LAM_SON
Senior Member
  
Offline

I love YaBB 1G - SP1!
Posts: 302
Gender:
|
TRUYÊN CỔ TÍCH THỞI HIỆN ĐẠI : Con Heo Phạm Trư Ngày xửa ngày xưa, khi thế giới còn hỗn mang mờ mịt. Vì lo rằng sẽ có nhiều hỗn loạn, nên Thượng Đế ban cho loài vật khả năng biết nói như loài người. Ngài hy vọng, nhờ có thể đối thoại mà người và thú sẽ đỡ được nhiều...đụng chạm. Loài người, vì nghe cầm thú nói năng cũng như mình, nên chẳng có ai ăn thịt, họ chỉ trồng trọt ở đồng bằng,ăn rau ăn trái, sống rất hiền lành. Loài thú cũng an phận ở rừng. Nhưng một ngày kia, có con cáo tu đã thành tinh, nó tụ họp muông thú lại mà tuyên truyền rằng : - Cái bọn gọi là người : Bay cao, chạy nhanh, nhảy xa, lặn giỏi... tất tất đều thua chúng ta ! Vậy thì tại sao bọn chúng được ở trong nhà trong cửa, nệm ấm chăn êm, còn chúng ta phải ở nơi rừng rú ? Hỡi các đồng chí thú, hãy vùng lên ! Nó còn hứa, sau khi đè bẹp được loài người, sẽ chia đều hết thảy những gì cướp được của họ cho loài thú. Vậy, bọn thú vật hẹn nhau : Đúng mùa thu sẽ làm cách mạng lật đổ loài người. Ra vẻ hung hăng nhất, đồng ý với con cáo thành tinh nhiều nhất là một gã heo ( Ngày xửa ngày xưa ấy, dĩ nhiên gã là heo rừng ). Gã heo rừng ngồi đặt vè cho có vần có điệu, thêm thắt bổng trầm cho có cao có thấp, rồi gã gọi những bài vè ấy là “Nhạc kháng chiến.” Muông thú bị kích thích bởi “Nhạc kháng chiến” của Heo Rừng, thi nhau thí mạng tấn công loài người. Loài người, dù có trí khôn và có can đảm chiến đấu, nhưng họ bị giới hạn rất nhiều vì lòng nhân đạo nên phải tạm thua, rút về đồng bằng. Bọn thú vật hoàn toàn làm chủ rừng rú. Vui mừng với cái quyền làm chủ chưa được bao lâu, muông thú bỗng trắng mắt... vì... cái thằng Cáo luôn tự xưng là đầy tớ... nó kiểm soát hết thảy các ông chủ ! Nó ra luật : “Phải nói năng như thú, không được dùng tiếng người !” Nó răn đe: “Con nọ phải canh chừng thằng kia, có biểu hiện linh tinh gì là phải báo cáo ngay !” Con cáo đầy tớ phát cho mỗi chủ nhân của nó một cuốn sổ. Con nào, thằng nào, muốn dời hang dọn tổ cũng đều phải ghi chép vào đấy. Cuốn sổ còn ghi khẩu phần lương thực, có cân lượng đàng hoàng. Nhưng mà nó điếm thúi : Chỉ đủ cân, đủ lượng thôi, không bao giờ nó phát đúng loại thực phẩm mà các chủ nhân của nó có khả năng tiêu thụ ! Heo, Bò, Gà, Vịt... Nai, Hoẵng, Hươu, Chim... đều đói nhăn răng ! Những con thú mạnh và dữ một chút, có khả năng phản kháng, thí dụ như Beo, Cọp, Sư Tử v..v... thì đã về phe với con cáo thành tinh hết rồi ! Mà cái đám ấy, chúng nó chẳng yêu kính gì con Cáo già, chúng nó về phe với Cáo vì... khi loài người còn làm chủ muôn loài, chúng nó đâu có được thoải mái muốn xơi gì thì xơi như bây giờ ! Cứ thế, cứ thế... muôn thú đều khổ sở, trừ con Cáo và đám đàn em thời cơ chủ nghĩa của nó. Heo rừng thế mà khôn ! Nó chẳng chịu đói được như những con thú kia. Nó cũng chẳng ngu gì mà liều mạng với Cáo. Nó chuồn về đồng bằng xin làm tôi tớ cho loài người. Nó “Dinh tê !”... ... Một buổi sáng, ông nông dân họ Việt tên Nam mở cửa chòi tranh ra đồng. Ông thấy một con heo phủ phục trước cửa khóc lóc ...Heo rừng khóc có cung có bậc đàng hoàng, ngoài những kể lể về nỗi cơ cực của phận heo trong triều Cáo, nó còn lớn tiếng nhục mạ con cáo thành tinh chẳng tiếc lời. Len lén nhìn mặt ông nông dân họ Việt, nó thấy ông có vẻ chưa bị thuyết phục, nó bèn chuyển tông ca ngợi những cái gọi là vĩ đại của loài người, nó hoan hô cuộc đời, nó hoan hô cuộc tình...Ông Nam, kinh nghiệm chiến đấu với thú vật cũng nhiều lắm chứ ! Mặt lạnh như tiền, ông hỏi : - Họ và tên ? - Thưa ngài, con họ Phạm tên Trư. - Mỏ mày nhọn. Nanh mày dài. Chân mày khoẻ. Cáo nó xấu vậy sao mày không trừ khử nó mà chạy về đây khóc lóc ỉ ôi ? - Ối giời ơi ! Ông ơi ! Nó là cáo đã thành tinh rồi. Vả lại, con là heo... nhạc sĩ mà ! con đâu phải là heo chiến sĩ ! - Mày làm tao cười đau bụng ! Thế mày muốn cái gì ?- Ông chiến đấu can trường, chỉ có ông mới diệt được Cáo tinh. Con cắn cỏ ngậm vành xin ông cho con được hưởng ké một chút Ánh Sáng Miền Nam... vì... con Muốn Sống, ông ơi ! - Tao đã phải chạy từ miền Bắc ! Hmmm !.. Từ lúc ngoài cửa ồn ào, bà Nam đã đã thức dậy, đã nghe chuyện, bà quá tội nghiệp Phạm Trư nên bà can thiệp : - Mèn đéc ui, ông xả ui, con cái... ủa ! con heo nhà ai ngó tụi nghiệp goá chừng chừng ! Thì thui đi mà ông xả, loài vật củng có con hiền con dử, ông mần khó nó chi ? Lại thêm một đám con ùa vào liến thoắng : - Tía ơi, con heo này ngó dzể thương ! - Thày ơi, cho con nuôi nó nhá !? - Ba à, làm khó nó chi ! tốn bao nhiêu á !? Vì vợ, vì con, ông Nam tạm quên những lý luận chính trị, cho con heo Phạm Trư có tên trong Sổ Gia Đình... Cuộc chiến giữa loài người và loài thú ngày càng khốc liệt. Phe thú vật, xếp sòng là tinh Cáo, nhờ chủ trương (ít nhất là trên tuyên truyền) cho mọi con thú được thoải mái thoả mãn thú tính nên càng ngày càng đông. Những con vật hiền lành dù không thích cũng phải theo, vì... tất cả thú dữ đã theo tinh Cáo mất rồi ! Thỉnh thoảng có con nào chống đối cách tiêu cực, nghĩa là không chịu xông pha ra cắn xé loài người, thì cũng chết vùi chết giập đâu đó, vì… không có sổ hộ khẩu ! Phía loài người càng lúc càng thưa thớt ! Vì muốn làm người thì phải tự ép mình tuân giữ quá nhiều điều dựa trên lương tâm và nhân đạo. Nào là nhân, nào là nghĩa, còn lễ, còn nghĩa, trí, tín... Cho nên, chẳng kể những kẻ chỉ lo trùm mền cho ấm cật, chỉ kể những thằng người nhiều thú tính thôi... phe loài người mất bộn quân ! Lực lượng đã yếu kém như vậy rồi, loài người còn miễn quân dịch cho những người có lý do chính đáng ! Phạm Trư được miễn quân dịch vì lý do : Người Việt gốc... heo ! Ở chỗ an toàn nhất. Ăn những món ngon nhất. Phạm Trư dành ra khoảng 1 phần trăm thời gian của nó để viết vài bài hát, có bài là ca tụng sự chiến đấu anh dũng của loài người, thúc giục loài người đi chiến đấu, có nhiều bài là than khóc cho những mất mát của loài người .... nhờ vậy mà Phạm Trư, 1 con heo, bỗng dưng được loài người yêu mến tặng cho 2 chữ “Nhạc sĩ.” Rất ít người (gần như là không có) để ý rằng : Gần 1 trăm phần trăm thời gian còn lại, hắn dùng để viết nhạc bán cho những thằng được miễn quân dịch khác nhảy đầm múa mọi ! Càng nổi danh và giàu có, Phạm Trư càng khó kềm chế cái máu lợn trong người hắn ! Nhưng hắn may mắn ! Vì mỗi lần hắn giở trò con heo (kể cả những lần bị bắt quả tang, có thừa phát lại lập vi bằng đàng hoàng) hắn đều được những người dễ tính binh vực bằng câu : “Nhân vô thập toàn ! huống chi... heo !?” Hoặc hùng hổ hơn : “Ghen tài với heo đấy à !?” Tiền tuyến chiến đấu cô đơn như vậy ! Hậu phương tả pín lù như vậy ! Cho nên có 1 ngày : Ông Nam bị dã thú phanh thây ! Làng Việt Nam bị tràn ngập bởi thú rừng ! Bà Nam, bằng những hơi tàn sức mỏn sau cùng, cố làm được 1 việc : Đưa những đứa con đứa cháu còn sống sót, vượt núi cao rừng rậm, vượt sông dài biển lớn ... đi tị nạn ở những làng khác, rất xa... rất xa... Trong đám con cháu may mắn vượt thoát ấy, có cả con... heo Phạm Trư. ... Sang tới làng mới, con cháu nhà họ Việt có người chuyên cần luyện võ, quyết tâm lấy lại làng xưa khi đủ lớn; có người chăm chỉ học văn, phòng khi anh em phục hội sẽ dựng lại luân thường đạo lý; cũng có người chỉ chăm chỉ làm ăn, nhưng không phải lo thân mà vì họ lo 2 lẽ : 1 là sẽ có tiền muốn lập lại làng xưa, 2 là sẽ dùng bạc vạn làm mồi mua thú. Nói chung, dù khác nhau cách làm, nhưng chẳng ai quên cha mẹ ông bà, làng xưa xóm cũ... ngoại trừ cái thằng Phạm Trư ! Quen thói được bố mẹ nuôi nuông chiều ngày trước. Tưởng có thể bán mồm nuôi trôn như khi còn ở làng cũ ... Phạm Trư chẳng chịu học hành hay làm ăn gì hết trơn hết trọi ! Những con heo con của nó cũng vậy ! Những bài vè có dấu nhạc mà Phạm Trư viết ra trên xứ lạ, dù lời lẽ “vuốt đuôi thời thế “ có làm cảm động cháu con dòng họ Việt, nhưng khôngnuôi sống hắn được ! Muốn dùng gần 1 trăm phần trăm thời gian để buôn nhạc như ngày xưa cũng chẳng xong ! Vi, làng người ta an bình bao nhiêu năm, ai cũng học cao hiểu rộng... đâu dễgì mà bán đồ dổm ! Cũng may, ở cái làng mới, dân làng ai cũng giàu có, nên, bất kể người giả hay heo thật, đều được chăm sóc chu đáo khi đến 1 lớp tuổi gọi là... già ! Bất đắc chí như vậy, Phạm Trư ăn tiền già, mỗi ngày lên đồ lớn trắng tinh ngồi giạng chân giữa chợ, oai như ... nhạc sĩ heo ! Mỗi đêm theo điệu nhạc xập xình, rình gái tơ để rủ rê múa mọi, cho thoả cái máu lợn trong người heo... Trở lại vương quốc Cáo... ... Sau khi xơi sạch tất cả các tài sản vật chất và tinh thần loài người để lại, bọn thú vật đâm ra lúng túng vì sắp chết đói tới nơi ! Muông thú bèn họp khẩn, đề ra “Kế hoạch 9 nút” … mục tiêu là : “phải làm sao không...đụng chạm đến đám dân rất giàu và rất mạnh của làng bên kia, nhưng vẫn tóm gọn được của cải và trí tuệ của những người làng cũ đang tị nạn bên làng mới...” Để “triển khai” cái kế hoạch 9 nút, Cáo tinh ra lịnh cho cọp, beo, gấu, ó... phải tạm thời giấu hết móng vuốt đi. Rồi bọn nó liên tiếp gửi sang làng Tân Mỹ công ca, phượng múa... Đa số loài người, nhờ có kinh nghiệm chiến đấu đã trả giá bằng xương máu, nên không bị bọn thú vật đánh lừa. Nhưng những thằng người đã từng trốn quân dịch và những con heo đã từng được miễn dịch thì lại khác: Kế hoạch 9 nút của Cáo tinh là cơ hội cho bọn nửa người nửa thú này giải toả những tự ti mặc cảm mà bọn chúng phải chịu đựng khá lâu trong thế giới văn minh. Vì vậy, hết thằng này đến con khác đua nhau hưởng ứng, có thằng về rừng họp báo ca ngợi Cáo tinh, có con bỏ tiền mướn đại hí viện cho mèo gào rượn đực ! Riêng Phạm Trư, nó đội 7 cái lá đơn xin được phục hồi quyền làm... thú trên đầu. Tam bộ nhất bái trên đường về... rừng cũ. Cho con heo quyền làm heo thì quá dễ ! Nhưng Cáo tinh muốn lợi dụng con heo vào việc khác cơ, nó bắt Phạm Trư phải công khai chửi lại loài người trên “Báo nói” và “Báo viết” của nó. Lúc nào PhạmTrư bí lù thì có cán bộ hà hơi tiếp sức liền tút suỵt ! Quá thèm cái phận làm heo, Phạm Trư hung hăng chửi tùm lum, chửi trào cả cám ra khoé mép, chửi luôn cả bố mẹ nuôi là ông bà Nam ngày trước. Oan hồn của những người dòng họ Việt, vì thế mà không siêu thoát được. Họ kéo nhau lên kêu nài Thượng Đế, trách Thượng Đế không công bằng.
Thượng Đế nhăn mặt : “Lỗi tại các người đã không biết phân biệt và tránh xa cầm thú, nay lại còn oán ta !?” - “Nhưng thưa ngài, tại ngài cho nó biết nói, biết hát !”" - “Ơ ! cứ biết nói tiếng người thì là người à !? Cái chức nhạc sĩ của nó cũng do bọn các ngươi phong cho nó chớ đâu phải ta !” Nói vậy, nhưng sau khi đuổi các hồn oan đi rồi, Thượng Đế ngồi nghĩ lại và thấy mình cũng có lỗi phần nào ! Ngài chuộc lại lỗi lầm bằng cách : “Từ đó về sau, không cho con thú nào biết nói nữa. Riêng loài heo, bị phạt chung với Phạm Trư, chỉ được ăn cám xú và... loài người có quyền thiến heo, thọc tiết heo, làm thịt heo, ăn thịt heo khi nào họ muốn.” Nguyên Hạnh
|