NỬA HỒN XUÂN LỘC
Cả chiều nay, tôi ngồi với bài thơ Nửa Hồn Xuân Lộc, tôi đọc đi đọc lại, đọc thành tiếng và cả đọc trong lặng lẽ với sự xúc động vô bờ bến . Điều duy nhất tôi biết rõ về mình sau khi đọc bài thơ Nửa Hồn Xuân Lộc, là tôi sẽ tiếp tục đọc, cho tôi, gia đình tôi và ở mọi nơi có thể vào mỗi năm khi ký ức tháng tư đen tối quay về.
Thế nên, xin đừng lạ khi tôi post bài thơ này lên trang ghi chú của tôi một lần nữa, nếu các bạn muốn chia sẻ xin hãy đọc cùng tôi hoặc có dịp hãy yêu cầu tôi đọc bài thơ này ở các nơi mà tôi và các bạn muốn cùng phục sinh ký ức, để đừng là người muốn quên hay mau quên ngày tháng đau thương của hàng triệu trái tim cùng dòng máu Tự Do và lý tưởng Quốc Gia.
Tất cả hình ảnh ngôn ngữ trong bài thơ này đều cùng nhịp tim tôi. Các ngày cuối tháng 4/ 1975, tôi không ở Xuân Lộc, tôi chỉ là một cậu thiếu niên đứng nép bên góc cây và khóc ở góc đường Nguyễn Văn Thoại và Trần Quốc Toản, khi nhìn cảnh lui quân thất thần của các chiến sĩ VNCH và người chạy giặc sợ hãi từ hướng ngã tư Bảy Hiền chạy về. Ngày đó, tôi cũng được gia đình nhét cho vài nắm cơm nắm để chuẩn bị chạy giặc, dù không biết phải chạy đi đâu, bởi chỉ có giặc là biết nơi sẽ lùa các công dân hạng hai của họ tới, đó là nơi có vũng lầy tuyệt vọng.
Đôi dòng để cho thấy cây cầu lớn ký ức không bao giờ gãy, cây cầu đó luôn luôn nối trọn vẹn cảm xúc đời tôi với cảm xúc của tác giả bài thơ này. Dù ông còn sống hay đã khuất tôi cũng xin chân thành cám ơn ông, người viết từ câu từng chữ bằng cả nguồn nước mắt trong máu mình. Tôi tin, vào sức mạnh bất tử của bài thơ này.
Cùng với các bài thơ, các tác phẩm chân thật viết cho chính sự thật trong ngày tháng đen tối, các thế hệ mới Việt Nam sẽ mở cánh cửa sự thật lịch sử để chờ đón ánh sáng công lý.
-Trần Tiến Dũng -
Trần tiến Dũng đọc thơ NỬA HỒN XUÂN LỘC
Nguyễn Phúc Sông Hương
Nếu được như bố già thượng sĩ
Nghe tin lui quân chỉ nhìn trời,
Vỗ về nón sắt, cười khinh bạc,
Chắc hẳn lòng ta cũng thảnh thơi.
Còn ta nhận lệnh rời Xuân Lộc
Lại muốn tìm em nói ít lời,
Nhưng sợ áo mình đầy khói súng
Cay nồng mắt người gục trên vai.
Vì chắc ôm nhau em sẽ khóc,
Khóc theo, vợ lính cả trăm người!
Em biết dù tim ta sắt đá
Cũng vỡ theo ngàn giọt lệ rơi.
Mây xa dù quen đời chia biệt
Ngoảnh mặt ra đi cũng ngậm ngùi.
Rút quân, bỏ lại hồn ta đó
Bảo Chánh, Gia Rai lửa ngút trời!
Bí mật lui quân mà đành phụ
Mối tình Long Khánh tội người ơi.
Mất thêm Xuân Lộc tay càng ngắn
Núm ruột miền Trung càng xa vời.
Sáng mai thức dậy, em buồn lắm
Sẽ khóc trách ta nỡ phụ người.
Lòng ta như trái sầu riêng rụng
Trong vườn em đó vỡ làm đôi!
Đêm nay Xuân Lộc vầng trăng khuyết
Như một vành tang bịt đất trời!
Chân theo quân rút, hồn ta ở
Sông nước La Ngà pha máu sôi;
Thương chiếc cầu tre chờ thác lũ
Cuốn qua Xuân Lộc khóc cùng người
Ta đi, áo nhuộm màu đất đỏ
Cao su vướng tóc mãi thơm mùi,
Tiếc quá nắng vàng phơi áo trận,
Vườn nhà em chuối chín vàng tươi.
Ta nhớ người bên đàn thỏ trắng,
Cho bầy gà nắm lúa đang phơi,
Chôm chôm hai gốc đong đưa võng,
Ru nắng mùa xuân đẹp nụ cười...
Nếu được đưa quân lên Định Quán
Cuối cùng một trận cũng là vui
Núi Chứa Chan kia sừng sững đứng
Sư đoàn 18 sao quân lui?
Thân ta là ngựa sao không hí
Cho nỗi đau lan rộng đất trời.
Hồn ta là kiếm sao không chém
Rạp ngã rừng xanh, bạt núi đồi.
Hỡi ơi! chân bước qua Bình Giã
Cẩm Mỹ nhà ai khói, ngậm ngùi!
Lửa cháy, cả lòng ta lửa cháy
Xóm làng Gia Kiệm nhớ khôn nguôi.
Đêm nay Xuân Lộc, đoàn quân rút
Đành biệt nhau, xin tạ lỗi người.
Chao ơi tiếng tắc kè thê thiết
Kêu giữa đêm dài sợ lẻ loi,
Chân bước, nửa hồn chinh chiến giục
Nửa hồn Xuân Lộc gọi quay lui.
Ta biết dưới hầm em đang khóc
Thét gầm pháo địch dập không thôi
Em ơi Xuân Lộc, em Xuân Lộc
Xích sắt nghiến qua những xác người.