Nguyễn Ngọc Đường
|
Khen “vợ “ Giời ơi, viết về cái “tôi”đã là đáng ghét rồi, nay lại sinh tật, viết để nịnh vợ nữa thì quả là hết thuốc chữa! Nhưng suy nghĩ lại, trong đời sống vợ chồng, cưng vợ là một thái độ khôn ngoan, là một tuyệt chiêu để giữ hạnh phúc gia đình, đâu có gì quá đáng! Tuy nhiên hãy cẩn trọng, đừng “vô tư”mở rộng cõi lòng, vớ vẩn với vợ ông hàng xóm là nhừ đòn đấy. Lý do tôi viết bài phiếm này như sau: Hôm đi chơi Las Vegas về, trong lúc ăn uống vui vẻ, cô tài xế ỡm ờ hỏi Ngọc: Thưa Cô, em tò mò muốn biết, lúc làm đám cưới, Cô có yêu Thầy không? Nàng bỗng tỏ vẻ đăm chiêu, mắt buồn xa vắng: em ơi đừng nhắc lại quá khứ của cô làm gì. Những kỷ niệm vui thì không có bao nhiêu mà kỷ niệm buồn, nghĩ đến lại càng buồn hơn. Nghe đến đây tôi thật xúc động, muốn xích lại gần, cầm tay nàng để an ủi xin lỗi, nhưng kẹt hai em gái bên cạnh nên đành phải lờ đi, chờ dịp khác. Đã 7,8 năm nay, tôi viết hồi ký, viết tếu, viết chơi đến hơn môt trăm bài trên diễn đàn LVD. Nàng chỉ đọc duy nhất có một lần rồi thề không bao giờ đọc những gì tôi viết nữa. Lý do làm tôi ngỡ ngàng: tôi khen ngầm mà Nàng lai tưởng chê, vì ngôn ngữ bất đồng Bắc Nam! Bởi vậy mới có bài viết này để Nàng hiểu tôi hơn, trước khi quá muộn vì thời gian đâu còn bao lâu! Thật tội nghiệp, sống bên nhau đã hơn nửa thế kỷ, 55 năm kể từ ngày thành hôn, mà người đẹp vẫn không hiểu được tấm lòng yêu thương thầm kín của tôi. Nói một cách trung thực, trước khi cưới nhau, chúng tôi đã chưa có môt tình yêu đích thực, say đắm lãng mạn như những đôi uyên ương bình thường. Lý do, đâu dám hẹn hò để có những cuộc gặp gỡ riêng tư mà tâm sự. Chỉ hiểu nhau và thương yêu qua ánh mắt nụ cười mà thôi. Trời ơi gặp nhau để mà chít à ? Tỉnh Sóc Trăng dạo đó chỉ nhỏ bằng cái lỗ mũi, “đi năm phút đã về chốn cũ”(thơ Nguyễn hữu Định). Thế thì gặp nhau vào lúc nào và ở đâu đây? Không sợ học trò âm thầm phục kích bắt quả tang Thầy trò du dương mí nhau hay sao? Cuối cùng, để an toàn trên xa lộ, tôi bèn cứ đại lộ mà đi cho khỏi có vấn đề, nghĩa là theo lối các bố mẹ ngày xưa đi hỏi vợ cho con. Tôi năn nỉ nhờ một đồng nghiệp, cô giáo dạy nữ công Lý thị Chất, đến nhà trực tiếp gặp Bố mẹ, để xin hỏi cưới Ngọc. Khi đã được bật đèn xanh, tôi bèn mau chóng rước Nàng về dinh, xây tổ ấm tại một căn nhà đã được mướn sẵn. Nhưng chỉ vài tháng sau, tôi được lệnh nhập ngũ vào học trường Bộ binh Thủ Đức. Vợ chồng tôi bèn giã từ quê vợ và mái trường thân yêu để khăn gói lên Sài Gòn, xây dựng tổ ấm mới. Đám cưới của Thầy trò tôi diễn tiến hồi hộp và thân mật ra sao, đã được viết đầy đủ chi tiết trong bài “Người tình trăm năm”, xin mời tìm đọc trong mục Hồi ký. Cũng xIn nhắc lại, chúng tôi lặng lẽ bỏ qua tuần trăng mật, vì sở hụi cho đám cưới đã làm chú rể hoàn toàn phá sản. Điều này chính là nỗi buồn đầu tiên của nàng sau hôn lễ, vì đời người con gáì chỉ có một lần! Thời gian tôi học trường Bộ binh Thủ Đức, nàng mới 19 tuổi và đang có bầu. Vì cảnh nghèo nên đã phải vất vả may vá để kiếm thêm thu nhập, nghĩ lại thật muốn rơi nước mắt. Lương Thầy giáo của tôi làm sao chu cấp nổi cho nàng: tiền nhà, tiền ăn, tiền sữa, tiền tã…hầm bà làng. Mẹ nàng, thương con đã lên phụ giúp một thời gian lúc nàng sanh đẻ, vì tiền đâu mướn người làm? Năm 63, Nàng sanh con gáì đầu lòng, chính là Thu Hằng hiện đang cư ngụ tại tỉnh Irvine. Cuối năm 63, tốt nghiệp ở trường Sĩ quan Thủ Đức khoá 16 ra, tôi được thuyên chuyển về công tác tại Uỷ ban Bình định Trung ương trong Bộ Tổng Tham Mưu, sau này được đổi thành Bộ Xây dựng Nông Thôn, toạ lạc ngay bên cạnh trụ sở Quốc hội. Thời gian qua mau, nghề dạy nghề, nhờ thông minh, tháo vát và chịu khó, Ngọc đã có dưới tay một số thợ may và thợ thêu, sản xuất quần áo con nít, bỏ mối đi các chợ ở Sài Gòn. Nên nhớ Ngọc chưa hề học qua một lớp cắt may nào. Những kiến thức cơ bản có được nhờ học mót trong sách vở, trong các mall: cóp kiểu, mua về tháo ra lấy rập, học cách pha trộn mầu sắc cho hài hòa…v…v…nghĩa là nàng rất thông minh và có óc sáng tạo. Công việc làm ăn ngày càng phát triển và mở rộng theo năm tháng. Cho đến thời gian khoảng 66-67, cơ sở chúng tôi đã có thể sản xuất hàng bỏ mối đi một số tỉnh miền Tây. Vốn liếng, đa phần nhờ chơi hụi, đi vay và…mua chịu. Cái duyên mua chịu _ Trong thương mại, vấn đề mua chịu là bình thường. Tuy nhiên được mua chịu hay không là dựa theo lòng tin của người bán, tin chắc là người mua có thể trả được. Ngọc thường mua vải chịu của ba Tầu Chợ Lớn và rất được mấy chú tin cậy. Có lẽ tại Ngọc có ngoại hình hiền lành, ăn nói dễ thương nên đươc các chú ưu đãi cho mua chịu thả dàn chăng? Sau khi được giải ngũ vào năm 68, tôi về dạy tại trường nữ Trung học LVD Gia Định. Cuộc sống của gia đình bắt đầu khởi sắc, lên hương và tôi đã có thêm môt cháu trai sanh năm 66. Lần đầu tiên tôi đi dậy học phây phây bằng xe 4 bánh. Năm 69, gia đình có thêm cháu gái út, tức là Thu Trang. Hiện nay chúng tôi đang cư ngụ tại nhà của cháu ở tỉnh Hawthorne. Viết đến đây, tôi lại cảm thấy xấu hổ vì lương Thầy giáo chỉ đủ để vui chơi, nhậu nhẹt, xoa mà chược và tennis với bạn hữu mà thôi. Còn tất cả chi tiêu trong gia đình như đi chợ, mua sắm, cho con học thêm, xây nhà 3 tầng lầu và cả xe hơi cho tôi đi làm…hoàn toàn do Nàng gánh vác. Nàng đã hy sinh tất cả tuổi xuân thời son trẻ để phục vụ gia đình mà trên danh nghĩa chính tôi là chủ và phải có trách nhiệm. Tôi chân thành ngả nón cám ơn và cho Nàng điểm A++ Năm đó, Nàng mới 23 tuổi, đã là chủ một cơ sở sản xuất quần áo con nít, bỏ mối trực tiếp đi một số tỉnh miền Tây, thật đáng khâm phục. Những hôm rảnh rỗi, cờ bạc thiếu chân, trời mưa không chơi tennis được, tôi bèn lên lầu 3, quan sát cách làm việc của Nàng và nhóm thợ phụ giúp. Vải được trải dài ngay ngắn và thật phẳng, có thể tới 3,4 chục lớp trên sàn xi măng. Nàng thoăn thoắt, tay cầm rập, tay cầm bút vẽ các kiểu quần áo trên vải. Sau đó máy cắt điện đưa ra cắt có thứ tự lớp lang. Vấn đề quan trọng là phải xắp xếp, tính toán vẽ cách nào cho đỡ hao vải để đạt mục đích thu được lợi nhuận nhiều. Cắt xong, sản phẩm được xếp từng sấp trong bao vải để phân phát cho các thợ đến lãnh, đem về nhà may. Số còn lại dành cho thợ may tại chỗ ở, tức là nhà tôi. Sau khi may xong, một nhóm thợ khác sẽ đến lãnh về thêu. Cuối cùng, khi đã hoàn tất, quần áo được xếp lại theo size riêng biệt, đem đi bỏ mối ở các chợ. Rồi một ngày đẹp trời, vợ chồng đến thu tiền, bỏ vào két sắt, nhìn nhau tràn đầy hạnh phúc! Biến cố 30/4/75 bất ngờ xẩy ra làm thay đổi cuộc đời gần như của tất cả mọi người. Tôi đi tù cải tạo 3 năm, Sài Gòn đổi tiền 2 lần. Tuy vẫn phải may vá kiếm tiền nuôi gia đình và gửi quà cho tôi trong trại, Nàng vẫn giấu được mấy chục cây để dành cho Bố con tôi vượt biên sau này. Nàng quả là ngươi vợ tuyệt vời! Nâm 80, bố con tôi vượt biên thành công qua Mỹ và mãi đến năm 89, gia đình mới được đoàn tụ đầy đủ. Trong thời gian gia đình phân ly hai ngả, đời sống của mọi thành viên đều hết sức vất vả cam go. Ở bên Mỹ, bố con tôi vừa đi làm vừa đi học, tuy không đến nỗi cực khổ nhưng tiền bạc chả có bao nhiêu. Do đó quà cáp gửi về VN cho vợ và hai con gáì cũng chỉ lơ thơ tơ liễu…cho có lệ mà thôi.
Viết đến đây tôi lại xin mạn phép tiếp tục khen Nàng. Dưới chế độ CS toàn trị, Nàng đã phải tận dụng mọi khả năng, trí tuệ của một phụ nữ yếu đuối, 35 tuổi đời, để nuôi nấng, giáo dục hai con gáì trong một xã hội đầy cạm bẫy, tệ đoan. Tôi thật không ngờ, ngoài việc cắp sách đến trường, các cháu còn được học thêm tiếng Anh, học nghệ thuật cắm hoa và cả đàn piano dài hạn với nhạc sỹ Nghiêm phú Phi nổi tiếng. Về phần Nàng cũng có vài tình huống tế nhị xẩy ra. Tuy nhiên Nàng đã phản ứng một cách dứt khoát quyết liệt. Một bạn vàng thấy Nàng cô đơn lẻ bóng, bèn có ý định xấu, muốn lăm le xin giúp đỡ tình cảm. Nàng bèn nặng lời dạy dỗ, tặng cho một cái tát, đuổi khỏi nhà và cấm cửa luôn (theo lời con gáì kể lại). Để có thu nhập sinh sống nuôi gia đình, Nàng cùng một số thợ cũ đã sản xuất lậu áo bà ba và đem bán chui cho khách quen. Giời ơi, vợ tôi sao lại thông minh và tháo vát thế! Nhưng cũng nhờ việc buôn bán này, 9 năm sau, khi đặt chân lên đất Mỹ, gia đình tôi đã có một số vốn nho nhỏ để thành lập công ty Minh Ngọc, cũng chuyên sản xuất quần áo con nít để bán Chợ Trời. Đặc biệt công ty này chỉ có hai thành viên: Giám đốc : Du Mỹ Ngọc : vẽ kiểu, cắt và may luôn Nhân viên: Nguyễn ngoc Đường, tài xế, cắt chỉ và khuân vác. Lời bàn Mao Tôn Cương _ Theo thiển ý, vợ tôi tương đối là một phụ nữ khá hoàn toàn. Ở đây tôi bỏ qua vấn đề thẩm định về ngoại hình, chủ yếu là nhan sắc. Lý do, người phụ nữ đẹp xấu là do người ngắm nhìn đương sự! Phong cách bên ngoài: vóc dáng vừa phải, chậm chạp, ít nói. Tính nết hiền lành, dễ thương, không hề biết cãi lộn, hay nói lời thô lỗ cọc cằn. Tuy nhiên cách xử sự rất nghiêm chỉnh, quyết liệt, dứt khoát, không do dự. Ngọc có lòng nhân ái, thường hay giúp đỡ người nghèo khổ, khuyết tật. Đối với người làm hay thợ dưới quyền, có lòng bao dung, nâng đỡ, không chèn ép bóc lột. Bởi vậy Ngọc được sự thương mến gần như của tất cả các bạn hữu khi đã được tiếp xúc, dù chỉ một lần. Đặc biệt với các thợ may cũng như người giúp việc năm xưa, nếu gặp hoàn cảnh khó khăn, Ngọc cũng gửi cho mỗi người một món tiền nho nhỏ làm vốn để sinh sống. Nàng rất chu đáo và không bỏ sót một ai. Trong gia đình, Ngọc là một phụ nữ tuyệt vời: hy sinh mà không đòi hỏi. Nàng có khả năng làm việc đáng nể, say mê công việc, bất kể là ở trong bếp, ngoài vườn hay trước bàn máy. Giời ơi, khen vợ như vậy kể là đã hơi …”cực kỳ “ rồi. Nên ngưng ở đây là vừa, vả lại đâu còn từ nào hay hơn nữa để cho thêm vào! Chuyện về Nhân Quả Có một phụ nữ nằm chết vô thừa nhận bên lề đường. Một người đàn ông đi qua thấy vậy, cảm thương người xấu số bèn đem đi chôn cất tử tế. Kiếp sau, người phụ nữ đầu thai làm vợ người đàn ông kia để trả nợ. Theo tôi, không chừng kiếp trước Ngọc mắc nợ tôi nên kiếp này Nàng phải trả cho tôi chăng? Nếu quả như vậy thì kiếp sau xin Thượng Đế cho phép tôi được hoán đổi cách nào, để có cơ hội được trả lại món nợ kiếp hiện tại cho Nàng. Tâm sự người viết _Một số người có ý kiến là viết về gia đình, đời tư…không nên trung thực quá. Lý do sẽ có người khai thác các nhược điểm để chê bai, chỉ trích. Nhưng riêng tôi thì không quan tâm lắm vì mục đích bài viết là để dành cho vợ đọc, kiếm credit thôi mà. Trước mua vui, sau làm nghĩa, đâu có gì quan trọng. Bài này tôi sẽ chờ dịp thuận tiện gửi qua email cho Nàng. Tôi sẽ sửa lại những chỗ nhậy cảm để người đẹp đỡ…ngượng. Đường
|