Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 2 3 4 5 
Send Topic In ra
Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím (Read 10975 times)
N.Trinh
Full Member
***
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 249
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #30 - 05. Apr 2012 , 17:56
 
Quote:
Chị Chiều Tím ơi !
Mấy hôm nay em bận quá không vào thăm chị , thức dậy không thấy em chị lại...ngủ nữa rồi.... Cheesy
Em đánh thức chị dậy để kể cho chị nghe câu chiện có thiệt nè.

Sáng chủ nhật đi chợ , khi bước vào quầy hàng bán seafood , tui đứng chờ vì chưa thấy người bán . Tiếp đó , có 2 người đến và đứng hai bên tui .
Ông bán hàng đến và hỏi :
- Ai tới trước ?
Tui nói :
- Bán cho tui 2 pao tôm .
Bỗng nghe tiếng chị VN tóc vàng hoe đứng bên phải tui , chỉ vào tui và nói :
- Chị này tới trước , xong tới tui rồi tới chị kia . Kính lão đắc thọ .


P/S : "TUI" là em đó chị ơi ! mà em mới có...U 50 hà...huhuhu....

xin chào "chủ nhà", chị Chiều Tím.

Haha, cũng như Đậu Đỏ ,đọc tới câu này cuả CLĐ mình cũng buồn cười quá, đúng là cú đấm tối hậu và bất ngờ  Huh Huh Grin Grin nhưng mà này, hãy tự an ủi rằng chị tóc vàng hoe người da vàng khè kia chưa "thăng chức" cho bồ đấy nhé  Roll Eyes Chớ còn bây giờ đi shop, các Cô bán hàng không những không còn gọi mình bằng Chị như ngày xưa thân ái nưã, mà Cô Dì không hà, thậm chí có bé còn lễ phép gọi bằng Bác nưã  Angry mới đau lòng con quốc quốc chứ.

Mình lại chợt nhớ tới một câu chuyện ngộ nhận về tuổi tác-nhưng ngược lại-  mới đọc trong Cành mai sân trước cuả BS. Đỗ Hồng Ngọc , kể rằng.....một nữ Bác sĩ gần 70, nhờ tập dưỡng sinh, dinh dưỡng đúng cách (và dĩ nhiên nhờ nhuộm tóc, khéo trang điểm)vẫn giữ vẻ tươi trẻ, có lần đi khám bệnh cho bà con ở nông thôn được một bà cụ đến nói "Con khám sớm giùm cho má về, má ở xa" , hỏi tuổi mới biết "bà cụ" mới 60 tuổi, còn thua bác sĩ gần chục tuổi!

mà này CLĐ, hình như đây là lần đầu tiên tui nói chiện dzí Bồ phải hông?  Wink
Back to top
« Last Edit: 05. Apr 2012 , 18:06 by N.Trinh »  
 
IP Logged
 
Chim lạc đàn
Ex Member


Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #31 - 06. Apr 2012 , 20:33
 
chieu tim wrote on 04. Apr 2012 , 22:58:
CLD thân mến ơi
Tha^n tặng "tui" aka CLD chuyện cười ra nước mắt của dân em ( tức người Việt mình dó mà )
Những Người Việt « Khôn Ngoan » Hay « Xấu Xí » ?
Phạm Xuân Phụng , C/N 2012/03/24
Vừa rồi tôi và gia đình đi ăn ở một nhà hàng « bao bụng » ( buffet ) Tàu , tình cờ gặp một người quen làm cùng hãng nghỉ việc cách đây 2 năm . Giờ anh đang làm người quản lý ở tiệm này . Tình hình kinh tế vẫn còn chậm nhưng tiệm này vẫn khá đông khách , nhìn quanh , chỉ lác đác vài « đầu đen » mà tôi đoán là người Việt . Hỏi anh bạn sao tiệm ngon mà người Việt ít đến , dường như người ta chưa biết nhiều , sao không quảng cáo trên báo Việt ngữ để lấy thêm khách . Anh cười nói trước có quảng cáo báo Việt , có khá đông khách Việt Nam đến . Sau này ông chủ cắt luôn , có mấy chủ báo hay người « chào hàng » quảng cáo đến gặp nhưng ông đều từ chối . Anh nói , ổng không muốn có khách Việt đến ăn . Thấy tôi tỏ vẻ ngạc nhiên thì anh kể , một số người mình đi ăn buffet « xấu tính » : ăn nửa bỏ nửa .

Có người dẫn theo gia đình , con cái , nhiều em nhỏ xíu cũng lấy thức ăn đầy vun như người khổng lồ . Ăn vài ba miếng là bỏ lại nguyên đĩa , lại xăng xái đi lấy món khác . Ông chủ bảo ăn bao nhiêu cũng không tiếc , vì cái luật của « bao bụng » ổng kinh doanh trên 10 năm nay , nhưng kiểu vừa ăn vừa đổ ổng nóng mặt không chịu được . Thêm nữa , mỗi khi có tôm hùm hay cua Alaska là họ chỉ chăm bẳm sắp hàng , lấy về cho bàn mình 2 , 3 đĩa đầy ắp trước sự khó chịu của nhân viên phục vụ lẫn tia mắt thiếu thiện cảm của các thực khách khác . Họ chỉ ăn chọn những món « sang » như một cách gỡ gạc hơn là thưởng thức các thức ăn đa dạng của tiệm .

Tôi hỏi , nếu không quảng cáo người ta vẫn tìm đến thì sao ? Anh xuống giọng , khách thì tiệm nào cũng cần nhưng họ cần những người khách « biết điệu » , lôi khách đến mới khó chứ đuổi đi thì dễ , chỉ việc dặn người sắp bàn nói hết chỗ . Họ chờ vài lần là lần sau không thấy đến nữa .

Chuyện người bạn kể không lạ với tôi . Tôi đã nhiều lần chứng kiến những cảnh khó coi của một số người Việt mình , trong một chợ ở địa phương , tôi tận mắt thấy hai ba bà nội trợ hè nhau xé tung hai ba thùng xoài đã niêm kín để chọn những trái ngon nhất , mập nhất cho vào thùng của mình . Tôi thấy xót ruột dùm cho chủ chợ , vì không những thùng xoài này sẽ không bán được vì bị lấy mất những trái ngon nhất mà còn bị bầm giập khi bị ném ào ào từ nơi này sang nơi khác .

Có lúc tôi trông thấy một bác lớn tuổi dùng chiếc que khều chọn từng con tôm trong thùng tôm ở chợ Hiệp Thái , bác lựa rất lâu để chọn một con tôm bỏ vào trong túi nhựa của bác . Nửa tiếng sau tôi tình cờ đi ngang vẫn thấy bác miệt mài khều , vậy mà đâu được chỉ hơn nửa pound , mà những con tôm bác chọn xem ra cũng chẳng khác gì mấy những con trong thùng . Tôi không rõ nếu chọn kỹ như vậy có thể giúp bác tăng tuổi thọ thêm vài mươi năm nữa không ?

Chỉ cần lướt qua chợ búa một vòng , tôi nghĩ ai cũng thấy những cảnh chướng mắt tương tự , người ta thi nhau bóp , nặn cật lực những quả đào , trái xoài đã chín mọng để chọn một quả ưng ý , bất chấp việc nhào nặn khiến chúng sẽ bị vất đi vì bầm đen . Và không biết sẽ có bao nhiêu người kỹ tính như vậy . Có thể vì vậy mà sau này tôi thấy nhiều chợ Á đông không còn để rau quả bên ngoài mà cho hẳn vào bọc ny lông để tránh bị vầy vọc .

Nói chung tâm lý của nhiều người cái gì của mình là vàng , là ngọc còn của thiên hạ xem như đồ bỏ . Việc này không chỉ ở chợ Việt Nam mà lan sang những chợ Mỹ . Nhiều lần tôi nghe người ta kháo nhau đi sắp hàng để mua giấy vệ sinh bán giảm giá ( sale ) , nhiều người mua nhiều lần và trả tiền ở các quầy khác nhau để tránh nhận diện , trong khi tiệm đó « On sale » với mục đích để kéo khách hàng đến mua những món khác chứ không phải bán giấy vệ sinh dưới giá thị trường để mau sập tiệm .

Tôi còn nhớ có lần năm 2000 , người ta đồn thổi việc bị cúp điện khi chuyển sang thiên niên kỷ mới , người Việt ùn ùn kéo nhau đi mua gạo , nước mắm khiến giá đẩy lên gần gấp đôi vì khan hiếm giả tạo ... Chưa đủ , họ đùng đùng kéo nhau qua các tiệm Mỹ , từ Costco cho đến Sam Club để lùng mua gạo . Nhiều gia đình rủ nhau đi 3 , 4 người , có người nhờ bạn bè sắp hàng mua dùm một lúc 20 bao gạo khiến manager phải hạn chế ban đầu chỉ cho mua 4 bao , sau giảm mỗi đầu người còn 1 bao và họ xanh mặt khi thấy người đầu đen vẫn tiếp tục nườm nượp kéo đến mua gạo , giống như đang tận thế đến nơi .

Tôi không rõ rằng , nếu tích luỹ gạo , mì gói nước mắm cho vài năm như vậy , liệu họ có được yên thân khi cả nước Mỹ thiếu thực phẩm , hay họ cho rằng họ khôn hơn thiên hạ , khôn hơn cả chính phủ Mỹ để dân chúng đói bù lăn bù lóc trong khi chỉ có mỗi gia đình mình là no đủ .

Hậu quả là vụ chuyển đổi hệ thống computer sang thiên niên kỷ mới chẳng có gì ầm ĩ khiến nhiều gia đình phải ráng ăn số mì gói dành cho cả năm để giải quyết số thực phẩm họ đã tích góp . Có nhà ăn gạo mục , gạo hẩm hàng một thời gian dài vì mua quá nhiều và sau đành đổ bỏ hoặc gạ bán với giá còn phân nửa cho những người quen .

Chính vợ tôi cũng nhiều lần thúc giục tôi « đầu cơ » gạo mắm khi nghe ngóng dư luận bên ngoài nhưng tôi phản đối và tin rằng chúng ta đang ở một đất nước tự do với sự điều hành của một chính phủ biết quan tâm đến đời sống của dân chúng .
Một khi chúng ta đã chọn nơi này làm quê hương thì « hột muối cắn đôi , cục đường không ... lủm trọn » , đó cũng là cách chia sẻ buồn vui với đất nước này và từng bước học hỏi những nếp sống văn minh .

Đâu đó tôi vẫn gặp những con người « khôn ngoan » , họ dạy dỗ , quát mắng con cái inh ỏi bằng tiếng Anh ba rọi trong tiệm ăn , nhà hàng , siêu thị . Họ để chúng chạy nhảy , đùa giỡn như đang ở ... vườn trẻ ( daycare ) , khiến nhiều lúc tôi dại dột thầm mong là biết khi nào để thiên hạ bớt « khôn » để người khác nhờ không đây ?

Chị bị hiểu lầm là người Nhật hoặc ba tàu mà lại biết một chút tiếng English nên nghe dủ những câu nói hay ho của người không phải là dồng hương dã lỗ tai luôn nên không biết nên cười hay nên mếu dây CLD ạ
Thân thương
Chiều tím



Em cám ơn chị đã đem truyện vào đây cho em đọc . Đoc xong truyện thấy mắc cở gì đâu vì đôi khi mình cũng thấy "bóng " của mình thấp thoáng trong từng câu truyện kể . Em chờ để được  đọc thêm truyện của chị đó nghe .  thanks.gif  flower4u
Back to top
 
 
IP Logged
 
Chim lạc đàn
Ex Member


Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #32 - 06. Apr 2012 , 20:36
 
Dau Do wrote on 05. Apr 2012 , 10:04:

Hi hi đọc xong mẩu chuyện vừa xảy ra cho CLD mà Đ Đ tức cười quá nha! Nhưng nhờ CLD đã có nói trước là cái chị này có mái tóc vàng...hoe nên Đ Đ đoán có lẻ chị ấy nói tiếng Việt không...rành  Undecided Tại vì cái câu của chị ấy thừa mà...thiếu !
- Thừa (lời nói) là vì "chị này tới trước" thì không có cần "kính lão đắc thọ" vì kính hay không kính thì chị ấy cũng phải xếp hàng sau chị này!
- Thiếu (hành động) là vì...(ui da chổ này mới là vấn đề... nhạy cảm đây  Grin) chị ấy đứng sau người ta thì có nhìn rõ mặt hoa da phấn của  người ta không mà đã phang cho câu kính lão đắc thọ  Tongue. Đúng là 1 thiếu sót lớn .
CLD quên chưa kể tiếp là chị ấy sau đó có bị háy nguýt hay ăn ... đục không  Wink


Khi nghe chị tóc vàng nói như vậy , em đã thấy "tinh tú quay cuồng" rồi,  đâu còn tỉnh táo để mà háy , nguýt chị ơi !
Nhưng mà khi về nhà ngồi suy nghĩ lại .Nếu lúc đó em quay sang nói với chị ấy là :
- Tui mới có U 50 hà chị ơi ! còn chị U mấy ?
Lúc đó , em nghĩ chị tóc vàng hoe sẽ trố mắt nhìn em và trả lời :
- U ....đầu ... Grin Grin
Back to top
 
 
IP Logged
 
Chim lạc đàn
Ex Member


Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #33 - 06. Apr 2012 , 20:39
 
N.Trinh wrote on 05. Apr 2012 , 17:56:
xin chào "chủ nhà", chị Chiều Tím.

Haha, cũng như Đậu Đỏ ,đọc tới câu này cuả CLĐ mình cũng buồn cười quá, đúng là cú đấm tối hậu và bất ngờ  Huh Huh Grin Grin nhưng mà này, hãy tự an ủi rằng chị tóc vàng hoe người da vàng khè kia chưa "thăng chức" cho bồ đấy nhé  Roll Eyes Chớ còn bây giờ đi shop, các Cô bán hàng không những không còn gọi mình bằng Chị như ngày xưa thân ái nưã, mà Cô Dì không hà, thậm chí có bé còn lễ phép gọi bằng Bác nưã  Angry mới đau lòng con quốc quốc chứ.

Mình lại chợt nhớ tới một câu chuyện ngộ nhận về tuổi tác-nhưng ngược lại-  mới đọc trong Cành mai sân trước cuả BS. Đỗ Hồng Ngọc , kể rằng.....một nữ Bác sĩ gần 70, nhờ tập dưỡng sinh, dinh dưỡng đúng cách (và dĩ nhiên nhờ nhuộm tóc, khéo trang điểm)vẫn giữ vẻ tươi trẻ, có lần đi khám bệnh cho bà con ở nông thôn được một bà cụ đến nói "Con khám sớm giùm cho má về, má ở xa" , hỏi tuổi mới biết "bà cụ" mới 60 tuổi, còn thua bác sĩ gần chục tuổi!

mà này CLĐ, hình như đây là lần đầu tiên tui nói chiện dzí Bồ phải hông?  Wink


Dạ , em xin chào chị  N.Trinh , hình như là lần đầu tiên chị ạ. Em xin được làm quen với chị.  smflower
Back to top
 
 
IP Logged
 
chieu tim
YaBB Newbies
*
Offline



Posts: 21
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #34 - 17. Apr 2012 , 11:12
 
Dau Do wrote on 07. Mar 2012 , 05:47:

Mến chào tái ngộ chị Chiều Tím. Đ Đ mang hoa tim tím đến mừng tân gia nhé! Mong chúng ta sẽ có những buổi tối "thủ thỉ tâm tình thật thích thú " cùng nhau   Wink


...

Tuyvan, Emwhy, Tran anh thu, Tuy Lan, Chim Lac dan, dau do.....
Gửi đến cả nhà một chút hương vị mật ngọt của tình yêu


[u]Hai nửa hy sinh[/u]


Khi cô giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh, anh thường ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi cho cô.


Cô vốn là một người con gái xinh đẹp. “Vệ tinh” xung quanh cô nhiều không kể xiết, nhưng cô bỏ ngoài tai tất cả để chọn anh – một công nhân làm việc ở nhà máy, thu nhập còn không đủ cho 3 bữa ăn hàng ngày. Cô chấp nhận từ bỏ cả gia đình, thậm chí là công việc đầy tương lai của mình để cưới anh.


Sau khi kết hôn, anh và cô mượn được nhà kho của một người bạn, họ sắp xếp lại thành một tổ ấm giản dị. Mùa đông đến, căn nhà kho trống trải hút gió lại càng trở nên lạnh giá. Khi ấy chưa đủ tiền mua chăn, cô thường bị giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh. Những lúc đó, anh chỉ biết ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi ấm cho cô.


Một ngày cô trở về nhà với vẻ mặt thất thần nhợt nhạt, anh lo lắng hỏi cô có phải bị bệnh rồi không? Cô chỉ mỉm cười nói: “Em hơi mệt thôi!” rồi hân hoan rút từ trong túi ra một tờ bạc nhét vào tay anh: “Chúng mình có tiền rồi anh ạ, mình đi mua một chiếc chăn thật ấm để đắp nhé.” Anh sững người ngạc nhiên nhìn tờ tiền trong tay cô, giọng run run: “Làm sao em lại có nhiều tiền vậy?” Cô vui vẻ kể lại cho anh tiền là do cô kiếm được khi đi phát tờ rơi. Cô phải đứng từ sáng đến tối mới được trả ngần ấy tiền. Nói rồi cô vội vàng kéo anh ra khỏi nhà, không cho anh hỏi thêm điều gì nữa. Họ mua môt cái chăn vừa tầm tiền. Từ đó, giữa đêm cô không còn bị giật mình thức giấc nữa.


Vài năm sau, anh tìm được công việc tốt hơn, rồi kiếm được nhiều tiền, tự mở công ty. Không bao lâu anh đã xây cho cô một ngôi nhà khang trang, mua ô tô cùng rất nhiều đồ dùng đắt tiền khác. Anh nói muốn dành cho cô một cuộc sống ấm no đầy đủ bù đắp lại những tháng ngày khó khăn vất vả trước đây. Cuộc sống bỗng vụt thay đổi khiến cô có phần bàng hoàng chưa kịp thích nghi với điều kiện mới.


Ngày chuyển nhà, anh bảo những đồ đạc cũ trong căn nhà kho của họ trước đây anh đều muốn vứt đi không giữ lại bất cứ cái gì. Nhưng cô khăng khăng nói muốn giữ lại cái chăn để đắp. Và rồi một thời gian dài nữa họ vẫn dùng cái chăn cũ ấy, giờ đây nó đã trở nên xù xì cũ kĩ, còn bị rách khá nhiều chỗ. Anh không ngừng phàn nàn với cô: “Thôi bỏ cái chăn cũ này đi em, mình có thể mua một cái chăn mới ấm áp và tốt hơn rất nhiều. Em xem cả nhà mình toàn những đồ đắt tiền, nhìn cái chăn cũ này trong nhà trông thật chướng mắt”. Nhưng cô vẫn cố chấp nhất quyết giữ lại cái chăn cũ ấy, vì chỉ khi đắp nó cô mới cảm thấy ấm áp và được che chở.


Một hôm, anh về nhà mang theo một cái chăn mới và nhất quyết bảo cô bỏ cái chăn cũ đi. Lần này dù không nỡ nhưng cô vẫn nghe theo lời anh. Từ đó, hàng đêm cô ngủ không còn ngon giấc nữa, trong lòng cô lúc nào cũng cảm thấy thấp thỏm lo lắng khiến cô lại không ngừng giật mình giữa đêm. Và mỗi lần tỉnh dậy như thế, hai mắt cô lại đầm đìa nước. Anh vốn không biết rằng để mua được cái chăn đó cô đã phải đi bán máu lấy tiền chứ không phải đi phát tờ rơi như cô nói với anh. Lần đầu tiên bán máu, biết bao đau đớn, cũng chỉ vì muốn có cái chăn này. Vậy mà anh lại nỡ vất bỏ nó. Cô dần cảm thấy anh không còn yêu cô như xưa nữa.


Một ngày anh có việc gấp phải ra ngoài, quên mang theo máy tính xách tay quen thuộc. Trên màn hình của anh vẫn hiện lên trang blog anh viết hàng ngày. Và cô bất chợt đọc được dòng chữ anh hình như mới viết không lâu.


“Ngày hôm ấy em từ đâu về khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt khiến cho tôi lo lắng vô cùng. Rồi em nói em đi phát tờ rơi để mua chăn cho hai đứa. Tối hôm đó chúng tôi nằm ngủ ấm áp trong chiếc chăn mới, thấy em nằm cuộn tròn trong lòng tôi say trong giấc ngủ, tôi thương em biết bao. Đã bao đêm rồi em không được ngủ ngon đến vậy. Và rồi tình cờ tôi nhìn thấy trên tay em có một vết sưng nhỏ, dường như bị kim tiêm đâm vậy. Tôi bỗng hiểu ra tất cả. Hóa ra em nói dối tôi em đi phát tờ rơi, thực ra em đã đi bán máu để có tiền mua chăn, chỉ vì một cái chăn mà em đã phải khổ sở đau đớn đến vậy. Đêm đó tôi đã khóc vì thương em và cũng thầm hứa sẽ cố gắng làm việc, phấn đấu trở thành một người thành đạt, để có thể bù đắp lại những ngày tháng khốn khó này cho em. Và giờ đây tôi đã thực hiện được lời thề đó. Hôm qua tôi quyết định đến trạm hiến máu, tôi chỉ muốn cảm nhận một chút nỗi đau em từng trải qua. Khi chiếc kim tiêm đâm vào mạch máu, một cảm giác nhói buốt lan dọc khắp cơ thể. Nhưng tôi không thấy đau, ngược lại, rất hạnh phúc. Tôi lấy tiền bán máu và đi mua chiếc chăn mới này. Tôi muốn nó là món quà bất ngờ dành cho em…”


Nước mắt cô đã ướt đẫm tự độ nào. Hóa ra tình yêu của anh dành cho cô vẫn sâu đậm và lớn lao đến vậy. Mùa đông năm nay anh đã đổi máu của mình tặng cho cô chiếc chăn ấm, có lẽ đó cũng sẽ là chiếc chăn ấm áp nhất cô có trong đời…

Chiều Tím












Back to top
 
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #35 - 17. Apr 2012 , 22:52
 
chieu tim wrote on 17. Apr 2012 , 11:12:
Tuyvan, Emwhy, Tran anh thu, Tuy Lan, Chim Lac dan, dau do.....
Gửi đến cả nhà một chút hương vị mật ngọt của tình yêu


[u]Hai nửa hy sinh[/u]


Khi cô giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh, anh thường ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi cho cô.


Cô vốn là một người con gái xinh đẹp. “Vệ tinh” xung quanh cô nhiều không kể xiết, nhưng cô bỏ ngoài tai tất cả để chọn anh – một công nhân làm việc ở nhà máy, thu nhập còn không đủ cho 3 bữa ăn hàng ngày. Cô chấp nhận từ bỏ cả gia đình, thậm chí là công việc đầy tương lai của mình để cưới anh.


Sau khi kết hôn, anh và cô mượn được nhà kho của một người bạn, họ sắp xếp lại thành một tổ ấm giản dị. Mùa đông đến, căn nhà kho trống trải hút gió lại càng trở nên lạnh giá. Khi ấy chưa đủ tiền mua chăn, cô thường bị giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh. Những lúc đó, anh chỉ biết ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi ấm cho cô.


Một ngày cô trở về nhà với vẻ mặt thất thần nhợt nhạt, anh lo lắng hỏi cô có phải bị bệnh rồi không? Cô chỉ mỉm cười nói: “Em hơi mệt thôi!” rồi hân hoan rút từ trong túi ra một tờ bạc nhét vào tay anh: “Chúng mình có tiền rồi anh ạ, mình đi mua một chiếc chăn thật ấm để đắp nhé.” Anh sững người ngạc nhiên nhìn tờ tiền trong tay cô, giọng run run: “Làm sao em lại có nhiều tiền vậy?” Cô vui vẻ kể lại cho anh tiền là do cô kiếm được khi đi phát tờ rơi. Cô phải đứng từ sáng đến tối mới được trả ngần ấy tiền. Nói rồi cô vội vàng kéo anh ra khỏi nhà, không cho anh hỏi thêm điều gì nữa. Họ mua môt cái chăn vừa tầm tiền. Từ đó, giữa đêm cô không còn bị giật mình thức giấc nữa.


Vài năm sau, anh tìm được công việc tốt hơn, rồi kiếm được nhiều tiền, tự mở công ty. Không bao lâu anh đã xây cho cô một ngôi nhà khang trang, mua ô tô cùng rất nhiều đồ dùng đắt tiền khác. Anh nói muốn dành cho cô một cuộc sống ấm no đầy đủ bù đắp lại những tháng ngày khó khăn vất vả trước đây. Cuộc sống bỗng vụt thay đổi khiến cô có phần bàng hoàng chưa kịp thích nghi với điều kiện mới.


Ngày chuyển nhà, anh bảo những đồ đạc cũ trong căn nhà kho của họ trước đây anh đều muốn vứt đi không giữ lại bất cứ cái gì. Nhưng cô khăng khăng nói muốn giữ lại cái chăn để đắp. Và rồi một thời gian dài nữa họ vẫn dùng cái chăn cũ ấy, giờ đây nó đã trở nên xù xì cũ kĩ, còn bị rách khá nhiều chỗ. Anh không ngừng phàn nàn với cô: “Thôi bỏ cái chăn cũ này đi em, mình có thể mua một cái chăn mới ấm áp và tốt hơn rất nhiều. Em xem cả nhà mình toàn những đồ đắt tiền, nhìn cái chăn cũ này trong nhà trông thật chướng mắt”. Nhưng cô vẫn cố chấp nhất quyết giữ lại cái chăn cũ ấy, vì chỉ khi đắp nó cô mới cảm thấy ấm áp và được che chở.


Một hôm, anh về nhà mang theo một cái chăn mới và nhất quyết bảo cô bỏ cái chăn cũ đi. Lần này dù không nỡ nhưng cô vẫn nghe theo lời anh. Từ đó, hàng đêm cô ngủ không còn ngon giấc nữa, trong lòng cô lúc nào cũng cảm thấy thấp thỏm lo lắng khiến cô lại không ngừng giật mình giữa đêm. Và mỗi lần tỉnh dậy như thế, hai mắt cô lại đầm đìa nước. Anh vốn không biết rằng để mua được cái chăn đó cô đã phải đi bán máu lấy tiền chứ không phải đi phát tờ rơi như cô nói với anh. Lần đầu tiên bán máu, biết bao đau đớn, cũng chỉ vì muốn có cái chăn này. Vậy mà anh lại nỡ vất bỏ nó. Cô dần cảm thấy anh không còn yêu cô như xưa nữa.


Một ngày anh có việc gấp phải ra ngoài, quên mang theo máy tính xách tay quen thuộc. Trên màn hình của anh vẫn hiện lên trang blog anh viết hàng ngày. Và cô bất chợt đọc được dòng chữ anh hình như mới viết không lâu.


“Ngày hôm ấy em từ đâu về khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt khiến cho tôi lo lắng vô cùng. Rồi em nói em đi phát tờ rơi để mua chăn cho hai đứa. Tối hôm đó chúng tôi nằm ngủ ấm áp trong chiếc chăn mới, thấy em nằm cuộn tròn trong lòng tôi say trong giấc ngủ, tôi thương em biết bao. Đã bao đêm rồi em không được ngủ ngon đến vậy. Và rồi tình cờ tôi nhìn thấy trên tay em có một vết sưng nhỏ, dường như bị kim tiêm đâm vậy. Tôi bỗng hiểu ra tất cả. Hóa ra em nói dối tôi em đi phát tờ rơi, thực ra em đã đi bán máu để có tiền mua chăn, chỉ vì một cái chăn mà em đã phải khổ sở đau đớn đến vậy. Đêm đó tôi đã khóc vì thương em và cũng thầm hứa sẽ cố gắng làm việc, phấn đấu trở thành một người thành đạt, để có thể bù đắp lại những ngày tháng khốn khó này cho em. Và giờ đây tôi đã thực hiện được lời thề đó. Hôm qua tôi quyết định đến trạm hiến máu, tôi chỉ muốn cảm nhận một chút nỗi đau em từng trải qua. Khi chiếc kim tiêm đâm vào mạch máu, một cảm giác nhói buốt lan dọc khắp cơ thể. Nhưng tôi không thấy đau, ngược lại, rất hạnh phúc. Tôi lấy tiền bán máu và đi mua chiếc chăn mới này. Tôi muốn nó là món quà bất ngờ dành cho em…”


Nước mắt cô đã ướt đẫm tự độ nào. Hóa ra tình yêu của anh dành cho cô vẫn sâu đậm và lớn lao đến vậy. Mùa đông năm nay anh đã đổi máu của mình tặng cho cô chiếc chăn ấm, có lẽ đó cũng sẽ là chiếc chăn ấm áp nhất cô có trong đời…

Chiều Tím







Em cám ơn chị Chiều Tím đã cho cả nhà xem bài nầy , thật hiếm có và tuyệt vời quá.
Ước gì gia đình nào , cũng có đôi vợ chồng biết thương nhau như thế.
tThương chúc chị những tháng ngày bình an , và mọi sự như ý.
Em Túy Vân





Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11589
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #36 - 18. Apr 2012 , 07:03
 


Những mẩu chuyện rất....ngắn


Đi chợ


Sáng đi làm đã tự nhắc mình là chiều về phải nhớ ghé chợ Đại hàn trên đường về để mua tạm bó rau quế và ít giá cần cho món ăn đãi khách ngày mai, thay vì phải cuốc ra chợ VN xa quá, mà lúc này xăng lại khá mắc mỏ.
Vào chợ, quơ xong gói rau và vài gói giá, thì nhìn thấy bảng sale chanh xanh 6 quả 99cents, nhưng trong giỏ thì không còn trái nào. Quay qua quay lại tìm người xếp hàng hóa cho chợ để hỏi thì gặp ngay 1 anh chàng có dáng người gây gầy, mặt mày không được vui vẻ mấy, đang lầm bầm cái gì nghe như tiếng Việt, nên đoán ngay là đồng hương.

Khách: Anh ơi làm ơn cho hỏi ở tiệm có còn chanh xanh không?
Nhân viên chợ: Không, thứ 7 hàng mới về. Mua chanh khác đi.
Khách: Cám ơn anh, nhưng, tôi chỉ muốn mua chanh xanh thôi.
Nhân viên chợ: Chanh vàng cũng giống vậy, còn không muốn thì đi tiệm khác đi!
Khách:  Shocked   Shocked  Shocked
Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
Chim lạc đàn
Ex Member


Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #37 - 18. Apr 2012 , 08:49
 
chieu tim wrote on 17. Apr 2012 , 11:12:
Tuyvan, Emwhy, Tran anh thu, Tuy Lan, Chim Lac dan, dau do.....
Gửi đến cả nhà một chút hương vị mật ngọt của tình yêu


[u]Hai nửa hy sinh[/u]
















Cám ơn chị đã đem vào đây một câu chuyện thật cảm động .
Em đang chờ đọc truyện kế tiếp nha chị   hoahong.gif
Back to top
 
 
IP Logged
 
Chim lạc đàn
Ex Member


Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #38 - 18. Apr 2012 , 08:53
 
Dau Do wrote on 18. Apr 2012 , 07:03:


Những mẩu chuyện rất....ngắn


Đi chợ


Sáng đi làm đã tự nhắc mình là chiều về phải nhớ ghé chợ Đại hàn trên đường về để mua tạm bó rau quế và ít giá cần cho món ăn đãi khách ngày mai, thay vì phải cuốc ra chợ VN xa quá, mà lúc này xăng lại khá mắc mỏ.
Vào chợ, quơ xong gói rau và vài gói giá, thì nhìn thấy bảng sale chanh xanh 6 quả 99cents, nhưng trong giỏ thì không còn trái nào. Quay qua quay lại tìm người xếp hàng hóa cho chợ để hỏi thì gặp ngay 1 anh chàng có dáng người gây gầy, mặt mày không được vui vẻ mấy, đang lầm bầm cái gì nghe như tiếng Việt, nên đoán ngay là đồng hương.

Khách: Anh ơi làm ơn cho hỏi ở tiệm có còn chanh xanh không?
Nhân viên chợ: Không, thứ 7 hàng mới về. Mua chanh khác đi.
Khách: Cám ơn anh, nhưng, tôi chỉ muốn mua chanh xanh thôi.
Nhân viên chợ: Chanh vàng cũng giống vậy, còn không muốn thì đi tiệm khác đi!
Khách:  Shocked   Shocked  Shocked



hahaha ....Anh nhân viên này thật là chanh ...hỏi ha chị . Nhưng mà... em mới ăn một trái chanh xanh ...chua lè     Tongue 
Back to top
 
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11589
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #39 - 18. Apr 2012 , 09:18
 
Quote:
hahaha ....Anh nhân viên này thật là chanh ...hỏi ha chị . Nhưng mà... em mới ăn một trái chanh xanh ...chua lè     Tongue 

Hihi bộ chanh... chua lè lúc này on sale rẻ lắm hay sao mà em ăn dzị Undecided   Undecided , có ngon không kể cho nghe với   Grin

Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
Chim lạc đàn
Ex Member


Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #40 - 18. Apr 2012 , 09:48
 
Dau Do wrote on 18. Apr 2012 , 09:18:
Hihi bộ chanh... chua lè lúc này on sale rẻ lắm hay sao mà em ăn dzị Undecided   Undecided , có ngon không kể cho nghe với   Grin




Chiện là dzầy nè chị .Nhà em có 1 cây chanh trồng đã ...3 năm bi giờ nó mới có trái nhưng mà trái còn ...non nên chưa dùng được . Bữa hổm em đi chợ , thấy có bà ngồi bán một ...thúng chanh bên ngoài chợ . Em nghĩ chắc bả bán rẻ vì "cây nhà lá vườn " nên mua có 1 đồng mà  được tới ...20 trái .Em hỏi sao bà bán rẻ vậy ? Mặt bả "hầm hầm" nói là  cây chanh nhà bà trái nhiều quá nên rụng đầy sân mắc công bả dọn dẹp bèn vặt hết đem đi ...bán .Có rãnh thì tới nhà bả cho một ...thúng    Grin
Chanh ...chua mà ngon gì chị ơi !   Undecided
Back to top
« Last Edit: 18. Apr 2012 , 10:17 by N/A »  
 
IP Logged
 
chieu tim
YaBB Newbies
*
Offline



Posts: 21
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #41 - 26. Apr 2012 , 16:49
 
Dau Do wrote on 18. Apr 2012 , 09:18:
Hihi bộ chanh... chua lè lúc này on sale rẻ lắm hay sao mà em ăn dzị Undecided   Undecided , có ngon không kể cho nghe với   Grin


Tiểu thư ơi
Thái độ của ông chủ này thì người ta gọi là " chanh hỏi"đó em
Tai DD ngọt ngào và hiền quá nên mới bị "chanh hỏi" này thôi
Lần sau đừng thèm đến nữa cho họ biết tay ......hi.....
Chiều Tím
Back to top
 
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11589
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #42 - 28. Jul 2012 , 09:51
 
Lâu quá rồi không thấy bà chủ Chiều Tím trở lại thăm quán  Embarrassed
Thế thì hôm nay mình.... "quậy tiếp! Chuyện được viết từ 1 câu hỏi mà có lẻ chúng ta ai cũng có khi chứng kiến tận mắt, nghe tận tai hoặc là nghe kể lại...


Ông có biết tôi là ai không?


Cho mãi đến mấy hôm trước, tôi mới tìm ra được câu trả lời cho một câu hỏi tôi bị hỏi từ hơn ba mươi lăm năm trước.

Một bữa đang ngồi trong quán Cái Chùa (La Pagode), đường Tự Do, Sài Gòn, thì tôi bị một người đàn ông gây sự và cuối cùng ông ta quăng ra cho tôi câu hỏi : “
Ông có biết tôi là ai không ?


Quả thật lúc ấy, tôi không biết ông ta là ai thật. Ông không phải là một tài tử, một nhà văn, hay một chính trị gia nổi tiếng để tôi phải biết. Tôi đành ngồi đó, chịu thua ông, không có câu trả lời.

Ít lâu sau, tôi được cho biết ông đi theo, làm đàn em cho một ông tướng, và nhờ đó, ông thỉnh thoảng đem chút “hào quang” vay mượn được để hù dọa những người yếu bóng vía như tôi.

Sang đến Mỹ, thỉnh thoảng tôi cũng bị hỏi câu hỏi đó, mà đau cho những người đó, cả Mỹ lẫn Việt, tôi không bao giờ có câu trả lời cho câu hỏi đó của họ cả. Họ thì nghĩ tôi phải biết họ, mà thật tình, tôi thì không hề biết họ bao giờ. Và cứ mỗi lần bị những nhân vật như thế cật vấn, thì tôi chỉ biết ngẩn mặt ra, giả bộ lục lọi cái trí nhớ thảm hại của tôi để tìm câu trả lời cho người nổi tiếng nhưng vô danh và không ai thèm biết đó.

Mấy tháng trước, trong chuyến về lại Los Angeles, California , tôi phải ghé lại Newark, New Jersey để đổi máy bay. Phi cơ của tôi bị trễ hơn một tiếng. Hành khách có một số rất bực bội vì công việc bị xáo trộn do sự chậm trễ của máy bay gây ra.

Tại quầy bên cạnh cổng 112, một tiếp viên dưới đất của công ty đang cố giải quyết những yêu cầu, khiếu nại của khách hàng thì bỗng nhiên một hành khách có vẻ tức tối lắm, lấn lên phía trên, len qua mặt mấy người khác và ném tấm vé lên quầy.

Ông ta nói lớn rằng ông ta muốn được cho bay chuyến sớm nhất và phải xếp cho ông ta ngồi hạng nhất. Người tiếp viên trả lời rằng cô xin lỗi về những phiền nhiễu mà chuyến bay gây ra cho ông, nhưng cô cũng phải giải quyết những hành khách tới trước và hứa là sẽ giúp ông khi đến lượt ông.

Nhưng ông khách không bằng lòng, ông hỏi như hét vào mặt cô, rõ ràng là để cho các hành khách khác cũng nghe được. Ông hỏi đúng câu mà tôi cũng bị hỏi mấy lần :
Do you know who I am ?


Thì ra người Mỹ, trẻ và xinh như cô tiếp viên cũng bị hạch hỏi bằng câu đó chứ chẳng riêng gì tôi. Tôi liền cố lắng tai nghe xem cô tiếp viên ở quầy trả lời như thế nào để biết mà ứng phó sau này.

Người phụ nữ này, vẫn tươi cười, cầm chiếc micro của hệ thống khuếch âm lên và nói lớn bằng giọng rành rẽ rằng:

“Ở  quầy 112, có một vị hành khách không biết mình là ai, quí hành khách ai có thể giúp ông ta biết được căn cước của ông, xin tới quầy 112.”


Ông khách tự nhiên, vì chính câu hỏi của ông, biến thành một bệnh nhân tâm thần, một người mắc Alzheimer, một người lãng trí, tâm lý, thần kinh thác loạn, lẫn lộn bản thể, không còn nhớ mình là ai, tên gì, ở đâu nữa. Và lúc ấy thì đám hành khách đang sốt ruột đứng trước quầy đều phá ra cười.

Ông khách điên tiết, chỉ mặt người tiếp viên ở quầy và bật ra một câu chửi thề tục tĩu :
“F.. you”
.

Người phụ nữ ở quầy, không một chút giận dữ, bằng giọng bình thản, trả lời ông nguyên văn như thế này :

“I’m sorry, sir, but you’ll have to stand in line for that, too”.


Chao ôi, hay biết là chừng nào ! Thế mà tôi không nghĩ ra từ bao nhiêu năm nay để mà ấm ức không nguôi.

Bây giờ, nếu người đàn ông ở La Pagode hay dăm ba người khác đặt lại câu hỏi đó với tôi, thì tôi đã có ngay được câu trả lời học được của người tiếp viên phi hành ở phi trường Newark, New Jersey hai hôm trước.

(không rõ tác giả)









Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #43 - 01. Aug 2012 , 11:46
 




Xíu (Tiểu Tử)



...



Nàng là người Việt gốc Hoa. Tên nàng là Trịnh Tiểu Mi, một cái tên rất… “tài tử Hồng Kông”. Mà thật sự, nàng cũng có nét tài tử Hồng Kông, bởi vì nàng đẹp. Ở nhà gọi nàng là “A Xíu”, một cái tên có âm thanh thật dễ thương. Và cũng hạp với con người của nàng: nhỏ nhỏ thon thon, cân đối gọn gàng như con búp-bế.

Gia đình nàng có nhà ở Chợ Cũ Sàigòn.Tầng dưới là cửa hàng bán cà phê đã rang rồi, cà phê hột và cà phê xay đủ loại. Hai tầng trên để ở và sân thượng là nơi rang cà phê.

Nàng là con gái duy nhứt của gia đình, lại là đứa con út nên được cưng như trứng mỏng. Hai người anh đã có gia đình, đã “ra riêng”, cũng bán cà phê nhưng ở tuốt trong chợ lớn. Ngày ngày, nàng phụ “mà má” đứng bán cà phê. Khách hàng tới mua nườm nượp, nhất là giới trai trẻ. Cà phê được pha trộn và rang theo lối thủ công gia truyền, ngon có tiếng. Bán đắt đã đành nhưng cửa hàng đông khách, có lẽ phần lớn tại vì nàng duyên dáng dễ thương ! Bằng cớ là thiên hạ nói “Cà phê A Xíu” chớ không ai nói “Cà phê Hối Ký” là bản hiệu của cửa hàng !

…Chàng là người Việt “chánh cống”, quê ở Cần Thơ. Chàng thuộc gia đình nông dân, ba đời làm ruộng. Chàng tên là Bảy vì là thứ bảy. Dáng vóc chàng cao ráo, “đô”� con, nhưng tánh tình thì trầm lặng ít nói, còn có vẻ… lù đù nữa ! Vì vậy nên hồi đi lính quốc gia, bạn đồng đội “gắn” cho hỗn danh “thằng Bảy Lù”.

Hồi thời trước, nhờ bà con quen lớn sao đó mà chàng được về làm việc văn phòng ở tổng tham mưu. Chàng mướn một căn gác nhỏ ở khu cổng xe lửa số 6 để ở, rồi ngày ngày đi làm bằng xe đạp. Chàng không đủ sức mua Honda nên lúc nào cũng thấy đi xe đạp, cho dầu phải đạp xa cách mấy…

Chàng và nàng gặp nhau lần đầu trong bữa tiệc cưới của một người bạn chung. Chú rễ này cố tình sắp cho họ ngồi cạnh nhau, cùng bàn. Bởi vì khi giới thiệu, anh ta nói : “Đây là Tiểu Mi, người đẹp Chợ Cũ. Chưa có kép nào được lọt mắt xanh của nàng hết. Mày liệu thử thời vận coi ra sau. Còn đây là thằng Bảy, bạn cùng đơn vị. Nó hơi cù lần nhưng dễ thương như một tờ giấy trắng. Anh sắp nó ngồi cạnh Tiểu Mi để nó… hầu Tiểu Mi đó nghen !” Nàng nhìn chàng, mỉm cười mà hai vành tai đỏ ửng. Chàng gật đầu, nói lí nhí : “Hân hạnh…”. Vậy rồi họ quen nhau…

Về đơn vị chàng giới thiệu “cà phê A Xíu”. Mấy xếp lớn xếp nhỏ uống thử, khen ngon. Sau đó, cứ vài hôm là chàng đạp xe xuống Chợ Cũ mua cà phê giùm mấy xếp. Nhờ vậy, họ thân nhau. “Pà-pá , mà-má” của Xíu cũng mến “thằng Bảy”, nên thường nói : “Tội nghiệp thằng nhỏ ! Đạp xe lên xuống mua cà phê hoài mà không nghe than một tiếng”.

Rồi họ được phép đi chơi với nhau. Đi xe đạp, mỗi đứa một chiếc, chạy song song. Những lúc đi như vậy, chỉ có mình nàng nói, còn chàng thì mỉm cười lắng tai nghe, lâu lâu góp vào vài câu, nhưng góp đúng lúc. Nàng thích chàng ở chỗ tế nhị đó. Còn chàng thì thích nghe nàng nói, nói bất cứ chuyện gì. Bởi vì giọng nói của nàng đã dễ thương mà cách nàng nói càng dễ thương gấp bội.

Vậy rồi họ yêu nhau lúc nào không biết ! Họ chưa từng nói “yêu nhau” nhưng họ biết họ yêu nhau. Bởi vì họ nói tình yêu bằng đôi mắt và họ nghe lời yêu bằng tất cả con tim…

Một hôm -chàng nhớ hoài cái hôm đó, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ, và có lẽ mãi mãi về sau … ờ… mãi mãi về sau … chắc chẳng bao giờ quên- hai đứa hẹn nhau đi chơi, Xíu nói : “Em để xe đạp ở nhà. Đi chơi mà đạp xe song song cứ phải nhìn qua ngó lại, sợ té sợ đụng, có khi quên bẵng đi mình đang nói cái gì … thành ra mất đi cái thú đi chung với nhau”. Rồi nàng nghiêng nghiêng đầu nhìn chàng, cười cười : “Em muốn anh chở em đi, được không ?”. Chàng sung sướng, gật đầu. Nàng ngồi lên pọt-ba-ga, hai chân buôn thõng một bên, một tay nắm lấy phía sau yên xe. Dáng nàng ngồi thong dong thoải mái. Chàng đạp xe, nghe nhẹ phiêu phiêu. Một lúc, chàng hỏi “Xíu ngồi có được không ?”. Nàng trả lời: “Được chớ anh”. Rồi tiếp: “Anh thấy không ? Mình đi chung một xe như vầy, nói chuyện với nhau có phải thích hơn không ? Dĩ nhiên, anh ngồi phía trước, em phía sau, mình không nhìn nhau được trong khi nói chuyện. Nhưng mình đâu cần nhìn nhau mà mình vẫn thấy nhau phải không anh ?”.Chàng nghe mát cả lòng. Chàng gật đầu rồi nhấn mạnh lên bàn đạp cho xe đi nhanh nhanh như để nói lên niềm phấn khởi ! Rồi đột nhiên chàng nói, lời lẽ không biết từ đâu tuôn ra : “Xíu à ! Chở Xíu đi như vầy, có phải đạp suốt ngày, suốt tháng, suốt năm… anh cũng đạp nổi.” Nàng cười sung sướng, đưa tay véo hông chàng một cái. Sao nàng thèm cắn người yêu thật đau cho hả “cái gì đó” đang căng đầy lồng ngực…

Từ đó, có đi chung thì luôn luôn chàng đèo nàng sau xe…Dễ thương quá là tình yêu của Bảy và Xíu !

Vậy rồi có ngày 30 tháng tư 1975… Phải có ngày đó, để đổ nát được cách mạng đề cao. Phải có ngày đó, để hoang tàn được cách mạng xem là thành tích. Miền Nam giống như nùi giẻ rách, nhờ đã được giải phóng hoàn toàn !

Hai người anh của Xíu đã đưa vợ con di-tản. Pà-pá, mà-má và Xíu ở lại buôn bán lai rai, chờ coi có “làm ăn gì được không”. Cửa hàng bây giờ thâu gọn lại chỉ còn có hai thùng kiếng nhỏ đặt phía trước. Bảng hiệu đã được gỡ xuống cất trên sân thượng. Mấy dụng cụ rang cà phê được chất ngổn ngang trong một góc, giống như đồ phế thải. Làm như vậy để thấy cái vẻ nghèo nàn, làm ăn khó khăn…

Bảy học tập ba hôm rồi về làm thợ phụ cho bác Năm thợ hồ ở cùng xóm. Chàng có “xẹt” qua Chợ Cũ thăm người yêu mấy lần. Bây giờ họ không còn thì giờ để đi chơi với nhau bởi vì ai cũng bận rộn bởi các buổi hội họp, học tập, khai báo, đi mết tinh v.v… là những thứ sanh hoạt rất cần thiết để đưa nhân dân lên làm chủ (Nhà Nước nói như vậy). Thành ra mỗi lần họ gặp nhau, họ coi thời gian quý như vàng ! Có lẽ vì vậy mà bây giờ họ nhìn nhau nhiều hơn là họ nói chuyện với nhau…

Thời gian sau, chánh quyền “đánh tư sản mại bản”.Gia đình Xíu không tránh khỏi “đại nạn” này. Những người “cách mạng” xong vào nhà ngang nhiên và hùng hổ như một bọn cướp. Họ “bươi” từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, từ sau ra trước… giống như gà bươi đống rác. Gặp gì kiểm kê nấy. Vậy rồi… hốt hết ! Mà-má và Xíu chỉ biết ôm nhau mà khóc, còn Pà-pá thì ngồi trên ghế xích-đu, xích tới xích lui hút thuốc, nín thinh.

Sau “trận” đó, nhiều người nhảy lầu tự tử. Nghe thấy như vậy, Pà-pá nói: “Làm như vậy đâu có giải quyết cái gì ? Tụi nó còn cười, nói mình ngu ! Từ từ rồi tính nữa.” Trong khi chờ đợi pà-pá “tính nữa”, mẹ con Xíu ngồi xổm trên vỉa hè bán giò-cháo-quẩy bánh tiêu… Bây giờ, Bảy vẫn đạp xe xuống thăm Xíu. Lần nào cũng được nàng cho một cái bánh. Chàng ngồi xổm một bên, ăn. Không đói, nhưng vẩn ăn. Và ăn thấy ngon !

Cách mạng không…”quản lý” được thời gian nên thời gian vẫn đi qua, ngạo nghễ. Thiên hạ lần lượt đi chui-cũng gọi là “vượt biên” thanks.gifhần đông đi bằng đường biển. Có người đi thoát, có người bị bắt. Những người đi thoát, có khi mất tích, có khi bị cướp. Dầu vậy, đi chui cũng đã trở thành gần như là một phong trào !

Thấy mỗi người vượt biên phải đóng nhiều cây vàng cho người tổ chức, cán bộ cách mạng “nhào ra làm ăn”. Họ cũng tổ chức đi chui, nhưng là một loại đi chui không sợ bị bắt vì có chánh quyền … hộ tống. Vì vậy, thiên hạ gọi là “đi chui bán chánh thức” ! Người Tàu được ưu tiên đi bằng cách này. Cho nên họ đi ồ ạt…

Một hôm, được thơ hẹn của Xíu, Bảy xin nghỉ việc buổi chiều, đạp xe xuống “Con Rùa” đường Duy Tân, đợi. Một cô gái chở Xíu tới bằng Honda, gật đầu chào Bảy, đợi Xíu bước xuống rồi quay xe đi vội vã. Xíu mặc áo dài trắng, tóc được cột túm lại sau ót. Nhìn đôi mắt mọng đỏ của người yêu, Bảy linh cảm có một cái gì không ổn. Bảy hỏi: “Có chuyện gì vậy, Xíu ?”. Nàng không trả lời, nhưng nói giọng trống rỗng: “Anh chở em đi. Đi đâu cũng được”. Đợi nàng vén vạt áo ngồi vững vàng lên pọt-pa-ga, chàng mới đạp xe đi. Đi chầm chậm, đi thẳng. Lần này, Xíu không nắm phía sau yên xe. Xíu vòng một tay ôm lấy nửa người của Bảy. Lần đầu tiên được bàn tay thon nhỏ của người yêu đặt lên bụng mình, Bảy thật xúc động. Chàng đạp xe mà tưởng chừng như trên đường phố chỉ còn lại có hai đứa…

Một lúc sau, Xíu mới nói: “Pàpá cho phép em đi chơi với anh từ giờ tới năm giờ chiều”. Rồi nàng nghẹn ngào: “Đi với nhau lần cuối”. Bỗng nàng chồm tới, vòng cả hai tay ôm chặt lấy người yêu, úp mặt lên lưng chàng, khóc ngất. Chàng nghe rớt ra từng tiếng rời rã trên lưng: “Tối … nay … em … đi …”. Mồ hôi bỗng vã ra như tắm, nhưng Bảy vẫn còn tỉnh táo để đặt một bàn tay lên bàn tay người yêu bóp nhẹ. Cử chỉ đó làm Xíu không kềm được nữa. Nàng vừa khóc lớn vừa giúi giúi mặt lên lưng người yêu, mạnh thật mạnh- Làm như nàng muốn chui hẳn vào người của chàng để hai đứa chỉ còn là một, để nước mắt và mồ hôi của hai đứa hòa quyện với nhau cùng chung niềm thống khổ, để đừng thấy đừng nghe đừng biết gì gì nữa, chết lịm đi cho cuộc tình khép lại, vĩnh viễn khép lại… Tội nghiệp ! Rồi ngày mai, rồi mãi mãi, cuộc đời này còn ý nghĩa gì nữa đâu ?

Hai người vẫn đèo nhau đi… Đầu óc trống rỗng. Chẳng còn nói được với nhau chuyện gì hết. Và chắc cũng chẳng còn biết phát âm là gì nữa ! Niềm đau quá lớn đã làm cho họ như người câm. Hai người câm…

Xíu vẫn ôm lấy người yêu, áp một bên má lên cái lưng chắc nịch của người yêu, quên mất rằng đây là lần đầu tiên Xíu chạm vào người của Bảy ! Lâu nay, mặc dầu yêu nhau tha thiết, họ chỉ dám nắm tay nhau thôi, và nắm tay nhau chỉ có mấy lần. Xíu nhắm mắt, tưởng chừng như thời gian đang ngừng lại. Nàng bỗng nghe rõ hơi thở, nghe rỏ nhịp tim của Bảy, những thứ mà lâu nay nàng chưa từng nghe. Mũi nàng bỗng hửi được mùi mồ hôi, hửi được mùi da thịt của Bảy, những thứ mà lâu nay nàng chưa từng dám nghĩ tới. Nàng bỗng nghe hơi ấm từ người của Bảy chuyền sang người nàng âm thầm nhưng rõ rệt, thứ cảm giác dìu dịu lân lân mà lâu nay nàng chưa từng được biết. Nàng bỗng nhận thức rằng người yêu nàng là đây, còn hiển hiện trong vòng tay. Rồi sẽ không bao giờ được như vầy nữa. Bởi vì đây là lần đầu và cũng là lần cuối, lần cuối… Thương xót quá ! Nàng siết chặt người yêu với tất cả sức mình mà nước mắt trào ra không dứt…

…Rồi Bảy cũng phải đưa Xíu về. Chàng vừa thắng xe, chống chân xuống đất, nàng đã đứng xuống chạy ù vào nhà. Tà áo dài trắng của nàng lất phất vài cái như vẫy chào lần cuối trước khi khuất sau cánh cửa. Bảy chống tay lên ghi-đông, đầu gục xuống giữa hai vai. Chàng có cảm giác như mình đã kiệt sức…

…Xíu đi rồi, ngày nào Bảy cũng đạp xe đi long bong. Không biết đi đâu, cứ đạp chầm chậm, đạp hoài. Khát, thì tấp vô uống cái gì đó. Đói, thì tấp vô ăn đại cái gì đó. Ăn gì uống gì, không cần để ý tới nữa.

Vậy mà Bảy cũng đạp tới cái công viên nhỏ mà hai đứa thường hẹn nhau. Chàng dựng xe cạnh chiếc băng xi măng mà hai đứa thường ngồi, rồi bước lại ngồi giống như ngày xưa chàng vẫn ngồi để đợi nàng tới. Nhưng bây giờ thì chàng ngồi một mình, ngồi thật lâu. Và không biết tại sao lại phải ngồi như vậy !

Rồi lại đạp xe đi loanh quanh. Không cần biết đi đâu…

Vậy mà Bảy cũng đi đến “Con Rùa” đường Duy Tân, chỗ hai đứa thường đến ăn kem, uống nước dừa. Chàng dựng xe rồi lại ngồi lên bệ gạch, chỗ quen ngồi để đợi nàng đến. Chỗ đó nhìn thẳng xuống sau lưng nhà thờ Đức Bà, nàng luôn luôn đi từ hướng đó đi lên, hướng mà bây giờ chàng nhìn đâm đâm, nhìn mãi…

Vậy mà Bảy cũng đi đến con đường Đinh Tiên Hoàng, khúc rộng thênh thang dẫn dài xuống bờ sông. Hai đứa thường đi bộ ở đó vì đường vắng và mát. Đường đó bây giờ vẫn vắng và mát, Bảy dẫn xe đi bộ chầm chậm như ngày xưa…

Rồi Bảy còn đến nhiều nơi nữa : sở thú, vườn Tao Đàn, con đò Thủ Thiêm, chùa Vĩnh Nghiêm, quán thạch chè Hiển Khánh… Những nơi những chốn mà hai đứa, ngày xưa, đã từng đến một lần, hai lần, nhiều lần. Không biết cái gì đã đưa đẩy chàng đi như vậy ?

Bảy không biết rằng mình đang đi lượm những mảnh vụn của cuộc tình. Nếu không có cái “ngày cách mạng thành công”, thì cuộc tình đó đã không bị đập tan thành mảnh vụn… Để thấy cái gọi là “cách mạng thành công” đã thật sự thành công trong nhiệm vụ phá tan đập nát tất cả những gì của miền Nam, kể cả những gì nhỏ bé nhứt tầm thường nhứt như tình yêu của chàng trai và cô gái đó !

Chuyện không nói Xíu có đi được đến bờ đến bến nào không. Điều mà người ta biết là có vài chiếc tàu “đi chui bán chánh thức” bị chìm vì gặp sóng to gió lớn. Việt cộng đã cho đi bằng loại tàu gần như phế thải, không còn đủ tiêu chuẩn vượt đại dương.

Nhưng chuyện nói rằng Bảy vẫn đạp xe đi loanh quanh, hết ngày này qua tháng khác. Và bây giờ Bảy hay đứng ở bờ sông Sàigòn, nhìn xa xâm rất lâu để chỉ gọi thầm có hai tiếng : “Xíu ơi"



Posted on 12/07/2012 by Mỹ Đức
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #44 - 02. Aug 2012 , 15:48
 




Chuyện di tản 1975 (Tiểu Tử)




...




Tôi không có đi di tản hồi những ngày cuối tháng tư 1975 nên không biết cảnh di tản ở Sài gòn ra làm sao. Mãi đến sau nầy, khi đã định cư ở Pháp, nhờ xem truyền hình mới biết !

Sau đây là vài cảnh đã làm tôi xúc động, xin kể lại để cùng chia xẻ…


Chuyện 1

Ở bến tàu, thiên hạ bồng bế nhau, tay xách nách mang, kêu réo nhau ầm ĩ, hớt hơ hớt hải chạy về phía chiếc cầu thang dẫn lên bong một chiếc tàu cao nghều nghệu. Cầu thang đầy người, xô đẩy chen lấn nhau, kêu gọi nhau, gây gổ nhau… ồn ào. Trên bong tàu cũng đầy người lố nhố, giành nhau chồm lên be tàu để gọi người nhà còn kẹt dưới bến, miệng la tay quơ ra dấu chỉ trỏ… cũng ồn ào như dòng người trên cầu thang !

Giữa cầu thang, một bà già. Máy quay phim zoom ngay bà nên nhìn thấy rõ : bà mặc quần đen áo túi trắng đầu cột khăn rằn, không mang bao bị gì hết, bà đang bò nặng nhọc lên từng nấc thang. Bà không dáo dác nhìn trước ngó sau hay có cử chi tìm kiếm ai, có nghĩa là bà già đó đi một mình. Phía sau bà thiên hạ dồn lên, bị cản trở nên la ó ! Thấy vậy, một thanh niên tự động lòn lưng dưới người bà già cõng bà lên, xóc vài cái cho thăng bằng rồi trèo tiếp.

Chuyện chỉ có vậy, nhưng sao hình ảnh đó cứ đeo theo tôi từ bao nhiêu năm, để tôi cứ phải thắc mắc : bà già đó sợ gì mà phải đi di tản ? con cháu bà đâu mà để bà đi một mình ? rồi cuộc đời của bà trong chuỗi ngày còn lại trên xứ định cư ra sao ? còn cậu thanh niên đã làm môt cử chỉ đẹp – quá đẹp – bây giờ ở đâu ?… Tôi muốn gởi đến người đó lời cám ơn chân thành của tôi, bởi vì anh ta đã cho tôi thấy cái tình người trên quê hương tôi nó vẫn là như vậy đó, cho dù ở trong một hoàn cảnh xô bồ hỗn loạn như những ngày cuối cùng của tháng tư 1975…

Chuyện 2

Cũng trên chiếc cầu thang dẫn lên tàu, một người đàn ông tay ôm bao đồ to trước ngực, cõng một bà già tóc bạc phếu lất phất bay theo từng cơn gió sông. Bà già ốm nhom, mặc quần đen áo bà ba màu cốt trầu, tay trái ôm cổ người đàn ông, tay mặt cầm cái nón lá. Bà nép má trái lên vai người đàn ông, mặt quay ra ngoài về phía máy quay phim. Nhờ máy zoom vào bà nên nhìn rõ nét mặt rất bình thản của bà, trái ngược hẳn với sự thất thanh sợ hãi ở chung quanh !

Lên gần đến bong tàu, bỗng bà già vuột tay làm rơi cái nón lá. Bà chồm người ra, hốt hoảng nhìn theo cái nón đang lộn qua chao lại trước khi mất hút về phía dưới. Rồi bà bật khóc thảm thiết…

Bà già đó chắc đã quyết định bỏ hết để ra đi, yên chí ra đi, vì bà mang theo một vật mà bà xem là quí giá nhứt, bởi nó quá gần gũi với cuộc đời của bà : cái nón lá ! Đến khi mất nó, có lẽ bà mới cảm nhận được rằng bà thật sự mất tất cả. Cái nón lá đã chứa đựng cả bầu trời quê hương của bà, hỏi sao bà không xót xa đau khổ ? Nghĩ như vậy nên tôi thấy thương bà già đó vô cùng. Tôi hy vọng, về sau trên xứ sở tạm dung, bà mua được một cái nón lá để mỗi lần đội lên bà sống lại với vài ba kỷ niệm nào đó, ở một góc trời nào đó của quê hương…

Chuyện 3

Cũng trên bến tàu nầy. Trong luồng người đi như chạy, một người đàn bà còn trẻ mang hai cái xắc trên vai, tay bồng một đứa nhỏ. Chắc đuối sức nên cô ta quị xuống. Thiên hạ quay đầu nhìn nhưng vẫn hối hả đi qua, còn tránh xa cô ta như tránh một chướng ngại vật nguy hiểm ! Trong sự ồn ào hỗn tạp đó, bỗng nghe tiếng được tiếng mất của người đàn bà vừa khóc la vừa làm cử chỉ cầu cứu. Đứa nhỏ trong tay cô ta ốm nhom, đầu chờ vờ mắt sâu hõm, đang lả người về một bên, tay chân xụi lơ. Người mẹ – chắc là người mẹ, bởi vì chỉ có người mẹ mới ôm đứa con quặt quẹo xấu xí như vậy để cùng đi di tản, và chỉ có người mẹ mới bất chấp cái nhìn bàng quan của thiên hạ mà khóc than thống thiết như vậy – người mẹ đó quýnh quáng ngước nhìn lên luồng người, tiếp tục van lạy cầu khẩn.

Bỗng, có hai thanh niên mang ba lô đi tới, nhìn thấy. Họ dừng lại, khom xuống hỏi. Rồi họ ngồi thụp xuống, một anh rờ đầu rờ tay vạch mắt đứa nhỏ, họ nói gì với nhau rồi nói gì với người đàn bà. Thấy cô ta trao đứa bé cho một anh thanh niên. Anh nầy bồng đứa nhỏ úp vào ngực mình rồi vén áo đưa lưng đứa nhỏ cho anh kia xem. Thằng nhỏ ốm đến nỗi cái xương sống lồi lên một đường dài…

Anh thứ hai đã lấy trong túi ra chai dầu từ lúc nào, bắt đầu thoa dầu rồi cạo gió bằng miếng thẻ bài của quân đội.

Thiên hạ vẫn rần rần hối hả đi qua. Hai thanh niên nhìn về hướng cái cầu thang, có vẻ hốt hoảng. Họ quay qua người đàn bà, nói gì đó rồi đứng lên, bồng đứa nhỏ, vừa chạy về phía cầu thang vừa cạo gió ! Người mẹ cố sức đứng lên, xiêu xiêu muốn quị xuống, vừa khóc vừa đưa tay vẫy về hướng đứa con. Một anh lính Mỹ chợt đi qua, dừng lại nhìn, rồi như hiểu ra, vội vã chạy lại đỡ người mẹ, bồng xóc lên đi nhanh nhanh theo hai chàng thanh niên, cây súng anh mang chéo trên lưng lắc la lắc lư theo từng nhịp bước….

Viết lại chuyện nầy, mặc dù đã hơn ba mươi năm, nhưng tôi vẫn cầu nguyện cho mẹ con thằng nhỏ được tai qua nạn khỏi, cầu nguyện cho hai anh thanh niên có một cuộc sống an vui tương xứng với nghĩa cử cao đẹp mà hai anh đã làm. Và dĩ nhiên, bây giờ, tôi nhìn mấy anh lính Mỹ với cái nhìn có thiện cảm !

Chuyện 4

Cũng trên bến tàu. Cầu thang đã được kéo lên. Trên tàu đầy người, ồn ào. Dưới bến vẫn còn đầy người và cũng ồn ào. Ở dưới nói vói lên, ở trên nói vọng xuống, và vì thấy tàu sắp rời bến nên càng quýnh quáng tranh nhau vừa ra dấu vừa la lớn, mạnh ai nấy la nên không nghe được gì rõ rệt hết !

Máy quay phim zoom vào một người đàn ông đứng tuổi đang hướng lên trên ra dấu nói gì đó. Bên cạnh ông là một thằng nhỏ cỡ chín mười tuổi, nép vào chân của ông, mặt mày ngơ ngác. Một lúc sau, người đàn ông chắp tay hướng lên trên xá xá nhiều lần như van lạy người trên tàu, gương mặt sạm nắng của ông ta có vẻ rất thành khẩn. Bỗng trên tàu thòng xuống một sợi thừng cỡ nửa cườm tay, đầu dây đong đưa. Mấy người bên dưới tranh nhau chụp. Người đàn ông nắm được, mỉm cười sung sướng, vội vã cột ngang eo ếch thằng nhỏ. Xong, ông đưa tay ra dấu cho bên trên. Thằng nhỏ được từ từ kéo lên, tòn ten dọc theo hông tàu. Nó không la không khóc, hai tay nắm chặt sợi dây, ráng nghiêng người qua một bên để cúi đầu nhìn xuống. Người đàn ông ngước nhìn theo, đưa tay ra dấu như muốn nói : « Đi, đi ! Đi, đi ! ». Rồi, mặt ông bỗng nhăn nhúm lại, ông úp mặt vào hai tay khóc ngất ! Bấy giờ, tôi đoán ông ta là cha của thằng nhỏ đang tòn ten trên kia… Không có tiếng còi tàu hụ buồn thê thiết khi lìa bến, nhưng sao tôi cũng nghe ứa nước mắt !

Không biết thằng nhỏ đó – bây giờ cũng đã trên bốn mươi tuổi — ở đâu ? Cha con nó có gặp lại nhau không ? Nếu nó còn mạnh giỏi, tôi xin Ơn Trên xui khiến cho nó đọc được mấy dòng nầy…



Posted on 12/06/2012 by Mỹ Đức
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Pages: 1 2 3 4 5 
Send Topic In ra