Tôi lập nghiệp ở quận Cam từ năm 80, tính ra đã 32 năm, kể cũng khá lâu, gần một phần ba đời người. Thời gian đầu tiên chỉ có hai bố con, mãi đến năm 89, gia đình mới được đoàn tụ đầy đủ tất cả 5 người. Chúng tôi đã chứng kiến nhiều cuộc thăng trầm của cộng đồng VN, từ lúc mới phôi thai cho đến nay, ngẫm ra không lúc nào được ổn định, vững mạnh so với những cộng đồng bạn như Tầu, Mễ, Đại Hàn...v...v... Người Việt định cư tản mát ở nước ngoài, theo thống kê, trên dưới 3 triệu nhưng số người tập trung sinh sống ở quận Cam là đông nhất thế giới. Tìm hiểu cho rốt ráo, lý do chính về sự yếu kém của cộng đồng mình là thích khoa trương nhưng lại thiếu đoàn kết. Một ngày đẹp trời, tôi lẩm cẩm đếm được những 3 cộng đồng cùng hoạt động bên cạnh nhau và dĩ nhiên là không vui vẻ, đôi khi cãi nhau, thậm chí còn đánh phá lẫn nhau nữa. Cụm từ đoàn kết luôn luôn ở cửa miệng mọi người nhưng chưa bao giờ thực hiện được. Trở ngại chính là ai cũng muốn hội mình, nhóm mình là chính, là quan trọng, còn phía bên kia chỉ là phụ, phải lệ thuộc vào mình nghĩa là đoàn kết theo kiểu Việt Cộng. Sau cùng vì không thỏa hiệp được với nhau nên đồng ý xoá bài làm lại. Thế là một cộng đồng mới toanh được khai sinh do bầu bán đàng hoàng, danh xưng là gì tôi không nhớ rõ vì không mấy quan tâm. Tuy chỉ còn một hội, nhưng theo mọi người nhận xét thì cũng chưa chắc đã ...vững mạnh vì lại ngấm ngầm có sự chia rẽ ở bên trong. Tại sao, có lẽ chỉ có Thượng đế biết !
Một điều ai cũng biết vác ngà voi thì vất vả, lại không có lương. Riêng đối với các Hội Ái hữu thì điều này trúng phóc vì quý vị chức sắc, trách nhiệm phải lãnh, còn quyền lợi thì đâu có gì ? Được bầu vào ban Chấp Hành chỉ tổ mệt xác lại bị nhức đầu nếu không làm vừa lòng đa số các hội viên. Tuy nhiên, theo thiển ý, đối với những cộng đồng lớn thì vấn đề quyền lợi hơi phức tạp, cần phải được xem xét lại. Một số người làm chính trị chuyên nghiệp, họ có mưu đồ riêng tư, có khi đen tối, muốn nắm lấy cộng đồng để thao túng. Đa số quý vị khác, có thể vì quyền lợi thầm kín nào đó, hoặc muốn một chút hư danh hay rất dản dị chỉ để thoả mãn cái Tôi đáng...yêu của mình ! Bởi vậy, vác ngà voi tuy nặng thật nhưng lại tranh nhau, tìm đủ mọi cách kể cả nói xấu đối thủ để được vác. Nói cho cùng, rất ít người tự nguyện vào cộng đồng để làm việc chùa mà hoàn toàn vì công tâm, vì lợi ích của đoàn thể hay vì phúc lợi của mọi người.
Trong quá khứ, tôi biết có một vị đã vác ngà voi thật sự, đúng theo nghĩa đen, và đã lãnh một hậu quả thảm hại. Hồi đó thấy các em sinh viên tổ chức hội chợ Tết, năm nào cũng có lợi, thu về cả mấy trăm ngàn, lại còn chia bớt cho các hội bạn thật ngon lành. Một vị có tiếng trong cộng đồng, nổi máu tham, cũng xin phép chính quyền để mở hội chợ Tết, cạnh tranh với đám sinh viên. Nói cho ngay, sinh viên tổ chức thường dễ thành công vì tấm lòng tương đối còn trong sạch, đa số có thiện chí muốn làm việc xã hội thực sự nên được đồng hương ủng hộ nhiệt tình. Còn những người lớn, đầu đã có sạn, mánh mung thủ đoạn đầy mình, nên khó tương nhượng với nhau, kết quả thường không khá vì nội bộ nát bét. Trường hợp của vị này cũng không phải là ngoại lệ. Tổ chức thiếu khôn ngoan, độc tài, cái gì cũng muốn ôm hết vì không tin ai, cứ tưởng mình là số một, lại xui xẻo vì hội chợ mắc mưa, cuối cùng đã thất thu nặng nề. Nghe đâu phải móc túi ra bù lỗ, làm khổ lây đến cả gia đình.
Đôi khi cũng có người xông ra vác, nhờ khôn khéo lại thành công đáng kể, mang về cả núi tiền cho đảng, cho cá nhân để mua xe, mua nhà...v...v... Đây là sự thật có dẫn chứng đàng hoàng nhưng sợ bị xơi guốc nên xin phép được lờ đi cho an toàn trên...xa lộ.
Hư danh cũng không chịu...chia sẻ ! Có một điều lạ là những chức vụ như Chủ tịch, Hội trưởng, Trưởng Khối, Trưởng Ban,... và những cụm từ như khai mạc, khánh thành, vinh danh, cắt băng, cắt bánh...v...v... cũng chỉ là những hư danh, đặt ra cho có vẻ trịnh trọng, cho có lớp lang thứ tự, hoặc là cho đẹp, cho vui chứ người được chọn có mập ốm thêm được ký nào đâu mà ham. Vả lại, khi về cõi vĩnh hằng có ai khiêng theo được mấy cái...khỉ khô đó đâu ! Ngay như vua Salomon, hồi đó giầu nhất thế giới mà khi qua đời, nằm trong quan tài, cũng chỉ có 2 bàn tay trần thò ra để cho thần dân chiêm ngưỡng và suy ngẫm. Biết rõ vậy mà vẫn cứ hơn thua, không chịu nhường, không chịu chia sẻ, chỉ có mình mới xứng đáng. Thú thật nếu ta cứ ngự ở vị trí số 1 hoài thì cũng chẳng thú vị gì vì...chán lắm. Thỉnh thoảng tự nguyện tuột xuống hạng nhì, nhường cho tha nhân le lói một chút vừa được tiếng là khiêm tốn lại tạo được cảm giác mới khi có dịp trở lên hạng nhất. Thêm nữa là kịch bản cũ diễn đi diễn lại nhiều lần làm đa số thầm lặng đâm ra ...phát ghét vì vướng mắt.
Bây giờ mạn phép được tản mạn một chút về cái bảng hiệu của phe ta. Thật là trăm hoa đua nở, người người thi đua , không ai chịu kém ai. Mình lập hội Nam, nó hội Bắc, thế là bằng nhau hả? Ta bèn bảo nhau lập tổng hội, dĩ nhiên là to hơn nó. Đâu chịu lép, nó lập ngay một hội có cái đuôi USA, tức là bao chùm luôn cả hội ta. Thế thì ta phải là Chủ tịt Cộng đồng thế giới cho bõ ghét. Nay mai sẽ có đứa chơi trội lập cộng đồng Vũ trụ cho mà coi. Và cứ như vậy thì đến Tết...? mới đoàn kết được.
Cái chiêu này các nhà làm nghệ thuật hay xài lắm. Nếu có tài thật thì thỉnh thoảng khen nhau cũng tốt thôi, để khuyến khích tinh thần và sự dấn thân. Nhờ vậy nghệ thuật mới được thăng hoa và làm cho thế giới ta bà ngày càng đẹp và phong phú hơn. Nhưng cũng nên một vừa hai phải, chừng mực thôi. Lố quá khiến đương sự tưởng mình là cái rốn của vũ trụ, phát sinh tính tự kiêu tự đại, coi đồng nghiệp và bàn dân thiên hạ như tép làm mọi người mất dần cảm tình. Một điều khá tế nhị là đừng khiêng nhau ra chỗ công cộng để vái nhau nhiều quá. Người ta vì lịch sự không nói ra nhưng cười thầm trong bụng và lần sau có thể không tham dự nữa vì mất thì giờ. Nếu thương nhau muốn biểu diễn, nên mang vào chỗ kín đáo, riêng tư mà hành nghề, bao lâu cũng được cho khuất mắt thiên hạ, và để tránh phải nghe cụm từ " Biết rồi, khổ lắm...nói mãi ".
Trong sự giao tế hàng ngày, mỗi khi mình có ý kiến hoặc nhận xét gì về tha nhân, nếu trung thực quá thường gặp phản ứng không thuận lợi, dù mục đích chỉ để xây dựng và hoàn toàn không ác ý. Than ôi, trên cõi đời này, ai cũng biết sự thật là đáng quý, đáng trân trọng nhưng nói ra dễ bị...ghét và có nhiều khả năng được xơi...guốc.
Thưa quý vị, bài này chỉ có mục đích đưa ra những khuyết điểm và nhận xét chung chung về các hội đoàn thuộc phe ta ở quận Cam, để cải thiện và xây dựng mà thôi. Mong quý vị thông cảm và bỏ qua nếu lỡ có điều gì không vừa ý hoặc đụng chạm chút đỉnh ngoài ý muốn. Xin chân thành cảm ơn.
ĐƯỜNG