LAM SON
Gold Member
   
Offline

CHANG TRAI TRE VON DONG HAO KIẺT ,XEP BUT NGHIEN
Posts: 574
Gender:
|
Đáng lẽ bài viết này được trình làng vào tháng giêng 2006 để kỷ niệm 40 năm ngày mất của Nguyễn Bính (ông mất ngày 20/01/1966. Nhưng, để trì hoãn lại cho đến tháng 12 mới trình làng cũng có lý do,vì trong số báo Trăm Hoa xuất bản ngày 6/12/1956 có đăng một bài thơ của Nguyễn Bính « Tỉnh Giấc Chiêm Bao ». Ít lâu sau đó,khoảng hơn một tháng,báo Trăm Hoa bị đình bản.Có phải bài thơ « Tỉnh Giấc Chiêm Bao » đã là giọt nước làm trén ly ‘chịu đựng’ của đảng csvn đối nhà thơ Nguyễn Bính ?Cũng là để đánh dấu 50 năm không có tự do báo chí ở dưới chế độ csvn vì Trăm Hoa đã là tờ báo tư nhân cuối cùng***
Trong những năm gần đây, ở hải ngoại,người ta nói nhiều đến những trường hợp văn nghệ phản kháng tại Việt Nam,nhưng không mấy người chịu nhắc nhở đến điều ở Việt Nam hiện nay không có báo tư nhân Báo đảng đăng bài chống đảng ! ! Đó có phải là phản kháng quốc doanh không ?Không thể xác quyết Nhưng ở thời điểm của báo Trăm Hoa và của nhóm Nhân Văn Giai Phẩm,sự phản kháng xem chừng có thực vì đã lợi dụng các khe hở của việc sửa sai sau cuộc cải cách ruộng đất và lợi dụng phong trào trăm hoa đua nở.Nhưng khi nhắc đến những văn thi sĩ phản kháng của thời kỳ này,người ta hay nhắc đến Hoàng Cầm,Phan Khôi,Trần Dần,Phùng Quán mà quên đi một người và có thể nói đó là một thi sĩ thiên tài :nhà thơ Nguyễn Bính !
Nguyễn Bính,tên thực là Nguyễn Bính Thuyết,sinh trưởng trong một gia đình nghèo khó. Ông đã không có cái may mắn được cắp sách đến trường như những người cùng trang lứa.Việc học của ông là dobố và ông cậu chỉ bảo,trình độ biết đọc,biết viết,biết làm bốn phép tính,cở trình độ sơ đẳng tiểu học.Nhưng,do sự thông minh và cần mẫn,mặc dù tự học, ông đã đạt được những kết quả bất ngờ !Năm 13 tuổi đã bắt đầu làm thơ và năm 19 tuổi đã doạt giải thưởng khuyến khích trong một cuộc thi thơ của Tự Lực Văn Đoàn.
Tuy sinh ra ở Miền Bắc,Nguyễn Bính đã trôi dạt vào miền Nam, đã có thời sống với những tay cự phách trong làng thơ miền Nam như Đông Hồ,Mộng Tuyết..Cũng như bao nhiêu thanh niên Việt Nam yêu nước thời bấy giờ,Nguyễn Bính đã tham gia vào phong trào kháng chiến, đã lập Hội Văn Hoá Cứu Quốc, đã sát cánh với những văn,thi hữu miền Nam để đấu tranh bằng ngọn bút !Một số văn hữu đã sớm nhận ra vệc cộng sản thâm nhập vào các tổ chức kháng chiến để lèo lái cuộc kháng chiến chống thực dân thành cuộc cách mạng vô sản,xuyên qua chiêu bài bài phong đã thực để tiến hành cuộc đấu tranh giai cấp,từ dàó,họ đã rời bỏ các tổ chức kháng chiến bị cộng sản thao túng để hoặc trở về thành,hoặc tổ chức các lực lượng quốc kháng cộng !Một số khác chấp nhận đứng trong hàng ngũ cộng sản,khéo léo dấu mặt trá hình và chỉ bị lộ diện sau năm 75 như trường hợp Sơn Nam,Kiên Giang.. Đối với Nguyễn Bính, ông đã đi theo kháng chiến với ước mơ mang lại tự do hạnh phúc cho nhân dân.
Sau khi hiệp-địng Genève được ký kết vào tháng 7/1954,Nguyễn Bính đã để vợ và con ở lại miền Nam để lên đường tập kết với một tin tưởng một Việt Nam được thống nhất để Bắc Nam xum họp một nhà Bài thơ Hôn Nhau Lần Cuối có lẽ được s&ng tác trong dịp này : « Cầm tay anh khẽ nói, Khóc lóc mà làm chi, Hôn nhau một lần cuối, Em về đi,anh đi! Rồi một hai ba năm, Danh thành anh trở lại, Với em, anh chăn tằm, Với em,anh dệt vải, Ta sẽ là vợ chồng, Sẽ yêu nhau mãi mãi , Sẽ xe sợi chỉ hồng, Sẽ hát câu ân ái, Anh và em sẽ sống, Trong một túp lều tranh, Lấy trúc thưa làm cổng, Lấy tơ liễu làm mành, Nghe lời anh em hỡi, Khóc lóc mà làm chi! Hôn nhau một lần cuối, Em về đi,anh đi!
Ở thời điểm đó,Nguyễn Bính,với tất cả nhiệt tình dành cho kháng chiến, đã mơ tưởng đến quang cảnh tưng bừng của ngày đoàn quân kháng chiến tiến vào thủ đô Hà Nội: “Từng lớp người vĩ đại, Cuồn cuộn đi trong một biển cờ, Đi giữa lòng ngưỡng mộ, Đi giữa tiếng hoan hô, Những bước chân chiến thắng, Rầm rập vang rền nẻo cố đô, Người Hà Nội vỗ tay trào nước mắt, Ôi,tám năm đằng đẵng mong chờ…”
(Báo Trăm Hoa số 6 ngày 15/10/1955)
Ít lâu sau đó,Nguyễn Bính dường như có những thay đổi.Những nhận xét,những phê bình,những đề nghị của ông không đáp ứng đúng với yêu cầu của đảng cộng sản Việt Nam,tờ Trăm Hoa (bộ mới) do ông làm chủ nhiệm kiêm chủ bút gặp những khó khăn đến độ phải đình bản,ngay chính ông cũng bị hạ tầng công tác, đưa vể Nam Định công tác nhưng với tư cách nhân viên ngoài biên-chế và bị trù dập dữ dội (Tô Hoài trong Chiều chiều đã viết “những ai đã công tác cùng Nguyễn Bính ở Ty văn Hoá Nam Định có thể biết Chu Văn đã quần Nguyễn đến điều thế nào” – tài liệu tham khảo : Lại Nguyên Ân:Nguyễn Bính và tuần báo trăm Hoạ1955-1957).)Nhưng có lẽ bài thơ “Tỉnh Giấc Chiêm Bao” của Nguyễn Bính đăng trên Trăm Hoa số xuất bản ngày 09/12/1956 đã là cái cớ.
Xin được ghi lại nơi đây bài thơ Tỉnh Giấc Chiêm Bao: Chín năm đốt đuốc soi rừng, Về đây ánh điện ngập ngừng bước chân, Cửa xưa mành trúc còn ngăn, Góc tường vẫn đọng trăng xuân thuở nào Làng xa bản nhỏ đèo cao, Gió bay tà áo chiêm-bao nửa chừn, Anh về luyến núi thương rừng, Nhớ em đêm sáng một vùng thủ-đô. Bồi hồi chuyện cũ năm xưa, Gặp nhau lần cuối…trang thư lệ nhoà Thu rằng thôi nhé đôi ta, Tình sao không phụ mà ra phụ tình, Duyên nhau đã dựng trường-đình, Mẹ em đã xé tan tành gối thêu. Trăng khuya sáng núi gương đèo, Anh đi,thư vẫn nằm đeo bên mình, Lửa sàn nét chữ chênh-chênh, Nếp thư đến rách chưa lành vết thương. Đằm đằm hoa sữa lên hương, Chân anh đang bước giữa đường cái đây, Nẻo hồ song cửa lá bay, Sáng chưng bóng dáng bao ngày yêu xưa. Trăm năm đã lỡ hẹn hò, Cây đa bến cũ con đò còn không? Tình-cờ gặp giữa phố đông, Em đi ríu-rít tay chồng tay con, Nụ cười âu-yếm môi son, Áo bay nhắc buổi trăng tròn sánh vai. Chín năm bão tối mưa ngày, Nước non để có hôm nay sáng trời, Em đi hạnh-phúc hồng tươi, Anh nhìn tận mắt cuộc đời đẹp sao! Sắc hương muôn nẻo tuôn trào, Tiếc mà chi giấc chiêm-bao một mình! Anh về viết lại thư anh, Để cho bến mát cây xanh đôi bờ, Cho sông cho nước tự giờ, Chẳng còn lỡ chuyện con đò sang ngang, Lứa ôi những bức thư vàng, Chẳng còn chữ chữ hàng hàng lệ rơi! Chim hồng,chim nhạn em ơi, Trên nền gối cưới đời đời yêu nhau!
Nếu chỉ nhìn phớt qua,bài thơ chỉ nói lên một mối tình “dang dở”,chàng đi kháng-chiến,nàng ở nhà lấy chồng khác…Nhưng đảng cộng-sản việt-nam với những tay “giám-sát” không lo việc can-gián đảng mà chỉ lo việc “đàn hặc” các văn-thần đã thấy bài thơ có những ẩn-ý nguy-hiểm. Và do đó mà Nguyễn Bính bị khai trừ và bị đưa đi an-trí ở quê nhà!
Nếu nhà thơ quả thực đã đau khổ vì duyên tình dang dở thì lẽ ra điều này phải được viết vào năm 1954,khi đoàn quân Việt-Minh kéo vào tiếp thu Hà NộiPhải đợi đến hai năm sau nhà thơ mới..tuyệt vọng,mới tỉnh giấc chiêm baoĐảng cộng-sản việt-nam đã chiến-thắng thực-dân Pháp, đã tiếp thu được nửa phần đất nước.Bước chân của đoàn quân kháng chiến,trong đó có cả Nguyễn Bính,hẳn là phải rầm rập,phải ầm ĩ,phải mạnh-bạo,oai hùng.Năm đó,Nguyễn Bính đã chẳng từng viết : “Từng lớp người vĩ-đại, Cuồn cuộn đi trong một biển cờ! Đi giữa lòng ngưỡng mộ, Đi giữa tiếng hoan hô, Những bước chân chiến thắng, Rầm rập vang rền nẻo cố-đô! Người HầNội vỗ tay trào nước mắt, Ôi tám năm đằng đẵng mong chờ…”
Ấy,cũng vẫn chính nhà thơ Nguyễn Bính đó,sau đợi cải cách ruộng đất,sau đợt trăm hoa đua nở đã thấm đòn cộng sản việt-nam, đã viết lại cảm tưởng của mình :ngập ngừngNgập ngừng như không muốn tiếp thu Hà Nội,ngập ngừng như biết những điều kỳ vọng là những điều chỉ có trong giấc chiêm-bao.Từ “những bước chân chiến thắng, rầm rập vang rền nẻo cố đô” nay đã trở thành
“chín năm đốt đuốc soi rừng, về đây ánh điện ngập ngừng bước chân”.
Phải giải thích ra sao đây?Cái hào hùng của chín năm đốt đuốc soi rừng đó chỉ có thể có được trong vùng do đảng cộng-sản việt-nam kiểm-soát,trong các chiến-khu mà tuyên-truyền đã trở thành màn đêm không cho người ta nhìn ra sự thực và giờ đây,khi tiếp-thu Hà-Nội,người ta mới thấy rõ là thay vì giải-phóng dân-tộc, đảng cộng-sản việt-nam chỉ có ý-định tiến tới xã-hội công-sản bằng cách thiết lập một chế độ đảng độc-tài toàn-trị. Điều này không phải là ước mong của Nguyễn Bính cũng như của ba nhiêu người kháng chiến yêu nước khác,cho nên Nguyễn Bính tiếc nuối những ngày còn đi kháng chiến: “Anh về luyến núi thương rừng, nhớ em đêm sáng một vùng thủ đô”
Nếu như mục tiêu của Nguyễn Bính,của những người kháng chiến vẫn là giải phóng dân tộc thì đảng cộng-sản việt-nam đã xé bỏ các mục tiêu giải phóng dân-tộc để thay bằng chuyên-chính vô-sản,cũng như người mẹ gìa cay-nghiệt đã chia rẽ lứa đôi: “thư rằng thôi nhé đôi ta, tình sao không phụ mà ra phụ tình, Duyên nhau đã dựng trường đình, Mẹ em đã xé tan tành gối thêu”
Nguyễn Bính trở về thành-đô, đi giữa lòng đất nước: “Đằm đằm hoa sữa lên hương, Chân anh đang bước giữa đường cái đây” gặp lại những hình ảnh quen thuộc: “cửa xưa mành trúc còn ngăn, Góc tường vẫn đọng trăng xuân thuở nào”
Nhưng người tình trong mộng của ông đã ôm cầm sang thuyền khác,như những mục-tiêu theo đuổi của cuộc kháng-chiến đã bị thay đổi: “Chín năm bão tối mưa ngày, Nước non để có hôm nay sáng trời, Em đi hạnh-phúc hồng tươi, Anh nhìn tận mắt cuộc đời đẹp sao?”
Sau chín năm kháng-chiến gian-khổ để mong có một ngày mai tươi sáng, đất nước giờ bị nhuộm đỏ và liệu điều này có mang lại hạnh-phúc cho nhân-dân?Nguyễn Bính đã nhìn rõ sự thực và đặt ra câu hỏi không phải chỉ riêng cho ông ta mà còn cho cả bao nhiêu người khác: “Anh nhìn tận mắt cuộc đời đẹp sao?”
Ước mơ giải phóng dân-tộc,xây-dựng đất nước đối với Nguyễn Bính chỉ là một giấc chiêm-bao mà sự tỉnh mộng đã đem lại cho ông biết bao chua xót: “Tiếc mà chi giấc chiêm bao một mình”
Nhưng có thực là ông đã thôi không chiêm bao nữa?Hay là tỉnh giấc chiêm-bao này để rồi lại đắm chìm vào trong một giấc chiêm bao khác,một giấc chiêm bao có thủy,có chung,có những người tình yêu nhau và lấy được nhau cũng như hình ảnh những người kháng chiến đạt tới được mục tiêu giải phóng dân-tộc và đem lại hạnh-phúc cho nhân-dânVề giữa lòng Hà Nội,cũng như những người yêu nước chân chính khác,Nguyễn Bính đã thấy cộng sản việt nam đã lừa bịp nhân dân qua chiêu bài giải phóng mà ky thực mục tiêu của chúng chỉ là xây dựng cộng sản chủ nghĩa.Cho nên,Nguyễn bính đã mộng ước sẽ làm lại một cuộc tranh đấu khác,một cuộc tranh đấu thực sự đi đến mục tiêu đặt ra, đem lại hạnh phúc cho nhân dân qua hình ảnh hạnh phúc của lứa đôi xum họp: “Anh về viết lại thư anh, Để cho bến mát cây xanh đôi bờ, Để cho sông nước tự giờ, Chẳng còn lỡ chuyện con đò sang ngang, Lứa đôi những bức thư vàng, Chẳng còn chữ chữ hàng hàng lệ rơi, Chim hồng chim nhạn em ơi, Trên nền gối cưới đời dời yêu nhau;”
Chỉ cần hai năm sống dưới chéđộ cộng-sản (từ 1954-1956) là đủ để Nguyễn Bính(con người yêu nước chân thành đã gia nhập đảng cộng-sản việt-nam vì tưởng đảng đó đấu tranh cho quyền lợi của nhân dân Việt-Nam đang bị ngoại thuộc, đang bị thực dân bóc lột ,đang chịu ách phong-kiến thống-trị) nhìn ra chân-tướng của đảng cộng-sản việt-nam.Vừa mới hé lộ ước mong: “Anh về viết lại thư anh, Để cho bến mát cây xanh đôi bờ, Để cho sông nước tự giờ, Chẳng còn lỡ chuyện con đò sang ngang”
Là đảng đã lập tức khai-trừ ông,cho về an-trí ở quê nhà,sống chật vật khổ sở trong tư cách nhân viên ngoài biên chế, đói khổ đến độ có những bà nhà quê thương tình bẻ trộm mía cho ănNhưng,dù cho đảng không khai-trừ,có chắc gì ông sẽ ở lạ với đảng?Bởi vì ở nơi ông,một người ngang tàng phóng-khoáng, đã từng ở trong cảnh túng-cùng mà mà vẫn giữ hào-khí: “từ độ về đây sống rất nghèo, bạn bè chỉ có gió trăng theo, những thằng bất nghĩa xin đừng đến, cứ để thềm ta xanh sắc rêu”
Không phải chỉ có một Nguyễn Bính đã sớm phản tỉnh. Còn Trần Dần,Phan Khôi,Phùng Quán…Nhưng những điều này không giúp cho một số người nhìn ra sự thật.Họ tiếp-tục mơ ước thiên-đường cộng-sản,hô hào hoà hợp hoà giải dân tộc.Cuộc thảm bại của miền Nam Việt Nam năm 1975 phần nào cũng do phong trào hoà hợp hoà giải này gây nên.Nhưng điều này vẫn chưa làm sáng mắt những người khác.Cho đến nay cũng vẫn còn người tin vào nơi hoà hợp hoà giải dân tộc,tin vào sự sáng suốt của cấp lãnh đạo đảng cộng-sản việt-namSáng suốt thì đảng cộng-sản việt-nam có thừa vì chúng biết rõ hơn ai hết là thi hành tự do dân chủ tức là đào mồ chông đảng cộng sản việt-nam, đào mồ chôn các đặc quyền đặc lợi,trong khi đó, đảng đang ở chóp bu, đang nắm quyền sinh sát còn hơn cả thời kỳ phong kiếnNếu phải làm một cuộc đại phản tỉnh dân tộc,xin hãy bắt đầu tự bản thân những ai đang kêu gọi hoà hợp hoà giải.Bên cạnh những người “ngây thơ” còn tin vào nơi trí tuệ của đảng cộng sản việt nam,còn có bọn bon chen mong đi tìm một chút hư danh bằng cách chầu hầu cộng sản,sẵn sàng làm đối lập quốc doanh để đánh bóng cho chiêu bài cởi mở Hình như họ chưa đọc thơ của Nguyễn Chí Thiện để thấm đau đòn: “Vì ấu trĩ thờ ơ hay ngu dốt, Muốn yên thân mà tiếc máu xương, Nên cả nước đã quay về một mối, Một mối hận thù,một mối đau thương”
Với những người còn quyết tâm tranh đấu để giải-trừ chế độ cộng sản việt-nam,thì “thời khó,thế khó,khó làm yếu ta,dù muôn chông gai, vững lòng chi xá”,hãy giữ vững niềm tin thiết-thạch và duy-trì bền vững hùng-tâm: “Dù ai nói đông nói tây, Thì ta vẫn vững như cây giữa rừng! Dù ai nói ngả nói nghiêng, Thì ta vẫn vững như kiềng ba chân"
Hãy để qua một bên phường tham danh háo lợi; Ở những con người đã “quyết đem thân thế hẹn tang bồng” thì: “Giang hồ mài một lưỡi gươm, Những phường giá áo ntuí cơm xá gì
Nhữ Đình Hùng (viết lại ngày 6/XII/06)
|