Đêm dần buông rơi trên thành phố biển hiền hòa...Nhìn lên bầu trời trong suốt lấp lánh muôn nghìn ánh sao lòng chợt thấy man mác buồn...Tiếng hát Vân Khánh thiết tha như xoáy vào trong tim tôi một nỗi nhớ bâng khuâng...Nhớ những đêm thành nội cũng bầu trời đen như tách cà phê đặc lóng lánh hằng hà tinh tú pha chút ánh sáng hỏa châu lâu lâu lại bừng cháy, ánh rơi ngã bàng bạc trên sóng nước Hương Giang... Văng vằng trong đêm tiếng hò mái đẩy, điệu Nam Ai, Nam Bình buồn man mác, như vấn vương,như quyến rũ gọi mời...Thoảng đâu đó tiếng đại bác rụng rơi trong thinh không...Huế của tôi đó, sống khắc nghiệt giữa làn tên mũi đạn nhưng vẫn giữ nét đài trang lãng mạn đậm đà và rất thơ...
Tôi bỗng thấy chợt thèm một chén chè sen Huế thơm nồng nàn mùi sen Ngự Tịnh Tâm hay chén chè bắp Cồn Hến ngọt bùi... Thèm được nghe lại âm hưởng của những tiếng rao lảnh lót của các cô bán hàng trong đêm: "Ai bánh bèo, nậm, lọc... hôn" tan dần trong đêm...Thèm được qua cầu Gia Hội rồi thả bộ dọc theo con đường Bạch Đằng với những quán hàng đêm muôn màu muôn sắc ngạt ngào hương vị...từ mùi thơm cay nồng của những tô bún bò giò heo Huế, bún thịt nướng, nem lụi, cơm Hến...đến những hương khói nghi ngút của những nồi bánh Huế thơm mùi lá xanh như bánh nậm, bánh bột lọc, bánh bèo... Xa Huế đã hơn 1/4 thế kỷ rồi mà mần răng hương vị Huế vẫn còn đậm đà trong tôi...
Ra đi mà chẳng đành lòng
Nón che tay ngoắc chạnh lòng quay lui…
Tôi bỗng chạnh nhớ da diết những đêm trăng tình tự trên dòng Hương Giang. Thả thuyền trên sông Hương trong những đêm trăng huyền ảo để thấy mình như Hàn Mặc Tử say trong hương vị nồng nàn của Huế cố đô...
Đò trăng lờ lững thả trên không
Tìm đâu áo trắng giữa bụi hồng
Hàn ôm nguyệt thưởng đêm huyền diệu
Hương nồng rụng xuống tình bến sông
VTN Văng vẳng trong đêm tiếng đàn réo rắt và giọng ca dìu dặt ảo não của những cô gái Huế trong những làn điệu hò mái nhì, mái đẩy, khúc nam ai, nam bình... đã hoà nhập vào tâm hồn tôi sâu lắng như một thứ hương trầm dịu nhẹ, đê mê. Tiếng vỗ mạn thuyền êm ả...Tất cả như đưa tôi vào một cõi mơ huyền thoại...Có lẽ vì thế mà nét đẹp hư ảo của sông Hương luôn là nguồn cảm hứng vô tận của thơ
Đêm về lấp lánh Hương Giang
Trăng cài áo lụa tơ vàng đẹp xinh
Dòng Hương duyên dáng lung linh
Như O con gái tự tình đêm trăng
Mơ màng sương khói mây giăng
Tóc thề buông xỏa đón vầng bán cung
Phím đàn gieo khúc não nùng
Rối lòng lữ khách muôn trùng vấn vương
VTNXuôi dòng Hương về ngang thôn Vỹ để thấy ánh trăng lung linh mờ ảo treo ngang những khu vườn cổ xanh như ngọc
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền
Hàn Mặc Tửhay vắt lờ lững trên những mái ngói màu gạch nâu đỏ phủ rêu phong của đền đài lăng tẩm và Nội Thành Huế ...

Tháng sáu trời buồn, tháng sáu trời mưa đã về...Huế bi chừ chắc đã bắt đầu chìm vào trong những cơn mưa sụt sùi...Ôi, răng chừ nhớ quá những ngày giời mưa Huế thật buồn, thật dài đăng đẳng lê thê...Mưa ở Huế răng mà buồn bã chi lạ, thúi cả ruột gan...
Giời mưa xứ Huế sao buồn thế!
Cứ kéo dài ra đến mấy ngày
Xa xôi ai nhớ mà thương nhớ ?
Mà nhớ mà thương đến thế này!
Nguyễn Bính Riêng tôi, thì rất yêu những cơn mưa tình đầu mùa của Huế...Đó là những cơn mưa phùn chỉ đủ thấm ướt tà áo lụa tím của các O Tôn Nữ Đồng Khánh...Mưa lất phất trên cầu Tràng Tiền thẹn thùng trao duyên...Những hạt mưa tình tự tên dòng tóc em bay, quấn quít theo nhịp guốc khua vang...
Em rất Huế hỡi người em Nam Phổ
Em kiêu sa e ấp dáng công nương
Mưa sụt sùi sầu vương lên khóe mắt
Khách đa tình qua cầu theo dáng hương
VTN Đêm càng buồn sâu lắng càng làm tôi chìm trong cõi nhớ...Cái buồn như những nốt nhạc trầm rụng rơi trên phím đàn, xoáy vào trong hồn những mối sầu riêng... Không biết vi sao, mỗi lần buồn tôi vẫn thường rất thích uống café...Nỗi buồn như những giọt café đắng lịm tan dần trong cơ thể...
Giọt buôn nhẹ rơi thật đắng
Đưa hồn vào những cơn mê
Ly café thơm đầy nỗi nhớ...Thầm hỏi một nửa hồn mình ở phương đó khi uống café có chùng trong nỗi nhớ như tôi Không?
Em nơi này ôm nỗi nhớ
Nhớ nhau buồn đến rã rời
Tôi vẫn thầm ước ao có một ngày nào đó, tôi sẽ đưa N về thăm Huế ...Chúng tôi sẽ có dịp cùng chung ngắm hoa sen nở bên hồ Tịnh Tâm, cùng thả bộ về trong thành nội, đi dưới những hàng phượng vỹ xanh mướt trong trưa ...hay ngồi trên sông Hương mà ngửi cái mùi của Huế "ngát hương cau, thơm hương buởi " thật đậm đà khó quên...rồi cùng nhau cảm nhận cái "thơ của hồn Huể " trong mưa...
Vầng trăng đêm nay thật buồn... Xin gửi đến dấu yêu một chút hương tình của Huế...
Tôi không quên giọt nước mắt nỗi buồn biệt ly
Chút tình người Huế với cả tấm lòng ôm ắp tình quê
Trường Tiền ơi nón nghiêng dáng học trò ngày xưa vẫn còn
Ngày tháng êm trôi biết thuở nào nguôi
Dẫu xa muôn trùng Huế ngàn đời trong tôi ...

Viết trong một đêm mưa buồn nhớ N...
