Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Vườn Tịnh Uyển  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 2 3 4 ... 34
Send Topic In ra
Vườn Tịnh Uyển (Read 39025 times)
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Vườn Tịnh Uyển
Reply #15 - 14. Aug 2010 , 20:05
 
Eva wrote on 14. Aug 2010 , 01:47:
Hoa Hạ thương !
Cái gì mà là vườn của chị và cái gì mà xin phép? Vườn của chúng mình, ai cũng có quyền vào. Chị giải trình rồi, bạn hiền lập vườn, Dzịt Gỗ trang trí nội thất, một quà tặng vô giá cho chị em mình về đây để có những phút sống...thật cùng nhau. Thì đâu là của ai. Chị mừng lắm khi em ghé thăm vườn nhà mình, khu vườn thứ hai sau vườn trúc. Bây giờ chị em mình tâm tình chút thôi về bài thơ của Cỏ nha: như một lời tự sự ở tuổi vào chiều của một sinh linh mỏi mòn thế sự tranh đua ảo ảnh. tất cả như bóng sa mù , chập chờn nắm bắt có không.
Thôi thì ai còn sức thì cứ mà đi hái quả đời.
Mình hụt hơi mình về vườn tịnh, lặng lẽ đón bóng xế tuổi mình. Đón ở đây là nghênh tiếp trân trọng, không một chút
chối từ. Trong vườn còn có đá thôi, chỉ có đá thôi, vì đá cũng có hồn của đá. Nếu ta biết lắng nghe lời đá nói, đá cũng sẽ nghe và khuất phục theo ý ta vậy. Mà đá thì rất thủy chung, cưng biết không? Em có thấy nghệ thuật xếp đá cân bằng chưa, đẹp vô cùng, nếu chưa, ghi email adress chị gửi em xem.
Em có nghe người ta nói về lời thề "vàng đá" mà phải không? Cho nên về đây, kề vai cùng đá, nghe chim tụng kinh chiều, vang vọng lời Bát Nhã nhắc nhỡ chúng ta qua bờ.. vượt qua...bên kia bờ ảo vọng, vượt được thế là ta nhẹ hẫng, nhẹ hẫng thân tâm mình mới hái được nụ cười hoa sen đang nở trên môi Đức Phật. Hoa sen trong đạo Phật tượng trưng cho trí tuệ. Trí tuệ viên mãn tròn đầy không còn nhầm lẫn, như đoá sen đã bung ra nghìn cánh, nở trọn vẹn dâng hết hương thơm cho muôn loài không phân biệt là hoa nở vì ai và hương toả cho riêng ai. Cũng như tình thương không so đo tính toan phân biệt ai là người ban và ai là người nhận. Chỉ cần thấy khi tình thương biểu hiện: cho và nhận hạnh phúc đều nhau. Cả hai đều ơn nhau. Hạnh phúc như hương hoa lan toả, đâu cần biết nơi nào là xứ sở của làn hương sẽ đến. Cho nên nói vô sở ý là như vậy.  Và.... khi mình sống được với phút giây vô sự như thế thì thời gian ngưng đọng, ngừng trôi, cho ta trong mênh mông an lạc. Mình đâu sợ gì già trẻ, sợ gì ai thương hoặc ghét, hơn thua, được mất, cho nên mình đâu có lụy vì thời gian, chay đua với nó, thôi nó đành thua mình và chiều ngưng xuống màu chiều là vậy. Chị nói nhiều, vì hiểu biết nông cạn trong biển học bao la nên không thể cô đọng những gì mình trải nghiệm. Em ráng đọc nếu không chê... Thoải mái đóng góp, sửa sai, phê bình hay, dở, chị mừng vì được lắng nghe thêm để hoàn bị bước đường tìm học của mình hơn. Tình thân !

Chi Cỏ dấu yêu
Em xin cám ơn thật nhiều - chỉ với đôi giòng tâm sự mà thật thắm thía vô cùng - Ước gì em được gần chi nhỉ - Em kính chúc chi hằng an lạc 

BÀI HỌC QUÉT LÁ



Vâng lời thầy con đi quét lá,
Lá vàng rơi lả tả khắp nơi.
Lá vàng rơi như kiếp một con người,
Giờ phút cuối là về cùng các bụi....

Con vừa quét sạch một góc sân,
Quay trở lại đã thấy đầy lá rụng.
Con hỏi nếu gió đừng rung động,
Thì lá kia hẳn còn ở trên cành.

Một kiếp người cũng thể quá mong manh,
Một hơi thở nếu đi rồi không đến nữa.
Ta ơn thầy đã cho con bài học nhỏ,
Mà thâm sâu như một triết lý không cùng.

Con ra về lòng luống những bâng khuâng,
Lá và con cũng trong vòng sanh diệt.
Lá vừa sinh đã có mầm huỷ diệt,
Con vừa sinh đã hẹn có ngày đi.

Một làn gió đâu có sức mạnh gì,
Mà lá rơi không thể nào cưỡng lại.
Hơi thở con như làn gió ấy,
Nếu không về thì con sẽ đi đâu?.

Đã lâu rồi con vẫn lặn hụp chìm xâu,
Trong mê mãi con đi tìm sự nghiệp.
Con vẫn ước có căn nhà rộng đẹp,
Con vẫn mơ con cái học thành tài.
Con vẫn mong vẫn đợi một ngày mai,
Lũ con cháu trở nên người thành đạt.

Con vẫn chưa có gì cho con hết,
làm hành trang khi cất bước lên đường.
Tạ ơn thầy đã cho con chút tư lương,
Là bài học quét lá vàng rơi rụng.

Lá và con có chung cùng số phận,
Đi về đâu do con chọn lấy con đường.


Thơ: Diệu Nhân



Back to top
« Last Edit: 14. Aug 2010 , 21:48 by Tuyet Lan »  
 
IP Logged
 
Eva
Senior Member
****
Offline



Posts: 425
Gender: female
Re: Vườn Tịnh Uyển
Reply #16 - 14. Aug 2010 , 23:24
 
Tuyet Lan wrote on 14. Aug 2010 , 20:05:
Chi Cỏ dấu yêu
Em xin cám ơn thật nhiều - chỉ với đôi giòng tâm sự mà thật thắm thía vô cùng - Ước gì em được gần chi nhỉ - Em kính chúc chi hằng an lạc 

BÀI HỌC QUÉT LÁ



Vâng lời thầy con đi quét lá,
Lá vàng rơi lả tả khắp nơi.
Lá vàng rơi như kiếp một con người,
Giờ phút cuối là về cùng các bụi....

Con vừa quét sạch một góc sân,
Quay trở lại đã thấy đầy lá rụng.
Con hỏi nếu gió đừng rung động,
Thì lá kia hẳn còn ở trên cành.

Một kiếp người cũng thể quá mong manh,
Một hơi thở nếu đi rồi không đến nữa.
Ta ơn thầy đã cho con bài học nhỏ,
Mà thâm sâu như một triết lý không cùng.

Con ra về lòng luống những bâng khuâng,
Lá và con cũng trong vòng sanh diệt.
Lá vừa sinh đã có mầm huỷ diệt,
Con vừa sinh đã hẹn có ngày đi.

Một làn gió đâu có sức mạnh gì,
Mà lá rơi không thể nào cưỡng lại.
Hơi thở con như làn gió ấy,
Nếu không về thì con sẽ đi đâu?.

Đã lâu rồi con vẫn lặn hụp chìm xâu,
Trong mê mãi con đi tìm sự nghiệp.
Con vẫn ước có căn nhà rộng đẹp,
Con vẫn mơ con cái học thành tài.
Con vẫn mong vẫn đợi một ngày mai,
Lũ con cháu trở nên người thành đạt.

Con vẫn chưa có gì cho con hết,
làm hành trang khi cất bước lên đường.
Tạ ơn thầy đã cho con chút tư lương,
Là bài học quét lá vàng rơi rụng.

Lá và con có chung cùng số phận,
Đi về đâu do con chọn lấy con đường.


Thơ: Diệu Nhân







EM THƯƠNG! (Gọi chung hết mấy đứa luôn)
 
Cám ơn tất cả những bạn hiền ghé thăm  có nhiều bài cho chúng mình chia sẻ, làm cho vườn khởi thêm chút hương sắc, mình thu bớt khoảng cách với nhau hơn.
  Bài học quét lá hay lắm.
  Nhân thể có bài nói về quét lá ở đây, Cỏ xin gửi hai câu lục bát, ăn cắp của một người nếu họ biết, đố dám hó hé :

" Ni cầm chổi quét lá đa,
Hay là, quét tận phong ba lòng mình?"

Back to top
 
 
IP Logged
 
Eva
Senior Member
****
Offline



Posts: 425
Gender: female
Re: Vườn Tịnh Uyển
Reply #17 - 14. Aug 2010 , 23:44
 
Eva wrote on 14. Aug 2010 , 23:24:
EM THƯƠNG! (Gọi chung hết mấy đứa luôn)
 
Cám ơn tất cả những bạn hiền ghé thăm  có nhiều bài cho chúng mình chia sẻ, làm cho vườn khởi thêm chút hương sắc, mình thu bớt khoảng cách với nhau hơn.
  Bài học quét lá hay lắm.
  Nhân thể có bài nói về quét lá ở đây, Cỏ xin gửi hai câu lục bát, ăn cắp của một người nếu họ biết, đố dám hó hé :

" Ni cầm chổi quét lá đa,
Hay là, quét tận phong ba lòng mình?"




Tuyết Lan là Sếu có phải không?

( Đừng giận chị nghen, già cả lú lẫn có tên mấy đứa em mà cứ lộn tới lộn lui hoài.)

"Ước gì em được ở gần chị". Chị nghe vậy là thấy đã gần rồi, rất gần rồi còn gì nữa. Có lẽ cả hai chị em mình đều hiểu vì sao em nói vậy phải không? Có những người ở sát bên nhau, gặp nhau ngày tám lượt mà có gần được nhau đâu. Vậy là mình đang hạnh phúc đó em, chúc cưng gần được những điều mà cưng...(dùng từ gì  bây giờ đây ha.? em giúp chị nói thay đi.)
Back to top
 
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Vườn Tịnh Uyển
Reply #18 - 15. Aug 2010 , 16:03
 
Eva wrote on 14. Aug 2010 , 23:44:
Tuyết Lan là Sếu có phải không?

( Đừng giận chị nghen, già cả lú lẫn có tên mấy đứa em mà cứ lộn tới lộn lui hoài.)

"Ước gì em được ở gần chị". Chị nghe vậy là thấy đã gần rồi, rất gần rồi còn gì nữa. Có lẽ cả hai chị em mình đều hiểu vì sao em nói vậy phải không? Có những người ở sát bên nhau, gặp nhau ngày tám lượt mà có gần được nhau đâu. Vậy là mình đang hạnh phúc đó em, chúc cưng gần được những điều mà cưng...(dùng từ gì  bây giờ đây ha.? em giúp chị nói thay đi.)

Da thưa Chi , em la Sếu - nên hay bay lang thang ,nhưng giờ em đã dừng chân...Đôi khi có những điều mình chỉ có thể cảm được mà thôi chi nhỉ ...do đó ..em chân thành cám ơn lời chúc của Chi.  Chúc chị luôn thường lạc 
Back to top
« Last Edit: 15. Aug 2010 , 16:10 by Tuyet Lan »  
 
IP Logged
 
Eva
Senior Member
****
Offline



Posts: 425
Gender: female
Re: Vườn Tịnh Uyển
Reply #19 - 15. Aug 2010 , 23:51
 

   
Back to top
« Last Edit: 19. Aug 2010 , 06:48 by Eva »  
 
IP Logged
 
Eva
Senior Member
****
Offline



Posts: 425
Gender: female
Re: Vườn Tịnh Uyển
Reply #20 - 16. Aug 2010 , 00:30
 
[quote author=Eva link=1281281490/19#19 date=1281941472]


Xin trân quý gửi vài dòng về khu vườn thơ ấu chung của chị em chúng mình.

   Vườn Không.

Ở đây, lá cỏ biết cười,
Hoa trời, nở ngát cả mười phương hoa.
Nắng ! Là nắng tự ngàn xưa,
Về đây ướp mật, dậy mùa Nguyên Xuân.
Reo mừng trút áo phù vân,
Tiền thân thơ dại, tôi lần thấy tôi.
Về bên lá cỏ biết cười,
An nhiên ngồi vỗ tay đời mà ca !
Mây hiền ru giấc hoàng hoa,
Gió mênh mang gió, vào ra xứ nào?
Về đây thôi hết chiêm bao
Thời gian dừng bước đường vào Vườn Không.

Eva.

Back to top
« Last Edit: 16. Aug 2010 , 09:14 by Eva »  
 
IP Logged
 
Dzitgo
Gold Member
*****
Offline


Cạp cạp cạp

Posts: 1887
Re: Vườn Tịnh Uyển
Reply #21 - 16. Aug 2010 , 17:42
 




...
Back to top
 

...
 
IP Logged
 
Eva
Senior Member
****
Offline



Posts: 425
Gender: female
Re: Vườn Tịnh Uyển
Reply #22 - 16. Aug 2010 , 18:14
 
Dzitgo wrote on 16. Aug 2010 , 17:42:


...


Cám ơn TM, em tư tế lắm, chị cảm động.  Hồi giờ, ở am cỏ không à, đâu có nhà sang như vậy. Sáng sớm, mắt nhắm mắt mở, tưởng lạc đường vô nhà ai chứ. Sao làm rồi mà nín thinh vậy? Em vui & khoẻ hông?
Back to top
 
 
IP Logged
 
ChíchChoè
Gold Member
*****
Offline


I love LVD SCHOOL

Posts: 8090
Gender: female
Re: Vườn Tịnh Uyển
Reply #23 - 16. Aug 2010 , 19:29
 
Dzitgo wrote on 16. Aug 2010 , 17:42:


...



Thơ chị Cỏ hay quá , có chất Thiền và có chất lãng mạn của Thơ ca. Mong sẽ được đọc nhiều thơ của chị ở đây nhé.

Thương chị Cỏ ,

Choè
Back to top
 
mydung2003sg  
IP Logged
 
Eva
Senior Member
****
Offline



Posts: 425
Gender: female
Re: Vườn Tịnh Uyển
Reply #24 - 19. Aug 2010 , 06:14
 
ChíchChoè wrote on 16. Aug 2010 , 19:29:
Thơ chị Cỏ hay quá , có chất Thiền và có chất lãng mạn của Thơ ca. Mong sẽ được đọc nhiều thơ của chị ở đây nhé.

Thương chị Cỏ ,

Choè



  Buông Ra Sẽ Thành Phật.

  ( Các bạn hãy cố gắng đọc đến câu cuối, hay lắm lận)
                     

 
Tôi nghe buổi Thuyết Pháp tại chùa Thiên Môn.

Xin thuật lại để quí vị cùng nghe. Sau phần thuyết giảng, đến phần Pháp đàm. Thầy mời quí Phật tử đặt câu hỏi để cùng thảo luận.

Tận cuối hội trường, có một ông già, đứng dậy chắp tay cung kính xin hỏi:

- Kính bạch thầy. Con hiện đang bị bệnh. Hết đau đầu đến đau khớp, đau thận, tiểu đường, cao huyết áp. Bây giờ lại bị bại một chân nữa ạ!

Suốt đêm qua con trằn trọc mãi không sao ngủ được do bệnh nó hành hạ xác thân…



Cúi xin thầy thương xót chỉ bảo cho con làm sao cho hết đau bệnh? Xin thầy cầu nguyện Đức Phật gia hộ cho con được hết bệnh, khỏe mạnh như xưa…

Thầy lên tiếng nhỏ nhẹ, thong thả nói: - Thưa bác, thưa đạo hữu.

Đức Phật đã dạy: Cõi thế gian tràn đầy đau khổ!

Trong đó có định luật: SINH, LÃO, BỆNH, TỬ thì đau khổ vô cùng mà bác thì đang đi vào giai đoạn “Bệnh tật”, tức giai đoạn “Hư hoại”.



Vạn vật là thế; tất cả đều bị luật “Vô Thường” chi phối. Chẳng hạn như cái áo bác đang mặc, khi mới mua về, vẻ đẹp đẽ, mềm mại, óng mướt, tươi thắm… Nhưng nay bác mặc đã lâu rồi; màu đã bạc, gấu đã sờn, vai đã rách và vải đã mục.

Nó đang ở tiến trình hư hoại! Không có gì có thể còn mãi được, vì bản chất tự nhiên là như vậy, mà thân xác bác cũng đang như vậy.



Ngay khi bác mới sinh ra thì bác xinh đẹp, rồi bác lớn lên khỏe mạnh. Giờ đây bác đang già yếu và đang ở thời kỳ bệnh hoạn (Sanh, Trụ, Hoại, Diệt). Vậy bác phải chấp nhận điều đó, bác hãy thấu hiểu bản chất của nó, để bác phải chấp nhận nó mà sống an lạc với nó, dù nó ở bất cứ giai đoạn nào.

Bây giờ thân thể của bác đang bắt đầu suy yếu, hư hoại theo tuổi đời chồng chất. Thì bác đừng cưỡng lại điều đó, vì đó là qui luật tự nhiên của thân xác. Chân lý không bao giờ thay đổi đó là: Sinh ra - Già cỗi - Bệnh hoạn - Rồi chết đi!

Không cách chi làm khác đi được. Thời gian vận hành của định luật đã chín mùi rồi đấy bác ạ! - -

Ông già đó nói tiếp:

- Bẩm thầy, nhưng con chưa muốn chết vội, vì con và cháu của con chưa khôn lớn. Nhất là còn nhiều công việc con đang làm dở dang chưa hoàn tất, con cần giải quyết cho xong đã.



- Ồ! Tất cả chỉ là vậy, bác chẳng làm gì khác hơn khiến bác phải lo lắng.

Công việc của thề gian, bác hãy để mặc thế gian cho họ tự giải quyết lấy.



Bác nên hiểu rằng: Giầu hay nghèo, già hay trẻ, đẹp hay xấu, người hay vật. Bất cứ ai, bất cứ vật gi, bất cứ ở đâu cũng không thể giữ mãi tình trạng nguyên thủy như lúc ban đầu được.



Mọi người, mọi vật đều phải thay đổi khác đi theo một định luật: Sinh, Trụ, Hoại. Diệt mà không cách chi sửa đổi được.

Điều mà bác có thể làm được là bác tự quán chiếu, soi rọi về thân xác và tâm thức của bác, để bác thấy tính: “Vô ngã” của vạn vật.

Để không thấy có cái gì là “Tôi hoặc là của tôi”, mà chỉ là giả có, tạm có mà thôi (Phàm sở hữu tướng, giai thị hư vọng. = Cái gì có hình có tướng, đều là giả có, chứ không thật có).



Ngay như nhà cửa, sự nghiệp, danh vọng, vợ, chồng, con cái của bác cũng chỉ là: “Của bác trên danh nghĩa, chúng không thực sự thuộc về bác. Chúng thuộc về tự nhiên!



Như lời bác vừa cầu mong, chẳng những không đạt được.



Thân bác vẫn đau đớn như thường và cách suy nghĩ sai lầm của bác còn đau khổ hơn nhiều nữa. Vì cầu mong mà không được là khổ (Cầu bật đắc khổ).



Bởi vậy, bác phải nhìn mọi thứ đúng theo bản chất của nó và đừng níu kéo nó, đừng tiếc thương nó: “HÃY BUÔNG NÓ RA”. Bác hãy rũ sạch mọi thứ bên ngoài. Bác hãy “Buông ra!”.



Bác đừng bám víu vợ, chồng, con cái, quyến thuộc, tài sản, công danh…



Vì nhưng thứ đó bác không thể mang theo được, hoặc bác không “buông”, thì nó cũng phải “buông” bác mà thôi.



Cho nên bác “Hãy Buông Ra!”, bởi mọi thứ đều Vô Ngã: “Không tôi và Không của tôi”. Tất cả rồi sẽ biến mất; chẳng còn gì. Bác phải nhận biết cho bằng được điều này, và sau khi biết rồi thì bác hãy ‘buông’ tầt cả. Đừng bận tâm về con cái, bây giớ chúng còn trẻ. Rồi mai này chúng cũng sẽ già cả y như bác ngày hôm nay.



Không ai trên thế gian này có thể trốn thoát được định luật: sinh tru hoại diệt... Nếu bác “Buông ra” được mọi thứ thì bác mới thấy được chân lý.



Vậy bác đừng lo lắng và đừng ôm giữ bất cứ điều gì thì bác sẽ thanh thản trong mọi tình huống bác ạ!



Ông già hỏi nữa: - Bẩm bạch thầy, nghe thầy dạy dễ quá, nhưng làm sao con ‘buông ra’ cho được?



- Nếu bác ‘buông ra’ không được thì bác sẽ vô cùng đau khổ.



Vì không ‘buông ra’ cũng chẳng được. Bởi mọi thứ nó không thuộc về của bác, kể cả chính xác thân bác nữa.



Lúc này bác hãy tập trung tâm tưởng, để cho nó được an nhiên tự tại, còn mọi việc đã có người khác lo. Bác hãy tự nhủ lòng rằng: “Chung sự” (Tôi hết việc rồi )-



Tư tưởng ham sống lâu sẽ làm bác đau khổ. Cho dù bác mong muốn thiết tha tới đâu cũng chẳng được. Muôn sự đều vô thường và luôn luôn không cố định… “Sau khi sinh ra - Nó biến hoại - Sau khi sinh ra - Nó diệt đi !



Đức Phật cũng thế, bác và cả bàn dân thiên hạ cũng đều như thế. Vậy mà bác muốn xác thân bác còn mãi sao được?

Bác hãy nhìn vào hơi thở thì biết. Nó đi vô rồi lại đi ra, bản chất của nó là vậy. Bác chẳng thể ngăn cản sự đi ra và đi vô của nó được. Bác thử nghĩ coi: “Có thể nào bác thở ra mà không thở vào được chăng?”. Tức là hơi thở nó đi vào, rồi nó lại đi ra. Khi nó ra rồi thì nó lại phải đi vào. Tự nhiên là như vậy, không cách chi làm khác được.



Y chang sự quá trình bác sinh ra > rồi già nua > rồi bệnh tật > rồi chết đi! Đó là điều hoàn toàn tự nhiên và bình thường…

Nếu bác không sinh ra, thì lấy gì bây giờ bác bị đau bệnh! Và lấy gì để mai mốt bác chết! Bác có hiểu điều đó không ???



- Kính bạch thày, con ngộ được những gì thầy vừa dạy, nhưng con vẫn lo sợ quá chừng!



Thầy cầm ly nước uống nhấp giọng, đoạn thày nói thêm:

- Bác nên hiểu rằng: Vạn sự ở đời là như vậy, khi bác nhận thức được đúng đắn thì bác đừng do dự:



“Hãy buông ra tất cả, hãy dẹp bỏ tất cả”.



Dù bác không buông nó ra thì mọi thứ nó cũng bắt đầu buông bác ra đó.



Này nhé! Như những bộ phận trong cơ thể của bác nó cũng đang muốn rời xa bác đấy. Vì những bộ phận ấy nó đã sống đủ thời hạn với bác rồi, nên nó sắp ra đi đó.



Bản chất của nó là: “Đã đến, thì phải ra đi”. Bởi thế gian là không có sự bình thường hay mãi mãi, dù bất cứ ở đâu, bất cứ thời nào, bất cứ thành phần giai cấp nào; người giầu có, kẻ nghèo khó, người lớn cũng như trẻ nhỏ, người có học cũng như người thất học…v.v. Cũng không thể có sự bình thường được.



Ai ai cũng phải xoay vần theo luật “Vô Thường” chi phối. Quán triệt được điều đó, bác sẽ chả còn quyến luyến bất cứ sự gì.



Bác hãy ‘Buông ra” chứ không còn nắm giữ được nữa, ví có giữ cũng chẳng đặng. Bác buông ra, thì tâm bác sẽ thảnh thơi; không buồn mà cũng chẳng vui, không khiếp sợ và cũng chẳng liều lĩnh. Lúc bấy giờ lòng bác sẽ an ổn với trí tuệ hiểu biết:



“Vạn vật không bao giờ có thể thường còn mãi mãi được”.

“ĐẶC TÍNH PHẢI ĐỔI THAY CỦA VẠN VẬT, KHÔNG BAO GIỜ THAY ĐỔI”.

Nếu bác có nhiều thứ, bác sẽ phải bỏ lại nhiều thứ. Nếu bác có ít thứ, bác sẽ bỏ lại ít thứ; giầu có là giầu có, nổi danh là nổi danh, sống lâu là sồng lâu… chẳng có gì khác biệt, mọi sự cũng thế thôi!



Vậy bác hãy buông nó ra, buông cho đến khi nào tâm trí bác an lạc!



Mọi sự bác không còn cảm thấy khổ đau hay sung sướng. Mọi- thứ bác không còn thấy là của bác nữa;



Sung sướng và khổ đau cũng đểu Hoại, Diệt và Mất tiêu như nhau…



Duy chỉ có một thứ là còn và còn vĩnh viễn là của bác. Đó là “Phật tánh” là vĩnh cửu của bác mà thôi.



- Kính bạch thầy, con đã ngộ!!!



- Vậy sao! Bác giải thích xem nào ?



- Thưa thầy, chỉ có định luật:



"Vô Thường” là bất biến, là vĩnh cửu, là thường còn. Ngoài ra, tất cả các Pháp; muôn vàn vạn sự ở đời này đều luôn luôn biến đổi không bao giờ ngừng. Chẳng hạn như:

*THÂN VÔ THƯỜNG: Nay khỏe mạnh, mai ốm đau. Nay đang sống, mai đã chết…

*TÂM VÔ THƯỜNG: Nay đang mến thương nhau, mai chuyển sang hận thù ân oán nhau…

*TÀI SẢN VÔ THƯỜNG: Của cải nay còn, mai hết. Tức là tiện nghi vật chất không thể tồn tại mãi được… Vật thể này biến đổi chất liệu thành ra vật thể khác. Sự vật không bao giờ cố định cả.



Thầy cười hoan hỷ, đoạn thầy hỏi:



- Đúng, bác hiểu khá đấy, như vậy bác sẽ làm gì khi bác hiểu như vậy?



- Kính bạch thầy, con sẽ buông ra tất cả mà không bám víu vào bất cứ điềi gì trên thế gian này.



Để mọi sự chảy suôi như dòng nước.

Tính của nước luôn chảy xuống chỗ chũng (thủy lưu tại hạ), dù chỗ đó là đất hay cát, hoặc ruộng vườn. Bản chất của nước là như vậy, con cũng phải giữ tâm như vậy.

Tại sao? Bẩm thưa thầy, bởi nước luôn chảy một cách tự nhiên xuống chỗ thấp mà không có cách nào cho nó chảy một cách tự nhiên lên trên cao được. Đó là định luật của càn khôn vũ trụ mà thầy vừa chỉ dậy cho con.



- Vâng! Bác hiểu được như thế, tức là bác đã thắp sáng ngọn đuốc trí tuệ của bác rồi đấy.

Bây giờ chỉ còn một điều là bác đưa vào thực hành những gì bác vừa chứng ngộ là đạt quả Phật rồi đó.



Ông già ngạc nhiên thưa:

- Kính thưa thầy, con ngỡ là thành Phật khó lắm chứ! Đâu đơn giản như thầy vừa nói ? -



- Phật đã có sẵn ngay trong bác rồi.

Nguời đời thường mang ông Phật thật, đi tìm kiếm ông Phật ơ ngoài, ở chốn xa xôi không sao thấy được, để cầu xin van vái…



Trong lúc ông Phật ở ngay trong mình thí lại bỏ quên.



- Bạch thầy, con vốn ngu tối xin thầy khai thị cho con được rõ ràng hơn, chứ thầy nói như thế làm sao con hiểu được.



- Có khó gì đâu: “Phật Tức Tâm”.

Mọi người trong chúng ta đã có sẵn một ông Phật ở trong ta rồi.



Nhưng vì u mê tăm tối, nên tham lam: Sắc, Tài, Danh một cách vô độ mà không hiểu rằng những thứ đó do nhân duyên giả hợp tạm có. Hợp rồi tan, sinh rồi diệt! ngay như xác thân bác cũng tạm có đó. Rồi trở thành không đó có bao lâu! Tựa hồ như bóng phù du, như ào ảnh, như khói sương…



Nhưng vì si mê chạy theo níu kéo nó. Nên thành chúng sinh mà thôi.



Bây giờ bác đã giác ngộ và bác buông ra những thứ mà trước đây bác bám víu vì ngỡ là thật…



Vậy là bác đã thành Phật rồi. Bởi Phật và Chúng sinh chỉ khác nhau có một bước:

MÊ LÀ CHÚNG SINH, GIÁC NGỘ LÀ PHẬT

Phật và chúng sinh, chỉ khác nhau có vậy. Ví dụ: Ông bà thân sinh ra bác, cho bác ăn học tới nơi tới chốn; là con người trí thức đàng hoàng... Nhưng vì u mê! Bác ham chơi, đàn đúm với chúng bạn, sa đà say sưa trác táng, hưởng thụ thú vui vật chất, dẫn đến sa đọa hư hỏng. Khi ấy, bác là kẻ tồi tệ xấu xa… Nay gặp duyên may bác giác ngộ.



Thấy được lẽ thật. Bác bỏ con đường hư thân mất nết, trở lại con người thật của mình… Với bằng cấp và kiến thức có sẵn của mình. Bác tận tụy làm ăn, liêm chính, giữ uy tín đạo đức… Là bác trở thành người cao sang, quí phái… Như vậy, một con người của bác có hai giai đọan:

a) Giai đoạn 1: Bác là kẻ xấu xa, cho dù bác có bằng cấp là người học thức.

b) Giai đoạn 2: Bác là người cao quí. Do bác giác ngộ được chân lý đạo Pháp…

Tức là trước kia bác là kẻ xấu xa do u mê! Sau bác thành người cao quí do bác giác ngộ. Nghĩa là xấu xa hay cao quí chỉ khác nhau có u mê hay giác ngộ mà thôi.

Và Phật hay chúng sanh cũng chỉ khác nhau có thế…

Đoạn thầy đọc bài kệ



Chiều nay lộng gió thu về

Lá vàng tơi tả tràn trề khắp nơi.

Đời người như hạt sương rơi .

Lung linh một thoáng mặt trời chiếu tan .

Thân em nhưđóa hoa lan

Ngươì đời yêu thích muôn vàn đắm say

Nhưng rồi chẳng được bao ngày

Cánh hoa tàn úa đổi thay hoàn toàn.



Ông già nghe xong ngẩm nghỉ nói :

- Bạch Thầy con đã giác ngộ vậy con sẽ đem tài sản đất đai của cải mà con đã tạo dựng bằng mồ hôi nước mắt dâng cho Tam Bảo.

Sư cụ chùa Thiên Môn mắt sáng  lên gật gù :

-  Bác sẽ thành Phật nếu thực hiện lời hứa.

Ông già mĩm cười tiếp :

- Bạch Thầy nếu nói như vậy thì nhân dân nghèo Việt Nam đều là Phật cả thì Thầy không cần thuyết Pháp độ chúng sanh nữa .

Sư cụ nhíu đôi mày rậm lên giọng hỏi :

- Bác nói như thế là có tà niệm gì. . . hãy nói rõ .

Ông già mĩm cười đáp :

- Dân nghèo bị lũ quan tham đem bán cho nước ngoài, cướp đất ủi nhà nếu tiếc rẻ đau khổ vô ích cho nên theo thuyết tự nhiên cứ để cho mất và vui vè tiếp tục làm trâu ngựa sống sẽ thành Phật cũng như con không cần đi nhà thương bác sĩ trị liệu mà đem dâng của cải cho Thiền Môn sẽ thành Phật. Ha! Ha! Ha!

Nói xong ông già bỏ đi.

Sư cụ Chùa Thiên Môn quay sang nói nhỏ với đệ tử ngồi cạnh :

- Cho đàn em theo dỏi thằng già phản động này.



Vô Ngã
Back to top
« Last Edit: 19. Aug 2010 , 06:22 by Eva »  
 
IP Logged
 
Hoa Hạ
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 1628
CA, USA
Gender: female
Re: Vườn Tịnh Uyển
Reply #25 - 19. Aug 2010 , 07:39
 
Eva wrote on 14. Aug 2010 , 01:47:
Hoa Hạ thương !
Cái gì mà là vườn của chị và cái gì mà xin phép? Vườn của chúng mình, ai cũng có quyền vào. Chị giải trình rồi, bạn hiền lập vườn, Dzịt Gỗ trang trí nội thất, một quà tặng vô giá cho chị em mình về đây để có những phút sống...thật cùng nhau. Thì đâu là của ai. Chị mừng lắm khi em ghé thăm vườn nhà mình, khu vườn thứ hai sau vườn trúc. Bây giờ chị em mình tâm tình chút thôi về bài thơ của Cỏ nha: như một lời tự sự ở tuổi vào chiều của một sinh linh mỏi mòn thế sự tranh đua ảo ảnh. tất cả như bóng sa mù , chập chờn nắm bắt có không.
Thôi thì ai còn sức thì cứ mà đi hái quả đời.
Mình hụt hơi mình về vườn tịnh, lặng lẽ đón bóng xế tuổi mình. Đón ở đây là nghênh tiếp trân trọng, không một chút
chối từ. Trong vườn còn có đá thôi, chỉ có đá thôi, vì đá cũng có hồn của đá. Nếu ta biết lắng nghe lời đá nói, đá cũng sẽ nghe và khuất phục theo ý ta vậy. Mà đá thì rất thủy chung, cưng biết không? Em có thấy nghệ thuật xếp đá cân bằng chưa, đẹp vô cùng, nếu chưa, ghi email adress chị gửi em xem.
Em có nghe người ta nói về lời thề "vàng đá" mà phải không? Cho nên về đây, kề vai cùng đá, nghe chim tụng kinh chiều, vang vọng lời Bát Nhã nhắc nhỡ chúng ta qua bờ.. vượt qua...bên kia bờ ảo vọng, vượt được thế là ta nhẹ hẫng, nhẹ hẫng thân tâm mình mới hái được nụ cười hoa sen đang nở trên môi Đức Phật. Hoa sen trong đạo Phật tượng trưng cho trí tuệ. Trí tuệ viên mãn tròn đầy không còn nhầm lẫn, như đoá sen đã bung ra nghìn cánh, nở trọn vẹn dâng hết hương thơm cho muôn loài không phân biệt là hoa nở vì ai và hương toả cho riêng ai. Cũng như tình thương không so đo tính toan phân biệt ai là người ban và ai là người nhận. Chỉ cần thấy khi tình thương biểu hiện: cho và nhận hạnh phúc đều nhau. Cả hai đều ơn nhau. Hạnh phúc như hương hoa lan toả, đâu cần biết nơi nào là xứ sở của làn hương sẽ đến. Cho nên nói vô sở ý là như vậy.  Và.... khi mình sống được với phút giây vô sự như thế thì thời gian ngưng đọng, ngừng trôi, cho ta trong mênh mông an lạc. Mình đâu sợ gì già trẻ, sợ gì ai thương hoặc ghét, hơn thua, được mất, cho nên mình đâu có lụy vì thời gian, chay đua với nó, thôi nó đành thua mình và chiều ngưng xuống màu chiều là vậy. Chị nói nhiều, vì hiểu biết nông cạn trong biển học bao la nên không thể cô đọng những gì mình trải nghiệm. Em ráng đọc nếu không chê... Thoải mái đóng góp, sửa sai, phê bình hay, dở, chị mừng vì được lắng nghe thêm để hoàn bị bước đường tìm học của mình hơn. Tình thân !


chi Cỏ oi , cam on nhung loi vang ngoc cua chi Em khong dam phe binh sua sai gi dau, cam on chi cam on Dzit go con khong het nua la. May hom nay em qua ban nen khong co thi gio ma vao dien dan, nen hom nay moi doc dươc email cua chi cho em xin loi nha. Em len lay cap gio trong so de len dien dan do như the cung la mot toi loi roi phai khong chi. Em di nghe hoa thương Thich thien vien thuyet phap thi thay rang qua that chung ta dang o trong mot nha lũa ma khong the nao thoat ra dươc, vi minh chua dep dươc chu ngã trong long minh.
Back to top
 
 
IP Logged
 
Eva
Senior Member
****
Offline



Posts: 425
Gender: female
Re: Vườn Tịnh Uyển
Reply #26 - 19. Aug 2010 , 10:30
 
Hoa Hạ wrote on 19. Aug 2010 , 07:39:
chi Cỏ oi , cam on nhung loi vang ngoc cua chi Em khong dam phe binh sua sai gi dau, cam on chi cam on Dzit go con khong het nua la. May hom nay em qua ban nen khong co thi gio ma vao dien dan, nen hom nay moi doc dươc email cua chi cho em xin loi nha. Em len lay cap gio trong so de len dien dan do như the cung la mot toi loi roi phai khong chi. Em di nghe hoa thương Thich thien vien thuyet phap thi thay rang qua that chung ta dang o trong mot nha lũa ma khong the nao thoat ra dươc, vi minh chua dep dươc chu ngã trong long minh.



Hoa Hạ thương!
Được những dòng em viết chị vui lắm, lâu lâu em ghé về nhà mình, thăm bà chị già  là tốt rồi. Mấy cưng còn trẻ , còn giúp ích cho người bằng công việc của mình. Vô D Đ thường như chị, chứng tỏ thất nghiệp rõ rồi. Ở không, thành ra hay kiếm việc của người già mà giải khuây vậy thôi.
Em đừng bận tâm về những gì chị viết, giải sầu thôi. Được mấy cưng để ý tới là an ủi rồi. Những thứ chị viết cái nào đọc được thì đọc, cái nào thấy không thích hợp thì đó là điều cũng tự nhiên thôi. Nghe em nói ăn gian một chút thời giờ của chỗ làm để lên D Đ (đừng nói ăn cắp, có sao đâu, có ai khổ hay ảnh hưởng gì lớn vì chuyện này đâu em) mà nghĩ mình có tội, chị thấy thương, vì em còn trong sáng nhiều lắm. Em ơi, trong đời này, cái đáng sợ là ăn cắp lòng tin kìa, mới đáng tội chứ em, mà chị thấy có người tỉnh queo, có áy náy gì đâu. Vậy là an tâm mà sống trong nhà lửa đi cưng, lửa chỉ nổi lên khi mình tạo duyên, khêu nó dậy thôi cưng à. Chúc gia đình cưng vui hoài.
Chị Cỏ.
Back to top
« Last Edit: 19. Aug 2010 , 10:33 by Eva »  
 
IP Logged
 
Hoạ Mi Nâu
Gold Member
*****
Offline



Posts: 7263
Gender: female
Re: Vườn Tịnh Uyển
Reply #27 - 19. Aug 2010 , 22:19
 
Nâu có 1 ngày dài mệt mõi, tìm vào Vườn Tịnh Uyển của chị Cỏ để được gối đầu vào thảm cỏ nhung êm ái.
Thấy ấm cúng như hồi còn bé tí teo thích xà vào lòng mẹ để được ôm ấp.  Tặng chị Cỏ của Nâu 1 đoá sen hồng:

...
Back to top
 
 
IP Logged
 
Eva
Senior Member
****
Offline



Posts: 425
Gender: female
Re: Vườn Tịnh Uyển
Reply #28 - 20. Aug 2010 , 02:25
 
Hoạ Mi Nâu wrote on 19. Aug 2010 , 22:19:
Nâu có 1 ngày dài mệt mõi, tìm vào Vườn Tịnh Uyển của chị Cỏ để được gối đầu vào thảm cỏ nhung êm ái.
Thấy ấm cúng như hồi còn bé tí teo thích xà vào lòng mẹ để được ôm ấp.  Tặng chị Cỏ của Nâu 1 đoá sen hồng:

...


Sen dễ đem thanh tịnh vào hồn vọng động của mình lắm em.

Cám ơn một nhánh sen thơm.
Cùng ta lặng lẽ ngồi đơm nỗi buồn.
Xâu thành một chuỗi sương trong,
Gửi bay theo gió, nhập giòng phù hư.

Phút giây rất thật: Bây giờ.
Ngập tràn tiếng hát, vườn thơ ấu mình.
Ví dầu cấu ván đóng đinh,
Ca dao ngọt lịm câu tình ai ru?
Chim chuyền. Bướm đậu. Mù u,
Vẳng trong Vườn Trúc. Sầu tư hết rồi,
Gọi đàn, bay lượn chim ơi!
Gió chuông từ ái quyện lời chim ca.

Một chim yêu hết cả nhà.
Mà cũng như vậy, cả nhà yêu (một) chim.

Tặng hết mấy nhóc chim,
Hãy nhớ thở thật sâu và nhẹ, mỉm cười khi  vào nhà nhỏ của chúng mình, rồi nằm lăn đùng ra đâu ngủ cũng được. Chị dọn dẹp và chăm chút là  cho mấy cưng đó. Không có sâu sia, gai góc gì đâu.
Lỡ mắt chị kèm nhèm nhìn không rõ mấy em có thấy thì mình năn nĩ nó đi thôi, vườn mình không sát sinh nên hỗng có diệt nó.
Back to top
« Last Edit: 20. Aug 2010 , 02:43 by Eva »  
 
IP Logged
 
Hoạ Mi Nâu
Gold Member
*****
Offline



Posts: 7263
Gender: female
Re: Vườn Tịnh Uyển
Reply #29 - 20. Aug 2010 , 22:10
 
Eva wrote on 20. Aug 2010 , 02:25:
Sen dễ đem thanh tịnh vào hồn vọng động của mình lắm em.

Cám ơn một nhánh sen thơm.
Cùng ta lặng lẽ ngồi đơm nỗi buồn.
Xâu thành một chuỗi sương trong,
Gửi bay theo gió, nhập giòng phù hư.

Phút giây rất thật: Bây giờ.
Ngập tràn tiếng hát, vườn thơ ấu mình.
Ví dầu cấu ván đóng đinh,
Ca dao ngọt lịm câu tình ai ru?
Chim chuyền. Bướm đậu. Mù u,
Vẳng trong Vườn Trúc. Sầu tư hết rồi,
Gọi đàn, bay lượn chim ơi!
Gió chuông từ ái quyện lời chim ca.

Một chim yêu hết cả nhà.
Mà cũng như vậy, cả nhà yêu (một) chim.

Tặng hết mấy nhóc chim,
Hãy nhớ thở thật sâu và nhẹ, mỉm cười khi  vào nhà nhỏ của chúng mình, rồi nằm lăn đùng ra đâu ngủ cũng được. Chị dọn dẹp và chăm chút là  cho mấy cưng đó. Không có sâu sia, gai góc gì đâu.
Lỡ mắt chị kèm nhèm nhìn không rõ mấy em có thấy thì mình năn nĩ nó đi thôi, vườn mình không sát sinh nên hỗng có diệt nó.


Chị Cỏ ơi, thơ chị hay quá, Nâu thích nhất là lặng lẽ đơn nổi buồn thành xâu chuổi sương trong gửi bay theo gió nhập giòng phù hư..... Tuyệt!!!
Back to top
 
 
IP Logged
 
Pages: 1 2 3 4 ... 34
Send Topic In ra