Trường Trung Học Lê Văn Duyệt
https://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl
Tâm tình >> Ai Ra Xứ Huế >> Đoản Văn
https://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112

Message started by Phuong_Tran vào ngày 15. Jul 2012 , 16:48

Title: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 15. Jul 2012 , 16:48
MỤC LỤC

xin mời click vô link để vào trang cho nhanh

pansytim pansytim pansytim pansytim pansytim pansytim pansytim pansytim pansytim pansytim




Trang 1
1. Một chuyện tình không đoạn cuối - Cô Ngô Vân

Trang 2
2. Bồ câu sám hối - Nguyễn Toàn
3. Chiều mưa ngày nào - Nguyễn Văn Hà
4. Tìm về - Phan Nguyên
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/15

Trang 5
5. Đoản văn cho bố mẹ - Tuyết Lan
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/60

Trang 6

6. Đồng Khánh ngày xưa ( bài xướng ) - Lethikinhhoang ( Kahat)
7. Những cuộc tình không đoạn cuối - Lethikinhhoang (Kahat)
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/75

Trang 7
8. Đường Xưa Lối Cũ - Nguyễn Văn Hà
9. Em không có nhà quê !!! Phượng Trần
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/90#96

Trang 8
10. Cánh diều thơ ấu - Phan Nguyễn
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/119#119

Trang 9
11. Mẫu truyện ngắn về Hạnh Phúc - Dzịt
12. Nhớ Nội - Thanh Trúc
13. Hết củi - Đỗ Hữu Tài
14. Khất thực bên đường - Vũ Ngọc Mai
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/134#134

Trang 10
15. Đừng bao giờ cười một người Trung Hoa - Nguyễn Toàn
16. Gửi chút gì rất Huế - Nguyễn Toàn
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/135

Trang 11
17. Cho hay không - Kahat
18. Quyền lực ! - Kahat
19. The Happy End - Thanh Trúc
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/150

Trang 12
20.  Lỡ miệng ! - Kahat
21. Tiếng còi tàu - Nang ton nu
22. Chảnh - Kahat
23. Chảnh thích choảng - Dzịt
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/165

Trang 13
24. Mì gói và sữa chocolat - Hoạ Mi Nâu
25. Một sự kinh ngạc thích thú - Ngô Vân
26. Năm dịp tình cờ - Nguyễn Văn Hà
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/180

Trang 14
27. Nhìn nhau - Đỗ Hữu Tài
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/195

Trang 15

28. Một chút màu xanh - Thanh Trúc
29. Tình chỉ đẹp - Túy Vân
30. Còn trong mộng tưởng ( phần 1 ) - Đỗ Hữu Tài
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/210

Trang 16
31. Cái máy kỳ cục - Cô Ngô Vân
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/225

Trang 17
30. Còn trong mộng tưởng ( phần 2 ) - Đỗ Hữu Tài
32. Năm dịp tình cờ - Nguyễn Văn Hà
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/240

Trang 18
33. Người đâu khôn quá là khôn ( bài thơ nối tiếp ngắn & vui của Cô Thu Lê và các trò để đáp lại bài Cái Máy Kỳ Cục của Cô Vân)
34. Tình Xưa - Thày Nguyễn Ngọc Đường
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/255

Trang 19
35. Một Đà Lạt trong ký ức - Thanh Trúc
36. Nghề nghiệp - Ngố
37. Nổi Lòng Người Mẹ - Ngố
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/270

Trang 20
38. Sự khác biệt giữa hai từ “confident” và “confidential” - Dzịt
39. Ăn mày trả giá! - Lê Thị Kinh Hoàng
40. Về người rể quý Việt Hùng - Ngô Vân
41. Hai tiếng CHỊ ƠI - Mai Phạm
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/285

Trang 21
42. Một sự kinh ngạc thích thú - Ngô Vân
43. Một mùa Vu Lan nữa - Ngố
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/300

Trang 22
30. Còn trong mộng tưởng ( phần 3 ) - Đỗ HỮu Tài
44. Một ngày chủ nhật xứ người - Ngố
45. Trăng Thu - Ngố
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/315

Trang 23
46. Tôi yêu hoa cúc - Ngố
47. Chân thật! - Lê thị Kinh Hoàng
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/330

Trang 24
48 . Lá thư phương xa - Ngố
49. Một chuyến đi buồn - Ngố
50. Nhớ về kỷ niệm - Ngố
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/345

Trang 25
51. Niềm hối hận và chị họ của ông xã tôi - Ngô Vân
52. " Hậu Job mới " hay Bức thư gửi bé Quyên - Ngô Vân
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/360

Trang 26
53. Bỏ nhà tôi rồi - Lê Thị Kinh Hoàng
54. Chuyện nó và tôi - Ngố
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/375

Trang 27
55. Ngày Tạ Ơn - Ngố
56. Yêu đời & yêu người - Thày Nguyễn Ngọc Đường
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/390

Trang 28
57. Thu ... nỗi nhớ!!! - Ngố
58. Tôn Sư Trọng Đạo năm 2012 - Cô Vũ Ngọc Mai
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/405

Trang 29
59. Sự tích giòng sông - Nguyễn Văn Hà
60. Về đâu cánh chim nhỏ - Ngố
61. Hoang hoải - Thanh Trúc
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/420

Trang 30
62. Mỗi ngày - Thanh Trúc
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/435

Trang 31
63. Vòng đời của một chiếc lá - Ngố
64. Chiện vui Dzịt kể - Chị Dzịt
65. Bâng quơ - Thanh Trúc
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/450

Trang 32
66. A touchy story - Chị Dzịt kể
67. Mẹ ơi - Cô Ngô Vân
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/465

Trang 33
68. Về đâu những con đường - Ngố
69. A couple’s heartbreak - Chị Dzịt kể
70. Rặng trâm bầu - Ngố
71. Tuổi thơ ngộ nghĩnh - Ngố
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/480

Trang 34
72. Vạt nắng cuối ngày - Thanh Trúc
73. Có còn kỷ niệm - Ngố
74. Hoa Cườm Thảo - Thanh Trúc
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/495

Trang 35
75. Đứa cháu nội đầu tiên - Phượng Trần
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/510

Trang 36
76. Tổ chim cu - Thanh Trúc
77. Biết có sống đến mai , để củ khoai lang làm giống - Lethikinhhoang
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/525

Trang 37
78. Chàng và nàng - Tuý Vân
79. Ngó qua hàng xóm - Thanh Trúc
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/540

Trang 38
80. Lời mẹ yêu - Tuyết Lan
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/555

Trang 39

81. Bâng quơ - Thanh Trúc
82. Cháu đích tôn của tôi - Cô Ngọc Mai
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/570

Trang 40
83. Mê ảnh - Tuý Vân
84. Một sáng buồn nhớ ba - Ngố
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/585

Trang 41

85. Cháu nội chào đời - Phượng Trần
86. Không sợ chết - Lethikinhhoang
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/600

Trang 42
87. Hoa bất tử - Thanh Trúc
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/615

Trang 43
88. không tựa - Lethikinhhoang
89. Cánh cò - Ngố
90. Hồng - Đỗ Hữu Tài
91. Tình mẹ - Lethikinhhoang
92. Gió thu lại về - Ngố
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/630

Trang 44
93. Văn tế dân quân cán chính miền Nam - Kahat
94. NGọn roi ngọt ngào - Kahat
95. Email ban MTV - Vũ Ngọc Mai
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/645

Trang 45
96. Tháng tám tơ trời - Kahat
97. Thơ hoạ vần u và im - Cô Ngô Vân
98. Thơ vần u và im :Cô Vân & Kiếm tìm - Kahat
99. Thơ vần u :Cô Thu...bận - Cô Thu Lê
100. Thơ vần u và im - Đỗ Hữu Tài
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/660

Trang 46
101. Thơ vần u : Buổi sáng cuối thu - Tư Nguyên
và thơ hoạ của Cô Ngô Vân
102. Thơ vần u : Thu mơ - Kahat
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/675

Trang 47
103. Anhh phải sống - Kahat
104. Người Lê Văn Duyệt trở về " Quê cũ trường xưa " - Cô Thu Lê
105. Đoản văn bút tích của anh Tài
106. Dấu răng- Kahat
107. Xí hụt - Kahat
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/690

Trang 48
108. Các nàng Giáng Kiều - Kahat
109. Chiều thu - Bảo Thiện
110. Thơ hoạ bài Chiều thu - Thu Ca
111. Thơ hoạ bài Chiều Thu - Kahat
112. Người truyền cho tôi sức sống mới - Phạm Hồng Phước
113. Bài viết về anh Tài - Yên Dạ Thảo
114. Thăm nhà anh Đỗ Hữu Tài - Phạm Hồng Phước
115. Thơ hoạ bài Chiều Thu - Đỗ Hữu Tài
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/705

Trang 49
116. Rồi thu cũng đến - Ngố
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/720

Trang 50

117. Tìm cách trả nợ - Kahat
118. Bão 13 và em - Kahat
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/735

Trang 51
119. Đêm Thu - Bảo Thiện
220. Thơ hoạ bài Đêm Thu - Thu Ca
221. Tiếng thu ( hoạ bài Đêm Thu) - Đỗ Hữu Tài
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/750

Trang 52

222. Cám ơn người lương thiện - Tuý Vân
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/765

Trang 53
223. Con yêu bánh nậm - Hoa Dại
224. Nhiều chuyện - Kahat
225.Vườn chim buổi sáng - Phượng Trần
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/780

Trang 54
226. Nụ cưới Mạ Vân Gia Trang 1 - Ngố Tí Tài
227. Hoa xoan mùa thương khó - Kahat
228. Nụ cười Mạ Vân Gia Trang 2- Ngố Tí Tài
229.  Nụ cười Mạ Vân Gia Trang 3- Ngố Tí Tài
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/795








Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 15. Jul 2012 , 16:49

Nguyen Van Ha wrote on 14. Jul 2012 , 10:19:
Em xin chào cô Vân,

Thưa cô, mấy lâu nay em không vào nhà cô vì em muốn để cho cô yên, chỉ đi phá rối các nhà quán khác chứ không làm phiền gì cô. Chắc cô cũng thở phào nói thầm trong bụng là nhờ vậy mà nhà MVGT của cô được yên ổn làm ăn, phải không cô?! hihi!

Tuy lặn hơi lâu nhưng thật ra Hà Bá em lặn ở dưới sông Hương chứ đâu có xa xôi gì!  :)
Hôm nay em trồi lên để vào thăm hoàng cung MVGT của cô!

Cô Vân ơi, trong lúc scuba diving dưới nước, em ngẫm nghĩ 1 chuyện này hay hay, định bàn với cô lâu rồi nhưng cứ lần lừa hoài. Hôm nay sẵn dịp nghe cô và TV bàn về viết văn, nhật ký, em xin được phát biểu ý kiến luôn:

Em nghĩ là trong ban "tam cô" MTV thì quán cô Thu và quán cô Mai đã có mục sinh hoạt thơ sống động: mục dịch thơ từ lâu ở quán cô Thu và "Nối Tiếp Vần Thơ" gần đây trong quán cô Mai. MTV cũng như 1 cái ghế, muốn đứng vững phải có ít nhất là 3 chân, nếu chỉ có 2 chân thôi thì dù 2 chân đó có mạnh cách mấy cũng khó giữ thăng bằng (nếu không muốn nói là dễ xụm!!)
Cho nên sau khi suy nghĩ khá lâu, em đề nghị quán MVGT nên mở thêm 1 sinh hoạt nghệ thuật tương tự như sinh hoạt của 2 quí quán kia, để bàn ghế trong d/đ LVD được đứng vững lâu dài (và để fair cho cô Vân luôn!).

Em thấy trong d/đ LVD đang thiếu 1 sinh hoạt quan trọng, đó là viết văn xuôi. Văn vần (thơ) thì có khá nhiều và tương đối đầy đủ rồi, nhưng văn xuôi thì chưa có ai khởi xướng.
(Thật sự thì lúc em mới gia nhập d/đ, em cũng có bày ra trò viết văn tập thể trong quán riêng của em, tương đối thành công, nhưng em tiếc là phải dẹp nửa chừng vì không gánh vác nỗi một mình!)
Lấy kinh nghiệm riêng của em lúc trước, em đề nghị là mục này đừng quá tham vọng như hồi em làm năm ngoái (viết truyện ngắn dài cả mấy chục trang!). Tốt nhất là chỉ cần tạo ra 1 môi trường để cho các bạn thích viết văn xuôi có dịp viết vài tóm tắt vài ý tưởng, vài cảm giác trong đời sống hằng ngày, kể lại những kỷ niệm vui buồn ngày xưa...để chia sẻ với mọi người trong d/đ. Một bài như vậy dài cở chừng 1/2 trang đến 1 trang là tuyệt vời!

Đúng ra chúng ta ai cũng viết văn xuôi cả và gần như viết qua lại khá thường trong d/đ. Tuy nhiên nếu ta viết với 1 chút focus, sắp xếp ý tưởng cho mạch lạc thành 1 đoản văn thì kết quả sẽ rất hiệu quả mà lại không tốn nhiều công lao. Kiểu như 1 hình thức "truyện cực ngắn" (thay vì truyện ngắn!). Em thiết nghĩ nếu cô dựng ra sinh hoạt mới như vậy, chắc chắn sẽ có nhiều người ủng hộ cô vì hầu như ai cũng muốn đọc xem bạn mình muốn nói gì, nhất là khi những bài viết ấy đều ngắn gọn dễ đọc. Mà khi đã đọc của người khác rồi, không có lý do gì mà người đọc không trở thành người viết để trọn vẹn câu "có qua có lại mới toại lòng nhau!".

Và tương tự như bên quán dịch thơ và quán NTVT, cô cũng cần có người giúp cô 1 tay trông nom nhịp lưu thông của các bài viết này (sắp xếp mục lục, sửa lỗi chánh tả, có thể phải "đề nghị" sửa từ ngữ hay câu văn nào đó, phê bình để học hỏi...). Các cô Dzịt, PTr, NTN, TL, ND, TV và....??? chắc sẽ không ngại giúp cô đâu. Riêng em, em cũng sẽ đứng phía sau cô cộng tác với cô để giúp cho mục này trở nên hào hứng lôi cuốn như NTVT và dịch thơ.

Nếu cô đồng ý thì em lại đề nghị TV sẽ bắt đầu bài số 1, hihi!

Em xin dừng bút ở đây và hy vọng cô sẽ tán thành đề nghị này của em!

Xin chúc cô cuối tuần vui khoẻ.

Em NVH  :)



ngo_thi_van wrote on 14. Jul 2012 , 20:42:
Hà thân ,
Con ngươi sao ma lam sang kien the !
Ha ma lan o Song Hương thi coi chung keo bi rong quan chan day , ngươi ta noi la Ha Ba keo ngươi boi o Song Hương do. Nhung Ha cung la mot Ha Ba thi dau co so ha?
Lan trươc Em Dzit de nghi Co mo muc NTVT o MVGT nhung Co da phai tu choi vi so kham khong noi , nhung bay gio nghe Ha de nghi muc viet van cung hap dan lam do. Chung ta co the mỗi ngươi viet mot cau chuyen cuc ngan , hoac la chung ta cung co the viet mo dau mot cau chuyen gi do va moi ngươi co the vao de thêm thắt cho cau chuyen nhu kieu Noi Tiep Cau Chuyen va bai nay co the dai cung dươc cho den khi nao co the ket thuc cau chuyen la xong ! Chung ta se co mot chuyen ngan hoac dai voi du mat ba quan la vui biet may. va cau chuyen se lái di dang nao minh khong the doan trươc dươc , tuy ngươi noi tiep vao , nhu the se rat la suspense  !
Chung ta can phai co ngươi biet sua loi chinh ta , nhat dinh phai la ngươi Bắc vi ngươi Trung va Nam , Co khong chac da viet dung chinh ta dau !
Ha da hua thi phai nho giu loi hua , dung co lặn bat cu o song nao cung khong dươc dau nhe !
Hoan ho y kien cua Ha do.
Co Van



ngo_thi_van wrote on 14. Jul 2012 , 20:47:
Em Phương Tran oi ,
Chua chi Co da thay hap dan lam do , nhung Co xin mot dieu la minh khong nen viet ve CHINH TRI trong muc nay nhe.
Chung ta chi muon vui choi ma thoi.
Co Van


Thưa Cô Vân và cả nhà ,

Theo như lời đề nghị của huynh Hà và sự đồng ý của Cô Vân , Phượng Trần xin mở ra một trang mới trong Mạ Vân Gia Trang để cả nhà viết truyện cực ngắn hay kể chuyện vui  :D ;D

Phượng Trần mời cả nhà tham gia , xin đừng quote lại thư này , PTr để dành làm mục lục

Thưa Cô Vân ,

Em mời Cô Vân mở hàng trang đi ạ

Thư ký không lương của Cô

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 15. Jul 2012 , 17:00

ngo_thi_van wrote on 15. Jul 2012 , 16:42:
MỘT CHUYỆN TÌNH KHÔNG ĐOẠN CUỐI






Đêm 23 tháng 6 năm 2012 tôi đến Segerstrom Center For The Art cùng với hai Cô Ngọc Mai , Thu Lê và các em cựu học sinh Lê văn Duyệt để thưởng thức chương trình nhạc của Từ Công Phụng.
Tình cờ dãy ghế ngồi đàng trước có người quay lại chào , tôi mới nhận ra có Tôn Nữ Bích Khê vừa mới ở Việt Nam qua thăm gia đình chị ruột là Tôn Nữ Dạ Khê [ bạn thân của tôi ].
Nhìn thấy Bích Khê , tôi liên tưởng ngay đến người nhạc sĩ tài ba và cũng nhiều tăm tiếng Trịnh Công Sơn với nhạc phẩm Biển Nhớ mà tôi hằng ưa thích.
Thưở ấy Trịnh Công Sơn và Bích Khê đều là sinh viên của trường Sư Phạm Quy Nhơn. Hai người yêu nhau tha thiết , nhưng ai biết được chữ NGỜ. Bích Khê bị thân phụ gọi về để lo việc hôn nhân.
Đêm cuối cùng trước khi chia tay , hai người tình hẹn nhau lần cuối trên bãi biển Quy Nhơn , để mong sóng biển đừng xóa mờ lời ước hẹn.
Đêm hôm ấy Trịnh Công Sơn đã sáng tác bản nhạc Biển Nhớ để tặng người tình , ghi lại mối tình không đoạn kết !
Trong bản nhạc này có câu :
" Trời cao lưu bước Sơn Khê  " tôi chắc rằng ít người biết đước hai chữ " Sơn Khê " là ghép tên của hai người tình đau khổ : Trịnh Công Sơn và Tôn Nữ Bích Khê.
Một mối tình rất đẹp , nhưng nữa chừng đành tan vỡ vì nàng phải vâng lời theo bổn phận của người con.


Ngô Vân       
 




Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 15. Jul 2012 , 17:00

Phuong_Tran wrote on 15. Jul 2012 , 16:49:
Thưa Cô Vân ,

Em mời Cô Vân mở hàng trang đi ạ

Thư ký không lương của Cô

Em Phương Tran oi ,
Co da mo hang roi do , em " lôi " bai cua Co qua di. Em dung la Ti lanh chanh nhung lanh chanh dang yeu lam do.
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 15. Jul 2012 , 17:03
Co cam on Thu Ky Khong Lương cua Co.
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 15. Jul 2012 , 17:07

ngo_thi_van wrote on 15. Jul 2012 , 17:00:
Em Phương Tran oi ,
Co da mo hang roi do , em " lôi " bai cua Co qua di. Em dung la Ti lanh chanh nhung lanh chanh dang yeu lam do.
Co Van


Thưa Cô Vân ,

Em đã " lôi " sang rồi ạ và em đang tìm hình ảnh để " minh họa " nhưng đã đến giờ em phải lo đi làm , em sẽ post hình sau , bài Cô viết hay quá , đúng là giờ này em mới biết gốc gác của bài Biển Nhớ , hình như em đã có lần thấy hình Cô Bích Khê này rồi .

PTr

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 15. Jul 2012 , 17:15

Phuong_Tran wrote on 15. Jul 2012 , 17:07:
Thưa Cô Vân ,

Em đã " lôi " sang rồi ạ và em đang tìm hình ảnh để " minh họa " nhưng đã đến giờ em phải lo đi làm , em sẽ post hình sau , bài Cô viết hay quá , đúng là giờ này em mới biết gốc gác của bài Biển Nhớ , hình như em đã có lần thấy hình Cô Bích Khê này rồi .

PTr

Em co gang cho hinh vao di nhe. Thoi , em di lam di keo tre gio !
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 15. Jul 2012 , 20:32

ngo_thi_van wrote on 15. Jul 2012 , 17:15:
Em co gang cho hinh vao di nhe. Thoi , em di lam di keo tre gio !
Co Van


Thưa Cô Vân ,

Em đã đưa hình vào rồi , Cô xem lại nhé

PTr

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 15. Jul 2012 , 21:38

Phuong_Tran wrote on 15. Jul 2012 , 20:32:
Thưa Cô Vân ,

Em đã đưa hình vào rồi , Cô xem lại nhé

PTr

Em Phương Tran oi ,
Co khong biet ho lam gi ngoai bai bien , nhung tam hinh do cu cho la nu hon chia ly {?} the la dươc roi.
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 15. Jul 2012 , 21:41
Hà dau roi?
Sao Hà la ngươi dau tien xương ra roi lai lặn dau mat tieu?
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 15. Jul 2012 , 21:45

Phuong_Tran wrote on 15. Jul 2012 , 20:32:
Thưa Cô Vân ,

Em đã đưa hình vào rồi , Cô xem lại nhé

PTr

Em Phương Tran oi ,
Hay em kiem mot tam hinh hai ngươi ngoi ben nhau tren bai bien co dươc khong ?
Co Van 

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 15. Jul 2012 , 21:52

ngo_thi_van wrote on 15. Jul 2012 , 21:45:
Em Phương Tran oi ,
Hay em kiem mot tam hinh hai ngươi ngoi ben nhau tren bai bien co dươc khong ?
Co Van 


Dạ để em tìm nếu không có em thế vào hình khác , có rồi Cô ơi  :D ;D

Ptr

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 15. Jul 2012 , 21:58

Phuong_Tran wrote on 15. Jul 2012 , 21:52:
Dạ để em tìm nếu không có em thế vào hình khác , có rồi Cô ơi  :D ;D

Ptr

Co cam on em nhieu.
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 15. Jul 2012 , 21:59

ngo_thi_van wrote on 15. Jul 2012 , 21:58:
Co cam on em nhieu.
Co Van


Thưa Cô có PM , Cô nhớ đọc

PTr

Title: Re: Viết Ngắn
Post by tuy-van vào ngày 15. Jul 2012 , 23:35

ngo_thi_van wrote on 15. Jul 2012 , 17:00:
Em Phương Tran oi ,
Co da mo hang roi do , em " lôi " bai cua Co qua di. Em dung la Ti lanh chanh nhung lanh chanh dang yeu lam do.
Co Van


Cám ơn Tí cưng lanh chanh đáng yêu , đã mang bài viết mở hàng của mạ Vân.
Bài nầy hay và cãm động quá. Những chuyện tình buồn ,không đoạn kết , đúng với câu  " Tình chỉ đẹp , khi còn dang dở , tình mất vui..." ?
Chúc cả nhà 1 đêm an lành.
Em Tv

Title: Re: Viết Ngắn
Post by nguyen_toan vào ngày 16. Jul 2012 , 00:02
Thưa cô Vân -- cô nói em hãy tham gia viết ngắn  - nhưng em biết viết gì đây -?
để đáp lại  yêu cầu của cô   em viết  " Bồ Câu Sám hối "





Title: Re: Viết Ngắn
Post by Hoạ Mi Nâu vào ngày 16. Jul 2012 , 00:52
Thưa Mạ Vân,

Hai tuần nay em bận family reunion nên không đủ thì giờ rong chơi trong diễn đàn.  Hôm nay em dù trễ cách mấy cũng phải nộp bài cho Cô Thu (sợ ăn óc tọt), và em lại chạy về thưa Mạ Vân ạ.
Em thương chúc Mạ một ngày thứ hai vui vẻ.  Trời sáng rồi em phải đi ngủ Mạ ơi.  pansytim pansytim

Em HMN

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Nguyen Van Ha vào ngày 16. Jul 2012 , 07:21

ngo_thi_van wrote on 15. Jul 2012 , 21:41:
Hà dau roi?
Sao Hà la ngươi dau tien xương ra roi lai lặn dau mat tieu?
Co Van

Dạ dạ, có em trình diện đây cô ơi!

Bài mở hàng của cô đọc thấy hay quá cô ạ!
Xin hoan hô cô đã viết một bài nhiều ý nghĩa.

Em xin được nối tiếp mục này bằng một bài tùy bút ngắn, mới viết xong còn nóng hổi! Hy vọng cô và cả nhà không chê!


                                          Bài 2:   Chiều Mưa Ngày Nào

Hôm qua bất ngờ tôi nhận được email của Vinh, một người bạn học thân nhất của tôi từ Việt Nam gởi qua.
Lần cuối tôi gặp Vinh và gia đình Vinh là vào năm 1971. Lúc đó tôi được qua Úc du học còn Vinh thì đi lính. Sau tháng 4, 1975 tôi hoàn toàn mất tung tích của Vinh cũng như gia đình của Vinh mà tôi coi như gia đình ruột thịt của tôi.
Mấy mươi năm nay tôi vẫn cố gắng hỏi thăm, tìm kiếm Vinh và gia đình Vinh, cho đến hôm qua, lần đầu tiên sau năm 1975 tôi mới tìm được địa chỉ và email của Vinh!

Đọc những dòng thơ của thằng bạn thân viết, sau mấy mươi năm dài đằng đẵng mà tôi mừng muốn khóc! Bạn tôi viết khá dài, kể lại cho tôi nghe chuyện đời long đong của nó từ sau 75 đến nay. Vinh cho biết ba má đã mất lâu rồi, và còn thêm một câu mà khi đọc xong tôi bàng hoàng thờ thẫn khá lâu. Vinh viết: "Hà ơi, mày còn nhớ Thủy, em gái tao không? Bây giờ nó không còn ở Cây Quéo nữa. Nó theo chồng nó về Cần Thơ lâu rồi. Bây giờ nó đã có 2 đứa con lớn. Thỉnh thoảng nó cũng hay hỏi thăm mày!"

Khi đọc tới đó, bỗng nhiên ký ức từ đâu cứ theo nhau hiện về trong tâm trí tôi. Làm sao tôi quên được hình bóng Thủy, em gái thằng bạn thân ở Cây Quéo ngày nào! Bất giác tôi nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời đang mưa . Cơn mưa thành phố Melbourne, chỗ tôi đang ở, làm tôi chợt nhớ lại cơn mưa ở Sài Gòn ngày nào!

o O o    o O o

Hôm đó, một ngày tháng 5, 1970, trời Sài Gòn cũng mưa tầm tã như bây giờ. Năm đó tôi mới 18, vừa đậu xong Tú Tài 2 và đang học năm thứ nhất trường Cao Đẳng Phú Thọ. Còn Thủy thì mới 16 và còn đang học lớp đệ nhị. Nhà tôi ở Gò Vấp, từ bao nhiêu năm nay tôi vẫn hay đến nhà Vinh ở Cây Quéo để chơi đàn hay học bài chung với bạn tôi. Tôi cũng thường gặp Thủy nhưng tôi không bao giờ để ý gì đến Thủy vì tôi thấy Thủy còn con nít quá (mặc dù lúc đó tôi cũng chẳng phải là người lớn gì!). Lúc đó tôi và Vinh hay mơ màng với nhau về mấy cô ca sĩ học trò thời đó, như Hoàng Oanh, Phương Hồng Quế, Phương Hoài Tâm...hihi!

Nhưng khi tôi gặp Thủy chiều mưa hôm đó, tôi bỗng giật mình!
Như thường lệ, tôi lái chiếc Honda cộc kệch tới nhà Vinh. Khi vào nhà Vinh, tôi không gặp Vinh mà lại gặp Thủy! Thủy mặc áo dài trắng đi tới đi lui trong nhà, nhìn đồng hồ có vẻ lo lắng chuyện gì! Thì ra Thủy đang chờ ông anh đem xe Honda về để Thủy đi học luyện thi Toán Lý Hóa chuẩn bị thi Tú Tài 1. Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy Thủy mặc áo dài trắng, mái tóc đen dài chấm vai có gắn thêm một cái nơ đỏ. Trong phút giây ngắn ngủi tôi bỗng bàng hoàng trước vẻ đẹp của em gái thằng bạn thân mà từ trước đến giờ tôi vẫn coi như là con nít! Tôi nhìn Thủy chăm chú, trầm trồ! Thủy thấy tôi nhìn kỹ quá cũng thẹn đỏ mặt, nhưng vẫn cố gắng  làm ra vẻ bình thản! Chính tôi cũng thấy mắc cở, không biết nói gì, nên khi không thấy Vinh ở nhà, tôi định cáo từ ra về. Thời may (!) bác Năm, mẹ của Vinh và Thủy, từ trong bếp bước ra. Bác Năm nói "Thiệt tình cái thằng Vinh này hổng biết nó đi đâu mà giờ này vẫn chưa về để đưa xe cho con Thủy đi học!"
Rồi bác Năm quay lại nhìn tôi: "Hà ơi hay là con chở giùm em nó đi học một bửa đi con, chứ để nó chờ thằng Vinh hoài là trể học đó con!"

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ chở người nào phái nữ trên xe gắn máy của tôi, nên khi bác Năm nhờ, tôi lúng túng không biết tính sao! Tôi quay qua thấy Thủy không nói năng gì nhưng đôi mắt Thủy nhìn tôi như muốn năn nỉ! Nên tôi đành...lấy hết can đảm nhận lời!

Trời Sài Gòn hôm đó mưa lớn quá nên Thủy lấy áo mưa choàng cho cả tôi lẫn Thủy! Tôi vừa lái xe mà vừa run! Run không phải vì trời mưa lạnh mà vì đó là lần đầu tiên trong đời tôi chở một cô gái ngồi sau xe!
Lúc xuống xe, Thủy còn nói nhỏ nhẹ "Em cám ơn anh!". Và đó cũng là lần đầu tiên trong đời có người con gái kêu tôi bằng anh và xưng em với tôi!

Đêm đó tôi cứ thao thức không ngủ được. Tôi cứ trằn trọc nhớ lại những cảm giác "nóng hổi" khi người Thủy chạm vào người tôi trên chiếc xe gắn máy cộc kệch hồi chiều!

o O o     o O o

Không lâu sau tôi được học bỗng qua Úc du học. Vinh, bạn tôi long đong với chuyện học hành nên đi lính. Sau 75, tôi ở lại Úc, bạn tôi đi học tập cải tạo, cả gia đình bác Năm, có cả Thủy, rời Cây Quéo, dọn về quê làm ăn sinh sống.

Đằng đẳng mấy chục năm sau tôi mới may mắn liên lạc được với Vinh. Vinh cho biết bác Năm mất mấy năm rồi. Tôi cũng không cầm được nước mắt khi Vinh nói lúc còn sống, bác Năm vẫn thường nhắc về tôi.

Còn Thủy...!
Mỗi khi trời mưa, tôi cũng hay nhớ lại kỷ niệm chiều mưa ngày nào ở Sài Gòn, có tôi và Thủy trùm chung chiếc áo mưa chở nhau trên xe gắn máy trong cơn mưa rào tháng 5 năm nào!

o O o     o O o

Đôi khi nghĩ lại, tôi thấy những chuyện tình vu vơ, những kỷ niệm bất ngờ, những mảnh đời dang dở, vậy mà cũng... nên thơ lắm, phải không các bạn?!

Riêng về phần Thủy, theo tôi biết, sau khi tôi đi Úc du học, Thủy cũng thi đậu xong Tú Tài 1, rồi không biết sao Thủy thôi học luôn! Chắc tại gia đình bạn tôi không khá giả, nên thấy Vinh đi lính, Thủy muốn thôi học sớm, ở nhà phụ giúp ba mẹ buôn bán. Rồi Thủy lập gia đình, theo chồng về Cần Thơ.
Tôi biết Thủy cũng có tính lãng mạn, cứ mỗi lần trời mưa là hay ngồi tư lự một mình! Những khi trời mưa bên này, tôi cứ thầm nghĩ không biết mưa ở Cần Thơ có làm cho Thủy ngồi tư lự chuyện ngày mưa hôm nào ở Sài Gòn không?
Nên... cứ mỗi độ mưa về, tôi vẫn mong sao cho mưa ở Cần Thơ không kéo dài lê thê quá!

    
Mưa ơi xin hãy thôi rơi,
Để người bên ấy một đời yên vui...


Nguyễn Văn Hà,
Melbourne 16 tháng 7, 2012

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 16. Jul 2012 , 07:24

Phuong_Tran wrote on 15. Jul 2012 , 17:00:

Em Phương Tran oi ,
Em that la dang khen lam va gioi qua !
Tam hinh nay vao day la tuyet lam roi. Co cam on em.
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 16. Jul 2012 , 07:28

Hoạ Mi Nâu wrote on 16. Jul 2012 , 00:52:
Thưa Mạ Vân,

Hai tuần nay em bận family reunion nên không đủ thì giờ rong chơi trong diễn đàn.  Hôm nay em dù trễ cách mấy cũng phải nộp bài cho Cô Thu (sợ ăn óc tọt), và em lại chạy về thưa Mạ Vân ạ.
Em thương chúc Mạ một ngày thứ hai vui vẻ.  Trời sáng rồi em phải đi ngủ Mạ ơi.  pansytim pansytim

Em HMN

Em Hoa Mi Nau oi ,
Ma Van thay co thu em , mung lam , nen tra loi trươc day. The la Ma Van yen long roi , nhung khi nao ranh roi la phai vao day tham gia viet truyen ngan cho ca nha doc nhe.
Toi nghiep em , sang roi moi di ngu !
Ma Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 16. Jul 2012 , 07:32

tuy-van wrote on 15. Jul 2012 , 23:35:
Cám ơn Tí cưng lanh chanh đáng yêu , đã mang bài viết mở hàng của mạ Vân.
Bài nầy hay và cãm động quá. Những chuyện tình buồn ,không đoạn kết , đúng với câu  " Tình chỉ đẹp , khi còn dang dở , tình mất vui..." ?
Chúc cả nhà 1 đêm an lành.
Em Tv

Em Tuy Van oi ,
Co cung thich hai cau tho nay cua Ho Dzenh lam :
Tình chỉ đẹp lúc hãy còn dang dở
Đời mất vui  khi đã vẹn câu thề.
Em nho viet bai di nhe.
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 16. Jul 2012 , 07:40

nguyen_toan wrote on 16. Jul 2012 , 00:02:
Thưa cô Vân -- cô nói em hãy tham gia viết ngắn  - nhưng em biết viết gì đây -?
để đáp lại  yêu cầu của cô   em viết  " Bồ Câu Sám hối "





Toàn oi ,
That la mot tam hinh doc dao ! Bay gio Toan co the nhin tam hinh nay ma viet thanh mot cau chuyen khong? Hay ai co the viet thay Toan di nhe.
Cam on Toàn rat nhieu da cho Co xem hai tam hinh nhieu y nghia [ nhung that su chua hieu nghia gi ca ! ]
Bay gio Co yeu cau Toan giu chuc vu sua loi chinh ta ho Co trong muc nay dươc khong ? Vi Toan la ngươi Bac do. Chap nhan nhe.
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 16. Jul 2012 , 07:56

Nguyen Van Ha wrote on 16. Jul 2012 , 07:21:
Dạ dạ, có em trình diện đây cô ơi!

Bài mở hàng của cô đọc thấy hay quá cô ạ!
Xin hoan hô cô đã viết một bài nhiều ý nghĩa.

Em xin được nối tiếp mục này bằng một bài tùy bút ngắn, mới viết xong còn nóng hổi! Hy vọng cô và cả nhà không chê!


                                          Bài 2:   Chiều Mưa Ngày Nào

Hôm qua bất ngờ tôi nhận được email của Vinh, một người bạn học thân nhất của tôi từ Việt Nam gởi qua.
Lần cuối tôi gặp Vinh và gia đình Vinh là vào năm 1971. Lúc đó tôi được qua Úc du học còn Vinh thì đi lính. Sau tháng 4, 1975 tôi hoàn toàn mất tung tích của Vinh cũng như gia đình của Vinh mà tôi coi như gia đình ruột thịt của tôi.
Mấy mươi năm nay tôi vẫn cố gắng hỏi thăm, tìm kiếm Vinh và gia đình Vinh, cho đến hôm qua, lần đầu tiên sau năm 1975 tôi mới tìm được địa chỉ và email của Vinh!

Đọc những dòng thơ của thằng bạn thân viết, sau mấy mươi năm dài đằng đẵng mà tôi mừng muốn khóc! Bạn tôi viết khá dài, kể lại cho tôi nghe chuyện đời long đong của nó từ sau 75 đến nay. Vinh cho biết ba má đã mất lâu rồi, và còn thêm một câu mà khi đọc xong tôi bàng hoàng thờ thẫn khá lâu. Vinh viết: "Hà ơi, mày còn nhớ Thủy, em gái tao không? Bây giờ nó không còn ở Cây Quéo nữa. Nó theo chồng nó về Cần Thơ lâu rồi. Bây giờ nó đã có 2 đứa con lớn. Thỉnh thoảng nó cũng hay hỏi thăm mày!"

Khi đọc tới đó, bỗng nhiên ký ức từ đâu cứ theo nhau hiện về trong tâm trí tôi. Làm sao tôi quên được hình bóng Thủy, em gái thằng bạn thân ở Cây Quéo ngày nào! Bất giác tôi nhìn ra ngoài cửa sỗ thấy trời đang mưa . Cơn mưa thành phố Melbourne, chỗ tôi đang ở, làm tôi chợt nhớ lại cơn mưa ở Sài Gòn ngày nào!

o O o    o O o

Hôm đó, một ngày tháng 5, 1970, trời Sài Gòn cũng mưa tầm tã như bây giờ. Năm đó tôi mới 18, vừa đậu xong Tú Tài 2 và đang học năm thứ nhất trường Cao Đẵng Phú Thọ. Còn Thủy thì mới 16 và còn đang học lớp đệ nhị. Nhà tôi ở Gò Vấp, từ bao nhiêu năm nay tôi vẫn hay đến nhà Vinh ở Cây Quéo để chơi đàn hay học bài chung với bạn tôi. Tôi cũng thường gặp Thủy nhưng tôi không bao giờ để ý gì đến Thủy vì tôi thấy Thủy còn con nít quá (mặc dù lúc đó tôi cũng chẳng phải là người lớn gì!). Lúc đó tôi và Vinh hay mơ màng với nhau về mấy cô ca sĩ học trò thời đó, như Hoàng Oanh, Phương Hồng Quế, Phương Hoài Tâm...hihi!

Nhưng khi tôi gặp Thủy chiều mưa hôm đó, tôi bỗng giật mình!
Như thường lệ, tôi lái chiếc Honda cộc kệch tới nhà Vinh. Khi vào nhà Vinh, tôi không gặp Vinh mà lại gặp Thủy! Thủy mặc áo dài trắng đi tới đi lui trong nhà, nhìn đồng hồ có vẻ lo lắng chuyện gì! Thì ra Thủy đang chờ ông anh đem xe Honda về để Thủy đi học luyện thi Toán Lý Hóa chuẩn bị thi Tú Tài 1. Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy Thủy mặc áo dài trắng, mái tóc đen dài chấm vai có gắn thêm một cái nơ đỏ. Trong phút giây ngắn ngũi tôi bỗng bàng hoàng trước vẻ đẹp của em gái thằng bạn thân mà từ trước đến giờ tôi vẫn coi như là con nít! Tôi nhìn Thủy chăm chú, trầm trồ! Thủy thấy tôi nhìn kỹ quá cũng thẹn đỏ mặt, nhưng vẫn cố gắng  làm ra vẻ bình thãn! Chính tôi cũng thấy mắc cở, không biết nói gì, nên khi không thấy Vinh ở nhà, tôi định cáo từ ra về. Thời may (!) bác Năm, mẹ của Vinh và Thủy, từ trong bếp bước ra. Bác Năm nói "Thiệt tình cái thằng Vinh này hổng biết nó đi đâu mà giờ này vẫn chưa về để đưa xe cho con Thủy đi học!"
Rồi bác Năm quay lại nhìn tôi: "Hà ơi hay là con chở giùm em nó đi học một bửa đi con, chứ để nó chờ thằng Vinh hoài là trể học đó con!"

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ chở người nào phái nữ trên xe gắn máy của tôi, nên khi bác Năm nhờ, tôi lúng túng không biết tính sao! Tôi quay qua thấy Thủy không nói năng gì nhưng đôi mắt Thủy nhìn tôi như muốn năn nỉ! Nên tôi đành...lấy hết can đảm nhận lời!

Trời Sài Gòn hôm đó mưa lớn quá nên Thủy lấy áo mưa choàng cho cả tôi lẫn Thủy! Tôi vừa lái xe mà vừa run! Run không phải vì trời mưa lạnh mà vì đó là lần đầu tiên trong đời tôi chở một cô gái ngồi sau xe!
Lúc xuống xe, Thủy còn nói nhỏ nhẹ "Em cám ơn anh!". Và đó cũng là lần đầu tiên trong đời có người con gái kêu tôi bằng anh và xưng em với tôi!

Đêm đó tôi cứ thao thức không ngủ được. Tôi cứ trằn trọc nhớ lại những cảm giác "nóng hổi" khi người Thủy chạm vào người tôi trên chiếc xe gắn máy cộc kệch hồi chiều!

o O o     o O o

Không lâu sau tôi được học bỗng qua Úc du học. Vinh, bạn tôi long đong với chuyện học hành nên đi lính. Sau 75, tôi ở lại Úc, bạn tôi đi học tập cải tạo, cả gia đình bác Năm, có cả Thủy, rời Cây Quéo, dọn về quê làm ăn sinh sống.

Đằng đẵng mấy chục năm sau tôi mới may mắn liên lạc được với Vinh. Vinh cho biết bác Năm mất mấy năm rồi. Tôi cũng không cầm được nước mắt khi Vinh nói lúc còn sống, bác Năm vẫn thường nhắc về tôi.

Và...Thủy nữa!
Rồi mỗi khi trời mưa, tôi cũng hay nhớ lại kỷ niệm chiều mưa ngày nào ở Sài Gòn, có tôi và Thủy trùm chung chiếc áo mưa chở nhau trên xe gắn máy trong cơn mưa rào tháng 5 năm nào!

o O o     o O o

Đôi khi nghĩ lại, tôi thấy những chuyện tình vu vơ, những kỷ niệm bất ngờ, những mảnh đời dang dở, vậy mà cũng... nên thơ lắm, phải không các bạn?!

     Mưa ơi xin hãy thôi rơi,
Để người bên ấy một đời yên vui
...


Nguyễn Văn Hà,
Melbourne 16 tháng 7, 2012

Hà oi ,
Cau chuyen that la nen tho va chac chan la mot ky niem đẹp để cho chang thieu nien Ha nhut nhat nho mai ve sau va cung tiec nuối mot ti nhi !
Co may chu Co thay Ha viet dau sai , Co de nghi sua lai nhe :
Cửa sổ
Cao Đẳng
Ngắn ngủi
Bình thản
[ Nho Cô Ngoc Mai xem co phai khỏng? ]
Con ngoai ra thi day la mot cau chuyen rat hap dan !
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phan Nguyen vào ngày 16. Jul 2012 , 10:22
Tìm về...
                                                                            Còn chừng mười phút nữa là máy bay đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất, tôi tò mò nhìn ra cửa sổ máy bay nơi tôi ngồi, những lùm cây xanh, những ụ bê tông sửa máy bay ngày xưa còn đó, những bờ tường bao quanh Phi trường không thay đổi gì mấy sau gần mười năm tôi quay trở lại. Những khu nhà lụp xụp bên ngoài phi trường vẫn vậy , tuy có vài ngôi nhà cao tầng mới xây, có lẻ là của tầng lớp doanh nghiệp trẻ gặt hái được thành công trên thương trường sau năm 1988, mở cửa kinh tế. Tiếng nói của cô tiếp viên hàng không cắt ngang dòng tư tưởng và suy nghỉ mông lung của tôi:

-Xin quí vị hành khách buộc lại dây an toàn vì chuyến bay sẻ đáp xuống Cảng Hàng Không Tân sơn nhất trong giây lát.Xin cám ơn quí vị! 

Cảng hàng không Tân Sơn Nhất mà không phải là Sân bay Tân Sơn Nhất, có thay đổi cũng phải vì sau mười năm xa nhà thì mọi thứ, con người và phong cảnh Sài gòn đối với chúng tôi đều gần như xa lạ.
Vừa bước xuống cầu thang hành khách, một cơn gió nóng ập đến người tôi cho biết mình đã trở về quê hương nắng cháy da người của mình, mùi đất, mùi nhựa đường phi đạo, mùi mồ hôi của những người hành khách cùng đi tạo nên một mùi vị quê hương mà bấy lâu tôi gần như quên lãng vì mùi sữa tươi và phó mát ở bên kia Bắc Âu xa xôi.

Đoàn hành khách chúng tôi đã vào tới phòng khai báo và làm thủ tục nhập cảnh, ở đây có quạt máy nên không khí tương đối dể chịu hơn ngoài phi đạo. Nhưng sau bao nhiêu năm xa nhà thì mọi thủ tục hành chánh đối với tụi tôi đều rườm rà khó hiểu, may quá có một anh nhân viên hải quan chạy đến hỏi :
-Anh mới về lần đầu hả, Em sẻ chỉ cho Anh ghi tờ khai.
Tôi mừng quá, buồn ngủ gặp chiếu manh hay quí nhân phò trợ mình đây, anh ta còn rất trẻ nói năng lịch sự giọng nói của người miền Nam nên cũng có vẻ thân thiện. Anh ấy hỏi tôi địa chỉ trú ngụ, thời gian ở việt nam bao lâu , tôi mang theo bao nhiêu hành lý , có tiền mặt hay tiền đô mang theo phải khai báo không? vì mổi người chỉ được mang theo 3000 đô về nước.

Sau khi làm xong tờ khai tôi dúi vào tay anh ta tờ năm đô và nói lời cảm ơn. Tiếp đến là đến khu vực xét giấy thông hành, tôi được dặn trước là không nên nói năng om sòm ở đây, vì họ sẻ hỏi đủ chuyện liên quan đến hồ sơ lý lịch của mình, phải lắng nghe mà trả lời thông suốt vì có gì trục trặc thì sẻ phải quay trở ra làm lại tờ khai báo và thủ tục nhập cảnh lần nữa.

Hàng dài những người chờ được xét thông hành làm tôi hơi nản, nhưng rồi những người sau kinh nghiệm hơn người trước trả lời song suốt, tôi mong mình cũng được như vậy mà thiệt người Cán bộ Hải Quan là người miền Bắc làm tôi hơi sợ, nhưng giọng nói thì trái lại rất dể thương thân mật, và như thế tôi cũng trả lời được trôi chảy mọi câu hỏi và mừng quá tôi rối rít cám ơn anh ta và bước vào quầy nhận hành lý và chạy qua máy rà soát, có thể đây là khâu gay go đây. Tụi tôi đươc nhắc nhở cởi bỏ mọi thứ đồng hồ, máy chụp hình, phim chup hình mang theo bỏ riêng ra sợ qua máy sẻ bị hủy, tôi được mấy người bạn dặn là nhớ kẹp ít tiền trà nước vào thông hành khi đi ngang qua khâu này nên tôi đã làm như vậy, và mọi việc diển tiến tốt đẹp.

Vừa bước ra ngoài thì cái nóng Sài gòn lại ập đến, tôi nhìn ra thấy Anh Bình người thuê nhà Bà Ngoại tôi đã đứng chờ ở đó, anh ấy hỏi tôi:
-Em có nhiều hành lý không?
-Dạ chỉ có một xách tay , và một valy lớn này thôi. Tôi trả lời.

Anh dành lấy xách tay cầm dùm tôi, phần tôi valy mang theo cũng không nặng lắm lại có bánh xe kéo nên tôi tự kéo và đi theo Anh.Anh nói:

Xe Anh đậu hơi xa vì gần phi trường chỉ dàng riêng cho taxi nhà nước, xe anh là xe tư nhân anh mua để lâu chở khách du lịch đi xa kiếm ít tiền, cũng phải đóng thuế cho nhà nước nhưng mình không làm dưới quyền ai cả cũng dể thở. Tôi hỏi Anh :
-Còn chị Yên lúc này làm gì để phụ giúp thêm cho gia đình hả Anh?
Anh dục tôi: Thôi Em bỏ đồ lên xe đi, rồi lên xe Anh sẻ vừa lái vừa kể cho em nghe những sự thay đổi của Sài gòn và của cả gia đình anh chị nữa.
Xe chạy trên đường Hoàng văn Thụ, mà lúc đầu tôi không nhận ra vì hàng quán tấp nập hai bên, tiệm cafe, bia ôm tiệm nhậu nhan nhản bên nhau, thỉnh thoảng có vài tiệm cơ khí điện máy. Các gánh hàng rong, xe tải chở đồ, xe xích lô đạp, xích lô máy theo nhau nườm nượp tạo nên một không khí thật Sài gòn, có lẻ từ sau khi kinh tế cởi mở thì đời sống cũng dể chịu hơn. Anh Bình kể tiếp cho tôi nghe:
-Từ sau 1988 đời sống Sài gòn cũng khấm khá hơn rất nhiều, rất nhiều người nhiều gia đình gặp thời cơ thuận tiện cho công việc làm ăn của họ nên họ phất lên, tạo cơ ngơi đồ sộ nhà cữa xe hơi, và có người gởi cả con cái đi du học tự túc ở Úc, ở Mỷ. Riêng Anh chị có thằng Tiến làm cho Công ty xăng Dầu thành phố , lương cũng khá, nó còn đi học thêm tại chức buổi tối., còn thằng Đạt em nó thì đang học Quản trị kinh Doanh, định khi tốt nghiệp sẻ xin làm cho các công ty nước ngoài hay liên doanh với nước ngoài thì mới khá nổi, nó còn đi học thêm tiếng Anh để thỉnh thoãng có Tây ba lô đến trọ ở nhà nó còn giúp anh chị như một người hướng dẫn viên du lịch vậy. Tôi nghe Anh kể mà cũng mừng thầm cho Anh chị, có hai đứa con trai đều đã trưỡng thành và lanh lợi ngoan ngoãn như vậy.
Mãi nghe chuyện tôi không để ý xe đang chạy trên đường Nam kỳ khởi Nghĩa ( Công Lý cũ), có thêm nhiều khách sạn, Nhà Hàng đám cưới, Khiêu vũ trường karaoké nên con đường như hẹp lại chưa kể ở đâu cũng đầy các xe hàng rong bán cốc ổi, bánh mì và nước giải khát và món ăn ba miền Nam ,Trung, Bắc v.v...
Xe chạy qua Cầu Công Lý, tôi thấy chuà Vĩnh Nghiêm vẫn vậy màu tường và các hoa văn chạm trổ hình như được làm mới hơn, có lẻ vì gần đây các du khách ngoại quốc đến Việt Nam cũng thích đi vãn cảnh chùa Lể Phật như người Việt xa quê hương vậy.

Xe đã chạy tới ngã tư Lý chính Thắng ( Yên Đổ) và Nam kỳ Khởi Nghĩa ( Công Lý), rồi quẹo trái về hướng Tân Định, sắ tới khu phố củ ,nhà củ rồi lòng tôi bổng hồi hộp không biết có nhiều thay đổi hay không sau mười năm xa cách.

Qua hết đoạn đường này tôi thấy có một chuyện không bao giờ thay đổi là người Sài gòn vẫn thích chạy xe đạp, gắn máy ngược chiều khúc đường này như ngày xưa tôi đã từng làm.

Xe đã tới Đường Hai Bà Trưng, chuẩn bị quẹo trái về Trần Quang Khải, rồi quẹo trái lần nữa vào Nguyễn Hửu Cảnh vào lối Xóm Chùa, con đường mà tôi đạp xe qua lại không biết bao nhiêu lần từ này Gia đình tôi dọn nhà từ Huế vào Sài Gòn từ năm 1970.

Quang cảnh hai bên đường vẫn không thay đổi mấy, những tủ thuốc lá nhỏ những quầy vé số khiêm nhường, nhưng tiệm ăn bình dân bán bánh cuốn, càfê, xe bánh mì, Hảng sắt bên tay trái vẩn còn, vào sâu hơn bên phải là đường Đặng Dung với các Khách sạn Mini, rồi đường Đặng Tất Trường Tiểu Học Việt Nam học Đường, bên trái là các cổng vào Cư xá Kiến Ốc Cục.

Đường Trần Quí Khoách đây rồi, Trường Trung Học Văn Lang đứng đó, cả một trời kỷ niệm trở về trong ký ức, cho tôi biết mình đã trở về thực sự rồi, không phải chỉ là giấc mơ mà mình từng nghỉ sẻ không bao giờ thực hiện được.
Xe chạy lên một đoạn và dừng trước nhà củ của Bà Ngoại tôi 46A Trần quí Khoách, cửa sắt dẩn vào nhà vẫn như củ, người ra mở cửa cho chúng tôi là chị Yên.Chị cười rất tươi nói:
-Dủng đây hả, em không thay đổi gì cả.
-Cám ơn chị, em già đi đó chứ, ba mươi sáu tuổi rồi còn gì. Tôi trả lời , anh Bình dục:
Thôi Em vào nhà đi rồi nói chuyện tiếp.
Qua cái sân nhỏ để xe bên ngoài là phòng khách nhà, và một cái sập nhỏ kê sát tường dành cho khách đến chơi nhà ngủ, bình thường thì O Lý ngủ ở đó.
Con Chào O , O vẫn khoẻ  Mạ con cứ nhắc tới O luôn và có gởi cho O một món quà nữa.Con sẻ soạn va ly rồi lấy ra cho O.Tôi Chào O và huyên thuyên một lúc như vậy. Anh Bình lại ngăn:
Em đi tắm cho mát cái đã, thủng thẳng rồi lấy cũng được. Tôi chợt thấy ấm áp không khí gia đình với giọng Huế lai chút Quảng trị của anh.Tôi để tạm va ly đồ đạc ở đó , lấy khăn tắm và chai dầu gội đầu bước ra phòng tắm gần cầu thang.
Bước ngang qua chổ nấu bếp củ, mọi thứ có thay đổi vì ở đây trước kia là cái sập Bà Ngoại tôi và mấy Dì ngồi đánh bài, từ khi nhà được ngăn đôi để giao cho sở nhà đất một nữa vì gia đình tôi đi đoàn tụ , một nữa còn lại bán cho Anh chị Bình thì chổ này được sữa lại thành bếp nấu ăn, và phòng tắm cùng toilet ở dưới chân cầu thang.

Tôi bước vào phòng tắm treo đồ lên chiếc móc nhỏ trên tường, rồi cởi đồ bắt đầu tắm.

Mười năm ra nước ngoài tiếp xúc với tiện nghi hiện đại, trở về lại đât nước mình còn nghèo nên chỉ có bồn đựng nước nhỏ và gáo nylon để tắm là chuyện thường, dưới lavabô rữa tay là một xô nhựa để sẳn chứa nước rữa tay , dùng để dội toilet vì đồ giựt nước bị hư mấy bữa ni, anh Bình nói vậy.

Mà thôi nhập gia thì phải tùy tục, như vậy là khá rồi hồi xưa mình cũng sống như vậy mà, tôi nói để tự an ủi mình hơn nữa mình chọn việc ở nhà anh chị Bình là để tìm lại những kỷ niệm ngày xưa thì phải chấp nhận thôi.

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Vu Ngoc Mai vào ngày 16. Jul 2012 , 11:13

Phuong_Tran wrote on 15. Jul 2012 , 17:00:


Vân ơi,
Hoan Hô Cô Vân mở mục "Viết Ngắn."  Mục này chắc là hấp dẫn lắm đây, thể nào NM cũng tham gia được.
Ngọc Mai cao hứng muốn đề nghị chúng mình và các em sau này sẽ cho in Thơ Dịch, Thơ Nối Tiếp và Viết Ngắn để thầy trò làm kỷ niệm nhé.  Nếu đồng ý thì nhờ mấy em giỏi kỹ thuật trang trí cho, chắc sẽ trở thành một món quà tinh thần đáng trân quí của chúng ta đó Vân và Thu ạ.
Hai bạn và các nhà thơ văn tài tử nhớ cho ý kiến nhé.  Và nếu OK thì ai làm được việc gì nhớ xung phong dùm.
Ngọc Mai

Title: Re: Viết Ngắn
Post by nguyen_toan vào ngày 16. Jul 2012 , 16:05
Chim Sám Hối -

Đây là lời Con Chim Sám Hối -
Kính thưa  chư Phật Tổ - Con người  làm lỗi  -ai ai cũng biết  Ăn năn hối cãi - cho nên hôm nay là ngày 30  Ta  hàng tháng  - có lễ Sám Hối - Con Xin Cúi Đầu Xin Chư Phật  tha lỗi cho Con  - về  những  phá phách của con - xây Tổ Dưới Mái  Hiên Nhà không xin phép Gia chủ - 

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 16. Jul 2012 , 16:12

nguyen_toan wrote on 16. Jul 2012 , 16:05:
Chim Sám Hối -

Đây là lời Con Chim Sám Hối -
Kính thưa  chư Phật Tổ - Con người  làm lỗi  -ai ai cũng biết  Ăn năn hối cãi - cho nên hôm nay là ngày 30  Ta  hàng tháng  - có lễ Sám Hối - Con Xin Cúi Đầu Xin Chư Phật  tha lỗi cho Con  - về  những  phá phách của con - xây Tổ Dưới Mái  Hiên Nhà không xin phép Gia chủ - 


Hello anh Toàn ,

Anh Tòan copy bài viết này dán vào chung với bài có 2 tấm hình của anh Toàn đưa vào là xong rồi

Cám ơn anh Toàn đã tham gia Viết ngắn nghe , hình con chim bồ câu cúi đầu dễ thương quá

PTr

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 16. Jul 2012 , 16:17

Vu Ngoc Mai wrote on 16. Jul 2012 , 11:13:
Vân ơi,
Hoan Hô Cô Vân mở mục "Viết Ngắn."  Mục này chắc là hấp dẫn lắm đây, thể nào NM cũng tham gia được.
Ngọc Mai cao hứng muốn đề nghị chúng mình và các em sau này sẽ cho in Thơ Dịch, Thơ Nối Tiếp và Viết Ngắn để thầy trò làm kỷ niệm nhé.  Nếu đồng ý thì nhờ mấy em giỏi kỹ thuật trang trí cho, chắc sẽ trở thành một món quà tinh thần đáng trân quí của chúng ta đó Vân và Thu ạ.
Hai bạn và các nhà thơ văn tài tử nhớ cho ý kiến nhé.  Và nếu OK thì ai làm được việc gì nhớ xung phong dùm.
Ngọc Mai


Thưa Cô Ngọc Mai thương ,

Tí mừng Cô Mai qua bên Viết Ngắn với Cô Vân  pinkrose pinkrose pinkrose , ý kiến của Cô hay lắm ạ , Tí đã từng nghĩ khi có nhiều nhiều bài thơ TNVT Tí sẽ copy lại hết và đem đến tiệm photocopy in thành một tập thơ riêng để đọc ... riêng ạ  :D ;D ;D , vui ha Cô , em thấy việc này không khó làm nếu làm kiểu như em

Tí cưng của Cô


Title: Re: Viết Ngắn
Post by nang ton nu vào ngày 16. Jul 2012 , 16:41
Thưa cô Vân,
Em đến thăm cô nè! Cô ơi sao em thấy "ganh tị" với người đồng hương miệt dưới Hà bá ghê, sao cô ưu ái cho ảnh dữ vậy? Mấy rày ảnh trốn NTVT em nói khích thế nào cũng hỏng lộ diện, té ra chạy sang đây "marketing" mục mới, mai mốt làm ăn hỏng khá là ảnh dở chiêu tẩu vi là cô ôm sô một mình đó ;D ;D.
Thấy mọi người ai cũng ủng hộ mục này em cũng "lanh chanh" vào dơ tay ý kiến. Tên gọi "viết ngắn" chỉ là tạm thời tỉ Ptr đặt, nó là động từ để đặt cho một tiết mục thì hơi không ổn, em xin đề nghị sửa lại (xin lỗi nhen tỉ) là "Gia trang đoản khúc" hay đoản văn là những bài viết ngắn trong Mạ Vân gia trang, cô và các anh chị thấy thế nào?

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 16. Jul 2012 , 16:53

nang ton nu wrote on 16. Jul 2012 , 16:41:
Thưa cô Vân,
Em đến thăm cô nè! Cô ơi sao em thấy "ganh tị" với người đồng hương miệt dưới Hà bá ghê, sao cô ưu ái cho ảnh dữ vậy? Mấy rày ảnh trốn NTVT em nói khích thế nào cũng hỏng lộ diện, té ra chạy sang đây "marketing" mục mới, mai mốt làm ăn hỏng khá là ảnh dở chiêu tẩu vi là cô ôm sô một mình đó ;D ;D.
Thấy mọi người ai cũng ủng hộ mục này em cũng "lanh chanh" vào dơ tay ý kiến. Tên gọi "viết ngắn" chỉ là tạm thời tỉ Ptr đặt, nó là động từ để đặt cho một tiết mục thì hơi không ổn, em xin đề nghị sửa lại (xin lỗi nhen tỉ) là "Gia trang đoản khúc" hay đoản văn là những bài viết ngắn trong Mạ Vân gia trang, cô và các anh chị thấy thế nào?


Hello Nàng ,

Mừng em vô trang Viết Ngắn chơi nhe , chắc Cô Vân vui lắm đó

cám ơn Nàng đã cho ý kiến nhé , tự do ý kiến mà em , đúng là Viết Ngắn là tên chị đặt tạm thời để có cái tên mà mở trang thôi chứ chị vẫn chờ ý kiến của Cô Vân , theo chị nghĩ vì chủ trương là viết ngắn thôi , viết về một chuyện gì đó để chia xẻ với cả nhà , truyện vui càng tốt để mọi người được thư giãn nên cái tựa cũng nên đơn giản thôi và cũng nên.... ngắn  :D ;D

PTr

Title: ĐOẢN VĂN
Post by Phuong_Tran vào ngày 16. Jul 2012 , 16:56

Nguyen Van Ha wrote on 16. Jul 2012 , 07:21:
Dạ dạ, có em trình diện đây cô ơi!

Bài mở hàng của cô đọc thấy hay quá cô ạ!
Xin hoan hô cô đã viết một bài nhiều ý nghĩa.

Em xin được nối tiếp mục này bằng một bài tùy bút ngắn, mới viết xong còn nóng hổi! Hy vọng cô và cả nhà không chê!


                                          Bài 2:   Chiều Mưa Ngày Nào



     Mưa ơi xin hãy thôi rơi,
Để người bên ấy một đời yên vui
...


Nguyễn Văn Hà,
Melbourne 16 tháng 7, 2012


Hello huynh ,

he he hôm nay muội mới biết được tâm sự đời tư cua huynh hén  :D ;D

Cám ơn huynh đã tham gia ngay như đã nói

Huynh nhớ ra vô trang thường xuyên nhe không thôi ôm bình hơi lặn mất tiêu bị Cô Vân rầy ráng chịu

PTr

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 16. Jul 2012 , 16:57

tuy-van wrote on 15. Jul 2012 , 23:35:
Cám ơn Tí cưng lanh chanh đáng yêu , đã mang bài viết mở hàng của mạ Vân.
Bài nầy hay và cãm động quá. Những chuyện tình buồn ,không đoạn kết , đúng với câu  " Tình chỉ đẹp , khi còn dang dở , tình mất vui..." ?
Chúc cả nhà 1 đêm an lành.
Em Tv


Viết bài đi chứ chị 8

Em 8

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 16. Jul 2012 , 16:59

Phan Nguyen wrote on 16. Jul 2012 , 10:22:
Tìm về...
                                                                            .


Hello Phan Nguyên ,

Cám ơn Phan Nguyên đã tham gia ngay một bài viết ngắn , chắc là Cô Vân sẽ vui lắm đây

Mời Phan NGuyên tiếp tục tham gia viết bài nhé

PTr

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 16. Jul 2012 , 21:36
Than goi Phan Nguyen ,
Cam on Phan Nguyen da cho ca nha doc mot bai viet ma khi Co doc , da mang lai nhieu hồi hộp , vi luc chua mat nươc nha cua Co o gan day. Theo bươc chan cua Phan Nguyen Co nhu song lai voi ky niem xua.
Trong bai Co de y co vai chu dung khong can phai viet hoa va co nhung chu dấu hỏi dấu ngã chac la danh may voi nen sai chang? Nhu nhung chu sau nay :
nghỉ nghĩ [ nghĩ ngợi]
sẻ [b]sẽ/b]
dẩn [b]dẫn/b]
củ [b]cũ/b] [ cũ mới ]
một nữa [b]một nửa]
rữa [b]rửa ]...
từ này Gia đình [b]từ ngày gia đình
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 16. Jul 2012 , 21:47

Vu Ngoc Mai wrote on 16. Jul 2012 , 11:13:
Vân ơi,
Hoan Hô Cô Vân mở mục "Viết Ngắn."  Mục này chắc là hấp dẫn lắm đây, thể nào NM cũng tham gia được.
Ngọc Mai cao hứng muốn đề nghị chúng mình và các em sau này sẽ cho in Thơ Dịch, Thơ Nối Tiếp và Viết Ngắn để thầy trò làm kỷ niệm nhé.  Nếu đồng ý thì nhờ mấy em giỏi kỹ thuật trang trí cho, chắc sẽ trở thành một món quà tinh thần đáng trân quí của chúng ta đó Vân và Thu ạ.
Hai bạn và các nhà thơ văn tài tử nhớ cho ý kiến nhé.  Và nếu OK thì ai làm được việc gì nhớ xung phong dùm.
Ngọc Mai

Ngoc Mai oi ,
Minh hoan ho y kien cua Ngoc Mai do. Chac chan se la mot mon qua vo gia ma ai trong chung ta cung muon co ,  nhung chung ta phai chia thanh nhieu tap vi nhung muc nay se tiep tuc mai mai. Bay gio chung ta co the xuc tien viec sua soan cho Tap I di la vua.
D/D chung ta thieu gi nhan tai !
Van 

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 16. Jul 2012 , 21:55

nguyen_toan wrote on 16. Jul 2012 , 16:05:
Chim Sám Hối -

Đây là lời Con Chim Sám Hối -
Kính thưa  chư Phật Tổ - Con người  làm lỗi  -ai ai cũng biết  Ăn năn hối cãi - cho nên hôm nay là ngày 30  Ta  hàng tháng  - có lễ Sám Hối - Con Xin Cúi Đầu Xin Chư Phật  tha lỗi cho Con  - về  những  phá phách của con - xây Tổ Dưới Mái  Hiên Nhà không xin phép Gia chủ - 

Toàn oi ,
The la dươc roi , Toan bo may cau nay dươi hinh con chim bo cau sam hoi di , hay lam do. Ai ma chup dươc tam hinh nay hay the ! Co co thay o dau co con cho , con meo nghe kinh mot cach sùng kính lam do.
Con vu Co de nghi nho Toan sua loi chinh ta ho , co chiu khong?
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 16. Jul 2012 , 22:05

nang ton nu wrote on 16. Jul 2012 , 16:41:
Thưa cô Vân,
Em đến thăm cô nè! Cô ơi sao em thấy "ganh tị" với người đồng hương miệt dưới Hà bá ghê, sao cô ưu ái cho ảnh dữ vậy? Mấy rày ảnh trốn NTVT em nói khích thế nào cũng hỏng lộ diện, té ra chạy sang đây "marketing" mục mới, mai mốt làm ăn hỏng khá là ảnh dở chiêu tẩu vi là cô ôm sô một mình đó ;D ;D.
Thấy mọi người ai cũng ủng hộ mục này em cũng "lanh chanh" vào dơ tay ý kiến. Tên gọi "viết ngắn" chỉ là tạm thời tỉ Ptr đặt, nó là động từ để đặt cho một tiết mục thì hơi không ổn, em xin đề nghị sửa lại (xin lỗi nhen tỉ) là "Gia trang đoản khúc" hay đoản văn là những bài viết ngắn trong Mạ Vân gia trang, cô và các anh chị thấy thế nào?

Em Nang Ton Nu oi ,
Co rat vui khi thay em vao day voi Co. Co cung dinh dung muc Đoản Văn nhu loi em de nghi do.
Em dung lo Ha` Bá lặn , lần nay ma lặn lâu la chung ta se dung xích sắt kéo lên ngay. ;D
Em nho viet bai cho moi ngươi doc  , Co đợi đó nghe !  Co Ngoc Mai cung da hua roi do.
Co vui lam.
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 16. Jul 2012 , 22:10
Em Phương Tran oi ,
Em ngoai chuc Thu Ky Khong Lương con co chuc Co Đong Vien cho Co nua do nhe. Em xung dang lam do , ma toi nghiep em , lam nhieu ma lai khong lương !
Co dinh sua lai muc nay thay vi Viet Ngan la Đoản Văn cho Co nhe.
Co cam on em.
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 17. Jul 2012 , 04:56

ngo_thi_van wrote on 16. Jul 2012 , 22:10:
Em Phương Tran oi ,
Em ngoai chuc Thu Ky Khong Lương con co chuc Co Đong Vien cho Co nua do nhe. Em xung dang lam do , ma toi nghiep em , lam nhieu ma lai khong lương !
Co dinh sua lai muc nay thay vi Viet Ngan la Đoản Văn cho Co nhe.
Co cam on em.
Co Van


Thưa Cô Vân ,

Em thử sửa lại mà không được , chắc phải nhờ Admin sửa dùm , Cô chờ nha Cô

hi hi , em không lãnh lương quen rồi , ngày nào đó mà Cô phát lương chắc em làm... tầm bậy lung tung quá  :D ;D ;D , dạ , em sẵn lòng làm cổ động viên cho Cô mà , Cô không kêu em cũng đã làm rồi

PTr

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 17. Jul 2012 , 07:00

Phuong_Tran wrote on 17. Jul 2012 , 04:56:
Thưa Cô Vân ,

Em thử sửa lại mà không được , chắc phải nhờ Admin sửa dùm , Cô chờ nha Cô

hi hi , em không lãnh lương quen rồi , ngày nào đó mà Cô phát lương chắc em làm... tầm bậy lung tung quá  :D ;D ;D , dạ , em sẵn lòng làm cổ động viên cho Cô mà , Cô không kêu em cũng đã làm rồi

PTr

Đang My , Đau Đo oi ,
Sua lai dum Co nhe. Đoản Văn thay vi Viết Ngắn.Lau nay hai em bien di dau mat tieu vay ?
Vao day tham gia di nhe. Co đợi đó.
Co cam on trươc.
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 17. Jul 2012 , 07:02

Phuong_Tran wrote on 17. Jul 2012 , 04:56:
Thưa Cô Vân ,

Em thử sửa lại mà không được , chắc phải nhờ Admin sửa dùm , Cô chờ nha Cô

hi hi , em không lãnh lương quen rồi , ngày nào đó mà Cô phát lương chắc em làm... tầm bậy lung tung quá  :D ;D ;D , dạ , em sẵn lòng làm cổ động viên cho Cô mà , Cô không kêu em cũng đã làm rồi

PTr

Phương Tran oi ,
Co biet em ma , hay lanh chanh nen moi co cai ten Tí Lanh Chanh la vay do. Tuy nhien ai cung muon em lanh chanh de thương nhu vay !
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Nguyen Van Ha vào ngày 17. Jul 2012 , 07:22

ngo_thi_van wrote on 17. Jul 2012 , 07:00:
Đang My , Đau Đo oi ,
Sua lai dum Co nhe. Đoản Văn thay vi Viết Ngắn.Lau nay hai em bien di dau mat tieu vay ?
Vao day tham gia di nhe. Co đợi đó.
Co cam on trươc.
Co Van

Cô Vân ơi,

Ngoài ra cũng nên có trang tập trung các đoản văn này lại 1 chỗ  (giống như cô Dzịt đã làm cho bên NTVT). Nếu không nó sẽ tản mác lung tung rất khó coi!

Em NVH   :)

* Em cũng cám ơn cô sửa lỗi chánh tả cho bài vừa rồi của em. Cô cũng là chuyên gia về chánh tả mà từ trước đến giờ cô cứ khiêm nhường hoài!

* Cô mời Đặng Mỹ giúp mục mới này của cô là có lý lắm! ĐM năm ngoái tính em giá rẻ, sửa lỗi chánh tả em $100 đô 1 lỗi thôi! Em còn nợ ĐM khoảng 20,000 đô chưa có dịp trả! Mà ĐM hình như lúc này không cần tiền nên không thấy động tỉnh gì cả!

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 17. Jul 2012 , 08:30

Nguyen Van Ha wrote on 17. Jul 2012 , 07:22:
Cô Vân ơi,

Ngoài ra cũng nên có trang tập trung các đoản văn này lại 1 chỗ  (giống như cô Dzịt đã làm cho bên NTVT). Nếu không nó sẽ tản mác lung tung rất khó coi!

Em NVH   :)

* Em cũng cám ơn cô sửa lỗi chánh tả cho bài vừa rồi của em. Cô cũng là chuyên gia về chánh tả mà từ trước đến giờ cô cứ khiêm nhường hoài!

* Cô mời Đặng Mỹ giúp mục mới này của cô là có lý lắm! ĐM năm ngoái tính em giá rẻ, sửa lỗi chánh tả em $100 đô 1 lỗi thôi! Em còn nợ ĐM khoảng 20,000 đô chưa có dịp trả! Mà ĐM hình như lúc này không cần tiền nên không thấy động tỉnh gì cả!


Nhờ bạn tí , không nên viết tắt tên Đặng Mỹ , kẻo có người đọc lầm thì nguy to

Kahat

Title: Re: Viết Ngắn
Post by tuy-van vào ngày 17. Jul 2012 , 09:00

ngo_thi_van wrote on 16. Jul 2012 , 07:32:
Em Tuy Van oi ,
Co cung thich hai cau tho nay cua Ho Dzenh lam :
Tình chỉ đẹp lúc hãy còn dang dở
Đời mất vui  khi đã vẹn câu thề.
Em nho viet bai di nhe.
Co Van


Em chia vui với Cô Vân và cả nhà. Mới có tiết mục nầy ,  mà giai nhân tài tử ra vào tấp nập như mở Hội.
Cô Mai nói đúng , đây là tiết mục rất trân quý , những giòng chử , do chính câu chuyện của tác giả , để chúng ta , lại gần nhau hơn.
Em đang sợ lổi " chính tả " , vì nếu viết , chắc phải sửa 100/100.
Hẹn cô và cả nhà 1 ngày đẹp trời , với chủ đề :
" Tình chỉ đẹp khi còn dang dở...."
Thương kính chúc cô , tất cả , hạnh phúc mọi ngày.
Em TVMS

Title: Re: Viết Ngắn
Post by tuy-van vào ngày 17. Jul 2012 , 09:05

Phuong_Tran wrote on 16. Jul 2012 , 16:57:
Viết bài đi chứ chị 8

Em 8


  Chia vui với Mạ Vân và cả nhà. Cũng  nhờ Mạ Vân mở hàng và Tí cưng lanh chanh , nên tiết mục nầy , vui như mở Hội...
  Ráng đợi chị  1 thời gian , để học 1 lớp  chính tả nha Tí.
  Thương chúc Tí luôn lanh chanh dể yêu.
  Chị TVMS

Title: Re: Đoản Văn
Post by thule vào ngày 17. Jul 2012 , 13:32
Hoan Hô Cô Vân mở mục "Viết Ngắn."  Mục này chắc là hấp dẫn lắm đây, thể nào NM cũng tham gia được.
Ngọc Mai cao hứng muốn đề nghị chúng mình và các em sau này sẽ cho in Thơ Dịch, Thơ Nối Tiếp và Viết Ngắn để thầy trò làm kỷ niệm nhé.  Nếu đồng ý thì nhờ mấy em giỏi kỹ thuật trang trí cho, chắc sẽ trở thành một món quà tinh thần đáng trân quí của chúng ta đó Vân và Thu ạ.
Hai bạn và các nhà thơ văn tài tử nhớ cho ý kiến nhé.  Và nếu OK thì ai làm được việc gì nhớ xung phong dùm.
Ngọc Mai




Có lý quá!  Hoan hô ý kiến cô Mai. Nhưng mà ai biết làm bi giờ??

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 17. Jul 2012 , 16:01

tuy-van wrote on 17. Jul 2012 , 09:05:
  Chia vui với Mạ Vân và cả nhà. Cũng  nhờ Mạ Vân mở hàng và Tí cưng lanh chanh , nên tiết mục nầy , vui như mở Hội...
  Ráng đợi chị  1 thời gian , để học 1 lớp  chính tả nha Tí.
  Thương chúc Tí luôn lanh chanh dể yêu.
  Chị TVMS


ha ha hi hi

Chị 8 viết xong ( nhớ là viết có dấu tiếng Việt nha ) rồi gửi vào email cho em ( hộp thư gmail ) , em phụ sửa lỗi chính tả trước ... một mớ cho , phần còn lại nếu còn sẽ được sửa sau , chị 8 chịu hông ? Chứ chờ chị đi họ một lớp chính tả thì lâu lắm , Tí không chờ được đâu , chị viết em đọc thấy vừa mắc cười vừa dễ thương quá , cầm lòng không đậu đó nên lại lanh chanh .

Nhớ nhe  :D ;D



Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 17. Jul 2012 , 16:06

ngo_thi_van wrote on 17. Jul 2012 , 07:02:
Phương Tran oi ,
Co biet em ma , hay lanh chanh nen moi co cai ten Tí Lanh Chanh la vay do. Tuy nhien ai cung muon em lanh chanh de thương nhu vay !
Co Van


Thưa Cô Vân ,

Tên trang Đoản Văn đã được sửa rồi nhưng sao phần " trong ruột " nó vẫn còn là Viết Ngắn Cô ơi

PTr

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Nguyen Van Ha vào ngày 17. Jul 2012 , 17:05

Lethikinhhoang wrote on 17. Jul 2012 , 08:30:
Nhờ bạn tí , không nên viết tắt tên Đặng Mỹ , kẻo có người đọc lầm thì nguy to

Kahat

À há!!!
Cám ơn tỷ KH đã nhắc khéo! Có lý lắm!
Nhưng tui nghĩ nếu viết tên chữ tắt mà có bị hiểu lầm thì phần lớn do người đọc chứ không phải hoàn toàn lỗi người viết, phải không tỷ?  (Bằng cớ là tui cũng viết nhiều nhưng khi viết chữ tắt đâu có nghĩ như tỷ nghĩ! Nếu nghĩ như tỷ thì đâu có dám viết tắt! hihi!)

Nhưng tui cũng đồng ý với tỷ, trong d/đ không phải ai cũng có đầu óc trong sáng như tui (và tỷ!) Nên chừa trước thì tốt hơn!

Cheeeeers,
NVH   :)

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Nguyen Van Ha vào ngày 17. Jul 2012 , 17:13

tuy-van wrote on 17. Jul 2012 , 09:05:
  Chia vui với Mạ Vân và cả nhà. Cũng  nhờ Mạ Vân mở hàng và Tí cưng lanh chanh , nên tiết mục nầy , vui như mở Hội...
  Ráng đợi chị  1 thời gian , để học 1 lớp  chính tả nha Tí.
  Thương chúc Tí luôn lanh chanh dể yêu.
  Chị TVMS

TVMS đi học lớp chánh tả ở đâu cho rắc rối! Để huynh dạy cho!
Độ sai chánh tả của TV là cứ 10 chữ TV viết sai 6 chữ, trong khi huynh khá hơn nhiều, 10 chữ huynh sai có 4 chữ thôi! Nên nếu TV học lớp chánh tả huynh dạy, bảo đảm TV sẽ giỏi lên 20%  ;D ;D ;D

NVH  :)

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Vu Ngoc Mai vào ngày 17. Jul 2012 , 17:54

Phuong_Tran wrote on 17. Jul 2012 , 16:06:
Thưa Cô Vân ,

Tên trang Đoản Văn đã được sửa rồi nhưng sao phần " trong ruột " nó vẫn còn là Viết Ngắn Cô ơi

PTr


Tí ơi,
Cô vào đây muộn nên không biết gì nhiều, nhưng thấy thích cái tên Viết Ngắn này, vì nó nói rõ ràng mình có thể...viết ngắn, còn Đoản văn nghe trang trọng hơn, nhưng..có thể hiểu là phải viết kỹ càng hơn, và cũng có thể hiểu là cần viết dài hơn là viết ngắn cơ đó.
Hôm nay cô của Tí có ý đó cần giãi bày, mong không bị Mạ của Tí rượt với chiếc roi trên tay.
Lêu lêu, ta đã chạy mất tiêu rồi Vân ơi!
Cô Ngọc Mai

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Nguyen Van Ha vào ngày 17. Jul 2012 , 18:08

Vu Ngoc Mai wrote on 17. Jul 2012 , 17:54:
Tí ơi,
Cô vào đây muộn nên không biết gì nhiều, nhưng thấy thích cái tên Viết Ngắn này, vì nó nói rõ ràng mình có thể...viết ngắn, còn Đoản văn nghe trang trọng hơn, nhưng..có thể hiểu là phải viết kỹ càng hơn, và cũng có thể hiểu là cần viết dài hơn là viết ngắn cơ đó.
Hôm nay cô của Tí có ý đó cần giãi bày, mong không bị Mạ của Tí rượt với chiếc roi trên tay.
Lêu lêu, ta đã chạy mất tiêu rồi Vân ơi!
Cô Ngọc Mai

Thưa cô Mai và cô Vân,

Hay là như vậy mình giữ luôn tên mục "Đoản Văn" bên ngoài và "Viết Ngắn" bên trong?
Điều này cũng hay vì nó cũng giống như 1 bó hoa trong bình: tức là trong héo ngoài tươi!
Tính cho cùng thì đây là chuyện viết văn, mà viết văn là bộc lộ tâm tư người viết, nghĩa là khi đoản khi ngắn, khi trường, khi dài! hihi!

Em mạn đàm thế,
NVH  :)

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 17. Jul 2012 , 20:32

Nguyen Van Ha wrote on 17. Jul 2012 , 07:22:
Cô Vân ơi,

Ngoài ra cũng nên có trang tập trung các đoản văn này lại 1 chỗ  (giống như cô Dzịt đã làm cho bên NTVT). Nếu không nó sẽ tản mác lung tung rất khó coi!

Em NVH   :)

* Em cũng cám ơn cô sửa lỗi chánh tả cho bài vừa rồi của em. Cô cũng là chuyên gia về chánh tả mà từ trước đến giờ cô cứ khiêm nhường hoài!

* Cô mời Đặng Mỹ giúp mục mới này của cô là có lý lắm! ĐM năm ngoái tính em giá rẻ, sửa lỗi chánh tả em $100 đô 1 lỗi thôi! Em còn nợ ĐM khoảng 20,000 đô chưa có dịp trả! Mà ĐM hình như lúc này không cần tiền nên không thấy động tỉnh gì cả!

Hà oi.
Sao nợ  như chúa Chỗm vay? Mot ngay nao do Co so Hà se vao ngồi tù mọt gông mat !  ;D
De Co noi nho cho Hà nghe la Co cung chang gioi gi chinh ta dau , Co phai nho OX cua Co doc chu len de Co nghe ma nhan ra dau hoi hay nga do.
Con ai se lo vu gom bai nay day , Hà nhe?
Co Van   

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 17. Jul 2012 , 20:36

tuy-van wrote on 17. Jul 2012 , 09:00:
Em chia vui với Cô Vân và cả nhà. Mới có tiết mục nầy ,  mà giai nhân tài tử ra vào tấp nập như mở Hội.
Cô Mai nói đúng , đây là tiết mục rất trân quý , những giòng chử , do chính câu chuyện của tác giả , để chúng ta , lại gần nhau hơn.
Em đang sợ lổi " chính tả " , vì nếu viết , chắc phải sửa 100/100.
Hẹn cô và cả nhà 1 ngày đẹp trời , với chủ đề :
" Tình chỉ đẹp khi còn dang dở...."
Thương kính chúc cô , tất cả , hạnh phúc mọi ngày.
Em TVMS

Em Tuy Van oi ,
Co mong chong dươc doc bai viet cua em. lẹ lẹ len em oi !
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 17. Jul 2012 , 20:39

Phuong_Tran wrote on 17. Jul 2012 , 16:06:
Thưa Cô Vân ,

Tên trang Đoản Văn đã được sửa rồi nhưng sao phần " trong ruột " nó vẫn còn là Viết Ngắn Cô ơi

PTr

Tai trong ruot no óc ách day !
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 17. Jul 2012 , 20:44

Nguyen Van Ha wrote on 17. Jul 2012 , 17:05:
À há!!!
Cám ơn tỷ KH đã nhắc khéo! Có lý lắm!
Nhưng tui nghĩ nếu viết tên chữ tắt mà có bị hiểu lầm thì phần lớn do người đọc chứ không phải hoàn toàn lỗi người viết, phải không tỷ?  (Bằng cớ là tui cũng viết nhiều nhưng khi viết chữ tắt đâu có nghĩ như tỷ nghĩ! Nếu nghĩ như tỷ thì đâu có dám viết tắt! hihi!)

Nhưng tui cũng đồng ý với tỷ, trong d/đ không phải ai cũng có đầu óc trong sáng như tui (và tỷ!) Nên chừa trước thì tốt hơn!

Cheeeeers,
NVH   :)

Sao Huynh huynh Tỉ tỉ nay " choảng " nhau hoai dzay?  ;D Chac hai ngươi nay co so khac khau do !
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 17. Jul 2012 , 20:48

Vu Ngoc Mai wrote on 17. Jul 2012 , 17:54:
Tí ơi,
Cô vào đây muộn nên không biết gì nhiều, nhưng thấy thích cái tên Viết Ngắn này, vì nó nói rõ ràng mình có thể...viết ngắn, còn Đoản văn nghe trang trọng hơn, nhưng..có thể hiểu là phải viết kỹ càng hơn, và cũng có thể hiểu là cần viết dài hơn là viết ngắn cơ đó.
Hôm nay cô của Tí có ý đó cần giãi bày, mong không bị Mạ của Tí rượt với chiếc roi trên tay.
Lêu lêu, ta đã chạy mất tiêu rồi Vân ơi!
Cô Ngọc Mai

Ngoc Mai oi ,
Lai bắt thang cho Tí lanh chanh treo roi ! Nè , minh chạy le lam do nghe , khong tin cứ thử di thi biet .
Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 17. Jul 2012 , 20:52
Em Kahat oi ,
Thay em vao day roi , vay thi bat tay viet bai di cho moi ngươi dươc doc .
Mong la o day khong buồn lam de Kahat phai bo di !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 17. Jul 2012 , 20:58
Dzit oi ,
Em lam on kiem hộ Co bai Biển Nhớ roi de tiep sau bai Co viet co dươc khong?
Cau : " Trời cao níu bước Sơn Khê " chữ NÍU" chu khong phai Lưu bươc Sơn Khê nhu Co tương lam. Khi Co nghe hat cu tương " Lưu " ma ngươi Bac doc la " Liu " [ co phai vay khong? ]
Co cam on em trươc.
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 17. Jul 2012 , 21:20

Vu Ngoc Mai wrote on 17. Jul 2012 , 17:54:
Tí ơi,
Cô vào đây muộn nên không biết gì nhiều, nhưng thấy thích cái tên Viết Ngắn này, vì nó nói rõ ràng mình có thể...viết ngắn, còn Đoản văn nghe trang trọng hơn, nhưng..có thể hiểu là phải viết kỹ càng hơn, và cũng có thể hiểu là cần viết dài hơn là viết ngắn cơ đó.
Hôm nay cô của Tí có ý đó cần giãi bày, mong không bị Mạ của Tí rượt với chiếc roi trên tay.
Lêu lêu, ta đã chạy mất tiêu rồi Vân ơi!
Cô Ngọc Mai


Thưa Cô Ngọc Mai ,

Số là như vầy : Tí mở trang cho Cô Vân nhưng chưa có ý kiến của Cô Vân là đặt tên gì , mà Tí thì lanh chanh tính mở sẵn trang cho Cô Vân vào viết mở hàng ngay cho xôm rồi sao đó khi có ý kiến của Cô Vân về tên rồi thì Tí sẽ sửa sau , nên tên Viết Ngắn là do Tí đặt tạm thời , dung rủi làm sao mà sau đó Tí lại không biết sửa tực đề nên Cô Vân đã nhờ chị Đặng Mỹ hay chị Đậu Đỏ sửa dùm , tên bên ngoài Trang Chính thì đã được sửa rồi nhưng bên trong ruột thì vẫn còn là Viết Ngắn , thật ra Tí cũng thấy thích tên Viết Ngắn này sau khi thấy mọi người trao đổi dùng chữ trang Viết Ngắn thì lại thấy gọn , cũng không cần phải viết tắt như trang NTVT của mình bên kia , chắc là nên giữ luôn tên bên ngoài là Đoản Khúc và bên trong là Viết Ngắn như ý của huynh Hà và vẫn giữ được ý giải bày của Cô Mai và của... Tí , và phải chờ ý kiến của Cô Vân nữa , Tí đang nghe Cô Vân đang kêu Cô Mai bắc thang cho Tí leo kìa  :D ;D ;D



Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 17. Jul 2012 , 21:24

Nguyen Van Ha wrote on 17. Jul 2012 , 18:08:
Thưa cô Mai và cô Vân,

Hay là như vậy mình giữ luôn tên mục "Đoản Văn" bên ngoài và "Viết Ngắn" bên trong?
Điều này cũng hay vì nó cũng giống như 1 bó hoa trong bình: tức là trong héo ngoài tươi!
Tính cho cùng thì đây là chuyện viết văn, mà viết văn là bộc lộ tâm tư người viết, nghĩa là khi đoản khi ngắn, khi trường, khi dài! hihi!

Em mạn đàm thế,
NVH  :)


Hello huynh Hà ,

hi hi , chờ ý kiến của Cô Vân và Cô Mai ha , muội cũng đồng ý với ý kiến của huynh

PTr

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 17. Jul 2012 , 21:30

Phuong_Tran wrote on 17. Jul 2012 , 21:20:
Thưa Cô Ngọc Mai ,

Số là như vầy : Tí mở trang cho Cô Vân nhưng chưa có ý kiến của Cô Vân là đặt tên gì , mà Tí thì lanh chanh tính mở sẵn trang cho Cô Vân vào viết mở hàng ngay cho xôm rồi sao đó khi có ý kiến của Cô Vân về tên rồi thì Tí sẽ sửa sau , nên tên Viết Ngắn là do Tí đặt tạm thời , dung rủi làm sao mà sau đó Tí lại không biết sửa tực đề nên Cô Vân đã nhờ chị Đặng Mỹ hay chị Đậu Đỏ sửa dùm , tên bên ngoài Trang Chính thì đã được sửa rồi nhưng bên trong ruột thì vẫn còn là Viết Ngắn , thật ra Tí cũng thấy thích tên Viết Ngắn này sau khi thấy mọi người trao đổi dùng chữ trang Viết Ngắn thì lại thấy gọn , cũng không cần phải viết tắt như trang NTVT của mình bên kia , chắc là nên giữ luôn tên bên ngoài là Đoản Khúc và bên trong là Viết Ngắn như ý của huynh Hà và vẫn giữ được ý giải bày của Cô Mai và của... Tí , và phải chờ ý kiến của Cô Vân nữa , Tí đang nghe Cô Vân đang kêu Cô Mai bắc thang cho Tí leo kìa  :D ;D ;D


Em Phương Tran oi ,
Thoi thi cu de o ngoai la Đoản Văn va trong ruot la Viet NGan nhu Co Mai va em thich va cung theo y kien cua Hà nua , vi neu co ngươi muon viet dai thi.....sao? Hay la Tạp Ghi?
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 17. Jul 2012 , 21:38

ngo_thi_van wrote on 17. Jul 2012 , 21:30:
Em Phương Tran oi ,
Thoi thi cu de o ngoai la Đoản Văn va trong ruot la Viet NGan nhu Co Mai va em thich , vi neu co ngươi muon viet dai thi.....sao? Hay la Tạp Ghi?
Co Van


Thưa Cô Vân ,

Trang của mình chủ trương là Đoản Văn tức là viết ngắn , nói vậy thôi chứ ai muốn viết dài thì cứ viết Cô ạ , mà em nghĩ ai muốn viết dài quá thì họ sẽ sang trang Truyện cho phù hợp hơn , viết ngắn cho vui và cả nhà dễ tham gia Cô ha , em tùy Cô , nếu Cô muốn sửa lại thì mình lại nhờ chị My sửa dùm

Em sẽ post thêm một số hình của Quyên và bạn Cô vào trang KN Vàng

PTr

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 18. Jul 2012 , 03:00

Nguyen Van Ha wrote on 17. Jul 2012 , 17:05:
À há!!!
Cám ơn tỷ KH đã nhắc khéo! Có lý lắm!
Nhưng tui nghĩ nếu viết tên chữ tắt mà có bị hiểu lầm thì phần lớn do người đọc chứ không phải hoàn toàn lỗi người viết, phải không tỷ?  (Bằng cớ là tui cũng viết nhiều nhưng khi viết chữ tắt đâu có nghĩ như tỷ nghĩ! Nếu nghĩ như tỷ thì đâu có dám viết tắt! hihi!)

Nhưng tui cũng đồng ý với tỷ, trong d/đ không phải ai cũng có đầu óc trong sáng như tui (và tỷ!) Nên chừa trước thì tốt hơn!

Cheeeeers,
NVH   :)


Hình như chưa bao giờ tôi tự nhận mình có tâm hồn trong sáng , tuy nhiên hai chữ viết tắt kia đã trở thành " ký hiệu " quá quen thuộc cho hai chữ chửi thề , tuỳ bạn thôi , nếu bạn muốn mình là cái cớ gây tội cho người khác những người đọc có ý nghĩ đen tối như tôi thì cứ viết thoải mái...
Xin lỗi tôi đã ý kiến không đúng chỗ đúng người

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 18. Jul 2012 , 03:07

ngo_thi_van wrote on 17. Jul 2012 , 20:52:
Em Kahat oi ,
Thay em vao day roi , vay thi bat tay viet bai di cho moi ngươi dươc doc .
Mong la o day khong buồn lam de Kahat phai bo di !
Co Van


Cô Vân kính !

Trong đây đang đầy hoà khí vui tươi , tuy nhiên em rất lười viết , vì làm thơ quen rồi , lúc nào cũng cô đọng , nên khi viết văn thì luôn sợ viết thế có dài lắm không... chưa chấm dứt được... thì còn phải ngồi viết tiếp...
Nên cô cho em khất tới khi nào thật sự buồn không có việc gì làm nữa thì em sẽ viết cô nhé

Trọng kính
Kahat

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 18. Jul 2012 , 07:20

Phuong_Tran wrote on 17. Jul 2012 , 21:38:
Thưa Cô Vân ,

Trang của mình chủ trương là Đoản Khúc tức là viết ngắn , nói vậy thôi chứ ai muốn viết dài thì cứ viết Cô ạ , mà em nghĩ ai muốn viết dài quá thì họ sẽ sang trang Truyện cho phù hợp hơn , viết ngắn cho vui và cả nhà dễ tham gia Cô ha , em tùy Cô , nếu Cô muốn sửa lại thì mình lại nhờ chị My sửa dùm

Em sẽ post thêm một số hình của Quyên và bạn Cô vào trang KN Vàng

PTr

Em Phương Tran oi ,
Co mong muc nay moi ngươi co the viet ngan va viet dai cung chap nhan. Vay mong la hai Co Mai , Thu va cac em cho y kien dat de muc la cai gi cho hop?
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 18. Jul 2012 , 07:34

Lethikinhhoang wrote on 18. Jul 2012 , 03:07:
Cô Vân kính !

Trong đây đang đầy hoà khí vui tươi , tuy nhiên em rất lười viết , vì làm thơ quen rồi , lúc nào cũng cô đọng , nên khi viết văn thì luôn sợ viết thế có dài lắm không... chưa chấm dứt được... thì còn phải ngồi viết tiếp...
Nên cô cho em khất tới khi nào thật sự buồn không có việc gì làm nữa thì em sẽ viết cô nhé

Trọng kính
Kahat

Em Kahat oi ,
Em khong muon viet van thi co the lam mot bai tho noi ve mot cau chuyen gi do la qua hay roi.
Co mong muc nay khong chi gioi han vao văn vần ma thoi , ma chung ta cung co the lam mot bai thơ cô đọng dươc het y nghia cua cau chuyen muốn noi thi cung nen lam.
O day khong phai NTVT ma bai tho chi co mot tac gia ma thoi , em nghi sao? Chu chờ den khi nao em
" buồn "  thi do la mot loi tu choi khôn qua trơi !
Co Van 

Title: Re: Viết Ngắn
Post by tuy-van vào ngày 18. Jul 2012 , 12:27

ngo_thi_van wrote on 17. Jul 2012 , 20:36:
Em Tuy Van oi ,
Co mong chong dươc doc bai viet cua em. lẹ lẹ len em oi !
Co Van


Cám ơn cô đà nhắc nhở em lẹ lẹ....làm em nôn nao và mau mau  học khóa cấp tốc  của Huynh Hà.
Cám ơn Huynh có lòng tốt , giúp đở nhang.
Em TvMs

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 18. Jul 2012 , 16:42

ngo_thi_van wrote on 18. Jul 2012 , 07:34:
Em Kahat oi ,
Em khong muon viet van thi co the lam mot bai tho noi ve mot cau chuyen gi do la qua hay roi.
Co mong muc nay khong chi gioi han vao văn vần ma thoi , ma chung ta cung co the lam mot bai thơ cô đọng dươc het y nghia cua cau chuyen muốn noi thi cung nen lam.
O day khong phai NTVT ma bai tho chi co mot tac gia ma thoi , em nghi sao? Chu chờ den khi nao em
" buồn "  thi do la mot loi tu choi khôn qua trơi !
Co Van 


Cô Vân kính !

cô Vân nói chỉ cần là một bài thơ , làm em mừng quá , sáng nay em đã bỏ vào mục Tìm Hiểu Huế , bài xướng cùng bài hoạ khá dài , chắc cô đã quên không đọc , em xin mang xe thồ về bên đây để mời cô qua đọc thử cho vui , hay nếu cô muốn em mang cả bài thơ đó về đây ,thì em cũng sẽ mang ngay
Mời cô lên xe : qua đó đọc thơ Huế cô nhé

http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1267940431/314#314

Trọng Kính
Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by CoiChay vào ngày 18. Jul 2012 , 17:58
Kính thưa cô Vân,

Em xin hưởng ứng đề nghị viết chuyện ngắn. Tuy nhiên, để cho việc viết chuyện ngắn này thêm phần hấp dẫn, em xin đề nghị chúng ta có thể đưa ra vài đề tài để mọi người có ý và tạo dễ dàng cho tất cả. Quan trọng là phải viết...thật ngắn và thật xúc tích. Nếu cô cho phép em xin đưa ra cái đề tài sau:
Viết một câu chuyện dính líu tới hoàng gia (Anh quốc nha!), tôn giáo, bí hiểm và sex.

Xin nói thêm là đề tài này đến từ một cuộc thi tuyển của đại học Harvard bên HK tổ chức gần đây (từ một đến 10 năm  ;D ;D ;D)

CC
:D

Title: Re: Đoản Văn
Post by Tuyet Lan vào ngày 18. Jul 2012 , 20:13




Đoản văn cho Bố Mẹ


“Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó anh. Đóa hoa mầu hồng vừa cài lên áo đó em. Thì xin anh, thì xin em, hãy cùng tôi vui sướng đi, hãy cùng tôi vui sướng đi…Rồi một ngày nào đó con về nhìn mẹ yêu, nhìn thật lâu và nói, nói với mẹ rằng “ Mẹ ơi, mẹ có biết, biết hay chăng ?… Biết gì?... Biết là con thương mẹ hay không?” 

Thưa mẹ, đó là một trong những bài hát ca ngợi tình thương yêu vô bờ bến của người mẹ Việt Nam, thường được hát trong những ngày lễ hội Vu Lan. Vâng thưa mẹ, một lần nữa mùa Vu Lan lại trở về nơi đây. Người người đua nhau tụ họp về ngôi chùa bé nhỏ nơi con đang ở để dự ngày Đại lễ. Những bài hát ca tụng lòng mẹ, tiếp tiếp vang lên. Những em Phật tử trong chiếc áo dài thướt tha đã cài những đóa hoa màu hồng, màu đỏ và trắng lên từng chiếc áo của những người con Phật. Riêng con, đóa hoa màu trắng đã được một em Phật Tử cài lên áo. Mẹ yêu dấu ơi, lúc đó con thấy xót xa vô cùng và thèm được cài lên áo mình một đóa hoa hồng đỏ, để con đuợc hãnh diện là mẹ vẫn ở bên con. Nhưng buồn thay, đóa hoa cài lên áo con vẫn là đóa hoa màu trắng, bởi vì bố mẹ đã làm một chuyến đi xa, một chuyến đi không bao giờ trở lại. Thưa mẹ, lúc đó nỗi nhớ về bố mẹ lại được dịp thênh thang trở về trong tâm thức của con. 

Con nhớ thật nhiều những ngày xưa còn bé, con tung tăng chân sáo theo mẹ và bà ngoại lên chùa Ấn Quang lễ Phật vào mùa Vu Lan. Các anh chị trong gia đình Phật tử cài lên aó con bông hồng màu đỏ. Con ngây thơ đòi cho được cành hoa hồng trắng, vì con vốn vẫn thích màu trắng. Mẹ la:

“Ơ hay chưa, bé con của mẹ thật dại khờ. Màu trắng là màu cho những ai không còn bố mẹ.” 

Ngày đó với trí óc còn bé dại, con vẫn chưa hiểu rõ cho lắm. Nhưng mẹ ơi, bây giờ con đã hiểu thế nào là nỗi đau buồn xót xa của một người phải cài lên áo của mình đóa hoa màu trắng. Vì đó là biểu tượng của những ai đã mất cả mẹ và cha. 

Không biết là con đã đọc được ở đâu, bài thơ nói về nỗi đau buồn của một người con mất mẹ, được phổ nhạc như sau:


Cứ mỗi độ mùa Vu Lan trở lại
Thấy hoa trắng bỗng dưng buồn nao nao
Ơn mẹ cha dưỡng dục nặng muôn phần
Trọn kiếp sống nhọc nhằn nuôi đàn con

Con mất mẹ là tan bao kỳ vọng
Mất tình thương chứa chan lệ tuôn rơi
Mẹ kính yêu biết tìm mẹ nơi nào
Hay chỉ giấc chiêm bao tìm hội ngộ

Theo năm tháng giữa giòng đời bão tố
Thân lạc loài theo số kiếp tha hương
Mái nhà xưa bao kỷ niệm êm đềm
Bừng sống dậy trên con đường phiêu lãng

Giờ mình con phong trần cùng năm tháng
Nhớ mẹ hiền dòng nước mắt tuôn rơi
Con cảm thấy sao đời mình bất hạnh
Khi mất rồi hình ảnh mẹ hiền thương

Con khác nào đàn chim côi nhỏ dại
Biết làm sao báo ơn mẹ thâm sâu
Ngày Vu Lan xúc cảm dạ xuyến xao
Cài hoa trắng sao lòng nghe quặn đau

Trước chánh điện thành tâm con khẩn nguyện
Cúi đầu xin chư Phật ngự muôn phương
Bậc chí tôn hãy nhủ lòng xót thương
Độ hiền mẫu siêu sinh miền cực lạc
.



Mẹ ơi!

Vậy đó mẹ, con mất mẹ là mất đi cả một bầu trời thênh thang nắng ấm. Con mất mẹ là mất đi cả một giòng sông ngọt ngào chan chứa tình mẹ dịu dàng êm ái. Con mất cha là mất đi một sự chở che tuyệt vời của tình phụ tử. 

Ngày xưa, khi còn ở quê nhà, bố đâu có để mẹ phải làm một việc gì nặng nhọc đâu. Mọi việc trong nhà đã có chị giúp việc lo hết. Mẹ chỉ lo dạy học trò đan len mà thôi. Những chiếc áo len mẹ đan để bán thật đẹp vô cùng. Con còn nhớ, người ta hay đặt mẹ đan những chiếc áo len, mũ và vớ cho những em bé mới sinh. Những chiếc áo hồng hồng, xanh xanh, nho nhỏ thật là xinh xắn đã được mẹ đan với tất cả tấm chân tình. Mẹ thường nói, mẹ thích đan áo cho em bé sơ sinh vì ngày xưa tác phẩm đầu tay của mẹ là đôi vớ bé bỏng mẹ đan cho cô con gái đầu lòng của mẹ. Đến khi định cư ở Hoa Kỳ, mẹ vẫn thường đan cho chúng con những chiếc áo len ấp ủ tình thương của mẹ. Ngày con sinh đứa con gái đầu lòng, mẹ đã đan cho cháu gái bé bỏng của mẹ những chiếc vớ bé nhỏ xinh xinh. Con vẫn còn giữ những chiếc áo kỷ niệm đó, để mỗi khi nhớ mẹ, con lại mang ra ngắm nhìn. 

Vào năm 1975, khi định cư ở Hoa Kỳ, vì hoàn cảnh gia đình, mẹ phải làm lụng mệt nhọc để phụ với bố lo cho bà ngoại và đàn con bảy đứa. Mẹ không biết nói tiếng nước người, thế mà ngày qua ngày, từ thứ hai cho tới thứ sáu, mẹ vẫn đi làm không một lời thở than. Những năm đầu tiên khi con làm chung chỗ làm với mẹ, thấy mẹ dùng tay chân để diễn tả cho người ta hiểu, lòng con đau như cắt từng khúc ruột. Mẹ không để bất cứ đứa con nào của mẹ phải đi làm. Mẹ thường nói: 

“Các con không to cao và khỏe mạnh như người Mỹ, do đó các con cần phải đi học. Các con cần phải có bằng cấp. Vì chỉ có sự hiểu biết và bằng cấp mới giúp cho các con có một đời sống vững chãi nơi xứ người.” 
Do đó mà cứ bao nhiêu năm dừng chân nơi xứ người là bấy nhiêu năm mẹ làm lụng vất vả nuôi chúng con. Đến khi đàn con thơ dại có một đời sống yên ổn, thì bố mẹ đã ra đi và không bao giờ trở lại. 
Ngày xưa, vì công việc bôn ba, con không được may mắn ở gần bố mẹ như các em. Do đó, mỗi lần về thăm bố mẹ vào những dịp lễ lộc, con say sưa tận hưởng cái hạnh phúc êm đềm, tình thương ngọt ngào của Bố Mẹ. Đến khi bố mẹ khuất bóng, con mới hiểu rằng, không có hạnh phúc nào lớn hơn hạnh phúc còn cha còn mẹ, và cũng không có cái bất hạnh nào lớn hơn cái bất hạnh của kẻ mất cha, mất mẹ. Khi đó con nuối tiếc vô cùng, nuối tiếc rằng tại sao khi bố mẹ còn sống, mình không tạo cho mình những cơ hội gần mẹ, gần bố nhiều hơn. Để bây giờ, bỗng nhiên thấy mình hụt hẫng, khi những lời giảng dạy nghiêm khắc nhưng chứa đầy tình thương không bờ bến của bố,  những lo lắng , chăm sóc ân cần vô điều kiện của Mẹ không còn nữa. 

Xin thành thật chúc mừng và tặng cho những ai còn cha còn mẹ một cành hoa hồng màu đỏ. Xin anh, xin chị, xin em hãy trân quý và tận hưởng cái diễm phúc tuyệt vời ấy đi, bởi một khi cha mẹ mất đi là chúng ta mất hết tất cả.

Này anh, này chị, hỡi những ai đang còn mẹ, sau một ngày làm việc mệt mỏi hãy trở về bên mẹ, nhìn vào mắt mẹ thật sâu, nhìn thật lâu và nhìn thật kỹ, để thấy rằng anh cũng như chị đang còn có cái hạnh phúc tuyệt vời của những người con - hạnh phúc đó là – còn cha, còn mẹ. Và cũng xin anh, xin chị khi đó hãy nở một nụ cười thật tươi với cha mẹ, hãy thương mẹ thương cha đi, thương thật nhiều đi, hãy lo cho tròn hiếu đạo của một người con, để lỡ một mai khi cha mẹ có mất đi, anh chị sẽ không thấy nuối tiếc . Vậy đó, có một bài hát về mẹ tuyệt vời như thế này:

Mẹ, mẹ là dòng suối dịu hiền 
Mẹ, mẹ là bài hát thần tiên 
Là bóng mát trên cao 
Là mắt sáng trăng sao 
Là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối 

Mẹ, mẹ là lọn mía ngọt ngào 
Mẹ, mẹ là nải chuối buồng cau 
Là tiếng dế đêm thâu 
Là nắng ấm nương dâu 
Là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời
… 



Xin anh, xin chị, xin em, xin chúng ta hãy cùng nhau lắng nghe để cảm nhận tình thương bao la vô bờ bến của mẹ. 
Và cũng xin thành thật chia buồn cùng những ai đồng cảnh ngộ như mình. Xin anh, xin chị hãy vui lòng cài lên áo mình một cành hoa màu trắng. Bởi dù rằng cha mẹ đã nghìn thu cách biệt nhưng hình bóng và tình thương yêu của Mẹ, của Cha vẫn mênh mông như trời biển, vẫn sừng sững như dãy núi Thái Sơn, và vẫn luôn luôn hiện diện trong anh, trong chị và trong em. Và chúng ta phải sống làm sao cho tròn vẹn để xứng đáng với công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ.
Vậy đó, hãy cài lên áo những ai đang còn cha mẹ một bông hồng đỏ. Hãy cài một bông hồng trắng lên áo những ai đã mất cha, mất mẹ. Và cho dù mất cha mẹ hay còn cha mẹ, chúng ta, những người con hiếu thảo, nhân ngày Vu Lan này, hãy cùng nhau thắp nén tâm hương mà nguyện cầu cho cha mẹ còn sống được thân tâm an lạc, và cha mẹ đã qua đời được siêu sinh về cõi an lành. 

Nam Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát. 
Mùa Vu Lan 2007.

Viên Tài

Thưa Cô , em rinh về nhà Cô 1 bài vân em viết về Bố Mẹ của em , nhân mùa Vu lan năm 2007... gọi là góp phần 1 chút ...lời văn thô sơ, nhưng là cả 1 tấm lòng cũa em gởi đến hai đấng sinh thành ..

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 18. Jul 2012 , 21:06

tuy-van wrote on 18. Jul 2012 , 12:27:
Cám ơn cô đà nhắc nhở em lẹ lẹ....làm em nôn nao và mau mau  học khóa cấp tốc  của Huynh Hà.
Cám ơn Huynh có lòng tốt , giúp đở nhang.
Em TvMs

Em Tuy Van oi ,
Em hoc xong khoa cap toc voi Hà chua? Co so em hoc xong thi thay vi trươc kia dươc 80% thi bay gio chi con 50% do. ;D
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 18. Jul 2012 , 21:08

CoiChay wrote on 18. Jul 2012 , 17:58:
Kính thưa cô Vân,

Em xin hưởng ứng đề nghị viết chuyện ngắn. Tuy nhiên, để cho việc viết chuyện ngắn này thêm phần hấp dẫn, em xin đề nghị chúng ta có thể đưa ra vài đề tài để mọi người có ý và tạo dễ dàng cho tất cả. Quan trọng là phải viết...thật ngắn và thật xúc tích. Nếu cô cho phép em xin đưa ra cái đề tài sau:
Viết một câu chuyện dính líu tới hoàng gia (Anh quốc nha!), tôn giáo, bí hiểm và sex.

Xin nói thêm là đề tài này đến từ một cuộc thi tuyển của đại học Harvard bên HK tổ chức gần đây (từ một đến 10 năm  ;D ;D ;D)

CC
:D

Than goi C4 ,
Cam on de nghi cua em , nhung Co chi chap nhan hai dieu , dieu cuoi cung la " taboo " mac dau chung ta ai cung lớn tuổi ca roi !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 18. Jul 2012 , 21:11

Lethikinhhoang wrote on 18. Jul 2012 , 16:42:
Cô Vân kính !

cô Vân nói chỉ cần là một bài thơ , làm em mừng quá , sáng nay em đã bỏ vào mục Tìm Hiểu Huế , bài xướng cùng bài hoạ khá dài , chắc cô đã quên không đọc , em xin mang xe thồ về bên đây để mời cô qua đọc thử cho vui , hay nếu cô muốn em mang cả bài thơ đó về đây ,thì em cũng sẽ mang ngay
Mời cô lên xe : qua đó đọc thơ Huế cô nhé

http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1267940431/314#314

Trọng Kính
Kahat

Em Kahat oi ,
Co da qua va da doc roi. Bai thi hoa hay lam do.Thi si co khac !  Em mang no qua day cho moi ngươi thương thuc.
Cam on em.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 18. Jul 2012 , 21:32
Em Tuyet Lan oi ,
Co cam on em da mang bai van rat cam dong nay vao day.
Co doc ma that su xuc dong vi Co cũng cùng canh ngo nhu em.
Ba Cu cua Co cung dan va lam crochet rat dep , khi Co da lớn va da qua day ma Cu van con dan cho nhung chiec ao that dac biet , ai nhin cung phai khen. Trong dai gia dinh Kỉnh Chỉ co chau nao moi sinh la Cu dan cho mot bo gom co ao , mu va tat. Quyen cung dươc Cu dan cho mot chiec ao xinh lam.
Mot dieu dac biet la mac dau Cu khong gioi tieng Anh , nhung Cu doc may cuon sach ma^~u
day dan [ Co danh chiu thua chang hieu gi ca ] the ma Cu hieu het , co the vi Cu da doc va hieu ro may cuon sach day dan bang tieng Phap roi chang ?
Bai cua em viet hay lam do , dung co khiem nhuong . Mong rang em van tiep tuc tham gia .
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 18. Jul 2012 , 22:05
Đồng Khánh Ngày Xưa
( bài xướng )

Răng mà cứ theo tui hoài rứa
Caí ông ni mới lạ chưa tề
Sớm chiều trưa ba buổi đi về
Đưa với đón mần chi không biết

Ôi đôi mắt chi mà tha thiết
Đừng nhìn làm ngượng bước tui đi
Nói hòai lời hoa mỹ làm chi
Tui còn nhỏ chuyện tình răng biết được

Tội tui lắm xa cho vài bước
Đừng đi gần hai bước song đôi
Xa xa cho keo? bạn tui cười
Mai vào lớp cả trường dị nghị

Theo chi hòai người răng không biết di
Thôi dược rồi đưa lá thư đây
Mai tan trừơng đứng đợi ở gốc cây
Tui sẽ đến trả lời cho biết
( Không rõ tác giả )

BÀI HOẠ VẦN

Người trông xinh ,mờ răng ! ngu ngơ rứa
Bạn bè quen ai cũng hiểu chuyện tề
Tại vì tui chỉ muốn ....Rước O về
Mờ tại O vô tâm nên không biết

Nhìn thấy tui O làm ngơ không thiết
Chừng không tui,O thờ thẫn bước đi
Đường đầy hoa mờ O có thây chi
O Huế ơi ! làm gì ta hiểu được

Những viên đá bên đường còn nhớ bước
Còn nhỏ to thấy hai đứa sánh đôi
Tàng phượng vĩ cũng vội toét miệng cười
Thì e gì chuyện người ta dị nghị

Tui thương O chuyện nớ sao kêu dị
Tui chỉ ngại mai mốt chẳng còn đây
Tên của O chúng khắc dưới gốc cây
Theo năm tháng nhựa máu đầy ai biết

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 18. Jul 2012 , 22:08
Cô Vân kính !

Em đã mang bài thơ bên Tìm Hiểu Xứ Huế về đây như lời đề nghị của cô...Nhưng không hiểu tại sao nó biến đâu biệt rồi

Kahat

Title: Re: Viết Ngắn
Post by tuy-van vào ngày 18. Jul 2012 , 22:55

ngo_thi_van wrote on 18. Jul 2012 , 21:06:
Em Tuy Van oi ,
Em hoc xong khoa cap toc voi Hà chua? Co so em hoc xong thi thay vi trươc kia dươc 80% thi bay gio chi con 50% do. ;D
Co Van


Cô thương ,
Vâng , em cũng nghĩ như vậy , nhưng để em hỏi ý kiến phu nhân của thầy giáo Hà trước nha cô.
Em TV

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 19. Jul 2012 , 07:10
Thưa cô Vân ,

Em đã làm Mục Lục của trang Đoản Văn nằm ở ngay trang đầu tiên , em để luôn link để khi muốn đọc bài nào thì chỉ việc click vào link là vào trang có bài muốn đọc để đọc ngay , em mời Cô xem lại

PTr

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 19. Jul 2012 , 07:43

Lethikinhhoang wrote on 18. Jul 2012 , 22:08:
Cô Vân kính !

Em đã mang bài thơ bên Tìm Hiểu Xứ Huế về đây như lời đề nghị của cô...Nhưng không hiểu tại sao nó biến đâu biệt rồi

Kahat

Em Kahat oi ,
Co thay co o tren do mờ !
Co noi nho mot chuyen cho em biet , thương ngươi ta ma mắng ngươi ta la " đần độn " là nặng lam do , nhat la doi voi con gai Hue , vay Co de nghi em doi hai chu do di , chu khong thi cai anh con trai do khong lam cach chi ma " cua " dươc o gai Hue do mô !
Co cam on em da mang hai bai tho xương va hoa vao day cho moi ngươi dươc thương lãm.
Co Van   

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 19. Jul 2012 , 07:47

Phuong_Tran wrote on 15. Jul 2012 , 16:48:
MỤC LỤC

xin mời click vô link để vào trang cho nhanh

pansytim pansytim pansytim pansytim pansytim pansytim pansytim pansytim pansytim pansytim




Trang 1
1. Một chuyện tình không đoạn cuối - Cô Ngô Vân

Trang 2
1. Bồ câu sám hối - Nguyễn Toàn
2. Chiều mưa ngày nào - Nguyễn Văn Hà
3. Tìm về - Phan Nguyên
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/15

Trang 5
1. Đoản văn cho bố mẹ - Tuyết Lan
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/60

Trang 6

1. Đồng Khánh ngày xưa ( bài xướng ) - Lethikinhhoang ( Kahat)
http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1342396112/75

Em Phương Tran oi ,
Em that la " hết sảy " chu dao qua ! The nay la qua tien , ai muon doc bai gi khoi phai mat cong nhieu de tim kiem. Phai thương cho em huy chương moi dươc !
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 19. Jul 2012 , 07:47
NHỮNG CUỘC TÌNH KHÔNG ĐOẠN CUỐI

Buổi ban đầu khi Yahoo vừa phát triển , bà con ta thành lập những Yahoo groups  để liên lạc với nhau trong một nhóm thân tình , hay tạo thành một diễn đàn bàn cãi về nhiều lãnh vực khác nhau , thời buổi đó Yahoo còn dễ cứ thành lập Group xong mỗi ngày có thể ghi vào group của mình khoảng 50 người khách mời...Cứ mời tưới xượi  nhóm nào càng đông càng tốt...Tuy nhiên có những nhóm sinh hoạt vui vẻ , có những nhóm sinh hoạt toàn là những chuyện không đâu ra đâu , ngày nào cũng chỉ thấy ba cái hình ở truồng gởi cho nhau rồi cười hô hố với nhau rõ chán
Địa chỉ email của Kahat bị mời bất đắc dĩ như vậy khá nhiều...Có nhóm xin bỏ ra thì họ lịch sự thoả mãn ngay có những nhóm họ cứ coi như lời đòi hỏi của mình đã bay vào không trung mất tích....
Dười đây Kahat xin kể lại một tình cờ mà Kahat được tham dự , chả biết từ đâu mà cứ ngày ngày địa chỉ của mình nhận thêm một lượng thư gấp đôi gấp ba bình thường , nhưng thấy không có gì nguy hiểm nên Kahat cứ mặc , bài nào không thích thì xoá ngay, bài nào thích thì để lại đôi khi đọc cũng thấy vui vui...
Trong nhóm này có hai người bạn Một người tên Hùng một người tên Cương , họ là bạn của nhau từ thời còn đi học , rồi vào lính Hải Quân , rất thân tình ....
Cương là người Huế , trong khi Hùng là người Quảng Nam ...Thứ nhất là thân tình thứ hai là ...
_ " Quảng Nam hay cãi , Quảng Ngãi hay co , Bình Định nằm co , Thừa Thiên nuốt hết "
Bởi thế ngày nào cũng thấy hai chàng xuất hiện trên group và gởi đi những bài sưu tầm được trên net ....
Rồi một hôm tình cờ hai người đưa ra vấn đề cá nhân của mình :
Hùng thì than tại Cương mà mối tình đầu thật thơ mộng của Hùng đành tan theo mây khói , chả là Hùng ra Huế học những năm thi tú tài , rồi quen được Cương , rồi yêu em gái của Cương
" học trò xứ Quảng ra thi
" gặp cô gái Huế bỏ đi không đành "
Trong khi đó thì Cương nói Hùng thất bại vì em gái Cương chê Hùng là chàng nhà quê ...Nghèo ...
Hùng tức lắm một hôm mới đưa lên group những bài thơ của em gái Cương đã gởi cho chàng để chứng minh hai người yêu nhau chân thật :
- Bài đầu tiên Kahat đọc được , thấy hay quá liên đặt bút tìm lời hoạ ngay :

Đồng Khánh Ngày Xưa

Răng mà cứ theo tui hoài rứa
Caí ông ni mới lạ chưa tề
Sớm chiều trưa ba buổi đi về
Đưa với đón mần chi không biết

Ôi đôi mắt chi mà tha thiết
Đừng nhìn làm ngượng bước tui đi
Nói hòai lời hoa mỹ làm chi
Tui còn nhỏ chuyện tình răng biết được

Tội tui lắm xa cho vài bước
Đừng đi gần hai bước song đôi
Xa xa cho keo? bạn tui cười
Mai vào lớp cả trường dị nghị

Theo chi hòai người răng không biết di
Thôi dược rồi đưa lá thư đây
Mai tan trừơng đứng đợi ở gốc cây
Tui sẽ đến trả lời cho biết

Bài hoạ vần

Người trông xinh ,mờ răng ! ngu ngơ rứa
Bạn bè quen ai cũng hiểu chuyện tề
Tại vì tui chỉ muốn ....Rước O về
Mờ tại O vô tâm nên không biết

Nhìn thấy tui O làm ngơ không thiết
Chừng không tui,O thờ thẫn bước đi
Đường đầy hoa mờ O có thây chi
O Huế ơi ! làm gì ta hiểu được

Những viên đá bên đường còn nhớ bước
Còn nhỏ to thấy hai đứa sánh đôi
Tàng phượng vĩ cũng vội toét miệng cười
Thì e gì chuyện người ta dị nghị

Tui thương O chuyện nớ sao kêu dị
Tui chỉ ngại mai mốt chẳng còn đây
Tên của O chúng khắc dưới gốc cây
Theo năm tháng nhựa máu đầy ai biết

KH.

Ngày hôm sau Cương phản công nói là bài thơ đó không phải của em gái mình , và lấy gì để chứng minh là em gái của Cương đã gởi thơ tình cho Hùng .
Hùng liền cho scan một bài thơ tình còn ghi rõ những nét chữ trên giấy trắng học trò :



Đọc được bài thơ này , cũng như thấy mối tình chung thuỷ của Hùng đã hơn ba mươi năm mà vẫn còn giữ được những kỷ niệm đẹp trong đời ...Kahat lại tiếp tục hoạ :

Nì O Huế dạ thương miệng thường nói ghét
Đường ổ gà mần răng ngó riết phía sau
Coi chừng té khi O nớ bước mau
Cẩn thận nhé , ngã không đau cũng dị

Hay O nớ muốn tui nâng đó hỉ
Bước bên O dù một xí cũng vui
Mà mần răng O nớ bỏ xa tui
Chân O rứa mà lòng O mô rứa

Nì O Huế thui đừng giả bộ nữa
Tội tui mờ , tui sẽ chết nếu xa
Lớn cả ruì đừng có ngại người ta
O đi mô , nhưng đừng theo thằng khác

Gã trai Quảng hắn chép thơ tặng nhạc
Mô thật lòng ngó ốt dột quá đi
Mờ tui hỏi thơ nhạc để mần chi
Răng bụng đói ngồi lỳ như kiến cắn

Hiền như tui dù cho O có mắng
Mô như hắn hờn giận bỏ ra đi
Mặc O tội buồn như rứa như ri
Mong O hiểu răng chi chờ mãi đó
KH.

Rồi Hùng kể lại những ngày đi đón em , em bày ra chuyện giả bộ rơi cuốn tập cho Hùng lượm , để là cái cớ hôm sau hãy trả và nhớ kẹp vào trong đó lá thư tình , nhưng thuở đó nào Hùng có thông minh mà hiểu được người con Gái của Đất Thần Kinh , nên nhặt được là gọi ơi ới đưa trả liền ,  Bài này chính Hùng viết kể lại bằng thơ hoạ vần của nàng :


Nè, O tê đi mô nhanh dữ rưá
Mơí tan trường mà vôi. vã làm chi
Đứng lại nờ, cho tui gơi? caí ni
Đố O biết có chi trong nớ!

Nè O tê! làm rớt đây cuốn vở
Răng bỏ đi luôn, tui lượm đây nè
Ngươì ở mô ngó dễ ghét chưa tề
Mắc mớ chi đi nhanh như chạy rưá

Nè O tê! thôi tui không đuà nưã
Vở đây nè tên tui biết rôì nghe!
Có chi mô phai? mắc cở e dè
Thôi!....cho tui làm quen O nớ hỉ...?

Nè O tê! Mắc mớ chi mà dị
Vở cho tui làm kỷ niệm hay răng
À mà thôị....xin O cho biết răng`
Cả chiêù ni tui chờ O ngoaì cổng !!!....

Hùng

Hay quá Kahat liền phóng bút đóng vai nàng trả treo với Hùng cho cuộc tình thêm sống động :

Nè en ( anh )nớ Người đâu đần chi rứa
Mới tan trường đòi sánh bước làm chi
Bạn bè tụi nó dòm ngó thế ni
Mà cặp kè chúng nó cười chít nớ

Đừng có khờ giả bộ rơi cuốn vở
Để cho en lượm có cớ đây nè
Người chi mô mà đần quá ...Chưa tề
Mai trả lại kèm thư tình trong rứa

Ôi en ni làm chi ốt dột nữa
Biết tên tui đừng réo gọi khó nghe
Nhè đám đông réo miết có ai dè
Mai vào lớp cho chúng ghẹo tui hỉ

Người chi mô en quá lỳ mà dị
Vở tui trao cho en chép thơ răng
Thơ Nguyễn Bính Đinh Hùng đã nói rằng
" Có tâm sự đi nói cùng cây cỏ "
Kahat

Tuy Cương vẫn cãi , bảo rằng em gái Cương không biết làm thơ , chắc thơ đó là nàng chép của ai đó ....Nên bây giờ Kahat xin phép bỏ lên đây mà không rõ tác giả , nhưng từ sau chuyện tình dang dở đó Hùng vẫn gọi Cương là Anh Hai hụt , trong khi đó Cương bằng lòng và gọi Hùng là em Rể hụt , rất tự nhiên và thân tình

Kahat

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 19. Jul 2012 , 07:55

tuy-van wrote on 18. Jul 2012 , 22:55:
Cô thương ,
Vâng , em cũng nghĩ như vậy , nhưng để em hỏi ý kiến phu nhân của thầy giáo Hà trước nha cô.
Em TV

Em Tuy Van oi ,
Theo Co nghi em khoi can hoc khoa cap toc nua , lỡ ra ma Ha " charge " em moi chu $2 de lay tien tra no cho Đang My thi nguy to cho em do.
Đang My oi ,
May hom nay Co quen cam on em da sua ho  Co dau de o muc nay.
Co mong em tham gia lam , nhung Co biet em dang dau tay nen thương tinh em do. Hay em nho be Tu danh may ho cho em di.
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 19. Jul 2012 , 08:15

Lethikinhhoang wrote on 19. Jul 2012 , 07:47:
NHỮNG CUỘC TÌNH KHÔNG ĐOẠN CUỐI

Buổi ban đầu khi Yahoo vừa phát triển , bà con ta thành lập những Yahoo groups  để liên lạc với nhau trong một nhóm thân tình , hay tạo thành một diễn đàn bàn cãi về nhiều lãnh vực khác nhau , thời buổi đó Yahoo còn dễ cứ thành lập Group xong mỗi ngày có thể ghi vào group của mình khoảng 50 người khách mời...Cứ mời tưới xượi  nhóm nào càng đông càng tốt...Tuy nhiên có những nhóm sinh hoạt vui vẻ , có những nhóm sinh hoạt toàn là những chuyện không đâu ra đâu , ngày nào cũng chỉ thấy ba cái hình ở truồng gởi cho nhau rồi cười hô hố với nhau rõ chán
Địa chỉ email của Kahat bị mời bất đắc dĩ như vậy khá nhiều...Có nhóm xin bỏ ra thì họ lịch sự thoả mãn ngay có những nhóm họ cứ coi như lời đòi hỏi của mình đã bay vào không trung mất tích....
Dười đây Kahat xin kể lại một tình cờ mà Kahat được tham dự , chả biết từ đâu mà cứ ngày ngày địa chỉ của mình nhận thêm một lượng thư gấp đôi gấp ba bình thường , nhưng thấy không có gì nguy hiểm nên Kahat cứ mặc , bài nào không thích thì xoá ngay, bài nào thích thì để lại đôi khi đọc cũng thấy vui vui...
Trong nhóm này có hai người bạn Một người tên Hùng một người tên Cương , họ là bạn của nhau từ thời còn đi học , rồi vào lính Hải Quân , rất thân tình ....
Cương là người Huế , trong khi Hùng là người Quảng Nam ...Thứ nhất là thân tình thứ hai là ...
_ " Quảng Nam hay cãi , Quảng Ngãi hay co , Bình Định nằm co , Thừa Thiên nuốt hết "
Bởi thế ngày nào cũng thấy hai chàng xuất hiện trên group và gởi đi những bài sưu tầm được trên net ....
Rồi một hôm tình cờ hai người đưa ra vấn đề cá nhân của mình :
Hùng thì than tại Cương mà mối tình đầu thật thơ mộng của Hùng đành tan theo mây khói , chả là Hùng ra Huế học những năm thi tú tài , rồi quen được Cương , rồi yêu em gái của Cương
" học trò xứ Quảng ra thi
" gặp cô gái Huế bỏ đi không đành "
Trong khi đó thì Cương nói Hùng thất bại vì em gái Cương chê Hùng là chàng nhà quê ...Nghèo ...
Hùng tức lắm một hôm mới đưa lên group những bài thơ của em gái Cương đã gởi cho chàng để chứng minh hai người yêu nhau chân thật :
- Bài đầu tiên Kahat đọc được , thấy hay quá liên đặt bút tìm lời hoạ ngay :

Đồng Khánh Ngày Xưa

Răng mà cứ theo tui hoài rứa
Caí ông ni mới lạ chưa tề
Sớm chiều trưa ba buổi đi về
Đưa với đón mần chi không biết

Ôi đôi mắt chi mà tha thiết
Đừng nhìn làm ngượng bước tui đi
Nói hòai lời hoa mỹ làm chi
Tui còn nhỏ chuyện tình răng biết được

Tội tui lắm xa cho vài bước
Đừng đi gần hai bước song đôi
Xa xa cho keo? bạn tui cười
Mai vào lớp cả trường dị nghị

Theo chi hòai người răng không biết di
Thôi dược rồi đưa lá thư đây
Mai tan trừơng đứng đợi ở gốc cây
Tui sẽ đến trả lời cho biết

Bài hoạ vần

Người trông xinh ,mờ răng ! ngu ngơ rứa
Bạn bè quen ai cũng hiểu chuyện tề
Tại vì tui chỉ muốn ....Rước O về
Mờ tại O vô tâm nên không biết

Nhìn thấy tui O làm ngơ không thiết
Chừng không tui,O thờ thẫn bước đi
Đường đầy hoa mờ O có thây chi
O Huế ơi ! làm gì ta hiểu được

Những viên đá bên đường còn nhớ bước
Còn nhỏ to thấy hai đứa sánh đôi
Tàng phượng vĩ cũng vội toét miệng cười
Thì e gì chuyện người ta dị nghị

Tui thương O chuyện nớ sao kêu dị
Tui chỉ ngại mai mốt chẳng còn đây
Tên của O chúng khắc dưới gốc cây
Theo năm tháng nhựa máu đầy ai biết

KH.

Ngày hôm sau Cương phản công nói là bài thơ đó không phải của em gái mình , và lấy gì để chứng minh là em gái của Cương đã gởi thơ tình cho Hùng .
Hùng liền cho scan một bài thơ tình còn ghi rõ những nét chữ trên giấy trắng học trò :



Đọc được bài thơ này , cũng như thấy mối tình chung thuỷ của Hùng đã hơn ba mươi năm mà vẫn còn giữ được những kỷ niệm đẹp trong đời ...Kahat lại tiếp tục hoạ :

Nì O Huế dạ thương miệng thường nói ghét
Đường ổ gà mần răng ngó riết phía sau
Coi chừng té khi O nớ bước mau
Cẩn thận nhé , ngã không đau cũng dị

Hay O nớ muốn tui nâng đó hỉ
Bước bên O dù một xí cũng vui
Mà mần răng O nớ bỏ xa tui
Chân O rứa mà lòng O mô rứa

Nì O Huế thui đừng giả bộ nữa
Tội tui mờ , tui sẽ chết nếu xa
Lớn cả ruì đừng có ngại người ta
O đi mô , nhưng đừng theo thằng khác

Gã trai Quảng hắn chép thơ tặng nhạc
Mô thật lòng ngó ốt dột quá đi
Mờ tui hỏi thơ nhạc để mần chi
Răng bụng đói ngồi lỳ như kiến cắn

Hiền như tui dù cho O có mắng
Mô như hắn hờn giận bỏ ra đi
Mặc O tội buồn như rứa như ri
Mong O hiểu răng chi chờ mãi đó
KH.

Rồi Hùng kể lại những ngày đi đón em , em bày ra chuyện giả bộ rơi cuốn tập cho Hùng lượm , để là cái cớ hôm sau hãy trả và nhớ kẹp vào trong đó lá thư tình , nhưng thuở đó nào Hùng có thông minh mà hiểu được người con Gái của Đất Thần Kinh , nên nhặt được là gọi ơi ới đưa trả liền ,  Bài này chính Hùng viết kể lại bằng thơ hoạ vần của nàng :


Nè, O tê đi mô nhanh dữ rưá
Mơí tan trường mà vôi. vã làm chi
Đứng lại nờ, cho tui gơi? caí ni
Đố O biết có chi trong nớ!

Nè O tê! làm rớt đây cuốn vở
Răng bỏ đi luôn, tui lượm đây nè
Ngươì ở mô ngó dễ ghét chưa tề
Mắc mớ chi đi nhanh như chạy rưá

Nè O tê! thôi tui không đuà nưã
Vở đây nè tên tui biết rôì nghe!
Có chi mô phai? mắc cở e dè
Thôi!....cho tui làm quen O nớ hỉ...?

Nè O tê! Mắc mớ chi mà dị
Vở cho tui làm kỷ niệm hay răng
À mà thôị....xin O cho biết răng`
Cả chiêù ni tui chờ O ngoaì cổng !!!....

Hùng

Hay quá Kahat liền phóng bút đóng vai nàng trả treo với Hùng cho cuộc tình thêm sống động :

Nè an ( anh )nớ Người đâu đần chi rứa
Mới tan trường đòi sánh bước làm chi
Bạn bè tụi nó dòm ngó thế ni
Mà cặp kè chúng nó cười chít nớ

Đừng có khờ giả bộ rơi cuốn vở
Để cho an lượm có cớ đây nè
Người chi mô mà đần quá ...Chưa tề
Mai trả lại kèm thư tình trong rứa

Ôi an ni làm chi ốt dột nữa
Biết tên tui đừng réo gọi khó nghe
Nhè đám đông réo miết có ai dè
Mai vào lớp cho chúng ghẹo tui hỉ

Người chi mô an quá lỳ mà dị
Vở tui trao cho an chép thơ răng
Thơ Nguyễn Bính Đinh Hùng đã nói rằng
" Có tâm sự đi nói cùng cây cỏ "
Kahat

Tuy Cương vẫn cãi , bảo rằng em gái Cương không biết làm thơ , chắc thơ đó là nàng chép của ai đó ....Nên bây giờ Kahat xin phép bỏ lên đây mà không rõ tác giả , nhưng từ sau chuyện tình dang dở đó Hùng vẫn gọi Cương là Anh Hai hụt , trong khi đó Cương bằng lòng và gọi Hùng là em Rể hụt , rất tự nhiên và thân tình

Kahat

Em Kahat oi ,
Cam on em da cho Co doc mot bai viet ve ba ngươi lien quan trong cuoc tinh khong doan cuoi ma vui qua ! va tai lam tho cua em , Co phuc sat dat ! [ dang le phai thương hai ngươi ta ma day Co lai noi la vui thi co ky khong? ]. Cau em trich ra " Quang Nam hay cai..." chac la dung lam do ! Em co chung co bai tho cua o con gai do that la quy bau lam do.
Em biet sao khong , ngươi Quang ho noi " Anh " thanh " en " chu dau phai la " an " ! Sao em  lai o trong nhom cua nhung ngươi Hải Quân? Co biet Ong Tran Van Sơn hieu la Binh Nam khong ?
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Nguyen Van Ha vào ngày 19. Jul 2012 , 08:49

tuy-van wrote on 18. Jul 2012 , 12:27:
Cám ơn cô đà nhắc nhở em lẹ lẹ....làm em nôn nao và mau mau  học khóa cấp tốc  của Huynh Hà.
Cám ơn Huynh có lòng tốt , giúp đở nhang.
Em TvMs

OK TVMS,

BÍ QUYẾT VIẾT CHÁNH TẢ CẤP TỐC!

Trong internet có nhiều website dạy viết chánh tả VN, nếu có thì giờ ngồi đọc thì cũng tốt. Nhưng nếu lười như huynh thì TV hãy dùng bí quyết này của huynh, không cần phải tốn giờ học hành gì cho mất công!
Huynh bảo đảm thành công mới tính tiền, không thành công chỉ tính nửa giá thôi!

Mỗi lần huynh viết chữ nào mà huynh không rõ cách đánh vần, hỏi ngã... huynh mở Google lên rồi cứ đánh chữ đó KHÔNG DẤU vào google. Thí dụ như "Sua chua may moc" hay "uong sua" , huynh không biết chữ "sua" trong trường hợp nào xài dấu hỏi, khi nào thì dấu ngã?
OK, chuyện nhỏ! Huynh cứ đánh bừa vào Google:

"Sua chua may moc"

Ngay lập tức google sẽ tung ra 1 lô nhiều kết quả, trong đó có những tựa bài như:

=> "Bảo Trì Sửa Chữa Máy Móc"

A lê hấp, huynh biết ngay "Sua chua" phải viết là "Sửa chữa"!

Tương tự, google "Uong sua" sẽ ra rất nhiều kết quả. Chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ thấy có câu:

=> "muốn uống sữa mà không bị mập thì uống sữa không đường ..."

Tức là ngay lập tức, huynh biết ngay "Uong sua" phải viết là "Uống Sữa" !

Nói tóm tắt, huynh dùng Google không phải để tìm hiểu ý nghĩa của tiếng Việt. Huynh dùng Google chỉ để kiểm soát cách đánh vần của tiếng Việt mà thôi!

Hy vọng bí quyết trên sẽ giúp TV và các bạn muốn viết đúng chánh tả mà lười học như huynh sẽ viết khá hơn!

Cheeeers TV,
NVH   :)
* Sao TV sẽ trả công huynh bao nhiêu để huynh còn thanh toán món nợ với Ác Minh nữa chứ!
  :)

Title: Re: Viết Ngắn
Post by tuy-van vào ngày 19. Jul 2012 , 10:46
Cô thương ,
Hy vọng Đặng Mỹ nghe cô nói sẽ " chạnh lòng " và nhờ Tú type dùm Mẹ những bài viết thật hay , cho đời thêm tươi nha cô.
Em TvMs


ngo_thi_van wrote on 19. Jul 2012 , 07:55:
Em Tuy Van oi ,
Theo Co nghi em khoi can hoc khoa cap toc nua , lỡ ra ma Ha " charge " em moi chu $2 de lay tien tra no cho Đang My thi nguy to cho em do.
Đang My oi ,
May hom nay Co quen cam on em da sua ho  Co dau de o muc nay.
Co mong em tham gia lam , nhung Co biet em dang dau tay nen thương tinh em do. Hay em nho be Tu danh may ho cho em di.
Co Van


Title: Re: Viết Ngắn
Post by tuy-van vào ngày 19. Jul 2012 , 12:42

Cám ơn Huynh Hà đã bật mí về khóa học free nầy.
Đã kết nghỉa Huynh muội , mà tính toán trả lương , coi được không Huynh Hà ?
  Khi nào anh chị lên chức làm ông bà ngoại , TVMS sẽ có quà cho cháu cưng , thật xứng đáng nhang.
  TVMS


Nguyen Van Ha wrote on 19. Jul 2012 , 08:49:
OK TVMS,

BÍ QUYẾT VIẾT CHÁNH TẢ CẤP TỐC!

Trong internet có nhiều website dạy viết chánh tả VN, nếu có thì giờ ngồi đọc thì cũng tốt. Nhưng nếu lười như huynh thì TV hãy dùng bí quyết này của huynh, không cần phải tốn giờ học hành gì cho mất công!
Huynh bảo đảm thành công mới tính tiền, không thành công chỉ tính nửa giá thôi!

Mỗi lần huynh viết chữ nào mà huynh không rõ cách đánh vần, hỏi ngã... huynh mở Google lên rồi cứ đánh chữ đó KHÔNG DẤU vào google. Thí dụ như "Sua chua may moc" hay "uong sua" , huynh không biết chữ "sua" trong trường hợp nào xài dấu hỏi, khi nào thì dấu ngã?
OK, chuyện nhỏ! Huynh cứ đánh bừa vào Google:

"Sua chua may moc"

Ngay lập tức google sẽ tung ra 1 lô nhiều kết quả, trong đó có những tựa bài như:

=> "Bảo Trì Sửa Chữa Máy Móc"

A lê hấp, huynh biết ngay "Sua chua" phải viết là "Sửa chữa"!

Tương tự, google "Uong sua" sẽ ra rất nhiều kết quả. Chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ thấy có câu:

=> "muốn uống sữa mà không bị mập thì uống sữa không đường ..."

Tức là ngay lập tức, huynh biết ngay "Uong sua" phải viết là "Uống Sữa" !

Nói tóm tắt, huynh dùng Google không phải để tìm hiểu ý nghĩa của tiếng Việt. Huynh dùng Google chỉ để kiểm soát cách đánh vần của tiếng Việt mà thôi!

Hy vọng bí quyết trên sẽ giúp TV và các bạn muốn viết đúng chánh tả mà lười học như huynh sẽ viết khá hơn!

Cheeeers TV,
NVH   :)
* Sao TV sẽ trả công huynh bao nhiêu để huynh còn thanh toán món nợ với Ác Minh nữa chứ!
  :)


Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 19. Jul 2012 , 16:34

ngo_thi_van wrote on 19. Jul 2012 , 07:47:
Em Phương Tran oi ,
Em that la " hết sảy " chu dao qua ! The nay la qua tien , ai muon doc bai gi khoi phai mat cong nhieu de tim kiem. Phai thương cho em huy chương moi dươc !
Co Van


Thưa Cô Vân ,

Em cám ơn Cô khen va muốn thưởng huy chương cho em  :D ;D , tại em là người cứ phải nhiều lần đi tìm từng  trang từng trang số mấy , số mấy để đoc một bài nào đó dựa theo mục lục , thấy mất thời gian quá mà đành chịu , bây giờ chính em phải làm mục lục nên mới nghĩ ra được cách này cho tiện lợi ... đôi đàng ... :D ;D

PTr

Title: Re: Đoản Văn
Post by CoiChay vào ngày 19. Jul 2012 , 17:35

ngo_thi_van wrote on 18. Jul 2012 , 21:08:
Than goi C4 ,
Cam on de nghi cua em , nhung Co chi chap nhan hai dieu , dieu cuoi cung la " taboo " mac dau chung ta ai cung lớn tuổi ca roi !
Co Van

Kính cô Vân,

Cô Vân yên tâm, ăn thua là người kể có khả năng diễn tả thì chuyện taboo cũng sẽ trở thành thanh thoát. Tỷ dụ như câu chuyện ngắn nhất được giải của đại học Harvard đã viết về tôn giáo, hoàng gia, bí hiểm và sex . Anh chàng sinh viên được chấm đã viết như sau (vì đã lâu em quên đích xác câu bằng tiếng Anh, xin được lược dịch sang tiếng Việt) :

"Ôi Thượng đế ơi !" Nữ Hoàng thốt lên, " ai là cha đứa bé trong bụng ta ?!"


Cô Vân thấy không, câu chuyện ngắn có một giòng mà đã covered được :
- Tôn giáo (kêu gào Thượng đế)
- Hoàng gia (sự có mặt nặng ký của nữ hoàng)
- bí hiểm (em chưa thấy chuyện gì bí hiểm hơn khi chính người đàn bà còn không biết tác giả của đứa con trong bụng là ai ?)
- SEX : em nghĩ chắc phải có mới ra công chuyện !   ;D ;D ;D

CC
:D

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 19. Jul 2012 , 17:36

tuy-van wrote on 19. Jul 2012 , 10:46:
Cô thương ,
Hy vọng Đặng Mỹ nghe cô nói sẽ " chạnh lòng " và nhờ Tú type dùm Mẹ những bài viết thật hay , cho đời thêm tươi nha cô.
Em TvMs

Em Tuy Van oi ,
Co cung mong nhu vay do.
Bat dau ngay mai la Co se ban lam , cho den cuối thang. Khi nao vao D/D dươc la Co se vao ngay , khong biet luc nao ca. Ngay mai thi Co phai di xa nha den ngay kia moi ve , nhung sang mai trươc khi di Co se vao D/D tham. Mong la cac em cu viet bai , khi nao Co doc dươc se doc nhe.
Co cam on tat ca , co hai Co Mai va Thu se phu cac em.
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 19. Jul 2012 , 17:38

Phuong_Tran wrote on 19. Jul 2012 , 16:34:
Thưa Cô Vân ,

Em cám ơn Cô khen va muốn thưởng huy chương cho em  :D ;D , tại em là người cứ phải nhiều lần đi tìm từng  trang từng trang số mấy , số mấy để đoc một bài nào đó dựa theo mục lục , thấy mất thời gian quá mà đành chịu , bây giờ chính em phải làm mục lục nên mới nghĩ ra được cách này cho tiện lợi ... đôi đàng ... :D ;D

PTr

The la moi ngươi phai hoan ho em do !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 19. Jul 2012 , 17:43

CoiChay wrote on 19. Jul 2012 , 17:35:
Kính cô Vân,

Cô Vân yên tâm, ăn thua là người kể có khả năng diễn tả thì chuyện taboo cũng sẽ trở thành thanh thoát. Tỷ dụ như câu chuyện ngắn nhất được giải của đại học Harvard đã viết về tôn giáo, hoàng gia, bí hiểm và sex . Anh chàng sinh viên được chấm đã viết như sau (vì đã lâu em quên đích xác câu bằng tiếng Anh, xin được lược dịch sang tiếng Việt) :

"Ôi Thượng đế ơi !" Nữ Hoàng thốt lên, " ai là cha đứa bé trong bụng ta ?!"


Cô Vân thấy không, câu chuyện ngắn có một giòng mà đã covered được :
- Tôn giáo (kêu gào Thượng đế)
- Hoàng gia (sự có mặt nặng ký của nữ hoàng)
- bí hiểm (em chưa thấy chuyện gì bí hiểm hơn khi chính người đàn bà còn không biết tác giả của đứa con trong bụng là ai ?)
- SEX : em nghĩ chắc phải có mới ra công chuyện !   ;D ;D ;D

CC
:D

CỐi Chày oi ,
Hay lam do ! Nhung do la chuyen cua ngươi ta , bay gio Coi Chay viet truyen ngan nhu vay di !
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Vu Ngoc Mai vào ngày 19. Jul 2012 , 18:10

ngo_thi_van wrote on 17. Jul 2012 , 21:30:
Em Phương Tran oi ,
Thoi thi cu de o ngoai la Đoản Văn va trong ruot la Viet NGan nhu Co Mai va em thich va cung theo y kien cua Hà nua , vi neu co ngươi muon viet dai thi.....sao? Hay la Tạp Ghi?
Co Van


Vân ơi,
Đã "Viết Ngắn" là viết ngắn, mình thấy mục này đã được một vài tờ báo làm từ lâu rồi, bây giờ mình cứ giữ vững cái tựa đúng như nội dung của bài văn. 
Nếu Vân nhận được bài "viết dài" thì rinh về khu vực viết dài khác, để giữ cho trang của Vân đúng với tên của nó, và khuyến khích người "viết ngắn" cho đông vui.  Ngọc Mai muốn viết ngắn mà cũng chưa xong kìa!  Vì mùa hè chỉ nghĩ đến nghỉ mát thôi, và lại sắp đi nghỉ...nóng ở Houston đây!
Đó là ý kiến của NM, nhưng còn tuỳ quyết định của Cô Tân Chủ Quán nhé.
Ngọc Mai

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Nguyen Van Ha vào ngày 19. Jul 2012 , 20:04
Thưa cô Vân,

Em xin được post 1 tùy bút rất ngắn "Đường Xưa Lối Cũ". Bài này em đã viết và post ké trong quán của chị ThụyVi mấy tháng trước, hôm nay post lại trong mục Đoản Văn cho cô và quán mới đọc chơi.

Em NVH,
* Nhắc đến quán chị ThụyVi, xin đề nghị chúng ta cũng nên mời tay viết truyện ngắn số 1 trong d/đ này cộng tác trong quán "Đoản Văn"

                               Đường Xưa Lối Cũ

Một hôm vào khoảng năm 1962, lúc tôi còn 10 tuổi, ông nội tôi từ dưới quê lên Gò Vấp thăm gia đình tôi.
Chiều hôm đó tôi nghe ông nội kêu ba tôi: "Con chở tía ra đường Catina dạo phố đi con!".

Tôi chưa từng nghe đường "Catina" bao giờ nên ngạc nhiên hỏi ba tôi: "Ba ơi, đường Catina là đường gì vậy ba?".

Ba tôi vui vẻ giải thích: "Ông nội muốn nói đường Tự Do đó con! Ngày xưa tụi Pháp nó đô hộ Việt Nam mình nên nó đặt tên nhiều đường lớn ở Sài Gòn bằng tiếng Tây. Chắc tại ông nội ở dưới quê lâu quá nên không biết bây giờ đường Catina đã đổi thành đường "Tự Do" lâu rồi!"

Năm 1964, ông nội tôi mất.
1975, nước tôi mất.
1981, ba tôi mất.

Mấy mươi năm sau, từ ngày xa quê hương, tôi bay về Sài Gòn thăm gia đình.
Trong mấy tuần ở Việt Nam, tôi ở trọ nhà cũ của ông anh ở Gò Vấp.

Một hôm tôi nhờ ông anh "Anh Tư chở em ra đường Tự Do một chút giùm đi anh Tư!"

Đứa cháu nhỏ 10 tuổi, con gái anh tôi, nghe tôi nói đến tên đường gì kỳ lạ, hỏi ba nó: "Ba ơi, đường "Tự Do" là đường gì vậy ba?"

Anh tôi chỉ lẵng lặng trả lời mà không giải thích gì cho con ảnh hiểu: "Chú Năm muốn nói đường Đồng Khởi đó con!"

Nghe đứa cháu hỏi, bất chợt tôi nhớ đến Ông Nội, Ba tôi, rồi liên tưởng đến đường Catina và đường Tự Do năm nào...

Tôi chép miệng nhủ thầm: "Mới đây mà đã mấy thế hệ rồi!"
Rồi tôi chợt nghĩ "Chắc tại tôi xa quê hương lâu quá nên không biết những thay đổi ở Sài Gòn sau này?!"

Trời Sài Gòn bỗng nổi cơn sấm sét ầm ĩ. Cơn mưa rào tháng sáu trút xuống thành phố không ngớt.
Ngồi phía sau xe anh tôi trên đường phố Sài Gòn, tiếng mưa rơi tầm tã trên đường "Catina! Tự Do! Đồng Khởi?!" bỗng làm tôi thấy buồn da diết...

NVH
  :)

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 19. Jul 2012 , 21:31

Vu Ngoc Mai wrote on 19. Jul 2012 , 18:10:
Vân ơi,
Đã "Viết Ngắn" là viết ngắn, mình thấy mục này đã được một vài tờ báo làm từ lâu rồi, bây giờ mình cứ giữ vững cái tựa đúng như nội dung của bài văn. 
Nếu Vân nhận được bài "viết dài" thì rinh về khu vực viết dài khác, để giữ cho trang của Vân đúng với tên của nó, và khuyến khích người "viết ngắn" cho đông vui.  Ngọc Mai muốn viết ngắn mà cũng chưa xong kìa!  Vì mùa hè chỉ nghĩ đến nghỉ mát thôi, và lại sắp đi nghỉ...nóng ở Houston đây!
Đó là ý kiến của NM, nhưng còn tuỳ quyết định của Cô Tân Chủ Quán nhé.
Ngọc Mai

Ngoc Mai oi ,
" Noi phai cu cai cung phai nghe " , nhung neu ai viet dai thi rinh di dau bay gio ? va dai la chung nao?
Hay la ngan cung dươc ma dai cung dươc di nhe , cho no co ve " nhieu mau sac " va nhu Ha noi la thinh thoang nen doi " tông " cho hap dan ! Nhung dai o day la do vai trang , nhieu lam la 5 trang chu vai chuc trang thi chac khong dươc dau !
Ngay mai minh phai di xa nha , nho Ngoc Mai va Thu trong ho cho nhe.[ co hai ngươi phu ta dac luc roi dung lo ] Sang mai se vao day trươc khi di.
Cam on trươc.
Van 

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 19. Jul 2012 , 21:36

Nguyen Van Ha wrote on 19. Jul 2012 , 20:04:
Thưa cô Vân,

Em xin được post 1 tùy bút rất ngắn "Đường Xưa Lối Cũ". Bài này em đã viết và post ké trong quán của chị ThụyVi mấy tháng trước, hôm nay post lại trong mục Đoản Văn cho cô và quán mới đọc chơi.

Em NVH,
* Nhắc đến quán chị ThụyVi, xin đề nghị chúng ta cũng nên mời tay viết truyện ngắn số 1 trong d/đ này cộng tác trong quán "Đoản Văn"

                               Đường Xưa Lối Cũ

Một hôm vào khoảng năm 1962, lúc tôi còn 10 tuổi, ông nội tôi từ dưới quê lên Gò Vấp thăm gia đình tôi.
Chiều hôm đó tôi nghe ông nội kêu ba tôi: "Con chở tía ra đường Catina dạo phố đi con!".

Tôi chưa từng nghe đường "Catina" bao giờ nên ngạc nhiên hỏi ba tôi: "Ba ơi, đường Catina là đường gì vậy ba?".

Ba tôi vui vẻ giải thích: "Ông nội muốn nói đường Tự Do đó con! Ngày xưa tụi Pháp nó đô hộ Việt Nam mình nên nó đặt tên nhiều đường lớn ở Sài Gòn bằng tiếng Tây. Chắc tại ông nội ở dưới quê lâu quá nên không biết bây giờ đường Catina đã đổi thành đường "Tự Do" lâu rồi!"

Năm 1964, ông nội tôi mất.
1975, nước tôi mất.
1981, ba tôi mất.

Mấy mươi năm sau, từ ngày xa quê hương, tôi bay về Sài Gòn thăm gia đình.
Trong mấy tuần ở Việt Nam, tôi ở trọ nhà cũ của ông anh ở Gò Vấp.

Một hôm tôi nhờ ông anh "Anh Tư chở em ra đường Tự Do một chút giùm đi anh Tư!"

Đứa cháu nhỏ 10 tuổi, con gái anh tôi, nghe tôi nói đến tên đường gì kỳ lạ, hỏi ba nó: "Ba ơi, đường "Tự Do" là đường gì vậy ba?"

Anh tôi chỉ lẵng lặng trả lời mà không giải thích gì cho con ảnh hiểu: "Chú Năm muốn nói đường Đồng Khởi đó con!"

Nghe đứa cháu hỏi, bất chợt tôi nhớ đến Ông Nội, Ba tôi, rồi liên tưởng đến đường Catina và đường Tự Do năm nào...

Tôi chép miệng nhủ thầm: "Mới đây mà đã mấy thế hệ rồi!"
Rồi tôi chợt nghĩ "Chắc tại tôi xa quê hương lâu quá nên không biết những thay đổi ở Sài Gòn sau này?!"

Trời Sài Gòn bỗng nổi cơn sấm sét ầm ĩ. Cơn mưa rào tháng sáu trút xuống thành phố không ngớt.
Ngồi phía sau xe anh tôi trên đường phố Sài Gòn, tiếng mưa rơi tầm tã trên đường "Catina! Tự Do! Đồng Khởi?!" bỗng làm tôi thấy buồn da diết...

NVH
  :)

Cam on Ha da hang hai post hai bai roi , cu tiep tuc di nhe.
Ha noi dung , khi Co ve Saigon lan dau cung ngo  ngang va buon vo cung khi thay dương pho da doi ten.
Co cung rat mong tat ca nhung ngươi vao D/D vui ve tham gia muc nay , de chung ta dươc doc van cua nhau va hieu nhau hon.
Nho Ha nhan voi Thuy Vi nhu vay.
Co Van   

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 19. Jul 2012 , 23:21

Vu Ngoc Mai wrote on 19. Jul 2012 , 18:10:
Vân ơi,
Đã "Viết Ngắn" là viết ngắn, mình thấy mục này đã được một vài tờ báo làm từ lâu rồi, bây giờ mình cứ giữ vững cái tựa đúng như nội dung của bài văn. 
Nếu Vân nhận được bài "viết dài" thì rinh về khu vực viết dài khác, để giữ cho trang của Vân đúng với tên của nó, và khuyến khích người "viết ngắn" cho đông vui.  Ngọc Mai muốn viết ngắn mà cũng chưa xong kìa!  Vì mùa hè chỉ nghĩ đến nghỉ mát thôi, và lại sắp đi nghỉ...nóng ở Houston đây!
Đó là ý kiến của NM, nhưng còn tuỳ quyết định của Cô Tân Chủ Quán nhé.
Ngọc Mai






ngo_thi_van wrote on 19. Jul 2012 , 21:31:
Ngoc Mai oi ,
" Noi phai cu cai cung phai nghe " , nhung neu ai viet dai thi rinh di dau bay gio ? va dai la chung nao?
Hay la ngan cung dươc ma dai cung dươc di nhe , cho no co ve " nhieu mau sac " va nhu Ha noi la thinh thoang nen doi " tông " cho hap dan ! Nhung dai o day la do vai trang , nhieu lam la 5 trang chu vai chuc trang thi chac khong dươc dau !
Ngay mai minh phai di xa nha , nho Ngoc Mai va Thu trong ho cho nhe.[ co hai ngươi phu ta dac luc roi dung lo ] Sang mai se vao day trươc khi di.
Cam on trươc.
Van 


Thưa Cô Mai và Cô Vân ,

Em xin đồng ý với Cô Mai và Cô Vân là nên viết theo chủ đề là viết ngắn thì viết ngắn thôi , và chỉ nên viết ngắn , mục truyện dài thì có chỗ TRuyện rồi , ai thích viết và đọc truyện ngắn thì vào mục này , ai thích viết và đọc truyện dài thì qua mục Truyện của Diễn Đàn Cô ạ. Giống như ai muốn nối tiếp vần thơ thì chạy vào mục Nối Tiếp Vần Thơ của Cô Mai , còn ai chỉ thích nối thơ với những chữ được cho sẵn thì vào Khung Cửa 75.....

Mong cả nhà tham gia viết ngắn để cùng nhau đọc qua đọc lại cho vui , em cũng có ý tưởng của một bài truyện ngắn vui rồi , chuyện có thật 100 %  :D ;D ;D

PTr

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 19. Jul 2012 , 23:30

CoiChay wrote on 18. Jul 2012 , 17:58:
Kính thưa cô Vân,

Em xin hưởng ứng đề nghị viết chuyện ngắn. Tuy nhiên, để cho việc viết chuyện ngắn này thêm phần hấp dẫn, em xin đề nghị chúng ta có thể đưa ra vài đề tài để mọi người có ý và tạo dễ dàng cho tất cả. Quan trọng là phải viết...thật ngắn và thật xúc tích. Nếu cô cho phép em xin đưa ra cái đề tài sau:
Viết một câu chuyện dính líu tới hoàng gia (Anh quốc nha!), tôn giáo, bí hiểm và sex.

Xin nói thêm là đề tài này đến từ một cuộc thi tuyển của đại học Harvard bên HK tổ chức gần đây (từ một đến 10 năm  ;D ;D ;D)

CC
:D


Thưa Thày CC ,

Xin Thày CC cho biết chuyện ngắn của Thày đã viết tên là gì để PTr cho vào mục lục  :D ;D ;D

PTr

Title: Re: Đoản Văn
Post by CoiChay vào ngày 20. Jul 2012 , 04:07

Phuong_Tran wrote on 19. Jul 2012 , 23:30:
Thưa Thày CC ,

Xin Thày CC cho biết chuyện ngắn của Thày đã viết tên là gì để PTr cho vào mục lục  :D ;D ;D

PTr


Chưa cô PTR ơi, đó chỉ mới là một thí dụ. Chưa có ai viết hết. Nhưng sau đây là một đề nghị khác :

"Trò hãy viết một chuyện thật ngắn liên quan đến 4 đề tài: LVD, Vancouver, Diễn đàn và Đậu Xanh"

CC
:D


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 20. Jul 2012 , 06:49

CoiChay wrote on 20. Jul 2012 , 04:07:
Chưa cô PTR ơi, đó chỉ mới là một thí dụ. Chưa có ai viết hết. Nhưng sau đây là một đề nghị khác :

"Trò hãy viết một chuyện thật ngắn liên quan đến 4 đề tài: LVD, Vancouver, Diễn đàn và Đậu Xanh"

CC
:D

Em Coi Chay oi ,
The co nghia la trong truyen ngan nay phai bao gom ca LVD, Vancouver , D/D va Dau Xanh?
The thi Coi Chay nen xung phong trươc di cho moi ngươi xem ra sao.
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 20. Jul 2012 , 06:52

Phuong_Tran wrote on 19. Jul 2012 , 23:21:
Thưa Cô Mai và Cô Vân ,

Em xin đồng ý với Cô Mai và Cô Vân là nên viết theo chủ đề là viết ngắn thì viết ngắn thôi , và chỉ nên viết ngắn , mục truyện dài thì có chỗ TRuyện rồi , ai thích viết và đọc truyện ngắn thì vào mục này , ai thích viết và đọc truyện dài thì qua mục Truyện của Diễn Đàn Cô ạ. Giống như ai muốn nối tiếp vần thơ thì chạy vào mục Nối Tiếp Vần Thơ của Cô Mai , còn ai chỉ thích nối thơ với những chữ được cho sẵn thì vào Khung Cửa 75.....

Mong cả nhà tham gia viết ngắn để cùng nhau đọc qua đọc lại cho vui , em cũng có ý tưởng của một bài truyện ngắn vui rồi , chuyện có thật 100 %  :D ;D ;D

PTr

Em Phương Tran oi ,
O trong D/D co muc TRUYEN? Co chang co thi gio di lang thang trong nay nen cung chang biet trong nay co nhung muc gi ca.
Co bay gio phai sua soan di xa , nho em " quán xuyến " nhe.
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by thule vào ngày 20. Jul 2012 , 09:19

Phuong_Tran wrote on 19. Jul 2012 , 07:10:
Thưa cô Vân ,

Em đã làm Mục Lục của trang Đoản Văn nằm ở ngay trang đầu tiên , em để luôn link để khi muốn đọc bài nào thì chỉ việc click vào link là vào trang có bài muốn đọc để đọc ngay , em mời Cô xem lại

PTr



Em Phượng đáng được thưởng huy chương vàng cho service của em.  Thế này thật tiện, cô có 10 phút đi vào mà đọc được một chuyện nào "bắt mắt" là...hết xẩy.  Hoan hô và cảm ơn em Tý.

Title: Re: Viết Ngắn
Post by tuy-van vào ngày 20. Jul 2012 , 10:57

Cô thương ,
Em chia vui với cô và thầy được đi chơi ,và cô Vỉnh cùng gia đình sắp đến nhà cô.
Hy vọng cuối tuần , thầy  cô và cả nhà được tràn  đầy niềm vui.
Em TV


ngo_thi_van wrote on 19. Jul 2012 , 17:36:
Em Tuy Van oi ,
Co cung mong nhu vay do.
Bat dau ngay mai la Co se ban lam , cho den cuối thang. Khi nao vao D/D dươc la Co se vao ngay , khong biet luc nao ca. Ngay mai thi Co phai di xa nha den ngay kia moi ve , nhung sang mai trươc khi di Co se vao D/D tham. Mong la cac em cu viet bai , khi nao Co doc dươc se doc nhe.
Co cam on tat ca , co hai Co Mai va Thu se phu cac em.
Co Van


Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 21. Jul 2012 , 02:42
Em không có nhà quê !!!!


Trước đây khá lâu tôi thường đi bộ như là tập thể dục ở công viên gần nhà cùng với một người bạn khoảng từ 4 giờ đến 5 giờ chiều mỗi buổi chiều được rảnh rỗi  . Chiều hôm ấy cũng vậy khi tôi và người bạn đã đi bộ được 1 tiếng ( khoảng 5 vòng công viên ) chúng tôi muốn ngồi uống nước mía để nghỉ chân trước khi về nhà , bỗng tôi thấy có một người nước ngoài mặc quần áo thể thao tiến đến và có vẻ như muốn ngồi cùng bàn với chúng tôi , ông ta cười rất cởi mở và chào hỏi bằng thứ tiếng gì mà tôi nghe ra có chữ " chào " bằng tiếng Việt và sau đó nói bằng tiếng Anh là ông ta có thể ngồi chung bàn được hay không , ông ta nói ông ta tập thể dục xong rồi sau đó xem đá banh ở một sân vận động gần đó và đi ra ngoài để uống nước vì trận đá banh đang nghĩ 15 phút giữa hiệp , tôi cũng không biết sao nhưng nghĩ đây là dịp cho mình thực hành tiếng Anh nên cũng bạo gan mời ông ta ngồi cùng bàn .

Không biết tại sao , nhưng cuộc nói chuyện tay đôi của tôi và ông ta xãy ra như thế này : Ông ta cứ nói tiếng Việt còn tôi thì cứ nói tiếng Anh , cứ thế chúng tôi tha hồ mà nói chuyện , tôi nghĩ rằng ông ta đang học tiếng Việt nên muốn thực hành tiếng Việt với tôi và ông ta cũng hiểu rằng tôi cũng muốn thực hành tiếng Anh nên tôi không chịu nói tiếng Việt cũng như anh ta không chịu nói tiếng Anh , người bạn đi cùng với tôi thì bù trất , chỉ ngồi lắng nghe mà không biết câu chuyện đang nói về chuyện gì và đến khi nào thì dừng , chỉ thỉnh thoảng cười hùn khi thấy chúng tôi - một người nói tiêng Việt và một người nói tiếng Anh ,cười nói rất là vui vẻ cùng với bao cái cau mày nhíu mặt nhưng nhất định không chịu đổi sang tiếng mẹ đẻ của mình .

Cuối cùng thì cuộc nói chuyện cũng kết thúc và được kết thúc như thế này :

Ông ta nói với tôi :

" Em không có nhà quê, còn mấy người Việt kia nhà quê quá . "

Tôi nghĩ thầm trong bụng : Trời , cái ông này ... nói chuyện đã đời rồi tự nhiên nói mình không có nhà quê  :o ::) :o ::)....

Tôi ngạc nhiên hỏi lại :

" Why ? Why you tell me that ? "

Ông ta trả lời với nụ cười rất vui :

" Tại vì anh nói thì em hiểu , còn mấy người kia anh nói thì không hiểu "

Mèn ơi , phải rồi , tôi " dịch " lại cho bạn tôi nghe , 2 đứa cười nghiêng ngã , ổng thì cười ngã nghiêng vì ổng hiểu được lời giải thích bằng tiếng Việt của tôi với người bạn , bạn tôi thì kêu :

" Vậy em là nhà quê rồi Phượng ơi "

hi hi ha ha  :D ;D :D ;D rollingonthefloor rollingonthefloor rollingonthefloor

Thú thật ban đầu nghe ổng nói tiếng Việt thì tôi thấy cũng khó nghe lắm , chỉ nghe loáng thoáng được vài chữ , còn lại là đoán vì phát âm không đúng mà còn không có dấu hoặc là bỏ dấu sai  , nhưng sau đó thì cũng quen nên nghe khá hơn và cuối cùng là được phán cho một câu " Em không có nhà quê !!!!! " , chắc ổng nghe tiếng Anh của tôi cũng dzậy  :D ;D

Phượng Trần

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 21. Jul 2012 , 02:44

thule wrote on 20. Jul 2012 , 09:19:
Em Phượng đáng được thưởng huy chương vàng cho service của em.  Thế này thật tiện, cô có 10 phút đi vào mà đọc được một chuyện nào "bắt mắt" là...hết xẩy.  Hoan hô và cảm ơn em Tý.


Thưa Cô Thu ,

Em cám ơn Cô Thu đã khen  pinkrose pinkrose pinkrose, vậy em mời Cô Thu vào xem thường nhé  :D ;D



Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 21. Jul 2012 , 02:49

CoiChay wrote on 20. Jul 2012 , 04:07:
Chưa cô PTR ơi, đó chỉ mới là một thí dụ. Chưa có ai viết hết. Nhưng sau đây là một đề nghị khác :

"Trò hãy viết một chuyện thật ngắn liên quan đến 4 đề tài: LVD, Vancouver, Diễn đàn và Đậu Xanh"

CC
:D


Thưa Thày CC ,

Trò suy nghĩ hoài và cũng để ý tới cách kể của câu chuyện ngắn có 1 câu mà Thày đã đưa ra làm thí dụ mà sao khó làm ghê , chắc Thày phải làm luôn quá  :D ;D ;D

PTr

Title: Re: Viết Ngắn
Post by thule vào ngày 21. Jul 2012 , 10:54

Phuong_Tran wrote on 21. Jul 2012 , 02:42:
Em không có nhà quê !!!!


Trước đây khá lâu tôi thường đi bộ như là tập thể dục ở công viên gần nhà cùng với một người bạn khoảng từ 4 giờ đến 5 giờ chiều mỗi buổi chiều được rảnh rỗi  . Chiều hôm ấy cũng vậy khi tôi và người bạn đã đi bộ được 1 tiếng ( khoảng 5 vòng công viên ) chúng tôi muốn ngồi uống nước mía để nghỉ chân trước khi về nhà , bỗng tôi thấy có một người nước ngoài mặc quần áo thể thao tiến đến và có vẻ như muốn ngồi cùng bàn với chúng tôi , ông ta cười rất cởi mở và chào hỏi bằng thứ tiếng gì mà tôi nghe ra có chữ " chào " bằng tiếng Việt và sau đó nói bằng tiếng Anh là ông ta có thể ngồi chung bàn được hay không , ông ta nói ông ta tập thể dục xong rồi sau đó xem đá banh ở một sân vận động gần đó và đi ra ngoài để uống nước vì trận đá banh đang nghĩ 15 phút giữa hiệp , tôi cũng không biết sao nhưng nghĩ đây là dịp cho mình thực hành tiếng Anh nên cũng bạo gan mời ông ta ngồi cùng bàn .

Không biết tại sao , nhưng cuộc nói chuyện tay đôi của tôi và ông ta xãy ra như thế này : Ông ta cứ nói tiếng Việt còn tôi thì cứ nói tiếng Anh , cứ thế chúng tôi tha hồ mà nói chuyện , tôi nghĩ rằng ông ta đang học tiếng Việt nên muốn thực hành tiếng Việt với tôi và ông ta cũng hiểu rằng tôi cũng muốn thực hành tiếng Anh nên tôi không chịu nói tiếng Việt cũng như anh ta không chịu nói tiếng Anh , người bạn đi cùng với tôi thì bù trất , chỉ ngồi lắng nghe mà không biết câu chuyện đang nói về chuyện gì và đến khi nào thì dừng , chỉ thỉnh thoảng cười hùn khi thấy chúng tôi - một người nói tiêng Việt và một người nói tiếng Anh ,cười nói rất là vui vẻ cùng với bao cái cau màu nhíu mặt nhưng nhất định không chịu đổi sang tiếng mẹ đẻ của mình .

Cuối cùng thì cuộc nói chuyện cũng kết thúc và được kết thúc như thế này :

Ông ta nói với tôi :

" Em không có nhà quê, còn mấy người Việt kia nhà quê quá . "

Tôi nghĩ thầm trong bụng : Trời , cái ông này ... nói chuyện đã đời rồi tự nhiên nói mình không có nhà quê  :o ::) :o ::)....

Tôi ngạc nhiên hỏi lại :

" Why ? Why you tell me that ? "

Ông ta trả lời với nụ cười rất vui :

" Tại vì anh nói thì em hiểu , còn mấy người kia anh nói thì không hiểu "

Mèn ơi , phải rồi , tôi " dịch " lại cho bạn tôi nghe , 2 đứa cười nghiêng ngã , ổng thì cười ngã nghiêng vì ổng hiểu được lời giải thích bằng tiếng Việt của tôi với người bạn , bạn tôi thì kêu :

" Vậy em là nhà quê rồi Phượng ơi "

hi hi ha ha  :D ;D :D ;D rollingonthefloor rollingonthefloor rollingonthefloor

Thú thật ban đầu nghe ổng nói tiếng Việt thì tôi thấy cũng khó nghe lắm , chỉ nghe loáng thoáng được vài chữ , còn lại là đoán vì phát âm không đúng mà còn không có dấu hoặc là bỏ dấu sai  , nhưng sau đó thì cũng quen nên nghe khá hơn và cuối cùng là được phán cho một câu " Em không có nhà quê !!!!! " , chắc ổng nghe tiếng Anh của tôi cũng dzậy  :D ;D

Phượng Trần



Hihihi, cái chuyện này buồn cười quá.  Nó làm cô nhớ đến một chuyện khác làm mình cười...nôn ruột luôn, nhưng không dám viết ra đây vì sợ bị mắng !. Nó cũng liên quan đến chuyện nói tiếng ngoại quốc mà có accent đó.  Thôi để cô kể riêng cho em nghe nhé.

Title: Re: Viết Ngắn
Post by Vu Ngoc Mai vào ngày 21. Jul 2012 , 12:29

Phuong_Tran wrote on 21. Jul 2012 , 02:42:
Em không có nhà quê !!!!


Trước đây khá lâu tôi thường đi bộ như là tập thể dục ở công viên gần nhà cùng với một người bạn khoảng từ 4 giờ đến 5 giờ chiều mỗi buổi chiều được rảnh rỗi  . Chiều hôm ấy cũng vậy khi tôi và người bạn đã đi bộ được 1 tiếng ( khoảng 5 vòng công viên ) chúng tôi muốn ngồi uống nước mía để nghỉ chân trước khi về nhà , bỗng tôi thấy có một người nước ngoài mặc quần áo thể thao tiến đến và có vẻ như muốn ngồi cùng bàn với chúng tôi , ông ta cười rất cởi mở và chào hỏi bằng thứ tiếng gì mà tôi nghe ra có chữ " chào " bằng tiếng Việt và sau đó nói bằng tiếng Anh là ông ta có thể ngồi chung bàn được hay không , ông ta nói ông ta tập thể dục xong rồi sau đó xem đá banh ở một sân vận động gần đó và đi ra ngoài để uống nước vì trận đá banh đang nghĩ 15 phút giữa hiệp , tôi cũng không biết sao nhưng nghĩ đây là dịp cho mình thực hành tiếng Anh nên cũng bạo gan mời ông ta ngồi cùng bàn .

Không biết tại sao , nhưng cuộc nói chuyện tay đôi của tôi và ông ta xãy ra như thế này : Ông ta cứ nói tiếng Việt còn tôi thì cứ nói tiếng Anh , cứ thế chúng tôi tha hồ mà nói chuyện , tôi nghĩ rằng ông ta đang học tiếng Việt nên muốn thực hành tiếng Việt với tôi và ông ta cũng hiểu rằng tôi cũng muốn thực hành tiếng Anh nên tôi không chịu nói tiếng Việt cũng như anh ta không chịu nói tiếng Anh , người bạn đi cùng với tôi thì bù trất , chỉ ngồi lắng nghe mà không biết câu chuyện đang nói về chuyện gì và đến khi nào thì dừng , chỉ thỉnh thoảng cười hùn khi thấy chúng tôi - một người nói tiêng Việt và một người nói tiếng Anh ,cười nói rất là vui vẻ cùng với bao cái cau màu nhíu mặt nhưng nhất định không chịu đổi sang tiếng mẹ đẻ của mình .

Cuối cùng thì cuộc nói chuyện cũng kết thúc và được kết thúc như thế này :

Ông ta nói với tôi :

" Em không có nhà quê, còn mấy người Việt kia nhà quê quá . "

Tôi nghĩ thầm trong bụng : Trời , cái ông này ... nói chuyện đã đời rồi tự nhiên nói mình không có nhà quê  :o ::) :o ::)....

Tôi ngạc nhiên hỏi lại :

" Why ? Why you tell me that ? "

Ông ta trả lời với nụ cười rất vui :

" Tại vì anh nói thì em hiểu , còn mấy người kia anh nói thì không hiểu "

Mèn ơi , phải rồi , tôi " dịch " lại cho bạn tôi nghe , 2 đứa cười nghiêng ngã , ổng thì cười ngã nghiêng vì ổng hiểu được lời giải thích bằng tiếng Việt của tôi với người bạn , bạn tôi thì kêu :

" Vậy em là nhà quê rồi Phượng ơi "

hi hi ha ha  :D ;D :D ;D rollingonthefloor rollingonthefloor rollingonthefloor

Thú thật ban đầu nghe ổng nói tiếng Việt thì tôi thấy cũng khó nghe lắm , chỉ nghe loáng thoáng được vài chữ , còn lại là đoán vì phát âm không đúng mà còn không có dấu hoặc là bỏ dấu sai  , nhưng sau đó thì cũng quen nên nghe khá hơn và cuối cùng là được phán cho một câu " Em không có nhà quê !!!!! " , chắc ổng nghe tiếng Anh của tôi cũng dzậy  :D ;D

Phượng Trần


Tí Phượng ơi,
Cái anh chàng Mỹ này nói đúng quá xá chời, em mà nhà quê thì ai mới tỉnh thành đây?  Hi hi hi, ha ha ha, cười đã quá ta!
Cô Ngọc Mai

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 21. Jul 2012 , 15:53

CoiChay wrote on 20. Jul 2012 , 04:07:
Chưa cô PTR ơi, đó chỉ mới là một thí dụ. Chưa có ai viết hết. Nhưng sau đây là một đề nghị khác :

"Trò hãy viết một chuyện thật ngắn liên quan đến 4 đề tài: LVD, Vancouver, Diễn đàn và Đậu Xanh"

CC
:D


Cựu nữ sinh trung học Lê Văn Duyệt , tổ chức đại hội tại Vancuover (2005?), các chị đua nhau tham gia diễn đàn LVD hầu hết lấy nick là Đậu....Tỉ như Đậu Đỏ , Đậu Trắng , Đậu Hũ.... Đậu Xanh

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 21. Jul 2012 , 17:47

Lethikinhhoang wrote on 21. Jul 2012 , 15:53:
Cựu nữ sinh trung học Lê Văn Duyệt , tổ chức đại hội tại Vancuover (2005?), các chị đua nhau tham gia diễn đàn LVD hầu hết lấy nick là Đậu....Tỉ như Đậu Đỏ , Đậu Trắng , Đậu Hũ.... Đậu Xanh


Chời , vậy mà Tí nghĩ không ra... Tỉ Kahat này giỏi thiệt nhe  :D ;D




Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 21. Jul 2012 , 17:50

thule wrote on 21. Jul 2012 , 10:54:
Hihihi, cái chuyện này buồn cười quá.  Nó làm cô nhớ đến một chuyện khác làm mình cười...nôn ruột luôn, nhưng không dám viết ra đây vì sợ bị mắng !. Nó cũng liên quan đến chuyện nói tiếng ngoại quốc mà có accent đó.  Thôi để cô kể riêng cho em nghe nhé.


Thưa Cô Thu ,

hi hi ha ha he he  :D ;D :D ;D rollingonthefloor rollingonthefloor rollingonthefloor

Cô Thu ơi , Tí thấy cũng đâu có gì gọi là... không thể viết thành một truyện ngắn để cho cả nhà đọc cho vui , miễn là đừng... ấy quá thôi mà , chứ Tí cười một mình buồn quá à Cô ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii  :D ;D

Cám ơn Cô nhiều hi hi ha ha



Title: Re: Viết Ngắn
Post by Phuong_Tran vào ngày 21. Jul 2012 , 17:59

Vu Ngoc Mai wrote on 21. Jul 2012 , 12:29:
Tí Phượng ơi,
Cái anh chàng Mỹ này nói đúng quá xá chời, em mà nhà quê thì ai mới tỉnh thành đây?  Hi hi hi, ha ha ha, cười đã quá ta!
Cô Ngọc Mai


Thưa Cô Ngọc Mai

Dạ , cứ lâu lâu thi kể chuyện vui với bạn bè là Tí lại lấy ngay bài này để kể và người bạn của Tí dạo ấy cũng vậy.... cô ấy nói : " bây giờ em vẫn còn nhà quê "  :D ;D , mà ổng nói khó nghe lắm Cô ơi , Tí tưởng ổng nói tiếng Campuchia hay gì gì đó , chứ không nghĩ ổng nói tiếng Việt đâu , chỉ nhờ có Tí nghe ra được chữ " chào " nên mới biết ổng nói tiếng Việt mà... ráng nghe thôi , sau đó Tí mới nghiệm ra được một điều : Ai là người nước ngoài mà nói tiếng Việt của mình thì dù họ có nói sai kiểu gì về phát âm hay văn phạm thì mình cũng hiểu tuốt luốt phải không Cô? Và chắc là ngược lại cũng như vậy đối với người Việt mình nói tiếng nước ngoài  :D ;D ;D



Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 21. Jul 2012 , 22:03

tuy-van wrote on 20. Jul 2012 , 10:57:
Cô thương ,
Em chia vui với cô và thầy được đi chơi ,và cô Vỉnh cùng gia đình sắp đến nhà cô.
Hy vọng cuối tuần , thầy  cô và cả nhà được tràn  đầy niềm vui.
Em TV

Em Tuy Van oi ,
Co cam on em nhieu da nghi den Thay Co va Co Vinh.
Co Van

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 21. Jul 2012 , 22:18

Phuong_Tran wrote on 21. Jul 2012 , 02:42:
Em không có nhà quê !!!!


Trước đây khá lâu tôi thường đi bộ như là tập thể dục ở công viên gần nhà cùng với một người bạn khoảng từ 4 giờ đến 5 giờ chiều mỗi buổi chiều được rảnh rỗi  . Chiều hôm ấy cũng vậy khi tôi và người bạn đã đi bộ được 1 tiếng ( khoảng 5 vòng công viên ) chúng tôi muốn ngồi uống nước mía để nghỉ chân trước khi về nhà , bỗng tôi thấy có một người nước ngoài mặc quần áo thể thao tiến đến và có vẻ như muốn ngồi cùng bàn với chúng tôi , ông ta cười rất cởi mở và chào hỏi bằng thứ tiếng gì mà tôi nghe ra có chữ " chào " bằng tiếng Việt và sau đó nói bằng tiếng Anh là ông ta có thể ngồi chung bàn được hay không , ông ta nói ông ta tập thể dục xong rồi sau đó xem đá banh ở một sân vận động gần đó và đi ra ngoài để uống nước vì trận đá banh đang nghĩ 15 phút giữa hiệp , tôi cũng không biết sao nhưng nghĩ đây là dịp cho mình thực hành tiếng Anh nên cũng bạo gan mời ông ta ngồi cùng bàn .

Không biết tại sao , nhưng cuộc nói chuyện tay đôi của tôi và ông ta xãy ra như thế này : Ông ta cứ nói tiếng Việt còn tôi thì cứ nói tiếng Anh , cứ thế chúng tôi tha hồ mà nói chuyện , tôi nghĩ rằng ông ta đang học tiếng Việt nên muốn thực hành tiếng Việt với tôi và ông ta cũng hiểu rằng tôi cũng muốn thực hành tiếng Anh nên tôi không chịu nói tiếng Việt cũng như anh ta không chịu nói tiếng Anh , người bạn đi cùng với tôi thì bù trất , chỉ ngồi lắng nghe mà không biết câu chuyện đang nói về chuyện gì và đến khi nào thì dừng , chỉ thỉnh thoảng cười hùn khi thấy chúng tôi - một người nói tiêng Việt và một người nói tiếng Anh ,cười nói rất là vui vẻ cùng với bao cái cau màu nhíu mặt nhưng nhất định không chịu đổi sang tiếng mẹ đẻ của mình .

Cuối cùng thì cuộc nói chuyện cũng kết thúc và được kết thúc như thế này :

Ông ta nói với tôi :

" Em không có nhà quê, còn mấy người Việt kia nhà quê quá . "

Tôi nghĩ thầm trong bụng : Trời , cái ông này ... nói chuyện đã đời rồi tự nhiên nói mình không có nhà quê  :o ::) :o ::)....

Tôi ngạc nhiên hỏi lại :

" Why ? Why you tell me that ? "

Ông ta trả lời với nụ cười rất vui :

" Tại vì anh nói thì em hiểu , còn mấy người kia anh nói thì không hiểu "

Mèn ơi , phải rồi , tôi " dịch " lại cho bạn tôi nghe , 2 đứa cười nghiêng ngã , ổng thì cười ngã nghiêng vì ổng hiểu được lời giải thích bằng tiếng Việt của tôi với người bạn , bạn tôi thì kêu :

" Vậy em là nhà quê rồi Phượng ơi "

hi hi ha ha  :D ;D :D ;D rollingonthefloor rollingonthefloor rollingonthefloor

Thú thật ban đầu nghe ổng nói tiếng Việt thì tôi thấy cũng khó nghe lắm , chỉ nghe loáng thoáng được vài chữ , còn lại là đoán vì phát âm không đúng mà còn không có dấu hoặc là bỏ dấu sai  , nhưng sau đó thì cũng quen nên nghe khá hơn và cuối cùng là được phán cho một câu " Em không có nhà quê !!!!! " , chắc ổng nghe tiếng Anh của tôi cũng dzậy  :D ;D

Phượng Trần

Em Phương Tran oi ,
Chuyen nay xay ra that su do ha? Em dươc ong ta phe binh nhu vay la hen lam do ! ;D Vi day la mot loi khen do.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 21. Jul 2012 , 22:25

Lethikinhhoang wrote on 21. Jul 2012 , 15:53:
Cựu nữ sinh trung học Lê Văn Duyệt , tổ chức đại hội tại Vancuover (2005?), các chị đua nhau tham gia diễn đàn LVD hầu hết lấy nick là Đậu....Tỉ như Đậu Đỏ , Đậu Trắng , Đậu Hũ.... Đậu Xanh

Em Kahat oi ,
Cau chuyen cua em that la xuc tich qua roi va day du het su doi hoi cua dau de da dua ra. Hay qua !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 21. Jul 2012 , 22:27
Thoi Co phai tro lai voi cac em Co keo ho lai trach.Chua di tham day du trong D/D, danh phai chiu vay !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phan Nguyen vào ngày 22. Jul 2012 , 01:39
Cánh diều thơ ấu

- Em ơi! thằng Quang hắn thách Anh làm con diều bay cao hơn diều hắn nên chiều ni, mình qua Bà Quảng mua ít giấy màu, hồ rồi đi kiếm tre về làm con diều thiệt đẹp nghe .
Tiếng Anh tui kêu kéo tui trở về thơ ấu, những tháng ngày vô tư hai anh em chơi đủ thứ trò chơi với mấy đứa bạn hàng xóm, khi thì đánh căng, lúc bắn bi, trốn tìm vui ơi! là vui ngoài giờ đi học .
Ngày nào về tới nhà Mạ tui cũng la:
- Hai đứa mi đi mô mà áo quần nhớp hết rồi, Ba mi về tau mét cho mà coi . Doạ thì doạ rứa mà Mạ tui biết Ba tui cưng tụi tui lắm mổi thứ bảy đi làm về trể lúc nào Ba tui cũng lái xe đưa cả nhà đi bến phà Thuận an hóng gió, bắt còng, lượm ốc thăm nhà Thuỷ Tạ của Cụ Ngô Đình Cẩn .
Có bữa hai Anh em tui leo lên Thành Nội xem mấy đứa bạn hàng xóm thả diều thi, rồi hò hét a dua với tụi hắn khen diều đứa mô đẹp đưa mô xấu, rồi cải lộn um sùm .
Đứng côi bờ thành cao nhiều khi tui ngợp cứ sợ té xuống thì biết đường mô mà cứu nhưng mà vẫn thích leo lên đó, thèm mạo hiểm cho biết.
Ba tui nghe kể nên dổ dành tụi tôi ở nhà, mổi chiều thứ sáu Ông lái xe chở tụi tôi ra Vườn Hoa NGUYỄN HOÀNG gần cầu Tràng Tiền thả diều, anh em tụi tui rất thích chổ nớ vì mình không nơm nớp chuyện té xuống mô cả, mà còn được ngó mấy con diều xung quanh để mấy lần sau ra đó làm cho diều mình đẹp hơn, Ba tui còn chỉ làm con mắt gắn sợi chỉ ngang để gió thổi mắt chớp quanh, rồi thì xé những mảnh giấy nhỏ làm thư gởi theo dây diều , những kỷ niệm gần gủi đó thiệt là tuyệt vời mà tui còn nhớ như in suốt cả cuộc đời mình .
Khi Diều đã bay cao và không còn lộn lên lộn xuống thì tui cũng thả hồn mình mơ mộng được bay cao bay xa như rứa cho đến khi mặt trời tắt nắng và Ba tôi kêu lên xe về nhà.
Những năm đó không hiểu răng không có giặc giả cuộc sống thiệt thanh bình và êm ả cho tới khi Bà Nội tôi mất, rồi Mậu Thân, rồi bảo lụt dọn nhà đi chỏ khác, rồi xa Huế, xa mãi những cánh diếu đi xa vào tận Sài Gòn , cuộc sống thay đổi tui không còn thấy lại những cánh diều tuổi thơ nữa mà bận bịu học hành, khôn lớn cho đến  khi ra nước ngoài có gia đình, một hôm nổi hứng nhờ nhà, nhớ cánh diều tuổi thơ tui rủ hai đứa con về một thành phố biển thả diều.
Cũng cảm giác lâng lâng khi nhìn cánh diều bay lên nhưng Ba tui không còn nữa, Anh em thì ở xa nên dù hai đứa con một trai một một gái bên cạnh mình, tui vẫn thấy lòng cảm xúc và khoé mắt chợt long lanh nhoà lệ...
Phan Nguyễn 22.07.12

Huế ở trong tôi -Một trời Kỷ niệm

Tôi nhớ mãi kỷ niệm ngày thơ ấu,

Nhớ Mẫu giáo Sông Hương, ngày đi học đầu tiên,

Nhớ bè bạn thân quen, nhớ cô giáo dịu hiền,

Tiếng kẻng giờ ra chơi, tiếng Ê a đánh vần trong lớp,

Con đường đến trường, nhớ ngày mưa lội nước,

Trên đường về nhớ tam cấp lên Nội thành,

Ngày nghỉ ở nhà cùng bạn hàng xóm chung quanh,

Trèo lên coi thả diều, hay chơi trò thám hiểm,

Những chiều cuối tuần theo xe Ba về Thuận An hóng gió biển,

Mạ làm đồ ăn bới theo, tụi tôi bắt ốc, mò còng,

Hay có khi đem diều ra thả ở Phu vân Lâu,

Dạo phố Trần hưng Đạo, qua chợ Đông Ba, hay cầu Gia Hội,

Rất nhiều những kỷ niệm ngày xưa , tôi không còn nhớ nổi,

Huế của tôi đã thay đổi, qua những thăng trầm,

Nhưng hình như tình người Huế vẫn bao dung,

Vẫn luôn ấm trong tim, vẫn đậm đà đằm thắm,

Đôi khi không cần về việt nam, hay ra tới Huế,

Chỉ cần đọc, hay ngâm thơ là đã sống với Huế trong lòng,

Nghe một bài chính người Huế hò, hát bên sông,

Là vơi nổi nhớ niềm thương sầu lắng đọng.

PhanNguyen19.02.2006

Title: Re: Đoản Văn
Post by CoiChay vào ngày 22. Jul 2012 , 06:27

ngo_thi_van wrote on 21. Jul 2012 , 22:27:
"Trò hãy viết một chuyện thật ngắn liên quan đến 4 đề tài: LVD, Vancouver, Diễn đàn và Đậu Xanh"

Thưa cô Vân,

Cô Vân khen chị Ca Hát làm em ganh tỵ quá !
Bây giờ thì em cố gắng đóng góp với mọi người nha .

Tuy nhiên em xin nộp đến ba bài thi lận . Bài nào cũng vô cùng xúc tích.

Bài thứ nhất, có thể được gọi là dễ thương, cực ngắn :
Bồ lúa

Bài thứ hai, thuộc loại dễ ghét:
Cái lu.

Bài thứ ba, vừa dễ thương vừa dễ ghét:
Cái lu lớn đến độ chứa được cả bồ lúa.

Thân mến,
CC
;D  ;D ;D

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 22. Jul 2012 , 09:35

CoiChay wrote on 22. Jul 2012 , 06:27:
Thưa cô Vân,

Cô Vân khen chị Ca Hát làm em ganh tỵ quá !
Bây giờ thì em cố gắng đóng góp với mọi người nha .

Tuy nhiên em xin nộp đến ba bài thi lận . Bài nào cũng vô cùng xúc tích.

Bài thứ nhất, có thể được gọi là dễ thương, cực ngắn :
Bồ lúa

Bài thứ hai, thuộc loại dễ ghét:
Cái lu.

Bài thứ ba, vừa dễ thương vừa dễ ghét:
Cái lu lớn đến độ chứa được cả bồ lúa.

Thân mến,
CC
;D  ;D ;D


Phái trừu tượng  (?) khó hiểu

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 22. Jul 2012 , 09:39

ngo_thi_van wrote on 21. Jul 2012 , 22:25:
Em Kahat oi ,
Cau chuyen cua em that la xuc tich qua roi va day du het su doi hoi cua dau de da dua ra. Hay qua !
Co Van


Ô vui quá cô Vân đã trở lại , còn chấm cho điểm cao em nữa vui ghe nha , Cô ơi khen khe khẽ kẻo Thày ra đề thi đang ganh đó

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by CoiChay vào ngày 22. Jul 2012 , 18:57

Lethikinhhoang wrote on 22. Jul 2012 , 09:35:
Phái trừu tượng  (?) khó hiểu

Kahat

Anh KaHat giỏi thiệt, nhìn là biết ngay trường phái trừu tượng.

CC
;D ;D ;D

Title: Re: Đoản Văn
Post by Tuyet Lan vào ngày 22. Jul 2012 , 19:11

Lethikinhhoang wrote on 22. Jul 2012 , 09:35:
Phái trừu tượng  (?) khó hiểu

Kahat

Tỷ KH ui

Cái này hỗng phải.."phái trừu tượng " đâu a .. Mà có người đang nhắc nhở chuyện xưa đó ...Cứ ngẩm nghĩ 4 chữ  "CCCC" thì sẽ biết đó Tỷ à ơi  ..   My ui ....có thấy tin nhắn của Tí không ah ...

Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 22. Jul 2012 , 20:24


Mẫu truyện ngắn về hạnh phúc


Title: Re: Đoản Văn
Post by Vu Ngoc Mai vào ngày 22. Jul 2012 , 20:36

Mytat wrote on 22. Jul 2012 , 20:24:


Mẫu truyện ngắn về hạnh phúc



Dzịt ơi,
Mẩu truyện ngắn này có lý quá.  Khổ nỗi con người ít khi biết ngừng lại hoặc chấp nhận những gì mình đang có mà đã giàu lại muốn giàu hơn thôi em nhỉ.
Cô Ngọc Mai

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 22. Jul 2012 , 21:36

Phan Nguyen wrote on 22. Jul 2012 , 01:39:
Cánh diều thơ ấu

- Em ơi! thằng Quang hắn thách Anh làm con diều bay cao hơn diều hắn nên chiều ni, mình qua Bà Quảng mua ít giấy màu, hồ rồi đi kiếm tre về làm con diều thiệt đẹp nghe .
Tiếng Anh tui kêu kéo tui trở về thơ ấu, những tháng ngày vô tư hai anh em chơi đủ thứ trò chơi với mấy đứa bạn hàng xóm, khi thì đánh căng, lúc bắn bi, trốn tìm vui ơi! là vui ngoài giờ đi học .
Ngày nào về tới nhà Mạ tui cũng la:
- Hai đứa mi đi mô mà áo quần nhớp hết rồi, Ba mi về tau mét cho mà coi . Doạ thì doạ rứa mà Mạ tui biết Ba tui cưng tụi tui lắm mổi thứ bảy đi làm về trể lúc nào Ba tui cũng lái xe đưa cả nhà đi bến phà Thuận an hóng gió, bắt còng, lượm ốc thăm nhà Thuỷ Tạ của Cụ Ngô Đình Cẩn .
Có bữa hai Anh em tui leo lên Thành Nội xem mấy đứa bạn hàng xóm thả diều thi, rồi hò hét a dua với tụi hắn khen diều đứa mô đẹp đưa mô xấu, rồi cải lộn um sùm .
Đứng côi bờ thành cao nhiều khi tui ngợp cứ sợ té xuống thì biết đường mô mà cứu nhưng mà vẫn thích leo lên đó, thèm mạo hiểm cho biết.
Ba tui nghe kể nên dổ dành tụi tôi ở nhà, mổi chiều thứ sáu Ông lái xe chở tụi tôi ra Vườn Hoa NGUYỄN HOÀNG gần cầu Tràng Tiền thả diều, anh em tụi tui rất thích chổ nớ vì mình không nơm nớp chuyện té xuống mô cả, mà còn được ngó mấy con diều xung quanh để mấy lần sau ra đó làm cho diều mình đẹp hơn, Ba tui còn chỉ làm con mắt gắn sợi chỉ ngang để gió thổi mắt chớp quanh, rồi thì xé những mảnh giấy nhỏ làm thư gởi theo dây diều , những kỷ niệm gần gủi đó thiệt là tuyệt vời mà tui còn nhớ như in suốt cả cuộc đời mình .
Khi Diều đã bay cao và không còn lộn lên lộn xuống thì tui cũng thả hồn mình mơ mộng được bay cao bay xa như rứa cho đến khi mặt trời tắt nắng và Ba tôi kêu lên xe về nhà.
Những năm đó không hiểu răng không có giặc giả cuộc sống thiệt thanh bình và êm ả cho tới khi Bà Nội tôi mất, rồi Mậu Thân, rồi bảo lụt dọn nhà đi chỏ khác, rồi xa Huế, xa mãi những cánh diếu đi xa vào tận Sài Gòn , cuộc sống thay đổi tui không còn thấy lại những cánh diều tuổi thơ nữa mà bận bịu học hành, khôn lớn cho đến  khi ra nước ngoài có gia đình, một hôm nổi hứng nhờ nhà, nhớ cánh diều tuổi thơ tui rủ hai đứa con về một thành phố biển thả diều.
Cũng cảm giác lâng lâng khi nhìn cánh diều bay lên nhưng Ba tui không còn nữa, Anh em thì ở xa nên dù hai đứa con một trai một một gái bên cạnh mình, tui vẫn thấy lòng cảm xúc và khoé mắt chợt long lanh nhoà lệ...
Phan Nguyễn 22.07.12

Huế ở trong tôi -Một trời Kỷ niệm

Tôi nhớ mãi kỷ niệm ngày thơ ấu,

Nhớ Mẫu giáo Sông Hương, ngày đi học đầu tiên,

Nhớ bè bạn thân quen, nhớ cô giáo dịu hiền,

Tiếng kẻng giờ ra chơi, tiếng Ê a đánh vần trong lớp,

Con đường đến trường, nhớ ngày mưa lội nước,

Trên đường về nhớ tam cấp lên Nội thành,

Ngày nghỉ ở nhà cùng bạn hàng xóm chung quanh,

Trèo lên coi thả diều, hay chơi trò thám hiểm,

Những chiều cuối tuần theo xe Ba về Thuận An hóng gió biển,

Mạ làm đồ ăn bới theo, tụi tôi bắt ốc, mò còng,

Hay có khi đem diều ra thả ở Phu vân Lâu,

Dạo phố Trần hưng Đạo, qua chợ Đông Ba, hay cầu Gia Hội,

Rất nhiều những kỷ niệm ngày xưa , tôi không còn nhớ nổi,

Huế của tôi đã thay đổi, qua những thăng trầm,

Nhưng hình như tình người Huế vẫn bao dung,

Vẫn luôn ấm trong tim, vẫn đậm đà đằm thắm,

Đôi khi không cần về việt nam, hay ra tới Huế,

Chỉ cần đọc, hay ngâm thơ là đã sống với Huế trong lòng,

Nghe một bài chính người Huế hò, hát bên sông,

Là vơi nổi nhớ niềm thương sầu lắng đọng.

PhanNguyen19.02.2006

Em Phan Nguyen oi ,
Lan nay lai dươc doc ca truyen ngan va bai tho day ky niem au tho.
Cam on Phan Nguyen. Co vai chu phai viet hoa va mot vai chu dau hoi nga khong dung ma thoi , nhung day la mot bai viet dac biet vi viet bang giong dac set Hue !
Co Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 22. Jul 2012 , 21:38

CoiChay wrote on 22. Jul 2012 , 18:57:
Anh KaHat giỏi thiệt, nhìn là biết ngay trường phái trừu tượng.

CC
;D ;D ;D

Sao lai goi " Anh Kahat " the Coi Chay?
Co Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 22. Jul 2012 , 21:59

Mytat wrote on 22. Jul 2012 , 20:24:


Mẫu truyện ngắn về hạnh phúc


Em Dzit oi ,
Cam on em da cho xem va doc mot cau truyen ngan rat chi ly , nhung Co nghi ngươi nao lam dươc moi la kho day !
Em co giup cho Co duoc khong , ve bai Bien NHo do ?  Chua thay em noi gi ca? Cu tu tu ma lam , dung co voi.
Co cam on em trươc.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 23. Jul 2012 , 07:04
Dạ thưa Cô Vân và các chị, em là lính mới tò te. Hổm giờ chỉ dám mon men vào xem Cô và các chị đối thơ, trò chuyện,... Thấy Cô mở mục viết ngắn này nên cũng thích lắm, em cũng muốn tham gia cho thêm phần rôm rã. Mong được Cô và các chị cùng xem.

NHỚ NỘI

Tối qua hơi khó ngủ, chỉ tại vở cải lương San Hậu trên tivi. Lâu lắm rồi không xem lại cải lương.  Mấy bộ phim Hàn dài tập, mấy bộ phim Mỹ hấp dẫn trên HBO, cinemax, ... cứ làm mình mất cả các buổi tối dán mắt vào màn hình. Tối qua, bộ phim Hàn vẫn xem hàng ngày đã hết giờ, phim Mỹ  chẳng có gì hấp dẫn, anh xã lại chưa về nên chưa "yên tâm nhắm mắt"; cái remote cứ được bấm lên, bấm xuống ; chuyển kênh liên tục và... cái tuồng cải lương xưa ơi là xưa này lại làm mình mất ngủ !

Chỉ là một vở tuồng cổ lấy tích tận bên Tàu, tích tuồng thì cũng đã thuộc làu, có gì mới đâu mà phải làm mình trăn trở! Chỉ tại mình nhớ Nội thôi! Tự dưng xem cái ông Tạ Ôn Đình mặt rằn ri thấy ớn, dũng mãnh, tài giỏi là thế ; cái ông Tạ Thiên Lăng gian hùng là thế , dám mưu sự giết vua đoạt ngai vàng, vậy mà cứ khóc hu hu vì bị chị la mắng; mình lại nhớ Nội cười thật to và nói: " Vậy mới hay! Cắt dây bầu, dây bí; có ai cắt dây chị, dây em!"

Khi Ngoại từ Nha Trang vào Sài Gòn sống, nhà Ngoại cũng gần nên từ lúc đó cái tủ sách của Ông Ngoại làm mình mê mẩn. Và thế là tối tối, những quyển truyện Tàu mỏng mỏng được mình đem qua nhà đọc cho Nội nghe. Bà Nội mắt đã lòa, nằm võng lắc lư nghe cháu gái đọc truyện thật thích thú. Thỉnh thoảng cũng có thêm Bà Năm, Bà Bảy,... cũng đến nghe truyện. Các Bà cùng têm trầu nhai bỏm bẻm, cùng bình phẩm những câu chuyện từ tận đời Đường, đời Tống,... tít tận bên Tàu! Nào Vạn Huê Lầu, nào San Hậu, rồi Địch Thanh và Thoại Ba Công Chúa, Tiết Nhơn Quý khi chinh Đông khi lại chinh Tây...

Con bé lúc đó đọc say sưa và cũng mê luôn các câu chuyện cổ, mê luôn cái mùi trầu cay cay của Nội. Mấy Bà thì cứ têm trầu xong là ăn ngay, còn Nội không còn răng nên phải ngoáy trầu cho nát mới ăn được. Con bé kiêm luôn cái việc ngoáy trầu thích thú đó, cứ nghịch ngơm với Ông bình vôi và con dau cau sắc lẻm để bị đứt tay không ít lần! Tuổi nhỏ lúc đó sao mà đơn giản, chỉ quẩn quanh với những cuốn sách và cái ô trầu!

Rồi tivi cũng bắt đầu thịnh hành, tối tối Nội được xem những vở cải lương thay cho những cuốn sách cháu Nội đọc.   Cháu cũng bắt đầu mê phim, mê kịch mà không qua nhà Nội thường xuyên. Cháu cũng đã lớn để không còn mê cái ngoáy trầu của Nội, chỉ qua ôm Nội mỗi lúc bị Má la, để được Nội dỗ dành như lúc còn con nít!

Rồi cháu nội đi lấy chồng. Nội vẫn hay bỏm bẻm nhai trầu khen thằng cháu rễ hiền, ngoan. Cái mảnh sân Nội trồng vài cây cau, dăm dây trầu được Nội chia ra cho cháu cất nhà. Bao nhiêu là cháu Nội, sao Nội thương đứa cháu gái chưa chăm sóc cho Nội được ngày nào vậy, Nội ơi??? Ngôi nhà nhỏ- tổ ấm của riêng mình- được xây lên đơn sơ, giản dị; Nội bảo: " an cư thì mới lạc nghiệp mà con, từ từ vun đắp thêm lên!". Nội rờ rẫm từng cái vách tường, từng cái ngạch cửa; lầm bầm chê "thằng thợ tô tường ẩu quá nè, rờ nhám xàm!" làm ai cũng bật cười; "sáng mắt như mình mà nhìn không ra để Nội mù mà biết được!".

Sắp đến ngày giỗ Nội rồi, con lại nhớ cái mùi cay cay từ ô trầu của Nội; cái mùi con quá thân quen mỗi khi ôm Nội mà nhõng nhẽo, mà vòi vĩnh... Con nhớ những câu hát ru con học được từ Nội, nhớ giọng hát ru sao mà da diết... Nhớ Nội quá, Nội của con ơi...
Thanh Trúc ( LVD 79 )

Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 23. Jul 2012 , 08:51

ngo_thi_van wrote on 22. Jul 2012 , 21:59:
Em Dzit oi ,
Cam on em da cho xem va doc mot cau truyen ngan rat chi ly , nhung Co nghi ngươi nao lam dươc moi la kho day !
Em co giup cho Co duoc khong , ve bai Bien NHo do ?  Chua thay em noi gi ca? Cu tu tu ma lam , dung co voi.
Co cam on em trươc.
Co Van



Cô ơi, lúc này Dzịt đang vacation , nên cũng ít vào thăm d/d. Sorry Cô, Dzịt missed cái request của Cô. À Cô muốn post bằng youtube hay bằng nhạc của tui , và post vào trong trang nào của Cô. Khi rảnh thì Dzịt làm liền cho Cô khỏi mong ::

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 23. Jul 2012 , 10:30
Hết Củi

Tôi nhấp cạn ly rượu đế , nhìn xung quanh ấp Rạch Mới buồn buồn nói '' Mới có 2 năm sao mà vắng như vầy? '' Thằng bạn cũng khề khà '' Có gì lạ đâu mậy vì hết củi , mọi người phải đi thôi ''
Nghe nó nói làm tôi nhớ 2 năm trước , khoãng giữa tháng 3 năm 1976 tôi '' trốn '' SaiGon xuống đây ở nhà thặng bạn , cũng dân SG hồi hương.

Lúc đó đời sống ở đây rất thoải mái , ăn cơm toàn gạo trắng , mọi người rất vui vẻ...Nhờ Củi.

Tôi cũng hòa nhập vào dù đã muộn gần 2 năm , các trai tráng vì lo kiếm ăn chặt củi , trẻ em thì lo đập củi , bó củi nên không đi học.... Sinh hoạt rất trầm lặng , tôi mới tổ chức đội bóng tròn , dạy mấy em học...
Từ đó , tôi '' nỗi tiếng '' bất ngờ , rồi chuyện đó đồn lên xã Phước An , 2 đêm lièn du kích xuống tìm tôi.

Bà con thương lắm nhưng phải đành khuyên tôi về lại SG khi nào ổn xuống lại , bè bạn , các em nhỏ rưng rưng....

2 năm sau đã '' ổn '' tôi về thăm Rạch Mới thì quá vắng vẻ , những tình cảm , khuôn mặt ngày nào dã bỏ đi vì '' Hết Củi '...

23/7/2012      

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 23. Jul 2012 , 18:39

DOHUUTAI wrote on 23. Jul 2012 , 10:30:
Hết Củi


Chu choa ơi cám ơn anh Tài tui đã chịu viết rồi nhe , có trẹo quai hàm không được méc mấy cô Mỹ nữ đó à  pinkrose pinkrose pinkrose -P -P -P




Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 23. Jul 2012 , 18:44

KHẤT THỰC BÊN ĐƯỜNG


Từ khi qua Mỹ, tôi vẫn thường thấy những người đứng xin tiền, tay cầm một tấm bảng nhỏ thường là bằng giấy bìa, nêu lý do đi xin, chẳng hạn, vì vô gia cư, bị thất nghiệp, là cựu chiến binh từng chiến đấu ở Việt Nam…Lý do sau cùng này thường thấy vào tuần lễ tưởng niệm tử sĩ, và là lý do khiến tôi không bao giờ có thể cầm lòng được.
Thường thì những người này ăn mặc tươm tất, tướng tá có khi không đến nỗi tiều tụy, vẫn kiên nhẫn đứng dưới trời nắng chang chang, và tôi thường tự hỏi không biết mỗi ngày họ kiếm được bao nhiêu trên những góc đường có đèn xanh đèn đỏ mà xe chạy khá nhanh và con người thì dường như lúc nào cũng vội vã, không mấy để ý đến kẻ khác. 
Cách đây vài tháng, tôi thấy một thanh niên ngồi xin tiền ngay trước cửa khu chợ với tấm bảng nêu lý do là lạ “mới ở tù ra, không nhà cửa, không công ăn việc làm.”  Và thanh niên này đã được một số bà nội trợ thương tình giúp đỡ.
Có người thắc mắc không biết thật sự họ có vô gia cư hoặc thất nghiệp không, hay chỉ xin tiền vì lười biếng, không muốn đi làm vừa vất vả, vừa phải theo giờ giấc và luật lệ của nơi làm việc.  Thắc mắc này đã được giải đáp phần nào qua hành động của một số người xin tiền chỉ để hút xách hoặc uống la de, thay vì mua thực phẩm.
Cho nên, vấn đề kế tiếp được đặt ra là nên hay không nên cho tiền những người cầm bảng?  Tôi thấy họ đều có những lý do khó khăn riêng của mình.  Cho nhiều hay ít, hay không cho đều hoàn toàn tùy thuộc vào sự nhận xét chớp nhoáng của mỗi người cho từng hoàn cảnh, song dường như với riêng tôi, nếu không thật sự khó khăn thì việc gì họ phải khổ thân “giả vờ” đi xin, lỡ ra gặp người quen thì chỉ có nước…độn thổ.  Dù sao cách xin tiền này cũng còn lịch sự hơn cảnh đóng kịch giả có bầu, giả vờ tàn tật, hoặc cò kè trả giá với người cho. 
Người cầm bảng cùng lắm chỉ cần nói đôi lời cám ơn, việc xin tiền đã được đơn giản hóa tối đa khiến cả người nhận lẫn người cho đều giữ được sự yên lặng và phần nào sự thoải mái ngay tại những ngã tư tấp nập xe cộ nhất... 

                                                                              Vũ Ngọc Mai



Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 23. Jul 2012 , 18:55

thanhtruc wrote on 23. Jul 2012 , 07:04:
Dạ thưa Cô Vân và các chị, em là lính mới tò te. Hổm giờ chỉ dám mon men vào xem Cô và các chị đối thơ, trò chuyện,... Thấy Cô mở mục viết ngắn này nên cũng thích lắm, em cũng muốn tham gia cho thêm phần rôm rã. Mong được Cô và các chị cùng xem.

NHỚ NỘI


Thanh Trúc ( LVD 79 )


Hello Thanh Trúc

Cám ơn Thanh Trúc đã tham gia trang Viết Ngắn nhé  pinkrose pinkrose pinkrose icon_thanks icon_thanks icon_thanks

Em cứ viết nhiều nhiều , không ngại nhé , hay lắm đó  :D ;D

PTr

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 23. Jul 2012 , 18:57
Thưa Cô Ngọc Mai thương ,

Tí cám ơn Cô đã tham gia viết ngắn cho... Cô Vân vui   pinkrose pinkrose pinkrose maivang_22 maivang_22 maivang_22 -P -P -P:D ;D ;D


Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 23. Jul 2012 , 18:59

Mytat wrote on 22. Jul 2012 , 20:24:


Mẫu truyện ngắn về hạnh phúc



Tí cám ơn chị Dzịt đã tham gia viết ngắn nhe  tulipvang tulipvang tulipvang -P -P -P, viết ngắn dễ hơn... làm thơ phải hông chị ?  -P -P -P

Tí Phượng

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 23. Jul 2012 , 22:32

thanhtruc wrote on 23. Jul 2012 , 07:04:
Dạ thưa Cô Vân và các chị, em là lính mới tò te. Hổm giờ chỉ dám mon men vào xem Cô và các chị đối thơ, trò chuyện,... Thấy Cô mở mục viết ngắn này nên cũng thích lắm, em cũng muốn tham gia cho thêm phần rôm rã. Mong được Cô và các chị cùng xem.

NHỚ NỘI

Tối qua hơi khó ngủ, chỉ tại vở cải lương San Hậu trên tivi. Lâu lắm rồi không xem lại cải lương.  Mấy bộ phim Hàn dài tập, mấy bộ phim Mỹ hấp dẫn trên HBO, cinemax, ... cứ làm mình mất cả các buổi tối dán mắt vào màn hình. Tối qua, bộ phim Hàn vẫn xem hàng ngày đã hết giờ, phim Mỹ  chẳng có gì hấp dẫn, anh xã lại chưa về nên chưa "yên tâm nhắm mắt"; cái remote cứ được bấm lên, bấm xuống ; chuyển kênh liên tục và... cái tuồng cải lương xưa ơi là xưa này lại làm mình mất ngủ !

Chỉ là một vở tuồng cổ lấy tích tận bên Tàu, tích tuồng thì cũng đã thuộc làu, có gì mới đâu mà phải làm mình trăn trở! Chỉ tại mình nhớ Nội thôi! Tự dưng xem cái ông Tạ Ôn Đình mặt rằn ri thấy ớn, dũng mãnh, tài giỏi là thế ; cái ông Tạ Thiên Lăng gian hùng là thế , dám mưu sự giết vua đoạt ngai vàng, vậy mà cứ khóc hu hu vì bị chị la mắng; mình lại nhớ Nội cười thật to và nói: " Vậy mới hay! Cắt dây bầu, dây bí; có ai cắt dây chị, dây em!"

Khi Ngoại từ Nha Trang vào Sài Gòn sống, nhà Ngoại cũng gần nên từ lúc đó cái tủ sách của Ông Ngoại làm mình mê mẩn. Và thế là tối tối, những quyển truyện Tàu mỏng mỏng được mình đem qua nhà đọc cho Nội nghe. Bà Nội mắt đã lòa, nằm võng lắc lư nghe cháu gái đọc truyện thật thích thú. Thỉnh thoảng cũng có thêm Bà Năm, Bà Bảy,... cũng đến nghe truyện. Các Bà cùng têm trầu nhai bỏm bẻm, cùng bình phẩm những câu chuyện từ tận đời Đường, đời Tống,... tít tận bên Tàu! Nào Vạn Huê Lầu, nào San Hậu, rồi Địch Thanh và Thoại Ba Công Chúa, Tiết Nhơn Quý khi chinh Đông khi lại chinh Tây...

Con bé lúc đó đọc say sưa và cũng mê luôn các câu chuyện cổ, mê luôn cái mùi trầu cay cay của Nội. Mấy Bà thì cứ têm trầu xong là ăn ngay, còn Nội không còn răng nên phải ngoáy trầu cho nát mới ăn được. Con bé kiêm luôn cái việc ngoáy trầu thích thú đó, cứ nghịch ngơm với Ông bình vôi và con dau cau sắc lẻm để bị đứt tay không ít lần! Tuổi nhỏ lúc đó sao mà đơn giản, chỉ quẩn quanh với những cuốn sách và cái ô trầu!

Rồi tivi cũng bắt đầu thịnh hành, tối tối Nội được xem những vở cải lương thay cho những cuốn sách cháu Nội đọc.   Cháu cũng bắt đầu mê phim, mê kịch mà không qua nhà Nội thường xuyên. Cháu cũng đã lớn để không còn mê cái ngoáy trầu của Nội, chỉ qua ôm Nội mỗi lúc bị Má la, để được Nội dỗ dành như lúc còn con nít!

Rồi cháu nội đi lấy chồng. Nội vẫn hay bỏm bẻm nhai trầu khen thằng cháu rễ hiền, ngoan. Cái mảnh sân Nội trồng vài cây cau, dăm dây trầu được Nội chia ra cho cháu cất nhà. Bao nhiêu là cháu Nội, sao Nội thương đứa cháu gái chưa chăm sóc cho Nội được ngày nào vậy, Nội ơi??? Ngôi nhà nhỏ- tổ ấm của riêng mình- được xây lên đơn sơ, giản dị; Nội bảo: " an cư thì mới lạc nghiệp mà con, từ từ vun đắp thêm lên!". Nội rờ rẫm từng cái vách tường, từng cái ngạch cửa; lầm bầm chê "thằng thợ tô tường ẩu quá nè, rờ nhám xàm!" làm ai cũng bật cười; "sáng mắt như mình mà nhìn không ra để Nội mù mà biết được!".

Sắp đến ngày giỗ Nội rồi, con lại nhớ cái mùi cay cay từ ô trầu của Nội; cái mùi con quá thân quen mỗi khi ôm Nội mà nhõng nhẽo, mà vòi vĩnh... Con nhớ những câu hát ru con học được từ Nội, nhớ giọng hát ru sao mà da diết... Nhớ Nội quá, Nội của con ơi...
Thanh Trúc ( LVD 79 )

Em Thanh Truc oi ,
Cam on em da vao day tham gia voi cac Co va cac ban. Cau chuyen cua em cam dong lam.
Sao em nho nhieu chuyen Tau xua vay?
Em gang vao day thương xuyen nhe.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 23. Jul 2012 , 22:37

Mytat wrote on 23. Jul 2012 , 08:51:
Cô ơi, lúc này Dzịt đang vacation , nên cũng ít vào thăm d/d. Sorry Cô, Dzịt missed cái request của Cô. À Cô muốn post bằng youtube hay bằng nhạc của tui , và post vào trong trang nào của Cô. Khi rảnh thì Dzịt làm liền cho Cô khỏi mong ::

Em Dzit oi ,
Em muon post cai nao cho moi ngươi de mo la dươc. Vao trong muc nay ngay trang dau sau bai viet :
" Cuoc Tinh Khong Đoan Cuôi " vi trong bai viet Co co nhac den bai Bien Nho va ten cua hai ngươi tinh trong do de chung minh cho moi ngươi biet den.
Co cam on em va Co cung cho em post hinh cua em da di choi vao day nhe.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 23. Jul 2012 , 22:43

DOHUUTAI wrote on 23. Jul 2012 , 10:30:
Hết Củi

Tôi nhấp cạn ly rượu đế , nhìn xung quanh ấp Rạch Mới buồn buồn nói '' Mới có 2 năm sao mà vắng như vầy? '' Thằng bạn cũng khề khà '' Có gì lạ đâu mậy vì hết củi , mọi người phải đi thôi ''
Nghe nó nói làm tôi nhớ 2 năm trước , khoãng giữa tháng 3 năm 1976 tôi '' trốn '' SaiGon xuống đây ở nhà thặng bạn , cũng dân SG hồi hương.

Lúc đó đời sống ở đây rất thoải mái , ăn cơm toàn gạo trắng , mọi người rất vui vẻ...Nhờ Củi.

Tôi cũng hòa nhập vào dù đã muộn gần 2 năm , các trai tráng vì lo kiếm ăn chặt củi , trẻ em thì lo đập củi , bó củi nên không đi học.... Sinh hoạt rất trầm lặng , tôi mới tổ chức đội bóng tròn , dạy mấy em học...
Từ đó , tôi '' nỗi tiếng '' bất ngờ , rồi chuyện đó đồn lên xã Phước An , 2 đêm lièn du kích xuống tìm tôi.

Bà con thương lắm nhưng phải đành khuyên tôi về lại SG khi nào ổn xuống lại , bè bạn , các em nhỏ rưng rưng....

2 năm sau đã '' ổn '' tôi về thăm Rạch Mới thì quá vắng vẻ , những tình cảm , khuôn mặt ngày nào dã bỏ đi vì '' Hết Củi '...

23/7/2012      

Tài oi ,
Co phai cam on Tai da co gang phi thương de hoan tat bai viet nay.
Tai de thương nhu vay thi di den dau ai cung phai men là chang lạ gi.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 23. Jul 2012 , 22:57

Phuong_Tran wrote on 23. Jul 2012 , 18:44:
CẦM BẢNG XIN TIỀN


Từ khi qua Mỹ, tôi vẫn thường thấy những người đứng xin tiền, tay cầm một tấm bảng nhỏ thường là bằng giấy bìa, nêu lý do đi xin, chẳng hạn, vì vô gia cư, bị thất nghiệp, là cựu chiến binh từng chiến đấu ở Việt Nam…Lý do sau cùng này thường thấy vào tuần lễ tưởng niệm tử sĩ, và là lý do khiến tôi không bao giờ có thể cầm lòng được.
Thường thì những người này ăn mặc tươm tất, tướng tá có khi không đến nỗi tiều tụy, vẫn kiên nhẫn đứng dưới trời nắng chang chang, và tôi thường tự hỏi không biết mỗi ngày họ kiếm được bao nhiêu trên những góc đường có đèn xanh đèn đỏ mà xe chạy khá nhanh và con người thì dường như lúc nào cũng vội vã, không mấy để ý đến kẻ khác. 
Cách đây vài tháng, tôi thấy một thanh niên ngồi xin tiền ngay trước cửa khu chợ với tấm bảng nêu lý do là lạ “mới ở tù ra, không nhà cửa, không công ăn việc làm.”  Và thanh niên này đã được một số bà nội trợ thương tình giúp đỡ.
Có người thắc mắc không biết thật sự họ có vô gia cư hoặc thất nghiệp không, hay chỉ xin tiền vì lười biếng, không muốn đi làm vừa vất vả, vừa phải theo giờ giấc và luật lệ của nơi làm việc.  Thắc mắc này đã được giải đáp phần nào qua hành động của một số người xin tiền chỉ để hút xách hoặc uống la de, thay vì mua thực phẩm.
Cho nên, vấn đề kế tiếp được đặt ra là nên hay không nên cho tiền những người cầm bảng?  Tôi thấy họ đều có những lý do khó khăn riêng của mình.  Cho nhiều hay ít, hay không cho đều hoàn toàn tùy thuộc vào sự nhận xét chớp nhoáng của mỗi người cho từng hoàn cảnh, song dường như với riêng tôi, nếu không thật sự khó khăn thì việc gì họ phải khổ thân “giả vờ” đi xin, lỡ ra gặp người quen thì chỉ có nước…độn thổ.  Dù sao cách xin tiền này cũng còn lịch sự hơn cảnh đóng kịch giả có bầu, giả vờ tàn tật, hoặc cò kè trả giá với người cho. 
Người cầm bảng cùng lắm chỉ cần nói đôi lời cám ơn, việc xin tiền đã được đơn giản hóa tối đa khiến cả người nhận lẫn người cho đều giữ được sự yên lặng và phần nào sự thoải mái ngay tại những ngã tư tấp nập xe cộ nhất... 

                                                                              Vũ Ngọc Mai


Ngoc Mai oi ,
Cam on Ngoc Mai da cho ca nha doc mot bai van ngan , noi den mot canh quen mat ma cang ngay cang thay xuat hien nhieu hon tren khap cac neo dương.
Minh khong hieu ho co the nhu vay hay la khong , nhung lan nao cung phai cho ho , cho yen bung khoi phai hoi han ve sau , vi minh cu nghi dau minh mat co $1 biet dau ho đở cơn đói lòng , hoac ho mang tien ve de nuôi vợ nuôi con dang benh hoan...
Van
   

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 24. Jul 2012 , 08:16

ngo_thi_van wrote on 23. Jul 2012 , 22:43:
Tài oi ,
Co phai cam on Tai da co gang phi thương de hoan tat bai viet nay.
Tai de thương nhu vay thi di den dau ai cung phai men là chang lạ gi.
Co Van

Kính thăm Cô Vân ,
Em xin cám ơn Cô đã khen ;; sẵn đây em '' kể công '' luôn , chỉ có bấy nhieu chữ mà em '' gõ '' mất 45 phút đó Cô  :)

Kính
Em Tài

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 24. Jul 2012 , 08:32

Phuong_Tran wrote on 23. Jul 2012 , 18:39:
Chu choa ơi cám ơn anh Tài tui đã chịu viết rồi nhe , có trẹo quai hàm không được méc mấy cô Mỹ nữ đó à  pinkrose pinkrose pinkrose -P -P -P


haha... Mí em Mỹ nữ '' đấm bóp '' đã thiệt Tí uiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii ;; Sẽ ' giết '' típ mà... hahaha

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 25. Jul 2012 , 06:35
Dạ em cám ơn Cô. Nghe Cô khen mà vui như... được lãnh thưởng cuối năm học vậy đó !  :)
ngo_thi_van wrote on 23. Jul 2012 , 22:32:
Em Thanh Truc oi ,
Cam on em da vao day tham gia voi cac Co va cac ban. Cau chuyen cua em cam dong lam.
Sao em nho nhieu chuyen Tau xua vay?
Em gang vao day thương xuyen nhe.
Co Van


Title: Re: Đoản Văn
Post by nguyen_toan vào ngày 25. Jul 2012 , 15:51


ĐỪNG BAO GIỜ CƯỜI MỘT NGƯỜI TRUNG HOA

Một người đàn ông Trung Hoa bước vào một nhà băng tại thành phố New York và yêu cầu được gặp nhân viên cho mượn nợ. Ông ta nói rằng ông ta sẽ đi Trung Hoa cho một chuyến đi thương mại trong vòng 2 tuần và cần mượn $5000.
Người nhân viên cho mượn nợ nói với ông ta rằng nhà băng cần có thế chấp cho món nợ, và người đàn ông Trung Hoa đã trao chìa khoá một chiếc xe Ferrari mới đậu trước mặt nhà băng cho người nhân viên.

Người nhân viên cho vay đồng ý nhận chiếc xe hơi làm vật thế chấp. Giám đốc nhà băng và nhân viên của ông ta tất cả đều cười thỏa thích trước việc người đàn ông Trung Hoa đã dùng chiếc xe Ferrari trị giá 250,000$ của ông ta để thế chấp cho món nợ 5000$.

Một nhân viên của nhà băng sau đó lái chiếc xe Ferrari vào trong hầm đậu của nhà băng và đậu nó ở đó.

Hai tuần sau, người Trung Hoa trở lại, trả số tiền 5000$ và lãi của nó là 15.41$.

Nhân viên cho mượn nợ nói: “Thưa ông, chúng tôi rất vui để làm việc với ông và mọi việc đã diễn ra rất là tốt đẹp, nhưng chúng tôi có chút thắc mắc. Khi ông đi xa chúng tôi có tìm hiểu về ông và được biết ông là một triệu phú. Điều chúng tôi không hiểu là tại sao ông lại cần phải mượn 5000$?"

Người Trung Hoa trả lời: “Ở đâu tại thành phố New York mà tôi có thể đậu xe của tôi trong hai tuần mà chỉ có 15.41$ và đặc biệt là nó được an toàn khi tôi trở lại!?”


Title: Re: Viết Ngắn
Post by Dzit vào ngày 25. Jul 2012 , 18:51




MỘT CHUYỆN TÌNH KHÔNG ĐOẠN CUỐI







Đêm 23 tháng 6 năm 2012 tôi đến Segerstrom Center For The Art cùng với hai Cô Ngọc Mai , Thu Lê và các em cựu học sinh Lê văn Duyệt để thưởng thức chương trình nhạc của Từ Công Phụng.
Tình cờ dãy ghế ngồi đàng trước có người quay lại chào , tôi mới nhận ra có Tôn Nữ Bích Khê vừa mới ở Việt Nam qua thăm gia đình chị ruột là Tôn Nữ Dạ Khê [ bạn thân của tôi ].
Nhìn thấy Bích Khê , tôi liên tưởng ngay đến người nhạc sĩ tài ba và cũng nhiều tăm tiếng Trịnh Công Sơn với nhạc phẩm Biển Nhớ mà tôi hằng ưa thích.

[media width=500]http://www.youtube.com/watch?v=ZDK24S_Mgw0[/media]



Thưở ấy Trịnh Công Sơn và Bích Khê đều là sinh viên của trường Sư Phạm Quy Nhơn. Hai người yêu nhau tha thiết , nhưng ai biết được chữ NGỜ. Bích Khê bị thân phụ gọi về để lo việc hôn nhân.
Đêm cuối cùng trước khi chia tay , hai người tình hẹn nhau lần cuối trên bãi biển Quy Nhơn , để mong sóng biển đừng xóa mờ lời ước hẹn.
Đêm hôm ấy Trịnh Công Sơn đã sáng tác bản nhạc Biển Nhớ để tặng người tình , ghi lại mối tình không đoạn kết !
Trong bản nhạc này có câu :
" Trời cao lưu bước Sơn Khê  " tôi chắc rằng ít người biết đước hai chữ " Sơn Khê " là ghép tên của hai người tình đau khổ : Trịnh Công Sơn và Tôn Nữ Bích Khê.
Một mối tình rất đẹp , nhưng nữa chừng đành tan vỡ vì nàng phải vâng lời theo bổn phận của người con.


Ngô Vân

Title: Re: Đoản Văn
Post by nguyen_toan vào ngày 26. Jul 2012 , 15:11




Gửi chút gì rất Huế
GH67-Post 
Nhiều người yêu Huế, nhưng ít ai biết Huế được chia làm hai bờ Bắc - Nam với hai lối kiến trúc hoàn toàn trái ngược. Trong khi phía Bắc (nội thành) cổ kính và hiền hòa với những ngôi nhà ngang bằng nhau thì phía Nam (ngoại thành) lại hiện đại với những cao ốc mọc lên san sát. Từ tầng cao nhất khách sạn Camellia hoặc Hoàng Đế nhìn xuống sẽ thấy rõ sự khác biệt thú vị này.


Một trời Huế tím biếc đong đầy yêu thương

Có lẽ không có nơi nào như ở xứ Huế, con gái hiện lên lại ngoan hiền, nền nã đến thế. Tôi nhớ mỗi lần tan học, trường Quốc học Huế trắng ngợp tà áo dài mềm lụa và nón trắng tinh khôi. Con gái Huế đội nón lá rất hiền, rất thơ, và rất đỗi dịu dàng. Nhưng dịu dàng nhất vẫn là tà áo dài tím, màu ký ức không cũ qua biết bao thế hệ. Con đường này, ngôi trường này, và những tà áo dài đong đầy nỗi nhớ có thể coi là một phần linh hồn của Huế. Nó chứa đựng của tôi cả một phần tuổi thơ…

Nét đẹp rất đỗi dịu dàng, nền nã từng lay động bao áng thơ

Mỗi lần đi xa, thứ mà tôi nhớ nhất vẫn là đồ ăn xứ sở. Tôi thèm được hì hụp ăn một tô bánh canh mụ Đợi nóng hổi ngon lành, thèm món cơm hến cay cay ở Đập Đá, thèm tô bún bò thơm nức ở đường Nguyễn Du (thứ mà có ăn bao nhiêu quán xá ở Sài Gòn cũng không cách nào tìm đúng nguyên mùi vị)… Nhưng thứ mà tôi thèm nhất có lẽ là một ly cà phê muối, nước uống vừa quen vừa lạ, mằn mặn, ngòn ngọt, đăng đắng, ẩn sau đó là cả một câu chuyện tình yêu khiến nhiều người thổn thức.

Bún hến, bánh canh bột gạo là món không thể bỏ qua khi đến Huế

Bánh canh bột gạo

Những lúc cần lắng lòng mình lại, tôi lại chạy xe lên đồi Vọng Cảnh ngắm hoàng hôn. Khung cảnh mặt trời buông mình xuống dòng sông Hương luôn khiến tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé. Tối đến, địa điểm tôi kết nhất vẫn là khu phố đi bộ Nguyễn Đình Chiểu: ngồi bên bờ sông Hương ngắm cầu Tràng Tiền đổi màu, xa xa lấp lánh hoa đăng trên mặt nước và văng vẳng vọng lại những câu hò xứ Huế da diết.

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 26. Jul 2012 , 19:39

DOHUUTAI wrote on 24. Jul 2012 , 08:16:
Kính thăm Cô Vân ,
Em xin cám ơn Cô đã khen ;; sẵn đây em '' kể công '' luôn , chỉ có bấy nhieu chữ mà em '' gõ '' mất 45 phút đó Cô  :)

Kính
Em Tài

Tài oi ,
Toi nghiep Tài qua ! Phai thưởng cho Tài cai gi day?
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 26. Jul 2012 , 19:49

thanhtruc wrote on 25. Jul 2012 , 06:35:
Dạ em cám ơn Cô. Nghe Cô khen mà vui như... được lãnh thưởng cuối năm học vậy đó !  :)

Em Thanh Truc oi ,
The thi em nen vao day thương xuyen va viet truyen ngan cho moi ngươi dươc thương thuc nhe.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 26. Jul 2012 , 20:21
Em Dzit oi ,
Cam on em da dua vao day mot cau chuyen ma moi ngươi nen doc de hieu va bat chươc.
Tuy nhien Co van mong la em nen viet mot bai bang loi van cua em. Co biet em se viet dươc va viet hay , vi tho em da tien trien vươt buc nhu di doi hia bay dam do ! Tho con dươc thi viet van xuoi cung de thoi.
Co Van 

Title: Re: Viết Ngắn
Post by ngo_thi_van vào ngày 26. Jul 2012 , 20:24

Mytat wrote on 25. Jul 2012 , 18:51:




MỘT CHUYỆN TÌNH KHÔNG ĐOẠN CUỐI







Đêm 23 tháng 6 năm 2012 tôi đến Segerstrom Center For The Art cùng với hai Cô Ngọc Mai , Thu Lê và các em cựu học sinh Lê văn Duyệt để thưởng thức chương trình nhạc của Từ Công Phụng.
Tình cờ dãy ghế ngồi đàng trước có người quay lại chào , tôi mới nhận ra có Tôn Nữ Bích Khê vừa mới ở Việt Nam qua thăm gia đình chị ruột là Tôn Nữ Dạ Khê [ bạn thân của tôi ].
Nhìn thấy Bích Khê , tôi liên tưởng ngay đến người nhạc sĩ tài ba và cũng nhiều tăm tiếng Trịnh Công Sơn với nhạc phẩm Biển Nhớ mà tôi hằng ưa thích.

[media width=500]http://www.youtube.com/watch?v=ZDK24S_Mgw0[/media]



Thưở ấy Trịnh Công Sơn và Bích Khê đều là sinh viên của trường Sư Phạm Quy Nhơn. Hai người yêu nhau tha thiết , nhưng ai biết được chữ NGỜ. Bích Khê bị thân phụ gọi về để lo việc hôn nhân.
Đêm cuối cùng trước khi chia tay , hai người tình hẹn nhau lần cuối trên bãi biển Quy Nhơn , để mong sóng biển đừng xóa mờ lời ước hẹn.
Đêm hôm ấy Trịnh Công Sơn đã sáng tác bản nhạc Biển Nhớ để tặng người tình , ghi lại mối tình không đoạn kết !
Trong bản nhạc này có câu :
" Trời cao níu bước Sơn Khê  " tôi chắc rằng ít người biết đước hai chữ " Sơn Khê " là ghép tên của hai người tình đau khổ : Trịnh Công Sơn và Tôn Nữ Bích Khê.
Một mối tình rất đẹp , nhưng nữa chừng đành tan vỡ vì nàng phải vâng lời theo bổn phận của người con.


Ngô Vân

Em Dzit oi ,
Co cam on em nhieu lam. Yeu cau em cai gi em cung co the lam dươc ca.
Nho co bai hat nay de co the chứng minh cho bai viet cua Co.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 26. Jul 2012 , 20:31

nguyen_toan wrote on 26. Jul 2012 , 15:11:
Gửi chút gì rất Huế
GH67-Post 
Nhiều người yêu Huế, nhưng ít ai biết Huế được chia làm hai bờ Bắc - Nam với hai lối kiến trúc hoàn toàn trái ngược. Trong khi phía Bắc (nội thành) cổ kính và hiền hòa với những ngôi nhà ngang bằng nhau thì phía Nam (ngoại thành) lại hiện đại với những cao ốc mọc lên san sát. Từ tầng cao nhất khách sạn Camellia hoặc Hoàng Đế nhìn xuống sẽ thấy rõ sự khác biệt thú vị này.


Một trời Huế tím biếc đong đầy yêu thương

Có lẽ không có nơi nào như ở xứ Huế, con gái hiện lên lại ngoan hiền, nền nã đến thế. Tôi nhớ mỗi lần tan học, trường Quốc học Huế trắng ngợp tà áo dài mềm lụa và nón trắng tinh khôi. Con gái Huế đội nón lá rất hiền, rất thơ, và rất đỗi dịu dàng. Nhưng dịu dàng nhất vẫn là tà áo dài tím, màu ký ức không cũ qua biết bao thế hệ. Con đường này, ngôi trường này, và những tà áo dài đong đầy nỗi nhớ có thể coi là một phần linh hồn của Huế. Nó chứa đựng của tôi cả một phần tuổi thơ…

Nét đẹp rất đỗi dịu dàng, nền nã từng lay động bao áng thơ

Mỗi lần đi xa, thứ mà tôi nhớ nhất vẫn là đồ ăn xứ sở. Tôi thèm được hì hụp ăn một tô bánh canh mụ Đợi nóng hổi ngon lành, thèm món cơm hến cay cay ở Đập Đá, thèm tô bún bò thơm nức ở đường Nguyễn Du (thứ mà có ăn bao nhiêu quán xá ở Sài Gòn cũng không cách nào tìm đúng nguyên mùi vị)… Nhưng thứ mà tôi thèm nhất có lẽ là một ly cà phê muối, nước uống vừa quen vừa lạ, mằn mặn, ngòn ngọt, đăng đắng, ẩn sau đó là cả một câu chuyện tình yêu khiến nhiều người thổn thức.

Bún hến, bánh canh bột gạo là món không thể bỏ qua khi đến Huế

Bánh canh bột gạo

Những lúc cần lắng lòng mình lại, tôi lại chạy xe lên đồi Vọng Cảnh ngắm hoàng hôn. Khung cảnh mặt trời buông mình xuống dòng sông Hương luôn khiến tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé. Tối đến, địa điểm tôi kết nhất vẫn là khu phố đi bộ Nguyễn Đình Chiểu: ngồi bên bờ sông Hương ngắm cầu Tràng Tiền đổi màu, xa xa lấp lánh hoa đăng trên mặt nước và văng vẳng vọng lại những câu hò xứ Huế da diết.

Toan than ,
Bai nay ai viet? Co phai Toan viet khong ?
Nhung ta ao tim bay gio hiem dươc gap lam Toan oi !
Co cam on Toan.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 26. Jul 2012 , 20:42

nguyen_toan wrote on 25. Jul 2012 , 15:51:

ĐỪNG BAO GIỜ CƯỜI MỘT NGƯỜI TRUNG HOA

Một người đàn ông Trung Hoa bước vào một nhà băng tại thành phố New York và yêu cầu được gặp nhân viên cho mượn nợ. Ông ta nói rằng ông ta sẽ đi Trung Hoa cho một chuyến đi thương mại trong vòng 2 tuần và cần mượn $5000.
Người nhân viên cho mượn nợ nói với ông ta rằng nhà băng cần có thế chấp cho món nợ, và người đàn ông Trung Hoa đã trao chìa khoá một chiếc xe Ferrari mới đậu trước mặt nhà băng cho người nhân viên.

Người nhân viên cho vay đồng ý nhận chiếc xe hơi làm vật thế chấp. Giám đốc nhà băng và nhân viên của ông ta tất cả đều cười thỏa thích trước việc người đàn ông Trung Hoa đã dùng chiếc xe Ferrari trị giá 250,000$ của ông ta để thế chấp cho món nợ 5000$.

Một nhân viên của nhà băng sau đó lái chiếc xe Ferrari vào trong hầm đậu của nhà băng và đậu nó ở đó.

Hai tuần sau, người Trung Hoa trở lại, trả số tiền 5000$ và lãi của nó là 15.41$.

Nhân viên cho mượn nợ nói: “Thưa ông, chúng tôi rất vui để làm việc với ông và mọi việc đã diễn ra rất là tốt đẹp, nhưng chúng tôi có chút thắc mắc. Khi ông đi xa chúng tôi có tìm hiểu về ông và được biết ông là một triệu phú. Điều chúng tôi không hiểu là tại sao ông lại cần phải mượn 5000$?"

Người Trung Hoa trả lời: “Ở đâu tại thành phố New York mà tôi có thể đậu xe của tôi trong hai tuần mà chỉ có 15.41$ và đặc biệt là nó được an toàn khi tôi trở lại!?”

Toàn than ,
Co cung co doc bai nay va dau de lai la Dung Bao Gio Coi Thương Cac Co Toc Vang.
Cam on Toàn. Ong nay khon qua troi !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 26. Jul 2012 , 22:00

ngo_thi_van wrote on 26. Jul 2012 , 20:21:
Em Dzit oi ,
Cam on em da dua vao day mot cau chuyen ma moi ngươi nen doc de hieu va bat chươc.
Tuy nhien Co van mong la em nen viet mot bai bang loi van cua em. Co biet em se viet dươc va viet hay , vi tho em da tien trien vươt buc nhu di doi hia bay dam do ! Tho con dươc thi viet van xuoi cung de thoi.
Co Van 


Thưa Cô, Dzịt phải xin lổi Cô , Dzịt thiệt là vô ý , chắc là mới đi phép về , không biết mục này là phải tự mình viết. Thú thật với Cô , Dzịt post các bài vào d/d , là vì nó đã có sẳn do các bạn Dzịt gởi cho , Dzịt vừa làm vừa chơi cho trí óc thoãi mái nhưng phải canh chừng boss. Công việc hằng ngày Dzịt làm trong sở khô khan lắm ,  do đó Dzịt ráng dung hoà các hình ảnh, nghe nhạc cho vui nhộn trí óc....còn Cô muốn Dzịt tự viết bài thì nhằm lúc hên xui thôi.

Tóm lại Dzịt không có thì giờ để ngồi làm văn hay thơ. Dzịt xin lổi Cô đã phá rào trang này của Cô. Dzịt mong Cô đừng buồn về những lời Dzịt viết.

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 26. Jul 2012 , 22:12

Mytat wrote on 26. Jul 2012 , 22:00:
Thưa Cô, Dzịt phải xin lổi Cô , Dzịt thiệt là vô ý , chắc là mới đi phép về , không biết mục này là phải tự mình viết. Thú thật với Cô , Dzịt post các bài vào d/d , là vì nó đã có sẳn do các bạn Dzịt gởi cho , Dzịt vừa làm vừa chơi cho trí óc thoãi mái nhưng phải canh chừng boss. Công việc hằng ngày Dzịt làm trong sở khô khan lắm ,  do đó Dzịt ráng dung hoà các hình ảnh, nghe nhạc cho vui nhộn trí óc....còn Cô muốn Dzịt tự viết bài thì nhằm lúc hên xui thôi.

Tóm lại Dzịt không có thì giờ để ngồi làm văn hay thơ. Dzịt xin lổi Cô đã phá rào trang này của Cô. Dzịt mong Cô đừng buồn về những lời Dzịt viết.

Em Dzit oi ,
Co co khi nao buồn em ve chuyen gi dau ! Co hieu cai gi em lam cung do tu tam em ma ra.
Co mong mot ngay dep troi nao do , em se cho Co va ca nha dươc thuong thuc mot cau truyen ngan cua em. Mong lam thay !
Co Van
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 27. Jul 2012 , 10:19

ngo_thi_van wrote on 26. Jul 2012 , 22:12:
Em Dzit oi ,
Co co khi nao buồn em ve chuyen gi dau ! Co hieu cai gi em lam cung do tu tam em ma ra.
Co mong mot ngay dep troi nao do , em se cho Co va ca nha dươc thuong thuc mot cau truyen ngan cua em. Mong lam thay !
Co Van
Co Van






Dzịt cám ơn Cô : không buồn vì Dzịt và biết tánh tình Dzịt.

Xin Cô đừng mong vì Dzịt không muốn hứa với 1 ai 1 điều gì hết khi Dzịt biết mình chưa có khả năng làm.

Chúc Cô và gia đình luôn an vui ::


Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 27. Jul 2012 , 12:28
CHO HAY KHÔNG !

Một sáng sớm , tôi vào một tiệm bán bánh Việt Nam , mua một ly cafê sữa đá , mà tôi đã biết giá vì đã mua nhiều lần ở đây rồi...Khi đi ra tôi bắt gặp một ông già - Người việt (?) độ chừng 70 tuổi , mặc bộ đồ khá cũ bạc màu , đầu đội cái mũ Base Ball ( Angle ) kéo sụp xuống che hơn nửa khuôn mặt...Ông ngồi đó Trông như một kẻ ăn xin , nhưng không có dấu hiệu của một kẻ ăn xin , như cầm tấm bảng , hay nói những câu thuộc lòng...
Tôi ra xe định tìm tiền lẻ trong xe để cho cụ
Khi tôi vào xe mở hộc xe tìm kiếm , nhìn  lại thấy có một người Mỹ trẻ đi ngang chỗ cụ ngồi tay cầm một bọc giấy nhỏ đưa cho cụ rồi đi đến một cửa tiệm khác...Không biết chuyện gì nên tôi ngồi quan sát , cụ già lôi trong bọc ra một lon bia , rót bia vào một ly giấy xong bóp cái long không dẹp ra rồi lại bỏ nó vào bọc giấy như cũ....Cụ ngồi đó " an vui tự tại " uống bia mà không mấy ai hay...
Tôi cầm mớ tiền cắc lấy ra từ trong hộc xe , phân vân có nên đưa cho cụ hay không  (?)  Cụ là người vô gia cư cần tiền để sống , hay cụ là người làm ăn có cả một hệ thống , mở một công ty đủ cả Mỹ Việt cộng tác để tiêu thụ bia , tôi mỉm cười với ý nghĩ đó và thấy có người đàn bà ghé lại đưa cho cụ vài dolar tiền giấy ,
Tôi đề máy, lái xe đi

Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 27. Jul 2012 , 13:39

Lethikinhhoang wrote on 27. Jul 2012 , 12:28:
CHO HAY KHÔNG !

Một sáng sớm , tôi vào một tiệm bán bánh Việt Nam , mua một ly cafê sữa đá , mà tôi đã biết giá vì đã mua nhiều lần ở đây rồi...Khi đi ra tôi bắt gặp một ông già - Người việt (?) độ chừng 70 tuổi , mặc bộ đồ khá cũ bạc màu , đầu đội cái mũ Base Ball ( Angle ) kéo sụp xuống che hơn nửa khuôn mặt...Ông ngồi đó Trông như một kẻ ăn xin , nhưng không có dấu hiệu của một kẻ ăn xin , như cầm tấm bảng , hay nói những câu thuộc lòng...
Tôi ra xe định tìm tiền lẻ trong xe để cho cụ
Khi tôi vào xe mở hộc xe tìm kiếm , nhìn  lại thấy có một người Mỹ trẻ đi ngang chỗ cụ ngồi tay cầm một bọc giấy nhỏ đưa cho cụ rồi đi đến một cửa tiệm khác...Không biết chuyện gì nên tôi ngồi quan sát , cụ già lôi trong bọc ra một lon bia , rót bia vào một ly giấy xong bóp cái long không dẹp ra rồi lại bỏ nó vào bọc giấy như cũ....Cụ ngồi đó " an vui tự tại " uống bia mà không mấy ai hay...
Tôi cầm mớ tiền cắc lấy ra từ trong hộc xe , phân vân có nên đưa cho cụ hay không  (?)  Cụ là người vô gia cư cần tiền để sống , hay cụ là người làm ăn có cả một hệ thống , mở một công ty đủ cả Mỹ Việt cộng tác để tiêu thụ bia , tôi mỉm cười với ý nghĩ đó và thấy có người đàn bà ghé lại đưa cho cụ vài dolar tiền giấy ,
Tôi đề máy, lái xe đi



Tỉ hỏi , thì Dzịt xin có ý kiến là không cho, vì bên đây chính quyền cũng đã lo chu đáo chổ ăn và chổ ngủ cho dân chẳng may mắn , hầu hết họ xin tiền để mua bia rượu hay ma tuý????

Dzịt có lần nghe qua 1 người bạn của OB nói cái job chịu khó xin góc ngả tư xin tiền kiếm cũng khá bộn , vì y đã thử qua trong dịp take vacation thay vì đi chơi , y đứng xin tiền ở vài góc ngả tư nhiều nơi.

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 27. Jul 2012 , 14:09

Mytat wrote on 27. Jul 2012 , 10:19:



Dzịt cám ơn Cô : không buồn vì Dzịt và biết tánh tình Dzịt.

Xin Cô đừng mong vì Dzịt không muốn hứa với 1 ai 1 điều gì hết khi Dzịt biết mình chưa có khả năng làm.

Chúc Cô và gia đình luôn an vui ::


Dzit oi ,
Em cứ từ từ , khong di dau ma voi. Co van o day va van doi em !
Co cam on em da chuc ngay thu sau.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 27. Jul 2012 , 14:27

Lethikinhhoang wrote on 27. Jul 2012 , 12:28:
CHO HAY KHÔNG !

Một sáng sớm , tôi vào một tiệm bán bánh Việt Nam , mua một ly cafê sữa đá , mà tôi đã biết giá vì đã mua nhiều lần ở đây rồi...Khi đi ra tôi bắt gặp một ông già - Người việt (?) độ chừng 70 tuổi , mặc bộ đồ khá cũ bạc màu , đầu đội cái mũ Base Ball ( Angle ) kéo sụp xuống che hơn nửa khuôn mặt...Ông ngồi đó Trông như một kẻ ăn xin , nhưng không có dấu hiệu của một kẻ ăn xin , như cầm tấm bảng , hay nói những câu thuộc lòng...
Tôi ra xe định tìm tiền lẻ trong xe để cho cụ
Khi tôi vào xe mở hộc xe tìm kiếm , nhìn  lại thấy có một người Mỹ trẻ đi ngang chỗ cụ ngồi tay cầm một bọc giấy nhỏ đưa cho cụ rồi đi đến một cửa tiệm khác...Không biết chuyện gì nên tôi ngồi quan sát , cụ già lôi trong bọc ra một lon bia , rót bia vào một ly giấy xong bóp cái long không dẹp ra rồi lại bỏ nó vào bọc giấy như cũ....Cụ ngồi đó " an vui tự tại " uống bia mà không mấy ai hay...
Tôi cầm mớ tiền cắc lấy ra từ trong hộc xe , phân vân có nên đưa cho cụ hay không  (?)  Cụ là người vô gia cư cần tiền để sống , hay cụ là người làm ăn có cả một hệ thống , mở một công ty đủ cả Mỹ Việt cộng tác để tiêu thụ bia , tôi mỉm cười với ý nghĩ đó và thấy có người đàn bà ghé lại đưa cho cụ vài dolar tiền giấy ,
Tôi đề máy, lái xe đi

Em Kahat oi ,
Moi lan gap canh nay , OX cua Co nhat quyet khong cho , nhung Co thi de yeu long hon. Doi khi Co cung suy nghi co phai minh lam nhu vay la " Bắt thang cho ngươi ta trèo " khong ? Minh da khuyen khich nhưng ngươi nay lam nhung chuyen khong đúng [ nhu xin tien thay vi de an lai di mua bia , rươu de uong...] Thương thương thi neu Co thay ngươi tre tuoi ma di xin tien la Co khong cho , nhưng những ngươi gia , hay nhung cưu quan nhan cam ban xin dươc co viec lam... thi Co cam long khong dau vi nghi thà minh lầm con hon la sau do minh se ay nay trong long voi nhung hinh anh kho quen do .
Cam on em Kahat da vao day de viet mot cau chuyen ve canh nay ,  ma chung ta thay nhan nhan khap cac shopping centers o dươi vung OC.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 29. Jul 2012 , 13:10
QUYỀN LỰC !

Lúc sáu giờ chiều , tôi đọc một tin nhắn trên diễn đàn nọ ,
Yêu cầu ban điều hành diễn đàn bỏ ngay hai tên.... ra khỏi diễn đàn , thời hạn là hai ngày nếu không tôi sẽ rời khỏi diên đàn
Lúc 6 giờ mười lăm , tôi lại đọc được một lời nhắn khác :
Thưa ông diễn đàn đã đọc và nghiên cứu lời đề nghị của ông , chúng tôi rất vui lòng thông báo để ông rõ , ngay từ giờ phút này , tên ông đã bị loại khỏi diên đàn , chúc ông những ngày vui - Ban Điều Hợp

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 29. Jul 2012 , 18:14

Lethikinhhoang wrote on 29. Jul 2012 , 13:10:
QUYỀN LỰC !

Lúc sáu giờ chiều , tôi đọc một tin nhắn trên diễn đàn nọ ,
Yêu cầu ban điều hành diễn đàn bỏ ngay hai tên.... ra khỏi diễn đàn , thời hạn là hai ngày nếu không tôi sẽ rời khỏi diên đàn
Lúc 6 giờ mười lăm , tôi lại đọc được một lời nhắn khác :
Thưa ông diễn đàn đã đọc và nghiên cứu lời đề nghị của ông , chúng tôi rất vui lòng thông báo để ông rõ , ngay từ giờ phút này , tên ông đã bị loại khỏi diên đàn , chúc ông những ngày vui - Ban Điều Hợp

Kahat


hahaha...gậy ông đập lưng ông thì đúng hơn  ;D ;D

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 29. Jul 2012 , 20:38

Lethikinhhoang wrote on 29. Jul 2012 , 13:10:
QUYỀN LỰC !

Lúc sáu giờ chiều , tôi đọc một tin nhắn trên diễn đàn nọ ,
Yêu cầu ban điều hành diễn đàn bỏ ngay hai tên.... ra khỏi diễn đàn , thời hạn là hai ngày nếu không tôi sẽ rời khỏi diên đàn
Lúc 6 giờ mười lăm , tôi lại đọc được một lời nhắn khác :
Thưa ông diễn đàn đã đọc và nghiên cứu lời đề nghị của ông , chúng tôi rất vui lòng thông báo để ông rõ , ngay từ giờ phút này , tên ông đã bị loại khỏi diên đàn , chúc ông những ngày vui - Ban Điều Hợp

Kahat

Em Kahat oi ,
Co moi ve va vao day chang hieu cai gi rao troi ! Chuyen nay la cai gi vay?
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 29. Jul 2012 , 20:40

Mytat wrote on 29. Jul 2012 , 18:14:
hahaha...gậy ông đập lưng ông thì đúng hơn  ;D ;D

Dzit oi ,
Chuyen gi xay ra vay?
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 29. Jul 2012 , 21:22

ngo_thi_van wrote on 29. Jul 2012 , 20:40:
Dzit oi ,
Chuyen gi xay ra vay?
Co Van


Cô đọc lại cái truyện ngắn Tỉ Kahat viết đi , ông nào đó biểu admin loại ai ra khỏi d/d , ai ngờ admin lại loại ổng ra...Dzịt đọc thấy  mắc cười ;D ;D ;D

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 29. Jul 2012 , 22:06

Mytat wrote on 29. Jul 2012 , 21:22:
Cô đọc lại cái truyện ngắn Tỉ Kahat viết đi , ông nào đó biểu admin loại ai ra khỏi d/d , ai ngờ admin lại loại ổng ra...Dzịt đọc thấy  mắc cười ;D ;D ;D

Em Dzit oi ,
Noi ro cho Co hieu di " ong nao " la ong nao ?
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 30. Jul 2012 , 06:29
THE HAPPY END

Con gái ngồi soạn tủ sách cũ của Mẹ ; lựa lựa chọn chọn , lấy ra cất vào hết quyển này lại quyển khác. Chập sau nghe tiếng con hỏi :

_ Mẹ ơi , quyển này hay không ?

Mẹ nhìn quyển sách không dày lắm , giấy đã ố vàng chữ đen nhem nhuốc ( đa số sách của Mẹ đều thế mà , có được giấy trắng tinh , láng bóng như bây giờ đâu!). "Mùa tôm", một tiểu thuyết Ấn Độ .

_ Dĩ nhiên là hay rồi !
_ Viết về chủ đề gì ?
_ Tình yêu .

Chọn cho mình một góc nhà thoải mái , con gái say sưa với câu chuyện tình yêu của anh chàng Parikutti và cô bé Karuthamma ở một ngôi làng bên bờ biển .

Chiều , con gái im lặng cất truyện vào tủ, không láu táu bình phẩm như mọi khi.
_ Con không thấy hay à ?
_ Hay , nhưng buồn quá ! Con mà biết buồn thế con không xem đâu! - Con gái phụng phịu.
Lặng im một chút nhỏ lại nói :
_ Con chỉ thích những câu chuyện có happy end thôi !

The Happy End , nói theo mình là những câu chuyện "có hậu"; ai mà không thích những kết cục vui và hạnh phúc hả con ? Nhưng cuộc đời có trăm nghìn chuyện vui buồn , mình đâu thể nào biết được rồi mình sẽ có được một cái kết "có hậu" hay không ? Con gái chưa va chạm nhiều , chỉ giận hờn bạn thôi mà đã về nhà tấm tức khóc ; thế thì làm sao con cứng cỏi hơn trước những khó khăn con sẽ gặp phải trong cuộc sống ? Mẹ nhiều lần suýt soa cảm phục trước những bạn trẻ giỏi giang , vượt qua nghịch cảnh để vươn lên làm chủ số phận, cứ ước ao "phải chi con mình cũng giỏi như thế , năng động như thế !".
Con gái đã lớn , Mẹ biết bây giờ con không cần những chăm bẵm , ôm ấp như những ngày thơ. Mẹ chỉ muốn con hòa mình vào cuộc sống này với cái nhìn tỉnh táo hơn , có những lựa chọn đúng đắn hơn cho riêng mình . Có happy end hay không cũng một phần do tự bản thân mình quyết định . Con hạnh phúc vì con vẫn còn có gia đình bên cạnh , yêu thương và cổ vũ cho con .

Đừng mong chờ những câu chuyện luôn là happy end , phải biết chấp nhận cả những kết thúc buồn và đau khổ. Những giọt nước mắt sẽ giúp con hiểu hơn về đau thương , mất mát... và giúp trái tim con biết rung động , biết thông cảm , sẻ chia ...

Còn bây giờ , hãy cứ rơi nước mắt cho một chuyện tình bi thương trong tiểu thuyết ; những câu chữ nhẹ nhàng , sâu lắng ; những đam mê thật trần tục nhưng cũng thật "đời" ... 

Một buổi chiều nhẹ nhàng , lẩn thẩn cùng con gái ...

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 30. Jul 2012 , 06:31
Hình như không phải là viết ngắn nữa rồi  :). Cho em xin lỗi cả nhà vì không đúng luật , thôi xem như là chút tâm sự lẩn thẩn của em đi vậy !!!  :)

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 30. Jul 2012 , 08:48

thanhtruc wrote on 30. Jul 2012 , 06:29:
THE HAPPY END

Con gái ngồi soạn tủ sách cũ của Mẹ ; lựa lựa chọn chọn , lấy ra cất vào hết quyển này lại quyển khác. Chập sau nghe tiếng con hỏi :

_ Mẹ ơi , quyển này hay không ?

Mẹ nhìn quyển sách không dày lắm , giấy đã ố vàng chữ đen nhem nhuốc ( đa số sách của Mẹ đều thế mà , có được giấy trắng tinh , láng bóng như bây giờ đâu!). "Mùa tôm", một tiểu thuyết Ấn Độ .

_ Dĩ nhiên là hay rồi !
_ Viết về chủ đề gì ?
_ Tình yêu .

Chọn cho mình một góc nhà thoải mái , con gái say sưa với câu chuyện tình yêu của anh chàng Parikutti và cô bé Karuthamma ở một ngôi làng bên bờ biển .

Chiều , con gái im lặng cất truyện vào tủ, không láu táu bình phẩm như mọi khi.
_ Con không thấy hay à ?
_ Hay , nhưng buồn quá ! Con mà biết buồn thế con không xem đâu! - Con gái phụng phịu.
Lặng im một chút nhỏ lại nói :
_ Con chỉ thích những câu chuyện có happy end thôi !

The Happy End , nói theo mình là những câu chuyện "có hậu"; ai mà không thích những kết cục vui và hạnh phúc hả con ? Nhưng cuộc đời có trăm nghìn chuyện vui buồn , mình đâu thể nào biết được rồi mình sẽ có được một cái kết "có hậu" hay không ? Con gái chưa va chạm nhiều , chỉ giận hờn bạn thôi mà đã về nhà tấm tức khóc ; thế thì làm sao con cứng cỏi hơn trước những khó khăn con sẽ gặp phải trong cuộc sống ? Mẹ nhiều lần suýt soa cảm phục trước những bạn trẻ giỏi giang , vượt qua nghịch cảnh để vươn lên làm chủ số phận, cứ ước ao "phải chi con mình cũng giỏi như thế , năng động như thế !".
Con gái đã lớn , Mẹ biết bây giờ con không cần những chăm bẵm , ôm ấp như những ngày thơ. Mẹ chỉ muốn con hòa mình vào cuộc sống này với cái nhìn tỉnh táo hơn , có những lựa chọn đúng đắn hơn cho riêng mình . Có happy end hay không cũng một phần do tự bản thân mình quyết định . Con hạnh phúc vì con vẫn còn có gia đình bên cạnh , yêu thương và cổ vũ cho con .

Đừng mong chờ những câu chuyện luôn là happy end , phải biết chấp nhận cả những kết thúc buồn và đau khổ. Những giọt nước mắt sẽ giúp con hiểu hơn về đau thương , mất mát... và giúp trái tim con biết rung động , biết thông cảm , sẻ chia ...

Còn bây giờ , hãy cứ rơi nước mắt cho một chuyện tình bi thương trong tiểu thuyết ; những câu chữ nhẹ nhàng , sâu lắng ; những đam mê thật trần tục nhưng cũng thật "đời" ... 

Một buổi chiều nhẹ nhàng , lẩn thẩn cùng con gái ...

Em Thanh Truc oi ,
Co cam on em lai viet them mot cau chuyen ngan de dua vao day cho moi ngươi dươc doc.
Co cung dong y voi em la bao gio minh doc mot cau chuyen gi cung mong se co mot Happy Ending , nhung cuoc doi rac roi lam , co bao gio cau chuyen dươc xay ra nhu y minh mong doi dau !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 30. Jul 2012 , 08:50

thanhtruc wrote on 30. Jul 2012 , 06:31:
Hình như không phải là viết ngắn nữa rồi  :). Cho em xin lỗi cả nhà vì không đúng luật , thôi xem như là chút tâm sự lẩn thẩn của em đi vậy !!!  :)

Em Thanh Truc oi ,
Em co pham luat gi dau ma phai xin loi?
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 30. Jul 2012 , 08:52

ngo_thi_van wrote on 29. Jul 2012 , 20:38:
Em Kahat oi ,
Co moi ve va vao day chang hieu cai gi rao troi ! Chuyen nay la cai gi vay?
Co Van


Mừng cô mới về !

Cô kính chuyện Kahat viết là chuyện có thật 100% , chuyện xẩy ra cách đây cũng lâu rồi , đã hơn 10 năm , có anh chàng kia rất hợm mình lúc nào cũng nghĩ văn ta hay , web site ta tài giỏi , bởi thế mới đụng độ với hai nhân vật ở bên Pháp , lời qua tiếng lại , cuối cùng chàng ở bên Mỹ ra tối hậu thư cho BDH yêu cầu bỏ hai người kia ra khỏi diễn đàn , nhưng thay vì họ bỏ hai người ra , thì họ chỉ bỏ một người đó là tác giả bản Tối Hậu thư
Thế mới biết đừng giỡn mặt với nhà cầm quyền... Nhân vật có thực này hiện giờ va74n còn sống ở Quận Cam , thời gian gần đây đã trở cờ về VN cúi đầu xin được cộng tác với VC
Chuyện này không có gì liên quan  tới LVD , chỉ là một chuyện viết ngắn mua vui , xin cô đừng quá bận tâm

Trọng kính
Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 30. Jul 2012 , 09:25

Lethikinhhoang wrote on 30. Jul 2012 , 08:52:
Mừng cô mới về !

Cô kính chuyện Kahat viết là chuyện có thật 100% , chuyện xẩy ra cách đây cũng lâu rồi , đã hơn 10 năm , có anh chàng kia rất hợm mình lúc nào cũng nghĩ văn ta hay , web site ta tài giỏi , bởi thế mới đụng độ với hai nhân vật ở bên Pháp , lời qua tiếng lại , cuối cùng chàng ở bên Mỹ ra tối hậu thư cho BDH yêu cầu bỏ hai người kia ra khỏi diễn đàn , nhưng thay vì họ bỏ hai người ra , thì họ chỉ bỏ một người đó là tác giả bản Tối Hậu thư
Thế mới biết đừng giỡn mặt với nhà cầm quyền... Nhân vật có thực này hiện giờ va74n còn sống ở Quận Cam , thời gian gần đây đã trở cờ về VN cúi đầu xin được cộng tác với VC
Chuyện này không có gì liên quan  tới LVD , chỉ là một chuyện viết ngắn mua vui , xin cô đừng quá bận tâm

Trọng kính
Kahat

Em Kahat oi ,
Co that la tho phao khi doc loi giai thich cua em.
O doi nay Co nghi minh co tai thi con co ngươi gioi hon minh , hợm ma chi phai khong Kahat? Co ai ua ngươi tự cao tư đai dau.
Cam on Kahat nhieu nhe. Co cho mot bai moi cua em do.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 30. Jul 2012 , 11:27
Lỡ miệng !

Nghe radio chúng ta thường nghe thấy mục quảng cáo cho các garage sửa xe :
Chuyên trị các loại xe Mỹ Nhật Đức...Bảo đảm không hết bệnh không tính tiền
Nhưng hôm đó lại nghe được một mẫu quảng cáo kinh hoàng như sau :
Văn phòng Nha Sĩ chuyên trị răng cho người lớn và trẻ con...Dụng cụ tối tân , khử trùng đúng mức
Bào đảm không lây bệnh
Nói tới đây đủ rồi nhưng anh chàng quen miệng hay lỡ miệng lại thêm câu...Không tính tiền

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 30. Jul 2012 , 20:56

Lethikinhhoang wrote on 30. Jul 2012 , 11:27:
Lỡ miệng !

Nghe radio chúng ta thường nghe thấy mục quảng cáo cho các garage sửa xe :
Chuyên trị các loại xe Mỹ Nhật Đức...Bảo đảm không hết bệnh không tính tiền
Nhưng hôm đó lại nghe được một mẫu quảng cáo kinh hoàng như sau :
Văn phòng Nha Sĩ chuyên trị răng cho người lớn và trẻ con...Dụng cụ tối tân , khử trùng đúng mức
Bào đảm không lây bệnh
Nói tới đây đủ rồi nhưng anh chàng quen miệng hay lỡ miệng lại thêm câu...Không tính tiền

Kahat

Em Kahat oi ,
Cam on em da cho doc mot cau chuyen buon cươi qua  ! Quang cao kieu nay thi chệt roi !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by nang ton nu vào ngày 31. Jul 2012 , 00:14
Thưa cô Vân, hôm nay em cũng ráng "tối tác" một bài góp vui trang đoản văn của cô, bắt chước theo cô cho vài lời nhạc vào, nếu chị Dzịt hay chị Ptr post nhạc dùm thì hết xẫy rất cám ơn.

Tiếng còi tàu


Hồi đó Ba tôi làm Hỏa xa nên chỗ ở của gia đình chúng tôi thay đổi luôn . Mỗi tỉnh ở vài năm từ Trung đi dần vào Nam, anh chị tôi lần lượt ra đời ở các thành phố Huế, Quy Nhơn, Bình Định, Nha Trang, Dĩ An và Sài Gòn, trạm dừng chân sau cùng thì... “lòi” ra tôi .

Nhà chúng tôi ở thường là dãy nhà ga nối dài hoặc những ngôi nhà nằm gần ga nên hình ảnh sân ga, con tàu, tiếng còi tàu, tiếng xe lửa chạy xình xịch, khói tàu, tiếng ồn ào của hành khách đi về ở sân ga là những ký ức êm đềm khó quên của tuổi thơ tôi .

Sau này Ba tôi quyết định ở hẳn Sài Gòn , mua nhà cũng lại ở gần ga, trước mặt nhà là đường rầy xe lửa, nghe “bắt ghiền” tiếng xe lửa chạy qua từ sớm tinh mơ đến lúc nửa khuya . Hồi nhỏ đứa trẻ nào mà không khoái nhìn xe lửa chạy, xem coi chiếc nào dài, chiếc nào ngắn, chạy nhanh hay chạy chậm . Tôi thì “ghiền” nghe tiếng còi xe lửa vì nó báo hiệu sắp đến nhà ga hay con tàu sắp sửa khởi hành, âm thanh đều mừng vui cả . Lớn lên tìm thấy hình ảnh đó qua thơ nhạc thấy nó thơ mộng nhưng buồn buồn làm sao, cảnh hai người yêu nhau tiễn biệt ở sân ga…

“Và khi tiếng còi vang nơi xa,
Mình quay bước về trên sân ga
Chiều nay thiếu một bóng dáng thân yêu
Nhớ thương chan hòa”   (Ga chiều - Lê Dinh)

Hay “Trời đêm dần tàn, tôi đến sân ga đưa tiễn người trai lính về ngàn…” nghe Thanh Thuý ca thấy cảnh chia ly bùi ngùi dễ sợ...

Nhựng cũng hạnh phúc, sung sướng biết bao khi nàng ra sân ga đón người trở về từ tiền tuyến :

“Một đêm mùa hè tôi đến sân ga
Vui đón người trai lính trở về
Tàu cũ năm xưa mang về trả cho tôi người xưa
Để đêm nay ngồi đây
Viết lại tâm tình này  )
    (Tàu đêm năm cũ - Trúc Phương)



Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 31. Jul 2012 , 06:44

nang ton nu wrote on 31. Jul 2012 , 00:14:
Thưa cô Vân, hôm nay em cũng ráng "tối tác" một bài góp vui trang đoản văn của cô, bắt chước theo cô cho vài lời nhạc vào, nếu chị Dzịt hay chị Ptr post nhạc dùm thì hết xẫy rất cám ơn.

Tiếng còi tàu


Hồi đó Ba tôi làm Hỏa xa nên chỗ ở của gia đình chúng tôi thay đổi luôn . Mỗi tỉnh ở vài năm từ Trung đi dần vào Nam, anh chị tôi lần lượt ra đời ở các thành phố Huế, Quy Nhơn, Bình Định, Nha Trang, Dĩ An và Sài Gòn, trạm dừng chân sau cùng thì... “lòi” ra tôi .

Nhà chúng tôi ở thường là dãy nhà ga nối dài hoặc những ngôi nhà nằm gần ga nên hình ảnh sân ga, con tàu, tiếng còi tàu, tiếng xe lửa chạy xình xịch, khói tàu, tiếng ồn ào của hành khách đi về ở sân ga là những ký ức êm đềm khó quên của tuổi thơ tôi .

Sau này Ba tôi quyết định ở hẳn Sài Gòn , mua nhà cũng lại ở gần ga, trước mặt nhà là đường rầy xe lửa, nghe “bắt ghiền” tiếng xe lửa chạy qua từ sớm tinh mơ đến lúc nửa khuya . Hồi nhỏ đứa trẻ nào mà không khoái nhìn xe lửa chạy, xem coi chiếc nào dài, chiếc nào ngắn, chạy nhanh hay chạy chậm . Tôi thì “ghiền” nghe tiếng còi xe lửa vì nó báo hiệu sắp đến nhà ga hay con tàu sắp sửa khởi hành, âm thanh đều mừng vui cả . Lớn lên tìm thấy hình ảnh đó qua thơ nhạc thấy nó thơ mộng nhưng buồn buồn làm sao, cảnh hai người yêu nhau tiễn biệt ở sân ga…

http://i1188.photobucket.com/albums/z408/Phuongtranng2010/Hinh%20Anh%20Dep/06f1a9d3thuma.gif

Click vào hình để nghe Hoàng Oanh hát bài Ga Chiều

“Và khi tiếng còi vang nơi xa,
Mình quay bước về trên sân ga
Chiều nay thiếu một bóng dáng thân yêu
Nhớ thương chan hòa”   

(Ga chiều - Lê Dinh)


Hay “Trời đêm dần tàn, tôi đến sân ga đưa tiễn người trai lính về ngàn…” nghe Thanh Thuý ca thấy cảnh chia ly bùi ngùi dễ sợ...

Nhựng cũng hạnh phúc, sung sướng biết bao khi nàng ra sân ga đón người trở về từ tiền tuyến :

“Một đêm mùa hè tôi đến sân ga
Vui đón người trai lính trở về
Tàu cũ năm xưa mang về trả cho tôi người xưa
Để đêm nay ngồi đây
Viết lại tâm tình này  )
    (Tàu đêm năm cũ - Trúc Phương)



Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 31. Jul 2012 , 06:45

nang ton nu wrote on 31. Jul 2012 , 00:14:
Thưa cô Vân, hôm nay em cũng ráng "tối tác" một bài góp vui trang đoản văn của cô, bắt chước theo cô cho vài lời nhạc vào, nếu chị Dzịt hay chị Ptr post nhạc dùm thì hết xẫy rất cám ơn.

Tiếng còi tàu


Hồi đó Ba tôi làm Hỏa xa nên chỗ ở của gia đình chúng tôi thay đổi luôn . Mỗi tỉnh ở vài năm từ Trung đi dần vào Nam, anh chị tôi lần lượt ra đời ở các thành phố Huế, Quy Nhơn, Bình Định, Nha Trang, Dĩ An và Sài Gòn, trạm dừng chân sau cùng thì... “lòi” ra tôi .

Nhà chúng tôi ở thường là dãy nhà ga nối dài hoặc những ngôi nhà nằm gần ga nên hình ảnh sân ga, con tàu, tiếng còi tàu, tiếng xe lửa chạy xình xịch, khói tàu, tiếng ồn ào của hành khách đi về ở sân ga là những ký ức êm đềm khó quên của tuổi thơ tôi .

Sau này Ba tôi quyết định ở hẳn Sài Gòn , mua nhà cũng lại ở gần ga, trước mặt nhà là đường rầy xe lửa, nghe “bắt ghiền” tiếng xe lửa chạy qua từ sớm tinh mơ đến lúc nửa khuya . Hồi nhỏ đứa trẻ nào mà không khoái nhìn xe lửa chạy, xem coi chiếc nào dài, chiếc nào ngắn, chạy nhanh hay chạy chậm . Tôi thì “ghiền” nghe tiếng còi xe lửa vì nó báo hiệu sắp đến nhà ga hay con tàu sắp sửa khởi hành, âm thanh đều mừng vui cả . Lớn lên tìm thấy hình ảnh đó qua thơ nhạc thấy nó thơ mộng nhưng buồn buồn làm sao, cảnh hai người yêu nhau tiễn biệt ở sân ga…

“Và khi tiếng còi vang nơi xa,
Mình quay bước về trên sân ga
Chiều nay thiếu một bóng dáng thân yêu
Nhớ thương chan hòa”   (Ga chiều - Lê Dinh)

Hay “Trời đêm dần tàn, tôi đến sân ga đưa tiễn người trai lính về ngàn…” nghe Thanh Thuý ca thấy cảnh chia ly bùi ngùi dễ sợ...

Nhựng cũng hạnh phúc, sung sướng biết bao khi nàng ra sân ga đón người trở về từ tiền tuyến :

“Một đêm mùa hè tôi đến sân ga
Vui đón người trai lính trở về
Tàu cũ năm xưa mang về trả cho tôi người xưa
Để đêm nay ngồi đây
Viết lại tâm tình này  )
    (Tàu đêm năm cũ - Trúc Phương)

Em Nang Ton Nu oi ,
Co the chu , Co cho em mai o day !
Co doc den doan " lòi ra em " ma Co cươi qua troi , em teu lam do !
Co cung thich tieng coi tau va moi lan nghe la thay buồn buồn lam sao ay !
Dzit hay Phương Tran gang tim mot bai nhac de dua vao nhe.
Cam on cac em. Bay gio Co phai sua soan di day.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 31. Jul 2012 , 06:47

nang ton nu wrote on 31. Jul 2012 , 00:14:
Thưa cô Vân, hôm nay em cũng ráng "tối tác" một bài góp vui trang đoản văn của cô, bắt chước theo cô cho vài lời nhạc vào, nếu chị Dzịt hay chị Ptr post nhạc dùm thì hết xẫy rất cám ơn.


Hello Nàng ơi ,

Chị chỉ tìm được có bài Ga Chiều thôi nên nghe đở 1 bài vậy ha em :D

PTr

Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 31. Jul 2012 , 09:32

ngo_thi_van wrote on 31. Jul 2012 , 06:45:
Em Nang Ton Nu oi ,
Co the chu , Co cho em mai o day !
Co doc den doan " lòi ra em " ma Co cươi qua troi , em teu lam do !
Co cung thich tieng coi tau va moi lan nghe la thay buồn buồn lam sao ay !
Dzit hay Phương Tran gang tim mot bai nhac de dua vao nhe.
Cam on cac em. Bay gio Co phai sua soan di day.
Co Van




Dzịt phá lệ cho cả nhà nghe bài ca vọng cổ , chắc em Xuân thích hơn



Tàu Đêm Năm Cũ - Minh Cảnh, Phượng Liên

[media width=500]http://www.youtube.com/watch?v=gXRyMFBpJmk&feature=related[/media]

Thanh Thúy: Tàu đêm năm cũ & Bóng nhỏ đường chiều

[media width=500]http://www.youtube.com/watch?v=cqNCYRPkW8c&feature=related[/media]




Ga Chiều - Thanh Thúy - HNC

[media width=500]http://www.youtube.com/watch?v=CfmdnuSM0pE&feature=related[/media]




thêm...bonus nè NTN ::

Hai chuyến tàu đêm - Trang Mỹ Dung


[media width=500]http://www.youtube.com/watch?v=2a068ElUY3E&feature=fvwrel[/media]


Chuyến Tàu Hoàng Hôn - Phương Dung

[media width=500]http://www.youtube.com/watch?v=20c6l7CacV0&feature=related[/media]




Title: Re: Đoản Văn
Post by nang ton nu vào ngày 01. Aug 2012 , 04:58

Phuong_Tran wrote on 31. Jul 2012 , 06:47:
Hello Nàng ơi ,

Chị chỉ tìm được có bài Ga Chiều thôi nên nghe đở 1 bài vậy ha em :D

PTr


-P -P chị Ptr và chị Dzịt thật nhiều, nghe nhạc wá đã, hai chị đi chơi về thật sướng đó, nhớ hồi đó vượt biên em có đi qua mấy cầu khỉ này rồi, cái mương rộng hơn nhiều và sâu nửa đi qua mà tim đập thình thịch vì sợ té xuống.

Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 01. Aug 2012 , 09:22

nang ton nu wrote on 01. Aug 2012 , 04:58:
-P -P chị Ptr và chị Dzịt thật nhiều, nghe nhạc wá đã, hai chị đi chơi về thật sướng đó, nhớ hồi đó vượt biên em có đi qua mấy cầu khỉ này rồi, cái mương rộng hơn nhiều và sâu nửa đi qua mà tim đập thình thịch vì sợ té xuống.


Nói về cây cầu khỉ..Dzịt còn nhớ hoài câu dặn dò của bà Cô Dzịt , lúc Dzịt còn nhỏ ở miệt Bình Thuỷ , muốn ra chợ thì chèo ghe hay phải qua cây câu khỉ , Dzịt là dân thành phố thì không biết bơi , mà hay thích choảng với con nhỏ cùng xóm nhà bà Cô. Bà Cô nói : "con thích gây thù oán với nó , có ngày con té cầu khỉ , nó không cứu con đó ". Có lần Dzịt té thiệt , nó lội như rái kéo Dzịt lên.

Bây giờ si nghỉ lại....lời bà Cô chí lý và cô hàng xóm đó quá là cao thượng vì cứu kẻ hay thích gây sự  !

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 02. Aug 2012 , 08:12
Hồi đó nhà Nội tôi ở cạnh phi trường Trà Nốc , Cần Thơ , mỗi sáng đi chợ phải trèo qua cây cầu khỉ , mùa hè năm đó khi khổng khi không ở đâu xuất hiện con nhỏ thiệt chảnh , nghe đâu nó ở Sài Ghềnh về quê thăm ngoại...Đã nói nó chảnh lắm nên gặp tui nó ngó trời không chào , hoặc còn gọi tui là cái "anh nhà quê "...Tui cay cú lắm
cầu trời mưa xuống
Lấy nước tui uống
Cho nước đầy mương
Để trơn cầu khỉ
Cho nó vô ý
Té xuống đó bơi
Ông trời thương tui sáng đó mưa thiệt , và con nhỏ một mình sách giỏ ra chợ , tới đầu cầu nó có vẻ sợ nhưng khi nhìn thấy tui đang ngó nó , thì nó chảnh liền ào ào bước lên cầu đi te te... Một cái ầm...Tui đứng nhìn nó bơi dưới mương... Nhưng không xong hình như nó không biết lội , bắt tội tôi phải phóng xuống kéo đầu nó lên
Đúng là ghét của nào trời trao của nấy , khi không bị ướt nhẹp

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 02. Aug 2012 , 10:09

Lethikinhhoang wrote on 02. Aug 2012 , 08:12:
Hồi đó nhà Nội tôi ở cạnh phi trường Trà Nốc , Cần Thơ , mỗi sáng đi chợ phải trèo qua cây cầu khỉ , mùa hè năm đó khi khổng khi không ở đâu xuất hiện con nhỏ thiệt chảnh , nghe đâu nó ở Sài Ghềnh về quê thăm ngoại...Đã nói nó chảnh lắm nên gặp tui nó ngó trời không chào , hoặc còn gọi tui là cái "anh nhà quê "...Tui cay cú lắm
cầu trời mưa xuống
Lấy nước tui uống
Cho nước đầy mương
Để trơn cầu khỉ
Cho nó vô ý
Té xuống đó bơi
Ông trời thương tui sáng đó mưa thiệt , và con nhỏ một mình sách giỏ ra chợ , tới đầu cầu nó có vẻ sợ nhưng khi nhìn thấy tui đang ngó nó , thì nó chảnh liền ào ào bước lên cầu đi te te... Một cái ầm...Tui đứng nhìn nó bơi dưới mương... Nhưng không xong hình như nó không biết lội , bắt tội tôi phải phóng xuống kéo đầu nó lên
Đúng là ghét của nào trời trao của nấy , khi không bị ướt nhẹp

Kahat





hahaha....ai ngờ cũng có nhiều " chảnh" như Dzịt  4dance 4dance.

Ờ quên kể tiếp...Dzịt ghen với con hàng xóm đó vì nó đẹp lắm...mới có 16 tuổi bị anh chàng đi lính hải quân vớt dzìa làm dzợ rồi...  :P


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 02. Aug 2012 , 22:18
Dzit va Kahat oi ,
Co doc chuyen cua hai em ma cươi qua suc. Cac em viet vui oi la vui !
Dzit oi ,
Cam on em da dem may bai hat vong co , cai lương ...vao day , Co vua moi di ve chua co thi gio thương thuc ma bay gio khuya qua roi. Co ghe vao day de tham cac em va phai ghe qua MVGT mot ti.
Ngay mai Co phai di bac si tai mat mui hong mot ti va di ra post office hoi vu Co goi quà qua Phap đa gan mot thang troi ma ban Co chua nhan dươc.
Cam on em nhieu da chiu kho tim bai hat.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Hoạ Mi Nâu vào ngày 02. Aug 2012 , 23:36






MÌ GÓI VÀ SỮA CHOCOLAT


Một ngày gần cuối tháng 4 năm 75, Mẹ đem 6 đứa con và một người cháu trai kêu Mẹ bằng Bà ra đi......  Những ngày đầu trong trại tỵ nạn, đứa em gái út của tôi (vừa tròn 3 tuổi) nhớ Ba nên cứ hỏi Mẹ và mấy chị chừng nào Ba về làm cả nhà thương em đứt ruột. Khi đến trại tỵ nạn này thì chúng tôi đã lang thang lếch thếch từ những trại khác đã mấy tuần rồi. Em ốm cà tong cà teo vì không có sữa uống thường, và vì không nhai được những miếng cơm tỵ nạn lúc đó chỉ được trộn tí xíu cá khô và muối.

Trước khi ra đi, Ba chạy xuôi nguợc đổi được 200 đồng tiền Mỹ để làm hành trang cho mấy mẹ con lên đường. Mẹ ngần ngại không dám xài, nhưng thương con mọn nên đành trích ra một số tiền nhỏ sai hai chị em tôi đi tới PX mua mì gói cho em.

Chúng tôi rất thích đến cái PX này, nó giống như một tiệm tạp hóa nho nhỏ do những ông lính Mỹ quản lý. Mọi thứ trong đó thật là ngộ nghĩnh, hay ho. Nhiều khi không đi mua mì, chúng tôi cũng vào đó mà ngắm nghía. nhìn những cây kẹo xanh đỏ, những thỏi chocolat gói giấy đủ màu, những hộp sữa chocolat mát rượi trong tủ kiếng mà thèm thuồng. Tuy vậy, chúng tôi cũng biết mẹ tằn tiện với số tiền của ba đưa nên không bao giờ dám xin mẹ thêm tiền để mua chi cả.

Những điã cơm tiếp tế mà chúng tôi phải xếp hàng mỗi ngày đem về cho em và mẹ dần dần được bổ túc với những món ăn khá hơn. Tuy nhiên, em tôi vẫn thích ăn mì và mẹ vẫn thường “chan canh”, trộn những sợi mì vàng vàng vào cơm để em ăn cho dễ.  Mỗi lần mẹ nấu gói mì thơm lừng là tôi thèm lắm. Nhưng dĩ nhiên là cũng không dám xin ké,  để mẹ nuôi đứa em út gầy gò.

Một buổi chiều nọ, trong lúc đi tắm, tôi thấy đồng 25 cents của ai làm rớt dưới sàn.  Sàn nhà tắm chỉ là những tấm gỗ được đóng song song với nhau,  kê trên mặt đất, có những kẻ hở để nước chảy xuống. Chung quanh thì đóng sơ sài, không có nóc.  Bởi vậy những khi đi tắm là tôi phải nhờ thằng cháu đứng canh dùm vì sợ có những anh chàng rắn mắt ngồi trên cây cao nhìn xuống, nhưng đó là một chuyện khác.

Tôi tắm xong thì chạy ngay ra gọi thằng cháu tìm cách lấy đồng 25 xu lên.  Hai dì cháu hì hục tìm một cành cây, nhỏ nhưng chắc chắn, để móc đồng 25 xu ấy lên. Phải khó khăn lắm hai dì cháu mới lôi nó qua đuợc những kẻ hở của những miếng ván. 

Với “chiến lợi phẩm”, hai dì cháu chạy nhanh về “nhà” rủ thêm được 5 người nữa đi “shopping” trong PX.  Đó là bà chị của tôi, đứa em kế 12t, đứa em gái 7t, và 2 người con của gia đình ngưòi bạn thân mà ba tôi đã gởi gấm mẹ con tôi đi cùng.

Chúng tôi hí ha hí hững vào PX tiêu đồng tiền “trời cho”.  Với đồng tiền 25 xu ấy, chúng tôi mua được một hộp sữa chocolat nhỏ xíu (hình như là 1 pint) . Thế rồi hộp sữa ấy đã cho 7 đứa chúng tôi mỗi người một, hai ngụm sữa chocolat mát lạnh, ngon ngọt chưa từng thấy. Đó là những ngụm hạnh phúc nhỏ nhoi nhớ mãi không quên!

Khi chỗ định cư đã yên ổn rồi thì những hộp sữa chocolat và những gói mì “Top Ramen” không còn hấp dẫn như khi còn ở trong trại nữa. Nhưng em tôi vẫn thích ăn mì một thời gian khá lâu..... Hôm nào, tôi sẽ kể lại chuyện những sợi mì trộn cơm khô trong traị tỵ nạn cho em nghe.  Có thể ngày lễ Tạ Ơn năm nay, tôi sẽ mua cho mỗi người một hộp sữa chocolat nhỏ và sẽ hỏi có ai còn nhớ chuyện 25 cents ngày xưa ở trại tỵ nạn hay không?


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 03. Aug 2012 , 14:06

Hoạ Mi Nâu wrote on 02. Aug 2012 , 23:36:






MÌ GÓI VÀ SỮA CHOCOLAT


Một ngày gần cuối tháng 4 năm 75, Mẹ đem 6 đứa con và một người cháu trai kêu Mẹ bằng Bà ra đi......  Những ngày đầu trong trại tỵ nạn, đứa em gái út của tôi (vừa tròn 3 tuổi) nhớ Ba nên cứ hỏi Mẹ và mấy chị chừng nào Ba về làm cả nhà thương em đứt ruột. Khi đến trại tỵ nạn này thì chúng tôi đã lang thang lếch thếch từ những trại khác đã mấy tuần rồi. Em ốm cà tong cà teo vì không có sữa uống thường, và vì không nhai được những miếng cơm tỵ nạn lúc đó chỉ được trộn tí xíu cá khô và muối.

Trước khi ra đi, Ba chạy xuôi nguợc đổi được 200 đồng tiền Mỹ để làm hành trang cho mấy mẹ con lên đường. Mẹ ngần ngại không dám xài, nhưng thương con mọn nên đành trích ra một số tiền nhỏ sai hai chị em tôi đi tới PX mua mì gói cho em.

Chúng tôi rất thích đến cái PX này, nó giống như một tiệm tạp hóa nho nhỏ do những ông lính Mỹ quản lý. Mọi thứ trong đó thật là ngộ nghĩnh, hay ho. Nhiều khi không đi mua mì, chúng tôi cũng vào đó mà ngắm nghía. nhìn những cây kẹo xanh đỏ, những thỏi chocolat gói giấy đủ màu, những hộp sữa chocolat mát rượi trong tủ kiếng mà thèm thuồng. Tuy vậy, chúng tôi cũng biết mẹ tằn tiện với số tiền của ba đưa nên không bao giờ dám xin mẹ thêm tiền để mua chi cả.

Những điã cơm tiếp tế mà chúng tôi phải xếp hàng mỗi ngày đem về cho em và mẹ dần dần được bổ túc với những món ăn khá hơn. Tuy nhiên, em tôi vẫn thích ăn mì và mẹ vẫn thường “chan canh”, trộn những sợi mì vàng vàng vào cơm để em ăn cho dễ.  Mỗi lần mẹ nấu gói mì thơm lừng là tôi thèm lắm. Nhưng dĩ nhiên là cũng không dám xin ké,  để mẹ nuôi đứa em út gầy gò.

Một buổi chiều nọ, trong lúc đi tắm, tôi thấy đồng 25 cents của ai làm rớt dưới sàn.  Sàn nhà tắm chỉ là những tấm gỗ được đóng song song với nhau,  kê trên mặt đất, có những kẻ hở để nước chảy xuống. Chung quanh thì đóng sơ sài, không có nóc.  Bởi vậy những khi đi tắm là tôi phải nhờ thằng cháu đứng canh dùm vì sợ có những anh chàng rắn mắt ngồi trên cây cao nhìn xuống, nhưng đó là một chuyện khác.

Tôi tắm xong thì chạy ngay ra gọi thằng cháu tìm cách lấy đồng 25 xu lên.  Hai dì cháu hì hục tìm một cành cây, nhỏ nhưng chắc chắn, để móc đồng 25 xu ấy lên. Phải khó khăn lắm hai dì cháu mới lôi nó qua đuợc những kẻ hở của những miếng ván. 

Với “chiến lợi phẩm”, hai dì cháu chạy nhanh về “nhà” rủ thêm được 5 người nữa đi “shopping” trong PX.  Đó là bà chị của tôi, đứa em kế 12t, đứa em gái 7t, và 2 người con của gia đình ngưòi bạn thân mà ba tôi đã gởi gấm mẹ con tôi đi cùng.

Chúng tôi hí ha hí hững vào PX tiêu đồng tiền “trời cho”.  Với đồng tiền 25 xu ấy, chúng tôi mua được một hộp sữa chocolat nhỏ xíu (hình như là 1 pint) . Thế rồi hộp sữa ấy đã cho 7 đứa chúng tôi mỗi người một, hai ngụm sữa chocolat mát lạnh, ngon ngọt chưa từng thấy. Đó là những ngụm hạnh phúc nhỏ nhoi nhớ mãi không quên!

Khi chỗ định cư đã yên ổn rồi thì những hộp sữa chocolat và những gói mì “Top Ramen” không còn hấp dẫn như khi còn ở trong trại nữa. Nhưng em tôi vẫn thích ăn mì một thời gian khá lâu..... Hôm nào, tôi sẽ kể lại chuyện những sợi mì trộn cơm khô trong traị tỵ nạn cho em nghe.  Có thể ngày lễ Tạ Ơn năm nay, tôi sẽ mua cho mỗi người một hộp sữa chocolat nhỏ và sẽ hỏi có ai còn nhớ chuyện 25 cents ngày xưa ở trại tỵ nạn hay không?

Em Hoa Mi Nau oi ,
Chuyen cua em hap dan va cam dong lam.
Ma Van co the hoi em la sao Ba em khong the di cung va den bao gio gia dinh moi doan tu day dủ? Em cung co the viet mot cau chuyen ngan ke ve chuyen nay cho ca nha cung doc.
Cam on em.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 03. Aug 2012 , 14:55
Hai em Phương Tran va Dzit Go oi.
Co bay gio moi co thi gio vao day de thương thuc nhung bai nhac ma hai em da dem vao de " to diem " them cho bai cua NTN. hai em that la chiu kho.
Toi hom qua Co co thay co bai " Noi Buon Hoa Phương " ma Dzit dua vao dau ma bay gio Co tim khong thay o day? Bai nay toi hom qua Co khong nho ca si hat , bay gio thi nho ra la Thanh Tuyen va moi day la ca si Phương Tran do !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 04. Aug 2012 , 10:32

ngo_thi_van wrote on 03. Aug 2012 , 14:55:
Toi hom qua Co co thay co bai " Noi Buon Hoa Phương " ma Dzit dua vao dau ma bay gio Co tim khong thay o day? Bai nay toi hom qua Co khong nho ca si hat , bay gio thi nho ra la Thanh Tuyen va moi day la ca si Phương Tran do !
Co Van





Cô ơi bên trang MVGT , ai cũng ca hay hết votay...nhưng Dzịt thích nghe người nữ hoàng sầu muộn GL hát nhạc buồn .



Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 04. Aug 2012 , 20:24

Mytat wrote on 04. Aug 2012 , 10:32:


Cô ơi bên trang MVGT , ai cũng ca hay hết votay...nhưng Dzịt thích nghe người nữ hoàng sầu muộn GL hát nhạc buồn .



Dzit oi ,
Sao em khong hat bai do cho Co nghe di. Biet dau em hat se hay hon ca nu ca si GL do.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 04. Aug 2012 , 20:49

Mytat wrote on 04. Aug 2012 , 10:32:


Cô ơi bên trang MVGT , ai cũng ca hay hết votay...nhưng Dzịt thích nghe người nữ hoàng sầu muộn GL hát nhạc buồn .



Co quen cam on em da chuc ngay chu nhat. Co cung chuc em nhu vay nhe.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Hoạ Mi Nâu vào ngày 04. Aug 2012 , 23:55

ngo_thi_van wrote on 03. Aug 2012 , 14:06:
Em Hoa Mi Nau oi ,
Chuyen cua em hap dan va cam dong lam.
Ma Van co the hoi em la sao Ba em khong the di cung va den bao gio gia dinh moi doan tu day dủ? Em cung co the viet mot cau chuyen ngan ke ve chuyen nay cho ca nha cung doc.
Cam on em.
Ma Van

Thưa Mạ, em kể chuyện hồi xưa cho vui, góp phần vào Đoản Văn của Mạ đó mà. Em ráng thu gọn cho ngắn thêm mà hổng xong nên đành chịu thành Đoản Văn....hơi dài :)
Thưa Mạ, chắc là trong quân đội nên Ba em chưa muốn buông súng như tất cả mọi người lính khác, và muốn Mẹ Con tụi em đi cho rảnh để khi có biến Ba không phải lo đó thưa Mạ.  Ba nói tụi em đi "tản cư" chừng 2, 3 tuần rồi thì về.  Nhưng thật ra thì chắc chắn Ba đã biết trước.......
Gia đình em đoàn tụ năm 92 Mạ ạ. Nhưng Mạ ơi, chuyện này dài quá, không phải là chuyện ngắn đâu, em xin phép Mạ cho em tập viết những chuyện ngắn vui vui Mạ nhé. :)

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 05. Aug 2012 , 08:26

Hoạ Mi Nâu wrote on 04. Aug 2012 , 23:55:
Thưa Mạ, em kể chuyện hồi xưa cho vui, góp phần vào Đoản Văn của Mạ đó mà. Em ráng thu gọn cho ngắn thêm mà hổng xong nên đành chịu thành Đoản Văn....hơi dài :)
Thưa Mạ, chắc là trong quân đội nên Ba em chưa muốn buông súng như tất cả mọi người lính khác, và muốn Mẹ Con tụi em đi cho rảnh để khi có biến Ba không phải lo đó thưa Mạ.  Ba nói tụi em đi "tản cư" chừng 2, 3 tuần rồi thì về.  Nhưng thật ra thì chắc chắn Ba đã biết trước.......
Gia đình em đoàn tụ năm 92 Mạ ạ. Nhưng Mạ ơi, chuyện này dài quá, không phải là chuyện ngắn đâu, em xin phép Mạ cho em tập viết những chuyện ngắn vui vui Mạ nhé. :)

Em Hoa Mi Nau oi ,
Thang tư nam 1975 da gay ra khong biet bao nhieu canh dau long cho mien Nam chung ta. Cung vi vay ma Ma Van rat so doc nhung cau chuyen chien tranh. Den nam 92 gia dinh em moi dươc doan tu , nhu vay la Ba em da phai bi di cai tao roi ! Nhung roi co Happy Ending cung la may roi em nhi?
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 05. Aug 2012 , 09:27
      MỘT SỰ KINH NGẠC THÍCH THU'
Ngày mồng hai tháng tám vừa qua , một nhóm bạn học cũ đã tụ tập tại Quán Hỷ ở vùng Orange County để đón mừng Nguyễn Ngọc Hy - người bạn thi sĩ của chúng tôi từ Việt Nam qua -  và Phan Ngọc Lâm - từ Washington xuống.
Chúng tôi gồm có Hy , Lâm , Nguyễn Hoàng Oanh cùng chồng là anh Tôn , Nguyễn văn Trường , Lê Tú Vinh và vợ , Ngô Kim Yến và chồng Brian Smith , tôi cùng ông xã , đã rất cảm động tay bắt mặt mừng vì có người đến hơn  nửa đời người mới gặp lại nhau.
Đến khi đọc menu để chọn món ăn , tôi nói với Kim Yến là phải chọn cho Brian , Kim Yến bảo rằng Brian còn giỏi tiếng Việt hơn chúng ta nữa đấy. Tôi rất đỗi ngạc nhiên thì bạn tôi đã kể chuyện rằng , ngày hôm trước bạn tôi đang buồn rầu vì vụ stock , Brian nhìn thấy vợ ngồi ủ rũ mới đến an ủi. Bạn tôi lấy một mảnh giấy viết câu thơ :
" Gặp thời thế , thế thời phải thế "
rồi bảo chồng " Dịch đi "
Brian liền viết lên trên câu thơ đó :
" Thế Chiến Quốc , thế Xuân Thu "
và lại còn viết thêm hai câu nữa :
" Ai công hầu , ai khanh tướng
" Trong trần ai , ai dễ biết ai? "
Mọi người đều há hốc miệng vì ngạc nhiên và bái phục !
Bạn tôi còn cho biết Brian nói thông thạo 10 thứ tiếng trên thế giới và 5 thứ tiếng khác , trong đó có tiếng Việt Nam.
Người đầu tiên dạy tiếng Việt cho Brian là Ông Châu Kim Nhân [ anh của Cô Châu Thi Ngôn ] khi Brian đến Việt Nam khoảng năm một ngàn chín trăm sáu mươi mấy theo chương trình thiện nguyện .
Từ đó mọi người bắt đầu nói chuyện với Brian bằng tiếng Việt chứ không dùng tiếng Anh nữa.
Ngô Vân      

Title: Re: Đoản Văn
Post by Nguyen Van Ha vào ngày 05. Aug 2012 , 20:33

ngo_thi_van wrote on 05. Aug 2012 , 10:12:
Em Hà oi ,
Hà bao la khong biet lam tho [ toi xin nghi ngo ! ] ma vien co khong vao day mot thoi gian , nhung viet doan van thi ai cung lam dươc , co sao lai tron luon , nhat la em lai la ngươi ke nhu sang lap muc nay?
Coi doi la vo thương va ngan lam , dung nen gian hon nhau lam gi. Co nghi chang ai muon gian ai lam gi dau. Khi khong vua long mot chuyen gi , noi ra cho ha , roi sau do se thay hoi han va nho ray rut ca ngươi minh da noi nhung loi khong kem che dươc. Tro lai voi Đoản Văn di nhe.
Co Van

Dạ thưa cô Vân,

Thật sự em không có trốn đâu cả! Em chỉ lên núi thiền 1 thời gian rồi xuống núi quậy tiếp!  ;D

Em rất thích mục "Đoản Văn" này nên không dễ gì từ bỏ nó đâu!
À bài vừa rồi của cô nói về người Mỹ biết rành tiếng Việt làm em nhớ đến nhiều người Úc cũng nói tiếng Việt sành sõi như vậy. Đa số họ nói giọng Bắc hay giọng Nam. Em thắc mắc không biết có người ngoại quốc nào nói tiếng Việt giọng Huế không hả cô!!!

Sau đây em xin được nối gót cô bằng 1 truyện ngắn cũng xãy ra trong bối cảnh 1 quán ăn bên Úc!  Truyện em viết hơi dong dài, cô và các bạn chịu khó đọc nha!

Em Hà Bá   :)

______________________________________________________________

Năm Dịp Tình Cờ


Sau khi học ra trường, tôi đi làm ở một hãng điện tử mà gần đó là một trung tâm thương mãi lớn của người Việt ở Melbourne.
Tuy hãng có phòng ăn cho nhân viên ăn sáng, ăn trưa, nhưng ở Úc bao lâu rồi mà tôi vẫn thích hương vị thức ăn Việt Nam hơn. Cho nên vào giờ nghỉ trưa, nhất là khi ông sếp tôi đi họp hành ngoài hãng, tôi hay lái xe ra phố Việt Nam gần hãng để ăn trưa.
Tôi thích nhất là món "cơm tấm bì sườn chả trứng", đặc biệt là ở quán "Đào Viên". Quán Đào Viên tuy bình dân nhưng cơm tấm ở đó rất ngon. Khẩu vị giống cơm tấm mà tôi thường ăn lúc tôi còn bé trong khu xóm bình dân Gò Vấp, lúc tôi còn ở Việt Nam, nên tôi hay chiếu cố quán này nhất!

Lần thứ nhất

Buổi trưa hôm đó, như thường lệ, quán Đào Viên đông nghẹt người, bàn nào cũng đầy thực khách ngồi ăn. Thấy tôi đang đứng lớ ngớ tìm chỗ trống, ông chủ quán nói "Anh đi một mình thì anh ngồi đại xuống ghế này đi, chứ giờ này làm sao có bàn nào trống được!" Nói rồi chủ quán chỉ vào cái bàn tròn trong góc tiệm. Ở những khu người Việt Nam sinh sống bên Úc, thực khách xa lạ ngồi chung bàn với nhau khi quán đông khách là chuyện thường. Tôi quen với kiểu ngồi ăn như thế này lâu rồi, nhất là khi chỉ có thời gian ngắn ngủi để ăn trưa rồi còn phải về sở làm việc tiếp, hơi đâu mà câu nệ! 
Hôm đó, chỗ ghế trống tôi ngồi, một bên là một bà lớn tuổi, bên kia là một cô gái chắc khoảng hai mươi mấy như tôi. Tôi lẵng lặng ngồi xuống, gật đầu chào mọi người cùng bàn cho có vẻ lịch sự, mặc dù chẳng có ai buồn nhìn tôi chào lại!
Không biết để mắt nhìn đâu, tôi mân mê đọc cái thực đơn trên bàn, mặc dù tôi biết tôi sẽ kêu món gì!
Đang miên man chú tâm vào thực đơn, bỗng tôi nghe tiếng cô gái ngồi bên cạnh nói nhỏ nhẹ: "Mời anh dùng trà"
Tôi hết sức ngạc nhiên khi thấy cô gái xa lạ cầm bình thủy đựng trà rót đầy vào cái ly nhỏ trước mặt tôi rồi mời tôi uống! Tôi ngạc nhiên với cử chỉ đẹp này vì từ trước đến giờ ngồi bàn ăn chung với các thực khách xa lạ khác, hầu như ai cũng lo phần riêng của họ, ít khi nào có ai để ý ngó ngàng gì đến người khác. Tôi nhìn chung quanh, có lẽ tôi là thực khách duy nhất trong tiệm mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt nên có vẻ khác với mọi người. Có thể điều ấy làm cho cô gái ngồi bên cạnh chú ý chăng? Nhìn cô gái trẻ xa lạ mời trà mà tôi cảm thấy bao nhiêu khó khăn trong việc làm bỗng như tan biến theo làn khói trà nghi ngút! Tôi  cám ơn cô ta  rồi lịch sự gợi chuyện trong lúc chờ nhà hàng đem cơm tấm ra: "Chắc chị cũng làm gần đây?"
Cô gái chỉ mỉm cười gật đầu rồi mạnh ai nấy ăn cho xong để về sở làm.

o O o  o O o  o O o

Lần thứ hai

Vài tuần sau, như thường lệ, tôi lại có mặt ở quán Đào Viên vào giờ ăn trưa. Hôm đó tôi đi ăn sớm nên có bàn trống ngồi thoải mái. Vừa ăn xong, đang thưởng thức ly trà nóng trước khi đứng dậy thì tình cờ cô gái gặp hôm trước bước vào quán. Cô ta đảo mắt tìm bàn trống, tuy bàn nào giờ này cũng có thực khách ngồi đầy, nhưng vẫn còn lưa thưa vài bàn có một hai ghế trống. Thế nhưng cô gái lại đến đúng bàn tôi đang ngồi, ngập ngừng chỉ ghế trống bên cạnh tôi rồi nhỏ nhẹ hỏi: "Dạ xin lỗi ghế này có ai ngồi không anh?!" Tôi vội vàng trả lời: "Không không, ghế này trống" rồi kéo chiếc ghế ra cho cô ấy ngồi!
Tôi rót nước trà mời cô gái ngồi bên cạnh như để trả lễ hôm trước, và không quên mời luôn bà trọng tuổi ngồi cạnh bên kia để tỏ vẻ bình đẳng với mọi người! Từ nãy giờ tôi đã ngồi trong quán lâu rồi, định bụng phải lo về sở làm việc, nhưng không hiểu sao tôi lại kêu thêm ly cà phê và ngồi nán lại!

o O o  o O o  o O o

Lần thứ ba

Tuần sau tôi lại gặp cô gái ấy vào giờ ăn trưa đông đảo ồn ào trong quán Đào Viên. Kỳ này tôi lại có dịp ngồi chung bàn tròn trong góc tiệm như lần trước, có điều là không được ngồi cạnh bên mà chỉ được ngồi đối diện! Tôi gật đầu chào mọi người cùng bàn, và như thường lệ, chẳng ai để ý gì đến tôi, ngoài trừ cô gái gặp 2 lần trước. Cô gái có vẻ tươi cười khi nhận ra tôi! Khi người bồi bàn đến hỏi tôi muốn kêu món gì, tôi ngạc nhiên khi nghe cô ấy nói với qua: "Cơm tấm bì sườn chả trứng! Đúng không?!" Tôi gật đầu thán phục. Không dè cô gái xa lạ chỉ gặp tôi chốc lát hai lần trước mà để ý khẩu vị của tôi đến thế!

Khi ra khỏi quán, tôi thong thả đi về phía bãi đậu xe ở đầu đường còn cô gái kia thì chậm chạp đi về phía cuối đường. Bất giác tôi quay đầu lại thì cùng một lúc, cô gái cũng quay lại nhìn theo tôi. Bị bắt gặp nhìn trộm người khác, cô gái có vẻ ngượng ngùng bước nhanh về phía cuối phố!

o O o  o O o

Lần thứ tư

Lần thứ tư tôi gặp cô gái ấy là lúc tôi rủ vài người bạn Việt Nam đồng nghiệp trong hãng ra quán Đào Viên ăn trưa với tôi. Trong lúc chúng tôi đang say sưa trò chuyện thì cô gái xuất hiện ở ngưỡng cửa, trên mặt lại đeo kính đen! Cô gái đảo mắt nhìn thấy tôi, định tiến về phía bàn tôi, nhưng khi thấy tôi ngồi chung với các đồng nghiệp (chắc tại bọn tôi đứa nào cũng thắt cà vạt!), cô ấy bỏ qua ngồi bàn bên cạnh!
Cô gái ngồi đăm chiêu có vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì. Thỉnh thoảng nhìn qua, tôi thấy sau cặp kính đen, hai hàng nước mắt cứ lăn dài trên má cô gái! Tôi ái ngại cho cô ấy mà không biết phải làm gì!

o O o  o O o

Lần chót tôi gặp cô ấy ở quán Đào Viên là đầu mùa thu. Hôm đó trời mưa nhiều.
Sáng hôm ấy tôi nhận được tin vui là tôi đã được nhận vào làm ở một hãng điện tử khác với lương cao hơn hãng tôi đang làm! Tôi đã nộp đơn từ chức hãng bây giờ để sửa soạn đổi qua hãng mới ở khu ngoại ô thành phố khác .
Trưa hôm đó trên đường đến quán Đào Viên mà có lẽ tôi sẽ không còn dịp đến thường trong tương lai, tôi ghé vào một quán rượu mua một lon bia để tự ăn mừng một mình!

Bỗng nhiên...
……………………………………
CHUYỆN ĐẾN ĐÂY KHÁ DÀI, XIN MỜI CÁC BẠN ĐÓN ĐỌC PHẦN CUỐI TRUYỆN VÀO KỲ TỚI...





Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 05. Aug 2012 , 21:34

Nguyen Van Ha wrote on 05. Aug 2012 , 20:33:
Dạ thưa cô Vân,

Thật sự em không có trốn đâu cả! Em chỉ lên núi thiền 1 thời gian rồi xuống núi quậy tiếp!  ;D

Em rất thích mục "Đoản Văn" này nên không dễ gì từ bỏ nó đâu!
À bài vừa rồi của cô nói về người Mỹ biết rành tiếng Việt làm em nhớ đến nhiều người Úc cũng nói tiếng Việt sành sõi như vậy. Đa số họ nói giọng Bắc hay giọng Nam. Em thắc mắc không biết có người ngoại quốc nào nói tiếng Việt giọng Huế không hả cô!!!

Sau đây em xin được nối gót cô bằng 1 truyện ngắn cũng xãy ra trong bối cảnh 1 quán ăn bên Úc!  Truyện em viết hơi dong dài, cô và các bạn chịu khó đọc nha!

Em Hà Bá   :)

______________________________________________________________

Năm Dịp Tình Cờ


Sau khi học ra trường, tôi đi làm ở một hãng điện tử mà gần đó là một trung tâm thương mãi lớn của người Việt ở Melbourne.
Tuy hãng có phòng ăn cho nhân viên ăn sáng, ăn trưa, nhưng ở Úc bao lâu rồi mà tôi vẫn thích hương vị thức ăn Việt Nam hơn. Cho nên vào giờ nghỉ trưa, nhất là khi ông sếp tôi đi họp hành ngoài hãng, tôi hay lái xe ra phố Việt Nam gần hãng để ăn trưa.
Tôi thích nhất là món "cơm tấm bì sườn chả trứng", đặc biệt là ở quán "Đào Viên". Quán Đào Viên tuy bình dân nhưng cơm tấm ở đó rất ngon. Khẩu vị giống cơm tấm mà tôi thường ăn lúc tôi còn bé trong khu xóm bình dân Gò Vấp, lúc tôi còn ở Việt Nam, nên tôi hay chiếu cố quán này nhất!

Lần thứ nhất

Buổi trưa hôm đó, như thường lệ, quán Đào Viên đông nghẹt người, bàn nào cũng đầy thực khách ngồi ăn. Thấy tôi đang đứng lớ ngớ tìm chỗ trống, ông chủ quán nói "Anh đi một mình thì anh ngồi đại xuống ghế này đi, chứ giờ này làm sao có bàn nào trống được!" Nói rồi chủ quán chỉ vào cái bàn tròn trong góc tiệm. Ở những khu người Việt Nam sinh sống bên Úc, thực khách xa lạ ngồi chung bàn với nhau khi quán đông khách là chuyện thường. Tôi quen với kiểu ngồi ăn như thế này lâu rồi, nhất là khi chỉ có thời gian ngắn ngủi để ăn trưa rồi còn phải về sở làm việc tiếp, hơi đâu mà câu nệ! 
Hôm đó, chỗ ghế trống tôi ngồi, một bên là một bà lớn tuổi, bên kia là một cô gái chắc khoảng hai mươi mấy như tôi. Tôi lẵng lặng ngồi xuống, gật đầu chào mọi người cùng bàn cho có vẻ lịch sự, mặc dù chẳng có ai buồn nhìn tôi chào lại!
Không biết để mắt nhìn đâu, tôi mân mê đọc cái thực đơn trên bàn, mặc dù tôi biết tôi sẽ kêu món gì!
Đang miên man chú tâm vào thực đơn, bỗng tôi nghe tiếng cô gái ngồi bên cạnh nói nhỏ nhẹ: "Mời anh dùng trà"
Tôi hết sức ngạc nhiên khi thấy cô gái xa lạ cầm bình thủy đựng trà rót đầy vào cái ly nhỏ trước mặt tôi rồi mời tôi uống! Tôi ngạc nhiên với cử chỉ đẹp này vì từ trước đến giờ ngồi bàn ăn chung với các thực khách xa lạ khác, hầu như ai cũng lo phần riêng của họ, ít khi nào có ai để ý ngó ngàng gì đến người khác. Tôi nhìn chung quanh, có lẽ tôi là thực khách duy nhất trong tiệm mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt nên có vẻ khác với mọi người. Có thể điều ấy làm cho cô gái ngồi bên cạnh chú ý chăng? Nhìn cô gái trẻ xa lạ mời trà mà tôi cảm thấy bao nhiêu khó khăn trong việc làm bỗng như tan biến theo làn khói trà nghi ngút! Tôi  cám ơn cô ta  rồi lịch sự gợi chuyện trong lúc chờ nhà hàng đem cơm tấm ra: "Chắc chị cũng làm gần đây?"
Cô gái chỉ mỉm cười gật đầu rồi mạnh ai nấy ăn cho xong để về sở làm.

o O o  o O o  o O o

Lần thứ hai

Vài tuần sau, như thường lệ, tôi lại có mặt ở quán Đào Viên vào giờ ăn trưa. Hôm đó tôi đi ăn sớm nên có bàn trống ngồi thoải mái. Vừa ăn xong, đang thưởng thức ly trà nóng trước khi đứng dậy thì tình cờ cô gái gặp hôm trước bước vào quán. Cô ta đảo mắt tìm bàn trống, tuy bàn nào giờ này cũng có thực khách ngồi đầy, nhưng vẫn còn lưa thưa vài bàn có một hai ghế trống. Thế nhưng cô gái lại đến đúng bàn tôi đang ngồi, ngập ngừng chỉ ghế trống bên cạnh tôi rồi nhỏ nhẹ hỏi: "Dạ xin lỗi ghế này có ai ngồi không anh?!" Tôi vội vàng trả lời: "Không không, ghế này trống" rồi kéo chiếc ghế ra cho cô ấy ngồi!
Tôi rót nước trà mời cô gái ngồi bên cạnh như để trả lễ hôm trước, và không quên mời luôn bà trọng tuổi ngồi cạnh bên kia để tỏ vẻ bình đẳng với mọi người! Từ nãy giờ tôi đã ngồi trong quán lâu rồi, định bụng phải lo về sở làm việc, nhưng không hiểu sao tôi lại kêu thêm ly cà phê và ngồi nán lại!

o O o  o O o  o O o

Lần thứ ba

Tuần sau tôi lại gặp cô gái ấy vào giờ ăn trưa đông đảo ồn ào trong quán Đào Viên. Kỳ này tôi lại có dịp ngồi chung bàn tròn trong góc tiệm như lần trước, có điều là không được ngồi cạnh bên mà chỉ được ngồi đối diện! Tôi gật đầu chào mọi người cùng bàn, và như thường lệ, chẳng ai để ý gì đến tôi, ngoài trừ cô gái gặp 2 lần trước. Cô gái có vẻ tươi cười khi nhận ra tôi! Khi người bồi bàn đến hỏi tôi muốn kêu món gì, tôi ngạc nhiên khi nghe cô ấy nói với qua: "Cơm tấm bì sườn chả trứng! Đúng không?!" Tôi gật đầu thán phục. Không dè cô gái xa lạ chỉ gặp tôi chốc lát hai lần trước mà để ý khẩu vị của tôi đến thế!

Khi ra khỏi quán, tôi thong thả đi về phía bãi đậu xe ở đầu đường còn cô gái kia thì chậm chạp đi về phía cuối đường. Bất giác tôi quay đầu lại thì cùng một lúc, cô gái cũng quay lại nhìn theo tôi. Bị bắt gặp nhìn trộm người khác, cô gái có vẻ ngượng ngùng bước nhanh về phía cuối phố!

o O o  o O o

Lần thứ tư

Lần thứ tư tôi gặp cô gái ấy là lúc tôi rủ vài người bạn Việt Nam đồng nghiệp trong hãng ra quán Đào Viên ăn trưa với tôi. Trong lúc chúng tôi đang say sưa trò chuyện thì cô gái xuất hiện ở ngưỡng cửa, trên mặt lại đeo kính đen! Cô gái đảo mắt nhìn thấy tôi, định tiến về phía bàn tôi, nhưng khi thấy tôi ngồi chung với các đồng nghiệp (chắc tại bọn tôi đứa nào cũng thắt cà vạt!), cô ấy bỏ qua ngồi bàn bên cạnh!
Cô gái ngồi đăm chiêu có vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì. Thỉnh thoảng nhìn qua, tôi thấy sau cặp kính đen, hai hàng nước mắt cứ lăn dài trên má cô gái! Tôi ái ngại cho cô ấy mà không biết phải làm gì!

o O o  o O o

Lần chót tôi gặp cô ấy ở quán Đào Viên là đầu mùa thu. Hôm đó trời mưa nhiều.
Sáng hôm ấy tôi nhận được tin vui là tôi đã được nhận vào làm ở một hãng điện tử khác với lương cao hơn hãng tôi đang làm! Tôi đã nộp đơn từ chức hãng bây giờ để sửa soạn đổi qua hãng mới ở khu ngoại ô thành phố khác .
Trưa hôm đó trên đường đến quán Đào Viên mà có lẽ tôi sẽ không còn dịp đến thường trong tương lai, tôi ghé vào một quán rượu mua một lon bia để tự ăn mừng một mình!

Bỗng nhiên...
……………………………………
CHUYỆN ĐẾN ĐÂY KHÁ DÀI, XIN MỜI CÁC BẠN ĐÓN ĐỌC PHẦN CUỐI TRUYỆN VÀO KỲ TỚI...





Hoan ho Ha Ba trồi len roi ! Co bi ngop khong?
Cau chuyen cua Hà hap dan lam do. Cho moi ngươi biet tai sao co gai khoc?
Ca nha dang cho doan cuoi cua cau chuyen do. Lẹ lẹ len nhe.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Hoạ Mi Nâu vào ngày 05. Aug 2012 , 23:10

ngo_thi_van wrote on 05. Aug 2012 , 09:27:
      MỘT SỰ KINH NGẠC THÍCH THU'
Ngày mồng hai tháng tám vừa qua , một nhóm bạn học cũ đã tụ tập tại Quán Hỷ ở vùng Orange County để đón mừng Nguyễn Ngọc Hy - người bạn thi sĩ của chúng tôi từ Việt Nam qua -  và Phan Ngọc Lâm - từ Washington xuống.
Chúng tôi gồm có Hy , Lâm , Nguyễn Hoàng Oanh cùng chồng là anh Tôn , Nguyễn văn Trường , Lê Tú Vinh và vợ , Ngô Kim Yến và chồng Brian Smith , tôi cùng ông xã , đã rất cảm động tay bắt mặt mừng vì có người đến hơn  nửa đời người mới gặp lại nhau.
Đến khi đọc menu để chọn món ăn , tôi nói với Kim Yến là phải chọn cho Brian , Kim Yến bảo rằng Brian còn giỏi tiếng Việt hơn chúng ta nữa đấy. Tôi rất đỗi ngạc nhiên thì bạn tôi đã kể chuyện rằng , ngày hôm trước bạn tôi đang buồn rầu vì vụ stock , Brian nhìn thấy vợ ngồi ủ rũ mới đến an ủi. Bạn tôi lấy một mảnh giấy viết câu thơ :
" Gặp thời thế , thế thời phải thế "
rồi bảo chồng " Dịch đi "
Brian liền viết lên trên câu thơ đó :
" Thế Chiến Quốc , thế Xuân Thu "
và lại còn viết thêm hai câu nữa :
" Ai công hầu , ai khanh tướng
" Trong trần ai , ai dễ biết ai? "
Mọi người đều há hốc miệng vì ngạc nhiên và bái phục !
Bạn tôi còn cho biết Brian nói thông thạo 10 thứ tiếng trên thế giới và 5 thứ tiếng khác , trong đó có tiếng Việt Nam.
Người đầu tiên dạy tiếng Việt cho Brian là Ông Châu Kim Nhân [ anh của Cô Châu Thi Ngôn ] khi Brian đến Việt Nam khoảng năm một ngàn chín trăm sáu mươi mấy theo chương trình thiện nguyện .
Từ đó mọi người bắt đầu nói chuyện với Brian bằng tiếng Việt chứ không dùng tiếng Anh nữa.
Ngô Vân      

Mạ Vân làm em nhớ hồi trong traị tỵ nạn, một người bạn Mỹ của ba em đến trại tìm mẹ con em và hỏi thăm tin tức của ba em.  Ông này tên Bell, mà tụi em cứ gọi là ông Beo.  Lần đầu tiên nghe một người Mỹ nói tiếng VN, em cứ ngớ ngẩn tự hỏi sao ông này ổng nói hay quá, tuy giọng vẫn còn hơi lơ lớ.  Những thành ngữ tục ngữ của mình ổng biết rất nhiều.  Lúc sau này, nghe đâu ông cước vợ VN và ở Thái.
Còn nữa, lúc em ra Nha Trang có đi đến 1 cái chợ thì có 2 đứa bé trai người ngoại quốc chừng 11t, 12t đang mặc cả giá với người bán hàng. Hai đứa bé này nói tiếng Bắc thật lưu loát, làm em cũng ngẩn người luôn, len lén đứng nghe.

Mặc cả giá xong thì 2 đứa lui ra bên góc hàng để bàn xem có nên mua hay không, mà lại nói tiếng Mỹ Mạ ơi.  Té ra đây là 2 chú Mỹ con, không biết bố mẹ qua VN hồi nào mà tụi nó nói tiếng Việt không có 1 chút accent  nào cả....

Em lại dài dòng nữa rồi .  Em chỉ vào thăm Mạ ạ. :) Em thương chúc Mạ vui đầu tuần đến cuối tuần.

Em HMN

Title: Re: Đoản Văn
Post by Hoạ Mi Nâu vào ngày 05. Aug 2012 , 23:12

ngo_thi_van wrote on 05. Aug 2012 , 08:26:
Em Hoa Mi Nau oi ,
Thang tư nam 1975 da gay ra khong biet bao nhieu canh dau long cho mien Nam chung ta. Cung vi vay ma Ma Van rat so doc nhung cau chuyen chien tranh. Den nam 92 gia dinh em moi dươc doan tu , nhu vay la Ba em da phai bi di cai tao roi ! Nhung roi co Happy Ending cung la may roi em nhi?
Ma Van

Dạ Mạ đoán đúng y chang Mạ ơi.  Đi từ Bắc về Nam xong chạy 1 lèo qua Mỹ luôn ạ. :)

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 06. Aug 2012 , 05:45

Mytat wrote on 01. Aug 2012 , 09:22:
Nói về cây cầu khỉ..Dzịt còn nhớ hoài câu dặn dò của bà Cô Dzịt , lúc Dzịt còn nhỏ ở miệt Bình Thuỷ , muốn ra chợ thì chèo ghe hay phải qua cây câu khỉ , Dzịt là dân thành phố thì không biết bơi , mà hay thích choảng với con nhỏ cùng xóm nhà bà Cô. Bà Cô nói : "con thích gây thù oán với nó , có ngày con té cầu khỉ , nó không cứu con đó ". Có lần Dzịt té thiệt , nó lội như rái kéo Dzịt lên.

Bây giờ si nghỉ lại....lời bà Cô chí lý và cô hàng xóm đó quá là cao thượng vì cứu kẻ hay thích gây sự  !


hello chị Dzịt ,

Bài này chị Dzịt cho Tí xin cái tựa , viết ngắn hay lắm

Cám ơn chị  nhiều

Tí Phượng

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 06. Aug 2012 , 05:47

Lethikinhhoang wrote on 02. Aug 2012 , 08:12:
Hồi đó nhà Nội tôi ở cạnh phi trường Trà Nốc , Cần Thơ , mỗi sáng đi chợ phải trèo qua cây cầu khỉ , mùa hè năm đó khi khổng khi không ở đâu xuất hiện con nhỏ thiệt chảnh , nghe đâu nó ở Sài Ghềnh về quê thăm ngoại...Đã nói nó chảnh lắm nên gặp tui nó ngó trời không chào , hoặc còn gọi tui là cái "anh nhà quê "...Tui cay cú lắm
cầu trời mưa xuống
Lấy nước tui uống
Cho nước đầy mương
Để trơn cầu khỉ
Cho nó vô ý
Té xuống đó bơi
Ông trời thương tui sáng đó mưa thiệt , và con nhỏ một mình sách giỏ ra chợ , tới đầu cầu nó có vẻ sợ nhưng khi nhìn thấy tui đang ngó nó , thì nó chảnh liền ào ào bước lên cầu đi te te... Một cái ầm...Tui đứng nhìn nó bơi dưới mương... Nhưng không xong hình như nó không biết lội , bắt tội tôi phải phóng xuống kéo đầu nó lên
Đúng là ghét của nào trời trao của nấy , khi không bị ướt nhẹp

Kahat


Bài này cũng không có tựa , Tỉ Kahat cho Tí PTr xin cái tựa để đưa vào Mục Lục

Cám ơn Tỉ

Tí PTr

Title: Re: Đoản Văn
Post by Vu Ngoc Mai vào ngày 06. Aug 2012 , 05:51

ngo_thi_van wrote on 05. Aug 2012 , 09:27:
      MỘT SỰ KINH NGẠC THÍCH THU'
Ngày mồng hai tháng tám vừa qua , một nhóm bạn học cũ đã tụ tập tại Quán Hỷ ở vùng Orange County để đón mừng Nguyễn Ngọc Hy - người bạn thi sĩ của chúng tôi từ Việt Nam qua -  và Phan Ngọc Lâm - từ Washington xuống.
Chúng tôi gồm có Hy , Lâm , Nguyễn Hoàng Oanh cùng chồng là anh Tôn , Nguyễn văn Trường , Lê Tú Vinh và vợ , Ngô Kim Yến và chồng Brian Smith , tôi cùng ông xã , đã rất cảm động tay bắt mặt mừng vì có người đến hơn  nửa đời người mới gặp lại nhau.
Đến khi đọc menu để chọn món ăn , tôi nói với Kim Yến là phải chọn cho Brian , Kim Yến bảo rằng Brian còn giỏi tiếng Việt hơn chúng ta nữa đấy. Tôi rất đỗi ngạc nhiên thì bạn tôi đã kể chuyện rằng , ngày hôm trước bạn tôi đang buồn rầu vì vụ stock , Brian nhìn thấy vợ ngồi ủ rũ mới đến an ủi. Bạn tôi lấy một mảnh giấy viết câu thơ :
" Gặp thời thế , thế thời phải thế "
rồi bảo chồng " Dịch đi "
Brian liền viết lên trên câu thơ đó :
" Thế Chiến Quốc , thế Xuân Thu "
và lại còn viết thêm hai câu nữa :
" Ai công hầu , ai khanh tướng
" Trong trần ai , ai dễ biết ai? "
Mọi người đều há hốc miệng vì ngạc nhiên và bái phục !
Bạn tôi còn cho biết Brian nói thông thạo 10 thứ tiếng trên thế giới và 5 thứ tiếng khác , trong đó có tiếng Việt Nam.
Người đầu tiên dạy tiếng Việt cho Brian là Ông Châu Kim Nhân [ anh của Cô Châu Thi Ngôn ] khi Brian đến Việt Nam khoảng năm một ngàn chín trăm sáu mươi mấy theo chương trình thiện nguyện .
Từ đó mọi người bắt đầu nói chuyện với Brian bằng tiếng Việt chứ không dùng tiếng Anh nữa.
Ngô Vân      


Vân ơi,
Cái anh chàng Brian này giỏi cả thơ văn nữa, "viết ngắn" thì chắc cũng dư sức Vân nhỉ.  Chẳng bù với trẻ con mình ở bên này bây giờ rất giỏi tiếng Anh nhưng thường  quên cả tiếng Việt, thật là đáng tiếc.
Mình thấy truyện của Vân quả đã gây thích thú cho người đọc, cám ơn Bạn Vàng nhiều.
Ngọc Mai

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 06. Aug 2012 , 07:25
NGÀY SINH NHẬT

Sáng hôm đó, trước khi đi làm , nàng đã vui vẻ khoe với hắn :
- Đêm hôm qua em nằm mơ trúng số anh ạ , hình như bây giờ super loto đã lên tới $350 triệu rồi...Vậy chiều nay về làm anh nhớ ghé mua xổ số nhé , đừng mua nhiều mua một tấm thôi , nếu trời cho trúng vẫn trúng đó anh à !
À mà đừng mua "quick pick" nhé , hãy lấy tất cả những ngày Birth Day của các con và của chúng ta mà mua , anh có nhớ birth day của em và các con không  !!
- Trời đất ơi gì chứ Ngày Sinh Nhật của Vợ và của các con sao lại quên cho được , đứa con gái đầu sinh ngày 21 , đứa kế sinh ngày 03 , thằng con trai sinh đúng ngày 13 thứ sáu , con gái út sinh ngày 20 , còn sinh nhật của mình là ngày 02 , sinh nhật của bả ngày 29 , ấy chết vậy là hôm nay là sinh nhật của bà ấy rồi ...Bảo là nhớ thế mà nếu không nhắc đã quên ...Đi làm hắn đã chuẩn bị phải mua hoa ở đâu ...Mua bánh sinh nhật ở đâu cho ngon ...Không quên mua cả chai rượu đỏ loại kha khá một chút để mừng tuổi vợ ,....Bận rộn hắn lo xong ba chuyện đó khi trở về nhà thì đã 7:45 PM ...Trong người hắn bồn chồn hình như còn quên một điều gì ...Nghĩ mãi hắn mới chợt hét lên tấm vé sô Super Mega Vợ đã dặn mà quên không mua , giờ này tất cả các nơi đã đóng cửa , không bán cho vé sổ chiều nay nữa , muốn mua phải đợi tới giữa tuần sau mới sổ , trời ơi !! biết làm sao bây giờ , lỡ ra chút nữa 8:00 họ sổ ra đúng những con số mình chọn thì sao đây ...
Hắn bâng khuâng như người mất hồn , cho tới lúc vợ hắn về , nhìn thấy bánh và hoa , có đèn nến và rượu đỏ trên bàn , nàng vui mừng ra mặt ...Trong khi hắn cứ chết lặng người đi ...
Đúng 8 giờ tối con bé út chạy ra mở TV cũng là lúc chương trình xổ số bắt đầu ...Con số ra đầu tiên là số 32 , hắn mừng quá nhảy lên và hét
- May qua trật rồi  !
Cả nhà không hiểu hắn nói gì ,  Mừng quá lúc đó hắn mới chạy đi khui rượu mừng sinh nhật vợ , đúng ra là hắn mừng, tấm vế số không mua nên đã trật , hú hồn

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 06. Aug 2012 , 09:10

Hoạ Mi Nâu wrote on 05. Aug 2012 , 23:10:
Mạ Vân làm em nhớ hồi trong traị tỵ nạn, một người bạn Mỹ của ba em đến trại tìm mẹ con em và hỏi thăm tin tức của ba em.  Ông này tên Bell, mà tụi em cứ gọi là ông Beo.  Lần đầu tiên nghe một người Mỹ nói tiếng VN, em cứ ngớ ngẩn tự hỏi sao ông này ổng nói hay quá, tuy giọng vẫn còn hơi lơ lớ.  Những thành ngữ tục ngữ của mình ổng biết rất nhiều.  Lúc sau này, nghe đâu ông cước vợ VN và ở Thái.
Còn nữa, lúc em ra Nha Trang có đi đến 1 cái chợ thì có 2 đứa bé trai người ngoại quốc chừng 11t, 12t đang mặc cả giá với người bán hàng. Hai đứa bé này nói tiếng Bắc thật lưu loát, làm em cũng ngẩn người luôn, len lén đứng nghe.

Mặc cả giá xong thì 2 đứa lui ra bên góc hàng để bàn xem có nên mua hay không, mà lại nói tiếng Mỹ Mạ ơi.  Té ra đây là 2 chú Mỹ con, không biết bố mẹ qua VN hồi nào mà tụi nó nói tiếng Việt không có 1 chút accent  nào cả....

Em lại dài dòng nữa rồi .  Em chỉ vào thăm Mạ ạ. :) Em thương chúc Mạ vui đầu tuần đến cuối tuần.

Em HMN

Em Hoa Mi Nau oi ,
Ngươi My ma noi dươc tieng Viet thi cung khong la lam , nhung ma biet dươc thanh ngu tuc ngu cua minh thi that la mot dieu dang khen em nhi !
Hai chu be ngươi My ma noi dươc tieng Viet , chac la cha me qua Viet Nam , chung co co hoi tiep xuc voi tre con VN nhieu day. Tre con chung no hoi nhap le lam day .
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 06. Aug 2012 , 09:16

Vu Ngoc Mai wrote on 06. Aug 2012 , 05:51:
Vân ơi,
Cái anh chàng Brian này giỏi cả thơ văn nữa, "viết ngắn" thì chắc cũng dư sức Vân nhỉ.  Chẳng bù với trẻ con mình ở bên này bây giờ rất giỏi tiếng Anh nhưng thường  quên cả tiếng Việt, thật là đáng tiếc.
Mình thấy truyện của Vân quả đã gây thích thú cho người đọc, cám ơn Bạn Vàng nhiều.
Ngọc Mai

Ngoc Mai oi ,
Cam on ban da khen. Minh cung dong y voi Ngoc Mai la rat buồn khi tre con Viet Nam khong noi dươc tieng me de cua minh ! May dua chau con ong anh minh , noi tieng Viet rat soi , the ma rap vao nhau van noi tieng Anh , the co tuc khong?   
Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 06. Aug 2012 , 09:23

Lethikinhhoang wrote on 06. Aug 2012 , 07:25:
NGÀY SINH NHẬT

Sáng hôm đó, trước khi đi làm , nàng đã vui vẻ khoe với hắn :
- Đêm hôm qua em nằm mơ trúng số anh ạ , hình như bây giờ super loto đã lên tới $350 triệu rồi...Vậy chiều nay về làm anh nhớ ghé mua xổ số nhé , đừng mua nhiều mua một tấm thôi , nếu trời cho trúng vẫn trúng đó anh à !
À mà đừng mua "quick pick" nhé , hãy lấy tất cả những ngày Birth Day của các con và của chúng ta mà mua , anh có nhớ birth day của em và các con không  !!
- Trời đất ơi gì chứ Ngày Sinh Nhật của Vợ và của các con sao lại quên cho được , đứa con gái đầu sinh ngày 21 , đứa kế sinh ngày 03 , thằng con trai sinh đúng ngày 13 thứ sáu , con gái út sinh ngày 20 , còn sinh nhật của mình là ngày 02 , sinh nhật của bả ngày 29 , ấy chết vậy là hôm nay là sinh nhật của bà ấy rồi ...Bảo là nhớ thế mà nếu không nhắc đã quên ...Đi làm hắn đã chuẩn bị phải mua hoa ở đâu ...Mua bánh sinh nhật ở đâu cho ngon ...Không quên mua cả chai rượu đỏ loại kha khá một chút để mừng tuổi vợ ,....Bận rộn hắn lo xong ba chuyện đó khi trở về nhà thì đã 7:45 PM ...Trong người hắn bồn chồn hình như còn quên một điều gì ...Nghĩ mãi hắn mới chợt hét lên tấm vé sô Super Mega Vợ đã dặn mà quên không mua , giờ này tất cả các nơi đã đóng cửa , không bán cho vé sổ chiều nay nữa , muốn mua phải đợi tới giữa tuần sau mới sổ , trời ơi !! biết làm sao bây giờ , lỡ ra chút nữa 8:00 họ sổ ra đúng những con số mình chọn thì sao đây ...
Hắn bâng khuâng như người mất hồn , cho tới lúc vợ hắn về , nhìn thấy bánh và hoa , có đèn nến và rượu đỏ trên bàn , nàng vui mừng ra mặt ...Trong khi hắn cứ chết lặng người đi ...
Đúng 8 giờ tối con bé út chạy ra mở TV cũng là lúc chương trình xổ số bắt đầu ...Con số ra đầu tiên là số 32 , hắn mừng quá nhảy lên và hét
- May qua trật rồi  !
Cả nhà không hiểu hắn nói gì ,  Mừng quá lúc đó hắn mới chạy đi khui rượu mừng sinh nhật vợ , đúng ra là hắn mừng đã tấm vế số không mua nên đã trật , hú hồn

Kahat

Em Kahat oi ,,
Cau chuyen cua em viet vui qua. Co ai lai mung khi biet rang minh khong trung xo so khong?  ;D
Co cung hoi hop doi " hắn " se giai quyet van de nay nhu the nao day?
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 07. Aug 2012 , 07:24
Đây là vấn đề lớn của người Việt mình, Cô nhi? Emmoi71 qua Mỹ hơn 1 năm thôi nên vẫn còn là người mới, chưa biết nhiều. Nhưng em vẫn ấm ức và thắc mắc khi thấy nhiều bạn trẻ sao cứ nói chuyện với con mình bằng tiếng Anh , thế thì sao trách tụi nhỏ quên tiếng Việt được đây !!!
ngo_thi_van wrote on 06. Aug 2012 , 09:16:
Ngoc Mai oi ,
Cam on ban da khen. Minh cung dong y voi Ngoc Mai la rat buồn khi tre con Viet Nam khong noi dươc tieng me de cua minh ! May dua chau con ong anh minh , noi tieng Viet rat soi , the ma rap vao nhau van noi tieng Anh , the co tuc khong?   
Van


Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 07. Aug 2012 , 07:50

Phuong_Tran wrote on 06. Aug 2012 , 05:47:
Bài này cũng không có tựa , Tỉ Kahat cho Tí PTr xin cái tựa để đưa vào Mục Lục

Cám ơn Tỉ

Tí PTr


Đặt đại tựa là " CHẢNH..."
Cám ơn nhiều nhé

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 07. Aug 2012 , 08:22

thanhtruc wrote on 07. Aug 2012 , 07:24:
Đây là vấn đề lớn của người Việt mình, Cô nhi? Emmoi71 qua Mỹ hơn 1 năm thôi nên vẫn còn là người mới, chưa biết nhiều. Nhưng em vẫn ấm ức và thắc mắc khi thấy nhiều bạn trẻ sao cứ nói chuyện với con mình bằng tiếng Anh , thế thì sao trách tụi nhỏ quên tiếng Việt được đây !!!

Em Thanh Truc oi ,
Co cung biet day la loi cua cha me. Tuy nhien doi khi cung phai thong cam cho ho , vi doi song ben nay cai gi cung phai cho nhanh. Khi ho la mang con ho , hoăc giai thich mot dieu gi can thiet ma noi tieng Viet , chung no khong hieu , the la phai noi tieng Anh cho le lang , khoi mat thi gio !
Dung ra la chung ta co bon phan phai tap cho con cai cua chung ta dung co quen tieng Viet , phai luon luon noi tieng Viet voi chung. Luc dau tien co the chung khong hieu , nhung the nao cuoi cung chung cung se phai hieu , mien la chung ta phai kien tri va kien nhan !
Co Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 07. Aug 2012 , 08:29
Dạ, em cũng được nghe giải thích cũng như ý của Cô vây. Nhưng sao vẫn thấy buồn buồn cho tiếng Việt của minh...
ngo_thi_van wrote on 07. Aug 2012 , 08:22:
Em Thanh Truc oi ,
Co cung biet day la loi cua cha me. Tuy nhien doi khi cung phai thong cam cho ho , vi doi song ben nay cai gi cung phai cho nhanh. Khi ho la mang con ho , hoăc giai thich mot dieu gi can thiet ma noi tieng Viet , chung no khong hieu , the la phai noi tieng Anh cho le lang , khoi mat thi gio !
Dung ra la chung ta co bon phan phai tap cho con cai cua chung ta dung co quen tieng Viet , phai luon luon noi tieng Viet voi chung. Luc dau tien co the chung khong hieu , nhung the nao cuoi cung chung cung se phai hieu , mien la chung ta phai kien tri va kien nhan !
Co Van 


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 07. Aug 2012 , 08:44

thanhtruc wrote on 07. Aug 2012 , 08:29:
Dạ, em cũng được nghe giải thích cũng như ý của Cô vây. Nhưng sao vẫn thấy buồn buồn cho tiếng Việt của minh...

Em Thanh Truc oi ,
Ai cung buon chu , nhung Co hy vong roi tương lai se sang lan hon vi hien nay co nhieu trung tam day tieng Viet khap nươc My va nhieu nhat la o CA nay.
Chung ta cu lac quan di em.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 07. Aug 2012 , 10:15

Phuong_Tran wrote on 06. Aug 2012 , 05:45:
hello chị Dzịt ,

Bài này chị Dzịt cho Tí xin cái tựa , viết ngắn hay lắm

Cám ơn chị  nhiều

Tí Phượng





Trời ơi...đất địa...viết như vậy mà cũng được khen và đưa vào mục lục  ::), lại phải có tựa bài.
Thôi thì là Chảnh thích choảng dzị  ;D ;D



Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 07. Aug 2012 , 13:57

Mytat wrote on 07. Aug 2012 , 10:15:


Trời ơi...đất địa...viết như vậy mà cũng được khen và đưa vào mục lục  ::), lại phải có tựa bài.
Thôi thì là Chảnh thích choảng dzị  ;D ;D



Dzit oi la dzit !
Em lam Co cươi dau ca bung !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 08. Aug 2012 , 10:14
   Nhìn Nhau

Mỗi khi trở về nhà là tôi lại nghĩ đến cô bé đã nhìn nhau với tôi 6 mùa hè qua ở nhà thờ. Tôi nhớ lần đầu tiên gặp cô bé ở trước sân nhà thờ , với cái tuổi 4 , 5 gì đó mà cô bé phải mang 2 cái nạng , vậy mà lúc nào cũng cười nói , vui vẻ với mọi người.

Từ đó đã 6 năm , mùa hè là tôi được đi lễ gặp cô bé , mấy tuần nay cô bé đã ngồi xe lăn , một điều tôi rất thán phục là cô bé không nhờ cha , mẹ , chị pu. đẩy lên dốc , nhưng khuôn mặt vẫn cười và vui vẻ.

6 năm qua tôi và cô bé đều gặp nhau ( đi lễ chung giờ ) nhưng chỉ '' nhìn nhau '' chưa say '' hi '' hay gật đầu , vậy mà tôi đã '' mê '' gương mặt thánh thiện , nụ cười hồn nhiên , tánh tình lạc quan... của cái tuổi 11 , 12 lại gánh '' thiên tai '' quá sớm... dù chỉ nhìn nhau.

Đỗ Hữu Tài
8/8/2012

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 08. Aug 2012 , 10:44

DOHUUTAI wrote on 08. Aug 2012 , 10:14:
   Nhìn Nhau

Mỗi khi trở về nhà là tôi lại nghĩ đến cô bé đã nhìn nhau với tôi 6 mùa hè qua ở nhà thờ. Tôi nhớ lần đầu tiên gặp cô bé ở trước sân nhà thờ , với cái tuổi 4 , 5 gì đó mà cô bé phải mang 2 cái nạng , vậy mà lúc nào cũng cười nói , vui vẻ với mọi người.

Từ đó đã 6 năm , mùa hè là tôi được đi lễ gặp cô bé , mấy tuần nay cô bé đã ngồi xe lăn , một điều tôi rất thán phục là cô bé không nhờ cha , mẹ , chị pu. đẩy lên dốc , nhưng khuôn mặt vẫn cười và vui vẻ.

6 năm qua tôi và cô bé đều gặp nhau ( đi lễ chung giờ ) nhưng chỉ '' nhìn nhau '' chưa say '' hi '' hay gật đầu , vậy mà tôi đã '' mê '' gương mặt thánh thiện , nụ cười hồn nhiên , tánh tình lạc quan... của cái tuổi 11 , 12 lại gánh '' thiên tai '' quá sớm... dù chỉ nhìn nhau.

Đỗ Hữu Tài
8/8/2012

Tài oi ,
Co the chu ! Cam on Tai da chieu y Co va cho ca nha doc mot bai viet ngan ve " Nhìn Nhau "
Dung la :" Nhìn nhau mà chẳng nói
" Có nói cũng không cùng ! "
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 08. Aug 2012 , 10:50

ngo_thi_van wrote on 08. Aug 2012 , 10:44:
Tài oi ,
Co the chu ! Cam on Tai da chieu y Co va cho ca nha doc mot bai viet ngan ve " Nhìn Nhau "
Dung la :" Nhìn nhau mà chẳng nói
" Có nói cũng không cùng ! "
Co Van

Dạ , lại thêm 45 phút cho '' nhìn nhau '' dó Cô Vân  :)

Kính
Em Tài

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 08. Aug 2012 , 20:20

DOHUUTAI wrote on 08. Aug 2012 , 10:50:
Dạ , lại thêm 45 phút cho '' nhìn nhau '' dó Cô Vân  :)

Kính
Em Tài

Tài oi ,
The la Tài mang toi roi day nhe , vao nha tho ma khong chiu cau nguyen chi ngoi " nhin nhau " ma thoi. Bay gio moi thú tội day phai khong?  ;D
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 10. Aug 2012 , 10:21
MỘT CHÚT MÀU XANH

Ngôi nhà thuê nằm sâu trong con hẻm cụt , Cô và Anh dọn về đây cũng đã nửa năm rồi. Mỗi ngày đi về cứ theo một lập trình sẵn có , sáng bước ra khỏi nhà và trở về khi nắng chiều đang dần tắt ...
Ngày chủ nhật , Cô loay hoay với bao việc nhà bỏ bê cả tuần ; rồi còn tranh thủ cho một bữa cơm tươm tất sau cả tuần ăn bụi . Anh thì vẫn cố miệt mài bên chiếc máy tính với công việc làm thêm ,"ráng chịu cực chút dành dụm cho nhóc con nha em !"- hai vợ chồng thường động viên nhau như thế mỗi khi mỏi mệt .
Tối tối , sau một ngày tất bật ; Cô thả lỏng mình để ngồi bên chiếc cửa sổ tìm chút gió mát ngoài trời . Trời chỉ mới nhá nhem nhưng dù có sáng tỏ thì cũng chẳng có gì cho Cô nhìn ngắm. Một bức tường xám ngắt , cũ kỹ sừng sững che cả tầm nhìn. Mỗi lần nhìn ra ngoài thấy bức tường xám là Cô lại có cảm giác bực mình , cũng chẳng hiểu tại sao ??!!!! Ngôi nhà nhỏ xíu xiu thế thì quanh đi quẩn lại , Cô lại thấy màu xám rêu phong đó . Nó cứ hiển hiện ngang nhiên trong cuộc sống đơn điệu đến chán ngắt ; làm bào mòn cả những suy nghĩ lạc quan trong Cô.
Ngày qua ngày , hình như Anh không còn nghe vợ tíu tít kể những chuyện vui trong cơ quan như trước. Anh cũng không còn thích thú ngồi nhà làm việc suốt ngày chủ nhật mà hay tìm cớ ra ngoài gặp bạn . Bỗng nhiên một khoảng lặng sinh ra giữa hai người từng yêu nhau tha thiết mà cũng chẳng ai buồn tìm hiểu vì sao ... Ngôi nhà nhỏ trong cái ngỏ cụt im ắng càng thêm im ắng , chút nắng chiều vàng vọt sót lại trên bức tường xám xám cũng thấy hắt hiu...
Một ngày nắng ..., Cô chợt nhận ra dưới chân bức tường cũ vài cây non vừa nhú. Chút ngạc nhiên , tò mò ...; Cô rẩy lên chúng một vốc nước lạnh và ... bỗng thấy vui vui . Anh ngạc nhiên nghe Cô lẩm nhẩm một bài hát cũ trong khi phơi áo và cười theo vợ khi nghe một đoạn hát sai ...
Những cây non cứ nhờ vốc nước mát lạnh của Cô mỗi ngày mà lớn; còn Cô thì cứ vui theo chút màu xanh nhỏ nhoi ấy từng ngày , từng ngày ... Bức tường xám không còn xám xịt trong tâm trí Cô nữa ; chỉ một chút màu xanh non mơn mởn thôi mà cả sự sống đang trở về dưới ngôi nhà nhỏ trong cái hẻm cụt im ắng , đìu hiu ...
Chỉ cần chút màu xanh ...

Một câu chuyện thật đơn giản , nghe kể từ chính Cô ; " suýt nữa thì em làm ảnh chán chỉ vì cái màu xám trong đầu em rồi , chán em quá chị há !". Nụ cười Cô bây giờ mới rạng rỡ làm sao ...

Thanh Trúc - LVD 79

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 10. Aug 2012 , 11:12

thanhtruc wrote on 10. Aug 2012 , 10:21:
MỘT CHÚT MÀU XANH

Ngôi nhà thuê nằm sâu trong con hẻm cụt , Cô và Anh dọn về đây cũng đã nửa năm rồi. Mỗi ngày đi về cứ theo một lập trình sẵn có , sáng bước ra khỏi nhà và trở về khi nắng chiều đang dần tắt ...
Ngày chủ nhật , Cô loay hoay với bao việc nhà bỏ bê cả tuần ; rồi còn tranh thủ cho một bữa cơm tươm tất sau cả tuần ăn bụi . Anh thì vẫn cố miệt mài bên chiếc máy tính với công việc làm thêm ,"ráng chịu cực chút dành dụm cho nhóc con nha em !"- hai vợ chồng thường động viên nhau như thế mỗi khi mỏi mệt .
Tối tối , sau một ngày tất bật ; Cô thả lỏng mình để ngồi bên chiếc cửa sổ tìm chút gió mát ngoài trời . Trời chỉ mới nhá nhem nhưng dù có sáng tỏ thì cũng chẳng có gì cho Cô nhìn ngắm. Một bức tường xám ngắt , cũ kỷ sừng sững che cả tầm nhìn. Mỗi lần nhìn ra ngoài thấy bức tường xám là Cô lại có cảm giác bực mình , cũng chẳng hiểu tại sao ??!!!! Ngôi nhà nhỏ xíu xiu thế thì quanh đi quẫn lại , Cô lại thấy màu xám rêu phong đó . Nó cứ hiển hiện ngang nhiên trong cuộc sống đơn điệu đến chán ngắt ; làm bào mòn cả những suy nghĩ lạc quan trong Cô.
Ngày qua ngày , hình như Anh không còn nghe vợ tíu tít kể những chuyện vui trong cơ quan như trước. Anh cũng không còn thích thú ngồi nhà làm việc suốt ngày chủ nhật mà hay tìm cớ ra ngoài gặp bạn . Bỗng nhiên một khoãng lặng sinh ra giữa hai người từng yêu nhau tha thiết mà cũng chẳng ai buồn tìm hiểu vì sao ... Ngôi nhà nhỏ trong cái ngỏ cụt im ắng càng thêm im ắng , chút nắng chiều vàng vọt sót lại trên bức tường xám xám cũng thấy hắt hiu...
Một ngày nắng ..., Cô chợt nhận ra dưới chân bức tường cũ vài cây non vừa nhú. Chút ngạc nhiên , tò mò ...; Cô rẩy lên chúng một vốc nước lạnh và ... bỗng thấy vui vui . Anh ngạc nhiên nghe Cô lẩm nhẩm một bài hát cũ trong khi phơi áo và cười theo vợ khi nghe một đoạn hát sai ...
Những cây non cứ nhờ vốc nước mát lạnh của Cô mỗi ngày mà lớn; còn Cô thì cứ vui theo chút màu xanh nhỏ nhoi ấy từng ngày , từng ngày ... Bức tường xám không còn xám xịt trong tâm trí Cô nữa ; chỉ một chút màu xanh non mơn mởn thôi mà cả sự sống đang trở về dưới ngôi nhà nhỏ trong cái hẻm cụt im ắng , đìu hiu ...
Chỉ cần chút màu xanh ...

Một câu chuyện thật đơn giản , nghe kể từ chính Cô ; " suýt nữa thì em làm ảnh chán chỉ vì cái màu xám trong đầu em rồi , chán em quá chị há !". Nụ cười Cô bây giờ mới rạng rở làm sao ...

Thanh Trúc - LVD 79

Co cam on em Thanh Truc da vao day de cho ca nha thương thuc mot bai viet ngan rat y nhi va de thương.
Trong bai nay co vai chu viet sai loi dau hoi nga. Co de nghi em sua lai nhe :
kỹ
quanh quẩn
khoảng
rạngrỡ
Co co biet dươc mot bi quyet de danh dau hỏi ngã cho nhung chu đôi nhu sau khong biet co dung khong :
Huyền , ngã nặng [ nhung chu nao di voi chu co dau huyen va nang thi danh dau nga.
Hỏi, sắc , không [ nhung chu nao di voi chu co dau sac va khong dau thi danh dau hoi.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 10. Aug 2012 , 12:54
Em cám ơn Cô , em đã sửa lại rồi đấy ạ ! Ốt dột thật !!!  :-[quote author=767F77476C7071476E7976180 link=1342396112/214#214 date=1344622332]
Co cam on em Thanh Truc da vao day de cho ca nha thương thuc mot bai viet ngan rat y nhi va de thương.
Trong bai nay co vai chu viet sai loi dau hoi nga. Co de nghi em sua lai nhe :
kỹ
quanh quẩn
khoảng
rạngrỡ
Co co biet dươc mot bi quyet de danh dau hỏi ngã cho nhung chu đôi nhu sau khong biet co dung khong :
Huyền , ngã nặng [ nhung chu nao di voi chu co dau huyen va nang thi danh dau nga.
Hỏi, sắc , không [ nhung chu nao di voi chu co dau sac va khong dau thi danh dau hoi.
Co Van[/quote]

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 10. Aug 2012 , 13:09
[quote author=7B474E4147707B5D5A4C2F0 link=1342396112/215#215 date=1344628483]Em cám ơn Cô , em đã sửa lại rồi đấy ạ ! Ốt dột thật !!!  :-[/quote]
Em Thanh Truc oi ,
Khong co gi la ốt dột dau em. Co doan chac em la ngươi Trung hay ngươi Nam chu gi? Co cung luon luon bi sai ve loi chinh ta lam do , dấu hỏi ngã là thường ! va nhung chu viet bang " d " hay " gi " nua day !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 11. Aug 2012 , 08:21
Cô Vân và anh TT thân ,

Em cũng công nhận bài viết của anh TT  thật dễ thương ,dù chỉ trong ánh mắt  của chú bé 11 hay 12 tuổi với cô bé có khuôn mặt " thiên thần ". Nhắc đến tuổi thơ , có bao nhiêu chuyện để nhớ và để thương.
Chúc mừng trang " Đoàn văn " của cô có nhiều giai nhân , tài tử ra vào , vui quá.
   
Em Tv



DOHUUTAI wrote on 08. Aug 2012 , 10:14:
   Nhìn Nhau

Mỗi khi trở về nhà là tôi lại nghĩ đến cô bé đã nhìn nhau với tôi 6 mùa hè qua ở nhà thờ. Tôi nhớ lần đầu tiên gặp cô bé ở trước sân nhà thờ , với cái tuổi 4 , 5 gì đó mà cô bé phải mang 2 cái nạng , vậy mà lúc nào cũng cười nói , vui vẻ với mọi người.

Từ đó đã 6 năm , mùa hè là tôi được đi lễ gặp cô bé , mấy tuần nay cô bé đã ngồi xe lăn , một điều tôi rất thán phục là cô bé không nhờ cha , mẹ , chị pu. đẩy lên dốc , nhưng khuôn mặt vẫn cười và vui vẻ.

6 năm qua tôi và cô bé đều gặp nhau ( đi lễ chung giờ ) nhưng chỉ '' nhìn nhau '' chưa say '' hi '' hay gật đầu , vậy mà tôi đã '' mê '' gương mặt thánh thiện , nụ cười hồn nhiên , tánh tình lạc quan... của cái tuổi 11 , 12 lại gánh '' thiên tai '' quá sớm... dù chỉ nhìn nhau.

Đỗ Hữu Tài
8/8/2012


Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 11. Aug 2012 , 08:27

Vâng , cô Mai nói đúng , bài viết của cô đã làm em nhớ đến các con em lúc còn nhỏ , cho đi học tiếng Việt , mà bây giờ cũng hiểu , nhưng...quên...nói đó cô.
Bây giờ mình phải chấp nhận , và vui lòng với câu " Các con đặt đâu , cha mẹ ngồi đó ".

Em Tv


Vu Ngoc Mai wrote on 06. Aug 2012 , 05:51:
Vân ơi,
Cái anh chàng Brian này giỏi cả thơ văn nữa, "viết ngắn" thì chắc cũng dư sức Vân nhỉ.  Chẳng bù với trẻ con mình ở bên này bây giờ rất giỏi tiếng Anh nhưng thường  quên cả tiếng Việt, thật là đáng tiếc.
Mình thấy truyện của Vân quả đã gây thích thú cho người đọc, cám ơn Bạn Vàng nhiều.
Ngọc Mai


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 11. Aug 2012 , 08:29

tuy-van wrote on 11. Aug 2012 , 08:21:
Cô Vân và anh TT thân ,

Em cũng công nhận bài viết của anh TT  thật dễ thương ,dù chỉ trong ánh mắt  của chú bé 11 hay 12 tuổi với cô bé có khuôn mặt " thiên thần ". Nhắc đến tuổi thơ , có bao nhiêu chuyện để nhớ và để thương.
Chúc mừng trang " Đoàn văn " của cô có nhiều giai nhân , tài tử ra vào , vui quá.
   
Em Tv

Em Tuy Van oi ,
Em noi rat dung , vay em cung nen viet mot bai dem vao day di nhe. Co biet em co nhieu ky niem de ghi ra tren giay do.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 12. Aug 2012 , 09:36

Cô thương ,
Hôm nay chủ nhật , thấy trời trong xanh và đẹp quá , em cố gắng viết ra đây , một  câu chuyện tình của bạn em, tên Thúy.
Hy vọng cô và cả nhóm vui lòng " chỉnh " những sự thiếu sót của em. Cám ơn trước.

                                TÌNH CHỈ ĐẸP

Chàng và nàng biết nhau lúc tuổi 13 , cái tuổi ô mai , ngây thơ ngày nào.
Vì là hàng xóm , ngày nào cô bé đến giờ đi học , chàng cứ  đi ngang nhà , đưa vài cuốn sách của Duyên Anh , những hàng chử vụng về...nhưng đáng yêu và làm cô bé cãm thương lúc tròn 16.
Gia đình chàng sang dạm hỏi , nhưng Mẹ cô không chịu , vì cho nàng quá trẻ.Nhưng sự thật là gia đình cô , sợ cô khổ cực sau nầy , vì nhà anh quá nghèo.
Thời gian trôi qua , nàng giận anh ta vì nghe nói , có cô bé nào đó , thích anh và hay đến nhà thăm viếng. Tuổi thơ dể tin , và không biết có bao nhiêu người , thương chàng và nàng ,  chỉ  có 1 chiều.
  Nàng  theo lời gia đình đi nước ngoài với người khác , bỏ lại sau lưng những kỹ niệm của mối tình đầu , trong sáng và đẹp tuyệt vời.
Gần 40 năm sau , tình cờ , nàng vừa nhận được quyễn nhật ký ,giấy đã phai màu ,..... do người bạn thân của chàng và nàng ngày xưa mang đến. Những gì đã xảy ra lúc trước , tưỡng như theo thời gian , quên mất. Nhưng sự thật bây giờ , sống mãnh liệt hơn bao giờ hết , vì người bạn cho hay là chàng lúc nào cũng nhớ thương cô bé , đã gìn giử 5 quyễn Nhật ký mà chàng và nàng trao đổi viết cho nhau , cho đến bây giờ. Anh  nhắn với gia đình là khi nào anh chết , nhớ chôn  theo anh.
  Đây là duyên số hay định mệnh đã an bài. Người đầu sông , kẻ cuối sông? có còn lại gì ? hay " Tình chỉ đẹp khi còn dang dở ".

EM TV
 


ngo_thi_van wrote on 11. Aug 2012 , 08:29:
Em Tuy Van oi ,
Em noi rat dung , vay em cung nen viet mot bai dem vao day di nhe. Co biet em co nhieu ky niem de ghi ra tren giay do.
Co Van


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 12. Aug 2012 , 10:54

tuy-van wrote on 12. Aug 2012 , 09:36:
Cô thương ,
Hôm nay chủ nhật , thấy trời trong xanh và đẹp quá , em cố gắng viết ra đây , một  câu chuyện tình của bạn em, tên Thúy.
Hy vọng cô và cả nhóm vui lòng " chỉnh " những sự thiếu sót của em. Cám ơn trước.

                                TÌNH CHỈ ĐẸP

Chàng và nàng biết nhau lúc tuổi 13 , cái tuổi ô mai , ngây thơ ngày nào.
Vì là hàng xóm , ngày nào cô bé đến giờ đi học , chàng cứ  đi ngang nhà , đưa vài cuốn sách của Duyên Anh , những hàng chử vụng về...nhưng đáng yêu và làm cô bé cãm thương lúc tròn 16.
Gia đình chàng sang dạm hỏi , nhưng Mẹ cô không chịu , vì cho nàng quá trẻ.Nhưng sự thật là gia đình cô , sợ cô khổ cực sau nầy , vì nhà anh quá nghèo.
Thời gian trôi qua , nàng giận anh ta vì nghe nói , có cô bé nào đó , thích anh và hay đến nhà thăm viếng. Tuổi thơ dể tin , và không biết có bao nhiêu người , thương chàng và nàng ,  chỉ  có 1 chiều.
  Nàng  theo lời gia đình đi nước ngoài với người khác , bỏ lại sau lưng những kỹ niệm của mối tình đầu , trong sáng và đẹp tuyệt vời.
Gần 40 năm sau , tình cờ , nàng vừa nhận được quyễn nhật ký ,giấy đã phai màu ,..... do người bạn thân của chàng và nàng ngày xưa mang đến. Những gì đã xảy ra lúc trước , tưỡng như theo thời gian , quên mất. Nhưng sự thật bây giờ , sống mãnh liệt hơn bao giờ hết , vì người bạn cho hay là chàng lúc nào cũng nhớ thương cô bé , đã gìn giử 5 quyễn Nhật ký mà chàng và nàng trao đổi viết cho nhau , cho đến bây giờ. Anh  nhắn với gia đình là khi nào anh chết , nhớ chôn  theo anh.
  Đây là duyên số hay định mệnh đã an bài. Người đầu sông , kẻ cuối sông? có còn lại gì ? hay " Tình chỉ đẹp khi còn dang dở ".

EM TV
 


Em Tuy Van oi ,
Co thế chứ , Co biet em co ca mot kho tang truyen ngan day !
Moi tinh that la dep biet bao , the ma chi vi mot chut hieu lam  ma danh dang do !
Nam cuon nhat ky do chac chan phai quy lam , co chuyen gi xay ra cho anh chang ma chung da den tay ban em ?
Dung la ngươi Nam va Trung viet hay sai loi dau hoi , nga. Co cung vay day. Da nho Nguyen Toan giup Co sua lai loi chinh ta trong bai ma chac la Toan so qua nen biet tam tu dao do den gio !  ;D

Sau day co vai chu Co dua ra cho em , sua lai nhe :
Cảm chu khong phai Cãm
Chữ....................... Chử
Dễ......................... Dể
Quyển.................... Quyễn
[b]Tưởng/b]...................... Tưỡng

Em cu tiep tuc viet di nhe , em co khieu viet van do.
Co cam on em da vao day.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 14. Aug 2012 , 21:10
Wow ! Chị 8 đã chịu viết rồi đó hen?  :D ;D để em sẽ xem nhé , giờ em phải post bài anh Tài vô cái đã

Chị 8 giỏi quá  :-bd votay  flower40

Tí 8

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 14. Aug 2012 , 21:23
Còn Trong Mộng Tưởng




November 07, 2003, 06:17 PM
     
Một người vừa bỏ đi mang theo một nửa hồn dật dờ, dại khờ bỏ lại đây những ngút ngàn nuối tiếc, hụt hẫng .Một cuộc tình bỗng trở về như cơn lốc xoáy tận cùng sâu thẳm, những yêu thương, nhung nhớ mà tôi ngỡ đã nằm trong tâm khảm gần 16 năm qua ...
Một người đến đã khơi dậy những kỷ niệm những vui buồn những hình ảnh mập mờ nằm trong ký ức của tôi . Một viên sỏi vừa rơi xuống mặt hồ, những giọt nước bắn tung lên rôì rơi xuống rất nhẹ nhàng để mặt hồ sẽ mãi mãi được yên tĩnh được che đậy bởi cái dĩ vãng mênh mang không ai nhắc đến, cái hiện tại trầm lặng, u ẩn như chiếc quan tài nằm quạnh quẽ,nằm khuất trong nghĩa địa xác xơ tiêu điều được cách ngăn bởi tình đời và tôi, hay tôi và người cũng cùng một nghĩa
...

Ngày em đến như viên sỏi đánh thức cuộc đời của tôi, để đối mặt với hiện thực nước trong hồ đã đong đưa từng những lọn sóng, tôi nghe lòng xôn xao từng lọn sóng ân tình đó .
Mười sáu năm, tôi đã đánh mất 16 năm hạnh phúc đã sống những ngày tháng lạc lõng, buồn tẻ . Ðôi khi tôi tưởng mình không thể nào tìm lại được một ngày thật trọn vẹn cho mình
....

Hạnh phúc tình yêu được nằm trong tay với, một ngày tươi vui không còn lo buồn ưu tư, khắc khoải, đợi chờ... Một ngày tôi tìm lại được cái tôi mà tôi đã vì lý do nào đó đã đánh mất .
Mười sáu năm qua có lẽ sự ăn năn, hối tiếc lòng thành của tôi được toại nguyện, một ngày tôi mong mỏi nay đã thành sự thật ....
Em đến ! tôi nghe đâu đó trong căn phòng u tịch nầy có những lời nhạc reo mừng được cấu kết từ cung bậc yêu thương . Ngoài kia đôi chim duờng như cũng chia sẻ nỗi sung sướng của tôi nên chúng cứ líu lo hát mãi không thôi .
Căn phòng suốt mười ba năm qua lúc nào cũng bao trùm bởi vết thương tình cảm cho nên đâu đâu tôi cũng cảm thấy một màu đen u ám che khuất, đương nhiên tâm hồn tôi cũng rung động, một cảm xúc nhẹ nhàng lâng lâng dâng lên trong tôi, cả bầu trời thay đổi hẳn những gượng gạo , cừơi vui bỗng dưng không còn nữa, tôi như một đứa bé tìm lại được sự hồn nhiên, tìm lại được thật sự tiếng cuời của nó .
Lẽ tất nhiên gặp lại em con tim tôi giao động như mặt hồ bị giao động bởi viên sỏi ân tình , tôi nghe trong lòng lâng nhẹ một cái gì đó không thể hình dung được, có lúc nó như làn gió thổi đi cái oi bức của căn phòng nắng gắt giữa mùa hè nầy .Có lúc nó du dương dìu dắt tôi về với những ngày xưa thân ái, ở đó tôi có em, có ánh trăng sáng dìu dặt, có con sông chảy dài theo bờ đê, có cuộc tình chớm nở với những buổi hò hẹn dại khờ ....

Nói chung tôi khó có thể diễn đạt hết những cảm nghĩ dù rằng tôi có rất nhiều lời muốn nói, nhưng có một điều tôi xin khẳng định tôi vẫn còn là con người, vâng ! một con người còn đủ nhân tính hỉ, nộ, ái , ố . Máu ấm còn luân lưu trong cơ thể, tâm trí còn phân biệt những chuyện thiệt hơn, con tim vẫn còn đập nghe những nhức nhối, rạo rực, của một con người cho nên làm sao tôi không tránh khỏi giây phút bôì hồi khi gặp lại em.
Tôi nghe nghèn nghẹn nơi cổ họng có chút bối rối làm tôi nói không nên lời ...
" Em vẫn khỏe ?" ...rồi lặng lẽ nhìn nhau .
Tôi đã thật gần bên em chỉ cách nhau trong gang tấc mà cứ ngỡ như nửa vầng trái đất, như ta đã xa 16 năm qua .
Em có nghe lòng xót xa khi nghe tôi đắng cay quá , sao lại cay nghiệt như thế nầy ? khoảng cách đâu có bao xạ chỉ cần một cánh tay với thì ta sẽ gần bên ta .
Tiếng em nói, giọng em cười, tôi vẫn còn nghe quen thuộc như ngày nào, hơi thở em vẫn còn nồng ấm, hương tóc em vẫn còn man mác một chút tình ngây ngây ... vậy mà ...
Em đến, ngoài hiên nắng đón mừng, ngập ngừng tôi hỏi," Mộng hay mơ ? " , tôi cũng đã đôi lần tự hỏi " Mộng hay mơ ?" mặc dù tôi biết chính xác rằng em đang ngồi gần bên tôi đang kể cho tôi nghe những vui buồn truân chuyên suốt 16 năm qua em đã gánh chịu . Khuôn mặt của em thoáng hiện nét buồn, tôi biết em cố giấu và gượng cười mỗi khi nói đến vài chuyện không vui .
Tôi không dám nhìn thẳng vào em, chỉ sợ hai đứa cùng lúng túng, ngượng ngùng rôì câu chuyện chẳng được mạch lạc, hay nói đúng hơn tôi không đủ can đảm và tư cách để nhìn lại gương mặt đã một thời trong tôi bềnh bồng, ngụp lặn trong bể cả của tình yêu . Đời người chỉ hạnh phúc khi chọn đúng người mình yêu, tôi đã chọn đúng người tôi yêu nhưng tôi đã chọn lầm con đường tôi đã đi . Từ ngày bước chân lên con tàu định mệnh và nó đã xô đẩy tôi xa cái hạnh phúc tôi đã được Thượng Đế ban cho . Hạnh phúc không bao giờ đến hai lần, người mình yêu cũng không bao giờ có lần thứ hai và tôi đã đang vuột mất tình yêu và hạnh phúc .
Tôi vẫn ngồi yên trong cái vị trí cố hữu mà mười ba năm qua tôi đã yên lặng nghe em nói, thỉnh thoảng trộm nhìn em vẫn câu hỏi , " Mộng hay mơ ? "

Đỗ Hữu Tài

Hết phần 1

( to be continued )



Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 14. Aug 2012 , 22:06

Phuong_Tran wrote on 14. Aug 2012 , 21:23:
Còn Trong Mộng Tưởng




November 07, 2003, 06:17 PM
     
Một người vừa bỏ đi mang theo một nửa hồn dật dờ, dại khờ bỏ lại đây những ngút ngàn nuối tiếc, hụt hẫng .Một cuộc tình bỗng trở về như cơn lốc xoáy tận cùng sâu thẳm, những yêu thương, nhung nhớ mà tôi ngỡ đã nằm trong tâm khảm gần 16 năm qua ...
Một người đến đã khơi dậy những kỷ niệm những vui buồn những hình ảnh mập mờ nằm trong ký ức của tôi . Một viên sỏi vừa rơi xuống mặt hồ, những giọt nước bắn tung lên rôì rơi xuống rất nhẹ nhàng để mặt hồ sẽ mãi mãi được yên tĩnh được che đậy bởi cái dĩ vãng mênh mang không ai nhắc đến, cái hiện tại trầm lặng, u ẩn như chiếc quan tài nằm quạnh quẽ,nằm khuất trong nghĩa địa xác xơ tiêu điều được cách ngăn bởi tình đời và tôi, hay tôi và người cũng cùng một nghĩa
...

Ngày em đến như viên sỏi đánh thức cuộc đời của tôi, để đối mặt với hiện thực nước trong hồ đã đong đưa từng những lọn sóng, tôi nghe lòng xôn xao từng lọn sóng ân tình đó .
Mười sáu năm, tôi đã đánh mất 16 năm hạnh phúc đã sống những ngày tháng lạc lõng, buồn tẻ . Ðôi khi tôi tưởng mình không thể nào tìm lại được một ngày thật trọn vẹn cho mình
....

Hạnh phúc tình yêu được nằm trong tay với, một ngày tươi vui không còn lo buồn ưu tư, khoắc khoải, đợi chờ... Một ngày tôi tìm lại được cái tôi mà tôi đã vì lý do nào đó đã đánh mất .
Mười sáu năm qua có lẽ sự ăn năn, hối tiếc lòng thành của tôi được toại nguyện, một ngày tôi mong mỏi nay đã thành sự thật ....
Em đến ! tôi nghe đâu đó trong căn phòng u tịch nầy có những lời nhạc reo mừng được cấu kết từ cung bậc yêu thương . Ngoài kia đôi chim duờng như cũng chia sẻ nỗi sung sướng của tôi nên chúng cứ líu lo hát mãi không thôi .
Căn phòng suốt mười ba năm qua lúc nào cũng bao trùm bởi vết thương tình cảm cho nên đâu đâu tôi cũng cảm thấy một màu đen u ám che khuất, đương nhiên tâm hồn tôi cũng rung động, một cảm xúc nhẹ nhàng lâng lâng dâng lên trong tôi, cả bầu trời thay đổi hẳn những gượng gạo , cừơi vui bỗng dưng không còn nữa, tôi như một đứa bé tìm lại được sự hồn nhiên, tìm lại được thật sự tiếng cuời của nó .
Lẽ tất nhiên gặp lại em con tim tôi giao động như mặt hồ bị giao động bởi viên sỏi ân tình , tôi nghe trong lòng lâng nhẹ một cái gì đó không thể hình dung được, có lúc nó như làn gió thổi đi cái oi bức của căn phòng nắng gắt giữa mùa hè nầy .Có lúc nó du dương dìu dắt tôi về với những ngày xưa thân ái, ở đó tôi có em, có ánh trăng sáng dìu dặt, có con sông chảy dài theo bờ đê, có cuộc tình chớm nở với những buổi hò hẹn dại khờ ....

Nói chung tôi khó có thể diễn đạt hết những cảm nghĩ dù rằng tôi có rất nhiều lời muốn nói, nhưng có một điều tôi xin khẳng định tôi vẫn còn là con người, vâng ! một con người còn đủ nhân tính hỉ, nộ, ái , ố . Máu ấm còn luân lưu trong cơ thể, tâm trí còn phân biệt những chuyện thiệt hơn, con tim vẫn còn đập nghe những nhức nhối, rạo rực, của một con người cho nên làm sao tôi không tránh khỏi giây phút bôì hồi khi gặp lại em.
Tôi nghe nghèn nghẹn nơi cổ họng có chút bối rối làm tôi nói không nên lời ...
" Em vẫn khỏe ?" ...rồi lặng lẽ nhìn nhau .
Tôi đã thật gần bên em chỉ cách nhau trong gang tấc mà cứ ngỡ như nửa vầng trái đất, như ta đã xa 16 năm qua .
Em có nghe lòng xót xa khi nghe tôi đắng cay quá , sao lại cay nghiệt như thế nầy ? khoảng cách đâu có bao xạ chỉ cần một cánh tay với thì ta sẽ gần bên ta .
Tiếng em nói, giọng em cười, tôi vẫn còn nghe quen thuộc như ngày nào, hơi thở em vẫn còn nồng ấm, hương tóc em vẫn còn man mác một chút tình ngây ngây ... vậy mà ...
Em đến, ngoài hiên nắng đón mừng, ngập ngừng tôi hỏi," Mộng hay mơ ? " , tôi cũng đã đôi lần tự hỏi " Mộng hay mơ ?" mặc dù tôi biết chính xác rằng em đang ngồi gần bên tôi đang kể cho tôi nghe những vui buồn truân chuyên suốt 16 năm qua em đã gánh chịu . Khuôn mặt của em thoáng hiện nét buồn, tôi biết em cố giấu và gượng cười mỗi khi nói đến vài chuyện không vui .
Tôi không dám nhìn thẳng vào em, chỉ sợ hai đứa cùng lúng túng, ngượng ngùng rôì câu chuyện chẳng được mạch lạc, hay nói đúng hơn tôi không đủ can đảm và tư cách để nhìn lại gương mặt đã một thời trong tôi bềnh bồng, ngụp lặn trong bể cả của tình yêu . Đời người chỉ hạnh phúc khi chọn đúng người mình yêu, tôi đã chọn đúng người tôi yêu nhưng tôi đã chọn lầm con đường tôi đã đi . Từ ngày bước chân lên con tàu định mệnh và nó đã xô đẩy tôi xa cái hạnh phúc tôi đã được Thượng Đế ban cho . Hạnh phúc không bao giờ đến hai lần, người mình yêu cũng không bao giờ có lần thứ hai và tôi đã đang vuột mất tình yêu và hạnh phúc .
Tôi vẫn ngồi yên trong cái vị trí cố hữu mà mười ba năm qua tôi đã yên lặng nghe em nói, thỉnh thoảng trộm nhìn em vẫn câu hỏi , " Mộng hay mơ ? "

( to be continued )

Em Phương Tran oi ,
Cam on em da dua bai viêt cua Tài vao day , that la mot ang van chai chuot ! Co cung biet la Tài lam tho hay nhu vay thi viet van se rat de dang !
Co mot dieu Co muon hoi la viet dai nhu vay co gay su kho khan gi cho Tai khong ? Mong la doc doan ket cua cau chuyen !
Tam hinh ai ve ma dep qua ha ? Em kiem dươc nhieu tam hinh that dac biet.
Co Van
À , co chu chac la danh may sai?
Do la : " Khắc khoải [ chu khong phai la khoắc khoải.  

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 15. Aug 2012 , 08:43

ngo_thi_van wrote on 08. Aug 2012 , 20:20:
Tài oi ,
The la Tài mang toi roi day nhe , vao nha tho ma khong chiu cau nguyen chi ngoi " nhin nhau " ma thoi. Bay gio moi thú tội day phai khong?  ;D
Co Van

Kính thăm Cô Vân ,
hihi... Cô làm em '' mắc cở '' ghê  :) Dạ thưa Cô , em chỉ '' nhìn nhau '' với cô bé... sau Thánh lễ mà thôi  ;)

Kính
Em Tài

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 15. Aug 2012 , 08:47

tuy-van wrote on 12. Aug 2012 , 09:36:
Cô thương ,
Hôm nay chủ nhật , thấy trời trong xanh và đẹp quá , em cố gắng viết ra đây , một  câu chuyện tình của bạn em, tên Thúy.
Hy vọng cô và cả nhóm vui lòng " chỉnh " những sự thiếu sót của em. Cám ơn trước.

                                TÌNH CHỈ ĐẸP

Chàng và nàng biết nhau lúc tuổi 13 , cái tuổi ô mai , ngây thơ ngày nào.
Vì là hàng xóm , ngày nào cô bé đến giờ đi học , chàng cứ  đi ngang nhà , đưa vài cuốn sách của Duyên Anh , những hàng chử vụng về...nhưng đáng yêu và làm cô bé cãm thương lúc tròn 16.
Gia đình chàng sang dạm hỏi , nhưng Mẹ cô không chịu , vì cho nàng quá trẻ.Nhưng sự thật là gia đình cô , sợ cô khổ cực sau nầy , vì nhà anh quá nghèo.
Thời gian trôi qua , nàng giận anh ta vì nghe nói , có cô bé nào đó , thích anh và hay đến nhà thăm viếng. Tuổi thơ dể tin , và không biết có bao nhiêu người , thương chàng và nàng ,  chỉ  có 1 chiều.
  Nàng  theo lời gia đình đi nước ngoài với người khác , bỏ lại sau lưng những kỹ niệm của mối tình đầu , trong sáng và đẹp tuyệt vời.
Gần 40 năm sau , tình cờ , nàng vừa nhận được quyễn nhật ký ,giấy đã phai màu ,..... do người bạn thân của chàng và nàng ngày xưa mang đến. Những gì đã xảy ra lúc trước , tưỡng như theo thời gian , quên mất. Nhưng sự thật bây giờ , sống mãnh liệt hơn bao giờ hết , vì người bạn cho hay là chàng lúc nào cũng nhớ thương cô bé , đã gìn giử 5 quyễn Nhật ký mà chàng và nàng trao đổi viết cho nhau , cho đến bây giờ. Anh  nhắn với gia đình là khi nào anh chết , nhớ chôn  theo anh.
  Đây là duyên số hay định mệnh đã an bài. Người đầu sông , kẻ cuối sông? có còn lại gì ? hay " Tình chỉ đẹp khi còn dang dở ".

EM TV
 


Hoan hô chị MSTV đã cho tuổi 13 ra sách ;;

Title: Re: Đoản Văn
Post by Vu Ngoc Mai vào ngày 15. Aug 2012 , 08:57

DOHUUTAI wrote on 15. Aug 2012 , 08:47:
Hoan hô chị MSTV đã cho tuổi 13 ra sách ;;


TV viết ĐV tuổi ô mai hay quá nhỉ, cứ tiếp tục nhé.
Cô Ngọc Mai

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 15. Aug 2012 , 08:58
              CÁI MÁY KỲ CỤC
Hằng ngày tôi vẫn thường nhận mails từ những nhóm IC Chu Văn An , Đại Học Sư Phạm , Gia Đình Kỉnh Chỉ , Đồng Khánh , Huế , Khải Định 48-55 , Lê Văn Duyệt , Quảng Trị và bà con bạn bè.
Tôi lại có cái tật là quý mến những tài liệu thư từ của mọi người gởi đến , không nỡ xóa đi , vì vậy mà tôi đã phải đổi qua nhiều đia chỉ email , từ yahoo , gmail , netzero và cuối cùng là hotmail mà vẫn không giải quyết được vấn đề gì cả . Từ 1khang , rồi đến 2khang và 3khang cũng không đủ chỗ để chứa , lại còn bị các bạn chế nhạo là sao có nhiều ông Khang vậy?
Tôi vẫn nhất quyết không xóa bỏ , chỉ có " sweep " những cái mails đó vào các files tôi chọn theo tên mà thôi , vì vậy cũng mất thì giờ. Tôi vừa " quét " xong vài cái , trống chỗ thì mọi người lại gởi tiếp , lại kẹt đường ! Tôi nghĩ mọi người có mến mình , nghĩ đến mình mới chuyển cho mình. Nhừng người nào không gởi vào được thì tôi bị mắng vốn. Chuyện này tôi nghe đã quen nên trở nên lì !
Tối hôm qua khi check mail tôi thấy có một cái Delivery status notification [ failure ] , mở ra đọc mà cười gần chết.
Trong cái thư này hai anh bạn thuộc nhóm Đại Học Sư Phạm viết cho nhau. Anh Trần Cảnh Xuân ở San Diego hỏi anh Nguyễn Phong Châu ỏ Canada ly do tại sao thư gởi cho tôi đều bị trả về. Anh Châu bèn trả lời :
"Đèn Nhà Bè khi mờ khi tỏ
Gió xa lộ khi thổi khi ngừng
Máy Chị Vân lúc nhận lúc không
Cứ gởi mãi thế nào cũng được "
Thế là Anh Xuân bèn trả lời :
" Mắt đã già khi mờ khi tỏ
Tay thì run biết gõ vào đâu?
Máy gì lúc nhận , lúc không?
Thôi đành để vậy cho xong !!! "
Tôi đọc xong mà cười mãi không nhịn đươc nữa.
Đúng là cái máy kỳ cục , tôi xin nhận lỗi vì chính tôi mới kỳ cục chứ không phải cái máy.
Ngô T. Vân
   
               

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 15. Aug 2012 , 08:58

ngo_thi_van wrote on 14. Aug 2012 , 22:06:
Em Phương Tran oi ,
Cam on em da dua bai viêt cua Tài vao day , that la mot ang van chai chuot ! Co cung biet la Tài lam tho hay nhu vay thi viet van se rat de dang !
Co mot dieu Co muon hoi la viet dai nhu vay co gay su kho khan gi cho Tai khong ? Mong la doc doan ket cua cau chuyen !
Tam hinh ai ve ma dep qua ha ? Em kiem dươc nhieu tam hinh that dac biet.
Co Van
À , co chu chac la danh may sai?
Do la : " Khắc khoải [ chu khong phai la khoắc khoải.  

Kính thăm Cô Vân ,
Cô nói đúng , có nhiều chữ chị bạn đánh máy sai , nhưng sửa lại '' hơi khó '' nên em bỏ qua luôn vì đâu biết có ngày '' trình làng '' Tí giỏi thiệt há Cô , lựa hình đẹp và phù hợp với ý nghĩa thơ , truyện ;;
Kính
Em Tài

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 15. Aug 2012 , 09:03
Cô thương ,

Hôm nay, em lật đật vào đây để cám ơn cô đã sửa chánh tả , và khuyến khích" mầm non"  nầy.
  Trả lời câu hỏi của cô về quyển Nhật Ký , vì chàng biết nàng không hạnh phúc , hy sinh cuộc đời cho gia đình vì chử hiếu , và cũng là 1 an ủi khi nhận được những kỹ niệm ngày xưa xa xôi , nhưng thật gần.
Anh chàng đang chờ đợi cô nàng trở về.....
Hy vọng sau khi em hát bài " Biệt ly , nhớ nhung từ đây "với con gái , sẽ trở lại NY ,sau ngày thứ 7 ,  và tiếp tục kể chuyện tình của cô bạn thân , nha cô.
Em Tv


ngo_thi_van wrote on 12. Aug 2012 , 10:54:
Em Tuy Van oi ,
Co thế chứ , Co biet em co ca mot kho tang truyen ngan day !
Moi tinh that la dep biet bao , the ma chi vi mot chut hieu lam  ma danh dang do !
Nam cuon nhat ky do chac chan phai quy lam , co chuyen gi xay ra cho anh chang ma chung da den tay ban em ?
Dung la ngươi Nam va Trung viet hay sai loi dau hoi , nga. Co cung vay day. Da nho Nguyen Toan giup Co sua lai loi chinh ta trong bai ma chac la Toan so qua nen biet tam tu dao do den gio !  ;D

Sau day co vai chu Co dua ra cho em , sua lai nhe :
Cảm chu khong phai Cãm
Chữ....................... Chử
Dễ......................... Dể
Quyển.................... Quyễn
[b]Tưởng/b]...................... Tưỡng

Em cu tiep tuc viet di nhe , em co khieu viet van do.
Co cam on em da vao day.
Co Van


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 15. Aug 2012 , 09:06

DOHUUTAI wrote on 15. Aug 2012 , 08:58:
Kính thăm Cô Vân ,
Cô nói đúng , có nhiều chữ chị bạn đánh máy sai , nhưng sửa lại '' hơi khó '' nên em bỏ qua luôn vì đâu biết có ngày '' trình làng '' Tí giỏi thiệt há Cô , lựa hình đẹp và phù hợp với ý nghĩa thơ , truyện ;;
Kính
Em Tài

Tài oi ,
Co van luon luon cam on Tí lanh chanh do , dang dươc huy chương vang lam !
Co vua moi danh mot bai viet ngan , ma danh dau phai mat ca tieng dong ho ! Khổ oi la khổ !
Co mong doc doan tiep cua cau chuyen va hy vong la co Happy Ending !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 15. Aug 2012 , 09:07

Em cám ơn cô Mai đã vào đây đọc Đ V vụng về của em , viết về chuyện tình của cô bạn thân.
Học lớp chính tả đã lâu , mà cũng chưa được kết quả gì cả , em thiệt tệ. Hy vọng được các cô  và ACE thông cãm nhé.
Thương chúc cô và cả nhà luôn hạnh phúc với gia đình và người thân.
Em Tv


Vu Ngoc Mai wrote on 15. Aug 2012 , 08:57:
TV viết ĐV tuổi ô mai hay quá nhỉ, cứ tiếp tục nhé.
Cô Ngọc Mai


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 15. Aug 2012 , 09:12

tuy-van wrote on 15. Aug 2012 , 09:03:
Cô thương ,

Hôm nay, em lật đật vào đây để cám ơn cô đã sửa chánh tả , và khuyến khích" mầm non"  nầy.
  Trả lời câu hỏi của cô về quyển Nhật Ký , vì chàng biết nàng không hạnh phúc , hy sinh cuộc đời cho gia đình vì chử hiếu , và cũng là 1 an ủi khi nhận được những kỹ niệm ngày xưa xa xôi , nhưng thật gần.
Anh chàng đang chờ đợi cô nàng trở về.....
Hy vọng sau khi em hát bài " Biệt ly , nhớ nhung từ đây "với con gái , sẽ trở lại NY ,sau ngày thứ 7 ,  và tiếp tục kể chuyện tình của cô bạn thân , nha cô.
Em Tv

Em Tuy Van oi ,
Cuoc sum hop nao cung phai co luc chia tay. Co biet em se buon sau ngay thu bay , cung nhu Co da ngẩn ngơ khi cac em cua Co phai tu gia CA.
Co rat mong dươc doc cau chuyen tinh co ve gay can cua ban em qua loi van cua em. Co Mai va Co khuyen khich em do.
Co Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 15. Aug 2012 , 09:14
Tí làm chị mắc cở quá , bài viết đầu tiên mà viết sai tùm lum. Đúng là học trò TVMS nầy , học lớp chính tả bao lâu  , mà chậm như " rùa bò " , chứ không như hồi xưa  , học tiếng Hoa , tiếng Pháp , tiếng Anh và tiếng Mể...nhanh như...gió.
Tí giỏi quá , đáng được huy chương vàng , là đúng lắm đó đa.
À , con dâu có tin mừng chưa ? nhớ cho  cả nhà hay nha Tí.

Chị 8


Phuong_Tran wrote on 14. Aug 2012 , 21:10:
Wow ! Chị 8 đã chịu viết rồi đó hen?  :D ;D để em sẽ xem nhé , giờ em phải post bài anh Tài vô cái đã

Chị 8 giỏi quá  :-bd votay  flower40

Tí 8


Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 15. Aug 2012 , 09:19
Trời , nghe anh TT nói " ra sách " làm TVMS hết hồn.
Chỉ viết Đ V kể chuyện ô mai của người bạn , để chia xẽ với cả nhà mà thôi.Cám ơn anh TT  nhang.
Rất vui khi thấy cô Vân , cô Mai , anh TT và TVMS vào sân trường cùng 1 lúc.
Chúc anh TT luôn phẻ và hạnh phúc với " nàng Thơ ".
TVMS


DOHUUTAI wrote on 15. Aug 2012 , 08:47:
Hoan hô chị MSTV đã cho tuổi 13 ra sách ;;


Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 15. Aug 2012 , 09:22

ngo_thi_van wrote on 15. Aug 2012 , 08:58:
              CÁI MÁY KỲ CỤC
Hằng ngày tôi vẫn thường nhận mails từ những nhóm IC Chu Văn An , Đại Học Sư Phạm , Gia Đình Kỉnh Chỉ , Đồng Khánh , Huế , Khải Định 48-55 , Lê Văn Duyệt , Quảng Trị và bà con bạn bè.
Tôi lại có cái tật là quý mến những tài liệu thư từ của mọi người gởi đến , không nỡ xóa đi , vì vậy mà tôi đã phải đổi qua nhiều đia chỉ email , từ yahoo , gmail , netzero và cuối cùng là hotmail mà vẫn không giải quyết được vấn đề gì cả . Từ 1khang , rồi đến 2khang và 3khang cũng không đủ chỗ để chứa , lại còn bị các bạn chế nhạo là sao có nhiều ông Khang vậy?
Tôi vẫn nhất quyết không xóa bỏ , chỉ có " sweep " những cái mails đó vào các files tôi chọn theo tên mà thôi , vì vậy cũng mất thì giờ. Tôi vừa " quét " xong vài cái , trống chỗ thì mọi người lại gởi tiếp , lại kẹt đường ! Tôi nghĩ mọi người có mến mình , nghĩ đến mình mới chuyển cho mình. Nhừng người nào không gởi vào được thì tôi bị mắng vốn. Chuyện này tôi nghe đã quen nên trở nên lì !
Tối hôm qua khi check mail tôi thấy có một cái Delivery status notification [ failure ] , mở ra đọc mà cười gần chết.
Trong cái thư này hai anh bạn thuộc nhóm Đại Học Sư Phạm viết cho nhau. Anh Trần Cảnh Xuân ở San Diego hỏi anh Nguyễn Phong Châu ỏ Canada ly do tại sao thư gởi cho tôi đều bị trả về. Anh Châu bèn trả lời :
"Đèn Nhà Bè khi mờ khi tỏ
Gió xa lộ khi thổi khi ngừng
Máy Chị Vân lúc nhận lúc không
Cứ gởi mãi thế nào cũng được "
Thế là Anh Xuân bèn trả lời :
" Mắt đã già khi mờ khi tỏ
Tay thì run biết gõ vào đâu?
Máy gì lúc nhận , lúc không?
Thôi đành để vậy cho xong !!! "
Tôi đọc xong mà cười mãi không nhịn đươc nữa.
Đúng là cái máy kỳ cục , tôi xin nhận lỗi vì chính tôi mới kỳ cục chứ không phải cái máy.
Ngô T. Vân
   
               

Kính thăm Cô Vân ,
Em đọc bài Cô viết dễ thương như mấy cô nữ sinh trung học , ngắn , gọn , đầy đủ ý nghĩa và... cười chung với người viết ;;

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 15. Aug 2012 , 09:25

tuy-van wrote on 15. Aug 2012 , 09:19:
Trời , nghe anh TT nói " ra sách " làm TVMS hết hồn.
Chỉ viết Đ V kể chuyện ô mai của người bạn , để chia xẽ với cả nhà mà thôi.Cám ơn anh TT  nhang.
Rất vui khi thấy cô Vân , cô Mai , anh TT và TVMS vào sân trường cùng 1 lúc.
Chúc anh TT luôn phẻ và hạnh phúc với " nàng Thơ ".
TVMS


Em noi dung , hiem khi chung ta di vao san trương cung mot luc nhu the nay ! Vui that la vui.
Co phai o lai day lau cung vi đánh vật voi chu tieng Viet danh dau day ! Bay gio phai di an sang keo doi bung roi . Choc nua lai vao tiep.
Co Van
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 15. Aug 2012 , 10:58

DOHUUTAI wrote on 15. Aug 2012 , 09:22:
Kính thăm Cô Vân ,
Em đọc bài Cô viết dễ thương như mấy cô nữ sinh trung học , ngắn , gọn , đầy đủ ý nghĩa và... cười chung với người viết ;;

Tài thân ,
Co cam on Tài da khen bai viet cua Co. Co co dieu gi vui , buon deu muon dua ra de chia xe voi may em.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 15. Aug 2012 , 11:04
Nguyen Van Hà ui !
Co thay Hà Bá trồi len ben nha Co Thu roi ma sao lặn nhanh the !
Thủy Cung co gi vui ma Hà Bá no long nao bo Thay Co ban be o day ca vay?
Moi ngươi dang muon dươc biet ket cuc cua cau chuyen do dang cua Hà,  ma sao danh lam ngơ chu ?   
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by anh_thu_Tran vào ngày 15. Aug 2012 , 15:17

ngo_thi_van wrote on 15. Aug 2012 , 08:58:
              CÁI MÁY KỲ CỤC
Hằng ngày tôi vẫn thường nhận mails từ những nhóm IC Chu Văn An , Đại Học Sư Phạm , Gia Đình Kỉnh Chỉ , Đồng Khánh , Huế , Khải Định 48-55 , Lê Văn Duyệt , Quảng Trị và bà con bạn bè.
Tôi lại có cái tật là quý mến những tài liệu thư từ của mọi người gởi đến , không nỡ xóa đi , vì vậy mà tôi đã phải đổi qua nhiều đia chỉ email , từ yahoo , gmail , netzero và cuối cùng là hotmail mà vẫn không giải quyết được vấn đề gì cả . Từ 1khang , rồi đến 2khang và 3khang cũng không đủ chỗ để chứa , lại còn bị các bạn chế nhạo là sao có nhiều ông Khang vậy?
Tôi vẫn nhất quyết không xóa bỏ , chỉ có " sweep " những cái mails đó vào các files tôi chọn theo tên mà thôi , vì vậy cũng mất thì giờ. Tôi vừa " quét " xong vài cái , trống chỗ thì mọi người lại gởi tiếp , lại kẹt đường ! Tôi nghĩ mọi người có mến mình , nghĩ đến mình mới chuyển cho mình. Nhừng người nào không gởi vào được thì tôi bị mắng vốn. Chuyện này tôi nghe đã quen nên trở nên lì !
Tối hôm qua khi check mail tôi thấy có một cái Delivery status notification [ failure ] , mở ra đọc mà cười gần chết.
Trong cái thư này hai anh bạn thuộc nhóm Đại Học Sư Phạm viết cho nhau. Anh Trần Cảnh Xuân ở San Diego hỏi anh Nguyễn Phong Châu ỏ Canada ly do tại sao thư gởi cho tôi đều bị trả về. Anh Châu bèn trả lời :
"Đèn Nhà Bè khi mờ khi tỏ
Gió xa lộ khi thổi khi ngừng
Máy Chị Vân lúc nhận lúc không
Cứ gởi mãi thế nào cũng được "
Thế là Anh Xuân bèn trả lời :
" Mắt đã già khi mờ khi tỏ
Tay thì run biết gõ vào đâu?
Máy gì lúc nhận , lúc không?
Thôi đành để vậy cho xong !!! "
Tôi đọc xong mà cười mãi không nhịn đươc nữa.
Đúng là cái máy kỳ cục , tôi xin nhận lỗi vì chính tôi mới kỳ cục chứ không phải cái máy.
Ngô T. Vân
   
               




Cô ơi ,đoản văn Cô viết dễ thương quá....Ai ai vào đọc rồi sẽ không còn phải phiền hà vì cái kỳ cục dễ thương của Cô nữa.Mọi người sẽ phải luôn nhớ là Cô đã trân quý tất cả những cảm tình mà mọi người đã dành cho Cô nên mới ra nông nỗi gây cho cái máy của Cô từ chối thơ từ gửi đến này.
   Em xin tô điểm cho mục Đoản văn của Cô những Đóa Hoa tươi nha Cô.


Hoa này cũng có điểm tim tím là màu Cô thích đây nhé








Title: Re: Đoản Văn
Post by NgocDoa vào ngày 15. Aug 2012 , 15:45

ngo_thi_van wrote on 15. Aug 2012 , 08:58:
              CÁI MÁY KỲ CỤC
Hằng ngày tôi vẫn thường nhận mails từ những nhóm IC Chu Văn An , Đại Học Sư Phạm , Gia Đình Kỉnh Chỉ , Đồng Khánh , Huế , Khải Định 48-55 , Lê Văn Duyệt , Quảng Trị và bà con bạn bè.
Tôi lại có cái tật là quý mến những tài liệu thư từ của mọi người gởi đến , không nỡ xóa đi , vì vậy mà tôi đã phải đổi qua nhiều đia chỉ email , từ yahoo , gmail , netzero và cuối cùng là hotmail mà vẫn không giải quyết được vấn đề gì cả . Từ 1khang , rồi đến 2khang và 3khang cũng không đủ chỗ để chứa , lại còn bị các bạn chế nhạo là sao có nhiều ông Khang vậy?
Tôi vẫn nhất quyết không xóa bỏ , chỉ có " sweep " những cái mails đó vào các files tôi chọn theo tên mà thôi , vì vậy cũng mất thì giờ. Tôi vừa " quét " xong vài cái , trống chỗ thì mọi người lại gởi tiếp , lại kẹt đường ! Tôi nghĩ mọi người có mến mình , nghĩ đến mình mới chuyển cho mình. Nhừng người nào không gởi vào được thì tôi bị mắng vốn. Chuyện này tôi nghe đã quen nên trở nên lì !
Tối hôm qua khi check mail tôi thấy có một cái Delivery status notification [ failure ] , mở ra đọc mà cười gần chết.
Trong cái thư này hai anh bạn thuộc nhóm Đại Học Sư Phạm viết cho nhau. Anh Trần Cảnh Xuân ở San Diego hỏi anh Nguyễn Phong Châu ỏ Canada ly do tại sao thư gởi cho tôi đều bị trả về. Anh Châu bèn trả lời :
"Đèn Nhà Bè khi mờ khi tỏ
Gió xa lộ khi thổi khi ngừng
Máy Chị Vân lúc nhận lúc không
Cứ gởi mãi thế nào cũng được "
Thế là Anh Xuân bèn trả lời :
" Mắt đã già khi mờ khi tỏ
Tay thì run biết gõ vào đâu?
Máy gì lúc nhận , lúc không?
Thôi đành để vậy cho xong !!! "
Tôi đọc xong mà cười mãi không nhịn đươc nữa.
Đúng là cái máy kỳ cục , tôi xin nhận lỗi vì chính tôi mới kỳ cục chứ không phải cái máy.
Ngô T. Vân

Vừa nhận mail của cô Vân
Em vội hồi đáp, lần khần, dám đâu?
Ai ngờ qua đến hôm sau
"Sao em không trả lời mau, cô chờ
Hay là em bận, làm ngơ?
Thế thì cô chẳng dám nhờ từ ni!"
Khoan khoan, oan lắm cô nì,
Địa chỉ em đã tức thì gửi ngay
Bi chừ mới biết mới hay
mail overload, chẳng biết bay phương nào? ;D ;D ;D 


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 15. Aug 2012 , 21:26

anh_thu_Tran wrote on 15. Aug 2012 , 15:17:
Cô ơi ,đoản văn Cô viết dễ thương quá....Ai ai vào đọc rồi sẽ không còn phải phiền hà vì cái kỳ cục dễ thương của Cô nữa.Mọi người sẽ phải luôn nhớ là Cô đã trân quý tất cả những cảm tình mà mọi người đã dành cho Cô nên mới ra nông nỗi gây cho cái máy của Cô từ chối thơ từ gửi đến này.
   Em xin tô điểm cho mục Đoản văn của Cô những Đóa Hoa tươi nha Cô.


Hoa này cũng có điểm tim tím là màu Cô thích đây nhé






Em Anh Thu oi ,
Co cam dong vi nhung loi cua em viet cho Co , co nhieu ngươi khong dươc nhu em dau , ho la mang Co du qua , ma Co đành cứ nổi cơn lì len ma thoi !  ;D
Cam on em nhung chum hoa , hoa gi vay em ? Chung da to diem them cho muc Đoản Văn nay dươc them tươi mat.
Hen em thang 10 nay se gap phai khong ?
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 15. Aug 2012 , 21:33

NgocDoa wrote on 15. Aug 2012 , 15:45:
Vừa nhận mail của cô Vân
Em vội hồi đáp, lần khần, dám đâu?
Ai ngờ qua đến hôm sau
"Sao em không trả lời mau, cô chờ
Hay là em bận, làm ngơ?
Thế thì cô chẳng dám nhờ từ ni!"
Khoan khoan, oan lắm cô nì,
Địa chỉ em đã tức thì gửi ngay
Bi chừ mới biết mới hay
mail overload, chẳng biết bay phương nào? ;D ;D ;D 

Em Ngọc Đóa oi !
The la Cô Trò minh bi oan ca hai ! Co thong cam , the la huề nhé.
Co doc may cau tho cua em ma Co cươi qua , cung nhu khi Co doc may cau tho cua hai ngươi ban cua Co ! Hon nua em lai dung tieng Hue de viet thu cho Co , hay lam do !
Co chua tro lai dia chi email cua Co , nen Co cung chang biet da nhan dươc dia chi cua em chua nua. Dau sao thi Co cung cam on em trươc.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 16. Aug 2012 , 04:30

NgocDoa wrote on 15. Aug 2012 , 15:45:
Vừa nhận mail của cô Vân
Em vội hồi đáp, lần khần, dám đâu?
Ai ngờ qua đến hôm sau
"Sao em không trả lời mau, cô chờ
Hay là em bận, làm ngơ?
Thế thì cô chẳng dám nhờ từ ni!"
Khoan khoan, oan lắm cô nì,
Địa chỉ em đã tức thì gửi ngay
Bi chừ mới biết mới hay
mail overload, chẳng biết bay phương nào? ;D ;D ;D 


Lại nghe có tiếng lao xao
Thì ra thư gửi quay mau về nhà
Thư em chắc đã la cà
Té ra không phải , mail la : ĐÃ ĐẦY !!!


:D :D :D ;D ;D ;D



Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 16. Aug 2012 , 04:36

ngo_thi_van wrote on 15. Aug 2012 , 09:06:
Tài oi ,
Co van luon luon cam on Tí lanh chanh do , dang dươc huy chương vang lam !
Co vua moi danh mot bai viet ngan , ma danh dau phai mat ca tieng dong ho ! Khổ oi la khổ !
Co mong doc doan tiep cua cau chuyen va hy vong la co Happy Ending !
Co Van


Thưa Cô Vân ,

Em sẽ đưa tiếp bài truyện ngắn phần 2 và phần 3 của anh Tài vào , mong Cô và cả nhà ủng hộ anh Tài tui nhiều nhiều ( Tí hưởng ké một chút cũng dzui )  :) :) :)

Cô ơi , em đọc truyện ngắn của Cô mới viết em cười quá , thiệt tình ! chắc là sẽ thành truyện " nổi lòng Cô Vân "


PTr

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 16. Aug 2012 , 04:40

DOHUUTAI wrote on 15. Aug 2012 , 08:58:
Kính thăm Cô Vân ,
Cô nói đúng , có nhiều chữ chị bạn đánh máy sai , nhưng sửa lại '' hơi khó '' nên em bỏ qua luôn vì đâu biết có ngày '' trình làng '' Tí giỏi thiệt há Cô , lựa hình đẹp và phù hợp với ý nghĩa thơ , truyện ;;
Kính
Em Tài


Để Tí sửa lại chữ " khắc khoải "cho anh Tài nhe , Tí đâu dám " đụng " vô khi chưa có phép  :-/ :-/ :D ;D

Anh Tài đừng có " no " , Tí cũng thích trang điểm , ủa quên trang trí mà  :D vì Tí thích " chơi hình "

Chúc dzui nhiều nhe





Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 16. Aug 2012 , 05:07
Còn Trong Mộng Tưởng




Nếu có ai bấu vào chân tay chắc chắn tôi sẽ nói tôi đang mơ, vì tất cả không còn có cảm giác . Cái cảm giác bình thường như những người bình thường để tôi biết trên da thịt nầy còn có chút rung động hoặc đau đớn... thế mà .... Buồn không em ?

Đã mười ba năm tám tháng rồi em ạ, thời gian giúp con người quên đi những khắc khoải, buồn phiền của quá khứ nhưng cũng là lưỡi dao bén nhọn chém thật ngọt ngào với những vết thương hiện tại, thơì gian trôi không ngừng nghỉ nên tôi còn tiếp nối theo tháng ngày chẳng đặng đừng nầy, đến một ngày nào đó tôi chả còn gì để nuối tiếc cái cõi đời ô trọc nầy có lẽ tôi sẽ thấy dễ chịu hơn, đúng không em ? Hãy cầu nguyện cho tôi em nhé !

Nếu ai đó bấu vào mặt tôi, tôi sẽ biết rằng tôi đâu
phải nằm mơ, nếu có đó chỉ là giấc mơ do chính tôi đã
dệt mộng hơn 13 năm . Em có biết đã nhiều đêm tôi hụt hẫng với từng cơn mộng êm ái, tôi thoáng thấy em vẫn nụ cười mộc mạc, hồn nhiên đã khiến hồn tôi trôi theo tiếng cười ví von đó, bỗng đôi mắt tròn xoe nhìn tôi bất chợt, nên tôi phải vương vấn cả đời mình trong đôi mắt hun hút sâu thẳm ...rôì chợt thấy lòng mình biết yêu từ dạo ấy .
Vẫn vóc dáng hiền ngoan, gọn gàng đẩy đưa tôi tới từng bước chân em, trói buộc đời tôi trong những buổi cơm đạm bạc nhưng chan đầy những thâm tình mà cả đơì tôi không bao giờ phai mờ. Đó chỉ là những giấc mơ của tôi, có nhiều đêm được cấu kết làm sao kể hết ra em nhỉ !?

Hiện thực tôi vẫn còn ngồi đây đếm từng chuỗi ngày
dài lê thê trôi qua mà nghe lòng se thắt, trên da mặt tôi còn biết đau thì làm sao tránh khỏi những nghẹn lòng khi nhìn bầu trời chỉ rộng bằng khung cửa sổ , khi tôi chỉ được nghe tiếng ve sầu nỉ non mà chẳng rõ đêm nay trăng tròn hay đang khuyết, khi tôi nhìn mặt trời lặn mà không biết nó mọc từ đâu ? thấy đứa bé vừa chập chững bước đi đang vẫy tay chào tôi ngoài cửa , còn tôi ? tôi không hiểu tôi sống để làm gì ? tại sao tôi còn phải sống khi thế giới bên ngoài đang ruồng bỏ tôi, có phải tôi vẫn còn nói ngôn ngữ của loài người cho nên người ta bắt tôi phải sống, phải nuôi tôi sống, ích lợi gì chớ ? hay người ta muốn đày cái thân xác khốn cùng nầy để nghe, để nhìn những gì tôi đã chán ngấy, con tằm được người ta nuôi dưỡng, chăm sóc để ngày nào đó nó nhả tơ, con chim dù bị nhốt trong lồng cũng được cho ăn uống no đủ để hót cho vui . Một con ngựa sau những tháng năm dài rèn luyện sẽ có ngày được ra trường đua, dù không chiếm giải nhưng ít nhất nó cũng có thể trổ tài ... Còn tôi ? hơn 13 năm qua tôi đã làm được gì ? ai có thể trả lời dùm tôi ? Em có biết tại sao ?

Đỗ Hữu Tài


Hết phần 2

         
( To be continued )

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 16. Aug 2012 , 05:43
Thưa Cô Vân ,

Tổng kết : Sau một tháng hoạt động ( từ 15 tháng 7 cho đến 15 tháng 8/2012 ) trang Đoản Văn đã có 31 bài viết ngắn của 14 tác giả :

1.   Cô Ngô Vân
2.   Cô Vũ Ngọc Mai
3.   Nguyễn Toàn
4.   Nguyễn Văn Hà
5.   Phan Nguyên
6.   Tuyết Lan
7.   Kahat ( Lê Thị Kinh Hoàng )
8.   Phượng Trần
9.   Dzịt
10. Thanh Trúc
11. Đỗ Hữu Tài
12. Nàng Tôn Nữ
13. Hoạ Mi Nâu
14. Túy Vân

Thư ký không lương của Cô



Title: Re: Đoản Văn
Post by Nguyen Van Ha vào ngày 16. Aug 2012 , 08:10

ngo_thi_van wrote on 15. Aug 2012 , 11:04:
Nguyen Van Hà ui !
Co thay Hà Bá trồi len ben nha Co Thu roi ma sao lặn nhanh the !
Thủy Cung co gi vui ma Hà Bá no long nao bo Thay Co ban be o day ca vay?
Moi ngươi dang muon dươc biet ket cuc cua cau chuyen do dang cua Hà,  ma sao danh lam ngơ chu ?   
Co Van

Thưa cô Vân,

Em sorry để cô trông!
Lúc này quán Đoản Văn của cô buôn bán thấy phát đạt nhiều đó cô!
Trong số 14 người tham dự từ trước đến nay, em xin được ghi nhận công lao viết truyện ngắn của tất cả các tác giả và xin chúc mừng các "đoản văn sĩ" đã cho ra đời những đoẳn văn cây nhà lá vườn thật phong phú. Những đoản văn bộc lộ tình cảm riêng tư của từng người mà tác giả không ngần ngại chia sẻ với thân hữu trong mục Đoản Văn. Đó là một điều rất quí hóa.

14 tác giả, 14 bút pháp khác nhau, không thể nào bàn hết được. Tuy nhiên đối với nhận xét CHỦ QUAN riêng của Hà Bá này, có 2 tác giả viết rất điêu luyện. Đó là Thanh Trúc và Đỗ Hữu Tài. Văn của 2 tác giả này chuyên chở nhiều "chất thơ" nỗi bật so với mọi người! Truyện Thanh Trúc kể rất bóng bẩy, rất "nên thơ". Còn truyện của Đỗ Hữu Tài viết rất truyền cảm, khúc trắc. Đọc lời viết của tác giả mà đôc giả cảm thấy như "đọc" được nội tâm riêng tư của tác giả.
Xin được hoan hô tất cả các đoản văn sĩ, đặc biệt là Thanh Trúc và Đỗ Hữu Tài.

Cũng không quên nhận xét là cô chủ quán có lối viết rất khôi hài tự nhiên, nhẹ nhàng dễ đọc!

Cheeeeers,
NVH  :)  :)
* Nếu cô Vân và mọi người yêu cầu, Hà Bá tui xin xung phong viết nhận xét, phê bình, khen chê từng tác giả một! hihi!  :)

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 16. Aug 2012 , 08:16

Phuong_Tran wrote on 16. Aug 2012 , 04:30:
Lại nghe có tiếng lao xao
Thì ra thư gửi quay mau về nhà
Thư em chắc đã la cà
Té ra không phải , mail la : ĐÃ ĐẦY !!!


:D :D :D ;D ;D ;D


Phương Tran oi ,
Cac em da cho Co uong thuoc bo free !
Cac em cu noi tiep van tho ve de tai nay di , se cho moi ngươi cung cươi !
Co cam on em
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 16. Aug 2012 , 08:18

Phuong_Tran wrote on 16. Aug 2012 , 05:43:
Thưa Cô Vân ,

Tổng kết : Sau một tháng hoạt động ( từ 15 tháng 7 cho đến 15 tháng 8/2012 ) trang Đoản Văn đã có 31 bài viết ngắn của 14 tác giả :

1.   Cô Ngô Vân
2.   Cô Vũ Ngọc Mai
3.   Nguyễn Toàn
4.   Nguyễn Văn Hà
5.   Phan Nguyên
6.   Tuyết Lan
7.   Kahat ( Lê Thị Kinh Hoàng )
8.   Phượng Trần
9.   Dzịt
10. Thanh Trúc
11. Đỗ Hữu Tài
12. Nàng Tôn Nữ
13. Hoạ Mi Nâu
14. Túy Vân

Thư ký không lương của Cô


Em Phương Tran oi ,
Em gioi lam , Co cam on em da rat tich cuc trong vu nay.
Co cam on em  da mang cho Co mot chau hoa hoc tro mau tim.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Nguyen Van Ha vào ngày 16. Aug 2012 , 08:26

ngo_thi_van wrote on 05. Aug 2012 , 21:34:
Hoan ho Ha Ba trồi len roi ! Co bi ngop khong?
Cau chuyen cua Hà hap dan lam do. Cho moi ngươi biet tai sao co gai khoc?
Ca nha dang cho doan cuoi cua cau chuyen do. Lẹ lẹ len nhe.
Co Van

Thưa cô Vân,

Hôm trước em viết chưa xong nên để câu chuyện lơ lững không kết luận!
Hôm nay em xin được viết phần chót và post lại cả truyện từ đầu chí cuối cho dễ đọc.

Em NVH   :)





Năm Dịp Tình Cờ


Sau khi học ra trường, tôi đi làm ở một hãng điện tử mà gần đó là một trung tâm thương mãi lớn của người Việt ở Melbourne.
Tuy hãng có phòng ăn cho nhân viên ăn sáng, ăn trưa, nhưng ở Úc bao lâu rồi mà tôi vẫn thích hương vị thức ăn Việt Nam hơn. Cho nên thỉnh thoảng vào giờ nghỉ trưa, nhất là khi xếp tôi đi họp hành ngoài hãng, tôi hay lái xe ra phố Việt Nam gần hãng để ăn trưa.
Tôi thích nhất là món "cơm tấm bì sườn chả trứng", đặc biệt là ở quán "Đào Viên". Tôi hay chiếu cố quán này nhất vì quán Đào Viên tuy bình dân nhưng cơm tấm ở đó rất ngon. Khẩu vị giống cơm tấm mà tôi thường ăn lúc tôi còn bé trong khu xóm bình dân Gò Vấp, thuở còn ở Việt Nam.

Lần thứ nhất

Buổi trưa hôm đó, như thường lệ, quán Đào Viên đông nghẹt người, bàn nào cũng đầy thực khách ngồi ăn. Thấy tôi đang đứng lớ ngớ tìm chỗ trống, ông chủ quán nói "Anh đi một mình thì anh ngồi đại xuống ghế này đi, chứ giờ này làm sao có bàn nào trống được!" Nói rồi chủ quán chỉ vào cái bàn tròn trong góc tiệm. Ở những khu người Việt Nam sinh sống bên Úc, thực khách xa lạ ngồi chung bàn với nhau khi quán đông khách là chuyện thường. Tôi quen với kiểu ngồi ăn như thế này lâu rồi, nhất là khi chỉ có thời gian ngắn ngủi để ăn trưa rồi còn phải về sở làm việc tiếp, hơi đâu mà câu nệ!
Hôm đó, chỗ ghế trống tôi ngồi, một bên là một bà lớn tuổi, bên kia là một cô gái chắc khoảng hai mươi mấy như tôi. Tôi lẵng lặng ngồi xuống, gật đầu chào mọi người cùng bàn cho có vẻ lịch sự, mặc dù chẳng có ai buồn nhìn tôi chào lại!
Không biết để mắt nhìn đâu, tôi mân mê đọc cái thực đơn trên bàn, mặc dù tôi biết tôi sẽ kêu món gì!
Đang miên man chú tâm vào thực đơn, bỗng tôi nghe tiếng cô gái ngồi bên cạnh nói nhỏ nhẹ: "Mời anh dùng trà"
Tôi ngạc nhiên và...cảm động trước cử chỉ thân thiện của cô gái ngồi bên cạnh. Tôi cám ơn cô ta rồi chỉ biết ngồi ngắm bàn tay thon thắt của cô gái trẻ đang rót trà vào cái ly nhỏ trước mặt tôi. Tôi chợt để ý thấy trên khủy tay cô gái có xâm hình một con bướm vàng đậu trên bông hồng đỏ! Người Việt Nam mình nhất là phụ nữ, ít ai xâm mình nên hình xâm trên khủy tay cô ấy cứ làm tôi chú ý ngấm nghía không ngớt!
Tôi không biết phải nói chuyện gì với mọi người chung quanh nên trong khi chờ nhà hàng đem cơm ra, tôi chỉ lịch sự hỏi: "Chắc chị cũng làm gần đây?"
Cô gái chỉ gật đầu không nói gì nhưng tôi cảm thấy trên khuôn mặt cô hình như có một nụ cười nở trên đôi mắt!

o O o  o O o  o O o


Lần thứ hai

Vài tuần sau, như thường lệ, tôi lại có mặt ở quán Đào Viên vào giờ ăn trưa. Hôm đó tôi đi ăn sớm nên có bàn trống ngồi thoải mái. Vừa ăn xong, đang thưởng thức ly trà nóng trước khi đứng dậy về sở làm việc thì tình cờ cô gái gặp hôm trước bước vào quán. Cô ta đảo mắt tìm bàn trống, tuy giờ này bàn nào cũng có thực khách ngồi đầy, nhưng vẫn còn lưa thưa vài bàn có một hai ghế trống. Thế nhưng cô gái lại đến đúng bàn tôi đang ngồi, ngập ngừng chỉ ghế trống bên cạnh tôi rồi nhỏ nhẹ hỏi: "Dạ xin lỗi ghế này có ai ngồi không anh?!" Tôi vội vàng trả lời: "Không không, ghế này trống" rồi kéo chiếc ghế ra cho cô ấy ngồi!
Tôi rót nước trà mời cô gái ngồi bên cạnh để trả lễ hôm trước, và không quên mời luôn bà trọng tuổi ngồi cạnh bên kia để tỏ vẻ bình đẳng với mọi người! Từ nãy giờ tôi đã ngồi trong quán lâu rồi, định bụng phải lo về sở làm việc, nhưng không hiểu sao tôi lại kêu thêm ly cà phê và ngồi nán lại!

o O o  o O o  o O o

Lần thứ ba

Tuần sau đó tôi lại gặp cô gái ấy vào giờ ăn trưa đông đảo ồn ào trong quán Đào Viên. Kỳ này tôi lại có dịp ngồi chung bàn tròn trong góc tiệm như lần trước, có điều là không được ngồi cạnh bên mà chỉ được ngồi đối diện! Tôi gật đầu chào mọi người cùng bàn, và như thường lệ, chẳng ai để ý gì đến tôi, ngoài trừ cô gái gặp 2 lần trước. Cô gái có vẻ tươi cười khi nhận ra tôi! Khi người bồi bàn đến hỏi tôi muốn kêu món gì, tôi ngạc nhiên khi nghe cô ấy nói với qua: "Cơm tấm bì sườn chả trứng! Đúng không?!" Tôi gật đầu thán phục. Không dè cô gái xa lạ chỉ gặp tôi chốc lát hai lần trước mà đã nhớ khẩu vị của tôi đến thế!
Khi ra khỏi quán, tôi thong thả đi về phía bãi đậu xe ở đầu đường còn cô gái kia thì chậm chạp đi về phía cuối đường. Bất giác tôi quay đầu lại thì cùng một lúc, cô gái cũng quay lại nhìn theo tôi. Bị bắt gặp nhìn trộm người khác, cô gái có vẻ ngượng ngùng bước nhanh về phía cuối phố!

o O o  o O o

Lần thứ tư

Lần thứ tư tôi gặp cô gái ấy là lúc tôi rủ vài người bạn Việt Nam đồng nghiệp trong hãng ra quán Đào Viên ăn trưa với tôi. Trong lúc chúng tôi đang say sưa trò chuyện thì cô gái xuất hiện ở ngưỡng cửa, trên mặt lại đeo kính đen! Cô gái đảo mắt nhìn thấy tôi, mới đầu định tiến về phía bàn tôi, nhưng khi thấy tôi ngồi chung với các bạn đồng nghiệp (chắc tại bọn tôi đứa nào cũng thắt cà vạt!), cô ấy bỏ qua ngồi bàn bên cạnh!
Cô gái ngồi đăm chiêu có vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì. Thỉnh thoảng nhìn qua, tôi thấy sau cặp kính đen, hai hàng nước mắt cứ lăn dài trên má cô gái! Nhìn thấy cảnh một cô gái trẻ ngồi khóc  một mình trong lúc chung quanh ai cũng ồn ào cười nói, tôi thấy ái ngại cho cô ấy mà không biết phải làm gì!

o O o  o O o

Lần cuối!

Không lâu sau tôi đổi làm sang hãng khác. Hãng này ở xa phố Việt Nam nên tôi không có dịp đến quán Đào Viên ăn trưa trong giờ làm việc nữa!.
Đã nhiều năm trôi qua, thỉnh thoảng tôi cũng đến quán Đào Viên dùng cơm. Quán Đào Viên làm ăn khá, bây giờ có thêm chi nhánh Đào Viên Hai. Cơm tấm của quán Đào Viên vẫn ngon như ngày nào, nhưng cô gái thân thiện ngày xưa thì không còn thấy tung tích đâu cả.
Sau vài năm tôi lập gia đình và có cháu gái đầu lòng. Công chuyện làm ăn, gia đình con cái làm tôi bận rộn không có thì giờ ngồi nghĩ ngợi vớ vẫn!
Một hôm cuối tuần, vợ chồng tôi ra khu phố Việt Nam đi chợ. Mỗi lần đi chung như vậy, bà xã tôi thường giao cho tôi bình sửa rồi để tôi đẩy con trên chiếc xe xếp đi rão các tiệm sách, quán nhạc trong lúc bả đi chợ cho nhanh! Hôm đó tình cờ đi ngang qua quán Đào Viên, tôi chợt thèm vào quán làm một ly cà phê trong lúc chờ bà xã. Khi tôi đang loay hoay với chiếc xe đẩy trước cửa quán, bỗng có một người đàn bà trẻ tuổi từ trong quán bước ra mở cửa cho tôi vào. Chưa kịp nói tiếng cám ơn thì tôi giật mình khi nhìn thấy bàn tay thanh tao của người đàn bà ấy có xâm hình một con bướm vàng đậu trên bông hồng đỏ! Tôi bàng hoàng nhìn lên thì chợt nhận ra nét mặt của cô gái thân thiện ngày xưa! Đôi mắt ấy năm năm trước tuy không nói nhiều nhưng đã nở nụ cười rất tươi. Đôi mắt này, năm năm sau cũng nở nụ cười khi thấy tôi, nhưng có vẻ u uất nỗi buồn nào đó! Cô gái dẫn theo một em bé trai chắc lớn hơn con tôi vài tuổi. Tôi không biết cô gái ấy có nhận ra tôi không, nhưng khi ra khỏi tiệm vài bước, tôi thấy cô gái quay đầu lại nhìn tôi như ngờ ngợ điều gì!
Và đó là lần cuối cùng tôi gặp cô gái có bàn tay rót trà dịu dàng và đôi mắt có nụ cười vui buồn lẫn lộn ấy!   
Lâu rồi tôi cũng không còn nhớ hình dạng của cô gái ấy ra sao. Nhưng có khi ngồi xem phim tập đến những đoạn có một cô gái ngồi khóc một mình, tôi cũng bùi ngùi nhớ lại hình ảnh cô gái thân thiện ngày nào đã rót trà mời tôi trong quán.  Cô gái ấy cũng có lần ngồi khóc một mình cạnh tôi như vậy. Sau này trưởng thành hơn, tôi cũng hay tự trách mình đã nhẫn tâm ngồi yên, không nói tiếng gì để an ủi người cô thế.
Còn riêng phần tôi? Mấy mươi năm nay đi ăn nhà hàng, nếu đi một mình, tôi vẫn thường phải ngồi chung bàn với những thực khách xa lạ. Và hầu như lần nào tôi cũng phải tự rót trà lấy một mình! Tuy nhiên, từ ngày có vợ, khi đi ăn chung trong gia đình, bà xã tôi bao giờ cũng lo trà nước cho tôi chu đáo. Và chỉ cần như vậy tôi cũng cảm thấy hạnh phúc lắm, không cần biết là đang ở Đào Viên Một hay Đào Viên Hai!

..................................................
Nguyễn Văn Hà,
Melbourne, Tháng 8, 2012

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 16. Aug 2012 , 08:31

Nguyen Van Ha wrote on 16. Aug 2012 , 08:10:
Thưa cô Vân,

Em sorry để cô trông!
Lúc này quán Đoản Văn của cô buôn bán thấy phát đạt nhiều đó cô!
Trong số 14 người tham dự từ trước đến nay, em xin được ghi nhận công lao viết truyện ngắn của tất cả các tác giả và xin chúc mừng các "đoản văn sĩ" đã cho ra đời những đoẳn văn cây nhà lá vườn thật phong phú. Những đoản văn bộc lộ tình cảm riêng tư của từng người mà tác giả không ngần ngại chia sẻ với thân hữu trong mục Đoản Văn. Đó là một điều rất quí hóa.

14 tác giả, 14 bút pháp khác nhau, không thể nào bàn hết được. Tuy nhiên đối với nhận xét CHỦ QUAN riêng của Hà Bá này, có 2 tác giả viết rất điêu luyện. Đó là Thanh Trúc và Đỗ Hữu Tài. Văn của 2 tác giả này chuyên chở nhiều "chất thơ" nỗi bật so với mọi người! Truyện Thanh Trúc kể rất bóng bẩy, rất "nên thơ". Còn truyện của Đỗ Hữu Tài viết rất truyền cảm, khúc trắc. Đọc lời viết của tác giả mà đôc giả cảm thấy như "đọc" được nội tâm riêng tư của tác giả.
Xin được hoan hô tất cả các đoản văn sĩ, đặc biệt là Thanh Trúc và Đỗ Hữu Tài.

Cũng không quên nhận xét là cô chủ quán có lối viết rất khôi hài tự nhiên, nhẹ nhàng dễ đọc!

Cheeeeers,
NVH  :)  :)
* Nếu cô Vân và mọi người yêu cầu, Hà Bá tui xin xung phong viết nhận xét, phê bình, khen chê từng tác giả một! hihi!  :)

Hà Bá oi ,
Neu Hà xung phong lam ngươi nhan xet phe binh tung tac gia thi Co rat vui mung da co ngươi phu ta dac luc , Co dang nho Toàn phu Co trong viec sua loi chinh ta cua nhung bai post vao [ dung ra day chi de chung ta vui choi voi nhau , chang can sua doi lam chi , nhung lo ra sau nay neu chung ta co phương tien , co the in ra mot tap sach lam ky niem de doi , thi phai cho dang hoang mot ti ! ] ma chua thay Toan tra loi . Neu dươc hai em phu trach thi Co mung qua , chi co viec vao day doc bai va thương thuc ma thoi.
Co se cam on hai em vo van do.
Co Van   

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 16. Aug 2012 , 08:46

Nguyen Van Ha wrote on 16. Aug 2012 , 08:26:
Thưa cô Vân,

Hôm trước em viết chưa xong nên để câu chuyện lơ lững không kết luận!
Hôm nay em xin được viết phần chót và post lại cả truyện từ đầu chí cuối cho dễ đọc.

Em NVH   :)





Năm Dịp Tình Cờ


Sau khi học ra trường, tôi đi làm ở một hãng điện tử mà gần đó là một trung tâm thương mãi lớn của người Việt ở Melbourne.
Tuy hãng có phòng ăn cho nhân viên ăn sáng, ăn trưa, nhưng ở Úc bao lâu rồi mà tôi vẫn thích hương vị thức ăn Việt Nam hơn. Cho nên thỉnh thoảng vào giờ nghỉ trưa, nhất là khi xếp tôi đi họp hành ngoài hãng, tôi hay lái xe ra phố Việt Nam gần hãng để ăn trưa.
Tôi thích nhất là món "cơm tấm bì sườn chả trứng", đặc biệt là ở quán "Đào Viên". Tôi hay chiếu cố quán này nhất vì quán Đào Viên tuy bình dân nhưng cơm tấm ở đó rất ngon. Khẩu vị giống cơm tấm mà tôi thường ăn lúc tôi còn bé trong khu xóm bình dân Gò Vấp, thuở còn ở Việt Nam.

Lần thứ nhất

Buổi trưa hôm đó, như thường lệ, quán Đào Viên đông nghẹt người, bàn nào cũng đầy thực khách ngồi ăn. Thấy tôi đang đứng lớ ngớ tìm chỗ trống, ông chủ quán nói "Anh đi một mình thì anh ngồi đại xuống ghế này đi, chứ giờ này làm sao có bàn nào trống được!" Nói rồi chủ quán chỉ vào cái bàn tròn trong góc tiệm. Ở những khu người Việt Nam sinh sống bên Úc, thực khách xa lạ ngồi chung bàn với nhau khi quán đông khách là chuyện thường. Tôi quen với kiểu ngồi ăn như thế này lâu rồi, nhất là khi chỉ có thời gian ngắn ngủi để ăn trưa rồi còn phải về sở làm việc tiếp, hơi đâu mà câu nệ!
Hôm đó, chỗ ghế trống tôi ngồi, một bên là một bà lớn tuổi, bên kia là một cô gái chắc khoảng hai mươi mấy như tôi. Tôi lẵng lặng ngồi xuống, gật đầu chào mọi người cùng bàn cho có vẻ lịch sự, mặc dù chẳng có ai buồn nhìn tôi chào lại!
Không biết để mắt nhìn đâu, tôi mân mê đọc cái thực đơn trên bàn, mặc dù tôi biết tôi sẽ kêu món gì!
Đang miên man chú tâm vào thực đơn, bỗng tôi nghe tiếng cô gái ngồi bên cạnh nói nhỏ nhẹ: "Mời anh dùng trà"
Tôi ngạc nhiên và...cảm động trước cử chỉ thân thiện của cô gái ngồi bên cạnh. Tôi cám ơn cô ta rồi chỉ biết ngồi ngắm bàn tay thon thắt của cô gái trẻ đang rót trà vào cái ly nhỏ trước mặt tôi. Tôi chợt để ý thấy trên khủy tay cô gái có xâm hình một con bướm vàng đậu trên bông hồng đỏ! Người Việt Nam mình nhất là phụ nữ, ít ai xâm mình nên hình xâm trên khủy tay cô ấy cứ làm tôi chú ý ngấm nghía không ngớt!
Tôi không biết phải nói chuyện gì với mọi người chung quanh nên trong khi chờ nhà hàng đem cơm ra, tôi chỉ lịch sự hỏi: "Chắc chị cũng làm gần đây?"
Cô gái chỉ gật đầu không nói gì nhưng tôi cảm thấy trên khuôn mặt cô hình như có một nụ cười nở trên đôi mắt!

o O o  o O o  o O o


Lần thứ hai

Vài tuần sau, như thường lệ, tôi lại có mặt ở quán Đào Viên vào giờ ăn trưa. Hôm đó tôi đi ăn sớm nên có bàn trống ngồi thoải mái. Vừa ăn xong, đang thưởng thức ly trà nóng trước khi đứng dậy về sở làm việc thì tình cờ cô gái gặp hôm trước bước vào quán. Cô ta đảo mắt tìm bàn trống, tuy giờ này bàn nào cũng có thực khách ngồi đầy, nhưng vẫn còn lưa thưa vài bàn có một hai ghế trống. Thế nhưng cô gái lại đến đúng bàn tôi đang ngồi, ngập ngừng chỉ ghế trống bên cạnh tôi rồi nhỏ nhẹ hỏi: "Dạ xin lỗi ghế này có ai ngồi không anh?!" Tôi vội vàng trả lời: "Không không, ghế này trống" rồi kéo chiếc ghế ra cho cô ấy ngồi!
Tôi rót nước trà mời cô gái ngồi bên cạnh để trả lễ hôm trước, và không quên mời luôn bà trọng tuổi ngồi cạnh bên kia để tỏ vẻ bình đẳng với mọi người! Từ nãy giờ tôi đã ngồi trong quán lâu rồi, định bụng phải lo về sở làm việc, nhưng không hiểu sao tôi lại kêu thêm ly cà phê và ngồi nán lại!

o O o  o O o  o O o

Lần thứ ba

Tuần sau đó tôi lại gặp cô gái ấy vào giờ ăn trưa đông đảo ồn ào trong quán Đào Viên. Kỳ này tôi lại có dịp ngồi chung bàn tròn trong góc tiệm như lần trước, có điều là không được ngồi cạnh bên mà chỉ được ngồi đối diện! Tôi gật đầu chào mọi người cùng bàn, và như thường lệ, chẳng ai để ý gì đến tôi, ngoài trừ cô gái gặp 2 lần trước. Cô gái có vẻ tươi cười khi nhận ra tôi! Khi người bồi bàn đến hỏi tôi muốn kêu món gì, tôi ngạc nhiên khi nghe cô ấy nói với qua: "Cơm tấm bì sườn chả trứng! Đúng không?!" Tôi gật đầu thán phục. Không dè cô gái xa lạ chỉ gặp tôi chốc lát hai lần trước mà đã nhớ khẩu vị của tôi đến thế!
Khi ra khỏi quán, tôi thong thả đi về phía bãi đậu xe ở đầu đường còn cô gái kia thì chậm chạp đi về phía cuối đường. Bất giác tôi quay đầu lại thì cùng một lúc, cô gái cũng quay lại nhìn theo tôi. Bị bắt gặp nhìn trộm người khác, cô gái có vẻ ngượng ngùng bước nhanh về phía cuối phố!

o O o  o O o

Lần thứ tư

Lần thứ tư tôi gặp cô gái ấy là lúc tôi rủ vài người bạn Việt Nam đồng nghiệp trong hãng ra quán Đào Viên ăn trưa với tôi. Trong lúc chúng tôi đang say sưa trò chuyện thì cô gái xuất hiện ở ngưỡng cửa, trên mặt lại đeo kính đen! Cô gái đảo mắt nhìn thấy tôi, mới đầu định tiến về phía bàn tôi, nhưng khi thấy tôi ngồi chung với các bạn đồng nghiệp (chắc tại bọn tôi đứa nào cũng thắt cà vạt!), cô ấy bỏ qua ngồi bàn bên cạnh!
Cô gái ngồi đăm chiêu có vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì. Thỉnh thoảng nhìn qua, tôi thấy sau cặp kính đen, hai hàng nước mắt cứ lăn dài trên má cô gái! Nhìn thấy cảnh một cô gái trẻ ngồi khóc  một mình trong lúc chung quanh ai cũng ồn ào cười nói, tôi thấy ái ngại cho cô ấy mà không biết phải làm gì!

o O o  o O o

Lần cuối!

Không lâu sau tôi đổi làm sang hãng khác. Hãng này ở xa phố Việt Nam nên tôi không có dịp đến quán Đào Viên ăn trưa trong giờ làm việc nữa!.
Đã nhiều năm trôi qua, thỉnh thoảng tôi cũng đến quán Đào Viên dùng cơm. Quán Đào Viên làm ăn khá, bây giờ có thêm chi nhánh Đào Viên Hai. Cơm tấm của quán Đào Viên vẫn ngon như ngày nào, nhưng cô gái thân thiện ngày xưa thì không còn thấy tung tích đâu cả.
Sau vài năm tôi lập gia đình và có cháu gái đầu lòng. Công chuyện làm ăn, gia đình con cái làm tôi bận rộn không có thì giờ ngồi nghĩ ngợi vớ vẫn!
Một hôm cuối tuần, vợ chồng tôi ra khu phố Việt Nam đi chợ. Mỗi lần đi chung như vậy, bà xã tôi thường giao cho tôi bình sửa rồi để tôi đẩy con trên chiếc xe xếp đi rão các tiệm sách, quán nhạc trong lúc bả đi chợ cho nhanh! Hôm đó tình cờ đi ngang qua quán Đào Viên, tôi chợt thèm vào quán làm một ly cà phê trong lúc chờ bà xã. Khi tôi đang loay hoay với chiếc xe đẩy trước cửa quán, bỗng có một người đàn bà trẻ tuổi từ trong quán bước ra mở cửa cho tôi vào. Chưa kịp nói tiếng cám ơn thì tôi giật mình khi nhìn thấy bàn tay thanh tao của người đàn bà ấy có xâm hình một con bướm vàng đậu trên bông hồng đỏ! Tôi bàng hoàng nhìn lên thì chợt nhận ra nét mặt của cô gái thân thiện ngày xưa! Đôi mắt ấy năm năm trước tuy không nói nhiều nhưng đã nở nụ cười rất tươi. Đôi mắt này, năm năm sau cũng nở nụ cười khi thấy tôi, nhưng có vẻ u uất nỗi buồn nào đó! Cô gái dẫn theo một em bé trai chắc lớn hơn con tôi vài tuổi. Tôi không biết cô gái ấy có nhận ra tôi không, nhưng khi ra khỏi tiệm vài bước, tôi thấy cô gái quay đầu lại nhìn tôi như ngờ ngợ điều gì!
Và đó là lần cuối cùng tôi gặp cô gái có bàn tay rót trà dịu dàng và đôi mắt có nụ cười vui buồn lẫn lộn ấy!   
Lâu rồi tôi cũng không còn nhớ hình dạng của cô gái ấy ra sao. Nhưng có khi ngồi xem phim tập đến những đoạn có một cô gái ngồi khóc một mình, tôi cũng bùi ngùi nhớ lại hình ảnh cô gái thân thiện ngày nào đã rót trà mời tôi trong quán.  Cô gái ấy cũng có lần ngồi khóc một mình cạnh tôi như vậy. Sau này trưởng thành hơn, tôi cũng hay tự trách mình đã nhẫn tâm ngồi yên, không nói tiếng gì để an ủi người cô thế.
Còn riêng phần tôi? Mấy mươi năm nay đi ăn nhà hàng, nếu đi một mình, tôi vẫn thường phải ngồi chung bàn với những thực khách xa lạ. Và hầu như lần nào tôi cũng phải tự rót trà lấy một mình! Tuy nhiên, từ ngày có vợ, khi đi ăn chung trong gia đình, bà xã tôi bao giờ cũng lo trà nước cho tôi chu đáo. Và chỉ cần như vậy tôi cũng cảm thấy hạnh phúc lắm, không cần biết là đang ở Đào Viên Một hay Đào Viên Hai!

..................................................
Nguyễn Văn Hà,
Melbourne, Tháng 8, 2012

Thân gởi Hà ,
Cam on Ha da cho ca nha doc mot cau chuyen tinh cam rieng tu cua Ha.
Cuoc doi cua ta luon luon co nhung hoi tiec cua qua khu la chuyen thương tinh.
Co bao gio Ha dat cau hoi " NẾU MÀ.... khong? 
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 16. Aug 2012 , 08:58

Phuong_Tran wrote on 16. Aug 2012 , 05:07:
Còn Trong Mộng Tưởng




Nếu có ai bấu vào chân tay chắc chắn tôi sẽ nói tôi đang mơ, vì tất cả không còn có cảm giác . Cái cảm giác bình thường như những người bình thường để tôi biết trên da thịt nầy còn có chút rung động hoặc đau đớn... thế mà .... Buồn không em ?

Đã mười ba năm tám tháng rồi em ạ, thời gian giúp con người quên đi những khắc khoải, buồn phiền của quá khứ nhưng cũng là lưỡi dao bén nhọn chém thật ngọt ngào với những vết thương hiện tại, thơì gian trôi không ngừng nghỉ nên tôi còn tiếp nối theo tháng ngày chẳng đặng đừng nầy, đến một ngày nào đó tôi chả còn gì để nuối tiếc cái cõi đời ô trọc nầy có lẽ tôi sẽ thấy dễ chịu hơn, đúng không em ? Hãy cầu nguyện cho tôi em nhé !

Nếu ai đó bấu vào mặt tôi, tôi sẽ biết rằng tôi đâu
phải nằm mơ, nếu có đó chỉ là giấc mơ do chính tôi đã
dệt mộng hơn 13 năm . Em có biết đã nhiều đêm tôi hụt hẫng với từng cơn mộng êm ái, tôi thoáng thấy em vẫn nụ cười mộc mạc, hồn nhiên đã khiến hồn tôi trôi theo tiếng cười ví von đó, bỗng đôi mắt tròn xoe nhìn tôi bất chợt, nên tôi phải vương vấn cả đời mình trong đôi mắt hun hút sâu thẳm ...rôì chợt thấy lòng mình biết yêu từ dạo ấy .
Vẫn vóc dáng hiền ngoan, gọn gàng đẩy đưa tôi tới từng bước chân em, trói buộc đời tôi trong những buổi cơm đạm bạc nhưng chan đầy những thâm tình mà cả đơì tôi không bao giờ phai mờ. Đó chỉ là những giấc mơ của tôi, có nhiều đêm được cấu kết làm sao kể hết ra em nhỉ !?

Hiện thực tôi vẫn còn ngồi đây đếm từng chuỗi ngày
dài lê thê trôi qua mà nghe lòng se thắt, trên da mặt tôi còn biết đau thì làm sao tránh khỏi những nghẹn lòng khi nhìn bầu trời chỉ rộng bằng khung cửa sổ , khi tôi chỉ được nghe tiếng ve sầu nỉ non mà chẳng rõ đêm nay trăng tròn hay đang khuyết, khi tôi nhìn mặt trời lặn mà không biết nó mọc từ đâu ? thấy đứa bé vừa chập chững bước đi đang vẫy tay chào tôi ngoài cửa , còn tôi ? tôi không hiểu tôi sống để làm gì ? tại sao tôi còn phải sống khi thế giới bên ngoài đang ruồng bỏ tôi, có phải tôi vẫn còn nói ngôn ngữ của loài người cho nên người ta bắt tôi phải sống, phải nuôi tôi sống, ích lợi gì chớ ? hay người ta muốn đày cái thân xác khốn cùng nầy để nghe, để nhìn những gì tôi đã chán ngấy, con tằm được người ta nuôi dưỡng, chăm sóc để ngày nào đó nó nhả tơ, con chim dù bị nhốt trong lồng cũng được cho ăn uống no đủ để hót cho vui . Một con ngựa sau những tháng năm dài rèn luyện sẽ có ngày được ra trường đua, dù không chiếm giải nhưng ít nhất nó cũng có thể trổ tài ... Còn tôi ? hơn 13 năm qua tôi đã làm được gì ? ai có thể trả lời dùm tôi ? Em có biết tại sao ?

Đỗ Hữu Tài


Hết phần 2

         
( To be continued )

Tài oi ,
Văn cua Tai that het chỗ chê ! Văn nhu thơ như nhac !
Co doc cau chuyen cua Tai ma cung nuc no theo voi tac gia !
Cam on em Phương Tran da post bai tho nay voi hinh de trang tri them cho co y nghia.
Co Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 16. Aug 2012 , 09:36


Cô thương ,

Đ V " Cái máy kỳ cục " của cô thật tuyệt  , đã làm cho 2 người cãm hứng viết thành THƠ.
Các bài viết , mỗi tác giả đều có cái hay riêng biệt , và làm cho đời thêm tươi , ha cô.
Vài hàng thăm cô và cả nhà  tận hưỡng niềm hạnh phúc , mọi ngày.
Em Tv

ngo_thi_van wrote on 15. Aug 2012 , 09:25:
Em noi dung , hiem khi chung ta di vao san trương cung mot luc nhu the nay ! Vui that la vui.
Co phai o lai day lau cung vi đánh vật voi chu tieng Viet danh dau day ! Bay gio phai di an sang keo doi bung roi . Choc nua lai vao tiep.
Co Van
Co Van


Title: Re: Đoản Văn
Post by Vu Ngoc Mai vào ngày 16. Aug 2012 , 11:58

ngo_thi_van wrote on 15. Aug 2012 , 08:58:
              CÁI MÁY KỲ CỤC
Hằng ngày tôi vẫn thường nhận mails từ những nhóm IC Chu Văn An , Đại Học Sư Phạm , Gia Đình Kỉnh Chỉ , Đồng Khánh , Huế , Khải Định 48-55 , Lê Văn Duyệt , Quảng Trị và bà con bạn bè.
Tôi lại có cái tật là quý mến những tài liệu thư từ của mọi người gởi đến , không nỡ xóa đi , vì vậy mà tôi đã phải đổi qua nhiều đia chỉ email , từ yahoo , gmail , netzero và cuối cùng là hotmail mà vẫn không giải quyết được vấn đề gì cả . Từ 1khang , rồi đến 2khang và 3khang cũng không đủ chỗ để chứa , lại còn bị các bạn chế nhạo là sao có nhiều ông Khang vậy?
Tôi vẫn nhất quyết không xóa bỏ , chỉ có " sweep " những cái mails đó vào các files tôi chọn theo tên mà thôi , vì vậy cũng mất thì giờ. Tôi vừa " quét " xong vài cái , trống chỗ thì mọi người lại gởi tiếp , lại kẹt đường ! Tôi nghĩ mọi người có mến mình , nghĩ đến mình mới chuyển cho mình. Nhừng người nào không gởi vào được thì tôi bị mắng vốn. Chuyện này tôi nghe đã quen nên trở nên lì !
Tối hôm qua khi check mail tôi thấy có một cái Delivery status notification [ failure ] , mở ra đọc mà cười gần chết.
Trong cái thư này hai anh bạn thuộc nhóm Đại Học Sư Phạm viết cho nhau. Anh Trần Cảnh Xuân ở San Diego hỏi anh Nguyễn Phong Châu ỏ Canada ly do tại sao thư gởi cho tôi đều bị trả về. Anh Châu bèn trả lời :
"Đèn Nhà Bè khi mờ khi tỏ
Gió xa lộ khi thổi khi ngừng
Máy Chị Vân lúc nhận lúc không
Cứ gởi mãi thế nào cũng được "
Thế là Anh Xuân bèn trả lời :
" Mắt đã già khi mờ khi tỏ
Tay thì run biết gõ vào đâu?
Máy gì lúc nhận , lúc không?
Thôi đành để vậy cho xong !!! "
Tôi đọc xong mà cười mãi không nhịn đươc nữa.
Đúng là cái máy kỳ cục , tôi xin nhận lỗi vì chính tôi mới kỳ cục chứ không phải cái máy.
Ngô T. Vân
   
               


Vân thân,
Tội nghiệp cho cái máy quá ấy chớ, vì phải ỳ ạch mang trên vai bao nhiêu là chiệng vui buồn mà bà chủ bắt cất giữ, nhưng sức nó chỉ có hạn thôi mà Vân!
Thôi bây giờ thì NM không ngạc nhiên nữa mỗi khi thấy máy của Vân "có vấn đề," đã có giải đáp rồi.
Bạn vàng viết có duyên ghê nơi, tui cũng vui lây với cái máy kỳ cục oan ơi ông Địa của Vân đó.
Ngọc Mai

Title: Re: Đoản Văn
Post by Tuyet Lan vào ngày 16. Aug 2012 , 16:32

tuy-van wrote on 15. Aug 2012 , 09:03:
Cô thương ,

Hôm nay, em lật đật vào đây để cám ơn cô đã sửa chánh tả , và khuyến khích" mầm non"  nầy.
  Trả lời câu hỏi của cô về quyển Nhật Ký , vì chàng biết nàng không hạnh phúc , hy sinh cuộc đời cho gia đình vì chử hiếu , và cũng là 1 an ủi khi nhận được những kỹ niệm ngày xưa xa xôi , nhưng thật gần.
Anh chàng đang chờ đợi cô nàng trở về.....
Hy vọng sau khi em hát bài " Biệt ly , nhớ nhung từ đây "với con gái , sẽ trở lại NY ,sau ngày thứ 7 ,  và tiếp tục kể chuyện tình của cô bạn thân , nha cô.
Em Tv

Hi hi
Có tớ lắng nghe nửa nè ...Tuần sau con trai về trường rùi ..huihu  ..Con gái thì ở trên Pitt ..Còn 2 ông bà già ...

Title: Re: Đoản Văn
Post by Tuyet Lan vào ngày 16. Aug 2012 , 16:39

Phuong_Tran wrote on 16. Aug 2012 , 04:30:
Lại nghe có tiếng lao xao
Thì ra thư gửi quay mau về nhà
Thư em chắc đã la cà
Té ra không phải , mail la : ĐÃ ĐẦY !!!


:D :D :D ;D ;D ;D


Mail Cô không những " Đã đầy" :)
Thương em (các em), Mạ (Vân) cũng chất đầy trong tim  f4u2 f4u2 f4u2


Title: Re: Đoản Văn
Post by thule vào ngày 16. Aug 2012 , 16:56

ngo_thi_van wrote on 15. Aug 2012 , 08:58:
              CÁI MÁY KỲ CỤC
Hằng ngày tôi vẫn thường nhận mails từ những nhóm IC Chu Văn An , Đại Học Sư Phạm , Gia Đình Kỉnh Chỉ , Đồng Khánh , Huế , Khải Định 48-55 , Lê Văn Duyệt , Quảng Trị và bà con bạn bè.
Tôi lại có cái tật là quý mến những tài liệu thư từ của mọi người gởi đến , không nỡ xóa đi , vì vậy mà tôi đã phải đổi qua nhiều đia chỉ email , từ yahoo , gmail , netzero và cuối cùng là hotmail mà vẫn không giải quyết được vấn đề gì cả . Từ 1khang , rồi đến 2khang và 3khang cũng không đủ chỗ để chứa , lại còn bị các bạn chế nhạo là sao có nhiều ông Khang vậy?
Tôi vẫn nhất quyết không xóa bỏ , chỉ có " sweep " những cái mails đó vào các files tôi chọn theo tên mà thôi , vì vậy cũng mất thì giờ. Tôi vừa " quét " xong vài cái , trống chỗ thì mọi người lại gởi tiếp , lại kẹt đường ! Tôi nghĩ mọi người có mến mình , nghĩ đến mình mới chuyển cho mình. Nhừng người nào không gởi vào được thì tôi bị mắng vốn. Chuyện này tôi nghe đã quen nên trở nên lì !
Tối hôm qua khi check mail tôi thấy có một cái Delivery status notification [ failure ] , mở ra đọc mà cười gần chết.
Trong cái thư này hai anh bạn thuộc nhóm Đại Học Sư Phạm viết cho nhau. Anh Trần Cảnh Xuân ở San Diego hỏi anh Nguyễn Phong Châu ỏ Canada ly do tại sao thư gởi cho tôi đều bị trả về. Anh Châu bèn trả lời :
"Đèn Nhà Bè khi mờ khi tỏ
Gió xa lộ khi thổi khi ngừng
Máy Chị Vân lúc nhận lúc không
Cứ gởi mãi thế nào cũng được "
Thế là Anh Xuân bèn trả lời :
" Mắt đã già khi mờ khi tỏ
Tay thì run biết gõ vào đâu?
Máy gì lúc nhận , lúc không?
Thôi đành để vậy cho xong !!! "
Tôi đọc xong mà cười mãi không nhịn đươc nữa.
Đúng là cái máy kỳ cục , tôi xin nhận lỗi vì chính tôi mới kỳ cục chứ không phải cái máy.
Ngô T. Vân
   
               



Cô Vân sao lắm vấn đề
Chẳng thèm giải quyết, cứ chê mọi người
Làm gì thư chẳng đến nơi
"Sao tôi chẳng được thư người gửi cho?"  (vờ ngạc nhiên)
Sao mọi người cứ làm lơ
Cô đầy thiện chí sao mờ chẳng khen?
Mắt tôi vốn đã kèm nhèm,
Lại  còn phải đọc người tiên viết mò
không dấu, (không có lò so)
Làm tôi muốn chết đoán mò...hết hơi.
Hôm này Trời bận đi chơi
Cô Vân đánh dấu tơi bời lá hoa
Đem thơ bạn kể chuyện nhà
Câu thơ duyên dáng, chúng ta mủi lòng.
Đọc xong , thoải mái, hết sùng
Cảm thông cô nhỏ, mà không giận hờn.

Người đâu khôn quá là khôn !

Thu



Title: Re: Đoản Văn
Post by Tuyet Lan vào ngày 16. Aug 2012 , 17:10

thule wrote on 16. Aug 2012 , 16:56:
Cô Vân sao lắm vấn đề
Chẳng thèm giải quyết, cứ chê mọi người
Làm gì thư chẳng đến nơi
"Sao tôi chẳng được thư người gửi cho?"  (vờ ngạc nhiên)
Sao mọi người cứ làm lơ
Cô đầy thiện chí sao mờ chẳng khen?
Mắt tôi vốn đã kèm nhèm,
Lại  còn phải đọc người tiên viết mò
không dấu, (không có lò so)
Làm tôi muốn chết đoán mò...hết hơi.
Hôm này Trời bận đi chơi
Cô Vân đánh dấu tơi bời lá hoa
Đem thơ bạn kể chuyện nhà
Câu thơ duyên dáng, chúng ta mủi lòng.
Đọc xong , thoải mái, hết sùng
Cảm thông cô nhỏ, mà không giận hờn.

Người đâu khôn quá là khôn !

Thu


Cô ơi (Cô Thu) Cô chớ buồn lòng
Cho em mail nhé , vài giòng gởi Cô
Chỉ sợ khi đó Cô lo
Mail giờ đầy ắp, sao Cô trã lời  (Chit em chay trước nhen Cô)   

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 16. Aug 2012 , 20:39

ngo_thi_van wrote on 16. Aug 2012 , 08:16:
Phương Tran oi ,
Cac em da cho Co uong tươc bo free !
Cac em cu noi tiep van tho ve de tai nay di , se cho moi ngươi cung cươi !
Co cam on em
Co Van


Thưa Cô Vân ,

Để em nối mấy đoạn thơ lại cho vui nha Cô  :D ;D

PTr

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 16. Aug 2012 , 20:49


Ngọc Đoá :
Vừa nhận mail của cô Vân
Em vội hồi đáp, lần khần, dám đâu?
Ai ngờ qua đến hôm sau
"Sao em không trả lời mau, cô chờ
Hay là em bận, làm ngơ?
Thế thì cô chẳng dám nhờ từ ni!"
Khoan khoan, oan lắm cô nì,
Địa chỉ em đã tức thì gửi ngay
Bi chừ mới biết mới hay
mail overload, chẳng biết bay phương nào?  ;D ;D ;D
Phượng Trần :
Lại nghe có tiếng lao xao
Thì ra thư gửi quay mau về nhà
Thư em chắc đã la cà
Té ra không phải , mail la : ĐÃ ĐẦY !!!
:D :D :D ;D ;D ;D
Tuyết Lan :
Mail Cô không những " Đã đầy" :)
Thương em (các em), Mạ (Vân) cũng chất đầy trong tim   f4u2 f4u2 f4u2
Cô Thu Lê :
Cô Vân sao lắm vấn đề
Chẳng thèm giải quyết, cứ chê mọi người
Làm gì thư chẳng đến nơi
"Sao tôi chẳng được thư người gửi cho?"  (vờ ngạc nhiên)
Sao mọi người cứ làm lơ
Cô đầy thiện chí sao mờ chẳng khen?
Mắt tôi vốn đã kèm nhèm,
Lại  còn phải đọc người tiên viết mò
không dấu, (không có lò so)
Làm tôi muốn chết đoán mò...hết hơi.
Hôm này Trời bận đi chơi
Cô Vân đánh dấu tơi bời lá hoa
Đem thơ bạn kể chuyện nhà
Câu thơ duyên dáng, chúng ta mủi lòng.
Đọc xong , thoải mái, hết sùng
Cảm thông cô nhỏ, mà không giận hờn.

Người đâu khôn quá là khôn !

Tuyết Lan 2 :
Cô ơi (Cô Thu) Cô chớ buồn lòng
Cho em mail nhé , vài giòng gởi Cô
Chỉ sợ khi đó Cô lo
Mail giờ đầy ắp, sao Cô trả lời

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 17. Aug 2012 , 08:09

Nguyen Van Ha wrote on 16. Aug 2012 , 08:10:
Thưa cô Vân,

Em sorry để cô trông!
Lúc này quán Đoản Văn của cô buôn bán thấy phát đạt nhiều đó cô!
Trong số 14 người tham dự từ trước đến nay, em xin được ghi nhận công lao viết truyện ngắn của tất cả các tác giả và xin chúc mừng các "đoản văn sĩ" đã cho ra đời những đoẳn văn cây nhà lá vườn thật phong phú. Những đoản văn bộc lộ tình cảm riêng tư của từng người mà tác giả không ngần ngại chia sẻ với thân hữu trong mục Đoản Văn. Đó là một điều rất quí hóa.

14 tác giả, 14 bút pháp khác nhau, không thể nào bàn hết được. Tuy nhiên đối với nhận xét CHỦ QUAN riêng của Hà Bá này, có 2 tác giả viết rất điêu luyện. Đó là Thanh Trúc và Đỗ Hữu Tài. Văn của 2 tác giả này chuyên chở nhiều "chất thơ" nỗi bật so với mọi người! Truyện Thanh Trúc kể rất bóng bẩy, rất "nên thơ". Còn truyện của Đỗ Hữu Tài viết rất truyền cảm, khúc trắc. Đọc lời viết của tác giả mà đôc giả cảm thấy như "đọc" được nội tâm riêng tư của tác giả.
Xin được hoan hô tất cả các đoản văn sĩ, đặc biệt là Thanh Trúc và Đỗ Hữu Tài.

Cũng không quên nhận xét là cô chủ quán có lối viết rất khôi hài tự nhiên, nhẹ nhàng dễ đọc!

Cheeeeers,
NVH  :)  :)
* Nếu cô Vân và mọi người yêu cầu, Hà Bá tui xin xung phong viết nhận xét, phê bình, khen chê từng tác giả một! hihi!  :)

Cám ơn anh Hà đã khen Tài tui nha , bài này đã viét từ năm 1996 , lúc đó chưa có computer nen ngồi khong... uổng thời giờ. Bây giờ mà viét dài như vậy là Tài tui '' trẹo quai hàm '' á anh Hà ui... :'(      

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 17. Aug 2012 , 08:22

ngo_thi_van wrote on 16. Aug 2012 , 08:58:
Tài oi ,
Văn cua Tai that het chỗ chê ! Văn nhu thơ như nhac !
Co doc cau chuyen cua Tai ma cung nuc no theo voi tac gia !
Cam on em Phương Tran da post bai tho nay voi hinh de trang tri them cho co y nghia.
Co Van 

Kính thăm Cô Vân ,
Dạ , đề tài viét do chinh bản thân mình nen dễ dàng hơn. Lúc đó em mê viết lắm , nhưng sau khi '' biét" làm thơ... hihi.. em '' kể lể '' trong thơ cho nó ngắn gọn hơn , khỏi '' ê răng , chóng mặt ''  :)

Kính chúc Cô cuối tuần an lành ;;

Kính
Em Tài

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 17. Aug 2012 , 09:01

Mây Say TV thông cãm mí bạn hiền. Bây giờ có người cùng cảnh ngộ , cũng đở buồn. Cứ an ủi với nhau , và chúc bạn hiền thân tâm luôn an lac.Năm nay vắng bạn vào tháng 10 nầy , tiếc quá , năm sau ráng nha.

TVMS


Tuyet Lan wrote on 16. Aug 2012 , 16:32:
Hi hi
Có tớ lắng nghe nửa nè ...Tuần sau con trai về trường rùi ..huihu  ..Con gái thì ở trên Pitt ..Còn 2 ông bà già ...


Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 17. Aug 2012 , 09:04

Hoan hô các thi sỉ thật là...hết sẩy.
Cám ơn Tí.


Phuong_Tran wrote on 16. Aug 2012 , 20:49:
Ngọc Đoá :
Vừa nhận mail của cô Vân
Em vội hồi đáp, lần khần, dám đâu?
Ai ngờ qua đến hôm sau
"Sao em không trả lời mau, cô chờ
Hay là em bận, làm ngơ?
Thế thì cô chẳng dám nhờ từ ni!"
Khoan khoan, oan lắm cô nì,
Địa chỉ em đã tức thì gửi ngay
Bi chừ mới biết mới hay
mail overload, chẳng biết bay phương nào?  ;D ;D ;D
Phượng Trần :
Lại nghe có tiếng lao xao
Thì ra thư gửi quay mau về nhà
Thư em chắc đã la cà
Té ra không phải , mail la : ĐÃ ĐẦY !!!
:D :D :D ;D ;D ;D
Tuyết Lan :
Mail Cô không những " Đã đầy" :)
Thương em (các em), Mạ (Vân) cũng chất đầy trong tim   f4u2 f4u2 f4u2
Cô Thu Lê :
Cô Vân sao lắm vấn đề
Chẳng thèm giải quyết, cứ chê mọi người
Làm gì thư chẳng đến nơi
"Sao tôi chẳng được thư người gửi cho?"  (vờ ngạc nhiên)
Sao mọi người cứ làm lơ
Cô đầy thiện chí sao mờ chẳng khen?
Mắt tôi vốn đã kèm nhèm,
Lại  còn phải đọc người tiên viết mò
không dấu, (không có lò so)
Làm tôi muốn chết đoán mò...hết hơi.
Hôm này Trời bận đi chơi
Cô Vân đánh dấu tơi bời lá hoa
Đem thơ bạn kể chuyện nhà
Câu thơ duyên dáng, chúng ta mủi lòng.
Đọc xong , thoải mái, hết sùng
Cảm thông cô nhỏ, mà không giận hờn.

Người đâu khôn quá là khôn !

Tuyết Lan 2 :
Cô ơi (Cô Thu) Cô chớ buồn lòng
Cho em mail nhé , vài giòng gởi Cô
Chỉ sợ khi đó Cô lo
Mail giờ đầy ắp, sao Cô trả lời


Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 17. Aug 2012 , 09:11
Cô thương ,

Sáng thứ sáu , em đợi cô tại sân trường , với bóng cây tre xanh mướt mùa Hạ...nhưng chẵng  thấy cô đâu?
Hẹn cô vào dịp khác và không quên chúc cô cùng cả nhà , cuối tuần vui nhiều.
Em Tv


ngo_thi_van wrote on 15. Aug 2012 , 09:25:
Em noi dung , hiem khi chung ta di vao san trương cung mot luc nhu the nay ! Vui that la vui.
Co phai o lai day lau cung vi đánh vật voi chu tieng Viet danh dau day ! Bay gio phai di an sang keo doi bung roi . Choc nua lai vao tiep.
Co Van
Co Van


Title: Re: Đoản Văn
Post by Nguyễn Ngọc Đường vào ngày 20. Aug 2012 , 20:23
Tình xưa
Cảm thấy sức khoẻ mỗi ngày một sa sút, không biết sẽ bất chợt ra đi lúc nào nên tôi có ý đinh về thăm quê hương một lần chót trước khi chia tay vĩnh viễn với mọi người. Đang phân vân, toan tính không biết nên khởi hành vào thời gian nào cho thuận lợi thì lại được tin sét đánh về sức khoẻ của người tình thứ nhất ở Hà nội. Theo email của một thân hữu, bạn đồng khoá ở trường Huấn luyện Y tá năm xưa, Nàng mới mắc bệnh lú lẫn Alzheimer và rất nặng. N không còn nhận được ngươi đối diện dù đã ngồi trước mặt cả tiếng đồng hồ. Bạn bè lại thăm, nhắc nhở lại những kỷ niệm trường cũ năm xưa N đều phe lờ hết, không thèm trả lời và chỉ nói chuyện vu vơ, trên giời dưới biển, chẳng liên quan gì đến thực tế cả. Chồng con cũng phải cả ngày mới nhận ra, sống như cỏ cây, chỉ biết ăn ngủ và lúc nào cũng phải có người chăm sóc bên cạnh, nghĩa là sống mà cũng như chết, thật tội nghiệp. Thế là, không còn sự lựa chọn, tôi sửa soạn cấp tốc lấy vé máy bay để về gặp N, người tình đầu và có thể cũng là lần gặp nhau cuối cùng.
Phu quân của N là Thiếu tướng Quân Y, phục vụ tại bệnh viện 108 lớn nhất Hà nội, chỉ có quan to, chức lớn trong Đảng mới được chiếu cố. Năm 2001, khi vợ chồng tôi về thăm quê hương lần thứ hai, cả hai người tình được ngồi cạnh nhau, ăn uống vui vẻ thân mật, chụp hình lưu niệm cứ như là hai chị em làm tôi xúc động muốn khóc, ước gì giá được cả...thì hạnh phúc biết bao ! Hôm đó, N đi một mình, được tài xế riêng lái xe đưa rước, có vẻ rất hãnh diện với các bạn bè tham dự. Bữa tiệc hội ngộ do vợ chồng tôi khoản đãi tại một nhà hàng bên cạnh Hồ Tây, có gần đủ mặt các kiều nữ năm xưa, chỉ thiếu một người đã qua đời vì bệnh ung thư phổi. Các bạn cũ còn lại đều sấp sỉ 80, lụ khụ, râu tóc bạc phơ, tất cả chỉ còn chờ để lần lượt tiễn đưa nhau lên chuyến xe cuối cùng của cõi đời phù du.
* Hà nội hôm nay, tiết trời sắp chuyển sang Thu, ngoài trời mưa bay lất phất. Tôi đang ngồi trước mặt N, chỉ cách nhau một bàn nhỏ, trên để cái khay với 2 ly nuớc trà còn đang bốc khói. Thiếu tướng phu quân mắc tiếp đãi bạn bè, tất cả ngồi nói chuyện như pháo ran, chung quanh một bàn tròn, cách đó không xa.
Tôi và N ngồi lặng thinh đã hơn nửa tiếng, không ai nói một câu nào. Dung nhan N chưa đến nỗi tiều tuỵ, dáng người mảnh khảnh như hồi còn con gái, vẻ mặt ngơ ngác, đôi mắt xa vắng mông lung. Tôi gợi chuyện: em có nhớ tôi không ? N ngước nhìn lên nhưng không trả lời. Tôi lại tiếp tục: anh Đường đây, em còn nhớ đình làng Hương Câu, nơi mối tình đầu của chúng ta mới chớm nở không ? N ngẩng lên, lần này nhìn tôi hơi lâu nhưng vẫn không có phản ứng gì. Tôi thất vọng nhưng vẫn kiên nhẫn: em còn nhớ hôm anh đón em từ nhà, đưa em trở về trường. Đêm đó chúng ta phải ngủ trọ bên bờ sông Máng, thật là một kỷ niệm êm đềm, làm sao chúng ta quên được! Thật là một phép lạ: Mắt N tự nhiên rướm lệ, run rẩy đưa tay ra cho tôi nắm. Tôi quá xúc động định ôm lấy tấm thân nhỏ bé của N thì chợt nhớ đến Thiếu tướng phu quân, chắc có súng ngắn bên cạnh, bèn ngừng lại và an ủi : em ơi anh sung sướng quá, em đã khỏi bệnh rồi, nhờ Ơn Trên phù hộ. Từ nay em sẽ trở lại cuộc sống bình thường, gia đình em sẽ hạnh phúc như xưa...và anh từ phương trời xa xôi lúc nào cũng nhớ đến em, nhớ đến mối tình trong sáng, thơ ngây ngày nào...
Bỗng nhiên, cả một bầu trời như sụp đổ, N thay đổi hẳn thái độ, nghiêm mặt: anh là ai, vào đây làm gì ? À có phải anh là Muối, theo đuổi tôi năm xưa ở trường Y Tá Liên khu không? Bây giờ tôi đã là bà Thiếu tướng, xin anh cẩn thẩn, coi chừng được xơi kẹo đồng của chồng tôi đấy !
Tôi nhìn N bật khóc, lấy hết sức can đảm, xích lại gần thêm, nói nhỏ vào tai N: Em ơi thế là hết thuốc chữa rồi. Ngày xưa tên anh là Đường, lúc chúng ta mới yêu nhau. Sau này vượt biên qua Mỹ, vì nghèo, xơi bột ngọt hơi nhiều nên biến thành Bột Ngọt lúc nào không hay. Bây giờ lúc cuối đời lại được em yêu đổi tên thành Muối, thật là cảm động. Anh xin hứa với em là sẽ trân quý, giữ mãi cái tên Muối trong tâm và xếp vào hành trang mang theo về cõi vĩnh hằng cho tiện việc...ss.
Bài này viết chơi cho vui. Từ đầu đến đoạn có dấu * là sự thật 100%. Còn đoạn có dấu * trở về sau là phóng tác, hoàn toàn hư cấu. Lý do là tôi còn mắc dự Đại hội "Một thời áo trắng" ở quận Cam, làm sao bay về Việt Nam thăm người tình thứ nhất được. Thôi thì lại hẹn gặp nhau ở...bên kia cho...
ĐƯỜNG

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 20. Aug 2012 , 20:56
Kinh thua Anh Dương , hai ban va cac em thương men ,
Cho toi viet chung vi gan 9:00 PM roi toi con ngoi day , OX ma thuc day bat chot la sau nay khong vao day dươc nua day.
Cam on hai ban va nhat la Thu da cho mot bai tho hay qua sa !
Cam on Tuyet Lan da noi van tho that la de thương va Phương Tran da co y rat hay la Noi Tiep Van Tho de tra loi cho bai viet " Cai May Ky Cuc ". Mong la Ngoc Mai se cho vai cau tho noi tiep nhe.
Anh Đương viet van khi nao cung di dom va teu. Cam on Anh da vao day.
Cam on Tài da tra loi va Tuy Van da luon luon co mat voi Co.
Xin cam on tat ca.
Hom nay la ngay cuoi cung dung tru sinh thay co do hon may ngay trươc.
Co Thu gap toi hom thu bay da " hết vía " nhi ! Bay gio cung nhu con meo mươp , nhung mong la ngay mai se do hon !
Gút nai tat ca moi ngươi va  -P -P -P
Van


Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 23. Aug 2012 , 08:14
Hôm nay em vào lại và xem được lời khen của Anh. Em thật vui và hơi hơi... mắc cỡ. Thật đó , em không nghĩ là lại được khen thế đâu , chỉ là em viết theo cảm xúc của mình lúc ấy mà thôi. Được Cô và các Anh, Chị đọc và chia sẻ là đã vui lắm rồi. Cám ơn Anh nhiều... :)
Nguyen Van Ha wrote on 16. Aug 2012 , 08:10:
Thưa cô Vân,

Em sorry để cô trông!
Lúc này quán Đoản Văn của cô buôn bán thấy phát đạt nhiều đó cô!
Trong số 14 người tham dự từ trước đến nay, em xin được ghi nhận công lao viết truyện ngắn của tất cả các tác giả và xin chúc mừng các "đoản văn sĩ" đã cho ra đời những đoẳn văn cây nhà lá vườn thật phong phú. Những đoản văn bộc lộ tình cảm riêng tư của từng người mà tác giả không ngần ngại chia sẻ với thân hữu trong mục Đoản Văn. Đó là một điều rất quí hóa.

14 tác giả, 14 bút pháp khác nhau, không thể nào bàn hết được. Tuy nhiên đối với nhận xét CHỦ QUAN riêng của Hà Bá này, có 2 tác giả viết rất điêu luyện. Đó là Thanh Trúc và Đỗ Hữu Tài. Văn của 2 tác giả này chuyên chở nhiều "chất thơ" nỗi bật so với mọi người! Truyện Thanh Trúc kể rất bóng bẩy, rất "nên thơ". Còn truyện của Đỗ Hữu Tài viết rất truyền cảm, khúc trắc. Đọc lời viết của tác giả mà đôc giả cảm thấy như "đọc" được nội tâm riêng tư của tác giả.
Xin được hoan hô tất cả các đoản văn sĩ, đặc biệt là Thanh Trúc và Đỗ Hữu Tài.

Cũng không quên nhận xét là cô chủ quán có lối viết rất khôi hài tự nhiên, nhẹ nhàng dễ đọc!

Cheeeeers,
NVH  :)  :)
* Nếu cô Vân và mọi người yêu cầu, Hà Bá tui xin xung phong viết nhận xét, phê bình, khen chê từng tác giả một! hihi!  :)


Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 23. Aug 2012 , 08:27
MỘT ĐÀ LẠT TRONG KÝ ỨC

Anh mời đến nhà chơi trong một dịp vui của gia đình. Háo hức, bồn chồn vì chuyến đi chơi xa; cả nỗi hồi hộp, bâng khuâng vì được gặp lại anh sau 30 năm - một khoãng thời gian quá dài đủ để tất cả kỷ niệm có thể phai mờ trong trí nhớ nhỏ nhoi của ai đó...

Washington D.C làm tôi thật ngạc nhiên với những mảng xanh rộng lớn. Đâu đâu cũng thấy một màu xanh ngút ngàn của thông, của những tán cây mát rượi... Cứ nghĩ thủ đô thì sẽ rất ồn ào với những tòa nhà hình hộp cao chót vót; những con đường rộng lớn xe cộ nối đuôi; và con người thì vội vàng đến chẳng kịp nhìn nhau...

Ngạc nhiên đến thích thú, tôi đã lang thang một mình trong cái lạnh của miền Bắc để ngắm nhìn no cả mắt. Trong tôi chợt nhớ lại thật nhiều về Đà lạt của tôi khi lần đầu tiên tôi đặt chân đến của một thưở đôi mươi... Một ký ức không thể phai mờ, một kỷ niệm đẹp cho cả đời vẫn mỉm cười khi bâng khuâng nhớ lại...

Cũng là những con đường đèo dốc uốn quanh..., để những bước chân chậm chậm níu vịn vào nhau, cười vang thích thú...


Cũng những ngôi nhà gỗ trắng xinh xinh dựa vào sườn dốc, hoa nở rực rở trước sân và cả một rừng cây to ôm ấp từ thung lũng sau nhà...


Những chú sóc bình thản trước bước chân người, xoe tròn đôi mắt nhìn không hề sợ hãi...

Và rất nhiều hoa...; trên lối đi, trong vườn nhà, dọc theo hè phố...

Hai bàn tay tê cóng, đôi chân mỏi rã rời...; chân muốn quay về nhưng lòng vẫn như tiếc nuối; sợ không còn được ngắm nhìn, được nhớ lại một kỷ niệm đẹp trong đời. Bất giác cười một mình khi nhớ lại câu thơ vui của anh ngày ấy.


Leo hết dốc này, lại dốc khác
Vai anh nhấp nhỏm tựa vai đèo
Anh còn đi nữa, không sợ lạc
Chỉ sợ Sài Gòn kêu xuống thôi...

Sài Gòn đã gọi chúng ta quay về và Đà Lạt đã trở thành một kỷ niệm... Bao nhiêu lần đã quay lại Đà Lạt, nhưng cái cảm giác của lần đầu tiên không bao giờ trở lại... Rừng thông ngày ấy cũng không còn, hoa đã kém tươi và những con dốc cũng không còn níu bước, chỉ làm đôi chân thêm mệt mỏi...

Ừ thôi, đã là kỷ niệm...

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 26. Aug 2012 , 21:31
Cac em oi ,
Co chay voi vao day de hen voi cac em la toi mai the nao Co cung se vao voi cac em . Co co thay bai cua Thanh Truc ma chua doc dươc . Cam on em , Toi mai Co se doc nhe. Enm cu tiep tuc di.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 27. Aug 2012 , 13:32

ngo_thi_van wrote on 26. Aug 2012 , 21:31:
Cac em oi ,
Co chay voi vao day de hen voi cac em la toi mai the nao Co cung se vao voi cac em . Co co thay bai cua Thanh Truc ma chua doc dươc . Cam on em , Toi mai Co se doc nhe. Enm cu tiep tuc di.
Co Van


Kính thưa cô Vân,em tên lêthịngố hay cái ngố,nghe cô không được khoẻ vậy nay cô đã khỏi hẳn chưa? ngố cầu chúc cô thật bình phục để dẫn dắt chúng em trong tiết mục hấp dẫn này. Hôm nay chị Dzịt cho người đem trực thăng đến chở ngố sang viếng nhà cô, mặc dù chị không nói chi chi với ngố nhưng chỗ chị em ngố biết chị Dzịt của ngố muốn ngố vào nhà cô để chơi cùng các chị.Chắc cô Vân cũng ừ hén cô. Chúc cô luôn khoẻ, vui.
Kính,
lêthịngố

Kính tặng cô:

http://img577.imageshack.us/img577/6287/bnhhoahng.jpg


Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 27. Aug 2012 , 14:05
Nghề nghiệp

(tùy bút)

Ông bà ta thường hay nói: "Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh" quả là đúng. Có ai biết được sau này mình làm nghề gì, và nghề đó như thế nào, nhưng bậc làm cha mẹ luôn mong muốn con mình học hành thật giỏi, đỗ đạt, và lớn lên có một nghề nghiệp thật tốt, và lương thiện.

Nhớ lại năm tôi học lớp nhất (lớp năm sau này), giờ tập làm văn, thầy cho bình giảng câu: "Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh", tôi loay hoay mãi với bài làm vì khó ơi là khó! Cuối cùng tôi cũng làm được hai trang giấy học trò, tôi cứ lặp đi lặp lại "nghề nào cũng được, miễn ta đừng làm những nghề xấu xa, để xã hội chê cười, buồn lòng cha mẹ, và mình không được thân vinh..." Một bài luận văn thật đơn điệu, chẳng phân tích được thế nào là nhất nghệ tinh và thế nào là nhất thân vinh, vì lúc đó đề tài quá lớn lao cho độ tuổi lớp năm.

Từ lúc bập bẹ nói, ba mẹ tôi luôn dạy tôi như thế này:

- Dạ con!

- Dạ!

- Giỏi! Con mấy tuổi?

- Dạ hai tuổi.

- Giỏi! Lớn lên con làm gì?

- Dạ, lớn lên con làm cô giáo!

- Giỏi!

....

Cứ như vậy, ba mẹ gieo vào đầu óc non nớt của tôi một nghề nghiệp thật là cao quý, nhưng tôi không hiểu gì hết, trở thành thói quen, nên hễ có ai hỏi thì tôi trả lời ngay như "cái máy", và tin chắc rằng sau này tôi sẽ đi dạy học. Cho đến khi tôi học trung học đệ nhất cấp, tôi rất thích ngành giáo, thần tượng của tôi là những thầy cô, khi tôi gặp thầy cô, tôi cúi đầu chào, các bạn tôi cũng vậy. Ôi, tôi vui sướng làm sao khi nghĩ mình cũng sẽ có đàn học sinh chúng thật lễ phép, và chúng hết mực thương cô giáo, và dĩ nhiên cô giáo rất là thương yêu học trò của mình. Khi tôi học trung hoc đệ nhị cấp thì cái nhìn về nghề nghiệp khác đi tôi và các bạn không thích nghề giáo nữa, mà lại mơ được lên đại học với những ngành nghề khác, được đi đây đi đó, được làm những công việc từ thiện, giúp đỡ những người nghèo khó, rồi lại thích làm y tá ở những bệnh viện thật xa, trong đầu tôi không còn "lớn lên làm cô giáo nữa",giờ có những ước mơ mà không muốn nói cho ai nghe. Nhỏ Thủy bảo:

- Tao khoái học trường Chính trị - Kinh doanh Đà Lạt. Còn mày?

- Tao thích ngành y vì tao muốn chăm sóc những người bệnh.

- Bộ mày muốn "lương y như từ mẫu hả"? Thôi đi mày ơi, "lương y như kế mẫu" thì có.

Rồi chúng tôi cười, mỗi đứa đều có ước mơ, cũng như giấc mơ riêng của mình, hình ảnh một cô giáo với đàn trò nhỏ biến đâu mất tiêu. Và tôi cũng không nghe ba mẹ nhắc đến nữa.

Nhưng rồi như một định mệnh, sau khi xong trung học tôi lại vào sư phạm (sau năm 1975) và trở thành một cô giáo như sự mong muốn của ba mẹ tôi, như một sự ràng buộc với ước mơ từ lúc mới vừa biết nói mà được hỏi đi hỏi lại, và lúc nào cũng là câu trả lời thật tự nhiên: "lớn lên con đi dạy học!".

Tôi rất yêu thích nghề giáo của mình.

Nhớ lúc học lớp bốn, thầy tôi bảo:

- Sau này các em đừng làm nghề dạy học, vì nghề này bạc bẽo lắm!

Chúng tôi ngơ ngác chẳng hiểu gì, nhưng cảm nhận được điều gì đó đã xảy ra, nên thầy mới nói như vậy. Chúng tôi nhìn thầy như ngầm bảo: tội nghiệp thầy quá! Chúng tôi rất thương thầy, nhìn tóc thầy có điểm hoa râm ngỡ như những hạt bụi phấn vương đầy trên tóc chúng tôi tự hứa cố gắng học hành thật giỏi, luôn nghe lời dạy dỗ của thầy để không phụ công ơn thầy, và cha mẹ nữa.
Thế là tôi cũng có học trò, thế là tôi cũng là cô giáo, tôi "đi dạy học!". Nhiều lúc nhớ lại hồi còn bé, tôi mỉm cười một mình. Cám ơn ba mẹ đã dạy cho con biết lựa chọn một nghề nghiệp thật thanh cao. Tôi thường lẩm nhẩm như vậy. Tôi hăng say với công việc, lúc nào cũng vì học sinh thân yêu, hết mực thương đàn hoc trò của mình, đem hết những kiến thức hiểu biết của mình ra để giảng dạy. Những khi đi "tham quan, ngoại khóa", thầy trò rất gần gũi, vui vẻ chuyện trò bên nhau thân thiết, không làm sao tôi quên được, mỗi khi nghĩ đến thấy nao nao trong lòng, bao kỷ niệm êm đềm trong quãng đời làm nghề dạy học của mình.

Ngày đầu tiên đi nhận nhiệm sở, ba tôi đã đưa tôi đi vì ba tôi muốn vậy, ba muốn nhìn thấy đứa con đã trưởng thành, và đang có một nghề dù sẽ không giàu có như bao người khác, nhưng cũng làm ba hãnh diện. Tôi e thẹn khi thấy đàn học sinh chăm chăm nhìn mình như tò mò, như ngầm bảo: Cô giáo đây sao?

Thế mà tôi cũng đã hơn mười năm trong nghề giáo!

* * *

Ngày nay, sống nơi xứ người vật lộn với cuộc sống hàng ngày, tôi không còn nhớ mình là ai? Không còn nhớ ngày xưa tôi làm nghề gì? Có thể nói quên mất tên tuổi của mình luôn. Không có thời gian để mà suy nghĩ để mà suy gẫm. Tôi là một công nhân làm trong một xí nghiệp của người Mỹ, bao khó khăn buổi đầu mà tôi gặp phải, về cách sống, về cách làm việc, về thời tiết, về giờ giấc..., quan trọng là về ngôn ngữ, không đơn giản chút nào! Ngày đi làm, tối phải đến trường để học ngôn ngữ của quốc gia mình hiện trú ngụ. Rồi cũng vượt qua. Thỉnh thoảng tôi viết thư cho bạn bè kể về cuộc sống hiện tại, sáng đến sở làm, chiều về nhà tối mịt, xung quanh chỗ làm là bốn bức tường không hề thấy ánh mặt trời, không hề thấy "thế giới bên ngoài”. Tụi bạn tôi thường chọc:

- Mày ra đi khi gà chưa gọi sáng, khi về thì phố đã lên đèn, hỡi ơi, cái đường đời... đi cày nơi xứ lạ!

Chúng tôi cùng nhau cười nhưng thật là chua xót.

Rồi, kinh tế xuống, hãng phải đóng cửa. Không có gì lo sợ bằng không có việc làm. Tôi và các bạn làm chung sở mỗi người phải chạy đi kiếm việc khác, nhưng đâu có dễ dàng, "đời không như là mơ, nên đời thường giết chết mộng mơ", tôi thường kêu ca như thế như để tự an ủi lấy mình.

Như một định mệnh nữa lại đến với tôi, tôi chuyển sang nghề tóc, bây giờ tôi là thợ cắt tóc! Sau chín tháng đến trường, tôi lại có một nghề nghiệp mới nghề này trong tiềm thức tôi không thấy chứa trong ngăn nào, dù nhỏ xíu. Sáng đi làm mong được nhiều khách, được chuyện trò với khách, bàn về những trận đá banh, hay foot ball... để có niềm vui, xong việc về nhà, không bận tâm lo lắng gì. Ngày này, tháng nọ, năm kia như thế, như thế... với thời gian, tôi chỉ biết yêu nghề của mình và cũng trau dồi nghề nghiệp "luyện tay nghề nhanh hơn, cắt tóc đẹp hơn", để mình có được nhiều khách hơn, và thực tế để có rủng rỉnh ít tiền, không màng "thế sự", ít ra ta cũng có một nghề dù nghề này không có tên tuổi trong xã hội phồn hoa này. Tôi thật sự yêu nghề của tôi, tôi biết đây mới là nghề nghiệp chính của mình, nó sẽ đeo đuổi tôi cho đến khi xuôi tay, nhắm mắt. Tình cờ tôi đọc bài thơ của ai đó, tự nhiên tôi cảm thấy vui vui, dù biết rằng không phải viết cho tôi, nhưng ít ra cũng có người biết đến người thợ cắt tóc lúc nào cũng gắn liền với tông-đơ, với kéo, và chiếc lược:
Ước mơ thành chiếc tông đơ,
Được em e ấp hằng giờ trong tay.
Tóc ai trong gió bay bay,
Đôi mình khắng khít bao ngày bên nhau.
Mai sau, ai tóc trắng phau,
Vẫn tha thiết nhớ ngày đầu quen em.
Dẫu đời có lúc lấm lem,
Vẫn yêu tay nhỏ thon, mềm đón đưa.
(C.V.H)

Một cảm xúc khi đọc bài thơ này, một niềm an ủi cho đám thợ tóc chúng tôi. Tôi xin lặp lại câu nói của ông bà ta ngày xưa: "Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh", tôi vui là mình có một nghề nghiệp hẳn hoi để mỗi ngày vui vẻ bên công việc, tối về có được giấc ngủ thật thoải mái không suy nghĩ hay lo âu.

Nghĩ lại thương ba mẹ tôi vô cùng, mơ ước con mình là một giáo viên để truyền đạt những kiến thức học được ở trường cho đàn học trò nhỏ, để sau này chúng là những người giúp ích cho nhân quần, xã hội. Còn đâu ước mơ ngày xưa còn thơ dại.

- Lớn lên con làm nghề gì?

- Lớn lên con đi dạy học!

Trong một giấc mơ, tôi đã gặp ba mẹ tôi. Người nhìn tôi mỉm cười âu yếm cho dù bây giờ tôi làm cái nghề mà ngày xưa chắc chắn người không bao giờ nghĩ tới! Có lẽ ba mẹ tôi vui vì dù gì đi nữa tôi cũng có được một nghề nghiệp mà tôi yêu nó, và nó nuôi sống được tôi và cho cả gia đình tôi!
lêthịngố



Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 27. Aug 2012 , 17:14

Ngố wrote on 27. Aug 2012 , 14:05:
Nghề nghiệp

(tùy bút)






Dzịt



Ngố nhiều
Dzịt biết Cô sẽ vui lắm ::

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 27. Aug 2012 , 18:29

Mytat wrote on 27. Aug 2012 , 17:14:


Dzịt



Ngố nhiều
Dzịt biết Cô sẽ vui lắm ::


Cám ơn chị Dzịt


ngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 27. Aug 2012 , 21:38

thanhtruc wrote on 23. Aug 2012 , 08:27:
MỘT ĐÀ LẠT TRONG KÝ ỨC

Anh mời đến nhà chơi trong một dịp vui của gia đình. Háo hức, bồn chồn vì chuyến đi chơi xa; cả nỗi hồi hộp, bâng khuâng vì được gặp lại anh sau 30 năm - một khoãng thời gian quá dài đủ để tất cả kỷ niệm có thể phai mờ trong trí nhớ nhỏ nhoi của ai đó...

Washington D.C làm tôi thật ngạc nhiên với những mảng xanh rộng lớn. Đâu đâu cũng thấy một màu xanh ngút ngàn của thông, của những tán cây mát rượi... Cứ nghĩ thủ đô thì sẽ rất ồn ào với những tòa nhà hình hộp cao chót vót; những con đường rộng lớn xe cộ nối đuôi; và con người thì vội vàng đến chẳng kịp nhìn nhau...

Ngạc nhiên đến thích thú, tôi đã lang thang một mình trong cái lạnh của miền Bắc để ngắm nhìn no cả mắt. Trong tôi chợt nhớ lại thật nhiều về Đà lạt của tôi khi lần đầu tiên tôi đặt chân đến của một thưở đôi mươi... Một ký ức không thể phai mờ, một kỷ niệm đẹp cho cả đời vẫn mỉm cười khi bâng khuâng nhớ lại...

Cũng là những con đường đèo dốc uốn quanh..., để những bước chân chậm chậm níu vịn vào nhau, cười vang thích thú...


Cũng những ngôi nhà gỗ trắng xinh xinh dựa vào sườn dốc, hoa nở rực rở trước sân và cả một rừng cây to ôm ấp từ thung lũng sau nhà...


Những chú sóc bình thản trước bước chân người, xoe tròn đôi mắt nhìn không hề sợ hãi...

Và rất nhiều hoa...; trên lối đi, trong vườn nhà, dọc theo hè phố...

Hai bàn tay tê cóng, đôi chân mỏi rã rời...; chân muốn quay về nhưng lòng vẫn như tiếc nuối; sợ không còn được ngắm nhìn, được nhớ lại một kỷ niệm đẹp trong đời. Bất giác cười một mình khi nhớ lại câu thơ vui của anh ngày ấy.


Leo hết dốc này, lại dốc khác
Vai anh nhấp nhỏm tựa vai đèo
Anh còn đi nữa, không sợ lạc
Chỉ sợ Sài Gòn kêu xuống thôi...

Sài Gòn đã gọi chúng ta quay về và Đà Lạt đã trở thành một kỷ niệm... Bao nhiêu lần đã quay lại Đà Lạt, nhưng cái cảm giác của lần đầu tiên không bao giờ trở lại... Rừng thông ngày ấy cũng không còn, hoa đã kém tươi và những con dốc cũng không còn níu bước, chỉ làm đôi chân thêm mệt mỏi...

Ừ thôi, đã là kỷ niệm...

Em Thanh Truc oi ,
Co da tro lai day nhu da hua va da doc bai doan van cua em. Mot bai viet ngan rat chai chuot , loi van nhe nhang nhu mot hoi tho !
Cam on em , em cu tiep tuc viet nhe.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 27. Aug 2012 , 21:51

Ngố wrote on 27. Aug 2012 , 13:32:
Kính thưa cô Vân,em tên lêthịngố hay cái ngố,nghe cô không được khoẻ vậy nay cô đã khỏi hẳn chưa? ngố cầu chúc cô thật bình phục để dẫn dắt chúng em trong tiết mục hấp dẫn này. Hôm nay chị Dzịt cho người đem trực thăng đến chở ngố sang viếng nhà cô, mặc dù chị không nói chi chi với ngố nhưng chỗ chị em ngố biết chị Dzịt của ngố muốn ngố vào nhà cô để chơi cùng các chị.Chắc cô Vân cũng ừ hén cô. Chúc cô luôn khoẻ, vui.
Kính,
lêthịngố

Kính tặng cô:

http://img577.imageshack.us/img577/6287/bnhhoahng.jpg

Em Ngố oi ,
That la mot ngac nhien thich thu khi em vao day voi Co ! Co da dươc biet den em ben NTVT voi tai lam tho cua em , bay gio lai dươc thương thuc mot bai van rat hap dan.
Co cung dong y voi em la " Nhat Nghe Tinh Nhat Than Vinh " nghe nao cung dang dươc kinh trong , mien la minh khong lam nhung nghe mat nhan cach va xau xa ma thoi !
Cac em chac co ngươi cung chua biet la qua day Co da lam nghe " Grandmasit " [ di giu ba già ] roi babysit va khong ngo Co yeu nghe nay nhat , ngoai nghe go dau tre ! Cung nho vay ma Co da gap be Quyen va yeu no khong sao ke xiet ! [ Co da viet rat nhieu bai van ve van de nay ] Co chi tiec la gio nay Co khong con du suc de tiep tuc lam nghe nay nua ma thoi !
Dzit noi rat dung , Co da rat vui khi dươc doc bai cua em o muc Đoan Van va mot buc hinh minh hoa rat dac biet. Co mong la em van tiep tuc dong gop nhung ban van nhu the nay.
Co cam on hai em va em da tang Co mot mon qua quy gia va mot lo hoa hong rat la dep .
Co Van
 

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 28. Aug 2012 , 05:35

ngo_thi_van wrote on 27. Aug 2012 , 21:51:
Em Ngố oi ,
That la mot ngac nhien thich thu khi em vao day voi Co ! Co da dươc biet den em ben NTVT voi tai lam tho cua em , bay gio lai dươc thương thuc mot bai van rat hap dan.
Co cung dong y voi em la " Nhat Nghe Tinh Nhat Than Vinh " nghe nao cung dang dươc kinh trong , mien la minh khong lam nhung nghe mat nhan cach va xau xa ma thoi !
Cac em chac co ngươi cung chua biet la qua day Co da lam nghe " Grandmasit " [ di giu ba già ] roi babysit va khong ngo Co yeu nghe nay nhat , ngoai nghe go dau tre ! Cung nho vay ma Co da gap be Quyen va yeu no khong sao ke xiet ! [ Co da viet rat nhieu bai van ve van de nay ] Co chi tiec la gio nay Co khong con du suc de tiep tuc lam nghe nay nua ma thoi !
Dzit noi rat dung , Co da rat vui khi dươc doc bai cua em o muc Đoan Van va mot buc hinh minh hoa rat dac biet. Co mong la em van tiep tuc dong gop nhung ban van nhu the nay.
Co cam on hai em va em da tang Co mot mon qua quy gia va mot lo hoa hong rat la dep .
Co Van
 


Thưa cô Vân, ngố cũng muốn giống mấy chị gọi cô:thưa mạ Vân hihihi!Em thật cảm động và vui đó cộ Cám ơn cô, em sẽ đến với cô thường xuyên, mong cô khoẻ và vụi
Kính,
ngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 28. Aug 2012 , 08:21
Cám ơn Thannh Trúc & Ngố đã cho Tài tui đọc 2 câu truyện thật hay ;;

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 28. Aug 2012 , 08:25
Em rất vui vì được đọc lại những câu của Cô Vân. Kính chúc Cô luôn mạnh khoẻ ;;

Kính
Em Tài

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 28. Aug 2012 , 20:11
NỖI LÒNG NGƯỜI MẸ

Hạ rất hồi hộp, một tâm trạng vừa vui mừng vừa nôn nao kỳ lạ!Trong số hơn bốn trăm học sinh đứng đàng kia có con gái của mình, hôm nay bé VY ra trường high school! Hạ thấy thương con vô cùng, một tình thương của người mẹ.

Nhớ lại ngày xưa,mỗi lần thi học kỳ(đệ nhất, đệ nhị lục cá nguyệt) và kỳ thi tốt nghiệp Phổ Thông(Tú Tài). Mẹ Hạ đã dặn dò đủ điều, mẹ còn nấu bao nhiêu nồi chè đậu để Hạ ăn, mẹ còn căn dặn phải lễ Phật mỗi sáng và tối. Bọn Hạ thường đến Tịnh xá Ngọc An để lễ Phật,và cầu nguyện trước khi học bài.Thật ra bọn Hạ không có ý niêm gì ngoài sự mong muốn mình thi đậu, thi đậu thì sung sướng lắm mình sẽ được thi vào đại học, ước mơ chỉ có thế. Nhìn tượng Phật sao ngài từ bi quá lúc nào cũng sẵn sàng để độ trì chúng sanh, ngài sẽ phò hộ cho mình thi đậu, Hạ nghĩ thế.

Không có mẹ bên cạnh để nhắc nhở trong mấy ngày thi tạm gọi là xa xú( vì nhà Hạ ở quê nên Hạ phải xuống Tịnh Xá Ngọc An để  trọ cùng mấy đứa bạn mà đi thi cho tiện) Hạ ngủ không được vì lo lắng không biết bài thi có khó không, nhỡ thi rớt mẹ sẽ buồn, lại thêm nhớ mẹ, Hạ cứ trằn trọc. Hạ và các bạn nằm sát nhau, tâm trạng đều giống nhau lo lắng cho ngày mai, tiếng nhỏ Thủy khe khẻ :- Ngủ đi tụi bây thức hoài mệt mai sao làm bài được.

- Thật là khó ngủ, ê ! Mai thi môn gì trước tao quên rồi? Tiếng Lan cất lên.

-Văn, sinh ngữ ìi phải hôn mậy?

-Ừ!!!

Sư cô đi ra và bảo: - Các con ngủ đi để mai thi.

Tất cả đều im lặng chỉ còn tiếng gỏ nhịp của chiếc đồng hồ trên tường.

Rồi kết quả Hạ và các bạn đều thi đậu, không có niềm hạnh phúc nào hơn. Mẹ đã tạ lễ "cái đầu heo " Hạ nhớ rất rõ, mẹ còn bảo mời các bạn đến ăn. Không ngờ mẹ thương và lo cho mình quá, chắc mẹ đã cầu nguyện nhiều lắm, và hai mẹ con đã ăn chay một tháng,ôi, tấm lòng người mẹ!

Giờ đây, chính Hạ là mẹ và đang theo dõi buổi lễ ra trường của con gái mình. Hai giọt lệ lăn dài trên má Hạ, nàng nhớ mẹ quá chẳng biết bây giờ mẹ ở nơi đâu, Cõi vĩnh hằng mẹ có biết con gái của mẹ đang trãi nỗi lòng như mẹ ngày xưa?

Nhìn con gái lên nhận bằng tốt nghiệp Hạ mĩm cười một mình, nàng cũng vừa chụp được tấm ảnh con gái đang bắt tay với vị Hiệu Trưởng. Tám giờ"tối" nhưng trời vẫn sáng, bầu trời trong vắt những áng mây trôi lững lờ với màu sắc thật đẹp. Nhìn xung quanh những bậc làm cha mẹ người nào cũng vui mắt hướng về phía con của mình.

-Anh mới vừa chụp mấy tấm ảnh của đàn cò trắng và đàn két xanh thật đẹp.

Tiếng của bố bé Vy vang lên làm Hạ trở về thực tại.

- Sao lại cò và két?

-Hạ không thấy con gái mặc toàn trắng còn con trai mặc toàn màu xanh sao. Hạ phì cười - ừ nhỉ.
Và anh lại nói tiếp:- Trong đàn cò và đàn két kia, ai biết được sau này sẽ là những bác sĩ, kỹ sư,khoa học gia hay là những người hùng bảo vệ đất nươc..Hạ nhỉ!
Hạ cười và đưa mắt nhìn về đám đông với nỗi nao nao khó tả.Thương con quá, ngày mai bước chân vào đại học lại ở xa, mẹ không kề cận, ai nhắc nhở, ai chăm sóc cho con. Với Hạ con gái mình thật bé bỏng lúc nào cũng như chú chim non nằm trong tổ chờ mẹ mớm mồi. Tiếng pháo bông phá tan bầu không khí, tiếng reo hò, tiếng cười ầm ĩ hòa với những sắc màu của pháo bông. Thấy vui làm sao !

Hạ ôm chầm lấy con, Vy khoe mấy tờ giấy khen và giải thích.. đây là... đây là Hạ cứ ghì lấy con và hôn lên má con với niềm hạnh phúc vô biên.

Thế là Hạ đã biết nỗi lòng của người me. Cám ơn mẹ đã cho con biết tình thương của người mẹ dành cho con. Môt tình thương cao cả không thể cân, đong, đo, đếm. Hạ nhớ mẹ quá nàng buột miệng gọi hai tiếng: Mẹ ơi !
lêthịngố


http://img193.imageshack.us/img193/9025/hsratrng.jpg

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 28. Aug 2012 , 20:31

Ngố wrote on 28. Aug 2012 , 05:35:

Thưa cô Vân, ngố cũng muốn giống mấy chị gọi cô:thưa mạ Vân hihihi!Em thật cảm động và vui đó cộ Cám ơn cô, em sẽ đến với cô thường xuyên, mong cô khoẻ và vụi
Kính,
ngố

Ngố oi ,
Em muon goi Co la gi cung dươc , khong thanh van de ! Mien la em vao day hoai voi Co.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 28. Aug 2012 , 20:33

DOHUUTAI wrote on 28. Aug 2012 , 08:25:
Em rất vui vì được đọc lại những câu của Cô Vân. Kính chúc Cô luôn mạnh khoẻ ;;

Kính
Em Tài

Tài oi ,
Co cung rat vui vi da dươc tro lai sinh hoat binh thương voi cac em [?].
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 28. Aug 2012 , 20:38

Ngố wrote on 28. Aug 2012 , 20:11:
NỖI LÒNG NGƯỜI MẸ

Hạ rất hồi hộp, một tâm trạng vừa vui mừng vừa nôn nao kỳ lạ!Trong số hơn bốn trăm học sinh đứng đàng kia có con gái của mình, hôm nay bé VY ra trường high school! Hạ thấy thương con vô cùng, một tình thương của người mẹ.

Nhớ lại ngày xưa,mỗi lần thi học kỳ(đệ nhất, đệ nhị lục cá nguyệt) và kỳ thi tốt nghiệp Phổ Thông(Tú Tài). Mẹ Hạ đã dặn dò đủ điều, mẹ còn nấu bao nhiêu nồi chè đậu để Hạ ăn, mẹ còn căn dặn phải lễ Phật mỗi sáng và tối. Bọn Hạ thường đến Tịnh xá Ngọc An để lễ Phật,và cầu nguyện trước khi học bài.Thật ra bọn Hạ không có ý niêm gì ngoài sự mong muốn mình thi đậu, thi đậu thì sung sướng lắm mình sẽ được thi vào đại học, ước mơ chỉ có thế. Nhìn tượng Phật sao ngài từ bi quá lúc nào cũng sẵn sàng để độ trì chúng sanh, ngài sẽ phò hộ cho mình thi đậu, Hạ nghĩ thế.

Không có mẹ bên cạnh để nhắc nhở trong mấy ngày thi tạm gọi là xa xú( vì nhà Hạ ở quê nên Hạ phải xuống Tịnh Xá Ngọc An để  trọ cùng mấy đứa bạn mà đi thi cho tiện) Hạ ngủ không được vì lo lắng không biết bài thi có khó không, nhỡ thi rớt mẹ sẽ buồn, lại thêm nhớ mẹ, Hạ cứ trằn trọc. Hạ và các bạn nằm sát nhau, tâm trạng đều giống nhau lo lắng cho ngày mai, tiếng nhỏ Thủy khe khẻ :- Ngủ đi tụi bây thức hoài mệt mai sao làm bài được.

- Thật là khó ngủ, ê ! Mai thi môn gì trước tao quên rồi? Tiếng Lan cất lên.

-Văn, sinh ngữ ìi phải hôn mậy?

-Ừ!!!

Sư cô đi ra và bảo: - Các con ngủ đi để mai thi.

Tất cả đều im lặng chỉ còn tiếng gỏ nhịp của chiếc đồng hồ trên tường.

Rồi kết quả Hạ và các bạn đều thi đậu, không có niềm hạnh phúc nào hơn. Mẹ đã tạ lễ "cái đầu heo " Hạ nhớ rất rõ, mẹ còn bảo mời các bạn đến ăn. Không ngờ mẹ thương và lo cho mình quá, chắc mẹ đã cầu nguyện nhiều lắm, và hai mẹ con đã ăn chay một tháng,ôi, tấm lòng người mẹ!

Giờ đây, chính Hạ là mẹ và đang theo dõi buổi lễ ra trường của con gái mình. Hai giọt lệ lăn dài trên má Hạ, nàng nhớ mẹ quá chẳng biết bây giờ mẹ ở nơi đâu, Cõi vĩnh hằng mẹ có biết con gái của mẹ đang trãi nỗi lòng như mẹ ngày xưa?

Nhìn con gái lên nhận bằng tốt nghiệp Hạ mĩm cười một mình, nàng cũng vừa chụp được tấm ảnh con gái đang bắt tay với vị Hiệu Trưởng. Tám giờ"tối" nhưng trời vẫn sáng, bầu trời trong vắt những áng mây trôi lững lờ với màu sắc thật đẹp. Nhìn xung quanh những bậc làm cha mẹ người nào cũng vui mắt hướng về phía con của mình.

-Anh mới vừa chụp mấy tấm ảnh của đàn cò trắng và đàn két xanh thật đẹp.

Tiếng của bố bé Vy vang lên làm Hạ trở về thực tại.

- Sao lại cò và két?

-Hạ không thấy con gái mặc toàn trắng còn con trai mặc toàn màu xanh sao. Hạ phì cười - ừ nhỉ.
Và anh lại nói tiếp:- Trong đàn cò và đàn két kia, ai biết được sau này sẽ là những bác sĩ, kỹ sư,khoa học gia hay là những người hùng bảo vệ đất nươc..Hạ nhỉ!
Hạ cười và đưa mắt nhìn về đám đông với nỗi nao nao khó tả.Thương con quá, ngày mai bước chân vào đại học lại ở xa, mẹ không kề cận, ai nhắc nhở, ai chăm sóc cho con. Với Hạ con gái mình thật bé bỏng lúc nào cũng như chú chim non nằm trong tổ chờ mẹ mớm mồi. Tiếng pháo bông phá tan bầu không khí, tiếng reo hò, tiếng cười ầm ĩ hòa với những sắc màu của pháo bông. Thấy vui làm sao !

Hạ ôm chầm lấy con, Vy khoe mấy tờ giấy khen và giải thích.. đây là... đây là Hạ cứ ghì lấy con và hôn lên má con với niềm hạnh phúc vô biên.

Thế là Hạ đã biết nỗi lòng của người me. Cám ơn mẹ đã cho con biết tình thương của người mẹ dành cho con. Môt tình thương cao cả không thể cân, đong, đo, đếm. Hạ nhớ mẹ quá nàng buột miệng gọi hai tiếng: Mẹ ơi !
lêthịngố


http://img193.imageshack.us/img193/9025/hsratrng.jpg

Em Ngố oi ,
Co va Ca Nha lai dươc thương thuc them mot bai viet cam dong cua em.
Dung la co con roi moi hieu dươc long Me sau dam hon nua.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 29. Aug 2012 , 07:59
Viết và được đọc , thật là vui và hạnh phúc mà ! Em phải cám ơn Cô Vân và các Anh Chị chịu đọc những câu , chữ của em. Thư thả ngày mới , Anh nhé ! :)
DOHUUTAI wrote on 28. Aug 2012 , 08:21:
Cám ơn Thannh Trúc & Ngố đã cho Tài tui đọc 2 câu truyện thật hay ;;


Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 29. Aug 2012 , 09:10

Sự khác biệt giữa hai từ “confident” và “confidential”

Thằng bé lợi dụng mẹ nó đang say để vòi vỉnh cái Ipad.
Thằng bé:
Mẹ ơi , con là con của mẹ phải không?
Bà mẹ:
Đúng rồi con ơi ( confident)  :o.
Vì bà đang say nên bà nói tiếp luôn :
À mà con là con của Bobby.
Thằng bé vui mừng:
thế hả mẹ , mẹ nhớ nghe..( vì Bobby là bạn của ba mẹ thằng bé).

Mấy ngày sau thằng bé có cái Ipad trên tay ( confidential)  ;D





Truyện vui do Dzịt chế...hope you enjoy it...hehehe

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 29. Aug 2012 , 10:32
ĂN MÀY TRẢ GIÁ !

Không biết nguyên nhân nào đã khiến thay đổi thương hiệu :
Hắn cầm tấm bảng ở cửa chợ Việt Nam  với thương hiệu mới :
Có tiền không cho con một đồng ( $1.00 )
Thay cho thương hiệu cũ :
Có tiền lẻ không làm ơn cho con xin

Mà quả thật nếu có ai quan sát thì sẽ thấy từ ngày hắn thay đổi thương hiệu đã đem đến lợi nhuận cho hắn gấp bội , cùng những lời đàm tiếu vui vui :
- Người làm việc thiện thì tay phải làm không cho tay trái biết , loại người này thấy hắn thì tự động móc túi cho hắn $1.00 thay vì khi xưa thường chỉ có 25 xu
- Cánh đàn ông đi ngang mặt hắn thì hay hỏi móc họng :
_ biết làm kinh tế quá hả mày , kinh tế dạo này xuống cấp vật giá leo thang nên mày cũng leo thang theo
Gặp những người này hắn không trả lời chỉ "ngậm miệng ăn tiền "
- có một cậu bé con nhà giầu ăn mặc bảnh bao luôn theo mẹ đi chợ và mỗi khi như thế cậu cũng xung xướng vất vào cái mũ nhàu nát của hắn $1.00 , như vừa được chơi một trò chơi ở hội chợ thế thôi
- Lại cũng có một cô bé có lẽ con nhà nghèo , vì áo quân không mấy bảnh bao hôm đó đi ngang qua mặt hắn , nhìn hắn thấy đầy lòng thương xót xong rất ngại ngần so đo hiện trên gương mặt xanh xao của cô bé...
Cuối cùng cô bé đánh bạo đến bên hắn hỏi nhỏ :
- chú cho con thiếu $.75 xu nhé con chỉ có $.25 xu thôi , rồi không đợi trả lời cô bé móc vội đồng tiền $.25 xu vất vào đó cho hắn....Hắn nhìn đồng tiền.25 xu với đầy thương yêu trìu mến ,
Chiều hôm đó không biết tên du đãng này nghe được ở đâu mà đến bên hắn nói nhỏ với hắn thế này :
- Sáng nay mày cho con bé thiếu nợ hả?
- Dạ
- Vậy cho tao thiếu mày $5.00 nhé
Hắn vui vẻ gật đầu nhận lời dù rằng trong lòng không hiểu tên du đãng kia muốn gì !
Tên du đãng hất hàm nói :
- Vậy đưa $4.00 đây chứ  mày cứ coi như tao đã đưa cho mày tấm bill $5.00 , tao cho mày một đồng giờ mày còn thiếu tao $4.00
Dĩ nhiên là có chút tiền com để ăn nhà hàng chiều nay hắn đâu thể để mất nên quyết bảo vệ
- hey ! thằng em mày nói xạo hả  ??!!!

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 29. Aug 2012 , 11:33

ngo_thi_van wrote on 28. Aug 2012 , 20:31:
Ngố oi ,
Em muon goi Co la gi cung dươc , khong thanh van de ! Mien la em vao day hoai voi Co.
Co Van


Dạ con cám ơn mạ Vân.Hihihi vui quá! votay Anh Tài ui hỏng được cà nanh nha. :-bd
cái ngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 29. Aug 2012 , 11:37

ngo_thi_van wrote on 28. Aug 2012 , 20:38:
Em Ngố oi ,
Co va Ca Nha lai dươc thương thuc them mot bai viet cam dong cua em.
Dung la co con roi moi hieu dươc long Me sau dam hon nua.
Co Van


Dạ cám ơn mạ Vân, tất cả là thực tế của ngố khi sống ở hải ngoại đó mạ. -P

cái ngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 29. Aug 2012 , 17:15

Mytat wrote on 29. Aug 2012 , 09:10:

Sự khác biệt giữa hai từ “confident” và “confidential”

Thằng bé lợi dụng mẹ nó đang say để vòi vỉnh cái Ipad.
Thằng bé:
Mẹ ơi , con là con của mẹ phải không?
Bà mẹ:
Đúng rồi con ơi ( condident)  :o.
Vì bà đang say nên bà nói tiếp luôn :
À mà con là con của Bobby.
Thằng bé vui mừng:
thế hả mẹ , mẹ nhớ nghe..( vì Bobby là bạn của ba mẹ thằng bé).

Mấy ngày sau thằng bé có cái Ipad trên tay ( confidential)  ;D





Truyện vui do Dzịt chế...hope you enjoy it...hehehe

Dzit oi ,
Chuyen vui cua Dzit chế ra vui lam do , nho sua lai mot chu di.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 29. Aug 2012 , 17:21

Lethikinhhoang wrote on 29. Aug 2012 , 10:32:
ĂN MÀY TRẢ GIÁ !

Không biết nguyên nhân nào đã khiến thay đổi thương hiệu :
Hắn cầm tấm bảng ở cửa chợ Việt Nam  với thương hiệu mới :
Có tiền không cho con một đồng ( $1.00 )
Thay cho thương hiệu cũ :
Có tiền lẻ không làm ơn cho con xin

Mà quả thật nếu có ai quan sát thì sẽ thấy từ ngày hắn thay đổi thương hiệu đã đem đến lợi nhuận cho hắn gấp bội , cùng những lời đàm tiếu vui vui :
- Người làm việc thiện thì tay phải làm không cho tay trái biết , loại người này thấy hắn thì tự động móc túi cho hắn $1.00 thay vì khi xưa thường chỉ có 25 xu
- Cánh đàn ông đi ngang mặt hắn thì hay hỏi móc họng :
_ biết làm kinh tế quá hả mày , kinh tế dạo này xuống cấp vật giá leo thang nên mày cũng leo thang theo
Gặp những người này hắn không trả lời chỉ "ngậm miệng ăn tiền "
- có một cậu bé con nhà giầu ăn mặc bảnh bao luôn theo mẹ đi chợ và mỗi khi như thế cậu cũng xung xướng vất vào cái mũ nhàu nát của hắn $1.00 , như vừa được chơi một trò chơi ở hội chợ thế thôi
- Lại cũng có một cô bé có lẽ con nhà nghèo , vì áo quân không mấy bảnh bao hôm đó đi ngang qua mặt hắn , nhìn hắn thấy đầy lòng thương xót xong rất ngại ngần so đo hiện trên gương mặt xanh xao của cô bé...
Cuối cùng cô bé đánh bạo đến bên hắn hỏi nhỏ :
- chú cho con thiếu $.75 xu nhé con chỉ có $.25 xu thôi , rồi không đợi trả lời cô bé móc vội đồng tiền $.25 xu vất vào đó cho hắn....Hắn nhìn đồng tiền.25 xu với đầy thương yêu trìu mến ,
Chiều hôm đó không biết tên du đãng này nghe được ở đâu mà đến bên hắn nói nhỏ với hắn thế này :
- Sáng nay mày cho con bé thiếu nợ hả?
- Dạ
- Vậy cho tao thiếu mày $5.00 nhé
Hắn vui vẻ gật đầu nhận lời dù rằng trong lòng không hiểu tên du đãng kia muốn gì !
Tên du đãng hất hàm nói :
- Vậy đưa $4.00 đây chứ  mày cứ coi như tao đã đưa cho mày tấm bill $5.00 , tao cho mày một đồng giờ mày còn thiếu tao $4.00
Dĩ nhiên là có chút tiền com để ăn nhà hàng chiều nay hắn đâu thể để mất nên quyết bảo vệ
- hey ! thằng em mày nói xạo hả  ??!!!

Kahat

Kahat oi Em lay dau ra cau chuyen nay cung kha vui nhi !
Cam on Kahat da cho ca nha mot bua cươi !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 29. Aug 2012 , 17:23

Ngố wrote on 29. Aug 2012 , 11:33:
Dạ con cám ơn mạ Vân.Hihihi vui quá! votay Anh Tài ui hỏng được cà nanh nha. :-bd
cái ngố

Ngố oi ,
The la Ma Van lai co them con gai roi !
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 29. Aug 2012 , 17:25

Ngố wrote on 29. Aug 2012 , 11:37:
Dạ cám ơn mạ Vân, tất cả là thực tế của ngố khi sống ở hải ngoại đó mạ. -P

cái ngố

Ngố oi ,
Chuyen that moi la hay do. Cu tiep tuc di nhe.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 29. Aug 2012 , 18:27
VỀ NGƯỜI RỂ QUÝ NGUYỄN VIỆT HÙNG

Chiều thứ sáu ngày 17 tháng 8 năm 2012 , tôi gọi cho Minh Châu , đầu giây đàng kia Minh Châu khóc nức nở : " Cô ơi , anh Hùng không cứu được nữa rồi ! ".
Tôi sững sờ không nói nên lời. Một lát sau Minh Châu vừa khóc vừa cho biết bác sĩ báo tin cho hay Hùng sẽ ra đi bất cứ lúc nào.
Trước giây phút thập tử nhất sinh như vậy mà Hùng  vẫn còn viết được môt lời trăn trối thật là cảm động  :
" Chị Châu , cho tôi gởi lời thăm bình an đến tất cả mỗi nữ Sinh LVD và Thầy Cô , Cô Ngọc Mai , Cô Thu và Cô Khang.
                                                                 "Tôi đã nghẹn ngào khi nghe Minh Châu kể đến đoạn này. Cái tâm của Hùng đúng là tâm của vị Bồ Tát. Hùng đã thương yêu không giận hờn bất cứ một người nào cả 
Khi nói chuyện với Đan , tôi thật sư chẳng biết phải an ủi em như thế nào . Chỉ mong là em hãy gắng can đảm để vượt qua nỗi khổ ải hiện giờ.
Tôi gọi cho Cô Thu , chúng tôi đồng ý sẽ đi thăm Hùng ngày mai.
Sáng thứ bảy Thầy Đạt và Cô Thu đến đón ông xã của tôi và tôi , rồi trực chỉ đến thẳng Community Memorial Hospital ở Ventura. Trên đường đi tôi cầu mong chúng tôi đến còn kịp.
Khi đến nơi , tôi thật sự ngạc nhiên thấy Hùng rất tỉnh táo và rất sáng suốt.
Khi tôi hỏi pháp danh của Hùng có phải là Việt Cường không. Hùng cải chính , nhưng không nói được thành lời nên phải bút đàm. Hùng còn cho biết cả tên của Thượng Tọa và chùa nơi Hùng đã quy y. Pháp danh của Hùng là Minh Cường.
Cô Thu đã mang tặng Hùng xâu chuỗi bồ đề . Trong khi Cô Thu , Đan và tôi đọc kinh cầu an cho Hùng , tôi thấy Hùng cũng lần tràng hạt theo lời cầu kinh.
Tôi định hỏi đùa Hùng là tại sao lại chỉ nhớ tên Thầy Khang mà quên tên tôi [ Ông xã của tôi và Hùng rất ít có cơ hội gặp nhau. Chỉ một lần tại chùa Điều Ngự , khi chúng tôi đến dự tang lễ của bà chị Cô Ngọc Mai , tôi nhìn thấy Ông Xã và Hùng nói chuyện có vẽ tương đắc. Có lẽ hai người đang bàn nhau về thuốc lá? ]  Câu hỏi bây giờ đành không có câu trả lời !
Khi từ giã ra về , chúng tôi bắt tay Hùng , Hùng đã nắm chặt tay từng người đầy lưu luyến. Qua cửa kính ngăn cách , tôi thấy đôi mắt Hùng vẫn theo dõi.
Hôm thứ hai , tôi gọi cho Đan không thấy trả lời. Ngày thứ ba đến như tin sét đánh ,Minh Châu cho biết Hùng đã lìa bỏ tất cả chúng ta mà ra đi. Tại sao lại có thể vô lý đến như vây? Ngày chủ nhật , Minh Châu còn báo cho biết là tình trạng sức khoẻ của Hùng khả quan. Ngày hôm chúng tôi vào thăm , bác sĩ đến khám cũng bảo là mọi sự đều tốt lành ???
Ôi ! Cuộc đời quả là vô lý. Có đó rồi không đó , ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra ! 
Trong những ngày đám tang của Hùng, nhìn những tà áo xanh bận rộn lăng xăng , phụ giúp Đan , tôi thật sự cảm đông vô cùng.Tình bạn của các em đối với Đan quả là đáng phục !
Ngày tiễn đưa Hùng đến nơi an nghỉ cuối cùng , nhìn thấy nhừng tà áo xanh LVD đã bay phất phới và gây rất nhiều cảm xúc  tốt đẹp đối với quan khách và gia đình người quá cố và chắc chắn Hùng đã mãn nguyện.
Mong rằng Hùng sống khôn thác thiêng , hãy phù hộ cho người bạn đời yêu quý của mình , từ nay phải một mình bước trên đường đời để lèo lái " Con Thuyền Lê Văn Duyệt " đến nơi đến chốn.
Hùng là một người rể quý của Đại Gia Đình Lê Văn Duyệt và tôi cũng nhận thấy rằng ,  hầu như tất cả các đấng phu quân của các nữ sinh LVD , đều là những người rể quý !
Tất cả chúng ta hãy noi gương của Hùng là phải yêu thương và tha thứ cho tất cả mọi người , bất kể người đó là ai !!!
Ngô Thi Vân                      

Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 29. Aug 2012 , 20:15

ngo_thi_van wrote on 29. Aug 2012 , 17:15:
Dzit oi ,
Chuyen vui cua Dzit chế ra vui lam do , nho sua lai mot chu di.
Co Van



hahaha...mắt Cô còn sáng hơn mắt Dzit , có phải chữ confident không Cô  ;D

Dzịt dán hoa học trò cho Cô  nè...


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 29. Aug 2012 , 20:31

Mytat wrote on 29. Aug 2012 , 20:15:
hahaha...mắt Cô còn sáng hơn mắt Dzit , có phải chữ confident không Cô  ;D

Dzịt dán hoa học trò cho Cô  nè...


Dzit oi ,
Dung roi do !
Hoa hoc tro nay dep qua Dzit oi ! Co cam on Dzit nhieu lam. Nhung hinh anh cua Dzit dua vao cai nao cung doc dao !
Dzit chua di ngu sao?
Chuc Dzit ngu ngon nhe.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 29. Aug 2012 , 22:59
HAI TIẾNG CHỊ ƠI


Vào gần nửa đêm ngày 19 tháng Bảy tôi nhận môt điện thoại từ California sang (vì lúc ấy tôi đang ở Indiannapolis ), vừa nhấc điện thoại lên tôi nghe tiếng khóc nức nở trong điện thoại , tôi biết là ai ở đầu giây bên kia , tôi để cho Đan khóc đến một lúc rồi cái gì đến nó phải đến. Trong nức nở Đan hỏi tôi " Chị ơi sao không phải là em mà là anh Hùng bị bịnh hả chị ?" , tôi lặng người đi vì linh tính một cái gì ,tôi biết được nguyên do của tiếng khóc đau lòng của Đan. Hai chữ chị ơi và tiếng khóc nức nở của Đan đã để lại một dấu ấn mạnh vào đầu tôi. Bây giờ tôi òa lên khóc .Tôi thương Đan quá vì một phần là  phụ nữ với nhau , một phần là cns LVD.
Tôi biết anh Hùng vào dịp San Jose tổ chức Đại Hội Thế giới lần thứ hai.Sau khi làm tài xế cho Vũ Đan từ OC lên San Jose tham dự Đại Hội,anh cũng là người phụ giúp cho chúng tôi trong việc thiết trí và dọn dẹp sân khấu . Đến lúc nghỉ tay , anh đứng thật xa ở cuối sân khấu ngắm nhìn các tà áo xanh của vợ anh cũng như các CNS Lê văn Duyệt khác , anh bảo với tôi " màu áo xanh đồng phục của các chị đẹp quá" tôi nhìn anh với cặp mắt cám ơn.
Thời gian qua thật nhanh ,  đúng một năm sau ngày Đại Hội anh lại nhắc đến màu áo xanh, nhưng lần này  trong một hoàn cảnh đau lòng quá anh Hùng ơi.Anh muốn nhìn thấy Đan đựơc bao quanh bởi những màu áo xanh và Anh cũng yêu cầu màu áo xanh này đưa anh đên nơi yên nghỉ cuối  Vâng anh Hùng thân mến, chúng tôi đang đi bên anh  đây.Khi chiếc quan tài được di chuyển từ từ vào lò thiêu và khi cánh cửa của lò thiêu  được đóng lại. Đan không còn bình tỉnh nữa và bật lên khóc"Chị ơi anh Hùng không bao giờ đi đâu một mình...." Lại một tiếng chị ơi xé lòng mà rồi tôi sẽ đem theo suốt cuộc đời .

[IMG]http://i1193.photobucket.com/albums/aa342/giaphanden/13.jpg[/img]


Anh Hùng đã ra đi để lại sự thương tiếc cho mọi người còn lại. Riêng Đan đã để trong tôi hai tiếng chị ơi làm tôi thuơng Đan quá
Thôi thì như một lời chia tay khi tôi gửi đến mọi người lá thư cuối cua anh nhờ Minh Châu chuyển lại cho Hội CNSTNTHLVD.
Xin chúc Anh Hùng sớm siêu thoát và Vũ Đan giữ gìn sức khỏe nhé

Viết trên chuyến bay từ OC về San Jose sau khi dự đám tang anh Nguyễn Việt Hùng

Mai Pham



Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 30. Aug 2012 , 09:06

Phuong_Tran wrote on 29. Aug 2012 , 23:27:
[/size][/color]

Em Phương Tran oi ,
Co cam on em da bo hai tam hinh vao bai nay cho Co de cho bai viet them nhieu y nghia . Co nho em bo hai chu " ấn tượng " va thay vao do la hai chu " cảm xúc " hộ Co.
Thu Ky Khong Lương cua Co gioi lam do

Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 30. Aug 2012 , 09:13

Phuong_Tran wrote on 29. Aug 2012 , 22:59:
HAI TIẾNG CHỊ ƠI


Vào gần nửa đêm ngày 19 tháng Bảy tôi nhận môt điện thoại từ California sang (vì lúc ấy tôi đang ở Indiannapolis ), vừa nhấc điện thoại lên tôi nghe tiếng khóc nức nở trong điện thoại , tôi biết là ai ở đầu giây bên kia , tôi để cho Đan khóc đến một lúc rồi cái gì đến nó phải đến. Trong nức nở Đan hỏi tôi " Chị ơi sao không phải là em mà là anh Hùng bị bịnh hả chị ?" , tôi lặng người đi vì linh tính một cái gì ,tôi biết được nguyên do của tiếng khóc đau lòng của Đan. Hai chữ chị ơi và tiếng khóc nức nở của Đan đã để lại một dấu ấn mạnh vào đầu tôi. Bây giờ tôi òa lên khóc .Tôi thương Đan quá vì một phần là  phụ nữ với nhau , một phần là cns LVD.
Tôi biết anh Hùng vào dịp San Jose tổ chức Đại Hội Thế giới lần thứ hai.Sau khi làm tài xế cho Vũ Đan từ OC lên San Jose tham dự Đại Hội,anh cũng là người phụ giúp cho chúng tôi trong việc thiết trí và dọn dẹp sân khấu . Đến lúc nghỉ tay , anh đứng thật xa ở cuối sân khấu ngắm nhìn các tà áo xanh của vợ anh cũng như các CNS Lê văn Duyệt khác , anh bảo với tôi " màu áo xanh đồng phục của các chị đẹp quá" tôi nhìn anh với cặp mắt cám ơn.
Thời gian qua thật nhanh ,  đúng một năm sau ngày Đại Hội anh lại nhắc đến màu áo xanh, nhưng lần này  trong một hoàn cảnh đau lòng quá anh Hùng ơi.Anh muốn nhìn thấy Đan đựơc bao quanh bởi những màu áo xanh và Anh cũng yêu cầu màu áo xanh này đưa anh đên nơi yên nghỉ cuối  Vâng anh Hùng thân mến, chúng tôi đang đi bên anh  đây.Khi chiếc quan tài được di chuyển từ từ vào lò thiêu và khi cánh cửa của lò thiêu  được đóng lại. Đan không còn bình tỉnh nữa và bật lên khóc"Chị ơi anh Hùng không bao giờ đi đâu một mình...." Lại một tiếng chị ơi xé lòng mà rồi tôi sẽ đem theo suốt cuộc đời .

[IMG]http://i1193.photobucket.com/albums/aa342/giaphanden/13.jpg[/img]


Anh Hùng đã ra đi để lại sự thương tiếc cho mọi người còn lại. Riêng Đan đã để trong tôi hai tiếng chị ơi làm tôi thuơng Đan quá
Thôi thì như một lời chia tay khi tôi gửi đến mọi người lá thư cuối cua anh nhờ Minh Châu chuyển lại cho Hội CNSTNTHLVD.
Xin chúc Anh Hùng sớm siêu thoát và Vũ Đan giữ gìn sức khỏe nhé

Viết trên chuyến bay từ OC về San Jose sau khi dự đám tang anh Nguyễn Việt Hùng

Mai Pham

Co cam on em Phương Tran da dua bai viet cua em Mai Pham vao day. Bai viet that la cam dong , ai doc cung khong cam dươc nươc mat.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 30. Aug 2012 , 17:44
Phương Tran oi ,
Co lai nho em mot lan nua. Em chiu kho doc lai bai Co viet va sua lai cho Co lan cuoi cung , Co cam on em nhieu nhieu lam. Hoac de cho tien. Em bo cai cu va lay bai moi cua Co roi bo hinh vao la tiẻn nhat , khoi mat cong sua lai em nhe.
Co phien em nhieu qua , nhung b iet la Thu Ky Khong Lương se chieu Co ma !  ;D
Co Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 30. Aug 2012 , 20:06

ngo_thi_van wrote on 30. Aug 2012 , 17:44:
Phương Tran oi ,
Co lai nho em mot lan nua. Em chiu kho doc lai bai Co viet va sua lai cho Co lan cuoi cung , Co cam on em nhieu nhieu lam. Hoac de cho tien. Em bo cai cu va lay bai moi cua Co roi bo hinh vao la tiẻn nhat , khoi mat cong sua lai em nhe.
Co phien em nhieu qua , nhung b iet la Thu Ky Khong Lương se chieu Co ma !  ;D
Co Van 


Thưa Cô Vân ,

Dạ , em cũng muốn bỏ post cũ và làm lại post mới còn... nhanh hơn... :D ;D

Để em làm nha Cô , em còn nhiều bài vở ứ đọng trong trang Đoản Văn này quá , để em post tiếp truyện ngắn của anh Tài và một bài mới về Mẹ nữa

PTr

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 30. Aug 2012 , 20:15

ngo_thi_van wrote on 29. Aug 2012 , 18:27:


VỀ NGƯỜI RỂ QUÝ NGUYỄN VIỆT HÙNG

Chiều thứ sáu ngày 17 tháng 8 năm 2012 , tôi gọi cho Minh Châu , đầu giây đàng kia Minh Châu khóc nức nở : " Cô ơi , anh Hùng không cứu được nữa rồi ! ".
Tôi sững sờ không nói nên lời. Một lát sau Minh Châu vừa khóc vừa cho biết bác sĩ báo tin cho hay Hùng sẽ ra đi bất cứ lúc nào.
Trước giây phút thập tử nhất sinh như vậy mà Hùng  vẫn còn viết được môt lời trăn trối thật là cảm động  :
" Chị Châu , cho tôi gởi lời thăm bình an đến tất cả mỗi nữ Sinh LVD và Thầy Cô , Cô Ngọc Mai , Cô Thu và Cô Khang."
Tôi đã nghẹn ngào khi nghe Minh Châu kể đến đoạn này. Cái tâm của Hùng đúng là tâm của vị Bồ Tát. Hùng đã thương yêu không giận hờn bất cứ một người nào cả 



Khi nói chuyện với Đan , tôi thật sư chẳng biết phải an ủi em như thế nào . Chỉ mong là em hãy gắng can đảm để vượt qua nỗi khổ ải hiện giờ.
Tôi gọi cho Cô Thu , chúng tôi đồng ý sẽ đi thăm Hùng ngày mai.
Sáng thứ bảy Thầy Đạt và Cô Thu đến đón ông xã của tôi và tôi , rồi trực chỉ đến thẳng Community Memorial Hospital ở Ventura. Trên đường đi tôi cầu mong chúng tôi đến còn kịp.
Khi đến nơi , tôi thật sự ngạc nhiên thấy Hùng rất tỉnh táo và rất sáng suốt.
Khi tôi hỏi pháp danh của Hùng có phải là Việt Cường không. Hùng cải chính , nhưng không nói được thành lời nên phải bút đàm. Hùng còn cho biết cả tên của Thượng Tọa và chùa nơi Hùng đã quy y. Pháp danh của Hùng là Minh Cường.
Cô Thu đã mang tặng Hùng xâu chuỗi bồ đề . Trong khi Cô Thu , Đan và tôi đọc kinh cầu an cho Hùng , tôi thấy Hùng cũng lần tràng hạt theo lời cầu kinh.
Tôi định hỏi đùa Hùng là tại sao lại chỉ nhớ tên Thầy Khang mà quên tên tôi [ Ông xã của tôi và Hùng rất ít có cơ hội gặp nhau. Chỉ một lần tại chùa Điều Ngự , khi chúng tôi đến dự tang lễ của bà chị Cô Ngọc Mai , tôi nhìn thấy Ông Xã và Hùng nói chuyện có vẽ tương đắc. Có lẽ hai người đang bàn nhau về thuốc lá? ]  Câu hỏi bây giờ đành không có câu trả lời !
Khi từ giã ra về , chúng tôi bắt tay Hùng , Hùng đã nắm chặt tay từng người đầy lưu luyến. Qua cửa kính ngăn cách , tôi thấy đôi mắt Hùng vẫn theo dõi.
Hôm thứ hai , tôi gọi cho Đan không thấy trả lời. Ngày thứ ba đến như tin sét đánh ,Minh Châu cho biết Hùng đã lìa bỏ tất cả chúng ta mà ra đi. Tại sao lại có thể vô lý đến như vây? Ngày chủ nhật , Minh Châu còn báo cho biết là tình trạng sức khoẻ của Hùng khả quan. Ngày hôm chúng tôi vào thăm , bác sĩ đến khám cũng bảo là mọi sự đều tốt lành ???
Ôi ! Cuộc đời quả là vô lý. Có đó rồi không đó , ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra ! 
Trong những ngày đám tang của Hùng, nhìn những tà áo xanh bận rộn lăng xăng , phụ giúp Đan , tôi thật sự cảm đông vô cùng.Tình bạn của các em đối với Đan quả là đáng phục !




Ngày tiễn đưa Hùng đến nơi an nghỉ cuối cùng , nhìn thấy nhừng tà áo xanh LVD đã bay phất phới và gây rất nhiều cảm xúc  tốt đẹp đối với quan khách và gia đình người quá cố và chắc chắn Hùng đã mãn nguyện.
Mong rằng Hùng sống khôn thác thiêng , hãy phù hộ cho người bạn đời yêu quý của mình , từ nay phải một mình bước trên đường đời để lèo lái " Con Thuyền Lê Văn Duyệt " đến nơi đến chốn.
Hùng là một người rể quý của Đại Gia Đình Lê Văn Duyệt và tôi cũng nhận thấy rằng ,  hầu như tất cả các đấng phu quân của các nữ sinh LVD , đều là những người rể quý !
Tất cả chúng ta hãy noi gương của Hùng là phải yêu thương và tha thứ cho tất cả mọi người , bất kể người đó là ai !!!

Ngô Thi Vân                      



Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 30. Aug 2012 , 20:58
-P -P -P Phương Tran , Co tang em mot doa hoa  hong1222
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 31. Aug 2012 , 08:57
Em xin cám ơn Cô Vân & Mai Pham đã cho em đọc 2 bài viết thật ngậm ngùi ;;

Em Tài

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 31. Aug 2012 , 09:54

DOHUUTAI wrote on 31. Aug 2012 , 08:57:
Em xin cám ơn Cô Vân & Mai Pham đã cho em đọc 2 bài viết thật ngậm ngùi ;;

Em Tài

Co cam on Tài da doc.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by NgocDoa vào ngày 31. Aug 2012 , 14:26
MỘT SỰ KINH NGẠC THÍCH THÚ

Ngày mồng hai tháng tám vừa qua, một nhóm bạn học cũ đã tụ tập tại Quán Hỷ ở vùng Orange County để đón mừng Nguyễn Ngọc Hy - người bạn thi sĩ của chúng tôi từ Việt Nam qua -  và Phan Ngọc Lâm - từ Washington xuống.
Chúng tôi gồm có Hy, Lâm, Nguyễn Hoàng Oanh cùng chồng là anh Tôn, Nguyễn văn Trường, Lê Tú Vinh và vợ, Ngô Kim Yến và chồng Brian Smith, tôi cùng ông xã, đã rất cảm động tay bắt mặt mừng vì có người đến hơn nửa đời người mới gặp lại nhau.

[IMG]http://i522.photobucket.com/albums/w343/doanguyen/1-3.jpg[/img]


Đến khi đọc menu để chọn món ăn, tôi nói với Kim Yến là phải chọn cho Brian, Kim Yến bảo rằng Brian còn giỏi tiếng Việt hơn chúng ta nữa đấy. Tôi rất đỗi ngạc nhiên thì bạn tôi đã kể chuyện rằng, ngày hôm trước bạn tôi đang buồn rầu vì vụ stock, Brian nhìn thấy vợ ngồi ủ rũ mới đến an ủi. Bạn tôi lấy một mảnh giấy viết câu thơ:
"Gặp thời thế, thế thời phải thế"
rồi bảo chồng "Dịch đi"
Brian liền viết lên trên câu thơ đó:
"Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu"
và lại còn viết thêm hai câu nữa:
"Ai công hầu, ai khanh tướng
"Trong trần ai, ai dễ biết ai? "
Mọi người đều há hốc miệng vì ngạc nhiên và bái phục!

Bạn tôi còn cho biết Brian nói thông thạo 10 thứ tiếng trên thế giới và 5 thứ tiếng khác, trong đó có tiếng Việt Nam.
Người đầu tiên dạy tiếng Việt cho Brian là Ông Châu Kim Nhân [anh của Cô Châu Thi Ngôn] khi Brian đến Việt Nam khoảng năm một ngàn chín trăm sáu mươi mấy theo chương trình thiện nguyện.

[IMG]http://i522.photobucket.com/albums/w343/doanguyen/2-3.jpg[/img]


Từ đó mọi người bắt đầu nói chuyện với Brian bằng tiếng Việt chứ không dùng tiếng Anh nữa.

Ngô Vân 

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 31. Aug 2012 , 16:30

NgocDoa wrote on 31. Aug 2012 , 14:26:
MỘT SỰ KINH NGẠC THÍCH THÚ

Ngày mồng hai tháng tám vừa qua, một nhóm bạn học cũ đã tụ tập tại Quán Hỷ ở vùng Orange County để đón mừng Nguyễn Ngọc Hy - người bạn thi sĩ của chúng tôi từ Việt Nam qua -  và Phan Ngọc Lâm - từ Washington xuống.
Chúng tôi gồm có Hy, Lâm, Nguyễn Hoàng Oanh cùng chồng là anh Tôn, Nguyễn văn Trường, Lê Tú Vinh và vợ, Ngô Kim Yến và chồng Brian Smith, tôi cùng ông xã, đã rất cảm động tay bắt mặt mừng vì có người đến hơn nửa đời người mới gặp lại nhau.

[IMG]http://i522.photobucket.com/albums/w343/doanguyen/1-3.jpg[/img]


Đến khi đọc menu để chọn món ăn, tôi nói với Kim Yến là phải chọn cho Brian, Kim Yến bảo rằng Brian còn giỏi tiếng Việt hơn chúng ta nữa đấy. Tôi rất đỗi ngạc nhiên thì bạn tôi đã kể chuyện rằng, ngày hôm trước bạn tôi đang buồn rầu vì vụ stock, Brian nhìn thấy vợ ngồi ủ rũ mới đến an ủi. Bạn tôi lấy một mảnh giấy viết câu thơ:
"Gặp thời thế, thế thời phải thế"
rồi bảo chồng "Dịch đi"
Brian liền viết lên trên câu thơ đó:
"Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu"
và lại còn viết thêm hai câu nữa:
"Ai công hầu, ai khanh tướng
"Trong trần ai, ai dễ biết ai? "
Mọi người đều há hốc miệng vì ngạc nhiên và bái phục!

Bạn tôi còn cho biết Brian nói thông thạo 10 thứ tiếng trên thế giới và 5 thứ tiếng khác, trong đó có tiếng Việt Nam.
Người đầu tiên dạy tiếng Việt cho Brian là Ông Châu Kim Nhân [anh của Cô Châu Thi Ngôn] khi Brian đến Việt Nam khoảng năm một ngàn chín trăm sáu mươi mấy theo chương trình thiện nguyện.

[IMG]http://i522.photobucket.com/albums/w343/doanguyen/2-3.jpg[/img]


Từ đó mọi người bắt đầu nói chuyện với Brian bằng tiếng Việt chứ không dùng tiếng Anh nữa.

Ngô Vân 


Cám ơn Đóa đã mang bài viết của cô Vân thật hay , về những kỹ niệm khó quên về buổi hội ngộ nầy.
  Có những người học tiếng ngoại quốc rất nhanh , và rành rẻ quá, như ông Brian nầy .
Chúc mừng cô có những ngày hạnh phúc bên gia đình , người thân , bạn bè  và em mong thời gian qua nhanh , không có gì trắc trở , để gặp lại thầy cô và đại gd LVD....vào tháng 10.
Em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 31. Aug 2012 , 20:29
Một mùa Vu Lan nữa...

Trăng đã lên cao, đêm nay trăng thật đẹp, tôi nhìn trăng mê mẩn không phải để tìm chị Hằng Nga hay chú Cuội mà tôi lại nghĩ về mẹ của tôi! Tôi như nhìn thấy mẹ ngồi đó và đang mĩm cười với tôi, trăng Vu Lan!Trăng rằm tháng bảy!
  Đã bao mùa Vu Lan tôi không còn mẹ và tôi cũng đã thương nhớ mẹ vô cùng,năm nào tôi cũng đi chùa lễ Phật để cầu nguyện cho tất cả mọi người trên thế gian, cầu nguyện cho những người mẹ đã ra đi được an vui cõi vĩnh hằng trong đó có mẹ tôi." Mẹ ơi, trăng rằm sáng quá con đang đi loanh quanh sân nhà để mà ngắm trăng, để mà nhớ mẹ như ngày xưa mẹ thường ngồi để xem tụi con đùa giởn và được ba đệm đàn mandolin, tất cả không còn. Trưa nay, sau khi lễ xong con được cài một hoa hồng trắng, như vậy là con không còn mẹ nữa mẹ ơi!"
Thật cảm động khi tôi đọc bài thơ của thầy Tuấn viết về Vu Lan, tôi cảm thấy thương thầy quá, vì thầy tuổi tác đã cao thế mà khi viết về mẹ thầy vẫn dạt dào cảm xúc để người đọc phải rơi lệ:
         
  VU LAN NHỚ MẸ

Vu Lan Mẹ hỡi đã về đây
Nghi ngút khói hương tỏa Phật đài.
Hồn Mẹ siêu thăng miền Tịnh Độ
Lòng con trĩu nặng cõi Trần ai.
Sụp đầu bái lạy, đau buồn quá
Qùi gối nguyện cầu, tưởng nhớ thay.
Ơn nghĩa sinh thành chưa báo đáp
Con đầm đìa lệ, biết bao ngày.
   
                  Vu Lan Nhâm Thìn2012
                  Quang Tuấn   
Như thường lệ mỗi sáng tôi đều đi bộ mấy vòng, sáng nay vừa vào tới cửa đã nghe điện thoại reo inh ỏi, tôi vội vàng bắt phone lên,tôi rất lo vì đầu dây bên kia là tiếng khóc của Ngọc bạn tôi, một thoáng trong đầu tôi nghĩ ngay đến mẹ của Ngọc, vì mẹ Ngọc nay cũng già và sức khỏe đã giảm. Ngọc nói với tôi;
- Hạ ơi, má tao nay sao kỳ quá thức cả đêm và cứ nói luôn miệng, tao rầu lắm.
Rồi Ngọc nói thêm:
- Má tao cứ đòi đi thăm dì Sáu tao ở bên Tây Đức vì bà bảo dì Sáu tao đã chết rồi.
- Sao Ngọc không gọi dì Sáu để dì Sáu nói chuyện với bác cho bác yên tâm
- Có nhưng vài ngày sau là má tao lại nói như vậy, tao không biết tính sao.
- Có đi bác sĩ khám chưa?
- Bác sĩ bảo già thì vậy, trí nhớ  giảm và cho thuốc an thần để bà ngủ thôi, nhưng thấy cũng có ngủ đâu.
Tôi không biết nói sao để an ủi bạn, hay khuyên bạn điều gì, chợt nhớ hôm nay là rằm tháng bảy, ngày Vu Lan, tôi nói với Ngọc:
- Hay là đưa bác đi chùa để bác lễ Phật biết đâu tâm sẽ được an định hơn và sau khi nghe thầy giảng bác không còn nhớ chuyện đó.
Ngọc bào:
- Thì định chút nữa đưa má đi chùa nè, nhưng má bảo không có tin dì sáu má không chịu đi chùa.
Hai đứa tôi bàn tính, cuối cùng có một ý kiến hay, tôi phải đóng vai Cúc con của dì sáu để nói chuyện với bà cho bà yên tâm.Và chúng tôi thực hiện ngay.
Không ngờ đó là diệu kế, tôi nghĩ nói dối như vậy chắc không có tội vì muốn trấn an bà thôi.Trong lúc chuyện trò với bà, tôi trong vai Cúc đã khóc thật sự vì tôi thấy thương bà quá, bà thương em của mình và lo sợ em mình chết, bà nói nhiều câu thật cảm động, tôi không bao giờ quên.
- Cúc hả con, má con khỏe không?Nói má con gọi dì tư nha, dì tư nhớ má con lắm, có người nói má con chết rồi.
Tôi nghẹn ngào vì cảm động tôi nói dối, nhưng tôi cứ nghĩ tôi là Cúc thật sự và đang nói chuyện về mẹ.
Sau vài tiếng đồng hồ, tôi hỏi thăm Ngọc, thì Ngọc bảo má an tâm rồi, đi ra vườn nhìn ngắm bông hoa, rau trái, và muốn đi chùa lễ Phật ngày Vu Lan.
Tôi rất vui vì đã giúp được bạn tôi qua cơn bối rối, nhưng không biết ngày mai sẽ ra sao?Nếu cần tôi phải đóng vai Cúc tôi cũng đồng ý, vì làm được một người vui, hay nhiều người vui, mình cũng vui lắm.
Vu Lan năm nay trước khi đi chùa lễ Phật tôi đã làm được một điều có ý nghĩa. Khi quì bên Chánh điện đảnh lễ và không quên sám hối với đức Phật là mình đã nói dối.Tôi đã cầu xin đức Phật độ trì cho mẹ của bạn tôi được thân tâm an lạc, tinh thần sáng suốt để rồi một ngàynào đó chị em gặp lại thật là vui vẻ.
Không có nỗi buồn nào hơn nỗi buồn mất mẹ, nhìn bông hồng trắng được cài lên ve áo hôm nay, tôi bỗng giật mình thốt lên:
- Mẹ đã mất rồi sao?!!!
lêthịhạanh(Vulan2012)




http://img819.imageshack.us/img819/5992/bluemoont.jpg


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 31. Aug 2012 , 22:47

NgocDoa wrote on 31. Aug 2012 , 14:26:
MỘT SỰ KINH NGẠC THÍCH THÚ

Ngày mồng hai tháng tám vừa qua, một nhóm bạn học cũ đã tụ tập tại Quán Hỷ ở vùng Orange County để đón mừng Nguyễn Ngọc Hy - người bạn thi sĩ của chúng tôi từ Việt Nam qua -  và Phan Ngọc Lâm - từ Washington xuống.
Chúng tôi gồm có Hy, Lâm, Nguyễn Hoàng Oanh cùng chồng là anh Tôn, Nguyễn văn Trường, Lê Tú Vinh và vợ, Ngô Kim Yến và chồng Brian Smith, tôi cùng ông xã, đã rất cảm động tay bắt mặt mừng vì có người đến hơn nửa đời người mới gặp lại nhau.

[IMG]http://i522.photobucket.com/albums/w343/doanguyen/1-3.jpg[/img]


Đến khi đọc menu để chọn món ăn, tôi nói với Kim Yến là phải chọn cho Brian, Kim Yến bảo rằng Brian còn giỏi tiếng Việt hơn chúng ta nữa đấy. Tôi rất đỗi ngạc nhiên thì bạn tôi đã kể chuyện rằng, ngày hôm trước bạn tôi đang buồn rầu vì vụ stock, Brian nhìn thấy vợ ngồi ủ rũ mới đến an ủi. Bạn tôi lấy một mảnh giấy viết câu thơ:
"Gặp thời thế, thế thời phải thế"
rồi bảo chồng "Dịch đi"
Brian liền viết lên trên câu thơ đó:
"Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu"
và lại còn viết thêm hai câu nữa:
"Ai công hầu, ai khanh tướng
"Trong trần ai, ai dễ biết ai? "
Mọi người đều há hốc miệng vì ngạc nhiên và bái phục!

Bạn tôi còn cho biết Brian nói thông thạo 10 thứ tiếng trên thế giới và 5 thứ tiếng khác, trong đó có tiếng Việt Nam.
Người đầu tiên dạy tiếng Việt cho Brian là Ông Châu Kim Nhân [anh của Cô Châu Thi Ngôn] khi Brian đến Việt Nam khoảng năm một ngàn chín trăm sáu mươi mấy theo chương trình thiện nguyện.

[IMG]http://i522.photobucket.com/albums/w343/doanguyen/2-3.jpg[/img]


Từ đó mọi người bắt đầu nói chuyện với Brian bằng tiếng Việt chứ không dùng tiếng Anh nữa.

Ngô Vân 

Em Ngọc Đóa oi ,
Co cam on em nhieu nhieu lam do nhe. Nho em moi ngươi moi thay dung nhan ong ngươi xu sương mu nay lai noi tieng Viet va hieu tieng Viet con hon ngươi Viet Nam minh nua !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 31. Aug 2012 , 22:54
Em Tuy Van oi ,
Co cam on em da khen bai Co viet. Co cung mong mau den thang 10 de con gap lai ban be va cac em do.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 31. Aug 2012 , 23:07

Ngố wrote on 31. Aug 2012 , 20:29:
Một mùa Vu Lan nữa...

Trăng đã lên cao, đêm nay trăng thật đẹp, tôi nhìn trăng mê mẩn không phải để tìm chị Hằng Nga hay chú Cuội mà tôi lại nghĩ về mẹ của tôi! Tôi như nhìn thấy mẹ ngồi đó và đang mĩm cười với tôi, trăng Vu Lan!Trăng rằm tháng bảy!
  Đã bao mùa Vu Lan tôi không còn mẹ và tôi cũng đã thương nhớ mẹ vô cùng,năm nào tôi cũng đi chùa lễ Phật để cầu nguyện cho tất cả mọi người trên thế gian, cầu nguyện cho những người mẹ đã ra đi được an vui cõi vĩnh hằng trong đó có mẹ tôi." Mẹ ơi, trăng rằm sáng quá con đang đi loanh quanh sân nhà để mà ngắm trăng, để mà nhớ mẹ như ngày xưa mẹ thường ngồi để xem tụi con đùa giởn và được ba đệm đàn mandolin, tất cả không còn. Trưa nay, sau khi lễ xong con được cài một hoa hồng trắng, như vậy là con không còn mẹ nữa mẹ ơi!"
Thật cảm động khi tôi đọc bài thơ của thầy Tuấn viết về Vu Lan, tôi cảm thấy thương thầy quá, vì thầy tuổi tác đã cao thế mà khi viết về mẹ thầy vẫn dạt dào cảm xúc để người đọc phải rơi lệ:
         
  VU LAN NHỚ MẸ

Vu Lan Mẹ hỡi đã về đây
Nghi ngút khói hương tỏa Phật đài.
Hồn Mẹ siêu thăng miền Tịnh Độ
Lòng con trĩu nặng cõi Trần ai.
Sụp đầu bái lạy, đau buồn quá
Qùi gối nguyện cầu, tưởng nhớ thay.
Ơn nghĩa sinh thành chưa báo đáp
Con đầm đìa lệ, biết bao ngày.
   
                  Vu Lan Nhâm Thìn2012
                  Quang Tuấn   
Như thường lệ mỗi sáng tôi đều đi bộ mấy vòng, sáng nay vừa vào tới cửa đã nghe điện thoại reo inh ỏi, tôi vội vàng bắt phone lên,tôi rất lo vì đầu dây bên kia là tiếng khóc của Ngọc bạn tôi, một thoáng trong đầu tôi nghĩ ngay đến mẹ của Ngọc, vì mẹ Ngọc nay cũng già và sức khỏe đã giảm. Ngọc nói với tôi;
- Hạ ơi, má tao nay sao kỳ quá thức cả đêm và cứ nói luôn miệng, tao rầu lắm.
Rồi Ngọc nói thêm:
- Má tao cứ đòi đi thăm dì Sáu tao ở bên Tây Đức vì bà bảo dì Sáu tao đã chết rồi.
- Sao Ngọc không gọi dì Sáu để dì Sáu nói chuyện với bác cho bác yên tâm
- Có nhưng vài ngày sau là má tao lại nói như vậy, tao không biết tính sao.
- Có đi bác sĩ khám chưa?
- Bác sĩ bảo già thì vậy, trí nhớ  giảm và cho thuốc an thần để bà ngủ thôi, nhưng thấy cũng có ngủ đâu.
Tôi không biết nói sao để an ủi bạn, hay khuyên bạn điều gì, chợt nhớ hôm nay là rằm tháng bảy, ngày Vu Lan, tôi nói với Ngọc:
- Hay là đưa bác đi chùa để bác lễ Phật biết đâu tâm sẽ được an định hơn và sau khi nghe thầy giảng bác không còn nhớ chuyện đó.
Ngọc bào:
- Thì định chút nữa đưa má đi chùa nè, nhưng má bảo không có tin dì sáu má không chịu đi chùa.
Hai đứa tôi bàn tính, cuối cùng có một ý kiến hay, tôi phải đóng vai Cúc con của dì sáu để nói chuyện với bà cho bà yên tâm.Và chúng tôi thực hiện ngay.
Không ngờ đó là diệu kế, tôi nghĩ nói dối như vậy chắc không có tội vì muốn trấn an bà thôi.Trong lúc chuyện trò với bà, tôi trong vai Cúc đã khóc thật sự vì tôi thấy thương bà quá, bà thương em của mình và lo sợ em mình chết, bà nói nhiều câu thật cảm động, tôi không bao giờ quên.
- Cúc hả con, má con khỏe không?Nói má con gọi dì tư nha, dì tư nhớ má con lắm, có người nói má con chết rồi.
Tôi nghẹn ngào vì cảm động tôi nói dối, nhưng tôi cứ nghĩ tôi là Cúc thật sự và đang nói chuyện về mẹ.
Sau vài tiếng đồng hồ, tôi hỏi thăm Ngọc, thì Ngọc bảo má an tâm rồi, đi ra vườn nhìn ngắm bông hoa, rau trái, và muốn đi chùa lễ Phật ngày Vu Lan.
Tôi rất vui vì đã giúp được bạn tôi qua cơn bối rối, nhưng không biết ngày mai sẽ ra sao?Nếu cần tôi phải đóng vai Cúc tôi cũng đồng ý, vì làm được một người vui, hay nhiều người vui, mình cũng vui lắm.
Vu Lan năm nay trước khi đi chùa lễ Phật tôi đã làm được một điều có ý nghĩa. Khi quì bên Chánh điện đảnh lễ và không quên sám hối với đức Phật là mình đã nói dối.Tôi đã cầu xin đức Phật độ trì cho mẹ của bạn tôi được thân tâm an lạc, tinh thần sáng suốt để rồi một ngàynào đó chị em gặp lại thật là vui vẻ.
Không có nỗi buồn nào hơn nỗi buồn mất mẹ, nhìn bông hồng trắng được cài lên ve áo hôm nay, tôi bỗng giật mình thốt lên:
- Mẹ đã mất rồi sao?!!!
lêthịhạanh(Vulan2012)




http://img819.imageshack.us/img819/5992/bluemoont.jpg

Em Ngo oi ,
Em noi doi nhu vay khong co toi dau ! Co nghi nhu vay vi co lan Co cung phai noi doi nhu em. May thang trươc khi Co len tham dì cua Co [ em gai me cua Co ] o San Jose trong vien dương lao , Co goi dien thoai ve nha o Thousand Oaks cho em gai cua Co xong , Co noi doi voi Di Co la me cua Co dang ngu [ Me cua Co da mat gan 3 nam roi ma dau di cua Co ] . Roi Co lai noi doi voi di la khi nao Co ve lai T.Ọ se goi dien len de di noi chuyen voi me cua Co. Giong noi cua Co giống giọng me cua Co , nen khi Tuy Van vao tham di , Co gia giong me de noi chuyen voi di. Luc dau di tin , nhung sau di bao la di co giac quan thu sau , di khong tin nua ! Nhu the la Co cung da pham toi noi doi roi , nhung Co khong cam thay minh an han vi toi noi doi nay dau em.
Nhung bai van , bai tho , bai hat noi ve Me bao gio cung cam dong , nhat la khi Me da khong con nua  !
Co Van   

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 01. Sep 2012 , 13:51

ngo_thi_van wrote on 31. Aug 2012 , 23:07:
Em Ngo oi ,
Em noi doi nhu vay khong co toi dau ! Co nghi nhu vay vi co lan Co cung phai noi doi nhu em. May thang trươc khi Co len tham dì cua Co [ em gai me cua Co ] o San Jose trong vien dương lao , Co goi dien thoai ve nha o Thousand Oaks cho em gai cua Co xong , Co noi doi voi Di Co la me cua Co dang ngu [ Me cua Co da mat gan 3 nam roi ma dau di cua Co ] . Roi Co lai noi doi voi di la khi nao Co ve lai T.Ọ se goi dien len de di noi chuyen voi me cua Co. Giong noi cua Co giống giọng me cua Co , nen khi Tuy Van vao tham di , Co gia giong me de noi chuyen voi di. Luc dau di tin , nhung sau di bao la di co giac quan thu sau , di khong tin nua ! Nhu the la Co cung da pham toi noi doi roi , nhung Co khong cam thay minh an han vi toi noi doi nay dau em.
Nhung bai van , bai tho , bai hat noi ve Me bao gio cung cam dong , nhat la khi Me da khong con nua  !
Co Van   


Cô thương ,
Mùa Vu Lan năm nay , chúng ta có Ngố vào đây , chia xẽ những bài thơ , đoản văn , tung tăng trong sân trường , thật cám ơn Ngố nhiều.
Chúng ta là người phàm trần , không ai hoàn hảo , nhưng tội nói dối , để làm Dì Mỹ  không buồn  , cô  cũng không có tội gì cả.
Em có người bạn thân , đã và đang dấu diếm tội lổi của ox với tất cả những người chung quanh ,  vì ông đã và đang phản bội  bạn em , rượu chè , bài bạc...tứ đổ tường đầy đủ , hơn 23 năm.
Bạn em  âm thầm ,hy sinh chịu đựng mọi đau khổ ,  để cho các con luôn nghĩ là mình có 1 người cha gương mẩu , lo tập trung học hành và bạn em hy vọng các con sẽ trở thành những người hửu dụng cho gia đình và xả hội.
Hạnh mới đi Vn về , vì Dì 10 của gd em đã mất. Dì 10 em độc thân , ngày xưa hay thương và lo cho em và Hạnh lắm. Gd  cũng dấu tin nầy , không cho Dì Út hay.
Cuối tháng 9 nầy , chúng em sẽ vào thăm đại gd Bác Mỵ. Hy vọng vào dịp sau , cô có đến  SJ , nhớ hẹn gặp Bác Mỵ và em như mọi lần , nha cô.
Em Tv
Em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 01. Sep 2012 , 13:54

ngo_thi_van wrote on 31. Aug 2012 , 22:54:
Em Tuy Van oi ,
Co cam on em da khen bai Co viet. Co cung mong mau den thang 10 de con gap lai ban be va cac em do.
Co Van


Hôm nay mừng Lể Vu Lan , em thương chúc Mạ Vân yêu dấu , quý thầy cô và đại gd D Đ LVD , nhiều sức khoẻ và nhiều niềm vui.
Mong thay
Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 01. Sep 2012 , 14:08

tuy-van wrote on 01. Sep 2012 , 13:54:
Hôm nay mừng Lể Vu Lan , em thương chúc Mạ Vân yêu dấu , quý thầy cô và đại gd D Đ LVD , nhiều sức khoẻ và nhiều niềm vui.
Mong thay
Em TV

Em Tuy Van oi ,
Co cam on em , ngay hom qua em co di chua khong? Co co ban tho Phat o nha nen Co cung it khi di chua. Theo Co , Phat o trong tam , Co khong câu nệ , mac dau Co biet den chua thi dung le hon.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 01. Sep 2012 , 14:20

tuy-van wrote on 01. Sep 2012 , 13:51:
Cô thương ,
Mùa Vu Lan năm nay , chúng ta có Ngố vào đây , chia xẽ những bài thơ , đoản văn , tung tăng trong sân trường , thật cám ơn Ngố nhiều.
Chúng ta là người phàm trần , không ai hoàn hảo , nhưng tội nói dối , để làm Dì Mỹ  không buồn  , cô  cũng không có tội gì cả.
Em có người bạn thân , đã và đang dấu diếm tội lổi của ox với tất cả những người chung quanh ,  vì ông đã và đang phản bội  bạn em , rượu chè , bài bạc...tứ đổ tường đầy đủ , hơn 23 năm.
Bạn em  âm thầm ,hy sinh chịu đựng mọi đau khổ ,  để cho các con luôn nghĩ là mình có 1 người cha gương mẩu , lo tập trung học hành và bạn em hy vọng các con sẽ trở thành những người hửu dụng cho gia đình và xả hội.
Hạnh mới đi Vn về , vì Dì 10 của gd em đã mất. Dì 10 em độc thân , ngày xưa hay thương và lo cho em và Hạnh lắm. Gd  cũng dấu tin nầy , không cho Dì Út hay.
Cuối tháng 9 nầy , chúng em sẽ vào thăm đại gd Bác Mỵ. Hy vọng vào dịp sau , cô có đến  SJ , nhớ hẹn gặp Bác Mỵ và em như mọi lần , nha cô.
Em Tv
Em Tv

Em Tuy Van oi ,
Cho Thay Co va Co Vĩnh goi loi chia buon cham doi voi Dai Gia Dinh cua em ve su ra di cua Di 10 cua  em nhe va cau xin hương linh Di cua em som dươc sieu thoat. Em quyet dinh dau Di Ut tin nay Co thay la dung . Vu gia dinh Co dấu Di Mỵ ve tin Me cua Co mat co ngươi dong y , nhung cung co nhung ngươi khong. Theo Co thi nen dau , vi nhung ngươi gia va benh ,nhung tin buon anh hương rat nhieu den ho va chi lam cho ho them dau kho chang ich gi. Thay may hom nay nghe tin nhieu ngươi than ra di , tinh than sa sut han. Co cung lo lam.
Co goi loi kinh tham Di Ut cua em va tham Hanh. Hanh di VN ve co khoe khong?
Co Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 01. Sep 2012 , 21:29

ngo_thi_van wrote on 31. Aug 2012 , 22:54:
Em Tuy Van oi ,
Co cam on em da khen bai Co viet. Co cung mong mau den thang 10 de con gap lai ban be va cac em do.
Co Van


Dạ ngố cám ơn mạ Vân, kính chúc mạ Vân cuối tuần thật vui. hong1222

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 01. Sep 2012 , 22:22

Ngố wrote on 01. Sep 2012 , 21:29:
Dạ ngố cám ơn mạ Vân, kính chúc mạ Vân cuối tuần thật vui. hong1222

Ma Van cung chuc Ngo nhu vay nhe va cam on doa hoa nở rộ ! . Chuc em ngu ngon !
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 02. Sep 2012 , 08:38

ngo_thi_van wrote on 01. Sep 2012 , 14:08:
Em Tuy Van oi ,
Co cam on em , ngay hom qua em co di chua khong? Co co ban tho Phat o nha nen Co cung it khi di chua. Theo Co , Phat o trong tam , Co khong câu nệ , mac dau Co biet den chua thi dung le hon.
Co Van


Cô thương ,
Cô nói đúng lắm , Phật ở trong tâm.
Hôm nay ngày chủ nhật đẹp trời , hy vọng thầy cô và cả nhà luôn vui.
Em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 02. Sep 2012 , 08:42

ngo_thi_van wrote on 01. Sep 2012 , 14:20:
Em Tuy Van oi ,
Cho Thay Co va Co Vĩnh goi loi chia buon cham doi voi Dai Gia Dinh cua em ve su ra di cua Di 10 cua  em nhe va cau xin hương linh Di cua em som dươc sieu thoat. Em quyet dinh dau Di Ut tin nay Co thay la dung . Vu gia dinh Co dấu Di Mỵ ve tin Me cua Co mat co ngươi dong y , nhung cung co nhung ngươi khong. Theo Co thi nen dau , vi nhung ngươi gia va benh ,nhung tin buon anh hương rat nhieu den ho va chi lam cho ho them dau kho chang ich gi. Thay may hom nay nghe tin nhieu ngươi than ra di , tinh than sa sut han. Co cung lo lam.
Co goi loi kinh tham Di Ut cua em va tham Hanh. Hanh di VN ve co khoe khong?
Co Van 


Cô thương ,
Em cám ơn thầy cô và cô Vỉnh đã chia buồn với Dì 10 của gd em.
Tinh thần của những người lớn tuổi , và nhất là đang bịnh hoạn rất quan trọng , hay ngủ nằm mơ thấy những người thân quen đã ra đi.
Em sẽ chuyễn lời hỏi thăm của cô đến   Dì Út và Hạnh.
  Hạnh đi VN về , vẫn còn " ngất ngư con tàu đi ".
Em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 02. Sep 2012 , 21:18

tuy-van wrote on 02. Sep 2012 , 08:42:
Cô thương ,
Em cám ơn thầy cô và cô Vỉnh đã chia buồn với Dì 10 của gd em.
Tinh thần của những người lớn tuổi , và nhất là đang bịnh hoạn rất quan trọng , hay ngủ nằm mơ thấy những người thân quen đã ra đi.
Em sẽ chuyễn lời hỏi thăm của cô đến   Dì Út và Hạnh.
  Hạnh đi VN về , vẫn còn " ngất ngư con tàu đi ".
Em Tv

Em Tuy Van oi ,
Luc trươc , dao Ong Ba Cu cua Co moi mat , Co cau xin cho dươc thay mat , ma chang bao gio dươc thay , the ma bay gio thinh thoang Co van thay hai Cu hien ve , nhung tro lai cai thoi Co con be nho moi la !
A, Tuy van oi , sao em khong viet truyen ve cuoc doi cua co ban cua em di , roi dang vao day. Co tin em viet se hay lam do.
Hom nay Co rat vui vi co hai vo chong ngươi ban than cua Co den o lai choi ca ngay.
Co chuc em ngu ngon dem nay.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 09. Sep 2012 , 08:07


CÒN TRONG MỘNG TƯỞNG

( Phần 3 )



Tôi nào tưởng mình là thánh sẽ phải sống khốn khổ trong thế giới loài người, tôi không dám tưởng mình là thánh bao giờ, tôi cũng tự cho mình chỉ là một con người tầm thường, thật tầm thường , cớ sao tôi phải lao đao trong cái bể khổ trầm luân nầy ? nghiệp chướng ư ? có phải tôi đã gieo nhiều hạt giống xấu giờ đây tôi phải gặt hái theo luật tuần hoàn ? nếu có, tôi xin lỗi mọi người , tôi xin lỗi em vì tôi không thể dìu em đến hết cuộc đời nầy, vì tôi đã để người con gái vừa tập tễnh bước vào ngưỡng cửa tình yêu đã phải gánh lấy những nhọc nhằn buồn tẻ suốt 16 năm trên đôi vai nhỏ bé . Em có trách cứ gì tôi không ?Thôi em nhé hãy tha thứ cho nhau để trên đoạn đường ta sẽ tiếp nối cho tâm hồn được nhẹ nhàng thanh thản hơn, hãy mở rộng cõi lòng để đón nhận nhiều niềm vui em nhé! mỗi ngày ta hãy chọn một niềm vui, dù nhỏ nhoi hay chỉ trong khoảnh khắc nó cũng đủ để ta có chút ánh sáng để đánh tan những cụm mây đen luôn bao trùm ta trong từng ngày . Một ngày ta có được mấy giờ sống cho riêng ta em nhỉ ? mấy giờ để ta có một nụ cười thật trọn vẹn hay chỉ là những ưu tư lo nghĩ .
Tôi muốn nói thế, thôi thì ta cố gắng dành một giây nào đó trong một ngày mà hoài niệm cùng nhau để được thấy nhau một phút giây tưởng nhớ âu đó là lúc ta vui nhất đúng không em ? Riêng tôi, một ngày như mọi ngày em trả lại đời tôi, đời tôi có lẽ đã đặt để ở một ngôi sao mà chả mấy ai trông thấy vì vậy tôi cũng chả trông thấy được mấy ai, dù em có trả đời tôi lại cho tôi hay không đi chăng nữa thì tôi cũng vẫn là tôi của kiếp đơn độc hơn 13 năm nặng nề trôi qua nơi căn phòng nầy, có tâm sự nhưng không người tri kỷ nên mình tôi nói một mình nghe, chua chát quá em nhỉ ? tôi còn gì đắng cay hơn tôi nói cho tôi nghe, bao giờ chạnh nghĩ cái cảnh tình nầy không ? tuy nhiên lâu rôì đời mình cũng qua ...

Tôi có chút tự hào về bản tánh của tôi, cho dù sự thể có xãy ra như thế nào đi chăng nữa tôi cũng thích nghi với mọi hoàn cảnh dễ dàng chấp nhận nó và tưởng như nó đã đặt để tôi đi cùng từ thuở nào vậy . Nghịch cảnh trớ trêu đã đang gánh lên người tôi thì làm sao tôi cưỡng lại được phải không em ? Một bản án chung thân không phán quyết bởi quan tòa, tất cả ở Thượng Đế đó em ạ , rất có thể đây là con đường để tôi sám hối lại tội tình và em được đi trên thảm vàng hạnh phúc ....

Nếu không mất mát thì đâu ai trịnh trọng những gì đang hiện hữu, không tìm lại được đâu ai hối tiếc những gì đã mất . Câu nói nầy giản đơn hầu như ai cũng biết nằm lòng, hay ít nhất đã được nghe vài lần ...nhưng chỉ có người trong cuộc mới thấm thía được cái chiều sâu của nó, tôi là một trong số những người không may đó, tôi xin được mở ngoặc ở đây để giải thích hai chữ " không may " (Thật ra tôi là ngươì may mắn nhất, là một kẻ xa lạ tới tạm trú nơi em sinh sống, vỏn vẹn chỉ có hai thằng bạn thân . Bọn nó giúp đỡ đủ mọi phương tiện để tôi tạm dừng bước giang hồ ở Hồ Bài ...rôì ông tơ bà nguyệt đã đưa đẩy dẫn đường đưa lối cho tôi gặp được em .
Chúng tôi quen nhau qua sự dàn xếp kỹ lưỡng của hai cô bạn, chúng tôi yêu nhau qua sự rung động của hai con tim và rồi chúng tôi sống bên nhau qua sự chấp thuận của gia đình .
Nhưng nghiệt ngã thay một đêm trời rỉ rả vài hạt mưa, dường như đang khóc cho một cuộc tình sắp đứt đoạn, bầu trời thấp thoáng lúc tỏ, lúc mờ, lác đác vài vì sao soi rọi xuống bờ đê dọc theo thửa ruộng như nhắc nhở trách cứ bước chân của kẻ bạc tình dẫm lên sự đau khổ xót xa của một người con gái đang chờ hắn quay về .
Trăng đêm đó không sáng lắm nhưng cũng đủ dắt tôi rời căn nhà đang tràn ngập tình yêu theo đúng nghĩa của một mái ấm gia đình mà tôi hằng khao khát mơ ước ... Hương tình vẫn còn nồng cháy trong lòng tôi, thế mà tôi lại bỏ đi, tôi trở thành tên tội đồ không bản án, vô hình chung tôi tự giết đời tôi trong đêm cay nghiệt đó ... Từ ấy tôi hiển nhiên thành kẻ không may trên con đường lưu lạc nơi đất khách )

Mười sáu năm rôì, tôi luôn tự trách mình, một việc làm thiếu suy nghĩ của tôi đã đẩy đưa chúng tôi phải cách xa trong 16 năm . Em phong ba trong dòng đời tôi ray rứt, ăn năn ....
Em có trách gì tôi không em hỡi ? Thôi hãy để những chuyện buồn trôi theo con nước ra biển cả, cứ như những tia nắng đong đưa trên thân lá mà ấm lòng cỏ cây, cứ như cơn mưa rào bất chợt để cỏ cây đua nhau, hoa lá được nẩy mầm xanh tươi . Cố vui lên em nhé ! cũng như tôi đang sung sướng vì ước mơ suốt 16 năm nay đã thành sự thật, tôi không còn hụt hẫng khi giựt mình tỉnh giấc, cám ơn em đã đến với tôi đã mang lại cho tôi cái cảm giác của một con người mà tôi ngỡ sẽ không bao giờ tìm được .
Em đến, ngoài hiên nắng đón mừng ngập ngừng tôi hỏi "Mộng hay mơ ? " từ nay không còn cơ hội mộng hay mơ nữa tất cả nay đã thành sự thật, em đến bằng xương, bằng thịt bằng cả tình người nồng ấm kéo tôi lên từ vực sâu bằng sợi dây ân tình, lòng tôi sẽ không còn những cơn tuyết lạnh kéo dài dù đang là mùa xuân hay hạ . Mặt trời hồng đang sưởi ấm lòng tôi, bỗng dưng tôi nhớ bài " Hạ Trắng " . "....Gọi nắng cho tóc em cài loài hoa nắng rơi, nắng đưa em về miền cao gió bay, áo em bây giờ mờ xa nẻo mây . Gọi tên em mãi suốt cơn mê nầy .... Áo xưa dù nhàu cũng xin bạc đầu , gọi mãi tên nhau ..."

ĐỖ HỮU TÀI
     11/12/03
                
( To be continued )
                           



Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 13. Sep 2012 , 13:39
Một ngày chủ nhật xứ người...

(Nhân nghe bài hát Beautiful Sunday, ngố nhớ lại có một ngày chủ nhật thế này ... của ai đó trên xứ Mỹ...)

Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Cho ta thêm ngày nữa để yêu thương (*)

Tôi...          

Cuộc sống thật là tất bật, với công việc hàng ngày, sáng quảy túi lunch đến sở, chiều mang nó về, mệt mỏi chỉ thèm được nằm, mở TV để đó và lim dim ngủ.... Thế là quên đi những thú đam mê của mình. Tôi là công nhân của một xưởng không bao giờ thấy thế giới bên ngoài. Sáng vô vặn ốc tán bù lon, chiều bù lon ốc tán, cứ thế, cứ thế theo thời gian trôi.... và mong thời gian qua mau để đến ngày chủ nhật, có một ngày nghỉ ở nhà, hay đi dạo phố để thấy "chủ nhật tươi hồng”.

http://img163.imageshack.us/img163/8116/69504653.jpg

Hôm nay chủ nhật, tôi đến cửa hàng chuyên bán dụng cụ để mua thêm ít "đồ nghề" cho công việc làm của mình. Không hiểu sao tôi lại đậu xe ngay parking lot của một cửa hàng chuyên bán đàn, chắc cũng là cái duyên vì hai cửa hàng chỉ cách nhau một bức vách ngăn. Đàng nào cũng còn hơn nửa ngày nghỉ của mình, tôi nghĩ thế và bước vào ... chỉ xem thôi mà. Ô ! Mắt tôi có hoa không? Một thế giới toàn nhạc cụ, nào đàn, nào trống, nào kèn, loa, ampli,.. đủ thứ, đủ thứ.... Tôi mê mẩn đứng nhìn hết gian này đến gian khác. Tôi thích đàn nên cứ tần ngần ở khu toàn đàn guitar, nhiều loại khác nhau và giá trị khác nhau. Tôi như lạc vào thế giới thần tiên huyền ảo, như quên hết hiện tại, quên mình là ai, cầm cây đàn lên khảy nhẹ vài tiếng ngân nga, hết cây đàn này đến cây đàn khác, tôi dạo Romance Tremolo tưởng như Từ Thức lạc thiên thai. Chợt nghe đầu ngón tay đau điếng, thì ra đã lâu lắm tôi không hề sờ tới cây đàn. Tội nghiệp nó vẫn cô đơn trên giá ở góc nhà! Nhìn lại hai bàn tay, những đầu ngón sần sùi chai sạm, móng tay đã cùn, bàn tay thon mềm của một  giáo viên ngày xưa giờ được thay thế bằng bàn tay của một "cu li" ngày ngày chỉ biết vặn bù lon ốc tán!

Nghĩ tới thực tế, tôi giật mình. Ôi, mình đi mua dụng cụ lao động mà, đâu phải chọn lựa đàn vậy mà cũng ôm từng cây để thử còn chê khen, gỗ hương, gỗ thông, gỗ tạp, thật buồn cười, còn so dây nắn phím nữa, tội nghiệp không?!

Tôi bước ra khỏi tiệm bán đàn mà nghe lòng nặng trĩu, một niềm chua xót, một thực tế phũ phàng, "the bills never stop" - một câu thật đơn giản nhưng không giản đơn tí nào.

Bất giác tôi khẽ lẩm nhẩm một câu danh ngôn của Napoléon như để cho chính mình nghe:

"Từ chỗ tuyệt vời đến chỗ lố bịch, chỉ cách có một bước mà thôi!"

lêthịngố


-----
(*) Hai câu thơ của thi sĩ người Libăng - Kahlil Gibran được dịch bởi nhà văn Nguyễn Nhật Ánh


     

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 19. Sep 2012 , 10:03

ngo_thi_van wrote on 02. Sep 2012 , 21:18:
Em Tuy Van oi ,
Luc trươc , dao Ong Ba Cu cua Co moi mat , Co cau xin cho dươc thay mat , ma chang bao gio dươc thay , the ma bay gio thinh thoang Co van thay hai Cu hien ve , nhung tro lai cai thoi Co con be nho moi la !
A, Tuy van oi , sao em khong viet truyen ve cuoc doi cua co ban cua em di , roi dang vao day. Co tin em viet se hay lam do.
Hom nay Co rat vui vi co hai vo chong ngươi ban than cua Co den o lai choi ca ngay.
Co chuc em ngu ngon dem nay.
Co Van


CẢ NHÀ THÂN MẾN ,

Cô Vân vừa gọi Tv gởi lời thăm hết tất cả và hy vọng cô mau lành , để vào đây chung vui với Đ V và cô  nói , cô có 2 bài viết , dành cho chúng ta.
Nhớ cô quá , Tv cầu mong  cho cô và cả nhà luôn an lành và tiếp tục vào đây , chia xẻ nhiều Đ V tuyệt vời nhé.

TVMS

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 28. Sep 2012 , 03:16
Trăng thu

Thời gian trôi thật nhanh, mới hôm nào đi lang thang dưới trăng trong đêm trăng sáng của đêm rằm tháng tám âm lịch, bây giờ lại mùa trăng mới. Đêm Trung thu!
http://imageshack.us/a/img90/6664/mtrng.jpg

"Trăng lên cao, bầu trời sáng tỏ. Lên trước trăng bao ngôi sao nhỏ. Em xách đèn đi khắp muôn nơi...". Đó là lời một bài hát của tuổi thơ, vui đùa nghịch ngợm dưới ánh trăng vàng. Trung thu một lần nữa lại về! Gió giao mùa se se lạnh, cây lá bắt đầu đổi màu, cuống lá chực lìa cành khi có gió thổi qua, buồn, một nỗi buồn xa xứ, đã bao nhiêu mùa lá rụng, tóc đã nhuốm bụi thời gian, nhìn đàn chim bay vội vã, chúng đi đâu? Về đâu? Đâu là nguồn cội? Văng vẳng mấy câu thơ của thi sĩ Bùi Giáng làm tôi buồn vô hạn, một nỗi nhớ xa xăm...

Lên mù sương, xuống mù sương
Bước xa bờ cỏ, xa bờ thương yêu
Tuổi thơ em có buồn nhiều,
Thì xin cứ để bóng chiều bay qua
Biển dâu sực tỉnh giang hà,
Còn sơ nguyên mộng, bên tà áo xanh.

Mỗi Trung thu về, tôi nhớ ba tôi nhiều lắm vì ba "ra đi" vĩnh viễn ngay đêm Trung thu của hơn hai mươi năm về trước, không bao giờ tôi quên được hình ảnh phút lâm chung của cha mình. Đêm ấy trăng lên cao sáng tỏ, tôi đang ở tại trường để cùng các bạn vui tết Trung thu với học sinh, thì đứa cháu cho hay ba tôi sắp ra đi nên muốn gặp tôi phút cuối cùng của cuộc đời. Tôi chạy về ngay và đã chứng kiến cảnh ra đi của người cha kính yêu, tất cả anh chị em tôi đều có mặt. Hình ảnh đó mỗi khi nhớ lại, tim tôi như thắt lại, lòng đau đớn vô cùng. Đã đành đời sống là vô thường, nhưng chứng kiến phút ly biệt vĩnh viễn của người thân yêu sao tránh khỏi đau lòng. Tôi nhớ hoài nụ cười của ba tôi tối hôm ấy, khi anh tôi bảo:
- Hạ về rồi nè ba.

- Ba, con nè.

Tôi nắm lấy tay ba, hốt hoảng:
- Sao tay ba lạnh ngắt!?

Ba tôi cố giương đôi mắt như muốn nhìn tôi khi nghe tiếng của tôi, nhưng cố gắng mà không mở được, sau đó ba nở nụ cười héo úa, mắt ba may máy và hai hàng lệ tuôn ra. Tôi lau nước mắt cho ba, chẳng nói được lời nào. Ba mấp máy môi như muốn nhắn nhủ điều gì. Chị Tư tôi bảo:
- Niệm Phật đi, chắc ba muốn mình niệm Phật.

Cả nhà cùng niệm Phật. Cái gì phải đến ắt sẽ đến. Ba tôi đã trút hơi thở cuối cùng vào đêm trăng tròn nhất của mùa Thu! Trời như thương cảm với chị em chúng tôi, đang sáng tỏ với ánh trăng vằng vặc, lại nổi cơn mưa thật lớn. Mưa thu đêm đó thật là thê thảm. Ba nằm đó, con cháu đông đủ, người khóc, kẻ bất tỉnh, khung cảnh thật hãi hùng! Tôi rất thích mùa thu, nhưng từ đó lại sợ mùa thu, gợi sự đau lòng và nỗi thương nhớ ba của mình.

Nhớ ngày xưa ba dẫn tôi đi học, dạy tôi từng chữ từng vần, có lẽ tôi nhỏ nhất nên được thương nhiều, đi đâu ba hay dẫn tôi theo. Ba thường kể chuyện những danh nhân trong lịch sử cho anh chị em tôi nghe.
http://imageshack.us/a/img818/3236/mttm.jpg

Thích nhất là đêm Trung Thu quây quần dưới trăng vui chơi cùng các bạn trong xóm, được nghe ba kể chuyện chú Cuội , với chị Hằng, tôi hỏi:
- Ba ơi sao kêu là chú Cuội, còn chị Hằng không kêu là cô Hằng hả ba?

- Tại vì chị Hằng rất đẹp, rất trẻ, không già nên người đời kêu là chị.

- Ước gì chị Hằng xuống chơi với tụi mình nhỉ.

Rồi cả đám nhao nhao:
Thằng Cuội ngồi gốc cây đa,
Để trâu ăn lúa, gọi cha ời ời.

- Chú Cuội ơi xuống đây chơi!

Tuổi thơ thật là vui. Ba tôi dạy chúng tôi hát, chúng tôi hát và vỗ tay theo điệu hát:

Nào ta cùng nhau chơi chơi chơi
Ca hát với nhau vui vui vui
Rồi lên tiếng ta cười cười cười
Làm vui thú bao người người người

Chỉ có bốn câu vậy mà ba dạy thật lâu chúng tôi mới thuộc, khi thuộc rồi, chúng tôi hát, ba đệm đàn "măng-đô- lin" phụ họa theo, thật là vui. Chúng tôi chơi trò chơi "mèo bắt chuột", chơi trò chơi "bỏ khăn": "bỏ khăn, khăn nổi khăn chìm, bà con cô bác đi tìm cái khăn", hết đứa này tới đứa kia, đứa nào không hay mình bị bỏ khăn sau lưng thì bị đánh, rồi cùng cười rộn vang góc sân nhà, vui ơi là vui! Ba vẫn ngồi xem chúng tôi đùa giỡn, thỉnh thoảng, ba cũng cười theo. Trăng sáng vằng vặc nhìn ra cánh đồng lúa xanh mượt uốn lượn theo chiều gió, óng ánh dưới trăng. Trước sân nhà có cái ao nhỏ soi bóng hàng dừa và ánh trăng vàng lung linh mặt nước, bức tranh thật đẹp. Khi trăng lên thật cao và hơi chếch về phía sau vườn, chúng tôi mới tan hàng, nhưng đứa nào cũng tiếc rẻ. Tuổi thơ thật hồn nhiên, vô tư lự.

"Ví mà tôi đổi thời gian được" (*)
Để tuổi thơ tôi vẫn vui cười...

Khi tôi lớn lên, ba là người dẫn tôi đi thi trong các kỳ thi, ba phân tích về các ngành học để tôi chọn lựa, nhưng ba thích nhất là ngành giáo, khuyên tôi nên chọn ngành giáo,vì đó là nghề thích hợp nhất cho phái nữ. Tôi đã chọn ngành sư phạm theo ý nguyện của ba. Rồi ngày đi nhận nhiệm sở cũng chính ba tôi đưa tôi đi, hai cha con đã lội bộ mệt lử luôn, vậy mà ba vẫn vui không hề than van gì cả, thật là tôi nghiệp ba tôi vô cùng. Tôi cũng hay kể lể cho ba tôi nghe những gì tôi gặp phải trên trường đời, để được ba chỉ dạy. Ba tôi muốn tôi không phải là nữ lưu yếu đuối, không được khóc, hay nản chí khi gặp khó khăn. Ba hay nói: “Khóc là nhục, rên là hèn, van xin là yếu đuối.” Có lẽ những lời đó đã in đậm trong tôi, mỗi khi gặp khó khăn, nghĩ đến ba là tôi như giải được nan đề.

Đêm nay, trăng sáng trưng, một mình bước loanh quanh nhìn bầu trời hiu quạnh, tôi buồn quá, nhớ đến ba, ngày xưa ba thích ăn bánh trung thu lắm, bây giờ bánh trung thu đó mà ba tôi ở nơi đâu? Gió thu hơi lành lạnh, một vài chiếc lá rời cuống rơi xuống chân tôi, cúi nhặt chiếc lá, tôi chạnh nghĩ: đến bao giờ tới phiên mình nhỉ? Tôi nhớ đến lời hát "anh nói với người phu quét đường, xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em ..." (**) Lạ thật, một sự tưởng tượng phong phú của nhạc sĩ, đến mùa thì lá rụng như đời người rồi cũng như lá thu phai thôi!

Nhớ về ba của tôi thì nhiều điều để nói, không giấy mực nào kể hết được. Tất cả là kỷ niệm, tôi mong rằng ba tôi luôn được an vui nơi cõi vĩnh hằng. Nếu có phép lạ thì xin được một lần gặp ba của tôi dù trong giấc mơ, để tôi nói với ba là con gái của ba không yếu đuối hay nản lòng đâu, để được nghe người ta bảo: “con nhà tông, không giống lông, cũng giống cánh.”

Bên ngoài trăng vẫn sáng, trăng thu thật buồn, nỗi buồn của đứa trẻ mồ côi lưu lạc, buồn một nỗi buồn xa xứ, không một người thân bên cạnh!
lêthịngố
(*) Mượn ý thơ Trần Trung Đạo
(**) Bài hát “Anh đến thăm em đêm ba mươi” của Vũ Thành An, phổ thơ Nguyễn Đình Toàn.



Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 10. Oct 2012 , 19:27
Em Ngố oi ,
Co dinh chua vao day the ma khong cam long dươc phai vao va da doc dươc hai bai viet rat cam dong cua em. Cam on em van vao day de giu cho muc nay dươc song dong !
Co mong se co ngay dươc thương thuc em dan guitar  nhe.
Co Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 11. Oct 2012 , 09:33

ngo_thi_van wrote on 10. Oct 2012 , 19:27:
Em Ngố oi ,
Co dinh chua vao day the ma khong cam long dươc phai vao va da doc dươc hai bai viet rat cam dong cua em. Cam on em van vao day de giu cho muc nay dươc song dong !
Co mong se co ngay dươc thương thuc em dan guitar  nhe.
Co Van 


Thưa cô,cám ơn cô nhiệu Cô ơi, ngố đâu có biết đàn viết theo cảm xúc thôi.Mong cô mau mau bình phục để vào D/Đ chơi với chúng em.Ngố nhìn hình cô hôm Đại Hội thấy cô tươi hồng hào rất là mừng, cô nghỉ khoẻ nha cộ Kính chúc cô khoẻ mạnh và vui.
ngố mời cô nghe nè:

[mediawidth=500]http://www.youtube.com/watch?v=N7O2tD3imy8[/media]

Kính tặng cô:

http://imageshack.us/a/img4/3508/bngmw.jpg


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 12. Oct 2012 , 06:44

Ngố wrote on 11. Oct 2012 , 09:33:
Thưa cô,cám ơn cô nhiệu Cô ơi, ngố đâu có biết đàn viết theo cảm xúc thôi.Mong cô mau mau bình phục để vào D/Đ chơi với chúng em.Ngố nhìn hình cô hôm Đại Hội thấy cô tươi hồng hào rất là mừng, cô nghỉ khoẻ nha cộ Kính chúc cô khoẻ mạnh và vui.
ngố mời cô nghe nè:

[mediawidth=500]http://www.youtube.com/watch?v=N7O2tD3imy8[/media]

Kính tặng cô:

http://imageshack.us/a/img4/3508/bngmw.jpg

Em Ngố oi ,
Co cam on em da cho Co thương thuc mot ban dan rat hay. Đan guitar thùng nghe có hồn hon dan điện em nhi ! Co thay trong nay co nhieu nhac si dan ma Co chua co thi gio de thương thuc het.
Binh hoa em tang dep lam em oi ! May bai viet cua em diem them nhung buc hinh minh hoa that het say !
Hinh chup xa xa thi vay do , chu Co cung " xo xac " lam , met nen Co khong the o lau voi cac em dươc. Co rat mung la Co da di du dươc may ngay hoi ngo.
Tiec la em khong co mat.
Bay gio Co phai sua soan de di xa vai ngay.
Co Van   

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 16. Oct 2012 , 20:46

ngo_thi_van wrote on 12. Oct 2012 , 06:44:
Em Ngố oi ,
Co cam on em da cho Co thương thuc mot ban dan rat hay. Đan guitar thùng nghe có hồn hon dan điện em nhi ! Co thay trong nay co nhieu nhac si dan ma Co chua co thi gio de thương thuc het.
Binh hoa em tang dep lam em oi ! May bai viet cua em diem them nhung buc hinh minh hoa that het say !
Hinh chup xa xa thi vay do , chu Co cung " xo xac " lam , met nen Co khong the o lau voi cac em dươc. Co rat mung la Co da di du dươc may ngay hoi ngo.
Tiec la em khong co mat.
Bay gio Co phai sua soan de di xa vai ngay.
Co Van   


Cám ơn cô, chúc cô khoẻ và vui. hoa_tim1 hong1222 hongtim f4u2 tulipdo pinkrose violettulip violet1

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 16. Oct 2012 , 21:30
TÔI YÊU HOA CÚC

« Cứ nỗi độ Thu sang,
Hoa Cúc lại nở vàng … »

Hai câu thơ trên tôi không nhớ là của ai, nhưng tôi rất thích, bởi lẽ nói lên đủ ý nghĩa của mùa mà tôi yêu nhất trong bốn mùa của tự nhiên. Mùa Thu! Biết bao Văn nhân, thi sĩ, ca ngợi mùa Thu với chiếc lá vàng, lá đỏ, lá rơi,lá rụng, rồi đêm thu , trăng thu, mưa thu, chiều thu, hoa thu …Riêng tôi, mùa thu nhắc cho tôi một loài hoa đẹp,thật kiêu sa, quý phái, diễm kiều …đó là hoa Cúc! Thi sĩ Hàn Mạc Tử cũng thích trồng hoa cúc:
Thích trồng hoa cúc để xem chơi,
Cúc ngó đơn sơ, lắm mặn mòi.
Đêm vắng gần kề say chén ngọc,
Vườn thu vắng vẻ đủ mua vui.
Nhắc đến hoa cúc tôi nhớ lại những năm tôi học Trung học, lớp tôi có tất cả năm đứa tên Cúc, thêm Cúc Hương nữa là sáu cái tên có chữ Cúc. Hai đứa tên Nguyễn Thị Cúc thì thầy, cô gọi Cúc “ A “ và Cúc “ B “,( sau năm 1975 Cúc “A” của chúng tôi cùng gia đình đi vượt biên và mất tích! ) Thủy Cúc, Thu Cúc và Ngọc Cúc. Tên đứa nào cũng đẹp, mà tụi nó không thua gì “ hoa cúc “, có thễ nói “ mười phân vẹn mười! “ .Chúng tôi thân nhau lắm đi đâu cũng đi chung, thậm chí giờ chơi cũng thích ăn vặt giống nhau như xoài chua,me chua, ổi chua … sáu đứa nó, tôi và nhỏ Thu trong đội bóng chuyền của trường nên chúng tôi càng gắn bó, sau giờ học là chúng tôi đi tập dợt. Kể cũng lạ lớp chúng tôi lại trùng tên nhiều thật nhiều, hai đứa tên Hạnh may là khác họ nên không phải “ A “ hay “ B “ mà là Hạnh Nguyễn và Hạnh Lê,nhỏ Hạnh Nguyễn thì hiền lắm còn Hạnh Lê thì cái miệng cứ “lách chách “ lại hay cười nên tụi bạn đặt cho mỹ danh là Lanh Thị Hệ, cái tên theo nó suốt cả đời! Hai đứa tên Mai lại cũng Mai
“ A “, Mai “ B “, sao mà nhiều A ,B thế? Đến năm lớp chín Mai « A » đổi tên lại là Danh nhưng Mai A vẫn là Mai A muôn thuở, còn Mai B ư ? Ngày 1 tháng năm 1975 tôi gặp nó trên đường phố của Thị Xã trên cánh tay phải cô có đeo một băng đỏ và trông cô thật bận rộn với công việc gì tôi không rõ, Mai B nhìn tôi mĩm cười, tôi há hốc mồm kinh ngạc, thì ra bạn ấy là….ôi dẫu "không tin nhưng đó là sự thật!" Tôi bước thật nhanh quên không chào đáp lễ. Trở lại lớp chúng tôi, lúc nào cũng vui,nhiều đề tài hấp dẫn, chọc phá, để rộn vang tiếng cười, đúng là: « Nhất quỉ, nhì ma,thứ ba học trò », tên tôi là Hạ cũng có được yên đâu chúng dám đổi lại thành Hè , không sao Hạ hay Hè gì cũng là mùa của hoa phượng,tôi bảo :
- Không có tao thì thi sĩ, nhạc sĩ, văn sĩ sáng tác không hay đâu nghe tụi bây. Và tôi cất tiếng hát : Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn …. dở ơi là dở cũng cố gắng lấy hết sức bình sanh ra để hát. Sau đó còn ngân nga mấy câu thơ của ai tôi không nhớ mà tôi đã thuộc từ đời nào không biết ( tôi mê thơ lắm cứ đọc và thuộc hết mấy bài thơ tôi thích ), tôi chỉ biết là tôi rất thích bốn câu thơ này :
Đã thoáng nghe buồn với tiếng ve,
Nắng vàng oi bức ngã sang hè.
Buâng khuâng mây trắng lười xê động,
Đợi gió muôn cành đứng ủ ê!
Lũ bạn cười ngoặt ngoẻo, nhỏ Cúc A nói:
- Hè ơi, tao cần tí gió mát vì mầy nóng quá chịu không nổi, ở đó mà thơ với thẩn.
- Nhốt mấy con ve sầu lại dùm tao đi Hè ơi. Đó là tiếng của nhỏ Cúc Hương
- Ơ hay tại sao tụi bây lại chọc tao thế? Ngày mai tụi bây đến nhà tao chơi tụi mình bơi xuồng hái trái bần, và hái hoa lục bình chơi, có anh tao về vui lắm.
Cả đám xôn xao: Đi đi!
Tụi nó rất thích đến nhà tôi vì nhà tôi ở ngoại ô của Thị xã, có ruông lúa, có vườn cây lại có dòng sông lớn của tỉnh, tha hồ cho chúng tôi đùa giởn ,thích nhất là ngồi trên xuồng để bơi đi dọc theo sông. Có lần chúng tôi với tay hái chum hoa tím lục bình, chiếc xuồng nghiêng theo nước tràn vào và từ từ chìm xuống, không đứa nào biết bơi, sợ quá chỉ biết khóc vì đang chới với, may mà ba tôi nhìn thấy và bơi ra cứu kịp thời không thôi trên mộ bia sẽ ghi là “ chết vì nước “,thật hết hồn. Chúng tôi bị ba la cho một trận hứa sẽ chừa nhưng sau đó có lẻ chúng tôi đã quên cái trận uống nước ngày nào, nên thỉnh thoảng vẫn lén ba bơi xuồng đi chơi.
Mấy đứa bạn tôi thấy hình anh tôi mặc đồ lính đứng coi bộ oai phong lẫm liệt đứa nào cũng khen đẹp trai, tôi đem chuyện ấy ra nói với anh tôi, anh tôi bảo:
- Hôm nào dẫn bạn em về cho anh xem mặt nhé và giới thiệu cho anh.
Tôi thích chí, có hai đứa tôi muốn giới thiệu cho anh tôi là nhỏ Tiếm và nhỏ Minh Hương vì hai đứa này trông chững chạc và lớn hơn tụi tôi. Thế là cả đám kéo lên nhà tôi, anh tôi đã hái sẵn dừa xiêm để đãi khách, hôm ấy Tiếm mặc áo vàng nó có hơi làm dáng và biết e thẹn khiến tụi tôi nhịn cười không được cứ sung sục hoài cuối cùng cũng cười lăn ra. Anh tôi bỗng dưng ngâm hai câu thơ của Nguyên Sa nhưng có sửa mấy chữ:
“Áo nàng vàng anh về yêu” cô “ Cúc
Áo nàng xanh, anh “quét “ lá sân trường“
- Nào lại đây ăn dừa đi mấy cô bé, anh Quang đã chặt sẵn rồi nè, cứ cười hoài, thôi mấy bé ở chơi vui nha, anh Quang vào nhà chùng nào muốn bơi xuồng thì kêu anh nhé. Anh tôi bỏ vào nhà làm cả lũ ngưng tiếng cười cũng như xe đang chạy nhanh mà thắng gấp vậy. Tiếm sụ mặt, còn hai nhỏ Cúc thì tươi hẳn lên, tụi nó đã hiểu lầm ý của anh tôi . Thật ra ở tuổi của lớp bảy (đệ lục) mà biết gì, chỉ mơ mộng bậy bạ thôi rồi cũng chìm vào quên lãng. Anh tôi nói với tôi:
- Hết chuyện dẫn mấy cô nhí về giới thiệu cho anh …Tôi làm thinh, vì tôi biết nhỏ Tiếm nghĩ anh tôi thích nhỏ Cúc nên nó buồn,rồi cũng theo thời gian mà xóa mờ trong tâm trí,biết bao chuyện để đùa giởn.
Bây giờ nghĩ lại tôi thương Cúc A vô cùng, có một lần nó xếp giấy làm máy bay trong giờ học nó thả máy bay “ vèo! “ không đúng mục tiêu của nó mà lại đáp ngay thầy Nguơn dạy Vật Lý, cả lớp cười ầm lên, không hiểu sao thầy biết là chiếc máy bay cất cánh từ phi trường nó thầy kêu nó lên và phạt. Có lẻ tôi là đứa cười to nhất nên nó nghĩ tôi đi méc với thầy,nó giận không thèm chơi với tôi nữa mặc dù tôi có đính chính với nó, ôi thật là nỗi oan…Nguyễn Trãi! Nó giận thật là dai nhất định không thèm nhìn mặt tôi và cũng xin ra khỏi đội bóng chuyền luôn.
Bây giờ, ở tận nơi xa xôi nào chắc Cúc A hiểu cho tôi,người mach lại thầy là thằng Bình ngồi bàn ngang với nó. Mỗi lần tôi đi ngang qua sông Potomac hay Patuxent là tôi nghĩ tới Cúc A, thương nó quá vì muốn được đến bến bờ tự do mà phải dìm thân xác dưới lòng biển .sâu.
- Cúc ơi, hãy tha thứ cho Hạ bạn nhé!
Sau này lớn lên,mỗi đứa một nghề,và đi một nẽo, dù xa xôi nhưng chúng tôi vẫn liên lạc và họp mặt hàng năm, kể nhau nghe những vui buồn, những đắng cay của cuộc đời, chúng tôi vẫn nhắc đến mấy đứa bạn không còn trên cõi đời nhưng chúng tôi tin tụi nó có lãng vãng đâu đó và mĩm cười với chúng tôi.
- Cái này là của Cúc “ chết vì nước “, cái này của Khôi “chết vì đạn “, cái này của Dũng “ chết vì chữ “… Bạn Hoài cứ lẩm bẩm,chúng tôi buồn hiu. Vậy mà mà vẫn duy trì ngày hop bạn cho tới bây giờ. Chỉ có tôi phải tha phương cầu thực, bỏ mặc tụi nó với những niềm vui, nỗi buồn nơi quê nhà, ở xứ lạ tôi nào có vui!
Giờ đây, bôn ba xứ người,lăn lộn với cuộc sống, hàng ngày đến sở làm không hề thấy ánh mặt trời, bè bạn ở đâu có nhớ tôi không? Mỗi người mỗi ngã “ người đi biết về phương nào …”, tôi thích bận rộn để cho mình không còn nhớ nhung, nghĩ ngợi, nên sau giờ làm là tôi chăm sóc mảnh vườn nho nhỏ của tôi, tôi trồng rất nhiều hoa, đặc biệt là hoa cúc, tôi thích hoa cúc lắm nhất là cúc vàng,một màu vàng rực rỡ đẹp làm sao! Tôi yêu hoa cúc một lẻ, một lẻ để tưởng nhớ đến Cúc A cô bạn dễ thương của tôi, hàng ngày tôi chăm sóc vườn cúc thật chu đáo,vun phân, tưới nưóc, lặt bỏ những lá sâu, bởi vậy đến mùa thu thì sân nhà tôi vàng rực tha hồ cho những chú bướm vờn quanh. Thú vui của tôi là “đi chợ trời “ vào sáng chủ nhật, tôi thích ngắm cảnh buôn bán của chợ trời dù không mua sắm gì ở đó,nhưng thỉnh thoảng họ có bán hoa nhiều lắm, nếu có hoa cúc là tôi mua ngay, đặc biệt là mua bông bí, tôi hay mua bông bí về xào ăn,một món ăn bình dân mà ngon lạ lùng đậm đà hương vị quê hương mà tôi đã lìa xa hơn mười năm và biết bao giờ trở lại. Cuối thu năm rồi tình cờ tôi đi ngang qua một nơi bày bán những bông hoa rau trái, tôi nhìn thấy những chậu cúc đã héo úa, ôi cúc của tôi sao ủ rủ thế này, tôi ghé vào và mua hết những chậu Cúc ấy.Tôi lẩm bẩm:
- Chị sẽ chăm sóc cho các em, đừng sợ, các em sẽ tươi tốt và mùa thu năm sau các sẽ khoe màu dưới nắng mai.
Thế là thêm bao nhiêu  cúc đến với mảnh vườn nhà tôi.. Chăm sóc cây cỏ cũng là cái thú, ngày nào mưa tôi thấy thiếu thốn một cái gì không vuốt ve sờ mó đám cúc vàng của tôi. Đã bao năm lưu lạc bao nỗi nhớ nhung da diết đến se thắt long, đành vui với mảnh vườn xinh xắn này thôi.
Thời gian qua như mây thu lá đổ
Xa xôi rồi tóc đã trắng còn đâu
Thân tha phương viễn xứ vạn tơ sầu,
Bao ray rứt đêm về cay nỗi nhớ!...
Sáng nay, như thường lệ tôi chạy bộ mấy vòng, vừa chạy vừa nghe nhạc, hôm nay nghe bài hát của Diệu Hương, bài hát mà tôi rất thích:
“ Không cần biết em là ai, không cần biết em từ đâu,không cần biết em ngày sau.Ta yêu em bằng mây ngàn biển rộng, ta yêu em qua Đông tàn ngày tận, yêu em như vùng trời mênh mông …….
…. Yêu em vì chỉ biết đó là em …..”
Tôi nói thầm: - Lãng mạn đến thế là cùng!
Trông kìa, đám cúc của tôi xao động như đang cười với tôi, và sẵn sàng đón chào ngày mới với sắc vàng rực rỡ dưới nắng mai.


http://imageshack.us/a/img6/1285/yuhc.jpg


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 17. Oct 2012 , 09:34

Ngố wrote on 16. Oct 2012 , 21:30:
TÔI YÊU HOA CÚC

« Cứ nỗi độ Thu sang,
Hoa Cúc lại nở vàng … »

Hai câu thơ trên tôi không nhớ là của ai, nhưng tôi rất thích, bởi lẽ nói lên đủ ý nghĩa của mùa mà tôi yêu nhất trong bốn mùa của tự nhiên. Mùa Thu! Biết bao Văn nhân, thi sĩ, ca ngợi mùa Thu với chiếc lá vàng, lá đỏ, lá rơi,lá rụng, rồi đêm thu , trăng thu, mưa thu, chiều thu, hoa thu …Riêng tôi, mùa thu nhắc cho tôi một loài hoa đẹp,thật kiêu sa, quý phái, diễm kiều …đó là hoa Cúc! Thi sĩ Hàn Mạc Tử cũng thích trồng hoa cúc:
Thích trồng hoa cúc để xem chơi,
Cúc ngó đơn sơ, lắm mặn mòi.
Đêm vắng gần kề say chén ngọc,
Vườn thu vắng vẻ đủ mua vui.
Nhắc đến hoa cúc tôi nhớ lại những năm tôi học Trung học, lớp tôi có tất cả năm đứa tên Cúc, thêm Cúc Hương nữa là sáu cái tên có chữ Cúc. Hai đứa tên Nguyễn Thị Cúc thì thầy, cô gọi Cúc “ A “ và Cúc “ B “,( sau năm 1975 Cúc “A” của chúng tôi cùng gia đình đi vượt biên và mất tích! ) Thủy Cúc, Thu Cúc và Ngọc Cúc. Tên đứa nào cũng đẹp, mà tụi nó không thua gì “ hoa cúc “, có thễ nói “ mười phân vẹn mười! “ .Chúng tôi thân nhau lắm đi đâu cũng đi chung, thậm chí giờ chơi cũng thích ăn vặt giống nhau như xoài chua,me chua, ổi chua … sáu đứa nó, tôi và nhỏ Thu trong đội bóng chuyền của trường nên chúng tôi càng gắn bó, sau giờ học là chúng tôi đi tập dợt. Kể cũng lạ lớp chúng tôi lại trùng tên nhiều thật nhiều, hai đứa tên Hạnh may là khác họ nên không phải “ A “ hay “ B “ mà là Hạnh Nguyễn và Hạnh Lê,nhỏ Hạnh Nguyễn thì hiền lắm còn Hạnh Lê thì cái miệng cứ “lách chách “ lại hay cười nên tụi bạn đặt cho mỹ danh là Lanh Thị Hệ, cái tên theo nó suốt cả đời! Hai đứa tên Mai lại cũng Mai
“ A “, Mai “ B “, sao mà nhiều A ,B thế? Đến năm lớp chín Mai « A » đổi tên lại là Danh nhưng Mai A vẫn là Mai A muôn thuở, còn Mai B ư ? Ngày 1 tháng năm 1975 tôi gặp nó trên đường phố của Thị Xã trên cánh tay phải cô có đeo một băng đỏ và trông cô thật bận rộn với công việc gì tôi không rõ, Mai B nhìn tôi mĩm cười, tôi há hốc mồm kinh ngạc, thì ra bạn ấy là….ôi dẫu "không tin nhưng đó là sự thật!" Tôi bước thật nhanh quên không chào đáp lễ. Trở lại lớp chúng tôi, lúc nào cũng vui,nhiều đề tài hấp dẫn, chọc phá, để rộn vang tiếng cười, đúng là: « Nhất quỉ, nhì ma,thứ ba học trò », tên tôi là Hạ cũng có được yên đâu chúng dám đổi lại thành Hè , không sao Hạ hay Hè gì cũng là mùa của hoa phượng,tôi bảo :
- Không có tao thì thi sĩ, nhạc sĩ, văn sĩ sáng tác không hay đâu nghe tụi bây. Và tôi cất tiếng hát : Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn …. dở ơi là dở cũng cố gắng lấy hết sức bình sanh ra để hát. Sau đó còn ngân nga mấy câu thơ của ai tôi không nhớ mà tôi đã thuộc từ đời nào không biết ( tôi mê thơ lắm cứ đọc và thuộc hết mấy bài thơ tôi thích ), tôi chỉ biết là tôi rất thích bốn câu thơ này :
Đã thoáng nghe buồn với tiếng ve,
Nắng vàng oi bức ngã sang hè.
Buâng khuâng mây trắng lười xê động,
Đợi gió muôn cành đứng ủ ê!
Lũ bạn cười ngoặt ngoẻo, nhỏ Cúc A nói:
- Hè ơi, tao cần tí gió mát vì mầy nóng quá chịu không nổi, ở đó mà thơ với thẩn.
- Nhốt mấy con ve sầu lại dùm tao đi Hè ơi. Đó là tiếng của nhỏ Cúc Hương
- Ơ hay tại sao tụi bây lại chọc tao thế? Ngày mai tụi bây đến nhà tao chơi tụi mình bơi xuồng hái trái bần, và hái hoa lục bình chơi, có anh tao về vui lắm.
Cả đám xôn xao: Đi đi!
Tụi nó rất thích đến nhà tôi vì nhà tôi ở ngoại ô của Thị xã, có ruông lúa, có vườn cây lại có dòng sông lớn của tỉnh, tha hồ cho chúng tôi đùa giởn ,thích nhất là ngồi trên xuồng để bơi đi dọc theo sông. Có lần chúng tôi với tay hái chum hoa tím lục bình, chiếc xuồng nghiêng theo nước tràn vào và từ từ chìm xuống, không đứa nào biết bơi, sợ quá chỉ biết khóc vì đang chới với, may mà ba tôi nhìn thấy và bơi ra cứu kịp thời không thôi trên mộ bia sẽ ghi là “ chết vì nước “,thật hết hồn. Chúng tôi bị ba la cho một trận hứa sẽ chừa nhưng sau đó có lẻ chúng tôi đã quên cái trận uống nước ngày nào, nên thỉnh thoảng vẫn lén ba bơi xuồng đi chơi.
Mấy đứa bạn tôi thấy hình anh tôi mặc đồ lính đứng coi bộ oai phong lẫm liệt đứa nào cũng khen đẹp trai, tôi đem chuyện ấy ra nói với anh tôi, anh tôi bảo:
- Hôm nào dẫn bạn em về cho anh xem mặt nhé và giới thiệu cho anh.
Tôi thích chí, có hai đứa tôi muốn giới thiệu cho anh tôi là nhỏ Tiếm và nhỏ Minh Hương vì hai đứa này trông chững chạc và lớn hơn tụi tôi. Thế là cả đám kéo lên nhà tôi, anh tôi đã hái sẵn dừa xiêm để đãi khách, hôm ấy Tiếm mặc áo vàng nó có hơi làm dáng và biết e thẹn khiến tụi tôi nhịn cười không được cứ sung sục hoài cuối cùng cũng cười lăn ra. Anh tôi bỗng dưng ngâm hai câu thơ của Nguyên Sa nhưng có sửa mấy chữ:
“Áo nàng vàng anh về yêu” cô “ Cúc
Áo nàng xanh, anh “quét “ lá sân trường“
- Nào lại đây ăn dừa đi mấy cô bé, anh Quang đã chặt sẵn rồi nè, cứ cười hoài, thôi mấy bé ở chơi vui nha, anh Quang vào nhà chùng nào muốn bơi xuồng thì kêu anh nhé. Anh tôi bỏ vào nhà làm cả lũ ngưng tiếng cười cũng như xe đang chạy nhanh mà thắng gấp vậy. Tiếm sụ mặt, còn hai nhỏ Cúc thì tươi hẳn lên, tụi nó đã hiểu lầm ý của anh tôi . Thật ra ở tuổi của lớp bảy (đệ lục) mà biết gì, chỉ mơ mộng bậy bạ thôi rồi cũng chìm vào quên lãng. Anh tôi nói với tôi:
- Hết chuyện dẫn mấy cô nhí về giới thiệu cho anh …Tôi làm thinh, vì tôi biết nhỏ Tiếm nghĩ anh tôi thích nhỏ Cúc nên nó buồn,rồi cũng theo thời gian mà xóa mờ trong tâm trí,biết bao chuyện để đùa giởn.
Bây giờ nghĩ lại tôi thương Cúc A vô cùng, có một lần nó xếp giấy làm máy bay trong giờ học nó thả máy bay “ vèo! “ không đúng mục tiêu của nó mà lại đáp ngay thầy Nguơn dạy Vật Lý, cả lớp cười ầm lên, không hiểu sao thầy biết là chiếc máy bay cất cánh từ phi trường nó thầy kêu nó lên và phạt. Có lẻ tôi là đứa cười to nhất nên nó nghĩ tôi đi méc với thầy,nó giận không thèm chơi với tôi nữa mặc dù tôi có đính chính với nó, ôi thật là nỗi oan…Nguyễn Trãi! Nó giận thật là dai nhất định không thèm nhìn mặt tôi và cũng xin ra khỏi đội bóng chuyền luôn.
Bây giờ, ở tận nơi xa xôi nào chắc Cúc A hiểu cho tôi,người mach lại thầy là thằng Bình ngồi bàn ngang với nó. Mỗi lần tôi đi ngang qua sông Potomac hay Patuxent là tôi nghĩ tới Cúc A, thương nó quá vì muốn được đến bến bờ tự do mà phải dìm thân xác dưới lòng biển .sâu.
- Cúc ơi, hãy tha thứ cho Hạ bạn nhé!
Sau này lớn lên,mỗi đứa một nghề,và đi một nẽo, dù xa xôi nhưng chúng tôi vẫn liên lạc và họp mặt hàng năm, kể nhau nghe những vui buồn, những đắng cay của cuộc đời, chúng tôi vẫn nhắc đến mấy đứa bạn không còn trên cõi đời nhưng chúng tôi tin tụi nó có lãng vãng đâu đó và mĩm cười với chúng tôi.
- Cái này là của Cúc “ chết vì nước “, cái này của Khôi “chết vì đạn “, cái này của Dũng “ chết vì chữ “… Bạn Hoài cứ lẩm bẩm,chúng tôi buồn hiu. Vậy mà mà vẫn duy trì ngày hop bạn cho tới bây giờ. Chỉ có tôi phải tha phương cầu thực, bỏ mặc tụi nó với những niềm vui, nỗi buồn nơi quê nhà, ở xứ lạ tôi nào có vui!
Giờ đây, bôn ba xứ người,lăn lộn với cuộc sống, hàng ngày đến sở làm không hề thấy ánh mặt trời, bè bạn ở đâu có nhớ tôi không? Mỗi người mỗi ngã “ người đi biết về phương nào …”, tôi thích bận rộn để cho mình không còn nhớ nhung, nghĩ ngợi, nên sau giờ làm là tôi chăm sóc mảnh vườn nho nhỏ của tôi, tôi trồng rất nhiều hoa, đặc biệt là hoa cúc, tôi thích hoa cúc lắm nhất là cúc vàng,một màu vàng rực rỡ đẹp làm sao! Tôi yêu hoa cúc một lẻ, một lẻ để tưởng nhớ đến Cúc A cô bạn dễ thương của tôi, hàng ngày tôi chăm sóc vườn cúc thật chu đáo,vun phân, tưới nưóc, lặt bỏ những lá sâu, bởi vậy đến mùa thu thì sân nhà tôi vàng rực tha hồ cho những chú bướm vờn quanh. Thú vui của tôi là “đi chợ trời “ vào sáng chủ nhật, tôi thích ngắm cảnh buôn bán của chợ trời dù không mua sắm gì ở đó,nhưng thỉnh thoảng họ có bán hoa nhiều lắm, nếu có hoa cúc là tôi mua ngay, đặc biệt là mua bông bí, tôi hay mua bông bí về xào ăn,một món ăn bình dân mà ngon lạ lùng đậm đà hương vị quê hương mà tôi đã lìa xa hơn mười năm và biết bao giờ trở lại. Cuối thu năm rồi tình cờ tôi đi ngang qua một nơi bày bán những bông hoa rau trái, tôi nhìn thấy những chậu cúc đã héo úa, ôi cúc của tôi sao ủ rủ thế này, tôi ghé vào và mua hết những chậu Cúc ấy.Tôi lẩm bẩm:
- Chị sẽ chăm sóc cho các em, đừng sợ, các em sẽ tươi tốt và mùa thu năm sau các sẽ khoe màu dưới nắng mai.
Thế là thêm bao nhiêu  cúc đến với mảnh vườn nhà tôi.. Chăm sóc cây cỏ cũng là cái thú, ngày nào mưa tôi thấy thiếu thốn một cái gì không vuốt ve sờ mó đám cúc vàng của tôi. Đã bao năm lưu lạc bao nỗi nhớ nhung da diết đến se thắt long, đành vui với mảnh vườn xinh xắn này thôi.
Thời gian qua như mây thu lá đổ
Xa xôi rồi tóc đã trắng còn đâu
Thân tha phương viễn xứ vạn tơ sầu,
Bao ray rứt đêm về cay nỗi nhớ!...
Sáng nay, như thường lệ tôi chạy bộ mấy vòng, vừa chạy vừa nghe nhạc, hôm nay nghe bài hát của Diệu Hương, bài hát mà tôi rất thích:
“ Không cần biết em là ai, không cần biết em từ đâu,không cần biết em ngày sau.Ta yêu em bằng mây ngàn biển rộng, ta yêu em qua Đông tàn ngày tận, yêu em như vùng trời mênh mông …….
…. Yêu em vì chỉ biết đó là em …..”
Tôi nói thầm: - Lãng mạn đến thế là cùng!
Trông kìa, đám cúc của tôi xao động như đang cười với tôi, và sẵn sàng đón chào ngày mới với sắc vàng rực rỡ dưới nắng mai.


http://imageshack.us/a/img6/1285/yuhc.jpg

Em Ngố oi ,
Cam on em da cho Co dươc thương thuc mot bai viet chat chua bao nhieu ky niem yeu thương cua tuoi hoc tro. Doc bai nay moi biet la em yeu hoa cuc nhieu nhu vay !
Em cu tiep tuc cho Co va moi ngươi dươc thương thuc nhung doan van day hung thu nhe.
Cac em kia di dau ca roi? Ve day voi Co di chu ! Co doi cac em do
Co Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 17. Oct 2012 , 10:33

ngo_thi_van wrote on 17. Oct 2012 , 09:34:
Em Ngố oi ,
Cam on em da cho Co dươc thương thuc mot bai viet chat chua bao nhieu ky niem yeu thương cua tuoi hoc tro. Doc bai nay moi biet la em yeu hoa cuc nhieu nhu vay !
Em cu tiep tuc cho Co va moi ngươi dươc thương thuc nhung doan van day hung thu nhe.
Cac em kia di dau ca roi? Ve day voi Co di chu ! Co doi cac em do
Co Van 

Dạ , có em nè Cô Vân , nhưng em phải chờ Tí. Em rất vui vì đọc lại những lời than thương của Mạ Vân ( khong phải Dễ Thương ) Kính chúc Cô Vân luôn mạnh khoẻ ;;

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 17. Oct 2012 , 13:02

ngo_thi_van wrote on 17. Oct 2012 , 09:34:
Em Ngố oi ,
Cam on em da cho Co dươc thương thuc mot bai viet chat chua bao nhieu ky niem yeu thương cua tuoi hoc tro. Doc bai nay moi biet la em yeu hoa cuc nhieu nhu vay !
Em cu tiep tuc cho Co va moi ngươi dươc thương thuc nhung doan van day hung thu nhe.
Cac em kia di dau ca roi? Ve day voi Co di chu ! Co doi cac em do
Co Van 


Ngố cám ơn mạ Vân.Kính chúc mạ Vân luôn khoẻ mạnh và vui.
ngố :D :D thuytientim thuytientim thuytientim thuytientim thuytientim

Title: Re: Đoản Văn
Post by Nguyen Van Ha vào ngày 18. Oct 2012 , 04:56

Ngố wrote on 16. Oct 2012 , 21:30:
TÔI YÊU HOA CÚC

« Cứ nỗi độ Thu sang,
Hoa Cúc lại nở vàng … »

Hai câu thơ trên tôi không nhớ là của ai, nhưng tôi rất thích, bởi lẽ nói lên đủ ý nghĩa của mùa mà tôi yêu nhất trong bốn mùa của tự nhiên. Mùa Thu! Biết bao Văn nhân, thi sĩ, ca ngợi mùa Thu với chiếc lá vàng, lá đỏ, lá rơi,lá rụng, rồi đêm thu , trăng thu, mưa thu, chiều thu, hoa thu …Riêng tôi, mùa thu nhắc cho tôi một loài hoa đẹp,thật kiêu sa, quý phái, diễm kiều …đó là hoa Cúc! Thi sĩ Hàn Mạc Tử cũng thích trồng hoa cúc:
Thích trồng hoa cúc để xem chơi,
Cúc ngó đơn sơ, lắm mặn mòi.
Đêm vắng gần kề say chén ngọc,
Vườn thu vắng vẻ đủ mua vui.
Nhắc đến hoa cúc tôi nhớ lại những năm tôi học Trung học, lớp tôi có tất cả năm đứa tên Cúc, thêm Cúc Hương nữa là sáu cái tên có chữ Cúc. Hai đứa tên Nguyễn Thị Cúc thì thầy, cô gọi Cúc “ A “ và Cúc “ B “,( sau năm 1975 Cúc “A” của chúng tôi cùng gia đình đi vượt biên và mất tích! ) Thủy Cúc, Thu Cúc và Ngọc Cúc. Tên đứa nào cũng đẹp, mà tụi nó không thua gì “ hoa cúc “, có thễ nói “ mười phân vẹn mười! “ .Chúng tôi thân nhau lắm đi đâu cũng đi chung, thậm chí giờ chơi cũng thích ăn vặt giống nhau như xoài chua,me chua, ổi chua … sáu đứa nó, tôi và nhỏ Thu trong đội bóng chuyền của trường nên chúng tôi càng gắn bó, sau giờ học là chúng tôi đi tập dợt. Kể cũng lạ lớp chúng tôi lại trùng tên nhiều thật nhiều, hai đứa tên Hạnh may là khác họ nên không phải “ A “ hay “ B “ mà là Hạnh Nguyễn và Hạnh Lê,nhỏ Hạnh Nguyễn thì hiền lắm còn Hạnh Lê thì cái miệng cứ “lách chách “ lại hay cười nên tụi bạn đặt cho mỹ danh là Lanh Thị Hệ, cái tên theo nó suốt cả đời! Hai đứa tên Mai lại cũng Mai
“ A “, Mai “ B “, sao mà nhiều A ,B thế? Đến năm lớp chín Mai « A » đổi tên lại là Danh nhưng Mai A vẫn là Mai A muôn thuở, còn Mai B ư ? Ngày 1 tháng năm 1975 tôi gặp nó trên đường phố của Thị Xã trên cánh tay phải cô có đeo một băng đỏ và trông cô thật bận rộn với công việc gì tôi không rõ, Mai B nhìn tôi mĩm cười, tôi há hốc mồm kinh ngạc, thì ra bạn ấy là….ôi dẫu "không tin nhưng đó là sự thật!" Tôi bước thật nhanh quên không chào đáp lễ. Trở lại lớp chúng tôi, lúc nào cũng vui,nhiều đề tài hấp dẫn, chọc phá, để rộn vang tiếng cười, đúng là: « Nhất quỉ, nhì ma,thứ ba học trò », tên tôi là Hạ cũng có được yên đâu chúng dám đổi lại thành Hè , không sao Hạ hay Hè gì cũng là mùa của hoa phượng,tôi bảo :
- Không có tao thì thi sĩ, nhạc sĩ, văn sĩ sáng tác không hay đâu nghe tụi bây. Và tôi cất tiếng hát : Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn …. dở ơi là dở cũng cố gắng lấy hết sức bình sanh ra để hát. Sau đó còn ngân nga mấy câu thơ của ai tôi không nhớ mà tôi đã thuộc từ đời nào không biết ( tôi mê thơ lắm cứ đọc và thuộc hết mấy bài thơ tôi thích ), tôi chỉ biết là tôi rất thích bốn câu thơ này :
Đã thoáng nghe buồn với tiếng ve,
Nắng vàng oi bức ngã sang hè.
Buâng khuâng mây trắng lười xê động,
Đợi gió muôn cành đứng ủ ê!
Lũ bạn cười ngoặt ngoẻo, nhỏ Cúc A nói:
- Hè ơi, tao cần tí gió mát vì mầy nóng quá chịu không nổi, ở đó mà thơ với thẩn.
- Nhốt mấy con ve sầu lại dùm tao đi Hè ơi. Đó là tiếng của nhỏ Cúc Hương
- Ơ hay tại sao tụi bây lại chọc tao thế? Ngày mai tụi bây đến nhà tao chơi tụi mình bơi xuồng hái trái bần, và hái hoa lục bình chơi, có anh tao về vui lắm.
Cả đám xôn xao: Đi đi!
Tụi nó rất thích đến nhà tôi vì nhà tôi ở ngoại ô của Thị xã, có ruông lúa, có vườn cây lại có dòng sông lớn của tỉnh, tha hồ cho chúng tôi đùa giởn ,thích nhất là ngồi trên xuồng để bơi đi dọc theo sông. Có lần chúng tôi với tay hái chum hoa tím lục bình, chiếc xuồng nghiêng theo nước tràn vào và từ từ chìm xuống, không đứa nào biết bơi, sợ quá chỉ biết khóc vì đang chới với, may mà ba tôi nhìn thấy và bơi ra cứu kịp thời không thôi trên mộ bia sẽ ghi là “ chết vì nước “,thật hết hồn. Chúng tôi bị ba la cho một trận hứa sẽ chừa nhưng sau đó có lẻ chúng tôi đã quên cái trận uống nước ngày nào, nên thỉnh thoảng vẫn lén ba bơi xuồng đi chơi.
Mấy đứa bạn tôi thấy hình anh tôi mặc đồ lính đứng coi bộ oai phong lẫm liệt đứa nào cũng khen đẹp trai, tôi đem chuyện ấy ra nói với anh tôi, anh tôi bảo:
- Hôm nào dẫn bạn em về cho anh xem mặt nhé và giới thiệu cho anh.
Tôi thích chí, có hai đứa tôi muốn giới thiệu cho anh tôi là nhỏ Tiếm và nhỏ Minh Hương vì hai đứa này trông chững chạc và lớn hơn tụi tôi. Thế là cả đám kéo lên nhà tôi, anh tôi đã hái sẵn dừa xiêm để đãi khách, hôm ấy Tiếm mặc áo vàng nó có hơi làm dáng và biết e thẹn khiến tụi tôi nhịn cười không được cứ sung sục hoài cuối cùng cũng cười lăn ra. Anh tôi bỗng dưng ngâm hai câu thơ của Nguyên Sa nhưng có sửa mấy chữ:
“Áo nàng vàng anh về yêu” cô “ Cúc
Áo nàng xanh, anh “quét “ lá sân trường“
- Nào lại đây ăn dừa đi mấy cô bé, anh Quang đã chặt sẵn rồi nè, cứ cười hoài, thôi mấy bé ở chơi vui nha, anh Quang vào nhà chùng nào muốn bơi xuồng thì kêu anh nhé. Anh tôi bỏ vào nhà làm cả lũ ngưng tiếng cười cũng như xe đang chạy nhanh mà thắng gấp vậy. Tiếm sụ mặt, còn hai nhỏ Cúc thì tươi hẳn lên, tụi nó đã hiểu lầm ý của anh tôi . Thật ra ở tuổi của lớp bảy (đệ lục) mà biết gì, chỉ mơ mộng bậy bạ thôi rồi cũng chìm vào quên lãng. Anh tôi nói với tôi:
- Hết chuyện dẫn mấy cô nhí về giới thiệu cho anh …Tôi làm thinh, vì tôi biết nhỏ Tiếm nghĩ anh tôi thích nhỏ Cúc nên nó buồn,rồi cũng theo thời gian mà xóa mờ trong tâm trí,biết bao chuyện để đùa giởn.
Bây giờ nghĩ lại tôi thương Cúc A vô cùng, có một lần nó xếp giấy làm máy bay trong giờ học nó thả máy bay “ vèo! “ không đúng mục tiêu của nó mà lại đáp ngay thầy Nguơn dạy Vật Lý, cả lớp cười ầm lên, không hiểu sao thầy biết là chiếc máy bay cất cánh từ phi trường nó thầy kêu nó lên và phạt. Có lẻ tôi là đứa cười to nhất nên nó nghĩ tôi đi méc với thầy,nó giận không thèm chơi với tôi nữa mặc dù tôi có đính chính với nó, ôi thật là nỗi oan…Nguyễn Trãi! Nó giận thật là dai nhất định không thèm nhìn mặt tôi và cũng xin ra khỏi đội bóng chuyền luôn.
Bây giờ, ở tận nơi xa xôi nào chắc Cúc A hiểu cho tôi,người mach lại thầy là thằng Bình ngồi bàn ngang với nó. Mỗi lần tôi đi ngang qua sông Potomac hay Patuxent là tôi nghĩ tới Cúc A, thương nó quá vì muốn được đến bến bờ tự do mà phải dìm thân xác dưới lòng biển .sâu.
- Cúc ơi, hãy tha thứ cho Hạ bạn nhé!
Sau này lớn lên,mỗi đứa một nghề,và đi một nẽo, dù xa xôi nhưng chúng tôi vẫn liên lạc và họp mặt hàng năm, kể nhau nghe những vui buồn, những đắng cay của cuộc đời, chúng tôi vẫn nhắc đến mấy đứa bạn không còn trên cõi đời nhưng chúng tôi tin tụi nó có lãng vãng đâu đó và mĩm cười với chúng tôi.
- Cái này là của Cúc “ chết vì nước “, cái này của Khôi “chết vì đạn “, cái này của Dũng “ chết vì chữ “… Bạn Hoài cứ lẩm bẩm,chúng tôi buồn hiu. Vậy mà mà vẫn duy trì ngày hop bạn cho tới bây giờ. Chỉ có tôi phải tha phương cầu thực, bỏ mặc tụi nó với những niềm vui, nỗi buồn nơi quê nhà, ở xứ lạ tôi nào có vui!
Giờ đây, bôn ba xứ người,lăn lộn với cuộc sống, hàng ngày đến sở làm không hề thấy ánh mặt trời, bè bạn ở đâu có nhớ tôi không? Mỗi người mỗi ngã “ người đi biết về phương nào …”, tôi thích bận rộn để cho mình không còn nhớ nhung, nghĩ ngợi, nên sau giờ làm là tôi chăm sóc mảnh vườn nho nhỏ của tôi, tôi trồng rất nhiều hoa, đặc biệt là hoa cúc, tôi thích hoa cúc lắm nhất là cúc vàng,một màu vàng rực rỡ đẹp làm sao! Tôi yêu hoa cúc một lẻ, một lẻ để tưởng nhớ đến Cúc A cô bạn dễ thương của tôi, hàng ngày tôi chăm sóc vườn cúc thật chu đáo,vun phân, tưới nưóc, lặt bỏ những lá sâu, bởi vậy đến mùa thu thì sân nhà tôi vàng rực tha hồ cho những chú bướm vờn quanh. Thú vui của tôi là “đi chợ trời “ vào sáng chủ nhật, tôi thích ngắm cảnh buôn bán của chợ trời dù không mua sắm gì ở đó,nhưng thỉnh thoảng họ có bán hoa nhiều lắm, nếu có hoa cúc là tôi mua ngay, đặc biệt là mua bông bí, tôi hay mua bông bí về xào ăn,một món ăn bình dân mà ngon lạ lùng đậm đà hương vị quê hương mà tôi đã lìa xa hơn mười năm và biết bao giờ trở lại. Cuối thu năm rồi tình cờ tôi đi ngang qua một nơi bày bán những bông hoa rau trái, tôi nhìn thấy những chậu cúc đã héo úa, ôi cúc của tôi sao ủ rủ thế này, tôi ghé vào và mua hết những chậu Cúc ấy.Tôi lẩm bẩm:
- Chị sẽ chăm sóc cho các em, đừng sợ, các em sẽ tươi tốt và mùa thu năm sau các sẽ khoe màu dưới nắng mai.
Thế là thêm bao nhiêu  cúc đến với mảnh vườn nhà tôi.. Chăm sóc cây cỏ cũng là cái thú, ngày nào mưa tôi thấy thiếu thốn một cái gì không vuốt ve sờ mó đám cúc vàng của tôi. Đã bao năm lưu lạc bao nỗi nhớ nhung da diết đến se thắt long, đành vui với mảnh vườn xinh xắn này thôi.
Thời gian qua như mây thu lá đổ
Xa xôi rồi tóc đã trắng còn đâu
Thân tha phương viễn xứ vạn tơ sầu,
Bao ray rứt đêm về cay nỗi nhớ!...
Sáng nay, như thường lệ tôi chạy bộ mấy vòng, vừa chạy vừa nghe nhạc, hôm nay nghe bài hát của Diệu Hương, bài hát mà tôi rất thích:
“ Không cần biết em là ai, không cần biết em từ đâu,không cần biết em ngày sau.Ta yêu em bằng mây ngàn biển rộng, ta yêu em qua Đông tàn ngày tận, yêu em như vùng trời mênh mông …….
…. Yêu em vì chỉ biết đó là em …..”
Tôi nói thầm: - Lãng mạn đến thế là cùng!
Trông kìa, đám cúc của tôi xao động như đang cười với tôi, và sẵn sàng đón chào ngày mới với sắc vàng rực rỡ dưới nắng mai.


http://imageshack.us/a/img6/1285/yuhc.jpg

Hello Ngố,

Bài viết này có lý lắm: vừa viết văn xuôi vừa chen vào vài câu thơ tô điểm cho ý tưởng!

Bravo bravo!
Huynh NVH  :)

Title: Re: Đoản Văn
Post by Nguyen Van Ha vào ngày 18. Oct 2012 , 05:04
Em Hà Bá xin chào cô Vân. Lâu quá không có dịp hầu chuyện với cô. Em hy vọng mọi chuyện đều tốt đẹp cho cô trong những tháng vừa qua.
Em xin chúc cho cô vui khoẻ và không khí trong nhà MVT sẽ nhộn nhịp trở lại sau khi cô đi dự Hội Nghị về!

Cheeeeeers cô,
Em NVH
  :)

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 18. Oct 2012 , 08:20

DOHUUTAI wrote on 17. Oct 2012 , 10:33:
Dạ , có em nè Cô Vân , nhưng em phải chờ Tí. Em rất vui vì đọc lại những lời than thương của Mạ Vân ( khong phải Dễ Thương ) Kính chúc Cô Vân luôn mạnh khoẻ ;;

Tài oi ,
Co cam on em da tra loi cho Co khi Co diem ten. Co van nho den tung em do. Mong se xem hinh buoi hoi ngo cua cac Thay Co voi em.
Mong Tài luon luon khoe manh de sang tac nhieu.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 18. Oct 2012 , 08:22

Ngố wrote on 17. Oct 2012 , 13:02:
Ngố cám ơn mạ Vân.Kính chúc mạ Vân luôn khoẻ mạnh và vui.
ngố :D :D thuytientim thuytientim thuytientim thuytientim thuytientim

Ngố viet nua di nhe.
Ma Van cam on em ve nhung doa hoa thuy tien mau tim !
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 18. Oct 2012 , 08:24

Nguyen Van Ha wrote on 18. Oct 2012 , 05:04:
Em Hà Bá xin chào cô Vân. Lâu quá không có dịp hầu chuyện với cô. Em hy vọng mọi chuyện đều tốt đẹp cho cô trong những tháng vừa qua.
Em xin chúc cho cô vui khoẻ và không khí trong nhà MVT sẽ nhộn nhịp trở lại sau khi cô đi dự Hội Nghị về!

Cheeeeeers cô,
Em NVH
  :)

Em Hà Bá oi ,
Co cam on em da chuc Co. Co cung mong nhu vay. Em gang viet bai moi de lam gương cho moi ngươi chu !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 19. Oct 2012 , 03:34
Kính chúc Mạ Vân một thứ sáu,một weeken tuyệt vời.Kính chúc Mạ Vân luôn khoẻ mạnh .

http://imageshack.us/a/img402/5715/happyfd.jpg


Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 19. Oct 2012 , 07:56
CHÂN THẬT !

Từ ngày anh ấy chết , cô trở nên rất im lặng và cô đơn , các con đã lớn và thành công đi xa lập nghiệp , chỉ còn lại mình cô, cô đơn với căn nhà nhỏ nhưng chứa đầy kỷ niệm.
Các con đã họp nhau đòi Mẹ phải bán căn nhà đó đi để đi theo chúng sống , để dễ bề săn sóc , nhưng đã nói hết lời mà cô vẫn chưa bằng lòng , Cái lý luận của cô thật đơn giản , Nhà này như một cái tổ ấm , sau khi đàn con đã đủ lông đủ cánh thì bay đi còn cô có bổn phận vẫn gìn giữ và chăm sóc cho cái vườn hoa nhỏ , cho những nhành lan mà cô và anh đã từng mua tận mãi đâu đâu nhân những chuyến du lịch xa , tất cả cô còn thuộc nguồn gốc chả thua gì nhớ những ngày sinh nhật của con...Bởi thế đám con đành thua không thể thuyết phục Mẹ được , Nên cô vẫn cô đơn sống trầm lặng trong căn nhà bé đầy kỷ niệm ấy...
Gần đây , theo tuổi già cô có thêm những căn bệnh , như cao mỡ , cao máu , phong thấp và tiểu đường...
Thế nên sáng nào cô cũng nghe lời dặn của Bác sĩ là phải đi bộ....Cô rất vui khi đi bộ ngoài công viên trước khi mặt trời chưa ló dạng...Và hơn hai tuần nay sáng nào cô cũng thấy một người đàn ông ngồi ở ghế đá chỗ góc sân công viên...Không biết ông ta ra đây từ bao giờ mà tới lúc cô đi bộ qua thì ông ta luôn đang ngồi nghỉ và chỉ nhìn cô khẽ gật đầu chào....

Cho tới sáng nay , cô thức dậy khá sớm , cô đi ra công viên bắt đầu cho cuộc hành trình , chiến dịch "tiêu trừ bệnh già "Đó là cô hay nói đùa với bạn bè.
Người đàn ông ấy cũng đã có mặt nơi đấy trước cô , nhưng hình như hôm nay ông ta chưa đi bộ...Gặp cô ông ta gật đầu chào buổi sáng , và đứng dậy rất lịch sự :
- Thưa bà tôi có thể song hành cùng bà một vài vòng trong công viên này không ? hôm nay tôi cũng chưa bắt đầu
Cô nhìn người đàn ông , thầm nghĩ nếu có người bạn cùng đi thì sẽ vui bước hơn nhiều , nhưng không hiểu sao cô thoát nói :
- Vâng thưa ông , mời ông cứ tự nhiên , và tôi rất hân hạnh nếu ông là người chân thật

Vừa nghe tới hai chữ chân thật , người đàn ông sắc mặt biến đổi rồi ông ta quày quả quay mặt bước đi như chạy trốn , Cô nhìn theo dáng người đàn ông bước thấp bước cao xiêu vẹo , mà không hiểu vì sao ông lại phản ứng mạnh đến thế , Thình lình có một cơn gió cuốn tung bay cả cát bụi , người đàn ông lảo đảo vì tránh một bụi cây bên đường nên ngã , Cô chạy lại giúp ông đứng dậy , ông ta từ chối và Cô thật nhanh đã nhìn thấy cái chân bên trái của ông là một cái chân giả ...Chuyện chỉ có vậy mà làm cô suy nghĩ cùng ân hận về lời nói của mình suốt cả ngày hôm ấy , và có lẽ đến hết cả cuộc đời của cô nữa vì từ đó về sau cô không còn gặp lại người đàn ông đó nữa

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 19. Oct 2012 , 08:03

Ngố wrote on 19. Oct 2012 , 03:34:
Kính chúc Mạ Vân một thứ sáu,một weeken tuyệt vời.Kính chúc Mạ Vân luôn khoẻ mạnh .

http://imageshack.us/a/img402/5715/happyfd.jpg

Cam on em Ngố dâ tang Ma Van nhung doa hoa ham tieu sang thu sau ! Nhin hoa cung cam thay khoe roi.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 19. Oct 2012 , 08:06

Lethikinhhoang wrote on 19. Oct 2012 , 07:56:
CHÂN THẬT !

Từ ngày anh ấy chết , cô trở nên rất im lặng và cô đơn , các con đã lớn và thành công đi xa lập nghiệp , chỉ còn lại mình cô, cô đơn với căn nhà nhỏ nhưng chứa đầy kỷ niệm.
Các con đã họp nhau đòi Mẹ phải bán căn nhà đó đi để đi theo chúng sống , để dễ bề săn sóc , nhưng đã nói hết lời mà cô vẫn chưa bằng lòng , Cái lý luận của cô thật đơn giản , Nhà này như một cái tổ ấm , sau khi đàn con đã đủ lông đủ cánh thì bay đi còn cô có bổn phận vẫn gìn giữ và chăm sóc cho cái vườn hoa nhỏ , cho những nhành lan mà cô và anh đã từng mua tận mãi đâu đâu nhân những chuyến du lịch xa , tất cả cô còn thuộc nguồn gốc chả thua gì nhớ những ngày sinh nhật của con...Bởi thế đám con đành thua không thể thuyết phục Mẹ được , Nên cô vẫn cô đơn sống trầm lặng trong căn nhà bé đầy kỷ niệm ấy...
Gần đây , theo tuổi già cô có thêm những căn bệnh , như cao mỡ , cao máu , phong thấp và tiểu đường...
Thế nên sáng nào cô cũng nghe lời dặn của Bác sĩ là phải đi bộ....Cô rất vui khi đi bộ ngoài công viên trước khi mặt trời chưa ló dạng...Và hơn hai tuần nay sáng nào cô cũng thấy một người đàn ông ngồi ở ghế đá chỗ góc sân công viên...Không biết ông ta ra đây từ bao giờ mà tới lúc cô đi bộ qua thì ông ta luôn đang ngồi nghỉ và chỉ nhìn cô khẽ gật đầu chào....

Cho tới sáng nay , cô thức dậy khá sớm , cô đi ra công viên bắt đầu cho cuộc hành trình , chiến dịch "tiêu trừ bệnh già "Đó là cô hay nói đùa với bạn bè.
Người đàn ông ấy cũng đã có mặt nơi đấy trước cô , nhưng hình như hôm nay ông ta chưa đi bộ...Gặp cô ông ta gật đầu chào buổi sáng , và đứng dậy rất lịch sự :
- Thưa bà tôi có thể song hành cùng bà một vài vòng trong công viên này không ? hôm nay tôi cũng chưa bắt đầu
Cô nhìn người đàn ông , thầm nghĩ nếu có người bạn cùng đi thì sẽ vui bước hơn nhiều , nhưng không hiểu sao cô thoát nói :
- Vâng thưa ông , mời ông cứ tự nhiên , và tôi rất hân hạnh nếu ông là người chân thật

Vừa nghe tới hai chữ chân thật , người đàn ông sắc mặt biến đổi rồi ông ta quày quả quay mặt bước đi như chạy trốn , Cô nhìn theo dáng người đàn ông bước thấp bước cao xiêu vẹo , mà không hiểu vì sao ông lại phản ứng mạnh đến thế , Thình lình có một cơn gió cuốn tung bay cả cát bụi , người đàn ông lảo đảo vì tránh một bụi cây bên đường nên ngã , Cô chạy lại giúp ông đứng dậy , ông ta từ chối và Cô thật nhanh đã nhìn thấy cái chân bên trái của ông là một cái chân giả ...Chuyện chỉ có vậy mà làm cô suy nghĩ cùng ân hận về lời nói của mình suốt cả ngày hôm ấy , và có lẽ đến hết cả cuộc đời của cô nữa vì từ đó về sau cô không còn gặp lại người đàn ông đó nữa

Kahat

Em Kahat oi ,
Cam on em da vao day voi Co va lai con cho doc mot cau chuyen that eo le.
O đời đôi khi minh vo tinh noi mot cau gi hay lâm mot hanh dong gi ma roi phai hoi han suot doi day em nhi !   
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 19. Oct 2012 , 08:45

Ngố wrote on 19. Oct 2012 , 03:34:
Kính chúc Mạ Vân một thứ sáu,một weeken tuyệt vời.Kính chúc Mạ Vân luôn khoẻ mạnh .

http://imageshack.us/a/img402/5715/happyfd.jpg


   Cô thương ,

Hôm nay thứ sáu đẹp trời , em theo gót Ngố , mang hoa về cài trên mái tóc cho cô , cho đời thêm tươi vui nhé.
  Cám ơn Ngố đã mang hoa dễ thương vào đây. Chuẩn bị bắt bướm tung tăng , là " đủ bộ " nha Ngố .

  Kính chúc thầy cô và cả nhà bình an .
  Em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 19. Oct 2012 , 19:21
Hello Ngố,

Bài viết này có lý lắm: vừa viết văn xuôi vừa chen vào vài câu thơ tô điểm cho ý tưởng!

Bravo bravo!
Huynh NVH 

-P anh Hà Bá đã khen nhang.Được đại văn hào khen khiến cái ngố này phái quá tự vỗ tay nhang  votay hihihi...Chúc anh Hà Bá cuối tuần thật vui.
ngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 19. Oct 2012 , 19:53
LÁ THƯ PHƯƠNG XA
           Ngày..tháng..năm..
           Anh  H.  kính  mến,
     Đã lâu lắm chừng mấy chục năm anh em mình mất liên lạc nhau, nhỏ nhớ và trông tin anh rất nhiều.
     Hôm nay, được tin anh biết  anh vẫn còn sống nhỏ mừng lắm,nên vội vã viết thư thăm anh. Anh H. có khỏe không? Dạo này ra sao cuộc sống thế nào? Ở đó có vui không? Đời sống ổn định chứ? Ôi! Nhỏ hỏi nhiều quá chắc anh không trả lời kịp phải không? Nhỏ vẫn như ngày nào, cứ hỏi và hỏi không đợi ai trả lời hết. Lần gặp chị Cúc vào năm 1979 biết anh "mất tích " nhỏ rất buồn,lo nữa, không biết  anh có bình yên hay không, nhỏ và chị Cúc có đi tìm chỉ vỏn vẹn với cái tên N .V.H. ở quận Củ Chi  làm sao tìm được trong khi" thế giới" quá bao la,thì cũng đành vì quá mỏng manh còn hơn  tơ trời nữa! Rồi ngày tháng trôi qua, nhỏ vẫn nhớ đến anh,lâu lâu mang những cánh thư cũ ra đọc,lấy hình ra xem và cầu nguyện cho anh được bình an. Còn như anh không còn trên cõi đời này,thì mong được yên vui cõi vĩnh hằng không còn thấy cảnh khổ đau của trần thế!
     Anh H. kính, biết được tin anh nhỏ mừng cở nào không? Gặp ai nhỏ cũng khoe, nhỏ vui lắm vì hễ anh còn sống thì anh em mình có ngày gặp nhau. Được biết anh đang sống ở một nơi thật xa, vắng vẻ, ít người qua lại, thoạt nghe nhỏ cảm thấy buồn,nhưng nghĩ lại vậy là tốt, xa lánh chốn phồn hoa bụi bậm, tìm cuộc sống ẩn dật mà hạnh phúc đó anh.Cụ Nguyễn Bỉnh Khiêm đã nói :
                            Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ,
                             Người khôn tìm đến chốn lao xao.
Rồi :
                             Thu ăn măng trúc,đông ăn giá,
                              Xuân tắm hồ sen,hạ tắm ao...
quá là nhàn. Nhỏ nể anh lắm bởi vì anh: " Nhìn xem phú quý tợ chiêm bao! ". Xa anh, không ai dạy nhỏ ứng xử với đời, nên bao lần nhỏ vấp ngã,nhỏ đứng dậy và giờ đây nhỏ đã đứng! Nhỏ cố vui sống vì anh bảo  "đời người quá ngắn ngủi chỉ vỏn vẹn 25 năm " đó sao, nhỏ đâu có quên nó đã trở thành một qui tắc, một định luật,một công thức trong đời sống của nhỏ.
     Nói nhiều quá chưa cho anh biết tí ti gì về nhỏ cả,à quên nữa  quyển sách " Quẳng gánh lo đi mà vui sống " và " Những bước thăng trầm " của anh cho nhỏ ngày nào nhỏ vẫn giữ kỹ, dù theo năm tháng nó có vàng phai nhưng vẫn còn nguyên và sạch sẽ.Nhỏ đã là cô giáo lăn lốc nhiều nơi xa nhà,đã từng lãnh 13 ký gạo và bột mì mỗi tháng,không có tiền phải xin ba mẹ,đã từng ở tập thể để đêm về tủi thân mà khóc nhớ cha nhớ mẹ,lặn lội cực khổ ở nơi "khỉ ho cò gáy,đồng khô nước mặn! " Nhưng nhỏ cũng cố vui vì bên cạnh có lũ bạn đồng cảnh ngộ, rảnh thì làm thơ,chép nhạc ca hát nghêu ngao cho qua ngày tháng.Nhỏ vẫn còn thua các anh chị, các bạn khác ra đi tìm tự do  mà ở lại để chịu sự bực mình bởi vì nhỏ quá hèn nhát,thật không xứng đáng là em gái của anh.
     Anh kính mến, nhỏ đã di dạy qua bao nhiêu trường nên nhỏ có nhiều ban, bạn nào cũng thương và tốt với nhỏ.Nghỉ hè nhỏ buồn quá định rủ tụi bạn đi tìm anh dù không hy vọng, cuối cùng nhỏ đã không đi vì " người đi biết về phương nào !...",biết anh có còn nhớ đến nhỏ không? Biết ra sao vì lâu quá, anh đừng trách nhỏ nhé.Bây giờ nhỏ kể anh nghe những vui buồn của nhỏ, hồi dạy ở Cần Giuộc nhỏ bị bốc đi dạy " bổ túc văn hóa " cho cán bộ xã, nhỏ khóai lắm vì đây là cơ hội để nhỏ " hành hạ " cho bỏ ghét. Họ cho nhỏ dạy lớp năm,buồn cười cô giáo văn mà bảo dạy lớp năm cũng khó cho nhỏ, chỉ  dạy hai môn toán và văn thôi, nhưng không sao nhỏ chịu khó soạn bài coi bài thật kỹ trước khi tới lớp. Ôi ! cán bộ xã người nào cũng dở hết anh ạ, ông bí thư xã viết văn thì sai lỗi chính tả quá chừng,học bài tả người nhỏ đã tinh nghịch cho họ tả " thầy cô giáo" mà họ thích. Khi nhỏ chấm bài bọn nhỏ cười quá chừng,họ tả mà tưởng chừng như tả Kiều Nguyệt Nga không bằng,ấy vậy mà nhỏ không chấm điểm vì sai lỗi chính tả nhiều quá. Họ cũng thích điểm nữa cứ hỏi :
        - Sao cô không cho điểm tụi em vậy ?
       Nhỏ mắc cười quá cũng giã bộ làm mặt nghiêm :
        - Các bác, các chú,các anh,các chị  viết còn sai nhiều quá nên không thể cho điểm được. Kỳ tới tôi sẽ dạy ( nhỏ cố tình nhấn mạnh chữ dạy ) căn bản về lỗi chính tả và dấu thanh.
        - Biết rồi cô giáo,nhưng ít nhiều phải cho điểm tụi em mừng.
        Nhỏ cười thầm và nói lẩm bẩm: - muốn thì cô sẽ cho từ điểm 1 trở lên .
        Từ đó nhỏ làm một thang điểm hẳn hoi và chấm " thẳng cánh đại bàng " luôn,người nào khá lắm chỉ được điểm 5 mà thôi. Tối đến tụi nhỏ kể nhau nghe và cười ầm lên cũng tạm quên buồn xa nhà anh ạ. Nhưng học sinh thì dễ thương cứ rủ cô giáo đi câu cua,câu cá kèo hay đi bắt còng về chiên bột,còng ở đây thật mềm lăn bột chiên ăn ngon lắm, tụi nhỏ cũng biết ăn đọt chùm ruột,lá xoài non, lá điều non, ngon lắm. Nhỏ còn biết những đêm tối trời thì cua  nhiều thịt không bị xốp, còn đến ngày mùng tám và hai mươi bốn của tháng thì cua lột cũng lăn bột chiên thì tuyệt cú mèo!
       Một lần bị "đày" đi vào Đình Thiết để dạy  học sinh mù chữ vì ở đó dân nghèo quá, con họ không được đi học,anh biết không trời mưa đường đê trơn trợt nhỏ đã té bò càng xuống ruộng ướt quần áo hết trơn,lạnh run phải ghé vào nhà dân đốt lửa sưởi ấm,thật nhớ đời! Nhỏ định " đào ngủ " nhưng ba cứ nhắc chừng,thương ba mẹ nên nhỏ cứ làm "cô giáo " hoài.Người dân ở vùng nầy nghèo và đa số mù chữ, chiều chiều các dì,các bác,hay đến trường nhờ cô giáo đọc thư con của họ bị đi "nghĩa vụ quân sự ", nhỏ thấy tội nghiệp quá dù sao họ cũng là những người dân quê mùa, chất phác, lam lũ ruộng nương,cực khổ cả đời.Bởi vậy khi họ ghi tên đi học là nhỏ tình nguyện dạy ngay, nhìn những gương mặt rạng rỡ nhỏ thấy thương quá, dù già phải mang kính lão vẫn muốn được biết chữ,chỉ giản đơn là để đọc thư con .
                     - o tròn như quả trứng gà,
                       ô thời đội nón ơ đà có râu.
                       i tờ hai chữ giống nhau,
                       i ngắn có chấm, tờ dài có ngang...
Đó là những câu vần để họ dễ nhớ,nhưng khó khăn lắm họ mới  thuộc, nhỏ phải cho đọc đồng thanh hoài,thấy thương lắm anh ạ. Họ bắt nhỏ phải dùng thước gõ nhip cho họ đọc giống như học trò nhỏ, sau tiếng gõ họ  ê a đọc theo, tay thì cứng mà cứ nắn nót từng chữ,xong một chữ kêu cô giáo xem cho bằng được.Sau mấy tháng cũng có người ghép được vần và viết thành câu,có người còn viết thư cho con nữa ...bọn nhỏ thấy vui vui.Bây giờ kể gì nữa nhỉ?
       Anh biết không, vài năm sau tụi bạn lần lượt đi vượt biên,đứa còn đứa mất, nhỏ nôn quá muốn đi theo,nhưng mẹ đã lặn lội xuống tận nơi để xin cho nhỏ được thuyên chuyển về quê nhà.Nhỏ có nhỏ bạn tên Oanh nó thương nhỏ lắm rủ nhỏ cùng đi với nó,nhỏ đã " khăn gói chỉnh tề " hai đứa cứ " rù rì " mẹ biết được cứ theo" canh " hoài, thế là mộng vượt biên không thành,nhỏ khóc (nước mắt cá sấu )!
      Thế rồi :
                  Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
                  Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi!...*
nhỏ lập gia đình ở tuổi " đón giao thừa ",cái tuổi mà ở quê người ta cho là "lỡ thời " là " ế ẩm ",Mặc ! nhỏ còn muốn sống độc thân hoài. Nhưng ý trời !!!
      Rồi giờ đây nhỏ định cư ở nước Mỹ, một xứ sở văn minh nhất thế giới nhưng thật là xa lạ, và quá lạnh lùng băng giá,mình còn nhỏ hơn hạt cát ở sa mạc nên nhỏ cũng sống lầm lũi, lầm lũi.Trời ! Một con bé thích vui nhộn,ồn ào mà giờ đây phải lặng lẻ âm thầm, buồn, buồn tàn thu! Nhỏ cũng đi làm,sáng sớm chui vào hảng về nhà làm lặt vặt rồi chạy đi học Anh văn, ở xứ người mà ngôn ngữ bất đồng thì quá là khổ sở,nhỏ chưa bao giờ thấy được ánh mặt trời .Có chị bạn thường nói đùa: " chúng mình ra đi khi gà chưa gọi sáng, khi về thì phố đã lên đèn!". Còn thì giờ đâu mà nghĩ ngợi, ngày này, tháng nọ năm kia, nhỏ thấy thương bản thân mình,thương người Việt Nam tha hương, rồi thương dân mình. Dù sao ở đây nhỏ còn hạnh phúc hơn những người còn ở lại quê nhà phải chịu nhọc nhằn tăm tối.

Anh ạ,đặc biệt ở đây có bốn mùa rõ rệt,mỗi mùa đều có cái đẹp riêng, mùa nào cũng đep! Khỏi phải nói anh cũng biết nhỏ rất thích tha hồ cho " cô bé " làm thơ, anh đã từng bảo nhỏ là "người em sầu mộng " đó sao, nhưng nhỏ không phải Mai Đình của Hàn Mặc Tử  đâu. Mùa nào cũng " hấp dẫn ",nhỏ thích nhất mùa Thu, đẹp làm sao khi lá đổi màu thật lạ kỳ từ xanh chuyển sang vàng, rồi đỏ, rồi xam xám ...không sao mà tả được.Nhỏ đã lặng đứng hằng giờ để nhìn lá rụng,nhỏ biết thế nào anh cũng bảo tại gió nhiều lá chịu không nổi nên rơi chớ có gì đâu phải không ? Vì lúc nào anh cũng thích chọc nhỏ để được nghe sự phản đối của nhỏ, nhưng nhìn lá rơi thật đẹp nhỏ nhìn theo từng chiếc lá xem chúng về đâu,và sau đó chúng sẽ ra sao?Thích nhất là đi trên lá âm thanh xạc xào nhỏ lê từng bước, từng bước, nhẹ nhàng,nhẹ nhàng,thảo nào các thi sĩ,văn sĩ, nhạc sĩ,họ tả mùa Thu với muôn ngàn hình ảnh thật quyến rủ, tuyệt vời. Hiện giờ đang mùa thu trời hơi se lạnh,cây bắt đầu đổi màu và lá sắp rơi rơi, nhỏ thì dở không biết diễn đạt thôi thì khi anh em mình gặp nhau nhỏ sẽ kể tiếp.

http://imageshack.us/a/img411/664/thuj.jpghttp://imageshack.us/a/img593/2020/23227588.jpg

      Một điều thật quan trọng mà nhỏ lại quên, dù ở xứ người nhưng nhỏ vẫn liên lạc được thầy cô và các bạn của trường Trung học.Khỏi nói anh cũng biết nhỏ vui cở nào,có mấy bạn chung lớp với nhỏ ở rải rác các tiểu bang,anh có nhớ nhỏ bảo lớp nhỏ chỉ có bảy húi cua không ?Nhỏ liên lạc được một húi cua và sắp được một húi cua nữa vui ghê anh ạ! Còn bạn  Lan mà nhỏ hứa giới thiệu cho anh đó,bây giờ thành " góa phụ cô đơn " chồng Lan đã chết trong tù, tội nó lắm! Nhỏ giờ vui vì biết được tin anh và liên lạc các bạn học cũ, hàng ngày kể nhau nghe những vui buồn,những nhọc nhằn, hay phiền muộn cũng tan biến.
     Anh H. kính mến, rất nhiều điều muốn nói với anh nữa nhưng sợ anh sẽ bảo con nhỏ này già rồi vẫn như hồi xưa cứ vòng vo dài và dài.Anh có nhớ trong " Ngư ông và biển cả" Hemingway đã nói; " người già mong cho ngày dài ra,đêm ngắn lại ..."  nhỏ giờ mới thấy thấm thía. Nhỏ tạm ngưng nơi đây hẹn sẽ kể anh nghe ở những thư sau nhé. Cầu chúc anh luôn khỏe mạnh,sống vui và bình an, cho em kính thăm chị và hai cháu.
                                     
Kính thư,
Em gái của anh
Hạ


*Mùa xuân chín(Hàn Mạc Tử)

Title: Re: Đoản Văn
Post by Nguyen Van Ha vào ngày 20. Oct 2012 , 05:43

Ngố wrote on 19. Oct 2012 , 19:53:
LÁ THƯ PHƯƠNG XA
           Ngày..tháng..năm..
           Anh  H.  kính  mến,
     Đã lâu lắm chừng mấy chục năm anh em mình mất liên lạc nhau, nhỏ nhớ và trông tin anh rất nhiều.
     Hôm nay, được tin anh biết  anh vẫn còn sống nhỏ mừng lắm,nên vội vã viết thư thăm anh. Anh H. có khỏe không? Dạo này ra sao cuộc sống thế nào? Ở đó có vui không? Đời sống ổn định chứ? Ôi! Nhỏ hỏi nhiều quá chắc anh không trả lời kịp phải không? Nhỏ vẫn như ngày nào, cứ hỏi và hỏi không đợi ai trả lời hết. Lần gặp chị Cúc vào năm 1979 biết anh "mất tích " nhỏ rất buồn,lo nữa, không biết  anh có bình yên hay không, nhỏ và chị Cúc có đi tìm chỉ vỏn vẹn với cái tên N .V.H. ở quận Củ Chi  làm sao tìm được trong khi" thế giới" quá bao la,thì cũng đành vì quá mỏng manh còn hơn  tơ trời nữa! Rồi ngày tháng trôi qua, nhỏ vẫn nhớ đến anh,lâu lâu mang những cánh thư cũ ra đọc,lấy hình ra xem và cầu nguyện cho anh được bình an. Còn như anh không còn trên cõi đời này,thì mong được yên vui cõi vĩnh hằng không còn thấy cảnh khổ đau của trần thế!
     Anh H. kính, biết được tin anh nhỏ mừng cở nào không? Gặp ai nhỏ cũng khoe, nhỏ vui lắm vì hễ anh còn sống thì anh em mình có ngày gặp nhau. Được biết anh đang sống ở một nơi thật xa, vắng vẻ, ít người qua lại, thoạt nghe nhỏ cảm thấy buồn,nhưng nghĩ lại vậy là tốt, xa lánh chốn phồn hoa bụi bậm, tìm cuộc sống ẩn dật mà hạnh phúc đó anh.Cụ Nguyễn Bỉnh Khiêm đã nói :
                            Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ,
                             Người khôn tìm đến chốn lao xao.
Rồi :
                             Thu ăn măng trúc,đông ăn giá,
                              Xuân tắm hồ sen,hạ tắm ao...
quá là nhàn. Nhỏ nể anh lắm bởi vì anh: " Nhìn xem phú quý tợ chiêm bao! ". Xa anh, không ai dạy nhỏ ứng xử với đời, nên bao lần nhỏ vấp ngã,nhỏ đứng dậy và giờ đây nhỏ đã đứng! Nhỏ cố vui sống vì anh bảo  "đời người quá ngắn ngủi chỉ vỏn vẹn 25 năm " đó sao, nhỏ đâu có quên nó đã trở thành một qui tắc, một định luật,một công thức trong đời sống của nhỏ.
     Nói nhiều quá chưa cho anh biết tí ti gì về nhỏ cả,à quên nữa  quyển sách " Quẳng gánh lo đi mà vui sống " và " Những bước thăng trầm " của anh cho nhỏ ngày nào nhỏ vẫn giữ kỹ, dù theo năm tháng nó có vàng phai nhưng vẫn còn nguyên và sạch sẽ.Nhỏ đã là cô giáo lăn lốc nhiều nơi xa nhà,đã từng lãnh 13 ký gạo và bột mì mỗi tháng,không có tiền phải xin ba mẹ,đã từng ở tập thể để đêm về tủi thân mà khóc nhớ cha nhớ mẹ,lặn lội cực khổ ở nơi "khỉ ho cò gáy,đồng khô nước mặn! " Nhưng nhỏ cũng cố vui vì bên cạnh có lũ bạn đồng cảnh ngộ, rảnh thì làm thơ,chép nhạc ca hát nghêu ngao cho qua ngày tháng.Nhỏ vẫn còn thua các anh chị, các bạn khác ra đi tìm tự do  mà ở lại để chịu sự bực mình bởi vì nhỏ quá hèn nhát,thật không xứng đáng là em gái của anh.
     Anh kính mến, nhỏ đã di dạy qua bao nhiêu trường nên nhỏ có nhiều ban, bạn nào cũng thương và tốt với nhỏ.Nghỉ hè nhỏ buồn quá định rủ tụi bạn đi tìm anh dù không hy vọng, cuối cùng nhỏ đã không đi vì " người đi biết về phương nào !...",biết anh có còn nhớ đến nhỏ không? Biết ra sao vì lâu quá, anh đừng trách nhỏ nhé.Bây giờ nhỏ kể anh nghe những vui buồn của nhỏ, hồi dạy ở Cần Giuộc nhỏ bị bốc đi dạy " bổ túc văn hóa " cho cán bộ xã, nhỏ khóai lắm vì đây là cơ hội để nhỏ " hành hạ " cho bỏ ghét. Họ cho nhỏ dạy lớp năm,buồn cười cô giáo văn mà bảo dạy lớp năm cũng khó cho nhỏ, chỉ  dạy hai môn toán và văn thôi, nhưng không sao nhỏ chịu khó soạn bài coi bài thật kỹ trước khi tới lớp. Ôi ! cán bộ xã người nào cũng dở hết anh ạ, ông bí thư xã viết văn thì sai lỗi chính tả quá chừng,học bài tả người nhỏ đã tinh nghịch cho họ tả " thầy cô giáo" mà họ thích. Khi nhỏ chấm bài bọn nhỏ cười quá chừng,họ tả mà tưởng chừng như tả Kiều Nguyệt Nga không bằng,ấy vậy mà nhỏ không chấm điểm vì sai lỗi chính tả nhiều quá. Họ cũng thích điểm nữa cứ hỏi :
        - Sao cô không cho điểm tụi em vậy ?
       Nhỏ mắc cười quá cũng giã bộ làm mặt nghiêm :
        - Các bác, các chú,các anh,các chị  viết còn sai nhiều quá nên không thể cho điểm được. Kỳ tới tôi sẽ dạy ( nhỏ cố tình nhấn mạnh chữ dạy ) căn bản về lỗi chính tả và dấu thanh.
        - Biết rồi cô giáo,nhưng ít nhiều phải cho điểm tụi em mừng.
        Nhỏ cười thầm và nói lẩm bẩm: - muốn thì cô sẽ cho từ điểm 1 trở lên .
        Từ đó nhỏ làm một thang điểm hẳn hoi và chấm " thẳng cánh đại bàng " luôn,người nào khá lắm chỉ được điểm 5 mà thôi. Tối đến tụi nhỏ kể nhau nghe và cười ầm lên cũng tạm quên buồn xa nhà anh ạ. Nhưng học sinh thì dễ thương cứ rủ cô giáo đi câu cua,câu cá kèo hay đi bắt còng về chiên bột,còng ở đây thật mềm lăn bột chiên ăn ngon lắm, tụi nhỏ cũng biết ăn đọt chùm ruột,lá xoài non, lá điều non, ngon lắm. Nhỏ còn biết những đêm tối trời thì cua  nhiều thịt không bị xốp, còn đến ngày mùng tám và hai mươi bốn của tháng thì cua lột cũng lăn bột chiên thì tuyệt cú mèo!
       Một lần bị "đày" đi vào Đình Thiết để dạy  học sinh mù chữ vì ở đó dân nghèo quá, con họ không được đi học,anh biết không trời mưa đường đê trơn trợt nhỏ đã té bò càng xuống ruộng ướt quần áo hết trơn,lạnh run phải ghé vào nhà dân đốt lửa sưởi ấm,thật nhớ đời! Nhỏ định " đào ngủ " nhưng ba cứ nhắc chừng,thương ba mẹ nên nhỏ cứ làm "cô giáo " hoài.Người dân ở vùng nầy nghèo và đa số mù chữ, chiều chiều các dì,các bác,hay đến trường nhờ cô giáo đọc thư con của họ bị đi "nghĩa vụ quân sự ", nhỏ thấy tội nghiệp quá dù sao họ cũng là những người dân quê mùa, chất phác, lam lũ ruộng nương,cực khổ cả đời.Bởi vậy khi họ ghi tên đi học là nhỏ tình nguyện dạy ngay, nhìn những gương mặt rạng rỡ nhỏ thấy thương quá, dù già phải mang kính lão vẫn muốn được biết chữ,chỉ giản đơn là để đọc thư con .
                     - o tròn như quả trứng gà,
                       ô thời đội nón ơ đà có râu.
                       i tờ hai chữ giống nhau,
                       i ngắn có chấm, tờ dài có ngang...
Đó là những câu vần để họ dễ nhớ,nhưng khó khăn lắm họ mới  thuộc, nhỏ phải cho đọc đồng thanh hoài,thấy thương lắm anh ạ. Họ bắt nhỏ phải dùng thước gõ nhip cho họ đọc giống như học trò nhỏ, sau tiếng gõ họ  ê a đọc theo, tay thì cứng mà cứ nắn nót từng chữ,xong một chữ kêu cô giáo xem cho bằng được.Sau mấy tháng cũng có người ghép được vần và viết thành câu,có người còn viết thư cho con nữa ...bọn nhỏ thấy vui vui.Bây giờ kể gì nữa nhỉ?
       Anh biết không, vài năm sau tụi bạn lần lượt đi vượt biên,đứa còn đứa mất, nhỏ nôn quá muốn đi theo,nhưng mẹ đã lặn lội xuống tận nơi để xin cho nhỏ được thuyên chuyển về quê nhà.Nhỏ có nhỏ bạn tên Oanh nó thương nhỏ lắm rủ nhỏ cùng đi với nó,nhỏ đã " khăn gói chỉnh tề " hai đứa cứ " rù rì " mẹ biết được cứ theo" canh " hoài, thế là mộng vượt biên không thành,nhỏ khóc (nước mắt cá sấu )!
      Thế rồi :
                  Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
                  Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi!...*
nhỏ lập gia đình ở tuổi " đón giao thừa ",cái tuổi mà ở quê người ta cho là "lỡ thời " là " ế ẩm ",Mặc ! nhỏ còn muốn sống độc thân hoài. Nhưng ý trời !!!
      Rồi giờ đây nhỏ định cư ở nước Mỹ, một xứ sở văn minh nhất thế giới nhưng thật là xa lạ, và quá lạnh lùng băng giá,mình còn nhỏ hơn hạt cát ở sa mạc nên nhỏ cũng sống lầm lũi, lầm lũi.Trời ! Một con bé thích vui nhộn,ồn ào mà giờ đây phải lặng lẻ âm thầm, buồn, buồn tàn thu! Nhỏ cũng đi làm,sáng sớm chui vào hảng về nhà làm lặt vặt rồi chạy đi học Anh văn, ở xứ người mà ngôn ngữ bất đồng thì quá là khổ sở,nhỏ chưa bao giờ thấy được ánh mặt trời .Có chị bạn thường nói đùa: " chúng mình ra đi khi gà chưa gọi sáng, khi về thì phố đã lên đèn!". Còn thì giờ đâu mà nghĩ ngợi, ngày này, tháng nọ năm kia, nhỏ thấy thương bản thân mình,thương người Việt Nam tha hương, rồi thương dân mình. Dù sao ở đây nhỏ còn hạnh phúc hơn những người còn ở lại quê nhà phải chịu nhọc nhằn tăm tối.

Anh ạ,đặc biệt ở đây có bốn mùa rõ rệt,mỗi mùa đều có cái đẹp riêng, mùa nào cũng đep! Khỏi phải nói anh cũng biết nhỏ rất thích tha hồ cho " cô bé " làm thơ, anh đã từng bảo nhỏ là "người em sầu mộng " đó sao, nhưng nhỏ không phải Mai Đình của Hàn Mặc Tử  đâu. Mùa nào cũng " hấp dẫn ",nhỏ thích nhất mùa Thu, đẹp làm sao khi lá đổi màu thật lạ kỳ từ xanh chuyển sang vàng, rồi đỏ, rồi xam xám ...không sao mà tả được.Nhỏ đã lặng đứng hằng giờ để nhìn lá rụng,nhỏ biết thế nào anh cũng bảo tại gió nhiều lá chịu không nổi nên rơi chớ có gì đâu phải không ? Vì lúc nào anh cũng thích chọc nhỏ để được nghe sự phản đối của nhỏ, nhưng nhìn lá rơi thật đẹp nhỏ nhìn theo từng chiếc lá xem chúng về đâu,và sau đó chúng sẽ ra sao?Thích nhất là đi trên lá âm thanh xạc xào nhỏ lê từng bước, từng bước, nhẹ nhàng,nhẹ nhàng,thảo nào các thi sĩ,văn sĩ, nhạc sĩ,họ tả mùa Thu với muôn ngàn hình ảnh thật quyến rủ, tuyệt vời. Hiện giờ đang mùa thu trời hơi se lạnh,cây bắt đầu đổi màu và lá sắp rơi rơi, nhỏ thì dở không biết diễn đạt thôi thì khi anh em mình gặp nhau nhỏ sẽ kể tiếp.

http://imageshack.us/a/img411/664/thuj.jpghttp://imageshack.us/a/img593/2020/23227588.jpg

      Một điều thật quan trọng mà nhỏ lại quên, dù ở xứ người nhưng nhỏ vẫn liên lạc được thầy cô và các bạn của trường Trung học.Khỏi nói anh cũng biết nhỏ vui cở nào,có mấy bạn chung lớp với nhỏ ở rải rác các tiểu bang,anh có nhớ nhỏ bảo lớp nhỏ chỉ có bảy húi cua không ?Nhỏ liên lạc được một húi cua và sắp được một húi cua nữa vui ghê anh ạ! Còn bạn  Lan mà nhỏ hứa giới thiệu cho anh đó,bây giờ thành " góa phụ cô đơn " chồng Lan đã chết trong tù, tội nó lắm! Nhỏ giờ vui vì biết được tin anh và liên lạc các bạn học cũ, hàng ngày kể nhau nghe những vui buồn,những nhọc nhằn, hay phiền muộn cũng tan biến.
     Anh H. kính mến, rất nhiều điều muốn nói với anh nữa nhưng sợ anh sẽ bảo con nhỏ này già rồi vẫn như hồi xưa cứ vòng vo dài và dài.Anh có nhớ trong " Ngư ông và biển cả" Hemingway đã nói; " người già mong cho ngày dài ra,đêm ngắn lại ..."  nhỏ giờ mới thấy thấm thía. Nhỏ tạm ngưng nơi đây hẹn sẽ kể anh nghe ở những thư sau nhé. Cầu chúc anh luôn khỏe mạnh,sống vui và bình an, cho em kính thăm chị và hai cháu.
                                     
Kính thư,
Em gái của anh
Hạ


*Mùa xuân chín(Hàn Mạc Tử)


"...đi tìm chỉ vỏn vẹn với cái tên N .V.H. ở quận Củ Chi" 

Huynh biết có 1 tên N.V.H. ở Gò Vấp, chứ ở Củ Chi thì huynh hổng biết!  :)

Trong bài này Ngố viết rất chân tình, bút pháp giản dị mà chuyên chở nhiều tình cảm da diết. Huynh chịu câu này:

"Còn thì giờ đâu mà nghĩ ngợi, ngày này, tháng nọ năm kia, nhỏ thấy thương bản thân mình, thương người Việt Nam tha hương, rồi thương dân mình."

Hay lắm Ngố!

Huynh NVH  (Gò Vấp chứ hổng phải Củ Chi nha!)  :)

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 20. Oct 2012 , 19:13

Nguyen Van Ha wrote on 20. Oct 2012 , 05:43:
"...đi tìm chỉ vỏn vẹn với cái tên N .V.H. ở quận Củ Chi" 



Huynh biết có 1 tên N.V.H. ở Gò Vấp, chứ ở Củ Chi thì huynh hổng biết!  :)

Trong bài này Ngố viết rất chân tình, bút pháp giản dị mà chuyên chở nhiều tình cảm da diết. Huynh chịu câu này:

"Còn thì giờ đâu mà nghĩ ngợi, ngày này, tháng nọ năm kia, nhỏ thấy thương bản thân mình, thương người Việt Nam tha hương, rồi thương dân mình."

Hay lắm Ngố!

Huynh NVH  (Gò Vấp chứ hổng phải Củ Chi nha!)  :)




"...đi tìm chỉ vỏn vẹn với cái tên N .V.H. ở quận Củ Chi" 


Hi anh Hà Bá,Cám ơn anh Hà Bá đã khen. Ui một ngẩu nhiên trùng hợp hihihi...hỏng biết từ Củ Chi đến Gò Vấp bao xa nhi?Nhớ hình như người đó đi tìm tận Gò Vấp mà chỉ thấy tàn... thuôc..rê. ;D ::) ;) :) :D 8-) :P :-/

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 20. Oct 2012 , 20:57

tuy-van wrote on 19. Oct 2012 , 08:45:
   Cô thương ,

Hôm nay thứ sáu đẹp trời , em theo gót Ngố , mang hoa về cài trên mái tóc cho cô , cho đời thêm tươi vui nhé.
  Cám ơn Ngố đã mang hoa dễ thương vào đây. Chuẩn bị bắt bướm tung tăng , là " đủ bộ " nha Ngố .

  Kính chúc thầy cô và cả nhà bình an .
  Em Tv

Em Tuy Van oi ,
Em " làm dáng " cho Co day a ? Cam on em nha !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 20. Oct 2012 , 21:11
Ngố va Hà Bá oi ,
Moi doc bai nay Co cu tương NVH la Ha Ba do ! Nhung nghi lai thi khong phai !
Co de y nhung ngươi giau tinh cam hay thich mua thu ! Co phai the khong?
Bua nay co " Anh H. " moi ngươi se duoc doc nhieu ky niem cua Ngố do , phai khong Ngố?
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 22. Oct 2012 , 18:46

ngo_thi_van wrote on 20. Oct 2012 , 21:11:
Ngố va Hà Bá oi ,
Moi doc bai nay Co cu tương NVH la Ha Ba do ! Nhung nghi lai thi khong phai !
Co de y nhung ngươi giau tinh cam hay thich mua thu ! Co phai the khong?
Bua nay co " Anh H. " moi ngươi se duoc doc nhieu ky niem cua Ngố do , phai khong Ngố?
Ma Van


Thưa Mạ Vân,nhiều khi ngẩu nhiên trùng hợp nhưng trúng ai nấy chịu Mạ Vân ơi. ;D
Kính chúc Mạ Vân khoẻ mạnh,vui luôn. violetflower tulip_tim
lêthịngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 23. Oct 2012 , 05:14
Một chuyến đi buồn!

Thu hồi hộp đến nỗi tim cô đập thình thịch, cô cố nén xúc động, nhưng sao không kềm chế được, nước mắt cô ứa ra. Sau bao nhiêu năm xa cách, cô trở lại quê nhà, với xứ sở này không có gì để Thu phải lưu luyến, chỉ còn mảnh đất nhỏ có hai nấm mồ ba mẹ thôi. Nhưng lần này Thu phải về vì một người , đó là chị của Thu, người chị lớn hơn Thu 12 tuổi, chị như người mẹ thứ hai, chị từng ẳm bồng, chăm sóc cho Thu từ lúc nhỏ, chị thay mẹ lo cho em vì mẹ bận việc tảo tần buôn bán.
           Nhận được tin chị ngã bệnh, căn bệnh hiễm nghèo, phải đi cấp cứu và đang điều trị tại bệnh viện. Thu sắp xếp công việc để về thăm một lần, nhở có bề gì Thu cũng không phải ân hận, và nói hai chữ"phải chi.." Đón Thu là một đứa cháu, vì Thu đã dặn không cần phải ầm ĩ, nghe nói giờ tất cả đều đổi thay nên Thu cần một người hướng dẫn, nếu không Thu tự đi về, hành lý chả nhiều chỉ hai vali nhỏ thôi.
          Đêm Sài Gòn không yên tĩnh, cái nhộn nhịp đến ngạt thở, Thu thấy bỡ ngỡ vô cùng.
         - Dì Út!
         - Ồ , Thảo đấy à? Nay trông cháu lạ quá, chút nữa là Út nhìn không ra.
         - Xe ở ngoài kia kìa dì. Thảo đở lấy chiếc xe đẩy và nói: - Để con đẩy cho, Út có mệt lắm không?
         - Không sao, nhưng Út thấy thay đổi nhiều quá.Làm thủ tục cũng mất nửa giờ, cả nhà khỏe chứ?
         - Dạ! Ai cũng mong Út về.
        Thu không nói gì chỉ thở dài, đầu óc trống trơn, mênh mông một khoảng không mù mịt.
         - Lên xe đi Út.
         - Ờ!
        Đêm Sài Gòn vẫn náo nhiệt, xe chạy nối nhau, đèn sáng rực, người người nhộn nhịp, không còn nét hiền hòa như ngày xưa. Đâu còn:
              " Đèn Sài Gòn, ngọn xanh, ngọn đỏ
                Đèn Mỹ Tho, ngọn tỏ, ngọn lu..."
Bây giờ khác hẳn, hai bên phố đầy những quán ăn, chỗ nào cũng đầy ắp người.Khỏang 45 phút sau về đến nhà. Trời! Nếu không có bé Thảo không tài nào Thu biết được ngõ về nhà mình, nơi mà Thu đã sống cùng ba mẹ và anh chị em mấy chục năm, còn đâu!!! Căn nhà lạ hoắc, mọi người thức để đợi Thu, bao nhiêu chuyện để nói, không thấy mệt nhưng Thu cảm thấy buồn. Quê hương! Quê hương hai tiếng thiêng liêng nay không còn nữa.
        Cả nhà thức và chuyện trò, không ai ngủ và cũng không cảm thấy buồn ngủ, biết bao nhiêu chuyện để nói, để kể, buồn vui lẫn lộn. Buổi sáng , Thu đi dạo xung quanh khu nhà mới vì nơi cũ có mộ ba mẹ đã bị giải tỏa và mộ ba mẹ đã dời đi nơi khác. Thu nhìn thật lâu nơi Thu đã từng sống và khôn lớn cùng ba mẹ và anh chị, bao nhiêu hình ảnh hiện ra trong đầu, Thu nhớ ba mẹ khôn xiết, nhớ vùng trời kỷ niệm, nơi mà tuổi thơ của Thu quá vui, quá hạnh phúc. Đâu cây đa đầu làng, đâu ngôi Đình cuối xóm, đâu dòng sông nhỏ uốn quanh sau nhà, đâu chiếc xuồng be bé, đâu vườn cây đầy các loại quả mà mỗi lần tụi bạn đến chơi đều thích thú...?
  Em lớn lên, cùng rạch Cầu Tre nhỏ
  Dừa nước nhiều quày, trĩu quả, thật ngon
  Chiếc xuồng con chuyên chở nụ cười dòn
  Hồn nhiên quá, tuổi thơ đầy kỷ niệm.

Tất cả không còn! Mất sạch! Dấu tích kỷ niệm trống trơn! Thu ứa nước mắt, bất giác Thu kêu lên:
          - Ba ơi! Má ơi! Con đây nè.
   Em lớn lên, thương bài ca dao cổ
   Lời mẹ ru, dang rộng cả dòng sông
   Tiếng võng đưa kẽo kẹt giữa trưa nồng
   Êm êm quá, cho em tròn giấc ngủ.
       
Thu đến bệnh viện để thăm chi Tư, trong đầu Thu chỉ nghĩ đến đến người chị kính yêu của mình, Thu nhanh bước bên đứa cháu.
          - Mẹ mổ xong, còn đang nằm phòng hồi sức, chắc chiều nay ra phòng ngoài đó Út.
          - Ừ, Thu chỉ ừ mà chả nói gì, bời lẽ Thu rất lo , rất sợ cho sức khỏe của chị. Thu thầm cầu nguyện cho chị mình bình yên, tử thần không cướp đi người chị thân yêu của Thu. Thu nhớ từng kỷ niệm với chị Tư của mình thời thơ ấu.
          - Tư ơi, dậy đưa em.
          - Ừ.
          - Nhớ lấy cái mền có sọc trắng của em nha.
          Hồi nhỏ Thu thích ngủ võng, mà phải có người đưa mới ngủ, mà người đó phải là chị Tư  Thu mới chịu. Khi Thu ngủ say chị Tư bế Thu lên giường, nhưng khi giật mình thức giấc Thu lại lay chị Tư đòi xuống võng. Tội nghiệp chị Tư không bao giờ tỏ vẻ bực bội, chị lúc nào cũng sẵn sàng chìu đứa em gái bé bỏng, Thu nhớ lúc đó cũng ba , bốn tuổi.Mỗi ngày chị Tư đi học bằng xe đạp, Thu ngồi ngoài hiên nhà để ngóng, thấy chị về là Thu nhào lên bắt chị chở một vòng trong sân nhà, Thu thích chí cười vang. Những bài hát chị dạy Thu vẫn còn nhớ:
         " Lúa ngô là cô đâu nành, đậu nành là anh dưa chuột, dưa chuột là ruột dưa gang, dưa gang là nàng dưa hấu, dưa hấu là cậu lúa ngô"
         Bài hát vần lân vô nghĩa vậy mà Thu thích lắm. Thu lẩm nhẩm bài hát đó và nói một mình
         - Lát nữa em sẽ hát cho Tư nghe.
        Thằng cháu hỏi:
         - Út nói gì vậy?
         - Ờ, đâu có gì. Chờ thang máy lâu quá, thôi đi bộ đi con.
         - Lầu chín lận, Út đi gì nỗi
         - Không sao đâu.
         - Đợi tí nữa hà Út ơi.
         Tôi lại nhớ tới một bài hát khác:
         " Con Hai đi chợ, mua một thước vải, con Ba nó cắt, con Tư nó may, con Năm xỏ chỉ, con Sáu làm khuy, con Bảy đơm nút, con Tám nó kéo, con Chín nó trì. Mười ơi, để vậy còn gì áo anh. "
          Một bài hát ngộ nghĩnh, sau này Thu mới biết được là chị Tư muốn tập Thu đếm số từ một tới muời, hay thật! Tuổi thơ thật êm đềm, sung sướng, hạnh phúc ngập tràn trong sự thương yêu của ba mẹ và anh chị.
   Em lớn lên, lúa đòng đòng thơm ngọt
   Bóng chiều xưa, tàu lá thổi liêu xiêu
   Ráng hồng buông, tô vẽ bức tranh chiều
   Thênh thang rộng, xoải cánh cò bay lả.

          Chị Tư mới vừa tỉnh, Thu được vào phòng thăm chị, Thu lấy khăn ấm lau mặt cho chị. Chị nhìn Thu mĩm cười nhưng không nói gì, chắc chị còn suy nghĩ" sao nhỏ này lại ở đây" mà chị không nói chỉ nhìn Thu thôi.
          Thu nhớ năm Thu học lớp Năm, chị Tư đi lấy chồng. Đám cưới chị Thu không vui, Thu giận anh rễ đã cướp đi người chị thân yêu của mình, Thu chạy trốn trong phòng. Mọi người quá bận rộn với đám tiệc đâu ai nhớ đến Thu, Thu khóc một mình.
          - Không ai thương mình hết, Tư cũng hết thương mình luôn, tại sao Tư phải đi về nhà người ta?
          Thu nghĩ vậy nên khóc rồi ngủ thiếp đi. Chừng thức dậy thì nhà vắng hoe, tiệc tan mọi người đã về. Tư đâu mất, mẹ dỗ dành:
          - Ra ăn cơm đi con, mai Tư về sẽ có quà cho con, có gì đâu mà khóc, con phải vui vì đám cưới của Tư chứ.
          - Sao mẹ không kêu con để con đi theo đưa Tư.
          - Chị con có vào phòng, nhưng thấy con ngủ ngon nên để con ngủ, thôi ra ăn cơm với ba mẹ.
          Thu phụng phịu không nói gì, nhưng trong lòng ghét anh rễ vì Thu nghĩ tại anh ấy mà chị mình" bỏ nhà " ra đi.
          Thu cúi xuống hôn chị Tư:
          - Chị khỏe không? Em về thăm chị nè.
          - Cưng về hồi nào?
          - Tối hôm qua. Chị ráng ăn, uống cho mau lại sức, chị ốm nhiều quá.
Chị nắm tay Thu bóp nhẹ, Thu rưng rưng nước mắt.
         Thu sung sướng được ngồi bên chị, săn sóc chị từ miếng ăn, giấc ngủ. Thu không giận anh rễ nữa mà còn cám ơn anh đã thương Tư của mình hết mực, Thu bảo anh về nghỉ ngơi để Thu ở lại thay anh chăm sóc chị. Thu đọc sách cho chị nghe, kể lễ nhữ vui buồn nơi xứ lạ quê người, những nỗi nhớ thương người thân da diết, Tư có vẻ vui lắm. Thỉnh thoảng Thu hát những bài hát hồi thơ ấu mà chị đã dạy:
        " Bắc kim thang cà lang bí rợ. Cột bên kèo, kèo bên cột. Chú bán dầu qua cầu mà té. Chú bán ếch ở lại làm chi. Con le le đánh trống thổi kèn. Con bìm bịp thổi tò tí te tò te..."
        Cả hai chị em cùng cười.
       - Bài hát thì không ý nghĩa, nhưng trò chơi của bài hát đó thì vui hén Tư. Em nhớ chị dạy em và con Tám chơi hai đứa ngoéo cái chân nhảy té nhào, hai ba lần mới được, vui quá xá.
        Chị cười không nói gì. Thu rất sung sướng được nắm tay chị và cũng rất hạnh phúc được ở bên chị, ngược lại chị nắm tay Thu chị cũng vui, dòng tư tưởng của Thu bị cắt đứt bởi câu hỏi của chị:
       - Chừng nào cưng trở về bên ấy? Về được bao lâu?
       - Còn lâu mà, em mới về đây hôm qua thôi.
       - Ăn gì chưa?
       - Không sao đâu Tư, trưa em chạy qua anh Năm ăn uống, tắm rửa chiều chạy vô với chị.
       - Thôi cưng về nhà đi thăm bà con đi, có đi chơi đâu thì đi, chị khỏe rồi, vài hôm nữa về nhà thôi.
       - Em về chơi với Tư mà, đâu có đi đâu, Tư  đừng lo cho em. Vài hôm em về quê và đi thăm mộ ba má, rồi về thăm ngoại, sau đó trở lên với Tư, chỉ vậy thôi.
       Chị lại bóp nhẹ tay Thu ứa nước mắt.
       Chị Tư ngủ, Thu ra ngoài hành lang nhìn xuống đường từ lầu chín nên thấy xa vời vợi. Phố xá đông đúc, xe cộ dập dìu, tiếng còi inh ỏi, thêm vào tiếng rú của xe cứu thương, xe chạy không luật lệ, đêm không yên tĩnh. Thu thở dài:
       - Mình đã mất quê hương thật rồi!!
        Một ngày kia, Thu đang ngồi đọc sách cho chị Tư nghe, đọc những mẫu chuyện vui trong quyển" Những người thích đùa ", chị Tư rất thích. Giang đứa cháu trai của Thu vào, mỗi ngày Giang mang thức ăn đến hai lần trưa và chiều, vì nhà Giang cách bệnh viện không xa. Giang để giỏ thức ăn ở đầu tủ lại nói nhỏ bên tai Thu.
       - Út ra ngoài con nói cái này nè.
       - Gì?
       - Ông Tám bị " đột quị " đang nằm phòng cấp cứu.
       - Hồi nào?
       - Sáng này.
       Đó là chú của Thu. Chú Tám em của ba, người dong dõng cao, chú rất là vui vẻ, hoạt bát, rất thương con thương cháu, chú hay kể chuyện tiếu lâm cho con cháu nghe để rồi cười ầm lên thật vui. Thu chưa kịp ghé thăm chú thì chú đã ngã bệnh. sao lạ vậy? Chú mình đâu có già? Thu nhớ ngày xưa chú Tám hay đàn hay hát cho chị em Thu nghe, sở trường của chú là nhạc Pháp, chú hát nhạc Pháp rất hay, mặc dù lúc đó không hiểu gì, nhưng bọn Thu cũng cảm nhận được cái hay của nhạc và vỗ tay tán thưởng ầm ĩ luôn. Chú vừa hát vừa đệm đàn guitar, đứa nào cũng há hốc mồm, vễnh tai nghe. Đặc biệt chú hát bài" Chiều mưa biên giới" của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông rất tuyệt, trong đầu Thu như còn văng vẵng tiếng hát của chú. Ngày ba Thu mất, chú đã khóc nhiều mắt đỏ hoe, xoa đầu các cháu nói:
       - "Sẩy cha còn chú! "
       - Cầu cho chú Tám qua khỏi.
       Thu không muốn chị Tư biết nên đã dấu chị. Thấy Thu buồn, chị hỏi:
       - Có chuyện gì, trông cưng không không vui?
       - Dạ không có gì đâu chị, để em đọc tiếp cho chị nghe nhé, sáng mai em về quê rồi chiều em sẽ trở lên với chị nha.
       - Ừ, cưng không cần trở lên ở đây có tụi nhỏ được rồi, cưng đi thăm bà con và bạn bè đi.
       - Em về rồi chiều tối trở lại chơi với chị, đã bảo về chơi với chị mà, ưu tiên cho chị đó. Miễn chị hết bệnh là mừng.
        Chị Tư làm thinh, Thu tiếp tục đọc sách mà lòng ngổn ngang lo lắng.
                              
                           ***
       Thu về quê và đi thăm mộ cha mẹ, thăm mồ mã ông bà vì khu cũ bị giải tỏa nên mộ phải bốc cốt và dời đi khá xa. Thu cũng về thăm Nội, Ngoại ,Thu không có thời gian để thăm bạn bè, vỏn vẹn ba tuần làm sao Thu đi đâu cho được, Thu muốn dành tất cả cho chị Tư của mình. Chị Tư đã xuất viện và về lại Mỹ Tho, Thu mừng lắm thấy chị khỏe, chị đã đi đứng được mặc dù phải dùng đến gậy, chị ngủ ngon giấc và bắt đầu ăn thấy ngon miệng, cả nhà ai cũng mừng và cầu nguyện cho chị. Thu nói một mình:
        - Chị mình còn trẻ mà, không sao đâu, rồi sẽ trở lại bình thường.
       Chú Tám vĩnh viễn ra đi, Thu buồn quá, tiếc là không gặp được chú để chuyện trò và nghe chú hát, Thu cảm thấy bức rức vô cùng. Tất cả đều vô thường, thấy đó mất đó. " đời người trăm năm nhưng bảy mươi rất hiếm ..." không sai.
                          * * *
       Trở lại Mỹ, Thu thấy lòng buồn vui lẫn lộn, buồn vì mất người chú khả kính, vui vì mình đã có khoảng thời gian bên người chị thương yêu của mình.
       Quê hương không gì lưu luyến vì quá xa lạ, đổi thay, muốn tìm lại những hình ảnh cũ đã bị xóa mất rồi. Thu thấy mọi người ở đó có vẻ an phận với đời sống hiện tại, ai cũng vui vẻ, yêu đời , đất đai không còn họ được đền bù với một số tiền, họ đã thay đổi và họ tự cho là" đời sống được nâng cao, được lên đời" , họ không nghĩ rồi đây đất nước sẽ ra sao, và họ sẽ ra sao? Trong Thu còn chăng chỉ là lưu luyến tình thân máu mũ của mình. Thu thèm được trở lại thời thơ ấu, để nửa đêm lay chị Tư dậy:
        - Tư ơi, dậy đưa em! Nhớ lấy cái mền...  . Ôi dễ thương làm sao! Giờ đây trở lại với thực tế phải đi làm, đi làm quần quật, không hề biết mệt mõi.Đằng sau lưng quê hương đang chờ, nhưng Thu biết phải làm gì với thân phận lưu vong!

       Văng vẵng tiếng chú Tám qua bài Chiều mưa biên giới:
         " Chiều mưa biên giới anh đi về đâu?
           Sao còn đứng ngóng nơi giang đầu?
           Kìa rừng chiều âm u rét mướt
           Chờ người về vui trong giá buốt
           Người về bơ vơ...
           Người đi khu chiến thương người hậu phương
           Thương màu áo gửi ra sa trường
           Lòng trần còn tơ vương khanh tướng
           Thì đường trần mưa bay gió cuốn
           Còn nhiều anh ơi...
       Thu nghẹn ngào trong màn lệ:
         - Vĩnh biệt chú, chú Tám ơi!

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 23. Oct 2012 , 09:19

Ngố wrote on 22. Oct 2012 , 18:46:
Thưa Mạ Vân,nhiều khi ngẩu nhiên trùng hợp nhưng trúng ai nấy chịu Mạ Vân ơi. ;D
Kính chúc Mạ Vân khoẻ mạnh,vui luôn. violetflower tulip_tim
lêthịngố

Em Ngố oi ,
Co ai trung hop thi chac cung vui va hanh dien thoi !
Cam on em ve nhung doa hoa.
Ma Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 23. Oct 2012 , 09:36

Ngố wrote on 23. Oct 2012 , 05:14:
Một chuyến đi buồn!

Thu hồi hộp đến nỗi tim cô đập thình thịch, cô cố nén xúc động, nhưng sao không kềm chế được, nước mắt cô ứa ra. Sau bao nhiêu năm xa cách, cô trở lại quê nhà, với xứ sở này không có gì để Thu phải lưu luyến, chỉ còn mảnh đất nhỏ có hai nấm mồ ba mẹ thôi. Nhưng lần này Thu phải về vì một người , đó là chị của Thu, người chị lớn hơn Thu 12 tuổi, chị như người mẹ thứ hai, chị từng ẳm bồng, chăm sóc cho Thu từ lúc nhỏ, chị thay mẹ lo cho em vì mẹ bận việc tảo tần buôn bán.
           Nhận được tin chị ngã bệnh, căn bệnh hiễm nghèo, phải đi cấp cứu và đang điều trị tại bệnh viện. Thu sắp xếp công việc để về thăm một lần, nhở có bề gì Thu cũng không phải ân hận, và nói hai chữ"phải chi.." Đón Thu là một đứa cháu, vì Thu đã dặn không cần phải ầm ĩ, nghe nói giờ tất cả đều đổi thay nên Thu cần một người hướng dẫn, nếu không Thu tự đi về, hành lý chả nhiều chỉ hai vali nhỏ thôi.
          Đêm Sài Gòn không yên tĩnh, cái nhộn nhịp đến ngạt thở, Thu thấy bỡ ngỡ vô cùng.
         - Dì Út!
         - Ồ , Thảo đấy à? Nay trông cháu lạ quá, chút nữa là Út nhìn không ra.
         - Xe ở ngoài kia kìa dì. Thảo đở lấy chiếc xe đẩy và nói: - Để con đẩy cho, Út có mệt lắm không?
         - Không sao, nhưng Út thấy thay đổi nhiều quá.Làm thủ tục cũng mất nửa giờ, cả nhà khỏe chứ?
         - Dạ! Ai cũng mong Út về.
        Thu không nói gì chỉ thở dài, đầu óc trống trơn, mênh mông một khoảng không mù mịt.
         - Lên xe đi Út.
         - Ờ!
        Đêm Sài Gòn vẫn náo nhiệt, xe chạy nối nhau, đèn sáng rực, người người nhộn nhịp, không còn nét hiền hòa như ngày xưa. Đâu còn:
              " Đèn Sài Gòn, ngọn xanh, ngọn đỏ
                Đèn Mỹ Tho, ngọn tỏ, ngọn lu..."
Bây giờ khác hẳn, hai bên phố đầy những quán ăn, chỗ nào cũng đầy ắp người.Khỏang 45 phút sau về đến nhà. Trời! Nếu không có bé Thảo không tài nào Thu biết được ngõ về nhà mình, nơi mà Thu đã sống cùng ba mẹ và anh chị em mấy chục năm, còn đâu!!! Căn nhà lạ hoắc, mọi người thức để đợi Thu, bao nhiêu chuyện để nói, không thấy mệt nhưng Thu cảm thấy buồn. Quê hương! Quê hương hai tiếng thiêng liêng nay không còn nữa.
        Cả nhà thức và chuyện trò, không ai ngủ và cũng không cảm thấy buồn ngủ, biết bao nhiêu chuyện để nói, để kể, buồn vui lẫn lộn. Buổi sáng , Thu đi dạo xung quanh khu nhà mới vì nơi cũ có mộ ba mẹ đã bị giải tỏa và mộ ba mẹ đã dời đi nơi khác. Thu nhìn thật lâu nơi Thu đã từng sống và khôn lớn cùng ba mẹ và anh chị, bao nhiêu hình ảnh hiện ra trong đầu, Thu nhớ ba mẹ khôn xiết, nhớ vùng trời kỷ niệm, nơi mà tuổi thơ của Thu quá vui, quá hạnh phúc. Đâu cây đa đầu làng, đâu ngôi Đình cuối xóm, đâu dòng sông nhỏ uốn quanh sau nhà, đâu chiếc xuồng be bé, đâu vườn cây đầy các loại quả mà mỗi lần tụi bạn đến chơi đều thích thú...?
  Em lớn lên, cùng rạch Cầu Tre nhỏ
  Dừa nước nhiều quày, trĩu quả, thật ngon
  Chiếc xuồng con chuyên chở nụ cười dòn
  Hồn nhiên quá, tuổi thơ đầy kỷ niệm.

Tất cả không còn! Mất sạch! Dấu tích kỷ niệm trống trơn! Thu ứa nước mắt, bất giác Thu kêu lên:
          - Ba ơi! Má ơi! Con đây nè.
   Em lớn lên, thương bài ca dao cổ
   Lời mẹ ru, dang rộng cả dòng sông
   Tiếng võng đưa kẽo kẹt giữa trưa nồng
   Êm êm quá, cho em tròn giấc ngủ.
       
Thu đến bệnh viện để thăm chi Tư, trong đầu Thu chỉ nghĩ đến đến người chị kính yêu của mình, Thu nhanh bước bên đứa cháu.
          - Mẹ mổ xong, còn đang nằm phòng hồi sức, chắc chiều nay ra phòng ngoài đó Út.
          - Ừ, Thu chỉ ừ mà chả nói gì, bời lẽ Thu rất lo , rất sợ cho sức khỏe của chị. Thu thầm cầu nguyện cho chị mình bình yên, tử thần không cướp đi người chị thân yêu của Thu. Thu nhớ từng kỷ niệm với chị Tư của mình thời thơ ấu.
          - Tư ơi, dậy đưa em.
          - Ừ.
          - Nhớ lấy cái mền có sọc trắng của em nha.
          Hồi nhỏ Thu thích ngủ võng, mà phải có người đưa mới ngủ, mà người đó phải là chị Tư  Thu mới chịu. Khi Thu ngủ say chị Tư bế Thu lên giường, nhưng khi giật mình thức giấc Thu lại lay chị Tư đòi xuống võng. Tội nghiệp chị Tư không bao giờ tỏ vẻ bực bội, chị lúc nào cũng sẵn sàng chìu đứa em gái bé bỏng, Thu nhớ lúc đó cũng ba , bốn tuổi.Mỗi ngày chị Tư đi học bằng xe đạp, Thu ngồi ngoài hiên nhà để ngóng, thấy chị về là Thu nhào lên bắt chị chở một vòng trong sân nhà, Thu thích chí cười vang. Những bài hát chị dạy Thu vẫn còn nhớ:
         " Lúa ngô là cô đâu nành, đậu nành là anh dưa chuột, dưa chuột là ruột dưa gang, dưa gang là nàng dưa hấu, dưa hấu là cậu lúa ngô"
         Bài hát vần lân vô nghĩa vậy mà Thu thích lắm. Thu lẩm nhẩm bài hát đó và nói một mình
         - Lát nữa em sẽ hát cho Tư nghe.
        Thằng cháu hỏi:
         - Út nói gì vậy?
         - Ờ, đâu có gì. Chờ thang máy lâu quá, thôi đi bộ đi con.
         - Lầu chín lận, Út đi gì nỗi
         - Không sao đâu.
         - Đợi tí nữa hà Út ơi.
         Tôi lại nhớ tới một bài hát khác:
         " Con Hai đi chợ, mua một thước vải, con Ba nó cắt, con Tư nó may, con Năm xỏ chỉ, con Sáu làm khuy, con Bảy đơm nút, con Tám nó kéo, con Chín nó trì. Mười ơi, để vậy còn gì áo anh. "
          Một bài hát ngộ nghĩnh, sau này Thu mới biết được là chị Tư muốn tập Thu đếm số từ một tới muời, hay thật! Tuổi thơ thật êm đềm, sung sướng, hạnh phúc ngập tràn trong sự thương yêu của ba mẹ và anh chị.
   Em lớn lên, lúa đòng đòng thơm ngọt
   Bóng chiều xưa, tàu lá thổi liêu xiêu
   Ráng hồng buông, tô vẽ bức tranh chiều
   Thênh thang rộng, xoải cánh cò bay lả.

          Chị Tư mới vừa tỉnh, Thu được vào phòng thăm chị, Thu lấy khăn ấm lau mặt cho chị. Chị nhìn Thu mĩm cười nhưng không nói gì, chắc chị còn suy nghĩ" sao nhỏ này lại ở đây" mà chị không nói chỉ nhìn Thu thôi.
          Thu nhớ năm Thu học lớp Năm, chị Tư đi lấy chồng. Đám cưới chị Thu không vui, Thu giận anh rễ đã cướp đi người chị thân yêu của mình, Thu chạy trốn trong phòng. Mọi người quá bận rộn với đám tiệc đâu ai nhớ đến Thu, Thu khóc một mình.
          - Không ai thương mình hết, Tư cũng hết thương mình luôn, tại sao Tư phải đi về nhà người ta?
          Thu nghĩ vậy nên khóc rồi ngủ thiếp đi. Chừng thức dậy thì nhà vắng hoe, tiệc tan mọi người đã về. Tư đâu mất, mẹ dỗ dành:
          - Ra ăn cơm đi con, mai Tư về sẽ có quà cho con, có gì đâu mà khóc, con phải vui vì đám cưới của Tư chứ.
          - Sao mẹ không kêu con để con đi theo đưa Tư.
          - Chị con có vào phòng, nhưng thấy con ngủ ngon nên để con ngủ, thôi ra ăn cơm với ba mẹ.
          Thu phụng phịu không nói gì, nhưng trong lòng ghét anh rễ vì Thu nghĩ tại anh ấy mà chị mình" bỏ nhà " ra đi.
          Thu cúi xuống hôn chị Tư:
          - Chị khỏe không? Em về thăm chị nè.
          - Cưng về hồi nào?
          - Tối hôm qua. Chị ráng ăn, uống cho mau lại sức, chị ốm nhiều quá.
Chị nắm tay Thu bóp nhẹ, Thu rưng rưng nước mắt.
         Thu sung sướng được ngồi bên chị, săn sóc chị từ miếng ăn, giấc ngủ. Thu không giận anh rễ nữa mà còn cám ơn anh đã thương Tư của mình hết mực, Thu bảo anh về nghỉ ngơi để Thu ở lại thay anh chăm sóc chị. Thu đọc sách cho chị nghe, kể lễ nhữ vui buồn nơi xứ lạ quê người, những nỗi nhớ thương người thân da diết, Tư có vẻ vui lắm. Thỉnh thoảng Thu hát những bài hát hồi thơ ấu mà chị đã dạy:
        " Bắc kim thang cà lang bí rợ. Cột bên kèo, kèo bên cột. Chú bán dầu qua cầu mà té. Chú bán ếch ở lại làm chi. Con le le đánh trống thổi kèn. Con bìm bịp thổi tò tí te tò te..."
        Cả hai chị em cùng cười.
       - Bài hát thì không ý nghĩa, nhưng trò chơi của bài hát đó thì vui hén Tư. Em nhớ chị dạy em và con Tám chơi hai đứa ngoéo cái chân nhảy té nhào, hai ba lần mới được, vui quá xá.
        Chị cười không nói gì. Thu rất sung sướng được nắm tay chị và cũng rất hạnh phúc được ở bên chị, ngược lại chị nắm tay Thu chị cũng vui, dòng tư tưởng của Thu bị cắt đứt bởi câu hỏi của chị:
       - Chừng nào cưng trở về bên ấy? Về được bao lâu?
       - Còn lâu mà, em mới về đây hôm qua thôi.
       - Ăn gì chưa?
       - Không sao đâu Tư, trưa em chạy qua anh Năm ăn uống, tắm rửa chiều chạy vô với chị.
       - Thôi cưng về nhà đi thăm bà con đi, có đi chơi đâu thì đi, chị khỏe rồi, vài hôm nữa về nhà thôi.
       - Em về chơi với Tư mà, đâu có đi đâu, Tư  đừng lo cho em. Vài hôm em về quê và đi thăm mộ ba má, rồi về thăm ngoại, sau đó trở lên với Tư, chỉ vậy thôi.
       Chị lại bóp nhẹ tay Thu ứa nước mắt.
       Chị Tư ngủ, Thu ra ngoài hành lang nhìn xuống đường từ lầu chín nên thấy xa vời vợi. Phố xá đông đúc, xe cộ dập dìu, tiếng còi inh ỏi, thêm vào tiếng rú của xe cứu thương, xe chạy không luật lệ, đêm không yên tĩnh. Thu thở dài:
       - Mình đã mất quê hương thật rồi!!
        Một ngày kia, Thu đang ngồi đọc sách cho chị Tư nghe, đọc những mẫu chuyện vui trong quyển" Những người thích đùa ", chị Tư rất thích. Giang đứa cháu trai của Thu vào, mỗi ngày Giang mang thức ăn đến hai lần trưa và chiều, vì nhà Giang cách bệnh viện không xa. Giang để giỏ thức ăn ở đầu tủ lại nói nhỏ bên tai Thu.
       - Út ra ngoài con nói cái này nè.
       - Gì?
       - Ông Tám bị " đột quị " đang nằm phòng cấp cứu.
       - Hồi nào?
       - Sáng này.
       Đó là chú của Thu. Chú Tám em của ba, người dong dõng cao, chú rất là vui vẻ, hoạt bát, rất thương con thương cháu, chú hay kể chuyện tiếu lâm cho con cháu nghe để rồi cười ầm lên thật vui. Thu chưa kịp ghé thăm chú thì chú đã ngã bệnh. sao lạ vậy? Chú mình đâu có già? Thu nhớ ngày xưa chú Tám hay đàn hay hát cho chị em Thu nghe, sở trường của chú là nhạc Pháp, chú hát nhạc Pháp rất hay, mặc dù lúc đó không hiểu gì, nhưng bọn Thu cũng cảm nhận được cái hay của nhạc và vỗ tay tán thưởng ầm ĩ luôn. Chú vừa hát vừa đệm đàn guitar, đứa nào cũng há hốc mồm, vễnh tai nghe. Đặc biệt chú hát bài" Chiều mưa biên giới" của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông rất tuyệt, trong đầu Thu như còn văng vẵng tiếng hát của chú. Ngày ba Thu mất, chú đã khóc nhiều mắt đỏ hoe, xoa đầu các cháu nói:
       - "Sẩy cha còn chú! "
       - Cầu cho chú Tám qua khỏi.
       Thu không muốn chị Tư biết nên đã dấu chị. Thấy Thu buồn, chị hỏi:
       - Có chuyện gì, trông cưng không không vui?
       - Dạ không có gì đâu chị, để em đọc tiếp cho chị nghe nhé, sáng mai em về quê rồi chiều em sẽ trở lên với chị nha.
       - Ừ, cưng không cần trở lên ở đây có tụi nhỏ được rồi, cưng đi thăm bà con và bạn bè đi.
       - Em về rồi chiều tối trở lại chơi với chị, đã bảo về chơi với chị mà, ưu tiên cho chị đó. Miễn chị hết bệnh là mừng.
        Chị Tư làm thinh, Thu tiếp tục đọc sách mà lòng ngổn ngang lo lắng.
                              
                           ***
       Thu về quê và đi thăm mộ cha mẹ, thăm mồ mã ông bà vì khu cũ bị giải tỏa nên mộ phải bốc cốt và dời đi khá xa. Thu cũng về thăm Nội, Ngoại ,Thu không có thời gian để thăm bạn bè, vỏn vẹn ba tuần làm sao Thu đi đâu cho được, Thu muốn dành tất cả cho chị Tư của mình. Chị Tư đã xuất viện và về lại Mỹ Tho, Thu mừng lắm thấy chị khỏe, chị đã đi đứng được mặc dù phải dùng đến gậy, chị ngủ ngon giấc và bắt đầu ăn thấy ngon miệng, cả nhà ai cũng mừng và cầu nguyện cho chị. Thu nói một mình:
        - Chị mình còn trẻ mà, không sao đâu, rồi sẽ trở lại bình thường.
       Chú Tám vĩnh viễn ra đi, Thu buồn quá, tiếc là không gặp được chú để chuyện trò và nghe chú hát, Thu cảm thấy bức rức vô cùng. Tất cả đều vô thường, thấy đó mất đó. " đời người trăm năm nhưng bảy mươi rất hiếm ..." không sai.
                          * * *
       Trở lại Mỹ, Thu thấy lòng buồn vui lẫn lộn, buồn vì mất người chú khả kính, vui vì mình đã có khoảng thời gian bên người chị thương yêu của mình.
       Quê hương không gì lưu luyến vì quá xa lạ, đổi thay, muốn tìm lại những hình ảnh cũ đã bị xóa mất rồi. Thu thấy mọi người ở đó có vẻ an phận với đời sống hiện tại, ai cũng vui vẻ, yêu đời , đất đai không còn họ được đền bù với một số tiền, họ đã thay đổi và họ tự cho là" đời sống được nâng cao, được lên đời" , họ không nghĩ rồi đây đất nước sẽ ra sao, và họ sẽ ra sao? Trong Thu còn chăng chỉ là lưu luyến tình thân máu mũ của mình. Thu thèm được trở lại thời thơ ấu, để nửa đêm lay chị Tư dậy:
        - Tư ơi, dậy đưa em! Nhớ lấy cái mền...  . Ôi dễ thương làm sao! Giờ đây trở lại với thực tế phải đi làm, đi làm quần quật, không hề biết mệt mõi.Đằng sau lưng quê hương đang chờ, nhưng Thu biết phải làm gì với thân phận lưu vong!

       Văng vẵng tiếng chú Tám qua bài Chiều mưa biên giới:
         " Chiều mưa biên giới anh đi về đâu?
           Sao còn đứng ngóng nơi giang đầu?
           Kìa rừng chiều âm u rét mướt
           Chờ người về vui trong giá buốt
           Người về bơ vơ...
           Người đi khu chiến thương người hậu phương
           Thương màu áo gửi ra sa trường
           Lòng trần còn tơ vương khanh tướng
           Thì đường trần mưa bay gió cuốn
           Còn nhiều anh ơi...
       Thu nghẹn ngào trong màn lệ:
         - Vĩnh biệt chú, chú Tám ơi!

Ngo^' em oi ,
Ma Van cam on em da cho Ma Van doc dươc mot bai viet ngan rat cam dong va co nhieu cau tho [ co phai em la tac gia? ] va nhieu câu vần ma lan dau tien Ma Van moi dươc biet , rat la hay.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 23. Oct 2012 , 12:10
Ngo^' em oi ,
Ma Van cam on em da cho Ma Van doc dươc mot bai viet ngan rat cam dong va co nhieu cau tho [ co phai em la tac gia? ] va nhieu câu vần ma lan dau tien Ma Van moi dươc biet , rat la hay.
Ma Van

Cám ơn Mạ Vân  huehong,Những bài hát vần lân đó ngố nghĩ chỉ ở miền Nam thôi, thuộc đồng dao trẻ nít vừa hát vừa chơi trò chơi đó mạ Vân.
Kính chúc mạ Vân khoẻ mạnh.
ngố


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 23. Oct 2012 , 19:26

Ngố wrote on 23. Oct 2012 , 12:10:
Ngo^' em oi ,
Ma Van cam on em da cho Ma Van doc dươc mot bai viet ngan rat cam dong va co nhieu cau tho [ co phai em la tac gia? ] va nhieu câu vần ma lan dau tien Ma Van moi dươc biet , rat la hay.
Ma Van

Cám ơn Mạ Vân  huehong,Những bài hát vần lân đó ngố nghĩ chỉ ở miền Nam thôi, thuộc đồng dao trẻ nít vừa hát vừa chơi trò chơi đó mạ Vân.
Kính chúc mạ Vân khoẻ mạnh.
ngố

Ngố oi ,
Ma Van cam on em.
Em con nho nhieu nhung loai đồng dao nay khong thi ghi ra keo lau ngay no se bien mat thi uong lam do.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 23. Oct 2012 , 19:30

ngo_thi_van wrote on 20. Oct 2012 , 20:57:
Em Tuy Van oi ,
Em " làm dáng " cho Co day a ? Cam on em nha !
Co Van


Cô thương ,
Em làm dáng cho cô mọi ngày , nhất là khi " diện " áo dài mới vào đó đa.
em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 23. Oct 2012 , 19:53

tuy-van wrote on 23. Oct 2012 , 19:30:
Cô thương ,
Em làm dáng cho cô mọi ngày , nhất là khi " diện " áo dài mới vào đó đa.
em Tv

Em Tuy Van oi ,
Cai ao cua em dien cho Co chac khi nao Co mac vao se tre ra it nhat la 10 tuoi do !
Co cam on em.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 28. Oct 2012 , 18:48
NHỚ   VỀ   KỶ   NIỆM
            
  Ai ai trên đời cũng có kỷ niệm, không nhiều thì ít. Kỷ niệm vui, kỷ niệm buồn, kỷ niệm thương đau, kỷ niệm ....và kỷ niệm. Có nhớ về kỷ niệm mới thấy được thời gian qua nhanh thật vô tình và không chờ, không đợi ai.
               Thời giờ thấm thoát thoi đưa,
               Nó đi, đi mãi không chờ đợi ai!
  Tôi thường hay nhớ thương về những kỷ niệm của mình, kỷ niệm nào cũng đáng ghi nhớ. Mỗi khi buồn mang quyển nhật ký ra đọc, như thấy mình sống lại thời xa xưa, vui nhộn bên bạn bè, và đã bao lần ước muốn trở lại được thời gian cũ. Tuổi đời ngày thêm chất chồng, nhưng vẫn luôn nhớ về quá khứ với những hình bóng bạn bè, tôi mong sao được gặp dù chỉ trong mơ. Hãy luôn nhớ về những kỷ niệm dù thời gian trôi qua, dù nhọc nhằn, vất vả, đừng:
                Ví như cái muỗng múc canh,
                Muôn đời không biết vị lành, ngọt ngon.
   Hai câu ca dao này tôi học được từ má tôi, cũng là câu hát ru tôi ngủ thời thơ ấu , vậy thì mình hãy
                Ví như cái lưỡi nếm canh,
                Để mà được biết vị lành, ngọt ngon.
   Má mà nghe được chắc phải mĩm cười thôi.
   Kỷ niệm mà tôi nhớ nhiều là lúc tôi dạy nơi Cần Giuộc, cũng là nơi đầu tiên tôi bước vào đời. Vui làm sao, vùng xa xôi hẻo lánh, chúng tôi đứa nào cũng trẻ, lại sống xa nhà  nên rất gần gũi thương yêu nhau, không bao giờ ngớt tiếng cười dù có vất vả trong đời sống, thiếu thốn mọi mặt, vì là vùng nước mặn nên nước ngọt thật là quí, nhưng vẫn có nước tắm nhé không " ở dơ " đâu.
  Chúng tôi ở tập thể nên xem như anh chị em một nhà, ai lớn làm anh chị, nhỏ thì làm em, chia nhau nấu ăn" em" nào cũng  được "phân công" không phân nam nữ. Khi mà tới phiên mấy anh nam nấu cơm, eo ơi bữa sống bữa chín, canh thì nêm mặn chát mặn còn hơn nước sông Cần Giuộc, bởi vậy cánh nữ chúng tôi đành phải ra thân nấu nướng. Sau này mới biết là tại mấy anh cố tình như vậy để khỏi phải chui vào bếp, có tức thì cũng xong mọi chuyện. Có một một bạn nam tên là Thuận, tên này nhỏ nhất trong đám nên được kêu là Út, trời ơi! Gạo chỉ mười ba ký lô cho mỗi người mà nó ăn kinh khủng, cứ xoa bụng than đói  hoài, cho nên tụi tôi đặt cho nó cái tên là Đoàn Măn Ê mà nó mê ăn thiệt. Ban ngày dạy lớp cho học sinh nhỏ, tối lại phải đi dạy lớp bổ túc văn hóa cho mấy người lớn tuổi, dạy xong về đến nhà tập thể cũng hơn mười giờ tối. Nói tiếng nhà tập thể cho lịch sự, thật ra chúng tôi ngăn phân nữa văn phòng bằng tấm " ri đô " bên trong kê mấy chục cái bàn học sinh mà làm giường, đó là cánh nữ, cánh nam thì thê thảm hơn. Đoàn Măn Ê sau khi dạy lớp buổi tối về thường hay bảo:
    - Mấy bác ơi, còn cơm nguội không? Em đói bụng quá!
    - Tiêu chuẩn không nhiều mà đói bụng hoài vậy mậy?
Thầy Hai Hiệu trưởng hay la như vậy. Rồi nó chạy lục nồi ăn cơm nguội ngon lành, chúng tôi thấy nó ăn cơm nguội với nước lả mà đứa nào cũng ứa nước mắt, may mà còn cơm cho nó ăn, có hôm bị Sạch Sành Sanh( tên của thầy Sanh ) ăn hết nó đành đói meo mà đi ngủ.Chúng tôi mỗi tháng về thăm nhà một lần, và luôn luôn được nghỉ ngày thứ hai, vì đứa nào cũng ở xa, đây là những bữa ăn hơn yến tiệc của vua khi có đứa về thăm nhà trở lại trường, đủ thứ thức ăn cả bánh kẹo nữa tha hồ ăn, nhưng chỉ phù du một tuần rồi sau đó toàn là nước tương rau luộc! Một hôm, cô giáo Kim Âu( cô này đang dạy lớp một),  cô dạy học sinh ghép vần gì không biết mà cô cứ cho học sinh đọc đồng thanh hoài hai câu thơ:
              Ta đi, ta nhớ quê nhà,
              Nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương!
  Đoàn Măn Ê của tôi bực mình vì đang nằm ngủ trưa, cứ nghe văng vẳng hai câu thơ đó, Măn Ê bực bội la lên:
    - Nhớ cái con khỉ khô! Rau muống có gì mà nhớ, cà dầm tương ai thèm ăn.
  Chúng tôi cười ầm lên, anh ta quay lại hỏi:
    - Có cơm chưa các bác? Đói rồi.
    - Mới hai giờ mà đói gì, để năm giờ mới được đói. Này lại đây lặt rau muống nè.
    - Gì? Rau muống nữa hả? Trời, ngán quá!
    - Hôm nay không luộc mà là canh đại dương.
    - Có tí gì trong canh không?
    - Có. Tí chanh và tí muối.
    - Em hỏng ăn.
    - Tối nay cấm không được lục nồi.
    - Chiều nay em sẽ đi câu cá kèo.
    - Ừ tốt, nhưng ai làm cá?
  Nhắc đến cá kèo, thì chỗ chúng tôi ở nhiều vô số, câu rất dễ không cần lưỡi cũng không cần mồi, mình chỉ thắt cái vòng thả xuống chờ con cá chui vào là giựt nó lên. Nói thì nói vậy chứ tụi tôi có câu được đâu, học trò câu giúp và cũng làm giúp, mấy lúc có cá kèo, cua biển, hoặc còng là bữa ăn" thịnh nộ" (thịnh soạn) lắm. Con còng mà lăn bột chiên ăn với rau sống nước mắm chanh là tuyệt cú mèo, cám ơn Cần Giuộc, cám ơn xứ sở " khỉ ho cò gáy" này, nhờ lăn lóc ở đây tôi đã biết nếm hương vị quê hương như mắm còng cà dĩa, biết ăn cá kèo kho tiêu với rau răm, biết ăn còng chiên bột, biết ăn canh chua cua...chúng tôi như lớn khôn thêm.
   Cạnh trường chúng tôi có trường Phước Lại, trường này cũng toàn nhân tài "nằm trong lá ủ " , những nhân vật cừ khôi giởn không thua trường chúng tôi, nên chúng tôi thường la cà ghé chơi để cười ké cho rộ mé. Mỗi khi từ chợ Cần Giuộc về trường là phải ngang qua trường này, những lúc bị học chính trị hè trường chúng tôi khoái ngồi gần trường Phước Lại lắm, để là cười hùn, cười ké. Trường này có chị Sang, chị Truyền,chị Bích Lan...đây là những nhân vật gây cười số một, chị Truyền và chị Sang thân nhau lắm đi đâu cũng có đôi, khi nào vắng một trong hai người thế là tụi tôi cùng hát theo một điệu cải lương:
     " Sang đã sang sông sâu
        Truyền đâu, Truyền đâu mà Sang khôngthấy? ứứứ..."  Để rồi được dịp cười ầm ĩ.
   Sống xa nhà chỉ tìm vui qua tiếng cười cho quên bao ngày tháng nhọc nhằn.
   Có lần sau chuyến về quê trở lại trường, tôi khệ nệ" tay xách nách mang ", từ Thị trấn về trường phải qua đò ngangTân Thanh(không phải đò dọc) mới có xe lam về trường lại đi ngang qua trường Phước Lại , chờ xe lâu đôi khi tôi ước phải mình dạy trường này chỉ qua đò là tới, sướng quá. Mãi mê suy nghĩ, bỗng có một giọng là lạ hỏi:
   - Cô bé về đâu mà xách đùm đề vậy?
Tôi quay lại thấy người này lạ nên hỏng muốn trả lời hơn nữa chờ xe lâu quá nên cũng bực, tuy nhiên cũng lí nhí đáp:
   - Tôi về Phước Vĩnh Tây.
   - Có thể cho tôi xách phụ được không? Tôi cũng về Phước Vĩnh Tây nè.
   - Tui chờ xe chứ đâu có đi bộ mà anh xách phụ.
   - Vậy tôi cũng chờ xe luôn.
Tôi đâm bực bội vì trời nắng nóng mà phải đứng chờ xe, anh ta cứ làm quen
   - Cô là giáo viên?
   - Dạ.
   - Dạy lớp mấy? Nhà ở đâu? Sài Gòn?
Nghe hỏi lung tung tôi đâm quạu, nhưng tôi bỗng cười một mình - Ta sẽ phá cho mà biết.
Tôi vui vẻ trả lời: - Dạ thưa anh nhà em ở Chắc Cà Đao.
   -Xa vậy sao?Tôi cố nín cười,ta còn hỏng biết Chắc Cà Đao ở đâu sao ngươi biết mà bảo xa,hihihi...
   - Cô về thăm nhà mỗi tuần hả?
   - Dạ mỗi tháng chứ không phải mỗi tuần.
   - Cô giáo tên gì?
   - Tên em xấu lắm, tại hồi nhỏ khó nuôi bị đau ban khỉ lâu năm.
   - Tên đâu có quan trọng cô giáo,quí là cái tâm của mình, cho tôi biết tên  để dễ gọi thôi.
   Tôi giã bộ ngập ngừng không muốn nói: - Nhưng anh không được cười tên em xấu nha.
    - Không cười, tên nào cũng là tên cha mẹ đặt sao lại cười.
    - Thật hả? Ư ..tên em là ...mắc cở lắm, vậy anh tên gì?
    - Anh tên Thanh. Còn em?
Tôi cố nín cười và lí nhí:
    - Dạ em tên ...Nội, Nguyễn Thị Nội.
    - Vậy có gì mà xấu,cám ơn em. Ô xe đến kìa Nội
Tôi muốn cười thật lớn mà cố nín" tên " này bị trúng kế rồi.
    - Nội đưa đây anh xách phụ cho,gì mà nặng thế?   
  Tôi lầm bầm: - Thằng cháu hổn hào, dám xưng anh với bà nội.
    - Thì mang những thức ăn  đủ cho một tháng.
    - Nội lên xe đi.
    - Ừ, để nội lên cháu. May quá hắn không nghe, tức quá phải có chị Thức, chị Hà ở đây ba đứa cười cho đã .
  Xe chạy ầm ầm mà hắn cứ hỏi lung tung tôi không nghe được gì, trong đầu đang nghĩ tới điều gì sẽ xảy ra nữa, và phải phá hắn ta cái gì tiếp theo.
    - Cháu ngoan, cháu nói nhiều quá nội không nghe được gì.
  Hắn cứ kêu Nội hoài. Tới trường, tôi xuống xe không ngờ hắn cũng xuống theo.
    - Để anh mang giúp cho Nội vào trường kẻo nặng.
    - Cám ơn anh Thanh, anh về đâu?
    - Đông Thạnh.
    - Xa vậy à?
Thấy tôi xuống xe nhỏ Tư, nhỏ Liêng, Đoàn Măn Ê chạy ra mừng, nhỏ Tuyết đang dạy cũng chạy ra hỏi:
    - Ở đâu ra vậy? Ai vậy mậy?
  Tôi cười: - Cháu của bà đấy.
  Tụi nó đồng thanh: - Cái g..ì...?
Nhỏ Tuyết cất giọng hát:" Trên chuyến xe lam đông người trưa nay ..."
    - Ở đó mà rên sến học trò ngóng mầy kìa.
   Tôi  mời anh khách vào văn phòng, nhỏ Tư xuất sắc trong vai" tỳ nữ" rót nước mời , tôi cố ra dấu để tụi nó đừng kêu tên tôi" bể " hết nhưng không làm sao được, tụi nó ngố gì đâu chẳng thấy ám hiệu của tôi. Tôi bỗng vô duyên:
   - Sao anh Thanh không về đi, coi chừng hết xe đi bộ đó.
   - Không sao đâu Nội, đi bộ là chuyện nhỏ.
  Cả đám tụi nó lại đồng thanh lần nữa: - Cá..i  g..ì...? Ai là Nội???Mầy....
   Hắn bỗng đảo mắt nhìn, tôi thấy hắn nhìn vào bảng danh sách giáo viên trên vách tường có lẻ kiếm tên Nguyễn Thị Nội, tôi lật đật đứng lên lấy tấm thớt của mình mà che lại và tìm cách đuổi hắn về
   - Tư, nấu cơm chưa?
   - Chưa. Chỉ ăn có một bữa nấu chi sớm.
   - Tao đói bụng.
Đoàn Măn Ê bỗng hỏi: - Ủa anh chưa về sao? Bác ở quê mới lên có kẹo bánh gì không? Đói rồi.
   - Bữa nay tụi bây sẽ được một bữa ăn rất là thinh nộ, tao đã gom hết cả đám giỗ ông cố đem về nè.
   - Thật hả? Ai cũng mong bác hết.
  Thật là lãng xẹt chúng tôi mãi nói chuyện riêng quên nhà đang có khách, mà thật ra không biết nói gì, hình như quê một cục hay sao hắn ta đứng lên từ giã:
   - Anh Thanh về nha Nội, hân hạnh được biết mấy thầy cô giáo trẻ. Thỉnh thoảng anh Thanh ghé chơi được không Nội?
   - Dạ được chứ.
Ba đứa nó chạy ra sau tấm" ri đô " mà ôm bụng cười sằng sặc:   
    - Nội ơi tụi" con " chịu không nổi.
  Tiễn khách ra về chúng tôi được dịp cười một trận muốn vở bụng luôn, quên cả nấu cơm chiều. May mà hôm đó không có Hiệu Trưởng và Hiệu phó ở trường.
  Tụi tôi thì thích những tên như Hai, Ba, Nội... để được kêu chị Hai, chị Ba, thậm chí Nội...mà có dịp cười cho qua ngày đoạn tháng.
   Cạnh trường chúng tôi có một ngôi chùa của đạo Cao Đài, chùa này lớn lắm, cỗng chùa chạm rồng thật to, ở giữa sân có cột cờ với lá cờ đạo lúc nào cũng bay phất phới, giống như ở Toà Thánh Tây Ninh. Những ngày rằm, nhất là ngày rằm lớn  thì thật đông đạo hữu đi lễ chùa, đặc biệt những người phái nam tôi thấy người nào cũng búi tóc, họ mặc áo dài màu trắng đi đến chùa, chúng tôi ngồi trong nhà tập thể nhìn ra đường dưới ánh sáng của đêm trăng thấy toàn là những bóng trắng thướt tha, đứa nào cũng" ngẩn ngơ" nhìn lạ lẫm. Nhỏ Tuyết bảo:
     - Trời ơi mấy" nàng" đi đông quá ra đây mà xem nè tụi bây ơi.
     - Đừng nói bậy người ta đi chùa đó, tại đạo của người ta phải vậy.
     - Sao phải để tóc dài và búi tóc kỳ vậy?
     - Đã bảo đạo của người ta, nhỏ này hỏi hoài.
   Ở xóm trong có một anh tên The, chiều nào đi ra chùa thường hay ghé trường để tán dóc với chúng tôi, anh thường nói về đạo của anh và cũng giải thích để chúng tôi hiểu. Anh không là tu sĩ trong chùa, chỉ là bổn đạo thôi nhưng anh cũng búi tóc, Tuyết và Tư thường gọi anh là chị hai The, anh cũng không giận. Tôi hơi ngạc nhiên vì anh bảo trước năm 1975 anh là sinh viên luật năm thứ tư, ở Sài Gòn vậy mà anh chịu để tóc dài" búi tó" đủ thấy sự tín ngưỡng về đạo giáo thật cao. Vậy là chúng tôi có thêm bạn để hàn huyên và cũng có đề tài để chọc phá mà không sợ bị giận, ghét.
    Bác Tư Hà là mẹ của ba em học sinh trường, nhà bácTư gần trường, bởi vậy có sự liên quan giữa giáo viên và phụ huynh, đặc biệt bác rất thương chúng tôi, thấy chúng tôi sống thiếu thốn mọi mặt bác thường bảo chúng tôi đến ở nhà bác cho tiện nghi hơn. Nhưng cả đám chúng tôi đông quá làm sao mà về nhà bác được, hễ nấu món gì ngon là bác hay kêu tụi tôi đến ăn, bác không biết chữ, đi học bổ túc văn hóa thì bác bảo già rồi học không vô.Nhỏ Liêng thắc mắc:
    - Ê , sao không thấy bác Tư trai đi tới đi lui, toàn là bác gái không, ngộ ghê há.
    - Ai mà biết, chắc bác gái thích là chủ nhà. Tụi tôi cười hì hì.
    - Không được thắc mắc nha" thủ khẩu như bình" mấy cưng. Chị Thức đã lên tiếng nên mấy đứa tôi im re.
     Bác trai tên Hà báo hại tụi tôi phải đổi tên chị Hà là Thu( liên tưởng đến nhân vật cải lương Bạch Thu Hà)vì tụi tôi hay đến nhà bác chơi nên cũng ngại, .Tôi nhớ hoài hôm bác Tư mời chúng tôi đến nhà bác ăn cơm chiều, bác bảo nay có nấu món đặc biệt để  đải, cả bọn kéo nhau đến nhà bác. Chúng tôi thấy cũng không lạ gì nhìn vào thấy thịt xào với mướp hương thơm ngát, dường như thịt gà, rồi cá chiên, khá kho. Nhìn tô mướp xào thật hấp dẫn, thơm phưng phức cộng với mùi hành tiêu, thịt nhiều hơn mướp, không khách sáo chúng tôi chén một bữa thật no nê, còn được" la sét " nữa.Chả lẻ ăn xong rồi về thì vô duyên quá, nên chúng tôi ở lại chơi với mấy đứa học trò và xem có giúp gì bác không. Bỗng bác hỏi:
    - Mấy cô ăn có ngon không?
    - Dạ thưa bác ngon lắm, cám ơn bác hôm nay cho tụi con ăn một bữa thật ngon.
    - Lần đầu tiên con ăn thịt gà xào mướp đó bác, thơm ghê.
    - Không phải thịt gà đâu, đố mấy cô biết thịt con gì?
    - Rõ ràng thịt gà mà, nhất định không phải thịt heo.
    Chị Thức chen vào: - Thịt chuột hả bác Tư?
    - Gì thịt chuột chị Thức này, thịt chuột ai đem xào.
Bác Tư cười: - Không phải thịt gà, cũng không phải thịt chuột.
Cả đám nhao nhao: - Thịt con gì hả bác?
    - Con này lớn lắm và dễ sợ nữa.
Tôi vội nói không suy nghĩ: - Chả lẻ thịt con cọp, phải không bác?
    - Thôi để bác nói cho mấy cô biết, sở dĩ bác không muốn nói trước là vì sợ mấy cô không dám ăn, bởi thịt con này quí lắm, hiếm nữa, ăn được nên thuốc lắm...
Bác Tư chưa nói xong, nhỏ Tư lên tiếng liền: - Con gì mà ăn nên thuốc hả bác Tư?
    - Đó là thịt cá sấu.
    - Trời!!!   Cả đám cùng la lên một lượt: - Cá sấu  cá sấu! Mình ăn thịt cá sấu!
Bác Tư ôn tồn nói: - Đâu có gì đâu mà sợ, các cô được ăn là hên lắm, dễ gì có mà ăn. Em của bác ở gần biển Cần Giờ đem cho bác hồi sáng này, cậu ấy bảo có con cá sấu nổi lên định ăn thịt một người đánh cá, cả đám xúm lại đánh đuổi con cá sấu, cuối cùng họ giết được và xẻ thịt. Con cá sấu gần cả trăm kí  lô. Bộ da đem bán mắc tiền lắm.
    Chúng tôi đứa nào cũng im re, không biết nói gì  ai cũng sợ. Nghĩ tới hình dáng cá sấu là thất kinh hồn vía, vậy mà còn ăn thịt nó lại khen ngon nữa. Cả đám nhìn nhau méo sẹo, bây giờ muốn" mữa " ra cũng không được, bỗng nhiên cả đám cùng" ụa ụa"  một lượt, chị Hà muốn khóc, nhỏ Liêng mặt xanh lè.
    - Thịt cá sấu rất mát, là vị thuốc, các cô ăn sẽ ngăn ngừa nhiều thứ bệnh lắm, lại không sợ ma quỉ khuấy phá, không sao đâu. Bác Tư thương mấy cô lắm mới mời mấy cô ăn, bác nói thật. Bác còn làm khô nữa kìa,một mớ bác ướp gia vị và nướng, ăn ngon lắm.
    Chúng tôi cám ơn bác Tư và xin phép về trường. Đến trường nhỏ Tuyết nói liền:
    - Đừng bao giờ đi" ăn chực " nữa nha tụi bây, có muốn mữa cũng mữa không được. Hiểu thì đã muộn Ghê quá!
    - Ai mà biết là mình ăn thịt cá sấu đâu. Trời ơi! nữa tin nữa ngờ ta đã xơi con thú kinh dị nhất trần gian hu!hu!hu!
    - Tuyệt đối giữ bí mật nha tụi cưng.Chị Thức bảo
    Nhỏ Liêng nói:- Em nói má em nghe được không?
    - Coi chừng bị dũa đó.
    - Mai mốt tụi mình trở thành loài bò sát hi!hi!hi..Da bỗng nỗi " sù sì ", cái miệng...
    - Đừng nói nữa.
   Đứa nào cũng sợ lắm, nhưng rồi sau đó cả đám ôm bụng cười lăn vì ăn còn khen thơm, ngon nữa .Thật là nhớ đời và không dám kể cho ai nghe hết.
   Sau đó bác Tư có mời chúng tôi đến ăn giỗ, chúng tôi không đến dự không phải sợ ăn thịt con gì khác nữa, mà cảm thấy kỳ vì" đi ăn chực". Sống xa nhà thiếu thốn trăm bề, vất vả, gian nan, được sự thương yêu của phụ huynh là điều quí báu nhưng chúng tôi rất ngại.
    Rồi cũng có  lúc chia tay, bịn rịn, khóc lóc. Lần lượt  nhóm giởn chúng tôi thay phiên nhau ra đi ...có đứa ra đi tìm tự do, có đứa chuyển nghề, tôi cũng chuyển về" quê ". Giã biệt đứa" cháu nội " , giã từ  "nàng hai The ", từ biệt đám học sinh, chia tay với bác tư Hà,bà má Bảy sẽ ít dịp gặp Đoàn Măn Ê ...chúng tôi buồn lắm. Dù sao chúng tôi cũng cám ơn sự thương yêu của phụ huynh học sinh đã hết lòng giúp đỡ, và đàn học sinh thì thật dễ thương, rất kính trọng và quí mến thầy cô.Cũng là một niềm an ủi cho kiếp giáo xa nhà của chúng tôi.
    Tôi nghĩ ở tận phương trời nào, dù nghìn trùng cách trở, trong lòng chúng tôi luôn nhớ về kỷ niệm nhớ những ngày sống bên nhau và  ghi khắc mãi trong tim.Giờ đây lưu lạc xứ người,mỗi khi ngồi nhìn trời...hiu quạnh là lòng tôi se thắt
                       Nhớ về kỷ niệm thấy buồn hiu,
                       Còn đâu hình bóng mỗi buổi chiều.
                       Thầy, trò, bạn hữu, bên trường nhỏ
                       Thương nhớ vô bờ, nỗi tịch liêu!             lêthịngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 28. Oct 2012 , 21:35

Ngố wrote on 28. Oct 2012 , 18:48:
NHỚ   VỀ   KỶ   NIỆM
            
  Ai ai trên đời cũng có kỷ niệm, không nhiều thì ít. Kỷ niệm vui, kỷ niệm buồn, kỷ niệm thương đau, kỷ niệm ....và kỷ niệm. Có nhớ về kỷ niệm mới thấy được thời gian qua nhanh thật vô tình và không chờ, không đợi ai.
               Thời giờ thấm thoát thoi đưa,
               Nó đi, đi mãi không chờ đợi ai!
  Tôi thường hay nhớ thương về những kỷ niệm của mình, kỷ niệm nào cũng đáng ghi nhớ. Mỗi khi buồn mang quyển nhật ký ra đọc, như thấy mình sống lại thời xa xưa, vui nhộn bên bạn bè, và đã bao lần ước muốn trở lại được thời gian cũ. Tuổi đời ngày thêm chất chồng, nhưng vẫn luôn nhớ về quá khứ với những hình bóng bạn bè, tôi mong sao được gặp dù chỉ trong mơ. Hãy luôn nhớ về những kỷ niệm dù thời gian trôi qua, dù nhọc nhằn, vất vả, đừng:
                Ví như cái muỗng múc canh,
                Muôn đời không biết vị lành, ngọt ngon.
   Hai câu ca dao này tôi học được từ má tôi, cũng là câu hát ru tôi ngủ thời thơ ấu , vậy thì mình hãy
                Ví như cái lưỡi nếm canh,
                Để mà được biết vị lành, ngọt ngon.
   Má mà nghe được chắc phải mĩm cười thôi.
   Kỷ niệm mà tôi nhớ nhiều là lúc tôi dạy nơi Cần Giuộc, cũng là nơi đầu tiên tôi bước vào đời. Vui làm sao, vùng xa xôi hẻo lánh, chúng tôi đứa nào cũng trẻ, lại sống xa nhà  nên rất gần gũi thương yêu nhau, không bao giờ ngớt tiếng cười dù có vất vả trong đời sống, thiếu thốn mọi mặt, vì là vùng nước mặn nên nước ngọt thật là quí, nhưng vẫn có nước tắm nhé không " ở dơ " đâu.
  Chúng tôi ở tập thể nên xem như anh chị em một nhà, ai lớn làm anh chị, nhỏ thì làm em, chia nhau nấu ăn" em" nào cũng  được "phân công" không phân nam nữ. Khi mà tới phiên mấy anh nam nấu cơm, eo ơi bữa sống bữa chín, canh thì nêm mặn chát mặn còn hơn nước sông Cần Giuộc, bởi vậy cánh nữ chúng tôi đành phải ra thân nấu nướng. Sau này mới biết là tại mấy anh cố tình như vậy để khỏi phải chui vào bếp, có tức thì cũng xong mọi chuyện. Có một một bạn nam tên là Thuận, tên này nhỏ nhất trong đám nên được kêu là Út, trời ơi! Gạo chỉ mười ba ký lô cho mỗi người mà nó ăn kinh khủng, cứ xoa bụng than đói  hoài, cho nên tụi tôi đặt cho nó cái tên là Đoàn Măn Ê mà nó mê ăn thiệt. Ban ngày dạy lớp cho học sinh nhỏ, tối lại phải đi dạy lớp bổ túc văn hóa cho mấy người lớn tuổi, dạy xong về đến nhà tập thể cũng hơn mười giờ tối. Nói tiếng nhà tập thể cho lịch sự, thật ra chúng tôi ngăn phân nữa văn phòng bằng tấm " ri đô " bên trong kê mấy chục cái bàn học sinh mà làm giường, đó là cánh nữ, cánh nam thì thê thảm hơn. Đoàn Măn Ê sau khi dạy lớp buổi tối về thường hay bảo:
    - Mấy bác ơi, còn cơm nguội không? Em đói bụng quá!
    - Tiêu chuẩn không nhiều mà đói bụng hoài vậy mậy?
Thầy Hai Hiệu trưởng hay la như vậy. Rồi nó chạy lục nồi ăn cơm nguội ngon lành, chúng tôi thấy nó ăn cơm nguội với nước lả mà đứa nào cũng ứa nước mắt, may mà còn cơm cho nó ăn, có hôm bị Sạch Sành Sanh( tên của thầy Sanh ) ăn hết nó đành đói meo mà đi ngủ.Chúng tôi mỗi tháng về thăm nhà một lần, và luôn luôn được nghỉ ngày thứ hai, vì đứa nào cũng ở xa, đây là những bữa ăn hơn yến tiệc của vua khi có đứa về thăm nhà trở lại trường, đủ thứ thức ăn cả bánh kẹo nữa tha hồ ăn, nhưng chỉ phù du một tuần rồi sau đó toàn là nước tương rau luộc! Một hôm, cô giáo Kim Âu( cô này đang dạy lớp một),  cô dạy học sinh ghép vần gì không biết mà cô cứ cho học sinh đọc đồng thanh hoài hai câu thơ:
              Ta đi, ta nhớ quê nhà,
              Nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương!
  Đoàn Măn Ê của tôi bực mình vì đang nằm ngủ trưa, cứ nghe văng vẳng hai câu thơ đó, Măn Ê bực bội la lên:
    - Nhớ cái con khỉ khô! Rau muống có gì mà nhớ, cà dầm tương ai thèm ăn.
  Chúng tôi cười ầm lên, anh ta quay lại hỏi:
    - Có cơm chưa các bác? Đói rồi.
    - Mới hai giờ mà đói gì, để năm giờ mới được đói. Này lại đây lặt rau muống nè.
    - Gì? Rau muống nữa hả? Trời, ngán quá!
    - Hôm nay không luộc mà là canh đại dương.
    - Có tí gì trong canh không?
    - Có. Tí chanh và tí muối.
    - Em hỏng ăn.
    - Tối nay cấm không được lục nồi.
    - Chiều nay em sẽ đi câu cá kèo.
    - Ừ tốt, nhưng ai làm cá?
  Nhắc đến cá kèo, thì chỗ chúng tôi ở nhiều vô số, câu rất dễ không cần lưỡi cũng không cần mồi, mình chỉ thắt cái vòng thả xuống chờ con cá chui vào là giựt nó lên. Nói thì nói vậy chứ tụi tôi có câu được đâu, học trò câu giúp và cũng làm giúp, mấy lúc có cá kèo, cua biển, hoặc còng là bữa ăn" thịnh nộ" (thịnh soạn) lắm. Con còng mà lăn bột chiên ăn với rau sống nước mắm chanh là tuyệt cú mèo, cám ơn Cần Giuộc, cám ơn xứ sở " khỉ ho cò gáy" này, nhờ lăn lóc ở đây tôi đã biết nếm hương vị quê hương như mắm còng cà dĩa, biết ăn cá kèo kho tiêu với rau răm, biết ăn còng chiên bột, biết ăn canh chua cua...chúng tôi như lớn khôn thêm.
   Cạnh trường chúng tôi có trường Phước Lại, trường này cũng toàn nhân tài "nằm trong lá ủ " , những nhân vật cừ khôi giởn không thua trường chúng tôi, nên chúng tôi thường la cà ghé chơi để cười ké cho rộ mé. Mỗi khi từ chợ Cần Giuộc về trường là phải ngang qua trường này, những lúc bị học chính trị hè trường chúng tôi khoái ngồi gần trường Phước Lại lắm, để là cười hùn, cười ké. Trường này có chị Sang, chị Truyền,chị Bích Lan...đây là những nhân vật gây cười số một, chị Truyền và chị Sang thân nhau lắm đi đâu cũng có đôi, khi nào vắng một trong hai người thế là tụi tôi cùng hát theo một điệu cải lương:
     " Sang đã sang sông sâu
        Truyền đâu, Truyền đâu mà Sang khôngthấy? ứứứ..."  Để rồi được dịp cười ầm ĩ.
   Sống xa nhà chỉ tìm vui qua tiếng cười cho quên bao ngày tháng nhọc nhằn.
   Có lần sau chuyến về quê trở lại trường, tôi khệ nệ" tay xách nách mang ", từ Thị trấn về trường phải qua đò ngangTân Thanh(không phải đò dọc) mới có xe lam về trường lại đi ngang qua trường Phước Lại , chờ xe lâu đôi khi tôi ước phải mình dạy trường này chỉ qua đò là tới, sướng quá. Mãi mê suy nghĩ, bỗng có một giọng là lạ hỏi:
   - Cô bé về đâu mà xách đùm đề vậy?
Tôi quay lại thấy người này lạ nên hỏng muốn trả lời hơn nữa chờ xe lâu quá nên cũng bực, tuy nhiên cũng lí nhí đáp:
   - Tôi về Phước Vĩnh Tây.
   - Có thể cho tôi xách phụ được không? Tôi cũng về Phước Vĩnh Tây nè.
   - Tui chờ xe chứ đâu có đi bộ mà anh xách phụ.
   - Vậy tôi cũng chờ xe luôn.
Tôi đâm bực bội vì trời nắng nóng mà phải đứng chờ xe, anh ta cứ làm quen
   - Cô là giáo viên?
   - Dạ.
   - Dạy lớp mấy? Nhà ở đâu? Sài Gòn?
Nghe hỏi lung tung tôi đâm quạu, nhưng tôi bỗng cười một mình - Ta sẽ phá cho mà biết.
Tôi vui vẻ trả lời: - Dạ thưa anh nhà em ở Chắc Cà Đao.
   -Xa vậy sao?Tôi cố nín cười,ta còn hỏng biết Chắc Cà Đao ở đâu sao ngươi biết mà bảo xa,hihihi...
   - Cô về thăm nhà mỗi tuần hả?
   - Dạ mỗi tháng chứ không phải mỗi tuần.
   - Cô giáo tên gì?
   - Tên em xấu lắm, tại hồi nhỏ khó nuôi bị đau ban khỉ lâu năm.
   - Tên đâu có quan trọng cô giáo,quí là cái tâm của mình, cho tôi biết tên  để dễ gọi thôi.
   Tôi giã bộ ngập ngừng không muốn nói: - Nhưng anh không được cười tên em xấu nha.
    - Không cười, tên nào cũng là tên cha mẹ đặt sao lại cười.
    - Thật hả? Ư ..tên em là ...mắc cở lắm, vậy anh tên gì?
    - Anh tên Thanh. Còn em?
Tôi cố nín cười và lí nhí:
    - Dạ em tên ...Nội, Nguyễn Thị Nội.
    - Vậy có gì mà xấu,cám ơn em. Ô xe đến kìa Nội
Tôi muốn cười thật lớn mà cố nín" tên " này bị trúng kế rồi.
    - Nội đưa đây anh xách phụ cho,gì mà nặng thế?   
  Tôi lầm bầm: - Thằng cháu hổn hào, dám xưng anh với bà nội.
    - Thì mang những thức ăn  đủ cho một tháng.
    - Nội lên xe đi.
    - Ừ, để nội lên cháu. May quá hắn không nghe, tức quá phải có chị Thức, chị Hà ở đây ba đứa cười cho đã .
  Xe chạy ầm ầm mà hắn cứ hỏi lung tung tôi không nghe được gì, trong đầu đang nghĩ tới điều gì sẽ xảy ra nữa, và phải phá hắn ta cái gì tiếp theo.
    - Cháu ngoan, cháu nói nhiều quá nội không nghe được gì.
  Hắn cứ kêu Nội hoài. Tới trường, tôi xuống xe không ngờ hắn cũng xuống theo.
    - Để anh mang giúp cho Nội vào trường kẻo nặng.
    - Cám ơn anh Thanh, anh về đâu?
    - Đông Thạnh.
    - Xa vậy à?
Thấy tôi xuống xe nhỏ Tư, nhỏ Liêng, Đoàn Măn Ê chạy ra mừng, nhỏ Tuyết đang dạy cũng chạy ra hỏi:
    - Ở đâu ra vậy? Ai vậy mậy?
  Tôi cười: - Cháu của bà đấy.
  Tụi nó đồng thanh: - Cái g..ì...?
Nhỏ Tuyết cất giọng hát:" Trên chuyến xe lam đông người trưa nay ..."
    - Ở đó mà rên sến học trò ngóng mầy kìa.
   Tôi  mời anh khách vào văn phòng, nhỏ Tư xuất sắc trong vai" tỳ nữ" rót nước mời , tôi cố ra dấu để tụi nó đừng kêu tên tôi" bể " hết nhưng không làm sao được, tụi nó ngố gì đâu chẳng thấy ám hiệu của tôi. Tôi bỗng vô duyên:
   - Sao anh Thanh không về đi, coi chừng hết xe đi bộ đó.
   - Không sao đâu Nội, đi bộ là chuyện nhỏ.
  Cả đám tụi nó lại đồng thanh lần nữa: - Cá..i  g..ì...? Ai là Nội???Mầy....
   Hắn bỗng đảo mắt nhìn, tôi thấy hắn nhìn vào bảng danh sách giáo viên trên vách tường có lẻ kiếm tên Nguyễn Thị Nội, tôi lật đật đứng lên lấy tấm thớt của mình mà che lại và tìm cách đuổi hắn về
   - Tư, nấu cơm chưa?
   - Chưa. Chỉ ăn có một bữa nấu chi sớm.
   - Tao đói bụng.
Đoàn Măn Ê bỗng hỏi: - Ủa anh chưa về sao? Bác ở quê mới lên có kẹo bánh gì không? Đói rồi.
   - Bữa nay tụi bây sẽ được một bữa ăn rất là thinh nộ, tao đã gom hết cả đám giỗ ông cố đem về nè.
   - Thật hả? Ai cũng mong bác hết.
  Thật là lãng xẹt chúng tôi mãi nói chuyện riêng quên nhà đang có khách, mà thật ra không biết nói gì, hình như quê một cục hay sao hắn ta đứng lên từ giã:
   - Anh Thanh về nha Nội, hân hạnh được biết mấy thầy cô giáo trẻ. Thỉnh thoảng anh Thanh ghé chơi được không Nội?
   - Dạ được chứ.
Ba đứa nó chạy ra sau tấm" ri đô " mà ôm bụng cười sằng sặc:   
    - Nội ơi tụi" con " chịu không nổi.
  Tiễn khách ra về chúng tôi được dịp cười một trận muốn vở bụng luôn, quên cả nấu cơm chiều. May mà hôm đó không có Hiệu Trưởng và Hiệu phó ở trường.
  Tụi tôi thì thích những tên như Hai, Ba, Nội... để được kêu chị Hai, chị Ba, thậm chí Nội...mà có dịp cười cho qua ngày đoạn tháng.
   Cạnh trường chúng tôi có một ngôi chùa của đạo Cao Đài, chùa này lớn lắm, cỗng chùa chạm rồng thật to, ở giữa sân có cột cờ với lá cờ đạo lúc nào cũng bay phất phới, giống như ở Toà Thánh Tây Ninh. Những ngày rằm, nhất là ngày rằm lớn  thì thật đông đạo hữu đi lễ chùa, đặc biệt những người phái nam tôi thấy người nào cũng búi tóc, họ mặc áo dài màu trắng đi đến chùa, chúng tôi ngồi trong nhà tập thể nhìn ra đường dưới ánh sáng của đêm trăng thấy toàn là những bóng trắng thướt tha, đứa nào cũng" ngẩn ngơ" nhìn lạ lẫm. Nhỏ Tuyết bảo:
     - Trời ơi mấy" nàng" đi đông quá ra đây mà xem nè tụi bây ơi.
     - Đừng nói bậy người ta đi chùa đó, tại đạo của người ta phải vậy.
     - Sao phải để tóc dài và búi tóc kỳ vậy?
     - Đã bảo đạo của người ta, nhỏ này hỏi hoài.
   Ở xóm trong có một anh tên The, chiều nào đi ra chùa thường hay ghé trường để tán dóc với chúng tôi, anh thường nói về đạo của anh và cũng giải thích để chúng tôi hiểu. Anh không là tu sĩ trong chùa, chỉ là bổn đạo thôi nhưng anh cũng búi tóc, Tuyết và Tư thường gọi anh là chị hai The, anh cũng không giận. Tôi hơi ngạc nhiên vì anh bảo trước năm 1975 anh là sinh viên luật năm thứ tư, ở Sài Gòn vậy mà anh chịu để tóc dài" búi tó" đủ thấy sự tín ngưỡng về đạo giáo thật cao. Vậy là chúng tôi có thêm bạn để hàn huyên và cũng có đề tài để chọc phá mà không sợ bị giận, ghét.
    Bác Tư Hà là mẹ của ba em học sinh trường, nhà bácTư gần trường, bởi vậy có sự liên quan giữa giáo viên và phụ huynh, đặc biệt bác rất thương chúng tôi, thấy chúng tôi sống thiếu thốn mọi mặt bác thường bảo chúng tôi đến ở nhà bác cho tiện nghi hơn. Nhưng cả đám chúng tôi đông quá làm sao mà về nhà bác được, hễ nấu món gì ngon là bác hay kêu tụi tôi đến ăn, bác không biết chữ, đi học bổ túc văn hóa thì bác bảo già rồi học không vô.Nhỏ Liêng thắc mắc:
    - Ê , sao không thấy bác Tư trai đi tới đi lui, toàn là bác gái không, ngộ ghê há.
    - Ai mà biết, chắc bác gái thích là chủ nhà. Tụi tôi cười hì hì.
    - Không được thắc mắc nha" thủ khẩu như bình" mấy cưng. Chị Thức đã lên tiếng nên mấy đứa tôi im re.
     Bác trai tên Hà báo hại tụi tôi phải đổi tên chị Hà là Thu( liên tưởng đến nhân vật cải lương Bạch Thu Hà)vì tụi tôi hay đến nhà bác chơi nên cũng ngại, .Tôi nhớ hoài hôm bác Tư mời chúng tôi đến nhà bác ăn cơm chiều, bác bảo nay có nấu món đặc biệt để  đải, cả bọn kéo nhau đến nhà bác. Chúng tôi thấy cũng không lạ gì nhìn vào thấy thịt xào với mướp hương thơm ngát, dường như thịt gà, rồi cá chiên, khá kho. Nhìn tô mướp xào thật hấp dẫn, thơm phưng phức cộng với mùi hành tiêu, thịt nhiều hơn mướp, không khách sáo chúng tôi chén một bữa thật no nê, còn được" la sét " nữa.Chả lẻ ăn xong rồi về thì vô duyên quá, nên chúng tôi ở lại chơi với mấy đứa học trò và xem có giúp gì bác không. Bỗng bác hỏi:
    - Mấy cô ăn có ngon không?
    - Dạ thưa bác ngon lắm, cám ơn bác hôm nay cho tụi con ăn một bữa thật ngon.
    - Lần đầu tiên con ăn thịt gà xào mướp đó bác, thơm ghê.
    - Không phải thịt gà đâu, đố mấy cô biết thịt con gì?
    - Rõ ràng thịt gà mà, nhất định không phải thịt heo.
    Chị Thức chen vào: - Thịt chuột hả bác Tư?
    - Gì thịt chuột chị Thức này, thịt chuột ai đem xào.
Bác Tư cười: - Không phải thịt gà, cũng không phải thịt chuột.
Cả đám nhao nhao: - Thịt con gì hả bác?
    - Con này lớn lắm và dễ sợ nữa.
Tôi vội nói không suy nghĩ: - Chả lẻ thịt con cọp, phải không bác?
    - Thôi để bác nói cho mấy cô biết, sở dĩ bác không muốn nói trước là vì sợ mấy cô không dám ăn, bởi thịt con này quí lắm, hiếm nữa, ăn được nên thuốc lắm...
Bác Tư chưa nói xong, nhỏ Tư lên tiếng liền: - Con gì mà ăn nên thuốc hả bác Tư?
    - Đó là thịt cá sấu.
    - Trời!!!   Cả đám cùng la lên một lượt: - Cá sấu  cá sấu! Mình ăn thịt cá sấu!
Bác Tư ôn tồn nói: - Đâu có gì đâu mà sợ, các cô được ăn là hên lắm, dễ gì có mà ăn. Em của bác ở gần biển Cần Giờ đem cho bác hồi sáng này, cậu ấy bảo có con cá sấu nổi lên định ăn thịt một người đánh cá, cả đám xúm lại đánh đuổi con cá sấu, cuối cùng họ giết được và xẻ thịt. Con cá sấu gần cả trăm kí  lô. Bộ da đem bán mắc tiền lắm.
    Chúng tôi đứa nào cũng im re, không biết nói gì  ai cũng sợ. Nghĩ tới hình dáng cá sấu là thất kinh hồn vía, vậy mà còn ăn thịt nó lại khen ngon nữa. Cả đám nhìn nhau méo sẹo, bây giờ muốn" mữa " ra cũng không được, bỗng nhiên cả đám cùng" ụa ụa"  một lượt, chị Hà muốn khóc, nhỏ Liêng mặt xanh lè.
    - Thịt cá sấu rất mát, là vị thuốc, các cô ăn sẽ ngăn ngừa nhiều thứ bệnh lắm, lại không sợ ma quỉ khuấy phá, không sao đâu. Bác Tư thương mấy cô lắm mới mời mấy cô ăn, bác nói thật. Bác còn làm khô nữa kìa,một mớ bác ướp gia vị và nướng, ăn ngon lắm.
    Chúng tôi cám ơn bác Tư và xin phép về trường. Đến trường nhỏ Tuyết nói liền:
    - Đừng bao giờ đi" ăn chực " nữa nha tụi bây, có muốn mữa cũng mữa không được. Hiểu thì đã muộn Ghê quá!
    - Ai mà biết là mình ăn thịt cá sấu đâu. Trời ơi! nữa tin nữa ngờ ta đã xơi con thú kinh dị nhất trần gian hu!hu!hu!
    - Tuyệt đối giữ bí mật nha tụi cưng.Chị Thức bảo
    Nhỏ Liêng nói:- Em nói má em nghe được không?
    - Coi chừng bị dũa đó.
    - Mai mốt tụi mình trở thành loài bò sát hi!hi!hi..Da bỗng nỗi " sù sì ", cái miệng...
    - Đừng nói nữa.
   Đứa nào cũng sợ lắm, nhưng rồi sau đó cả đám ôm bụng cười lăn vì ăn còn khen thơm, ngon nữa .Thật là nhớ đời và không dám kể cho ai nghe hết.
   Sau đó bác Tư có mời chúng tôi đến ăn giỗ, chúng tôi không đến dự không phải sợ ăn thịt con gì khác nữa, mà cảm thấy kỳ vì" đi ăn chực". Sống xa nhà thiếu thốn trăm bề, vất vả, gian nan, được sự thương yêu của phụ huynh là điều quí báu nhưng chúng tôi rất ngại.
    Rồi cũng có  lúc chia tay, bịn rịn, khóc lóc. Lần lượt  nhóm giởn chúng tôi thay phiên nhau ra đi ...có đứa ra đi tìm tự do, có đứa chuyển nghề, tôi cũng chuyển về" quê ". Giã biệt đứa" cháu nội " , giã từ  "nàng hai The ", từ biệt đám học sinh, chia tay với bác tư Hà,bà má Bảy sẽ ít dịp gặp Đoàn Măn Ê ...chúng tôi buồn lắm. Dù sao chúng tôi cũng cám ơn sự thương yêu của phụ huynh học sinh đã hết lòng giúp đỡ, và đàn học sinh thì thật dễ thương, rất kính trọng và quí mến thầy cô.Cũng là một niềm an ủi cho kiếp giáo xa nhà của chúng tôi.
    Tôi nghĩ ở tận phương trời nào, dù nghìn trùng cách trở, trong lòng chúng tôi luôn nhớ về kỷ niệm nhớ những ngày sống bên nhau và  ghi khắc mãi trong tim.Giờ đây lưu lạc xứ người,mỗi khi ngồi nhìn trời...hiu quạnh là lòng tôi se thắt
                       Nhớ về kỷ niệm thấy buồn hiu,
                       Còn đâu hình bóng mỗi buổi chiều.
                       Thầy, trò, bạn hữu, bên trường nhỏ
                       Thương nhớ vô bờ, nỗi tịch liêu!             lêthịngố

Em Ngố oi ,
Ky niem nay chac se theo em suot doi ! Co khong ngo cac giao su di day o xa ma bi thieu thon nhieu nhu vay ! Co tin rang trong hoan canh nhu vay cac em se chang bao gio quên nhau dươc  . Nhung chuyen em ke lai rat la vui. Cac em cung nghich chang thua gi hoc tro nhi ?
Co Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 29. Oct 2012 , 04:15
Em Ngố oi ,
Ky niem nay chac se theo em suot doi ! Co khong ngo cac giao su di day o xa ma bi thieu thon nhieu nhu vay ! Co tin rang trong hoan canh nhu vay cac em se chang bao gio quên nhau dươc  . Nhung chuyen em ke lai rat la vui. Cac em cung nghich chang thua gi hoc tro nhi ?
Co Van

Thưa mạ Vân, năm đó là năm 1979 vui lắm mạ ạ,tất cả ở tuổi 20,21 mới từ Cẳng Đao ra nên cái tính nghịch ngợm vẫn còn và hình như đến già cũng hỏng hết hihihi...Dù ở xa nhà nhưng nhờ tập thể nên cũng vui mạ ạ.Cám ơn mạ Vân nhiều. pansytim
Kính,
ngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 29. Oct 2012 , 07:14

Ngố wrote on 29. Oct 2012 , 04:15:
Em Ngố oi ,
Ky niem nay chac se theo em suot doi ! Co khong ngo cac giao su di day o xa ma bi thieu thon nhieu nhu vay ! Co tin rang trong hoan canh nhu vay cac em se chang bao gio quên nhau dươc  . Nhung chuyen em ke lai rat la vui. Cac em cung nghich chang thua gi hoc tro nhi ?
Co Van

Thưa mạ Vân, năm đó là năm 1979 vui lắm mạ ạ,tất cả ở tuổi 20,21 mới từ Cẳng Đao ra nên cái tính nghịch ngợm vẫn còn và hình như đến già cũng hỏng hết hihihi...Dù ở xa nhà nhưng nhờ tập thể nên cũng vui mạ ạ.Cám ơn mạ Vân nhiều. pansytim
Kính,
ngố

Ngố oi ,
Ma Van quen xung Ma voi Ngố chac tai toi hom qua buon ngu day ! ;D
Bà Sandy den dau roi ? Mong ba ay dung hanh ha cac em.
Ma Van   

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 29. Oct 2012 , 15:17
NIỀM HỐI HẬN VÀ CHỊ HỌ.ÔNG XÃ CỦA TÔI
Bác ruột của chồng tôi có hai người con gái : Nguyễn Thị Loan và Nguyễn Thị Lý , cả hai đều đẹp.
Chi Loan , mà tôi thường trêu đùa là Loan trong truyện Đôi Bạn , công dung ngôn hạnh đều vẹn toàn. Tôi thiết nghĩ Loan của Dũng cũng đẹp như vậy mà thôi !
Thưở thiếu thời Chị có rất nhiều người " trồng cây si " trước ngõ , nhưng cuối cùng đã trở thành nội tướng của Anh Đậu Phi Lục [ tờ báo Chính Luận ]. Anh chị cho ra đời một quý tử và ngũ long công chúa. Thứ nữ Đậu Phương Mai , rất xinh. Thảo nào mà nhà văn kiêm nhà báo Lê Thiệp tác giả tập truyện " Chân Ướt Chân Ráo " và là bạn thân của em trai của Chị - Nguyễn Văn Lâm - đã phải năn nỉ nàng " Xin đừng gọi Anh bằng Chú ". Thế là từ vai vế chị của bạn , Chị đã một bước nghiễm nhiên trở thành mẹ vợ , mặc dầu tuổi tác cũng chẳng chênh lệch là bao nhiêu !
Khi tôi được nhập vào đại gia đinh họ Nguyễn , hai chị rất thương mến tôi. Tôi có cảm tưởng hầu như tất cả anh chị em họ của chồng tôi đều quý mến tôi và cũng thân thiết với tôi còn hơn cả ông xã tôi nữa[ ??? ].
Khi Chị còn ở San Jose , chúng tôi vẫn thường lái xe lên miền Bắc để thăm Chị và em trai của Chị là anh Lâm là người mà ông xã tôi rât quý mến.
Không gặp nhau thì chúng tôi vẫn gọi điện cho nhau để tâm tình. Chị rất thích thơ và nhạc. Môn giải trí của Chị là nằm lắng nghe cassette thơ và nhạc. Tôi rất mê món miến xào với mực của Chị. Mỗi bận có giỗ tôi lại được thưởng thức món ăn bất hủ này.
Từ ngày Chị dọn qua Virginia với vợ chồng Lê Thiệp , tôi không còn được gặp Chị nữa. Tuy nhiên cuối tuần chúng tôi vẫn gọi điện thoại cho nhau. Thế mà gần đây vì áp huyết của tôi lên xuống thất thường đã hành hạ tôi , làm tôi có cảm tưởng không còn nghị lực chẳng muốn làm gì nữa , nên không còn gọi Chị như thường lệ. Tôi cứ hẹn rày hẹn mai ! Đến khi nghe cháu Phương Mai gọi báo tin Chị đã ra đi , tôi thật bàng hoàng hụt hẫng. Nỗi hối hận như một tảng băng bằng bước đá đổ ập vào người tôi. Tôi đứng chết trân , nhưng chẳng nhỏ được một giọt lệ nào để khóc Chị ! Tuy nhiên khi đêm về , nghĩ đến Chị , nước mắt bỗng tuôn trào ươt đẫm áo gối. Tôi giận mình vì cái bệnh quái ác đã làm tôi quên mất Chị , quên mất cái đau đớn thể xác của Chị và sự ngóng chờ tiếng nói của đứa em vẫn thường mang một chút niềm vui cho Chị. Chị ơi ! Chị đã thật sự rời bỏ chúng em rồi sao ?
Vì sức khoẻ chẳng mấy khả quan của chúng tôi , chúng tôi đành không thể nhìn thấy Chị để đưa tiễn Chị lần cuối.
Giờ đây chỉ có nỗi hối hận ray rứt , tôi xin gởi dến Chị và mong Chị hay tha thứ cho tôi , đứa em vô tình này ! .
Ngô Thị Vân
Thousand Oaks ngày 12 tháng 9 năm 2012
                  

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 02. Nov 2012 , 07:43
Ngố oi ,
Khong thay em vao dây? Mong la cho em o binh yen chu?
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 08. Nov 2012 , 08:32
Than goi cac Đoản Văn Gia.
Moi ngươi lặn dau ca roi ma khong thay vao day viet tiep Đỏan Văn?
Trươc het la hai Co Ngoc Mai va Thu roi den :
Dzit
Ngọc Đóa
Hà Bá
Kahat
Họa Mi Nâu
Phan Nguyễn
Nàng Tôn Nữ
Đại San
Đổ Hữu Tài
Anh Thư
Nguyễn Toàn
Phượng Trần
THanh Trúc
Túy Vân
???????????
Alo ! Moi ngươi di dau het ca roi ma khong chiu vao day viet tiep ?  Chủ Quán dang chờ đợi mõi mòn day !  :'(
NTV   


Title: Re: Đoản Văn
Post by Vu Ngoc Mai vào ngày 08. Nov 2012 , 09:10

ngo_thi_van wrote on 08. Nov 2012 , 08:32:
Than goi cac Đoản Văn Gia.
Moi ngươi lặn dau ca roi ma khong thay vao day viet tiep Đỏan Văn?
Trươc het la hai Co Ngoc Mai va Thu roi den :
Dzit
Ngọc Đóa
Hà Bá
Kahat
Họa Mi Nâu
Phan Nguyễn
Nàng Tôn Nữ
Đại San
Đổ Hữu Tài
Anh Thư
Nguyễn Toàn
Phượng Trần
THanh Trúc
Túy Vân
???????????
Alo ! Moi ngươi di dau het ca roi ma khong chiu vao day viet tiep ?  Chủ Quán dang chờ đợi mõi mòn day !  :'(
NTV   



Vân ơi,
Dù đi đâu hay làm gì, vẫn nhớ về vườn văn  của Bạn Vàng.  Hẹn sẽ trở về nhé.
Ngọc Mai

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 08. Nov 2012 , 10:04

Vu Ngoc Mai wrote on 08. Nov 2012 , 09:10:
Vân ơi,
Dù đi đâu hay làm gì, vẫn nhớ về vườn văn  của Bạn Vàng.  Hẹn sẽ trở về nhé.
Ngọc Mai


Thưa 3 cô MTV và cả đoàn văn thân mến ,
Em cũng đồng ý với cô Mai , là cho dù hông vào đây , nhưng làm gì , đi đâu  em cũng nhớ nhung vườn văn xinh tươi dễ thương của Mạ Vân.
Hẹn " trở về mái nhà xưa " trong tương lai gần đây , nha cô.
Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 08. Nov 2012 , 11:13
Thưa Cô,

Hôm nay thấy Cô nhắc tên em, thì em vào thưa với Cô , để Cô khỏi phải bị lo lắng cho Dzit. Lúc này Dzit phải tự hạn chế bớt vấn đề lạm dụng thì giờ của hảng cho sinh hoạt riêng tư của mình , thú thật thấy feel guity quá xá rồi. Dzit xin chúc Cô Thầy khoẻ mạnh và an vui.


Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 08. Nov 2012 , 18:44
Ngố oi ,
Ma Van quen xung Ma voi Ngố chac tai toi hom qua buon ngu day !
Bà Sandy den dau roi ? Mong ba ay dung hanh ha cac em.
Ma Van


Dạ thưa Mạ Vân ngố đây ạ.Bà Sandy ra đi để lại chút dư hương...nay thì mọi việc trở lại bình thường,anh Tài đậu hủ muôn...xuống tóc hú một tiếng là ngố đã chạy ù xuống giúp anh Tài rồi đó Mạ Vân ơi!Chúc Mạ Vân khoẻ.
Tặng Mạ Vân bình hoa ngố chôm ở vườn của chị Đậu Đỏ hihihi

http://img715.imageshack.us/img715/928/hoaz.jpg


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 08. Nov 2012 , 20:26

Vu Ngoc Mai wrote on 08. Nov 2012 , 09:10:
Vân ơi,
Dù đi đâu hay làm gì, vẫn nhớ về vườn văn  của Bạn Vàng.  Hẹn sẽ trở về nhé.
Ngọc Mai

Ban Dzang oi !
Nho dung quen quay got ve !
Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 08. Nov 2012 , 20:28

tuy-van wrote on 08. Nov 2012 , 10:04:
Thưa 3 cô MTV và cả đoàn văn thân mến ,
Em cũng đồng ý với cô Mai , là cho dù hông vào đây , nhưng làm gì , đi đâu  em cũng nhớ nhung vườn văn xinh tươi dễ thương của Mạ Vân.
Hẹn " trở về mái nhà xưa " trong tương lai gần đây , nha cô.
Em TV

Em Tuy Van oi ,
The thi hay lam , Co se cho !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 08. Nov 2012 , 20:30

Mytat wrote on 08. Nov 2012 , 11:13:
Thưa Cô,

Hôm nay thấy Cô nhắc tên em, thì em vào thưa với Cô , để Cô khỏi phải bị lo lắng cho Dzit. Lúc này Dzit phải tự hạn chế bớt vấn đề lạm dụng thì giờ của hảng cho sinh hoạt riêng tư của mình , thú thật thấy feel guity quá xá rồi. Dzit xin chúc Cô Thầy khoẻ mạnh và an vui.


Em Dzit oi ,
Dung co lam dung thoi gio o so ma lo co chuyen gi xay ra , Co lai feel guilty do em oi. Bao gio ve nha hay nghi den Co.
Co cam on em da tang Co doa hoa ma Co thich lam do. Thay Co cam on em nhieu.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 08. Nov 2012 , 20:37

Ngố wrote on 08. Nov 2012 , 18:44:
Ngố oi ,
Ma Van quen xung Ma voi Ngố chac tai toi hom qua buon ngu day !
Bà Sandy den dau roi ? Mong ba ay dung hanh ha cac em.
Ma Van


Dạ thưa Mạ Vân ngố đây ạ.Bà Sandy ra đi để lại chút dư hương...nay thì mọi việc trở lại bình thường,anh Tài đậu hủ muôn...xuống tóc hú một tiếng là ngố đã chạy ù xuống giúp anh Tài rồi đó Mạ Vân ơi!Chúc Mạ Vân khoẻ.
Tặng Mạ Vân bình hoa ngố chôm ở vườn của chị Đậu Đỏ hihihi

http://img715.imageshack.us/img715/928/hoaz.jpg


Ngố oi !
Ma Van co xem may tam hinh cua Ngố chup voi Tài.
Nhin tam hinh ben canh Ma Van thay cung giong Ngố ngoai doi do !
Cam on Ngố da " chôm " dươc binh hoa mau tim nay dem ve tang Ma Van. Coi chung Đau Đo doi lai day nhe.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 09. Nov 2012 , 03:51
Hậu “ Job Mới “ hay Bức Thư Gửi Bé Quyên

                                                                         

                        Thân tặng tất cả các bà nội và ngoại
                     Thousand Oaks ngày 25 tháng 1 năm 2000
                                                               Ngô Thị Vân                        
                                                                               



Quyên thương mến của Bà,

Ngày này năm trước Bà bắt đầu “ Job mới “, hôm nay Bà lại chọn đúng ngày để khai bút cho con mà cũng để có đề tài gởi cho “ Lá Thư Phượng Vỹ “. Thế mà đã một năm trời trôi qua! Nhớ ngày nào con còn bé tí teo nằm gọn trong vòng tay Bà. Mỗi bận bế lên, Bà chỉ sợ con tuột mất.
Bà nhớ lại, cứ mỗi buổi sáng, dù phải thức dậy thật sớm, bà vẫn không cảm thấy mệt mỏi, vì biết rằng Bà sẽ đến gặp con, chờ con vươn vai thức dậy . Khi con nhìn thấy Bà, mặc dầu mắt nhắm mắt mở, miệng đã nở ngay nụ cười. Ôi! có nụ cười nào đẹp hơn!

Những lời khuyên của bạn bè còn văn vẳng bên tai : “ đừng bế con hoài lên tay, đừng tập hư cho con ... “ vì người ta thường bảo “ con hư tại mẹ, cháu hư tại bà “, thế mà nhiều lần nhìn thấy con khóc, mắt con long lanh những giọt lệ chảy dài xuống hai khóe, đôi môi hồng bỉu ra mếu máo một cách đáng yêu là Bà cầm lòng không đậu, phải bế con lên ngay. Mặc dầu mắt con vẫn còn óng ánh những giọt lệ thủy tinh, đôi môi đã nhoẻn ngay nụ cười. Sao con khôn thế! Đấy là lợi khí mà con vẫn thường dùng để làm mềm lòng Bà, và bao giờ con cũng thắng.

Nhớ buổi ban đầu Bà đã lúng túng vô cùng khi phải thay áo quần hay thay tả cho con. Bà chỉ giận sao mình không chịu đi học một khóa cấp tốc về cách săn sóc trẻ sơ sinh trước khi Bà đến với con. Nhưng rồi mọi chuyện cũng êm xuôi. Bây giờ Bà tự hào là mình cũng chẳng thua kém ai.



Bà đã chứng kiến sự thay đổi dần dần của con qua nhiều giai đoạn, không hiểu sao xưa kia Bà đã không để ý quan sát kỹ càng, mặc dầu Bà đã có thời ở cạnh các em, các cháu Bà.
Mỗi ngày Bà vẫn hỏi thăm Bố Mẹ con, những gì đã xãy ra đêm hôm trước, mặc dầu Bà chỉ xa cách con mười mấy tiếng đồng hồ. Có bận Bà đã xót xa và cảm thấy đau cái đau của con, khi nghe Bố Mẹ con kể lại vụ con bị đụng u đầu. Lần nghe tin con sẽ phải đi chích ngừa bằng bốn mũi kim, Bà ước gì để Bà chịu đau thế cho con.
Trẻ con thường phải lật xong rồi mới biết bò ( ? ) thế mà con đã “ đốt giai đoạn “, không lật mà bò ngay. Nhìn thấy con bò lổm ngổm dưới sàn nhà, Bà không nhịn được cười. Có bận Bà đang mở cửa để bước vào nhà, tí xíu nữa là Bà đã dẫm lên người con.
Con rất thông minh, dầu đang còn bé tí teo mà đã biết nhận xét. Bà chỉ cho con những hình con ngựa trong tranh treo trên tường, khi hỏi lại, con vẫn biết nhìn đúng. Có bức tranh vẻ người mẹ dẫn con đi trong khu rừng rất nhỏ, Bà chỉ cho con và bảo “ mẹ dẫn Quyên đi chơi đâu? “ thế mà con biết nhìn về phía hai mẹ con ấy .
Giai đoạn con mọc răng là cả một giấc mộng kinh hoàng đối với Bà. Con bắt Bà bế con suốt ngày, phải vác con lên vai, vừa đi vừa ru, không cho đứng mà cũng chẳng được ngồi. Vừa định ngồi xuống để nghỉ, là con lại khóc ré lên. Có một buổi sáng khi Bà mở cửa phòng bước vào, thấy con nằm bên cạnh máy xịt khí ẩm, hai mắt nhắm nghiền mệt mòi. Bà sờ vào đầu con thấy nóng, mặt con đỏ ửng. Bố mẹ con cho biết tối hôm qua con bị sốt. Bố Mẹ con cũng xác xơ vì một đêm mất ngủ, nhưng cũng phải đi làm. Bà ở nhà, cứ cách nửa giờ lại lấy máy ra đo nhiệt đô. Thấy nhiệt độ tăng dần. Bế con lên, con lã trong cánh tay của Bà. Hai mắt cứ nhắm nghiền. Bà vừa sợ vừa thương con. Bà quỳ xuống, tay ôm chặt lấy con nước mắt đầm đìa, Bà chỉ biết cầu xin Đức Phật Quan Thế Âm phù hộ cho con, cho Bà thay thế cơn sốt cho con và cái đau đớn của con hiện tại. Không hiểu Bà đã ôm con và quỳ như vậy bao lâu, con vẫn bằng bặt trong tay Bà. Bà bỗng sực nhớ là Bà phải gọi cho Mẹ con, nhắc Mẹ con gọi bác sĩ. Bác sĩ bảo phải bỏ con vào bồn tắm và dội nước lạnh vào người con. Bà thương con quá nhưng cũng phải nghe lời, nhưng thay vì nước lạnh, Bà chỉ dội nước hâm hẩm vào người con. Con rùng mình mở mắt. Từ đấy nhiệt độ con xuống dần. Bà mừng khôn xiết. Những giây phút lo âu rồi cũng qua đi. Những lúc này Bà mới cảm thấy được công ơn của cha mẹ nuôi con quả là vô cùng!



Nhiều bạn của Bà thường nói rằng, con thật có phước mới được Bà trông giữ, nhưng Bà lại nghĩ khác. Chính con là kẻ đã đem đến hạnh phúc và niềm vui cho Bà. Những ngày sau khi Ông cố mất, Bà thường hay khóc một mình. Khi con thấy thế, con đã nhìn sửng rồi ôm chầm lấy bà như muốn an ủi. Nhờ có con mà Bà cảm thấy nổi đau buồn của mình đã dịu được phần nào. Bà cám ơn Trời Phật đã cho bà sự hiện hữu của con bên cạnh.

Rồi đến ngày con bắt đầu tập đi. Những bước đi chập chửng như những cánh chim non bắt đầu tập bay. Bà nhìn theo con lần theo tường, vịn mà đi, té xuống, lại đứng dậy tiếp tục đi, không nản chí. Bà đã thực hiện được những cuốn “video”  để ghi lại cho bà nội, ông bà ngoại và bố mẹ con nhìn thấy những tiến triển đặc biệt mà chỉ có máy quay phim mới thu được những hình ảnh trung thực và sống động để sau này con còn có dịp nhìn lại cái quá khứ nhỏ bé của mình.
Đến khi con bắt đầu đi hơi vững, là giai đoạn con bắt đầu nghịch phá. Con lục hết tủ này đến hộc khác. Bao nhiêu nồi niêu soong chảo con đều lôi ra giữa sàn nhà, đến nỗi bố con phải lấy giây cột hết tất cả các tủ. Thùng xoài bố mẹ con mua về để trong phòng giặt, con cũng lần vào được đấy bấm nát. Con còn có những cái nghịch ngợm đáng yêu, ví dụ như Bà không cho con giật sợi giây ăng ten của TV, Bà thường lắc đầu la con “ Quyên, không được, không được! “ con lại chạy về đấy, đôi mắt thông minh, tinh nghịch nhìn Bà, cầm sợi giây ăng ten, vừa giật mạnh vừa lắc đầu rồi cười khanh khách như trêu Bà. Về sau Bà đổi “chiến lược”, mỗi bận thấy con chạy về phía ấy, bắt đầu cầm lấy giây để giật là Bà tảng lờ đi, nhìn qua chỗ khác, thế là con mất hứng, bỏ chỗ ấy chạy đi phá chỗ khác. Suốt ngày Bà phải chạy theo con khắp nhà, như thế đở phải tập thể thao. Nhờ con mà Bà đâm ra khỏe mạnh. Con đang chạy chơi loanh quanh nhà, thỉnh thoảng lại chạy đến ôm chân Bà, Bà phải bế con lên, hôn lấy hôn để, sao Bà yêu con thế! Những giây phút ấy đâu phải người nào cũng có được!

Nhưng không phải lúc nào con cũng đáng yêu như vậy đâu, cũng có lần Bà chí muốn phát cho con vài phát vào mông, nhất là khi con “đùn” ra một đống, Bà để con nằm trên bàn thay tả, vừa mới gở hai mép tả là con đã lồm cồm ngồi bật dậy, khiến cho bao nhiêu ... trong tả đều rơi tung tóe trên sàn nhà.

Con rất thích máy bay. Bà thường dẫn con ra sau vườn. Thỉnh thoảng con lại chỉ lên trời và “ í í “, thế là Bà nhìn theo tay con chỉ, sẽ thấy chiếc máy bay dù nhỏ xíu từ đàng xa đang bay lại, dù nhỏ đến đâu con cũng thấy trước Bà. Bà chỉ cho con xem mặt trăng. Mỗi bận nhìn thấy trăng là con mừng rỡ chỉ rồi cười. Có bận TV chiếu mặt trăng, khi chiếu qua cảnh khác, con đã khóc và đòi cho được xem mặt trăng. Làm sao Bà bắt TV chiếu lại cho con được?



Nói về con chắc chẳng giấy bút nào đủ! Bà phải ngừng ở đây để kịp gửi bài cho Phượng Vỹ. Bà cũng cám ơn con, nhờ con Bà mới có đề tài để thực hiện được lời hứa với bạn Bà. Ôi! Những kỷ niệm với con Bà làm sao có thể quên được! Mong rằng khi con khôn lớn, con sẽ thông thạo tiếng Việt để con đọc được những giòng chữ Bà đang viết về con.

Bà yêu con nhất đời.
Ngô Thị Vân


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 09. Nov 2012 , 09:04
Em Phương Tran oi ,
Em da cho Co mot ngac nhien thich thu la dem bai viet nay vao day lai con chon nhung tam hinh minh hoa , cho thay su trương thanh cua Be Quyen. Tiec la em khong tim dươc nhung tam hinh cua Quyen luc con be. Co se goi cho Kieu de Kieu scan roi goi cho em nhe.
Co cam on em nhieu lam lam , day la mot mon qua quy gia doi voi Co do.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 09. Nov 2012 , 09:54

ngo_thi_van wrote on 29. Oct 2012 , 15:17:
NIỀM HỐI HẬN VÀ CHỊ HỌ.ÔNG XÃ CỦA TÔI
Bác ruột của chồng tôi có hai người con gái : Nguyễn Thị Loan và Nguyễn Thị Lý , cả hai đều đẹp.
Chi Loan , mà tôi thường trêu đùa là Loan trong truyện Đôi Bạn , công dung ngôn hạnh đều vẹn toàn. Tôi thiết nghĩ Loan của Dũng cũng đẹp như vậy mà thôi !
Thưở thiếu thời Chị có rất nhiều người " trồng cây si " trước ngõ , nhưng cuối cùng đã trở thành nội tướng của Anh Đậu Phi Lục [ tờ báo Chính Luận ]. Anh chị cho ra đời một quý tử và ngũ long công chúa. Thứ nữ Đậu Phương Mai , rất xinh. Thảo nào mà nhà văn kiêm nhà báo Lê Thiệp tác giả tập truyện " Chân Ướt Chân Ráo " và là bạn thân của em trai của Chị - Nguyễn Văn Lâm - đã phải năn nỉ nàng " Xin đừng gọi Anh bằng Chú ". Thế là từ vai vế chị của bạn , Chị đã một bước nghiễm nhiên trở thành mẹ vợ , mặc dầu tuổi tác cũng chẳng chênh lệch là bao nhiêu !
Khi tôi được nhập vào đại gia đinh họ Nguyễn , hai chị rất thương mến tôi. Tôi có cảm tưởng hầu như tất cả anh chị em họ của chồng tôi đều quý mến tôi và cũng thân thiết với tôi còn hơn cả ông xã tôi nữa[ ??? ].
Khi Chị còn ở San Jose , chúng tôi vẫn thường lái xe lên miền Bắc để thăm Chị và em trai của Chị là anh Lâm là người mà ông xã tôi rât quý mến.
Không gặp nhau thì chúng tôi vẫn gọi điện cho nhau để tâm tình. Chị rất thích thơ và nhạc. Môn giải trí của Chị là nằm lắng nghe cassette thơ và nhạc. Tôi rất mê món miến xào với mực của Chị. Mỗi bận có giỗ tôi lại được thưởng thức món ăn bất hủ này.
Từ ngày Chị dọn qua Virginia với vợ chồng Lê Thiệp , tôi không còn được gặp Chị nữa. Tuy nhiên cuối tuần chúng tôi vẫn gọi điện thoại cho nhau. Thế mà gần đây vì áp huyết của tôi lên xuống thất thường đã hành hạ tôi , làm tôi có cảm tưởng không còn nghị lực chẳng muốn làm gì nữa , nên không còn gọi Chị như thường lệ. Tôi cứ hẹn rày hẹn mai ! Đến khi nghe cháu Phương Mai gọi báo tin Chị đã ra đi , tôi thật bàng hoàng hụt hẫng. Nỗi hối hận như một tảng băng bằng bước đá đổ ập vào người tôi. Tôi đứng chết trân , nhưng chẳng nhỏ được một giọt lệ nào để khóc Chị ! Tuy nhiên khi đêm về , nghĩ đến Chị , nước mắt bỗng tuôn trào ươt đẫm áo gối. Tôi giận mình vì cái bệnh quái ác đã làm tôi quên mất Chị , quên mất cái đau đớn thể xác của Chị và sự ngóng chờ tiếng nói của đứa em vẫn thường mang một chút niềm vui cho Chị. Chị ơi ! Chị đã thật sự rời bỏ chúng em rồi sao ?
Vì sức khoẻ chẳng mấy khả quan của chúng tôi , chúng tôi đành không thể nhìn thấy Chị để đưa tiễn Chị lần cuối.
Giờ đây chỉ có nỗi hối hận ray rứt , tôi xin gởi dến Chị và mong Chị hay tha thứ cho tôi , đứa em vô tình này ! .
Ngô Thị Vân
Thousand Oaks ngày 12 tháng 9 năm 2012
                  

Dạ , em nè Cô Vân ;; trong Đoãn Văn này em chỉ biét đọc mà thôi Cô ạ ! nen chỉ âm thầm đọc. Cám ơn Cô đã '' điễm danh '' em. Em xin Kính chúc Cô mạnh khoẻ ;;
Kính
Em Tài

Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 09. Nov 2012 , 11:10

ngo_thi_van wrote on 08. Nov 2012 , 20:30:
Em Dzit oi ,
Dung co lam dung thoi gio o so ma lo co chuyen gi xay ra , Co lai feel guilty do em oi. Bao gio ve nha hay nghi den Co.
Co cam on em da tang Co doa hoa ma Co thich lam do. Thay Co cam on em nhieu.
Co Van






Dzit chưa bị gì trong hảng cả....nhưng phải tự kiểm lại mình để tự mình làm tốt hơn thôi. Vui thì cũng ham nhưng tự hạn chế lại  ;D...

Cám ơn Cô lo cho Dzit và xin mời Cô nghe trang nhạc của 3 ca sĩ Thái Thanh, Lệ Thu và Khánh Ly ::






Trang Nhạc của tiếng hát Thái Thanh -Lệ Thu -Khánh Ly


http://4.bp.blogspot.com/-0n9f5zDMBOM/UIlr-yIxQTI/AAAAAAAAF-M/TIjRVkLKBaE/s1600/TT-LT-KL.jpg


Click vào hình sẽ đưa Cô đến  link của trang nhạc này. Enjoy các bài nhạc xưa.

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 09. Nov 2012 , 13:02
BỎ NHÀ TÔI RỒI

Ông A và ông B lâu rồi mới gặp nhau , họ niềm nở chào hỏi :
Ông A:
- Lâu quá mới gặp anh , lâu rồi có gì lạ vui không anh?
Ông B :
-Vui cũng có mà buồn cũng có anh ạ , chuyện vui buồn mới nhất là tôi mới bỏ được nhà tôi rồi !
Ông A nói như reo
- Thế hả chuyện ấy thì phải nói là đại hỷ ấy chứ sao lại buồn. Giời ơi , đàn bà thời nay khó hiểu lắm , lấy nhau không hợp thì xa kiếm bà khác buồn mà chi anh
Ông B tái mặt :
- này ông nói nhỏ chút bả mà nghe được thì bả xé xác tôi chứ chẳng phải chuyện chơi đâu
Ông A cười to hơn nói :
- Bên đây bỏ nhau xong là đường ai nấy đi đâu còn ảnh hưởng đến nhau mà anh sợ , đâu như kiểu VN bỏ nhau nhưng mà vẫn ghen tuông....
Ông B :
-Tôi bỏ căn nhà tôi mua hồi đó chứ có bỏ được bà ấy đâu rõ khổ anh ạ !!!
Ông A : !!!!!

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 09. Nov 2012 , 19:16

DOHUUTAI wrote on 09. Nov 2012 , 09:54:
Dạ , em nè Cô Vân ;; trong Đoãn Văn này em chỉ biét đọc mà thôi Cô ạ ! nen chỉ âm thầm đọc. Cám ơn Cô đã '' điễm danh '' em. Em xin Kính chúc Cô mạnh khoẻ ;;
Kính
Em Tài

Tài thân ,
Tài noi la am tham doc  nhung thinh thoang cung phai nen xuat dau lo dien cho Co biet voi nhe.
Co cam on Tài da chuc. Co cung chuc Tài nhu vay do.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 09. Nov 2012 , 19:36

Mytat wrote on 09. Nov 2012 , 11:10:



Dzit chưa bị gì trong hảng cả....nhưng phải tự kiểm lại mình để tự mình làm tốt hơn thôi. Vui thì cũng ham nhưng tự hạn chế lại  ;D...

Cám ơn Cô lo cho Dzit và xin mời Cô nghe trang nhạc của 3 ca sĩ Thái Thanh, Lệ Thu và Khánh Ly ::






Trang Nhạc của tiếng hát Thái Thanh -Lệ Thu -Khánh Ly


http://4.bp.blogspot.com/-0n9f5zDMBOM/UIlr-yIxQTI/AAAAAAAAF-M/TIjRVkLKBaE/s1600/TT-LT-KL.jpg


Click vào hình sẽ đưa Cô đến  link của trang nhạc này. Enjoy các bài nhạc xưa.

Em Dzit oi ,
Em da tang Co ca mot gia tai am nhac quy bau ! Co se vao day de thương thuc tu tu. Nhin qua ma Co da
" mê tơi " roi do. Cam on , cam on em nhieu nhieu.
Co co the ngoi nghe nhac ma quen ca an uong cung dươc , chi so bi la thoi ! Em da tung kiem dươc tat ca nhung bai nhac nao ma Co yeu cau. Co phuc em do.
Doa hoa " hoc tro " dep qua em oi ! Nhin that sương con mat !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 09. Nov 2012 , 19:48

Lethikinhhoang wrote on 09. Nov 2012 , 13:02:
BỎ NHÀ TÔI RỒI

Ông A và ông B lâu rồi mới gặp nhau , họ niềm nở chào hỏi :
Ông A:
- Lâu quá mới gặp anh , lâu rồi có gì lạ vui không anh?
Ông B :
-Vui cũng có mà buồn cũng có anh ạ , chuyện vui buồn mới nhất là tôi mới bỏ được nhà tôi rồi !
Ông A nói như reo
- Thế hả chuyện ấy thì phải nói là đại hỷ ấy chứ sao lại buồn. Giời ơi , đàn bà thời nay khó hiểu lắm , lấy nhau không hợp thì xa kiếm bà khác buồn mà chi anh
Ông B tái mặt :
- này ông nói nhỏ chút bả mà nghe được thì bả xé xác tôi chứ chẳng phải chuyện chơi đâu
Ông A cười to hơn nói :
- Bên đây bỏ nhau xong là đường ai nấy đi đâu còn ảnh hưởng đến nhau mà anh sợ , đâu như kiểu VN bỏ nhau nhưng mà vẫn ghen tuông....
Ông B :
-Tôi bỏ căn nhà tôi mua hồi đó chứ có bỏ được bà ấy đâu rõ khổ anh ạ !!!
Ông A : !!!!!

Kahat

Kahat oi !
Tai sao may ba vo luôn luôn deu bi mang tieng la Su Tu Ha Dong ca vay?
Cam on Kahat da nghe loi keu goi !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 10. Nov 2012 , 00:25

ngo_thi_van wrote on 09. Nov 2012 , 19:48:
Kahat oi !
Tai sao may ba vo luôn luôn deu bi mang tieng la Su Tu Ha Dong ca vay?
Cam on Kahat da nghe loi keu goi !
Co Van


Thưa cô không phải là các bà dữ như sư tử Hà Đông..mà có thể vì các ông quá yêu vợ nên nhường nhịn rồi thành thói quen sợ hãi đấy thôi...À mời cô qua Nối Tiếp Vần Thơ của cô NM xem bài tình ca Ba Chân , em mới viết sáng nay , mong cô vừa ý nhé

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 10. Nov 2012 , 08:25

Lethikinhhoang wrote on 10. Nov 2012 , 00:25:
Thưa cô không phải là các bà dữ như sư tử Hà Đông..mà có thể vì các ông quá yêu vợ nên nhường nhịn rồi thành thói quen sợ hãi đấy thôi...À mời cô qua Nối Tiếp Vần Thơ của cô NM xem bài tình ca Ba Chân , em mới viết sáng nay , mong cô vừa ý nhé

Kahat

Kahat oi !
Co phai day la ngụy biện khong ?
Co se qua bay gio.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 11. Nov 2012 , 07:57
Em Nàng Tôn Nữ oi ,
Co doc thu cua Co Thu ben Quan Dich moi biet em moi tho tang Me cua em , Co thanh that chia buon cham voi em va gia dinh. Co hieu chang co noi buon nao khi thieu vang ngươi ME. Mong Cu som dươc sieu thoat va ve Coi Vinh Hang.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by nang ton nu vào ngày 12. Nov 2012 , 15:11

ngo_thi_van wrote on 11. Nov 2012 , 07:57:
Em Nàng Tôn Nữ oi ,
Co doc thu cua Co Thu ben Quan Dich moi biet em moi tho tang Me cua em , Co thanh that chia buon cham voi em va gia dinh. Co hieu chang co noi buon nao khi thieu vang ngươi ME. Mong Cu som dươc sieu thoat va ve Coi Vinh Hang.
Co Van


Mạ Vân kính mến,
Em xin cám ơn mạ Vân đã có lời thăm hỏi chia buồn với em và gia đình . Mẹ em cũng may mắn trời thương nên cũng sống thọ trăm tuổi. Khi mẹ ra đi Ba em buồn nhiều và xuống tinh thần lắm nhưng con cái tề tựu đầy đủ an ủi nên ông cũng khoây khoả phần nào .
Em kính chúc Mạ luôn vui, khoẻ có mặt thường xuyên trên d/đ .

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 12. Nov 2012 , 15:27

nang ton nu wrote on 12. Nov 2012 , 15:11:
Mạ Vân kính mến,
Em xin cám ơn mạ Vân đã có lời thăm hỏi chia buồn với em và gia đình . Mẹ em cũng may mắn trời thương nên cũng sống thọ trăm tuổi. Khi mẹ ra đi Ba em buồn nhiều và xuống tinh thần lắm nhưng con cái tề tựu đầy đủ an ủi nên ông cũng khoây khoả phần nào .
Em kính chúc Mạ luôn vui, khoẻ có mặt thường xuyên trên d/đ .

Em Nàng Tôn Nữ oi ,
The thi Ong Cu la bao nhieu tuoi ? Thời bay gio cac Cu song tho lam ! Em co ve tham Hue khong?
Ma Van cam on em.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 12. Nov 2012 , 15:30
Dzit oi ,
Nho em ma moi lan them nghe nhac , lai vao day van len nghe. Nhieu bai Co rat thich.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 12. Nov 2012 , 19:50
    CHUYỆN  NÓ  VÀ  TÔI
                            
        Tôi và nó học chung một lớp , nhưng lúc ấy chúng tôi không thân nhau lắm và cũng không ngồi chung một bàn , thường thì mấy đứa nào chơi chung với nhau hay ngồi chung với nhau , và chắc có lẻ mình học dở nên mấy đứa giỏi đâu dám ngồi kế mình .
        Trong lớp tôi có ba dãy bàn , mỗi bàn ngồi ba đứa , tôi ngồi đầu bàn ba của dãy ngoài tính từ ngoài cửa bước vô , bên cạnh tôi là nhỏ Ngọc  Lan , kế nữa là chị Khưu  Ngọc Yến .Còn nó , nó thì ngồi đầu bàn nhất của dãy thứ ba , phía trước là bàn của thầy , cô , con người ta học giỏi mà ! Nó nghiêm  trang lắm , nói năng nhỏ nhẹ , bộ ba của nó là nhỏ Nga và nhỏ Huệ , ba đứa nó đứa nào cũng dáng dấp giống nhau ,tóc dài nghiêng nghiêng xỏa óng mượt , mảnh  mai tha  thướt với chiếc áo dài trắng nữ  sinh .Còn tôi , xấu xí , cục  mịch lại thích chơi thể thao , bạn bè toàn là " con trai " ( bạn thật chứ không phải ... đâu ) , bạn gái chỉ có nhỏ Ngọc  Lan , nhỏ Ba , Bé  Ba sau này thêm nhỏ Hương   Xuân , nhưng tôi không cảm thấy buồn trái lại lúc nào cũng vui , miệng cười suốt , đôi khi nhỏ Lan " thúc cù chõ " ( cái tật của nó ) la tôi bảo đừng cười nữa .Tuy nhiên , tôi cũng có mấy đứa bạn thân  đồng sở thích đang học những lớp khác cùng cấp lớp với tôi , tôi đâu có " cô  đơn " .
        Vì là năm thi nên chúng tôi không được tham  gia trò chơi nào của trường , ngoài việc tham gia viết bài cho tờ báo Xuân của trường mà thôi .Nhưng lớp tôi cũng vui lắm , con gái đông hơn con trai , bởi vậy tụi con trai giã bộ hiền khô (giã nai )nên chúng tôi thường kêu là Phật sống , bạn Trừ , bạn Tô Hà , bạn Đường thì quả đúng như Phật sống " hiền như Bụt " chả thấy nói năng gì . Tuy  nhiên , có mấy bạn ngồi bàn phía sau tôi ôi , không hiền đâu mà phá thấy sợ , nạn  nhân là mấy đứa ngồi bàn trên tức là bàn của tôi , giờ nhớ lại thấy vui làm sao!
        Nhỏ Huệ bạn thân của nó sau này lại dạy chung trường với tôi, cùng ở trọ chung nhà nên thân với tôi lắm , dù sao cũng là bạn học , lại đồng hương , đồng khói nữa . Còn nó cũng đi dạy nhưng khác quận với tôi , nên chúng tôi không gặp nhau , mỗi khi có về Thị xã cũng không có thời  gian mà thăm viếng bạn  bè , quanh  quẩn với gia  đình rồi lại trở về trường để " gỏ đầu trẻ " .
      Rồi chúng tôi liên  lạc được nhau sau mấy chục năm xa cách , nơi xứ lạ quê người " tình cờ đất khách lại gặp nhau ....hai cái đầu đều bạc ..." . Bây giờ thì chúng tôi thân và thương nhau lắm , như có sự sắp đặt , tên nó cũng na ná tên tôi , nó là Ngọc Tơ còn tôi là Hồng Mơ , ngộ chưa ?
     - Ê mầy , chơi ba đứa có sao không ?
     - Có sao đâu , hơi đâu mà tin dị đoan mầy ơi , sao mầy hỏi vậy ?
Nó bảo :
     - Tại tao thấy thằng Huỳnh Lơ cũng được , nó cũng vui và thân với tụi mình , mà cái tên nó cũng quái  ản như tụi mình nên tao nghĩ cho nó vào nhóm ba đứa luôn .
   Tôi cười ha hả : - Lơ Tơ Mơ , trời ơi! Ở đâu ra mà có sự trùng  hợp vậy? Hay quá hả mậy?
Hai đứa tôi cười quá chừng , cười sặc  sụa muốn vở cái điện  thoại luôn . Hai đứa tôi chưa gặp nhau chỉ " tám " qua điện thọai thôi , kể cả bạn Lơ cũng  y  chang , ngày nào chúng tôi cũng gọi cho nhau , ba đứa tôi ở ba nơi giống như tam giác cân vậy , tại sao cũng có chuyện để " tám" hòai  hay thật ! Tự  nhiên nó gọi tôi và bảo :
    - Ê mầy , nhỏ Rở nó gọi tao nó nói nó muốn xin vô " băng " mình , vì nó bảo tụi mình vui quá , mầy thấy sao?
    Rở cũng là bạn , mà là bạn của nó, Rở học chung với nó từ năm lớp sáu , tên làThanh Rở ,nó nói với tôi :
    - Tao thấy chơi ba đứa xui lắm , thôi cho nó vô đi , bốn đứa vẫn tốt hơn .
    - Sao mầy tin dị  đoan quá vậy?Dị đoan quá thành dị hợm đó.Hihihi! Ừ vô thì vô , mầy nói với Huỳnh Lơ chưa?
    - Chưa , để mai tao nói với nó .
Tối hôm sau nó gọi tôi inh ỏi :
    - Mầy ơi, Huỳnh Lơ chịu cho nhỏ Rở vô " băng " mình rồi , nó nói tên Thanh Rở không hay , nó đổi lại là Thanh Ngơ . Như vậy tụi mình là Lơ Tơ Mơ Ngơ!  Rồi nó cười khoái trá tôi cũng cười theo muốn rung chuyển quả địa cầu luôn .
Bây giờ không là tam  giác  cân nữa mà là hình  bình  hành! Bởì vì chúng tôi bốn đứa . Coi vậy mà Huỳnh Lơ nó cũng có nhiều ý kiến, ý cò hay lắm , mỗi khi tụi tôi có chuyện gì nan  giải thì nó giúp ý thật hay có lẻ người ngoài thì sáng cũng nên , khi nào buồn gọi Huỳnh Lơ là có chuyện cười liền tức thì , thế là quên hết bao buồn phiền . Bốn đứa chúng tôi , mỗi đứa ở một nơi đã bảo như hình bình hành mà , chúng tôi thân nhau lắm , Huỳnh Lơ thì thích làm thơ nên nó cứ " sản  xuất " đều đều , rõ " văn thơ một bụng " , có khi Huỳnh Lơ làm thơ theo đơn đặt hàng nữa chứ . Nghĩ cũng vui vui ,bốn đứa chúng tôi thường trao đổi tâm  sự nên dù công việc hàng ngày có vất  vả cũng thấy nhẹ đi vì ngày nào chúng tôi cũng cho nhau nụ cười , cười thoải  mái , cười sảng  khoái , Huỳnh Lơ không bao giờ biết giận biết hờn mỗi khi tôi và nó bực bội chuyện gì là đem trút lên Huỳnh Lơ , Lơ vẫn tỉnh bơ còn chọc tụi tôi cười nữa .
    Nó và tôi giống nhau ở chỗ thích chọc phá thiên  hạ để có những trận cười thỏa thích , nó tài lắm , về nghịch  ngợm thì nhiều cao kiến hơn tôi ,luôn  luôn có kế  hoạch hẳn hoi " mầy phải như vầy như vầy... "  tôi chỉ ừ ừ và cùng nó giởn , nhất là thích giởn trong đám đông .Nó là đứa con hiếu  thảo ,nó hơn tôi là nó còn có mẹ để chăm  sóc , nó lo cho mẹ từng li từng tí , nấu từng món ăn ngon cho mẹ , đôi khi thấy nó hạnh  phúc bên mẹ mà tôi thèm thuồng , nhiều khi tôi nhớ mẹ tôi và tôi khóc .Nó thường than  vãn với tôi về sự cô  đơn trống vắng khó diễn tả , tôi hiểu nhưng không biết phải làm sao giúp nó , vì cái gì đến phải bằng sự tự  nhiên , hơn nữa ngoài khả năng mình .
    Có rồi! Vậy là tôi cũng tìm được bạn cho nó , tôi mừng nhưng không biết nó có mừng không? Tôi ngang nhiên chọn cái ngu thứ nhất trong bốn cái ngu mà người ta thường nói , không sao hết mình vì bạn mà .Thế rồi đầu mùa xuân năm ấy , chẳng thấy mai vàng nở rộ , cũng không thấy én liệng trời cao , nhưng bầu trời trong vắt đẹp lắm dù có hơi lành lạnh của gió xuân , nó đã có bạn! Chúng tôi thường bảo với nhau hễ đứa nào có bạn thì cùng là bạn chung , nhưng lần này tôi muốn nó được tự do với bạn của nó , tôi không xen vào để mang tiếng là phá đám .
   - Ê mầy , " Y cờ lết " , tao thấy không được , tao không hạp vì " Y cờ lết " không vui như tụi mình , Y... không biết cười .
   Tôi không hiểu sao anh ta có cái tên Thi thật đẹp mà nó dám đặt " tên Tây " cho anh Thi không cần chè xôi .Chúng tôi thì vậy , khoái sửa tên , thích gọi bằng cái tên khác để rồi thấm ý cùng cười cho vui . Nghe nó nói vậy , tôi hỏi :
   - Sao vậy ? Mầy kỳ quá , mới có hai hôm sao biết được , từ từ mầy sẽ thấy cái duyên  dáng của hắn , quan  trọng là mầy phải dạy cho Y cờ lết biết cười .
   - Thôi mầy ơi , tao không thích , tao đã nói với Y cờ lết rồi .
   - Tao không ý  kiến ý cò gì hết , tùy mầy , đâu phải ai cũng vui như tụi mình , quan  trọng là người đó hiền , đàng  hoàng , không " cà giựt " .
   - Thì cũng được nhưng tao cảm thấy không hạp , thôi mấy đứa mình " tám " với nhau cũng vui rồi . Cảm ơn mầy lo cho tao .
   - Mắc mớ gì , tao lo sợ cho mầy thôi .
   Mọi chuyện " vũ như cẩn "! Chúng tôi ngày nào cũng kể lể nhau nghe đủ chuyện trên trời dưới đất , rồi có những tràng cười khi mà đứa nào nghĩ được cách để chọc người nào đó .
Tôi quá quen thuộc tính nó , có khi đang thao thao bất tuyệt một câu chuyện thật hấp  dẫn bỗng dưng im lặng , mặc cho tôi cứ nói một mình và " A  lô ! A  lô ! " mãi  . Sau này thì tôi mới biết nó đang làm việc tại sở len  lén gọi tôi để " 2x4 " thấy " sếp " đi ngang qua nó vội  vàng cúp phone liền . Thông  cảm nên không thắc mắc gì , tôi cũng thế , khi nó gọi đến mà tôi bận thì tôi bảo " sẽ gọi lại mầy " , coi vậy mà cũng quen , hôm nào vắng tiếng nó tôi đâm lo lắng , hỏng biết nó có chuyện gì không , bệnh hoạn , hay là má của nó có chuyện gì .Bao câu hỏi đặt ra...
   - Hôm nay làm nhiều tao hơi nhức đầu nên về nhà ngủ sớm , có gì lạ không mậy ?
   - Không gì mới lạ dưới ánh mặt trời ," mặt trận miền Tây vẫn yên tỉnh " .
   - Ê! Tao nghĩ mắc cười Huỳnh Lơ quá , hôm nay tao nói chuyện với nó , nó nóI bậy tao " chửi " cho nó một trận , nó không giận mà cười ha hả nữa .
Rồi nó kể cho tôi nghe , nó của tôi dễ thương vậy đó , tính tình vui nhộn nhưng hơi bộc  trực dễ quạu , giận là nói , nói hoài sau đó là quên , tôi thương nó lắm nên hay chia sẻ những vui buồn cùng nó , ở xứ lạ quê người có được đứa bạn thân thì quí vô cùng đã vậy chúng tôi cùng học chung nữa .Một hôm :
    - Mầy! Nguyên Thủy mầy nghĩ đổi lại gì cho hợp ?
Như chuẩn bị sẵn , tôi trả lời ngay :
    - Tiền  sử .
Hai đứa phá lên cười . Tôi bảo :
    - Không phải sao? Nguyên Thủy tức là thời xa xưa , thời mới khai thiên lập địa , hỏng phải tiền sử thì là gì ?
    - Hay , hay lắm! Tiền Sử nghe cũng êm tai đó .
Nó có bạn mới tên là NT mà tôi đặt là Tiền  Sử .
    - Tiền  Sử gọi tao hoài cũng bực mình , toàn nói gì đâu đâu .
    - Gì nữa? Bộ Y cà lết thứ hai hả ?
    - Mầy coi , ba hồi Tiền  Sử bảo là nhà báo , bốn hồi bảo là " thầy bói " ... Tới đây hai đứa tôi rú lên cười sặc  sụa .
    - Vậy hả ? Thầy bói , được đó mầy ( tôi cố nín cười )
    - Thôi mầy ơi , không được .
    - Trớt quớt nữa rồi sao ?
    - Tiền Sử lè nhè như ông cụ , một câu chuyện cứ lập đi lập lại hoài , mệt quá .
    - Mầy khó quá , dễ tính chút đi .
    - Tao nói không được là không được , trở lại bình thường cho rồi , tao với mầy cười vui đủ rồi .
    - Tao cũng bó tay với mầy luôn .
Nó kể tôi nghe lý do mà nó thấy " không hợp ", tôi nghe cũng đúng nên chẳng biết nói gì dù tôi đang lo cho nó .
  Thấm  thoát mà tôi và nó liên  lạc được gần hai năm , trong thời  gian đó chúng tôi vui thật sự , chia sẻ những vui buồn , tôi vui nó cũng vui , ngược lại nó buồn tôi vui không nổi , hay là tôi buồn nó cũng buồn lây .
   Tôi không biết nó và tôi còn gì để cười nữa không , còn đề tài nào để chọc . Một hôm nó bảo tôi :
    - Ê mầy! Thôi đi đừng lo cho tao nữa , bây giờ mình hãy lo cho mình , lo cho sức  khỏe là trên hết , tao mới đọc trong tờ báo nè hay lắm :
    Bí quyết trường  thọ :
         1) Chấp  nhận với những gì mình đang có
         2) Thích nghi với hoàn  cảnh của mình .
         3)  Điều  chỉnh để đạt được điều mong muốn .
    - Còn nữa nè mầy , mầy phải biết phòng ngừa bệnh tật như : Không vui quá hại tim . Không buồn quá hại phổi .Không tức quá hại gan . Không sợ quá hại thần  kinh . Không suy nghĩ quá hại tỳ . Xua tan hoài niệm cay đắng bằng tha  thứ và lãng quên . Với người cao tuổi tránh tranh  luận hơn thua .
    - Trời , trời! Bỗng dưng nay mầy trở thành nhà thông  thái vậy , Ngọc Tơ ngày nay không như Ngọc Tơ ngày xưa nữa .
    - Còn nữa nè nhỏ , nói về thức ăn , thức uống trong ngày : Một củ hành : chống ung thư ; một quả cà chua : chống tăng huyết áp ; một lát gừng : chống viêm nhiễm ; một củ khoai : chống sơ vữa động mạch ; một trái chuối : làm phấn chấn thần kinh , bớt lo âu , chống táo bón , giảm được béo ; một quả trứng hay ít thịt nạc : chống suy dinh  dưỡng ; uống 1 đến 2 lít nước mỗi ngày : giải độc cơ thể .
  - Thôi đi mầy ơi , sao hôm nay mầy lại " bác  sĩ " hay là mầy học từ Ma ri tô  . Rồi hai đứa cùng cười khi nhắc đến Ma ri Tô ( điều này chỉ hai đứa tôi hiểu thôi ).
  - Ê , có cái triết  lý này cũng hay lắm nè , tao đọc cho mầy nghe nha .
  - Kỳ này chắc tao trả bill điện  thoại khùng luôn quá .
  - Thì tao cũng vậy . Thế là cười nữa .
  - Triết  lý gì ?
  - Nghe nè . Ba quên : quên tuổi tác ; quên bệnh tật ; quên hận thù . Bốn có : Có nhà ở ; có bạn đời ; Có bạn tri - âm ; Có lòng vị tha . Nó nói thêm - tao có bạn tri - âm nhưng không có bạn đời .
Tôi bảo : - Vậy riêng mầy thì ba phải ủa ...ba có .
   - Nghe tiếp nè  : Năm phải : phải vận động ; phải biết cười ; phải lịch - sự hòa - nhã ; phải biết nói chuyện và phải coi mình là người bình thường ... Còn nữa mầy muốn nghe không ?
   - Thôi đủ rồi sư tỷ ạ , tao  có câu này cũng hay lắm của ai tao không nhớ : Hãy dành thì giờ cất tiếng cười đó là tiếng nhạc .
    Thế là có trận cười nữa . Nó và tôi thì như vậy , có khi những câu chuyện đâu đâu cũng là đề  tài " tám "  , tôi mong sao tình bạn giữa tôi và nó mãi bền vững và vui hoài .
    Tôi đã đọc ở đâu đó từ lâu mà tôi còn nhớ :
     Tình bạn là điều kỳ  diệu , tình bạn là người tâm  phúc , tình bạn là người an  ủi , tình bạn là người lắng nghe , tình bạn là trái tim cảm thông .
     Tình bạn là một từ quá nhỏ nhưng lại cảm thấy lớn  lao vô cùng , một từ đầy cảm  động .
     Tình bạn là quyển sách vĩnh cữu luôn được viết ra để chờ được đọc .
     Cám ơn đời đã mang đến cho tôi tình bạn tốt . Tình bạn muôn năm!
lêthịngố
               

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 12. Nov 2012 , 22:05

Ngố wrote on 12. Nov 2012 , 19:50:
    CHUYỆN  NÓ  VÀ  TÔI
                            
        Tôi và nó học chung một lớp , nhưng lúc ấy chúng tôi không thân nhau lắm và cũng không ngồi chung một bàn , thường thì mấy đứa nào chơi chung với nhau hay ngồi chung với nhau , và chắc có lẻ mình học dở nên mấy đứa giỏi đâu dám ngồi kế mình .
        Trong lớp tôi có ba dãy bàn , mỗi bàn ngồi ba đứa , tôi ngồi đầu bàn ba của dãy ngoài tính từ ngoài cửa bước vô , bên cạnh tôi là nhỏ Ngọc  Lan , kế nữa là chị Khưu  Ngọc Yến .Còn nó , nó thì ngồi đầu bàn nhất của dãy thứ ba , phía trước là bàn của thầy , cô , con người ta học giỏi mà ! Nó nghiêm  trang lắm , nói năng nhỏ nhẹ , bộ ba của nó là nhỏ Nga và nhỏ Huệ , ba đứa nó đứa nào cũng dáng dấp giống nhau ,tóc dài nghiêng nghiêng xỏa óng mượt , mảnh  mai tha  thướt với chiếc áo dài trắng nữ  sinh .Còn tôi , xấu xí , cục  mịch lại thích chơi thể thao , bạn bè toàn là " con trai " ( bạn thật chứ không phải ... đâu ) , bạn gái chỉ có nhỏ Ngọc  Lan , nhỏ Ba , Bé  Ba sau này thêm nhỏ Hương   Xuân , nhưng tôi không cảm thấy buồn trái lại lúc nào cũng vui , miệng cười suốt , đôi khi nhỏ Lan " thúc cù chõ " ( cái tật của nó ) la tôi bảo đừng cười nữa .Tuy nhiên , tôi cũng có mấy đứa bạn thân  đồng sở thích đang học những lớp khác cùng cấp lớp với tôi , tôi đâu có " cô  đơn " .
        Vì là năm thi nên chúng tôi không được tham  gia trò chơi nào của trường , ngoài việc tham gia viết bài cho tờ báo Xuân của trường mà thôi .Nhưng lớp tôi cũng vui lắm , con gái đông hơn con trai , bởi vậy tụi con trai giã bộ hiền khô (giã nai )nên chúng tôi thường kêu là Phật sống , bạn Trừ , bạn Tô Hà , bạn Đường thì quả đúng như Phật sống " hiền như Bụt " chả thấy nói năng gì . Tuy  nhiên , có mấy bạn ngồi bàn phía sau tôi ôi , không hiền đâu mà phá thấy sợ , nạn  nhân là mấy đứa ngồi bàn trên tức là bàn của tôi , giờ nhớ lại thấy vui làm sao!
        Nhỏ Huệ bạn thân của nó sau này lại dạy chung trường với tôi, cùng ở trọ chung nhà nên thân với tôi lắm , dù sao cũng là bạn học , lại đồng hương , đồng khói nữa . Còn nó cũng đi dạy nhưng khác quận với tôi , nên chúng tôi không gặp nhau , mỗi khi có về Thị xã cũng không có thời  gian mà thăm viếng bạn  bè , quanh  quẩn với gia  đình rồi lại trở về trường để " gỏ đầu trẻ " .
      Rồi chúng tôi liên  lạc được nhau sau mấy chục năm xa cách , nơi xứ lạ quê người " tình cờ đất khách lại gặp nhau ....hai cái đầu đều bạc ..." . Bây giờ thì chúng tôi thân và thương nhau lắm , như có sự sắp đặt , tên nó cũng na ná tên tôi , nó là Ngọc Tơ còn tôi là Hồng Mơ , ngộ chưa ?
     - Ê mầy , chơi ba đứa có sao không ?
     - Có sao đâu , hơi đâu mà tin dị đoan mầy ơi , sao mầy hỏi vậy ?
Nó bảo :
     - Tại tao thấy thằng Huỳnh Lơ cũng được , nó cũng vui và thân với tụi mình , mà cái tên nó cũng quái  ản như tụi mình nên tao nghĩ cho nó vào nhóm ba đứa luôn .
   Tôi cười ha hả : - Lơ Tơ Mơ , trời ơi! Ở đâu ra mà có sự trùng  hợp vậy? Hay quá hả mậy?
Hai đứa tôi cười quá chừng , cười sặc  sụa muốn vở cái điện  thoại luôn . Hai đứa tôi chưa gặp nhau chỉ " tám " qua điện thọai thôi , kể cả bạn Lơ cũng  y  chang , ngày nào chúng tôi cũng gọi cho nhau , ba đứa tôi ở ba nơi giống như tam giác cân vậy , tại sao cũng có chuyện để " tám" hòai  hay thật ! Tự  nhiên nó gọi tôi và bảo :
    - Ê mầy , nhỏ Rở nó gọi tao nó nói nó muốn xin vô " băng " mình , vì nó bảo tụi mình vui quá , mầy thấy sao?
    Rở cũng là bạn , mà là bạn của nó, Rở học chung với nó từ năm lớp sáu , tên làThanh Rở ,nó nói với tôi :
    - Tao thấy chơi ba đứa xui lắm , thôi cho nó vô đi , bốn đứa vẫn tốt hơn .
    - Sao mầy tin dị  đoan quá vậy?Dị đoan quá thành dị hợm đó.Hihihi! Ừ vô thì vô , mầy nói với Huỳnh Lơ chưa?
    - Chưa , để mai tao nói với nó .
Tối hôm sau nó gọi tôi inh ỏi :
    - Mầy ơi, Huỳnh Lơ chịu cho nhỏ Rở vô " băng " mình rồi , nó nói tên Thanh Rở không hay , nó đổi lại là Thanh Ngơ . Như vậy tụi mình là Lơ Tơ Mơ Ngơ!  Rồi nó cười khoái trá tôi cũng cười theo muốn rung chuyển quả địa cầu luôn .
Bây giờ không là tam  giác  cân nữa mà là hình  bình  hành! Bởì vì chúng tôi bốn đứa . Coi vậy mà Huỳnh Lơ nó cũng có nhiều ý kiến, ý cò hay lắm , mỗi khi tụi tôi có chuyện gì nan  giải thì nó giúp ý thật hay có lẻ người ngoài thì sáng cũng nên , khi nào buồn gọi Huỳnh Lơ là có chuyện cười liền tức thì , thế là quên hết bao buồn phiền . Bốn đứa chúng tôi , mỗi đứa ở một nơi đã bảo như hình bình hành mà , chúng tôi thân nhau lắm , Huỳnh Lơ thì thích làm thơ nên nó cứ " sản  xuất " đều đều , rõ " văn thơ một bụng " , có khi Huỳnh Lơ làm thơ theo đơn đặt hàng nữa chứ . Nghĩ cũng vui vui ,bốn đứa chúng tôi thường trao đổi tâm  sự nên dù công việc hàng ngày có vất  vả cũng thấy nhẹ đi vì ngày nào chúng tôi cũng cho nhau nụ cười , cười thoải  mái , cười sảng  khoái , Huỳnh Lơ không bao giờ biết giận biết hờn mỗi khi tôi và nó bực bội chuyện gì là đem trút lên Huỳnh Lơ , Lơ vẫn tỉnh bơ còn chọc tụi tôi cười nữa .
    Nó và tôi giống nhau ở chỗ thích chọc phá thiên  hạ để có những trận cười thỏa thích , nó tài lắm , về nghịch  ngợm thì nhiều cao kiến hơn tôi ,luôn  luôn có kế  hoạch hẳn hoi " mầy phải như vầy như vầy... "  tôi chỉ ừ ừ và cùng nó giởn , nhất là thích giởn trong đám đông .Nó là đứa con hiếu  thảo ,nó hơn tôi là nó còn có mẹ để chăm  sóc , nó lo cho mẹ từng li từng tí , nấu từng món ăn ngon cho mẹ , đôi khi thấy nó hạnh  phúc bên mẹ mà tôi thèm thuồng , nhiều khi tôi nhớ mẹ tôi và tôi khóc .Nó thường than  vãn với tôi về sự cô  đơn trống vắng khó diễn tả , tôi hiểu nhưng không biết phải làm sao giúp nó , vì cái gì đến phải bằng sự tự  nhiên , hơn nữa ngoài khả năng mình .
    Có rồi! Vậy là tôi cũng tìm được bạn cho nó , tôi mừng nhưng không biết nó có mừng không? Tôi ngang nhiên chọn cái ngu thứ nhất trong bốn cái ngu mà người ta thường nói , không sao hết mình vì bạn mà .Thế rồi đầu mùa xuân năm ấy , chẳng thấy mai vàng nở rộ , cũng không thấy én liệng trời cao , nhưng bầu trời trong vắt đẹp lắm dù có hơi lành lạnh của gió xuân , nó đã có bạn! Chúng tôi thường bảo với nhau hễ đứa nào có bạn thì cùng là bạn chung , nhưng lần này tôi muốn nó được tự do với bạn của nó , tôi không xen vào để mang tiếng là phá đám .
   - Ê mầy , " Y cờ lết " , tao thấy không được , tao không hạp vì " Y cờ lết " không vui như tụi mình , Y... không biết cười .
   Tôi không hiểu sao anh ta có cái tên Thi thật đẹp mà nó dám đặt " tên Tây " cho anh Thi không cần chè xôi .Chúng tôi thì vậy , khoái sửa tên , thích gọi bằng cái tên khác để rồi thấm ý cùng cười cho vui . Nghe nó nói vậy , tôi hỏi :
   - Sao vậy ? Mầy kỳ quá , mới có hai hôm sao biết được , từ từ mầy sẽ thấy cái duyên  dáng của hắn , quan  trọng là mầy phải dạy cho Y cờ lết biết cười .
   - Thôi mầy ơi , tao không thích , tao đã nói với Y cờ lết rồi .
   - Tao không ý  kiến ý cò gì hết , tùy mầy , đâu phải ai cũng vui như tụi mình , quan  trọng là người đó hiền , đàng  hoàng , không " cà giựt " .
   - Thì cũng được nhưng tao cảm thấy không hạp , thôi mấy đứa mình " tám " với nhau cũng vui rồi . Cảm ơn mầy lo cho tao .
   - Mắc mớ gì , tao lo sợ cho mầy thôi .
   Mọi chuyện " vũ như cẩn "! Chúng tôi ngày nào cũng kể lể nhau nghe đủ chuyện trên trời dưới đất , rồi có những tràng cười khi mà đứa nào nghĩ được cách để chọc người nào đó .
Tôi quá quen thuộc tính nó , có khi đang thao thao bất tuyệt một câu chuyện thật hấp  dẫn bỗng dưng im lặng , mặc cho tôi cứ nói một mình và " A  lô ! A  lô ! " mãi  . Sau này thì tôi mới biết nó đang làm việc tại sở len  lén gọi tôi để " 2x4 " thấy " sếp " đi ngang qua nó vội  vàng cúp phone liền . Thông  cảm nên không thắc mắc gì , tôi cũng thế , khi nó gọi đến mà tôi bận thì tôi bảo " sẽ gọi lại mầy " , coi vậy mà cũng quen , hôm nào vắng tiếng nó tôi đâm lo lắng , hỏng biết nó có chuyện gì không , bệnh hoạn , hay là má của nó có chuyện gì .Bao câu hỏi đặt ra...
   - Hôm nay làm nhiều tao hơi nhức đầu nên về nhà ngủ sớm , có gì lạ không mậy ?
   - Không gì mới lạ dưới ánh mặt trời ," mặt trận miền Tây vẫn yên tỉnh " .
   - Ê! Tao nghĩ mắc cười Huỳnh Lơ quá , hôm nay tao nói chuyện với nó , nó nóI bậy tao " chửi " cho nó một trận , nó không giận mà cười ha hả nữa .
Rồi nó kể cho tôi nghe , nó của tôi dễ thương vậy đó , tính tình vui nhộn nhưng hơi bộc  trực dễ quạu , giận là nói , nói hoài sau đó là quên , tôi thương nó lắm nên hay chia sẻ những vui buồn cùng nó , ở xứ lạ quê người có được đứa bạn thân thì quí vô cùng đã vậy chúng tôi cùng học chung nữa .Một hôm :
    - Mầy! Nguyên Thủy mầy nghĩ đổi lại gì cho hợp ?
Như chuẩn bị sẵn , tôi trả lời ngay :
    - Tiền  sử .
Hai đứa phá lên cười . Tôi bảo :
    - Không phải sao? Nguyên Thủy tức là thời xa xưa , thời mới khai thiên lập địa , hỏng phải tiền sử thì là gì ?
    - Hay , hay lắm! Tiền Sử nghe cũng êm tai đó .
Nó có bạn mới tên là NT mà tôi đặt là Tiền  Sử .
    - Tiền  Sử gọi tao hoài cũng bực mình , toàn nói gì đâu đâu .
    - Gì nữa? Bộ Y cà lết thứ hai hả ?
    - Mầy coi , ba hồi Tiền  Sử bảo là nhà báo , bốn hồi bảo là " thầy bói " ... Tới đây hai đứa tôi rú lên cười sặc  sụa .
    - Vậy hả ? Thầy bói , được đó mầy ( tôi cố nín cười )
    - Thôi mầy ơi , không được .
    - Trớt quớt nữa rồi sao ?
    - Tiền Sử lè nhè như ông cụ , một câu chuyện cứ lập đi lập lại hoài , mệt quá .
    - Mầy khó quá , dễ tính chút đi .
    - Tao nói không được là không được , trở lại bình thường cho rồi , tao với mầy cười vui đủ rồi .
    - Tao cũng bó tay với mầy luôn .
Nó kể tôi nghe lý do mà nó thấy " không hợp ", tôi nghe cũng đúng nên chẳng biết nói gì dù tôi đang lo cho nó .
  Thấm  thoát mà tôi và nó liên  lạc được gần hai năm , trong thời  gian đó chúng tôi vui thật sự , chia sẻ những vui buồn , tôi vui nó cũng vui , ngược lại nó buồn tôi vui không nổi , hay là tôi buồn nó cũng buồn lây .
   Tôi không biết nó và tôi còn gì để cười nữa không , còn đề tài nào để chọc . Một hôm nó bảo tôi :
    - Ê mầy! Thôi đi đừng lo cho tao nữa , bây giờ mình hãy lo cho mình , lo cho sức  khỏe là trên hết , tao mới đọc trong tờ báo nè hay lắm :
    Bí quyết trường  thọ :
         1) Chấp  nhận với những gì mình đang có
         2) Thích nghi với hoàn  cảnh của mình .
         3)  Điều  chỉnh để đạt được điều mong muốn .
    - Còn nữa nè mầy , mầy phải biết phòng ngừa bệnh tật như : Không vui quá hại tim . Không buồn quá hại phổi .Không tức quá hại gan . Không sợ quá hại thần  kinh . Không suy nghĩ quá hại tỳ . Xua tan hoài niệm cay đắng bằng tha  thứ và lãng quên . Với người cao tuổi tránh tranh  luận hơn thua .
    - Trời , trời! Bỗng dưng nay mầy trở thành nhà thông  thái vậy , Ngọc Tơ ngày nay không như Ngọc Tơ ngày xưa nữa .
    - Còn nữa nè nhỏ , nói về thức ăn , thức uống trong ngày : Một củ hành : chống ung thư ; một quả cà chua : chống tăng huyết áp ; một lát gừng : chống viêm nhiễm ; một củ khoai : chống sơ vữa động mạch ; một trái chuối : làm phấn chấn thần kinh , bớt lo âu , chống táo bón , giảm được béo ; một quả trứng hay ít thịt nạc : chống suy dinh  dưỡng ; uống 1 đến 2 lít nước mỗi ngày : giải độc cơ thể .
  - Thôi đi mầy ơi , sao hôm nay mầy lại " bác  sĩ " hay là mầy học từ Ma ri tô  . Rồi hai đứa cùng cười khi nhắc đến Ma ri Tô ( điều này chỉ hai đứa tôi hiểu thôi ).
  - Ê , có cái triết  lý này cũng hay lắm nè , tao đọc cho mầy nghe nha .
  - Kỳ này chắc tao trả bill điện  thoại khùng luôn quá .
  - Thì tao cũng vậy . Thế là cười nữa .
  - Triết  lý gì ?
  - Nghe nè . Ba quên : quên tuổi tác ; quên bệnh tật ; quên hận thù . Bốn có : Có nhà ở ; có bạn đời ; Có bạn tri - âm ; Có lòng vị tha . Nó nói thêm - tao có bạn tri - âm nhưng không có bạn đời .
Tôi bảo : - Vậy riêng mầy thì ba phải ủa ...ba có .
   - Nghe tiếp nè  : Năm phải : phải vận động ; phải biết cười ; phải lịch - sự hòa - nhã ; phải biết nói chuyện và phải coi mình là người bình thường ... Còn nữa mầy muốn nghe không ?
   - Thôi đủ rồi sư tỷ ạ , tao  có câu này cũng hay lắm của ai tao không nhớ : Hãy dành thì giờ cất tiếng cười đó là tiếng nhạc .
    Thế là có trận cười nữa . Nó và tôi thì như vậy , có khi những câu chuyện đâu đâu cũng là đề  tài " tám "  , tôi mong sao tình bạn giữa tôi và nó mãi bền vững và vui hoài .
    Tôi đã đọc ở đâu đó từ lâu mà tôi còn nhớ :
     Tình bạn là điều kỳ  diệu , tình bạn là người tâm  phúc , tình bạn là người an  ủi , tình bạn là người lắng nghe , tình bạn là trái tim cảm thông .
     Tình bạn là một từ quá nhỏ nhưng lại cảm thấy lớn  lao vô cùng , một từ đầy cảm  động .
     Tình bạn là quyển sách vĩnh cữu luôn được viết ra để chờ được đọc .
     Cám ơn đời đã mang đến cho tôi tình bạn tốt . Tình bạn muôn năm!
lêthịngố
               

Ngố oi ,
Co dong y voi em rang tinh ban la tat ca nhung dinh nghia ma em da ket luan trong bai viet cua em. That la hanh phuc cho nhung ai dang co mot ngươi ban tri am !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 13. Nov 2012 , 04:02
Ngố oi ,
Co dong y voi em rang tinh ban la tat ca nhung dinh nghia ma em da ket luan trong bai viet cua em. That la hanh phuc cho nhung ai dang co mot ngươi ban tri am !
Co Van


Thưa cô,ngố cám ơn cô, ngố luôn quí trọng tình bạn.
Chúc cô luôn khoẻ mạnh. violet1 violet1

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 13. Nov 2012 , 09:11

Ngố wrote on 13. Nov 2012 , 04:02:
Ngố oi ,
Co dong y voi em rang tinh ban la tat ca nhung dinh nghia ma em da ket luan trong bai viet cua em. That la hanh phuc cho nhung ai dang co mot ngươi ban tri am !
Co Van


Thưa cô,ngố cám ơn cô, ngố luôn quí trọng tình bạn.
Chúc cô luôn khoẻ mạnh. violet1 violet1

Em Ngố oi ,
Cam on loi chuc va hoa cua em. Cu tiep tuc viet di nhe.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 20. Nov 2012 , 18:53
Ngày Tạ Ơn...
                        
  "Thương người giữa cuộc tử sinh
Thương vô thường đến biết mình ra sao..."

   Năm nào cũng vậy,ngày tạ ơn là tôi đi thăm mộ anh Công, người anh mà đến suốt cuộc đời không bao giờ tôi quên được, vừa là người anh vừa là một ân nhân của gia đình chúng tôi khi vừa đặt chân đến  đất Mỹ.Sáng sớm tôi đã đến mộ anh,cạnh một nhà thờ nhỏ, cũng đã có mấy người viếng mộ thân nhân họ, chào xã giao lấy lệ, tôi lại chuyện trò với anh Công.Trời vào Thu lá cây chuyển màu đẹp và buồn, gió se se lạnh vài chiếc lá nhẹ rơi, chạnh nghĩ "rồi mình cũng như chiếc lá, đến ngày cũng rơi...trở về với cát bụi", vô thường. Tất cả đều vô thường!
             Anh hãy ngủ ngon giấc nghìn thu
             Bụi khói cõi đời quá mịt mù
             Rong chơi nơi ấy lòng thanh thản
             Chẳng vướng nợ trần, chốn phù du!
   Tạ ơn năm nay ngoài thăm mộ anh Công, tôi còn thăm hai ngôi mộ nữa cũng là ân nhân, đó là hai vị bác sĩ của gia đình chúng tôi.Khi nghe tin bác sĩ Henrry Rossa qua đời tôi sững người, không ngờ ông lại chết, tôi nói cho nhỏ bạn nghe, nó bảo:
- Bác sĩ cũng là người, cũng bệnh và cũng chết, chả lẽ ai làm bác sĩ cũng sống đời sao mậy.
- Ít ra mình cũng khám được mình, và biết phòng bệnh chớ.
- Hàng ngày tiếp xúc với biết bao bệnh nhân,lại bệnh nhân đủ thứ bệnh kể cả ung thư ...Sinh nghề tử nghiệp là vậy. Tôi còn cải nó :
- Không được , vậy thì bất công , bởi ổng là bác sĩ , cứu sống nhiều người ổng không chết mới phải .
- Sống đời à "sinh lão bệnh tử" mầy quên sao?
   Tôi không thèm nói nữa, tôi buồn lắm vì không thể ngờ bác sĩ Rossa qua đời! Trước ngày ông ra đi hai tuần, ông gửi thư mời tất cả những bệnh nhân của ông đến phòng khám bệnh để gặp, ông không nói lý do trong thư mời, dù tôi không có bệnh gì nhưng ông là bác sĩ gia đình của tôi. tất cả đều đến đông đủ.Trời! Không thể tin được ở mắt mình, ông Rossa đây sao? trước mắt tôi là một người gầy đét,mắt lõm sâu, hai má xương nhô ra ...đúng hơn là bộ xương khô biết di chuyển, tôi cứ nhìn ông ta mà không nói được lời nào. Sau mấy giây lặng người,tôi chạy lại ôm ông ta và không ngăn dòng nước mắt.
- Ôi, sao bác sĩ ra nông nổi này? Mới sáu tháng mà bác sĩ thay đổi quá.
Ông bảo:  - Hãy bình tỉnh ,bởi vậy hôm nay tôi mời quí vị đến đây trước là từ giã, sau cho tôi xin lỗi đã không làm tròn bổn phận cho quí vị nào đang do tôi điều trị.
Có nhiều tiếng sụt sùi, ai cũng cảm động đến nghẹn lời. Giọng ông thật yếu, mọi người nín thở im lặng chờ nghe .Đó là lần gặp gỡ sau cùng, bác sĩ Rossa muốn từ giã những khách hàng, những bệnh nhân của ông, ông giới thiệu bác sĩ khác để tiếp tục điều trị cho những bệnh nhân của ông,đồng thời giao lại hồ sơ bệnh án cũng như những lần khám định kỳ trong suốt thời gian đến với ông.Không ai nói lời nào vì ai ai cũng xúc động, lạ một điều là chúng tôi không thấy ông mệt trong lúc ông nói chuyện như có phép lạ đã giúp ông gặp gỡ bệnh nhân, và ông đã hoàn thành sự mong muốn sau cùng của ông. Chia tay ai cũng bùi ngùi, biết là sắp vĩnh viễn xa vị bác sĩ đáng kính, một người bác sĩ thật tốt, quan tâm từng người bệnh, hỏi han, săn sóc ân cần, không biết ngày nào, giờ nào ông ra đi ...Chúng tôi ra về mà lòng buồn vô hạn, đời quả thật vô thường, mất ,còn khoảng cách không xa! Sau đó hai tuần , tôi nhận được lá thư từ văn phòng bác sĩ Rossa , báo ông đã ra đi trong thư có địa chỉ nhà quàn để chúng tôi ai có thể đến thăm viếng ông lần sau cuối....
     Dr.Chesney là Nha sĩ của gia đình tôi, ông trạc tuổi 70 người cao lớn trông ông trẻ hơn tuổi của ông , ông rất vui vẻ , hòa mình với mọi người , đặc biệt với người Á Đông nói chung , người Việt Nam nói riêng ông rất có tình cảm , ông bảo thương người Việt Nam đã tha phương cầu thực , vượt biên gian khổ , và biết bao người vì tự do mà vùi thân nơi biển cả .Ông rất tốt và thường giảm giá cho người Việt Nam , ai bận đi làm thì ông sẵn sàng mở cửa ngày chủ nhật để phục vụ.Ông thường nói:
- Tôi đã nghỉ hưu, ở nhà cũng buồn, nên tôi muốn làm để gặp gỡ và giúp đỡ mọi người ...có nụ cười đẹp.Rồi ông cười lớn thật vui.
Đối với gia đình tôi,ông ân cần chăm sóc và thăm hỏi thường xuyên, hay gọi điện thoại đến để nhắc nhở bảo vệ răng ,và khám định kỳ vì ông cũng hay nói " cái răng cái tóc là gốc con người " y như người Việt mình hay nói. Một hôm trong một chợ thực phẩm tình cờ tôi gặp ông Chesney, ông vỗ vai tôi vẫn giọng cười hề hà "dễ dãi "( tôi hay nghĩ vậy)
- Mua gì thế?
Tôi giật mình quay lại và trả lời ông , ông bảo sẽ đóng cửa nghỉ một tuần vì ông cần đi khám lại tim của ông . Ông bệnh tim ,đang mang máy trợ tim trong người ,tôi hay đùa với ông: - Tim ông hết pin rồi. Nhưng lần này là thật , ông bảo ông phải đến bệnh viện và nghỉ một tuần ,ông còn nói đùa:" Có thể tôi không gặp cô nữa, hãy tìm nha sĩ khác cho gia đình cô đi nhé " . tôi lắc đầu: " Ông đừng nói đùa, ông rất nhân hậu, trời thương và không bao giờ bắt ông chết đâu" .Ông cười "hề hà" ( chữ của tôi ) và chào từ giã ,tôi chúc ông may mắn và chào ông.
Không ngờ , đó là lần gặp sau cùng! Một hôm chị bạn gọi cho tôi hay ông đã qua đời, tôi thật bất ngờ ,lặng lẽ không nói được lời nào, lời nói đùa của ông thành sự thật, sự vô thường... đến bất ngờ!
Tôi đã hỏi thăm và đến tiễn đưa ông lần cuối.
- Vĩnh biệt Dr. Chesney! Gia đình chúng tôi nói riêng, người Việt Nam ở vùng này nói chung mang ơn ông nhiều lắm.Chúng tôi không bao giờ quên ông! Ông hãy yên nghĩ và an vui nơi Thiên đàng . Nước mắt lăn dài , tôi đã khóc ...Ôi " đời người trăm năm nhưng bảy mươi rất hiếm...."
Mùa tạ ơn năm nay, tôi viếng ba ngôi mộ, ba  ngôi mộ ở ba vị trí khác nhau cách xa nhau lắm, nhưng dù xa xôi như thế nào tôi cũng phải viếng mộ, đây là những ân nhân của tôi, họ là những người đã giúp đỡ, cưu mang gia đình chúng tôi trong những ngày mới chập chững trên xứ người, và cho đến khi họ từ giã cõi đời .Tôi cũng thắp nhang trước mộ, và không quên những ngôi mộ bên cạnh .Tôi chào từ giã và hẹn sẽ đến thăm...
Nén nhang thơm nghi ngút khói , tôi cảm thấy được trong làn khói mỏng manh đó như có anh Công, như có bác sĩ Henry Rossa, bác sĩ Chesney...ba vị ân nhân này như hiểu được lòng thành của tôi và đang mĩm cười....
               (Mùa tạ ơn 2011)

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 21. Nov 2012 , 07:51

Ngố wrote on 20. Nov 2012 , 18:53:
Ngày Tạ Ơn...
                        
  "Thương người giữa cuộc tử sinh
Thương vô thường đến biết mình ra sao..."

   Năm nào cũng vậy,ngày tạ ơn là tôi đi thăm mộ anh Công, người anh mà đến suốt cuộc đời không bao giờ tôi quên được, vừa là người anh vừa là một ân nhân của gia đình chúng tôi khi vừa đặt chân đến  đất Mỹ.Sáng sớm tôi đã đến mộ anh,cạnh một nhà thờ nhỏ, cũng đã có mấy người viếng mộ thân nhân họ, chào xã giao lấy lệ, tôi lại chuyện trò với anh Công.Trời vào Thu lá cây chuyển màu đẹp và buồn, gió se se lạnh vài chiếc lá nhẹ rơi, chạnh nghĩ "rồi mình cũng như chiếc lá, đến ngày cũng rơi...trở về với cát bụi", vô thường. Tất cả đều vô thường!
             Anh hãy ngủ ngon giấc nghìn thu
             Bụi khói cõi đời quá mịt mù
             Rong chơi nơi ấy lòng thanh thản
             Chẳng vướng nợ trần, chốn phù du!
   Tạ ơn năm nay ngoài thăm mộ anh Công, tôi còn thăm hai ngôi mộ nữa cũng là ân nhân, đó là hai vị bác sĩ của gia đình chúng tôi.Khi nghe tin bác sĩ Henrry Rossa qua đời tôi sững người, không ngờ ông lại chết, tôi nói cho nhỏ bạn nghe, nó bảo:
- Bác sĩ cũng là người, cũng bệnh và cũng chết, chả lẽ ai làm bác sĩ cũng sống đời sao mậy.
- Ít ra mình cũng khám được mình, và biết phòng bệnh chớ.
- Hàng ngày tiếp xúc với biết bao bệnh nhân,lại bệnh nhân đủ thứ bệnh kể cả ung thư ...Sinh nghề tử nghiệp là vậy. Tôi còn cải nó :
- Không được , vậy thì bất công , bởi ổng là bác sĩ , cứu sống nhiều người ổng không chết mới phải .
- Sống đời à "sinh lão bệnh tử" mầy quên sao?
   Tôi không thèm nói nữa, tôi buồn lắm vì không thể ngờ bác sĩ Rossa qua đời! Trước ngày ông ra đi hai tuần, ông gửi thư mời tất cả những bệnh nhân của ông đến phòng khám bệnh để gặp, ông không nói lý do trong thư mời, dù tôi không có bệnh gì nhưng ông là bác sĩ gia đình của tôi. tất cả đều đến đông đủ.Trời! Không thể tin được ở mắt mình, ông Rossa đây sao? trước mắt tôi là một người gầy đét,mắt lõm sâu, hai má xương nhô ra ...đúng hơn là bộ xương khô biết di chuyển, tôi cứ nhìn ông ta mà không nói được lời nào. Sau mấy giây lặng người,tôi chạy lại ôm ông ta và không ngăn dòng nước mắt.
- Ôi, sao bác sĩ ra nông nổi này? Mới sáu tháng mà bác sĩ thay đổi quá.
Ông bảo:  - Hãy bình tỉnh ,bởi vậy hôm nay tôi mời quí vị đến đây trước là từ giã, sau cho tôi xin lỗi đã không làm tròn bổn phận cho quí vị nào đang do tôi điều trị.
Có nhiều tiếng sụt sùi, ai cũng cảm động đến nghẹn lời. Giọng ông thật yếu, mọi người nín thở im lặng chờ nghe .Đó là lần gặp gỡ sau cùng, bác sĩ Rossa muốn từ giã những khách hàng, những bệnh nhân của ông, ông giới thiệu bác sĩ khác để tiếp tục điều trị cho những bệnh nhân của ông,đồng thời giao lại hồ sơ bệnh án cũng như những lần khám định kỳ trong suốt thời gian đến với ông.Không ai nói lời nào vì ai ai cũng xúc động, lạ một điều là chúng tôi không thấy ông mệt trong lúc ông nói chuyện như có phép lạ đã giúp ông gặp gỡ bệnh nhân, và ông đã hoàn thành sự mong muốn sau cùng của ông. Chia tay ai cũng bùi ngùi, biết là sắp vĩnh viễn xa vị bác sĩ đáng kính, một người bác sĩ thật tốt, quan tâm từng người bệnh, hỏi han, săn sóc ân cần, không biết ngày nào, giờ nào ông ra đi ...Chúng tôi ra về mà lòng buồn vô hạn, đời quả thật vô thường, mất ,còn khoảng cách không xa! Sau đó hai tuần , tôi nhận được lá thư từ văn phòng bác sĩ Rossa , báo ông đã ra đi trong thư có địa chỉ nhà quàng để chúng tôi ai có thể đến thăm viếng ông lần sau cuối....
     Dr.Chesney là Nha sĩ của gia đình tôi, ông trạc tuổi 70 người cao lớn trông ông trẻ hơn tuổi của ông , ông rất vui vẻ , hòa mình với mọi người , đặc biệt với người Á Đông nói chung , người Việt Nam nói riêng ông rất có tình cảm , ông bảo thương người Việt Nam đã tha phương cầu thực , vượt biên gian khổ , và biết bao người vì tự do mà vùi thân nơi biển cả .Ông rất tốt và thường giảm giá cho người Việt Nam , ai bận đi làm thì ông sẵn sàng mở cửa ngày chủ nhật để phục vụ.Ông thường nói:
- Tôi đã nghỉ hưu, ở nhà cũng buồn, nên tôi muốn làm để gặp gỡ và giúp đỡ mọi người ...có nụ cười đẹp.Rồi ông cười lớn thật vui.
Đối với gia đình tôi,ông ân cần chăm sóc và thăm hỏi thường xuyên, hay gọi điện thoại đến để nhắc nhở bảo vệ răng ,và khám định kỳ vì ông cũng hay nói " cái răng cái tóc là gốc con người " y như người Việt mình hay nói. Một hôm trong một chợ thực phẩm tình cờ tôi gặp ông Chesney, ông vỗ vai tôi vẫn giọng cười hề hà "dễ dãi "( tôi hay nghĩ vậy)
- Mua gì thế?
Tôi giật mình quay lại và trả lời ông , ông bảo sẽ đóng cửa nghỉ một tuần vì ông cần đi khám lại tim của ông . Ông bệnh tim ,đang mang máy trợ tim trong người ,tôi hay đùa với ông: - Tim ông hết pin rồi. Nhưng lần này là thật , ông bảo ông phải đến bệnh viện và nghỉ một tuần ,ông còn nói đùa:" Có thể tôi không gặp cô nữa, hãy tìm nha sĩ khác cho gia đình cô đi nhé " . tôi lắc đầu: " Ông đừng nói đùa, ông rất nhân hậu, trời thương và không bao giờ bắt ông chết đâu" .Ông cười "hề hà" ( chữ của tôi ) và chào từ giã ,tôi chúc ông may mắn và chào ông.
Không ngờ , đó là lần gặp sau cùng! Một hôm chị bạn gọi cho tôi hay ông đã qua đời, tôi thật bất ngờ ,lặng lẽ không nói được lời nào, lời nói đùa của ông thành sự thật, sự vô thường... đến bất ngờ!
Tôi đã hỏi thăm và đến tiễn đưa ông lần cuối.
- Vĩnh biệt Dr. Chesney! Gia đình chúng tôi nói riêng, người Việt Nam ở vùng này nói chung mang ơn ông nhiều lắm.Chúng tôi không bao giờ quên ông! Ông hãy yên nghĩ và an vui nơi Thiên đàng . Nước mắt lăn dài , tôi đã khóc ...Ôi " đời người trăm năm nhưng bảy mươi rất hiếm...."
Mùa tạ ơn năm nay, tôi viếng ba ngôi mộ, ba  ngôi mộ ở ba vị trí khác nhau cách xa nhau lắm, nhưng dù xa xôi như thế nào tôi cũng phải viếng mộ, đây là những ân nhân của tôi, họ là những người đã giúp đỡ, cưu mang gia đình chúng tôi trong những ngày mới chập chững trên xứ người, và cho đến khi họ từ giã cõi đời .Tôi cũng thắp nhang trước mộ, và không quên những ngôi mộ bên cạnh .Tôi chào từ giã và hẹn sẽ đến thăm...
Nén nhang thơm nghi ngút khói , tôi cảm thấy được trong làn khói mỏng manh đó như có anh Công, như có bác sĩ Henry Rossa, bác sĩ Chesney...ba vị ân nhân này như hiểu được lòng thành của tôi và đang mĩm cười....
               (Mùa tạ ơn 2011)

Em Ngố oi ,
That la mot bai viet rat cam dong. Co doc ma khong cam dươc nươc mat do em !
Tai sao nhung ngươi tot nhu vay ma Troi lai no bat di trươc nhi ? Hay tai vi coi doi nay day dau kho nen cho nhung ngươi do qua ben kia the gioi som de hương hanh phuc ?
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 22. Nov 2012 , 17:14
Em Ngố oi ,
That la mot bai viet rat cam dong. Co doc ma khong cam dươc nươc mat do em !
Tai sao nhung ngươi tot nhu vay ma Troi lai no bat di trươc nhi ? Hay tai vi coi doi nay day dau kho nen cho nhung ngươi do qua ben kia the gioi som de hương hanh phuc ?
Co Van

Thưa cô,cô nói đúng người tốt chắc chắn sẽ được lên Thiên Đàng hay được vãng sanh há cô.Cám ơn cô, kính chúc cô thật vui thật khoẻ. violet1 violet1
ngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 22. Nov 2012 , 20:42

Ngố wrote on 22. Nov 2012 , 17:14:
Em Ngố oi ,
That la mot bai viet rat cam dong. Co doc ma khong cam dươc nươc mat do em !
Tai sao nhung ngươi tot nhu vay ma Troi lai no bat di trươc nhi ? Hay tai vi coi doi nay day dau kho nen cho nhung ngươi do qua ben kia the gioi som de hương hanh phuc ?
Co Van

Thưa cô,cô nói đúng người tốt chắc chắn sẽ được lên Thiên Đàng hay được vãng sanh há cô.Cám ơn cô, kính chúc cô thật vui thật khoẻ. violet1 violet1
ngố

Em Ngố oi ,
Co cam on loi chuc va may doa hoa cua em tang Co nhe.
Em co an ga Tay khong? Co thi so ga Tay lam !
Co Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 23. Nov 2012 , 04:30

ngo_thi_van wrote on 22. Nov 2012 , 20:42:
Em Ngố oi ,
Co cam on loi chuc va may doa hoa cua em tang Co nhe.
Em co an ga Tay khong? Co thi so ga Tay lam !
Co Van 



Thưa cô, ngố không ăn gà tây cũng không ăn ham nữa, ngố có lên nhà ông anh chơi vài tiếng rồi về ngủ.... ;D ;D
ngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 23. Nov 2012 , 08:07
Ngố oi ,
The la em them ngu va thieu ngu day !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by nang ton nu vào ngày 26. Nov 2012 , 16:20
Mạ Vân ơi,
Thỉnh thoảng em mới vào nên em bỏ sót không trả lời cô xin cô tha lỗi cho nhé.

May mắn ba em hiện nay vẫn thọ cũng 100t như mẹ em nhưng cũng có cái khổ của tuổi già nằm một chỗ, tụi em cũng cố gắng thuê người đẩy xe lăn cho Ba dạo hít thở không khí mỗi sáng. Ba cứ đòi con cháu cho Ba về Phong Điền thăm mộ ông bà lần chót nhưng làm gì đi được. Gia đình em chỉ có nhà thờ ở làng chớ không có nhà ở Huế nên không về Huế cô à! Em có về cách đây vài năm nhưng cuối năm hay mưa bão lụt liên miên tội cho dân Huế quá nhất là buôn bán ở chợ Đông Ba.

Kỷ niệm đẹp và khó quên của em là về ở Resort của Hương Giang dưới Thuận An quá đẹp cô ơi, lúc ấy mới còn giá rẽ nên tụi em mới ở được, một đêm chỉ 200 ngàn, còn nhà rường của quan thì 400 ngàn cho family, em vào xem nhà rường thì thấy cũ kỷ không tiện nghi, giường không mùng muỗi chết, ai chuộng đồ cỗ thì thích còn em chọn ở phòng thường, thích nhất là tắm hồ suối nước nóng bắt từ chân núi Bạch Hổ vào nhưng hôi mùi lưu huỳnh lắm. Nhà rường thì họ cho chảy vào trong tub tắm riêng. Quang cảnh chung quanh resort thì toàn chơi Bonsai, hòn non bộ đẹp mê hồn .
Em có đi qua "vườn cau mát quá xanh như ngọc" nhưng mà chẳng biết, xuống biển Thuận An mà lại không ghé đầm Chuồn, làng Chuồn thật là thiếu sót lớn. Rãnh em sẽ post bài những nơi này trong trang "Tìm hiểu Huế"  cho cô đọc được không cô ?

Title: Re: Đoản Văn
Post by nang ton nu vào ngày 26. Nov 2012 , 16:49

Ngố wrote on 13. Nov 2012 , 04:02:
Ngố oi ,
Co dong y voi em rang tinh ban la tat ca nhung dinh nghia ma em da ket luan trong bai viet cua em. That la hanh phuc cho nhung ai dang co mot ngươi ban tri am !
Co Van


Thưa cô,ngố cám ơn cô, ngố luôn quí trọng tình bạn.
Chúc cô luôn khoẻ mạnh. violet1 violet1

Chị Ngố ơi,
Cám ơn chị đã có mặt thường xuyên ở trang này để viết cho cả nhà đọc những đoản văn hay, thật cô giáo Văn có khác y như là NTN đoán chắc chị phải dạy Văn nên mới "ngoáy" một chút là xong ngạy. Chị là dân "Cẳng Đau" ở Sài gòn hay ở miền Tây (hình như NTN chỉ biết có ĐH sư pham Cần Thơ chớ không có CĐ ở nơi khác). NTN cũng Đau Cẳng/SG khoá 4 nhưng không phải dân chính quy bị học giỏi quá nên bị tập kết từ ĐH đưa sang, sợ lội bùn xuống ruộng thời ấy nên ôm hận(thi rớt) vốn không iu trẻ cũng đành phải...gõ đầu trẻ.

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 26. Nov 2012 , 18:27

ngo_thi_van wrote on 23. Nov 2012 , 08:07:
Ngố oi ,
The la em them ngu va thieu ngu day !
Co Van



Thưa mạ Vân,đúng là ngố thiếu ngủ triền miên.
ngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 26. Nov 2012 , 18:37

nang ton nu wrote on 26. Nov 2012 , 16:49:
Chị Ngố ơi,
Cám ơn chị đã có mặt thường xuyên ở trang này để viết cho cả nhà đọc những đoản văn hay, thật cô giáo Văn có khác y như là NTN đoán chắc chị phải dạy Văn nên mới "ngoáy" một chút là xong ngạy. Chị là dân "Cẳng Đau" ở Sài gòn hay ở miền Tây (hình như NTN chỉ biết có ĐH sư pham Cần Thơ chớ không có CĐ ở nơi khác). NTN cũng Đau Cẳng/SG khoá 4 nhưng không phải dân chính quy bị học giỏi quá nên bị tập kết từ ĐH đưa sang, sợ lội bùn xuống ruộng thời ấy nên ôm hận(thi rớt) vốn không iu trẻ cũng đành phải...gõ đầu trẻ.


Cám ơn NTN đã khen quá lời làm ngố mắc cở vô cùng, nghĩ sao viết vậy thôi và cũng thực tế của cuộc sống hàng ngày...hihihi! Ngố học Cẳng đau Tiền Giang, sau này Long An cũng có Cẳng đau đó NTN.Một lần nữa ngố cám ơn NTN nhang, nè vào viết cho vui đi, mong đọc bài của NTN đấy.
:).
ngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 26. Nov 2012 , 21:26

nang ton nu wrote on 26. Nov 2012 , 16:20:
Mạ Vân ơi,
Thỉnh thoảng em mới vào nên em bỏ sót không trả lời cô xin cô tha lỗi cho nhé.

May mắn ba em hiện nay vẫn thọ cũng 100t như mẹ em nhưng cũng có cái khổ của tuổi già nằm một chỗ, tụi em cũng cố gắng thuê người đẩy xe lăn cho Ba dạo hít thở không khí mỗi sáng. Ba cứ đòi con cháu cho Ba về Phong Điền thăm mộ ông bà lần chót nhưng làm gì đi được. Gia đình em chỉ có nhà thờ ở làng chớ không có nhà ở Huế nên không về Huế cô à! Em có về cách đây vài năm nhưng cuối năm hay mưa bão lụt liên miên tội cho dân Huế quá nhất là buôn bán ở chợ Đông Ba.

Kỷ niệm đẹp và khó quên của em là về ở Resort của Hương Giang dưới Thuận An quá đẹp cô ơi, lúc ấy mới còn giá rẽ nên tụi em mới ở được, một đêm chỉ 200 ngàn, còn nhà rường của quan thì 400 ngàn cho family, em vào xem nhà rường thì thấy cũ kỷ không tiện nghi, giường không mùng muỗi chết, ai chuộng đồ cỗ thì thích còn em chọn ở phòng thường, thích nhất là tắm hồ suối nước nóng bắt từ chân núi Bạch Hổ vào nhưng hôi mùi lưu huỳnh lắm. Nhà rường thì họ cho chảy vào trong tub tắm riêng. Quang cảnh chung quanh resort thì toàn chơi Bonsai, hòn non bộ đẹp mê hồn .
Em có đi qua "vườn cau mát quá xanh như ngọc" nhưng mà chẳng biết, xuống biển Thuận An mà lại không ghé đầm Chuồn, làng Chuồn thật là thiếu sót lớn. Rãnh em sẽ post bài những nơi này trong trang "Tìm hiểu Huế"  cho cô đọc được không cô ?

Em Nang Ton Nu oi ,
The la Ba cua em tho qua nhi , Co mung cho em.
Luc con be Co o Vỹ Da day , nhieu ky niem o cho nay lam. Nha Co sat ben canh nha Ong Ưng Quả , chong trươc cua cố ca si Minh Trang.
Lang Chuồn Co chua he biet.
Em cu viec post bai vao muc Tim Hieu Hue. Co o Hue lau nam ma co nhieu noi khong biet den.
Co cam on em da vao day voi Ma Van.
Co Van   

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 26. Nov 2012 , 21:30

Ngố wrote on 26. Nov 2012 , 18:27:
Thưa mạ Vân,đúng là ngố thiếu ngủ triền miên.
ngố

Ngố oi ,
Em lam gi ma bi thieu ngu trien mien vay?
Doc thu cua hai em viet cho nhau ma Co cươi qua , Luc dau tien Co khong hieu tai sao lai bao la Cẳng Đau. Sau moi biet. ;D
Ngố noi dung day , em NTN nen viet bai cho moi ngươi doc di nhe.
Co Van

Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Nguyễn Ngọc Đường vào ngày 28. Nov 2012 , 15:24
Yêu đời & Yêu người
Lần đầu tiên tôi có duyên được tiếp cận với một nhân vật khá đặc biệt mà tôi hằng quý mến. Đã từ lâu, tôi chỉ biết anh qua những vần thơ trữ tình lãng mạn, thấm sâu vào lòng người, thường được post trên diễn đàn LVD. Anh là ai ?
Chuyến đi tour 7 ngày của chúng tôi đã chấm dứt vào đêm Chủ nhật 29/10, và được theo sau bằng một trận bão Sandy khủng khiếp. Vừa nghỉ xả hơi được vài bữa thì em Kiều báo tin đã thu xếp xong với Cô Hiếu Tâm và một số bạn để chuẩn bị đi thăm thi sỹ Đỗ hữu Tài vào chiều thứ Sáu tuần tới. Hôm đó, chúng tôi bốn người được em Ngố lái xe đưa đến một trung tâm, nơi săn sóc chuyên biệt cho những người khuyết tật mà tôi không nhớ tên. Trên xe, Cô Hiếu Tâm ngồi cạnh tài xế, Kiều, Ngọc và tôi ngồi đằng sau. Em Kim Liễu đi xe riêng theo một ngả khác và chúng tôi hẹn gặp nhau tại nơi tổ ấm của thi sỷ sau 3 giớ chiều.
Thi sỹ ngụ tại một căn phòng nhỏ, hình như số 35, ở cuối hành lang. Phòng có 2 giường, một bỏ trống, thi sỹ nằm giường phía ngoài và hiện đang ngồi trên xe lăn để tiếp chúng tôi. Anh vóc người vừa phải, phong thái khoan hoà, nét mặt vui tươi và rất hiếu khách. Anh ân cần chào hỏi mọi người, nét mặt không hề lộ dáng vẻ của một con người thiếu may mắn, có vấn đề, như những người cùng lứa tuổi.
Sau khi khách quý đã biết nhau qua lời giới thiệu, các món ăn được bầy gọn ghẽ trên một bàn nhỏ xinh xắn dính liền với chiếc xe lăn của anh. Trước lúc đó, chủ nhân chiếc xe định mệnh, theo yêu cầu, đã biểu diễn cách sử dụng phương tiện di chuyển của mình một cách khéo léo nhẹ nhàng và thật khó tin, chỉ bằng cái "cằm" của đương sự. Thưa quý vị, thi sỹ Tài đã sống lặng lẽ cô đơn, suốt ngày chỉ làm bạn với cái giường, với chiếc xe lăn, tính đến nay đã 27 năm dài đằng đẵng. Anh quả là con người có sức chịu đựng dễ nể, đầy nghị lực, thật đáng khâm phục.
Nghe kể lại, hồi đó khoảng 20 tuổi anh đến Mỹ, sau 2 năm ? anh mắc một căn bệnh kỳ lạ không thuốc chữa là bắp thịt cứ teo dần và trở nên tê liệt ngày càng nặng theo thời gian. Cho đến giờ phút này, thi sỹ với thái độ bình thản, hơi khôi hài, nhìn mọi người mỉm cười và khẽ nói: chỉ có cái đầu là còn hoạt động. Từ lúc đó, không khí trở nên vui nhộn, ấm cúng, thân thương như trong một gia đình. Các em sửa soạn món ăn theo một thứ tự hợp lý để phục vụ thi sỹ, cái đinh của buổi hội ngộ hôm nay. Nào là bánh tét, sầu riêng, xôi ...v...v..., riêng chúng tôi đã biếu anh một hộp chocolate nhỏ, mua tại hãng sản xuất trong dịp đi chơi vừa qua. Em Kiều, rất năng động, đã mở đầu với nụ cười trìu mến, cầm muỗng bón cho thi sỹ món ăn đầu tiên, thật cảm động. Người cho, người nhận và những thân hữu bao quanh, tất cả đều được hưởng những phút giây hạnh phúc tuyệt vời, và không bao giờ quên được
Tiếp theo là một hoạt cảnh hết sức bất ngờ: chủ tiệm Ngố đã tự tay cắt tóc cho thi sỹ với đồ nghề chuyên nghiệp mang theo từ nhà. Thế là tiếng cười, tiếng đùa dỡn, chọc ghẹo lẫn nhau cả chủ lẫn khách làm cho căn phòng nhỏ bé trở nên vui tươi, sống động, chan chứa tình cảm yêu thương.
Thế rồi giờ phút chia tay cũng đã đến. Kiều nương, tay cầm một sấp phong bì lớn nhỏ đủ mầu sắc, đứng bên thi sỹ, giơ cao lên, với giọng xúc động: đây là những món quà nho nhỏ của tất cả mọi người, xa gần trong gia đình LVD gửi tặng anh, mong anh chấp nhận. Thi sỹ ngỏ lời cám ơn và từ tốn: những chiếc phong bì ân tình này rồi cũng sẽ ra đi và trở về với cát bụi nhưng tấm lòng nhân ái chúng ta đã trao cho nhau ngày hôm nay, của quý thân hữu, của tôi, của tất cả mọi người sẽ còn mãi trong tâm tư của chúng ta. Xin chân thành cám ơn quý vị. Sau đó mọi người đã cùng chia tay trong sự lưu luyến và hẹn gặp lại nếu có dịp trong tương lai.
Đỗ hữu Tài, Nhà Thơ, dù ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt về thể xác nhưng tinh thần anh luôn vững mạnh. Anh tin là Thượng Đế đã đưa anh vào hoàn cảnh như vậy để thử thách. Anh đã cảm thông với Ngài và vui vẻ chấp nhận. Anh đã sống với tinh thần lạc quan và thực hiện đúng như tiêu đề: Yêu đời & Yêu người.
Thành phố cổ Alexandria Sau khi tạm biệt Thi sỹ, mọi người lại di chuyển trên 2 xe, hẹn gặp nhau tại thành phố cổ Alexandria để cùng với Bích Định đã chờ sẵn ở đó, tiếp tục cuộc vui còn dang dở. Thành phố nằm bên bờ con sông Potomac nên phong cảnh trên bến dưới thuyền rất hữu tình, và là một địa điểm du lịch đáng giá đối với khách thập phương trên thế giới. Nhà cửa kiến trúc theo lối xưa, không đồ sộ nhưng rất đắt tiền, tính ra cả triệu, triệu đấy. Hình như cư dân toàn là những nhân vật có địa vị, chức tước hoặc giầu sang như Tướng Tá, Nghị sỹ, Dân biểu...v...v... Nhóm chúng tôi tất cả 7 người gồm Cô Hiếu Tâm, Kiều, Kim Liễu, Ngố, Bích Định và hai chúng tôi. Mọi người dắt tay nhau đi dạo dọc theo con đường chính, ngắm nhà cửa, tiệm ăn, tiệm bán đồ kỷ niệm... nhưng không dám dô tiệm nào cả. Sau khi đã mỏi giò thì bèn nhất trí đi kiếm nhà hàng, đã được các em lựa sẵn, có tên là My Thai để thoả mãn cái dạ dầy. Nhà hàng khá sang, đông khách, không biết chủ nhân là Thái thiệt hayThái dởm, tuy nhiên các món ăn rất ngon và lạ miệng. Tiệc nửa chừng các em đã ân cần trao nhau những quà lưu niệm nho nhỏ xinh xinh do chính bàn tay nghệ thuật của các em đã hoàn thành, thật trân quý và nhớ đời. Ngọc rất vui được hai em Liễu và Ngố tặng 2 đồ đeo cổ dễ thương rất vừa ý, cám ơn các em. No bụng rồi bèn kéo nhau ra bờ sông chụp hình vung vít, cái nào cũng đen thùi lùi vì thiếu... ánh sáng. Lúc đó trời đã bảng lảng bóng hoàng hôn, gió lạnh thấu xương tuy phong cảnh vẫn tuyệt vời. Đêm xuống dần, mọi người bèn chụp một tấm hình chót trước mặt tiền nhà hàng để kỷ niệm trước khi chia tay.
Em Ngố thật vất vả, đã lần lượt đưa chúng tôi ai về nhà nấy, chắc phải tới khuya em mới về tới tổ ấm của mình.
Vợ chồng chúng tôi, mạn phép cùng thay mặt Cô Hiếu Tâm, thành thật cám ơn lòng nhiệt tình của tất cả các em: Kiều N, Kim Liễu, Bích Định và Ngố đã ưu ái đưa đón, tặng quà, nhất là cho chúng tôi được hưởng một thời gian vui vẻ, thoải mái tại VA. Hẹn gặp lại các em nếu có cơ hội qua chơi lại miền Đông. Thân ái chào tạm biệt.
Đường & Ngọc

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 28. Nov 2012 , 19:21

Nguyễn Ngọc Đường wrote on 28. Nov 2012 , 15:24:
Yêu đời & Yêu người
Lần đầu tiên tôi có duyên được tiếp cận với một nhân vật khá đặc biệt mà tôi hằng quý mến. Đã từ lâu, tôi chỉ biết anh qua những vần thơ trữ tình lãng mạn, thấm sâu vào lòng người, thường được post trên diễn đàn LVD. Anh là ai ?
Chuyến đi tour 7 ngày của chúng tôi đã chấm dứt vào đêm Chủ nhật 29/10, và được theo sau bằng một trận bão Sandy khủng khiếp. Vừa nghỉ xả hơi được vài bữa thì em Kiều báo tin đã thu xếp xong với Cô Hiếu Tâm và một số bạn để chuẩn bị đi thăm thi sỹ Đỗ hữu Tài vào chiều thứ Sáu tuần tới. Hôm đó, chúng tôi bốn người được em Ngố lái xe đưa đến một trung tâm, nơi săn sóc chuyên biệt cho những người khuyết tật mà tôi không nhớ tên. Trên xe, Cô Hiếu Tâm ngồi cạnh tài xế, Kiều, Ngọc và tôi ngồi đằng sau. Em Kim Liễu đi xe riêng theo một ngả khác và chúng tôi hẹn gặp nhau tại nơi tổ ấm của thi sỷ sau 3 giớ chiều.
Thi sỹ ngụ tại một căn phòng nhỏ, hình như số 35, ở cuối hành lang. Phòng có 2 giường, một bỏ trống, thi sỹ nằm giường phía ngoài và hiện đang ngồi trên xe lăn để tiếp chúng tôi. Anh vóc người vừa phải, phong thái khoan hoà, nét mặt vui tươi và rất hiếu khách. Anh ân cần chào hỏi mọi người, nét mặt không hề lộ dáng vẻ của một con người thiếu may mắn, có vấn đề, như những người cùng lứa tuổi.
Sau khi khách quý đã biết nhau qua lời giới thiệu, các món ăn được bầy gọn ghẽ trên một bàn nhỏ xinh xắn dính liền với chiếc xe lăn của anh. Trước lúc đó, chủ nhân chiếc xe định mệnh, theo yêu cầu, đã biểu diễn cách sử dụng phương tiện di chuyển của mình một cách khéo léo nhẹ nhàng và thật khó tin, chỉ bằng cái "cằm" của đương sự. Thưa quý vị, thi sỹ Tài đã sống lặng lẽ cô đơn, suốt ngày chỉ làm bạn với cái giường, với chiếc xe lăn, tính đến nay đã 27 năm dài đằng đẵng. Anh quả là con người có sức chịu đựng dễ nể, đầy nghị lực, thật đáng khâm phục.
Nghe kể lại, hồi đó khoảng 20 tuổi anh đến Mỹ, sau 2 năm ? anh mắc một căn bệnh kỳ lạ không thuốc chữa là bắp thịt cứ teo dần và trở nên tê liệt ngày càng nặng theo thời gian. Cho đến giờ phút này, thi sỹ với thái độ bình thản, hơi khôi hài, nhìn mọi người mỉm cười và khẽ nói: chỉ có cái đầu là còn hoạt động. Từ lúc đó, không khí trở nên vui nhộn, ấm cúng, thân thương như trong một gia đình. Các em sửa soạn món ăn theo một thứ tự hợp lý để phục vụ thi sỹ, cái đinh của buổi hội ngộ hôm nay. Nào là bánh tét, sầu riêng, xôi ...v...v..., riêng chúng tôi đã biếu anh một hộp chocolate nhỏ, mua tại hãng sản xuất trong dịp đi chơi vừa qua. Em Kiều, rất năng động, đã mở đầu với nụ cười trìu mến, cầm muỗng bón cho thi sỹ món ăn đầu tiên, thật cảm động. Người cho, người nhận và những thân hữu bao quanh, tất cả đều được hưởng những phút giây hạnh phúc tuyệt vời, và không bao giờ quên được
Tiếp theo là một hoạt cảnh hết sức bất ngờ: chủ tiệm Ngố đã tự tay cắt tóc cho thi sỹ với đồ nghề chuyên nghiệp mang theo từ nhà. Thế là tiếng cười, tiếng đùa dỡn, chọc ghẹo lẫn nhau cả chủ lẫn khách làm cho căn phòng nhỏ bé trở nên vui tươi, sống động, chan chứa tình cảm yêu thương.
Thế rồi giờ phút chia tay cũng đã đến. Kiều nương, tay cầm một sấp phong bì lớn nhỏ đủ mầu sắc, đứng bên thi sỹ, giơ cao lên, với giọng xúc động: đây là những món quà nho nhỏ của tất cả mọi người, xa gần trong gia đình LVD gửi tặng anh, mong anh chấp nhận. Thi sỹ ngỏ lời cám ơn và từ tốn: những chiếc phong bì ân tình này rồi cũng sẽ ra đi và trở về với cát bụi nhưng tấm lòng nhân ái chúng ta đã trao cho nhau ngày hôm nay, của quý thân hữu, của tôi, của tất cả mọi người sẽ còn mãi trong tâm tư của chúng ta. Xin chân thành cám ơn quý vị. Sau đó mọi người đã cùng chia tay trong sự lưu luyến và hẹn gặp lại nếu có dịp trong tương lai.
Đỗ hữu Tài, Nhà Thơ, dù ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt về thể xác nhưng tinh thần anh luôn vững mạnh. Anh tin là Thượng Đế đã đưa anh vào hoàn cảnh như vậy để thử thách. Anh đã cảm thông với Ngài và vui vẻ chấp nhận. Anh đã sống với tinh thần lạc quan và thực hiện đúng như tiêu đề: Yêu đời & Yêu người.
Thành phố cổ Alexandria Sau khi tạm biệt Thi sỹ, mọi người lại di chuyển trên 2 xe, hẹn gặp nhau tại thành phố cổ Alexandria để cùng với Bích Định đã chờ sẵn ở đó, tiếp tục cuộc vui còn dang dở. Thành phố nằm bên bờ con sông Potomac nên phong cảnh trên bến dưới thuyền rất hữu tình, và là một địa điểm du lịch đáng giá đối với khách thập phương trên thế giới. Nhà cửa kiến trúc theo lối xưa, không đồ sộ nhưng rất đắt tiền, tính ra cả triệu, triệu đấy. Hình như cư dân toàn là những nhân vật có địa vị, chức tước hoặc giầu sang như Tướng Tá, Nghị sỹ, Dân biểu...v...v... Nhóm chúng tôi tất cả 7 người gồm Cô Hiếu Tâm, Kiều, Kim Liễu, Ngố, Bích Định và hai chúng tôi. Mọi người dắt tay nhau đi dạo dọc theo con đường chính, ngắm nhà cửa, tiệm ăn, tiệm bán đồ kỷ niệm... nhưng không dám dô tiệm nào cả. Sau khi đã mỏi giò thì bèn nhất trí đi kiếm nhà hàng, đã được các em lựa sẵn, có tên là My Thai để thoả mãn cái dạ dầy. Nhà hàng khá sang, đông khách, không biết chủ nhân là Thái thiệt hayThái dởm, tuy nhiên các món ăn rất ngon và lạ miệng. Tiệc nửa chừng các em đã ân cần trao nhau những quà lưu niệm nho nhỏ xinh xinh do chính bàn tay nghệ thuật của các em đã hoàn thành, thật trân quý và nhớ đời. Ngọc rất vui được hai em Liễu và Ngố tặng 2 đồ đeo cổ dễ thương rất vừa ý, cám ơn các em. No bụng rồi bèn kéo nhau ra bờ sông chụp hình vung vít, cái nào cũng đen thùi lùi vì thiếu... ánh sáng. Lúc đó trời đã bảng lảng bóng hoàng hôn, gió lạnh thấu xương tuy phong cảnh vẫn tuyệt vời. Đêm xuống dần, mọi người bèn chụp một tấm hình chót trước mặt tiền nhà hàng để kỷ niệm trước khi chia tay.
Em Ngố thật vất vả, đã lần lượt đưa chúng tôi ai về nhà nấy, chắc phải tới khuya em mới về tới tổ ấm của mình.
Vợ chồng chúng tôi, mạn phép cùng thay mặt Cô Hiếu Tâm, thành thật cám ơn lòng nhiệt tình của tất cả các em: Kiều N, Kim Liễu, Bích Định và Ngố đã ưu ái đưa đón, tặng quà, nhất là cho chúng tôi được hưởng một thời gian vui vẻ, thoải mái tại VA. Hẹn gặp lại các em nếu có cơ hội qua chơi lại miền Đông. Thân ái chào tạm biệt.
Đường & Ngọc

Kinh goi Anh Đường ,
That la mot ngac nhien thich thu dươc don chao Ong Anh o muc Đoan Van nay. Anh da cho Ca Nha dươc doc mot bai tương thuat that day du chi tiet , nhat la buoi tham vieng rat cam dong doi voi nha tho dang men cua chung ta.
Thay mat tat ca moi ngươi trong Quán nay , toi xin cam on Anh va mong rang Anh se con cho chung toi dươc thương thuc nhieu bai viet ly thu trong tương lai.
Xin cho goi loi tham Chi Ngoc.
Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 28. Nov 2012 , 19:33

ngo_thi_van wrote on 26. Nov 2012 , 21:30:
Ngố oi ,
Em lam gi ma bi thieu ngu trien mien vay?
Doc thu cua hai em viet cho nhau ma Co cươi qua , Luc dau tien Co khong hieu tai sao lai bao la Cẳng Đau. Sau moi biet. ;D
Ngố noi dung day , em NTN nen viet bai cho moi ngươi doc di nhe.
Co Van

Ma Van


Thưa Mạ Vân, thật đó hỏng hiểu sao ngố cứ thèm ngủ, nằm xuống là "thẳng cánh cò bay", không hề chiêm bao mộng mị,mở mắt ra thấy tiếc quá phải chi giờ này chừng 2 giờ sáng nhỉ hihihi....triền miên đó Mạ Vân. violetflower
ngố
::)

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 28. Nov 2012 , 19:55
THU ...NỖI NHỚ !!!
                  


          Đi khắp thế gian, không ai tốt bằng mẹ,
           Gánh nặng cuộc đời, không ai khổ bằng cha!
Mẹ ơi, đêm nay trăng sáng lắm! Rằm tháng mười đó mẹ, con đi dưới đêm thu lạnh để ngắm nhìn vầng trăng mà nghĩ, mà nhớ đến mẹ, người mẹ hiền của con, đâu phải trẻ thơ mới cần có mẹ mà ai ai cũng cần có mẹ .Hôm nay là ngày rằm mà con không đến chùa lễ Phật được, con buồn quá mẹ ơi, mẹ hãy tha lỗi cho con,vì mẹ đã dặn nên đi lễ Phật vào những ngày rằm lớn của năm.
  Văng vẵng bên tai giọng hát của Khánh Ly" Một bông hồng cho em, một bông hồng cho anh, và một bông hồng cho những ai, cho những ai đang còn mẹ ..." Ôi , con buồn quá mẹ ơi! Con bước lang thang trên đường phố vắng mà nghe thấm thía..." như bầu trời thiếu ánh sao đêm ... " . Ngày xưa con chưa hề nói với mẹ: " Mẹ ơi, Mẹ có biết không, biết rằng con thương mẹ không? " Con chưa kịp nói thì mẹ đã ra đi, trên cao xa vời vợi đó mẹ có hiểu lòng con trẻ, mẹ có thấy những giọt lệ lăn trên má của con. Những hình ảnh ngày xưa hiện về , mới đây mà con xa mẹ hơn hai mươi năm!
  Không bao giờ tôi quên được buổi chiều hôm ấy, hung tin mẹ qua đời, như đất trời sụp đổ, không thể tin vì mẹ tôi còn rất trẻ.Tôi còn nhớ rất rõ chiều hôm ấy khi mà đang trên đường về nhà đứa cháu mang hung tin ấy,tôi đã ngã ra bất tỉnh, không thể tin được, tại sao lại xảy đến cho mẹ tôi? Sáng hôm trước, mẹ còn căn dặn đủ điều với tôi vì mẹ sắp đi xa một  thời gian ngắn, vậy mà chuyến đi ấy đã cướp đi vĩnh viễn người mẹ của tôi! Nỗi đau không chịu được, đành là tất cả đều VÔ THƯỜNG nhưng thực tế tử thần đã nở cướp mẹ thân yêu của tôi làm sao không đau lòng cho được. Mẹ ra đi cũng mùa Thu, cha ra đi cũng mùa Thu! Tôi yêu mùa Thu nhưng tôi cũng sợ mùa Thu lắm, nhìn lá vàng rơi rụng mà như ai cào cấu tim tôi.Một bài thơ mà tôi đã đọc được của tác giả thật lạ, bây giờ thật là thấm thía,tôi nghĩ đến mẹ tôi giờ Cánh Cò đã vỗ cánh bay tận phương trời nào?!!!
 
Cánh cò chao đảo giữa không trung
Ước vọng mãi mang gió chập chùng
Nặng nợ tự lòng ai có biết
Nắng về mưa lại mãi lao lung

Cánh cò bay lã bao ngày tháng
Đơn độc giữa đời lắm bảo dông
Lặng lội đồng sâu vì con trẻ
Mãi mong no ấm khỏi hoài công

Cánh cò lang bạt mây đùa gió
Thân phận mong manh gắng sức gồng
Dẫu có số phần đâu dể biết
Độc hành chống chọi đến tàn đông

Cánh cò lặn lội theo con nước
Trong đục cạn sâu đã sá gì
Dồn dập sóng sau chồng sóng trước
Tự lòng đón nhận ngại ngần chi

Mẹ ơi, trăng tháng mười vẫn sáng lung linh, dẫm chân trên chiếc lá vàng con nghe như nỗi cô đơn trống vắng, nhớ mẹ nhiều lắm, thương mẹ nhiều lắm, ước gì có mẹ ở đây để con kể mẹ nghe bao chuyện vụn vặt đời thường, được ôm mẹ như ngày nào con còn mẹ, đọc thơ cho mẹ nghe và được nghe mẹ dạy bảo, hay rầy la quở mắng. Con thèm lắm, thèm lắm mẹ ơi! Con kêu mẹ nhưng chỉ là tiếng vọng lại  thôi,con vẫn đi, gió thu lành lạnh, đêm tỉnh mịch,trăng vẫn soi bước chân con .Bài thơ mẹ của Đỗ Trung Quân làm đau nhói tim con
Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổỉ
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
....

giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lạỉ
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên? ...

Mất mẹ thật rồi! Vĩnh viễn và vĩnh viễn. Con biết ở đâu đó mẹ vẫn dõi theo bóng con, con ước mong mẹ bình yên cõi vĩnh hằng, an vui nha mẹ,đừng lo gì cho con nữa . Thân tha phương cầu thực, với bao công việc hàng ngày con như có sự nâng đỡ của mẹ cũng thấy nhẹ nhàng hơn, cám ơn mẹ, mẹ lúc nào cũng thương và chăm sóc cho con.
Trăng đã chênh chếch sau rặng cây, trời càng về khuya càng thấm lạnh.Tôi trở về nhà mà lòng nặng trĩu, bây giờ làm được một câu thơ chả biết để khoe ai như ngày xưa thường khoe với mẹ.Thắp một nén hương cho mẹ và tôi lặng nhìn như có mẹ đang mĩm cười với tôi.

Mẹ !
Có nghĩa là mãi mãi
Là cho - đi - không - đòi - lại - bao - giờ
Cổ tích thường bắt đầu từ : " Ngày xưa có một công chúa ... " hay " Ngày xưa có một vị vua ... "
Cổ tích còn bắt đầu từ : " Ngày xưa có mẹ .... "(Thanh Nguyên)
Xin mượn những vần thơ của Thanh Nguyên nói lên cảm xúc của tôi:

Mẹ!
Có nghĩa là duy nhất
Một bầu trời
Một mặt đất
Một vầng trăng
Mẹ không sống đủ trăm năm
Nhưng đã cho con dư dả nụ cười và tiếng hát
Chỉ có một lần mẹ không ngăn con khóc
Là khi mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
Là khi mẹ không còn
Hoa hồng đỏ từ đây hóa trắng ...

Mẹ ơi, mãi mãi con còn có mẹ trong lòng con cho đến muôn đời!
lêthịngố(trăng thu tháng 10 âm lịch)

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 29. Nov 2012 , 08:11

Ngố wrote on 28. Nov 2012 , 19:55:
THU ...NỖI NHỚ !!!
                  


          Đi khắp thế gian, không ai tốt bằng mẹ,
           Gánh nặng cuộc đời, không ai khổ bằng cha!
Mẹ ơi, đêm nay trăng sáng lắm! Rằm tháng mười đó mẹ, con đi dưới đêm thu lạnh để ngắm nhìn vầng trăng mà nghĩ, mà nhớ đến mẹ, người mẹ hiền của con, đâu phải trẻ thơ mới cần có mẹ mà ai ai cũng cần có mẹ .Hôm nay là ngày rằm mà con không đến chùa lễ Phật được, con buồn quá mẹ ơi, mẹ hãy tha lỗi cho con,vì mẹ đã dặn nên đi lễ Phật vào những ngày rằm lớn của năm.
  Văng vẵng bên tai giọng hát của Khánh Ly" Một bông hồng cho em, một bông hồng cho anh, và một bông hồng cho những ai, cho những ai đang còn mẹ ..." Ôi , con buồn quá mẹ ơi! Con bước lang thang trên đường phố vắng mà nghe thấm thía..." như bầu trời thiếu ánh sao đêm ... " . Ngày xưa con chưa hề nói với mẹ: " Mẹ ơi, Mẹ có biết không, biết rằng con thương mẹ không? " Con chưa kịp nói thì mẹ đã ra đi, trên cao xa vời vợi đó mẹ có hiểu lòng con trẻ, mẹ có thấy những giọt lệ lăn trên má của con. Những hình ảnh ngày xưa hiện về , mới đây mà con xa mẹ hơn hai mươi năm!
  Không bao giờ tôi quên được buổi chiều hôm ấy, hung tin mẹ qua đời, như đất trời sụp đổ, không thể tin vì mẹ tôi còn rất trẻ.Tôi còn nhớ rất rõ chiều hôm ấy khi mà đang trên đường về nhà đứa cháu mang hung tin ấy,tôi đã ngã ra bất tỉnh, không thể tin được, tại sao lại xảy đến cho mẹ tôi? Sáng hôm trước, mẹ còn căn dặn đủ điều với tôi vì mẹ sắp đi xa một  thời gian ngắn, vậy mà chuyến đi ấy đã cướp đi vĩnh viễn người mẹ của tôi! Nỗi đau không chịu được, đành là tất cả đều VÔ THƯỜNG nhưng thực tế tử thần đã nở cướp mẹ thân yêu của tôi làm sao không đau lòng cho được. Mẹ ra đi cũng mùa Thu, cha ra đi cũng mùa Thu! Tôi yêu mùa Thu nhưng tôi cũng sợ mùa Thu lắm, nhìn lá vàng rơi rụng mà như ai cào cấu tim tôi.Một bài thơ mà tôi đã đọc được của tác giả thật lạ, bây giờ thật là thấm thía,tôi nghĩ đến mẹ tôi giờ Cánh Cò đã vỗ cánh bay tận phương trời nào?!!!
 
Cánh cò chao đảo giữa không trung
Ước vọng mãi mang gió chập chùng
Nặng nợ tự lòng ai có biết
Nắng về mưa lại mãi lao lung

Cánh cò bay lã bao ngày tháng
Đơn độc giữa đời lắm bảo dông
Lặng lội đồng sâu vì con trẻ
Mãi mong no ấm khỏi hoài công

Cánh cò lang bạt mây đùa gió
Thân phận mong manh gắng sức gồng
Dẫu có số phần đâu dể biết
Độc hành chống chọi đến tàn đông

Cánh cò lặn lội theo con nước
Trong đục cạn sâu đã sá gì
Dồn dập sóng sau chồng sóng trước
Tự lòng đón nhận ngại ngần chi

Mẹ ơi, trăng tháng mười vẫn sáng lung linh, dẫm chân trên chiếc lá vàng con nghe như nỗi cô đơn trống vắng, nhớ mẹ nhiều lắm, thương mẹ nhiều lắm, ước gì có mẹ ở đây để con kể mẹ nghe bao chuyện vụn vặt đời thường, được ôm mẹ như ngày nào con còn mẹ, đọc thơ cho mẹ nghe và được nghe mẹ dạy bảo, hay rầy la quở mắng. Con thèm lắm, thèm lắm mẹ ơi! Con kêu mẹ nhưng chỉ là tiếng vọng lại  thôi,con vẫn đi, gió thu lành lạnh, đêm tỉnh mịch,trăng vẫn soi bước chân con .Bài thơ mẹ của Đỗ Trung Quân làm đau nhói tim con
Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổỉ
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
....

giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lạỉ
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên? ...

Mất mẹ thật rồi! Vĩnh viễn và vĩnh viễn. Con biết ở đâu đó mẹ vẫn dõi theo bóng con, con ước mong mẹ bình yên cõi vĩnh hằng, an vui nha mẹ,đừng lo gì cho con nữa . Thân tha phương cầu thực, với bao công việc hàng ngày con như có sự nâng đỡ của mẹ cũng thấy nhẹ nhàng hơn, cám ơn mẹ, mẹ lúc nào cũng thương và chăm sóc cho con.
Trăng đã chênh chếch sau rặng cây, trời càng về khuya càng thấm lạnh.Tôi trở về nhà mà lòng nặng trĩu, bây giờ làm được một câu thơ chả biết để khoe ai như ngày xưa thường khoe với mẹ.Thắp một nén hương cho mẹ và tôi lặng nhìn như có mẹ đang mĩm cười với tôi.

Mẹ !
Có nghĩa là mãi mãi
Là cho - đi - không - đòi - lại - bao - giờ
Cổ tích thường bắt đầu từ : " Ngày xưa có một công chúa ... " hay " Ngày xưa có một vị vua ... "
Cổ tích còn bắt đầu từ : " Ngày xưa có mẹ .... "(Thanh Nguyên)
Xin mượn những vần thơ của Thanh Nguyên nói lên cảm xúc của tôi:

Mẹ!
Có nghĩa là duy nhất
Một bầu trời
Một mặt đất
Một vầng trăng
Mẹ không sống đủ trăm năm
Nhưng đã cho con dư dả nụ cười và tiếng hát
Chỉ có một lần mẹ không ngăn con khóc
Là khi mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
Là khi mẹ không còn
Hoa hồng đỏ từ đây hóa trắng ...

Mẹ ơi, mãi mãi con còn có mẹ trong lòng con cho đến muôn đời!
lêthịngố(trăng thu tháng 10 âm lịch)

Em Ngố oi ,
Ma Van doc bai viet cua em ma cung khoc rong. Nho trươc day vai nam , còn hanh dien mang canh hoa hồng đỏ , roi canh hoa đỏ da phai thay bang hoa trang nhu mau khan tang , ma long quan dau moi khi nho den Me , nho den bon phan chua tron....
Ma Van cam on em da chia xe tam tu cua ngươi con mat Me. Em noi dung , chang co ai bang Me !
Ma Van    

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 29. Nov 2012 , 08:17

Ngố wrote on 28. Nov 2012 , 19:33:
Thưa Mạ Vân, thật đó hỏng hiểu sao ngố cứ thèm ngủ, nằm xuống là "thẳng cánh cò bay", không hề chiêm bao mộng mị,mở mắt ra thấy tiếc quá phải chi giờ này chừng 2 giờ sáng nhỉ hihihi....triền miên đó Mạ Vân. violetflower
ngố
::)

Ngố oi ,
Ma Van thi doi khi nam nhin trần nha suot ca dem ma khong chop mat dươc !
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 29. Nov 2012 , 08:49

Nguyễn Ngọc Đường wrote on 28. Nov 2012 , 15:24:
Yêu đời & Yêu người
Lần đầu tiên tôi có duyên được tiếp cận với một nhân vật khá đặc biệt mà tôi hằng quý mến. Đã từ lâu, tôi chỉ biết anh qua những vần thơ trữ tình lãng mạn, thấm sâu vào lòng người, thường được post trên diễn đàn LVD. Anh là ai ?
Chuyến đi tour 7 ngày của chúng tôi đã chấm dứt vào đêm Chủ nhật 29/10, và được theo sau bằng một trận bão Sandy khủng khiếp. Vừa nghỉ xả hơi được vài bữa thì em Kiều báo tin đã thu xếp xong với Cô Hiếu Tâm và một số bạn để chuẩn bị đi thăm thi sỹ Đỗ hữu Tài vào chiều thứ Sáu tuần tới. Hôm đó, chúng tôi bốn người được em Ngố lái xe đưa đến một trung tâm, nơi săn sóc chuyên biệt cho những người khuyết tật mà tôi không nhớ tên. Trên xe, Cô Hiếu Tâm ngồi cạnh tài xế, Kiều, Ngọc và tôi ngồi đằng sau. Em Kim Liễu đi xe riêng theo một ngả khác và chúng tôi hẹn gặp nhau tại nơi tổ ấm của thi sỷ sau 3 giớ chiều.
Thi sỹ ngụ tại một căn phòng nhỏ, hình như số 35, ở cuối hành lang. Phòng có 2 giường, một bỏ trống, thi sỹ nằm giường phía ngoài và hiện đang ngồi trên xe lăn để tiếp chúng tôi. Anh vóc người vừa phải, phong thái khoan hoà, nét mặt vui tươi và rất hiếu khách. Anh ân cần chào hỏi mọi người, nét mặt không hề lộ dáng vẻ của một con người thiếu may mắn, có vấn đề, như những người cùng lứa tuổi.
Sau khi khách quý đã biết nhau qua lời giới thiệu, các món ăn được bầy gọn ghẽ trên một bàn nhỏ xinh xắn dính liền với chiếc xe lăn của anh. Trước lúc đó, chủ nhân chiếc xe định mệnh, theo yêu cầu, đã biểu diễn cách sử dụng phương tiện di chuyển của mình một cách khéo léo nhẹ nhàng và thật khó tin, chỉ bằng cái "cằm" của đương sự. Thưa quý vị, thi sỹ Tài đã sống lặng lẽ cô đơn, suốt ngày chỉ làm bạn với cái giường, với chiếc xe lăn, tính đến nay đã 27 năm dài đằng đẵng. Anh quả là con người có sức chịu đựng dễ nể, đầy nghị lực, thật đáng khâm phục.
Nghe kể lại, hồi đó khoảng 20 tuổi anh đến Mỹ, sau 2 năm ? anh mắc một căn bệnh kỳ lạ không thuốc chữa là bắp thịt cứ teo dần và trở nên tê liệt ngày càng nặng theo thời gian. Cho đến giờ phút này, thi sỹ với thái độ bình thản, hơi khôi hài, nhìn mọi người mỉm cười và khẽ nói: chỉ có cái đầu là còn hoạt động. Từ lúc đó, không khí trở nên vui nhộn, ấm cúng, thân thương như trong một gia đình. Các em sửa soạn món ăn theo một thứ tự hợp lý để phục vụ thi sỹ, cái đinh của buổi hội ngộ hôm nay. Nào là bánh tét, sầu riêng, xôi ...v...v..., riêng chúng tôi đã biếu anh một hộp chocolate nhỏ, mua tại hãng sản xuất trong dịp đi chơi vừa qua. Em Kiều, rất năng động, đã mở đầu với nụ cười trìu mến, cầm muỗng bón cho thi sỹ món ăn đầu tiên, thật cảm động. Người cho, người nhận và những thân hữu bao quanh, tất cả đều được hưởng những phút giây hạnh phúc tuyệt vời, và không bao giờ quên được
Tiếp theo là một hoạt cảnh hết sức bất ngờ: chủ tiệm Ngố đã tự tay cắt tóc cho thi sỹ với đồ nghề chuyên nghiệp mang theo từ nhà. Thế là tiếng cười, tiếng đùa dỡn, chọc ghẹo lẫn nhau cả chủ lẫn khách làm cho căn phòng nhỏ bé trở nên vui tươi, sống động, chan chứa tình cảm yêu thương.
Thế rồi giờ phút chia tay cũng đã đến. Kiều nương, tay cầm một sấp phong bì lớn nhỏ đủ mầu sắc, đứng bên thi sỹ, giơ cao lên, với giọng xúc động: đây là những món quà nho nhỏ của tất cả mọi người, xa gần trong gia đình LVD gửi tặng anh, mong anh chấp nhận. Thi sỹ ngỏ lời cám ơn và từ tốn: những chiếc phong bì ân tình này rồi cũng sẽ ra đi và trở về với cát bụi nhưng tấm lòng nhân ái chúng ta đã trao cho nhau ngày hôm nay, của quý thân hữu, của tôi, của tất cả mọi người sẽ còn mãi trong tâm tư của chúng ta. Xin chân thành cám ơn quý vị. Sau đó mọi người đã cùng chia tay trong sự lưu luyến và hẹn gặp lại nếu có dịp trong tương lai.
Đỗ hữu Tài, Nhà Thơ, dù ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt về thể xác nhưng tinh thần anh luôn vững mạnh. Anh tin là Thượng Đế đã đưa anh vào hoàn cảnh như vậy để thử thách. Anh đã cảm thông với Ngài và vui vẻ chấp nhận. Anh đã sống với tinh thần lạc quan và thực hiện đúng như tiêu đề: Yêu đời & Yêu người.
Thành phố cổ Alexandria Sau khi tạm biệt Thi sỹ, mọi người lại di chuyển trên 2 xe, hẹn gặp nhau tại thành phố cổ Alexandria để cùng với Bích Định đã chờ sẵn ở đó, tiếp tục cuộc vui còn dang dở. Thành phố nằm bên bờ con sông Potomac nên phong cảnh trên bến dưới thuyền rất hữu tình, và là một địa điểm du lịch đáng giá đối với khách thập phương trên thế giới. Nhà cửa kiến trúc theo lối xưa, không đồ sộ nhưng rất đắt tiền, tính ra cả triệu, triệu đấy. Hình như cư dân toàn là những nhân vật có địa vị, chức tước hoặc giầu sang như Tướng Tá, Nghị sỹ, Dân biểu...v...v... Nhóm chúng tôi tất cả 7 người gồm Cô Hiếu Tâm, Kiều, Kim Liễu, Ngố, Bích Định và hai chúng tôi. Mọi người dắt tay nhau đi dạo dọc theo con đường chính, ngắm nhà cửa, tiệm ăn, tiệm bán đồ kỷ niệm... nhưng không dám dô tiệm nào cả. Sau khi đã mỏi giò thì bèn nhất trí đi kiếm nhà hàng, đã được các em lựa sẵn, có tên là My Thai để thoả mãn cái dạ dầy. Nhà hàng khá sang, đông khách, không biết chủ nhân là Thái thiệt hayThái dởm, tuy nhiên các món ăn rất ngon và lạ miệng. Tiệc nửa chừng các em đã ân cần trao nhau những quà lưu niệm nho nhỏ xinh xinh do chính bàn tay nghệ thuật của các em đã hoàn thành, thật trân quý và nhớ đời. Ngọc rất vui được hai em Liễu và Ngố tặng 2 đồ đeo cổ dễ thương rất vừa ý, cám ơn các em. No bụng rồi bèn kéo nhau ra bờ sông chụp hình vung vít, cái nào cũng đen thùi lùi vì thiếu... ánh sáng. Lúc đó trời đã bảng lảng bóng hoàng hôn, gió lạnh thấu xương tuy phong cảnh vẫn tuyệt vời. Đêm xuống dần, mọi người bèn chụp một tấm hình chót trước mặt tiền nhà hàng để kỷ niệm trước khi chia tay.
Em Ngố thật vất vả, đã lần lượt đưa chúng tôi ai về nhà nấy, chắc phải tới khuya em mới về tới tổ ấm của mình.
Vợ chồng chúng tôi, mạn phép cùng thay mặt Cô Hiếu Tâm, thành thật cám ơn lòng nhiệt tình của tất cả các em: Kiều N, Kim Liễu, Bích Định và Ngố đã ưu ái đưa đón, tặng quà, nhất là cho chúng tôi được hưởng một thời gian vui vẻ, thoải mái tại VA. Hẹn gặp lại các em nếu có cơ hội qua chơi lại miền Đông. Thân ái chào tạm biệt.
Đường & Ngọc

Kính thăm Thầy Đường ,
Em rất cảm động đọc bài Thầy viết và cho em điễm cao. Hy vọng sẽ được gặp lại Thầy , Cô trong một ngày thứ sáu đầm ấm khác.

Kính chúc Thầy , Cô vạn ự như ý ;;

Em Tài

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 29. Nov 2012 , 09:25

Em Ngố oi ,
Ma Van doc bai viet cua em ma cung khoc rong. Nho trươc day vai nam , còn hanh dien mang canh hoa hồng đỏ , roi canh hoa đỏ da phai thay bang hoa trang nhu mau khan tang , ma long quan dau moi khi nho den Me , nho den bon phan chua tron....
Ma Van cam on em da chia xe tam tu cua ngươi con mat Me. Em noi dung , chang co ai bang Me !
Ma Van

Cám ơn Mạ Vân , xin lỗi đã làm Mạ Vân khóc!  f4u2
ngố  :'(

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 29. Nov 2012 , 09:27

ngo_thi_van wrote on 29. Nov 2012 , 08:17:
Ngố oi ,
Ma Van thi doi khi nam nhin trần nha suot ca dem ma khong chop mat dươc !
Ma Van



Hihihi...còn ngố thì hễ nằm là thẳng một đường đi hà Mạ Vân ơi!
ngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 29. Nov 2012 , 19:20

Ngố wrote on 29. Nov 2012 , 09:25:
Em Ngố oi ,
Ma Van doc bai viet cua em ma cung khoc rong. Nho trươc day vai nam , còn hanh dien mang canh hoa hồng đỏ , roi canh hoa đỏ da phai thay bang hoa trang nhu mau khan tang , ma long quan dau moi khi nho den Me , nho den bon phan chua tron....
Ma Van cam on em da chia xe tam tu cua ngươi con mat Me. Em noi dung , chang co ai bang Me !
Ma Van

Cám ơn Mạ Vân , xin lỗi đã làm Mạ Vân khóc!  f4u2
ngố  :'(


Em cám ơn cô Vân và tất cả ,đã  vào đây , chia xẻ   những bài viết thật cãm động , đầy tình thân thương...như bài của Thầy Đường , cô Vân , Ngố....
Hy vọng thầy cô và đại gd D Đ LVD chúng ta được an mạnh , hạnh phúc trong những ngày Lể sắp đến , và hẹn ngày hội ngộ.
Em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 29. Nov 2012 , 21:08

tuy-van wrote on 29. Nov 2012 , 19:20:
Em cám ơn cô Vân và tất cả ,đã  vào đây , chia xẻ   những bài viết thật cãm động , đầy tình thân thương...như bài của Thầy Đường , cô Vân , Ngố....
Hy vọng thầy cô và đại gd D Đ LVD chúng ta được an mạnh , hạnh phúc trong những ngày Lể sắp đến , và hẹn ngày hội ngộ.
Em Tv

Em Tuy Van oi ,
Em khong dươc cam on suông vay , phai viet bai di , Co biet em viet van hay lam ma va co nhieu chuyen de noi nua !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 29. Nov 2012 , 21:11

Ngố wrote on 29. Nov 2012 , 09:25:
Em Ngố oi ,
Ma Van doc bai viet cua em ma cung khoc rong. Nho trươc day vai nam , còn hanh dien mang canh hoa hồng đỏ , roi canh hoa đỏ da phai thay bang hoa trang nhu mau khan tang , ma long quan dau moi khi nho den Me , nho den bon phan chua tron....
Ma Van cam on em da chia xe tam tu cua ngươi con mat Me. Em noi dung , chang co ai bang Me !
Ma Van

Cám ơn Mạ Vân , xin lỗi đã làm Mạ Vân khóc!  f4u2
ngố  :'(

Ngố oi ,
Minh viet bai ma lam ngươi khac cam dong den phat khoc la thanh cong lam roi do ! Em dung xin loi Ma Van. Doi khi cung nen khoc cho mat no sach !  ;D
ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 29. Nov 2012 , 21:13

Ngố wrote on 29. Nov 2012 , 09:27:
Hihihi...còn ngố thì hễ nằm là thẳng một đường đi hà Mạ Vân ơi!
ngố

Em Ngố oi ,
The la số em qua sương roi day nhe ! Ma cung tai em con tre nua ! 
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 05. Dec 2012 , 08:07
Ngoc Mai oi ,
Minh da dươc doc bai tương thuat ve ngay Le Ton Su Trong Đao cua Ban Vang o LVDAlumni va co biet Ngoc Mai nho Ti dua vao muc Đoan Van , nen moi chờ de vao day roi tra loi cho ban luon , ma sao gio nay chua thay?. Thoi thi cu viet trươc cung dươc nhe.
Rat cam on long quy men cua Ban Vang da danh cho muc nay. Di dau ma co Co Ngoc Mai la cu yen chi lớn , se dươc doc mot bai tương thuat day du chi tiet , phai khong cac ban va cac em?
Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 06. Dec 2012 , 00:31

ngo_thi_van wrote on 05. Dec 2012 , 08:07:
Ngoc Mai oi ,
Minh da dươc doc bai tương thuat ve ngay Le Ton Su Trong Đao cua Ban Vang o LVDAlumni va co biet Ngoc Mai nho Ti dua vao muc Đoan Van , nen moi chờ de vao day roi tra loi cho ban luon , ma sao gio nay chua thay?. Thoi thi cu viet trươc cung dươc nhe.
Rat cam on long quy men cua Ban Vang da danh cho muc nay. Di dau ma co Co Ngoc Mai la cu yen chi lớn , se dươc doc mot bai tương thuat day du chi tiet , phai khong cac ban va cac em?
Van


Thưa Cô Vân ,

Ngày hôm qua internet nhà em bị hư phải chờ sửa chửa nên bài của Cô Ngọc Mai cũng phải chờ luôn ạ , với lại Tí " nó "phải làm hình , upload hình vào photobucket rồi mới đưa vào bài của Cô Mai được nên hơi lâu thêm 1 tí , em só zì đã để Cô chờ  :-/ :-/ :-/



Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 06. Dec 2012 , 01:07
                   
TÔN SƯ TRỌNG ĐẠO
                             Năm 2012

                                                      
Trưa nay 2/11/2012, Ban Cố Vấn chúng tôi, Cô Ngô Thị Vân, Lê Thị Thu và tôi,  đã được Gíáo Sư Tiến Sĩ  Nguyễn Thanh Liêm, Chủ Tịch Lê Văn Duyêt  Foundation, mời đi dự Lễ Vinh Danh “Tôn Sư Trọng Đạo” được tổ chức long trọng và thân mật tại trụ sở VHN-TV.   Tuy đã được tổ chức từ 5 năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên GS Liêm có nhã ý mời đài Truyền hình VHN và Hội Ái Hữu Trường Nữ Trung Học Lê Văn Duyệt của chúng ta cùng đứng trong Ban Tổ Chức, và tất cả các cựu Giáo sư được tuyển chọn và vinh danh năm nay đều được trao tặng những tấm plaque và quà lưu niệm.


Tuy bước vào hội trường sớm 20 phút, tôi đã thấy rất đông thành viên của hai hội mang danh Đức Tả Quân Lê Văn Duyệt đã sẵn sàng tiếp đón quan khách.   Các LVD trong đồng phục xanh lá cây đã bắt đầu lo sửa soạn thức ăn cho quan khách, và cho những màn văn nghệ LVD sẽ được trình diễn cùng với Câu Lạc Bộ Tình Nghệ Sĩ và trường Châu Văn Tiếp.  Tất cả các màn đơn ca, hợp ca, múa, vọng cổ…đều theo sát chủ đề lòng biết ơn của học sinh đối với Thầy Cô là những người đã bỏ ra không biết bao nhiêu công lao dạy dỗ mình cách nay đã mấy chục năm.




Để mở màn cho chương trình Tôn Sư Trọng Đạo, 19 Lê Văn Duyệt đã bước lên sân khấu cùng với các thành viên trong Lê Văn Duyệt Foundation và thân hữu, và đã long trọng cử hành Lễ Chào Quốc Kỳ Việt-Mỹ và phút mặc niệm. 






Sau đó đại diện cho 3 hội đoàn, GS Nguyễn Thanh Liêm, Tổng Giám Đốc Bruce Trần và Hội Trưởng LVD Vũ Đan đã có những bài diễn văn khai mạc thật xúc tích về những lý do tại sao nên đề cao truyền thống Tôn Sư Trọng Đạo hay Nhớ Ơn Thầy Cô.   Riêng Hội Trưởng Vũ Đan đã đi vào lòng người nghe với một bài diễn văn đầy cảm xúc xuất phát tự đáy tâm can.   Những lời nói mang nặng tình thầy trò đã khiến Kiều Nguyễn từ Virginia vừa xem xong đã lên ngay mạng với vài ý kiến “express” để ngợi khen là:  “Bài phát biểu của chị Vũ Đan hay và rất ý nghĩa.” Kiều cũng có nhận xét về tôi, ba MC và các tiết mục văn nghệ như sau:  “Phần phát biểu của Cô Ngọc Mai đã khéo léo đưa thêm tên tuổi Lê Văn Duyệt lên cao, …ba MC xinh tươi duyên dáng, các tiết mục văn nghệ đã quá thành công.”






Tôi đã quan sát sự theo dõi say mê của khán giả để lại một lần nữa thấy được sự tán thưởng của quan khách dành cho chương trình văn nghệ hôm nay.  Tình Thầy Trò với Minh Nguyệt và Mai Lan,  Ca Vũ Về Lại Trường Xưa do Ngọc Đóa nỗ lực hướng dẫn tập dượt với một nhóm cựu nữ sinh và thân hữu.  Đóa đã có công tìm nhiều chi tiết cho thêm thích hợp với ngày Tôn Sư Trọng Đạo.   Đây là một tác phẩm mang nhiều giá trị nghệ thuật mà tôi còn ước ao được thưởng thức nhiều lần nữa.


 
Kế đến là Nhạc Cảnh Kỷ Niệm do đôi song ca Thanh Hằng và Bình Hòa cùng cns và thân hữu phụ diễn, Tứ Ca Trúc Xanh với Tình Đầu Một Thời Áo Trắng, Ca Vũ Tiếng Xưa do An Hảo và thân hữu trình bày, Tình Hoài Hương với Bình Hòa và thân hữu.  Bên cạnh đó là bài “Ơn Thầy” với sự trình bày của Câu Lạc Bộ Tình Nghệ Sĩ, và Tiếng Dân Chài do chs Châu Văn Tiếp trình diễn.   Dù không tài nào nhớ hết được tên các ca sĩ và “vũ nữ” LVD (tiếng gọi đùa của CHT Tuyết Nga ám chỉ các em trong ban múa của Giáo sư Âm Nhạc Phượng Oanh), tôi vẫn muốn ghi vào đây tên của một số em đã gắn bó với văn nghệ của Hội như:  Cần Đặng, Kim Loan, Thanh Long, Kim Phượng, Tú Quyên, Ngọc Anh, Suzie Vương, Tân Hương, Kim Phương, Kim Định, Thu Béo, Lan Hương, Diệu, Kiều Hạnh, Cao Minh Châu.  Riêng Lan Hương nay còn sinh hoạt với Câu Lạc Bộ Tình Nghệ Sĩ.
Giáo sư Lưu Trung Khảo đã nhận xét với Vũ Đan về văn nghệ hôm nay như sau:  “Tôi lên đài này coi nhiều chương trình lắm, và thấy chương trình hôm nay rất hay.  Tôi nói thật.”  Cám ơn những lời khen ngợi chân thành của Thầy, những lời khen đã cho nữ sinh của tôi thêm phấn khởi và cố gắng.

[img]http://i1188.photobucket.com/albums/z408/Phuongtranng2010/Ton%20Su%20Trong%20Dao/IMG_4807.jpg[/img]


Phần chính của ngày Tôn Sư Trọng Đạo là Lễ Vinh Danh những Giáo Sư đã từng nắm những chức vụ quan trọng và đóng góp không nhỏ cho nền giáo dục trước 1975.  Ba nhóm đầu tiên đã do GS Lưu Trung Khảo, GS Nguyễn Trung Quân và GS Vũ Ngọc Mai đại diện phát biểu cảm tưởng.  Đặc biệt trong nhóm của tôi còn có hai Cô Giáo trẻ:  GS Cao Minh Châu dạy Trung Học Củ Chi, hiện là Tổng Thư Ký Hội chúng ta, và GS Phạm Thanh Mai, GS Trung Học Châu Văn Tiếp, Phước Tuy.  Cả hai đã được GS Nguyễn Thanh Liêm ký sự vụ lệnh bổ nhiệm khi ra trường.
Rất cảm động vì tình thầy trò nghĩa nặng, nhiều khán thính giả đã đích thân đem những khay thức ăn đến VHN - TV như một lời cám ơn.  Và những phần quà được trao tận tay Thầy Cô hôm nay cũng nhận được từ những vị hảo tâm gửi về.   Xem thế thì việc vinh danh thầy cô trong lễ “Tôn Sư Trọng Đạo” đã mang lại nhiều kết quả đáng khích lệ.  Chúng tôi mong sao quí vị hằng tâm hằng sản sẽ còn rộng tay giúp đỡ cho công việc bảo tồn truyền thống văn hóa tốt đẹp mà cha ông chúng ta đã dày công xây dựng.



Riêng tôi còn được con trai dẫn 2 cháu nội đến vui với bà, và Bé Cọp của tôi đã đòi ngồi lòng bà nội trong hầu hết buổi lễ khiến Bà Thu cứ đòi ôm con bé “để được lây” mà có thêm cháu bồng.
Mặc dầu đã nhiều lần được nhận lãnh plaque trong suốt quá trình làm việc, tôi vẫn thấy tấm plaque của ngày hôm nay mang nhiều giá trị tinh thần đáng quý của một đời dạy học tại quê nhà và nơi đây. 



Đứng bên tôi, Cô Ngô Vân và Cô Thu Lê cũng đang mỉm cười với một ngày vui mà chúng tôi sẽ còn nhớ mãi.  Tôi chợt liên tưởng đến Ngày Nhớ Ơn Thầy Cô của mùa Đại Hội Lê Văn Duyệt năm 2008 khi Đặng Cần làm Hội Trưởng.   Ba chúng tôi quả đã có những giây phút hạnh phúc và rất hãnh diện được làm Thầy của các em, những nữ sinh ngoan hiền và giỏi giang mà suốt đời chúng tôi còn thương quý.  Cám ơn các em đã đến và để lại trong lòng chúng tôi tình thầy trò bất diệt, cám ơn các em đã cùng giữ gìn tinh thần tôn sư trọng đạo hôm nay và mãi mãi về sau…    
                                                               
Vũ Ngọc Mai


Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 06. Dec 2012 , 01:08
Thưa Cô Vân và Cô Mai ,

Tí chưa làm xong hình , Tí sẽ tiếp tục đưa thêm hình vào


Title: Re: Đoản Văn
Post by Vu Ngoc Mai vào ngày 06. Dec 2012 , 15:52

Phuong_Tran wrote on 06. Dec 2012 , 01:08:
Thưa Cô Vân và Cô Mai ,

Tí chưa làm xong hình , Tí sẽ tiếp tục đưa thêm hình vào


Tí và Cô Vân ơi,
Tí thì bao giờ cũng cẩn thận.
Vân ơi, bài này mình chỉ mới gửi theo cho Vân, Thu và vài em thôi, còn thì dành riêng cho trang Đ.V. của Vân đó, chứ chưa gửi ra alumni đâu nhé.  Vậy NM nói để bạn vàng rõ.
Ngoc Mai

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 07. Dec 2012 , 03:26

Vu Ngoc Mai wrote on 06. Dec 2012 , 15:52:
Tí và Cô Vân ơi,
Tí thì bao giờ cũng cẩn thận.
Vân ơi, bài này mình chỉ mới gửi theo cho Vân, Thu và vài em thôi, còn thì dành riêng cho trang Đ.V. của Vân đó, chứ chưa gửi ra alumni đâu nhé.  Vậy NM nói để bạn vàng rõ.
Ngoc Mai


Thưa Cô Mai và Cô Vân ,

Tí đã làm xong phần hình ảnh và đã đem vào trang Kỷ Niệm Vàng cho Cô luôn rồi


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 07. Dec 2012 , 08:49

Phuong_Tran wrote on 06. Dec 2012 , 00:31:
Thưa Cô Vân ,

Ngày hôm qua internet nhà em bị hư phải chờ sửa chửa nên bài của Cô Ngọc Mai cũng phải chờ luôn ạ , với lại Tí " nó "phải làm hình , upload hình vào photobucket rồi mới đưa vào bài của Cô Mai được nên hơi lâu thêm 1 tí , em só zì đã để Cô chờ  :-/ :-/ :-/


Tí oi ,
Khong " co chi " em oi !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 07. Dec 2012 , 08:51

Vu Ngoc Mai wrote on 06. Dec 2012 , 15:52:
Tí và Cô Vân ơi,
Tí thì bao giờ cũng cẩn thận.
Vân ơi, bài này mình chỉ mới gửi theo cho Vân, Thu và vài em thôi, còn thì dành riêng cho trang Đ.V. của Vân đó, chứ chưa gửi ra alumni đâu nhé.  Vậy NM nói để bạn vàng rõ.
Ngoc Mai

Cam on Ban Vang da ưu ai nhe.
Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by thubeo vào ngày 07. Dec 2012 , 23:27

Phuong_Tran wrote on 06. Dec 2012 , 01:07:
                   
TÔN SƯ TRỌNG ĐẠO
                             Năm 2012

                                                      
Trưa nay 2/11/2012, Ban Cố Vấn chúng tôi, Cô Ngô Thị Vân, Lê Thị Thu và tôi,  đã được Gíáo Sư Tiến Sĩ  Nguyễn Thanh Liêm, Chủ Tịch Lê Văn Duyêt  Foundation, mời đi dự Lễ Vinh Danh “Tôn Sư Trọng Đạo” được tổ chức long trọng và thân mật tại trụ sở VHN-TV.   Tuy đã được tổ chức từ 5 năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên GS Liêm có nhã ý mời đài Truyền hình VHN và Hội Ái Hữu Trường Nữ Trung Học Lê Văn Duyệt của chúng ta cùng đứng trong Ban Tổ Chức, và tất cả các cựu Giáo sư được tuyển chọn và vinh danh năm nay đều được trao tặng những tấm plaque và quà lưu niệm.



Em TB chào Cô , em xin phép bỏ bớt đoạn sau của bài viết cho máy đỡ mệt. Cô ơi  Cô biết tại sao mà năm nay Thầy Liêm mời mình đồng tổ chức không Cô. Cũng nhờ chị Đoá năng nổ hoạt động , năm ngoái đã tới gặp Thầy Liêm xin đóng góp văn nghệ cho ngày viá Đức Tả Quân Lê văn Duyệt  mà Thầy mới biết các CNSLVD có nhiều tài năng.  Do đó Thầy trò mình mới cò dịp trình làng khắp 50 tiểu bang của nước Mỹ , vài nơi khác tại Canada và Úc Châu. Em chúc Cô vui vui.
Em TB  [smiley=2vrolijk_08.gif]

Title: Re: Đoản Văn
Post by Nguyen Van Ha vào ngày 11. Dec 2012 , 04:56
Thưa cô Vân,

Cô khoẻ không?
Kỳ này em xin được viết 1 truyện cổ tích tặng cho những người tên Hà, hihi! (Nhưng hình như trong trường LVD không có ai tên Hà cả, chỉ HNC mới có! Lạ thiệt!) ::)

Em NV Hà   :)

Sự Tích Giòng Sông

by NVH

Ngày xửa ngày xưa, cách đây triệu triệu năm, trái đất chỉ có rừng và biển mà chưa có sông!
Có một nàng công chúa trẻ tuổi xinh đẹp sống hồn nhiên vô tư trong triều đình của một vương quốc gần một khu rừng rậm rạp. Từ trên cửa sổ cung điện, công chúa hay bị thu hút bởi những loài hoa tuyệt đẹp trong rừng. Tuy nhiên vua cha thường căn dặn công chúa không được lai vãng đến khu rừng đó vì rừng già có nhiều thú dữ nguy hiểm.
Một hôm, đợi lúc lính gác thành lơ đãng, công chúa trái lệnh vua cha, trốn ra khỏi cung điện rồi một mình tung tăng vào rừng du ngoạn, thưởng thức cảnh đẹp thiên nhiên. Khi vào sâu giữa rừng, công chúa bỗng thấy một ngôi nhà nhỏ có khu vườn thật xinh. Và ở giữa khu vườn xinh xắn ấy có một chậu hoa với một đóa hoa vô cùng trang nhã. Công chúa như bị đóa hoa đẹp tuyệt trần thôi miên nên nàng mon men vào trong sân rồi định ngắt hoa đem về. Nhưng nàng chưa kịp ngắt hoa thì từ trong nhà có bà phù thủy mũi nhọn trông thật khiếp đảm cầm lưỡi liềm ra chận lại:
"Con bé ranh kia, ngươi từ đâu mà dám cả gan vào vườn nhà ta hái trộm hoa quỳnh này. Ngươi có biết là ta đã bỏ công trồng cây quỳnh hoa này cả ngàn năm nó mới nở một lần! Tội ngươi thật đáng chết, phải giam ngươi lại để trừng phạt ngươi ba ngày ba đêm cho bỏ tội!"
Nói rồi bà phù thủy trối công chúa lại, ném nàng vào trong xó nhà, sai một đàn rắn hổ mang đứng canh chừng, cười thé lên rồi bỏ đi, mặc cho nàng công chúa nhỏ bé khóc lóc nài nỉ!
Tình cờ hôm sau có một chàng kỵ mã khôi ngô tuấn tú cỡi ngựa đi ngang. Chàng kỵ mã nghe tiếng cầu cứu của công chúa vội vã cầm gươm xuống ngựa giết hết đàn rắn hổ mang, giải thoát cho công chúa. Khi biết được cô gái xinh xắn đó là công chúa, chàng kỵ mã cung kính đem nàng lên ngựa rồi đưa nàng ra khỏi rừng trở về triều đình. Nhưng trước khi đi, chàng kỵ mã hào hoa lại ngắt cành hoa quỳnh quý giá của bà phù thủy để tặng cho công chúa! Rủi thay, vừa ngay lúc đó, mụ phù thủy hung dữ từ trong rừng sâu trở về! Thấy hoa quỳnh ngàn năm quý giá của mình bị hái mất, mụ phù thủy nỗi trận lôi đình rượt theo chàng kỵ mã và công chúa.
Khi đến bìa rừng, công chúa vừa kịp vào dinh an toàn thì mụ phù thủy cũng vừa trờ tới. Chàng kỵ mã quay lại quần thảo với mụ phù thủy, nhưng chẳng may phù thủy nhiều phép thần thông quá nên chàng trai thua trận, bị mụ phù thủy giải về nhà mụ trong rừng. Và để thỏa tính ác độc, mụ phù thủy làm phép biến chàng trai tuấn tú thành một con cá chép rồi thả cá chép ấy vào cái ao nhỏ trong sân vườn để giam chàng! Mụ phù thủy còn đưa ra lời nguyền:
"Thằng ranh kia, chỉ khi nào con bé công chúa hôn lên môi cá của ngươi, lúc đó ngươi mới được trở lại thành người. Và ta cho ngươi hai năm để con bé cứu ngươi. Bằng không, cả đời ngươi sẽ mãi mãi là cá chép quanh quẫn trong ao này thôi nhé! ha ha ha!"
 
***
 
Từ ngày được chàng kỵ mã cứu mạng, nàng công chúa trẻ tuổi đem lòng thương nhớ người ân nhân khôi ngô tuấn tú. Ngày ngày công chúa ngồi bên cửa sổ trong cung điện nhìn về phía rừng sâu mà tưởng nhớ đến người yêu. Nàng hay nâng niu cành hoa ngọc quỳnh mà chàng trai đã hái tặng cho nàng rồi âm thầm khóc. Những giọt nước mắt ngọc ngà của nàng rơi xuống đất tích tụ thành một giòng nước trôi về dãy rừng sâu. Rồi cứ thế ngày này sang ngày khác, nàng công chúa dễ thương ngồi khóc bên cửa sổ suốt hai năm trời. Nước mắt nàng sau hai năm trở thành một giòng sông dài nối liền cung điện đến cái ao nhỏ trong rừng sâu, nơi chàng cá chép bị giam giữ!
Khi nước mắt người yêu đúng hai năm chảy thành sông tràn vào ao, cá chép mừng rỡ bơi ra khỏi ao, ngược dòng hướng về cung điện nơi công chúa đang ngồi đợi. Bơi đến cung điện, cá chép dùng hết sức bình sinh nhảy lên khỏi mặt nước để ra hiệu cho công chúa. Công chúa từ trên lầu nhìn xuống thấy hiện tượng lạ bèn xuống bờ sông xem xét. Nàng bỗng nhận ra hình bóng người yêu năm nào trong đôi mắt cá chép, và đôi môi cá mấp máy như muốn nói điều gì với công chúa !
Công chúa nhắm mắt lại kề môi hôn lên môi cá chép. Trong khoảnh khắc, lời nguyền của mụ phụ thủy được giải tỏa và như một phép lạ, con cá chép bỗng biến lại thành chàng trai khôi ngô tuấn tú năm nào!
Vua cha thấy vậy vui mừng, phong cho chàng trai làm phò mã, mở tiệc cưới linh đình cho công chúa và chàng kỵ mã đã cứu mạng con gái mình. Không lâu sau,  công chúa và phò mã lên ngôi hoàng đế. Họ sống hạnh phúc bên nhau suốt đời, sanh thêm nhiều hoàng tử và công chúa thật khôi ngô, xinh đẹp.
Triệu triệu năm về sau, dân gian đặt tên cho giòng nước chảy qua khu rừng là SÔNG để tưởng nhớ đến mối tình trong trắng của nàng công chúa đã ngồi khóc suốt hai năm trời, biến những giọt nước mắt ngọc ngà của nàng thành giòng sông ân nghĩa...

XIN HẾT !
NVHà
   :)

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 11. Dec 2012 , 08:53

Nguyen Van Ha wrote on 11. Dec 2012 , 04:56:
Thưa cô Vân,

Cô khoẻ không?
Kỳ này em xin được viết 1 truyện cổ tích tặng cho những người tên Hà, hihi! (Nhưng hình như trong trường LVD không có ai tên Hà cả, chỉ HNC mới có! Lạ thiệt!) ::)

Em NV Hà   :)

Sự Tích Giòng Sông

by NVH

Ngày xửa ngày xưa, cách đây triệu triệu năm, trái đất chỉ có rừng và biển mà chưa có sông!
Có một nàng công chúa trẻ tuổi xinh đẹp sống hồn nhiên vô tư trong triều đình của một vương quốc gần một khu rừng rậm rạp. Từ trên cửa sổ cung điện, công chúa hay bị thu hút bởi những loài hoa tuyệt đẹp trong rừng. Tuy nhiên vua cha thường căn dặn công chúa không được lai vãng đến khu rừng đó vì rừng già có nhiều thú dữ nguy hiểm.
Một hôm, đợi lúc lính gác thành lơ đãng, công chúa trái lệnh vua cha, trốn ra khỏi cung điện rồi một mình tung tăng vào rừng du ngoạn, thưởng thức cảnh đẹp thiên nhiên. Khi vào sâu giữa rừng, công chúa bỗng thấy một ngôi nhà nhỏ có khu vườn thật xinh. Và ở giữa khu vườn xinh xắn ấy có một chậu hoa với một đóa hoa vô cùng trang nhã. Công chúa như bị đóa hoa đẹp tuyệt trần thôi miên nên nàng mon men vào trong sân rồi định ngắt hoa đem về. Nhưng nàng chưa kịp ngắt hoa thì từ trong nhà có bà phù thủy mũi nhọn trông thật khiếp đảm cầm lưỡi liềm ra chận lại:
"Con bé ranh kia, ngươi từ đâu mà dám cả gan vào vườn nhà ta hái trộm hoa quỳnh này. Ngươi có biết là ta đã bỏ công trồng cây quỳnh hoa này cả ngàn năm nó mới nở một lần! Tội ngươi thật đáng chết, phải giam ngươi lại để trừng phạt ngươi ba ngày ba đêm cho bỏ tội!"
Nói rồi bà phù thủy trối công chúa lại, ném nàng vào trong xó nhà, sai một đàn rắn hổ mang đứng canh chừng, cười thé lên rồi bỏ đi, mặc cho nàng công chúa nhỏ bé khóc lóc nài nỉ!
Tình cờ hôm sau có một chàng kỵ mã khôi ngô tuấn tú cỡi ngựa đi ngang. Chàng kỵ mã nghe tiếng cầu cứu của công chúa vội vã cầm gươm xuống ngựa giết hết đàn rắn hổ mang, giải thoát cho công chúa. Khi biết được cô gái xinh xắn đó là công chúa, chàng kỵ mã cung kính đem nàng lên ngựa rồi đưa nàng ra khỏi rừng trở về triều đình. Nhưng trước khi đi, chàng kỵ mã hào hoa lại ngắt cành hoa quỳnh quý giá của bà phù thủy để tặng cho công chúa! Rủi thay, vừa ngay lúc đó, mụ phù thủy hung dữ từ trong rừng sâu trở về! Thấy hoa quỳnh ngàn năm quý giá của mình bị hái mất, mụ phù thủy nỗi trận lôi đình rượt theo chàng kỵ mã và công chúa.
Khi đến bìa rừng, công chúa vừa kịp vào dinh an toàn thì mụ phù thủy cũng vừa trờ tới. Chàng kỵ mã quay lại quần thảo với mụ phù thủy, nhưng chẳng may phù thủy nhiều phép thần thông quá nên chàng trai thua trận, bị mụ phù thủy giải về nhà mụ trong rừng. Và để thỏa tính ác độc, mụ phù thủy làm phép biến chàng trai tuấn tú thành một con cá chép rồi thả cá chép ấy vào cái ao nhỏ trong sân vườn để giam chàng! Mụ phù thủy còn đưa ra lời nguyền:
"Thằng ranh kia, chỉ khi nào con bé công chúa hôn lên môi cá của ngươi, lúc đó ngươi mới được trở lại thành người. Và ta cho ngươi hai năm để con bé cứu ngươi. Bằng không, cả đời ngươi sẽ mãi mãi là cá chép quanh quẫn trong ao này thôi nhé! ha ha ha!"
 
***
 
Từ ngày được chàng kỵ mã cứu mạng, nàng công chúa trẻ tuổi đem lòng thương nhớ người ân nhân khôi ngô tuấn tú. Ngày ngày công chúa ngồi bên cửa sổ trong cung điện nhìn về phía rừng sâu mà tưởng nhớ đến người yêu. Nàng hay nâng niu cành hoa ngọc quỳnh mà chàng trai đã hái tặng cho nàng rồi âm thầm khóc. Những giọt nước mắt ngọc ngà của nàng rơi xuống đất tích tụ thành một giòng nước trôi về dãy rừng sâu. Rồi cứ thế ngày này sang ngày khác, nàng công chúa dễ thương ngồi khóc bên cửa sổ suốt hai năm trời. Nước mắt nàng sau hai năm trở thành một giòng sông dài nối liền cung điện đến cái ao nhỏ trong rừng sâu, nơi chàng cá chép bị giam giữ!
Khi nước mắt người yêu đúng hai năm chảy thành sông tràn vào ao, cá chép mừng rỡ bơi ra khỏi ao, ngược dòng hướng về cung điện nơi công chúa đang ngồi đợi. Bơi đến cung điện, cá chép dùng hết sức bình sinh nhảy lên khỏi mặt nước để ra hiệu cho công chúa. Công chúa từ trên lầu nhìn xuống thấy hiện tượng lạ bèn xuống bờ sông xem xét. Nàng bỗng nhận ra hình bóng người yêu năm nào trong đôi mắt cá chép, và đôi môi cá mấp máy như muốn nói điều gì với công chúa !
Công chúa nhắm mắt lại kề môi hôn lên môi cá chép. Trong khoảnh khắc, lời nguyền của mụ phụ thủy được giải tỏa và như một phép lạ, con cá chép bỗng biến lại thành chàng trai khôi ngô tuấn tú năm nào!
Vua cha thấy vậy vui mừng, phong cho chàng trai làm phò mã, mở tiệc cưới linh đình cho công chúa và chàng kỵ mã đã cứu mạng con gái mình. Không lâu sau,  công chúa và phò mã lên ngôi hoàng đế. Họ sống hạnh phúc bên nhau suốt đời, sanh thêm nhiều hoàng tử và công chúa thật khôi ngô, xinh đẹp.
Triệu triệu năm về sau, dân gian đặt tên cho giòng nước chảy qua khu rừng là SÔNG để tưởng nhớ đến mối tình trong trắng của nàng công chúa đã ngồi khóc suốt hai năm trời, biến những giọt nước mắt ngọc ngà của nàng thành giòng sông ân nghĩa...

XIN HẾT !
NVHà
   :)

Hà thân ,
Cam on Hà da cho Co doc mot cau chuyen co tich rat co hậu. Nươc mat ma chay thanh song thi dung la chi co trong chuyen co tich !  ;D
Co rat thich doc nhung chuyen co tich , vi trong do cuối cung roi cung co happy ending , chu khong nhu o ngoai doi .
Trương LVD co nhieu ngươi ten Hà ma em khong biet do thoi !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 12. Dec 2012 , 03:44
KÍNH CHÚC MẠ VÂN NGÀY SINH NHẬT- NGÀY CỦA TRĂM NĂM(12-12-12 MỘT NGÀY THẬT LÀ ĐẶC BIỆT) THẬT LÀ VUI , CHÚC MẠ VÂN LUÔN MẠNH KHOẺ,TRẺ MÃI, SỐNG LÂU TRĂM TUỔI ĐỂ DÌU DẮT ĐÀN "CON" CỦA MẠ VÂN.

http://img100.imageshack.us/img100/8027/42483438.gif

http://img716.imageshack.us/img716/821/bsn.gif


http://www.youtube.com/watch?feature=player_embedded&v=2H9KwO4hNgA

lêthịngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 22. Dec 2012 , 08:32
VỀ ĐÂU CÁNH CHIM NHỎ

   Sáng nay trời thật ẩm, phải rồi tối qua mưa rỉ rả cả đêm. Mùa đông đã đến, nhớ ngày xưa ba tôi hay nói Đông Chí đừng ra ngoài chơi vì trời sẽ lạnh hơn, mưa gió, có nhiều luồng "khí độc" dễ bị bệnh lắm. Anh em chúng tôi còn quá nhỏ không hiểu Đông Chí là gì và rất sợ, được má cho mặc áo ấm, ngồi trong nhà và má cho ăn chè đậu trắng nóng hổi. Cho tới hôm nay sau mấy chục năm mà tôi cũng không hiểu tại sao, ba má đã mất rồi biết hỏi ai! Đó là những kỷ niệm đẹp và êm đềm luôn ghi sâu vào tâm trí tôi.
        Kỷ niệm làm sao dễ xóa mờ
        Ngàn năm luôn giữ dẫu trong mơ...
  Nghe xôn xao về ngày tận thế, bao nhiêu vị chiêm tinh gia đã đoán này đoán nọ thậm chí có những khoa học gia cũng đoán, nhưng có hay không?Rồi lại có tin sẽ không có ánh sáng suốt ba ngày ba đêm....nhiều lúc tôi nghĩ hay là tin do những nhà sản xuất nến, đèn pin...??Nhưng dù có gì đi nữa tôi cũng vẫn phải đi làm, không ngồi nhà mà ăn chè đậu trắng má cúng ngày Đông Chí, không được cùng anh chị chơi đánh kiếm trên bộ ván gõ , cười giởn thật hồn nhiên, không hề biết gì sẽ xảy ra cho dù là tận thế.Ôi tôi thèm cái hạnh phúc đó, thèm được như thời thơ dại bên cha mẹ và anh chị em! Lái xe đi mà lòng tôi nặng trĩu không phải lo cho ngày mai không còn nữa mà tôi nhớ ba má tôi vô cùng! Cô bạn thân của tôi gọi tới:
- Ê mậy , hôm nay 21 tháng 12 đó, coi chừng tận thế. Và nó cười ha hả.
Tôi bảo: - Tận thì tận sợ gì tất cả đều gặp nhau ở dưới thì vui. Nhưng cũng phải đi cày nè.
Cô bạn của tôi thì vậy, lâu lâu gọi nha nhá vài câu rồi im ru, tôi đã quá quen thuộc nên không gì thắc mắc. Vừa lái xe tôi nhìn lên bầu trời, ôi sao lạ thế kia mây thật thấp và lạ lùng phủ một màu đen xám và như có vảy màu xanh xen lẫn, tôi thấy đẹp nên lấy máy ra bấm hình, tôi cười một mình và nghĩ:
-Ngày tận thế, mình lang thang ngoài đường, gió cuốn mình đi đâu, mong gió sẽ đưa mình về nơi có người đang mong đợi!
    http://img528.imageshack.us/img528/2165/26203373.jpg
Gió thật mạnh, tưởng như gió đẩy đưa xe tôi đi, tôi thích quá muốn nghêu ngao một bài hát "Đêm qua chưa mà trời sao vội sáng, một đàn chim cánh nhỏ chở mùa sang.....Ngày buồn tênh cũng đưa chiều vào tối. mím môi cười mà nhớ thương khôn nguôi...."Một lần tôi đã được ru ngủ bằng bài hát này, mắt tôi cay sè, thì ra tôi đã khóc!
  Nửa đêm thức dậy nhớ tiếng ru
  Âm vang từ thành phố xa mù
  Điệu nhạc đưa em vào giấc ngủ
  Tiếng đàn réo rắt cả đêm thu...
Tôi nhìn lên bầu trời, vẫn oằn oại, ô kìa từng đàn chim đang bay, chẳng biết chúng bay về đâu, chim ở đâu mà nhiều thế, từ phía xa xa một cánh chim bay thật chậm, sao cô đơn thế tôi thấy thương cánh chim nhỏ này quá. Bay đi đâu, đường bay đôi cánh có mỏi?
   Chim buồn cất cao tiếng hát
   Phương xa nay đã lạc đàn...
http://img69.imageshack.us/img69/7885/cnhchim.jpg

Bầu trời vẫn vậy, gió vẫn mạnh, mọi người sao vội vã thế kia, tôi vẫn lang thang xứ lạ quê người một mình, nỗi cô đơn trống vắng, nghĩ tới cánh chim nhỏ tôi thấy bùi ngùi, bay về đâu thế kia, trời mùa đông lạnh lẽo, chim có bạn hay không mà một mình vời vợi?Mùa đông đang đến, trời lạnh thêm và tuyết sẽ trắng xóa, mình sẽ ngồi nhìn ra song cửa để mà suy gẫm chuyện đời, thương về kỷ niệm, nhớ nhung lung tung.
Chợt nhớ bài hát Đêm lạnh của Phạm Trọng Cầu mới nghe ban sáng: Đêm đông lạnh phố buồn, em ơi rét không em. Bơ vơ giữa phố phường, tìm đâu người mến thương...sao mà thấm thía quá!
Cánh chim đã xa khuất, thực tế tôi đang đi cày, dù có lạnh lùng tuyết phủ gíá băng, dù cho tận thế ngày mai, hôm nay cũng phải đi làm. tôi thấy thương mình quá, thương cánh chim lạc đàn bay về đâu!
lêthịngố(12-21-12)


Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 24. Dec 2012 , 17:15
http://img248.imageshack.us/img248/4664/thonglon.gif

Kính chúc Mạ Vân một Giáng Sinh thật vui, khoẻ, đầm ấm bên thầy và người thân.Kính chúc Mạ Vân sớm bình phục, khoẻ mạnh,và trở lại với đàn học trò đang mong đợi .
lêthịngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by Tuyet Lan vào ngày 31. Dec 2012 , 12:14



Em kính chúc Cô Vân 1 Năm Mới thật an lành. Cô thương , Cô nghỉ ngơi cho thật khoẻ đề vàp đây với các em Cô nhé .
Em

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 05. Jan 2013 , 07:38
Em xin lỗi Cô vì lâu quá không góp mặt , lúc này em cũng ít có thời gian nên lâu lâu vào trang nhà em chỉ đọc và đọc ; không còn thời gian để post những cảm xúc của riêng mình. Thật vui vì Cô vẫn còn nhớ đến em , cám ơn Cô thật nhiều !!! Mong Cô luôn vui , khoẻ và bình an.
ngo_thi_van wrote on 08. Nov 2012 , 08:32:
Than goi cac Đoản Văn Gia.
Moi ngươi lặn dau ca roi ma khong thay vao day viet tiep Đỏan Văn?
Trươc het la hai Co Ngoc Mai va Thu roi den :
Dzit
Ngọc Đóa
Hà Bá
Kahat
Họa Mi Nâu
Phan Nguyễn
Nàng Tôn Nữ
Đại San
Đổ Hữu Tài
Anh Thư
Nguyễn Toàn
Phượng Trần
THanh Trúc
Túy Vân
???????????
Alo ! Moi ngươi di dau het ca roi ma khong chiu vao day viet tiep ?  Chủ Quán dang chờ đợi mõi mòn day !  :'(
NTV   



Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 05. Jan 2013 , 07:41
HOANG HOẢI

Thật ra thì từ trước đến giờ mình chưa lần nào dùng từ này; chỉ vì không thật hiểu ý nghĩa của nó... Thi thoảng đôi lần đọc được trong những trang viết của bạn bè, những câu thơ mang nặng tâm sự của ai đó muốn trải lòng... Với mình, "hoang hoải" có thể là một nổi buồn khắc khoải, chênh vênh...

Hôm qua đọc một câu truyện ngắn trên báo, chỉ một câu tả ánh mắt của nhân vật thôi mà sao làm mình cứ nghĩ mãi... "Một đôi mắt hoang, không phải hoang dại mà hoang hoải buồn...". Một đôi mắt của một ngày xưa xa lăng lắc bỗng chốc hiện lên thật rõ, một đôi mắt của cô đơn, day dứt, nặng trĩu tâm tư...

Trên chuyến đò dọc ngày ấy, lần đầu tiên biết đến cái bao la của một dòng sông. Lần đầu tiên tìm về một miền quê lạ, lần đầu tiên biết được quê hương Anh. Cái bỡ ngỡ của con gái Sài Gòn, sợ run khi ngồi trên chiếc đò bé nhỏ, lắc lư trên sóng nước dập dềnh... làm anh chàng lái đò phải cười khì, luôn miệng trấn an!

Lần đầu tiên gặp lại Anh từ lúc Anh bỏ Sài Gòn, lần đầu đau nhói cả lòng khi bắt gặp ánh mắt Anh ngày ấy... Một tai nạn làm Anh mất cả đôi chân, mất cả những ước mơ ấp ủ! Anh bỏ Sài Gòn, bỏ hết bạn bè, bỏ cả một tình yêu chưa nói...

Chỉ một lần ghé thăm
Một đời em vẫn nhớ...
Vàm Cỏ Đông
Nước chảy ngược dòng...
.....

Làm sao em có thể tìm
Con sông Vàm vẫn vô tình chảy ngược
Để lại trong lòng em vết xước
Chẳng thể nào lành..., dù tháng năm trôi...
....
Lần cuối cùng em được nghe lại tiếng đàn của Anh, một đêm trăng thật sáng với chòm Đại Hùng Tinh lấp lánh... Tiếng đàn chơi vơi trên chiếc thuyền nhỏ lắc lư...

Tất cả đã là kỷ niệm..., tất cả đã đi vào ký ức... Chỉ còn những câu thơ em viết về Anh, về chuyến đi ngày ấy... Hôm nay dưng không nhớ lại, để nhớ lắm một đôi mắt buồn, hoang hoải buồn mà em ngày ấy không thể nghĩ ra...

Vẫn mong Anh luôn được bình an và hạnh phúc...

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 07. Jan 2013 , 09:21

Ngố wrote on 22. Dec 2012 , 08:32:
VỀ ĐÂU CÁNH CHIM NHỎ

   Sáng nay trời thật ẩm, phải rồi tối qua mưa rỉ rả cả đêm. Mùa đông đã đến, nhớ ngày xưa ba tôi hay nói Đông Chí đừng ra ngoài chơi vì trời sẽ lạnh hơn, mưa gió, có nhiều luồng "khí độc" dễ bị bệnh lắm. Anh em chúng tôi còn quá nhỏ không hiểu Đông Chí là gì và rất sợ, được má cho mặc áo ấm, ngồi trong nhà và má cho ăn chè đậu trắng nóng hổi. Cho tới hôm nay sau mấy chục năm mà tôi cũng không hiểu tại sao, ba má đã mất rồi biết hỏi ai! Đó là những kỷ niệm đẹp và êm đềm luôn ghi sâu vào tâm trí tôi.
        Kỷ niệm làm sao dễ xóa mờ
        Ngàn năm luôn giữ dẫu trong mơ...
  Nghe xôn xao về ngày tận thế, bao nhiêu vị chiêm tinh gia đã đoán này đoán nọ thậm chí có những khoa học gia cũng đoán, nhưng có hay không?Rồi lại có tin sẽ không có ánh sáng suốt ba ngày ba đêm....nhiều lúc tôi nghĩ hay là tin do những nhà sản xuất nến, đèn pin...??Nhưng dù có gì đi nữa tôi cũng vẫn phải đi làm, không ngồi nhà mà ăn chè đậu trắng má cúng ngày Đông Chí, không được cùng anh chị chơi đánh kiếm trên bộ ván gõ , cười giởn thật hồn nhiên, không hề biết gì sẽ xảy ra cho dù là tận thế.Ôi tôi thèm cái hạnh phúc đó, thèm được như thời thơ dại bên cha mẹ và anh chị em! Lái xe đi mà lòng tôi nặng trĩu không phải lo cho ngày mai không còn nữa mà tôi nhớ ba má tôi vô cùng! Cô bạn thân của tôi gọi tới:
- Ê mậy , hôm nay 21 tháng 12 đó, coi chừng tận thế. Và nó cười ha hả.
Tôi bảo: - Tận thì tận sợ gì tất cả đều gặp nhau ở dưới thì vui. Nhưng cũng phải đi cày nè.
Cô bạn của tôi thì vậy, lâu lâu gọi nha nhá vài câu rồi im ru, tôi đã quá quen thuộc nên không gì thắc mắc. Vừa lái xe tôi nhìn lên bầu trời, ôi sao lạ thế kia mây thật thấp và lạ lùng phủ một màu đen xám và như có vảy màu xanh xen lẫn, tôi thấy đẹp nên lấy máy ra bấm hình, tôi cười một mình và nghĩ:
-Ngày tận thế, mình lang thang ngoài đường, gió cuốn mình đi đâu, mong gió sẽ đưa mình về nơi có người đang mong đợi!
    http://img528.imageshack.us/img528/2165/26203373.jpg
Gió thật mạnh, tưởng như gió đẩy đưa xe tôi đi, tôi thích quá muốn nghêu ngao một bài hát "Đêm qua chưa mà trời sao vội sáng, một đàn chim cánh nhỏ chở mùa sang.....Ngày buồn tênh cũng đưa chiều vào tối. mím môi cười mà nhớ thương khôn nguôi...."Một lần tôi đã được ru ngủ bằng bài hát này, mắt tôi cay sè, thì ra tôi đã khóc!
  Nửa đêm thức dậy nhớ tiếng ru
  Âm vang từ thành phố xa mù
  Điệu nhạc đưa em vào giấc ngủ
  Tiếng đàn réo rắt cả đêm thu...
Tôi nhìn lên bầu trời, vẫn oằn oại, ô kìa từng đàn chim đang bay, chẳng biết chúng bay về đâu, chim ở đâu mà nhiều thế, từ phía xa xa một cánh chim bay thật chậm, sao cô đơn thế tôi thấy thương cánh chim nhỏ này quá. Bay đi đâu, đường bay đôi cánh có mỏi?
   Chim buồn cất cao tiếng hát
   Phương xa nay đã lạc đàn...
http://img69.imageshack.us/img69/7885/cnhchim.jpg

Bầu trời vẫn vậy, gió vẫn mạnh, mọi người sao vội vã thế kia, tôi vẫn lang thang xứ lạ quê người một mình, nỗi cô đơn trống vắng, nghĩ tới cánh chim nhỏ tôi thấy bùi ngùi, bay về đâu thế kia, trời mùa đông lạnh lẽo, chim có bạn hay không mà một mình vời vợi?Mùa đông đang đến, trời lạnh thêm và tuyết sẽ trắng xóa, mình sẽ ngồi nhìn ra song cửa để mà suy gẫm chuyện đời, thương về kỷ niệm, nhớ nhung lung tung.
Chợt nhớ bài hát Đêm lạnh của Phạm Trọng Cầu mới nghe ban sáng: Đêm đông lạnh phố buồn, em ơi rét không em. Bơ vơ giữa phố phường, tìm đâu người mến thương...sao mà thấm thía quá!
Cánh chim đã xa khuất, thực tế tôi đang đi cày, dù có lạnh lùng tuyết phủ gíá băng, dù cho tận thế ngày mai, hôm nay cũng phải đi làm. tôi thấy thương mình quá, thương cánh chim lạc đàn bay về đâu!
lêthịngố(12-21-12)


Em Ngố thương ,
Ma Van da doc het bai viet cua em va cam tương cua em ve ngay tien doan tan the vua qua cung buc anh minh hoa. Bao nhieu chuyen roi cung qua em nhi !
Cam on em da co mat trong Đoan Vạn
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 07. Jan 2013 , 09:27

thanhtruc wrote on 05. Jan 2013 , 07:41:
HOANG HOẢI

Thật ra thì từ trước đến giờ mình chưa lần nào dùng từ này; chỉ vì không thật hiểu ý nghĩa của nó... Thi thoảng đôi lần đọc được trong những trang viết của bạn bè, những câu thơ mang nặng tâm sự của ai đó muốn trải lòng... Với mình, "hoang hoải" có thể là một nổi buồn khắc khoải, chênh vênh...

Hôm qua đọc một câu truyện ngắn trên báo, chỉ một câu tả ánh mắt của nhân vật thôi mà sao làm mình cứ nghĩ mãi... "Một đôi mắt hoang, không phải hoang dại mà hoang hoải buồn...". Một đôi mắt của một ngày xưa xa lăng lắc bỗng chốc hiện lên thật rõ, một đôi mắt của cô đơn, day dứt, nặng trĩu tâm tư...

Trên chuyến đò dọc ngày ấy, lần đầu tiên biết đến cái bao la của một dòng sông. Lần đầu tiên tìm về một miền quê lạ, lần đầu tiên biết được quê hương Anh. Cái bỡ ngỡ của con gái Sài Gòn, sợ run khi ngồi trên chiếc đò bé nhỏ, lắc lư trên sóng nước dập dềnh... làm anh chàng lái đò phải cười khì, luôn miệng trấn an!

Lần đầu tiên gặp lại Anh từ lúc Anh bỏ Sài Gòn, lần đầu đau nhói cả lòng khi bắt gặp ánh mắt Anh ngày ấy... Một tai nạn làm Anh mất cả đôi chân, mất cả những ước mơ ấp ủ! Anh bỏ Sài Gòn, bỏ hết bạn bè, bỏ cả một tình yêu chưa nói...

Chỉ một lần ghé thăm
Một đời em vẫn nhớ...
Vàm Cỏ Đông
Nước chảy ngược dòng...
.....

Làm sao em có thể tìm
Con sông Vàm vẫn vô tình chảy ngược
Để lại trong lòng em vết xước
Chẳng thể nào lành..., dù tháng năm trôi...
....
Lần cuối cùng em được nghe lại tiếng đàn của Anh, một đêm trăng thật sáng với chòm Đại Hùng Tinh lấp lánh... Tiếng đàn chơi vơi trên chiếc thuyền nhỏ lắc lư...

Tất cả đã là kỷ niệm..., tất cả đã đi vào ký ức... Chỉ còn những câu thơ em viết về Anh, về chuyến đi ngày ấy... Hôm nay dưng không nhớ lại, để nhớ lắm một đôi mắt buồn, hoang hoải buồn mà em ngày ấy không thể nghĩ ra...

Vẫn mong Anh luôn được bình an và hạnh phúc...

Em Thanh Truc oi ,
Co cam on em da tro lai voi Đoan Van voi mot bai viet chat chua nhieu tinh cam. Lan dau tien Co moi biet dươc hai chu Hoang Hoải nay.
Mong em van tiẻp tuc nhe.
Co Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 07. Jan 2013 , 09:29

Ngố wrote on 24. Dec 2012 , 17:15:
http://img248.imageshack.us/img248/4664/thonglon.gif

Kính chúc Mạ Vân một Giáng Sinh thật vui, khoẻ, đầm ấm bên thầy và người thân.Kính chúc Mạ Vân sớm bình phục, khoẻ mạnh,và trở lại với đàn học trò đang mong đợi .
lêthịngố

Ngố oi ,
Ma Van cam on em rat nhieu nhat la da nghe dươc giong noi cua em.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 07. Jan 2013 , 09:32

Tuyet Lan wrote on 31. Dec 2012 , 12:14:


Em kính chúc Cô Vân 1 Năm Mới thật an lành. Cô thương , Cô nghỉ ngơi cho thật khoẻ đề vàp đây với các em Cô nhé .
Em

Em TUyet Lan oi ,
Co cam on em nhieu lam da nhieu lan goi cho Co hoi tham Co mac dau em dang ban biu ve vu bao Sandy vua qua.
Mong moi su tot lanh den voi gia dinh em.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 07. Jan 2013 , 16:21
Ngố oi ,
Ma Van cam on em rat nhieu nhat la da nghe dươc giong noi cua em.
Ma Van

Kính mừng mạ Vân đã khoẻ và trở lại mái nhà xưa.  votaypansyvang
ngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 08. Jan 2013 , 07:21
Thưa Cô Vân ,

Tối nay em đã ngồi làm xong Mục Lục của Đoản Văn rồi , cả nhà ai muốn xem lại bài nào cứ vào trang 1 chỗ Muc Lục của Đoản Văn nhé , cứ theo link có sẵn  :D

Tổng cộng đến ngày hôm nay thì trang Đoản Văn có tất cả là 61 bài viết cùa 17 tác giả Cô ạ :

1.   Cô Ngô Vân
2.   Cô Vũ Ngọc Mai
3.   Cô Thu Lê
4.   Thày Nguyễn Ngọc Đường
5.   Nguyễn Toàn
6.   Nguyễn Văn Hà
7.   Phan Nguyên
8.   Tuyết Lan
9.   Kahat ( Lê Thị Kinh Hoàng )
10.  Phượng Trần
11.  Dzịt
12.  Thanh Trúc
13.  Đỗ Hữu Tài
14.  Nàng Tôn Nữ
15.  Hoạ Mi Nâu
16.  Túy Vân
17.  Ngố

PTr

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 09. Jan 2013 , 20:55

Phuong_Tran wrote on 08. Jan 2013 , 07:21:
Thưa Cô Vân ,

Tối nay em đã ngồi làm xong Mục Lục của Đoản Văn rồi , cả nhà ai muốn xem lại bài nào cứ vào trang 1 chỗ Muc Lục của Đoản Văn nhé , cứ theo link có sẵn  :D

Tổng cộng đến ngày hôm nay thì trang Đoản Văn có tất cả là 61 bài viết cùa 17 tác giả Cô ạ :

1.   Cô Ngô Vân
2.   Cô Vũ Ngọc Mai
3.   Cô Thu Lê
4.   Thày Nguyễn Ngọc Đường
5.   Nguyễn Toàn
6.   Nguyễn Văn Hà
7.   Phan Nguyên
8.   Tuyết Lan
9.   Kahat ( Lê Thị Kinh Hoàng )
10.  Phượng Trần
11.  Dzịt
12.  Thanh Trúc
13.  Đỗ Hữu Tài
14.  Nàng Tôn Nữ
15.  Hoạ Mi Nâu
16.  Túy Vân
17.  Ngố

PTr

Em gioi lam , Co cam on em.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 09. Jan 2013 , 20:57

Ngố wrote on 07. Jan 2013 , 16:21:
Ngố oi ,
Ma Van cam on em rat nhieu nhat la da nghe dươc giong noi cua em.
Ma Van

Kính mừng mạ Vân đã khoẻ và trở lại mái nhà xưa.  votaypansyvang
ngố

Ngố oi.
Ma Van cung chua dươc khoe nhu xua dau, nhung vao dươc luc nao voi cac em la vao thoi.
Cam on em nhẹ
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 13. Jan 2013 , 07:24
Chị Phương Tran thật là hay, em cám ơn chị nhiều!!! Thật là tiện khi có sẳn mục lục như vậy! :)
Phuong_Tran wrote on 08. Jan 2013 , 07:21:
Thưa Cô Vân ,

Tối nay em đã ngồi làm xong Mục Lục của Đoản Văn rồi , cả nhà ai muốn xem lại bài nào cứ vào trang 1 chỗ Muc Lục của Đoản Văn nhé , cứ theo link có sẵn  :D

Tổng cộng đến ngày hôm nay thì trang Đoản Văn có tất cả là 61 bài viết cùa 17 tác giả Cô ạ :

1.   Cô Ngô Vân
2.   Cô Vũ Ngọc Mai
3.   Cô Thu Lê
4.   Thày Nguyễn Ngọc Đường
5.   Nguyễn Toàn
6.   Nguyễn Văn Hà
7.   Phan Nguyên
8.   Tuyết Lan
9.   Kahat ( Lê Thị Kinh Hoàng )
10.  Phượng Trần
11.  Dzịt
12.  Thanh Trúc
13.  Đỗ Hữu Tài
14.  Nàng Tôn Nữ
15.  Hoạ Mi Nâu
16.  Túy Vân
17.  Ngố

PTr


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 13. Jan 2013 , 09:27

thanhtruc wrote on 13. Jan 2013 , 07:24:
Chị Phương Tran thật là hay, em cám ơn chị nhiều!!! Thật là tiện khi có sẳn mục lục như vậy! :)

Em Thanh Truc oi ,
Co cung dong y voi em do.
Đợi em post bai viet moi day nhe .
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Thu Ca vào ngày 18. Jan 2013 , 23:59
Kinh chào cô Vân ,
Em gửi lời kính thăm cô ,mong cô luôn manh khoẻ.Thấy cô vô lại sân trường làm em vui quá .
Thu.P

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 21. Jan 2013 , 09:37
mỗi ngày...

Mỗi ngày tôi đi qua con hẻm nhỏ... Chiếc xe lạch cạch của chị bán phở sáng vẫn đều đều lăn bánh đến chổ dọn hàng; tiếng chổi quét sân của một Cụ Bà khó ngủ, dậy sớm vẫn loẹt quẹt trong vườn; chiếc xe rác đến sớm dọn dẹp sạch sẽ cho khu phố bắt đầu một ngày mới... Thân quen.

Mỗi ngày tôi đi qua con đường nhỏ... Những chiếc lá ủ hương đêm long lanh trong nắng sớm rạng ngời. Những gương mặt lạ, quen lại vội lướt qua nhau; để lại cái cười mỉm mà sao lòng vui lạ.

Mỗi ngày tôi đi qua cuộc sống. Qua bao mảnh đời tất tả, ngược xuôi với cái ăn, cái mặc hàng ngày. Bà cụ ve chai vẫn oằn người với chiếc xe đẩy; cậu bé bán vé số đôi khi quên cả xấp vé số còn lại mà cười toét miệng với trò chơi bắn bi cùng các bạn trên đường; tiếng gỏ mì lách cách làm con hẻm nhỏ xao động giữa đêm khuya; những gương mặt thợ mệt nhoài sau một đêm thức trắng cho kịp mẻ bê-tông của công trình xây dựng đầu đường, về ngang nhà mà vẫn rộn rã tiếng cười, tiếng nói...

Mỗi ngày tôi đi qua mọi người. Nghe cuộc sống thở với bao hạnh phúc, âu lo, bất hạnh...

Mỗi ngày tôi đi qua tôi. Nghe nỗi buồn riêng dường như bé lại. Nghe như những nụ cười vẫn đang khúc khích quanh mình...

Mỗi ngày tôi vẫn mãi đi tìm...

Thanh Trúc

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 21. Jan 2013 , 11:13

Thu Ca wrote on 18. Jan 2013 , 23:59:
Kinh chào cô Vân ,
Em gửi lời kính thăm cô ,mong cô luôn manh khoẻ.Thấy cô vô lại sân trường làm em vui quá .
Thu.P

Em THu CA oi ,
Co cam on em da vao day voi Co va thu cua em lam Co rat cam dong. Mong se co ngay em viet mot Doan Van vi em viet van hay lam do , Co chờ day nhe.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 21. Jan 2013 , 11:19

thanhtruc wrote on 21. Jan 2013 , 09:37:
mỗi ngày...

Mỗi ngày tôi đi qua con hẻm nhỏ... Chiếc xe lạch cạch của chị bán phở sáng vẫn đều đều lăn bánh đến chổ dọn hàng; tiếng chổi quét sân của một Cụ Bà khó ngủ, dậy sớm vẫn loẹt quẹt trong vườn; chiếc xe rác đến sớm dọn dẹp sạch sẽ cho khu phố bắt đầu một ngày mới... Thân quen.

Mỗi ngày tôi đi qua con đường nhỏ... Những chiếc lá ủ hương đêm long lanh trong nắng sớm rạng ngời. Những gương mặt lạ, quen lại vội lướt qua nhau; để lại cái cười mỉm mà sao lòng vui lạ.

Mỗi ngày tôi đi qua cuộc sống. Qua bao mảnh đời tất tả, ngược xuôi với cái ăn, cái mặc hàng ngày. Bà cụ ve chai vẫn oằn người với chiếc xe đẩy; cậu bé bán vé số đôi khi quên cả xấp vé số còn lại mà cười toét miệng với trò chơi bắn bi cùng các bạn trên đường; tiếng gỏ mì lách cách làm con hẻm nhỏ xao động giữa đêm khuya; những gương mặt thợ mệt nhoài sau một đêm thức trắng cho kịp mẻ bê-tông của công trình xây dựng đầu đường, về ngang nhà mà vẫn rộn rã tiếng cười, tiếng nói...

Mỗi ngày tôi đi qua mọi người. Nghe cuộc sống thở với bao hạnh phúc, âu lo, bất hạnh...

Mỗi ngày tôi đi qua tôi. Nghe nỗi buồn riêng dường như bé lại. Nghe như những nụ cười vẫn đang khúc khích quanh mình...

Mỗi ngày tôi vẫn mãi đi tìm...

Thanh Trúc

Em Thanh Truc oi ,
Em da cho moi ngươi doc dung la mot đoản văn ma that rat xúc tich voi nhung hoat dong hang ngay khong thay doi , tuy nhien van con mot cai gi ma em van chua tim thay ?
Co thay mat moi ngươi cam on em.
Co Van   

Title: Re: Đoản Văn
Post by Thu Ca vào ngày 22. Jan 2013 , 23:12

ngo_thi_van wrote on 21. Jan 2013 , 11:13:
Em THu CA oi ,
Co cam on em da vao day voi Co va thu cua em lam Co rat cam dong. Mong se co ngay em viet mot Doan Van vi em viet van hay lam do , Co chờ day nhe.
Co Van


Cô vân ơi,em sẽ viết nếu có dip,em viết cũng tạm tạm thôi.
Em "nghe" cô mới đi chơi về ,em mừng cho cô.

Em tìm thấy tấm hình rất đẹp của cô chup hồi thày Bửu Biền qua chơi.Cô đẹp quá.


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 23. Jan 2013 , 09:05

Phuong_Tran wrote on 08. Jan 2013 , 07:21:
Thưa Cô Vân ,

Tối nay em đã ngồi làm xong Mục Lục của Đoản Văn rồi , cả nhà ai muốn xem lại bài nào cứ vào trang 1 chỗ Muc Lục của Đoản Văn nhé , cứ theo link có sẵn  :D

Tổng cộng đến ngày hôm nay thì trang Đoản Văn có tất cả là 61 bài viết cùa 17 tác giả Cô ạ :

1.   Cô Ngô Vân
2.   Cô Vũ Ngọc Mai
3.   Cô Thu Lê
4.   Thày Nguyễn Ngọc Đường
5.   Nguyễn Toàn
6.   Nguyễn Văn Hà
7.   Phan Nguyên
8.   Tuyết Lan
9.   Kahat ( Lê Thị Kinh Hoàng )
10.  Phượng Trần
11.  Dzịt
12.  Thanh Trúc
13.  Đỗ Hữu Tài
14.  Nàng Tôn Nữ
15.  Hoạ Mi Nâu
16.  Túy Vân
17.  Ngố

PTr

Cam on em Phuong Tran rat nhieu da bo cong suc lam Muc Luc cho muc Đoan Van nay day nhe , nhu vay rat tien cho ai muon tham khao.
Co Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 23. Jan 2013 , 09:09

Thu Ca wrote on 22. Jan 2013 , 23:12:
Cô vân ơi,em sẽ viết nếu có dip,em viết cũng tạm tạm thôi.
Em "nghe" cô mới đi chơi về ,em mừng cho cô.

Em tìm thấy tấm hình rất đẹp của cô chup hồi thày Bửu Biền qua chơi.Cô đẹp quá.


Em Thu CA oi ,
Co cam on em , nhin tam hinh nay lai nho den ky niem xua va Co co cam tương nhu dang cam sung nham ai vay !  ;D
Co mong cai " dịp " cua em mau mau den cho moi ngươi dươc doc sang tac cua em.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 24. Jan 2013 , 11:08
VÒNG ĐỜI CỦA MỘT CHIẾC LÁ

   Mặc dù đã biết trước là có tuyết hôm nay, nhưng sao tôi lại thấy ngạc nhiên mới lạ chứ! Tuyết rơi!Trận tuyết đầu mùa tuy trể nhưng cũng gọi là có tuyết!Tuyết không nhiều lắm đủ chất đầy mui xe,và đủ để đường sá dơ bẩn vì nắng lên tuyết tan ra. Lạnh! Cái lạnh của thời tiết và cái lạnh của người tha phương khi xuân về, tết đến! Lái xe đi làm mà lòng miên man nghĩ ngợi.
  Giờ này chắc quê nhà đang rộn ràng chuẩn bị đón tết, chợ hoa đầy những cành mai vàng rực rỡ, cành hồng thắm tươi, có những chậu vạn thọ cùng cúc đủ loại khoe màu dưới nắng xuân cho đàn bướm lượn vòng, ôi sao mà tôi nhớ quá, nhớ tết quê nhà! Đã bao mùa xuân tha hương, đã bao nỗi ray rứt nhớ quê nhà, nhớ lại những ngày tháng cũ khi đặt chân đến xứ sở xa lạ này, tôi được người anh đã thương và đón nhận với sự giúp đỡ thật chân thành, không bao giờ tôi quên được,giờ đây anh đã an vui cõi vĩnh hằng. Mỗi độ xuân về tôi nhớ anh tôi quá, anh đã hướng dẫn tôi mọi thứ để tôi làm quen với cuộc sống mới, và hiểu thế nào "văn minh" của xứ sở được mệnh danh là văn minh này, tôi thật là buồn và tự hỏi tại sao người hiền lương lại từ giã cõi đời quá sớm, hay là cuộc đời này chỉ là cõi tạm nên chỉ mượn chừng ấy thôi cũng đủ. Đã đành là có sự vô thường, nhưng tôi vẫn thấy buồn, thấy tiếc nhớ những người thân yêu của tôi qua đời, họ về đâu nhỉ??
    Tôi đã từng ngồi hàng giờ để nhìn chiếc lá thu rơi và xem lá đó về đâu, dừng lại phương nào?Tại sao mùa thu lá lại rơi?Có một bài hát tôi đã từng nghe nhưng không nhớ của ai, có những câu ngẫm nghĩ thật là thấm thía:
  "Hỏi lại mùa thu tại sao lá rơi, hỏi lại mùa thu, hỏi lại mùa thu tại sao lá khô vẫn rơi đầy...."
   Thì ra không chỉ mình tôi thắc mắc, cả văn sĩ, thi sĩ và nhạc sĩ. Tôi mĩm cười một mình, chắc mình ngố lắm! Tôi yêu mùa thu, tôi thích lang thang dưới hàng cây thu vàng, nhưng có một cái thực tế là lá thu rơi ngập cả sân nhà, đó là không kể "lá rơi hàng xóm lá bay sang..."Và khi lá đã khô nếu có một trận mưa thu nào rơi rớt thì còn không chiếc lá của tôi, sân nhà trở nên dơ bẩn và phải hốt lá thôi.
Hôm ấy trời trong và ấm lạ thường,nhớ ngày Thanksgiving năm rồi trời sương mù dày đặc khó mà lái xe.Năm nay thì ngược lại,trời đẹp như mùa hè, như thường lệ hàng năm ngày tạ ơn tôi đi thăm mộ những vị ân nhân của mình.
  Mộ anh Công đây, anh vẫn nằm yên đó, có chút gió nhẹ thoảng qua tôi tưởng chừng như anh Công đang đứng trước mặt mình.
- Anh Công khỏe không, xin lỗi tụi em thăm anh hơi trể.Hôm nay trời đẹp quá!
Tôi nhổ sơ những cỏ dại xung quanh, đặt cành hoa trước mộ và đi thắp nhang , không quên thắp nhang cho những bạn láng giềng của anh Công.Thế là xong một kiếp ngườ! Anh Công đã ngủ yên giấc ngàn năm mà không cần biết thế giới đổi thay, không cần biết mùa Xuân cây đâm chồi nẩy lộc, mùa Hạ rực rỡ cành lá sum suê, mùa Thu rừng cây thay áo với những sắc màu , mùa Đông lạnh lẽo giá băng....
Thu về, lá rơi lá rụng, tôi chợt nhớ hai câu thơ của Hồ Dzếnh;
   Thu xa bằng gió, bằng mây
Không gian thở nhẹ, buồn vây chìm chìm....
Buồn thật! Nhìn chiếc lá rơi xuống chân tôi chợt nghĩ đến vòng đời của chiếc lá, nó như thế nào nhỉ? Con người có sự sống, có sinh , lão,bệnh tử, có sinh ly, tử biệt...thì lá cũng có kiếp sống của nó và có một vòng đời!
http://img405.imageshack.us/img405/5660/vdcmcl.png

Tôi có cô bạn thân, cô rất thích trồng hoa, hầu như quanh nhà cô lúc nào cũng sặc sở sắc hoa, mùa đông thì cô bê cả vào trong nhà, cuối xuân cô lại bê ra vườn, ai cũng khen cô giỏi chăm sóc ,đủ màu  thật là rực rỡ đong đưa theo chiều gió và thu hút đàn bướm ong bay lượn. Tôi hỏi cô:
- Làm sao mà Tiên trồng hoa hay thế, hoa nở thật to và sum suê tươi tốt?
Mĩm cười Tiên bảo:
- Mình ủ những lá khô thành phân bón đấy, compost đó Hạ không làm thế sao.
  Tôi lẩm bẩm,lá rơi,hốt lá ủ thành phân, bón cho cây tươi tốt, lá rụng, lại ủ phân...Ôi vòng đời của một chiếc lá, thương làm sao! Thế còn con người nhỉ?
Nắng đã lên cao, tuyết tan hết, đường trở nên ướt và dơ, ô kìa nhìn chiếc xe bị nàng tuyết ghé qua, nàng ra đi để xe tôi thật là khó nhìn. Xa xa có đàn chim thấp thoáng tôi tưởng như đàn én bay về đón xuân sang, mai vàng không thấy làm sao biết xuân về hay chưa?Thực tế tôi đang đi làm, phải đi làm cho dù tuyết rơi hay xuân về tết đến!
          Sáng nay nhìn tuyết lạnh lùng bay
          Khoảng không mù mịt thoáng ai hoài
          Trời xa trắng cả màu nhung nhớ
          Khắc mãi tim hồng không nhạt phai!
     lêthịngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 24. Jan 2013 , 17:05

Ngố wrote on 24. Jan 2013 , 11:08:
VÒNG ĐỜI CỦA MỘT CHIẾC LÁ

   Mặc dù đã biết trước là có tuyết hôm nay, nhưng sao tôi lại thấy ngạc nhiên mới lạ chứ! Tuyết rơi!Trận tuyết đầu mùa tuy trể nhưng cũng gọi là có tuyết!Tuyết không nhiều lắm đủ chất đầy mui xe,và đủ để đường sá dơ bẩn vì nắng lên tuyết tan ra. Lạnh! Cái lạnh của thời tiết và cái lạnh của người tha phương khi xuân về, tết đến! Lái xe đi làm mà lòng miên man nghĩ ngợi.
  Giờ này chắc quê nhà đang rộn ràng chuẩn bị đón tết, chợ hoa đầy những cành mai vàng rực rỡ, cành hồng thắm tươi, có những chậu vạn thọ cùng cúc đủ loại khoe màu dưới nắng xuân cho đàn bướm lượn vòng, ôi sao mà tôi nhớ quá, nhớ tết quê nhà! Đã bao mùa xuân tha hương, đã bao nỗi ray rứt nhớ quê nhà, nhớ lại những ngày tháng cũ khi đặt chân đến xứ sở xa lạ này, tôi được người anh đã thương và đón nhận với sự giúp đỡ thật chân thành, không bao giờ tôi quên được,giờ đây anh đã an vui cõi vĩnh hằng. Mỗi độ xuân về tôi nhớ anh tôi quá, anh đã hướng dẫn tôi mọi thứ để tôi làm quen với cuộc sống mới, và hiểu thế nào "văn minh" của xứ sở được mệnh danh là văn minh này, tôi thật là buồn và tự hỏi tại sao người hiền lương lại từ giã cõi đời quá sớm, hay là cuộc đời này chỉ là cõi tạm nên chỉ mượn chừng ấy thôi cũng đủ. Đã đành là có sự vô thường, nhưng tôi vẫn thấy buồn, thấy tiếc nhớ những người thân yêu của tôi qua đời, họ về đâu nhỉ??
    Tôi đã từng ngồi hàng giờ để nhìn chiếc lá thu rơi và xem lá đó về đâu, dừng lại phương nào?Tại sao mùa thu lá lại rơi?Có một bài hát tôi đã từng nghe nhưng không nhớ của ai, có những câu ngẫm nghĩ thật là thấm thía:
  "Hỏi lại mùa thu tại sao lá rơi, hỏi lại mùa thu, hỏi lại mùa thu tại sao lá khô vẫn rơi đầy...."
   Thì ra không chỉ mình tôi thắc mắc, cả văn sĩ, thi sĩ và nhạc sĩ. Tôi mĩm cười một mình, chắc mình ngố lắm! Tôi yêu mùa thu, tôi thích lang thang dưới hàng cây thu vàng, nhưng có một cái thực tế là lá thu rơi ngập cả sân nhà, đó là không kể "lá rơi hàng xóm lá bay sang..."Và khi lá đã khô nếu có một trận mưa thu nào rơi rớt thì còn không chiếc lá của tôi, sân nhà trở nên dơ bẩn và phải hốt lá thôi.
Hôm ấy trời trong và ấm lạ thường,nhớ ngày Thanksgiving năm rồi trời sương mù dày đặc khó mà lái xe.Năm nay thì ngược lại,trời đẹp như mùa hè, như thường lệ hàng năm ngày tạ ơn tôi đi thăm mộ những vị ân nhân của mình.
  Mộ anh Công đây, anh vẫn nằm yên đó, có chút gió nhẹ thoảng qua tôi tưởng chừng như anh Công đang đứng trước mặt mình.
- Anh Công khỏe không, xin lỗi tụi em thăm anh hơi trể.Hôm nay trời đẹp quá!
Tôi nhổ sơ những cỏ dại xung quanh, đặt cành hoa trước mộ và đi thắp nhang , không quên thắp nhang cho những bạn láng giềng của anh Công.Thế là xong một kiếp ngườ! Anh Công đã ngủ yên giấc ngàn năm mà không cần biết thế giới đổi thay, không cần biết mùa Xuân cây đâm chồi nẩy lộc, mùa Hạ rực rỡ cành lá sum suê, mùa Thu rừng cây thay áo với những sắc màu , mùa Đông lạnh lẽo giá băng....
Thu về, lá rơi lá rụng, tôi chợt nhớ hai câu thơ của Hồ Dzếnh;
   Thu xa bằng gió, bằng mây
Không gian thở nhẹ, buồn vây chìm chìm....
Buồn thật! Nhìn chiếc lá rơi xuống chân tôi chợt nghĩ đến vòng đời của chiếc lá, nó như thế nào nhỉ? Con người có sự sống, có sinh , lão,bệnh tử, có sinh ly, tử biệt...thì lá cũng có kiếp sống của nó và có một vòng đời!
http://img405.imageshack.us/img405/5660/vdcmcl.png

Tôi có cô bạn thân, cô rất thích trồng hoa, hầu như quanh nhà cô lúc nào cũng sặc sở sắc hoa, mùa đông thì cô bê cả vào trong nhà, cuối xuân cô lại bê ra vườn, ai cũng khen cô giỏi chăm sóc ,đủ màu  thật là rực rỡ đong đưa theo chiều gió và thu hút đàn bướm ong bay lượn. Tôi hỏi cô:
- Làm sao mà Tiên trồng hoa hay thế, hoa nở thật to và sum suê tươi tốt?
Mĩm cười Tiên bảo:
- Mình ủ những lá khô thành phân bón đấy, compost đó Hạ không làm thế sao.
  Tôi lẩm bẩm,lá rơi,hốt lá ủ thành phân, bón cho cây tươi tốt, lá rụng, lại ủ phân...Ôi vòng đời của một chiếc lá, thương làm sao! Thế còn con người nhỉ?
Nắng đã lên cao, tuyết tan hết, đường trở nên ướt và dơ, ô kìa nhìn chiếc xe bị nàng tuyết ghé qua, nàng ra đi để xe tôi thật là khó nhìn. Xa xa có đàn chim thấp thoáng tôi tưởng như đàn én bay về đón xuân sang, mai vàng không thấy làm sao biết xuân về hay chưa?Thực tế tôi đang đi làm, phải đi làm cho dù tuyết rơi hay xuân về tết đến!
          Sáng nay nhìn tuyết lạnh lùng bay
          Khoảng không mù mịt thoáng ai hoài
          Trời xa trắng cả màu nhung nhớ
          Khắc mãi tim hồng không nhạt phai!
     lêthịngố

Em Ngố oi !
Lai dươc doc mot bai moi cua em. Bai nao cua em cung chen vao nhung cau rut ra tu nhung bai nhac hay nhung van tho cua ngươi hoac cua em rat la dac biet. Lan nay Co thich tam hinh ta quang doi cua la , dep qua va nhieu y nghia lam. Em that co oc sang tao !
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 30. Jan 2013 , 10:42



Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 31. Jan 2013 , 08:20
[quote author=0633260D1F2B520 link=1342396112/453#453 date=1359571379]

[/quote ]
Em Dzit oi ,
Bao gio em cung mang den nhung net dac biet.
Tam hinh trông mát mắt nhu anh sang mua xuan
Bai hat nay luc con bé Co thương hay hat nhung do Xuan ve. Bai hat that de thương em nhi !
Cam on em , day la mot bai " đoản văn " ngan nhat ma nhieu y nghia nhat do.  :D
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 31. Jan 2013 , 13:13

ngo_thi_van wrote on 31. Jan 2013 , 08:20:
Em Dzit oi ,
Bao gio em cung mang den nhung net dac biet.
Tam hinh trông mát mắt nhu anh sang mua xuan
Bai hat nay luc con bé Co thương hay hat nhung do Xuan ve. Bai hat that de thương em nhi !
Cam on em , day la mot bai " đoản văn " ngan nhat ma nhieu y nghia nhat do.  :D
Co Van





Cô ơi...Dzịt cả ngày nay humming bài mộng chiều xuân ::


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 31. Jan 2013 , 19:55

Mytat wrote on 31. Jan 2013 , 13:13:


Cô ơi...Dzịt cả ngày nay humming bài mộng chiều xuân ::


Dzit oi ,
Sao em khong hat that roi post vao day cho Co thương thuc ?
Co phai trong bai do co cau " Hay tra loi long anh may cau " khong?
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 01. Feb 2013 , 13:44

ngo_thi_van wrote on 31. Jan 2013 , 19:55:
Dzit oi ,
Sao em khong hat that roi post vao day cho Co thương thuc ?
Co phai trong bai do co cau " Hay tra loi long anh may cau " khong?
Co Van





Cô ơi, Dzịt humming để 1 mình Dzịt nghe thôi , Dzịt mà hát thì bể cái micro đó...OB thường chê Dzịt chả biết tông đơ là gì....thôi thì an phận chịu trời cho mình có khiếu gì thì chịu đó...hông dám...đem trình làng cái giọng khàn của Dzịt




Dzịt có lượm được vài chiện dzui nè Cô

1

Cô giáo dạy tiểu học khoe với người yêu: "Bức thư anh gửi cho em lần trước, em đã dùng nó làm đề thi đấy"

- Thế em cho học trò phân tích ngữ pháp hay giải thích nội dung?

- Em cho chúng tập sửa lỗi chính tả.

2-
Trong một văn phòng cảnh sát, nhân viên đang ngồi làm việc. Bỗng một điều tra viên cảnh sát xô cửa, bước vào:
- Báo cho các bạn biết, vợ tôi đã mang bầu.

Một viên thám tử đồng nghiệp, quen miệng:
- Thế anh cho ai là kẻ tình nghi?

3-

Cô giáo yêu cầu học sinh lớp một làm văn tả động vật. Đề bài tuần thứ nhất là tả một con mèo. Một học sinh viết gọn lỏn: "Nhà em có một con mèo".

Khi trả bài, cô giáo hỏi:
- Sao em không tả rõ hơn?
Học sinh đáp:
- Dạ, nhà em có nuôi một con mèo nhưng em chưa được thấy. Vì mẹ em nói ba em có mèo, ba em ra
sức giấu còn mẹ em ra sức tìm. Khi nào mẹ em tìm thấy, em sẽ tả kỹ ạ!

Tuần thứ hai, đề bài yêu cầu tả con ngựa. Học sinh nọ lại viết cộc lốc: "Nhà em có một con ngựa ".
Cô giáo bảo:
- Em nên tả kỹ hơn!
Học sinh:
- Dạ, con ngựa còn ở ngoài đường, vì một hôm mẹ em nói với ba em: "Hôm qua đi với con ngựa nào cả ngày?". Khi nào nó về nhà em, em sẽ tả kỹ hơn ạ.

Tuần thứ ba, cô ra đề tả con khỉ. Vẫn em học sinh bữa trước viết, lần này thì dài hơn: "Nhà em có nuôi một con khỉ. Một hôm có một cô rất trẻ đến ngõ nhà em, ba em chạy ra và nói với cô ấy: 'Con khỉ già đang ngồi trong nhà đấy!'".

4-
Anh Tư tâm sự với người bạn thân : Tao lấy vợ đã mấy năm mà chẳng thấy cuộc sống lứa đôi có hương vị gì, chán qúa ! Ông bạn bèn mách kế :
- Tại vì ngày nào mày cũng ăn cơm. Đôi khi hãy ăn phở xem sao ?
- Tao sợ vợ biết được thì nguy to !
- Bây giờ là thế kỷ 21 rồi, mọi sự đã đổi khác.
Tối hôm đó anh Tư bèn nói thật với vợ về ý định đi ăn phở. Vợ anh thuộc lớp trẻ đợt sống mới đã trả lời anh tỉnh bơ :
- Cái đó tùy anh. Em đã thử rồi mà cũng chán phèo !

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 01. Feb 2013 , 19:32

Mytat wrote on 01. Feb 2013 , 13:44:


Cô ơi, Dzịt humming để 1 mình Dzịt nghe thôi , Dzịt mà hát thì bể cái micro đó...OB thường chê Dzịt chả biết tông đơ là gì....thôi thì an phận chịu trời cho mình có khiếu gì thì chịu đó...hông dám...đem trình làng cái giọng khàn của Dzịt




Dzịt có lượm được vài chiện dzui nè Cô

1

Cô giáo dạy tiểu học khoe với người yêu: "Bức thư anh gửi cho em lần trước, em đã dùng nó làm đề thi đấy"

- Thế em cho học trò phân tích ngữ pháp hay giải thích nội dung?

- Em cho chúng tập sửa lỗi chính tả.

2-
Trong một văn phòng cảnh sát, nhân viên đang ngồi làm việc. Bỗng một điều tra viên cảnh sát xô cửa, bước vào:
- Báo cho các bạn biết, vợ tôi đã mang bầu.

Một viên thám tử đồng nghiệp, quen miệng:
- Thế anh cho ai là kẻ tình nghi?

3-

Cô giáo yêu cầu học sinh lớp một làm văn tả động vật. Đề bài tuần thứ nhất là tả một con mèo. Một học sinh viết gọn lỏn: "Nhà em có một con mèo".

Khi trả bài, cô giáo hỏi:
- Sao em không tả rõ hơn?
Học sinh đáp:
- Dạ, nhà em có nuôi một con mèo nhưng em chưa được thấy. Vì mẹ em nói ba em có mèo, ba em ra
sức giấu còn mẹ em ra sức tìm. Khi nào mẹ em tìm thấy, em sẽ tả kỹ ạ!

Tuần thứ hai, đề bài yêu cầu tả con ngựa. Học sinh nọ lại viết cộc lốc: "Nhà em có một con ngựa ".
Cô giáo bảo:
- Em nên tả kỹ hơn!
Học sinh:
- Dạ, con ngựa còn ở ngoài đường, vì một hôm mẹ em nói với ba em: "Hôm qua đi với con ngựa nào cả ngày?". Khi nào nó về nhà em, em sẽ tả kỹ hơn ạ.

Tuần thứ ba, cô ra đề tả con khỉ. Vẫn em học sinh bữa trước viết, lần này thì dài hơn: "Nhà em có nuôi một con khỉ. Một hôm có một cô rất trẻ đến ngõ nhà em, ba em chạy ra và nói với cô ấy: 'Con khỉ già đang ngồi trong nhà đấy!'".

4-
Anh Tư tâm sự với người bạn thân : Tao lấy vợ đã mấy năm mà chẳng thấy cuộc sống lứa đôi có hương vị gì, chán qúa ! Ông bạn bèn mách kế :
- Tại vì ngày nào mày cũng ăn cơm. Đôi khi hãy ăn phở xem sao ?
- Tao sợ vợ biết được thì nguy to !
- Bây giờ là thế kỷ 21 rồi, mọi sự đã đổi khác.
Tối hôm đó anh Tư bèn nói thật với vợ về ý định đi ăn phở. Vợ anh thuộc lớp trẻ đợt sống mới đã trả lời anh tỉnh bơ :
- Cái đó tùy anh. Em đã thử rồi mà cũng chán phèo !

Dzit oi ,
Cam on em da cho Co uong thuoc bo free ! Co doc ma cươi qua suc !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 04. Feb 2013 , 16:01

ngo_thi_van wrote on 01. Feb 2013 , 19:32:
Dzit oi ,
Cam on em da cho Co uong thuoc bo free ! Co doc ma cươi qua suc !
Co Van






Cô thích đọc chiện dóc hả..??? ;D


1.
A nói với B: "Khu nhà tôi vừa dọn về một ông hàng xóm bất lịch sự. Tối hôm qua, đã gần một giờ sáng rồi mà ông ta còn qua đập cửa nhà tôi rầm rầm".

B hỏi: "Thế anh có báo cảnh sát không?".

A trả lời: "Không, tôi mặc kệ ông ta, xem ông ta như thằng điên vì lúc ấy tôi đang tập thổi kèn saxophone".

Lời bàn: Chúng ta lại thường ít khi thấy mình sai, nhưng lại dễ dàng thấy người khác sai....


2.
Gừng Càng Già Càng Cay

Ông già ở San Jose gọi điện cho con trai ở New York.
- Con trai à ba đây. Ba muốn báo cho con một tin không vui là ba và mẹ con sẽ ly dị.
- Trời! Sao như vậy được. Ba Me đã già rồi mà còn ly dị. Không được đâu.
- Sống chung với bả 50 chục năm trời tao chịu hết nổi rồi. Tao quá chán rồi không muốn nói tới chuyện này nữa, mày phone cho em gái mày nói cho nó biết đi nhé.
Cậu con trai gọi cho em gái ở Boston:
- Em à ba mẹ sắp ly dị rồi.
- Trời! Sao lại có chuyện này được. Thôi được để em lo vụ này.
Cô gái gọi cho ông già.
- Ba à, chừng này tuổi rồi mà còn đòi ly dị. Ba mẹ hãy chờ con và anh con về rồi tính. Đừng làm gì hết đó nhe. Chờ tụi con về rồi tính. Ngày mai anh em con sẽ bay về ngay.
Ông già cúp phone xong quay bà già.
- Vậy là lễ Tạ Ơn năm nay tụi nó chịu về rồi. Tới Noel mình sẽ chơi chiêu gì hả bà?


3.

Bà nọ gọi điện cho bác sĩ
- Tôi cầu xin ngài, bác sĩ! Chồng tôi đang trên đường đến chỗ ông để khám mắt. Xin ông làm ơn đừng cho chồng tôi đeo kính. Cuộc hôn nhân của chúng tôi kể từ 10 năm nay rất là hạnh phúc!

4.

Bố chất vấn con trai:
- Bố nghe nói con không nghe lời mẹ gì cả?
- Con... con
- Thôi đi, đừng quanh co nữa, nói nhanh cho bố biết bí quyết của con là gì vậy???





Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 05. Feb 2013 , 07:06

Mytat wrote on 04. Feb 2013 , 16:01:



Cô thích đọc chiện dóc hả..??? ;D


1.
A nói với B: "Khu nhà tôi vừa dọn về một ông hàng xóm bất lịch sự. Tối hôm qua, đã gần một giờ sáng rồi mà ông ta còn qua đập cửa nhà tôi rầm rầm".

B hỏi: "Thế anh có báo cảnh sát không?".

A trả lời: "Không, tôi mặc kệ ông ta, xem ông ta như thằng điên vì lúc ấy tôi đang tập thổi kèn saxophone".

Lời bàn: Chúng ta lại thường ít khi thấy mình sai, nhưng lại dễ dàng thấy người khác sai....


2.
Gừng Càng Già Càng Cay

Ông già ở San Jose gọi điện cho con trai ở New York.
- Con trai à ba đây. Ba muốn báo cho con một tin không vui là ba và mẹ con sẽ ly dị.
- Trời! Sao như vậy được. Ba Me đã già rồi mà còn ly dị. Không được đâu.
- Sống chung với bả 50 chục năm trời tao chịu hết nổi rồi. Tao quá chán rồi không muốn nói tới chuyện này nữa, mày phone cho em gái mày nói cho nó biết đi nhé.
Cậu con trai gọi cho em gái ở Boston:
- Em à ba mẹ sắp ly dị rồi.
- Trời! Sao lại có chuyện này được. Thôi được để em lo vụ này.
Cô gái gọi cho ông già.
- Ba à, chừng này tuổi rồi mà còn đòi ly dị. Ba mẹ hãy chờ con và anh con về rồi tính. Đừng làm gì hết đó nhe. Chờ tụi con về rồi tính. Ngày mai anh em con sẽ bay về ngay.
Ông già cúp phone xong quay bà già.
- Vậy là lễ Tạ Ơn năm nay tụi nó chịu về rồi. Tới Noel mình sẽ chơi chiêu gì hả bà?


3.

Bà nọ gọi điện cho bác sĩ
- Tôi cầu xin ngài, bác sĩ! Chồng tôi đang trên đường đến chỗ ông để khám mắt. Xin ông làm ơn đừng cho chồng tôi đeo kính. Cuộc hôn nhân của chúng tôi kể từ 10 năm nay rất là hạnh phúc!

4.

Bố chất vấn con trai:
- Bố nghe nói con không nghe lời mẹ gì cả?
- Con... con
- Thôi đi, đừng quanh co nữa, nói nhanh cho bố biết bí quyết của con là gì vậy???





Dzit oi ,
Co cam on em nhieu lam. Doc chuyen tếu cho quen bot chuyen buon cung nen lam do. Toi nghiep cho hai bac lam cha me phai ra " tuyệt chiêu " de cho con cai den voi minh !
Loi khuyen cuoi cung nên lam do.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 07. Feb 2013 , 07:08
Em chúc Cô Vân và các Chị một năm mới bình an, vui vẻ và nhiều may mắn ạ !!! :)

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 08. Feb 2013 , 07:24

thanhtruc wrote on 07. Feb 2013 , 07:08:
Em chúc Cô Vân và các Chị một năm mới bình an, vui vẻ và nhiều may mắn ạ !!! :)

Em Thanh Truc oi ,
Co cam on em va cung chuc em nhu vay nhe.
Co tương la em post mot bai viêt gi moi chu ! Nho tiep tuc viet bai em nhe. Co chờ.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 12. Feb 2013 , 07:52
Bâng quơ...

Em ho làm nũng đấy,
Vội gì mà anh lo
Ánh mắt nhìn tha thiết
Em muốn ghi vào thơ
Để khi xa , nếu ốm
Không thuốc nào chữa lành
Trang giấy xưa tìm lại
Ánh mắt nhìn của anh ...

Bệnh , nằm vùi mấy ngày ... Thấy chồng cơm bưng , nước rót ; lo lắng , hỏi han ... ; chợt nhớ lại bài thơ này , đã đọc được từ rất lâu rồi . Cũng cảm thấy vui vui , cũng cảm nhận mình đang hạnh phúc ...

Trưa , nằm xem bộ phim Hàn Quốc " Người tình của chồng tôi"  ; một người chồng lý tưởng trong mắt mọi người , lại ngoại tình với cô bạn thân của vợ . Một gia đình tan vỡ chỉ vì " sống với nhau mười mấy năm , anh cảm thấy nhàm chán với ngay cả khuôn mặt em , với những chăm sóc thường ngày em dành cho anh ... " . Có phải đàn ông thường như thế không ??? Chợt cảm thấy hạnh phúc sao quá mong manh ...

Có phải
lo toan là của ngày
rủi may là của phút
tình yêu tích tắc từng giây

Có phải
hạnh phúc là những gì còn lại
sau mỗi ngày
mỗi phút
mỗi giây ?

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 13. Feb 2013 , 08:59

thanhtruc wrote on 12. Feb 2013 , 07:52:
Bâng quơ...

Em ho làm nũng đấy,
Vội gì mà anh lo
Ánh mắt nhìn tha thiết
Em muốn ghi vào thơ
Để khi xa , nếu ốm
Không thuốc nào chữa lành
Trang giấy xưa tìm lại
Ánh mắt nhìn của anh ...

Bệnh , nằm vùi mấy ngày ... Thấy chồng cơm bưng , nước rót ; lo lắng , hỏi han ... ; chợt nhớ lại bài thơ này , đã đọc được từ rất lâu rồi . Cũng cảm thấy vui vui , cũng cảm nhận mình đang hạnh phúc ...

Trưa , nằm xem bộ phim Hàn Quốc " Người tình của chồng tôi"  ; một người chồng lý tưởng trong mắt mọi người , lại ngoại tình với cô bạn thân của vợ . Một gia đình tan vỡ chỉ vì " sống với nhau mười mấy năm , anh cảm thấy nhàm chán với ngay cả khuôn mặt em , với những chăm sóc thường ngày em dành cho anh ... " . Có phải đàn ông thường như thế không ??? Chợt cảm thấy hạnh phúc sao quá mong manh ...

Có phải
lo toan là của ngày
rủi may là của phút
tình yêu tích tắc từng giây

Có phải
hạnh phúc là những gì còn lại
sau mỗi ngày
mỗi phút
mỗi giây ?

Em Thanh Truc oi ,
Em noi dung day , hanh phuc bao gio cung mong manh. Dieu quan trong la lam sao minh giu dươc no hoai trong tay minh !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 18. Feb 2013 , 11:48


Dzit xin Cô cho Dzit post 1 đoản văn ngắn bằng tiếng Anh ::

A touchy story


Sally jumped up as soon as she saw the surgeon come out of the operating room. She said: “How is my little boy? Is he going to be all right? When can I see him?”

The surgeon said, “I’m sorry. We did all we could, but your boy didn’t make it.”

Sally said, “Why do little children get cancer? Doesn’t God care any more? Where were you, God, when my son needed you?”The surgeon asked, “Would you like some time alone with your son? One of the nurses will be out in a few minutes, before he’s transported to the university.”
Sally asked the nurse to stay with her while she said good-bye to son. She ran her fingers lovingly through his thick red curly hair.

“Would you like a lock of his hair?” the nurse asked.

Sally nodded yes. The nurse cut a lock of the boy’s hair, put it in a plastic bag and handed it to Sally. The mother said, “It was Jimmy’s idea to donate his body to the university for study. He said it might help somebody else. “I said no at first, but Jimmy said, ‘Mom, I won’t be using it after I die. Maybe it will help some other little boy spend one more day with his Mom.” She went on, “My Jimmy had a heart of gold. Always thinking of someone else. Always wanting to help others if he could.”

Sally walked out of Children’s mercy Hospital for the last time, after spending most of the last six months there. She put the bag with Jimmy’s belongings on the seat beside her in the car. The drive home was difficult. It was even harder to enter the empty house. She carried Jimmy’s belongings, and the plastic bag with the lock of his hair to her son’s room. She started placing the model cars and other personal things back in his room exactly where he had always kept them. She laid down across his bed and, hugging his pillow, cried herself to sleep.

It was around midnight when Sally awoke. Laying beside her on the bed was a folded letter. The letter said:

“Dear Mom,

I know you’re going to miss me; but don’t think that I will ever forget you, or stop loving you, just ’cause I’m not around to say I LOVE YOU. I will always love you, Mom, even more with each day. Someday we will see each other again. Until then, if you want to adopt a little boy so you won’t be so lonely, that’s okay with me. He can have my room and old stuff to play with. But, if you decide to get a girl instead, she probably wouldn’t like the same things us boys do. You’ll have to buy her dolls and stuff girls like, you know. Don’t be sad thinking about me. This really is a neat place. Grandma and Grandpa met me as soon as I got here and showed me around some, but it will take a long time to see everything. The angels are so cool. I love to watch them fly. And, you know what? Jesus doesn’t look like any of his pictures. Yet, when I saw Him, I knew it was Him. Jesus himself took me to see GOD! And guess what, Mom? I got to sit on God’s knee and talk to Him, like I was somebody important. That’s when I told Him that I wanted to write you a letter, to tell you good-bye and everything. But I already knew that wasn’t allowed. Well, you know what Mom? God handed me some paper and His own personal pen to write you this letter. I think Gabriel is the name of the angel who is going to drop this letter off to you. God said for me to give you the answer to one of the questions you asked Him ‘Where was He when I needed him?’ “God said He was in the same place with me, as when His son Jesus was on the cross. He was right there, as He always is with all His children.

Oh, by the way, Mom, no one else can see what I’ve written except you. To everyone else this is just a blank piece of paper. Isn’t that cool? I have to give God His pen back now. He needs it to write some more names in the Book of Life. Tonight I get to sit at the table with Jesus for supper. I’m, sure the food will be great.

Oh, I almost forgot to tell you. I don’t hurt anymore. The cancer is all gone. I’m glad because I couldn’t stand that pain anymore and God couldn’t stand to see me hurt so much, either. That’s when He sent The Angel of Mercy to come get me. The Angel said I was a Special Delivery! How about that?

Signed with Love from: God, Jesus & Me.”





Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 19. Feb 2013 , 09:12

Mytat wrote on 18. Feb 2013 , 11:48:


Dzit xin Cô cho Dzit post 1 đoản văn ngắn bằng tiếng Anh ::

A touchy story


Sally jumped up as soon as she saw the surgeon come out of the operating room. She said: “How is my little boy? Is he going to be all right? When can I see him?”

The surgeon said, “I’m sorry. We did all we could, but your boy didn’t make it.”

Sally said, “Why do little children get cancer? Doesn’t God care any more? Where were you, God, when my son needed you?”The surgeon asked, “Would you like some time alone with your son? One of the nurses will be out in a few minutes, before he’s transported to the university.”
Sally asked the nurse to stay with her while she said good-bye to son. She ran her fingers lovingly through his thick red curly hair.

“Would you like a lock of his hair?” the nurse asked.

Sally nodded yes. The nurse cut a lock of the boy’s hair, put it in a plastic bag and handed it to Sally. The mother said, “It was Jimmy’s idea to donate his body to the university for study. He said it might help somebody else. “I said no at first, but Jimmy said, ‘Mom, I won’t be using it after I die. Maybe it will help some other little boy spend one more day with his Mom.” She went on, “My Jimmy had a heart of gold. Always thinking of someone else. Always wanting to help others if he could.”

Sally walked out of Children’s mercy Hospital for the last time, after spending most of the last six months there. She put the bag with Jimmy’s belongings on the seat beside her in the car. The drive home was difficult. It was even harder to enter the empty house. She carried Jimmy’s belongings, and the plastic bag with the lock of his hair to her son’s room. She started placing the model cars and other personal things back in his room exactly where he had always kept them. She laid down across his bed and, hugging his pillow, cried herself to sleep.

It was around midnight when Sally awoke. Laying beside her on the bed was a folded letter. The letter said:

“Dear Mom,

I know you’re going to miss me; but don’t think that I will ever forget you, or stop loving you, just ’cause I’m not around to say I LOVE YOU. I will always love you, Mom, even more with each day. Someday we will see each other again. Until then, if you want to adopt a little boy so you won’t be so lonely, that’s okay with me. He can have my room and old stuff to play with. But, if you decide to get a girl instead, she probably wouldn’t like the same things us boys do. You’ll have to buy her dolls and stuff girls like, you know. Don’t be sad thinking about me. This really is a neat place. Grandma and Grandpa met me as soon as I got here and showed me around some, but it will take a long time to see everything. The angels are so cool. I love to watch them fly. And, you know what? Jesus doesn’t look like any of his pictures. Yet, when I saw Him, I knew it was Him. Jesus himself took me to see GOD! And guess what, Mom? I got to sit on God’s knee and talk to Him, like I was somebody important. That’s when I told Him that I wanted to write you a letter, to tell you good-bye and everything. But I already knew that wasn’t allowed. Well, you know what Mom? God handed me some paper and His own personal pen to write you this letter. I think Gabriel is the name of the angel who is going to drop this letter off to you. God said for me to give you the answer to one of the questions you asked Him ‘Where was He when I needed him?’ “God said He was in the same place with me, as when His son Jesus was on the cross. He was right there, as He always is with all His children.

Oh, by the way, Mom, no one else can see what I’ve written except you. To everyone else this is just a blank piece of paper. Isn’t that cool? I have to give God His pen back now. He needs it to write some more names in the Book of Life. Tonight I get to sit at the table with Jesus for supper. I’m, sure the food will be great.

Oh, I almost forgot to tell you. I don’t hurt anymore. The cancer is all gone. I’m glad because I couldn’t stand that pain anymore and God couldn’t stand to see me hurt so much, either. That’s when He sent The Angel of Mercy to come get me. The Angel said I was a Special Delivery! How about that?

Signed with Love from: God, Jesus & Me.”





Dzit oi ,
Em het bận roi ha? That la mot cau chuyen cam dong. Neu ai mat ngươi than cung dươc nhan mot buc thu nhu the nay thi an ui cho ho biet chung nao nhi !
Cam on em da post cau chuyen nay vao day.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 20. Feb 2013 , 08:09
Dzit oi ,
Nhan doc cau chuyen cua em va cung cam xuc ve de tai ngươi MẸ ben Quan Dich cua Co Thu tu nhien Co lam dươc bai tho ngan dua vao day tang tat ca moi ngươi con Me hay khong con Me :
             MẸ ƠI !
Mẹ ơi ! Mẹ ở phương nào?
Đêm đêm con ngắm vì sao trên trời
Sao nào nhấp nháy thay lời
Trong thư Mẹ gởi xuống đời cho con?
Mẹ xa đã mấy năm tròn
Nhớ thương chỉ biết mõi mòn giấc mơ.
Mẹ ơi ! Con vẫn mong chờ
Sao cho con gặp gỡ người Mẹ yêu.
Ngô Thị Vân
Thousand Oaks 2/20/2013

Dzit co buc hinh nao de minh hoa bai tho nay khong em?
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 20. Feb 2013 , 08:30

ngo_thi_van wrote on 20. Feb 2013 , 08:09:
Dzit oi ,
Nhan doc cau chuyen cua em va cung cam xuc ve de tai ngươi MẸ ben Quan Dich cua Co Thu tu nhien Co lam dươc bai tho ngan dua vao day tang tat ca moi ngươi con Me hay khong con Me :
             MẸ ƠI !
Mẹ ơi ! Mẹ ở phương nào?
Đêm đêm con ngắm vì sao trên trời
Sao nào nhấp nháy thay lời
Trong thư Mẹ gởi xuống trần cho con?
Mẹ xa đã mấy năm trời
Nhớ thương chỉ biết cậy nhờ giấc mơ.
Mẹ ơi ! Con vẫn mong chờ
Sao cho con gặp lại người Mẹ yêu.
Ngô Thị Vân
Thousand Oaks 2/20/2013

Dzit co buc hinh nao de minh hoa bai tho nay khong em?
Co Van

Cô Vân kính ,
Em đọc bài thơ của Cô mà lòng bỗng chùn lại , tuy em còn Má nhưng gọi phone mới nghe được giọng nói và tưởng như đang bên cạnh. Cám ơn Cô đã cho em được thưởng thức bài thơ hay ;;

Kính
Em Tài

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 20. Feb 2013 , 10:17

ngo_thi_van wrote on 20. Feb 2013 , 08:09:
Dzit oi ,
Nhan doc cau chuyen cua em va cung cam xuc ve de tai ngươi MẸ ben Quan Dich cua Co Thu tu nhien Co lam dươc bai tho ngan dua vao day tang tat ca moi ngươi con Me hay khong con Me :
             MẸ ƠI !
Mẹ ơi ! Mẹ ở phương nào?
Đêm đêm con ngắm vì sao trên trời
Sao nào nhấp nháy thay lời
Trong thư Mẹ gởi xuống trần cho con?
Mẹ xa đã mấy năm trời
Nhớ thương chỉ biết cậy nhờ giấc mơ.
Mẹ ơi ! Con vẫn mong chờ
Sao cho con gặp lại người Mẹ yêu.
Ngô Thị Vân
Thousand Oaks 2/20/2013

Dzit co buc hinh nao de minh hoa bai tho nay khong em?
Co Van


Cô thương ,

Hôm nay em bỗng dưng buồn hơn , và nhớ Mẹ quá , khi nhận được bài thơ thật cãm động về Mẹ , của cô.
Em cũng hay nằm mộng thấy Mẹ về với em , lúc nào Mẹ  cũng mặc bộ đồ bà ba trắng, dịu hiền .
Hy vọng những người Mẹ yêu dấu của chúng ta , luôn phù hộ , an ủi và bên ta , suốt đời.
Em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 20. Feb 2013 , 10:45
Cô Vân kính !

Em vừa mới PM cho cô , vậy cố nhớ mở coi cô nhé

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 20. Feb 2013 , 14:15

ngo_thi_van wrote on 20. Feb 2013 , 08:09:
Dzit oi ,
Nhan doc cau chuyen cua em va cung cam xuc ve de tai ngươi MẸ ben Quan Dich cua Co Thu tu nhien Co lam dươc bai tho ngan dua vao day tang tat ca moi ngươi con Me hay khong con Me :
             MẸ ƠI !
Mẹ ơi ! Mẹ ở phương nào?
Đêm đêm con ngắm vì sao trên trời
Sao nào nhấp nháy thay lời
Trong thư Mẹ gởi xuống đời cho con?
Mẹ xa đã mấy năm tròn
Nhớ thương chỉ biết mõi mòn giấc mơ.
Mẹ ơi ! Con vẫn mong chờ
Sao cho con gặp gỡ người Mẹ yêu.
Ngô Thị Vân
Thousand Oaks 2/20/2013

Dzit co buc hinh nao de minh hoa bai tho nay khong em?
Co Van


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 20. Feb 2013 , 14:28

ngo_thi_van wrote on 20. Feb 2013 , 08:09:
Dzit oi ,
Nhan doc cau chuyen cua em va cung cam xuc ve de tai ngươi MẸ ben Quan Dich cua Co Thu tu nhien Co lam dươc bai tho ngan dua vao day tang tat ca moi ngươi con Me hay khong con Me :
             MẸ ƠI !
Mẹ ơi ! Mẹ ở phương nào?
Đêm đêm con ngắm vì sao trên trời
Sao nào nhấp nháy thay lời
Trong thư Mẹ gởi xuống đời cho con?
Mẹ xa đã mấy năm tròn
Nhớ thương chỉ biết mõi mòn giấc mơ.
Mẹ ơi ! Con vẫn mong chờ
Sao cho con gặp gỡ người Mẹ yêu.
Ngô Thị Vân
Thousand Oaks 2/20/2013

Dzit co buc hinh nao de minh hoa bai tho nay khong em?
Co Van


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 20. Feb 2013 , 15:11

DOHUUTAI wrote on 20. Feb 2013 , 08:30:
Cô Vân kính ,
Em đọc bài thơ của Cô mà lòng bỗng chùn lại , tuy em còn Má nhưng gọi phone mới nghe được giọng nói và tưởng như đang bên cạnh. Cám ơn Cô đã cho em được thưởng thức bài thơ hay ;;

Kính
Em Tài

Tài thân ,
Co cam on em da cam xuc ve bai tho cua Co.
Bai tho nay Co phai sua vai chu theo loi de nghi cua LTKH , Co thay cung dung do la chu " đời " trong cau : Trong thư Mẹ gởi xuống đời cho con
va chu " mõi mòn " trong cau :
Nhớ thương chỉ biết mõi mòn giấc mơ
Còn phần Cô phai sua chu cua Co lai la :
Mẹ xa đã mấy năm tròn
va cau :
Sao cho con gặp gỡngười Mẹ yêu.
Bai dung la bai dau tien.
Phai nho Dzit sua lai tat ca.
Co Van


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 20. Feb 2013 , 15:20

tuy-van wrote on 20. Feb 2013 , 10:17:
Cô thương ,

Hôm nay em bỗng dưng buồn hơn , và nhớ Mẹ quá , khi nhận được bài thơ thật cãm động về Mẹ , của cô.
Em cũng hay nằm mộng thấy Mẹ về với em , lúc nào Mẹ  cũng mặc bộ đồ bà ba trắng, dịu hiền .
Hy vọng những người Mẹ yêu dấu của chúng ta , luôn phù hộ , an ủi và bên ta , suốt đời.
Em Tv

Em Tuy Van oi ,
Me thi khong bao gio co the quen dươc em nhi ! Doi khi Co nho den Ba ma dau quan tung khuc ruot !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 20. Feb 2013 , 15:21

Lethikinhhoang wrote on 20. Feb 2013 , 10:45:
Cô Vân kính !

Em vừa mới PM cho cô , vậy cố nhớ mở coi cô nhé

Kahat

Em Kahat oi ,
" Nói phải thì củ cải cũng phải nghe " chu ! Co cam on em.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 20. Feb 2013 , 15:43



Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 20. Feb 2013 , 19:55

Mytat wrote on 20. Feb 2013 , 15:43:

Cam on Dzit cua Co nhe !  -P -P -P
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 21. Feb 2013 , 07:33

ngo_thi_van wrote on 20. Feb 2013 , 15:21:
Em Kahat oi ,
" Nói phải thì củ cải cũng phải nghe " chu ! Co cam on em.
Co Van


Kính Cô

Hoàn toàn đồng ý với cô , mừng quá chỉ sợ cô giận thôi đấy

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 21. Feb 2013 , 09:30

Lethikinhhoang wrote on 21. Feb 2013 , 07:33:
Kính Cô

Hoàn toàn đồng ý với cô , mừng quá chỉ sợ cô giận thôi đấy

Kahat

Em Kahat oi ,
Co bao gio Co gian ai dau ! {?????} ;D Cu hoi nhieu ngươi thi biet, nhung neu khong muon Co gian thi phai viet mot bai doan van dua vao day nhe.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 23. Feb 2013 , 09:59
Về đâu những con đường

*Gửi em tôi
...Ai mà không có con đường của mình để đi...

Nhớ ngày còn bé, những dịp về thăm quê nội, đứng trước những ngõ quê rợp bóng tre, những ngõ vắng sâu hun hút, im lìm, khuất dưới những rặng tre già, lúp xúp mấy nếp nhà tranh phất phơ khói bếp, văng vẳng xa đưa một tiếng gà lạc lõng, lòng trẻ thơ tôi cứ thầm nghĩ: ...những con đường này sẽ đưa ta về đâu nhỉ?...

Câu hỏi ấy cứ theo tôi suốt cả một đời, những lúc nhớ quê, tôi lại hẹn với lòng, hôm nào ta sẽ trở về và thử đi đến tận cuối cùng xem có những gì cuối những con đường ấy. Nhưng rồi dự định nó cứ mãi là dự định và bị bỏ quên khi người nghĩ ra nó là tôi đây bị cuốn mãi theo những con đường khác: con đường cơm áo. Suốt một quãng đời dài đã trôi qua, tôi đã đi đâu? đã qua bao nhiêu con đường? đã có bao nhiêu vui buồn trên những con đường ấy? có bao điều đã vội quên, cũng có đôi điều mãi nhớ. Con đường nào lần đầu tiên mẹ dắt đến trường, chẳng có bướm có hoa, chỉ có bao nhiêu là nước mắt. Con đường thổ mộ băng đồng trong những đêm trăng tản cư nơi quê nội hay rộn ràng phiên chợ đêm ngày giáp tết, và tôi được xúng xính khoe quần áo mới, vẳng xa tiếng pháo đì đùng. Con đường đồng đất lầy lội, bùn sình quá gối, người đi cùng với trâu bò những ngày mưa dầm rét mướt trong tiếng gió rít những ngày đông, thổi buốt tuổi xuân thì và những cuộc tình mới chớm. Ôi, những con đường quê đã nuôi tôi khôn lớn bằng những ngọt ngào mộc mạc của tình tự quê hương. Làm sao tôi có thể quên được con đường rợp bóng tre những lúc giêng hai, khi ngọn gió chướng thổi ầm ào qua làng quê đồng bãi và tôi, một mình lang thang trên những ngõ quê bàng bạc ánh trăng, lòng thầm tiếc một bàn tay chưa dám cầm, một lời tỏ tình chưa kịp ngỏ. Dù biết chẳng bao giờ muộn, nếu có cơ hội, nhưng cuộc đời đâu có chờ ai, như nước chảy qua cầu, thời gian không trở lại. Tôi đã đi qua bao nhiêu con đường, những con đường không em. Đã lạc về đâu, người em tuổi nhỏ, để hôm nay khi quay về, tôi lại một mình bâng khuâng đứng trước những ngã ba đường của đồng đất quê nhà. Vẫn hàng tre năm cũ, vẫn dòng sông bên nhà soi bóng con đò, phải con đò ngày xưa không, vẫn im lìm nằm từ bấy đến giờ đợi lúc ta về.

http://img694.imageshack.us/img694/1069/vunhngconng.jpg

Tôi lại bâng khuâng với câu hỏi ngày xưa: con đường ấy rồi sẽ đưa ta về đâu?...về đâu?, câu hỏi như một hoài niệm mà không cần câu trả lời. Tôi thở dài với cái ước muốn đơn giản của mình, muốn thử đi một lần vào cái ngõ sâu hun hút ấy, có gì ở cuối những con đường, tôi vẫn luôn tự hỏi... Tôi đứng lặng im giữa đường làng chiều quê, thoang thoảng trong gió mùi ẩm mốc của rơm rạ ngai ngái, mùi khói un chất thải của trâu bò nhà ai, khen khét, nồng nồng, tôi hít thở nhè nhẹ và tận hưởng cái cảm xúc tuyệt diệu, ôi cái mùi của tuổi thơ tôi, làm sao tôi có thể quên được cái mùi kỳ diệu ấy, mùi của quê hương mà từ lâu tôi đã bỏ quên, khi mãi chìm đắm trong cát bụi thị thành. Tôi chợt ngậm ngùi khi nhận ra rằng mình đã đi qua bao nhiêu đường đời nhưng vẫn chưa đi hết được những ngõ ngách của quê tôi thì nói chi đi đến được trái tim của một con người...

...Tôi đứng đây, giữa chiều quê lộng gió, lòng tràn ngập cảm xúc với nỗi nhớ xiết bao mùi hương không còn tìm được nữa, mùi tóc của em tôi, mùi hương nồng nàn của một tình yêu chưa kịp nói. Tôi nhận ra mình đã già rồi, nhưng bi kịch cuộc đời không phải là già hay trẻ mà là một tâm hồn luôn trẻ trong một thể xác cứ già đi... Tâm hồn tôi luôn trẻ trong thể xác ngày một già cỗi cứ luôn phân vân khi đứng trước những con đường và tự hỏi: cuối những con đường ấy có những gì ? Rồi tôi lại nhủ thầm, một hôm nào đó mình sẽ đi, đến cuối con đường, vẫn còn nguyên cái ước muốn ấy dù bao nhiêu năm đã trôi qua, và, còn có con đường nào không để tôi được đi đến tận cùng trái tim em...?

...Tôi sống và vẫn còn mang theo niềm hối tiếc với những dự định lỡ dở của cuộc đời mình, những ước muốn luôn chỉ là những dự định và chẳng bao giờ thành hiện thực, những dự định bị bỏ quên, những cuộc đi chưa bao giờ được khởi hành và cả một đời, tôi sẽ chẳng bao giờ biết được có gì ở cuối những con đường...
ngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 23. Feb 2013 , 21:37

Ngố oi ,
Cam on em da mở hàng cho muc Đoản Văn bang mot bai van hay qua ! 
Con ngươi luon luon bi dằn vặt boi nhieu dieu khong the noi ra dươc va chua lam dươc phai khong em ?
Cảnh nha tranh em dua ra sao ma em dem va dep den the ! Co ươc gi dươc o trong nhung mai nha tranh do de nho lai quang doi Co di tản cư. Dao do Co con nho ma da song voi khong biet bao nhieu la ky niem khong bao gio quen dươc !
Cam on em da khoi lai cho Co hinh anh cua qua khu !
Co Van    

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 25. Feb 2013 , 16:44
ngố cám ơn cô, chúc cô vui, khoẻ. violet2
lêthịngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 25. Feb 2013 , 19:21

Ngố wrote on 25. Feb 2013 , 16:44:
ngố cám ơn cô, chúc cô vui, khoẻ. violet2
lêthịngố

Ngố oi ,
Em tiep tuc viet nhe.Co cam on em chum hoa violet tim.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 03. Mar 2013 , 13:49


A couple’s heartbreak



A boy was born to a couple after eleven years of marriage. They were a loving couple and the boy was the apple of their eyes.

One morning, when the boy was around two years old, the husband saw a medicine bottle open. He was late for work so he asked the wife to cap the bottle and put it in the cupboard. The mother, preoccupied in the kitchen, totally forgot the matter.

The boy saw the bottle and playfully went to it and, fascinated with its color, drank it all. It happened to be a poisonous medicine meant for adults in small dosages.

When the child collapsed, the mother hurried him to the hospital, where he died. The mother was stunned; she was terrified. How would she face her husband?

When the distraught father came to the hospital and saw the dead child, he looked at his wife and uttered just four words.

“I Love You Darling.”

The husband’s totally unexpected reaction is proactive behavior. The child is dead. He can never be brought back to life. There is no point in finding fault with the mother. Besides, if only he have taken time to put the bottle away, this would not have happened.

No point in attaching blame. She had also lost her only child. What she needed at that moment was consolation and sympathy from the husband. That is what he gave her.

Sometimes we spend time asking who is responsible or who’s to blame, whether in a relationship, in a job or with the people we know and miss out on the warmth in human relationships we could receive by giving each other support.

After all, shouldn’t forgiving someone we love be the easiest thing in the world to do?

Treasure what you have. Don’t multiply pain, anguish and suffering by holding onto forgiveness. Let go of all your envies, jealousies, unwillingness to forgive, selfishness, and fears and you will find things are actually not as difficult as you think.

If everyone could look at life with this kind of perspective, there would be fewer problems in the world.






Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 03. Mar 2013 , 21:02

Mytat wrote on 03. Mar 2013 , 13:49:


A couple’s heartbreak



A boy was born to a couple after eleven years of marriage. They were a loving couple and the boy was the apple of their eyes.

One morning, when the boy was around two years old, the husband saw a medicine bottle open. He was late for work so he asked the wife to cap the bottle and put it in the cupboard. The mother, preoccupied in the kitchen, totally forgot the matter.

The boy saw the bottle and playfully went to it and, fascinated with its color, drank it all. It happened to be a poisonous medicine meant for adults in small dosages.

When the child collapsed, the mother hurried him to the hospital, where he died. The mother was stunned; she was terrified. How would she face her husband?

When the distraught father came to the hospital and saw the dead child, he looked at his wife and uttered just four words.

“I Love You Darling.”

The husband’s totally unexpected reaction is proactive behavior. The child is dead. He can never be brought back to life. There is no point in finding fault with the mother. Besides, if only he have taken time to put the bottle away, this would not have happened.

No point in attaching blame. She had also lost her only child. What she needed at that moment was consolation and sympathy from the husband. That is what he gave her.

Sometimes we spend time asking who is responsible or who’s to blame, whether in a relationship, in a job or with the people we know and miss out on the warmth in human relationships we could receive by giving each other support.

After all, shouldn’t forgiving someone we love be the easiest thing in the world to do?

Treasure what you have. Don’t multiply pain, anguish and suffering by holding onto forgiveness. Let go of all your envies, jealousies, unwillingness to forgive, selfishness, and fears and you will find things are actually not as difficult as you think.

If everyone could look at life with this kind of perspective, there would be fewer problems in the world.






Dzit oi.
That la mot cau chuyen cam dong va hay lam , dang cho chung ta suy gam. Neu chuyen nay la chuyen that thi qua dau don cho hai vo chong nay !
Con may cau trong khung that la chi ly lam thay !
Cam on em.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 05. Mar 2013 , 07:28
Một câu chuyện thật cảm động , nhưng... chị ơi , rất khó mà có những suy nghĩ đẹp như thế khi tình huống ấy xảy đến đột ngột trong đời mình. Một bài học hay để mình luôn ghi nhớ.
Mytat wrote on 03. Mar 2013 , 13:49:


A couple’s heartbreak



A boy was born to a couple after eleven years of marriage. They were a loving couple and the boy was the apple of their eyes.

One morning, when the boy was around two years old, the husband saw a medicine bottle open. He was late for work so he asked the wife to cap the bottle and put it in the cupboard. The mother, preoccupied in the kitchen, totally forgot the matter.

The boy saw the bottle and playfully went to it and, fascinated with its color, drank it all. It happened to be a poisonous medicine meant for adults in small dosages.

When the child collapsed, the mother hurried him to the hospital, where he died. The mother was stunned; she was terrified. How would she face her husband?

When the distraught father came to the hospital and saw the dead child, he looked at his wife and uttered just four words.

“I Love You Darling.”

The husband’s totally unexpected reaction is proactive behavior. The child is dead. He can never be brought back to life. There is no point in finding fault with the mother. Besides, if only he have taken time to put the bottle away, this would not have happened.

No point in attaching blame. She had also lost her only child. What she needed at that moment was consolation and sympathy from the husband. That is what he gave her.

Sometimes we spend time asking who is responsible or who’s to blame, whether in a relationship, in a job or with the people we know and miss out on the warmth in human relationships we could receive by giving each other support.

After all, shouldn’t forgiving someone we love be the easiest thing in the world to do?

Treasure what you have. Don’t multiply pain, anguish and suffering by holding onto forgiveness. Let go of all your envies, jealousies, unwillingness to forgive, selfishness, and fears and you will find things are actually not as difficult as you think.

If everyone could look at life with this kind of perspective, there would be fewer problems in the world.







Title: Re: Đoản Văn
Post by Dzit vào ngày 07. Mar 2013 , 12:59

thanhtruc wrote on 05. Mar 2013 , 07:28:
Một câu chuyện thật cảm động , nhưng... chị ơi , rất khó mà có những suy nghĩ đẹp như thế khi tình huống ấy xảy đến đột ngột trong đời mình. Một bài học hay để mình luôn ghi nhớ.





Hello Trúc , đúng như em nói đó.
Để Dzịt kể 1 chuyện thương tâm cũng giống ít ít...
Ngày xưa , bên cạnh nhà Dzịt , có 1 chị làm dâu cho 1 gia đình nhà giàu này , anh này lấy chị là do gia đình thôi , chị quê ở Phong Dinh và thuộc gia đình nghèo. Chị vào làm dâu và phải làm mọi cho tất cả mọi người trong gia đình.

Khi chị có 1 đứa con gái đầu lòng...thì bà má chồng càng đối xử tệ hơn...ông chị thì không care về chị...

Một hôm buổi sáng chị rót nước sôi vào bình thuỷ , chẳng may đứa bé bò ngay chân chị, mà chị không hay....và đứa bé bị phỏng vì nước sôi và chết.....Thế là chị điên luôn từ đó....

Tội hông em..... :'(



Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 07. Mar 2013 , 19:58

Mytat wrote on 07. Mar 2013 , 12:59:


Hello Trúc , đúng như em nói đó.
Để Dzịt kể 1 chuyện thương tâm cũng giống ít ít...
Ngày xưa , bên cạnh nhà Dzịt , có 1 chị làm dâu cho 1 gia đình nhà giàu này , anh này lấy chị là do gia đình thôi , chị quê ở Phong Dinh và thuộc gia đình nghèo. Chị vào làm dâu và phải làm mọi cho tất cả mọi người trong gia đình.

Khi chị có 1 đứa con gái đầu lòng...thì bà má chồng càng đối xử tệ hơn...ông chị thì không care về chị...

Một hôm buổi sáng chị rót nước sôi vào bình thuỷ , chẳng may đứa bé bò ngay chân chị, mà chị không hay....và đứa bé bị phỏng vì nước sôi và chết.....Thế là chị điên luôn từ đó....

Tội hông em..... :'(



Dzit oi ,
Cau chuyen em ke lam Co nổi da gà. Toi nghiep qua em nhi !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 17. Mar 2013 , 14:36
Rặng trâm bầu

Cho em hỏi rằng chứ ở nơi đâu, bát ngát xa trông những "rặng... trâm bầu...!" (*)


...Cứ mỗi lần nghe bài hát ấy vang lên đâu đó trong cái tĩnh mịch heo hút của làng mạc chiều quê, lòng tôi lại cảm thấy buồn buồn, một cảm giác trống trải mất mát lại đầy lên trong tôi. Ôi! nhớ làm sao hình ảnh mộc mạc lại rất thân thương, lặng lẽ nhưng rất vững vàng suốt một thời khai phá đất phương Nam của ông cha. Người ta thường nhắc đến tre, nhưng ít ai nhắc đến trâm bầu, sau cây tre, có lẽ trâm bầu là hình ảnh gắn bó nhất với đời sống, sinh hoạt của người dân đồng đất Nam bộ.

Chẳng biết ai trồng và trồng từ bao giờ, hay đất nghèo đã sinh ra giống cây ấy? Khi lớn lên, tôi đã thấy có trâm bầu, ở những mương ranh quanh nhà, ở những vùng gò bãi bạc màu, vùng đất hoang giữa bạt ngàn ruộng rẫy, ngoài tre, thì trâm bầu đã lấn át mọi loài cây khác bằng sức sống mãnh liệt của mình. Có nơi, trâm bầu mọc san sát thành rừng, thân thẳng, to và khỏe, khắp mình tua tủa những gai nhọn mà nội tôi thường gọi là vú, vú trâm bầu..., tôi nhớ có lần bị nội răn đe: Lì quá sẽ bị ăn roi trâm bầu! Thật vô phúc cho những ai bị phạt bằng trâm bầu vú, may cho tôi là chưa trải qua bao giờ...

Trâm bầu có sức sống rất mãnh liệt, nó sống trên mọi vùng đất, dù bạc màu đến mấy vẫn sinh sôi nảy nở, chặt nó đến bao nhiêu lần vẫn không chết, lại lên vô số tược mới, rễ nó bám chặt vào lòng đất, dù khô hạn hay ngập nước, nó vẫn luôn vậy, lá chẳng xanh thắm mà cũng chẳng vàng vọt, chỉ là một màu xanh nhợt nhạt tưởng như héo úa, vậy mà giữa sự thầm lặng chắt chiu lại chứa đựng một sức sống bền bỉ không ngờ. Trong cái lất phất của những cơn mưa giông đầu mùa, ông tôi chặt sát gốc các bụi trâm bầu già mang ngâm nước, chuẩn bị làm lại cài chòi hay cái chái bếp đã ọp ẹp, vậy mà, chỉ hơn tháng sau, đã thấy xanh mướt một màu, bao nhiêu là tược con tua tủa, chen chúc, vươn lên bầu trời xanh. Khi mưa thu lác đác kéo về trên những ruộng lúa mùa, thì con gái, cũng là lúc, những tán trâm bầu đã che khuất đường chân trời. Những đàn chim lũ lượt kéo về xây tổ, xao xác gọi nhau trong vòm lá lúc chiều về. Rồi một hôm, cả cánh đồng bỗng vàng rực lên dưới nắng, lúa đã chín vàng. Trong mùi thơm thoang thoảng của hương lúa, những ngọn chướng non hây hẩy, xô đuổi nhau trên cánh đồng, ầm ào trong những tán lá trâm bầu dày đặc, lác đác những nụ hoa bé xíu, ngày một lớn dần. Hoa trâm bầu trông ngộ nghĩnh, không giống một loại hoa nào, như một khối vuông màu vàng nhạt, không đều góc cạnh, to hơn ngón tay cái một tí, cứ lớn dần lớn dần, chờ đến một hôm nào trong cái nắng giêng hai gay gắt, lại quay về với đất đen, mong đợi một mùa mưa sắp đến...

http://img24.imageshack.us/img24/3108/trambau.jpg

Tuổi thơ tôi gắn bó với những rặng trâm bầu, những lúc thả trâu ngoài bãi, khi bắt dế lúc thả diều, bóng mát của trâm bầu luôn là chỗ trú chân của bọn trẻ chúng tôi. Lớn lên một chút, những đêm giăng câu thả lưới, chúng tôi thường nằm trên những ổ rơm ấm áp dưới tán trâm bầu, lắng nghe tiếng cá quẫy dưới trăng, tiếng bầy cá trê ăn tía giữa bàu..., trong cái vắng lặng của đêm sâu, bọn tôi nằm gác chân lên nhau ngắm sao trời qua kẽ lá với bao nhiêu là ước vọng. Chỉ mười tuổi đầu, lòng tôi đã biết buồn, khi nhiều hôm một mình lắng nghe tiếng cuốc gọi bầy não nuột trong đêm...


Ngày ấy, tôi chưa bao giờ để ý đến sự hiện diện của trâm bầu, vì tôi sống với nó, nó ôm ấp tuổi thơ tôi, tôi lớn lên dưới những tán lá rợp mát của trâm bầu. Bây giờ, sau bấy nhiêu năm, nghe lại bài hát ấy, tôi lại cảm thấy ngậm ngùi. Tôi đứng đây, giữa làng mạc quê hương, dù chưa một lần ra đi, để hiểu được cảm giác của sự trở về. Tôi vẫn còn đau đáu với niềm yêu thương, gắn bó với đồng đất quê nhà từ bấy đến nay, nhưng vẫn thấy buồn buồn, vì chẳng còn tìm đâu ra hình ảnh vài cây trâm bầu, chứ nói chi là rặng... Trẻ thơ quê tôi, giờ có đứa chẳng biết trâm bầu là gì. Quê hương ngày một đổi mới, đèn điện đã làm quên ánh trăng, quạt máy, điều hòa đã làm thay cái mát của ngọn nồm ngọn chướng, nhà gạch nhà tường đã san sát mọc lên, chẳng ai còn nhớ đến trâm bầu nữa. Người ta quí từng tấc đất để sản xuất, để trồng rau hoa, trồng cây ăn trái. Trâm bầu không còn cần thiết nữa, chỉ còn là hình ảnh thuộc về dĩ vãng, giờ thì chỉ được nhắc đến trong một bài hát mà có khi cũng ít người nghe, bài hát nhắc nhớ cho ta biết đã từng có một loài cây tên là trâm bầu cùng với ông cha đi suốt một thời gian khó...


...Và mỗi lần nghe lại bài hát về loài cây ấy tôi lại thấy lòng chùng xuống với niềm thương nhớ khôn nguôi!
(Nhớ một người bạn thuở nhỏ)

(*) Bài hát "Rặng trâm bầu" của Thái Cơ.

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 21. Mar 2013 , 03:49
TUỔI THƠ NGỘ NGHĨNH
        (Thương tặng anh khỉ)



Ba mất sớm, anh Hai phải về ở với nội, tôi ở với mẹ và hai người em nhỏ. Ngày anh đi, tôi buồn lắm, nhà nội cách nhà mẹ không xa nhưng  đi bộ thì chắc phải nửa ngày. Anh tôi dáng người nhỏ bé, ốm, đặc biệt anh có đôi mắt to và trông thật buồn. Anh thương tôi lắm, anh thường dẫn tôi ra ngoài ruộng đã thu hoạch lúa xong tìm bắt những chú dế than, dế cồ về nuôi và để đá, tôi thích lắm cứ nũng nịu đòi con dế thật to và thật đẹp, thương em, anh đã nhường cho em, dù anh đã hẹn với mấy người bạn của anh chiều ra bờ cộ đầu làng để chơi đá dế thi.

Tuổi thơ của tôi thật là vui và yên ả, nếu ba không bệnh, không mất thì bốn anh em tôi cùng sống vui trong một nhà. Đi học về, phụ mẹ vặt vãnh công việc nhà là chúng tôi chạy ra vườn chơi. Có khi tôi theo anh ngồi lưng trâu mà ê a theo anh bài hát: "Ai bảo chăn trâu là khổ, chăn trâu sướng lắm chứ..." trong bài "Em bé quê" của Phạm Duy, tôi nào biết gì, chỉ hát theo và cười thật to khi hát sai bị anh Hai rầy. Anh Hai cái gì cũng nhường tôi, có hôm, hai anh em mót được mấy củ khoai lang của bà Tư bên cạnh nhà, anh bèn lấy rơm đốt để có lửa nướng khoai cho em ăn. Trời, sao mà ngon, ngọt, bùi, thơm đến như vậy, thật vô tình hay vì tính tham ăn mà tôi đã ăn hết không chừa anh một củ khoai nào, anh không trách nữa lời còn bảo:
- Em ăn có ngon không? Mai anh đi mót nữa nướng em ăn nhé, nhớ đừng nói mẹ, mẹ la không cho anh em mình đi chơi nữa nha. Lại đây anh rửa mặt cho, sao mà tèm lem tuốt luốt như con mèo vậy?

Tôi nhe răng sún ra cười, anh lau mặt và cột lại tóc tôi cho gọn ghẽ.

- Con gái gì tóc tai bù xù, áo quần xốc xếch hà.

Tôi rất thích được anh rửa mặt và chải tóc cho tôi, cảm thấy thật ấm áp vì có bàn tay chở che của anh mình, dù anh mình thân gầy ốm, tôi thương anh Hai tôi lắm, muốn nói với anh lời cảm ơn mà tôi không thốt ra lời.

Hàng ngày hai anh em nắm tay đi học, vì ở quê xa xôi nên chúng tôi  đi học xa lắm phải lội bộ hàng mười cây số, có khi thấy tôi đi chậm quá, anh đã cõng tôi mà không hề than van một tiếng nào, tôi cảm thấy thích chí cười vang còn chê anh đi chậm. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy mình sao khờ quá, cái gì cũng bắt anh Hai làm, và cứ dành những thứ ngon mà không nhường nhịn, nhiều khi nhắc lại, anh Hai chỉ cười hà hà thân thiết còn nói:
- Bây giờ em lớn như vậy, anh vẫn thích rửa mặt cho em, trong mắt anh, em lúc nào cũng bé xíu, thơ ngây, khờ khạo.

Tôi cười và bảo:
- Để em lấy lọ nghẹ quẹt lên mặt rồi anh rửa nha.

Tôi cười thật to, anh lắc đầu:
- Lớn rồi vẫn tinh nghịch, sợ cô quá đi.

Anh Hai về ở với nội, anh học khác trường của tôi, tôi nhớ anh lắm, tối đến là ngồi khóc, thiếu anh, nhà thấy vắng vẻ vô cùng, tôi hỏi mẹ sao anh Hai lại về với nội, mẹ bảo:
- Tại nội thương mẹ vất vả nên đem anh Hai về bên ấy, lâu lâu nội dẫn anh Hai về chứ anh Hai có đi luôn đâu.

Tôi chưa hiểu mẹ nói gì chỉ biết là mình mất anh Hai, không ai giúp làm bài tập, không ai róc mía cho ăn, nhất là thèm ăn khoai lang nướng, lòng thầm giân anh không nhớ tới mình, tôi phụng phịu: sẽ không thèm chơi với anh Hai nữa!

Một hôm, nội dẫn anh Hai về chơi, tôi mừng quá chạy ôm chầm lấy anh và nói:
- Anh đừng đi nữa nhé, ở nhà chơi với em, hai em nhỏ quá không chịu chơi với em, không ai xếp thuyền giấy cho em thả trôi theo dòng nước. Chiều nay, anh dạy em bơi nhé, em đã cho chuồn chuồn cắn rún rồi.

Anh cười xoa đầu tôi, và nói:
- Cái mặt cũng tèm lem, lại đây anh dẫn đi rửa nè nhỏ.

Chúng tôi được nội dẫn đi chùa lễ Phật vì là ngày Vu Lan, tôi thích lắm được lạy Phật, được gắn hoa hồng đỏ, được ăn chè, xôi. Không hiểu gì nhưng vẫn vui vì có anh bên cạnh, anh dẫn tôi đi vòng quanh chùa cùng đám bạn nhỏ, bên ngoài trăng sáng vằng vặc, xuyên qua mấy ngọn dừa, ngọn cây cau in hình thật đẹp.

Ngày nay, anh em chúng tôi đã lớn, mỗi người có cuộc sống riêng tư, nhưng anh Hai vẫn chăm sóc cho mấy đứa em, anh nhắc nhở đủ mọi điều, trong mắt anh, đứa em nào cũng còn thơ dại, luôn chờ đợi sự chở che của anh mình.

Chúng tôi thương mẹ lắm, mỗi lần về thăm mẹ là cùng quây quần kể lại chuyện ngày xưa và nhất là đến mùa Vu Lan cùng về để được đi chùa với mẹ và hãnh diện được cài bông hồng đỏ thắm.

Văng vẳng bên tai nghe như có ai hát , khiến tôi nhớ lại tuổi thơ của mình biết bao nhiêu, nhớ dòng sông nhỏ, nhớ cây đa đầu làng, nhớ cánh diều no gió của mỗi chiều hè, nhớ, nhớ và nhớ... nhớ anh Hai của tôi.

"Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi?
Cho tôi tìm lại một ngày ấu thơ.
Cho tôi tìm lại, cho tôi một ngày.
Ngày ấy đâu rồi?
Cho tôi tìm lại một ngày ấu thơ.
Nhưng câu chuyện cổ, mẹ kể năm nào.
Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi?
Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi?" (*)

(*) Bài hát "Quê hương tuổi thơ" của Từ Huy


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 21. Mar 2013 , 21:22
Ngố oi ,
Co khong ngo em da cho hai bai vao Đoan Van. Hai bai viet that cam dong. Em dung la mot nha van do em oi. Em dien ta tinh y that suc tich  Ta tinh ta canh gi cung hay ca.
Co cam on em da cho moi ngươi thương thuc sang tac cua em.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 22. Mar 2013 , 10:02

ngo_thi_van wrote on 21. Mar 2013 , 21:22:
Ngố oi ,
Co khong ngo em da cho hai bai vao Đoan Van. Hai bai viet that cam dong. Em dung la mot nha van do em oi. Em dien ta tinh y that suc tich  Ta tinh ta canh gi cung hay ca.
Co cam on em da cho moi ngươi thương thuc sang tac cua em.
Co Van



Thưa mạ Vân, bỗng nhiên ngố nhớ đến tuổi thơ và mơ ước được trở lại như xưa.
Cám ơn mạ Vân.Kính chúc mạ Vân vui, khoẻ . hoa_tim1
ngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 22. Mar 2013 , 10:18

Ngố wrote on 22. Mar 2013 , 10:02:
Thưa mạ Vân, bỗng nhiên ngố nhớ đến tuổi thơ và mơ ước được trở lại như xưa.
Cám ơn mạ Vân.Kính chúc mạ Vân vui, khoẻ . hoa_tim1
ngố

Ngố '' giết '' thiẹt tiệt dzời , anh Tài tui lén đọc nen hong có ý kién ;;

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 22. Mar 2013 , 11:00

DOHUUTAI wrote on 22. Mar 2013 , 10:18:
Ngố '' giết '' thiẹt tiệt dzời , anh Tài tui lén đọc nen hong có ý kién ;;



Chỗ wen biết mà sao nói thách mắc công trả giá wa' anh hai, bớt bớt lại chút xíu đi. ;D

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 22. Mar 2013 , 15:40

Ngố wrote on 22. Mar 2013 , 10:02:
Thưa mạ Vân, bỗng nhiên ngố nhớ đến tuổi thơ và mơ ước được trở lại như xưa.
Cám ơn mạ Vân.Kính chúc mạ Vân vui, khoẻ . hoa_tim1
ngố

Ma Van cam on em. Emcu tiep tuc viet nhe.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 22. Mar 2013 , 15:41

DOHUUTAI wrote on 22. Mar 2013 , 10:18:
Ngố '' giết '' thiẹt tiệt dzời , anh Tài tui lén đọc nen hong có ý kién ;;

Tài oi ,
Tài cu cho y kien di , dung co e ngai.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 29. Mar 2013 , 08:02
Vạt nắng cuối ngày.

Chủ nhật . Nó và đám bạn hẹn nhau đi chơi , xả stress sau một kỳ thi mà !

_ Hay là về nhà Nội tao câu cá đi , có bờ sông đẹp lắm ! _ bất giác Nó đề nghị .

Vậy là lên đường . Đoạn đường chỉ hơn ba mươi cây số có nhằm nhò gì với mấy con ngựa sắt và một đám nhóc vừa lớn ! Chỉ khoảng một giờ là cả bọn đã đến nơi , Nội mừng rỡ khi thấy cô cháu gái về thăm cùng bạn bè . Vừa thưa Nội xong là cả đám đã kéo ra bờ sông , Nó vẫn chưa kịp trả lời những câu hỏi của Nội về Ba Mẹ và thằng em đang ở nhà .

Ông Nội chèo xuồng đưa cả bọn ra bè cá giữa sông , chỉ dẫn cách mắc mồi , thả câu ... cho mấy thằng bạn Nó rồi quay vào , để cả bọn được tự do nô đùa với nhau . Gió sông mát rượi , cả bọn bày ra thức ăn đã mua trên đường , vừa ăn vừa canh mấy cái cần đã cắm . Tiếng cười rộn vang trên quãng sông vắng , cá trong bè cứ quẫy mà sao cá ngoài sông mãi vẫn chẳng chịu đớp mồi !

_ Tại tụi bây nói cười lớn quá nên cá sợ mà chạy hết rồi ! _ Có nhỏ nào vừa lên giọng trách .

Hề gì ! Câu chỉ cho vui thôi chứ cá trong bè đã được ông Nội bắt lên đãi mấy nhóc một bữa lẫu cá thật hấp dẫn . Thay mấy lượt mồi đã bị cá rỉa sạch mà vẫn chẳng mắc câu , thằng bạn nhăn nhó :

_ Cá sông này sao khôn quá !!!

Thế là lại cười ! Bao mệt mỏi của kỳ thi như đã để lại thành phố , cả bọn chỉ thấy thật nhẹ nhỏm , thật phấn khích dưới làn gió sông mát rượi và không khí trong lành của vùng quê yên tỉnh .

Chiều rồi , phải thu dọn về thôi ! Ánh nắng chiều vẫn còn lấp lóa trên ngọn cây dừa nhà Nội làm chói mắt Nó . Dáng Bà Nội liêu xiêu , hấp tấp bước ra ; Nó chợt thấy mủi lòng , lâu quá không về hình như Nội già hơn , ốm hơn nhiều quá ! Vậy mà mình thật vô tình , chưa hỏi thăm Nội được lời nào đã tíu tít vui cười cùng đám bạn cả ngày nay... Mấy năm trước , khi còn khỏe ; Nội vẫn còn ngồi xe bus xuống thăm cháu thường xuyên , thế mà mỗi lần Ba rủ về thăm Nội Nó vẫn thường lười biếng mà thoái thác , dù chạy xe máy sướng hơn nhiều lần chen lấn trên chuyến xe bus đông nghịt người kia !

Thưa Nội con về ! Cả bọn ríu rít thưa chào , Nội cười móm mém vui vẻ ! Ánh nắng chiều đã không còn chói mắt , đã không còn trên ngọn cây dừa mà đã nhạt lắm rồi . Nó quay lại vẫy tay chào Nội ; dáng Nội nhỏ bé, liêu xiêu thấp thoáng trong vạt nắng cuối ngày như càng mờ ảo ...

Tự dưng sống mũi Nó cay cay ...

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 29. Mar 2013 , 16:59

thanhtruc wrote on 29. Mar 2013 , 08:02:
Vạt nắng cuối ngày.

Chủ nhật . Nó và đám bạn hẹn nhau đi chơi , xả stress sau một kỳ thi mà !

_ Hay là về nhà Nội tao câu cá đi , có bờ sông đẹp lắm ! _ bất giác Nó đề nghị .

Vậy là lên đường . Đoạn đường chỉ hơn ba mươi cây số có nhằm nhò gì với mấy con ngựa sắt và một đám nhóc vừa lớn ! Chỉ khoảng một giờ là cả bọn đã đến nơi , Nội mừng rỡ khi thấy cô cháu gái về thăm cùng bạn bè . Vừa thưa Nội xong là cả đám đã kéo ra bờ sông , Nó vẫn chưa kịp trả lời những câu hỏi của Nội về Ba Mẹ và thằng em đang ở nhà .

Ông Nội chèo xuồng đưa cả bọn ra bè cá giữa sông , chỉ dẫn cách mắc mồi , thả câu ... cho mấy thằng bạn Nó rồi quay vào , để cả bọn được tự do nô đùa với nhau . Gió sông mát rượi , cả bọn bày ra thức ăn đã mua trên đường , vừa ăn vừa canh mấy cái cần đã cắm . Tiếng cười rộn vang trên quãng sông vắng , cá trong bè cứ quẫy mà sao cá ngoài sông mãi vẫn chẳng chịu đớp mồi !

_ Tại tụi bây nói cười lớn quá nên cá sợ mà chạy hết rồi ! _ Có nhỏ nào vừa lên giọng trách .

Hề gì ! Câu chỉ cho vui thôi chứ cá trong bè đã được ông Nội bắt lên đãi mấy nhóc một bữa lẫu cá thật hấp dẫn . Thay mấy lượt mồi đã bị cá rỉa sạch mà vẫn chẳng mắc câu , thằng bạn nhăn nhó :

_ Cá sông này sao khôn quá !!!

Thế là lại cười ! Bao mệt mỏi của kỳ thi như đã để lại thành phố , cả bọn chỉ thấy thật nhẹ nhỏm , thật phấn khích dưới làn gió sông mát rượi và không khí trong lành của vùng quê yên tỉnh .

Chiều rồi , phải thu dọn về thôi ! Ánh nắng chiều vẫn còn lấp lóa trên ngọn cây dừa nhà Nội làm chói mắt Nó . Dáng Bà Nội liêu xiêu , hấp tấp bước ra ; Nó chợt thấy mủi lòng , lâu quá không về hình như Nội già hơn , ốm hơn nhiều quá ! Vậy mà mình thật vô tình , chưa hỏi thăm Nội được lời nào đã tíu tít vui cười cùng đám bạn cả ngày nay... Mấy năm trước , khi còn khỏe ; Nội vẫn còn ngồi xe bus xuống thăm cháu thường xuyên , thế mà mỗi lần Ba rủ về thăm Nội Nó vẫn thường lười biếng mà thoái thác , dù chạy xe máy sướng hơn nhiều lần chen lấn trên chuyến xe bus đông nghịt người kia !

Thưa Nội con về ! Cả bọn ríu rít thưa chào , Nội cười móm mém vui vẻ ! Ánh nắng chiều đã không còn chói mắt , đã không còn trên ngọn cây dừa mà đã nhạt lắm rồi . Nó quay lại vẫy tay chào Nội ; dáng Nội nhỏ bé, liêu xiêu thấp thoáng trong vạt nắng cuối ngày như càng mờ ảo ...

Tự dưng sống mũi Nó cay cay ...

Em Thanh Truc oi ,
Bai cua em da gay cho Co nhieu noi nho ve qua khu. Luc con be Co dươc o gan bo song o Vỹ Dạ , nhung ngay ay khong bao gio con dươc hương nua !
Co cung thương Ba Noi cua Co nhieu lam. Nho Bà moi lan tu lang len tham cac chau o tinh , van mang theo nhung cu khoai luoc chin , thom lung. Khi Ba mat Co da khoc may tuan lien va di ra dương thay may ngươi dan ba doi non di ngoai dương , Co cu chay theo de xem co phai ba noi cua Co hay khong vi Co khong tin Ba da mat.
Cam on em.
Co Van   

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 31. Mar 2013 , 16:16

ngo_thi_van wrote on 22. Mar 2013 , 15:41:
Tài oi ,
Tài cu cho y kien di , dung co e ngai.
Co Van


Mạ Vân ơi, như vậy là anh Tài giết chứ hỏng phải ngố đâu hihihi...
Cám ơn mạ Vân, cám ơn anh Tài tui nhang.
ngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 31. Mar 2013 , 17:40
  Có còn kỷ niệm

Sáng nay, Thư cảm thấy vui và không biết mệt dù đêm qua Thư đi ngủ rất trễ. Xa lộ  100 nay sao ngắn quá lại toàn gặp đèn xanh, đường đi đến sở làm sao khác lạ thế, Thư thấy cảnh vật đẹp hơn, rực rỡ hơn dưới nắng mai. Y Phương dưòng như cũng hát hay hơn, Thư lẩm nhẩm hát theo, ô hay, bạn bè trong shop ai cũng tươi, Thư tự đặt một tam đoạn luận cho mình:" Tất cả mọi người đều vui, mà Thư là người, vậy Thư phải vui!"
       -Sao hôm nay bạn vui thế?
Thư cười và khoe:-Tôi mới liên lạc được thầy cô và bạn cũ thời trung học đã mấy mươi năm xa cách.
       -Hèn chi trông bạn vui quá.
       -Tôi đã gọi điện thoại cho thầy cô và bạn cũ nói chuyện cả đêm khiến tôi nhớ lại thời đi học quá.
       -Chúc bạn luôn vui.
       -Cám ơn bạn.
      Thư vui lắm. Bây giờ Thư đã quen thuộc với câu: How do you like your hair cut today?
Bởi vì bây giờ Thư là thợ cắt tóc!
             
             ***
      Tình cờ Thư tìm thấy website của trường trung học cũ, Thư vô cùng xúc động bao ký ức hiện về của tuổi ô mai cắp sách đến trường với chiếc aó dài trắng thật dễ thương. Được biết thầy cô mạnh khỏe Thư mừng lắm, tuy có một số thầy cô còn ở lại Việt Nam hay định cư ở các quốc gia khác, cô cũng liên lạc được vài bạn cùng lớp ôn lại kỷ niệm buồn vui dưới mái trường thân yêu, đối với Thư lớp mười hai đáng ghi nhớ vì đó là năm cuối của bậc trung học, có bạn lên đại học, có bạn vượt biên, có bạn thôi học vì hoàn cảnh gia đình. . . Thư nhớ lớp của mình lắm! Làm sao Thư quên được trường trung học của mình, hai dãy  sừng sững được nối liền bởi chiếc cầu nhỏ xinh xinh, dưới dòng nước có những đám lục bình trôi chúng nở những chùm hoa màu tím thật đẹp nổi bật bên những chiếc lá màu xanh đậm Thư và các bạn thích lắm cứ ra đó ngắm, đùa giỡn, làm thơ tả cảnh tả tình. Ai chê hoa lục bình chứ riêng Thư thì cô thích lắm một nét quyến rủ kỳ lạ nhìn hoài không biết chán:
                                     
                             Em đã biết mộng mơ
                             Khi nhìn hoa tím nở
                             Bao nhiêu là thương nhớ
                             Làm thơ tình tặng anh!



         Cũng dưới mái trường này đã cho biết bao người con tài giỏi giúp ích cho nhân quần xã hội, nào kỹ sư, bác sĩ, từng là những người lính kiêu hùng, có người đã tử trận, có người làm nên những chiến công. . . tất cả đều từ mái trường này ra. Xin cảm ơn trường mái trường yêu dấu, cảm ơn thầy cô đã dạy dỗ chúng con được nên người hữu dụng.
         Nhớ lắm những tháng ngày ở lớp mười hai. Lớp Thư dân kẹp tóc đông hơn dân húi cua nên chiếm phần ưu thế, nói thế chứ bọn Thư không có ăn hiếp đám con trai đâu tại tụi nó hiền quá. Có lần Thư bị thằng Ngọc giấu một chiếc dép mà không hề hay biết khi thầy Trưng gọi lên bảng,  tìm hoài không thấy dép mình đâu Thư đành đi chân không lên bảng văng vẳng có tiếng cười của đám húi cua, dở môn nào thì thường hay bị thầy kêu ngay môn đó! "Tại nó lấy mất chiếc dép của mình nên mình trả lời không được ", có cơ hội để Thư đổ thừa và không tiếc lời "chửi " nó. Càng đáng giận hơn khi ra về gặp chú Quân còn hỏi Thư ;
      - Sao lại đi chân không thế bé. Trông giống như nhà ngói mà cột chôn dưới đất đấy?!
Nước mắt Thư rưng rưng càng tức giận và nhất định sẽ "trả thù. Lại có lần trong giờ Anh Văn dưới sự "chỉ giáo " của cô Liên bọn Thư không ra chơi trong giờ chuyển tiết, cứ thay phiên nhau hỏi để cô trả lời hết giờ chơi sang tiết toán thầy Năm xô cửa bước vào, thầy nhìn thấy cả lớp còn quây quần bên nhau khiến thầy đỏ mặt bước ra và nói xin lỗi. Cả lớp thích chí cười vang, cô Liên bước ra mời thầy vào không quên háy mắt với bọn Thư. Đứa nào cũng cố nín, hôm đó Thư nghĩ không có đứa nào hiểu bài đâu và thầy chắc gì tập trung để giảng bài. Nhớ lại chuyện ấy Thư thấy hối hận và thương thầy quá, tụi con xin lỗi thầy, thầy ơi!
    Hồn nhiên nhất ở tuổi hoc trò Thư thèm trở lại ngày xưa, Thư nghĩ trong mỗi đứa không ai quên được những kỷ niệm thời cắp sách. Thầy cô của Thư đâu, bạn của Thư đâu, trường Thư đâu, lớp học của Thư đâu??? Đã thay đổi hoàn toàn! Có lần Thư đi ngang qua ngôi trường cũ chả tìm thấy bóng dáng ngôi trường xưa, Thư thật buồn :
                 " Người xưa trở lại thăm trường cũ
                   Tìm bóng thầy cô với bạn hiền. . . "
Còn đâu nũa !!!
                   
                ***
Bây giờ lưu lạc xứ người,  bận rộn với công việc hàng ngày, thật là một xứ sở lạnh lùng, Thư cô đơn lắm. Dường như mọi người đến sở chỉ biết làm việc mà thôi, mong hết giờ về nghỉ ngơi để rồi ngày mai lại tiếp tục. Thư cứ suy nghĩ hoài thế nào là" tình người ấm lạnh"? Thư tự tìm vui bên công việc và tự an ủi lấy mình, Thư rất nhớ ba phải chi có ba bên cạnh Người sẽ cho Thư niềm tin :
     -" Ba ơi! Con rất nhớ ba!"
    Câu hỏi và cái vổ vai nhẹ làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Thư:
     - Are you chinese?
     -No, I am Vietnamese!
     Tại sao người ngoại quốc khi gặp ngươi Việt Nam họ cứ ngỡ là người Trung Hoa. nhớ ngày đầu tiên vào hảng Fiber Optic, Makita cô tổ trưởng nguời da đen đã hỏi Thư như thế, và cô đã trả lời một cách tự hào !Tất cả đều mới mẻ với Thư từ ngôn ngữ, đến sự sinh hoạt. . . Hảng có trên chục người Việt Nam tại sao người ta quá lạnh chỉ nhìn với ánh mắt tò mò chứ không nói lời nào cả, một sự thắc mắc trong đầu "có lẽ mình là một Tư Ếch?!" cô mỉm cười một mình. Thư đang chăm chú theo dõi công việc qua sự hướng dẫn của cô tổ trưởng, bổng Thư nghe một giọng thật là Việt Nam:
    -Chị qua đây lâu chưa? Chị tên gì?
    -Dạ em tên Thư, em mới qua được hai tháng.
    Chị ấy nhìn em rồi nói :
    -Tui tên Tuyết mọi người ở đây kêu tui là Sì-nô (Snow), chị kêu sao cũng được tui làm ở đây từ lúc hãng mới thành lập. Có gì không hiểu hay trở ngại chị kêu tui nha. Im lặng vài giây Snow nói tiếp:- Bà chị tui có hãng ở phía sau hãng này nè tại tui không thích làm tui qua đây làm vui hơn.
    -Em cám ơn chị.
    Thư thầm cám ơn chị ấy ít ra cũng có người biết Thư là người Việt Nam hiện diện tại xứ Mỹ này.
    -Ê, thằng " hải tặc " kìa, nó là thằng chủ đó.
    Thư ngạc nhiên tại sao lại kêu "thằng " nhưng cô vẫn hỏi: -Sao kêu là hải tặc hả chị?
   -Nhìn cái mặt chần dần cái đầu thì to hàm râu quai nón, dáng dấp y như mấy thằng hải tặc tui gặp lúc vượt biên, đã vậy nó khó lắm khi nào hàng chết nhiều nó quần te tua.
    Thư sợ quá cái gì hàng sống, hàng chết, lo lắm nhung Thư không dám hỏi.
    -Thấy cái thằng cao cao đẹp trai kia không? Nó là thằng Gải. Thư cười nghĩ chắc chắn là một biệt danh, và Snow nói tiếp:
   -Có phải thằng Gải phỏng vấn chị hôn? Nó là một trong mấy thằng chủ đó. Thằng này dễ chịu lắm, nó quan tâm công nhân và nói năng nhỏ nhẹ lắm.
   -Hình như ông ta không phải người Mỹ hả chị?
   -Người Do Thái. Đàng kia chỗ chị Kim làm cái thằng đen thui mập thù lù là"là cây đèn dầu" đó.
   -Sao là cây đèn dầu?
   -Chứ bà không thấy cái mặt nó giống "Aladin "trong chuyện thần thoại sao.
   - Cây đèn thần chứ.
   -Nó mà đèn thần gì, đèn dầu thôi. Rồi chị ta bỏ đi lại chỗ "cây đèn dầu " và nói chuyện huyên thuyên. Thư không biết chị làm "chức vụ " gì trong hãng coi bộ chị có uy quá. Tuy nhiên Thư cảm thấy vui vui có lẻ ở đây hạp với mình và Thư thấy "nể " Snow. Dường như mọi người ở đây quên tên thật của họ mà cứ gọi bằng cái tên mới chỉ có nhóm Việt Nam hiểu thôi.
   Qua một ngày đi làm Thư không thấy mệt, vì công việc không có gì khó, chỉ cần khéo tay và cẩn thận để không bị hư là được, cô thấy vui vì đã có công việc làm, tối đến Thư viết thư cho các bạn và kể những gì mình đã gặp trong ngày đầu đi làm ở đất Mỹ.  Sau một tháng thì mọi việc trôi chảy Thư đã thạo việc và quen thêm vài người bạn, nhờ sự hướng dẫn của Snow, Thư thấy dạn dĩ hơn cô đã có niềm tin, không cảm thấy lac lõng nữa. .
     -Thứ bảy này Thư làm overtime không?
     Mừng quá Thư trả lời ngay: -Dạ làm chứ chị.
    - Có ai đưa bồ đi làm không?Nói địa chỉ mình đến rước bồ cho.
Ồ! Sao có người tử tế thế! Thư vội đáp:- Dạ ông anh em nghỉ thứ bảy, anh ấy đưa em được chị à, cám ơn chị  mình làm từ mấy giờ đến mấy giờ hả chị?
    - 7 giờ 30 sáng đến 3 giờ 30 chiều.
    Thư sung sướng vô cùng, lúc đó như  quên hết mọi phiền muộn lo âu vì mình thật sự đã có việc làm.
     Thư đã là cô thợ lành nghề sau sáu tháng cô quen chị Hồng người Sài Gòn, chị rất hiền ít nói trông như lúc nào cũng đầy tâm sự. Hồng hay kể Thư nghe về thời quá khứ, cũng đồng tâm trạng lạc lõng bơ vơ ở xứ sở văn minh này, vậy là Thư đã có người để tâm sự.
Thắm thoát một năm trôi qua, Thư được chuyển qua tổ khác phải làm quen với computer để test hàng, công việc mới mẻ nhưng Thư rất thích. Tại đây có ba chị Việt Nam mỗi người  một tuổi rất là đặc biệt:dần,tị,thân còn Thư thì tuổi hợi, Chị Hà tuổi tị lớn nhất nên được phong là đại sư tỉ, Thi Thi nhị sư tỉ,Thư tam sư tỉ Nhung thì út dần, chả ai dám đụng tới tỗ Dần Thân Tị Hợi này cả! Với công việc này Thư thạo nhanh lắm, không ngờ người Việt Nam mình giỏi thiệt.
    - Chi Thư ơi, ngày mai sinh nhật Tracy mỗi đứa hùn ba đồng để mua bong bóng và cái bánh sinh nhật, chị tham gia không?
    - Có chứ Nhung. Ai sao chị vậy!
    -Tháng sau là sinh nhật bà Thi Thi đó, tháng chín bà Hà, tháng mười Dona, tháng mười hai Yolanda và Joti.
    Thư giật mình tuy nhiên vẫn hỏi: -Thế còn Nhung, tháng mấy?
    -Đã qua rồi em tháng ba, còn chị ?
    -Chị không có ngày sinh chỉ có năm sinh thôi.
    Nhung trề môi; - Xạo hoài, Em lên văn phòng hỏi ông Will.
   Thư tưởng thiệt lật đật nói: -Chị không thích đâu cưng, mắc cở lắm.
    Một tổ chỉ tám người sao lu bu phức tạp thế. Đâu phải  chỉ sinh nhật thôi, còn ngày lễ ngày tết nữa, trong tổ thường bắt thăm tên để mua quà cho ngày Noel rất khó cho việc chọn quà sợ không vừa ý người nhận dù biết "cho vui ", tiêu chuẩn không quá mười lăm đồng. Năm đầu tiên ở Mỹ và ở sở làm cũng khá vui và lý thú vì có nhiều trò chơi trong ngày lễ lớn như Tạ ơn, Giáng sinh. . . Thư đã bắt đầu hội nhập và thấy yêu công việc của mình, ngày đi làm tối đi học Anh văn cứ thế, cứ thế. . . và cứ theo tháng ngày đưa đẩy. Còn đâu cô giáo bé nhỏ của ba, út của mẹ, nặng nề với cuộc sống bộn bề già đi trước tuổi!
   Bên ngoài trời mưa thật lớn, sấm sét ầm ĩ, bên trong thì bầu không khí nặng nề. Hãng Thư vừa mới họp xong được biết hãng sẽ đóng cửa vào cuối tháng vì hãng đã mở chi nhánh ở China và Mexico tại đây chi phí cho công nhân rất rẻ, cho nên công nhân ở đây phải đành chịu thất nghiệp! Mọi người ai cũng buồn một sự hụt hẫng tiếc rẻ, lưu luyến. . . không ai nói với ai lời nào, với Thư cô đã buồn vui ở đây sáu năm dài công việc đã quen, chị Hà đã khóc đàng kia mấy chị người Ấn Độ cũng ôm nhau khóc, phải chia tay với" Hải Tặc" , với "thằng Gải", với "Cây đèn dầu". . . .   buồn buồn làm sao!
                  ***
   Thế là Thư đến với nghề tóc sau tám tháng đến trường cũng khá "cam go ". Quyển vở đã sang trang! Lại đương đầu với khó khăn mới, môi trường này thật mới mẻ Thư chứng kiến sự tranh giành chụp giật cô thật nản chí. Hàng ngày tiếp xúc với khách, trò chuyện học hỏi thêm, phải yêu công việc và Thư thật sự thích nghề này. Ba ơi, bây giờ con là một barber!
   Mỗi tối Thư thường ngồi bên computer để mở trang web của trường xem những hình ảnh, bài vở của các anh chị, các bạn rồi Thư đọc email cũng như gửi email cho thầy cô và bạn bè. Thư thật vui khi nói chuyện với bạn kể nhau nghe những vui buồn, những bực bội trong ngày đã quên, nói chuyện với bạn về cuộc sống hiện tại nhắc thời cắp sách, nhớ trường nhớ lớp nhớ thầy cô bạn bè, ước gì được trở lại thời hồn nhiên đó. Trong giấc mơ Thư luôn thấy mình là cô bé hồn nhiên với chiếc áo dài trắng ngây thơ, tỉnh giấc mình đang sống tại đất nước xa lạ khác màu da chủng tộc, ngôn ngữ, một nỗi buồn xâm chiếm trong cô!
    Nhớ ngày xưa thầy Trưng đã từng nói trong lớp : "Khi nào người ta cảm thấy thiếu thốn thì thấm thía, và ngược lại  khi nào người ta cảm thấy thấm thía thì thiếu thốn!!! "
   Con xin cảm ơn thầy, thầy ơi!
lêthịngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 31. Mar 2013 , 21:53

Ngố wrote on 31. Mar 2013 , 17:40:
  Có còn kỷ niệm

Sáng nay, Thư cảm thấy vui và không biết mệt dù đêm qua Thư đi ngủ rất trễ. Xa lộ  100 nay sao ngắn quá lại toàn gặp đèn xanh, đường đi đến sở làm sao khác lạ thế, Thư thấy cảnh vật đẹp hơn, rực rỡ hơn dưới nắng mai. Y Phương dưòng như cũng hát hay hơn, Thư lẩm nhẩm hát theo, ô hay, bạn bè trong shop ai cũng tươi, Thư tự đặt một tam đoạn luận cho mình:" Tất cả mọi người đều vui, mà Thư là người, vậy Thư phải vui!"
       -Sao hôm nay bạn vui thế?
Thư cười và khoe:-Tôi mới liên lạc được thầy cô và bạn cũ thời trung học đã mấy mươi năm xa cách.
       -Hèn chi trông bạn vui quá.
       -Tôi đã gọi điện thoại cho thầy cô và bạn cũ nói chuyện cả đêm khiến tôi nhớ lại thời đi học quá.
       -Chúc bạn luôn vui.
       -Cám ơn bạn.
      Thư vui lắm. Bây giờ Thư đã quen thuộc với câu: How do you like your hair cut today?
Bởi vì bây giờ Thư là thợ cắt tóc!
             
             ***
      Tình cờ Thư tìm thấy website của trường trung học cũ, Thư vô cùng xúc động bao ký ức hiện về của tuổi ô mai cắp sách đến trường với chiếc aó dài trắng thật dễ thương. Được biết thầy cô mạnh khỏe Thư mừng lắm, tuy có một số thầy cô còn ở lại Việt Nam hay định cư ở các quốc gia khác, cô cũng liên lạc được vài bạn cùng lớp ôn lại kỷ niệm buồn vui dưới mái trường thân yêu, đối với Thư lớp mười hai đáng ghi nhớ vì đó là năm cuối của bậc trung học, có bạn lên đại học, có bạn vượt biên, có bạn thôi học vì hoàn cảnh gia đình. . . Thư nhớ lớp của mình lắm! Làm sao Thư quên được trường trung học của mình, hai dãy  sừng sững được nối liền bởi chiếc cầu nhỏ xinh xinh, dưới dòng nước có những đám lục bình trôi chúng nở những chùm hoa màu tím thật đẹp nổi bật bên những chiếc lá màu xanh đậm Thư và các bạn thích lắm cứ ra đó ngắm, đùa giỡn, làm thơ tả cảnh tả tình. Ai chê hoa lục bình chứ riêng Thư thì cô thích lắm một nét quyến rủ kỳ lạ nhìn hoài không biết chán:
                                     
                             Em đã biết mộng mơ
                             Khi nhìn hoa tím nở
                             Bao nhiêu là thương nhớ
                             Làm thơ tình tặng anh!



         Cũng dưới mái trường này đã cho biết bao người con tài giỏi giúp ích cho nhân quần xã hội, nào kỹ sư, bác sĩ, từng là những người lính kiêu hùng, có người đã tử trận, có người làm nên những chiến công. . . tất cả đều từ mái trường này ra. Xin cảm ơn trường mái trường yêu dấu, cảm ơn thầy cô đã dạy dỗ chúng con được nên người hữu dụng.
         Nhớ lắm những tháng ngày ở lớp mười hai. Lớp Thư dân kẹp tóc đông hơn dân húi cua nên chiếm phần ưu thế, nói thế chứ bọn Thư không có ăn hiếp đám con trai đâu tại tụi nó hiền quá. Có lần Thư bị thằng Ngọc giấu một chiếc dép mà không hề hay biết khi thầy Trưng gọi lên bảng,  tìm hoài không thấy dép mình đâu Thư đành đi chân không lên bảng văng vẳng có tiếng cười của đám húi cua, dở môn nào thì thường hay bị thầy kêu ngay môn đó! "Tại nó lấy mất chiếc dép của mình nên mình trả lời không được ", có cơ hội để Thư đổ thừa và không tiếc lời "chửi " nó. Càng đáng giận hơn khi ra về gặp chú Quân còn hỏi Thư ;
      - Sao lại đi chân không thế bé. Trông giống như nhà ngói mà cột chôn dưới đất đấy?!
Nước mắt Thư rưng rưng càng tức giận và nhất định sẽ "trả thù. Lại có lần trong giờ Anh Văn dưới sự "chỉ giáo " của cô Liên bọn Thư không ra chơi trong giờ chuyển tiết, cứ thay phiên nhau hỏi để cô trả lời hết giờ chơi sang tiết toán thầy Năm xô cửa bước vào, thầy nhìn thấy cả lớp còn quây quần bên nhau khiến thầy đỏ mặt bước ra và nói xin lỗi. Cả lớp thích chí cười vang, cô Liên bước ra mời thầy vào không quên háy mắt với bọn Thư. Đứa nào cũng cố nín, hôm đó Thư nghĩ không có đứa nào hiểu bài đâu và thầy chắc gì tập trung để giảng bài. Nhớ lại chuyện ấy Thư thấy hối hận và thương thầy quá, tụi con xin lỗi thầy, thầy ơi!
    Hồn nhiên nhất ở tuổi hoc trò Thư thèm trở lại ngày xưa, Thư nghĩ trong mỗi đứa không ai quên được những kỷ niệm thời cắp sách. Thầy cô của Thư đâu, bạn của Thư đâu, trường Thư đâu, lớp học của Thư đâu??? Đã thay đổi hoàn toàn! Có lần Thư đi ngang qua ngôi trường cũ chả tìm thấy bóng dáng ngôi trường xưa, Thư thật buồn :
                 " Người xưa trở lại thăm trường cũ
                   Tìm bóng thầy cô với bạn hiền. . . "
Còn đâu nũa !!!
                   
                ***
Bây giờ lưu lạc xứ người,  bận rộn với công việc hàng ngày, thật là một xứ sở lạnh lùng, Thư cô đơn lắm. Dường như mọi người đến sở chỉ biết làm việc mà thôi, mong hết giờ về nghỉ ngơi để rồi ngày mai lại tiếp tục. Thư cứ suy nghĩ hoài thế nào là" tình người ấm lạnh"? Thư tự tìm vui bên công việc và tự an ủi lấy mình, Thư rất nhớ ba phải chi có ba bên cạnh Người sẽ cho Thư niềm tin :
     -" Ba ơi! Con rất nhớ ba!"
    Câu hỏi và cái vổ vai nhẹ làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Thư:
     - Are you chinese?
     -No, I am Vietnamese!
     Tại sao người ngoại quốc khi gặp ngươi Việt Nam họ cứ ngỡ là người Trung Hoa. nhớ ngày đầu tiên vào hảng Fiber Optic, Makita cô tổ trưởng nguời da đen đã hỏi Thư như thế, và cô đã trả lời một cách tự hào !Tất cả đều mới mẻ với Thư từ ngôn ngữ, đến sự sinh hoạt. . . Hảng có trên chục người Việt Nam tại sao người ta quá lạnh chỉ nhìn với ánh mắt tò mò chứ không nói lời nào cả, một sự thắc mắc trong đầu "có lẽ mình là một Tư Ếch?!" cô mỉm cười một mình. Thư đang chăm chú theo dõi công việc qua sự hướng dẫn của cô tổ trưởng, bổng Thư nghe một giọng thật là Việt Nam:
    -Chị qua đây lâu chưa? Chị tên gì?
    -Dạ em tên Thư, em mới qua được hai tháng.
    Chị ấy nhìn em rồi nói :
    -Tui tên Tuyết mọi người ở đây kêu tui là Sì-nô (Snow), chị kêu sao cũng được tui làm ở đây từ lúc hãng mới thành lập. Có gì không hiểu hay trở ngại chị kêu tui nha. Im lặng vài giây Snow nói tiếp:- Bà chị tui có hãng ở phía sau hãng này nè tại tui không thích làm tui qua đây làm vui hơn.
    -Em cám ơn chị.
    Thư thầm cám ơn chị ấy ít ra cũng có người biết Thư là người Việt Nam hiện diện tại xứ Mỹ này.
    -Ê, thằng " hải tặc " kìa, nó là thằng chủ đó.
    Thư ngạc nhiên tại sao lại kêu "thằng " nhưng cô vẫn hỏi: -Sao kêu là hải tặc hả chị?
   -Nhìn cái mặt chần dần cái đầu thì to hàm râu quai nón, dáng dấp y như mấy thằng hải tặc tui gặp lúc vượt biên, đã vậy nó khó lắm khi nào hàng chết nhiều nó quần te tua.
    Thư sợ quá cái gì hàng sống, hàng chết, lo lắm nhung Thư không dám hỏi.
    -Thấy cái thằng cao cao đẹp trai kia không? Nó là thằng Gải. Thư cười nghĩ chắc chắn là một biệt danh, và Snow nói tiếp:
   -Có phải thằng Gải phỏng vấn chị hôn? Nó là một trong mấy thằng chủ đó. Thằng này dễ chịu lắm, nó quan tâm công nhân và nói năng nhỏ nhẹ lắm.
   -Hình như ông ta không phải người Mỹ hả chị?
   -Người Do Thái. Đàng kia chỗ chị Kim làm cái thằng đen thui mập thù lù là"là cây đèn dầu" đó.
   -Sao là cây đèn dầu?
   -Chứ bà không thấy cái mặt nó giống "Aladin "trong chuyện thần thoại sao.
   - Cây đèn thần chứ.
   -Nó mà đèn thần gì, đèn dầu thôi. Rồi chị ta bỏ đi lại chỗ "cây đèn dầu " và nói chuyện huyên thuyên. Thư không biết chị làm "chức vụ " gì trong hãng coi bộ chị có uy quá. Tuy nhiên Thư cảm thấy vui vui có lẻ ở đây hạp với mình và Thư thấy "nể " Snow. Dường như mọi người ở đây quên tên thật của họ mà cứ gọi bằng cái tên mới chỉ có nhóm Việt Nam hiểu thôi.
   Qua một ngày đi làm Thư không thấy mệt, vì công việc không có gì khó, chỉ cần khéo tay và cẩn thận để không bị hư là được, cô thấy vui vì đã có công việc làm, tối đến Thư viết thư cho các bạn và kể những gì mình đã gặp trong ngày đầu đi làm ở đất Mỹ.  Sau một tháng thì mọi việc trôi chảy Thư đã thạo việc và quen thêm vài người bạn, nhờ sự hướng dẫn của Snow, Thư thấy dạn dĩ hơn cô đã có niềm tin, không cảm thấy lac lõng nữa. .
     -Thứ bảy này Thư làm overtime không?
     Mừng quá Thư trả lời ngay: -Dạ làm chứ chị.
    - Có ai đưa bồ đi làm không?Nói địa chỉ mình đến rước bồ cho.
Ồ! Sao có người tử tế thế! Thư vội đáp:- Dạ ông anh em nghỉ thứ bảy, anh ấy đưa em được chị à, cám ơn chị  mình làm từ mấy giờ đến mấy giờ hả chị?
    - 7 giờ 30 sáng đến 3 giờ 30 chiều.
    Thư sung sướng vô cùng, lúc đó như  quên hết mọi phiền muộn lo âu vì mình thật sự đã có việc làm.
     Thư đã là cô thợ lành nghề sau sáu tháng cô quen chị Hồng người Sài Gòn, chị rất hiền ít nói trông như lúc nào cũng đầy tâm sự. Hồng hay kể Thư nghe về thời quá khứ, cũng đồng tâm trạng lạc lõng bơ vơ ở xứ sở văn minh này, vậy là Thư đã có người để tâm sự.
Thắm thoát một năm trôi qua, Thư được chuyển qua tổ khác phải làm quen với computer để test hàng, công việc mới mẻ nhưng Thư rất thích. Tại đây có ba chị Việt Nam mỗi người  một tuổi rất là đặc biệt:dần,tị,thân còn Thư thì tuổi hợi, Chị Hà tuổi tị lớn nhất nên được phong là đại sư tỉ, Thi Thi nhị sư tỉ,Thư tam sư tỉ Nhung thì út dần, chả ai dám đụng tới tỗ Dần Thân Tị Hợi này cả! Với công việc này Thư thạo nhanh lắm, không ngờ người Việt Nam mình giỏi thiệt.
    - Chi Thư ơi, ngày mai sinh nhật Tracy mỗi đứa hùn ba đồng để mua bong bóng và cái bánh sinh nhật, chị tham gia không?
    - Có chứ Nhung. Ai sao chị vậy!
    -Tháng sau là sinh nhật bà Thi Thi đó, tháng chín bà Hà, tháng mười Dona, tháng mười hai Yolanda và Joti.
    Thư giật mình tuy nhiên vẫn hỏi: -Thế còn Nhung, tháng mấy?
    -Đã qua rồi em tháng ba, còn chị ?
    -Chị không có ngày sinh chỉ có năm sinh thôi.
    Nhung trề môi; - Xạo hoài, Em lên văn phòng hỏi ông Will.
   Thư tưởng thiệt lật đật nói: -Chị không thích đâu cưng, mắc cở lắm.
    Một tổ chỉ tám người sao lu bu phức tạp thế. Đâu phải  chỉ sinh nhật thôi, còn ngày lễ ngày tết nữa, trong tổ thường bắt thăm tên để mua quà cho ngày Noel rất khó cho việc chọn quà sợ không vừa ý người nhận dù biết "cho vui ", tiêu chuẩn không quá mười lăm đồng. Năm đầu tiên ở Mỹ và ở sở làm cũng khá vui và lý thú vì có nhiều trò chơi trong ngày lễ lớn như Tạ ơn, Giáng sinh. . . Thư đã bắt đầu hội nhập và thấy yêu công việc của mình, ngày đi làm tối đi học Anh văn cứ thế, cứ thế. . . và cứ theo tháng ngày đưa đẩy. Còn đâu cô giáo bé nhỏ của ba, út của mẹ, nặng nề với cuộc sống bộn bề già đi trước tuổi!
   Bên ngoài trời mưa thật lớn, sấm sét ầm ĩ, bên trong thì bầu không khí nặng nề. Hãng Thư vừa mới họp xong được biết hãng sẽ đóng cửa vào cuối tháng vì hãng đã mở chi nhánh ở China và Mexico tại đây chi phí cho công nhân rất rẻ, cho nên công nhân ở đây phải đành chịu thất nghiệp! Mọi người ai cũng buồn một sự hụt hẫng tiếc rẻ, lưu luyến. . . không ai nói với ai lời nào, với Thư cô đã buồn vui ở đây sáu năm dài công việc đã quen, chị Hà đã khóc đàng kia mấy chị người Ấn Độ cũng ôm nhau khóc, phải chia tay với" Hải Tặc" , với "thằng Gải", với "Cây đèn dầu". . . .   buồn buồn làm sao!
                  ***
   Thế là Thư đến với nghề tóc sau tám tháng đến trường cũng khá "cam go ". Quyển vở đã sang trang! Lại đương đầu với khó khăn mới, môi trường này thật mới mẻ Thư chứng kiến sự tranh giành chụp giật cô thật nản chí. Hàng ngày tiếp xúc với khách, trò chuyện học hỏi thêm, phải yêu công việc và Thư thật sự thích nghề này. Ba ơi, bây giờ con là một barber!
   Mỗi tối Thư thường ngồi bên computer để mở trang web của trường xem những hình ảnh, bài vở của các anh chị, các bạn rồi Thư đọc email cũng như gửi email cho thầy cô và bạn bè. Thư thật vui khi nói chuyện với bạn kể nhau nghe những vui buồn, những bực bội trong ngày đã quên, nói chuyện với bạn về cuộc sống hiện tại nhắc thời cắp sách, nhớ trường nhớ lớp nhớ thầy cô bạn bè, ước gì được trở lại thời hồn nhiên đó. Trong giấc mơ Thư luôn thấy mình là cô bé hồn nhiên với chiếc áo dài trắng ngây thơ, tỉnh giấc mình đang sống tại đất nước xa lạ khác màu da chủng tộc, ngôn ngữ, một nỗi buồn xâm chiếm trong cô!
    Nhớ ngày xưa thầy Trưng đã từng nói trong lớp : "Khi nào người ta cảm thấy thiếu thốn thì thấm thía, và ngược lại  khi nào người ta cảm thấy thấm thía thì thiếu thốn!!! "
   Con xin cảm ơn thầy, thầy ơi!
lêthịngố

Em Ngố oi ,
Em ghi lai ky niem cu la chuyen nen lam lắm do. Khi doc den doan dat ten cho nhung ngươi trong hãng cua em ma Co tuc cươi qua va chuyen em phai di chan khong de len tra bai nua ! Tui hoc tro con trai cung ba gai nhi !
Nhung chuyen that bao gio cung lam cho ngươi doc cam kich do em.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 01. Apr 2013 , 03:23
Cám ơn Mạ Vân nhiều. hoa_tim1
ngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 01. Apr 2013 , 06:26
Dạ em cám ơn Cô Vân đã đọc ạ. Kỷ niệm không là gì, nếu lòng ta chối bỏ. Kỷ niệm là tất cả , nếu lòng ta khắc ghi. Thật đúng phải không Cô? Em chúc Cô luôn vui , khoẻ , bình an ạ ! :)
ngo_thi_van wrote on 29. Mar 2013 , 16:59:
Em Thanh Truc oi ,
Bai cua em da gay cho Co nhieu noi nho ve qua khu. Luc con be Co dươc o gan bo song o Vỹ Dạ , nhung ngay ay khong bao gio con dươc hương nua !
Co cung thương Ba Noi cua Co nhieu lam. Nho Bà moi lan tu lang len tham cac chau o tinh , van mang theo nhung cu khoai luoc chin , thom lung. Khi Ba mat Co da khoc may tuan lien va di ra dương thay may ngươi dan ba doi non di ngoai dương , Co cu chay theo de xem co phai ba noi cua Co hay khong vi Co khong tin Ba da mat.
Cam on em.
Co Van   


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 01. Apr 2013 , 07:57

thanhtruc wrote on 01. Apr 2013 , 06:26:
Dạ em cám ơn Cô Vân đã đọc ạ. Kỷ niệm không là gì, nếu lòng ta chối bỏ. Kỷ niệm là tất cả , nếu lòng ta khắc ghi. Thật đúng phải không Cô? Em chúc Cô luôn vui , khoẻ , bình an ạ ! :)

Em Thanh Truc oi ,
Em noi rat dung day. Co dong y voi em.
Co cam on em.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 01. Apr 2013 , 08:00

Ngố wrote on 01. Apr 2013 , 03:23:
Cám ơn Mạ Vân nhiều. hoa_tim1
ngố

Ngố oi ,
Ma Van cam on em ve doa hoa tim kem theo. Ma Van cung dong y voi em la hoa luc binh dep lam chu nhat la lai co mau tim nua !
Ma Van
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Tuyet Lan vào ngày 01. Apr 2013 , 16:35

thanhtruc wrote on 29. Mar 2013 , 08:02:
Vạt nắng cuối ngày.

Chủ nhật . Nó và đám bạn hẹn nhau đi chơi , xả stress sau một kỳ thi mà !

_ Hay là về nhà Nội tao câu cá đi , có bờ sông đẹp lắm ! _ bất giác Nó đề nghị .

Vậy là lên đường . Đoạn đường chỉ hơn ba mươi cây số có nhằm nhò gì với mấy con ngựa sắt và một đám nhóc vừa lớn ! Chỉ khoảng một giờ là cả bọn đã đến nơi , Nội mừng rỡ khi thấy cô cháu gái về thăm cùng bạn bè . Vừa thưa Nội xong là cả đám đã kéo ra bờ sông , Nó vẫn chưa kịp trả lời những câu hỏi của Nội về Ba Mẹ và thằng em đang ở nhà .

Ông Nội chèo xuồng đưa cả bọn ra bè cá giữa sông , chỉ dẫn cách mắc mồi , thả câu ... cho mấy thằng bạn Nó rồi quay vào , để cả bọn được tự do nô đùa với nhau . Gió sông mát rượi , cả bọn bày ra thức ăn đã mua trên đường , vừa ăn vừa canh mấy cái cần đã cắm . Tiếng cười rộn vang trên quãng sông vắng , cá trong bè cứ quẫy mà sao cá ngoài sông mãi vẫn chẳng chịu đớp mồi !

_ Tại tụi bây nói cười lớn quá nên cá sợ mà chạy hết rồi ! _ Có nhỏ nào vừa lên giọng trách .

Hề gì ! Câu chỉ cho vui thôi chứ cá trong bè đã được ông Nội bắt lên đãi mấy nhóc một bữa lẫu cá thật hấp dẫn . Thay mấy lượt mồi đã bị cá rỉa sạch mà vẫn chẳng mắc câu , thằng bạn nhăn nhó :

_ Cá sông này sao khôn quá !!!

Thế là lại cười ! Bao mệt mỏi của kỳ thi như đã để lại thành phố , cả bọn chỉ thấy thật nhẹ nhỏm , thật phấn khích dưới làn gió sông mát rượi và không khí trong lành của vùng quê yên tỉnh .

Chiều rồi , phải thu dọn về thôi ! Ánh nắng chiều vẫn còn lấp lóa trên ngọn cây dừa nhà Nội làm chói mắt Nó . Dáng Bà Nội liêu xiêu , hấp tấp bước ra ; Nó chợt thấy mủi lòng , lâu quá không về hình như Nội già hơn , ốm hơn nhiều quá ! Vậy mà mình thật vô tình , chưa hỏi thăm Nội được lời nào đã tíu tít vui cười cùng đám bạn cả ngày nay... Mấy năm trước , khi còn khỏe ; Nội vẫn còn ngồi xe bus xuống thăm cháu thường xuyên , thế mà mỗi lần Ba rủ về thăm Nội Nó vẫn thường lười biếng mà thoái thác , dù chạy xe máy sướng hơn nhiều lần chen lấn trên chuyến xe bus đông nghịt người kia !

Thưa Nội con về ! Cả bọn ríu rít thưa chào , Nội cười móm mém vui vẻ ! Ánh nắng chiều đã không còn chói mắt , đã không còn trên ngọn cây dừa mà đã nhạt lắm rồi . Nó quay lại vẫy tay chào Nội ; dáng Nội nhỏ bé, liêu xiêu thấp thoáng trong vạt nắng cuối ngày như càng mờ ảo ...

Tự dưng sống mũi Nó cay cay ...




Thân tặng Trúc 1 bông hoa dại miền Tây nhe.. Cám ơn..cảm ơn thật nhiều.. Trúc còn có Nội, riêng mình danh từ Nội dường như quá xa la với mình..Bà Nội mất khi mình ở trong  Nam. Vào  năm 77, mình có nghe  tin là Ông Nội vào Nam những mong gặp đám cháu của mình..Dè đâu , đàn cháu đã đinh cư ở Mỹ. Và đến 78, Ông Nội của mình ra đi.. :'( :'( :'(

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 01. Apr 2013 , 20:02
Em Tuyet Lan oi ,
Sao em khong viet mot bai ngan ve Ba Noi va Ong Noi cua em de cho moi ngươi dươc biet?
Hoa dai do co ten la gi vay?
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 02. Apr 2013 , 07:37
Em cám ơn chị Tuyết Lan và bông hoa tím thật dễ thương !!! Hoa gì vậy chị , em thấy giống giống hoa sua đủa nhưng màu thì chắc không phải sua đủa rồi.... :)
Tuyet Lan wrote on 01. Apr 2013 , 16:35:


Thân tặng Trúc 1 bông hoa dại miền Tây nhe.. Cám ơn..cảm ơn thật nhiều.. Trúc còn có Nội, riêng mình danh từ Nội dường như quá xa la với mình..Bà Nội mất khi mình ở trong  Nam. Vào  năm 77, mình có nghe  tin là Ông Nội vào Nam những mong gặp đám cháu của mình..Dè đâu , đàn cháu đã đinh cư ở Mỹ. Và đến 78, Ông Nội của mình ra đi.. :'( :'( :'(


Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 09. Apr 2013 , 07:36
HOA CƯỜM THẢO.

Năm chị vào lớp 12 , trường bắt đầu tuyển nam sinh vào lớp 10 . Thế là không còn trường Nữ trung học như bao nhiêu năm qua nữa ... Các bà chị lớp 11 , 12 nhìn mấy ông em lớp 10 bở ngỡ vào trường với sự lạ lùng và thích thú . Tuy chỉ xem chúng là đàn em nhưng hình như các chị cũng đâm ra điệu đàng , làm dáng và cách ăn nói cũng nhỏ nhẹ , ý tứ hơn .
Buổi sáng , chị thường đi bộ đến trường . Chị thích nhìn mọi người trên đường đi với bao dáng vẽ ; người tất bật , kẻ từ tốn , khoan thai..., mặc kệ dòng xe  xuôi ngược .
_ Chị lên xe đi , em chở chị đến trường luôn !
À , cậu nhóc chung tiểu đội Trật tự Học Đường đây mà ! Chị thích thú lên xe mà vẫn chưa hết ngạc nhiên ! Nhóc tên Khoa , khá đẹp trai dù hơi đen và cao hơn bà chị này cả cái đầu . Rồi sáng hôm sau , hôm sau nữa .... , Khoa luôn dừng xe khi thấy chị đi trên đường .
_ Chị đừng đi trước nữa , cứ đứng chờ em ở cây cườm thảo , em sẽ đón chị mà !
_ Cây cườm thảo nào ?
_ Ở đầu ngõ nhà chị đó !
_ À , cây điệp vàng !
Khoa cười :
_ Mẹ em gọi thế , em thích tên đó nên cũng gọi .
Cây hoa cườm thảo đầu ngõ nhà chị thật to , cao . Chẳng biết nó đứng đấy từ bao giờ , rụng hoa vàng khắp mặt đất như trải thảm . Ngày bé , chị và nhỏ bạn thân cùng xóm hay gọi nó là cây công chúa , vì nghĩ đến mái tóc nàng công chúa gắn đầy hoa trong các tuồng cải lương trên ti vi . Bây giờ , chị gọi là hoa Cườm Thảo như Khoa , cái tên thật hay , thật đẹp .
Thế là từng vòng xe buổi sáng đến trường , buổi trưa về nhà , từng chiều thứ tư cùng trực trường với nhau ... , chị và Khoa thân nhau như chị em ruột . Chị quen gần hết các bạn trong lớp Khoa , làm một bà chị thật vui tính và dễ gần . Cây hoa cườm thảo vẫn xòe bóng mát cho mỗi lần chúng ta đứng đợi nhau ...
Rồi niên học cũng chấm dứt , rồi chị cũng phải ra trường , kết thúc một thời áo trắng . Không còn những ngày được Khoa đưa đón , chị thật buồn khi nghĩ  Khoa sẽ quên chị mất! Nhưng rồi thỉnh thoảng Khoa vẫn đến nhà chị , khi đi với vài đứa bạn , lúc chỉ một mình . Chị thật vui nghe Khoa kể chuyện trường , lớp , thầy cô ...
_ Lần nào vào đây em cũng nhìn cây hoa cườm thảo , hình như nó già lắm rồi chị ạ !
Còn chị thật vô tâm mỗi ngày ra vào chẳng chút để ý như Khoa ! Có phải tại vì nó đã quá quen thuộc làm cho người ta chẳng hề bận tâm nhìn ngắm ???
_ Năm nay thi tốt nghiệp xong em sẽ đi làm , không thi Đại Học đâu !
_ Sao vậy ?
_ Em không giỏi như chị đâu , thi cũng rớt !
Nhìn Khoa cười , chị cứ nghĩ Khoa đang đùa . Rồi cứ tíu tít , bận rộn ... làm chị quên khuấy cậu em lâu quá không thấy đến nhà chơi . Và Khoa lại đến với cành hoa cườm thảo vàng tươi .
_ Người ta đang tỉa cành , chặt nhánh nó đó . Em thấy tiếc nên hái một nhánh cho chị chưng trên bàn học .
_ Con trai mà lại thích hoa , ngộ thật !
Chị đâu biết rằng đó là lần cuối chị được gặp Khoa . Mà Khoa sao cũng chẳng nói gì với chị ??? Khi chợt nhớ Khoa , chị mới biết mình quá đổi vô tâm ! Nhà Khoa ở đâu , chị vẫn chưa lần đến ! Bạn bè chung lớp Khoa giờ cũng ra trường , làm sao tìm để hỏi về em ??? Chị thật giận mình , giận lây cả Khoa ... , sao không đến chơi nhà chị như lúc trước ??? Bao nhiêu lần chị đi qua đi lại trên con đường nhà Khoa mà không biết mình sẽ dừng lại ở nhà nào để hỏi ...
Và rồi chị cũng tìm được Khoa , vẫn là Khoa với nụ cười thật tươi nhưng chỉ còn trong di ảnh . Những năm tháng ấy chiến trường Tây Nam thật khốc liệt , em đã ra đi và không có dịp trở về .

Ai người khóc cho em
Người thân xa xôi quá
Ai vuốt mặt ru em
Ngủ yên miền đất lạ.

Mai về lại quê hương
Quên tháng ngày gian khổ
Người đi chưa trọn đường
Đã nằm yên dưới mộ.

Xin dành lại cho em
Cây đàn guitar cũ
Những nốt nhạc êm đềm
Và chút tình ấp ủ...

[IMG]http://i421.photobucket.com/albums/pp293/trucngth/hoa%20xuan%2013/4baa2020_cuomthaovang_zps941b7b57.jpg[/img]











Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 09. Apr 2013 , 07:43
Dạ thưa Cô , ngày  vào trường cũ họp phụ huynh cho con trai ; đi loanh quanh tìm lại chút dấu vết nào xưa cũ còn lưu lại ."Ngôi trường lá trúc" bây giờ không còn một bụi trúc nào; nhưng lại có hai cây cườm thảo thật to , nở hoa vàng rực rỡ ! Thế là lại nhớ Khoa ,  lại có thêm một bài viết đong đầy kỷ niệm ...
Chỉ là chút kỷ niệm ... , cứ bay về mỗi lúc bâng khuâng ...

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 09. Apr 2013 , 08:31
ĐỨA CHÁU NỘI ĐẦU TIÊN



Nhớ ngày con trai tôi gọi điện thoại báo vợ cháu có thai mà còn dặn dò " mới nói có mình mẹ nghe đó nha " ,tính tình của cháu khá ... kín đáo nên cháu chưa có ý loan báo cho cả đại gia đình biết , làm tôi phải ôm nỗi vui mừng của mình mà vui một mình ên, mà đâu có được , tôi phải chia xẻ chứ , thế là tôi khoan nói trong gia đình biết nhưng nói cho bạn bè thân biết , tin vui như vậy mà không cho nói ra , ai mà chịu cho nổi ... :D ;D

Thế là bà nội tương lai là tôi đây bắt đầu ... nghĩ về tương lai , tôi bắt đầu ra vẻ mẹ chồng hơn  ;D ;D dặn dò cô con dâu trưởng phải vui vẻ , dễ chịu , dễ tính , dễ ăn thì sinh con ra nó cũng giống như vậy , " ráng đi con , thai nó hành mình chừng 3 tháng đầu thôi , hơi khó ăn khó ở một chút nhưng rồi sẽ qua nhanh ấy mà ... "  ;) ;) ;)

Tôi muốn nấu cho con dâu món gì ngon ngon do chính tay mình làm để ... tỏ tình ... cảm thương yêu của tôi đối với nàng dâu mà tôi xem như là con gái mình, suy nghĩ mãi tôi chọn nấu món gà nấu sen , mà phải là gà ta mới ngon , đây là món ăn thơm ngon bổ dưỡng mà tôi cũng thích , nghĩ là tôi làm ngay, hầm lâu à nha , phải để lửa riu riu thôi, hầm cho hạt sen mềm nhừ mà hạt vẫn còn y nguyên ấy ... Nấu xong cho vào hộp nhựa to, tôi nhờ cậu con út chở ra nhà vợ chồng cậu cả
( tôi đã dặn vợ chồng cậu cả đừng nấu cơm )

Chúng tôi ăn cơm tối chung với món gà nấu hạt sen ăn với bánh mì , con dâu tôi thật là khéo nói , cháu nói "con thèm thịt gà mấy ngày nay rồi ", con dâu rất thích gặm xương, nhìn con dâu tôi gặm xượng chắc mấy con cẩu cũng phải khóc  :D ;D ;D , nhìn cháu tận hưởng món gà chắc chắn bà mẹ chồng nào nấu món đó mang đến cũng phải cảm thấy hạnh phúc và mong muốn được nấu nữa cho con dâu ăn ...

Đó là những chuyện kể lòng vòng nghe cho vui , đây mới là câu chuyện chinh mà tôi muốn tâm sự , muốn chia xẻ : Đó là ngày vợ chồng con trai cả của tôi mời tôi ăn tối ở nhà hàng Ếch Xanh ở đường PNT vì con dâu tôi muốn ăn món ếch , cháu nói món này bổ dưỡng lắm mẹ , thôi thì đủ món ếch được mang ra và con dâu tôi cũng thưởng thức tận tình lắm , nhìn con ăn ngon mà mình cũng thấy vui lây vì biết con có bầu được khoẻ mạnh . ( À , mà tôi quên khoe là lúc thai được 5 tháng rưỡi cháu đi siêu âm và được biết là tôi sẽ có cháu nội trai , cháu đích tôn đó nhe  ;) ) .

Chuyện chính tôi muốn nói là đây , khi đang ăn món cháo ếch , con trai tôi có cho xem hình cháu nội đang còn trong bụng mẹ , hình siêu âm lúc thai 5 tháng rưỡi và con trai tôi lưu vào cell phone . Ôi chao ! cháu nội mới dễ thương làm sao ! Tôi thấy hình cháu tôi chụp hơi nghiêng , bàn tay trái nhỏ xíu đang vắt ngang lên trán , đôi mắt nhắm , còn bàn tay phải , ôi chao ! bé đang bú tay !!!! , sóng mũi thì cao , cái miệng xinh xinh đang bú tay , thấy cả cánh tay và xương cánh tay phải của cháu , thấy cái tai nho nhỏ bên phải , nhưng gương mặt thỉ khỏ phải nói , nó hớp hồn tôi hết mấy ngày , tôi cứ nhớ mãi về khuôn mặt ấy , cuối cùng chịu không nỗi , một buồi tối sau đó vài ngày tôi kêu con tôi gửi hình của bé vào email để tôi có thể save lại v2 giữ để xem cho ... đở ghiến , điều này đáng lẽ tôi phải nghĩ ra ngay lúc thấy tấm hình ấy , để lưu luyến hết mấy ngày mới nghĩ ra  :D ;D ;D

Đây là nổi lòng của một bà nội tương lai , chỉ còn chừng 2 tháng rưỡi nữa thôi là tôi sẽ lên chức bà nôi , 2 chữ bà nội nghe chưa quen lắm nhưng rồi sẽ đến và sẽ quen thôi , từ ngày thấy được gương mặt của cháu , biết có cháu rồi , lòng tôi vui lắm , vợ chồng cậu cả kể rằng tối tối khi chúng cùng nói chuyện với nhau về cậu con sắp ra đời , cu con cũng nghe và cũng góp chuyện bằng cách đạp vào bụng mẹ , chu chu cái đít ra một cục thấy ghét lắm , ôi , thiệt là thấy ghét quá đi thôi , bà nôi này phải đi kiếm mua gà ta và hạt sen về hầm nữa mới được  :D ;D

Phượng Trần
   

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 09. Apr 2013 , 08:40

Phuong_Tran wrote on 09. Apr 2013 , 08:31:
ĐỨA CHÁU NỘI ĐẦU TIÊN



Nhớ ngày con trai tôi gọi điện thoại báo vợ cháu có thai mà còn dặn dò " mới nói có mình mẹ nghe đó nha " ,tính tình của cháu khá ... kín đáo nên cháu chưa có ý loan báo cho cả đại gia đình biết , làm tôi phải ôm nỗi vui mừng của mình mà vui một mình ên, mà đâu có được , tôi phải chia xẻ chứ , thế là tôi khoan nói trong gia đình biết nhưng nói cho bạn bè thân biết , tin vui như vậy mà không cho nói ra , ai mà chịu cho nổi ... :D ;D

Thế là bà nội tương lai là tôi đây bắt đầu ... nghĩ về tương lai , tôi bắt đầu ra vẻ mẹ chồng hơn  ;D ;D dặn dò cô con dâu trưởng phải vui vẻ , dễ chịu , dễ tính , dễ ăn thì sinh con ra nó cũng giống như vậy , " ráng đi con , thai nó hành mình chừng 3 tháng đầu thôi , hơi khó ăn khó ở một chút nhưng rồi sẽ qua nhanh ấy mà ... "  ;) ;) ;)

Tôi muốn nấu cho con dâu món gì ngon ngon do chính tay mình làm để ... tỏ tình ... cảm thương yêu của tôi đối với nàng dâu mà tôi xem như là con gái mình, suy nghĩ mãi tôi chọn nấu món gà nấu sen , mà phải là gà ta mới ngon , đây là món ăn thơm ngon bổ dưỡng mà tôi cũng thích , nghĩ là tôi làm ngay, hầm lâu à nha , phải để lửa riu riu thôi, hầm cho hạt sen mềm nhừ mà hạt vẫn còn y nguyên ấy ... Nấu xong cho vào hộp nhựa to, tôi nhờ cậu con út chở ra nhà vợ chồng cậu cả
( tôi đã dặn vợ chồng cậu cả đừng nấu cơm )

Chúng tôi ăn cơm tối chung với món gà nấu hạt sen ăn với bánh mì , con dâu tôi thật là khéo nói , cháu nói "con thèm thịt gà mấy ngày nay rồi ", con dâu rất thích gặm xương, nhìn con dâu tôi gặm xượng chắc mấy con cẩu cũng phải khóc  :D ;D ;D , nhìn cháu tận hưởng món gà chắc chắn bà mẹ chồng nào nấu món đó mang đến cũng phải cảm thấy hạnh phúc và mong muốn được nấu nữa cho con dâu ăn ...

Đó là những chuyện kể lòng vòng nghe cho vui , đây mới là câu chuyện chinh mà tôi muốn tâm sự , muốn chia xẻ : Đó là ngày vợ chồng con trai cả của tôi mời tôi ăn tối ở nhà hàng Ếch Xanh ở đường PNT vì con dâu tôi muốn ăn món ếch , cháu nói món này bổ dưỡng lắm mẹ , thôi thì đủ món ếch được mang ra và con dâu tôi cũng thưởng thức tận tình lắm , nhìn con ăn ngon mà mình cũng thấy vui lây vì biết con có bầu được khoẻ mạnh . ( À , mà tôi quên khoe là lúc thai được 5 tháng rưỡi cháu đi siêu âm và được biết là tôi sẽ có cháu nội trai , cháu đích tôn đó nhe  ;) ) .

Chuyện chính tôi muốn nói là đây , khi đang ăn món cháo ếch , con trai tôi có cho xem hình cháu nội đang còn trong bụng mẹ , hình siêu âm lúc thai 5 tháng rưỡi và con trai tôi lưu vào cell phone . Ôi chao ! cháu nội mới dễ thương làm sao ! Tôi thấy hình cháu tôi chụp hơi nghiêng , bàn tay trái nhỏ xíu đang vắt ngang lên trán , đôi mắt nhắm , còn bàn tay phải , ôi chao ! bé đang bú tay !!!! , sóng mũi thì cao , cái miệng xinh xinh đang bú tay , thấy cả cánh tay và xương cánh tay phải của cháu , thấy cái tai nho nhỏ bên phải , nhưng gương mặt thỉ khỏ phải nói , nó hớp hồn tôi hết mấy ngày , tôi cứ nhớ mãi về khuôn mặt ấy , cuối cùng chịu không nỗi , một buồi tối sau đó vài ngày tôi kêu con tôi gửi hình của bé vào email để tôi có thể save lại v2 giữ để xem cho ... đở ghiến , điều này đáng lẽ tôi phải nghĩ ra ngay lúc thấy tấm hình ấy , để lưu luyến hết mấy ngày mới nghĩ ra  :D ;D ;D

Đây là nổi lòng của một bà nội tương lai , chỉ còn chừng 2 tháng rưỡi nữa thôi là tôi sẽ lên chức bà nôi , 2 chữ bà nội nghe chưa quen lắm nhưng rồi sẽ đến và sẽ quen thôi , từ ngày thấy được gương mặt của cháu , biết có cháu rồi , lòng tôi vui lắm , vợ chồng cậu cả kể rằng tối tối khi chúng cùng nói chuyện với nhau về cậu con sắp ra đời , cu con cũng nghe và cũng góp chuyện bằng cách đạp vào bụng mẹ , chu chu cái đít ra một cục thấy ghét lắm , ôi , thiệt là thấy ghét quá đi thôi , bà nôi này phải đi kiếm mua gà ta và hạt sen về hầm nữa mới được  :D ;D

Phượng Trần
   

'' Chào bà nội tương lai '' Tí có lên chức nào cao cấp mấy thì trong D/D này cũng vẫn là '' Tí Lanh Chanh ''  :D Anh Tài tui chúc mừng Tí nha ;;   

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 09. Apr 2013 , 08:50

thanhtruc wrote on 09. Apr 2013 , 07:36:
HOA CƯỜM THẢO.

Năm chị vào lớp 12 , trường bắt đầu tuyển nam sinh vào lớp 10 . Thế là không còn trường Nữ trung học như bao nhiêu năm qua nữa ... Các bà chị lớp 11 , 12 nhìn mấy ông em lớp 10 bở ngỡ vào trường với sự lạ lùng và thích thú . Tuy chỉ xem chúng là đàn em nhưng hình như các chị cũng đâm ra điệu đàng , làm dáng và cách ăn nói cũng nhỏ nhẹ , ý tứ hơn .
Buổi sáng , chị thường đi bộ đến trường . Chị thích nhìn mọi người trên đường đi với bao dáng vẽ ; người tất bật , kẻ từ tốn , khoan thai..., mặc kệ dòng xe  xuôi ngược .
_ Chị lên xe đi , em chở chị đến trường luôn !
À , cậu nhóc chung tiểu đội Trật tự Học Đường đây mà ! Chị thích thú lên xe mà vẫn chưa hết ngạc nhiên ! Nhóc tên Khoa , khá đẹp trai dù hơi đen và cao hơn bà chị này cả cái đầu . Rồi sáng hôm sau , hôm sau nữa .... , Khoa luôn dừng xe khi thấy chị đi trên đường .
_ Chị đừng đi trước nữa , cứ đứng chờ em ở cây cườm thảo , em sẽ đón chị mà !
_ Cây cườm thảo nào ?
_ Ở đầu ngõ nhà chị đó !
_ À , cây điệp vàng !
Khoa cười :
_ Mẹ em gọi thế , em thích tên đó nên cũng gọi .
Cây hoa cườm thảo đầu ngõ nhà chị thật to , cao . Chẳng biết nó đứng đấy từ bao giờ , rụng hoa vàng khắp mặt đất như trải thảm . Ngày bé , chị và nhỏ bạn thân cùng xóm hay gọi nó là cây công chúa , vì nghĩ đến mái tóc nàng công chúa gắn đầy hoa trong các tuồng cải lương trên ti vi . Bây giờ , chị gọi là hoa Cườm Thảo như Khoa , cái tên thật hay , thật đẹp .
Thế là từng vòng xe buổi sáng đến trường , buổi trưa về nhà , từng chiều thứ tư cùng trực trường với nhau ... , chị và Khoa thân nhau như chị em ruột . Chị quen gần hết các bạn trong lớp Khoa , làm một bà chị thật vui tính và dễ gần . Cây hoa cườm thảo vẫn xòe bóng mát cho mỗi lần chúng ta đứng đợi nhau ...
Rồi niên học cũng chấm dứt , rồi chị cũng phải ra trường , kết thúc một thời áo trắng . Không còn những ngày được Khoa đưa đón , chị thật buồn khi nghĩ  Khoa sẽ quên chị mất! Nhưng rồi thỉnh thoảng Khoa vẫn đến nhà chị , khi đi với vài đứa bạn , lúc chỉ một mình . Chị thật vui nghe Khoa kể chuyện trường , lớp , thầy cô ...
_ Lần nào vào đây em cũng nhìn cây hoa cườm thảo , hình như nó già lắm rồi chị ạ !
Còn chị thật vô tâm mỗi ngày ra vào chẳng chút để ý như Khoa ! Có phải tại vì nó đã quá quen thuộc làm cho người ta chẳng hề bận tâm nhìn ngắm ???
_ Năm nay thi tốt nghiệp xong em sẽ đi làm , không thi Đại Học đâu !
_ Sao vậy ?
_ Em không giỏi như chị đâu , thi cũng rớt !
Nhìn Khoa cười , chị cứ nghĩ Khoa đang đùa . Rồi cứ tíu tít , bận rộn ... làm chị quên khuấy cậu em lâu quá không thấy đến nhà chơi . Và Khoa lại đến với cành hoa cườm thảo vàng tươi .
_ Người ta đang tỉa cành , chặt nhánh nó đó . Em thấy tiếc nên hái một nhánh cho chị chưng trên bàn học .
_ Con trai mà lại thích hoa , ngộ thật !
Chị đâu biết rằng đó là lần cuối chị được gặp Khoa . Mà Khoa sao cũng chẳng nói gì với chị ??? Khi chợt nhớ Khoa , chị mới biết mình quá đổi vô tâm ! Nhà Khoa ở đâu , chị vẫn chưa lần đến ! Bạn bè chung lớp Khoa giờ cũng ra trường , làm sao tìm để hỏi về em ??? Chị thật giận mình , giận lây cả Khoa ... , sao không đến chơi nhà chị như lúc trước ??? Bao nhiêu lần chị đi qua đi lại trên con đường nhà Khoa mà không biết mình sẽ dừng lại ở nhà nào để hỏi ...
Và rồi chị cũng tìm được Khoa , vẫn là Khoa với nụ cười thật tươi nhưng chỉ còn trong di ảnh . Những năm tháng ấy chiến trường Tây Nam thật khốc liệt , em đã ra đi và không có dịp trở về .

Ai người khóc cho em
Người thân xa xôi quá
Ai vuốt mặt ru em
Ngủ yên miền đất lạ.

Mai về lại quê hương
Quên tháng ngày gian khổ
Người đi chưa trọn đường
Đã nằm yên dưới mộ.

Xin dành lại cho em
Cây đàn guitar cũ
Những nốt nhạc êm đềm
Và chút tình ấp ủ...

[IMG]http://i421.photobucket.com/albums/pp293/trucngth/hoa%20xuan%2013/4baa2020_cuomthaovang_zps941b7b57.jpg[/img]






Đọc xong buồn quá Thanh Trúc ạ ! Mới ăn trưa mà Tài tui tưởng '' Vạt Nắng Cuối Ngày '' tiép tục viét để Tài tui được đọc nha. Cám ơn Thanh Trúc ;;

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 09. Apr 2013 , 08:59

Ngố wrote on 31. Mar 2013 , 17:40:
  Có còn kỷ niệm

Sáng nay, Thư cảm thấy vui và không biết mệt dù đêm qua Thư đi ngủ rất trễ. Xa lộ  100 nay sao ngắn quá lại toàn gặp đèn xanh, đường đi đến sở làm sao khác lạ thế, Thư thấy cảnh vật đẹp hơn, rực rỡ hơn dưới nắng mai. Y Phương dưòng như cũng hát hay hơn, Thư lẩm nhẩm hát theo, ô hay, bạn bè trong shop ai cũng tươi, Thư tự đặt một tam đoạn luận cho mình:" Tất cả mọi người đều vui, mà Thư là người, vậy Thư phải vui!"
       -Sao hôm nay bạn vui thế?
Thư cười và khoe:-Tôi mới liên lạc được thầy cô và bạn cũ thời trung học đã mấy mươi năm xa cách.
       -Hèn chi trông bạn vui quá.
       -Tôi đã gọi điện thoại cho thầy cô và bạn cũ nói chuyện cả đêm khiến tôi nhớ lại thời đi học quá.
       -Chúc bạn luôn vui.
       -Cám ơn bạn.
      Thư vui lắm. Bây giờ Thư đã quen thuộc với câu: How do you like your hair cut today?
Bởi vì bây giờ Thư là thợ cắt tóc!
             
             ***
      Tình cờ Thư tìm thấy website của trường trung học cũ, Thư vô cùng xúc động bao ký ức hiện về của tuổi ô mai cắp sách đến trường với chiếc aó dài trắng thật dễ thương. Được biết thầy cô mạnh khỏe Thư mừng lắm, tuy có một số thầy cô còn ở lại Việt Nam hay định cư ở các quốc gia khác, cô cũng liên lạc được vài bạn cùng lớp ôn lại kỷ niệm buồn vui dưới mái trường thân yêu, đối với Thư lớp mười hai đáng ghi nhớ vì đó là năm cuối của bậc trung học, có bạn lên đại học, có bạn vượt biên, có bạn thôi học vì hoàn cảnh gia đình. . . Thư nhớ lớp của mình lắm! Làm sao Thư quên được trường trung học của mình, hai dãy  sừng sững được nối liền bởi chiếc cầu nhỏ xinh xinh, dưới dòng nước có những đám lục bình trôi chúng nở những chùm hoa màu tím thật đẹp nổi bật bên những chiếc lá màu xanh đậm Thư và các bạn thích lắm cứ ra đó ngắm, đùa giỡn, làm thơ tả cảnh tả tình. Ai chê hoa lục bình chứ riêng Thư thì cô thích lắm một nét quyến rủ kỳ lạ nhìn hoài không biết chán:
                                     
                             Em đã biết mộng mơ
                             Khi nhìn hoa tím nở
                             Bao nhiêu là thương nhớ
                             Làm thơ tình tặng anh!



         Cũng dưới mái trường này đã cho biết bao người con tài giỏi giúp ích cho nhân quần xã hội, nào kỹ sư, bác sĩ, từng là những người lính kiêu hùng, có người đã tử trận, có người làm nên những chiến công. . . tất cả đều từ mái trường này ra. Xin cảm ơn trường mái trường yêu dấu, cảm ơn thầy cô đã dạy dỗ chúng con được nên người hữu dụng.
         Nhớ lắm những tháng ngày ở lớp mười hai. Lớp Thư dân kẹp tóc đông hơn dân húi cua nên chiếm phần ưu thế, nói thế chứ bọn Thư không có ăn hiếp đám con trai đâu tại tụi nó hiền quá. Có lần Thư bị thằng Ngọc giấu một chiếc dép mà không hề hay biết khi thầy Trưng gọi lên bảng,  tìm hoài không thấy dép mình đâu Thư đành đi chân không lên bảng văng vẳng có tiếng cười của đám húi cua, dở môn nào thì thường hay bị thầy kêu ngay môn đó! "Tại nó lấy mất chiếc dép của mình nên mình trả lời không được ", có cơ hội để Thư đổ thừa và không tiếc lời "chửi " nó. Càng đáng giận hơn khi ra về gặp chú Quân còn hỏi Thư ;
      - Sao lại đi chân không thế bé. Trông giống như nhà ngói mà cột chôn dưới đất đấy?!
Nước mắt Thư rưng rưng càng tức giận và nhất định sẽ "trả thù. Lại có lần trong giờ Anh Văn dưới sự "chỉ giáo " của cô Liên bọn Thư không ra chơi trong giờ chuyển tiết, cứ thay phiên nhau hỏi để cô trả lời hết giờ chơi sang tiết toán thầy Năm xô cửa bước vào, thầy nhìn thấy cả lớp còn quây quần bên nhau khiến thầy đỏ mặt bước ra và nói xin lỗi. Cả lớp thích chí cười vang, cô Liên bước ra mời thầy vào không quên háy mắt với bọn Thư. Đứa nào cũng cố nín, hôm đó Thư nghĩ không có đứa nào hiểu bài đâu và thầy chắc gì tập trung để giảng bài. Nhớ lại chuyện ấy Thư thấy hối hận và thương thầy quá, tụi con xin lỗi thầy, thầy ơi!
    Hồn nhiên nhất ở tuổi hoc trò Thư thèm trở lại ngày xưa, Thư nghĩ trong mỗi đứa không ai quên được những kỷ niệm thời cắp sách. Thầy cô của Thư đâu, bạn của Thư đâu, trường Thư đâu, lớp học của Thư đâu??? Đã thay đổi hoàn toàn! Có lần Thư đi ngang qua ngôi trường cũ chả tìm thấy bóng dáng ngôi trường xưa, Thư thật buồn :
                 " Người xưa trở lại thăm trường cũ
                   Tìm bóng thầy cô với bạn hiền. . . "
Còn đâu nũa !!!
                   
                ***
Bây giờ lưu lạc xứ người,  bận rộn với công việc hàng ngày, thật là một xứ sở lạnh lùng, Thư cô đơn lắm. Dường như mọi người đến sở chỉ biết làm việc mà thôi, mong hết giờ về nghỉ ngơi để rồi ngày mai lại tiếp tục. Thư cứ suy nghĩ hoài thế nào là" tình người ấm lạnh"? Thư tự tìm vui bên công việc và tự an ủi lấy mình, Thư rất nhớ ba phải chi có ba bên cạnh Người sẽ cho Thư niềm tin :
     -" Ba ơi! Con rất nhớ ba!"
    Câu hỏi và cái vổ vai nhẹ làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Thư:
     - Are you chinese?
     -No, I am Vietnamese!
     Tại sao người ngoại quốc khi gặp ngươi Việt Nam họ cứ ngỡ là người Trung Hoa. nhớ ngày đầu tiên vào hảng Fiber Optic, Makita cô tổ trưởng nguời da đen đã hỏi Thư như thế, và cô đã trả lời một cách tự hào !Tất cả đều mới mẻ với Thư từ ngôn ngữ, đến sự sinh hoạt. . . Hảng có trên chục người Việt Nam tại sao người ta quá lạnh chỉ nhìn với ánh mắt tò mò chứ không nói lời nào cả, một sự thắc mắc trong đầu "có lẽ mình là một Tư Ếch?!" cô mỉm cười một mình. Thư đang chăm chú theo dõi công việc qua sự hướng dẫn của cô tổ trưởng, bổng Thư nghe một giọng thật là Việt Nam:
    -Chị qua đây lâu chưa? Chị tên gì?
    -Dạ em tên Thư, em mới qua được hai tháng.
    Chị ấy nhìn em rồi nói :
    -Tui tên Tuyết mọi người ở đây kêu tui là Sì-nô (Snow), chị kêu sao cũng được tui làm ở đây từ lúc hãng mới thành lập. Có gì không hiểu hay trở ngại chị kêu tui nha. Im lặng vài giây Snow nói tiếp:- Bà chị tui có hãng ở phía sau hãng này nè tại tui không thích làm tui qua đây làm vui hơn.
    -Em cám ơn chị.
    Thư thầm cám ơn chị ấy ít ra cũng có người biết Thư là người Việt Nam hiện diện tại xứ Mỹ này.
    -Ê, thằng " hải tặc " kìa, nó là thằng chủ đó.
    Thư ngạc nhiên tại sao lại kêu "thằng " nhưng cô vẫn hỏi: -Sao kêu là hải tặc hả chị?
   -Nhìn cái mặt chần dần cái đầu thì to hàm râu quai nón, dáng dấp y như mấy thằng hải tặc tui gặp lúc vượt biên, đã vậy nó khó lắm khi nào hàng chết nhiều nó quần te tua.
    Thư sợ quá cái gì hàng sống, hàng chết, lo lắm nhung Thư không dám hỏi.
    -Thấy cái thằng cao cao đẹp trai kia không? Nó là thằng Gải. Thư cười nghĩ chắc chắn là một biệt danh, và Snow nói tiếp:
   -Có phải thằng Gải phỏng vấn chị hôn? Nó là một trong mấy thằng chủ đó. Thằng này dễ chịu lắm, nó quan tâm công nhân và nói năng nhỏ nhẹ lắm.
   -Hình như ông ta không phải người Mỹ hả chị?
   -Người Do Thái. Đàng kia chỗ chị Kim làm cái thằng đen thui mập thù lù là"là cây đèn dầu" đó.
   -Sao là cây đèn dầu?
   -Chứ bà không thấy cái mặt nó giống "Aladin "trong chuyện thần thoại sao.
   - Cây đèn thần chứ.
   -Nó mà đèn thần gì, đèn dầu thôi. Rồi chị ta bỏ đi lại chỗ "cây đèn dầu " và nói chuyện huyên thuyên. Thư không biết chị làm "chức vụ " gì trong hãng coi bộ chị có uy quá. Tuy nhiên Thư cảm thấy vui vui có lẻ ở đây hạp với mình và Thư thấy "nể " Snow. Dường như mọi người ở đây quên tên thật của họ mà cứ gọi bằng cái tên mới chỉ có nhóm Việt Nam hiểu thôi.
   Qua một ngày đi làm Thư không thấy mệt, vì công việc không có gì khó, chỉ cần khéo tay và cẩn thận để không bị hư là được, cô thấy vui vì đã có công việc làm, tối đến Thư viết thư cho các bạn và kể những gì mình đã gặp trong ngày đầu đi làm ở đất Mỹ.  Sau một tháng thì mọi việc trôi chảy Thư đã thạo việc và quen thêm vài người bạn, nhờ sự hướng dẫn của Snow, Thư thấy dạn dĩ hơn cô đã có niềm tin, không cảm thấy lac lõng nữa. .
     -Thứ bảy này Thư làm overtime không?
     Mừng quá Thư trả lời ngay: -Dạ làm chứ chị.
    - Có ai đưa bồ đi làm không?Nói địa chỉ mình đến rước bồ cho.
Ồ! Sao có người tử tế thế! Thư vội đáp:- Dạ ông anh em nghỉ thứ bảy, anh ấy đưa em được chị à, cám ơn chị  mình làm từ mấy giờ đến mấy giờ hả chị?
    - 7 giờ 30 sáng đến 3 giờ 30 chiều.
    Thư sung sướng vô cùng, lúc đó như  quên hết mọi phiền muộn lo âu vì mình thật sự đã có việc làm.
     Thư đã là cô thợ lành nghề sau sáu tháng cô quen chị Hồng người Sài Gòn, chị rất hiền ít nói trông như lúc nào cũng đầy tâm sự. Hồng hay kể Thư nghe về thời quá khứ, cũng đồng tâm trạng lạc lõng bơ vơ ở xứ sở văn minh này, vậy là Thư đã có người để tâm sự.
Thắm thoát một năm trôi qua, Thư được chuyển qua tổ khác phải làm quen với computer để test hàng, công việc mới mẻ nhưng Thư rất thích. Tại đây có ba chị Việt Nam mỗi người  một tuổi rất là đặc biệt:dần,tị,thân còn Thư thì tuổi hợi, Chị Hà tuổi tị lớn nhất nên được phong là đại sư tỉ, Thi Thi nhị sư tỉ,Thư tam sư tỉ Nhung thì út dần, chả ai dám đụng tới tỗ Dần Thân Tị Hợi này cả! Với công việc này Thư thạo nhanh lắm, không ngờ người Việt Nam mình giỏi thiệt.
    - Chi Thư ơi, ngày mai sinh nhật Tracy mỗi đứa hùn ba đồng để mua bong bóng và cái bánh sinh nhật, chị tham gia không?
    - Có chứ Nhung. Ai sao chị vậy!
    -Tháng sau là sinh nhật bà Thi Thi đó, tháng chín bà Hà, tháng mười Dona, tháng mười hai Yolanda và Joti.
    Thư giật mình tuy nhiên vẫn hỏi: -Thế còn Nhung, tháng mấy?
    -Đã qua rồi em tháng ba, còn chị ?
    -Chị không có ngày sinh chỉ có năm sinh thôi.
    Nhung trề môi; - Xạo hoài, Em lên văn phòng hỏi ông Will.
   Thư tưởng thiệt lật đật nói: -Chị không thích đâu cưng, mắc cở lắm.
    Một tổ chỉ tám người sao lu bu phức tạp thế. Đâu phải  chỉ sinh nhật thôi, còn ngày lễ ngày tết nữa, trong tổ thường bắt thăm tên để mua quà cho ngày Noel rất khó cho việc chọn quà sợ không vừa ý người nhận dù biết "cho vui ", tiêu chuẩn không quá mười lăm đồng. Năm đầu tiên ở Mỹ và ở sở làm cũng khá vui và lý thú vì có nhiều trò chơi trong ngày lễ lớn như Tạ ơn, Giáng sinh. . . Thư đã bắt đầu hội nhập và thấy yêu công việc của mình, ngày đi làm tối đi học Anh văn cứ thế, cứ thế. . . và cứ theo tháng ngày đưa đẩy. Còn đâu cô giáo bé nhỏ của ba, út của mẹ, nặng nề với cuộc sống bộn bề già đi trước tuổi!
   Bên ngoài trời mưa thật lớn, sấm sét ầm ĩ, bên trong thì bầu không khí nặng nề. Hãng Thư vừa mới họp xong được biết hãng sẽ đóng cửa vào cuối tháng vì hãng đã mở chi nhánh ở China và Mexico tại đây chi phí cho công nhân rất rẻ, cho nên công nhân ở đây phải đành chịu thất nghiệp! Mọi người ai cũng buồn một sự hụt hẫng tiếc rẻ, lưu luyến. . . không ai nói với ai lời nào, với Thư cô đã buồn vui ở đây sáu năm dài công việc đã quen, chị Hà đã khóc đàng kia mấy chị người Ấn Độ cũng ôm nhau khóc, phải chia tay với" Hải Tặc" , với "thằng Gải", với "Cây đèn dầu". . . .   buồn buồn làm sao!
                  ***
   Thế là Thư đến với nghề tóc sau tám tháng đến trường cũng khá "cam go ". Quyển vở đã sang trang! Lại đương đầu với khó khăn mới, môi trường này thật mới mẻ Thư chứng kiến sự tranh giành chụp giật cô thật nản chí. Hàng ngày tiếp xúc với khách, trò chuyện học hỏi thêm, phải yêu công việc và Thư thật sự thích nghề này. Ba ơi, bây giờ con là một barber!
   Mỗi tối Thư thường ngồi bên computer để mở trang web của trường xem những hình ảnh, bài vở của các anh chị, các bạn rồi Thư đọc email cũng như gửi email cho thầy cô và bạn bè. Thư thật vui khi nói chuyện với bạn kể nhau nghe những vui buồn, những bực bội trong ngày đã quên, nói chuyện với bạn về cuộc sống hiện tại nhắc thời cắp sách, nhớ trường nhớ lớp nhớ thầy cô bạn bè, ước gì được trở lại thời hồn nhiên đó. Trong giấc mơ Thư luôn thấy mình là cô bé hồn nhiên với chiếc áo dài trắng ngây thơ, tỉnh giấc mình đang sống tại đất nước xa lạ khác màu da chủng tộc, ngôn ngữ, một nỗi buồn xâm chiếm trong cô!
    Nhớ ngày xưa thầy Trưng đã từng nói trong lớp : "Khi nào người ta cảm thấy thiếu thốn thì thấm thía, và ngược lại  khi nào người ta cảm thấy thấm thía thì thiếu thốn!!! "
   Con xin cảm ơn thầy, thầy ơi!
lêthịngố

'' Khi nào người ta có khách là cắt tóc , khi nào người ta cắt tóc là có khách ''
'' Giết gia '' Tài tui

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 09. Apr 2013 , 09:03

thanhtruc wrote on 09. Apr 2013 , 07:36:
HOA CƯỜM THẢO.

Năm chị vào lớp 12 , trường bắt đầu tuyển nam sinh vào lớp 10 . Thế là không còn trường Nữ trung học như bao nhiêu năm qua nữa ... Các bà chị lớp 11 , 12 nhìn mấy ông em lớp 10 bở ngỡ vào trường với sự lạ lùng và thích thú . Tuy chỉ xem chúng là đàn em nhưng hình như các chị cũng đâm ra điệu đàng , làm dáng và cách ăn nói cũng nhỏ nhẹ , ý tứ hơn .
Buổi sáng , chị thường đi bộ đến trường . Chị thích nhìn mọi người trên đường đi với bao dáng vẽ ; người tất bật , kẻ từ tốn , khoan thai..., mặc kệ dòng xe  xuôi ngược .
_ Chị lên xe đi , em chở chị đến trường luôn !
À , cậu nhóc chung tiểu đội Trật tự Học Đường đây mà ! Chị thích thú lên xe mà vẫn chưa hết ngạc nhiên ! Nhóc tên Khoa , khá đẹp trai dù hơi đen và cao hơn bà chị này cả cái đầu . Rồi sáng hôm sau , hôm sau nữa .... , Khoa luôn dừng xe khi thấy chị đi trên đường .
_ Chị đừng đi trước nữa , cứ đứng chờ em ở cây cườm thảo , em sẽ đón chị mà !
_ Cây cườm thảo nào ?
_ Ở đầu ngõ nhà chị đó !
_ À , cây điệp vàng !
Khoa cười :
_ Mẹ em gọi thế , em thích tên đó nên cũng gọi .
Cây hoa cườm thảo đầu ngõ nhà chị thật to , cao . Chẳng biết nó đứng đấy từ bao giờ , rụng hoa vàng khắp mặt đất như trải thảm . Ngày bé , chị và nhỏ bạn thân cùng xóm hay gọi nó là cây công chúa , vì nghĩ đến mái tóc nàng công chúa gắn đầy hoa trong các tuồng cải lương trên ti vi . Bây giờ , chị gọi là hoa Cườm Thảo như Khoa , cái tên thật hay , thật đẹp .
Thế là từng vòng xe buổi sáng đến trường , buổi trưa về nhà , từng chiều thứ tư cùng trực trường với nhau ... , chị và Khoa thân nhau như chị em ruột . Chị quen gần hết các bạn trong lớp Khoa , làm một bà chị thật vui tính và dễ gần . Cây hoa cườm thảo vẫn xòe bóng mát cho mỗi lần chúng ta đứng đợi nhau ...
Rồi niên học cũng chấm dứt , rồi chị cũng phải ra trường , kết thúc một thời áo trắng . Không còn những ngày được Khoa đưa đón , chị thật buồn khi nghĩ  Khoa sẽ quên chị mất! Nhưng rồi thỉnh thoảng Khoa vẫn đến nhà chị , khi đi với vài đứa bạn , lúc chỉ một mình . Chị thật vui nghe Khoa kể chuyện trường , lớp , thầy cô ...
_ Lần nào vào đây em cũng nhìn cây hoa cườm thảo , hình như nó già lắm rồi chị ạ !
Còn chị thật vô tâm mỗi ngày ra vào chẳng chút để ý như Khoa ! Có phải tại vì nó đã quá quen thuộc làm cho người ta chẳng hề bận tâm nhìn ngắm ???
_ Năm nay thi tốt nghiệp xong em sẽ đi làm , không thi Đại Học đâu !
_ Sao vậy ?
_ Em không giỏi như chị đâu , thi cũng rớt !
Nhìn Khoa cười , chị cứ nghĩ Khoa đang đùa . Rồi cứ tíu tít , bận rộn ... làm chị quên khuấy cậu em lâu quá không thấy đến nhà chơi . Và Khoa lại đến với cành hoa cườm thảo vàng tươi .
_ Người ta đang tỉa cành , chặt nhánh nó đó . Em thấy tiếc nên hái một nhánh cho chị chưng trên bàn học .
_ Con trai mà lại thích hoa , ngộ thật !
Chị đâu biết rằng đó là lần cuối chị được gặp Khoa . Mà Khoa sao cũng chẳng nói gì với chị ??? Khi chợt nhớ Khoa , chị mới biết mình quá đổi vô tâm ! Nhà Khoa ở đâu , chị vẫn chưa lần đến ! Bạn bè chung lớp Khoa giờ cũng ra trường , làm sao tìm để hỏi về em ??? Chị thật giận mình , giận lây cả Khoa ... , sao không đến chơi nhà chị như lúc trước ??? Bao nhiêu lần chị đi qua đi lại trên con đường nhà Khoa mà không biết mình sẽ dừng lại ở nhà nào để hỏi ...
Và rồi chị cũng tìm được Khoa , vẫn là Khoa với nụ cười thật tươi nhưng chỉ còn trong di ảnh . Những năm tháng ấy chiến trường Tây Nam thật khốc liệt , em đã ra đi và không có dịp trở về .

Ai người khóc cho em
Người thân xa xôi quá
Ai vuốt mặt ru em
Ngủ yên miền đất lạ.

Mai về lại quê hương
Quên tháng ngày gian khổ
Người đi chưa trọn đường
Đã nằm yên dưới mộ.

Xin dành lại cho em
Cây đàn guitar cũ
Những nốt nhạc êm đềm
Và chút tình ấp ủ...

[IMG]http://i421.photobucket.com/albums/pp293/trucngth/hoa%20xuan%2013/4baa2020_cuomthaovang_zps941b7b57.jpg[/img]






Em Thanh Truc oi ,
Bai viet cua em that cam dong va bai tho hay lam. Day la chuyen that phai khong em?
Co thay mat moi ngươi cam on em nhe.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 09. Apr 2013 , 09:07

thanhtruc wrote on 09. Apr 2013 , 07:43:
Dạ thưa Cô , ngày  vào trường cũ họp phụ huynh cho con trai ; đi loanh quanh tìm lại chút dấu vết nào xưa cũ còn lưu lại ."Ngôi trường lá trúc" bây giờ không còn một bụi trúc nào; nhưng lại có hai cây cườm thảo thật to , nở hoa vàng rực rỡ ! Thế là lại nhớ Khoa ,  lại có thêm một bài viết đong đầy kỷ niệm ...
Chỉ là chút kỷ niệm ... , cứ bay về mỗi lúc bâng khuâng ...

Em thương ,
Co da doc bai viet cua em , bai viet gay xuc dong that nhieu. Co chi mong la hu cau , nhung su that khong phai nhu vay ?
Ky niem bao gio cung quy !
Bao nhieu nam roi Co chua dươc mot lan ve tham lai trương cu. Neu co dip em den tham trương chup cho Co mot buc anh nhe.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 09. Apr 2013 , 09:16

Phuong_Tran wrote on 09. Apr 2013 , 08:31:
ĐỨA CHÁU NỘI ĐẦU TIÊN



Nhớ ngày con trai tôi gọi điện thoại báo vợ cháu có thai mà còn dặn dò " mới nói có mình mẹ nghe đó nha " ,tính tình của cháu khá ... kín đáo nên cháu chưa có ý loan báo cho cả đại gia đình biết , làm tôi phải ôm nỗi vui mừng của mình mà vui một mình ên, mà đâu có được , tôi phải chia xẻ chứ , thế là tôi khoan nói trong gia đình biết nhưng nói cho bạn bè thân biết , tin vui như vậy mà không cho nói ra , ai mà chịu cho nổi ... :D ;D

Thế là bà nội tương lai là tôi đây bắt đầu ... nghĩ về tương lai , tôi bắt đầu ra vẻ mẹ chồng hơn  ;D ;D dặn dò cô con dâu trưởng phải vui vẻ , dễ chịu , dễ tính , dễ ăn thì sinh con ra nó cũng giống như vậy , " ráng đi con , thai nó hành mình chừng 3 tháng đầu thôi , hơi khó ăn khó ở một chút nhưng rồi sẽ qua nhanh ấy mà ... "  ;) ;) ;)

Tôi muốn nấu cho con dâu món gì ngon ngon do chính tay mình làm để ... tỏ tình ... cảm thương yêu của tôi đối với nàng dâu mà tôi xem như là con gái mình, suy nghĩ mãi tôi chọn nấu món gà nấu sen , mà phải là gà ta mới ngon , đây là món ăn thơm ngon bổ dưỡng mà tôi cũng thích , nghĩ là tôi làm ngay, hầm lâu à nha , phải để lửa riu riu thôi, hầm cho hạt sen mềm nhừ mà hạt vẫn còn y nguyên ấy ... Nấu xong cho vào hộp nhựa to, tôi nhờ cậu con út chở ra nhà vợ chồng cậu cả
( tôi đã dặn vợ chồng cậu cả đừng nấu cơm )

Chúng tôi ăn cơm tối chung với món gà nấu hạt sen ăn với bánh mì , con dâu tôi thật là khéo nói , cháu nói "con thèm thịt gà mấy ngày nay rồi ", con dâu rất thích gặm xương, nhìn con dâu tôi gặm xượng chắc mấy con cẩu cũng phải khóc  :D ;D ;D , nhìn cháu tận hưởng món gà chắc chắn bà mẹ chồng nào nấu món đó mang đến cũng phải cảm thấy hạnh phúc và mong muốn được nấu nữa cho con dâu ăn ...

Đó là những chuyện kể lòng vòng nghe cho vui , đây mới là câu chuyện chinh mà tôi muốn tâm sự , muốn chia xẻ : Đó là ngày vợ chồng con trai cả của tôi mời tôi ăn tối ở nhà hàng Ếch Xanh ở đường PNT vì con dâu tôi muốn ăn món ếch , cháu nói món này bổ dưỡng lắm mẹ , thôi thì đủ món ếch được mang ra và con dâu tôi cũng thưởng thức tận tình lắm , nhìn con ăn ngon mà mình cũng thấy vui lây vì biết con có bầu được khoẻ mạnh . ( À , mà tôi quên khoe là lúc thai được 5 tháng rưỡi cháu đi siêu âm và được biết là tôi sẽ có cháu nội trai , cháu đích tôn đó nhe  ;) ) .

Chuyện chính tôi muốn nói là đây , khi đang ăn món cháo ếch , con trai tôi có cho xem hình cháu nội đang còn trong bụng mẹ , hình siêu âm lúc thai 5 tháng rưỡi và con trai tôi lưu vào cell phone . Ôi chao ! cháu nội mới dễ thương làm sao ! Tôi thấy hình cháu tôi chụp hơi nghiêng , bàn tay trái nhỏ xíu đang vắt ngang lên trán , đôi mắt nhắm , còn bàn tay phải , ôi chao ! bé đang bú tay !!!! , sóng mũi thì cao , cái miệng xinh xinh đang bú tay , thấy cả cánh tay và xương cánh tay phải của cháu , thấy cái tai nho nhỏ bên phải , nhưng gương mặt thỉ khỏ phải nói , nó hớp hồn tôi hết mấy ngày , tôi cứ nhớ mãi về khuôn mặt ấy , cuối cùng chịu không nỗi , một buồi tối sau đó vài ngày tôi kêu con tôi gửi hình của bé vào email để tôi có thể save lại v2 giữ để xem cho ... đở ghiến , điều này đáng lẽ tôi phải nghĩ ra ngay lúc thấy tấm hình ấy , để lưu luyến hết mấy ngày mới nghĩ ra  :D ;D ;D

Đây là nổi lòng của một bà nội tương lai , chỉ còn chừng 2 tháng rưỡi nữa thôi là tôi sẽ lên chức bà nôi , 2 chữ bà nội nghe chưa quen lắm nhưng rồi sẽ đến và sẽ quen thôi , từ ngày thấy được gương mặt của cháu , biết có cháu rồi , lòng tôi vui lắm , vợ chồng cậu cả kể rằng tối tối khi chúng cùng nói chuyện với nhau về cậu con sắp ra đời , cu con cũng nghe và cũng góp chuyện bằng cách đạp vào bụng mẹ , chu chu cái đít ra một cục thấy ghét lắm , ôi , thiệt là thấy ghét quá đi thôi , bà nôi này phải đi kiếm mua gà ta và hạt sen về hầm nữa mới được  :D ;D

Phượng Trần
   

Phương Tran oi ,
Co mung cho em va hai vo chong chau. Theo em viet thi Co cung hieu dươc
" nỗi lòng " cua Ba noi tương lai nhu the nao roi. Sao em khong dua hinh sieu am cua chau vao day luon cho tien viec so sach !
Co biet tu ray tro di dau oc cua em se khong bao gio ngung nghi den chau be con trong bung me. The la Troi da den bu cho em vi tai nan xay ra cho em roi do.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 09. Apr 2013 , 09:20
Tài oi ,
Cam on Tài da vao day de cung chia xe nhung mau chuyen cua cac " Đoản Văn Sĩ ".
Tài co khỏe khong ?
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 09. Apr 2013 , 13:51
'' Khi nào người ta có khách là cắt tóc , khi nào người ta cắt tóc là có khách ''
'' Giết gia '' Tài tui


Cám ơn "giết gia",mong đọc bài của "giết gia" đó nhang.
ngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 11. Apr 2013 , 09:11
Bây giờ chắc em cũng khó có dịp về thăm trường cũ nữa rồi... Cũng may là hai nhóc của em lúc trước cũng học ở trường nên em cũng... siêng đi họp PHHS lắm , dù chỉ là lang thang trong sân trường mà nhớ chứ đâu còn "cảnh cũ , người xưa" nữa đâu...
ngo_thi_van wrote on 09. Apr 2013 , 09:07:
Em thương ,
Co da doc bai viet cua em , bai viet gay xuc dong that nhieu. Co chi mong la hu cau , nhung su that khong phai nhu vay ?
Ky niem bao gio cung quy !
Bao nhieu nam roi Co chua dươc mot lan ve tham lai trương cu. Neu co dip em den tham trương chup cho Co mot buc anh nhe.
Co Van


Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 11. Apr 2013 , 09:14
Em cám ơn anh Tài đã đọc ạ ! Chỉ là muốn chia sẻ cảm xúc cùng mọi người thôi ! :)
DOHUUTAI wrote on 09. Apr 2013 , 08:50:
Đọc xong buồn quá Thanh Trúc ạ ! Mới ăn trưa mà Tài tui tưởng '' Vạt Nắng Cuối Ngày '' tiép tục viét để Tài tui được đọc nha. Cám ơn Thanh Trúc ;;


Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 13. Apr 2013 , 07:18

ngo_thi_van wrote on 09. Apr 2013 , 09:16:
Phương Tran oi ,
Co mung cho em va hai vo chong chau. Theo em viet thi Co cung hieu dươc
" nỗi lòng " cua Ba noi tương lai nhu the nao roi. Sao em khong dua hinh sieu am cua chau vao day luon cho tien viec so sach !
Co biet tu ray tro di dau oc cua em se khong bao gio ngung nghi den chau be con trong bung me. The la Troi da den bu cho em vi tai nan xay ra cho em roi do.
Co Van


Thưa cô Vân ,

Dạ , thôi , để em giữ tấm hình bé siêu âm đó để dành làm của riêng ạ , bà nội này chưa gì hết mà đã " ích kỷ " rồi Cô ha... :D ;D , đợi mai mốt "  cu Kem " ra  đời em sẽ đem hình khoe với cả nhà luôn  ;) ;)

Dạ, niềm vui này thật là lớn Cô ạ , em cứ thấy lòng mình vui làm sao , bên ngoại của cháu cũng thích lắm vì bên nào cũng là có đứa cháu đầu tiên , " bên kia " không có con trai , sau này có thằng con rễ đã vui , bây giờ thêm cháu trai nữa nên mê tơi Cô ạ , em biết Cô vẫn còn thích ẳm bồng con nít lắm nên em hay kể " chi tiết " để chia xẻ niềm vui nhé , ước gì ở gân Cô để nhờ Cô bế phụ  :D ;D, bà nôi này có cánh tay phải dỏm rồi không biết lúc ấy đã mạnh khoẻ cứng cáp đàng hoàng chưa để bế cháu đây hu hu ha ha

PTr



Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 13. Apr 2013 , 07:22

DOHUUTAI wrote on 09. Apr 2013 , 08:40:
'' Chào bà nội tương lai '' Tí có lên chức nào cao cấp mấy thì trong D/D này cũng vẫn là '' Tí Lanh Chanh ''  :D Anh Tài tui chúc mừng Tí nha ;;   


Anh Tài uiiiiiiiiiiiiiiiiiiii ,

Anh Tài làm Tí cười quá , ừm , đúng rồi , dù có bị kêu là bà nội thì Tí vẫn là Tí Lanh Chanh của D Đ LVD  , và vẫn là cô em Tí uiiiiiiiiiiiiii của anh Tài tui mà he he


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 13. Apr 2013 , 08:49

Phuong_Tran wrote on 13. Apr 2013 , 07:18:
Thưa cô Vân ,

Dạ , thôi , để em giữ tấm hình bé siêu âm đó để dành làm của riêng ạ , bà nội này chưa gì hết mà đã " ích kỷ " rồi Cô ha... :D ;D , đợi mai mốt "  cu Kem " ra  đời em sẽ đem hình khoe với cả nhà luôn  ;) ;)

Dạ, niềm vui này thật là lớn Cô ạ , em cứ thấy lòng mình vui làm sao , bên ngoại của cháu cũng thích lắm vì bên nào cũng là có đứa cháu đầu tiên , " bên kia " không có con trai , sau này có thằng con rễ đã vui , bây giờ thêm cháu trai nữa nên mê tơi Cô ạ , em biết Cô vẫn còn thích ẳm bồng con nít lắm nên em hay kể " chi tiết " để chia xẻ niềm vui nhé , ước gì ở gân Cô để nhờ Cô bế phụ  :D ;D, bà nôi này có cánh tay phải dỏm rồi không biết lúc ấy đã mạnh khoẻ cứng cáp đàng hoàng chưa để bế cháu đây hu hu ha ha

PTr

Em Phương Tran oi ,
Bay gio ma Co van con muon am bong tre con day. Troi khong cho Co co con chau de be bong , nen Co da di am bong con chau ngươi ta ma thoi  :'( ;D
Co tin rang khi chau em ra doi thi tay em da tro lai kha binh thương roi , tuy nhien cung phai can than nhe.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 13. Apr 2013 , 09:15

Phuong_Tran wrote on 13. Apr 2013 , 07:18:
Thưa cô Vân ,

Dạ , thôi , để em giữ tấm hình bé siêu âm đó để dành làm của riêng ạ , bà nội này chưa gì hết mà đã " ích kỷ " rồi Cô ha... :D ;D , đợi mai mốt "  cu Kem " ra  đời em sẽ đem hình khoe với cả nhà luôn  ;) ;)

Dạ, niềm vui này thật là lớn Cô ạ , em cứ thấy lòng mình vui làm sao , bên ngoại của cháu cũng thích lắm vì bên nào cũng là có đứa cháu đầu tiên , " bên kia " không có con trai , sau này có thằng con rễ đã vui , bây giờ thêm cháu trai nữa nên mê tơi Cô ạ , em biết Cô vẫn còn thích ẳm bồng con nít lắm nên em hay kể " chi tiết " để chia xẻ niềm vui nhé , ước gì ở gân Cô để nhờ Cô bế phụ  :D ;D, bà nôi này có cánh tay phải dỏm rồi không biết lúc ấy đã mạnh khoẻ cứng cáp đàng hoàng chưa để bế cháu đây hu hu ha ha

PTr





Cô thương ,

Hôm nay em vào đây , chia vui với cô vì Đ V của cô trăm hoa đua nở , bài viết nào cũng hay cả.
Cũng không quên chúc mừng Tí cưng sắp lên chức Bà Nội , thật oai của
" Cu Kem "( tên dễ thương quá ) . Chị  dọn bàn tiệc , mời cô Vân , bà nội tương lai Tí cưng và cả nhà , chung vui đây.
 
Em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 13. Apr 2013 , 20:57

tuy-van wrote on 13. Apr 2013 , 09:15:


Cô thương ,

Hôm nay em vào đây , chia vui với cô vì Đ V của cô trăm hoa đua nở , bài viết nào cũng hay cả.
Cũng không quên chúc mừng Tí cưng sắp lên chức Bà Nội , thật oai của
" Cu Kem "( tên dễ thương quá ) . Chị  dọn bàn tiệc , mời cô Vân , bà nội tương lai Tí cưng và cả nhà , chung vui đây.
 
Em Tv

Cam on em Tuy Van da chiu kho don ban tiec moi tat ca moi ngươi chung vui voi ba noi tương lai.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 14. Apr 2013 , 07:50

tuy-van wrote on 13. Apr 2013 , 09:15:


Cô thương ,

Hôm nay em vào đây , chia vui với cô vì Đ V của cô trăm hoa đua nở , bài viết nào cũng hay cả.
Cũng không quên chúc mừng Tí cưng sắp lên chức Bà Nội , thật oai của
" Cu Kem "( tên dễ thương quá ) . Chị  dọn bàn tiệc , mời cô Vân , bà nội tương lai Tí cưng và cả nhà , chung vui đây.
 
Em Tv


hi hi em cám ơn chị 8 đã chu đáo quá nhen  :D ;D , nhìn bàn tiệc đúng là đặc biệt à nha , có bong bóng con nít nó thấy nó ... chụp  ;D

Con em nó đặt tên gọi ở nhà là Cu Kem đó chị và tối nào ba mẹ con cái nhà cháu cũng nói chuyện với nhau và Cu Kem tha hồ mà góp tiếng bằng cách đạp tới đạp lui gò lên chỗ này chỗ kia trong bụng mẹ  :D ;D

PTr



Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 14. Apr 2013 , 07:51

ngo_thi_van wrote on 13. Apr 2013 , 20:57:
Cam on em Tuy Van da chiu kho don ban tiec moi tat ca moi ngươi chung vui voi ba noi tương lai.
Co Van


Thưa Cô Vân ,

Chi 8 Túy Vân làm em... nôn ghê đó Cô  :D ;D

PTr

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 14. Apr 2013 , 08:00

Phuong_Tran wrote on 14. Apr 2013 , 07:51:
Thưa Cô Vân ,

Chi 8 Túy Vân làm em... nôn ghê đó Cô  :D ;D

PTr





Vui quá , hôm nay đúng là ngày " Beautiful Sunday " vì 3 cô trò Cô Vân , Tv và Tí cưng đang tung tăng trong sân trường.

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 16. Apr 2013 , 17:32

Phuong_Tran wrote on 14. Apr 2013 , 07:51:
Thưa Cô Vân ,

Chi 8 Túy Vân làm em... nôn ghê đó Cô  :D ;D

PTr

Phương Tran oi ,
Co hieu tam trang cua em !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 16. Apr 2013 , 17:34

tuy-van wrote on 14. Apr 2013 , 08:00:


Vui quá , hôm nay đúng là ngày " Beautiful Sunday " vì 3 cô trò Cô Vân , Tv và Tí cưng đang tung tăng trong sân trường.

Tuy Van oi ,
Co moi ve nha toi hom qua , sau khi di " ngủ lang " nha ba di ngay hom kia.
Cam on em da tang Co va Phương Tran loi chuc Chu Nhat trong hinh trai tim.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 17. Apr 2013 , 07:47
Tổ chim cụ

Sáng nay dạo FB thăm Bạn, đọc bài Chú chim sẻ của chị Gió rồi lại xem hình đôi chim của bà già xinh Ttm; tự dưng lại chạnh lòng nhớ và thương cái tổ chim cu bé bé ở giàn nho nhà mình.

Khi giàn nho bắt đầu đâm lá non thì đôi chim cu này cũng về làm tổ. Năm nào trên giàn nho cũng có một tổ chim, nhưng là loài chim đen giống giống như quạ và rất dữ. Năm trước nó còn dám nhào vào mổ cả con trai khi cu cậu đứng dưới giàn nho xem trái. Nó chỉ bảo vệ cái tổ của nó thôi, biết vậy nên cả nhà tránh đến gần khi chim đang ấp trứng.

Năm nay đôi chim cu đến sớm hơn nên làm tổ trước. Đôi chim hiền lành, dễ thương nên mình đã rất vui, tha hồ đứng ngắm nghía vợ chồng mớm mồi cho nhau thật là hạnh phúc. Vậy mà trứng vẫn chưa kịp nở đã không còn thấy cái tổ đâu nữa, sao vậy ta? Không còn thấy đôi chim bay về vườn nữa, còn con nó đâu rồi, nếu mới nở nó sẽ chẳng thể nào bay cùng ba mẹ???

Anh xã nhổ cỏ và phát hiện những cái trứng chim rơi xuống đất, vỡ tan. Những chú chim con đã tượng hình vẫn chưa có cơ hội góp tiếng hót cho đời... Cái tổ rách tả tơi nằm chơ vơ một góc!!! Chắc đôi chim đau lòng lắm, chúng bỏ đi chẳng bao giờ quay lại...

Thì ra loài chim lớn đã đến lúc đẻ trứng, chúng quay về nơi cũ và thấy đôi chim cu đã giành mất nơi chúng đã từng làm tổ. Thế là chúng tấn công và đá rớt cả tổ chim cu!!! Bây giờ chúng đã xây xong tổ mới và đã chuẩn bị cho những ngày ấp trứng, cả nhà lại chẳng dám léo hánh đến cạnh tổ chim!!!

Thương thật thương đôi chim cu bé nhỏ, chúng mất con chắc sẽ rất buồn... Thế giới loài vật cũng thật khắc nghiệt! Con gái nói " Mẹ thấy không, hiền quá sẽ bị ăn hiếp ngay thôi!". Ừ, có lẽ đúng thật; hiền quá đôi khi chỉ nhận phần thua thiệt. Nhưng biết sao bây giờ, đó đã là bản tính rồi!!! :(

Chắc năm sau chim sẽ chẳng dám quay về...

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 17. Apr 2013 , 07:59

thanhtruc wrote on 17. Apr 2013 , 07:47:
Tổ chim cụ

Sáng nay dạo FB thăm Bạn, đọc bài Chú chim sẻ của chị Gió rồi lại xem hình đôi chim của bà già xinh Ttm; tự dưng lại chạnh lòng nhớ và thương cái tổ chim cu bé bé ở giàn nho nhà mình.

Khi giàn nho bắt đầu đâm lá non thì đôi chim cu này cũng về làm tổ. Năm nào trên giàn nho cũng có một tổ chim, nhưng là loài chim đen giống giống như quạ và rất dữ. Năm trước nó còn dám nhào vào mổ cả con trai khi cu cậu đứng dưới giàn nho xem trái. Nó chỉ bảo vệ cái tổ của nó thôi, biết vậy nên cả nhà tránh đến gần khi chim đang ấp trứng.

Năm nay đôi chim cu đến sớm hơn nên làm tổ trước. Đôi chim hiền lành, dễ thương nên mình đã rất vui, tha hồ đứng ngắm nghía vợ chồng mớm mồi cho nhau thật là hạnh phúc. Vậy mà trứng vẫn chưa kịp nở đã không còn thấy cái tổ đâu nữa, sao vậy ta? Không còn thấy đôi chim bay về vườn nữa, còn con nó đâu rồi, nếu mới nở nó sẽ chẳng thể nào bay cùng ba mẹ???

Anh xã nhổ cỏ và phát hiện những cái trứng chim rơi xuống đất, vỡ tan. Những chú chim con đã tượng hình vẫn chưa có cơ hội góp tiếng hót cho đời... Cái tổ rách tả tơi nằm chơ vơ một góc!!! Chắc đôi chim đau lòng lắm, chúng bỏ đi chẳng bao giờ quay lại...

Thì ra loài chim lớn đã đến lúc đẻ trứng, chúng quay về nơi cũ và thấy đôi chim cu đã giành mất nơi chúng đã từng làm tổ. Thế là chúng tấn công và đá rớt cả tổ chim cu!!! Bây giờ chúng đã xây xong tổ mới và đã chuẩn bị cho những ngày ấp trứng, cả nhà lại chẳng dám léo hánh đến cạnh tổ chim!!!

Thương thật thương đôi chim cu bé nhỏ, chúng mất con chắc sẽ rất buồn... Thế giới loài vật cũng thật khắc nghiệt! Con gái nói " Mẹ thấy không, hiền quá sẽ bị ăn hiếp ngay thôi!". Ừ, có lẽ đúng thật; hiền quá đôi khi chỉ nhận phần thua thiệt. Nhưng biết sao bây giờ, đó đã là bản tính rồi!!! :(

Chắc năm sau chim sẽ chẳng dám quay về...

Em Thanh Truc oi ,
Cuoc doi la the , hien thi de bi bat nat ma thap co be hong thi phai chiu thiet thoi , day la le dương nhien.
Moi day co nghe noi ve mot em hoc sinh bi cac ban va moi ngươi treu choc den chet !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 17. Apr 2013 , 10:03

thanhtruc wrote on 17. Apr 2013 , 07:47:
Tổ chim cụ

Sáng nay dạo FB thăm Bạn, đọc bài Chú chim sẻ của chị Gió rồi lại xem hình đôi chim của bà già xinh Ttm; tự dưng lại chạnh lòng nhớ và thương cái tổ chim cu bé bé ở giàn nho nhà mình.

Khi giàn nho bắt đầu đâm lá non thì đôi chim cu này cũng về làm tổ. Năm nào trên giàn nho cũng có một tổ chim, nhưng là loài chim đen giống giống như quạ và rất dữ. Năm trước nó còn dám nhào vào mổ cả con trai khi cu cậu đứng dưới giàn nho xem trái. Nó chỉ bảo vệ cái tổ của nó thôi, biết vậy nên cả nhà tránh đến gần khi chim đang ấp trứng.

Năm nay đôi chim cu đến sớm hơn nên làm tổ trước. Đôi chim hiền lành, dễ thương nên mình đã rất vui, tha hồ đứng ngắm nghía vợ chồng mớm mồi cho nhau thật là hạnh phúc. Vậy mà trứng vẫn chưa kịp nở đã không còn thấy cái tổ đâu nữa, sao vậy ta? Không còn thấy đôi chim bay về vườn nữa, còn con nó đâu rồi, nếu mới nở nó sẽ chẳng thể nào bay cùng ba mẹ???

Anh xã nhổ cỏ và phát hiện những cái trứng chim rơi xuống đất, vỡ tan. Những chú chim con đã tượng hình vẫn chưa có cơ hội góp tiếng hót cho đời... Cái tổ rách tả tơi nằm chơ vơ một góc!!! Chắc đôi chim đau lòng lắm, chúng bỏ đi chẳng bao giờ quay lại...

Thì ra loài chim lớn đã đến lúc đẻ trứng, chúng quay về nơi cũ và thấy đôi chim cu đã giành mất nơi chúng đã từng làm tổ. Thế là chúng tấn công và đá rớt cả tổ chim cu!!! Bây giờ chúng đã xây xong tổ mới và đã chuẩn bị cho những ngày ấp trứng, cả nhà lại chẳng dám léo hánh đến cạnh tổ chim!!!

Thương thật thương đôi chim cu bé nhỏ, chúng mất con chắc sẽ rất buồn... Thế giới loài vật cũng thật khắc nghiệt! Con gái nói " Mẹ thấy không, hiền quá sẽ bị ăn hiếp ngay thôi!". Ừ, có lẽ đúng thật; hiền quá đôi khi chỉ nhận phần thua thiệt. Nhưng biết sao bây giờ, đó đã là bản tính rồi!!! :(

Chắc năm sau chim sẽ chẳng dám quay về...

Anh Tài tui nghĩ '' hiền '' nhưng không '' nhút nhát '' là tốt rồi , chờ Thanh Trúc viét típ ;;

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 17. Apr 2013 , 11:39
BIẾT CÓ SỐNG ĐẾN MAI , ĐỂ CỦ KHOAI LÀM GIỐNG ( cd)

Cuộc đời của hắn đang bình thường yên ổn , dĩ nhiên không xôi nổi như những vụ sì căng đan , không có những mối tình  lẻ ngang trái....Hắn sống thật bình lặng , đi làm để dành tiền , không rượu chè thuốc lá , không xe mới nhà to đua đòi , không có cả vợ con , những mối tình lẻ tẻ...
Tóm lại hắn sống rất bình yên với những gì hắn muốn...Nếu hôm đó bác sĩ không cho hắn biết trong phổi của hắn có bứu ung thư , và đã qua thời kỳ thứ ba...Đời sống của hắn chỉ còn lại vào khoảng từ ba tới 6 tháng...Bác sĩ khuyên hắn thơi gian còn lại hãy thực hiện những nguyện ước còn dở dang...Hắn bối rối không biết phải làm cái gì...Bạn thân của hắn góp ý
...Chẳng hạn bỏ tiền mua một chiếc xe mới để chạy...Bởi cả đời của mày chưa bao giờ có chiếc xe mới , đi du lịch đó đây cho thoả chí mộng tang bồng...Đi ăn nhà hàng sang trọng , uống loại rượu ngon mắc tiền nhất....
Hắn cắn môi suy nghĩ một lúc rồi hỏi ngược lại
Lỡ không chết thì sao?
Bạn hắn reo lên , tiếng reo như pha trò làm hắn thấy cũng vui theo :
Lỡ không chết thì sống chứ sao? Nếu thoát được là một kỳ tích , đã có kỳ tích rồi lo chi không sống nổi
Tuy vui đấy nhưng hắn vẫn không thực hiện bất kỳ điêu nào mà bạn hăn đề nghị...Cho tới ngày hắn nhắm mắt lìa đời , người ta mới khám phá hắn có cả tiền triệu trong Bank
Lúc nào hắn cũng lo sợ ngày mai , lỡ thiếu thốn thì sao? , nếu thay đổi được thì có lẽ không phải là hắn nữa

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 18. Apr 2013 , 07:14
Vậy mà lúc nào mình cũng được khuyên " phải ăn hiền, ở lành" cả. Vậy là phải chấp nhận chịu thiệt thòi rồi... :) Xin lỗi Cô, em chỉ muốn đùa thôi  :P
ngo_thi_van wrote on 17. Apr 2013 , 07:59:
Em Thanh Truc oi ,
Cuoc doi la the , hien thi de bi bat nat ma thap co be hong thi phai chiu thiet thoi , day la le dương nhien.
Moi day co nghe noi ve mot em hoc sinh bi cac ban va moi ngươi treu choc den chet !
Co Van


Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 18. Apr 2013 , 07:16
Cám ơn Anh , có chút "va chạm " thế thì mới biết khôn ra , phải không Anh?  ;)
DOHUUTAI wrote on 17. Apr 2013 , 10:03:
Anh Tài tui nghĩ '' hiền '' nhưng không '' nhút nhát '' là tốt rồi , chờ Thanh Trúc viét típ ;;


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 18. Apr 2013 , 08:15

Lethikinhhoang wrote on 17. Apr 2013 , 11:39:
BIẾT CÓ SỐNG ĐẾN MAI , ĐỂ CỦ KHOAI LÀM GIỐNG ( cd)

Cuộc đời của hắn đang bình thường yên ổn , dĩ nhiên không xôi nổi như những vụ sì căng đan , không có những mối tình  lẻ ngang trái....Hắn sống thật bình lặng , đi làm để dành tiền , không rượu chè thuốc lá , không xe mới nhà to đua đòi , không có cả vợ con , những mối tình lẻ tẻ...
Tóm lại hắn sống rất bình yên với những gì hắn muốn...Nếu hôm đó bác sĩ không cho hắn biết trong phổi của hắn có bứu ung thư , và đã qua thời kỳ thứ ba...Đời sống của hắn chỉ còn lại vào khoảng từ ba tới 6 tháng...Bác sĩ khuyên hắn thơi gian còn lại hãy thực hiện những nguyện ước còn dở dang...Hắn bối rối không biết phải làm cái gì...Bạn thân của hắn góp ý
...Chẳng hạn bỏ tiền mua một chiếc xe mới để chạy...Bởi cả đời của mày chưa bao giờ có chiếc xe mới , đi du lịch đó đây cho thoả chí mộng tang bồng...Đi ăn nhà hàng sang trọng , uống loại rượu ngon mắc tiền nhất....
Hắn cắn môi suy nghĩ một lúc rồi hỏi ngược lại
Lỡ không chết thì sao?
Bạn hắn reo lên , tiếng reo như pha trò làm hắn thấy cũng vui theo :
Lỡ không chết thì sống chứ sao? Nếu thoát được là một kỳ tích , đã có kỳ tích rồi lo chi không sống nổi
Tuy vui đấy nhưng hắn vẫn không thực hiện bất kỳ điêu nào mà bạn hăn đề nghị...Cho tới ngày hắn nhắm mắt lìa đời , người ta mới khám phá hắn có cả tiền triệu trong Bank
Lúc nào hắn cũng lo sợ ngày mai , lỡ thiếu thốn thì sao? , nếu thay đổi được thì có lẽ không phải là hắn nữa

Em Kahat oi ,
Co rat mung la thay em lai vao day gop mat va cho doc mot bai khien cho chung ta phai suy nghi , co nen lo xa nhu ong nay khong? Minh chet co mang dươc gi di theo dau ma phai lo cất giu ? Cung phai nen lo cho tương lai nhung cung phai biet hương nhung gi trong hien tai nua !
Cam on em.
Co Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 18. Apr 2013 , 08:19

thanhtruc wrote on 18. Apr 2013 , 07:14:
Vậy mà lúc nào mình cũng được khuyên " phải ăn hiền, ở lành" cả. Vậy là phải chấp nhận chịu thiệt thòi rồi... :) Xin lỗi Cô, em chỉ muốn đùa thôi  :P

Em THanh Truc oi ,
Co biet em noi dua , nhưng những điều ma to tien ta ai cung khuyen thi day la chuyen đúng , phai khong em? Tha la minh chiu thiet thoi con hon mang tieng ac va se an han suot doi [ neu nhu minh con co lương tam ]
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Tuyet Lan vào ngày 25. Apr 2013 , 15:03

thanhtruc wrote on 17. Apr 2013 , 07:47:
Tổ chim cụ

Sáng nay dạo FB thăm Bạn, đọc bài Chú chim sẻ của chị Gió rồi lại xem hình đôi chim của bà già xinh Ttm; tự dưng lại chạnh lòng nhớ và thương cái tổ chim cu bé bé ở giàn nho nhà mình.

Khi giàn nho bắt đầu đâm lá non thì đôi chim cu này cũng về làm tổ. Năm nào trên giàn nho cũng có một tổ chim, nhưng là loài chim đen giống giống như quạ và rất dữ. Năm trước nó còn dám nhào vào mổ cả con trai khi cu cậu đứng dưới giàn nho xem trái. Nó chỉ bảo vệ cái tổ của nó thôi, biết vậy nên cả nhà tránh đến gần khi chim đang ấp trứng.

Năm nay đôi chim cu đến sớm hơn nên làm tổ trước. Đôi chim hiền lành, dễ thương nên mình đã rất vui, tha hồ đứng ngắm nghía vợ chồng mớm mồi cho nhau thật là hạnh phúc. Vậy mà trứng vẫn chưa kịp nở đã không còn thấy cái tổ đâu nữa, sao vậy ta? Không còn thấy đôi chim bay về vườn nữa, còn con nó đâu rồi, nếu mới nở nó sẽ chẳng thể nào bay cùng ba mẹ???

Anh xã nhổ cỏ và phát hiện những cái trứng chim rơi xuống đất, vỡ tan. Những chú chim con đã tượng hình vẫn chưa có cơ hội góp tiếng hót cho đời... Cái tổ rách tả tơi nằm chơ vơ một góc!!! Chắc đôi chim đau lòng lắm, chúng bỏ đi chẳng bao giờ quay lại...

Thì ra loài chim lớn đã đến lúc đẻ trứng, chúng quay về nơi cũ và thấy đôi chim cu đã giành mất nơi chúng đã từng làm tổ. Thế là chúng tấn công và đá rớt cả tổ chim cu!!! Bây giờ chúng đã xây xong tổ mới và đã chuẩn bị cho những ngày ấp trứng, cả nhà lại chẳng dám léo hánh đến cạnh tổ chim!!!

Thương thật thương đôi chim cu bé nhỏ, chúng mất con chắc sẽ rất buồn... Thế giới loài vật cũng thật khắc nghiệt! Con gái nói " Mẹ thấy không, hiền quá sẽ bị ăn hiếp ngay thôi!". Ừ, có lẽ đúng thật; hiền quá đôi khi chỉ nhận phần thua thiệt. Nhưng biết sao bây giờ, đó đã là bản tính rồi!!! :(

Chắc năm sau chim sẽ chẳng dám quay về...


http://i248.photobucket.com/albums/gg161/dieuanh01/camonTruacutec.jpg

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 25. Apr 2013 , 19:04

Tuyet Lan wrote on 25. Apr 2013 , 15:03:
http://i248.photobucket.com/albums/gg161/dieuanh01/camonTruacutec.jpg

Em Tuyet Lan oi,
Doi chim se se em mang vao tang Thanh Truc de thương qua !
Co đợi đoản văn cua em day nhe .
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 26. Apr 2013 , 10:05


  Chàng và Nàng ,

  Tháng 4 Đen năm nay , Nàng muốn khơi lại cuộc đời , của những ai , phải chia tay với  mối tình đầu , vì gia đình , vì không muốn ở lại nước Vn , để  ra đi chung sống  với người...chồng bất đắc dỉ...năm 1975.
Nàng quen anh hàng xóm mới 13 tuổi. Lúc đó 2 người rất ngây thơ , chỉ biết trao nhau những quyển sách của Duyên Anh , những lá thư vụng về... cùng nụ cười và ánh mắt...dễ thương,.... Cho đến năm nàng tròn 16 , gia đình  Chàng  qua dạm hỏi  , rồi chờ đến khi Nàng 18 , mới làm đám cưới. Nhưng gia đình Nàng không chịu , vì Chàng xuất thân từ gia đình nghèo khó , Mẹ phải buôn gánh , bán bưng nuôi Chàng và người em gái nhỏ , lại không phải là người Miền Bắc ( lúc đó , có nhiều người hay phân biệt Nam, Trung , Bắc ) . Thật đau buồn và đành theo lời gia đình Nàng , đi  cùng với  người chủ tàu , không quen biết , vượt biển , giúp thân và giúp gia đình.
Người chồng bất đắc dỉ nầy , thuộc loại " chồng chúa vợ tôi ". Sau khi định cư , Nàng chỉ là người Vợ , người Mẹ hoàn mỹ , không than van , không oán trách gia đình , và luôn làm tròn bổn phận dâu , vợ ngoan. Bao nhiêu tháng ngày trôi qua , cứ tưởng đã an phận , hy sinh  cả cuộc đời , vì  giúp gia đình , đi làm cực khổ , lo gởi tiền về giúp Mẹ già , em thơ...bỏ lại cuộc tình thơ mộng , nhưng quái ác thay , mới biết ông chồng bất đắc dỉ , chung sống bao năm , đã và đang phản bội , ngày đêm vui đùa , giao thiệp với các bạn xấu , có đủ tật  " Tứ đổ tường "...đã thế lại về nhà chửi bới ông bà cha mẹ Nàng , hơn 35 năm...Nàng định ủy thân vì không thân nhân bên cạnh , không ai tâm sự , không dám hở môi với bạn bè...và  vô cùng đau khộ Nhưng cũng may , nhờ ơn trên phù hộ , Nàng  không chết , vì " người chồng bất đắc dỉ " nầy , không xứng đáng để kết liểu cuộc đời ,Nàng  ra đi , thoát khỏi cảnh ngục tù , bỏ qua tất cả , và để sống cho hết cuộc đời còn lại, cứ nghĩ là " cái số " quá bất hạnh của mình mà thôi.
  Tình cờ , có 1 ngày Nàng gặp lại người quen , mới cho biết tin tức về anh chàng hàng xóm. Chàng ta vẫn độc thân , tôn thờ mối tình đầu , vần giử nguyên 5 quyễn nhật ký , mà Nàng và Chàng trao đổi , hơn 40 năm về trước , và nói với người bạn là " Nếu chàng không gặp được Nàng , thì chết..không nhắm mắt...."



  Không biết Chàng và Nàng có gặp lại nhau chăng?

  Ps: Hy vọng cô Vân đừng cười vì văn chương vụng dại của em.
  Bấy lâu nay lấp ló bên ngoài , hôm nay , em mới " ăn gan Rồng " , mà vào đây.
  Em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 26. Apr 2013 , 21:01
Em Tuy Van oi ,
Hoan ho em da gia nhap muc Đoản Văn.
Van phong cua em rat chan that , do la dieu chinh yeu , em dung lo la phai an gan rồng !
Co tin la the nao roi Chang va Nang cung se doan tu voi nhau.
Nhung hinh anh minh hoa rat hop !
Cam on em , cu tiep tuc viet di nhe.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Tuyet Lan vào ngày 26. Apr 2013 , 21:28

ngo_thi_van wrote on 25. Apr 2013 , 19:04:
Em Tuyet Lan oi,
Doi chim se se em mang vao tang Thanh Truc de thương qua !
Co đợi đoản văn cua em day nhe .
Co Van

Cô thương kính,
Đôi chim sẻ  dễ thương quá thưa  Cô,nên em mang vào nhà Cô đó .  Em không biết viết văn Cô ơi, lời văn thì chắc sẽ lủng củng, lẩm cẩm ,nên không dám viết Cô a. . Em xin lỗi Cô thật nhiều. Thôi thì để thỉnh thoảng em mang trà bánh , vài bản nhạc xưa với chỉ 1 mục đích là để cả nhà thưởng thức.

[media width=500]http://www.youtube.com/watch?v=aZ2DovVstaY[/media]


http://i248.photobucket.com/albums/gg161/dieuanh01/thochohue1.jpg

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 27. Apr 2013 , 06:47

Tuyet Lan wrote on 26. Apr 2013 , 21:28:
Cô thương kính,
Đôi chim sẻ  dễ thương quá thưa  Cô,nên em mang vào nhà Cô đó .  Em không biết viết văn Cô ơi, lời văn thì chắc sẽ lủng củng, lẩm cẩm ,nên không dám viết Cô a. . Em xin lỗi Cô thật nhiều. Thôi thì để thỉnh thoảng em mang trà bánh , vài bản nhạc xưa với chỉ 1 mục đích là để cả nhà thưởng thức.

[media width=500]http://www.youtube.com/watch?v=aZ2DovVstaY[/media]


http://i248.photobucket.com/albums/gg161/dieuanh01/thochohue1.jpg

Em Tuyet Lan oi ,
Co khong tin la em khong viet van dươc. Ai cung co the viet dươc ma khong chiu viet day thoi.
Co se thương thuc bai hat nay sau nhe , vi hom nay Co se ban lam , nau an dai khach do em oi.
Co cam on em nhieu lam da chon bai hat ve Hue tang Co.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 28. Apr 2013 , 07:16

Tuyet Lan wrote on 26. Apr 2013 , 21:28:
Cô thương kính,
Đôi chim sẻ  dễ thương quá thưa  Cô,nên em mang vào nhà Cô đó .  Em không biết viết văn Cô ơi, lời văn thì chắc sẽ lủng củng, lẩm cẩm ,nên không dám viết Cô a. . Em xin lỗi Cô thật nhiều. Thôi thì để thỉnh thoảng em mang trà bánh , vài bản nhạc xưa với chỉ 1 mục đích là để cả nhà thưởng thức.

[media width=500]http://www.youtube.com/watch?v=aZ2DovVstaY[/media]


http://i248.photobucket.com/albums/gg161/dieuanh01/thochohue1.jpg

Em Tuyet Lan oi ,
Hom nay Co moi vao day dươc de thương thuc bai n hac BAI THO HUE. Nghe ma nho Hue chi la ! Cai pps nay do ngươi ban cua Co lam. Trong nay co nhieu hinh cua chi em ca si Ha Thanh. Co cung co biet nhac si nay.
Cam on em that nhieu.
Co Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by Tuyet Lan vào ngày 28. Apr 2013 , 18:03
Kính thưa Cô
Thích nhỉ. Tình cờ vào you tube chỉ với mục đích là kiếm 1 bài nhạc thật Huế để tăng Cô, nào dè lại trúng cái pps do bạn Cô làm.Em nói thiệt đó thưa Cô, văn chương của em lẩm cẩm lắm Cô ơi.  Em chỉ sợ Cô sẽ bị "đau cái điền" khi đọc bài của em đó Cô.
Em kính chúc luôn vui và khoẻ ạ

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 29. Apr 2013 , 07:23

Tuyet Lan wrote on 28. Apr 2013 , 18:03:
Kính thưa Cô
Thích nhỉ. Tình cờ vào you tube chỉ với mục đích là kiếm 1 bài nhạc thật Huế để tăng Cô, nào dè lại trúng cái pps do bạn Cô làm.Em nói thiệt đó thưa Cô, văn chương của em lẩm cẩm lắm Cô ơi.  Em chỉ sợ Cô sẽ bị "đau cái điền" khi đọc bài của em đó Cô.
Em kính chúc luôn vui và khoẻ ạ

Em TUyet Lan oi ,
Em cu viet di , Co cam doan la se khong " đâu cái điền " dau !
Co doi day.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 29. Apr 2013 , 10:03

tuy-van wrote on 26. Apr 2013 , 10:05:


  Chàng và Nàng ,

  Tháng 4 Đen năm nay , Nàng muốn khơi lại cuộc đời , của những ai , phải chia tay với  mối tình đầu , vì gia đình , vì không muốn ở lại nước Vn , để  ra đi chung sống  với người...chồng bất đắc dỉ...năm 1975.
Nàng quen anh hàng xóm mới 13 tuổi. Lúc đó 2 người rất ngây thơ , chỉ biết trao nhau những quyển sách của Duyên Anh , những lá thư vụng về... cùng nụ cười và ánh mắt...dễ thương,.... Cho đến năm nàng tròn 16 , gia đình  Chàng  qua dạm hỏi  , rồi chờ đến khi Nàng 18 , mới làm đám cưới. Nhưng gia đình Nàng không chịu , vì Chàng xuất thân từ gia đình nghèo khó , Mẹ phải buôn gánh , bán bưng nuôi Chàng và người em gái nhỏ , lại không phải là người Miền Bắc ( lúc đó , có nhiều người hay phân biệt Nam, Trung , Bắc ) . Thật đau buồn và đành theo lời gia đình Nàng , đi  cùng với  người chủ tàu , không quen biết , vượt biển , giúp thân và giúp gia đình.
Người chồng bất đắc dỉ nầy , thuộc loại " chồng chúa vợ tôi ". Sau khi định cư , Nàng chỉ là người Vợ , người Mẹ hoàn mỹ , không than van , không oán trách gia đình , và luôn làm tròn bổn phận dâu , vợ ngoan. Bao nhiêu tháng ngày trôi qua , cứ tưởng đã an phận , hy sinh  cả cuộc đời , vì  giúp gia đình , đi làm cực khổ , lo gởi tiền về giúp Mẹ già , em thơ...bỏ lại cuộc tình thơ mộng , nhưng quái ác thay , mới biết ông chồng bất đắc dỉ , chung sống bao năm , đã và đang phản bội , ngày đêm vui đùa , giao thiệp với các bạn xấu , có đủ tật  " Tứ đổ tường "...đã thế lại về nhà chửi bới ông bà cha mẹ Nàng , hơn 35 năm...Nàng định ủy thân vì không thân nhân bên cạnh , không ai tâm sự , không dám hở môi với bạn bè...và  vô cùng đau khộ Nhưng cũng may , nhờ ơn trên phù hộ , Nàng  không chết , vì " người chồng bất đắc dỉ " nầy , không xứng đáng để kết liểu cuộc đời ,Nàng  ra đi , thoát khỏi cảnh ngục tù , bỏ qua tất cả , và để sống cho hết cuộc đời còn lại, cứ nghĩ là " cái số " quá bất hạnh của mình mà thôi.
  Tình cờ , có 1 ngày Nàng gặp lại người quen , mới cho biết tin tức về anh chàng hàng xóm. Chàng ta vẫn độc thân , tôn thờ mối tình đầu , vần giử nguyên 5 quyễn nhật ký , mà Nàng và Chàng trao đổi , hơn 40 năm về trước , và nói với người bạn là " Nếu chàng không gặp được Nàng , thì chết..không nhắm mắt...."



  Không biết Chàng và Nàng có gặp lại nhau chăng?

  Ps: Hy vọng cô Vân đừng cười vì văn chương vụng dại của em.
  Bấy lâu nay lấp ló bên ngoài , hôm nay , em mới " ăn gan Rồng " , mà vào đây.
  Em Tv

Hoan hô chị TVMS đã phá vòng dây '' mắc cở '' mà cho Tài tui đọc...nửa đường của cô tuổi 13. Đang chờ chị  '' ăn gan Rồng '' để cho biét kết cuộc của chuyẹn tình Anh Hàng Xóm và Cô tuổi 13...;;

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 29. Apr 2013 , 20:29

DOHUUTAI wrote on 29. Apr 2013 , 10:03:
Hoan hô chị TVMS đã phá vòng dây '' mắc cở '' mà cho Tài tui đọc...nửa đường của cô tuổi 13. Đang chờ chị  '' ăn gan Rồng '' để cho biét kết cuộc của chuyẹn tình Anh Hàng Xóm và Cô tuổi 13...;;

Tài oi ,
Co cung nhu Tài dang cho doc ket cuoc cua cau chuyen day , mong se la mot
" Happy ending ".
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 30. Apr 2013 , 07:37
Oh , em xin lỗi vì lâu quá không vào nên không biết mình có món quà thật dễ thương ! Em cám ơn chị nhiều lắm ! Mong chị luôn an nhiên  :)
Tuyet Lan wrote on 25. Apr 2013 , 15:03:
http://i248.photobucket.com/albums/gg161/dieuanh01/camonTruacutec.jpg


Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 30. Apr 2013 , 08:10

DOHUUTAI wrote on 29. Apr 2013 , 10:03:
Hoan hô chị TVMS đã phá vòng dây '' mắc cở '' mà cho Tài tui đọc...nửa đường của cô tuổi 13. Đang chờ chị  '' ăn gan Rồng '' để cho biét kết cuộc của chuyẹn tình Anh Hàng Xóm và Cô tuổi 13...;;


Em cám ơn cô Vân và anh TT đã không cho Tv trứng gà , vì viết văn quá dở , mà còn " hỏi tới " về cuộc tình thơ mộng của cô bạn tuổi 13.
Vâng , Chàng và Nàng rất hạnh phúc , sau bao nhiêu năm xa cách ,  bao khốn khổ đã vượt qua , " nhớ em nhiều , nhưng chẵng nói , nói ra nhiều cũng vậy thôi...." bây giờ  đôi uyên ương đang ở Hawaii , với cảnh thần tiên , nơi hạ giới.



Cô bạn tuổi 13 của em kính gởi lời cám ơn , và hy vọng anh TT vào đây , chia xẻ cùng cả nhà những bài thơ , những đoạn văn ,dễ thương và trân quý.
Em Tv


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 01. May 2013 , 08:43

tuy-van wrote on 30. Apr 2013 , 08:10:
Em cám ơn cô Vân và anh TT đã không cho Tv trứng gà , vì viết văn quá dở , mà còn " hỏi tới " về cuộc tình thơ mộng của cô bạn tuổi 13.
Vâng , Chàng và Nàng rất hạnh phúc , sau bao nhiêu năm xa cách ,  bao khốn khổ đã vượt qua , " nhớ em nhiều , nhưng chẵng nói , nói ra nhiều cũng vậy thôi...." bây giờ  đôi uyên ương đang ở Hawaii , với cảnh thần tiên , nơi hạ giới.



Cô bạn tuổi 13 của em kính gởi lời cám ơn , và hy vọng anh TT vào đây , chia xẻ cùng cả nhà những bài thơ , những đoạn văn ,dễ thương và trân quý.
Em Tv

The thi mung cho doi uyen ương da dươc may man song tron cuoc doi ben nhau nhu ươc muon.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 05. May 2013 , 07:10



Ngó qua hàng xóm

Nằm gần Ngã Tư Phú Nhuận đông đúc xe cộ ồn ào , cái cư xá Chu Mạnh Trinh sang trọng , kín đáo ...; cái Xóm Miễu bé nhỏ của tôi như tách biệt hẳn cuộc sống ồn ào , náo nhiệt ngoài kia . Thật ra tôi cũng chẳng biết Xóm Miễu có phải đúng là tên của nơi này hay không , chỉ nghe gọi riết rồi thành tên thôi . Có lẽ vì giữa xóm có một cái Miễu Bà , nghe nói rất linh thiêng , không chỉ dân trong xóm mà nhiều người ở lân cận đó cũng đều đến Miễu xì xụp , khấn cầu . Cứ cách năm , vào tháng 3 âm lịch là bà con lại hùn tiền để cúng Bà rất vui , tụi con nít lại được xem những màn Bóng rỗi (múa bà Bóng , ông Địa )thật lạ và thú vị . Hằng năm , cúng Giao Thừa ở nhà xong là tôi lại đến Miễu Bà cầu xin một năm bình an cho gia đình , bà con dù ra vào chạm mặt nhau hằng ngày , nhưng đêm Giao Thừa cùng đến đây thắp nhang và chúc nhau lời chúc năm mới vui vẻ , may mắn ... Cũng là một nét đẹp của bà con xóm lao động này.
Nhà tôi ở xóm dưới , ngôi nhà rợp mát bóng cây , nơi cả mấy chị em tôi sinh ra và lớn lên ( trừ chị Hai được sinh ở Nha Trang , quê của Má ). Cả tuổi thơ tôi chỉ say mê cái tủ sách của Ba , không hề quan tâm tới lũ trẻ hàng xóm chơi ô quan , nhảy dây ... ngoài sân . Thỉnh thoảng qua nhà dì Tư bán xôi xin xác dừa về , mấy chị em lại xúm xít chơi bán hàng cùng nhau . Lắm lúc lên giọng "chảnh" với tụi nhỏ khi cây mận sai trái và chúng đang thập thò hái trộm ...
Nhưng rồi sau ngày đau buồn ấy , Ba đi học tập , Má lại sinh em bé ; tôi bắt đầu làm quen với việc phải kiếm sống . Lúc ấy , những Cu Tẻo , Bé lùn , Lượm anh , Lượm em ... mà trước giờ tôi vẫn nghếch mặt mỗi khi đi qua lại đến giúp ... "Tao có con đường này bán bánh đắt lắm , nhường mày đi đó !". Thế là tôi bưng thúng bánh ít theo chúng đi bán , lựa con đường nào không gặp mặt bạn học trong trường . Thế là tôi có những người bạn mới , tôi trở thành cô giáo dạy chữ , dạy làm toán cho tụi nó ; và học được từ tụi nó bao chuyện hay ngoài đường phố ...
Nhập học , tôi phải trở lại trường ; quên hết những ngày bưng thúng bánh đi khắp các con hẽm , rao đến khản giọng , đi đến rã chân ... Má cũng đã khỏe lại sau khi sinh nên bắt đầu ra chợ ... Lại có những dì Tư , dì Chín ... giúp Má từng bước đầu tập buôn bán . Tôi và chị ở nhà làm sinh sa , ya-ua ... bán cho lũ trẻ trong xóm như một thứ quà vặt kiếm thêm tiền chợ . Má cũng bắt chước các dì trong xóm tập nuôi heo , thế là mấy chị em lại thêm nghề vào chùa xin cây chuối ... Không còn là cô tiểu thư kín cổng cao tường như trước , tôi đã bước vào đời thật nhọc nhằn nhưng tôi cũng đã nhận thật nhiều yêu thương , giúp đở từ những mảnh đời còn khốn khó hơn rất nhiều ...
Cái Xóm Miễu bây giờ cũng đã khá hơn rồi , người cũ đi nhiều và người mới cũng nhiều ... Nhưng cái nếp sinh hoạt thì vẫn không khác xưa là mấy , vẫn êm ả , thân thiện ..., vẫn sẳn sàng san sẻ , giúp đở nhau khi một gia đình nào có chuyện cần . Tôi vẫn thích thấy lại cảnh cả xóm xúm xít cùng nhau , cánh trai trẻ thì dựng rạp , trang hoàng , làm cổng cưới ..., đàn bà , con gái thì nói cười trong bếp ,chuẩn bị cho bữa tiệc cưới ngày mai ... (cảnh đám cưới của tôi hơn 20 năm trước đó !) .Thật ấm áp vô cùng tình làng nghĩa xóm ! Yêu thật nhiều cái xóm nhỏ của tôi ...

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 05. May 2013 , 07:11
Chúc Cô Vân và các Anh Chị một tuần mới thật an nhiên  :)

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 05. May 2013 , 09:46

thanhtruc wrote on 05. May 2013 , 07:10:
Ngó qua hàng xóm

Nằm gần Ngã Tư Phú Nhuận đông đúc xe cộ ồn ào , cái cư xá Chu Mạnh Trinh sang trọng , kín đáo ...; cái Xóm Miễu bé nhỏ của tôi như tách biệt hẳn cuộc sống ồn ào , náo nhiệt ngoài kia . Thật ra tôi cũng chẳng biết Xóm Miễu có phải đúng là tên của nơi này hay không , chỉ nghe gọi riết rồi thành tên thôi . Có lẽ vì giữa xóm có một cái Miễu Bà , nghe nói rất linh thiêng , không chỉ dân trong xóm mà nhiều người ở lân cận đó cũng đều đến Miễu xì xụp , khấn cầu . Cứ cách năm , vào tháng 3 âm lịch là bà con lại hùn tiền để cúng Bà rất vui , tụi con nít lại được xem những màn Bóng rỗi (múa bà Bóng , ông Địa )thật lạ và thú vị . Hằng năm , cúng Giao Thừa ở nhà xong là tôi lại đến Miễu Bà cầu xin một năm bình an cho gia đình , bà con dù ra vào chạm mặt nhau hằng ngày , nhưng đêm Giao Thừa cùng đến đây thắp nhang và chúc nhau lời chúc năm mới vui vẻ , may mắn ... Cũng là một nét đẹp của bà con xóm lao động này.
Nhà tôi ở xóm dưới , ngôi nhà rợp mát bóng cây , nơi cả mấy chị em tôi sinh ra và lớn lên ( trừ chị Hai được sinh ở Nha Trang , quê của Má ). Cả tuổi thơ tôi chỉ say mê cái tủ sách của Ba , không hề quan tâm tới lũ trẻ hàng xóm chơi ô quan , nhảy dây ... ngoài sân . Thỉnh thoảng qua nhà dì Tư bán xôi xin xác dừa về , mấy chị em lại xúm xít chơi bán hàng cùng nhau . Lắm lúc lên giọng "chảnh" với tụi nhỏ khi cây mận sai trái và chúng đang thập thò hái trộm ...
Nhưng rồi sau ngày đau buồn ấy , Ba đi học tập , Má lại sinh em bé ; tôi bắt đầu làm quen với việc phải kiếm sống . Lúc ấy , những Cu Tẻo , Bé lùn , Lượm anh , Lượm em ... mà trước giờ tôi vẫn nghếch mặt mỗi khi đi qua lại đến giúp ... "Tao có con đường này bán bánh đắt lắm , nhường mày đi đó !". Thế là tôi bưng thúng bánh ít theo chúng đi bán , lựa con đường nào không gặp mặt bạn học trong trường . Thế là tôi có những người bạn mới , tôi trở thành cô giáo dạy chữ , dạy làm toán cho tụi nó ; và học được từ tụi nó bao chuyện hay ngoài đường phố ...
Nhập học , tôi phải trở lại trường ; quên hết những ngày bưng thúng bánh đi khắp các con hẽm , rao đến khản giọng , đi đến rã chân ... Má cũng đã khỏe lại sau khi sinh nên bắt đầu ra chợ ... Lại có những dì Tư , dì Chín ... giúp Má từng bước đầu tập buôn bán . Tôi và chị ở nhà làm sinh sa , ya-ua ... bán cho lũ trẻ trong xóm như một thứ quà vặt kiếm thêm tiền chợ . Má cũng bắt chước các dì trong xóm tập nuôi heo , thế là mấy chị em lại thêm nghề vào chùa xin cây chuối ... Không còn là cô tiểu thư kín cổng cao tường như trước , tôi đã bước vào đời thật nhọc nhằn nhưng tôi cũng đã nhận thật nhiều yêu thương , giúp đở từ những mảnh đời còn khốn khó hơn rất nhiều ...
Cái Xóm Miễu bây giờ cũng đã khá hơn rồi , người cũ đi nhiều và người mới cũng nhiều ... Nhưng cái nếp sinh hoạt thì vẫn không khác xưa là mấy , vẫn êm ả , thân thiện ..., vẫn sẳn sàng san sẻ , giúp đở nhau khi một gia đình nào có chuyện cần . Tôi vẫn thích thấy lại cảnh cả xóm xúm xít cùng nhau , cánh trai trẻ thì dựng rạp , trang hoàng , làm cổng cưới ..., đàn bà , con gái thì nói cười trong bếp ,chuẩn bị cho bữa tiệc cưới ngày mai ... (cảnh đám cưới của tôi hơn 20 năm trước đó !) .Thật ấm áp vô cùng tình làng nghĩa xóm ! Yêu thật nhiều cái xóm nhỏ của tôi ...

Em THanh Truc oi ,
Bay gio Co moi hieu cai von van chương cua em tu dau ra roi !
Em da cho doc mot bai viet ve tinh ngươi trong mot xom nho that la dang quy ! Cai tình do Co nghi it tim thay dươc o nhung khu nha giau , sang trong.
Co Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 05. May 2013 , 09:47

thanhtruc wrote on 05. May 2013 , 07:11:
Chúc Cô Vân và các Anh Chị một tuần mới thật an nhiên  :)

Cam on em va Co cung chuc em nhu the nhe.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 06. May 2013 , 09:58

thanhtruc wrote on 05. May 2013 , 07:10:
Ngó qua hàng xóm

Nằm gần Ngã Tư Phú Nhuận đông đúc xe cộ ồn ào , cái cư xá Chu Mạnh Trinh sang trọng , kín đáo ...; cái Xóm Miễu bé nhỏ của tôi như tách biệt hẳn cuộc sống ồn ào , náo nhiệt ngoài kia . Thật ra tôi cũng chẳng biết Xóm Miễu có phải đúng là tên của nơi này hay không , chỉ nghe gọi riết rồi thành tên thôi . Có lẽ vì giữa xóm có một cái Miễu Bà , nghe nói rất linh thiêng , không chỉ dân trong xóm mà nhiều người ở lân cận đó cũng đều đến Miễu xì xụp , khấn cầu . Cứ cách năm , vào tháng 3 âm lịch là bà con lại hùn tiền để cúng Bà rất vui , tụi con nít lại được xem những màn Bóng rỗi (múa bà Bóng , ông Địa )thật lạ và thú vị . Hằng năm , cúng Giao Thừa ở nhà xong là tôi lại đến Miễu Bà cầu xin một năm bình an cho gia đình , bà con dù ra vào chạm mặt nhau hằng ngày , nhưng đêm Giao Thừa cùng đến đây thắp nhang và chúc nhau lời chúc năm mới vui vẻ , may mắn ... Cũng là một nét đẹp của bà con xóm lao động này.
Nhà tôi ở xóm dưới , ngôi nhà rợp mát bóng cây , nơi cả mấy chị em tôi sinh ra và lớn lên ( trừ chị Hai được sinh ở Nha Trang , quê của Má ). Cả tuổi thơ tôi chỉ say mê cái tủ sách của Ba , không hề quan tâm tới lũ trẻ hàng xóm chơi ô quan , nhảy dây ... ngoài sân . Thỉnh thoảng qua nhà dì Tư bán xôi xin xác dừa về , mấy chị em lại xúm xít chơi bán hàng cùng nhau . Lắm lúc lên giọng "chảnh" với tụi nhỏ khi cây mận sai trái và chúng đang thập thò hái trộm ...
Nhưng rồi sau ngày đau buồn ấy , Ba đi học tập , Má lại sinh em bé ; tôi bắt đầu làm quen với việc phải kiếm sống . Lúc ấy , những Cu Tẻo , Bé lùn , Lượm anh , Lượm em ... mà trước giờ tôi vẫn nghếch mặt mỗi khi đi qua lại đến giúp ... "Tao có con đường này bán bánh đắt lắm , nhường mày đi đó !". Thế là tôi bưng thúng bánh ít theo chúng đi bán , lựa con đường nào không gặp mặt bạn học trong trường . Thế là tôi có những người bạn mới , tôi trở thành cô giáo dạy chữ , dạy làm toán cho tụi nó ; và học được từ tụi nó bao chuyện hay ngoài đường phố ...
Nhập học , tôi phải trở lại trường ; quên hết những ngày bưng thúng bánh đi khắp các con hẽm , rao đến khản giọng , đi đến rã chân ... Má cũng đã khỏe lại sau khi sinh nên bắt đầu ra chợ ... Lại có những dì Tư , dì Chín ... giúp Má từng bước đầu tập buôn bán . Tôi và chị ở nhà làm sinh sa , ya-ua ... bán cho lũ trẻ trong xóm như một thứ quà vặt kiếm thêm tiền chợ . Má cũng bắt chước các dì trong xóm tập nuôi heo , thế là mấy chị em lại thêm nghề vào chùa xin cây chuối ... Không còn là cô tiểu thư kín cổng cao tường như trước , tôi đã bước vào đời thật nhọc nhằn nhưng tôi cũng đã nhận thật nhiều yêu thương , giúp đở từ những mảnh đời còn khốn khó hơn rất nhiều ...
Cái Xóm Miễu bây giờ cũng đã khá hơn rồi , người cũ đi nhiều và người mới cũng nhiều ... Nhưng cái nếp sinh hoạt thì vẫn không khác xưa là mấy , vẫn êm ả , thân thiện ..., vẫn sẳn sàng san sẻ , giúp đở nhau khi một gia đình nào có chuyện cần . Tôi vẫn thích thấy lại cảnh cả xóm xúm xít cùng nhau , cánh trai trẻ thì dựng rạp , trang hoàng , làm cổng cưới ..., đàn bà , con gái thì nói cười trong bếp ,chuẩn bị cho bữa tiệc cưới ngày mai ... (cảnh đám cưới của tôi hơn 20 năm trước đó !) .Thật ấm áp vô cùng tình làng nghĩa xóm ! Yêu thật nhiều cái xóm nhỏ của tôi ...

Đọc xong anh Tài tui nhớ Lộ 15 của ngày nào quá Thanh Trúc ơi ;;

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 06. May 2013 , 10:06
Cô Vân kính ,
Em xin méc với Cô rằng là chị Tuyết Lan viết văn hay lắm. Em tình cờ đọc trong trang thơ của em , chị TL viét về Mẹ ngắn , gọn nhưng rất sâu sắc hay lắm Cô ơi ! Chị '' thách '' em méc với Cô đó ;;

Kính
Em Tài

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 06. May 2013 , 12:57

DOHUUTAI wrote on 06. May 2013 , 10:06:
Cô Vân kính ,
Em xin méc với Cô rằng là chị Tuyết Lan viết văn hay lắm. Em tình cờ đọc trong trang thơ của em , chị TL viét về Mẹ ngắn , gọn nhưng rất sâu sắc hay lắm Cô ơi ! Chị '' thách '' em méc với Cô đó ;;

Kính
Em Tài

Tài oi ,
Cam on Tài da " méc " voi Co ve vu Tuyet Lan , Co se " bắt " Tuyet Lan phai viet Đoản Văn o day moi dươc , the ma may lau nay lai dấu nghề !
Co Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by Tuyet Lan vào ngày 06. May 2013 , 21:02

thanhtruc wrote on 05. May 2013 , 07:10:
Ngó qua hàng xóm

Nằm gần Ngã Tư Phú Nhuận đông đúc xe cộ ồn ào , cái cư xá Chu Mạnh Trinh sang trọng , kín đáo ...; cái Xóm Miễu bé nhỏ của tôi như tách biệt hẳn cuộc sống ồn ào , náo nhiệt ngoài kia . Thật ra tôi cũng chẳng biết Xóm Miễu có phải đúng là tên của nơi này hay không , chỉ nghe gọi riết rồi thành tên thôi . Có lẽ vì giữa xóm có một cái Miễu Bà , nghe nói rất linh thiêng , không chỉ dân trong xóm mà nhiều người ở lân cận đó cũng đều đến Miễu xì xụp , khấn cầu . Cứ cách năm , vào tháng 3 âm lịch là bà con lại hùn tiền để cúng Bà rất vui , tụi con nít lại được xem những màn Bóng rỗi (múa bà Bóng , ông Địa )thật lạ và thú vị . Hằng năm , cúng Giao Thừa ở nhà xong là tôi lại đến Miễu Bà cầu xin một năm bình an cho gia đình , bà con dù ra vào chạm mặt nhau hằng ngày , nhưng đêm Giao Thừa cùng đến đây thắp nhang và chúc nhau lời chúc năm mới vui vẻ , may mắn ... Cũng là một nét đẹp của bà con xóm lao động này.
Nhà tôi ở xóm dưới , ngôi nhà rợp mát bóng cây , nơi cả mấy chị em tôi sinh ra và lớn lên ( trừ chị Hai được sinh ở Nha Trang , quê của Má ). Cả tuổi thơ tôi chỉ say mê cái tủ sách của Ba , không hề quan tâm tới lũ trẻ hàng xóm chơi ô quan , nhảy dây ... ngoài sân . Thỉnh thoảng qua nhà dì Tư bán xôi xin xác dừa về , mấy chị em lại xúm xít chơi bán hàng cùng nhau . Lắm lúc lên giọng "chảnh" với tụi nhỏ khi cây mận sai trái và chúng đang thập thò hái trộm ...
Nhưng rồi sau ngày đau buồn ấy , Ba đi học tập , Má lại sinh em bé ; tôi bắt đầu làm quen với việc phải kiếm sống . Lúc ấy , những Cu Tẻo , Bé lùn , Lượm anh , Lượm em ... mà trước giờ tôi vẫn nghếch mặt mỗi khi đi qua lại đến giúp ... "Tao có con đường này bán bánh đắt lắm , nhường mày đi đó !". Thế là tôi bưng thúng bánh ít theo chúng đi bán , lựa con đường nào không gặp mặt bạn học trong trường . Thế là tôi có những người bạn mới , tôi trở thành cô giáo dạy chữ , dạy làm toán cho tụi nó ; và học được từ tụi nó bao chuyện hay ngoài đường phố ...
Nhập học , tôi phải trở lại trường ; quên hết những ngày bưng thúng bánh đi khắp các con hẽm , rao đến khản giọng , đi đến rã chân ... Má cũng đã khỏe lại sau khi sinh nên bắt đầu ra chợ ... Lại có những dì Tư , dì Chín ... giúp Má từng bước đầu tập buôn bán . Tôi và chị ở nhà làm sinh sa , ya-ua ... bán cho lũ trẻ trong xóm như một thứ quà vặt kiếm thêm tiền chợ . Má cũng bắt chước các dì trong xóm tập nuôi heo , thế là mấy chị em lại thêm nghề vào chùa xin cây chuối ... Không còn là cô tiểu thư kín cổng cao tường như trước , tôi đã bước vào đời thật nhọc nhằn nhưng tôi cũng đã nhận thật nhiều yêu thương , giúp đở từ những mảnh đời còn khốn khó hơn rất nhiều ...
Cái Xóm Miễu bây giờ cũng đã khá hơn rồi , người cũ đi nhiều và người mới cũng nhiều ... Nhưng cái nếp sinh hoạt thì vẫn không khác xưa là mấy , vẫn êm ả , thân thiện ..., vẫn sẳn sàng san sẻ , giúp đở nhau khi một gia đình nào có chuyện cần . Tôi vẫn thích thấy lại cảnh cả xóm xúm xít cùng nhau , cánh trai trẻ thì dựng rạp , trang hoàng , làm cổng cưới ..., đàn bà , con gái thì nói cười trong bếp ,chuẩn bị cho bữa tiệc cưới ngày mai ... (cảnh đám cưới của tôi hơn 20 năm trước đó !) .Thật ấm áp vô cùng tình làng nghĩa xóm ! Yêu thật nhiều cái xóm nhỏ của tôi ...



http://i248.photobucket.com/albums/gg161/dieuanh01/camontruc-2.jpg

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 07. May 2013 , 16:29
Tuyet Lan oi ,
Co cho doi doan van cua em do nhe. Dung co dau nghe nua !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 12. May 2013 , 06:55
Đúng vậy phải không Cô? Xóm nghèo bao giờ cũng thật ấm áp tình làng nghĩa xóm cả.
HAPPY MOTHER'S DAY !!!!  :)
ngo_thi_van wrote on 05. May 2013 , 09:46:
Em THanh Truc oi ,
Bay gio Co moi hieu cai von van chương cua em tu dau ra roi !
Em da cho doc mot bai viet ve tinh ngươi trong mot xom nho that la dang quy ! Cai tình do Co nghi it tim thay dươc o nhung khu nha giau , sang trong.
Co Van 


Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 12. May 2013 , 06:56
Lộ 15 là sao hả anh? Phải là con đường... đi buôn không? kể lại cho em nghe với !!!!
DOHUUTAI wrote on 06. May 2013 , 09:58:
Đọc xong anh Tài tui nhớ Lộ 15 của ngày nào quá Thanh Trúc ơi ;;


Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 12. May 2013 , 06:58
Em cám ơn món quà của chị. Chú chim thật dễ thương. Phải chi nghe được tiếng hót của nó nữa thì... tuyệt vời , chị hén ! ( cái này sao giống... ăn mày mà đòi xôi gấc quá ! )  ;)
Tuyet Lan wrote on 06. May 2013 , 21:02:
http://i248.photobucket.com/albums/gg161/dieuanh01/camontruc-2.jpg


Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 12. May 2013 , 10:02


HAPPY MOTHER'S DAY đến Mạ Vân của chúng em.
Em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by Tuyet Lan vào ngày 12. May 2013 , 17:00

thanhtruc wrote on 12. May 2013 , 06:58:
Em cám ơn món quà của chị. Chú chim thật dễ thương. Phải chi nghe được tiếng hót của nó nữa thì... tuyệt vời , chị hén ! ( cái này sao giống... ăn mày mà đòi xôi gấc quá ! )  ;)

hà hà
Có đòi xôi gấc thì làm sao làm được đây Cô em gái. hic..Để bửa nào tầm sư học nghề được thì sẽ cho em gái nghe tiếng hót nhé.  Bài của Trúc viết thật chân thật lắm , làm đôi khi nhớ thật nhiều những ngày xưa.  Trúc thích Chim nhỉ. Mấy lâu nay lang thang  trên net, thấy có nhiều chú Chim thật đẹp, nên thỉnh thoảng mang về tặng Trúc đó thôi. Thân chúc Trúc 1 ngày Lễ MẸ an vui

Title: Re: Đoản Văn
Post by Tuyet Lan vào ngày 12. May 2013 , 19:11
http://i248.photobucket.com/albums/gg161/dieuanh01/loi-me-yeu.jpg


Mẹ dấu yêu,
Hôm nay là ngày Lễ Mẹ đó Mẹ.   Vào ngày này,  trong thành phố,  từ góc phố này, cho đến góc phố nọ, người ta dựng vội vàng lên 1 cái lều nho nhỏ, và từng chậu bông đủ màu đủ kiểu được bày ra bán , để những người con hiếu thảo mua về dâng tặng Me hiền , hầu biểu lộ lòng thương yêu  của mình đến với Mẹ .  Hôm nay con được thêm châu Hoa Lan thứ 3 do 2 con tặng cho Con nhân ngày Lễ Mẹ. Hai chậu Lan kia ,  2 năm liền, năm nào cũng nở hoa vào đúng tuần Lễ Me.  Nhìn thấy hoa,  con lại nhớ đến Mẹ và những ngày tháng hạnh phúc bên Mẹ.
Con không được diễm phúc ở gần Me, nhưng hằng năm cứ đến ngày này hay Vu Lan con đều sắp xếp việc nhà, để về với Mẹ.
Những tháng ngày ấy hạnh phúc quá đỗi Mẹ nhỉ, nên con nào biết đâu sẽ có 1 ngày Mẹ ra đi vĩnh viễn. 
Căn nhà của me khi đó tuy nhỏ nhưng ấm cúng vô cùng vì lúc đó có Bố, có Me và đám chi em chúng con quanh quẩn bên nhau. 
Mẹ thì thích coi phim Tàu, nên đứa em bên Cali, chịu khó sang phim và gởi sang cho Me coi. Chính nhờ đó mà chúng con cũng được hưởng ké. Mỗi khi về nhà Me vào dịp Lễ Giáng Sinh, ba chi em con xúm nhau coi phim bộ cho đến 2, 3 giờ sáng, vì chúng thường nói “ Có chị về coi chung với nhau vui hơn, vả lại ở trên đó Chị đi làm đâu có thì giờ coi. Giờ nghỉ
Vacation, thì coi phim cho đã” , đến nổi sáng ra chả đứa nào dậy nỗi và cả 3 bị Me la cho 1 trận,thế nhưng “mê phim vẫn mê phim” .  Ngày xưa, không cần biết  con có bao nhiêu ngày nghỉ, con vẫn luôn dành 4 ngày nghỉ vào dịp Lễ Giáng Sinh bắt cầu qua năm mới để được về chơi với Mẹ lâu ngày. Giờ đây, con vẫn giữ tục lệ đó, chắc có lẽ vì đó đã trở thành 1 thói quen của con. 
Con nhớ thật nhiều cây táo, giàn nho trong sân nhà Mẹ, mỗi khi  chúng con về thăm Mẹ, bé Châu và Vũ thường chơi đùa và phụ Ông Ngoại lụm những trái hư rụng cho vào bao rác.  Giờ 4 đứa cháu của Mẹ học hành xong xuôi.  Tháng 8 này , bé Châu sẽ về gần con để theo học ngành Bác Sĩ.   Mỗi khi dự lễ ra trường của con, con lại nhớ Me vô cùng, và ước gì có Mẹ ở đây, để thấy những đứá cháu của mẹ thành danh.
Nhớ thật nhiều những khi Bố chở Mẹ lên chơi với con, Mẹ khệ nệ mang những món ngon lên cho Con vì Mẹ biết con thích những món ngon đó mà con lại it khi xuống Phila .  Vậy đó, kể sao cho vừa , viết bao nhiêu cho đủ ,để có thễ diễn tả cho hết tình thương của mẹ dành cho đám Con của Mẹ. Khi con về đi làm ở Phila mua căn nhà rộng rãi chỉ với 1 ý định là 1 ngày nào đó Mẹ sẽ về ở với con, thế nhưng giờ thì ngày đó chắc sẽ không bao giờ có, Mẹ ơi. 
Nhớ thật nhiều, mỗi thứ bảy cuối tuần nói chuỵên với mẹ qua điện thoại, giờ còn đâu nửa, Mẹ ơi.  Giờ đây có những lúc con thèm, thèm thật nhiều, 1 lần dù chỉ 1 lần thôi đươc nghe giọng nói của Mẹ bên kia đầu giây điện thoại .  Nhưng ước muốn rồi cũng chỉ là mong ước mà thôi Mẹ ạ,  vì giờ đây có chăng cũng chỉ là trong giấc chiêm bao mà thôi , Mẹ nhỉ.

Là 1 người con Phật, con dĩ nhiên phải biết rằng, nơi cõi trần tạm bợ này, có hợp thì có tan, có đến rồi cũng có đi, phải không Mẹ. Là 1 người con hiếu thảo, phải biết lo tu tập ,làm những việc phước đức và mang công đức ấy hồi hướng cho cha Mẹ hiện tiền cũng như Cha Mẹ đà quá vãng mau sinh về cõi an lành. Tuy nhiên làm sao Con có thể quên được Mẹ, mẹ ơi.  Mãi mãi và mãi mãi, không khi nào cho con nguôi thương  nhớ Mẹ, Mẹ ơi  :'( :'( :'( :'(
Hôm nay ,nhân Ngày lễ Mẹ, con xin thắp nén tâm hương , nguyện cầu Chư Phật, gia hộ Mẹ hiền được về cõi Tinh Độ an lành.

Nam Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 13. May 2013 , 08:37

tuy-van wrote on 12. May 2013 , 10:02:


HAPPY MOTHER'S DAY đến Mạ Vân của chúng em.
Em Tv

Em Tuy Van oi ,
Co doc nhung loi nay ma cam dong qua , mac dau Co khong dươc han hanh lam ME cua em ma Co cung van xem em va tat ca cac em ma Co biet , nhu cac con cua Co.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 13. May 2013 , 08:42

Tuyet Lan wrote on 12. May 2013 , 19:11:
http://i248.photobucket.com/albums/gg161/dieuanh01/loi-me-yeu.jpg


Mẹ dấu yêu,
Hôm nay là ngày Lễ Mẹ đó Mẹ.   Vào ngày này,  trong thành phố,  từ góc phố này, cho đến góc phố nọ, người ta dựng vội vàng lên 1 cái lều nho nhỏ, và từng chậu bông đủ màu đủ kiểu được bày ra bán , để những người con hiếu thảo mua về dâng tặng Me hiền , hầu biểu lộ lòng thương yêu  của mình đến với Mẹ .  Hôm nay con được thêm châu Hoa Lan thứ 3 do 2 con tặng cho Con nhân ngày Lễ Mẹ. Hai chậu Lan kia ,  2 năm liền, năm nào cũng nở hoa vào đúng tuần Lễ Me.  Nhìn thấy hoa,  con lại nhớ đến Mẹ và những ngày tháng hạnh phúc bên Mẹ.
Con không được diễm phúc ở gần Me, nhưng hằng năm cứ đến ngày này hay Vu Lan con đều sắp xếp việc nhà, để về với Mẹ.
Những tháng ngày ấy hạnh phúc quá đỗi Mẹ nhỉ, nên con nào biết đâu sẽ có 1 ngày Mẹ ra đi vĩnh viễn. 
Căn nhà của me khi đó tuy nhỏ nhưng ấm cúng vô cùng vì lúc đó có Bố, có Me và đám chi em chúng con quanh quẩn bên nhau. 
Mẹ thì thích coi phim Tàu, nên đứa em bên Cali, chịu khó sang phim và gởi sang cho Me coi. Chính nhờ đó mà chúng con cũng được hưởng ké. Mỗi khi về nhà Me vào dịp Lễ Giáng Sinh, ba chi em con xúm nhau coi phim bộ cho đến 2, 3 giờ sáng, vì chúng thường nói “ Có chị về coi chung với nhau vui hơn, vả lại ở trên đó Chị đi làm đâu có thì giờ coi. Giờ nghỉ
Vacation, thì coi phim cho đã” , đến nổi sáng ra chả đứa nào dậy nỗi và cả 3 bị Me la cho 1 trận,thế nhưng “mê phim vẫn mê phim” .  Ngày xưa, không cần biết  con có bao nhiêu ngày nghỉ, con vẫn luôn dành 4 ngày nghỉ vào dịp Lễ Giáng Sinh bắt cầu qua năm mới để được về chơi với Mẹ lâu ngày. Giờ đây, con vẫn giữ tục lệ đó, chắc có lẽ vì đó đã trở thành 1 thói quen của con. 
Con nhớ thật nhiều cây táo, giàn nho trong sân nhà Mẹ, mỗi khi  chúng con về thăm Mẹ, bé Châu và Vũ thường chơi đùa và phụ Ông Ngoại lụm những trái hư rụng cho vào bao rác.  Giờ 4 đứa cháu của Mẹ học hành xong xuôi.  Tháng 8 này , bé Châu sẽ về gần con để theo học ngành Bác Sĩ.   Mỗi khi dự lễ ra trường của con, con lại nhớ Me vô cùng, và ước gì có Mẹ ở đây, để thấy những đứá cháu của mẹ thành danh.
Nhớ thật nhiều những khi Bố chở Mẹ lên chơi với con, Mẹ khệ nệ mang những món ngon lên cho Con vì Mẹ biết con thích những món ngon đó mà con lại it khi xuống Phila .  Vậy đó, kể sao cho vừa , viết bao nhiêu cho đủ ,để có thễ diễn tả cho hết tình thương của mẹ dành cho đám Con của Mẹ. Khi con về đi làm ở Phila mua căn nhà rộng rãi chỉ với 1 ý định là 1 ngày nào đó Mẹ sẽ về ở với con, thế nhưng giờ thì ngày đó chắc sẽ không bao giờ có, Mẹ ơi. 
Nhớ thật nhiều, mỗi thứ bảy cuối tuần nói chuỵên với mẹ qua điện thoại, giờ còn đâu nửa, Mẹ ơi.  Giờ đây có những lúc con thèm, thèm thật nhiều, 1 lần dù chỉ 1 lần thôi đươc nghe giọng nói của Mẹ bên kia đầu giây điện thoại .  Nhưng ước muốn rồi cũng chỉ là mong ước mà thôi Mẹ ạ,  vì giờ đây có chăng cũng chỉ là trong giấc chiêm bao mà thôi , Mẹ nhỉ.

Là 1 người con Phật, con dĩ nhiên phải biết rằng, nơi cõi trần tạm bợ này, có hợp thì có tan, có đến rồi cũng có đi, phải không Mẹ. Là 1 người con hiếu thảo, phải biết lo tu tập ,làm những việc phước đức và mang công đức ấy hồi hướng cho cha Mẹ hiện tiền cũng như Cha Mẹ đà quá vãng mau sinh về cõi an lành. Tuy nhiên làm sao Con có thể quên được Mẹ, mẹ ơi.  Mãi mãi và mãi mãi, không khi nào cho con nguôi thương  nhớ Mẹ, Mẹ ơi  :'( :'( :'( :'(
Hôm nay ,nhân Ngày lễ Mẹ, con xin thắp nén tâm hương , nguyện cầu Chư Phật, gia hộ Mẹ hiền được về cõi Tinh Độ an lành.

Nam Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát

Em TUyet Lan oi ,
Em viet mot bai ve Me that cam dong vo cung. Co doc ma khong cam dươc nươc mat. Bai tho em chon cung qua hay. Em tiep tuc viet di nhe.
Co cam on em.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Tuyet Lan vào ngày 13. May 2013 , 18:35
Cô thương kính,
Em cám ơn Cô đã vì thương em mà khen ,chứ thật ra lời văn thô thiển,nhưng em viết ra với hết tấm lòng nhớ Mẹ của em.  Cô ráng giữ gìn sức khoẻ nhé Cô

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 14. May 2013 , 08:24

Tuyet Lan wrote on 13. May 2013 , 18:35:
Cô thương kính,
Em cám ơn Cô đã vì thương em mà khen ,chứ thật ra lời văn thô thiển,nhưng em viết ra với hết tấm lòng nhớ Mẹ của em.  Cô ráng giữ gìn sức khoẻ nhé Cô

Em oi ,
Em đừng tự " underestimate " em. Em co khieu viet van do , cu tiep tuc di nhe.
Co cam on em.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 18. May 2013 , 06:43
Bài viết của chị làm em muốn rưng rưng nè... Hugsss!


Tuyet Lan wrote on 12. May 2013 , 19:11:
[center]

Mẹ dấu yêu,
Hôm nay là ngày Lễ Mẹ đó Mẹ.   Vào ngày này,  trong thành phố,  từ góc phố này, cho đến góc phố nọ, người ta dựng vội vàng lên 1 cái lều nho nhỏ, và từng chậu bông đủ màu đủ kiểu được bày ra bán , để những người con hiếu thảo mua về dâng tặng Me hiền , hầu biểu lộ lòng thương yêu  của mình đến với Mẹ .  Hôm nay con được thêm châu Hoa Lan thứ 3 do 2 con tặng cho Con nhân ngày Lễ Mẹ. Hai chậu Lan kia ,  2 năm liền, năm nào cũng nở hoa vào đúng tuần Lễ Me.  Nhìn thấy hoa,  con lại nhớ đến Mẹ và những ngày tháng hạnh phúc bên Mẹ.
Con không được diễm phúc ở gần Me, nhưng hằng năm cứ đến ngày này hay Vu Lan con đều sắp xếp việc nhà, để về với Mẹ.
Những tháng ngày ấy hạnh phúc quá đỗi Mẹ nhỉ, nên con nào biết đâu sẽ có 1 ngày Mẹ ra đi vĩnh viễn. 
Căn nhà của me khi đó tuy nhỏ nhưng ấm cúng vô cùng vì lúc đó có Bố, có Me và đám chi em chúng con quanh quẩn bên nhau. 
Mẹ thì thích coi phim Tàu, nên đứa em bên Cali, chịu khó sang phim và gởi sang cho Me coi. Chính nhờ đó mà chúng con cũng được hưởng ké. Mỗi khi về nhà Me vào dịp Lễ Giáng Sinh, ba chi em con xúm nhau coi phim bộ cho đến 2, 3 giờ sáng, vì chúng thường nói “ Có chị về coi chung với nhau vui hơn, vả lại ở trên đó Chị đi làm đâu có thì giờ coi. Giờ nghỉ
Vacation, thì coi phim cho đã” , đến nổi sáng ra chả đứa nào dậy nỗi và cả 3 bị Me la cho 1 trận,thế nhưng “mê phim vẫn mê phim” .  Ngày xưa, không cần biết  con có bao nhiêu ngày nghỉ, con vẫn luôn dành 4 ngày nghỉ vào dịp Lễ Giáng Sinh bắt cầu qua năm mới để được về chơi với Mẹ lâu ngày. Giờ đây, con vẫn giữ tục lệ đó, chắc có lẽ vì đó đã trở thành 1 thói quen của con. 
Con nhớ thật nhiều cây táo, giàn nho trong sân nhà Mẹ, mỗi khi  chúng con về thăm Mẹ, bé Châu và Vũ thường chơi đùa và phụ Ông Ngoại lụm những trái hư rụng cho vào bao rác.  Giờ 4 đứa cháu của Mẹ học hành xong xuôi.  Tháng 8 này , bé Châu sẽ về gần con để theo học ngành Bác Sĩ.   Mỗi khi dự lễ ra trường của con, con lại nhớ Me vô cùng, và ước gì có Mẹ ở đây, để thấy những đứá cháu của mẹ thành danh.
Nhớ thật nhiều những khi Bố chở Mẹ lên chơi với con, Mẹ khệ nệ mang những món ngon lên cho Con vì Mẹ biết con thích những món ngon đó mà con lại it khi xuống Phila .  Vậy đó, kể sao cho vừa , viết bao nhiêu cho đủ ,để có thễ diễn tả cho hết tình thương của mẹ dành cho đám Con của Mẹ. Khi con về đi làm ở Phila mua căn nhà rộng rãi chỉ với 1 ý định là 1 ngày nào đó Mẹ sẽ về ở với con, thế nhưng giờ thì ngày đó chắc sẽ không bao giờ có, Mẹ ơi. 
Nhớ thật nhiều, mỗi thứ bảy cuối tuần nói chuỵên với mẹ qua điện thoại, giờ còn đâu nửa, Mẹ ơi.  Giờ đây có những lúc con thèm, thèm thật nhiều, 1 lần dù chỉ 1 lần thôi đươc nghe giọng nói của Mẹ bên kia đầu giây điện thoại .  Nhưng ước muốn rồi cũng chỉ là mong ước mà thôi Mẹ ạ,  vì giờ đây có chăng cũng chỉ là trong giấc chiêm bao mà thôi , Mẹ nhỉ.

Là 1 người con Phật, con dĩ nhiên phải biết rằng, nơi cõi trần tạm bợ này, có hợp thì có tan, có đến rồi cũng có đi, phải không Mẹ. Là 1 người con hiếu thảo, phải biết lo tu tập ,làm những việc phước đức và mang công đức ấy hồi hướng cho cha Mẹ hiện tiền cũng như Cha Mẹ đà quá vãng mau sinh về cõi an lành. Tuy nhiên làm sao Con có thể quên được Mẹ, mẹ ơi.  Mãi mãi và mãi mãi, không khi nào cho con nguôi thương  nhớ Mẹ, Mẹ ơi  :'( :'( :'( :'(
Hôm nay ,nhân Ngày lễ Mẹ, con xin thắp nén tâm hương , nguyện cầu Chư Phật, gia hộ Mẹ hiền được về cõi Tinh Độ an lành.

Nam Mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát


Title: Re: Đoản Văn
Post by Tuyet Lan vào ngày 23. May 2013 , 22:16

thanhtruc wrote on 18. May 2013 , 06:43:
Bài viết của chị làm em muốn rưng rưng nè... Hugsss!

Cám ơn Trúc nhiều. Mang về tặng Trúc chú chim xinh xinh này nhé. Chúc Trúc 1 ngày mới an vui

http://i248.photobucket.com/albums/gg161/dieuanh01/color-bird-2-WP-2.jpg

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 06. Jun 2013 , 06:07
Em cám ơn chị Tuyết Lan nhiều!!! Eo ui, nhìn chú chim vô tư trên cành gai nhọn sắc mà cũng thấy sợ sợ sao ấy... :)
Tuyet Lan wrote on 23. May 2013 , 22:16:
Cám ơn Trúc nhiều. Mang về tặng Trúc chú chim xinh xinh này nhé. Chúc Trúc 1 ngày mới an vui

http://i248.photobucket.com/albums/gg161/dieuanh01/color-bird-2-WP-2.jpg


Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 06. Jun 2013 , 06:25
Sao khu vườn nhà mình vắng vẻ quá Cô Vân ơi???

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 06. Jun 2013 , 06:26
bâng quơ...

Em ho làm nũng đấy,
Vội gì mà anh lo
Ánh mắt nhìn tha thiết
Em muốn ghi vào thơ
Để khi xa , nếu ốm
Không thuốc nào chữa lành
Trang giấy xưa tìm lại
Ánh mắt nhìn của anh ...

Bệnh , nằm vùi mấy ngày ... Thấy chồng cơm bưng , nước rót ; lo lắng , hỏi han ... ; chợt nhớ lại bài thơ này , đã đọc được từ rất lâu rồi . Cũng cảm thấy vui vui , cũng cảm nhận mình đang hạnh phúc ...

Trưa , nằm xem bộ phim Hàn Quốc " Người tình của chồng tôi"  ; một người chồng lý tưởng trong mắt mọi người , lại ngoại tình với cô bạn thân của vợ . Một gia đình tan vỡ chỉ vì " sống với nhau mười mấy năm , anh cảm thấy nhàm chán với ngay cả khuôn mặt em , với những chăm sóc thường ngày em dành cho anh ... " . Có phải đàn ông thường như thế không ??? Chợt cảm thấy hạnh phúc sao quá mong manh ...

Có phải
lo toan là của ngày
rủi may là của phút
tình yêu tích tắc từng giây

Có phải
hạnh phúc là những gì còn lại
sau mỗi ngày
mỗi phút
mỗi giây ?

Thanh Trúc

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 06. Jun 2013 , 09:46
Thanh Trúc ơi ,
Cô Vân khong được khoẻ nen tạm ngưng online một thời gian , tuy nhiên , vẫn có anh Tài tui '' chung thủy '' với mí Mỹ nữ 30 năm luôn chờ đọc văn của mọi người. Tip nha Thanh Trúc ;;

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 06. Jun 2013 , 13:01

DOHUUTAI wrote on 06. Jun 2013 , 09:46:
Thanh Trúc ơi ,
Cô Vân khong được khoẻ nen tạm ngưng online một thời gian , tuy nhiên , vẫn có anh Tài tui '' chung thủy '' với mí Mỹ nữ 30 năm luôn chờ đọc văn của mọi người. Tip nha Thanh Trúc ;;

Tài thân ,
Cam on Tài rat nhieu , Tài tiep tuc " lo " hộ cho Co o muc nay mot thoi gian nhe.
Thanh Truc oi ,
Co da doc chuyen ngan cua em roi. O doi la vay do em , cai gi qua quen se dam ra nham chan , nhung Co tin rang khong phai luon luon nhu vay , bao gio cung con co nhung ngoai le !  Co cam on em van " trung thanh " voi muc nay. Co se tro lai mot ngay gan day.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 08. Jun 2013 , 00:04
Cháu đích tôn của tôi




Mới hôm nào Khải Kenrick chào đời mà nay Bé đã đầy năm.  Bé có 8 cái răng cửa, biết đứng chựng và hết sức hiếu động, thường bò đi khắp nhà, tay chân khua động luôn, thấy cái gì cũng muốn lấy, muốn cầm nhưng chỉ được một lúc là chán ngay.   Duy có 2 món Khải thích nhất là cái điện thoại cầm tay và chiếc ipad.   Bé sẽ nhoẻn miệng cười khì chỉ vào cái cell phone, bập bẹ đòi cho kỳ được rồi bấm lịa lịa như sợ có ai tranh mất phần.  Còn nhớ năm xưa đã có lần chị Ba của Bé bấm vào số cấp cứu 911, báo hại tôi phải xin lỗi nhân viên trực, viện lẽ cháu bé chưa biết gì… Kenrick sẽ thích thú nhún nhảy và để cho bố mẹ đút thức ăn khi có chiếc ipad trước mặt với những bài hát sống động và vui tươi của trẻ thơ. 
Cách đây 2 tuần, vì muốn con mọc tóc nhiều hơn, bố nó đã mua đồ nghề về cạo trọc đầu hoàng tử bé.  Khi mới thoạt nhìn có lẽ vì chưa quen nên thấy cháu mình xí giai hẳn đi.  Song ngắm mãi thì thấy thằng nhỏ cũng ngồ ngộ, hay hay, bèn âu yếm gọi là “Chú Tiểu” xinh xinh của Bà.
Vì là đứa cháu trai duy nhất của đại gia đình sau 7 cô công chúa, Khải trở thành đích tôn, là trung tâm điểm của mọi sự chú ý và “tranh giành.”  Bác cả của nó lúc nào cũng muốn đứng số một, nên đã làm đủ mọi cách cho bé vui như nhấc bé lên, đùa giỡn và cưng nựng đủ điều.  Tôi thì cũng có ngón riêng của mình: biết đu đưa, biết hát ru, còn biết bế bé đi đến những chỗ bé muốn, nằm cạnh ôm vội và vỗ về cho hoàng tử ngủ ngon mỗi khi bé chợt tỉnh giấc, vân vân và vân vân...  Dễ yêu nhất là khi tôi cầm bình sữa cho bé bú, bé luôn lồng những ngón tay xinh nắm lấy ngón tay tôi, đôi mắt nhìn bà như một lời cám ơn “nội nội” (tiếng gọi tôi của Lan Chi, con út của trưởng nam).   Và êm ấm làm sao khi Kenrick đặt đầu nằm yên trên vai tôi.  Đặc biệt khi bé nghe tiếng của tôi từ xa thì liền khóc đòi khiến tôi phải cuống cuồng bỏ hết mọi thứ để vội vã vào với bé.  Xem như thế thì có thể ít nhất tôi cũng được xếp hạng nhì sau mẹ của bé.
Bây giờ tôi hay thầm ao ước được sống đến ngày Kenrick vào trung học, còn các cô chị ruột và họ của bé thì lần lượt lên xe bông sau khi tôt nghiệp đại học cho tôi được lên chức bà Cố.   Và rồi tôi lại không dám suy nghĩ nhiều quá nữa vì nào có ai biết ra sao ngày sau đâu.   Cho nên bây giờ tốt hơn hết là hãy cứ vui với hiện tại và sống hết lòng với những gì mình đang có …


Vũ Ngọc Mai

Title: Re: Đoản Văn
Post by Vu Ngoc Mai vào ngày 08. Jun 2013 , 07:41

Phuong_Tran wrote on 08. Jun 2013 , 00:04:
Cháu đích tôn của tôi




Mới hôm nào Khải Kenrick chào đời mà nay Bé đã đầy năm.  Bé có 8 cái răng cửa, biết đứng chựng và hết sức hiếu động, thường bò đi khắp nhà, tay chân khua động luôn, thấy cái gì cũng muốn lấy, muốn cầm nhưng chỉ được một lúc là chán ngay.   Duy có 2 món Khải thích nhất là cái điện thoại cầm tay và chiếc ipad.   Bé sẽ nhoẻn miệng cười khì chỉ vào cái cell phone, bập bẹ đòi cho kỳ được rồi bấm lịa lịa như sợ có ai tranh mất phần.  Còn nhớ năm xưa đã có lần chị Ba của Bé bấm vào số cấp cứu 911, báo hại tôi phải xin lỗi nhân viên trực, viện lẽ cháu bé chưa biết gì… Kenrick sẽ thích thú nhún nhảy và để cho bố mẹ đút thức ăn khi có chiếc ipad trước mặt với những bài hát sống động và vui tươi của trẻ thơ. 
Cách đây 2 tuần, vì muốn con mọc tóc nhiều hơn, bố nó đã mua đồ nghề về cạo trọc đầu hoàng tử bé.  Khi mới thoạt nhìn có lẽ vì chưa quen nên thấy cháu mình xí giai hẳn đi.  Song ngắm mãi thì thấy thằng nhỏ cũng ngồ ngộ, hay hay, bèn âu yếm gọi là “Chú Tiểu” xinh xinh của Bà.
Vì là đứa cháu trai duy nhất của đại gia đình sau 7 cô công chúa, Khải trở thành đích tôn, là trung tâm điểm của mọi sự chú ý và “tranh giành.”  Bác cả của nó lúc nào cũng muốn đứng số một, nên đã làm đủ mọi cách cho bé vui như nhấc bé lên, đùa giỡn và cưng nựng đủ điều.  Tôi thì cũng có ngón riêng của mình: biết đu đưa, biết hát ru, còn biết bế bé đi đến những chỗ bé muốn, nằm cạnh ôm vội và vỗ về cho hoàng tử ngủ ngon mỗi khi bé chợt tỉnh giấc, vân vân và vân vân...  Dễ yêu nhất là khi tôi cầm bình sữa cho bé bú, bé luôn lồng những ngón tay xinh nắm lấy ngón tay tôi, đôi mắt nhìn bà như một lời cám ơn “nội nội” (tiếng gọi tôi của Lan Chi, con út của trưởng nam).   Và êm ấm làm sao khi Kenrick đặt đầu nằm yên trên vai tôi.  Đặc biệt khi bé nghe tiếng của tôi từ xa thì liền khóc đòi khiến tôi phải cuống cuồng bỏ hết mọi thứ để vội vã vào với bé.  Xem như thế thì có thể ít nhất tôi cũng được xếp hạng nhì sau mẹ của bé.
Bây giờ tôi hay thầm ao ước được sống đến ngày Kenrick vào trung học, còn các cô chị ruột và họ của bé thì lần lượt lên xe bông sau khi tôt nghiệp đại học cho tôi được lên chức bà Cố.   Và rồi tôi lại không dám suy nghĩ nhiều quá nữa vì nào có ai biết ra sao ngày sau đâu.   Cho nên bây giờ tốt hơn hết là hãy cứ vui với hiện tại và sống hết lòng với những gì mình đang có …


Vũ Ngọc Mai


Vân ơi,
Ngọc Mai cũng dắt cháu vào thăm Vân đậy.  Bài văn ngắn này mình nhờ Tí Phượng post đó. 
Thầy trò chúng tôi vẫn luôn ở trong MVGT chuyện trò với Vân, dán đoản văn, và cầu mong Vân mau khoẻ lại.  Khi nào ghé vào, chỉ cần biên vài chữ chung cho cả nhà thôi cũng đủ mừng rồi Vân nhé. 
Chúc Vân, Anh Khang và Vĩnh luôn an vui.
Thân ái, 
Ngọc Mai

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 08. Jun 2013 , 20:56

Vu Ngoc Mai wrote on 08. Jun 2013 , 07:41:
Vân ơi,
Ngọc Mai cũng dắt cháu vào thăm Vân đậy.  Bài văn ngắn này mình nhờ Tí Phượng post đó. 
Thầy trò chúng tôi vẫn luôn ở trong MVGT chuyện trò với Vân, dán đoản văn, và cầu mong Vân mau khoẻ lại.  Khi nào ghé vào, chỉ cần biên vài chữ chung cho cả nhà thôi cũng đủ mừng rồi Vân nhé. 
Chúc Vân, Anh Khang và Vĩnh luôn an vui.
Thân ái, 
Ngọc Mai

Ngoc Mai oi ,
Nghe Ngoc Mai nhan la co bai o Doan Van la minh phai vao de doc day.
Doc bai nay lai bat minh tro ve voi bao ky niem cu : thoi ky trông " bé Quyên ". The ma cung da mươi may nam qua roi , trach gi minh chang gia !
Tam hinh cu cau nhin ma thương qua , nhat la doi mat , cứ như hai hat nhãn , thao nao ba noi chang mê tít cơ chứ.
Cam on Ngoc Mai nhieu nhe. Minh se ghe MVGT mot ti roi di " ngáo " day.
Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 09. Jun 2013 , 06:57
Em chúc Cô luôn mạnh khoẻ , bình an ạ ! Mong Cô sớm quay về cùng tụi em  :)
ngo_thi_van wrote on 06. Jun 2013 , 13:01:
Tài thân ,
Cam on Tài rat nhieu , Tài tiep tuc " lo " hộ cho Co o muc nay mot thoi gian nhe.
Thanh Truc oi ,
Co da doc chuyen ngan cua em roi. O doi la vay do em , cai gi qua quen se dam ra nham chan , nhung Co tin rang khong phai luon luon nhu vay , bao gio cung con co nhung ngoai le !  Co cam on em van " trung thanh " voi muc nay. Co se tro lai mot ngay gan day.
Co Van


Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 09. Jun 2013 , 06:59
Chỉ cần có  người đọc và chia sẻ là đã vui lắm rồi. Em cám ơn anh Tài nhiều ạ. Nice weekend, Anh há !  :)
DOHUUTAI wrote on 06. Jun 2013 , 09:46:
Thanh Trúc ơi ,
Cô Vân khong được khoẻ nen tạm ngưng online một thời gian , tuy nhiên , vẫn có anh Tài tui '' chung thủy '' với mí Mỹ nữ 30 năm luôn chờ đọc văn của mọi người. Tip nha Thanh Trúc ;;


Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 09. Jun 2013 , 08:36

Phuong_Tran wrote on 08. Jun 2013 , 00:04:
Cháu đích tôn của tôi




Mới hôm nào Khải Kenrick chào đời mà nay Bé đã đầy năm.  Bé có 8 cái răng cửa, biết đứng chựng và hết sức hiếu động, thường bò đi khắp nhà, tay chân khua động luôn, thấy cái gì cũng muốn lấy, muốn cầm nhưng chỉ được một lúc là chán ngay.   Duy có 2 món Khải thích nhất là cái điện thoại cầm tay và chiếc ipad.   Bé sẽ nhoẻn miệng cười khì chỉ vào cái cell phone, bập bẹ đòi cho kỳ được rồi bấm lịa lịa như sợ có ai tranh mất phần.  Còn nhớ năm xưa đã có lần chị Ba của Bé bấm vào số cấp cứu 911, báo hại tôi phải xin lỗi nhân viên trực, viện lẽ cháu bé chưa biết gì… Kenrick sẽ thích thú nhún nhảy và để cho bố mẹ đút thức ăn khi có chiếc ipad trước mặt với những bài hát sống động và vui tươi của trẻ thơ. 
Cách đây 2 tuần, vì muốn con mọc tóc nhiều hơn, bố nó đã mua đồ nghề về cạo trọc đầu hoàng tử bé.  Khi mới thoạt nhìn có lẽ vì chưa quen nên thấy cháu mình xí giai hẳn đi.  Song ngắm mãi thì thấy thằng nhỏ cũng ngồ ngộ, hay hay, bèn âu yếm gọi là “Chú Tiểu” xinh xinh của Bà.
Vì là đứa cháu trai duy nhất của đại gia đình sau 7 cô công chúa, Khải trở thành đích tôn, là trung tâm điểm của mọi sự chú ý và “tranh giành.”  Bác cả của nó lúc nào cũng muốn đứng số một, nên đã làm đủ mọi cách cho bé vui như nhấc bé lên, đùa giỡn và cưng nựng đủ điều.  Tôi thì cũng có ngón riêng của mình: biết đu đưa, biết hát ru, còn biết bế bé đi đến những chỗ bé muốn, nằm cạnh ôm vội và vỗ về cho hoàng tử ngủ ngon mỗi khi bé chợt tỉnh giấc, vân vân và vân vân...  Dễ yêu nhất là khi tôi cầm bình sữa cho bé bú, bé luôn lồng những ngón tay xinh nắm lấy ngón tay tôi, đôi mắt nhìn bà như một lời cám ơn “nội nội” (tiếng gọi tôi của Lan Chi, con út của trưởng nam).   Và êm ấm làm sao khi Kenrick đặt đầu nằm yên trên vai tôi.  Đặc biệt khi bé nghe tiếng của tôi từ xa thì liền khóc đòi khiến tôi phải cuống cuồng bỏ hết mọi thứ để vội vã vào với bé.  Xem như thế thì có thể ít nhất tôi cũng được xếp hạng nhì sau mẹ của bé.
Bây giờ tôi hay thầm ao ước được sống đến ngày Kenrick vào trung học, còn các cô chị ruột và họ của bé thì lần lượt lên xe bông sau khi tôt nghiệp đại học cho tôi được lên chức bà Cố.   Và rồi tôi lại không dám suy nghĩ nhiều quá nữa vì nào có ai biết ra sao ngày sau đâu.   Cho nên bây giờ tốt hơn hết là hãy cứ vui với hiện tại và sống hết lòng với những gì mình đang có …


Vũ Ngọc Mai


Cô Vân , cô Mai và cả nhà thương ,

Chủ nhật hôm nay thật đẹp trời , em tung tăng vào đây , thấy bài viết và hình ảnh cháu nội đích tôn của cô Mai , tuyệt vời với hình ảnh của Bé , nhìn là muốn " nựng " ngay.
Em cám ơn Cô Mai và Tí cưng đã chia xẻ.
Alex cũng là cháu nội đích tôn , em ao ước được viết lên những đoản văn như thế , nhưng không biết mình không đủ khả năng , đành post hình mà thôi.
Alex gởi vào trường tư Merryhill lúc 3 tuổi , cháu vừa tốt nghiệp Mẩu giáo ,
( học 2 năm vì chưa đủ tuổi ) ,  và đang học lớp 1.





Brandon đang chơi banh , và ước gì được cao hơn , để cho trái banh vào rổ như cậu Vincent...





Alex và Brandon kính mời Bà Vân , Bà Mai và tất cả chung vui với chiếc bánh , và Brandon thì...dùng cup cake....thật ngon lành.
3 bà cháu AB kính chúc Bà Vân mau hồi phục để vào sân trường thường xuyên hơn, và cả nhà những lời chúc tốt đẹp nhất.

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 11. Jun 2013 , 08:01

tuy-van wrote on 09. Jun 2013 , 08:36:
Cô Vân , cô Mai và cả nhà thương ,

Chủ nhật hôm nay thật đẹp trời , em tung tăng vào đây , thấy bài viết và hình ảnh cháu nội đích tôn của cô Mai , tuyệt vời với hình ảnh của Bé , nhìn là muốn " nựng " ngay.
Em cám ơn Cô Mai và Tí cưng đã chia xẻ.
Alex cũng là cháu nội đích tôn , em ao ước được viết lên những đoản văn như thế , nhưng không biết mình không đủ khả năng , đành post hình mà thôi.
Alex gởi vào trường tư Merryhill lúc 3 tuổi , cháu vừa tốt nghiệp Mẩu giáo ,
( học 2 năm vì chưa đủ tuổi ) ,  và đang học lớp 1.





Brandon đang chơi banh , và ước gì được cao hơn , để cho trái banh vào rổ như cậu Vincent...





Alex và Brandon kính mời Bà Vân , Bà Mai và tất cả chung vui với chiếc bánh , và Brandon thì...dùng cup cake....thật ngon lành.
3 bà cháu AB kính chúc Bà Vân mau hồi phục để vào sân trường thường xuyên hơn, và cả nhà những lời chúc tốt đẹp nhất.

Tuy Van oi ,
Alex la chau ngoai dich ton cua em chu !
Co nghi em dư sức viet ma em khong chiu viet do thoi !
Alex moi ngay nao do ma bay gio da tot nghiep trương mau giao roi ! Thoi gian that la khung khiep !
Cam on em da dua hinh cua hai chau vao day.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 11. Jun 2013 , 09:53
Viết đi chị TVMS ở dây Tài tui ủng hộ chị ;;

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 11. Jun 2013 , 10:02

Phuong_Tran wrote on 08. Jun 2013 , 00:04:
Cháu đích tôn của tôi




Mới hôm nào Khải Kenrick chào đời mà nay Bé đã đầy năm.  Bé có 8 cái răng cửa, biết đứng chựng và hết sức hiếu động, thường bò đi khắp nhà, tay chân khua động luôn, thấy cái gì cũng muốn lấy, muốn cầm nhưng chỉ được một lúc là chán ngay.   Duy có 2 món Khải thích nhất là cái điện thoại cầm tay và chiếc ipad.   Bé sẽ nhoẻn miệng cười khì chỉ vào cái cell phone, bập bẹ đòi cho kỳ được rồi bấm lịa lịa như sợ có ai tranh mất phần.  Còn nhớ năm xưa đã có lần chị Ba của Bé bấm vào số cấp cứu 911, báo hại tôi phải xin lỗi nhân viên trực, viện lẽ cháu bé chưa biết gì… Kenrick sẽ thích thú nhún nhảy và để cho bố mẹ đút thức ăn khi có chiếc ipad trước mặt với những bài hát sống động và vui tươi của trẻ thơ. 
Cách đây 2 tuần, vì muốn con mọc tóc nhiều hơn, bố nó đã mua đồ nghề về cạo trọc đầu hoàng tử bé.  Khi mới thoạt nhìn có lẽ vì chưa quen nên thấy cháu mình xí giai hẳn đi.  Song ngắm mãi thì thấy thằng nhỏ cũng ngồ ngộ, hay hay, bèn âu yếm gọi là “Chú Tiểu” xinh xinh của Bà.
Vì là đứa cháu trai duy nhất của đại gia đình sau 7 cô công chúa, Khải trở thành đích tôn, là trung tâm điểm của mọi sự chú ý và “tranh giành.”  Bác cả của nó lúc nào cũng muốn đứng số một, nên đã làm đủ mọi cách cho bé vui như nhấc bé lên, đùa giỡn và cưng nựng đủ điều.  Tôi thì cũng có ngón riêng của mình: biết đu đưa, biết hát ru, còn biết bế bé đi đến những chỗ bé muốn, nằm cạnh ôm vội và vỗ về cho hoàng tử ngủ ngon mỗi khi bé chợt tỉnh giấc, vân vân và vân vân...  Dễ yêu nhất là khi tôi cầm bình sữa cho bé bú, bé luôn lồng những ngón tay xinh nắm lấy ngón tay tôi, đôi mắt nhìn bà như một lời cám ơn “nội nội” (tiếng gọi tôi của Lan Chi, con út của trưởng nam).   Và êm ấm làm sao khi Kenrick đặt đầu nằm yên trên vai tôi.  Đặc biệt khi bé nghe tiếng của tôi từ xa thì liền khóc đòi khiến tôi phải cuống cuồng bỏ hết mọi thứ để vội vã vào với bé.  Xem như thế thì có thể ít nhất tôi cũng được xếp hạng nhì sau mẹ của bé.
Bây giờ tôi hay thầm ao ước được sống đến ngày Kenrick vào trung học, còn các cô chị ruột và họ của bé thì lần lượt lên xe bông sau khi tôt nghiệp đại học cho tôi được lên chức bà Cố.   Và rồi tôi lại không dám suy nghĩ nhiều quá nữa vì nào có ai biết ra sao ngày sau đâu.   Cho nên bây giờ tốt hơn hết là hãy cứ vui với hiện tại và sống hết lòng với những gì mình đang có …


Vũ Ngọc Mai

Cháu Đích Tôn...ngắn mà hay quá Cô Ngọc Mai ơi ;; em cũng muốn viết nhưng sợ trẹo quai hàm..hichic. Cám ơn Tí đã rinh qua đây ;; anh Tài tui tìm Tí khong được nen đã post bài nhạc Mượn Em trong căn nhà rồi. Kính mời Cô Vân , Cô Ngọc Mai qua nghe.
Em Tài

Title: Re: Đoản Văn
Post by Vu Ngoc Mai vào ngày 11. Jun 2013 , 10:26

DOHUUTAI wrote on 11. Jun 2013 , 10:02:
Cháu Đích Tôn...ngắn mà hay quá Cô Ngọc Mai ơi ;; em cũng muốn viết nhưng sợ trẹo quai hàm..hichic. Cám ơn Tí đã rinh qua đây ;; anh Tài tui tìm Tí khong được nen đã post bài nhạc Mượn Em trong căn nhà rồi. Kính mời Cô Vân , Cô Ngọc Mai qua nghe.
Em Tài


Tài Tui ơi,
Cám ơn lời khen của em.  Cô phải cố viết ngắn cho đúng nghĩa của "đoản văn" đó em, chớ không thôi khi nổi hứng thì đã viết tràng giang đại hải rồi.
Chúc em luôn vui mạnh.
Cô Ngọc Mai

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 11. Jun 2013 , 23:00

ngo_thi_van wrote on 11. Jun 2013 , 08:01:
Tuy Van oi ,
Alex la chau ngoai dich ton cua em chu !
Co nghi em dư sức viet ma em khong chiu viet do thoi !
Alex moi ngay nao do ma bay gio da tot nghiep trương mau giao roi ! Thoi gian that la khung khiep !
Cam on em da dua hinh cua hai chau vao day.
Co Van


Cô thương ,
Mau thật , mới tốt nghiệp Mẩu Giáo mà có bạn gái rồi , nay mai còn lo...đám cưới...



2 cháu AB mi mi bà Vân cho bà ...hết bị huyết áp cao ạ.
Mong thay.
3 Bc AB

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 11. Jun 2013 , 23:04

DOHUUTAI wrote on 11. Jun 2013 , 09:53:
Viết đi chị TVMS ở dây Tài tui ủng hộ chị ;;


Cám ơn anh TT  đã ủng hộ , chỉ chờ khi nào...mà thôi.
2 anh em AB cám ơn ông TT đã " để ý ".



Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 13. Jun 2013 , 09:22

tuy-van wrote on 11. Jun 2013 , 23:00:
Cô thương ,
Mau thật , mới tốt nghiệp Mẩu Giáo mà có bạn gái rồi , nay mai còn lo...đám cưới...



2 cháu AB mi mi bà Vân cho bà ...hết bị huyết áp cao ạ.
Mong thay.
3 Bc AB

Tuy Van oi ,
Doc thu cua em ma Co cươi qua ! Roi cung tham thoat den bay gio day !
Co cung hon hai chau Alex va Brandon nhieu nhieu ! Em gang viet bai di nhe , Tài cung dong y ung ho em roi day.
Ngay hom qua Co di du le ra trương cua Alex [ nam toi Alex len Junior High ].
Chi co mot nam troi Co khong gap Alex ma bay gio no cao hon Co mot cai dau ! Co van nho bai luan no lam. No viet la ươc gi trung so se mua cho Co mot chiec xe hoi moi ! Doc ma cam dong qua ! 
Gap no ngay hom qua , no mung lam !
No bao no van nho Co nhieu lam. Me Alex bao la no van đòi me no chở di tham Ba Van ma vi bận viec lu bu nen cu hua hoai.   
Co cung cam thay vui la chi babysit no vai nam ma no men minh nhu vay do !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 13. Jun 2013 , 12:34

ngo_thi_van wrote on 13. Jun 2013 , 09:22:
Tuy Van oi ,
Doc thu cua em ma Co cươi qua ! Roi cung tham thoat den bay gio day !
Co cung hon hai chau Alex va Brandon nhieu nhieu ! Em gang viet bai di nhe , Tài cung dong y ung ho em roi day.
Ngay hom qua Co di du le ra trương cua Alex [ nam toi Alex len Junior High ].
Chi co mot nam troi Co khong gap Alex ma bay gio no cao hon Co mot cai dau ! Co van nho bai luan no lam. No viet la ươc gi trung so se mua cho Co mot chiec xe hoi moi ! Doc ma cam dong qua ! 
Gap no ngay hom qua , no mung lam !
No bao no van nho Co nhieu lam. Me Alex bao la no van đòi me no chở di tham Ba Van ma vi bận viec lu bu nen cu hua hoai.   
Co cung cam thay vui la chi babysit no vai nam ma no men minh nhu vay do !
Co Van


Cô thương ,

Hy vọng một ngày đẹp trời nào đó , Alex được trúng số , và mua tặng Bà Vân 1 chiếc xe thật như ý.



Nếu Bà Vân được chiếc xe như ý  , chắc Bà cũng vui như hình nầy , lúc  Alex được Dì Natalie cho đi xe lần đầu tiên...hi..hi..

Cám ơn cô và anh TT ủng hộ những bài viết vụng về , sai lổi chánh tả của em , rồi em sẽ viết. Em vui vì đã mang những liều thuốc bổ Free  đến cô. Cô ráng giủ gìn sức khoẻ và nhất là trời đang trở mùa ( nhiều người bị nhỏng nhẻo , như Mẹ AB , như QT con gái cưng của cô Thu....)

2 cháu AB cám ơn Bà Vân và ông TT đã ủng hộ.
Em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 14. Jun 2013 , 14:35
              MÊ " ẢNH "

Tv xin đính chánh về tựa đề của đoạn văn hôm nay , không phải Tv " mê anh  "chàng nào...mà là mê hình ảnh , mà thôi.



Bằng chứng cụ thể là hình nầy , cháu ngoại đích tôn Alex từ khi chào đời , bà ngoại TV được diễm phúc săn sóc cháu cho đến 3 tuổi. Ngày nào cũng đem theo máy chụp hình , các bộ đồ đủ kiểu , tha hồ chụp lia lịa...đến nổi cháu chịu hông nổi " khóc um sùm " , thật là tội lổi quá đi thôi , nhưng có lẻ , tật nầy...đến chết mới mang qua "  bên kia thế giới , tiếp tục.



làm dáng như...con gái



Alex thích dàn trống nầy lắm ...vì làm ai cũng....điếc cả tai.





Gọi phone mét ba mẹ , vì bn Tv thay bao nhiêu bộ đồ áo dài hết màu xanh , đến màu đỏ....hu.hu..



BN Tv cho ALEX  nằm nghĩ ( bắt chước hình chị Quyên hồi nhỏ ) , rồi tiếp tục trình diển Fashion shows...



Đang làm " xấu " cũng chụp





SN 1 tuổi , mà bây giờ sắp lên 6 vào tháng 12 năm nay...càng lớn bn Tv không thể nào " bắt " Alex thay quần áo lia lịa như trước khi SN 2 tuổi..hu.hu..



Lại cắt hình cháu , dán vào lịch 2009 , mừng Xuân con trâu.



Sau khi có thêm cháu Brandon...lại tiếp tục....chương trình.



SN 1 tuổi của Brandon , tuy B không thích đội nón , BN TV cũng ráng chụp hơn 10 tấm , mới được tấm ảnh...đội nón nầy.



Alex ra trường mẩu giáo.

Nảy giờ , BN Tv mang nhiều hình ảnh , hơn là viết , mong cô Vân tha lổi , vì đã " phá lệ " viết đoạn văn.
Nhưng em có lý do chính đáng , vì từ nhỏ , được diễm phúc có 3 người chị và Mẹ lo từ chút. Nhất là hay diện các bộ áo quần , mà chị 2 lấy từ các cuốn sách mẩu bên Paris và ngoại quốc...nên được làm người mẩu tí hon....





Ngôi nhà thân thương ở quận Cần Đước , tỉnh Long An , cùng với chị 2 và chị 3.



Tóc quăn quá là quăn





Tiệm chụp hình Nguễn Kỳ của tuổi học trò...và với những ly chè Hiển Khánh







Hy vọng cô Vân không phạt em quỳ gối cột cờ , vì đây cũng là niềm an ủi duy nhất của em , để nhớ lại những tháng ngày trong quá khứ , thật trân quy' , mà em  không bao giờ quên   Ba Mẹ và gia đình.

Em Tv


Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 15. Jun 2013 , 10:48


Một sáng buồn nhớ ba.
 
  Sáng nay trời mát lạ thường, không ngờ mùa hè mà thời tiết như thế này!Tôi đi bộ theo thói quen mỗi sáng thật dễ chịu và không thấy mệt dù đã đi nhiều vòng.Cách đây hai hôm cạnh vùng tôi ở có cơn bão nhẹ, mưa gió, cũng đủ để ngả những cây cằn cỗi, à có lẽ vì thế mà sáng nay trời mát cũng nên.
   Lòng miên man nghĩ ngợi chạnh nhớ ngày mồng năm tháng năm của năm xưa, lúc mà tôi còn nhỏ sống cùng anh chị em và ba mẹ, tuổi thơ thật vui, hồn nhiên, tôi thật hạnh phúc vì mình được sống trong vòng tay của cha mẹ,luôn được cha mẹ dạy bão những điều hay lẽ phải, cha dạy những trò chơi và những kiến thức dù nhỏ nhoi để con cái khi ra đời không vấp ngã.Ngày mồng năm đã qua mấy ngày rồi, năm nay tôi không mua bánh ú tro để cúng như mọi năm, loại bánh mà ba tôi rất thích, lòng tôi thật áy náy như mình có lỗi thật lớn với ba mình. Cuộc sống thật tất bật, mãi vật lộn với cuộc sống mà tháng ngày trôi qua tôi không hay biết, lâu lâu mở lịch tay ra xem thấy giật mình, tuổi già cũng xồng xộc đến vậy mà cứ tưởng như ngày nào, như mới vừa hôm qua. Ba đâu còn, ba giờ ở tận phương nào,ai nhắc nhở con mỗi khi con gặp bất trắc xảy ra, nhớ ba vô cùng, văng vẵng bên tai như nghe có tiếng nhạc có tiếng hát của Paul Anka với bài PaPa :
"Everyday my papa worked
To help to make ends meet
To see that we would eat
.....
When she died
My papa broke down and cried
All he said was, "God, Why not take me!"

  Tôi thật xúc động khi nghe bài hát này dù đã nghe biết bao nhiêu lần.  Nhớ hồi mẹ mất ba cứ ngồi thừ người ra im lặng ba cứ bảo "sao không là ba ra đi mà người ra đi là mẹ của con", nước mắt ba lăn dài, tôi  nghẹn ngào không nói được câu nào,ôm ba mà khóc. Rồi ba cũng ra đi! Ở thế giới bên kia chắc là ba đã gặp mẹ.
  Tôi nhớ ngày xưa ngày mồng năm mẹ thường hay đổ bánh xèo để con cháu cùng ăn, ba hay hỏi chúng tôi: "đố các con tại sao gọi là bánh xèo?", không ai trả lời chỉ cắm cúi ăn thôi, ba bảo:"dễ quá mà sao hỏng biết thì chão nóng cho cục mỡ vào khi nó tan một chút lấy cục mỡ ra, đổ bột vào nghe cái xèo...thì nó là bánh xèo, vậy mà không biết" rồi ba cười ha hả, chúng tôi cười theo, và trên bếp tiếng xèo xèo của mẹ vẫn nghe..."xèo xèo".Ba rất vui tánh thường hay kể chuyện vui hay giải nghĩa vui cho chúng tôi nghe, cũng như ba hay bảo cái bánh ú vì sao gọi là ú là tại vì nó ú na ú nần không tròn trịa, ba nói cho vui để có những nụ cười nhất là mẹ người đã chịu cực khổ trong việc nấu nướng những món ngon cho cả nhà.Mồng năm ngoài làm bánh ú tro, bánh xèo, mẹ còn cho ăn ốc gạo chúng tôi thích vô cùng, một ngày ăn hả hê, sau đó được ba kể chuyện đời xưa, ôi tôi thèm trở lại ngày xưa đó, thèm cái không khí ấm cúng,hạnh phúc của gia đình với cha mẹ và anh em, giờ chỉ còn là kỷ niệm, mãi mãi không bao giờ tìm ra.Ở nơi xa xôi nào ba có nhớ đứa con gái của ba đang lưu lạc xứ người, luôn dõi mắt về phương trời xa thăm thẳm.Những câu ca dao tục ngữ  như nhắc nhớ:
        "Còn cha gót đỏ như son
    Đến khi cha chết gót con như bùn"
        "Con có cha như nhà có nóc..."
        "Công cha như núi Thái Sơn..."
....Biết bao những ca dao tục ngữ nói về cha,càng nghĩ càng thấy thấm thía vô cùng.
  Hôm qua, tôi đã nói với khách biết bao nhiêu lần câu: "Happy Father's day!" mà lòng tôi quặn thắt ba không còn nữa thật rồi, còn chăng những kỷ niệm thôi.
  Bầu trời trong xanh,gió lay lay cành cây,tôi trở về nhà, trên đường xe cộ tấp nập ngược xuôi chừng như mọi người vội vã  trở về nhà để cùng đến thăm cha của họ và ôm cha mà nói "con chúc mừng cha, chúc cha luôn khỏe mạnh, vui vẻ và sống dời bên con".
  Từ cõi xa xôi chắc ba hiểu nỗi lòng của tôi.
lêthịngố(6-16-2013)

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 15. Jun 2013 , 11:01

tuy-van wrote on 14. Jun 2013 , 14:35:
              MÊ " ẢNH "

Tv xin đính chánh về tựa đề của đoạn văn hôm nay , không phải Tv " mê anh  "chàng nào...mà là mê hình ảnh , mà thôi.



Bằng chứng cụ thể là hình nầy , cháu ngoại đích tôn Alex từ khi chào đời , bà ngoại TV được diễm phúc săn sóc cháu cho đến 3 tuổi. Ngày nào cũng đem theo máy chụp hình , các bộ đồ đủ kiểu , tha hồ chụp lia lịa...đến nổi cháu chịu hông nổi " khóc um sùm " , thật là tội lổi quá đi thôi , nhưng có lẻ , tật nầy...đến chết mới mang qua "  bên kia thế giới , tiếp tục.



làm dáng như...con gái



Alex thích dàn trống nầy lắm ...vì làm ai cũng....điếc cả tai.





Gọi phone mét ba mẹ , vì bn Tv thay bao nhiêu bộ đồ áo dài hết màu xanh , đến màu đỏ....hu.hu..



BN Tv cho ALEX  nằm nghĩ ( bắt chước hình chị Quyên hồi nhỏ ) , rồi tiếp tục trình diển Fashion shows...



Đang làm " xấu " cũng chụp





SN 1 tuổi , mà bây giờ sắp lên 6 vào tháng 12 năm nay...càng lớn bn Tv không thể nào " bắt " Alex thay quần áo lia lịa như trước khi SN 2 tuổi..hu.hu..



Lại cắt hình cháu , dán vào lịch 2009 , mừng Xuân con trâu.



Sau khi có thêm cháu Brandon...lại tiếp tục....chương trình.



SN 1 tuổi của Brandon , tuy B không thích đội nón , BN TV cũng ráng chụp hơn 10 tấm , mới được tấm ảnh...đội nón nầy.



Alex ra trường mẩu giáo.

Nảy giờ , BN Tv mang nhiều hình ảnh , hơn là viết , mong cô Vân tha lổi , vì đã " phá lệ " viết đoạn văn.
Nhưng em có lý do chính đáng , vì từ nhỏ , được diễm phúc có 3 người chị và Mẹ lo từ chút. Nhất là hay diện các bộ áo quần , mà chị 2 lấy từ các cuốn sách mẩu bên Paris và ngoại quốc...nên được làm người mẩu tí hon....





Ngôi nhà thân thương ở quận Cần Đước , tỉnh Long An , cùng với chị 2 và chị 3.



Tóc quăn quá là quăn





Tiệm chụp hình Nguễn Kỳ của tuổi học trò...và với những ly chè Hiển Khánh







Hy vọng cô Vân không phạt em quỳ gối cột cờ , vì đây cũng là niềm an ủi duy nhất của em , để nhớ lại những tháng ngày trong quá khứ , thật trân quy' , mà em  không bao giờ quên   Ba Mẹ và gia đình.

Em Tv



Cháu của bà ngoại dễ thương quá hèn gì bà ngoại hỏng mê sao đươc.Còn bà ngoại thì từ lúc bé, trẻ, cho đến có cháu ngoại vẫn đẹp vẫn tươi.Chúc chị một weekend thật hạnh phúc.
ngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 16. Jun 2013 , 14:47

Ngố wrote on 15. Jun 2013 , 10:48:


Một sáng buồn nhớ ba.
 
  Sáng nay trời mát lạ thường, không ngờ mùa hè mà thời tiết như thế này!Tôi đi bộ theo thói quen mỗi sáng thật dễ chịu và không thấy mệt dù đã đi nhiều vòng.Cách đây hai hôm cạnh vùng tôi ở có cơn bão nhẹ, mưa gió, cũng đủ để ngả những cây cằn cỗi, à có lẽ vì thế mà sáng nay trời mát cũng nên.
   Lòng miên man nghĩ ngợi chạnh nhớ ngày mồng năm tháng năm của năm xưa, lúc mà tôi còn nhỏ sống cùng anh chị em và ba mẹ, tuổi thơ thật vui, hồn nhiên, tôi thật hạnh phúc vì mình được sống trong vòng tay của cha mẹ,luôn được cha mẹ dạy bão những điều hay lẽ phải, cha dạy những trò chơi và những kiến thức dù nhỏ nhoi để con cái khi ra đời không vấp ngã.Ngày mồng năm đã qua mấy ngày rồi, năm nay tôi không mua bánh ú tro để cúng như mọi năm, loại bánh mà ba tôi rất thích, lòng tôi thật áy náy như mình có lỗi thật lớn với ba mình. Cuộc sống thật tất bật, mãi vật lộn với cuộc sống mà tháng ngày trôi qua tôi không hay biết, lâu lâu mở lịch tay ra xem thấy giật mình, tuổi già cũng xồng xộc đến vậy mà cứ tưởng như ngày nào, như mới vừa hôm qua. Ba đâu còn, ba giờ ở tận phương nào,ai nhắc nhở con mỗi khi con gặp bất trắc xảy ra, nhớ ba vô cùng, văng vẵng bên tai như nghe có tiếng nhạc có tiếng hát của Paul Anka với bài PaPa :
"Everyday my papa worked
To help to make ends meet
To see that we would eat
.....
When she died
My papa broke down and cried
All he said was, "God, Why not take me!"

  Tôi thật xúc động khi nghe bài hát này dù đã nghe biết bao nhiêu lần.  Nhớ hồi mẹ mất ba cứ ngồi thừ người ra im lặng ba cứ bảo "sao không là ba ra đi mà người ra đi là mẹ của con", nước mắt ba lăn dài, tôi  nghẹn ngào không nói được câu nào,ôm ba mà khóc. Rồi ba cũng ra đi! Ở thế giới bên kia chắc là ba đã gặp mẹ.
  Tôi nhớ ngày xưa ngày mồng năm mẹ thường hay đổ bánh xèo để con cháu cùng ăn, ba hay hỏi chúng tôi: "đố các con tại sao gọi là bánh xèo?", không ai trả lời chỉ cắm cúi ăn thôi, ba bảo:"dễ quá mà sao hỏng biết thì chão nóng cho cục mỡ vào khi nó tan một chút lấy cục mỡ ra, đổ bột vào nghe cái xèo...thì nó là bánh xèo, vậy mà không biết" rồi ba cười ha hả, chúng tôi cười theo, và trên bếp tiếng xèo xèo của mẹ vẫn nghe..."xèo xèo".Ba rất vui tánh thường hay kể chuyện vui hay giải nghĩa vui cho chúng tôi nghe, cũng như ba hay bảo cái bánh ú vì sao gọi là ú là tại vì nó ú na ú nần không tròn trịa, ba nói cho vui để có những nụ cười nhất là mẹ người đã chịu cực khổ trong việc nấu nướng những món ngon cho cả nhà.Mồng năm ngoài làm bánh ú tro, bánh xèo, mẹ còn cho ăn ốc gạo chúng tôi thích vô cùng, một ngày ăn hả hê, sau đó được ba kể chuyện đời xưa, ôi tôi thèm trở lại ngày xưa đó, thèm cái không khí ấm cúng,hạnh phúc của gia đình với cha mẹ và anh em, giờ chỉ còn là kỷ niệm, mãi mãi không bao giờ tìm ra.Ở nơi xa xôi nào ba có nhớ đứa con gái của ba đang lưu lạc xứ người, luôn dõi mắt về phương trời xa thăm thẳm.Những câu ca dao tục ngữ  như nhắc nhớ:
        "Còn cha gót đỏ như son
    Đến khi cha chết gót con như bùn"
        "Con có cha như nhà có nóc..."
        "Công cha như núi Thái Sơn..."
....Biết bao những ca dao tục ngữ nói về cha,càng nghĩ càng thấy thấm thía vô cùng.
  Hôm qua, tôi đã nói với khách biết bao nhiêu lần câu: "Happy Father's day!" mà lòng tôi quặn thắt ba không còn nữa thật rồi, còn chăng những kỷ niệm thôi.
  Bầu trời trong xanh,gió lay lay cành cây,tôi trở về nhà, trên đường xe cộ tấp nập ngược xuôi chừng như mọi người vội vã  trở về nhà để cùng đến thăm cha của họ và ôm cha mà nói "con chúc mừng cha, chúc cha luôn khỏe mạnh, vui vẻ và sống dời bên con".
  Từ cõi xa xôi chắc ba hiểu nỗi lòng của tôi.
lêthịngố(6-16-2013)


NgỐ thương,

Ngố viết bài nầy , thật cảm động. Chị mất Ba lúc 5 tuổi , lúc đó Mẹ đang mang thai người em trai duy nhất , sau 4 người con gái. Nên không có nhiều kỹ niệm , nhưng vẫn nhớ và thương.
Thương chúc Ngố và gia đình thât. hạnh phúc trong ngày Father's Day.



Chỉ nhớ lúc Ba đi làm từ Long Xuyên , về thăm nhà ở Cần Đước , hay quây quây chị như hình nầy nè.

Cám ơn đã chia xẻ và xem...đoạn văn , có nhiều hình , của chị.
Chị TvMs

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 17. Jun 2013 , 10:24
Úi chu choa ui...Chị TVMS có quá nhièu hình ' đáng nhớ '' nha ;

Bài viét hay , cảm động quá Ngố ui ;;

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 17. Jun 2013 , 19:19

DOHUUTAI wrote on 17. Jun 2013 , 10:24:
Úi chu choa ui...Chị TVMS có quá nhièu hình ' đáng nhớ '' nha ;

Bài viét hay , cảm động quá Ngố ui ;;



Cám ơn chị Mây Say, cám ơn anh Tài tui nhiều nhiều lắm lắm. -P
ngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 17. Jun 2013 , 20:18

DOHUUTAI wrote on 17. Jun 2013 , 10:24:
Úi chu choa ui...Chị TVMS có quá nhièu hình ' đáng nhớ '' nha ;

Bài viét hay , cảm động quá Ngố ui ;;


Cám ơn anh TT đã không chê Đoạn văn " con cóc "  của TVMS.




Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 17. Jun 2013 , 20:20

Ngố wrote on 17. Jun 2013 , 19:19:

Cám ơn chị Mây Say, cám ơn anh Tài tui nhiều nhiều lắm lắm. -P
ngố





Thân ái chúc Mạ Vân , anh TT , Ngố và cả nhà tuần lể mới , vui nhiều.
TvMs

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 24. Jun 2013 , 08:55

tuy-van wrote on 13. Jun 2013 , 12:34:
Cô thương ,

Hy vọng một ngày đẹp trời nào đó , Alex được trúng số , và mua tặng Bà Vân 1 chiếc xe thật như ý.



Nếu Bà Vân được chiếc xe như ý  , chắc Bà cũng vui như hình nầy , lúc  Alex được Dì Natalie cho đi xe lần đầu tiên...hi..hi..

Cám ơn cô và anh TT ủng hộ những bài viết vụng về , sai lổi chánh tả của em , rồi em sẽ viết. Em vui vì đã mang những liều thuốc bổ Free  đến cô. Cô ráng giủ gìn sức khoẻ và nhất là trời đang trở mùa ( nhiều người bị nhỏng nhẻo , như Mẹ AB , như QT con gái cưng của cô Thu....)

2 cháu AB cám ơn Bà Vân và ông TT đã ủng hộ.
Em Tv

Em Tuy Van oi ,
Co khong mong no trung so. Chi can cai tinh cua no doi voi Co la Co vui roi.
Hinh hai co chau de thương qua nhi !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 24. Jun 2013 , 09:05

tuy-van wrote on 14. Jun 2013 , 14:35:
              MÊ " ẢNH "

Tv xin đính chánh về tựa đề của đoạn văn hôm nay , không phải Tv " mê anh  "chàng nào...mà là mê hình ảnh , mà thôi.



Bằng chứng cụ thể là hình nầy , cháu ngoại đích tôn Alex từ khi chào đời , bà ngoại TV được diễm phúc săn sóc cháu cho đến 3 tuổi. Ngày nào cũng đem theo máy chụp hình , các bộ đồ đủ kiểu , tha hồ chụp lia lịa...đến nổi cháu chịu hông nổi " khóc um sùm " , thật là tội lổi quá đi thôi , nhưng có lẻ , tật nầy...đến chết mới mang qua "  bên kia thế giới , tiếp tục.



làm dáng như...con gái



Alex thích dàn trống nầy lắm ...vì làm ai cũng....điếc cả tai.





Gọi phone mét ba mẹ , vì bn Tv thay bao nhiêu bộ đồ áo dài hết màu xanh , đến màu đỏ....hu.hu..



BN Tv cho ALEX  nằm nghĩ ( bắt chước hình chị Quyên hồi nhỏ ) , rồi tiếp tục trình diển Fashion shows...



Đang làm " xấu " cũng chụp





SN 1 tuổi , mà bây giờ sắp lên 6 vào tháng 12 năm nay...càng lớn bn Tv không thể nào " bắt " Alex thay quần áo lia lịa như trước khi SN 2 tuổi..hu.hu..



Lại cắt hình cháu , dán vào lịch 2009 , mừng Xuân con trâu.



Sau khi có thêm cháu Brandon...lại tiếp tục....chương trình.



SN 1 tuổi của Brandon , tuy B không thích đội nón , BN TV cũng ráng chụp hơn 10 tấm , mới được tấm ảnh...đội nón nầy.



Alex ra trường mẩu giáo.

Nảy giờ , BN Tv mang nhiều hình ảnh , hơn là viết , mong cô Vân tha lổi , vì đã " phá lệ " viết đoạn văn.
Nhưng em có lý do chính đáng , vì từ nhỏ , được diễm phúc có 3 người chị và Mẹ lo từ chút. Nhất là hay diện các bộ áo quần , mà chị 2 lấy từ các cuốn sách mẩu bên Paris và ngoại quốc...nên được làm người mẩu tí hon....





Ngôi nhà thân thương ở quận Cần Đước , tỉnh Long An , cùng với chị 2 và chị 3.



Tóc quăn quá là quăn





Tiệm chụp hình Nguễn Kỳ của tuổi học trò...và với những ly chè Hiển Khánh







Hy vọng cô Vân không phạt em quỳ gối cột cờ , vì đây cũng là niềm an ủi duy nhất của em , để nhớ lại những tháng ngày trong quá khứ , thật trân quy' , mà em  không bao giờ quên   Ba Mẹ và gia đình.

Em Tv

Em Tuy Van oi ,
Cam on em da viet Doan Van bang hinh anh minh hoa , the cung hay roi !
Nhin nhung buc hinh nay Co lai nho den Quyen. Luc Quyen con be Co cung bat be lam đủ trò , thay het ao nay den ao no de chup hinh. Co chup va quay video cho chau khong biet bao nhieu ma ke. Bay gio moi lan nho lai do ra xem.
Em va Co that co nhieu dieu rat giong nhau , ma Co nghi ba noi ba ngoai nao chac cung vay do em !
May tam hinh cua em dep qua , thao nao ma Di cua Co goi em la MM do , cung chang ngoa dau !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 24. Jun 2013 , 09:13

Ngố wrote on 15. Jun 2013 , 10:48:


Một sáng buồn nhớ ba.
 
  Sáng nay trời mát lạ thường, không ngờ mùa hè mà thời tiết như thế này!Tôi đi bộ theo thói quen mỗi sáng thật dễ chịu và không thấy mệt dù đã đi nhiều vòng.Cách đây hai hôm cạnh vùng tôi ở có cơn bão nhẹ, mưa gió, cũng đủ để ngả những cây cằn cỗi, à có lẽ vì thế mà sáng nay trời mát cũng nên.
   Lòng miên man nghĩ ngợi chạnh nhớ ngày mồng năm tháng năm của năm xưa, lúc mà tôi còn nhỏ sống cùng anh chị em và ba mẹ, tuổi thơ thật vui, hồn nhiên, tôi thật hạnh phúc vì mình được sống trong vòng tay của cha mẹ,luôn được cha mẹ dạy bão những điều hay lẽ phải, cha dạy những trò chơi và những kiến thức dù nhỏ nhoi để con cái khi ra đời không vấp ngã.Ngày mồng năm đã qua mấy ngày rồi, năm nay tôi không mua bánh ú tro để cúng như mọi năm, loại bánh mà ba tôi rất thích, lòng tôi thật áy náy như mình có lỗi thật lớn với ba mình. Cuộc sống thật tất bật, mãi vật lộn với cuộc sống mà tháng ngày trôi qua tôi không hay biết, lâu lâu mở lịch tay ra xem thấy giật mình, tuổi già cũng xồng xộc đến vậy mà cứ tưởng như ngày nào, như mới vừa hôm qua. Ba đâu còn, ba giờ ở tận phương nào,ai nhắc nhở con mỗi khi con gặp bất trắc xảy ra, nhớ ba vô cùng, văng vẵng bên tai như nghe có tiếng nhạc có tiếng hát của Paul Anka với bài PaPa :
"Everyday my papa worked
To help to make ends meet
To see that we would eat
.....
When she died
My papa broke down and cried
All he said was, "God, Why not take me!"

  Tôi thật xúc động khi nghe bài hát này dù đã nghe biết bao nhiêu lần.  Nhớ hồi mẹ mất ba cứ ngồi thừ người ra im lặng ba cứ bảo "sao không là ba ra đi mà người ra đi là mẹ của con", nước mắt ba lăn dài, tôi  nghẹn ngào không nói được câu nào,ôm ba mà khóc. Rồi ba cũng ra đi! Ở thế giới bên kia chắc là ba đã gặp mẹ.
  Tôi nhớ ngày xưa ngày mồng năm mẹ thường hay đổ bánh xèo để con cháu cùng ăn, ba hay hỏi chúng tôi: "đố các con tại sao gọi là bánh xèo?", không ai trả lời chỉ cắm cúi ăn thôi, ba bảo:"dễ quá mà sao hỏng biết thì chão nóng cho cục mỡ vào khi nó tan một chút lấy cục mỡ ra, đổ bột vào nghe cái xèo...thì nó là bánh xèo, vậy mà không biết" rồi ba cười ha hả, chúng tôi cười theo, và trên bếp tiếng xèo xèo của mẹ vẫn nghe..."xèo xèo".Ba rất vui tánh thường hay kể chuyện vui hay giải nghĩa vui cho chúng tôi nghe, cũng như ba hay bảo cái bánh ú vì sao gọi là ú là tại vì nó ú na ú nần không tròn trịa, ba nói cho vui để có những nụ cười nhất là mẹ người đã chịu cực khổ trong việc nấu nướng những món ngon cho cả nhà.Mồng năm ngoài làm bánh ú tro, bánh xèo, mẹ còn cho ăn ốc gạo chúng tôi thích vô cùng, một ngày ăn hả hê, sau đó được ba kể chuyện đời xưa, ôi tôi thèm trở lại ngày xưa đó, thèm cái không khí ấm cúng,hạnh phúc của gia đình với cha mẹ và anh em, giờ chỉ còn là kỷ niệm, mãi mãi không bao giờ tìm ra.Ở nơi xa xôi nào ba có nhớ đứa con gái của ba đang lưu lạc xứ người, luôn dõi mắt về phương trời xa thăm thẳm.Những câu ca dao tục ngữ  như nhắc nhớ:
        "Còn cha gót đỏ như son
    Đến khi cha chết gót con như bùn"
        "Con có cha như nhà có nóc..."
        "Công cha như núi Thái Sơn..."
....Biết bao những ca dao tục ngữ nói về cha,càng nghĩ càng thấy thấm thía vô cùng.
  Hôm qua, tôi đã nói với khách biết bao nhiêu lần câu: "Happy Father's day!" mà lòng tôi quặn thắt ba không còn nữa thật rồi, còn chăng những kỷ niệm thôi.
  Bầu trời trong xanh,gió lay lay cành cây,tôi trở về nhà, trên đường xe cộ tấp nập ngược xuôi chừng như mọi người vội vã  trở về nhà để cùng đến thăm cha của họ và ôm cha mà nói "con chúc mừng cha, chúc cha luôn khỏe mạnh, vui vẻ và sống dời bên con".
  Từ cõi xa xôi chắc ba hiểu nỗi lòng của tôi.
lêthịngố(6-16-2013)

Ngố oi ,
Co doc bai cua em ma cam dong vo cung. Co cung nhu em khi nghe Paul Anka hat bai Papa , Co khong the nao ma khong khoc cho dươc !
Cam on em da viet bai cho muc Đoan Van , mac dau dao nay Co it co dip vao D/D.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 24. Jun 2013 , 09:18

tuy-van wrote on 17. Jun 2013 , 20:20:


Thân ái chúc Mạ Vân , anh TT , Ngố và cả nhà tuần lể mới , vui nhiều.
TvMs

Cam on Túy Vân , Ngố va Tài van vao day voi Cô.
Thương chuc cac em van luon luon manh khoe va yeu doi va tiep tuc viet bai nhe.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 01. Jul 2013 , 22:56
Cháu nội chào đời



Trước khi cháu nội tôi vào đời thì nó cũng ỏng ẹo với mẹ nó dữ lắm , cũng phải 1 ngày rưởi rồi thì mới chịu cất tiếng khóc chào đời , " cu Kem của bà " đâu có biết rằng bao nhiêu người hồi hộp kể cả mệt mỏi vì sự ra đời của cháu , bà ngoại chờ , bà nội chờ ,( ba của cháu thì không kể ) rồi cuối cùng là cả bà ngoại lẩn bà nội cùng ba của cu Kem cùng ngồi chờ ở phòng thân nhân chờ đợi , mắt thì cứ dán lên màn hình thông tin , hết màn hình thông tin về sản phụ đẻ mổ rồi sang màn hình thông tin về sản phụ đẻ thường , tai thì lắng nghe gọi tên người nhà của sản phụ , ôi...... chờ đợi thì bao giờ cũng thấy lâu...., buồi sáng khi tôi ngồi chờ với con trai ( lúc ấy bà ngoại chưa đến ) , nó nói có mẹ con đở lo chứ con lo lắng là con ụa hoài  :D ;D , con trai làm tôi nhớ ngày tôi ở trong bệnh viện với những cơn... đau bụng để chờ sanh nó  :o ::) , con tôi cứ thắc mắc không biết bà đẻ có đói bụng không ha? người ta có cho đem thức ăn vào phòng sanh không? Cháu cứ chạy đến phòng thông tin hỏi , hỏi hoài đâm ra ngại nên chạy đến xem... Nội qui , tôi đoán chừng vợ nó sanh em bé xong là nó thuộc làu làu bảng Nội qui đó vì cứ mỗi lần thắc mắc gì đó thì tôi lại thấy nó chạy đến bảng Nội qui...  :D ;D , thôi tôi cũng để nó muốn làm gì thì làm chứ tôi ngồi chớ không cũng đã thấy mệt mỏi rồi , sáng hôm qua lúc mới biết tin con dâu đau bụng tôi đã vội vàng chạy vào bệnh viện chờ rồi  :o ::)

Rồi thì cũng đến phiên mọi người gọi tên người nhà của con dâu tôi , lúc ấy tôi phải về lo đi làm buổi chiều , khi gọi điện hỏi thăm thì điện thoại cháu không liên lạc được , tôi biết con trai đã lên lầu ở phòng sanh của bệnh viện Từ Dũ ( nên cháu đã tắt điện thoại ) , con trai có đăng ký dịch vụ sanh gia đình tức là người nhà được phép có mặt khi sản phụ sinh em bé. Tôi bèn gọi điện thoại hỏi thăm chị xuôi gia tức là bà ngoại của em bé thì chị nói thằng Phương vào trong cả tiếng đồng hồ rồi , nó có chạy xuống kêu mua dùm chai nước rồi chỉ kịp xách chai nước má vợ đưa rồi chạy mất má vợ không kịp hỏi thăm !!!  >:( :( :D ;D

Nói làm sao cho đủ hết ý của mình để diễn tả giây phút mình được nhìn gương mặt đáng yêu của đứa cháu đầu tiên của mình nhỉ , thật là sung sướng và hạnh phúc thì lâng lâng , bỗng nhiên rồi... cười mím chi hoài không dừng được  :) ;) ;) ;) , gương mặt cu Kem thật sự là giống gương mặt của ba nó hồi mới sinh , và công bằng mà nói thì tôi thấy cu Kem hồi mới sinh đẹp trai hơn ba nó  :D ;D , con dâu tôi kể mới đẻ ra cháu đã bú tay rồi chắc bị đói đó mẹ vì cả ngày con không ăn được nên cu Kem chẳng có gì để ăn , cho bú mẹ thì cháu bú ngay như đã biết bú từ đời nào , con dâu lại còn kể khi cháu khóc ba của cháu nói :" nín đi ! ba nè cu Kem ơi " vậy mà Kem nhận ra được tiếng của ba , nín khóc ngay !!! ( Tối nào cả nhà của cháu cũng cùng nói chuyện với nhau khi cháu còn trong bụng mẹ mà )

Tôi rất vui vì con dâu sinh em bé được mẹ tròn con vuông , con trai được vừa ý vì thích có con trai đầu lòng để... dẫn đi chơi...., ông ngoại của cháu cũng thích chí vì ông thích con trai mà lại có 2 cô con gái , lần này ông ngoại tha hồ mà vui , còn bà nội này thì khỏi nói , cái tiếng " bà " thật là lạ lẫm nhưng nói vài lần thì lại quen liền đó cháu cưng của bà ơi

Phượng Trần




Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 02. Jul 2013 , 07:02

Phuong_Tran wrote on 01. Jul 2013 , 22:56:
Cháu nội chào đời



Trước khi cháu nội tôi vào đời thì nó cũng ỏng ẹo với mẹ nó dữ lắm , cũng phải 1 ngày rưởi rồi thì mới chịu cất tiếng khóc chào đời , " cu Kem của bà " đâu có biết rằng bao nhiêu người hồi hộp kể cả mệt mỏi vì sự ra đời của cháu , bà ngoại chờ , bà nội chờ ,( ba của cháu thì không kể ) rồi cuối cùng là cả bà ngoại lẩn bà nội cùng ba của cu Kem cùng ngồi chờ ở phòng thân nhân chờ đợi , mắt thì cứ dán lên màn hình thông tin , hết màn hình thông tin về sản phụ đẻ mổ rồi sang màn hình thông tin về sản phụ đẻ thường , tai thì lắng nghe gọi tên người nhà của sản phụ , ôi...... chờ đợi thì bao giờ cũng thấy lâu...., buồi sáng khi tôi ngồi chờ với con trai ( lúc ấy bà ngoại chưa đến ) , nó nói có mẹ con đở lo chứ con lo lắng là con ụa hoài  :D ;D , con trai làm tôi nhớ ngày tôi ở trong bệnh viện với những cơn... đau bụng để chờ sanh nó  :o ::) , con tôi cứ thắc mắc không biết bà đẻ có đói bụng không ha? người ta có cho đem thức ăn vào phòng sanh không? Cháu cứ chạy đến phòng thông tin hỏi , hỏi hoài đâm ra ngại nên chạy đến xem... Nội qui , tôi đoán chừng vợ nó sanh em bé xong là nó thuộc làu làu bảng Nội qui đó vì cứ mỗi lần thắc mắc gì đó thì tôi lại thấy nó chạy đến bảng Nội qui...  :D ;D , thôi tôi cũng để nó muốn làm gì thì làm chứ tôi ngồi chớ không cũng đã thấy mệt mỏi rồi , sáng hôm qua lúc mới biết tin con dâu đau bụng tôi đã vội vàng chạy vào bệnh viện chờ rồi  :o ::)

Rồi thì cũng đến phiên mọi người gọi tên người nhà của con dâu tôi , lúc ấy tôi phải về lo đi làm buổi chiều , khi gọi điện hỏi thăm thì điện thoại cháu không liên lạc được , tôi biết con trai đã lên lầu ở phòng sanh của bệnh viện Từ Dũ ( nên cháu đã tắt điện thoại ) , con trai có đăng ký dịch vụ sanh gia đình tức là người nhà được phép có mặt khi sản phụ sinh em bé. Tôi bèn gọi điện thoại hỏi thăm chị xuôi gia tức là bà ngoại của em bé thì chị nói thằng Phương vào trong cả tiếng đồng hồ rồi , nó có chạy xuống kêu mua dùm chai nước rồi chỉ kịp xách chai nước má vợ đưa rồi chạy mất má vợ không kịp hỏi thăm !!!  >:( :( :D ;D

Nói làm sao cho đủ hết ý của mình để diễn tả giây phút mình được nhìn gương mặt đáng yêu của đứa cháu đầu tiên của mình nhỉ , thật là sung sướng và hạnh phúc thì lâng lâng , bỗng nhiên rồi... cười mím chi hoài không dừng được  :) ;) ;) ;) , gương mặt cu Kem thật sự là giống gương mặt của ba nó hồi mới sinh , và công bằng mà nói thì tôi thấy cu Kem hồi mới sinh đẹp trai hơn ba nó  :D ;D , con dâu tôi kể mới đẻ ra cháu đã bú tay rồi chắc bị đói đó mẹ vì cả ngày con không ăn được nên cu Kem chẳng có gì để ăn , cho bú mẹ thì cháu bú ngay như đã biết bú từ đời nào , con dâu lại còn kể khi cháu khóc ba của cháu nói :" nín đi ! ba nè cu Kem ơi " vậy mà Kem nhận ra được tiếng của ba , nín khóc ngay !!! ( Tối nào cả nhà của cháu cũng cùng nói chuyện với nhau khi cháu còn trong bụng mẹ mà )

Tôi rất vui vì con dâu sinh em bé được mẹ tròn con vuông , con trai được vừa ý vì thích có con trai đầu lòng để... dẫn đi chơi...., ông ngoại của cháu cũng thích chí vì ông thích con trai mà lại có 2 cô con gái , lần này ông ngoại tha hồ mà vui , còn bà nội này thì khỏi nói , cái tiếng " bà " thật là lạ lẫm nhưng nói vài lần thì lại quen liền đó cháu cưng của bà ơi

Phượng Trần





Chia vui với bà nội chẻ Tí cưng , bài viết thật dễ thương và cầu chúc cho Bé ăn nhiều , mau lớn để...chạy shows với bà.

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 02. Jul 2013 , 12:40

Phuong_Tran wrote on 01. Jul 2013 , 22:56:
Cháu nội chào đời



Trước khi cháu nội tôi vào đời thì nó cũng ỏng ẹo với mẹ nó dữ lắm , cũng phải 1 ngày rưởi rồi thì mới chịu cất tiếng khóc chào đời , " cu Kem của bà " đâu có biết rằng bao nhiêu người hồi hộp kể cả mệt mỏi vì sự ra đời của cháu , bà ngoại chờ , bà nội chờ ,( ba của cháu thì không kể ) rồi cuối cùng là cả bà ngoại lẩn bà nội cùng ba của cu Kem cùng ngồi chờ ở phòng thân nhân chờ đợi , mắt thì cứ dán lên màn hình thông tin , hết màn hình thông tin về sản phụ đẻ mổ rồi sang màn hình thông tin về sản phụ đẻ thường , tai thì lắng nghe gọi tên người nhà của sản phụ , ôi...... chờ đợi thì bao giờ cũng thấy lâu...., buồi sáng khi tôi ngồi chờ với con trai ( lúc ấy bà ngoại chưa đến ) , nó nói có mẹ con đở lo chứ con lo lắng là con ụa hoài  :D ;D , con trai làm tôi nhớ ngày tôi ở trong bệnh viện với những cơn... đau bụng để chờ sanh nó  :o ::) , con tôi cứ thắc mắc không biết bà đẻ có đói bụng không ha? người ta có cho đem thức ăn vào phòng sanh không? Cháu cứ chạy đến phòng thông tin hỏi , hỏi hoài đâm ra ngại nên chạy đến xem... Nội qui , tôi đoán chừng vợ nó sanh em bé xong là nó thuộc làu làu bảng Nội qui đó vì cứ mỗi lần thắc mắc gì đó thì tôi lại thấy nó chạy đến bảng Nội qui...  :D ;D , thôi tôi cũng để nó muốn làm gì thì làm chứ tôi ngồi chớ không cũng đã thấy mệt mỏi rồi , sáng hôm qua lúc mới biết tin con dâu đau bụng tôi đã vội vàng chạy vào bệnh viện chờ rồi  :o ::)

Rồi thì cũng đến phiên mọi người gọi tên người nhà của con dâu tôi , lúc ấy tôi phải về lo đi làm buổi chiều , khi gọi điện hỏi thăm thì điện thoại cháu không liên lạc được , tôi biết con trai đã lên lầu ở phòng sanh của bệnh viện Từ Dũ ( nên cháu đã tắt điện thoại ) , con trai có đăng ký dịch vụ sanh gia đình tức là người nhà được phép có mặt khi sản phụ sinh em bé. Tôi bèn gọi điện thoại hỏi thăm chị xuôi gia tức là bà ngoại của em bé thì chị nói thằng Phương vào trong cả tiếng đồng hồ rồi , nó có chạy xuống kêu mua dùm chai nước rồi chỉ kịp xách chai nước má vợ đưa rồi chạy mất má vợ không kịp hỏi thăm !!!  >:( :( :D ;D

Nói làm sao cho đủ hết ý của mình để diễn tả giây phút mình được nhìn gương mặt đáng yêu của đứa cháu đầu tiên của mình nhỉ , thật là sung sướng và hạnh phúc thì lâng lâng , bỗng nhiên rồi... cười mím chi hoài không dừng được  :) ;) ;) ;) , gương mặt cu Kem thật sự là giống gương mặt của ba nó hồi mới sinh , và công bằng mà nói thì tôi thấy cu Kem hồi mới sinh đẹp trai hơn ba nó  :D ;D , con dâu tôi kể mới đẻ ra cháu đã bú tay rồi chắc bị đói đó mẹ vì cả ngày con không ăn được nên cu Kem chẳng có gì để ăn , cho bú mẹ thì cháu bú ngay như đã biết bú từ đời nào , con dâu lại còn kể khi cháu khóc ba của cháu nói :" nín đi ! ba nè cu Kem ơi " vậy mà Kem nhận ra được tiếng của ba , nín khóc ngay !!! ( Tối nào cả nhà của cháu cũng cùng nói chuyện với nhau khi cháu còn trong bụng mẹ mà )

Tôi rất vui vì con dâu sinh em bé được mẹ tròn con vuông , con trai được vừa ý vì thích có con trai đầu lòng để... dẫn đi chơi...., ông ngoại của cháu cũng thích chí vì ông thích con trai mà lại có 2 cô con gái , lần này ông ngoại tha hồ mà vui , còn bà nội này thì khỏi nói , cái tiếng " bà " thật là lạ lẫm nhưng nói vài lần thì lại quen liền đó cháu cưng của bà ơi

Phượng Trần


Em Phương Tran oi ,
Bai viet that la dien ta dươc het tam trang bon chon cua ngươi trong cuộc . Mung cho em la cuối cung roi Cu Kem cung chiu bươc ra khoi bung me de dươc me tron con vuông !
Hinh chau de thương qua [ co đút miêng khong? ] Ba Noi roi the nao cung mê chau tít thò lò cho ma xem ! Muc Tam Tinh Ba Chau lai dươc them mot nhan vat quan trong sap dươc gioi thieu..
Cam on em da chia se voi moi ngươi qua muc doan van nay.
Co Van   

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 12. Jul 2013 , 10:36
KHÔNG SỢ CHẾT !

Ông ta hay nói với bạn bè ,:
-Ai cũng phải chết , thì có chi mà sợ , tôi chỉ mong cái chết đến thật êm dịu...
Tưởng ông chỉ nói cho có chuyện nhưng không phải vậy , hằng đêm trước giờ lên giường ngủ ông luôn dành ít phút tâm sự cùng Thượng Đế của ông như sau :
- Thượng đế ơi nếu ngày mai con chết thì đêm nay trong giấc ngủ xin ngài cho con được chết thật êm ái dịu dàng

Từ đó những người biết chuyện luôn khen ngợi ông là người Can đảm và thực tế...Và cũng có khá nhiều người bắt chước ông , ừ mà nếu được chết bình an dịu dàng như thế,thì quả thật rất dễ chịu... ai cũng cầu mong
Nhưng cho tới một đêm kia trước giờ đi ngủ , ông chưa kịp tâm sự cùng Thượng Đế thì Ngài đã hiện ra dịu dàng và nói với ông :
- Này con từ lâu con đã xin với ta khi con ra đi được êm dịu như trong giấc ngủ... Hôm nay ta cho con biết ta đã nhận lời , vậy trong đêm nay khi đi vào giấc ngủ , ngày mai con sẽ không dậy nữa...Chúc con đi bằng an

Nghe thấy thế ông hoảng hốt bật khóc và dĩ nhiên trong đêm đó ông không thể nhắm mắt dù chỉ là một giây

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 13. Jul 2013 , 07:38
Tiện đây , phải đăt ngày  nộp quyển:

Cả nhà dịch giả ơi, mau lai tỉnh, hạn chót cho nộp bài là 2 tuần nữa, 

thứ 5 ngày 31 tháng 7 cuối tháng , được chưa?    


Kính gởi quí vị Dịch giả lẫn Dịch Thiệt , cô Lê Thu bên quán Thơ Dịch nhờ thông báo đến quí vị về thời hạn nộp bài


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 14. Jul 2013 , 08:52

Lethikinhhoang wrote on 12. Jul 2013 , 10:36:
KHÔNG SỢ CHẾT !

Ông ta hay nói với bạn bè ,:
-Ai cũng phải chết , thì có chi mà sợ , tôi chỉ mong cái chết đến thật êm dịu...
Tưởng ông chỉ nói cho có chuyện nhưng không phải vậy , hằng đêm trước giờ lên giường ngủ ông luôn dành ít phút tâm sự cùng Thượng Đế của ông như sau :
- Thượng đế ơi nếu ngày mai con chết thì đêm nay trong giấc ngủ xin ngài cho con được chết thật êm ái dịu dàng

Từ đó những người biết chuyện luôn khen ngợi ông là người Can đảm và thực tế...Và cũng có khá nhiều người bắt chước ông , ừ mà nếu được chết bình an dịu dàng như thế,thì quả thật rất dễ chịu... ai cũng cầu mong
Nhưng cho tới một đêm kia trước giờ đi ngủ , ông chưa kịp tâm sự cùng Thượng Đế thì Ngài đã hiện ra dịu dàng và nói với ông :
- Này con từ lâu con đã xin với ta khi con ra đi được êm dịu như trong giấc ngủ... Hôm nay ta cho con biết ta đã nhận lời , vậy trong đêm nay khi đi vào giấc ngủ , ngày mai con sẽ không dậy nữa...Chúc con đi bằng an

Nghe thấy thế ông hoảng hốt bật khóc và dĩ nhiên trong đêm đó ông không thể nhắm mắt dù chỉ là một giây

Kahat

Cam on Kahat da viet mot bai ngan ma rat day du cho thay ro dươc nhươc diem cua con ngươi.
Co cung khong so chet va nhieu lan cung mong ươc dươc " đi " mot cach binh an , nhung neu chuyen xay ra nhu cau chuyen Kahat da viet thi chac chan tam hon cung " rúng động " day.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 27. Jul 2013 , 07:43
Cô Vân vẫn khoẻ ạ? Lâu quá em mới về thăm Cô , em xin lỗi ạ ! :)

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 28. Jul 2013 , 18:08

thanhtruc wrote on 27. Jul 2013 , 07:43:
Cô Vân vẫn khoẻ ạ? Lâu quá em mới về thăm Cô , em xin lỗi ạ ! :)

Em Thanh Truc oi ,
Lau lam em moi tro lai day. Co may ngay hom nay bi cúm no hanh , nen chua co bai de dua vao day cho cac em doc. Co mong khi Co het benh the nao cung co bai viet , hoac cua cac em hoac cua Co.
Cam on em da hoi tham.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Vu Ngoc Mai vào ngày 29. Jul 2013 , 08:29

Lethikinhhoang wrote on 12. Jul 2013 , 10:36:
KHÔNG SỢ CHẾT !

Ông ta hay nói với bạn bè ,:
-Ai cũng phải chết , thì có chi mà sợ , tôi chỉ mong cái chết đến thật êm dịu...
Tưởng ông chỉ nói cho có chuyện nhưng không phải vậy , hằng đêm trước giờ lên giường ngủ ông luôn dành ít phút tâm sự cùng Thượng Đế của ông như sau :
- Thượng đế ơi nếu ngày mai con chết thì đêm nay trong giấc ngủ xin ngài cho con được chết thật êm ái dịu dàng

Từ đó những người biết chuyện luôn khen ngợi ông là người Can đảm và thực tế...Và cũng có khá nhiều người bắt chước ông , ừ mà nếu được chết bình an dịu dàng như thế,thì quả thật rất dễ chịu... ai cũng cầu mong
Nhưng cho tới một đêm kia trước giờ đi ngủ , ông chưa kịp tâm sự cùng Thượng Đế thì Ngài đã hiện ra dịu dàng và nói với ông :
- Này con từ lâu con đã xin với ta khi con ra đi được êm dịu như trong giấc ngủ... Hôm nay ta cho con biết ta đã nhận lời , vậy trong đêm nay khi đi vào giấc ngủ , ngày mai con sẽ không dậy nữa...Chúc con đi bằng an

Nghe thấy thế ông hoảng hốt bật khóc và dĩ nhiên trong đêm đó ông không thể nhắm mắt dù chỉ là một giây

Kahat


Kaht ơi,
Đoản văn của em chí lý quá.  Con người trước cái chết cũng sợ hãi lắm em nhỉ. 
Lại cám ơn em đã nhắc hạn nộp bài dịch.  Tháng 7 này có nhiều tiết mục quá, tí nữa thì cô nộp ống quyển trễ rồi.  Chỉ có Kahat là giỏi ghê nơi, bao giờ cũng đi tiên phong.
Chúc em vui đầu tuần.
Cô Ngọc Mai

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 05. Aug 2013 , 20:58
Tặng Cô bài viết như một món quà mong Cô mau chóng bình phục ạ :)

HOA BẤT TỬ

Chuyến xe vừa lăn bánh cô đã cảm thấy bối rối , hối hận cho quyết định bốc đồng của mình ... Kệ , cứ thử một lần làm theo ý muốn của mình xem sao , cô thầm nghĩ . Phố xá hai bên đường vùn vụt chạy qua , lơ đãng nhìn , lơ đãng nghe tiếng lao xao của những người trên cùng chuyến xe hôm ấy ! Sài Gòn dần khuất sau lưng , những ưu tư cũng dần dần lắng dịu ... Vậy là mình đã đi rồi sao ? Đi một mình ? Sẽ nói sao khi trở về nhỉ ? Tính sau vậy !
Bảo Lộc xanh mướt những đồi chè cũng trôi qua , cố nhắm mắt nhưng cô vẫn nghe tiếng trò chuyện của hai hành khách băng ghế sau . À , thì ra họ lên Đà Lạt thăm bạn ! Chuyến đi có vẽ thú vị với họ lắm , nghe họ huyên thuyên thế thì biết - cô khẻ cười và cũng thấy vui lây . Khi xe dừng ăn trưa , cô lén liếc nhìn họ , hai chàng trai cũng mỉm cười chào khi thoáng thấy ánh mắt cô . Thế là quen nhau , thế là cô có bạn đồng hành ở chặng đường còn lại . Cũng vui vui !

Chưa kịp thấy Mimosa đâu cả
Chỉ gặp em đằm thắm áo màu vàng
Đà Lạt hè , các loài hoa nở muộn
Sợ anh buồn , em khoác áo điểm trang ?

Ghi lại vài dòng trong cuốn sổ tay của cô làm kỷ niệm cho một lần gặp gở , chia tay nhau và chúc vui vẻ ! Thế thôi , sao không hẹn gặp lại nhỉ ? Cũng lạ ! Có lẽ chưa đủ duyên !
Hai ngày lang thang trên từng con dốc Đà Lạt , ngồi một mình ở Đập Đa Thiện để nhớ lại những kỷ niệm cô đã bỏ lại đây ! Như là chút hoài niệm , thở dài , vứt hết đi cho nhẹ lòng vậy . Rừng thông ở đây vẫn vắng vẻ , hoang vu ; tiếng gió xào xạc như một bài hát buồn muôn thưở … Trở về thôi !

Bến xe tấp nập kẻ đón , người đưa . Lặng lẽ nhìn Đà Lạt ẩn hiện sau màn sương mù buổi sớm mai qua ô cửa xe , cô bất chợt reo lên thích thú với một ánh vàng rực rỡ vừa xuất hiện .

_ Không ngắm được sắc vàng Mimosa nên đền cho em màu vàng của hoa Bất Tử vậy!

Cuộc gặp lại không hẹn trước , một món quà bất ngờ , thú vị vì lần đầu tiên cô được tặng hoa … Thế là Đà Lạt không còn buồn trong ý nghĩ của cô . Một mình trên đường về với bó hoa làm bạn , cô nhẹ nhàng viết phía dưới dòng chữ thanh thoát của anh trong sổ tay mình .

Dám đâu là Mimosa,

Để trong anh nở đóa hoa một ngày.

Xin là bụi vương mắt ai

Để Đà Lạt vẫn mãi hoài trong thơ …

Rồi một ngày nào đó , dẫu mang tên Bất Tử , hoa vẫn phải tàn úa , héo khô … Nhìn những bông hoa mốc xanh , mốc xám ; cô lại nghĩ đến thời gian rêu phong của một thời con gái . Một loài hoa ít gây chú ý với ai , chỉ như những bông hoa giả khô xốp ở góc phòng . Chỉ có những người có chút kỷ niệm với hoa mới quan tâm , thu hút … Và từ ấy , mỗi lần có dịp về Đà Lạt , cô lại tự mua tặng mình một bó hoa Bất Tử và mỉm cười một mình khi nhớ lại chút kỷ niệm xưa …


ngo_thi_van wrote on 28. Jul 2013 , 18:08:
Em Thanh Truc oi ,
Lau lam em moi tro lai day. Co may ngay hom nay bi cúm no hanh , nen chua co bai de dua vao day cho cac em doc. Co mong khi Co het benh the nao cung co bai viet , hoac cua cac em hoac cua Co.
Cam on em da hoi tham.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 06. Aug 2013 , 08:41
Thanh Trúc ơi ,
Một bài viết thật hay là món quà qui báu sẽ Bất Tử trong lòng Cô Vân và của mọi người  ;; 

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 06. Aug 2013 , 08:46

Phuong_Tran wrote on 01. Jul 2013 , 22:56:
Cháu nội chào đời



Trước khi cháu nội tôi vào đời thì nó cũng ỏng ẹo với mẹ nó dữ lắm , cũng phải 1 ngày rưởi rồi thì mới chịu cất tiếng khóc chào đời , " cu Kem của bà " đâu có biết rằng bao nhiêu người hồi hộp kể cả mệt mỏi vì sự ra đời của cháu , bà ngoại chờ , bà nội chờ ,( ba của cháu thì không kể ) rồi cuối cùng là cả bà ngoại lẩn bà nội cùng ba của cu Kem cùng ngồi chờ ở phòng thân nhân chờ đợi , mắt thì cứ dán lên màn hình thông tin , hết màn hình thông tin về sản phụ đẻ mổ rồi sang màn hình thông tin về sản phụ đẻ thường , tai thì lắng nghe gọi tên người nhà của sản phụ , ôi...... chờ đợi thì bao giờ cũng thấy lâu...., buồi sáng khi tôi ngồi chờ với con trai ( lúc ấy bà ngoại chưa đến ) , nó nói có mẹ con đở lo chứ con lo lắng là con ụa hoài  :D ;D , con trai làm tôi nhớ ngày tôi ở trong bệnh viện với những cơn... đau bụng để chờ sanh nó  :o ::) , con tôi cứ thắc mắc không biết bà đẻ có đói bụng không ha? người ta có cho đem thức ăn vào phòng sanh không? Cháu cứ chạy đến phòng thông tin hỏi , hỏi hoài đâm ra ngại nên chạy đến xem... Nội qui , tôi đoán chừng vợ nó sanh em bé xong là nó thuộc làu làu bảng Nội qui đó vì cứ mỗi lần thắc mắc gì đó thì tôi lại thấy nó chạy đến bảng Nội qui...  :D ;D , thôi tôi cũng để nó muốn làm gì thì làm chứ tôi ngồi chớ không cũng đã thấy mệt mỏi rồi , sáng hôm qua lúc mới biết tin con dâu đau bụng tôi đã vội vàng chạy vào bệnh viện chờ rồi  :o ::)

Rồi thì cũng đến phiên mọi người gọi tên người nhà của con dâu tôi , lúc ấy tôi phải về lo đi làm buổi chiều , khi gọi điện hỏi thăm thì điện thoại cháu không liên lạc được , tôi biết con trai đã lên lầu ở phòng sanh của bệnh viện Từ Dũ ( nên cháu đã tắt điện thoại ) , con trai có đăng ký dịch vụ sanh gia đình tức là người nhà được phép có mặt khi sản phụ sinh em bé. Tôi bèn gọi điện thoại hỏi thăm chị xuôi gia tức là bà ngoại của em bé thì chị nói thằng Phương vào trong cả tiếng đồng hồ rồi , nó có chạy xuống kêu mua dùm chai nước rồi chỉ kịp xách chai nước má vợ đưa rồi chạy mất má vợ không kịp hỏi thăm !!!  >:( :( :D ;D

Nói làm sao cho đủ hết ý của mình để diễn tả giây phút mình được nhìn gương mặt đáng yêu của đứa cháu đầu tiên của mình nhỉ , thật là sung sướng và hạnh phúc thì lâng lâng , bỗng nhiên rồi... cười mím chi hoài không dừng được  :) ;) ;) ;) , gương mặt cu Kem thật sự là giống gương mặt của ba nó hồi mới sinh , và công bằng mà nói thì tôi thấy cu Kem hồi mới sinh đẹp trai hơn ba nó  :D ;D , con dâu tôi kể mới đẻ ra cháu đã bú tay rồi chắc bị đói đó mẹ vì cả ngày con không ăn được nên cu Kem chẳng có gì để ăn , cho bú mẹ thì cháu bú ngay như đã biết bú từ đời nào , con dâu lại còn kể khi cháu khóc ba của cháu nói :" nín đi ! ba nè cu Kem ơi " vậy mà Kem nhận ra được tiếng của ba , nín khóc ngay !!! ( Tối nào cả nhà của cháu cũng cùng nói chuyện với nhau khi cháu còn trong bụng mẹ mà )

Tôi rất vui vì con dâu sinh em bé được mẹ tròn con vuông , con trai được vừa ý vì thích có con trai đầu lòng để... dẫn đi chơi...., ông ngoại của cháu cũng thích chí vì ông thích con trai mà lại có 2 cô con gái , lần này ông ngoại tha hồ mà vui , còn bà nội này thì khỏi nói , cái tiếng " bà " thật là lạ lẫm nhưng nói vài lần thì lại quen liền đó cháu cưng của bà ơi

Phượng Trần


Bà Nội của Cu Kem viét hay lắm nha... hoan hô ;;

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 06. Aug 2013 , 18:15

DOHUUTAI wrote on 06. Aug 2013 , 08:46:
Bà Nội của Cu Kem viét hay lắm nha... hoan hô ;;


Vậy mà bữa nay " ông cậu "  mới vô coi , thiệt tình là.... ông cậu dễ thương , cám ơn ông cậu nhiều nhiều

Anh Tài bữa nay bình tĩnh rồi ha ( hết làm cô dâu  :D ;D )


Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 07. Aug 2013 , 09:11

Phuong_Tran wrote on 06. Aug 2013 , 18:15:
Vậy mà bữa nay " ông cậu "  mới vô coi , thiệt tình là.... ông cậu dễ thương , cám ơn ông cậu nhiều nhiều

Anh Tài bữa nay bình tĩnh rồi ha ( hết làm cô dâu  :D ;D )



Cuối tuần , Mạ Vân chắc đang bận tiếp người thân đến thăm viếng , hông có thì giờ vào đây khen anh TT đã xuất hiện ( vì hết làm cô dâu ) , NB của Kem và Thanh Trúc...với bài viết Dà Lạt và Mimosa....dễ thương quá ,  và làm TvMs đang nhớ kỷ niệm , ngày xưa thân ái.

Bn Của Kem bây giờ chắc bận hơn mí cháu cưng , mà còn vào đây , giỏi ghê.
Mi Mi dùm 2 cái thật kêu nhé.



   TvMs cám ơn  , và thương chúc Mạ Vân , cả nhà  cuối tuần , như ý.

TvMs


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 10. Aug 2013 , 08:37

thanhtruc wrote on 05. Aug 2013 , 20:58:
Tặng Cô bài viết như một món quà mong Cô mau chóng bình phục ạ :)

HOA BẤT TỬ

Chuyến xe vừa lăn bánh cô đã cảm thấy bối rối , hối hận cho quyết định bốc đồng của mình ... Kệ , cứ thử một lần làm theo ý muốn của mình xem sao , cô thầm nghĩ . Phố xá hai bên đường vùn vụt chạy qua , lơ đãng nhìn , lơ đãng nghe tiếng lao xao của những người trên cùng chuyến xe hôm ấy ! Sài Gòn dần khuất sau lưng , những ưu tư cũng dần dần lắng dịu ... Vậy là mình đã đi rồi sao ? Đi một mình ? Sẽ nói sao khi trở về nhỉ ? Tính sau vậy !
Bảo Lộc xanh mướt những đồi chè cũng trôi qua , cố nhắm mắt nhưng cô vẫn nghe tiếng trò chuyện của hai hành khách băng ghế sau . À , thì ra họ lên Đà Lạt thăm bạn ! Chuyến đi có vẽ thú vị với họ lắm , nghe họ huyên thuyên thế thì biết - cô khẻ cười và cũng thấy vui lây . Khi xe dừng ăn trưa , cô lén liếc nhìn họ , hai chàng trai cũng mỉm cười chào khi thoáng thấy ánh mắt cô . Thế là quen nhau , thế là cô có bạn đồng hành ở chặng đường còn lại . Cũng vui vui !

Chưa kịp thấy Mimosa đâu cả
Chỉ gặp em đằm thắm áo màu vàng
Đà Lạt hè , các loài hoa nở muộn
Sợ anh buồn , em khoác áo điểm trang ?

Ghi lại vài dòng trong cuốn sổ tay của cô làm kỷ niệm cho một lần gặp gở , chia tay nhau và chúc vui vẻ ! Thế thôi , sao không hẹn gặp lại nhỉ ? Cũng lạ ! Có lẽ chưa đủ duyên !
Hai ngày lang thang trên từng con dốc Đà Lạt , ngồi một mình ở Đập Đa Thiện để nhớ lại những kỷ niệm cô đã bỏ lại đây ! Như là chút hoài niệm , thở dài , vứt hết đi cho nhẹ lòng vậy . Rừng thông ở đây vẫn vắng vẻ , hoang vu ; tiếng gió xào xạc như một bài hát buồn muôn thưở … Trở về thôi !

Bến xe tấp nập kẻ đón , người đưa . Lặng lẽ nhìn Đà Lạt ẩn hiện sau màn sương mù buổi sớm mai qua ô cửa xe , cô bất chợt reo lên thích thú với một ánh vàng rực rỡ vừa xuất hiện .

_ Không ngắm được sắc vàng Mimosa nên đền cho em màu vàng của hoa Bất Tử vậy!

Cuộc gặp lại không hẹn trước , một món quà bất ngờ , thú vị vì lần đầu tiên cô được tặng hoa … Thế là Đà Lạt không còn buồn trong ý nghĩ của cô . Một mình trên đường về với bó hoa làm bạn , cô nhẹ nhàng viết phía dưới dòng chữ thanh thoát của anh trong sổ tay mình .

Dám đâu là Mimosa,

Để trong anh nở đóa hoa một ngày.

Xin là bụi vương mắt ai

Để Đà Lạt vẫn mãi hoài trong thơ …

Rồi một ngày nào đó , dẫu mang tên Bất Tử , hoa vẫn phải tàn úa , héo khô … Nhìn những bông hoa mốc xanh , mốc xám ; cô lại nghĩ đến thời gian rêu phong của một thời con gái . Một loài hoa ít gây chú ý với ai , chỉ như những bông hoa giả khô xốp ở góc phòng . Chỉ có những người có chút kỷ niệm với hoa mới quan tâm , thu hút … Và từ ấy , mỗi lần có dịp về Đà Lạt , cô lại tự mua tặng mình một bó hoa Bất Tử và mỉm cười một mình khi nhớ lại chút kỷ niệm xưa …

Em Thanh Truc oi ,
Cam on em da tang Co bai viet rat de thương nay , no la mon qua " bất tử " se de lai trong long Co day.
Co Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 10. Aug 2013 , 08:43

DOHUUTAI wrote on 06. Aug 2013 , 08:41:
Thanh Trúc ơi ,
Một bài viết thật hay là món quà qui báu sẽ Bất Tử trong lòng Cô Vân và của mọi người  ;; 

Tài oi ,
Co rat dong y voi Tài ve điểm nay.
Mong Tài van con song nhung giay phut hanh phuc voi gia dinh.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 10. Aug 2013 , 08:46

tuy-van wrote on 07. Aug 2013 , 09:11:
Cuối tuần , Mạ Vân chắc đang bận tiếp người thân đến thăm viếng , hông có thì giờ vào đây khen anh TT đã xuất hiện ( vì hết làm cô dâu ) , NB của Kem và Thanh Trúc...với bài viết Dà Lạt và Mimosa....dễ thương quá ,  và làm TvMs đang nhớ kỷ niệm , ngày xưa thân ái.

Bn Của Kem bây giờ chắc bận hơn mí cháu cưng , mà còn vào đây , giỏi ghê.
Mi Mi dùm 2 cái thật kêu nhé.



   TvMs cám ơn  , và thương chúc Mạ Vân , cả nhà  cuối tuần , như ý.

TvMs

Tuy Van oi ,
Toi hom qua Ma Van cu tương la khong vao dươc D/D LVD dang buon thui ruột
may ma khong phai , chi co khong vao dươc cai dia chi email cua Ma Van ma thoi.
Ma Van cam on Tuy Van va mong la tat ca moi ngươi deu vui khoe.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 11. Aug 2013 , 20:33

ngo_thi_van wrote on 10. Aug 2013 , 08:46:
Tuy Van oi ,
Toi hom qua Ma Van cu tương la khong vao dươc D/D LVD dang buon thui ruột
may ma khong phai , chi co khong vao dươc cai dia chi email cua Ma Van ma thoi.
Ma Van cam on Tuy Van va mong la tat ca moi ngươi deu vui khoe.
Ma Van





Em thương kính chúc Mạ Vân và cả nhà tuần lể mới nhiều niềm vui và an bình như con chim Bồ Câu và Mây xanh , niềm hy vọng nhỏ nhoi của em.

em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 11. Aug 2013 , 21:13

tuy-van wrote on 11. Aug 2013 , 20:33:


Em thương kính chúc Mạ Vân và cả nhà tuần lể mới nhiều niềm vui và an bình như con chim Bồ Câu và Mây xanh , niềm hy vọng nhỏ nhoi của em.

em Tv

Tuy Van oi ,
Neu suốt ngay dươc ngam buc tranh nay cung du thay tam hon  thoai mai roi.
Em khoe han chua ?
Ngay mai nha Ma Van se bi tat dien tu 9:00AM den 3:00PM , may ma bep dung gas chu khong phai dien !
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 11. Aug 2013 , 21:29


  Người ta " bắt thang lên hỏi ông Trời , còn cô bé nầy thì bắt vỏng lên chín tầng Mây Say và hạnh phúc , bình an với con chim Hòa Bình nầy.
Thương kính chúc Mạ Vân , thầy Khang và cô Vỉnh không bị trở ngại nhiều , vì bị cúp điện.
Em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 12. Aug 2013 , 08:34

tuy-van wrote on 11. Aug 2013 , 21:29:


  Người ta " bắt thang lên hỏi ông Trời , còn cô bé nầy thì bắt vỏng lên chín tầng Mây Say và hạnh phúc , bình an với con chim Hòa Bình nầy.
Thương kính chúc Mạ Vân , thầy Khang và cô Vỉnh không bị trở ngại nhiều , vì bị cúp điện.
Em Tv

Tuy Van oi ,
Neu dươc nam tren cai vong nay thi thich biet may nhi !
Cam on em nhieu.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 12. Aug 2013 , 19:42
Ốt dột quá à !!! Em cám ơn Cô ạ !  :)
ngo_thi_van wrote on 10. Aug 2013 , 08:37:
Em Thanh Truc oi ,
Cam on em da tang Co bai viet rat de thương nay , no la mon qua " bất tử " se de lai trong long Co day.
Co Van 


Title: Re: Đoản Văn
Post by thanhtruc vào ngày 12. Aug 2013 , 19:43
Em nghe khen mà đâm lo vì sợ mình ngày càng mòn đi , không còn cảm xúc để viết nữa... :(
DOHUUTAI wrote on 06. Aug 2013 , 08:41:
Thanh Trúc ơi ,
Một bài viết thật hay là món quà qui báu sẽ Bất Tử trong lòng Cô Vân và của mọi người  ;; 


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 12. Aug 2013 , 19:59

thanhtruc wrote on 12. Aug 2013 , 19:42:
Ốt dột quá à !!! Em cám ơn Cô ạ !  :)

Thanh Truc oi ,
Sao em lai "ốt dột " chứ !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 13. Aug 2013 , 07:52
Hồi em mới qua Mỹ , cứ nghe người ta bàn tán Mỹ là Thiên Đàng... Bởi thế em không làm gì cả , mà thực ra cũng có biết gì đâu mà làm ,
Thậm chí nhà có mì gói em cũng đành bấm bụng nhịn đói chờ anh chị về nấu dùm nước xôi...Mới có mì mà ăn
Rồi tháng ngày qua , em than khổ than buồn , em so sánh Mỹ với Viện Nam...Em đòi về , vật vã vì buồn và nhớ nhà kinh khủng..Nhưng anh chị đều cản ngăn không cho
Em than
- Ở đây làm gì? chán thấy mồ thế mà người ta bảo là Thiên Đàng ,đói bụng cũng không có gì ăn , nhất là không có người ấy...
Rồi cho đến một hôm , em nhìn thấy bức tranh , trên đó có vẽ những thiên thần nhỏ thật dễ thương, đang bay chung quanh một bà tiên hiền diệu , bà tiên tay cầm rổ đứng dưới gốc đào tiên cho các thiên thần nhỏ hái đào tiên bỏ vào...
Lúc đó em mới vỡ lẽ ra dù ở thiên đàng cũng phải làm việc , muốn có đào tiên dù Thiên Thần hay Bà tiên cũng phải đi hái
Thế là em lo ghi tên đi học ,...Công việc bận rộn em quên hẳn người ấy...Bận rộn thế mà vui em đã tìm được hạnh phúc ở ngay trần thế không phải đợi lên thiên đàng mới tìm được

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 13. Aug 2013 , 10:52

Lethikinhhoang wrote on 13. Aug 2013 , 07:52:
Hồi em mới qua Mỹ , cứ nghe người ta bàn tán Mỹ là Thiên Đàng... Bởi thế em không làm gì cả , mà thực ra cũng có biết gì đâu mà làm ,
Thậm chí nhà có mì gói em cũng đành bấm bụng nhịn đói chờ anh chị về nấu dùm nước xôi...Mới có mì mà ăn
Rồi tháng ngày qua , em than khổ than buồn , em so sánh Mỹ với Viện Nam...Em đòi về , vật vã vì buồn và nhớ nhà kinh khủng..Nhưng anh chị đều cản ngăn không cho
Em than
- Ở đây làm gì? chán thấy mồ thế mà người ta bảo là Thiên Đàng ,đói bụng cũng không có gì ăn , nhất là không có người ấy...
Rồi cho đến một hôm , em nhìn thấy bức tranh , trên đó có vẽ những thiên thần nhỏ thật dễ thương, đang bay chung quanh một bà tiên hiền diệu , bà tiên tay cầm rổ đứng dưới gốc đào tiên cho các thiên thần nhỏ hái đào tiên bỏ vào...
Lúc đó em mới vỡ lẽ ra dù ở thiên đàng cũng phải làm việc , muốn có đào tiên dù Thiên Thần hay Bà tiên cũng phải đi hái
Thế là em lo ghi tên đi học ,...Công việc bận rộn em quên hẳn người ấy...Bận rộn thế mà vui em đã tìm được hạnh phúc ở ngay trần thế không phải đợi lên thiên đàng mới tìm được

Em Kahat oi ,
Bai viet cua em that la ngay tho de thương lam ! The la cuoi cung da tim ra chan ly , vay con nho " Ngươi ay " nua hay khong?
Co Van   

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 13. Aug 2013 , 11:40

ngo_thi_van wrote on 13. Aug 2013 , 10:52:
Em Kahat oi ,
Bai viet cua em that la ngay tho de thương lam ! The la cuoi cung da tim ra chan ly , vay con nho " Ngươi ay " nua hay khong?
Co Van   


Thưa cô không :

" đã quyết không mong chi gặp lại
Bận lòng chi  lắm cố nhân ơi "

Chúc Cô nhiều niềm vui và sức khoẻ

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 13. Aug 2013 , 11:56
[quote author=71584955545654535555525C535A3D0 link=1342396112/632#632 date=1376419217]

Thưa cô không :

" đã quyết không mong chi gặp lại
Bận lòng chi  lắm cố nhân ơi "

Chúc Cô nhiều niềm vui và sức khoẻ[/quote
Sao em " quyet liet " the ! Co nhan chac cung buồn lam day !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 15. Aug 2013 , 04:40
http://img41.imageshack.us/img41/9963/mqlc.jpg


Cánh cò

Cánh cò cõng nắng, cõng mưa,
Mẹ tôi cõng cả bốn mùa gió sương.

Hai câu thơ trên của Minh Đức khiến tôi nhớ mẹ vô cùng, người mẹ đã cực khổ một đời nuôi đàn con khôn lớn không mệt nhọc, không than van, mà lúc nào cũng mỉm cười với ánh mắt hiền dịu. Sáng nay, tôi bách bộ dọc theo đường quanh khu phố nhà tôi, trời trong xanh rất đẹp, gió hanh hanh mát, trên vòm trời tôi thấy đàn chim tung cánh, tôi nghĩ chim mẹ bay đầu đàn, theo sau là năm chú chim con bay theo mẹ để kiếm mồi. Tôi buột miệng:

- Đàn cò trắng!

Tôi nhớ đến mẹ tôi. Biết bao văn sĩ, thi sĩ, nhạc sĩ đã viết, sáng tác biết bao tác phẩm ca ngợi người mẹ, không ngôn từ nào diễn đạt hết nghĩa mẹ, thật bao la, mênh mông, rộng lớn. Mẹ bây giờ ở đâu để tôi được ôm mẹ mà nói tiếng cảm ơn mẹ, để nói là “con thương mẹ nhất trần đời!" Còn đâu nữa…

Trong đêm trường khi con an giấc điệp,
Bóng hình ai âu yếm cúi bên con,
Ai mỉm cười khi con vừa thức dậy?...
Mẹ hiền ơi, người ấy: mẹ của con...

Đó là những câu thơ trong bài học thuộc lòng "Mẹ hiền" mà tôi đã học năm lớp bốn của bậc tiểu học, cả mấy chục năm qua vẫn đeo đẳng, tôi nghĩ suốt cả đời. Mẹ! Mẹ! Tiếng mẹ thật thiêng liêng cao quý, tôi thật thấm thía với câu ca dao:

Có cha, có mẹ thì hơn,
Không cha, không mẹ, như đàn đứt dây.

Chỉ có mẹ mới hiểu nổi lòng con trẻ, mẹ mới chúa đựng những tâm sự của con, tôi còn nhớ hoài bài thơ mà mẹ dạy cho tôi:

Người bốn giống: đen, vàng, đỏ, trắng.
Trời bốn phương: Nam, Bắc, Đông, Tây.
Mênh mông nước nước, mây mây
Không đi sao biết nơi này, chỗ kia.

Lúc đó tôi còn quá nhỏ chỉ ba, bốn tuổi thôi không đủ trí khôn để hiểu bài thơ đó, chỉ biết học thuộc để được mẹ khen giỏi, và được mẹ cho theo đi chợ hay cho cái bánh, viên kẹo, tôi thật sung sướng khi nghe mẹ khoe với mọi người: "Con gái tôi giỏi lắm, thông minh lắm, dạy cái gì cũng thuộc nhanh."
Muốn được mẹ khen hoài. Tuổi thơ của tôi thật là vui, tôi được sống trong mái ấm gia đình với sự thương yêu của cha mẹ. Nơi tôi ở thuộc ngoại ô của thị xã, nên có ruộng, có vườn, có dòng sông Vàm Cỏ trong mát, có ngôi đình cuối xóm, có cây đa đầu làng, có chim hót buổi bình minh, có ráng chiều buông buổi hoàng hôn, có tiếng ve sầu ra rả trên cành phượng vĩ đầy bông đỏ thắm khi hè về. Đẹp lắm quê tôi!

Mẹ tôi buôn bán tảo tần với chiếc áo bà ba giản dị, ngày nào chị em chúng tôi cũng có quà bánh mẹ mua từ chợ về, chúng tôi chỉ mong mẹ về mau để được ăn bánh kẹo, mẹ cực lắm nhưng lúc nào thấy mẹ cũng cười tươi, chúng tôi đâu nghĩ ngợi xa xôi với tuổi còn quá nhỏ. Có lần mẹ kể cho chúng tôi nghe chuyện trong Nhị Thập Tứ Hiếu về tấm gương của một hiếu tử thường phạm lỗi nên bị mẹ đánh, một hôm bị đánh, ông khóc ngất, mẹ ông hỏi:

- Sao trước kia mẹ đánh con đau mà con không khóc, hôm nay mẹ đánh không đau mà con khóc?

- Lúc trước mẹ đánh con đau, con biết mẹ còn khỏe, nên con không khóc. Nay mẹ đánh con không đau, con biết mẹ đã già, yếu mẹ sắp xa con nên con khóc...

Rồi mẹ tôi giải thích cho chị em chúng tôi hiểu, ngây thơ tôi bảo:

- Mẹ, con nằm xuống nè, mẹ đánh thử có đau không?

- Con có lỗi gì đâu mà mẹ đánh con?

- Bữa nay đánh thử, rồi ngày mai thử nữa, rồi khi con mười tuổi mẹ thử lần nữa, rồi... rồi...

Tôi nằm sấp chờ mẹ đánh nhưng tôi lại ngủ thiếp đi, từ đó tôi cứ bị các anh chị chọc quê quá chừng.

Mẹ tôi sinh tôi ngay ngày 28 Tết nên mẹ không làm được gì cho ngày Tết, mẹ không gói bánh, không đi chợ, không thịt kho dưa giá..., để ba và các anh chị phải về ăn Tết với nội, sau này mỗi khi Tết đến, mẹ thường bảo:

- Con bé này chui ra sớm quá nên mẹ không nấu nướng gì cho cả nhà thật tội nghiệp.

Tôi phụng phịu giận dỗi nhưng không nói gì, thấy vậy, mẹ nói:

- Nhưng không sao, ai mà được trọn tuổi thì tốt lắm, số không vất vả đâu?

- Trọn tuổi là sao hở mẹ?

- Như con sinh cuối năm là trọn tuổi đó.

Chả hiểu gì, nhưng tôi vẫn "ừ há!"

Có lần chị tôi đọc bài, chị đọc lớn lắm, tôi lắng nghe và đọc theo:

Tân Long Ái nữ,
Con ra tỉnh theo đường học vấn
Mẹ ở nhà mắc bận tề gia,
Thương con thân gái đi xa,
Mới lần thứ nhất con ra thị thành.
Còn bỡ ngỡ chưa quen chưa thuộc,
Lại ngây thơ đường bước chưa quen.
Thị thành thiên hạ đua chen,
Mẹ mừng con gặp bạn hiền tương thân.
...
Nay nhà vắng chỉ còn có mẹ,
Sớm vào ra quạnh quẽ buồn hiu.
Nhớ con mỗi sớm, mỗi chiều,
Hình con mẹ ngắm thêm nhiều nhớ nhung.....

Lúc đó tôi chỉ biết đọc theo cho đến khi thuộc để đươc khen, được thưởng nào có hiểu ý nghĩa bài thơ đó đâu. Bây giờ mỗi khi nhớ lại cay cay đôi mắt, tình mẹ thương con không bút mực nào kể xiết, mẹ như cánh cò xoải cánh bao bọc đàn con, che chở thương yêu, dù gian nan cực khổ thế nào mẹ vẫn thương yêu đàn con thơ dại.

Hôm nay Ngày Hiền mẫu (Mother’s Day), tôi buồn quá nhớ đến mẹ, bước lang thang nhớ về quá khứ, nhớ về những kỷ niệm êm đềm bên vòng tay thương yêu của mẹ, làm sao trở lại thời gian cũ, tiếc nuối quá muộn màng! Bài hát tôi nghe ban sáng văng vẳng trong tôi: "Có lúc ta quên màu tóc mẹ, đã một thời giải nắng dầm mưa. Có lúc ta quên nhìn trán mẹ, còn bao nghĩ suy dù ta đã lớn khôn rồi. Có lúc ta quên nhìn mắt mẹ, còn chờ ta mỏi ngóng, đêm sâu. Có lúc ta quên thời gian qua, đường càng xa, vòng tay mẹ ngắn lại..." Ôi mẹ ơi, con nhớ mẹ vô cùng! Ngẩng nhìn lên bầu trời chẳng thấy đàn cò nữa, cò mẹ dẫn đàn con đi đâu, hôm nay có kiếm được mồi cho đàn con không? Sau khi cho con ăn no chắc cò mẹ dang đôi cánh mà ấp ủ cho đàn con, cò con sướng quá, chúng còn có mẹ!

Mẹ ơi! Cõi vĩnh hằng mẹ hãy an giấc nghìn thu. Xin mượn hai câu thơ của Trần Trung Đạo để nói lên nỗi lòng của tôi:

Ví mà tôi đổi thời gian được,
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười.

lêthịngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 15. Aug 2013 , 04:41
Kính chúc mạ Vân luôn khoẻ mạnh. violettulip violettulip violettulip violettulip

lêthịngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 15. Aug 2013 , 08:52
Ngố ơi !
Đọc xong anh Tài tui buồn chi lạ...

Hay Ngố ;;

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 15. Aug 2013 , 16:18

Ngố wrote on 15. Aug 2013 , 04:40:
http://img41.imageshack.us/img41/9963/mqlc.jpg


Cánh cò

Cánh cò cõng nắng, cõng mưa,
Mẹ tôi cõng cả bốn mùa gió sương.

Hai câu thơ trên của Minh Đức khiến tôi nhớ mẹ vô cùng, người mẹ đã cực khổ một đời nuôi đàn con khôn lớn không mệt nhọc, không than van, mà lúc nào cũng mỉm cười với ánh mắt hiền dịu. Sáng nay, tôi bách bộ dọc theo đường quanh khu phố nhà tôi, trời trong xanh rất đẹp, gió hanh hanh mát, trên vòm trời tôi thấy đàn chim tung cánh, tôi nghĩ chim mẹ bay đầu đàn, theo sau là năm chú chim con bay theo mẹ để kiếm mồi. Tôi buột miệng:

- Đàn cò trắng!

Tôi nhớ đến mẹ tôi. Biết bao văn sĩ, thi sĩ, nhạc sĩ đã viết, sáng tác biết bao tác phẩm ca ngợi người mẹ, không ngôn từ nào diễn đạt hết nghĩa mẹ, thật bao la, mênh mông, rộng lớn. Mẹ bây giờ ở đâu để tôi được ôm mẹ mà nói tiếng cảm ơn mẹ, để nói là “con thương mẹ nhất trần đời!" Còn đâu nữa…

Trong đêm trường khi con an giấc điệp,
Bóng hình ai âu yếm cúi bên con,
Ai mỉm cười khi con vừa thức dậy?...
Mẹ hiền ơi, người ấy: mẹ của con...

Đó là những câu thơ trong bài học thuộc lòng "Mẹ hiền" mà tôi đã học năm lớp bốn của bậc tiểu học, cả mấy chục năm qua vẫn đeo đẳng, tôi nghĩ suốt cả đời. Mẹ! Mẹ! Tiếng mẹ thật thiêng liêng cao quý, tôi thật thấm thía với câu ca dao:

Có cha, có mẹ thì hơn,
Không cha, không mẹ, như đàn đứt dây.

Chỉ có mẹ mới hiểu nổi lòng con trẻ, mẹ mới chúa đựng những tâm sự của con, tôi còn nhớ hoài bài thơ mà mẹ dạy cho tôi:

Người bốn giống: đen, vàng, đỏ, trắng.
Trời bốn phương: Nam, Bắc, Đông, Tây.
Mênh mông nước nước, mây mây
Không đi sao biết nơi này, chỗ kia.

Lúc đó tôi còn quá nhỏ chỉ ba, bốn tuổi thôi không đủ trí khôn để hiểu bài thơ đó, chỉ biết học thuộc để được mẹ khen giỏi, và được mẹ cho theo đi chợ hay cho cái bánh, viên kẹo, tôi thật sung sướng khi nghe mẹ khoe với mọi người: "Con gái tôi giỏi lắm, thông minh lắm, dạy cái gì cũng thuộc nhanh."
Muốn được mẹ khen hoài. Tuổi thơ của tôi thật là vui, tôi được sống trong mái ấm gia đình với sự thương yêu của cha mẹ. Nơi tôi ở thuộc ngoại ô của thị xã, nên có ruộng, có vườn, có dòng sông Vàm Cỏ trong mát, có ngôi đình cuối xóm, có cây đa đầu làng, có chim hót buổi bình minh, có ráng chiều buông buổi hoàng hôn, có tiếng ve sầu ra rả trên cành phượng vĩ đầy bông đỏ thắm khi hè về. Đẹp lắm quê tôi!

Mẹ tôi buôn bán tảo tần với chiếc áo bà ba giản dị, ngày nào chị em chúng tôi cũng có quà bánh mẹ mua từ chợ về, chúng tôi chỉ mong mẹ về mau để được ăn bánh kẹo, mẹ cực lắm nhưng lúc nào thấy mẹ cũng cười tươi, chúng tôi đâu nghĩ ngợi xa xôi với tuổi còn quá nhỏ. Có lần mẹ kể cho chúng tôi nghe chuyện trong Nhị Thập Tứ Hiếu về tấm gương của một hiếu tử thường phạm lỗi nên bị mẹ đánh, một hôm bị đánh, ông khóc ngất, mẹ ông hỏi:

- Sao trước kia mẹ đánh con đau mà con không khóc, hôm nay mẹ đánh không đau mà con khóc?

- Lúc trước mẹ đánh con đau, con biết mẹ còn khỏe, nên con không khóc. Nay mẹ đánh con không đau, con biết mẹ đã già, yếu mẹ sắp xa con nên con khóc...

Rồi mẹ tôi giải thích cho chị em chúng tôi hiểu, ngây thơ tôi bảo:

- Mẹ, con nằm xuống nè, mẹ đánh thử có đau không?

- Con có lỗi gì đâu mà mẹ đánh con?

- Bữa nay đánh thử, rồi ngày mai thử nữa, rồi khi con mười tuổi mẹ thử lần nữa, rồi... rồi...

Tôi nằm sấp chờ mẹ đánh nhưng tôi lại ngủ thiếp đi, từ đó tôi cứ bị các anh chị chọc quê quá chừng.

Mẹ tôi sinh tôi ngay ngày 28 Tết nên mẹ không làm được gì cho ngày Tết, mẹ không gói bánh, không đi chợ, không thịt kho dưa giá..., để ba và các anh chị phải về ăn Tết với nội, sau này mỗi khi Tết đến, mẹ thường bảo:

- Con bé này chui ra sớm quá nên mẹ không nấu nướng gì cho cả nhà thật tội nghiệp.

Tôi phụng phịu giận dỗi nhưng không nói gì, thấy vậy, mẹ nói:

- Nhưng không sao, ai mà được trọn tuổi thì tốt lắm, số không vất vả đâu?

- Trọn tuổi là sao hở mẹ?

- Như con sinh cuối năm là trọn tuổi đó.

Chả hiểu gì, nhưng tôi vẫn "ừ há!"

Có lần chị tôi đọc bài, chị đọc lớn lắm, tôi lắng nghe và đọc theo:

Tân Long Ái nữ,
Con ra tỉnh theo đường học vấn
Mẹ ở nhà mắc bận tề gia,
Thương con thân gái đi xa,
Mới lần thứ nhất con ra thị thành.
Còn bỡ ngỡ chưa quen chưa thuộc,
Lại ngây thơ đường bước chưa quen.
Thị thành thiên hạ đua chen,
Mẹ mừng con gặp bạn hiền tương thân.
...
Nay nhà vắng chỉ còn có mẹ,
Sớm vào ra quạnh quẽ buồn hiu.
Nhớ con mỗi sớm, mỗi chiều,
Hình con mẹ ngắm thêm nhiều nhớ nhung.....

Lúc đó tôi chỉ biết đọc theo cho đến khi thuộc để đươc khen, được thưởng nào có hiểu ý nghĩa bài thơ đó đâu. Bây giờ mỗi khi nhớ lại cay cay đôi mắt, tình mẹ thương con không bút mực nào kể xiết, mẹ như cánh cò xoải cánh bao bọc đàn con, che chở thương yêu, dù gian nan cực khổ thế nào mẹ vẫn thương yêu đàn con thơ dại.

Hôm nay Ngày Hiền mẫu (Mother’s Day), tôi buồn quá nhớ đến mẹ, bước lang thang nhớ về quá khứ, nhớ về những kỷ niệm êm đềm bên vòng tay thương yêu của mẹ, làm sao trở lại thời gian cũ, tiếc nuối quá muộn màng! Bài hát tôi nghe ban sáng văng vẳng trong tôi: "Có lúc ta quên màu tóc mẹ, đã một thời giải nắng dầm mưa. Có lúc ta quên nhìn trán mẹ, còn bao nghĩ suy dù ta đã lớn khôn rồi. Có lúc ta quên nhìn mắt mẹ, còn chờ ta mỏi ngóng, đêm sâu. Có lúc ta quên thời gian qua, đường càng xa, vòng tay mẹ ngắn lại..." Ôi mẹ ơi, con nhớ mẹ vô cùng! Ngẩng nhìn lên bầu trời chẳng thấy đàn cò nữa, cò mẹ dẫn đàn con đi đâu, hôm nay có kiếm được mồi cho đàn con không? Sau khi cho con ăn no chắc cò mẹ dang đôi cánh mà ấp ủ cho đàn con, cò con sướng quá, chúng còn có mẹ!

Mẹ ơi! Cõi vĩnh hằng mẹ hãy an giấc nghìn thu. Xin mượn hai câu thơ của Trần Trung Đạo để nói lên nỗi lòng của tôi:

Ví mà tôi đổi thời gian được,
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười.

lêthịngố

Ngố oi ,
Co dang " mit ướt " day ne , khi doc bai cua Ngố. Ngươi cung tam trang lai cang thong cam hon.
Co cung thich hai cau tho cua Tran Trung Đạo lam. That la chi ly !
Cam on em da tro lai voi Đoản Văn.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 15. Aug 2013 , 16:21

DOHUUTAI wrote on 15. Aug 2013 , 08:52:
Ngố ơi !
Đọc xong anh Tài tui buồn chi lạ...

Hay Ngố ;;

Tài ơi !
Dau sao Tài con may man la con Me
[ dau co o xa ] de ma nho ma thương !
Tài van goi Me hang tuan chu?
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 19. Aug 2013 , 03:28


HỒNG


Tao phải biết bắt đầu từ đâu, ở khoảng thời gian nào, để viết, để ghi lại những gì mà tao với mày đã có, đã một thời ngang dọc rong ruổi với cuộc đời, với những cuộc buồn, vui, khốn khó, sung sướng ...Dù chỉ được gần nhau trong thời gian ngắn ngủi và những hoàn cảnh thật chật vật, thiếu thốn của cái tuổi đúng ra của tụi mình phải được sống theo sở thích, ý muốn . Thế mà, mình phải gò bó sống trong cái Thời khoá biểu "Bất đắc dĩ" nó bắt mình phải bon chen, phải thức tỉnh từng giờ, bởi mình không thể ngủ khi bên cạnh là họng súng, là lưỡi lê, là cái còng sắt luôn chờ chực, mình không thể buông xuôi khi cái hố vô hình của cuộc đời sẵn sàng chôn lấp bất cứ lúc nào, và vì vậy, tụi mình đã có những ngày không thể tưởng mày nhỉ!
Lẩm cẩm cho thằng tao thiệt, tiếc làm chi những sự việc, chẳng đâu vào đâu, nó phải dành cho ai thuộc loại "cây bút" thật sự đúng không mày ? Tuy nhiên tao đành mượn cái lẩm cẩm trên để bắt nhịp cho những gì đã in đậm trong tâm khảm, trong cái trí nhớ của những ngày còn xót lại này , tao viết ra về mày,về tao, về bọn mình về những ngày đã có, đã xa, đang xa và ...sẽ xa .
Đã là con người thì ai lại chả có kỉ niệm mày hở! Dầu cho nó
ngọt bùi hay cay đắng ...Giữa tao và mày cũng thế có biết bao kỉ niệm dù cho thời gian, cuộc đời trải qua bao thăng trầm, biến đổi, nhưng nó vẫn mãi mãi tồn tại trong kí ức của tao mày ạ, nó vẫn gần bên tao suốt tám năm qua . Kỉ niệm là gói hành trang sẽ theo tao trên cuộc đời ô trọc này, nó cũng là thực phẩm, là chất dinh dưỡng vô cùng mầu nhiệm, quí báu, đã đang nuôi dưỡng tao trong cái cuộc sống chẳng đặng đừng này, có lúc tao muốn viết cho mày dăm ba hàng để mày rõ rằng tao nhớ mày lắm, tao muốn có thằng bạn thật đúng nghĩa chữ "bạn", để chia sẻ, để khơi lại đống tro dĩ vãng mà đã bao năm nó mãi âm ỉ trong lòng tao, để nguôi ngoai phần nào cái hiện tại đã rồi này, nhưng mày ạ! Tàn nhẫn lắm, tao không đủ can đảm viết cho mày, tao sợ , tao sẽ đẩy cả hai thằng vào cái ngõ cụt không lối thoát mà tao đang đứng, đang chơi vơi, như thế, chỉ làm hai thằng buồn thêm, tao cũng nào cũng mâu thuẫn với chính tao phải không mày ? Chả bù mà ưa trách "thằng này có gì sao không chịu nói ra" còn bảo rằng " ở đây tao chẳng có lấy thằng bạn nào ư "
Từ độ về đây rất phũ phàng
Bạn bè chỉ có gió trăng theo
Cái thằng bất nghĩa thôi đừng đến
Cứ để thềm ta xanh xao rêu
Tao không nhớ 4 câu đó của ai, nhưng nó cũng rất thâm thuý phải không mày ?
Nói như vậy mày đừng nghĩ là không có mà lầm đấy, tao vẫn còn vài thằng bạn rất thân, nhưng mỗi đứa đều có hoàn cảnh ...
Cho nên hôm nay tao không thể chần chừ được nữa, hay nói đúng hơn là cái tình nhớ thằng bạn "ba xị" đã đang dâng ngập lòng tao, tao cứ mặc ra sao khi viết cho mày, trong tao,
trong mày sẽ như thế nào .Đã 8 năm trôi qua rồi mày nhỉ! Có nhanh lắm chăng ? Tao biết, đối với tụi mình thời gian chỉ là thời gian, con người, tâm tánh, tình bạn của hai thằng không bao giờ thay đổi, chứ không thư từ qua lại nhưng những vết roi kỉ niệm đã sâu hoằn trong tâm khảm, kí ức thì làm sao xoá được phải không mày Lắm khi tao nghĩ mà cảm thấy đau cho cái hoàn cảnh của hai thằng trước kia ở quê nhà , mặc dầu sống dưới chế độ kềm kẹp, ấy mà tụi mình vẫn có những cái thú rất đặc biệt dầu hơi hạn hẹp, còn bây giờ ...Tự Do! Hai chữ đó sao tao nghe đau nhói vô cùng lý do nào hai thằng đã 8 năm mà chưa được một lần gặp lại Hoặc khả dĩ được nghe tiếng nói của nhau Mày có thấy buồn cười lắm ru Bức tường nào ngăn cách ?
Thôi tao chẳng thiết đưa ra những câu hỏi quá ngu si khiến cả hai thằng kẹt cứng vì câu trả lời đã tự nó không thành . Vết dao đâm vào lòng bọn mình suốt 8 năm rồi , thì mình hãy để vết thương nó nằm im đừng khơi lại chỉ thêm nhức nhối, nhưng tao vẫn cứ hỏi "bao giờ nó lành lặn "
Đến một ngày nào tao và mày ngồi lại uống thêm "ba xị"
mình phải say như một buổi trưa nào đó đã say trong tình người, say để đánh dấu một ngày tao bước vào hai chữ "tình bạn" say để tìm lại những gì đã mất, cái chất men quê mẹ nó đã cho hai thằng say một cách nhẹ nhàng, thú vị, đã dẫn dắt tụi mình sống với nhau cứ ngỡ không bao giờ xa ... chỉ khi nào có cái ngày ấy tụi mình mới không còn nhức nhối như hiện tại, đúng không mày ? Nhưng phải đến bao giờ ? Lại một câu hỏi chả tế nhị tí nào, có lẽ tao lẩm cẩm lắm rồi mày ạ! Ừ! Đã hơn nửa cuộc đời rồi, ít ỏi gì, tóc đã có nhiều sợi bạc vì nhiều đêm trằn trọc, con người tao cũng có ít nhiều đổi khác, đã biết suy tư đôi lúc ngồi lặng yên hằng giờ mà chả tìm ra cái "chân lý"
gì trong đó, có lẽ tại tao có quá nhiều thời giờ trống trải hay lối sống tẻ nhạt này khiến tao không còn những ồn ào, sôi nổi của cái thời bọn mình thích gây sóng gió, thật sự mà nói nếu có muốn cũng chẳng được mày ạ, phải ở đây, khác hẳn với khung trời ngày nào và vì thế tao thành "ông cụ non" vô thời hạn một cách bất đắc dĩ .
Mà thôi tao viết làm gì mấy cái vấn đề vô vị đó chỉ nghe xót xa thêm, thực tế lúc nào cũng tàn nhẫn mày nhỉ, hãy để cái tiềm thức nó ngủ yên, hãy ru ngủ cái hiện tại bằng sự câm nín và chấp nhận, có như thế tao mới cảm nhận cuộc đời này với ánh mắt "thiện cảm" dầu rằng không như ý .
Bây giờ mày hãy nhắm mắt lại để tao đưa mày về với dĩ vãng, hãy thả hồn cùng trang giấy nhỏ nhoi này, để tiếc nuối, để nhớ thương, để hàn gắn lại những gì đã mất mát, mặc dầu chỉ dăm ba phút bằng tưởng tượng . Nào tao bắt đầu mày nhé!
Khởi đầu vào một buổi trưa, ngày đầu tiên tao đặt chân xuống vùng đất Phước Hoà của mày không thân nhân (chỉ có thằng Châu, anh thằng Báu đi cùng với tao), xa lạ và bỡ ngỡ vô cùng nhưng đối với một thằng bụi đời đang tìm đất sống như tao, điều này tao phải tự tranh đấu với bản thân, tao cần gia nhập "vùng đất mới" này bằng mọi cách, sợ sệt thiếu tự tin sẽ đẩy tao vào con đường bế tắc, dĩ nhiên tao không thể ở được lâu vì không có cứu cánh là những thằng bạn mới (theo kinh nghiệm sống cho tao biết như thế ) vả lại, với cái nhìn có ít nhiều từng trải tao tin tưởng Phước Hoà sẽ cho tao tạm dung thân trong khoảng thời gian đó (lúc ấy tao chưa nghĩ tới chuyện vượt biên) vì vậy, tao phải hoà mình với hoàn cảnh mới, cuộc sống mới . Tao nhớ rất rõ ngày đó, tao mặc cái quần Jean 6 túi, (cái bang có khác) vóc dáng thì gầy, tóc lại phủ gần lấp lỗ tai, tướng đi chẳng khác chi "con rối" nên rất được sự để ý của vài tên có máu mặt (dĩ nhiên ma mới mà) trong số đó có thằng Quân (theo lời mày kể sau này) thật ra tao cũng biết phải có như vậy nhưng chưa rõ là ai, rất may chẳng có việc gì đáng tiếc, cuộc đời đâu phải là con đường bằng phẳng để mình nhẹ bước thong thả đi, cũng đâu phải la khúc sông, lúc nào cũng có sóng gió, tuỳ theo lối sống của mình thôi, đúng không mày ?
Qua ngày tháng tao đã tạm yên thân, dần dần nhờ thằng Châu tao quen đuợc bọn mày, mày còn nhớ ? Lần đầu tiên tụi mình nhậu ở nhà nhỏ Dơn mày thì ca vọng cổ mà hầu như ai cũng rựa có mỗi mình tao là chả giống ai, muốn cùng chung vui với mọi người nhưng ... Tao đành chịu trận ngồi nghe và đi mua rươu, từ đó tao được bọn mày cho nói chuyện cũng nhờ dịp ấy, thằng Quân có chút thiện cảm với tao, bao tị hiềm được hoá giải bằng nước mắt mẹ Việt Nam ích lợi gì mà ghét cái thằng như tao Quân hở ? Nhưng tao cũng chưa được gia nhập vào bạn nhậu của bọn mày, thỉnh thoảng gặp nhau vơ'i dăm ba câu qua lại rồi mạnh thằng nào thằng đó đi, tao vẫn biết, muốn được sống yên thì phải có sự che chở của bọn mày, hay nói đúng hơn là phải được hậu thuẫn của vài tên có máu mặt "đáo giang tuỳ khúc, nhập gia tuỳ tục mà" .Cuộc đời đã dậy tao như thế rất tiếc trong khoảng thời gian đó tao không có được chén thù chén tạc với lũ mày như tao đã dự tính, có lẽ tửu lượng của tao còn non trước những thằng "rượu là nước lã "? Rất có thể là như vậy! Nhưng đối với hoàn cảnh của tao lúc bấy giờ đâu thể an nhàn mà hưởng thụ phải không mày, Tiền ...Tiền ...Tiền ...Tiền là mạch máu tiền là giấy thông hành cho cái sự ở hay đi của tao , ai lại cho tao ở ai chịu chứa nếu túi tao rỗng tuyếch ? Vì vậy tao phải bương trải, tao cố tạo ra nó với khả năng sẵn có, nghĩ lại tao lấy làm tiếc vô cùng phải chi tao được khấm khá mà nhập bọn thì vui biết mấy mày nhỉ! Ngay cả lúc này cũng vậy ...Những gì đã đi qua làm sao mà tìm lại được
Mày còn nhớ một đêm không trăng chỉ có ánh sáng lập loè với những vì sao, Phước Hoà không đèn đường mà trời lại không trăng nên rất tiện cho việc "vượt biên" .
Đêm đó tao mới biết thế nào là cảnh vượt biên à không! Phải nói là "canh me" chứ buồn cười ghê nằm trên đám lá với bọn mày (ở dưới bến gần miếu) tao cứ hồi hộp hoài "chả rõ
có lội sông không" (bởi tao lội rất ư bết bát) rồi có được nhập cuộc cùng lũ mi ? Đấy mới là vấn đề quan trọng vì chẳng thằng nào đếm xỉa tới tao, mặc dù tao đang nằm đó, chỉ có lũ
nhóc thỉnh thoảng hỏi tao vài câu lấy lệ , với bản năng của một thằng "từng trải" không cho phép tao tự ái hay mặc cảm mà bỏ cuộc thì lỡ dịp, vả lại tao cũng muốn tìm hiểu cảnh vượt biên ra thế nào, tao nghe nhiều danh từ rất lạ tai "taxi ...giỏ ...cá lớn v...v..." Tao mơ hồ vô cùng . Nhìn sao trời càng về khuya càng sáng, ánh sáng soi rõ con nước đang từ từ dâng lên, tao ngồi mà nghĩ ra cái cảnh được ngồi trên boong tầu, được nhìn sóng biển như hồi còn nhi đồng luôn mơ sẽ được làm anh lính Hải quân, tao tưởng tượng thật nhiều đến nỗi quên đuổi mấy con muỗi đang no nê trên mình, vậy mà bọn bay cứ nằm lì ở đó, nói toàn những chuyện đâu đâu .
Hôm nay nhắc lại tao vẫn còn nghe ấm ức, nhất là mày cứ rên rỉ hoài mấy câu vọng cổ chán ngấy , thằng Mủ, Quân thì phì phào với khói thuốc thưởng thức mày "rống" tao thấy mà tức,
đồng ý tao chẳng là cái quái gì để cho bọn mày phải bận tâm,
nhưng ít nhất tụi bay cũng nghĩ đến có thằng tao cùng chia sẻ với bọn mày hai chữ "canh me" chứ! Đùa tí chơi hoàn cảnh lúc bấy giờ đâu phải như lúc này, tao chỉ là thằng chầu rìa thôi đúng chứ ? Rất may, đêm đó chẳng có thằng nào vượt đại dương nhưng đã cho tao một kỉ niệm khó quên (mà có gì liên quan tới mày tao quên được đâu) bài học canh me để đời cùng thế chẳng rõ bên ấy mỗi khi có dịp ngồi lại bọn bay có nhắc nhau nghe và nhớ cái thằng chờ thời này không
Thế rồi ngày lại ngày trôi qua tao vẫn là thằng ngoài cuộc
đã được "lọt mắt xanh" của lũ mày sao vậy ? Mãi tới hôm nay tao cũng còn thắc mắc với chính tao, tuy nhiên, tình trạng khả quan hơn tao không còn nằm trong con mắt thù của thằng Quân, thằng Mủ, trái lại tao còn chọc tụi nó rượt mỗi lúc tụi nó
xỉn mày hỏi dùm tụi nó có còn nhớ chỉ cần tao vấp ngã là lãnh nguyên con dao tụi nó rượt, mà mấy thằng xỉn thì chạy lại ai mày hả còn rất nhiều sự việc đáng nhớ về bọn mày, nào là giàn cảnh kiếm chút tiền còm với anh Năm Nhường, vài lần nhậu và uống cà phê chung, tán gẫu dăm ba chuyện của cái
tuổi thanh niên ...mày à ước muốn của tao là gặp lại tụi nó để nói chuyện cũ, thế mà ...Mày có tiếc ?
Để đến một hôm mày với bộ mặt đưa đám từ SG về (âu đây là cái số cho tao và mày gặp nhau) tao cũng chẳng hỏi (đúng hơn tư cách gì để hỏi mày ?) Sau một thời gian (tao không nhớ) tao mới biết 2 thằng Quân, Mủ đã được như ý nguyện, còn mày vì cái lận đận còn vương mang nên đành lủi thủi quay về (chưa ăn đạn là may phước rồi đấy nhé) thật sự, lúc đó tao rất có cảm tình với mày chắc do máu văn nghệ mà ra mãi đến một đêm 2 đứa tình cờ có mặt ở nhà cô Bé (đám tang ông nội, ngoại gì của cô ta ?) Thức trắng đêm với bàn cờ tướng và giàn vọng cổ cho tới sáng tao rủ mày đi uống cà phê và kèm theo 2 gói xôi mà tụi mình phải chờ hơn nửa tiếng đồng hồ mày có nhớ
Từ hôm đó cứ mỗi khi ở nhà nào có tiệc, có buổi nhậu là có mày, có tao, tao rống nhạc mày rên vọng cổ vậy mà tao cũng chưa dám mở lời về nhà mày chơi, mày cũng rứa, sao không rủ tao ? Nhưng! Rồi việc gì đến nó phải đến, làm sao tránh khỏi số trời mày nhỉ! Tao nhớ rất rõ mày ạ nhớ cho tới khi không còn được nhớ, mà thôi rồi đây ghi lại tao cứ nghỡ mới hôm nào cái buổi trưa đó nó hiển hiện đâu đây, nó thật gần và thật gần mày ơi "Tài vô đây làm xị cho đời bớt khổ mày "
Đời bớt khổ!!! hay đời đã sắp đặt để đẩy đưa mày và tao vào "cuộc chơi" có những ngày gian truân, buồn tủi Con tạo sao tàn nhẫn cho tao và mày trở thành hai thằng bạn khó
quên, tụi mình tâm đầu ý hiệp quá phải không mày ? Đọc đoạn này tao xin mày hãy cùng tao bỏ một phút để nhớ, để xót xa cho lần đó dưới ánh nắng gay gắt của một buổi trưa đầu tháng tư, ông trời dường như trút cái giận dữ xuống cho con người nên oi bức, nóng không chịu được, vậy mà tụi mình lại đi tìm chất cay cho đời bớt khổ đúng là hai thằng điên mày nhỉ! Ừ ...Phải chi tao điên thật trong lúc này thì đời bớt khổ đó mày ạ ! Đằng này ...không gặp thì đâu có ngày xa ? không sung sướng ai biết mùi đau khổ ? Không có rượu thì tao đâu thèm chất men nghiệt ngã ấy ?
"Ăn đi mày người ta bảo là ăn nhậu mà "
Nghĩ lại tao thấy hai thằng mình "quái" làm sao ấy, trong lúc thiên hạ đang tìm chỗ để dựa lưng hoặc kiếm cái gì cho ấm bao tử, còn hai cậu quí tử của Thượng Đế thì đang ngà ngà .
"Để tao kêu thêm xị nữa với hai tô cháo lòng" mày nói .
Tao liền gạt ngang "đừng bầy đặt lúc này tao còn kiếm được hãy để tao trả còn mày giữ đó mà hút thuốc" tao liền gọi ngay và mày cũng chả khách sáo gì, tánh tao là vậy, nhậu thì phải ăn gẫy đũa luôn .

(còn tiếp)


Đỗ hữu Tài

30/01/2005

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 19. Aug 2013 , 07:51
Nhân ngày lễ Vu Lan , Kahat xin đem bài thơ này vào đây kính chúc tất cả những ai còn Mẹ và chia sẻ cùng ai đã mất Mẹ
Kính chúc mọi người thân tâm thường an lạc , hạnh phúc trong ngày Lễ Vu Lan

TÌNH MẸ

Dẫu bạc đầu con vẫn là đứa bé
Vẫn ngây thơ trong lòng Mẹ như xưa
Mẹ giang tay che chở lúc nắng mưa
Mẹ an ủi khi con vừa dợm ngã
**
Mẹ là Phật , là chúa mẹ là tất cả
Không có mẹ con chả được nên người
Không có mẹ con chẳng có nụ cười
Không có mẹ con biết vòi ai nhỉ
**
Ôi tình mẹ là cao sang quyền quí
Đội trên đầu con giữ kỹ trong tim
Trên dương gian con không thể đi tìm
Được bất cứ vật gì hơn tình mẹ
**
Con mong rằng suốt cuộc đời dương thế
Mẹ con mình mãi mãi sẽ bên nhau
Cho con có nơi nương tựa gối đầu
Khi vấp ngã giữa bể dâu tranh chấp
**
Ngày Vu Lan ôi chao con hạnh phúc
Cài bông hồng trên ngực áo đem khoe
Mẹ của con khăn vấn áo vàng hoe
Người đời thấy mừng lệ nhòe chúc phúc

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 19. Aug 2013 , 11:30
Phương Tran oi ,
Doc bai Hông , Co cu tương la cua em viet , thay la hoac , hoa ra den cuoi cung moi hay la cua Tài. Cam on em da chiu kho danh bai cho Tai va dem vao day. Co se cho doi doan tiep !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 19. Aug 2013 , 11:32

Lethikinhhoang wrote on 19. Aug 2013 , 07:51:
Nhân ngày lễ Vu Lan , Kahat xin đem bài thơ này vào đây kính chúc tất cả những ai còn Mẹ và chia sẻ cùng ai đã mất Mẹ
Kính chúc mọi người thân tâm thường an lạc , hạnh phúc trong ngày Lễ Vu Lan

TÌNH MẸ

Dẫu bạc đầu con vẫn là đứa bé
Vẫn ngây thơ trong lòng Mẹ như xưa
Mẹ giang tay che chở lúc nắng mưa
Mẹ an ủi khi con vừa dợm ngã
**
Mẹ là Phật , là chúa mẹ là tất cả
Không có mẹ con chả được nên người
Không có mẹ con chẳng có nụ cười
Không có mẹ con biết vòi ai nhỉ
**
Ôi tình mẹ là cao sang quyền quí
Đội trên đầu con giữ kỹ trong tim
Trên dương gian con không thể đi tìm
Được bất cứ vật gì hơn tình mẹ
**
Con mong rằng suốt cuộc đời dương thế
Mẹ con mình mãi mãi sẽ bên nhau
Cho con có nơi nương tựa gối đầu
Khi vấp ngã giữa bể dâu tranh chấp
**
Ngày Vu Lan ôi chao con hạnh phúc
Cài bông hồng trên ngực áo đem khoe
Mẹ của con khăn vấn áo vàng hoe
Người đời thấy mừng lệ nhòe chúc phúc

Kahat

Em Kahat ,
Cam on em da cho thương thuc bai Tinh Me. Em dinh nghia Tinh me rat chi ly !
Sung sương thay nhung ai con dươc cai hoa hông tren ao nhan ngay le Vu Lan nay.

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 21. Aug 2013 , 15:48
Gió thu lại về...



Ngày rằm tháng bảy
Gặp hội Vu Lan
Phạm vũ huy hoàng
Đốt hương đảnh lễ
...
Noi gương đức Mục Kiền Liên
Nguyện làm con thảo
Lòng càng ảo não
Nhớ nghĩa thân sanh
Con đến trưởng thành
Mẹ đầy gian khổ
Ba năm nhũ bộ
Chín tháng cưu mang
...
  Đó là bài Sám Vu Lan, hôm nay tất cả chúng tôi đều quì bên chánh điện và cùng đọc trong nỗi xúc động nghẹn ngào. Rằm tháng bảy,Vu lan lại về, năm nào cũng vậy tôi đi chùa vào ngày đại lễ Vu Lan để cầu nguyện cho tất cả những người mẹ trên thế gian luôn khỏe mạnh, an vui bên đàn con, và luôn được các con hiếu hạnh.Và tôi cầu nguyện cho tất cả những người mẹ đã qua đời được vãng sanh an vui cõi vĩnh hằng, trong đó có mẹ của tôi.
  Sáng nay trời se se lạnh, có gió lay lay cành cây bên đường, thì ra gió thu lại về! Tôi thường đi bộ theo những đường trong khu phố nhà tôi, chợt có gió thoảng qua nghe gió đưa mát lạnh, tôi nhớ câu hát ru con nam bộ :
        Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
        Năm canh chầy thức đủ vừa năm...
Ngày xưa mẹ cũng từng hát ru như thế.Mẹ ra đi đã bao mùa Vu Lan rồi nhỉ?Bây giờ mẹ ở đâu?Con luôn cầu nguyện cho mẹ được an vui nơi cửu tuyền.Thu lại về, dường như năm nay thu về sớm hơn phải không mẹ?Gió thu có làm mẹ lạnh không? Mẹ cũng ra đi vào mùa thu,con rất là thương nhớ mẹ, bao giờ con được gặp mẹ dù chỉ là giấc mơ, không có sự mất mát nào to lớn bằng niềm đau mất mẹ,mẹ ơi con nhớ mẹ vô cùng!
      Muốn nói ngàn thương với mẹ hiền,
      Suối đời an nghỉ giấc chiều miên,
      Vòng tay xin gửi mây đưa đến,
      Phiêu dạt vô thường, hạt  nắng nghiêng!
Hôm nay chùa thật đông Phật tử dù không phải ngày cuối tuần, nhưng các Phật tử cũng sắp xếp để về chùa dự lễ Vu Lan. Được nghe giảng về sự hiếu hạnh của ngài Mục Kiền Liên, được nghe giảng về sự hy sinh vô bờ bến của cha mẹ, nhất là người mẹ, thân cò lặn lội, tảo tần bán buôn để nuôi con khôn lớn.Trong nỗi xúc động ai ai cũng rơi lệ và nhớ đến mẹ của mình, như thấy mẹ đang ngồi đó với đôi mắt thật hiền từ nhìn chúng tôi, bao la như trời biển .Những câu kinh, tiếng kệ như đánh thức chúng tôi, như nhắc nhớ đừng bao giờ quên bổn phận làm con của mình, và dạy cho con cái mình biết hiếu hạnh và nhớ công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ.Với nén tâm nhang hướng về đức Phật từ bi mọi người cùng chí tâm khẩn nguyện cho cha mẹ, cho gia đình và cho chính mình luôn được thân tâm an lạc, lấy hiếu hạnh làm đầu, những bàn tay chấp trước ngực  nguyện cầu với những chiếc áo dài Việt Nam trông thật là đẹp không sao tả xiết.
  Tôi đọc mấy câu thơ trên tấm liễn treo hai bên chánh điện mà không ngăn dòng nước mắt:
         Trăng thu bóng ngã trên thềm
         Thương mẹ con biết kiếm tìm phương nao

         Ơn cha dưỡng dục dường non thái
         Nghĩa mẹ sinh thành tựa biển Đông
Ôi, bây giờ tôi đã mồ côi, ba mẹ không còn nữa!! Một đóa hoa màu trắng lại cài trên ve áo của tôi.Nhớ lúc mẹ mất ba tôi thường cài hoa trắng cho chúng tôi vào ngày rằm tháng bảy, và luôn nhắc chúng tôi cài hoa vào ngày đại lễ này.
   
    Vu Lan về, gió hanh hanh trở lạnh
    Cài áo con hoa trắng, mắt rưng rưng
   Đàn đứt dây, bài hát bỏ nửa chừng
  "Các con nhớ cài hoa... rằm tháng bảy!"

   Nơi viễn xứ... cũng bao rằm tháng bảy
   Ba ở đâu sao không nhắc cài hoa?
  Ánh trăng soi dòng suối lệ nhạt nhòa
  Cha đã mất, đóa hoa nào bày tỏ?
lêthịngố (Vu Lan 2013)

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 22. Aug 2013 , 09:10
Hay quá Ngố ơi ;;

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 23. Aug 2013 , 05:37
Nhân dịp lễ Vu Lan , mùa " Hiếu Hạnh " để tỏ lòng biết ơn các anh hùng tử sĩ đã hy sinh để bảo vệ nền TỰ DO cho Miền Nam Việt Nam 
Kahat xin lập "  đàn chay " đọc bài Văn Tế

VĂN TẾ QUÂN DÂN CÁN CHÍNH MIỀN NAM

Cuộc nội chiến khổ đau đã lắm
Cảnh nhồi da đăng đẳng tang thương
Bao nhiêu những máu cùng xương
Quân dân cán chính trăm đường oan khiên

Kể từ lúc chia miền Nam Bắc
Bao đồng bào dìu dắt di cư
Triệu người tìm được tự do
Còn bao nhiêu kẻ ngắc ngư bên đời

Đã chịu cảnh xa rời đất tổ
Mà nào hay nỗi khổ đeo mang
Bộ đội ngăn cản giữa đàng
Quay về hay chết bẽ bàng lắm thay

Ngô Tổng Thống chịu cay cùng đắng
Giữ miền nam đứng vững tám năm
Quần thần lơ láo háo danh
Tạo cuộc cánh mạng tương tàn vua tôi

Hai anh em một đời dâng hiến
Chết thảm thương không tiễn không đưa
Không bia không cả nấm mồ
Hồn hoang chín suối bao giờ siêu thăng

Rồi cuộc chiến gia tăng khủng khiếp
Biết bao người bị giết không hay
Bán buôn gồnh gánh qua ngày
Xe đò mìn nổ nát thây đâu ngờ

Đứa trẻ thơ đêm mơ ngon giấc
Đạn pháo vào đánh thức nửa đêm
Thương thay cái chết ngọt êm
Thịt xương tan nát hồn nên bàng hoàng

Tết Mậu Thân tan hoang xứ  Huế
Khói hương bay thay thế đạn bom
Bao người đang sống bị chôn
Ngôi mồ tập thể không hòm trói tay

Tổng tấn công tràn đầy nước mắt
Tết linh thiêng dân tộc bao lâu
Mà ai đành để lệ sầu
Giữa ba ngày Tết trên đầu khăn tang

Năm Bảy Hai kinh hoàng Quảng Trị
Sông Thạch Hãn vị trí an bài
Pháo rơi hơn tám mươi ngày
Hai bên cùng chết xác phơi Cổ Thành

Đường lui binh vang danh tàn khốc
Quân cùng dân cơn lốc đao binh
Xác người nằm chết mà kinh
Một xa lộ kín vang danh Kinh Hoàng

Cuộc chiến tranh leo thang tới đỉnh
Năm Bảy Lăm quân lính hoang mang
Từng ngày lui bỏ thành hoang
Lùi dần đến biển bẽ bàng lắm thay

Không phương tiện nằm đây chờ chết
Quân cùng Dân thắm mệt rã rời
Tranh giành một chiếc bè trôi
Biển xanh nhuộm đỏ máu tươi thành hồng

Nhiều người lính đau lòng nhắm mắt
Thôi thì đành tay dắt tay nhau
Đằng nào cũng chết trước sau
Quyết không sống nhục nên cầu chết vinh

Ngồi vòng quanh tâm tình chia sẻ
Lựu đạn kia kíp để bung ra
Than ôi máu đổ chan hòa
Hồn lìa khỏi xác làm ma khốc tình

Những chiến sĩ Đồng Minh các nước
Sang giúp ta chống cướp xâm lăng
Máy bay tàu thủy xe tăng
Chết không tìm được xác nằm khắp nơi

Khóc những người xương phơi mồ vắng
Hồn lang thang  chẳng biết nơi nào
Thương thay xương trắng máu đào
Mộ sâu bị chúng bới đào đem phơi

Những vị tướng một đời oanh liệt
Nhục không đành nên quyết hy sinh
Hồn hoang một nét quang vinh
Sau viên đạn phá dứt tình ai hay

Năm người ấy còn đây dũng mãnh
Cho danh thơm kiêu hãnh ngàn đời
Nhưng hồn thì chẳng thảnh thơi
Mộ bia nhang khói ai người chăm nom

Còn bao cảnh vợ con cùng chết
Cả gia đình cùng quyết bên nhau
Cơm chiều một bát cháo rau
Pha thêm thuốc độc bụng đau hồn lìa

Những hồn kia ai thăm ai viếng
Có ai hay thắp nén hương thơm
Hồn hoang ngày tháng chập chờn
Phật trời phù độ qua cơn tội đày

Rồi bao kẻ hao gầy tù ngục
Bát cơm thiu nỗi nhục điên cuồng
Vượt tù chết dưới hầm mương
Mộ không còn dấu trăm đường lạc nhau

Lại bao kẻ lao đầu ra biển
Thách đố cùng hung hiểm bão giông
Gặp loài hải tặc cuồng ngông
Chịu cảnh hãm hiếp vợ chồng xa nhau

Xác vất xuống còn đau lòng biển
Hồn đi đâu ai tiễn mà đi
Trăm năm nước biển xanh rì
Sóng gào gió thổi thầm thì kêu oan

" Tháng Tư đen "lời than tiếng oán
Khắp trời Nam ảm đạm buồn thương
Lập đàn đốt mấy nén hương
Cầu trời khấn Phật thập phương độ trì

Cứu chúng sinh hồn về kiếp khác
Chớ lang thang lưu lạc chốn này
Còn chờ chế độ đổi thay
Mong cho Cộng Sản từ nay sớm tàn

Cho khắp nơi người Nam đoàn tụ
Về quê hương trên xứ sở nhà
Cùng nhau xông khói dâng hoa
Bao hồn hoang ấy chan hòa niềm vui

California ngày 22/8 2013 Kahat cẩn bút

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 26. Aug 2013 , 01:45
Ngọn roi ngọt ngào


Bố rất hiền và thương con , Bố không muốn can thiệp vào việc con hư ... Nhưng tại Mẹ , mỗi lần hai anh em đánh nhau hay phạm lỗi gì ở trường là Mẹ méc Bố
- anh coi kìa hai đứa nó lại đánh nhau , hay Bố nó coi đó nay nhà trường lại gọi cho biết điểm của thằng ...Long thấp lắm
Những lần như thế Bố thường nói
- Thì em lo xử phạt chúng đi , em là Mẹ của chúng nó mà sao lại kêu anh
- Thì anh là Bố của chúng anh phải răn dậy chứ , ở trong nhà cần có Ông Thiện , Ông Ác , em đóng vai Ông Thiện rồi , Ông Ác phần anh đấy
Những lần tranh luận như vậy thì Bố luôn luôn thua Mẹ , bởi Bố thương Mẹ lắm nên Bố nhường , thế là Bố phải xử phạt hai anh em
Bố bắt cả hai đứa lên nằm ở bộ ván gụ bóng láng đặt ở giữa nhà , bộ ván này nghe nói truyền từ đời ông Nội , ngày xưa Bố cũng đã từng nằm đây cho ông Nội xử phạt ...Bố bắt nằm xong đi lấy cây roi , nhưng Bố không đánh , Bố ngồi kể rõ các tội , bắt hai đứa nhận tội xong Bố mới hỏi theo tội này thì phải phạt là mấy roi , thường thì là hai đứa đều nói con số chẵn là mười , Bố đồng ý và tuyên án treo , khi nào tái phạm sẽ xử lại va hồi tố
Từ ngày Bố mất nhà trở nên đói khổ thiếu thốn mọi thứ , bời ngày xưa khi còn có Bố , Mẹ chỉ là người nội trợ , cả nhà sống bằng đồng lương của Bố ...
Nay Mẹ phải đi làm thay Bố là kiếm tiền lo cho hai anh em ăn học , lại vẫn còn phải lo việc nội trợ nên Mẹ coi như phải làm việc gấp đôi công việc ngày xưa , hay nói khác đi là Mẹ phải kiêm luôn công việc của Bố
Hôm ấy Mẹ đi làm về đang mệt , hai anh em vì đói nên tranh giành cãi vả lẫn nhau ...Đây là lần đầu Mẹ thay Bố xử phạt , Mẹ cũng bắt chước Bố bắt hai anh em nằm dài trên bộ ván ...Rồi từ từ hỏi cung , sau đó đến phần luận án Mẹ hỏi
- hôm trước hai anh em còn thiếu Bố bao nhiêu roi ?
Anh Lượng cãi ngay
- Bố đánh rồi , trước ngày Bố chết Bố đã đánh rồi , tại hôm đó hai anh em chúng con đánh nhau , Bố bắt chúng con nằm xuống Bố hỏi
- tại sao các con mãi hư , đành nhau hoài như thế ?
- Con bảo bố , Bố cũng đi đánh nhau với Việt Cộng , Bố cũng hư mà Tại ông Nội chết rồi nên không ai đánh Bố
Nghe nói thế Bô tức quá đánh cho mỗi đứa một roi xong nói
- Vậy từ nay Bố không đánh đòn các con nữa , bởi Bố phải đi đánh nhau với Việt Cộng
Nghe anh Lượng nói thế Long cũng  nhao nhao lên làm chứng
- Anh Lượng nói thiệt đó Mẹ , Bố đánh chúng con rồi và còn hứa từ nay không đánh đòn hai anh em nữa
Tự dưng hai anh em nghe thấy tiếng Mẹ bật khóc , Mẹ nhớ Bố ngổi kể lể , sao anh đi vội để lại gánh nặng cho em , thậm chí cả cái nợ của các con anh cũng mang đi luôn thì nay lấy gì xử phạt chúng ...Khôg biết Mẹ ngồi đó than thở bao nhiêu lâu ,vì Long vô tư nằm thiu thiu ngủ mất
Trong giấc ngủ chập chờn Long còn nghe tiếng chân Mẹ đi xuống bếp nấu cơm , Anh Lượng nằm lâu bò dậy chạy đến xin lỗi Mẹ để còn ra ngoài chơi , Mẹ mắng
- Nói nhỏ thôi để cho em nó ngủ ...Sau đó Long chìm vào giấc ngủ sâu và trong giấc ngủ ấy Long mơ thấy Bố ngồi ăn cơm chung với gia đình ...
Mẹ trách Bố
- sao anh đã tha nợ cho chúng nó mà không cho em hay  ?
Bố cười hiền nhỏ nhẹ nói
- Vì vậy anh mới được lên thiên đàng , như kinh Lạy Cha đã dậy ...Xin Chúa tha nợ chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con ...Nếu anh không tha cho các con thì anh đã bị Chúa xử phạt rồi
- Nhưng sao anh không nghe lời con cứ đi đánh nhau với Việt Cộng , nếu nghe chúng thì anh đâu có bị chết
Bố lại cười hiền hòa
- Vì vậy anh đã bảo các con từ nay anh không xử phạt các con nữa , tất cả bây giờ nhờ em đó em phải đóng cả hai vai Ông Thiện và Ông Ác
- Anh trao cho em gánh nặng quá làm sao một mình em quán xuyến được , rồi Mẹ lại khóc
Lúc này Long mới hiểu là không được đánh nhau , bởi nếu cứ đánh nhau thì chúng nó có thể lấy ná thung bắn mình và có thể chết như Bố ...Long mơ tới đó thì giật mình bò dậy

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 26. Aug 2013 , 21:27

Ngố wrote on 21. Aug 2013 , 15:48:
Gió thu lại về...



Ngày rằm tháng bảy
Gặp hội Vu Lan
Phạm vũ huy hoàng
Đốt hương đảnh lễ
...
Noi gương đức Mục Kiền Liên
Nguyện làm con thảo
Lòng càng ảo não
Nhớ nghĩa thân sanh
Con đến trưởng thành
Mẹ đầy gian khổ
Ba năm nhũ bộ
Chín tháng cưu mang
...
  Đó là bài Sám Vu Lan, hôm nay tất cả chúng tôi đều quì bên chánh điện và cùng đọc trong nỗi xúc động nghẹn ngào. Rằm tháng bảy,Vu lan lại về, năm nào cũng vậy tôi đi chùa vào ngày đại lễ Vu Lan để cầu nguyện cho tất cả những người mẹ trên thế gian luôn khỏe mạnh, an vui bên đàn con, và luôn được các con hiếu hạnh.Và tôi cầu nguyện cho tất cả những người mẹ đã qua đời được vãng sanh an vui cõi vĩnh hằng, trong đó có mẹ của tôi.
  Sáng nay trời se se lạnh, có gió lay lay cành cây bên đường, thì ra gió thu lại về! Tôi thường đi bộ theo những đường trong khu phố nhà tôi, chợt có gió thoảng qua nghe gió đưa mát lạnh, tôi nhớ câu hát ru con nam bộ :
        Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
        Năm canh chầy thức đủ vừa năm...
Ngày xưa mẹ cũng từng hát ru như thế.Mẹ ra đi đã bao mùa Vu Lan rồi nhỉ?Bây giờ mẹ ở đâu?Con luôn cầu nguyện cho mẹ được an vui nơi cửu tuyền.Thu lại về, dường như năm nay thu về sớm hơn phải không mẹ?Gió thu có làm mẹ lạnh không? Mẹ cũng ra đi vào mùa thu,con rất là thương nhớ mẹ, bao giờ con được gặp mẹ dù chỉ là giấc mơ, không có sự mất mát nào to lớn bằng niềm đau mất mẹ,mẹ ơi con nhớ mẹ vô cùng!
      Muốn nói ngàn thương với mẹ hiền,
      Suối đời an nghỉ giấc chiều miên,
      Vòng tay xin gửi mây đưa đến,
      Phiêu dạt vô thường, hạt  nắng nghiêng!
Hôm nay chùa thật đông Phật tử dù không phải ngày cuối tuần, nhưng các Phật tử cũng sắp xếp để về chùa dự lễ Vu Lan. Được nghe giảng về sự hiếu hạnh của ngài Mục Kiền Liên, được nghe giảng về sự hy sinh vô bờ bến của cha mẹ, nhất là người mẹ, thân cò lặn lội, tảo tần bán buôn để nuôi con khôn lớn.Trong nỗi xúc động ai ai cũng rơi lệ và nhớ đến mẹ của mình, như thấy mẹ đang ngồi đó với đôi mắt thật hiền từ nhìn chúng tôi, bao la như trời biển .Những câu kinh, tiếng kệ như đánh thức chúng tôi, như nhắc nhớ đừng bao giờ quên bổn phận làm con của mình, và dạy cho con cái mình biết hiếu hạnh và nhớ công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ.Với nén tâm nhang hướng về đức Phật từ bi mọi người cùng chí tâm khẩn nguyện cho cha mẹ, cho gia đình và cho chính mình luôn được thân tâm an lạc, lấy hiếu hạnh làm đầu, những bàn tay chấp trước ngực  nguyện cầu với những chiếc áo dài Việt Nam trông thật là đẹp không sao tả xiết.
  Tôi đọc mấy câu thơ trên tấm liễn treo hai bên chánh điện mà không ngăn dòng nước mắt:
         Trăng thu bóng ngã trên thềm
         Thương mẹ con biết kiếm tìm phương nao

         Ơn cha dưỡng dục dường non thái
         Nghĩa mẹ sinh thành tựa biển Đông
Ôi, bây giờ tôi đã mồ côi, ba mẹ không còn nữa!! Một đóa hoa màu trắng lại cài trên ve áo của tôi.Nhớ lúc mẹ mất ba tôi thường cài hoa trắng cho chúng tôi vào ngày rằm tháng bảy, và luôn nhắc chúng tôi cài hoa vào ngày đại lễ này.
   
    Vu Lan về, gió hanh hanh trở lạnh
    Cài áo con hoa trắng, mắt rưng rưng
   Đàn đứt dây, bài hát bỏ nửa chừng
  "Các con nhớ cài hoa... rằm tháng bảy!"

   Nơi viễn xứ... cũng bao rằm tháng bảy
   Ba ở đâu sao không nhắc cài hoa?
  Ánh trăng soi dòng suối lệ nhạt nhòa
  Cha đã mất, đóa hoa nào bày tỏ?
lêthịngố (Vu Lan 2013)

Ngố oi ,
Doc bai cua Ngố Ma Van lai nho den me cua Ma Van va tu nhien doi mat lai rung rung giong le chay ! 
Cam on Ngố.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 26. Aug 2013 , 21:36

Lethikinhhoang wrote on 23. Aug 2013 , 05:37:
Nhân dịp lễ Vu Lan , mùa " Hiếu Hạnh " để tỏ lòng biết ơn các anh hùng tử sĩ đã hy sinh để bảo vệ nền TỰ DO cho Miền Nam Việt Nam 
Kahat xin lập "  đàn chay " đọc bài Văn Tế

VĂN TẾ QUÂN DÂN CÁN CHÍNH MIỀN NAM

Cuộc nội chiến khổ đau đã lắm
Cảnh nhồi da đăng đẳng tang thương
Bao nhiêu những máu cùng xương
Quân dân cán chính trăm đường oan khiên

Kể từ lúc chia miền Nam Bắc
Bao đồng bào dìu dắt di cư
Triệu người tìm được tự do
Còn bao nhiêu kẻ ngắc ngư bên đời

Đã chịu cảnh xa rời đất tổ
Mà nào hay nỗi khổ đeo mang
Bộ đội ngăn cản giữa đàng
Quay về hay chết bẽ bàng lắm thay

Ngô Tổng Thống chịu cay cùng đắng
Giữ miền nam đứng vững tám năm
Quần thần lơ láo háo danh
Tạo cuộc cánh mạng tương tàn vua tôi

Hai anh em một đời dâng hiến
Chết thảm thương không tiễn không đưa
Không bia không cả nấm mồ
Hồn hoang chín suối bao giờ siêu thăng

Rồi cuộc chiến gia tăng khủng khiếp
Biết bao người bị giết không hay
Bán buôn gồnh gánh qua ngày
Xe đò mìn nổ nát thây đâu ngờ

Đứa trẻ thơ đêm mơ ngon giấc
Đạn pháo vào đánh thức nửa đêm
Thương thay cái chết ngọt êm
Thịt xương tan nát hồn nên bàng hoàng

Tết Mậu Thân tan hoang xứ  Huế
Khói hương bay thay thế đạn bom
Bao người đang sống bị chôn
Ngôi mồ tập thể không hòm trói tay

Tổng tấn công tràn đầy nước mắt
Tết linh thiêng dân tộc bao lâu
Mà ai đành để lệ sầu
Giữa ba ngày Tết trên đầu khăn tang

Năm Bảy Hai kinh hoàng Quảng Trị
Sông Thạch Hãn vị trí an bài
Pháo rơi hơn tám mươi ngày
Hai bên cùng chết xác phơi Cổ Thành

Đường lui binh vang danh tàn khốc
Quân cùng dân cơn lốc đao binh
Xác người nằm chết mà kinh
Một xa lộ kín vang danh Kinh Hoàng

Cuộc chiến tranh leo thang tới đỉnh
Năm Bảy Lăm quân lính hoang mang
Từng ngày lui bỏ thành hoang
Lùi dần đến biển bẽ bàng lắm thay

Không phương tiện nằm đây chờ chết
Quân cùng Dân thắm mệt rã rời
Tranh giành một chiếc bè trôi
Biển xanh nhuộm đỏ máu tươi thành hồng

Nhiều người lính đau lòng nhắm mắt
Thôi thì đành tay dắt tay nhau
Đằng nào cũng chết trước sau
Quyết không sống nhục nên cầu chết vinh

Ngồi vòng quanh tâm tình chia sẻ
Lựu đạn kia kíp để bung ra
Than ôi máu đổ chan hòa
Hồn lìa khỏi xác làm ma khốc tình

Những chiến sĩ Đồng Minh các nước
Sang giúp ta chống cướp xâm lăng
Máy bay tàu thủy xe tăng
Chết không tìm được xác nằm khắp nơi

Khóc những người xương phơi mồ vắng
Hồn lang thang  chẳng biết nơi nào
Thương thay xương trắng máu đào
Mộ sâu bị chúng bới đào đem phơi

Những vị tướng một đời oanh liệt
Nhục không đành nên quyết hy sinh
Hồn hoang một nét quanh vinh
Sau viên đạn phá dứt tình ai hay

Năm người ấy còn đây dũng mãnh
Cho danh thơm kiêu hãnh ngàn đời
Nhưng hồn thì chẳng thảnh thơi
Mộ bia nhang khói ai người chăm nom

Còn bao cảnh vợ con cùng chết
Cả gia đình cùng quyết bên nhau
Cơm chiều một bát cháo rau
Pha thêm thuốc độc bụng đau hồn lìa

Những hồn kia ai thăm ai viếng
Có ai hay thắp nén hương thơm
Hồn hoang ngày tháng chập chờn
Phật trời phù độ qua cơn tội đày

Rồi bao kẻ hao gầy tù ngục
Bát cơm thiu nỗi nhục điên cuồng
Vượt tù chết dưới hầm mương
Mộ không còn dấu trăm đường lạc nhau

Lại bao kẻ lao đầu ra biển
Thách đố cùng hung hiểm bão giông
Gặp loài hải tặc cuồng ngông
Chịu cảnh hãm hiếp vợ chồng xa nhau

Xác vất xuống còn đau lòng biển
Hồn đi đâu ai tiễn mà đi
Trăm năm nước biển xanh rì
Sóng gào gió thổi thầm thì kêu oan

" Tháng Tư đen "lời than tiếng oán
Khắp trời Nam ảm đạm buồn thương
Lập đàn đốt mấy nén hương
Cầu trời khấn Phật thập phương độ trì

Cứu chúng sinh hồn về kiếp khác
Chớ lang thang lưu lạc chốn này
Còn chờ chế độ đổi thay
Mong cho Cộng Sản từ nay sớm tàn

Cho khắp nơi người Nam đoàn tụ
Về quê hương trên xứ sở nhà
Cùng nhau xông khói dâng hoa
Bao hồn hoang ấy chan hòa niềm vui

California ngày 22/8 2013 Kahat cẩn bút

Cam on em Kahat , day that la mot bai Văn Tế rat đầy đủ va cam dong vo cung !
Co Van
TB co chu " quang vinh " Co biet em danh may nham thanh "quanh vinh " Co nhac de em sua lai.

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 26. Aug 2013 , 21:44

Lethikinhhoang wrote on 26. Aug 2013 , 01:45:
Ngọn roi ngọt ngào


Bố rất hiền và thương con , Bố không muốn can thiệp vào việc con hư ... Nhưng tại Mẹ , mỗi lần hai anh em đánh nhau hay phạm lỗi gì ở trường là Mẹ méc Bố
- anh coi kìa hai đứa nó lại đánh nhau , hay Bố nó coi đó nay nhà trường lại gọi cho biết điểm của thằng ...Long thấp lắm
Những lần như thế Bố thường nói
- Thì em lo xử phạt chúng đi , em là Mẹ của chúng nó mà sao lại kêu anh
- Thì anh là Bố của chúng anh phải răn dậy chứ , ở trong nhà cần có Ông Thiện , Ông Ác , em đóng vai Ông Thiện rồi , Ông Ác phần anh đấy
Những lần tranh luận như vậy thì Bố luôn luôn thua Mẹ , bởi Bố thương Mẹ lắm nên Bố nhường , thế là Bố phải xử phạt hai anh em
Bố bắt cả hai đứa lên nằm ở bộ ván gụ bóng láng đặt ở giữa nhà , bộ ván này nghe nói truyền từ đời ông Nội , ngày xưa Bố cũng đã từng nằm đây cho ông Nội xử phạt ...Bố bắt nằm xong đi lấy cây roi , nhưng Bố không đánh , Bố ngồi kể rõ các tội , bắt hai đứa nhận tội xong Bố mới hỏi theo tội này thì phải phạt là mấy roi , thường thì là hai đứa đều nói con số chẵn là mười , Bố đồng ý và tuyên án treo , khi nào tái phạm sẽ xử lại va hồi tố
Từ ngày Bố mất nhà trở nên đói khổ thiếu thốn mọi thứ , bời ngày xưa khi còn có Bố , Mẹ chỉ là người nội trợ , cả nhà sống bằng đồng lương của Bố ...
Nay Mẹ phải đi làm thay Bố là kiếm tiền lo cho hai anh em ăn học , lại vẫn còn phải lo việc nội trợ nên Mẹ coi như phải làm việc gấp đôi công việc ngày xưa , hay nói khác đi là Mẹ phải kiêm luôn công việc của Bố
Hôm ấy Mẹ đi làm về đang mệt , hai anh em vì đói nên tranh giành cãi vả lẫn nhau ...Đây là lần đầu Mẹ thay Bố xử phạt , Mẹ cũng bắt chước Bố bắt hai anh em nằm dài trên bộ ván ...Rồi từ từ hỏi cung , sau đó đến phần luận án Mẹ hỏi
- hôm trước hai anh em còn thiếu Bố bao nhiêu roi ?
Anh Lượng cãi ngay
- Bố đánh rồi , trước ngày Bố chết Bố đã đánh rồi , tại hôm đó hai anh em chúng con đánh nhau , Bố bắt chúng con nằm xuống Bố hỏi
- tại sao các con mãi hư , đành nhau hoài như thế ?
- Con bảo bố , Bố cũng đi đánh nhau với Việt Cộng , Bố cũng hư mà Tại ông Nội chết rồi nên không ai đánh Bố
Nghe nói thế Bô tức quá đánh cho mỗi đứa một roi xong nói
- Vậy từ nay Bố không đánh đòn các con nữa , bởi Bố phải đi đánh nhau với Việt Cộng
Nghe anh Lượng nói thế Long cũng  nhao nhao lên làm chứng
- Anh Lượng nói thiệt đó Mẹ , Bố đánh chúng con rồi và còn hứa từ nay không đánh đòn hai anh em nữa
Tự dưng hai anh em nghe thấy tiếng Mẹ bật khóc , Mẹ nhớ Bố ngổi kể lể , sao anh đi vội để lại gánh nặng cho em , thậm chí cả cái nợ của các con anh cũng mang đi luôn thì nay lấy gì xử phạt chúng ...Khôg biết Mẹ ngồi đó than thở bao nhiêu lâu ,vì Long vô tư nằm thiu thiu ngủ mất
Trong giấc ngủ chập chờn Long còn nghe tiếng chân Mẹ đi xuống bếp nấu cơm , Anh Lượng nằm lâu bò dậy chạy đến xin lỗi Mẹ để còn ra ngoài chơi , Mẹ mắng
- Nói nhỏ thôi để cho em nó ngủ ...Sau đó Long chìm vào giấc ngủ sâu và trong giấc ngủ ấy Long mơ thấy Bố ngồi ăn cơm chung với gia đình ...
Mẹ trách Bố
- sao anh đã tha nợ cho chúng nó mà không cho em hay  ?
Bố cười hiền nhỏ nhẹ nói
- Vì vậy anh mới được lên thiên đàng , như kinh Lạy Cha đã dậy ...Xin Chúa tha nợ chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con ...Nếu anh không tha cho các con thì anh đã bị Chúa xử phạt rồi
- Nhưng sao anh không nghe lời con cứ đi đánh nhau với Việt Cộng , nếu nghe chúng thì anh đâu có bị chết
Bố lại cười hiền hòa
- Vì vậy anh đã bảo các con từ nay anh không xử phạt các con nữa , tất cả bây giờ nhờ em đó em phải đóng cả hai vai Ông Thiện và Ông Ác
- Anh trao cho em gánh nặng quá làm sao một mình em quán xuyến được , rồi Mẹ lại khóc
Lúc này Long mới hiểu là không được đánh nhau , bởi nếu cứ đánh nhau thì chúng nó có thể lấy ná thung bắn mình và có thể chết như Bố ...Long mơ tới đó thì giật mình bò dậy

Kahat

Ong bố nay hien qua the ma Troi nỡ bat chet som de cho mẹ phai kiem hai vai Ong Thien va ong Ac lam quan Toa xu an.
Minh khong danh Cong San thi ho cung danh minh !....
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 27. Aug 2013 , 01:59

ngo_thi_van wrote on 26. Aug 2013 , 21:36:
Cam on em Kahat , day that la mot bai Văn Tế rat đầy đủ va cam dong vo cung !
Co Van
TB co chu " quang vinh " Co biet em danh may nham thanh "quanh vinh " Co nhac de em sua lai.


Cám ơn cô đã khen lại còn chỉ điểm cho chỗ đánh máy sai , em đã sửa , chúc cô an vui

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 27. Aug 2013 , 02:06

ngo_thi_van wrote on 26. Aug 2013 , 21:44:
Ong bố nay hien qua the ma Troi nỡ bat chet som de cho mẹ phai kiem hai vai Ong Thien va ong Ac lam quan Toa xu an.
Minh khong danh Cong San thi ho cung danh minh !....
Co Van


Mấy hôm rồi thấy vắng bóng cô , cứ ngỡ cô đi chơi xa hay là có chuyện gì nên hơi lo...Nay cô đã trở lại thấy cô xuất hiện mừng lắm
Vâng ông bố trong truyện này thì hiền quá , hôm qua em có bỏ một truyện hoi dài ở bên mục truyện , mời cô cũng như các bạn ghé lại đọc truyện của em nha , chắc đọc xong cô sẽ chê ông bố trong truyện đó ...Tệ quá ...Cô chỉ cần click vào  link dưới là sang để đọc truyện

http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1147405602/148#148

Kính chúc cô vui vẻ khoẻ mạnh

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 28. Aug 2013 , 08:03

Lethikinhhoang wrote on 27. Aug 2013 , 02:06:
Mấy hôm rồi thấy vắng bóng cô , cứ ngỡ cô đi chơi xa hay là có chuyện gì nên hơi lo...Nay cô đã trở lại thấy cô xuất hiện mừng lắm
Vâng ông bố trong truyện này thì hiền quá , hôm qua em có bỏ một truyện hoi dài ở bên mục truyện , mời cô cũng như các bạn ghé lại đọc truyện của em nha , chắc đọc xong cô sẽ chê ông bố trong truyện đó ...Tệ quá ...Cô chỉ cần click vào  link dưới là sang để đọc truyện

http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1147405602/148#148

Kính chúc cô vui vẻ khoẻ mạnh

Kahat

Em Kahat thân ,
Cam on em da quan tam.
Cau truyen dai nay Co se doc tu tu chu khong the doc mot lan dươc , vi nha dang con co khach.
Co da doc het chương I. Neu em muôn in truyen nay thanh sach thi Co thay co nhung loi chinh ta danh may voi nen sai , nhu :
" đưa ta ra " [ thay vi đưa tay ra ]
" anh lich VNCH [ thay vi
" Anh lính VNCH "
" Hiep dding Geneve "
" Từ giãi [ thay vi " từ giã  "....
Mot cau truyen dai nhu vay , ma danh may le thi the nao cung se co nhung loi nhu vay. neu chi de cho moi ngươi o day doc thoi thi ai doc cung hieu roi khoi can phai sua , nhung neu Kahat muốn in thanh truyen dai de dua len net hoac thi trương thi phai sua lai nhe.
Cau chuyen hap dan lam do. Co se vao doc tiep khi co thi gio.
Cam on Kahat da chi cho Co doc.
Co Van   

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 28. Aug 2013 , 17:41

ngo_thi_van wrote on 28. Aug 2013 , 08:03:
Em Kahat thân ,
Cam on em da quan tam.
Cau truyen dai nay Co se doc tu tu chu khong the doc mot lan dươc , vi nha dang con co khach.
Co da doc het chương I. Neu em muôn in truyen nay thanh sach thi Co thay co nhung loi chinh ta danh may voi nen sai , nhu :
" đưa ta ra " [ thay vi đưa tay ra ]
" anh lich VNCH [ thay vi
" Anh lính VNCH "
" Hiep dding Geneve "
" Từ giãi [ thay vi " từ giã  "....
Mot cau truyen dai nhu vay , ma danh may le thi the nao cung se co nhung loi nhu vay. neu chi de cho moi ngươi o day doc thoi thi ai doc cung hieu roi khoi can phai sua , nhung neu Kahat muốn in thanh truyen dai de dua len net hoac thi trương thi phai sua lai nhe.
Cau chuyen hap dan lam do. Co se vao doc tiep khi co thi gio.
Cam on Kahat da chi cho Co doc.
Co Van   


Thưa cô , cám ơn cô đã cho lời khuyến khích , hôm nay em đã cố gắng ngối sửa lại được một số chữ đã gõ sai , thiếu nét hoặc đáng sai dấu , vì em viết vào đêm nên ,  không kịp coi lại bây giờ coi lại , sai nhiều quá , mà sửa thì nhiều công không thua gì lúc viết , tuy em không có ý định sẽ , mang in thành sách nhưng nếu đực sửa chữa cho gọn gàng đúng đắn thì vẫn  hơn phải không ạ
Cam ơn cô đã chỉ điểm
Trọng kính
Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 28. Aug 2013 , 20:57

Lethikinhhoang wrote on 28. Aug 2013 , 17:41:
Thưa cô , cám ơn cô đã cho lời khuyến khích , hôm nay em đã cố gắng ngối sửa lại được một số chữ đã gõ sai , thiếu nét hoặc đáng sai dấu , vì em viết vào đêm nên ,  không kịp coi lại bây giờ coi lại , sai nhiều quá , mà sửa thì nhiều công không thua gì lúc viết , tuy em không có ý định sẽ , mang in thành sách nhưng nếu đực sửa chữa cho gọn gàng đúng đắn thì vẫn  hơn phải không ạ
Cam ơn cô đã chỉ điểm
Trọng kính
Kahat

Em Kahat oi ,
Em danh may ve dem chac la buon ngu nen danh may sai chu gi ? Co cung vay day ! Trong la thu nay em viet , doc lai di se thay cung co loi day , chac la thuc khuya lam phai khong?  ;D ;D ;D
Chuc em ngu ngon va nhieu mong dep nhe !
Co Van   

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 29. Aug 2013 , 07:54
Em Kahat oi ,
Co da vao day doc tiep chương II. Co vai loi nho ma thoi , Co tin la khi em vao doc lai trươc khi in ra se thay.
Co Van[/b]

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 30. Aug 2013 , 02:05
EMAIL BAN MTV

Mấy hôm nay vào trang nhà, tôi đọc được mấy dòng đối thoại vui vui sau đây của Ban MTV:

T.:   Sao nhiều thứ vất vả quá hả Vân? …Thôi mọi sự qua rồi, take it easy.   Phần tôi, 3 tuần nay ăn đồ ăn mềm vì không nhai được (1 bên nhổ răng, vừa đúng lúc cái răng implant cũ ở bên kia bị đau nhức không nhai được). 
Bây giờ đã sẵn sàng học hét cho Đại Hội chưa?
V.:   Bà Dì về lại Việt Nam ngày 6/9 thì mình sẽ rảnh.  Sẽ lo học hát có được không?
M.:   OK Salem Vân.
T.:   Tui cũng vậy, sau ngày giỗ Chủ Nhật 8/9 thì mới rảnh.   Mà hát bài gì mới được chứ?
V.:    Bài “….” (giữ bí mật) chứ bài gì nữa.  Như vậy thì Ban Tam Ca chỉ hát ngày Đại  Hội thôi phải không?  Còn Tiền Đại Hội thì khỏi phải hát gì cả?
M.:  TĐH làm ở tiệm, thì giờ cũng ít, thôi để nhường cho các nữ sinh hát, mình chỉ muốn đi loanh quanh thôi, mà tìm một bài để hát cũng đã khó rồi.
V.:  TDH là ai vậy?  Chồng của An Hảo?  Tụi mình chỉ cần hát hôm Đại Hội thôi nhé.  Tập một bài cũng đủ mệt rồi.
M.:   TĐH là 3 chữ viết tắt của Tiền Đại Hội Cô Vân ơi.   Cụ đừng có lẫn bất tử như thế đó nhé!
(Có lẽ Cô Vân nghĩ TDH là tên OX An Hảo vì nghe nói anh sẽ phụ trách  thâu CD cho các cô chăng?)
Và sau đây là câu trả lời không dấu của Cô Vân:

V.:  The thi Cu này lan that roi.  Doc ma cuoi gan chet.

Ai muốn đánh dấu cách nào cũng được, hoặc cứ để không dấu cũng không sao.

Vũ Ngọc Mai
   29-8-2013



Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 30. Aug 2013 , 06:33

ngo_thi_van wrote on 29. Aug 2013 , 07:54:
Em Kahat oi ,
Co da vao day doc tiep chương II. Co vai loi nho ma thoi , Co tin la khi em vao doc lai trươc khi in ra se thay.
Co Van[/b]


Cám ơn cô , em sẽ vào đọc lại và cố gắng sửa , nhưng không phải là để in ra sách...
Vâng dạo này vì em bị mất ngủ  , cứ vào  khoảng 1/2 giờ sáng thì thức giấc và không thể ngủ lại được , nên ra ngồi viết...Cố viết cho nó mệt rồi vào giường ngủ lại , vì vậy không có đọc lại để xẩy ra nhiều lỗi là như thế , viết là một cái thú cũng là cách chữa bệnh mất ngủ mà thôi , nó điền vào chỗ trống, khi mọi người đang ngủ , không lẽ một mình ngồi dương mắt nhìn màn đêm...buồn lắm bởi thế ngồi viết , viết cho mệt, mỏi mắt rã ra thì phóng vào giường cố ngủ lại thêm hai ba tiếng...Đó là lý do em đang tập viết văn xuôi
Kính chúc cô những tháng ngày vui vẻ , nhiều sức khoẻ
Trọng kính
Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 30. Aug 2013 , 07:25

Phuong_Tran wrote on 30. Aug 2013 , 02:05:
EMAIL BAN MTV

Mấy hôm nay vào trang nhà, tôi đọc được mấy dòng đối thoại vui vui sau đây của Ban MTV:

T.:   Sao nhiều thứ vất vả quá hả Vân? …Thôi mọi sự qua rồi, take it easy.   Phần tôi, 3 tuần nay ăn đồ ăn mềm vì không nhai được (1 bên nhổ răng, vừa đúng lúc cái răng implant cũ ở bên kia bị đau nhức không nhai được). 
Bây giờ đã sẵn sàng học hét cho Đại Hội chưa?
V.:   Bà Dì về lại Việt Nam ngày 6/9 thì mình sẽ rảnh.  Sẽ lo học hát có được không?
M.:   OK Salem Vân.
T.:   Tui cũng vậy, sau ngày giỗ Chủ Nhật 8/9 thì mới rảnh.   Mà hát bài gì mới được chứ?
V.:    Bài “….” (giữ bí mật) chứ bài gì nữa.  Như vậy thì Ban Tam Ca chỉ hát ngày Đại  Hội thôi phải không?  Còn Tiền Đại Hội thì khỏi phải hát gì cả?
M.:  TĐH làm ở tiệm, thì giờ cũng ít, thôi để nhường cho các nữ sinh hát, mình chỉ muốn đi loanh quanh thôi, mà tìm một bài để hát cũng đã khó rồi.
V.:  TDH là ai vậy?  Chồng của An Hảo?  Tụi mình chỉ cần hát hôm Đại Hội thôi nhé.  Tập một bài cũng đủ mệt rồi.
M.:   TĐH là 3 chữ viết tắt của Tiền Đại Hội Cô Vân ơi.   Cụ đừng có lẫn bất tử như thế đó nhé!
(Có lẽ Cô Vân nghĩ TDH là tên OX An Hảo vì nghe nói anh sẽ phụ trách  thâu CD cho các cô chăng?)
Và sau đây là câu trả lời không dấu của Cô Vân:

V.:  The thi Cu này lan that roi.  Doc ma cuoi gan chet.

Ai muốn đánh dấu cách nào cũng được, hoặc cứ để không dấu cũng không sao.

Vũ Ngọc Mai
   29-8-2013

Cụ Ngoc Mai oi , Cụ [ phai đánh dấu cẩn thận chu khong thi...] cho toi lên
đọan đầu đài do ha?  ;D ;D ;D ;D
Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 30. Aug 2013 , 07:34

Lethikinhhoang wrote on 30. Aug 2013 , 06:33:
Cám ơn cô , em sẽ vào đọc lại và cố gắng sửa , nhưng không phải là để in ra sách...
Vâng dạo này vì em bị mất ngủ  , cứ vào  khoảng 1/2 giờ sáng thì thức giấc và không thể ngủ lại được , nên ra ngồi viết...Cố viết cho nó mệt rồi vào giường ngủ lại , vì vậy không có đọc lại để xẩy ra nhiều lỗi là như thế , viết là một cái thú cũng là cách chữa bệnh mất ngủ mà thôi , nó điền vào chỗ trống, khi mọi người đang ngủ , không lẽ một mình ngồi dương mắt nhìn màn đêm...buồn lắm bởi thế ngồi viết , viết cho mệt, mỏi mắt rã ra thì phóng vào giường cố ngủ lại thêm hai ba tiếng...Đó là lý do em đang tập viết văn xuôi
Kính chúc cô những tháng ngày vui vẻ , nhiều sức khoẻ
Trọng kính
Kahat

Em Kahat oi ,
Ai cung bi cai benh mat ngu no hanh. Co cung vay doi khi nho mat ngu moi nghi dươc nhung cau tho de NTVT cua Co Mai hay bai dich cua Co Thu day. Nhung doi khi nghi xong khong chep , ngu quen sang day quen mat het  ;D.
Vay thi Co cung mong cho em mat ngu , de con dươc doc nhung sang tac cua em [ ich ky qua nhi ? ]
Co cam on loi chuc cua em.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Vu Ngoc Mai vào ngày 30. Aug 2013 , 09:53

wrote on 30. Aug 2013 , 07:25:
Cụ Ngoc Mai oi , Cụ [ phai đánh dấu cẩn thận chu khong thi...] cho toi lên
đọan đầu đài do ha?  ;D ;D ;D ;D
Van


Cô Vân ơi,
Hồi đó đến giờ cô thích viết không dấu, mà hễ không dấu thì ai cũng phải cố đoán cho đúng ý tác giả .  Đây là truyện vui, ăn tiền ở mấy câu rất có diêng của Cô nên tui mới cất công ghi lại, chớ ai nỡ lòng nào đưa cô "lên đoạn đầu đài" chỉ vì 1 cái dấu nặng?  Thôi cứ yên chí lớn nhé, hì hì hì ...
Ngọc Mai

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 31. Aug 2013 , 07:49

Vu Ngoc Mai wrote on 30. Aug 2013 , 09:53:
Cô Vân ơi,
Hồi đó đến giờ cô thích viết không dấu, mà hễ không dấu thì ai cũng phải cố đoán cho đúng ý tác giả .  Đây là truyện vui, ăn tiền ở mấy câu rất có diêng của Cô nên tui mới cất công ghi lại, chớ ai nỡ lòng nào đưa cô "lên đoạn đầu đài" chỉ vì 1 cái dấu nặng?  Thôi cứ yên chí lớn nhé, hì hì hì ...
Ngọc Mai

Ngoc Mai oi ,
Thoi thi ai muốn " mổ xẻ " tui the nao cung dươc , nhung cai tat viet khong dau quen mat di roi , nen khong bo dươc !  Đại xá nghe ! ;D ;D
Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 04. Sep 2013 , 09:00
Kahat thân ,
Hom nay vao day Co dinh chi doc them mot hai chương cau chuyen cua em , vi cung dang ban the ma vi hap dan qua Co phai co gang doc tiep cho xong.
Co hoi em , nhung dieu em ta ve Mat Tran Mien Nam co dung nhu the khong ?  Cau chuyen nay that dung la oai oăm !
O doan sau cung Co thay em voi lam nen da danh sai ten Cương thanh Cang phai khong ?
Mong se duoc doc nhung cau truyen khac cung hap dan nhu cau truyen nay.
Cam on em da mang cau chuyen cua em vao day cho Co de doc.
Co Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 04. Sep 2013 , 10:22

ngo_thi_van wrote on 04. Sep 2013 , 09:00:
Kahat thân ,
Hom nay vao day Co dinh chi doc them mot hai chương cau chuyen cua em , vi cung dang ban the ma vi hap dan qua Co phai co gang doc tiep cho xong.
Co hoi em , nhung dieu em ta ve Mat Tran Mien Nam co dung nhu the khong ?  Cau chuyen nay that dung la oai oăm !
O doan sau cung Co thay em voi lam nen da danh sai ten Cương thanh Cang phai khong ?
Mong se duoc doc nhung cau truyen khac cung hap dan nhu cau truyen nay.
Cam on em da mang cau chuyen cua em vao day cho Co de doc.
Co Van 


Kính cô !

Các chi tiết để lập chuyện là hoàn toàn theo trí tưởng tượng và sự hiểu biết truyền miệng về MTGPMN...
Cám ơn Cô đã bỏ thì giờ đọc hết...và cho biết những chi tiết đánh máy sai , em sẽ cố gắng sửa
Chúc cô vui vẻ cùng gia đình , trong những ngày bận rộn tiếp khách

Trọng kính
Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 04. Sep 2013 , 20:41

Lethikinhhoang wrote on 04. Sep 2013 , 10:22:
Kính cô !

Các chi tiết để lập chuyện là hoàn toàn theo trí tưởng tượng và sự hiểu biết truyền miệng về MTGPMN...
Cám ơn Cô đã bỏ thì giờ đọc hết...và cho biết những chi tiết đánh máy sai , em sẽ cố gắng sửa
Chúc cô vui vẻ cùng gia đình , trong những ngày bận rộn tiếp khách

Trọng kính
Kahat

Em Kahat thân ,
Co mong duoc tiep tuc doc nhung truyen hap dan nhu the nay trong tương lai.
Cam on em da chuc.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 06. Sep 2013 , 07:05

ngo_thi_van wrote on 04. Sep 2013 , 20:41:
Em Kahat thân ,
Co mong duoc tiep tuc doc nhung truyen hap dan nhu the nay trong tương lai.
Cam on em da chuc.
Co Van


Cô kính ,
Em gởi cô bài thơ kể chuyện về..Tơ Trời.này nhé
Chúc cô và gia đình cuối tuần vui vẻ hạnh phúc

THÁNG TÁM TƠ TRỜI

Tháng tám tơ trời trăng trắng bay
Vương bờ lau sậy vướng hàng cây
Đôi khi gió lộng cài trên tóc
Em bắt tơ trời chặt nắm tay

Vì đâu lại có lắm tơ trời
Cứ độ cuối hè nắng nhạt rơi
Tơ mỏng như von , màu áo cưới
Giăng giăng khắp lối ngổn ngang phơi

Vui miệng một hôm mẹ kể rằng
Thiên Đình tháng tám hội hoa đăng
Các nàng tiên nữ ngồi may áo
Cho kịp tham gia đúng lễ rằm

Có nàng tiên nữ mải mê chơi
Lụa mỏng mang ra đợi nắng phơi
Gió lộng vô tình tơ cuốn mất
Nàng tiên bị phạt phải lìa trời

Trời đày tiên nữ xuống trần gian
Nhạt nắng cuối hè lúc thu sang
Phải bắt tơ trời gom lại đủ...
Trời tha hình phạt để hồi loan

Tháng tám tơ trời trăng trắng bay
Nhìn em đuổi bắt nắm đầy tay
Hình như em chính nàng tiên nữ
Thuở đó ham chơi bị giáng đày

Đuổi bắt tơ trời chẳng đủ đâu
Anh bèn đem tặng áo cô dâu
Dương trần ở lại cùng nhau nhé
Nhè nhẹ em ngoan khẽ gật đầu

Rồi thì binh lửa dậy quê hương
Anh phải đem thân đến chiến trường
Không chết người trai mà lại đã ...
Chiều thu tắt nắng lệ pha sương

Anh về trách mẹ chuyện ngày xưa
Đoạn kết đau thuơng đến bất ngờ
Mẹ đã quên rồi không kể hết
Hay trời lơ đãng trí lu mờ

Mẹ buồn rưng lệ , con chẳng hay !
Ai thấu lòng trời giỏi lắm thay
Gom đủ tơ trời là khi đã
Vừa xong áo cưới đủ hàng may

Tháng tám tơ trời vẫn trắng bay
Trần gian tiên cảnh đã chia hai
Em không phản bội và anh cũng ...
Chỉ tại trời xanh khéo vẽ bày

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 06. Sep 2013 , 09:44

Lethikinhhoang wrote on 06. Sep 2013 , 07:05:
Cô kính ,
Em gởi cô bài thơ kể chuyện về..Tơ Trời.này nhé
Chúc cô và gia đình cuối tuần vui vẻ hạnh phúc

THÁNG TÁM TƠ TRỜI

Tháng tám tơ trời trăng trắng bay
Vương bờ lau sậy vướng hàng cây
Đôi khi gió lộng cài trên tóc
Em bắt tơ trời chặt nắm tay

Vì đâu lại có lắm tơ trời
Cứ độ cuối hè nắng nhạt rơi
Tơ mỏng như von , màu áo cưới
Giăng giăng khắp lối ngổn ngang phơi

Vui miệng một hôm mẹ kể rằng
Thiên Đình tháng tám hội hoa đăng
Các nàng tiên nữ ngồi may áo
Cho kịp tham gia đúng lễ rằm

Có nàng tiên nữ mải mê chơi
Lụa mỏng mang ra đợi nắng phơi
Gió lộng vô tình tơ cuốn mất
Nàng tiên bị phạt phải lìa trời

Trời đày tiên nữ xuống trần gian
Nhạt nắng cuối hè lúc thu sang
Phải bắt tơ trời gom lại đủ...
Trời tha hình phạt để hồi loan

Tháng tám tơ trời trăng trắng bay
Nhìn em đuổi bắt nắm đầy tay
Hình như em chính nàng tiên nữ
Thuở đó ham chơi bị giáng đày

Đuổi bắt tơ trời chẳng đủ đâu
Anh bèn đem tặng áo cô dâu
Dương trần ở lại cùng nhau nhé
Nhè nhẹ em ngoan khẽ gật đầu

Rồi thì binh lửa dậy quê hương
Anh phải đem thân đến chiến trường
Không chết người trai mà lại đã ...
Chiều thu tắt nắng lệ pha sương

Anh về trách mẹ chuyện ngày xưa
Đoạn kết đau thuơng đến bất ngờ
Mẹ đã quên rồi không kể hết
Hay trời lơ đãng trí lu mờ

Mẹ buồn rưng lệ , con chẳng hay !
Ai thấu lòng trời giỏi lắm thay
Gom đủ tơ trời là khi đã
Vừa xong áo cưới đủ hàng may

Tháng tám tơ trời vẫn trắng bay
Trần gian tiên cảnh đã chia hai
Em không phản bội và anh cũng ...
Chỉ tại trời xanh khéo vẽ bày

Kahat

Em Kahat oi ,
Bai tho hay qua va cau chuyen cung oan trai qua. Ong Troi qua that tro treu nhi?
Co mong con dươc doc nhieu bai tho nhu the nay nua.
Cam on em rat nhieu.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 23. Sep 2013 , 14:10
Cac em oi ,
May lau nay muc Đoản Văn co ve im hoi lang tieng qua ! Hom nay Co ve day mong khuay động len mot ti bang hai bai tho hoa vần " u " và vần " im " ma ban Co bat Co phai lam , Cac em co ai muon lam tho voi hai van do cu dua vao day nhe :
Bai thu nhat : Họa van " u "
Hiền Muội Ơi !
Mùa thu đã đến thật rồi ư ?
Ngày tháng vèo trôi như chiếc bóng
Cuộc đời đã ví kiếp phù du
Những tưởng ân tình năm tháng cũ
Chôn vùi tận cuối đáy tâm tư
Bỗng dưng vùng dậy như thác lũ
Cuồn cuộn tuôn ra thoát ngục tù
Vì chưng tim tớ nhiều " tục lụy "
Nên hãy còn ghìm cái vận " u " !!!


Co goi bai tho do cho ban Co xong tương la dươc thoat no , nao ngo vai ngay sau lai nhan dươc mot la thu nua bat phai lam mot bai tho voi van " im " the la phai nặn oc lam mot bai tho khac day   :
Bai thu hai :
[b]Hiền muội ta sao khéo ỡm ờ
Vần " u " chữa hết đã vần " im "
Nửa đêm thức giấc buồn vô cớ
Tiếng nhạn kêu sương , bóng nguyệt chìm
Nhớ những chuỗi ngày gương đối bóng 
Xót xa thương nhớ nát con tim
Ai đem chia cách người đôi ngả
Tựa cửa trông xa mãi ngóng tìm
Vì chưng tớ vướng nhiều " tục lụy "
Nên sợ vần " u " lẫn vần " im "
Muội ơi ! Còn nhớ ngày xưa ấy
Vẫn để tâm tư mãi im lìm !   


Mong cac em lam tho tiep hai van nay cho vui.
Co Van
 

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 23. Sep 2013 , 16:24

ngo_thi_van wrote on 23. Sep 2013 , 14:10:
Cac em oi ,
May lau nay muc Đoản Văn co ve im hoi lang tieng qua ! Hom nay Co ve day mong khuay động len mot ti bang hai bai tho hoa vần " u " và vần " im " ma ban Co bat Co phai lam , Cac em co ai muon tho voi hai van do cu dua vao day nhe :
Bai thu nhat : Họa van " u "
Hiền Muội Ơi !
Mùa thu đã đến thật rồi ư ?
Ngày tháng vèo trôi như chiếc bóng
Cuộc đời đã ví kiếp phù du
Những tưởng ân tình năm tháng cũ
Chôn vùi tận cuối đáy tâm tư
Bỗng dưng vùng dậy như thác lũ
Cuồn cuộn tuôn ra thoát ngục tù
Vì chưng tim tớ nhiều " tục lụy "
Nên hãy còn ghìm cái vận " u " !!!


Co goi bai to do cho ban Co xong tương la dươc thoat no , nao ngo vai ngay sau lai nhan dươc mot la thu nua bat phai lam mot bai tho voi van " im " the la phai nặn oc lam mot bai tho khac day   :
Bai thu hai :
[b]Hiền muội ta sao khéo ỡm ờ
Vần " u " chữa hết đã vần " im "
Nửa đêm thức giấc buồn vô cớ
Tiếng nhạn kêu sương , bóng nguyệt chìm
Nhớ những chuỗi ngày gương đối bóng 
Xót xa thương nhớ nát con tim
Ai đem chia cách người đôi ngả
Tựa cửa trông xa mãi ngóng tìm
Vì chưng tớ vướng nhiều " tục lụy "
Nên sợ vần " u " lẫn vần " im "
Muội ơi ! Còn nhớ ngày xưa ấy
Vẫn để tâm tư mãi im lìm !   


Mong cac em lam tho tiep hai van nay cho vui.
Co Van
 


Theo lời kêu gọi của Cô Vân, Kahat xin xung phong xướng thử hai bài với vần U và Im , mong cô và quí thi hữu rộng tay chấm điểm

CÔ VÂN

Lâu rồi ghé lại viếng vườn Thu
Thấy dạo này cô khoẻ thật ư
Xướng hoạ lu bù thơ viễn xứ
Hát ca thả cửa nhạc chu du
Thân tâm an lạc bình cư ngụ
Hồn trí khang an thoát ngục tù
Cứ sống cứ cười quên quá khứ
Cuộc đời cõi tạm bớt ưu tư

KIẾM TÌM

Không viết vườn văn buốt lạnh tim
Cô Vân vội vã nhắn tin tìm
Người văn năm cũ sao đành nhím
Cây viết ngày xưa há để im
Thu đến mong rằng đừng chết lịm
Đông sang chả lẽ để thuyền chìm
Đoản Văn sáng lại chân trời tím
Vui nhé về đây những cánh chim

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 23. Sep 2013 , 19:40

Lethikinhhoang wrote on 23. Sep 2013 , 16:24:
Theo lời kêu gọi của Cô Vân, Kahat xin xung phong xướng thử hai bài với vần U và Im , mong cô và quí thi hữu rộng tay chấm điểm

CÔ VÂN

Lâu rồi ghé lại viếng cảnh Thu
Thấy dạo này cô khoẻ thật ư
Xướng hoạ lu bù thơ viễn xứ
Hát ca thả cửa nhạc chu du
Thân tâm an lạc bình cư ngụ
Hồn trí khang an thoát ngục tù
Cứ sống cứ cười quên quá khứ
Cuộc đời cõi tạm bớt ưu tư

KIẾM TÌM

Không viết vườn văn buốt lạnh tim
Cô Vân vội vã nhắn tin tìm
Người văn năm cũ sao đành nhím
Cây viết ngày xưa há để im
Thu đến mong rằng đừng chết lịm
Đông sang chả lẽ để thuyền chìm
Đoản Văn sáng lại chân trời tím
Về đây vui nhé những cánh chim

Kahat

Kahat oi ,
Co biet the nao em cung se xung phong. Hai bai em hoa hai van " u " va " im " hay qua la hay ! Co cam on em rat nhieu.
Em da " hâm nóng " muc Đoản Văn nay day.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by thule vào ngày 23. Sep 2013 , 22:50


Nguồn thơ của U 70+ này đã cạn từ lâu mà cô Vân còn làm khó, bắt phải theo đúng vần U, thì mệt quá.  Xin ráng tiếp KH.một lần này thôi nhé:

Cô THU ..bận

Đời sao lắm nỗi, vẫn lu bu
Những tưởng hưu rồi đã khoẻ ru,
Ai hay lật đật từ mai sớm
Màn đêm buông xuống vẫn rối mù.
Thơ Thu một túi không giờ đoc,
Việc nhà làm mãi, vẫn liên tu.
Thôi đừng trách mụ vô tình nhé,
Kiếp sau xin hẹn sẽ...chơi bù.

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 24. Sep 2013 , 07:56

thule wrote on 23. Sep 2013 , 22:50:
Nguồn thơ của U 70+ này đã cạn từ lâu mà cô Vân còn làm khó, bắt phải theo đúng vần U, thì mệt quá.  Xin ráng tiếp KH.một lần này thôi nhé:

Cô THU ..bận

Đời sao lắm nỗi, vẫn lu bu
Những tưởng hưu rồi đã khoẻ ru,
Ai hay lật đật từ mai sớm
Màn đêm buông xuống vẫn rối mù.
Thơ Thu một túi không giờ đoc,
Việc nhà làm mãi, vẫn liên tu.
Thôi đừng trách mụ vô tình nhé,
Kiếp sau xin hẹn sẽ...chơi bù.

Thu oi ,
That la " tuyệt " lam roi do nghe , đầy đủ ý tứ cả. Doc tho Thu lam o day lai nho cai thuở tui minh còn có Hoi Tho Con Coc , the ma cung bao nhieu nam thang roi nhi !
Cam on Thu .
Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 24. Sep 2013 , 09:09
Vô tới chốn này hết muốn tu
Đời sống sao mà thiệt khoẻ ru
Mới hay thanh thản đầy lạc thú
Thơ , văn thi thố mãi thiên thu
Thoát rồi cái nợ của tiều phu
loanh quanh rừng rú quá âm u
Đoãn văn một góc mình chăm chú
Viết lách tha hồ một chữ U

;; ;;

Mới nghe Mạ nhắc muốn đứng tim
Hỗng lẻ vào rồi lại ngồi im
Hò hét vài dòng trên cung phím
Đắm chìm hồn lạc mắt lim dim
Mơ màng đang đứng giữa đồi sim
Thu reo réo rắc những tiếng chim
Gió thu lay nhẹ làn tóc bím
Bỗng nghe ai gọi đứt cuốn phim

;; ;;

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 24. Sep 2013 , 20:23

DOHUUTAI wrote on 24. Sep 2013 , 09:09:
Vô tới chốn này hết muốn tu
Đời sống sao mà thiệt khoẻ ru
Mới hay thanh thản đầy lạc thú
Thơ , văn thi thố mãi thiên thu
Thoát rồi cái nợ của tiều phu
loanh quanh rừng rú quá âm u
Đoãn văn một góc mình chăm chú
Viết lách tha hồ một chữ U

;; ;;

Mới nghe Mạ nhắc muốn đứng tim
Hỗng lẻ vào rồi lại ngồi im
Hò hét vài dòng trên cung phím
Đắm chìm hồn lạc mắt lim dim
Mơ màng đang đứng giữa đồi sim
Thu reo réo rắc những tiếng chim
Gió thu lay nhẹ làn tóc bím
Bỗng nghe ai gọi đứt cuốn phim

;; ;;

Tài oi ,
Doc hai bai tho van " U " va " IM " cua Tài ma Co cươi qua xa , den noi bam nham cai nut gi ma no cho ra khoi D/D luôn , lai phai hi huc chay vao.
Khong ngo nho hai vần nay ma Đoản Văn bong ron rang han len. Hai bai cua Tài vui qua la vui.
Cam on Tài nhieu nhe.
Chuc Tài ngon giac va co nhieu mong dep de con lam them nhieu bai tho nua.
Co Van   

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 25. Sep 2013 , 09:19


Thương tặng , và chia vui cùng Mạ và tất cả đã cho  chia xẻ với cả nhà những tác phẩm , hơn cả tuyệt vời.

em TvMs

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 25. Sep 2013 , 13:37

tuy-van wrote on 25. Sep 2013 , 09:19:


Thương tặng , và chia vui cùng Mạ và tất cả đã cho  chia xẻ với cả nhà những tác phẩm , hơn cả tuyệt vời.

em TvMs

Tuy Van oi ,
Cam on em da luôn luôn ung hộ.
Chung ta nen theo nhung loi khuyen nhu vay de ma song.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 26. Sep 2013 , 10:25
Cac ban va cac em oi ,
Toi chac moi ngươi co vao day , co ngươi da lam tho roi ma chua chiu viet ra do thoi.
Bay gio toi dua mot bai tho cua thi si Tư Nguyên , ong nay cung lam tho lay van " u ". Bai tho cua ong da dươc 11 ngươi hoa van. Toi cung cả gan hoa bai nay , dua ra day de cac ban doc cho biet lá gan nay to bang chung nao nhe. Ai muốn họa thơ thay vi lam tho voi hai van kia thi xin noi tiep.
Xin cam on.
Van
BUỔI SÁNG CUỐI THU
Nắng nhạt bình minh mãn tiết thu
Không gian ảm đạm cảnh mây mù
Mảnh vườn u tịch hơi sương tỏa
Góc tủ se buồn nhạc dế ru
Tịnh trí trầm tư nguồn Mỹ Thiện
Bình tâm quán niệm gốc Chân Như
Hoàng hôn cuộc sống vơi phiền não
Sớm đạt niềm vui mở khóa tù.
TƯ NGUYÊN
Bài họa của Ngô Thị Vân :
Hôm nay sao lại hết mùa thu ?
Lạnh lẽo không gian khói tỏa mù
Vương vấn thi nhân sầu lệ đổ
Thản nhiên thiếu nữ dạ êm ru
Cô đơn gác vắng buồn hiu quạnh
Diệu vợi tâm hồn mộng Chân Như
Rũ sạch u sầu cùng tiếc nhớ   
Thoát thân ra khỏi chốn lao tù !


Vân


Title: Re: Đoản Văn
Post by Nguyễn Ngọc Đường vào ngày 26. Sep 2013 , 13:28

ngo_thi_van wrote on 26. Sep 2013 , 10:25:
Cac ban va cac em oi ,
Toi chac moi ngươi co vao day , co ngươi da lam tho roi ma chua chiu viet ra do thoi.
Bay gio toi dua mot bai tho cua thi si Tư Nguyên , ong nay cung lam tho lay van " u ". Bai tho cua ong da dươc 11 ngươi hoa van. Toi cung cả gan hoa bai nay , dua ra day de cac ban doc cho biet lá gan nay to bang chung nao nhe. Ai muốn họa thơ thay vi lam tho voi hai van kia thi xin noi tiep.
Xin cam on.
Van
BUỔI SÁNG CUỐI THU
Nắng nhạt bình minh mãn tiết thu
Không gian ảm đạm cảnh mây mù
Mảnh vườn u tịch hơi sương tỏa
Góc tủ se buồn nhạc dế ru
Tịnh trí trầm tư nguồn Mỹ Thiện
Bình tâm quán niệm gốc Chân Như
Hoàng hôn cuộc sống vơi phiền não
Sớm đạt niềm vui mở khóa tù.
TƯ NGUYÊN
Bài họa của Ngô Thị Vân :
Hôm nay sao lại hết mùa thu ?
Lạnh lẽo không gian khói tỏa mù
Vương vấn thi nhân sầu lệ đổ
Thản nhiên thiếu nữ dạ êm ru
Cô đơn gác vắng buồn hiu quạnh
Diệu vợi tâm hồn mộng Chân Như
Rũ sạch u sầu cùng tiếc nhớ   
Thoát thân ra khỏi chốn lao tù !


Vân

Cô Ba ơi, Cô hoạ thơ thật tuyệt vời và...hết ý. Rất tiếc tôi chỉ biết thưởng thức mà không biết mần vì không có khiếu đành sorry vậy. Tôi đã đọc cho phu nhân nghe để dụ dỗ nàng hoạ tiếp nhưng nàng than chưa có hứng nên cũng lại sorry vậy. Nghe nói Quý Cô đã đi thu âm bài hát để biểu diễn hôm ĐH, bật mí tí cho anh Hai được hông? Bài của tui là "Ngày về" của Hoàng Giác. Hẹn gặp Quý Cô hôm ĐH.
Đường

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 27. Sep 2013 , 07:37

ngo_thi_van wrote on 26. Sep 2013 , 10:25:
Cac ban va cac em oi ,
Toi chac moi ngươi co vao day , co ngươi da lam tho roi ma chua chiu viet ra do thoi.
Bay gio toi dua mot bai tho cua thi si Tư Nguyên , ong nay cung lam tho lay van " u ". Bai tho cua ong da dươc 11 ngươi hoa van. Toi cung cả gan hoa bai nay , dua ra day de cac ban doc cho biet lá gan nay to bang chung nao nhe. Ai muốn họa thơ thay vi lam tho voi hai van kia thi xin noi tiep.
Xin cam on.
Van
BUỔI SÁNG CUỐI THU
Nắng nhạt bình minh mãn tiết thu
Không gian ảm đạm cảnh mây mù
Mảnh vườn u tịch hơi sương tỏa
Góc tủ se buồn nhạc dế ru
Tịnh trí trầm tư nguồn Mỹ Thiện
Bình tâm quán niệm gốc Chân Như
Hoàng hôn cuộc sống vơi phiền não
Sớm đạt niềm vui mở khóa tù.
TƯ NGUYÊN
Bài họa của Ngô Thị Vân :
Hôm nay sao lại hết mùa thu ?
Lạnh lẽo không gian khói tỏa mù
Vương vấn thi nhân sầu lệ đổ
Thản nhiên thiếu nữ dạ êm ru
Cô đơn gác vắng buồn hiu quạnh
Diệu vợi tâm hồn mộng Chân Như
Rũ sạch u sầu cùng tiếc nhớ   
Thoát thân ra khỏi chốn lao tù !


Vân


Thế rồi nơi đây , Kahat lại làm con thiêu thân phóng mình lao đi trước...Chả biết rủi may ra sao
Kính chúc thày cô cùng toàn thể bạn hữu cuối tuần vui vẻ hạnh phúc và nhất là dồi dào sức khoẻ

THU MƠ

Trời buồn lãng đãng bước sang thu
Sương xuống giăng giăng tựa khói mù
Khúc sáo mây mờ mơ tiếng hát
Cung đàn nguyệt tỏ nhớ lời ru
Lá rơi thềm trước chân Kiều Nữ
Gió động hiên ngoài bước Tố Như
Cõi mộng vô tình quanh quẩn mãi
Vần thơ giam hãm nhốt tâm tù

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 27. Sep 2013 , 08:05

Nguyễn Ngọc Đường wrote on 26. Sep 2013 , 13:28:
Cô Ba ơi, Cô hoạ thơ thật tuyệt vời và...hết ý. Rất tiếc tôi chỉ biết thưởng thức mà không biết mần vì không có khiếu đành sorry vậy. Tôi đã đọc cho phu nhân nghe để dụ dỗ nàng hoạ tiếp nhưng nàng than chưa có hứng nên cũng lại sorry vậy. Nghe nói Quý Cô đã đi thu âm bài hát để biểu diễn hôm ĐH, bật mí tí cho anh Hai được hông? Bài của tui là "Ngày về" của Hoàng Giác. Hẹn gặp Quý Cô hôm ĐH.
Đường

Kinh goi Anh Đường ,
Cam on Anh da qua bo vao day , mac dau Anh da " dấu nghề " vi Anh co con nho Hoi Tho Con Coc mấy thu trươc khong ? Mong Chi Ngọc hoa tho thi vui biet  may.
Se thương thuc giong hat truyen cam
cua Anh va se vo tay that nhieu.
Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 27. Sep 2013 , 08:11

Lethikinhhoang wrote on 27. Sep 2013 , 07:37:
Thế rồi nơi đây , Kahat lại làm con thiêu thân phóng mình lao đi trước...Chả biết rủi may ra sao
Kính chúc thày cô cùng toàn thể bạn hữu cuối tuần vui vẻ hạnh phúc và nhất là dồi dào sức khoẻ

THU MƠ

Trời buồn lãng đãng bước sang thu
Sương xuống giăng giăng tựa khói mù
Khúc sáo mây mờ mơ tiếng hát
Cung đàn nguyệt tỏ nhớ lời ru
Lá rơi thềm trước chân Kiều Nữ
Gió động hiên ngoài bước Tố Như
Cõi mộng vô tình quanh quẩn mãi
Vần thơ giam hãm nhốt tâm tù

Kahat

Kahat oi ,
Co biet the nao em cung vao day va se cho moi ngươi dươc thương thuc mot bai tho hoa that hay. Co chang biet noi loi gi de khen , vi nhu Co da noi nhieu lan la khen tho cua em nhu khen Phò Mã tốt áo đấy.
Co cam on em la luôn luôn ủng hộ moi ngươi hết mình.
Co Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 27. Sep 2013 , 17:17

Nguyễn Ngọc Đường wrote on 26. Sep 2013 , 13:28:
Cô Ba ơi, Cô hoạ thơ thật tuyệt vời và...hết ý. Rất tiếc tôi chỉ biết thưởng thức mà không biết mần vì không có khiếu đành sorry vậy. Tôi đã đọc cho phu nhân nghe để dụ dỗ nàng hoạ tiếp nhưng nàng than chưa có hứng nên cũng lại sorry vậy. Nghe nói Quý Cô đã đi thu âm bài hát để biểu diễn hôm ĐH, bật mí tí cho anh Hai được hông? Bài của tui là "Ngày về" của Hoàng Giác. Hẹn gặp Quý Cô hôm ĐH.
Đường


Mạ thương ,

Em chia vui với Mạ vì Đ V tăm hoa đua nở , ai làm thơ cũng hay quá.
Thầy Đường cũng đã bật mí bài hát " Ngày về " rồi đó , còn ban tam ca thì sao?
Kính chúc mạ và cả nhà cuối tuần an vui.


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 27. Sep 2013 , 20:48

tuy-van wrote on 27. Sep 2013 , 17:17:
Mạ thương ,

Em chia vui với Mạ vì Đ V tăm hoa đua nở , ai làm thơ cũng hay quá.
Thầy Đường cũng đã bật mí bài hát " Ngày về " rồi đó , còn ban tam ca thì sao?
Kính chúc mạ và cả nhà cuối tuần an vui.


Tuy Van oi ,
Ban Tam Ca chua quyet dinh co hat ky nay hay khong? Con tuy suc khoe cua moi ngươi da.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Vu Ngoc Mai vào ngày 27. Sep 2013 , 22:16

ngo_thi_van wrote on 26. Sep 2013 , 10:25:
Cac ban va cac em oi ,
Toi chac moi ngươi co vao day , co ngươi da lam tho roi ma chua chiu viet ra do thoi.
Bay gio toi dua mot bai tho cua thi si Tư Nguyên , ong nay cung lam tho lay van " u ". Bai tho cua ong da dươc 11 ngươi hoa van. Toi cung cả gan hoa bai nay , dua ra day de cac ban doc cho biet lá gan nay to bang chung nao nhe. Ai muốn họa thơ thay vi lam tho voi hai van kia thi xin noi tiep.
Xin cam on.
Van
BUỔI SÁNG CUỐI THU
Nắng nhạt bình minh mãn tiết thu
Không gian ảm đạm cảnh mây mù
Mảnh vườn u tịch hơi sương tỏa
Góc tủ se buồn nhạc dế ru
Tịnh trí trầm tư nguồn Mỹ Thiện
Bình tâm quán niệm gốc Chân Như
Hoàng hôn cuộc sống vơi phiền não
Sớm đạt niềm vui mở khóa tù.
TƯ NGUYÊN
Bài họa của Ngô Thị Vân :
Hôm nay sao lại hết mùa thu ?
Lạnh lẽo không gian khói tỏa mù
Vương vấn thi nhân sầu lệ đổ
Thản nhiên thiếu nữ dạ êm ru
Cô đơn gác vắng buồn hiu quạnh
Diệu vợi tâm hồn mộng Chân Như
Rũ sạch u sầu cùng tiếc nhớ   
Thoát thân ra khỏi chốn lao tù !


Vân

Vân ơi,
Bài hoạ của Vân hay lắm đó, tui chạy vào thưởng thức đã mấy lần rồi, thôi cứ tiếp tục tiêu dao ngày tháng với nàng thơ đi nhé bạn vàng. 
Và chúc Vân hồn thơ luôn lai láng.
Ngọc Mai

Title: Re: Đoản Văn
Post by Vu Ngoc Mai vào ngày 27. Sep 2013 , 22:26

Lethikinhhoang wrote on 27. Sep 2013 , 07:37:
Thế rồi nơi đây , Kahat lại làm con thiêu thân phóng mình lao đi trước...Chả biết rủi may ra sao
Kính chúc thày cô cùng toàn thể bạn hữu cuối tuần vui vẻ hạnh phúc và nhất là dồi dào sức khoẻ

THU MƠ

Trời buồn lãng đãng bước sang thu
Sương xuống giăng giăng tựa khói mù
Khúc sáo mây mờ mơ tiếng hát
Cung đàn nguyệt tỏ nhớ lời ru
Lá rơi thềm trước chân Kiều Nữ
Gió động hiên ngoài bước Tố Như
Cõi mộng vô tình quanh quẩn mãi
Vần thơ giam hãm nhốt tâm tù

Kahat


Kahat thân,
Em chọn chữ đối nhau trong 4 câu giữa thật là tài tình, đúng là có khiếu làm thơ thiên phú đó. 
Cô Ngọc Mai

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 27. Sep 2013 , 23:22

Vu Ngoc Mai wrote on 27. Sep 2013 , 22:26:
Kahat thân,
Em chọn chữ đối nhau trong 4 câu giữa thật là tài tình, đúng là có khiếu làm thơ thiên phú đó. 
Cô Ngọc Mai


Em rất cám ơn hai cô Vân & Mai đã cho những lời khen ngọt ngào , quá khích lệ
Kính chúc hai cô cuối tuần nhiều niềm vui và hạnh phúc bên người thân
Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 28. Sep 2013 , 06:54

ngo_thi_van wrote on 27. Sep 2013 , 20:48:
Tuy Van oi ,
Ban Tam Ca chua quyet dinh co hat ky nay hay khong? Con tuy suc khoe cua moi ngươi da.
Ma Van


Mạ thương ,

Vâng , em hy vọng sức khoẻ của tất cả chúng ta được bình an là trên hết.
" Người tính không bằng trời tính " , có nhiều khi mình ao ước mà không được.
Hy vọng Đ H năm nay , sẽ được thành công rực rở và như ý.



Em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 28. Sep 2013 , 12:49

Vu Ngoc Mai wrote on 27. Sep 2013 , 22:16:
Vân ơi,
Bài hoạ của Vân hay lắm đó, tui chạy vào thưởng thức đã mấy lần rồi, thôi cứ tiếp tục tiêu dao ngày tháng với nàng thơ đi nhé bạn vàng. 
Và chúc Vân hồn thơ luôn lai láng.
Ngọc Mai

Cam on Ban Vang da khuyen khich cho tui len tinh than !
Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 28. Sep 2013 , 12:49

Lethikinhhoang wrote on 27. Sep 2013 , 23:22:
Em rất cám ơn hai cô Vân & Mai đã cho những lời khen ngọt ngào , quá khích lệ
Kính chúc hai cô cuối tuần nhiều niềm vui và hạnh phúc bên người thân
Kahat

Co cam on em va cung chuc em nhu vay.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 28. Sep 2013 , 12:51

tuy-van wrote on 28. Sep 2013 , 06:54:
Mạ thương ,

Vâng , em hy vọng sức khoẻ của tất cả chúng ta được bình an là trên hết.
" Người tính không bằng trời tính " , có nhiều khi mình ao ước mà không được.
Hy vọng Đ H năm nay , sẽ được thành công rực rở và như ý.



Em Tv

Tuy Van oi ,
Ai co sang kien nay hay qua? Nhung doa hoa hong thay cho nốt nhac !!! Ma Van thich lam ! Cam on em
Ma Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by thule vào ngày 28. Sep 2013 , 18:08

ngo_thi_van wrote on 26. Sep 2013 , 10:25:
Cac ban va cac em oi ,
Toi chac moi ngươi co vao day , co ngươi da lam tho roi ma chua chiu viet ra do thoi.
Bay gio toi dua mot bai tho cua thi si Tư Nguyên , ong nay cung lam tho lay van " u ". Bai tho cua ong da dươc 11 ngươi hoa van. Toi cung cả gan hoa bai nay , dua ra day de cac ban doc cho biet lá gan nay to bang chung nao nhe. Ai muốn họa thơ thay vi lam tho voi hai van kia thi xin noi tiep.
Xin cam on.
Van
BUỔI SÁNG CUỐI THU
Nắng nhạt bình minh mãn tiết thu
Không gian ảm đạm cảnh mây mù
Mảnh vườn u tịch hơi sương tỏa
Góc tủ se buồn nhạc dế ru
Tịnh trí trầm tư nguồn Mỹ Thiện
Bình tâm quán niệm gốc Chân Như
Hoàng hôn cuộc sống vơi phiền não
Sớm đạt niềm vui mở khóa tù.
TƯ NGUYÊN
Bài họa của Ngô Thị Vân :
Hôm nay sao lại hết mùa thu ?
Lạnh lẽo không gian khói tỏa mù
Vương vấn thi nhân sầu lệ đổ
Thản nhiên thiếu nữ dạ êm ru
Cô đơn gác vắng buồn hiu quạnh
Diệu vợi tâm hồn mộng Chân Như
Rũ sạch u sầu cùng tiếc nhớ   
Thoát thân ra khỏi chốn lao tù !


Vân



Cô Vân ui,

Tôi vội sang đây thưởng thức tài "vẽ" của cô mà xin chịu không vẽ lại được, cũng như cô không chịu làm "dịch thật" vậy.  Hay lắm, hay lắm, nhưng cho tôi chịu, khất lần sau nhé.

Title: Re: Đoản Văn
Post by thule vào ngày 28. Sep 2013 , 18:11

Lethikinhhoang wrote on 27. Sep 2013 , 07:37:
Thế rồi nơi đây , Kahat lại làm con thiêu thân phóng mình lao đi trước...Chả biết rủi may ra sao
Kính chúc thày cô cùng toàn thể bạn hữu cuối tuần vui vẻ hạnh phúc và nhất là dồi dào sức khoẻ

THU MƠ

Trời buồn lãng đãng bước sang thu
Sương xuống giăng giăng tựa khói mù
Khúc sáo mây mờ mơ tiếng hát
Cung đàn nguyệt tỏ nhớ lời ru
Lá rơi thềm trước chân Kiều Nữ
Gió động hiên ngoài bước Tố Như
Cõi mộng vô tình quanh quẩn mãi
Vần thơ giam hãm nhốt tâm tù

Kahat



KH múc nào cũng đáng huy chương vàng đi dẫn đậu  Bài thất ngôn bát cú của KH quả là lời vàng khuôn ngọc đấy !  Hoan nghênh những vần  thơ tuyệt tác !

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 29. Sep 2013 , 07:39

thule wrote on 28. Sep 2013 , 18:11:
KH múc nào cũng đáng huy chương vàng đi dẫn đậu  Bài thất ngôn bát cú của KH quả là lời vàng khuôn ngọc đấy !  Hoan nghênh những vần  thơ tuyệt tác !


Em cám ơn Cô Thu đã cho em lời khen ( A+) sung sướng trong lòng lắm nhưng ngoài mặt thì hơi ngượng cô ạ
Chúc Cô và gia đình ngày chủ nhật đầu thu thật đẹp vui khoẻ
Trọng kính
Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 01. Oct 2013 , 08:03
ANH PHẢI SỐNG

Hãy cố sống vì cuộc đời là trọng
Đừng vội vàng như lá rụng công viên
Dẫu cuộc đời khổ lụy lắm ưu phiền
Thì cũng cố sống thêm dù một thoáng

Bóng tử thần về đầu giường thấp thoáng
Cứ lắc đầu hẹn một nháng gặp sau
Chờ tôi thêm đang nói chuyện dở câu
Rồi sẽ đi có đâu từ chối được

Chuyện đã biết có kẻ sau người trước
Muốn sống còn phải đi ngược thời gian
Phải mạnh dạn chiến đấu thật hiên ngang
Dẫu tử thần ngang tàng còn khuất phục

Cuộc đời này cho rằng không hạnh phúc
Nhưng bên kia nào ai chắc đẹp hơn
Thà ở đây gặm nhấm nỗi cô đơn
Còn hơn đi giỗi hờn khi chung đụng

Như chiến sĩ súng trong tay anh dũng
Quyết chiến đấu đến giây phút cuối cùng
Không sờn lòng hay hèn nhát để ngưng
Làm hàng binh hỏi ai mừng ai tủi

Cho đến khi biết không còn cơ hội
Lúc bấy giờ đường rong ruổi ra đi
Sẽ mỉm cười nói một tiếng chia ly
Tâm bình thản không còn gì tiếc nuối

Những ngày sống cho rằng nhiều đắm đuối
Giờ ra đi chả từ chối được đâu
Đã đến lúc phải lên tiếng gật đầu
Thì thản nhiên không vương sầu rơi lệ

Cuộc đời này ai sống qua chả thế
Người giầu sang kẻ dâu bể đau thương
Đứa hiền ngoan cũng lắm đứa ẩm ương
Khi nhắm mắt lên đường bàn tay trắng

Đi xong rồi tất cả vào im lặng
Trả ta về với cát bụi nguyên sơ
Thời gian trôi kẻ ở lại làm ngơ
Họ sẽ quên đâu còn giờ để nhớ

Bởi vì thế nên quí từng hơi thở
Chớ vội vàng từ bỏ cõi trần gian
Phải kiên cường chiến đấu thật hiên ngang
Bởi quanh ta đâu chỉ toàn kẻ xấu

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 01. Oct 2013 , 08:23

thule wrote on 28. Sep 2013 , 18:08:
Cô Vân ui,

Tôi vội sang đây thưởng thức tài "vẽ" của cô mà xin chịu không vẽ lại được, cũng như cô không chịu làm "dịch thật" vậy.  Hay lắm, hay lắm, nhưng cho tôi chịu, khất lần sau nhé.

Co Thu oi ,
Toi biet hồn thơ cua Co chứa đến mấy bồ ma chua chiu mở ra đấy thôi ! Tuy nhien da chiu kho vao day thi tôi cung
" merci " " tố chề " Co day nhe.
Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 01. Oct 2013 , 08:33

Lethikinhhoang wrote on 01. Oct 2013 , 08:03:
ANH PHẢI SỐNG

Hãy cố sống vì cuộc đời là trọng
Đừng vội vàng như lá rụng công viên
Dẫu cuộc đời khổ lụy lắm ưu phiền
Thì cũng cố sống thêm dù một thoáng

Bóng tử thần về đầu giường thấp thoáng
Cứ lắc đầu hẹn một nháng gặp sau
Chờ tôi thêm đang nói chuyện dở câu
Rồi sẽ đi có đâu từ chối được

Chuyện đã biết có kẻ sau người trước
Muốn sống còn phải đi ngược thời gian
Phải mạnh dạn chiến đấu thật hiên ngang
Dẫu tử thần ngang tàng còn khuất phục

Cuộc đời này cho rằng không hạnh phúc
Nhưng bên kia nào ai chắc đẹp hơn
Thà ở đây gặm nhấm nỗi cô đơn
Còn hơn đi giỗi hờn khi chung đụng

Như chiến sĩ súng trong tay anh dũng
Quyết chiến đấu đến giây phút cuối cùng
Không sờn lòng hay hèn nhát để ngưng
Làm hàng binh hỏi ai mừng ai tủi

Cho đến khi biết không còn cơ hội
Lúc bấy giờ đường rong ruổi ra đi
Sẽ mỉm cười nói một tiếng chia ly
Tâm bình thản không còn gì tiếc nuối

Những ngày sống cho rằng nhiều đắm đuối
Giờ ra đi chả từ chối được đâu
Đã đến lúc phải lên tiếng gật đầu
Thì thản nhiên không vương sầu rơi lệ

Cuộc đời này ai sống qua chả thế
Người giầu sang kẻ dâu bể đau thương
Đứa hiền ngoan cũng lắm đứa ẩm ương
Khi nhắm mắt lên đường bàn tay trắng

Đi xong rồi tất cả vào im lặng
Trả ta về với cát bụi nguyên sơ
Thời gian trôi kẻ ở lại làm ngơ
Họ sẽ quên đâu còn giờ để nhớ

Bởi vì thế nên quí từng hơi thở
Chớ vội vàng từ bỏ cõi trần gian
Phải kiên cường chiến đấu thật hiên ngang
Bởi quanh ta đâu chỉ toàn kẻ xấu

Kahat

Kahat oi ,
Moi ngươi nen nghe loi cua em la dung day. Cam on em da khuyen bao bang nhung van tho lai con dung nhung chu rat dac biet.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by thule vào ngày 11. Oct 2013 , 08:39
   Xin nộp một "đoản văn " theo lời yêu cầu của chủ quán:


Người Lê Văn Duyệt  trở về
“Quê Cũ & Trường Xưa”


                 Ngày thứ Bẩy và Chủ Nhật 5 & 6 tháng 10, 2013.



Mỗi độ thu về là lòng tôi vương vấn, nhìn lá vàng rơi mà tâm hồn thảng thốt, như có ai nhắc nhở một điều gì, chờ mong một cái gì sắp tới.  Tức cảnh sinh tình , tôi cảm nhận mùa thu bằng một bài thơ THU:

[IMG]http://i152.photobucket.com/albums/s182/ThuLe_photo/Thuyecircuth1B001A10ng.jpg[/img]


Mùa thu năm nay, tôi lại có tâm trạng háo hức, chờ đợi , và sửa soạn.  Thì ra tôi chờ đợi để được gặp các bạn đồng nghiệp cũ và các em cựu nữ sinh Lê văn Duyệt. Mỗi năm mỗi tuổi , sự đi lại thăm nhau không thường và không dễ dàng nữa nên chỉ chờ một dịp nào đặc biệt  có thể thu xếp tìm đến nhau.

Ngày Đại hội năm nay với chủ đề “Quê Cũ & Trường Xưa” đã đem lại nhiều tình cảm nhớ nhung nhẹ nhàng mà tha thiết.  Tôi đột nhiên nhớ lại hình ảnh mà tôi bắt gặp từ 50 năm trước của một nhà xuất bản sách khi họ dùng dấu hiệu  một vòng tròn, bên  trong là 1 đàn chim bay với 2 dòng chữ nhỏ ở dưới  coi như một phương châm của nhà xuất bản, gom góp những tinh hoa thế giới:

“Góp lại tự bốn phương,
Tung ra khắp bốn phương.”

Nghĩ và so sánh với hình ảnh một đàn chim xanh mầu ngọc LVD đi từ các nơi về đoàn tụ nơi đây đem theo bao hành trang kỷ niệm, vui một cuối tuần ngắn ngủi rồi lại tung cánh bay đi , tôi thâý hai câu này thấm thía làm sao!  Rồi nếu có đảo lại:  Tung ra khắp bốn phương, Góp lại tự bốn phương”thì lại càng thấy cảm kích thiết tha khi nghĩ chúng ta –kể từ lúc xẩy đàn tan nghé năm 1975-  LVD tung ra khắp 4 phương, thì giờ đây mỗi độ thu về, lại từ 4 phương trời tìm về một nơi một chốn_ chẳng phải là một điều đáng trân quí và cảm động hay sao?  Có em có bạn từ miền đông, miền nam nước Mỹ, có em có bạn từ Canada, từ Việt Nam qua, từ bắc Cali xuôi nam, từ nam Cali đi ngược lên theo hướng bắc.  Tất cả đều mang tâm trạng chờ đợi háo hức và hân hoan mong gặp lại thầy xưa bạn cũ.  Tôi mang tâm trạng chờ đợi đó mong cho đến ngày cùng ông xã và con đi dự Đại Hội.  Sau ĐH tôi đã  mang về một niềm vui, một thân thương vô bờ bến, thấy lòng rưng rưng, tâm hồn như trẻ lại, tràn ngập hình ảnh của quê cũ trường xưa và cả tuổi hoa niên 40, 50 năm trước.

Tiền Đại Hội năm nay  được tổ chức tại Làng Ngon là một quyết định ngôn ngoan, các em đỡ phải lo phần ẩm thực mà vẫn được ăn ngon và …no.  Khung cảnh chỗ ngồi thật đẹp và ấm cúng thân mật , các tiết mục ca vui, lời tâm sự giữa thầy trò và các anh rể cùng vài thân hữu rất hay, tự nhiên, thành thật, thân thương, dí dỏm như một buổi họp ở nhà.  Nghe đâu đây những lời ca tha thiết mong ngày hạnh ngộ:  “Ngày hôm nay có nhau, Ngày mai xa cách đời, Luôn có kỷ niệm ban đầu yêu thương…”
Và hình ảnh áo trắng ngày xưa: “Tà áo trắng ngày xưa em mặc, để cho anh không nói nên lời….” cũng như một vài kỷ niệm vui giữa người Lê văn Duyệt và  người hàng xóm Hồ Ngọc Cẩn…

Ngày ĐH năm nay cũng được tổ chức ở Diamond Seafood Palace như năm ngoái.  Tôi rất thích nơi này vì cái không khí ấm cúng, mầu sắc tươi mát và cái sân khấu đẹp và cao, lại đượcc tô điểm bằng cái cổng trường Lê văn Duyệt có cây trúc xanh, mầu sắc thật hài hòa, dễ mến.

Phải nói là Đại Hội năm nay đã thành công mỹ mãn, ngoài sức tưởng tượng của tôi. Chỗ ngồi trong ngày Ngày ĐH được sắp xếp khá trật tự và nhẹ nhàng, trừ một đề nghị với ban tổ chức là nên để một khoảng trống ngay sau những máy quay phim của truyền thông và các nhiếp ảnh gia bằng cách chuyển 2 bàn giáo sư lùi xuống dưới một chút hoăc sang bên trái hay bên phải của lối đi giữa, xòe ra .  Tội nghiệp cho các thầy cô lần họp mặt nào cũng được  các em ưu ái xếp lên trên cùng xem cho gần nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy rõ vì bị các nhiếp ảnh gia đứng che hết cả!

Các tiết mục trình diễn được dàn dựng và điều hợp chặt chẽ, có thứ tự lớp lang nhịp nhàng, hình ảnh y phục lộng lẫy huy hoàng, ý nghĩa xúc tích. Các tiết mục đơn ca, song ca, hợp ca, ca múa, nhạc cảnh, thi nhạc giao duyên được phối hợp rất cân xứng với toàn thể chương trình (chỉ thiếu có một màn kịch thôi….!!.)  Các màn hợp ca là những chọn lựa hay nhất trong các bài hát hay và ý nghĩa, rất hợp với chủ đề của Đại Hội.  Chương trình rất phong phú , nếu tôi nhớ không lầm thì tất cả là do các cựu NS LVD trình diễn trừ một màn của thân hữu Nông Lâm Súc, không giống như mọi lần thường có sự tham gia cùa nhiều trường bạn.  Như thế đủ thấy công sức của các em NS nhiều như thế nào.  Tôi là một người thầy LVD ở xa, chẳng giúp được gì, chỉ đi dự như một người khách, mà nhìn thấy các em trong ban chấp hành, ban tổ chức ĐH, các trưởng ban và các thành viên các ban làm việc ráo riết những ngày đêm cuối cùng, phân phối và bán vé, sắp chỗ, tập văn nghệ,  tất cả đều vất vả nhưng vui vẻ thân thương, nhất là với sự điều động không biết mệt của Hội Trưởng Vũ Đan, Phó HT Mai Phạm và của Trưởng Ban Văn nghệ An Hảo, một thành thực, nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ nhưng đầy tiềm năng đã đem 2 ngày Đại Hội vừa qua đến chỗ thành công. Tôi muốn nói lời thành thực ngợi khen các em và muốn gửi lời cảm ơn tất cả.
Không biết tôi chủ quan hay sao mà tôi thấy mục nào của các em cũng xuất sắc, đem lại đủ mầu sắc, sắc thái của quê hương ba miền trung nam bắc, của ngôi trường xưa với thời còn cắp sách, của giang sơn gấm vóc bên bờ đại dương, của tình cảm còn đầy, còn mong ngày về gặp lại các nẻo đường Việt nam và của các cô gái Việt gặp nhau trong niềm vui hội ngộ.  Màn hợp ca “Cô gái Việt”với các thiếu nữ Việt Nam _ các bà mẹ, bà nội, bà  ngoại LVD_ quả là độc đáo đã gây nhiều cảm xúc và ấn tượng nơi khán giả về chiếc áo dài Việt Nam.  Các em ăn mặc nhã nhặn mà lộng lẫy, kín đáo mà duyên dáng, tân mà cổ.  Nhìn các em tôi thực sự xúc động và hãnh diện.

Các em mến,

Hội AHCNSLVD và ĐH LVD hàng năm  có được là do sự góp mặt xây dựng, góp công sức, cố gắng vun đắp tình cảm của các LVD khắp nơi, của các LVD đã tham dự trong quá khứ, hiện tại và các LVD sẽ đến trong tương lai.  Đại hội cho chúng ta một dịp gặp lại nhau, nhìn lại quá khứ, chia sẻ hiện tại, và gìn giữ tương lai.  Các em có mặt kỳ này hay không, giờ đây đang ở phương trời nào thì cũng vẫn là LVD  và cũng sẽ rất kiêu hãnh khi được nhìn những hình ảnh ĐH .  Gặp các em kỳ này hay không, tôi cũng vẫn nhớ và nhắc nhở đến tất cả với tình thân và sự thương mến của một người thầy trong tuổi xế chiều khi quỹ thời gian còn ít ỏi.  Tôi cũng nghĩ mọi người trong chúng ta _những người LVD_ đều có đôi lúc bâng khuâng tự hỏi:

Đâu là những áng tuyết xưa? (Où sont les neiges d’antan?  Francois Villon)

và mong có lúc trở về gặp lại…

Cảm ơn các em đã hoàn thành Đại Hội và cho các thầy cô, các bạn được gìn giữ những hình ảnh vừa qua vào kho kỷ niệm.



THU LÊ  (10/10/2013)

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 11. Oct 2013 , 09:33

thule wrote on 11. Oct 2013 , 08:39:
   Xin nộp một "đoản văn " theo lời yêu cầu của chủ quán:


Người Lê Văn Duyệt  trở về
“Quê Cũ & Trường Xưa”


                 Ngày thứ Bẩy và Chủ Nhật 5 & 6 tháng 10, 2013.



Mỗi độ thu về là lòng tôi vương vấn, nhìn lá vàng rơi mà tâm hồn thảng thốt, như có ai nhắc nhở một điều gì, chờ mong một cái gì sắp tới.  Tức cảnh sinh tình , tôi cảm nhận mùa thu bằng một bài thơ THU:

[IMG]http://i152.photobucket.com/albums/s182/ThuLe_photo/Thuyecircuth1B001A10ng.jpg[/img]


Mùa thu năm nay, tôi lại có tâm trạng háo hức, chờ đợi , và sửa soạn.  Thì ra tôi chờ đợi để được gặp các bạn đồng nghiệp cũ và các em cựu nữ sinh Lê văn Duyệt. Mỗi năm mỗi tuổi , sự đi lại thăm nhau không thường và không dễ dàng nữa nên chỉ chờ một dịp nào đặc biệt  có thể thu xếp tìm đến nhau.

Ngày Đại hội năm nay với chủ đề “Quê Cũ & Trường Xưa” đã đem lại nhiều tình cảm nhớ nhung nhẹ nhàng mà tha thiết.  Tôi đột nhiên nhớ lại hình ảnh mà tôi bắt gặp từ 50 năm trước của một nhà xuất bản sách khi họ dùng dấu hiệu  một vòng tròn, bên  trong là 1 đàn chim bay với 2 dòng chữ nhỏ ở dưới  coi như một phương châm của nhà xuất bản, gom góp những tinh hoa thế giới:

“Góp lại tự bốn phương,
Tung ra khắp bốn phương.”

Nghĩ và so sánh với hình ảnh một đàn chim xanh mầu ngọc LVD đi từ các nơi về đoàn tụ nơi đây đem theo bao hành trang kỷ niệm, vui một cuối tuần ngắn ngủi rồi lại tung cánh bay đi , tôi thâý hai câu này thấm thía làm sao!  Rồi nếu có đảo lại:  Tung ra khắp bốn phương, Góp lại tự bốn phương”thì lại càng thấy cảm kích thiết tha khi nghĩ chúng ta –kể từ lúc xẩy đàn tan nghé năm 1975-  LVD tung ra khắp 4 phương, thì giờ đây mỗi độ thu về, lại từ 4 phương trời tìm về một nơi một chốn_ chẳng phải là một điều đáng trân quí và cảm động hay sao?  Có em có bạn từ miền đông, miền nam nước Mỹ, có em có bạn từ Canada, từ Việt Nam qua, từ bắc Cali xuôi nam, từ nam Cali đi ngược lên theo hướng bắc.  Tất cả đều mang tâm trạng chờ đợi háo hức và hân hoan mong gặp lại thầy xưa bạn cũ.  Tôi mang tâm trạng chờ đợi đó mong cho đến ngày cùng ông xã và con đi dự Đại Hội.  Sau ĐH tôi đã  mang về một niềm vui, một thân thương vô bờ bến, thấy lòng rưng rưng, tâm hồn như trẻ lại, tràn ngập hình ảnh của quê cũ trường xưa và cả tuổi hoa niên 40, 50 năm trước.

Tiền Đại Hội năm nay  được tổ chức tại Làng Ngon là một quyết định ngôn ngoan, các em đỡ phải lo phần ẩm thực mà vẫn được ăn ngon và …no.  Khung cảnh chỗ ngồi thật đẹp và ấm cúng thân mật , các tiết mục ca vui, lời tâm sự giữa thầy trò và các anh rể cùng vài thân hữu rất hay, tự nhiên, thành thật, thân thương, dí dỏm như một buổi họp ở nhà.  Nghe đâu đây những lời ca tha thiết mong ngày hạnh ngộ:  “Ngày hôm nay có nhau, Ngày mai xa cách đời, Luôn có kỷ niệm ban đầu yêu thương…”
Và hình ảnh áo trắng ngày xưa: “Tà áo trắng ngày xưa em mặc, để cho anh không nói nên lời….” cũng như một vài kỷ niệm vui giữa người Lê văn Duyệt và  người hàng xóm Hồ Ngọc Cẩn…

Ngày ĐH năm nay cũng được tổ chức ở Diamond Seafood Palace như năm ngoái.  Tôi rất thích nơi này vì cái không khí ấm cúng, mầu sắc tươi mát và cái sân khấu đẹp và cao, lại đượcc tô điểm bằng cái cổng trường Lê văn Duyệt có cây trúc xanh, mầu sắc thật hài hòa, dễ mến.

Phải nói là Đại Hội năm nay đã thành công mỹ mãn, ngoài sức tưởng tượng của tôi. Chỗ ngồi trong ngày Ngày ĐH được sắp xếp khá trật tự và nhẹ nhàng, trừ một đề nghị với ban tổ chức là nên để một khoảng trống ngay sau những máy quay phim của truyền thông và các nhiếp ảnh gia bằng cách chuyển 2 bàn giáo sư lùi xuống dưới một chút hoăc sang bên trái hay bên phải của lối đi giữa, xòe ra .  Tội nghiệp cho các thầy cô lần họp mặt nào cũng được  các em ưu ái xếp lên trên cùng xem cho gần nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy rõ vì bị các nhiếp ảnh gia đứng che hết cả!

Các tiết mục trình diễn được dàn dựng và điều hợp chặt chẽ, có thứ tự lớp lang nhịp nhàng, hình ảnh y phục lộng lẫy huy hoàng, ý nghĩa xúc tích. Các tiết mục đơn ca, song ca, hợp ca, ca múa, nhạc cảnh, thi nhạc giao duyên được phối hợp rất cân xứng với toàn thể chương trình (chỉ thiếu có một màn kịch thôi….!!.)  Các màn hợp ca là những chọn lựa hay nhất trong các bài hát hay và ý nghĩa, rất hợp với chủ đề của Đại Hội.  Chương trình rất phong phú , nếu tôi nhớ không lầm thì tất cả là do các cựu NS LVD trình diễn trừ một màn của thân hữu Nông Lâm Súc, không giống như mọi lần thường có sự tham gia cùa nhiều trường bạn.  Như thế đủ thấy công sức của các em NS nhiều như thế nào.  Tôi là một người thầy LVD ở xa, chẳng giúp được gì, chỉ đi dự như một người khách, mà nhìn thấy các em trong ban chấp hành, ban tổ chức ĐH, các trưởng ban và các thành viên các ban làm việc ráo riết những ngày đêm cuối cùng, phân phối và bán vé, sắp chỗ, tập văn nghệ,  tất cả đều vất vả nhưng vui vẻ thân thương, nhất là với sự điều động không biết mệt của Hội Trưởng Vũ Đan, Phó HT Mai Phạm và của Trưởng Ban Văn nghệ An Hảo, một thành thực, nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ nhưng đầy tiềm năng đã đem 2 ngày Đại Hội vừa qua đến chỗ thành công. Tôi muốn nói lời thành thực ngợi khen các em và muốn gửi lời cảm ơn tất cả.
Không biết tôi chủ quan hay sao mà tôi thấy mục nào của các em cũng xuất sắc, đem lại đủ mầu sắc, sắc thái của quê hương ba miền trung nam bắc, của ngôi trường xưa với thời còn cắp sách, của giang sơn gấm vóc bên bờ đại dương, của tình cảm còn đầy, còn mong ngày về gặp lại các nẻo đường Việt nam và của các cô gái Việt gặp nhau trong niềm vui hội ngộ.  Màn hợp ca “Cô gái Việt”với các thiếu nữ Việt Nam _ các bà mẹ, bà nội, bà  ngoại LVD_ quả là độc đáo đã gây nhiều cảm xúc và ấn tượng nơi khán giả về chiếc áo dài Việt Nam.  Các em ăn mặc nhã nhặn mà lộng lẫy, kín đáo mà duyên dáng, tân mà cổ.  Nhìn các em tôi thực sự xúc động và hãnh diện.

Các em mến,

Hội AHCNSLVD và ĐH LVD hàng năm  có được là do sự góp mặt xây dựng, góp công sức, cố gắng vun đắp tình cảm của các LVD khắp nơi, của các LVD đã tham dự trong quá khứ, hiện tại và các LVD sẽ đến trong tương lai.  Đại hội cho chúng ta một dịp gặp lại nhau, nhìn lại quá khứ, chia sẻ hiện tại, và gìn giữ tương lai.  Các em có mặt kỳ này hay không, giờ đây đang ở phương trời nào thì cũng vẫn là LVD  và cũng sẽ rất kiêu hãnh khi được nhìn những hình ảnh ĐH .  Gặp các em kỳ này hay không, tôi cũng vẫn nhớ và nhắc nhở đến tất cả với tình thân và sự thương mến của một người thầy trong tuổi xế chiều khi quỹ thời gian còn ít ỏi.  Tôi cũng nghĩ mọi người trong chúng ta _những người LVD_ đều có đôi lúc bâng khuâng tự hỏi:

Đâu là những áng tuyết xưa? (Où sont les neiges d’antan?  Francois Villon)

và mong có lúc trở về gặp lại…

Cảm ơn các em đã hoàn thành Đại Hội và cho các thầy cô, các bạn được gìn giữ những hình ảnh vừa qua vào kho kỷ niệm.



THU LÊ  (10/10/2013)

Cám ơn Cô Thu Lê đã thể theo lời yêu cầu để đem bài này vào mục Đoản Văn.
Thật là một bài viết súc tích đủ tình đủ ý , diễn tả hết được tâm trạng và cảm nghĩ của những người đã luôn luôn sát cánh cùng  Ban Chấp Hành , Ban Tổ Chức và tất cả những cựu nữ sinh của trường Nữ Trung Học Lê Văn Duyệt. Đã cùng lo những nỗi lo của các em và cùng vui khi mọi sự đựơc thành công tốt
đẹp.
Cám ơn Cô Thu Lê đã thay mặt các Thầy Cô chuyển đạt đến các em những lời tâm tình quý mến.
Ngô Thị Vân    

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 14. Oct 2013 , 13:11
Đây là chuyện của Tài tui, mời xem chính Tài  cắn chặt cây bút bằng răng để viết.Sorry chụp bằng máy ảnh,chưa có kinh nghiệm sắp xếp,thư ký sẽ chỉnh lại từ từ.

http://imageshack.com/scaled/800x600/546/fi6q.jpg
http://imageshack.com/scaled/800x600/837/fksz.jpg

http://imageshack.com/scaled/800x600/689/d6i1.jpg
http://imageshack.com/scaled/800x600/837/7t6d.jpg
http://imageshack.com/scaled/800x600/202/c1y6.jpg
http://imageshack.com/scaled/800x600/822/1fb6.jpg
http://imageshack.com/scaled/800x600/801/3zgh.jpg
http://imageshack.com/scaled/800x600/11/nir6.jpg
http://imageshack.com/scaled/800x600/547/a5t5.jpg
http://imageshack.com/scaled/800x600/818/efov.jpg
http://imageshack.com/scaled/800x600/15/7fuo.jpg
http://imageshack.com/scaled/800x600/547/w7nd.jpg
http://imageshack.com/scaled/800x600/855/dxi6.jpg
http://imageshack.com/scaled/800x600/443/hpp8.jpg
http://imageshack.com/scaled/800x600/571/0wgc.jpg
http://imageshack.com/scaled/800x600/42/hcj3.jpg
http://imageshack.com/scaled/800x600/23/8vu6.jpg
http://imageshack.com/scaled/800x600/31/wyb0.jpg
http://imageshack.com/scaled/800x600/203/j2gt.jpg
http://imageshack.com/scaled/800x600/198/qtvl.jpg

(còn tiếp)

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 14. Oct 2013 , 19:23
Tài oi ,
Co cam on Tài da mang bai viet cua Tai vao day , nhung Co phai thu that la mẳt cua Co dầu đã mang kinh ma cố lam cung khong doc dươc. Chac la phai nho Co chu tiem cat toc ,[ moi khai trương tiem ] khi nao ranh phu giup Tài danh may ho  nhu trươc day dươc khong ? Chu bai thi thay ma doc khong dươc la Co ức lam day !
Dau sao cung cam on Tài rat nhieu.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 15. Oct 2013 , 18:05

ngo_thi_van wrote on 14. Oct 2013 , 19:23:
Tài oi ,
Co cam on Tài da mang bai viet cua Tai vao day , nhung Co phai thu that la mẳt cua Co dầu đã mang kinh ma cố lam cung khong doc dươc. Chac la phai nho Co chu tiem cat toc ,[ moi khai trương tiem ] khi nao ranh phu giup Tài danh may ho  nhu trươc day dươc khong ? Chu bai thi thay ma doc khong dươc la Co ức lam day !
Dau sao cung cam on Tài rat nhieu.
Co Van



Kính cô Vân, thư ký của Tài muốn cô Vân và cả nhà thấy "bút tích"của Tài đó    ;;.Lúc chưa có laptop Tài viết bằng cách ngậm cây bút mà viết, mỗi trang 1 tiếng đồng hồ.
Thư ký của Tài sẽ giúp Tài viết ra vì hơi dài nên phải viết từng đoạn  ;;
Tài tui

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 15. Oct 2013 , 20:49

DOHUUTAI wrote on 15. Oct 2013 , 18:05:
Kính cô Vân, thư ký của Tài muốn cô Vân và cả nhà thấy "bút tích"của Tài đó    ;;.Lúc chưa có laptop Tài viết bằng cách ngậm cây bút mà viết, mỗi trang 1 tiếng đồng hồ.
Thư ký của Tài sẽ giúp Tài viết ra vì hơi dài nên phải viết từng đoạn  ;;
Tài tui

Tài oi !
The moi biet y chi cua Tài that dang phuc !
Co cung mong la thu ky cua Tài se danh may truyen cua Tài cho Co dươc thuong thuc.
Chuc Tai luôn vui manh.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 18. Oct 2013 , 07:58
DẤU RĂNG

Bạn muốn nghe không chuyện buồn đau
Chuyện tôi sắp kể ngập lệ sầu
Đạo trung , đạo hiếu , đạo dân Việt
Nghìn năm gìn giữ trước như sau

Nước đổ , nước dâng , nước cuốn trôi
Cuốn mái tranh nghiêng , cuốn cả người
Một làng nghèo nhỏ mênh mông nước
Bao la như biển nước và trời

Trong cơn giông tố có chị kia
Một tay ghì chặt đứa con thơ
Một tay níu kéo mẹ già yếu
Rẽ sóng gạt mưa tìm đất khô

Mênh mông những nước biết tìm đâu
Bão táp mưa sa phủ ngang đầu
Làng xưa quê cũ mờ dấu tích
Tất cả đã chìm đáy nước sâu

Lẽ sống mong manh lực sắp tàn
Chị nghe mẹ nói tiếng như than
- con ơi bỏ mẹ cứu lấy nó
" cố cứu cháu tao được bình an "

Tay ghì chặt mẹ chẳng buông ra
- Mẹ ơi thà chết chết cả ba
"con không thể sống mà xa mẹ
" cầu xin Trời , Phật cứu chúng ta "

Bỗng dưng chị thấy tay nhói đau
Chới với mẹ yêu bị chìm sâu
Thì ra mẹ cắn lên tay chị
Trời hỡi tạo chi chuyện cơ cầu

Ba ngày tranh đấu chị thoát thân
Bồng con đói lạnh mắt trâng trâng
Đăm đăm rọi ánh trong dòng nước
Nước vẫn phăng phăng nước lặng câm

Nhìn trời , nhìn nước lại nhìn tay
Dấu tích mẹ yêu vẫn còn đây
Cầu xin dấu ấy đừng lành lại
Con có mẹ yêu suốt đời này

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 18. Oct 2013 , 09:59

Lethikinhhoang wrote on 18. Oct 2013 , 07:58:
DẤU RĂNG

Bạn muốn nghe không chuyện buồn đau
Chuyện tôi sắp kể ngập lệ sầu
Đạo trung , đạo hiếu , đạo dân Việt
Nghìn năm gìn giữ trước như sau

Nước đổ , nước dâng , nước cuốn trôi
Cuốn mái tranh nghiêng , cuốn cả người
Một làng nghèo nhỏ mênh mông nước
Bao la như biển nước và trời

Trong cơn giông tố có chị kia
Một tay ghì chặt đứa con thơ
Một tay níu kéo mẹ già yếu
Rẽ sóng gạt mưa tìm đất khô

Mênh mông những nước biết tìm đâu
Bão táp mưa sa phủ ngang đầu
Làng xưa quê cũ mờ dấu tích
Tất cả đã chìm đáy nước sâu

Lẽ sống mong manh lực sắp tàn
Chị nghe mẹ nói tiếng như than
- con ơi bỏ mẹ cứu lấy nó
" cố cứu cháu tao được bình an "

Tay ghì chặt mẹ chẳng buông ra
- Mẹ ơi thà chết chết cả ba
"con không thể sống mà xa mẹ
" cầu xin Trời , Phật cứu chúng ta "

Bỗng dưng chị thấy tay nhói đau
Chới với mẹ yêu bị chìm sâu
Thì ra mẹ cắn lên tay chị
Trời hỡi tạo chi chuyện cơ cầu

Ba ngày tranh đấu chị thoát thân
Bồng con đói lạnh mắt trâng trâng
Đăm đăm rọi ánh trong dòng nước
Nước vẫn phăng phăng nước lặng câm

Nhìn trời , nhìn nước lại nhìn tay
Dấu tích mẹ yêu vẫn còn đây
Cầu xin dấu ấy đừng lành lại
Con có mẹ yêu suốt đời này

Kahat

Kahat oi ,
Co doc bai tho nay ma khong ngan dươc nươc mat. Chuyen that la cam dong. Cam on Kahat da dua bai tho nay vao muc Đoản Văn  .
Cau chuyen thương tam nay cung la tham canh thương xay ra cho nhung ngươi song o mien Trung Viet Nam đất cay len soi đa va Troi hành cơn lụt moi nam do Kahat oi.
Ngươi ban cua Co la cố thi si Tạ Ký đa mất mẹ trong mot tran lut kinh hoang nam nao va đa la mot noi đau day dut khong nguoi trong long Tạ Ký sau nay day !
Co Van
 

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 19. Oct 2013 , 20:10

ngo_thi_van wrote on 18. Oct 2013 , 09:59:
Kahat oi ,
Co doc bai tho nay ma khong ngan dươc nươc mat. Chuyen that la cam dong. Cam on Kahat da dua bai tho nay vao muc Đoản Văn  .
Cau chuyen thương tam nay cung la tham canh thương xay ra cho nhung ngươi song o mien Trung Viet Nam đất cay len soi đa va Troi hành cơn lụt moi nam do Kahat oi.
Ngươi ban cua Co la cố thi si Tạ Ký đa mất mẹ trong mot tran lut kinh hoang nam nao va đa la mot noi đau day dut khong nguoi trong long Tạ Ký sau nay day !
Co Van
 


Hôm qua đã làm cô chảy nước mắt  , thật là xin lỗi nay đền cô bằng bài thơ vui , cho ngày chủ nhật thêm tươi hồng cùng Thày và gia đình cô nhé

Xí Hụt

Mấy bữa bị trụy tim nằm thẳng cẳng
Nhà hết hồn ôm mặt khóc bù loa
Kêu láng giềng phụ giúp lập đám ma
Toàn người tốt , kẻ cho hoa , cho nến

Tui nằm đó nghe nhiều điều lưu luyến
Họ thì thầm những chuyện mến thương tui
Nào tuổi xanh đi vội tội quá trời
Nào người tốt nên giời bắt về sớm

Lại có cả một cô em Hàng xóm
Mắt đỏ au rớm rớm lệ sụt sùi
Nàng thầm thì lúc trước đã phụ tui
Tui tỏ tình nàng trả lời hổng chịu

Có hay đâu nàng làm cao tí xíu
Đợi cho tui năn nỉ mới hài long
Rùi bây giờ tui nằm đó thong dong
Nàng hối hận , khóc ròng trong nuối tiếc

Nàng len lén mắt lệ tràn đưa liếc
Không ai nhìn , đánh bạo nắm tay tui
Tui nhột quá hé mắt chợt mỉm cười
Nàng la hoảng kêu trời chạy mất hút

Hai hôm sau khi tui lấy lại sức
Tui tìm nàng nhắc lại chuyện ngày qua
Nàng xí !!! to một tiếng mắt nổ hoa
Nghèo mà ham !!! tưởng người ta hổng biết

Mai này đây tui cầu cho chít thiệt
Cũng hổng thèm nhỏ lệ tiếc nữa đâu
Tại bà con khóc lóc tui mới rầu
Đó chỉ tại tui khóc theo chứ bộ

Ừa chuyện đời kể ra cũng hơi ngộ
Lúc sống nhăn sao chẳng có ai thương
Đợi chết rùi mới đốt nến , thắp hương
Thui mờ em đừng đóng tuồng " em chả "

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 20. Oct 2013 , 08:36

Lethikinhhoang wrote on 19. Oct 2013 , 20:10:
Hôm qua đã làm cô chảy nước mắt  , thật là xin lỗi nay đền cô bằng bài thơ vui , cho ngày chủ nhật thêm tươi hồng cùng Thày và gia đình cô nhé

Xí Hụt

Mấy bữa bị trụy tim nằm thẳng cẳng
Nhà hết hồn ôm mặt khóc bù loa
Kêu láng giềng phụ giúp lập đám ma
Toàn người tốt , kẻ cho hoa , cho nến

Tui nằm đó nghe nhiều điều lưu luyến
Họ thì thầm những chuyện mến thương tui
Nào tuổi xanh đi vội tội quá trời
Nào người tốt nên giời bắt về sớm

Lại có cả một cô em Hàng xóm
Mắt đỏ au rớm rớm lệ sụt sùi
Nàng thầm thì lúc trước đã phụ tui
Tui tỏ tình nàng trả lời hổng chịu

Có hay đâu nàng làm cao tí xíu
Đợi cho tui năn nỉ mới hài long
Rùi bây giờ tui nằm đó thong dong
Nàng hối hận , khóc ròng trong nuối tiếc

Nàng len lén mắt lệ tràn đưa liếc
Không ai nhìn , đánh bạo nắm tay tui
Tui nhột quá hé mắt chợt mỉm cười
Nàng la hoảng kêu trời chạy mất hút

Hai hôm sau khi tui lấy lại sức
Tui tìm nàng nhắc lại chuyện ngày qua
Nàng xí !!! to một tiếng mắt nổ hoa
Nghèo mà ham !!! tưởng người ta hổng biết

Mai này đây tui cầu cho chít thiệt
Cũng hổng thèm nhỏ lệ tiếc nữa đâu
Tại bà con khóc lóc tui mới rầu
Đó chỉ tại tui khóc theo chứ bộ

Ừa chuyện đời kể ra cũng hơi ngộ
Lúc sống nhăn sao chẳng có ai thương
Đợi chết rùi mới đốt nến , thắp hương
Thui mờ em đừng đóng tuồng " em chả "

Kahat

Kahat oi ,
Doc bai tho nay ma Co vua doc vua cươi muốn chít ! Dung la Kahat co oc khôi hài , nghi ra dươc nhung canh that độc đáo !
Cam on Kahat da cho Co uống mot liều thuốc bổ free hom nay !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 22. Oct 2013 , 07:46
Kahat mang bài thơ này vào đây kính tặng các cô và các chị LVD

CÁC NÀNG GIÁNG KIỀU

Em bước ra từ một bức tranh thơm
Bởi em là Giáng Kiều thuở trước
Ngày hai buổi gọn gàng cơm nước
Thắt đáy lưng ong chiều chuộng chồng con
Em ngọc ngà chẳng đếm xỉa phấn son
Cho anh mãi vẫn còn mê say đắm
Cho gia đình nguồn hạnh phúc đằm thắm
Em mãi là Giáng Kiều của lòng anh
Em là tiên nữ bước ra từ trong tranh
Nên không bị thời gian tàn phá
Mặc người đời nói đến điều kỳ lạ
Anh trọn đời tất cả sống vì em
Người vợ hiền đâu có thua các nàng tiên
Cho chồng con trọn lời nguyền mơ ước
Tạo yêu thương và dỗ dành hạnh phúc
Những người vợ người mẹ hiền lành
Tất cả các chị là người đẹp trong tranh
Cánh đàn ông sẽ trở thành ngơ ngẩn
Nếu trên đời có những nàng tiên sống ẩn
Thì đàn bà con gái chính là tiên

Kahat ( 20/10 ngày Phụ Nữ VN)

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 22. Oct 2013 , 15:45

Lethikinhhoang wrote on 22. Oct 2013 , 07:46:
Kahat mang bài thơ này vào đây kính tặng các cô và các chị LVD

CÁC NÀNG GIÁNG KIỀU

Em bước ra từ một bức tranh thơm
Bởi em là Giáng Kiều thuở trước
Ngày hai buổi gọn gàng cơm nước
Thắt đáy lưng ong chiều chuộng chồng con
Em ngọc ngà chẳng đếm xỉa phấn son
Cho anh mãi vẫn còn mê say đắm
Cho gia đình nguồn hạnh phúc đằm thắm
Em mãi là Giáng Kiều của lòng anh
Em là tiên nữ bước ra từ trong tranh
Nên không bị thời gian tàn phá
Mặc người đời nói đến điều kỳ lạ
Anh trọn đời tất cả sống vì em
Người vợ hiền đâu có thua các nàng tiên
Cho chồng con trọn lời nguyền mơ ước
Tạo yêu thương và dỗ dành hạnh phúc
Những người vợ người mẹ hiền lành
Tất cả các chị là người đẹp trong tranh
Cánh đàn ông sẽ trở thành ngơ ngẩn
Nếu trên đời có những nàng tiên sống ẩn
Thì đàn bà con gái chính là tiên

Kahat ( 20/10 ngày Phụ Nữ VN)

Co thay mat cac co va cac em cam on Kahat rat nhieu da lam tho ca tung phai nu nhat la nhung ngươi me ngươi vo hien !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Thu Ca vào ngày 23. Oct 2013 , 00:41
Kinh thưa cô Vân,cô Ngọc Mai va cô Thu Lê,

Hôm nay em xin  giới thiệu một nhà thơ xưa nay 
nổi tiếng trong nhóm bạn gia đình.Đó là DS Thiện ,O X của Cần Đặng.Anh thường dich chuyện ngoại quốc và làm thơ rất hay.



Chiều thu
                        Chiều thu nắng nhạt ngoài song
                        Hoa rơi tan tác xui lòng nhớ ai
                        Mây trôi lờ lững bên trời
                        Mây ơi cho gửi đôi lời nhớ thương
                        Về ai giữa buổi tan trường
                        Chiều xưa năm ấy bước đường chung đôi
                        Chiều nay nhìn cánh hoa rơi
                        Lòng rưng rưng nhớ bóng người năm xưa
                                           
                                                         Bảo Thiện
                                                                        

Tho anh Thien hay qua.xin hoa theo.Moi cac AC cung hoa cho vui.

Qua song nhìn lá đong đưa
Nhớ sao là nhớ cho vừa tim côi
Mây trôi theo gió cứ trôi
Đừng quên gửi tới người xưa đôi lời
Rằng đây vẫn nhớ bồi hồi
Buổi tan trường đó nhịp đôi chân mình
Hoa rơi sao quá vô tình
Cho tim thổn thức bóng hình năm xưa .

Thu CA



Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 23. Oct 2013 , 09:16

Thu Ca wrote on 23. Oct 2013 , 00:41:
Kinh thưa cô Vân,cô Ngọc Mai va cô Thu Lê,

Hôm nay em xin  giới thiệu một nhà thơ xưa nay 
nổi tiếng trong nhóm bạn gia đình.Đó là DS Thiện ,O X của Cần Đặng.Anh thường dich chuyện ngoại quốc và làm thơ rất hay.



Chiều thu
                        Chiều thu nắng nhạt ngoài song
                        Hoa rơi tan tác xui lòng nhớ ai
                        Mây trôi lờ lững bên trời
                        Mây ơi cho gửi đôi lời nhớ thương
                        Về ai giữa buổi tan trường
                        Chiều xưa năm ấy bước đường chung đôi
                        Chiều nay nhìn cánh hoa rơi
                        Lòng rưng rưng nhớ bóng người năm xưa
                                           
                                                         Bảo Thiện
                                                                        

Tho anh Thien hay qua.xin hoa theo.Moi cac AC cung hoa cho vui.

Qua song nhìn lá đong đưa
Nhớ sao là nhớ cho vừa tim côi
Mây trôi theo gió cứ trôi
Đừng quên gửi tới người xưa đôi lời
Rằng đây vẫn nhớ bồi hồi
Buổi tan trường đó nhịp đôi chân mình
Hoa rơi sao quá vô tình
Cho tim thổn thức bóng hình năm xưa .

Thu CA

Em Thu CA oi ,
Co dau co ngo Thien lam tho hay qua vay! The ma may lau nay " dấu nghề " Cần khong chiu gioi thieu gi cho cac Co biet ca.
Cac phu quan cua cac cưu nu sinh Le Van Duyet sao lam tai the !
Co cam on em da cho Co thương thuc tài hoa tho cua em. Co khong ngac nhien vi da dươc biet tài em qua Quan Dich roi. Co con biet em viet van rat hay the ma khong viet vai bai cho muc Đoản Văn nay.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 28. Oct 2013 , 17:37

Thu Ca wrote on 23. Oct 2013 , 00:41:
Kinh thưa cô Vân,cô Ngọc Mai va cô Thu Lê,

Hôm nay em xin  giới thiệu một nhà thơ xưa nay 
nổi tiếng trong nhóm bạn gia đình.Đó là DS Thiện ,O X của Cần Đặng.Anh thường dich chuyện ngoại quốc và làm thơ rất hay.



Chiều thu
                        Chiều thu nắng nhạt ngoài song
                        Hoa rơi tan tác xui lòng nhớ ai
                        Mây trôi lờ lững bên trời
                        Mây ơi cho gửi đôi lời nhớ thương
                        Về ai giữa buổi tan trường
                        Chiều xưa năm ấy bước đường chung đôi
                        Chiều nay nhìn cánh hoa rơi
                        Lòng rưng rưng nhớ bóng người năm xưa
                                           
                                                         Bảo Thiện
                                                                        

Tho anh Thien hay qua.xin hoa theo.Moi cac AC cung hoa cho vui.

Qua song nhìn lá đong đưa
Nhớ sao là nhớ cho vừa tim côi
Mây trôi theo gió cứ trôi
Đừng quên gửi tới người xưa đôi lời
Rằng đây vẫn nhớ bồi hồi
Buổi tan trường đó nhịp đôi chân mình
Hoa rơi sao quá vô tình
Cho tim thổn thức bóng hình năm xưa .

Thu CA


Chiều thu
                        Chiều thu nắng nhạt ngoài song
                        Hoa rơi tan tác xui lòng nhớ ai
                        Mây trôi lờ lững bên trời
                        Mây ơi cho gửi đôi lời nhớ thương
                        Về ai giữa buổi tan trường
                        Chiều xưa năm ấy bước đường chung đôi
                        Chiều nay nhìn cánh hoa rơi
                        Lòng rưng rưng nhớ bóng người năm xưa
                                           
                                                         Bảo Thiện

Xin vui hoạ đôi vần Lục Bát với DS Thiện

Ngày xưa chiều bước song song
Ngày nay xa cách cho lòng nhớ ai
Người đi đã cuối chân trời
Ta còn đứng đợi buông lời yêu thương
Đành thôi giấu nỗi đoạn trường
Để cho người chọn cuối đường chia đôi
Dù sao chớ để lệ rơi
Chớ như Tố Nữ khóc người năm xưa

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 30. Oct 2013 , 09:52
Kính Mạ Vân, đây không phải là đoản văn mà là những bài viết về anh Tài trong mấy trang web, ngố mang vô đây để tố điểm cho căn nhà Đoản văn.

Người truyền cho tôi sức sống mới



Trong chuyến lang thang ở Tiểu bang Virginia , sáng 9-30-2013, tôi được chở tới thăm một người bạn lâu nay “văn kỳ thanh bất kiến kỳ hình” đang sống tại trung tâm phục hồi chức năng và nuôi dưỡng người bệnh tật và già yếu Mt. Vernon trên đường Tiswell của thành phố cổ Alexandria.

Nguyên khu vực nhiều cây xanh, yên tĩnh và xinh đẹp này có những dãy nhà dành cho những người bệnh tật trong thời kỳ phục hồi chức năng (rehabilitation) và những người già yếu hay bệnh lưu niên nằm dưỡng già và chờ ngày về bên kia thế giới.

Anh bạn Đỗ Hữu Tài sống trong một dãy nhà dành cho những người già yếu và bệnh tật. Hàng ngày khách được vào thăm từ 8 giờ sáng tới 8 giờ tối. Mọi khách đều phải đăng ký, ghi tên vào sổ tại phòng khách rồi mới được đi vào khu sống của người bệnh. Phòng khách có salon, sách báo. Có hai phòng vệ sinh cho nam và nữ, nhưng phải tới quầy tiếp tân nhận chìa khóa mới mở được.

Khu người bệnh sống có nhiều phòng, nằm hai bên lối đi giữa dãy nhà, mỗi phòng 2 người ở, có nhà tắm và phòng vệ sinh riêng trong từng phòng. Đội ngũ phục vụ  người bệnh cực kỳ tận tâm và chu đáo. Việc chăm sóc rất cực vì hầu hết người bệnh phải ngồi xe lăn hay nằm liệt giường, thường không tự làm vệ sinh cho bản thân, ngay cả khi muốn uống nước cũng phải nhấn nút kêu người phục vụ tới giúp. Như anh Tài, họ phải đút cho anh ăn ngày 3 bữa.Không quá 2 giờ một lần, phải được trở mình, để khỏi bị thối thịt. Có một cuốn sổ ghi giây phút nào trở mình, trở về bên phải, bên trái, hay nằm ngửa thẳng, tên người trở mình, và chữ ký. Việc này làm không kể ngày hay đêm.. Các phòng rất sạch. Do không thấy có biển ghi cấm chụp hình, tôi đưa máy ảnh lên bấm một kiểu ngoài hành lang. Một nhân viên phục vụ tới bên cho biết ở đây cấm chụp ảnh bên ngoài phòng bệnh nhân vì họ sợ xâm phạm tới quyền cá nhân riêng tư của những người bệnh khác.

Anh Đỗ Hữu Tài sinh năm 1957 tại Saigon trong một gia đình lao động ở quận 8, có tới 9 anh chị em (7 nam và 2 nữ). Năm 1980, anh ra đi và năm 1982 tới Mỹ sau một thời gian sống trên đảo Pulao Bidong. Bi kịch ập tới anh chỉ sau một thời gian ngắn ở Mỹ. Anh bị một chứng tê người mà bác sĩ không tìm được nguyên nhân. Hậu quả là từ một chàng trai khỏe mạnh, anh đã bị tê liệt ăn dần từ chân trở lên. Anh bệnh 30 năm nay và đã phải dính vào chiếc xe lăn 28 năm. Giờ đây, anh đã bị liệt tới cổ, toàn phần dưới không còn cảm giác. Anh vẫn ăn uống ngon miệng, nhưng không kiểm soát được các chức năng của cơ thể từ cổ trở xuống.

Do một thân một mình ở Mỹ, anh Tài đã sống trong trung tâm điều dưỡng này gần 30 năm. Phải nói là nước Mỹ chăm lo phúc lợi xã hội cho người dân cực kỳ tốt. Người dân đóng thuế cao, nhưng họ an tâm vì tiền thuế của họ được chính quyền chi đúng đắn và sẵn sàng chăm lo chu đáo cho họ khi cơ nhỡ hay bất hạnh.

Là một người theo đạo Công giáo và rất sùng đạo, anh Tài đã phó thác cuộc đời mình cho Chúa, an tâm với cuộc sống của mình. Anh cố gắng hạn chế tới mức thấp nhất việc nhờ vả người khác. Dùng miệng ngậm chiếc cần điều khiển, anh lái chiếc xe lăn điện đi tới đi lui, hàng tuần chạy ra cửa nhà đón xe buýt đi lễ nhà thờ. Anh lấy slogan là “Yêu đời và yêu người” và treo nó lên trang web của mình. Trong phòng anh, tôi còn thấy có dán tấm giấy trung tâm khen tặng là “Cư dân xuất sắc trong tháng” (Resident of the Month) hồi tháng 9-2012. Quả là một người lạc quan và vẫn hữu ích cho cộng đồng.

Nhưng điều đáng nói hơn cả ở chỗ anh Tài là một hình mẫu cho người tàn mà không phế. Hồi chưa có máy tính, anh ngậm viết vào miệng để ghi nhật ký, viết tự truyện và làm thơ. Anh cho tôi coi 3 cuốn tập lớn và dày cộm chứa những gì anh viết. Thiệt là sửng sốt khi thấy anh viết bằng miệng mà chữ rất rõ ràng, ngay hàng thẳng lối. Anh nói mình viết đầy một trang mất hơn 1 tiếng đồng hồ. Mấy năm sau này có máy tính xách tay, anh sử dụng bằng cách ngậm một cây que để nhấn lên các phím. Mỗi ngày, khoảng 8 giờ sáng, nhân viên làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo mới cho anh rồi đặt anh lên chiếc xe lăn. Họ điều chỉnh chiếc bàn đặt chiếc laptop sao cho anh thoải mái nhất. Từ đó cho tới 2 giờ chiều, anh Tài ngồi bên máy tính, lướt web, đọc và trả lời e-mail, chat, viết lách. Anh cũng tham gia nhiều trang web, diễn đàn. Website của trường Lê Văn Duyệt đã lập hẳn một section riêng cho anh (http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1207670982/3553#3553). Tới 2 giờ chiều, nhân viên tới dùng thiết bị nâng để đỡ anh lên giường, tắt máy tính, và để chiếc điện thoại bàn bên cạnh để anh bắt đầu liên lạc với mọi người bằng điện thoại – tất nhiên cũng dùng miệng ngậm chiếc que để bấm số.

Các bạn bè và những người ái mộ đã trang bị cho phòng anh Tài tivi, đầu máy, máy hát đĩa,… để anh giải trí. Hàng tuần đều có người tới thăm, mang thức ăn tới cho anh. Anh đặc biệt mê các món ăn Việt – tất nhiên rồi!

Anh Tài rất mê làm thơ. Anh làm thơ rất nhanh, ngậm cây que, anh gõ từng chữ Việt có dấu hẳn hoi để post ngay lên trang web hay trong e-mail. Phía trước cửa phòng có dán mấy câu thơ của anh Tài được nhà thư họa Vũ Hối ở Virginia phóng bút theo kiểu thư pháp. Một bên ghi: “Có những đêm giật mình tôi thức giấc. Xót xa nhìn cùng bóng tối cô đơn.”. Bên kia viết: “Tìm bóng tối quên đi thời ngang dọc. Tìm góc trời ta học cách làm thơ.” Ban đầu, anh lấy nickname và bút danh là Tài Phan (đọc lái thành “tàn phai”). Sau này, anh dùng nguyên họ tên của mình. Năm 2008, bạn bè xúm lại giúp anh in tập thơ “Có những đêm” tuyển chọn 129 bài thơ của anh. Đó là những bài thơ viết về đạo, về mẹ (mẹ anh đang ở quận 8), về nỗi nhớ quê hương và nhất là về cuộc tình đẹp mà dang dở của anh.

Thời gian ở đảo của người tị nạn, anh gặp một cô gái cùng cảnh ngộ. Hai người yêu nhau tha thiết. Nhưng sau đó, gia đình cô gái được đi định cư trước ở Úc. Dù cô van nài người yêu cùng đi Úc với mình, nhưng anh đã quyết định từ chối vì cha mẹ người yêu trước nay luôn quyết liệt phản đối mối tình của họ. Anh cũng tưởng rằng khi sang Mỹ, sau khi ổn định cuộc sống, nếu còn duyên thì sẽ nối lại tình xưa. Dè đâu định mệnh trớ trêu khiến anh lâm cơn bạo bệnh. Anh giấu nhẹm tình trạng của mình với gia đình ở Việt Nam cũng như người yêu ở Úc. Mãi sau này, khi biết được, cô gái năn nỉ anh cho mình qua chăm sóc anh, nhưng anh đã quyết liệt từ chối. Nhưng rồi cô gái cũng đã qua thăm anh 2 lần. Năm 1985, cô đi cùng gia đình từ Úc qua Mỹ ở 1 tuần. Năm 1986, cô qua và ở lại 49 ngày và anh đã dùng miệng ghi lại một tập nhật ký về  49 ngày hạnh phúc đó. Sau đó, anh không thể tiếp tục níu kéo cuộc tình mà phần bất hạnh thuộc về người anh yêu. Anh không muốn làm phiền ai. Tình yêu đó, anh giữ trọn trong tim mình và sống cùng nó tới ngày nay, luôn day dứt và cháy bỏng qua những dòng thơ. Dù sao, giờ chị Hoài Hương cũng đã tìm được hạnh phúc của mình.
...
(Anh Hữu Tài thời chưa lâm bệnh-ảnh cá nhân của anh Tài)

...
Chị Hoài Hương ở Úc năm 1997. (Ảnh cá nhân của anh Tài).

Cô gái mang tên Hoài Hương xuất hiện rất nhiều trong tập thơ “Có những đêm” của anh Tài. Có hai bài được đặt tên là “Hoài Hương” và “Hoài Hương và mùa hạ”. Ta hãy thả hồn làm một chuyến viễn du vượt Bắc Thái Bình Dương hơn 9.000 mile (14.600km) từ Virginia sang Sydney (Úc) để cùng anh Tài thương nhớ Hoài Hương:

“Cuối tháng sáu nắng mưa về bất chợt

Có em rồi anh nào ngại nắng mưa

Lời yêu em biết nói mấy cho đầy?

Ôi! Thương quá Hoài Hương và mùa hạ”

(Hoài Hương và mùa hạ)


“Hoài Hương ai bảo nhớ Hoài Hương

Nhớ dáng em ngoan nụ cười buồn

Nhớ người con gái ngày xưa ấy

Đã giết đời ta lúc nửa đời.

….

Em bên phương ấy vui đời mới

Ta ở nơi này ta trách ta.”

(Hoài Hương)



“Sydney bây giờ em ở đâu

Có nhớ Bidong một đêm nào

Tôi say sưa kể đời phiêu bạt

Em ngước nhìn trời… mưa quá lâu.



Có lẽ tại trời mưa quá lâu

Đã ướt tình đau từ bao giờ

Em nơi phương ấy lòng héo hắt

Tôi hụt hẫng đời trong hố sâu.

….

Sydney đất lạ mà vấn vương

Chưa đến làm sao lại nhớ nhà

Tình tôi trao trọn về bên ấy

Nên thấy nhẹ lòng nỗi Hoài Hương

….

Sydney thương quá em Sydney

Biết viết lời chi để vơi buồn

Hai phương trời lạ chung nỗi nhớ

Em có nghe gì không Sydney?”

(Sydney tôi nhớ em)

Đọc tập thơ của anh Tài, tôi thấy bàng bạc một bóng hình Hàn Mặc Tử…

Thú thiệt, trước khi tới gặp anh Tài, tôi đã phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để gặp một “phế nhân” đầy bi thương. Nhưng tôi nhẹ lòng ngay khi bước vào nhà an dưỡng khi thấy mọi người bệnh được chăm sóc quá tốt – thậm chí ở nhà khó lòng mà được như vậy. Và mọi lăn tăn trong đầu tôi đã nhanh chóng bị xóa tan ngay trong những phút đầu tiên tiếp xúc với anh Tài – một người chỉ có cái đầu là còn “sống”. Anh lạc quan, yêu đời, dí dỏm, khôi hài không để người tiếp xúc phải chạnh lòng vì mình. Vốn là dân công nghệ, tôi bị bệnh nghề nghiệp, lòng nhủ thầm chính công nghệ đã giúp anh Tài yêu đời, kéo dài cuộc sống cho anh. Ngồi trên xe lăn nhưng anh không hề lạc lõng và cô đơn, anh vẫn có thể kết nối và sinh hoạt cùng với bạn bè trên khắp thế giới.

Từ phòng anh Tài có một cửa sổ nhìn ra đường. Ở đó có vài ba cây lá đã đổi màu đỏ và một cây đổi màu vàng. Chớm thu rồi. Thỉnh thoảng, nhân viên phục vụ vẫn mở rèm che cửa sổ cho anh Tài nhìn mùa Thu hay cảnh tuyết rơi bên ngoài. Chúng sau đó lại vào thơ của anh.

Chia tay anh Tài, tôi được anh truyền cho nhiều cảm hứng, đặc biệt là lạc quan và yêu đời hơn. Thay vì có ý định an úi và động viên anh, hóa ra tôi lại được anh truyền cho sức sống mới. Cảm ơn anh Tài. Cảm ơn tất cả mọi người đã ở bên anh Tài trong suốt những tháng ngày còn lại. Cảm ơn trung tâm điều dưỡng Mt Vernon đã chăm sóc anh suốt 30 năm nay.

PHẠM HỒNG PHƯỚC

(Virginia 9-30-2013)


Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 30. Oct 2013 , 09:58
Yên Dạ Thảo nói về bạn thơ Đỗ Hữu Tài

Hồng Phước mến, Tuần vừa qua Yên Dạ Thảo (YDT) có vào ghé web LVD xem sinh hoạt của thi sĩ Đỗ Hữu Tài, một người bạn thơ của YDT từ năm 2011 đến nay. Thấy hình Phước chụp chung với anh Tài làm Thảo ngạc nhiên và có viết hỏi thì anh Tài sao quen được với Phước .  Nay Phước post bài viết về anh Tài lên trang nên Thảo xin phép nói thêm một ít về sự quen biết anh Tài với  YDT và Anh Tú.



Vâng, hoàn cảnh của anh rất tội nghiệp, ai nhìn hình ảnh của anh Tài ngồi làm thơ cũng đều thương tâm, tuy thế  anh chấp nhận và sống rất lạc quan!  Nếu không biết thì luôn nghỉ anh là người khỏe mạnh yêu đời và yêu người nên sáng tác hàng trăm thi phẩm trữ tình!
YDT quen anh Tài từ một bạn học giới thiệu  để cùng anh xướng họa thơ giúp anh vui qua ngày. Anh Tài là người khuyến khích YDT tiếp tục sáng tác, xướng họa thơ vì lúc đó Thảo có tâm sự với anh:
-     YDT xướng họa tình thơ miết chắc người quen biết được sẽ nói YDT có gia đình rồi mà còn ngoại tình tư tưởng, YDT đinh ngưng làm thơ luôn anh ạ!
Anh Tài trả lời:
-    YDT ơi, ai nghỉ thế nào thì mặc!  Miễn tâm hồn mình trong sáng và thanh thản là quan trọng, nếu mà Thảo ngại thì xướng họa thơ với Tài thì sẽ yên tâm vì Tài như  thế nầy thì yêu ai được nữa!
Và từ đó anh Tài, YDT và Anh Tú xướng họa chung một trang web. Anh Tài họa thơ rất nhanh, có lần YDT hỏi anh ấy:
-    Anh Tài ơi, chỉ cho YDT biết làm sao anh có được một bụng thơ để  “mần” thơ nhanh như vậy?  Anh ra thơ nhanh quá YDT theo không kịp!
-    YDT ơi, Tài ăn điểm tâm bằng thơ!
Từ đó mỗi lần thấy trang của YDT vắng thơ thì anh  email “réo”:
-    YDT ơi….. sáng ăn điểm tâm thơ chưa???
-    YDT ăn thơ rồi nhưng việc làm trong sở nhiều quá mà chạy theo thơ của hai huynh (ĐHT và AT) làm YDT mệt không kịp muốn xỉu.
Có lúc anh hỏi:
-    YDT ơi, ăn trưa chưa?  Ăn món gì thế? Bửa nay Tài ăn mỳ Ý  ngán ơi là ngán …. thôi Tài chạy nha hết giờ rồi!
Tuy việc nhà và việc làm trong sở khá bận nhưng YDT cũng cố gắng  ra thơ để anh ấy đọc cho vui qua ngày tuy biết anh có quen rất nhiều thi nữ khắp trên thế giới.  Có những lúc hết nguồn YDT phải tìm đọc thơ trên web để tìm cảm hứng.
Những emails qua lại làm anh Tài vui làm mình cũng vui theo! YDT biết thơ là món ăn tinh thần của anh và giúp anh trải qua những tháng ngày buồn bã trong căn phòng nhỏ, thơ  giúp anh ôn lại kỷ niệm thời hoa niên, có đôi lúc YDT hết ý thơ nên phải tìm thơ trên mạng để cảm tác và post cho anh đọc  để tìm cảm hứng mà anh họa lại. Dường như trong 3 năm nay YDT và anh cũng có gần 100 bài thơ xướng họa, đọc các dòng thơ anh làm cho mình xúc động khi nghỉ đến hình ảnh anh ngậm cây que để gỏ phím.
Đối với YDT từng bài thơ của anh là một kỷ niêm vô giá của một người bạn thơ , một người  anh cho mình noi gương để vượt qua khó khăn trong cuộc sống thường nhật.  YDT muốn chia sẻ cùng các ACE clip ACE  xem clip Youtube  trích đoạn từ bài thơ “Có Những Đêm” của thi sĩ Đỗ Hữu Tài do em gái của YDT làm để tặng anh.
<iframe width=”640″ height=”360″ src=”//www.youtube.com/embed/KUdHicFpqhM?feature=player_embedded” frameborder=”0″ allowfullscreen></iframe>
YDT cám ơn anh Phước chia sẻ bài viết  đầy tình người chân thật từ trái tim của bạn đối với thi sĩ Đỗ Hữu Tài.
Mến,
Yên Dạ Thảo

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 30. Oct 2013 , 10:35

Lethikinhhoang wrote on 28. Oct 2013 , 17:37:
Chiều thu
                        Chiều thu nắng nhạt ngoài song
                        Hoa rơi tan tác xui lòng nhớ ai
                        Mây trôi lờ lững bên trời
                        Mây ơi cho gửi đôi lời nhớ thương
                        Về ai giữa buổi tan trường
                        Chiều xưa năm ấy bước đường chung đôi
                        Chiều nay nhìn cánh hoa rơi
                        Lòng rưng rưng nhớ bóng người năm xưa
                                           
                                                         Bảo Thiện

Xin vui hoạ đôi vần Lục Bát với DS Thiện

Ngày xưa chiều bước song song
Ngày nay xa cách cho lòng nhớ ai
Người đi đã cuối chân trời
Ta còn đứng đợi buông lời yêu thương
Đành thôi giấu nỗi đoạn trường
Để cho người chọn cuối đường chia đôi
Dù sao chớ để lệ rơi
Chớ như Tố Nữ khóc người năm xưa

Kahat

Kahat oi ,
Bai hoa cua Kahat hay qua , Co cung chang ngac nhien voi tai ngươi hoa tho nhu Kahat. Cam on Kahat da lam cho muc Đoan Van nay them song dong !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 30. Oct 2013 , 11:04
Thăm nhà anh Đỗ Hữu Tài – người làm thơ bằng miệng



Sáng 26-10-2013, tôi đã tới nhà anh Đỗ Hữu Tài ở quận 8 (Saigon) để thăm thân mẫu của anh và chuyển cho bà tập thơ của anh Tài gởi tôi mang về. Tôi cũng đã in một số ảnh chụp anh Hữu Tài trong lần tôi thăm anh tại Trung tâm Nursing & Rehabilitation hôm 30-9-2013 để gởi bà và gia đình. Tất nhiên, tôi cũng đã chụp ảnh và quay video mẹ và gia đình anh Tài để chuyển cho anh. Hy vọng cái “bridge mission” này đem lại niềm vui và hạnh phúc cho mẹ con anh Hữu Tài  ở 2 bờ Thái Bình Dương mà chắc chắn một điều là họ sẽ không thể nào trực tiếp gặp lại nhau ở kiếp này.

Trong bài viết “Người truyền cho tôi sức sống mới” hồi đầu tháng 10-2013, tôi có kể về cuộc gặp lý thú với anh Đỗ Hữu Tài, một người tàn mà không phế gần 30 năm nay sống tại Trung tâm phục hồi chức năng và nuôi dưỡng người bệnh tật và già yếu Mt. Vernon trên đường Tiswell của thành phố cổ Alexandria (bang Virginia, Hoa Kỳ).

Từ quận 8, anh Tài một thân một bóng sang tới Mỹ năm 1982.  Chẳng bao lâu sau, anh phát một chứng bệnh nan y bị tê liệt dần từ chân, nay đã lên tới cổ. Anh chỉ còn có cái đầu là còn cảm giác và hoạt động. 30 năm anh ngồi trên xe lăn, sống nhờ phúc lợi xã hội Mỹ và trong vòng tay yêu thương, chăm sóc của bạn bè, ân nhân.

Sau thời gian sốc ban đầu, anh Tài đã bình tâm lại, phó dâng cuộc đời mình cho Thiên chúa. Anh đã viết hồi ký, làm thơ bằng cách ngậm cây bút vào miệng để ghi từng nét trên giấy. Sau này, có máy tính, anh dùng miệng ngậm một cái que nhỏ để gõ bàn phím. Mỗi ngày (trừ weekend), anh ngồi bên máy tính từ 8g sáng tới 14g chiều để lướt web, check mail, chat, tham gia vô số diễn đàn xã hội trên Internet. Anh làm thơ trực tiếp trên máy tính để post lên các diễn đàn.
Năm 2008, bạn bè đã xúm lại in cho anh Tài một tập thơ “Có những đêm” tuyển chọn 129 bài thơ của anh. Đó là những bài thơ viết về đạo, về mẹ (mẹ anh đang ở quận 8), về nỗi nhớ quê hương và nhất là về cuộc tình đẹp mà dang dở của anh.
Trong video clip mới mà tôi làm tặng anh Tài có hình ảnh tôi chụp anh khi tới thăm anh ngày 30-9-2013. Hồi tháng 6-2013, tôi cũng đã tìm tới thăm anh một lần, nhưng do quên làm sẵn direction nên bị lạc đường, xà quần hơn 2 tiếng đồng hồ không tìm được, càng hỏi thăm càng bị chỉ đi xa hơn. Có những hình ảnh gia đình em trai thứ 9 của anh Tài tới thăm anh ngày 25-7-2013 sau khi họ sang định cư ở bang Nevada (Mỹ) – hai anh em họ xa nhau từ năm 1980. Và mới nhất là những hình ảnh chụp thân mẫu của anh khi tôi tới thăm bà ngày 26-10-2013. Bà gần 90 tuổi, đang sống cùng gia đình người con trai Út (anh Tài
thứ Năm).
PHẠM HỒNG PHƯỚC
    ( 27-10-2013)

[mediawidth=500]http://www.youtube.com/watch?v=j3X29NqCeIU[/media]

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 30. Oct 2013 , 14:18
[quote
author=775E646F535264735A647A55533B0 link=1342396112/711#711 date=1383151946]Kính Mạ Vân, đây không phải là đoản văn mà là những bài viết về anh Tài trong mấy trang web, ngố mang vô đây để tố điểm cho căn nhà Đoản văn.

Người truyền cho tôi sức sống mới



Trong chuyến lang thang ở Tiểu bang Virginia , sáng 9-30-2013, tôi được chở tới thăm một người bạn lâu nay “văn kỳ thanh bất kiến kỳ hình” đang sống tại trung tâm phục hồi chức năng và nuôi dưỡng người bệnh tật và già yếu Mt. Vernon trên đường Tiswell của thành phố cổ Alexandria.

Nguyên khu vực nhiều cây xanh, yên tĩnh và xinh đẹp này có những dãy nhà dành cho những người bệnh tật trong thời kỳ phục hồi chức năng (rehabilitation) và những người già yếu hay bệnh lưu niên nằm dưỡng già và chờ ngày về bên kia thế giới.

Anh bạn Đỗ Hữu Tài sống trong một dãy nhà dành cho những người già yếu và bệnh tật. Hàng ngày khách được vào thăm từ 8 giờ sáng tới 8 giờ tối. Mọi khách đều phải đăng ký, ghi tên vào sổ tại phòng khách rồi mới được đi vào khu sống của người bệnh. Phòng khách có salon, sách báo. Có hai phòng vệ sinh cho nam và nữ, nhưng phải tới quầy tiếp tân nhận chìa khóa mới mở được.

Khu người bệnh sống có nhiều phòng, nằm hai bên lối đi giữa dãy nhà, mỗi phòng 2 người ở, có nhà tắm và phòng vệ sinh riêng trong từng phòng. Đội ngũ phục vụ  người bệnh cực kỳ tận tâm và chu đáo. Việc chăm sóc rất cực vì hầu hết người bệnh phải ngồi xe lăn hay nằm liệt giường, thường không tự làm vệ sinh cho bản thân, ngay cả khi muốn uống nước cũng phải nhấn nút kêu người phục vụ tới giúp. Như anh Tài, họ phải đút cho anh ăn ngày 3 bữa.Không quá 2 giờ một lần, phải được trở mình, để khỏi bị thối thịt. Có một cuốn sổ ghi giây phút nào trở mình, trở về bên phải, bên trái, hay nằm ngửa thẳng, tên người trở mình, và chữ ký. Việc này làm không kể ngày hay đêm.. Các phòng rất sạch. Do không thấy có biển ghi cấm chụp hình, tôi đưa máy ảnh lên bấm một kiểu ngoài hành lang. Một nhân viên phục vụ tới bên cho biết ở đây cấm chụp ảnh bên ngoài phòng bệnh nhân vì họ sợ xâm phạm tới quyền cá nhân riêng tư của những người bệnh khác.

Anh Đỗ Hữu Tài sinh năm 1957 tại Saigon trong một gia đình lao động ở quận 8, có tới 9 anh chị em (7 nam và 2 nữ). Năm 1980, anh ra đi và năm 1982 tới Mỹ sau một thời gian sống trên đảo Pulao Bidong. Bi kịch ập tới anh chỉ sau một thời gian ngắn ở Mỹ. Anh bị một chứng tê người mà bác sĩ không tìm được nguyên nhân. Hậu quả là từ một chàng trai khỏe mạnh, anh đã bị tê liệt ăn dần từ chân trở lên. Anh bệnh 30 năm nay và đã phải dính vào chiếc xe lăn 28 năm. Giờ đây, anh đã bị liệt tới cổ, toàn phần dưới không còn cảm giác. Anh vẫn ăn uống ngon miệng, nhưng không kiểm soát được các chức năng của cơ thể từ cổ trở xuống.

Do một thân một mình ở Mỹ, anh Tài đã sống trong trung tâm điều dưỡng này gần 30 năm. Phải nói là nước Mỹ chăm lo phúc lợi xã hội cho người dân cực kỳ tốt. Người dân đóng thuế cao, nhưng họ an tâm vì tiền thuế của họ được chính quyền chi đúng đắn và sẵn sàng chăm lo chu đáo cho họ khi cơ nhỡ hay bất hạnh.

Là một người theo đạo Công giáo và rất sùng đạo, anh Tài đã phó thác cuộc đời mình cho Chúa, an tâm với cuộc sống của mình. Anh cố gắng hạn chế tới mức thấp nhất việc nhờ vả người khác. Dùng miệng ngậm chiếc cần điều khiển, anh lái chiếc xe lăn điện đi tới đi lui, hàng tuần chạy ra cửa nhà đón xe buýt đi lễ nhà thờ. Anh lấy slogan là “Yêu đời và yêu người” và treo nó lên trang web của mình. Trong phòng anh, tôi còn thấy có dán tấm giấy trung tâm khen tặng là “Cư dân xuất sắc trong tháng” (Resident of the Month) hồi tháng 9-2012. Quả là một người lạc quan và vẫn hữu ích cho cộng đồng.

Nhưng điều đáng nói hơn cả ở chỗ anh Tài là một hình mẫu cho người tàn mà không phế. Hồi chưa có máy tính, anh ngậm viết vào miệng để ghi nhật ký, viết tự truyện và làm thơ. Anh cho tôi coi 3 cuốn tập lớn và dày cộm chứa những gì anh viết. Thiệt là sửng sốt khi thấy anh viết bằng miệng mà chữ rất rõ ràng, ngay hàng thẳng lối. Anh nói mình viết đầy một trang mất hơn 1 tiếng đồng hồ. Mấy năm sau này có máy tính xách tay, anh sử dụng bằng cách ngậm một cây que để nhấn lên các phím. Mỗi ngày, khoảng 8 giờ sáng, nhân viên làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo mới cho anh rồi đặt anh lên chiếc xe lăn. Họ điều chỉnh chiếc bàn đặt chiếc laptop sao cho anh thoải mái nhất. Từ đó cho tới 2 giờ chiều, anh Tài ngồi bên máy tính, lướt web, đọc và trả lời e-mail, chat, viết lách. Anh cũng tham gia nhiều trang web, diễn đàn. Website của trường Lê Văn Duyệt đã lập hẳn một section riêng cho anh (http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1207670982/3553#3553). Tới 2 giờ chiều, nhân viên tới dùng thiết bị nâng để đỡ anh lên giường, tắt máy tính, và để chiếc điện thoại bàn bên cạnh để anh bắt đầu liên lạc với mọi người bằng điện thoại – tất nhiên cũng dùng miệng ngậm chiếc que để bấm số.

Các bạn bè và những người ái mộ đã trang bị cho phòng anh Tài tivi, đầu máy, máy hát đĩa,… để anh giải trí. Hàng tuần đều có người tới thăm, mang thức ăn tới cho anh. Anh đặc biệt mê các món ăn Việt – tất nhiên rồi!

Anh Tài rất mê làm thơ. Anh làm thơ rất nhanh, ngậm cây que, anh gõ từng chữ Việt có dấu hẳn hoi để post ngay lên trang web hay trong e-mail. Phía trước cửa phòng có dán mấy câu thơ của anh Tài được nhà thư họa Vũ Hối ở Virginia phóng bút theo kiểu thư pháp. Một bên ghi: “Có những đêm giật mình tôi thức giấc. Xót xa nhìn cùng bóng tối cô đơn.”. Bên kia viết: “Tìm bóng tối quên đi thời ngang dọc. Tìm góc trời ta học cách làm thơ.” Ban đầu, anh lấy nickname và bút danh là Tài Phan (đọc lái thành “tàn phai”). Sau này, anh dùng nguyên họ tên của mình. Năm 2008, bạn bè xúm lại giúp anh in tập thơ “Có những đêm” tuyển chọn 129 bài thơ của anh. Đó là những bài thơ viết về đạo, về mẹ (mẹ anh đang ở quận 8), về nỗi nhớ quê hương và nhất là về cuộc tình đẹp mà dang dở của anh.

Thời gian ở đảo của người tị nạn, anh gặp một cô gái cùng cảnh ngộ. Hai người yêu nhau tha thiết. Nhưng sau đó, gia đình cô gái được đi định cư trước ở Úc. Dù cô van nài người yêu cùng đi Úc với mình, nhưng anh đã quyết định từ chối vì cha mẹ người yêu trước nay luôn quyết liệt phản đối mối tình của họ. Anh cũng tưởng rằng khi sang Mỹ, sau khi ổn định cuộc sống, nếu còn duyên thì sẽ nối lại tình xưa. Dè đâu định mệnh trớ trêu khiến anh lâm cơn bạo bệnh. Anh giấu nhẹm tình trạng của mình với gia đình ở Việt Nam cũng như người yêu ở Úc. Mãi sau này, khi biết được, cô gái năn nỉ anh cho mình qua chăm sóc anh, nhưng anh đã quyết liệt từ chối. Nhưng rồi cô gái cũng đã qua thăm anh 2 lần. Năm 1985, cô đi cùng gia đình từ Úc qua Mỹ ở 1 tuần. Năm 1986, cô qua và ở lại 49 ngày và anh đã dùng miệng ghi lại một tập nhật ký về  49 ngày hạnh phúc đó. Sau đó, anh không thể tiếp tục níu kéo cuộc tình mà phần bất hạnh thuộc về người anh yêu. Anh không muốn làm phiền ai. Tình yêu đó, anh giữ trọn trong tim mình và sống cùng nó tới ngày nay, luôn day dứt và cháy bỏng qua những dòng thơ. Dù sao, giờ chị Hoài Hương cũng đã tìm được hạnh phúc của mình.
...
(Anh Hữu Tài thời chưa lâm bệnh-ảnh cá nhân của anh Tài)

...
Chị Hoài Hương ở Úc năm 1997. (Ảnh cá nhân của anh Tài).

Cô gái mang tên Hoài Hương xuất hiện rất nhiều trong tập thơ “Có những đêm” của anh Tài. Có hai bài được đặt tên là “Hoài Hương” và “Hoài Hương và mùa hạ”. Ta hãy thả hồn làm một chuyến viễn du vượt Bắc Thái Bình Dương hơn 9.000 mile (14.600km) từ Virginia sang Sydney (Úc) để cùng anh Tài thương nhớ Hoài Hương:

“Cuối tháng sáu nắng mưa về bất chợt

Có em rồi anh nào ngại nắng mưa

Lời yêu em biết nói mấy cho đầy?

Ôi! Thương quá Hoài Hương và mùa hạ”

(Hoài Hương và mùa hạ)


“Hoài Hương ai bảo nhớ Hoài Hương

Nhớ dáng em ngoan nụ cười buồn

Nhớ người con gái ngày xưa ấy

Đã giết đời ta lúc nửa đời.

….

Em bên phương ấy vui đời mới

Ta ở nơi này ta trách ta.”

(Hoài Hương)



“Sydney bây giờ em ở đâu

Có nhớ Bidong một đêm nào

Tôi say sưa kể đời phiêu bạt

Em ngước nhìn trời… mưa quá lâu.



Có lẽ tại trời mưa quá lâu

Đã ướt tình đau từ bao giờ

Em nơi phương ấy lòng héo hắt

Tôi hụt hẫng đời trong hố sâu.

….

Sydney đất lạ mà vấn vương

Chưa đến làm sao lại nhớ nhà

Tình tôi trao trọn về bên ấy

Nên thấy nhẹ lòng nỗi Hoài Hương

….

Sydney thương quá em Sydney

Biết viết lời chi để vơi buồn

Hai phương trời lạ chung nỗi nhớ

Em có nghe gì không Sydney?”

(Sydney tôi nhớ em)

Đọc tập thơ của anh Tài, tôi thấy bàng bạc một bóng hình Hàn Mặc Tử…

Thú thiệt, trước khi tới gặp anh Tài, tôi đã phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để gặp một “phế nhân” đầy bi thương. Nhưng tôi nhẹ lòng ngay khi bước vào nhà an dưỡng khi thấy mọi người bệnh được chăm sóc quá tốt – thậm chí ở nhà khó lòng mà được như vậy. Và mọi lăn tăn trong đầu tôi đã nhanh chóng bị xóa tan ngay trong những phút đầu tiên tiếp xúc với anh Tài – một người chỉ có cái đầu là còn “sống”. Anh lạc quan, yêu đời, dí dỏm, khôi hài không để người tiếp xúc phải chạnh lòng vì mình. Vốn là dân công nghệ, tôi bị bệnh nghề nghiệp, lòng nhủ thầm chính công nghệ đã giúp anh Tài yêu đời, kéo dài cuộc sống cho anh. Ngồi trên xe lăn nhưng anh không hề lạc lõng và cô đơn, anh vẫn có thể kết nối và sinh hoạt cùng với bạn bè trên khắp thế giới.

Từ phòng anh Tài có một cửa sổ nhìn ra đường. Ở đó có vài ba cây lá đã đổi màu đỏ và một cây đổi màu vàng. Chớm thu rồi. Thỉnh thoảng, nhân viên phục vụ vẫn mở rèm che cửa sổ cho anh Tài nhìn mùa Thu hay cảnh tuyết rơi bên ngoài. Chúng sau đó lại vào thơ của anh.

Chia tay anh Tài, tôi được anh truyền cho nhiều cảm hứng, đặc biệt là lạc quan và yêu đời hơn. Thay vì có ý định an úi và động viên anh, hóa ra tôi lại được anh truyền cho sức sống mới. Cảm ơn anh Tài. Cảm ơn tất cả mọi người đã ở bên anh Tài trong suốt những tháng ngày còn lại. Cảm ơn trung tâm điều dưỡng Mt Vernon đã chăm sóc anh suốt 30 năm nay.

PHẠM HỒNG PHƯỚC

(Virginia 9-30-2013)

[/quote]
Ngố oi ,
Ban nay dang dinh doc bai cua Tai thi moi ngươi bao Mạ phai di theo de ra mộ [ cemetary ] cua ong ba cu cua Mạ , nen danh gac lai. Bay gio moi tro ve doc dươc day , nhung chac cung doc dươc bai nay roi moi ngươi ngu day se ru lam chuyen khac. Ma quen noi la nha Ma dang co khach phương xa den.
Ma doc bai nay lan thu hai va van cam thay rat phuc Tài voi y chi kien cương cua mot ngươi thi dua voi so menh , khong dau hang voi nghiep chương cua minh , danh hy sinh tinh yeu cua minh de ngươi yeu dươc hanh phuc.
Cam on em da chiu kho dua nhung bai viet ve Tài vao day de to diem them cho muc Đoản Văn nhu loi em noi.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 30. Oct 2013 , 14:42

Ngố wrote on 30. Oct 2013 , 09:58:
Yên Dạ Thảo nói về bạn thơ Đỗ Hữu Tài

Hồng Phước mến, Tuần vừa qua Yên Dạ Thảo (YDT) có vào ghé web LVD xem sinh hoạt của thi sĩ Đỗ Hữu Tài, một người bạn thơ của YDT từ năm 2011 đến nay. Thấy hình Phước chụp chung với anh Tài làm Thảo ngạc nhiên và có viết hỏi thì anh Tài sao quen được với Phước .  Nay Phước post bài viết về anh Tài lên trang nên Thảo xin phép nói thêm một ít về sự quen biết anh Tài với  YDT và Anh Tú.



Vâng, hoàn cảnh của anh rất tội nghiệp, ai nhìn hình ảnh của anh Tài ngồi làm thơ cũng đều thương tâm, tuy thế  anh chấp nhận và sống rất lạc quan!  Nếu không biết thì luôn nghỉ anh là người khỏe mạnh yêu đời và yêu người nên sáng tác hàng trăm thi phẩm trữ tình!
YDT quen anh Tài từ một bạn học giới thiệu  để cùng anh xướng họa thơ giúp anh vui qua ngày. Anh Tài là người khuyến khích YDT tiếp tục sáng tác, xướng họa thơ vì lúc đó Thảo có tâm sự với anh:
-     YDT xướng họa tình thơ miết chắc người quen biết được sẽ nói YDT có gia đình rồi mà còn ngoại tình tư tưởng, YDT đinh ngưng làm thơ luôn anh ạ!
Anh Tài trả lời:
-    YDT ơi, ai nghỉ thế nào thì mặc!  Miễn tâm hồn mình trong sáng và thanh thản là quan trọng, nếu mà Thảo ngại thì xướng họa thơ với Tài thì sẽ yên tâm vì Tài như  thế nầy thì yêu ai được nữa!
Và từ đó anh Tài, YDT và Anh Tú xướng họa chung một trang web. Anh Tài họa thơ rất nhanh, có lần YDT hỏi anh ấy:
-    Anh Tài ơi, chỉ cho YDT biết làm sao anh có được một bụng thơ để  “mần” thơ nhanh như vậy?  Anh ra thơ nhanh quá YDT theo không kịp!
-    YDT ơi, Tài ăn điểm tâm bằng thơ!
Từ đó mỗi lần thấy trang của YDT vắng thơ thì anh  email “réo”:
-    YDT ơi….. sáng ăn điểm tâm thơ chưa???
-    YDT ăn thơ rồi nhưng việc làm trong sở nhiều quá mà chạy theo thơ của hai huynh (ĐHT và AT) làm YDT mệt không kịp muốn xỉu.
Có lúc anh hỏi:
-    YDT ơi, ăn trưa chưa?  Ăn món gì thế? Bửa nay Tài ăn mỳ Ý  ngán ơi là ngán …. thôi Tài chạy nha hết giờ rồi!
Tuy việc nhà và việc làm trong sở khá bận nhưng YDT cũng cố gắng  ra thơ để anh ấy đọc cho vui qua ngày tuy biết anh có quen rất nhiều thi nữ khắp trên thế giới.  Có những lúc hết nguồn YDT phải tìm đọc thơ trên web để tìm cảm hứng.
Những emails qua lại làm anh Tài vui làm mình cũng vui theo! YDT biết thơ là món ăn tinh thần của anh và giúp anh trải qua những tháng ngày buồn bã trong căn phòng nhỏ, thơ  giúp anh ôn lại kỷ niệm thời hoa niên, có đôi lúc YDT hết ý thơ nên phải tìm thơ trên mạng để cảm tác và post cho anh đọc  để tìm cảm hứng mà anh họa lại. Dường như trong 3 năm nay YDT và anh cũng có gần 100 bài thơ xướng họa, đọc các dòng thơ anh làm cho mình xúc động khi nghỉ đến hình ảnh anh ngậm cây que để gỏ phím.
Đối với YDT từng bài thơ của anh là một kỷ niêm vô giá của một người bạn thơ , một người  anh cho mình noi gương để vượt qua khó khăn trong cuộc sống thường nhật.  YDT muốn chia sẻ cùng các ACE clip ACE  xem clip Youtube  trích đoạn từ bài thơ “Có Những Đêm” của thi sĩ Đỗ Hữu Tài do em gái của YDT làm để tặng anh.
<iframe width=”640″ height=”360″ src=”//www.youtube.com/embed/KUdHicFpqhM?feature=player_embedded” frameborder=”0″ allowfullscreen></iframe>
YDT cám ơn anh Phước chia sẻ bài viết  đầy tình người chân thật từ trái tim của bạn đối với thi sĩ Đỗ Hữu Tài.
Mến,
Yên Dạ Thảo

Ngố oi ,
Ma cam on em da dua bai viet cua Yên Dạ Thảo viet ve Tài vao day , Ma cung khong ngac nhien lam khi biet rang co rat ve nhieu ngươi mến mộ Tài về sáng tac tho cua Tài va cam phuc y chi rat manh cua Tai trươc so menh.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 30. Oct 2013 , 14:50

Ngố wrote on 30. Oct 2013 , 11:04:
Thăm nhà anh Đỗ Hữu Tài – người làm thơ bằng miệng



Sáng 26-10-2013, tôi đã tới nhà anh Đỗ Hữu Tài ở quận 8 (Saigon) để thăm thân mẫu của anh và chuyển cho bà tập thơ của anh Tài gởi tôi mang về. Tôi cũng đã in một số ảnh chụp anh Hữu Tài trong lần tôi thăm anh tại Trung tâm Nursing & Rehabilitation hôm 30-9-2013 để gởi bà và gia đình. Tất nhiên, tôi cũng đã chụp ảnh và quay video mẹ và gia đình anh Tài để chuyển cho anh. Hy vọng cái “bridge mission” này đem lại niềm vui và hạnh phúc cho mẹ con anh Hữu Tài  ở 2 bờ Thái Bình Dương mà chắc chắn một điều là họ sẽ không thể nào trực tiếp gặp lại nhau ở kiếp này.

Trong bài viết “Người truyền cho tôi sức sống mới” hồi đầu tháng 10-2013, tôi có kể về cuộc gặp lý thú với anh Đỗ Hữu Tài, một người tàn mà không phế gần 30 năm nay sống tại Trung tâm phục hồi chức năng và nuôi dưỡng người bệnh tật và già yếu Mt. Vernon trên đường Tiswell của thành phố cổ Alexandria (bang Virginia, Hoa Kỳ).

Từ quận 8, anh Tài một thân một bóng sang tới Mỹ năm 1982.  Chẳng bao lâu sau, anh phát một chứng bệnh nan y bị tê liệt dần từ chân, nay đã lên tới cổ. Anh chỉ còn có cái đầu là còn cảm giác và hoạt động. 30 năm anh ngồi trên xe lăn, sống nhờ phúc lợi xã hội Mỹ và trong vòng tay yêu thương, chăm sóc của bạn bè, ân nhân.

Sau thời gian sốc ban đầu, anh Tài đã bình tâm lại, phó dâng cuộc đời mình cho Thiên chúa. Anh đã viết hồi ký, làm thơ bằng cách ngậm cây bút vào miệng để ghi từng nét trên giấy. Sau này, có máy tính, anh dùng miệng ngậm một cái que nhỏ để gõ bàn phím. Mỗi ngày (trừ weekend), anh ngồi bên máy tính từ 8g sáng tới 14g chiều để lướt web, check mail, chat, tham gia vô số diễn đàn xã hội trên Internet. Anh làm thơ trực tiếp trên máy tính để post lên các diễn đàn.
Năm 2008, bạn bè đã xúm lại in cho anh Tài một tập thơ “Có những đêm” tuyển chọn 129 bài thơ của anh. Đó là những bài thơ viết về đạo, về mẹ (mẹ anh đang ở quận 8), về nỗi nhớ quê hương và nhất là về cuộc tình đẹp mà dang dở của anh.
Trong video clip mới mà tôi làm tặng anh Tài có hình ảnh tôi chụp anh khi tới thăm anh ngày 30-9-2013. Hồi tháng 6-2013, tôi cũng đã tìm tới thăm anh một lần, nhưng do quên làm sẵn direction nên bị lạc đường, xà quần hơn 2 tiếng đồng hồ không tìm được, càng hỏi thăm càng bị chỉ đi xa hơn. Có những hình ảnh gia đình em trai thứ 9 của anh Tài tới thăm anh ngày 25-7-2013 sau khi họ sang định cư ở bang Nevada (Mỹ) – hai anh em họ xa nhau từ năm 1980. Và mới nhất là những hình ảnh chụp thân mẫu của anh khi tôi tới thăm bà ngày 26-10-2013. Bà gần 90 tuổi, đang sống cùng gia đình người con trai Út (anh Tài
thứ Năm).
PHẠM HỒNG PHƯỚC
    ( 27-10-2013)

[mediawidth=500]http://www.youtube.com/watch?v=j3X29NqCeIU[/media]

Ngố oi ,
Cam on em mot lan nua.
Cong viec cua Phạm Hồng Phước da lam cho Tài la mot sang kien that qua hay. Ma chac chan la Tai da rat cam dong va biet on hanh dong nay cua PHP.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 31. Oct 2013 , 09:21

Lethikinhhoang wrote on 28. Oct 2013 , 17:37:
Chiều thu
                        Chiều thu nắng nhạt ngoài song
                        Hoa rơi tan tác xui lòng nhớ ai
                        Mây trôi lờ lững bên trời
                        Mây ơi cho gửi đôi lời nhớ thương
                        Về ai giữa buổi tan trường
                        Chiều xưa năm ấy bước đường chung đôi
                        Chiều nay nhìn cánh hoa rơi
                        Lòng rưng rưng nhớ bóng người năm xưa
                                           
                                                         Bảo Thiện

Xin vui hoạ đôi vần Lục Bát với DS Thiện

Ngày xưa chiều bước song song
Ngày nay xa cách cho lòng nhớ ai
Người đi đã cuối chân trời
Ta còn đứng đợi buông lời yêu thương
Đành thôi giấu nỗi đoạn trường
Để cho người chọn cuối đường chia đôi
Dù sao chớ để lệ rơi
Chớ như Tố Nữ khóc người năm xưa

Kahat

Một mình thơ thẫn bên song
Nhìn ngoài cửa sổ chạnh lòng nhớ ai
Mây thu ảm đạm góc trời
Gió như rung cãm ngàn lời luyến thương
Tình ta đứng trước cỗng trường
Chờ tà áo trắng trên đường sánh đôi
Lá vàng từng chiếc rụng rơi
Bồi hồi ngồi nghĩ đến người ngày xưa

Đỗ Hữu Tài

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 31. Oct 2013 , 09:39
Kính thăm Cô Vân ,
Em rất vui vì có 2 cô em gái dễ thương , cùng tên '' Lanh '' Tí Lanh Chanh  , Ngố Te Lanh.  :)

Mấy hom nay em '' bận '' nghe , nhìn , đọc...những tình cảm bạn bè dành cho nen chậm họa thơ.

Kính Chúc Cô An Vui Khoẻ ;;
Em Tài

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 01. Nov 2013 , 10:09

DOHUUTAI wrote on 31. Oct 2013 , 09:39:
Kính thăm Cô Vân ,
Em rất vui vì có 2 cô em gái dễ thương , cùng tên '' Lanh '' Tí Lanh Chanh  , Ngố Te Lanh.  :)

Mấy hom nay em '' bận '' nghe , nhìn , đọc...những tình cảm bạn bè dành cho nen chậm họa thơ.

Kính Chúc Cô An Vui Khoẻ ;;
Em Tài

Tài oi ,
Cam on Tài da vao day hoa tho. Co khong dam hoa bai tho nay vi da qua tuoi " mông mơ " roi ! De cho cac em hoa la dung hon.
Bai tho hoa nao cung hay nhu bai xương va tình tiết dza dziet lam do.
Co Van   

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 03. Nov 2013 , 19:47
Rồi thu cũng đến

  Bầu trời trong xanh,gió nhè nhẹ, thỉnh hoảng có vài cánh chim tung cánh bay về đâu ở khoảng trời xa thẳm.Tôi có thú đi lang thang trên đường mỗi sáng, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, có khi lòng miên man nghĩ ngợi, nhớ ngày xưa thuở sống bên ba mẹ sao mà sung sướng quá, thật êm đềm hạnh phúc bên vòng tay ba mẹ.Ước gì có phép mầu mình trở lại thời ấu thơ nhỉ!Cả bốn mùa đều vui, nhất là Tết Trung Thu cùng đám bạn vui đùa dưới trăng cùng hát vang đón mời cô Hằng Nga và chú Cuội,cùng rước đèn và chia những chiếc bánh , cái kẹo... Ôi sao vui quá, nhớ quá! Mãi mê suy nghĩ tôi không hay mình đã đi quá xa, ngước nhìn bầu trời vẫn trong và đẹp, đâu đây như có tiếng gió xạc xào, tôi nhìn theo hương gió,thật ngạc nhiên khi nhìn thấy có những chiếc lá trên cây đã đổi màu, vàng vàng, đỏ đỏ, tím tím, nâu nâu...thì ra thu đã về!Bận rộn với công việc hàng ngày tôi không nhớ được tháng năm trôi qua, lòng thấy bùi ngùi một nỗi nhớ xa xăm, một tiếc nuối, sự nhung nhớ như cồn cào , nhìn hàng cây đã đổi màu tôi cảm thấy buồn, đã bao lần mình thấy cây đổi màu rồi, không rõ!
          Thời gian qua như mây thu lá đổ
          Xa xôi rồi tóc đã trắng còn đâu
          Thân tha phương viễn xứ vạn tơ sầu
          Bao ray rứt đêm về cay nỗi nhớ....
Thật là thấm thía nỗi buồn xa xứ,lấy công việc làm niềm vui, tự an ủi lấy mình.Lúc nhỏ nghe những bài hát ru của mẹ và tôi đã ngủ say theo tiếng ru của mẹ, phải chăng mùa thu là mùa đẹp nhất của tình mẫu tử thiêng liêng:
         "  Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
           Năm canh chầy thức đủ vừa năm..."
   Lớn lên tôi lại nghe nhiều bài hát ca ngợi mùa thu, ôi sao lãng mạng,và đẹp quá:
          " Thu đi cho lá vàng bay, lá rơi cho đám cưới về...(Lá đổ muôn chiều),Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ, em có nghe nai vàng hát khúc yêu đương(Mùa thu cho em),Đêm nay thu sang cùng heo may...(Con thuyền không bến)...rất nhiều và rất nhiều.Tôi đã từng mơ ước một lần thấy cảnh mùa thu, nhớ ngày xưa mỗi lần đi ngang qua chỗ bày bán tranh cảnh về mùa thu, tôi nhìn say sưa có khi tự hỏi hình thật hay tranh vẽ mà đẹp quá, màu sắc rực rỡ, những chiếc lá thu đủ màu , thấy như muốn sờ vào.Bây giờ bên tai tôi như có ai hát những bài hát tình tự ca ngợi mùa thu, và trước mặt tôi là cảnh mùa thu là sự thật,và tôi lấy tay sờ trên chiếc lá thu,tôi mân mê chiếc lá, đẹp làm sao!Qui luật thiên nhiên không sao hiểu được.
         Mùa thu về nữa ở bên song
         Nhìn lá rơi rơi thấy chạnh lòng
       Mùa thu có rằm tháng mười, ngày xưa tôi thường theo mẹ đi chùa lễ Phật, mẹ bảo  "Rằm Hạ ngươn", đi chùa lạy sám hối, đọc kinh cầu an, tôi chỉ biết làm theo mẹ thôi thật ra không hiểu tại sao phải lạy lễ như vậy. Nhất là phần Đại Bi Chú có những câu không hiểu được:"Nam mô hắc ra đát ma đa ra dạ da nam mô a rị gia bà lô kiết đế, thước bát ra da....", tôi chỉ đọc theo mà lòng cứ thắc mắc hoài, hỏi mẹ thì mẹ nói "mang tội, kinh Phật đó con à tiếng Phạn đấy".Thì tiếng Phạn, tôi mơ hồ vậy thôi. Nhưng tôi rất thích theo mẹ đi chùa, thích được mặc áo dài, thích lạy Phật và rất thích được ăn xôi chè, không hiểu sao ăn xôi của chùa ngon làm sao.Về nhà ba tôi thường nói đùa:" Con biết tại sao ăn trong chùa con thấy ngon không?Tại vì có mùi nhang đó", và ba cười, tôi tin là như vậy.Mãi đến bây giờ tôi mới hiểu đó là câu nói chọc ghẹo thôi.Ôi, một nỗi nhớ vô bờ bến,ba mẹ giờ còn đâu nữa cho tôi thèm được kêu tiếng ba ơi , mẹ ơi!
         Cố lý nghìn trùng sương trắng phủ
         Tha phương vạn dặm nắng vàng trôi
     Hôm nay tôi đi chùa lễ Phật theo lời mẹ dạy trong năm có ba Rằm lớn, Thượng ngươn(rằm tháng giêng), Trung ngươn(rằm tháng bảy), Hạ ngươn( rằm tháng mười).Vẫn những câu kinh, tiếng kệ như ngày xưa, không gì thay đổi, cũng đọc Đại Bi Chú, cũng đọc kinh sám hối và lạy đúng 108 lạy, tôi nhớ mẹ vô cùng, ước gì có mẹ bên cạnh để cùng mẹ đi chùa, cùng mẹ ngắm cảnh mùa thu. Hai bên đường từ nhà đến chùa thật đẹp,rừng cây thay lá sặc sở thật cuốn hút,mẹ ơi nơi mẹ ở có mùa thu không hở mẹ.Mẹ ra đi cũng mùa thu, có ngày rằm Hạ ngươn có lá thu vàng, hồi đó mẹ hay nói "mùa thu nước ngoài mới đẹp, mình ở đây đâu có mùa thu chỉ qua sách vở thôi",con đừng vớ va vớ vẩn. Tôi muốn khoe với mẹ là tôi đang ở xứ sở có mùa thu tuyệt đẹp mà làm sao để mẹ nghe đây, chỉ biết cầu nguyện thôi, nghĩ phương trời xa thẳm chắc mẹ có nghe và thấy.Nhìn lên chánh điện, đức Phật thật hiền từ sẵn sàng ban những phép lành cho tất cả mọi người,tôi chắp tay cúi lạy và khấn nguyện cho mẹ được bình an cõi vĩnh hằng.
      Tôi đang ở đây, nơi có mùa thu thật sự và chứng kiến bao nhiêu lần lá cây đổi màu. Thu về rồi thu lại đi để cây buồn trơ trọi,những chiếc lá kia đã đi về đâu?
          Lá buồn nên thường hay hỏi
          Về đâu chiếc lá cuối cùng
          Có thương phận mành của lá
          Cuộc đời thật quá mông lung!
      Nhưng rồi thu cũng  đến. Không biết mẹ có theo những chiếc lá vàng bay khắp muôn phương?

      Thu năm ấy mẹ tôi ra đi trong khi trời Tây thu đang về rực rỡ!
lêthingố(11/3/2013)



Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 04. Nov 2013 , 07:35

Ngố wrote on 03. Nov 2013 , 19:47:
Rồi thu cũng đến

  Bầu trời trong xanh,gió nhè nhẹ, thỉnh hoảng có vài cánh chim tung cánh bay về đâu ở khoảng trời xa thẳm.Tôi có thú đi lang thang trên đường mỗi sáng, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, có khi lòng miên man nghĩ ngợi, nhớ ngày xưa thuở sống bên ba mẹ sao mà sung sướng quá, thật êm đềm hạnh phúc bên vòng tay ba mẹ.Ước gì có phép mầu mình trở lại thời ấu thơ nhỉ!Cả bốn mùa đều vui, nhất là Tết Trung Thu cùng đám bạn vui đùa dưới trăng cùng hát vang đón mời cô Hằng Nga và chú Cuội,cùng rước đèn và chia những chiếc bánh , cái kẹo... Ôi sao vui quá, nhớ quá! Mãi mê suy nghĩ tôi không hay mình đã đi quá xa, ngước nhìn bầu trời vẫn trong và đẹp, đâu đây như có tiếng gió xạc xào, tôi nhìn theo hương gió,thật ngạc nhiên khi nhìn thấy có những chiếc lá trên cây đã đổi màu, vàng vàng, đỏ đỏ, tím tím, nâu nâu...thì ra thu đã về!Bận rộn với công việc hàng ngày tôi không nhớ được tháng năm trôi qua, lòng thấy bùi ngùi một nỗi nhớ xa xăm, một tiếc nuối, sự nhung nhớ như cồn cào , nhìn hàng cây đã đổi màu tôi cảm thấy buồn, đã bao lần mình thấy cây đổi màu rồi, không rõ!
          Thời gian qua như mây thu lá đổ
          Xa xôi rồi tóc đã trắng còn đâu
          Thân tha phương viễn xứ vạn tơ sầu
          Bao ray rứt đêm về cay nỗi nhớ....
Thật là thấm thía nỗi buồn xa xứ,lấy công việc làm niềm vui, tự an ủi lấy mình.Lúc nhỏ nghe những bài hát ru của mẹ và tôi đã ngủ say theo tiếng ru của mẹ, phải chăng mùa thu là mùa đẹp nhất của tình mẫu tử thiêng liêng:
         "  Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
           Năm canh chầy thức đủ vừa năm..."
   Lớn lên tôi lại nghe nhiều bài hát ca ngợi mùa thu, ôi sao lãng mạng,và đẹp quá:
          " Thu đi cho lá vàng bay, lá rơi cho đám cưới về...(Lá đổ muôn chiều),Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ, em có nghe nai vàng hát khúc yêu đương(Mùa thu cho em),Đêm nay thu sang cùng heo may...(Con thuyền không bến)...rất nhiều và rất nhiều.Tôi đã từng mơ ước một lần thấy cảnh mùa thu, nhớ ngày xưa mỗi lần đi ngang qua chỗ bày bán tranh cảnh về mùa thu, tôi nhìn say sưa có khi tự hỏi hình thật hay tranh vẽ mà đẹp quá, màu sắc rực rỡ, những chiếc lá thu đủ màu , thấy như muốn sờ vào.Bây giờ bên tai tôi như có ai hát những bài hát tình tự ca ngợi mùa thu, và trước mặt tôi là cảnh mùa thu là sự thật,và tôi lấy tay sờ trên chiếc lá thu,tôi mân mê chiếc lá, đẹp làm sao!Qui luật thiên nhiên không sao hiểu được.
         Mùa thu về nữa ở bên song
         Nhìn lá rơi rơi thấy chạnh lòng
       Mùa thu có rằm tháng mười, ngày xưa tôi thường theo mẹ đi chùa lễ Phật, mẹ bảo  "Rằm Hạ ngươn", đi chùa lạy sám hối, đọc kinh cầu an, tôi chỉ biết làm theo mẹ thôi thật ra không hiểu tại sao phải lạy lễ như vậy. Nhất là phần Đại Bi Chú có những câu không hiểu được:"Nam mô hắc ra đát ma đa ra dạ da nam mô a rị gia bà lô kiết đế, thước bát ra da....", tôi chỉ đọc theo mà lòng cứ thắc mắc hoài, hỏi mẹ thì mẹ nói "mang tội, kinh Phật đó con à tiếng Phạn đấy".Thì tiếng Phạn, tôi mơ hồ vậy thôi. Nhưng tôi rất thích theo mẹ đi chùa, thích được mặc áo dài, thích lạy Phật và rất thích được ăn xôi chè, không hiểu sao ăn xôi của chùa ngon làm sao.Về nhà ba tôi thường nói đùa:" Con biết tại sao ăn trong chùa con thấy ngon không?Tại vì có mùi nhang đó", và ba cười, tôi tin là như vậy.Mãi đến bây giờ tôi mới hiểu đó là câu nói chọc ghẹo thôi.Ôi, một nỗi nhớ vô bờ bến,ba mẹ giờ còn đâu nữa cho tôi thèm được kêu tiếng ba ơi , mẹ ơi!
         Cố lý nghìn trùng sương trắng phủ
         Tha phương vạn dặm nắng vàng trôi
     Hôm nay tôi đi chùa lễ Phật theo lời mẹ dạy trong năm có ba Rằm lớn, Thượng ngươn(rằm tháng giêng), Trung ngươn(rằm tháng bảy), Hạ ngươn( rằm tháng mười).Vẫn những câu kinh, tiếng kệ như ngày xưa, không gì thay đổi, cũng đọc Đại Bi Chú, cũng đọc kinh sám hối và lạy đúng 108 lạy, tôi nhớ mẹ vô cùng, ước gì có mẹ bên cạnh để cùng mẹ đi chùa, cùng mẹ ngắm cảnh mùa thu. Hai bên đường từ nhà đến chùa thật đẹp,rừng cây thay lá sặc sở thật cuốn hút,mẹ ơi nơi mẹ ở có mùa thu không hở mẹ.Mẹ ra đi cũng mùa thu, có ngày rằm Hạ ngươn có lá thu vàng, hồi đó mẹ hay nói "mùa thu nước ngoài mới đẹp, mình ở đây đâu có mùa thu chỉ qua sách vở thôi",con đừng vớ va vớ vẩn. Tôi muốn khoe với mẹ là tôi đang ở xứ sở có mùa thu tuyệt đẹp mà làm sao để mẹ nghe đây, chỉ biết cầu nguyện thôi, nghĩ phương trời xa thẳm chắc mẹ có nghe và thấy.Nhìn lên chánh điện, đức Phật thật hiền từ sẵn sàng ban những phép lành cho tất cả mọi người,tôi chắp tay cúi lạy và khấn nguyện cho mẹ được bình an cõi vĩnh hằng.
      Tôi đang ở đây, nơi có mùa thu thật sự và chứng kiến bao nhiêu lần lá cây đổi màu. Thu về rồi thu lại đi để cây buồn trơ trọi,những chiếc lá kia đã đi về đâu?
          Lá buồn nên thường hay hỏi
          Về đâu chiếc lá cuối cùng
          Có thương phận mành của lá
          Cuộc đời thật quá mông lung!
      Nhưng rồi thu cũng  đến. Không biết mẹ có theo những chiếc lá vàng bay khắp muôn phương?

      Thu năm ấy mẹ tôi ra đi trong khi trời Tây thu đang về rực rỡ!
lêthingố(11/3/2013)



Em Ngố oi ,
Bai viet cua em luôn luôn co nhung van tho va nhung hinh minh hoa rat dep.  Em vua la van si vua la thi si , Co phuc em lam day.
Co biet em co mot tam hon nghe si , vi em yeu mua thu. Em nho rat nhieu bai hat co nhac den mua thu !
Qua bai viet Co hieu em la mot con ngươi co cai " bề trong " trái han voi cai ten " Ngố " ma em tu dat cho em  .
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 04. Nov 2013 , 08:57

ngo_thi_van wrote on 04. Nov 2013 , 07:35:
Em Ngố oi ,
Bai viet cua em luôn luôn co nhung van tho va nhung hinh minh hoa rat dep.  Em vua la van si vua la thi si , Co phuc em lam day.
Co biet em co mot tam hon nghe si , vi em yeu mua thu. Em nho rat nhieu bai hat co nhac den mua thu !
Qua bai viet Co hieu em la mot con ngươi co cai " bề trong " trái han voi cai ten " Ngố " ma em tu dat cho em  .
Co Van


Mạ và Ngố thương ,

Em cũng đồng ý với Mạ là Ngố có tâm hồn và thơ , văn....tuyệt vời.
Mùa Thu đang đến với chúng ta , đoạn thơ của Ngố , làm em nhớ Mẹ quá. Nhưng bây giờ , em được diễm phúc có Mạ , có tất cả những người thương quen trong sân trường , làm em ấm lòng và hạnh phúc.



Em kính chúc sức khoẻ đến Mạ và cả nhà được an mạnh và xin nhận nơi đây , lời cám ơn chân thành và trân trọng  nhất.
Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 04. Nov 2013 , 09:36
Bài viết hay lắm nha Ngố ;; hay như lúc '' cạo đầu khô tô dầu hắc ''   :D ;D

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 04. Nov 2013 , 09:44

ngo_thi_van wrote on 01. Nov 2013 , 10:09:
Tài oi ,
Cam on Tài da vao day hoa tho. Co khong dam hoa bai tho nay vi da qua tuoi " mông mơ " roi ! De cho cac em hoa la dung hon.
Bai tho hoa nao cung hay nhu bai xương va tình tiết dza dziet lam do.
Co Van   

Cô Vân kính ,
Dạ , em cũng qua rồi cái tuổi hẹn hò , nhưng em khai '' nhỏ tuổi '' để đi hẹn hò với nàng thơ '' bé nhỏ '' đó Cô  :)

Em xin chúc Cô '' nhớ ai , ai nhớ bây giờ nhớ ai ''  ;;
Kính
Em Tài

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 04. Nov 2013 , 11:06

ngo_thi_van wrote on 04. Nov 2013 , 07:35:
Em Ngố oi ,
Bai viet cua em luôn luôn co nhung van tho va nhung hinh minh hoa rat dep.  Em vua la van si vua la thi si , Co phuc em lam day.
Co biet em co mot tam hon nghe si , vi em yeu mua thu. Em nho rat nhieu bai hat co nhac den mua thu !
Qua bai viet Co hieu em la mot con ngươi co cai " bề trong " trái han voi cai ten " Ngố " ma em tu dat cho em  .
Co Van


Cám ơn mạ Vân đã khen, thật ra ngố nghĩ gì viết nấy thôi chứ không nghĩ đó là văn thơ.Kính chúc mạ Vân luôn khoẻ mạnh.
Kính
lêthịngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 04. Nov 2013 , 11:08

DOHUUTAI wrote on 04. Nov 2013 , 09:36:
Bài viết hay lắm nha Ngố ;; hay như lúc '' cạo đầu khô tô dầu hắc ''   :D ;D



Anh Tài ơi, anh em mà khen thì kỳ..cào lắm đó , ngố còn nợ anh Tài về bài viết của anh Tài, xin lỗi nhang.
ngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 04. Nov 2013 , 11:09

tuy-van wrote on 04. Nov 2013 , 08:57:
Mạ và Ngố thương ,

Em cũng đồng ý với Mạ là Ngố có tâm hồn và thơ , văn....tuyệt vời.
Mùa Thu đang đến với chúng ta , đoạn thơ của Ngố , làm em nhớ Mẹ quá. Nhưng bây giờ , em được diễm phúc có Mạ , có tất cả những người thương quen trong sân trường , làm em ấm lòng và hạnh phúc.



Em kính chúc sức khoẻ đến Mạ và cả nhà được an mạnh và xin nhận nơi đây , lời cám ơn chân thành và trân trọng  nhất.
Em TV



Chị ơi, cám ơn chị đó là cảm xúc khi bị xúc cảm thôi chị.Chúc chị lúc nào cũng vui tươi xinh đẹp.
em ngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 04. Nov 2013 , 17:49

tuy-van wrote on 04. Nov 2013 , 08:57:
Mạ và Ngố thương ,

Em cũng đồng ý với Mạ là Ngố có tâm hồn và thơ , văn....tuyệt vời.
Mùa Thu đang đến với chúng ta , đoạn thơ của Ngố , làm em nhớ Mẹ quá. Nhưng bây giờ , em được diễm phúc có Mạ , có tất cả những người thương quen trong sân trường , làm em ấm lòng và hạnh phúc.



Em kính chúc sức khoẻ đến Mạ và cả nhà được an mạnh và xin nhận nơi đây , lời cám ơn chân thành và trân trọng  nhất.
Em TV

Tuy Van oi ,
Ma cung vui la da dem den tinh thương va an ui cho em.
Chac kiep trươc Ma va em dung la hai ma con do !
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 04. Nov 2013 , 17:53

Ngố wrote on 04. Nov 2013 , 11:06:
Cám ơn mạ Vân đã khen, thật ra ngố nghĩ gì viết nấy thôi chứ không nghĩ đó là văn thơ.Kính chúc mạ Vân luôn khoẻ mạnh.
Kính
lêthịngố

Ngố oi ,
Em đừng tự " hạ mình " nhu vay. Ai cung biet cai tài cua em. Trong D/D nay nhieu ngươi co tài lam do. Ma Van rat mung la thay dân LVD cac em va than huu cua D/D nay that la " hết sảy " day em a.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 04. Nov 2013 , 17:56

DOHUUTAI wrote on 04. Nov 2013 , 09:44:
Cô Vân kính ,
Dạ , em cũng qua rồi cái tuổi hẹn hò , nhưng em khai '' nhỏ tuổi '' để đi hẹn hò với nàng thơ '' bé nhỏ '' đó Cô  :)

Em xin chúc Cô '' nhớ ai , ai nhớ bây giờ nhớ ai ''  ;;
Kính
Em Tài

Tài oi ,
Tài lam Co cươi gan chet khi doc thu cua Tài do ! Tài cung tếu lam day nhe.
Chuc Tài mot dem nhieu mong đep !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 05. Nov 2013 , 04:58

DOHUUTAI wrote on 04. Nov 2013 , 09:36:
Bài viết hay lắm nha Ngố ;; hay như lúc '' cạo đầu khô tô dầu hắc ''   :D ;D


haaaaaaaaaa anh TT thiệt là vui , Ngố mau mau đến cạo đầu thường xuyên , rồi nhớ...tô dầu hắc nhang .




Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 05. Nov 2013 , 05:06

Ngố wrote on 04. Nov 2013 , 11:09:
Chị ơi, cám ơn chị đó là cảm xúc khi bị xúc cảm thôi chị.Chúc chị lúc nào cũng vui tươi xinh đẹp.
em ngố


2 mạ con Song Vân hy vọng sẽ được thưởng thức thêm các đoàn  văn , Thơ , Nhạc...cho đời thêm tươi.



Chị thấy Ngố hay đội nón ( chị cũng y chang ) , nên tặng Ngố cái nón nầy , để nhớ đến chị nha.

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 05. Nov 2013 , 05:12

ngo_thi_van wrote on 04. Nov 2013 , 17:49:
Tuy Van oi ,
Ma cung vui la da dem den tinh thương va an ui cho em.
Chac kiep trươc Ma va em dung la hai ma con do !
Ma Van


  Mạ thương ,

Kiếp trước là 2 Mạ con , nên kiếp nầy cũng tiếp tục dài dài cho đời thêm hạnh phúc.

Sáng sớm vào đây thăm Mạ và cả nhà , an mạnh nhé.



Em mang hình Bạch Mã , hy vọng Mạ đở nhớ Quyên.
Em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 05. Nov 2013 , 17:32

tuy-van wrote on 05. Nov 2013 , 05:12:
  Mạ thương ,

Kiếp trước là 2 Mạ con , nên kiếp nầy cũng tiếp tục dài dài cho đời thêm hạnh phúc.

Sáng sớm vào đây thăm Mạ và cả nhà , an mạnh nhé.



Em mang hình Bạch Mã , hy vọng Mạ đở nhớ Quyên.
Em Tv

Tuy Van oi ,
Thay hinh con ngua la Ma lai lien tương den Quyen va tro choi nguy hiem lam Ma chang yen tam ti nao ca !
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 06. Nov 2013 , 09:32

ngo_thi_van wrote on 05. Nov 2013 , 17:32:
Tuy Van oi ,
Thay hinh con ngua la Ma lai lien tương den Quyen va tro choi nguy hiem lam Ma chang yen tam ti nao ca !
Ma Van


Mạ thương ,
Môn thể thao nào cũng nguy hiểm cả. Các con em lúc nhỏ ngày nào cũng ra ngoài công viên , đối diện nhà , chơi basketball. Có 1 lần , bạn cháu bị trặc chân , thương quá.
Hy vọng mọi sự an lành , may mắn ,đến với tất cả , mọi phút giây.


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 06. Nov 2013 , 14:39

tuy-van wrote on 06. Nov 2013 , 09:32:
Mạ thương ,
Môn thể thao nào cũng nguy hiểm cả. Các con em lúc nhỏ ngày nào cũng ra ngoài công viên , đối diện nhà , chơi basketball. Có 1 lần , bạn cháu bị trặc chân , thương quá.
Hy vọng mọi sự an lành , may mắn ,đến với tất cả , mọi phút giây.


Tuy Van oi ,
Mon the thao nao cung nguy hiem va may rui ca. Ma van bi am anh boi canh nhay ngua qua hang rao ma
" superman " bi liet ca ngươi va tro thanh ngươi tan phe va do la mon the thao ma Quyen van theo duoi va dam me.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 07. Nov 2013 , 08:38


Mạ thương ,

Đúng là "  số trời " đã định cho tài tử " superman ".
Em hy vọng mọi sự an lành đến với tất cả , và 2 Mạ con Song Vân bớt lo lắng , cứ MACKENO , cho đời thêm tươi nhé.

BN Thu Ca mới post hình 2 cháu cưng bên TTBC , em chở Mạ sang nhé.



Em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 07. Nov 2013 , 09:15

tuy-van wrote on 07. Nov 2013 , 08:38:


Mạ thương ,

Đúng là "  số trời " đã định cho tài tử " superman ".
Em hy vọng mọi sự an lành đến với tất cả , và 2 Mạ con Song Vân bớt lo lắng , cứ MACKENO , cho đời thêm tươi nhé.

BN Thu Ca mới post hình 2 cháu cưng bên TTBC , em chở Mạ sang nhé.



Em Tv

Tuy Van oi ,
Cam on em , Ma cung tu ben do tro ve.
Thay Brandon dang chờ doi " ngươi dep " day. Neu sau nay ma thành nhu hai ba ngoai da du dinh thi chac chan la vui lam day.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 08. Nov 2013 , 01:55
Gởi vào đây bài thơ vui vui , bài này Kahat viết theo ý một bài đọc được trên Net :

Nếu còn nợ ai

Nếu nợ ai đó một cây kẹo, đừng trả lại bằng một cây kẹo .

Mà hãy trả lại bằng một ly nước, vì ly nước, sẽ làm cái ngọt của kẹo ngọt hơn, mát hơn .

Nếu như nợ ai đó một trưa nắng, đừng trả lại bằng một trưa nắng .

Mà hãy trả lại bằng một chiều mưa, vì chiều mưa sẽ xoa dịu trưa nắng .



Nếu nợ ai đó một cái ôm, đừng trả lại bằng một cái ôm .

Mà hãy trả lại bằng một nụ cười hạnh phúc , vì nụ cười hạnh phúc sẽ hoàn thiện sự ấm áp của cái ôm .

Nếu nợ ai đó một lời hứa, đừng trả lại bằng một lời hứa .

Mà hãy trả lại bằng một hành động, vì hành động sẽ hoàn tất lời hứa .

Nếu nợ ai đó một trái tim, đừng trả lại bằng một trái tim .

Mà hãy trả lại bằng một cuộc sống hạnh phúc , vì một cuộc sống hạnh phúc sẽ không làm uổng phí một trái tim…

(ST)



TÌM CÁCH TRẢ NỢ



Nếu anh nợ em một viên kẹo đường
Anh sẽ bồi thường bằng ly nước lã
Một ly nước lã không là gì cả
Nhưng nó sẽ làm viên kẹo ngọt hơn

Nếu anh nợ em một tia nắng sớm
Anh sẽ trả em bằng buổi chiều mưa
Những giọt nước đường ướt khó ưa
Nhưng nó làm lòng vừa dịu mát

Nếu anh nợ em một cái ôm chặt
Anh sẽ trả em hạnh phúc nụ cười
Một nụ cười bằng rất nhiều lời
Nó sẽ giải thích cả trời yêu thương

Nếu anh nợ em một lời hứa suông
Anh sẽ trả em hành động đúng đắn
Hành động thât thà hành động chắc chắn
Sẽ thi hành lời hứa cùng em

Nếu anh nợ em nguyên cả trái tim
Anh cố gắng đi tìm hạnh phúc
Trả cho nhau không là một lúc
Mà cả đời đến tóc bạc phai

Nếu như mà anh nợ tiền ai
Anh sẽ quên hỏi hoài không nhớ
Cái khôn ngoan luôn toan giựt nợ
Vẫn ngủ yên chả sợ ai đòi ( hahaha )

CHÚC CÔ VÀ CẢ NHÀ HẠNH PHÚC CUỐI TUẦN

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 08. Nov 2013 , 08:17

Lethikinhhoang wrote on 08. Nov 2013 , 01:55:
Gởi vào đây bài thơ vui vui , bài này Kahat viết theo ý một bài đọc được trên Net :

Nếu còn nợ ai

Nếu nợ ai đó một cây kẹo, đừng trả lại bằng một cây kẹo .

Mà hãy trả lại bằng một ly nước, vì ly nước, sẽ làm cái ngọt của kẹo ngọt hơn, mát hơn .

Nếu như nợ ai đó một trưa nắng, đừng trả lại bằng một trưa nắng .

Mà hãy trả lại bằng một chiều mưa, vì chiều mưa sẽ xoa dịu trưa nắng .



Nếu nợ ai đó một cái ôm, đừng trả lại bằng một cái ôm .

Mà hãy trả lại bằng một nụ cười hạnh phúc , vì nụ cười hạnh phúc sẽ hoàn thiện sự ấm áp của cái ôm .

Nếu nợ ai đó một lời hứa, đừng trả lại bằng một lời hứa .

Mà hãy trả lại bằng một hành động, vì hành động sẽ hoàn tất lời hứa .

Nếu nợ ai đó một trái tim, đừng trả lại bằng một trái tim .

Mà hãy trả lại bằng một cuộc sống hạnh phúc , vì một cuộc sống hạnh phúc sẽ không làm uổng phí một trái tim…

(ST)



TÌM CÁCH TRẢ NỢ



Nếu anh nợ em một viên kẹo đường
Anh sẽ bồi thường bằng ly nước lã
Một ly nước lã không là gì cả
Nhưng nó sẽ làm viên kẹo ngọt hơn

Nếu anh nợ em một tia nắng sớm
Anh sẽ trả em bằng buổi chiều mưa
Những giọt nước đường ướt khó ưa
Nhưng nó làm lòng vừa dịu mát

Nếu anh nợ em một cái ôm chặt
Anh sẽ trả em hạnh phúc nụ cười
Một nụ cười bằng rất nhiều lời
Nó sẽ giải thích cả trời yêu thương

Nếu anh nợ em một lời hứa suông
Anh sẽ trả em hành động đúng đắn
Hành động thât thà hành động chắc chắn
Sẽ thi hành lời hứa cùng em

Nếu anh nợ em nguyên cả trái tim
Anh cố gắng đi tìm hạnh phúc
Trả cho nhau không là một lúc
Mà cả đời đến tóc bạc phai

Nếu như mà anh nợ tiền ai
Anh sẽ quên hỏi hoài không nhớ
Cái khôn ngoan luôn toan giựt nợ
Vẫn ngủ yên chả sợ ai đòi ( hahaha )

CHÚC CÔ VÀ CẢ NHÀ HẠNH PHÚC CUỐI TUẦN

Kahat

Kahat oi ,
Doc bai tho cua Kahat ma Co cươi ngất vi khong ngờ , thich nhat la doan tho cuối !
Mong rang Kahat lam nhieu bai tho nhu the nay nua nhe , do la nhung lieu thuoc bo than dieu day , cam on Kahat nhieu nhieu.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 12. Nov 2013 , 07:03
Cơn bão số 13 vừa đi qua miền Trung VN khô cằn sỏi đá lại lắm thiên tai , tuy nhiên trận bão này dự báo rất kinh hoàng thì lại chỉ gây một vài đổ vỡ không đáng kể , vì thế Kahat làm bài thơ này mang vào đây mong mọi người cùng đọc để vui với cái niềm vui Miền Trung thoát nạn

BÃO 13 VÀ EM 
 
Tuổi mười ba , cái tuổi hay bướng bỉnh 
Muốn cho rằng mình đã rất thông minh 
Lại thường hay sớm muốn có cuộc tình 
Cho có vẽ ta đã thành người lớn 
 
Bão Mười Ba cũng làm người phải tởn 
Báo thời tiết gió sẽ giật cấp mười 
Cũng hung hăng cũng giận dữ dọa người 
Nhưng cuối cùng lại êm xuôi ngoan ngoãn 
 
Số mười ba tây phương thường rất ngán 
Chả ai thèm đếm xỉa số mười ba 
Họ kị lắm không muốn chọn số nhà 
Nhằm thứ sáu mười ba là ma quái 
 
Bão Mười ba người miền Trung sợ hãi 
Nhưng cuối cùng mềm mãi cũng dễ thương 
Chỉ để lại một vài nỗi tai ương 
Hai bên đường nhiều cây xanh tróc gốc 
 
Em mười ba vừa môi hồng đen tóc 
Cũng xin em cố học bão mười ba 
Cứ điêu ngoa  mà tính nết thật thà 
Hãy ngoan nhé chớ kiêu sa làm chảnh


Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 12. Nov 2013 , 07:06

ngo_thi_van wrote on 08. Nov 2013 , 08:17:
Kahat oi ,
Doc bai tho cua Kahat ma Co cươi ngất vi khong ngờ , thich nhat la doan tho cuối !
Mong rang Kahat lam nhieu bai tho nhu the nay nua nhe , do la nhung lieu thuoc bo than dieu day , cam on Kahat nhieu nhieu.
Co Van


Dạ cám ơn cô đã cười , em ở tuốt dưới Orange county mà còn nghe được tiếng cô cười đấy , rất vui vì chọc được cô cùng các bạn cười là thành công của em
Chúc tất cả luôn vui
Kính
Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 12. Nov 2013 , 08:20

Lethikinhhoang wrote on 12. Nov 2013 , 07:03:
Cơn bão số 13 vừa đi qua miền Trung VN khô cằn sỏi đá lại lắm thiên tai , tuy nhiên trận bão này dự báo rất kinh hoàng thì lại chỉ gây một vài đổ vỡ không đáng kể , vì thế Kahat làm bài thơ này mang vào đây mong mọi người cùng đọc để vui với cái niềm vui Miền Trung thoát nạn

BÃO 13 VÀ EM 
 
Tuổi mười ba , cái tuổi hay bướng bỉnh 
Muốn cho rằng mình đã rất thông minh 
Lại thường hay sớm muốn có cuộc tình 
Cho có vẽ ta đã thành người lớn 
 
Bão Mười Ba cũng làm người phải tởn 
Báo thời tiết gió sẽ giật cấp mười 
Cũng hung hăng cũng giận dữ dọa người 
Nhưng cuối cùng lại êm xuôi ngoan ngoãn 
 
Số mười ba tây phương thường rất ngán 
Chả ai thèm đếm xỉa số mười ba 
Họ kị lắm không muốn chọn số nhà 
Nhằm thứ sáu mười ba là ma quái 
 
Bão Mười ba người miền Trung sợ hãi 
Nhưng cuối cùng mềm mãi cũng dễ thương 
Chỉ để lại một vài nỗi tai ương 
Hai bên đường nhiều cây xanh tróc gốc 
 
Em mười ba vừa môi hồng đen tóc 
Cũng xin em cố học bão mười ba 
Cứ điêu ngoa  mà tính nết thật thà 
Hãy ngoan nhé chớ kiêu sa làm chảnh


Kahat

Kahat oi ,
Cam on Kahat da lam mot bai tho vi von hay qua va Co cung rat mung la con bao nay da khong lam hai mien Trung cua Co nhu du doan. That hu via va cung mung cho em Vu Đan yen tam ma di ve tham que chong.
Chi toi nghiep cho dan Phi Luat Tan !
Trong bai nay co chu " chảnh " Mợ cua Co moi hoc dươc cua ai [ ba nay qua Phap tu nho va o lai hoc thuốc luôn   nen khong ranh tieng Viet lam  , Co phai day tieng Viet cho ba ta , bay gio ba cam thay han hanh đố lai Co mot chu tieng Viet , Co chiu thua vi chua he nghe den chu nay.] Bay gio thi hieu roi , co phai la " làm bộ " " làm dốc " khong?
Cam on Kahat nhe.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 12. Nov 2013 , 08:23

Lethikinhhoang wrote on 12. Nov 2013 , 07:06:
Dạ cám ơn cô đã cười , em ở tuốt dưới Orange county mà còn nghe được tiếng cô cười đấy , rất vui vì chọc được cô cùng các bạn cười là thành công của em
Chúc tất cả luôn vui
Kính
Kahat

Kahat oi ,
Neu em ma nghe dươc nhu vay thi Co se dươc ghi vao " Guiness " day.
Mong la khi nao Co co dip xuông OC se gap dươc Kahat nhe.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 13. Nov 2013 , 09:25


Mạ thương ,

Em cũng mừng cho  Vủ Đan được bình yên đi và về thăm VN.
Em gởi hình nầy , lúc Vủ Đan và các bạn LVD 73 đến SJ , làm tiệc 40 năm Anniversary.
Sau 3 ngày vui chơi , ai cũng về lại nhà , chỉ còn lại Vủ Đan và Kim Kiểm đi San Francisco với chúng em.
Hy vọng Vủ Đan và Kim Phượng sẽ gặp lại quý thầy cô và bạn bè LVD tại Vn.



Em hy vọng cho những món quà và hiện kim của những Hội Từ Thiện, đến tận tai người dân tại nước Phi Luật Tân và miền Trung Vn.

Em TvMs

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 13. Nov 2013 , 09:33
Xin đính chánh , vì em viết nhanh quá
" tận tay " chứ hông phải " tận tai "


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 13. Nov 2013 , 19:36

tuy-van wrote on 13. Nov 2013 , 09:25:


Mạ thương ,

Em cũng mừng cho  Vủ Đan được bình yên đi và về thăm VN.
Em gởi hình nầy , lúc Vủ Đan và các bạn LVD 73 đến SJ , làm tiệc 40 năm Anniversary.
Sau 3 ngày vui chơi , ai cũng về lại nhà , chỉ còn lại Vủ Đan và Kim Kiểm đi San Francisco với chúng em.
Hy vọng Vủ Đan và Kim Phượng sẽ gặp lại quý thầy cô và bạn bè LVD tại Vn.



Em hy vọng cho những món quà và hiện kim của những Hội Từ Thiện, đến tận tai người dân tại nước Phi Luật Tân và miền Trung Vn.

Em TvMs

Tuy Van oi ,
May hom Ma cung lo cho Vu Đan lam vi Đan ve VN dung luc dang bao. Cau mong moi viec yen binh.
Ma mong la chang ai nỡ ăn chận tiền cưu tro cua nan nhan dau ! Chi co ngươi mà dạ thú thoi.
Chung ta chac se dươc xem hinh anh va phong su co cac Co va cac em LVD do Phương Tran goi sang .
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 13. Nov 2013 , 19:37

tuy-van wrote on 13. Nov 2013 , 09:33:
Xin đính chánh , vì em viết nhanh quá
" tận tay " chứ hông phải " tận tai "


Em dung lo , ai cung hieu la em danh may sai thoi.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 14. Nov 2013 , 09:35

ngo_thi_van wrote on 13. Nov 2013 , 19:36:
Tuy Van oi ,
May hom Ma cung lo cho Vu Đan lam vi Đan ve VN dung luc dang bao. Cau mong moi viec yen binh.
Ma mong la chang ai nỡ ăn chận tiền cưu tro cua nan nhan dau ! Chi co ngươi mà dạ thú thoi.
Chung ta chac se dươc xem hinh anh va phong su co cac Co va cac em LVD do Phương Tran goi sang .
Ma Van


Mạ thương ,

Em cũng hy vọng 2 bạn 73 là Kim Phượng và Vủ Đan được như ý  và bình an khi về Vn.
Em chờ Tí cưng re pot và post hình , cho đời thêm vui.



Em tặng Mạ hình Bà Dì Mỵ cho đở nhớ nhé.

Em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 14. Nov 2013 , 16:28

tuy-van wrote on 14. Nov 2013 , 09:35:
Mạ thương ,

Em cũng hy vọng 2 bạn 73 là Kim Phượng và Vủ Đan được như ý  và bình an khi về Vn.
Em chờ Tí cưng re pot và post hình , cho đời thêm vui.



Em tặng Mạ hình Bà Dì Mỵ cho đở nhớ nhé.

Em Tv

Tuy Van oi ,
Ma cam on em rat nhieu da cho Ma xem hinh Ba Mỵ. Ba My co cươi khi chup hinh voi em la Ma vui roi. Thay hinh ma nho qua , nhung cung chang biet lam dươc gi hon.
Em co biet Ba My o trong do chơi đố chu bang tieng Anh khi nao Ba Mỵ cung dươc nhat , ngay ca thi voi nguoi Mỹ nua day. Luc xua ba Mỵ da kha tieng Anh roi , ba ham hoc lam , nhu vay ba My cung đở cam thay nham chan.
Ma Van   

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 15. Nov 2013 , 13:07

ngo_thi_van wrote on 14. Nov 2013 , 16:28:
Tuy Van oi ,
Ma cam on em rat nhieu da cho Ma xem hinh Ba Mỵ. Ba My co cươi khi chup hinh voi em la Ma vui roi. Thay hinh ma nho qua , nhung cung chang biet lam dươc gi hon.
Em co biet Ba My o trong do chơi đố chu bang tieng Anh khi nao Ba Mỵ cung dươc nhat , ngay ca thi voi nguoi Mỹ nua day. Luc xua ba Mỵ da kha tieng Anh roi , ba ham hoc lam , nhu vay ba My cung đở cam thay nham chan.
Ma Van   


Mạ thương ,

Em biết bà Mỵ rất thích môn nầy , và rất giỏi tiếng Anh. Em cũng hay tặng Bà những cuốn sách để bà giải trí.
Bà còn nói Mẹ của Mạ cũng tuổi Tỵ , rồi  mang các tấm ảnh của gia đình Mạ ,  hình Bà mặc áo tắm...như người Mẩu...`nhìn nụ cười thật hạnh phúc của bà , em vui lây.
Cầu chúc Bà , Mạ và tất cả luôn an lành.



em tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 15. Nov 2013 , 15:45

tuy-van wrote on 15. Nov 2013 , 13:07:
Mạ thương ,

Em biết bà Mỵ rất thích môn nầy , và rất giỏi tiếng Anh. Em cũng hay tặng Bà những cuốn sách để bà giải trí.
Bà còn nói Mẹ của Mạ cũng tuổi Tỵ , rồi  mang các tấm ảnh của gia đình Mạ ,  hình Bà mặc áo tắm...như người Mẩu...`nhìn nụ cười thật hạnh phúc của bà , em vui lây.
Cầu chúc Bà , Mạ và tất cả luôn an lành.



em tv

Em Tuy Van ,
Em da dem nguôn vui den cho Ba My do. Ma rat cam on em.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Thu Ca vào ngày 16. Nov 2013 , 21:21
Thua cô Vân,
Em gui bài tho moi của anh Thiện




                               ĐÊM THU


                Trăng thu ngả bóng bên thềm
                Mây trôi lặng lẽ êm đềm về đâu?
                Đêm thu nhuốm vẻ u sầu
                Cánh hoa sương đẫm một màu nhớ nhung
                Dáng ai ấp ủ trong lòng
                Mà thu nay đã ngàn trùng cách xa
                Nhớ thương biết đến bao giờ?
                Ngàn năm vẫn đợi vẫn chờ trong mơ
                Hàng cây rủ bóng la đà
                Sương thu rơi lạnh xóa nhòa ánh trăng.

                                       Nghiêm B. Thiện
                                  (California những ngày cuối thu năm 2013)

Bài tho họa :

__._,_
Đêm thu trăng ghé bên thềm
Mây trôi êm ả theo em chốn nào ?
Thu về lòng thấy xôn xao
Sương rơi thương nhớ, hoa sầu héo hon
Người xa ngàn dặm núi non
Mà lòng ta thấy  vẫn còn nhớ thương
Bao giờ cho hết vấn vương?
Chờ người nối giấc mơ thương trọn đời
Cây vàng  lá rủ thiết tha
Sương rơi mờ ánh trăng ngà đêm thu .

Thu


Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 17. Nov 2013 , 08:14

ngo_thi_van wrote on 15. Nov 2013 , 15:45:
Em Tuy Van ,
Em da dem nguôn vui den cho Ba My do. Ma rat cam on em.
Ma Van


Mạ thương ,

Trong Mùa Lể Tạ Ơn na9m nay , các em sẽ mang thức ăn cho người vô gia cư. Hy vọng vào  những dịp sau , chúng em sẽ thực hiện cho các người mù lòa và các trẻ mồ` côi.
Của ít lòng nhiều , em mong sẽ mang những nguồn an ủi , hạnh phúc đến với những thật đáng giúp đở.
Em nhớ lại những tháng ngày thơ ấu tại VN , chị thứ ba  của em , Marie Theresa Huệ , tuy ra trường  Marie Curie ,Hồng Thập Tự , làm y tá trong nhà thương Grand của Pháp , được  đền đáp rất hâu, sau khi các bịnh nhân Pháp , người Vn giàu có được  hồi phục. Ngay cả các Bác Sỉ cũng ,mong chị đáp lại tình yêu , nhưng chị chỉ làm việc 1 thời gian , để vào Cô nhi Viện , Unicef ,...giúp đở. Chị cũng dắt em đi vài nơi , thích lắm.
Còn người chị cả của em , chị nói các em ai cũng đi lập gia đình , không ai có thì giờ nhiều , để  gần gủi , lo cho Mẹ em lúc tuổi già , bịnh hoạn  , nên chị  sống độc thân , và xin 2 người con nuôi về. Con gái Thảo của chị 2 em , xuất thân từ cô nhi viện , nơi chị 3 em giúp đở.





Thương chúc Mạ , thầy Khang , Bà Dì Vỉnh và cả nhà , chủ nhật êm đềm.

Em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 17. Nov 2013 , 09:07

Thu Ca wrote on 16. Nov 2013 , 21:21:
Thua cô Vân,
Em gui bài tho moi của anh Thiện




                               ĐÊM THU


                Trăng thu ngả bóng bên thềm
                Mây trôi lặng lẽ êm đềm về đâu?
                Đêm thu nhuốm vẻ u sầu
                Cánh hoa sương đẫm một màu nhớ nhung
                Dáng ai ấp ủ trong lòng
                Mà thu nay đã ngàn trùng cách xa
                Nhớ thương biết đến bao giờ?
                Ngàn năm vẫn đợi vẫn chờ trong mơ
                Hàng cây rủ bóng la đà
                Sương thu rơi lạnh xóa nhòa ánh trăng.

                                       Nghiêm B. Thiện
                                  (California những ngày cuối thu năm 2013)

Bài tho họa :

__._,_
Đêm thu trăng ghé bên thềm
Mây trôi êm ả theo em chốn nào ?
Thu về lòng thấy xôn xao
Sương rơi thương nhớ, hoa sầu héo hon
Người xa ngàn dặm núi non
Mà lòng ta thấy  vẫn còn nhớ thương
Bao giờ cho hết vấn vương?
Chờ người nối giấc mơ thương trọn đời
Cây vàng  lá rủ thiết tha
Sương rơi mờ ánh trăng ngà đêm thu .

Thu

Thu CA oi ,
Bai tho cua Thien hay qua , bai tho cua em neu goi la hoa theo bai xương thi theo luat chua dươc chỉnh lam nhung y rat hay va loi tho rat mươt mà . Em co tam hon thi si lam do.
Cam on em da vao day voi Co.
Mong con doc nhieu bai tho cua em nua.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 17. Nov 2013 , 09:13

tuy-van wrote on 17. Nov 2013 , 08:14:
Mạ thương ,

Trong Mùa Lể Tạ Ơn na9m nay , các em sẽ mang thức ăn cho người vô gia cư. Hy vọng vào  những dịp sau , chúng em sẽ thực hiện cho các người mù lòa và các trẻ mồ` côi.
Của ít lòng nhiều , em mong sẽ mang những nguồn an ủi , hạnh phúc đến với những thật đáng giúp đở.
Em nhớ lại những tháng ngày thơ ấu tại VN , chị thứ ba  của em , Marie Theresa Huệ , tuy ra trường  Marie Curie ,Hồng Thập Tự , làm y tá trong nhà thương Grand của Pháp , được  đền đáp rất hâu, sau khi các bịnh nhân Pháp , người Vn giàu có được  hồi phục. Ngay cả các Bác Sỉ cũng ,mong chị đáp lại tình yêu , nhưng chị chỉ làm việc 1 thời gian , để vào Cô nhi Viện , Unicef ,...giúp đở. Chị cũng dắt em đi vài nơi , thích lắm.
Còn người chị cả của em , chị nói các em ai cũng đi lập gia đình , không ai có thì giờ nhiều , để  gần gủi , lo cho Mẹ em lúc tuổi già , bịnh hoạn  , nên chị  sống độc thân , và xin 2 người con nuôi về. Con gái Thảo của chị 2 em , xuất thân từ cô nhi viện , nơi chị 3 em giúp đở.





Thương chúc Mạ , thầy Khang , Bà Dì Vỉnh và cả nhà , chủ nhật êm đềm.

Em Tv

Em Tuy Van oi ,
Gia dinh cua em dung la co nhung ngươi rat nhan hau. Thao nao em cung hay giup do moi ngươi. Mong Troi se den bu cho em.
Ma rat han hanh co ngươi con nhu em.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Thu Ca vào ngày 17. Nov 2013 , 18:31
Thưa co Vân ,cám ơn cô  dã cho em ý kiên  ve hoa thơ .Như vay la em tim  dung thay roi.Em chi lam theo y bai cua anh Thiên thôi.Co chi em cach hoa thơ nha cô.Vay bai thơ cua em co the sua cho chinh khong cô?
Thu-  P

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 18. Nov 2013 , 08:28

Thu Ca wrote on 17. Nov 2013 , 18:31:
Thưa co Vân ,cám ơn cô  dã cho em ý kiên  ve hoa thơ .Như vay la em tim  dung thay roi.Em chi lam theo y bai cua anh Thiên thôi.Co chi em cach hoa thơ nha cô.Vay bai thơ cua em co the sua cho chinh khong cô?
Thu-  P

Thu CA oi ,
Co noi dua cho vui chu neu em muon hoc luat hoa tho thi phai hoi Co Mai va Kahat la dung day. Em tim ngươi hoi sai roi !
Co chi biet luat hoa tho thất ngôn bát cú ma thoi. Con khac ra thi chiu !
Nhung theo Co nghi thi muôn hoa tho it nhat minh phai dung lai chu cuối cua vai cau trong bai xương.
Neu em muốn biet luat hoa tho cua nhung bai tho that ngon bat cu thi Co co the chi cho em dươc ma thoi.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 18. Nov 2013 , 09:06

Thu Ca wrote on 16. Nov 2013 , 21:21:
Thua cô Vân,
Em gui bài tho moi của anh Thiện








                               ĐÊM THU


                Trăng thu ngả bóng bên thềm
                Mây trôi lặng lẽ êm đềm về đâu?
                Đêm thu nhuốm vẻ u sầu
                Cánh hoa sương đẫm một màu nhớ nhung
                Dáng ai ấp ủ trong lòng
                Mà thu nay đã ngàn trùng cách xa
                Nhớ thương biết đến bao giờ?
                Ngàn năm vẫn đợi vẫn chờ trong mơ
                Hàng cây rủ bóng la đà
                Sương thu rơi lạnh xóa nhòa ánh trăng.

                                       Nghiêm B. Thiện
                                  (California những ngày cuối thu năm 2013)

Bài tho họa :

__._,_
Đêm thu trăng ghé bên thềm
Mây trôi êm ả theo em chốn nào ?
Thu về lòng thấy xôn xao
Sương rơi thương nhớ, hoa sầu héo hon
Người xa ngàn dặm núi non
Mà lòng ta thấy  vẫn còn nhớ thương
Bao giờ cho hết vấn vương?
Chờ người nối giấc mơ thương trọn đời
Cây vàng  lá rủ thiết tha
Sương rơi mờ ánh trăng ngà đêm thu .

Thu

Xin cho Tài họa ké nha chị Thu Ca.

Tiếng Thu

Ánh trăng rọi xuống sau thềm
Gió đưa những áng mây mềm đi đâu
Cho thu nhỏ giọt lệ sầu
Như sương sủng ướt nát nhầu cánh nhung
Dáng hoa mềm mại trong lòng
Tiếng thu sao vội bềnh bồng bay xa
Gọi tên ai dó từng giờ
Mê man người ngọc dật dờ đêm mơ
Mong sao một tối đậm đà
Mây thu tô lại mượt mà ánh trăng

Đỗ Hữu Tài

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 18. Nov 2013 , 10:23

DOHUUTAI wrote on 18. Nov 2013 , 09:06:
Xin cho Tài họa ké nha chị Thu Ca.

Tiếng Thu

Ánh trăng rọi xuống sau thềm
Gió đưa những áng mây mềm đi đâu
Cho thu nhỏ giọt lệ sầu
Như sương sủng ướt nát nhầu cánh nhung
Dáng hoa mềm mại trong lòng
Tiếng thu sao vội bềnh bồng bay xa
Gọi tên ai dó từng giờ
Mê man người ngọc dật dờ đêm mơ
Mong sao một tối đậm đà
Mây thu tô lại mượt mà ánh trăng

Đỗ Hữu Tài

Tài oi ,
Co cam on Tài , the la Tài da day cho Thu CA cach hoa van bai tho nay roi do. Co cung quen mat la noi Thu CA hoi Tai.
O trong D/D LVD nay nhieu ngươi gioi ve tho phu lam , Co xin bai phuc.
Bai tho hoa cua Tài qua hay ! votay votay votay
Ươc gi Co lam tho dươc nhu Tai thi vui biet may.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Thu Ca vào ngày 18. Nov 2013 , 20:58

DOHUUTAI wrote on 18. Nov 2013 , 09:06:
Xin cho Tài họa ké nha chị Thu Ca.

Tiếng Thu

Ánh trăng rọi xuống sau thềm
Gió đưa những áng mây mềm đi đâu
Cho thu nhỏ giọt lệ sầu
Như sương sủng ướt nát nhầu cánh nhung
Dáng hoa mềm mại trong lòng
Tiếng thu sao vội bềnh bồng bay xa
Gọi tên ai dó từng giờ
Mê man người ngọc dật dờ đêm mơ
Mong sao một tối đậm đà
Mây thu tô lại mượt mà ánh trăng

Đỗ Hữu Tài


Thân chao anh Tài.
Thơ anh lam hay quá.Tôi rât thich nhưng bai thơ cua anh,rất lạ,hay và lãng man.Tôi có môt tâp thơ cua anh để trong tủ sách.

Nhờ anh tôi biết cách hoạ thơ rồi.Cám ơn anh nhiều.
Xin Chúa và Đức Mẹ ban nhiều hồng ân cho anh.

Thu CA

Title: Re: Đoản Văn
Post by Thu Ca vào ngày 18. Nov 2013 , 21:18

ngo_thi_van wrote on 18. Nov 2013 , 10:23:
Tài oi ,
Co cam on Tài , the la Tài da day cho Thu CA cach hoa van bai tho nay roi do. Co cung quen mat la noi Thu CA hoi Tai.
O trong D/D LVD nay nhieu ngươi gioi ve tho phu lam , Co xin bai phuc.
Bai tho hoa cua Tài qua hay ! votay votay votay
Ươc gi Co lam tho dươc nhu Tai thi vui biet may.
Co Van


Cô Vân thương,
Cô nói đúng qúa ,trong D/D có rất nhiều đại thi sĩ như cô , cô Mai, và cô Thu ,giáo sư Pham trọng Lệ ,anh Tài.và những thi sĩ anh  Kahat ,anh Khiêu Long.. D/d minh thậ t may mắn quá.Em cám ơn cô ,và  cám ơn tất cả.

Thu CA


Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 18. Nov 2013 , 22:13

ngo_thi_van wrote on 17. Nov 2013 , 09:13:
Em Tuy Van oi ,
Gia dinh cua em dung la co nhung ngươi rat nhan hau. Thao nao em cung hay giup do moi ngươi. Mong Troi se den bu cho em.
Ma rat han hanh co ngươi con nhu em.
Ma Van




Mạ thương ,

Em chỉ cầu mong tất cả chúng ta được an lành là tốt rồi.
Tuần Lể mới , em thương chúc cho Mạ và cả nhà nhiều hạnh phúc luôn.
Giai nhân tài tử ra vào nhà Mạ , em chia vui nhé.

Em TV


Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 18. Nov 2013 , 22:23

DOHUUTAI wrote on 18. Nov 2013 , 09:06:
Xin cho Tài họa ké nha chị Thu Ca.

Tiếng Thu

Ánh trăng rọi xuống sau thềm
Gió đưa những áng mây mềm đi đâu
Cho thu nhỏ giọt lệ sầu
Như sương sủng ướt nát nhầu cánh nhung
Dáng hoa mềm mại trong lòng
Tiếng thu sao vội bềnh bồng bay xa
Gọi tên ai dó từng giờ
Mê man người ngọc dật dờ đêm mơ
Mong sao một tối đậm đà
Mây thu tô lại mượt mà ánh trăng

Đỗ Hữu Tài


Hi...hi..thơ của anh Thiện , chị Thu Ca , anh TT thật tuyệt vời , vì có trăng , gió , mây , sương....cho Mùa Thu thêm long lanh.
Em cám ơn và hy vọng Gia Trang Mạ Vân càng ngày càng nhộn nhịp , khởi sắc.



Em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 19. Nov 2013 , 07:56

tuy-van wrote on 18. Nov 2013 , 22:23:
Hi...hi..thơ của anh Thiện , chị Thu Ca , anh TT thật tuyệt vời , vì có trăng , gió , mây , sương....cho Mùa Thu thêm long lanh.
Em cám ơn và hy vọng Gia Trang Mạ Vân càng ngày càng nhộn nhịp , khởi sắc.



Em Tv

Tuy Van oi ,
Em luôn luôn là " cổ động viên " giỏi lắm đó  !
Mạ Vân

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 22. Nov 2013 , 10:30
Mạ thương ,

Nghe Mạ khen , nên em " làm tới " đây.
Nhân dịp mùa Lể Tạ Ơn năm nay , em chia xẻ đoàn văn nầy  , với văn chương vụng về , sai lổi chính tả tùm lum , mong Mạ và cả nhà xí xóa nhé.

  CÁM ƠN NGƯỜI LƯƠNG THIỆN ,

   Vào 1 ngày trước Lể Tạ Ơn , chú bé 16 tuổi , vừa để dành được số tiền 5,000 đô , dành dụm từ việc dạy kèm cho các trẻ em trong Trung Tâm Kumon , và các con , bạn của Mẹ mình , để mua chiếc xe đầu tiên trong đời.
   Trước khi chú bé đưa tiền cho chủ xe ( chủ đòi đưa tiền mặt ) , chạy vội đến thăm ông nội đang bịnh nặng , và sau đó vào nhà hàng Jack in the Box mua thức ăn cho nhanh. Nhưng than ơi , cái ví biến mất  đâu rồi. Khoảng 1 tuần sau , trong giờ nghỉ trưa , văn phòng của trường Trung Học  Piedmont Hills gọi chú bé vào , và đưa lại cái ví. Chắc ai cũng biết sự vui mừng và cám ơn người  Mỷ  không quen biết , trong lúc thời buổi khó khăn , lượm được cái ví với số tiền 5,000 đô , tuy nhỏ so với các nhà giàu , nhưng là cả 1 gia tài vỉ đại , với mồ hôi , nước mắt , của cậu bé tuổi 16. Được biết gia đình chú bé nầy , từ giả nước Vn thân yêu , phải vượt qua bao nhiêu gian khổ ,  để đến bờ tự do.

  Sinh viên người Mỷ nầy , xuất thân từ 1 gia đình rất nghèo , tuy  rất cần tiền , nhưng quá đại lương. Kể từ đấy , 2 người trở thành 2 người bạn tri kỷ , vì cùng có tấm lòng chân thật , hiền lành.
  Xin cám ơn người , xin cám ơn nước Mỷ , đã và đang cho chúng ta , những người Việt, nhận nơi đây là Quê Hương thứ 2 , an bình và hạnh phúc , mọi ngày.



em Tv
 

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 22. Nov 2013 , 18:44

tuy-van wrote on 22. Nov 2013 , 10:30:
Mạ thương ,

Nghe Mạ khen , nên em " làm tới " đây.
Nhân dịp mùa Lể Tạ Ơn năm nay , em chia xẻ đoàn văn nầy  , với văn chương vụng về , sai lổi chính tả tùm lum , mong Mạ và cả nhà xí xóa nhé.

  CÁM ƠN NGƯỜI LƯƠNG THIỆN ,

   Vào 1 ngày trước Lể Tạ Ơn , chú bé 16 tuổi , vừa để dành được số tiền 5,000 đô , dành dụm từ việc dạy kèm cho các trẻ em trong Trung Tâm Kumon , và các con , bạn của Mẹ mình , để mua chiếc xe đầu tiên trong đời.
   Trước khi chú bé đưa tiền cho chủ xe ( chủ đòi đưa tiền mặt ) , chạy vội đến thăm ông nội đang bịnh nặng , và sau đó vào nhà hàng Jack in the Box mua thức ăn cho nhanh. Nhưng than ơi , cái ví biến mất  đâu rồi. Khoảng 1 tuần sau , trong giờ nghỉ trưa , văn phòng của trường Trung Học  Piedmont Hills gọi chú bé vào , và đưa lại cái ví. Chắc ai cũng biết sự vui mừng và cám ơn người  Mỷ  không quen biết , trong lúc thời buổi khó khăn , lượm được cái ví với số tiền 5,000 đô , tuy nhỏ so với các nhà giàu , nhưng là cả 1 gia tài vỉ đại , với mồ hôi , nước mắt , của cậu bé tuổi 16. Được biết gia đình chú bé nầy , từ giả nước Vn thân yêu , phải vượt qua bao nhiêu gian khổ ,  để đến bờ tự do.

  Sinh viên người Mỷ nầy , xuất thân từ 1 gia đình rất nghèo , tuy  rất cần tiền , nhưng quá đại lương. Kể từ đấy , 2 người trở thành 2 người bạn tri kỷ , vì cùng có tấm lòng chân thật , hiền lành.
  Xin cám ơn người , xin cám ơn nước Mỷ , đã và đang cho chúng ta , những người Việt, nhận nơi đây là Quê Hương thứ 2 , an bình và hạnh phúc , mọi ngày.



em Tv
 

Tuy Van oi ,
Ma phai khen em mot phát ve su " làm
tới " nay. Van chương cua em tuy khong chải chuốt , bong bay nhung em cu viet hoai chac chan se tien bo day.
Cứ tiep tuc di nhe.
Trong cau : ".....và các con , ban cua Me.... " em nen bỏ dấu phẩy giua chu " con " va " bạn " roi thay bang chu " của " thi đung hon.[ co the bo chu " của " trươc chu Me , neu so lap lai hai chu " của " ]
Cau chuyen nay neu co that , thi cau sinh vien ngươi My rat dang cam phuc.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 23. Nov 2013 , 07:39

ngo_thi_van wrote on 22. Nov 2013 , 18:44:
Tuy Van oi ,
Ma phai khen em mot phát ve su " làm
tới " nay. Van chương cua em tuy khong chải chuốt , bong bay nhung em cu viet hoai chac chan se tien bo day.
Cứ tiep tuc di nhe.
Trong cau : ".....và các con , ban cua Me.... " em nen bỏ dấu phẩy giua chu " con " va " bạn " thi đung hon.
Cau chuyen nay neu co that , thi cau sinh vien ngươi My rat dang cam phuc.
Ma Van


   Mạ thương ,
Cám ơn Mạ đã cho phép em " làm tới " và sửa lổi chính tả dùm ạ.
Vâng , câu chuyện nầy có thật , vì chú bé 16 tuổi là con trai út , duy nhất của em. 3 con của em lúc còn nhỏ , đả tập cho các cháu tự đi làm , để biết giá trị đồng tiền , mà không xài hoang phí  như các con của bạn em , và trong lúc đó , em phải lo cả gia đình bên VN , còn lại Mẹ và 4 chị em. Cậu sinh viên người Mỷ đáng làm gương sáng , cho tất cả chúng ta.
Thương kính chúc " Đoàn Văn " của Mạ thêm đông vui.



Em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 23. Nov 2013 , 17:59

tuy-van wrote on 23. Nov 2013 , 07:39:
   Mạ thương ,
Cám ơn Mạ đã cho phép em " làm tới " và sửa lổi chính tả dùm ạ.
Vâng , câu chuyện nầy có thật , vì chú bé 16 tuổi là con trai út , duy nhất của em. 3 con của em lúc còn nhỏ , đả tập cho các cháu tự đi làm , để biết giá trị đồng tiền , mà không xài hoang phí  như các con của bạn em , và trong lúc đó , em phải lo cả gia đình bên VN , còn lại Mẹ và 4 chị em. Cậu sinh viên người Mỷ đáng làm gương sáng , cho tất cả chúng ta.
Thương kính chúc " Đoàn Văn " của Mạ thêm đông vui.



Em Tv

Tuy Van oi ,
Bay gio biet dươc cau be trong truyen la con trai ut cua em , Ma thương em qua va cung phuc cach day do con cai cua em. Tâm cua em nhu vay nen Troi khong phu em va gia dinh em dau !
Cam on ngon la ep cua em , dep lam , rat dac biet .
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 24. Nov 2013 , 07:51

ngo_thi_van wrote on 23. Nov 2013 , 17:59:
Tuy Van oi ,
Bay gio biet dươc cau be trong truyen la con trai ut cua em , Ma thương em qua va cung phuc cach day do con cai cua em. Tâm cua em nhu vay nen Troi khong phu em va gia dinh em dau !
Cam on ngon la ep cua em , dep lam , rat dac biet .
Ma Van


Mạ thương ,

Em  vẩn biết cha mẹ sanh con , trời sanh tánh , nhưng từ trước cho đến nay , em cũng đa tạ ơn trên cho các con em đã trưởng thành và ngoan ngoản. Cám ơn Mạ nhiều.
Em hy vọng  chiếc lá  được ép , như những ngày còn đi học  , cho 2 Mạ con Song Vân gần nhau hơn , tuy ở 2 phương trời cách biệt , nhưng không cách lòng.

Thương Mạ nhiều ,

Em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 24. Nov 2013 , 15:20

tuy-van wrote on 24. Nov 2013 , 07:51:
Mạ thương ,

Em  vẩn biết cha mẹ sanh con , trời sanh tánh , nhưng từ trước cho đến nay , em cũng đa tạ ơn trên cho các con em đã trưởng thành và ngoan ngoản. Cám ơn Mạ nhiều.
Em hy vọng  chiếc lá  được ép , như những ngày còn đi học  , cho 2 Mạ con Song Vân gần nhau hơn , tuy ở 2 phương trời cách biệt , nhưng không cách lòng.

Thương Mạ nhiều ,

Em Tv

Tuy Van oi ,
Em nhu vay la co phươc nhieu day , chu ma nghe nhieu ngươi than vi con cai lam do ! Ma mung cho em.
Ma luc con di hoc van hay ep , hoa , la , bươm bươm [ bay gio nghi lai thay minh that la ac doc ! ] vao vo hoc day. Ma nghi nu sinh nao cung deu co so thich nhu vay do.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 25. Nov 2013 , 22:31

ngo_thi_van wrote on 24. Nov 2013 , 15:20:
Tuy Van oi ,
Em nhu vay la co phươc nhieu day , chu ma nghe nhieu ngươi than vi con cai lam do ! Ma mung cho em.
Ma luc con di hoc van hay ep , hoa , la , bươm bươm [ bay gio nghi lai thay minh that la ac doc ! ] vao vo hoc day. Ma nghi nu sinh nao cung deu co so thich nhu vay do.
Ma Van

Mạ thương ,

Học sinh đều thích như thế thì nói làm gì , ngay cả bà Dì của em lúc còn khoẻ , cũng hay hái hoa bắt bướm lia lịa.
Nhớ lại sao mình  ngây ngô và vô tư quá , của tuổi học trò ngày nào quá Mạ ơi.



Em Tv


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 26. Nov 2013 , 21:12

tuy-van wrote on 25. Nov 2013 , 22:31:
Mạ thương ,

Học sinh đều thích như thế thì nói làm gì , ngay cả bà Dì của em lúc còn khoẻ , cũng hay hái hoa bắt bướm lia lịa.
Nhớ lại sao mình  ngây ngô và vô tư quá , của tuổi học trò ngày nào quá Mạ ơi.



Em Tv

Tuy Van oi ,
The thi ba di cua em co tam hon lang mang do !
Em goi cai hinh gi ma Ma nhan khong ra?
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 30. Nov 2013 , 09:03

ngo_thi_van wrote on 26. Nov 2013 , 21:12:
Tuy Van oi ,
The thi ba di cua em co tam hon lang mang do !
Em goi cai hinh gi ma Ma nhan khong ra?
Ma Van


Mạ thương ,
Vâng , gia đình bên ngoại của em , ai cũng nhiều tình cảm , và nhiều khi em cũng ' BỊ DINH' " và sống trong mơ , dể thương hơn  , là phải đụng chạm với những thử thách , ngoài đời.
Em thấy hoa tím và giọt sương buổi sáng , đẹp quá. màu tím làm em nhớ đến 2 Mạ con Song Vân..hi.hi.



Em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 30. Nov 2013 , 17:38

tuy-van wrote on 30. Nov 2013 , 09:03:
Mạ thương ,
Vâng , gia đình bên ngoại của em , ai cũng nhiều tình cảm , và nhiều khi em cũng ' BỊ DINH' " và sống trong mơ , dể thương hơn  , là phải đụng chạm với những thử thách , ngoài đời.
Em thấy hoa tím và giọt sương buổi sáng , đẹp quá. màu tím làm em nhớ đến 2 Mạ con Song Vân..hi.hi.



Em Tv

Tuy Van oi ,
Em noi dung day , song trong mo khi nao cung dep hon su that o doi , nhung dung mơ nhieu qua xa voi thuc te thi kho day ! ;D
Mau tim la mau hai ma con chung ta cung yeu thich. Ma nghi ai cung yeu thich mau tim do Tuy Van oi.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 02. Dec 2013 , 07:27

ngo_thi_van wrote on 30. Nov 2013 , 17:38:
Tuy Van oi ,
Em noi dung day , song trong mo khi nao cung dep hon su that o doi , nhung dung mơ nhieu qua xa voi thuc te thi kho day ! ;D
Mau tim la mau hai ma con chung ta cung yeu thich. Ma nghi ai cung yeu thich mau tim do Tuy Van oi.
Ma Van


Mạ thương ,

Em nghe lời Mạ , " Mơ " vừa vừa thôi , kẻo trèo cao té đau thì khổ lắm.



  Để đón chào các ngày Lể cho tháng 12 , em chúc Mạ và cả nhà mọi sự như ý, như màu tím dể thương .
  Em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 02. Dec 2013 , 07:43

tuy-van wrote on 02. Dec 2013 , 07:27:
Mạ thương ,

Em nghe lời Mạ , " Mơ " vừa vừa thôi , kẻo trèo cao té đau thì khổ lắm.



  Để đón chào các ngày Lể cho tháng 12 , em chúc Mạ và cả nhà mọi sự như ý, như màu tím dể thương .
  Em Tv

Tuy Van oi ,
Nghe loi Ma la gioi do.
Hinh de thương lam , Ma cam on em.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 11. Dec 2013 , 08:39

ngo_thi_van wrote on 02. Dec 2013 , 07:43:
Tuy Van oi ,
Nghe loi Ma la gioi do.
Hinh de thương lam , Ma cam on em.
Ma Van


Mạ thương ,

Cám ơn Mạ đã khen.
Hôm nay vui quá , em thức sớm và mây say bay vòng quanh sân trường , chúc mừng SN Mạ luôn hạnh phúc trọn 365 ngày ,và ấm lòng khi vào đây nhé.








Em Tv


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 11. Dec 2013 , 10:15

tuy-van wrote on 11. Dec 2013 , 08:39:
Mạ thương ,

Cám ơn Mạ đã khen.
Hôm nay vui quá , em thức sớm và mây say bay vòng quanh sân trường , chúc mừng SN Mạ luôn hạnh phúc trọn 365 ngày ,và ấm lòng khi vào đây nhé.








Em Tv


Tuy Van oi ,
Em dua nhung buc hinh nay vao lam Ma nho qua , ươc gi quay lai thoi gian nhi ?
Lam the nao de gap nhau nhu cu thi vui biet la bao nhieu !
Ma Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 12. Dec 2013 , 07:28
http://img690.imageshack.us/img690/1853/ufx5.png

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 12. Dec 2013 , 08:01

Ngố wrote on 12. Dec 2013 , 07:28:
http://img690.imageshack.us/img690/1853/ufx5.png

Cam on Ngố da vao day đá banh voi Ma
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Hoa Dai vào ngày 14. Jan 2014 , 20:35
CON YÊU BÁNH NẬM.

Lần đầu tiên tôi gặp Con Yêu Bánh Nậm ấy bằng xương bằng thịt sờ sờ vào một sáng trời mưa lâm thâm trên bến đò Thừa Phủ.

Đò đầy, cô lái sắp đẩy ra khỏi bến thì có tiếng gọi từ phía lái:
- O ơi! Chờ chút! Cho Con Yêu Bánh Nậm lên với cả hắn trễ tội!
Con Yêu Bánh Nậm lẫm lũi kẹp cặp sách trước ngực, chạy thục mạng xuống bến và nhảy lên đò. Tôi còn đứng lớ ngớ chưa tìm ra chỗ ngồi, bị con Yêu đạp nguyên đôi guốc mộc lên bàn chân trần đau điếng. Tôi la lên nho nhỏ: “Ái, đau!” và cúi gập người ôm bàn chân tội nghiệp của mình vừa khi con Yêu nhận ra là đang làm đau đồng loại. Con Yêu ngỡ ngàng ngó quanh trong lúc đò từ từ ra khỏi bến. Tôi hơi ngờ ngợ vì dáng quen quen. Sau lần áo mưa trong vắt, tôi có thể đọc được cả bảng tên thêu màu “xanh-lơ-ma-rin” nổi bật trên nền áo trắng: H. T. Đông Ba, C2, trường Đồng Khánh. Ngày đó, dân Quốc Học nhìn những cô em Đồng Khánh mang bảng tên màu xanh là ngây thơ, màu tím là đợi chờ, màu hồng là đã chín. Học trò lớp đệ tam (lớp 10) mang màu xanh là đàn chim non mới bước vào ngưởng cửa trung học đệ nhị cấp, nhí nha nhí nhảnh, hầu hết còn “phất phơ giữa chợ, biết vào tay ai…” Lên đệ nhị (lớp 11) mang màu tím là sắp sửa làm “bà tú”, trong cặp sách thường có bụi “ô mai” vương vãi lên thư tình. Và lên tới đệ nhất (lớp 12) mang màu hồng, suy tư và cuộc đời lốm đốm màu triết học, nên có nàng đã che nắng bằng sách Jean Paul Sartre, Albert Camus… thay cho chiếc nón bài thơ! Còn con trai Quốc Học mà mang bảng tên “Ba sọc” như tôi là đã có quyền khỏi bận áo len giữa sương thu và gió lạnh, ưỡn ngực cho nhân gian thấy ta đây là học trò Đệ nhất. Dù có lỡ sa cơ thi rớt tú tài toàn phần thì cũng còn đường rút vào quân trường Thủ Đức làm “quan một nhà binh”, mai vàng le lói như thường.

Hình như mới bắt gặp những đôi mắt quen từ phía lái, con Yêu khoát tay, cười ấm áp với bạn. Hàm răng trắng quá làm cho đôi môi không son phấn cũng hồng lên phơn phớt. Khuôn mặt hình trái sầu đông, trắng mịn, lấm tấm nước mưa nằm ủ trong mái tóc đen mướt, dài kín bờ lưng, được gói sau lớp áo mưa gọn gàng như tạc bằng gỗ mun. Con Yêu Bánh Nậm lừa khi không có ai thấy, bèn phóng cho tôi một cái nhìn ái ngại, môi chúm tròn xoe, nói bên tai vừa đủ cho tôi nghe:
- Xin lỗi!
Tôi mím miệng, không trả lời nhưng trong bụng lại muốn nói: “Con gái chi mà đanh đá. Nói lời xin lỗi mà cái bộ lạnh lùng như bị người khác đưa chân cho mình đạp cũng không bằng!”
Thế nhưng khi quay về phía lũ bạn, Con Yêu lại cười nói tía lia. Tôi giật mình khi nghe cô bé có bộ mặt hiền khô của con gái nhà lành nói với một cô bạn bằng một thứ ngôn ngữ có vẻ “chanh chua chuối chát”, rằng:
- Nì, Mi-nhon Thượng Tứ, chiều qua trốn giờ Quốc Văn đi “đào kép” với bồ tèo phải không? Các thám tử của ta bắt gặp chàng và nàng đi xe đạp mùi mẫn về ngã Bao Vinh. Khai mau! Về dưới đó làm chi? Bộ muốn về “vật Sình” hả? Thú thiệt đi, ta tha cho. Còn chối bãi bãi như mấy mụ hàng cá cãi nhau ở chợ Đông Ba thì đừng trách ta là không có lòng… từ bi thấy chi nói nấy đó nghe!
Nàng có tên “Mi-nhon Thượng Tứ” dường như cũng bị nao núng, cố lấn tới sát bên cạnh Con Yêu Bánh Nậm để nói nho nhỏ như rót mật… gấu vào tai:
- Khỉ! Nói chi to rứa! Anh nớ là sinh viên dạy kềm tau học chứ bộ…!
Con Yêu Bánh Nậm tung bùa bức hại sinh linh không thương tiếc:
- A, thì ra chàng “prề-xẹp-tơ” thấy lơ thì… chụp của mi đó hả?! Chết rồi, con nhỏ Mi-nhon ơi! Học trò Đồng Khánh xưa nay có ngạch đất yêu… quỷ tò te mấy cụ sanh viên dạy kèm và thực tập đó chơ chi nữa!
Nàng Mi-nhon bèn xuống giọng:
- Nì, Con Yêu Bánh Nậm, đồ tinh le! Mi đừng ác cho tau nhờ cái “đức… Quốc xã” của mi với có được không. Ba Mẹ tau mà nghe được thì tau chỉ có nước bỏ học ở nhà nấu ăn rửa chén!

Con gái Huế một mình là hoa hổ ngươi thẹn thùng, một cơn gió nhẹ trần gian thổi qua cũng vội vàng khép đôi cánh lá lại. Nhưng có hai nường Huế họp lại là thành hoa bưởi hoa ngâu, e ấp liếc mắt một cách kín đáo như lời gọi thầm, đủ làm cho bao chàng choáng váng. Khi tới ba “o” trở lên là thành hoa vông vang tinh nghịch, muốn đội nắng, trổ trời mà lên!
Dân nam nhi Quốc Học mà chỉ có vài mạng, “gươm lạc giữa rừng hoa” trên chuyến đò buổi sớm thì dù có thuộc loại nghịch lớp chọc thầy như tôi cũng phải biết điều mà ngồi im thin thít.

Đò tới bờ. Đường ai nấy đi… Thêm một ngày mới qua đi, tưởng chừng như không lưu lại một dấu tích gì.
Hôm sau, chiếc xe đạp sửa xong, nhưng hơi khác với mọi ngày vì tôi không còn thấy hăng hái đạp xe ra cửa Ngăn, qua cầu Trường Tiền, rẽ về Quốc Học nữa. Cả đêm, dù cố quên đi chuyện trong ngày, thế mà vẫn cứ nhớ về Con Yêu Bánh Nậm. Lòng dặn lòng phải ghét cho được vẻ lạnh lùng “làm điệu” của con Yêu, nhưng lại không quên được tiếng thì thầm “Xin lỗi” phát ra trừ cái miệng xinh xinh, đễ thương thì chưa đủ mà dễ ghét lại không đành. Sáng ra, tôi trở chứng muốn cất xe đạp ở nhà, tiếp tục đi học qua đò Thừa Phủ. Chân đã bước lên đò mà mắt tôi vẫn cứ nhìn quanh bóng dáng của con Yêu “ác nhơn” đó. Tôi tĩnh hẳn khi có tiếng bình luận của đám nữ sinh áo trắng với nhau “Cái Con Yêu Bánh Nậm nớ lại trễ học nữa rồi!”; và “Cái con thiệt tình là Yêu Bánh Nậm. Chuyện chi người của người ta hắn cũng biết… Hắn mô rồi? Mà vắng hắn cũng buồn tụi bây hỉ!”

Nguồn gốc và lịch sử Con Yêu Bánh Nậm cũng xa xôi và mơ hồ như lịch sử một loài hoa dại. Ngay cả những nhà “Huế học” tiếng tăm cũng lắc đầu quầy quậy khi bị hỏi về gốc gác của danh xưng nầy. Những người Huế rặt, Huế chay như Bửu Ý, Bửu Tôn, Tôn Nữ Quế Hương, Tôn Nữ Hỷ Khương, Thái Kim Lan… khi nói về xuất xứ của Con Yêu Bánh Nậm cũng “lý giải” theo lối suy đoán rằng: Ngày xưa các ông Hoàng bà chúa trong cung Nguyễn vốn là những tay ăn sang và ăn hàng thượng hạng. Các ông bà thường chờ gánh bánh nậm dài ruột như con chờ mẹ đi chợ về. Khi các o bán bánh nậm gánh trễ hàng tới cửa thì bị mắng một cách vừa mang vẻ trách móc, vừa thân tình một cách rất Huế là : “Đồ con yêu nờ!” Mấy cô hàng bán bánh nậm không muốn mất mối tốt nên cũng lanh miệng lanh mồm vừa đỡ đòn vừa tía lia kể chuyện dân tình ngoài nội phủ để làm vui lòng khách. Con Yêu Bánh Nậm “rất có thể” ra đời từ đó, hay không biết tự bao giờ nhưng với Huế thì hình tượng Con Yêu Bánh Nậm vừa dễ thương, vừa dễ ghét…

Cũng có người dùng phép “hội ý” trong lục thư của Trung Hoa mà giải thích nguồn gốc của Con Yêu Bánh Nậm rằng là: Bánh nậm Huế là một loại bánh lá mỏng dính. Bản chất bánh nậm hiền, bình dân, dễ gần gũi, thơm ngon và hài hòa màu sắc với lá gói xanh, bột bánh trắng, nhụy tôm hồng. Nhưng bánh nậm cũng rất mượt mà, trơn truột và dễ đong đưa như đôi môi mỏng, cái lưỡi lắt lay của những người con gái Huế “ruột để ngoài da”.

Những “Con Yêu Bánh Nậm” trong thế giới con gái Huế là những con vịt trời nở trứng và lớn lên trong đàn vịt đồng: Vừa mang bản chất lém lỉnh, ranh mãnh, nghịch ngợm, rắn mắt của loài “yêu”, nhưng cũng vừa e ấp, hiền từ, thuần hậu, và mặn mà nhưng rất đơn sơ của dòng “bánh nậm”. Bánh nậm Huế hiền đến mức thành món ăn “đằm bụng” cho em thơ và cho người già vừa khỏi bệnh và mỏng manh tới độ gió thổi cũng bay! Vì vậy, những chàng trai Huế từng bị nhiễm bùa yêu… bánh nậm đã ngoan ngoãn phán rằng, Con Yêu Bánh Nậm là “cục quậy” nhưng cũng vừa là “cục cưng” trong vòng bè bạn. “Đồ con yêu Bánh Nậm!” là tiếng mắng yêu cho một sự thông minh đầy lém lĩnh và một sự lém lĩnh đầy thông minh của một cô gái Huế chưa đến nỗi… ế chồng. Con Yêu Bánh Nậm giữa nếp sống Huế cũng như cái thiết bảng của Tôn Ngộ Không trên đường Tam Tạng về Tây Trúc thỉnh kinh: Dữ dằn mà nhân nghĩa, xốc nổi mà yêu thương. Cuộc đời có Con Yêu Bánh Nậm thì coi chừng chuyện “thâm cung bí sử” cũng có khi thành chuyện tiếu ngạo giang hồ nổ như bắp rang. Nhưng nếu vắng Con Yêu Bánh Nậm thì chuyện thâm cung bí sử đó rồi cũng chìm sâu vào chuyện đời thường. Huế chắc sẽ khô khan và lặng lẽ hơn nếu những chuyện tình dễ thương, điểm màu lãng mạn “vang bóng một thời” không còn ai nhắc tới. Những “cánh hạc bay lên vút tận trời” mà không có Con Yêu Bánh Nậm thì vẫn trầm trầm, lặng lẽ trong riêng tư và theo thời gian đi vào quên lãng…

Trần Kiêm Đoàn.

(Tương tri.com)

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 14. Jan 2014 , 21:53

Hoa Dai wrote on 14. Jan 2014 , 20:35:
CON YÊU BÁNH NẬM.

Lần đầu tiên tôi gặp Con Yêu Bánh Nậm ấy bằng xương bằng thịt sờ sờ vào một sáng trời mưa lâm thâm trên bến đò Thừa Phủ.

Đò đầy, cô lái sắp đẩy ra khỏi bến thì có tiếng gọi từ phía lái:
- O ơi! Chờ chút! Cho Con Yêu Bánh Nậm lên với cả hắn trễ tội!
Con Yêu Bánh Nậm lẫm lũi kẹp cặp sách trước ngực, chạy thục mạng xuống bến và nhảy lên đò. Tôi còn đứng lớ ngớ chưa tìm ra chỗ ngồi, bị con Yêu đạp nguyên đôi guốc mộc lên bàn chân trần đau điếng. Tôi la lên nho nhỏ: “Ái, đau!” và cúi gập người ôm bàn chân tội nghiệp của mình vừa khi con Yêu nhận ra là đang làm đau đồng loại. Con Yêu ngỡ ngàng ngó quanh trong lúc đò từ từ ra khỏi bến. Tôi hơi ngờ ngợ vì dáng quen quen. Sau lần áo mưa trong vắt, tôi có thể đọc được cả bảng tên thêu màu “xanh-lơ-ma-rin” nổi bật trên nền áo trắng: H. T. Đông Ba, C2, trường Đồng Khánh. Ngày đó, dân Quốc Học nhìn những cô em Đồng Khánh mang bảng tên màu xanh là ngây thơ, màu tím là đợi chờ, màu hồng là đã chín. Học trò lớp đệ tam (lớp 10) mang màu xanh là đàn chim non mới bước vào ngưởng cửa trung học đệ nhị cấp, nhí nha nhí nhảnh, hầu hết còn “phất phơ giữa chợ, biết vào tay ai…” Lên đệ nhị (lớp 11) mang màu tím là sắp sửa làm “bà tú”, trong cặp sách thường có bụi “ô mai” vương vãi lên thư tình. Và lên tới đệ nhất (lớp 12) mang màu hồng, suy tư và cuộc đời lốm đốm màu triết học, nên có nàng đã che nắng bằng sách Jean Paul Sartre, Albert Camus… thay cho chiếc nón bài thơ! Còn con trai Quốc Học mà mang bảng tên “Ba sọc” như tôi là đã có quyền khỏi bận áo len giữa sương thu và gió lạnh, ưỡn ngực cho nhân gian thấy ta đây là học trò Đệ nhất. Dù có lỡ sa cơ thi rớt tú tài toàn phần thì cũng còn đường rút vào quân trường Thủ Đức làm “quan một nhà binh”, mai vàng le lói như thường.

Hình như mới bắt gặp những đôi mắt quen từ phía lái, con Yêu khoát tay, cười ấm áp với bạn. Hàm răng trắng quá làm cho đôi môi không son phấn cũng hồng lên phơn phớt. Khuôn mặt hình trái sầu đông, trắng mịn, lấm tấm nước mưa nằm ủ trong mái tóc đen mướt, dài kín bờ lưng, được gói sau lớp áo mưa gọn gàng như tạc bằng gỗ mun. Con Yêu Bánh Nậm lừa khi không có ai thấy, bèn phóng cho tôi một cái nhìn ái ngại, môi chúm tròn xoe, nói bên tai vừa đủ cho tôi nghe:
- Xin lỗi!
Tôi mím miệng, không trả lời nhưng trong bụng lại muốn nói: “Con gái chi mà đanh đá. Nói lời xin lỗi mà cái bộ lạnh lùng như bị người khác đưa chân cho mình đạp cũng không bằng!”
Thế nhưng khi quay về phía lũ bạn, Con Yêu lại cười nói tía lia. Tôi giật mình khi nghe cô bé có bộ mặt hiền khô của con gái nhà lành nói với một cô bạn bằng một thứ ngôn ngữ có vẻ “chanh chua chuối chát”, rằng:
- Nì, Mi-nhon Thượng Tứ, chiều qua trốn giờ Quốc Văn đi “đào kép” với bồ tèo phải không? Các thám tử của ta bắt gặp chàng và nàng đi xe đạp mùi mẫn về ngã Bao Vinh. Khai mau! Về dưới đó làm chi? Bộ muốn về “vật Sình” hả? Thú thiệt đi, ta tha cho. Còn chối bãi bãi như mấy mụ hàng cá cãi nhau ở chợ Đông Ba thì đừng trách ta là không có lòng… từ bi thấy chi nói nấy đó nghe!
Nàng có tên “Mi-nhon Thượng Tứ” dường như cũng bị nao núng, cố lấn tới sát bên cạnh Con Yêu Bánh Nậm để nói nho nhỏ như rót mật… gấu vào tai:
- Khỉ! Nói chi to rứa! Anh nớ là sinh viên dạy kềm tau học chứ bộ…!
Con Yêu Bánh Nậm tung bùa bức hại sinh linh không thương tiếc:
- A, thì ra chàng “prề-xẹp-tơ” thấy lơ thì… chụp của mi đó hả?! Chết rồi, con nhỏ Mi-nhon ơi! Học trò Đồng Khánh xưa nay có ngạch đất yêu… quỷ tò te mấy cụ sanh viên dạy kèm và thực tập đó chơ chi nữa!
Nàng Mi-nhon bèn xuống giọng:
- Nì, Con Yêu Bánh Nậm, đồ tinh le! Mi đừng ác cho tau nhờ cái “đức… Quốc xã” của mi với có được không. Ba Mẹ tau mà nghe được thì tau chỉ có nước bỏ học ở nhà nấu ăn rửa chén!

Con gái Huế một mình là hoa hổ ngươi thẹn thùng, một cơn gió nhẹ trần gian thổi qua cũng vội vàng khép đôi cánh lá lại. Nhưng có hai nường Huế họp lại là thành hoa bưởi hoa ngâu, e ấp liếc mắt một cách kín đáo như lời gọi thầm, đủ làm cho bao chàng choáng váng. Khi tới ba “o” trở lên là thành hoa vông vang tinh nghịch, muốn đội nắng, trổ trời mà lên!
Dân nam nhi Quốc Học mà chỉ có vài mạng, “gươm lạc giữa rừng hoa” trên chuyến đò buổi sớm thì dù có thuộc loại nghịch lớp chọc thầy như tôi cũng phải biết điều mà ngồi im thin thít.

Đò tới bờ. Đường ai nấy đi… Thêm một ngày mới qua đi, tưởng chừng như không lưu lại một dấu tích gì.
Hôm sau, chiếc xe đạp sửa xong, nhưng hơi khác với mọi ngày vì tôi không còn thấy hăng hái đạp xe ra cửa Ngăn, qua cầu Trường Tiền, rẽ về Quốc Học nữa. Cả đêm, dù cố quên đi chuyện trong ngày, thế mà vẫn cứ nhớ về Con Yêu Bánh Nậm. Lòng dặn lòng phải ghét cho được vẻ lạnh lùng “làm điệu” của con Yêu, nhưng lại không quên được tiếng thì thầm “Xin lỗi” phát ra trừ cái miệng xinh xinh, đễ thương thì chưa đủ mà dễ ghét lại không đành. Sáng ra, tôi trở chứng muốn cất xe đạp ở nhà, tiếp tục đi học qua đò Thừa Phủ. Chân đã bước lên đò mà mắt tôi vẫn cứ nhìn quanh bóng dáng của con Yêu “ác nhơn” đó. Tôi tĩnh hẳn khi có tiếng bình luận của đám nữ sinh áo trắng với nhau “Cái Con Yêu Bánh Nậm nớ lại trễ học nữa rồi!”; và “Cái con thiệt tình là Yêu Bánh Nậm. Chuyện chi người của người ta hắn cũng biết… Hắn mô rồi? Mà vắng hắn cũng buồn tụi bây hỉ!”

Nguồn gốc và lịch sử Con Yêu Bánh Nậm cũng xa xôi và mơ hồ như lịch sử một loài hoa dại. Ngay cả những nhà “Huế học” tiếng tăm cũng lắc đầu quầy quậy khi bị hỏi về gốc gác của danh xưng nầy. Những người Huế rặt, Huế chay như Bửu Ý, Bửu Tôn, Tôn Nữ Quế Hương, Tôn Nữ Hỷ Khương, Thái Kim Lan… khi nói về xuất xứ của Con Yêu Bánh Nậm cũng “lý giải” theo lối suy đoán rằng: Ngày xưa các ông Hoàng bà chúa trong cung Nguyễn vốn là những tay ăn sang và ăn hàng thượng hạng. Các ông bà thường chờ gánh bánh nậm dài ruột như con chờ mẹ đi chợ về. Khi các o bán bánh nậm gánh trễ hàng tới cửa thì bị mắng một cách vừa mang vẻ trách móc, vừa thân tình một cách rất Huế là : “Đồ con yêu nờ!” Mấy cô hàng bán bánh nậm không muốn mất mối tốt nên cũng lanh miệng lanh mồm vừa đỡ đòn vừa tía lia kể chuyện dân tình ngoài nội phủ để làm vui lòng khách. Con Yêu Bánh Nậm “rất có thể” ra đời từ đó, hay không biết tự bao giờ nhưng với Huế thì hình tượng Con Yêu Bánh Nậm vừa dễ thương, vừa dễ ghét…

Cũng có người dùng phép “hội ý” trong lục thư của Trung Hoa mà giải thích nguồn gốc của Con Yêu Bánh Nậm rằng là: Bánh nậm Huế là một loại bánh lá mỏng dính. Bản chất bánh nậm hiền, bình dân, dễ gần gũi, thơm ngon và hài hòa màu sắc với lá gói xanh, bột bánh trắng, nhụy tôm hồng. Nhưng bánh nậm cũng rất mượt mà, trơn truột và dễ đong đưa như đôi môi mỏng, cái lưỡi lắt lay của những người con gái Huế “ruột để ngoài da”.

Những “Con Yêu Bánh Nậm” trong thế giới con gái Huế là những con vịt trời nở trứng và lớn lên trong đàn vịt đồng: Vừa mang bản chất lém lỉnh, ranh mãnh, nghịch ngợm, rắn mắt của loài “yêu”, nhưng cũng vừa e ấp, hiền từ, thuần hậu, và mặn mà nhưng rất đơn sơ của dòng “bánh nậm”. Bánh nậm Huế hiền đến mức thành món ăn “đằm bụng” cho em thơ và cho người già vừa khỏi bệnh và mỏng manh tới độ gió thổi cũng bay! Vì vậy, những chàng trai Huế từng bị nhiễm bùa yêu… bánh nậm đã ngoan ngoãn phán rằng, Con Yêu Bánh Nậm là “cục quậy” nhưng cũng vừa là “cục cưng” trong vòng bè bạn. “Đồ con yêu Bánh Nậm!” là tiếng mắng yêu cho một sự thông minh đầy lém lĩnh và một sự lém lĩnh đầy thông minh của một cô gái Huế chưa đến nỗi… ế chồng. Con Yêu Bánh Nậm giữa nếp sống Huế cũng như cái thiết bảng của Tôn Ngộ Không trên đường Tam Tạng về Tây Trúc thỉnh kinh: Dữ dằn mà nhân nghĩa, xốc nổi mà yêu thương. Cuộc đời có Con Yêu Bánh Nậm thì coi chừng chuyện “thâm cung bí sử” cũng có khi thành chuyện tiếu ngạo giang hồ nổ như bắp rang. Nhưng nếu vắng Con Yêu Bánh Nậm thì chuyện thâm cung bí sử đó rồi cũng chìm sâu vào chuyện đời thường. Huế chắc sẽ khô khan và lặng lẽ hơn nếu những chuyện tình dễ thương, điểm màu lãng mạn “vang bóng một thời” không còn ai nhắc tới. Những “cánh hạc bay lên vút tận trời” mà không có Con Yêu Bánh Nậm thì vẫn trầm trầm, lặng lẽ trong riêng tư và theo thời gian đi vào quên lãng…

Trần Kiêm Đoàn.

(Tương tri.com)

Cam on Hoa Dại da mang bai Con Yêu Bánh Nậm cua Trần Kiêm Đoàn vao day. Đúng la dân Đông Khanh hay dung danh tu nay de goi ban mot cach yeu men day !   

Title: Re: Đoản Văn
Post by Tuyet Lan vào ngày 28. Jan 2014 , 21:39
http://i248.photobucket.com/albums/gg161/dieuanh01/-ngay-tet-3.gif


Trước thềm năm mới , em  kính chúc Cô Thầy ,  và anh chị em trong trang nhà Đoản Văn  ,1 năm mới sức khỏe dồi dào, an khang thịnh vượng, vạn sự hanh thông, an lạc kiết tường.

Em TL

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 29. Jan 2014 , 10:14

Tuyet Lan wrote on 28. Jan 2014 , 21:39:
http://i248.photobucket.com/albums/gg161/dieuanh01/-ngay-tet-3.gif


Trước thềm năm mới , em  kính chúc Cô Thầy ,  và anh chị em trong trang nhà Đoản Văn  ,1 năm mới sức khỏe dồi dào, an khang thịnh vượng, vạn sự hanh thông, an lạc kiết tường.

Em TL

Em Tuyet Lan oi ,
Co nhan danh chu quan muc Đoan Van
cam on em da mang vao day hai buc hoanh rat dep de chuc Tet moi ngươi. Co cung thương chuc em va gia dinh mot nam moi Giap Ngo suc khoe doi
dao bao nhieu thuoc men nam cu nen vut vao sot rac ! Lam viec gi cung thanh cong nhu y muốn.
Co Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 29. Jan 2014 , 10:34


Mạ thương ,
Hôm nay là 29 TÊT" , em ước mơ chúng ta sẽ được nhiều may mắn , sức khoẻ và vạn sự như ý trong năm 2014.
Em tặng Mạ hình nầy , để nhớ đến Quyên yêu dấu.

Em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 29. Jan 2014 , 18:57

tuy-van wrote on 29. Jan 2014 , 10:34:


Mạ thương ,
Hôm nay là 29 TÊT" , em ước mơ chúng ta sẽ được nhiều may mắn , sức khoẻ và vạn sự như ý trong năm 2014.
Em tặng Mạ hình nầy , để nhớ đến Quyên yêu dấu.

Em Tv

Ma cam on em. Cu thay ngua la Ma lai nho den Quyen.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 28. Feb 2014 , 08:08
NHIỀU CHUYỆN

Đêm qua không dưng có trận mưa hiếm quí chợt đổ xuống giải đất vùng biển , bên bờ Thái Bình Dương của Hoa Kỳ...
Vùng đất đang được báo động có nạn hạn hán lớn và dữ dội nhất trong lịch sử...Một trận mưa chưa đủ nước , tuy nhiên cũng đủ làm cho cây cỏ trong công viên thêm xanh tốt , và những con đường được tắm gội trở nên tươi mát , nhưng nó cũng làm trở ngại ướt át cho cac cụ già vẫn mỗi sáng rủ nhau đi tản bộ trong công viên ...Để giảm đường bớt cao máu
Bị ướt nước các cụ không đi được nên kéo nhau vào quán Mac Donal gần đó ăn sáng và uống cà phê tán gẫu mua vui...
Các cụ này gồm đủ thành phần đủ màu da , sắc tộc , Người Đại Hàn , người Mỹ Trắng , người Mễ , người Tàu , Người Việt Nam....nhưng tất cả đều có điểm chung là già và rảnh rỗi
Cái hàng đợi order vốn dĩ vẫn dài mỗi buổi sáng , hôm nay thêm dài hơn nhiều ...Nhìn cái hàng dài " Rồng rắn " chờ đợi tới phiên để lấy được ly sinor coffee ...Mà ngán ngẩm nhưng vui ...Đằng trước mấy cụ Việt Nam là mấy bà cụ Đại Hàn các bà nói tiếng Anh cũng ấm a ấm ớ vì họ cũng là người tị nạn cộng sản chạy qua đây chắc trước Người Việt chúng ta nhưng không lâu ....Các bà nói đã không thông nhưng lại thích đòi hỏi , mua có một ly sinor coffee mà đòi tới 15 gói đường và 15 phần cream
Mấy ông già Việt Nam thấy thế có người lên tiếng
- Chắc bà ta ăn chè sữa
Ông khác nhận xét :
- Không họ lấy mang về nhà đấy , trước kia họ để tất cả Đường sữa ở ngoài này , tự do ai muốn pha sao thì pha , nhưng mấy người Đại Hàn cứ đến cuỗm sạch nên họ đem vào trong để giới hạn tuy vậy,họ vẫn đòi hỏi số lượng cao
Sau tốp người Đại Hàn thì đến một người đàn bà người Mỹ Trắng (?) bà trông rất nghèo khổ , đầu tóc bù xù quần áo dơ bẩn chắc chắn là người homeless , chắc đêm qua mưa gió đã rất vất vả với giấc ngủ ...Ngoài trời , trên tay của bà còn kéo theo một cái xe đẩy trên đó là cả gia tài của bà nhưng chắc chắn chẳng đáng giá gì đối với những người bình thường
Bà cũng order một ly ca phê với hai phần đường hai phần sữa ....
Bà móc túi lôi ra một nắm tiền cắc gồm đủ loại , penny , nickle , dime , quarter bà đẩy tới trước mặt người tính tiền
Người tính tiền nhìn  thoáng qua đã đoán được số tiền ấy nhiều hơn giá của một ly cà phê nên nhắc :
- sixty four cents
Người đàn bà trả lời
- I am not sinor citizen !
Người tính tiền ngạc nhiên :
- Oh I am sory , one dollar twenty nine !
Bà già người Mỹ reo lên
- Oh perfect that all I have
Đứng đợi đằng sau có cụ VN cất tiếng
- Đúng là một tâm hồn hiền lành trong một thân xác dơ bẩn
Có những tiếng cười khe khẽ vang lên rồi một cụ khác nhận xét :
- Không phải vậy đâu , đàn bà thì lúc nào cũng là đàn bà , đến nỗi này rồi vẫn còn sợ người khác nói mình già , hay đúng hơn sợ mình già đấy mà ...Lại có những tiếng cười cất lên rồi một cụ khác phán :
- Ăn tiêu không biết tính toán như thế hèn gì không homeless  !!
- Bỗng dưng có một giọng đàn bà cất lên :
- Các cụ đừng đánh giá người khác qua cái bề ngoài , tiếng nói đó được phát sinh từ một người đàn bà đứng gần cuối hàng , nhìn thoáng qua thì không ai có thể nói người đó là dân Á Châu chứ đừng nói là Việt Nam , trông bà ta rặt là người Mỹ thế mà nói tiếng Việt Nam
Đang bối rối với lời chỉ trích đó thì người tính tiền nói to :
- Next

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 28. Feb 2014 , 08:44

Lethikinhhoang wrote on 28. Feb 2014 , 08:08:
NHIỀU CHUYỆN

Đêm qua không dưng có trận mưa hiếm quí chợt đổ xuống giải đất vùng biển , bên bờ Thái Bình Dương của Hoa Kỳ...
Vùng đất đang được báo động có nạn hạn hán lớn và dữ dội nhất trong lịch sử...Một trận mưa chưa đủ nước , tuy nhiên cũng đủ làm cho cây cỏ trong công viên thêm xanh tốt , và những con đường được tắm gội trở nên tươi mát , nhưng nó cũng làm trở ngại ướt át cho cac cụ già vẫn mỗi sáng rủ nhau đi tản bộ trong công viên ...Để giảm đường bớt cao máu
Bị ướt nước các cụ không đi được nên kéo nhau vào quán Mac Donal gần đó ăn sáng và uống cà phê tán gẫu mua vui...
Các cụ này gồm đủ thành phần đủ màu da , sắc tộc , Người Đại Hàn , người Mỹ Trắng , người Mễ , người Tàu , Người Việt Nam....nhưng tất cả đều có điểm chung là già và rảnh rỗi
Cái hàng đợi order vốn dĩ vẫn dài mỗi buổi sáng , hôm nay thêm dài hơn nhiều ...Nhìn cái hàng dài " Rồng rắn " chờ đợi tới phiên để lấy được ly sinor coffee ...Mà ngán ngẩm nhưng vui ...Đằng trước mấy cụ Việt Nam là mấy bà cụ Đại Hàn các bà nói tiếng Anh cũng ấm a ấm ớ vì họ cũng là người tị nạn cộng sản chạy qua đây chắc trước Người Việt chúng ta nhưng không lâu ....Các bà nói đã không thông nhưng lại thích đòi hỏi , mua có một ly sinor coffee mà đòi tới 15 gói đường và 15 phần cream
Mấy ông già Việt Nam thấy thế có người lên tiếng
- Chắc bà ta ăn chè sữa
Ông khác nhận xét :
- Không họ lấy mang về nhà đấy , trước kia họ để tất cả Đường sữa ở ngoài này , tự do ai muốn pha sao thì pha , nhưng mấy người Đại Hàn cứ đến cuỗm sạch nên họ đem vào trong để giới hạn tuy vậy,họ vẫn đòi hỏi số lượng cao
Sau tốp người Đại Hàn thì đến một người đàn bà người Mỹ Trắng (?) bà trông rất nghèo khổ , đầu tóc bù xù quần áo dơ bẩn chắc chắn là người homeless , chắc đêm qua mưa gió đã rất vất vả với giấc ngủ ...Ngoài trời , trên tay của bà còn kéo theo một cái xe đẩy trên đó là cả gia tài của bà nhưng chắc chắn chẳng đáng giá gì đối với những người bình thường
Bà cũng order một ly ca phê với hai phần đường hai phần sữa ....
Bà móc túi lôi ra một nắm tiền cắc gồm đủ loại , penny , nickle , dime , quarter bà đẩy tới trước mặt người tính tiền
Người tính tiền nhìn  thoáng qua đã đoán được số tiền ấy nhiều hơn giá của một ly cà phê nên nhắc :
- sixty four cents
Người đàn bà trả lời
- I am not sinor citizen !
Người tính tiền ngạc nhiên :
- Oh I am sory , one dollar twenty nine !
Bà già người Mỹ reo lên
- Oh perfect that all I have
Đứng đợi đằng sau có cụ VN cất tiếng
- Đúng là một tâm hồn hiền lành trong một thân xác dơ bẩn
Có những tiếng cười khe khẽ vang lên rồi một cụ khác nhận xét :
- Không phải vậy đâu , đàn bà thì lúc nào cũng là đàn bà , đến nỗi này rồi vẫn còn sợ người khác nói mình già , hay đúng hơn sợ mình già đấy mà ...Lại có những tiếng cười cất lên rồi một cụ khác phán :
- Ăn tiêu không biết tính toán như thế hèn gì không homeless  !!
- Bỗng dưng có một giọng đàn bà cất lên :
- Các cụ đừng đánh giá người khác qua cái bề ngoài , tiếng nói đó được phát sinh từ một người đàn bà đứng gần cuối hàng , nhìn thoáng qua thì không ai có thể nói người đó là dân Á Châu chứ đừng nói là Việt Nam , trông bà ta rặt là người Mỹ thế mà nói tiếng Việt Nam
Đang bối rối với lời chỉ trích đó thì người tính tiền nói to :
- Next

Kahat oi ,
That la mot ngac nhien thich thu khi Kahat da vao day va gioi thieu mot cau chuyen ngan rat vui ve cac " senior citizens ". Đúng la các cụ lắm chuyện ! Chuyen ket rat rat bat ngo.
Cam on Kahat da lam cho khong khi Đoản Văn " sống " lai sau bao nhieu ngay qua im lim !
Co Van   

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 27. Mar 2014 , 00:25
Vườn chim buổi sáng


Bạn đã từng bao giờ đến hay nghe nói về một nơi giữa trung tâm Sài Gòn mà bạn có thể vừa uống cà phê , ăn sáng và nghe tiếng chim hót vang lừng chưa ???

Nếu chưa thì xin mời theo chân anh Đại Sân và Phượng Trần đến đường CMTT đối diện với nhà khách Công Đoàn , Quận 1, nằm ngay góc đường NTMK và CMTT , sát nách Công viên Tao Đàn , bạn chỉ cần gửi xe rồi đi bộ vào vài mét nữa là nghe tiếng chim hót líu lo vang cả một góc trời , nhưng nhớ đi đến đây vào sáng sớm chủ nhật bạn nhé , ngày thường ... chắc không có tiếng chim hót đâu ( nếu có thì chắc cũng rất ít vì chủ của nó phải đi làm )



Bạn biết không ,cái thú mà mọi người đến đây để nghe chim hót vào sáng chủ nhật không biết bắt đầu từ khi nào vì PTr đã nghe nói đến từ lâu lắm rồi , các nhà nuôi chim hót thường xách những chú chim chiến của mình đến đây rồi ngồi tụ họp lại để nghe chúng hót , nào là chim chích choè than , chim chích choè lửa , chim hoạ mi , chim chào mào , chim vành khuyên líu ríu có màu xanh lá dễ thương cũng thấy xuất hiện nhiều



Những lồng chim lớn nhỏ đủ cỡ được treo khắp nơi ở khu vực này , nơi đây có những cây cao to nên có nhiều bóng mát , có cả những giàn khung để khắp đó đây dùng cho mọi người treo lồng chim của mình lên , PTr để ý thấy từng loại chim được chủ nhân treo vào chung một khu vực , đặc biệt lồng của những chú chích choè lửa to hơn , có bề ngang hơn các lồng chim khác , vì phải bảo vệ cho cái đuôi dài của chú được toàn vẹn không bị xước te tua , mất đẹp .



Trong lúc anh Đại Sân gửi xe thì PTr lo đi vào trước để tìm chỗ ngồi , phải đi sớm để được quyền " muốn ngồi đâu thì ngồi " , lúc ấy là 6 giờ 45

Những cái bàn thấp hình chữ nhật và những chiếc ghế dựa nhỏ để khắp nơi , bạn muốn ngồi đâu cũng được , khi đã có được chỗ ngồi ưng ý , gọi cà phê và thức ăn sáng xong thì bạn có thể ngồi ngắm quang cảnh chung quanh trong không khí buổi sáng náo nhiệt của thành phố , nhưng ở đây sự náo nhiệt không phải từ tiếng xe cộ chạy ầm ầm ngoài kia mà là từ những tiếng hót của những chú chim , ganh nhau mà hót , thi nhau mà hót xem ai hót hay hơn , bạn có thể thấy có những chú chim chích choè còn bé cũng được chủ cho " đi chơi " để học hót ấy mà , bạn cũng có thể thấy những chủ nhân mua mấy bịch cào cào và đang ngồi cắt bớt cánh chân cho chú chim cưng ăn không bị ... mắc cổ chắc



Chắc các chú chim cũng vui lắm vì có dịp được gặp nhau sau một tuần , chủ của chúng cũng vậy , bạn có thể thấy những người khách ngồi ăn mặc " lè phè " thoải mái , gương mặt của họ vui vẻ và thảnh thơi , ngồi với nhau và nói chuyện hàn huyên , chắc chắn chỉ xoay quanh một chủ đề : nói về những chú chim hay tiếng hót của chúng .



Bạn có thể thấy những cặp nam thanh nữ tú cũng đến đây , những cô bé cậu bé nhỏ xíu cũng đến đây để ăn sáng với ba mẹ , có một đoàn khách người nước ngoài đến mang đến những nụ cười thật tươi và tay thì bấm máy hình lia lịa kể cả quay phim , chắc họ thấy ngộ lắm



Một buổi sáng chủ nhật cuối tuần êm đềm trôi qua , nắng đã lên và tôi phải về nhà , lúc ấy là khoảng 9 giờ , mọi người vẫn còn đang đến , tay cầm tay lái , tay xách lồng chim , họ chạy như vậy đã quen .

Thôi thì đủ thứ tiếng hót véo von làm cho buổi sáng của bạn thêm phần thú vị sau một tuần làm việc vất vả . Hẹn lại đến vào một sáng chủ nhật khác nhé .

Phượng Trần

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 27. Mar 2014 , 09:01

Phuong_Tran wrote on 27. Mar 2014 , 00:25:
Vườn chim buổi sáng


Bạn đã từng bao giờ đến hay nghe nói về một nơi giữa trung tâm Sài Gòn mà bạn có thể vừa uống cà phê , ăn sáng và nghe tiếng chim hót vang lừng chưa ???

Nếu chưa thì xin mời theo chân anh Đại Sân và Phượng Trần đến đường CMTT đối diện với nhà khách Công Đoàn , Quận 1, nằm ngay góc đường NTMK và CMTT , sát nách Công viên Tao Đàn , bạn chỉ cần gửi xe rồi đi bộ vào vài mét nữa là nghe tiếng chim hót líu lo vang cả một góc trời , nhưng nhớ đi đến đây vào sáng sớm chủ nhật bạn nhé , ngày thường ... chắc không có tiếng chim hót đâu ( nếu có thì chắc cũng rất ít vì chủ của nó phải đi làm )



Bạn biết không ,cái thú mà mọi người đến đây để nghe chim hót vào sáng chủ nhật không biết bắt đầu từ khi nào vì PTr đã nghe nói đến từ lâu lắm rồi , các nhà nuôi chim hót thường xách những chú chim chiến của mình đến đây rồi ngồi tụ họp lại để nghe chúng hót , nào là chim chích choè than , chim chích choè lửa , chim hoạ mi , chim chào mào , chim vành khuyên líu ríu có màu xanh lá dễ thương cũng thấy xuất hiện nhiều



Những lồng chim lớn nhỏ đủ cỡ được treo khắp nơi ở khu vực này , nơi đây có những cây cao to nên có nhiều bóng mát , có cả những giàn khung để khắp đó đây dùng cho mọi người treo lồng chim của mình lên , PTr để ý thấy từng loại chim được chủ nhân treo vào chung một khu vực , đặc biệt lồng của những chú chích choè lửa to hơn , có bề ngang hơn các lồng chim khác , vì phải bảo vệ cho cái đuôi dài của chú được toàn vẹn không bị xước te tua , mất đẹp .



Trong lúc anh Đại Sân gửi xe thì PTr lo đi vào trước để tìm chỗ ngồi , phải đi sớm để được quyền " muốn ngồi đâu thì ngồi " , lúc ấy là 6 giờ 45

Những cái bàn thấp hình chữ nhật và những chiếc ghế dựa nhỏ để khắp nơi , bạn muốn ngồi đâu cũng được , khi đã có được chỗ ngồi ưng ý , gọi cà phê và thức ăn sáng xong thì bạn có thể ngồi ngắm quang cảnh chung quanh trong không khí buổi sáng náo nhiệt của thành phố , nhưng ở đây sự náo nhiệt không phải từ tiếng xe cộ chạy ầm ầm ngoài kia mà là từ những tiếng hót của những chú chim , ganh nhau mà hót , thi nhau mà hót xem ai hót hay hơn , bạn có thể thấy có những chú chim chích choè còn bé cũng được chủ cho " đi chơi " để học hót ấy mà , bạn cũng có thể thấy những chủ nhân mua mấy bịch cào cào và đang ngồi cắt bớt cánh chân cho chú chim cưng ăn không bị ... mắc cổ chắc



Chắc các chú chim cũng vui lắm vì có dịp được gặp nhau sau một tuần , chủ của chúng cũng vậy , bạn có thể thấy những người khách ngồi ăn mặc " lè phè " thoải mái , gương mặt của họ vui vẻ và thảnh thơi , ngồi với nhau và nói chuyện hàn huyên , chắc chắn chỉ xoay quanh một chủ đề : nói về những chú chim hay tiếng hót của chúng .



Bạn có thể thấy những cặp nam thanh nữ tú cũng đến đây , những cô bé cậu bé nhỏ xíu cũng đến đây để ăn sáng với ba mẹ , có một đoàn khách người nước ngoài đến mang đến những nụ cười thật tươi và tay thì bấm máy hình lia lịa kể cả quay phim , chắc họ thấy ngộ lắm



Một buổi sáng chủ nhật cuối tuần êm đềm trôi qua , nắng đã lên và tôi phải về nhà , lúc ấy là khoảng 9 giờ , mọi người vẫn còn đang đến , tay cầm tay lái , tay xách lồng chim , họ chạy như vậy đã quen .

Thôi thì đủ thứ tiếng hót véo von làm cho buổi sáng của bạn thêm phần thú vị sau một tuần làm việc vất vả . Hẹn lại đến vào một sáng chủ nhật khác nhé .

Phượng Trần

Tí oi ,
May lau nay muc Đoản Văn im lim , hom nay dươc khuay lên boi nhung long chim va bai phong su that song dong. Neu dươc nghe tieng hot cua chim nua thi that tuyet voi. Co cam on em. Thay em co nhac den Đai San , Thay C4 sao ma im hoi lang tieng the , khong chiu tro lai D/D hay sao ? Lam gi ma ban den the ?
Cam on em lan nua , cu tiep tuc viet nhe.
Co Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 27. Mar 2014 , 09:53

ngo_thi_van wrote on 27. Mar 2014 , 09:01:
Tí oi ,
May lau nay muc Đoản Văn im lim , hom nay dươc khuay lên boi nhung long chim va bai phong su that song dong. Neu dươc nghe tieng hot cua chim nua thi that tuyet voi. Co cam on em. Thay em co nhac den Đai San , Thay C4 sao ma im hoi lang tieng the , khong chiu tro lai D/D hay sao ? Lam gi ma ban den the ?
Cam on em lan nua , cu tiep tuc viet nhe.
Co Van 


Cám ơn Tí cưng đã chia xẻ những buổi sáng chủ nhật , được uống những tách cà phê nồng nàn , khung cảnh thân quen và nhe tiếng chim hót líu lo.
  Em cũng chia vui cùng Mạ , vào tháng 2 có chị Kh , tháng 3 có Tí cưng ( hình Tí  thật tươi trẻ , chỉ thiếu hình cậu CC Đ San đang gởi xe, cho Mạ đở nhớ em trai cưng  ).
  Ước gì em cũng có " khiếu viết Đoạn văn " để được tâm sự nhiều hơn.
  Cậu Đ S chắc bận đi dạo phố và nghe chim hót , quên cả lối  về lại sân trường....hay là 2 Mạ con Song Vân nhờ Tí cưng nhắc nhở dùm.





  Em sẽ mang lồng chim vào GTMV cho Mạ đở nhớ cậu Đ S nhé.

  Em Tv

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 27. Mar 2014 , 16:56

tuy-van wrote on 27. Mar 2014 , 09:53:
Cám ơn Tí cưng đã chia xẻ những buổi sáng chủ nhật , được uống những tách cà phê nồng nàn , khung cảnh thân quen và nhe tiếng chim hót líu lo.
  Em cũng chia vui cùng Mạ , vào tháng 2 có chị Kh , tháng 3 có Tí cưng ( hình Tí  thật tươi trẻ , chỉ thiếu hình cậu CC Đ San đang gởi xe, cho Mạ đở nhớ em trai cưng  ).
  Ước gì em cũng có " khiếu viết Đoạn văn " để được tâm sự nhiều hơn.
  Cậu Đ S chắc bận đi dạo phố và nghe chim hót , quên cả lối  về lại sân trường....hay là 2 Mạ con Song Vân nhờ Tí cưng nhắc nhở dùm.





  Em sẽ mang lồng chim vào GTMV cho Mạ đở nhớ cậu Đ S nhé.

  Em Tv

Tuy Van oi ,
Ma da tra loi em ben MVGT roi. O dau ma em tim dươc nhieu long chim vay ?
ĐS chac dang ban di choi voi ai ma quen ca hai Ma Con Song Van nay , that đáng..qua !
Ma Van   

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 29. Mar 2014 , 20:40
Nụ cười Mạ Vân Gia Trang ( 1 )
:D ;D :) ;) ;) :D ;D

Song Vân hăng hái chạy Shows
Tài tui thui thủi slow nơi này
Cô Vân đã bỏ cái cày
Túy Vân chị vẫn mỗi ngày tiến quân
Tài tui than thở mỏi chân
Mí em Mỹ nữ thương thân bé Tài
Tài ơi ráng đợi ngày mai..
Mí nàng mỹ nữ có ngày ghé thăm
Mồng một rồi đến trăng rằm
Tính luôn cuối tháng..cả trăm em tìm
Chị ngố đôi mắt lim dim
Ngắm em Tài cũng lìm kìm vui theo
hihihihahaha
Em Tí thì cứ trả treo
Làm thơ không biết mè nheo vui nhà
Tài tui thì cứ tà tà
Tình thơ ấp ủ sao mà yêu ghê
Mông anh sao cứ ủ ê
Nằm ngồi cũng kẹt lê thê tiếng cười
ha ha hi hi hê hê
Tưởng đâu chị Ngố mệt người
Ai dè bé Tí hết lười vô đây
Hai nàng một dỗ , một gây
Tài tui tiến thoái , nhờ  Mây kíu bồ
Gia Trang kêu tới Dzịt cồ
Song Vân khéo léo trầm trồ khen thôi
Tài tui than phận mồ côi
Dzìa kiu Mỹ nữ múa roi uýnh quyền...anh
Ngờ đâu nước lụt ngập thuyền
Tài tui , Mỹ nữ chào liền Gia Trang
Tài tui sao lệ hai hàng
Tình ơi, tình ởi miên man nhớ tình
   Chợt nhìn ngọn nến lung linh
Chị Mây đồng cảm một mình mếu luôn
   Chị ngố cũng thấy buồn buồn
Rủ rê chị Tí kiếm xuồng bơi đi.....chơi
   hahaha....hết chữ xài rùi nên bơi xuồng chơi Grin Grin
Úi cha xuồng mới xả hơi
Ngờ đâu lật úp cuối nơi giang đãu
Ngố ta vẽ mặt rãu rãu
Kiu chị Mây tới giữa cầu vớt lên
Tí liền la lớn '' mặc ên ''
Chọc Tài tui chẳng ai bênh đâu à ''
Mạ Vân thuong xót that thà
Đưa tay kéo Ngố gọi là... mần ơn
Mạ Vân sơ ngố dỗi hờn
Sợ em Tài giữa cô đơn nhớ tình
Sợ Mây bay mãi từng thinh
Sợ Tí bận rộn post hình khắp nơi
Chúc Mạ vui vẻ yêu đời
Chăm đàn con quậy ham chơi... quên dìa
hihihi...
Tí ham đá cá lia thia
Anh Tài đứng ngó hăm dìa méc Ba  :D
Ngố cười : em hỏng sợ la
Tí ơi cứ... đá , Mạ Ba cưng mà
Tí vui làm tới... đá gà  :D
Chị Vân bắt cá , hái cà cho ăn  ;)
Chị Kiều cái mặt nhăn nhăn
Tí quậy hết biết thằn lằn không tha  >:(
Kỳ này chị méc Mạ Ba
Tài Ngố rón rén : Tí à , chịu thua !
ha ha hi hi hê hê
Tội cho Ngố sợ tứ tung
Đưa tay hớt tóc nên run caọ đầu
Thương cho các vị ôm sầu
Rờ lên mà tưởng trái bầu biết đi
Bên kia Tí cũng lâm ly
Mang lia thia đá tứ chi rụng rời
Cá chưa hết trận lìa đời
Tí than như bọng than trời không nghe
Mây say tội nghiệp tới che
AI dè gió bảo Mây dze vô lề
Mạ Vân vội vã trổ nghề
Gỏ đầu cả đám '' hãy huề Cô tha ''
úi cha úi chá ui cha
Tài tui thấy thế xê ra khỏi ( u ) đầu
;;  ;;  ;;  ;;
Tí buồn cái mặt rầu rầu  :(
Mạ thương cho kẹo , cúi đầu Tí thưa :
Mạ ơi Tí nhớ hồi xưa
Cả nhà xum họp dù mưa đầy nhà
Mưa rơi mưa rớt cây đà
Anh Tài kiếm chỗ tà tà làm thơ
Tí bí ha ha ha  :D ;D ;D

Ai Ra Xứ Huế ngẫn ngơ
Tí dzô Gia Định vu vơ áo dài
Lăng Ông Bà Chiểu cầu tài
Mở thêm vài tiệm đủ xài  thế thôi
Dù cho đường xá xa xôi
Vào Lê Văn Duyệt sáng soi lại trường
Bi chừ Tí bỗng bí đường
Nhờ Mạ Vân chỉ tỏ tường lối đi
Mạ cười '' đừng có ngại nghi
Mần thơ , làm tóc lo chi mà rầu....rầu '' ;) :D






PS : Tí ráp lại cho cả nhà dễ đọc nhé , anh Tài màu nâu , Ngố màu xanh , Tí xí màu tím  :D ;D



Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 31. Mar 2014 , 17:04
HOA XOAN MÙA THƯƠNG KHÓ

Tháng ba phơn phớt tím hoa xoan
Mãi nhớ cuộc tình sớm vỡ tan
Bóng ngã chiều nghiêng tà áo tím
Còn như in đậm giữa không gian

Em tôi ngày ấy rất ngoan đạo
Áo tím giáo đường thấp thóang bay
Dệt mộng cùng em tình diễm ảo
Theo chân " Áo Tím " suốt "mùa chay "

Hoa xoan ai cắt dựng " nhà Mồ "
Áo Tím chân qùy nguyện ý thơ
Viếng Xác em vào hôn tượng Chúa
Theo sau tôi ngắm tưởng đang mơ

Môi tôi vừa đặt chỗ môi em
Phảng phất son hồng thoảng phấn xoan
Tôi ngước nhìn em nheo mắt nghịch
Em làm dấu thánh bắt người đền

Tháng năm khi rụng mùa hoa ấy
Cuộc chiến trong Nam khắp xóm làng
Khóac áo chinh nhân tôi đi trận
Cầm tay không nói giọt lệ tràn

Từng chiều láng đóng đồi sim tím
Gợi nhớ người em đến quắt quay
Khói lửa ngày nao mong tắt lịm
Tôi về chiến thắng bóng cờ bay

Tháng Năm tơi tả cánh xoan rụng
Vội vã tìm em sớm mới hay
Trên mộ khói buồn hoa tím cũng
Mưa phùn cánh mỏng ngập ngừng bay

Từ đó mỗi mùa hoa rộ nở
Tôi cắt hoa xoan dựng " nhà mồ "
Giáo đường chuông đổ " Mùa Thương Khó "
Nuối tiếc cuộc tình thuở xa xưa

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 01. Apr 2014 , 09:44

Phuong_Tran wrote on 29. Mar 2014 , 20:40:
Nụ cười Mạ Vân Gia Trang
:D ;D :) ;) ;) :D ;D

Song Vân hăng hái chạy Shows
Tài tui thui thủi slow nơi này
Cô Vân đã bỏ cái cày
Túy Vân chị vẫn mỗi ngày tiến quân
Tài tui than thở mỏi chân
Mí em Mỹ nữ thương thân bé Tài
Tài ơi ráng đợi ngày mai..
Mí nàng mỹ nữ có ngày ghé thăm
Mồng một rồi đến trăng rằm
Tính luôn cuối tháng..cả trăm em tìm
Chị ngố đôi mắt lim dim
Ngắm em Tài cũng lìm kìm vui theo
hihihihahaha
Em Tí thì cứ trả treo
Làm thơ không biết mè nheo vui nhà
Tài tui thì cứ tà tà
Tình thơ ấp ủ sao mà yêu ghê
Mông anh sao cứ ủ ê
Nằm ngồi cũng kẹt lê thê tiếng cười
ha ha hi hi hê hê
Tưởng đâu chị Ngố mệt người
Ai dè bé Tí hết lười vô đây
Hai nàng một dỗ , một gây
Tài tui tiến thoái , nhờ  Mây kíu bồ
Gia Trang kêu tới Dzịt cồ
Song Vân khéo léo trầm trồ khen thôi
Tài tui than phận mồ côi
Dzìa kiu Mỹ nữ múa roi uýnh quyền...anh
Ngờ đâu nước lụt ngập thuyền
Tài tui , Mỹ nữ chào liền Gia Trang
Tài tui sao lệ hai hàng
Tình ơi, tình ởi miên man nhớ tình
   Chợt nhìn ngọn nến lung linh
Chị Mây đồng cảm một mình mếu luôn
   Chị ngố cũng thấy buồn buồn
Rủ rê chị Tí kiếm xuồng bơi đi.....chơi
   hahaha....hết chữ xài rùi nên bơi xuồng chơi Grin Grin
Úi cha xuồng mới xả hơi
Ngờ đâu lật úp cuối nơi giang đãu
Ngố ta vẽ mặt rãu rãu
Kiu chị Mây tới giữa cầu vớt lên
Tí liền la lớn '' mặc ên ''
Chọc Tài tui chẳng ai bênh đâu à ''
Mạ Vân thuong xót that thà
Đưa tay kéo Ngố gọi là... mần ơn
Mạ Vân sơ ngố dỗi hờn
Sợ em Tài giữa cô đơn nhớ tình
Sợ Mây bay mãi từng thinh
Sợ Tí bận rộn post hình khắp nơi
Chúc Mạ vui vẻ yêu đời
Chăm đàn con quậy ham chơi... quên dìa
hihihi...
Tí ham đá cá lia thia
Anh Tài đứng ngó hăm dìa méc Ba  :D
Ngố cười : em hỏng sợ la
Tí ơi cứ... đá , Mạ Ba cưng mà
Tí vui làm tới... đá gà  :D
Chị Vân bắt cá , hái cà cho ăn  ;)
Chị Kiều cái mặt nhăn nhăn
Tí quậy hết biết thằn lằn không tha  >:(
Kỳ này chị méc Mạ Ba
Tài Ngố rón rén : Tí à , chịu thua !
ha ha hi hi hê hê
Tội cho Ngố sợ tứ tung
Đưa tay hớt tóc nên run caọ đầu
Thương cho các vị ôm sầu
Rờ lên mà tưởng trái bầu biết đi
Bên kia Tí cũng lâm ly
Mang lia thia đá tứ chi rụng rời
Cá chưa hết trận lìa đời
Tí than như bọng than trời không nghe
Mây say tội nghiệp tới che
AI dè gió bảo Mây dze vô lề
Mạ Vân vội vã trổ nghề
Gỏ đầu cả đám '' hãy huề Cô tha ''
úi cha úi chá ui cha
Tài tui thấy thế xê ra khỏi ( u ) đầu
;;  ;;  ;;  ;;
Tí buồn cái mặt rầu rầu  :(
Mạ thương cho kẹo , cúi đầu Tí thưa :
Mạ ơi Tí nhớ hồi xưa
Cả nhà xum họp dù mưa đầy nhà
Mưa rơi mưa rớt cây đà
Anh Tài kiếm chỗ tà tà làm thơ
Tí bí ha ha ha  :D ;D ;D

Ai Ra Xứ Huế ngẫn ngơ
Tí dzô Gia Định vu vơ áo dài
Lăng Ông Bà Chiểu cầu tài
Mở thêm vài tiệm đủ xài  thế thôi
Dù cho đường xá xa xôi
Vào Lê Văn Duyệt sáng soi lại trường
Bi chừ Tí bỗng bí đường
Nhờ Mạ Vân chỉ tỏ tường lối đi
Mạ cười '' đừng có ngại nghi
Mần thơ , làm tóc lo chi mà rầu....rầu '' ;) :D






PS : Tí ráp lại cho cả nhà dễ đọc nhé , anh Tài màu nâu , Ngố màu xanh , Tí xí màu tím  :D ;D

Tí oi ,
Cam on Tí da co cong rap noi may van tho cho co mach lac !
Tí cua Co gioi lam do nhe !
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 01. Apr 2014 , 09:48

Lethikinhhoang wrote on 31. Mar 2014 , 17:04:
HOA XOAN MÙA THƯƠNG KHÓ

Tháng ba phơn phớt tím hoa xoan
Mãi nhớ cuộc tình sớm vỡ tan
Bóng ngã chiều nghiêng tà áo tím
Còn như in đậm giữa không gian

Em tôi ngày ấy rất ngoan đạo
Áo tím giáo đường thấp thóang bay
Dệt mộng cùng em tình diễm ảo
Theo chân " Áo Tím " suốt "mùa chay "

Hoa xoan ai cắt dựng " nhà Mồ "
Áo Tím chân qùy nguyện ý thơ
Viếng Xác em vào hôn tượng Chúa
Theo sau tôi ngắm tưởng đang mơ

Môi tôi vừa đặt chỗ môi em
Phảng phất son hồng thoảng phấn xoan
Tôi ngước nhìn em nheo mắt nghịch
Em làm dấu thánh bắt người đền

Tháng năm khi rụng mùa hoa ấy
Cuộc chiến trong Nam khắp xóm làng
Khóac áo chinh nhân tôi đi trận
Cầm tay không nói giọt lệ tràn

Từng chiều láng đóng đồi sim tím
Gợi nhớ người em đến quắt quay
Khói lửa ngày nao mong tắt lịm
Tôi về chiến thắng bóng cờ bay

Tháng Năm tơi tả cánh xoan rụng
Vội vã tìm em sớm mới hay
Trên mộ khói buồn hoa tím cũng
Mưa phùn cánh mỏng ngập ngừng bay

Từ đó mỗi mùa hoa rộ nở
Tôi cắt hoa xoan dựng " nhà mồ "
Giáo đường chuông đổ " Mùa Thương Khó "
Nuối tiếc cuộc tình thuở xa xưa

Kahat

Kahat oi ,
Cam on Kahat da cho moi ngươi thương thuc mot bai tho rat cam dong. Cuộc tinh dang dỡ vi mệnh yểu  bao gio cung dep va não lòng.
Co Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 05. Apr 2014 , 22:00

ngo_thi_van wrote on 01. Apr 2014 , 09:44:
Tí oi ,
Cam on Tí da co cong rap noi may van tho cho co mach lac !
Tí cua Co gioi lam do nhe !
Co Van


Thưa Cô Vân ,

Mấy bữa trước hộp thư Gmail của em bị víu , buồn quá , hôm qua đã phục hồi lại được rồi , chẳng mất thư nào  :D , em tươi tỉnh lại rồi ạ

Cô Vân ơi , Tí chỉ mắc công copy qua copy lại thôi mà , Cô vui là Tí vui rồi , giử mấy nụ cười MVG Trang ở đây lâu lâu mình vô mình cười lại ha Cô  :D ;D

Tí PTr

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 05. Apr 2014 , 22:01
Nụ Cười Mạ Vân Gia Trang (2)
pansytim pansytim pansytim pansytim pansytim pansytim pansytim pansytim



Sáng nay chủ nhật tươi hồng
Song Vân cùng đến trong lòng thấy vui
Mà sao ngó tới ngó lui
Ngó xuôi ngó ngược Tài tui một mình
Gia Trang náo nhiệt linh đình
Song Vân đang chat có nhìn tui không ?
Sáng nay chủ nhật mênh mông
Thả thơ lục bát mà mong rộn ràng
Gia Trang Mây vẫn dịu dàng
Liếc ngang dưới đất ngó ngàng Tài tui

;;  ;;

Em thấy Cô Vân và chị TVMS cùng online nen '' tức cảnh sanh tình ''   :)

Thứ hai uống chén chè xanh
Ăn bún bò huế thơ nhanh phèo phèo
Phải chăng ngon ở nước lèo
Hay chè xanh ngọt phóng vèo vào thơ ?
Để Tài tui nghỉ vu vơ
Cắn răng , lướt bút ngẫn ngơ trổ tài
Thơ thì mắc cạn thở dài
Văn tàn con chữ nằm cài then thưa
Thôi đành uống chén chè xưa
Ở trong Thành Nội nghe mưa rì rào
Ăn tô bún huế ngọt ngào
Có cay mới biết bún nào chẳng cay

hi hi...Cô Vân kính , em hết ý rồi chờ bớt cay , dịu ngọt em '' phóng thơ ''  tiếp. Cám ơn Cô đã gợi ý cho em.

;; ;;

Nhìn màu đủ sắc thấy mê
Gia Trang nhộn nhịp hết chê chổ nào
Tí khoe , Ngố mặc nó vào
Như hai tiên nữ lạc vào suối mơ
Tài tui vội vã mần thơ
Hai nàng tiên chớ làm lơ nơi này
Song Vân ngong ngóng từng ngày
Chờ tiên khoe sắc màu đầy chói chang
Cho them rộn rã rình rang
Gia Trang khơi sắc tình tang đậm đà
...........................................

Cám ơn '' sắc màu '' của chị TVMS nha 
Smiley
;; ;; ;; ;;

Hôm qua tuyết lại bay qua
Trắng vườn hoa đẹp thật là ngộ ghê
Tài tui vội bảo xuân về
Sao trời vẫn lạnh lê thê vầy nè
Chị Tí cũng chẳng thèm nghe
Ba Tiêu chiếc quạt Tí xoè quạt lia
Chị Say đắc chí quá kìa
Trồng hoa rực rỡ nhà kia nhà này
Tài ui thơ cậu thật hay
Nhiều người phổ nhạc nghe hoài vẫn mê
hihihi....hahaha....


Hai hôm bận việc vắng nhà
Sáng vô thấy Ngố gật gà Ba Tiêu
Một Tiêu vì tuyết hắt hiu
Hai Tiêu thị Ngố buồn thiu nhìn trời
Ba Tiêu tại Ngố vẻ vời
Khen thơ Tài tuyêt để đời đọc thơ   Smiley
Gia Trang thấy chẳng làm ngơ
Tặng cho nàng Tí áo tơ đủ màu
Song Vân thì diện long bào
Ngồi trên ghế đẩu lính hầu hai bên
Tài tui viết để ngông nghênh
Cái '' tài '' sẵn có lênh đênh nơi này
Úi cha láo lếu nửa ngày
Đi ăn kẻo cái dạ dày nó TIÊU

Kính chúc Cô Vân và gia trang cuối tuần an lành

;; ;; ;; ;;

Tí ta chưa kết đã cười
Úi cô chủ tiệm xí người gi đâu
Đang ngồi chờ ráp thấy lâu
Tí ui không thả vài câu thơ vào
Song Vân vui vẻ vẫy chào
Ngố kia nổi nóng cũng nhào vô chơi
Gia Trang rộn rã khắp nơi
Tài tui khỏi cảnh tả tơi một mình
.................................................

;;  ;;  ;;  ;;

Không nói Tài bảo làm thinh
Tề lanh một chút Tài nhìn bảo im
Chị Tí vội vã đi tìm
Chi Mây để méc... lim dim mắt chờ
Mạ ơi xin hãy làm ngơ
Các con của ma...ngây thơ...vui đùa.
laugh12 laugh12 laugh12 laugh12

Ngố khôn sợ lảnh roi Mây
Vội vàng lên tiếng em đây Cô à
Gọi thêm Tí dến trong nhà
Chị Mây Say cũng là đà bay vô
Gia Trang tấp nập đổ xô
Mấy nàng ngọc nữ điễm tô phấn hồng
Tài tui lên chức xếp sòng
Gia Trang nghiêm túc '' đừng hòng phấn son ''

laugh12 emjumping1 rollingonthefloor

Sáng nay thứ bảy bước vào
Hai cô Tí , Ngố nơi nào vậy ta ?
Gia Trang vắng tựa sân ga
Không người lữ khách ghé qua chuyến tàu
Tài tui múa bút nát nhầu
Thơ vui nước chảy qua cầu sông xanh
Song Vân sống động như tranh
Như mang bóng mát che quanh căn nhà
Sáng nay thứ bảy đậm đà
Tai tui cắn bút tà tà mần thơ
................................................

Kính chúc Cô Vân và cả nhà an vui
;; ;; ;; ;;

:D ;D

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 07. Apr 2014 , 15:53

Phuong_Tran wrote on 05. Apr 2014 , 22:00:
Thưa Cô Vân ,

Mấy bữa trước hộp thư Gmail của em bị víu , buồn quá , hôm qua đã phục hồi lại được rồi , chẳng mất thư nào  :D , em tươi tỉnh lại rồi ạ

Cô Vân ơi , Tí chỉ mắc công copy qua copy lại thôi mà , Cô vui là Tí vui rồi , giử mấy nụ cười MVG Trang ở đây lâu lâu mình vô mình cười lại ha Cô  :D ;D

Tí PTr

Ừa ! Tí lam nhu vay la hay lam do. Co da doc may cau tho tiep cua Tí va Ngố o MVGT ban nay roi. Vua doc vua cươi qua troi ! Cac em da cho Co cươi hoai la het benh het hoan day !
Moi ngươi doc cung phai cươi thoi !
Cam on cac em.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 18. Apr 2014 , 21:30

ngo_thi_van wrote on 07. Apr 2014 , 15:53:
Ừa ! Tí lam nhu vay la hay lam do. Co da doc may cau tho tiep cua Tí va Ngố o MVGT ban nay roi. Vua doc vua cươi qua troi ! Cac em da cho Co cươi hoai la het benh het hoan day !
Moi ngươi doc cung phai cươi thoi !
Cam on cac em.
Co Van


Thưa Cô Vân ,

Dạ , em cũng thích cười vui cho... vui ạ , thấy Cô vui chắc cả nhà cũng vui mà xúm lại làm thơ chọc ghẹo nhau tiếp


Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 18. Apr 2014 , 21:31
Nụ cười Mạ Vân Gia Trang ( 3 )
pansytim pansytim pansytim pansytim pansytim pansytim pansytim pansytim

Hôm nay Tí lọt vô đây
Nhìn qua ngoảnh lại không ai ở nhà
Lò cò Tí nhảy tà tà
Rủ rê nàng Ngố chắc là nấu cơm
Anh Tài tui xức dầu thơm
Ra vô đón khách làm xôm thiệt tình !
hi hi ha ha


Em ngố bụng tính mần thinh
Nghe kêu lật đật chình ình hiện ra
Sáng sớm vội rời khỏi nhà
Tả xông hữu đột Tài ta giật mình
Chị Kiều ôi thật là xinh
Cười cười nói nói tang tình thật vui
Tài tui đã xuống tóc rùi
Trông giống Thượng Tọa...tới lui trong..phòng
"ngố này:thấy áo đẹp hong?
Bạn hiền từ Úc thật lòng gửi sang..."
Hihi...mặc áo màu vàng
Anh Tài tươi rói hát vang...rộn ràng
hihihi...

Tí ui , Tí lọt vô đây
Ma sao lại để Mây Say một mình?
Tí ui , Tí lọt sân đình
Nên da bọc mở ơi nhìn tội ghê   Smiley
Tí ui , Tí lọt bể mê
Anh Tài thơm phức dầu dê  sửa bò   Wink
Tí ui , Tí lọt hang Cò
Nên thường mong ước lần mò Gia Trang    :D
...................................................................

Ngố kia tả đột , hửu xung
Nên khi cắt tóc tay run cao đầu
Khiến Tài tui ngó thiệt ngầu
Mí em Mỹ nữ rầu rầu... xáp vô    :D
Bày ra đồ Việt lô nhô
Hỏi ai chả muốn đóng đô ăn đồ
Ngày vui như nước đầy hồ
Như Mây Say đứng trầm trồ vỗ tay
Gia Trang rầm rộ khen hay
Cô Vân cũng muốn được bay đến gần
Ngố ơi giữ vững tinh thần
Tả xung , hữu đột đâu cần mạnh tay....Cạo..  ;D

Sáng nay vô thấy Kiều Nương
Rù rì , rục rịch Mạ thương con nhờ
Lạ nha có kẻ giả vờ
Để qua cái ải thẫn thờ mân thơ
Mây Say chị nở làm ngơ
Để Kiều Nương cũng ngó lơ cười thầm
Tí ơi sao đốt hương trầm
Không chịu thả khói keu ầm '' tiếp tay ''
Ngố kia bắt chước người say
Ba chưn. bốn cẳng chạy ngay không ngừng
Gia Trang vẫn thế tưng bừng
Múa lân , đốt pháo để mừng Tài tui
Mần thơ lục bát ngược , xuôi
Ba chìm , bảy nổi tới , lui một mình
Lâu lâu mới có người rình
Thả thơ rồi chạy quên nhìn Gia Trang

Hôm nay mưa gió phủ phàng
Ngố ngồi ế độ chứa chan(chán chưa) quá nè
Chị Tí sao lại im re
Chị Mây thì cứ hội hè lung tung
.........

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 19. Apr 2014 , 09:31

Phuong_Tran wrote on 18. Apr 2014 , 21:31:
Nụ cười Mạ Vân Gia Trang ( 3 )
pansytim pansytim pansytim pansytim pansytim pansytim pansytim pansytim

Hôm nay Tí lọt vô đây
Nhìn qua ngoảnh lại không ai ở nhà
Lò cò Tí nhảy tà tà
Rủ rê nàng Ngố chắc là nấu cơm
Anh Tài tui xức dầu thơm
Ra vô đón khách làm xôm thiệt tình !
hi hi ha ha


Em ngố bụng tính mần thinh
Nghe kêu lật đật chình ình hiện ra
Sáng sớm vội rời khỏi nhà
Tả xông hữu đột Tài ta giật mình
Chị Kiều ôi thật là xinh
Cười cười nói nói tang tình thật vui
Tài tui đã xuống tóc rùi
Trông giống Thượng Tọa...tới lui trong..phòng
"ngố này:thấy áo đẹp hong?
Bạn hiền từ Úc thật lòng gửi sang..."
Hihi...mặc áo màu vàng
Anh Tài tươi rói hát vang...rộn ràng
hihihi...

Tí ui , Tí lọt vô đây
Ma sao lại để Mây Say một mình?
Tí ui , Tí lọt sân đình
Nên da bọc mở ơi nhìn tội ghê   Smiley
Tí ui , Tí lọt bể mê
Anh Tài thơm phức dầu dê  sửa bò   Wink
Tí ui , Tí lọt hang Cò
Nên thường mong ước lần mò Gia Trang    :D
...................................................................

Ngố kia tả đột , hửu xung
Nên khi cắt tóc tay run cao đầu
Khiến Tài tui ngó thiệt ngầu
Mí em Mỹ nữ rầu rầu... xáp vô    :D
Bày ra đồ Việt lô nhô
Hỏi ai chả muốn đóng đô ăn đồ
Ngày vui như nước đầy hồ
Như Mây Say đứng trầm trồ vỗ tay
Gia Trang rầm rộ khen hay
Cô Vân cũng muốn được bay đến gần
Ngố ơi giữ vững tinh thần
Tả xung , hữu đột đâu cần mạnh tay....Cạo..  ;D

Sáng nay vô thấy Kiều Nương
Rù rì , rục rịch Mạ thương con nhờ
Lạ nha có kẻ giả vờ
Để qua cái ải thẫn thờ mân thơ
Mây Say chị nở làm ngơ
Để Kiều Nương cũng ngó lơ cười thầm
Tí ơi sao đốt hương trầm
Không chịu thả khói keu ầm '' tiếp tay ''
Ngố kia bắt chước người say
Ba chưn. bốn cẳng chạy ngay không ngừng
Gia Trang vẫn thế tưng bừng
Múa lân , đốt pháo để mừng Tài tui
Mần thơ lục bát ngược , xuôi
Ba chìm , bảy nổi tới , lui một mình
Lâu lâu mới có người rình
Thả thơ rồi chạy quên nhìn Gia Trang

Hôm nay mưa gió phủ phàng
Ngố ngồi ế độ chứa chan(chán chưa) quá nè
Chị Tí sao lại im re
Chị Mây thì cứ hội hè lung tung
.........

Tí oi ,
Hom nay la ngay le Phuc Sinh lai la thu bay nua , nen Co biet chang ai ranh de vao day , nhung Co cu vao va doc nhung van tho trao phung nay de cươi mot minh cho vui. Cam on em da sap lai cho ro rang.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 10. May 2014 , 00:29

Đôi dòng...

Hôm nay Tí ngồi đây trong nhà anh Tài để viết những dòng này , he he , vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm mà , Tí biết anh Tài đi vắng , thật ra anh Tài đang ở trong bệnh viện để điều trị một hai căn bệnh mà nó làm anh Tài Tui ăn hỏng ngon ngủ hỏng yên mặc dù anh không thấy đau !!! ( còn anh ăn hỏng ngon ngủ hỏng yên vì trong bệnh viện không có Internet để anh liên lạc với bạn bè , để anh lướt web đi chơi đó đây trên cõi ảo mà lắm tình thân , anh Tài tui đi đâu cũng có bạn có bè , Tí công nhận anh Tài hay thiệt nhen , fans của anh cũng nhiều quá trời , toàn là Quạt bự không đó )

Có một ngày , nhờ làm  Mục Lục cho trang thơ của anh mà Tí nhìn thấy được những bài viết đầu tiên của mình trong trang nhà của anh , đó là ngày 23 / 03/ 2010 , và đây là link :

http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1207670982/780

Tí nhớ lại ngày Tí biết anh Tài đầu tiên là từ trong Cung Hoa Gấm khi các bạn của Tí đi thăm anh Tài và post hình lên trong đó , trước đó Tí có vào trang thơ của anh đọc nhưng đã không chú ý đến ông chủ nhà , chỉ đơn thuần đọc thơ rồi đi ra , đi rất nhẹ nên đã không để lại dấu chân  :D ;D ;D , ngày Tí thấy hình ảnh của anh và các bạn , Tí hơi ngạc nhiên một chút , nhưng chỉ một chút thôi , ngưới làm ra những bài thơ hay tuyệt vời , đọc xong làm lưu luyến lòng người là người có nụ cười tươi vui , dí dỏm đây sao??? :D ;D





Và nụ cười hết lòng với mọi người  ;D



Ngày anh Tài vào Diễn Đàn Lê Văn Duyệt là ngày 07/ 04/2008 , thắm thoát mà đã 6 năm , biết bao nhiêu bài thơ anh đã làm trong thời gian này , Tí đang làm Mục lục nhưng chưa xong nên không biết chính xác , chỉ biết rằng đến trang 135 thì có được 255 bài và hiện tại nhà anh có 253 trang , bạn có thể vào link dưới đây để xem Mục lục thơ của anh và biết được những bài thơ nào của anh đã được phổ nhạc :

http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1382171988

Từ khi biết mặt anh Tài , Tí ra vào nhà anh thường xuyên hơn , đọc những bài thơ của anh kỹ hơn , có nhiều bài làm Tí thích lắm , và một ngày , Tí mạnh dạn lên tiếng làm quen với nhà thơ , nay đã 4 năm rồi , biết bao nhiêu bài viết trao đổi qua lại trong Diễn Đàn LVD , biết bao nhiêu email trao đổi với giọng cười kkkkkkkkkkk của anh Tài và Tí đã không delete bất cứ email nào của anh dù viết chỉ vài chữ hay là khá dài.

Ngày Thày Cối Chày ( anh Đại Sân ) chọn bài thơ Một Nửa Bài Thơ để phổ nhạc , Thày CC làm  chừng 2 ngày là xong bài hát và Tí tập hát trong khoảng 1 tháng , Tí yêu bài hát này lắm vì nó nói về cuộc đời của anh Tài , lời của anh viết rất hay , cả một cuộc đời trôi nổi mà anh viết nhẹ như không ! , lời thơ hoà quyện với những nốt nhạc trầm bỗng khi thì thiết tha khi thì cuốn trôi phăng phăng theo dòng đời nghiệt ngã khi thì trầm lắng u buồn kể lể , lúc thì sôi nổi như những vần thơ yêu của một anh chàng tuổi trẻ tài hoa... nhưng cuối cùng thì " tình xưa như ngọn lửa , tro bụi rửa tình tơ " , Tí đã để hết lòng mình và công sức tập tành vào bài hát này , nó thật khó hát , nhưng có chi đâu , anh Tài đã cắn bút nhả thơ thì Tí cũng có thể da diết nổi trôi theo " anh khắp trời phiêu bạt , em trôi dạt về đâu " chứ ha  :D ;D , bài hát này Tí đã trình làng vào ngày sinh nhật của mình năm 2010 để làm quà tặng anh Tài , lạ ha , sinh nhật mình mà lại hát tặng người khác , cũng có sao đâu . Tí có lấy bài hát này để làm Youtube , đó là Youtube đầu tay của Tí , nhưng Tí không vừa ý , nên sau đó năm 2011 Tí làm một Youtube khác để tặng sinh nhật anh Tài , và năm sau nữa ( 2012 ) Tí cùng kết hợp với chị Kiều Nguyễn làm một Youtube khác để giới thiệu anh Tài với bạn bè 5 châu ở khắp nơi trên thế giới , trong Youtube này chị Kiều phụ trách phần chụp hình theo ý của Tí , Tí cám ơn chị Kiều rất nhiều , xin hãy vào link để xem video clip Một Nửa Bài Thơ :

https://www.youtube.com/watch?v=JWw7r3RUDS8


Tí ở Việt Nam , anh Tài ở Mỹ , nhưng có sao đâu , tuy xa mà gần ,anh Tài thỉnh thoảng gọi phone cho Tí , câu đầu tiên thường là : "anh Tài nè Tí " ,  nhiều khi Tí gọi phone qua mà anh Tài sợ Tí tốn tiền biểu để anh gọi lại cho , anh gọi tốn tiền ít lắm , Tí đừng có lo  ;D ,

Tí nhớ và cảm nhận được vài điều : anh Tài luôn là người anh cho Tí và bạn bè dựa khi ai đó tập tành làm thơ mà mình gọi là " mì ăn liền " để nối thơ hay chỉ đơn giản là chọc ghẹo nhau chơi , anh Tài luôn luôn khuyến khích và rất kiên nhẫn để chờ đợi những câu thơ của mọi người làm ra , anh Tài như một người anh lớn , rất lịch sự , Tí mà làm thơ trả treo với ai , Tí luôn thấy anh Tài ký tên cho biết là có vào đọc nhưng không bao giờ tham gia , chắc anh sợ dẫm chân người khác đau .

Một lần Tí đề nghị anh là đồng ý để các chị & bạn bè sẽ lo cho Má anh sang Mỹ du lịch thăm anh một lần nhưng anh kiên quyết không chịu , anh nói nếu được là anh đã lo cho Má anh sang du lịch thăm anh cách đây 10 năm rồi , Tí đừng nghĩ và cũng đừng nhắc đến chuyện đó nữa , làm Tí nghe lời , im re !!!




Hôm nay Tí ngồi đây viết những dòng này trong ngôi nhà của anh Tài ,nhiều lắm , viết không hết được , Tí ngồi đây cùng mọi người ngóng chị Kiều Nguyễn cho biết tin tức hàng ngày về tình trạng sức khoẻ của anh Tài , ai biết đến anh cũng đều thương mến và cảm phục một anh Tài có nhiều tài lắm , một anh Tài luôn lạc quan , nhiều nghị lực , luôn an ủi và chọc mọi người cười để vượt qua những khó khăn trong cuộc sống mà ai cũng có , một anh Tài luôn tin có Chúa ở bên cạnh soi sáng đường anh đi và anh soi đường lại cho người khác , một anh Tài với tấm gương nghị lực phi thường luôn ở trong lòng tất cả mọi người , mình vui theo niếm vui của anh và lo khi anh đi nằm viện  ;; ;; ;; ;; ;;



Tí và mọi người cầu mong cho anh Tài mau hết bệnh , mau mau chạy về nhà để làm thơ và về thăm ngôi nhà nhỏ có Má anh ở Quận 8 vào mỗi đêm khuya trong giấc ngủ , nhen  :D

Cuối cùng Tí cám ơn " ông " Internet đã làm Tí biết anh Tài và đã nối kết anh Tài với bạn bè khắp 5 châu bốn bể để anh Tài không thấy buồn , không thấy cô đơn , anh Tài có nhiều tài lắm , những bài thơ dễ dàng đi vào lòng người và ở lại luôn  :D



10 tháng 5 , 2014



Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 22. May 2014 , 16:17

Phuong_Tran wrote on 10. May 2014 , 00:29:
Đôi dòng...

Hôm nay Tí ngồi đây trong nhà anh Tài để viết những dòng này , he he , vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm mà , Tí biết anh Tài đi vắng , thật ra anh Tài đang ở trong bệnh viện để điều trị một hai căn bệnh mà nó làm anh Tài Tui ăn hỏng ngon ngủ hỏng yên mặc dù anh không thấy đau !!! ( còn anh ăn hỏng ngon ngủ hỏng yên vì trong bệnh viện không có Internet để anh liên lạc với bạn bè , để anh lướt web đi chơi đó đây trên cõi ảo mà lắm tình thân , anh Tài tui đi đâu cũng có bạn có bè , Tí công nhận anh Tài hay thiệt nhen , fans của anh cũng nhiều quá trời , toàn là Quạt bự không đó )

Có một ngày , nhờ làm  Mục Lục cho trang thơ của anh mà Tí nhìn thấy được những bài viết đầu tiên của mình trong trang nhà của anh , đó là ngày 23 / 03/ 2010 , và đây là link :

http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1207670982/780

Tí nhớ lại ngày Tí biết anh Tài đầu tiên là từ trong Cung Hoa Gấm khi các bạn của Tí đi thăm anh Tài và post hình lên trong đó , trước đó Tí có vào trang thơ của anh đọc nhưng đã không chú ý đến ông chủ nhà , chỉ đơn thuần đọc thơ rồi đi ra , đi rất nhẹ nên đã không để lại dấu chân  :D ;D ;D , ngày Tí thấy hình ảnh của anh và các bạn , Tí hơi ngạc nhiên một chút , nhưng chỉ một chút thôi , ngưới làm ra những bài thơ hay tuyệt vời , đọc xong làm lưu luyến lòng người là người có nụ cười tươi vui , dí dỏm đây sao??? :D ;D





Và nụ cười hết lòng với mọi người  ;D



Ngày anh Tài vào Diễn Đàn Lê Văn Duyệt là ngày 07/ 04/2008 , thắm thoát mà đã 6 năm , biết bao nhiêu bài thơ anh đã làm trong thời gian này , Tí đang làm Mục lục nhưng chưa xong nên không biết chính xác , chỉ biết rằng đến trang 135 thì có được 255 bài và hiện tại nhà anh có 253 trang , bạn có thể vào link dưới đây để xem Mục lục thơ của anh và biết được những bài thơ nào của anh đã được phổ nhạc :

http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1382171988

Từ khi biết mặt anh Tài , Tí ra vào nhà anh thường xuyên hơn , đọc những bài thơ của anh kỹ hơn , có nhiều bài làm Tí thích lắm , và một ngày , Tí mạnh dạn lên tiếng làm quen với nhà thơ , nay đã 4 năm rồi , biết bao nhiêu bài viết trao đổi qua lại trong Diễn Đàn LVD , biết bao nhiêu email trao đổi với giọng cười kkkkkkkkkkk của anh Tài và Tí đã không delete bất cứ email nào của anh dù viết chỉ vài chữ hay là khá dài.

Ngày Thày Cối Chày ( anh Đại Sân ) chọn bài thơ Một Nửa Bài Thơ để phổ nhạc , Thày CC làm  chừng 2 ngày là xong bài hát và Tí tập hát trong khoảng 1 tháng , Tí yêu bài hát này lắm vì nó nói về cuộc đời của anh Tài , lời của anh viết rất hay , cả một cuộc đời trôi nổi mà anh viết nhẹ như không ! , lời thơ hoà quyện với những nốt nhạc trầm bỗng khi thì thiết tha khi thì cuốn trôi phăng phăng theo dòng đời nghiệt ngã khi thì trầm lắng u buồn kể lể , lúc thì sôi nổi như những vần thơ yêu của một anh chàng tuổi trẻ tài hoa... nhưng cuối cùng thì " tình xưa như ngọn lửa , tro bụi rửa tình tơ " , Tí đã để hết lòng mình và công sức tập tành vào bài hát này , nó thật khó hát , nhưng có chi đâu , anh Tài đã cắn bút nhả thơ thì Tí cũng có thể da diết nổi trôi theo " anh khắp trời phiêu bạt , em trôi dạt về đâu " chứ ha  :D ;D , bài hát này Tí đã trình làng vào ngày sinh nhật của mình năm 2010 để làm quà tặng anh Tài , lạ ha , sinh nhật mình mà lại hát tặng người khác , cũng có sao đâu . Tí có lấy bài hát này để làm Youtube , đó là Youtube đầu tay của Tí , nhưng Tí không vừa ý , nên sau đó năm 2011 Tí làm một Youtube khác để tặng sinh nhật anh Tài , và năm sau nữa ( 2012 ) Tí cùng kết hợp với chị Kiều Nguyễn làm một Youtube khác để giới thiệu anh Tài với bạn bè 5 châu ở khắp nơi trên thế giới , trong Youtube này chị Kiều phụ trách phần chụp hình theo ý của Tí , Tí cám ơn chị Kiều rất nhiều , xin hãy vào link để xem video clip Một Nửa Bài Thơ :

https://www.youtube.com/watch?v=JWw7r3RUDS8


Tí ở Việt Nam , anh Tài ở Mỹ , nhưng có sao đâu , tuy xa mà gần ,anh Tài thỉnh thoảng gọi phone cho Tí , câu đầu tiên thường là : "anh Tài nè Tí " ,  nhiều khi Tí gọi phone qua mà anh Tài sợ Tí tốn tiền biểu để anh gọi lại cho , anh gọi tốn tiền ít lắm , Tí đừng có lo  ;D ,

Tí nhớ và cảm nhận được vài điều : anh Tài luôn là người anh cho Tí và bạn bè dựa khi ai đó tập tành làm thơ mà mình gọi là " mì ăn liền " để nối thơ hay chỉ đơn giản là chọc ghẹo nhau chơi , anh Tài luôn luôn khuyến khích và rất kiên nhẫn để chờ đợi những câu thơ của mọi người làm ra , anh Tài như một người anh lớn , rất lịch sự , Tí mà làm thơ trả treo với ai , Tí luôn thấy anh Tài ký tên cho biết là có vào đọc nhưng không bao giờ tham gia , chắc anh sợ dẫm chân người khác đau .

Một lần Tí đề nghị anh là đồng ý để các chị & bạn bè sẽ lo cho Má anh sang Mỹ du lịch thăm anh một lần nhưng anh kiên quyết không chịu , anh nói nếu được là anh đã lo cho Má anh sang du lịch thăm anh cách đây 10 năm rồi , Tí đừng nghĩ và cũng đừng nhắc đến chuyện đó nữa , làm Tí nghe lời , im re !!!




Hôm nay Tí ngồi đây viết những dòng này trong ngôi nhà của anh Tài ,nhiều lắm , viết không hết được , Tí ngồi đây cùng mọi người ngóng chị Kiều Nguyễn cho biết tin tức hàng ngày về tình trạng sức khoẻ của anh Tài , ai biết đến anh cũng đều thương mến và cảm phục một anh Tài có nhiều tài lắm , một anh Tài luôn lạc quan , nhiều nghị lực , luôn an ủi và chọc mọi người cười để vượt qua những khó khăn trong cuộc sống mà ai cũng có , một anh Tài luôn tin có Chúa ở bên cạnh soi sáng đường anh đi và anh soi đường lại cho người khác , một anh Tài với tấm gương nghị lực phi thường luôn ở trong lòng tất cả mọi người , mình vui theo niếm vui của anh và lo khi anh đi nằm viện  ;; ;; ;; ;; ;;



Tí và mọi người cầu mong cho anh Tài mau hết bệnh , mau mau chạy về nhà để làm thơ và về thăm ngôi nhà nhỏ có Má anh ở Quận 8 vào mỗi đêm khuya trong giấc ngủ , nhen  :D

Cuối cùng Tí cám ơn " ông " Internet đã làm Tí biết anh Tài và đã nối kết anh Tài với bạn bè khắp 5 châu bốn bể để anh Tài không thấy buồn , không thấy cô đơn , anh Tài có nhiều tài lắm , những bài thơ dễ dàng đi vào lòng người và ở lại luôn  :D



10 tháng 5 , 2014

Tí lanh chanh oi ,
Co goi vay ma Ti lanh chanh rat dang men day , ai cung can cai lanh chanh cua Ti !
Co chua the mo cac links de xem dươc , vi khong the ngoi trươc may lau dươc , Hom nay cung da qua lau roi day , Co phai di ra day. Cam on em da viet mot bai ve Tai that cam dong.Ai cung thương men Tai ca. Tai rat xung dang voi tinh thương quy do.
Thoi Co phai ngung. Ngay mai se vao tiep.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 10. Jun 2014 , 22:39

    Hoài Niệm
    Thương tặng các bạn đồng nghiệp cùng các em CNS Lê Văn Duyệt,
    đặc biệt gởi đến BCHHAHNSLVD đã gợi ý

    
    


    Khóm trúc sân trường từ nay không còn thấy!
    Ai nỡ đang tâm gây cảnh đoạn trường này?
    Để đêm tối hồn trúc gào trong thinh vắng:
    Tiếc một thời che bóng nắng đám học sinh
    Nơi chốn đây ghi kỷ niệm biết bao tình
    Của Thầy Cô cùng nữ sinh Lê Văn Duyệt!
    Qua những bức hình thân thương bao diễm tuyệt
    Mà giờ đây với nhiều tâm sự ngổn ngang
    Nhớ trường cũ mất tên cùng Khóm trúc vàng
    Không còn nữa vì đã đi vào dĩ vãng!



    Ngô thị Vân
    Thousand Oaks 6/6/2014

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 11. Jun 2014 , 08:47

Phuong_Tran wrote on 10. Jun 2014 , 22:39:
    Hoài Niệm
    Thương tặng các bạn đồng nghiệp cùng các em CNS Lê Văn Duyệt,
    đặc biệt gởi đến BCHHAHNSLVD đã gợi ý

    
    


    Khóm trúc sân trường từ nay không còn thấy!
    Ai nỡ đang tâm gây cảnh đoạn trường này?
    Để đêm tối hồn trúc gào trong thinh vắng:
    Tiếc một thời che bóng nắng đám học sinh
    Nơi chốn đây ghi kỷ niệm biết bao tình
    Của Thầy Cô cùng nữ sinh Lê Văn Duyệt!
    Qua những bức hình thân thương bao diễm tuyệt
    Mà giờ đây với nhiều tâm sự ngổn ngang
    Nhớ trường cũ mất tên cùng Khóm trúc vàng
    Không còn nữa vì đã đi vào dĩ vãng!



    Ngô thị Vân
    Thousand Oaks 6/6/2014




Mạ thương ,

   Sáng thứ 4 đẹp trời , em vào đây nhận được bài thơ nầy của Mạ ,  làm em chạnh lòng và nhớ khóm trúc , trường xưa và những kỷ niệm hiện về thuở học trò , như ngày hôm qua.





  Đây là hình ảnh của cô Hiếu Tâm và các em năm tốt nghiệp LVD 73 với khóm trúc dấu yêu ngày nào.

   Em cám ơn Mạ đã tặng tất cả bài thơ thật dể thương và không quên cám ơn Tí , tuy bận rộn , cũng mang bài thơ của Mạ Vân vào đây.

  Em TV


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 11. Jun 2014 , 21:21

Phuong_Tran wrote on 10. Jun 2014 , 22:39:
    Hoài Niệm
    Thương tặng các bạn đồng nghiệp cùng các em CNS Lê Văn Duyệt,
    đặc biệt gởi đến BCHHAHNSLVD đã gợi ý

    
    


    Khóm trúc sân trường từ nay không còn thấy!
    Ai nỡ đang tâm gây cảnh đoạn trường này?
    Để đêm tối hồn trúc gào trong thinh vắng:
    Tiếc một thời che bóng nắng đám học sinh
    Nơi chốn đây ghi kỷ niệm biết bao tình
    Của Thầy Cô cùng nữ sinh Lê Văn Duyệt!
    Qua những bức hình thân thương bao diễm tuyệt
    Mà giờ đây với nhiều tâm sự ngổn ngang
    Nhớ trường cũ mất tên cùng Khóm trúc vàng
    Không còn nữa vì đã đi vào dĩ vãng!



    Ngô thị Vân
    Thousand Oaks 6/6/2014

Cam on Tí Lanh Chanh da " bê " bai tho nay qua day. Co can them nhieu hinh cua cac Thay Co va cac em o khom truc nay. Em gang tim nhe.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 11. Jun 2014 , 21:23

tuy-van wrote on 11. Jun 2014 , 08:47:
Mạ thương ,

   Sáng thứ 4 đẹp trời , em vào đây nhận được bài thơ nầy của Mạ ,  làm em chạnh lòng và nhớ khóm trúc , trường xưa và những kỷ niệm hiện về thuở học trò , như ngày hôm qua.





  Đây là hình ảnh của cô Hiếu Tâm và các em năm tốt nghiệp LVD 73 với khóm trúc dấu yêu ngày nào.

   Em cám ơn Mạ đã tặng tất cả bài thơ thật dể thương và không quên cám ơn Tí , tuy bận rộn , cũng mang bài thơ của Mạ Vân vào đây.

  Em TV


Tuy Van oi ,
Tam hinh nay rat quy , cam on em. Nhin de tiec la khom truc bay gio khong con nua  !
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 25. Jun 2014 , 12:45

ngo_thi_van wrote on 11. Jun 2014 , 21:23:
Tuy Van oi ,
Tam hinh nay rat quy , cam on em. Nhin de tiec la khom truc bay gio khong con nua  !
Ma Van


Mạ thương ,

Mấy ngày nay không có Mạ trong gia trang , em buồn bay lang thang vào đây.



Khóm trúc , thầy và lvd 73 , sau màn hoạt cảnh " Công chúa kén chồng ".



   1973 người đẹp Minh Châu  đã dám leo lên bậc cao nầy , ngồi để chụp hình...( điếc không sợ súng ).



Em và Minh Châu năm 2008



  TVMS


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 27. Jun 2014 , 08:48
Tuy Van oi ,
Ma may ngay hom nay ban qua suc nen it vao D/D. Toi hom nay  se len phi truong dua me con chau cua Thay Khang ve lai VN. May ma nho dươc ngươi chu nha lang gieng ben canh hua se lai xe di moi do lo , chu ma dau dam di ban dem.
Ngay mai se gap Quyen. Quyên se den tham Ma voi Bo Me cua Quyen. Ma vui lam.
Hinh cua con va ban be dep lam nhu nu tai tu day ! Cam on con da dua hinh vao day.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 30. Jun 2014 , 12:27

ngo_thi_van wrote on 27. Jun 2014 , 08:48:
Tuy Van oi ,
Ma may ngay hom nay ban qua suc nen it vao D/D. Toi hom nay  se len phi truong dua me con chau cua Thay Khang ve lai VN. May ma nho dươc ngươi chu nha lang gieng ben canh hua se lai xe di moi do lo , chu ma dau dam di ban dem.
Ngay mai se gap Quyen. Quyên se den tham Ma voi Bo Me cua Quyen. Ma vui lam.
Hinh cua con va ban be dep lam nhu nu tai tu day ! Cam on con da dua hinh vao day.
Ma Van


Mạ thương ,

Cám ơn Mạ đà chia xẻ những ngày vui hội ngộ cùng gia đình và Quyên.
Tuần lể mới , đón chào ngày 7-4 cuối tuần , chúng ta vô cùng may mắn , và không quên đa tạ , quê hương thứ 2 nầy ,  đả và đang cho chúng ta tận hưởng tự do , hạnh phúc.



SAN DIEGO và các bạn





Em TV


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 01. Jul 2014 , 09:06

tuy-van wrote on 30. Jun 2014 , 12:27:
Mạ thương ,

Cám ơn Mạ đà chia xẻ những ngày vui hội ngộ cùng gia đình và Quyên.
Tuần lể mới , đón chào ngày 7-4 cuối tuần , chúng ta vô cùng may mắn , và không quên đa tạ , quê hương thứ 2 nầy ,  đả và đang cho chúng ta tận hưởng tự do , hạnh phúc.



SAN DIEGO và các bạn





Em TV

Tuy Van oi ,
Neu hom nay Doi cau cua My thang dươc doi banh cua Bi thi ngay le Doc Lap nươc My se an mung to !
Em di San Diego hom nao vay?
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 10. Jul 2014 , 14:20

ngo_thi_van wrote on 01. Jul 2014 , 09:06:
Tuy Van oi ,
Neu hom nay Doi cau cua My thang dươc doi banh cua Bi thi ngay le Doc Lap nươc My se an mung to !
Em di San Diego hom nao vay?
Ma Van


Dạ , em đi S Đ năm rồi trong 3 ngày Tour  , nhưng năm nay lại...thèm đi nửa...hi.hi.
Mấy tuần nay chắc Mạ vui và bận đến tháng 8.



  Vườn hoa hôm nay nhiều chú bướm thăm viếng gia trang của Mạ quá , chắc đang chia vui  cùng Mạ, như em .
  Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 11. Jul 2014 , 21:27

tuy-van wrote on 10. Jul 2014 , 14:20:
Dạ , em đi S Đ năm rồi trong 3 ngày Tour  , nhưng năm nay lại...thèm đi nửa...hi.hi.
Mấy tuần nay chắc Mạ vui và bận đến tháng 8.



  Vườn hoa hôm nay nhiều chú bướm thăm viếng gia trang của Mạ quá , chắc đang chia vui  cùng Mạ, như em .
  Em TV

Tuy Van oi ,
Chua thay em tra loi , nhung thay em co vao day thi Ma cung yen long.
Em noi dung , may ngay hom nay tuy ban nhung vui. Vui nhat la thay Tài da tro lai sinh hoat voi chung ta nhu cu.
Nho cho Ma biet tin tuc cua em.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 13. Jul 2014 , 21:19

ngo_thi_van wrote on 11. Jul 2014 , 21:27:
Tuy Van oi ,
Chua thay em tra loi , nhung thay em co vao day thi Ma cung yen long.
Em noi dung , may ngay hom nay tuy ban nhung vui. Vui nhat la thay Tài da tro lai sinh hoat voi chung ta nhu cu.
Nho cho Ma biet tin tuc cua em.
Ma Van


Mạ thương ,
Vui nhát là anh TT được vào gia trang Mạ Vân , làm gươm lạc giửa rừng hoa...biết nói...hi.hi.
Cam ơn Mạ đã lo lắng. Khi nào ông trời kêu tên , em hông dám trả lời đâu ạ
Thương kính chúc Mạ , con trai cưng duy nhất và cả nhà hạnh phúc , với những gì mình đang có.



Hông biết ai đang cười hết ga , thật  khoái chí đây ?

Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 14. Jul 2014 , 08:35

tuy-van wrote on 13. Jul 2014 , 21:19:
Mạ thương ,
Vui nhát là anh TT được vào gia trang Mạ Vân , làm gươm lạc giửa rừng hoa...biết nói...hi.hi.
Cam ơn Mạ đã lo lắng. Khi nào ông trời kêu tên , em hông dám trả lời đâu ạ
Thương kính chúc Mạ , con trai cưng duy nhất và cả nhà hạnh phúc , với những gì mình đang có.



Hông biết ai đang cười hết ga , thật  khoái chí đây ?

Em TV

Tuy Van oi ,
Bao gio Troi keu em nho gia vo khong nghe va dung co " dạ " nhe.
Con trai cung cua Ma Van thich chi cai gi ma cươi toe toet vay?
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 14. Jul 2014 , 19:42

ngo_thi_van wrote on 14. Jul 2014 , 08:35:
Tuy Van oi ,
Bao gio Troi keu em nho gia vo khong nghe va dung co " dạ " nhe.
Con trai cung cua Ma Van thich chi cai gi ma cươi toe toet vay?
Ma Van


   Mạ thương ,

Còn gì nghi ngờ nửa? anh TT cười hết ga , vì được làm con trai cưng của Mạ Vân đấy ..hi.hi..
  Hôm nay em điểm danh , hông thấy anh TT và Ngố...thì hông thấy bóng dáng đâu cả ?



Em mới chôm hình nầy , cho 2 Mạ con Song Vân...đở nhớ.

Em TV 

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 15. Jul 2014 , 08:07

tuy-van wrote on 14. Jul 2014 , 19:42:
   Mạ thương ,

Còn gì nghi ngờ nửa? anh TT cười hết ga , vì được làm con trai cưng của Mạ Vân đấy ..hi.hi..
  Hôm nay em điểm danh , hông thấy anh TT và Ngố...thì hông thấy bóng dáng đâu cả ?



Em mới chôm hình nầy , cho 2 Mạ con Song Vân...đở nhớ.

Em TV 

Tuy Van oi ,
May hom nay Ma cung khong biet co chuyen gi xay ra cho Ngố khong ma chang thay bong dang dau ca????
Tam hinh nay ca ba ngươi deu tươi qua ! Thoi thi nhin hinh cung nhu thay ngươi. Ma cam on em da mang tam hinh nay vao day.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 24. Jul 2014 , 21:24

ngo_thi_van wrote on 15. Jul 2014 , 08:07:
Tuy Van oi ,
May hom nay Ma cung khong biet co chuyen gi xay ra cho Ngố khong ma chang thay bong dang dau ca????
Tam hinh nay ca ba ngươi deu tươi qua ! Thoi thi nhin hinh cung nhu thay ngươi. Ma cam on em da mang tam hinh nay vao day.
Ma Van


Mạ thương ,
2 Mạ con mình cùng vào sân trường , em vui hết sức.
Ngố dạo nầy chắc bận , nhưng hôm nay , mới post bài thơ của anh Ngáo , hay tuyệt.
Thương chúc Mạ 1 đêm an lành , và nếu thời tiết quá nóng , nhớ vặn AC nhé.
 


  Xin chào ban ngày , và chúng ta hãy  tận hưởng 1 đêm an lành.

  EM TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 25. Jul 2014 , 13:18

tuy-van wrote on 24. Jul 2014 , 21:24:
Mạ thương ,
2 Mạ con mình cùng vào sân trường , em vui hết sức.
Ngố dạo nầy chắc bận , nhưng hôm nay , mới post bài thơ của anh Ngáo , hay tuyệt.
Thương chúc Mạ 1 đêm an lành , và nếu thời tiết quá nóng , nhớ vặn AC nhé.
 


  Xin chào ban ngày , và chúng ta hãy  tận hưởng 1 đêm an lành.

  EM TV

Tuy Van oi ,
Tỉnh cua Co Thu o ma troi nang la khổ lam do ! Cho cua Ma Van troi nong nhu the nay cung phai bat AC suot ngay do. Cu nghi nhung ngươi homeless ma thương va cam thay minh qua may man !
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 25. Jul 2014 , 15:20

ngo_thi_van wrote on 25. Jul 2014 , 13:18:
Tuy Van oi ,
Tỉnh cua Co Thu o ma troi nang la khổ lam do ! Cho cua Ma Van troi nong nhu the nay cung phai bat AC suot ngay do. Cu nghi nhung ngươi homeless ma thương va cam thay minh qua may man !
Ma Van


  Mạ thương ,

  Đời không có gì công bằng cả. Chúng ta ước ao có 1 phép lạ nào đó , cho toàn thể 'giới được an vui , không chiến tranh , không thù hận , không có ai giàu , nghèo hơn ai...
  Bao nhiêu nạn nhân vô tội , phải chết tức tưởi , vì chiến tranh...chính trị...trong vụ máy bay vừa qua...thê thảm và đau lòng khôn tả.



Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 25. Jul 2014 , 21:03

tuy-van wrote on 25. Jul 2014 , 15:20:
  Mạ thương ,

  Đời không có gì công bằng cả. Chúng ta ước ao có 1 phép lạ nào đó , cho toàn thể 'giới được an vui , không chiến tranh , không thù hận , không có ai giàu , nghèo hơn ai...
  Bao nhiêu nạn nhân vô tội , phải chết tức tưởi , vì chiến tranh...chính trị...trong vụ máy bay vừa qua...thê thảm và đau lòng khôn tả.



Em TV

Tuy Van oi ,
NGhi den tham kich cua chiec may bay vua qua , nghi den gia dinh cua cac nan nhan khi nhin thay nhung hinh anh ngươi than cua minh qua internet , TV...ma thay toi nghiep qua suc ! NHat la thay nhung tap sach cho tre em vung vai khap hien trương , Ma khong cam dươc nươc mat.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 26. Jul 2014 , 09:17

ngo_thi_van wrote on 25. Jul 2014 , 21:03:
Tuy Van oi ,
NGhi den tham kich cua chiec may bay vua qua , nghi den gia dinh cua cac nan nhan khi nhin thay nhung hinh anh ngươi than cua minh qua internet , TV...ma thay toi nghiep qua suc ! NHat la thay nhung tap sach cho tre em vung vai khap hien trương , Ma khong cam dươc nươc mat.
Ma Van


Mạ thương ,

Mấy tuần nay , máy bay xảy ra nhiều tai nạn thương tâm quá. Em cũng lo lắng và cầu nguyện cho toàn thế giới hết chiến tranh và khổ sở , để 2 Mạ con mình đừng " mít ướt " nửa...
Em cho MẠ mượn bờ vai.





Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 27. Jul 2014 , 21:24

tuy-van wrote on 26. Jul 2014 , 09:17:
Mạ thương ,

Mấy tuần nay , máy bay xảy ra nhiều tai nạn thương tâm quá. Em cũng lo lắng và cầu nguyện cho toàn thế giới hết chiến tranh và khổ sở , để 2 Mạ con mình đừng " mít ướt " nửa...
Em cho MẠ mượn bờ vai.





Em TV

Tuy Van oi ,
Ma can mươn bo vai cua em nhieu lan nua day ! May tuan nay nhieu chuyen buồn xay ra !
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 28. Jul 2014 , 08:30

ngo_thi_van wrote on 27. Jul 2014 , 21:24:
Tuy Van oi ,
Ma can mươn bo vai cua em nhieu lan nua day ! May tuan nay nhieu chuyen buồn xay ra !
Ma Van


   Mạ thương ,

  Em hy vọng tuần lể mới , chúng ta sẽ không " bị buồn " nửa , mà vui và an mạnh luôn nhé .



  Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 30. Jul 2014 , 21:48

tuy-van wrote on 28. Jul 2014 , 08:30:
   Mạ thương ,

  Em hy vọng tuần lể mới , chúng ta sẽ không " bị buồn " nửa , mà vui và an mạnh luôn nhé .



  Em TV

Tuy Van oi ,
Ma cung hy vong nhu vay do.
Tu nhien trong nha Ma Van co mot con chim be be bay vao. Đuoi cho no ra ma khong dươc , Cuoi cung no kiet suc , Di Vinh moi bat no de vao trong cai ro up lai va de ca thuc an va nươc uong cho no , vi so ban dem ma đuổi no ra , no khong bay noi , con gi se chup no mat thi toi nghiep !
Bay gio Ma di " lên chuông " day. Chuc em nhu ngon nhe.
may hom nay em co tin tuc gi cua Quynh Thu khong?
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 31. Jul 2014 , 08:59

ngo_thi_van wrote on 30. Jul 2014 , 21:48:
Tuy Van oi ,
Ma cung hy vong nhu vay do.
Tu nhien trong nha Ma Van co mot con chim be be bay vao. Đuoi cho no ra ma khong dươc , Cuoi cung no kiet suc , Di Vinh moi bat no de vao trong cai ro up lai va de ca thuc an va nươc uong cho no , vi so ban dem ma đuổi no ra , no khong bay noi , con gi se chup no mat thi toi nghiep !
Bay gio Ma di " lên chuông " day. Chuc em nhu ngon nhe.
may hom nay em co tin tuc gi cua Quynh Thu khong?
Ma Van


   Mạ thương ,
  Tội nghiệp con chim quá. Dì Vỉnh và 2 Mạ con Song Vân có  cùng tánh tình .
  Mấy năm trước , vào 1 ngày  mưa gió lạnh lùng , cả nhà chuẩn bị đi làm buổi sáng , có con chó đang run rẩy vì lạnh và đói , mà không biết chủ là ai ?  em chạy vội mua thức ăn , mang nước và lao khô mình mẩy của " lucky " ( em tự đặt tên , vì lúc bé , em cũng có con chó lUCKY dể thương lắm.). Em đi làm vào trể , xém xém bị mất việc , vì bà chủ khó khăn , phải đến đúng giờ .
  Cô Thu và QT dạo nầy " lặn " kỷ quá. Hy vọng tất cả an bình , và xuất hiện vì  ách xì  lia lịa , vì bị 2 Mạ con mình...điểm danh.



  Em post hình nầy , cho đở nhớ ban MTV.
  Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 31. Jul 2014 , 15:04

tuy-van wrote on 31. Jul 2014 , 08:59:
   Mạ thương ,
  Tội nghiệp con chim quá. Dì Vỉnh và 2 Mạ con Song Vân có  cùng tánh tình .
  Mấy năm trước , vào 1 ngày  mưa gió lạnh lùng , cả nhà chuẩn bị đi làm buổi sáng , có con chó đang run rẩy vì lạnh và đói , mà không biết chủ là ai ?  em chạy vội mua thức ăn , mang nước và lao khô mình mẩy của " lucky " ( em tự đặt tên , vì lúc bé , em cũng có con chó lUCKY dể thương lắm.). Em đi làm vào trể , xém xém bị mất việc , vì bà chủ khó khăn , phải đến đúng giờ .
  Cô Thu và QT dạo nầy " lặn " kỷ quá. Hy vọng tất cả an bình , và xuất hiện vì  ách xì  lia lịa , vì bị 2 Mạ con mình...điểm danh.



  Em post hình nầy , cho đở nhớ ban MTV.
  Em TV

Tuy Van oi ,
Ma cung nho luc xua khi con o Saigon , ban dem troi mua nhu trut nươc tu nhien nghe tieng meo con keu. Ma va may di thap den ra sân tim , thay 3 con meo con moi sinh , ươt nhem , than minh bi mụt ghẻ lỡ gi sung teu len khiep lam , nhung cung phai mang vao de gan bep sươi am va lay sua cho chung mút từ bông gòn thấm sua , chu chung khong tu uong lay dươc. Nhung roi chung cung khong song noi , vai ngay lai chet mot con va cuối cung thi ca ba con deu chet ! Mong la chung da dươc sieu thoat !
Tam hinh nay o dau ma ra vay?
Cam on em.
Ma Van      

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 01. Aug 2014 , 08:26

ngo_thi_van wrote on 31. Jul 2014 , 15:04:
Tuy Van oi ,
Ma cung nho luc xua khi con o Saigon , ban dem troi mua nhu trut nươc tu nhien nghe tieng meo con keu. Ma va may di thap den ra sân tim , thay 3 con meo con moi sinh , ươt nhem , than minh bi mụt ghẻ lỡ gi sung teu len khiep lam , nhung cung phai mang vao de gan bep sươi am va lay sua cho chung mút từ bông gòn thấm sua , chu chung khong tu uong lay dươc. Nhung roi chung cung khong song noi , vai ngay lai chet mot con va cuối cung thi ca ba con deu chet ! Mong la chung da dươc sieu thoat !
Tam hinh nay o dau ma ra vay?
Cam on em.
Ma Van      


Mạ thương ,

Hôm nay chung' ta chuẩn bị 3 ngày cuối tuần , em hy vọng mọi việc tốt đẹp và như ý đến với tất cả chúng ta.






  Em tiếp tục " chôm " thêm hình đẹp , người còn đẹp hơn , nhưng Mạ nói nho nhỏ , kẻo người ta bắt gặp , chắc em không yên đâu....nhớ nhé.
Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 03. Aug 2014 , 08:47

tuy-van wrote on 01. Aug 2014 , 08:26:
Mạ thương ,

Hôm nay chung' ta chuẩn bị 3 ngày cuối tuần , em hy vọng mọi việc tốt đẹp và như ý đến với tất cả chúng ta.






  Em tiếp tục " chôm " thêm hình đẹp , người còn đẹp hơn , nhưng Mạ nói nho nhỏ , kẻo người ta bắt gặp , chắc em không yên đâu....nhớ nhé.
Em TV

Tuy Van oi ,
Em cu viec " chôm " hinh di nhe. Ma Van khong noi gi dau !
Tam hinh nay ai cung dep ca.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 03. Aug 2014 , 21:54








Ngày thứ 7 tháng 7 -26-2014
Là ngày Văn Hóa Nghệ Thuật VN
Được Tổ chức tại Hội trường Franklin - McKinley School
San Jose , Ca 95112

      Được biết Danh Thi Họa Vũ Hối đã  ra nhiều tác phẩm nghệ thuật rất hiếm quý,   và con trai là anh Vũ Quốc đã đến từ Washington D. C  trong ngày nầy.
     Trong quyển sách được trưng bày như hình em vừa post " Vũ Hối 60 năm văn học - nghệ thuật , đã làm cho em rất khâm phục và hảnh diện ông là 1 tinh hoa , 1 nhân tài của VN.
      Bút hiệu là Hồng Khôi
      Sinh ngày 22 tháng 11 - 1932 tại Quảng Nam.
      Giải Khôi Nguyên hội họa Quốc Tế Hoa Kỳ 1963
      Tổng Thống Kennedy , TT Tiệp Khắc Vacla Havel tiếp kiến và nhận tranh ( The Dream of Peace tại Dinh TT 5-9-1993 )
      Nhà Thơ Họa VN duy nhất được ghi tên trong qyển tập thư đạo ba6c. thầy Đông Phương , ấn hành tại Tokyo ( volume 6 International Editionnal ).
     Và......

" NGHĨ RẰNG QUẢ ĐẤT ĐANG QUÂY
   NÊN TÔI ĐÃ VẼ NGỰA XOAY 4 CHIỀU  "

  Và ông Lê Trọng Lộc ta9ng. thi họa sĩ VH

  ' Phượng múa trời nam tug nét bút
    Rồng bay đất khách cuộn trời Tây
    Hỏi mấy siêu nhân trong vũ trụ
    Một mình VŨ HỐI thế gian nầy  "
   
    Vâng , chữ viết của ông VH , như rồng bay , phượng múa.
    Con trai của ông VH là Vũ Quốc đã vẽ hình em Kiều , lvd 74 tuyệt vời.
    Chia xẽ cùng Mạ và cả nhà.
    Kính chúc sức khoẻ đến ông VH , anh VQ , và tất cả nhân tài VN , để  chúng ta hảnh diện ,tự hào là người VN.

    Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 05. Aug 2014 , 10:09

tuy-van wrote on 03. Aug 2014 , 21:54:








Ngày thứ 7 tháng 7 -26-2014
Là ngày Văn Hóa Nghệ Thuật VN
Được Tổ chức tại Hội trường Franklin - McKinley School
San Jose , Ca 95112

      Được biết Danh Thi Họa Vũ Hối đã  ra nhiều tác phẩm nghệ thuật rất hiếm quý,   và con trai là anh Vũ Quốc đã đến từ Washington D. C  trong ngày nầy.
     Trong quyển sách được trưng bày như hình em vừa post " Vũ Hối 60 năm văn học - nghệ thuật , đã làm cho em rất khâm phục và hảnh diện ông là 1 tinh hoa , 1 nhân tài của VN.
      Bút hiệu là Hồng Khôi
      Sinh ngày 22 tháng 11 - 1932 tại Quảng Nam.
      Giải Khôi Nguyên hội họa Quốc Tế Hoa Kỳ 1963
      Tổng Thống Kennedy , TT Tiệp Khắc Vacla Havel tiếp kiến và nhận tranh ( The Dream of Peace tại Dinh TT 5-9-1993 )
      Nhà Thơ Họa VN duy nhất được ghi tên trong qyển tập thư đạo ba6c. thầy Đông Phương , ấn hành tại Tokyo ( volume 6 International Editionnal ).
     Và......

" NGHĨ RẰNG QUẢ ĐẤT ĐANG QUÂY
   NÊN TÔI ĐÃ VẼ NGỰA XOAY 4 CHIỀU  "

  Và ông Lê Trọng Lộc ta9ng. thi họa sĩ VH

  ' Phượng múa trời nam tug nét bút
    Rồng bay đất khách cuộn trời Tây
    Hỏi mấy siêu nhân trong vũ trụ
    Một mình VŨ HỐI thế gian nầy  "
   
    Vâng , chữ viết của ông VH , như rồng bay , phượng múa.
    Con trai của ông VH là Vũ Quốc đã vẽ hình em Kiều , lvd 74 tuyệt vời.
    Chia xẽ cùng Mạ và cả nhà.
    Kính chúc sức khoẻ đến ông VH , anh VQ , và tất cả nhân tài VN , để  chúng ta hảnh diện ,tự hào là người VN.

    Em TV

Tuy Van oi ,
Hinh em va Kieu do Ong Vu Hoi ve dep qua ! Ma cung da nghe danh Vu Hoi rat nhieu. Chung ta han hanh da co nhung ngươi Viet tai danh nhu vay.
Cam on em da dua vao day nhung hinh minh hoa.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 06. Aug 2014 , 09:21
  Mạ thương ,
Đúng là quả đất tròn , bây giờ em mới biết ông VŨ HỐI là chú của rể LVd tại SJ.
Để thay đổi không khí , em mời Mạ đến chợ chiều ( khi nào rảnh nhé ) xem hình các babies , dể thương vô cùng.
Em ao ước có 1 tiệm chụp hình như bà Anne Geddes , để quảng cáo các bé Vn , cũng không thua kém các bé nầy .( nhưng em  đợi mua vé số hay...kiếp sau...)







  Khi nào cô ( em gái thầy Khang về nhà? ).
  Cho em kính gởi lời thăm tất cả nhé , cám ơn Mạ.

  Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 06. Aug 2014 , 17:03

tuy-van wrote on 06. Aug 2014 , 09:21:
  Mạ thương ,
Đúng là quả đất tròn , bây giờ em mới biết ông VŨ HỐI là chú của rể LVd tại SJ.
Để thay đổi không khí , em mời Mạ đến chợ chiều ( khi nào rảnh nhé ) xem hình các babies , dể thương vô cùng.
Em ao ước có 1 tiệm chụp hình như bà Anne Geddes , để quảng cáo các bé Vn , cũng không thua kém các bé nầy .( nhưng em  đợi mua vé số hay...kiếp sau...)







  Khi nào cô ( em gái thầy Khang về nhà? ).
  Cho em kính gởi lời thăm tất cả nhé , cám ơn Mạ.

  Em TV

Tuy Van oi.
Loanh quanh roi moi ngươi " bà con " voi nhau ca day !
Ma cung rat thich ngam hinh em be , bat ke da mau gi !
Co em cua Thay Khang da tro ve lai Georgia trua hom nay roi. Ca mot thang troi lo chuyen đai khach , bay gio moi thay " tham met " va cung buồn vi khong biet den bao gio moi gap nhau lai.
Tuổi gia nhu hat sương mai do em !
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 06. Aug 2014 , 17:58

tuy-van wrote on 06. Aug 2014 , 09:21:
  Mạ thương ,
Đúng là quả đất tròn , bây giờ em mới biết ông VŨ HỐI là chú của rể LVd tại SJ.
Để thay đổi không khí , em mời Mạ đến chợ chiều ( khi nào rảnh nhé ) xem hình các babies , dể thương vô cùng.
Em ao ước có 1 tiệm chụp hình như bà Anne Geddes , để quảng cáo các bé Vn , cũng không thua kém các bé nầy .( nhưng em  đợi mua vé số hay...kiếp sau...)







  Khi nào cô ( em gái thầy Khang về nhà? ).
  Cho em kính gởi lời thăm tất cả nhé , cám ơn Mạ.

  Em TV

Tuy Van oi ,
" Cho Chieu " o dau Ma chang tim thay? Ma di lang thang tim khap ma khong thay?
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 13. Aug 2014 , 10:01

ngo_thi_van wrote on 06. Aug 2014 , 17:58:
Tuy Van oi ,
" Cho Chieu " o dau Ma chang tim thay? Ma di lang thang tim khap ma khong thay?
Ma Van


Mạ thương ,

Hình ảnh người Mẹ VN nầy thật dể thương và làm em nhớ Mẹ quá.
CC có post hình ảnh cô Ngoạn và LVd đến thăm cô Thanh Phúc ngày 8-9 vừa qua trong mục" hình ảnh ".
Thương kính gởi đến Mạ cùng tất cả các bà Mẹ , Nội , Ngoại D Đ  những lời chúc tốt lành nhất , trong mùa Lể Vu Lan năm nay.











Chợ Chiều trong Mục Quán , chợ....hy vọng Mạ không phải đi lang thang nửa nhé.
 
  Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 14. Aug 2014 , 09:48

tuy-van wrote on 13. Aug 2014 , 10:01:
Mạ thương ,

Hình ảnh người Mẹ VN nầy thật dể thương và làm em nhớ Mẹ quá.
CC có post hình ảnh cô Ngoạn và LVd đến thăm cô Thanh Phúc ngày 8-9 vừa qua trong mục" hình ảnh ".
Thương kính gởi đến Mạ cùng tất cả các bà Mẹ , Nội , Ngoại D Đ  những lời chúc tốt lành nhất , trong mùa Lể Vu Lan năm nay.











Chợ Chiều trong Mục Quán , chợ....hy vọng Mạ không phải đi lang thang nửa nhé.
 
  Em TV

Tuy Van oi ,
Nhung hinh anh Me va Con bao gio cung dep va khien moi ngươi cam dong ua thich.
Cam on em da mang nhung tam hinh tuyet voi nay vao day de chung ta nho den Me cua chung ta nhan mua Le Vu Lan.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 19. Aug 2014 , 22:30
MẸ TÔI : MỘT NỮ SĨ
Ngô Thị Vân




    Thật là một thích thú bất ngờ khi em tôi trao cho tôi một tập thơ của Mẹ tôi mà từ lâu bà đã giấu kín. Tôi khám phá được rằng Mẹ tôi không những là một phụ nữ  giàu tình cảm và bình dị đối với mọi người mà đặc biệt hơn cả, người còn là một “nữ sĩ”.
Những kỷ niệm đẹp của chúng tôi đối với người nhiều không kể xiết. Người có biệt tài chế biến các món bánh trái mới lạ, ngoài những món ăn bất hủ, nên mỗi lần có những món mới do người sáng chế ra, chúng tôi không biết gọi bằng tên gì, đành nói đùa là “bánh không tên số 1”, “bánh không tên số 2” ... Người còn tận dụng thời gian rãnh để đan cho chúng tôi những chiếc áo len đẹp để khi mặc vào ai cũng khen ngợi.
Với cái tuổi quá “'cổ lai hy'”, người vẫn còn nhớ vanh vách thơ của Lamartine hoặc Trần Tử Anh (người đã bị Việt Cộng hành quyết một cách dã man, nguyên là bạn thân của Vũ Khắc Khoan, anh họ của mẹ tôi và là tác giả “Thần Tháp Rùa”. “Thành Cát Tư Hãn”). Chúng tôi thật không ngờ người cũng biết làm thơ, nhưng chưa bao giờ người đọc cho chúng tôi nghe. Qua bút tích của người, hồn thơ rất lai láng. Mặc dù số lượng thơ phát hiện được không bao nhiêu (có thể còn nhiều do mẹ tôi giấu kín đâu đó mà em tôi chưa tìm thấy), nhưng đề tài, nội dung, và thể loại thật đa dạng và phong phú.

Bàng bạc qua nhiều bài thơ mà phần lớn theo thể thất ngôn bát cú (phần còn lại thơ 5 chữ theo kiểu thơ mới),  Mẹ tôi đã chứng tỏ là người con chí hiếu, dù song thân của người đã qua đời từ lâu. Người luôn nghĩ đến ơn sinh thành dưỡng dục của song thân và lòng thương nhớ cha mẹ của người không bao giờ nguôi ngoai:
Nhớ ơn dưỡng dục suốt đời con
hoậc
Hồn thiêng mãi mãi ngự trong con
Thương nhớ bao năm cũng vẫn còn
Người tỏ ra ân hận đã không đền đáp được công cha nghĩa mẹ cho xứng đáng:
Phận con đền đáp mấy cho vừa
hoặc
Gang tấc chưa đền ơn biển cả
Là một phụ nữ chỉ biết sống cho gia đình, người không có một tham vọng hão huyền nào ngoài mong ước được hưởng một cuộc đời đạm bạc cạnh con cháu:
Danh lợi chẳng màng tuồng ảo mộng
Áo cơm thanh đạm buổi can qua
Chỉ mong luôn được gần con cháu
Vui thú điền viên suốt tuổi già.
Tuy sống thoải mái trên vùng đất tự do và sung túc, người luôn nhớ thương và đau xót cho số phận những người thân còn lại ở quê nhà:
Thương em, nhớ cháu lòng chua xót
Trông về cố quốc lệ thầm rơi.
Tuy chỉ là một phụ nữ thường tình, nhưng người đã luôn canh cánh một nỗi ưu tư cho số phận của quê hương tổ quốc đến nỗi phải thống thiết than:
Bao giờ quê cũ thanh bình lại
Ra tay cứu nước hỡi ai người?

Ngoài ra, người cũng thường cảm thấy lạc lõng và cô đơn không hội nhập được vào xã hội Hoa Kỳ, một đất nước văn minh, giàu có và rộng lớn:
Đất khách nương thân dạ hững hờ
hoặc:
Đất nước mênh mông... của xứ người
vì:
Mối sầu vong quốc biết sao nguôi.
Người luôn hướng tâm hồn về chốn chôn nhau cắt rốn nên bất cứ một hình ảnh nào, một cảnh vật gì dính dáng đến quê hương cũng làm người u buồn, thương nhớ day dứt khôn nguôi:
Nhìn màn mưa giăng mắc
Nước mắt theo mưa rơi
hoặc:
Ngắm áng mây trôi chợt nhớ nhà
bởi vì:
Quê hương thương nhớ sầu vô tận
Đôi khi nỗi nhớ thương quá chất ngất khiến người không kìm hãm được phải bật lên bằng những lời than thống thiết:
Cố hương ơi hỡi! Cố hương ơi!
Bao Xuân cách biệt mấy phương trời
Chỉ với hai câu thơ ngắn gọn sau đây mà người đã diễn tả được nỗi cô đơn day dứt của những kẻ đang mang trong lòng một nỗi buồn vong quốc:
Một thoáng mây bay ở cuối trời
Cũng làm thương nhớ đến chơi vơi.
Trước viễn ảnh ngày về quê cũ còn xa xôi diệu vợi, với hy vọng quá mong manh, người chỉ biết gởi hồn mình theo mộng:
Trông về cố quận đường hun hút
Trở lại nên nhờ một giấc mơ
Điều kỳ diệu là người còn tỏ ra am hiểu triết lý của cuộc đời khi nhận định:
Thác về, sống gởi kiếp phù vân
chỉ vì  người đã kinh nghiệm thấy:
Bôn ba rốt cuộc hai tay trắng
Nhắm mắt là xong hết nợ nần.
Tóm lại, chỉ qua một số bài thơ mà em tôi tình cờ phát hiện, Mẹ tôi đã cho thấy người có nhiều tâm trạng và suy nghĩ khác nhau về bản thân, gia đình, và quê hương. Hơn nữa, người còn chứng tỏ là một người con chí hiếu, một phụ nữ gương mẫu, một người Việt Nam dạt dào lòng yêu quê hương. Tất cả đều ẩn náu trong một con người mà thoạt nhìn ai cũng có thể tưởng là một người bình thường như muôn ngàn phụ nữ khác. Những điều đó cho phép tôi cảm thấy rất hãnh diện được làm con gái của người! Người thật sự đã không hổ danh là ái nữ của ông ngoại tôi, tức là cố thi sĩ Kỉnh Chỉ: một hội viên của Hương Bình Thi Xã và Tao Đàn Diêu Trì!


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 20. Aug 2014 , 11:19

Phuong_Tran wrote on 19. Aug 2014 , 22:30:
MẸ TÔI : MỘT NỮ SĨ
Ngô Thị Vân


    Thật là một thích thú bất ngờ khi em tôi trao cho tôi một tập thơ của Mẹ tôi mà từ lâu bà đã giấu kín. Tôi khám phá được rằng Mẹ tôi không những là một phụ nữ  giàu tình cảm và bình dị đối với mọi người mà đặc biệt hơn cả, người còn là một “nữ sĩ”.
Những kỷ niệm đẹp của chúng tôi đối với người nhiều không kể xiết. Người có biệt tài chế biến các món bánh trái mới lạ, ngoài những món ăn bất hủ, nên mỗi lần có những món mới do người sáng chế ra, chúng tôi không biết gọi bằng tên gì, đành nói đùa là “bánh không tên số 1”, “bánh không tên số 2” ... Người còn tận dụng thời gian rãnh để đan cho chúng tôi những chiếc áo len đẹp để khi mặc vào ai cũng khen ngợi.
Với cái tuổi quá “'cổ lai hy'”, người vẫn còn nhớ vanh vách thơ của Lamartine hoặc Trần Tử Anh (người đã bị Việt Cộng hành quyết một cách dã man, nguyên là bạn thân của Vũ Khắc Khoan, anh họ của mẹ tôi và là tác giả “Thần Tháp Rùa”. “Thành Cát Tư Hãn”). Chúng tôi thật không ngờ người cũng biết làm thơ, nhưng chưa bao giờ người đọc cho chúng tôi nghe. Qua bút tích của người, hồn thơ rất lai láng. Mặc dù số lượng thơ phát hiện được không bao nhiêu (có thể còn nhiều do mẹ tôi giấu kín đâu đó mà em tôi chưa tìm thấy), nhưng đề tài, nội dung, và thể loại thật đa dạng và phong phú.

Bàng bạc qua nhiều bài thơ mà phần lớn theo thể thất ngôn bát cú (phần còn lại thơ 5 chữ theo kiểu thơ mới),  Mẹ tôi đã chứng tỏ là người con chí hiếu, dù song thân của người đã qua đời từ lâu. Người luôn nghĩ đến ơn sinh thành dưỡng dục của song thân và lòng thương nhớ cha mẹ của người không bao giờ nguôi ngoai:
Nhớ ơn dưỡng dục suốt đời con
hoậc
Hồn thiêng mãi mãi ngự trong con
Thương nhớ bao năm cũng vẫn còn
Người tỏ ra ân hận đã không đền đáp được công cha nghĩa mẹ cho xứng đáng:
Phận con đền đáp mấy cho vừa
hoặc
Gang tấc chưa đền ơn biển cả
Là một phụ nữ chỉ biết sống cho gia đình, người không có một tham vọng hão huyền nào ngoài mong ước được hưởng một cuộc đời đạm bạc cạnh con cháu:
Danh lợi chẳng màng tuồng ảo mộng
Áo cơm thanh đạm buổi can qua
Chỉ mong luôn được gần con cháu
Vui thú điền viên suốt tuổi già.
Tuy sống thoải mái trên vùng đất tự do và sung túc, người luôn nhớ thương và đau xót cho số phận những người thân còn lại ở quê nhà:
Thương em, nhớ cháu lòng chua xót
Trông về cố quốc lệ thầm rơi.
Tuy chỉ là một phụ nữ thường tình, nhưng người đã luôn canh cánh một nỗi ưu tư cho số phận của quê hương tổ quốc đến nỗi phải thống thiết than:
Bao giờ quê cũ thanh bình lại
Ra tay cứu nước hỡi ai người?

Ngoài ra, người cũng thường cảm thấy lạc lõng và cô đơn không hội nhập được vào xã hội Hoa Kỳ, một đất nước văn minh, giàu có và rộng lớn:
Đất khách nương thân dạ hững hờ
hoặc:
Đất nước mênh mông... của xứ người
vì:
Mối sầu vong quốc biết sao nguôi.
Người luôn hướng tâm hồn về chốn chôn nhau cắt rốn nên bất cứ một hình ảnh nào, một cảnh vật gì dính dáng đến quê hương cũng làm người u buồn, thương nhớ day dứt khôn nguôi:
Nhìn màn mưa giăng mắc
Nước mắt theo mưa rơi
hoặc:
Ngắm áng mây trôi chợt nhớ nhà
bởi vì:
Quê hương thương nhớ sầu vô tận
Đôi khi nỗi nhớ thương quá chất ngất khiến người không kìm hãm được phải bật lên bằng những lời than thống thiết:
Cố hương ơi hỡi! Cố hương ơi!
Bao Xuân cách biệt mấy phương trời
Chỉ với hai câu thơ ngắn gọn sau đây mà người đã diễn tả được nỗi cô đơn day dứt của những kẻ đang mang trong lòng một nỗi buồn vong quốc:
Một thoáng mây bay ở cuối trời
Cũng làm thương nhớ đến chơi vơi.
Trước viễn ảnh ngày về quê cũ còn xa xôi diệu vợi, với hy vọng quá mong manh, người chỉ biết gởi hồn mình theo mộng:
Trông về cố quận đường hun hút
Trở lại nên nhờ một giấc mơ
Điều kỳ diệu là người còn tỏ ra am hiểu triết lý của cuộc đời khi nhận định:
Thác về, sống gởi kiếp phù vân
chỉ vì  người đã kinh nghiệm thấy:
Bôn ba rốt cuộc hai tay trắng
Nhắm mắt là xong hết nợ nần.
Tóm lại, chỉ qua một số bài thơ mà em tôi tình cờ phát hiện, Mẹ tôi đã cho thấy người có nhiều tâm trạng và suy nghĩ khác nhau về bản thân, gia đình, và quê hương. Hơn nữa, người còn chứng tỏ là một người con chí hiếu, một phụ nữ gương mẫu, một người Việt Nam dạt dào lòng yêu quê hương. Tất cả đều ẩn náu trong một con người mà thoạt nhìn ai cũng có thể tưởng là một người bình thường như muôn ngàn phụ nữ khác. Những điều đó cho phép tôi cảm thấy rất hãnh diện được làm con gái của người! Người thật sự đã không hổ danh là ái nữ của ông ngoại tôi, tức là cố thi sĩ Kỉnh Chỉ: một hội viên của Hương Bình Thi Xã và Tao Đàn Diêu Trì!

Than goi em Phương Tran va tat ca moi than hưu co dip vao trang Muc Đoan
Van nay.
Toi xin cam on em Phương Tran da dua bai viet nay vao day , vi muốn nhan dip Mua Vu Lan , xin goi tặng den tat ca quy vi mot mon qua tinh than ma toi da nhớ den bac sinh thanh cua toi.
Ngô T.Vân

Title: Re: Đoản Văn
Post by Nguyễn Ngọc Đường vào ngày 21. Aug 2014 , 08:50

ngo_thi_van wrote on 20. Aug 2014 , 11:19:
Than goi em Phương Tran va tat ca moi than hưu co dip vao trang Muc Đoan
Van nay.
Toi xin cam on em Phương Tran da dua bai viet nay vao day , vi muốn nhan dip Mua Vu Lan , xin goi tặng den tat ca quy vi mot mon qua tinh than ma toi da nhớ den bac sinh thanh cua toi.
Ngô T.Vân

Cô Vân mến,
Vợ chồng tôi rất cảm động được đọc bài viết của Cô nói về người Mẹ kính mến đã khuất bóng nhân mùa Lễ Vu Lan. Với văn phong giản dị, trong sáng, Cô đã kể ra những đức tính cao đẹp của người phụ nữ VN qua hình ảnh người Mẹ hiền như phục vụ chồng con không mệt mỏi, có hiếu với các đấng phụ mẫu lúc sinh thời và lúc nào cũng nhớ đến quê hương đồng bào đang còn sống khổ cực vất vả bên kia bờ đại dương. Ngoài ra Cụ còn có tài biến chế ra các loại bánh không tên cho gia đình thưởng thức, và đặc biệt đã sáng tác được những vần thơ bất hủ để lại cho đời nhưng lại khiêm tốn giữ kín mà đến nay Cô Vân mới may mắn tìm được.
Ngọc vừa đọc vừa mít ướt vì lời văn chân tình đã diễn tả đúng với tim đen của Nàng. Viết đến đây tôi chợt nhớ đã đọc đâu đó một đánh giá dễ thương của nhà văn BBT về Mẹ: "Người đàn bà rẻ tiền" vì lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ mà không hề biết đòi hỏi.
Cụ bà quả là một "Nữ Sỹ" đích thực.
Đường&Ngọc


Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 21. Aug 2014 , 12:17

ngo_thi_van wrote on 20. Aug 2014 , 11:19:
Than goi em Phương Tran va tat ca moi than hưu co dip vao trang Muc Đoan
Van nay.
Toi xin cam on em Phương Tran da dua bai viet nay vao day , vi muốn nhan dip Mua Vu Lan , xin goi tặng den tat ca quy vi mot mon qua tinh than ma toi da nhớ den bac sinh thanh cua toi.
Ngô T.Vân


EM CÁM ƠN MẠ ĐÃ TẶNG CHO CẢ NHÀ 1 MÓN QUÀ CHO MÙA LỂ VU LAN , HƠN CẢ TUYỆT VỜI.
BÀ DÌ MỴ CŨNG HAY CHIA XẺ VỚI EM NHỮNG HÌNH ẢNH CỦA GIA ĐÌNH MẠ , VÀ BÀ NGOẠI ' NỬ SỈ " , NÊN EM RẤT KHÂM PHỤC VÀ HẢNH DIỆN VỚI GIA ĐÌNH MẠ.
NGUYỆN CẦU BÀ NGOẠI , MẸ EM CÙNG TẤT CẢ NHỮNG NGƯỜI MẸ VN TRÂN QUÝ ĐƯỢC HẠNH PHÚC ĐỜI ĐỜI BÊN KIA THẾ GIỚI VÀ LUÔN PHÙ HỘ , AN ỦI , BẢO VỆ...CHÚNG TA.

EM TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 21. Aug 2014 , 20:12

Nguyễn Ngọc Đường wrote on 21. Aug 2014 , 08:50:
Cô Vân mến,
Vợ chồng tôi rất cảm động được đọc bài viết của Cô nói về người Mẹ kính mến đã khuất bóng nhân mùa Lễ Vu Lan. Với văn phong giản dị, trong sáng, Cô đã kể ra những đức tính cao đẹp của người phụ nữ VN qua hình ảnh người Mẹ hiền như phục vụ chồng con không mệt mỏi, có hiếu với các đấng phụ mẫu lúc sinh thời và lúc nào cũng nhớ đến quê hương đồng bào đang còn sống khổ cực vất vả bên kia bờ đại dương. Ngoài ra Cụ còn có tài biến chế ra các loại bánh không tên cho gia đình thưởng thức, và đặc biệt đã sáng tác được những vần thơ bất hủ để lại cho đời nhưng lại khiêm tốn giữ kín mà đến nay Cô Vân mới may mắn tìm được.
Ngọc vừa đọc vừa mít ướt vì lời văn chân tình đã diễn tả đúng với tim đen của Nàng. Viết đến đây tôi chợt nhớ đã đọc đâu đó một đánh giá dễ thương của nhà văn BBT về Mẹ: "Người đàn bà rẻ tiền" vì lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ mà không hề biết đòi hỏi.
Cụ bà quả là một "Nữ Sỹ" đích thực.
Đường&Ngọc


Than goi Anh Đương Chi Ngoc ,
Toi rat cam dong khi doc buc thu cua Anh , sau khi doc bai viet ve Me cua toi.
Toi that su cam thay may man da co mot ngươi me nhu vay , tiec rang bay gio khong con Me o doi nay nua. Toi rat tiec luc me dang con , da khong chiu hoc hoi nhung cai hay cai gioi cua me minh . Den bay gio thi qua muộn roi !Hoi cung khong kip nua.
Mot lan nua toi xin cam on Anh Chi.
Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 21. Aug 2014 , 20:22

tuy-van wrote on 21. Aug 2014 , 12:17:
EM CÁM ƠN MẠ ĐÃ TẶNG CHO CẢ NHÀ 1 MÓN QUÀ CHO MÙA LỂ VU LAN , HƠN CẢ TUYỆT VỜI.
BÀ DÌ MỴ CŨNG HAY CHIA XẺ VỚI EM NHỮNG HÌNH ẢNH CỦA GIA ĐÌNH MẠ , VÀ BÀ NGOẠI ' NỬ SỈ " , NÊN EM RẤT KHÂM PHỤC VÀ HẢNH DIỆN VỚI GIA ĐÌNH MẠ.
NGUYỆN CẦU BÀ NGOẠI , MẸ EM CÙNG TẤT CẢ NHỮNG NGƯỜI MẸ VN TRÂN QUÝ ĐƯỢC HẠNH PHÚC ĐỜI ĐỜI BÊN KIA THẾ GIỚI VÀ LUÔN PHÙ HỘ , AN ỦI , BẢO VỆ...CHÚNG TA.

EM TV

Em Tuy Van oi ,
Em co cam thay hanh dien ve Ba Ngoai cua em khong? Ma cung cam thay nhu vay do em.
Ma chi tiec la Ma chang hoc hoi gi dươc khi Ba Ngoai con tren doi nay. Cai gi cung ỷ lai nơi Ba Ngoai , den noi nau an cung chang biet gi ca. Khi Ba mat roi mới " tá hỏa tam tinh " phai di hoc tu cac em do.
Ma Van    

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 21. Aug 2014 , 20:27

Phuong_Tran wrote on 19. Aug 2014 , 22:30:
MẸ TÔI : MỘT NỮ SĨ
Ngô Thị Vân




    Thật là một thích thú bất ngờ khi em tôi trao cho tôi một tập thơ của Mẹ tôi mà từ lâu bà đã giấu kín. Tôi khám phá được rằng Mẹ tôi không những là một phụ nữ  giàu tình cảm và bình dị đối với mọi người mà đặc biệt hơn cả, người còn là một “nữ sĩ”.
Những kỷ niệm đẹp của chúng tôi đối với người nhiều không kể xiết. Người có biệt tài chế biến các món bánh trái mới lạ, ngoài những món ăn bất hủ, nên mỗi lần có những món mới do người sáng chế ra, chúng tôi không biết gọi bằng tên gì, đành nói đùa là “bánh không tên số 1”, “bánh không tên số 2” ... Người còn tận dụng thời gian rãnh để đan cho chúng tôi những chiếc áo len đẹp để khi mặc vào ai cũng khen ngợi.
Với cái tuổi quá “'cổ lai hy'”, người vẫn còn nhớ vanh vách thơ của Lamartine hoặc Trần Tử Anh (người đã bị Việt Cộng hành quyết một cách dã man, nguyên là bạn thân của Vũ Khắc Khoan, anh họ của mẹ tôi và là tác giả “Thần Tháp Rùa”. “Thành Cát Tư Hãn”). Chúng tôi thật không ngờ người cũng biết làm thơ, nhưng chưa bao giờ người đọc cho chúng tôi nghe. Qua bút tích của người, hồn thơ rất lai láng. Mặc dù số lượng thơ phát hiện được không bao nhiêu (có thể còn nhiều do mẹ tôi giấu kín đâu đó mà em tôi chưa tìm thấy), nhưng đề tài, nội dung, và thể loại thật đa dạng và phong phú.

Bàng bạc qua nhiều bài thơ mà phần lớn theo thể thất ngôn bát cú (phần còn lại thơ 5 chữ theo kiểu thơ mới),  Mẹ tôi đã chứng tỏ là người con chí hiếu, dù song thân của người đã qua đời từ lâu. Người luôn nghĩ đến ơn sinh thành dưỡng dục của song thân và lòng thương nhớ cha mẹ của người không bao giờ nguôi ngoai:
Nhớ ơn dưỡng dục suốt đời con
hoậc
Hồn thiêng mãi mãi ngự trong con
Thương nhớ bao năm cũng vẫn còn
Người tỏ ra ân hận đã không đền đáp được công cha nghĩa mẹ cho xứng đáng:
Phận con đền đáp mấy cho vừa
hoặc
Gang tấc chưa đền ơn biển cả
Là một phụ nữ chỉ biết sống cho gia đình, người không có một tham vọng hão huyền nào ngoài mong ước được hưởng một cuộc đời đạm bạc cạnh con cháu:
Danh lợi chẳng màng tuồng ảo mộng
Áo cơm thanh đạm buổi can qua
Chỉ mong luôn được gần con cháu
Vui thú điền viên suốt tuổi già.
Tuy sống thoải mái trên vùng đất tự do và sung túc, người luôn nhớ thương và đau xót cho số phận những người thân còn lại ở quê nhà:
Thương em, nhớ cháu lòng chua xót
Trông về cố quốc lệ thầm rơi.
Tuy chỉ là một phụ nữ thường tình, nhưng người đã luôn canh cánh một nỗi ưu tư cho số phận của quê hương tổ quốc đến nỗi phải thống thiết than:
Bao giờ quê cũ thanh bình lại
Ra tay cứu nước hỡi ai người?

Ngoài ra, người cũng thường cảm thấy lạc lõng và cô đơn không hội nhập được vào xã hội Hoa Kỳ, một đất nước văn minh, giàu có và rộng lớn:
Đất khách nương thân dạ hững hờ
hoặc:
Đất nước mênh mông... của xứ người
vì:
Mối sầu vong quốc biết sao nguôi.
Người luôn hướng tâm hồn về chốn chôn nhau cắt rốn nên bất cứ một hình ảnh nào, một cảnh vật gì dính dáng đến quê hương cũng làm người u buồn, thương nhớ day dứt khôn nguôi:
Nhìn màn mưa giăng mắc
Nước mắt theo mưa rơi
hoặc:
Ngắm áng mây trôi chợt nhớ nhà
bởi vì:
Quê hương thương nhớ sầu vô tận
Đôi khi nỗi nhớ thương quá chất ngất khiến người không kìm hãm được phải bật lên bằng những lời than thống thiết:
Cố hương ơi hỡi! Cố hương ơi!
Bao Xuân cách biệt mấy phương trời
Chỉ với hai câu thơ ngắn gọn sau đây mà người đã diễn tả được nỗi cô đơn day dứt của những kẻ đang mang trong lòng một nỗi buồn vong quốc:
Một thoáng mây bay ở cuối trời
Cũng làm thương nhớ đến chơi vơi.
Trước viễn ảnh ngày về quê cũ còn xa xôi diệu vợi, với hy vọng quá mong manh, người chỉ biết gởi hồn mình theo mộng:
Trông về cố quận đường hun hút
Trở lại nên nhờ một giấc mơ
Điều kỳ diệu là người còn tỏ ra am hiểu triết lý của cuộc đời khi nhận định:
Thác về, sống gởi kiếp phù vân
chỉ vì  người đã kinh nghiệm thấy:
Bôn ba rốt cuộc hai tay trắng
Nhắm mắt là xong hết nợ nần.
Tóm lại, chỉ qua một số bài thơ mà em tôi tình cờ phát hiện, Mẹ tôi đã cho thấy người có nhiều tâm trạng và suy nghĩ khác nhau về bản thân, gia đình, và quê hương. Hơn nữa, người còn chứng tỏ là một người con chí hiếu, một phụ nữ gương mẫu, một người Việt Nam dạt dào lòng yêu quê hương. Tất cả đều ẩn náu trong một con người mà thoạt nhìn ai cũng có thể tưởng là một người bình thường như muôn ngàn phụ nữ khác. Những điều đó cho phép tôi cảm thấy rất hãnh diện được làm con gái của người! Người thật sự đã không hổ danh là ái nữ của ông ngoại tôi, tức là cố thi sĩ Kỉnh Chỉ: một hội viên của Hương Bình Thi Xã và Tao Đàn Diêu Trì!

Phương Tran oi ,
Co cam on em rat nhieu da dua dươc tam hinh cua Ba Cu cua Co vao day. Em xung dang la " Thu Ky Khong Lương #1 " cua Co.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 22. Aug 2014 , 04:20

ngo_thi_van wrote on 21. Aug 2014 , 20:27:
Phương Tran oi ,
Co cam on em rat nhieu da dua dươc tam hinh cua Ba Cu cua Co vao day. Em xung dang la " Thu Ky Khong Lương #1 " cua Co.
Co Van


Thưa Cô Vân ,

Món quà Vu Lan của Cô thật là tuyệt vời , em cám ơn Cô nhiều lắm

Em cũng rất vui vì Cô đã khen  :D ;D , em cám ơn Cô

PTr



Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 22. Aug 2014 , 08:33

Phuong_Tran wrote on 22. Aug 2014 , 04:20:
Thưa Cô Vân ,

Món quà Vu Lan của Cô thật là tuyệt vời , em cám ơn Cô nhiều lắm

Em cũng rất vui vì Cô đã khen  :D ;D , em cám ơn Cô

PTr
Em Phương Tran oi ,
Co mong moi ngươi se tim thay hinh anh me cua minh qua bai viet cua Co. Co tin rang bat cu ngươi Me nao tren coi doi nay cung deu nhu nhau ca.
Co Van


Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 24. Aug 2014 , 22:46
Luật Nhân Quả Hiển Nhiên

LƯƠNG TÂM CỦA MỘT Y SĨ





Kính dâng hương hồn Ông tôi:
Thi sĩ Kỉnh Chỉ Phan Văn Hy.
Xin tri ân tất cả những ai đã
trực tiếp hoặc gián tiếp giúp tôi
có đủ tài liệu để viết nên bài này.
                      Ngô Thị Vân    


Nhân đọc lại tập thơ của Ông Ngoại tôi, Kỉnh Chỉ Tiên Sinh, tôi thấy có bài thơ “Nói chuyện với Bạn Đồng nghiệp Bác sĩ Thái Can” sau đây:

Hai cụ lang già ngồi bảo nhau:
Xưa nay có Phúc quý hơn giàu.
Trót đà chịu tiếng làm thầy thuốc,
Thôi chớ đem nghề chẹt kẻ đau.
Biển Thước, Hoa Đà tên vẫn đó,
Thạch Sùng, Vương Khải của còn đâu!
Gắng công ta hãy trồng ‘cây đức’,
Con cháu ta rồi hái quả sau.


Tôi nhất quyết phải viết bài ca tụng lương tâm nghề nghiệp của Ông tôi, mặc dù trước đây  khi còn sinh tiền, Mẹ tôi đã bác bỏ ý kiến này. Mẹ tôi bảo rằng: “Để thiên hạ khen Ông, chứ mình khen, mọi người sẽ bảo là khoe khoang.” 

Dạo ấy, sau khi suy đi nghĩ lại, tôi đồng ý và đành bỏ ý định trên. Bây giờ, nghĩ kỹ hơn, tôi thấy cần phải nêu vấn đề này lên để cho chúng tôi, những cháu chắt của Ông, cố gắng noi theo đức độ của Người.

Chính nhờ “cây đức” đó mà tất cả con, cháu, chắt, chiu của Ông tôi đã vượt qua được bao nhiêu hiểm nghèo với cái chết gần kề bên cạnh.
Thầy Nguyễn Văn Đải đã có lần cho tôi ý kiến là không có ai nói về Ông tôi trung thực bằng con cháu trong nhà. Vậy tại sao tôi lại không dám đề cập đến vấn đề này? Hơn nữa, tôi mong rằng, sau khi đọc xong bài này, quý vị sẽ không nghĩ rằng tôi khoe khoang, mà chỉ muốn mang một thông điệp thức tỉnh lương tâm của một số bác sĩ đã coi trọng quyền lợi cá nhân của mình hơn sinh mạng của bệnh nhân.

Tôi tin rằng luật nhân quả thật quá hiển nhiên, không ai có thể chối cãi được. Sau đây, tôi xin trích dẫn một đoạn trong bài viết của Chú Dì tôi là Ông Bà Tôn Thất Lưu và Phan Thị Như, để dẫn chứng cho thuyết nhân quả  này:

“Một thời gian ngắn sau ngày chúng tôi thuyên chuyển về Ninh Thuận, một cuộc thăm vìếng rất đặc biệt đã xảy ra. Một người đàn bà nhà quê mà chúng tôi chưa hề biết mặt, phục sức thật đơn giản, đã đến gặp chúng tôi. Bà tự giới thiệu:
- Tôi tên Bổn, ở Tân Thành, được biết Cô là con Cụ Đốc, đổi về đây làm việc, tôi đến thăm Thầy Cô.

Chúng tôi chưa kịp bộc lộ sự thắc mắc, không biết người đàn bà này là ai mà tỏ ra có nhiều thiện cảm với chúng tôi, thì bà ta tiếp:

- Cách đây hơn 10 năm, tôi bị phong đòn gánh. Ở nhà quê, tụi tôi có biết gì đâu. Khi tay chân bắt đầu giựt giựt, chồng tôi mới thuê xe chở đến bệnh viện tỉnh. Ở đấy người ta từ chối chữa trị và cho rằng đã quá muộn.

Chồng tôi đưa đến phòng mạch Ông Cụ của Cô. Ông Cụ bảo dù đã đến giai đoạn nguy kịch, nhưng còn nước còn tát. Ông Cụ cho toa và bảo chồng tôi đi ngay ra Viện Pasteur Nha Trang mua thuốc. Chồng tôi thiệt thà thưa với Ông Cụ là không có tiền. Không do dự, Ông Cụ móc túi đưa ngay cho chồng tôi đủ số tiền mua thuốc. Thấy chồng tôi vẫn đứng tần ngần chưa chịu đi, như có điều gì muốn nói mà còn ngại, Ông Cụ giục: “Mau lên kẻo không kịp cứu vợ anh đó.” Chồng tôi ấp úng thưa là không có tiền xe đi Nha Trang. Ông Cụ đưa thêm tiền, vừa đẩy chồng tôi ra cửa vừa bảo: “Đi ngay!” Chồng tôi mua thuốc trở về để Ông Cụ cứu sống tôi.

Bà kết thúc: “Cha mẹ sinh tôi lần thứ nhất. Ông Cụ sinh tôi lần thứ hai. Cũng từ ngày ấy gia đình chúng tôi làm ăn khá giả hơn. Tuy nhiên tôi vẫn còn buồn là từ đó đến nay, tôi chưa có cơ hội đền ơn cứu mạng của Ông Cụ...”

Năm 1970, thân phụ chúng tôi qua đời. Sau khi chúng tôi ở Saigon thọ tang về, bà Bổn đến thăm ngay. Sau vài câu chia buồn mộc mạc với chúng tôi, bà xin phép được để tang thân phụ chúng tôi. Những tiếng nấc ngắt quản mấy âm sau cùng, bà khóc không thành tiếng. Đôi vai khẻ rung, nước mắt chảy dài trên má. Bà kéo vạt áo lau nước mắt.

Quan hệ giữa bà Bổn và chúng tôi tiếp tục trong tình trạng tốt đẹp, và có lẽ chẳng có gì đáng nói nếu không  có vụ cộng sản Bắc Việt cưỡng chiếm miền Nam.

Đầu tháng 4/1975, Nha Trang rồi Phan Rang hỗn loạn. Các chuyến bay Phan Rang-Saigon của Hàng không Việt Nam  hoàn toàn đình chỉ. Đường bộ bị Việt Cộng cắt đứt khu vực phía Nam Bình Tuy. Chỉ còn đường biển. Chúng tôi về quê bà Bổn, được gia đình bà tiếp đón thật nồng hậu.
Số quân nhân từ miền Trung vào tập trung ở đây khá đông. Số ghe thuyền địa phương có hạn, không đủ để di chuyển số quân nhân này, thế mà ai cũng muốn được lên ghe đi ngay. Chở quá tải chắc chắn vô cùng nguy hiểm. Các chủ ghe đành bỏ trốn. Một chủ ghe định đang đêm lèn đưa một số gia đình đi. Bà Bổn tìm đến điều đình để họ nhận thêm gia đình chúng tôi.
Thoát được về Saigon an toàn bấy giờ, không thể chối cãi được là chính bà Bổn đã giúp gia đình chúng tôi.

Trong trường hợp bà Bổn, thân phụ chúng tôi không những chỉ tận tâm điều trị mà còn cho mượn cả tiền mua thuốc lẫn tiền xe, cốt để có thể kịp thời cứu sống bệnh nhân. Cụ đã làm việc này với tất cả lương tâm của một y sĩ. Hơn thế, Cụ đã làm một cách tự nhiên như hít thở, không tính toán, không cân nhắc hơn thiệt, xem như chuyện đương nhiên...

Khi chữa trị cho bà Bổn, chắc Cụ không nghĩ con cháu hái được quả tốt đẹp đến thế. Lúc tâm sự với Bác sĩ Thái Can, chắc Cụ cũng không ngờ quả lại đến cụ thể và nhanh chóng thế.”

Ngoài ra, tôi còn được nghe nhiều mẫu chuyện về Ông tôi do mẹ tôi và các cậu, dì kể lại. Dạo Ông tôi làm Giám đốc Bệnh viện Quảng Trị, hằng đêm, dầu đã tạm hết trách nhiệm, có thể yên nghĩ với gia đình, nhưng Ông tôi vẫn thường xuyên đi vào bệnh viện để thăm bệnh nhân và kiểm soát công việc của các y tá trực đêm. Một hôm, Ông tôi bắt gặp một y tá trong giờ trực đã đánh bài trong phòng gác. Sáng hôm sau, người ấy khăn đóng, áo dài đen đến lạy Ông tôi, khóc lóc xin hối cải. Ông tôi chỉ la mắng như người cha đối với con mà không phê điểm xấu vào hồ sơ. Từ đó về sau, người này đã làm việc chăm chỉ, tích cực, không bao giờ dám sao lãng trách nhiệm của mình nữa.

Ông tôi còn chữa cho một bệnh nhân rất nghèo khổ, chồng thì chết, con lại đông, phải sống nhờ cha già, nhà lại ở rất xa thành phố. Nửa đêm, người cha đến đấm cửa nhà Ông tôi xin cứu mạng cho con gái. Ông tôi đi theo người này, lội qua nhiều ruộng nương mới đến được nhà. Ông tôi mang theo chai thuốc trụ sinh (do người cháu đi Pháp mua về tặng) mà Ông tôi trân quý như vàng, để chữa cho bà này khỏi bệnh. Về sau, để đền ơn cứu mạng, ông cha và người đàn bà này, mặc dầu nhà nghèo vẫn cố mang đến biếu Ông tôi nào là nếp, bắp, trứng gà... lần nào Ông tôi cũng từ chối và ép mang trở về.

      Ngoài ra, Ông tôi còn chữa trị cho những người Mọi ở trên núi, chẳng quản đường sá xa xôi, hiểm nghèo, băng rừng lội suối mới đến được nhà sàn họ, không quản ngại xa xôi và khó khăn như trường hợp sau đây:

Ông tôi đã cứu sống vợ một người Thượng vì nửa đêm chồng bà này đến đấm cửa nhà Ông tôi, quỳ lạy xin  cứu mạng vợ anh ta. Bà ta sinh khó ma lại không chịu xuống tỉnh nên đứa bé đã chết trong bụng mẹ.

Đường đi lên núi Du Long ở Phan Rang chỉ có một phương tiện là bằng ngựa, không có đường cho xe cộ, nhưng Ông tôi vì lương tâm nghề nghiệp và lòng nhân đạo đã  bất chấp mọi hiểm nguy, bằng lòng đi theo người chồng và đã kịp thời cứu sống người vợ. Ông chồng mừng rỡ chạy ra vườn bắt một con gà rồi quỳ dâng lên cho Ông tôi. Ông tôi cười và bảo lấy con gà đó đi nấu cháo cho vợ anh ta vì bà này cần được tẩm bổ.

Khi Ông tôi ở Ba Lòng, mặc dầu tuổi đã lớn, Ông tôi vẫn hằng đêm không quản ngại tuổi già sức yếu, cố đem tài Biền Thước để mong cứu nhân độ thế. Vậy nên nhà văn Lê Cao Phan, trong bài ca Nam Bình, đã ca tụng Ông tôi như sau:


     Nặng ơn cùng Cụ lương y
     Mãi còn ghi
     Phố phường thôn xóm
     Nề khó khăn chi
     Đức độ ai bì.
     Nhớ đi về
     Chốn sơn khê,
     Ba Lòng, Đá Nổi, trăm bề,
     Mái lều y xá,
     Chén ngô khoai giữa rừng cây lá
     Tóc bạc da mồi
     Vẫn không thôi
     Đem tài cứu mạng bao người.


Ông tôi luôn luôn xem trọng bổn phận của mình đối với bệnh nhân, như trường hợp sau đây, đã được nhà văn Hoàng Long Hải ghi lại trong tập truyện ‘Quê Ngoại’, đã xảy ra tại chiến khu Chà Cá năm 1948:

“Tây chiếm ngoài thung lũng, bên bờ sông. Hôm sau, họ theo đường mòn vào trong khe tìm bệnh viện. Việt Minh rút lui hết, chẳng đánh chác gì. Khi Tây vào tới trong khe thì Cụ Đốc ra gặp họ...
Biết Cụ là bác sĩ và nói tiếng Tây lưu loát, Tây rất kính trọng và yêu cầu Cụ về. Cụ đồng ý về nhưng với điều kiện là phải đem hết thương bệnh binh của Cụ về theo. Cụ không thể bỏ họ lại được. Thế là Tây biểu mọi người rời khe núi ra ngoài bờ sông, sẽ có ghe tàu đưa về thành phố, ai không đi được thì Tây sai lính của họ khiêng, cáng mà ra...

Tới trưa thì ghe tàu về tới thị xã. Dân chúng đang buôn bán ở chợ, ở phố, nghe tin Cụ Đốc về, thiên hạ bỏ buôn bỏ bán chạy ra bến sông đón Cụ. Có người mừng quá, xông tới nắm tay Cụ mà khóc, cảnh tượng thật cảm động...”

Ngoài ra, chúng tôi còn nhận được nhiều bài viết và những lá thư của người thân, kể lại những kỷ niệm quý báu đối với Ông tôi. Tôi chỉ xin trích ra một vài trường hợp để chứng minh rằng bất kỳ ai đã từng tiếp xúc với Ông tôi cũng đều có một ấn tượng rất tốt đẹp đối với vị lương y này:
- Cố BS Tạ Thúc Phú, tức nhà văn Phụng Hồng, đã nhắc đến Ông tôi trong bài “Đưòng lên Thiên Đường” đăng ở Tạp Chí Hồn Việt như sau:
“Thầy thuốc thi sĩ” có cặp mắt dịu hiền cứu tử - nhưng không kém phần thơ mộng - của đấng từ phụ hiện rõ trong trí tôi như một khúc phim thời sự nóng hổi. Tôi đã hai lần thoát chết, rồi có những kỷ niệm đẹp cũng nhờ vị lương y này mà tôi từng xem như là một ân nhân hiếm có trên đời của một kiếp người  mang ơn vĩnh viễn.”

- Cố Khoa Trưởng Giáo Sư Nha Sĩ Trịnh Văn Tuất chỉ gặp Ông tôi một lần, cũng tỏ ý ngưỡng mộ khi viết thư cho cô em Nha Sĩ Ngô Thị Vĩnh: “Thơ của Cụ hay lắm, Cụ lại là một bác sĩ có tiếng đồng thời là một nhà thâm nho về đạo đức...”

- Trong bức thư gửi em tôi, anh Nguyễn Khoa Điềm đã cho biết liên hệ giữa hai gia đình như thế nào:

“Cụ Cố Ngoại là bác sĩ gia đình đã chữa bệnh cho cha mẹ tôi và cũng là bác sĩ đã tổng quát lo cho Mẹ tôi sinh tôi ra. Do đó, trong thời gian gia đình cha mẹ tôi ở Quảng Trị đã vô cùng thọ ơn Cụ Cố Ngoại! Suốt đời chúng tôi không quên ơn Cụ Cố.”

- Ngoài ra, anh Tôn Thất Quỳnh Loan, bạn cùng khóa tại Trường Khải Định cũng đã diễn tả thời thơ ấu khi nhớ lại Ông tôi: “Ngày xưa khi tôi còn nhỏ, đã từng xem Cụ Bác Sĩ như một ông tiên xuống trần để cứu giúp nhân loại. Cảm nghĩ đó đối với vị thầy thuốc đáng kính ấy tôi vẫn giữ nguyên vẹn, cho tới về sau. Hồi nhỏ, mỗi khi tôi đau ốm được người lớn đưa tới nhà thương , lần nào tôi cũng đòi cho được “Cụ Đốc” chữa trị, vì chỉ tin tưởng ở tài năng của Cụ.”

Đọc tập truyện “Quê Ngoại” của Hoàng Long Hải, tôi nhận thấy rằng chẳng ai diễn tả chính xác về lương tâm một y sĩ của Ông tôi bằng nhà văn này:
“Thời Cụ Đốc, không có những sáo ngữ như “lương y như từ mẫu” nhưng với Cụ Đốc, nghề của Cụ là nghề giúp người, cứu người. Thành ra, hễ có ai kêu cứu thì xa xôi cách trở mấy, Cụ cũng đi cứu người cho thỏa cái lương tâm của mình. Có phương tiện di chuyển nào thì Cụ dùng phương tiện đó, không ngần ngại hay chê bai: xe tay (xe kéo), xe đạp, đò, đi bộ và kể cả người ta võng Cụ đi qua những đường làng xa xôi hiểm trở. Miễn làm sao Cụ có thể tới được nơi người bệnh nằm chờ Cụ đến cứu. Thậm chí đối với tù nhân ở Lao Bảo, Cụ vẫn thường tới với họ.”
Trong những dẫn chứng kể trên, có lẽ quý vị cũng để ý đến hai chữ “Cụ Đốc” khi mọi người  nhắc đến Ông tôi. Mặc dù có nhiều bác sĩ đồng thời, nhưng danh từ “Cụ Đốc” là tên độc nhất mà dân Quảng Trị thường thân mến dùng để gọi Ông tôi.

Những câu chuyện dính dáng đến lương tâm nghề nghiệp của Ông tôi còn nhiều, nhưng tôi chỉ đưa lên đây vài câu chuyện tiêu biểu để mọi người, nhất là cháu chắt của Ông tôi trong đại gia đình Kỉnh Chỉ hiểu thấu đáo về luật nhân quả. Nhiều thành viên của đại gia đình chúng tôi đã tránh được những tai nạn thảm khốc trong đường tơ kẻ tóc trên đường đời. Đấy cũng nhờ cái Đức mà Ông tôi đã tích lũy để lại cho chúng tôi vậy.

Chúng tôi mong sẽ noi gương của Ông tôi để sống làm sao trồng được “Cây Đức" để tặng lại cho con cháu mình về sau.
                                                   
Ngô Thị Vân
                                                   Thousand Oaks, CA
                                                    Ngày 25-3-2014

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 25. Aug 2014 , 08:23
Em Phương Tran oi ,
Sang nay vao day em da cho Co mot mon quà quá quy bau , la da post bai cua Co vao ca ba noi.
Co chang biet noi gi de cam on em cho xung dang.
Thoi thi  -P -P -P -P -P
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Nguyễn Ngọc Đường vào ngày 25. Aug 2014 , 17:10

Phuong_Tran wrote on 24. Aug 2014 , 22:46:
Luật Nhân Quả Hiển Nhiên

LƯƠNG TÂM CỦA MỘT Y SĨ





Kính dâng hương hồn Ông tôi:
Thi sĩ Kỉnh Chỉ Phan Văn Hy.
Xin tri ân tất cả những ai đã
trực tiếp hoặc gián tiếp giúp tôi
có đủ tài liệu để viết nên bài này.
                      Ngô Thị Vân    


Nhân đọc lại tập thơ của Ông Ngoại tôi, Kỉnh Chỉ Tiên Sinh, tôi thấy có bài thơ “Nói chuyện với Bạn Đồng nghiệp Bác sĩ Thái Can” sau đây:

Hai cụ lang già ngồi bảo nhau:
Xưa nay có Phúc quý hơn giàu.
Trót đà chịu tiếng làm thầy thuốc,
Thôi chớ đem nghề chẹt kẻ đau.
Biển Thước, Hoa Đà tên vẫn đó,
Thạch Sùng, Vương Khải của còn đâu!
Gắng công ta hãy trồng ‘cây đức’,
Con cháu ta rồi hái quả sau.


Tôi nhất quyết phải viết bài ca tụng lương tâm nghề nghiệp của Ông tôi, mặc dù trước đây  khi còn sinh tiền, Mẹ tôi đã bác bỏ ý kiến này. Mẹ tôi bảo rằng: “Để thiên hạ khen Ông, chứ mình khen, mọi người sẽ bảo là khoe khoang.” 

Dạo ấy, sau khi suy đi nghĩ lại, tôi đồng ý và đành bỏ ý định trên. Bây giờ, nghĩ kỹ hơn, tôi thấy cần phải nêu vấn đề này lên để cho chúng tôi, những cháu chắt của Ông, cố gắng noi theo đức độ của Người.

Chính nhờ “cây đức” đó mà tất cả con, cháu, chắt, chiu của Ông tôi đã vượt qua được bao nhiêu hiểm nghèo với cái chết gần kề bên cạnh.
Thầy Nguyễn Văn Đải đã có lần cho tôi ý kiến là không có ai nói về Ông tôi trung thực bằng con cháu trong nhà. Vậy tại sao tôi lại không dám đề cập đến vấn đề này? Hơn nữa, tôi mong rằng, sau khi đọc xong bài này, quý vị sẽ không nghĩ rằng tôi khoe khoang, mà chỉ muốn mang một thông điệp thức tỉnh lương tâm của một số bác sĩ đã coi trọng quyền lợi cá nhân của mình hơn sinh mạng của bệnh nhân.

Tôi tin rằng luật nhân quả thật quá hiển nhiên, không ai có thể chối cãi được. Sau đây, tôi xin trích dẫn một đoạn trong bài viết của Chú Dì tôi là Ông Bà Tôn Thất Lưu và Phan Thị Như, để dẫn chứng cho thuyết nhân quả  này:

“Một thời gian ngắn sau ngày chúng tôi thuyên chuyển về Ninh Thuận, một cuộc thăm vìếng rất đặc biệt đã xảy ra. Một người đàn bà nhà quê mà chúng tôi chưa hề biết mặt, phục sức thật đơn giản, đã đến gặp chúng tôi. Bà tự giới thiệu:
- Tôi tên Bổn, ở Tân Thành, được biết Cô là con Cụ Đốc, đổi về đây làm việc, tôi đến thăm Thầy Cô.

Chúng tôi chưa kịp bộc lộ sự thắc mắc, không biết người đàn bà này là ai mà tỏ ra có nhiều thiện cảm với chúng tôi, thì bà ta tiếp:

- Cách đây hơn 10 năm, tôi bị phong đòn gánh. Ở nhà quê, tụi tôi có biết gì đâu. Khi tay chân bắt đầu giựt giựt, chồng tôi mới thuê xe chở đến bệnh viện tỉnh. Ở đấy người ta từ chối chữa trị và cho rằng đã quá muộn.

Chồng tôi đưa đến phòng mạch Ông Cụ của Cô. Ông Cụ bảo dù đã đến giai đoạn nguy kịch, nhưng còn nước còn tát. Ông Cụ cho toa và bảo chồng tôi đi ngay ra Viện Pasteur Nha Trang mua thuốc. Chồng tôi thiệt thà thưa với Ông Cụ là không có tiền. Không do dự, Ông Cụ móc túi đưa ngay cho chồng tôi đủ số tiền mua thuốc. Thấy chồng tôi vẫn đứng tần ngần chưa chịu đi, như có điều gì muốn nói mà còn ngại, Ông Cụ giục: “Mau lên kẻo không kịp cứu vợ anh đó.” Chồng tôi ấp úng thưa là không có tiền xe đi Nha Trang. Ông Cụ đưa thêm tiền, vừa đẩy chồng tôi ra cửa vừa bảo: “Đi ngay!” Chồng tôi mua thuốc trở về để Ông Cụ cứu sống tôi.

Bà kết thúc: “Cha mẹ sinh tôi lần thứ nhất. Ông Cụ sinh tôi lần thứ hai. Cũng từ ngày ấy gia đình chúng tôi làm ăn khá giả hơn. Tuy nhiên tôi vẫn còn buồn là từ đó đến nay, tôi chưa có cơ hội đền ơn cứu mạng của Ông Cụ...”

Năm 1970, thân phụ chúng tôi qua đời. Sau khi chúng tôi ở Saigon thọ tang về, bà Bổn đến thăm ngay. Sau vài câu chia buồn mộc mạc với chúng tôi, bà xin phép được để tang thân phụ chúng tôi. Những tiếng nấc ngắt quản mấy âm sau cùng, bà khóc không thành tiếng. Đôi vai khẻ rung, nước mắt chảy dài trên má. Bà kéo vạt áo lau nước mắt.

Quan hệ giữa bà Bổn và chúng tôi tiếp tục trong tình trạng tốt đẹp, và có lẽ chẳng có gì đáng nói nếu không  có vụ cộng sản Bắc Việt cưỡng chiếm miền Nam.

Đầu tháng 4/1975, Nha Trang rồi Phan Rang hỗn loạn. Các chuyến bay Phan Rang-Saigon của Hàng không Việt Nam  hoàn toàn đình chỉ. Đường bộ bị Việt Cộng cắt đứt khu vực phía Nam Bình Tuy. Chỉ còn đường biển. Chúng tôi về quê bà Bổn, được gia đình bà tiếp đón thật nồng hậu.
Số quân nhân từ miền Trung vào tập trung ở đây khá đông. Số ghe thuyền địa phương có hạn, không đủ để di chuyển số quân nhân này, thế mà ai cũng muốn được lên ghe đi ngay. Chở quá tải chắc chắn vô cùng nguy hiểm. Các chủ ghe đành bỏ trốn. Một chủ ghe định đang đêm lèn đưa một số gia đình đi. Bà Bổn tìm đến điều đình để họ nhận thêm gia đình chúng tôi.
Thoát được về Saigon an toàn bấy giờ, không thể chối cãi được là chính bà Bổn đã giúp gia đình chúng tôi.

Trong trường hợp bà Bổn, thân phụ chúng tôi không những chỉ tận tâm điều trị mà còn cho mượn cả tiền mua thuốc lẫn tiền xe, cốt để có thể kịp thời cứu sống bệnh nhân. Cụ đã làm việc này với tất cả lương tâm của một y sĩ. Hơn thế, Cụ đã làm một cách tự nhiên như hít thở, không tính toán, không cân nhắc hơn thiệt, xem như chuyện đương nhiên...

Khi chữa trị cho bà Bổn, chắc Cụ không nghĩ con cháu hái được quả tốt đẹp đến thế. Lúc tâm sự với Bác sĩ Thái Can, chắc Cụ cũng không ngờ quả lại đến cụ thể và nhanh chóng thế.”

Ngoài ra, tôi còn được nghe nhiều mẫu chuyện về Ông tôi do mẹ tôi và các cậu, dì kể lại. Dạo Ông tôi làm Giám đốc Bệnh viện Quảng Trị, hằng đêm, dầu đã tạm hết trách nhiệm, có thể yên nghĩ với gia đình, nhưng Ông tôi vẫn thường xuyên đi vào bệnh viện để thăm bệnh nhân và kiểm soát công việc của các y tá trực đêm. Một hôm, Ông tôi bắt gặp một y tá trong giờ trực đã đánh bài trong phòng gác. Sáng hôm sau, người ấy khăn đóng, áo dài đen đến lạy Ông tôi, khóc lóc xin hối cải. Ông tôi chỉ la mắng như người cha đối với con mà không phê điểm xấu vào hồ sơ. Từ đó về sau, người này đã làm việc chăm chỉ, tích cực, không bao giờ dám sao lãng trách nhiệm của mình nữa.

Ông tôi còn chữa cho một bệnh nhân rất nghèo khổ, chồng thì chết, con lại đông, phải sống nhờ cha già, nhà lại ở rất xa thành phố. Nửa đêm, người cha đến đấm cửa nhà Ông tôi xin cứu mạng cho con gái. Ông tôi đi theo người này, lội qua nhiều ruộng nương mới đến được nhà. Ông tôi mang theo chai thuốc trụ sinh (do người cháu đi Pháp mua về tặng) mà Ông tôi trân quý như vàng, để chữa cho bà này khỏi bệnh. Về sau, để đền ơn cứu mạng, ông cha và người đàn bà này, mặc dầu nhà nghèo vẫn cố mang đến biếu Ông tôi nào là nếp, bắp, trứng gà... lần nào Ông tôi cũng từ chối và ép mang trở về.

      Ngoài ra, Ông tôi còn chữa trị cho những người Mọi ở trên núi, chẳng quản đường sá xa xôi, hiểm nghèo, băng rừng lội suối mới đến được nhà sàn họ, không quản ngại xa xôi và khó khăn như trường hợp sau đây:

Ông tôi đã cứu sống vợ một người Thượng vì nửa đêm chồng bà này đến đấm cửa nhà Ông tôi, quỳ lạy xin  cứu mạng vợ anh ta. Bà ta sinh khó ma lại không chịu xuống tỉnh nên đứa bé đã chết trong bụng mẹ.

Đường đi lên núi Du Long ở Phan Rang chỉ có một phương tiện là bằng ngựa, không có đường cho xe cộ, nhưng Ông tôi vì lương tâm nghề nghiệp và lòng nhân đạo đã  bất chấp mọi hiểm nguy, bằng lòng đi theo người chồng và đã kịp thời cứu sống người vợ. Ông chồng mừng rỡ chạy ra vườn bắt một con gà rồi quỳ dâng lên cho Ông tôi. Ông tôi cười và bảo lấy con gà đó đi nấu cháo cho vợ anh ta vì bà này cần được tẩm bổ.

Khi Ông tôi ở Ba Lòng, mặc dầu tuổi đã lớn, Ông tôi vẫn hằng đêm không quản ngại tuổi già sức yếu, cố đem tài Biền Thước để mong cứu nhân độ thế. Vậy nên nhà văn Lê Cao Phan, trong bài ca Nam Bình, đã ca tụng Ông tôi như sau:


     Nặng ơn cùng Cụ lương y
     Mãi còn ghi
     Phố phường thôn xóm
     Nề khó khăn chi
     Đức độ ai bì.
     Nhớ đi về
     Chốn sơn khê,
     Ba Lòng, Đá Nổi, trăm bề,
     Mái lều y xá,
     Chén ngô khoai giữa rừng cây lá
     Tóc bạc da mồi
     Vẫn không thôi
     Đem tài cứu mạng bao người.


Ông tôi luôn luôn xem trọng bổn phận của mình đối với bệnh nhân, như trường hợp sau đây, đã được nhà văn Hoàng Long Hải ghi lại trong tập truyện ‘Quê Ngoại’, đã xảy ra tại chiến khu Chà Cá năm 1948:

“Tây chiếm ngoài thung lũng, bên bờ sông. Hôm sau, họ theo đường mòn vào trong khe tìm bệnh viện. Việt Minh rút lui hết, chẳng đánh chác gì. Khi Tây vào tới trong khe thì Cụ Đốc ra gặp họ...
Biết Cụ là bác sĩ và nói tiếng Tây lưu loát, Tây rất kính trọng và yêu cầu Cụ về. Cụ đồng ý về nhưng với điều kiện là phải đem hết thương bệnh binh của Cụ về theo. Cụ không thể bỏ họ lại được. Thế là Tây biểu mọi người rời khe núi ra ngoài bờ sông, sẽ có ghe tàu đưa về thành phố, ai không đi được thì Tây sai lính của họ khiêng, cáng mà ra...

Tới trưa thì ghe tàu về tới thị xã. Dân chúng đang buôn bán ở chợ, ở phố, nghe tin Cụ Đốc về, thiên hạ bỏ buôn bỏ bán chạy ra bến sông đón Cụ. Có người mừng quá, xông tới nắm tay Cụ mà khóc, cảnh tượng thật cảm động...”

Ngoài ra, chúng tôi còn nhận được nhiều bài viết và những lá thư của người thân, kể lại những kỷ niệm quý báu đối với Ông tôi. Tôi chỉ xin trích ra một vài trường hợp để chứng minh rằng bất kỳ ai đã từng tiếp xúc với Ông tôi cũng đều có một ấn tượng rất tốt đẹp đối với vị lương y này:
- Cố BS Tạ Thúc Phú, tức nhà văn Phụng Hồng, đã nhắc đến Ông tôi trong bài “Đưòng lên Thiên Đường” đăng ở Tạp Chí Hồn Việt như sau:
“Thầy thuốc thi sĩ” có cặp mắt dịu hiền cứu tử - nhưng không kém phần thơ mộng - của đấng từ phụ hiện rõ trong trí tôi như một khúc phim thời sự nóng hổi. Tôi đã hai lần thoát chết, rồi có những kỷ niệm đẹp cũng nhờ vị lương y này mà tôi từng xem như là một ân nhân hiếm có trên đời của một kiếp người  mang ơn vĩnh viễn.”

- Cố Khoa Trưởng Giáo Sư Nha Sĩ Trịnh Văn Tuất chỉ gặp Ông tôi một lần, cũng tỏ ý ngưỡng mộ khi viết thư cho cô em Nha Sĩ Ngô Thị Vĩnh: “Thơ của Cụ hay lắm, Cụ lại là một bác sĩ có tiếng đồng thời là một nhà thâm nho về đạo đức...”

- Trong bức thư gửi em tôi, anh Nguyễn Khoa Điềm đã cho biết liên hệ giữa hai gia đình như thế nào:

“Cụ Cố Ngoại là bác sĩ gia đình đã chữa bệnh cho cha mẹ tôi và cũng là bác sĩ đã tổng quát lo cho Mẹ tôi sinh tôi ra. Do đó, trong thời gian gia đình cha mẹ tôi ở Quảng Trị đã vô cùng thọ ơn Cụ Cố Ngoại! Suốt đời chúng tôi không quên ơn Cụ Cố.”

- Ngoài ra, anh Tôn Thất Quỳnh Loan, bạn cùng khóa tại Trường Khải Định cũng đã diễn tả thời thơ ấu khi nhớ lại Ông tôi: “Ngày xưa khi tôi còn nhỏ, đã từng xem Cụ Bác Sĩ như một ông tiên xuống trần để cứu giúp nhân loại. Cảm nghĩ đó đối với vị thầy thuốc đáng kính ấy tôi vẫn giữ nguyên vẹn, cho tới về sau. Hồi nhỏ, mỗi khi tôi đau ốm được người lớn đưa tới nhà thương , lần nào tôi cũng đòi cho được “Cụ Đốc” chữa trị, vì chỉ tin tưởng ở tài năng của Cụ.”

Đọc tập truyện “Quê Ngoại” của Hoàng Long Hải, tôi nhận thấy rằng chẳng ai diễn tả chính xác về lương tâm một y sĩ của Ông tôi bằng nhà văn này:
“Thời Cụ Đốc, không có những sáo ngữ như “lương y như từ mẫu” nhưng với Cụ Đốc, nghề của Cụ là nghề giúp người, cứu người. Thành ra, hễ có ai kêu cứu thì xa xôi cách trở mấy, Cụ cũng đi cứu người cho thỏa cái lương tâm của mình. Có phương tiện di chuyển nào thì Cụ dùng phương tiện đó, không ngần ngại hay chê bai: xe tay (xe kéo), xe đạp, đò, đi bộ và kể cả người ta võng Cụ đi qua những đường làng xa xôi hiểm trở. Miễn làm sao Cụ có thể tới được nơi người bệnh nằm chờ Cụ đến cứu. Thậm chí đối với tù nhân ở Lao Bảo, Cụ vẫn thường tới với họ.”
Trong những dẫn chứng kể trên, có lẽ quý vị cũng để ý đến hai chữ “Cụ Đốc” khi mọi người  nhắc đến Ông tôi. Mặc dù có nhiều bác sĩ đồng thời, nhưng danh từ “Cụ Đốc” là tên độc nhất mà dân Quảng Trị thường thân mến dùng để gọi Ông tôi.

Những câu chuyện dính dáng đến lương tâm nghề nghiệp của Ông tôi còn nhiều, nhưng tôi chỉ đưa lên đây vài câu chuyện tiêu biểu để mọi người, nhất là cháu chắt của Ông tôi trong đại gia đình Kỉnh Chỉ hiểu thấu đáo về luật nhân quả. Nhiều thành viên của đại gia đình chúng tôi đã tránh được những tai nạn thảm khốc trong đường tơ kẻ tóc trên đường đời. Đấy cũng nhờ cái Đức mà Ông tôi đã tích lũy để lại cho chúng tôi vậy.

Chúng tôi mong sẽ noi gương của Ông tôi để sống làm sao trồng được “Cây Đức" để tặng lại cho con cháu mình về sau.
                                                   
Ngô Thị Vân
                                                   Thousand Oaks, CA
                                                    Ngày 25-3-2014

Cô Ba mến,
Giời ơi, văn chương tuôn ra như suối, thế mà Cô cứ dấu tài, chắc tại khiêm tốn bắt chước thân mẫu chăng? Nghe Cô kể chuyện cách hành xử của ông Ngoại mà tôi khâm phục vô cùng. Bệnh sài uốn ván là bệnh chết cấp kỳ, phải kịp thời chích 10 mũi vào bụng và phải là thuốc của viện Pasteur Hà nội mới mong thoát khỏi tử thần. Bác sỹ Phạm văn Hy vừa là Lương y mà còn là từ mẫu nữa. Đã không "chém" bệnh nhân, lại còn tặng tiền mua thuốc, tiền xe đi lại thì quả là con người khó kiếm trên cõi ta bà này. Ngoài ra Cụ còn là thi sỹ Kinh Chi trong các Thi đàn nữa, Cụ quả là đa tài, có lòng nhân hậu và xứng đáng với nhóm từ " Lương y như Từ Mẫu". Cô Ba thật có phước và hãnh diện được sinh ra trong một gia đình đáng quý như vậy. Thời gian sau, Cô Ba và thân quyến đã được hưởng điều lành ngay trong kiếp hiện tại theo đúng với Luật nhân quà của nhà Phật.
Hình như năm ngoái ở Hà nội có xẩy ra vụ một Bác sỹ thẩm mỹ đã làm chết bệnh nhân vì phẫu thuật dởm. Sau đó phi tang bằng cách ném xác suống sông Hồng cho Hà bá xơi. Chao ôi, con vật người này nên được tặng cho hỗn danh là: Lương y như...Hà bá!
Đường   

Title: Re: Đoản Văn
Post by Vu Ngoc Mai vào ngày 25. Aug 2014 , 19:27

Phuong_Tran wrote on 24. Aug 2014 , 22:46:
Luật Nhân Quả Hiển Nhiên

LƯƠNG TÂM CỦA MỘT Y SĨ





Kính dâng hương hồn Ông tôi:
Thi sĩ Kỉnh Chỉ Phan Văn Hy.
Xin tri ân tất cả những ai đã
trực tiếp hoặc gián tiếp giúp tôi
có đủ tài liệu để viết nên bài này.
                      Ngô Thị Vân    


Nhân đọc lại tập thơ của Ông Ngoại tôi, Kỉnh Chỉ Tiên Sinh, tôi thấy có bài thơ “Nói chuyện với Bạn Đồng nghiệp Bác sĩ Thái Can” sau đây:

Hai cụ lang già ngồi bảo nhau:
Xưa nay có Phúc quý hơn giàu.
Trót đà chịu tiếng làm thầy thuốc,
Thôi chớ đem nghề chẹt kẻ đau.
Biển Thước, Hoa Đà tên vẫn đó,
Thạch Sùng, Vương Khải của còn đâu!
Gắng công ta hãy trồng ‘cây đức’,
Con cháu ta rồi hái quả sau.


Tôi nhất quyết phải viết bài ca tụng lương tâm nghề nghiệp của Ông tôi, mặc dù trước đây  khi còn sinh tiền, Mẹ tôi đã bác bỏ ý kiến này. Mẹ tôi bảo rằng: “Để thiên hạ khen Ông, chứ mình khen, mọi người sẽ bảo là khoe khoang.” 

Dạo ấy, sau khi suy đi nghĩ lại, tôi đồng ý và đành bỏ ý định trên. Bây giờ, nghĩ kỹ hơn, tôi thấy cần phải nêu vấn đề này lên để cho chúng tôi, những cháu chắt của Ông, cố gắng noi theo đức độ của Người.

Chính nhờ “cây đức” đó mà tất cả con, cháu, chắt, chiu của Ông tôi đã vượt qua được bao nhiêu hiểm nghèo với cái chết gần kề bên cạnh.
Thầy Nguyễn Văn Đải đã có lần cho tôi ý kiến là không có ai nói về Ông tôi trung thực bằng con cháu trong nhà. Vậy tại sao tôi lại không dám đề cập đến vấn đề này? Hơn nữa, tôi mong rằng, sau khi đọc xong bài này, quý vị sẽ không nghĩ rằng tôi khoe khoang, mà chỉ muốn mang một thông điệp thức tỉnh lương tâm của một số bác sĩ đã coi trọng quyền lợi cá nhân của mình hơn sinh mạng của bệnh nhân.

Tôi tin rằng luật nhân quả thật quá hiển nhiên, không ai có thể chối cãi được. Sau đây, tôi xin trích dẫn một đoạn trong bài viết của Chú Dì tôi là Ông Bà Tôn Thất Lưu và Phan Thị Như, để dẫn chứng cho thuyết nhân quả  này:

“Một thời gian ngắn sau ngày chúng tôi thuyên chuyển về Ninh Thuận, một cuộc thăm vìếng rất đặc biệt đã xảy ra. Một người đàn bà nhà quê mà chúng tôi chưa hề biết mặt, phục sức thật đơn giản, đã đến gặp chúng tôi. Bà tự giới thiệu:
- Tôi tên Bổn, ở Tân Thành, được biết Cô là con Cụ Đốc, đổi về đây làm việc, tôi đến thăm Thầy Cô.

Chúng tôi chưa kịp bộc lộ sự thắc mắc, không biết người đàn bà này là ai mà tỏ ra có nhiều thiện cảm với chúng tôi, thì bà ta tiếp:

- Cách đây hơn 10 năm, tôi bị phong đòn gánh. Ở nhà quê, tụi tôi có biết gì đâu. Khi tay chân bắt đầu giựt giựt, chồng tôi mới thuê xe chở đến bệnh viện tỉnh. Ở đấy người ta từ chối chữa trị và cho rằng đã quá muộn.

Chồng tôi đưa đến phòng mạch Ông Cụ của Cô. Ông Cụ bảo dù đã đến giai đoạn nguy kịch, nhưng còn nước còn tát. Ông Cụ cho toa và bảo chồng tôi đi ngay ra Viện Pasteur Nha Trang mua thuốc. Chồng tôi thiệt thà thưa với Ông Cụ là không có tiền. Không do dự, Ông Cụ móc túi đưa ngay cho chồng tôi đủ số tiền mua thuốc. Thấy chồng tôi vẫn đứng tần ngần chưa chịu đi, như có điều gì muốn nói mà còn ngại, Ông Cụ giục: “Mau lên kẻo không kịp cứu vợ anh đó.” Chồng tôi ấp úng thưa là không có tiền xe đi Nha Trang. Ông Cụ đưa thêm tiền, vừa đẩy chồng tôi ra cửa vừa bảo: “Đi ngay!” Chồng tôi mua thuốc trở về để Ông Cụ cứu sống tôi.

Bà kết thúc: “Cha mẹ sinh tôi lần thứ nhất. Ông Cụ sinh tôi lần thứ hai. Cũng từ ngày ấy gia đình chúng tôi làm ăn khá giả hơn. Tuy nhiên tôi vẫn còn buồn là từ đó đến nay, tôi chưa có cơ hội đền ơn cứu mạng của Ông Cụ...”

Năm 1970, thân phụ chúng tôi qua đời. Sau khi chúng tôi ở Saigon thọ tang về, bà Bổn đến thăm ngay. Sau vài câu chia buồn mộc mạc với chúng tôi, bà xin phép được để tang thân phụ chúng tôi. Những tiếng nấc ngắt quản mấy âm sau cùng, bà khóc không thành tiếng. Đôi vai khẻ rung, nước mắt chảy dài trên má. Bà kéo vạt áo lau nước mắt.

Quan hệ giữa bà Bổn và chúng tôi tiếp tục trong tình trạng tốt đẹp, và có lẽ chẳng có gì đáng nói nếu không  có vụ cộng sản Bắc Việt cưỡng chiếm miền Nam.

Đầu tháng 4/1975, Nha Trang rồi Phan Rang hỗn loạn. Các chuyến bay Phan Rang-Saigon của Hàng không Việt Nam  hoàn toàn đình chỉ. Đường bộ bị Việt Cộng cắt đứt khu vực phía Nam Bình Tuy. Chỉ còn đường biển. Chúng tôi về quê bà Bổn, được gia đình bà tiếp đón thật nồng hậu.
Số quân nhân từ miền Trung vào tập trung ở đây khá đông. Số ghe thuyền địa phương có hạn, không đủ để di chuyển số quân nhân này, thế mà ai cũng muốn được lên ghe đi ngay. Chở quá tải chắc chắn vô cùng nguy hiểm. Các chủ ghe đành bỏ trốn. Một chủ ghe định đang đêm lèn đưa một số gia đình đi. Bà Bổn tìm đến điều đình để họ nhận thêm gia đình chúng tôi.
Thoát được về Saigon an toàn bấy giờ, không thể chối cãi được là chính bà Bổn đã giúp gia đình chúng tôi.

Trong trường hợp bà Bổn, thân phụ chúng tôi không những chỉ tận tâm điều trị mà còn cho mượn cả tiền mua thuốc lẫn tiền xe, cốt để có thể kịp thời cứu sống bệnh nhân. Cụ đã làm việc này với tất cả lương tâm của một y sĩ. Hơn thế, Cụ đã làm một cách tự nhiên như hít thở, không tính toán, không cân nhắc hơn thiệt, xem như chuyện đương nhiên...

Khi chữa trị cho bà Bổn, chắc Cụ không nghĩ con cháu hái được quả tốt đẹp đến thế. Lúc tâm sự với Bác sĩ Thái Can, chắc Cụ cũng không ngờ quả lại đến cụ thể và nhanh chóng thế.”

Ngoài ra, tôi còn được nghe nhiều mẫu chuyện về Ông tôi do mẹ tôi và các cậu, dì kể lại. Dạo Ông tôi làm Giám đốc Bệnh viện Quảng Trị, hằng đêm, dầu đã tạm hết trách nhiệm, có thể yên nghĩ với gia đình, nhưng Ông tôi vẫn thường xuyên đi vào bệnh viện để thăm bệnh nhân và kiểm soát công việc của các y tá trực đêm. Một hôm, Ông tôi bắt gặp một y tá trong giờ trực đã đánh bài trong phòng gác. Sáng hôm sau, người ấy khăn đóng, áo dài đen đến lạy Ông tôi, khóc lóc xin hối cải. Ông tôi chỉ la mắng như người cha đối với con mà không phê điểm xấu vào hồ sơ. Từ đó về sau, người này đã làm việc chăm chỉ, tích cực, không bao giờ dám sao lãng trách nhiệm của mình nữa.

Ông tôi còn chữa cho một bệnh nhân rất nghèo khổ, chồng thì chết, con lại đông, phải sống nhờ cha già, nhà lại ở rất xa thành phố. Nửa đêm, người cha đến đấm cửa nhà Ông tôi xin cứu mạng cho con gái. Ông tôi đi theo người này, lội qua nhiều ruộng nương mới đến được nhà. Ông tôi mang theo chai thuốc trụ sinh (do người cháu đi Pháp mua về tặng) mà Ông tôi trân quý như vàng, để chữa cho bà này khỏi bệnh. Về sau, để đền ơn cứu mạng, ông cha và người đàn bà này, mặc dầu nhà nghèo vẫn cố mang đến biếu Ông tôi nào là nếp, bắp, trứng gà... lần nào Ông tôi cũng từ chối và ép mang trở về.

      Ngoài ra, Ông tôi còn chữa trị cho những người Mọi ở trên núi, chẳng quản đường sá xa xôi, hiểm nghèo, băng rừng lội suối mới đến được nhà sàn họ, không quản ngại xa xôi và khó khăn như trường hợp sau đây:

Ông tôi đã cứu sống vợ một người Thượng vì nửa đêm chồng bà này đến đấm cửa nhà Ông tôi, quỳ lạy xin  cứu mạng vợ anh ta. Bà ta sinh khó ma lại không chịu xuống tỉnh nên đứa bé đã chết trong bụng mẹ.

Đường đi lên núi Du Long ở Phan Rang chỉ có một phương tiện là bằng ngựa, không có đường cho xe cộ, nhưng Ông tôi vì lương tâm nghề nghiệp và lòng nhân đạo đã  bất chấp mọi hiểm nguy, bằng lòng đi theo người chồng và đã kịp thời cứu sống người vợ. Ông chồng mừng rỡ chạy ra vườn bắt một con gà rồi quỳ dâng lên cho Ông tôi. Ông tôi cười và bảo lấy con gà đó đi nấu cháo cho vợ anh ta vì bà này cần được tẩm bổ.

Khi Ông tôi ở Ba Lòng, mặc dầu tuổi đã lớn, Ông tôi vẫn hằng đêm không quản ngại tuổi già sức yếu, cố đem tài Biền Thước để mong cứu nhân độ thế. Vậy nên nhà văn Lê Cao Phan, trong bài ca Nam Bình, đã ca tụng Ông tôi như sau:


     Nặng ơn cùng Cụ lương y
     Mãi còn ghi
     Phố phường thôn xóm
     Nề khó khăn chi
     Đức độ ai bì.
     Nhớ đi về
     Chốn sơn khê,
     Ba Lòng, Đá Nổi, trăm bề,
     Mái lều y xá,
     Chén ngô khoai giữa rừng cây lá
     Tóc bạc da mồi
     Vẫn không thôi
     Đem tài cứu mạng bao người.


Ông tôi luôn luôn xem trọng bổn phận của mình đối với bệnh nhân, như trường hợp sau đây, đã được nhà văn Hoàng Long Hải ghi lại trong tập truyện ‘Quê Ngoại’, đã xảy ra tại chiến khu Chà Cá năm 1948:

“Tây chiếm ngoài thung lũng, bên bờ sông. Hôm sau, họ theo đường mòn vào trong khe tìm bệnh viện. Việt Minh rút lui hết, chẳng đánh chác gì. Khi Tây vào tới trong khe thì Cụ Đốc ra gặp họ...
Biết Cụ là bác sĩ và nói tiếng Tây lưu loát, Tây rất kính trọng và yêu cầu Cụ về. Cụ đồng ý về nhưng với điều kiện là phải đem hết thương bệnh binh của Cụ về theo. Cụ không thể bỏ họ lại được. Thế là Tây biểu mọi người rời khe núi ra ngoài bờ sông, sẽ có ghe tàu đưa về thành phố, ai không đi được thì Tây sai lính của họ khiêng, cáng mà ra...

Tới trưa thì ghe tàu về tới thị xã. Dân chúng đang buôn bán ở chợ, ở phố, nghe tin Cụ Đốc về, thiên hạ bỏ buôn bỏ bán chạy ra bến sông đón Cụ. Có người mừng quá, xông tới nắm tay Cụ mà khóc, cảnh tượng thật cảm động...”

Ngoài ra, chúng tôi còn nhận được nhiều bài viết và những lá thư của người thân, kể lại những kỷ niệm quý báu đối với Ông tôi. Tôi chỉ xin trích ra một vài trường hợp để chứng minh rằng bất kỳ ai đã từng tiếp xúc với Ông tôi cũng đều có một ấn tượng rất tốt đẹp đối với vị lương y này:
- Cố BS Tạ Thúc Phú, tức nhà văn Phụng Hồng, đã nhắc đến Ông tôi trong bài “Đưòng lên Thiên Đường” đăng ở Tạp Chí Hồn Việt như sau:
“Thầy thuốc thi sĩ” có cặp mắt dịu hiền cứu tử - nhưng không kém phần thơ mộng - của đấng từ phụ hiện rõ trong trí tôi như một khúc phim thời sự nóng hổi. Tôi đã hai lần thoát chết, rồi có những kỷ niệm đẹp cũng nhờ vị lương y này mà tôi từng xem như là một ân nhân hiếm có trên đời của một kiếp người  mang ơn vĩnh viễn.”

- Cố Khoa Trưởng Giáo Sư Nha Sĩ Trịnh Văn Tuất chỉ gặp Ông tôi một lần, cũng tỏ ý ngưỡng mộ khi viết thư cho cô em Nha Sĩ Ngô Thị Vĩnh: “Thơ của Cụ hay lắm, Cụ lại là một bác sĩ có tiếng đồng thời là một nhà thâm nho về đạo đức...”

- Trong bức thư gửi em tôi, anh Nguyễn Khoa Điềm đã cho biết liên hệ giữa hai gia đình như thế nào:

“Cụ Cố Ngoại là bác sĩ gia đình đã chữa bệnh cho cha mẹ tôi và cũng là bác sĩ đã tổng quát lo cho Mẹ tôi sinh tôi ra. Do đó, trong thời gian gia đình cha mẹ tôi ở Quảng Trị đã vô cùng thọ ơn Cụ Cố Ngoại! Suốt đời chúng tôi không quên ơn Cụ Cố.”

- Ngoài ra, anh Tôn Thất Quỳnh Loan, bạn cùng khóa tại Trường Khải Định cũng đã diễn tả thời thơ ấu khi nhớ lại Ông tôi: “Ngày xưa khi tôi còn nhỏ, đã từng xem Cụ Bác Sĩ như một ông tiên xuống trần để cứu giúp nhân loại. Cảm nghĩ đó đối với vị thầy thuốc đáng kính ấy tôi vẫn giữ nguyên vẹn, cho tới về sau. Hồi nhỏ, mỗi khi tôi đau ốm được người lớn đưa tới nhà thương , lần nào tôi cũng đòi cho được “Cụ Đốc” chữa trị, vì chỉ tin tưởng ở tài năng của Cụ.”

Đọc tập truyện “Quê Ngoại” của Hoàng Long Hải, tôi nhận thấy rằng chẳng ai diễn tả chính xác về lương tâm một y sĩ của Ông tôi bằng nhà văn này:
“Thời Cụ Đốc, không có những sáo ngữ như “lương y như từ mẫu” nhưng với Cụ Đốc, nghề của Cụ là nghề giúp người, cứu người. Thành ra, hễ có ai kêu cứu thì xa xôi cách trở mấy, Cụ cũng đi cứu người cho thỏa cái lương tâm của mình. Có phương tiện di chuyển nào thì Cụ dùng phương tiện đó, không ngần ngại hay chê bai: xe tay (xe kéo), xe đạp, đò, đi bộ và kể cả người ta võng Cụ đi qua những đường làng xa xôi hiểm trở. Miễn làm sao Cụ có thể tới được nơi người bệnh nằm chờ Cụ đến cứu. Thậm chí đối với tù nhân ở Lao Bảo, Cụ vẫn thường tới với họ.”
Trong những dẫn chứng kể trên, có lẽ quý vị cũng để ý đến hai chữ “Cụ Đốc” khi mọi người  nhắc đến Ông tôi. Mặc dù có nhiều bác sĩ đồng thời, nhưng danh từ “Cụ Đốc” là tên độc nhất mà dân Quảng Trị thường thân mến dùng để gọi Ông tôi.

Những câu chuyện dính dáng đến lương tâm nghề nghiệp của Ông tôi còn nhiều, nhưng tôi chỉ đưa lên đây vài câu chuyện tiêu biểu để mọi người, nhất là cháu chắt của Ông tôi trong đại gia đình Kỉnh Chỉ hiểu thấu đáo về luật nhân quả. Nhiều thành viên của đại gia đình chúng tôi đã tránh được những tai nạn thảm khốc trong đường tơ kẻ tóc trên đường đời. Đấy cũng nhờ cái Đức mà Ông tôi đã tích lũy để lại cho chúng tôi vậy.

Chúng tôi mong sẽ noi gương của Ông tôi để sống làm sao trồng được “Cây Đức" để tặng lại cho con cháu mình về sau.
                                                   
Ngô Thị Vân
                                                   Thousand Oaks, CA
                                                    Ngày 25-3-2014

Vân ơi,
Mình đã đọc cả 2 bài về Mẹ và Ông Ngoại của Vân.  Bài viết sống động và có thật nên rất hay.  Cây Phúc của đai gia dình Vân thật là đại quý đó.  Chúc mừng bạn vàng.
Ngoc Mai 

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 25. Aug 2014 , 19:55
Mạ kính, tối nay mới đọc bài của Mạ.Mạ viết hay quá, qua bài viết này con mới biết con có bà, có ông cố thật tuyệt vời. Mong đọc nhiều bài viết của Mạ.
Kính chúc Mạ luôn vui, khoẻ mạnh.
Kính,
lêthịngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 25. Aug 2014 , 21:08

Nguyễn Ngọc Đường wrote on 25. Aug 2014 , 17:10:
Cô Ba mến,
Giời ơi, văn chương tuôn ra như suối, thế mà Cô cứ dấu tài, chắc tại khiêm tốn bắt chước thân mẫu chăng? Nghe Cô kể chuyện cách hành xử của ông Ngoại mà tôi khâm phục vô cùng. Bệnh sài uốn ván là bệnh chết cấp kỳ, phải kịp thời chích 10 mũi vào bụng và phải là thuốc của viện Pasteur Hà nội mới mong thoát khỏi tử thần. Bác sỹ Phạm văn Hy vừa là Lương y mà còn là từ mẫu nữa. Đã không "chém" bệnh nhân, lại còn tặng tiền mua thuốc, tiền xe đi lại thì quả là con người khó kiếm trên cõi ta bà này. Ngoài ra Cụ còn là thi sỹ Kinh Chi trong các Thi đàn nữa, Cụ quả là đa tài, có lòng nhân hậu và xứng đáng với nhóm từ " Lương y như Từ Mẫu". Cô Ba thật có phước và hãnh diện được sinh ra trong một gia đình đáng quý như vậy. Thời gian sau, Cô Ba và thân quyến đã được hưởng điều lành ngay trong kiếp hiện tại theo đúng với Luật nhân quà của nhà Phật.
Hình như năm ngoái ở Hà nội có xẩy ra vụ một Bác sỹ thẩm mỹ đã làm chết bệnh nhân vì phẫu thuật dởm. Sau đó phi tang bằng cách ném xác suống sông Hồng cho Hà bá xơi. Chao ôi, con vật người này nên được tặng cho hỗn danh là: Lương y như...Hà bá!
Đường   

Than goi Anh Hai ,
Dươc Anh Hai khen Co Ba sung sương lam ! Mac dau khong dam nhan la van si , nhung " Co Ba " da hang nam phai viet bai de dang vao cac tap san cua cac trương mien Trung trong 19 nam lien do Anh Hai oi.
" Co Ba "  cung cam thay rat may man  dươc lam chau ngoai cua Cu Cố va mong lam sao song cho phai dao lam ngươi la mung lam roi.
Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 25. Aug 2014 , 21:10

Vu Ngoc Mai wrote on 25. Aug 2014 , 19:27:
Vân ơi,
Mình đã đọc cả 2 bài về Mẹ và Ông Ngoại của Vân.  Bài viết sống động và có thật nên rất hay.  Cây Phúc của đai gia dình Vân thật là đại quý đó.  Chúc mừng bạn vàng.
Ngoc Mai 

Ngoc Mai oi ,
Cam on Ban Vang da vao day de doc het hai bai viet cua minh. Dươc Giao Su Viet Van khen la qua mung roi !
Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 25. Aug 2014 , 21:15

Ngố wrote on 25. Aug 2014 , 19:55:
Mạ kính, tối nay mới đọc bài của Mạ.Mạ viết hay quá, qua bài viết này con mới biết con có bà, có ông cố thật tuyệt vời. Mong đọc nhiều bài viết của Mạ.
Kính chúc Mạ luôn vui, khoẻ mạnh.
Kính,
lêthịngố

Ngố oi ,
Ma cung muốn gioi thieu ve Ong Cô va Ba Ngoai cho cac con cua Ma dươc biet va Ma cung rat hanh dien dươc co con gai viet van hay nhu Ngố cua Ma do !
Cam on em da " Me hat con khen " nhe !
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 26. Aug 2014 , 09:54
Ngoại Tôi : Một Nữ Si

Mạ Vân ơi ,
Xin lỗi con đã vào trễ hơn Ngố. rồi them..

Ông Tôi : Môt Y Sĩ

Con đọc mà hảnh diện , sung sướng vô cùng...

Mạ Tôi : Một Văn Sì

Hỏi ai hạnh phúc được như con trai cưng của Mạ...

Và Tôi : Sắp Thành Thi Sĩ

Vậy là đã có '' Tứ Sĩ '' rồi đó Mạ

;; ;; ;; ;;


Con trai cưng
Tài

Title: Re: Đoản Văn
Post by Vu Ngoc Mai vào ngày 26. Aug 2014 , 12:13

DOHUUTAI wrote on 26. Aug 2014 , 09:54:
Ngoại Tôi : Một Nữ Si

Mạ Vân ơi ,
Xin lỗi con đã vào trễ hơn Ngố. rồi them..

Ông Tôi : Môt Y Sĩ

Con đọc mà hảnh diện , sung sướng vô cùng...

Mạ Tôi : Một Văn Sì

Hỏi ai hạnh phúc được như con trai cưng của Mạ...

Và Tôi : Sắp Thành Thi Sĩ

Vậy là đã có '' Tứ Sĩ '' rồi đó Mạ

;; ;; ;; ;;


Con trai cưng
Tài



Mạ Vân và Tài ơi,
Tài viết về mình chưa được đúng và không đối với những vế trên.  Vậy cho Cô góp ý thế này:

Và Tôi:  Một Thi Sĩ

Xin Mạ đồng ý.   Và mừng Mạ có Con Trai Cưng Đa Tài.   Tui ghen mí Mạ nhiều lắm đó.

Ngọc Mai

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 26. Aug 2014 , 15:04

DOHUUTAI wrote on 26. Aug 2014 , 09:54:
Ngoại Tôi : Một Nữ Si

Mạ Vân ơi ,
Xin lỗi con đã vào trễ hơn Ngố. rồi them..

Ông Tôi : Môt Y Sĩ

Con đọc mà hảnh diện , sung sướng vô cùng...

Mạ Tôi : Một Văn Sì

Hỏi ai hạnh phúc được như con trai cưng của Mạ...

Và Tôi : Sắp Thành Thi Sĩ

Vậy là đã có '' Tứ Sĩ '' rồi đó Mạ

;; ;; ;; ;;


Con trai cưng
Tài

Tài cưng oi ,
Con trai cua Ma lam Ma cươi gan rot ca computer xuông đat day nhe !
Nha minh con nhieu SĨ nua do Tai oi khong phai chi co tứ sĩ dau !  ;D
May lau nay co khoe khong , còn bận nhieu khong?
Ma Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 26. Aug 2014 , 15:34

Vu Ngoc Mai wrote on 26. Aug 2014 , 12:13:
Mạ Vân và Tài ơi,
Tài viết về mình chưa được đúng và không đối với những vế trên.  Vậy cho Cô góp ý thế này:

Và Tôi:  Một Thi Sĩ

Xin Mạ đồng ý.   Và mừng Mạ có Con Trai Cưng Đa Tài.   Tui ghen mí Mạ nhiều lắm đó.

Ngọc Mai

Ngoc Mai oi ,
Dươc lam Ma cua mot thi si co tai thi ai cung phai ganh la dung roi !
Mot bay con gai ma chi co mot con trai nen Tai la con trai cưng do Ngoc Mai oi. Noi vay chu da la con thi ai cung dươc cưng ca do , co dung khong?
Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 26. Aug 2014 , 20:30

ngo_thi_van wrote on 25. Aug 2014 , 21:15:
Ngố oi ,
Ma cung muốn gioi thieu ve Ong Cô va Ba Ngoai cho cac con cua Ma dươc biet va Ma cung rat hanh dien dươc co con gai viet van hay nhu Ngố cua Ma do !
Cam on em da " Me hat con khen " nhe !
Ma Van




Dạ con cám ơn Mạ.Hihihi...chắc là con gái của Mạ và em của anh Tài Tui nên được....lây  ;D
ngố

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 26. Aug 2014 , 21:00

Ngố wrote on 26. Aug 2014 , 20:30:
Ngố oi ,
Khong biet ai lây ai do. Thoi thi chung ta " lây " nhau vay nhe !  ;D ;D ;D
Em dao nay da khoe han chua? Nho dung co tham cong tiec viec lam ma benh nhe.
Ma Van


Dạ con cám ơn Mạ.Hihihi...chắc là con gái của Mạ và em của anh Tài Tui nên được....lây  ;D
ngố


Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 27. Aug 2014 , 15:31

DOHUUTAI wrote on 26. Aug 2014 , 09:54:
Ngoại Tôi : Một Nữ Si

Mạ Vân ơi ,
Xin lỗi con đã vào trễ hơn Ngố. rồi them..

Ông Tôi : Môt Y Sĩ

Con đọc mà hảnh diện , sung sướng vô cùng...

Mạ Tôi : Một Văn Sì

Hỏi ai hạnh phúc được như con trai cưng của Mạ...

Và Tôi : Sắp Thành Thi Sĩ

Vậy là đã có '' Tứ Sĩ '' rồi đó Mạ

;; ;; ;; ;;


Con trai cưng
Tài


Mạ thương ,

Mấy hôm nay quá bận , comp nhỏng nhẻo , con gái mới về , dẩn Mẹ đi ta bà khắp nơi , ăn uống ,cùng các bạn , gia đình , suôi gia...tổ chức nấu nướng tưng bừng....nên hôm nay mới vào đây , đọc bài viết của Mạ nói về ông CỐ , mà khâm phục và hảnh diện vô cùng.
Tuy vào trể vì lý do kỷ thuật ( lúc trước 1 ngày vào đây 2 lần ) , tại , bị , vì...mong Mạ thông  cảm nhé.
  Em cũng đồng ý với anh 2 TT , là gia đình của Mạ , ai cũng có tấm lòng nhân đạo , cho dù tài giỏi và có tiếng tâm ngoài xả hội. Bà cố ngày xưa không cho phép Mạ viết về ông , vì sợ người ta nói mình khoe. Gia đình em cũng thế , Mẹ em đi chợ mỗi ngày , tuy có người giúp việc , nhưng thích tự tay chọn mua , và hay cho người nghèo , ăn mày tiền bạc.  Bà cũng hay vào bịnh viện Ung Thư , phát thuốc giảm đau cho các bịnh nhân không tiền mua thuốc, mua thức ăn, mì gói... cùng Dì ÚT....Cho đến khi Mẹ em qua đời , hình như nhiều người mà gd chưa bao giờ biết , đến  thăm viếng. Hỏi ra ,  mới hiẻu và thương quý bà nhiều hơn .
  Bây giờ , Mạ con mình chỉ nói lên sự thật , để cùng nhau chia xẻ , thông hiểu , và ráng cố gắng hết mình , để làm gương tốt cho con cháu mà thôi.
  Con trai TT , con gái Ngô' , KiỀu...ai cùng có năng khiếu làm.. ca sỉ , thi sỉ, văn sỉ ..., còn em chỉ biết hoan hô vổ tay , và nhận mình là...lòi sỉ mà thôi.
  Kính thăm Mạ , Thầy Khang , Dì Vỉnh cùng cả nhà thân tâm an lạc.
  Em cám ơn Mạ và mong sẽ đón nhận nhiều bài viết xuất sắc , trân quý của Mạ nhé.
  Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 27. Aug 2014 , 20:33

tuy-van wrote on 27. Aug 2014 , 15:31:
Mạ thương ,

Mấy hôm nay quá bận , comp nhỏng nhẻo , con gái mới về , dẩn Mẹ đi ta bà khắp nơi , ăn uống ,cùng các bạn , gia đình , suôi gia...tổ chức nấu nướng tưng bừng....nên hôm nay mới vào đây , đọc bài viết của Mạ nói về ông CỐ , mà khâm phục và hảnh diện vô cùng.
Tuy vào trể vì lý do kỷ thuật ( lúc trước 1 ngày vào đây 2 lần ) , tại , bị , vì...mong Mạ thông  cảm nhé.
  Em cũng đồng ý với anh 2 TT , là gia đình của Mạ , ai cũng có tấm lòng nhân đạo , cho dù tài giỏi và có tiếng tâm ngoài xả hội. Bà cố ngày xưa không cho phép Mạ viết về ông , vì sợ người ta nói mình khoe. Gia đình em cũng thế , Mẹ em đi chợ mỗi ngày , tuy có người giúp việc , nhưng thích tự tay chọn mua , và hay cho người nghèo , ăn mày tiền bạc.  Bà cũng hay vào bịnh viện Ung Thư , phát thuốc giảm đau cho các bịnh nhân không tiền mua thuốc, mua thức ăn, mì gói... cùng Dì ÚT....Cho đến khi Mẹ em qua đời , hình như nhiều người mà gd chưa bao giờ biết , đến  thăm viếng. Hỏi ra ,  mới hiẻu và thương quý bà nhiều hơn .
  Bây giờ , Mạ con mình chỉ nói lên sự thật , để cùng nhau chia xẻ , thông hiểu , và ráng cố gắng hết mình , để làm gương tốt cho con cháu mà thôi.
  Con trai TT , con gái Ngô' , KiỀu...ai cùng có năng khiếu làm.. ca sỉ , thi sỉ, văn sỉ ..., còn em chỉ biết hoan hô vổ tay , và nhận mình là...lòi sỉ mà thôi.
  Kính thăm Mạ , Thầy Khang , Dì Vỉnh cùng cả nhà thân tâm an lạc.
  Em cám ơn Mạ và mong sẽ đón nhận nhiều bài viết xuất sắc , trân quý của Mạ nhé.
  Em TV

Tuy Van oi ,
Em cung hay di dom lam do nghe. Doc thu cua em ve chu " Sĩ " lam Ma cươi gan chet do !
Ma mung cho em may hom nay dươc hanh phuc voi con gai.
Ma tin rang o doi nay ai ai cũng hương đươc , chịu , bị....cai hau qua cua cong viec minh lam ca.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 27. Aug 2014 , 20:41
Tài , con trai cưng cua Ma Van oi ,
Moi dươc đoc bai tho " Làm Lễ Trong Phòng " quá hay cua Tài,  lồng khung voi hinh anh cua Tai , hớn hở , hanh phuc khi dươc Cha lam le [ do Toàn chuyen cho Ma Van ] lam cho Ma Van cam dong va mung cho Tài vo cung.
Day chac la dieu ma tu lau Tài hằng mong ươc va nay da thanh su that !
Voi con ngươi đầy đuc tin nhu Tai the nao Chua cung se ban on xung dang cho Tài.
Ma mung con trai cung nhieu nhe.
Ma Van   

Title: Re: Đoản Văn
Post by Hoạ Mi Nâu vào ngày 27. Aug 2014 , 23:38

DOHUUTAI wrote on 26. Aug 2014 , 09:54:
Ngoại Tôi : Một Nữ Si

Mạ Vân ơi ,
Xin lỗi con đã vào trễ hơn Ngố. rồi them..

Ông Tôi : Môt Y Sĩ

Con đọc mà hảnh diện , sung sướng vô cùng...

Mạ Tôi : Một Văn Sì

Hỏi ai hạnh phúc được như con trai cưng của Mạ...

Và Tôi : Sắp Thành Thi Sĩ

Vậy là đã có '' Tứ Sĩ '' rồi đó Mạ

;; ;; ;; ;;


Con trai cưng
Tài


Thưa Mạ
Hôm nay em mới chạy vào thăm Mạ và cả nhà được đây.  Hồi nãy giờ em đã đọc những bài bên Đoản Văn rồi.   Mạ viết rất hay và em rất cảm phục Bà và Ông Cụ Đốc. Em cám ơn Mạ đã chia xẻ những kỷ niệm gia đình rất quý báu này ạ. Em thương chúc Mạ một ngày vui .

Í, may không là em quên mất rồi Mạ ơi. Anh Hai thích ra oai làm ông"tướng" trong nhà Mạ, và đã đem vào nhiều "sĩ" quá.  Em chôm một  Sĩ của anh hai tướng và đem them con "tượng" vào đây để mình "tròn bài", có "Tướng Sĩ Tượng" Mạ nhé. (choc anh hai xong rôi em yahooooooo yahooooooo ạ)




Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 28. Aug 2014 , 10:19

ngo_thi_van wrote on 27. Aug 2014 , 20:33:
Tuy Van oi ,
Em cung hay di dom lam do nghe. Doc thu cua em ve chu " Sĩ " lam Ma cươi gan chet do !
Ma mung cho em may hom nay dươc hanh phuc voi con gai.
Ma tin rang o doi nay ai ai cũng hương đươc , chịu , bị....cai hau qua cua cong viec minh lam ca.
Ma Van


Mạ thương ,

Em vui khi được vào đây và mang những liều thuốc bổ   
cho Mạ đấy.
Đời thật ngắn ngủi ,  và không như là mơ , nên em tự tạo cho mình những bận rộn hạnh phúc. Hôm sáng chủ nhật , động đất tại Napa , em giật mình lúc đó , và năm nay , Napa bị cháy lớn , rồi động đất 6 chấm , thương cho những người mất cả nhà cửa, tất cả ....nhưng của đi thay người , không có ai bị chết cả.
 
Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 28. Aug 2014 , 18:31

Hoạ Mi Nâu wrote on 27. Aug 2014 , 23:38:
Thưa Mạ
Hôm nay em mới chạy vào thăm Mạ và cả nhà được đây.  Hồi nãy giờ em đã đọc những bài bên Đoản Văn rồi.   Mạ viết rất hay và em rất cảm phục Bà và Ông Cụ Đốc. Em cám ơn Mạ đã chia xẻ những kỷ niệm gia đình rất quý báu này ạ. Em thương chúc Mạ một ngày vui .

Í, may không là em quên mất rồi Mạ ơi. Anh Hai thích ra oai làm ông"tướng" trong nhà Mạ, và đã đem vào nhiều "sĩ" quá.  Em chôm một  Sĩ của anh hai tướng và đem them con "tượng" vào đây để mình "tròn bài", có "Tướng Sĩ Tượng" Mạ nhé. (choc anh hai xong rôi em yahooooooo yahooooooo ạ)



Hoa Mi Nau oi ,
Em lam Ma cươi dau ca ruột do ! Em co dinh dang den ngươi Hue thao nao ma biet Tướng Sĩ Tượng , khong biet moi ngươi co ai hieu khong ? Em dung la co oc khoi hai dac biet do.Hau nhu tat ca moi ngươi Hue deu biet danh bai nay.
Cam on em da doc bai viet cua Ma.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 28. Aug 2014 , 18:43

tuy-van wrote on 28. Aug 2014 , 10:19:
Mạ thương ,

Em vui khi được vào đây và mang những liều thuốc bổ   
cho Mạ đấy.
Đời thật ngắn ngủi ,  và không như là mơ , nên em tự tạo cho mình những bận rộn hạnh phúc. Hôm sáng chủ nhật , động đất tại Napa , em giật mình lúc đó , và năm nay , Napa bị cháy lớn , rồi động đất 6 chấm , thương cho những người mất cả nhà cửa, tất cả ....nhưng của đi thay người , không có ai bị chết cả.
 
Em TV

Tuy Van oi ,
May nam nay thay tien tai xay ra lien mien , chang biet điềm gi day ! Chi mong neu chuyen gi xay ra cho ngươi than cua minh thi cho minh di theo luôn la tot nhat. Dung gay ra nhung canh tang toc chia lia ma them nao long.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Hoạ Mi Nâu vào ngày 28. Aug 2014 , 23:22

tuy-van wrote on 28. Aug 2014 , 10:19:
Mạ thương ,

Em vui khi được vào đây và mang những liều thuốc bổ   
cho Mạ đấy.
Đời thật ngắn ngủi ,  và không như là mơ , nên em tự tạo cho mình những bận rộn hạnh phúc. Hôm sáng chủ nhật , động đất tại Napa , em giật mình lúc đó , và năm nay , Napa bị cháy lớn , rồi động đất 6 chấm , thương cho những người mất cả nhà cửa, tất cả ....nhưng của đi thay người , không có ai bị chết cả.
 
Em TV

Chị TVMS...Lòi Sĩ (TVMSLS) ơi,
"90 năm" cuộc đời chẳng mấy chốc sẽ qua mau đúng như lời chị đã nói, thật ngắn ngủi phải không?  Em phải theo chị tự tạo thêm cho mình hạnh phúc chứ nhỉ? Điều trước tiên là phải bớt lật đật hén? ;D
Chúc chị TVMSLS thân tâm lúc nào cũng an vui, trẻ mãi không già như Mạ Vân của mình.
Nâu

Title: Re: Đoản Văn
Post by Hoạ Mi Nâu vào ngày 28. Aug 2014 , 23:32

ngo_thi_van wrote on 28. Aug 2014 , 18:31:
Hoa Mi Nau oi ,
Em lam Ma cươi dau ca ruột do ! Em co dinh dang den ngươi Hue thao nao ma biet Tướng Sĩ Tượng , khong biet moi ngươi co ai hieu khong ? Em dung la co oc khoi hai dac biet do.Hau nhu tat ca moi ngươi Hue deu biet danh bai nay.
Cam on em da doc bai viet cua Ma.
Ma Van

Dạ thưa Mạ, em biết ngay là Mạ sẽ cười mà. Tại em thấy anh hai ông tướng của nhà kê khai nhiều Sĩ quá nên em nghĩ ngay dến con Tượng.  Diễu dỡ ẹc mà được Mạ cười làm em vui quá chừng.  Chừng nào anh hai Tài tui cứ hăm he dọa nạt em và Ngố nữa thì em sẽ cởi xe ngựa đem pháo về hù anh hai Mạ nhé :)

Em HMN

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 29. Aug 2014 , 09:55

Vu Ngoc Mai wrote on 26. Aug 2014 , 12:13:
Mạ Vân và Tài ơi,
Tài viết về mình chưa được đúng và không đối với những vế trên.  Vậy cho Cô góp ý thế này:

Và Tôi:  Một Thi Sĩ

Xin Mạ đồng ý.   Và mừng Mạ có Con Trai Cưng Đa Tài.   Tui ghen mí Mạ nhiều lắm đó.

Ngọc Mai


Cô Ngọc Mai kính ,

Cô làm em mắc cở nè , hồi trước bạn bè choc gọi em là Thi Sĩ , rồi từ đó họ quen miẹng và em trở thành Thi Sĩ lúc nào khong hay... :)

Kính chúc Cô cuối tùan an vui  ;;

Em Tài

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 29. Aug 2014 , 10:04

tuy-van wrote on 27. Aug 2014 , 15:31:
Mạ thương ,

Mấy hôm nay quá bận , comp nhỏng nhẻo , con gái mới về , dẩn Mẹ đi ta bà khắp nơi , ăn uống ,cùng các bạn , gia đình , suôi gia...tổ chức nấu nướng tưng bừng....nên hôm nay mới vào đây , đọc bài viết của Mạ nói về ông CỐ , mà khâm phục và hảnh diện vô cùng.
Tuy vào trể vì lý do kỷ thuật ( lúc trước 1 ngày vào đây 2 lần ) , tại , bị , vì...mong Mạ thông  cảm nhé.
  Em cũng đồng ý với anh 2 TT , là gia đình của Mạ , ai cũng có tấm lòng nhân đạo , cho dù tài giỏi và có tiếng tâm ngoài xả hội. Bà cố ngày xưa không cho phép Mạ viết về ông , vì sợ người ta nói mình khoe. Gia đình em cũng thế , Mẹ em đi chợ mỗi ngày , tuy có người giúp việc , nhưng thích tự tay chọn mua , và hay cho người nghèo , ăn mày tiền bạc.  Bà cũng hay vào bịnh viện Ung Thư , phát thuốc giảm đau cho các bịnh nhân không tiền mua thuốc, mua thức ăn, mì gói... cùng Dì ÚT....Cho đến khi Mẹ em qua đời , hình như nhiều người mà gd chưa bao giờ biết , đến  thăm viếng. Hỏi ra ,  mới hiẻu và thương quý bà nhiều hơn .
  Bây giờ , Mạ con mình chỉ nói lên sự thật , để cùng nhau chia xẻ , thông hiểu , và ráng cố gắng hết mình , để làm gương tốt cho con cháu mà thôi.
  Con trai TT , con gái Ngô' , KiỀu...ai cùng có năng khiếu làm.. ca sỉ , thi sỉ, văn sỉ ..., còn em chỉ biết hoan hô vổ tay , và nhận mình là...lòi sỉ mà thôi.
  Kính thăm Mạ , Thầy Khang , Dì Vỉnh cùng cả nhà thân tâm an lạc.
  Em cám ơn Mạ và mong sẽ đón nhận nhiều bài viết xuất sắc , trân quý của Mạ nhé.
  Em TV

Cám ơn chị TVMS luôn ủng hộ ;; Hy vọng ngày nào chị cũng vào dù cái comp , nhõng nhẽo  ;D

Nâu ui , ráng kim'' xe , pháo , mã , chốt " để anh , em mình uýnh cờ tướng nha  b ;)

chúc chị TVMS ,H MN vui vẻ ;; ;;

Tài tui

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 29. Aug 2014 , 10:13
Mạ Vân kính ,

Con xin thành that cám ơn Mạ đã ủng hộ tập thơ Hoài Hương  ;;

Con '' rang '' rút thời  giờ để vào nủng nịu , vòi vỉnh Mạ thường hơn , để mọi ngươi khỏi '' ganh tỵ ''

Kính chúc Mạ luôn vui khoẻ ;;

Con trai cưng

Tài

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 29. Aug 2014 , 21:39

DOHUUTAI wrote on 29. Aug 2014 , 10:13:
Mạ Vân kính ,

Con xin thành that cám ơn Mạ đã ủng hộ tập thơ Hoài Hương  ;;

Con '' rang '' rút thời  giờ để vào nủng nịu , vòi vỉnh Mạ thường hơn , để mọi ngươi khỏi '' ganh tỵ ''

Kính chúc Mạ luôn vui khoẻ ;;

Con trai cưng

Tài

Tài oi ,
Cu thinh thoang cho Ma vai bai tho nhu bai Tai lam ben Ma Van Gia Trang hom nay la Ma vui lam roi.
Con trai cung muốn nung niu gi cung dươc , nhung dung bat nat cac em gai nhe , toi nghiep cac em. Coi chung keo cac em tro lai bat nat anh ca thi Ma hong biet co bênh noi khong day?
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 31. Aug 2014 , 07:54

Hoạ Mi Nâu wrote on 28. Aug 2014 , 23:22:
Chị TVMS...Lòi Sĩ (TVMSLS) ơi,
"90 năm" cuộc đời chẳng mấy chốc sẽ qua mau đúng như lời chị đã nói, thật ngắn ngủi phải không?  Em phải theo chị tự tạo thêm cho mình hạnh phúc chứ nhỉ? Điều trước tiên là phải bớt lật đật hén? ;D
Chúc chị TVMSLS thân tâm lúc nào cũng an vui, trẻ mãi không già như Mạ Vân của mình.
Nâu


hi.hi..cám ơn HMN đã tặng thêm cho chị TVMS thành TVMS lòi sĩ. Bi giờ phải đếm xem mình có bao nhiêu tên nha.
Cô THu hay gọi là" bà ngoại xí xoạn "
Cô Mai tặng tên là ' tí say "
Thầy Đường hay kêu " hình bóng TV , con chim hòa bình "....còn có tên gì nửa ta ?...
  Bây giờ chị lại có thêm ngườI em gái dể thương " HMN lật  đật "..hi.hi.
  Vâng , 90 năm cuộc đời rất nắn ngủi. Vẫn biết lúc còn trẻ , chị cũng 1 mình lo cho 3 đứa con thơ , vì gia đình mình ở VN , không ai phụ giúp. Ngày đêm vất vả với bao nhiêu công việc , quên ăn ngủ đúng giờ , nên bị xuất huyết bao tử...tưởng đi chầu...diêm Vương rồi...
  Nhớ bảo trọng và rất cám ơn em HMN lật đật , lâu lâu xẹt vào , xẹt ra cho đời thêm tươi.



Tặng em đôi dép dể thương nè.
CHị TVMSLS


Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 31. Aug 2014 , 08:03

DOHUUTAI wrote on 29. Aug 2014 , 10:04:
Cám ơn chị TVMS luôn ủng hộ ;; Hy vọng ngày nào chị cũng vào dù cái comp , nhõng nhẽo  ;D

Nâu ui , ráng kim'' xe , pháo , mã , chốt " để anh , em mình uýnh cờ tướng nha  b ;)

chúc chị TVMS ,H MN vui vẻ ;; ;;

Tài tui


hi.hi..cám ơn anh TT đã để ý , cho dù comp" làm eo ", cũng ráng vào thư viện mà vào đây.
Con trai cưng của Mạ Vân tha hồ nhỏng nhẻo , hông ai dám ghen tị , mà còn " xúi " làm thêm đấy.
Hông biết KiỀU đi Pháp chưa? vì Tv nhờ Kiều gởi tập thơ trân quý , đến nhà Tv rồi đấy.
Hoan hô anh TT đã thực hiện giấc mơ " Hoài Hương "  và thân mến chúc Mạ Vân cùng cả nhà , cuối tuần như ý.



TVMS

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 31. Aug 2014 , 09:42

Hoạ Mi Nâu wrote on 28. Aug 2014 , 23:32:
Dạ thưa Mạ, em biết ngay là Mạ sẽ cười mà. Tại em thấy anh hai ông tướng của nhà kê khai nhiều Sĩ quá nên em nghĩ ngay dến con Tượng.  Diễu dỡ ẹc mà được Mạ cười làm em vui quá chừng.  Chừng nào anh hai Tài tui cứ hăm he dọa nạt em và Ngố nữa thì em sẽ cởi xe ngựa đem pháo về hù anh hai Mạ nhé :)

Em HMN

Em Hoa Mi Nau oi ,
Em co biet danh co tương khong vay mâ noi co ve ranh re lam do !
Ngoai ra ngươi Hue con danh bai " tứ sắc " [ 4 màu : xanh , đỏ , trắng ,  vang`] , bai nay hau nhu tat ca ngươi Hue deu biet danh.
Danh co tương thi chi co dan ong choi thoi chu dan ba it choi loai nay.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 31. Aug 2014 , 09:45

tuy-van wrote on 31. Aug 2014 , 08:03:
hi.hi..cám ơn anh TT đã để ý , cho dù comp" làm eo ", cũng ráng vào thư viện mà vào đây.
Con trai cưng của Mạ Vân tha hồ nhỏng nhẻo , hông ai dám ghen tị , mà còn " xúi " làm thêm đấy.
Hông biết KiỀU đi Pháp chưa? vì Tv nhờ Kiều gởi tập thơ trân quý , đến nhà Tv rồi đấy.
Hoan hô anh TT đã thực hiện giấc mơ " Hoài Hương "  và thân mến chúc Mạ Vân cùng cả nhà , cuối tuần như ý.



TVMS

Tuy Van oi ,
Ma nghi chac Kieu di choi roi vi khong thay vao doc bai cua Ma viet day !
May ngay nay nghi co di dau khong?
Em gioi lam do , cu phai chay vao thu vien de vao day voi Ma.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 02. Sep 2014 , 16:03

ngo_thi_van wrote on 31. Aug 2014 , 09:45:
Tuy Van oi ,
Ma nghi chac Kieu di choi roi vi khong thay vao doc bai cua Ma viet day !
May ngay nay nghi co di dau khong?
Em gioi lam do , cu phai chay vao thu vien de vao day voi Ma.
Ma Van



Mạ thương ,
Mấy ngày nay chạy shows với con cháu , bạn bè , các trường trung học kỷ thuật Phú Thọ mời dự tiệc....
Hình em Kiều chụp hình ở Paris với tượng hinh` của  ông nào " beau " giai quá xá.Hình như có 2 Mẹ con ' ai ' cũng sắp đi Pháp , làm em nhớ Paris 33 năm về trước.
Comp  của em đã được tân trang và vào đây cùng lúc với Mạ , vui và hạnh phúc quá. Cám ơn Mạ



Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 02. Sep 2014 , 23:00

tuy-van wrote on 02. Sep 2014 , 16:03:


Mạ thương ,
Mấy ngày nay chạy shows với con cháu , bạn bè , các trường trung học kỷ thuật Phú Thọ mời dự tiệc....
Hình em Kiều chụp hình ở Paris với tượng hinh` của  ông nào " beau " giai quá xá.Hình như có 2 Mẹ con ' ai ' cũng sắp đi Pháp , làm em nhớ Paris 33 năm về trước.
Comp  của em đã được tân trang và vào đây cùng lúc với Mạ , vui và hạnh phúc quá. Cám ơn Mạ



Em TV

Tuy Van oi ,
Ma mung cho em la may cua em da dươc tan trang de khoi nhong nheo voi em nua.
Hinh cua Kieu tre va dep qua , di voi con gai ma cu nhu chi em day.
Tuan toi la co hai me con dung dang dung de o Au Chau roi !
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 04. Sep 2014 , 05:51

ngo_thi_van wrote on 02. Sep 2014 , 23:00:
Tuy Van oi ,
Ma mung cho em la may cua em da dươc tan trang de khoi nhong nheo voi em nua.
Hinh cua Kieu tre va dep qua , di voi con gai ma cu nhu chi em day.
Tuan toi la co hai me con dung dang dung de o Au Chau roi !
Ma Van


Mạ thương ,
Nhìn hình em Kiều và 2 mẹ con của ai ....sắp đi du lịch Âu Châu ,mà phát thèm.
Thôi 2 Mạ con Song Vân  mình cứ tưởng tượng và mơ ước được đi chơi khắp đó đây , cho đời thêm tươi nhe'.
  Em nhớ vào năm 1980 , em có diễm phúc đến Paris , đi bán thuốc tây , đi làm thêm để gởi tiền giúp gd còn lại tất cả bên VN. Tuy các nước Ý , Anh...gần cạnh , nhưng không dám tiêu xài cho mình gì cả. Cũng may có cha mẹ nuôi người Pháp , có 1 con trai và con gái khoảng tuổi  Alex ,Brandon 3 , 5 tuổi. Cuối tuần OB chở xe con cóc đến  nhà ăn uống , đi dạo  phố Paris ( em ở Franconville , cách Paris khoảng nửa tiếng lái xe ). Xe nầy chỉ chở có 4 người , nên OB để 2 người con phía sau xe con cóc , chật và nhỏ bé. Em  nghỉ đến đây mà thương quá , nhất là người ta là người xa lạ , không phải là người VN , giúp đở hết lòng. Cho đến bây giờ , 2 người con của họ đã lập gia đình , có con cháu thật hạnh phúc. Lúc nào , em vẫn  nghỉ đến những người an ủi , giúp đở trong lúc mình nghèo , cô đơn , hoạn nan  mới quý trọng và nhớ ơn suốt đời.
  Hôm nay em thức sớm , vào đây tâm sự hơi nhiều , mong Mạ thông cảm nhé.













Thương chúc Mạ , thầy Khang , Dì Vỉnh cùng cả nhà ă bánh Trung Thu , uống trà , ngắm chị Hằng Nga , chú Cuội và đi " tìm lại tuổi thơ " với những chiếc lồng đèn , rực rở.

Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 04. Sep 2014 , 17:45

tuy-van wrote on 04. Sep 2014 , 05:51:
Mạ thương ,
Nhìn hình em Kiều và 2 mẹ con của ai ....sắp đi du lịch Âu Châu ,mà phát thèm.
Thôi 2 Mạ con Song Vân  mình cứ tưởng tượng và mơ ước được đi chơi khắp đó đây , cho đời thêm tươi nhe'.
  Em nhớ vào năm 1980 , em có diễm phúc đến Paris , đi bán thuốc tây , đi làm thêm để gởi tiền giúp gd còn lại tất cả bên VN. Tuy các nước Ý , Anh...gần cạnh , nhưng không dám tiêu xài cho mình gì cả. Cũng may có cha mẹ nuôi người Pháp , có 1 con trai và con gái khoảng tuổi  Alex ,Brandon 3 , 5 tuổi. Cuối tuần OB chở xe con cóc đến  nhà ăn uống , đi dạo  phố Paris ( em ở Franconville , cách Paris khoảng nửa tiếng lái xe ). Xe nầy chỉ chở có 4 người , nên OB để 2 người con phía sau xe con cóc , chật và nhỏ bé. Em  nghỉ đến đây mà thương quá , nhất là người ta là người xa lạ , không phải là người VN , giúp đở hết lòng. Cho đến bây giờ , 2 người con của họ đã lập gia đình , có con cháu thật hạnh phúc. Lúc nào , em vẫn  nghỉ đến những người an ủi , giúp đở trong lúc mình nghèo , cô đơn , hoạn nan  mới quý trọng và nhớ ơn suốt đời.
  Hôm nay em thức sớm , vào đây tâm sự hơi nhiều , mong Mạ thông cảm nhé.













Thương chúc Mạ , thầy Khang , Dì Vỉnh cùng cả nhà ă bánh Trung Thu , uống trà , ngắm chị Hằng Nga , chú Cuội và đi " tìm lại tuổi thơ " với những chiếc lồng đèn , rực rở.

Em TV

Tuy Van oi ,
Ma cung vay , rat nho on nhung ngươi da cưu mang minh cai thuo chan ươt chan rao moi den xu My nay.
Em nen bat dau viet lai hoi ky nhung chuyen da xay den cho doi em , keo mot luc nao do quen mat het thi uong lam do !Viet vao muc Đoan Van nay di.
Cam on em da chuc. Ma cung thương chuc em va gia dinh vui nhieu vao dem Trung Thu , an banh uông nươc tra ma ngam trang.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 05. Sep 2014 , 06:24

ngo_thi_van wrote on 04. Sep 2014 , 17:45:
Tuy Van oi ,
Ma cung vay , rat nho on nhung ngươi da cưu mang minh cai thuo chan ươt chan rao moi den xu My nay.
Em nen bat dau viet lai hoi ky nhung chuyen da xay den cho doi em , keo mot luc nao do quen mat het thi uong lam do !Viet vao muc Đoan Van nay di.
Cam on em da chuc. Ma cung thương chuc em va gia dinh vui nhieu vao dem Trung Thu , an banh uông nươc tra ma ngam trang.
Ma Van


Mạ thương ,

Em cám ơn Mạ đã khuyến khích em viết những đoản văn vào đây , nhưng tại , bị , vì....mình chưa chuẩn bị tinh thần , với cách viết văn sai chính tả , vụng về của em.....hy vọng sẽ " rèn luyện " nhiều thêm.
Ân nhân của em rất tốt , ông bị chết dưới biển trong ngày đi du lịch cùng gd , và ông bơi rất giỏi. Đúng là số trời. Minh tinh Joan   vừa qua đời ngày hôm qua , Robin Williams cũng bỏ chúng ta ra đi , nhưng để lại đời , những phim ảnh , những nụ cười bất diệt.









Cầu nguyện ch 2 nhân tài thật vui bên kia thế giới .

Cuối tuần là đây , sáng nay Vincent đi chơi xa vài ngày với bạn , nhân dịp SN cùng ngày mí cô Thu. Em không ngủ được ( nhìn trần nhà hoài cũng chán...hi.hi..) , nên thức sớm , chuẩn bị vài thứ cho con. Mỗi ngày Vincent đi làm về , ăn cơm chung , rồi đi tập thể dục , hay dắt mẹ đi bowling , xine , dạo phố....bi giờ vắng vài ngày...


Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 05. Sep 2014 , 15:23
Tuy Van oi ,
Thien ha roi ai cung phai " đi " thoi , dau o mai coi tran nay dươc !
Em cu viet di , dau can phai ren luyen gi !
Ma doi khi viet con sai chinh ta do , Ma cu McKENO di roi co ngươi khac sua ho.
Cai gi ma quen lam , den khi thieu thi se thay vang kinh khung !
Toi hom qua khi noi chuyen voi Quyen , Ma hoi la Quyen co viet card chuc sinh nhat cho Co Thu bang tieng Viet khong. Quyen noi khong. Ma moi dan Quyen la khi nao sinh nhat cua Ba Van , Quyen phai viet bang tieng Viet. Quyen hua se lam. Roi Ma hoi Quyen la Quyen khong biet ngay sinh nhat cua Ba Van ma sao hua se viet. Quyen bao la Quyen nho. Ma moi hoi thử the la ngay nao , thi Quyen noi dung , lam Ma cam dong qua suc. Ma khong ngo Quyen van nho. The la Ma di ngu voi mot niem vui bat ngo.
Ma Van   

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 06. Sep 2014 , 09:38

ngo_thi_van wrote on 05. Sep 2014 , 15:23:
Tuy Van oi ,
Thien ha roi ai cung phai " đi " thoi , dau o mai coi tran nay dươc !
Em cu viet di , dau can phai ren luyen gi !
Ma doi khi viet con sai chinh ta do , Ma cu McKENO di roi co ngươi khac sua ho.
Cai gi ma quen lam , den khi thieu thi se thay vang kinh khung !
Toi hom qua khi noi chuyen voi Quyen , Ma hoi la Quyen co viet card chuc sinh nhat cho Co Thu bang tieng Viet khong. Quyen noi khong. Ma moi dan Quyen la khi nao sinh nhat cua Ba Van , Quyen phai viet bang tieng Viet. Quyen hua se lam. Roi Ma hoi Quyen la Quyen khong biet ngay sinh nhat cua Ba Van ma sao hua se viet. Quyen bao la Quyen nho. Ma moi hoi thử the la ngay nao , thi Quyen noi dung , lam Ma cam dong qua suc. Ma khong ngo Quyen van nho. The la Ma di ngu voi mot niem vui bat ngo.
Ma Van   


   Mạ thương ,

Em chia vui và hạnh phúc cùng Mạ , vì Quyên có nhớ đến SN BN Vân.
Em công nhận câu nói của Mạ làm em phấn khởi và hông còn mắc cở  gì nửa cả ,  là Mackeno.
Em  hy vọng đoản văn sau đây , tuy đơn sơ , nhưng là 1 trong những  kỷ niêm của  Vincent , thơ ngây , dể thương , nhưng làm em...nhớ đời.

       NGON NHẤT THẾ GIỚI.

Trong những ngày các con đi vào đại học , xa nhà , em hay soan lại những sách vở , hình ảnh và làm căn phòng của các con , gon gàng hơn.
2 phòng của chị đã xong , đến phòng của Vincent , thì toàn là những tấm ảnh và áo của các cầu thủ đá banh nổi  tiếng.  Từ bé , Vincent không thích học violin , piano , vủ cầu , tennis...như 2 chị Sylvia và Natalie , cháu nói là dành riêng cho con gái. Bây giờ em mới hiểu ra , đó chỉ là 1 cái cớ , để  cháu ngày nào cũng có dịp ôm trái banh cùng các bạn hay  gia đình đến công viên đối diện nhà , tập dợt hăng say  về môn nầy. Nhờ thế mà cháu cao hơn các bạn cùng tuổi , 6. 2 FT.
  Trong lúc soạn thùng sách củ , em tìm ra quyển nhật ký của cháu học lớp 2 , viết về những người thân  trong gia đình , có cả  những tấm ảnh vẻ về những người đó ( cháu thích vẻ từ lúc 5 tuổi , và được bạn người MỶ của em , mời 3 con của em , đi vẻ và thâu hình trên TV ).
Khi  đọc 1 đoạn trong NK ,  cháu nói " Mẹ tôi là 1 nhà bếp nấu  ăn ngon nhất thế giới " , với hình Mẹ tóc dài , với đôi đủa trong tay . Đọc đến đây , nước mắt em chảy dài , không biết mình khóc hay cười sung sướng , vì em là người không biết nấu ăn gì cả. Lúc bé , em là  người con gái út , thứ 4 trong gd , có 3 người chị yêu thương , chìu chuộng  mình cùng với Mẹ , tuy  không có Cha lúc 5 tuổi , vẫn có đầy đủ tất cả , có người giúp viêc. Đến lúc lập gia đình , bên chồng cũng có người làm , nên chỉ biết đi làm và  những ngày nghỉ,  chạy về nhà nhỏng nhẻo với Mẹ và 3 chị. Vào năm 1980 , đến Pháp , lúc đó chính phủ lo thật đầy đủ , có phòng riêng , có tài xế chở đi BS , mua thuốc mem giao đến tận phòng , có thẻ đi ăn các món ăn tuyệt vời , mới lạ. Nhưng sau đó , bắt đầu thèm các món ăn VN , không biết nấu món gì , nên ăn mì gói dài dài.... cũng may  ,  có các bạn dạy cho vài món tủ , từ đó bắt đầu vào bếp , nhưng nêm thì không ngon chút nào cả.Thế mà con trai khen mình nức nở , mắc cở vô cùng.
Nhân dịp SN của cháu năm nay , mình hồi tưởng lại những ngày ấu thơ của cháu , dể thương và đáng yêu  quá.  Cho đến bây giờ , cháu đã có bạn gái , đi làm , và hay mời Mẹ đi cine , dạo phố , bowling..chung với các chị và bạn gái.
Tên cháu bắt đầu với chử V , Vincent , là con trai duy nhất , là cháu nội đích tôn , và  cùng chử  V với 2 Mạ con Song Vân...hi.hi..







  Thương kính cám ơn Mạ  Vân đã khuyến khích  , cho đoản văn đầu tiên của em ra đời và để nhớ ngày SN của cháu ngoại Vincent năm nay , thật đặc biệt , đầy diểm phúc có BN Ngô Vân .

  Trân  quý ,
  3 Mẹ con TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 07. Sep 2014 , 22:41
Tuy Van oi ,
hai hom nay ma ban qua nen khong vao day. Bay gio la qua gio len chuong roi ma cung phai chay xuong nha xem co gi la khong , thi thay bai viet cua em. The la hay qua roi , cu nhu vay ma bat dau di. Vincent gioi lam do , noi Ba Ngoai Van co loi ban khen.
Ma quen mat chua chuc sinh nhât Thay Đương , chac phai chay qua chuc Thay da nhe.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 12. Sep 2014 , 10:50

ngo_thi_van wrote on 07. Sep 2014 , 22:41:
Tuy Van oi ,
hai hom nay ma ban qua nen khong vao day. Bay gio la qua gio len chuong roi ma cung phai chay xuong nha xem co gi la khong , thi thay bai viet cua em. The la hay qua roi , cu nhu vay ma bat dau di. Vincent gioi lam do , noi Ba Ngoai Van co loi ban khen.
Ma quen mat chua chuc sinh nhât Thay Đương , chac phai chay qua chuc Thay da nhe.
Ma Van





  Mạ thương ,
  Cám ơn Mạ đã chúc mừng SN Vincent và khuyến khích em.
  Hôm nay  tình cờ nhớ lại những quyển nhật ký , của anh chàng hàng xóm quen lúc 13 , đến năm 16...chớm yêu với mối tình đầu , thơ ngây , mơ mộng.
  Ngày nào A cũng chờ  N trước nhà , sau giờ tan học , những ngày đón đưa ...không kể hết.... Sau 1 thời gian dài chờ đợi N sinh nhật 16 trăng tròn , A mời ba mẹ và 2 bác qua dạm hỏi. Nhưng gd N trả lời cháu hảy còn bé lắm.  Từ đấy , những quyển nhật ký bắt đầu theo tháng ngày , theo thời gian.... đến hơn 40 năm sau , A vẫn giử nguyên vẹn và nhắn nhủ cùng N , cho đến ngày  cuối cùng của đời A ,nếu không gặp được N , A sẽ không nhắm mắt.
   N mượn bài thơ của  anh Ngáo ( không ngáo chút nào ,  và là anh bà con của Ngố ) đã làm bài thơ về những tà áo trắng lvd ngày nào , với Cầu Bông, với chè Hiển Khánh , coi bói Lăng Ông....để nhớ , để thương .
   Cho dù nghìn trùng xa cách , nhưng có lẻ A và N ...không bao giờ cách lòng.

                       CẦU MƠ

  A ĐÓN DÁNG M MỖI RẠNG ĐÔNG
  ÁO DÀI THA THƯỚT ,NHỊP CẦU BÔNG
  LONG LANH MẮT NGỌC , VƯƠNG MÀU NẮNG
  MỀM MẠI MÔI SON , THẮM NỤ HỒNG
  MƠ ĐƯỢC CHUNG HƯƠNG LÀI HIỂN KHÁNH
  MỘNG SAO CÙNG ỨNG QUẺ LĂNG ÔNG
  TRƯỜNG LÊ VĂN DUYỆT CÒN XA TÍT
  SAO NỞ HỬNG HỜ , TÌNH NGÓNG TRÔNG

  CALVIN HOÀNG 4-14-14

  Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 12. Sep 2014 , 17:06
Tuy Van oi ,
The la em cu tiep tuc cam but viet hoi ky cua minh di nhe.
Có cái đà rồi là cứ thế mà tiến ! Em se thay viet dươc mot cach de dang đó va se thich viet cho ma xem. Cứ viet đe lai cho con chau cua minh ve sau biet ve minh nhieu hon , chung se thich.
Ma co biet ve Ngáo khi doc may bai dich tho cua Ngáo. Hai chi em Ngố Ngáo hay hai anh em Ngáo Ngố deu lam tho mot cach de dang va di dom nua !
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 03. Oct 2014 , 22:54
Câu chuyện của bé

Bé mới về làm với tôi được 10 ngày , tay nghề giỏi , dáng cao cao như người mẫu , bé mới 18 tuổi nhưng có gương mặt của một cô gái trên 20 và có gương mặt khá xinh xắn

" Hồi đó đó cô con đi bán vé số trong xóm , có ngày con bán ở bến phà , phải mua vé vô phà thì mới bán vé số trong đó được , con mời ông coi phà mua vé số , ổng muốn lưa vé , con nói cho con vô thì con mới đưa chú lựa được chớ ... , ừa , quỉ , vô đi , thế là con vô bến phà để bán vé số ...."

" Hồi đó đó Cô , cái ông kia ổng cũng bán vé số ổng dụ con đi chơi ở khách san rồi ổng mua hết vé số cho con , vậy mà con dụ được ổng 500 ngàn đó cô ..." Rồi ... con có đi chơi với ổng khg ? " Không có đâu cô " Rồi sao con dụ được tiền ổng ? " Thì con nói con phải đi bán cho hết vé sô đưa tiền về cho ba mẹ sao mà con đi chơi được ... Ổng nói để ổng mua hết vé số cho con , con mừng quá , con chịu , rồi ổng bỏ hết vé số của con trong túi ổng , con đòi đưa tiền cho con đi rồi con mới leo lên xe đạp ổng chở đi " Rồi sao ? " Thì ổng đưa tiền cho con đếm đủ 500 ... rồi con chạy thiệt là lẹ vô cái quán nước của người ta con nói cho con trốn đi tự vì có ông đó đó ổng đòi chở con đi vô khách sạn .... Con tính ra con còn lời được 50 ngàn .... " Rồi có gặp lại ổng không ? " Dạ có , con gặp ổng ở dưới bến phà " Rồi làm sao ? Tôi hồi hộp hỏi . " Ổng chửi con đồ con quỷ sứ mà con đâu có sợ , ở dưới bến phà có đông người ổng mà chửi con con la làng lên ổng quê sao ... " . Lúc đó con mấy tuổi ? " Dạ con chắc chừng 12 đó cô "

" Hồi đó đó cô con lên Sài Gòn với ba mẹ , con đi làm mà từ sáng cho tới tối khuya đó cô , con với 2 đứa kia người Miên mà tụi nó lớn hơn con , bà chủ đưa 1 ngày 20 ngàn để tụi con mua đồ ăn nấu cơm ăn ... con hỏng biết mua gì , ăn sáng thì con mua mấy trái chuối hư cho nó rẻ rồi chia ra ăn , rồi con mua cái này cái kia về nấu cơm ăn , mà con cũng chịu khó lắm cô , con lau nhà cho bả , mấy tầng lầu rồi bả cho con 2 ngàn , có bữa cho 3 ngàn vậy là tụi con có thêm tiền đi chợ , có lần con chịu khg nổi con đi trốn mà sao nhớ đường khg được , có lần con đang đi thì bị bà chủ thấy kêu , con quay về . Lần đó con được về thăm nhà nói mẹ nghe mẹ lại xin cho con về , con làm được 15 ngày mà thôi cho bao nhiêu cũng được vậy mà bả cũng khg cho đồng nào , còn 2 đứa kia tụi nó làm 3 năm mà khi về bà chủ chỉ đưa ra bến xe mua cho 2 vé xe và mỗi đứa có 500 ngàn ... "

" Hồi đó đó cô áo khoác con bận dơ lắm , dính lọ con cũng kệ nó rách xước tùm lum con cũng kệ , người ta thấy thương cho con áo khoác mới mà con tiếc con khg mặc , người ta hỏi sao con khg mặc con nói chừng nào áo con còn tay thì con còn mặc , bữa đó con bị mấy bà kia người đè người xé 2 tay áo con đứt rời , chừng đó con mới chịu bận áo mới ... "

" Hồi đó đó cô con đi học mà con bán kẹo trong lớp , con nhờ 2 đứa bạn đứng canh ở cửa lớp cho con bán , con bán được lắm tại con ... hăm mấy đứa bạn , còn 2 đứa kia thì bán xong còn kẹo thì con cho mỗi đứa 1 cục kẹo mút còn hết thì thôi nhưng sau đó con khg bán được nữa vì cô giáo con bị phụ huynh mắng vốn con người ta sáng khg ăn sáng lo ăn kẹo bị sót ruột đau bụng " Trời ơi là trời con ơi là con , rồi sao nữa ? " Dạ con bán thuốc cho thày giáo con nữa đó cô , con để ý coi thầy giáo con hút thuốc gì rồi con mua vô con bán , con nói thày mua ở đâu cũng vậy mua dùm con con cám ơn , thầy con lắc đầu chiu thua con luôn ... nhưng con thì lại học giỏi cha mẹ con hay được mời đến trường nhưng ba mẹ con khg bao giờ đến , chuyện này làm con buồn lắm cô ... "

Đó là những mẫu chuyện của một bé gái ra đời từ hồi 11 tuổi giọng nói bé cất cao khi trầm khi bổng tùy theo tình huống ly kỳ của câu chuyện theo tôi cả vào trong giấc ngủ , cứ : hồi đó đó cô ..... .

Nay bé đã lớn , đã là một cô thiếu nữ mà những vết chai bên hông khi ẳm em hồi nhỏ đã biến mất , dáng bé cao , trang đài ,mặc đầm rất dễ thương , nhưng bị đau bao tử và bị thấp khớp đau tay đau chân đau tùm lum , đó là bé nói , tôi nói tại con làm nhiều quá , làm quá sức từ nhỏ , theo nhận xét của tôi là bé rất khôn lanh , từng trải và biết giữ mình

Đó là câu chuyện của cô bé nhỏ mà chuyện của bé tôi vẫn nghe chưa hết và tôi cũng chưa kể ra đây hết vì nhiều quá - chuyện của cô thợ của tôi , muốn chia sẻ cho các bạn nghe.

Phượng Trần
26/09/2014

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 05. Oct 2014 , 17:40

Phuong_Tran wrote on 03. Oct 2014 , 22:54:
Câu chuyện của bé

Bé mới về làm với tôi được 10 ngày , tay nghề giỏi , dáng cao cao như người mẫu , bé mới 18 tuổi nhưng có gương mặt của một cô gái trên 20 và có gương mặt khá xinh xắn

" Hồi đó đó cô con đi bán vé số trong xóm , có ngày con bán ở bến phà , phải mua vé vô phà thì mới bán vé số trong đó được , con mời ông coi phà mua vé số , ổng muốn lưa vé , con nói cho con vô thì con mới đưa chú lựa được chớ ... , ừa , quỉ , vô đi , thế là con vô bến phà để bán vé số ...."

" Hồi đó đó Cô , cái ông kia ổng cũng bán vé số ổng dụ con đi chơi ở khách san rồi ổng mua hết vé số cho con , vậy mà con dụ được ổng 500 ngàn đó cô ..." Rồi ... con có đi chơi với ổng khg ? " Không có đâu cô " Rồi sao con dụ được tiền ổng ? " Thì con nói con phải đi bán cho hết vé sô đưa tiền về cho ba mẹ sao mà con đi chơi được ... Ổng nói để ổng mua hết vé số cho con , con mừng quá , con chịu , rồi ổng bỏ hết vé số của con trong túi ổng , con đòi đưa tiền cho con đi rồi con mới leo lên xe đạp ổng chở đi " Rồi sao ? " Thì ổng đưa tiền cho con đếm đủ 500 ... rồi con chạy thiệt là lẹ vô cái quán nước của người ta con nói cho con trốn đi tự vì có ông đó đó ổng đòi chở con đi vô khách sạn .... Con tính ra con còn lời được 50 ngàn .... " Rồi có gặp lại ổng không ? " Dạ có , con gặp ổng ở dưới bến phà " Rồi làm sao ? Tôi hồi hộp hỏi . " Ổng chửi con đồ con quỷ sứ mà con đâu có sợ , ở dưới bến phà có đông người ổng mà chửi con con la làng lên ổng quê sao ... " . Lúc đó con mấy tuổi ? " Dạ con chắc chừng 12 đó cô "

" Hồi đó đó cô con lên Sài Gòn với ba mẹ , con đi làm mà từ sáng cho tới tối khuya đó cô , con với 2 đứa kia người Miên mà tụi nó lớn hơn con , bà chủ đưa 1 ngày 20 ngàn để tụi con mua đồ ăn nấu cơm ăn ... con hỏng biết mua gì , ăn sáng thì con mua mấy trái chuối hư cho nó rẻ rồi chia ra ăn , rồi con mua cái này cái kia về nấu cơm ăn , mà con cũng chịu khó lắm cô , con lau nhà cho bả , mấy tầng lầu rồi bả cho con 2 ngàn , có bữa cho 3 ngàn vậy là tụi con có thêm tiền đi chợ , có lần con chịu khg nổi con đi trốn mà sao nhớ đường khg được , có lần con đang đi thì bị bà chủ thấy kêu , con quay về . Lần đó con được về thăm nhà nói mẹ nghe mẹ lại xin cho con về , con làm được 15 ngày mà thôi cho bao nhiêu cũng được vậy mà bả cũng khg cho đồng nào , còn 2 đứa kia tụi nó làm 3 năm mà khi về bà chủ chỉ đưa ra bến xe mua cho 2 vé xe và mỗi đứa có 500 ngàn ... "

" Hồi đó đó cô áo khoác con bận dơ lắm , dính lọ con cũng kệ nó rách xước tùm lum con cũng kệ , người ta thấy thương cho con áo khoác mới mà con tiếc con khg mặc , người ta hỏi sao con khg mặc con nói chừng nào áo con còn tay thì con còn mặc , bữa đó con bị mấy bà kia người đè người xé 2 tay áo con đứt rời , chừng đó con mới chịu bận áo mới ... "

" Hồi đó đó cô con đi học mà con bán kẹo trong lớp , con nhờ 2 đứa bạn đứng canh ở cửa lớp cho con bán , con bán được lắm tại con ... hăm mấy đứa bạn , còn 2 đứa kia thì bán xong còn kẹo thì con cho mỗi đứa 1 cục kẹo mút còn hết thì thôi nhưng sau đó con khg bán được nữa vì cô giáo con bị phụ huynh mắng vốn con người ta sáng khg ăn sáng lo ăn kẹo bị sót ruột đau bụng " Trời ơi là trời con ơi là con , rồi sao nữa ? " Dạ con bán thuốc cho thày giáo con nữa đó cô , con để ý coi thầy giáo con hút thuốc gì rồi con mua vô con bán , con nói thày mua ở đâu cũng vậy mua dùm con con cám ơn , thầy con lắc đầu chiu thua con luôn ... nhưng con thì lại học giỏi cha mẹ con hay được mời đến trường nhưng ba mẹ con khg bao giờ đến , chuyện này làm con buồn lắm cô ... "

Đó là những mẫu chuyện của một bé gái ra đời từ hồi 11 tuổi giọng nói bé cất cao khi trầm khi bổng tùy theo tình huống ly kỳ của câu chuyện theo tôi cả vào trong giấc ngủ , cứ : hồi đó đó cô ..... .

Nay bé đã lớn , đã là một cô thiếu nữ mà những vết chai bên hông khi ẳm em hồi nhỏ đã biến mất , dáng bé cao , trang đài ,mặc đầm rất dễ thương , nhưng bị đau bao tử và bị thấp khớp đau tay đau chân đau tùm lum , đó là bé nói , tôi nói tại con làm nhiều quá , làm quá sức từ nhỏ , theo nhận xét của tôi là bé rất khôn lanh , từng trải và biết giữ mình

Đó là câu chuyện của cô bé nhỏ mà chuyện của bé tôi vẫn nghe chưa hết và tôi cũng chưa kể ra đây hết vì nhiều quá - chuyện của cô thợ của tôi , muốn chia sẻ cho các bạn nghe.

Phượng Trần
26/09/2014

Phương Tran oi ,
Cam on em da dem cau chuyen that cua mot " cô bé " ma Co nhan thay rat la lanh loi. Co nay the nao sau nay cung se thanh cong do em à , nhung phai co gang dua co ta vao con duong phải !
Co Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 02. Nov 2014 , 08:09
Mạ thương ,
  Chào bình minh đến Mạ và cả nhà.
  2 con mắt của em hôm nay hông chịu ngủ , 5 giờ sáng ( đổi giờ cho mùa Thu , là 4 giờ  ). Nhưng có lẻ em nôn nao , hẹn hò với " ai " chăng ?

  Chia xẻ cùng Mạ và cả nhà , bài viết trong tập san HAH Petrus Ký năm nay , tặng cho Bác Nguyễn Xuân Hoàng , mà bác đã viết với dòng chử run run , yếu đuối , ngày 6-9-2014.
 

                VĂN CHƯƠNG VÀ QUÊ HƯƠNG

  Sáng nay  Petrus Ký Đàm Quang Trung gởi cho các anh chị em PK bài viết về nhà văn , nhà báo Nguyễn Xuân Hoàng. Ông giáo dạy môn triết , có biệt tài giảnh bài trong lớp , với sức quyến rũ văn chương lưu loát như văn phong của ông. Tôi học PK , nên gặp ông nhiều lần , vị thầy vui tính , cởi mở ,da trắng muốt như hoa bưởi , nhân dáng điển trai..
   Anh bạn tôi học PK -12 B 1 cho biết ông nói về quý vị existentialisters , ngữ như giới mouvements litte'raires , những Jean Paul Sartre , Albert Camus , Andre' Malraux , Simon De Beauvoir.....Có lẻ văn học Pháp ảnh hưởng giới văn chương VN ta không ít...nào những văn chương của thuở la ple'iade.....
  Ông giảng bài say sưa , trong đam mê dù triết học hay văn chương...vị thầy mà khoảng cách thời gian , lớn hơn chúng ta độ 1 giáp , tức trẻ măng vào ngày nay khi nhìn lại cái dỉ vãng êm đềm lững thững trôi qua rồi.

........................................................................
  Và thi ca , ca tụng về vẻ đẹp của Nha Trang
" Mỹ miều kỷ niệm Nha Trang
  Người xa hồn tưởng mơ màng nơi đâu ? "
  Hay
  Người ơi còn nhớ Nha Trang
  THoáng đời thăm thẵm miên man Khánh Hòa "
  Và
  Nha Trang thuở nhỏ 1 thời
  Tình quên quyến luyến 1 trời mang theo.

........................................................................

   Lần cuối , xin cám ơn nhà Văn NXH của quê hương Nha Trang , viết về NT trân trọng. Diển trình " Sanh bịnh lảo tử " là chu kỳ tất yếu của mỗi con người ta , nhưng trong cuộc sống nầy , các yếu tố phúc đức và may mắn đóng góp không ít cho sự sống , xin phép đại diện cho quý bạn của PK ngày xưa , của Thế Hệ Mùa Hè Đỏ Lửa 1972 , kính chúc thầy luôn an bình và vui mạnh.

              Bài viết của anh Việt Hải LA ( Trong nhóm Tình Nghệ Sỉ , Tình Bằng Hữu )
               LA 8/15/2014



  TNS , TBH có nhạc sỉ anh Bằng , anh Toàn , anh Khiếu Long , Lan Hương LVD.....và đây là hình anh chị VH đến San Jose.

















   Hôm nay ltrong chùa có tổ chức  cúng 49 ngày đến Bác NXH , em nhớ mãi lời của NS Kiều Chinh là " chúng tôi không nói lời vỉnh biệt với anh NXH , vì sớm hay muộn , chúng ta sẽ hội ngộ."
   Thật cảm động và chí lý thay.
    Kinh xin 1 nén hương đến Bác NXH , mãi mãi trong tâm hồn chúng ta , những người VN tôn trong văn hóa , đạo đức....đến những nhân tài  VN ,như Bác NXH.

    Còn  có rất nhiều bài viết , ca tụng và vinh danh bác NXH , nhưng em không post lên được hết trong Đoản văn của Mạ , vì nảy giờ viết như thế , bị chóng mặt quá.
    Em hy vọng khi nào Tí cưng rảnh , sẽ mang vào chia xẻ bài viết thật cảm động và tuyệt vời của Quỳnh Thư.

    Em TV
 

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 02. Nov 2014 , 13:50
Một Chút Tâm Tư



Cuối cùng chú cũng đã ra đi . Chú bỏ “Ngôi Nhà Mái Đỏ” theo “Người Đi Trên Mây” về với “Bụi và Rác” để giờ đây “Bất Cứ Lúc Nào, Bất Cứ Ở Đâu” đều có hình bóng chú.



Tình cờ tôi đọc được email của chị DH, cựu học sinh trung học Ngô Quyền Biên Hòa (CHSTHNQBH), viết cho thân phụ tôi cùng một số anh chị khác kêu gọi giúp đỡ phụ dọn nhà cho thầy Nguyễn Xuân Hoàng - vì sức khỏe của thầy cũng như cô Trương Gia Vy đều yếu. Bản tính năng động và thích làm “thiện nguyện”, tôi liền email cho chị DH và tình nguyện phụ giúp các anh chị đi dọn nhà.
Hôm đó vào ngày Chủ Nhật, tôi cùng hai anh chị đến nhà Thầy. Căn nhà không lớn nhưng đầy đồ đạc và sách báo. Lần đầu tiên gặp chú tôi rất dè dặt, thận trọng vì biết chú là bạn đồng nghiệp cũng như quen biết thân tình với thân phụ tôi. Nhưng không như tôi nghĩ, chú cởi mở, không cổ kính, chú cho tôi cảm giác thân thiện như con cháu trong nhà ngay sau khi gặp. Kể từ sau hôm đó, chú và tôi như đã có duyên với nhau và tôi bắt đầu thường tới thăm chú.  Càng đến thăm chú, tôi lại càng thấy thương và quý mến chú hơn. Với tôi, chú như người cha, người thầy rất mẫu mực và đáng kính.

Sau khi nhận được tin bệnh viện Stanford ngưng chữa trị cho chú, tôi buồn lắm và không biết nói hay làm gì để an ủi chú.  Tôi chỉ biết đem hết khả năng của mình để đến chăm sóc và hy vọng có thể mang lại  chút nguồn vui nào đó cho chú trong những ngày còn lại.

Tuy thời gian của chú và tôi chỉ được gói ghém trong một khoảng ngắn nhưng chú đã để lại trong tôi khá nhiều kỷ niệm thân thương. Một trong những kỷ niệm làm tôi nhớ mãi là bữa ăn trưa đầu tiên với chú. Hôm đó tôi đến giúp chú xếp đặt lại mọi thứ trong căn nhà mới. Theo sự hướng dẫn của chú, tôi bắt đầu từ căn phòng chú ở rồi lần lượt ra các phòng bên ngoài.  Chỉ sau vài giờ thì mọi thứ được tạm thu xếp gọn gàng, rộng rải để chú có thể ra vào dễ dàng trên chiếc xe lăn. Hôm ấy trời không nóng như mọi khi, nên tôi mở tung các cửa sổ cho thoáng.  Từng cơn gió nhẹ thổi vào thật mát như để xua tan đi bầu không khí ảm đạm bên bờ tử sinh. Sau đó tôi vào phòng đưa chú ra nhà ngoài, nhìn thấy căn phòng thoáng mát, gọn gàng chú bật nói với tôi “thích quá, giờ chú có thể mỗi ngày ra đây ngồi hít thở không khí trong lành rồi”. Tôi nghe mà lòng thấy vui, những mệt mỏi trước đó đều tan biến hết. Sau đó tôi dọn cơm cho chú (theo lời căn dặn trước khi đi làm của cô Vy) và hai chú cháu ngồi ăn với nhau. Vì có lẽ trong lòng thấy vui nên chú bảo tôi lấy chai Heineken còn lại trong tủ lạnh cho chú. Tôi hơi ngập ngừng vì không biết có nên cho chú uống hay không nhưng liền nhận ra rằng thời gian của chú còn có bao nhiêu sao lại phải kiêng cữ.  Thế là tôi mang chai beer ra và hai chú cháu cùng nhâm nhi. Vừa ăn, chú vừa kể tôi nghe câu chuyện vui thời sinh viên của chú, câu chuyện làm hai chú cháu phì cười thật vui. Tôi nhớ mãi câu chuyện đó và hôm ấy cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chú cười, nụ cười an lạc.  Mặc dù lâm trọng bệnh và bị những cơn đau hành hạ, chưa bao giờ tôi thấy chú nhíu lông mày tỏ ra bực tức chuyện gì và khó cho tôi hình dung được gương mặt giận dữ của chú như thế nào.  Nhiều lúc nghĩ lại tôi rất nhớ gương mặt hiền hậu tươi vui của chú mỗi khi nghe cô Vy nói…”ba ơi, có con gái cưng của ba đến thăm nè”.  Bây giờ tôi không còn được nhìn thấy nét mặt thân thương của chú cũng như câu nói ấm lòng của cô Vy.





Thường thì trước khi đến thăm chú, tôi hay điện thoại trước và hỏi chú muốn ăn gì để tôi mua mang tới.
Hôm ấy, tôi mua thức ăn đến ăn trưa với chú thì thấy trên bàn có một bao thư đỏ.  Sau khi hai chú cháu ăn trưa xong thì chú đưa cho tôi và bảo “con cầm lấy cái này đi, lần nào con đến cũng mua đủ thứ cho chú tốn tiền của con quá”.  Tôi đưa lại chú và khăng khăng không nhận.  Tôi nói với chú tôi xem chú như cha, nên chú đừng có ngại nhưng sau đó chú vẫn muốn tôi cất đi.  Chú nói “con cất đi cho chú vui, cho chú khỏi phải thắc mắc”. Nghe chú nói vậy tôi đành phải cầm lấy và nói với chú “con sẽ giử lại và xem như món quà kỷ niệm của chú tặng con”. Tôi cất nguyên vẹn trong túi xách và mang theo mỗi ngày.  Trong lòng nghĩ, nếu một ngày nào đó khi chú không còn nữa thì tôi mới mở ra.

Tôi không biết chú mê xem đá banh nên một hôm vô tình tôi hỏi chú có thích xem bóng đá không, vì thời gian đó đang là mùa World Cup.  Chú nói với tôi là chú thích xem lắm nhưng không biết mở TV ở channel nào. Tôi giúp chú set sẳn cái channel và những ngày sau đó chú đều ra phòng khách nằm xem World Cup.  Nhìn thấy chú xem thật say mê tôi thoáng thấy buồn vì biết đây sẽ là mùa WC cuối cùng mà chú được xem.  Có hôm chú cháu tôi cùng ngồi xem; hôm thì chú xem một mình còn tôi thì dọn dẹp lau rửa trong bếp.  Một hôm đang đứng rửa chén, tôi nghe tiếng như chú bị ngã, tôi vội chạy ra thì thấy chú đang gượng đứng dậy.  Tôi chạy đến đỡ chú ngồi lên và trách sao không gọi tôi mà lại đứng lên đi một mình. Chú cười nhẹ nói không sao và dặn tôi đừng cho cô Vy biết vì sợ cô lo. Nhìn thấy chú vậy, tôi thật thương và xót xa vô cùng.

Khi mới đến với chú, tôi hoàn toàn không biết chú là một nhà văn có tên tuổi cũng như chủ bút của báo Viet Tribune.  Có lần chú hỏi tôi “con có đọc được truyện hay báo tiếng Việt không?”  Tôi trả lời dạ có và chú bảo tôi lấy cuốn đặc san “Nguyễn Xuân Hoàng trên dòng sông Petrus Ký” để chú ký tặng tôi.  Nhìn nét chữ run run, nguệch ngoạc viết vội của chú đề “thân tặng cháu Quỳnh Thư” và ký tên NXH làm tôi thấy vui và hân hạnh quá.  Tôi còn được cô Vy nói chú ký tặng tôi cuốn sách “Bất Cứ Lúc Nào, Bất Cứ Ở Đâu”.  Tôi thích lắm, đọc ngấu nghiến và cứ sợ hết.  Kể từ sau đó, những hôm chờ lúc chú ngủ trưa, tôi kéo cái ghế ngồi cạnh giường đọc cuốn “Người Đi Trên Mây”. Thỉnh thoảng tôi liếc sang nhìn chú, trông chú ngủ thật ngon trong trạng thái thanh thản, bình yên.

Sức khỏe của chú càng ngày trở nên yếu dần, nên những dạo sau này chú ít ra phòng ngoài.  Có nhiều hôm tôi đến nhìn thấy chú thiêm thiếp nhắm mắt nằm trên giường, tôi thấy thật lo.  Tôi nhớ hôm đó khi tôi đến thăm chú, chú nằm mê man và tôi gọi mãi chú cũng không thức.  Tôi liền phone cho anh bạn BS (cũng là học trò xưa của chú) và hỏi anh xem tình trạng như vậy là thế nào.  Sau khi nghe anh giải thích tôi cũng thấy an tâm phần nào.  Tôi kéo cái ghế ngồi cạnh giường và làm việc trên laptop.  Lâu lâu tôi lại bóp nhẹ bàn tay của chú. Mỗi lần như vậy thì thấy chú nhướng vai nên tôi biết vì thuốc giảm đau làm chú mê man chứ chú cảm giác được sự có mặt của tôi.  Một lát sau thì chú tỉnh lại và nhìn thấy tôi đang làm việc chú vội nói “con bận rộn sao không đi làm việc mà lại ngồi đây với chú”.  Thật thương chú, mặc dù đau nhưng chú vẫn lo nghĩ cho người khác.  Sau đó tôi hỏi chú muốn uống café không để tôi đi mua.  Chú gật đầu và dặn tôi mua luôn cái bánh…nhưng chú nghĩ mãi không nhớ ra tên của loại bánh. Tôi vội chạy đi mua café và nghĩ bụng ngoài tiệm có bánh gì tôi sẽ mua hết.  Thật buồn cười khi ra đến nơi có quá nhiều loại nên tôi không thể mua hết được, thế là tôi nhắm mắt chọn đại vài ba thứ.  Về đến nhà, chú nói với tôi “con vừa đi thì chú nhớ tên bánh”… thì ra là croissant.  Thật may tôi cũng có mua 1 cái.  Tôi lấy cho chú ăn và chú nói tôi ăn một nửa với chú.  Hai chú cháu ngồi ăn với nhau và tự nhiên trong đầu tôi thoáng nghĩ có bao giờ đây lại là lần ăn cuối cùng với chú?  Và thật không ngờ đó là kỷ niệm cuối cùng tôi có với chú.  Giờ mỗi khi ăn croissant thì tôi lại nhớ đến chú!

Kỷ niệm với chú thì cũng còn rất nhiều và khó để viết hết xuống.  Tôi sẽ luôn nhớ mãi và trân quí những kỷ niệm đẹp với chú trong tâm tưởng.

Hơn một tuần tôi bận rộn với công việc làm, thêm vào đó tôi phải cố lo thu xếp mọi thứ để chuẩn bị cho chuyến du lịch sang Pháp nên chưa ghé đến thăm chú được.  Tôi dự định sau khi đi chơi về rồi đến thăm chú luôn nhưng thấy không an tâm, nên sau khi tan sở tôi chạy thẳng đến nhà chú.  Tôi bấm chuông không thấy ai mở cửa và linh tính cho hay chắc có chuyện gì xảy ra với chú. Tôi phone ngay cho cô Vy thì mới biết chú vừa bị ngã trong nursing hôm và đã đưa vào ER rồi.  Tôi liền chạy đi nhưng cô Vy nói chú đang hôn mê và trong ER nên tạm thời tôi khoan vào, chờ khi bệnh viện chuyển chú về nursing home rồi cô sẽ cho tôi biết để vào với chú.  Tôi đành về nhà để chờ tin cô rồi cứ đôi ba lúc thì tôi lại text cho cô để biết thêm tình trạng của chú ra sao.  Cô Vy gửi tôi xem hình chú nằm trên cái stretcher với những vết máu còn ở cổ, lòng tôi nhói đau vì thấy thương chú quá.  Nhìn tấm hình mà nước mắt cứ tuôn rơi, tôi tự trách đã không đến thăm chú thường để chú phải vào nursing home.  Đêm đó tôi không ngủ được vì không có tin tức của cô Vy.  Tôi nằm suy nghĩ lung tung, sợ đủ thứ và khi trời vừa sáng là tôi chạy thẳng vào bệnh viện tìm chú.  Trên đường đến bệnh viện tôi cầu xin Trời Phật cho chú tôi khỏe lại, cho tôi được nhìn thấy nét mặt tươi vui như mọi lần mỗi khi trông thấy tôi, nhưng kết quả…tôi không tìm được chú và cũng không gọi được cô Vy.  Tôi hỏi thăm vòng vòng nhưng không thấy tên của chú.  Tôi bắt đầu lo vì biết đi tìm chú nơi đâu.  Có lẽ người bảo vệ thấy tội nghiệp tôi nên bảo tôi đi vào ICU tìm thử.  Tôi chạy vội xuống nhìn vào các phòng cũng vẫn không thấy chú, sau đó tôi hỏi một anh RN (registered nurse) để tìm dùm tôi tên của chú.  Mừng quá, anh tìm thấy tên chú và cho tôi biết chú có vào ER nhưng sau đó được chuyển về nursing home liền, không phải vào ICU.  Tôi thở phào nhẹ nhõm tạm thấy yên tâm vì đoán có lẽ chú OK.  Khoảng 11 giờ trưa cô Vy phone cho tôi và nói tối qua cô bị kiệt sức nên ngất đi giờ mới tỉnh lại.  Cô cho tôi biết nơi chú đang ở, tôi mừng như bắt được vàng và vội chạy đến thăm.

Vừa bước vào thì cô Vy nói “ba ơi, QT nó đến thăm ba nè”.  Chú mở mắt nhìn tôi một lúc rồi lại nhắm mắt, cặp mắt tiều tụy làm tôi xót xa vô cùng.  Tôi thật thấy ngại và lo cho chú, không biết chú sẽ còn chống chọi được bao lâu nữa.  Tôi đến bên cạnh hỏi thăm chú có đau không thì chú thều thào là “đau lắm”.  Cô Vy nói mấy hôm nay chú không chịu ăn gì nên yếu lắm, tôi bèn chạy ra starbucks mua coffee và bánh croissant, hy vọng chú có thể ăn một tí. Nhưng khi tôi về lại thì chú đã ngủ nên tôi ngồi một lát rồi hẹn với cô Vy hôm sau sẽ đến thăm chú.

Mười giờ sáng hôm sau tôi chạy vào với chú.  Tôi bước nhẹ đến bên giường khẻ nói nhỏ “chú ơi, con là QT đây”.  Chú mở mắt nhìn tôi cười nhẹ.  Tôi hỏi chú còn đau không thì chú nói “hôm nay đở rồi, hôm qua chú đau lắm”.  Tôi xoa nhẹ lên đôi má của chú mà thấy thương chú quá.  Tôi hỏi chú muốn ăn croissant tôi mang đến thì chú gật đầu.  Tôi xé nhỏ từng miếng và đút cho chú ăn, nhưng sau vài miếng thì chú nói chú không nuốt được nữa thế là tôi ngưng.  Nhìn thấy chú yếu như vậy tôi không đành rời xa chú, mặc dù biết chuyến bay của tôi chỉ trong vài giờ nữa thôi.   Tôi kéo cái ghế ngồi bên cạnh giường và hai chú cháu nói chuyện với nhau. Chú nói với tôi chú muốn về nhà, ở nhà thoải mái hơn. Tôi nói chú phải ăn nhiều để có đủ sức khỏe bác sĩ mới cho về, chú ừ gật đầu.  Do dự một lát tôi đành nói với chú tôi sắp phải đi xa.  Chú hỏi tôi đi đâu và đi bao lâu?   Tôi cảm thấy guilty nên không dám nói là đi chơi mà chỉ nói “con đi hơn một tuần và sẽ về mau lắm ”, chú ừ gật đầu.  Một lát sau thì những cơn đau bắt đầu hành hạ chú.  Chú nói với tôi chú đau quá, chú chịu không được.  Nhìn chú vật vã trên giường tôi vội chạy xin y tá cho chú thuốc giảm đau. 

Từ bé tới lớn tôi chưa từng bao giờ nhìn thấy người thân của mình bị những cơn đau giày xé, nên khi thấy chú bị như vậy, lòng tôi đau xót và chỉ biết niệm Phật cầu xin cho chú vượt khỏi cơn đau.  Một lúc sau y tá mang thuốc vào và khoảng 10 phút sau thì cơn đau dịu xuống.  Tôi thầm cám ơn trời Phật khi thấy chú được bình thường và tỉnh táo nói chuyện trở lại.  Tôi ngồi thêm với chú một lát cho đến khi cô Vy vào.  Vừa thấy cô bước vô, chú bảo tôi đi đi không kẻo trễ chuyến bay.  Trước khi đi, tôi cúi xuống ôm chú khẽ nói “chú phải ráng khỏe mạnh để chờ con về”.  Chú ôm và hôn nhẹ lên má tôi, cười hứa sẽ chờ tôi về.  Tôi bước đi mà trong lòng thấy vui và an tâm lắm. Nhưng nào ngờ duyên kiếp đã tận và đó chính là lần gặp mặt cuối cùng của chú cháu tôi.

Ngày 12 tháng 9, từ bên Pháp tôi text về cho cô Vy hỏi thăm tình trạng sức khỏe của chú.  Cô nói “chú yếu đi nhiều lắm, cứ mê mê ít khi mở mắt”.  Tôi thật lo nhưng vẫn ôm hy vọng rằng chú sẽ khỏe trở lại để chờ tôi trở về như chú đã hứa.  Sau đó cô nói tiếp “cô hy vọng chú còn tỉnh để nhận ra con”.  Tôi nghe mà thấy lòng buồn quá.  Sáng hôm sau trong lòng cứ thấy lo lo nhưng vì giờ giấc hai nơi chênh lệch nên tôi phải chờ đến chiều (buổi sáng giờ Cali) mới phone về.  Sau vài tiếng chuông reng thì tôi nghe giọng nói gấp và buồn của cô Vy “con ơi, chú đang hấp hối!!!”  Hai chữ “hấp hối” nghe như sét đánh ngang tai. Tôi chết lặng.  Đầu óc bay bổng như người đang trên mây.  Thế là chú ra đi.  Chú đã lỗi hẹn không chờ tôi về.  Chú bỏ lại trần gian nầy với một khoảng trời tiếc thương.  Tôi khóc thật nhiều.  Khóc vì nhớ thương chú đang cô đơn một mình ở nơi xa xôi nào đó.  Khóc vì chú bỏ tôi đi không một lời từ giã.  Lòng thấy quặn đau như ngày tôi mất mẹ.  Cũng may trời thương cho tôi về kịp để nhìn mặt và tiễn đưa người chú của tôi về chốn “Sa mạc” đầy “Mù sương”, nơi mà ngày nào đó…mình sẽ lại gặp nhau.

Giờ đây âm dương cách biệt, chú là con Phật:
       “Chú đi về chốn vô ngần,
          Nghe tiếng chuông chùa Kinh Niệm Phật,
          Quyết không trở lại cõi trầm luân. “




Từ hôm chú ra đi, thỉnh thoảng tôi lái xe ngang nhà chú vào buổi tối.  Căn nhà trống vắng, lặng tênh, trông buồn quá.  Tôi ngừng bên ngoài không dám bước vào.  Tôi đến đấy cũng chỉ muốn tìm lại chút kỷ niệm để cảm thấy như chú vẫn còn quanh đây.  Độ một tuần nữa là đến 49 ngày của chú.  Ngày mà chú sẽ được nương nhờ cửa Phật Từ Bi.  Ở nơi xa xôi ấy, xin chú được yên giấc nghìn thu!

                             
                                                                                              Quỳnh Thư - lưu bút      
                                                                                            San Jose-October, 2014

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 02. Nov 2014 , 14:35
Tuy Van oi ,
Ma cam on em da mang nhung tam hinh that cam dong trong ngay tien dua nha van Nguyen Xuan Hoang lia bo coi doi nay de ra di.
Moi do ma da 49 ngay roi ! Thoi gio that nhu mui ten bay !
Ma Van   

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 02. Nov 2014 , 14:51

Phuong_Tran wrote on 02. Nov 2014 , 13:50:
Một Chút Tâm Tư



Cuối cùng chú cũng đã ra đi . Chú bỏ “Ngôi Nhà Mái Đỏ” theo “Người Đi Trên Mây” về với “Bụi và Rác” để giờ đây “Bất Cứ Lúc Nào, Bất Cứ Ở Đâu” đều có hình bóng chú.

Tình cờ tôi đọc được email của chị DH, cựu học sinh trung học Ngô Quyền Biên Hòa (CHSTHNQBH), viết cho thân phụ tôi cùng một số anh chị khác kêu gọi giúp đỡ phụ dọn nhà cho thầy Nguyễn Xuân Hoàng - vì sức khỏe của thầy cũng như cô Trương Gia Vy đều yếu. Bản tính năng động và thích làm “thiện nguyện”, tôi liền email cho chị DH và tình nguyện phụ giúp các anh chị đi dọn nhà.
Hôm đó vào ngày Chủ Nhật, tôi cùng hai anh chị đến nhà Thầy. Căn nhà không lớn nhưng đầy đồ đạc và sách báo. Lần đầu tiên gặp chú tôi rất dè dặt, thận trọng vì biết chú là bạn đồng nghiệp cũng như quen biết thân tình với thân phụ tôi. Nhưng không như tôi nghĩ, chú cởi mở, không cổ kính, chú cho tôi cảm giác thân thiện như con cháu trong nhà ngay sau khi gặp. Kể từ sau hôm đó, chú và tôi như đã có duyên với nhau và tôi bắt đầu thường tới thăm chú.  Càng đến thăm chú, tôi lại càng thấy thương và quý mến chú hơn. Với tôi, chú như người cha, người thầy rất mẫu mực và đáng kính.

Sau khi nhận được tin bệnh viện Stanford ngưng chữa trị cho chú, tôi buồn lắm và không biết nói hay làm gì để an ủi chú.  Tôi chỉ biết đem hết khả năng của mình để đến chăm sóc và hy vọng có thể mang lại  chút nguồn vui nào đó cho chú trong những ngày còn lại.

Tuy thời gian của chú và tôi chỉ được gói ghém trong một khoảng ngắn nhưng chú đã để lại trong tôi khá nhiều kỷ niệm thân thương. Một trong những kỷ niệm làm tôi nhớ mãi là bữa ăn trưa đầu tiên với chú. Hôm đó tôi đến giúp chú xếp đặt lại mọi thứ trong căn nhà mới. Theo sự hướng dẫn của chú, tôi bắt đầu từ căn phòng chú ở rồi lần lượt ra các phòng bên ngoài.  Chỉ sau vài giờ thì mọi thứ được tạm thu xếp gọn gàng, rộng rải để chú có thể ra vào dễ dàng trên chiếc xe lăn. Hôm ấy trời không nóng như mọi khi, nên tôi mở tung các cửa sổ cho thoáng.  Từng cơn gió nhẹ thổi vào thật mát như để xua tan đi bầu không khí ảm đạm bên bờ tử sinh. Sau đó tôi vào phòng đưa chú ra nhà ngoài, nhìn thấy căn phòng thoáng mát, gọn gàng chú bật nói với tôi “thích quá, giờ chú có thể mỗi ngày ra đây ngồi hít thở không khí trong lành rồi”. Tôi nghe mà lòng thấy vui, những mệt mỏi trước đó đều tan biến hết. Sau đó tôi dọn cơm cho chú (theo lời căn dặn trước khi đi làm của cô Vy) và hai chú cháu ngồi ăn với nhau. Vì có lẽ trong lòng thấy vui nên chú bảo tôi lấy chai Heineken còn lại trong tủ lạnh cho chú. Tôi hơi ngập ngừng vì không biết có nên cho chú uống hay không nhưng liền nhận ra rằng thời gian của chú còn có bao nhiêu sao lại phải kiêng cữ.  Thế là tôi mang chai beer ra và hai chú cháu cùng nhâm nhi. Vừa ăn, chú vừa kể tôi nghe câu chuyện vui thời sinh viên của chú, câu chuyện làm hai chú cháu phì cười thật vui. Tôi nhớ mãi câu chuyện đó và hôm ấy cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chú cười, nụ cười an lạc.  Mặc dù lâm trọng bệnh và bị những cơn đau hành hạ, chưa bao giờ tôi thấy chú nhíu lông mày tỏ ra bực tức chuyện gì và khó cho tôi hình dung được gương mặt giận dữ của chú như thế nào.  Nhiều lúc nghĩ lại tôi rất nhớ gương mặt hiền hậu tươi vui của chú mỗi khi nghe cô Vy nói…”ba ơi, có con gái cưng của ba đến thăm nè”.  Bây giờ tôi không còn được nhìn thấy nét mặt thân thương của chú cũng như câu nói ấm lòng của cô Vy.

Thường thì trước khi đến thăm chú, tôi hay điện thoại trước và hỏi chú muốn ăn gì để tôi mua mang tới.
Hôm ấy, tôi mua thức ăn đến ăn trưa với chú thì thấy trên bàn có một bao thư đỏ.  Sau khi hai chú cháu ăn trưa xong thì chú đưa cho tôi và bảo “con cầm lấy cái này đi, lần nào con đến cũng mua đủ thứ cho chú tốn tiền của con quá”.  Tôi đưa lại chú và khăng khăng không nhận.  Tôi nói với chú tôi xem chú như cha, nên chú đừng có ngại nhưng sau đó chú vẫn muốn tôi cất đi.  Chú nói “con cất đi cho chú vui, cho chú khỏi phải thắc mắc”. Nghe chú nói vậy tôi đành phải cầm lấy và nói với chú “con sẽ giử lại và xem như món quà kỷ niệm của chú tặng con”. Tôi cất nguyên vẹn trong túi xách và mang theo mỗi ngày.  Trong lòng nghĩ, nếu một ngày nào đó khi chú không còn nữa thì tôi mới mở ra.

Tôi không biết chú mê xem đá banh nên một hôm vô tình tôi hỏi chú có thích xem bóng đá không, vì thời gian đó đang là mùa World Cup.  Chú nói với tôi là chú thích xem lắm nhưng không biết mở TV ở channel nào. Tôi giúp chú set sẳn cái channel và những ngày sau đó chú đều ra phòng khách nằm xem World Cup.  Nhìn thấy chú xem thật say mê tôi thoáng thấy buồn vì biết đây sẽ là mùa WC cuối cùng mà chú được xem.  Có hôm chú cháu tôi cùng ngồi xem; hôm thì chú xem một mình còn tôi thì dọn dẹp lau rửa trong bếp.  Một hôm đang đứng rửa chén, tôi nghe tiếng như chú bị ngã, tôi vội chạy ra thì thấy chú đang gượng đứng dậy.  Tôi chạy đến đỡ chú ngồi lên và trách sao không gọi tôi mà lại đứng lên đi một mình. Chú cười nhẹ nói không sao và dặn tôi đừng cho cô Vy biết vì sợ cô lo. Nhìn thấy chú vậy, tôi thật thương và xót xa vô cùng.

Khi mới đến với chú, tôi hoàn toàn không biết chú là một nhà văn có tên tuổi cũng như chủ bút của báo Viet Tribune.  Có lần chú hỏi tôi “con có đọc được truyện hay báo tiếng Việt không?”  Tôi trả lời dạ có và chú bảo tôi lấy cuốn đặc san “Nguyễn Xuân Hoàng trên dòng sông Petrus Ký” để chú ký tặng tôi.  Nhìn nét chữ run run, nguệch ngoạc viết vội của chú đề “thân tặng cháu Quỳnh Thư” và ký tên NXH làm tôi thấy vui và hân hạnh quá.  Tôi còn được cô Vy nói chú ký tặng tôi cuốn sách “Bất Cứ Lúc Nào, Bất Cứ Ở Đâu”.  Tôi thích lắm, đọc ngấu nghiến và cứ sợ hết.  Kể từ sau đó, những hôm chờ lúc chú ngủ trưa, tôi kéo cái ghế ngồi cạnh giường đọc cuốn “Người Đi Trên Mây”. Thỉnh thoảng tôi liếc sang nhìn chú, trông chú ngủ thật ngon trong trạng thái thanh thản, bình yên.

Sức khỏe của chú càng ngày trở nên yếu dần, nên những dạo sau này chú ít ra phòng ngoài.  Có nhiều hôm tôi đến nhìn thấy chú thiêm thiếp nhắm mắt nằm trên giường, tôi thấy thật lo.  Tôi nhớ hôm đó khi tôi đến thăm chú, chú nằm mê man và tôi gọi mãi chú cũng không thức.  Tôi liền phone cho anh bạn BS (cũng là học trò xưa của chú) và hỏi anh xem tình trạng như vậy là thế nào.  Sau khi nghe anh giải thích tôi cũng thấy an tâm phần nào.  Tôi kéo cái ghế ngồi cạnh giường và làm việc trên laptop.  Lâu lâu tôi lại bóp nhẹ bàn tay của chú. Mỗi lần như vậy thì thấy chú nhướng vai nên tôi biết vì thuốc giảm đau làm chú mê man chứ chú cảm giác được sự có mặt của tôi.  Một lát sau thì chú tỉnh lại và nhìn thấy tôi đang làm việc chú vội nói “con bận rộn sao không đi làm việc mà lại ngồi đây với chú”.  Thật thương chú, mặc dù đau nhưng chú vẫn lo nghĩ cho người khác.  Sau đó tôi hỏi chú muốn uống café không để tôi đi mua.  Chú gật đầu và dặn tôi mua luôn cái bánh…nhưng chú nghĩ mãi không nhớ ra tên của loại bánh. Tôi vội chạy đi mua café và nghĩ bụng ngoài tiệm có bánh gì tôi sẽ mua hết.  Thật buồn cười khi ra đến nơi có quá nhiều loại nên tôi không thể mua hết được, thế là tôi nhắm mắt chọn đại vài ba thứ.  Về đến nhà, chú nói với tôi “con vừa đi thì chú nhớ tên bánh”… thì ra là croissant.  Thật may tôi cũng có mua 1 cái.  Tôi lấy cho chú ăn và chú nói tôi ăn một nửa với chú.  Hai chú cháu ngồi ăn với nhau và tự nhiên trong đầu tôi thoáng nghĩ có bao giờ đây lại là lần ăn cuối cùng với chú?  Và thật không ngờ đó là kỷ niệm cuối cùng tôi có với chú.  Giờ mỗi khi ăn croissant thì tôi lại nhớ đến chú!

Kỷ niệm với chú thì cũng còn rất nhiều và khó để viết hết xuống.  Tôi sẽ luôn nhớ mãi và trân quí những kỷ niệm đẹp với chú trong tâm tưởng.

Hơn một tuần tôi bận rộn với công việc làm, thêm vào đó tôi phải cố lo thu xếp mọi thứ để chuẩn bị cho chuyến du lịch sang Pháp nên chưa ghé đến thăm chú được.  Tôi dự định sau khi đi chơi về rồi đến thăm chú luôn nhưng thấy không an tâm, nên sau khi tan sở tôi chạy thẳng đến nhà chú.  Tôi bấm chuông không thấy ai mở cửa và linh tính cho hay chắc có chuyện gì xảy ra với chú. Tôi phone ngay cho cô Vy thì mới biết chú vừa bị ngã trong nursing hôm và đã đưa vào ER rồi.  Tôi liền chạy đi nhưng cô Vy nói chú đang hôn mê và trong ER nên tạm thời tôi khoan vào, chờ khi bệnh viện chuyển chú về nursing home rồi cô sẽ cho tôi biết để vào với chú.  Tôi đành về nhà để chờ tin cô rồi cứ đôi ba lúc thì tôi lại text cho cô để biết thêm tình trạng của chú ra sao.  Cô Vy gửi tôi xem hình chú nằm trên cái stretcher với những vết máu còn ở cổ, lòng tôi nhói đau vì thấy thương chú quá.  Nhìn tấm hình mà nước mắt cứ tuôn rơi, tôi tự trách đã không đến thăm chú thường để chú phải vào nursing home.  Đêm đó tôi không ngủ được vì không có tin tức của cô Vy.  Tôi nằm suy nghĩ lung tung, sợ đủ thứ và khi trời vừa sáng là tôi chạy thẳng vào bệnh viện tìm chú.  Trên đường đến bệnh viện tôi cầu xin Trời Phật cho chú tôi khỏe lại, cho tôi được nhìn thấy nét mặt tươi vui như mọi lần mỗi khi trông thấy tôi, nhưng kết quả…tôi không tìm được chú và cũng không gọi được cô Vy.  Tôi hỏi thăm vòng vòng nhưng không thấy tên của chú.  Tôi bắt đầu lo vì biết đi tìm chú nơi đâu.  Có lẽ người bảo vệ thấy tội nghiệp tôi nên bảo tôi đi vào ICU tìm thử.  Tôi chạy vội xuống nhìn vào các phòng cũng vẫn không thấy chú, sau đó tôi hỏi một anh RN (registered nurse) để tìm dùm tôi tên của chú.  Mừng quá, anh tìm thấy tên chú và cho tôi biết chú có vào ER nhưng sau đó được chuyển về nursing home liền, không phải vào ICU.  Tôi thở phào nhẹ nhõm tạm thấy yên tâm vì đoán có lẽ chú OK.  Khoảng 11 giờ trưa cô Vy phone cho tôi và nói tối qua cô bị kiệt sức nên ngất đi giờ mới tỉnh lại.  Cô cho tôi biết nơi chú đang ở, tôi mừng như bắt được vàng và vội chạy đến thăm.

Vừa bước vào thì cô Vy nói “ba ơi, QT nó đến thăm ba nè”.  Chú mở mắt nhìn tôi một lúc rồi lại nhắm mắt, cặp mắt tiều tụy làm tôi xót xa vô cùng.  Tôi thật thấy ngại và lo cho chú, không biết chú sẽ còn chống chọi được bao lâu nữa.  Tôi đến bên cạnh hỏi thăm chú có đau không thì chú thều thào là “đau lắm”.  Cô Vy nói mấy hôm nay chú không chịu ăn gì nên yếu lắm, tôi bèn chạy ra starbucks mua coffee và bánh croissant, hy vọng chú có thể ăn một tí. Nhưng khi tôi về lại thì chú đã ngủ nên tôi ngồi một lát rồi hẹn với cô Vy hôm sau sẽ đến thăm chú.

Mười giờ sáng hôm sau tôi chạy vào với chú.  Tôi bước nhẹ đến bên giường khẻ nói nhỏ “chú ơi, con là QT đây”.  Chú mở mắt nhìn tôi cười nhẹ.  Tôi hỏi chú còn đau không thì chú nói “hôm nay đở rồi, hôm qua chú đau lắm”.  Tôi xoa nhẹ lên đôi má của chú mà thấy thương chú quá.  Tôi hỏi chú muốn ăn croissant tôi mang đến thì chú gật đầu.  Tôi xé nhỏ từng miếng và đút cho chú ăn, nhưng sau vài miếng thì chú nói chú không nuốt được nữa thế là tôi ngưng.  Nhìn thấy chú yếu như vậy tôi không đành rời xa chú, mặc dù biết chuyến bay của tôi chỉ trong vài giờ nữa thôi.   Tôi kéo cái ghế ngồi bên cạnh giường và hai chú cháu nói chuyện với nhau. Chú nói với tôi chú muốn về nhà, ở nhà thoải mái hơn. Tôi nói chú phải ăn nhiều để có đủ sức khỏe bác sĩ mới cho về, chú ừ gật đầu.  Do dự một lát tôi đành nói với chú tôi sắp phải đi xa.  Chú hỏi tôi đi đâu và đi bao lâu?   Tôi cảm thấy guilty nên không dám nói là đi chơi mà chỉ nói “con đi hơn một tuần và sẽ về mau lắm ”, chú ừ gật đầu.  Một lát sau thì những cơn đau bắt đầu hành hạ chú.  Chú nói với tôi chú đau quá, chú chịu không được.  Nhìn chú vật vã trên giường tôi vội chạy xin y tá cho chú thuốc giảm đau. 

Từ bé tới lớn tôi chưa từng bao giờ nhìn thấy người thân của mình bị những cơn đau giày xé, nên khi thấy chú bị như vậy, lòng tôi đau xót và chỉ biết niệm Phật cầu xin cho chú vượt khỏi cơn đau.  Một lúc sau y tá mang thuốc vào và khoảng 10 phút sau thì cơn đau dịu xuống.  Tôi thầm cám ơn trời Phật khi thấy chú được bình thường và tỉnh táo nói chuyện trở lại.  Tôi ngồi thêm với chú một lát cho đến khi cô Vy vào.  Vừa thấy cô bước vô, chú bảo tôi đi đi không kẻo trễ chuyến bay.  Trước khi đi, tôi cúi xuống ôm chú khẽ nói “chú phải ráng khỏe mạnh để chờ con về”.  Chú ôm và hôn nhẹ lên má tôi, cười hứa sẽ chờ tôi về.  Tôi bước đi mà trong lòng thấy vui và an tâm lắm. Nhưng nào ngờ duyên kiếp đã tận và đó chính là lần gặp mặt cuối cùng của chú cháu tôi.

Ngày 12 tháng 9, từ bên Pháp tôi text về cho cô Vy hỏi thăm tình trạng sức khỏe của chú.  Cô nói “chú yếu đi nhiều lắm, cứ mê mê ít khi mở mắt”.  Tôi thật lo nhưng vẫn ôm hy vọng rằng chú sẽ khỏe trở lại để chờ tôi trở về như chú đã hứa.  Sau đó cô nói tiếp “cô hy vọng chú còn tỉnh để nhận ra con”.  Tôi nghe mà thấy lòng buồn quá.  Sáng hôm sau trong lòng cứ thấy lo lo nhưng vì giờ giấc hai nơi chênh lệch nên tôi phải chờ đến chiều (buổi sáng giờ Cali) mới phone về.  Sau vài tiếng chuông reng thì tôi nghe giọng nói gấp và buồn của cô Vy “con ơi, chú đang hấp hối!!!”  Hai chữ “hấp hối” nghe như sét đánh ngang tai. Tôi chết lặng.  Đầu óc bay bổng như người đang trên mây.  Thế là chú ra đi.  Chú đã lỗi hẹn không chờ tôi về.  Chú bỏ lại trần gian nầy với một khoảng trời tiếc thương.  Tôi khóc thật nhiều.  Khóc vì nhớ thương chú đang cô đơn một mình ở nơi xa xôi nào đó.  Khóc vì chú bỏ tôi đi không một lời từ giã.  Lòng thấy quặn đau như ngày tôi mất mẹ.  Cũng may trời thương cho tôi về kịp để nhìn mặt và tiễn đưa người chú của tôi về chốn “Sa mạc” đầy “Mù sương”, nơi mà ngày nào đó…mình sẽ lại gặp nhau.

Giờ đây âm dương cách biệt, chú là con Phật:
       “Chú đi về chốn vô ngần,
          Nghe tiếng chuông chùa Kinh Niệm Phật,
          Quyết không trở lại cõi trầm luân. “

Từ hôm chú ra đi, thỉnh thoảng tôi lái xe ngang nhà chú vào buổi tối.  Căn nhà trống vắng, lặng tênh, trông buồn quá.  Tôi ngừng bên ngoài không dám bước vào.  Tôi đến đấy cũng chỉ muốn tìm lại chút kỷ niệm để cảm thấy như chú vẫn còn quanh đây.  Độ một tuần nữa là đến 49 ngày của chú.  Ngày mà chú sẽ được nương nhờ cửa Phật Từ Bi.  Ở nơi xa xôi ấy, xin chú được yên giấc nghìn thu!

                             
                                                                                              Quỳnh Thư - lưu bút      
                                                                                            San Jose-October, 2014

Ti oi ,
Moi nhac Tí thi em da xuat hien va da lam dươc cong viec ma Co co de nghi voi Quynh Thu ngay hom qua , vi nghe noi Tuy Van chua lam dươc !
Em gioi lam do !
Co Van

Quynh Thu thương ,
Doc lai bai nay lan thu ba,  ke tu ngay con bat dau goi den cho Me Thu , cac Bac va Ma Van , the ma lan nay doc lai . Ma Van cung khong lam sao nhin dươc dung co " mít ươt ". Nhu Ma da noi trong thu trươc , that la mot bai viêt chi tinh , day tinh cam , khien ngươi doc khong the nao ma khong roi le . Ma tin rang Chu Hoang se rat cam dong khi doc dươc nhung giong chu nay.
Ma cam on con da dua vao muc Đoan Van nay cho moi ngươi cung thương thuc.
Ma khong ngo con viet dươc Viet van hay den the. Con da ghep nhung dau de cua cac tac pham cua Chú Hoàng , de dien ta dươc nhung dieu xay ra that la doc dao tai tinh !
Nhu the la con co khieu viet van day , cu tiep tuc va Chú Hoàng se vui long  lam day , vi con se noi nghiep cua Chú trong tương lai.
Ma mong rang muc Đoản Văn nay se con dươc don nhan nhung sang tac cua con nhieu nua !   
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 02. Nov 2014 , 15:36


HẠNH PHÚC 



Tối hôm đó tôi đi Bình Dương cùng gia đình để dự đám ma 1 bác suôi gia của Ba tôi , tụi tôi đi 2 xe hơi. Tôi muốn đứa con trai đầu lòng của mình cùng đi nhưng cháu bận việc gia đình một chút và có hứa sẽ liên lạc với tôi sau.

Mắc gì mà tôi lại nghĩ không cần thiết nên đã bỏ phone ở nhà , thế là con trai chẳng liên lạc được mà nó quên là có thể liên lạc với tôi qua phone của mấy dì của nó. Mãi đến khi ra về được một lúc tôi mới biết tin con trai đang trên đường đi và chúng tôi sắp gặp nhau , tôi thì đang trên đường đi về lại Sài Gòn , nó thì đang trên đường đến Bình Dương

Tôi suy nghĩ ngay lập tức : Tội nghiệp một chút nữa con trai phải đi về Sài Gòn một mình nên tôi nói với mọi người là cho tôi xuống xe để đi ngược lại Bình Dương cùng với con trai và sẽ đi về cùng với nó cho vui , ai cũng đồng ý , nhất là người em gái của tôi thương nó nhất . Con tôi cũng muốn tôi ở lại Bình Dương chờ nó đến và cùng về chung nhưng đã không liên lạc được với tôi

Tôi " sang xe " , trở lại Bình Dương rồi cùng quay về SG ngay sau đó với cháu

Thật sự là mẹ con tôi ít có dịp gặp nhau được lâu nên khi có dịp thì tôi cũng muốn có nhiều thời gian để nói chuyện với con , tụi tôi cùng nói chuyện rỉ rả đủ thứ , nhất là nói chuyện về 2 đứa con , 1 trai , 1 gái của con tôi , nó vừa có đứa con gái chào đời mới có 10 ngày

" Mẹ có muốn nhìn thấy công ty của con không ? "

" Muốn chứ "

Con tôi làm ở Khu Công nghiệp Bình Dương đã 8 năm rồi và tôi chỉ có đi ngang qua khu vực đó thôi chứ chưa bao giờ biết chính xác nó nằm ở đâu và trông ra sao , bề thế như thế nào .

" Nó đây nè mẹ , nhìn lớn hén ? "

Trời tối , tôi không nhìn thấy rõ lắm nhưng cũng thấy được công ty của cháu rất bề thế , rộng lớn , dành cho khoảng trên 500 người làm việc ở đó .

" Ở bên trong vẫn đang có người làm việc đó me , công ty con làm việc 24/24 giờ "

Vì công ty của con trai tôi đang làm là công ty con , còn công ty Mẹ là ở bên Mỹ nên phải làm việc suốt cả ngày đêm , do sự cần thiết của công việc và do giờ giấc trái ngược nhau nữa , nhưng con trai tôi thì làm việc giờ hành chính thôi , từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều .

Tôi hỏi thăm con trai về công việc , nó mới khoe nó đã lên chức Giám sát được... 1 năm ( đúng là ít nói , giờ này mới khoe với mẹ  :-/ ) , tôi hỏi là " supervisor " đó hả , cháu gật đầu nói :

" Dưới 2 người và trên được nhiều người "

" Là sao con ? "

" Trên con là Trưởng phòng và Phó phòng , dưới con là trên 30 người "

" Nghĩa là con có trên 30 người dưới quyền con đó hả ? "

( Bà mẹ này có câu hỏi thật ngu ngơ  :D ;D )

" Dạ mẹ "

" Là trên 30 kỹ sư dưới quyền con hay là trên 30 nhân viên ? "

" Trên 30 kỹ sư mẹ ạ "

" Uiiii ....  Sao con giỏi vậy ? I'm proud of you "

À , tôi quên nói bạn nghe con trai tôi là kỹ sư thiết kế , công ty của cháu làm về những thẻ điện từ . Tôi nhớ khi cháu được tuyển dụng vào công ty này họ đưa cháu làm ở tổ thiết kế , nó nói nó không có học về thiết kế nên sẽ không biết làm , nhưng người tuyển dụng nói không sao , họ sẽ đào tạo cho nó và chẳng bao lâu sau cháu được lên làm tổ trưởng , giỏi ha các bạn ?  :D ;D

" Đám bạn cùng vô làm với con tụi nó còn làm việc không ? "

" Còn mẹ , nhưng chỉ có mình con là thăng tiến thôi . "

Con trai tôi nói về con trai của nó phá lắm , nó không chịu ngồi yên , tôi nói vậy tốt chứ sao , như con hồi nhỏ cũng vậy , mẹ nhớ hồi nhỏ con cứ lẩm đẩm ngồi chơi một mình với đống đồ chơi , hết tháo lại đến ráp nhưng con ít bao giờ làm hư đồ chơi lắm .

Tôi nhắc về những chuyện con tôi làm ngày xưa khi cháu còn học trung học , nó đã lấy cái đầu toa xe lửa của đồ chơi toa xe lửa đã bị hư , đấu qua đấu lại như thế nào ấy mà nó làm cho 1 cái quạt máy đồ chơi nhỏ xíu có thể chạy được , nhìn cái quạt máy nhỏ xíu chạy te te thật là ... sướng cả cõi lòng !!!

Chưa hết , tôi còn nhớ và nhắc lại cho con tôi nghe về ngày cháu đang học đại học và thực hành làm mấy cái loa , ampli gì đó , làm xong cắm điện vô nó kêu 1 cái xèo , cháy !!! Phải tốn tiền làm lại , kỳ này nó làm theo ý của nó , xong rồi gọi điện thoại cho bạn để khoe , tôi ngồi gần đó nghe được và nhớ như thế này :

" Mày nghe nè , hay chưa ??? "

Và nó mở lên cho bạn nó nghe . Toi thì khỏi nói , sung sướng vô cùng !!!

Con tôi nói con nó bây giờ cũng vậy , phá lắm  . Cả 2 mẹ con cùng cười với những hình ảnh của đứa con của mình trong đầu mình  :D ;D .

Thật là một buổi tối hạnh phúc với con , giản đơn thôi và cũng không khó tìm

Phượng Trần


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 02. Nov 2014 , 17:57

Phuong_Tran wrote on 02. Nov 2014 , 15:36:
HẠNH PHÚC 



Tối hôm đó tôi đi Bình Dương cùng gia đình để dự đám ma 1 bác suôi gia của Ba tôi , tụi tôi đi 2 xe hơi. Tôi muốn đứa con trai đầu lòng của mình cùng đi nhưng cháu bận việc gia đình một chút và có hứa sẽ liên lạc với tôi sau.

Mắc gì mà tôi lại nghĩ không cần thiết nên đã bỏ phone ở nhà , thế là con trai chẳng liên lạc được mà nó quên là có thể liên lạc với tôi qua phone của mấy dì của nó. Mãi đến khi ra về được một lúc tôi mới biết tin con trai đang trên đường đi và chúng tôi sắp gặp nhau , tôi thì đang trên đường đi về lại Sài Gòn , nó thì đang trên đường đến Bình Dương

Tôi suy nghĩ ngay lập tức : Tội nghiệp một chút nữa con trai phải đi về Sài Gòn một mình nên tôi nói với mọi người là cho tôi xuống xe để đi ngược lại Bình Dương cùng với con trai và sẽ đi về cùng với nó cho vui , ai cũng đồng ý , nhất là người em gái của tôi thương nó nhất . Con tôi cũng muốn tôi ở lại Bình Dương chờ nó đến và cùng về chung nhưng đã không liên lạc được với tôi

Tôi " sang xe " , trở lại Bình Dương rồi cùng quay về SG ngay sau đó với cháu

Thật sự là mẹ con tôi ít có dịp gặp nhau được lâu nên khi có dịp thì tôi cũng muốn có nhiều thời gian để nói chuyện với con , tụi tôi cùng nói chuyện rỉ rả đủ thứ , nhất là nói chuyện về 2 đứa con , 1 trai , 1 gái của con tôi , nó vừa có đứa con gái chào đời mới có 10 ngày

" Mẹ có muốn nhìn thấy công ty của con không ? "

" Muốn chứ "

Con tôi làm ở Khu Công nghiệp Bình Dương đã 8 năm rồi và tôi chỉ có đi ngang qua khu vực đó thôi chứ chưa bao giờ biết chính xác nó nằm ở đâu và trông ra sao , bề thế như thế nào .

" Nó đây nè mẹ , nhìn lớn hén ? "

Trời tối , tôi không nhìn thấy rõ lắm nhưng cũng thấy được công ty của cháu rất bề thế , rộng lớn , dành cho khoảng trên 500 người làm việc ở đó .

" Ở bên trong vẫn đang có người làm việc đó me , công ty con làm việc 24/24 giờ "

Vì công ty của con trai tôi đang làm là công ty con , còn công ty Mẹ là ở bên Mỹ nên phải làm việc suốt cả ngày đêm , do sự cần thiết của công việc và do giờ giấc trái ngược nhau nữa , nhưng con trai tôi thì làm việc giờ hành chính thôi , từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều .

Tôi hỏi thăm con trai về công việc , nó mới khoe nó đã lên chức Giám sát được... 1 năm ( đúng là ít nói , giờ này mới khoe với mẹ  :-/ ) , tôi hỏi là " supervisor " đó hả , cháu gật đầu nói :

" Dưới 2 người và trên được nhiều người "

" Là sao con ? "

" Trên con là Trưởng phòng và Phó phòng , dưới con là trên 30 người "

" Nghĩa là con có trên 30 người dưới quyền con đó hả ? "

( Bà mẹ này có câu hỏi thật ngu ngơ  :D ;D )

" Dạ mẹ "

" Là trên 30 kỹ sư dưới quyền con hay là trên 30 nhân viên ? "

" Trên 30 kỹ sư mẹ ạ "

" Uiiii ....  Sao con giỏi vậy ? I'm proud of you "

À , tôi quên nói bạn nghe con trai tôi là kỹ sư thiết kế , công ty của cháu làm về những thẻ điện từ . Tôi nhớ khi cháu được tuyển dụng vào công ty này họ đưa cháu làm ở tổ thiết kế , nó nói nó không có học về thiết kế nên sẽ không biết làm , nhưng người tuyển dụng nói không sao , họ sẽ đào tạo cho nó và chẳng bao lâu sau cháu được lên làm tổ trưởng , giỏi ha các bạn ?  :D ;D

" Đám bạn cùng vô làm với con tụi nó còn làm việc không ? "

" Còn mẹ , nhưng chỉ có mình con là thăng tiến thôi . "

Con trai tôi nói về con trai của nó phá lắm , nó không chịu ngồi yên , tôi nói vậy tốt chứ sao , như con hồi nhỏ cũng vậy , mẹ nhớ hồi nhỏ con cứ lẩm đẩm ngồi chơi một mình với đống đồ chơi , hết tháo lại đến ráp nhưng con ít bao giờ làm hư đồ chơi lắm .

Tôi nhắc về những chuyện con tôi làm ngày xưa khi cháu còn học trung học , nó đã lấy cái đầu toa xe lửa của đồ chơi toa xe lửa đã bị hư , đấu qua đấu lại như thế nào ấy mà nó làm cho 1 cái quạt máy đồ chơi nhỏ xíu có thể chạy được , nhìn cái quạt máy nhỏ xíu chạy te te thật là ... sướng cả cõi lòng !!!

Chưa hết , tôi còn nhớ và nhắc lại cho con tôi nghe về ngày cháu đang học đại học và thực hành làm mấy cái loa , ampli gì đó , làm xong cắm điện vô nó kêu 1 cái xèo , cháy !!! Phải tốn tiền làm lại , kỳ này nó làm theo ý của nó , xong rồi gọi điện thoại cho bạn để khoe , tôi ngồi gần đó nghe được và nhớ như thế này :

" Mày nghe nè , hay chưa ??? "

Và nó mở lên cho bạn nó nghe . Toi thì khỏi nói , sung sướng vô cùng !!!

Con tôi nói con nó bây giờ cũng vậy , phá lắm  . Cả 2 mẹ con cùng cười với những hình ảnh của đứa con của mình trong đầu mình  :D ;D .

Thật là một buổi tối hạnh phúc với con , giản đơn thôi và cũng không khó tìm

Phượng Trần

Phương Tran oi ,
Co mung cho con em va cho em. Co con trai gioi nhu vay ma may lau nay chang noi cho ai biet.
Mung cho hai me con nhieu nhe , dươc len chuc , em thi dươc len chuc Bà mot lan nua  [ nho dua hinh chau vao D/D di chu ] con trai em cung dươc len chuc Cha lan thu hai va dươc len chuc o so lam viec.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 03. Nov 2014 , 03:54

ngo_thi_van wrote on 02. Nov 2014 , 17:57:
Phương Tran oi ,
Co mung cho con em va cho em. Co con trai gioi nhu vay ma may lau nay chang noi cho ai biet.
Mung cho hai me con nhieu nhe , dươc len chuc , em thi dươc len chuc Bà mot lan nua  [ nho dua hinh chau vao D/D di chu ] con trai em cung dươc len chuc Cha lan thu hai va dươc len chuc o so lam viec.
Co Van


Thứa Cô Vân ,

Em cám ơn Cô đã đọc bài viết ngắn , viết chớp nhoàng của em , " nghĩ sao viết vậy " để kỷ niệm 1 buổi tối êm đầm & hạnh phúc với con trai.

Em cũng cám ơn lời chúc của Cô dành cho mẹ con em , con trai em nói nó chưa quen với cảm giác mình đã có 2 con  :D ;D , còn em vẫn chưa quen với chữ " nội , nội " , bây giờ Phi cứ gọi em là " nội "  :D ;D ;D ;D ;D :D :D

Em đã đưa thêm hình vào bài viết của Quỳnh Thư rồi đó Cô

PTr

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 03. Nov 2014 , 07:18

Phuong_Tran wrote on 03. Nov 2014 , 03:54:
Thứa Cô Vân ,

Em cám ơn Cô đã đọc bài viết ngắn , viết chớp nhoàng của em , " nghĩ sao viết vậy " để kỷ niệm 1 buổi tối êm đầm & hạnh phúc với con trai.

Em cũng cám ơn lời chúc của Cô dành cho mẹ con em , con trai em nói nó chưa quen với cảm giác mình đã có 2 con  :D ;D , còn em vẫn chưa quen với chữ " nội , nội " , bây giờ Phi cứ gọi em là " nội "  :D ;D ;D ;D ;D :D :D

Em đã đưa thêm hình vào bài viết của Quỳnh Thư rồi đó Cô

PTr

Phương Tran oi ,
Em len chuc Ba Noi lau roi ma van chua quen hay sao ?  Co le tai em con tre qua ma Bị hay Được goi la Nội nen thay kỳ kỳ day !
Cam on em da dua nhung tâm hinh cua nha van Nguyen Xuan Hoang vao day ho cho Quynh Thu. Bai viet ma co hinh kem theo luôn luôn lam cho moi ngươi thich thu hon nua.
Quynh Thu chac da bang long lam roi !
Em cho hinh me con cua em vao cho moi ngươi dươc thay dung nhan.
Co Van   

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 03. Nov 2014 , 19:21

ngo_thi_van wrote on 03. Nov 2014 , 07:18:
Phương Tran oi ,
Em len chuc Ba Noi lau roi ma van chua quen hay sao ?  Co le tai em con tre qua ma Bị hay Được goi la Nội nen thay kỳ kỳ day !
Cam on em da dua nhung tâm hinh cua nha van Nguyen Xuan Hoang vao day ho cho Quynh Thu. Bai viet ma co hinh kem theo luôn luôn lam cho moi ngươi thich thu hon nua.
Quynh Thu chac da bang long lam roi !
Em cho hinh me con cua em vao cho moi ngươi dươc thay dung nhan.
Co Van   


  Mạ Vân nhắc em mang hình con trai và các cháu về đây , chia xẻ cùng cả nhà nhé.
  Chị biét Mạ yêu những bài viết trong Đoản Văn nầy lắm đấy. Kỷ niệm của em và con trai thật dể thương , vì làm Mẹ , lúc nào các con vẫn còn bé nhỏ trong tâm , cho dù đã lập gia đình , có con cháu .
  Cám ơn em đã chia xẻ bài viết của em và của QT vào kỷ niệm vàng của cô Thu và Mạ Vân.



  Chị mới chôm được hình nầy , thấy tiệm tóc em khang trang và đẹp quá.
  Chúc bà nội trẻ càng ngày càng hốt bạc , vì  đông khách ra vào nhé.( thấy bà khách nầy đang phê ).
   Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 05. Nov 2014 , 09:41

tuy-van wrote on 03. Nov 2014 , 19:21:
  Mạ Vân nhắc em mang hình con trai và các cháu về đây , chia xẻ cùng cả nhà nhé.
  Chị biét Mạ yêu những bài viết trong Đoản Văn nầy lắm đấy. Kỷ niệm của em và con trai thật dể thương , vì làm Mẹ , lúc nào các con vẫn còn bé nhỏ trong tâm , cho dù đã lập gia đình , có con cháu .
  Cám ơn em đã chia xẻ bài viết của em và của QT vào kỷ niệm vàng của cô Thu và Mạ Vân.



  Chị mới chôm được hình nầy , thấy tiệm tóc em khang trang và đẹp quá.
  Chúc bà nội trẻ càng ngày càng hốt bạc , vì  đông khách ra vào nhé.( thấy bà khách nầy đang phê ).
   Em TV

Tuy Van oi ,
Em noi dung lam do !
Dao nay sao vang bong Thanh Truc ?
Nguyen Van Ha de nghi muc nay roi cung biet tam luôn ! Con Dzit nua chang biet lội o giong sông , hồ nao?
Ngố oi , tiep tuc viet bai cho Ma Van va cac ban doc nhe.
Tuyet Lan dang dương benh da khoe han chua ? Mong bai cua em do.
Toàn cung chang thay vao day nua ! May ma Kahat con vao MVGT de cho moi ngươi biet su tich cac loai hoa.
Co Mai va Co Thu vi con ban voi " Gia Trang " co rat nhieu muc cua minh nen Ma Van khong dam lam dung long tot. Neu thinh thoang dươc mot bai đoan van cua cac Co la Ma Van mung qua roi .
Con nhung ai da vao day , xin tro lai đung đi luôn nhẹ
Nhin thay tiem cua Phương Tran ma mung cho em ! 
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by thule vào ngày 30. Dec 2014 , 14:57
Thân mến chúc các bạn, các anh chị em của gia đình LVD một tân niên 2015 nhiều điều vui, may mắn, sức khỏe , và an lạc.

(Cuối  năm tính sổ, nhớ lại chuyện cũ, ôn lại những kỷ niệm vàng  và rồi lại hướng về 365 ngày sắp tới.  Mời cả nhà đọc lại một bài viết cũ, đã đăng trong 1 Đặc San LVD để ...hát mừng mùa xuân và trân quí những tình cảm vui buồn đã qua của trường Lê văn Duyệt).)


MTV và những bài hát cho người LVD   

  bài của Thu Lê          


Chuyện thay đổi lời của một bài hát nổi tiếng mà mọi người đều biết, hoặc là chỉ thay đổi một vài câu của bài hát để góp vui hay pha trò trong những lúc “trà dư tửu hậu” là một hiện tượng rất thường xẩy ra.  Chắc không ai có một ý nghĩ xấu nào hoặc định chê trách điều gì, nhưng không ai biết người nào “đầu têu” hoặc lời thay đổi phát xuất từ đâu và những lời cải biên cứ tiếp tục lan truyền để làm vui cho mọi người.

Chẳng hạn như bài “Trăng Rụng Xuống Cầu” của Hoàng Thi Thơ mà ngày xưa đôi song ca Ngọc Cẩm &Nguyễn Hữu Thiết trình bầy khá phổ thông đã bị mọi người đọc trại ra là “Trăng rụng trúng đầu” hoặc tệ hơn “Răng rụng trúng đầu” (phải phát âm hai chử ‘răng rụng” theo lối Bắc !) với những câu trẹo họng như “  Ai đang đi trên cầu bông, té xuống sống, ướt cái quần ny-lông...” làm mọi người phải cười vỡ nhà vỡ cửa ... Rồi còn nữa, thí dụ 2 câu của một bài hát rất quen thuộc của nhạc sĩ Lam Phương mà tôi không nhớ tên bài hát đã được biến chế thành,” Em ơi, nếu mộng không thành thì sao? Mua chai thuốc chuột......” Hoặc là gần đây hơn, một bài rất hay của nhạc sĩ TCS đã biến thành lời than rất cay đắng của các đấng nam nhi với những câu như "Một ngàn năm nô lệ đàn bà. Một trăm năm nô lệ vợ ta. Ba mươi năm rửa chén từng ngày. Gia tài của vợ, để lại cho ta..Gia tài của vợ:  Một nắm bùi nhùi..."

Cái tệ hại nhất là các câu cải biên lại được mọi người nhớ hơn là lời chân phương của bản chính.  Ngay tôi đây, tôi nhớ những câu kể trên mà không nhớ chính xác tên bài hát và là của tác giả nào.  Tôi chắc các tác giả ít ai vui với những câu cải biên này và  tác giả Lam Phương đã than phiền là nhạc của ông bị “cải” nhiều nhất.  Nghĩ cho cùng, các tác giả cũng nên vui vì sự lan truyền sâu rộng tự nhiên trong quần chúng đã chứng tỏ sự thành công của bài hát chính, nhất là sự làm vui mọi người chứ không hề có mục đích thương mại bất chính.

Riêng thầy trò Lê văn Duyệt chúng tôi vì hay gặp nhau luôn, nên rất thân mật gần gũi. Lúc gặp nhau lấy ăn uống ca hát làm vui, và hay đem các bài ca quen thuộc ra hát cho nhau nghe.  Từ đó mới nghĩ đến biến chế các bài chúng tôi yêu thích ra những lời thích hợp để diễn tả hoàn cảnh, tâm tình và tình cảm của chúng tôi trong những lần gặp gỡ.  Thiết tưởng với mục đích mua vui không kém phần “cao cả” ấy (ghi lại những ngày gặp gỡ tràn đầy kỷ niệm bằng lời ca mới ), các tác giả cũng thông cảm và lượng thứ.

Bài hát cải biên đầu tiên cho LVD ra đời có lẽ cách nay phải 15, 17 năm khi hội CNSTH /LVD do Thanh Tâm mới thành lập được vài năm.  Trên đường đi xuống miền nam CA họp bạn, các em Kim Anh, Kim Bình và nhất là em Nguyễn thị Đức đã đặt lời mới cho bài “Trường Làng Tôi” của Phạm trọng Cầu., gợi nhớ bao hình ảnh xưa của trường Lê văn Duyệt với ao rau muống, 2 dãy lầu , và con đường lộ đi 2 phía Dakao và về phía lăng Đức Tả Quân.  Lúc đó VN chưa có bình thường hóa, chưa mở cửa nên còn thấy hình ảnh “trường xưa xa quá ai ơi, tôi mơ ước ngày mai quay về”và “ theo tháng ngày chiến cuộc lan tràn trong nước tôi xóa tên trường xưa...”  Đúng thế, trường LVD đã mang tên khác rồi...Xin các bạn nghe bài hát:

Trường Làng Tôi


Trường của tôi ao rau muống vây quanh cóc với nhái kêu rêu um xùm
Lên trường tôi con đê bé xinh xinh len qua đám trúc xanh nhẹ lướt
Trường của tôi hai cao ốc chơ vơ bao quanh đám rêu xanh ao bùn
Trường của tôi không giây phút tôi quên dù đói no quê người bạn ơi
Nơi sống bao mái đầu xanh mầu, đời tươi như rau muống xanh chấm tương
Theo tháng ngày chiến cuộc lan tràn trong nước tôi xoá tên trường xưa
Không bóng hình những tà áo dài cùng nhau tha thướt liếc ra liếc vô
Mơ đến ngày nước non yên bình trong nước tôi sẽ thăm trường xưa


Đường về quê xa xôi quá ai ơi, tôi mơ ước mai đây quay về
Nhìn trường xưa quên đi kiếp tha phương luôn vấn vương những nhớ và thương...


Khi so sánh hội CNSTH/LVD với hội đoàn các trường khác thì hội chúng ta được tiếng là thân mật, thầy trò khăng khít, gần gũi, sinh hoạt với nhau rất thường, hiếm thấy ở các hội đoàn bạn hình như có “nặng phần trình diễn” hơn (chỉ thấy sự hiện diện thầy trò trong các buổi lễ lớn).  Sự gần gũi khắng khít đó trong bao nhiêu năm đã thành nếp nhà nên đến đầu năm 2008 khi cựu  HT Đặng Cần tổ chức lần đầu ngày “Nhớ Ơn Thầy Cô” tại Orange County đã gây hứng khởi cà cảm kích của đa số thầy trò.

Ba chúng tôi với tư cách là giáo sư cố vấn đã quen vui chơi với các em trong các buổi họp “mini”, cảm kích cái ý nghĩa của Đại Hội “Nhớ Ơn Thày Cô”, muốn đem cho các em một ngạc nhiên thích thú, bèn rủ nhau trình diễn một bài hát gợi nhớ thầy cô một thời “gõ đầu trẻ” và nhắc nhở các em thời áo trắng mài đũng quần trên ghế nhà trường. Thế là bài “Cô Gái Việt” của Hùng Lân một sớm một chiều đã biến thành “Cô Giáo Việt”.  Xin mời mọi người cùng hát:

Cô Giáo Việt



Làm cô giáo, trời ơi khổ cả đời!
Ngày sáng đêm soạn bài sao quá ngán!
Ngồi trong lớp làm gương sáng cho người
Rời lớp ra, thì cuộc đời thật sướng vui....

Dẫu không thuộc bài, em vẫn tới lớp
Thấy cô vào, lòng em ôi sao khớp!
Học trò hiền trò ngoan, cô thêm vui,
Học trò lười trò phá, cô than trời!

Này em ơi, chớ thích quà rong
Cố gắng học xong, không cãi nhau, không ngồi lê.
Dù rầy la, quát mắng, làm nghiêm, cho trứng gà non
Cũng bởi cô thương học trò.

Học trò cô_ những tấm lòng son
Như những mầm non, tô thắm giang sơn Việt Nam.
Lòng cô quyết góp sức đồng tâm
Xây muôn tương lai rạng ngời, sáng tươi....

1/12/08


Bài “Cô Giáo Việt” được hoan nghênh nhiệt liệt. Các em ngạc nhiên thấy các cô giáo ở tuổi 70+ mà cởi mở, chịu chơi quá xá, thích thú nhìn lại ảnh mình của 40 năm trước qua bài hát, đã ùa lên sân khấu hát chung với các cô một lần nữa.  Thế là ban tam ca MTV (Mai Thu Vân_) ra đời và ...nổi tiếng ngay  mặc dù các cô ca sĩ này thuộc loại ‘hát hay không bằng hay hát’) vì các em chưa bao giờ thấy các cô giáo (già) hát trước công chúng, lại diễn tả rất thành thực, say sưa (cứ nhìn hình cô Mai đang hát là biết) cái nỗi lòng của cô giáo như thế. 

Năm sau, trong ĐH thế giới lần I, các em trong ban Văn nghệ của NĐ đã làm một màn nhạc cảnh “Cô giáo Việt- Nữ Sinh Việt” hát lại bài Cô Giáo Việt và thêm phần “Nữ Sinh Việt” đối thoại với các cô giáo rất là dễ thương. Hảy nghe các em nói:

Lời cô giáo, lòng em nhớ muôn đời
Học phải chăm, việc nhà không biếng nhác
Cười, ăn nói, phải khép nép dịu dàng
Quần áo thơm, đẹp mà không lố lăng.

Sáng đến trường học Văn rồi học Toán
Triết, Sử đại rồi Anh Văn, Lý Hóa
Vạn vật, nhạc, công dân, hay Pháp Văn
Nhiều nhiều nhiều, mệt quá em đau đầu!

Khi cô khuyên các em nên gắng học, đừng ngồi lê dôi mách thì các em trả lời rất ngoan:

Dạ thưa cô, em nhớ lời cô
Em ráng học thi, không dám xi nê, dạo chơi
Dù đôi lúc em trốn học hay phá phách mộng mơ
Cho các cô đây nhăn mày..


Và kết luận:

Dù năm tháng sóng gió bể dâu
Em mãi là học trò của cô (hay Cô mãi là người THẦY của em.)


Sau kỳ ĐH, có họp mặt đôi lần ở nhà em cựu HT Cần, cô Ngọc Mai cao hứng làm bài     “ 90 năm Cuộc Đời”, một biến thể của “60 Năm Cuộc Đời) của Y Vân.  Cô Mai tâm sự,  “ Mình thì đã qua cái mốc 70, các em thì cũng ngót nghét ở ngưỡng cửa 60, mà còn hăng hái khỏe mạnh, vui chơi thế này thì không thể chỉ có 60 năm mà ít ra phải 90 năm, nếu không muốn nói là 100 năm...” Xin mời mọi người cùng hát:

                   CHÍN MƯƠI NĂM CUỘC ĐỜI
                                                                  
                     Em ơi em ơi, chín mươi năm cuộc đời 
                     20 (hai mươi) năm đầu, học hành rất lao đao
                     50 (năm mươi) năm sau, cuộc đời luôn xoay vần,
                     20 (hai mươi) năm cuối làm sao?

                     -Ớ là thế, bảy bó( sáu bó) đâu là bao?
                      Ớ giờ đây, gặp nhau vui mừng quá
                      Ớ còn bao năm sống vội đi em!

                      Em ơi em ơi, 90 năm cuộc đời
                      Khi xa nhau rồi, ta vẫn nhớ hôm nay   
                      Bao nhiêu yêu thương và duyên sum vầy
                      Lê Văn Duyệt sống mãi ngàn năm!

                                                    (lời cải biên :Gs Vũ NGọc Mai)

Ngày 23 tháng 8, 2009, hội CNSTH/LVD đã tổ chức Hội Ngộ Toàn Cầu lần thứ 1 tại Orange County.  Ban tam ca MTV đã không phụ lòng trông đợi của các em, góp mặt trình diễn bài “Ly Rượu Mừng Hội Ngộ 2009” cải biên từ bài hát để đời của NS Phạm Đình Chương.  Với điệu nhạc vui tươi quen thuộc nay thêm lời trần tình cảm động, diễn tả được tâm tư của đàn chim LVD từ bốn phương tìm về tổ ấm, ôn lại kỷ niệm xưa, hâm nóng tình thầy trò tình bạn đã gặp nhau một thời và nặng lòng cho đến cả đời.  Đây là những tâm tình ấy, xin mọi người cùng hát:

Ly Rượu Mừng Hội Ngộ 2009


Đàn chim tung cánh từ khắp muôn nơi, về đây ta hát vang khúc hoan ca, mừng thầy cô bạn xưa, gặp nơi đây thiết tha, với tấm lòng yêu thương trường cũ.
Á, A, Á, A...Nhắp chén đầy vơi chúc người người vui.
Á, A, Á, A...Ôn kỷ niệm cũ muôn đời.
Nhớ mái trường năm ấy thân thương, những ngày hoa gấm mơ màng.  Nhớ những năm dài, áo trắng miệt mài, cùng thầy cô sớm trưa vui học.
Từ khi xa quê, mái trường nhạt nhòa mà trong tim ta vẫn tình đậm đà, vẫn còn một cõi thân thương, vẫn tìm về một góc tha hương...
Á, A, Á, A...LÊ VĂN DUYỆT xưa vẫn luôn bền vững,
Á, A, Á. A....Chúng mình giữ mối thâm tình....

Gặp nhau luôn (cùng) chồng con hân hoan, trong đời sống vui buồn hợp tan.
Đời tha hương, đường đời vạn nẻo. Tóc xanh nay đã muốn pha tiêu cùng muối..
Dậy dỗ một thời (là) thầy cô một đời, Có bao giờ quên tình thầy trò?
Bạn thuớ ấu thơ luôn luôn (là) bạn mãi trăm năm.  Gặp nhau rồi thương nhớ hoài ngàn năm...
Tháng tám ....sum ..vầy, hãy chúc mừng nhau sẽ còn gặp nữa.  Giữ...kỷ..niệm...vàng, những ngày thơ ấu êm đềm.

Chúc Lê Văn Duyệt  ...mãi...thân thương....
Cho cuộc đời ta...thêm ....hương.......


(do ban tam ca MTV viết lời theo nhạc của Phạm Đình Chươngg, mừng ngày Hội Ngộ
LVD toàn cầu  23 tháng 8, 2009)


Gần đây nhất là Ngày ĐH Thế Giới lần thứ II ở San Jose vào ngày 18, 19 tháng 8 năm 2011 đánh dấu 20 năm thành lập hội và 36 năm tha hương.  Thời gian đi nhanh và mọi người đã già theo năm tháng, không còn đi lại thăm nhau dễ dàng như trước.  Thỉnh thoảng có dịp các cựu NS LVD rủ nhau đi thăm các thầy cô ở xa, lại nhân cơ hội chở các thầy cô  ở các nơi khác tới chỗ họp  (ở nhà một cô thầy nào đó) và tất nhiên là không quên mang dồ ăn đồ uống để vừa ăn vừa chơi cho hết ngày. Hội chúng ta vẫn tiếp tục phát triển , vẫn vững vàng keo sơn.  Tình thầy trò bè bạn không hề phai nhạt theo thời gian .  MTV muốn ghi nhận tình cảm chân thật và bền vững đó bằng bài “Tuổi Vàng”, cải biên từ Thu Vàng của NS Cung Tiến , đã được chia sẻ trong ngày họp mặt thầy trò ngày thứ bẩy 18 tháng 8, 2011:

Tuổi vàng                                        Nhạc:  Cung Tiến
                                                          Lời:    MTV  (tháng 8-2011)


(Lời thầy cô)

1. Chiều hôm qua soi gương trên tường,
Nhìn mái tóc đã nhuốm phong sương.
Thời gian trôi dần vào thiên thu.
Chúng mình không còn những ngày ngây thơ.

Hôì này không đi chơi dễ dàng.
Thâỳ cô đã ...nhạt phấn phai hương....
Đường thì xa, làm sao lê chân?
Lái xe không còn, (  làm) thế nào đi thăm ? (thăm nhau)

ĐK:
Trường xưa còn đó, tình bạn xưa còn đó.
Đầu cô mầu tuyết, em giờ tóc vàng úa.
Hình bóng trường cũ, bao ngày xanh thuở âý,
Nghe dường như hãy còn đâu đây....

(Lời học trò)
2.  Ngày hôm nay đi thăm cô thầy,
Đừng quên nhé, đồ ăn mang theo.
Đường tuy xa mà lòng không xa...
Chúng mình đưa thầy cô cùng gặp nhau...

ĐK:
Nào bún nào bánh, nào bài hát bài ca...
Nào máy hình nháy, bấm tùm lum tà la...
Nào ăn nào uống, nào cười nói thật sướng!
Ôi đời còn bao nhiêu mà không hưởng....?

Ngày hôm nay đi thăm cô thầy
Nhớ nhớ “Kỷ Niệm” cũ xa vời
Ngày hôm nay mình gặp nhau đây
Nhớ thuở sách đèn bao nhiêu là thương......


Ngày ĐH chính, MTV chọn bài “Mơ Khúc Tương Phùng” của Lam Minh vì chẳng thấy còn đề tài nào thích hợp hơn nữa.  Nhưng vì phần Điệp Khúc của nguyên bản đã rất thích hợp với chủ đề hội ngộ của LVD nên MTV đã giữ nguyên (phần chữ thẳng dưới đây) và chỉ sửa đổi lời nửa phần trên của bài hát (chữ nghiêng) cho hợp với tình thầy trò bè bạn hơn là tình yêu đôi lứa:

MƠ KHÚC TƯƠNG PHÙNG
                                          
                                        LAM MINH & MTV (8-2011)


Ta tìm về với nhau hôm nay
 Một trời hạnh phúc tay trong tay

Mơ về trường xưa, nhớ thầy bạn cũ
Ngút ngàn kỷ kiệm bao thời dâú ái.

Ôi thời hạnh phúc đã trôi qua
 Nhưng lòng ta vẫn luôn mơ xa

 Mơ người bạn quí nhớ lại tình cũ
để cùng ta vang khúc ca tương phùng.


ĐK :
Một hôm gặp lại  nhau
Đời tươi vui cùng tia nắng bên cành hoa đào
Ta được gần bên nhau
Mặc không gian, mặc cuộc sống ra thế nào
Lòng ta được hân hoan
Cùng bên nhau có thể vui những ngày sáng
Say đắm trong câu ca mơ màng,
Ta hát theo cung đàn của giấc mộng vàng.


Thế là trong mấy năm liền, ban tam ca MTV, khởi hứng từ bài « Trường Làng Tôi » của các em, đã chế được mấy bài hát nói lên tình cảm chân thật của những người LVD.  Những ngày tháng sắp tới, không biết cuộc đời sẽ ra sao, không biết có gì thêm nhưng  MTV muốn ghi lại đây trên giấy trắng mực đen kỷ niệm của những ngày vàng mà ...ngàn năm hồ dễ đã ai quên..... ?

THU LÊ (10-17-2011)





Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 30. Dec 2014 , 16:15
Hoan ho Co Thu Le da lam cho Muc Đoan Van " sống " lai voi nhung ky niem kho quen cua Ban Tam Ca MTV  va nho dau ma Ban Tam Ca nay da ra doi.
Ban Tam Ca trong tương lai cung mong la se thau lai tat ca nhung bai hop ca cua Ban Tam Ca MTV va vai bai don ca cua ba Co , de gay quy giup cho Hoi Le Van Duyet. Chang biet co thanh cong
hay khong ?
 

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 30. Dec 2014 , 23:27

ngo_thi_van wrote on 30. Dec 2014 , 16:15:
Hoan ho Co Thu Le da lam cho Muc Đoan Van " sống " lai voi nhung ky niem kho quen cua Ban Tam Ca MTV  va nho dau ma Ban Tam Ca nay da ra doi.
Ban Tam Ca trong tương lai cung mong la se thau lai tat ca nhung bai hop ca cua Ban Tam Ca MTV va vai bai don ca cua ba Co , de gay quy giup cho Hoi Le Van Duyet. Chang biet co thanh cong
hay khong ?
 


 
  Em cám ơn ban tam ca nói chung và cô Thu đã chia xẻ cùng cả nhà món quà Tết thật trân quí.
  Ý kiến làm cd của các bài hát đơn và họp ca của ban MTV , em hoan hô nhiệt liệt và chắc chắn sẽ thành công.





  Em TV 

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 31. Dec 2014 , 22:04

tuy-van wrote on 30. Dec 2014 , 23:27:
 
  Em cám ơn ban tam ca nói chung và cô Thu đã chia xẻ cùng cả nhà món quà Tết thật trân quí.
  Ý kiến làm cd của các bài hát đơn và họp ca của ban MTV , em hoan hô nhiệt liệt và chắc chắn sẽ thành công.





  Em TV 

Tuy Van oi ,
Ma cam on em , nhung day moi la y kien chu quan cua em ma thoi. Cung giong nhu la " Ma Hat Con Khen Hay " day ma. ;D
Ma Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 01. Jan 2015 , 19:52

ngo_thi_van wrote on 31. Dec 2014 , 22:04:
Tuy Van oi ,
Ma cam on em , nhung day moi la y kien chu quan cua em ma thoi. Cung giong nhu la " Ma Hat Con Khen Hay " day ma. ;D
Ma Van 


  Mạ thương ,
  Hôm nay chúng ta chuẩn bị những ngày cuối tuần , cũng là mừng Xuân mới. Em thương kính chúc Mạ và cả nhà nhiều niềm vui.



Nhớ Tết VN ,

Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 01. Jan 2015 , 22:10

tuy-van wrote on 01. Jan 2015 , 19:52:
  Mạ thương ,
  Hôm nay chúng ta chuẩn bị những ngày cuối tuần , cũng là mừng Xuân mới. Em thương kính chúc Mạ và cả nhà nhiều niềm vui.



Nhớ Tết VN ,

Em TV

Nhin nhung tam thiep chuc Tet nay ma nho Tet o VN qua !
Cam on em.
ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Ngố vào ngày 09. Feb 2015 , 18:21
Kính mời Mạ Vân đọc bài viết của anh Tài tui.....do chi Ái Hoa tìm được..


Thì ra Tài còn là nhà văn nữa đó bà con ơi! Cung Lan đã đọc Hoài Hương còn tôi có đọc thêm Chỉ Còn Trong Mộng Tưởng tiếp đó nữa.
Đọc Hoài Hương đến phần cuối cảm động phát khóc. Trong CCTMT thì tìm thấy Tài quả thật có tài viết văn, rất bay bướm.
ah tôi xin trích một vài đoạn cho quý vị đọc nhé!


Nếu không mất mát thì đâu ai trịnh trọng những gì đang hiện hữu, không tìm lại được đâu ai hối tiếc những gì đã mất . Câu nói nầy giản đơn hầu như ai cũng biết nằm lòng, hay ít nhất đã được nghe vài lần ...nhưng chỉ có người trong cuộc mới thấm thía được cái chiều sâu của nó, tôi là một trong số những người không may đó, tôi xin được mở ngoặc ở đây để giải thích hai chữ " không May " (Thật ra tôi là ngươì may mắn nhất, là một kẻ xa lạ tới tạm trú nơi em sinh sống, vỏn vẹn chỉ có hai thằng bạn thân . Bọn nó giúp đỡ đủ mọi phương tiện để tôi tạm dừng bước giang hồ ở Hồ Bài ...rôì ông tơ bà nguyệt đã đưa đẩy dẫn đường đưa lối cho tôi gặp được em .
Chúng tôi quen nhau qua sự dàn xếp kỹ lưỡng của hai cô bạn, chúng tôi yêu nhau qua sự rung động của hai con tim và rồi chúng tôi sống bên nhau qua sự chấp thuận của gia đình. Nhưng nghiệt ngã thay một đêm trời rỉ rả vài hạt mưa, dường như đang khóc cho một cuộc tình sắp đứt đoạn, bầu trời thấp thoáng lúc tỏ, lúc mờ, lác đác vài vì sao soi rọi xuống bờ đê dọc theo thửa ruộng như nhắc nhở trách cứ bước chân của kẻ bạc tình dẫm lên sự đau khổ xót xa của một người con gái đang chờ hắn quay về .
Trăng đêm đó không sáng lắm nhưng cũng đủ dắt tôi rời căn nhà đang tràn ngập tình yêu theo đúng nghĩa của một mái ấm gia đình mà tôi hằng khao khát mơ ước ... Hương tình vẫn còn nồng cháy trong lòng tôi, thế mà tôi lại bỏ đi, tôi trở thành tên tội đồ không bản án, vô hình chung tôi tự giết đời tôi trong đêm cay nghiệt đó ... Từ ấy tôi hiển nhiên thành kẻ không may trên con đường lưu lạc nơi đất khách )
Mười sáu năm rôì, tôi luôn tự trách mình, một việc làm thiếu suy nghĩ của tôi đã đẩy đưa chúng tôi phải cách xa trong 16 năm . Em phong ba trong dòng đời tôi ray rứt, ăn năn ....
m yêu dấu, kỷ niệm là gói hành trang quí báu để tôi mang theo trong những lúc tôi không được gần bên em . Vâng ! đối với tôi kỷ niệm của chúng mình là một sự việc rất quí báu, thiêng liêng, tôi trịnh trọng yêu mến gìn giữ nó, xem nó như một cẩm nang để sống rất cần thiết trong cuộc đời tôi . Có lúc tôi vui vui khi nhớ về em, có lúc tôi nghe lòng se thắt khi nhớ về em, những buồn vui của tôi đã tùy thuộc vào nỗi nhớ thương, kỷ niệm như chất chứa một vết sầu tình cảm đã in sâu trong tiềm thức tôi, hình ảnh em vẫn cô đọng ở một góc nào đó sâu thẳm trong tâm hồn, chỉ cần một sự việc nào đó có liên quan tới em thì tâm tưởng của tôi sẽ bùng dậy, nó như một cuốn film được quay chậm lại để tôi suy tưởng thả hồn về vùng quá khứ dĩ vãng đã trở về dù lần đó vui hay buồn tôi cũng miên man trôi nổi theo đuổi, tại vì tôi biết chắc chắn rằng em đang ở bên tôi dù chỉ là giây phút ảo tưởng nhưng một thoáng đó đem lại cho tôi những sung sướng không thể tả ... Dường như em đang cười với tôi, tiếng cười reo vui vô tư lự khiến căn phòng vốn đang tịch mịch nầy bỗng bừng sáng , một ánh sáng lạ thường .... Mà không em đang khóc thì phải, khóc vì nhớ tôi, khóc vì được gần tôi, khóc vì không được sống bên tôi, khóc vì những khổ đau em phải chịu ... Tôi cố níu kéo giây phút êm đềm đó thêm một khoảnh khắc, cố bám víu vào trí nhớ để giữ em lại, để ghìm nát đôi vai bé nhỏ nõn nà của em ... Tôi nghe lại hơi thở dồn dập, ấm áp len nhẹ trong từng tiếng đập từ con tim lồng vào đó những tiếng nghẹn ngào, xúc động tôi tìm lại chất dịu nồng trên đôi môi ngọt ngào nóng bỏng để soi thấy đời mình trong làn da trắng mịn màng, ngụp lặn với những cuồng nhiệt của tình yêu ..."
Đọc rất thích! Thế Thôi rất đáng hâm mộ
Ái Hoa

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 10. Feb 2015 , 21:32

Ngố wrote on 09. Feb 2015 , 18:21:
Kính mời Mạ Vân đọc bài viết của anh Tài tui.....do chi Ái Hoa tìm được..


Thì ra Tài còn là nhà văn nữa đó bà con ơi! Cung Lan đã đọc Hoài Hương còn tôi có đọc thêm Chỉ Còn Trong Mộng Tưởng tiếp đó nữa.
Đọc Hoài Hương đến phần cuối cảm động phát khóc. Trong CCTMT thì tìm thấy Tài quả thật có tài viết văn, rất bay bướm.
ah tôi xin trích một vài đoạn cho quý vị đọc nhé!


Nếu không mất mát thì đâu ai trịnh trọng những gì đang hiện hữu, không tìm lại được đâu ai hối tiếc những gì đã mất . Câu nói nầy giản đơn hầu như ai cũng biết nằm lòng, hay ít nhất đã được nghe vài lần ...nhưng chỉ có người trong cuộc mới thấm thía được cái chiều sâu của nó, tôi là một trong số những người không may đó, tôi xin được mở ngoặc ở đây để giải thích hai chữ " không May " (Thật ra tôi là ngươì may mắn nhất, là một kẻ xa lạ tới tạm trú nơi em sinh sống, vỏn vẹn chỉ có hai thằng bạn thân . Bọn nó giúp đỡ đủ mọi phương tiện để tôi tạm dừng bước giang hồ ở Hồ Bài ...rôì ông tơ bà nguyệt đã đưa đẩy dẫn đường đưa lối cho tôi gặp được em .
Chúng tôi quen nhau qua sự dàn xếp kỹ lưỡng của hai cô bạn, chúng tôi yêu nhau qua sự rung động của hai con tim và rồi chúng tôi sống bên nhau qua sự chấp thuận của gia đình. Nhưng nghiệt ngã thay một đêm trời rỉ rả vài hạt mưa, dường như đang khóc cho một cuộc tình sắp đứt đoạn, bầu trời thấp thoáng lúc tỏ, lúc mờ, lác đác vài vì sao soi rọi xuống bờ đê dọc theo thửa ruộng như nhắc nhở trách cứ bước chân của kẻ bạc tình dẫm lên sự đau khổ xót xa của một người con gái đang chờ hắn quay về .
Trăng đêm đó không sáng lắm nhưng cũng đủ dắt tôi rời căn nhà đang tràn ngập tình yêu theo đúng nghĩa của một mái ấm gia đình mà tôi hằng khao khát mơ ước ... Hương tình vẫn còn nồng cháy trong lòng tôi, thế mà tôi lại bỏ đi, tôi trở thành tên tội đồ không bản án, vô hình chung tôi tự giết đời tôi trong đêm cay nghiệt đó ... Từ ấy tôi hiển nhiên thành kẻ không may trên con đường lưu lạc nơi đất khách )
Mười sáu năm rôì, tôi luôn tự trách mình, một việc làm thiếu suy nghĩ của tôi đã đẩy đưa chúng tôi phải cách xa trong 16 năm . Em phong ba trong dòng đời tôi ray rứt, ăn năn ....
m yêu dấu, kỷ niệm là gói hành trang quí báu để tôi mang theo trong những lúc tôi không được gần bên em . Vâng ! đối với tôi kỷ niệm của chúng mình là một sự việc rất quí báu, thiêng liêng, tôi trịnh trọng yêu mến gìn giữ nó, xem nó như một cẩm nang để sống rất cần thiết trong cuộc đời tôi . Có lúc tôi vui vui khi nhớ về em, có lúc tôi nghe lòng se thắt khi nhớ về em, những buồn vui của tôi đã tùy thuộc vào nỗi nhớ thương, kỷ niệm như chất chứa một vết sầu tình cảm đã in sâu trong tiềm thức tôi, hình ảnh em vẫn cô đọng ở một góc nào đó sâu thẳm trong tâm hồn, chỉ cần một sự việc nào đó có liên quan tới em thì tâm tưởng của tôi sẽ bùng dậy, nó như một cuốn film được quay chậm lại để tôi suy tưởng thả hồn về vùng quá khứ dĩ vãng đã trở về dù lần đó vui hay buồn tôi cũng miên man trôi nổi theo đuổi, tại vì tôi biết chắc chắn rằng em đang ở bên tôi dù chỉ là giây phút ảo tưởng nhưng một thoáng đó đem lại cho tôi những sung sướng không thể tả ... Dường như em đang cười với tôi, tiếng cười reo vui vô tư lự khiến căn phòng vốn đang tịch mịch nầy bỗng bừng sáng , một ánh sáng lạ thường .... Mà không em đang khóc thì phải, khóc vì nhớ tôi, khóc vì được gần tôi, khóc vì không được sống bên tôi, khóc vì những khổ đau em phải chịu ... Tôi cố níu kéo giây phút êm đềm đó thêm một khoảnh khắc, cố bám víu vào trí nhớ để giữ em lại, để ghìm nát đôi vai bé nhỏ nõn nà của em ... Tôi nghe lại hơi thở dồn dập, ấm áp len nhẹ trong từng tiếng đập từ con tim lồng vào đó những tiếng nghẹn ngào, xúc động tôi tìm lại chất dịu nồng trên đôi môi ngọt ngào nóng bỏng để soi thấy đời mình trong làn da trắng mịn màng, ngụp lặn với những cuồng nhiệt của tình yêu ..."
Đọc rất thích! Thế Thôi rất đáng hâm mộ
Ái Hoa

Ngố oi ,
Ma Van cam on em da dua doan van nay cua Tài vao day cho moi ngươi dươc thương thuc. Ma Van rat dong y voi Ái Hoa  la ngoai tai lam tho , Tài lai lam cho thien ha phai  ngac nhien va men mo vi cai tai viet van cua minh. Thao nao ma ten Tài la dung qua ! Co em nao trong nay vay ? Lam MẠ ma chang biet gi ve cuộc doi tinh ai cua con trai cung , that la vo ly !
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 11. Feb 2015 , 09:03

ngo_thi_van wrote on 10. Feb 2015 , 21:32:
Ngố oi ,
Ma Van cam on em da dua doan van nay cua Tài vao day cho moi ngươi dươc thương thuc. Ma Van rat dong y voi Ái Hoa  la ngoai tai lam tho , Tài lai lam cho thien ha phai  ngac nhien va men mo vi cai tai viet van cua minh. Thao nao ma ten Tài la dung qua ! Co em nao trong nay vay ? Lam MẠ ma chang biet gi ve cuộc doi tinh ai cua con trai cung , that la vo ly !
Ma Van


  Hôm nay là ngày đưa ông Táo về trời , em thức sớm , và vào đây thưởng thức bài văn của anh TT , thật dể thương , hay tuyệt.
  Cám ơn Ngố ( lâu quá mới thấy bóng hồng của em , chúc em và gia đình hạnh phúc và con trai mau hồi phục ) , chị Ái Hoa giỏi quá , tìm thấy đoạn văn nầy.
  Con trai cưng TT của MẠ Vân , còn là ca sỉ nửa đấy , nay mai chắc em xin chử ký của người...đa tài nầy ạ .



   Cuối tuần là Mùa Lể Valentine , em kính chúc Mạ Vân & thầy Khang , anh TT , em Ngô" và tất cả , ngày nào cũng tràn đầy tình thương , an lành.

   Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 11. Feb 2015 , 09:52

tuy-van wrote on 11. Feb 2015 , 09:03:
  Hôm nay là ngày đưa ông Táo về trời , em thức sớm , và vào đây thưởng thức bài văn của anh TT , thật dể thương , hay tuyệt.
  Cám ơn Ngố ( lâu quá mới thấy bóng hồng của em , chúc em và gia đình hạnh phúc và con trai mau hồi phục ) , chị Ái Hoa giỏi quá , tìm thấy đoạn văn nầy.
  Con trai cưng TT của MẠ Vân , còn là ca sỉ nửa đấy , nay mai chắc em xin chử ký của người...đa tài nầy ạ .



   Cuối tuần là Mùa Lể Valentine , em kính chúc Mạ Vân & thầy Khang , anh TT , em Ngô" và tất cả , ngày nào cũng tràn đầy tình thương , an lành.

   Em TV

Tuy Van oi ,
Ma cam on em.
Tài dung la ngươi đa tài cho nen cung đa tình day !
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 12. Feb 2015 , 10:47
Dạ , Con xin cám ơn Mạ Vân & chi TVMS đã ung hộ ;; ;;  mà Mạ ơi , con chỉ chút chút '' đa tình '' trong văn , thơ thôi   :)

Con trai cưng
Tài

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 12. Feb 2015 , 19:06

DOHUUTAI wrote on 12. Feb 2015 , 10:47:
Dạ , Con xin cám ơn Mạ Vân & chi TVMS đã ung hộ ;; ;;  mà Mạ ơi , con chỉ chút chút '' đa tình '' trong văn , thơ thôi   :)

Con trai cưng
Tài

Tài ui !
Đa tình ma chi " chút chút " la nghia lam sao?  ;D
Tài lam Ma tức cươi qua !
Trua nay Ma Vân co goi Tài ma khong thay Tài tra loi , chi nghe Tài noi trong may ma thoi.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Phuong_Tran vào ngày 18. Feb 2015 , 16:54
Khai bút đầu năm




Sáng mùng 1 Tết tôi vẫn dậy sớm như thường lệ , kỳ vậy ấy chứ , tối hôm qua sau đêm giao thừa đã cùng con trai đi dạo một vòng khu vực chợ Bà Chiểu và khu đường Phan Đăng Lưu , nó nói để cho mẹ biết không khí Tết :)  . Thấy mọi người đi chùa và đi Lăng Ông nhiều , thấy có những tà áo dài thấp thoàng làm mình nhớ đến những cái tết xa xưa , các bà các cô hay mặc áo dài đi chùa đầu năm , đẹp !!!

Sáng nay dậy sớm để cảm nhận được không khí Tết ở sài Gòn , không có tiếng xe cộ ồn ào náo nhiệt như ngày thường , một không khí Tết tĩnh lặng chỉ những ngày Tết mới có , đó đây nghe tiếng nhạc xuân làm vui lòng người . Mọi người ở xa đến sài Gòn làm ăn đã về quê trước Tết cả rồi , hoặc dân Sài Gòn đã đi chơi xa nhân dịp tết được nghĩ dài ngày , hoặc đi về quê ăn Tết với gia đình như tôi đang chuẩn bị đây

Tôi yêu không khí và khung cảnh trên đường về quê sáng mùng 1 lắm , dòng người đi về quê nhiều hơn hẳn dòng người đi ngược lại - tức là từ miền quê đi về thành phố thì rất ít . Tôi yêu nhất cảnh 2 bên đường trên đường về quê , không khí khác hẳn chốn im lìm thị thành , 2 bên đường tràn ngập một sắc vàng của hoa mai ., nhà nào cũng có ít nhất là một cây mai trước ngõ  , đẹp lắm !!!

Tôi yêu nhìn những cô bé chú bé miền quê mặc áo mới rực rỡ sắc màu , đầy một không khí Tết đi trên đường quê để viếng thăm nhà ông bà , họ hàng , chúng vui tươi hớn hở lắm vì biết chắc thế nào cụng có nhiều tiền lì xì , đứa nào cũng thuộc ít nhất là 1 câu chúc Tết :) , tôi yêu cảnh bé khoanh tay để chúc Tết người lớn và hớn hở cười tươi rói và hấp tấp muốn biết có bao nhiêu tiền trong bao lì xì nhận được .

Tôi yêu cảnh ông bà mặc quần áo mới ngồi ngay ngắn để nghe con cháu chúc Tết , mừng tuổi đầu năm , gia đình tôi thì phải xếp hàng từ lớn đến nhỏ theo thứ tự , không được về nhà trễ vì phải chờ nhau cho đông đủ :)

Tôi yêu cảnh những bà con hàng xóm ở nhà quê qua lại chúc Tết nhau thật vui , gia đình họ hàng thường đến thăm viếng nhau vào ngày mùng 1  , sáng mùng 1 ba tôi mở toang cánh cửa cổng để đón khách

Tôi yêu cảnh đánh lô tô ở nhà ba mẹ tôi những dịp anh chị em cháu chắt tụ họp đầy đủ :) , vui lắm , sẵn đó mấy đứa con nít nhỏ xíu có thể học đếm số như con trai út của tôi hồi nhỏ , sau Tết là nó có thể đọc số xe chạy ngoài đường vanh vách :)

Tôi yêu cảnh sum họp gia đình dù ai đang ở đâu - xa hay gần cũng lũ lượt kéo nhau về nhà ăn Tết với ông bà cha mẹ anh chị em , không khí thật là thiêng liêng và đầm ấm

Còn nhiều điều tôi yêu nhân dịp sáng mùng 1 Tết đầu năm nhưng giờ tôi phải đi rồi  - đi về quê , để thưởng thức hương vị Tết mà tôi đã kể cho bạn nghe trên đây .

Vài hàng viết vội

Chúc ăn Tết vui vẻ 

Phượng Trần

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 19. Feb 2015 , 20:23

Phuong_Tran wrote on 18. Feb 2015 , 16:54:
Khai bút đầu năm




Sáng mùng 1 Tết tôi vẫn dậy sớm như thường lệ , kỳ vậy ấy chứ , tối hôm qua sau đêm giao thừa đã cùng con trai đi dạo một vòng khu vực chợ Bà Chiểu và khu đường Phan Đăng Lưu , nó nói để cho mẹ biết không khí Tết :)  . Thấy mọi người đi chùa và đi Lăng Ông nhiều , thấy có những tà áo dài thấp thoàng làm mình nhớ đến những cái tết xa xưa , các bà các cô hay mặc áo dài đi chùa đầu năm , đẹp !!!

Sáng nay dậy sớm để cảm nhận được không khí Tết ở sài Gòn , không có tiếng xe cộ ồn ào náo nhiệt như ngày thường , một không khí Tết tĩnh lặng chỉ những ngày Tết mới có , đó đây nghe tiếng nhạc xuân làm vui lòng người . Mọi người ở xa đến sài Gòn làm ăn đã về quê trước Tết cả rồi , hoặc dân Sài Gòn đã đi chơi xa nhân dịp tết được nghĩ dài ngày , hoặc đi về quê ăn Tết với gia đình như tôi đang chuẩn bị đây

Tôi yêu không khí và khung cảnh trên đường về quê sáng mùng 1 lắm , dòng người đi về quê nhiều hơn hẳn dòng người đi ngược lại - tức là từ miền quê đi về thành phố thì rất ít . Tôi yêu nhất cảnh 2 bên đường trên đường về quê , không khí khác hẳn chốn im lìm thị thành , 2 bên đường tràn ngập một sắc vàng của hoa mai ., nhà nào cũng có ít nhất là một cây mai trước ngõ  , đẹp lắm !!!

Tôi yêu nhìn những cô bé chú bé miền quê mặc áo mới rực rỡ sắc màu , đầy một không khí Tết đi trên đường quê để viếng thăm nhà ông bà , họ hàng , chúng vui tươi hớn hở lắm vì biết chắc thế nào cụng có nhiều tiền lì xì , đứa nào cũng thuộc ít nhất là 1 câu chúc Tết :) , tôi yêu cảnh bé khoanh tay để chúc Tết người lớn và hớn hở cười tươi rói và hấp tấp muốn biết có bao nhiêu tiền trong bao lì xì nhận được .

Tôi yêu cảnh ông bà mặc quần áo mới ngồi ngay ngắn để nghe con cháu chúc Tết , mừng tuổi đầu năm , gia đình tôi thì phải xếp hàng từ lớn đến nhỏ theo thứ tự , không được về nhà trễ vì phải chờ nhau cho đông đủ :)

Tôi yêu cảnh những bà con hàng xóm ở nhà quê qua lại chúc Tết nhau thật vui , gia đình họ hàng thường đến thăm viếng nhau vào ngày mùng 1  , sáng mùng 1 ba tôi mở toang cánh cửa cổng để đón khách

Tôi yêu cảnh đánh lô tô ở nhà ba mẹ tôi những dịp anh chị em cháu chắt tụ họp đầy đủ :) , vui lắm , sẵn đó mấy đứa con nít nhỏ xíu có thể học đếm số như con trai út của tôi hồi nhỏ , sau Tết là nó có thể đọc số xe chạy ngoài đường vanh vách :)

Tôi yêu cảnh sum họp gia đình dù ai đang ở đâu - xa hay gần cũng lũ lượt kéo nhau về nhà ăn Tết với ông bà cha mẹ anh chị em , không khí thật là thiêng liêng và đầm ấm

Còn nhiều điều tôi yêu nhân dịp sáng mùng 1 Tết đầu năm nhưng giờ tôi phải đi rồi  - đi về quê , để thưởng thức hương vị Tết mà tôi đã kể cho bạn nghe trên đây .

Vài hàng viết vội

Chúc ăn Tết vui vẻ 

Phượng Trần

Phương Tran oi ,
Co dang ngoi chờ den gio de uống thuoc nen vao day , dươc doc doan van cua em .
Cam on em da cho moi ngươi dươc biet khong khi Tet o que nha.
Noi Co o chang co mot ti gi la Tet vi ngươi VN rat it , tuy nhien nha Co van co giu cai hương vi Tet hang nam la van co mâm co dem 30 de moi cac vi ba con da khuat ve hương Xuan voi gia dinh. Co Vĩnh lo het moi thu vi nam nay Co benh qua.
Cung vi vay ma khi cung don Giao Thua , thay vi phai cho 12 gio dem thi 9 gio toi da phai cung de di ngu som. Mong rang cac hương linh xi xoa dung bat loi ! Co Vinh cung mệt đừ roi.
Thang 2 nay con co ai sinh nhat nua khong em?
Em co ve que cho Co kinh goi loi tham Ba cua em va chuc mung thương tho.
Co Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 20. Feb 2015 , 05:30

ngo_thi_van wrote on 19. Feb 2015 , 20:23:
Phương Tran oi ,
Co dang ngoi chờ den gio de uống thuoc nen vao day , dươc doc doan van cua em .
Cam on em da cho moi ngươi dươc biet khong khi Tet o que nha.
Noi Co o chang co mot ti gi la Tet vi ngươi VN rat it , tuy nhien nha Co van co giu cai hương vi Tet hang nam la van co mâm co dem 30 de moi cac vi ba con da khuat ve hương Xuan voi gia dinh. Co Vĩnh lo het moi thu vi nam nay Co benh qua.
Cung vi vay ma khi cung don Giao Thua , thay vi phai cho 12 gio dem thi 9 gio toi da phai cung de di ngu som. Mong rang cac hương linh xi xoa dung bat loi ! Co Vinh cung mệt đừ roi.
Thang 2 nay con co ai sinh nhat nua khong em?
Em co ve que cho Co kinh goi loi tham Ba cua em va chuc mung thương tho.
Co Van


   Tí cưng giỏi quá , viết văn , ca hát...làm người thưởng thức " mê " luôn...hi.hi. :-*
   Em hy vọng căn bịnh của 2 Mạ con Song Vân và những ai không được khoẻ , mau hồi phục. Em cũng bị ho và đau cả cổ và phổi , tim...đi BS nói năm rồi , nhiều người bị cảm , flu kéo dài lắm. :'(
   Chắc ơn trên thông cảm và không nở " trách móc " gia đình Mạ , cúng sớm hơn năm nay.
    Chị Tv cám ơn Tí đã chia xẻ và thương chúc tất cả chúng ta , nhiều nềm vui , an lành hơn năm 2014. :D

     Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 20. Feb 2015 , 20:31

tuy-van wrote on 20. Feb 2015 , 05:30:
   Tí cưng giỏi quá , viết văn , ca hát...làm người thưởng thức " mê " luôn...hi.hi. :-*
   Em hy vọng căn bịnh của 2 Mạ con Song Vân và những ai không được khoẻ , mau hồi phục. Em cũng bị ho và đau cả cổ và phổi , tim...đi BS nói năm rồi , nhiều người bị cảm , flu kéo dài lắm. :'(
   Chắc ơn trên thông cảm và không nở " trách móc " gia đình Mạ , cúng sớm hơn năm nay.
    Chị Tv cám ơn Tí đã chia xẻ và thương chúc tất cả chúng ta , nhiều nềm vui , an lành hơn năm 2014. :D

     Em TV

Tuy Van oi ,
Ma dinh di len chuồng nhung thay co ten em o muc nay nen chay qua day. Ma cung cau mong cho em mau tro lai binh thương. Nam nay sao ky la qua !
Co ngươi noi la nen dung thuốc Airborn hang nam trươc mua dich cum se khong bi cum no hanh  , khong can phai chich vaccine trừ flu. De sang nam Ma dung thu xem sao. Nam nay danh chiu bo tay !
Thoi Ma phai di ngu da nhe. Chuc em ngu ngon , Tí cung vay.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 24. Feb 2015 , 20:07

ngo_thi_van wrote on 20. Feb 2015 , 20:31:
Tuy Van oi ,
Ma dinh di len chuồng nhung thay co ten em o muc nay nen chay qua day. Ma cung cau mong cho em mau tro lai binh thương. Nam nay sao ky la qua !
Co ngươi noi la nen dung thuốc Airborn hang nam trươc mua dich cum se khong bi cum no hanh  , khong can phai chich vaccine trừ flu. De sang nam Ma dung thu xem sao. Nam nay danh chiu bo tay !
Thoi Ma phai di ngu da nhe. Chuc em ngu ngon , Tí cung vay.
Ma Van


    Mạ thương ,
 
  Cậu 8 Minh Châu là em trai của bà Hiệu Trưởng Hương , là 1 nhân tài , và cậu đã có danh hiệu Sói Biển T Đ 3. Hiện nay , sau khi hiền thê là cựu nử sinh Gia Long , hiền hậu dể thương , đã qua đời.
  Có lần em đến thăm cậu , hình ảnh đầy mọi nơi trong căn phòng nhỏ, của cậu và phu nhân , thật hạnh phúc , đẹp đôi, lúc nào cậu cũng nhắc đến...cảm động thay .
   Em xin chia xẻ cùng Mạ và cả nhà bài thơ phỏng dịch từ Victor Hugo 1802- 1885 , La Tombe d' amante.

MỘ NGƯỜi YÊU DẤU

NGÀY MAI , CÁNH ĐỒNG CÒN TRẮNG SƯƠNG MỜ
ANH BĂNG RỪNG SÂU , LÊN TẬN NÚI CAO
NHƯNG SẼ ĐI , BIẾT RẰNG EM MONG CHỜ
ANH KHÔNG THỂ XA EM , LÒNG KHỔ ĐAU

ANH ĐI , ÁNH MẮT SUY TƯ NGHĨ NGỢI
KHÔNG MÀN NGOẠI CẢNH , TIẾNG ĐỘNG BÊN TAI
KHOANH TAY , LẶNG LẼ CÚI NGƯỜI ĐI TỚI
BUỒN THÊ THẢM , NGÀY CŨNG NHƯ ĐÊM DÀI

ANH KHÔNG NHÌN BÓNG CHIỀU VÀNG BUÔNG XUỐNG
CHẴNG THẤY MÀN ĐÊM BAO PHỦ NGHỈA TRANG
ĐẾN NƠI , SẼ ĐẶT LÊN MỘ U BUỒN
BÓ HOA XINH ĐẸP , MÀ NÁT TÂM CAN.

Nguyễn Minh Châu T Đ 3 , Sói Biển 

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 24. Feb 2015 , 21:35

tuy-van wrote on 24. Feb 2015 , 20:07:
    Mạ thương ,
 
  Cậu 8 Minh Châu là em trai của bà Hiệu Trưởng Hương , là 1 nhân tài , và cậu đã có danh hiệu Sói Biển T Đ 3. Hiện nay , sau khi hiền thê là cựu nử sinh Gia Long , hiền hậu dể thương , đã qua đời.
  Có lần em đến thăm cậu , hình ảnh đầy mọi nơi trong căn phòng nhỏ, của cậu và phu nhân , thật hạnh phúc , đẹp đôi, lúc nào cậu cũng nhắc đến...cảm động thay .
   Em xin chia xẻ cùng Mạ và cả nhà bài thơ phỏng dịch từ Victor Hugo 1802- 1885 , La Tombe d' amante.

MỘ NGƯỜi YÊU DẤU

NGÀY MAI , CÁNH ĐỒNG CÒN TRẮNG SƯƠNG MỜ
ANH BĂNG RỪNG SÂU , LÊN TẬN NÚI CAO
NHƯNG SẼ ĐI , BIẾT RẰNG EM MONG CHỜ
ANH KHÔNG THỂ XA EM , LÒNG KHỔ ĐAU

ANH ĐI , ÁNH MẮT SUY TƯ NGHĨ NGỢI
KHÔNG MÀN NGOẠI CẢNH , TIẾNG ĐỘNG BÊN TAI
KHOANH TAY , LẶNG LẼ CÚI NGƯỜI ĐI TỚI
BUỒN THÊ THẢM , NGÀY CŨNG NHƯ ĐÊM DÀI

ANH KHÔNG NHÌN BÓNG CHIỀU VÀNG BUÔNG XUỐNG
CHẴNG THẤY MÀN ĐÊM BAO PHỦ NGHỈA TRANG
ĐẾN NƠI , SẼ ĐẶT LÊN MỘ U BUỒN
BÓ HOA XINH ĐẸP , MÀ NÁT TÂM CAN.

Nguyễn Minh Châu T Đ 3 , Sói Biển 

Tuy Van oi ,
Cam on em da post bai tho phong dich cua Cau 8 vao day.
Lau lam Ma moi dươc thương thuc tho cua Cau 8 lai.
Em noi dung , Cau la ngươi tai ba ma bay gio phai o mot minh trong Rehab Center that la toi nghiep cho Cau !
Ma Van 

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 25. Feb 2015 , 20:21

ngo_thi_van wrote on 24. Feb 2015 , 21:35:
Tuy Van oi ,
Cam on em da post bai tho phong dich cua Cau 8 vao day.
Lau lam Ma moi dươc thương thuc tho cua Cau 8 lai.
Em noi dung , Cau la ngươi tai ba ma bay gio phai o mot minh trong Rehab Center that la toi nghiep cho Cau !
Ma Van 


  Mạ thương ,

Nghe Mạ khen , em làm tới đây ạ   :-*

      TRÊN CHIẾC XE LĂN

QUÊ HƯƠNG TÔI BỊ CHIA ĐÔI NGÃ
CHIẾN TRANH ĐIÊU TÀN , PHÁ NÁT THÂN TÔI
NGÀY XƯA BĂNG RỪNG , TRÈO NON , LỘI SUÔI
XE LĂN TIẾC NUỐI , BUỒN NÁT TÂM CAN 

NGỒI KHÔNG NGHỈ NGỢI , CÀNG THÊM TỦI BUỒN
DỊCH THƠ , GỞI NHẠC , GIÚP ĐỜI VUI TƯƠI
TÔI QUYẾT ĐỊNH , KHÔNG THAN SỐ PHẬN ƯU PHIỀN !
NỔI ĐAU TRONG TÂM HỒN , THỔN THỨC TRIỀN MIÊN

NÓI KHÔNG CHÁN , KHÔNG BUỒN LÀ DỐI TRÁ
LÀM NGƯỜI,  CÓ AI , KHÔNG BIẾT THỞ THAN
ĐÔI KHI TÔI MUỐN LÀM CÂY , THÀNH ĐÁ
KHÔNG BIẾT KHỔ ĐAU VÀO BUỔI XẾ TÀN

NGUYỄN MINH CHÂU TQLC T Đ 3

Em đọc đi , đọc lại mà không ngăn được nước mắt.  :'( :-[
Cầu nguyện ơn tên mang mọi an lành đến với Cậu Mc , anh TT , Bà Dì Mỵ dấu yêu....và tương lai...có thể là em chăng ?

  Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 26. Feb 2015 , 21:26

tuy-van wrote on 25. Feb 2015 , 20:21:
  Mạ thương ,

Nghe Mạ khen , em làm tới đây ạ   :-*

      TRÊN CHIẾC XE LĂN

QUÊ HƯƠNG TÔI BỊ CHIA ĐÔI NGÃ
CHIẾN TRANH ĐIÊU TÀN , PHÁ NÁT THÂN TÔI
NGÀY XƯA BĂNG RỪNG , TRÈO NON , LỘI SUÔI
XE LĂN TIẾC NUỐI , BUỒN NÁT TÂM CAN 

NGỒI KHÔNG NGHỈ NGỢI , CÀNG THÊM TỦI BUỒN
DỊCH THƠ , GỞI NHẠC , GIÚP ĐỜI VUI TƯƠI
TÔI QUYẾT ĐỊNH , KHÔNG THAN SỐ PHẬN ƯU PHIỀN !
NỔI ĐAU TRONG TÂM HỒN , THỔN THỨC TRIỀN MIÊN

NÓI KHÔNG CHÁN , KHÔNG BUỒN LÀ DỐI TRÁ
LÀM NGƯỜI,  CÓ AI , KHÔNG BIẾT THỞ THAN
ĐÔI KHI TÔI MUỐN LÀM CÂY , THÀNH ĐÁ
KHÔNG BIẾT KHỔ ĐAU VÀO BUỔI XẾ TÀN

NGUYỄN MINH CHÂU TQLC T Đ 3

Em đọc đi , đọc lại mà không ngăn được nước mắt.  :'( :-[
Cầu nguyện ơn tên mang mọi an lành đến với Cậu Mc , anh TT , Bà Dì Mỵ dấu yêu....và tương lai...có thể là em chăng ?

  Em TV

Tuy Van oi ,
Doc bai tho cua Cau 8 ma Ma thay thương Cau qua va cang nho Ba Cưu Hieu Trương hon nua, chac Ba cung dau xot cho so phan cua em trai  minh ! Ngay xua mot thoi oai hung ,ngang doc , bay gio chi ngoi tren chiec xe lan !
Ma rat tiec la khong dươc o gan Cau de di tham Cau thương xuyen hon. Em thay mat Ma thinh thoang vao tham Cau cho Cau bot buồn nhe.
Cam on em rat nhieu. Em la ngươi da dem niem vui den cho nhieu ngươi do , em biet khong?
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 27. Feb 2015 , 05:54

ngo_thi_van wrote on 26. Feb 2015 , 21:26:
Tuy Van oi ,
Doc bai tho cua Cau 8 ma Ma thay thương Cau qua va cang nho Ba Cưu Hieu Trương hon nua, chac Ba cung dau xot cho so phan cua em trai  minh ! Ngay xua mot thoi oai hung ,ngang doc , bay gio chi ngoi tren chiec xe lan !
Ma rat tiec la khong dươc o gan Cau de di tham Cau thương xuyen hon. Em thay mat Ma thinh thoang vao tham Cau cho Cau bot buồn nhe.
Cam on em rat nhieu. Em la ngươi da dem niem vui den cho nhieu ngươi do , em biet khong?
Ma Van


   Mạ thương ,
   Vâng , bà HT Hương thế nào cũng ban ơn lành đến người em trai của Bà , em tin là như thế.
   Em nghỉ là mình làm cho ai vui 1 , em vui gấp 10 lần , giống như Mẹ em và Dì Út ngày xưa.  :) ;)
   Hạnh và em ao ước được đi La thăm tất cả , nhưng bị nầy , kẹt kia , đúng là người tính hông bằng trời tính. ::)

   À ,  em vui quá , vì có bạn hiền Đặng Mỷ đã " xuất hiện " trong mục chúc mừng SN , sau bao nhiêu lâu , vắng bóng...hồng. :D :)

  Em TV
 

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 27. Feb 2015 , 19:15

tuy-van wrote on 27. Feb 2015 , 05:54:
   Mạ thương ,
   Vâng , bà HT Hương thế nào cũng ban ơn lành đến người em trai của Bà , em tin là như thế.
   Em nghỉ là mình làm cho ai vui 1 , em vui gấp 10 lần , giống như Mẹ em và Dì Út ngày xưa.  :) ;)
   Hạnh và em ao ước được đi La thăm tất cả , nhưng bị nầy , kẹt kia , đúng là người tính hông bằng trời tính. ::)

   À ,  em vui quá , vì có bạn hiền Đặng Mỷ đã " xuất hiện " trong mục chúc mừng SN , sau bao nhiêu lâu , vắng bóng...hồng. :D :)

  Em TV
 

Tuy Van oi ,
Đang My da tro vao lai roi? The la cai tay co bot ? Ma mung cho My. Còn Kim Hương ra sao chang biet ? Mong la kha hon.
Ma goi loi tham Hanh nhieu.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 09. Mar 2015 , 07:22

ngo_thi_van wrote on 27. Feb 2015 , 19:15:
Tuy Van oi ,
Đang My da tro vao lai roi? The la cai tay co bot ? Ma mung cho My. Còn Kim Hương ra sao chang biet ? Mong la kha hon.
Ma goi loi tham Hanh nhieu.
Ma Van


  Mạ thương ,

  Sáng thứ 2 buồn quá và thức giấc  thật sớm , vào đây cùng Mạ.
  Cuối tuần đưa tiển 2 người vỉnh viển ra đi. TB đã post hình vào GTNN LVD 73 ,em cám ơn Mạ , thầy Khang , thầy Đường , cô Mai....và tất cả đại diện LVD đến chia buồn cùng Đóa và tang quyến. Em thấy Mạ dạo nầy hơi ốm đấy , ráng giử gìn sức khoẻ , mập ốm không thành vấn đề , Mạ nhé.
  Thơ của cô Thu càng thắm thía cho kiếp người " sanh bịnh lảo tử " , thương thay cho những ai mất khi tuổi còn quá trẻ  ( hay cám ơn Thượng Đê" " đã trả nợ đời xong sớm? ).
  Anh PD cũng đã chia xẻ thân phận con người. Em vui khi thấy anh PD , Đ My... dạo nầy ra vào sân trường.
Hạnh kính gởi lời thăm hỏi và cám ơn Mạ.

  Sau đây là vài câu thơ , an ủi chúng ta chăng ?

Sẽ CÓ LÚC CHÚNG TA RỜI BỎ
CỎI ĐỜI NẦY
Ô TRỌC VỚI LO ÂU
NÊN BẠN ƠI
CÓ GÌ MÀ PHẢI KHỔ ?
CỨ VUI ĐI
ĐI TRỌN CUỘC ĐỜI NẦY

QUÁCH NHƯ NGUYỆT ( 2-2015 )

  Em thương kính chúc Mạ và cả nhà tuần lể mới , nhiều tin vui , hơn tuần rồi. pansytim pansyvang pansytim pansyvang

   Em TV


Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 09. Mar 2015 , 10:25

tuy-van wrote on 09. Mar 2015 , 07:22:
  Mạ thương ,

  Sáng thứ 2 buồn quá và thức giấc  thật sớm , vào đây cùng Mạ.
  Cuối tuần đưa tiển 2 người vỉnh viển ra đi. TB đã post hình vào GTNN LVD 73 ,em cám ơn Mạ , thầy Khang , thầy Đường , cô Mai....và tất cả đại diện LVD đến chia buồn cùng Đóa và tang quyến. Em thấy Mạ dạo nầy hơi ốm đấy , ráng giử gìn sức khoẻ , mập ốm không thành vấn đề , Mạ nhé.
  Thơ của cô Thu càng thắm thía cho kiếp người " sanh bịnh lảo tử " , thương thay cho những ai mất khi tuổi còn quá trẻ  ( hay cám ơn Thượng Đê" " đã trả nợ đời xong sớm? ).
  Anh PD cũng đã chia xẻ thân phận con người. Em vui khi thấy anh PD , Đ My... dạo nầy ra vào sân trường.
Hạnh kính gởi lời thăm hỏi và cám ơn Mạ.

  Sau đây là vài câu thơ , an ủi chúng ta chăng ?

Sẽ CÓ LÚC CHÚNG TA RỜI BỎ
CỎI ĐỜI NẦY
Ô TRỌC VỚI LO ÂU
NÊN BẠN ƠI
CÓ GÌ MÀ PHẢI KHỔ ?
CỨ VUI ĐI
ĐI TRỌN CUỘC ĐỜI NẦY

QUÁCH NHƯ NGUYỆT ( 2-2015 )

  Em thương kính chúc Mạ và cả nhà tuần lể mới , nhiều tin vui , hơn tuần rồi. pansytim pansyvang pansytim pansyvang

   Em TV

Tuy Van oi ,
Cam on em da post bai tho that la hay.
Ma cảm den gan hai thang troi lam sao ma khong gay om cho dươc ! Em dung lo. Ma con suc vao day la chang co gi dang lo ca , cu McKENO di.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by Tuyet Lan vào ngày 09. Mar 2015 , 18:11
Cô thương kính,

Em cám ơn Cô hỏi thăm em.  Văn chương , chử nghĩa  :'( :'( biến hết rồi .
Bạn hiền TV càng ngày càng hay đó .  Đọc những giòng chử QT viêt về mối thân tình của QT và nhà văn NXH bỗng dưng chùng xuống  1 nổi ngậm ngùi .. Cô thương kính, dẫu biết cuộc đời này chỉ là cỏi tạm, hợp rồi tan, đến rồi đi, thế sao khi người thân ra đi , ta vẫn buồn.  Như anh Khương , người bạn đời của  bạn Đóa  của chúng em, mới ngày nào Đoá còn chăm còn sóc, cho dù cực khổ, nhưng khi ra lúc vào anh vẩn bên cạnh bạn hiền. Khi đươc tin anh mất, em chợt thấy hụt hẫng, thẫn thờ, buồn thật  nhiều và thương bạn  biết bao.   Giờ đây, anh đã ra đi về 1 nơi chốn an bình nào đó. Và ở nơi này, chỉ còn Đóa, mình Đóa mà thôi,  một mình với nỗi buồn mất anh.  Bạn bè xa xôi quá, chỉ biết tâm thành nguyện cầu cha lành A Di Đà tiếp dẫn hương linh anh Khương về cõi an lạc Phương Tây.  Hạnh phúc đôi khi ngầy ngật và khổ đau cũng không ít đó thưa Cô . Cho nên sao ta không trân quý và sống  với giây phút hiện tại mà ta đang có.  Thương chúc cả nhà LVD chúng ta , ngày ngày an lành.

http://i248.photobucket.com/albums/gg161/dieuanh01/4a9fe2da_0c186fa8_22195728_1.jpg


http://i248.photobucket.com/albums/gg161/dieuanh01/2015%20-%201.jpg

Hoa Sen xin tặng cả nhà


http://i248.photobucket.com/albums/gg161/dieuanh01/hoa%20sen.jpg


Em-TL

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 09. Mar 2015 , 22:10
  Mạ thương ,

  Em vui và cám ơn Mạ và bạn hiền TL ra vào , chi xẻ những nổi vui buồn của cuộc sống.
  Đời thật phù du , em học nghề MACKENO của Mạ là chắc ăn...như bắp.
  Tuần lể mới , hoa sen của TL , hy vọng sẽ mang đến cho chúng ta , những ngày Thân tâm an lạc. :) :)

   Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by Tuyet Lan vào ngày 10. Mar 2015 , 16:06

tuy-van wrote on 09. Mar 2015 , 22:10:
  Mạ thương ,

  Em vui và cám ơn Mạ và bạn hiền TL ra vào , chi xẻ những nổi vui buồn của cuộc sống.
  Đời thật phù du , em học nghề MACKENO của Mạ là chắc ăn...như bắp.
  Tuần lể mới , hoa sen của TL , hy vọng sẽ mang đến cho chúng ta , những ngày Thân tâm an lạc. :) :)

   Em TV

Ha ha có người đang học thuyết "Mackeno".  Còn thuyết nào nửa ko bạn hiền.

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 10. Mar 2015 , 21:10

Tuyet Lan wrote on 09. Mar 2015 , 18:11:
Cô thương kính,

Em cám ơn Cô hỏi thăm em.  Văn chương , chử nghĩa  :'( :'( biến hết rồi .
Bạn hiền TV càng ngày càng hay đó .  Đọc những giòng chử QT viêt về mối thân tình của QT và nhà văn NXH bỗng dưng chùng xuống  1 nổi ngậm ngùi .. Cô thương kính, dẫu biết cuộc đời này chỉ là cỏi tạm, hợp rồi tan, đến rồi đi, thế sao khi người thân ra đi , ta vẫn buồn.  Như anh Khương , người bạn đời của  bạn Đóa  của chúng em, mới ngày nào Đoá còn chăm còn sóc, cho dù cực khổ, nhưng khi ra lúc vào anh vẩn bên cạnh bạn hiền. Khi đươc tin anh mất, em chợt thấy hụt hẫng, thẫn thờ, buồn thật  nhiều và thương bạn  biết bao.   Giờ đây, anh đã ra đi về 1 nơi chốn an bình nào đó. Và ở nơi này, chỉ còn Đóa, mình Đóa mà thôi,  một mình với nỗi buồn mất anh.  Bạn bè xa xôi quá, chỉ biết tâm thành nguyện cầu cha lành A Di Đà tiếp dẫn hương linh anh Khương về cõi an lạc Phương Tây.  Hạnh phúc đôi khi ngầy ngật và khổ đau cũng không ít đó thưa Cô . Cho nên sao ta không trân quý và sống  với giây phút hiện tại mà ta đang có.  Thương chúc cả nhà LVD chúng ta , ngày ngày an lành.

http://i248.photobucket.com/albums/gg161/dieuanh01/4a9fe2da_0c186fa8_22195728_1.jpg


http://i248.photobucket.com/albums/gg161/dieuanh01/2015%20-%201.jpg

Hoa Sen xin tặng cả nhà


http://i248.photobucket.com/albums/gg161/dieuanh01/hoa%20sen.jpg


Em-TL

Em Tuyet Lan oi ,
Co cam on em vao day va con tang nhung cau tho that dang ghi nho.
Hai cau tho tren la bo de , Co doan khong biet co dung khong , doc mai moi ra day :
Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương

Hai cau tho nay tac gia la ai vay , phang phat nhu tho cua Hỷ Khương ?
Co cung cam thay thương Đóa lam ! Dang con tre qua ma phai chiu canh goa bua !
Co Van   

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 10. Mar 2015 , 21:13

tuy-van wrote on 09. Mar 2015 , 22:10:
  Mạ thương ,

  Em vui và cám ơn Mạ và bạn hiền TL ra vào , chi xẻ những nổi vui buồn của cuộc sống.
  Đời thật phù du , em học nghề MACKENO của Mạ là chắc ăn...như bắp.
  Tuần lể mới , hoa sen của TL , hy vọng sẽ mang đến cho chúng ta , những ngày Thân tâm an lạc. :) :)

   Em TV

Tuy Van oi ,
Doi khi Ma phai co gang theo cai thuyet
McKENO day em oi va thay no cung co giup ich cho minh !
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 10. Mar 2015 , 21:23

Tuyet Lan wrote on 10. Mar 2015 , 16:06:
Ha ha có người đang học thuyết "Mackeno".  Còn thuyết nào nửa ko bạn hiền.


  Thuyết " câm , đui , điếc " đó TL. ;D ;D
  Nói rất dể , nhưng làm mới là khó.
  Ráng cố gắng mọi ngày nha bạn hiền  :) :D

  say

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 10. Mar 2015 , 21:28

ngo_thi_van wrote on 10. Mar 2015 , 21:13:
Tuy Van oi ,
Doi khi Ma phai co gang theo cai thuyet
McKENO day em oi va thay no cung co giup ich cho minh !
Ma Van


  Mạ thương ,

  Ai thương mình cũng không bằng tự thương lấy.
Em vui mừng khi thấy 2 Mạ con Song Vân vào đây 1 lượt , đúng là thần giao cách cảm.
  Ngủ ngon Mạ nhé. :-*

  Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 11. Mar 2015 , 06:57
  Hôm nay thao thức chẳng ngủ yên , nằm nghe tiếng mưa rơi tí tách , hay buồn thay cho kiếp người.
  Cú phone  của người chị láng giềng ở Quận Cần Đước đêm qua , làm mình nhớ lại tuổi ấu thơ.Người chị hai  của mình là bạn thân của chị hai Cần Đước nầy vì bằng tuổi , còn Thủy , em gái út của chị 2 C Đ , với mình là cặp bài trùng , tối ngày sau giờ học , đi ăn hàng , tắm  sông sau nhà , ăn những trái dừa nước thơm ngon...Lúc 10 tuổi , gia đình mình dọn đến Quận Gò Vấp , Phú Nhuận , mất liên lạc với hàng xóm mà biết bao kỷ niệm tuổi thơ , trân quý.
   Vào năm 1988, đang bận rộn lo cơm nước cho 3 con ,  có người phone cho mình , giọng nói thật buồn , đó chính là  chị 2 C Đ , đang lâm trọng bịnh bên xứ lạnh , cần qua California nắng ấm , để trị bịnh. Chị có 5 người con , cho con ăn học đàng hoàng , tới nơi tới chốn , toàn là con gái , đúng với nghỉa " ngủ long công chúa " , ai cũng tốt nghiệp bác sỉ , nha sỉ , luật sư...nhưng ông xả của chị lại sanh tật , mang vào người 4 thứ"  tứ đổ tường " và đang ở VN có con mọn....Thời gian đó , 2 chị em rất hạnh phúc , vì mình không có thân nhân ở đây , 3 con thì còn nhỏ , ông chồng  mình lại đi làm xa , chỉ về nhà với vợ con 1 tuần , chỉ có 1 ngày mà thôi.
   Bịnh của chị càng ngày càng bớt , thật là 1 tin vui , với câu " bà con xa không bằng láng giềng gần " chị em vui buồn có nhau . Sau đó vì nhớ con ,lại hết bịnh , chị trở lại Indiana,  lâu lâu  chị em phone nhau ,  và lúc nào chị cũng nói mình là ân nhân , là Thiên Thần cứu sống  đời chị.
   Nhưng đêm qua , chị gọi mình mà khóc , nói không nên lời. Cả cuộc đời chị hy sinh cho các con cháu ,  chị chạy hết nhà nầy , đến nhà kia  ,  nuôi nấng , lo từ miếng ăn sau khi các con có em bé mới  sanh ở nhà thương về , mặc dù ai cũng giàu , cũng có người giúp việc , nhưng Mẹ là nhất. Nhưng sau đó , con cái " sanh tật " ( con giống cha chăng? )  , và nhất là theo kiểu MỶ ,  rồi nói nặng , nói nhẹ mỗi ngày , nhất là câu  " mẹ ở nhà con , mẹ phải " nghe " lời con  ! ! Bây giờ chị 2 Cần Đước đòi chết , hay vào Chùa tu , mình an ủi và không ngờ cả 5 con thay đổi nhanh quá , cứ tưởng là chồng chị mà thôi. Chị đã nhịn nhục , hy sinh vì các con còn nhỏ , ông chồng đi VN , con rơi , con rớt ,  đi đánh bài , uống rượu , về nhà mắng nhiếc , lại ghen ngược với chị ,  nên chị nhịn nhục và học làm người " câm"  , khi chồng nói bậy , không cải lại , vì lúc đó ông ta là người mất trí , mình cải lại , mình cũng khùng như thế à ?  Chị giả làm người " đui " , như không bao giờ thấy những  thơ từ , những hành vi xúc phạm đến chị , những thơ từ gởi về nhà , chứng minh  ông ta mượn tiền nhà băng đi du lịch , đi sòng bài..., và giả " điếc " , để không nghe những lời chửi mắng thô tục , những câu nói mà chị không tưởng tượng đươc.
   Mình buồn và đau xót cho chị , cả 1 đời người , nay còn lại gì đây ? chị  đã qua 1 thời vang bóng , bao nhiêu người học thức , đàng hoàng xin hỏi cưới , nhưng không biết gặp ông chồng nầy , là duyên nợ từ kiếp nào. Bây giờ  chỉ còn lại những giọt nước mắt nghẹn ngào , tủi thân của người  chị hai Cần Đước ,  đáng yêu , đúng là " hồng nhan bạc mệnh ".
  Có ai học được nghề " câm , đui , điếc " như chị không ?  :'( :'( :'( :'( :'( :'( :'(
  Em cầu nguyện cho phép lạ đến với chị 2 C Đ , hay là chị đến ở với em , như những năm 1988..... :) :)

  Em TV

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 11. Mar 2015 , 09:50

tuy-van wrote on 11. Mar 2015 , 06:57:
  Hôm nay thao thức chẳng ngủ yên , nằm nghe tiếng mưa rơi tí tách , hay buồn thay cho kiếp người.
  Cú phone  của người chị láng giềng ở Quận Cần Đước đêm qua , làm mình nhớ lại tuổi ấu thơ.Người chị hai  của mình là bạn thân của chị hai Cần Đước nầy vì bằng tuổi , còn Thủy , em gái út của chị 2 C Đ , với mình là cặp bài trùng , tối ngày sau giờ học , đi ăn hàng , tắm  sông sau nhà , ăn những trái dừa nước thơm ngon...Lúc 10 tuổi , gia đình mình dọn đến Quận Gò Vấp , Phú Nhuận , mất liên lạc với hàng xóm mà biết bao kỷ niệm tuổi thơ , trân quý.
   Vào năm 1988, đang bận rộn lo cơm nước cho 3 con ,  có người phone cho mình , giọng nói thật buồn , đó chính là  chị 2 C Đ , đang lâm trọng bịnh bên xứ lạnh , cần qua California nắng ấm , để trị bịnh. Chị có 5 người con , cho con ăn học đàng hoàng , tới nơi tới chốn , toàn là con gái , đúng với nghỉa " ngủ long công chúa " , ai cũng tốt nghiệp bác sỉ , nha sỉ , luật sư...nhưng ông xả của chị lại sanh tật , mang vào người 4 thứ"  tứ đổ tường " và đang ở VN có con mọn....Thời gian đó , 2 chị em rất hạnh phúc , vì mình không có thân nhân ở đây , 3 con thì còn nhỏ , ông chồng  mình lại đi làm xa , chỉ về nhà với vợ con 1 tuần , chỉ có 1 ngày mà thôi.
   Bịnh của chị càng ngày càng bớt , thật là 1 tin vui , với câu " bà con xa không bằng láng giềng gần " chị em vui buồn có nhau . Sau đó vì nhớ con ,lại hết bịnh , chị trở lại Indiana,  lâu lâu  chị em phone nhau ,  và lúc nào chị cũng nói mình là ân nhân , là Thiên Thần cứu sống  đời chị.
   Nhưng đêm qua , chị gọi mình mà khóc , nói không nên lời. Cả cuộc đời chị hy sinh cho các con cháu ,  chị chạy hết nhà nầy , đến nhà kia  ,  nuôi nấng , lo từ miếng ăn sau khi các con có em bé mới  sanh ở nhà thương về , mặc dù ai cũng giàu , cũng có người giúp việc , nhưng Mẹ là nhất. Nhưng sau đó , con cái " sanh tật " ( con giống cha chăng? )  , và nhất là theo kiểu MỶ ,  rồi nói nặng , nói nhẹ mỗi ngày , nhất là câu  " mẹ ở nhà con , mẹ phải " nghe " lời con  ! ! Bây giờ chị 2 Cần Đước đòi chết , hay vào Chùa tu , mình an ủi và không ngờ cả 5 con thay đổi nhanh quá , cứ tưởng là chồng chị mà thôi. Chị đã nhịn nhục , hy sinh vì các con còn nhỏ , ông chồng đi VN , con rơi , con rớt ,  đi đánh bài , uống rượu , về nhà mắng nhiếc , lại ghen ngược với chị ,  nên chị nhịn nhục và học làm người " câm"  , khi chồng nói bậy , không cải lại , vì lúc đó ông ta là người mất trí , mình cải lại , mình cũng khùng như thế à ?  Chị giả làm người " đui " , như không bao giờ thấy những  thơ từ , những hành vi xúc phạm đến chị , những thơ từ gởi về nhà , chứng minh  ông ta mượn tiền nhà băng đi du lịch , đi sòng bài..., và giả " điếc " , để không nghe những lời chửi mắng thô tục , những câu nói mà chị không tưởng tượng đươc.
   Mình buồn và đau xót cho chị , cả 1 đời người , nay còn lại gì đây ? chị  đã qua 1 thời vang bóng , bao nhiêu người học thức , đàng hoàng xin hỏi cưới , nhưng không biết gặp ông chồng nầy , là duyên nợ từ kiếp nào. Bây giờ  chỉ còn lại những giọt nước mắt nghẹn ngào , tủi thân của người  chị hai Cần Đước ,  đáng yêu , đúng là " hồng nhan bạc mệnh ".
  Có ai học được nghề " câm , đui , điếc " như chị không ?  :'( :'( :'( :'( :'( :'( :'(
  Em cầu nguyện cho phép lạ đến với chị 2 C Đ , hay là chị đến ở với em , như những năm 1988..... :) :)

  Em TV

Tuy Van oi ,
Em viet Đoan Van hay lam do , tiep tuc di nhe.
Thay cuoc doi ngươi ban cua em ma thương qua. Chong da vay ma sao con cai cung te den the ! Co an hoc ma doi xu voi me minh nhu vay thi hoc de lam gi?
Ma cung phuc ban cua em da bao nhieu nam phai chiu dung dươc tat ca de ma gia CÂM , ĐUI , ĐIẾC. Con ngươi den mot luc nao do thi se Tức Nước Vỡ Bờ khong chiu dung mai dươc dau , chi co cac bac tu hanh đac đao moi thanh cong.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 28. Jul 2015 , 11:40

  MÁ ƠI

Tôi thường bắt đầu câu nói : "Má ơi hôm nay có khoẻ không?". Sau đó bên đầu giây Má tôi cũng hỏi "Con có khoẻ không?" ... rồi hai má con bắt đầu tâm sự kể chuyện đời sống hằng ngày , bởi vì gọi điện thoại vào thời gian đó rất khó khăn , không thể gọi điện thoại trực tiếp như bây giờ . Tôi phải mua thẻ gọi điện thoại $5.00 nói được hơn 10' , mà có nói được hết đâu vì cái thẻ tính từ lúc chuông reo cho đến khi có người nhấc máy là 2' ...rồi tôi phải chờ Má từ bên nhà chạy qua bên nhà người hàng xóm có điện thoại là hết thêm 1' nữa cho nên hai má con vội vã​ ​nói những gì cần nói . Trước khi gọi điện thoại về nhà là tôi đã chuẩn bị rất nhiều​ để​ kể cho Má nghe về đời sống ở bên đây nhưng thời gian quá eo hẹp ... nh​ưng khi tôi​ nghe được tiếng cười của Má rất giòn & giọng nói rất lớn​ làm tôi vui , xúc động​ ​. ​Thế là bao nhiêu dự định những gì để nói chuyện với Má đều tan biến nhưng cũng may là đã nghe được tiếng nói ​, tiếng cười ​của Má tôi .
Khoảng chừng vài năm sau tôi được bà Mẹ nuôi người Mỹ mà tôi thường gọi là "American Mom" gửi tiền mua máy điện thoại cho tôi để tiện việc liên lạc và nh​ấ​t là có được thẻ điện thoại V247 để gọi thăm Má .
Từ đó hai má con tha hồ mà kể lể ​, ​không còn lo thẻ điện thoại ăn đầu ăn đuôi ​v​à cũng nhờ như vậy tôi mới nghe được báo cáo từ mấy người em : "Anh Năm ơi , sau khi cúp máy điện thoại là Má rưng rưng khóc đó".
Vấn đề này​ ​tôi không ngạc nhiên cho lắm tôi nói ​: ​" Điều này anh biết​ ,​ dù Má cố gắng cười vui , nói giọng bình thường​​​ nhưng anh cũng đoán được".
Thực sự mà nói trong nhà không ai hiểu Má bằng tôi , vì trước khi ra đi là tôi đã "gần gũi" với Má từ thưở nhỏ rồi . Bây giờ trong lúc nói chuyện , hai má con không đối mặt nhưng "Tâm Linh Tương Thông" . Tôi cũng biết nhưng không muốn hỏi : "Má có buồn nhớ con không ?".
Cuộc đời của Má tôi đã rất khổ sở , từ khi 20 tuổi đã bắt đầu làm Má rồi và suốt một đời phải nuôi nấng và dậy dỗ 10 đứa con thì làm sao mà có được những giờ phút riêng cho Má . Tôi nhớ khi tôi bắt đầu có trí nhớ thì trong đời của Má tôi chỉ vỏn vẹn có 3 lần đi xa .
1. Má dẫn tôi đi coi cải lương tại rạp Quốc Thanh
2. Vài năm sau Má đi coi đoàn cải lương Kim Chưởng hát ở Chợ Lớn (tôi quên tên rạp) , số là Ba tôi lái xe Taxi nhờ có quảng cáo trên kiếng sau của xe cho nên Má mới được ghé đi coi cải lương ...còn những ngày tháng sau trong cuộc​ đời​ của Má thì chỉ biết từ nhà ra chợ ,​ chợ về nhà .
3. Hoặc là chiều 30 ​Tết ​cả nhà chúc ​T​ết ông bà ngoại và sáng mồng một ​T​ết Má dẫn các con đến​ mừng tuổi​ ông bà nội .
Sau năm 75 Má tôi mới có dịp đi xa đến tận vùng kinh tế mới và sau đó trở về SàiGòn với căn nhà lụp xụp chỉ được 1/4 . Ở giữa SàiGòn mà có căn nhà lợp lá thì nghe cũng hơi lạ nhưng có thật vì đó là nơi che nắng mưa cho Má và các anh em của tôi . Má phải thức từ 6 giờ sáng đi chợ , vội vã trở về nhà quần quật nấu cơm ...rồi gánh cơm ra tận đường Hàm Nghi để bán .
Nếu có ai đó có một lần đi​ ngang qua con đường Hàm Nghi ​, ​ở đằng sau nhà thương SàiGòn thì sẽ thấy cái gánh cơm nhỏ mà Má tôi phải ngồi bán cho đến 6 , 7 giờ chiều mới về đến nhà​ , hôm nào gặp mưa thì chỉ có một miếng vải che ngang . Chưa hết trong lúc bận rộn ngồi bán ​, khi bị​ công an đến thì Má phải gồng gánh hàng cơm nhỏ xíu ​...​chạy.
Từ khi tôi được nói chuyện với Má qua điện thoại , lúc đầu còn hỏi thăm dăm ba chuyện ...đôi lúc hai má con tâm sự gần 30' , sau đó còn 10' rồi từ từ chỉ còn 5' ...bởi vì những câu hỏi và trả lời cũng gần giống như nhau "không còn gì thêm để nói" . Bởi cuộc sống của tôi "một ngày như mọi ngày" .Ở bên đó Má tôi cũng chẳng còn gì để trả lời những câu hỏi mà tôi đã hỏi , chỉ vì Má chẳng còn chỗ để đi xa hơn sau khi tuổi đã xế chiều không cò buôn bán được nữa...Và bây giờ đây thì cuộc nói chuyện chỉ còn mỗi mình tôi .

       Má thường khuyên bảo con nghe
       Ngày nay con nói Má che lệ sầu
       Tuổi già như lửa cạn dầu
       Lòng con cũng héo bạc mầu​ Má ơi.

       Đỗ Hữu Tài ( July 27,2015 )
   

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 10. Aug 2015 , 20:58

DOHUUTAI wrote on 28. Jul 2015 , 11:40:
  MÁ ƠI

Tôi thường bắt đầu câu nói : "Má ơi hôm nay có khoẻ không?". Sau đó bên đầu giây Má tôi cũng hỏi "Con có khoẻ không?" ... rồi hai má con bắt đầu tâm sự kể chuyện đời sống hằng ngày , bởi vì gọi điện thoại vào thời gian đó rất khó khăn , không thể gọi điện thoại trực tiếp như bây giờ . Tôi phải mua thẻ gọi điện thoại $5.00 nói được hơn 10' , mà có nói được hết đâu vì cái thẻ tính từ lúc chuông reo cho đến khi có người nhấc máy là 2' ...rồi tôi phải chờ Má từ bên nhà chạy qua bên nhà người hàng xóm có điện thoại là hết thêm 1' nữa cho nên hai má con vội vã​ ​nói những gì cần nói . Trước khi gọi điện thoại về nhà là tôi đã chuẩn bị rất nhiều​ để​ kể cho Má nghe về đời sống ở bên đây nhưng thời gian quá eo hẹp ... nh​ưng khi tôi​ nghe được tiếng cười của Má rất giòn & giọng nói rất lớn​ làm tôi vui , xúc động​ ​. ​Thế là bao nhiêu dự định những gì để nói chuyện với Má đều tan biến nhưng cũng may là đã nghe được tiếng nói ​, tiếng cười ​của Má tôi .
Khoảng chừng vài năm sau tôi được bà Mẹ nuôi người Mỹ mà tôi thường gọi là "American Mom" gửi tiền mua máy điện thoại cho tôi để tiện việc liên lạc và nh​ấ​t là có được thẻ điện thoại V247 để gọi thăm Má .
Từ đó hai má con tha hồ mà kể lể ​, ​không còn lo thẻ điện thoại ăn đầu ăn đuôi ​v​à cũng nhờ như vậy tôi mới nghe được báo cáo từ mấy người em : "Anh Năm ơi , sau khi cúp máy điện thoại là Má rưng rưng khóc đó".
Vấn đề này​ ​tôi không ngạc nhiên cho lắm tôi nói ​: ​" Điều này anh biết​ ,​ dù Má cố gắng cười vui , nói giọng bình thường​​​ nhưng anh cũng đoán được".
Thực sự mà nói trong nhà không ai hiểu Má bằng tôi , vì trước khi ra đi là tôi đã "gần gũi" với Má từ thưở nhỏ rồi . Bây giờ trong lúc nói chuyện , hai má con không đối mặt nhưng "Tâm Linh Tương Thông" . Tôi cũng biết nhưng không muốn hỏi : "Má có buồn nhớ con không ?".
Cuộc đời của Má tôi đã rất khổ sở , từ khi 20 tuổi đã bắt đầu làm Má rồi và suốt một đời phải nuôi nấng và dậy dỗ 10 đứa con thì làm sao mà có được những giờ phút riêng cho Má . Tôi nhớ khi tôi bắt đầu có trí nhớ thì trong đời của Má tôi chỉ vỏn vẹn có 3 lần đi xa .
1. Má dẫn tôi đi coi cải lương tại rạp Quốc Thanh
2. Vài năm sau Má đi coi đoàn cải lương Kim Chưởng hát ở Chợ Lớn (tôi quên tên rạp) , số là Ba tôi lái xe Taxi nhờ có quảng cáo trên kiếng sau của xe cho nên Má mới được ghé đi coi cải lương ...còn những ngày tháng sau trong cuộc​ đời​ của Má thì chỉ biết từ nhà ra chợ ,​ chợ về nhà .
3. Hoặc là chiều 30 ​Tết ​cả nhà chúc ​T​ết ông bà ngoại và sáng mồng một ​T​ết Má dẫn các con đến​ mừng tuổi​ ông bà nội .
Sau năm 75 Má tôi mới có dịp đi xa đến tận vùng kinh tế mới và sau đó trở về SàiGòn với căn nhà lụp xụp chỉ được 1/4 . Ở giữa SàiGòn mà có căn nhà lợp lá thì nghe cũng hơi lạ nhưng có thật vì đó là nơi che nắng mưa cho Má và các anh em của tôi . Má phải thức từ 6 giờ sáng đi chợ , vội vã trở về nhà quần quật nấu cơm ...rồi gánh cơm ra tận đường Hàm Nghi để bán .
Nếu có ai đó có một lần đi​ ngang qua con đường Hàm Nghi ​, ​ở đằng sau nhà thương SàiGòn thì sẽ thấy cái gánh cơm nhỏ mà Má tôi phải ngồi bán cho đến 6 , 7 giờ chiều mới về đến nhà​ , hôm nào gặp mưa thì chỉ có một miếng vải che ngang . Chưa hết trong lúc bận rộn ngồi bán ​, khi bị​ công an đến thì Má phải gồng gánh hàng cơm nhỏ xíu ​...​chạy.
Từ khi tôi được nói chuyện với Má qua điện thoại , lúc đầu còn hỏi thăm dăm ba chuyện ...đôi lúc hai má con tâm sự gần 30' , sau đó còn 10' rồi từ từ chỉ còn 5' ...bởi vì những câu hỏi và trả lời cũng gần giống như nhau "không còn gì thêm để nói" . Bởi cuộc sống của tôi "một ngày như mọi ngày" .Ở bên đó Má tôi cũng chẳng còn gì để trả lời những câu hỏi mà tôi đã hỏi , chỉ vì Má chẳng còn chỗ để đi xa hơn sau khi tuổi đã xế chiều không cò buôn bán được nữa...Và bây giờ đây thì cuộc nói chuyện chỉ còn mỗi mình tôi .

       Má thường khuyên bảo con nghe
       Ngày nay con nói Má che lệ sầu
       Tuổi già như lửa cạn dầu
       Lòng con cũng héo bạc mầu​ Má ơi.

       Đỗ Hữu Tài ( July 27,2015 )
   

Con Trai Cung oi !
Cam on con trai , Ma dang nghi nho ai dem bai nay vao muc Đoan Van thi hoa ra con da rinh vao day roi. Ma da doc bai nay roi , the ma doc lai van cam dong rung rung , thương con trai qua.
Con lam tho hay viet van xươi van hay nhu thương. Hom moi day Ma goi con ma khong thay con dau ca , chi nghe loi nhan cua con ma thoi.
Ma cau mong cho con trai luôn luôn khoe manh de con sang tac van thi deu deu.
Thương con trai nhieu.
Ma Van

Title: Re: Đoản Văn
Post by DOHUUTAI vào ngày 20. Sep 2015 , 20:48
Những Điều Kỳ Lạ Của Khánh Vân

Tôi đang dán hai con mắt vô cái Ti Vi để coi trận College Football thì điện thoại reo . Tôi ngậm chiếc đũa thần ấn vào cái nút speaker thì nghe bên kia đầu dây.
" Hi chú Tài , chú đang làm gì đó ? "
Đang mê man nên tôi khề khà trả lời
" Chú đang làm huấn luyện viên cho hai đội Football của đại học "
Khánh Vân tiếp tục nói
"Ở ngoài trời nắng đẹp quá ! Chú Tài có muốn ra ngoài ngồi không ?"
Tôi lại thủng thẳng trả lời
" Chú mà đi ra ngoài thì lấy ai điều khiển trận Football đây ! "
Cô cháu nuôi cùng họ của tôi cười hihihi...
" Chút nữa cháu chạy qua thăm chú Tài nha "
Khoảng 5' sau thì Khánh Vân đứng ngay cánh cửa cái
" Hi chú Tài , đang ngự long sàn hả ?"
Tôi trả lời
" Mấy em Mỹ nữ chưa cho Dzua đến ngai vàng thì làm sao chú leo lên ngồi được đây khakhakha..."
Thế rồi Khánh Vân mở hộp nho ...Ôi chu choa ơi , nho to thiệt là to . Tôi mới nói :
" Cháu đem cỡ này làm sao mà chú nuốt cho hết "
Rồi hai chú cháu tình tang nói chuyện không đầu không đuôi , chỉ nghe tiếng cười là cũng đã đủ rồi.
Đúng 4 giờ thì Mỹ nữ đi vào phòng. Khánh Vân hiểu ý .
" Thôi cháu đi về nha . Lần sau gặp lại "
Trước khi đi còn ngó lại cười hềhềhề
" Bái bai chú Tài "
Sau khi cô cháu của tôi rời khỏi cánh cửa cái thì trong đầu tôi cũng ngạc nhiên với mấy câu của Khánh Vân đã để lại
" Lúc cháu CHẠY qua "
" Thôi cháu Đi về "
" Rồi lại BÁI...mới chịu BAI "
Tôi cứ thắc mắc cả tuần nay mới biết hy vọng cô cháu của tôi trả lời giùm những chữ KỲ LẠ này
Ý... khoan đã ...chưa hết . Khánh Vân ơi " Chú Tài chỉ có một mà sao Khánh Vân lại nói " HAI CHÚ TÀI " .

Đỗ Hữu Tài 
( 20/09/15 )

Title: Re: Đoản Văn
Post by Dau Do vào ngày 21. Sep 2015 , 07:44

Lâu nay không ghé qua mục này, hôm nay đọc được nhiều đoản văn hay và xúc động. Xin cám ơn ông em HT  ;;

Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 24. Sep 2015 , 23:04


  Đoản văn của anh TT viết về cô bé Khánh Vân tài ba , thật kỳ diệu và dể thương quá.
  Cám ơn anh TT và cám ơn Thiên Thần Kv ở gần , và thường xuyên thăm viếng anh TT.
  2 Mạ Con Song Vân thân chúc anh TT , KV và cả nhà những lời chúc bình yên , hạnh phúc nhất.


Title: Re: Đoản Văn
Post by tuy-van vào ngày 27. Sep 2015 , 09:48

  Đêm thứ 5 ngày 24-9 , linh tính cho TvMs biết tin không lành , sau khi đọc email của TL cho anh anh TT vào bịnh viện thứ 3. Thức trắng đêm vào đây cầu nguyện và đọc bài Đoản văn viết về Anne KV , thật dể thương và dí dỏm.
  Anh biểu hiện tâm tư của mình , qua những bài thơ , bài viết chân thật của anh , vượt qua bao tháng năm bịnh hoạn , nhưng lúc nào cũng vui cười , cho dù TVms vẫn biết anh " trong héo , ngoài tươi"  như ai ?
  Đúng như linh tính của mình , " thần giao cách cảm " , Kiều co hay sáng thứ 6 tháng 9-25 anh đã ra đi cùng với Mẹ ở VN , 2 Mẹ con hội ngộ sau bao năm xa cách , nhớ nhung.
  Bao ngày qua , mình như trên mây...bay lang thang , nhưng chắc chắn không có...say như những cú phone mà TvMs hay hỏi anh " anh TT hôm nay khoẻ không? " ,"  ha..ha..phẻ như bò kéo xe..ha..ha..." bây giờ anh đã sum họp với Mẹ yêu trên Thiên Đàng , không có ai trả lời , làm cho đời thêm tươi vui , như tánh tình của anh , can đảm , vô tư với thiên tài có 1 không hai , để lại đời , để lại người...những kỷ niệm không bao giờ phai.
  Vào tháng 5-2014 , TVMs và Kiều hẹn hò đến thăm anh TT " bằng xương bằng thịt " , như ý nguyện , thật vui và hân hạnh gặp anh John , người bạn thân thiết hay đến thăm viếng và giúp đở nhiều năm , cùng với ba mẹ nuôi Don của anh TT.
  Hôm nay John text cho TvMs

" MAKING PLANS TODAY WITH HIS BROTHER , UNCLE AND FRIENDS ABOUT 1: 30 PM.
  THINKING OCT 17 OR 24 DO HUU TAI WILL BE CREMATED THIS WEEK.
  HIS LOCOL BIOLOGICAL FAMILY AND FRIENDS WILL HAVE A GATHERING TO SAY GOODBYE TODAY , BEFORE CREMATION."

  Kiều , Ngố...sẽ đến và TvMs , Kiều...cũng gởi 1 chút quà cho Mẹ anh TT , an táng hôm nay tại VN.



  Tv Mây Say lúc nào cũng nhớ đến anh TT , và cầu nguyện cho anh và Mẹ luôn hạnh phúc trên Thiên Đàng   
  Tạm biệt anh hôm nay , không phải là vỉnh biệt , vì  chúng ta sẽ hội ngộ không sớm thì muộn...để tha hồ tâm sự nha anh TT. ( Chúng ta có nhiều điểm giống nhau , như chuyện tình " có duyên không nợ , lấy nhau chẵng đặng thương hoài ngàn năm của HH và của  anh chàng hàng xóm....)


 
  1 bài viết vụng về , đến anh TT.
  vô cùng tiếc thương

  TvMs

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 01. Mar 2016 , 07:55


EM MUỐN 1 NGƯỜI CHỒNG LƯƠNG 500.000$/1 NĂM.

Đây là một lá thư của một cô gái đăng trên mạng, và được một CEO của một công ty trả lời.
---
Những gì tôi viết sau đây đều thật lòng cả:

Tôi 25 tuổi. Tôi rất đẹp, tôi có phong cách và khiếu thẩm mỹ cao, tôi muốn cưới một anh chàng có thu nhập từ 500,000 đô mỗi năm trở lên.Bạn có thể nói tôi là người tham lam nhưng với thu nhập mỗi năm 1 triệu đô thì chỉ được coi là tầng lớp trung bình ở New york.

Yêu cầu của tôi không cao. Có ai trong forum này có thu nhập hàng năm là 500 nghìn đô không ? Trong số các bạn có ai lập gia đình chưa ? Tôi muốn hỏi : "tôi phải làm gì để lấy một ông chồng giàu như các bạn ?",

Trong số những anh chàng tôi hẹn hò, anh giàu nhất thu nhập chỉ là 250 nghìn đô mỗi năm, đối với tôi mức lương này là quá ít. Nếu như ai đó có ý định chuyển đến 1 căn hộ ở phía tây New york Garden thì mức lương này không đủ để chi tiêu.
---

Tôi có vài câu hỏi cho các bạn :

1)- Những anh chàng giàu có thường lui tới những địa điểm nào ? ( làm ơn liệt kê ra tên và địa chỉ các quán bar, nhà hàng, phòng tập thể dục ...)

2)- Tôi nên nhắm những độ tuổi nào

3)- Tại sao mấy bà vợ của các đại gia chỉ có nhan sắc trung bình ? tôi từng tiếp xúc với vài người trong số họ, họ chẳng xinh đẹp và chẳng thú vị gì cả, nhưng tại sao họ cưới được những ông chồng giàu có

4)- Các bạn dựa vào những tiêu chuẩn nào để chọn vợ, và những người nào chỉ có thể là bạn gái của các bạn thôi ? ( Mục tiêu của tôi bây giờ là lấy chồng )

Ms. Pretty.

***

Sau đây là câu trả lời thẳng thắn của CEO thuộc tập đoàn J.P.Morgans :

Dear Ms.Pretty tôi đã đọc bài viết của bạn và cảm thấy rất thích thú. Tôi đoán có rất nhiều cô gái cũng có những câu hỏi như bạn. Xin cho phép tôi được phân tích tình huống của bạn với tư cách của một nhà đầu tư chuyên nghiệp

1- Trước hết, mức thu nhập của tôi là hơn 500 nghìn đô một năm, đáp ứng được yêu cầu của bạn, vì thế hy vọng mọi người không nghĩ rằng tôi đang phí thời gian ở đây.

2- Đứng dưới góc độ là một doanh nhân ,tôi nghĩ cưới bạn quả là một quyết định thiếu sáng suốt. Câu trả lời rất đơn giản, hãy để tôi giải thích cho bạn hiểu ,gạt qua những chi tiết linh tinh khác thì

3- rõ ràng bạn đang cố gắng trao đổi " nhan sắc" lấy " tiền ", có nghĩa là : A có nhan sắc và B có tiền để mua nó, công bằng và sòng phẳng

Tuy nhiên,vấn đề mấu chốt ở đây là nhan sắc có thể phai tàn theo năm tháng nhưng tiền đầu tư thì không như vậy.

Thực tế phủ phàng là thu nhập của tôi tăng dần qua năm tháng, còn bạn thì không thể ngày một đẹp hơn lên. Vì thế nếu xét dưới góc độ kinh tế mà nói ,tôi là một tài sản luôn luôn tạo ra giá trị gia tăng ,còn bạn chỉ là một tài sản hao mòn.

Hơn nữa không phải hao mòn bình thường mà là hao mòn theo cấp số nhân. Nếu đó là tài sản duy nhất mà bạn có, thì giá trị của nó sẽ bị giảm rất nhiều sau 10 năm nữa

Nếu so sánh với các phiên giao dịch trên phố Wall thì việc tôi hẹn hò với bạn cũng như một phiên giao dịch vậy .Nếu giao dịch bị giảm giá thì chúng tôi sẽ bán, chẳng ai ngốc giữ nó trong một thời gian dài - cũng như việc kết hôn vậy.

Có thể bạn nghĩ tôi thật dã man khi nói ra điều này, nhưng một tài sản mà tieu hao lớn như vậy, thì tốt nhất là nên bán nó đi hoặc cho thuê.

Bạn cần phải hiểu rằng bất kỳ một gã đàn ông nào có mức thu nhập 500,000 đô mỗi năm đều không phải là những gã ngu.

Chúng tôi chỉ hẹn hò với bạn nhưng chúng tôi sẽ không cưới bạn.
Tôi khuyên bạn hãy quên chuyện tìm cách lấy chồng giàu đi.

Thay vào đó hãy tự kiếm cho mình khoản thu nhập 500,000 đô mỗi năm để trở thành đại gia. Việc này có nhiều cơ hội thành công hơn so với việc tìm một thằng giàu mà ngu đấy .

Thân ái !

Sumit Kishanpuria -Tổng giám đốc nhân hàng JP Morgan.

Sau khi nhận được thư của ông tổng giám đốc nhà băng JP Morgan

Cô gái lịm người đi vì ...sung sướng rồi cô nhờ Kahat trả lời thư như sau :

Ông Sumit Kishanpuria kính

Trước tiên xin ông cho tôi gọi ông bằng cái tên thân mật Smith...Mong ông cho phép
Smith thân yêu ! ông ngại giao dịch với tôi trong khi ấy ông sẵn sàng giao dịch với những món nợ Địa ốc xấu ...Đến độ sau khi thị trường Địa ốc bị xì hơi thì ngân hàng do Smith Đứng đầu trong việc điều hành phải vội vàng khai khánh tận ...Còn may có ông Tổng Thống da đen tung tiền ra cứu chữa chứ không chắc hẳn tôi đã được đọc lá thư của Smith viết từ trong khám rồi phải không
Smith thân yêu ! có thể Smith nhìn vấn đề quá khiếm khuyết nên mới để xẩy ra những việc đáng tiếc như khi điều hành nhà băng ...Smith coi ngay vấn đề đánh giá nhan sắc của phụ nữ mà Smith cũng lầm lẫn ....Smith chỉ đúng ở vào thế kỷ thứ 20 trở về trước thôi thưa Smith ....Bây giờ chúng ta đã bước qua thế kỷ thứ 21 ....Thế giới không còn người đan bà xấu nữa mà chỉ sót lại một vài bà không biết làm đẹp thôi ...Như vậy có thể nói giá trị tiền bạc có thể mất giá vì hối đoái lâu dài , nhưng sắc đẹp của phụ nữ thì không tàn phai như Smith tưởng vì thời nay các thẩm mỹ viện đầy dẫy Smith ạ , hơn nữa như tôi đã nói ... tôi có phong cách và khiếu thẩm mỹ cao,

Với đồng lương hơn $500.000 Đô một năm thì hiện giờ Smith đủ tiêu chuẩn để là hẹn hò với em ...Nhưng em e ngại sau vài ba năm khi đã tìm hiểu nhau kỹ và chúng ta muốn tiến xa hơn nữa , em xin nói trắng là anh cầu hôn ...Thì em sợ lúc đó với số lương khiêm nhượng đó lại bị mất giá theo thị trường thì hẳn Smith đã hiểu là không còn hợp lệ nữa Smith nhỉ

Như vậy chỉ muốn thuê mướn thì ông cứ việc phone cho tôi nhưng khi ông muốn cầu hôn thì hãy nên coi lại đồng lương lúc đó trước khi quì gối hỏi tôi có bằng lòng không ....Nếu chỉ là số lương căn bản và tăng theo hối đoái hằng năm thì chắc là tôi sẽ lắc đầu

Chúc Smith thành công và được tăng lương nhiều Smith nhé

Ms. Pretty(aka Kahat)

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 01. Mar 2016 , 10:34

Lethikinhhoang wrote on 01. Mar 2016 , 07:55:


EM MUỐN 1 NGƯỜI CHỒNG LƯƠNG 500.000$/1 NĂM.

Đây là một lá thư của một cô gái đăng trên mạng, và được một CEO của một công ty trả lời.
---
Những gì tôi viết sau đây đều thật lòng cả:

Tôi 25 tuổi. Tôi rất đẹp, tôi có phong cách và khiếu thẩm mỹ cao, tôi muốn cưới một anh chàng có thu nhập từ 500,000 đô mỗi năm trở lên.Bạn có thể nói tôi là người tham lam nhưng với thu nhập mỗi năm 1 triệu đô thì chỉ được coi là tầng lớp trung bình ở New york.

Yêu cầu của tôi không cao. Có ai trong forum này có thu nhập hàng năm là 500 nghìn đô không ? Trong số các bạn có ai lập gia đình chưa ? Tôi muốn hỏi : "tôi phải làm gì để lấy một ông chồng giàu như các bạn ?",

Trong số những anh chàng tôi hẹn hò, anh giàu nhất thu nhập chỉ là 250 nghìn đô mỗi năm, đối với tôi mức lương này là quá ít. Nếu như ai đó có ý định chuyển đến 1 căn hộ ở phía tây New york Garden thì mức lương này không đủ để chi tiêu.
---

Tôi có vài câu hỏi cho các bạn :

1)- Những anh chàng giàu có thường lui tới những địa điểm nào ? ( làm ơn liệt kê ra tên và địa chỉ các quán bar, nhà hàng, phòng tập thể dục ...)

2)- Tôi nên nhắm những độ tuổi nào

3)- Tại sao mấy bà vợ của các đại gia chỉ có nhan sắc trung bình ? tôi từng tiếp xúc với vài người trong số họ, họ chẳng xinh đẹp và chẳng thú vị gì cả, nhưng tại sao họ cưới được những ông chồng giàu có

4)- Các bạn dựa vào những tiêu chuẩn nào để chọn vợ, và những người nào chỉ có thể là bạn gái của các bạn thôi ? ( Mục tiêu của tôi bây giờ là lấy chồng )

Ms. Pretty.

***

Sau đây là câu trả lời thẳng thắn của CEO thuộc tập đoàn J.P.Morgans :

Dear Ms.Pretty tôi đã đọc bài viết của bạn và cảm thấy rất thích thú. Tôi đoán có rất nhiều cô gái cũng có những câu hỏi như bạn. Xin cho phép tôi được phân tích tình huống của bạn với tư cách của một nhà đầu tư chuyên nghiệp

1- Trước hết, mức thu nhập của tôi là hơn 500 nghìn đô một năm, đáp ứng được yêu cầu của bạn, vì thế hy vọng mọi người không nghĩ rằng tôi đang phí thời gian ở đây.

2- Đứng dưới góc độ là một doanh nhân ,tôi nghĩ cưới bạn quả là một quyết định thiếu sáng suốt. Câu trả lời rất đơn giản, hãy để tôi giải thích cho bạn hiểu ,gạt qua những chi tiết linh tinh khác thì

3- rõ ràng bạn đang cố gắng trao đổi " nhan sắc" lấy " tiền ", có nghĩa là : A có nhan sắc và B có tiền để mua nó, công bằng và sòng phẳng

Tuy nhiên,vấn đề mấu chốt ở đây là nhan sắc có thể phai tàn theo năm tháng nhưng tiền đầu tư thì không như vậy.

Thực tế phủ phàng là thu nhập của tôi tăng dần qua năm tháng, còn bạn thì không thể ngày một đẹp hơn lên. Vì thế nếu xét dưới góc độ kinh tế mà nói ,tôi là một tài sản luôn luôn tạo ra giá trị gia tăng ,còn bạn chỉ là một tài sản hao mòn.

Hơn nữa không phải hao mòn bình thường mà là hao mòn theo cấp số nhân. Nếu đó là tài sản duy nhất mà bạn có, thì giá trị của nó sẽ bị giảm rất nhiều sau 10 năm nữa

Nếu so sánh với các phiên giao dịch trên phố Wall thì việc tôi hẹn hò với bạn cũng như một phiên giao dịch vậy .Nếu giao dịch bị giảm giá thì chúng tôi sẽ bán, chẳng ai ngốc giữ nó trong một thời gian dài - cũng như việc kết hôn vậy.

Có thể bạn nghĩ tôi thật dã man khi nói ra điều này, nhưng một tài sản mà tieu hao lớn như vậy, thì tốt nhất là nên bán nó đi hoặc cho thuê.

Bạn cần phải hiểu rằng bất kỳ một gã đàn ông nào có mức thu nhập 500,000 đô mỗi năm đều không phải là những gã ngu.

Chúng tôi chỉ hẹn hò với bạn nhưng chúng tôi sẽ không cưới bạn.
Tôi khuyên bạn hãy quên chuyện tìm cách lấy chồng giàu đi.

Thay vào đó hãy tự kiếm cho mình khoản thu nhập 500,000 đô mỗi năm để trở thành đại gia. Việc này có nhiều cơ hội thành công hơn so với việc tìm một thằng giàu mà ngu đấy .

Thân ái !

Sumit Kishanpuria -Tổng giám đốc nhân hàng JP Morgan.

Sau khi nhận được thư của ông tổng giám đốc nhà băng JP Morgan

Cô gái lịm người đi vì ...sung sướng rồi cô nhờ Kahat trả lời thư như sau :

Ông Sumit Kishanpuria kính

Trước tiên xin ông cho tôi gọi ông bằng cái tên thân mật Smith...Mong ông cho phép
Smith thân yêu ! ông ngại giao dịch với tôi trong khi ấy ông sẵn sàng giao dịch với những món nợ Địa ốc xấu ...Đến độ sau khi thị trường Địa ốc bị xì hơi thì ngân hàng do Smith Đứng đầu trong việc điều hành phải vội vàng khai khánh tận ...Còn may có ông Tổng Thống da đen tung tiền ra cứu chữa chứ không chắc hẳn tôi đã được đọc lá thư của Smith viết từ trong khám rồi phải không
Smith thân yêu ! có thể Smith nhìn vấn đề quá khiếm khuyết nên mới để xẩy ra những việc đáng tiếc như khi điều hành nhà băng ...Smith coi ngay vấn đề đánh giá nhan sắc của phụ nữ mà Smith cũng lầm lẫn ....Smith chỉ đúng ở vào thế kỷ thứ 20 trở về trước thôi thưa Smith ....Bây giờ chúng ta đã bước qua thế kỷ thứ 21 ....Thế giới không còn người đan bà xấu nữa mà chỉ sót lại một vài bà không biết làm đẹp thôi ...Như vậy có thể nói giá trị tiền bạc có thể mất giá vì hối đoái lâu dài , nhưng sắc đẹp của phụ nữ thì không tàn phai như Smith tưởng vì thời nay các thẩm mỹ viện đầy dẫy Smith ạ , hơn nữa như tôi đã nói ... tôi có phong cách và khiếu thẩm mỹ cao,

Với đồng lương hơn $500.000 Đô một năm thì hiện giờ Smith đủ tiêu chuẩn để là hẹn hò với em ...Nhưng em e ngại sau vài ba năm khi đã tìm hiểu nhau kỹ và chúng ta muốn tiến xa hơn nữa , em xin nói trắng là anh cầu hôn ...Thì em sợ lúc đó với số lương khiêm nhượng đó lại bị mất giá theo thị trường thì hẳn Smith đã hiểu là không còn hợp lệ nữa Smith nhỉ

Như vậy chỉ muốn thuê mướn thì ông cứ việc phone cho tôi nhưng khi ông muốn cầu hôn thì hãy nên coi lại đồng lương lúc đó trước khi quì gối hỏi tôi có bằng lòng không ....Nếu chỉ là số lương căn bản và tăng theo hối đoái hằng năm thì chắc là tôi sẽ lắc đầu

Chúc Smith thành công và được tăng lương nhiều Smith nhé

Ms. Pretty(aka Kahat)

Kahat thân ,
Muc Đoản Văn này im lìm từ lâu bây giờ đươc Kahat khơi dậy , Cô cám ơn rất nhiều . Mong se nhân đươc nhiều y kien.
Cô Vân

Title: Re: Đoản Văn
Post by Lethikinhhoang vào ngày 22. May 2016 , 14:49
CHUYỆN ...BẦU

Một toán công an cả ngày đã phải chạy vào tận hang cùng ngõ hẻm để lùa dân đi bầu , nhưng người dân tránh né , ít người hưởng ứng ...Tới chiều trên đường về lại đồn thì toán công an này gặp một nhóm nữ tu đi ngược chiều ....Xe công an tốp lại người trưởng toán  hỏi :
- Này các chị kia có bầu chưa ?
Có tiếng cười khúc khích và một chị nữ tu bước tới trước đại diện chung cho các chị trả lời
-Dạ,chúng tôi không có bầu
Tên công an tỏ vẻ xừng xộ
- Tại sao ?
Chị nữ tu nhẹ nhàng trả lời
- Thưa anh cán bộ tại chúng tôi không hề biết tới người nam !!
Nghe thế tên công an vội vàng giải thích ra bộ hiểu biết:
- trong danh sách hơn 500 ứng cử viên đại diện quốc hội kỳ 14 này theo chỉ thị của TBT Nguyễn Phú Trọng , cho nên đảng đã gạn lọc toàn là người bắc lại có lý luận tốt hơn nữa có nhiều người gốc TQ nữa kia mà
Chị nữ tu trả lời tỉnh bơ :
- Đã gạn lọc rồi thì bầu với bì làm chi cho vãi tội ra ...

Kahat

Title: Re: Đoản Văn
Post by ngo_thi_van vào ngày 23. May 2016 , 17:41

Lethikinhhoang wrote on 22. May 2016 , 14:49:
CHUYỆN ...BẦU

Một toán công an cả ngày đã phải chạy vào tận hang cùng ngõ hẻm để lùa dân đi bầu , nhưng người dân tránh né , ít người hưởng ứng ...Tới chiều trên đường về lại đồn thì toán công an này gặp một nhóm nữ tu đi ngược chiều ....Xe công an tốp lại người trưởng toán  hỏi :
- Này các chị kia có bầu chưa ?
Có tiếng cười khúc khích và một chị nữ tu bước tới trước đại diện chung cho các chị trả lời
-Dạ,chúng tôi không có bầu
Tên công an tỏ vẻ xừng xộ
- Tại sao ?
Chị nữ tu nhẹ nhàng trả lời
- Thưa anh cán bộ tại chúng tôi không hề biết tới người nam !!
Nghe thế tên công an vội vàng giải thích ra bộ hiểu biết:
- trong danh sách hơn 500 ứng cử viên đại diện quốc hội kỳ 14 này theo chỉ thị của TBT Nguyễn Phú Trọng , cho nên đảng đã gạn lọc toàn là người bắc lại có lý luận tốt hơn nữa có nhiều người gốc TQ nữa kia mà
Chị nữ tu trả lời tỉnh bơ :
- Đã gạn lọc rồi thì bầu với bì làm chi cho vãi tội ra ...

Kahat

Kahat oi ,
Cau chuyen nay vui qua , ma chuyen that khong vay?
Cam on Kahat nhieu nhe .
Co Van

Trường Trung Học Lê Văn Duyệt » Powered by YaBB 2.4!
YaBB © 2000-2009. All Rights Reserved.