Trường Trung Học Lê Văn Duyệt | |
https://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl
Truyện >> Truyện >> Đừng gặp lại người xưa https://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1172619872 Message started by tuyanh vào ngày 27. Feb 2007 , 12:44 |
Title: Đừng gặp lại người xưa Post by tuyanh vào ngày 27. Feb 2007 , 12:44
Gia đình ông rất chăm đi Chùa, nhưng ngày xưa hồi quen nhau, ông cười nói " Đã có Mẹ và Em đi lễ cầu nguyện cho anh rồi, anh lễ nữa sẽ thừa, Phật nào chứng cho người tham, phải không? " tôi đành chịu cái tính ngang ngang, bướng bỉnh của ông.
Rồi ông mê chính trị, tham gia quân đội, tiếp theo đi du học hay đi tu nghiệp gì đó ( sau này gặp lại ông nói " làm trai phải có danh gì với núi sông chứ? " ) , tôi cứ chờ vu vơ dẫu ông chẳng một lời hứa hẹn, cho đến khi hoàn cảnh đất nước thay đổi, tôi và ông mất liên lạc. Chẳng còn hy vọng về người tình vô thanh, nay lại thêm vô ảnh, tôi cũng ba mươi mấy rồi, tôi phải vâng lời gia đình có chồng, rồi chồng con tôi cũng như bao người ở thời điểm hỗn loạn cuộc sống đó, tìm cách vượt biên, tôi chẳng nhận được tin tức của chồng con rất nhiều năm sau đó. Ngày ấy, vợ chồng bàn nhau bán nhà, bán cả sản nghiệp lấy tiền vượt biên. Ngày ấy, ai cũng khuyên đi đâu thì cũng phải đi đủ vợ chồng, nhưng chồng tôi yêu tôi (?) nói " anh sợ không thể bảo vệ em khi mình lênh đênh trên biển, lỡ có chuyện gì không hay .... ( chồng tôi ngập ngừng câu nói, nhưng tôi có thể hiểu chồng tôi ám chỉ bọn cướp biển, chẳng những cướp tiền mà còn cướp cả trinh tiết của người người đàn bà đã có chồng ) ... anh sẽ ân hận và đau khổ lắm ! tôi ngậm ngùi chấp nhận ở lại sống lây lất chờ đợi cả chục năm Một người hàng xóm từ Mỹ về chơi cho tôi biết tin, chồng tôi đã có vợ khác từ lâu rồi, dĩ nhiên tôi chết lặng vì đau đớn, không những vì hết sạch tài sản, mà tình nghĩa vợ chồng bây giờ cũng tay không bắt gió. Buồn quá, ngoài giờ làm việc tôi bắt đầu lang thang vào Net viết vớ vẩn, tôi không chủ định kiếm chồng đâu, vì các con tôi sắp ra trường, khi đến tuổi thành niên, các con tôi cũng có thể bảo lãnh tôi đến Mỹ được, tôi chỉ muốn giải sầu. Tôi gặp lại ông ở những trang web, phần lớn ông viết bài khảo cứu khoa học, phổ biến kiến thức kinh doanh, tôi đọc tên và ngẩn người " có thể tên trùng tên chăng? " còn ông cũng thắc mắc viết thư làm quen vì giọng điệu thơ của tôi gợi ông nhớ lại người xưa (ông viết bài giảng về khoa học, kinh doanh rất hấp dẫn, nhưng ông hoàn toàn không có năng khiếu về thơ) và khi trao đổi thư từ, chúng tôi mừng đến khóc khi biết tin tức về nhau. Vợ ông mất đã vài năm, các con cũng đều có việc làm ổn định. Ông lại là một doanh nhân thành công. Chỉ một thời gian ngắn, ông đề nghị xây dựng gia đình với tôi, dù ngày xưa chúng tôi chẳng thề non hẹn biển gì cả. Tôi xúc động và hạnh phúc biết bao nhiêu, vì hình như ngày xưa tôi là kẻ yêu thầm mà nay sự lặng thầm đạt kết quả. Ngoài việc viết Email thường xuyên, mỗi tối chúng tôi phone cho nhau, chúng tôi kể những chuyện xảy ra sau khi xa nhau, nhắc lại bao nhiêu chuyện cũ, nói về con cái ... chờ đợi ông thu xếp công việc về VN tiến hành thủ tục kết hôn với tôi. (chúng tôi vẫn chưa gặp lại nhau sau mấy chục năm xa cách ) Trong những lần nói chuyện, ông kể con gái ông rất thông minh, học giỏi và đặc biệt rất đẹp gái . Tôi biết ông yêu và hãnh diện về con gái của ông vô cùng qua cách diễn tả, khiến tôi chạnh lòng nghĩ đến con gái của tôi kém con gái ông vài tuổi, thiếu thốn đủ điều mặc dù cũng đang sống có bố, nhưng bố có vợ khác nên chẳng chăm sóc chu đáo được. Ông khoe con gái ông học ngành báo chí nên tiếng Mỹ như người bản xứ, tôi chỉ im lặng chẳng nói ra, con gái tôi cũng thông minh học giỏi, cũng đẹp gái và hơn nữa là rất rành rẽ tiếng mẹ đẻ dù cũng lớn lên ở Mỹ Một vài người bạn chúc mừng tôi cuối cùng đã tìm thấy hạnh phúc, tôi thầm cám ơn trời Phật đã cho tôi được như hiện nay, nhưng đêm qua ông lại khoe với tôi thằng rể tương lai mua tặng cho con gái ông con chó đáng giá hai ngàn đô la, lại chuyện con chó thông minh, khôn ngoan như người, xinh đẹp. Tôi cố im lặng nghe chuyện khó nghe, rồi so sánh với hoàn cảnh sống của bao người khi bữa ăn còn thiếu thốn trong lúc con chó cưng của ông ăn toàn thịt bò và uống sữa mỗi ngày cho mượt lông, đi học, đi tỉa lông hàng tuần ... và có hẳn một người dắt chó đi ị mỗi ngày nữa chứ, ông toe toét nói mỗi khi ông đi làm về con chó mừng rỡ như gặp ông ngoại, ông gửi bao nhiêu hình chụp ông và con chó với đủ tư thế thân mật, khiến tôi cũng tức cười quá ! Ông hỏi tôi " em biết tại sao anh muốn lấy em làm vợ không? " " thì yêu chứ gì? " " Ừ, cũng yêu, nhưng một phần anh nghĩ, con chó mỗi tháng tốn cho nó bạc ngàn còn được, mà nó đâu biết vuốt ve ... còn em thì có thể làm tình được " Trời ơi, tôi không thể nào ngờ, người đàn ông tôi mê một thời, có học và tiếp tục có nhiều bằng cấp cao khi đến Mỹ lại có ý tưởng quái dị như vậy về chó và đàn bà. Sáng nay tôi viết cho ông vài chữ vắn tắt từ chối việc ông về cưới và bảo lãnh tôi sang Mỹ, sau đó tôi phá password để từ nay không thể vào hộp thư đó nữa. Bây giờ tôi cũng báo xin đổi số phone nhà. Hy vọng tôi đã quyết định đúng ! tuyanh |
Title: Re: Đừng gặp lại người xưa Post by Dau Do vào ngày 03. Mar 2007 , 11:15 tuyanh wrote on 27. Feb 2007 , 12:44:
TA ơi, bồ phải gióng tiếng cho Đ Mỹ biết là chuyện này chỉ là tác phẩm của trí tưởng tượng của TA thôi, kẻo Đ Mỹ ngày không ngủ đêm không ăn vì tức dùm TA kìa ::) ::) ;D |
Title: Re: Đừng gặp lại người xưa Post by Dang_My vào ngày 03. Mar 2007 , 20:01 wrote on 03. Mar 2007 , 11:15:
:-[ :-[ :-[ Ai biết đâu , ai biểu chị Tuỳ Anh viết làm sao mà em cứ tưởng thật không hà :-[ :-[ :-[ , làm thương muốn chết luôn ::) ::) ::) :D :D |
Title: Re: Đừng gặp lại người xưa Post by tuyanh vào ngày 05. Mar 2007 , 04:24 Đặng-Mỹ wrote on 03. Mar 2007 , 20:01:
Chào Đậu Đỏ và Đặng Mỹ Thật ra chuyện gia đình của TA cũng buồn lắm, nhưng kiểu khác, chính vì quá đau khổ mà TA đâm trở thành nhà thơ hay nhà văn hạng nặng chăng ? ... ;D Mong quý Nhà Thơ Văn thực sự đừng chấp nhặt bắt lỗi tuyanh . Chân thành cám ơn . :P tuyanh |
Title: Góc nhìn Post by tuyanh vào ngày 05. Mar 2007 , 04:39
Chồng nàng nhìn thấy nàng là con trâu cày thuê hái ra tiền không biết mệt. Các con nàng nhìn thấy nàng là con bò sữa vắt hoài vẫn còn sữa. Người tình nhìn nàng như là con ngựa cái chỉ cần vuốt nhẹ tay một cái vào sống lưng là con ngựa cái động cỡn ngay lập tức. Nàng hỏi vay người yêu ít bánh mì, người yêu nàng từ chối. Chàng tặng nàng cả bó hoa hồng thật lớn, kèm với tập thơ tình vừa phổ nhạc rồi còn gì. Nàng kêu cứu khắp nơi. Tất cả mọi người lạnh nhạt, xa lánh nàng như nhìn thấy một con chó ghẻ. Họ bảo nàng than nhiều quá, làm như không than không phải là người Việt vậy đó.
Nàng khai bị phá sản. Chồng nàng tức giận điên cuồng. Tại sao lại kiệt sức chứ? ta nhìn thấy nàng có thể kéo cày cho đến khi nhắm mắt được mà? Các con nàng đã thành con bò sữa thay nàng vắt sữa mỗi ngày cho cháu ngoại, cháu nội của nàng, khiến nàng càng đau đớn hơn mà chẳng làm được gì để giúp chúng trong thời điểm này. Người tình của nàng cụt hứng. Tại sao lại không thể làm tình nhỉ? Ta thấy eo nàng thon, mông nàng to và cặp chân dài như người mẫu mà! Người yêu nàng sửng sốt, nàng cần gì đến bánh mì nhỉ? tình yêu của chàng dành cho nàng đầy ắp thơ và hoa hồng rồi còn gì? Nàng thấy nhiều kẻ đứng khép nép xếp hàng song song nhau trên những lane hẹp, và từng trường hợp sẽ được xem xét cụ thể. Đèn xanh trước mặt lane bên cạnh nàng bật sáng, một kẻ được bước qua rào chắn quay sang lane nàng đang đứng, nhìn nàng bĩu môi "tôi phải đóng thuế mỗi tuần để sửa sang đường xá cho nàng có chỗ đứng xếp hàng đây đấy nhá. Tôi phải đóng thuế mỗi tuần để người ta tráng ciment gầm cầu cho nàng có chỗ gác chân nằm ngủ mỗi đêm đấy nhá. Tôi phải..." cho đến lúc rào chắn lại được nhắc lên cho kẻ kế tiếp bước qua, nàng vẫn còn nghe giọng kể lể của kẻ trước vừa đi vừa lải nhải... Nàng thở hổn hển, nước dãi nhễu nhão, một con chó quăng cho nàng nửa mẩu bánh mì. Nàng lấy hai chân trước chụp vội vàng nhưng lọng cọng chẳng quen và bị hụt, nàng gằm đầu xuống, dùng một chân và mõm gặm ngấu nghiến mẩu bánh mì tuyệt hảo, thì thấy chiếc gương soi trước mặt có nhiều hình ảnh kỳ lạ quá .... Con trâu cày mỏi mệt, nhìn nàng van lơn đau khổ. Những con bò ngu dốt đứng ngẩn ngơ. Con ngựa đực lồng lộn, khêu gợi nhẩy vòng quanh, vòng quanh nàng mãi, thèm khát... Con heo mập ú bụng phệ không còn chỗ chứa mà vẫn khư khư ôm máng cám. Những con chó ghẻ trong những góc khuất riêng lẻ, tự liếm láp những vết lở loét dần trụi lông của chính thân thể chúng nó. Con chó lải nhải dậy đời nàng bị cảnh sát xích cổ đưa vào nhà nhốt chó không có chủ. Con chó quăng mẩu bánh mì cho nàng là con nhỏ Denise ở Apartement đối diện nàng. Nàng sợ toát mồ hôi, giật mình ngồi bật dậy, vặn đèn ngủ sáng hơn, đồng hồ chỉ 3 PM. tuyanh |
Title: Re: Đừng gặp lại người xưa Post by binh so vo vào ngày 07. Mar 2007 , 06:13 Chị Tuỳ Anh ơi , Chị nên viết chú thích ở cuối bài là "không phải chuyện thật " để Mỹ khỏi ngồi ngơ ngẩn thương chị ;) |
Title: Re: Đừng gặp lại người xưa Post by Dang_My vào ngày 25. Jul 2007 , 14:15 Chị Tuỳ Anh ơi, Chị viết trong nhắn tin bảo với em là chị bận dọn nhà gì đó, hẹn em sẽ về truờng khi xong việc mà sao em đợi lâu quá rồi. :-/ Em không hối chị đâu , chỉ nhắc chừng cho chị biết là có người mong chị lắm thôi. 8-) |
Title: Re: Đừng gặp lại người xưa Post by tuyanh vào ngày 06. Oct 2007 , 16:14 wrote on 07. Mar 2007 , 06:13:
hic hic hic ... TA ... xúc động đậy quá DM ui ! ;D ;D ;D tuyanh |
Title: Re: Đừng gặp lại người xưa Post by tuyanh vào ngày 06. Oct 2007 , 16:17 Đặng-Mỹ wrote on 25. Jul 2007 , 14:15:
woánh lông nheo từ phải qua trái gùi lại từ trái qua phải ... :P tuyanh |
Title: Vẽ Post by tuyanh vào ngày 06. Oct 2007 , 16:20
Cứ mỗi khi chìm vào cơn mơ là nàng chỉ thích vẽ. Có lẽ nàng đam mê ngành kiến trúc. Những mẫu vẽ không chuẩn mực, không vừa ý rồi cả những mẫu vẽ nàng ưng ý, sau khi vẽ xong cũng được vo viên quăng quanh giường nằm.
Ở chỗ làm mọi người cho rằng nàng có vẻ khó gần với kẻ thinh lặng kỳ bí khi làm việc, những người bạn của nàng nói rằng nàng không biết hòa đồng và tâm tính thất thường. Nàng đành nhún nhường xin lỗi những người bắt nạt nàng trong tức tưởi nghẹn ngào. Sau những lần như vậy cơn mơ vẽ đến với nàng nhiều hơn, ngay lập tức khi nàng gặp chuyện bất đắc chí, thế nên nàng vẫn cảm thấy tự tại. Thậm chí nàng còn có cảm giác chủ động đối với đàn ông khi nàng vẽ người đàn ông ưng ý của riêng nàng có vóc dáng và tính cách tốt đẹp ở rải rác trong tất cả những bạn trai của nàng từ thuở nhỏ cho đến thậm chí vừa mới quen biết đây. Không chỉ thức khuya, đã nhiều đêm nàng thức trắng để chìm vào cơn mơ vẽ. Sáng ra nàng nhức đầu kinh khủng, hai hốc mắt sâu hoắm thâm đen và làn da vàng bủng ai trông thấy cũng kêu là phát khiếp. Nàng kiểm chứng trong gương cũng nhận thấy điều gì đó không ổn trong thân xác vay mượn mà tạo hóa đã giao cho cha mẹ nặn ra nàng. Nàng rơi vào cơn mộng mọi thứ nàng đều có thể vẽ được một cách trầm trọng. Ban đầu nàng còn vẽ cả một căn single house thật lớn, rồi thấy rộng quá chẳng làm sao ở hết một mình, nàng chuyển sang townhouse, rồi ngày càng thu nhỏ dần, nhỏ dần, nhỏ mãi... đến nỗi nàng chợt thấy quá chật chội, ngộp thở, nàng muốn kêu nhưng tai nàng chẳng thể nghe được chính âm thanh giọng nói của nàng nữa. Nàng muốn đẩy cửa bước ra ngoài nhưng hình như có nhiều thứ bó chặt lấy thân thể nàng. Tiếng đóng hay gõ thật ồn ào khiến nàng càng thấy tức ngực hơn. (Lúc phá bỏ toàn bộ căn nhà cũ để xây dựng mới, trong vách của một gian phòng ngủ có cái hốc bé xíu tròn như quả trứng lúc bị đập vỡ một làn khói trắng là đà bay lên) Nàng bật vùng dậy với cảm giác thật nhẹ nhõm khi có thể bay lượn nhìn thế giới bao la. (Bài này thì đúng là mới toe nè DM ... :P) tuyanh |
Title: Re: Vẽ Post by Dang_My vào ngày 09. Oct 2007 , 16:41 tuyanh wrote on 06. Oct 2007 , 16:20:
hihihi, có phải nhờ em đọc 2006 thành 2007 làm chị sốt cả ruột thành ra có cảm hứng để viết 1 bài mới toanh không nhỉ ;) :D Chị viết tuỳ bút sắc sảo mặn mà lắm đó chị à ;) |
Title: Lại sặc ... Post by tuyanh vào ngày 09. Oct 2007 , 17:24 Đặng-Mỹ wrote on 09. Oct 2007 , 16:41:
Ặc ... ặc ... ặc .... lại chết sặc nước đường của DM .... mà biết dồi ( nhờ DD báo trước ) nên kỳ này hơi ít đường đó nhen ... :D :D :D TA |
Title: Re: Lại sặc ... Post by Dau Do vào ngày 09. Oct 2007 , 19:12 tuyanh wrote on 09. Oct 2007 , 17:24:
Ha ha ha mà TA có thấy Đ Đ nói đúng không hả :-? Đ Mỹ khuấy nước đường quen tay rồi :D, nhưng mà nghe cũng thấy... sướng tai, phải hong bạn ;D. Nói đùa thôi chứ kỳ này thì Mỹ nói đứng đắn đàng hoàng lắm đấy ;D ;D ;D |
Title: Re: Lại sặc ... Post by Dang_My vào ngày 09. Oct 2007 , 20:02 wrote on 09. Oct 2007 , 19:12:
hihihi, chán bà quân sư quạt mo này thiệt á ::) ;D ;D nói như vậy là những kỳ nào em đã nói không đứng đắn đàng hoàng đâu chời :-? :-/ Em không có biết khuấy nước đường bao giờ đâu :o, mà dù có vẻ như là em khuấy nước đường đi nỮa thì em cũng khuấy rất đứng đắn đàng hoàng à nhang 8-) ;) |
Title: Hiển Khánh ? Post by tuyanh vào ngày 12. Oct 2007 , 16:02
Hai cô nàng DD và DM hình như hồi đó bữa sáng mài ... quần trên ghế LVD còn bữa chiều có chạy bàn cho quán thạch chè Hiển Khánh ( Cũng không xa trường bao nhiêu phải không ? rẹt qua Cầu Bông, kế bên Casino Dakao là có job vừa kiến tiền vừa ăn chè mệt nghỉ ... ;D ;D ;D) Cho nên bi chừ méo mó nghề nghiệp là chuyện dĩ nhiên ;D ;D ai nói chi cũng tưởng kêu chè ... ;D ;D lật đật múc nước đường chế ào ào một cách đàng hoàng đứng đắn ... ;D ;D
Nói dzị chứ cám ơn DM đã khen ( muốn pể lỗ mũi dzồi :P ) DD còn dặm thêm cho banh xác lun ... ;D ;D TA |
Title: Re: Hiển Khánh ? Post by Dang_My vào ngày 14. Oct 2007 , 14:59 tuyanh wrote on 12. Oct 2007 , 16:02:
hahaha, xời ơi, đường cũng mắc thí mồ chứ bộ chị tưởng chùa sao mà lật đật chế ào ào ::) :D ;D Em hồi xưa mà xin được job chạy bàn cho chè Hiển Khánh thì cũng phước, :D ;D em đang bị kêu là hồi xưa mặt mày em lạnh lùng, hầm hầm như ai ăn hết của mà :D ;D |
Title: Re: Đừng gặp lại người xưa Post by Dang My vào ngày 10. Nov 2007 , 20:29
hihihi, Chị Tuỳ Anh ơi à,
Một tháng rồi đó , hết ngọt ở cần cổ chưa chi. ? Có muốn ăn chè nữa hông ? :D |
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt » Powered by YaBB 2.4! YaBB © 2000-2009. All Rights Reserved. |