Tôi còn nhớ ở bậc Tiểu học thời Pháp thuộc, mỗi buổi sáng, các học sinh thường phải làm lễ chào cờ cùng với Thầy Cô ở ngay giữa sân trường. Chúng tôi đứng nghiêm chỉnh hát bài Marseillaise, quốc ca của nước Đại Pháp, trong khi lá cờ Tam Tài phất phơ trong gió được từ từ kéo lên. Cờ này các bợm nhậu đặt tên là Cờ Tây, nói lái là cầy tơ, chả nướng thơm phức đi kèm với rượu đế là hết xẩy. Thế rồi, sau biến cố chính trị năm 45, mới học năm thứ nhất bậc trung học, tôi lại sung sướng được chào Cờ đỏ sao vàng của mặt trận Việt Minh và hăng hái hát bài Tiến quân ca của nhạc sỹ thiên tài Văn Cao. Hình như chính tôi 14 tuổi, ở những ngày cướp chính quyền đầu tiên, đã cầm cây đàn mandolin say mê hướng dẫn bạn hữu Thầy Cô hát thuộc bài này như cháo. Động cơ nào đã thúc đẩy? Yêu nước hay mê văn nghệ? hồi đó vì còn nhỏ nên chắc rơi vào trường hợp thứ hai! Cuối cùng, qua 5 năm kháng chiến trong rừng, dinh tê vào Hà nội cuối 51, tôi lại hân hạnh và xúc động, lần đầu tiên được chào Cờ Vàng ba sọc đỏ trên sân trường Nguyễn Trãi tại thủ đô Hà nội. Bài Quốc thiều hùng mạnh trong tim, vang lên trong thời gian này vốn thoát thai từ bài "Tiếng gọi sinh viên" của nhạc sỹ Lưu hữu Phước. Và từ đó, lá Cờ Vàng thân yêu đã theo sát tôi từ Bắc vào Nam, vượt biên qua Mỹ quốc năm 80, và luôn bay phấp phới tại quận Cam cho tới bây giờ.
Tình cảm của tôi đối với ba lá cờ thay đổi theo thời gian và những diễn biến chính trị của từng giai đoạn. Đứng dưới lá Cờ Tây tôi chỉ cảm thấy ghét và sợ. Thuở bé tôi mê đọc truyện kiếm hiệp, tiểu thuyết và thích đàn hát nên chán đi học, không thích chào cờ. Hậu quả là bị xơi roi mây của Bố vì học dốt, luôn đội sổ. Còn ghét vì chính lính Tây đã sát hại Mẹ và em tôi trong một trận càn quét bằng đạn pháo kích thời kháng chiến. Riêng với lá Cờ Đỏ, thú thật tự đáy lòng tôi cảm thấy vui buồn và khổ lẫn lộn. Những ngày đầu thì vui vì được nghỉ học chỉ vác đàn đi hát, tham gia các buổi văn nghệ, được vui chơi với các em gái đồng tuổi, thật tuyệt vời. Sau khi chiến tranh toàn quốc bùng nổ cuối năm 46, tôi lang thang cô đơn kháng chiến, lúc này thì vừa buồn, vừa khổ lại vừa đói vì gia đình tan nát. Mới 14,15, không xin vào các đoàn tuyên truyền hay văn nghệ thì ngủ ngoài đường và treo mõm lên hay sao? Thế là dù muốn hay không tôi cũng lại phải tái ngộ với lá cờ Đỏ. Tuy nhiên, trong cả cuộc đời, thực lòng mà nói, những kỷ niệm đẹp nhất, thơ mộng nhất không bao giờ tôi quên được, đa số lại diễn ra trong thời kỳ kháng chiến. Đó là sự thật, dù ai thương hay ghét, tôi cũng đành cam chịu.
Và thưa quý vị, lá cờ cuối cùng tôi phải trân trọng và luôn nhớ ơn chính là Cờ Vàng ba sọc đỏ. Tuy chưa phải đổ máu dưới lá cờ, nhưng tôi và gia đình đã được nuôi dưỡng, được phục vụ và hưởng nhiều ơn mưa móc dưới các chế độ Dân chủ, Tự do... mà lá cờ này chính là biểu tượng. Tôi đã được học Luân lý giáo khoa thư ở bậc Tiểu học và Công dân giáo dục ở bậc Trung học, tôi phải thực hành những tình cảm cao đẹp và nhân bản mà tôi đã được thấm nhuần trong đó.
Bây giờ tôi xin trở lại chuyện lá cờ vàng và ông Điếu Cầy. Thật tình tôi rất ái ngại cho tình huống hiện tại của ông, quả là phức tạp và khó nhúc nhỉch. Tại sao?
Tôi đoán mò, trong thâm tâm có thể ông không chống? chẳng qua là ông chưa chấp nhận vội vã lá cờ vàng mà thôi. Lý do thứ nhất: ông mới qua đâu biết nếp tẻ ra sao nên ông suy nghĩ: đừng hấp tấp hãy từ từ tìm hiểu cho chắc ăn đã. Lý đó thứ hai: chúng tôi thông cảm, là vợ con ông còn nằm trong tay CS, ông đâu dám liều lĩnh đối đầu ngay với Nhà nước để vợ con khổ. Bởi vậy ông đành tạm thời phát biểu mập mờ lơ mơ là biểu tượng có thể thay đổi...v...v...và chính điều này đã đụng đến tim đen của dân tị nạn và làm thiên hạ nghi ngờ, thật rõ khổ. Thế sao ông lại phây phây đứng chào dưới lá cờ vàng hôm nhận giải nhân quyền. Thế là thế nào? Tôi đoán là ông bị tai nạn thôi! Người ta mời ông đi nhận giải thì ông phải đi chứ, đâu biết phải chào cờ, vì ông chưa có kinh nghiệm về sinh hoạt hội đoàn ở quận Cam, phải không ông? Cái hình lồ lộ này có thể làm CS cay cú? và sẽ hành vợ con ông? nhưng nhờ đó ông lại có Credit với dân tị nạn? Ối dào, Thượng Đế rất công bằng và luật bù trừ luôn luôn được áp dụng. Bây giờ, đề gỡ rối cho ông, tôi đề nghị ông tạm thời cứ làm như sau, kệ thiên hạ muốn nói gì thì nói, đường ta ta cứ đi...
Tuy nhiên tôi phải nhắc ông điều cốt lõi này. Dân tị nạn dị ứng với nhóm từ "hòa hợp hoà giải" lắm, họ chỉ muốn xoá bỏ thôi, ông nhớ đừng đụng tới. Thêm nữa các Hội Đoàn ở đây có truyền thống chào cờ mặc niệm, hát quốc ca trước khi ăn uống văn nghệ.... Nếu họ có nhã ý hay có thâm ý mời ông tham dự để... thử lòng thì ông nên đi cho vui vẻ cả làng. Dĩ nhiên ông phải tự nguyện và sau khi đã hiểu được ý nghĩa cao đẹp của lá cờ vàng rồi. Nếu còn lấn cấn thì cứ ở nhà, không sao, đây là xứ tự do, không ai ép buộc được ông. Ngay như Đức Giáo Hoàng còn phán: Tôi là ai mà dám bắt người khác làm theo ý của mình! Ngày thường ông cứ làm nhiệm vụ kết nối truyền thông, san bằng cách biệt...v...v... theo chương trình đã định sẵn của ông. Tuy nhiên, ráng cẩn thận trong văn từ, tránh những ý kiến đưa ra để dễ bị hiểu lầm, thế là coi như đã tạm ổn bước đầu. Sau này từ từ sẽ tính tiếp, đời còn dài, chớ có hấp tấp mà hỏng việc.
Nếu thực hiện theo đề nghị của tôi ông sẽ được nhiều cái lợi. Trước hết ông có thêm thân hữu, nghĩa là bớt thù. Vả lại nhập gia phải tuỳ tục chứ! Lá Cờ Vàng biểu tượng cho Chính Nghĩa, Dân chủ, Tự do, Độc lập, Nhân quyền đã có từ thời xa xưa rồi, không cần phải bàn cãi nữa. Ông cứ tham dự và coi việc chào cờ là thủ tục đương nhiên, rồi từ từ nó sẽ quen đi mấy hồi.
Tôi thấy ông dáng dấp có vẻ chân quê hiền lành, hy vọng ông là người yêu nước chân chính, phấu đấu cho lý tưởng Dân chủ, Tự do, Độc lập và Nhân quyền thực sự. Không ai có quyền chụp cho mình cái nón mắc gió nào mà không đưa ra những dẫn chứng đầy đủ và thuyết phục. Mọi người sẽ theo sát những hoạt động của ông trong những ngày sắp tới để đánh giá con người thực sự của ông, vàng thật đâu sợ lửa, phải không ông Bắc kỳ, đồng hương với Thầy giáo Sugar.
Ông nên nhớ kỹ một điều quan trọng trong lòng: dân tị nạn nào cũng vậy, và trên khắp thế giới. Họ đã có can đảm sống chết bỏ nước ra đi, thường là có đủ khôn ngoan và kinh nghiệm, không ai dễ lừa gạt được họ. Nhất là những sắc dân đã được sống trong các chế độ Dân chủ,Tự do, thường có kiến thức và văn hoá cao, không bị bịt mắt, nghe một chiều như trong các chế độ CS.
Chúc ông thành công và dân tị nạn chúng tôi sẽ có thêm một đồng minh bản lãnh, dám dấn thân và nhiệt tình.
Đường