Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - :: Bến Thơ ViệtDươngNhân ::  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 18 19 20 21 22 ... 28
Send Topic In ra
:: Bến Thơ ViệtDươngNhân :: (Read 48275 times)
kyqua
Full Member
***
Offline



Posts: 216
Sài Gòn
Gender: female
Re: :: Bến Thơ ViệtDươngNhân ::
Reply #285 - 20. Jun 2010 , 01:14
 
Chị  ơi !
  m mới về trường nên chưa biết chị niên khóa nào,  vào vườn thơ nghe chị nhắc về trường :
  Trường tôi thuở ấy chẳng phượng hồng
Mà chỉ có bánh lọt "đâu đỏ" bò bía, gánh hàng rong bên hông trường. 
Hổng biết  chị với em có cách nhiều niên khóa lắm không  ,sao  em lại nhớ vậy  nè :

Trường mình nhớ có một phượng... còi
Bên hông đâu thấy gánh hàng  rong
Trước cổng  linh đình chè....đâu đỏ
Sau trường xôi khúc , bánh bao trong...

EM mạnh dạn đính chính vì qua thơ biết chị rất hiền và nhất là rất...xa ( hihi) , hơn nửa những địa điểm này đã  đi sâu vào tâm trí còn hơn  vị trí các  lớp em đã học nửa đó. ( sự thật đến  giờ mới nói nhưng vẫn dũng cảm mong thày cô đừng biết thì an toàn hơn)
Chúc  vui nha chị  !

BTLE 65-72
 
Back to top
 
 
IP Logged
 
vietduongnhan
Gold Member
*****
Offline


Hồn Thiêng Sông Núi
VN

Posts: 1172
Gender: female
:: Bến Thơ ViệtDươngNhân ::
Reply #286 - 20. Jun 2010 , 05:00
 
kyqua wrote on 20. Jun 2010 , 01:14:
Chị  ơi !
  m mới về trường nên chưa biết chị niên khóa nào,  vào vườn thơ nghe chị nhắc về trường :
  Trường tôi thuở ấy chẳng phượng hồng
Mà chỉ có bánh lọt "đâu đỏ" bò bía, gánh hàng rong bên hông trường. 
Hổng biết  chị với em có cách nhiều niên khóa lắm không  ,sao  em lại nhớ vậy  nè :

Trường mình nhớ có một phượng... còi
Bên hông đâu thấy gánh hàng  rong
Trước cổng  linh đình chè....đâu đỏ
Sau trường xôi khúc , bánh bao trong...

EM mạnh dạn đính chính vì qua thơ biết chị rất hiền và nhất là rất...xa ( hihi) , hơn nửa những địa điểm này đã  đi sâu vào tâm trí còn hơn  vị trí các  lớp em đã học nửa đó. ( sự thật đến  giờ mới nói nhưng vẫn dũng cảm mong thày cô đừng biết thì an toàn hơn)
Chúc  vui nha chị  !

BTLE 65-72
 

Chào em KQ,

Ủa, em hỏi vdn đó hả ?  65 - 72 thì còn nhỏ hơn vdn rồi - Nhưng vdn không có học Trường TH Lê Văn Duyệt. Em là dân Sài-Gòn phải không ? HCMC là gì ?
....................!!!!!

Hôm nay "Bến" vắng !  Roll Eyes Undecided
Back to top
 

Niềm vui dâng tặng cho đời
Nỗi buồn gởi gió mây trời mang đi
http://vietduongnhan.blogspot.com/
http://www.viet.no/forum/viewforum.php?f=22
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: :: Bến Thơ ViệtDươngNhân ::
Reply #287 - 20. Jun 2010 , 17:46
 
vietduongnhan wrote on 19. Jun 2010 , 04:11:
TL thương,

Gần như tn, td của 7, bài nào cũng có 'dính' 7 trong đó, không nhiều cũng ít. Có khi dính có tí xíu rồi cảm hứng như lấy "nước lã khuấy hồ" dựng bện đan kết, tìm đặt tên nhân vật, kiếm địa danh, nơi chốn, cảnh nhà cho hợp tình huống... sắp xong rồi thì cấm đầu gõ, giống như có người đứng đọc cho 7 viết vậy đó. Có khi viết 1 truyện mất cả tháng. Đặc biệt có tn >>  audio "Nguyệt Hạ" (5 giọng đọc như thoại kịch) là viết từ 2 giờ trưa tới 10 sáng hôm sau - Viết xong ngả đùng ra ngủ 2 ngày mới tỉnh.

@ Nhờ những thử thách quá ư là NẶNG 7 mới níu được "chìa khoá" Phật Học rồi từ từ tiến vào Đất Phật. Nay chắc 7 được tới gần chút rồi. RÁNG tiếp tục kiên trì "Phủi Bụi TRừ Dơ" trong TÂM - "Buông và Xả" cái TÂM hay bám víu THAM SÂN SI nên gây ra đủ thứ chuyện.
Ok, quyết TÂM hạ thủ công phu... Smiley - Nhớ nghĩ những điều hay điều lành - Ráng Xả những điều dở.
Chúc em vui vẻ & gia đình cuối tuận
hoahong.gif
7_vdn


Chi 7 thân thương
Hôm qua làm vườn, nấu cơm cho Chồng, dọn dẹp , làm bông giả phụ Sư Cô, mệt đứ đừ nên em không  ghé bến - Hôm nay có 1 ngày đi Chùa an lạc-
Khi xưa em còn giải đải , em vào VNTQ - đọc hết những bài Chi viết đó .   
Đúng mấy chi em sách tấn nhau  hãy cùng nhau _Ráng "Phủ Bụi  Trừ Dơ" , quét cho bớt đi ( nếu sạch thì càng tốt) những bụi băm phiền nảo , THAM SÂN SI-  Ráng tu tập thực hành 9 chử " Tâm (Ý) nghỉ THIỆN, Thân làm THỆN, Miệng nói THIỆN.- Đối người xử vật luôn  bình đảng .  .....  Luôn tin Sâu NHÂn và QUẢ. Phải tự phãn tĩnh lại - vì bất cứ chuyện gì cũng có  NHÂn - khi đủ DUYÊN  thì sẽ thành QUẢ . vậy nên khi qu3a đến - hạy an vui mà trả - hic  (nói thì dễ - hành -???)
Hôm nay lên nhà 1 người bạn- Chị ấy và em đàm đạo PP rất là thú vị- Chi có cho em tâp sách nho nhỏ " Văn phát nguyện Sám Hối " do DLHT TK soạn - Wow- hay quá
Em thương chúc 7 moi ngày đều an lạc
Em- TL  openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif
Back to top
« Last Edit: 20. Jun 2010 , 17:48 by Tuyet Lan »  
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: :: Bến Thơ ViệtDươngNhân ::
Reply #288 - 20. Jun 2010 , 17:57
 
Đừng nên giữ lại


Nếu bạn là một nhà văn, nhà thơ, hay một người thích sáng tác, tôi xin tặng bạn lời khuyên sau đây của bà Annie Dillard. Bà Dillard là một tác giả nổi tiếng, từng được trúng giải thưởng Pulitzer Prize về văn chương. “Tôi cũng có biết một chút ít về vấn đề viết văn, và chúng là như vầy: hãy chia sẻ hết tất cả, cho hết, sử dụng hết, tất cả, ngay tức thì, cho hết tất cả, cho hết ngay bây giờ. Đừng để dành những gì ta thấy là hay đẹp cho một đoạn khác về sau trong sách, hay dành lại cho một quyển sách khác, hãy chia sẻ nó đi, chia sẻ tất cả, chia sẻ ngay bây giờ. Sự thúc đẩy muốn giữ lại một cái gì hay, để dành cho một nơi chốn nào khác tốt hơn, là dấu hiệu báo cho ta hãy đem nó ra chia sẻ ngay bây giờ. Sẽ có những điều khác khởi lên về sau, những điều hay ho hơn. Chúng cũng như nước trong giếng, lại sẽ dâng đầy lên từ bên dưới. Cũng vậy, ý muốn giữ lại riêng cho mình những gì hay đẹp ta đã học được, không những là ích kỷ và nhỏ nhen, mà còn là tự tiêu diệt nữa. Bất cứ những gì ta không mang ra chia sẻ cởi mở và rộng rãi, ta sẽ đánh mất chúng. Ta mở chiếc tủ sắt, két bạc của mình ra và chỉ tìm thấy những tro tàn. Give it all and give it now…”

Bây giờ và ở đây
Tôi nghĩ trong cuộc sống này, có lẽ chúng ta cũng có thể lắng nghe và thử nhìn sâu vào lời chia sẻ ấy, phải không bạn? Trong đạo Phật, trên con đường tu học có một sự thực tập gọi là hành động chân chánh, samyak-karmānta, wise action. Nó cũng có nghĩa là trong giờ phút này ta chỉ có một việc để làm, một lời để nói, ta chỉ có mỗi bước chân này và con đường mình đang đi... Vì vậy ta hãy thể hiện hành động ấy sao cho chân chánh, cho đẹp và sâu sắc, ngay trong giây phút này. Mà thật ra, ta cũng đâu thể hành xử theo cách nào khác hơn được phải không bạn? Và ta cũng không thể để dành nó lại cho một ngày mai nào đó khi trời nắng ấm hơn, hay đợi khi đời bớt chơi vơi hơn, mới làm được! Thật ra bây giờ và ở đây ta chỉ có duy nhất một wise action này mà thôi, và nó có thể đơn sơ như là một bước chân an ổn, hay một hơi thở ý thức, hoặc một nụ cười vui.

Mấy tuần trước tôi có dịp về Houston thăm và tham dự buổi lễ đính hôn của đứa cháu. Nhớ mới ngày nào, mỗi khi về gặp chúng vẫn còn chạy chơi lăng xăng, tíu tít bên tôi. Thời gian trôi thầm lặng nhưng không bao giờ ngừng nghỉ, và chúng ta thì vẫn cứ mong chờ… Hôm ấy có người viết tặng cho nó câu “Happiness is here and now”. Hạnh phúc là bây giờ và ở đây. Nó hỏi tôi, tại sao đã nói “here” rồi mà còn cần phải có “now” nữa? Ở đây thì chắc chắn phải là bây giờ rồi, chứ còn là khi nào khác nữa đây? Tôi chỉ cười thôi. Không lẽ tôi nói với nó rằng, người lớn chúng ta phức tạp lắm, nên mình phải chế tác ra đủ văn tự, chữ nghĩa để nhắc nhở một điều rất giản dị và hiển nhiên.

Và sự thật là vậy, ta chỉ có thể buông bỏ những muộn phiền của mình trong giờ phút này, mà không thể là một ngày mai nào khác. Ta chỉ có thể học tha thứ trong khi ta đang ngồi, đứng hay đi ở ngay nơi đây, chứ không thể là một nơi nào khác. Trong giây phút này ta chỉ có một hành động chân chánh này, và hạnh phúc cũng chỉ có thể có mặt trong giờ phút hiện tại mà thôi.

Mặt trăng hôm qua chiếu sáng mặt trăng hôm nay

Bạn biết không, chúng ta ai cũng có một ngày mai để mơ tưởng đến, và những ngày hôm qua để nhớ về. Nhiều năm trước, trong lần đầu trở về quê hương sau nhiều năm xa, tôi tìm về căn nhà xưa, ngôi trường cũ của mình. Khi về lại, tôi thấy cảnh vật cũng vẫn không đổi thay mấy, nhưng tôi có cảm nhận dường như mình bây giờ đã khác. Nhưng thật ra tôi có khác hơn xưa không, hay cũng chỉ là một sự tiếp nối của quá khứ mà thôi? Bạn nhìn cho kỹ đi, thời gian có trôi qua nhưng thật ra có gì là mất đi chăng! Nhớ hai câu thơ của Tuệ Trung Thượng Sĩ:

Tạc dạ nguyệt minh kim dạ nguyệt,
Tân niên hoa phát cố niên hoa.
Năm cũ hoa cười hoa năm mới,
Đêm này nguyệt sáng nguyệt đêm qua.
(Trúc Thiên dịch)

Mặt trăng của đêm hôm qua đang chiếu sáng trong mặt trăng của đêm hôm nay, Hoa năm mới đang bừng dậy trong hoa năm cũ. Một đêm khuya mùa đông trên con đường về nhà, tôi ngước lên nhìn trăng sáng. Tôi ý thức được rằng trăng sáng đêm nay cũng là vầng trăng sáng của đêm qua. Tất cả chỉ là một sự tiếp tục. Những hạnh phúc của ngày tháng qua cũng vẫn còn đang tiếp tục có mặt trong ngày hôm nay! Mặt trăng sáng đêm nay cũng vẫn là cùng một mặt trăng Phật đã ngước nhìn khi ngồi dưới cội bồ đề ngàn năm trước. Bạn hãy thử ngước lên nhìn cho sâu sắc đi, trong giây phút này ta vẫn có đầy đủ hết. Và nhận thức đó giúp tôi hiểu rằng, mình vẫn có khả năng chuyển hóa được tất cả những muộn phiền trong quá khứ.

Tôi thấy trong thời đại ngày nay chúng ta ai cũng biết xây dựng cho tương lai, chăm sóc cho ngày mai của mình, rất hay. Nhưng ít ai lại có khả năng sống trong giây phút hiện tại. Nhưng làm sao ta có thể sống trong hiện tại? Tôi nghĩ có lẽ là như vầy: “Hãy chia sẻ hết tất cả, cho hết, sử dụng hết, cho hết tất cả ngay lúc này. Đừng để dành những gì ta nghĩ là hay là đẹp cho một đoạn khác về sau, hay chờ một nơi nào khác…” Nhưng xin bạn đừng hiểu rằng tôi nói chúng ta không cần đến ngày mai, cứ buông thả và sống theo những thúc đẩy của mình! Tôi chỉ muốn nói là trong giây phút này ta chỉ có một việc đang làm mà thôi, một chỗ đang ngồi, một nơi đang đứng, một bước đang đi, hay là một nụ cười, một niềm vui cho nhau. Hãy nhìn sâu và thực tập hết lòng cho nó được là một hành động chân chánh bạn nhé!

Theo tôi thì một hành động chân chánh là một việc làm mang lại sự tự do, tình thương và hạnh phúc, cho mình và người chung quanh. Đó có thể là một hơi thở có ý thức, một bước đi an ổn, một sự buông xả, một lời thương yêu, để giúp nhau bớt lo lắng, khổ đau… Bạn cũng đừng chờ đợi hay để dành nó lại cho một khi nào khác hơn, mà hãy give it all and give it now. Và tôi biết rằng, như một giếng nước trong sâu, nhờ biết cho những gì hay đẹp mà chúng ta lại có được đầy thêm hơn…■

Viết bởi Nguyễn Duy Nhiên   

Nguồn Tập San Pháp Luân 72
Back to top
 
 
IP Logged
 
vietduongnhan
Gold Member
*****
Offline


Hồn Thiêng Sông Núi
VN

Posts: 1172
Gender: female
:: Bến Thơ ViệtDươngNhân ::
Reply #289 - 21. Jun 2010 , 16:27
 
Quote:
Đừng nên giữ lại

TL thân mến,

Đọc bài này hơi khó hiểu chút - Nhưng có thể cái hiểu của 7 chắc không giống cái hiểu của người khác - Cho... cho.. "Đừng Giữ Lại"???... cho hết những cái hay cái đẹp những cái quí giá nữa.. 7 đã từng cho vật chất lẫn tâm hồn thể xác. Cho riết nay còn cái phòng tí tẹo chỉ đủ che mưa nắng. Có lúc gần như bị thiếu hụt, cũng hơi lo lo... nhưng rồi cố ráng qua được. Cái tội cho sạch bách... và sẽ có tiếp, như "nước" giếng múc chừng nào mạch "nước" sẽ trào ra nhiều và đầy lại...! Múc "nước" cho riết giếng cạn khô queo - Nay chỉ còn lại cái TÂM cầu nguyện cho bá tánh bình an hạnh phúc thôi. May mắn không có mắc nợ ai. Và ráng không để mắc nợ.
Nếu không tỉnh thức "giữ lại" một tí thì giờ này ở ngoaì đường, thành kẻ không nhà - người khất thực rồi. Ôi, nghĩ tới tự khen mình giỏi mà hết hồn. Không tiền đóng tiền điện thì chết ngắt.  Smiley

Vài dòng củng TL cho vui - Chúc em vạn sự AN LÀNH.
hoahong.gif
7_vdn
Back to top
 

Niềm vui dâng tặng cho đời
Nỗi buồn gởi gió mây trời mang đi
http://vietduongnhan.blogspot.com/
http://www.viet.no/forum/viewforum.php?f=22
 
IP Logged
 
Dzitgo
Gold Member
*****
Offline


Cạp cạp cạp

Posts: 1887
Re: :: Bến Thơ ViệtDươngNhân ::
Reply #290 - 21. Jun 2010 , 18:34
 
vietduongnhan wrote on 21. Jun 2010 , 16:27:
TL thân mến,

Đọc bài này hơi khó hiểu chút - Nhưng có thể cái hiểu của 7 chắc không giống cái hiểu của người khác - Cho... cho.. "Đừng Giữ Lại"???... cho hết những cái hay cái đẹp những cái quí giá nữa.. 7 đã từng cho vật chất lẫn tâm hồn thể xác. Cho riết nay còn cái phòng tí tẹo chỉ đủ che mưa nắng. Có lúc gần như bị thiếu hụt, cũng hơi lo lo... nhưng rồi cố ráng qua được. Cái tội cho sạch bách... và sẽ có tiếp, như "nước" giếng múc chừng nào mạch "nước" sẽ trào ra nhiều và đầy lại...! Múc "nước" cho riết giếng cạn khô queo - Nay chỉ còn lại cái TÂM cầu nguyện cho bá tánh bình an hạnh phúc thôi. May mắn không có mắc nợ ai. Và ráng không để mắc nợ.
Nếu không tỉnh thức "giữ lại" một tí thì giờ này ở ngoaì đường, thành kẻ không nhà - người khất thực rồi. Ôi, nghĩ tới tự khen mình giỏi mà hết hồn. Không tiền đóng tiền điện thì chết ngắt.  Smiley

Vài dòng củng TL cho vui - Chúc em vạn sự AN LÀNH.
hoahong.gif
7_vdn


Hello chị 7 ,

Dzịt xin mến chào chị 7 , và xin có vài ý trong bài cho này. Cho tất cả những gì mình có ( give it all) là không thực tế. Phải nói là truyền bá ( sharing) những cái tư tưởng đẹp.

Cũng hên chị 7 thức tỉnh để mà còn có cái chổ để ở. Dzịt quan niệm đủ cho mình trước thì mới cho cái . Đủ thì thế nào gọi là đủ đây có nghĩa là tay không cần đeo hột soàn, không phải đi làm móng tay,không cần facial, xe không cần phải là brand name và không cần đi chơi khắp thế giới.

Nhiều bài viết không thực tế cho ngoài xã hội , chỉ tội nghiệp nhiều người trong đạo bị mù quáng mà tuân theo. Em xin lổi khi em nói vậy.

Em chúc chị an vui.
 

Back to top
« Last Edit: 21. Jun 2010 , 18:52 by Dzitgo »  

...
 
IP Logged
 
Hoạ Mi Nâu
Gold Member
*****
Offline



Posts: 7263
Gender: female
Re: :: Bến Thơ ViệtDươngNhân ::
Reply #291 - 21. Jun 2010 , 21:22
 
vietduongnhan wrote on 19. Jun 2010 , 06:05:
Nâu thương,

Luật Nhân Quả mà nâu - Gieo Nhân nào thì hái Quả nấy. Nhưng không vì vậy mà 7 cho là Bà ấy trả Quả. Bệnh Strock (đứt mạch máu đầu) bán thân bất toại lềnh khênh hà Nâu ôi ! Đàn ông lẫn đàn b.
*
Mình xử huề là lòng nhẹ nhàng lắm. Mang trong lòng sự hận thù nghe trĩu nặng lồng ngực.
Có người không thù - nhưng xin "tình địch" đừng cho họ gặp mặt.

@ 7 có biết một "chuyện tình án mạng rùng rợn" xẩy ra tại Paris năm 1974 xử năm 1977. Giết người tình 6 nhát dao, cắt luôn của quí luôn.
..................

Nhằm dịp Lễ Phục Sinh năm 1979, 7 khuyên nhỏ  quen (giết người) ấy nên gọi đ/t cho vợ của người đàn ông (điểu cán) và có vài lời xin lỗi cho tâm hồn được nhẹ nhàng - Nhỏ nghe lời liền gọi... gặp... giọng nhỏ rung rung và nói lời xin lỗi liền - 7 nghe (écouteur) - Cả 2 bên đều khóc. Và bà kia nói lời tha thứ còn chúc nhỏ gặp nhiều may mắn sau này, chỉ xin nhỏ một điều là, bất cứ nơi đâu, nhỏ thấy bà hãy tránh xa, đừng cho bà gặp mặt.

Mùa Phục Sinh đó 7 làm được việc lành cho hai bên.
Câu chuyện này 7 không dám dựng lên tn, vì sợ nhỏ "lên cơn điên" giết 7 tội cho nó.

Câu chuyện khá dài vòng - để hôm nào rảnh kể cho TL nghe..

Thấy 7 tào lao bao đồng không ? Dám đem kẻ giết ngươì về nuôi, tìm việc làm, và hiện tại nó có chồng khá giả lắm - Nhưng 7 sợ nó qu átrời, nên từ đầu Thế Kỷ năm 2000) tới nay không trao đổi thư từ nữa - Vì những tâm tánh dữ, thâm, độc trong con người nó vẫn tồn tại. Nghe trong "Kinh Hiền Nhân" cũng giảng y vậy. "Chỗ nước xoáy, dù yên lặng một thời gian, trăm năm sau vẫn xoáy lại như thường". Người ác, nói họ hết ác rồi, hãy cẫn thận coi chừng...
Tánh 7 có chút từ tâm giúp người "té ngựa" nhất thời vậy thôi... Gặp đâu làm đó, không hẹn trước, tính sau gì hết.
Tới ngày mình không còn đi làm... thì cứ "đói ăn, khát uống, mệt ngủ". Giữ vững nhịp nhàn chậm chạp hưởng lối sống NHÀN HẠ cho tâm trí không bị khuấy động "phiền não" thì giống như ta đang ở "Tây Phương Cực Lạc" vậy (thiển ý của 7) Grin

@ Nhắc đến có chồng phải vô giường cùng giờ với chồng - Ngày xưa... 7 đang thơ thẩn ngoài salon, ông chồng ra... giựt cuốn tập 7 đang làm thơ xé bỏ vô thùng rác, 7 giận quá trời luôn. Nhưng cũng phải chìu chàng vô phòng ngủ sớm... Có chồng phải lụy theo chồng chứ biết sao ?
hoahong.gif hoahong.gif
Chúc an vui
7_

Chị 7 ơi, 7 viết đọc sướng con mắt lắm, 7 cứ tha hồ viết nhen.... Cứ mỗi post của 7 là có 1 bài học trong đó hah, Nâu đang đợi câu chuyện dài dòng của 7 nè... Smiley
Hihi, ông chồng Nâu bắt đi ngủ sớm hoài, nhưng có bữa đươc bữa không 7 ơi, vì ổng đi ngủ sớm như.... gà.... Nâu theo hổng  nội  Anh đi làm shift 12 tiếng nên về khoảng 7giờ chỉ ăn qua loa thì 9g đã phải đi ngủ vì sáng dậy 5g. Anh ngủ ít  hơn 8 tiếng thì không có sức làm việc..... Cám ơn 7 nhắc, nhưng.... Nâu hổng theo anh như 7 dặn được đâu 7 ơi....Hôm nào hết shift thì 2 vợ chồng mới cùng giờ giấc được vì ảnh cũng là vua thức đêm nếu không đi làm.... Grin
Chúc 7 vui...
Back to top
 
 
IP Logged
 
vietduongnhan
Gold Member
*****
Offline


Hồn Thiêng Sông Núi
VN

Posts: 1172
Gender: female
:: Bến Thơ ViệtDươngNhân ::
Reply #292 - 22. Jun 2010 , 03:12
 
Dzitgo wrote on 21. Jun 2010 , 18:34:
Hello chị 7 ,

Dzịt xin mến chào chị 7 , và xin có vài ý trong bài cho này. Cho tất cả những gì mình có ( give it all) là không thực tế. Phải nói là truyền bá ( sharing) những cái tư tưởng đẹp.

Cũng hên chị 7 thức tỉnh để mà còn có cái chổ để ở. Dzịt quan niệm đủ cho mình trước thì mới cho cái . Đủ thì thế nào gọi là đủ đây có nghĩa là tay không cần đeo hột soàn, không phải đi làm móng tay,không cần facial, xe không cần phải là brand name và không cần đi chơi khắp thế giới.

Nhiều bài viết không thực tế cho ngoài xã hội , chỉ tội nghiệp nhiều người trong đạo bị mù quáng mà tuân theo. Em xin lổi khi em nói vậy.

Em chúc chị an vui.
 


Chào Dzịt,

Viết cho em tràn giang đại hải, bấm cái bay mất tiêu..
Thôi đành để hôm nào viết lại.
Lời Phật dạy : "Tự Độ mới Giác Tha" - Chưa "Tự Độ" cho mình mà cứ "Giác Tha" nên xính dính bao phen rồi. Đó là lúc còn trẻ, dễ làm ra tiền... Bây giờ rủi "kẹt - ngặt" khó khăn à nghen !

"Có dư "Bố Thí" gọi là:
Như giao Thượng Đế cất mà mất đâu"

(vdn)

Thành ra có thiên tai thì 7 cũng nhín tí ra gởi đi phụ, "nhiều giọt nước thành biển cả"...
"Người nhận không biết ai cho - Người cho không biết ai nhận" đó cách Bố Thí "Vô Uý Thí - Ba La Mật Đa" Không quen biết nhau, sẽ không có sự đền ơn đáp nghĩa -.... Sẽ không sự kể ơn, rồi giận hờn trách móc nhau...

@ Nhà 7 những tấm tranh đẹp đẹp "đi " hết vô Từ Thiẹn. Hổng tiền gỡ tranh bán đấu giá để Bố Thí. Đó là của DƯ thừa. Cỡi lắc vàng đang đeo ra cho để "Bố Thí". Có lần thay chỗ đi nghỉ hè (Vacances) ký chèque cái rẹt gởi đi "Bố Thí" - Có ai hỏi sao chưa đi chơi - 7 nói : "đi" rồi, đi bằng cái TÂM "Smiley
Kể nghe cho vui. Chớ chẳng phải kể lể gì - Có dư "Bố Thí" cũng như gởi cho Thượng Đế cất dùm mình vậy (thiển ý của 7).
Vài hàng cùng Dzịt, hôm nào rảnh kể tiếp nhen !
Chúc em & tất cả BÌNH AN HẠNH PHÚC.
thân hoahong.gif  Kiss
7_vdn

Back to top
« Last Edit: 22. Jun 2010 , 03:14 by vietduongnhan »  

Niềm vui dâng tặng cho đời
Nỗi buồn gởi gió mây trời mang đi
http://vietduongnhan.blogspot.com/
http://www.viet.no/forum/viewforum.php?f=22
 
IP Logged
 
vietduongnhan
Gold Member
*****
Offline


Hồn Thiêng Sông Núi
VN

Posts: 1172
Gender: female
:: Bến Thơ ViệtDươngNhân ::
Reply #293 - 22. Jun 2010 , 03:22
 
Thầy Giảng

Kính dâng Thầy Thích Minh T.

Một buổi chiều Chủ Nhựt
Đã hơn mười năm qua
Ngồi lắng nghe thầy giảng
Kinh "Diệu_Pháp_Liên_Hoa"
Thầy hỏi rằng :
Có tự độ mình chưa ?
Mà lại dám giác tha ?
Con chợt bừng tỉnh giấc
Phải tự độ cho con.

Nay chút phần tự độ
Muốn giác tha muôn người
Nhưng thân kham chưa nổi
Chỉ bình tâm cầu lành
Gởi lòng vào Biển Diệu
Không buồn-vui xác phàm
Tâm như như...đang có
Mai nào biết ra sao ?
vdn
(Gia-Tự Diệu-Thi, đêm 25-05-1996)
Back to top
« Last Edit: 22. Jun 2010 , 03:23 by vietduongnhan »  

Niềm vui dâng tặng cho đời
Nỗi buồn gởi gió mây trời mang đi
http://vietduongnhan.blogspot.com/
http://www.viet.no/forum/viewforum.php?f=22
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: :: Bến Thơ ViệtDươngNhân ::
Reply #294 - 23. Jun 2010 , 10:04
 
vietduongnhan wrote on 21. Jun 2010 , 16:27:
TL thân mến,

Đọc bài này hơi khó hiểu chút - Nhưng có thể cái hiểu của 7 chắc không giống cái hiểu của người khác - Cho... cho.. "Đừng Giữ Lại"???... cho hết những cái hay cái đẹp những cái quí giá nữa.. 7 đã từng cho vật chất lẫn tâm hồn thể xác. Cho riết nay còn cái phòng tí tẹo chỉ đủ che mưa nắng. Có lúc gần như bị thiếu hụt, cũng hơi lo lo... nhưng rồi cố ráng qua được. Cái tội cho sạch bách... và sẽ có tiếp, như "nước" giếng múc chừng nào mạch "nước" sẽ trào ra nhiều và đầy lại...! Múc "nước" cho riết giếng cạn khô queo - Nay chỉ còn lại cái TÂM cầu nguyện cho bá tánh bình an hạnh phúc thôi. May mắn không có mắc nợ ai. Và ráng không để mắc nợ.
Nếu không tỉnh thức "giữ lại" một tí thì giờ này ở ngoaì đường, thành kẻ không nhà - người khất thực rồi. Ôi, nghĩ tới tự khen mình giỏi mà hết hồn. Không tiền đóng tiền điện thì chết ngắt
Smiley

Vài dòng củng TL cho vui - Chúc em vạn sự AN LÀNH.
hoahong.gif
7_vdn

Chi 7 thân thương
theo cái hiễu nông cạn cũa em , có nghĩa là hãy sồng với hiện tại - cố gắng sống 1 cách chân chánh-  đem lại tình thương , hạnh phúc , nu cười an lạc,  cho mình và cho người - không có nghĩa là đem cho hết tiền tài vật chất ...vì đôi khi tiền tài vật chất chưa chắc đã mang lại sự an vui hạnh phúc cho người . (Hihi- phải giữ lại chớ Chị -) .
Đó có thể là một hơi thở có ý thức, một bước đi an ổn, một sự buông xả, một lời thương yêu, để giúp nhau bớt lo lắng, khổ đau

Ta chỉ có thể học tha thứ trong khi ta đang ngồi, đứng hay đi ở ngay nơi đây, chứ không thể là một nơi nào khác
Hãy học và thưc tập tha thứ cho người và cho mình ...vì khi đó la lúc ta chia sẽ niềm hạnh phúc an lạc đến cho người và cho ta . 
Đôi khi chi múc nước  ...giếng sạch  ..nhưng lại sẽ có người khác đổ nước vào giếng của Chị ...
Đây cũng chỉ là do ở sự hiểu biết cạn hẹp của em  ..nếu có gì sai trái - xin cả nhà thứ lỗi cho nhé  ..
Kính chúc chi 1 ngày an lạc -
openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif- Búp Sen xin gởi Chi
Em-TL

Back to top
« Last Edit: 23. Jun 2010 , 10:05 by Tuyet Lan »  
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: :: Bến Thơ ViệtDươngNhân ::
Reply #295 - 23. Jun 2010 , 10:13
 
Dzitgo wrote on 21. Jun 2010 , 18:34:
Hello chị 7 ,

Dzịt xin mến chào chị 7 , và xin có vài ý trong bài cho này. Cho tất cả những gì mình có ( give it all) là không thực tế. Phải nói là truyền bá ( sharing) những cái tư tưởng đẹp.

Cũng hên chị 7 thức tỉnh để mà còn có cái chổ để ở. Dzịt quan niệm đủ cho mình trước thì mới cho cái . Đủ thì thế nào gọi là đủ đây có nghĩa là tay không cần đeo hột soàn, không phải đi làm móng tay,không cần facial, xe không cần phải là brand name và không cần đi chơi khắp thế giới.

Nhiều bài viết không thực tế cho ngoài xã hội , chỉ tội nghiệp nhiều người trong đạo bị mù quáng mà tuân theo. Em xin lổi khi em nói vậy.

Em chúc chị an vui.
 


Bạn hiền ui
Đúng - muốn độ người trước hết mình phải độ mình -  ..."Tự độ rồi mới độ tha" được TM ui .  Cho nên trước hết mình phải có đủ  ...rồi mới cho được ... nhưng khi cho  thì cho hết với cái tâm chân chánh - hy xã -vui vẽ của mình.  Giống như bạn hiền đã từng làm đó - Chúc bạn hiền và OB những ngày bên nhau đầy hạnh phúc 
openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif- Búp Sen xin gởi đến bạn hiền
TL
Back to top
« Last Edit: 23. Jun 2010 , 10:15 by Tuyet Lan »  
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: :: Bến Thơ ViệtDươngNhân ::
Reply #296 - 25. Jun 2010 , 19:30
 
Mẹ, ngôi chùa và mùa Thu



Nhà tôi ở cạnh một ngôi chùa có tên là Thiền Tôn – chỉ ngăn cách bởi một hàng rào cây dúi được cắt tỉa rất đẹp. Mẹ tôi thường bảo: “Nhà ở gần chùa là một diễm phúc”. Tôi chưa hiểu và tưởng tượng ra cái “diễm phúc” ấy như thế nào, nhưng hằng ngày chị em tôi thường rủ nhau qua sân chùa dạo chơi, được nằm ngủ trên những ghế đá dưới tàn cây nhãn, cây mít mát rượi; đôi khi lại được các cô chú chia cho vài trái chuối, vài cái bánh in – cảm thấy không có nơi nào hấp dẫn hơn nữa.

Buổi sáng sớm, sau khi đặt hai tô cháo đậu xanh và hai cục đường vào mâm, đậy chiếc lồng bàn bằng mây cũ kỹ đã có đôi lỗ thủng; mẹ tôi bươn bả gánh đậu hủ lên chợ! Khu chợ quê của xã nằm khép nép trên một khoảng đất trống; các sạp hàng, lều quán, đều làm bằng tranh tre, trông thấp bé – nghèo nàn như những mảnh đời ở đây. Hôm nào bán hết sớm, mẹ tôi quơ vội ít thức ăn, kịp về nấu cơm cho chúng tôi bữa trưa. Hôm nào ế, mẹ phải gánh đậu hủ đi rong sâu vào trong xóm, xế chiều mới về… Những hôm như vậy, tôi đều phải dặn em nằm ở ghế đá, chạy về thổi cơm. Chỉ ăn cơm với nước tương xin được ở chùa và đĩa cải luộc.

Sau bữa cơm chiều, tưới xong mấy vạt rau, luống cải, mẹ thường dắt chúng tôi qua chùa. Mẹ chỉ đưa hai chị em tôi vào chánh điện lạy Phật ba lạy, rồi thả cho chúng tôi đi chơi tùy ý. Mẹ ngồi lại trước pho tượng Phật Di Lặc thật lớn đặt ở giữa, lâm râm đọc kinh. Tôi không hiểu mẹ đọc những gì, nhưng nhìn dáng vẻ và nét mặt, tôi biết mẹ tôi vui và an tâm lắm. Mẹ ngồi bất động. Hai tay chắp giữa ngực. Tiếng đọc kinh vang lên đều đều, êm đềm, sâu lắng. Sau thời kinh, tôi không nhớ là bao lâu, nhưng thằng em năm tuổi của tôi đã bắt đầu kêu buồn ngủ – mẹ dẫn chúng tôi về… Vừa chui vào mùng, thằng em tôi đã ngáy khò khò ngon lành. Nhìn nó ngủ ngon và sâu, tôi nghĩ, tuổi thơ thật vô tư và đẹp biết bao. Trong tâm hồn nó, trí óc nó, chưa hề dính một vết bụi ưu phiền nào. “Đó là khoảng thời gian đẹp nhất của đời người…” - tôi nghĩ vậy. Tôi nằm bên mẹ, lơ mơ ngủ, nghe tiếng mẹ thủ thỉ: “Con gắng trông em, đêm nào không sang chùa lễ Phật, đọc kinh, mẹ không ngủ yên giấc được!” Tôi chập chờn chìm sâu vào giấc ngủ mà vẫn còn nghe tiếng mẹ tôi trăn trở, thở dài… Sinh thằng Văn được chừng một năm, mảnh đạn trong lồng ngực cha tôi bắt đầu cựa quậy nhiều hơn. Mấy năm trước, thỉnh thoảng lúc trở trời, tiết giá lạnh, cha tôi mới bị đau nhức. Ông chỉ uống mấy loại thuốc rẻ tiền như Aspirin pH8, Stugeron, Prednisolone là cơn đau dịu dần. Dạo sau này, vừa đau nhức, vừa khó thở, lại kèm theo triệu chứng choáng váng, buồn nôn; bác sĩ ở bệnh viện đa khoa tỉnh bảo phải chuyển vào Sài Gòn để giải phẫu, điều trị. Đi khám bệnh về, cha tôi im lặng không nói gì. Mẹ tôi gạn hỏi mãi, ông mới nhìn sững lên đôi mắt bà, thở dài: “Muốn giải phẫu, điều trị, phải có ba chục triệu đồng – gia sản nhà ta làm sao có đủ?” Mẹ tôi cũng phải im lặng. Một nỗi im lặng cay đắng. Mảnh đạn vô tình nào đã chui vào lồng ngực cha tôi, ghim mãi vào đó, suốt mấy mươi năm - để hôm nay đem lại nỗi đau thêm cho mẹ tôi? Tôi lại có ao ước muốn được lấy những mảnh đạn ấy ra cho cha tôi đỡ đau đớn; muốn được “nhìn tận mắt” chúng ra sao mà đã hành hạ cha tôi dữ như vậy?

Thế rồi sau một cơn khó thở và choáng kéo dài, cha tôi đã trút hơi thở cuối cùng. Dưới ánh đèn tròn vàng bệch, tôi thấy ông đưa tay lên như gọi tôi đến, rồi cánh tay buông xuống từ từ. Mẹ tôi không còn có thể giữ được sự im lặng lâu hơn nữa – bà òa lên khóc như một đứa trẻ! Thế là những mảnh đạn quái ác kia, lại theo cha tôi xuống sâu trong lòng đất! Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ “nhìn rõ mặt” chúng, nhưng có một điều, tôi biết rõ – đó là những mảnh đạn độc ác!

Kể từ dạo ấy, chúng tôi thường xuyên sang chùa chơi, lúc mẹ quảy gánh đậu ra chợ. Một hôm, đang cùng Văn rượt đuổi theo mấy chú bướm, chị em tôi chạy tít ra vườn sau. Dưới hàng tre già lả ngọn che rợp một vùng, chú Vy đang ngồi chẻ tre.
Tôi ghé lại bên chú, thỏ thẻ:
- Chú đang làm gì vậy?
- Chẻ tre, vót nang…
- Chẻ tre, vót nang để làm gì?
- Để làm lồng đèn…
- Làm lồng đèn để làm gì?
- Không biết để làm gì sao?  Chú dừng tay nhìn lướt lên mặt tôi, cười thân tình.
- Dạ, không!

Tôi cười ngượng ngùng.
- Chú làm lồng đèn để treo trước chánh điện nhân Rằm tháng 8 - Tết Trung Thu đó, biết không?
- Chú làm cho cháu một cái với…
- Được rồi! Chú cười cười có vẻ thích thú.
Tôi quay lại cầm tay thằng Văn, chợt nhớ: “À, mà chú làm cho cháu hai cái…”
- Sao cháu tham vậy? Mới xin một cái, bây giờ đòi hai!
- Chú vẫn nhìn hai chị em tôi với tia mắt trìu mến, đầy thương cảm.

Đêm Rằm tháng Tám năm ấy, cả xóm chỉ có hai chị em tôi là có lồng đèn cầm đi rung rinh đây đó. Buổi chiều, tôi và Văn cứ luẩn quẩn bên hai chiếc lồng đèn treo ở hiên nhà khách, không chịu về ăn cơm. Nghe tiếng mẹ tôi kêu vọng qua từ bờ rào, cô Hoàng phải cầm tay dắt chúng tôi ra cổng: “Hai cháu về ăn cơm đi, kẻo mẹ chờ. Ăn xong, qua đây nhận lồng đèn…”
Chú Tịnh đốt hai cây đèn sáp cắm vào hai chiếc lồng đèn, rồi giơ cao trước mặt chúng tôi – cười: “Cháu thích đèn ngôi sao hay đèn máy bay?” – “Em thích cái nào?” Tôi hỏi Văn. Nó chỉ lên chiếc lồng đèn máy bay, vì trông lạ mắt, và đẹp hơn.

- Nhỏ mà cũng có con mắt tinh vi đó chứ – Cô Hoàng và cô Bé cùng kêu lên, cười giòn giã.
Chúng tôi cầm lồng đèn đi dần ra ngõ. Mặt trăng đã nhô cao. tròn đầy. Tỏa ánh sáng trong vắt xuống cánh đồng, thôn xóm, lối đi… Tất cả đều chìm đắm trong một màu trăng mát dịu. Các cô chú đứng ở cổng nhìn theo chúng tôi với những tiếng cười…
Chúng tôi trở lại chùa và theo sau là một đám bạn nhỏ. Chùa đã đông người đến lễ Phật. Thầy trụ trì đang đứng ở ngưỡng cửa chánh điện, trông thấy đoàn chúng tôi ồn ào chạy vào sân; thầy bước xuống thềm, đưa tay vẫy gọi chúng tôi lại gần.
- Sao, đi rước đèn có vui không? thầy ôn tồn hỏi.
- Dạ thưa vui vui, chúng tôi đồng reo lên.
- Bây giờ có thích ăn kẹo không?
- Dạ, thích thích…

Thầy quay lại gọi cô Hoàng. Chúng tôi được thầy tận tay phát cho một nắm kẹo Chocolate. Đứa nào cũng mừng húm, cười toe toét…
Đêm ấy chúng tôi ở lại chùa khuya hơn mọi ngày. Đèn cứ sáng. Trăng cứ trong. Các cô chú ngồi cả ở bậc hiên, vừa chuyện trò, vừa ăn kẹo, uống trà. Lần đầu tiên, tôi chợt cảm thấy cuộc sống các cô chú thảnh thơi, vui vẻ quá! Tôi thầm mong ước sẽ được như vậy – Vào đời làm gì. Như cha tôi. Như mẹ tôi. Cho khổ?
Sau cái Tết Trung Thu năm ấy, theo lời dặn của thầy trụ trì, các Tết Trung Thu tiếp theo mỗi cô chú phải làm ba chiếc lồng đèn để phát cho mỗi chúng tôi vào chiều ngày 14. Chùa có cả thảy ba chú, hai cô. Như vậy là 15 chiếc lồng đèn đủ cho bọn nhỏ xóm tôi làm thành một đám rước rùm beng khắp nẻo… Suốt mùa trăng tháng tám, trong giấc ngủ của tôi bao giờ cũng đầy ắp ánh trăng, lồng đèn màu rực rỡ, và những viên kẹo thơm…

Tuổi thơ của chị em tôi rồi cũng lùi xa dần. Thời gian bay qua nhanh quá. Quảng đời mơ mộng tuổi thơ tôi đang nhường chỗ dần cho những lo toan, ưu phiền cùng mẹ tôi; học hết cấp ba, thì Văn cũng vừa lên lớp 8. Có lẽ nhờ mẹ tôi sang chùa cầu nguyện hằng đêm, nhờ tôi biết mẹ cực khổ tận tụy hy sinh, nên miệt mài ngày đêm vùi đầu vào chuyện học tập, tôi đã đậu thứ nhì vào trường Đại học Y Dược, ngành Y ở Sài Gòn. Ngày tôi từ giã mẹ và Văn để lên thị xã đón xe đi Sài Gòn, tôi có sang chào thầy trụ trì, và ngỏ lời từ giã các cô chú trong chùa. Thầy xoa đầu tôi, nở nụ cười hoan hỷ: “Cháu vào trong ấy gắng học cho giỏi hơn nữa nhé! Làm bác sĩ mà lơ mơ thì nặng tội lắm nghe không?” Thầy quay vội vào phòng, trở ra với chiếc bì thư: “Cháu cầm lấy mà chi phí lúc đi đường, Thầy mừng cháu đấy…” Tôi cầm phong thư mà lòng tràn đầy xúc cảm. Lần đầu tiên trong đời tôi cầm phong thư tiền của thầy mà rươm rướm nước mắt. Tôi biết được tiền bạc là khó kiếm, nhưng tình thương yêu nơi thầy càng khó kiếm hơn. Tôi lắp bắp cám ơn thầy trong lúc nước mắt cứ tự nhiên tuôn chảy…

Chỉ vài tháng sau, tôi được mẹ báo tin là Văn đã sang sống hẳn bên chùa Thiền Tôn – Thầy lo cho việc ăn học. Có lẽ thầy muốn chia sẻ gánh nặng cho mẹ tôi? Có lần tôi đã nghe thầy bảo: lo cho một mình tôi ăn học ở Sài Gòn còn chưa nổi, lấy đâu mẹ tôi lo cho Văn? Nghĩ đến tháng ngày Văn được sống bên người Thầy đạo hạnh, cạnh các cô chú hồn nhiên vui vẻ, tôi cũng cảm thấy yên tâm, xóa dần nỗi buồn tủi về một đứa em bất hạnh.

Như một sự sắp đặt nhiệm mầu, nhưng cũng vô cùng đau xót cho tôi – ngày tôi cầm lấy mảnh bằng bác sĩ y khoa chuẩn bị về quê thăm thầy, thăm mẹ thì nhận được tin điện của Văn: “Mẹ đang hấp hối, chờ chị về!”.
Từ vài năm nay, mẹ tôi thường có những cơn đau râm rang, âm ỉ ở phần giữa bụng. Có lúc chỉ đau thoáng qua. Có lúc cơn đau kéo dài suốt buổi. Tuy vậy, hễ ngồi dậy được, cơn đau tạm lắng yên là mẹ lại quảy gánh đậu hủ lên chợ, hay bươn bả ra đồng… Tôi luôn nuôi ý định sẽ đưa mẹ vào Sài Gòn để khám chữa trị. Ước mơ chưa thực hiện được, thì mẹ đã ra đi vì chứng bệnh nan y: “Ung thư tử cung”. Tôi đã buông bỏ tất cả để trở về, nhưng chỉ kịp nhìn mẹ thoi thóp, khô héo như một chiếc lá.

Tôi đã ở lại để cúng thất tuần mẹ – thật hy hữu thay, ngày ấy lại gần đến ngày Rằm tháng 8. Tết Trung Thu, mặt trăng tuy chưa tròn đầy, nhưng vẫn rực rỡ, trong vắt như thuở nào. Trung Thu, hai tiếng ấy gợi lên trong tôi biết bao là kỷ niệm. Làng quê, ánh trăng, những chiếc lồng đèn, bánh kẹo, mẹ và ngôi chùa – tất cả đã hằn in trong tâm khảm tôi, như những kỷ niệm thiêng liêng, hạnh phúc nhất của một đời người. Tôi như lơ lửng giữa ánh trăng thu bàng bạc.

Theo ý nguyện của Văn, thầy trụ trì đã hỏi ý kiến của tôi về việc Văn xin xuất gia sau đó sẽ thi vào trường Cao đẳng Phật học Lâm Đồng. Trước sân chùa, dưới tượng đài đức Quán Thế Âm, trong ánh trăng Thu lạnh lẽo, chúng tôi đã thức suốt đêm, cùng những giọt nước mắt. Sau cùng, Văn nhắc lại lời mẹ: “Nếu con có duyên đi tu được, thì đó là phước lớn cho đời con, cho gia đình”.
- Nhưng em có lúc nào hỏi kỹ lại lòng mình chưa? Tôi nhìn sững sờ lên khuôn mặt ươn ướt tràn đầy ánh trăng của Văn.
- Đã rất nhiều lần rồi, chị à! - Văn trả lời rắn rỏi - cuộc đời giả tạm này không có gì hấp dẫn em cả - Giọng văn đượm buồn.

Tôi không muốn thuyết phục em, hay tỏ ra ép buộc Văn phải vào Sài Gòn cùng tôi – bởi vì, chính tôi – trên những bước đường tha phương cầu thực ấy, cũng thật mờ mịt. Tôi chưa nhìn thấy rõ, rồi những bước chân duyên mệnh kia sẽ đưa tôi về đâu?
- Ngày kia, tức là đúng ngày Rằm, chị sẽ bạch cùng Thầy, làm lễ xuống tóc cho em. Tôi nghe rõ giọng nói của mình vang lên, như từ một cõi xa lạ nào vọng lại.
- Em xin cám ơn chị!
Chúng tôi ôm choàng lấy nhau, mặc cho những dòng nước mắt nồng ấm ràn rụa trên mặt…
Vầng trăng Thu vẫn vằng vặc sáng trên đầu hai chúng tôi.■

Mang Viên Long

(Nguồn: TS. Pháp Luân số 60)
Back to top
 
 
IP Logged
 
vietduongnhan
Gold Member
*****
Offline


Hồn Thiêng Sông Núi
VN

Posts: 1172
Gender: female
:: Bến Thơ ViệtDươngNhân ::
Reply #297 - 26. Jun 2010 , 15:31
 
Tuyet Lan wrote on 23. Jun 2010 , 10:04:
Chi 7 thân thương
theo cái hiễu nông cạn cũa em , có nghĩa là hãy sồng với hiện tại - cố gắng sống 1 cách chân chánh-  đem lại tình thương , hạnh phúc , nu cười an lạc,  cho mình và cho người - không có nghĩa là đem cho hết tiền tài vật chất ...vì đôi khi tiền tài vật chất chưa chắc đã mang lại sự an vui hạnh phúc cho người . (Hihi- phải giữ lại chớ Chị -) .
Đó có thể là một hơi thở có ý thức, một bước đi an ổn, một sự buông xả, một lời thương yêu, để giúp nhau bớt lo lắng, khổ đau

Ta chỉ có thể học tha thứ trong khi ta đang ngồi, đứng hay đi ở ngay nơi đây, chứ không thể là một nơi nào khác
Hãy học và thưc tập tha thứ cho người và cho mình ...vì khi đó la lúc ta chia sẽ niềm hạnh phúc an lạc đến cho người và cho ta . 
Đôi khi chi múc nước  ...giếng sạch  ..nhưng lại sẽ có người khác đổ nước vào giếng của Chị ...
Đây cũng chỉ là do ở sự hiểu biết cạn hẹp của em  ..nếu có gì sai trái - xin cả nhà thứ lỗi cho nhé  ..
Kính chúc chi 1 ngày an lạc -
openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif- Búp Sen xin gởi Chi
Em-TL


TL ơi !

Hổng có gì "sai trái" cả em ơi ! Ngày trước 7 là kẻ "bất cần đời"... Hễ có tiền là ăn xài cho tặng rất dễ dàng - Có khi sạch túi cạn khô... Nhưng rồi xoay xở cũng xong qua ngày... Bây giờ thì kể như hết kiểu đó rồi - Vì đâu còn đi làm mà xài tùm lum nữa. Roll Eyes

@ Bài em mới post dài quá - Hôm nào rảnh đọc - Bây giờ đi khò đây Grin.
Chúc em & tất cả vui vẻ cuối tuần.
Thương mến hoahong.gif
7_vdn
Back to top
 

Niềm vui dâng tặng cho đời
Nỗi buồn gởi gió mây trời mang đi
http://vietduongnhan.blogspot.com/
http://www.viet.no/forum/viewforum.php?f=22
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: :: Bến Thơ ViệtDươngNhân ::
Reply #298 - 27. Jun 2010 , 16:48
 
vietduongnhan wrote on 26. Jun 2010 , 15:31:
TL ơi !

Hổng có gì "sai trái" cả em ơi ! Ngày trước 7 là kẻ "bất cần đời"... Hễ có tiền là ăn xài cho tặng rất dễ dàng - Có khi sạch túi cạn khô... Nhưng rồi xoay xở cũng xong qua ngày... Bây giờ thì kể như hết kiểu đó rồi - Vì đâu còn đi làm mà xài tùm lum nữa. Roll Eyes

@ Bài em mới post dài quá - Hôm nào rảnh đọc - Bây giờ đi khò đây Grin.
Chúc em & tất cả vui vẻ cuối tuần.
Thương mến hoahong.gif
7_vdn

Chi 7 thân ái
Mấy nay em cũng mê coi bóng đá -hihi-Đọc bài đó thấy tình của người Thầy thật bao la ....Giống như em đang cố gắng vượt qua sư thử thách của 8 ngọn gió đời và nghiệp -  Cũng may có Sư Phụ luôn sách tấn  ...Ôi ơn Thầy không sao nói cho hết ... Em chúc 7 luôn an lạc
Kính mến -Chào 7 ah
Em - TL openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif
Back to top
« Last Edit: 27. Jun 2010 , 16:49 by Tuyet Lan »  
 
IP Logged
 
vietduongnhan
Gold Member
*****
Offline


Hồn Thiêng Sông Núi
VN

Posts: 1172
Gender: female
:: Bến Thơ ViệtDươngNhân ::
Reply #299 - 28. Jun 2010 , 04:50
 
Tuyet Lan wrote on 27. Jun 2010 , 16:48:
Chi 7 thân ái
Mấy nay em cũng mê coi bóng đá -hihi-Đọc bài đó thấy tình của người Thầy thật bao la ....Giống như em đang cố gắng vượt qua sư thử thách của 8 ngọn gió đời và nghiệp -  Cũng may có Sư Phụ luôn sách tấn  ...Ôi ơn Thầy không sao nói cho hết ... Em chúc 7 luôn an lạc
Kính mến -Chào 7 ah
Em - TL openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif openflow.gif

TL thương,

7 chân thanh chia xẻ những ưu phiền của em. RÁNG cầu xin Ơn Trên với Tâm thành ý trong, không để "Tám ngọn GIÓ ĐỜI làm chao "NGỌN ĐÈN TÂM" em ơi !
7 đã có một (Sư Phụ) THẦY TMT... Có lẽ vì hết Nợ nên Duyên tan Thầy trò xa cách hơn 10 năm nay. Cry

Mùa Phật Đản vừa rồi Cơ Duyên đưa tới 7 được quen Thầy TNT_Mặc Giang đến nay chưa đầy 2 tháng. Đọc thơ văn của Thầy TNT_MG rất trúng TÂM 7 - Nên copy phổ biến rộng thêm.

Chúc em & gia đình an vui.
Thân mến hoahong.gif Kiss
7_vdn
Back to top
« Last Edit: 28. Jun 2010 , 04:52 by vietduongnhan »  

Niềm vui dâng tặng cho đời
Nỗi buồn gởi gió mây trời mang đi
http://vietduongnhan.blogspot.com/
http://www.viet.no/forum/viewforum.php?f=22
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 18 19 20 21 22 ... 28
Send Topic In ra