Hôm nay, thân ái mời quý vị trở về với Bố già PD, người nghệ sĩ quý mến, đã gây nhiều sóng gió trong giới văn nghệ ở hải ngoại và cả ở trong nước. Viết về PD thì trời ơi "biết rồi khổ lắm nói mãi" như tôi đã than thở trong một bài kỳ trước. Ở đây, tôi chỉ mạn phép đưa ra một số ý kiến hết sức riêng tư về ông em ruột của Thầy tôi mà thôi. Quý vị nào, có thì giờ rảnh rỗi, nghĩa là thất nghiệp, muốn tìm hiểu chỉ tiết về người nghệ sỹ thì hãy tìm đọc trong bốn tập Hồi Ký và một rừng những bài viết khen chê nói về đương sự, tràn ngập ở trên mạng.
Phạm Duy, tuy không tài hoa như Văn Cao nhưng quả là một thiên tài đích thực. Điều này thì khỏi bàn và đã được đa số mọi người công nhận! Thật ra, thiên tài cũng chỉ là người trần mắt thịt, nên ngoài những ưu điểm Trời cho, cũng còn vô sổ khuyết điểm của con người trần tục. Vả lại nhân vô thập toàn, trên cõi đời này có ai là perfect đâu! Tôi xin bắt đầu bằng một số ưu điểm của Bố già.
Trước hết, về khả năng sáng tác thì đương sự đúng là không đối thủ. Với gia tài âm nhạc đồ sộ cả ngàn ca khúc, mấy ai đã có thể thực hiện được trong cuộc đời ngắn ngủi của mình. Không những thế, nội dung của mỗi nhạc phẩm đều chứa đựng cả văn lẫn chất, dễ thấm sâu vào tâm hồn của tha nhân. Đến như Thi nô Tố Hữu, tuy rất ghét PD vì cứng đầu, cũng phải khen là ca từ của ông thật giản dị, trong sáng và lôi cuốn. Lúc PD chưa về cư trú tại VN, trong một cuộc trao đổi thư từ giữa hai nhân vật nổi tiếng, Văn Cao đã nói với PD: "Anh là một nhà Văn hóa! Nếu không có một tấm lòng và những cảm xúc chân thực thì đã không thể cho ra đời những tác phẩm đầy tình tự dân tộc được".
Đúng như thế, nhạc phẩm của PD rất phong phú, bao gồm nhiều thể loại: Dân ca, Thanh niên ca, Hùng ca, Chiến sỹ ca, Thương binh ca, Tình ca, Đạo ca, Thiền ca, Tục ca, Cầm ca, Hàn Mặc Tử ca, trường ca "Con đường cái quan" và cuối cùng, trước khi qua đời là trường ca "Ngâm vịnh Kiều". Cái đặc sắc trong tác phẩm của ông là tuy nhiều, nhưng một số thật tuyệt vời, một số xuất sắc và số còn lại cũng không có ca khúc nào tệ cả.
Về tình cảm, PD xứng đáng là một chủ gia đình nghiêm túc, có tinh thần trách nhiệm cao. Ông luôn luôn che chở, bao bọc người thân rất chu đáo và tận tình. Tuy bản chất lãng mạn, yêu đương thoải mái, nhưng không bao giờ ông quay lưng lại với vợ con. Và đây cũng là một điểm son mà Trời đã ban cho ông trong cả cuộc đời. Ông kín đáo thổ lộ, chưa bao giờ vợ chồng cãi nhau to tiếng ở trong nhà, nên không khí gia đình lúc nào cũng đầm ấm, hạnh phúc. Tuy nhiên, theo tôi suy đoán, có lẽ ông cũng biết nhưng dấu biệt, không khai ra một sự thật quan trọng: "Chính nội tướng Thái Hằng đã phải âm thầm chịu đựng và hy sinh, để tránh đổ vỡ cho cả gia đình". À mà điều này cũng chỉ là đoán mò, nếp tẻ ra sao có lẽ phải chờ tôi qua "bển" hỏi lại đôi uyên ương cho chắc ăn.
Sau khi đã tán thưởng một số ưu điểm, bây giờ xin phép kể ra một số khuyết điểm mà Bố già đã phạm phải trong thời gian tại thế. Cũng xin minh định là sự nhận xét trong đoạn này, phần lớn do tôi chủ quan đưa ra, phần khác do thâu góp những ý kiến chung chung ở trên mạng, mong quý thức giả vui lòng chấp nhận.
Phạm Duy, dù muốn hay không cũng là một nhân vật nổi tiếng trong cộng đồng, đồng thời cũng được mệnh danh là người của quần chúng. Như vậy, mọi cử chỉ, hành động hoặc phát ngôn của ông đều được mọi người chú ý đánh giá, và cũng chỉ là điều bình thường.
Theo thiển ý, phong thái của PD, một đôi khi tiếp xúc với đám đông, hình như hơi thiếu sự khiêm tốn! Một đêm, trên sân khấu Thúy Nga Paris, MC Lê Văn đặt câu hỏi: Ý kiến của nhạc sĩ ra sao về phong trào nhạc trẻ? Ông bèn hồn nhiên phang liền một câu làm khán giả ngỡ ngàng: Tôi cưỡi cổ ngay nhạc trẻ bằng bài "Em hiền như ma sơ", thơ Nguyễn tất Nhiên, do tôi phổ nhạc. Sau đó, biết mình hơi quá đà, ông bèn xin lỗi ngay. Dù sao qua sự kiện này, ông đã để lộ một nhược điểm là hơi đề cao cái "tôi" của mình trước đám đông. Theo thiển ý, cái "tài" của mình, nếu có thật, cũng nên nhường cho thế gian tự nguyện nâng lên mới là khôn ngoan, phải không thưa quý vị?
Sau một thời gian dài hoạt động hăng say, người nghệ sỹ cảm thấy mệt mỏi, tuổi đã cao nên muốn trở về nơi chôn nhau cắt rốn để an hưởng những ngày cuối đời. Điều mong ước này cũng là bình thường và mọi người đều thông cảm với ông. Tuy nhiên, theo ý tôi, ông nên lặng lẽ thực hiện quyết định này thì tốt hơn vì nó vốn nhậy cảm đối với dân tị nạn. Sự thật, không thể phủ nhận là PD cũng có căn cước tị nạn như đa số mọi người trong cộng đồng chúng ta. Ông đã sáng tác một số ca khúc có hơi hướng chống CS trên giấy trắng mực đen, và còn sờ sờ ra đó. Thế mà nay ông thản nhiên quay lại bảo: ông không chống ai, chỉ chống gậy thôi! Ngoài ra, ông còn phát ngôn buông thả, không tiện kể hết ra đây, và quả thật đã làm dân tị nạn buồn, không còn thương mến người nhạc sỹ thiên tài như những ngày xưa ấy.
Vậy thì một câu hỏi được đặt ra: Phạm Duy có thật sự yêu quê hương Tổ quốc hay không? Dĩ nhiên là Yes. Bằng chứng là không mặn nồng với quê hương thì làm sao có những tác phẩm để đời như vậy? Văn Cao đã có một nhận xét đúng đắn: "khi thai nghén những tác phẩm giá trị, tác giả phải có cảm xúc chân thực, khó có thể đóng kịch hay giả dối được.
Theo thiển ý, PD ngoài mục đích bình thường nêu trên, ông còn có tham vọng muốn nhân dân cả nước, 90 triệu người, hát và nhớ đến những ca khúc của ông, nghĩa là muốn có chữ "Danh". Điều này cũng dễ hiểu và người đời ai chả muốn được như vậy. Và thêm một điều cốt lõi nữa là PD rất thực tế và có viễn kíến. Sự trở về của ông, hy vọng sẽ tạo điều kiện cho lũ con cháu, dâu rể, khi hết thời ở hải ngoại, có đất để sinh sống sau này. Ối dào, Bố già thật khôn chẩy máu mắt, bằng chứng là Duy Quang đã là chủ quán cà phê ca nhạc ở Sài Gòn cấp kỳ ngay thời gian sau đó. Nhưng thật ra theo tôi, riêng điểm này, ông đã quá lo xa và hơi lẩm cẩm.
Trên sân khấu các trung tâm ca nhạc hải ngoại, ngay từ hồi ông còn sống, đã có mặt rất nhiều ca sỹ lạ hoắc ở trong nước phây phây được mời qua trình diễn. Và cho đến nay, điểm mặt thì có đến 99% các ca sỹ tị nạn ở Mỹ quốc đã vô tư trở về hát hò trên quê hương yêu dấu. Có lẽ chỉ còn lẻ loi có danh ca Thái Thanh, hiện nằm trong viện dưỡng lão, là trước sau như một, với lập trường kiên định, nhất định không về, thật đáng khâm phục. Tóm lại, sự ra dzô như đi chợ của các nghệ sỹ là do nhu cầu và tài năng của họ. Còn đối với Nhà nước CS thì chỉ cần "thủ tục đầu tiên" cho đẹp là qua cầu chót lọt. Bố già có đi hay ở cũng chẳng ảnh hưởng gì đến lũ con cháu của ông và mọi sự cứ diễn tiến như thế và...dài dài!
Để bàn về sự quyết định trở về của Bố già, tôi có nhận xét như sau:
Phạm Duy về ở luôn trong nước, tính kỹ ra quả là lợi bất cập hại. Về chữ Danh, ông hoàn toàn thất bại. Tác phẩm của ông cả ngàn mà Nhà nước chỉ cho phép phổ biến có hơn một trăm? Thật ra ông đã bị CS lợi dụng, mục tiêu chỉ để câu những con mồi khác mà thôi. Ngoài ra ông còn bị đám nhạc sỹ thời kháng chiến kỳ thị, ghen tài và nói xấu, nghĩa là ông rất cô đơn. Ở hải ngọai thì dân tị nạn đàm tiếu, coi như người nghệ sỹ đã phản bội đồng hương. Nói đúng ra, ông đã bị thất sủng nặng nề. Khi ông qua đời, tang lễ ở trong nước được tổ chức rất khiêm tốn, không được một phần long trọng như của Văn Cao hay Trịnh công Sơn. Còn ở hải ngoại thì nói cho ngay, thua xa đám tang vĩ đại của đàn em Việt Dzũng. Hôm tang lễ của Bố già, chỉ có một số ít thân hữu đến thăm viếng. Rể Tuấn Ngọc, nét mặt khắc khổ, đứng đơn ca một mình từ đầu cho đến phút chót. Bạn già Trần văn Khê, cũng sắp tới cõi, râu tóc bạc phơ, vừa khóc vừa đọc điếu văn. " Ôi cảnh biệt ly sao mà...thảm vậy!"
Về vật chất thì nhờ bán bản quyền tác phẩm cho công ty Phương Nam, ông cũng chỉ mua được một căn nhà để ở, sáng tác lưa thưa và dĩ nhiên bị kiềm chế, không được tự do thoải mái như ở xứ Cờ Hoa. Những bạn hữu còn sống lúc đó chỉ có vài ba người đồng cảm như Trần Văn Khê, Hoàng Cầm, Nguyễn Văn Tí... cũng lơ thơ tơ liễu mà thôi.
Và cuối cùng, để chấm dứt bài viết, tôi mạn phép thay mặt Bố già nơi suối vàng lạnh lẽo, có vài lời tâm huyết với quí vị như sau:
"Tôi, Phạm Duy yêu quê hương lắm chứ! Rõ ràng là: "Tôi yêu tiếng nước tôi..." Thời kháng chiến, lúc còn độc thân, tôi đã hăng hái xông pha từ Bắc vào Nam, tất cả hai lần, sống chết trên đường tơ kẽ tóc nào có xá chi! Đến khi thành hôn, tôi cũng có bổn phận phải yêu thương và bao bọc gia đình chứ! Quê hương kháng chiến không nuôi nổi thì chúng tôi đành phải gạt nước mắt mà dắt nhau dinh tê về Hà nội. Thế rồi cũng vì... sinh kế, tôi đã đem cả đại gia đình vào Nam, rồi qua Mỹ và cuối cùng lại trở về quê hương, nói cho rốt ráo cũng chỉ vì ba chữ Danh Lợi Tình.
Đến đây, có thể quý vị còn thắc mắc: Thế thì PD yêu ai nhất? Ối dào, khó trả lời quá! Nhưng tôi đã ngủ yên dưới lòng đất từ lâu, đâu còn sợ điều tiếng thị phi nữa. Vả lại tôi đã nhờ Thầy Sugar, đủ bản lãnh để trả lời và đỡ đòn hộ, yên chí rồi mà! Và bây giờ tôi xin nói thật nhá.
Để cho dễ hiểu, tôi xin xếp theo thứ tự cảm tính: PD đương nhiên là yêu... PD nhất. Còn yêu quê hương và gia đình, thì đồng hạng hai. Cuối cùng, yêu tự do sáng tác ở bất cứ vị trí và tình huống nào, được xếp hạng chót. Và giờ đây đã cạn lời, Phạm Duy xin thân ái vĩnh biệt trần gian một lần nữa. Hẹn gặp lại quí vị một ngày đẹp trời, ở bên này cõi vĩnh cửu".
Đoạn chót Thưa quý vị, tôi thật ngậm ngùi cho thân phận hẩm hiu của một thiên tài văn nghệ, lúc chợ đã về chiều. Cả đời rút ruột tơ tằm, tặng cho thế gian bao nhiêu là tác phẩm quý giá mà khi nằm xuống lại phải nhận một hậu quả ảm đạm không được như mong muốn. Thôi thì cũng do duyên nghiệp quả báo mà ra cả. Tuy nhiên tôi tin rằng, những ca khúc tuyệt vời của nhạc sỹ Phạm Duy, dù sao cũng luôn được trân quý và sẽ sống mãi trong lòng những người VN, có mặt ở bất cứ nơi nào trên cái hành tinh dễ thương này.
Và bây giờ Thầy Sugar bằng xương bằng thịt, thân ái mời quý vị thưởng thức bài "Còn một chút gì để nhớ", thơ Vũ hũu Định, do Phạm Duy phổ nhạc.
ĐƯỜNG