Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - ĐỌC BÁO  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 9 10 11 12 13 ... 40
Send Topic In ra
ĐỌC BÁO (Read 81087 times)
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: ĐỌC BÁO
Reply #150 - 13. Nov 2008 , 17:37
 


MỈA MAI



13/11/2008




Cuộc chiến tranh trên đất nước tôi đã kết thúc hơn 30 năm rồi. Nhiều người Việt Nam chân chính đã từng hy vọng đó là vận hội mới để xây dựng lại đất nước, là vận hội để kêu gọi đùm bọc, thương yêu, soi sáng ý nghĩa độc lập, tự do, hạnh phúc thật sự cho dân tộc. Nhưng không, bao nhiêu năm qua đất nước vẫn là một ngục tù bao la, những cái gì quái đản, khắc khe, vô lý nhất, tàn bạo nhất vẫn đang từng giờ, từng phút, từng giây diễn ra trên khắp quê hương yêu dấu của tôi, đè nặng trên thân phận dân tộc tôi.

Không thể phủ nhận rằng cộng sản đã thành công trong việc giết chết khát vọng và ý thức chính trị của cả dân tộc. Ngày nay, mơ uớc của cả dân tộc là bớt lo đói, có thể kiếm thêm chút lợi tức. Dân tôi thản nhiên coi đó là ân huệ của bọn cộng sản cai trị. Ân huệ này làm cho người dân an phận tại Việt Nam thêm sợ mất cái ân huệ nhỏ nhoi và hiếm có vừa đến với họ. Biết thế nên chính quyền cộng sản đã chẳng ngần ngại gì để vừa nhỏ giọt những cởi mở về kinh tế, vừa giữ vững và gia tăng sự đàn áp của dân chúng.

Khi chính quyền cộng sản “sáng tạo” ra đạo luật “ngực lép” tôi đã viết entry “Cay Đắng” để nói lên sự phẫn nộ của riêng tôi với đạo luật phi lý này. Kết thúc cho bài viết và để trả lời cho ông Nguyễn đức Khánh, một người chạy xe ôm kiếm cơm hằng ngày tôi đã viết rằng:

“Nếu lần này người dân Việt không chịu hè nhau lại bợp tai đá đít và tát cho chúng nó rụng hết răng thì …sẽ có ngày chúng nó đặt ra cái luật là bắt toàn bộ người dân Việt không được “đi” mà phải “bò” như động vật bốn chân khi ra đường “để bảo đảm an toàn, khỏi vấp té, không sợ bị chấn thương sọ não, tiết kiệm ngân sách y tế cho quốc gia” cho mà coi.”

Không ngờ câu kết trên của tôi và comment của một người bạn đã làm vài blogger đọc bài này chạnh lòng, cay cú vì cho là tôi đã “lôi nòi giống ra xúc phạm”. Bạn blogger này bèn “ra một entry” để phê phán tôi. Đi xa hơn, có blogger đòi “vạch mặt bọn an ninh mạng trà trộn vào cộng đồng hải ngoại, dùng lời lẽ cực đoan gây chia rẽ, khiến người trong nước nghi kỵ, e ngại người hải ngoại..” và đưa ra câu hỏi “lớn” rằng: “Không biết ông blogger .Mõ Làng và cô blogger Anhoaipham có phải là tay sai của an ninh mạng Cộng sản cài vào để gây chia rẽ cộng đồng blog, khiến người dân trong nước e sợ, mất lòng tin vào cộng đồng hải ngoại đang tranh đấu cho dân chủ trong nước, đang vạch mặt chỉ tội chính quyền cộng sản... không nhỉ. ặc ặc!”

Bạn blogger này quả quyết rằng “bọn CS không dám nghĩ đến cái đạo luật dã man kia” và nhất là không dám “coi dân VN ra chó gì”. Bạn blogger này phẫn nộ lên án tôi rằng “Vậy mà có kẻ đã vẽ ra cái luật ấy trước, như ngầm bảo cho bọn CS theo đấy mà làm, vẽ đường cho hưou chạy?!”
Cảm thấy quá buồn vì bị tôi xúc phạm “nặng nề”, bạn blogger này bèn tìm men để giải sầu, ngồi nhậu “bậy bạ” với cá hồi, chấm với wasabi và đưa cay bằng ruợu Whisky Johnnie Walker, Gold Label của xứ Tô Cách Lan. Toàn những thứ mà người dân lao động khốn khổ chạy xe ôm như ông Nguyễn đức Khánh trong entry “Cay Đắng” của tôi suốt đời thèm thuồng và nằm mơ cũng không thấy!!!

Tôi tự hỏi tôi rằng, từ ngày viết blog tôi đã nói gì, viết gì xúc phạm đến “nòi giống của tôi” không nhỉ? Tôi tự hỏi tôi và tôi cảm thấy sót sa. Sau bao năm sống duới chế độ cộng sản khát máu đã làm hàng triệu người dân Việt mở mắt, lớn lên, sáng suốt nhận ra được bộ mặt xảo trá của bọn lãnh tụ Cộng Sản, lay động tâm hồn họ, làm cho họ thiết tha hơn với số mệnh và tương lai của đất nước nhưng đồng thời nó cũng làm nhiều người Việt trở nên ù lỳ, ích kỷ, ươn hèn, hời hợt và nhất là mang chứng bệnh mặc cảm giả tạo, và tự ái vặt vãnh.

Này anh bạn blogger ơi! đã bao giờ anh gặp một người Việt Nam ngồi tù ở Hòn Đất, Kiên Giang đã hơn năm năm vì tội “dọa (nhát) ma bộ đội” chưa? Anh có biết chuyện Viện Kiểm Sát Nhân Dân Hà Nội đã “bào chế” ra tội “gián điệp” để đưa ra bản án muời hai năm tù cho nhà văn Nguyễn Khắc Toàn không? Anh có chút động lòng trắc ẩn nào khi thấy blogger Điếu Cày bị bản án hai năm rưỡi tù vì tội “trốn thuế” không? Anh có biết nhiều người ở VN bị bắt thường xuyên, bị chặn đường xét hỏi đều đều và bị khám nhà thường trực không? Tại sao Cộng sản cứ thản nhiên áp chế cả dân tộc Việt? Tại sao Lê Khả Phiêu, Đỗ Mười, Trần Đức Lương và bộ chính trị đã “dám” thậm thụt ký với kẻ thù truyền kiếp của dân tộc “Hiệp ước Việt Trung về lãnh thổ” tháng 12-1999 và “Hiệp ước Việt Trung về lãnh hải” tháng 12-2000, mà chẳng cần bàn thảo với quốc dân, ngay cả với cái gọi là “Quốc hội”. Vì hai văn kiện này mà Trung cộng đã ngoạm thêm của VN gần 1000 km2 đất liền và hơn 10.000 km2 biển cả. Đó có phải vì sự im lặng của hàng triệu triệu người Việt trước những ngang ngược, lộng quyền và xấc xược của chính quyền cộng sản!?

Thật mỉa mai, anh không biết, hay anh không động lòng trước những bản án bất công kia giáng xuống đồng bào anh, anh nhắm mắt trước những hành động lộng quyền của cộng sản nên anh không tin rằng có ngày cộng sản dám “nghĩ ra cái đạo luật dã man” kia! và anh vẫn ngây thơ cụ, tin chắc rằng “chúng nó” không dám “coi dân Việt ra cái chó gì”! Nếu kể về gian ngoan, xảo quyệt, thì ML tôi phải tôn Nguyễn tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết, Nông đức Mạnh, Nguyễn phú Trọng và đám dân làng “ba đình” là đại sư phụ, là ông cố nội. Vậy thì có cần tôi “vạch đường cho hưou chạy” không ? Cho đến giờ phút này mà anh vẫn còn tin vào hệ thống pháp lý mù lòa và bất nhân của cái nhà nước CHXHCNVN, thì tôi nghĩ anh rất xứng đáng được tôn làm “công dân ưu tú” của cái nhà nước thổ tả này.

Anh bạn ơi, hạnh phúc và tương lai của dân tộc không thề nào có được từ tự ái hão và tự ti mặc cảm không đúng chỗ. Nó phải khởi sự từ những phẫn nộ trước những bất công trong xã hội, từ những nhục nhã của thân phận những người “lao động xuất khẩu”, từ những cay đắng của những người “dân oan mất đất, mất nhà”, từ niềm tủi nhục của những cô dâu vì nghèo phải “lấy chồng xứ lạ”, từ những uất ức của những người tù chẳng biết mình bị tội gì.

Ôi những kẻ chưa bao giờ gặp một người Việt Nam ở thế kỷ thứ 21 mà phải đi bán con vì nhà quá nghèo! Những kẻ chưa bao giờ gặp cảnh người mẹ phải đi bán máu lấy tiền nuôi con! Những kẻ chưa bao giờ gặp cảnh người công nhân Việt Nam bị bọn cai Hàn Quốc, Đài Loan, đập guốc vào đầu hay bắt ra sân phơi nắng! Những kẻ chưa bao giờ biết đến nỗi khát khao điên cuồng của người tù vô tội mong muốn gặp mẹ già! Những kẻ chưa biết đuợc những đau đớn kể trên thì kẻ đó cũng chẳng bao giờ biết những rung động thật. Một kẻ không có những rung động thật thì tất cả những cảm xúc, tự ti, mặc cảm, tự ái vặt của kẻ đó chỉ là hàng giả, hàng nhái mà thôi!

Những người không biết đặt tự ái đúng chỗ, không biết truy nã thân phận mình đề vươn lên, thì suốt cuộc đời này cũng chẳng làm nên được trò trống tích sự gì. Nghĩ mà buồn.

****

Tôi mở cửa buớc ra khoảng vuờn rộng sau nhà, trời cuối năm đã trở lạnh. Đêm mùa đông, nhìn những hàng cây phong in hình đen xẩm, tôi lại hình tưởng đến vô vàn những đổ vỡ, đau thương và mất mát trên quê hương tôi. Tháng sau là đúng một năm ngày tôi bắt đầu tập tành viết blog. Nhờ blog tôi quen biết nhiều người bạn ảo nhưng đôi khi cảm thấy rất gần nhau, rất thân thương. Nhưng cũng vì blog, tôi cũng mất nhiều thứ, tôi bỏ bê chơi đàn, tôi phải làm việc khuya hơn để bù vào thời gian tôi lướt blog, tôi mang vào người những bực mình, những hệ lụy rất không cần thiết. Tôi sẽ cố cai blog, tôi nghĩ entry này sẽ là entry cuối cùng của tôi.

Lỗ Rốn

Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
Đặng-Mỹ
Gold Member
*****
Offline


Đậu Xanh, U trẻ,
Thiên Nga, Nghi Nương

Posts: 14731
Gender: female
Re: ĐỌC BÁO
Reply #151 - 17. Nov 2008 , 09:50
 
Chữ trinh còn một chút này!


Nguyễn Thanh Ty


Theo từ điển Văn Học (bộ mới, NXB Thế Giới 2004): Cung Giũ Nguyên là một nhà giáo dục, nhà báo, nhà văn Việt Nam. Ngoài ra ông còn có tên trong danh sách các nhà văn thế giới viết văn bằng tiếng Pháp. Tác phẩm của ông đã được các nhà xuất bản ở Pháp, Đức, Canada, Hoa Kỳ và Việt Nam phát hành. Trong đó có những tác phẩm được chú ý nhiều như, về tiếng Việt: Một người vô dụng, Nhân tình thế thái, Nợ văn chương, Những ngày phiêu bạt, Nửa gánh tang bồng, Một chuyến về…

Về tiếng Pháp, những tác phẩm nổi tiếng được thế giới biết đến nhiều vào những năm 1950-1960 như: Le fils de la Balaine, Le Domaune Maudit, tiểu luận Volontés d’existence, Le Boujoum, tập thơ Texte Profane…

(Trích Phan Song Ngân )


“Trăm năm trong cõi người ta…”

Thầy Cung Giũ Nguyên đã đi trọn đọan đường trăm năm của “cõi người ta” vào ngày mùng 7 tháng 11 năm 2008, lúc 3giờ15 sáng, tại nhà riêng, số 60 đường Hoàng văn Thụ Nha Trang Khánh Hòa, một cách thanh thản, nhẹ nhàng.

Thầy sinh ngày 28 tháng 4 năm 1909 tại Minh Hương, Thừa Thiên, Huế. Sau khi “nợ tang bồng trăng trắng vỗ tay reo” Thầy đã bách niên viên mãn tuổi trời ban.

Thầy đã rũ sạch bụi trần ai để về nơi “Nước Nhược” sau khi lưu lại cho hậu thế, nhất là đám môn sinh của Thầy, một gia tài văn học quí hiếm và nhiều lưu luyến tiếc thương.

Về tài năng và sự cống hiến của Thầy đối với xã hội, sách vở trong nước lẫn ngoài nước trên thế giới, người ta đã ca ngợi Thầy quá nhiều rồi.

Tôi chỉ là một học trò nhỏ của Thầy từ niên khóa 1955-1956, trường tư thuc Tương Lai, lớp Đệ Thất, học Pháp văn chỉ có một năm với Thầy, chia vẹc bờ “être” chưa sạch nước cản.

Qua năm sau, học Thầy Nguyễn Bá Mậu. Tới năm Đệ Tam, vào trường Võ Tánh, học Thầy Bửu Cân.

Cho nên hôm nay, tưởng nhớ đến Thầy, tôi chỉ có vài mẫu kỷ niệm nho nhỏ mà tôi vẫn ghi nhớ trong lòng mãi không quên, xin kể lại đây như một nén tâm hương thắp lên để tiễn đưa Thầy đến nơi an nghỉ vĩnh hằng.

Hôm đó đang giữa giờ học, nhân viên văn phòng mang đến cho Thầy một bưu kiện. Thầy mở ra xem. Đó là những tờ quảng cáo cho cuốn sách của Thầy vừa mới in xong tại Pháp. Tờ quảng cáo in nhiều màu sắc rất đẹp trên giấy láng. Bọn nhóc chúng tôi thấy đẹp nhao nhao lên xin. Thầy vừa cười vừa phát cho mỗi đứa một tờ với lời dặn dò:

- Giấy dầy lắm đó! Các con không dùng được đâu!

Chúng tôi không hiểu ý Thầy nói. Mặc dù chúng tôi không đọc được những gì in trên đó, nhưng tờ giấy láng có nhiều màu sắc xanh đỏ rất đẹp vẫn được chúng tôi trân trọng mang về nhà dán trên vách, trước bàn học để dành khoe với mấy đứa bạn học trong xóm, khác trường, một cách hãnh diện:

- Tờ quảng cáo sách của Thầy tao, Thầy Cung Giũ Nguyên viết truyện bằng tiếng Tây, in tận bên Tây đó mầy!

Người ta học tiếng Tây bỏ vào bụng, còn tôi học tiếng Tây lại bỏ vào “vò”. Cho nên câu vè dân gian của xóm tôi thường dùng để chế diễu mấy anh học trò dốt như tôi, rất thấm thía:

“Tiếng Tây anh bỏ trong vò,
Đến khi Tây hỏi lại mò không ra!”

Chính cái lúc gặp Tây ngoài đường hỏi chuyện, miệng cứ lúng ba lúng búng, nói chữ được chữ mất, cứ như đang ngậm hột thị, thì tôi mới hiểu ra những lời giảng dạy và câu nói của Thầy năm xưa, lúc học vỡ lòng tiếng Tây.

Và cũng hiểu được thêm rằng “être” không chỉ có nghĩa “thì là mà” mà còn nhiều nghĩa thâm sâu, triết lý của cuộc đời như “hiện hữu” của Sartre, như “bản ngã” của giáo lý nhà Phật…mà lúc ấy chúng tôi chỉ nghe như vịt nghe sấm.

Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, một cuộc đổi đời, một nền văn hóa mới, “văn hóa xã hội chủ nghĩa” được áp đặt lên miền Nam, tất cả những giáo chức ở Nha Trang (và có lẽ khắp miền Nam!) được lệnh cơm bầu, nước giỏ đến trường Tiểu Học Tân Phước để học tập ba ngày về đường lối chủ trương của “Nhà nước cách mạng”.

Số giáo chức Nha Trang chạy vào Sài Gòn khá nhiều. Số còn lại chỉ chừng hơn vài trăm, ngồi im phăng phắt để nghe cán bộ giáo dục thuyết giảng về “sự ưu việt” của “văn hóa xã hội chủ nghĩa”.

Mấy cán bộ ngồi trên bàn chủ tọa, súng lục xề xệ bên hông, phía sau lưng có ba anh “thầy giáo ngụy” đang lăng xăng hầu trà pha nước.

Không biết họ moi ở đâu ra mấy cuốn “Đồi Thông Hai Mộ”, “Minh Tâm Bửu Giám”…cứ nhá lên, nhá xuống, vừa cười nham nhở vừa phê phán:

-  Đấy! Cái thứ văn hóa đồi trụy của Mỹ Ngụy như thế đấy!

Một trong ba cán bộ Cộng Sản ngồi bên trên có ông Cung Giũ Phú, ở ngoài Bắc mới vô, đang nắm giữ chức giám đốc Khu Triễn Lãm 2/4 tại Nha Trang, em ruột của Thầy Cung Giũ Nguyên.

Phía dưới đám “ngụy giáo”, Thầy Cung Giũ Nguyên ngồi hàng đầu. Suốt ba ngày, Thầy vẫn ung dung tự tại, thái độ điềm nhiên, ngồi yên lặng, miệng vẫn ngậm pipe, lơ đảng nghe lời giáo huấn của kẻ thắng trận.

Tôi ngồi sau lưng Thầy, lòng cứ bồn chồn, tâm trạng vừa ngao ngán vừa thắc thỏm không yên.

Ngao ngán cho sự đời, kẻ vô học được thời nhảy bàn độc thì ít, mà cho ba anh “giáo ngụy” điếu đóm sau lưng thì nhiều.

Kết thúc ba ngày “cải tạo tư tưởng”, làm bản “thu hoạch” để tổng kết thành tích học tập, “Ban Giảng Huấn” mời Thầy Cung Giũ Nguyên đại diện cho học viên khóa học, lên phát biểu ý kiến.

Tôi tự hỏi không biết Thầy mình sẽ nói cái gì bây giờ? Nói theo chăng? – Không được! Nói nghịch lại để phản ứng chăng? - Lại càng khó. Sẽ “có vấn đề” ngay!

Trong lúc tôi đang lúng túng tìm cách để tự trả lời thì Thầy ung dung đứng dậy tại chổ, chứ không bước lên phía trên, và vẫn cứ bằng một giọng cố hữu, vừa trầm vừa chậm rãi, Thầy thong thả nói rõ từng tiếng:

- Trong ba ngày nay các ông đã nói quá nhiều rồi, quá đủ rồi, chúng tôi đâu còn có gì để nói nữa!

Nói xong, Thầy ngồi xuống và tiếp tục ngậm ống tẩu, thở khói.

Tự dưng tôi nghe hả hê trong dạ và chợt nhớ đến lời của Thầy Nguyễn Duy Nhường dạy Việt văn: “Nghề dạy học có ba điều đáng hãnh diện. Đó là “Bần hàn bất năng di, phú quí bất năng dâm, uy vũ bất năng khuất.”

Thầy Cung Giũ Nguyên của tôi đang thể hiện điều thứ ba một cách tự nhiên như ông đang hút ống vố.

Cách đây mấy năm, tôi nhận được một tape Video do Trung Tâm CGN gửi tặng. Tôi không còn nhớ rõ là cuốn băng thu hình về buổi lễ trao học bổng cho học sinh, sinh viên nghèo ở Nha Trang-Khánh Hòa hay là buổi họp mặt đầu xuân của toàn thể Thầy, Cô giáo còn lại quê nhà.

Tôi ngồi coi cuốn băng mà lòng cứ ngậm ngùi khi thấy lại hình ảnh của những người Thầy thân thương của mình giờ đây sao mà… mặc dù các Thầy Cô vẫn cười nói, vẫn vui vẻ…

Có Thầy vẫn còn tráng kiện lắm, bước đi vẫn còn mạnh mẻ, lưng vẫn còn thẳng dù tuổi đời ai cũng đã quá bảy mươi.

Hình ảnh cứ lần lượt chạy qua, sao trong thâm tâm tôi vẫn không thể nào quên được hình ảnh Từ Hải của Cụ Nguyễn Du:

“Bó thân về với triều đình,
Hàng thần lơ láo phận mình ra chi.”

Nhưng đến đoạn Thầy Cung Giũ Nguyên được mời lên phát biểu, tôi đưa tay bấm âm lượng lớn hơn lên và chú ý lắng nghe.

Lâu lắm, kể từ ngày ấy, cái ngày mà “trời đất nổi cơn gió bụi”, tôi đã không có dịp nào gặp được Thầy nữa để nhìn lại cái cười nửa miệng của Thầy, nghe lại giọng nói “thâm trầm” của Thầy mà theo nhiều bậc trưởng thượng trong làng “nhà giáo” kể lại là “đêm nằm nghĩ lại nát bầm lá gan”.

Kể ra cũng đã ba mươi ba năm. Một phần ba đời người.

Tôi nhìn miệng Thầy nói, vẫn cái cười nửa miệng, vẫn cái giọng trầm trầm, nhưng đôi mắt hình như đã lờ đục sau đôi kính trắng.

Thầy nói rất ngắn, gọn:

- Hôm nay, trước các Thầy giáo, Cô giáo, tôi xin nói về chữ trinh của nàng Kiều.

Bên dưới, tiếng các Thầy, Cô giáo cười rộ lên vui vẻ. Thầy lặng đi một chút cho tiếng cười lắng xuống rồi tiếp tục:

- Nàng Kiều sau mười lăm năm lưu lạc một kiếp phong trần, khi cả nhà được đoàn viên, Kim Trong xin nối lại tơ duyên, Kiều đã than rằng:

- “Chữ trinh còn một chút này!”

Các thầy, cô giáo có biết chữ trinh này nghĩa là gì không?

Nghe đến đây, bỗng dưng nước mắt tôi trào ra, không kịp ngăn lại. Một nỗi xúc động mãnh liệt vỡ òa trong tôi giống như dòng thác ngầm âm ỷ bấy lâu nay giờ bỗng được khơi nguồn. Dòng nước mạnh mẽ chảy tràn trề lênh láng trong đối mắt tôi.

Hình ảnh của Thầy Nguyên nhập nhòa trước màn ảnh ti vi không rõ nét. Tôi cứ để mặc cho nước mắt tôi tự do tuôn chảy. Tôi khóc to thành tiếng một cách ngọt ngào. Lâu lắm rồi tôi không khóc được. Nước mắt tôi đã khô cạn từ lâu.

Cám ơn Thầy Cung Giũ Nguyên. Cám ơn Thầy đã điểm đúng tâm huyệt của con. Cám ơn Thầy đã giúp con có thể khóc, có thể cười trở lại để còn đủ nghị lực đối diện với cuộc đời đầy nghiệt ngã, đau thương.

- Vâng, Thưa Thầy, con hiểu. Con nguyện theo lời Thầy mà mãi mãi giữ gìn tấm lòng trinh này.

Hôm nay Thầy đã giã từ cõi tạm, “cõi người ta”, nơi Thầy đã đến, để trở về lại quê hương vĩnh hằng.

Con xin dâng nén tâm hương và mượn mấy lời thơ của B/s Tâm Minh Lê đình Thám để tiễn đưa Thầy lên đường:

“ Trăm năm trước thì ta chưa có
Trăm năm sau có lại hoàn không
Cuộc đời sắc sắc không không
Trăm năm còn lại tấm lòng từ bi.”

Nguyễn Thanh Ty
Boston 10/11/2008
Back to top
 
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4083
Re: ĐỌC BÁO
Reply #152 - 30. Nov 2008 , 16:46
 
Nguyễn cao kỳ Duyên chia tay Trịnh  Hội 

Theo  báo Calitoday  trên Net  cho biết  Nguyễn cao Kỳ Duyên  đã chính thức  chia tay với Trịnh Hôi.Trong khi đó  bác sĩ Nguyễn quang Li  chồng cũ  của  Nguyễn cao kỳ Duyên  đã bị Tước Bằng Bác sĩ  vì Nghiện Ma  Tuý 
Back to top
 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: ĐỌC BÁO
Reply #153 - 03. Dec 2008 , 17:46
 
VietCatholic News (29 Nov 2008 22:44)

CẦN PHẢI XÉT XỬ NHỮNG TỘI ĐỒ BÁN ĐẤT BÁN BIỂN


. I BẢN CHẤT XÉT XỬ GIÁO DÂN THÁI HÀ LÀ XÉT XỬ TÔN GIÁO.

Nhân cơ hội nhà cầm quyền cộng sản sắp đưa ra tòa ngày 5.12.08 xét xử những người giáo dân liên quan đến đòi công bằng và chân lý cho Giáo Xứ Thái Hà, chúng ta cần đặt vấn đề một cách nghiêm túc và nghiêm trọng không phải cho một nhóm người nhưng thật sự liên quan đến mọi tín đồ các tôn giáo và mọi người Việt Nam chân chính.

Một phần đất của Giáo Xứ Thái Hà bị tham quan âm mưu chiếm đoạt chia chác. Những người giáo dân sắp bị đưa ra tòa, là những người đã chỉ làm việc bảo vệ tôn giáo trong khu vực đất có chủ quyền của giáo xứ để giữ lại phần đất thuộc chủ quyền của mình, kiên quyết không để bọn tham quan chiếm đoạt buôn bán. Đấy là những việc làm chính đáng thực hiện quyền tôn giáo của mình.

Vì thế Giáo Dân Hà Nội kiên quyết bảo vệ đất không chỉ còn nằm ở phạm vi đất đai, nhưng là đất sống, nghĩa là bảo vệ chân lý và đòi hỏi công lý, bảo vệ quyền làm người thể hiện trong quyền tự do tôn giáo của mình. Do đó, họ được sự ủng hộ của toàn thể giáo dân Miền Bắc, của cả giáo dân trong nước, ngoài nước, của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam và cả cộng đồng Quốc tế.

Như vậy việc xét xử Giáo dân Thái Hà ngày 8.12 tới đây rõ nét là một vụ xét xử tôn giáo, nhằm cảnh cáo và dằn mặt người Công giáo Việt Nam nói riêng và gián tiếp mọi tín đồ các tôn giáo khác nói chung. Ý đồ này đã thể hiện rất rõ ngay trong thời gian giáo dân bắt đầu thắp nến cầu nguyện bất bạo động mấy tháng qua, chính quyền Hà Nội đã – không phải chỉ là kết án mà là – xử án như bắt bớ giam giữ giáo dân sai pháp luật, đưa nhóm côn đồ đến để chửi rủa giáo dân, nhổ nước bọt vào giáo dân và giáo sĩ, xịt hơi cay vào đám đông có nhiều phụ nữ và trẻ em, đánh đập đổ máu giáo dân và phóng viên, kết án công khai và ngang tàng đòi giết hoặc đuổi Đức Tổng Giám Mục trước mặt các quan chức quốc tế, sai phạm cả những qui tắc căn bản của ngoại giao… Đây rõ ràng là một cuộc bách hại tôn giáo, cuộc bách hại này thật ra đã có ngay từ lúc cộng sản vô thần tràn vào Việt Nam, chỉ khác một điều là ngày xưa ít ai biết được, còn ngày nay nhờ các phương tiện truyền thông tối tân, nhiều người nhận ra bộ mặt thật đầy giả dối và hiểm độc của cộng sản vô thần bạo quyền và tham nhũng. Một ví dụ cụ thể như khắp tỉnh Sơn La mấy chục năm qua cho đến nay, giáo dân bị cấm đoán không được tụ họp ngoài gia đình để dự lễ và do đó không có một nhà thờ nào được phép xây dựng trong tỉnh này.

II. TẠI SAO KHÔNG ĐƯA NHỮNG TỘI ĐỒ DÂN TỘC BÁN ĐẤT QUỐC GIA RA XÉT XỬ?

Những người giáo dân Thái Hà là những người hiền lành đầy nhiệt tâm để bảo vệ đất đai và đất sống của mình. Họ chỉ phá vỡ vài thước tường của họ để bảo vệ đất của họ và tôn giáo của họ, thế mà họ đã bị giam giữ trái pháp luật nhiều ngày và vài ngày nữa sẽ bị đưa ra tòa xét xử với tội gây rối trật tự và phá hoại tài sản.

Tôi thắc mắc tự hỏi chính quyền Hà Nội này là của ai? Họ có công lý công bằng không? Tại sao những kẻ phá rối trật tự nghiêm trọng như kẻ xịt hơi cay, những kẻ đánh đập dân đổ máu, những tên côn đồ hò hét đập phá cổng đền Thánh Giêrađô trước mặt công an lớp lớp… lại không bị đưa ra tòa xét xử. Tại sao? Tại sao? Tại sao?

Tuy nhiên vấn đề chính và cực kỳ quan trọng phải được đặt ra cho mọi người, đó là những kẻ hiền lành có lương tâm và trách nhiệm biết lo bảo vệ đất cho mình thì bị đưa ra tòa xét xử, còn đối với những cá nhân và tập thể hiến Đất quê hương, Đất dân tộc, Đất quốc gia cho Trung Quốc thì Đảng Cộng Sản Việt Nam và chính quyền Cộng sản Hà Nội lại im thin thít, thậm tệ đến nỗi người dân và sinh viên biểu tình phản đối trước tòa Đại sứ Trung Quốc cũng bị công an ngăn chặn.

Ải Nam Quan đã mất, nhiều diện tích biên giới đã mất, dựa trên văn bản ký xác nhận hải lý biên giới của Thủ Tướng Cộng Sản VN, Trung Quốc đã công bố Hoàng Sa đã thuộc về một tỉnh của Trung Quốc, Trường Sa trong tầm tiến của Trung Quốc…

Xưa nay có chính quyền nào, vị vua Việt nào, dù là những ông vua hèn mạt nhất, thử hỏi có ai đã nhường một tấc đất nào cho Trung Quốc?

Xin hỏi Đảng Cộng Sản Việt Nam và chính quyền Cộng sản Việt Nam có phải là của Dân Tộc Việt Nam, của Đất Nước Việt Nam hay không?

Nếu có phải thì tại sao lại không đưa những đại tội đồ của dân tộc và của đất nước ra xét xử?

Còn nếu không thì chắc chắn Đảng Cộng Sản Việt Nam và nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam muôn đời sẽ là kẻ bán đất quê hương, bán biển quốc gia. Và Đảng cũng như cá nhân các đảng viên cộng sản được gì? Được cái ghế quyền lực để làm giàu cho Đảng và cá nhân đảng viên ư? …

Sao cộng sản Hà Nội lại làm to chuyện nhỏ để phớt lờ và phủ lấp đi chuyện to đùng làm đau lòng mọi người dân Việt muôn thế hệ và là nỗi nhục nhã vô vàn đối với Ông Bà Tổ Tiên đã đổ bao xương máu giữ gìn đất nước Việt Nam yêu dấu này?!

Than ôi ! Mọi người con dân chân chính Viêt Nam, xin hãy thắp một nén nhang tạ tội, hãy đốt một ngọn nến nguyện cầu, hãy thổi bùng ngọn đuốc “quyết chiến” của tinh thần Diên Hồng. Hãy quy tụ tất cả thành ánh sáng và sức mạnh vô biên để chiếu tỏa công lý và chân lý, để bảo vệ quê hương đất nước Việt Nam muôn năm toàn vẹn và bền vững.

Hoàng Quốc
Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
khanh-van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 992
Re: ĐỌC BÁO
Reply #154 - 26. Dec 2008 , 20:41
 
LÀNG MAI BÁT NHÃ VÀ KỊCH BẢN TRẮNG TAY.


ĐỗTháiNhiên
                                                                                           (http://www.vietvusa.com)


Trên địa bàn hành chánh công quyền, ngôn ngữ Việt Nam có rất nhiều từ ngữ để xác định vị trí hành chánh của thành phần quan-chức-nhà-nước: Quan văn, quan võ, quan chánh án, quan thượng thư, quan tể tướng v.v…Những năm gần đây, công luận trong và ngoài nước thường nhắc tới một loại chức chưởng nghe rất lạ tai. Đó là “quan cướp  ngày”. Thế nào quan cướp ngày? Câu hỏi vừa nêu đã được giới bình dân  Việt Nam trả lời như đùa, nhưng rất nghiêm chỉnh:
      “Con ơi nhớ lấy câu này,
      Cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan”
                                        (Ca dao Việt Nam)
      Về mặt thời sự Việt Nam, các quan CS đang thực hiện một vụ cướp ngày nhằm vào Làng Mai Bát Nhã. Câu chuyện này chẳng khác nào một vỡ kịch gồm hai màn

                                                           MÀN MỘT
                                  HỒI MỘT: SƠ GIAO VÀ DỤ DỖ CON MỒI
      Làng Mai là một trung tâm thiền tập do Thiền Sư Nhất Hạnh sáng lập. Trung tâm này được hình thành tại miền Tây Nam nước Pháp năm 1982.
      Năm 1998 chương trình “Hiểu và Thương” cùa Làng Mai nhận lời cộng tác với Thượng Tọa Đức Nghi để mở các lớp nhà trẻ tại Bảo Lâm và Bảo Lộc. Được biết Thầy Đức Nghi là thành viên của Ban Trị Sự tỉnh Lâm Đồng, trực thuộc Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam, gọi tắt là Phật Giáo quốc doanh. Vẫn năm 1998 thầy Đức Nghi đi Pháp để thăm Làng Mai và đi Mỹ thăm tu viện Lộc Uyển và để quyên tiền xây chùa Bát Nhã. Năm 2001, 2003, 2005 cho đến nay thầy Đức Nghi và các đệ tử của thầy liên tục đến Pháp gọi là để tu học pháp môn Làng Mai.
      Các năm 2003-2004 thầy Đức Nghi mời một số giáo thọ (giảng viên) của Làng Mai về Việt Nam giảng dạy các khóa tu 5 ngày tại chùa Bát Nhã, Bảo Lộc, Lâm Đồng. Đồng thời thầy Đức Nghi còn ngõ ý sẳn lòng bảo lãnh cho các giáo thọ Làng Mai được về Việt Nam 6 tháng mỗi năm để giảng dạy pháp môn Làng Mai cho đồng bào Phật tử.
      Năm 2005, lần đầu tiên, Thiền Sư Thích Nhất Hạnh hướng dẫn 100 thiền sinh về thăm Việt Nam. Trước mặt đông đảo tăng ni, đồng bào Phật Tử, cán bộ các cấp tỉnh Lâm Đồng, thầy Đức Nghi long trọng tuyên xưng các lý lẽ sau đây
      1./Thầy Đức Nghi rất  tâm đắc với những tác phẩm của thiền sư Nhất Hạnh.
      2./Thầy Đức Nghi muốn khôi phục lại trường Thanh Niên Phụng Sự Xã Hội do Hòa Thượng Nhất Hạnh sáng lập năm 1964tại Việt Nam.
      3./Sau nhiều năm đi thăm viếng những  trung tâm tu học trên thế giới, thầy Đức Nghi cho rằng: pháp môn Làng mai là pháp môn thích hợp với đồng bào Việt Nam nhất.
      4./Hòa Thượng Thích Nhất Hạnh là người yêu nước, có lòng tôn vinh Đạo Pháp và Dân Tộc.
      Bởi các lý lẽ nêu trên thầy Đức Nghi quyết định cúng dường tu viện Bát Nhã cho Thiền Sư Thích Nhất Hạnh và Làng Mai Pháp quốc. “Được lời như cởi tấm lòng”, thiền sư Nhất Hạnh hoan hỉ chấp nhận sự cúng dường kia. Với tâm trạng “ như cởi tấm lòng” , thầy Nhất Hạnh tuyên bố:  Làng Mai  chỉ chuyên phụ trách việc tu học pháp môn Làng Mai. Chủ bất động sản vẫn là thầy Đúc Nghi. Đồng thời thầy Đức Nghi nắm giữ công việc điều hành toàn bộ các vấn đề hành chánh, tài chánh, thay mặt tu viện Bát Nhã tiếp súc với chính quyền các cấp. Từ đó, tu viện Bát Nhã, Bảo Lộc, Lâm Đồng nghiểm nhiên được gọi là Làng Mai Bát Nhã
      Tháng 01/2006, tại Làng Mai Pháp, thầy Đức Nghi cùng với đệ tử là thầy Thích Đồng Châu được thiền sư Nhất Hạnh truyền đăng đắc pháp, trở thành giáo thọ Làng Mai, đồng thời là đệ tử của Sư Ông   
      Đầu tháng 05/2007, thầy Nhất Hạnh và phái đoàn đươc Nguyễn Minh Triết tiếp kiến tại phòng khách, phủ chủ tịch, Hà Nội .
      Ngày 07/07/2006, bằng công văn số 525-TGCP- PG, Ban tôn giáo chính phủ đã chấp thuận cho phép Làng Mai Bát Nhã tu học theo pháp môn Làng Mai.
      Như vậy, với sự chứng giám của chủ tịch nhà nước CS Nguyễn Minh Triết:  một đàng là thầy Đức Nghi, đại diện Phật Giáo quốc doanh, đàng khác là thiền sư Nhất Hạnh, đại diện Làng Mai Pháp, hai đàng đã kết hợp cả về pháp lý lẩn cơ sở vật chất cùng nhân sự điều hành nhằm xây dựng và phát triển Làng Mai Bát Nhã. Thế là con mồi Làng Mai đã bước hẳn vào cạm bẩy của Phật Giáo Quốc Doanh. Thế là công việc “Cùng nhau xây dựng quê hương” bắt đầu.

                                              HỒI HAI: KHAI THÁC CON MỒI
       Làng Mai Bát Nhã có khoảng 250 tăng ni và 100 tập sự xuất gia. Hàng tuần ban giáo thọ  Làng Mai họp sinh hoạt đều đặn với sự tham dự của Thượng Tọa Thích Đức Nghi, viện chủ tu viện Bát Nhã, cùng với phụ tá thầy Đức Nghi là thầy Thích Đồng Hạnh. Làng Mai Bát Nhã có ba hoạt động căn bản:
      1./Hoạt động tu học: Hướng dẫn Phật tử đến tu học thường xuyên tại tu viện. Hướng dẫn các ngày tu quán niệm hàng tháng. Mỗi năm tổ chức hai khóa tu học 5 ngày dành cho giới trẻ. Mỗi khóa học có tới nhiều ngàn người tham dự. Có những khóa tu dành riêng cho tăng sinh. Tổ chức và tham dự lễ Tết, Phật Đản, Vu Lan, lễ Vesak. Phục hồi hoạt động GĐPT…
      2./Hoạt động thiện nguyện: Hệ thống nhà trẻ của chương trình “Hiểu và Thương” do tăng thân Làng Mai Bát Nhã điều hành. Hệ thống này gồm 25 lớp, 60 cô giáo và bảo mẫu và 1000 trẻ em Bảo Lâm, Bảo Lộc. Chi phí của nhà trẻ bao gồm: tiền lương cho các cô giáo, tiền ăn cho trẻ em, học bổng tặng cho những em nghèo, hiếu học. Chi phí nhà trẻ và nhân sự điều hành do Làng Mai chịu trách nhiệm. Thầy Đức Nghi là thủ quỹ.
      Mặt khác, Làng Mai Bát Nhã còn được người Việt Nam trong nước biết đến như là một trung tâm vận dụng các phương pháp tu học và tĩnh tâm nhằm giúp những người bị chứng trầm cảm bình thường hóa sinh hoạt tâm sinh lý.
      3./Hoạt động xây dựng cơ sở tu viện Bát Nhã:
      - Tăng thân Làng Mai kêu gọi Phật tử trong và ngoài nước giúp đở 2 tỷ 800 triệu  để nhờ Thầy Đức Nghi đứng tên mua giùm 8 mẫu đất nhằm mở rộng cơ sở Làng Mai Bát Nhã.
      - Xây dựng nhà dưỡng lão trên khuân viên tu viện Bát Nhã, trị giá 90 ngàn Mỹ kim. Ngày 21/02/2008 hoàn trả lại thầy Đức Nghi 1 tỷ 440 triệu, tiền ứng trước cho công tác xây cất vừa kể.
      - Xây dựng cơ sở trên đất Phật tử Làng Mai (Thầy Đức Nghi đứng tên) trị giá 3 tỷ 370 triệu.
      - Xây dựng tăng xá, ni xá và các loại thiền đường trị giá 12 tỷ 509 triệu.
      Tháng 02/2007 công việc xây dựng cơ sở đã tạm xong. Lúc này Làng Mai Bát Nhã đã đủ sức chứa 500 người ăn ở và sinh hoạt. Tăng thân Làng Mai toan tính tập trung mọi năng lực vào việc xây dựng tăng thân và Phật Tử. Thế nhưng tăng thân định một đường, thấy Đức Nghi định một nẻo. Thầy Đức Nghi muốn tăng thân Làng Mai phải tích cực giúp thầy quyên góp một số tiền lớn để thầy xây dựng chùa Hoa Nghiêm. Chùa này sẽ là một trung tâm Phật Giáo đại qui mô có khả năng thu hút đông đảo du khách năm châu. Tăng thân Làng Mai giải thích để thầy Đức Nghi hiểu rằng mạnh thường quân của Làng Mai chỉ có khả năng giúp Làng Mai bảo quản và duy trì một trung tâm tu thiền  cho khỏang trên dưới 400 người. Và rằng tăng thân Làng Mai tập trung xây dựng tăng thân và Phật tử chứ không có khả năng xây dựng và điều hành một trung tâm du lịch cấp quốc gia. Nói là nói vậy, trong thực tế tăng thân Làng Mai vẫn tìm cơ hội làm vui lòng thầy Đức Nghi. Tháng 11/2007 tăng thân Làng Mai Bát Nhã thu xếp cho thầy Đức Nghi đi thăm Làng Mai Hoa Kỳ (Tu viện Lộc Uyển). Đồng thời, tạo cơ hội để thầy Đức Nghi quyên góp tài chánh cho việc xây chùa Hoa Nghiêm. Điều không may là trong những ngày ở Mỹ kia, thầy Đức Nghi chỉ thâu được 45,000.00 Mỹ Kim. Từ đó, sau khi ở Mỹ về, thầy Đức Nghi tránh gặp mặt tăng thân Làng Mai Bát Nhã.

                                                                MÀN HAI

                         HỒI MỘT: LUẬN TỘI VÀ CƯỞNG HÀNH TRỤC XUẤT.
      Ngày 18/06/2008, tại Làng Mai Bát Nhả, thầy Thích Nhất Hạnh nói chuyện với đệ tử bằng một bài pháp thoại mang tựa đề “Thầy dặn dò”. Sau đó, thầy Đức Nghi cằt đầu, cắt đuôi bài pháp toại kia chỉ còn 5 phút để xuyên tạc  thiền sư Nhất Hạnh đã coi thường nhà cầm quyền và giáo hội Phật giáo địa phương, vi phạm qui chế của giáo hội Phật Giáo Việt Nam ( Giáo Hội quốc doanh).
      Ngày 29/10/2008, ông Nguyễn Thế Doanh, trưởng ban tôn giáo chính phủ đã ban hành văn thư số 1329/TGCP- PG. Văn thư này có đoạn viết nguyên văn như sau: “ Ba lần về Việt Nam, tăng thân Làng Mai (Nước Pháp) đã thực hiện một số việc như: tấn phong giáo phẩm không thông qua GHPGVN, đề cập sai lệch những vấn đề chính trị của đất nước, đưa lên internet ( Website Làng Mai) một số thông tin sai sự thực và thực tế ở Việt Nam…Những việc làm ấy là vi phạm pháp luật Việt Nam”
      Ngày 13/11/2008, công an xã Đamb’ri, Lâm Đồng áp dụng biện pháp cưởng hành nhằm trục xuất 400 đệ tử xuất gia cùng tập sự tu học theo pháp môn Làng Mai ra khỏi tu viện Bát Nhã. Con số 400 tu sĩ kia bao gồm ngoại kiều lẩn Việt Nam cùng 40 ni cô xuất thân từ Huế.

       HỒI HAI: CƯỞNG ĐOẠT TÀI SẢN VÀ ĐÁNH LẠC HƯỚNG DƯ LUẬN.
      Lo sợ văn bản số 1329/TGCP- PG ngày 29/10/2008 cùng với hành động trục xuất thô bạo các vị tu hành của công an Đamb’ri, Lâm Đồng  sẽ bị quốc nội và quốc tế phản ứng gay gắt, ngày 19/11/2008, CSVN triệu tập tại v/p 2GHPGVN, số 294 Nam Kỳ Khởi Nghĩa Saigon một phiên họp gọi là hội nghị Phật Giáo bất thường. Hội Nghi này gồm:
      1./ Đại diện nhà nước: ông Bùi Hũu Dược, vụ trưởng vụ Phật  Giáo, từ Hà Nội vào.
      2./ Phật Giáo Trung Ương có HT Thích Hiển Pháp, phó pháp chủ, Hòa Thượng Thiện Nhơn Chánh thư ký.HT Từ Nhơn, Trí Quảng…
      3./Phật Giáo Lâm Đồng: Ban trị sự  Phật Giáo tỉnh Lâm Đồng, thầy Pháp Chiếu, Linh Toàn, Đức Nghi…
      Đại diện Làng Mai không được mời tham dự phiên họp.
      Sau vài giờ thảo luận, hội nghị bất thường về Phật Giáo đã đưa ra bốn kết luận dưới hình thức biên bản của phiên họp. Bốn điều kết luận như sau:
      1./Mọi người, nếu muốn có thể tu theo pháp môn Làng Mai.
      2./Tăng thân Làng Mai ai có đầy đủ giấy tờ, tu học tốt, có thể tiếp tục tu. Ai chưa đủ giấy tờ thì phải bổ xung.
      3./Ai quậy phá thì sẽ bị xử lý.
      4./Về tài sản, đôi bên tự giải quyết hoặc giải quyết theo luật pháp.
      Biên bản này do thầy Thích Linh Toàn, trưởng ban từ thiện Phật Giáo Lâm Đồng ký tên.

      Đọc bốn kết luận nêu trên người đọc hiểu ngay rằng: HộI nghị 19/11/08 là một hội nghị lơ mơ, không có giải pháp rõ ràng, không có hiệu lực pháp lý. Nó chỉ có tác dụng đánh lạc hướng suy nghĩ của  dư luận sau vụ CSVN ồn ào và thô bạo trục xuất 400 tu sĩ Làng Mai. Hội nghị tránh không nhắc tới công việc giảng dạy pháp môn Làng Mai. Riêng vấn đề tài sản, biên bản ghi rằng “giải quyết theo luật pháp” . Điều này có nghĩa là tất cả tài sản Làng Mai nhờ thầy Đức Nghi đứng tên, ắt hẳn sẽ thuộc về thầy Đức Nghi, hay nói rõ hơn, khối tài sản đồ sộ kia nay thuộc về GHPG/Lâm Đồng/Quốc doanh. Làng Mai hoàn toàn trắng tay. Đặc biệt, sự việc Làng Mai không đươc phép có tiếng nói trong hôi nghị 19/11/2008 đã mạnh mẽ xác nhận: ngày nay, đối với CSVN, Làng Mai hiển nhiên là một CON SỐ KHÔNG. Đã là con số không, làm gì Làng Mai có tư cách thương thảo về tài sản.
      Nói tóm lại, sau ba năm hòa hợp, hòa giải với CSVN, Làng Mai Bát Nhã đã bị hội nghị bất thường của Phật Giáo quốc doanh trung ương đẩy vào một hoàn cảnh đặc biệt bi thảm: từng người một đang bi trục xuất khỏi Việt Nam trong âm thầm với hai bàn tay trắng. Đó là nội dung cốt lỏi của câu chuyện: Làng Mai Bát Nhã và Kịch Bản Trắng Tay./.

                                                                                                      ĐỗTháiNhiên
                                                                                           (http://www.vietvusa.com)
 


[/color][color=Black]
Back to top
« Last Edit: 27. Dec 2008 , 00:45 by admin »  
 
IP Logged
 
phu de
Gold Member
*****
Offline



Posts: 3628
Gender: male
Re: ĐỌC BÁO
Reply #155 - 03. Jan 2009 , 20:26
 
VỊNH BẮC BỘ ĐÃ THUỘC TOÀN QUYỀN KIỂM SOÁT CỦA TRUNG CỘNG!




Ngày 30.06.2004, Đảng CSVN đã thêm một lần nữa ra tay ký kết nhượng đất biển tổ tiên cho Trung Cộng bằng văn kiện “Hiệp Định Phân Định Vịnh Bắc Bộ” (HĐPĐ). Cũng như công hàm bán nước của tên Phạm Văn Đồng vào năm 1958, nội dung rõ ràng của văn kiện “HĐPĐ” thì trong lúc đương thời đã không có một người dân Việt Nam nào được biết tới. Tất cả chỉ là những ngụy từ “rất phấn khởi” trên báo chí, trang mạng của Đảng CSVN : bình đẳng cùng có lợi, không can thiệp, cùng tồn tại, hai bên, của nhau, đàm phán, pháp lý v.v…


Vịnh Bắc Bộ trước "HĐPĐ"
...

Sau "HĐPĐ". Vịnh Bắc Bộ với vũng ngư trường chung Trung-Việt (phần bao bọc theo dấu mũi tên màu xanh). Một kết qủa rõ ràng chứng minh cho hành vi bán nước dâng biển của Đảng CSVN! Theo ranh giới màu đỏ, A là phần Việt Nam. B là phần Trung Cộng. Nhập nhằng và Trung Cộng đã hoàn toàn chiếm hữu Vịnh Bắc Bộ! Một đường biên giới trên biển đầu tiên đã hình thành. Máu lệ của bọn Cộng Sản dành cho dân Việt!

Vịnh Bắc Bộ SAU "Hiệp Định Phân Định Vịnh Bắc Bộ"
...

Trải qua hơn bốn năm sau ngày ký kết "HĐPĐ” , có những lợi ích gì không cho phía Vịêt Nam? Có gì không?

-Không! chỉ toàn là chuyện đau thương. Bắt đầu là sự kiện 9 ngư dân Thanh Hóa thiệt mạng đầu tiên cho hành vi bán nước dâng biển của Đảng CSVN! Ngày 08.01.2005 ngư dân Thanh Hóa đang đánh bắt cá trên vùng biển Bắc Bộ bị tàu tuần tra Trung Cộng nã súng giết hại dã man, 9 người thiệt mạng tại chỗ, 8 người bị bắt giữ với tội danh “cướp biển” phải chịu nhục hình bên Trung Cộng. Tất cả là ngư dân xã Hòa Lộc, Thanh Hóa. Chết mất xác!
Vong linh của 9 ngư dân Thanh Hóa có lẽ không biết mình phải tội tình gì. Họ cũng không ngờ rằng lãnh hải của tổ tiên mà vào lúc họ nhắm mắt là đã thuộc về Trung Cộng!


"lợi ích chung" của ngư trường, Trung Cộng ra lệnh truy quét tất cả các ngư thuyền vào khu vực!

...

Tin tức bắt giữ tàu đánh cá Việt Nam "xâm phạm" ngư trường Trung Cộng đăng tải thường xuyên. Bắt giữ và áp giải tàu bè ngư dân Việt Nam có sự tham gia của biên phòng Việt Nam!
...
...
...
...

Tuần tra ngày đêm và sẵn sàng nổ súng!

...
...
...

“Vịnh Bắc Bộ”! tên gọi này giờ đây chỉ còn là kỷ niệm của 4000 năm văn hiến!
Vâng, “Vịnh Bắc Bộ” kể từ sau ngày Đảng CSVN hiến dâng cho Trung Cộng đã nghiễm nhiên thuộc về Trung Cộng bằng tên gọi “Vịnh Bắc Bộ-Trung Quốc” hoặc là “Vịnh Bắc Bộ-Quảng Tây” trên các phương tiện truyền thông thế giới. Và càng đau lòng hơn, phía Việt Nam khi gọi tên Vịnh Bắc Bộ cũng kèm theo hai chữ Trung Quốc hoặc Quảng Tây!
Hãy tham khảo sang vài link dẫn ngay đây về cách gọi tên Vịnh Bắc Bộ và bài tuyên truyền ca ngợi “Vịnh Bắc Bộ-Quảng Tây” của Đảng CSVN.

Viện Nghiên Cứu Trung Quốc ca ngợi “Vịnh Bắc Bộ-Quảng Tây”:
http://vnics.org.vn/Default.aspx?ctl=Article&aID=55

Thư mời tham dự Hội chợ Thủy sản Vịnh Bắc Bộ-Trung Quốc:
http://www.vasep.com.vn/xttm/2008/vbb.html


Bắc Bộ là một phương vị xác định trên mặt địa lý. Bắc Bộ ở đây là Bắc Bộ của Việt Nam! Sự khai thác tiềm năng của Vịnh Bắc Bộ qúa lớn, mà sau khi ký kết “HĐPĐ” với Việt Nam, tên khổng lồ Trung Cộng ngây ngất như chạm vào núi vàng ròng. Hắn để nguyên tên gọi phiên ngữ sang tiếng Hoa là “BeiBuWan” (Bắc Bộ Loan: Vịnh Bắc Bộ) hoặc “Beibu Gulf” và tung hoành giao dịch, khai thác. Việt Nam chỉ được tính là một trong mười nước đồng minh trong kế hoạch phát triển Vịnh Bắc Bộ của Trung Cộng. Ngày 23.07.2007 trong cuộc “Hội thảo Nghiên cứu Chiến lược Phát triển Vịnh Bắc Bộ” tổ chức tại Bắc Kinh, Ủy viên Bộ Chính Trị Trung Ương ĐCS Trung Cộng là Giả Khánh Lâm đã phát biểu:

"Sự phát triển của Vịnh Bắc Bộ là thiết yếu cho toàn bộ sự phát triển của khu Tự trị Quảng Tây, sự ổn định của biên giới phía Nam và cho đoàn kết quốc gia".

“Vịnh Bắc Bộ” từ sau ngày ký kết “HĐPĐ” với Việt Nam đã không ngừng mang lại lợi ích kinh tế dồi dào cho Trung Cộng: “Vịnh Bắc Bộ là một trong “Tứ đại ngư trường”; “Vịnh Bắc Bộ” trong đặc khu kinh tế Quảng Tây là chiến lược quốc gia; Năm 2007, cục Du lịch Quốc Gia Trung Cộng đặt ra “Kế hoạch Phát triển Du lịch Vịnh Bắc Bộ”; “Vịnh Bắc Bộ” là đặc khu tăng trưởng kinh tế trọng điểm; “Chiến lược Phát triển Vịnh Bắc Bộ-Quảng Tây 2006-2020” đã đặt Vịnh Bắc Bộ là khu tăng trưởng kinh tế hàng thứ 4 (sau các khu kinh tế đặt ra từ trước là Võ Hán ở Trung Bộ, Thẩm Dương ở Đông Bắc, Thành Đô-Trùng Khánh ở Tây Bộ); Năm 2008 thành lập Ngân hàng “Vịnh Bắc Bộ” nhằm thực hiện cho kế hoạch Siêu Cảng và Kế hoạch 5 năm lần thứ 12 (2011-2015); Ngày 30.07.2008, Hội nghị Quốc tế Phát triển Vịnh Bắc Bộ diễn ra tại Quảng Tây, Việt Nam tham dự với tư cách là khách mời trong khối ASEAN; “Vịnh Bắc Bộ” là một thương hiệu hấp dẫn khách hàng trong và ngoài Trung Cộng, đến nỗi từ giữa năm 2007 đã xảy ra tình trạng tranh nhau đăng ký thương hiệu “Vịnh Bắc Bộ” như một hiện tượng kinh tế…
Hội nghị quốc tế cho đề tài hợp tác với Vịnh Bắc Bộ tại Quảng Tây ngày 30.07.2008

...
...
...

Để cảm nhận rõ hơn sự vĩ đại của nền kinh tế Vịnh Bắc Bộ, có thể tham khảo qua vài trang mạng Trung Cộng chuyên về hoạt động của Vịnh Bắc Bộ:

http://www.bbwnews.com.cn/
http://www.beibuwan.cn/
http://www.bgoec.com/
http://www.bbwdm.cn/ 
http://www.bbwxxw.com/  
http://www.gx.xinhuanet.com/topic/fecbg/
http://www.bbwce.cn/
http://www.jobbw.com/ 


Bên cạnh đó, thông tin từ nội địa Việt Nam chỉ toàn là ca ngợi cho Vịnh Bắc Bộ-Quảng Tây, ca ngợi cho “HĐPĐ” là một giải pháp công bằng, cho dù đã mất đi 12.000km vuông trên biển, cho dù ngư dân Việt Nam không ngừng bị bách hại khi vòng kim cô từ ngoài biển đang càng thắt chặt! Biển Đông ở vị trí chung với Việt Nam không còn là khu vực tranh chấp đối với Trung Quốc. Một đối thủ đáng sợ nhất đã bị loại trừ! Bản đồ kinh tế Trung Cộng ghi rõ, bao trùm toàn phần hải dương Việt Nam là “Khu vực Hợp tác Kinh tế Vịnh Bắc Bộ”.

Khu vực Hợp tác Kinh tế Vịnh Bắc Bộ trong chiến lược "Nam Tiến" phát triển kinh tế Trung Cộng.

...

Thằng đàn anh ăn nên làm ra như thế, nhưng thằng đàn em không thấy hé môi một tiếng gì về thành qủa có lợi ích thật sự cho quốc gia sau khi ký kết “HĐPĐ”! Có chăng là vài tin báo bão đang vào Vịnh Bắc Bộ! Buồn buồn như mọi năm, như ngàn năm nô lệ!

Thế mà chúng vẫn cười! Bọn bán nước! Từ thằng Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đến thằng Phó TT Hoàng Trung Hải trong chuyến thăm Vịnh Bắc Bộ-Quảng Tây năm 2008. Lịch sử Việt Nam sẽ lưu tên truyền thống mãi quốc cầu vinh hào hùng của Đảng CSVN!


Nguyễn Tấn Dũng tại Quảng Tây 2008
...

Hoàng Trung Hải tại Quảng Tây 2008. Chuyến khảo sát Vịnh Bắc Bộ "với hy vọng có thêm sự hợp tác của Trung Quốc cho các miền duyên hải"

...

Trở lại tên gọi “Vịnh Bắc Bộ”, Trung Cộng lập luận rằng: “Vịnh Bắc Bộ” là tên gọi do người Trung Quốc đặt ra. Người Việt Nam gọi là “Vịnh Đông Kinh” (TonKinWan). Tên gọi “Vịnh Bắc Bộ” là nhằm chỉ vùng vịnh nằm ở phía Bắc biển Nam Trung Quốc” (!). Đây là một cách giải thích thô bỉ nhưng Đảng CSVN vẫn chỉ cười và nín lặng. Giải thích theo lối “khảo cổ” thì gần đây trên mạng sina của Trung Cộng có dẫn ra một bài phân tích về qúa trình biến động biên cảnh Trung-Việt. Theo đó, vùng biển Vịnh Bắc Bộ và miền duyên hải Việt Nam kéo dài xuống tận Nha Trang là thuộc về Trung Cộng từ đời Tây Hán nên Trung Cộng phải bằng mọi giá chiếm hữu trở lại như đã từng chiếm Lão Sơn và những vùng rừng núi ở Bắc Việt!

Vịnh Bắc Bộ và Duyên hải Việt Nam là của Trung Cộng!

...
Nói như thế nào thì cái họa mất nước đang diễn ra thành sự thật. Hãy nhìn những khuôn mặt xôi thịt của bọn CSVN. Chúng không có Quốc Gia! Chúng đang phục vụ cho Quốc tế Cộng Sản hàng chục năm nay. Một phường ăn cắp, lưu manh, đĩ điếm đang làm nhục đất Việt từng ngày!

Hãy nhìn thêm những hình ảnh dưới đây. Ngày 15.08.2008, nhân dịp đoàn văn công Việt Nam sang biểu diễn tại thành phố Đông Hưng-Quảng Tây, trên trang “Báo Vịnh Bắc Bộ” của tỉnh Quảng Tây đã lên hình ảnh với lời chú thích “tộc người Kinh từ Tam Đảo sang biểu diễn văn nghệ”.

京族三岛风情美
(Nét thơ mộng của tộc người Kinh Tam Đảo)
...
...

Đấy, từ hai chữ Việt Nam dần dà được gọi như cách gọi tên của dân tộc thiểu số! Vào năm nào sẽ chính thức mang tên “Khu tự trị Giao Chỉ” ? Sẽ lại có báo đài ca ngợi là “một giải pháp công bằng”, “phù hợp với quan điểm lịch sử” chăng?


NGÀN ĐỜI DÂN VIỆT ĐẢ ĐẢO CỘNG SẢN!



Chân Mây
http://www.vietnamdaily.com/index.php?c=article&p=49318

Back to top
 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: ĐỌC BÁO
Reply #156 - 05. Jan 2009 , 04:19
 
 

NĂM SỬU BÀN CHUYỆN CHỐNG CỘNG

KIỂU CON TRÂU, QUA TỤC NGỮ CA DAO




Lm Gioan Baotixita Đinh Xuân Minh

__________________________________________________________

Ở Việt Nam, gần ¾ dân cư là sống bằng nghề nông, vì thế con Trâu chính là phương tiện cần thiết nhất trong công việc sinh sống hằng ngày. Câu Ca dao sau khẳng đinh:

Trâu ơi ta bảo trâu này

trâu ra ngoài ruộng, trâu cày với ta

cấy cày vốn nghiệp nông gia

ta đâu trâu đấy ai mà quản công.

Nhân dịp Xuân Kỷ Sửu về, chúng ta bàn với nhau về tình hình chính trị tại Việt Nam, cũng như cùng nhau suy nghĩ tìm cách chống cộng kiểu con Trâu. Chống cộng kiểu con Trâu như thế nào? Và tình trạng Việt Nam hiện nay ra? Theo hình ảnh con Trâu?



1. „Nạn Quan ngày“


Hiện nay trên quê hương Việt Nam thân yêu chúng ta đầy rẫy những cảnh cướp đất cướp nhà của tập đoàn Cộng sản, -bọn cường hào ác bá-. Đây là NẠN QUAN NGÀY! Nạn này trải rộng mọi vùng trên giải đất hiền hòa Việt Nam, từ Nam qua Bắc, ví dụ như từ  địa phận Vĩnh Long, Cộng sản chiếm đất của Nữ Tu Dòng Thánh Phaolô; nhà Dòng nữ Tu Vinh  Sơn, tại cơ sở số 32 bis, đường Nguyễn Thị Diệu (Sàigòn), đến thôn Sơn Trung, xã Yên Sơn, Huyện Quốc Oai, Hà Nội. (Cộng sản cướp phá vào đúng đại lễ Chúa Giáng sinh);

Rồi đến Huế, như cuộc đấu tranh đòi đất của cha Quản xứ Nguyễn Hữu Giải, giáo xứ AN BẰNG; Và nổi bật nhất là sự kiện QUÂN ĐỐNG ĐA, với PHƯỜNG Ô CHỢ DỪA cướp đất xứ Thái Hà và khu vực Tòa Khâm sứ Hà Nội. Đây chỉ là những hiện tượng tiêu biểu của nạn quan cướp ngày. Còn hằng trăm hàng ngàn những vụ cướp khác.

Qua hình ảnh con Trâu, cha ông chúng ta nhắc nhở cho chúng ta biết rằng, cảnh ăn cướp của tập đoàn cộng sản ngày nay, sẽ không bao giờ mang đức hậu cho chính họ. Vì,

Mất trâu thì lại tậu trâu

Những quân cướp nợ, có giầu hơn ai?

Đồng bào cứ suy ngẫm câu ca dao này! Nó có đúng thực nghiệm và ứng nghiệm với những kẻ cướp Cộng sản không? Nó như câu sấm truyền vậy!

Đồng tiền do mồ hôi nước mắt làm ra mới qúy và bền vững. Vì, chúng ta phải đổ mồi hôi công sức, có khi phải hy sinh cả xương máu, phải đi xa vất vả, phải thật khó nhọc kiếm chút tiền, lúc đó, chúng ta mới răn tâm biết giữ gìn đồng tiền, biết chắc che chi tiêu, biết dùng đồng tiền đúng vào mục đích chính đáng.

Tiền do tham nhũng hối lội, cướp đất của dân, biển thủ qũy viện trợ quốc tế của đồng bào để làm giầu, thì những kẻ này, chẳng sớm thì muộn, cũng chỉ biết vung phí đồng tiền, ném tiền qua cửa sổ, không một lời hối tiếc. Chúng ta hãy nhìn xem con cháu của những kẻ quan tước tham nhũng trong nước! Chúng ta biết đồng tiền do đâu mà họ có. Họ đã phung phí tiêu xài như của chùa! Xây nhà cao cửa rộng, mua xe tậu đất, mua những xe đua thật chiến, thật đắt tiền, đánh cờ bạc, chơi Casino… Nhưng cũng vì miếng bánh tham nhũng không được chia sẻ đồng đều. Những quan cướp như Trâu bò tranh dành quyền lợi với nhau, và chỉ có dân tộc là bị thiệt thòi, kiểu: Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết!

Trong khi đó, thì có những kẻ lại khờ khạo ngu dại làm tay sai cho chúng. Tung ra chiến dịch TỪ THIỆN tại hải ngoại, nhằm đánh lạc chí hướng đấu tranh của đồng bào tị nạn Cộng sản tại hải ngoại.

Kiểu từ thiện này, có thể gọi là kiểu TỪ THIỆN NƯỚC MẮT CÁ SẤU không? Thông thường người ta chảy nước mắt là vì đau thương, xúc động vì tình cảm. Chẳng lẽ con cá sấu cũng tràn đầy tình cảm như con người sao? Ai cũng biết. Cá sấu là con thú dữ chuyên ăn thịt sống, không trừ cả thịt người! Cộng sản Việt Nam là những kẻ giả nhân giả nghĩa, khóc lóc dối trá, không thành thật với cảm xúc của lòng mình. Cộng sản có khác con cá sấu?!

Kiểu vừa ăn cướp vừa la làng của Cộng sản, chúng ta gọi đó là thành phần Ngưu đầu mã viện, có nghĩa, hạng người chuyên làm điều gian ác, chỉ biết gian manh giả dối.



2. Chống cộng kiểu con Trâu


Trong thời gian qua, chúng ta có được dịp xem đoạn Video, một con trâu, bị bày cọp toan định cắn xé làm thịt. (Chúng tôi gửi lại qúi vị đoạn Film này! Xin xem!)

Khi thoát nạn, con Trâu đã kêu gọi đàn trâu của mình quay lại đấu với bày cọp dữ. Và rồi, bày cọp dữ đã phải chạy tẩu thoát. Một cảnh thật bất ngờ cho người quay phim, đồng thời cũng cho thế giới nhân loại một bài học thật qúi giá. Đó là: thú vật còn biết yêu thương đồng loại với nhau. Thú vật còn biết nương tựa đến nhau, biết đoàn kết tương trợ chống lại bày Cọp dữ để sinh tồn.

Thế còn con người? Vậy, người Việt chúng ta thì sao? Trâu cột ghét Trâu ăn? Chúng ta mừng thành công của người khác, hay chỉ biết ganh tị? Chúng ta có biết đoàn kết với nhau, biết yêu thương đồng loại cùng chung nhau sánh vai chống lại sự dữ, chống lại sự bất công, do tập đoàn cọp dữ Cộng sản gây ra không?

Nếu chúng ta không biết đoàn kết chống cộng như kiểu con Trâu, chính chúng ta đã tự đánh mất khả năng sinh tồn. Nếu đồng bào trong nước và hải ngoại không biết đứng lên quay đầu chống chọi với bày cọp dữ Cộng sản, thì chính chúng ta sẽ mãi luôn là mồi ngon cho bày cọp dữ Việt Cộng gian manh. Sự đoàn kết, tạo cho chúng ta sức mạnh, giống như sức mạnh con Trâu, khi chúng biết tổng hợp sức mạnh của chúng, nó có sức mạnh vô song, như câu tục ngữ sau: Ngưu lực đại, năng canh điền, năng vãn xa. Trâu mà biết đoàn kết, thì sức mạnh của chúng việc gì chúng chẳng vượt qua được?

Cũng vậy, muốn chống cộng, đồng bào nhân dân phải biết đoàn kết! Đoàn kết theo từng khu vực nhỏ, từ thôn làng, đến tỉnh thị xã, từ những đội thanh niên Công giáo, những đội nghĩa binh thiếu nhi thánh thể, đến những hội đoàn công giáo tiến hành, những hội đoàn phi Cộng sản. Bất cứ một hội đoàn nào, thành viên nào của hội, thì mọi người đều phải lên tiếng phản kháng đồng loạt và phải tự vệ bằng mọi cách có thể. Phải biết liên đới với nhau, vạch mặt những tay Công An gian ác, những tay cường hào ác bá, những kẻ Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Quyền tự vệ là quyền bẩm sinh của mọi người. Đến bày Trâu còn biết thực hiện quyền tự vệ này. Không lẽ con người chúng ta, tự hào với bốn ngàn năm văn hiến, vẫn cứ mãi ngu như trâu bò? Đồng bào chúng ta không còn biết yêu thương đồng loại với nhau? Còn thua con Trâu? Không lẽ vậy???? Trâu chết chẳng khỏi rơm: Con người phải biết lương tựa vào nhau mà sống. Ngay lúc chết chúng ta cũng chẳng lo liệu gì được cho mình, huống chi lúc sinh thời dám xưng không cần nhờ cậy đến ai?

3. Xuân Kỷ sửu đến, nhắc nhở cho chúng ta
ý thức thêm rằng, nếu chúng ta không biết can đảm liên đới, hiệp thông, cùng đồng lòng đứng lên, liên kế với nhau chống cộng, thì toàn dân tộc Việt Nam chúng ta sẽ mãi mãi phải kéo cầy suốt đời. Dân tộc chúng ta có thoát được kiếp Trâu không? Hay chúng ta cứ chịu nhục nhã mãi để Cộng sản đặt cái cày trước con Trâu? Họ tham nhũng hối lộ, ăn trên ngồi trốc, còn nhân dân thì vẫn phải phục vụ cho nhóm thành phần quan cướp ngày?! Cộng sản Việt Nam đã chồng chất bao nhiều gánh nợ trên Trâu, trên dân tộc, gây đến sự nghèo đói tụt hậu, về đạo đức cũng như tinh thần vật chất. Không nhẽ chúng ta cứ phải nhịn đắng nuốt cay, nai lưng ra cày như kiếp trâu, làm kiếm tiền sống cho qua ngày qua tháng?! 

Dân tộc chúng ta không phải là dân tộc con Trâu, cầm tinh con Sửu. Chúng ta là con cái của Rồng Tiên, một giống nòi linh thiên cao cả trên trời cao. Tại sao chúng ta không biết vươn mình lên sống xứng đáng là con cái của thần tiên? Tại sao chúng ta cứ phải chịu sống kiếp trâu bò? Tại sao chúng ta cứ chịu để Cộng sản cưỡi lưng trên Trâu mà ca hát:

Ai bảo chăn trâu là khổ, chăn trâu sướng lắm chứ!?

Cộng sản là kẻ chăn Trâu. Nhưng ông chủ của nó lại là những nhà tư bản Mỹ, mà trước đó những kẻ chăn trâu này tuyên truyền xua đuổi. Chính những kẻ chăn trâu này đang phải chỉa tay xin tiền ông chủ Mỹ. Nguy thay cho ông chủ Mỹ! Đứng trước dãy nhà thương mại New York lại là hai con Trâu, điềm báo cho biết: Hoa Kỳ, trung tâm cơn bão tài chánh sẽ bùng nổ trong năm con Trâu. Thái hóa kinh tế toàn cầu. Nạn đói kém sẽ lan tràn khắp thế giới. Năm con Sửu, nền kinh tế ông chủ sẽ thảm bại thê thảm, kinh tế tụt dốc, đời sống dân Mỹ sẽ gặp nhiều khó khăn, dân chúng sẽ khốn đốn. Nếu ông chủ Mỹ còn phải gặp khó khăn, thì những kẻ xin ăn, làm mướn Cộng sản, -kẻ chăn trâu-, có phải húp cháo không?

Năm Kỷ Sửu sẽ là năm khởi đầu cho sự nghèo đói cực kỳ gian nan cho Dân tộc. Đây là cơ hội cho chúng ta hiễu rõ bản chất Cộng sản; và năm Kỷ Sửu cũng là cơ hội chúng ta vùng lên!

Đúng vậy! Cộng sản chăn Trâu, ngồi trên lưng Trâu, cưỡi trên lưng trên cổ dân tộc sướng là phải, vì đồng bào chúng ta lâu năm nay, đã bị tập đoàn cộng sản xỏ mũi! Và ai không để cho Cộng sản “phục vụ Trâu”, chăn Trâu, làm đầy tớ cho Trâu, cưỡi đầu cưỡi cổ Trâu, tao đánh bỏ mẹ! (Nói theo giọng người Bắc!)

Vậy không lẽ chúng ta chịu làm kiếp Trâu cho Cộng sản cưỡi cổ mãi?

Hãy vùng lên phá tan kiếp trâu! Hãy vùng lên, hỡi đồng bào ơi, xóa tan nghiệp Trâu do tập đoàn Cộng sản đã đặt cái còng (cái ách) trên cổ dân tộc!

Đừng chịu để Cộng sản đặt cái cày trước con trâu, và đừng bao giờ chịu bị mang kiếp trâu!

Ai không tranh đấu, người đó khó thoát khỏi kiếp Trâu! Chống cộng là hình thức giải phóng con người Việt Nam khỏi kiếp Trâu, khỏi kiếp cầm thú!



4. Lời cầu chúc Xuân Kỷ Sửu


Nếu chúng ta không ý thức được công cuộc đấu tranh đòi hỏi những giá trị linh thiêng, những giá trị cao cả phổ quát, thì tất cả những nguyện vọng, những lời kêu gọi thống thiết khẩn cấp, những sự yêu chuộng cao qúi nhân phẩm đạo lý con người của chúng ta, sẽ chỉ là những âm điệu khẩy đàn tai Trâu.

Công cuộc đòi hỏi CÔNG LÝ & HÒA BÌNH, TỰ DO & DÂN CHỦ, NHÂN QUYỀN & SỰ THẬT là những cặp sừng Trâu, đang nở rộ khắp nơi trên toàn quốc. Chắc chắn đây sẽ là hai sừng trâu húc vào căn nhà siêu vẹo tham nhũng thối nát xấu xa của mái nhà Xã hội chủ nghĩa Cộng sản.

Cầu mong, xuân Kỷ SỬU là năm con Trâu, -dân tộc bị Cộng sản khoát lên ách trâu-, biết đoàn kết chống chọi lại những toan tính tham nhũng, cướp của phá nhà của Cộng sản. Muốn vậy, chúng ta phải biết ĐOÀN KẾT. ĐOÀN KẾT là sức mạnh của Trâu, là sừng Trâu. Chống cộng là tự giải thoát kiếp Trâu, cổ võ nền văn minh nhân bản, khỏi kiếp thú. Chống cộng là bày tỏ lập trường cương quyết bảo vệ sự sống. Chống cộng là đưa dân tộc đến phồn thịnh, thăng tiến con người về mọi mặt!

Cầu chúc năm Kỷ sửu, con Trâu toàn dân Việt Nam, húc sập căn nhà Việt cộng sắp sụp, mau chóng sụp đổ càng nhanh càng tốt, cho cả toàn dân tộc được nhờ. Bằng không, dân tộc chúng ta sẽ là Trâu chậm, uống nước đục, trong hoàn cảnh kinh tế suy thoái toàn cầu trong năm con Trâu.

Cầu chúc toàn dân tộc mau chóng thành công thắng lợi trong năm con Trâu, thoát kiếp Trâu!

(Đức Quốc, ngày 31/12/2008, đêm giao thừa)




Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
khanh-van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 992
Re: ĐỌC BÁO
Reply #157 - 07. Jan 2009 , 11:01
 
Tôi thấy và nghe được gì ở Sài Gòn



Ðây không phải là một phóng sự hay một bài nghiên cứu xã hội với những phương pháp khoa học của nó - mà chỉ là những điều vụn vặt mắt thấy tận nơi, tai nghe tận chỗ - ghi lại một cách trung thực..

Tôi thấy bộ mặt Sàigòn đổi mới với: Những khách sạn 5 sao, 4 sao lộng lẫy. Ðổi mới với những nhà hàng "vĩ đại" trên các tuyến đường du lịch. Với những trung tâm "thư giãn" sang trọng, quý phái cỡ câu lạc bộ Lan Anh. Với những vũ trường cực kỳ tráng lệ như vũ trường New Century Hànội. Với những trường Trung học tư thục mang tên Mỹ, giáo sư Mỹ, chương trình học của Mỹ, giảng dạy bằng tiếng Mỹ- học sinh phải trả học phí bằng tiền Mỹ - 600US$ đến 1000US$ /tháng.. (Giai cấp nào đủ sức trả học phí nầy cho con? )

Tôi cũng hiểu rằng các nơi nầy là nơi ăn chơi của vương tôn công tử "đỏ", các nhà giàu mới - thân nhân các quyền lực đỏ đứng đàng sau, các quan chức đỏ đô la đầy túi. Họ đến đây để "thư giãn", uống rượu, đánh bạc, cá độ và tìm gái. Uống chơi vài chai rượu ngoại VSOP, XO là chuyện thường. Mỗi đêm có thể tiêu hàng ngàn đô la Mỹ cũng không phải là điều lạ. Trong khi lương tháng của một thầy giáo Trung học trường công không đủ để trả một chai rượu XO. Vụ MPU.18 cá độ hàng triệu US $ đã bị phanh phui..là một thí dụ cụ thể.Vũ trường New Century bị Công an đến giải tán vì các công tử và tiểu thư con các quan chức lớn nhảy đã rồi.... " lắc" suốt đêm. Vài hôm sau - đâu cũng vào đó... Tôi cũng thấy Sàigòn- người, xe và phố xá dầy đặc, nghẹt thở - vài tòa cao ốc mọc lên vô trật tự - ở xa xa, có cái trông giống như chiếc hộp quẹt.. nhà cửa mặt tiền hầu hết đều lên lầu nhiều tầng. Kiến trúc hiện đại.Vật liệu nhập cảng đắc tiền. Nhà trong hẻm - phần lớn cũng lên nhiều tầng cao nghệu. Có nhiều khu xây cất bừa bãi, nhô ra thụt vào như những chiếc răng lòi xỉ vô duyên , lấn chiếm ngang ngược đất công hoặc lề đường....

Tôi thấy Sàigòn bị ô nhiễm trầm trọng với hằng triệu tiếng động cơ, ngày đêm đinh tai nhức óc và 3.000.000 chiếc Honda - phun khói mịt mù - chưa kể đến xe hơi..Và hệ thống cống rãnh lạc hậu.. mỗi khi trời mưa lớn - nước rút không kịp, ứ đọng tràn ngập nhà cửa. Hệ thống đổ rác còn lạc hậu.. không đáp ứng nổi nhu cầu thải rác của 8.000.000 dân nhung nhúc như kiến.. Sàigòn đầy dẫy những hàng ngoại do công ty ngoại quốc sản xuất tại chỗ..hàng lậu của Trung quốc tràn vào vô số kể.. Máu kinh tế Việt Nam bị loãng ra. Nhưng chế độ xã nghĩa im thin thít chịu trận, không dám một lời phản kháng. Một chiếc xe Honda nhãn hiệu Trung quốc giá khoảng chừng 1000 đô la Mỹ..chưa kể hàng Trung quốc lậu thuế, rẻ mạt.. Thuốc lá và bia - bia nội, bia ngoại - có đủ.. Nhậu và hút là 2 cái mốt bình dân thời thượng nhứt ở Sàigòn. Ðảng viên, cán bộ - giai cấp thống trị - nhậu.. Già nhậu, trẻ nhậu... con nít cũng tập tành nhậu. Hút thì khỏi nói.. Giai cấp cán bộ răng đen mã tấu bây giờ là giai cấp nắm thống trị - đã lột xác - không còn quấn thuốc rê, bập bập phà khói mịt mù nữa - mà lúc nào cũng lấp ló một gói 3 con 5, Craven A, trong túi. Lãnh đạo hút, cán bộ hút, dân chúng hút - thậm chí con nít 9, 10 tuổi ở đồng quê cũng phì phà điếu thuốc một cách khoái trá.. Các hãng bia và thuốc lá ngoại quốc đã tìm được một thị trường tiêu thụ béo bở. Cán bộ lớn cũng âu phục cà vạt hẳn hoi, xe hơi bóng loáng.. nhưng bộ răng hô, mái tóc bạc thếch, và nước da mốc mốc.. cũng không dấu được nét thô kệch của một anh nhà quê lên Tỉnh.

Tôi còn thấy Sàigòn với hiện tượng "tiếm công vi tư" lộng hành, ngang ngược của Công an đến độ dân chúng quen thuộc, xem là một chuyện đương nhiên như chuyện hối lộ đã trở thành cái lệ.... bất thành văn trong chế độ xã nghĩa. Chiếm đoạt một nửa công viên, xây nhà gạch dùng làm quán cà phê.. Chưa thỏa mãn - ban đêm còn dọn thêm bàn ghế trên sân cỏ của phần công viên còn lại và thắp đèn màu trên mấy chậu kiểng cho thêm thơ mộng.. Ông chủ bự nầy chắc chắc không phải là dân thường. Ông lớn nầy xem công viên như đất nhà của ông vậy.Ai có dịp đi ngang qua mũi tàu - nơi gặp gỡ của 2 đường Nguyễn Trãi và Lê Lai cũ, ngang hông nhà thờ Huyện Sĩ - thì rõ.

Còn nhiều.. rất nhiều chuyện lộng hành chiếm đất công, lấn lề đường nhan nhản ở khắp Saigòn. Chỉ đưa ra vài thí dụ cụ thể : Một công thự tại vườn Tao đàn (có lẽ là nhà cấp cho viên Giám đốc Công viên Tao Đàn) - mặt tiền ngó vào trong - mặt hậu nhìn ra phía đường Nguyễn Du (Taberd cũ ) - bèn có màn trổ cửa mặt sau nhà, xây thêm phía sau thành 2 căn phố thương mãi mặt tiền ngó ra đường Nguyễn Du, trị giá mỗi căn, nhiều trăm ngàn mỹ kim - ngon ơ! Tương tự như vậy - ở góc đường Thành Thái và Cộng Hòa cũ... trước sân nhà của ông Hiệu Trưởng trường Quốc gia Sư Phạm trước 75 - phố thương mãi, quán xá la liệt chiếm mất mặt tiền. Ngang ngược và lộng hành nhứt là 2 căn phố thương mãi bên hông trường Trương minh Ký, đường Trần hưng Ðạo, chễm chệ xây lên ngay bên góc phải sân trường như thách đố dân chúng..Còn trên lề đường khá rộng trước câu lạc bộ CSS cũ, bây giờ là câu lạc bộ Lao động - nhiều gian hàng thương mãi bán quần áo, giày vớ thể thao.. buôn bán ầm ĩ, náo nhiệt suốt ngày.

Công an chiếm đất công, xây nhà tư. Công viên, lề đường trước nhà dân là đất riêng của Công An. Công an sử dụng làm chỗ gửi xe, bịt kín cả lối đi vào nhà. Không ai dám hó hé. Im lặng là an toàn.Thưa gửi là dại dột. Mà thưa với ai?Tất nhiên là phải thưa với công an.Không lẽ công an xử công an? Tướng CS Trần Ðộ phản ảnh còn rõ rệt hơn: "... Xã hội Việt Nam ngày nay là một xã hội vô pháp luật mà phần đầu tiên gây ra là Ðảng. Không thể nào chống tham nhũng được vì nếu Ðảng chống tham nhũng thì Ðảng chống lại Ðảng sao?"("Nhật ký Rồng rắn" của Trần Ðộ).

Nón cối, nón tai bèo, dép râu, áo chemise xùng xình bỏ ngoài chiếc quần màu *** ngựa của người cán bộ CS ngơ ngác khi mới vào Sàigòn - đã biến mất.. Cũng không còn thấy những chiếc áo dài tha thướt của những cô gái đi dạo phố ngày cuối tuần trên các đại lộ Lê Lợi, Lê thánh Tôn, Tự do những ngày trước 75 nữa. Thay vào đó là một đội ngũ phụ nữ - mũi và miệng bịt kín bằng "khẩu trang", găng tay dài đến cùi chỏ, cỡi Honda chạy như bay.. trên đường phố.
Tôi còn thấy những người nghèo khổ chở trên chiếc xe thồ, những thùng carton và bao túi nylon, chồng chất lên nhau cao ngất như sắp đổ xuống...những bà cụ già, những cậu bé tuổi đáng được ngồi ở ghế nhà trường.. những anh phế binh cụt tay, cụt chưn, lê lết trên một miếng ván gỗ... đi bán vé số (một cách ăn xin trá hình)... những em bé mặt mũi lem luốc đang bươi những đống rác để lượm các bao nylon, lon coca, chai bia đem về bán.. hay những em bé rách rưới lang thang trước những tiệm ăn.. chờ khách ăn xong nhào vô bưng tô súp cặn húp vội đỡ lòng..còn những trẻ khác - mắt láo liên trông chừng công an, tay chìa chiếc hộp, làm dấu mời khách đánh giày -..những em bé gái đang hì hục đẩy khách lên đồi cát bằng miếng ván có gắn bánh xe ở "Ðồi cát bay" Phan Thiết. Hỏi "sao em không đi học"? - trả lời: "Nhà không đủ cơm ăn, con làm cái nầy để kiếm thêm cơm ăn.".. Nhiều bà mẹ nhăn nhó ôm thằng bé mặt mày xanh lét, không còn chút máu, chờ suốt buổi sáng... trước tiếng quát tháo ầm ĩ.. vẫn chưa tới phiên mình vào bệnh viện chữa trị cho con.. Nghe nói mấy năm trước đây có nhiều bà mẹ đứng trước bệnh viện Chợ Rẩy chờ bán máu mình để qua cơn đói khổ ngặt nghèo như nhà văn Trần trung Ðạo đã mô tả..Lại nghe một bệnh nhân dứng cạnh đó, cũng chờ đến lượt mình, than thở : " Ở đây là vậy đó ông ơi! Chửa bệnh phải có tiền - trước nhứt phải qua cửa - lọt qua cửa thì còn nhiều khâu - khâu nào cũng phải chìa tiền. Muốn sống - phải có tiền. Chết cũng phải có tiền.

Bộ mặt Sàigòn "đổi mới" bằng những khách sạn lộng lẫy, những câu lạc bộ thời thượng, những phố xá thương mãi sang trọng, những hiệu kim hoàn lóng lánh kim cương, những nhà hàng ăn vĩ đại, những vũ trường cực kỳ tráng lệ, những biệt thự đồ sộ nguy nga mới xây bằng vật liệu ngoại đắt tiền.. trang trí cây cảnh như một mảng vườn Thượng uyển của vua chúa ngày xưa.. những xe hơi bóng loáng nhởn nhơ trên đường phố - nhiều người chóa mắt.. choáng váng, cho là "Việt Nam bây giờ tiến bộ quá". Riêng Phó thường dân tôi tự nghĩ : Như vậy có phải là tiến bộ không? Sự tiến bộ của một nước cần phải nhìn về nhiều mặt : Mặt y tế và giáo dục, mặt đời sống vật chất và tinh thần của dân chúng.. Lợi tức đầu người của Việt Nam - theo thống kê của báo The Economist - bằng : 555 US $ năm 2007 (Hà Nội bốc lên 730 US $) chỉ hơn Lào và Cambodia chút đỉnh. So với các nước láng giềng: Thái Lan : 2550 US $ - Phi luật Tân : 1040US$ - Nam Dương : 1160US$.Tân gia Ba 24840US$.(The Economist World, năm 2007 - p.158, 176, 238) - Việt Nam còn lẹt đẹt đàng sau rất xa. Và trước bộ mặt thay đổi choáng ngợp nầy - nếu đặt câu hỏi : Ai là chủ nhân của những xe hơi, khách sạn- vũ trường, những thương hiệu lớn, những biệt thự lộng lẫy kia? - thì câu trả lời không sợ sai lầm là của cán bộ đảng viên (tại chức hoặc giải ngũ) hoặc con cháu thân nhân của họ. Và ở thôn quê - giai cấp giàu có bây giờ là ai? giai cấp địa chủ là ai? Có phải do của cải của ông cha để lại hay do sự kinh doanh tự do, mua bán làm ăn mà có ?

Cho dù núp dưới cái hào quang chiến thắng "đánh Tây, đuổi Mỹ" - cho dù che giấu, lấp liếm, giải thích thế nào chăng nữa - thì dân miền Nam (gồm cả Nam lẫn Bắc theo chế độ Tự Do) vẫn thấy một sự thật. Sự thật đó là người Bắc XHCN tràn ngập, chiếm hữu toàn bộ phố xá thương mãi trọng yếu của Sàgòn. Làm sao nói khác được khi đi một vòng quanh Sàigòn.. và các khu phố sầm uất nhứt.. vào những hiệu buôn lớn để mua hàng hay hỏi han chuyện trò thì thấy toàn là người Bắc Cộng sản - từ cô bán hàng đến bà chủ ngồi phía trong - cũng toàn là người của xã hội chủ nghĩa miền Bắc. Các tiệm buôn lớn trước 75- như các tiệm vàng Nguyễn thế Tài, Nguyễn thế Năng, Pharmacie Trang Hai, tiệm Émile Bodin của bầu Yên, nhà hàng Bồng Lai, Thanh Thế, Nguyễn văn Ðắc, Phạm thị Trước.. hiện nay, một số đã đổi bảng hiệu hoặc xây cất lại..nhưng đều do người miền Bắc XHCN làm chủ. Các cơ sở khác như nhà hàng ăn lớn, tiệm phở, công ty thương nghiệp, dịch vụ lớn, những tiệm buôn bán dồ nhập cảng v.v.. cũng đều do người Bắc XHCN chiếm giữ...

Tuy không có con số thống kê chính xác nhưng tự mình đi đếm hàng trăm tiệm buôn sang trọng quanh các khu phố lớn ở Sàigòn.. thì khám phá ra được chủ nhân là người Bắc XHCN. (Tất nhiên là vợ con, thân nhân cán bộ lớn). Những gái Bắc XHCN bán hàng là con cháu của chủ nhân người Bắc CS (do các cô tự nói ra). Các cô chiêu đãi viên trên phi cơ VNHK đều là người Bắc thân nhân hay con cháu cán bộ - dĩ nhiên - vẻ mặt lạnh lùng, hách dịch với người Việt Nam và khúm núm lịch sự với khách ngoại quốc..Cán bộ, công nhân viên trọng yếu - cũng đều là người Bắc - trừ một số cán bộ gốc miền Nam tập kết - theo đoàn quân viễn chinh vào đánh chiếm miền Nam - thì cũng kể họ là người XHCN miền Bắc. Hệ thống quyền lực từ trên đến dưới - từ Trung ương đến địa phương - từ Tỉnh thành đến quận lỵ, thị trấn, làng xã gần - đều do đảng viên người miền Bắc XHCN - nắm giữ.Những công Ty dịch vụ có tầm cỡ, những công Ty thương mãi sản xuất lớn - điển hình là một công Ty vận tải và du lịch có đến 6000 xe hơi đủ loại..chủ nhân cũng là người Bắc XHCN.Từ chính trị đến văn hóa, từ giáo dục đến truyền thông, từ nhà cầm quyền cai trị đến chủ nhân cơ sở thương mãi, sản xuất - cũng do người miền Bắc XHCN nắm giữ.

Ðó là sự thật trước mắt ai cũng thấy. Còn những vàng bạc, kim cương, đô la, tài sản tịch thu, chiếm đoạt được trong các cuộc đánh tư sản, cải tạo công thương nghiệp - nhà cửa của tù cải tạo, của dân bị đuổi đi kinh tế mới, những tấn vàng của VNCH để lại những lượng vàng thu được từ những người vượt biên bán chánh thức - tài sản những người thuộc diện tư sản - toàn bộ tài sản nầy từ Saigòn đến các Tỉnh miền Trung, miền Nam - được đem đi đâu? - Không ai biết.

Thông thường - những của cải nầy phải được sung vào công quỹ - để làm việc công ích như các ông cộng sản thường rêu rao bằng những mỹ từ đẹp đẽ.. Thế nhưng - sự thật trước nhứt - là các ông đem chia chác nhau. Chia nhau một cách hợp hiến và hợp pháp theo Luật pháp XHCN (Ðọc Ðất đai-Nguồn sống và Hiểm Họa của Tiến sĩ Nguyễn thanh Giang). Ông lớn lấy tài sản lớn. Ông nhỏ - nhà cửa nhỏ. Có ông cán bộ trung cấp chiếm hữu đến 4, 5 căn nhà. Ở không hết... đem cho công Ty ngoại quốc thuê. Ðiều phổ biến nhứt là các ông cán bộ nầy - vì lo sợ cái gì đó - bèn đem " bán non" những căn nhà đó lấy tiền bỏ túi trước. Một căn nhà của một viên chức tù cải tạo đã sang tay đến 3 đời chủ. Nhà cửa thuộc diện tù cải tạo là dứt khoát phải tịch thu - không ngoại lệ. Những trường hợp con ruột có hộ khẩu chánh thức còn được phép ở lại - là những biện pháp vá víu. Chủ quyền căn nhà nầy là Nhà nước XHCN.

Không chỉ có những người thuộc diện cải tạo công thương nghiệp, tù cải tạo, vượt biên mà người dân thường có nhà cửa phố xá..đều bị "û giải phóng" ra khỏi nhà bằng nhiều chánh sách : Ðuổi đi kinh tế mới, dụ vào hợp tác xả tiểu công nghiệp, mượn nhà làm trụ sở, cho cán bộ vào ở chung( chủ nhà chịu không nổi.... phải bỏ đi ), đổi tiền để vô sản hóa người dân, khiến họ bắt buộc phải bán tất cả những gì có thể bán để mua gạo ăn, cuối cùng chịu không nổi, phải bán nhà với giá rẻ bỏ..để vô hẻm ở, ra ngoại ô hoặc về quê... Cán bộ hoặc thân nhân cán bộ miền Bắc XHCN tràn vào "mua" nhà Saigòn với giá gần như cho không...và bây giờ là chủ những căn nhà mặt tiền ở Saigòn.

Mang xe tăng T.54, cà nông Liên xô, AK Trung cộng, đẩy hàng hàng lớp lớp thiếu niên "xẻ dọc Trường Sơn" bằng máu, nước mắt và xác chết... vào xâm chiếm miền Nam . Chiêu bài là "giải phóng" nhân dân miền Nam - nhưng sự thật khó chối cãi được - là vào để chiếm đoạt tài sản, đất đai, của cải, đuổi dân Saigòn (gồm cả người Nam lẫn Bắc theo chế độ Tự Do) ra khỏi Thủ Ðô bằng nhiều chánh sách khác nhau - để bây giờ chính các ông đã trở thành những nhà tư bản đỏ triệu phú, tỉ phú đô la, vàng bạc kim cương đầy túi - những ông chủ công Ty có tầm vóc, những địa chủ đầy quyền lực.. Trương mục ở nước ngoài đầy nhóc đô la. Con cái du học ngoại quốc.(Trường hợp con Thủ Tướng CS Nguyễn tấn Dũng đang du học Mỹ là trường hợp điển hình). Như vậy hành vi nầy gọi là gì?Trong những lúc canh tàn rượu tỉnh - một mình đối diện với lương tâm thuần lương của mình - các ông tự gọi mình đi.

Ðến thời "mở cửa" - cơ hội hốt tiền còn nhiều hơn..gấp bội. Tư bản ngoại quốc ồ ạt đầu tư, khai thác dầu khí, thâu đô la Việt kiều về thăm quê hương - đô la khách du lịch ngoại quốc, bán đất cho Công Ty ngoại quốc xây cất cơ xưởng, cấp giấy phép các công Ty ngoại quốc, các dịch vụ đấu thầu xây cất cầu cống, làm đường sá, xây cất đại công tác. Những món nợ kếch xù từ Ngân hàng thế giới, từ quỹ tiền tệ quốc tế - những món nợ trả đến mấy đời con cháu cũng chưa dứt.. Những đại công tác nầy mặc sức mà ăn.. no bóc ké.. Nhiều công trình vừa xây cất xong..đã muốn sụp xuống vì nạn ăn bớt vật liệu. Một thí dụ diễn hình : Một bệnh viện gần chợ "û cua" Long Hồ - quê hương của Phạm Hùng - nước vôi còn chưa ráo.. đã muốn sụp. Hiện đóng cửa không sử dụng được.

Hiện tượng người Bắc XHCN khống chế toàn bộ, làm chủ nhân ông mọi lãnh vực, chiếm hữu nhà cửa, phố xá thương mãi ở những khu thương mãi quan trọng nhứt - là một sự thật không thể chối bỏ. Cán bộ lớn đã trở thành những nhà tài phiệt đầy quyền lực - những ông chủ lớn giàu có nhứt lịch sử. Trong khi dân chúng miền quê - nhứt là miền Nam - ngày càng nghèo khổ, thất nghiệp kinh niên.. Khoảng cách giàu nghèo càng lớn - đời sống cán bộ và dân chúng càng ngày cách biệt..Giàu thì giàu quá sức. Nghèo thì nghèo cùng cực.

Nhà văn - bác sĩ Hoàng Chính - gọi thời kỳ sau 75 là thời "Bắc thuộc" - "Năm Bắc thuộc thứ 2: Lưu vong tại quê nhà trong cái đói lạnh.. - Năm Bắc thuộc thứ 6: Cầu cho em nhỏ 10 tuổi đầu đủ cơm ăn giữa bầy thú hát điên cuồng chuyện thù oán. - Năm Bắc thuộc thứ 12: Trong ngục thất quê hương ấy, có những bộ xương thôi tập khóc cười.."

Miền Bắc XHCN đem quân xâm chiếm miền Nam để khống chế nơi đó bằng sự đô hộ hà khắc và tinh vi.



BỘ MẶT THÔN QUÊ MIỀN NAM



Có nhìn tận mắt, nghe tận nơi, mới hình dung được khuôn mặt miền Nam sau 32 năm dưới chế độ cọng sản. Ðể được trung thực - người viết ghi những điều thấy và nghe - không bình luận - tại những nơi đã đi qua. Thôn quê miền Nam - những làng xóm gần tỉnh lỵ quận lỵ đã có điện. Những làng xã xa xôi hẻo lánh vẫn còn sống trong sự tăm tối. Ðường sá có tu sửa phần nào..Ðường mòn đi sâu vào thôn xóm được lót bằng những tấm dalle lớn (đường xóm Cái nứa, Cái chuối xã Long Mỹ VL), xe Honda và xe đạp chạy qua được. "Cầu tre lắt lẻo", cầu khỉ được thay thế bằng cầu ván, cầu đúc (vật liệu nhẹ). Cầu tiêu công cộng trên sông các chợ quận (Cái Bè, Cái Răng ) nay không còn thấy nữa. Nhà cửa dọc theo bờ sông Cần Thơ - chen vào những nhà gạch ngói, nhà tôn - còn nhiều nhà lá nghèo nàn. Tương tự như vậy - dọc theo bờ sông Long Hồ - một số nhà gạch nhỏ mới cất..xen kẻ những mái lá bạc màu. Vùng Trà ốp, Trà cú (Vĩnh Bình), chợ Thầy Phó (Vĩnh Long) nhiều nhà gạch mới xây nhưng vẫn không thiếu nhà lá, nhà tôn. Ðường mòn chạy sâu vào thôn xóm vẫn còn đường đất lầy lội vào mùa mưa nước nổi..

Hai bên đường xe chạy từ Mỹ Tho, Cao Lãnh, Châu Ðốc, Hà Tiên, Rạch Giá, Cần Thơ. Nhìn chung - có một sự thay đổi rõ rệt. Nhà cửa, hàng quán dầy đặc, động cơ ồn ào, người ta chen chúc.. Cảm giác chung là ngột ngạt, khó thở. Những vườn cây xanh um bên đường đã biến mất..hoặc thụt sâu vào trong, không còn thấy nữa. Không còn vẻ đẹp thiên nhiên ngày nào của vườn xoài cát sai oằn, mát mắt vùng Cái Bè, An Hữu, vườn mận Hồng Ðào chạy dài hàng mấy cây số ở Trung Lương...




Dưới sông - từ kinh Vĩnh Tế chảy dài ra sông Tiền Giang - hai bên bờ toàn là nhà sàn, phía sau chống đỡ sơ sài bằng những trụ cây tràm. Mỗi nhà hoặc 2, 3 nhà đều có cầu tiêu tiểu bắc phía sau. Tắm rửa giặt giũ, múc nước lên uống, phóng uế - cũng cùng trên một dòng sông. Không có gì thay đổi. Làng Chàm còn gọi là chà Châu Giang cũng còn đó. Cũng nghèo như trước. Những chiếc ghe vừa dùng làm nhà ở, vừa là hồ nuôi cá.. Basa, cá điêu hồng v.v.. ở dọc bờ sông khá dài... Dường như ngành nầy hoạt động khá mạnh. Dọc trên những nhánh phụ lưu của 2 con sông Tiền và sông Hậu - người ta không còn thấy bóng dáng của những cô gái thướt tha trong chiếc áo bà ba và chiếc quần lãnh Mỹ A, chèo ghe tam bản, bơi xuồng như thời trước 75 nữa.. Hỏi một ông già tên Ph. tại Cái Răng, được trả lời : "Ði lấy Ðại Hàn, Ðài Loan hết rồi ông ơi!" Tôi hỏi thêm : "Các cô gái có nghe nhiều người bị gạt bán vào ổ mãi dâm, nhiều cô gái bị chồng bắt làm lao động khổ sai, bị ngược đãi, đánh đập.. các cô gái nầy không sợ sao ông? - "Biết hết - mấy cổ biết hết, báo Tuổi trẻ đăng hàng ngày. Nhưng cũng có những cô có chồng Ðại Hàn, cho tiền cha mẹ xây nhà gạch. Cô khác thấy vậy ham. Phần nghèo, phần không có việc làm kinh niên. Họ liều đó ông. Biết đâu gặp may." Câu chuyện gái Việt lấy chồng Ðại Hàn, Ðài Loan hiện không ai là không biết.

Tờ Tuổi trẻ - số ra ngày mùng 1 Tết năm Ðinh Hợi - trong bài: "Nỗi đau từ những con số"- có nói đến số phận của 65000 phụ nữ đang làm vợ những ông chồng Ðài Loan già, tàn tật đui mù, làm vợ tập thể cho cả gia đình cha lẫn con. Cũng tờ báo nầy: "Tại một tổ chức kết hôn lậu, hàng chục cô gái đang "bày hàng" để 2 ông Hàn quốc tuyển chọn làm vợ và 118 cô gái khác đang nằm, ngồi, lố nhố chờ đến lượt mình " Và cũng tờ Tuổi Trẻ số phát hành ngày 25-04-2007, viết : "Hơn 60 cô gái, tuổi từ 18 đến 20 từ miền Tây Nam bộ lên Saigòn để dự tuyển.Các chàng rể Hàn Quốc được quyền soi xem kỷ, chú ý đến cả từng vết thẹo trên thân thể cô gái. Dịch vụ môi giới hôn nhân lậu có chiều hướng gia tăng.Chỉ trong vòng nửa tháng mà Công An đã phát hiện 3 vụ môi giới hôn nhân trái phép ở quận 6, 10 và Tân Bình với gần 400 lượt cô gái hiện diện.Thậm chí - những cô gái được xe ôm chở tới địa điểm dồn dập gây náo loạn cả xóm".

Người viết có lần lang thang trên đường Nguyễn tri Phương tìm quán ăn cơm trưa, có chứng kiến tại chỗ: Từng cặp trai gái lố nhố xếp hàng đôi trước cửa một trường học, để lần lượt vào trong.. Hỏi một người trung niên lái xe Honda ôm, được anh trả lời: "Ðó là những người con gái đi lấy chồng Ðài Loan và Ðại Hàn. Hàng bên trong là những người đang làm thủ tục xuất ngoại theo chồng. Hàng bên ngoài là những người đang vào ký giấy hôn thú sau khi đã qua các cửa ải môi giới và thủ tục tuyển lựa". Tôi nhìn kỹ các cô gái nầy tuổi rất trẻ.. khoảng chừng 18 đến 20.... đứng cặp với những anh Tàu già sồn sồn- có một người tàn tật. Không thấy có thanh niên trẻ. Nhìn cách ăn mặc và nghe họ nói chuyện - tôi đoán chừng họ đến từ miền Tây Nam Bộ. Ðây là tổ chức môi giới chánh thức có giấy phép hành nghề.

Song song với tổ chức chánh thức, còn có một tổ chức "môi giới hôn nhân lậu"- sự thật là một tổ chức buôn người, chuyên đi dụ dỗ trẻ em và gái, nói gạt là đi bán hàng hay đi làm việc tại các cơ xưởng ngoại quốc nhưng là để bán thẳng vào các ổ mãi dâm ở Kampuchia, Thái Lan, Ma cau.. để nơi đây huấn luyện trẻ em làm nô lệ tình dục.. các cô gái làm điếm.. hoặc bán cho người Tàu bỏ tiền ra mua nô lệ.. Tất nhiên là phải có sự tiếp tay che chở ăn chia của Công An. Nói là lậu nhưng thật ra là nhan nhản xảy ra hằng tuần-thậm chí hằng ngày trước mặt dân chúng tại các quận Bình Thạnh, quận 11... Sàigòn.

Cho dù chánh thức hay lậu... hậu quả cũng gần giống nhau. Chánh thức thì có giấy phép, có công an làm thủ tục, chánh phủ thu tiền lệ phí. Lậu thì lén lút với sự che chở của Công An. Hậu quả gần giống nhau. Nhiều cô gái về làm vợ mấy tên Ðài Loan, Ðại Hàn bị ngược đãi, đánh đập tàn nhẫn - ban ngày làm nô dịch.. ban đêm phục vụ tình dục.. rồi bán vào động mãi dâm lấy tiền gở vốn lại...(Trại cứu giúp nạn nhân của cha Hùng ở Ðài Bắc là một bằng chứng) Còn lậu thì.. bán thẳng vào ổ điếm. Biết bao nhiêu thảm cảnh.. biết bao nhiêu bi kịch thương tâm làm rúng động lương tâm nhân loại.Cựu Quốc Trưởng Sihanouk không giấu được nỗi xót xa trước thảm cảnh người phụ nữ Miên làm vợ mấy thằng Tàu..lên tiếng kêu gọi họ trở về nước. Không thấy Việt Nam nói nửa lời! Những cô gái nầy có biết những thảm kịch đau thương, những sự hành hạ, ngược đãi, đánh đập.. nầy khi lấy chồng Ðài Loan, Ðại Hàn không? Có bị cưỡng bức, bị dụ dỗ hay tự nguyện? Cha mẹ có đồng ý hay cản trở? Nguyên nhân nào đã thúc đẩy họ dấn thân vào con đường hiểm nguy, tương lai mù mịt..?

Trừ những trường hợp bị dụ dỗ qua đường dây buôn người - những người con gái này thật sự là họ TỰ NGUYỆN. Họ còn phải vay tiền mua sắm, ăn diện, hối lộ để được giới thiệu. Nhưng nguyên nhân nào thúc đẩy họ đi lấy chồng Ðài Loan, Ðại Hàn?

Có thể có nhiều nguyên nhân phức tạp. Phó thường dân tôi chỉ đưa ra vài nhận định thiển cận như sau: Quá nhiều chương trình ngăn chống lũ lụt, chương trình công nghiệp hóa, đô thị hóa...bừa bãi, không được nghiên cứu cẩn trọng... đất đai canh tác bị thu hẹp. Dân số gia tăng... Khối lượng đông đảo người miền Trung, Bắc XHCN tràn vào.. Nông dân miền Nam thiếu đất canh tác.. Các cô gái miền Tây.. quẫn bách vì không có việc làm kinh niên - cuộc sống vô vọng mịt mờ - có nhiều trường hợp bị thúc đẩy vì cha mẹ mắng nhiếc, đay nghiến... khi so sánh con gái mình với cô con gái làng bên có chồng Ðại Hàn mang tiền về xây nhà gạch cho cha mẹ. Và cũng vì hấp thụ một nền giáo dục của chế độ CS ( sinh sau 75 ) - những người trẻ tuổi không có ý niệm về luân lý đạo đức cũ.. thang giá trị bị đảo lộn.. nên họ không đặt nặng danh dự, sĩ diện như thời trước.. Do vậy - khi bị dồn vào đường cùng.. họ đành đánh liều nhắm mắt đưa chưn.. Nhưng động lực chánh là nghèo..




NGHÈO


Là nguyên nhân chánh đưa đẩy các cô gái miền Tây Nam Bộ đi lấy chồng Ðại Hàn và Ðài Loan... để hy vọng thoát khỏi cảnh đời cơ cực, vô vọng không lối thoát.. Thế nhưng tại sao đồng bằng sông Cửu Long (ÐBSCL) - vựa lúa nuôi sống cả nước - sau 32 năm dưới chế độ CS lại trở nên nghèo như vậy - nghèo hơn cả đồng bằng sông Hồng (ÐBSH)? Theo tiêu chuẩn nghèo từng vùng của Tổng cục thống kê Việt Nam - thì tỷ lệ ÐBSCL năm 1998: ÐBSC: 37%. ÐBSH: 29%. Năm 2002: ÐBSCL: 13 %. ÐBSH: 9%.(Nhà x.b Thống kê - Hànội, trang 13 - LVB trích
dẫn ).

Dù theo tiêu chuẩn nào: tiền tệ (tính bằng tiền hay bằng gạo) - mức sống (bao gồm lương thực, nhà ờ, mức sống văn hóa) - ÐBSCL vẫn nghèo hơn ÐBSH - bởi lẽ khi nghèo về lương thực - thì khó có thể giàu về nhà ở và đời sống văn hóa.

Ðó là cái nghèo mà anh Lâm văn Bé đã nhìn qua những con số có giá trị của những chương trình nghiên cứu thống kê khoa học. Và sau đây là cái nghèo miền Nam qua cái nhìn tận mắt, nghe tận nơi của người viết: Cái nghèo ở Việt Nam bao gồm cả thành thị lẫn thôn quê là cái nghèo thiếu trước hụt sau, ăn bữa sáng lo bữa chiều - cái nghèo của một nông dân, nhà dột nát.. khi trời mưa lúc ban đêm..không có chỗ để nằm phải tìm một góc nhà, phủ cái mền rách lên người ngồi run cằm cặp.. trước từng cơn gió lạnh buốt lùa vào căn nhà trống hốc.... Cái nghèo của một người đi mượn tiền, mượn gạo.. tới ngày hẹn không tiền trả.. Cái nghèo của một thanh niên thất nghiệp... cha bị lao phổi không tiền mua thuốc nằm ho sù sụ..mẹ bơi xuồng đi bán bắp nấu không đủ gạo cho một đàn con 4 đứa, mũi dãi lòng thòng đang bốc đất cát chơi ngoài sân.

Tục ngữ bình dân có câu: Ít ai giàu 3 họ, khó 3 đời.- Có. Tôi quen biết ông Sáu S. làm nghề chài lưới.. ở sông Long Hồ. Ðời con là anh Tư Te tiếp nối nghề nầy : nghề đi nhủi tép.. Và trên bờ sông Long Hồ năm nay (2007) tôi thấy vợ chồng một cậu thanh niên tên M. vừa cặp xuồng vào bến, đem miệng nhủi còn dính đầy rong rêu phơi trên mái nhà lá đã nhuộm màu thời gian bạc thếch.. Hỏi thăm thì té ra là con của Tư Te. Ðời ông nội - nghèo! Ðời cha nghèo! Ðời cháu cũng nghèo! Khó 3 đời đó. Cọng Sản đổi đời cho người giàu thành nghèo - không đổi đời cho người nghèo thành giàu.Người nghèo vẫn tiếp tục nghèo.

Nói chung thì nông dân Việt Nam chiếm 85% dân số mà đất không đủ để canh tác - còn công nghiệp không có khả năng biến nông dân thành thợ thuyền..trong khi dân số lại gia tăng quá tải. Cho nên thất nghiệp không thể tránh. Nghèo là hiện thực. Tiến sĩ Lê đăng Doanh trong một bài phổ biến trên mạng, viết : "Nông dân đã nghèo, đất đã kém đi, nhưng mỗi năm thêm 1 triệu miệng ăn, lấy đâu ra mà ăn. Lao động vất vả mỗi ngày trên 8m2 đất thì lấy gì mà giàu có được? "
 


MIỀN NAM - 32 NĂM DƯỚI CHẾ ÐÔ CỘNG SẢN



Kinh tế Việt Nam - trong đó có miền Nam - có chút tiến bộ - so từ thời kỳ bao cấp đến thời kỳ mở cửa. Nhưng chỉ là tiến bộ với chính mình. Ðối với các nước khác trong vùng thì còn lẹt đẹt.. cầm lồng đèn đỏ... Và điều quan trọng là sự phát triển nầy có đem lại phúc lợi cho dân chúng qua sự tái phân lợi tức quốc gia, để tài trợ các chương trình y tế, giáo dục - các chương trình tạo công ăn việc làm, phát triển nông nghiệp, xây dựng hạ tầng cơ sở hay không? Hay là phát triển bằng những con số báo cáo rỗng tuếch? Lợi tức tạo được đã bị cả hệ thống của những con virus tham nhũng đục nát cơ thể.. Và hiện tại - muốn phát triển công nghiệp - nhà cầm quyền địa phương - theo lệnh Ðảng - mở rộng khu công nghiệp, khu du lịch, đã quy hoạch lấy đất, phá mồ phá mả, chiếm nhà dân một cách bạo ngược.. Lòng dân phẫn uất, kêu la than khóc.. Oán hận ngút trời xanh! ( 19 Tỉnh miền Nam biểu tình khiếu kiện trước trụ sở quốc hội 2 Sàgòn ). Như vậy có gọi là phát triển không?


Kết Luận


  32 năm nhìn lại: Người ta thấy miền Bắc đã "giải phóng" dân Sàigòn ra khỏi đất đai, nhà cửa của họ. Họ phải rút vô hẻm, ra ngoại ô hay về quê bằng nhiều chánh sách khác nhau. "Giải phóng" miền ÐBSCL ra khỏi sự trù phú do thiên nhiên ưu đãi từ nhiều thế kỷ."Giải phóng"quân nhân, viên chức chế độ cũ ra khỏi nhà, để đưa họ vào các trại tù cải tạo hoặc đẩy họ ra biển..."Giải phóng" phụ nữ miền Tây, để họ được tự do đi làm "vợ nô lệ", đi làm điếm ở Kampuchia, TháiLan...

- 32 năm nhìn lại: Người ta thấy Việt Nam trở lại thời kỳ mua bán nô lệ như thời Trung cổ. Phụ nữ Việt Nam bị bán đấu giá trên E-bay Taiwan website (2003) - bị trưng bày trong lồng kính, cũng để bán đấu giá như một con súc vật ở Singapour (2005). Chỉ trong năm 2005 - có khoản 400.000 phụ nữ và trẻ em bị bán ra ngoại quốc. (Theo UNI CEF - LHQ và Bộ Tư Pháp Việt Nam)

- 32 năm nhìn lại: Mượn lời nhà báo Claude Allegre, báo L''expresse ngày 29-8-2002: "Người ta không thể cho qua một cách im lặng những Khơ me đỏ, những trại tập trung ở Cambodia và những cuộc tàn sát man rợ ở đó. Và Việt Nam không được biết đến như là một chế độ nhân đạo hơn. Dưới cái cớ là dân tộc can đảm nầy đã chiến thắng các siêu cường quốc - người ta đi đến chỗ quên đi một nền độc tài đẫm máu đang thực thi trên xứ sở đó "

- 32 năm nhìn lại: Miền Bắc XHCN rõ ràng đã thiết lập một nền đô hộ miền Nam - khắc nghiệt, tinh vi hơn cả thời Pháp thuộc.

Và điều quan trọng trên hết là Việt Nam đang đứng trước hiểm họa mất nước. Một đảng viên kỳ cựu của chế độ Cộng sản lên tiếng cảnh cáo: "Việt Nam đang đứng trước hiểm họa mất nước. Mất cả đất đai, sông núi và dân tộc. Việt Nam sẽ trở thành một tỉnh lẻ của Tàu".

Bài viết của: Nguyễn Văn Trấn


Back to top
 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: ĐỌC BÁO
Reply #158 - 09. Jan 2009 , 16:49
 

SỰ TRƯỞNG THÀNH CỦA KẺ CƯỚP



Lê Vi – ĐDCND
www.ddcnd.org





Từ khi có quyền lực trong tay, đảng cộng sản đã bắt đầu công cuộc chiếm đoạt cướp đất của nhân dân. Chúng ta cùng quay ngược dòng thời gian để hiểu rõ bản chất và động cơ của chính quyền cộng sản hiện nay.

...



CƯỚP CHÍNH QUYỀN

Với chiêu bài chống thực dân Pháp giải phóng đất nước, đảng Lao động Việt Nam, tên gọi trá hình của đảng Cộng sản, đã nhận được sự hưởng ứng của mọi thành phần trong xã hội. Do được sự chỉ đạo của Quốc tế cộng sản, đảng Lao động Việt Nam đã nỗi trội hơn hẳn về tổ chức và nhân sự so với các chính đảng khác trong nước. Từ đó, một chính quyền được thành lập tại miền Bắc Việt Nam dưới sự lãnh đạo của đảng Lao động và một số chính đảng khác. Tuy nhiên, sau khi nắm giữ quyền lực trong tay, bản chất cộng sản đã trỗi dậy mãnh liệt. Vì lo sợ cái “chất” cộng sản sẽ bị lộ và bị nhân dân tẩy chay, đảng Lao động đã nhanh chóng thủ tiêu và loại trừ các chính đảng khác để độc quyền chiếm giữ quyền lực. Sau khi độc chiếm quyền lực, đảng cộng sản đã lộ nguyên hình là tập đoàn maifia Cộng sản Việt Nam .

Và cũng từ đây nhân dân Việt Nam dần dần thấy được bộ mặt của kẻ cướp.



TỪ GIẾT NGƯỜI CƯỚP CỦA

Được sự chỉ đạo từ Cộng sản Xô việt, với chiêu bài cải cách ruộng đất, đảng Cộng sản Việt Nam đã tiến hành một cuộc đấu tố gây ra một cuộc thảm sát kinh hoàng ở miền Bắc và cướp đoạt cả sinh mạng lẫn ruộng vườn của tầng lớp bị coi là phú nông. Hàng trăm ngàn người đã vì tài sản của mình mà phải bỏ mạng oan uổng. Tuy nhiên cái dã man nhất trong chiêu bài cải cách này là Cộng sản đã khai thác triệt để sự mâu thuẩn trong mỗi gia đình để gây cuộc thảm sát: Con cái đấu tố Cha Mẹ, Anh Chị Em đấu tố nhau, láng giềng trong chóc lát đã trở thành thù địch.

Bất chấp đạo lý, bất chấp lương tâm, Cộng sản đã chiếm đoạt được phần lớn đất đai từ những người bị coi là địa chủ.



ĐẾN MỊ DÂN

Sau khi cướp được miền Nam từ tay Cộng Hòa, quyền lực đã lên tới tận cùng, tập đoàn mafia Cộng sản tiến hành một cuộc vơ vét đến tận cùng xã hội để thu gom toàn bộ đất đai của nhân dân vào tay mình. Toàn bộ nhân dân trên cả nước đã bị lùa vào hợp tác xã, một chiêu thức chiếm đoạt đất đai của xã hội chủ nghĩa, đất đai từ đó nằm gọn trong tay của tập đoàn hại dân hại nước này. Khi phong trào hợp tác xã thất bại, người dân phải tự tìm đường sống cho mình thì các tay cộng sản đã ung dung lấy đất chia nhau. Người dân lại một lần nữa trắng tay.



RỒI CƯỠNG BỨC BẰNG QUYỀN LỰC

Tưởng chừng như hành động cướp đoạt đó sẽ dừng lại trong thời đại tạm gọi là văn minh này. Nhưng có vẻ như nó sẽ không bao giời kết thúc. Xã hội ngày càng văn minh thì kẻ cướp cũng ngày càng xảo quyệt hơn. Chiêu bài quy hoạch đã được cộng sản tận dụng triệt để. Với dự án quy hoạch trong tay, những vùng đất có giá trị đã không nằm ngoài tầm với của bọn cướp này. Được bảo kê bởi lực lượng công an hùng hậu và sẵn sàng trấn áp bằng bạo lực, đảng cộng sản đã ngang nhiên đuổi người dân ra khỏi nhà mình, người dân chỉ còn biết nuốt nước mắt vào trong khi nhìn thấy tài sản của mình bỗng chốc biến thành Mỷ kim nằm gọn trong tài khoản của các vị lãnh đạo.

Càng điều hành đất nước lâu bao nhiêu thì cộng sản gây ra oan nghiệt nhiều bấy nhiêu.



VÀ LUẬT PHÁP - ĐỈNH CAO CHÓI LỌI ???


...


imgKể từ khi gia nhập chợ quốc tế, thông tin bùng nỗ, người dân đã dần ý thức được quyền và nghĩa vụ của mình và cũng vì bí quá làm liều, những vụ tranh chấp đất đai giữa nhân dân và chính quyền diễn ra ngày càng nhiều và mức độ căng thẳng, quyết liệt ngày càng cao. Hết Công giáo đến Tinh lành rồi Phật giáo. Hết Thái Hà đến Vĩnh Long rồi Sài gòn. Hết Yên sơn rồi đến Kiên Giang, Hưng Yên… Phong trào đòi đất ngày càng phát triển đã khiến cho chính quyền cộng sản ngày càng lo lắng.

Thay vì cố gắng giải quyết mâu thuẩn bằng công lý và sự thật, cố gắng sữa sai để yên dân trị quốc, chính quyền cộng sản lại cố gắng bảo vệ quyền lợi của mình, và luật “ứng tiền án phí trước khi khiếu kiện” đã được chính quyền cộng sản ban hành.

Quả thật đây chính là đỉnh cao chói lọi của hành vi cướp bóc – cướp bằng luật pháp

Nếu chỉ nghe qua thôi, ai cũng sẽ thấy hợp lý vì đi kiện thì phải đóng án phí. Nhưng bất kỳ ai sống trong xã hội Việt Nam này cũng nhận ra rằng đây chính là luật để bảo vệ cho kẻ cướp, những người có quyền lực trong tay lợi dụng danh nghĩa chính quyền chiếm đoạt tài sản nhân dân. Đại đa số người dân Việt Nam đã bị chiếm đoạt từ ruộng đất đến tài sản, cơm không đủ ăn, nhà không có ở thì tiền đâu mà ứng án phí. Qua bao nhiêu vụ khiếu kiện trước đây, nếu cộng sản bị đuối lý nuốt không trôi thì đất tư đã nghiễm nhiên trở thành tài sản cộng đồng, nếu người dân bỏ tiền ra ứng án phí thì có khác gì đem chút tài sản cuối cùng của mình giao cho các cụ thẩm phán mắt mờ tai lãng nữa.



LẠI TRẮNG TAY.


Thế là từ đây, chút hi vọng mong manh còn sót lại của người dân Việt Nam đã bị kẻ cướp tước đoạt bằng luật pháp.



Việt Nam, ngày 8 tháng 1 năm 2009


Back to top
« Last Edit: 09. Jan 2009 , 16:54 by thubeo »  

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
dacung
Gold Member
*****
Offline


Thất bại lớn nhất
là sợ thất bại!

Posts: 1378
Re: ĐỌC BÁO
Reply #159 - 27. Jan 2009 , 16:44
 
'VIỆT KIỀU' CỨNG, VIỆT CỘNG BUÔNG


VI ANH
Việt Báo Thứ Tư, 1/28/2009, 12:00:00 AM


Ngày 15.1.2008, Hải Quan của VNCS (ta gọi là Quan Thuế) đòi Ngân Hàng Đông Á phải đóng 10% thuế về số tiền người Việt hải ngoại gởi về. Ngân hàng Đông Á không chịu, Hải Quan yêu cầu ký giấy nợ, Ngân hàng Đông Á không làm.Và ngân hàng Đông Á cấp báo cho các công ty chuyển tiền ngoài VN, rằng tiền gởi về trong nước có thể bị đóng 10% thuế. Thời đại Tin học, tin đi nhanh như ánh sáng. Các đài phát thanh RFA của Mỹ, RFI của Pháp, và truyền thông tiếng Việt phổ biến rộ lên. Hậu quả nhãn tiền. Ngay những ngày sau đó số tiền gởi về VN giảm thê thảm. Tin BBC ngày 19.1.2009, Bộ Tài Chánh VNCS công điện hỏa tốc nói không có việc đánh thuế 10% đối với kiều hối gửi về nước và giải thích rằng đã có sự "nhầm lẫn" và đang mở cuộc điều tra để "làm rõ vấn đề"! Vấn đề đặt ra để suy nghiệm trong ba ngày Tết, là, những sự kiện trên phải chăng là CS Hà nội thăm dò, nắn gân thử "Việt Kiều", hễ thấy mềm thì "nắm", cứng thì buông?

Công điện hoả tốc của Bộ Tài Chánh cho thấy Việt Kiều "gân" thiệt, không cho CS dùng thân nhân mình như con tin để khai thác thêm nữa. "Việt Kiều" bây giờ không còn là những ngưòi mà CS Hà nội mới vào chụp cho cái mũ xanh dờn" ngụy quân, ngụy quyền có nợ máu vời CS" để tự tiện cướp tiền bằng cách đổi 500 đồng VNCH bằng 1 đồng của CS Bắc Việt, và mỗi người ở Miền có bao nhiêu cũng thây kệ, chỉ được lấy ra 200$ CS Hà nội mà thôi. CS bắt đi tù cải tạo, đuổi đi kinh tế mới để "quét sạch nhà sạch cửa" cấp cho cán bộ đảng viên ngoài Bắc tràn vào với tinh thần "hồ hởi phấn khởi" như người Việt tỵ nạn lần đầu tiên đến Mỹ.

Trái lại "Việt Kiều" bây giờ chiếm đại đa số của 3 triệu ngươi tỵ nạn CS, có quốc tịch của quốc gia đại siêu cường mà CS Hà nội đang cầu cạnh.Tổng sản lượng Việt Kiều mỗi năm sấp sỉ ngân sách của CS Hà nội. Tiền gởi giúp, cho không bà con mỗi năm - theo thông lệ ít khi lớn hơn 5% số kiếm được - đã là 8 tỷ Đô, hơn phân nửa số khiếm hụt ngoại thương của CS Hà nội năm rồi.

Việt Kiều bây giờ thừa kinh nghiệm, mưu lược, và phương tiện để gởi tiền giúp bà con, qua mặt CS Hà nội một cái vù . Mỗi năm có 400 000 người đi VN và hàng ngàn công ty ngoại quốc đầu tư ở VN và rất nhiều cán bộ đảng viên CS có con cháu đi du học đang rửa tiền cho cha mẹ để "thu vén cuối đời", có gì trốn đi ngoại quốc; nên con đường gởi tiển ngoài vòng kiểm soát của CS Hà nội là "chuyện nhỏ" quá dễ. Do vậy CS Hà nội không mong gì dùng bà con của Việt Kiều để bắt bí Việt Kiều như dùng xương tàn cốt rụi của quân nhân Mỹ để bắt bí Mỹ để có bang giao và giao thương thời TT Clinton nữa.

Nghề bắt bí của CS Hà nội đã lụt, đã cổ lổ sĩ mất rồi. Đã qua rồi cái thời Việt Cộng ở trong bưng bắt bí đánh thuế người ở thành. Vì bắt bí mà các công ty, các tiệm Tây, Tàu, Việt ở chợ một phần phải đóng thuế cho Việt Cộng. Việt Cộng có nhiều cách bắt bí rất thô thiển nhưng khá hiệu quả lúc chiến tranh Quốc Cộng cày răng lượt. Cho một "mẹ chiến sĩ, chị nuôi, đồng chí hộ lý, cái đít văn công, cái mông bộ đội" giả dạng thường dân đi chợ trao thơ đòi thuế. Chờ một thời gian không trả lời thì hăm dọa bằng thơ hay lời nhắn. Hăm dọa bằng lời không được thì lén gởi vài viên đạn AK hay nhét cây dao gâm sét hay vài truyền đơn viết nguệch ngoạc trước cơ sở. Rồi VC tìm các mật báo cho chánh quyền Quốc Gia. Đối với công ty ngoại quốc như BGI, thuốc Bastos , Melia thì gài hay giựt mìn xe vận chuyển của hãng nếu đòi hỏi, hăm doạ không được. Không ai muốn đóng thuế cho VC nhưng cũng không muốn bị phiền phức, rắc rối với ngành an ninh quốc gia như cảnh sát, an ninh quần đội, nên làm thinh và "thí cho cô hồn VC" một mớ tiền để yên thân làm ăn.

Cách "làm ăn kiểu du kích" cò con này coi vậy mà đắc dụng ngay đối với chánh quyền Mỹ trước đây vì ăn hoc quá nhiều tưởng VC như mình nên như thầy nghề võ bị người tay ngang đánh, CS Hà nội đã dùng "xương tàn cốt rụi" của quân nhân Mỹ trong Chiến Tranh VN để bắt bí. Bằng việc trao trả hài cốt quân nhân Mỹ, CS Hà nội đã được hai việc lớn: gở cấm vận và lập bang giao Hà nội và Washington.

Cũng theo cái mững đó, CS Hà nội bây giờ bắt bí "Việt Kiều" nên thất bại. Trước đây, CS dùng những thân nhân bè bạn còn kẹt ở lại như con tin để lấy tiền chuộc. Người Việt tỵ nạn CS ở thế kẹt. Không lẽ để thân nhân gia đình đói nghèo, con cháu thất học trong gọng kềm của chế độ CS Hà nội. Không lẽ để trẻ em mồ côi, người lớn đơn chiết chết vì đói nghèo, bịnh hoạn. Nên phải bấm bụng giúp đỡ. Việc làm này làm cộng đồng người Việt tỵ nạn CS có khi tranh biện, bất đồng với nhau vì người thì quyết không đi VN, không gởi tiền về VN, người thì ở thế kẹt phải giúp gia đình, và đồng bào bất hạnh. CS Hà nội ở giữa đút tiền vào túi vì xét ra cho cùng tất cả ngoại tệ sau cùng rồi cũng vào ngân hàng nhà nước của CS Hà nội. Quyền in và phát hành tiền, quyền hối đoái là độc quyền của Đảng Nhà Nước CS. Người nhận tiền cũng như người dân Việt phải xài tiền đồng trong cuộc sống hàng ngày.

Thế nhưng túi tham không đáy, CS Hà nội thấy chưa đủ, muốn lấy thêm. Đánh thuế 10% vào số tiền gởi về VN chánh yếu là đánh thuế vào Việt Kiều. Đánh dưới hình thức thuế trị giá gia tăng của số tiền gởi về hay thuế lợi tức (từ CS là thuế thu nhập) của người nhận trên số tiền. Nhưng sau cùng Việt kiều vẫn là người thọ sắc thuế này. 100 Đô Việt Kiều xuất ra gởi về đàng nào người gởi hay người nhận đóng thuế 10% thì giá trị khi đến tay ngưòi nhận vẫn còn 90 Đô thôi. Trên thế giới này không có nước nào đánh thuế giá trị gia tăng trên tiền gởi nhưng CS Hà nội tham quá hoá liều. Và phản ứng của "Việt Kiều" làm CS phải "thật thà khai báo" đó là một " lầm lẫn". Không ai có thể tin đó là một lầm lẩn được. Không có "chỉ đạo" của Bộ Chánh tri, của Thủ Tướng Chánh phủ, Bộ tài chánh, thì Hải Quan dầu có uống một trăm thang thuốc "liều" cũng không dám làm. Làm mạnh nữa là dằng khác vì Hải Quan yêu cầu Ngân Hàng Đông Á ký giấy nợ, tức đã có lịnh rồi, không đóng thì nợ, chớ Hải Quan không cần trình lên trên ý kiến của Ngân Hàng không đóng.

Sau cùng, đến đây người Việt nhớ lại câu để đời của của Tổng Thống VNCH Nguyễn văn Thiệu, đừng nghe những gì CS nói mà nhìn những gì CS làm. Sau 33 năm đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền VN, tức giải trừ CS, người Việt trong ngoài nước đã rút kinh nghiệm thêm và nói đừng nghe những gì CS nói mà làm những gì CS sợ. Không phải ngẩu nhiên mà trước khi VC tung ra vụ đánh thuế 10% của Việt Kiều, nhiều đoàn thể đấu tranh ở hải ngoại lên tiếng
kêu gọi kế hoạch hoá việc gởi tiền và đi VN. Tháng Tư Đen năm nay không gởi tiền về VN, không đi VN
. Tháng Tư thành công, kế hoạch này có thể phát triễn theo vết dầu loang.

VI ANH
Back to top
 

dacung
WWW  
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: ĐỌC BÁO
Reply #160 - 13. Feb 2009 , 17:26
 
Thứ Năm, ngày 12 tháng 2 năm 2009

Biết Bị Độc Nhưng Vẫn Dành Ăn


Hồng Hà - ĐDCND

...


Chất thải quặng Bauxite hủy diệt môi trường sống



Ngày 4/2/2009 tại Thường Tín, Hà Nội, hàng ngàn con gà không kiểm dịch được cán bộ viên chức thú y phun hoá chất trước khi đem tiêu huỷ đã bị dân cướp sạch. Dù đã cảnh báo gà bị độc, dân vẫn bất chấp tính mạng, nhào vào cướp gà.

Tại hiện trường khi xảy ra cướp gà, ông Vũ Văn Dũng, cán bộ địa phương cho biết đã “nói cho dân làng biết là gà đã bị phun hoá chất và không ăn được, nhưng họ không nghe”. Kết quả là có hơn 1000 con gà bị phun hoá chất, gà không kiểm dịch có khả năng bị nhiễm khuẩn đã vào bụng nhân dân, hoặc đang bán ra thị trường để chờ ngày gây độc.

Dịch cúm gia cầm đã xảy ra thường xuyên. Nhiều người bị chết vì nạn dịch này. Các tỉnh hiện nay nằm trong danh sách bị cúm là Cà Mau, Sóc Trăng, Nghệ An, Hậu Giang. Mới đây thêm người bị chết ở Quảng Ninh. Ở Thanh Hoá, hai chị em gái cùng ăn thịt ngan có dấu hiệu bệnh, sau đó người chị gái 13 tuổi đã phát bệnh và chết ngay. Tình trạng gà bị nhiễm lây vi khuẩm cúm gia cầm H5N1 không phải người dân không biết. Nhiều trường hợp cúm gia cầm dẫn đến tử vong đã được thông báo trên báo đài. Vậy mà dân vẫn nhào vào cướp gà đem về nhà ăn, hoặc bán ra thị trường. Bất kể tình trạng nhiểm độc của gà có thể làm chết cả chính họ lẫn người thân trong gia đình, gây ảnh hưởng lây lan xấu ngoài xã hội.

Điều gì đã làm cho người dân bất kể tính mạng? Vì quá đói, nghèo khổ, túng thiếu hay vì lòng tham nên dân đã bất cần sự an toàn, sinh mạng của họ. Bên cạnh cái thiếu thốn, nghèo đói và tham lam quá độ còn có điều gì sâu xa hơn nữa?. Phải chăng, chính vì sự ngu dốt, vì thiếu hiểu biết về nguy hại của dịch đối với mạng sống và tác động của nó vào môi trường xung quanh đã làm cho người dân hành xử mù quáng, ngu xuẫn và vô trách nhiệm với đồng loại.

Hình ảnh người dân Việt Nam nhào vào cướp gà để thu lợi, bất kể gà bị cúm, bất kể gà bị tẩm thuốc trùng giống như hình ảnh thu nhỏ của ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và hàng chục lãnh đạo trong Bộ chính trị CSVN đã quyết định cho Trung Quốc vào Việt Nam khai thác Bauxite ở Tây nguyên. Bauxite là “sinh tử phù” của Trung Quốc để cấy vào Tây nguyên nhằm gây dựng cơ sở tình báo, chính trị và quân sự theo sách lược tầm ăn dâu. Bauxite cũng là chất độc nhằm giết dần môi trường sống của nhân dân ở Tây nguyên nói riêng và đất nước, con người Việt Nam nói chung. Bauxite cũng là cái bẫy ngầm để vừa làm tê liệt, khống chế nền kinh tế Việt Nam vưà có khả năng xây dựng bàn đạp cho chiến lược quân sự của Trung Quốc “muốn chiềm Việt Nam, phải đánh ở ngay giữa xương sống”. Từ lâu, Trung Quốc đã liên tục áp lực tại biển Đông, gia tăng sách lược bao vây và hạn chế chủ quyền Việt Nam trên quần đảo Trường Sa-Hoàng Sa, nhằm đánh vỡ hy vọng của Việt Nam vào việc khai thác tiềm lực kinh tế ở biển Đông. Mặt khác, Trung Quốc lại vỗ về, phủ dụ Việt Nam lá bài tiềm năng kinh tế “vô cùng to lớn” về khai thác quặng mõ Bauxite ở Tây Nguyên. Đây là kế “Dương Đông Kích Tây” mà Chính trị bộ đảng CSVN đã lọt bẩy.

Những năm 90 khi chính sách ngoại giao Trung -Việt còn căng thẳng sau cuộc chiến 1979. Nhân dân các vùng biên giới phiá Bắc thi đua nhau giết trâu bò để bán móng cho lái buôn Trung Quốc, vì tin đồn bán móng được lãi cao. Lái buôn Tàu vượt biên giới vào làng mua với giá rất cao, lý do giải thích tại sao mua móng trâu bò còn cao hơn cả thịt, các lái buôn Tàu cho biết là mua móng để làm cao, làm thuốc vì móng trâu bò ở Việt Nam có giá trị tốt hơn móng ở Trung quốc. Vì vậy, nhân dân các làng vùng biên giới thi đua giết bò, giết trâu để bán móng, bất kể nhỏ to. Dịch thu mua móng kéo dài một thời gian rồi đột nhiên ngưng mua, hàng ngàn trâu bò trong độ tuổi sản xuất bị giết chết, hàng ngàn móng trâu bò trở thành vật phế thải. Hậu quả là nhiều năm sau đó mùa màng bị thất thu, sản xuất nông nghiệp đã bị đình động, trâu bò không đủ số cung cấp cho việc đồng áng vì đã bị giết hàng loạt để bán móng. Bên kia biên giới Việt Trung, bộ máy tình báo, an ninh Trung Quốc xoa tay cười hỉ hả. Họ chỉ cần bỏ ra vài chục triệu nhân dân tệ đã gây biết bao khó khăn cho nhân dân Việt Nam ở các vùng biên giới. Tai hại của nạn mua móng, giết trâu bò vô tội vạ phải mất nhiều năm mới hồi phục được.

Hiện nay, tệ nạn tiền giả lưu hành ở Việt Nam rất cao. Phần lớn bọn buôn bạc giả chạy qua Trung Quốc mua rẻ rồi mang về Việt Nam bán lời. Hàng năm, tiền giả Việt Nam lưu hành hàng trăm tỷ đồng cũng đủ làm nền kinh tế Việt Nam bị chới với. Bọn in bạc giả không phải là những tay tội phạm tài tử, đường dây chuyên nghiệp này có liên hệ chằng chịt với tình báo Trung Quốc, An ninh Việt Nam biết rỏ xuất xứ tiền giả nhưng bó tay. Cuộc chiến tranh Trung-Việt mang nhiều màu sắc, không nhất thiết phải cần súng đạn, xe tăng tràn qua biên giới. Tiền giả, hàng giả, hàng nhái Trung Quốc tuồn qua cửa khẩu có khả năng khống chế, lũng đoạn nền kinh tế Việt Nam còn hửu hiệu hơn xe tăng, đại pháo.

Bauxite là giai đoạn xâm nhập cao ở mức độ chiến lược. Trung quốc đang khai thác Bauxite ở nước họ rẻ hơn, vừa giải quyết được nạn thất nghiệp hiện nay đã lên đến 26 triệu người, vừa làm chủ khả năng kiểm soát tài nguyên, vừa hiệu quả cao về mặt kinh tế. Tại sao lại chỉ muốn khai thác Bauxite ở Việt Nam?.

Hãy cứ tưởng tượng hàng chục ngàn công nhân Việt Nam sẽ làm thuê cho Trung Quốc ở Tây nguyên. Hàng trăm ngàn mẫu đồi núi, rừng Tây Nguyên bị san bằng, biến thành bùn đỏ. Việt Nam từng bước lệ thuộc vào nguồn thu nhập quặng mõ Bauxite. Cả nước Việt Nam, kinh tế bị cột chặt vào mặt hàng xuất khẩu Bauxite, hàng chục ngàn con người làm công quặng mõ Bauxite để kiếm sống; cả vùng rừng núi Tây Nguyên bị huỷ hoại, mất khả năng ngăn chận lũ, môi trường bị tàn phá. Cả một thãm hoạ trước mắt sẽ chụp xuống đầu dân tộc và đất nước Việt Nam sau khi Trung Quốc khai thác triệt để tài nguyên rồi bỏ ngang. Ai trách nhiệm giải quyết hàng chục ngàn con người bị thương tật, bệnh hoạn, vật vờ do hậu quả nhiều năm sống gần hoá chất.?. Ai ngăn chận nạn lũ lụt sẽ tràn xuống Tây Nguyên và miền Trung, gây ra cảnh màn trời chiếu đất. Môi trường thiên nhiên, rừng núi bị hủy hoại, đất đai, sông ngòi bị bùn đỏ xâm thực, mất điều kiện canh tác và làm ra của cải cho nhiều thế hệ sau. Khả năng rất cao nhân dân các Tỉnh Tây Nguyên và Miền Trung bị rơi vào nạn đói vì hậu quả thiếu đất canh tác và lũ lut. Cả triệu người Miền Bắc từng bị chết đói năm Ất Dậu khi quân phiệt Nhật bắt nhân dân trồng đay thay vì trồng luá. Ai bù lổ ngay khoản tài chánh khổng lồ bị thiếu hụt từ nguồn thu Bauxite khi Trung Quốc doạ bỏ ngang dự án để áp lực Việt Nam về quân sự, chính trị, ngoại giao và kinh tế khi cần thiết?

...


Chất thải quặng Bauxite chụp từ vệ tinh

Những bài học nóng vì thua thiệt do Trung Quốc chơi đểu vẫn còn đó. Vụ thu mua móng trâu bò, vụ in và phát hành bạc giả, vụ ngăn Việt Nam vào WTO, vụ lấn chiếm và giành hải đảo Trường Sa – Hoàng Sa, vụ đe doạ khai thác dầu khí làm Việt Nam mất hàng tỷ dollars từ hảng dầu BP của Anh và Exxon của Mỹ v.v… Tất cả những sự kiện đó lãnh đạo CS không thể không biết. Toàn bộ viễn ảnh nguy hại trên chỉ thuần tuý ở phương diện kinh tế, chưa nói đến khiá cạnh phức tạp từ các lãnh vực quân sự, chính trị và xã hội do bề sâu của việc khai thác Bauxite ở Tây Nguyên gây ra.

Bauxite ở Tây Nguyên cũng giống như thịt gà độc, dính vào nó chỉ chờ ngày bị tàn phá, huỷ diệt. Câu hỏi đặt ra là tại sao nguy hiễm cho sự tồn vong của dân tộc và đất nước như vậy mà lãnh đạo đảng CSVN ở Chính Trị bộ vẫn nhắm mắt tin theo Trung Quốc, giống như hoạt cảnh “biết bị độc nhưng vẫn dành ăn.” ?.

Bên cạnh bản chất tham lam và sự nghèo khó. Tệ nạn ngu dốt, thiếu hiểu biết về những tác động liên hệ của nhiễm độc và môi trường sinh thái là yếu tố dẫn đến sự kiện mù quáng ăn thịt gà độc. Điều này, cũng như việc ký kết khai thác quặng Bauxite ở Tây Nguyên của đảng CSVN, bất kể hậu quả tàn phá cho dân tộc Việt nam và ngay chính bản thân của họ nữa.

Từ nhiều năm nay, lãnh đạo đảng CSVN là những kẻ thất học hoặc thiếu học. Họ không đủ trình độ căn bản để hiểu ra những liên hệ về sinh thái học, môi trường học và mối tương quan của thiên nhiên đối với con người. Đòi hỏi sự giải thích cặn kẻ để ông Nguyễn Tấn Dũng hiểu, cũng khó như phân tích các mối quan hệ hổ tương giữa “phá rừng và lũ lụt” cho một anh chăn trâu, chưa xong bậc tiểu học. Ông Nguyễn Tấn Dũng theo Đảng CSVN từ lúc 12 tuổi, thời gian ở trong rừng ông không có điều kiện để học. Trình độ của ông Dũng lúc đó chỉ ở mức tiểu học. Sau 1975, ông được kết nạp vào đảng CSVN và giữ nhiệm vụ là một y tá quèn ở Huyện. Gần 35 năm sau ông trở thành Thủ tướng nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Mặc dù lý lịch ông tự khai hiện nay có trình độ đại học nhưng điều đó chỉ là học “dõm”, để bịp thiên hạ. Ông không có học để đủ trình độ căn bản hiểu được các nguyên lý của sinh thái. Bản chất không học, cộng thêm sự hãnh tiến, đắc chí của kẻ nắm quyền lực làm cho ông và những đồng chí của ông mù quáng, có những quyết định sai lầm.

Sự thực là không riêng ông Nguyễn Tấn Dũng mà nhiều vị lãnh đạo khác trong đảng CSVN đều thất học. Ông Võ Văn Kiệt ít học, ông Phan Văn Khải cũng vậy. Trong cuộc tiếp kìến Tổng Thống George Bush tại toà nhà trắng, ông Khải đã cầm tờ giấy nhỏ trên tay để đọc mấy lời chúc tụng làm cả nước Việt Nam xấu hổ. Ông Đỗ Mười nếu không theo đảng CSVN thì cũng chỉ là anh thiến heo làng. Ông Lê Đức Anh chắng hơn gì mấy, trước khi tham gia đảng ông là cặp rằng, coi phu đồn điền cao xu, và gian ác có tiếng. Ông Lê Duẫn, không làm cách mạng thì suốt đời chỉ là anh công nhân đường sắt. Hàng chục năm nay, dân tộc Việt Nam bị lãnh đạo bởi những con người như vậy thì đất nước Việt Nam phải trở thành “bùn đỏ” là hệ quả tất yếu.

Có nhiều can ngăn, cảnh báo về quyết định sai lầm của Đảng CSVN qua sự kiện ký kết cho Trung Quốc khai thác Bauxite. Trả lời phóng viên, ông Dũng cho biết ““vấn đề khai thác bauxite tại Tây Nguyên là một chủ trương lớn của Đảng và Nhà Nước.”. Nói cách khác, Chính trị bộ với hơn chục lãnh đạo đã quyết định rồi, đừng có ai lên tiếng cản ngăn. Đảng CSVN có hơn 3 triệu đảng viên, bao nhiêu đảng viên đã được hội ý về sự kiện trọng đại này? Quyết định này dẫn đến sự tồn vong của đất nước và dân tộc nhưng Đảng CSVN có tham khảo Quốc hội không? Dù Quốc hội “bù nhìn”, nhưng ít nhất cũng phải có sự tham khảo cho ra vẻ chứ? Nếu cả dân tộc và đất nước Việt Nam phải chịu gánh nặng hậu quả từ vụ án “Bauxite”, thì thủ phạm gây án là ai? Chính trị bộ hay bao gồm luôn cả 3 triệu đảng viên đảng CSVN và những vị gọi là “đại biểu quốc hội” nước CHXHCNVN?

Khi người dân nhảy chồm vào cướp gà bị nhiễm trùng để ăn, vì lòng tham và ngu dốt, họ đã bất kể bị ngộ độc vì họ không đủ trình độ để thấy hiểm họa lâu dài cho chính bản thân họ. Có thể trong số những người này không bị chết ngay vì cúm gà nhưng ảnh hưởng của thuốc diệt trùng sẽ tàn phá cơ thể họ, lây lan và truyền qua các thế hệ con cháu. Khi ông Nguyễn Tấn Dũng và lãnh đạo Đảng CSVN trong Chính trị bộ, đồng ý cho Trung Quốc tiến vào Tây Nguyên khai thác Bauxite, quyết định sai lầm này không những hủy họai, tàn phá đất nước và dân tộc Việt Nam, mà còn có khả năng sẽ tạo thành mầm độc để triệt tiêu ngay chính đảng CSVN.

Trong họa có phúc. Hoạ 1975 đã đẩy hàng triệu con dân Việt lưu lạc khắp nơi trên thế giới. Nhờ vậy, lực lượng người Việt hải ngoại đã và đang hình thành một sức mạnh đáng kể, từng bước ảnh hưởng trực tiếp vào sinh hoạt kinh tế và chính trị tại Việt Nam. Hoạ Bauxite cũng vậy, giống như trùng độc nằm trong con gà từng bước lây lan, và hủy diệt ngay cả chủ thể của nó. Quặng mỏ Bauxite ở Tây Nguyên sẽ là điểm cực nóng để biến thành “bùn đỏ”, chôn vùi sự nghiệp chính trị đảng CSVN. Hãy cứ đợi đấy!.   


     

Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: ĐỌC BÁO
Reply #161 - 21. Feb 2009 , 18:56
 
1979 - 2009


Lưu Đàng

Mới mà đã 30 năm rời khỏi quê hương Việt Nam!
30 năm cư ngụ nơi xứ sở này: Bayern -  Đức quốc !


...


Nhìn lại khoảng thời gian qua mà ngậm ngùi. Nhìn lại khoảng thời gian qua mà lòng luôn l nhớ ơn, thật hết sức cám ơn nhân dân vn Bang Đức, nôm na là Tây Đức trước kia, đã mở rộng vòng tay nhân ái cùng với một trái tim nồng thắm tình nhân loại, đón nhận và bảo bọc những người trốn chạy khỏi quê hương mình để xin tị nạn chính trị như chúng tôi: những người đã không thể sống trên quê hương của mình. Đã không thể sống trên quê hương của mình sau khi Chính quyền Việt Nam Cọng Hòa bị ngã … !

Hình ảnh những ngày tháng Tư đen tối năm 1975 không sao xóa nhòa: Một khung cảnh rối loạn, một cục diện bàng hoàng, những khuôn mặt âu lo, những đăm chiêu, những bồn chồn hớt hãi, những... chấp nhận chờ đợi sự đổi thay ...v…v… Vấn đề (kín đáo ) được đặt ra, bàn đến: bỏ xứ chạy đi hay ở lại ?!

Thảm nạn chiến tranh triền miên trên đất nước nay có được hy vọng sẽ dần được an bình, bom đạn chết chóc rồi sẽ đi vào quên lãng! Dù gì tất cả cũng là những đứa con từ cùng bọc Mẹ Âu Cơ mà chủ nghĩa chỉ là áo khoác. Người sống được thì mình cũng sống được, dĩ nhiên thời gian đầu có khó khăn là chuyện tất nhiên và “ không đâu cho bằng quê nhà !”…. Với ý nghĩ này chúng tôi ở lại, tuy những tin tức “ ra khơi ” của một số Bà con có khi cũng làm xao động…

Người ta thường nói: “ trăm nghe không bằng mắt thấy, trăm thấy không bằng tay ... rờ ! ”. Nhưng rờ vào cộng sản thì không phải chỉ... đứt tay mà là mất cả mạng!

Sau một ít lý thuyết khái quát nói về chủ nghĩa cộng sản, nhất là về cộng sản Việt Nam, qua sách báo mà tôi đọc được trước và sau 1975, cũng lý tưởng lắm chứ. Nào là những lãnh đạo cũng viết sách, làm thơ (cả thơ Đường nữa !), sống giản dị liêm khiết và rất gần gũi dân lao động, tay lấm chân bùn… Nào là từ chế độ xã hội chủ nghĩa, con người sẽ được hưởng nhu cầu theo sức lao động đóng góp của mình, khi tiến lên được chủ nghĩa cộng sản thì con người làm việc tùy theo sức nhưng được hưởng theo nhu cầu, nôm na làm không cần nhiều nhưng nhu cầu cần dùng trong đời sống thì… tha hồ! Nghe qua, đọc qua thì đây đúng là “ Thiên Đàng Hạ Giới! ”. Còn nữa, muốn tiến đến chủ nghĩa xã hội thì phải có con người.. xã hội chủ nghĩa, nghĩa là phải giáo dục con người (bình thường ?) trở thành hạng người xã hội chủ nghĩa, nghĩa là... làm hết việc cho nhân dân chứ không làm hết giờ...v…v... Điều sau này thì, tôi thật ấm ớ không hiểu kể cả sau khi hỏi thăm và nghe giải thích (lòng vòng) vẫn mù mờ.. Nhưng thôi, không quan trọng…

Thời gian sau đó, khi đã trực tiếp “ rờ vào cộng sản ”, tôi bắt đầu xét lại ý nghĩ “ ở lại  ” của mình… Những lần phải “ học tập và suy nghĩ theo tư tưởng mới, tư tưởng … xã hội chủ nghĩa ” nơi câu lạc bộ văn nghệ sĩ, nơi phường khóm, nơi ... “ cơ quan (y tế ) ” đã cho tôi “ sáng mắt sáng lòng ” như một bài ca của chế độ !

Nơi câu lạc bộ: văn nghệ sĩ phải ghi nhớ việc đầu tiên khi sáng tác, đó là luôn thể hiện “ tính đảng!”. Chẳng hạn như vẽ một  bức tranh về thôn quê ... bình thường với nhà cửa, ruộng lúa, trâu cày...v…v… thì không nói lên được gì cả. Nhưng trong bức tranh với cây cờ (đỏ!) bay bay sẽ nói lên “ tính đảng ” và như vậy là “ đạt được yêu cầu của.. đảng !”. Một quan trọng không kém là bên trên lá cờ không được có vật gì.. đè lên, dù là đám mây bay ...v…v….

Các nơi kia, phải ngồi nghe những cán bộ nhai đi nhai lại những giọng điệu bài bản đã học thuộc một cách nhàm chán trong cái không khí luôn nặng nề….Những cán bộ con vẹt này đang học nói và nói lại những điều đã được dạy…một chiều không đòi hỏi suy nghĩ, chỉ cần nhắm mắt tin ( càn )!

Càng trực tiếp đối diện với thực tại trên nhiều lãnh vực, tôi bắt đầu xao động về việc “ ở lại ” của mình! Một thể chế lộ mặt chỉ muốn ngu dân qua chủ trương nhồi sọ một chiều, chớ dại đặt vấn đề hoặc muốn so sánh với một đối tượng khác. Bởi chỉ nghĩ đến việc muốn so sánh đã là “ đầu óc tư sản, tư bản, chưa phấn đấu trở thành con người xã hội...”, là tư tưởng ngụy phản động vẫn còn...v…v… và … v…v…Khốn khổ cho người dân nay đã bị một chế độ, một chủ nghĩa độc tài, độc đảng bạo trị, sắt máu, gian ác mà trước kia không thể nghĩ !

Về giáo dục một chiều ( Hồng hơn Chuyên) thì .. bị xét lý lịch ba đời trước khi vào học!

Về nhu cầu vật chất thì “ nắm bao tử để trị dân ”, biểu ngữ này được treo nơi kho hàng lương thực Lâm Đồng ( 1977-1978 !) bán cho các “ cơ quan ”, mua theo tem phiếu ấn định về chia lại cho nhân viên mà tôi đã đọc (đó cũng là thứ ơn mưa móc đảng ban cho!).

Người dân thì mua theo tem lương thực hàng tháng do đảng ấn định. Không thể mua và không có quyền theo ý muốn, ngoại trừ mua... chui!

Nhưng việc sau cùng khiến tôi dứt khoát tìm cách ra đi, nếu có cơ hội, đó là Nhà tôi thuật lại lời con trai lớn của chúng tôi, cháu vừa chập chững vào nhà trẻ: cô giáo nhà trẻ dạy các cháu về nhà nghe Ba Má nói gì, lên kể lại cho cô biết!

Trong một đất nước mà trẻ thơ bị nhồi nặn biến thành những tên điềm chỉ; tương lai các cháu mù mờ bởi tùy tiện vào cái lý lịch ba đời quái ác kia; kiến thức thì thui chột như ngựa bị che mắt; cá nhân sẽ hiểm nguy nếu không luôn ngậm miệng như người câm, tai không nghe như người bị điếc…và những “ đầy tớ nhân dân ” ngày lộ mặt cường hào ác bá ngu đần…..  Việc phải bỏ xứ ra đi vì tương lai các con, vì an toàn bản thân đã ngày một thêm thôi thúc ….

Rồi thì cơ may đã đến nhờ sự giúp đỡ của anh em, gia đình tôi trở thành Thuyền Nhân sau khi thoát qua bão tố mà mạng sống lúc bấy giờ như chỉ mành treo chuông! Chúng tôi rời bỏ quê hương Việt Nam khoảng tháng 10 năm 1978 và đến thẳng Phi Luật Tân.

Thời gian ở trại tị nạn Phi Luật Tân chưa tới nửa năm, chúng tôi ghi danh định cư Đức quốc khi được thông báo cho hay nước này sẽ nhận (200 người !?) và Đại diện Tòa Đại sứ Đức sẽ đến phỏng vấn trước khi quyết định nhận người.  (Riêng các anh em đi chung còn độc thân đã được Úc nhận).

Cuối cùng, gia đình chúng tôi (cùng các đồng hương) được sang Đức vào khoảng cuối tháng Giêng năm 1979 và ở Tiểu Bang Bayern cho đến nay.

Chúng tôi được đưa về trại tạm cư, München – Allach, tái khám sức khoẻ và nơi đây, nhân viên thuộc trung tâm cứu xét và quyết định việc xin tị nạn ở Zirndorf đã đến phỏng vấn, qua sự thông dịch của các anh sinh viên du học trước 1975.

Chúng tôi được thừa nhận là Tị Nạn: “BESCHEID DES BUNDESAMTES FÜR DIE ANERKENUNG AUSLÄNDISCHER FLÜCHTLINGE IN ZIRNDORF VOM 23.05.1979 ”.

Sau thời gian 8 tháng ở làng Engelsberg Tỉnh Traunstein học Đức ngữ  để “ làm vốn sinh nhai !” Thật ra có lẽ chỉ học khoảng 6 tháng, còn lại thì được đưa đi thăm viếng cũng như nghỉ ngơi một vài nơi, nhờ vậy mới biết  Obersdorf, nơi thi trượt tuyết, bay lên sau khi tuột trên giàn phóng, biết Allgäu, nơi tuyết phủ hàng mấy thước trên nóc nhà...v…v…

Trong thời gian nước Đức còn chia đôi, bên Đông cộng sản và bên Tây Tự Do tương tự như Việt Nam trước 1975, Thủ Đô Tây Đức là Bonn và mỗi năm những người Việt tị nạn đều gặp nhau để biểu tình, bày tỏ một thái độ cũng như tư cách tị nạn chính trị. Những năm đầu thập niên 80, con số biểu tình vào ngày 30 tháng Tư lên đến vài ngàn!

Cũng không quên đầu thập niên 80, Phạm văn Đồng, lúc bấy giờ là thủ tướng của csvn, sang Pháp và tại đây đã “ mạt sát ” người Việt tị nạn, đại ý là “ hạng chai lười, ma cô ma cạo, chạy theo đế quốc kiếm bơ thừa sữa cặn ” v...v… và v…v… !

Trong các cuộc biểu tình, chúng tôi đều cố gắng tối đa để góp phần. Khi thì Bonn, khi München, khi Stuttgart ...v…v… Không chỉ ngày 30 tháng Tư mà cả khi các “ quan csvn  hay các văn công của họ ”  ra ngoài này … ve vãn!

Bức tường, thường gọi là ô nhục, Bá linh sụp đổ năm 1989,  kéo theo “ quê hương cách mạng tháng mười sô viết ” (chi đó !) và từng mảng chủ nghĩa cộng sản Đông Âu tan theo, không bao lâu người Việt tị nạn trong mắt đảng ta hết là “ hạng ma cô ma cạo ..” mà biến thành “ khúc ruột ( thừa!) ngàn dặm .. ” ! Rồi cũng dần dần sau đó, người Việt tị nạn trước kia, nay quay về “ như áo gấm về làng, thăm, chơi …nơi mà ngày xửa ngày xưa bỏ chạy như sợ quỷ ăn tươi nuốt sống !”  Nếu thuở đó chạy không khỏi, bị bắt lại thì sẽ ra sao ?

Người đi trước hại người đi sau! Ngay cả khoảng giữa thập niên 80 cũng đã có người về… chơi rồi trở ra chứ không ở lại đã là nguyên nhân để các nước thứ Ba không còn đón nhận người xin tị nạn, trong đó có cả nước Đức !. Lý do là vì an ninh cá nhân không còn gặp nguy hiểm, đe dọa. Người về rồi trở ra được.. an toàn! Cũng từ đó, Cao Ủy lo về Tị nạn đặt ra việc “ thanh lọc ” nhằm cứu xét việc tị nạn là vì lý do chính trị hay… chạy tìm miếng ăn ! “ Thanh lọc ” đã tạo ra lắm chuyện đau lòng, bất công. Tôi không quên chuyện em Phan thị Linh ở trại tị nạn Hồng Kông, bởi bị cộng sản qui tội có "Cha từng cộng tác Ngụy quyền" cho nên em không được học hành, tìm việc làm mưu sống. Em bị chúng cho tên vào danh sách truy tầm vì ...tham gia chống đối. Ấy vậy mà khi “ thanh lọc ” ở Hồng Kông, em bị trả về Việt Nam! ( báo Kháng Chiến số 138 trang 11, tháng 12.1994 !). Bản tin chùa Khánh Anh bên Pháp lúc bấy giờ cũng đăng những tin tức tương tự ! Hai chị em cùng chạy, em gái khoảng 11 tuổi được xếp tị nạn, chị khoảng 15 tuổi bị cho là … kiếm ăn !

Tôi tự hỏi, nếu việc “ thanh lọc ” áp dụng ngay từ cuối thập niên 70 thì sẽ bao nhiêu người được tị nạn, bao nhiêu bị trả về ?

Thấm thoát các con chúng tôi đã lớn. Nay đã là những người trưởng thành và  tự lập, những người mà ông bà ngày xưa cho rằng “ tam thập nhi lập ! ”, nôm na ba mươi thì tính chuyện gia đình…Dĩ nhiên chúng tôi cũng đã già. Chợt nhìn lại 30 năm qua ( và cả sau này! ) được sống trên đất nước thật sự tự do, tôn trọng nhân bản, nhân quyền, nghĩ đến (đa số) người dân trong nước vẫn không may… !

Cũng theo thời gian, những “ bí mật (quốc gia?), bao che cấm kị  như mèo dấu…” mà mấy chục năm qua csvn che kín, nay đã lần lượt phơi bày. Nào “ bác hồ vĩ đại ” lại là tay đạo Thơ, Ngục Trung Nhật Ký không là của ông ta, nào tự ca mình “ vừa đi vừa kể chuyện ” ( chi đó ! ) qua tên trần dân tiên (!). Đám thủ hạ (thi hành chỉ thị ?) đua nhau tô vẽ rằng cả đời “ bác ” hy sinh vì dân tộc không nghĩ đến hạnh phúc cá nhân, thì nay: Bà Tăng Tuyết Minh người Tàu,vợ cưới hỏi đàng hoàng, những “ nữ cán bộ hộ lý ! ” Nguyễn thị Minh Khai, Nguyễn thị Xuân v..v

Nghe nói Unesco trước đây có ý “ phong bác là vĩ nhân ” rồi sau đó hủy bỏ, không biết đúng không, bởi không khéo tổ chức này bị một vết nhơ dính vào… !

“ Đáng khâm phục nhất (?)” là những người từ Vô Sản (đoàn kết lại ! như lời kêu réo của họ) mà chỉ trên 30 năm, tài sản đã có bạc Tỷ Đô La. Chắc chắn đây phải là những “ tay Kinh tế gia cừ khôi ”, như vậy tại sao Việt Nam còn bị… liệt kê vào hàng đói kém? Hay bởi vì đây chỉ là tiền chúng, bọn trung ương đảng, vơ vét công quỹ, buôn người (lao động tha phương, cung cấp nô lệ tình dục, kể cả tuổi “ cháu ngoan bác hồ !”...v…v…), cướp của (đất đai dân oan ...). Chưa hết, còn khấu đầu triều cống dâng hiến đất đai, hải đảo của Tổ Tiên để lại cho Tàu cộng mà người dân Việt nào trong nước dám đá động đến là khóa miệng ngay... !

Nghe ai đó nói rằng, nay không còn Vô sản đoàn kết mà là Tư bản đỏ kết chặt lại !

30 năm qua, đất nước Việt Nam ngoài một vài tô phết loè người bề ngoài: tốt nước sơn, thực chất chỉ thuộc loại gỗ xấu ! Nguy cơ dần trở thành một tỉnh lẻ của ngoại bang phương Bắc là điều đáng lo. Con người được giáo dục không còn để ý việc khác, ngoài miếng ăn và hưởng thụ. Ngoài một số Tư bản đỏ vơ vét tài sản chung, còn lại bao nhiêu trong số hơn 80 triệu người có đời sống (tương đối) thoải mái ? Hay chỉ có những người nhờ thân nhân bên ngoài cung cấp mới thảnh thơi mà thôi ? Tương tự lời nói: “đảng csvn lo chi phí cho công an và binh lính, việt kiều lo chi phí cho an sinh xã hội …” Và có người cho rằng “ dịch vụ an sinh xã hội này đang ăn nên làm ra và...phát đạt lắm !”  Thực hư ?

May thay, tuy con số còn thật hiếm hoi, các anh chị em trong nước đang đối đầu với bọn Tư bản đỏ mà không nao núng cảnh lao tù, đã là những đóm lửa hy vọng: Vẫn còn những đứa con thân yêu quyết bảo vệ Mẹ Việt Nam, là truyền nhân của ý chí bất khuất… ! Cũng không quên những người từ hải ngoại trở về mà Trần văn Bá là một điển hình...v…v…và v…v.., những người “ tuy đã chết nhưng vẫn sống muôn đời trong lòng dân tộc…”

1979 : 30 năm trước, chúng tôi là người xin tị nạn, không vì miếng ăn.

2009 : 30 năm sau, chúng tôi vẫn là người xin tị nạn. Chưa hề về VN, dù “ thăm! ”.

Chúng tôi thường tự nhắc chính mình: tuy không may mắn được tàu cứu vớt trên biển cả để rủi có bị “ thanh lọc ” cũng không bị …trả lui, nhưng không vì thế mà muối mặt trở về khi mình là người tị nạn. Để cám ơn xứ sở bao che đùm bọc, được sống trọn vẹn trong tự do nhân bản, chúng tôi không thể lừa người dối mình khi mà trước kia đã xin tị nạn chính trị, không vì miếng ăn, nay quay về nơi đã từng tìm cách chạy khỏi giữa đêm tăm tối, đã từng bị họ coi như thứ “ ma cô ma cạo, một thứ chó chạy tìm xương ” …! Những cái lưỡi không xương của họ chẳng gạt được ai, ngoại trừ tự bản thân muốn bị gạt. Vì vậy nay mới là (ôi!) “khúc ruột….”.

Có hàng trăm lý do đưa ra để biện minh việc phải chạy đi và lý do nào người cũng có thể chấp nhận. Nay cũng hàng trăm lý do biện minh cho việc quay về (thăm, chơi) nhưng ... e rằng không thuyết phục được ai, nếu công tâm phán xét! Nếu quả thật “ nặng lòng ” thì “ bỏ chạy ” làm chi và nay “ đất nước đã thoải mái, phát triển ” sao không về ở luôn cho “ thỏa lòng nhung nhớ ? ”…

Trong sự hiểu biết và suy tư còn giới hạn của mình, chúng tôi luôn nhắc nhở và tự nghĩ như vậy, dù nếu có bị cho rằng “ cố chấp (?) ” thì … cũng đành! Cá nhân chúng tôi chắc là đã vấp biết bao lỗi lầm, cũng có thể đang và sẽ vấp phải tiếp! Nhưng mong sẽ cố gắng hết sức, xứng đáng là người không dối gạt, không nói một đàng hành động một nẻo: chúng tôi vẫn là người xin tị nạn chính trị !

Mơ ước sau cùng trước khi vĩnh viễn giả biệt cõi tạm dung, chúng tôi hy vọng có ngày sẽ trở về, khi có điều kiện, dù chỉ thăm viếng và lúc đó sẽ nhìn được quê hương Việt Nam thân yêu thật sự Tự do, đa nguyên, đa đảng, nhân quyền, tự do Tôn giáo, Báo chí….

Rất mong!

Ghi dấu 30 năm lưu trú xứ người
1979 – 2009
Lưu Đàng

 
Back to top
« Last Edit: 21. Feb 2009 , 19:07 by thubeo »  

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
Đặng-Mỹ
Gold Member
*****
Offline


Đậu Xanh, U trẻ,
Thiên Nga, Nghi Nương

Posts: 14731
Gender: female
Re: ĐỌC BÁO
Reply #162 - 01. Mar 2009 , 20:42
 
Hóa Chất Không Dính: Teflon


Cho đến nay, hầu hết dân chúng trên thế giới đều biết đến hóa chất Teflon đặc biệt là trong các công việc bếp núc. Tính chất đặc thù của hóa chất nầy là không làm thức ăn dính vào nồi niêu soong chảo sau khi đã được phủ một lớp mõng bên trong. Nhưng trong những năm gần đây, tại Hoa Kỳ đã xảy ra những vụ kiện của dân chúng về những tính độc hại của Teflon. Tuy đây chỉ là những vụ kiện đơn lẽ, nhưng tầm quan trọng của vấn đề cũng đáng cho chúng ta cần lưu tâm đến.

Đặc tính của Teflon

Teflon là tên thương hiệu của một chất polymer do nhà khoa học Roy Plunkett (1910 – 1994) khám phá vào năm 1938. Sản phẩm nầy được hãng DuPont tung ra thị trường từ năm 1946. Đây là một hóa chất hữu cơ chứa fluor, có tính chất chịu nhiệt và không kết dính.

Khoảng 50 năm về trước DuPont đã bắt đầu sản xuất đủ loại sản phẩm dùng trong nấu nướng có phủ một lớp Teflon. Có thể nói đây là một cuộc cách mạng nấu nướng làm cho dịch vụ nầy được thực hiện dễ dàng và thâu ngắn thời gian làm bếp của những ông bà nội trợ. Các dụng cụ bếp núc mới tiếp tục ra đời, ngay cả lò nướng và soong chảo bằng điện. Hiện tại, 70% dụng cụ nấu nướng ở Hoa Kỳ là thuộc loại không dính.

Chất Teflon không dính là do một tính chất đặc biệt của hóa chất nầy. Teflon chỉ là một tên thương hiệu dùng để gọi thay thế tên hóa chất của một loại polymer polytetrafluoroethylene viết tắt là PTFE. Đặc tính độc đáo của PTFE là hệ số cọ sát (coefficient of friction) của chất nầy thấp nhất đối với tất cả các kim loại hiện diện trên trái đất. Do đó nó có thể được dùng như một lớp áo tráng bên trong nồi niêu trong kỹ nghệ nấu nướng.

Độ nóng chảy của PTFE là 3270C. Vì hệ số cọ sát thấp, PTFE còn được dùng trong kỹ nghệ không gian và trong kỹ nghệ tinh luyện uranium, áo giáp chống đạn, vật cách điện v.v… Bốn năm sau khi tung ra thị trường từ năm 1950, hảng DuPont đã sản xuất trên 500 tấn PTFE tại cơ xưởng ở Virginia.

Nguy hại của Teflon

Với những tiện lợi đã nêu trên nhất là trong việc nấu nướng, tuy nhiên Teflon cũng cho thấy nhiều mặt tiêu cực khi tiếp xúc với nhiệt độ cao.Xin nhắc lại một lần nữa là khi áp dụng một hóa chất nào trong đời sống, chắc chắn chúng ta sẽ phải chấp nhận nhiều điểm thuận lợi và cũng có những bất lợi kèm theo sau. Trường hợp của Teflon cũng không là một ngoại lệ nào cả.

Từ những ứng dụng trên đặc biệt trong kỹ nghệ nấu nướng, nếu các chảo không dính được đun ở nhiệt độ cao, khí độc có thể bốc lên tùy theo nhiệt độ đang đun. Khí nầy có thể là một vũ khí có thể giết chết chim chóc, và ảnh hưởng lên con người qua cảm giác như bị bịnh cúm (flu-like), làm cơ thể bị nóng sốt trong vòng một tuần lễ tùy theo cung cách và cường độ bị tiếp nhiễm. Việc tiếp nhiễm có thể xảy ra khi chảo Teflon vẩn còn trên bếp nóng ở trong một gian nhà bếp nhỏ, ít thoáng khí và không có máy hút khói. Trong trường hợp hệ trên, nghĩa là lớp Teflon bị nun nóng quá độ, Teflon sẽ bị phân hủy và khí thoát ra có thể gây tử vong cho người. Teflon bắt đầu bị phân hủy từng phần ở khoảng 5000F (tương đương 2600C), và bị phân hủy hoàn toàn ở nhiệt độ 6600F (3500C).

Để có thể có một khái niệm để so sánh, dầu mở hay bơ bắt đầu chảy và sôi cùng ra khói vào khoảng 3920F (2000C), còn thịt bị cháy khi được nun nóng đến khoảng 400 – 4500F (200 – 2300C). Chúng ta cũng cần nên nhớ rằng khi đạt đến các nhiệt độ kể trên thì nhiệt độ của đáy chảo sẽ cao hơn khoảng 3000F, nghĩa là lớp Teflon có thể đã bắt đầu phân hủy rồi.

Năm 2005, Hội đồng Cố vấn Khoa học (SAB) của Cơ quan Bảo Vệ Môi Trường Hoa Kỳ (USEPA) đã khám phá rằng hóa chất perfluorooctanoic acid (PFOA), một hóa chất dùng để điều chế Teflon là dường như gây ra ung thư (likely carcinogen). Suzan Hazen, Phụ tá Hành chánh của EPA, sau khi nhận được một báo cáo khoa học công bố rằng đã có chỉ dấu của hóa chất PFOA trong máu của 90% người HK, tuyên bồ rằng:”Mặc dù nguồn gốc của sự tiếp nhiễm nầy còn mơ hồ, nhưng các dụng cụ nấu nướng không dính đang là một nghi vấn lớn”. Và EPA cũng đã nghiên cứu vấn đề nầy để có thể đem ra thảo luận trong các hội nghị chuyên đề sắp tới.

Trường hợp điển hình

Có hai trường hợp được nêu ra đây, đó là việc ảnh hưởng lên súc vật và người của hóa chất vừa kể trên. Vào tháng 6, 1999 tại West Virginia, gia đình Tennent đã kiện hãng DuPont vì đã làm chết 280 con bò của gia dình nầy do hóa chất PFOA phế thải vào bãi rác lộ thiên, không độc hại ở gần nơi cư trú của gia đình. Nước rỉ của bãi rác trên đã đi vào rãnh nước xuyên qua khu đất nuôi bò. Vụ kiện đã được dàn xếp nội bộ, nhưng số tiền bồi thường không được công bố.

Vụ thứ hai, vào năm 2004, DuPont đã phải trả 300 triệu Mỹ kim để dàn xếp một vụ kiện khác do các cư dân sống chung quanh nhà máy sản xuất Teflon ở Ohio và West Virginia căn cứ vào nguồn nước ngầm ở hai nơi nầy bị ô nhiễm vì hóa chất trên, và một số người dân bị tiếp nhiễm và sức khỏe bị ảnh hưởng cũng như có một số chỉ dấu liên quan đến mầm móng ung thư.

Tuy nhiên, Cơ quan EPA HK vẫn chưa có một quyết định dứt khoát nào về hóa chất PFOA nầy, là vì các cơ quan y tế và nghiên cứu chưa thu thập đủ dữ kiện để kết luận tính chất ung thư của hóa chất. Sự thận trọng nầy rất cần thiết và áp dụng cho mọi trường hợp. Ngoài ra, có thể còn có những sức ép khác đặt trên căn bản kinh tế-chính trị ảnh hưởng lên các kết luận của cơ quan y tế HK ngoài vấn đề ảnh hưởng lên sức khỏe và môi trường.

Cho đến nay 2006, hóa chất nầy vẫn chưa được EPA liệt kê vào danh sách hóa chất có nguy cơ gây ra bịnh ung thư. Báo Washington Post ngày 23/12/2005 có loan tải tin tức như sau: “EPA đang cứu xét sự kiện hóa chất PFOA có nguy cơ ảnh hưởng lên sức khỏe con người và phải được qui định thành luật. Hóa chất nầy là một trong những hóa chất hữu cơ sinh tụ và không phân hủy (bio-accumulative persistent organic pollutants – POPs)), liên quan đến bịnh ung thư và phát sinh dị hình dị dạng nơi thú vật; do đó, có thể gây ra ung thư cho con người”. Như vậy chúng ta đã thấy EPA Hoa Kỳ rất thận trọng trong lãnh vực làm luật.

Đối với trách nhiệm của những nhà sản xuất, trong trường hợp hãng DuPont, ngoài hóa chất PFOA, hóa chất dùng để sản xuất Teflon, hãng nầy còn sản xuất một hóa chất rất nổi tiếng là CFC viết tắt của tên hóa chất chlorofluorocarbon. Đây là một hóa chất dùng trong kỹ nghệ lạnh và là một hóa chất gây ảnh hưởng đến tầng lớp ozone của bầu khí quyển, còn gọi là hiệu ứng nhà kính.

Trong quyết định của 189 nguyên thủ quốc gia ở kỳ nhóm họp tại Montreal năm 1989, Nghị định thư Montreal ra đời với kết luận là phải chấm dứt việc sản xuất hóa chất CFC vào năm 2006. Chính hãng DuPont vào năm 1992 cũng đã tuyên bố là sẽ chấm dứt việc sản xuất chất CFC càng sớm càng tốt. Nhưng hãng nầy vẫn tiếp tục tung ra thị trường hóa chất trên.Tiếc thay, điều nầy nói lên được sức ép của những thế lực tư bản ở đất nước nầy, và các thế lực trên có khả năng khuynh đảo những luật lệ đã được quốc tế đồng thuận.

Trở qua việc sản xuất PFOA, kể từ đầu năm 2006, hãng DuPont, công ty duy nhất sản xuất chất PFOA tại HK, chiếm 25% mức sản xuất trên thế giới đã đồng ý tiết giảm dần dần sự phát thải của chất nầy vào môi trường và hứa chấm dứt vào năm 2015. Hãng cũng hiện đang nghiên cứu một loại hóa chất khác để điều chế Teflon như tổng hgợp trực tiếp fluor và ethylene. Chúng ta cũng khó biết hãng nầy có giữ được lời hứa hay không, hay cũng giống như trường hợp của chất CFC.

Thay lời kết

Như đã trình bày trên đây, các dụng cụ nấu bếp có Teflon đem lại nhiều tiện lợi trong việc nấu nướng; tuy nhiên những thuận lợi đó có thể mang lại cho chúng ta phiền não nếu xử dụng không đúng cách.

Trong cung cách nấu nướng của Việt Nam, chúng ta thường hay nấu ở nhiệt độ cao, và chưng hay hầm thức ăn trong một thời gian dài. Điều nầy có thể làm cho lớp Teflon bị phân hủy mà chúng ta không nhận biết được. Do đó, ảnh hưởng lên sức khỏe có thể xảy ra trong một thời gian dài sử dụng mà có rất ít người lưu tâm đến. Vì đây là những chất hữu cơ bền vững, không bị phân hủy theo thời gian, sẽ tích tụ trong cơ thể chúng ta. Một khi liều lượng đã đạt đền mức gây nhiễm độc, khả năng được chữa trị lành sẽ rất thấp.

Vì vậy, đề nghị trong công việc nấu nướng, chúng ta cần thận trọng khi sử dụng các dụng cụ có lớp Teflon, cũng như không nên dùng lại các dụng cụ trên khi thấy có những vết trầy hay lớp Teflon trên mặt không còn trơn láng nữa. Điều sau nầy nói lên mức độ phân hủy của Teflon rất cao vì không còn có lớp bảo vệ trên mặt nữa.

Tiến sĩ Mai Thanh Truyết
VAST-1/2009
Back to top
 
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4083
Re: ĐỌC BÁO
Reply #163 - 06. Mar 2009 , 19:00
 
Nước Ca -Ta và  Cô Oét  ở mô ?????


Cùng Cả  Nhà  , tháng 3   ở  Miệt Dưới   bắt đầu  Mùa Thu nhưng  hôm nay  thời tiết vẫn Nóng  30 độ C  nơi tôi ở.Nên chẳng dám ra đường . Lang Thang vào Nét  đọc báo   "Hà nội   mới " . Tôi xin  chép nguyên văn  không thêm bớt , chỉ có  1 điều  sau khi  đọc xong  tôi  té  ra khỏi ghế ngồi. Tongue Tongue Tongue

"  Nhận  lời mời  của Thủ tướng Nhà  Nước Ca - Ta   Ha Mát Bin Gia Sim Bin Gia Bơ  An Tha Ni  và Thủ tướng  nước Cô Oét
Nát Xe An Mô Ha -Mét An Xa - Ba  , Thủ tướng Nguyễn tấn Dũng và phái đoàn chính phủ  sẽ lên đường  thăm viếng từ 7 tháng 3  đến 12 tháng 3.


Cả Nhà  có biết  nước Ca -Ta  và Cô Oét  ở mô làm ơn chỉ giúp  để tôi  đi  Du lịch. Một chuyến  xem sao.

  Hai  nước Trung Đông là  Qatar  và  Kuwait

Vậy  mà  cũng đòi  viết báo . godau godau godau godau godau
Back to top
« Last Edit: 06. Mar 2009 , 19:07 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: ĐỌC BÁO
Reply #164 - 06. Mar 2009 , 20:31
 


Hai bộ mặt của Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam hiện nay
     




1) Nông dân trên đường phố

...


Trên đây là một biển cấm trên con đường Bạch đằng, một trong số những đường phố được xem là bộ mặt phồn vinh phát triển của thành phố Đà-nẵng. Nội dung của biển cấm nầy là: “Ngiêm cấm mọi hoạt động đánh giày, bán sách dạo, bán báo dạo, bán hàng rong, tụ họp mua bán” . Đây là một trong những con phố tập trung nhiều nhà hàng khách sạn sang trọng và là tuyến đường chính dẫn đến những khu nghĩ dưỡng sang trọng bên kia sông. Du khách nước ngoài đến bằng đường biển hay đường hàng không đều đi qua con đường này cho nên người ta phải che dấu những biểu hiện của đói nghèo, nhếch nhác. Nhớ ngày nào khi nón cối dép râu mới bước chân vào thành phố, đi đâu cũng nghe mấy đồng chí oang-oang: “Cái thành phố nầy đúng là phồn vinh giả tạo”. Người dân thành phố lúc ấy đang còn sợ quá nên nghe vậy mà nào dám cải lại, bỡi họ thấy có cái gì là “giả” đâu: nhà cao cửa rộng, đường sá phẳng phiu, hang hoá tràn đầy, cái nào cũng thật, sờ tận tay thậm chí các đồng chí thi nhau chỡ ra Bắc trên những đoàn con-voi mấy năm chưa dứt.

Bây giờ, sau hơn 30 năm, nhờ bán đất cho tư bản nước ngoài các đồng chí xây được vài cây cầu, làm được vài con phố đã tự cho là mình có tài kinh bang tế thế. Thậm chí có mấy tên bồi bút nâng bi đã không ngượng mồm gọi vùng đất bên kia sông Hàn nơi tập trung những khu biệt thự sang trọng của đám quan chức địa phương và trung ương, các khu khách sạn, Resort của nước ngoài đầu tư là Khu phố Đông của Đà nẵng, ngầm so sánh với khu Phố đông của Thượng Hải bên Tàu. Bỡi vậy, những hạng người đầu tiên có thể làm xấu đi bộ mặt sang trọng của thành phố là những em bán báo, đánh giày, những chị đẩy xe hang rong bị cấm tuyệt lai vãng. Khi nghe cái lệnh cấm này ban ra người dân thành phố chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm cho cái kiểu làm “tốt khoe, xấu che”, lần nầy mới đích thị là phồn vinh giả tạo!

Giờ chúng ta cùng dõi theo cuộc sống của những con ngưòi là đối tượng của cái lệnh cấm nầy.

Bán hàng rong, chị là ai ?


Ngày xưa, nhưng cũng chưa xưa lắm, người nông dân khi công việc đồng án đã xong, khoảng thời gian này được gọi là lúc nông-nhàn, và đúng như tên gọi người nông dân có thể nghỉ ngơi chút đỉnh sau những ngày cày bừa nhọc nhằn, bỡi vậy cho nên những lễ hội ở nông thôn thường diễn ra vào dịp này. Bây giờ mọi chuyện chẳng còn như xưa, ruộng đất mỗi ngày mỗi teo tóp, đã vậy ruộng đất còn được trưng thu để xây dụng các khu công nghiêp, các khu đô thị, các khu ăn chơi hưởng thụ của những kẻ lắm tiền cả trong lẫn ngoài nước, vì vậy mà ruộng đất của nông dân ở những vùng quê chung quanh các thành phố chẳng còn được bao nhiêu. Có người mất trắng chẳng còn gì. Chẳng nói đâu xa, nhớ hồi có kế hoạch xây dựng nhà máy lọc dầu Dung Quấc và khu đô thị Vạn Tường, biết bao làng xóm đã bị di dời để lấy đất xây nhà máy và xây thành phố mới.

Người ta đã hứa như đinh đóng cột với người dân là cứ yên tâm mà dọn đến chỗ ở mới đi, nhất định chỗ ở mới sẽ tốt hơn làng cũ, cả ông thủ tướng thời đó là Võ văn Kiệt lẫn các quan chức của tỉnh Quảng Ngãi đều cao giọng cam kết như thế, nhưng sự thật là cho đến nay, sau hơn 10 năm, đến ngày nhà máy cho ra mẻ dầu đầu tiên thì đám cư dân của những ngôi làng mới đó vẫn còn lưu lạc kiếm ăn tận miền Nam xa xôi, trong làng đến nay cũng chỉ còn lại toàn trẻ con và người già trong những ngôi làng vuông vức như bàn cờ nhưng chẳng có ruộng để cày. Ruộng ở đâu ra? Địa phương mới chịu chia cho miếng đất thổ cư để làm nhà cho dân mới đến chứ ruộng có đâu mà chia? Số phận người nông dân quanh cái thành phố phồn vinh Đà nẵng cũng thế thôi. Bị thu hồi hết ruộng đất chẳng nói làm chi vì đường nào rồi cũng ra thành phố làm mướn hay bán buôn linh tinh chỉ cốt kiếm sống cho qua ngày chứ còn biết gì đến chuyện tương lai bỡi những chương trình chuyển đổi ngành nghề chỉ là chuyện trên giấy, nói chơi cho vui chứ trên thực tế là con số không to tướng. Người nông dân từ 40 đến 60 tuổi, thậm chí đến 70 tuổi vẫn có thể lao động để kiếm sống ở nông thôn, bây giờ không còn làm nông thì họ biết làm gì để sống ngoại trừ làm những công việc lao động giản đơn. Người nông dân còn ruộng để cày số phận cũng chẳng sáng sủa hơn chút nào: một nhà vài ba sào ruộng, mỗi vụ lúa kéo dài trên 3 tháng nhưng công việc cày bừa chăm sóc cả nhà xúm lại làm nhoáng một cái thì lâu nhất cũng khoảng 1 tháng là xong, 2 tháng còn lại đành phải gọi là nông nhàn chứ biết gọi là gì bây giờ? Nhưng “nhàn” mà được sao? Vài ba sào ruộng thì chỉ đủ gạo ăn cho cả nhà chứ có dư ra được đâu.

Miền Trung đất hẹp người đông, có phải là miền Nam đâu mà mỗi nhà có thể làm vài ba mẫu đất để có gạo thừa đem xuất khẩu kiếm ngoại tệ về cho nhà nước, vậy mà nông dân vẫn không khá lên được, vẫn nhà dột cột xiêu, bao nhiêu rồi cũng vào tay mấy công ty phân bón, mấy công ty xuất khẩu gạo. Vâng, vậy là vợ chồng con cái lao vào thành phố để kiếm sống. Hàng rong thì thành phố nào cũng có, là phương tiện kiếm sống của một bộ phận dân nghèo thành phố. Người nông dân vào thành phố kiếm sống không thuộc loại hàng rong này, người phụ nữ nông thôn hầu như không có khả năng bán rong nhưng thứ đòi hỏi kỉ năng nấu nướng nên đành chọn phương thức bán buôn đơn giản là mặt hàng nông sản, rau quả, trái cây theo mùa vụ, phương tiện hành nghề chỉ là chiếc xe đạp cà tàng giá chỉ vài ba chục ngàn đồng mà người dân thành phố thải ra, chở theo chiếc giỏ thép hay đơn giản hơn là 2 chiếc rỗ tre gắn trước sau kèm chiếc cân nhựa nhỏ, vốn liếng cao nhất chỉ 200 ngàn đồng trở lại. Mỗi sáng tinh mơ các chị tập trung về 2 khu chợ đầu mối ở 2 đầu thành phố để cất hàng, mùa nào thức ấy chẳng có gì phải chọn lựa, cho dù là trái cây hay rau củ cũng chỉ dám mua trong phạm vi chừng ấy vốn, trọng lượng cũng không dám vượt qua sức chịu đựng của chiếc xe đạp và đôi chân gầy của mình.

Trên đường phố chúng ta dễ dàng nhận ra các chị trong dáng lầm lũi đạp xe, trong dáng nhìn ngơ ngác kiếm tìm một tiếng gọi hàng bên đường. Chúng ta còn dễ dàng nhận ra các chị qua cung cách bán hàng thật thà, chẳng dám noi thách bỡi trên đường biết bao ngưòi như chị, chẳng bao giờ dám nghĩ đến chuyện trúng mánh lãi nhiều để gạt những khách hang dễ tính. Nhiều lần mua hàng của các chị trên đường tôi thử hỏi xem chị kiếm được bao nhiêu khi bán hết hàng trong giỏ, thì chị nào cũng bảo “Dạ! suông sẽ thì kiếm được 20 ngàn là mừng rồi”. Tôi tin các chị nói thật bỡi vì nhiều lần mua hang trả giá có chị không dám kèo nài nhiều chỉ nhỏ nhẹ “thôi chị cho em xin thêm (…) chớ chừng ni chưa đủ vốn”, tôi tin chị nói thật. Cung cách bán buôn của những nông dân trên đường nhựa là vậy, mong kiếm lời được chừng nào thì cứ thế mà bán. Buổi trưa trời nắng chan chan cũng không dám nghỉ, chỉ mong sao bán cho hết mà về, hàng rau quả để qua ngày có nước đem đổ. Con cái cũng theo cha mẹ vào phố, mùa hè đi bán vé số dạo kiếm tiền để vào năm học mới có tiền phụ giúp cha mẹ sắm sửa áo quần sách vỡ, mỗi tờ vé số kiếm được 500 đồng, buổi trưa kiếm bóng mát vật vờ cơm bụi, may ra buổi tối khi trở về nhà còn dư ra được mươi lăm ngàn đưa cho mẹ.

Vậy nhưng cũng còn nhiều người mê ngũ, hùa theo bọn bất lương ra rã ca tụng cái thành tựu kinh tế thần kì, ngưỡng mộ ngắm nhìn những toà cao ốc đồ sộ mà chẳng hề nghĩ đến chuyện những ai đang làm chủ, đang ngự trị trong những ngôi nhà đó.

2) Những ngôi nhà “hoành tráng” ở Đà Nẵng


...



Ngôi biệt thự màu trắng là của nguyên Phó chủ tịch nước Nguyễn thị Bình, tọa lạc trên con đường chạy dọc bờ biển Mỹ Khê, ĐN, ngôi biệt thự này là “quà tặng” của thành phố Đà Nẵng, hay nói chính xác hơn là quà tặng của Bí thư thành uỷ Nguyễn bá Thanh biếu không cho bà Bình theo kiểu “chìa khoá trao tay” nghĩa là bà Bình chẳng cần bỏ tiền của, chăm sóc xây dựng gì cả. Dĩ nhiên, hiện nay bà Bình không ở trong ngôi biệt thự này, nhưng bà cho ngoại kiều thuê với giá 2.000 USD/tháng, bởi vì bà cũng như tất cả những quan chức ở Hà nội có không biết bao nhiêu là nhà theo kiểu nầy, trên khắp các thành phố của cả nước, chỗ nào có quy hoạch, giải tỏa đất đai của dân, là các ngài ở trung ương lại được biếu xén những miếng đất ngon lành nhất, rồi sau đó, tuỳ theo chức vụ hay thế lực của từng quan chức để các quan địa phương tính toán để cấp luôn cả tiền xây dựng. Bởi vậy, cho nên người ta chẳng lạ gì khi có biết bao nhiêu đơn tố cáo, khiếu nại gửi ra Trung ương (kể cả đơn tố cáo của những cán bộ, đảng viên tai địa phương như ông Đỗ xuân Hiền chẳng hạn) nhưng ông Thanh vẫn bình chân như vại, thậm chí ông Thiếu tướng CA Trần văn Thanh là người trước kia lúc con làm Giám đốc CA/ĐN đã điều tra vụ ông Nguyễn bá Thanh tham nhũng, cũng đang đứng trước nguy cơ mất chức!

...


Hai ngôi biệt thự nằm kề nhau này là của 2 cán bộ thành phố ĐN –Bà Lan và ông Hồ Việt (con của Hồ Nghinh nguyên bí thư thành uỷ Quảng Nam ĐN sau 1975). Hai ngôi biệt thự này nằm cách Biệt thự Bà Bình 1 con đường- ta có thể thây biệt thự bà Bình nằm xa bên phải. Có một thời, mấy tên nhà báo nịnh bợ đã gọi Nguyễn bá Thanh là Nguyễn bá THÁNH, nhằm tâng bốc ông ta là tài giỏi, đã biến thành phố Đà Nẵng từ một thành phố nhỏ bé thành rộng lớn “hoành tráng” như hiện nay. Nhưng chúng ta thử xem bên kia sông Hàn có cái gì để ông Thanh phải tự hào. Chẳng có cái gì cả! một khu công nhiệp nhỏ bằng cái lỗ mũi, nhưng cũng chẳng có doanh nghiệp, nhà máy nào (số nhà máy trong đó đếm chưa đầy mấy ngón tay, đến nỗi gần đây phải cắt bớt đất để làm khu dân cư). Ngoài ra chỉ toàn là khu resort, khách sạn của nước ngoài, và biệt thự chẳng biết của ai, kéo dài đến tận núi Sơn Chà. Vậy mà chính quyền thành phố ĐN đi vay tiền để xây dựng 5 cây cầu bắc qua sông. Người ta kháo nhau là “mấy ổng” dùng tiền đi vay xây cầu chẳng qua để làm tăng giá trị những khu đất của mấy ổng bên đó mà thôi.

Phải chăng những ngôi nhà “hoành tráng” ở Đà Nẵng, là xương máu cướp đoạt của nhân dân?

Nguyễn Vọng

Một cư dân thành phố Đà Nẵng
Nguồn: Dân Lên Tiếng
Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 9 10 11 12 13 ... 40
Send Topic In ra