh nhiều đến nổi, dù viết về bất cứ chủ đề gì, thể loại gì, văn hay thơ, cuối cùng tôi cũng trở về với hình ảnh mẹ. Mỗi bước chân tôi đi trên đường đời mấy chục năm qua vẫn còn nghe vọng lại tiếng khóc của những người phụ nữ Việt Nam bất hạnh, đã khóc trong chiến tranh, khóc trong hòa bình, khóc trong bàn tay hải tặc giữa biển Đông và khóc trên xứ người hiu quạnh.

Mơ ước lớn nhất của tôi, vì thế, không phải cho tôi mà cho những người mẹ đang chịu đựng, để các mẹ có cơ hội được sống trong một đất nước không còn hận thù, rẻ chia, ganh ghét, một đất nước chan chứa tình đồng bào, một đất nước thật sự tự do, ấm no, hạnh phúc. “Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười” trong một ý nghĩa rộng hơn là ước mơ của tôi, của anh chị, của cô chú và của tất cả những ai còn nghĩ đến sinh mệnh của dân tộc, về một ngày đẹp trời cho đất nước mình. Quá nhiều máu và nước mắt đã đổ trên mảnh đất linh thiêng và thống khổ Việt Nam. Mỗi người Việt Nam, hơn bao giờ hết hãy trở về với mẹ như trở về với chính cội nguồn uyên nguyên của dân tộc mình. Trong đêm rằm tháng Bảy này, xin hãy cùng nhau thắp lên những ngọn nến, dù nhỏ, dù đơn sơ nhưng được làm bằng chất liệu dân tộc, nhân bản và khai phóng đã được tổ tiên chúng ta hun đúc sau hơn bốn ngàn năm lịch sử.

Đời tôi là những cơn mưa dài. Mưa khi tôi rời làng Mã Châu, mưa trong đêm đầu tiên trong căn gác trên đường Hùng Vương Đà Nẵng, mưa dưới gốc đa già ở Chùa Viên Giác, mưa khi tôi vừa đặt chân đến Sài Gòn lần đầu tiên và mưa lớn trong đêm tôi rời đất nước ra đi. Nhưng tôi chưa bao giờ tuyệt vọng, chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời là hố thẳm. Tôi không sống trong hôm qua, trái lại mỗi ngày là một chặng đường mới của đời mình. Tôi bình tĩnh đến độ hồn nhiên khi đón nhận những khắc nghiệt đến với đời tôi và tôi rất lạc quan trong khả năng chuyển hóa hoàn cảnh của chính mình.

Trong cuộc đời này, tôi đã nhiều lần vấp ngã nhưng nhiều người cũng đã giúp vực tôi dậy, lau khô những vết thương trên thân thể và trong cả tâm hồn. Tôi mang ơn xã hội nhiều đến nỗi biết mình sẽ không bao giờ trả hết. Tôi biết ơn những người đã che chở cho tôi và cũng cám ơn cả những người đã dạy tôi hiểu giá trị của gian lao, thử thách. Cám ơn đất nước đã cho tôi được làm người Việt Nam, cám ơn mẹ Duy Xuyên mang tôi đến thế gian nầy, cám ơn mẹ Hòa Hưng nuôi nấng tôi trong những ngày bà con thân thuộc đã ruồng bỏ tôi, cám ơn cây đa già chùa Viên Giác che mát cho tôi suốt năm năm dài mưa nắng. Nếu một mai tôi ra đi không kịp viết điều gì, thì đây, những kỷ niệm của một lần ghé lạ
Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Ngày Của Mẹ
Reply #48 - 08. May 2011 , 19:17
 











Gởi tặng MẸ dấu yêu ...
Back to top
 
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Ngày Của Mẹ
Reply #49 - 08. May 2011 , 19:25
 
Ân Tình Cha Mẹ

Đời Mẹ như ánh lửa hồng
Cho con sưởi ấm mùa Đông tràn về
Đời Cha như một bài thơ
Cho con học giữa chiều quê vẹn lời
Đời Mẹ như đóa Huệ tươi
Cho con thơm ngát hương đời mùa Xuân
Đời Cha như phượng nở hừng
Cho con thắm đượm mấy từng Hạ sang
Mẹ Cha như ánh nắng vàng
Cho con vui giữa mây ngàn mùa Thu
Mẹ Cha như chiếc võng dù
Cho con an giấc lời ru nhiệm màu
Mẹ Cha như chiếc thuyền câu
Cho con đi khắp hoàn cầu rong chơi
Mẹ Cha như ánh mặt trời
Cho con thấy rõ nẻo đời thế nhân
Mẹ Cha như chuối chín ngần
Cho con ngọt lịm thấm dần vào tim
Mẹ Cha như gói trầu têm
Cho con gửi trọn hương thơm bao ngày
Cha như một cánh diều bay
Cho con vui mãi những ngày ấu niên
Mẹ như câu chuyện Rồng Tiên
Cho con vui nhộn quên phiền âu lo
Tình Cha như xôi nếp vò
Cho con hạnh phúc ấm no cõi lòng
Tình Mẹ như suối nước trong
Cho con uống mát thỏa lòng khát khao
Cha Mẹ như sĩ thi hào
Cho con bài học đồng bào Việt Nam
Cha Mẹ đi hết tháng năm
Cho con tất cả tình thâm làm người
Cha Mẹ sống ở trên đời
Cho con vui mãi nụ cười dân gian
Xuân Hạ Thu Đông chóng tàn
ÂN TÌNH CHA MẸ - huy hoàng sáng tươi.



Ngọc Chơn

Trích : Tâm ca Vu Lan
Back to top
 
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Ngày Của Mẹ
Reply #50 - 08. May 2011 , 19:49
 
...


Em kính chúc Quý Cô, các chị và bè bạn 1 ngày Lễ Mẹ  hạnh phúc bên gia đình .
Back to top
 
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4027
Re: Ngày Của Mẹ
Reply #51 - 08. May 2012 , 21:13
 
Đôi lời nhắn nhủ




Khi con vừa mới sinh ra
Mẹ cha mừng rỡ chan hòa niềm vui
Thương từng tiếng khóc tiếng cười
Trái tim xanh ngát bầu trời yêu thương
Khi con chậm bước lon ton
Mẹ cha ánh mắt mõi mòn dõi theo
Lòng ngân ngàn tiếng suối reo
Con đi nào biết lưng đèo nghĩa ân
Lên hai ba mẹ đút ăn
Con còn nhõng nhẽo hất văng chén vàng
Dỗ dành ăn nhé con ngoan
Con cười môi mẹ rỡ ràng nụ hôn
Tháng năm con mãi lớn khôn
Ngùi thương tóc mẹ hoàng hôn bạc dần
Bàn chân mòn gót phong trần
Nuôi con gian khó không lần thở than
Con ra đời bước thênh thang
Mồ hôi mẹ chảy thành hàng mưa rơi
Công cha ơn mẹ biển trời
Làm sao nói hết những lời biết ơn
Đừng làm cha giận mẹ buồn
Sông lòng hãy chảy về nguồn nước xanh
Ơn cha mẹ hãy đáp nhanh
Một ngày quên lãng hóa thành đêm đen
Đừng chờ cha mẹ qui tiên
Mới rơi dòng lệ qua miền mộ bia
Mộ xây cao cỏ xanh rìa
E vàng ân hận lời thề đạo con

    Trầm Vân
Back to top
 
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Ngày Của Mẹ
Reply #52 - 09. May 2012 , 08:23
 
nguyen_toan wrote on 08. May 2012 , 21:13:
Đôi lời nhắn nhủ




Khi con vừa mới sinh ra
Mẹ cha mừng rỡ chan hòa niềm vui
Thương từng tiếng khóc tiếng cười
Trái tim xanh ngát bầu trời yêu thương
Khi con chậm bước lon ton
Mẹ cha ánh mắt mõi mòn dõi theo
Lòng ngân ngàn tiếng suối reo
Con đi nào biết lưng đèo nghĩa ân
Lên hai ba mẹ đút ăn
Con còn nhõng nhẽo hất văng chén vàng
Dỗ dành ăn nhé con ngoan
Con cười môi mẹ rỡ ràng nụ hôn
Tháng năm con mãi lớn khôn
Ngùi thương tóc mẹ hoàng hôn bạc dần
Bàn chân mòn gót phong trần
Nuôi con gian khó không lần thở than
Con ra đời bước thênh thang
Mồ hôi mẹ chảy thành hàng mưa rơi
Công cha ơn mẹ biển trời
Làm sao nói hết những lời biết ơn
Đừng làm cha giận mẹ buồn
Sông lòng hãy chảy về nguồn nước xanh
Ơn cha mẹ hãy đáp nhanh
Một ngày quên lãng hóa thành đêm đen
Đừng chờ cha mẹ qui tiên
Mới rơi dòng lệ qua miền mộ bia
Mộ xây cao cỏ xanh rìa
E vàng ân hận lời thề đạo con

    Trầm Vân


Cám ơn anh Toàn đà chia xẽ bài thơ về Mẹ thật thấm' thía.
Vâng , lúc nào " nước mắt cũng chảy xuống "
  Em Tv
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Ngày Của Mẹ
Reply #53 - 09. May 2012 , 08:39
 
Tuyet Lan wrote on 08. May 2011 , 19:49:
...


Em kính chúc Quý Cô, các chị và bè bạn 1 ngày Lễ Mẹ  hạnh phúc bên gia đình .


Nhân dịp Lễ Hiền Mẫu năm Nhâm Thìn 2012 , em kính chúc tất cả cựu Hiệu trưởng , quý cô , cùng các chị em bạn , trọn năm như ý , hạnh phúc bên gia đình.
Cám ơn bạn hiền TL đã post hình quá dễ thương.

Em Tv
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Ngày Của Mẹ
Reply #54 - 11. May 2012 , 22:25
 
...


Nhân ngày Lễ Mẹ sắp đến em kính chúc Thầy Cô , và bè bạn 1 ngày Lễ Mẹ êm đềm bên gia đình.

Back to top
« Last Edit: 11. May 2012 , 22:56 by Tuyet Lan »  
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Ngày Của Mẹ
Reply #55 - 11. May 2012 , 22:42
 
...
Back to top
 
 
IP Logged
 
chieu tim
YaBB Newbies
*
Offline



Posts: 21
Ngày Hiền mẫu
Reply #56 - 14. May 2012 , 21:27
 
Thân chào cả nhà
Chiều Tím bận di họp nên không có nhà hôm nay vừa trở về nhà xin gửi dến các bạn một chuyện hay nhân ngày Hiền Mẫu

HOA HỒNG TẶNG MẸ

Anh dừng lại tiệm bán hoa để gửi hoa tặng mẹ qua đường bưu điện. Mẹ anh sống cách chỗ anh khoảng 300km. Khi bước ra khỏi xe, anh thấy một bé gái đang đứng khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi nó sao lại khóc.
- Cháu muốn mua một hoa hồng để tặng mẹ cháu - nó nức nở - nhưng cháu chỉ có 75 xu trong khi giá một hoa hồng đến 2 đôla.
Anh mỉm cười và nói với nó:
- Đến đây, chú sẽ mua cho cháu.
Anh liền mua hoa cho cô bé và đặt một bó hồng để gửi cho mẹ anh. Xong xuôi, anh hỏi cô bé có cần đi nhờ xe về nhà không. Nó vui mừng nhìn anh và trả lời:
- Dạ, chú cho cháu đi nhờ đến nhà mẹ cháu.
Rồi nó chỉ đường cho anh đến một nghĩa trang, nơi có một phần mộ vừa mới đắp. Nó chỉ ngôi mộ và nói:
- Đây là nhà của mẹ cháu.
Nói xong, nó ân cần đặt nhánh hoa hồng lên mộ.
Tức thì, anh quay lại tiệm bán hoa, hủy bỏ dịch vụ gửi hoa vừa rồi và mua một bó hồng thật đẹp. Suốt đêm đó, anh đã lái một mạch 300km về nhà mẹ anh để trao tận tay bà bó hoa.

CON ĐỂ DÀNH PHÒNG KHI ĐAU ỐM

Câu chuyện về một bà mẹ già ở Miền Tây, vùng đồng bằng Sông Cửu Long. Chồng mất sớm, bà ở vậy nuôi con được 25 năm. Lúc đứa con gái lớn khôn thành danh ở Mỹ, tháng nào cũng gửi về cho bà một lá thư và 200$ tiêu xài.
Hết xuân này đến xuân kia, cô con gái luôn viện cớ này cớ nọ, không chịu về thăm người mẹ thương yêu. Khi người mẹ mất, cô về làm đáng tang rất to nhưng tuyệt nhiên cô không rơi một giọt nước mắt.
Đến khi mở chiếc rương mà bà cụ luôn để ở đầu giường, bỗng cô òa lên khóc nức nở, ôm lấy quan tài mẹ mình hét lên như điên dại: "Mẹ...Mẹ ơi..."
Mọi người vây nhau xem trong chiếc rương có gì. À, thì ra là những tờ đô-la mới toanh còn buộc dây. Và còn một mảnh giấy đã úa vàng, viết nguệch ngoạc được dán dính lại với tấm hình cô con gái lúc mới lọt lòng:
"Tiền nhiều quá, mẹ xài không hết con à. Mẹ nhớ con lắm, mỗi khi nghe tiếng xe ông-đa (honda) là mẹ chạy ra. Lần nào cũng không phải là con hết. Số tiền này mẹ để lại cho con, CON ĐỂ DÀNH PHÒNG KHI ĐAU ỐM nghe con."
Cô con gái đã có tất cả những gì một người phụ nữ có thể có: tiền, danh vọng, địa vị, chồng thành đạt, con ngoan. Nhưng cô đã mất một điều vô cùng thiêng liêng: MẸ!

Chiều Tím không còn mẹ nữa các bạn ạ nên không còn người dể mà tặng hoa và mời mẹ ăn một bữa cơm do Chiều Tím nấu món mẹ thích nhất dể mẹ ăn, mà chỉ nấu dể cúng mẹ thôi
Chúc mừng tất cả những người còn mẹ
Chiều Tím


Back to top
« Last Edit: 14. May 2012 , 21:42 by chieu tim »  
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Ngày Hiền mẫu
Reply #57 - 15. May 2012 , 08:21
 
chieu tim wrote on 14. May 2012 , 21:27:
Thân chào cả nhà
Chiều Tím bận di họp nên không có nhà hôm nay vừa trở về nhà xin gửi dến các bạn một chuyện hay nhân ngày Hiền Mẫu

HOA HỒNG TẶNG MẸ

Anh dừng lại tiệm bán hoa để gửi hoa tặng mẹ qua đường bưu điện. Mẹ anh sống cách chỗ anh khoảng 300km. Khi bước ra khỏi xe, anh thấy một bé gái đang đứng khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi nó sao lại khóc.
- Cháu muốn mua một hoa hồng để tặng mẹ cháu - nó nức nở - nhưng cháu chỉ có 75 xu trong khi giá một hoa hồng đến 2 đôla.
Anh mỉm cười và nói với nó:
- Đến đây, chú sẽ mua cho cháu.
Anh liền mua hoa cho cô bé và đặt một bó hồng để gửi cho mẹ anh. Xong xuôi, anh hỏi cô bé có cần đi nhờ xe về nhà không. Nó vui mừng nhìn anh và trả lời:
- Dạ, chú cho cháu đi nhờ đến nhà mẹ cháu.
Rồi nó chỉ đường cho anh đến một nghĩa trang, nơi có một phần mộ vừa mới đắp. Nó chỉ ngôi mộ và nói:
- Đây là nhà của mẹ cháu.
Nói xong, nó ân cần đặt nhánh hoa hồng lên mộ.
Tức thì, anh quay lại tiệm bán hoa, hủy bỏ dịch vụ gửi hoa vừa rồi và mua một bó hồng thật đẹp. Suốt đêm đó, anh đã lái một mạch 300km về nhà mẹ anh để trao tận tay bà bó hoa.

CON ĐỂ DÀNH PHÒNG KHI ĐAU ỐM

Câu chuyện về một bà mẹ già ở Miền Tây, vùng đồng bằng Sông Cửu Long. Chồng mất sớm, bà ở vậy nuôi con được 25 năm. Lúc đứa con gái lớn khôn thành danh ở Mỹ, tháng nào cũng gửi về cho bà một lá thư và 200$ tiêu xài.
Hết xuân này đến xuân kia, cô con gái luôn viện cớ này cớ nọ, không chịu về thăm người mẹ thương yêu. Khi người mẹ mất, cô về làm đáng tang rất to nhưng tuyệt nhiên cô không rơi một giọt nước mắt.
Đến khi mở chiếc rương mà bà cụ luôn để ở đầu giường, bỗng cô òa lên khóc nức nở, ôm lấy quan tài mẹ mình hét lên như điên dại: "Mẹ...Mẹ ơi..."
Mọi người vây nhau xem trong chiếc rương có gì. À, thì ra là những tờ đô-la mới toanh còn buộc dây. Và còn một mảnh giấy đã úa vàng, viết nguệch ngoạc được dán dính lại với tấm hình cô con gái lúc mới lọt lòng:
"Tiền nhiều quá, mẹ xài không hết con à. Mẹ nhớ con lắm, mỗi khi nghe tiếng xe ông-đa (honda) là mẹ chạy ra. Lần nào cũng không phải là con hết. Số tiền này mẹ để lại cho con, CON ĐỂ DÀNH PHÒNG KHI ĐAU ỐM nghe con."
Cô con gái đã có tất cả những gì một người phụ nữ có thể có: tiền, danh vọng, địa vị, chồng thành đạt, con ngoan. Nhưng cô đã mất một điều vô cùng thiêng liêng: MẸ!

Chiều Tím không còn mẹ nữa các bạn ạ nên không còn người dể mà tặng hoa và mời mẹ ăn một bữa cơm do Chiều Tím nấu món mẹ thích nhất dể mẹ ăn, mà chỉ nấu dể cúng mẹ thôi
Chúc mừng tất cả những người còn mẹ
Chiều Tím




Chị Chiều Tím thân mến ,

Em chia xẽ nổi buồn  với chị , người không còn Mẹ , như em.
  Bài viết thật cãm động , làm em không ngăn được dòng lệ....cám ơn chị nhiều.
Năm 1994 , lần đầu tiên em trở về Vn , sau khi hay tin Chị cả của em ,sắp lìa đời , và chỉ ước ao gặp em lần cuối.
Ban ngày , em đưa chị đi bịnh viện , ban đêm nhớ đến 2 đứa con hay bị suyễn , nên không an giấc , trong suốt hơn 2 tháng trời....Nhưng chỉ 1 điều , làm em hài lòng là mỗi buổi sáng , em hay hỏi Mẹ thích ăn món gì? thì Mẹ trả lời " Mẹ ăn món gì cũng ngán quá , thôi con thích gì thì cứ mua đi "....
Như thế , em nghỉ là Mẹ em quá đầy đủ , cho dù em không gần Mẹ , nghìn trùng xa cách ,  nhưng 3 chị và em trai , đã thay thế em , chăm sóc Mẹ thật đầy đủ , trong lúc , bao nhiêu người còn đói khổ , lầm than.
Hôm nay em tâm sự hơi nhiều , mong chị tha lổi , và em xin tặng những ai không còn Mẹ , những đóa hoa hồng trắng.
Thân mến chúc chị và cả nhà những ngày tháng an lành , và hy vọng , Mẹ luôn luôn bên cạnh  , phù hộ , an ủi và nâng đở cho chúng ta , mọi lúc.
  Em Tv
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Ngày Của Mẹ
Reply #58 - 15. May 2012 , 21:11
 






Cry Cry Cry Cry Cry
Back to top
« Last Edit: 15. May 2012 , 21:38 by Tuyet Lan »  
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Ngày Của Mẹ
Reply #59 - 15. May 2012 , 21:44
 
Back to top
 
 
IP Logged
 
Pages: 1 2 3 4 5 6 
Send Topic In ra