phuonghue wrote on 17. Feb 2008 , 03:15:Định cho Q S nghỉ xã hơi 1 bữa mà bài thơ này hay quá phải chép xuống

gởi Kim Chi (*)
Ai điểm trang mà em phấn son
?
Nắng ngày chưa ngã hoa tàn rụng
Bụi chiếm kinh thành tủi lá non
Thế thân lạc lõng bờ niên thiếu
Trán thẹn mây cao nợ chửa tròn
Tuổi trời dệt mộng trong thành cũ
Nhớ vạn người đi dạ sắt son
Nhịp đời ngơ ngác rung rinh sóng
Phơ phất đào xuân, mai héo hon
Mắt vương tóc mướt người con gái
Khép nép hài trinh lối cỏ mòn
Ngại ngùng muốn bảo vào tai nhỏ:
Ai điểm trang mà em phấn son?
Trâm vàng lỏng khỏng trêu tình bướm,
Áo trắng an ninh giữa lũy đồn
Đành quên những kẻ ngoài sương gió
Kiếm vạch tim sâu viết chữ Hờn
Nghe chăng cô gái đô thành nội?
Chinh chiến ba năm trống dập dồn
Cờ son phất gió ngoài quan ải
Xuân đến thanh bình, xuân đến luôn
Ngàn mây nhè nhẹ trôi duyên dáng
Dặm trắng rừng mai, máu đỏ ngòm
Bóng ai múa giáo ngoài sương gió?
Nhắn hỏi giùm xem biết mất còn
Hỡi cô gái khép đôi tà áo
Xuân nhật đăng lâu vọng cố nhân
Chàng trai phong nhã ngày xưa ấy
Đã bỏ tình riêng theo nước non
Bẽ bàng soi sắc gương Tư Mã:
Ai điểm trang mà em phấn son?
Làm sao nghe nhạc biên thùy nhỉ?
Đỡ nhớ lòng nhau, bớt mõi mòn
Hương dâng bẻo lẻo chim trời hót
Pháo tịt ngòi xuân, súng nổ giòn
Quê hương lạnh rợi mùa binh lửa
Muôn vạn người đi dạ sắt son
Nghe chăng cô gái đô thành nội?
Áo trắng an ninh giữa lũy đồn
Xuân sang rấm rức sầu quê tổ
Ai điểm trang mà em phấn son?
Vũ Anh Khanh(*)
Bài này tác giả làm tặng cô Kim Chi là con một chủ tiệm vàng
ở chợ Bến Thành thời bấy giờ, trong khi đang đi kháng chiến chống Pháp
Cỏ Hồng
Rước em lên đồi, cỏ hoang ngập lối
Rước em lên đồi, hẹn với bình minh
Đôi chân xinh xinh như tình thôi
khép nép Hãy vứt chiếc dép, bước đi ôm cỏ mềm
Đồi êm êm, cỏ im im, ngủ yên yên, mộng rất hiền
Giọt sương đêm còn trinh nguyên
Nằm mê man chờ nắng sớm lên, rước em lên đồi tiên
Đồi nghiêng nghiêng, cỏ lóng lánh,
Rồi rung rinh, bừng thoát giấc lành
Trời mông mênh, đồi thênh thênh
Cỏ chênh vênh chờ đôi nhân tình
Rước em lên đồi xanh ! Rước em lên đồi trinh.
Mời em lên núi cao thanh bình
Cỏ non phơn phớt ôm chân mình
Mời em rũ áo nơi đô thành
Cùng ta lên núi cao thanh thanh
Em ơi ! Đây con đồi dài, như bao nhiêu mộng đời
Nghiêng nghiêng nghe mặt trời yêu đương.
Níu em trên đồi, cỏ thơm mùi sữa
Níu em yêu ngồi trên bãi cỏ non
Giương đôi tay ôm thân tròn ơn mưa móc
Hãy xoã mái tóc, rũ trên vai anh mòn
Đồi quen quen, cỏ ngoan ngoan, tưởng mơn man làn tóc rối mềm
Rồi nghe thêm lời van xin
Từ trong tim hoặc dưới suối tiên, ngã êm trên cỏ hoang
Trời trong em, đồi choáng váng, rồi run lên cùng gió bốn miền.
Cỏ không tên nằm thênh thang, rồi vươn lên vì ta yêu nàng
Hỡi ôi con đồi ngoan ! Hỡi ôi cỏ hồng hoang !
Cỏ xanh đổi sắc theo nhân tình
Mặt trời cũng đang soi tia lành
Cỏ hoang xao xuyến trên ngọn ngành
Đỏ như trong giấc mơ lung linh
Em ngoan như tình nồng, em bao la mịt mùng
Em thơm như cỏ hồng em ơi !