Chào cả nhà ,
Cho PTr ở đây viết bài gởi đến cả nhà nha tại vì nếu cứ đi lòng vòng đó đây là chỉ còn có thều thào nữa mà thôi , thiệt là cám ơn Tỉ Tần đã " gom về một mối " cho PTr dễ đọc và dễ viết
Phượng Trần thật lòng rất
cám ơn cả nhà đã lo lắng và chia xẻ ( lấy hết cũng được ) nổi đau bị tông xe của PTr , bây giờ nhớ lại như còn trong cơn ác mộng , nhưng nếu có ai tin rằng trên đời này có phép mầu hay không thì PTr không biết , nhưng riêng đối với P Tr thì P Tr tin rằng mình đã được ơn trên ban cho phép mầu đó.
Cái ngày đó thật là kinh khủng , khoảng 10:20 PTr bước xuống xe bus ở trạm Hàng Xanh &Bạch Đằng dự định băng qua đường để đi chợ Hàng Xanh rồi mới về nhà , ở đây không có đèn xanh đèn đỏ nên không thể đến đó để băng qua đường cho dễ mà phải tự đi , xe cũng vắng không có xe tải hay xe lớn nào khác , PTr đi được nửa đường rồi còn lại một chiếc honda đang chạy nhanh thôi là hết nửa đường còn những chiếc xe phía nửa đường kia thì chạy cũng chậm không thành vấn đề ( đây là đường 1 chiều ) P Tr quyết định đứng lại chờ chiếc xe này chạy qua rồi mới đi tiếp ( nếu mình ngập ngừng lưỡng lự nữa đi qua nữa không người lái xe sẽ khó quyết định nên tránh kiểu gì ) vậy mà không hiểu sao người ta thấy mình đứng lại rồi mà không tránh đi , nghĩa là chạy phía trước hay phía sau PTr mà lại nhằm ngay PTr mà tông thẳng vào vớ tốc độ rất nhanh , rất nhanh chứ không phải là khá nhanh nữa ( thường những người chạy xe khoảng giữa đường thì chạy rất nhanh , nếu người ta có lưỡng lự thì sức tông vào cũng đã nhẹ bớt phần nào , đó là tại sao trong lời kể của PTr có chữ QUYẾT ĐỊNH
Trời đất sụp đỗ quay cuồng , trong đầu của PTr lúc bị xe tông mạnh vào là chỉ có 2 chữ : tiêu rồi !!!!chiếc xe đập ping vào người PTr rồi lôi đi vớ 1 tốc độ khủng khiếp PTr không thể làm gì được chỉ biết bị lôi đi sau đó là " thấy "bị tưng lên và cái đầu đập xuống đất rồi lại tưng lên tiếp rồi mới dừng lại được là pTr thấy mình ngồi ngơ ngác giữa đường dưới đất ai nấy thì đang nhìn mình , lồ cốm ngồi dậy , có ai đó hỏi : chị đi được không? hình như....được , giày còn dính 1 chiếc trong chân , chiếc kia nằm đàng kia , kia là túi xách , nọ là cái nón yêu thích của PTr nhưng " quyết định " bỏ luôn nhưng sau đó thấy " Cha " đưa lại cho PTr cái nón đó ở y tế Phường , người đi đường hỏi thăm PTr đi được khg là 1 thanh niên đang chở bạn gái chắc bắt bạn gái xuống rồi chở PTr về y tế Phường gần đó , còn bạn gái thì để người đụng PTr chở , cậu thanh niên nói em thấy chị té lăn mấy vòng chắc đau lắm ( còn phải nói )..
Mọi việc sau đó cả nhà biết rồi , P Tr chỉ muốn nói thêm 1 điều rằng : Nếu có ai tin ở trên đời này có phép nhiệm màu hay không , riêng mình thi` PTr tin rằng có , đó là PTr không hề có cảm giác bị đau đớn khi bị kéo lê trên đường người không hề có cảm giác bị chạm đất , lúc đầu bị tưng đập xuống đất thì biết nhưng khg thấy bị đau chỉ biết đầu bị đập đất rồi.
Nếu l;à con nít thì mọi người sẽ nói là được mụ bà đỡ còn mình lớn rồi thì ai đỡ cho đây??? PTr tin rằng PTr được Đấng Bề Trên trời Phật che chở nâng đỡ cho , nếu không chắc giờ này không còn ngồi đây kể lể như thế này , không chít ngắc thì cũng te tua băng bó khắp mình rồi , nếu không chắc đã
mất nụ cười rồi
PTr nằm nhà nhớ tất cả mọi thứ thỉnh thoảng nằm cười 1 mình ( giống tưng tưng ghê) , PTr cám ơn cả nhà đã lo lắng , thăm hỏi , cám ơn các ACE đã gửi thiệp , cả đồ chơi cho đở cô đơn , đâu có cô đơn đâu , lúc nào quanh mình cũng toàn là sự chăm sóc , nụ cười , dù rằng khi cười thì rất đau , mình mẫy đủ màu xanh tím bầm đập ,( PTr nói màu tím Huế nhưng P Tần nói là tím bần quân chứ , ừ thì thôi tím bần quân , bây giờ tui cãi cũng hỏng nổi nữa đâu )cám ơn những emails thăm hỏi , chung quanh toàn là Anh Chị , Bạn bè , cả bạn trai nữa hi hi , bây giờ có thêm...Cha , làm sao mà buồn được cơ chứ !!!! Nhưng điều mà PTr nhớ nhất là những dòng chữ của Thày nhắn tin cho PTr : đừng làm mất nụ cười , thật sự đã làm PTr suy nghĩ , đúng rồi , dù trong hoàn cảnh nào , có thê thảm đến đâu cũng đừng làm mất nụ cười và Thày ơi , Thày thấy rồi đó , PTr đã làm đúng lời Thày dặn rồi đó nhé ,giống như Út Sao Mai nói : chị PTr vẫn
còn đùa tếu , ai đời mình đau đớn nằm nhúc nhích cũng đau , mà ai gọi diện đến hỏi thăm , mình trả lời đàng hoàng mà ai nấy cũng cứ cười tí toét ha ha không hiểu tại sao , hay là bị u đầu rồi bây giờ bị...đổi tính ha.....

Thương cả nhà
PTr