Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 
Send Topic In ra
Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím (Read 11139 times)
admin
YaBB Administrator
*****
Offline



Posts: 514
Canada
Gender: female
Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
04. Mar 2012 , 18:07
 

...



Chiều Tím


Chiều tím chiều nhớ thương ai, người em tóc dài
Sầu trên phím đàn, tình vương không gian,
Mây bay quan san, có hay?

Đàn nhớ từng cánh hoa bay, vần trăng viễn hoài
Màu xanh ước thề, dòng sông trôi đi
Lúc chia tay còn nhớ chăng?

Ai nhớ ... mắt xanh năm nào
Chiều thu soi bóng, nắng chưa phai màu
Kề hai mái đầu nhìn mây tím... nhớ nhau ...

Chiều tím chiều nhớ thương ai, còn thương nhớ hoài
Đàn ơi nhắn dùm người đi phương nao
Nếp chinh bào biếc ánh sao ...

Từ đấy đàn nhớ thanh âm chùng dây vỹ cầm
Người xa vắng rồi chiều sang em ơi!
Thương ai hoa rơi lá rơi ...

Người ấy lòng hướng trăng sao, hồn say chiến bào
Tìm trong tiếng đàn ... mùi hương chưa phai
Ý giao hoan người nhớ chăng?

Mây gió ... bốn phương giăng hàng
Mùa thu thêu áo nét hoa mơ màng
Và em với chàng kề vai áo ... vấn vương

Chiều hỡi! Đàn nhớ mong nhau, tình thương bắc cầu
Người đi hướng nào ? Tìm trong chiêm bao
Tóc bay dài, gió viễn khơi ...


Back to top
« Last Edit: 06. Mar 2012 , 19:19 by admin »  
WWW  
IP Logged
 
chieu tim
YaBB Newbies
*
Offline



Posts: 21
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #1 - 06. Mar 2012 , 23:02
 
Các bạn thân mến
Thật là vui khi được về nhà với những người đã cùng một mái trường với mình trong một giai đoạn dễ thương nhất của đời người.
Mình nhớ Đức Đạt Lại Lạt Ma đã dạy " Sống cuộc đời tử tế và phẩm hạnh. Rồi khi về già hồi tưởng lại mình có thể thưởng thức cuộc đời mình thêm một lần nữa " .
Quả thật vậy mình đã có một tâm niệm " Sống giai đoan nào của cuộc đời thì dùng hết khả năng để đóng góp và hưởng thụ giai đoạn ấy để khi thời gian đi qua rồi mình không còn gì hối hận cả, mình đã đến giai đoạn thứ hai là khi về già hồi tưởng lại và thưởng thức cuộc đời mình một lần nữa.
Cám ơn bản nhạc Chiều Tím ,cám ơn những tình cảm đồng môn của tất cả LVD nhé. Mình hy vọng tâm tình vào buổi tối của Chiều Tím là chỗ mà chị em chúng ta sẽ tâm tình , chọc ghẹo nhau và cho nhau những cái cười vui sau một ngày qua đi.
Thân chào
Chiều Tím
Back to top
 
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #2 - 07. Mar 2012 , 05:47
 

Mến chào tái ngộ chị Chiều Tím. Đ Đ mang hoa tim tím đến mừng tân gia nhé! Mong chúng ta sẽ có những buổi tối "thủ thỉ tâm tình thật thích thú " cùng nhau   Wink


...
Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #3 - 07. Mar 2012 , 08:15
 
admin wrote on 04. Mar 2012 , 18:07:

...



Chiều Tím


Chiều tím chiều nhớ thương ai, người em tóc dài
Sầu trên phím đàn, tình vương không gian,
Mây bay quan san, có hay?

Đàn nhớ từng cánh hoa bay, vần trăng viễn hoài
Màu xanh ước thề, dòng sông trôi đi
Lúc chia tay còn nhớ chăng?

Ai nhớ ... mắt xanh năm nào
Chiều thu soi bóng, nắng chưa phai màu
Kề hai mái đầu nhìn mây tím... nhớ nhau ...

Chiều tím chiều nhớ thương ai, còn thương nhớ hoài
Đàn ơi nhắn dùm người đi phương nao
Nếp chinh bào biếc ánh sao ...

Từ đấy đàn nhớ thanh âm chùng dây vỹ cầm
Người xa vắng rồi chiều sang em ơi!
Thương ai hoa rơi lá rơi ...

Người ấy lòng hướng trăng sao, hồn say chiến bào
Tìm trong tiếng đàn ... mùi hương chưa phai
Ý giao hoan người nhớ chăng?

Mây gió ... bốn phương giăng hàng
Mùa thu thêu áo nét hoa mơ màng
Và em với chàng kề vai áo ... vấn vương

Chiều hỡi! Đàn nhớ mong nhau, tình thương bắc cầu
Người đi hướng nào ? Tìm trong chiêm bao
Tóc bay dài, gió viễn khơi ...




Em xin ra mắt chị Chiều Tím ( tên thật dễ thương ) , em là Túy Vân 73 , ra trường cùng năm với Admin Đ. Mỹ.
Nhìn cảnh trăng và bầu trời tim tím của Đ. Mỹ , là em muốn" mây say "rồi chị ạ , vì em yêu màu nầy ," từ ngày xưa xa xôi...."
  Hy vọng chị em mình " tha hồ thủ thỉ , thỏ thẻ " như lời chị Đ Đ , và những ai thích dạo sân trường , cho đời thêm tươi vui.
  Mến chúc chị Chiều Tím và cả nhà , những ngày tháng êm đềm , hạnh phúc.
Em Tv
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #4 - 07. Mar 2012 , 19:29
 


Em, Tuyết Lan , LVD 73, kính chào chi Chiều tím..mang vê nhà bài hát này nẻ ..thấy hay hay ..buồn buồn ...nhớ nhưng con đường có nhiều hoa tím cũ ...và kỷ niệm nào mãi hoài vương vấn .....

Chúc chị và mãnh vườn nhỏ bé của chị ...tràn đầy tiếng cười nói nhé Chị
Back to top
 
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #5 - 07. Mar 2012 , 21:30
 



Chúc mừng Tân Gia Trang

hoahong.gif Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím hoahong.gif


...

Xin bấm vào hình để nghe nhạc
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #6 - 08. Mar 2012 , 09:27
 
chieu tim wrote on 06. Mar 2012 , 23:02:
Các bạn thân mến
Thật là vui khi được về nhà với những người đã cùng một mái trường với mình trong một giai đoạn dễ thương nhất của đời người.
Mình nhớ Đức Đạt Lại Lạt Ma đã dạy " Sống cuộc đời tử tế và phẩm hạnh. Rồi khi về già hồi tưởng lại mình có thể thưởng thức cuộc đời mình thêm một lần nữa " .
Quả thật vậy mình đã có một tâm niệm " Sống giai đoan nào của cuộc đời thì dùng hết khả năng để đóng góp và hưởng thụ giai đoạn ấy để khi thời gian đi qua rồi mình không còn gì hối hận cả, mình đã đến giai đoạn thứ hai là khi về già hồi tưởng lại và thưởng thức cuộc đời mình một lần nữa.
Cám ơn bản nhạc Chiều Tím ,cám ơn những tình cảm đồng môn của tất cả LVD nhé. Mình hy vọng tâm tình vào buổi tối của Chiều Tím là chỗ mà chị em chúng ta sẽ tâm tình , chọc ghẹo nhau và cho nhau những cái cười vui sau một ngày qua đi.
Thân chào
Chiều Tím



...

Chị Chiều Tím,


Hahaha... tím cả vườn cà... Smiley Smiley
Mí hôm nay Dzịt da dô trang này cả chục lần , ngóng chiện.... mà chả thấy chi mô... hay là chị đang làm hoạt cảnh như kiểu Trạng Quỳnh và ông lái đò....hehehe  Grin

Dzịt chúc trang chị buôn may bán đắt để cho Dzịt đọc ké những tâm tình.. Wink.
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
anh_thu_Tran
Gold Member
*****
Offline



Posts: 3636
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #7 - 08. Mar 2012 , 15:42
 


...




     Thân chào làm quen chị Chiều Tím.AT cũng như các bạn và thân hữu ở đây đang sắp hàng ngồi chờ đọc truyện của chị đây.
   Mong chị sẽ tìm được không khí tươi vui và trẻ trung của các bạn già U50 U60 khi về lại mái trường xưa nha chị.
  Chị cứ thong thả dạo sân trường và thỉnh thoảng cho chúng em được đọc những mẩu truyện của chị là Hạnh Phúc nhất đấy.
  Thân tặng chị cành Hoa cũng tím đê/ làm quen nha chị.
Back to top
 
 
IP Logged
 
chieu tim
YaBB Newbies
*
Offline



Posts: 21
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #8 - 08. Mar 2012 , 16:29
 
Anh Thư thân mến
Mừng quá vì gặp 1 bạn 6 bó giống mình nhưng bên cạnh dó có những khuôn mặt trẻ trung thì giúp cho mình lây cái trẻ trung và active của họ mình sống vui hơn . Nào chúng ta cả già lẫn trẻ cùng ddi dạo vườn hoa LVD nhé
Gửi dến bạn bài viết dễ thương mà mình thấy dồng ý với cô tác giả Nguyễn Ngọc Tư

“Tôi thích những người phụ nữ tự tại và tự trọng đến mức coi như đàn ông biến mất rồi. Họ làm đẹp vì chính họ chứ không vì ánh nhìn của đàn ông, để quyến rũ đàn ông; họ làm việc vì họ muốn chớ không phải chứng tỏ mình cũng mạnh mẽ”.
Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư
Má và chị tôi đâu cần 8-3.
Má tôi cả đời sống ở nông thôn. Bà chưa từng nhận hoa hay lời chúc tụng nào vào 8/3. Nhưng má không buồn. Đám ruộng má tôi coi năm nào cũng trúng mùa hơn những đám ruộng trong xóm, vốn được chăm sóc bởi những ông nông dân thứ thiệt.

Bà nhạy cảm với cây cỏ, nắng mưa, không chống chỏi thiên nhiên mà nương theo nó. Má tôi nổi tiếng coi trời giỏi, làm ruộng mà đoán định được thời tiết coi như chắc ăn một nửa mùa rồi. Bác Tám, dượng Hai, chú Sáu… ai cũng nể trọng má tôi, cũng ngóng coi má tôi rục rịch làm gì với đám lúa để học theo, chuyện gì có tay má là ngon lành cả. Má xa lạ với cái câu mà những người phụ nữ quê khác hay thở dài ở đầu môi, “cái phận đàn bà mình…”
Chị tôi thì lấy chồng về chợ đã hai mươi tám năm. Chị chưa từng nhận hoa hay những lời chúc tụng vào 8/3. Chị cũng không buồn. Chồng chị tử tế nhưng cù lần, nghĩ cứ thương nhau là được, cần gì phải bày nhiều trò.
Chị giúp anh coi xưởng đồ gỗ, quản hơn hai chục nhân công, lúc rảnh còn thiết kế ra nhiều hoa văn, chi tiết khá đẹp. Đồ gỗ của xưởng anh chị, vì vậy được ưa chuộng bởi tính độc đáo.

Chị nói ít, không hay lườm nguýt nhưng làm gì chắc đó nói gì chắc đó, vậy mà chuyện lớn nhỏ gì chồng cũng tham khảo, và nếu có tranh cãi cũng trên tinh thần tương kính. Chưa có việc gì mà chị phải trông chờ chồng, với cái lý do người ta hay viện đến “bởi mình là đàn bà mà…”

Hai người phụ nữ này, tôi nghĩ, không cần ai giải phóng, bởi họ đã giải phóng mình rồi.

Phụ nữ mạnh mẽ khi không còn ý thức cái sự - phụ - nữ của mình

Tôi hay thấy trên mạng những câu được cho là đầy nữ quyền, kiểu như “bạn có thể biến đàn ông thành nô lệ chỉ với chiếc xương quai xanh gợi tình”, mắc cười vì rốt cuộc chị em vẫn cứ đánh giá cao đàn ông, vẫn cứ lao tâm khổ trí làm sao để đánh gục được họ, đè đầu cưỡi cổ họ.

Rốt cuộc phụ nữ luôn nói rằng mình giỏi nhưng khi ra bãi gửi xe vẫn chờ người đàn ông nào đó dắt xe ra giùm. Chờ đợi, kiểu gì thì cũng dở, dù là chờ đợi một cử chỉ ga lăng của người khác.

Tôi nghĩ rằng phụ nữ chỉ thực sự mạnh mẽ khi họ không còn ý thức cái sự - phụ - nữ của mình nữa. Mở báo ra thấy viết về những người phụ nữ làm phu hồ, làm cửu vạn, đạp xích lô… chúng ta hay kêu lên không thể như thế được họ là phụ nữ mà, nhưng biết đâu người trong cuộc ấy vặn lại “sao lại không ?”.

Cái tâm lý nháo nhác chờ quà tặng, đợi tiệc tùng vào những dịp 8/3, chị em dần đánh đồng ý nghĩa của “giải phóng” chính là “nổi loạn”, “đòi quyền lợi”. Cảm giác như một màn diễn đông người sau tiếng hô “action”, cứ 8/3 đàn ông bắt đầu nịnh nọt chiều chuộng quà cáp, phụ nữ tụ tập rủ nhau ngồi quán bia, tự huyễn hoặc mình là đang được coi trọng đã được giải phóng.

Nhưng năm ba ngày thì thấm tháp vào đâu so với 365 ngày ? Chính vì không thật lòng tôn trọng nên giờ đám đàn ông bắt đầu so đo, hẳn nhiên đàn ông so đo thì cũng chẳng ra gì.

Tôi thích những người phụ nữ tự tại và tự trọng đến mức coi như đàn ông biến mất rồi. Họ làm đẹp vì chính họ chứ không vì ánh nhìn của đàn ông, để quyến rũ đàn ông;  họ làm việc vì họ muốn chớ không phải chứng tỏ mình cũng mạnh mẽ. Họ trèo thang tre xóc nóc lại mái nhà, bưng bê vô đất mấy chậu cây, đóng đinh lên tường treo mấy cái ảnh… Thích gã nào thì cứ chạy đến bảo em thích anh rồi đó, anh nghĩ sao? Trong đầu họ không có khái niệm trâu và cột.

Sống được như thế thì không phải ngồi đây bàn về ngày 8-3 và sự bình đẳng của người phụ nữ nữa làm gì.

Nguyễn Ngọc Tư
    

Back to top
 
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #9 - 08. Mar 2012 , 16:48
 

Thì ra chị CT đợi đúng ngày... lành mới mở cửa ăn Tân Gia! hoado
Chị ơi, chị post bài này lên thì có cho tụi em "phiếm luận" không hè? Theo ý chị thì chị có hoàn toàn đồng ý 100 phần dầu với tác giả của bài viết không? Hoạc là có những khoản chị cũng có ý kiến riêng?
Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
Đặng-Mỹ
Gold Member
*****
Offline


Đậu Xanh, U trẻ,
Thiên Nga, Nghi Nương

Posts: 14731
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #10 - 08. Mar 2012 , 17:30
 
Chị Chiều Tím ơi,

Em nhớ ra có lần em hẹn chị là em đang bận việc bầu cử, xong sẽ mở mục cho chị, rồi em..... quên luôn   Tongue. May chị không giận cô em đốn này  Embarrassed

Em cũng thich đọc Nguyễn Ngọc Tự. votay
Nhưng chắc chị cũng sẽ  cho cả nhà đọc bài của chị nữa phải khg?

Em mong chị tìm được niềm vui và tình thân thiết  nơi đây ạ hoahong.gif
Back to top
 
 
IP Logged
 
chieu tim
YaBB Newbies
*
Offline



Posts: 21
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #11 - 08. Mar 2012 , 21:22
 
Đậu Đỏ và các nàng ơi
Chiều Tím dăng bài của Nguyễn Ngọc Tư lên nhưng Chiều Tím cũng có điểm không đồng ý với NNT . Người phụ nữ VN được sinh ra và lớn lên trong lối giáo dục mình chỉ là em là chị và là vợ thôi nên lúc nào cũng chỉ là hạng hai trong gia đình sau em trai sau bố và sau chồng rồi tùy hoàn cảnh có người ngoi ra khỏi được số 2 định mạng còn có người thì dần dần trở thành thầm lặng trong mọi quyết định của gia đình. Theo Chiều Tím thì phụ nữ phải có nữ tính " để cho đời còn dễ thương" vì như quan niệm của Tây Phương phụ nữ là những cái hoa di động để trang điểm cho cuộc đời nhưng phải biết rõ vị trí của mình khi cần . Một năm 365 ngày mình chỉ được có một ngày thì quá ít phải không các bạn?
Đậu Đỏ và cả nhà có thấy như vậy không? Nhưng vì trách nhiệm với gia đình thì mình làm việc và đóng góp vào việc xây dựng gia đình như chồng vậy. Không than van không kêu khổ bao giờ. Hình ảnh của những bạn có chồng đi học tập ở trong trại ở miền Bắc chẳng hạn vừa phải nuôi chồng ở xa vừa phải kiếm sống để nuôi con va gia đình không có chồng ở nhà thì nuôi dạy con thành người , một hình ảnh mà Chiề Tím cho là toàn mỹ nhất vì nó là tổng hợp cho tinh thần phấn đấu của Hai Bà Trưng để qua mọi gian khổ cộng với niêm thương nhớ mong đợi chồng của nàng Tô Thị cùng với sự phấn đấu từ trong nội tâm để không bị xa ngã vào tay một người đàn ông khác . Chiều Tím thấy người phụ nữ VN quá hay và quá đẹp. Họ là họ không cần giải phóng mà cũng không cần thương hại.
Nhân ngày Phụ nữ Chiều Tím xin được kính chào và tôn vinh những người vợ những người mẹ Việt Nam 365 ngày chứ không phải một ngày.
Đậu Đỏ và các bạn nếu cần phiếm luận thì cứ tự nhiên vì chỉ để chúng ta thương nhau thêm
Chiều Tím
Back to top
 
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #12 - 09. Mar 2012 , 06:35
 
chieu tim wrote on 08. Mar 2012 , 16:29:
Anh Thư thân mến
Mừng quá vì gặp 1 bạn 6 bó giống mình nhưng bên cạnh dó có những khuôn mặt trẻ trung thì giúp cho mình lây cái trẻ trung và active của họ mình sống vui hơn . Nào chúng ta cả già lẫn trẻ cùng ddi dạo vườn hoa LVD nhé
...  



Hôm qua hấp tấp đọc bài của NTT nên chưa trả lời đoạn này. Chị ui, mấy ngày nay chị gặp hơn 1 bạn 6 bó giống chị đó. Sẵn nói về 6 bó, chị có nghe qua cái này chưa nhỉ:
5 năm 6 tháng 7 tuần 8 ngày 9 phút 10 giây
Cool


Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
chieu tim
YaBB Newbies
*
Offline



Posts: 21
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #13 - 09. Mar 2012 , 09:55
 
Đậu Đỏ ơi
Chị thích cái câu này của em quá

"Triệu người quen, có mấy người thương"

chiều Tím
Back to top
 
 
IP Logged
 
chieu tim
YaBB Newbies
*
Offline



Posts: 21
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #14 - 12. Mar 2012 , 16:47
 
Thân gừi đến các bạn một chuyện hay đầ tuần nhé


Sau 21 năm chung sống, một ngày, tự nhiên vợ của Peter nói với ông: “Anh hãy mời một phụ nữ khác đi ăn tối, xem phim. Em yêu anh, nhưng em biết người đó cũng yêu thương anh và muốn dành thời gian ở bên cạnh anh”. Peter thật bất ngờ khi nghe vợ khuyên, nhưng khi vợ “bật mí” người ấy chính là mẹ ruột của ông thì Peter vui vẻ điện thoại ngay.
Mẹ của Peter góa bụa đã 19 năm và sống một mình. Peter bận rộn công việc, con cái nên rất ít gặp mẹ. Nhận được điện thoại mời ăn tối của Peter, người mẹ ngạc nhiên: “Có chuyện gì không ổn hả con? Con khỏe không?”. Peter trấn an mẹ: “Mọi chuyện vẫn tốt, đơn giản là con muốn hai mẹ con mình ăn tối với nhau”.
Cuối tuần đó, Peter lái xe đến đón mẹ. Khi Peter vừa đến cửa, mẹ đã đứng đợi. Bà mặc lại bộ váy áo trang trọng của dịp kỷ niệm ngày cưới lần cuối cùng. Bà không quên uốn tóc và trang điểm nhẹ. Bà cười rạng rỡ: “Mẹ khoe với bạn là con mời đi ăn tối, các bà ấy rất ấn tượng về điều này”. Người mẹ vô cùng tự hào khi khoác tay con trai bước vào một nhà hàng ấm cúng và nổi tiếng với thức ăn ngon. Lúc Peter xem thực đơn, bà lại mỉm cười: “Nhìn cảnh này, mẹ nhớ lúc con còn bé, mẹ toàn xem thực đơn để chọn món ăn phù hợp với con”. Peter trìu mến: “Bây giờ con sẽ làm thay mẹ”. Họ say sưa trò chuyện suốt bữa tối. Khi Peter tiễn mẹ về đến nhà, người mẹ nói: “Lần sau chúng ta lại ăn tối với nhau nhé, nhưng hãy để mẹ mời con”.
Chưa đầy một tuần sau, mẹ của Peter qua đời vì một cơn đau tim. Ít lâu sau, Peter nhận được một phong bì, trong đó có bản sao một hóa đơn trả trước ở chính nhà hàng mà Peter và mẹ mới đến ăn tối. Kèm với hóa đơn là lời nhắn của mẹ: “Con trai thân mến. Mẹ đã trả tiền trước cho hóa đơn này. Mẹ không chắc có thể cùng con trở lại đây lần nữa, nhưng mẹ vẫn trả tiền cho hai phần ăn - dành cho con và con dâu của mẹ. Chắc con không biết rằng bữa tối hôm ấy có ý nghĩa thế nào với mẹ. Thương con nhiều”.
Chiều Tím
Back to top
 
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #15 - 17. Mar 2012 , 16:06
 

Mấy hôm nay vắng chị chieutim, vậy Đ Đ mời cả nhà lắng nghe một câu chuyện bình thường của Ốc. 



...


Dựa vào chính mình
 
 
                                                                                          
Ốc sên con ngày nọ hỏi mẹ của nó: "Mẹ ơi! Tại sao chúng ta từ khi sinh ra phải đeo cái bình vừa nặng vừa cứng trên lưng như thế ? Thật mệt chết đi được!"

"Vì cơ thể chúng ta không có xương để chống đỡ, chỉ có thể bò, mà bò cũng không nhanh" - Mẹ nói .

"Chị sâu róm không có xương cũng bò chẳng nhanh, tại sao chị ấy không cần đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó ?".

"Vì chị sâu róm sẽ biến thành bướm, bầu trời sẽ bảo vệ chị ấy".

"Nhưng em giun đất cũng không có xương, cũng bò chẳng nhanh, cũng không biến hóa được, tại sao em ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó ?".

"Vì em giun đất sẽ chui xuống đất, lòng đất sẽ bảo vệ em ấy".

Ốc sên con bật khóc, nói: "Chúng ta thật đáng thương, bầu trời không bảo vệ chúng ta, lòng dất cũng chẳng che chở chúng ta".

"Vì vậy mà chúng ta có cái bình! - Ốc sên mẹ an ủi con.

Chúng ta không dựa vào trời, cũng chẳng dựa vào đất, chúng ta phải dựa vào chính bản thân chúng ta.


Source: email
Back to top
« Last Edit: 17. Mar 2012 , 16:09 by Dau Do »  

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #16 - 17. Mar 2012 , 19:15
 
Dau Do wrote on 17. Mar 2012 , 16:06:

Mấy hôm nay vắng chị chieutim, vậy Đ Đ mời cả nhà lắng nghe một câu chuyện bình thường của Ốc. 



...


Dựa vào chính mình
 
 
                                                                                          
Ốc sên con ngày nọ hỏi mẹ của nó: "Mẹ ơi! Tại sao chúng ta từ khi sinh ra phải đeo cái bình vừa nặng vừa cứng trên lưng như thế ? Thật mệt chết đi được!"

"Vì cơ thể chúng ta không có xương để chống đỡ, chỉ có thể bò, mà bò cũng không nhanh" - Mẹ nói .

"Chị sâu róm không có xương cũng bò chẳng nhanh, tại sao chị ấy không cần đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó ?".

"Vì chị sâu róm sẽ biến thành bướm, bầu trời sẽ bảo vệ chị ấy".

"Nhưng em giun đất cũng không có xương, cũng bò chẳng nhanh, cũng không biến hóa được, tại sao em ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó ?".

"Vì em giun đất sẽ chui xuống đất, lòng đất sẽ bảo vệ em ấy".

Ốc sên con bật khóc, nói: "Chúng ta thật đáng thương, bầu trời không bảo vệ chúng ta, lòng dất cũng chẳng che chở chúng ta".

"Vì vậy mà chúng ta có cái bình! - Ốc sên mẹ an ủi con.

Chúng ta không dựa vào trời, cũng chẳng dựa vào đất, chúng ta phải dựa vào chính bản thân chúng ta.


Source: email


Hy vọng chị Đ Đ nhắc nhở chị Chiều Tím , làm chị bị ách xì và vào đây , chị nhé. Em cũng nhớ " Chiều tím " quá chừng nè.
Câu chuyện nầy hay quá , chúng ta không ỷ lại vào ai , mà phải " tự biên , tự diển ".Cám ơn chị Đ Đ đã chia xẻ.
Em Tv
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
Chim lạc đàn
Ex Member


Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #17 - 28. Mar 2012 , 20:54
 


...



Chị Chiều tím  ơi !
Em mang hoa màu tím vào tặng chị nè. Ngày nào em cũng chờ chị kể chuyện cho nghe mà hỏng thấy chị đâu hết..... Sad
Back to top
 
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #18 - 28. Mar 2012 , 21:30
 
Quote:
...


Chị Chiều tím  ơi !
Em mang hoa màu tím vào tặng chị nè. Ngày nào em cũng chờ chị kể chuyện cho nghe mà hỏng thấy chị đâu hết..... Sad


Em này giỏi a!!!Nhờ em nhấn chuông đánh thức bà chủ nhà xem sao, chứ Đ Đ nghi bà chị mới tậu nhà, chưa nhớ địa chỉ nên...lạc đường rồi!  Smiley


pansytim
Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
chieu tim
YaBB Newbies
*
Offline



Posts: 21
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #19 - 29. Mar 2012 , 22:51
 
tuy-van wrote on 17. Mar 2012 , 19:15:
Hy vọng chị Đ Đ nhắc nhở chị Chiều Tím , làm chị bị ách xì và vào đây , chị nhé. Em cũng nhớ " Chiều tím " quá chừng nè.
Câu chuyện nầy hay quá , chúng ta không ỷ lại vào ai , mà phải " tự biên , tự diển ".Cám ơn chị Đ Đ đã chia xẻ.
Em Tv

Back to top
 
 
IP Logged
 
chieu tim
YaBB Newbies
*
Offline



Posts: 21
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #20 - 29. Mar 2012 , 22:52
 
Dau Do wrote on 28. Mar 2012 , 21:30:
Em này giỏi a!!!Nhờ em nhấn chuông đánh thức bà chủ nhà xem sao, chứ Đ Đ nghi bà chị mới tậu nhà, chưa nhớ địa chỉ nên...lạc đường rồi!  Smiley


pansytim

Back to top
 
 
IP Logged
 
chieu tim
YaBB Newbies
*
Offline



Posts: 21
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #21 - 29. Mar 2012 , 22:55
 
Quote:
...



Chị Chiều tím  ơi !
Em mang hoa màu tím vào tặng chị nè. Ngày nào em cũng chờ chị kể chuyện cho nghe mà hỏng thấy chị đâu hết..... Sad

Back to top
 
 
IP Logged
 
chieu tim
YaBB Newbies
*
Offline



Posts: 21
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #22 - 29. Mar 2012 , 23:08
 
chieu tim wrote on 12. Mar 2012 , 16:47:
Thân gừi đến các bạn một chuyện hay đầ tuần nhé


Sau 21 năm chung sống, một ngày, tự nhiên vợ của Peter nói với ông: “Anh hãy mời một phụ nữ khác đi ăn tối, xem phim. Em yêu anh, nhưng em biết người đó cũng yêu thương anh và muốn dành thời gian ở bên cạnh anh”. Peter thật bất ngờ khi nghe vợ khuyên, nhưng khi vợ “bật mí” người ấy chính là mẹ ruột của ông thì Peter vui vẻ điện thoại ngay.
Mẹ của Peter góa bụa đã 19 năm và sống một mình. Peter bận rộn công việc, con cái nên rất ít gặp mẹ. Nhận được điện thoại mời ăn tối của Peter, người mẹ ngạc nhiên: “Có chuyện gì không ổn hả con? Con khỏe không?”. Peter trấn an mẹ: “Mọi chuyện vẫn tốt, đơn giản là con muốn hai mẹ con mình ăn tối với nhau”.
Cuối tuần đó, Peter lái xe đến đón mẹ. Khi Peter vừa đến cửa, mẹ đã đứng đợi. Bà mặc lại bộ váy áo trang trọng của dịp kỷ niệm ngày cưới lần cuối cùng. Bà không quên uốn tóc và trang điểm nhẹ. Bà cười rạng rỡ: “Mẹ khoe với bạn là con mời đi ăn tối, các bà ấy rất ấn tượng về điều này”. Người mẹ vô cùng tự hào khi khoác tay con trai bước vào một nhà hàng ấm cúng và nổi tiếng với thức ăn ngon. Lúc Peter xem thực đơn, bà lại mỉm cười: “Nhìn cảnh này, mẹ nhớ lúc con còn bé, mẹ toàn xem thực đơn để chọn món ăn phù hợp với con”. Peter trìu mến: “Bây giờ con sẽ làm thay mẹ”. Họ say sưa trò chuyện suốt bữa tối. Khi Peter tiễn mẹ về đến nhà, người mẹ nói: “Lần sau chúng ta lại ăn tối với nhau nhé, nhưng hãy để mẹ mời con”.
Chưa đầy một tuần sau, mẹ của Peter qua đời vì một cơn đau tim. Ít lâu sau, Peter nhận được một phong bì, trong đó có bản sao một hóa đơn trả trước ở chính nhà hàng mà Peter và mẹ mới đến ăn tối. Kèm với hóa đơn là lời nhắn của mẹ: “Con trai thân mến. Mẹ đã trả tiền trước cho hóa đơn này. Mẹ không chắc có thể cùng con trở lại đây lần nữa, nhưng mẹ vẫn trả tiền cho hai phần ăn - dành cho con và con dâu của mẹ. Chắc con không biết rằng bữa tối hôm ấy có ý nghĩa thế nào với mẹ. Thương con nhiều”.
Chiều Tím

Back to top
 
 
IP Logged
 
chieu tim
YaBB Newbies
*
Offline



Posts: 21
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #23 - 29. Mar 2012 , 23:10
 
chieu tim wrote on 29. Mar 2012 , 22:55:

Bóng nắng, bóng râm

Con đê dài hun hút như cuộc đời. Ngày về thăm ngoại, trời chợt nắng, chợt râm. Mẹ bảo:

- Nhà ngoại ở cuối con đê.

Trên đê chỉ có mẹ, có con

Lúc nắng, mẹ kéo tay con:

- Đi nhanh lên, kẻo nắng vỡ đầu ra.

Con cố.

Lúc râm, con đi chậm, mẹ mắng:

- Đang lúc mát trời, nhanh lên, kẻo nắng bây giờ.

Con ngỡ ngàng: sao nắng, râm đều phải vội ?

Trời vẫn nắng, vẫn râm...

...Mộ mẹ cỏ xanh, con mới hiểu: đời, lúc nào cũng phải nhanh lên.
Back to top
 
 
IP Logged
 
chieu tim
YaBB Newbies
*
Offline



Posts: 21
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #24 - 29. Mar 2012 , 23:14
 
Cung chia xe nhung mau chuyen ngan mà hay hay voi Chieu Tim nhe

Bàn tay
Hai đứa cùng trọ học xa nhà, thân nhau. Lần vào quán nước, sợ tôi không đủ tiền trả em lòn tay xuống gầm bàn đưa tôi ít tiền. Vô tình đụng tay em... mềm mại.

Ra trường, hai đứa lấy nhau. Sống chung, em hay than phiền về việc xài phí của tôi. Bận nọ tiền lương vơi quá nửa đem về đưa em... chợt nhận ra tay em có nhiều vết chai.

Tự trách, mấy lâu mình quá vô tình.
Back to top
 
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #25 - 30. Mar 2012 , 08:02
 

Đọc 1 dãy bài đăng của chủ nhân CT thì cũng đoán được chắc là bà chủ đang rất muốn làm quen với cách đăng bài của d/đ. Và cũng đang... đâu cái điền   Tongue
Thôi mời chị uống chút cà phê...tím với em, rồi chị em mình bàn chiện...giá cả phải chăng  Tongue   Grin


...


Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
chieu tim
YaBB Newbies
*
Offline



Posts: 21
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #26 - 30. Mar 2012 , 21:38
 
Quote:
...



Chị Chiều tím  ơi !
Em mang hoa màu tím vào tặng chị nè. Ngày nào em cũng chờ chị kể chuyện cho nghe mà hỏng thấy chị đâu hết..... Sad

Chim lạc đàn ơi
Cám ơn em đã gõ cửa nhà chị khi chị đi vắng và la làng , em ơi chị ngủ hơi nhiều em nhe bây giờ chị có mặt
CT
Back to top
 
 
IP Logged
 
Chim lạc đàn
Ex Member


Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #27 - 04. Apr 2012 , 20:57
 
chieu tim wrote on 30. Mar 2012 , 21:38:
Chim lạc đàn ơi
Cám ơn em đã gõ cửa nhà chị khi chị đi vắng và la làng , em ơi chị ngủ hơi nhiều em nhe bây giờ chị có mặt
CT


Chị Chiều Tím ơi !
Mấy hôm nay em bận quá không vào thăm chị , thức dậy không thấy em chị lại...ngủ nữa rồi.... Cheesy
Em đánh thức chị dậy để kể cho chị nghe câu chiện có thiệt nè.

Sáng chủ nhật đi chợ , khi bước vào quầy hàng bán seafood , tui đứng chờ vì chưa thấy người bán . Tiếp đó , có 2 người đến và đứng hai bên tui .
Ông bán hàng đến và hỏi :
- Ai tới trước ?
Tui nói :
- Bán cho tui 2 pao tôm .
Bỗng nghe tiếng chị VN tóc vàng hoe đứng bên phải tui , chỉ vào tui và nói :
- Chị này tới trước , xong tới tui rồi tới chị kia . Kính lão đắc thọ .


P/S : "TUI" là em đó chị ơi ! mà em mới có...U 50 hà...huhuhu....
Back to top
 
 
IP Logged
 
chieu tim
YaBB Newbies
*
Offline



Posts: 21
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #28 - 04. Apr 2012 , 22:58
 
CLD thân mến ơi
Tha^n tặng "tui" aka CLD chuyện cười ra nước mắt của dân em ( tức người Việt mình dó mà )
Những Người Việt « Khôn Ngoan » Hay « Xấu Xí » ?
Phạm Xuân Phụng , C/N 2012/03/24
Vừa rồi tôi và gia đình đi ăn ở một nhà hàng « bao bụng » ( buffet ) Tàu , tình cờ gặp một người quen làm cùng hãng nghỉ việc cách đây 2 năm . Giờ anh đang làm người quản lý ở tiệm này . Tình hình kinh tế vẫn còn chậm nhưng tiệm này vẫn khá đông khách , nhìn quanh , chỉ lác đác vài « đầu đen » mà tôi đoán là người Việt . Hỏi anh bạn sao tiệm ngon mà người Việt ít đến , dường như người ta chưa biết nhiều , sao không quảng cáo trên báo Việt ngữ để lấy thêm khách . Anh cười nói trước có quảng cáo báo Việt , có khá đông khách Việt Nam đến . Sau này ông chủ cắt luôn , có mấy chủ báo hay người « chào hàng » quảng cáo đến gặp nhưng ông đều từ chối . Anh nói , ổng không muốn có khách Việt đến ăn . Thấy tôi tỏ vẻ ngạc nhiên thì anh kể , một số người mình đi ăn buffet « xấu tính » : ăn nửa bỏ nửa .

Có người dẫn theo gia đình , con cái , nhiều em nhỏ xíu cũng lấy thức ăn đầy vun như người khổng lồ . Ăn vài ba miếng là bỏ lại nguyên đĩa , lại xăng xái đi lấy món khác . Ông chủ bảo ăn bao nhiêu cũng không tiếc , vì cái luật của « bao bụng » ổng kinh doanh trên 10 năm nay , nhưng kiểu vừa ăn vừa đổ ổng nóng mặt không chịu được . Thêm nữa , mỗi khi có tôm hùm hay cua Alaska là họ chỉ chăm bẳm sắp hàng , lấy về cho bàn mình 2 , 3 đĩa đầy ắp trước sự khó chịu của nhân viên phục vụ lẫn tia mắt thiếu thiện cảm của các thực khách khác . Họ chỉ ăn chọn những món « sang » như một cách gỡ gạc hơn là thưởng thức các thức ăn đa dạng của tiệm .

Tôi hỏi , nếu không quảng cáo người ta vẫn tìm đến thì sao ? Anh xuống giọng , khách thì tiệm nào cũng cần nhưng họ cần những người khách « biết điệu » , lôi khách đến mới khó chứ đuổi đi thì dễ , chỉ việc dặn người sắp bàn nói hết chỗ . Họ chờ vài lần là lần sau không thấy đến nữa .

Chuyện người bạn kể không lạ với tôi . Tôi đã nhiều lần chứng kiến những cảnh khó coi của một số người Việt mình , trong một chợ ở địa phương , tôi tận mắt thấy hai ba bà nội trợ hè nhau xé tung hai ba thùng xoài đã niêm kín để chọn những trái ngon nhất , mập nhất cho vào thùng của mình . Tôi thấy xót ruột dùm cho chủ chợ , vì không những thùng xoài này sẽ không bán được vì bị lấy mất những trái ngon nhất mà còn bị bầm giập khi bị ném ào ào từ nơi này sang nơi khác .

Có lúc tôi trông thấy một bác lớn tuổi dùng chiếc que khều chọn từng con tôm trong thùng tôm ở chợ Hiệp Thái , bác lựa rất lâu để chọn một con tôm bỏ vào trong túi nhựa của bác . Nửa tiếng sau tôi tình cờ đi ngang vẫn thấy bác miệt mài khều , vậy mà đâu được chỉ hơn nửa pound , mà những con tôm bác chọn xem ra cũng chẳng khác gì mấy những con trong thùng . Tôi không rõ nếu chọn kỹ như vậy có thể giúp bác tăng tuổi thọ thêm vài mươi năm nữa không ?

Chỉ cần lướt qua chợ búa một vòng , tôi nghĩ ai cũng thấy những cảnh chướng mắt tương tự , người ta thi nhau bóp , nặn cật lực những quả đào , trái xoài đã chín mọng để chọn một quả ưng ý , bất chấp việc nhào nặn khiến chúng sẽ bị vất đi vì bầm đen . Và không biết sẽ có bao nhiêu người kỹ tính như vậy . Có thể vì vậy mà sau này tôi thấy nhiều chợ Á đông không còn để rau quả bên ngoài mà cho hẳn vào bọc ny lông để tránh bị vầy vọc .

Nói chung tâm lý của nhiều người cái gì của mình là vàng , là ngọc còn của thiên hạ xem như đồ bỏ . Việc này không chỉ ở chợ Việt Nam mà lan sang những chợ Mỹ . Nhiều lần tôi nghe người ta kháo nhau đi sắp hàng để mua giấy vệ sinh bán giảm giá ( sale ) , nhiều người mua nhiều lần và trả tiền ở các quầy khác nhau để tránh nhận diện , trong khi tiệm đó « On sale » với mục đích để kéo khách hàng đến mua những món khác chứ không phải bán giấy vệ sinh dưới giá thị trường để mau sập tiệm .

Tôi còn nhớ có lần năm 2000 , người ta đồn thổi việc bị cúp điện khi chuyển sang thiên niên kỷ mới , người Việt ùn ùn kéo nhau đi mua gạo , nước mắm khiến giá đẩy lên gần gấp đôi vì khan hiếm giả tạo ... Chưa đủ , họ đùng đùng kéo nhau qua các tiệm Mỹ , từ Costco cho đến Sam Club để lùng mua gạo . Nhiều gia đình rủ nhau đi 3 , 4 người , có người nhờ bạn bè sắp hàng mua dùm một lúc 20 bao gạo khiến manager phải hạn chế ban đầu chỉ cho mua 4 bao , sau giảm mỗi đầu người còn 1 bao và họ xanh mặt khi thấy người đầu đen vẫn tiếp tục nườm nượp kéo đến mua gạo , giống như đang tận thế đến nơi .

Tôi không rõ rằng , nếu tích luỹ gạo , mì gói nước mắm cho vài năm như vậy , liệu họ có được yên thân khi cả nước Mỹ thiếu thực phẩm , hay họ cho rằng họ khôn hơn thiên hạ , khôn hơn cả chính phủ Mỹ để dân chúng đói bù lăn bù lóc trong khi chỉ có mỗi gia đình mình là no đủ .

Hậu quả là vụ chuyển đổi hệ thống computer sang thiên niên kỷ mới chẳng có gì ầm ĩ khiến nhiều gia đình phải ráng ăn số mì gói dành cho cả năm để giải quyết số thực phẩm họ đã tích góp . Có nhà ăn gạo mục , gạo hẩm hàng một thời gian dài vì mua quá nhiều và sau đành đổ bỏ hoặc gạ bán với giá còn phân nửa cho những người quen .

Chính vợ tôi cũng nhiều lần thúc giục tôi « đầu cơ » gạo mắm khi nghe ngóng dư luận bên ngoài nhưng tôi phản đối và tin rằng chúng ta đang ở một đất nước tự do với sự điều hành của một chính phủ biết quan tâm đến đời sống của dân chúng .
Một khi chúng ta đã chọn nơi này làm quê hương thì « hột muối cắn đôi , cục đường không ... lủm trọn » , đó cũng là cách chia sẻ buồn vui với đất nước này và từng bước học hỏi những nếp sống văn minh .

Đâu đó tôi vẫn gặp những con người « khôn ngoan » , họ dạy dỗ , quát mắng con cái inh ỏi bằng tiếng Anh ba rọi trong tiệm ăn , nhà hàng , siêu thị . Họ để chúng chạy nhảy , đùa giỡn như đang ở ... vườn trẻ ( daycare ) , khiến nhiều lúc tôi dại dột thầm mong là biết khi nào để thiên hạ bớt « khôn » để người khác nhờ không đây ?

Chị bị hiểu lầm là người Nhật hoặc ba tàu mà lại biết một chút tiếng English nên nghe dủ những câu nói hay ho của người không phải là dồng hương dã lỗ tai luôn nên không biết nên cười hay nên mếu dây CLD ạ
Thân thương
Chiều tím
Back to top
 
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #29 - 05. Apr 2012 , 10:04
 
Quote:
Chị Chiều Tím ơi !
Mấy hôm nay em bận quá không vào thăm chị , thức dậy không thấy em chị lại...ngủ nữa rồi.... Cheesy
Em đánh thức chị dậy để kể cho chị nghe câu chiện có thiệt nè.

Sáng chủ nhật đi chợ , khi bước vào quầy hàng bán seafood , tui đứng chờ vì chưa thấy người bán . Tiếp đó , có 2 người đến và đứng hai bên tui .
Ông bán hàng đến và hỏi :
- Ai tới trước ?
Tui nói :
- Bán cho tui 2 pao tôm .
Bỗng nghe tiếng chị VN tóc vàng hoe đứng bên phải tui , chỉ vào tui và nói :
- Chị này tới trước , xong tới tui rồi tới chị kia . Kính lão đắc thọ .


P/S : "TUI" là em đó chị ơi ! mà em mới có...U 50 hà...huhuhu....


Hi hi đọc xong mẩu chuyện vừa xảy ra cho CLD mà Đ Đ tức cười quá nha! Nhưng nhờ CLD đã có nói trước là cái chị này có mái tóc vàng...hoe nên Đ Đ đoán có lẻ chị ấy nói tiếng Việt không...rành  Undecided Tại vì cái câu của chị ấy thừa mà...thiếu !
- Thừa (lời nói) là vì "chị này tới trước" thì không có cần "kính lão đắc thọ" vì kính hay không kính thì chị ấy cũng phải xếp hàng sau chị này!
- Thiếu (hành động) là vì...(ui da chổ này mới là vấn đề... nhạy cảm đây  Grin) chị ấy đứng sau người ta thì có nhìn rõ mặt hoa da phấn của  người ta không mà đã phang cho câu kính lão đắc thọ  Tongue. Đúng là 1 thiếu sót lớn .
CLD quên chưa kể tiếp là chị ấy sau đó có bị háy nguýt hay ăn ... đục không  Wink
Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
N.Trinh
Full Member
***
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 249
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #30 - 05. Apr 2012 , 17:56
 
Quote:
Chị Chiều Tím ơi !
Mấy hôm nay em bận quá không vào thăm chị , thức dậy không thấy em chị lại...ngủ nữa rồi.... Cheesy
Em đánh thức chị dậy để kể cho chị nghe câu chiện có thiệt nè.

Sáng chủ nhật đi chợ , khi bước vào quầy hàng bán seafood , tui đứng chờ vì chưa thấy người bán . Tiếp đó , có 2 người đến và đứng hai bên tui .
Ông bán hàng đến và hỏi :
- Ai tới trước ?
Tui nói :
- Bán cho tui 2 pao tôm .
Bỗng nghe tiếng chị VN tóc vàng hoe đứng bên phải tui , chỉ vào tui và nói :
- Chị này tới trước , xong tới tui rồi tới chị kia . Kính lão đắc thọ .


P/S : "TUI" là em đó chị ơi ! mà em mới có...U 50 hà...huhuhu....

xin chào "chủ nhà", chị Chiều Tím.

Haha, cũng như Đậu Đỏ ,đọc tới câu này cuả CLĐ mình cũng buồn cười quá, đúng là cú đấm tối hậu và bất ngờ  Huh Huh Grin Grin nhưng mà này, hãy tự an ủi rằng chị tóc vàng hoe người da vàng khè kia chưa "thăng chức" cho bồ đấy nhé  Roll Eyes Chớ còn bây giờ đi shop, các Cô bán hàng không những không còn gọi mình bằng Chị như ngày xưa thân ái nưã, mà Cô Dì không hà, thậm chí có bé còn lễ phép gọi bằng Bác nưã  Angry mới đau lòng con quốc quốc chứ.

Mình lại chợt nhớ tới một câu chuyện ngộ nhận về tuổi tác-nhưng ngược lại-  mới đọc trong Cành mai sân trước cuả BS. Đỗ Hồng Ngọc , kể rằng.....một nữ Bác sĩ gần 70, nhờ tập dưỡng sinh, dinh dưỡng đúng cách (và dĩ nhiên nhờ nhuộm tóc, khéo trang điểm)vẫn giữ vẻ tươi trẻ, có lần đi khám bệnh cho bà con ở nông thôn được một bà cụ đến nói "Con khám sớm giùm cho má về, má ở xa" , hỏi tuổi mới biết "bà cụ" mới 60 tuổi, còn thua bác sĩ gần chục tuổi!

mà này CLĐ, hình như đây là lần đầu tiên tui nói chiện dzí Bồ phải hông?  Wink
Back to top
« Last Edit: 05. Apr 2012 , 18:06 by N.Trinh »  
 
IP Logged
 
Chim lạc đàn
Ex Member


Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #31 - 06. Apr 2012 , 20:33
 
chieu tim wrote on 04. Apr 2012 , 22:58:
CLD thân mến ơi
Tha^n tặng "tui" aka CLD chuyện cười ra nước mắt của dân em ( tức người Việt mình dó mà )
Những Người Việt « Khôn Ngoan » Hay « Xấu Xí » ?
Phạm Xuân Phụng , C/N 2012/03/24
Vừa rồi tôi và gia đình đi ăn ở một nhà hàng « bao bụng » ( buffet ) Tàu , tình cờ gặp một người quen làm cùng hãng nghỉ việc cách đây 2 năm . Giờ anh đang làm người quản lý ở tiệm này . Tình hình kinh tế vẫn còn chậm nhưng tiệm này vẫn khá đông khách , nhìn quanh , chỉ lác đác vài « đầu đen » mà tôi đoán là người Việt . Hỏi anh bạn sao tiệm ngon mà người Việt ít đến , dường như người ta chưa biết nhiều , sao không quảng cáo trên báo Việt ngữ để lấy thêm khách . Anh cười nói trước có quảng cáo báo Việt , có khá đông khách Việt Nam đến . Sau này ông chủ cắt luôn , có mấy chủ báo hay người « chào hàng » quảng cáo đến gặp nhưng ông đều từ chối . Anh nói , ổng không muốn có khách Việt đến ăn . Thấy tôi tỏ vẻ ngạc nhiên thì anh kể , một số người mình đi ăn buffet « xấu tính » : ăn nửa bỏ nửa .

Có người dẫn theo gia đình , con cái , nhiều em nhỏ xíu cũng lấy thức ăn đầy vun như người khổng lồ . Ăn vài ba miếng là bỏ lại nguyên đĩa , lại xăng xái đi lấy món khác . Ông chủ bảo ăn bao nhiêu cũng không tiếc , vì cái luật của « bao bụng » ổng kinh doanh trên 10 năm nay , nhưng kiểu vừa ăn vừa đổ ổng nóng mặt không chịu được . Thêm nữa , mỗi khi có tôm hùm hay cua Alaska là họ chỉ chăm bẳm sắp hàng , lấy về cho bàn mình 2 , 3 đĩa đầy ắp trước sự khó chịu của nhân viên phục vụ lẫn tia mắt thiếu thiện cảm của các thực khách khác . Họ chỉ ăn chọn những món « sang » như một cách gỡ gạc hơn là thưởng thức các thức ăn đa dạng của tiệm .

Tôi hỏi , nếu không quảng cáo người ta vẫn tìm đến thì sao ? Anh xuống giọng , khách thì tiệm nào cũng cần nhưng họ cần những người khách « biết điệu » , lôi khách đến mới khó chứ đuổi đi thì dễ , chỉ việc dặn người sắp bàn nói hết chỗ . Họ chờ vài lần là lần sau không thấy đến nữa .

Chuyện người bạn kể không lạ với tôi . Tôi đã nhiều lần chứng kiến những cảnh khó coi của một số người Việt mình , trong một chợ ở địa phương , tôi tận mắt thấy hai ba bà nội trợ hè nhau xé tung hai ba thùng xoài đã niêm kín để chọn những trái ngon nhất , mập nhất cho vào thùng của mình . Tôi thấy xót ruột dùm cho chủ chợ , vì không những thùng xoài này sẽ không bán được vì bị lấy mất những trái ngon nhất mà còn bị bầm giập khi bị ném ào ào từ nơi này sang nơi khác .

Có lúc tôi trông thấy một bác lớn tuổi dùng chiếc que khều chọn từng con tôm trong thùng tôm ở chợ Hiệp Thái , bác lựa rất lâu để chọn một con tôm bỏ vào trong túi nhựa của bác . Nửa tiếng sau tôi tình cờ đi ngang vẫn thấy bác miệt mài khều , vậy mà đâu được chỉ hơn nửa pound , mà những con tôm bác chọn xem ra cũng chẳng khác gì mấy những con trong thùng . Tôi không rõ nếu chọn kỹ như vậy có thể giúp bác tăng tuổi thọ thêm vài mươi năm nữa không ?

Chỉ cần lướt qua chợ búa một vòng , tôi nghĩ ai cũng thấy những cảnh chướng mắt tương tự , người ta thi nhau bóp , nặn cật lực những quả đào , trái xoài đã chín mọng để chọn một quả ưng ý , bất chấp việc nhào nặn khiến chúng sẽ bị vất đi vì bầm đen . Và không biết sẽ có bao nhiêu người kỹ tính như vậy . Có thể vì vậy mà sau này tôi thấy nhiều chợ Á đông không còn để rau quả bên ngoài mà cho hẳn vào bọc ny lông để tránh bị vầy vọc .

Nói chung tâm lý của nhiều người cái gì của mình là vàng , là ngọc còn của thiên hạ xem như đồ bỏ . Việc này không chỉ ở chợ Việt Nam mà lan sang những chợ Mỹ . Nhiều lần tôi nghe người ta kháo nhau đi sắp hàng để mua giấy vệ sinh bán giảm giá ( sale ) , nhiều người mua nhiều lần và trả tiền ở các quầy khác nhau để tránh nhận diện , trong khi tiệm đó « On sale » với mục đích để kéo khách hàng đến mua những món khác chứ không phải bán giấy vệ sinh dưới giá thị trường để mau sập tiệm .

Tôi còn nhớ có lần năm 2000 , người ta đồn thổi việc bị cúp điện khi chuyển sang thiên niên kỷ mới , người Việt ùn ùn kéo nhau đi mua gạo , nước mắm khiến giá đẩy lên gần gấp đôi vì khan hiếm giả tạo ... Chưa đủ , họ đùng đùng kéo nhau qua các tiệm Mỹ , từ Costco cho đến Sam Club để lùng mua gạo . Nhiều gia đình rủ nhau đi 3 , 4 người , có người nhờ bạn bè sắp hàng mua dùm một lúc 20 bao gạo khiến manager phải hạn chế ban đầu chỉ cho mua 4 bao , sau giảm mỗi đầu người còn 1 bao và họ xanh mặt khi thấy người đầu đen vẫn tiếp tục nườm nượp kéo đến mua gạo , giống như đang tận thế đến nơi .

Tôi không rõ rằng , nếu tích luỹ gạo , mì gói nước mắm cho vài năm như vậy , liệu họ có được yên thân khi cả nước Mỹ thiếu thực phẩm , hay họ cho rằng họ khôn hơn thiên hạ , khôn hơn cả chính phủ Mỹ để dân chúng đói bù lăn bù lóc trong khi chỉ có mỗi gia đình mình là no đủ .

Hậu quả là vụ chuyển đổi hệ thống computer sang thiên niên kỷ mới chẳng có gì ầm ĩ khiến nhiều gia đình phải ráng ăn số mì gói dành cho cả năm để giải quyết số thực phẩm họ đã tích góp . Có nhà ăn gạo mục , gạo hẩm hàng một thời gian dài vì mua quá nhiều và sau đành đổ bỏ hoặc gạ bán với giá còn phân nửa cho những người quen .

Chính vợ tôi cũng nhiều lần thúc giục tôi « đầu cơ » gạo mắm khi nghe ngóng dư luận bên ngoài nhưng tôi phản đối và tin rằng chúng ta đang ở một đất nước tự do với sự điều hành của một chính phủ biết quan tâm đến đời sống của dân chúng .
Một khi chúng ta đã chọn nơi này làm quê hương thì « hột muối cắn đôi , cục đường không ... lủm trọn » , đó cũng là cách chia sẻ buồn vui với đất nước này và từng bước học hỏi những nếp sống văn minh .

Đâu đó tôi vẫn gặp những con người « khôn ngoan » , họ dạy dỗ , quát mắng con cái inh ỏi bằng tiếng Anh ba rọi trong tiệm ăn , nhà hàng , siêu thị . Họ để chúng chạy nhảy , đùa giỡn như đang ở ... vườn trẻ ( daycare ) , khiến nhiều lúc tôi dại dột thầm mong là biết khi nào để thiên hạ bớt « khôn » để người khác nhờ không đây ?

Chị bị hiểu lầm là người Nhật hoặc ba tàu mà lại biết một chút tiếng English nên nghe dủ những câu nói hay ho của người không phải là dồng hương dã lỗ tai luôn nên không biết nên cười hay nên mếu dây CLD ạ
Thân thương
Chiều tím



Em cám ơn chị đã đem truyện vào đây cho em đọc . Đoc xong truyện thấy mắc cở gì đâu vì đôi khi mình cũng thấy "bóng " của mình thấp thoáng trong từng câu truyện kể . Em chờ để được  đọc thêm truyện của chị đó nghe .  thanks.gif  flower4u
Back to top
 
 
IP Logged
 
Chim lạc đàn
Ex Member


Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #32 - 06. Apr 2012 , 20:36
 
Dau Do wrote on 05. Apr 2012 , 10:04:

Hi hi đọc xong mẩu chuyện vừa xảy ra cho CLD mà Đ Đ tức cười quá nha! Nhưng nhờ CLD đã có nói trước là cái chị này có mái tóc vàng...hoe nên Đ Đ đoán có lẻ chị ấy nói tiếng Việt không...rành  Undecided Tại vì cái câu của chị ấy thừa mà...thiếu !
- Thừa (lời nói) là vì "chị này tới trước" thì không có cần "kính lão đắc thọ" vì kính hay không kính thì chị ấy cũng phải xếp hàng sau chị này!
- Thiếu (hành động) là vì...(ui da chổ này mới là vấn đề... nhạy cảm đây  Grin) chị ấy đứng sau người ta thì có nhìn rõ mặt hoa da phấn của  người ta không mà đã phang cho câu kính lão đắc thọ  Tongue. Đúng là 1 thiếu sót lớn .
CLD quên chưa kể tiếp là chị ấy sau đó có bị háy nguýt hay ăn ... đục không  Wink


Khi nghe chị tóc vàng nói như vậy , em đã thấy "tinh tú quay cuồng" rồi,  đâu còn tỉnh táo để mà háy , nguýt chị ơi !
Nhưng mà khi về nhà ngồi suy nghĩ lại .Nếu lúc đó em quay sang nói với chị ấy là :
- Tui mới có U 50 hà chị ơi ! còn chị U mấy ?
Lúc đó , em nghĩ chị tóc vàng hoe sẽ trố mắt nhìn em và trả lời :
- U ....đầu ... Grin Grin
Back to top
 
 
IP Logged
 
Chim lạc đàn
Ex Member


Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #33 - 06. Apr 2012 , 20:39
 
N.Trinh wrote on 05. Apr 2012 , 17:56:
xin chào "chủ nhà", chị Chiều Tím.

Haha, cũng như Đậu Đỏ ,đọc tới câu này cuả CLĐ mình cũng buồn cười quá, đúng là cú đấm tối hậu và bất ngờ  Huh Huh Grin Grin nhưng mà này, hãy tự an ủi rằng chị tóc vàng hoe người da vàng khè kia chưa "thăng chức" cho bồ đấy nhé  Roll Eyes Chớ còn bây giờ đi shop, các Cô bán hàng không những không còn gọi mình bằng Chị như ngày xưa thân ái nưã, mà Cô Dì không hà, thậm chí có bé còn lễ phép gọi bằng Bác nưã  Angry mới đau lòng con quốc quốc chứ.

Mình lại chợt nhớ tới một câu chuyện ngộ nhận về tuổi tác-nhưng ngược lại-  mới đọc trong Cành mai sân trước cuả BS. Đỗ Hồng Ngọc , kể rằng.....một nữ Bác sĩ gần 70, nhờ tập dưỡng sinh, dinh dưỡng đúng cách (và dĩ nhiên nhờ nhuộm tóc, khéo trang điểm)vẫn giữ vẻ tươi trẻ, có lần đi khám bệnh cho bà con ở nông thôn được một bà cụ đến nói "Con khám sớm giùm cho má về, má ở xa" , hỏi tuổi mới biết "bà cụ" mới 60 tuổi, còn thua bác sĩ gần chục tuổi!

mà này CLĐ, hình như đây là lần đầu tiên tui nói chiện dzí Bồ phải hông?  Wink


Dạ , em xin chào chị  N.Trinh , hình như là lần đầu tiên chị ạ. Em xin được làm quen với chị.  smflower
Back to top
 
 
IP Logged
 
chieu tim
YaBB Newbies
*
Offline



Posts: 21
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #34 - 17. Apr 2012 , 11:12
 
Dau Do wrote on 07. Mar 2012 , 05:47:

Mến chào tái ngộ chị Chiều Tím. Đ Đ mang hoa tim tím đến mừng tân gia nhé! Mong chúng ta sẽ có những buổi tối "thủ thỉ tâm tình thật thích thú " cùng nhau   Wink


...

Tuyvan, Emwhy, Tran anh thu, Tuy Lan, Chim Lac dan, dau do.....
Gửi đến cả nhà một chút hương vị mật ngọt của tình yêu


[u]Hai nửa hy sinh[/u]


Khi cô giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh, anh thường ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi cho cô.


Cô vốn là một người con gái xinh đẹp. “Vệ tinh” xung quanh cô nhiều không kể xiết, nhưng cô bỏ ngoài tai tất cả để chọn anh – một công nhân làm việc ở nhà máy, thu nhập còn không đủ cho 3 bữa ăn hàng ngày. Cô chấp nhận từ bỏ cả gia đình, thậm chí là công việc đầy tương lai của mình để cưới anh.


Sau khi kết hôn, anh và cô mượn được nhà kho của một người bạn, họ sắp xếp lại thành một tổ ấm giản dị. Mùa đông đến, căn nhà kho trống trải hút gió lại càng trở nên lạnh giá. Khi ấy chưa đủ tiền mua chăn, cô thường bị giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh. Những lúc đó, anh chỉ biết ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi ấm cho cô.


Một ngày cô trở về nhà với vẻ mặt thất thần nhợt nhạt, anh lo lắng hỏi cô có phải bị bệnh rồi không? Cô chỉ mỉm cười nói: “Em hơi mệt thôi!” rồi hân hoan rút từ trong túi ra một tờ bạc nhét vào tay anh: “Chúng mình có tiền rồi anh ạ, mình đi mua một chiếc chăn thật ấm để đắp nhé.” Anh sững người ngạc nhiên nhìn tờ tiền trong tay cô, giọng run run: “Làm sao em lại có nhiều tiền vậy?” Cô vui vẻ kể lại cho anh tiền là do cô kiếm được khi đi phát tờ rơi. Cô phải đứng từ sáng đến tối mới được trả ngần ấy tiền. Nói rồi cô vội vàng kéo anh ra khỏi nhà, không cho anh hỏi thêm điều gì nữa. Họ mua môt cái chăn vừa tầm tiền. Từ đó, giữa đêm cô không còn bị giật mình thức giấc nữa.


Vài năm sau, anh tìm được công việc tốt hơn, rồi kiếm được nhiều tiền, tự mở công ty. Không bao lâu anh đã xây cho cô một ngôi nhà khang trang, mua ô tô cùng rất nhiều đồ dùng đắt tiền khác. Anh nói muốn dành cho cô một cuộc sống ấm no đầy đủ bù đắp lại những tháng ngày khó khăn vất vả trước đây. Cuộc sống bỗng vụt thay đổi khiến cô có phần bàng hoàng chưa kịp thích nghi với điều kiện mới.


Ngày chuyển nhà, anh bảo những đồ đạc cũ trong căn nhà kho của họ trước đây anh đều muốn vứt đi không giữ lại bất cứ cái gì. Nhưng cô khăng khăng nói muốn giữ lại cái chăn để đắp. Và rồi một thời gian dài nữa họ vẫn dùng cái chăn cũ ấy, giờ đây nó đã trở nên xù xì cũ kĩ, còn bị rách khá nhiều chỗ. Anh không ngừng phàn nàn với cô: “Thôi bỏ cái chăn cũ này đi em, mình có thể mua một cái chăn mới ấm áp và tốt hơn rất nhiều. Em xem cả nhà mình toàn những đồ đắt tiền, nhìn cái chăn cũ này trong nhà trông thật chướng mắt”. Nhưng cô vẫn cố chấp nhất quyết giữ lại cái chăn cũ ấy, vì chỉ khi đắp nó cô mới cảm thấy ấm áp và được che chở.


Một hôm, anh về nhà mang theo một cái chăn mới và nhất quyết bảo cô bỏ cái chăn cũ đi. Lần này dù không nỡ nhưng cô vẫn nghe theo lời anh. Từ đó, hàng đêm cô ngủ không còn ngon giấc nữa, trong lòng cô lúc nào cũng cảm thấy thấp thỏm lo lắng khiến cô lại không ngừng giật mình giữa đêm. Và mỗi lần tỉnh dậy như thế, hai mắt cô lại đầm đìa nước. Anh vốn không biết rằng để mua được cái chăn đó cô đã phải đi bán máu lấy tiền chứ không phải đi phát tờ rơi như cô nói với anh. Lần đầu tiên bán máu, biết bao đau đớn, cũng chỉ vì muốn có cái chăn này. Vậy mà anh lại nỡ vất bỏ nó. Cô dần cảm thấy anh không còn yêu cô như xưa nữa.


Một ngày anh có việc gấp phải ra ngoài, quên mang theo máy tính xách tay quen thuộc. Trên màn hình của anh vẫn hiện lên trang blog anh viết hàng ngày. Và cô bất chợt đọc được dòng chữ anh hình như mới viết không lâu.


“Ngày hôm ấy em từ đâu về khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt khiến cho tôi lo lắng vô cùng. Rồi em nói em đi phát tờ rơi để mua chăn cho hai đứa. Tối hôm đó chúng tôi nằm ngủ ấm áp trong chiếc chăn mới, thấy em nằm cuộn tròn trong lòng tôi say trong giấc ngủ, tôi thương em biết bao. Đã bao đêm rồi em không được ngủ ngon đến vậy. Và rồi tình cờ tôi nhìn thấy trên tay em có một vết sưng nhỏ, dường như bị kim tiêm đâm vậy. Tôi bỗng hiểu ra tất cả. Hóa ra em nói dối tôi em đi phát tờ rơi, thực ra em đã đi bán máu để có tiền mua chăn, chỉ vì một cái chăn mà em đã phải khổ sở đau đớn đến vậy. Đêm đó tôi đã khóc vì thương em và cũng thầm hứa sẽ cố gắng làm việc, phấn đấu trở thành một người thành đạt, để có thể bù đắp lại những ngày tháng khốn khó này cho em. Và giờ đây tôi đã thực hiện được lời thề đó. Hôm qua tôi quyết định đến trạm hiến máu, tôi chỉ muốn cảm nhận một chút nỗi đau em từng trải qua. Khi chiếc kim tiêm đâm vào mạch máu, một cảm giác nhói buốt lan dọc khắp cơ thể. Nhưng tôi không thấy đau, ngược lại, rất hạnh phúc. Tôi lấy tiền bán máu và đi mua chiếc chăn mới này. Tôi muốn nó là món quà bất ngờ dành cho em…”


Nước mắt cô đã ướt đẫm tự độ nào. Hóa ra tình yêu của anh dành cho cô vẫn sâu đậm và lớn lao đến vậy. Mùa đông năm nay anh đã đổi máu của mình tặng cho cô chiếc chăn ấm, có lẽ đó cũng sẽ là chiếc chăn ấm áp nhất cô có trong đời…

Chiều Tím












Back to top
 
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #35 - 17. Apr 2012 , 22:52
 
chieu tim wrote on 17. Apr 2012 , 11:12:
Tuyvan, Emwhy, Tran anh thu, Tuy Lan, Chim Lac dan, dau do.....
Gửi đến cả nhà một chút hương vị mật ngọt của tình yêu


[u]Hai nửa hy sinh[/u]


Khi cô giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh, anh thường ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi cho cô.


Cô vốn là một người con gái xinh đẹp. “Vệ tinh” xung quanh cô nhiều không kể xiết, nhưng cô bỏ ngoài tai tất cả để chọn anh – một công nhân làm việc ở nhà máy, thu nhập còn không đủ cho 3 bữa ăn hàng ngày. Cô chấp nhận từ bỏ cả gia đình, thậm chí là công việc đầy tương lai của mình để cưới anh.


Sau khi kết hôn, anh và cô mượn được nhà kho của một người bạn, họ sắp xếp lại thành một tổ ấm giản dị. Mùa đông đến, căn nhà kho trống trải hút gió lại càng trở nên lạnh giá. Khi ấy chưa đủ tiền mua chăn, cô thường bị giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh. Những lúc đó, anh chỉ biết ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi ấm cho cô.


Một ngày cô trở về nhà với vẻ mặt thất thần nhợt nhạt, anh lo lắng hỏi cô có phải bị bệnh rồi không? Cô chỉ mỉm cười nói: “Em hơi mệt thôi!” rồi hân hoan rút từ trong túi ra một tờ bạc nhét vào tay anh: “Chúng mình có tiền rồi anh ạ, mình đi mua một chiếc chăn thật ấm để đắp nhé.” Anh sững người ngạc nhiên nhìn tờ tiền trong tay cô, giọng run run: “Làm sao em lại có nhiều tiền vậy?” Cô vui vẻ kể lại cho anh tiền là do cô kiếm được khi đi phát tờ rơi. Cô phải đứng từ sáng đến tối mới được trả ngần ấy tiền. Nói rồi cô vội vàng kéo anh ra khỏi nhà, không cho anh hỏi thêm điều gì nữa. Họ mua môt cái chăn vừa tầm tiền. Từ đó, giữa đêm cô không còn bị giật mình thức giấc nữa.


Vài năm sau, anh tìm được công việc tốt hơn, rồi kiếm được nhiều tiền, tự mở công ty. Không bao lâu anh đã xây cho cô một ngôi nhà khang trang, mua ô tô cùng rất nhiều đồ dùng đắt tiền khác. Anh nói muốn dành cho cô một cuộc sống ấm no đầy đủ bù đắp lại những tháng ngày khó khăn vất vả trước đây. Cuộc sống bỗng vụt thay đổi khiến cô có phần bàng hoàng chưa kịp thích nghi với điều kiện mới.


Ngày chuyển nhà, anh bảo những đồ đạc cũ trong căn nhà kho của họ trước đây anh đều muốn vứt đi không giữ lại bất cứ cái gì. Nhưng cô khăng khăng nói muốn giữ lại cái chăn để đắp. Và rồi một thời gian dài nữa họ vẫn dùng cái chăn cũ ấy, giờ đây nó đã trở nên xù xì cũ kĩ, còn bị rách khá nhiều chỗ. Anh không ngừng phàn nàn với cô: “Thôi bỏ cái chăn cũ này đi em, mình có thể mua một cái chăn mới ấm áp và tốt hơn rất nhiều. Em xem cả nhà mình toàn những đồ đắt tiền, nhìn cái chăn cũ này trong nhà trông thật chướng mắt”. Nhưng cô vẫn cố chấp nhất quyết giữ lại cái chăn cũ ấy, vì chỉ khi đắp nó cô mới cảm thấy ấm áp và được che chở.


Một hôm, anh về nhà mang theo một cái chăn mới và nhất quyết bảo cô bỏ cái chăn cũ đi. Lần này dù không nỡ nhưng cô vẫn nghe theo lời anh. Từ đó, hàng đêm cô ngủ không còn ngon giấc nữa, trong lòng cô lúc nào cũng cảm thấy thấp thỏm lo lắng khiến cô lại không ngừng giật mình giữa đêm. Và mỗi lần tỉnh dậy như thế, hai mắt cô lại đầm đìa nước. Anh vốn không biết rằng để mua được cái chăn đó cô đã phải đi bán máu lấy tiền chứ không phải đi phát tờ rơi như cô nói với anh. Lần đầu tiên bán máu, biết bao đau đớn, cũng chỉ vì muốn có cái chăn này. Vậy mà anh lại nỡ vất bỏ nó. Cô dần cảm thấy anh không còn yêu cô như xưa nữa.


Một ngày anh có việc gấp phải ra ngoài, quên mang theo máy tính xách tay quen thuộc. Trên màn hình của anh vẫn hiện lên trang blog anh viết hàng ngày. Và cô bất chợt đọc được dòng chữ anh hình như mới viết không lâu.


“Ngày hôm ấy em từ đâu về khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt khiến cho tôi lo lắng vô cùng. Rồi em nói em đi phát tờ rơi để mua chăn cho hai đứa. Tối hôm đó chúng tôi nằm ngủ ấm áp trong chiếc chăn mới, thấy em nằm cuộn tròn trong lòng tôi say trong giấc ngủ, tôi thương em biết bao. Đã bao đêm rồi em không được ngủ ngon đến vậy. Và rồi tình cờ tôi nhìn thấy trên tay em có một vết sưng nhỏ, dường như bị kim tiêm đâm vậy. Tôi bỗng hiểu ra tất cả. Hóa ra em nói dối tôi em đi phát tờ rơi, thực ra em đã đi bán máu để có tiền mua chăn, chỉ vì một cái chăn mà em đã phải khổ sở đau đớn đến vậy. Đêm đó tôi đã khóc vì thương em và cũng thầm hứa sẽ cố gắng làm việc, phấn đấu trở thành một người thành đạt, để có thể bù đắp lại những ngày tháng khốn khó này cho em. Và giờ đây tôi đã thực hiện được lời thề đó. Hôm qua tôi quyết định đến trạm hiến máu, tôi chỉ muốn cảm nhận một chút nỗi đau em từng trải qua. Khi chiếc kim tiêm đâm vào mạch máu, một cảm giác nhói buốt lan dọc khắp cơ thể. Nhưng tôi không thấy đau, ngược lại, rất hạnh phúc. Tôi lấy tiền bán máu và đi mua chiếc chăn mới này. Tôi muốn nó là món quà bất ngờ dành cho em…”


Nước mắt cô đã ướt đẫm tự độ nào. Hóa ra tình yêu của anh dành cho cô vẫn sâu đậm và lớn lao đến vậy. Mùa đông năm nay anh đã đổi máu của mình tặng cho cô chiếc chăn ấm, có lẽ đó cũng sẽ là chiếc chăn ấm áp nhất cô có trong đời…

Chiều Tím







Em cám ơn chị Chiều Tím đã cho cả nhà xem bài nầy , thật hiếm có và tuyệt vời quá.
Ước gì gia đình nào , cũng có đôi vợ chồng biết thương nhau như thế.
tThương chúc chị những tháng ngày bình an , và mọi sự như ý.
Em Túy Vân





Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #36 - 18. Apr 2012 , 07:03
 


Những mẩu chuyện rất....ngắn


Đi chợ


Sáng đi làm đã tự nhắc mình là chiều về phải nhớ ghé chợ Đại hàn trên đường về để mua tạm bó rau quế và ít giá cần cho món ăn đãi khách ngày mai, thay vì phải cuốc ra chợ VN xa quá, mà lúc này xăng lại khá mắc mỏ.
Vào chợ, quơ xong gói rau và vài gói giá, thì nhìn thấy bảng sale chanh xanh 6 quả 99cents, nhưng trong giỏ thì không còn trái nào. Quay qua quay lại tìm người xếp hàng hóa cho chợ để hỏi thì gặp ngay 1 anh chàng có dáng người gây gầy, mặt mày không được vui vẻ mấy, đang lầm bầm cái gì nghe như tiếng Việt, nên đoán ngay là đồng hương.

Khách: Anh ơi làm ơn cho hỏi ở tiệm có còn chanh xanh không?
Nhân viên chợ: Không, thứ 7 hàng mới về. Mua chanh khác đi.
Khách: Cám ơn anh, nhưng, tôi chỉ muốn mua chanh xanh thôi.
Nhân viên chợ: Chanh vàng cũng giống vậy, còn không muốn thì đi tiệm khác đi!
Khách:  Shocked   Shocked  Shocked
Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
Chim lạc đàn
Ex Member


Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #37 - 18. Apr 2012 , 08:49
 
chieu tim wrote on 17. Apr 2012 , 11:12:
Tuyvan, Emwhy, Tran anh thu, Tuy Lan, Chim Lac dan, dau do.....
Gửi đến cả nhà một chút hương vị mật ngọt của tình yêu


[u]Hai nửa hy sinh[/u]
















Cám ơn chị đã đem vào đây một câu chuyện thật cảm động .
Em đang chờ đọc truyện kế tiếp nha chị   hoahong.gif
Back to top
 
 
IP Logged
 
Chim lạc đàn
Ex Member


Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #38 - 18. Apr 2012 , 08:53
 
Dau Do wrote on 18. Apr 2012 , 07:03:


Những mẩu chuyện rất....ngắn


Đi chợ


Sáng đi làm đã tự nhắc mình là chiều về phải nhớ ghé chợ Đại hàn trên đường về để mua tạm bó rau quế và ít giá cần cho món ăn đãi khách ngày mai, thay vì phải cuốc ra chợ VN xa quá, mà lúc này xăng lại khá mắc mỏ.
Vào chợ, quơ xong gói rau và vài gói giá, thì nhìn thấy bảng sale chanh xanh 6 quả 99cents, nhưng trong giỏ thì không còn trái nào. Quay qua quay lại tìm người xếp hàng hóa cho chợ để hỏi thì gặp ngay 1 anh chàng có dáng người gây gầy, mặt mày không được vui vẻ mấy, đang lầm bầm cái gì nghe như tiếng Việt, nên đoán ngay là đồng hương.

Khách: Anh ơi làm ơn cho hỏi ở tiệm có còn chanh xanh không?
Nhân viên chợ: Không, thứ 7 hàng mới về. Mua chanh khác đi.
Khách: Cám ơn anh, nhưng, tôi chỉ muốn mua chanh xanh thôi.
Nhân viên chợ: Chanh vàng cũng giống vậy, còn không muốn thì đi tiệm khác đi!
Khách:  Shocked   Shocked  Shocked



hahaha ....Anh nhân viên này thật là chanh ...hỏi ha chị . Nhưng mà... em mới ăn một trái chanh xanh ...chua lè     Tongue 
Back to top
 
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #39 - 18. Apr 2012 , 09:18
 
Quote:
hahaha ....Anh nhân viên này thật là chanh ...hỏi ha chị . Nhưng mà... em mới ăn một trái chanh xanh ...chua lè     Tongue 

Hihi bộ chanh... chua lè lúc này on sale rẻ lắm hay sao mà em ăn dzị Undecided   Undecided , có ngon không kể cho nghe với   Grin

Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
Chim lạc đàn
Ex Member


Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #40 - 18. Apr 2012 , 09:48
 
Dau Do wrote on 18. Apr 2012 , 09:18:
Hihi bộ chanh... chua lè lúc này on sale rẻ lắm hay sao mà em ăn dzị Undecided   Undecided , có ngon không kể cho nghe với   Grin




Chiện là dzầy nè chị .Nhà em có 1 cây chanh trồng đã ...3 năm bi giờ nó mới có trái nhưng mà trái còn ...non nên chưa dùng được . Bữa hổm em đi chợ , thấy có bà ngồi bán một ...thúng chanh bên ngoài chợ . Em nghĩ chắc bả bán rẻ vì "cây nhà lá vườn " nên mua có 1 đồng mà  được tới ...20 trái .Em hỏi sao bà bán rẻ vậy ? Mặt bả "hầm hầm" nói là  cây chanh nhà bà trái nhiều quá nên rụng đầy sân mắc công bả dọn dẹp bèn vặt hết đem đi ...bán .Có rãnh thì tới nhà bả cho một ...thúng    Grin
Chanh ...chua mà ngon gì chị ơi !   Undecided
Back to top
« Last Edit: 18. Apr 2012 , 10:17 by N/A »  
 
IP Logged
 
chieu tim
YaBB Newbies
*
Offline



Posts: 21
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #41 - 26. Apr 2012 , 16:49
 
Dau Do wrote on 18. Apr 2012 , 09:18:
Hihi bộ chanh... chua lè lúc này on sale rẻ lắm hay sao mà em ăn dzị Undecided   Undecided , có ngon không kể cho nghe với   Grin


Tiểu thư ơi
Thái độ của ông chủ này thì người ta gọi là " chanh hỏi"đó em
Tai DD ngọt ngào và hiền quá nên mới bị "chanh hỏi" này thôi
Lần sau đừng thèm đến nữa cho họ biết tay ......hi.....
Chiều Tím
Back to top
 
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #42 - 28. Jul 2012 , 09:51
 
Lâu quá rồi không thấy bà chủ Chiều Tím trở lại thăm quán  Embarrassed
Thế thì hôm nay mình.... "quậy tiếp! Chuyện được viết từ 1 câu hỏi mà có lẻ chúng ta ai cũng có khi chứng kiến tận mắt, nghe tận tai hoặc là nghe kể lại...


Ông có biết tôi là ai không?


Cho mãi đến mấy hôm trước, tôi mới tìm ra được câu trả lời cho một câu hỏi tôi bị hỏi từ hơn ba mươi lăm năm trước.

Một bữa đang ngồi trong quán Cái Chùa (La Pagode), đường Tự Do, Sài Gòn, thì tôi bị một người đàn ông gây sự và cuối cùng ông ta quăng ra cho tôi câu hỏi : “
Ông có biết tôi là ai không ?


Quả thật lúc ấy, tôi không biết ông ta là ai thật. Ông không phải là một tài tử, một nhà văn, hay một chính trị gia nổi tiếng để tôi phải biết. Tôi đành ngồi đó, chịu thua ông, không có câu trả lời.

Ít lâu sau, tôi được cho biết ông đi theo, làm đàn em cho một ông tướng, và nhờ đó, ông thỉnh thoảng đem chút “hào quang” vay mượn được để hù dọa những người yếu bóng vía như tôi.

Sang đến Mỹ, thỉnh thoảng tôi cũng bị hỏi câu hỏi đó, mà đau cho những người đó, cả Mỹ lẫn Việt, tôi không bao giờ có câu trả lời cho câu hỏi đó của họ cả. Họ thì nghĩ tôi phải biết họ, mà thật tình, tôi thì không hề biết họ bao giờ. Và cứ mỗi lần bị những nhân vật như thế cật vấn, thì tôi chỉ biết ngẩn mặt ra, giả bộ lục lọi cái trí nhớ thảm hại của tôi để tìm câu trả lời cho người nổi tiếng nhưng vô danh và không ai thèm biết đó.

Mấy tháng trước, trong chuyến về lại Los Angeles, California , tôi phải ghé lại Newark, New Jersey để đổi máy bay. Phi cơ của tôi bị trễ hơn một tiếng. Hành khách có một số rất bực bội vì công việc bị xáo trộn do sự chậm trễ của máy bay gây ra.

Tại quầy bên cạnh cổng 112, một tiếp viên dưới đất của công ty đang cố giải quyết những yêu cầu, khiếu nại của khách hàng thì bỗng nhiên một hành khách có vẻ tức tối lắm, lấn lên phía trên, len qua mặt mấy người khác và ném tấm vé lên quầy.

Ông ta nói lớn rằng ông ta muốn được cho bay chuyến sớm nhất và phải xếp cho ông ta ngồi hạng nhất. Người tiếp viên trả lời rằng cô xin lỗi về những phiền nhiễu mà chuyến bay gây ra cho ông, nhưng cô cũng phải giải quyết những hành khách tới trước và hứa là sẽ giúp ông khi đến lượt ông.

Nhưng ông khách không bằng lòng, ông hỏi như hét vào mặt cô, rõ ràng là để cho các hành khách khác cũng nghe được. Ông hỏi đúng câu mà tôi cũng bị hỏi mấy lần :
Do you know who I am ?


Thì ra người Mỹ, trẻ và xinh như cô tiếp viên cũng bị hạch hỏi bằng câu đó chứ chẳng riêng gì tôi. Tôi liền cố lắng tai nghe xem cô tiếp viên ở quầy trả lời như thế nào để biết mà ứng phó sau này.

Người phụ nữ này, vẫn tươi cười, cầm chiếc micro của hệ thống khuếch âm lên và nói lớn bằng giọng rành rẽ rằng:

“Ở  quầy 112, có một vị hành khách không biết mình là ai, quí hành khách ai có thể giúp ông ta biết được căn cước của ông, xin tới quầy 112.”


Ông khách tự nhiên, vì chính câu hỏi của ông, biến thành một bệnh nhân tâm thần, một người mắc Alzheimer, một người lãng trí, tâm lý, thần kinh thác loạn, lẫn lộn bản thể, không còn nhớ mình là ai, tên gì, ở đâu nữa. Và lúc ấy thì đám hành khách đang sốt ruột đứng trước quầy đều phá ra cười.

Ông khách điên tiết, chỉ mặt người tiếp viên ở quầy và bật ra một câu chửi thề tục tĩu :
“F.. you”
.

Người phụ nữ ở quầy, không một chút giận dữ, bằng giọng bình thản, trả lời ông nguyên văn như thế này :

“I’m sorry, sir, but you’ll have to stand in line for that, too”.


Chao ôi, hay biết là chừng nào ! Thế mà tôi không nghĩ ra từ bao nhiêu năm nay để mà ấm ức không nguôi.

Bây giờ, nếu người đàn ông ở La Pagode hay dăm ba người khác đặt lại câu hỏi đó với tôi, thì tôi đã có ngay được câu trả lời học được của người tiếp viên phi hành ở phi trường Newark, New Jersey hai hôm trước.

(không rõ tác giả)









Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #43 - 01. Aug 2012 , 11:46
 




Xíu (Tiểu Tử)



...



Nàng là người Việt gốc Hoa. Tên nàng là Trịnh Tiểu Mi, một cái tên rất… “tài tử Hồng Kông”. Mà thật sự, nàng cũng có nét tài tử Hồng Kông, bởi vì nàng đẹp. Ở nhà gọi nàng là “A Xíu”, một cái tên có âm thanh thật dễ thương. Và cũng hạp với con người của nàng: nhỏ nhỏ thon thon, cân đối gọn gàng như con búp-bế.

Gia đình nàng có nhà ở Chợ Cũ Sàigòn.Tầng dưới là cửa hàng bán cà phê đã rang rồi, cà phê hột và cà phê xay đủ loại. Hai tầng trên để ở và sân thượng là nơi rang cà phê.

Nàng là con gái duy nhứt của gia đình, lại là đứa con út nên được cưng như trứng mỏng. Hai người anh đã có gia đình, đã “ra riêng”, cũng bán cà phê nhưng ở tuốt trong chợ lớn. Ngày ngày, nàng phụ “mà má” đứng bán cà phê. Khách hàng tới mua nườm nượp, nhất là giới trai trẻ. Cà phê được pha trộn và rang theo lối thủ công gia truyền, ngon có tiếng. Bán đắt đã đành nhưng cửa hàng đông khách, có lẽ phần lớn tại vì nàng duyên dáng dễ thương ! Bằng cớ là thiên hạ nói “Cà phê A Xíu” chớ không ai nói “Cà phê Hối Ký” là bản hiệu của cửa hàng !

…Chàng là người Việt “chánh cống”, quê ở Cần Thơ. Chàng thuộc gia đình nông dân, ba đời làm ruộng. Chàng tên là Bảy vì là thứ bảy. Dáng vóc chàng cao ráo, “đô”� con, nhưng tánh tình thì trầm lặng ít nói, còn có vẻ… lù đù nữa ! Vì vậy nên hồi đi lính quốc gia, bạn đồng đội “gắn” cho hỗn danh “thằng Bảy Lù”.

Hồi thời trước, nhờ bà con quen lớn sao đó mà chàng được về làm việc văn phòng ở tổng tham mưu. Chàng mướn một căn gác nhỏ ở khu cổng xe lửa số 6 để ở, rồi ngày ngày đi làm bằng xe đạp. Chàng không đủ sức mua Honda nên lúc nào cũng thấy đi xe đạp, cho dầu phải đạp xa cách mấy…

Chàng và nàng gặp nhau lần đầu trong bữa tiệc cưới của một người bạn chung. Chú rễ này cố tình sắp cho họ ngồi cạnh nhau, cùng bàn. Bởi vì khi giới thiệu, anh ta nói : “Đây là Tiểu Mi, người đẹp Chợ Cũ. Chưa có kép nào được lọt mắt xanh của nàng hết. Mày liệu thử thời vận coi ra sau. Còn đây là thằng Bảy, bạn cùng đơn vị. Nó hơi cù lần nhưng dễ thương như một tờ giấy trắng. Anh sắp nó ngồi cạnh Tiểu Mi để nó… hầu Tiểu Mi đó nghen !” Nàng nhìn chàng, mỉm cười mà hai vành tai đỏ ửng. Chàng gật đầu, nói lí nhí : “Hân hạnh…”. Vậy rồi họ quen nhau…

Về đơn vị chàng giới thiệu “cà phê A Xíu”. Mấy xếp lớn xếp nhỏ uống thử, khen ngon. Sau đó, cứ vài hôm là chàng đạp xe xuống Chợ Cũ mua cà phê giùm mấy xếp. Nhờ vậy, họ thân nhau. “Pà-pá , mà-má” của Xíu cũng mến “thằng Bảy”, nên thường nói : “Tội nghiệp thằng nhỏ ! Đạp xe lên xuống mua cà phê hoài mà không nghe than một tiếng”.

Rồi họ được phép đi chơi với nhau. Đi xe đạp, mỗi đứa một chiếc, chạy song song. Những lúc đi như vậy, chỉ có mình nàng nói, còn chàng thì mỉm cười lắng tai nghe, lâu lâu góp vào vài câu, nhưng góp đúng lúc. Nàng thích chàng ở chỗ tế nhị đó. Còn chàng thì thích nghe nàng nói, nói bất cứ chuyện gì. Bởi vì giọng nói của nàng đã dễ thương mà cách nàng nói càng dễ thương gấp bội.

Vậy rồi họ yêu nhau lúc nào không biết ! Họ chưa từng nói “yêu nhau” nhưng họ biết họ yêu nhau. Bởi vì họ nói tình yêu bằng đôi mắt và họ nghe lời yêu bằng tất cả con tim…

Một hôm -chàng nhớ hoài cái hôm đó, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ, và có lẽ mãi mãi về sau … ờ… mãi mãi về sau … chắc chẳng bao giờ quên- hai đứa hẹn nhau đi chơi, Xíu nói : “Em để xe đạp ở nhà. Đi chơi mà đạp xe song song cứ phải nhìn qua ngó lại, sợ té sợ đụng, có khi quên bẵng đi mình đang nói cái gì … thành ra mất đi cái thú đi chung với nhau”. Rồi nàng nghiêng nghiêng đầu nhìn chàng, cười cười : “Em muốn anh chở em đi, được không ?”. Chàng sung sướng, gật đầu. Nàng ngồi lên pọt-ba-ga, hai chân buôn thõng một bên, một tay nắm lấy phía sau yên xe. Dáng nàng ngồi thong dong thoải mái. Chàng đạp xe, nghe nhẹ phiêu phiêu. Một lúc, chàng hỏi “Xíu ngồi có được không ?”. Nàng trả lời: “Được chớ anh”. Rồi tiếp: “Anh thấy không ? Mình đi chung một xe như vầy, nói chuyện với nhau có phải thích hơn không ? Dĩ nhiên, anh ngồi phía trước, em phía sau, mình không nhìn nhau được trong khi nói chuyện. Nhưng mình đâu cần nhìn nhau mà mình vẫn thấy nhau phải không anh ?”.Chàng nghe mát cả lòng. Chàng gật đầu rồi nhấn mạnh lên bàn đạp cho xe đi nhanh nhanh như để nói lên niềm phấn khởi ! Rồi đột nhiên chàng nói, lời lẽ không biết từ đâu tuôn ra : “Xíu à ! Chở Xíu đi như vầy, có phải đạp suốt ngày, suốt tháng, suốt năm… anh cũng đạp nổi.” Nàng cười sung sướng, đưa tay véo hông chàng một cái. Sao nàng thèm cắn người yêu thật đau cho hả “cái gì đó” đang căng đầy lồng ngực…

Từ đó, có đi chung thì luôn luôn chàng đèo nàng sau xe…Dễ thương quá là tình yêu của Bảy và Xíu !

Vậy rồi có ngày 30 tháng tư 1975… Phải có ngày đó, để đổ nát được cách mạng đề cao. Phải có ngày đó, để hoang tàn được cách mạng xem là thành tích. Miền Nam giống như nùi giẻ rách, nhờ đã được giải phóng hoàn toàn !

Hai người anh của Xíu đã đưa vợ con di-tản. Pà-pá, mà-má và Xíu ở lại buôn bán lai rai, chờ coi có “làm ăn gì được không”. Cửa hàng bây giờ thâu gọn lại chỉ còn có hai thùng kiếng nhỏ đặt phía trước. Bảng hiệu đã được gỡ xuống cất trên sân thượng. Mấy dụng cụ rang cà phê được chất ngổn ngang trong một góc, giống như đồ phế thải. Làm như vậy để thấy cái vẻ nghèo nàn, làm ăn khó khăn…

Bảy học tập ba hôm rồi về làm thợ phụ cho bác Năm thợ hồ ở cùng xóm. Chàng có “xẹt” qua Chợ Cũ thăm người yêu mấy lần. Bây giờ họ không còn thì giờ để đi chơi với nhau bởi vì ai cũng bận rộn bởi các buổi hội họp, học tập, khai báo, đi mết tinh v.v… là những thứ sanh hoạt rất cần thiết để đưa nhân dân lên làm chủ (Nhà Nước nói như vậy). Thành ra mỗi lần họ gặp nhau, họ coi thời gian quý như vàng ! Có lẽ vì vậy mà bây giờ họ nhìn nhau nhiều hơn là họ nói chuyện với nhau…

Thời gian sau, chánh quyền “đánh tư sản mại bản”.Gia đình Xíu không tránh khỏi “đại nạn” này. Những người “cách mạng” xong vào nhà ngang nhiên và hùng hổ như một bọn cướp. Họ “bươi” từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, từ sau ra trước… giống như gà bươi đống rác. Gặp gì kiểm kê nấy. Vậy rồi… hốt hết ! Mà-má và Xíu chỉ biết ôm nhau mà khóc, còn Pà-pá thì ngồi trên ghế xích-đu, xích tới xích lui hút thuốc, nín thinh.

Sau “trận” đó, nhiều người nhảy lầu tự tử. Nghe thấy như vậy, Pà-pá nói: “Làm như vậy đâu có giải quyết cái gì ? Tụi nó còn cười, nói mình ngu ! Từ từ rồi tính nữa.” Trong khi chờ đợi pà-pá “tính nữa”, mẹ con Xíu ngồi xổm trên vỉa hè bán giò-cháo-quẩy bánh tiêu… Bây giờ, Bảy vẫn đạp xe xuống thăm Xíu. Lần nào cũng được nàng cho một cái bánh. Chàng ngồi xổm một bên, ăn. Không đói, nhưng vẩn ăn. Và ăn thấy ngon !

Cách mạng không…”quản lý” được thời gian nên thời gian vẫn đi qua, ngạo nghễ. Thiên hạ lần lượt đi chui-cũng gọi là “vượt biên” thanks.gifhần đông đi bằng đường biển. Có người đi thoát, có người bị bắt. Những người đi thoát, có khi mất tích, có khi bị cướp. Dầu vậy, đi chui cũng đã trở thành gần như là một phong trào !

Thấy mỗi người vượt biên phải đóng nhiều cây vàng cho người tổ chức, cán bộ cách mạng “nhào ra làm ăn”. Họ cũng tổ chức đi chui, nhưng là một loại đi chui không sợ bị bắt vì có chánh quyền … hộ tống. Vì vậy, thiên hạ gọi là “đi chui bán chánh thức” ! Người Tàu được ưu tiên đi bằng cách này. Cho nên họ đi ồ ạt…

Một hôm, được thơ hẹn của Xíu, Bảy xin nghỉ việc buổi chiều, đạp xe xuống “Con Rùa” đường Duy Tân, đợi. Một cô gái chở Xíu tới bằng Honda, gật đầu chào Bảy, đợi Xíu bước xuống rồi quay xe đi vội vã. Xíu mặc áo dài trắng, tóc được cột túm lại sau ót. Nhìn đôi mắt mọng đỏ của người yêu, Bảy linh cảm có một cái gì không ổn. Bảy hỏi: “Có chuyện gì vậy, Xíu ?”. Nàng không trả lời, nhưng nói giọng trống rỗng: “Anh chở em đi. Đi đâu cũng được”. Đợi nàng vén vạt áo ngồi vững vàng lên pọt-pa-ga, chàng mới đạp xe đi. Đi chầm chậm, đi thẳng. Lần này, Xíu không nắm phía sau yên xe. Xíu vòng một tay ôm lấy nửa người của Bảy. Lần đầu tiên được bàn tay thon nhỏ của người yêu đặt lên bụng mình, Bảy thật xúc động. Chàng đạp xe mà tưởng chừng như trên đường phố chỉ còn lại có hai đứa…

Một lúc sau, Xíu mới nói: “Pàpá cho phép em đi chơi với anh từ giờ tới năm giờ chiều”. Rồi nàng nghẹn ngào: “Đi với nhau lần cuối”. Bỗng nàng chồm tới, vòng cả hai tay ôm chặt lấy người yêu, úp mặt lên lưng chàng, khóc ngất. Chàng nghe rớt ra từng tiếng rời rã trên lưng: “Tối … nay … em … đi …”. Mồ hôi bỗng vã ra như tắm, nhưng Bảy vẫn còn tỉnh táo để đặt một bàn tay lên bàn tay người yêu bóp nhẹ. Cử chỉ đó làm Xíu không kềm được nữa. Nàng vừa khóc lớn vừa giúi giúi mặt lên lưng người yêu, mạnh thật mạnh- Làm như nàng muốn chui hẳn vào người của chàng để hai đứa chỉ còn là một, để nước mắt và mồ hôi của hai đứa hòa quyện với nhau cùng chung niềm thống khổ, để đừng thấy đừng nghe đừng biết gì gì nữa, chết lịm đi cho cuộc tình khép lại, vĩnh viễn khép lại… Tội nghiệp ! Rồi ngày mai, rồi mãi mãi, cuộc đời này còn ý nghĩa gì nữa đâu ?

Hai người vẫn đèo nhau đi… Đầu óc trống rỗng. Chẳng còn nói được với nhau chuyện gì hết. Và chắc cũng chẳng còn biết phát âm là gì nữa ! Niềm đau quá lớn đã làm cho họ như người câm. Hai người câm…

Xíu vẫn ôm lấy người yêu, áp một bên má lên cái lưng chắc nịch của người yêu, quên mất rằng đây là lần đầu tiên Xíu chạm vào người của Bảy ! Lâu nay, mặc dầu yêu nhau tha thiết, họ chỉ dám nắm tay nhau thôi, và nắm tay nhau chỉ có mấy lần. Xíu nhắm mắt, tưởng chừng như thời gian đang ngừng lại. Nàng bỗng nghe rõ hơi thở, nghe rỏ nhịp tim của Bảy, những thứ mà lâu nay nàng chưa từng nghe. Mũi nàng bỗng hửi được mùi mồ hôi, hửi được mùi da thịt của Bảy, những thứ mà lâu nay nàng chưa từng dám nghĩ tới. Nàng bỗng nghe hơi ấm từ người của Bảy chuyền sang người nàng âm thầm nhưng rõ rệt, thứ cảm giác dìu dịu lân lân mà lâu nay nàng chưa từng được biết. Nàng bỗng nhận thức rằng người yêu nàng là đây, còn hiển hiện trong vòng tay. Rồi sẽ không bao giờ được như vầy nữa. Bởi vì đây là lần đầu và cũng là lần cuối, lần cuối… Thương xót quá ! Nàng siết chặt người yêu với tất cả sức mình mà nước mắt trào ra không dứt…

…Rồi Bảy cũng phải đưa Xíu về. Chàng vừa thắng xe, chống chân xuống đất, nàng đã đứng xuống chạy ù vào nhà. Tà áo dài trắng của nàng lất phất vài cái như vẫy chào lần cuối trước khi khuất sau cánh cửa. Bảy chống tay lên ghi-đông, đầu gục xuống giữa hai vai. Chàng có cảm giác như mình đã kiệt sức…

…Xíu đi rồi, ngày nào Bảy cũng đạp xe đi long bong. Không biết đi đâu, cứ đạp chầm chậm, đạp hoài. Khát, thì tấp vô uống cái gì đó. Đói, thì tấp vô ăn đại cái gì đó. Ăn gì uống gì, không cần để ý tới nữa.

Vậy mà Bảy cũng đạp tới cái công viên nhỏ mà hai đứa thường hẹn nhau. Chàng dựng xe cạnh chiếc băng xi măng mà hai đứa thường ngồi, rồi bước lại ngồi giống như ngày xưa chàng vẫn ngồi để đợi nàng tới. Nhưng bây giờ thì chàng ngồi một mình, ngồi thật lâu. Và không biết tại sao lại phải ngồi như vậy !

Rồi lại đạp xe đi loanh quanh. Không cần biết đi đâu…

Vậy mà Bảy cũng đi đến “Con Rùa” đường Duy Tân, chỗ hai đứa thường đến ăn kem, uống nước dừa. Chàng dựng xe rồi lại ngồi lên bệ gạch, chỗ quen ngồi để đợi nàng đến. Chỗ đó nhìn thẳng xuống sau lưng nhà thờ Đức Bà, nàng luôn luôn đi từ hướng đó đi lên, hướng mà bây giờ chàng nhìn đâm đâm, nhìn mãi…

Vậy mà Bảy cũng đi đến con đường Đinh Tiên Hoàng, khúc rộng thênh thang dẫn dài xuống bờ sông. Hai đứa thường đi bộ ở đó vì đường vắng và mát. Đường đó bây giờ vẫn vắng và mát, Bảy dẫn xe đi bộ chầm chậm như ngày xưa…

Rồi Bảy còn đến nhiều nơi nữa : sở thú, vườn Tao Đàn, con đò Thủ Thiêm, chùa Vĩnh Nghiêm, quán thạch chè Hiển Khánh… Những nơi những chốn mà hai đứa, ngày xưa, đã từng đến một lần, hai lần, nhiều lần. Không biết cái gì đã đưa đẩy chàng đi như vậy ?

Bảy không biết rằng mình đang đi lượm những mảnh vụn của cuộc tình. Nếu không có cái “ngày cách mạng thành công”, thì cuộc tình đó đã không bị đập tan thành mảnh vụn… Để thấy cái gọi là “cách mạng thành công” đã thật sự thành công trong nhiệm vụ phá tan đập nát tất cả những gì của miền Nam, kể cả những gì nhỏ bé nhứt tầm thường nhứt như tình yêu của chàng trai và cô gái đó !

Chuyện không nói Xíu có đi được đến bờ đến bến nào không. Điều mà người ta biết là có vài chiếc tàu “đi chui bán chánh thức” bị chìm vì gặp sóng to gió lớn. Việt cộng đã cho đi bằng loại tàu gần như phế thải, không còn đủ tiêu chuẩn vượt đại dương.

Nhưng chuyện nói rằng Bảy vẫn đạp xe đi loanh quanh, hết ngày này qua tháng khác. Và bây giờ Bảy hay đứng ở bờ sông Sàigòn, nhìn xa xâm rất lâu để chỉ gọi thầm có hai tiếng : “Xíu ơi"



Posted on 12/07/2012 by Mỹ Đức
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #44 - 02. Aug 2012 , 15:48
 




Chuyện di tản 1975 (Tiểu Tử)




...




Tôi không có đi di tản hồi những ngày cuối tháng tư 1975 nên không biết cảnh di tản ở Sài gòn ra làm sao. Mãi đến sau nầy, khi đã định cư ở Pháp, nhờ xem truyền hình mới biết !

Sau đây là vài cảnh đã làm tôi xúc động, xin kể lại để cùng chia xẻ…


Chuyện 1

Ở bến tàu, thiên hạ bồng bế nhau, tay xách nách mang, kêu réo nhau ầm ĩ, hớt hơ hớt hải chạy về phía chiếc cầu thang dẫn lên bong một chiếc tàu cao nghều nghệu. Cầu thang đầy người, xô đẩy chen lấn nhau, kêu gọi nhau, gây gổ nhau… ồn ào. Trên bong tàu cũng đầy người lố nhố, giành nhau chồm lên be tàu để gọi người nhà còn kẹt dưới bến, miệng la tay quơ ra dấu chỉ trỏ… cũng ồn ào như dòng người trên cầu thang !

Giữa cầu thang, một bà già. Máy quay phim zoom ngay bà nên nhìn thấy rõ : bà mặc quần đen áo túi trắng đầu cột khăn rằn, không mang bao bị gì hết, bà đang bò nặng nhọc lên từng nấc thang. Bà không dáo dác nhìn trước ngó sau hay có cử chi tìm kiếm ai, có nghĩa là bà già đó đi một mình. Phía sau bà thiên hạ dồn lên, bị cản trở nên la ó ! Thấy vậy, một thanh niên tự động lòn lưng dưới người bà già cõng bà lên, xóc vài cái cho thăng bằng rồi trèo tiếp.

Chuyện chỉ có vậy, nhưng sao hình ảnh đó cứ đeo theo tôi từ bao nhiêu năm, để tôi cứ phải thắc mắc : bà già đó sợ gì mà phải đi di tản ? con cháu bà đâu mà để bà đi một mình ? rồi cuộc đời của bà trong chuỗi ngày còn lại trên xứ định cư ra sao ? còn cậu thanh niên đã làm môt cử chỉ đẹp – quá đẹp – bây giờ ở đâu ?… Tôi muốn gởi đến người đó lời cám ơn chân thành của tôi, bởi vì anh ta đã cho tôi thấy cái tình người trên quê hương tôi nó vẫn là như vậy đó, cho dù ở trong một hoàn cảnh xô bồ hỗn loạn như những ngày cuối cùng của tháng tư 1975…

Chuyện 2

Cũng trên chiếc cầu thang dẫn lên tàu, một người đàn ông tay ôm bao đồ to trước ngực, cõng một bà già tóc bạc phếu lất phất bay theo từng cơn gió sông. Bà già ốm nhom, mặc quần đen áo bà ba màu cốt trầu, tay trái ôm cổ người đàn ông, tay mặt cầm cái nón lá. Bà nép má trái lên vai người đàn ông, mặt quay ra ngoài về phía máy quay phim. Nhờ máy zoom vào bà nên nhìn rõ nét mặt rất bình thản của bà, trái ngược hẳn với sự thất thanh sợ hãi ở chung quanh !

Lên gần đến bong tàu, bỗng bà già vuột tay làm rơi cái nón lá. Bà chồm người ra, hốt hoảng nhìn theo cái nón đang lộn qua chao lại trước khi mất hút về phía dưới. Rồi bà bật khóc thảm thiết…

Bà già đó chắc đã quyết định bỏ hết để ra đi, yên chí ra đi, vì bà mang theo một vật mà bà xem là quí giá nhứt, bởi nó quá gần gũi với cuộc đời của bà : cái nón lá ! Đến khi mất nó, có lẽ bà mới cảm nhận được rằng bà thật sự mất tất cả. Cái nón lá đã chứa đựng cả bầu trời quê hương của bà, hỏi sao bà không xót xa đau khổ ? Nghĩ như vậy nên tôi thấy thương bà già đó vô cùng. Tôi hy vọng, về sau trên xứ sở tạm dung, bà mua được một cái nón lá để mỗi lần đội lên bà sống lại với vài ba kỷ niệm nào đó, ở một góc trời nào đó của quê hương…

Chuyện 3

Cũng trên bến tàu nầy. Trong luồng người đi như chạy, một người đàn bà còn trẻ mang hai cái xắc trên vai, tay bồng một đứa nhỏ. Chắc đuối sức nên cô ta quị xuống. Thiên hạ quay đầu nhìn nhưng vẫn hối hả đi qua, còn tránh xa cô ta như tránh một chướng ngại vật nguy hiểm ! Trong sự ồn ào hỗn tạp đó, bỗng nghe tiếng được tiếng mất của người đàn bà vừa khóc la vừa làm cử chỉ cầu cứu. Đứa nhỏ trong tay cô ta ốm nhom, đầu chờ vờ mắt sâu hõm, đang lả người về một bên, tay chân xụi lơ. Người mẹ – chắc là người mẹ, bởi vì chỉ có người mẹ mới ôm đứa con quặt quẹo xấu xí như vậy để cùng đi di tản, và chỉ có người mẹ mới bất chấp cái nhìn bàng quan của thiên hạ mà khóc than thống thiết như vậy – người mẹ đó quýnh quáng ngước nhìn lên luồng người, tiếp tục van lạy cầu khẩn.

Bỗng, có hai thanh niên mang ba lô đi tới, nhìn thấy. Họ dừng lại, khom xuống hỏi. Rồi họ ngồi thụp xuống, một anh rờ đầu rờ tay vạch mắt đứa nhỏ, họ nói gì với nhau rồi nói gì với người đàn bà. Thấy cô ta trao đứa bé cho một anh thanh niên. Anh nầy bồng đứa nhỏ úp vào ngực mình rồi vén áo đưa lưng đứa nhỏ cho anh kia xem. Thằng nhỏ ốm đến nỗi cái xương sống lồi lên một đường dài…

Anh thứ hai đã lấy trong túi ra chai dầu từ lúc nào, bắt đầu thoa dầu rồi cạo gió bằng miếng thẻ bài của quân đội.

Thiên hạ vẫn rần rần hối hả đi qua. Hai thanh niên nhìn về hướng cái cầu thang, có vẻ hốt hoảng. Họ quay qua người đàn bà, nói gì đó rồi đứng lên, bồng đứa nhỏ, vừa chạy về phía cầu thang vừa cạo gió ! Người mẹ cố sức đứng lên, xiêu xiêu muốn quị xuống, vừa khóc vừa đưa tay vẫy về hướng đứa con. Một anh lính Mỹ chợt đi qua, dừng lại nhìn, rồi như hiểu ra, vội vã chạy lại đỡ người mẹ, bồng xóc lên đi nhanh nhanh theo hai chàng thanh niên, cây súng anh mang chéo trên lưng lắc la lắc lư theo từng nhịp bước….

Viết lại chuyện nầy, mặc dù đã hơn ba mươi năm, nhưng tôi vẫn cầu nguyện cho mẹ con thằng nhỏ được tai qua nạn khỏi, cầu nguyện cho hai anh thanh niên có một cuộc sống an vui tương xứng với nghĩa cử cao đẹp mà hai anh đã làm. Và dĩ nhiên, bây giờ, tôi nhìn mấy anh lính Mỹ với cái nhìn có thiện cảm !

Chuyện 4

Cũng trên bến tàu. Cầu thang đã được kéo lên. Trên tàu đầy người, ồn ào. Dưới bến vẫn còn đầy người và cũng ồn ào. Ở dưới nói vói lên, ở trên nói vọng xuống, và vì thấy tàu sắp rời bến nên càng quýnh quáng tranh nhau vừa ra dấu vừa la lớn, mạnh ai nấy la nên không nghe được gì rõ rệt hết !

Máy quay phim zoom vào một người đàn ông đứng tuổi đang hướng lên trên ra dấu nói gì đó. Bên cạnh ông là một thằng nhỏ cỡ chín mười tuổi, nép vào chân của ông, mặt mày ngơ ngác. Một lúc sau, người đàn ông chắp tay hướng lên trên xá xá nhiều lần như van lạy người trên tàu, gương mặt sạm nắng của ông ta có vẻ rất thành khẩn. Bỗng trên tàu thòng xuống một sợi thừng cỡ nửa cườm tay, đầu dây đong đưa. Mấy người bên dưới tranh nhau chụp. Người đàn ông nắm được, mỉm cười sung sướng, vội vã cột ngang eo ếch thằng nhỏ. Xong, ông đưa tay ra dấu cho bên trên. Thằng nhỏ được từ từ kéo lên, tòn ten dọc theo hông tàu. Nó không la không khóc, hai tay nắm chặt sợi dây, ráng nghiêng người qua một bên để cúi đầu nhìn xuống. Người đàn ông ngước nhìn theo, đưa tay ra dấu như muốn nói : « Đi, đi ! Đi, đi ! ». Rồi, mặt ông bỗng nhăn nhúm lại, ông úp mặt vào hai tay khóc ngất ! Bấy giờ, tôi đoán ông ta là cha của thằng nhỏ đang tòn ten trên kia… Không có tiếng còi tàu hụ buồn thê thiết khi lìa bến, nhưng sao tôi cũng nghe ứa nước mắt !

Không biết thằng nhỏ đó – bây giờ cũng đã trên bốn mươi tuổi — ở đâu ? Cha con nó có gặp lại nhau không ? Nếu nó còn mạnh giỏi, tôi xin Ơn Trên xui khiến cho nó đọc được mấy dòng nầy…



Posted on 12/06/2012 by Mỹ Đức
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #45 - 10. Aug 2012 , 12:51
 


ĐỪNG XÉT ĐOÁN
Tác Giả: Jac. Thế Hanh, OP


Vừa nhận được điện thoại, bác sĩ vội vã tới bệnh viện.

Ông khoác vội trang phục phẫu thuật và tiến ngay tới phòng mổ. Lúc đó, người cha của cậu bé sắp sửa phẫu thuật đang ngồi đợi tại cửa phòng.
Vừa nhìn thấy bóng bác sĩ, người cha nói ngay :
“Tại sao giờ này ông mới đến? Ông không hay biết con trai tôi rất nguy kịch sao? Thực lòng ông có trách nhiệm nghề nghiệp không vậy?”
Bác sĩ điềm tĩnh trả lời :
“Thật xin lỗi, lúc này không phải ca tôi trực nên tôi không có mặt tại bệnh viện. Thế nhưng vừa nhận được điện báo tôi đến ngay đây… Và lúc này tôi muốn tịnh tâm một chút để chuẩn bị phẫu thuật”.
Người cha giận dữ :
“Tịnh tâm à?! Giả như con của ông đang nằm trong phòng cấp cứu thì ông có tịnh tâm được không? Nếu như con trai ông sắp chết, ông sẽ làm gì?”
Vị bác sĩ lại mỉm cười trả lời :

“Tôi sẽ nói điều mà ông Gióp đã nói trong Kinh Thánh : ‘Thân trần truồng sinh từ bụi đất, tôi sẽ trở về bụi đất thân trần truồng. Chúa đã sinh ra, Chúa lại lấy đi, xin chúc tụng Chúa’. Những bác sĩ không có khả năng giữ lại mạng sống. Ông hãy đi và cầu nguyện cho con trai ông. Chúng ta sẽ nỗ lực hết mình và cậy trông
vào ân sủng Thiên Chúa”.
                                                          
...



“Khuyên lơn người khác khi mà bản thân mình chẳng dính dáng gì xem ra quá dễ dàng”. Người cha phàn nàn.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại. Vị bác sĩ miệt mài vài giờ liền trong phòng mổ. Và ông rời khỏi phòng phẫu thuật trong niềm hạnh phúc : “Cảm tạ Chúa. Con trai ông đã được cứu. Nếu muốn biết thêm chi tiết, hãy hỏi cô ý tá vừa giúp tôi”. Không chờ câu trả lời của người cha, vị bác sĩ tiến thẳng và rời khỏi bệnh viện.
Ngay khi nhìn thấy dáng dấp cô y tá xuất hiện, người cha nói ngay : “Loại người gì mà lại cao ngạo đến như thế kia chứ! Thậm chí ông ta không thèm dành vài giây trả lời cho tôi biết hiện trạng con trai tôi”.
Cô y tá cúi xuống, tuôn trào nước mắt, trong xúc động, cô chậm rãi trả lời :
“Con trai duy nhất của bác ấy mới qua đời hôm qua do một tai nạn. Hôm nay bác ấy đang lo tang sự cho cậu. Thế nhưng vừa nhận được điện báo bác ấy tới ngay để cứu con trai ông. Bây giờ thì bác ấy trở về tiếp tục lo hậu sự cho đứa con yêu quý của mình”.


...

Đừng kết án ai. Vì bạn không biết cuộc sống của họ thế nào cũng như điều gì đang diễn ra trong tâm hồn họ và những gì họ đang phải nỗ lực vượt qua.
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #46 - 22. Aug 2012 , 17:28
 


NHÌN NGƯỜI


...



Có một giai thoại về đại học Stanford, “Một câu chuyện thật thú vị”, nội dung như sau:


Một phụ nữ trong bộ trang phục áo bằng vải lanh kẻ sọc và chồng mình trong bộ com-lê giản dị đã mòn xơ cả chỉ, xuống ga tàu ở thành phố Boston và rụt rè bước đi không hẹn trước tới văn phòng ở phía ngoài của đại học Harvard. Trong chốc lát cô thư ký có thể nói rằng những người ở nông thôn lạc hậu về văn hóa như thế không có việc gì phải bước chân vào đại học Harvard thậm chí còn không xứng đáng được vào đại học Cambridge.


Cô thư ký mặt mày cau có. Người đàn ông nói nhẹ nhàng:
- Chúng tôi muốn gặp thầy hiệu trưởng


Cô thư ký gắt gỏng lên:
- Ông ấy bận rộn cả ngày.


Người phụ nữ trả lời.
- Chúng tôi sẽ đợi.


Suốt nhiều giờ trôi qua, cô thư ký không thèm để ý đến họ, trong lòng hy vọng rằng hai người rốt cuộc sẽ nản lòng mà bỏ đi.


Nhưng hai người vẫn không đi. Và cô thư ký đã nản lòng, và cuối cùng quyết định phải quấy rầy vị hiệu trưởng, mặc dù đó là công việc thường ngày mà cô luôn luôn thấy ân hận mỗi khi làm. Cô nói với vị hiệu trưởng:
- Có thể nếu họ gặp được thầy ít phút họ sẽ đi ngay.


Vị hiệu trưởng thở dài bực tức, rồi gật đầu. Ai đó có vai trò quan trọng như ông ta thì rõ ràng là không có thời gian để tiếp họ, thế nhưng ông ghét cay ghét đắng chiếc áo vải lanh sọc và bộ com-lê đã sờn chỉ cứ phủ đầy bừa bãi căn phòng ở phía ngoài của ông ta.


Vị hiệu trưởng với gương mặt lạnh lùng đầy vẻ nghiêm nghị đi khệnh khạng về phía cặp vợ chồng. Người phụ nữ nói với vị hiệu trưởng:
- Chúng tôi có một đứa con trai đã từng theo học ở trường đại học Harvard một năm. Nó thực sự yêu mến ngôi trường này. Nó cảm thấy hạnh phúc khi học ở đây. Thế nhưng, cách đây một năm, nó đột nhiên bị giết chết. Và vợ chồng tôi rất muốn xây dựng một tấm bia để tưởng nhớ con trai mình ở một nơi nào đó trong khuông viên trường.


Vị hiệu trưởng không động đậy, ông đã bị sốc. Ông nói một cách thô lỗ cộc cằn:
- Thưa bà, chúng tôi không thể dựng tượng cho mỗi người đã từng theo học ở Harvard rồi sau đó bị chết. Nếu chúng tôi làm như vậy thì ngôi trường này sẽ trông giống như một nghĩa trang !


Người phụ nữ nhanh chóng giải thích:
- Ồ, không phải như vậy. Chúng tôi không có ý định xây dựng một bức tượng. Chúng tôi nghĩ sẽ xây một tòa nhà cho nhà trường.


Vị hiệu trưởng trợn tròn con mắt. Ông liếc nhìn chiếc áo vải lanh sọc và bộ com-lê đã sờn chỉ rồi thốt lên:
- Một tòa nhà ! Ông bà có tưởng tượng được một tòa nhà trị giá bao nhiêu không ? Chúng tôi phải đầu tư hơn 7 triệu rưỡi đô la cho xưởng thiết bị vật lý ở Harvard.


Người phụ nữ im lặng một lát. Vị hiệu trưởng có vẻ hài lòng. Bây giờ thì ông có thể rời khỏi họ. Người phụ nữ quay lại phía chồng và nói nhỏ:
- Bắt đầu xây một trường đại học tất cả chỉ tốn ngần ấy thôi sao ? Tại sao chúng ta không xây một trường đại học riêng ?


Người chồng gật đầu đồng ý.
Khuôn mặt của vị hiệu trưởng thượt ra đầy bối rối và lúng túng. Và ông bà Leland Stanford đã bỏ đi, đến thành phố Palo Alto, bang California, nơi đó họ lập nên trường đại học mang tên mình, một đài tưởng niệm để tưởng nhớ đứa con của mình mà trường Harvard không còn quan tâm đến nữa.


“Bạn có thể dễ dàng đánh giá tư cách của những người khác thông qua cách mà họ đối xử với những người không thể làm gì vì họ và cho họ” (Malcolm Forbes).

----------------------
CHIA SẺ MỘT CHÚT SUY TƯ
NHÌN NGƯỜI

Vẻ hào nhoáng bề ngoài
Ngày nay, người ta thích chạy theo vẻ hào nhoáng bề ngoài. Nhiều người đua nhau phô trương  sự giàu có của mình. Vì sự giàu có thường mang lại cho người ta danh giá và lời ca tụng.


Nhưng, “không phải mọi thứ lấp lánh đều là kim cương”. Nhiều kẻ giàu có đã sống một cuộc đời vô nghĩa. Có câu: “Người ta  ca tụng trước tài năng, nhưng người ta cúi phục trước lòng nhân”.


Nhiều kẻ sống chỉ biết đi tìm sự giàu có, nên những ai có thể giúp họ vững bước trên con đường giàu có, thì họ mới cần quan hệ, ngoài ra, họ chẳng quan tâm đến ai. Thật không sai khi Malcolm Forbes kết luận: “Bạn có thể dễ dàng đánh giá tư cách của nhữngngười khác thông qua cách mà họ đối xử với những người không thể làm gì vì họ và cho họ”.


“Vì họ” và “cho họ” là thứ “ích kỷ thời đại”. Là cội nguồn của sự thoái hóa đạo đức con người. Nó làm cho con người lạnh lùng trước những kẻ thiếu thốn, và ngoảnh mặt trước những kẻ khốn cùng. Vì họ nghĩ rằng: những người “thiếu thốn và khốn cùng” kia làm cản trở bước tiến của họ, thậm chí có thể làm cho họ bị thiệt hại và nghèo đi, khi họ phải đưa bàn tay cứu giúp. Và, cứ như thế, tháng năm nối tiếp, họ lo củng cố sự hào nhoáng bề ngoài của họ, còn tâm hồn của họ thì ngày càng trống rỗng !


LA FONTAINE  để lại câu nói đáng ta suy ngẫm: “Danh giá phần đông chỉ là bọn hề ở hí trường. Cái bề ngoài của nó chỉ lòe được kẻ ngây ngô thôi” (Les grands pour la plupart sont masques de théâtre. Leur apparence impose au vulgaire idolâtre).


Điều cao quý bên trong
Cái gì ở trong thẳm sâu tâm hồn thì khó thấy, nhưng đó lại là điều cao quý và bền vững với thời gian. Đó là vẻ đẹp tâm hồn, mà chỉ có những ai sở hữu một tâm hồn cao đẹp mới “nhìn thấy” và “hiểu được”. Người ta thường dùng “ngôn ngữ riêng” để diễn tả sự cảm nhận kỳ diệu ấy qua một thứ “giác quan thiêng liêng” mà không phải ai cũng có được, như “đôi mắt tâm hồn”, “đôi tai tâm hồn”…


Như câu chuyện về đại học Stanford, vị hiệu trưởng không thể thấy được “tâm hồn” của hai vợ chồng Leland Stanford vì chiếc áo vải lanh sọc và bộ com-lê đã sờn chỉ mà họ mặc đã làm tối mắt vị hiệu trưởng thông minh ấy.


Vấn đề không phải là vì vị hiệu trưởng không có thời giờ để tiếp khách, mà vì khách chỉ là những người trông nghèo nàn thiếu học, không có lợi gì khi bỏ công sức và thời gian để trò chuyện với họ.


Ai đó có vai trò quan trọng như ông ta thì rõ ràng là không có thời gian để tiếp họ, thế nhưng ông ghét cay ghét đắng chiếc áo vải lanh sọc và bộ com-lê đã sờn chỉ cứ phủ đầy bừa bãi căn phòng ở phía ngoài của ông ta.


Trong ánh mắt phàm phu, biết bao điều còn mờ tối. Lòng kiêu căng tự phụ, chận lối biết bao người. Nhiều khi ta không nhận ra được “viên ngọc tâm hồn” ở tha nhân, vì ta quá vội vã, ta tự cho là mình đã thông suốt tất cả. Giống như nhiều thầy tu tự cho mình là thánh, nên nhìn ai cũng là những kẻ tội đồ.


Chắc các bạn đã biết câu chuyện “Ngọc bích họ Hòa”:
Nước Sở, có người họ Hòa, được một hòn ngọc ở trong núi, đem dâng vua Lệ Vương. Vua sai thợ ngọc xem. Thợ ngọc nói: “Đá, không phải ngọc”. Vua cho người họ Hòa là nói dối, sai chặt chân trái.


Đến khi vua Vũ Vương nói ngôi, người họ Hòa lại đem ngọc ấy dâng. Vua sai thợ ngọc xem. Thợ ngọc nói: “Đá, không phải ngọc”. Vua lại cho họ Hòa là nói dối, sai chặt nốt chân phải.
Đến khi vua Văn Vương lên ngôi, người họ Hòa ôm hòn ngọc, khóc ở chân núi Sở Sơn suốt ba ngày ba đêm đến chảy máu mắt ra. Vua thấy thế, sai người đến hỏi. Người họ Hòa thưa: “Tôi khóc không phải là thương hại cho chân tôi bị chặt, chỉ thương về nỗi ngọc mà cho là đá, nói thật mà cho là nói dối”. Vua bèn cho người xem lại cho rõ kỹ, thì quả nhiên là ngọc thật, mới đặt tên gọi là “Ngọc bích họ Hòa” (Hàn Phi Tử).


Nhìn người
Có câu: “Con cáo nó tưởng ai cũng ăn gà như nó”. Vị hiệu trưởng trong câu chuyện không ngờ trong những con người “nghèo nàn” thế kia lại có thể chứa một “kho tàng” như thế ! Đúng là “ngọc trong đá” ! Đối với những con người kia, có thể việc làm của họ chỉ là chuyện “bình thường”, nhưng với vị hiệu trưởng, đó lại là chuyện “phi thường” vì lòng ông quá “tầm thường”. Vị hiệu trưởng ! Ngạc nhiên chưa !? Và ngạc nhiên trong sự thẹn thùng.


Khuôn mặt của vị hiệu trưởng thượt ra đầy bối rối và lúng túng.
Vị hiệu trưởng đã để vuột mất một cơ hội lớn để phát triển hơn nữa cho đại học Harvard, nhưng nỗi đau không phải là sự mất mát mà là sự tủi nhục trong tâm hồn. Khi vị hiệu trưởng thấy mình quá lớn lại là lúc nhận ra mình quá nhỏ, và bài học hôm nay không phải đến từ bậc quân sư, mà chỉ là từ những con người xem ra thật bình dị.

Còn sống ngày nào đừng đoán người qua vẻ mặt. (La Fontaine)

Nào, ta hãy thận trọng. Khi “nhìn người” để rồi phê phán và ứng xử, có khi chính lúc ấy lại là lúc ta để lộ nguyên hình “tâm hồn đầy rong rêu” của ta.

Họ - những người ta đang tiếp xúc - là những kẻ quá bé mọn hay vì lòng ta quá hẹp hòi. Họ là những người quá vụng về hay vì lòng ta quá đòi hỏi. Họ là những người quá thấp hay vì lòng ta quá kiêu căng. Họ là những người quá tội lỗi hay vì ta tự phong mình là thánh nhân...

Và ta nhìn người, nhìn đời, không vừa ý ta. Không vừa ý ta vì không có lợi gì cho ta. Không “vì ta, cho ta”. Khi ta muốn tom góp lại là lúc ta đánh mất tất cả.

Biết bao điều tốt đẹp đến với ta, nhưng ta đã từ chối vì ta không nhận ra được điều quý giá tiềm ẩn, những điều mà chỉ có “đôi mắt tâm hồn” ta mới thấy được.

Nếu bạn cảm thấy sao đời mình u ám quá, thử coi lại xem cánh cửa sổ tâm hồn mình thật đã có lau kỹ chưa (La Rochefoucauld) 



The Birth of the University

In 1876, former California Governor Leland Stanford purchased 650 acres of Rancho San Francisquito for a country home and began the development of his famous Palo Alto Stock Farm. He later bought adjoining properties totaling more than 8,000 acres. The little town that was beginning to emerge near the land took the name Palo Alto (tall tree) after a giant California redwood on the bank of San Francisquito Creek. The tree itself is still there and would later become the university's symbol and centerpiece of its official seal.


...

The Stanford Family


Leland Stanford, who grew up and studied law in New York, moved West after the gold rush and, like many of his wealthy contemporaries, made his fortune in the railroads. He was a leader of the Republican Party, governor of California and later a U.S. senator. He and Jane had one son, who died of typhoid fever in 1884 when the family was traveling in Italy. Leland Jr. was just 15. Within weeks of his death, the Stanfords decided that, because they no longer could do anything for their own child, "the children of California shall be our children." They quickly set about to find a lasting way to memorialize their beloved son.

The Stanfords considered several possibilities – a university, a technical school, a museum. While on the East Coast, they visited Harvard, MIT, Cornell and Johns Hopkins to seek advice on starting a new university in California. (See note regarding accounts of the Stanfords visit with Harvard President Charles W. Eliot.) Ultimately, they decided to establish two institutions in Leland Junior's name - the University and a museum. From the outset they made some untraditional choices: the university would be coeducational, in a time when most were all-male; non-denominational, when most were associated with a religious organization; and avowedly practical, producing "cultured and useful citizens."

On October 1, 1891, Stanford University opened its doors after six years of planning and building. The prediction of a New York newspaper that Stanford professors would "lecture in marble halls to empty benches" was quickly disproved. The first student body consisted of 555 men and women, and the original faculty of 15 was expanded to 49 for the second year. The university’s first president was David Starr Jordan, a graduate of Cornell, who left his post as president of Indiana University to join the adventure out West.

The Stanfords engaged Frederick Law Olmsted, the famed landscape architect who created New York’s Central Park, to design the physical plan for the university. The collaboration was contentious, but finally resulted in an organization of quadrangles on an east-west axis. Today, as Stanford continues to expand, the university’s architects attempt to respect those original university plans.


Back to top
« Last Edit: 22. Aug 2012 , 17:29 by Mytat »  

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #47 - 03. Nov 2012 , 14:47
 


Mười Lăm Điều Thượng Đế Sẽ Không Hỏi
Fifteen Things God Won’t Ask


...



Thượng đế sẽ không hỏi bạn lái ô tô hiệu gì, nhưng sẽ hỏi bạn chở được bao nhiêu người không có phương tiện đi lại.
• God won’t ask which car you drive, but will ask how many people you drove who didn’t have transportation.


Thượng đế sẽ không hỏi nhà bạn lớn cỡ nào, nhưng sẽ hỏi bạn đã chào đón bao nhiêu người đến nhà.
• God won’t ask how big is your house, but will ask how many people you welcomed into your home.


Thượng đế sẽ không hỏi về quần áo thời trang trong tủ áo của bạn, nhưng sẽ hỏi bạn bao nhiêu trong số quần áo ấy đã giúp kẻ khó.
• God won’t ask about the fancy clothes in your wardrobe, but will ask how many of those clothes helped the needy.


Thượng đế sẽ không hỏi về địa vị xã hội của bạn, nhưng sẽ hỏi bạn đã thể hiện tư cách thế nào với những người khác.
• God won’t ask about your social status, but will ask what kind of class you displayed with others.


Thượng đế sẽ không hỏi bạn có bao nhiêu tài sản của cải, nhưng sẽ hỏi liệu những thứ ấy có điều khiển cuộc đời của bạn không.
• God won’t ask how many material possessions you had, but will ask if they dictated your life.


Thượng đế sẽ không hỏi bạn lương cao nhất của bạn là bao nhiêu, nhưng sẽ hỏi liệu bạn có mất mình để có được mức lương ấy không.
• God won’t ask what your highest salary was, but will ask if you compromised your character to obtain that salary.


Thượng đế sẽ không hỏi bạn làm thêm ngoài giờ bao nhiêu thời gian, nhưng sẽ hỏi bạn có làm thêm giờ vì gia đình và những người yêu dấu.
• God won’t ask how much overtime you worked, but will ask if you worked overtime for your family and loved ones.

Thượng đế sẽ không hỏi bạn đã nhận bao nhiêu lần đề bạt, nhưng sẽ hỏi bạn đã đề bạt người khác ra sao.
• God won’t ask how many promotions you received, but will ask how you promoted others.


Thượng đế sẽ không hỏi chức vụ nghề nghiệp của bạn là gì, nhưng sẽ hỏi bạn có cải cách công việc bằng khả năng tốt nhất của bạn không.
• God won’t ask what your job title was, but will ask if you reformed your job to the best of your ability.


Thượng đế sẽ không hỏi bạn đã làm gì để giúp mình, nhưng sẽ hỏi bạn đã làm gì để giúp người khác.
• God won’t ask what you did to help yourself, but will ask what you did to help others.


Thượng đế sẽ không hỏi bạn có bao nhiêu người bạn, nhưng sẽ hỏi bạn là bạn chân thực của bao nhiêu người.
• God won’t ask how many friends you had, but will ask how many people to whom you were a true friend.


Thượng đế sẽ không hỏi bạn đã làm gì để bảo vệ quyền lợi của mình, nhưng sẽ hỏi bạn đã làm gì để bảo vệ quyền lợi của người khác.
• God won’t ask what you did to protect your rights, but will ask what you did to protect the rights of others.


Thượng đế sẽ không hỏi bạn sống ở khu nhà nào, nhưng sẽ hỏi bạn đã đối xử với hàng xóm ra sao.
• God won’t ask in what neighborhood you lived, but will ask how you treated your neighbors.


Thượng đế sẽ không hỏi về màu da của bạn, nhưng sẽ hỏi về các nhân cách của bạn.
• God won’t ask about the color of your skin, but will ask about the content of your character.

Thượng đế sẽ không hỏi bao nhiêu lần hành động của bạn đi đôi với lời nói, nhưng sẽ hỏi bao nhiêu lần hành động không đúng như lời nói.
• God won’t ask how many times your deeds matched your words, but will ask how many times they didn’t.


...
Back to top
« Last Edit: 03. Nov 2012 , 14:50 by Mytat »  

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #48 - 21. Nov 2012 , 11:58
 



Tìm người tri ân


Có quý vị nào quen những người có tên dưới đây, xin chỉ giùm .



  Những Người Thầy : Chuyện Thật Với Mong Ước Gặp Lại Những Người Ơn Cũ
18/11/2012  Trương Thị Thu Huyền


Hôm nay đọc bài “Thầy Tôi” trên Báo, làm cho tôi chạnh nhớ lại mình cũng có một vị Thầy không phải dạy ở nhà trường, vì tôi chưa bao giờ được cắp sách đến trường tại VN hồi tuổi ấu thơ. Tôi vốn sinh ra trong gia đình nghèo ở Quảng Trị, năm lên 8 tuổi tôi đã rời xa gia đình vào Huế ở giúp việc (ở đợ) cho gia đình ông Đỗ Trí, Trung úy Trưởng Ty An ninh ở Thành Nội Huế cho đến năm 1962. Trong nhà có một cậu Gia sư tên là Phú, đến ở trọ dạy kèm để chờ ngày thi Tú tài. Châu là cô bé 11 tuổi con gái đầu lòng của ông bà Trí, nhỏ thua tôi ba tuổi. Một bữa nọ, Châu không thuộc bài, tôi bồng đứa em nhỏ của Châu ngồi chơi trước thềm, tôi trả bài dùm cho Châu, cậu Phú nhìn ra thấy tôi và hỏi rằng “Hoa ơi, làm sao em thuộc bài?”- Thì em nghe Cậu giảng đêm hôm qua mà, thế là từ dạo ấy cậu Phú thương tình âm thầm đưa bài vở của Châu học cho tôi sao chép. Để đáp lại công ơn cậu Phú, tôi giặt áo dùm, đôi lúc thấy bữa ăn còn lại ít quá, tôi nhường lại phần ăn của mình cho cậu ấy. Ngày tháng trôi qua tôi không nhớ rõ là bao? Nhưng một ngày buồn lại đến! Cậu nói là cậu đi nhập ngũ, chúc Hoa dùng chút vốn liếng chữ nghĩa ấy mà tiến lên với đời nhé. Cậu còn dặn là hãy đọc truyện nhiều là em biết chữ thôi! Rất tiếc ngày ấy tôi không xin địa chỉ Cậu, và hỏi quê quán Cậu ở đâu? Cậu dáng người cao, da ngâm, hơi rỗ một tí. Cậu ơi, hiện giờ Cậu ở đâu? Có còn sống không? hay đã bỏ mình ngoài chiến trận như bao Anh hùng khác? Cậu là bậc Thầy rất vĩ đại của em, Cậu có biết không? Em mang theo hình bóng Cậu suốt cả cuộc đời mình. Khi Cậu đi rồi em cũng thôi ở nhà ông Trí, về quê học may. Năm 1966 quê em lại chiến tranh khói lửa. Ba em lúc ấy ở Tiểu Đoàn 22 Pháo Binh, nên gia đình em vào Tam Kỳ. Ở đó, em gặp được người Thầy thứ hai là Chị Lý Thị Bích Thuỷ, quán may em ở gần trường đánh máy chữ. Không có hàng may, em thường đứng trước trường nhìn vào mà ước mơ... mình cũng được như họ. Vài ngày như thế trôi qua, một hôm em đang mơ màng thì một bàn tay đặt nhẹ trên vai em, “Ê bồ, sao ngày nào cũng đứng nhìn vậy? Em mắc cở bỏ chạy, thì Chị Thuỷ níu lại hỏi cho rõ chuyện. Tủi thân, em oà khóc... Từ đó Thuỷ làm bạn, và trả tiền cho em đi học. Vài tháng sau em được Thuỷ xin cho đi làm Thơ Ký đánh máy cho Bộ Hải Quân Hoa Kỳ tại Chu Lai. Trước khi đi làm, Thuỷ dạy cho em, thuộc hết vần ABC và đếm từ One đến One hundred. Năm 1968, Chị Thuỷ và Huyền (tức là Hoa, tên em hồi đó) mất liên lạc! Năm 2000 Huyền có vào Chu Lai và tìm được Chị Toàn, Chị cho địa chỉ Thuỷ ở Fort Lauderdale. Về lại Mỹ, Huyền hết sức vất vả mà cũng không tìm được! Với tâm nguyện của Huyền, ước mong một phép lạ, cho Huyền gặp được hai người Thầy mà Huyền đã mang theo hình bóng từ 40-50 năm nay. Mỗi lần đi đâu đông người Việt, Huyền không quên hỏi tên của hai vị, nếu không gặp được hai vị trong những ngày còn lại cuối cuộc đời, Huyền vẫn mãi mang theo hình bóng hai vị Thầy khả ái đến kiếp hậu lai. Hiện tại, nếu còn thở Huyền vẫn còn hy vọng... Ngoài ra, nhắn tin: Em Đỗ Thị Minh Châu, bây giờ em và gia đình ở đâu? Chị không biết tên của Mẹ em, chỉ biết tên và cấp bậc của Ba em mà thôi! Châu rất đẹp, ông bà Trí cũng rất đẹp và rất phúc hậu, người di cư 1954, đọc được câu chuyện nầy Ai có biết tin, xin cho Huyền tin để được liên lạc. Tự truyện này cũng là lời nhắn tin rất tha thiết, mong được hồi âm. Trương Thị Thu Huyền ( tức Hoa) -- 724.667.2345 (cell
)




...

Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối
Reply #49 - 20. Jan 2013 , 13:32
 

Tâm sự của một người đàn bà đau khổ
.

Vợ chồng tôi định cư ở Mỹ vừa đúng 30 năm. Chúng tôi rất ít về Việt nam vì bà con chẳng còn mấy người. Nhưng đột nhiên khoảng hơn 2 năm trở lại đây, chồng tôi bỗng thường xuyên đi về VN đầy khó hiểu, lần gần nhất đã ở lại hơn 2 tháng.
Hỏi thì ông ấy bảo, về để tìm cơ hội làm ăn mà chẳng nói làm ăn cái gì, nhưng lần nào đi cũng mang nhiều tiền theo mà khi về thì hết sạch. Thời gian ở nhà, ông thường lên mạng ngồi Chat rất khuya và có nhiều cuộc điện thoại rất lâu, ông thường lén ra vườn ngồi nghe một mình làm tôi hết sức nghi ngờ. Sự nghi ngờ càng tăng khi ông nhạt hẳn chuyện gối chăn cùng vợ, cái nhạt nhẽo này rất khác thường so với trước, vì chúng tôi mới hơn 60 tuổi.
Tôi điện thoại về VN dò hỏi nhiều người quen thì được biết, ông cặp bồ với một phụ nữ không còn trẻ nhưng đẹp.
Tôi vội vã lấy vé bay về VN thì cũng là lúc chồng tôi trên đường về Mỹ.

Tôi ở lại VN gần một tháng lân la dò hỏi thì được biết người phụ nữ kia ở trong “Nhóm câu Sài gòn”, tức là câu người trên mạng. Tôi đã mất rất nhiều công sức và tiền bạc mới biết được nhóm này có khoảng 10 người, chuyên lên mạng sưu tầm các hình ảnh độc đáo, và những thông tin nóng mà nhiều người nước ngoài quan tâm rồi Post lên mạng và các diễn đàn. Từ đó nhóm này có vô số người quen khắp nơi thế giới. Mỗi  người trong nhóm luôn có hàng ngàn địa chỉ để giao lưu quan hệ.

Tôi dấu mình không cho biết tôi từ Mỹ về, thật may mắn, tôi được giới thiệu và kết thân với 1 người trong nhóm. Lân la mãi, tôi được cô này cho xem cả xấp hình, trong đó có hình chồng tôi đi câu cá ở Bình Chánh, rồi tắm biển Nha Trang chung với cả  nhóm. Nhờ thế, tôi biết rõ mặt người phụ nữ kia khi đang ôm chồng tôi. Cố dằn lòng, tôi vẫn tỉnh bơ như không quen biết ai trong những tấm hình trước mắt.
Khi hết sức thân, cô gái kia mới dốc bầu tâm sự. Đại khái cô cho biết, chúng em là những người tử tế, có ăn học và có nhà cửa đàng hoàng, chỉ tội  nghèo.
Cô rất tự hào về chuyện “câu” của mình.
Cao hứng cô bóc trần mọi thứ:
“Chị tưởng ai cũng có thời gian suốt ngày trên Net ư?..”
...Chị tưởng ai cũng đủ trình độ để sưu tầm những hình ảnh độc đáo và các tin tức nóng hay sao?...”
Những email em gởi là các mồi câu. Cả ngàn Mail gởi đi, bèo nhất cũng có vài chục phản hồi, bao nhiêu năm như thế chúng em có vô số bạn hữu, từ thân ít đến thân nhiều và rất thân.
Trong đó em sẽ lựa ra, con nào hám của lạ ( nhiều lắm) đủ mọi thành phần. Và em thường dành ưu tiên cho cá nước ngoài ( vì dễ dãi bạc tiền) luôn đặc biệt quan tâm đến loại vợ chết và nhất là loại cá già, cá càng già càng tốt và càng dễ câu. Nhưng thú vị nhất là loại vợ chết.
Đầu tiên là chat, kế tiếp là điện thoại và sau đó là hẹn gặp tại VN, em luôn thòng rằng : “Xin làm hướng dẫn viên miễn phí, mọi nơi mọi lúc”. Ít khi em chủ động gọi điện thoại lắm, vì tốn tiền, chỉ cần nhá máy, “cá” sẽ gọi lại ngay.
Em siêng chat lắm, có lần cùng một lúc phải chat với 4 – 5 cá, nhưng vẫn khỏe re.
Cô hào hứng huỵch toẹt:
“ Em đang là em tinh thần, là em kết nghĩa, là cháu dễ thương...” của rất nhiều cá nước ngoài. Cả là “người thương yêu dấu” hoặc là “cục cưng rất nhớ” của nhiều con cá lờ đờ đó chị ạ. Mỗi kỳ lễ, Tết hoặc Sinh nhật em đều có quà của cá từ các nơi, cá luôn hào phóng và rộng tay với bọn em.
Cá về, em đón. Cá đi em tiễn. Nhưng ngại nhất là vào tháng Tết này, nhiều cá  về lắm, em rất lúng túng khi xếp lịch vì sợ cá đụng đầu, do đó, mỗi đứa bọn em luôn có ít nhất là 4 hoặc 5 số điện thoại. Sợ cá ghen khi thấy máy bận.
Bọn em có đứa đã mua được nhà, đã mua được xe xịn, còn đi du lịch đó đây thì là chuyện vặt.
Chợt giọng cô chùng xuống:
Bọn em đứa lớn nhất cũng trên 50 rồi, trong đó mấy đứa đã vướng HIV vì cá nước ngoài chẳng ai chịu dùng bao cao su ( cô chỉ ngay người phụ nữ trong hình đã cặp bồ với chồng tôi 2 năm nay). Mấy đứa này vừa đang uống thuốc vừa đang “trả thù đời”, chúng ngủ với bất cứ ai muốn chúng và nhất định không cho dùng bao.
“Nhóm câu SG” là tên kín đáo bọn em tự gọi cho vui, ít người biết lắm.
Vậy làm sao tránh được? Tôi hỏi.
Cô bảo: Không tránh được đâu, khó biết lắm. Vì bọn em là người đàng hoàng, có ăn học tử tế, có đứa còn là Phật từ thuần thành siêng lễ bái lắm chị ơi.
Tôi tối xầm cả mặt, ù hết cả tai khi nghĩ đến chồng tôi, không còn hơi sức đâu nghe tiếp phải lảo đảo đứng lên ra về.

Tôi trở lại Mỹ mà lòng tan nát. Ba ngày không nói với chồng một câu. Cuối cùng, chẳng thể mãi thinh lặng, tôi kể hết với ông những chuyện tôi biết về “Nhóm câu SG” và yêu cầu ông đi xét nghiệm máu. Mới đầu ông nổi giận ghê gớm và quát nạt kinh khủng. Quá chán nản, tôi chẳng nói lại nửa lời. Sau đó, tôi lẳng lặng thu xếp áo quần về ở với con trai lớn  hơn 1 tháng trời. Trong thời gian này, ở nhà ông ấy đi xét nghiệm máu : Kết quả DƯƠNG TÍNH HIV. Dù đã đoán trước nhưng tôi vẫn bàng hoàng đổ sụp và nghĩ đến bản thân mình.
Ba tháng sau mới lấy lại được thăng bằng, tôi đi xét nghiệm, kết quả cũng như chồng tôi DƯƠNG TÍNH HIV.

Tôi có 2 trai và 2 gái đều trưởng thành. Tôi không biết vi tính, không có nickname, phải nhờ con gái viết lại chuyện buồn của mình gởi các diễn đàn, chỉ với mong ước các diễn đàn tiếp tục phổ biến, đến càng nhiều càng tốt, sao cho mọi người cảnh tỉnh, đừng để ai vướng phải bất hạnh như gia đình tôi.
Đó là tâm nguyện của tôi, xin các diễn đàn giúp tôi hoàn thành tâm nguyện cuối đời của mình.

Người phụ nữ bất hạnh.
Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #50 - 24. Jan 2013 , 17:33
 

Thương cái tiếng cái giọng Quảng Nôm lợi hại!
Nguyễn Thượng Đức

...


Tôi gốc Quảng Nam, vào Đà Lạt từ 3 tuổi, chơi với bạn đa số là Bắc Kỳ, thành thử giọng nói là một pha trộn chỉ vài phần trăm tiếng Quảng. Vậy mà tôi cứ “thương” cái giọng đặc biệt của người miền ưa cãi này. Đi đâu, nghe người nói giọng Quảng, tôi tự nhiên cảm thấy thân cận, ấm áp, và thường sà tới làm quen. Ngồi nói chuyện với người Quảng Nam, tôi cảm thấy như mình đang về quê, về nơi chôn nhau cắt rốn, dù hình ảnh nơi này rất lờ mờ.
Sau năm 3 tuổi tôi chỉ “về quê” một hai lần. Thương giọng Quảng, tôi ưa nhái giọng Quảng. Khả năng nhái giọng cũng không tệ nên lúc ngồi chung trò chuyện với người Quảng Nam, ít khi tôi bị lộ --- và lúc có bị lộ ra thì họ cũng tin lời giải thích “gốc Quảng Nam, ở nhà nói tiếng Quảng”.
Tôi không nói dối họ. Tôi chỉ giải thích chưa đầy đủ là thỉnh thỏang ở nhà tôi nói giọng Quảng Nam để bảo vệ hạnh phúc gia đình .
Những lúc vợ chồng có chuyện giận hờn, dĩ nhiên là “lỗi tại tôi mọi đàng”. Để làm lành cho yên thân, tôi thường bày trò nhằm giảm độ (giận) sôi xuống, giúp cho biển bớt động, sóng cấp ba cấp bốn giảm xuống cấp một rồi thành cấp zero lăn tăn mơn man.
Bất cứ một người đàn ông (nhiều thói nên tật tốt) nào cũng đều có “chiêu”, có “trò” để chứng tỏ cho vợ thấy sự thành tâm ăn năn hối cải của mình. Tôi không ngọai lệ, dù thật sự mà nói đôi lúc tôi chẳng hiểu mình ăn năn chuyện gì; và cho dù có biết chuyện gì thì tôi cũng không hiểu mình có thực sự ăn năn để khỏi tái phạm hay không. Đàn ông nào mà chẳng có những lỗi lầm cứ muốn tái phạm ?
Nếu đang ở gần chợ, “chiêu” của tôi là ghé vào lựa mua một trái sầu riêng thật to mang về. Nàng dân Saigon, mê thứ trái cây thúi hoắc này như mê … tôi thuở một ngàn chín trăm mấy mươi mấy. Về đến nhà, tôi bước ngay vào bếp; nàng ngồi ở bàn ăn, vờ đọc sách không thèm ngước lên. Nhưng rồi từ từ, tà tà, “thum thủm mùi hương” lượn lờ trong không khí. Mắt nàng đang có lửa như mắt cọp bỗng dịu dàng mắt nai khi nhìn tôi khổ sở nín thở lôi từng múi sầu riêng để lên dĩa.
Những lúc không thể chạy ngay ra chợ, tôi bày trò khác, có hiệu lực cao hơn. Nàng giận, bỏ tôi đi dọn dẹp nhà cửa hoặc lên phòng nằm không thèm nói chuyện (cãi) nữa. Hồi lâu sau, sau lúc (bị bắt buộc) cảm thấy mình có lỗi mà phải xuống nước ngỏ lời xin lỗi thì coi như bị áp bức quá, tôi đem “độc chiêu” ra xử dụng.
Nàng đang ở trên lầu. Ở dưới nhà, tôi loay hoay mở máy karaoke, cho volume lên số 5 số 6 rồi chọn những bản nhạc tình tứ, say mê hát bằng giọng Quảng Nam.
Chỉ cần:
Chưa gạp êm, anh vẵng ngỡ rèng Có nòang thíu nữ đệp như treng
Méc xanh lòa bóng dừa huơn dựa Au ím nhìn anh không nóa neng …
Hoặc là:
Nhém mét, chô tui tìm một thúng hương xưa Chô tui về …
Nhém méc chỉ tháy một chưn trời tím nghét …
Thêm một hai bài nữa cùng thể lọai, hoặc chơi luôn một bản tiếng Anh bằng giọng Quảng là thể nào nàng cũng xuất hiện với nét mặt bị cù léc chịu không thấu. Và tôi chỉ cần trìu mến nhìn nàng, đem bản ruột ra tha thiết:
“Đừng xoa anh đim ni …
  Đừng xoa anh đêm ni khi bóng treng quơ hoàng cay
  Đừng xoa anh đêm ni đêm rắc dừa …
Chỉ cần “Đừng xoa, đừng thoa anh đêm ni” như vậy là cả nàng và tôi đều quên mất tôi đã có lỗi gì.
Tai qua nạn khỏi, nước nguội, biển êm, hạnh phúc trở về.
Đấy, tôi thương tiếng Quảng Nam, tiếng Quảng Nam của tôi lợi hại thế đấy !




Nổi Buồn Hoa Phượng - Ánh Tuyết





Tình bơ vơ - Ánh Tuyết




thanks.gif

Back to top
« Last Edit: 24. Jan 2013 , 21:40 by Mytat »  

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Hoa Dai
Senior Member
****
Offline



Posts: 338
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #51 - 28. Jan 2013 , 21:42
 

TÌNH THƯ CỦA CÓC .


...


Anh Cóc thân yêu ,
Mỗi khi nhìn lại tấm hình ngày 2 đứa mình mới gặp nhau , lòng em bồi hồi , xao xuyến vì nhớ lại :
Cái buổi ban đầu lưu luyến ấy ,
Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên .*
Ngày ấy , anh ốm nhom , ốm nhách , da thì xanh lè như da ...cóc . Bữa đó em nhớ anh đang phùng mang , trợn mắt nghiến răng kèn kẹt vì trời đã không mưa từ lâu . Đất đai khô hạn , nứt nẻ . Sau một hồi anh làm " Cậu ông trời " thì giông tố , sấm chớp nổi lên đùng đùng . Mưa gió tơi bời hoa lá hẹ .
Trong ánh chớp chói loà , em thấy anh oai vệ như ...cóc . Mưa một lúc rồi dừng . Các ruộng lúa đầy ngập những nước , mùi đất xông lên ngai ngái . Cả dòng họ cóc nhái , ễnh ương cùng đại hòa tấu khúc nhạc vui vì đã có nước . Mà có nước thì có côn trùng các loại cung cấp thực phẩm cho nhà cóc nhái khỏi bị đói vì qúa khô hạn .
Ai cũng nhảy cóc ra đồng ruộng để nhảy múa reo mừng và kiếm miếng ăn .Đang tìm cách đến gần anh thì chợt thấy ánh sáng chói lòa , sợ qúa em nhảy vội lên lưng anh và ôm chặt lấy cổ anh thật nhanh .Anh cõng em nhảy trở vào hang ...cóc .

Sau mỗi cơn mưa , loài người biết là họ hàng cóc , nhái , ễnh ương ....hay ra ngoài đồng gặp nhau để làm nhiệm vụ thiệng liêng là di truyền nòi giống nên họ cũng rình để bắt chúng ta vì thịt cóc ăn cũng ngon đâu thua gì thịt ếch .
Thế là anh và em đã thành vợ chồng và sản sinh được cả đàn cóc con . Bây giờ hai đứa đã là hai con cóc già , da cóc sần sùi xấu xí . Ngồi nhớ lại thời hoa mộng ngày xưa hai đứa dắt nhau đi hết cánh đồng này đến cánh đồng nọ , sanh không biết bao nhiêu là cóc con . Bây giờ tụi nó đi tản mác bốn phương trời , chỉ còn trơ trọi hai con cóc già nua , ốm yếu .

Từ lúc lấy anh cho đến tận bây giờ em đã quên hẳn mình để chỉ sống cho anh và các con . Em vui theo niềm vui của anh , buồn theo nỗi buồn của anh . Em không còn nghĩ rằng mình cũng có cuộc sống của mình , cũng có những ước mơ , những thú vui , những sở thích nhưng nó đã được chôn kín từ lâu .
Hôm nay những ước mong , những hoài bão mà ngày xưa em từng ôm ấp bỗng dưng sống lại và em muốn được tự do để thực hiện những mong ước của mình để cho cuộc dời còn lại của em có thêm nhiều hương vị .

Anh Cóc già yêu dấu của em , giã từ anh , em đi giang hồ đây .
Back to top
« Last Edit: 28. Jan 2013 , 21:45 by Hoa Dai »  
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #52 - 30. Jan 2013 , 10:44
 


...
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối
Reply #53 - 24. Feb 2013 , 10:12
 


Một ngày


Bọ Già



Sống trên xứ Úc này hơn 30 năm, hầu như tôi lệ thuộc nhiều nếu không muốn nói là lệ thuộc hoàn toàn vào xe hơi. Thời còn trẻ đi làm, tôi làm 2 job nên thời gian di chuyển nhanh chóng giữa hai chỗ làm là điều rất cần thiết cho tôi. Không thể lãng phí thời gian vào việc chờ tàu, chờ bus nên xe hơi là phương tiện di chuyển tối cần thiết cho tôi. Đưa con đi học thêm: xe hơi! Đi chợ cuối tuần: xe hơi!.

Cho đến gần đây, tôi nghỉ hưu! Nhà tôi gần khu chợ, nên tôi có chút thời gian nhàn rỗi và nhân tiện tập thể thao nhẹ tốt cho tuổi về chiều, tôi đi bộ ra chợ, đi bộ ra nhà thờ, đi bộ ra công viên! Lần đầu kéo chiếc xe đi chợ mà nhà tôi mua cho tôi đựng thực phẩm mua từ chợ, tôi thấy mình đúng là một ...bà già! Trời đất! tuổi thanh xuân của tôi thoắt cái sau hơn ba mươi năm bị từng dấu bánh xe kéo này nghiền nát xoá mất đi!

Tuy vậy, tôi từ nhà ra chợ, mua bán xong cắm cúi kéo xe về. Đi nhà thờ, tôi dự lễ xong hai vợ chồng già cũng nhẩn nha thả bộ về. Đi ra công viên, hai vợ chồng đi vòng chu vi công viên tập thể dục, xong vợ chồng lại nhẩn nha về. Mọi giao tiếp với thế giới chung quanh chỉ là vài câu xã giao với hàng xóm, vài câu bông đùa với những người bán hàng ngoài chợ. Hết!

Tôi cứ sống một đời sống xã hội nghèo nàn như thế, cho đến một ngày! Con tôi và tôi, chúng tôi quyết định bán nhà và mua căn nhà lớn hơn và sống chung để ông bà có thể săn sóc hai cháu nhỏ cho bố mẹ chúng an tâm đi làm. Nhà ở trong xa khu shopping chợ búa nên, một lần nữa, tôi lại bị lệ thuộc vào xe hơi!

Lại cho đến một ngày, xe tôi cần tu bổ. Tôi chọn buổi sáng thứ sáu, sau khi đưa các cháu đến trường xong, ghé garage bỏ xe ở đó, tôi về nhà bằng xe lửa và xe bus rồi buổi chiều sẽ đi bus xuống lấy xe và đón cháu về.

Mua tờ báo, tôi lỡ mất 2 chuyến xe lửa. Nhưng hề gì, vì bây giờ tôi không còn hối hả chạy đua với thời gian để đến chỗ làm đúng giờ. Thong thả, tôi ngồi chờ chuyến xe tiếp, lòng nhẹ bâng như cơn gió mát trong ngày hè vừa thoảng qua!

Từ ga xe lửa, tôi còn phải chuyển qua 1 chuyến bus ngắn mới về đến nhà. Ngồi trên xe bus, tôi mới nhận ra rằng bao lâu nay tôi thiếu đi sự quan sát cuộc sống quanh mình! Người tài xế xe bus, một người trung niên da trắng vui vẻ, nhã nhặn chào hỏi từng người khách lên xe, giúp đỡ những bà mẹ đẩy con mang stroller lên bus, dìu vài ông, bà cụ run rẩy đến ghế ngồi cho chắc chắn. Tôi nhìn và ghi nhận. Và lòng thấy rộn niềm vui vì tình người vẫn còn rộng mở, con người vẫn còn rất tử tế với nhau. Dù rằng đôi khi tôi buồn vì nhìn thấy sự vô tâm và thiếu trách nhiệm nơi tuổi trẻ, khi nhìn thấy chúng nó qua đường không cần luật lệ lưu thông, uống nước thì vất ly vất lon bừa bãi cả vào sân nhà chúng tôi, thiếu sự tôn trọng tài sản của tha nhân!

Buổi chiều, tôi chọn chuyến bus thẳng xuống trường, ngồi xe lâu hơn chút nhưng không phải chuyển xe lửa. Lần này người tài xế là 1 người cũng trong lứa trung niên nhưng là 1 người gốc Ấn. Tôi chọn ghế ngồi ngay phía trước, ngang ghế người tài xế để dễ quan sát. Khác với người tài xế buổi sáng, ông này có vẻ mặt khép kín, có thể nói là có vẻ hơi cam chịu với cuộc sống của mình. Ông không đáp lời chào khi khách lên xe và cũng không chúc lại khách câu chào tạm biệt khi khách rời xe!

Giữa cuộc hành trình, môt chuyện không vui xảy ra phá mất phần nào nỗi nhẹ nhàng tôi đã được cảm nhận từ buổi sáng: một bà người gốc Hoa muốn xuống nhưng bấm chuộng ra hiệu quá trễ nên người tài xế ngừng cho hai vợ chồng bà này xuống ở trạm kế tiếp! Bà khách không vui, la lối lớn tiếng nhưng không ai trên xe hiểu bà la gì vì bà la bằng ...tiếng Hoa. Ông chồng thì cứ vuốt vuốt vai người tài xế và cũng nói với người này bằng...tiếng Hoa! Người tài xế vẫn khuôn mặt bình thản, cam chịu, không tỏ vẻ giận dữ mà chỉ nhỏ nhẹ: You should press the bell earlier! Vậy thôi!

Tôi nhìn lại tôi: Biết bao lần tôi đã la lối vì giận dữ! Ôi những lần đó tôi nào có cái gương để nhìn hình mình phản chiếu lại: khuôn mặt của bà khách đó khi giận dữ nhìn xấu xí biết bao, cái xấu phát ra từ tâm chứ không phài từ dung mạo! khuôn mặt tôi lúc giận dữ chắc nhìn cũng xấu xí như thế!

Tôi nhìn người tài xế: tôi thấy lại tôi người tỵ nạn, nhận làm bất cứ công việc gì lúc mới nhập cư vào đất Úc để có tiền, đôi khi buồn muốn bật khóc nhưng nhủ rằng mình còn may mắn tìm ra một công việc!

Một ngày của tôi, chắc từ nay thỉnh thoảng tôi lại đi bus đi train, để tôi nhìn và quan sát dòng sống đang chảy quanh mình. Để thấy những khác biệt của đời sống dẫu sao cũng là sự biểu hiện của những nếp sống riêng lẽ hợp lại thành xã hội quanh tôi. Chịu khó nhìn và nhận, tôi sẽ nhận ra những nét đẹp quanh tôi. Đời vẫn đẹp!


...


Source: Lối Xưa Mây Ngàn
Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #54 - 28. Feb 2013 , 11:33
 


CẢ DÂN TỘC VIỆT ĐANG BỊ TRUNG QUỐC "ĐẦU ĐỘC BỞI HÓA CHẤT"
2/14/2013

*Lm. Giuse Nguyễn Thành Long


...

Trong khi tại các quốc gia Âu Mỹ, người dân được bảo vệ tối đa trước
các thực phẩm độc hại, thì tại Việt Nam người dân phải tự bảo vệ mình
là chính. Nhưng bảo vệ thế nào được khi mà hầu như tất cả các đồ ăn
thức uống, thậm chí đồ may mặc cũng tràn ngập hóa chất độc hại. Báo
chí đã nêu danh nhiều, đã lên tiếng nhiều, sau khi đã chứng minh hẳn
hoi. Nào là nước tương chứa chất 3-MCPD gây ung thư, sữa nhiễm
Mêlamine, phở ướp phoocmôn; nào là heo siêu nạc chứa chất độc
clenbuterol, nào là gà vịt bị tẩm hoá chất tạo màu bắt mắt, v,v... và
gần đây nhất là vụ cá diêu hồng được nuôi bằng thực phẩm có chứa chất
cực độc. Tuy nhiên còn bao nhiêu thứ thực phẩm bị nhiễm độc khác chưa
được phanh phui thì sao?

Người dân Việt Nam vẫn thường được khuyến khích hãy trở thành những
người tiêu dùng thông minh. Nhưng thông minh thế nào đây khi mà hầu
như tất cả đồ ăn thức uống đều bị đầu độc. Được bao nhiêu người thông
minh giữa một đất nước đa phần là những người nông dân chân lấm tay
bùn, ít học. Vả lại thông minh quá chắc là không còn biết ăn uống gì
nữa, trừ khi tự mình cung cấp mọi thứ. Đã từng có một cựu Tổng bí thư
khuyên người dân không nên mua rau ngoài chợ. Nhiều người nghèo nghe
mà cảm thấy tủi thân. Họ tự hỏi vậy thì mua rau ở đâu? Lên cung trăng
mà mua ạ!

Ngay cả những mặt hàng được kiểm định chất lượng VSATTP cũng không
đáng tin là an toàn. Bởi vì rất thường người ta chỉ kiểm định lấy có,
kiểm định chiếu lệ. Những con dấu kiểm định được đóng lên thực phẩm
hay đồ dùng mà không phải nhọc công kiểm định hoặc kiểm định một cách
qua loa vô trách nhiệm. Một phần cũng vì khâu nhân sự dành cho lĩnh
vực kiểm tra chất lượng an toàn thực phẩm tại Việt Nam dường như bị bỏ
ngỏ: vừa thiếu vừa yếu. Có những nơi thiếu trầm trọng. Đây cũng là hậu
quả của chương trình đào tạo nguồn nhân lực hiện nay quá bất cập.

Nguyên nhân để cho cả một thị trường bị tràn ngập hóa chất độc hại đã
rõ. Trước hết là do lòng tham của con người: để có tiền người ta làm
đủ mọi cách kể cả việc đầu độc người khác. Thứ đến là do quản lí quá
lỏng lẻo, thậm chí nhiều khâu, nhiều công đoạn trong sản xuất, nhập
khẩu, lưu hành, tiêu thụ bị thả nổi. Sau nữa là do xử lí không nghiêm
minh: theo kiểu đánh trống bỏ dùi, hoặc theo phong trào rồi sau đó đâu
lại vào đấy.

Nhưng sâu xa hơn là lương tâm người ta đã bị cơ chế làm cho không còn
nhận ra đâu là tội, đâu là lỗi. Hay nói một cách hình tượng là lương
tâm đã bị rụng hết răng rồi nên không còn cắn rứt khi làm điều ác,
điều hại với đồng loại. Chính vì thế dù làm những điều ác với đồng
loại, người ta vẫn cứ ăn ngon ngủ ngon.
Bao nhiêu thứ mặt hàng của Trung Quốc bị cấm nhập khẩu vào thị trường
Châu Âu, Châu Mỹ… vẫn được tuồn vào Việt Nam một cách vô tư sau khi đã
cho thay đổi nhãn mác. Chính tâm lí ham của rẻ, của lạ cũng là một
trong những yếu tố tạo điều kiện cho những kẻ làm hàng nhái, hàng dỏm,
hàng kém chất lượng, hàng độc hại sống phây phây.

Hậu quả là gì? Hậu quả là hàng loạt vụ ngộ độc thực phẩm với quy mô
tập thể, có những vụ ngộ độc lên tới hàng ngàn người (đặc biệt là tại
các khu công nghiệp). Ngày 27.4, chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh KFC bị
một tòa án Úc ra lệnh bồi thường 8,3 triệu USD cho gia đình một bé gái
bị tổn thương não nặng và phải ngồi xe lăn, sau khi ngộ độc vì ăn thịt
gà của hãng này. Đọc tin tức này thấy thương cho người dân Việt Nam!
Bị ngộ độc phải cấp cứu mà không được bồi thường một đồng cắc nào? Các
nhà hàng, quán ăn gây nên ngộ độc, chỉ cười trừ. Huề cả làng. Buồn!

Hậu quả là gì nữa? Hậu quả là bệnh tật ngấm ngầm ngày càng nhiều. Dòng
giống người Việt bị thoái hóa trầm trọng. Rất nhiều trường hợp vô sinh
cũng có nguyên nhân từ việc ăn uống những thứ có nhiều hóa chất độc
hại mà các bác sĩ đã chỉ rõ. Rất nhiều trẻ em sinh ra bị dị tật cũng
vì cha mẹ bị phơi nhiễm quá nhiều các hóa chất độc hại từ các đồ ăn
thức uống kém chất lượng. Nghiêm trọng nhất đó là chưa bao giờ người
Việt Nam lại phải đối mặt với đại nạn ung thư lan tràn như ngày hôm
nay. Chắc chắn trong tương lai người ta còn phải xây dựng nhiều bệnh
viện, nhiều trung tâm ung bướu nữa, nếu tình trạng an toàn vệ sinh
thực phẩm không được cải thiện.

Người ta vẫn thường rêu rao đất nước Việt Nam yên bình vì không có
chiến tranh, không có những xáo trộn về chính trị… Nhưng thực tế thì
lòng người xáo trộn và bất an hơn bao giờ hết. Ra đường thì nơm nớp lo
sợ tai nạn giao thông, xuống phố thì thấp thỏm sợ lo bị trộm cắp. Vào
bếp thì canh cánh lo sợ nổ bình ga, vào bàn ăn thì áy náy sợ lo không
biết đồ ăn thức uống có đảm bảo an toàn không đây? Bao nhiêu thứ hoá
chất đang rình rập bủa vây? Nhất là những thứ thực phẩm có nguồn gốc
từ Trung Quốc

Một người lạc quan lắm đọc báo hằng ngày cũng không thể lạc quan nổi.
Người ta vẫn kể cho nhau nghe một câu chuyện khôi hài cười ra nước
mắt, câu chuyện “Ăn gì không sợ chết?”

Trong lớp Giáo Lý, một ma-xơ có sáng kiến: “Mùa Chay gần tới rồi. Hôm
nay xơ muốn các em thảo luận về đề tài "lợi ích của việc ăn chay", vì
bây giờ thực phẩm độc hại nhiều quá!”

- Tèo:
“Thưa Xơ, ăn chay ta chỉ ăn cơm với cá thôi là tốt nhất! Vì heo thì bị
thúc ‘thần dược siêu nạc’, gà vịt thì bị tẩm hoá chất tạo màu bắt mắt,
lại thêm mấy bệnh dịch đe doạ: tai xanh tai đỏ, lở mồm long móng,
H5N1...”
- Tí:
“Không được đâu! Cá biển thì bị ướp phân u rê, hàn the; cá đồng thì
cho ăn thức ăn tăng trọng chứa hoá chất cực độc! Vì vậy, ăn chay ta
nên ăn rau chấm nước tương là tốt nhất.”

- Tèo:
“Ăn rau cũng chết, vì rau xịt quá lượng thuốc trừ sâu, nước tương thì
chứa 3-MCPD gây ung thư...”
- Xơ thở dài:
“Ăn gì cũng... ung thư, cũng chết! Biết ăn chay cái gì đây?”

- Tí bỗng giơ tay:
“Thưa xơ, con nghĩ ra rồi, ăn gì cũng chết chỉ có ... 'ăn hối lộ' là
không chết! ... Con thấy cán bộ chỉ bị ...'tự kiểm điểm hay phê bình'
mà thôi!”

Ăn uống là một nhu cầu sinh tồn của con người. Người ta không thể tồn
tại nếu không ăn không uống. Ăn sạch uống sạch thì mới khỏe mạnh,
nhưng ăn uống bây giờ là đồng nghĩa với việc tích lũy mầm bệnh. Câu
tục ngữ: “Bệnh từ miệng vào” quả đã trở thành câu tục ngữ mang tính
thời sự hơn lúc nào hết. Bao nhiêu thứ hóa chất độc hại mà người dân
Việt Nam đang vô tình rước vào thân sẽ còn xuất hiện dài dài trên bản
danh sách liệt kê của các tờ báo đây?

Biết đến bao giờ người dân Việt Nam mới có thể an toàn ngồi vào bàn
ăn, mà không còn lo cái nỗi lo ăn phải thức ăn gì nguy hại đây? Biết
đến bao giờ các bà nội trợ mới hết phải đắn đo suy nghĩ chọn lựa thức
ăn nào là an toàn và thức ăn nào là không an toàn đây? Biết đến bao
giờ các y bác sĩ Việt Nam mới có thể ngồi rung đùi uống cà phê giữa
các ca trực mà không còn phải ưu tư nhiều vì phận người sao lắm bệnh
tật khổ đau?

Đau khổ vì nghèo đói đã là thứ đau khổ hạ thấp phẩm giá con người; đau
khổ vì bệnh tật, mà bệnh tật do bị đầu độc bởi các hóa chất phải chăng
là thứ đau khổ làm cho người ta uất hận hơn hết?

- BẮP LUỘC TƯỞNG LÀ MÓN ĂN DÂN DÃ, AN TOÀN.KHÔNG.HẦU HẾT CHÚNG CHO
ĐƯỜNG HÓA HỌC.NHƯNG KHỐN NẠN HƠN, CÓ ĐỨA CHO CHẤT THAN CHÌ TRONG CỤC
PIN VÀO NẤU CHO MAU NHỪ.

- TRÁI CÂY: SẦU RIÊNG, ĐU ĐỦ, SOÀI,CHUỐI, MÍT...CHÚNG VÔ VƯỜN MUA LÚC
CÒN XANH, ĐEM VỀ NGÂM VÀO MỘT LOẠI HÓA CHẤT ĐỘC DO TÀU SẢN XUẤT, LÀM
CHO TRÁI CHÍN ĐỒNG LOẠT VÀ ĐỂ ĐƯỢC LÂU.

- DƯA LEO,KHỔ QUA...XỊT MỘT LOẠI THUỐC KÍCH THÍCH CỦA TÀU, SÁNG HÔM
SAU QUẢ PHỔNG TO, BÓNG, ĐẸP.NGƯỜI ĂN VÔ, TẾ BÀO CŨNG PHÁT TRIỂN NHANH
NHƯ VẬY.

- CÀ PHÊ:CHÚNG RANG BẮP, ĐẬU NÀNH, XAY RA, ĐỔ HÓA CHẤT GÌ ĐÓ. CÀ PHÊ
CHỈ CÓ MỘT TÍ THÔI.

- THUỐC BỔ: HÀN QUỐC MỚI BẮT ĐƯỢC MỘT MỚ THUỐC BỔ CỦA TÀU, BÁN RẤT
ĐẮT. HỌ PHÂN CHẤT RA:TOÀN LÀ THỊT NGƯỜI VỚI ĐỦ LOẠI VIRUS ĐỘC
HẠI.THUỐC NÀY CHẮC CŨNG CÓ MẶT TẠI VN RỒI.

- NHIỀU NGƯỜI ĐAU NHỨC, DỊ ỨNG, VIÊM XOANG, CHÚNG BÁN CHO LOẠI THUỐC
TỄ RẤT RẺ. UỐNG VÔ ĐỠ NGAY TỨC THÌ. NHƯNG VÀI NGÀY SAU MẶT SƯNG LÊN
NHƯ CÁI CƠI.THÌ RA THUỐC TOÀN LÀ DEXA.

- NHƯNG ĐÂY MỚI LÀ LOẠI CỰC ĐỘC:RƯỢU. NGÀY NAY, NGƯỜI TA KHÔNG NẤU
RƯỢU NỮA. CHỈ VIỆC MÚC NƯỚC LÃ, PHA VÔ MỘT GÓI MEN CỰC ĐỘC CỦA TÀU,
TỨC THÌ NƯỚC HÓA THÀNH RƯỢU, GIÁ BÁN CÓ 2000$ MỘT XỊ.BẢO ĐẢM NỐC VÔ
MẤY CHAI LÀ GAN ĐI ĐOONG. DÂN NHẬU VN ĐANG XẾP HÀNG RA ĐI CÓ TRẬT TỰ,
ĐOÀN TỤ VỚI ÔNG BÀ.



...


Back to top
« Last Edit: 28. Feb 2013 , 11:33 by Mytat »  

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #55 - 14. Apr 2013 , 10:17
 

Tối qua Đ Đ vừa đọc được 1 đoạn chuyện thật ngắn, chỉ có vài câu thôi nhưng rất thâm thuý. Sáng này vội vả chia sẻ cùng cả nhà, xem có ai cũng xúc động như mình không, hay chỉ tại mình sinh tính.... ủy mị  Undecided   Undecided

Đi thi

Chị Hai đi thi đệ thất. Ba thức dậy từ tờ mờ chở chị đi trên chiếc xe đạp cũ. Chị Hai đậu thủ khoa. Má bảo: "Nhờ Ba mầy mát tay". Từ đó, lần lượt tới anh Ba rồi cô Út- cấp II, cấp III, tú tài, đại học. Đứa nào cũng một tay Ba dắt đi thi. Giờ cả ba đều thành đạt.

...Buổi sáng trời se lạnh. Ba chuẩn bị đi thi "Hội thi sức khoẻ người cao tuổi". Má nhìn Ba ái ngại. "Để tôi gọi taxi. Tụi nhỏ đều bận cả".
Buổi tối Má hỏi: "Ông thi sao rồỉ". Ba cười xoà bảo: "Rớt".

Ngô thị Thu Vân
Back to top
« Last Edit: 14. Apr 2013 , 10:19 by Dau Do »  

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
chieu tim
YaBB Newbies
*
Offline



Posts: 21
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #56 - 14. Nov 2013 , 00:07
 
Mytat wrote on 10. Aug 2012 , 12:51:


ĐỪNG XÉT ĐOÁN
Tác Giả: Jac. Thế Hanh, OP


Vừa nhận được điện thoại, bác sĩ vội vã tới bệnh viện.

Ông khoác vội trang phục phẫu thuật và tiến ngay tới phòng mổ. Lúc đó, người cha của cậu bé sắp sửa phẫu thuật đang ngồi đợi tại cửa phòng.
Vừa nhìn thấy bóng bác sĩ, người cha nói ngay :
“Tại sao giờ này ông mới đến? Ông không hay biết con trai tôi rất nguy kịch sao? Thực lòng ông có trách nhiệm nghề nghiệp không vậy?”
Bác sĩ điềm tĩnh trả lời :
“Thật xin lỗi, lúc này không phải ca tôi trực nên tôi không có mặt tại bệnh viện. Thế nhưng vừa nhận được điện báo tôi đến ngay đây… Và lúc này tôi muốn tịnh tâm một chút để chuẩn bị phẫu thuật”.
Người cha giận dữ :
“Tịnh tâm à?! Giả như con của ông đang nằm trong phòng cấp cứu thì ông có tịnh tâm được không? Nếu như con trai ông sắp chết, ông sẽ làm gì?”
Vị bác sĩ lại mỉm cười trả lời :

“Tôi sẽ nói điều mà ông Gióp đã nói trong Kinh Thánh : ‘Thân trần truồng sinh từ bụi đất, tôi sẽ trở về bụi đất thân trần truồng. Chúa đã sinh ra, Chúa lại lấy đi, xin chúc tụng Chúa’. Những bác sĩ không có khả năng giữ lại mạng sống. Ông hãy đi và cầu nguyện cho con trai ông. Chúng ta sẽ nỗ lực hết mình và cậy trông
vào ân sủng Thiên Chúa”.
                                                          
...



“Khuyên lơn người khác khi mà bản thân mình chẳng dính dáng gì xem ra quá dễ dàng”. Người cha phàn nàn.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại. Vị bác sĩ miệt mài vài giờ liền trong phòng mổ. Và ông rời khỏi phòng phẫu thuật trong niềm hạnh phúc : “Cảm tạ Chúa. Con trai ông đã được cứu. Nếu muốn biết thêm chi tiết, hãy hỏi cô ý tá vừa giúp tôi”. Không chờ câu trả lời của người cha, vị bác sĩ tiến thẳng và rời khỏi bệnh viện.
Ngay khi nhìn thấy dáng dấp cô y tá xuất hiện, người cha nói ngay : “Loại người gì mà lại cao ngạo đến như thế kia chứ! Thậm chí ông ta không thèm dành vài giây trả lời cho tôi biết hiện trạng con trai tôi”.
Cô y tá cúi xuống, tuôn trào nước mắt, trong xúc động, cô chậm rãi trả lời :
“Con trai duy nhất của bác ấy mới qua đời hôm qua do một tai nạn. Hôm nay bác ấy đang lo tang sự cho cậu. Thế nhưng vừa nhận được điện báo bác ấy tới ngay để cứu con trai ông. Bây giờ thì bác ấy trở về tiếp tục lo hậu sự cho đứa con yêu quý của mình”.


...

Đừng kết án ai. Vì bạn không biết cuộc sống của họ thế nào cũng như điều gì đang diễn ra trong tâm hồn họ và những gì họ đang phải nỗ lực vượt qua.

Back to top
 
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #57 - 14. Nov 2013 , 05:40
 

Chị Chiều Tím ơi, Đ Đ hơi ngở ngàng nha, không hiểu ý của chị khi chị quote lại bài trên mà không viết gì cả ?? Hay là chị gặp "trở ngại kỷ thuật"  Undecided
Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
chieu tim
YaBB Newbies
*
Offline



Posts: 21
Về lại nhà xưa
Reply #58 - 22. Mar 2014 , 00:34
 
Cả nhà thân mến
Có lẽ đã lâu CT không có dịp về lại nhà , vì bận bịu nhiều việc quá , nhất là việc " ăn cơm nhà đi vác ngà voi " nên cảm thấy nhớ nhà.
Từ nay có lẽ sẽ về nhà để được thư giãn với thầy  Cô và bạn bè chung quanh.
Đậu Đỏ ơi em ở đâu rồi.
CT

Back to top
 
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Về lại nhà xưa
Reply #59 - 26. Mar 2014 , 10:55
 
chieu tim wrote on 22. Mar 2014 , 00:34:
Cả nhà thân mến
Có lẽ đã lâu CT không có dịp về lại nhà , vì bận bịu nhiều việc quá , nhất là việc " ăn cơm nhà đi vác ngà voi " nên cảm thấy nhớ nhà.
Từ nay có lẽ sẽ về nhà để được thư giãn với thầy  Cô và bạn bè chung quanh.
Đậu Đỏ ơi em ở đâu rồi.
CT



Đ Đ mến chào tái ngộ chị Chiều Tím về lại nhà xưa, em vẫn ở đây nè  Wink   Wink

Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #60 - 12. Feb 2015 , 06:50
 

Em@il


Qua xứ người được vài năm thì ông anh họ của tôi bắt đầu gởi tiền về, giục các con lo học tiếng Anh và vi tính để mai mốt qua đó có thể dễ dàng kiếm việc làm.

Hôm vừa rồi, anh gọi điện về thăm gia đình chúng tôi, tôi hỏi anh có địa chỉ email chưa để tiện liên lạc, giọng anh chùng hẳn xuống: ” Suốt ngày hết rửa bát lại dọn bàn trong quán, anh có thì giờ đâu mà biết đến những thứ hiện đại đó hả em?! “.
Sad

Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #61 - 14. Feb 2015 , 09:27
 

Đơn xin từ chức của Vợ


Dear chồng!
Em thấy anh thường cười nói với nhân viên của ban này, có tình có nghĩa với họ, thường mời họ đi ăn đi uống, yêu đương, lãng mạn, em thấy thèm muốn được sang ban đấy làm việc!
Sau bao nhiêu bận và chín khúc chau đôi mày, vào lúc đêm khuya thanh vắng, lệ đẫm bờ vai này, em xin tạ từ! Em quyết với lòng mình gửi anh lá đơn xin từ chức VỢ!

...


Từ ngày nhận chức thấm thoắt đã bảy năm, em luôn phấn đấu làm tròn thiên chức vai trò của một người vợ ba tháo vát, bốn sẵn sàng, lặn lội thân cò nếm đủ mùi cực khổ, chăm sóc anh không quản ngày đêm, nâng giấc anh, lo từng bữa ăn giấc ngủ, đón ý đoán trước những điều anh muốn, sẵn sàng thoả mãn mọi nhu cầu của anh…

Trên lĩnh vực tình cảm, em mang cho anh sự vỗ về chở che. Trong lĩnh vực yêu đương,  em tặng anh niềm hoan lạc, cảm giác được yêu và được chiều chuộng. Thậm chí có lúc em còn như mẹ, cho anh mượn ngực để vùi đầu vào khóc! Em không được giám sát những việc anh làm, em chỉ được quyền ở nhà khổ sở chờ đợi, được đưa đón con, được chơi với con, được nấu cơm cho anh, giặt đồ, nằm sẵn cho chăn ấm lên, đó là những nghiệp vụ cơ bản của em… Tiền tới tay em chỉ đủ đi chợ, nhưng phải lo mọi chi tiêu trong nhà!
Một người vợ đúng nghĩa phải ân cần dịu dàng, còn phải bao dung thứ tha, phải sẵn sàng đợi hiệu lệnh của chồng ! Không được ghen khi nghe anh nhắc đến người con gái khác với vẻ thèm muốn ngưỡng mộ! Khi em mới nhận chức vợ, em không biết phải ứng xử thế nào, nên đã mấy lần phạm lỗi nghiệp vụ, đã dám ghen với anh mấy lần, cãi vã đòi treo cổ tự tử! Nên đã mấy lần em suýt bị anh sa thải, sau này khi em đã đảm bảo em không mắc sai lầm nữa, anh mới miễn cưỡng cho phép em tiếp tục tại vị, gọi là trạm tuyển dụng!
Nhưng… những ngày gần đây…
Em cứ băn khoăn trăn trở, cảm ơn anh đã cho em nhiều cơ hội, nhưng em không thích hợp với vị trí công tác này nữa. Vì thế em đề đạt nguyện vọng, xin anh cho em chuyển sang bộ phận nhân sự NGƯỜI TÌNH, em thấy anh thường cười nói với nhân viên của ban này, có tình có nghĩa với họ, thường mời họ đi ăn uống, yêu đương, lãng mạn, nên em thấy thèm được sang ban đấy làm việc!
Giờ giấc làm việc của họ rất linh hoạt, không phải đảm nhận các công việc như: giặt quần áo, trải nệm ga giường, lúc nào họ cũng được ve đi vẩy lại quyến rũ, được anh đưa rước, họ còn được anh trang bị cho nhẫn kim cương, không cần phải nuôi con, không phải gặp mặt anh những lúc anh cáu kỉnh bận bịu, không phải nhận nhiệm vụ vào những lúc anh say rượu dùng bạo lực….
Em từ rất lâu đã không còn nhìn thấy anh cười rạng rỡ với em, không nghe thấy những lời tình tứ êm ái của anh nữa! Dù em được mang chức vụ là Vợ, nhưng em chỉ có những trách nhiệm nặng nề, chứ chẳng được nhận đãi ngộ và thưởng gì tử tế cả, ngay cả một chiếc áo ngực gợi cảm cũng không có… (hu hu).
Vì thế, em quyết định từ chức Vợ!
Còn việc có điều động em sang bộ phận Người Tình hay không, là do anh xem xét!
Ký tên:

Vợ Hiền


Và công văn hồi đáp của chồng


...



Về việc được chuyển sang bộ phận khác của chị, sau khi thảo luận xem xét dựa trên quyền lợi của lãnh đạo, tôi quyết nghị đưa ra các giải pháp trình sau cho chị rõ:
Khi phỏng vấn tuyển dụng trước đây, chị đã nộp đơn xin vào ban Vợ, ngay từ ban đầu, tính chất công việc và cơ chế đãi ngộ đã khác hẳn với ban Người Tình!
Tuy trong thời gian thử việc, chị làm việc rất tệ, mấy lần suýt bị sa thải, nhưng thấy chị khổ sở vật nài, thấy chị quyết tâm cải tiến trình độ, mới nhận chị vào làm Vợ! Việc của vợ, và việc của người tình không giống nhau! Tất nhiên trách nhiệm và công việc được giao của chị nhiều hơn, nhưng đảm bảo là đãi ngộ, lương và phúc lợi đều hơn người tình!
Vợ có thêm mát-xa, hôn, ôm, ngủ, được đi cùng tham gia các hoạt động tập thể của gia đình, có con đường hoạn lộ thênh thang! Chị có thể thăng chức thành mẹ ba con, thành bà nạ dòng, thành mẹ chồng, mẹ vợ, thành bà nội, bà ngoại, thành cụ nội, cụ ngoại, thành bà cố tổ v.v…
Đó là những chức vụ mà nhân sự bên ban Người Tình không bao giờ có được! Cuối cùng, vì hiện tại nhận sự bên Người Tình của tôi khá nhiều, mà Vợ lại là một chức vụ cực kỳ quan trọng, cho nên…
Quyết định, cho tới trước khi tôi kiếm được người mới nhận chức vụ Vợ, chưa làm xong việc giao ban, thì chuyển chị sang bộ phận dự bị, chị có thể thỉnh thoảng về nhà ngoại ở (hoặc ở lâu lâu cũng được) để tôi tiết kiệm thêm được chi phí ăn uống và điện nước. Bao giờ có người thay thế chức vụ của chị, thì tôi sẽ cho chị sang bộ phận Người Tình vãn lai, để phòng hờ sau nay khi thích thì tới ngủ thăm một đêm!
Tất nhiên, bộ phận Người Tình vãng lai của tôi luôn thiếu người, chưa kể, nếu có tiến bộ, biết đâu có ngày tôi sẽ nâng cấp cho chị lên thành cán bộ ban Người tình!
Nếu chị không đồng ý, coi như tự động bỏ việc, chị không có quyền lợi hay lương hưu gì!
Xin trân trọng cảm ơn bảy năm cố gắng của chị!

Ký Tên:
Gia Trưởng Phong Lưu


Tác giả: Khuyết Danh
Back to top
« Last Edit: 14. Feb 2015 , 09:28 by Dau Do »  

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #62 - 06. Apr 2016 , 16:41
 


Một chàng trai 24 tuổi cư xử như một đứa trẻ con... và ai cũng cảm thấy khó chịu vì điều đó trừ người cha.
Chàng trai 24 tuổi nhìn ra ngoài cửa sổ tàu hoả, mắt sáng rỡ, hào hứng reo lên:

“Cha, nhìn những cái cây đang chạy lùi về phía sau kìa!”

Người cha mỉm cười. Một cặp đôi trẻ ngồi kế bên tỏ ra khó hiểu với hành vi như một đứa trẻ của chàng trai. Chắc họ nghĩ chàng trai không được bình thường về thần kinh.

“Cha, những đám mây đang chạy theo chúng ta!”, chàng trai 24 tuổi lại thốt lên, tràn đầy sự kinh ngạc.

Đến lúc này, cặp đôi không thể chịu được nữa bèn quay sang hỏi người cha:

“Tại sao chú không đưa con trai mình đến gặp một bác sĩ thật giỏi ngay đi nhỉ?"

Người đàn ông đứng tuổi mỉm cười, chậm rãi nói:

“Chú vừa mới làm thế. Và cha con chú đang trở về từ bệnh viện. Con trai chú không may bị khiếm thị từ khi mới chào đời, hôm nay là ngày đầu tiên nó có thể nhìn thấy mọi thứ.”

Không ai nói gì nữa...

...( Sưu tầm )



Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Tâm Tình Buổi Tối của Chiều Tím
Reply #63 - 30. Apr 2017 , 09:11
 

Khoe ...


Ngày xưa, khi có ai hỏi con: "Bố làm nghề gì ?" .... Bố thấy con không vui và không bao giờ chịu trả lời là bố làm nghề thợ hồ.
Bố cố gắng làm việc nhiều hơn để nuôi con ăn học & mong sau này con có được 1 nghề mà mọi người nể trọng trong xã hội. Con thành đạt rồi lấy chồng.
Mỗi lần khách đến chơi, câu đầu tiên bố thường nghe con khoe là "Nhà em làm luật sư nên lúc nào cũng bận."
Bố buồn, chỉ ao ước được 1 lần nghe con khoe về nghề của bố..


Trích từ email
Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
phu de
Gold Member
*****
Offline



Posts: 3541
Gender: male
Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Tư
Reply #64 - 18. Jan 2019 , 13:52
 
Mơ ước của Phì nhiêu
...


Mười sáu tuổi, thằng Phì Nhiêu một hai đòi nghỉ học đi làm hề. Nó nói nghề hề dễ ăn, đây đúng là thời người ta không biết mần sao để cười, nếu không có mấy anh chị hề giúp, “Nước buồn thì được mùa hề thôi, thầy tui nói vậy”. Rõ ràng giờ ngó đâu cũng thấy hề, mở kênh tivi nào hề không dẫn chương trình thì cũng tham gia gêm sô truyền hình, thi ca hát, đóng quảng cáo mì tôm và nước mắm, và không có lý do gì không đóng chính trong mấy phim ngắn dài bất tận. Huê hậu đóng quảng cáo ngoài khoe đẹp, giờ mấy cổ còn phải diễn sao cho mắc cười. Đó, bữa má phải bỏ cả chì vàng ra đi mua vé coi vua Hề, mà còn phải chen mém xíu nhẹp ruột mới sờ được áo thần tượng. Bữa người ta đi điều tra chỉ số hạnh phúc, má cười ha ha nói tui vui quá mấy chú ơi. Phải bữa đó má không coi kịch hề, thể nào má cũng sụt sùi nói xứ này nợ lút đầu, kiếm đâu ra hạnh phúc.

“Giờ hông đi mần hề thì còn chờ chừng nào nữa”, thằng Phì Nhiêu kết luận luôn sau khi nói một thôi một hồi, xé sổ học cái rẹt. Má thằng Phì Nhiêu kêu trời, con ơi người ta mần hề thì phái tính tới chữ duyên, diễn tình như không, chưa nói khán giả đă mắc cười. Vua Hề, thần tượng của má đâu chỉ duyên thôi mà còn tinh tế, thông minh. Vậy nên người ta mới đổ rạp vì ổng.
“Còn mầy, Phì Nhiêu ơi là Phì Nhiêu, chạy đi coi kiếng giùm cái. Mặt gì như thớt thịt sáng mới dọn ra, kiếm miếng duyên làm thuốc cũng không có, nói câu nào cũng khiến chúng chửi”.
Nói nào ngay, má thương Phì Nhiêu chớ không phải không, nhưng nhấm con mất vẫn thấy thằng con mang vẻ đẹp tắt đèn. Má nhắc luôn, nhớ không, bữa trước con Muội ghé chơi, lúc về nó nói chúc một ngày tốt lành, cái mầy vọt miệng cười hi hi nói sáng sớm tốt lành là tách... gì hi hi. Bữa đó mầy ăn chiếc guốc vô mặt đó, chắc chưa quên đâu ha. Còn vụ đi đám tân gia nhà chú Ba, má đã dặn đi vô cứ gục mặt ăn thôi, đừng mở miệng nói gì, vậy mà rốt cuộc mầy cũng kêu nhà này cháy thì đường đâu chạy, ờ mà vụ đó cũng nhẹ, chớ hồi đi ăn thôi nôi cháu, mầy khen thằng nhỏ sổ sữa vậy té sông chắc lâu phình.
“Nhớ không, thầy bói nói số mầy lập gánh là gánh tan, lập làng là làng cháy, giả ma bị đánh mà làm bộ dễ thương thì người ta ói mấy đống luôn”, má thở dài.
Nói gì thì Phì Nhiêu cũng bỏ ngoài tai. Làm hề nổi tiếng là ước mơ cháy bòng, là hơi thở phì phò của nó. Đâu thể vì mấy lời khuyên can mà từ bỏ dễ dàng. Nói là làm, thằng Phì Nhiêu lập ban hề chuyên diễn đám cưới. Kịch bản quen thuộc của ban đó là một nhà đông con giành ăn. Thằng Phì Nhiêu đóng vai đứa út, chì xuất hiện có nứa phút, nhưng nứa phút đó nó thu bộn đồ khán giả chọi vào, nào chén dĩa nấp xoong, có mợ tiện tay liệng luôn cái đùi gà đang ăn dở. Sức hút của nó kinh khủng còn hơn nam châm, mấy tháng sau ban hề ră đám.



Không lập ban nữa, Phì Nhiêu đi diễn ké. Nó lang thang qua chừng chục ban thì hết chục cây vàng. Không nhận được đồng xu cắc bạc cátsê, nó toàn phải chi ngược lại để mua vai diễn. Riết tới vai cột đình đứng chết trân không nói được nửa lời mà vẫn phài mua, vẫn bị khán giả chọi trứng gà. Má Phì Nhiêu còn phải tốn một đống tiền để dàn xếp các vụ kiện, ai đó đưa đơn thưa vì nhìn thấy nó mặc áo thun lòi rún nên bị viêm gan, ai đó tới công an méc coi nó diễn xong bị mắc sán chó, ai đó đổ thừa tại nó mà họ chán ăn.


May mà thằng Phì Nhiêu tình ra trước khi cả nhà ra dạ cầu ở. Nó thôi mộng làm hề, xin vô cơ quan làm bảo vệ. Từ lúc nó ngồi canh cứa, con ruồi cũng không thèm bay qua đó. Sếp thấy vậy đưa qua bộ phận tiếp dân, nhìn thấy nó xong dân nản luôn không còn kéo tới lèo nhèo. Nhờ vậy Phì Nhiêu được sếp khen nức nở. Lụi hụi nó được cất nhấc lên trưởng phòng, rồi phó sở, tương lai lên cao cao nữa. Má Phì Nhiêu lại bán vàng đưa thằng con đi mua mấy thứ bằng cấp cho hợp với cái ghế nó ngồi. Nó nói đầu tư vụ này không mất đâu mà lo, nay mai hốt lại.



Một bữa má ngồi coi thời sự trên tivi, thấy thằng Phì Nhiêu thắt cà vạt thiệt bảnh dự hội nghị chi đó, phát biểu gì đó, mặt trầm trọng như để tang bà cố nội nó, má mắc cười quá xá. Bữa sau ngoài chợ cũng vài người ngoắt má lại, khen thằng Phì Nhiêu tếu gì đâu, nó nói tới khúc mấy anh phải nghĩ coi trồng con gì nuôi cây gì, tụi tui té ghế.
Thời khắc đó, má nhận ra rốt cuộc rồi thằng con mình chưa từng từ bỏ, và bây giờ đã thỏa cái mơ ước được làm hề.■
Back to top
 
 
IP Logged
 
Pages: 1 
Send Topic In ra