Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - ĐỌC BÁO  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 32 33 34 35 36 ... 40
Send Topic In ra
ĐỌC BÁO (Read 81068 times)
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: ĐỌC BÁO
Reply #495 - 13. Sep 2013 , 08:10
 

Chấp nhận chết - cho đồng loại sống!?


...

Hoàng Thanh Trúc (Danlambao) - Khi muôn loài đều tha thiết sống, vậy thì tại sao anh ta dùng súng bắn 5 quan chức đảng viên CSVN phụ trách “giải phóng mặt bằng đất đai” rồi tự sát!?

14h ngày 11/9, công dân Đặng Ngọc Viết (42 tuổi), thường trú tại số nhà 11, ngõ 345, tổ 48, phường Kỳ Bá, thành phố Thái Bình đã cầm súng xông thẳng vào văn phòng Trung tâm Phát triển Quỹ đất Thành phố tìm gặp Phó Giám Đốc rồi hô lớn nhằm từng người có mặt trong phòng để bắn, sau đó về quê nhà ở xã Trà Giang, huyện Kiến Xương (tỉnh Thái Bình) dùng súng tự sát...

5 cán bộ trung tâm quản lý đất tỉnh Thái Bình bị bắn gồm:

- Vũ Ngọc Dũng, sinh năm 1962 - Phó giám đốc, bị bắn vào đầu.

- Phạm Thị Lan Anh, sinh năm 1977 - Phó giám đốc, (bị bắn hụt).

- Nguyễn Thanh Dương, sinh năm 1975 - Cán bộ Trung tâm, bị bắn vào mắt - Vũ Công Cương, sinh năm 1990 - Cán bộ Trung tâm, bị bắn vào đầu.

- Bùi Đức Xuân, sinh năm 1975 - Cán bộ Trung tâm, bị bắn vào đầu.

Vũ Ngọc Dũng và Nguyễn Thanh Dương phải chuyển cấp cứu ở bệnh viện Việt Đức, Hà Nội do vết thương quá nặng. Vũ Ngọc Dũng đã chết.

(Nguồn: Đài phát Thanh và Truyền hình tỉnh Thái Bình)

...

Văn phòng Trung tâm Phát triển Quỹ đất – Nơi nổ súng


Điều gì đọng lại, phía sau sự việc? Khi biết rằng qua cuộc họp báo của UBND tỉnh sau tiếng súng nổ cho thấy xuất phát từ việc trước đó Trung tâm Phát triển quỹ đất TP. Thái Bình giải phóng mặt bằng tại khu ruộng của gia đình anh Viết. Trong quá trình thực hiện bồi thường, anh Viết không đồng ý nhận đất tái định cư và bất đồng quan điểm khi chuyển sang giá trị bồi thường bằng tiền với cán bộ trung tâm quản lý đất tỉnh Thái Bình.

...
Họp báo tại UBND/ TP Thái Bình sau khi sự việc xảy ra


Thái Bình là nơi đã từng xảy ra các vụ khiếu kiện, khiếu nại, biểu tình gay gắt về đất đai trong những thập niên 1980 và 1990 với đỉnh cao là vào mùa hè năm 1997 khi hàng ngàn người dân bao vây cơ quan công quyền cấp xã.

Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam sau đó phải thành lập tổ công tác để giải quyết tình hình này, vì vậy có thể hiểu sự việc “nổ súng” nói trên là nguyên nhân (có tiền lệ) từ bức xúc tranh chấp “giá trị” đất đai giữa người dân và “lãnh đạo nhà nước” địa phương.

Khỏi phải nhắc lại - Ai cũng biết (kể cả thế giới) - CS/XHCN/VN và CSTQ là 2 quốc gia cá biệt duy nhất trên thế giới mà người dân đối đầu tranh chấp đất đai nhiều, gay gắt và phức tạp nhất với hệ thống cai trị độc tài toàn trị, bởi “nhà nước CSVN” áp dụng các thứ luật lệ liên quan đến đất đai một cách độc đoán lạc hậu cốt đem đến những đặc quyền đặc lợi phát sinh từ đất đai cho bầy đàn lãnh đạo cai trị, không mang tính phổ quát quang minh chính trực như tuyệt đối đa phần cộng đồng các quốc gia trên thế giới, những thứ luật lệ đất đai XHCN như bịp bợm lừa gạt người dân.

Không ai hiểu nổi cái định đề của CSVN phô trương: “đất đai là sở hữu (làm chủ) của toàn dân, do nhà nước quản lý”. Bị đảng CS lãnh đạo, bị nhà nước XHCN quản lý thì không hiểu người dân làm chủ bằng cách nào, khi kẻ “gián tiếp” là nhà nước (một nhóm người) được thuê quản lý lại thật sự có toàn quyền định đoạt mãnh đất ấy chứ không phải là người chủ “trực tiếp” (95 triệu, toàn dân)! Nội hàm “hoa mỹ” của định đề ấy hoàn toàn mang tính áp đặt che mắt công luận để “lừa bịp” toàn dân.

Và như lời Phật Thích Ca: “Có ba thứ trên cõi đời này không thể che giấu thiên hạ được lâu, đó là: mặt trời, mặt trăng và “sự thật”. Một danh ngôn khác của Abraham Lincoln (cựu TT Mỹ) cũng nói lên: “Anh có thể lừa dối một số người trong mọi lúc, và lừa dối mọi người trong vài lúc, nhưng anh không thể mãi lừa dối tất cả mọi người”.

Sau gần 2/3 thế kỷ bị “lừa gạt” bằng mồ hôi nước mắt lẫn máu xương và khi chế độ CS/XHCN thi nhau sụp đổ khắp thế giới, hiện tại chỉ còn là hắt hiu như ánh tà dương cuối ngày thì bản chất “thật” của nó đã phơi bày với các hành vi của các quan chức CS từ TW đền địa phương hối hả “vơ vét” mồ hôi nước mắt nhân dân mà “đất đai” là một, trước khi chế độ CSVN suy tàn, phải nói thẳng, để thủ đắc quyền lợi những kẻ gọi là “lãnh đạo nhân dân ” không từ nan những hành vi “dã man, hoang dại” gấp nhiều lần chế độ thực dân trước kia mà toàn dân cũng như các “đảng viên CS trung thực” cùng chứng kiến suốt hai thập niên qua, họ (CSVN) không ngại ngần dùng ngay chính quân đội LL vũ trang do nhân dân nuôi dưỡng để bảo vệ quốc gia, quay lại đàn áp chống lại chính nhân dân mình chỉ vì muốn toa rập quyền lợi nhóm cùng nhau “ngồi mát ăn bát vàng” từ đất đai có được do mồ hôi công sức, luật pháp bảo vệ quyền sở hữu của người dân (Tiên Lãng-Hải Phòng) và nhiều nơi khác, khắp cả nước mà hình ảnh cưỡng chế như “nội chiến” diễn ra liên tục.

Và như bị dồn đến chân tường. Khi sự “Im lặng trước bạo ngược chỉ khuyến khích, giúp ích thêm cho kẻ bạo ngược.” thay cho ôn hòa từ những tiếng nói nhẫn nhục chịu đựng là lòng can đảm cụ thể hóa tiếp theo bằng tiếng súng, tiếng bom, tự tạo của Đoàn Văn Vươn dù biết đối đầu với cái ác đã “tập đoàn hóa” là không cân sức. Tuy nhiên như lời chị Phạm Thị Hiền nói với BBC rằng: Chị “không ân hận” về những gì xảy ra và gia đình chị “chấp nhận mất, để xã hội được”. (Chồng chị là ông Đoàn Văn Quí - người cầm vũ khí kháng cự lực lực lượng cưỡng chế bị kết án cùng anh ruột mình đang bị tù giam cùng ông Đoàn Văn Vươn).

Có lẽ nào một phần từ “cái được” ấy của gia đình ông Đoàn Văn Vươn như gieo mầm cho xã hội, là chất xúc tác lên men cho tiếng súng của Đặng Ngọc Viết (42 tuổi) nói trên, vì ruộng đất tư liệu sản xuất nguồn sống của gia đình mình bị o ép bất công mà phải nổ lên tại trung tâm quản lý đất đai / UBND/Tỉnh Thái Bình?

“Nhân chi sơ tính bản thiện” Con người vốn dĩ có bản ngã,tư duy nhân cách hiền hòa thông minh hơn loài dã thú.

“Vậy thì tại sao Đặng Ngọc Viết dùng súng bắn 5 quan chức đảng viên CSVN phụ trách “giải phóng mặt bằng đất đai” rồi tự sát!?- Khi muôn loài đều tha thiết sống??”.

Câu hỏi chắc không khó lắm để các ngài “tiến sĩ xây dựng đảng” trong bộ “cai trị” CSVN định hình chính xác cho một câu trả lời – Hay không dám can đảm mạnh dạn trả lời, bỏ ngỏ để đó cho những người dân thấp cổ bé miệng bị triệt tiêu cái “quyền mưu cầu hạnh phúc” (tuyên ngôn độc lập – HCM) trên ruộng đồng của chính mình để họ phải cuồng tâm nghĩ đến “tiếng súng” như cứu cánh mà mục đích của nó là phải “hy sinh” một số ít người này (không tốt lắm) luôn cả bản thân mình cho một số người khác (đông và tốt hơn nhiều lần) được sống trong môi trường công bằng và quang minh chính trực!.

Suy cho cùng, giết người không hề nằm trong phạm trù đạo đức - Tuy nhiên Đặng Ngọc Viết đi vào cõi hư vô nhưng tiếng súng của anh ta vẫn vang vọng cho hôm nay và ngàn sau biết rằng đó là cái giá đắt nhất có thể nhận về nếu không vì quyền lợi sự sống của nhân dân mà bán “Liêm Sĩ và Nhân Cách” - Hãy “tiên trách kỷ - Đừng hậu trách nhân”!.


Hoàng Thanh Trúc

danlambaovn.blogspot.com
Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: ĐỌC BÁO
Reply #496 - 13. Sep 2013 , 08:16
 

Địa điểm chiến sĩ dân oan Đặng Ngọc Viết tự sát để không sa vào tay bạo quyền CSVN


...


Tượng Phật Bà Quan Âm, nơi Viết ăn cơm chùa xong ra ngồi và tự sát

...

Di ảnh của Đặng Ngọc Viết

...


Chùa Đông Sơn (Kiến Xương, Thái Bình), nơi Viết đến sau khi xả súng

...

Hòn đá bên trái là nơi Viết đến và ngồi rất lâu trong chùa Đông Sơn

http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2013/09/130911_thai_binh_shooting_incide...

(Chiến sĩ dân oan *)

  Đặng Ngọc Viết anh hùng quả cảm Bước đường cùng đã dám đứng lên Xông vào trụ sở cường quyền
Điểm danh hỏi tội quan viên Phó Phòng

Súng lên đạn đừng hòng chạy thoát Bắn ngay đầu truy sát làm gươngCửa quyền cán bộ bất lương
Lộng hành cưỡng chế nhiễu nhương tham tàn!

Quan cán bộ Trung Tâm Quỹ Đất Tỉnh Thái Bình làm mất lòng dân.Mặt bằng giải tỏa bất cần,
Đền bù chẳng thỏa, oán ân đèo bòng!

Người chiến sĩ tiền phong họ Đặng Trở về làng lẳng lặng quyên sinhDân oan phẫn nộ bất bình Những mong thức tỉnh oai linh sơn hà!
11.9.2013

Hồ Công Tâm


(*) Vì quá bất bình với các quan cán bộ Trung Tâm Phát Triển Quỹ Đất tỉnh Thái Bình, đã bị cưỡng chiếm đất đai, giải tỏa mặt bằng, đền bù không thỏa đáng, chiều ngày 11.9.2013 vào lúc 2 giờ, dân oan Đặng Ngọc Viết, 41 tuổi bất thần đột nhập Trung Tâm Phát Triển Quỹ Đất Thành Phố thuộc UBND tỉnh Thái Bình, rút khẩu súng lục hạ sát tên Phó Phòng Vũ Ngọc Dũng, 51 tuổi  đồng thời gây thương tích cho 4 tên cán bộ cùng phòng. Sau đó anh trở về quê ở xã Trà Giang, huyện Kiến Xương, tỉnh Thái Bình, và tự sát quyết không để phải sa vào tay bạo quyền.

Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: ĐỌC BÁO
Reply #497 - 14. Sep 2013 , 23:19
 

Đặng Ngọc Viết và tấm bia chế độ


...


Hồ Phú Bông (Danlambao) -
Một chế độ mà đã tưởng thưởng cho ông Đỗ Hữu Ca, Đại tá Giám đốc công an Hải Phòng lên cấp tướng, sau khi ông chỉ huy các lực lượng vũ trang kết hợp với dân phòng để đánh cướp đầm Cống Rộc - “Trận đánh đẹp đến có thể viết thành sách” - rồi đưa anh em họ vào tù ngục, thì chế độ đó đã đạp thẳng vào mặt sự phản đối của các Tướng, Tá, cán bộ đảng viên lão thành, đạp thẳng vào mặt của hàng ngàn tác giả các bài viết phê phán, phản ánh sự phẫn nộ chính đáng của công luận, từ báo chí chính thống đến các trang mạng lề dân, cũng như dư luận thế giới!...


*

Súng thiệt, đạn thiệt, nhắm thẳng vào đầu 5 cán bộ phòng Trung tâm Phát triển Quỹ đất, trong giờ làm việc, ngay tại UBND Thành phố Thái Bình mà bóp cò...

Vì sống dưới chế độ kiềm kẹp, công an trị của đảng CSVN nên mới nghe qua như thế, cứ nghĩ đó chỉ là chuyện hoang đường!

Mấy năm trước tôi thường tranh luận với cụ ông, chủ tiệm. Cụ bênh vực đảng Cộng Hòa, vì đảng Cộng Hòa ủng hộ các Hội Chơi Súng, NRA (National Rifle Association, trong lịch sử gần đây Hội có những 2 phụ nữ làm chủ tịch! Đó là các bà Marrion Hammer 1995-1998 và Sandy Froman 2005-2007) Họ chủ trương mọi người được quyền tự do mua súng! “Tự do” nhưng phải qua 2 tuần kiểm tra lý lịch!

Tôi lập luận, người cần súng là người yếu bóng vía nên phải luôn luôn nhờ cậy vào cây súng, cho nên đôi lúc chỉ là “chuyện chẳng có gì mà ầm ĩ” nhưng vì sợ hãi và có sẵn cây súng đang nhét trong người nên rút ra... pèng pèng... Hậu quả là số người chết vì súng đạn, thường xuyên xảy ra ở khắp nơi trên đất Mỹ, nhiều cái chết lảng xẹt, và đôi khi “xạ thủ” rất vô tư vì còn ở tuổi ấu thơ!

Cho nên chơi súng là mầm mống bất an, đem lại bất ổn xã hội!

Cụ chủ tôi, lý luận kiểu khác. Giả sử chính phủ Hoa Kỳ bỗng dưng phản bội người dân, trở nên độc tài XHCN, dùng quân đội và công an để khống chế bóc lột lương dân. Vì đặc quyền, đặc lợi, họ thay đổi Hiến pháp, tổ chức bầu cử kiểu “Đảng cử dân bầu” thì người dân phải phản ứng ra sao? Nói đến đây cụ kéo hộc tủ lấy ra 2 khẩu súng đánh cộp trên bàn! “Đây nè, đây nè… chính nó sẽ bảo vệ người dân, vì cho dẫu chính phủ có quân đội, cảnh sát… nhưng khi người dân đã tự trang bị vũ khí mà nhất loạt đứng lên thì sức mạnh nào, kho vũ khí nào lớn hơn toàn dân? Biết rõ như vậy thì cho dù chính phủ ma đầu có dám đánh với toàn dân như chế độ cộng sản VN đang cai trị nước của bạn không? Còn việc lẻ tẻ, gây chết người, thuộc về cá nhân, nhưng với chuyện đại sự thì tự người dân phải đứng ra bảo vệ mạng sống chính mình và tổ quốc! Cuộc cách mạng tách ra khỏi Đế quốc Anh để có ngày lễ Độc Lập 4 tháng Bảy từ năm 1776 là thí dụ điển hình!”

“Có sức mạnh nào bằng sức mạnh của toàn dân được vũ trang?”

Đem lý luận đó vào hiện tình chính trị VN, nếu toàn dân VN được tự ý trang bị vũ khí thì chắc chắn chế độ CSVN không thể làm mưa làm gió, tự tung tự tác như hiện nay! Công an VN cho dù có “còn Đảng còn mình” vâng theo lệnh chủ (đảng CSVN hay quan thầy CS Tàu) chắc cũng chẳng dám mạnh tay đàn áp! Được như thế chắc chắn không còn chuyện công an dám bắt người tùy tiện, đem về đồn tra tấn dã man, đôi khi chỉ 5, 7 tiếng đồng hồ sau, họ trắng trợn tuyên bố vì “nạn nhân ăn năn hối hận nên tự tử” như nhiều trường hợp đã xảy ra!

Còn nếu bị công chúng phản ứng dữ dội quá thì họ hy sinh một vài cá nhân, cho “thuyên chuyển công tác” là kể như đã giải quyết xong! Nhưng người dân chớ dại đụng đến công an, cho dù chỉ một cái tát tai nhẹ, cũng lãnh đủ 3 năm tù giam, như vụ án mới xử cách đây không lâu, tại một chợ đầu mối thuộc TP Hồ Chí Minh!

Cho nên khi người dân có vũ khí trong tay thì các côn đồ công an phải chùn tay trước khi nhúng vào máu, vì e sợ bị thân nhân nạn nhân trả thù trực tiếp đến bản thân và gia đình!

Như vậy thì việc tuyệt đối cấm người dân dùng vũ khí chưa hẳn là tốt, chưa hẳn là gây bất ổn trong xã hội!

Trường hợp anh Đặng Ngọc Viết, xảy ra hôm 11/9/2013, thì đặc biệt hơn! Biết là bất hợp pháp, anh vẫn tự ý tìm mua vũ khí, chuyện nầy đâu phải đơn giản và dễ dàng trong hoàn cảnh xã hội VN hiện tại?

Như vậy, đã hẳn là anh rất quyết tâm hành động! Anh là một người dân bình thường với bản chất riêng “hiền lành, ít nói”, như vài người quen nhận xét, thì động cơ đưa anh đến hành động đã hẳn phải là cực kỳ phẫn nộ chứ không phải manh động!

Phẫn nộ vì bất lực đứng nhìn cái phi lý ăn cướp đất của gia đình anh, của đồng bào anh do chế độ đương quyền!

Nên, tức nước phải vỡ bờ!

Đã rõ ràng, anh Đặng Ngọc Viết không phải vì phẫn nộ trong chốc lát nên mất lý trí! Trái lại, anh rất bình tỉnh chuẩn bị cho kế hoạch hành động và cái chết! Khẩu súng chỉ có 6 viên đạn, anh bắn 5 viên, để dành lại một viên cho chính anh. Anh thực hiện di ảnh, gỡ thêm tờ lịch dán lên bên góc, chọn địa điểm tự sát, chia tay người thân..

Anh chọn chết tại chùa nơi có nhiều kỷ niệm tuổi thơ, dưới chân tượng Đức Quan Thế Âm Từ bi và trước khi tự sát còn “xin ăn một chén cơm trắng” để khỏi phải làm “ma đói” theo ý nghĩ dân gian! Tất cả những sự kiện nầy cho thấy anh có cái tâm rất lành!

Không lành thì tại sao vẫn như bình thường khi đến chùa tiếp xúc với vài người, bình tỉnh đi vòng quanh lễ đài rất nhiều lần trong chập choạng hoàng hôn (chắc là có cầu kinh xin vãng sanh?) để rồi phủ phục dưới chân tượng Đức Quan Thế Âm để súng ngay tim, tự bóp cò?

Việc làm của anh cho biết không phải anh hành động vì hận thù cá nhân. Chính thân nhân gia đình ông Vũ Ngọc Dũng, Phó Giám đốc Trung tâm Phát triển Quỹ đất thành phố, nạn nhân tử vong, cho biết là không hề có quan hệ cá nhân với anh Đặng Ngọc Viết, có nghĩa là không có tư thù. Và hành động anh bắn cả 5 người trong văn phòng cũng nói lên như thế!

Như vậy thì 5 phát đạn đó là 5 phát đạn bắn vào lãnh đạo chế độ CSVN đương quyền, còn 5 nạn nhân chỉ là 5 tấm bia đại diện tình cờ!

Tấm bia Luật Đất đai!

Theo Luật Đất đai đang áp dụng thì “Dân làm chủ” nhưng (chế độ chơi chữ) lại “do nhà nước quản lý”, nghĩa là đất đai thuộc của riêng của các ông bà cán bộ đảng viên có chức có quyền của đảng CSVN sử dụng!

Một chế độ mà đã tưởng thưởng cho ông Đỗ Hữu Ca, Đại tá Giám đốc công an Hải Phòng lên cấp tướng, sau khi ông chỉ huy các lực lượng vũ trang kết hợp với dân phòng để đánh cướp đầm Cống Rộc và tàn phá gia sản của nông dân đã có hàng chục năm vay tiền quai đê lấn biển! Ông nói: “Trận đánh đẹp đến có thể viết thành sách” trong lúc gia đình anh em nông dân Đoàn Văn Vươn chỉ với bình ga không nổ và tiếng súng hoa cải, rồi đưa anh em họ vào tù ngục, thì chế độ đó đã đạp thẳng vào mặt sự phản đối của các Tướng, Tá, cán bộ đảng viên lão thành, đạp thẳng vào mặt của hàng ngàn tác giả các bài viết phê phán, phản ánh sự phẫn nộ chính đáng của công luận, từ báo chí chính thống đến các trang mạng lề dân, cũng như dư luận thế giới!

Gót giày của chế độ hiện tại đang còn in rõ nét trong tâm thức của từng người VN trong cả nước và quốc tế!

Nên, câu hỏi sau cùng là: Ai đã truy bức “một người dân hiền lành, ít nói” như anh Đặng Ngọc Viết đến độ phải làm sát thủ rồi tự sát?

Câu hỏi đó dành cho chế độ CSVN. Các lãnh đạo đảng CSVN đương thời phải trả lời trước dân tộc!

Vì, nếu không tự tìm ra câu trả lời thì chắc chắn, trong những ngày sắp tới, không phải chỉ có một Đặng Ngọc Viết mà thôi!


Hồ Phú Bông
danlambaovn.blogspot.com

Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: ĐỌC BÁO
Reply #498 - 02. Oct 2013 , 23:04
 


Mỹ 'quan ngại sâu sắc' bản án dành cho LS Lê Quốc Quân



HÀ NỘI (NV) – Ngay sau khi tòa án thành phố Hà Nội tuyên bản án 30 tháng tù giam dành cho luật sư đấu tranh nhân quyền nổi tiếng Lê Quốc Quân,
hôm 2 tháng Mười, Tòa đại sứ Mỹ tại Hà Nội lập tức ra bản tuyên bố gọi đó là việc làm 'đáng lo ngại.'

...

Luật sư Lê Quốc Quân (bên phải), 42 tuổi, tại phiên tòa ở Hà Nội ngày 2/10/2013. Ông bị kết án 30 tháng tù vì bị vu cho tội “trốn thuế”.
(Hình: AP Photo/Vietnam News Agency, Doan Tan)


Bản tuyên bố của Tòa đại sứ nói rằng, 'Hoa Kỳ lo ngại sâu sắc về việc chính phủ Việt Nam kết tội và tuyên án 30 tháng tù về tội trốn thuế đối với luật sư nhân quyền và blogger Lê Quốc Quân. Việc chính quyền Việt Nam sử dụng các điều luật thuế để bỏ tù những người chỉ trích chính phủ hoặc bày tỏ quan điểm chính trị một cách ôn hòa là điều đáng lo ngại.'

Vẫn theo bản tuyên bố, bản án áp đặt lên ông Lê Quốc Quân “không phù hợp với quyền tự do ngôn luận và những nghĩa vụ của Việt Nam theo Công ước Quốc tế về Các Quyền Dân sự và Chính trị cũng như các cam kết thể hiện trong Tuyên ngôn Nhân quyền Quốc tế.”

Hoa Kỳ kêu gọi nhà cầm quyền Việt Nam “thả các tù nhân lương tâm và cho phép mọi người Việt Nam bày tỏ quan điểm chính trị của họ một cách ôn hòa”.

...

Công an chìm dàn hàng ngàn thành một hàng rào người chận các đoàn người từ nhiều ngả đường khác nhau muốn tiến đến tòa án
được tuyên truyền là “xử công khai” nhưng không ai được tới gần.
(Hình: CAT BARTON/AFP/Getty Images)




Ông Lê Quốc Quân, 42 tuổi, bị bắt từ ngày 27 tháng 12, 2012, và bị kết án 30 tháng tù giam vì bị vu cho tội “trốn thuế.”

Ngoài bản án tù, theo Thông Tấn Xã Việt Nam (TTXVN), Công ty TNHH Giải Pháp Việt Nam của ông (tư vấn về pháp lý và đầu tư) còn bị tòa án “buộc truy nộp 645,225,197 đồng tiền thuế thu nhập doanh nghiệp đã trốn trong 2 năm (2010 và 2011) cho Chi cục thuế quận Cầu Giấy (Hà Nội) để nộp Ngân sách Nhà nước.”

Đồng thời còn “áp dụng hình phạt bổ sung theo quy định tại Điều 161, khoản 4 - Bộ luật hình sự, phạt 2 lần số tiền thuế đã trốn đối với Công ty Trách nhiệm hữu hạn Giải pháp Việt Nam với số tiền là 1,290,450,394 đồng để xung quỹ Nhà nước.”

Bà Phạm Thị Phương, 31 tuổi, kế toán của công ty bị coi là đồng phạm, bị phạt 8 tháng tù.

TTXVN thuật lại theo bản cáo trạng nói Công ty trách nhiệm hữu hạn Giải Pháp Việt Nam của ông Lê Quốc Quân “lập khống các hợp đồng môi giới thương mại, chứng từ và sử dụng hóa đơn giá trị gia tăng khống, để tăng chi phí quản lý doanh nghiệp, nhằm trốn thuế thu nhập doanh nghiệp.”

Bản án bất chấp lời biện hộ của luật sư là ông Lê Quốc Quân không trốn thuế vì đã làm đầy đủ nhiệm vụ đóng thuế của một công ty tư nhân.

Hàng ngàn người ở bên ngoài tòa án khi hay tin ông bị kết án tù đã hô lớn các khẩu hiệu kêu gọi trả tự do cho một thanh niên suốt từ nhiều năm qua, tranh đấu cho nhân quyền, tự do tôn giáo không ngừng nghỉ.

“Bản án không xác đáng, thiếu khách quan”, theo nhận định của luật sư Hà Huy Sơn nói với đài VOA.

“Ông Quân tuyên bố tại tòa là mình vô tội và sẽ kháng cáo.” Luật sư Trần Thu Nam, một trong ba luật sư biện hộ cho ông Lê Quốc Quân nói với báo chí sau phiên xử.

Bà Trần Thu Hiền, vợ ông Quân nói với đài BBC là gia đình bà “cực lực phản đối bản án bất công này”.

Tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới (RSF) ở Paris cũng chỉ trích mạnh mẽ bản án đối với ông Lê Quốc Quân.

“Bản án rõ rệt là chính trị, chỉ nhằm trừng trị một người bất đồng chính kiến và là một phần của chiến lược mà nhà cầm quyền CSVN đàn áp tất cả các nguồn thông tin độc lập và những tổ chức cung cấp thông tin độc lập tại Việt Nam”. RSF phát biểu.

Tổ chức Theo Dõi Nhân Quyền quốc tế (HRW) ở New York cũng đòi hỏi chế độ Hà Nội phải trả tự do tức khắc và vô điều kiện cho ông. Việc bỏ tù ông chỉ nhằm bịt miệng những người đấu tranh cho các quyền tự do của người dân mà nhà cầm quyền tước đoạt.

“Cáo buộc tội danh trốn thuế chỉ là áp đặt để bịt miệng ông Quân”, HRW nói.

...

Một ni cô mang hình luật sư Lê Quốc Quân trong cuộc biểu tình của hàng trăm người ở Hà Nội đòi trả tự do cho ông.
Họ đã bị chận đường trước khi có thể tới gần tòa án. (Hình: CAT BARTON/AFP/Getty Images)


Ông Lê Quốc Quân, 42 tuổi, bị bắt giam ngày 27/12/2012. Trước đó, ông đã tham dự các cuộc biểu tình chống Trung Quốc bá quyền bành trướng, tham dự các cuộc biểu tình đòi đất của nông dân.

Ông cũng là một trong những người tham dự các cuộc biểu tình của người công giáo đòi nhà cầm quyền trả lại đất đai tài sản mà chế độ đã cưỡng đoạt. Ông cũng từng nộp đơn ứng cử đại biểu quốc hội nhưng đã bị nhà cầm quyền gạt ra ngoài và từng bị công an hành hung nhiều lần.

Từ sáng sớm ngày 2/10/2013, một thánh lễ cầu nguyện cho luật sư Lê Quốc Quân đã được tổ chức tại nhà thờ Thái Hà với sự tham dự của hàng trăm giáo dân, thân nhân và rất nhiều bằng hữu của ông. Sau thánh lễ, mọi người cầm một cành thiên tuế đi đến tòa án nhưng đã bị chận ở dọc đường dù đây là “phiên tòa công khai” mà ai cũng có quyền đến theo dõi. Nhiều nhóm khác nhau đến từ những ngả khác cũng đều bị chặn vì tất cả các ngả đường đến tòa án đều đều có lực lượng Công an chìm nổi, dân phòng lập hàng rào sắt và hàng rào người chận lại.

Bản án “trốn thuế” dành cho ông Lê Quốc Quân cũng giống như bản án “trốn thuế” mà blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải bị áp đặt hồi Tháng 11/2008.

Ông Hải lập hợp đồng cho thuê nhà có điều khoản người thuê nhà có nhiệm vụ đóng thuế cho chủ nhà mà người này không đóng và ông vẫn bị kết án tù. Blogger Điếu Cày từng biểu tình bày tỏ lòng yêu nước qua các cuộc biểu tình chống Trung quốc bá quyền bành trướng trước khi bị bắt giam. Những năm gần đây, rất nhiều người bị đưa ra tòa với tội danh “trốn thuế” hàng tỉ đồng nhưng đều chỉ bị án treo.

Ngày 26/9/2012, ông Nguyễn Thạc Thanh, 50 tuổi, được mô tả là một “đại gia” ở tỉnh Bắc Ninh bị đưa ra tòa về tội trốn thuế hơn 11 tỉ đồng nhưng chỉ bị 36 tháng tù treo. Ngày 22/9/2004, ông Nguyễn Sơn chỉ bị tòa án Hà Nội phạt 30 tháng tù treo vì tội “gian lận hóa đơn chứng từ” để trốn thuế 1.6 tỉ đồng.

Cả hai vụ án vừa kể với những số tiền bị cáo buộc “trốn thuế” nhiều hơn nhưng chỉ bị án treo trong khi blogger Điếu Cày và LS Lê Quốc Quân bị án tù giam dù số tiền bị vu cho là trốn thuế nhỏ hơn rất nhiều. (TN)
Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: ĐỌC BÁO
Reply #499 - 17. Oct 2013 , 08:34
 



Bàn về tẩy não


...


Trần Trung Đạo



Tẩy não hay kiểm soát tinh thần là một tiến trình làm thay đổi nhận thức và niềm tin trong con người, qua đó một người hay một nhóm người sử dụng các phương pháp phi đạo đức để khuất phục kẻ khác làm theo các quyết định của một người hay của một nhóm người đó. Khái niệm tẩy não được biết đến từ lâu qua các tà đạo, chiến tranh, tình báo, tuy nhiên chỉ dưới các chế độ Cộng Sản kỹ thuật này mới được nâng lên thành quốc sách và được thực hiện một cách triệt để, có hệ thống, bao trùm mọi lãnh vực xã hội và trong mọi tầng lớp nhân dân.

Tẩy não một người

Chính sách tẩy não nhắm vào từng cá nhân được phát hiện lần đầu tiên qua hành vi của các tù binh Mỹ bị Trung Cộng bắt trong chiến tranh Triều Tiên. Một số binh sĩ Mỹ sau khi được trao trả đã thay đổi hoàn toàn cách suy nghĩ, thái độ và cả hành động. Tác giả Edward Hunter phỏng vấn nhiều tù binh bị bộ máy tuyên truyền Trung Cộng tẩy não và ghi lại trong tác phẩm gây tiếng vang lớn Tẩy não tại Trung Cộng (Brainwashing in Red China) xuất bản 1951. Nhà báo Edward Hunter trong tác phẩm Tẩy não, câu chuyện của những người đã thách thức nó (Brainwashing, The Story of Men Who Defied It) xuất bản 1956 cũng mô tả nhiều trường hợp những lính Mỹ bị bộ máy tuyên truyền Trung Cộng tẩy não.

Một vài trường hợp điển hình như Đại Tá Frank H. Schwable sau khi bị tẩy não đã lên đài phát thanh Trung Cộng tố cáo chính phủ Mỹ phát động chiến tranh vi trùng hoàn toàn tưởng tượng chống lại nhân dân Triều Tiên hay trường hợp Trung Sĩ Claude Batchelor từ chối trở lại Mỹ. Nhiều cựu tù binh, ngoại trừ giọng nói là của họ, từ câu văn đến dấu phẩy, dấu chấm, cách lên giọng, xuống giọng đều giống như vẹt đã được huấn luyện thuần thục.

Năm 1957, nhà xã hội học Albert D. Biderman trong bản tin của Viện Hàn Lâm Y Khoa New York đã liệt kê 8 biện pháp mà các quốc gia Cộng Sản dùng để tẩy não một người gồm (1) cô lập, tước đoạt mọi nguồn ủng hộ, làm cho nạn nhân tùy thuộc vào kẻ tẩy não (2) độc quyền hóa khả năng nhận thức, tập trung sự chú ý vào một mối quan hệ giữa kẻ tẩy não và nạn nhân, (3) làm suy yếu khả năng đối kháng về mặt tinh thần cũng như làm kiệt quệ về thể lực, (4) đe dọa, trồng cấy sự lo lắng, bất an và tuyệt vọng vào ý thức của nạn nhân, (5) ban đặc ân để khuyến dụ sự tuân hành, (6) làm cho thấy việc chống lại chỉ là hành động vô ích mà thôi, (7) phát triển một thói quen tuân phục, (Cool chứng tỏ việc phản kháng chỉ làm thiệt hại cho lòng tự trọng hơn là việc đầu hàng có điều kiện.

Các phương pháp tẩy não của Trung Cộng đã làm quốc hội Mỹ phẫn nộ. Edward Hunter và nhiều tác giả khác đã được mời ra điều trần trước quốc hội Mỹ. Dù sao, nhờ cuộc chiến Triều Tiên mà nhân loại mới biết nhiều hơn về tẩy não, được gọi một cách văn hoa là “cải tạo tư tưởng” tại Trung Quốc và các nước CS, trong đó có Việt Nam.

Tẩy não một dân tộc


Những năm sau 1990, nhiều nhà sử học, nhiều nhà phân tích đổ xô đi tìm lý do tại sao phong trào CS thế giới sụp đổ, nhưng cũng có nhiều nhà phân tích, nhà sử học khác cho rằng việc truy tìm hiểu lý do là thiếu khoa học, chủ nghĩa CS sụp đổ là chuyện đương nhiên, câu hỏi đúng nên đặt ra là yếu tố gì đã giúp CS tồn tại đến hơn 70 năm tại Liên Xô và các nước Đông Âu. Phần lớn đồng ý là chính sách tuyên truyền tẩy não là cây cột chống đỡ chế độ CS. Có người còn cho rằng tẩy não đồng nghĩa với CS, đơn giản vì không có tẩy não, chế độ CS đã sụp đổ từ lâu lắm chứ không đợi đến thập niên 1990.

Hai cơ quan cầm đầu chính sách tẩy não tại các quốc gia CS là Ban Tư Tưởng Trung Ương Đảng (Việt Nam gọi là Ban Tuyên Giáo Trung ương) và Ban Tổ Chức Trung Ương Đảng. Ban Tư Tưởng Trung Ương Đảng CS kiểm soát toàn bộ đời sống tinh thần của đất nước bằng một chính sách tuyên truyền tinh vi và có hệ thống khống chế tuyệt đối mọi lãnh vực từ truyền thanh, truyền hình, báo chí đến phim ảnh, bích chương, hội họp, nghệ thuật, nhà hát, sách vở v.v… Ban Tổ Chức Trung Ương Đảng là cơ quan bảo vệ sự sống còn của đảng CS như một tổ chức chính trị và đóng vai trò “tham mưu của Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, trực tiếp và thường xuyên là Bộ Chính trị, Ban Bí thư về chủ trương và các chính sách lớn thuộc lĩnh vực tổ chức cán bộ của hệ thống chính trị; đồng thời là cơ quan chuyên môn nghiệp vụ về công tác tổ chức, cán bộ, đảng viên của Trung ương”. Tại các quốc gia CS, không một sinh hoạt xã hội nào thoát khỏi sự kiểm soát của hai cơ quan nêu trên.

Để tẩy não một dân tộc đảng CS thay đổi mọi giá trị và nền tảng văn hóa, lịch sử và truyền thống dân tộc, nói chung phải xây dựng những con người tuân phục và đất nước tuân phục. Bộ máy tuyên truyền CS nặn ra nhiều khái niệm chưa từng có trước đó “con người mới”, “xã hội mới”, “văn hóa mới”, “anh hùng lao động”, “lãnh tụ kính yêu”. Cái gì cũng mới nhưng thực chất đều là giả tạo. Tại các quốc gia Đông Âu ngày nay, các “anh hùng” do các đảng CS dựng lên bị khám phá là sản phẩm tuyên truyền và bị xóa bỏ. Đảng không chỉ có khả năng thay đổi hiện tại, vẽ ra một tương lai nhưng còn có khả năng thay đổi cả quá khứ của cả dân tộc. Lịch sử một dân tộc được viết bằng sử quan của đảng CS và được giải thích phù hợp với đường lối, chính sách của đảng CS trong từng thời kỳ chứ không phải là những sự kiện đã diễn ra trong quá khứ thăng trầm, vinh quang và thống khổ của dân tộc. Bộ máy tuyên truyền CS chi phối không chỉ trong các sinh hoạt nhân văn, xã hội mà cả khoa học tự nhiên như trường hợp lý thuyết kế thừa giống lúa của Trofim Lysenko trong sản xuất lúa tại Liên Xô những năm 1930, tuy không làm sản lượng lúa tăng được bao nhiêu nhưng đảng đánh bóng y thành một thiên tài.

Có người cho rằng chế độ CS thực chất là chế độ phong kiến hiện đại nhưng so sánh đó không hoàn toàn đúng, ít ra về mặt danh xưng. Khác với các triều đại phong kiến, các vị trí xã hội dưới chế độ CS thường được đặt ngược. Những kẻ ăn trên ngồi tróc, thực sự làm chủ đất nước, nắm trong tay quyền sinh sát cả dân tộc lại được gọi là “đầy tớ nhân dân” trong lúc những tầng lớp cùng đinh trong xã hội, sống không một túp lều tranh để ở và chết không một chiếc chiếu để bó xác lại bị gán cho một danh xưng rất đẹp “chủ nhân của đất nước”.


Đặc tính văn hóa của mỗi quốc gia cũng làm cho chính sách tẩy não thực hiện tại châu Âu và châu Á khác nhau chút ít. Châu Âu như Liên Xô và các nước CS Đông Âu đặt nặng yếu tố vật chất, thể xác trong lúc Trung Cộng, Việt Nam yếu tố tư tưởng, tinh thần được chú trọng nhiều hơn. Một đối tượng tẩy não bị bắt tại Liên Xô sẽ bị hành hạ thể xác cho đến khi thú nhận những tội ác dù không làm, thừa nhận là sự thật dù biết đó là giả dối trong lúc tại Trung Cộng và CSVN đối tượng đó sẽ bị “cải tạo tư tưởng” cho đến khi gục quỵ xuống mới thôi.

Tẩy não một quốc gia thù địch

Kiểm soát tạm thời hành vi và ý chí của một cá nhân có thể chỉ cần một thời gian ngắn như trường hợp các tù binh Mỹ trong chiến tranh Triều Tiên nhưng kế hoạch của Liên Xô nhằm tẩy não nước Mỹ cần nhiều chục năm. Tại sao phải cần đến vài chục năm, theo Yuri Bezmenov cựu nhân viên KGB đào thoát và được định cư tại Canada năm 1970, giải thích đó là thời gian cần có để xây dựng một thế hệ con người trung thành với lý tưởng CS ngay tại Mỹ.

Yuri Alexandrovich Bezmenov là một cựu nhân viên KGB hoạt động tại Ấn Độ trong thập niên 1960. Cha của ông là một lãnh đạo cao cấp của tổ chức KGB. Năm 17 tuổi ông theo học ngành ngôn ngữ học tại đại học Moscow State University do KGB trực tiếp kiểm soát. Nhiệm sở đầu tiên sau khi tốt nghiệp của Yuri Bezmenov là Ấn Độ với trách nhiệm thực thi các chính sách nhằm lật đổ chế độ dân chủ Ấn. Tuy nhiên, sự thán phục của ông dành cho nền văn hóa Ấn và sự bất mãn chế độ Cộng Sản mỗi ngày một gia tăng đã thúc đẩy Yuri Bezmenov đào thoát khỏi ý thức hệ CS.

Năm 1985, trong một buổi phỏng vấn đặc biệt với chủ đề “Làm thế nào để tẩy não một quốc gia”, Yuri Alexandrovich Bezmenov giải thích chiến lược của Liên Xô để thay đổi tư duy của một quốc gia đối nghịch, trường hợp này là Mỹ.

Không giống như các phim ảnh do Hollywood dàn dựng với những màn gián điệp gay cấn, hấp dẫn kiểu James Bond, tẩy não nước Mỹ là một tiến trình được thực hiện từng bước, rất nhẹ nhàng, diễn ra trước mắt và trải qua bốn giai đoạn gồm (1) lũng đoạn nền tảng đạo đức, (2) tạo sự bất ổn, (3) gây khủng hoảng và (4) bình thường hóa. Trong bốn giai đoạn, hủy hoại nền tảng đạo đức của một quốc gia là giai đoạn quan trọng nhất.

Mặc dù mục đích của buổi phỏng vấn nhằm giải thích cuộc chiến tranh văn hóa tư tưởng mà Liên Xô dùng để đánh gục nước Mỹ, tẩy não cũng là chính sách chung mà lãnh đạo các đảng CS trên toàn thế giới áp dụng.

Mỹ chẳng những không bị đánh gục mà trái lại đã góp phần quan trọng trong việc hạ gục toàn bộ hệ thống Liên Xô. Tuy nhiên, phía thế giới tự do, trong thời kỳ chiến tranh lạnh cũng tổn thất khá nặng với Cuba (1959), Congo (1970), Ethiopia (1974), Cambodia (1975), Việt Nam Cộng Hòa (1975), Lào (1975), Angola (1975), Mozambique, (1979), Nicaragua (1979) bị rơi vào quỹ đạo CS.

Tạm gác qua bên cuộc chiến bằng súng đạn, trong bốn giai đoạn mà Yuri Alexandrovich Bezmenov phân tích, giai đoạn thứ nhất, đầu độc một quốc gia, đáng được phân tích để thấy cuộc chiến tranh văn hóa tư tưởng do CSVN phát động đã ảnh hưởng thế nào đến sự sụp đổ của Việt Nam Cộng Hòa. Trong buổi phỏng vấn Yuri Alexandrovich Bezmenov cũng nhắc đến Việt Nam và tiết lộ các chính sách do CSVN thực hiện chẳng phải là sản phẩm riêng gì của đảng CSVN nhưng hoàn toàn rập theo khuôn mẫu của Liên Xô. Do đó, phần còn lại của bài sẽ thay VNCH vào chỗ Mỹ.

Để hủy diệt nền tảng đạo đức văn hóa của VNCH, trước hết phải đầu độc thành phần trí thức. Giới lãnh đạo CSVN đã tiến hành một chính sách quy mô nhằm mua chuộc, lũng đoạn, phân hóa hàng ngũ trí thức miền Nam Việt Nam.

Nhiều người hiểu lầm rằng đối tượng của chính sách tuyên truyền CS áp dụng vào các thành phần ít học, dễ tin, đói khát, cùng khổ, hay “không có gì để mất” nói theo quan điểm Marx. Không phải. Mục tiêu hàng đầu của đảng CS là thu hút thành phần có lý tưởng, có học thức như nhà báo, nhà xuất bản sách, nhà giáo dục, văn nghệ sĩ, nói chung là những thành phần có khả năng hướng dẫn dư luận. Hàng khối trí thức miền Nam đã bị CS tuyên tuyền, đầu độc và trở thành những công cụ của CS trong thời chiến, khi VNCH gục xuống trong máu và nước mắt, và mãi cho đến ngày nay. Những thành phần thân Cộng này không nhất thiết phải được kết nạp vào đảng nhưng là những người biện hộ cho quan điểm của đảng CS bởi vì tiếng nói của họ được xem “khách quan”, “độc lập”. Những trí thức và chính khách này tự nhận là “thành phần thứ ba” như được gọi trong sinh hoạt chính trị tại miền Nam Việt Nam trước năm 1975. Thực tế chính trị đã chứng minh, không có quan điểm nào gọi là “độc lập” hay “khách quan” và tại miền nam Việt Nam trước đây cũng không có thành phần nào đúng nghĩa là thành phần chính trị thứ ba, ngoài hai lập trường chính trị quốc gia và cộng sản.

Alexandrovich Bezmenov cũng giải thích xa hơn, thành phần thân Cộng chỉ cần thiết trong giai đoạn làm sụp đổ quốc gia thù địch nhưng khi mục đích của đảng CS đã đạt, thành phần này chẳng những không còn cần thiết mà có thể trở thành một chướng ngại. Nhiều trong số họ phải bị giết, bị tù và bị thanh trừng qua nhiều hình thức. Lý do? Những kẻ thân Cộng trong chiến tranh rất dễ bị bất mãn khi thấy đảng CS nắm hết quyền hành và do đó sẽ trở thành thù địch về mặt quyền lực với chế độ và chống đối về mặt tư tưởng với chủ nghĩa Marx Lenin. Họ bị thanh trừng, ngoài ra, còn vì cái tội biết CS quá nhiều. Yuri Alexandrovich Bezmenov nêu lên trường hợp Nicaragua nơi một phe thân CS trước đó đã hoạt động chống lại tổ chức CS Sandinistas do José Daniel Ortega lãnh đạo. Tại Afghanistan nơi lãnh tụ CS Taraki bị Amin giết, rồi Amin bị Karmal giết, và tại Bangladesh nơi Mujibur Rahman bị chính những người cùng chiến tuyến với y giết.

Để chiến thắng trong trận chiến quân sự và văn hóa, ngoài khối thân CS nêu trên, đảng CS cần một mạng lưới nằm vùng trung thành, dã man, cuồng tín và hữu hiệu. Thành phần này cần thiết để trực tiếp thi hành các chính sách của đảng CS tại các địa phương.

Yuri Alexandrovich Bezmenov nhấn mạnh đến thành phần nằm vùng bởi vì không có mạng lưới nội ứng tại địa phương các lực lượng CS bên ngoài không thể xâm nhập được. Trong buổi phỏng vấn, cựu nhân viên KGB này có nhắc đến trường hợp một thành phố ở Việt Nam, được viết trong văn bản là Hua, có thể ông muốn nói Huế, để nhấn mạnh đến vai trò của mạng lưới CS nằm vùng: “Tương tự, trong một quận của Huế tại Nam Việt Nam, nhiều ngàn người đã bị xử tử trong một đêm khi thành phố bị CS chiếm chỉ trong hai ngày; CIA không thể nào trả lời được câu hỏi, làm thế nào CS có khả năng biết từng cá nhân người bị xử tử, ông ta sống ở đâu, đến nơi nào để bắt ông và để bắt trước bình minh, bỏ ông ta lên xe, lái ra khỏi thành phố và bắn ông ta. Câu trả lời rất đơn giản. Thật lâu trước khi chiếm thành phố đã có một mạng lưới của những CS nằm vùng; họ là dân địa phương và là những người biết một cách tuyệt đối những ai trong thành phố có ảnh hưởng với quần chúng, kể cả những anh thợ hớt tóc và tài xế taxi. Những ai có cảm tình với Mỹ đều bị xử bắn.”

Thước đo của mức độ bị tẩy não


Mức độ bị tẩy não cũng có mức trầm trọng khác nhau. Một người bị tẩy não hoàn toàn sẽ không còn khả năng để đánh giá sự thật. Sự kiện và bằng chứng không có nghĩa gì với họ. Yuri Alexandrovich Bezmenov phát biểu từ kinh nghiệm ở Liên Xô “Ngay cả mang anh ta tới tận Liên Xô và chỉ cho anh ta thấy trại tập trung, anh ta cũng không tin… cho đến lúc anh ta bị đá ngay vào đít, khi giày đinh đạp lên anh, rồi anh ta mới hiểu. Nhưng không phải trước đó. Đó là thảm kịch của trình trạng bị băng hoại về đạo đức trong con người.” Nhiều người Việt Nam hiện nay vẫn chịu đựng mức độ tẩy não trầm trọng như vậy.


Tuy nhiên, cũng có những người bị tẩy não ở mức độ thấp hơn. Họ thấy được những hiện tượng sai trái, những bất công, tiêu cực của chế độ nhưng vẫn “chấp nhận đặc ân để sau đó tuân hành”, vẫn cho rằng “chống lại chỉ là hành động vô ích”, vẫn “trải qua nhiều chục năm tuân phục thành một thói quen”, và vẫn nghĩ rằng “phản kháng chỉ làm thiệt hại cho lòng tự trọng hơn là việc đầu hàng có điều kiện” đúng như các điểm mà nhà xã hội học Albert D. Biderman đã liệt kê. Điều đó cho thấy, trên thế giới, chủ nghĩa CS chỉ là một bóng ma hãi hùng của quá khứ, các dân tộc từng bị CS cai trị từ Âu sang Á đã thức tỉnh sau bảy mươi năm chịu đựng chủ nghĩa tàn bạo nhất lịch sử loài người nhưng tại Việt Nam vẫn còn nhiều người bị tẩy não. Giống như đảng CS không bao giờ thừa nhận đã và đang tẩy não cả dân tộc, không ai muốn thừa nhận mình bị CS tẩy não.

Thước đo mức độ tẩy não không phải là quá khó để xác định mà nằm ngay trong câu trả lời cho câu hỏi rất đơn giản “Anh (chị) thật sự muốn gì cho đất nước?”

Con đường duy nhất hiện nay là tập trung sức mạnh dân tộc, gạt bỏ mọi bất đồng, vận dụng các điều kiện quốc tế thuận lợi để đẩy mạnh cuộc vận động dân chủ tại Việt Nam đến thành công, xóa bỏ chế độ độc tài toàn trị CS, thiết lập một chế độ dân chủ pháp trị, hiện đại hóa đất nước toàn diện làm nền tảng cho việc phục hồi chủ quyền đất nước, mở đường cho một Việt Nam thăng tiến lâu dài.

Không có con đường nào khác. Tuy nhiên, không phải ai cũng có một câu trả lời dứt khoát và giống nhau như thế. Ngay cả trong tầng lớp có học thức, nhà khoa học, nhà văn, nhà thơ, nhà báo không ít người vẫn còn nghĩ rằng nói gì thì nói đảng CS trong suốt dòng lịch sử của đảng đã đồng hành với dân tộc, nói gì thì nói chỉ có đảng CS mới có khả năng đưa đất nước ra khỏi nghèo nàn lạc hậu, nói gì thì nói đảng CS là đảng nắm trong tay ngọn cờ chính nghĩa, nói gì thì nói Việt Nam vẫn cần ổn định để phát triển và mọi thay đổi đột biến sẽ dẫn đến hỗn loạn, nói gì thì nói các lãnh tụ CS vẫn là những người yêu nước, những anh hùng dân tộc và xứng đáng được kính trọng khi họ sống và tôn thờ, tiếc thương, than khóc khi họ chết.

Lịch sử thế giới chỉ riêng từ thế chiến thứ hai cho đến nay có nhiều anh hùng đã đóng góp trí tuệ hay máu xương vào công cuộc bảo vệ tự do cho đất nước họ hay giải phóng dân tộc họ khỏi ách thực dân. Vài trường hợp điển hình như Mahatma Gandhi (Ấn Độ), Winston Churchill (Anh), Charles de Gaulle (Pháp), Tưởng Giới Thạch (Trung Hoa Dân Quốc), Franklin D. Roosevelt (Mỹ). Nhưng khi họ chết, ngoài tang quyến, không có cảnh “Đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa” như khi Hồ Chí Minh chết và “ôm thật chặt cột nhà khóc cho thỏa nỗi xót thương” như khi Võ Nguyên Giáp vừa chết ở Việt Nam. Bởi vì những lãnh đạo thế giới nêu trên là những anh hùng thật, con người thật, có thành công và thất bại, có điểm tốt và điểm xấu và cuộc đời họ được phô bày trước dư luận chứ không phải là sản phẩm do nhà máy tuyên truyền sản xuất trong một xã hội bị bưng bít thông tin. Tuy mức độ có khác nhau, “khóc lãnh tụ” là đặc điểm của văn hóa CS và chỉ tồn tại tại các nước CS.

Trở lại với thành phần “nói gì thì nói”. Giới hạn trong hoạt động tri thức của thành phần “nói gì thì nói” mỗi thời kỳ có thể được nới rộng hơn chút ít nhưng đó không phải là sự mở rộng thuận theo đà phát triển của văn minh nhân loại mà từ sự thỏa hiệp với đảng CS. Như kẻ viết bài này có lần đã viết, xã hội Việt Nam là một xã hội được khoanh vùng có biên giới rõ rệt giữa các thành phần và các thành phần này cùng tồn tại bằng cách thỏa hiệp với nhau. Không được vượt đèn đỏ, không được lấn lề, vi phạm sẽ bị phạt. Đảng Cộng sản thỏa hiệp với các thành phần trí thức vì mục đích duy trì quyền cai trị đất nước. Giới trí thức thỏa hiệp với đảng để được ban phát bổng lộc, lợi danh. Giới văn nghệ sĩ thỏa hiệp với đảng để các điều kiện sáng tác, in ấn, phát hành được nới rộng hơn, được đi Tây, đi Mỹ dễ dàng. Các bè phái tham ô thỏa hiệp với lãnh đạo đảng để được tiếp tục tham nhũng cho đến khi bị lộ. Chỉ có những người cùng khổ, thấp cổ bé miệng nhưng chiếm đa số trong xã hội, là không ai cần thỏa hiệp mà họ cũng chẳng biết thỏa hiệp với ai ngoài số phận hẩm hiu đầy bất hạnh của mình.

Không có gì đáng hãnh diện. Hồ nước rộng mà thành phần “nói gì thì nói” đang bơi trong đó hôm nay hai chục năm trước là một chiếc ao nhỏ và bốn mươi năm trước là một lỗ chân trâu nhưng dù là lỗ chân trâu, ao hay hồ cũng chỉ là nơi tích tụ của những giọt nước tuyên truyền cùng một nguồn nhỏ xuống suốt hơn nửa thế kỷ qua. Dù thừa nhận hay không, tầng lớp của những người “nói gì thì nói” chính là những người bị CS tẩy não, và Việt Nam hôm nay vẫn còn chịu đựng dưới chế độ độc tài trong khi đại đa số nhân loại sống trong tự do dân chủ không phải vì tài năng của giới lãnh đạo CS nhưng chỉ vì số người bị tẩy não còn quá đông.

Trần Trung Đạo

____________________________________

Tham khảo:

- Albert D. Biderman, Herbert Zimmer, Manipulation of Human Behavior (The), Delhaye, 1961
- Kathleen Taylor, Brainwashing THE SCIENCE OF THOUGHT CONTROL, Oxford University Press 2004
- Transcript of G. Edward Griffin interviews Ex-KGB Soviet Defector Yuri Bezmenov, Wed Jun 3 1985
- EDWARD HUNTER, Brainwashing, The Story of Men Who Defied It, New York, 1956
- Louis R. Stockstill, The Forgotten Americans of the Vietnam War, Prisoners of War—A Special Report, US Air force
- Biderman’s Chart of Coercion
- http://vi.wikipedia.org về Ban Tuyên Giáo Trung Ương và Ban Tổ chức Trung Ương đảng CSVN
- Former KGB Agent Yuri Bezmenov Explains How to brainwash a nation
- Archie Brown, The Rise and Fall of Communism, HarperCollins, New York, NY 2011
Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: ĐỌC BÁO
Reply #500 - 18. Oct 2013 , 21:21
 

Sau 38 năm giải phóng đất nước, Việt Nam có khoảng 250 ngàn nô lệ


...


Minh Nhân (Danlambao) - Thành quả về “xóa đói giảm nghèo” ở Việt Nam luôn được các chính khách cao cấp đưa ra tại các diễn đàn ngoại giao hoặc các hội nghị quốc gia như một minh chứng đầy thuyết phục về tài năng lãnh đạo và trách nhiệm phát triển đất nước sau khi hòa bình lập lại.

Nhìn vào thực trạng đời sống người dân vẫn còn lầm than, cơ cực trong một nền kinh tế ì ạch và nạn tham nhũng, quan liêu tràn ngập chốn quan đường, nhiều người vẫn hoài nghi về những “con số biết nói” trong các báo cáo như câu chuyện lưu truyền về thành tích nuôi gà thời bao cấp.

“Gia đình ông A nuôi 01 chú gà trống. Trong đợt báo cáo thành tích chăn nuôi gia cầm do UBND xã phát động, ông A báo cáo thành tích trong Hợp tác xã Nông nghiệp; vợ ông A báo cáo thành tích với Hội phụ nữ; Con cả báo cáo thành tích với xí nghiệp, con út báo cáo cho Liên đội Trường trong chương trình Kế hoạch nhỏ. Vậy là tổng số gà đếm được của gia đình ông A là 4 con. Nhưng thực chất chỉ có 01 con.”

Trở lại vấn đề xóa đói giảm nghèo. Theo các lãnh đạo VN hiện nay thì VN đã cơ bản xóa đói, giảm nghèo.

Nhưng theo Bảng xếp hạng do Quỹ Walk Free - Tổ chức chuyên đấu tranh xóa bỏ nạn Nô lệ thời hiện đại, thì hiện nay Việt Nam xếp thứ 64 trên tổng số 162 quốc gia và đứng thứ 9 trong khu vực châu Á về nô lệ lao động. Ước tính số người được cho là nô lệ ở Việt Nam là 240.000 đến 260.000 người. Nếu tính thứ tự theo tổng số nô lệ lao động thì Việt Nam xếp thứ 15 trên toàn cầu, sau Ấn độ, Trung Quốc và một số nước.

Tổ chức này sử dụng định nghĩa về các chỉ số nô lệ thời hiện đại như bị cưỡng bức, lạm dụng trong lao động... trong đó có cả nợ nần, hôn nhân cưỡng ép và buôn người. Đây là “tội ác giấu mặt” như theo cách gọi của tổ chức này và kêu gọi Chính phủ các nước cần có trách nhiệm trong việc xóa bỏ tội ác này.

Vì sao đất nước VN chúng ta đã tự do, vẫn còn cả trăm ngàn người sống như nô lệ.

Vì sao đất nước không còn đói nghèo vẫn còn những đứa trẻ bị cưỡng ép lao động không lương cho một công ty may mặc ở Sài Gòn trong ngôi nhà khóa trái cho đến tháng 8/2013 liều nhảy ra ngoài chạy trốn mà chính quyền vẫn không hay biết rong suốt 2 năm trời.

Vì sao hàng trăm công nhân VN đưa đi xuất khẩu lao động ở một xưởng may ở Nga đã lên tiếng cáo buộc họ đã bị tra tấn tàn bạo và bị đối xử như nô lệ vào năm 2012 khi bị phát hiện!

“Tội ác giấu mặt”
do ai gây nên cho hàng trăm ngàn NÔ LỆ Việt trên một đất nước đã được TỰ DO?

19/10/2013


Minh Nhân

danlambaovn.blogspot.com
Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: ĐỌC BÁO
Reply #501 - 22. Oct 2013 , 21:36
 

Trần Huỳnh Duy Thức với kỷ niệm của Điếu Cày


...


Trần Văn Huỳnh (Danlambao) - Hôm Chủ Nhật 6/10 rồi, tôi cùng gia đình lại quày quả từ Sài Gòn đi Xuyên Mộc thăm Thức. Tình cảnh trớ trêu của những gia đình tù nhân lương tâm: người tù và người thân gia quyến sống cách xa nhau hàng trăm cây số. Thế nên mới có chuyện những người mẹ, người vợ, người con trên khắp dải đất hình chữ S này sẵn sàng bỏ cả công ăn việc làm, lặn lội nghìn trùng mặc nắng mưa, cốt để được nhìn thấy, được yên lòng, được tìm đến cái ôm lấp đầy nỗi trống vắng từ người con, người chồng, người cha thân thương. Dù chỉ là 30 phút chóng vánh, hay xót xa hơn là 5 phút trong cái chớp mắt. Bởi đơn giản đó là người thân máu mủ của chúng tôi.

Đó là điều dễ hiểu. Chắc rằng ai trong vị trí như chúng tôi cũng sẽ làm vậy thôi. Điều khó hiểu là vì sao lại có khoảng cách quá xa và không cần thiết như thế? Tôi mong sao người thân chúng tôi được đưa về gần nơi chúng tôi sống. Người có lương tâm nào cũng thấy sự cần thiết của yêu cầu này. Và tôi tin đó cũng là chính sách nhân đạo vốn luôn được Nhà nước khẳng định trong các tuyên bố và phát ngôn.

Lần thăm này, gia đình tôi chỉ được gặp Thức trong 15 phút. Tình cờ chúng tôi gặp cháu Na, vợ tù nhân lương tâm Nguyễn Ngọc Cường, ở cổng trại giam. Cháu vừa trở ra từ buổi thăm chồng mình, đang chờ bắt xe ngược về Sài Gòn. Cháu Na cho biết chỉ được gặp Cường trong 15 phút, thế là tôi cùng mấy đứa con, đứa cháu cũng theo đó chuẩn bị tinh thần trong điều kiện thời gian rút ngắn. Có lẽ trong cùng cảnh ngộ con người ta dễ hiểu và cảm thông cho nhau hơn, nên cuộc trò chuyện với cháu Na như muốn dài thêm mãi. Có quá nhiều trăn trở, quá nhiều nỗi niềm, quá nhiều lo lắng trong lòng gia đình các tù nhân lương tâm. Còn với cháu Na, một trong những nỗi lo lúc này là sức khỏe tinh thần của chồng mình. Do bị biệt giam nhiều tháng liền không tiếp xúc với ai nên Cường đã bắt đầu cho thấy dấu hiệu trầm cảm.

Nhìn dáng cháu liêu xiêu bước trên con đường đất đỏ dưới trời nắng đổ, bất giác đầu tôi hiện ra hình ảnh những người phụ nữ đã mất chồng con về tay giặc ngoại bang cách đây hơn chục năm về trước. Nghĩ đến điểm tương đồng giữa người mẹ đất đỏ Bà Rịa năm xưa và cháu Na mà lòng tôi quặn thắt.

Vì là ngày cuối tuần nên hôm ấy thân nhân đi thăm khá đông. Trong khi đó phòng thăm gặp ở Xuyên Mộc lại nhỏ. Thế là các cán bộ trại đã chọn phương án gây bức xúc cho nhiều gia đình: các phạm nhân chỉ được cho gặp mặt 5 phút để nhận quà và ra về. Đến lượt gia đình tôi, cán bộ bất ngờ thông báo chúng tôi không được gặp Thức, bởi vì chúng tôi lên không đúng ngày so với tháng trước. Trước một lý do rất đỗi vô lý như vậy, tôi yêu cầu vị cán bộ này dẫn ra cơ sở pháp lý cụ thể, và đề nghị gặp cán bộ quản lý để giải quyết cho tường tận. Đến đây thì sổ thăm gặp của gia đình tôi được tiếp nhận, nhưng hơn 1 tiếng rưỡi đồng hồ sau đó tôi mới được nhìn thấy con trai mình. Lòng tôi cảm nhận thấy có một áp lực nào đó đang dành cho gia đình chúng tôi.

Đến khi gặp Thức, cảm giác về áp lực đó càng được khẳng định. Có những cách đối xử với con tôi mà tôi chỉ có thể kết luận đó là sự hành hạ dựa trên các nội quy không thể tìm thấy căn cứ pháp lý nào mà thấp thoáng đằng sau đó là sự lạm quyền và ngầm trừng phạt sau sự việc ở Xuân Lộc. Cụ thể:

- Từ Xuân Lộc chuyển sang Thức có mang theo mền, áo ấm và áo gió. Nhưng trại Xuyên Mộc chỉ cho phép dùng duy nhất 1 cái mền dù dạo gần đây trời trở lạnh nhiều, còn áo ấm và áo gió họ tịch thu. Những ngày mưa bão vừa qua, mặc cho nhiệt độ xuống thấp, trời gió to, trại giam cấm tuyệt đối con tôi không được đóng cửa sổ. Trong khi đó Thức vốn có bệnh suyễn bẩm sinh, một lần tại trại tạm giam B34, con tôi đã suýt mất mạng trong buồng giam đóng kín nếu không được người bạn tù cùng phòng phát hiện. Tôi chợt nhớ lại trường hợp của luật gia Cù Huy Hà Vũ và hiểu được vì sao anh phải phản ứng như đã thể hiện.

- Dép của Thức bị rọc dao để kiểm tra bên trong xem có giấu gì không. Dép không dùng được nữa nên Thức nhờ gia đình sớm gửi vào đôi mới.

- Đồ ăn khô gia đình gửi vào đủ dùng, đã bao bì bảo quản được cả tháng thì nay chỉ ăn được trong ngót nghét tuần lễ. 3 phần dùng kịp, phần còn lại hư hỏng hết do bị lục tung khám xét.

- Tôi có cho Thức biết đã gửi quà theo bưu điện hàng tháng nhưng tháng 7 và tháng 8 bưu điện đều trả về không cho nhận. Trong khi Xuân Lộc vẫn cho phép. Tôi muốn hỏi luật này là luật gì? Con tôi cũng không nhận được thư từ, bưu thiếp bạn bè gửi đến (cả nước ngoài) mà không có lấy một lý do chính đáng. Từ lúc Thức về Xuyên Mộc, gia đình tôi cũng chưa hề nhận được lá thư nào từ con trai tôi, mặc dù Thức nói đã nhờ trại giam gửi đi.

- Trong thời gian 3 tháng chuyển đến đây mà Thức đã bị soát phòng 3 lần.

Qua những điều kể trên, dường như trại giam đang cố tâm tìm mọi lý do hòng gây áp lực tinh thần lên con trai tôi. Việc giam cách ly không cho giao tiếp đã đủ khiến con người rơi vào trạng thái trầm cảm, nay họ còn tạo ra những sự việc căng thẳng đánh vào tinh thần. Mục đích của trại giam là gì?

Đúng như cháu Na nói, tôi chỉ được gặp con mình trong vỏn vẹn 15 phút. Gần nhau chưa được bao nhiêu thì giờ thăm đã hết. Nhìn quà nhà gửi vào, Thức chỉ trầm ngâm. Khi đó tôi biết chắc rằng con mình sắp phải chịu đựng một đợt tra xét mới, những món ăn thức uống với biết bao tâm tình của gia đình một lần nữa rồi sẽ bị phá hủy không thương tiếc.

Nếu tình trạng đối xử phân biệt và hà khắc còn tiếp diễn với Thức, gia đình tôi nhất định sẽ làm đơn khiếu nại trại giam cho ra lẽ. Việc xảy ra cho Thức lại trở về câu hỏi tôi băn khoăn bấy lâu nay. Thật lòng tôi không thể hiểu được vì sao cơ quan công quyền trong nước luôn có thái độ ngờ vực và tiêu cực với công dân của chính mình. Như 2 cháu tôi vừa rồi sau khi tham gia khóa học xã hội dân sự từ Philippines về đã bị câu lưu 24 tiếng vì những mối nghi ngờ thiếu căn cứ. Không rõ người ta đã làm việc với chúng ra sao, nhưng cháu tôi đã nói thế này với tôi, những điều nó đã không nói được trong 24 tiếng đồng hồ kia:

“Họ bảo gia đình mình đừng cố đòi tự do cho cậu nữa, có làm gì hay nhận sự giúp đỡ từ các tổ chức quốc tế thì sẽ thiệt cho mình. Bản án xử cậu là đúng người đúng tội. Nhưng ông ơi, nếu đúng người đúng tội, sao ông không được cho vào phòng xử án ngày người ta xét xử cậu, dì dượng phải đứng bên ngoài đội mưa không được vào sân tòa, dù đó được khẳng định là phiên tòa công khai? Nhóm hành động chống giam giữ tùy tiện (WGAD) thuộc Hội đồng Nhân quyền LHQ đã lên án bản án của cậu và yêu cầu cậu được tự do, vậy sao nhà nước mình chưa phản hồi, trong khi Việt Nam đang cố gắng trở thành 1 thành viên Hội đồng?”

Niềm tin của người dân sẽ có khi một nhà nước minh bạch và có trách nhiệm. Miễn là nhà nước trả lời thỏa đáng câu hỏi của cháu tôi, cũng như có giải pháp đúng đắn cho nỗi lòng người dân, lúc đó sẽ không còn sự đối kháng, hay thậm chí là đối đầu giữa cơ quan công quyền và nhân dân. Tôi tin một chính quyền minh bạch, có trách nhiệm và đặt phẩm giá con người lên hàng đầu là những giá trị mà các lãnh đạo có lòng luôn hướng đến. Vấn đề nằm ở chỗ làm sao đưa những giá trị danh nghĩa này tìm gặp các giá trị đang thực tế tồn tại. Đó cũng là điều con tôi mong mỏi qua cuốn sách dang dở “Con Đường Việt Nam”.

Xin kết thúc bài viết này bằng 1 câu chuyện vui. Lúc vừa gặp mặt, Thức đã đem ra 1 quả dưa hấu cho con gái nặng gần 3 kg và nói đây là trái dưa do anh Điếu Cày trồng. Sau đó, Thức nói rằng vừa được biết phòng mình cạnh phòng giam anh Điếu Cày trước đây. Ngẫu nhiên nhớ lại bài viết của anh Nguyễn Ngọc Già “Điếu Cày và Trần Huỳnh Duy Thức” cách nay mấy tháng, tôi chợt thấy vui vì dường như có cái duyên nào đó giữa hai người.

22/10/2013


Trần Văn Huỳnh
danlambaovn.blogspot.com


P/S: Bài viết này được lưu trên trang web:
tranhuynhduythucofficial.wordpress.com/news-thong-tin-moi/tham-thuc-thang-10-thd
t-voi-ky-niem-cua-dieu-cay/ và
Fanpage: http://on.fb.me/1fUgAuG
Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: ĐỌC BÁO
Reply #502 - 27. Oct 2013 , 21:05
 


Dạy sử theo lối ngu dân


Ngô Nhân Dụng




Trên các mạng Internet, có người mới vạch ra một sai lầm lớn trong một cuốn sách về lịch sử xuất bản hồi giữa năm 2013 ở trong nước. Trong trang hai, bài Lời Giới Thiệu cuốn sách, người ta viết: “Vua Gia Long tạ thế năm 1819, cháu nội là Nguyễn Phúc Ðảm lên ngôi năm 1820, lấy hiệu là Minh Mệnh.”

Bất cứ học sinh Việt Nam nào tốt nghiệp trung học cũng phải biết vị vua thứ hai triều Nguyễn, Minh Mệnh là con của vua Gia Long, chắc chắn không phải cháu nội. Vậy mà người ta viết sai như vậy, trong một cuốn sách nhằm làm tài liệu tranh đấu về ngoại giao, dịch ra ba thứ tiếng Anh, Pháp, Trung Hoa. Ðó là cuốn Tuyển tập các châu bản triều Nguyễn về thực thi chủ quyền của Việt Nam trên hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, do Ủy ban Biên giới Quốc gia thuộc Bộ Ngoại giao xuất bản. Chắc người chủ trì việc xuất bản và ban biên tập ba người không ai đọc lại bản thảo trước khi in, hoặc chính một trong những người đó, người viết bài Lời Giới Thiệu, không có dịp học sử nước ta bao giờ.

Ðiều này có thể là sự thật. Học sinh Việt Nam có được học môn lịch sử thật hay không? Các em có được khích lệ để tìm hiểu lịch sử dân tộc hay không? Câu trả lời có thể là không, hoàn toàn không. Môn học Lịch sử đã bị cưỡng bức, biến thành một công tác tuyên truyền để củng cố địa vị độc quyền của các lãnh tụ đảng.

Ai cũng phải nhớ lại, cuối tháng 3 năm 2013, khi Bộ Giáo dục thông báo rằng trong kỳ thi tốt nghiệp Trung học Phổ thông năm nay sẽ không có môn Lịch sử, nhiều học sinh đã hẹn nhau đem sách và tài liệu học sử ra xé đồng loạt, ném xuống trắng xóa sân trường. Các em xé sách, vì không cần dùng cho kỳ thi. Nhưng sách lịch sử, môn học về lịch sử, đâu phải chỉ cốt để đi thi? Các bạn trẻ có thể đọc sử để giải trí, để trau giồi kiến thức, để thỏa lòng yêu tổ tiên, đất nước. Cá nhân tôi, ngay từ lúc học lớp Ba, trường làng, khi vớ được một cuốn lịch sử chép tay, đã say sưa đọc các câu chuyện Bà Trưng, Bà Triệu, Trận Bạch Ðằng, Trận Chi Lăng, đọc đi đọc lại nhiều lần vì trong nhà không có cuốn sử nào khác! Tôi chắc rằng chính mình hồi trẻ cũng không yêu nước hơn các bạn trẻ bây giờ. Cũng không có trí tò mò tìm hiểu nhiều hơn, đặc biệt là tò mò tìm hiểu về quá khứ tổ tiên dân tộc mình. Tại sao các học sinh bây giờ lại xé cả các tài liệu giáo khoa môn lịch sử, khi biết không cần đến trong kỳ thi?

Có thể giải thích là do một trong hai nguyên nhân, hoặc cả hai. Thứ nhất, các tài liệu mà các em đem xé, vứt đi, không thật sự là lịch sử, mà các em đều biết như vậy. Thứ nhì, việc dạy môn sử trong trường học không nhằm giáo dục kiến thức và tinh thần yêu nước của các em; mà nó có một mục đích mờ ám khác; các em cũng biết như vậy. Cho nên, khi được “giải phóng,” các học sinh dang tay xé nát các trang sách giáo khoa môn sử; đó là một hành động phản kháng tiêu cực: Chúng ta được tự do, không phải học, thi môn học chán ngấy này nữa. Ném đống rác vụn đó xuống sân trường cũng là một hành động phản kháng: Chúng tôi không thể chịu nổi thủ đoạn lừa bịp này nữa rồi, hãy vứt chúng vào đống rác đi thôi!

Tại sao chúng tôi giải thích hành động xé sách môn sử của các học sinh theo tâm trạng như trên? Ðó là sau khi đọc các đề thi môn sử trong các kỳ thi vào đại học, từ 2008 đến 2013, theo đề nghị của bạn Nguyễn Duy Chính, một nhà nghiên cứu lịch sử thời Nguyễn Tây Sơn.

Kỳ thi tuyển vào đại học thường phải đặt các câu hỏi bao gồm kiến thức của học sinh từ đầu tới cuối môn học, trong môn lịch sử thì phải khảo hạch những điều các em được học trong suốt lịch sử Việt Nam, từ thời Hùng Vương đến thế kỷ 20.

Nhưng khi đọc các đề thi trong sáu năm trên, chúng ta thấy tất cả các đề đều hỏi về thế kỷ 20, không một câu nào tỏ vẻ quan tâm đến lịch sử nước Việt Nam từ thế kỷ 19 về trước. Hơn thế nữa, tất cả các câu hỏi đều nhằm vào các bài dạy lịch sử theo quan điểm của đảng Cộng sản.

Xin nêu mấy thí dụ các đề thi như sau.

Thí dụ thứ nhất: “Tại sao đảng và chính phủ phát động toàn quốc kháng chiến chống thực dân Pháp ngày 19-12-1946?” (câu 2, năm 2008). Thứ nhì: “Trình bày và nhận xét chủ trương tập hợp các lực lượng cách mạng được đề ra tại Hội nghị thành lập Ðảng Cộng sản Việt Nam 1 - 1930, Hội nghị lần thứ nhất của Ban Chấp hành Trung Ương Lâm thời Ðảng Cộng sản Việt Nam 10-1930 và Hội nghị lần thứ tám Ban Chấp hành Trung Ương Ðảng Cộng sản Ðông Dương 5-1941” (câu hỏi 2, năm 2009). Thí dụ thứ ba: “Luận cương chính trị tháng 10-1930 của Ðảng Cộng sản Ðông Dương có những điểm gì khác so với Cương lĩnh chính trị đầu tiên của Ðảng Cộng sản Việt Nam? Những vấn đề đó được giải quyết như thế nào trong giai đoạn 1939-1945?” (câu 2, năm 2011). Thứ tư: “Cuối tháng 3 năm 1975, Bộ Chính Trị Trung Ương Ðảng đã có quyết định gì để hoàn thành sớm quyết tâm giải phóng miền Nam? Quyết định đó được đề ra dựa trên các cơ sở nào? Tóm tắt diễn biến của chiến dịch Hồ Chí Minh, tháng 4 năm 1975” (câu 3, năm 2012). Thí dụ năm: “Nêu những sự kiện chính trong 10 năm đầu sau Chiến tranh Thế giới thứ hai để làm rõ quá trình xác lập cục diện hai cực, hai phe - tư bản Chủ nghĩa và Xã hội Chủ nghĩa. Nguyên nhân chủ yếu dẫn đến cục diện đó là gì? (câu 4b, 2013) Thí dụ sáu: “Trình bày sự chuyển biến về giai cấp trong xã hội Việt Nam sau chiến tranh thế giới thứ nhất” (câu 1, năm 2013).

Trên báo chí trong nước, đã có nhiều người nhận xét về các đề thi năm 2013. Với câu hỏi trong thí dụ sau cùng kể trên, một giáo sư nói: “Câu này thuộc bài 12 của chương trình học và là bài đầu tiên của phần sử Việt Nam nên chỉ cần thuộc bài là có thể làm tốt.” Sang các câu hỏi sau, cũng vậy: “Thí sinh chỉ cần thuộc bài có thể làm tốt.” Nhưng một kỳ thi như vậy coi như vô ích, vì không phân biệt được học sinh trình độ giỏi với trình độ kém, khi hầu hết đều học thuộc lòng! Báo Thanh Niên Online, ngày 9 tháng 7 năm 2013 được nghe “Nhiều học sinh sau khi thi xong đã bày tỏ các em không thích một đề thi như vậy, vì sẽ khó đánh giá được trình độ thí sinh.”

Nhưng mục đích của đảng Cộng sản có phải là để đánh giá trình độ các học sinh trong môn sử hay không? Chắc là không. Họ bắt các học sinh phải học, các giáo sư phải dạy môn lịch sử, từ tiểu học lên tới hết trung học, và có thể ở bậc đại học, với mục đích tuyên truyền cho đảng Cộng sản, cho chế độ cộng sản, ý thức hệ cộng sản, mà sau cùng là để củng cố quyền hành và bám giữ các lợi lộc do quyền hành đem lại.

Tất cả các đề thi môn sử trong sáu năm qua cho thấy đảng cộng sản vẫn chưa từ bỏ một thủ đoạn quen dùng từ thời Hồ Chí Minh: Dùng giáo dục để tuyên truyền chính trị. Hồ Chí Minh đã nhập cảng lối trình bày lịch sử của Stalin và Mao Trạch Ðông vào nước ta, vì thấy đó là thủ đoạn củng cố quyền chuyên chế rất hiệu quả. Các bạo chúa Ðỏ xóa lịch sử, thay đổi sách sử theo nhu cầu giai đoạn. Mỗi năm Stalin lại cho sửa lại các sách giáo khoa lịch sử, cả các bức hình lịch sử in trên sách, báo; để xóa bỏ mặt mũi những người ông ta đã coi là phản động, hoặc đã thủ tiêu. Ðảng Cộng sản Việt Nam vẫn đi theo con đường đó. Như nhiều tờ báo ở Sài Gòn mới tiết lộ: Trong tất cả các sách giáo khoa môn Lịch sử lớp 9, lớp 12, có nêu diễn biến chiến dịch Ðiện Biên Phủ nhưng “không câu một lần nào nhắc tên Võ Nguyên Giáp, người chỉ huy trận chiến này.”

Nhìn lại tất cả các câu hỏi, mỗi năm ra đề, sáu năm 30 đề, chúng ta thấy dã tâm của đảng Cộng sản là hướng dẫn học sinh học thuộc lòng các lời tuyên truyền để củng cố địa vị độc quyền cai trị. Học sinh phải thuộc lòng lối giải thích lịch sử theo ý thức hệ Mác Lê Nin và quan điểm của đảng Cộng sản. Hết năm này sang năm khác, đề thi cứ như vậy, thì mọi học sinh đều biết mình phải học thuộc lòng các bài sử nói về đảng, về chính sách, chủ trương của đảng, đến công trạng mà đảng tự vẽ và tô điểm lấy. Ngoài ra, các em không cần học gì khác. Muốn thi đậu vào đại học, phải chịu ngồi đó nghe đảng tuyên truyền, không khác gì những người bị bắt giam trong nhà tù học tập cải tạo. Học sinh phải thuộc lòng tất cả những điều viết trong tài liệu giáo khoa do đảng Cộng sản phân phối. Không có vai trò nào cho các sử gia đích thực trong việc dậy môn lịch sử, vì các sử gia phải có lương tâm, tôn trọng sự thật, không thiên lệch, không che giấu. Ðảng Cộng sản không cần thứ chuyên gia đó.

Suy nghĩ như vậy, chúng ta sẽ hết ngạc nhiên khi thấy cảnh các em học sinh xé sách giáo khoa môn lịch sử, ném xuống sân trường. Các em đang hô lớn: Hãy vứt bỏ cái trò ngu dân bẩn thỉu này đi! Chúng ta cũng bớt ngạc nhiên khi thấy có những nhà khoa bảng nhớ nhầm rằng vua Minh Mệnh là cháu nội vua Gia Long. Vì ngay trong khi còn học trung học, họ không có thời giờ đọc các chương sách về lịch sử thề kỷ 20. Tất cả các thí sinh đều lo học lịch sử đảng Cộng sản, đọc những chuyện đời Lê, đời Nguyễn làm gì co phí thời giờ!

Nhưng không riêng gì môn lịch sử, tất cả các môn khác về văn học, xã hội, đều chỉ nhắm mục đích tuyên truyền, để củng cố ách độc tài chuyên chế của đảng cộng sản; tức là bảo vệ quyền tham nhũng của các lãnh tụ cùng đảng viên cao cấp.

Chính sách giáo dục ngu dân này là đầu mối gây băng hoại xã hội và đạo lý ở nước ta hiện nay. Ðó là một trong những tội lớn nhất của đảng Cộng sản trong thế kỷ 20 và 21.

     


Back to top
« Last Edit: 27. Oct 2013 , 21:05 by thubeo »  

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: ĐỌC BÁO
Reply #503 - 28. Oct 2013 , 08:22
 

Hướng về Long An và Đinh Nhật Uy


...


Nhận định của Nguyễn Trí Dũng, con của blogger Điếu Cày, Đào Trang Loan thành viên Mạng lưới Blogger Việt Nam và Linh mục Giuse Đinh Hữu Thoại, trưởng văn phòng Công lý-Hòa bình Dòng Chúa Cứu Thế - Sài Gòn.

CTV Danlambao - 7h30 phút ngày mai 29/10/2013, blogger Đinh Nhật Uy bị nhà cầm quyền đưa ra trước tòa án nhân dân tỉnh Long An để xét xử theo khoản 1 của Điều 258 BLHS. Đây là phiên tòa đầu tiên trên thế giới mà "bị can" thực hiện mọi hành vi của mình trên trang facebook mà bị truy tố. Tuần trước bà Nguyễn Thị Kim Liên đã có thư mời chủ trang mạng facebook.com là ông Mark Zuckeberg tham dự phiên tòa với tư cách là người có quyền và nghĩa vụ liên quan. Một nhóm các nhà hoạt động nhân quyền ở Mỹ đã đến trụ sở facebook và đã trao cho họ bức thư của bà Liên.

Theo tin tức của CTV Dân Làm Báo từ Hà Nội, Vinh, Đà Nẵng, Nha Trang, Sài Gòn, An Giang, Tiền Giang, Long An... thì những người yêu mến anh Uy và yêu chuộng tự do đã lên đường đến Long An để tham dự phiên tòa chế độ này. Một số blogger dự đoán sẽ bị côn an chặn nên đã lên đường từ trước và hẹn nhau đúng 7h30 phút sẽ đến trước cổng tòa án để vào tham dự phiên tòa "công khai".

Trong bầu không khí sục sôi của nhiều người đến tham dự phiên tòa, chúng tôi đã liên lạc được với những bạn trẻ, nhà lãnh đạo tôn giáo, con của tù nhân công ước, blogger từng đi trao Tuyên bố 258... để chuyển tải cho quý vị trong thôn DLB bầu không khí sục sôi đó!

...


Anh Nguyễn Trí Dũng, con của tù nhân công ước-blogger Điếu Cày (Nguyễn Văn Hải) đã dành cho chúng tôi cuộc phỏng vấn:

1. Anh có thể cho chúng tôi được biết nhận định của anh về phiên tòa ngày mai?

Nguyễn Trí Dũng: Chỉ cần nhìn qua lý lẽ nông cạn và chứng cớ mù mờ thì kinh nghiệm cá nhân tôi mách bảo phiên tòa Đinh Nhật Uy chắc chắn sẽ lại là một phiên tòa đóng, mà những việc gì xảy ra trong một phiên tòa đóng không hề quan trọng! Vì bản thân cái ý nghĩa lớn nhất của sự minh bạch đã không còn, thì phiên tòa không đủ ý nghĩa công lý để kết án một con người. Vậy đó!

2. Nếu phiên tòa này ngày mai "có án tù" cho Đinh Nhật Uy, anh có cho rằng tiếp theo nó sẽ là chiến dịch 258 để bóp nghẹt tiếng nói của các blogger bất đồng chính kiến?

Nguyễn Trí Dũng: Chiến dịch bắt bớ các blogger và tiếng nói đối lập đã có từ lâu. Trước đây là Điều 79, Điều 88, nay nhà cầm quyền chuyển sang Điều 258. Nếu không phải Điều 258 thì sẽ là điều khác, thậm chí không cần điều luật rõ ràng nào!

Chỉ có khác là vụ án Đinh Nhật Uy là một trong những vụ điển hình nhất sử dụng sự mù mờ của Điều 258 để bắt blogger và tiếng nói bất đồng. Nếu có án tù, chứng tỏ trong tương lai Điều 258 sẽ là đôi dép ưa thích để đôi chân bất công mang vào chà đạp tự do ngôn luận!

Chưa bàn sâu bàn kỹ, chỉ cần liệt kê một loạt các án của Điều 258 ai cũng thấy không bao giờ có một cơ quan hay cá nhân của nhà nước nào bị kết án theo điều này. Trong khi xã hội có hơn 700 báo đài và 258 là 1 điều luật trong đó có bao gồm lãnh vực thông tin.

Chứng tỏ Điều 258 đang được sử dụng vào một mục đích cá biệt và áp dụng cho nhân dân là chính. Khi tôi nói nhân dân có nghĩa là những công cụ thông tin của nhân dân như Facebook, Google+, Cựu Yahoo blog, và các trang blog khác...

3. Anh có thể cho độc giả trong thôn được biết kinh nghiệm khi tham gia 1 phiên tòa kiểu này?

Nguyễn Trí Dũng: Chủ yếu là bạn xác định xem mục đích của bạn là gì?!

- Bạn có thể không đến dự để thể hiện mình không công nhận một phiên tòa bất công.

- Bạn có thể đến để tham dự và biểu thị ý kiến cá nhân của mình một cách ôn hòa và cũng có thể nêu ý kiến cá nhân của mình bằng những công cụ hiện có.

Tự do là ở chỗ đó, bạn luôn biết mục đích của mình và làm những gì đúng với công lý và quyền tự do.

Xin cảm ơn anh và chúc blogger Điếu Cày sớm được trả tự do!

...


    Blogger Đào Trang Loan
và ông Felix Schwarz
tiếp nhận Tuyên Ngôn 0258
của MLBVN tại toà đại sứ Đức
Có nhiều người cho rằng bản án dành cho Đinh Nhật Uy có thể là đòn giáng mạnh vào Mạng lưới Blogger Việt Nam (MLBVN) và Tuyên bố 258, chính vì vậy chúng tôi đã liên lạc với một thành viên của MLBVN là blogger Đào Trang Loan (facebook Hư Vô). Đào Trang Loan được biết đến như một người trẻ nhiệt huyết đã từng tham gia các cuộc biểu tình chống Trung Quốc, dã ngoại nhân quyền... Thời gian vừa qua bạn đã cùng với một số blogger khác, đại diện cho MLBVN mang Tuyên bố 258 đến các đại sứ quán Đức, Úc để gióng lên hồi chuông báo động về nhân quyền xuống cấp của Việt Nam. Chúng tôi đã trao đổi với bạn Đào Trang Loan để hiểu rõ tâm tư của một thành viên mạng lưới blogger VN trước phiên tòa chế độ này.

1. Chào bạn, bạn có thể cho chúng tôi được biết dư luận của các blogger Hà Nội về phiên tòa ngày mai như thế nào?

Đào Trang Loan: Theo tôi thấy thì hầu hết các blogger ngoài này đều không đồng ý với bản cáo trạng của cơ quan an ninh điều tra đối với Đinh Nhật Uy. Họ cho rằng nếu Uy có "tội" thì "tội" của họ có thể gấp 3 tội của Uy. Một số người đã khăn gói vào Long An để kịp dự phiên tòa ngày mai.

Còn riêng tôi, tôi thấy đây là một phiên tòa vô lý vì những gì họ buộc tội trong cáo trạng của Đinh Nhật Uy như: xúc phạm đến 2 tập đoàn VNPT, Viettel làm ảnh hưởng xấu đến hiệu quả kinh doanh của 2 tập đoàn này mà không có trưng ra bất cứ thứ gì để chứng minh. Bên cạnh đó, bất kỳ người tiêu thụ, khách hàng nào cũng có quyền phê bình sản phẩm, cung cách phục vụ của một công ty. Ngoài ra còn có lưu trữ áo HS-TS-VN, áo No-U xóa đường lưỡi bò-Bảo vệ tổ quốc, những ý kiến cá nhân của Uy về việc Uy lên tiếng cho em trai mình là Đinh Nguyên Kha đang bị bỏ tù, những lí do hết sức mơ hồ để ghép Uy vào Điều 258. Mà Điều 258 cũng là một điều luật hết sức mơ hồ và dễ bị lợi dụng để chụp mũ các tiếng nói đối lập.

2. Chị có cho rằng phiên tòa lần này là cả một chiến dịch để đánh vào Mạng lưới Blogger Việt Nam cũng như Tuyên bố 258?

Đào Trang Loan: Cá nhân tôi nghĩ nhà cầm quyền dường như quá lo lắng về sức ảnh hưởng của Tuyên Bố 258 nên phiên tòa này diễn ra như một hình thức dọa nạt. Điều này chứng tỏ sự thành công của MLBVN và Tuyên bố 258. Còn phiên tòa này có là một chiến dịch của nhà cầm quyền hay không thì phải đợi kết quả từ phiên tòa ngày mai và những động thái tiếp theo. Nếu có án tù cho Đinh Nhật Uy thì rõ ràng quyền tự do ngôn luận đã, đang và sẽ bị bóp nghẹt.

Cảm ơn chị, chúc chị và MLBVN sức khỏe và sự thành công!

Facebook Hư Vô - Đào Trang Loan

...


...Linh mục Giuse Đinh Hữu Thoại, trưởng Văn phòng Công lý-Hòa bình Dòng Chúa Cứu Thế - Sài Gòn đã dành cho chúng tôi những nhận định của mình về phiên tòa này:

Nhà cầm quyền VN càng ngày càng lún sâu vào những sai lầm ngớ ngẩn khi sử dụng một điều luật mơ hồ để kết án người sử dụng facebook. Thật ra họ tái diễn trò bắt dân để có mà trao đổi với quyền lợi từ quốc tế mà thôi.

Tôi không nghĩ sau phiên tòa này nhà cầm quyền có thể đàn áp các nhà hoạt động và người bất đồng chính kiến. Vì làm sao có thể bắt hết tất cả những nhà hoạt động nhân quyền và tôn giáo hiện nay khi con số của họ ngày càng đông, liên kết chặt chẽ có tổ chức và nhất là họ không còn sợ hãi nữa?!

Người tham dự phiên tòa này lần này tôi chắc sẽ đông hơn. Vì tôi biết có những người ở tận Hà Nội để vào tham dự, ngoài ra Nghệ An cũng vào. Còn ở Sài Gòn và các tỉnh lân cận Long An tôi nghĩ sẽ không ít.

...

Ảnh bạn đọc gửi Dân Làm Báo
Chỉ còn vài tiếng nữa thôi, phiên tòa đầu tiên kết tội các blogger Việt Nam về Điều 258 sẽ diễn ra. Dư luận thế giới quan tâm tới nhân quyền Việt Nam đều hướng mắt về Long An, hướng về blogger - công dân yêu nước Đinh Nhật Uy để theo dõi phiên tòa này. Liệu thẩm phán Nguyễn Hòa Bình có cho ra một phán quyết về một bản án công bằng hay không? Liệu những nhân viên công lực sẽ "tiếp đón" các blogger đến tham dự phiên tòa như thế nào?

Chúng ta hãy chờ xem diễn biến của phiên tòa ngày mai trên Dân Làm Báo.


CTV Danlambao
danlambaovn.blogspot.com
Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: ĐỌC BÁO
Reply #504 - 30. Oct 2013 , 08:32
 


Án tù vẫn treo trên đầu tất cả chúng ta!



...

Ảnh: Võ Quốc Anh (August Anh)

Danlambao – Việc Tòa án Nhân dân tỉnh Long An cho Đinh Nhật Uy “hưởng” 15 tháng tù treo không phải là sự “xuống nước”, khoan hồng với bị cáo, cũng không nhằm xả van dư luận blogger trong nước và xoa dịu cộng đồng quốc tế. Bản án đó thực chất là một sự lấp liếm, bao che cho hành động lạm quyền của công an, cho những sai lầm và bất cập của ngành tư pháp, và càng thể hiện rõ hơn bản chất hiếu thắng của một chính quyền mãi không trưởng thành.

Ngay sau khi Tòa tuyên án, thông báo “1 năm 3 tháng tù treo” đã được chuyển ra ngoài cho các blogger - “phóng viên vỉa hè, nhà báo tự do”. Phản ứng đầu tiên là ai cũng phấn khởi, mừng cho gia đình anh em Uy-Kha: Vậy là Uy được trả tự do; có thể coi đây như một sự lùi bước của chính quyền trước sức ép của giới blogger và các nhà hoạt động nhân quyền trong và ngoài nước.

Song, chúng ta có thể bị niềm vui che lấp mất sự tỉnh táo, để rồi không nhận ra các vấn đề mà Tòa án của Đảng đã cố tình ém nhẹm đi.

Thứ nhất là, Tòa muốn dư luận quên đi sự tùy tiện và bạo quyền của ngành công an khi “bắt khẩn cấp” Đinh Nhật Uy vào ngày 15/6/2013, bất chấp việc Uy không thuộc diện phải bắt khẩn cấp. Vụ bắt giữ Uy diễn ra chỉ vài tháng sau khi Uy lập Facebook để bày tỏ những bức xúc của anh về chuyện công an bắt giam em trai Đinh Nguyên Kha. Chẳng còn lý do nào khác để giải thích cho hành động bắt bớ đó, ngoài một thực tế: Công an tức tối, cay cú vì bị Uy chỉ trích, nên bắt giam cho bõ ghét.

Thứ hai là, Tòa muốn chữa thẹn cho Viện Kiểm sát Nhân dân TP. Tân An và tỉnh Long An vì bản cáo trạng lố bịch của họ – một bản cáo trạng cho thấy trình độ thảm hại của ngành tư pháp, dựa trên một bản kết luận điều tra cũng thảm hại như thế của ngành an ninh.

Sự thật là, với những lập luận của bản cáo trạng ấy và với đám “tang vật vụ án” mà công an thu được, một chính quyền đàng hoàng sẽ không có cách nào kết tội Đinh Nhật Uy. Sự thật là Đinh Nhật Uy vô tội và do đó phải được trắng án và nhận bồi thường.

Tuy nhiên, các quan tòa cũng rất hiểu điều đó. Họ ý thức được rằng nếu tuyên bố Uy vô tội, trắng án, Tòa sẽ còn phải có nghĩa vụ xin lỗi và bồi thường thiệt hại cho Đinh Nhật Uy vì bốn tháng giam giữ tùy tiện. Vì thế cho nên Tòa không thể nào không kết tội Đinh Nhật Uy. Và đó là điều thứ ba tòa án của Đảng muốn ém nhẹm, với bản án bất công và vô lý của mình: Nghĩa vụ bồi thường cho người bị oan.

Phải đòi công lý – cho Uy và cho các blogger

Tòa án của Đảng muốn chúng ta quên đi thì chúng ta càng phải nhớ. Tòa muốn ém nhẹm nghĩa vụ xin lỗi và bồi thường, thì chúng ta càng phải đòi Tòa thực thi nghĩa vụ đó. Nói cách khác, không thể chấp nhận bản án lấp liếm của tòa Long An dành cho Đinh Nhật Uy. Chấp nhận “15 tháng tù treo” tức là đồng ý rằng Đinh Nhật Uy vẫn có tội – tội dùng Facebook nói và viết những điều chính quyền không thích. Án tù treo đó không phải chỉ dành riêng cho Đinh Nhật Uy, mà nó đang lơ lửng trên đầu tất cả chúng ta, những người sử dụng blog và mạng xã hội để nói lên suy nghĩ của mình.

Bốn tháng tù oan, một đám cưới bị hủy, một công việc bị mất, một mảnh ruộng của gia đình bị bán, và bao nhiêu nước mắt mẹ chảy hàng đêm... đó là những thiệt hại có thật của một công dân, mà chính quyền công an trị, nhân danh bảo vệ “lợi ích Nhà nước, quyền và lợi ích của tổ chức, công dân”, đã ngang nhiên gây ra.

Được biết, Đinh Nhật Uy cũng không đồng tình với bản án và sẽ kháng cáo.

Nhiều người nghĩ rằng Đinh Nhật Uy là trường hợp đầu tiên trên thế giới phải ra tòa vì đã... xài Facebook. Chúng ta hãy lên tiếng để đây sẽ là trường hợp đầu tiên ở Việt Nam, chính quyền phải xin lỗi và bồi thường cho một công dân bị chà đạp quyền tự do ngôn luận.


Danlambao
danlambaovn.blogspot.com
Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: ĐỌC BÁO
Reply #505 - 11. Nov 2013 , 21:37
 




Lời dặn nhau

Sunday, November 10, 2013 2:40:22 PM

Nguyễn Lân Thắng
(Nguồn: RFA)


Trở về nhà trên xe của bộ Công an sau 18 tiếng “làm việc” cùng cơ quan an ninh, tôi đã có một cuộc tranh luận nho nhỏ ngoài biên bản
với các chiến sỹ an ninh về tự do ngôn luận, tự do biểu đạt, chuyện trao Tuyên bố 258...
Chuyện thì cũng vui vui thôi, nhưng đến cuối cùng chị T cục A67* nhắc nhẹ: “...Anh lưu ý, nói là một chuyện, làm là một chuyện khác nhé...”

...
Blogger Nguyễn Lân Thắng. (Hình: Facebook)




Lời dặn dò cuối cùng cứ văng vẳng trong đầu làm tôi suy nghĩ mãi, không biết lời dặn này có phải là có ý cho phép tôi cứ nói đi, còn làm nên dè chừng...??! Có một câu chuyện vui thế này: “Cả thế giới đều phải kiêng nể người Mỹ vì người Mỹ đã nói là làm. Nhưng người Mỹ lại sợ người Nhật vì người Nhật làm rồi mới nói. Người Nhật lại sợ Trung Quốc vì Trung Quốc không nói mà làm. Nhưng rồi tất cả chúng nó sợ ai??? Xin thưa, sợ nhất Việt Nam vì Việt Nam nói một đằng làm một nẻo...”

Nói đùa thì là như vậy, nhưng nói thật, tôi vẫn nhớ như in khẩu hiệu “Người cày có ruộng” năm xưa và hình ảnh đám lính mờ mờ cầm khiên đi cưỡng chế đất trên cánh đồng Văn Giang năm 2012. Tôi không thể quên lời hát “có sách mới áo hoa đây là nhờ ơn...” và hình ảnh đám trẻ con dân oan nheo nhóc ngoài vườn hoa hôm nay. Hôm trước thì trên Facebook có bạn nào đó nhắc lại chuyện năm 2010, một vị “tứ trụ” khẳng định tập đoàn Vinashin năm 2013 sẽ có lãi. Cách đây mươi ngày, tập đoàn này lặng lẽ quay về mô hình tổng công ty, và nợ thì chưa biết sẽ thế nào!

Tôi bối rối lắm, trả lời phỏng vấn mấy đài quốc tế rõ ràng rồi mà nhiều bạn bè Facebook cứ trách móc, sao ông chẳng lên tiếng gì nữa, hay là ông đã có thỏa thuận gì chăng? Hình như họ muốn tôi phải hô to lên để tố cáo chế độ, hét to lên để buộc tội chính quyền cầm tù tôi 18 tiếng đồng hồ. Chuyện của tôi nhỏ lắm, đâu đáng nói bằng bao nhiêu việc oan trái trên đất nước này.

Dù thế nào thì một điều rõ ràng là họ đã sợ. Họ sợ cả những điều tôi và bạn bè đã nói và những việc chúng tôi đã làm. Họ rất quan tâm xem tôi gặp ai, ở đâu, làm gì. Họ có thể tạm chấp nhận thả cho tôi tự do một thời gian vì sức ép của truyền thông quốc tế và hoàn toàn có thể bắt tôi trở lại bất cứ lúc nào mà họ muốn bằng những bản án nặng nề. Vâng, tôi biết. Tôi biết quá rõ những bản án trước đây cho những con người, chỉ vì muốn nói, muốn hát, hay muốn gửi gắm khát vọng vào thơ ca mà phải trả giá bằng cả cuộc đời trong tù ngục. Tôi biết quá rõ những điều tôi nói, những việc tôi làm mà chỉ bị câu lưu thế này là một sự “nhân nhượng” không hề nhẹ. Cảm ơn các anh chị đã lắng nghe và ghi chép tỉ mỉ từng lời nói của tôi, ít ra ta đã được nói với nhau một lần sòng phẳng. Nhưng có lẽ các anh chị vẫn tiếc là bằng ngần ấy thời gian, nhưng chẳng thể thuyết phục gì ở tôi, và tôi thì cũng tiếc, tiếc là tôi nói còn kém quá, chắc là anh chị cũng chẳng thay đổi được chút gì. Tôi biết công việc của các anh chị vất vả vô cùng, phải có một tình yêu và niềm tin mãnh liệt thế nào thì các anh chị mới ngày đêm làm việc như thế được. Nhưng xin các anh chị hãy hiểu, những gì tôi nói, những việc tôi đã làm cũng chỉ vì có những kẻ đáng ra phải làm được những gì như đã nói, đáng ra phải biết xấu hổ trước nhân dân... họ đã tự tước bỏ niềm tin từ tôi và bao nhiêu người khác nữa mất rồi.

Là những người có trọng trách trong ngành an ninh, chắc hẳn các anh chị được đào tạo bài bản và biết rất rõ về Karl Marx. Mộ của Karl Marx nằm trong nghĩa trang Highgate tại London vì ông đã sống lưu vong và qua đời tại đây. Ðó là một nghĩa trang rất thanh bình với những kiến trúc Gothic tuyệt đẹp thời Victoria. Là cha đẻ của chủ nghĩa xã hội, trên bia mộ của ông có khắc một dòng chữ rất nổi tiếng: Vô sản toàn thế giới liên hiệp lại!** Nhưng ít người để ý bên dưới tấm bia này còn khắc một dòng chữ khác: Nhà triết học chỉ cố gắng kiến giải thế giới theo nhiều cách khác nhau, nhưng điều quan trọng là phải cải tạo nó.***

Tôi thì không có tham vọng cải tạo thế giới. Tôi chỉ muốn làm gì đó để người nông dân mình không còn bị mất đất, trẻ em chúng ta không bị tiêm chủng nhầm thuốc co giãn tử cung và ngư dân ra biển của mình đánh cá mà không phải lạy thằng Tàu... Tôi không đánh giá cao kết quả thực tiễn những lý thuyết của ông Marx, nhưng tôi sẽ nghe ông ấy về chuyện là phải hành động. Chỉ nói không thôi chưa đủ giải quyết vấn đề.

Tôi là người vô thần, tôi tôn trọng niềm tin hay tín ngưỡng của người khác. Nhưng nếu bắt tôi phải tin vào những điều mà tôi không phục, bắt tôi phải yêu những điều mà tôi ghét thì không bao giờ các anh chị nhé!


Chú thích:
* A67: Cục Bảo vệ chính trị VI (Chống khủng bố, phản động trong nước).
** Workers of all lands, unite.
*** The philosopher have only interpreted the world in the various ways. The point however is to change it.
     

Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: ĐỌC BÁO
Reply #506 - 13. Nov 2013 , 22:56
 
Bão Haiyan, một cơ hội để đền ơn đất nước Philippines


Trần Trung Ðạo

...



Bataan là thành phố chính của đảo Luzon, Philippines, dân số khoảng trên 600 ngàn người. Lịch sử của thành phố chỉ hai biến cố được thế giới biết đến nhiều, một lần trong đệ nhị thế chiến và lần thứ hai trong làn sóng người tỵ nạn Cộng Sản vùng Đông Nam Á. Trong chiến tranh, trận phòng thủ Bataan là trận đánh cuối cùng trước khi liên quân Mỹ- Phi rút lui và trong làn sóng tỵ nạn, Bataan là nơi dừng chân của 300 ngàn người tỵ nạn, nhiều nhất đến từ Việt Nam. Ngoài ra, đảo Palawan với Làng Việt Nam nhiều huyền thoại cũng là nơi dừng chân của nhiều chục ngàn người Việt.


Đất nước chúng ta đang trải qua thời đen tối. Một thời, từ những cửa biển Đà Nẵng, Sài Gòn, Vũng Tàu, Cam Ranh, Nha Trang sau cơn bão lửa Cộng Sản 1975, hàng triệu người Việt Nam đã phải bỏ lại sau lưng những gì trân quý nhất để ra đi tìm tự do trên những chiếc thuyền gỗ nhỏ. Vùng biển Đông mênh mông trở thành một nấm mồ nước sâu thăm thẳm. Nơi đó, mẹ lạc cha, vợ xa chồng, anh mất em. Nơi đó, tiếng niệm Phật, lời cầu kinh cũng chẳng còn ai nghe thấy. Nơi đó, chỉ còn lại những thân thể trần truồng, máu me nhầy nhụa, chỉ có tiếng rên của những con chim nhỏ Việt Nam bất hạnh trước bầy điêu tặc. Nơi đó, chỉ có đói khát và lo âu, chỉ có những đứa bé hấp hối trong vòng tay thương yêu nhưng tuyệt vọng của mẹ.

Trong giờ phút đó, nếu không có chiếc ghe đánh cá người Phi dừng lại, không có Cap Anamur đang chờ ngoài vùng biển Philippines, không có tàu hải quân Phi từ vịnh Manila, hải quân Mỹ từ Subic Bay ra can thiệp, số phận của hàng trăm ngàn người Việt lênh đênh trên đường tìm tự do sẽ trôi dạt về đâu. Năm tháng trôi qua nhưng những địa danh Palawan, Bataan, Subic Bay sẽ không bao giờ phai mờ trong ký ức của những người Việt sống sót trên đường tìm tự do.

Theo thống kê của Liên Hiệp Quốc, mỗi thuyền tỵ nạn trong hải trình từ Việt Nam vào vịnh Thái Lan đã bị hải tặc tấn công trung bình 3.2 lần. Cao Ủy Liên Hiệp Quốc ghi nhận 881 vụ hãm hiếp. Đồng bào đến các trại Phi là những người may mắn. Trong khi bãi san hô Koh Kra trở thành vết đen trong lòng nhân ái của dân tộc Thái, chúng ta có thể không nghe một tình trạng hải tặc cướp bóc hay hãm hiếp do các tàu đánh cá người Phi gây ra. Và khi hầu hết các trại tỵ nạn Đông Nam Á đã trở thành lịch sử, mãi cho đến năm 2012 vẫn còn dấu chân người Việt Nam tỵ nạn ở Phi. Đất nước bao dung này đã đối xử với chúng ta như một người chị, một người em ruột thịt không khác gì truyền thống chị ngã em nâng của văn hóa Việt.

Ngoài ra, trước hiểm họa bành trướng của Trung Cộng, hai dân tộc Việt Nam và Philippines, trong tương lai chắn chắn sẽ kề vai, sát cánh nhau để bảo vệ chủ quyền của hai đất nước, bảo vệ quyền tự do hàng hải trên biển Đông và sẽ chứng tỏ cho bá quyền Trung Cộng biết một nước nghèo không có nghĩa là một nước nhược tiểu và một nước nhỏ không có nghĩa là một nước chỉ biết cúi đầu.

Như một con người tỵ nạn đã từng sống trong các trại tỵ nạn Philippines, như một người Việt Nam tỵ nạn dù không ở các trại Phi và như một người Việt Nam có lòng nhân ái, chúng ta mắc nợ đất nước Philippines một nón nợ vô cùng to lớn. Nhiều trong số chúng ta vẫn mong có cơ hội để đền đáp, có dịp để tỏ bày lòng biết ơn đến người dân Phi, những người đã đến với chúng ta trong giờ phút khó khăn nhất, hay nói như nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng, họ là tin vui giữa giờ tuyệt vọng của một đời người Việt Nam tỵ nạn.

Hôm nay, như chúng ta đều biết, theo ước lượng của các cơ quan thiện nguyện quốc tế nhiều chục ngàn người dân Phi tại các đảo miền trung Philippines đã chết do cơn bão Haiyan gây ra. Chỉ riêng đảo Leyte Island đã có 10 ngàn người chết. Theo ước lượng của cơ quan National Disaster Risk Reduction and Management Council (NDRRMC) thuộc chính phủ Phi, khoảng 9.5 triệu người bị ảnh hưởng và hiện có 630 ngàn người đang lâm cảnh màn trời chiếu đất. Với sức gió 175 dặm một giờ số thiệt hại nhân mạng và tài sản cuối cùng sẽ còn cao hơn ước tính rất nhiều.

Trong điêu tàn đổ nát do siêu bão Haiyan gây ra những hạt giống tình thương đang được gieo trồng. Hàng trăm tổ chức từ thiện khắp thế giới đang đổ về Philippines không chỉ với thuốc men, áo quần, thực phẩm mà cả nhân lực để góp phần hàn gắn vết thương.

Đối với người Việt chúng ta đây là một cơ hội để trả ơn. Một cơ hội để chính phủ Philippines biết dù hôm nay đang sống trong tự do no ấm chúng ta vẫn không quên những mái lá đơn sơ ở trại tỵ nạn, cơ hội để góp phần xoa dịu nỗi khó khăn của hàng triệu nạn nhân cơn bão Haiyan và ngoài ra cũng là cơ hội để giúp chính chúng ta vơi đi mặc cảm quên ơn vốn từ lâu đè nặng trong lòng.

Trần Trung Đạo
Thuyền nhân trại tỵ nạn Palawan 1981



XIN GỬI CHECK CỨU TRỢ VỀ

APACAF (ghi note Phi Luật Tân)
308 Hillwood Ave. Suite 302
Falls Church, VA 22046
Back to top
« Last Edit: 13. Nov 2013 , 23:10 by thubeo »  

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: ĐỌC BÁO
Reply #507 - 15. Nov 2013 , 20:40
 

Các ông Hùng, Dũng, Sang, Trọng: Ai chịu trách nhiệm!?



...


Hoàng Thanh Trúc (Danlambao) - Phải công khai cho rõ ràng bằng văn bản trước toàn dân - lãnh đạo: đảng, Quốc hội, Nhà nước và Chính phủ - ai sẽ chịu trách nhiệm 9 tỷ USD và di lụy không thể tính hết được nếu một cơn bão như “Haiyan” tấn công 2 nhà máy điện hạt nhân sau khi hoàn thành tại duyên hải Ninh Thuận. Nếu không tham khảo ý kiến nhân dân về công trình này - vốn là tài sản nhân dân - các quan chức tất yếu phải chịu trách nhiệm hồi tố sau này.

...

...


Sau bão hủy diệt Haiyan nhiều nơi ở Philippines thành chốn
hoang tàn không một ngôi nhà nào còn tồn tại trong một khu vực rộng lớn.

Thông cáo của cơ quan cứu trợ LHQ ngày 14-11 cho biết số người bị ảnh hưởng bởi “cơn bão tàn khốc” Haiyan đã tăng lên 11,8 triệu người, 4.460 người thiệt mạng, 921.200 người mất nhà cửa và 243.600 ngôi nhà bị phá hủy hoàn toàn.

...

Điều gì xảy ra nếu tình huống trên rơi vào NMĐHN Ninh Thuận này?

Khẳng định rằng điều tự vấn trên đặt ra không phải là chuyện viễn tưởng khi mới đây nhất cơn bão số 15 hình thành lúc 19h tối 14/11/2013 áp sát Ninh Thuận nhưng nhờ may mắn không khí lạnh (gió mùa Đông Bắc đến sớm) tràn xuống kịp lúc nên bão hạ cấp thành áp thấp vào ngày 15/11.

...

Bão số 15 trên biển Đông (Ảnh vệ tinh)

...

Áp thấp đổ bộ vào duyên hải Ninh Thuận vị trí NMĐHN trưa ngày 15/11

Ngay từ khi còn là dự án (tạm gát qua một bên nguy cơ xung đột hải chiến Biển Đông với Trung Quốc), rất nhiều chuyên gia nguyên tử trong và ngoài nước cảnh báo về an toàn nguyên tử và thiên tai, nhưng lãnh đạo CSVN cho đến bây giờ vẫn cứ hào hứng trong khí thế hồ hởi triển khai dự án.

Người đứng đầu cơ quan an toàn hạt nhân của Việt Nam, ông Vương Hữu Tấn, nói trong một cuộc phỏng vấn rằng ngày khởi công cho hai nhà máy đầu tiên đã bị hoãn lại ba năm từ 2014 tới 2017.

Hơn nữa, thảm họa hạt nhân ở Nhật Bản hồi tháng Ba năm 2011 cũng gây lo ngại về các kế hoạch NMĐHN ở Việt Nam.

Một nghiên cứu hồi năm 2011 của ba nhà khoa học Ý nói tiền lệ lịch sử cho thấy bờ biển Việt Nam có nguy cơ bị ảnh hưởng của sóng thần do động đất xuất phát từ ngoài khơi Biển Đông gây ra.

Bản đồ mô phỏng của họ cho thấy Ninh Thuận, nơi được chọn để xây nhà máy điện hạt nhân đầu tiên, và một số tỉnh lân cận dễ bị ảnh hưởng của sóng thần nhất. (BBC)

“Mặc kệ dư luận”

Nhật Bản và các quốc gia tiên tiến đã lên kế hoạch loại bỏ dần điện hạt nhân trong khi VN thì đang làm ngược lại.

AP cho rằng một trong các lý do mà Việt Nam vẫn quyết tâm xây dựng các nhà máy điện hạt nhân ven biển có thể là họ không cần phải quan tâm chịu sức ép của cộng đồng dư luận trong nước.

Đảng cộng sản kiểm soát truyền thông trong nước và cấm các thảo luận có tính chỉ trích đối với hoạt động của chính quyền.

AP dẫn lời chuyên gia nghiên cứu Kevin Punzalan từ Philippines nói điều này trái ngược với Malaysia, Indonesia và Philippines, nơi người dân phản đối điện hạt nhân rất hiệu quả.

Trả lời BBC tiếng Việt vào tháng trước, giáo sư Nguyễn Khắc Nhẫn, nguyên cố vấn chiến lược Tập đoàn Điện quốc gia Pháp (EDF) đã cảnh báo Việt Nam có thể sẽ phung phí hàng chục, hàng trăm tỷ đôla mà không đem lợi ích gì cho đất nước do hậu quả từ các NMĐHN này.

"Nếu một thảm họa như Chernobyl hay Fukushima xảy ra thì cả miền Trung sẽ bị phóng xạ bao trùm và đất nước sẽ bị chia đôi lâu dài bởi phóng xạ , du lịch, xuất khẩu, kinh tế hải sản sẽ bị tê liệt trong chớp nhoáng, rất khó khăn khi phục hồi, gần nhất hãy nhìn nước Nhật hùng mạnh nhưng phải lao đao mất ghế một thủ tướng bởi hậu quả rất phức tạp và tốn kém từ Fukushima”
- ông Nhẫn nói.

Trong khi dự án tàu cao tốc được đưa ra quốc hội để thảo luận thì dự án điện hạt nhân đảng nhà nước lại im lặng mà Quốc Hội thì không đặt vấn đề, trong khi trước đó thì dự án bauxite được chính phủ của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng mô tả đây là chủ trương lớn của Đảng và Nhà nước Việt Nam. Nhưng kết quả ra sao thì hiện nay báo chí công luận đã biết. (BBC-17 tháng 10, 2013)

Nói như ông Vương Hữu Tấn, Cục trưởng Cục An toàn bức xạ hạt nhân VN: “thảm họa hạt nhân ở Nhật Bản hồi tháng Ba năm 2011 (Fukushima) cũng gây lo ngại về các kế hoạch NMĐHN ở Việt Nam”. Thì rất gần với Việt Nam, cơn siêu bão Haiyan mới đây ở Philippines sẽ không còn là lo ngại với ông mà... Nâng cấp lên thành “Lo Sợ”.

Liệu Quốc Hội có biết “Sợ” để yêu cầu ê kíp tầm cao trí tuệ 4 ông Hùng Dũng Sang Trọng ký tên chịu trách nhiệm về việc vay gần 9 tỷ USD để rước 2 quả bom nguyên tử “nổ chậm” cài đặt trên đất nước mình? Gây lo sợ cho cư dân Ninh Thuận và gánh nặng cho toàn dân?



Hoàng Thanh Trúc
danlambaovn.blogspot.com
Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: ĐỌC BÁOhttp://www.levanduyet.net/yabbfiles/Templates/Forum/default/img.gif
Reply #508 - 29. Nov 2013 , 22:53
 

Ali Ahmed - Hiến pháp đại diện cho chúng ta ở đâu?




Trần Quốc Việt (Danlambao) - Ali Ahmed mười hai tuổi là học sinh lớp bảy ở Ai Cập. Những lời phát biểu của em khi trả lời phỏng vấn trên đường phố Cairo đã lan truyền khắp thế giới. Em nói tự tin, đĩnh đạc và thể hiện sự chín chắn đáng kinh ngạc và khâm phục ở vào độ tuổi như thế. Video về em đã lan truyền rất nhanh trên khắp các trang mạng xã hội ở Trung Quốc khiến nhà cầm quyền quyết kiểm duyệt vì sợ ảnh hưởng từ những lời nói của em. Khi được hỏi nhờ đâu em có một kiến thức và sự chín chắn chính trị sâu sắc đến như thế, em cho biết em đã lắng nghe rất nhiều người quanh em, em "dùng đầu" của em, và em đọc báo, xem truyền hình, và tìm kiếm thông tin trên mạng.

Em khiến tất cả những người Việt Nam chúng ta, đặc biệt thế hệ trẻ, phải cúi mặt vì xấu hổ.

Trần Quốc Việt trích dịch từ YouTube

Hôm nay tôi có mặt ở đây để góp phần ngăn chặn Ai Cập trở thành tài sản của một người và để phản đối việc một đảng duy nhất cướp đoạt hiến pháp. Chúng ta đã không loại bỏ chế độ quân phiệt để rồi thay thế bằng chế độ thần quyền phát xít.

Những mục tiêu xã hội của cách mạng vẫn chưa đạt được như quyền lực kinh tế, tự do, và công bằng xã hội. Công ăn việc làm vẫn chưa có. Cảnh sát vẫn còn bắt giam người bừa bãi. Về công bằng xã hội, tại sao một người đọc tin tức trên truyền hình nhận mức lương đến 30 triệu đồng Ai Cập, còn nhiều người lại moi rác để tìm đồ ăn thừa?

Về mặt chính trị, hiến pháp đại diện cho chúng ta ở đâu? Chẳng hạn, phụ nữ chiếm nửa dân số trong xã hội. Tại sao chỉ có bảy người trong Quốc hội Lập hiến, mà trong số ấy lại có đến sáu người Hồi Giáo cực đoan? Cái gì xây dựng trên giả dối chính nó là giả dối. Cho dù hiến pháp hay nhưng quốc hội thảo ra hiến pháp lại dở, thì cuối cùng chúng ta gánh chịu cái dở ấy. Đừng mang đến tôi 80 điều tốt và 20 điều xấu trong hiến pháp mà sẽ phá nát đất nước này, và rồi bảo tôi đây là hiến pháp.

Tất cả điều này ( quá trình chính trị) không có giá trị, vì trước tiên quốc hội này không có giá trị, không có giá trị về lòng dân và không có giá trị về hiến pháp.

Trần Quốc Việt

danlambaovn.blogspot.com
Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: ĐỌC BÁO
Reply #509 - 02. Dec 2013 , 08:23
 


Nhân quyền không tự nhiên mà có



...


Trần Gia Phụng (Danlambao) - Phần mở đầu Bản Tuyên ngôn Độc lập Hoa Kỳ ngày 4-7-1776 “khẳng định một chân lý hiển nhiên rằng mọi người sinh ra đều bình đẳng, rằng tạo hóa đã ban cho họ những quyền tất yếu và bất khả xâm phạm, trong đó có quyền sống, quyền được tự do và mưu cầu hạnh phúc.” Tuyên ngôn Nhân quyền và Dân quyền Pháp ngày 26-8-1789, văn kiện căn bản của Cách mạng Pháp (14-7-1789), xác định ngắn gọn: “Con người sinh ra tự do và bình đẳng về quyền lợi.” Bản Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền được Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc (LHQ) thông qua tại Palais de Chaillot ở Paris (Pháp) ngày 10-12-1948 mở đầu bằng câu: “Sự công nhận nhân phẩm của tất cả con người trong đại gia đình nhân loại và những quyền bình đẳng không thể tước đoạt của họ là nền tảng của tự do, công lý và hòa bình trên thế giới.”

Trên lý thuyết là như vậy, nhưng trong thực tế, nhân quyền không phải tự nhiên mà có. Tuy Bản Tuyên ngôn Độc lập Hoa Kỳ ra đời năm 1776, khẳng định mọi người sinh ra đều bình đẳng, có quyền sống, quyền được tự do và mưu cầu hạnh phúc, nhưng cho đến giữa thế kỷ 19, chế độ nô lệ vẫn còn hợp pháp ở các tiểu bang miền Nam Hoa Kỳ. Khi Abraham Lincoln đắc cử tổng thống năm 1860, đưa ra Bản Tuyên ngôn giải phóng nô lệ và tu chính án thứ 13 bãi bỏ chế độ nô lệ cùng năm 1861, thì các tiểu bang miền Nam ly khai, đưa đến cuộc nội chiến giải phóng nô lệ. Thế cũng chưa xong. Cho đến giữa thế kỷ 20, mục sư Martin Luther King lãnh đạo cuộc tranh đấu bất bạo động đòi tôn trọng nhân quyền, bình đẳng màu da thì nhân quyền Hoa Kỳ mới được cải thiện.

Tại Pháp, bản Tuyên ngôn Nhân quyền và Dân quyền được đưa ra năm 1789, nhưng phải trải qua 5 nền Cộng hòa, tình hình nhân quyền Pháp mới được như ngày nay. Bản tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền được Đại hội đồng LHQ thông qua năm 1948, nhưng vẫn cò nhiều thành viên LHQ xem nhẹ nhân quyền và đàn áp nhân quyền một cách thô bạo. Trên thế giới hiện nay, có thể chia thành hai nhóm quốc gia về nhân quyền:

Nhóm quốc gia tôn trọng và bảo vệ nhân quyền, và nhóm quốc gia độc tài không tôn trọng nhân quyền. Trong nhóm quốc gia tôn trọng nhân quyền, tuy chính phủ luôn luôn đồng hành với nhân quyền, nhưng vẫn còn có những cá nhân hay những tổ chức tư nhân vi phạm nhân quyền, đôi khi vi phạm một cách trầm trọng. Vì vậy, tuy chính phủ chủ trương tôn trọng nhân quyền, nhưng vẫn phải luôn luôn theo dõi để bảo vệ người dân khỏi bị vi phạm nhân quyền.

Trái lại, nhóm quốc gia độc tài không tôn trọng nhân quyền thì bộ Thông tin mở hết năng suất ca tụng nhân quyền, nhưng thực tế thì những nhà cầm quyền nầy vi phạm và đàn áp nhân quyền rất có hệ thống, bài bản, chà đạp người dân hết sức tàn bạo. Trong nhóm nầy, có Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam (CHXHCNVN) do đảng CS điều khiển.

Bản chất của đảng CS là độc quyền, toàn trị nên đảng CSVN không chấp nhận đối lập, tiêu diệt tất cả những ai không đồng chính kiến. Khi mới từ Liên Xô qua Trung Hoa hoạt động, Nguyễn Ái Quốc (Hồ Chí Minh) bán tin cho Pháp bắt Phan Bội Châu tại Thượng Hải ngày 1-7-1925. (Tưởng Vĩnh Kính, Nhất cá Việt Nam dân tộc chủ nghĩa đích ngụy trang giả, Đài Bắc: Nxb. Truyện Ký Văn Học, 1972, bản dịch của Thượng Huyền, Hồ Chí minh tại Trung Quốc, California: Nxb. Văn Nghê, 1999, tt. 84-85.)

Khi cướp được chính quyền và thành lập nhà nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (tiền thân của CHXHCNVN) ngày 2-9-1945, thì ngày 11-9-1945, Hội nghị Trung ương đảng Cộng Sản tại Hà Nội đưa ra quyết định đảng CS nắm độc quyền điều khiển cách mạng, tức độc quyền chính trị, độc quyền cai trị. (Philippe Devillers, Histoire du Viet Nam de 1940 à 1952, Paris: Éditions du Seuil, 1952, tr. 182.)

Khi bị áp lực của quân Pháp từ trong Nam ra và áp lực của quân Trung Hoa (Quốc Dân Đảng) sang giải giới quân đội Nhật sau thế chiến thứ hai, Hồ Chí Minh và đảng CSVN lung túng, giả vờ nhượng bộ, lập chính phủ Liên hiệp ngày 1-1-1946, tổ chức bầu cử quốc hội đa đảng ngày 6-1-1946.

Trong thời gian quốc hội đa đảng đang họp để soạn thảo hiến pháp, thì tình hình chính trị thay đổi. Quân đội Trung Hoa Quốc Dân Đảng (THQDĐ) rút về nước tháng 3-1946. Hồ Chí Minh ký hai hiệp định nhượng bộ Pháp là Hiệp định Sơ bộngày 6-3-1946 và Tạm ước 14-9-1946.

Quốc hội đa đảng soạn thảo xong bản Hiến pháp và thông qua ngày 9-11-1946, gồm “Lời nói đầu”, 7 chương, 70 điều. Lời nói đầu nhấn mạnh: “Đoàn kết toàn dân, không phân biệt giống nòi, gái trai, giai cấp, tôn giáo. Đảm bảo các quyền tự do dân chủ…”. Nếu có tự do dân chủ thì chắc chắn đảng CS không thể độc quyền chính trị.

Khi bản Hiến pháp được thông qua, cũng là lúc Việt Minh (VM) cộng sản đã tạm yên với THQDĐ và với Pháp. Hồ Chí Minh và VM trước đây bị áp lực của THQDĐ, phải liên hiệp với các đảng phái theo chủ trương dân tộc. Nay quân THQDĐ rút về nước, CSVN liền mạnh tay đàn áp đối lập, nhất là sau ngày 9-11-1946. Những dân biểu các đảng đối lập theo chủ nghĩa dân tộc hoặc bị bắt, hoặc bị giết hay phải bỏ trốn. Sau khi Quốc hội chỉ còn lại những dân biểu CS và thân cộng, nghĩa là quốc hội đa đảng trở thành quốc hội độc đảng, CSVN liền ra lệnh quốc hội bỏ phiếu ngày 14-11-1946, đình chỉ bản Hiến pháp vừa được thông qua. Như thế là Hiến pháp “đảm bảo các quyền tự do dân chủ” bị chận đứng ngay tức khắc, và chỉ còn là chiếc bánh vẽ mà thôi. Quốc hội CSVN ngày nay (2013) cũng là quốc hội độc đảng, chuyên sản xuất những chiếc bánh vẽ cung cấp cho dân chúng, mà chiếc bánh vẽ khổng lồ mới ra lò là Hiến pháp 2013.

Dầu khi còn đang chiến tranh hay khi nắm chính quyền, chưa bao giờ CS Quốc tế nói chung và CSVN nói riêng tôn trọng nhân quyền, mà chỉ chú tâm phát huy đảng quyền. Dân chúng Việt Nam đau khổ dưới sự cai trị của CS, luôn luôn tìm cách chống đối. Những cuộc chống đối trước đây bị CS dập tắt tàn nhẫn nhanh chóng, dễ dàng và kín đáo nên bên ngoài không biết được, vì chế độ CS quá bưng bít và tuyên truyền lừa phỉnh khôn khéo dư luận bên ngoài.

Tuy nhiên từ sau năm 1975, cuộc di tản và vượt biên vĩ đại của người Việt Nam đã làm thức tỉnh mọi người và nhức nhối lương tâm nhân loại. Hơn nữa, khi mạng lưới thông tin toàn cầu với kỹ thuật tiến bộ phát triển từ thập niên 80 cho đến nay, những cuộc phản đối chống nhà nước đảng quyền CS đàn áp tự do, những bloggers đòi hỏi nhân quyền và dân quyền một cách bất bạo động, càng ngày càng nhiều và được phổ biến rộng rãi trên toàn cầu, khiến cho cả thế giới phải lên tiếng. Nhiều nước, nhiều tổ chức quốc tế đã trao giải thưởng nhân quyền cho những nhà tranh đấu dân chủ bất bạo động Việt Nam.

Thấy vậy, nhà nước CS mới bày ra chuyện thành lập “Ngày pháp luật” 9-11, bày ra chuyện ký vào bản “Công ước chống tra tấn và trừng phạt hoặc đối xử tàn nhẫn, vô nhân đạo làm mất phẩm giá khác (United Nations Convention against Torture and Other Cruel, Inhuman or Degrading Treatment or Punishment), và CSVN xin vào Hội đồng Nhân quyền LHQ.

Đến năm 2013 mới thừa nhận có “Ngày pháp luật”. Vậy từ khi nhà nước CS được thành lập năm 1945 cho đến năm nay, chế độ CSVN không có pháp luật hay sao? “Bản Công ước chống tra tấn…” được LHQ ban hành năm 1984 mà cho đến nay, năm 2013, gần 30 năm sau mới chịu thừa nhận, như vậy từ trước cho đến nay, CSVN không chống tra tấn hay sao?

Dầu sao, trễ còn hơn không, và việc CSVN tự thú nhận nầy một lần nữa cho thấy nhân quyền không phải tự nhiên mà có. Chính nhờ công cuộc tranh đấu đòi hỏi nhân quyền bền bỉ của đồng bào trong nước, nhất là công cuộc tranh đấu can đảm của thanh niên trong nước mấy chục năm qua mà CSVN mới phải thừa nhận có “Ngày pháp luật”, thừa nhận “Bản công ước chống tra tấn…” và CSVN xin ngồi vào Hội đồng Nhân quyền LHQ để bào chữa cho bộ mặt đầy tội ác của chế độ CSVN. Nghĩa là nhân quyền phải tranh đấu và tranh đấu bền bỉ mới được.

Nhìn vào danh sách những nhà tranh đấu nhân quyền và những tù nhân lương tâm hiện nay ở trong nước, phải thừa nhận đại đa số là những thanh niên trẻ, có học vấn, tốt nghiệp dưới mái trường xã hội chủ nghĩa, có địa vị, nghề nghiệp vững vàng, mà vẫn hy sinh dấn thân tranh đấu vì nhân quyền và dân quyền, chịu tù đày, chịu mất sự nghiệp, tài sản để tranh đấu cho dân chúng Việt Nam trong nước.

Xin chú ý là ngang đây, CSVN mới chỉ thừa nhận có “Ngày pháp luật”, thừa nhận “Bản tuyên ngôn chống tra tấn…”, chưa có nghĩa là CSVN sẽ hành xử theo pháp luật, cũng như CSVN sẽ chấm dứt tra tấn, tôn trọng nhân quyền. Nhà nước CSVN đã bao lần phỉnh gạt chẳng những dân chúng Việt Nam mà cả dân chúng thế giới nữa. Trong thời chiến, hôm nay tuyên bố đình chiến nhân lễ Tết thiêng liêng, hôm sau vi phạm đình chiến, đem quân giết chóc thường dân vô tội đang hưởng Tết. Trong thời bình, hôm nay tuyên bố đi học tập từ 3 ngày đến một tuần lễ, hôm sau bắt đi tù không thời hạn, không xét xử. Hôm nay tuyên bố không đổi tiền, hôm sau đổi tiền cái rụp, lường gạt ăn cướp tài sản toàn dân… Có thể nói cộng sản đồng nghĩa với lừa dối. Cộng sản sinh ra trong nghèo đói, lớn lên nhờ lừa dối và tồn tại bằng bạo lực.

Như thế, cuộc tranh đấu đòi hỏi nhân quyền cho người Việt hiện nay ở trong nước sẽ vẫn còn kéo dài, cam go và đòi hỏi nhiều hy sinh hơn nữa. Ngành Công an CSVN hoạt động theo câu châm ngôn “Công an nhân dân chỉ biết còn đảng còn mình”. Câu nầy bao hàm ý hai ý nghĩa: 1) Thứ nhứt Công an nhân dân chỉ phục vụ và trung thành với đảng CSVN. 2) Thứ hai vì đảng CSVN đàn áp dân chúng nên còn đàng CSVN thì còn đàn áp, mà còn đàn áp thì mới còn dùng Công an nhân dân. Nghĩa là còn đảng thì công an còn việc làm, hết đảng thì công an hết việc làm, tức thất nghiệp.

Vậy là còn CS, sẽ còn đàn áp, còn đánh đập, còn tù đày. Thanh niên Việt Nam hiện nay trong nước chắc chắn dư biết điều nầy, nhưng thanh niên Việt Nam chắc chắn không lùi bước trước những điều nầy. Tương lai Việt Nam đang chờ đợi các bạn ở phía trước. Chỉ có người trong nước mới quyết định vận mạng của đất nước.

Hiện nay, ở trong nước, quân đội, công an là hai lực lượng võ trang được gọi là “nhân dân”, nhưng thực chất chỉ là công cụ của đảng CS, thậm chí kể cả làm công cụ cho đảng CSVN bán nước cho Trung Quốc vì “quân đội nhân dân” thì im lặng như cá, mà chỉ là loại cá kiểng bơi tới bơi lui làm cảnh mà thôi; còn “công an nhân dân” thì tiếp tay với đảng CSVN, đàn áp người dân biểu tình chống “Tàu khựa” xâm lược. “Xin hỏi anh là ai? / Không cho tôi xuống đường để tỏ bày / Tình yêu quê hương này, dân tộc này đã quá nhiều đắng cay! / Xin hỏi anh ở đâu? / Ngăn bước tôi chống giặc Tàu ngoại xâm…” (Việt Khang)

“Giặc đến nhà đàn bà phải đánh”. Cộng sản chà đạp nhân quyền thô bạo, kể cả với phụ nữ, nên cộng sản đến nhà, đàn bà phải chống. Vì vậy Hội Phụ Nữ Nhân Quyền Việt Nam chính thức ra mắt vào cuối tháng 11 vừa qua, nhằm chủ động tự bảo vệ chống lại sự đàn áp của cộng sản, chứ không thụ động để cho CS đến nhà chà đạp nhân quyền rồi mới chống như trước đây, theo như lời cô Huỳnh Thục Vy, một thành viên của Hội.

Nòng cốt của Hội Phụ Nữ Nhân Quyền đa số là những người ở tuổi thanh niên. Từ thời Hai Bà Trưng đứng lên khởi nghĩa vào đầu Công nguyên, cho đến thời Nguyễn Thái Học vào đầu thế kỷ 20, trải qua bao thăng trầm lịch sử, thanh niên luôn luôn là lực lượng chính yếu tranh đấu, đòi hỏi độc lập, tự do, nhân quyền cho người dân Việt Nam.

Đầu thập niên 60 của thế kỷ trước tại Hoa Kỳ, Martin Luther King đã có một giấc mơ. “Tôi có một giấc mơ, rồi có một ngày khi đất nước này trỗi dậy để sống theo ý nghĩa thật của niềm xác tín của chính mình: Chúng ta tin rằng chân lý này là đầy trọn, ấy là mọi người sinh ra đều bình đẳng”. Đây là giấc mơ của Martin Luther King và cũng là của toàn dân da màu ở Hoa Kỳ vào thập niên 60 thế kỷ trước.

Thanh niên Việt Nam cũng đang ấp ủ một giấc mơ. Nhân quyền, dân quyền là giấc mơ vàng của thanh niên Việt Nam và cũng là giấc mơ vàng của toàn thể dân tộc Việt Nam hiện nay. Với sự tranh đấu bền bỉ của các bạn, giấc mơ vàng của dân tộc Việt Nam chắc chắn sẽ được thực hiện, như giấc mơ của Martin Luther King đã được thực hiện. Ai cũng đều vững tin rằng nhân quyền sẽ tất thắng và trường tồn.

(Toronto, 1-12-2013)

Trần Gia Phụng

danlambaovn.blogspot.com
Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 32 33 34 35 36 ... 40
Send Topic In ra