Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Tiếng Chim Vườn Trúc 5 LVD_77  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 276 277 278 279 280 ... 326
Send Topic In ra
Tiếng Chim Vườn Trúc 5 LVD_77 (Read 158957 times)
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tiếng Chim Vườn Trúc 5 LVD_77
Reply #4155 - 30. Jun 2011 , 13:03
 


...


Người bạn là người biết ta rất tường tận, am hiểu gốc gác ta,
chấp nhận chỗ đứng của ta và vẫn dịu dàng để cho ta tiến tới.





HAPPY THURSDAY !




Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tiếng Chim Vườn Trúc 5 LVD_77
Reply #4156 - 30. Jun 2011 , 14:51
 


Tự lập và nhân ái


...

TTO - Nhiều năm trước - khi còn học phổ thông - tôi hay “dị ứng” với những người ăn xin. Kể cả khi đó là những ông lão, bà lão già nua, vẻ mặt khắc khổ, kể cả khi những người này ra sức kể khổ những mong được một vài đồng bạc lẻ: “Tôi quê ở… Bị bão lụt, mất mùa, nhà cửa chẳng còn gì nữa cả. Họ hàng thì chẳng còn ai…”.

Dù họ có nói thế, tôi cũng ít khi nào cho họ thứ gì. Không hẳn là tôi vô cảm, mà là từ trong sâu thẳm tôi tự lý luận rằng: “Vâng, có thể là ông bà đã già rồi, không thể còn sức lao động tự nuôi mình nữa. Nhưng ông bà đã có cả một quãng đời trai trẻ trước đó. Chẳng lẽ ông bà không tích cóp được gì sao? Hoặc chả lẽ trước đây ông bà đã không làm được gì cho ai hay sao mà để đến nỗi giờ không biết nương tựa, nhờ cậy vào ai?”.

Với lối suy nghĩ đó, tôi chẳng thấy áy náy gì khi ngoảnh mặt làm ngơ trước những người ăn xin. Cũng bởi một điều là tôi được bố mẹ dạy cần phải tự lập trong cuộc sống, không nên trông chờ vào ai hỗ trợ tài chính cho mình. Và với tôi, những người ăn xin là những người ỷ lại vào người khác.

Rồi khi tôi lớn lên hơn, tôi biết được cuộc sống có biết bao những điều không may, có thể đó là thiên tai hay tai nạn, bệnh tật mà người ta không lường hết được, cũng không tránh hết được. Tôi hiểu rằng tai họa không trừ một ai. Tôi cũng hiểu rằng không ai mua bảo hiểm để mong tránh được tai nạn, không ai mua bảo hiểm để mong mình sẽ được bù đắp khi không may bị tai nạn. Nhưng nhiều người vẫn mua bảo hiểm, để nếu họ may mắn không bị tai nạn thì sẽ vẫn có những người khác được bù đắp chút ít từ khoản tiền đóng bảo hiểm này. Tôi thấy mình may mắn khi có gia đình đầy đủ, không bị bệnh tật gì và có công việc để làm.

Tôi tự thấy mình có trách nhiệm phải chia sẻ với người khác. Và những khi tôi đi chợ hay ra đường gặp người ăn xin, tôi đều dừng lại đưa cho họ chút tiền lẻ bằng cả hai tay. Có khi tôi đi vội lướt qua một người ăn xin, tôi quay lại để trao họ chút tiền. Tôi không nghĩ rằng với đồng tiền nhỏ đó của mình, người ăn xin đó có thể có một cuộc sống tốt hơn, nhưng ít nhất người ta đỡ thiếu thốn hơn. Và cũng có thể khi thấy tôi cho tiền người ăn xin, sẽ có thêm những người khác chia sẻ với người ăn xin đó.

Tôi lại nhớ đến một câu trong bài “Lời khuyên của người cha” của H.Jackson Brown: “Đừng bao giờ làm ai mất hi vọng, nhiều người chỉ sống nhờ hi vọng đấy con ạ!”. Tôi thấy vui khi nghĩ rằng cho người ăn xin chút tiền cũng là trao cho họ chút hi vọng.

Hồi nhỏ tôi đã học được tính tự lập. Khi lớn lên tôi học được tính nhân ái. Và tôi mong rằng mình có thể làm được những hành động chia sẻ lớn lao hơn thế...

THƯƠNG VŨ



thanks.gif
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tiếng Chim Vườn Trúc 5 LVD_77
Reply #4157 - 01. Jul 2011 , 09:25
 


...


Khi ta tìm một người bạn đừng đặt tiêu chuẫn hoàn

hảo mà chỉ nên tìm một tình bạn.





HAPPY FRIDAY !




Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tiếng Chim Vườn Trúc 5 LVD_77
Reply #4158 - 03. Jul 2011 , 21:58
 


...


F- few: vài

R- relations: mối quan hệ

I- in: trong

E- earth: trái đất

N- never: không bao giờ

D- die: chết




HAPPY THE 4TH !




Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tiếng Chim Vườn Trúc 5 LVD_77
Reply #4159 - 05. Jul 2011 , 09:47
 


...



Những lời nhân từ tử tế có thể ngắn và dễ nói song

âm vang của chúng thật còn mãi.




HAPPY TUESDAY !



Back to top
« Last Edit: 05. Jul 2011 , 09:47 by Mytat »  

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tiếng Chim Vườn Trúc 5 LVD_77
Reply #4160 - 05. Jul 2011 , 16:26
 




Chiếc giày phải bên trong cánh cửa


...


18 giờ, chị gọi điện thoại đến Công ty của chồng, chú bảo vệ nói rằng: "sếp vừa đi ăn tối ở nhà hàng". Linh tính cho chị biết đó là... nhà nàng chứ không phải nhà hàng.
20 giờ, sau khi cho các con ăn xong, chị phi xe máy đến nhà nàng. Ô tô của sếp đang đỗ ở trong sân. Linh tính đã không đánh lừa chị. Có cái gì đó rất nóng, trào lên nơi cuống họng nhưng chị đã kịp nuốt khan nó vào.Không ấn chuông, không đập cửa, cũng không gào thét, chị cởi chiếc giày bên chân phải của mình, treo vào phía trong cánh cửa sắt rồi phóng xe về nhà, giúp các con ôn bài.
Gần 23 giờ đêm, sếp mới chỉnh trang lại y phục, chải lại mái tóc bị vò rối bù và ra về. Nàng ra mở cửa cho sếp trong bộ váy áo ngủ mỏng tang đầy quyến rũ và giật mình khi nhìn thấy một chiếc giày treo trong khung cửa sắt. “Sao lại có một chiếc giày ở đây? Một chiếc giày chân phải rất đẹp”. “Thôi, em vào ngủ đi. Cho dù đẹp nhưng một chiếc giày thì cũng chẳng làm được việc gì”.
Trên đường về nhà, sếp cứ nghĩ vẩn vơ về chiếc giày đó, nó là của ai? Và vì sao nó được treo ở đó?
Sếp đánh ô tô vào gara, mở cổng rất khẽ. Có một chiếc giày chân trái của phụ nữ đặt ngay ngắn trên bậc cửa. Sếp đứng như trời trồng trước chiếc giày đó chừng 2 phút. Sau đó sếp vào phòng ngủ riêng, vì sếp không muốn nghe vợ cằn nhằn, khóc lóc.
Nhưng sếp trằn trọc mãi không sao ngủ được. Sẽ có giông bão trong căn nhà này. Sẽ là nước mắt, tiếng la hét và một lá đơn ly hôn. Rồi hai đứa nhỏ sẽ chán đời, đi bụi và hư hỏng... Đó là tấn bi kịch đáng sợ nhất.
Nhưng sáng hôm sau mọi việc vẫn diễn ra bình thường. Bát phở gầu bò thơm ngào ngạt vẫn được để ngay ngắn trên bàn cùng với mấy dòng chữ của vợ: “Em đưa các con đến trường. Anh ăn sáng rồi đi làm. Hôm nay trời u ám nên anh phải mặc bộ vét màu sáng, thắt cà vạt màu sáng. Em đã là kỹ, treo trong tủ”. 
Sếp gọi điện thoại cho nàng: “Chiếc giày chân phải kia là của vợ anh. Đừng vứt đi nhé”. Giọng nàng đầu dây bên kia nghe hơi hoảng hốt: “Trời ạ! Anh muốn làm sao thì làm chứ nếu chị ấy đến nhà em làm ầm lên thì em không sống nổi đâu. Chiều anh tạt qua lấy chiếc giày về”.
Nhiều ngày trôi qua mà giông bão không nổi lên, thái độ của vợ sếp vẫn bình thản, song một chiếc giày trên bậc cửa cứ nhắc sếp về sự lẻ loi và tội lỗi của một người. Rồi một buổi chiều, sếp lấy hết can đảm, lôi chiếc giày bên phải trong cốp xe ra, đặt ngay ngắn bên chiếc giày chân trái của vợ.
Chị đi làm về, đứng sững trước bậc cửa mấy giây rồi chạy vào, ôm ghì lấy chồng mà thì thầm: “Ôi! Chiếc giày chân phải của em!” Sếp cũng thì thầm bên tai vợ: “Anh xin lỗi em - nghìn lần xin lỗi!”.
Đàn ông nếu biết kỹ quá khứ của vợ thì đau đầu lắm. Còn đàn bà, nếu biết hơi nhiều về hiện tại của chồng thì đau tim lắm. Nhưng đã trót biết rồi mà ứng xử được như bà vợ của ông sếp kia thì thật là cao thủ.

Theo Hoàng Các

Đoạn kết:

Chồng thầm thì lời xin lỗi hàng chục lần. Đợi cho chồng xin lỗi xong, vợ cũng ngỏ lời xin lỗi:
-Em xin lỗi anh! Em xin lỗi anh!
Chồng ngạc nhiên hỏi:
-Sao em lại xin lỗi anh? Em có làm gì đâu cơ chứ?
Vợ bắt đầu nức nở:
-Có! Có chứ!
Chồng gặn mãi:
-Em có làm gì đâu? Nói cho anh nghe!
Mãi một lúc sau, vợ mới khẽ khàng:
-Mấy... mấy hôm nay, em đã bỏ thuốc chuột vào trong tô phở của anh.... Mà liều nhẹ thôi. Ăn nhiều mới ..bị.. Mới chết!
Vợ lại nức nở thêm một lần nữa:
-Hôm nay là ngày cuối cùng của anh đó.
Em vừa mới lấy cuốn chi phiếu của anh ở trong tủ... để lo liệu.. mọi việc cho anh..
Tha lỗi cho em nhé... 




Smileythanks.gif Smiley
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tiếng Chim Vườn Trúc 5 LVD_77
Reply #4161 - 06. Jul 2011 , 11:58
 
                               

Xin giới thiệu đến qúi vi những bài viết có gía trị "ĐỌC & SUY NGẪM"


GHEN 

Tác Giả : Mây-cao-Nguyên   


...


Tôi quan niệm: “Không có người đàn bà nào xấu cả, chỉ có người đàn ông không có mắt mỹ thuật”.
Vì cái quan niệm rộng rãi này, nên nhiều lúc bị nhà tôi “làm tình, làm tội” cũng đáng lắm. Nhưng cái ghen của người đàn bà Việt Nam cũng dễ thương đáo để, không như cái ghen của người phụ nữ Tây phương. Mỗi lần được vợ ghen, tôi cảm thấy hãnh diện vì tự nghĩ mình vẫn còn đẹp trai, trẻ trung và hấp dẫn.
 
Cách đây khá lâu, tôi có đọc một tờ tuần báo của Anh quốc đăng tin một phụ nữ Anh nghi ngờ chồng của bà ngoại tình. Cơm nước dọn ra chờ mãi không thấy chồng về. Vừa buồn, vừa giận, vừa ghen, bà chạy ra lan-can lầu ba nhảy xuống tự tử. Ông chồng bạc phước từ đâu dẫn xác về đúng ngay lúc bà vợ nhảy lầu. Bà vợ cắc cớ hết chỗ nói, bà ta đã nhảy: chàng hảng hai chân theo kiểu đi hưởng tuần trăng mật, nên rớt ngay chốc vào càn cổ của ông chồng làm ông ta gãy cổ chết ngay tại chỗ. Bà vợ còn sống, sau đó bà đi lấy chồng khác.
Nếu bà ta nhảy chụm hai chân như lúc vừa mới hò hẹn thì đã rớt ngay xuống nền xi-măng, phải đỡ cho ông chồng biết bao nhiêu hay không!? Đời biết đâu mà nói phải không bạn?.
Sở dĩ tôi phải dài dòng vì tôi đang mang tâm sự của “người yêu cô đơn”. Nguyên nhân xảy ra cớ sự là như thế này. Cách đây hai tuần lễ, tôi và một người bạn, anh Văn Lưu, đang ngồi uống rượu và nhâm nhi mấy con khô mực trên sân thượng vào một trưa thứ Bảy đẹp trời. Bà Tây hàng xóm không biết vô tình hay cố y’mặc một bộ đồ “bi-ki-ni” hai mảnh, đem máy ra cắt cỏ. Bạn cứ thử tưởng tượng một người đàn bà trẻ đẹp, nẩy nở toàn diện, mặc áo quần hở hang gần như để lộ cả “một tòa thiên nhiên” trước mắt, dầu có liệt dương cấp tám cũng phải hồi phục ngay tức khắc. Bãi cỏ chỉ lớn hơn cái nong phơi lúa mà bà ta cắt đi, cắt lại cả chục lần và lại “vừa đẩy, vừa hẩy cái mông. Vừa đẩy, vừa hẩy cái mông”, có “ác ôn, côn đồ giải phóng miền Nam” không chứ!?. Hai chúng tôi đã cười cười, nói nói một cách “vô tư” và bàn tính đi mua loại thuốc mọc cỏ trong vòng hai mươi bốn tiếng. Chúng tôi đang ước ao và đang trao đổi cái tâm sự thầm kín nhất, không nói ra chắc bạn cũng đã biết. Vì ca dao có câu: “Của lạ bằng tạ lúa giống”. Đâu ngờ đàng sau lưng chúng tôi, hai mụ “chằn lửa” mặt mũi đỏ bừng đang phùng mang, trợn mắt:
-Mời hai ông vô nhà chúng tôi muốn nói chuyện.
Cả trời đất như đang quay cuồng trước mắt, chúng tôi riu ríu đi vô nhà như hồi nhỏ ăn vụng bị mẹ bắt gặp. Vừa ngồi xong hình như hai bà có toan tính, sắp xếp với nhau rồi nên đồng vén hai cái áo cánh đang mặc, để lộ cả một khối thịt bụng trắng trẻo, mát mẻ làm sao:
-Chị em chúng tôi trắng trẻo, đẫy đà như thế này, mỗi lần “lâm trận” các ông lạy như tế sao mà chưa bỏ tật, vẫn còn mơ tưởng đến bà hàng xóm. Đàn ông của các ông có mắt cũng như mù, thông minh nhưng tối dạ. Từ đây bỏ đi nghe Tám (tuổi Mùi cầm tinh con dê, nằm ở bậc thứ tám trong mười hai con giáp). Các ông nhớ rằng: Tình dục chính nó hơn là hành động có tính cách thể xác. Nó liên hệ vào sự tham dự thật sự và dâng hiến trọn vẹn giữa hai người. Thú thật với anh chị Văn Lưu, ông nhà tôi ổng hư đốn đủ thứ chuyện, chắc tại tôi “cưng ổng như cưng trứng, hứng ổng như hứng hoa” cho nên mới ra nông nổi này. Nhiều lúc giận cành hông mà ổng đòi hỏi cũng phải chiều, những lúc như vậy tôi muốn cắn cho sứt cái lỗ tai của ổng cho bỏ ghét. Bởi vì tôi quan niệm: Sự sợ hãi, giận dữ, sự nghi ngờ là những cảm giác làm cho người ta tránh xa thế nhân để rút vào ốc đảo cô đơn, trống trải. Để có sự hấp dẫn tình dục thật sự, phải loại bỏ những cảm giác tiêu cực này và sống một cách hùng mạnh và lạc quan yêu đời. Tình dục có tính cách tinh thần, tình dục là một cái gì tiềm ẩn trong tâm linh không phải đơn thuần về thể xác, các ông nghe rõ chưa?
Nhà tôi vừa khua tay, múa ngón, nhưng đôi mắt lim dim đa tình nhìn hai chúng tôi như một từ mẫu chỉ khuyên dạy khi “các con” lầm lỗi. Còn Văn Lưu phu nhân thì ngồi im thim thíp, kinh nghiệm cho tôi biết cơn giận của mụ ta ngút ngàn tận trời xanh: “Im lặng là hình phạt độc ác nhứt”.
Tôi còn nhớ vị Thánh Jerome có phán một câu: “Đàn bà là cửa ngõ của địa ngục” và nhà đại-văn-hào Nga, khuyên rằng: “Hãy nhìn xem thế giới của đàn bà như một sự bực mình cần thiết trong đời sống xã hội, bạn hãy tránh xa họ càng nhiều chừng nào càng tốt chừng đó”. Tôi không đồng y’ lắm về những lời phán xét của hai danh nhân trên. Từ khi có con người trên quả đất, hàng tỷ người đã từng điên dại, điêu đứng, yêu một cách say mê, điên cuồng trước đôi mắt của mỹ nhân. Tôi lấy ví dụ hai câu thơ sau đây của thi hào họ Vũ:
“Em ơi! Lửa tắt bình khô rượu,
Đời vắng em rồi, vui với ai?”.
Đọc xong, bạn có thấy chết lịm cả tâm hồn hay không? Cũng có một thiểu số đàn bà rất là quá quắt, hung dữ. Nhưng phải suy ra ly’ do tại sao người ta hành động như vậy?
Tôi xin kể hầu bạn một vài trường hợp ghen tuông, cãi vã giữa những cặp vợ chồng danh nhân thế giới đã đưa đến một sự tan rã bi thảm:
*Hoàng Đế Napoléon Đệ Tam của nước Pháp (Cháu của Napoléon Bonaparte) lấy một giai nhân sắc nước hương trời. Nhưng bà này có máu hoạn thư có một không hai. Ngay lúc ông lâm triều để chủ tọa một cuộc họp mật với các triều thần để bàn quốc sự. Bà vẫn xông đại vào vì luôn luôn sợ rằng ông đang tư tình với người đàn bà khác. Ông đã chán nản đến độ, đêm đêm ông lén ra cửa sau, giả làm thường dân để hưởng lạc và để thở hít chút không khí tự do ở bên ngoài cung điện. Như vậy mới thấy rằng, với sắc đẹp “chim sa, cá lặn” và đời sống nhung lụa cũng không giữ nổi tình yêu nếu người đàn bà luôn luôn ghen tuông và cãi vã với chồng.
*Vợ của nhà đại-văn-hào Nga Leo Tolstoi trước khi qua đời, bà đã thú nhận với hai cô con gái: “Chính mẹ là nguyên nhân gây ra cái chết của cha các con”. Đại-văn-hào Tolstoi là một trong những tiểu-thuyết-gia bất hủ. Hai trong những tác phẩm nổi tiếng: War and Peace và Anne Karenina mãi mãi sáng chói qua tất cả mọi thời đại. Ông đã nổi tiếng đến độ những người ái mộ ông theo ông ngày lẫn đêm để ghi chép những lời ông nói ra, dù đó là một lời rất đơn giản và tầm thường nhất. Ông bà Tolstoi trở nên giàu sang, danh tiếng, có địa vị trong xã hội và hai đứa con gái cưng, kết quả của những năm đầu mặn nồng. Bốn mươi tám năm sau ngày cưới, một điều lạ lùng đã xảy đến cho ông làm cho ông thay đổi hoàn toàn. Ông đã cảm thấy thật xấu hổ về những tác phẩm mà ông đã viết. Ông cho hết đất đai nhà cửa để sống một cuộc đời nghèo khó. Ông tự làm giày để mang, làm việc trên những đồng ruộng, xới rơm, bửa củi….Cuộc đời của nhà đại-văn-hào Tolstoi là một tấm thảm kịch. Nguyên nhân gây ra tấn thảm kịch đó là do vợ ông gây ra. Bà thì thích nổi tiếng, sống xa hoa nhung lụa, thích lên xe xuống ngựa, kẻ hầu người hạ. Còn ông, tất cả những thứ đó đều vô nghĩa. Vì vậy, ông đã bị vợ cãi vã, mắng chửi, la hét từ ngày này qua tháng nọ vì ông cho người khác in những tác phẩm của ông mà không cần trả tiền bản quyền và nhuận bút. Một khi ông chống đối, bà lăn xuống sàn nhà, đòi tự tử và đòi nhảy xuống giếng. Vào một đêm, bà vợ già đầy tham vọng này đến quì dưới chân ông và van xin ông đọc lại những đoạn văn tả tình một cách thắm thiết mà ông đã viết về bà lúc hai người mới lấy nhau. Và cả hai ôm nhau khóc.
Cuối cùng, khi ông được tám mươi hai tuổi, Tolstoi đã không thể nào chịu đựng được nỗi bất hạnh của gia đình. Ông đã trốn vợ vào một đêm tháng Mười đầy gió tuyết vào năm 1910, không một ai biết ông đi đâu.
Mười một ngày sau, người ta tìm thấy ông nằm chết cóng tại một trạm ga xe lửa với lời yêu cầu bà vợ không được đến nhìn xác ông.
Đó là một cái giá rất đắc cho bà Tolstoi phải trả cho sự cãi vã, cằn nhằn và tham vọng của bà.
*Nếu bạn đọc lịch sử Hoa Kỳ cũng đã biết tấm thảm kịch vĩ đại về cuộc đời của cố tổng thống Abraham Lincoln là cuộc hôn nhân của ông. Không phải vì cuộc mưu sát, nhưng chính là cuộc hôn nhân. Khi tên Booth bắn, ông Lincoln không biết là ông đã bị bắn. Vì trong gần ¼ thế kỷ bà vợ đã đày đọa, hủy diệt mầm sống của cuộc đời ông hầu như mỗi ngày.
Bà luôn luôn phàn nàn, chỉ trích chồng; không có gì ở ông coi cho được cả. Bờ vai khum khum, bước đi vụng về chân thấp, chân cao, thô kệch, quê mùa.
Bà không thích đôi tai lừa, sóng mũi cong, môi dưới chìa ra và tay chân của ông quá lớn, đầu của ông lại quá nhỏ.
Ông và bà Lincoln đối nghịch với nhau về mọi phương diện. Họ khích bác nhau hàng ngày. Bà thì ăn to nói lớn, giọng nói the thé hàng xóm, láng giềng đều nghe tiếng lúc bà giận dữ, la hét.
Ngay sau khi cưới nhau, ông bà Lincoln dọn vào ở chung với bà Jacob Early góa phụ của vị bác sĩ.
Vào một buổi sáng họ đang dùng điểm tâm không biết ông Lincoln ăn nói hay làm cái gì đó khiến cho bà nổi máu “tam bành, lục tặc”, bà tạt ly cà-phê nóng vào mặt chồng trước mặt mọi người.
Ông Lincoln ngồi chết lịm không nói được nên lời, cảm thấy thật xấu hổ. Bà Early phải chạy đi lấy khăn thấm nước đến lau mặt và áo quần cho ông.
Sự ghen tuông của bà Lincoln thật ngu xuẩn, dữ dội, có một không hai trên cõi đời này, những thái độ, cử chỉ, những cảnh chướng tai, gai mắt bà đã gây ra trước mặt công chúng làm cho bất cứ ai chứng kiến hoặc sau này chúng ta đọc đến đều ghê tởm và kinh ngạc. Cuối cùng bà đã bị bệnh điên. Mỗi khi ai đề cập đến bà đều cảm thấy tội nghiệp, vì họ nghĩ bà bị ảnh hưởng do giòng máu điên khùng xui nên như vậy.
Những sự cãi vã, mắng chửi, giận dữ của người vợ có làm thay đổi cuộc đời của ông Lincoln hay không?. Về một phương diện nào đó, thưa có. Chắc chắn ông đã thay đổi thái độ đối với bà. Ông đã lấy làm hối tiếc về cuộc hôn nhân bất hạnh này và cố tránh mặt bà càng nhiều càng tốt.
Tại tỉnh lỵ Springfield có mười một vị Thẩm Phán, và họ không thể cùng kiếm sống tại đó; vì vậy họ đã cỡi ngựa từ quận này sang quận khác, theo chân ông quan tòa David Davis xử kiện ở nhiều chỗ khác nhau.
Những vị thẩm phán luôn luôn chờ đến cuối tuần để trở lại Springfield sum họp với gia đình của họ, ngoại trừ ông Lincoln. Ông sợ hãi không dám về nhà, không bao giờ dám lại gần tỉnh lỵ Springfield.
Năm này qua năm khác điều kiện sống của Lincoln trong những khách sạn tỉnh lẻ thật là bệ rạc. Nhưng, bệ rạc còn hơn trở về lại dưới mái gia đình với sự cãi vã và phải chịu những trận lôi đình của mụ vợ cộc cằn, thô lỗ.
Vì vậy, những sự cãi vã trong gia đình là những nhát cuốc tự mình đào sâu nấm mồ mỗi ngày để chôn hạnh phúc gia đình.
Nếu bạn là người đã có sẵn máu ghen ở trong người, tôi xin bạn nghiệm xem. Bạn biết được cảm giác. Bạn biết nó và ghét nó. Bạn cảm thấy bị đe dọa, sợ sệt, vô dụng, giận dữ, bất an, bị phản bội…Tất cả những cảm xúc đó giao thoa hỗn hợp với yêu thương. Và khi bạn bị như vậy bạn không còn nghĩ gì khác nữa.
Ghen tuông không phải là ganh tị. Chúng rất khác nhau không những trong sự liên hệ mà còn ở mức độ cảm giác do chúng gây ra. Gây tị luôn luôn liên quan đến vấn đề tiếp xúc giữa hai người, còn ghen tuông ba hoặc nhiều người. Ganh tị thì thường thường về sự vật hơn là con người, nhưng không phải luôn luôn như vậy. Bạn có thể ganh tị về căn nhà hoặc công ăn, việc làm của người hàng xóm. Bạn có thể ganh tỵ với bạn bởi vì vợ hoặc chồng làm nhiều tiền hơn bạn. Bạn có thể ganh tỵ với một người bạn, diện mạo xinh đẹp, con cái tử tế, gia đình hạnh phúc, thơ, văn của họ được đăng báo, tài điều khiển chương trình duyên dáng của họ trước đám đông..v.v..Ganh tỵ vì vậy có tính cách thụ động hơn là ghen tuông, sôi nổi hơn là đau khổ, kích thích hơn là giận dữ.
Ghen tuông và ganh tỵ cả hai đều khốn khổ, nhưng ganh tỵ giống như bị muỗi đốt hoặc đau hơn, như bị ong đốt. Nó đau nhưng không đến nỗi nào. Ghen tuông có thể như con dao bị rỉ sét đâm thấu tới ruột gan và- tùy thuộc vào hoàn cảnh- nó từ từ ngoáy sâu vào. Con người khó mà giết nhau vì ganh tỵ.
Bản chất của ghen tuông là sự sợ hãi hoặc nỗi đau buồn về tổn thương giá trị tinh thần, một sự khuấy động cảm giác bất ổn và giận dữ nhắm thẳng vào người mình yêu.
Ghen tuông là một cơn bệnh đau khổ. Nó làm cho bạn điên cả đầu. Nó làm cho bạn mơ tưởng đến những điều kinh khủng, và làm cho bạn nghĩ đến những điều không thể nào tin được. Khi bạn ghen, bạn như lạc vào một thế giới hận thù vô danh.Bạn nghĩ đến những điều bệnh hoạn để trả thù. Tim bạn đập mạnh và mau huyết hình như dồn ứ lên đầu. Đôi mắt long lên sòng sọc muốn ăn tươi nuốt sống nạn nhân. Mặt mũi nóng bừng. Bạn không thể nào kiềm chế được tính nóng nảy, mặc dầu bạn cố gắng hết sức. Một phụ nữ đã thổ lộ với tôi: “Tôi đã trải qua trạng thái này, tôi thù ghét chồng tôi đến độ tôi muốn giết phứt hắn ta cho rồi. Thật sự tôi không biết chắc chắn, nhưng tâm trí tôi sẽ được thanh thản nếu hắn chết đi. Tôi cảm thấy tôi có thể chấp nhận sự kiện này. Nhưng thấy hắn ta nhởn nhơ, đú đởn với những người đàn bà khác và cố làm mặt lạnh lùng thì đó là một sự chịu đựng không thể nào tin được. Sự đau khổ này cứ chập chờn và luôn luôn dày vò. Đối với tôi ghen tuông vì vậy là một sự bệnh hoạn và tôi ao ước sao tôi biết được cách để chữa trị”.
Một người phụ nữ khác cũng đã từng thổ lộ với tôi: “Anh ấy ăn ở với em gần ba năm chứ ít đâu. Nhưng trong suốt thời gian đó, anh ta vẫn luôn luôn gặp ai cũng bêu xấu em bằng cách moi móc đời tư, con cái, dĩ vãng, gia đình của em…Em có chửi bới trở lại thì anh ta quì dưới chân em mà khóc, xin lỗi và nói vì quá yêu em nên muốn cho mọi người khinh bỉ và coi em như rác rưới để em chỉ thuộc về anh mà thôi. Anh nghĩ xem, đàn ông gì mà ghen tuông đến cái độ đáng tởm như vậy không?”.
Tất cả những bằng chứng hiển nhiên cho chúng ta biết rằng những cảm giác căn bản của con người như bệnh ghen từ thuổ khai thiên lập địa cho đến bây giờ vẫn y nguyên như vậy. Hơn ba trăm năm về trước, bác sĩ Sieur de la Chambre thuộc giới quy’ tộc của Pháp quốc đã viết rằng: “Ghen tuông là một sự tổng hợp giữa yêu thương, ghét, sợ hãi và thất vọng”.
Mặc dầu đã trải qua nhiều thế kỷ tôi không thấy có một định nghĩa nào hay hơn.
Ba trăm năm sau, bác sĩ Philip M. Spielman đã diễn tả cảm xúc đó bằng cách này: “Trong ghen tuông, người ta kinh qua sự xao xuyến, lo lắng, ngờ vực, hoặc một sự mất mát…”.
Các văn, thi sĩ trước tác thuở xưa cũng đã là những nhà tâm-ly’-học. Những tác phẩm văn học vĩ đại cũng đã chứng minh được họ đã diễn tả một cách xác thực về cảm xúc của con người vượt thời gian khi ghen tuông. Nhìn vào tác phẩm “Othello” của văn hào Shakespeare và tác phẩm “Kreutzer Sonata” của văn hào Tolstoi, ta sẽ thấy tài quan sát về thái độ của con người. Chắc bạn cũng đã biết câu chuyện của một tướng lãnh bộ binh đóng quân tại quần đảo Cyprus nổi điên vì ghen. Ông đã bất mãn một trong những sĩ quan cận vệ trung tín của ông bằng cách chọn một viên sĩ quan khác để thay thế trong chức vụ chỉ-huy-trưởng. Viên sĩ quan mới này tìm cách trả thù bằng cách tâu hót với vị tướng đó rằng chính viên sĩ quan vừa mới bị hạ bệ đó đã ngoại tình với bà tướng. Vị tướng lãnh đã rơi vào quỷ kế ghen tuông đến điên cuồng dùng gối đè bà tướng chết ngộp trong lúc bà đang ngủ (có phải uổng của đời hay không?). Sau đó, khi vị tướng khám phá ra tên sĩ quan đó đã dối trá, ông ta đâm hắn chết và dùng gươm tự sát.
Vỡ kịch: “Kreutzer Sonata” của văn hào Tolstoy được diễn vào thế kỷ thứ 19 tại Nga, một câu chuyện ghen tuông kể rằng, một người đàn ông nghi ngờ vợ mình và người nhạc sĩ ngoại tình với nhau. Trong một màn, người nhạc sĩ được mời đến dùng cơm chiều với cặp vợ chồng đó. Ngoài mặt không khí buổi tiệc có vẽ yên lành, nhưng trong lòng của người chồng cơn bão tố nghi kỵ đang ầm ỉ: “Có sự căng thẳng nào đó giữa chúng tôi. Tôi để y’ từng lời nói, mỗi cử động, từng cử chỉ của họ trong suốt buổi ăn tối. Tôi cảm thấy hình như chính tôi là một chướng ngại trong sự hiện diện của họ. Tôi nghĩ: “Tất cả đều tùy thuộc vào tôi, tôi có muốn gặp lại hắn hay không”. Nhưng nếu tôi không gặp gỡ hắn lại có nghĩa là tôi sợ hắn. Không, tôi không sợ hắn. Chính điều đó cứ dằn vặc trong tâm trí của tôi.
Tôi cố kiềm chế hết mình để giữ vẻ tự nhiên. Tôi đã ghen quá nhiều đến ỗi tôi mệt lã người và cần an nghỉ; thứ hai, tôi vẫn còn một chút tin tưởng về sự trung thành, chung thủy của vợ tôi. Tôi đã làm ra vẻ hết sức tự nhiên, suốt buổi ăn tối, trong cái không khí yên tĩnh trỗi lên những khúc nhạc êm dịu, tôi càng cảm thấy khó chịu và tự nghĩ thầm mình đang phá vỡ cái lãng mạn và tình tứ của hai người, nhưng tôi vẫn tiếp tục theo dõi những cử động và những cái liếc mắt đưa tình của họ.
Mặc dầu họ tránh nhìn thẳng nhau, cho đến khi hắn lịch sự rót cho vợ tôi một ly nước sô-đa, họ liếc mắt và cười mỉm chi. Tôi còn nhớ rất rõ, trong sự hận thù sùng sục về cái liếc mắt và nụ cười đa tình đó. Con thú điên cuồng của ghen tuông gầm thét trong hang muốn nhảy phóc ra, nhưng tôi cố gắng hết sức để đẩy nó vào. Tôi cố tự trấn tĩnh: “Đừng có ghen tương một cách hạ cấp như vậy”.
Kết quả sau đó, người chồng đã đâm chết người vợ. Văn hào Tolstoy, ông vua kể chuyện và cũng là một nhà tâm-ly’-học, đã không cho độc giả hiểu bằng chứng thật sự hẳn nhiên giữa vợ mình và chàng nhạc sĩ nọ đã khiến cho người chồng ra tay hạ sát vợ mình.
Nếu bạn đang có máu ghen, bạn hãy đọc thật kỹ đoạn văn trên để nghiệm thử cái cảm giác ghen tương của bạn có đạt được 99% của ông chồng nói trên hay không.
Ghen tuông thật sự là một cảm xúc “có nền tảng”. Tôi tin sự phức tạp của những cảm xúc và những phản ứng này phát xuất từ khuynh hướng có tính cách bảo vệ, sự phô diễn của nó được biết đến kinh qua hành vi cư xử với nhau do bối cảnh chung quanh. Triết gia Charles Darwin đã viết: “Phần lớn những cảm xúc phức tạp hơn thông thường xảy ra đối với những con vật tinh khôn và cho chính chúng ta. Mọi người đều nhận thấy sự ghen tương của một con chó như thế nào khi chủ của nó vuốt ve, chuyển tình cảm đến cho một con vật khác; và tôi cũng quan sát thấy cùng một sự kiện giống nhau đối với loài khỉ”. Nhà tâm-ly’-học William James đã chứng minh một cách thẳng thừng bản chất ghen tương, một vết tích thừa hưởng từ đời ông cha ta còn ăn lông, ở lỗ. Nhà nhân-chủng-học R.F. Fortune đã tả lại một bộ lạc ở miền Tây bán đảo Thái-bình-Dương, nơi đó sự ghen tương là một cá tính hàng đầu của nền văn hóa. Bộ lạc Dobu rất nghèo, sống từng nhóm nhỏ và gia đình này thù nghịch với gia đình kia. Tuy rằng đã là vợ chồng họ vẫn không tin t
ưởng nhau và sợ vợ hoặc chồng mình đi ngoại tình.
Người chồng trong bộ lạc Dobu có thói quen canh chừng vợ mình từng giây từng phút, ngay cả khi nàng đi vào bụi rậm để làm công tác vệ sinh. Sự ghen tương dữ dằn đã khiến ông chồng lúc nào cũng đi kèm sát vợ mình.
Các nhà nhân-chủng-học khác đã cho rằng, dân Ét-ki-mô (Eskimo) tại Alaska, họ không biêt ghen, bằng chứng khi có một vị khách danh dự viếng nhà, thường thì họ cho vợ ngủ chung với vị khách đó. Các nhà nhân-chủng-học đã đúng trong dẫn chứng, nhưng đã sai trong cách suy nghĩ sắc dân này không biết ghen tương dưới những hoàn cảnh khác. Ghen tương là một đức tính bẩm sinh và phổ thông của con người. Nhưng, nguyên do đặc biệt có thể thay đổi từ một nền văn hóa này đến một nền văn hóa khác. Khả năng của những hành động thuộc về tình dục khơi ngòi những cảm giác ghen tương tùy thuộc vào y’ nghĩa gắn liền cho những hành động đó.
Tôi xin tâm sự chung với tất cả các bạn (đặc biệt các phụ nữ, kể cả nhà tôi): Từ thời có con người hiện diện trên cái hành tinh này. Sức mạnh kích thích lớn lao nhất trong từng tinh vân, mạch máu của bất cứ một tên đàn ông nào là luôn luôn muốn “lấy le” với đàn bà, muốn mình vĩ đại trước đôi mắt của mỹ nhân. Những tên “thợ săn” ngày nay không mang về nhà những bộ lông thú nhưng hắn ta biểu lộ khát vọng của hắn bằng cách sắm cho vợ những bộ áo quần đẹp, những kim cương, hột xoàn bóng lộn, xe hơi kiểu mới, dàn máy Karaoke tối tân và vật chất đầy đủ. Trước và sau họ đều có một khát vọng giống nhau. Chỉ có một điều duy nhất thay đổi là: phương cách để làm hài lòng đàn bà. Bạn thử để y’ từ những tên trọc phú tích lũy một số tài sản khổng lồ, quyền lực, danh tiếng lẫy lừng cũng đều có một mục đích chính là để chinh phục mỹ nhân. Nếu tách rời đàn bà ra khỏi cuộc đời của họ thì khối tài sản của họ không còn có y’ nghĩa, sẽ trở nên vô dụng. Chính từ ly’ do này vai trò của đàn bà trong thế giới của đàn ông có một giá trị rất lớn lao.
Xây dựng hay phá vỡ sự nghiệp của chồng bằng cách bạ đâu ghen đó, thì chỉ đem lại đổ vỡ, tan nát gia đình mà thôi. Người vợ khôn ngoan phải biết tìm hiểu bản chất, sở thích của chồng muốn gì, thì không bao giờ còn sợ những người đàn bà khác giựt chồng của mình.

Mây Cao Nguyên



thanks.gif



Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tiếng Chim Vườn Trúc 5 LVD_77
Reply #4162 - 07. Jul 2011 , 10:01
 


...


1.Sống tốt hơn với MỌI NGƯỜI
2.Trước khi nói điều gì với ai, bạn nên tự hỏi 3 điều: 1.  Có đúng không?     2.  Có tốt không?     3.  Có cần không?
3.Hứa ít thôi, nhưng trung thành giữ lời hứa
4.Đừng bao giờ bỏ lỡ cơ hội khen ngợi hoặc nói đôi điều khích lệ ai đó
5.Hãy từ khước nói tiêu cực về người khác; đừng nói chuyện tầm phào và đừng nghe chuyện tầm phào 
6.Hãy nhìn người khác với cái nhìn tha thứ. Hãy tin rằng đa số người đang cố gắng làm điều tốt nhất
7.Hãy giữ tâm trí cởi mở; bàn cãi, chứ không cãi vã.  (Có thể không chịu ý mà không tỏ ra khó chịu)
8.Hãy quên đi chuyện đếm tới 10. Hãy đếm tới 1.000 rồi hãy làm hoặc nói điều gì rất có thể sẽ làm cho tình hình ra xấu hơn
9.Cứ để cho các nhân đức của bạn tự nói về chúng
10.Nếu có ai chỉ trích bạn, hãy coi xem có phần SỰ THẬT nào trong những gì họ nói chăng; nếu có, hãy thay đổi chính mình.  Nếu không có sự thật trong các lời phê bình chỉ trích, hãy quên đi và sống sao cho không ai có thể tin lời nhận xét tiêu cực
11.Hãy trau dồi khả năng khôi hài; tiếng cười là quãng đường ngắn nhất giữa hai người
12.Đừng cứ đi tìm cho được an ủi, thay vì an ủi; đừng cứ đi tìm cho được thông cảm, thay vì thông cảm; đừng cứ đi tìm cho được yêu thương, thay vì yêu thương
13.Cầu chúc bạn luôn an vui!

Bản dịch của P.L. 2007
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tiếng Chim Vườn Trúc 5 LVD_77
Reply #4163 - 08. Jul 2011 , 16:39
 




Bệnh và Lười


...



Cũng như các bà vợ khác ở hải ngoại, vợ tui kỳ này làm biếng quá. Đi làm về là nằm trên giường xem phim bộ, chẳng chịu nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa gì ráo. Tôi có la, nó ấp úng trả lời:
-Em thấy mệt quá, chẳng làm gì được cả. Nằm nhưng không ngủ được nên mới bật máy xem phim, chứ không cố ý xem phim.

Con vợ tui chơi chữ ghê, xem mà không xem, nó biện hộ kiểu này ai nghe cho được.
Tui định bụng hôm nay về mà bếp núc lạnh tanh, sẽ đập tan cái TV ra cho biết mặt. Về nhà, quả nhiên cơm canh không có, đứa con nhỏ hoảng hốt:
-Ba ơi, anh Hai đưa má vào bệnh viện rồi, má bị xỉu phải cấp cứu.

Tui vội vã vào nhà thương. Người ta đã chẩn bệnh xong. Vợ tui có lẽ bị ung thư xương. Hèn chi mấy tuần nay nó đau nhức, than thở mà tui nghĩ nó giả bộ nên không thèm nghe, cũng chẳng đưa đi bác sĩ.

Bệnh ung thư phát mạnh quá, sau vài tuần, bác sĩ cho biết nó không còn ở với tui được bao lâu nữa. Ung thư ngực thì cắt vú, ung thư xương không biết cắt ở đâu ! Phổi vợ tui cũng có vấn đề, vì bao năm qua phải hửi mùi thuốc lá tui hút. Tui không dám nói với nó tui đã nghĩ xấu và giận nó không chịu nấu cơm, dọn dẹp. Cô vợ đầu ấp tay gối bao nhiều năm mà nó đau đớn, bịnh nặng tui cũng không biết. Vậy mà nó vẫn cố gắng đi làm kiếm tiền, chỉ khi về mới nằm liệt ra thôi.

Tui hối hận quá chừng, trốn vào nhà vệ sinh của bệnh viện khóc rấm rứt. Thằng Tây đen nhìn tui ái ngại, hỏi tui có OK không. Tui không biết than thở cùng ai, nên dù tiếng Anh dở ẹt, cũng sổ một tràng. Nó có vẻ thông cảm nhưng chỉ phán được một tiếng “ sorry ” rồi đi ra.

Tui trở vào phòng thăm vợ. Mới mấy tuần mà nó ốm nhom xanh lè, tay chân dây rợ, kim chích chằng chịt. Nó thì thầm:
-Ở đây buồn và ồn quá, em muốn về nhà. Em sẽ nấu món giả cày mà anh thích đó.

Tui vỗ về:
-Em ráng lo nghỉ ngơi, đừng bận tâm.

Tui ráng nấu mấy món ngon đem vào nhà thương, nhưng nó không ăn được nữa. Tui lại khóc. Lạ ghê, trước giờ tui rất oai phong, la mắng vợ con mỗi ngày, uy quyền lắm mà bây giờ mít ướt quá sức …



thanks.gif
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tiếng Chim Vườn Trúc 5 LVD_77
Reply #4164 - 11. Jul 2011 , 14:07
 


Đau tim...


...



Nhiều người tưởng rằng, đau tim là bệnh của ai khác, chứ không phải họ. Lầm to, ai cũng có thể chết bất thần vì đau tim, mà không có một triệu chứng nào báo trước cả. Đau tim, một trong những bệnh giết chết nhiều người nhất tại nước Mỹ. Nhờ khoa học tiến bộ, biết đích danh chết vì bệnh tim. Chứ bên Việt Nam mình thì cứ gọi là “trúng gió”, trúng gió mà chết, nhiều lắm. Bị trúng gió, thì cạo gió, và xoa bóp huyệt đạo lung tung, cũng cứu được rất nhiều người. Đó cũng là một cách kích động cho trái tim đập lại, cho máu lưu thông, mà thoát chết. Cái gì cũng là “trúng gió” cả.
Câu chuyện “trúng gió” tại Mỹ cũng rất nhiều. Trong sở tôi, có một ông chưa được 60 tuổi, buổi trưa gục đầu trên bàn và chết mà không ai biết. Ông bạn ngồi bên cạnh đến lay nhẹ và nói: “Dậy, dậy, trong giờ làm việc mà ngủ, người ta thấy kỳ lắm”. Ông nầy chết trong khi đang làm việc. Đâu phải công việc khó khăn, mệt nhọc và căng thẳng thần kinh lắm cho cam. Công việc cũng nhàn nhã, thong dong, không ai thúc hối, thế mà vẫn chết. Một ông khác, tuổi trên 50, còn độc thân, đi ăn trưa về, vừa buớc vào thang máy, thì quỵ xuống. Bạn đồng nghiệp kêu xe cấp cứu, đến bệnh viện thì đã chết rồi. Nhiều người ngạc nhiên, vì ông nầy trông trẻ trung, dáng vóc khỏe mạnh, lanh lẹ và độc thân, không có ai mè nheo, cằn nhằn đến độ bực mình mà chết.
Một ông bạn, suốt đời không có triệu chứng gì về đau tim cả. Chỉ có bà vợ hay la mắng rầy rà làm ông buồn mà thôi. Một hôm ông ngồi đọc báo chờ vợ trước siêu thị. Bà vợ đẩy xe ra cửa, và nạt ông chồng: “Còn ngồi đó nữa sao? Không phụ tôi đẩy xe ư? Đàn ông gì mà lười biếng quá”. Ông vội vã đến đẩy xe cho vợ, mới đi được mấy bước thì quỵ xuống. Bà vợ nạt: “Già rồi mà đi đứng còn hấp tấp, không ý tứ gì cả. Sao không đứng dậy, mà còn định nằm vạ đến bao giờ?” Thấy chồng nằm vạ lâu, bà cúi xuống kéo áo ông, thấy hai con ngươi đứng tròng. Bà hốt hoảng la lên. Nhưng không kịp nữa. Ông đã bị đứng tim chết rồi. Chính bà kể lại và khóc lóc.
Báo đăng, có ba ông bác sĩ gây mê, chưa đến 50 tuồi, đều chết vì bịnh tim. Cả ba ông đều không có triệu chứng gì về đau tim. Một ông vừa lái xe về nhà. Bà vợ ở phòng trên nghe tiếng ga-ra mở cửa. Chờ mãi không thấy chồng, chạy xuống ga-ra, thì thấy ông gục đầu trên tay lái mà chết. Ông đã bị đứng tim. Một ông khác, vừa chuyển thuốc mê vào cho bệnh nhân sắp mổ, thì gục xuống, và đi luôn. Một ông khác, cũng chết đột ngột tương tự. Đau tim mà chết. Không biết nghề bác sĩ gây mê nầy có lo lắng lắm không, mà giết chết nhiều người tuổi còn khá trẻ. Ngày nay, 50 tuổi được xem là còn trẻ, chứ ngày xưa, vua Khải Định đã ăn mừng “tứ tuần thượng thọ” rồi đó (nhưng vừa mừng thượng thọ 40 tuổi xong thì nhà vua ngã bệnh chết ). Thời nầy, 40 tuổi thì xem như còn xuân xanh lắm, nhiều anh chưa chịu lấy vợ, nhiều chị chưa chịu lấy chồng, vì còn trẻ mà, vội chi?
Bạn tôi, đi làm việc về, đút chìa vào ổ khóa cửa mãi mà không được, cứ trật ra ngoài hoài. Rồi bỗng nhiên quỵ xuống trước cửa nhà. Trong phút nguy cấp đó, anh biết không phải bị “trúng gió”, vội vã mò điện thoại cầm tay, kêu số cấp cứu 911. Anh được chở kịp vào bệnh viện, và đêm đó, bác sĩ đè ra mổ tim ngay. Cứu anh sống. Nhưng không làm việc được, tay yếu không lái xe, trí óc không còn sáng suốt. Vẫn sống bình thường. Hai năm sau, trong khi đang tắm, qụy xuống, và chết vì tim. Có người phỏng đoán, anh chết vì tắm nước quá mát. Máu dồn ra ngoài da để bảo vệ thân thể, tim không còn máu, nên “đi” luôn.
Ông bạn ngồi cạnh tôi, người Mỹ, tuổi chưa được 50, dáng người gầy, thon thả, mỗi chiều sau khi tan sở, chạy bộ ven bờ sông. Một hôm nọ, vợ ông không thấy ông không về, điện thoại hỏi thăm khắp nơi. Hôm sau điện thoại vào sở xem ông có đi làm không. Đi tìm mãi, cảnh sát báo cho bà biết, tìm ra xác ông bên bờ sông. Ông chết vì bị đứng tim.
Một ông bác sĩ mổ tim, tập thể dục mỗi ngày. Cũng không có triệu chứng gì trước về căn bệnh tim. Hôm đó ra sân quần vợt. Vừa đưa vợt lên, thì té qụy xuống, và chết luôn. Không cứu kịp. Một ông khác, trưa nào cũng lái xe đến sở của cô con gái, để cha con cùng đi ăn, và chuyện trò cho vui. Một hôm, trên đường đi, ông thấy đau trong ngực, và biết cần cấp cứu ngay. Ông rán hết sức, lái xe đến thẳng phòng cấp cứu của bệnh viện và khai là đau tim. Nhân viên bệnh viện thấy ông còn lái xe được, và để ông chờ. Chờ lâu quá, ông chết ngay trong phòng làm hồ sơ tiếp nhận cấp cứu. Đáng ra, ông phải dừng lại, và kêu xe cấp cứu ngay. Bởi lái xe, nguy hiểm cho người khác nếu ngất xỉu trên tay lái. Hơn nữa, nếu đi xe cấp cứu, bệnh viện sẽ cứu ông ngay khi mới vào. Nhiều người rất sợ vào nằm chờ trong phòng cấp cứu của bệnh viện. Vì trên đường thì xe hú còi ầm ỹ, gấp gáp lắm, nhưng khi đến bệnh viện, thì để cho người bệnh nằm chờ dài cổ ra, chờ cho chán chê, mà chẳng ai dòm ngó đến. Rồi chán nản quá, họ đứng dậy, ra về mà không cần báo cho bệnh viện biết.
Bạn tôi, buổi tối ngồi xem truyền hình với đứa con trai. Khi hết phim, cháu đến thức bố dậy đi ngủ: “Bố ơi, hết phim rồi, vào đi ngủ.” Lay hoài không thấy bố dậy. Cháu bé khóc: “Bố đừng làm con sợ.” Và bạn tôi đã chết tự bao giờ mà không biết. Chỉ có hai bố con sống với nhau. Tội nghiệp thằng bé, không biết phải làm gì trong tình thế đó.
Nhiều trường hợp khác nữa, thấy tận mắt, nghe tận tai, nhiều quá không kể hết được. Thế mà, tôi cũng như mọi người khác, cứ tưởng bệnh tim là bệnh của ai, chứ không phải của mình. Y hệt chuyện chết chóc, ai đó chết, chứ mình thì không, như sống mãi muôn đời.
Nhiều năm trước, khi đi ra ngoài trời lạnh, tôi cảm thấy nhói nhói trong tim. (nói theo bạn tôi, là cảm thấy đau nhè nhẹ như khi bị phụ tình). Tôi cũng không cần báo cho bác sĩ biết. Một hôm đi khám bệnh, trong lúc nói chuyện đùa cho vui, tôi tiết lộ cái “nhói nhói như bị phụ tình” đó. Ông bác sĩ nầy tử tế, đưa tôi đi đo tâm động đồ. Không biết sao hôm đó, tâm động đồ của tôi bất thường, lặng đi hai nhịp. Nhiều người cho biết, bình thường thì cảm thấy tim đau, nhưng khi đo nhịp tim, thì tim đập bình thường, nên không có dấu hiệu nào cả, bác sĩ cho là tim đập bình thường. Sau đó, tôi được đưa đi thử nghiệm nhiều cách khác nữa. Làm luôn cả thử nghiệm “phóng xạ” (nuclear scanning), bơm chất cản quang vào máu, và soi xem các cơ tim hoạt động ra sao. Tôi được nằm và chuồi vào một cái máy, như sắp phóng tôi vào trong không gian, ở các phim giả tưởng. Sau đó, được xét nghiệm bằng siêu âm xem các van tim hoạt động có bình thường không. Bác sĩ gia đình nói cho tôi biết, có một mạch máu rất nhỏ dưới đáy nhọn của tim bị nghẹt nhẹ. Về sau, tôi nói điều nầy với ông bác sĩ chuyên môn bệnh tim, ông cười và mĩa mai tôi. Vì các thử nghiệm đó, không thể kết luận nghẹt mạch máu tim. Chỉ khi nào làm thử nghiệm soi mạch máu (angiography) mời biết rõ có nghẹt hay không.
Bác sĩ gia đình cho tôi uống thuốc trừ mỡ trong máu (cholesterol), uống mỗi ngày, uống đều đều. Một hôm tôi đọc được tài liệu cho biết, uống thuốc trị mỡ lâu ngày, có thể đưa đến bệnh gan trầm trọng. Bạn tôi cũng dọa tôi về bệnh gan, đưa cho tôi nhiều thống kê đáng sợ về những người bị hư gan vì uống thuốc đau tim. Có lẽ tôi thiên vị, thương lá gan hơn thương trái tim, cho nên tôi ngưng uống thuốc trừ mỡ. Sau đó, tôi thường nghĩ, đâu cần uống thuốc trừ mỡ, không uống, tôi vẫn sống nhăn răng ra đây, có can gì đâu.
Cho đến một hôm, tôi thấy cánh tay trái mỏi trong bắp thịt, hơi tê tê, nhói nhói. Tôi tưởng vì cắt tỉa mấy cây hường mà ra. Nếu đau tay vì tỉa hoa, thì phải đau tay mặt mới đúng, nhưng tôi cố giải thích sao cho tự yên tâm mình. Nghĩ rằng, rồi bắp thịt sẽ hết đau. Nhưng sau đó, nhiều hôm đang tập thể dục nữa chừng, thì mệt dữ dội, phải ngưng tập năm bảy phút mới tập lại được. Sau đó, mỗi lần xách cái gì nặng, cũng mau mệt khủng khiếp. Những lúc đi ra ngoài trời lạnh, thì mệt ngất, đi không được, phải quay về. Thêm vào các triệu chứng đó, là thỉnh thoảng nghe nhói trong tim, ở ngực, nhưng không xác định được chắc chắn đau chỗ nào. Có đêm đang ngủ, nghe nhói tim thức giấc dậy. Những lúc nầy, là tim đau, nếu được “thăng” ngay, thì khỏe khoắn và nhẹ nhàng lắm. Không đau đớn chi nhiều cả.
Với những lời khai bệnh như trên, ông bác sĩ gia đình vẫn cười, cho rằng chưa đáng chuyển qua bác sĩ chuyên môn, và chỉ cho uống thuốc. Dù ông nầy rất tử tế, rất tốt. Khi tôi khai có ngày bị đau nhói trong ngực và mệt đến hai ba lần, ông mới chuyển qua bác sĩ chuyên môn về tim. Qua lời khai, ông bác sĩ nầy biết ngay là tôi bị nghẽn mạch máu tim. Ông giải thích, và cho tôi biết có 3 cách chữa trị. Thứ nhất là uống thuốc để cầm cự. Thuốc không chữa được bệnh, mà chỉ làm mạch máu giãn to ra, cho máu dễ lưu thông hơn, khi nào không uống thuốc, thì mạch máu không gĩan, và lúc đó có cơ nguy. Cách thứ hai là đút vào chỗ nghẽn một cái ống kim loại như cái lò xò lưới, rồi cho ống phình ra, ép chất mỡ vào thành mạch máu, để máu có thể lưu thông qua “ống cống” đó. Cách thứ ba, là lấy ống tĩnh mạch ở chân, rồi nối bắc cầu băng qua chổ nghẽn, cho máu lưu thông theo đường mới. Cả ba cách, chất mỡ vẫn còn nằm đó, nguồn bệnh vẫn còn đó, nhưng máu huyết được lưu thông, thì bớt đau, hoặc bớt nguy hiểm cho tính mạng. Ông hẹn ngày, và nói sẽ đút cái “ống cống” vào mạch máu cho tôi, dễ lắm, chưa đầy nữa tiếng thì xong. Chỉ nằm bệnh viện một hôm rồi về nhà. Tôi yên chí lớn. Sá gì một hai cái ống kim loại nằm trong thân thể.
Đúng ngày hẹn, ông bác sĩ cho đè tôi ra, cắt mạch máu ở háng, đút cái ống thông lên tận tim. Thật lạ, tôi không thấy đau đớn chi cả. Chỉ khi ông bơm thuốc nhuộm vào mạch máu qua cái ống, thì cảm thấy nóng nóng, ấm ấm. Tôi nhìn vào màn truyền hình, thấy màu đen tỏa ra nhiều nhánh như hệ thống thượng nguồn của sông rạch. Ông bác sĩ chỉ cho tôi chỗ mạch máu bị nghẹt. Ông nói, mạch nầy đã nghẹt 100% nếu không thì sẽ thấy máu đi vòng qua bên kia. Ông cho biết hai mạch bị nghẹt nặng, một mạch khác bị nghẹt 60%. Không thể đặt “ống cống” thông (sten) được. Ông cắt cử bác sĩ giải phẩu cho tôi, và định luôn ngày mổ banh ngực. Tôi cũng hơi ngạc nhiên, và không ngờ tình trạng trái tim của mình tệ đến thế. Rồi tôi làm đủ các thủ tục. Được dặn dò điều gì phài làm trước ngày lên bàn mỗ. Cho tài liệu đọc, để biết sơ sơ về mổ cái gì, mổ ra làm sao, và làm cái gì trong lúc mổ.
Để biết lý lịch và kinh nghiệm của ông bác sĩ sắp giải phẩu cho tôi, tôi mở internet ra, vào Google, rồi đánh máy tên ông bác sĩ vào. Mở cái web có tên ông ấy ra, tôi sẽ biết rõ năm sinh, học trung học ở đâu, đại học ở đâu, tốt nghiệp năm nào, làm ở nhà thương nào bao nhiêu năm, làm gì, được huy chương, tưởng thưởng nào. Tôi không ngờ, ông bác sĩ sẽ mổ cho tôi, là trưởng khoa tim ở bệnh viện tôi sắp nằm, và ông nầy có rất nhiều kinh nghiệm trong việc mổ tim.
Tôi về nhà, lục internet xem về mổ tim. Qua mạng lưới Google, tôi tìm mục mổ tim (open heart surgery), tìm ra được rất nhiều bài viết, phim chiếu rất rõ ràng, hay. Có nhiều mục chiếu video cuộc mổ tim. Chiếu từ khi rạch ngực, cưa đôi cái xương sụn nối với các xương lồng ngực, banh lồng ngực ra, và khâu vá, mổ, đóng lại. Xem thì hơi ớn, vì thấy ghê quá, banh toác bộ xương sườn ra, mà mằn mò, khâu vá như một ông thợ may vụng về tập may, trong khi trái tim vẫn đập thoi thóp co bóp. Nếu không “cóc cần” mọi sự, thì e cũng lo lắm. Ai sắp mổ ngực, nếu sợ chết, thì đừng xem các video nầy mà sợ. Không thấy, không biết, thì yên tâm hơn. Đỡ sợ.
Trước khi mổ tim mấy ngày, bệnh viện dặn dò tôi làm phải giữ gìn sức khỏe kỹ lưỡng, đừng để bị ho hen, cảm cúm, Vì nếu bị bệnh khác, thì cuộc mổ sẽ hoãn lại, hoặc bị nhiểm trùng trong khi nổ, rất khó bình phục và nguy hiểm. Họ phát cho tôi khá nhiều tài liệu để đọc, nhiều giấy tờ dặn dò làm việc gì trước, việc gì sau, phải ghi xuống giấy để nhớ theo thứ tự. Cái bàn của tôi, vung vải giấy tờ lộn xộn. Biết là có thể “đi đong” cái mạng già trong cuộc giải phẩu, tôi làm một bảng liệt kê nhắc nhở và dặn dò bà xã phài làm gì, làm gì, nếu tôi không còn nữa. Điều cần nhất là đừng có khóc lóc, buồn bả, vì chết cũng là một tiến trình của đời sống. Đừng có làm đám tang um sùm, đừng tụng kinh gõ mõ cầu siêu, cũng đừng cáo phó, đừng vòng hoa, đừng hòm tốt. Giản dị đem thiêu, rồi lấy tro. Sau đó, làm gì với mớ tro đó cũng được.
Trước khi mổ mấy hôm, tôi giữ gìn vệ sinh kỹ lắm. Mặc thật ấm áp, ăn uống điều độ, ăn chất hiền lành, ngủ nghê đầy đủ. Ít dám đi ra ngoài, tránh đám đông. Thế mà trước khi mổ hai hôm, gia đình đứa cháu kêu điện thoại, nói là còn chừng bốn mươi lăm phút nữa thì sẽ ghé thăm. Họ đi xa bốn trăm dặm để thăm tôi, lẽ nào từ chối được. Họ nói là nghe cậu sắp đi mổ, đến thăm và chúc may mắn. Tôi và vợ vôi vã dọn dẹp lại căn phòng khách bừa bãi, lộn xộn, quét nhà, lau chùi, đang bệnh mệt, lại mệt thêm, giữa mùa đông mà mồ hôi vã ra. Mấy lần vợ chồng mệt quá, gắt nhau. Cả gia đình đưá cháu gồm năm người, vừa ho hen, vừa hít mũi sụt sịt. Họ ngồi trong phòng khách mà nhảy mũi lia lịa, làm bà xã tôi sợ hải, tái mặt. Tôi cũng ngại mình bị nhiễm bệnh, chỉ cười mà không dám nói ra. Họ ngồi chơi chừng một tiếng đồng hồ. Tôi cũng mệt lắm, nhưng không dám đi nằm. Sau khi gia đình đứa cháu đi rồi, chúng tôi vội vàng bày lại giấy tờ cần thiết ra bàn lại, và nhất định không bốc điện thoại. Ai kêu cũng không bắt. Bệnh viện có gì khẩn cấp thì nhắn lại trong máy. Bây giờ, tôi mới có cái kinh nghiệm là đừng đi thăm ai trước khi họ sắp lên bàn mổ, và đừng thăm họ sau khi họ mổ xong về nhà. Vì thời gian nầy, sức khoẻ của họ rất mong manh, rất dễ bị nhiễm trùng từ người khác. Vã lại, họ đang mệt, đừng làm họ mệt thêm, mình thì vì thương mến họ, đến thăm viếng, nâng đỡ tinh thần, và nếu không thăm, thì sợ bị trách là vô tình. Nhưng nếu chờ họ bình phục rồi đến thăm thì tốt hơn, vui hơn.
Bệnh viện hẹn tôi 5 gờ sáng. Tôi phải dậy lúc 3 sáng giờ sửa soạn, 4 giờ thì anh bạn hàng xóm lái xe đưa tôi đi. Đến nơi, bệnh viện còn đóng cửa. May nhà tôi không xa bệnh viện, có nhiều bệnh nhân phải ngủ tại khách sạn đêm trước đó, để kịp giờ hẹn.
Những y tá, nhân viên làm thủ tục giấy tờ trước khi lên bàn mổ rất dịu dàng, vồn vã, tử tế. Cũng làm cho tôi cảm thấy vui trước khi lên bàn mỗ. Nhắc tôi rằng, đời còn có nhiều người dễ thương lắm. Một ông y-tá già, cầm cái dao cạo điện, hỏi han tôi ngọt ngào, và ông bắt đầu cạo lông lá cho tôi, cạo từ dưới háng cạo lên bụng, ngực. Trơn tru, sạch sẽ. Ông vừa cạo vừa mĩm cười. Sau đó, tôi được đẩy vào phòng mỗ. Trên đường vào phòng mỗ, tôi nghĩ rằng, mình đã về hưu được đúng hai năm, đã được nghỉ ngơi, thong dong, đi chơi, vui thú, làm biếng, không lo lắng, không bận rộn, nhàn nhã, thảnh thơi. Thế thì hôm nay, nếu cuộc giải phẩu thất bại, cái thân nầy được chở xuống nhà xác, thì cũng khỏe, không có gì để tiếc nuối cả. Nghĩ thế, tôi sướng quá, và cười thành tiếng. Ông y-tá đẩy xe ngạc nhiên, chắc chưa thấy một “thằng điên” nào vui vẻ cười tươi như vậy trước khi được mổ tim, nguy hiểm đến tính mạng. Ông hỏi tôi cười cái gì, giờ nầy mà còn cười được, không lo lắng hay sao. Tôi cho ông biết lý do tại sao tôi cười sung sướng, ông vỗ vào chân cái bộp, và khen tôi chí lý. Thực tâm mà nói, thì sống chết đối với tôi, cũng không quan trọng lắm. Không chết trẻ, thì chết gìa. Không chết bây giờ, thì sau nầy cũng chết. Con người phải già, phải chết, để cho các thế hệ trẻ lớn lên thay thế, thế giới sung sức hơn. Cứ thử giả dụ như, con người không chết, thì bây giờ, cả thế giới đầy cả người già lụ khụ, già chiếm chín phần, trẻ chỉ một phần. Thế giới nây toàn ông bà già mấy trăm tuổi, chống gậy lê từng bước, xe lăn đầy phố phường, đường xá. Thế thì lấy ai mà sản xuất, nuôi nấng nhân loại.
Bởi vậy, tôi bình tỉnh, và nghĩ rằng được sống cũng vui, mà được chết, cũng vui không kém.
Vào phòng mỗ, từng y tá tự đến giới thiệu tên tuổi, và cho tôi biết phần hành của họ. Tôi cũng vui vẻ chào, nói vài lời xả giao bình thường. Khi bác sĩ gây mê đến, xưng danh, và nói cho tôi biết, ông sẽ chuyền thuốc mê cho tôi. Tôi chỉ kịp chào xã giao, và sau đó, mê man ngay, không còn biết trời trăng chi nữa cả. Giá như, có chết khi đó, thì cũng được nhẹ nhàng, êm thấm, mau và tiện lắm.
Tôi hoàn toàn không biết việc gì đã xẫy ra. Chừng mười giờ sau, tôi mơ màng tỉnh dậy trong phòng “hồi sinh”. Nghe tiếng bà y tá kêu lớn, và vặn nhạc lớn, kêu tôi mở mắt ra, đừng nhắm mắt lại. Tôi cố gắng hết sức, mà hai mí mắt cứ kéo trì xuống, cứ he hé chút xíu, lại bị nhắm lại. Tôi cũng nhớ là mình đang qua cuộc giải phẩu tim. Nghe tiếng bà xã tôi phụ kêu với bà y tá, tôi cố gắng mĩm cười cho vợ yên lòng. Nhưng không biết miệng có cười được hay không. Khi tôi mở mắt đưọc, tôi thấy bà y tá, bà chị tôi và bà xã đang đứng bên giường lo lắng. Tôi đếm được hai mươi mấy cái ống nối vào ngực, vào họng, vào tay, vào mũi, và có tiếng xì xèo của cái máy bơm nào đó, mà tôi tưởng đâu bên cạnh giường có cái hồ nuôi cá, máy bơm nước đang chạy. Tôi thầm nghĩ, thế là cũng chưa “đi đong” cái mạng già được. Thuốc mê làm tôi hơi buồn nôn và chóng mặt.
Suốt đêm hôm đó, một bà y tá da den, mập ú, thức và chăm sóc tôi. Chừng mươi phút, mười lăm phút, bà vào châm thêm thuốc vào bình dang treo, châm thêm máu, xem lại biểu đồ nhịp tim, ghi chú vào sổ. Công việc liên miên, không biết thủ tục bắt buộc, hay bà là người có lương tâm, nên làm việc hết lòng. Rồi rút máu tôi, tiêm thêm thuốc, nhiều lần kê lại gối nằm sau lưng tôi, hỏi han tôi rất tử tế, dịu dàng. Cổ tôi khô như đốt. Bà cho tôi cục nước đá nhỏ như viên kim cương, ngậm trong miệng cho đỡ khát. Khi đó, đúng là quý viên kim cưong ngậm trong miệng. Không được uống nước. Tôi khôi hài, tự ví bà y tá là Đức Bà Quan Âm đang ban giọt cam lồ (cục nước đá) cho người khổ nạn. Suốt một đêm, bà không ngủ, loay hoay quanh giường tôi. Tôi thật tình cảm động. Có những người vì nghề nghiệp, chỉ làm cho xong bổn phận, làm vừa phài thôi. Bà y tá nầy, làm với cả tấm lòng, tưởng như tôi là thân nhân ruột thịt trong gia đình.
Vừa mổ xong chiều hôm qua, mà sáng nay, lúc 5 giờ sáng, y tá đã bắt tôi ngồi dậy trên ghế, dây nhợ lòng thòng hơn hai chục sợi dính từ mũi, miệng, ngực, bụng, chim. Tôi không thể tưởng tượng được, có là muốn hành hạ bệnh nhân chắc. Mệt và chóng mặt lắm. Bà y tá bảo tôi phải ngồi như vậy trong một giờ đống hố. Ngồi được chừng 25 phút, hết sức chịu đựng, tôi xin bà cho mằm, vì mệt quá.
Nằm phòng hồi sinh được hai đêm, sáng hôm sau họ đẩy tôi xuống phòng bệnh thường, và bắt tôi tập đi bộ mỗi ngày và tắm. Khiếp, vết thương dài hơn hai tấc, còn rỉ máu còn tươi , và nhiều cái lỗ trên ngực, có ống lớn bằng ngón tay nối từ trong tim, trong phổi lòng thòng ra ngoài, dính với cái máy, cái bình. Thế mà bắt tôi tắm vòi sen, tắm xong y tá dùng khăn chậm khô ngực, không dám lau.
Trước khi đi mổ, bà xã tôi ép ăn, để có đủ sức khỏe mà qua cuộc giải phẩu. Tôi ăn cho vợ vui. Nhưng sau khi mổ xong, bị bón. Cái ruột già căng cứng như muốn nổ ra. Ba bốn ngày không đi tiêu được. Không được rặn, vì sợ các mối chỉ may tại nơi mổ bung ra. Hai y tá cho tôi uống nước trái mân đen, cũng không hiệu quả. Tôi phải dùng đến thủ thuật đề cho phân ra, mà cũng vô hiệu. Cái bụng cứng ngắt, rất đau đớn, khó chịu. Y tá cũng không giúp tôi được gì. Đêm nằm trên giường, tôi nghĩ thầm, chắc mình không chết vì bệnh tim, mà chết vỉ vỡ ruột già. Cứ lăn lộn mãi, có khi thiếp đi chừng năm phút. Tôi gần như mê sảng. Trong thời gian đau ốm, bịnh hoạn, khi nào tôi cũng giữ được tinh thần khôi hài, ngạo nghễ, xem thường, thế mà hôm nầy, tinh thần tôi xuống lắm. Khi nữa đêm, tôi hé mắt ra, trong bóng mờ, thấy một bà y tá da đen. Lúc nầy là đổi phiên trực gác của các y tá chăm sóc con bệnh. Ngọn đèn phiá sau người y tá làm thành một vòng hào quang trên đầu bà. Tôi vốn không tin theo một tôn giáo nào, và cũng chẳng tin vào thần thánh, nhưng buột miệng thều thào hỏi: “Có phải bà là thiên thần mà Thượng Đế gởi xuống để giúp tôi không?” Bà cười, nhẹ nhàng đặt tay lên trán tôi, và hỏi, bà có thể làm gì để giúp tôi không. Tôi nói với bà, là tôi có cảm tưởng cái ruột già của tôi sắp nổ tung vì bón mấy hôm nay. Bà mau mắn cho tôi thuốc nhét hậu môn. Không kết quả. Bà bảo tôi nằm nghiêng, co chân, và trải nhiếu khăn ra giường, quấn nhiều khăn làm vòng đai bao quanh vùng khăn trải. Rồi bà đưa ngón tay vào hậu môn, mà móc phân ra từ từ, từng chút một. Cẩn thận, nhẹ nhàng. Khi phần cứng của phân moi ra hết, thì phần bên trong chạy phọt ra. Tôi thấy người nhẹ như đang bay bổng lên không trung. Như trên vai mọc cánh, đang bay lượn giữa trời. Khỏe hẵn. Bà y tá dọn giường, và cho tôi viên thuốc ngủ. Tôi cám ơn bà. Nụ cười trên môi bà hiền từ làm tôi liên tưởng đến những bức tượng Quán Thế Âm Bồ Tát. Tôi nắm lấy tay bà mà cám ơn. Dù đã được uống viên thuốc ngủ, nhưng khi bà đi rồi, tôi vẫn cảm động thao thức mãi. Nằm không yên, tôi lấy giấy bút, trong cơn xúc động vì lòng tử tế, vì tình người lai láng, tôi viết một bài thơ, nhan đề là “Belinda”, tên của bà y tá. Có lẽ cũng là loại thơ con cóc. E rằng, lời lẽ cũng ngô nghê như một ông ngoại quốc làm thơ bằng tiếng Việt. Viết xong bài thơ, tôi yên tâm ngủ một giấc dến sáng. Đêm hôm sau, tôi đưa cho bà. Đọc xong, bà cảm động, ôm tôi mà khóc. Bà nói riêng cho tôi biết, bà là nữ Mục Sư đang điều hành một nhà thờ tin lành trong thành phố nầy. Đúng là bà có trái tim của một nữ Thánh. Có lẽ, trước khi đi mổ lớn, chỉ nên ăn thức ăn lỏng, đừng ăn chất đặc, chất xơ, vì thế nào cũng bị bón.
Ông bác sĩ giải phẩu cho tôi cũng rất tử tế. Nhiều hôm sau ca mổ, đã 9 giờ đêm, ông còn ghé thăm tôi, hỏi han kỹ lưỡng, dịu dàng. Cái lưng ông còng xuống, có lẽ do cứ cúi xuống lâu trên bàn mổ mải thành còng lưng. Tôi nghĩ, đa số những người làm việc trong bệnh viện nầy, ngoài mục đích mưu sinh, còn cả một say mê nghề nghiệp, và cả tấm lòng nhân từ.
Sau khi mổ, vết cắt lớn, mà tôi không thấy đau đớn, nhức nhối gì cả. Hồi phục rất mau, vết thương kéo da cũng nhanh, làm các y tá và bác sĩ ngạc nhiên. Cũng nhờ một ông bà con có kinh nghiệm dặn, khi nào cảm thấy đau nhức sơ sơ, thì xin thuốc giảm đau ngay, đừng để cho đau quá, vì phải có thời gian, thuốc mới hiệu nghiệm. Trong thời gian dưỡng bệnh, tôi ráo riết ôn lại tiếng Pháp để chuẩn bị đi chơi Âu Châu, nên cũng không có thì giờ nghĩ đến bệnh, đến đau đớn.
Dẫm lên chân bác sĩ, tôi viết sơ về các bệnh dau tim, như múa một đường quyền hoang dại. Sách viết rằng, bệnh liên quan đến tim, rất nhiều khi là “những bước chân âm thầm”, không báo trước. Bệnh tim có nhiều loại khác nhau. Thông thường nhất là suy tim, nghĩa là tim không chuyển vận máu đủ cho nhu cầu. Cứ 100 ngưòi Mỹ, thì có 1 người bị bệnh nầy. Nước Mỹ có hơn 2 triệu người suy tim. Tốn phí bệnh viện rất lớn. Trong một năm, những người bị suy tim chết đến 15%, Kế dến dau tim bẩm sinh, sinh ra đã bị đau tim rồi, vì cấu tạo tim mạch không được bỉnh thường. Cứ 1000 em bé sinh ra, có đến 6 đến 8 em bị đau tim bẩm sinh. Bệnh nầy chữa được, bác sĩ sẽ mổ và điều chỉnh lại. Sau nữa là nghẽn mạch máu tim và động tim. Một năm có hơn 1.5 triệu người Mỹ bị bệnh nầy. Sẽ có hơn 500 ngàn ngưòi chết, và khoảng 300 ngàn người đưọc mổ tim. Kế đến là bệnh tim đập sai nhịp và bất tỉnh. Sau đến là van tim bị hư hỏng, rồi đến bệnh mạch máu bị thương tật, bị phình, teo. Cuối cùng là màng bao tim bị bệnh. Ai muốn biết rõ hơn, xin vào thư viện mượn cuốn “Mayo Clinic Heart Book” mà đọc, rất hay, viết cho người thường đọc.
Kinh nghiệm của những người đau tim cho biết, khi có ít hay nhiều triệu chứng sau đây, thì đừng nên coi thường: đau ngực, thở gấp, hay mệt, sưng, bất tỉnh, nhức đầu lâm râm, nhịp đập tim bất thường, tê tay hay chân, màu da không bình thường, té xỉu, thay dổi bất chợt về thị giác, nói năng, và cảm xúc.
Khi nào thì nên đi bác sĩ? Khi triệu chứng đau tim mới có, triệu chứng càng lúc càng nặng, triệu chứng trở nên trầm trọng, triệu chứng làm thành lo lắng, triệu chứng tái diễn.
Những người yêu nhiều thì thường bị nhói tim, không biết có chuyển qua bệnh đau tim không. Nhưng những người ăn nhiều chất béo bổ, chắc chắn sẽ đau tim, cho nên có rất nhiều người sợ các chất béo, ngọt, mặn, như sợ thuốc độc. Lo lắng, bị áp lực, muộn phiền nhiều cũng sinh ra đau tim.
Bởi vậy, có ông Mỹ đau tim nằm chung bệnh viện với tôi, nói đùa rằng: “Bà nào muốn làm goá phụ sớm, thì cứ cằn nhằn ông chống cho nhiều vào, rồi thế nào cũng được mãn nguyện sớm.” Mấy bà nghe, háy nguýt ông sắc như dao chém./.

Nguồn: Internet

thanks.gif

Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tiếng Chim Vườn Trúc 5 LVD_77
Reply #4165 - 19. Jul 2011 , 16:54
 


Saigon, nỗi nhớ

Tạp ghi Huy Phương


...
 
Mỗi người miền Nam đều có một quê hương, một thành phố, dù đó là Ðà Lạt, Nha Trang, Cần Thơ hay Sóc Trăng... nhưng tôi nghĩ rằng mỗi người dân miền Nam từ ngày rời bỏ quê hương ra hải ngoại đều có một chút Saigon mang theo.
Ðó là kỷ niệm của những ngày trọ học, chỗ sinh sống làm ăn, hay nơi một lần ghé qua để chuẩn bị cho một chuyến đi xa. Chúng ta không nhớ Saigon với phong cảnh hữu tình, tiếng thông reo hay câu hò trên bến nước, mà nhớ nhiều đến âm thanh của một Saigon rộn rịp không bao giờ ngủ, với tiếng động cơ xích lô máy nổ giòn giã buổi sáng ra chợ, tiếng chuông xe thổ mộ leng keng, tiếng rao hàng lanh lảnh mà ngọt ngào hay tiếng “sực tắc” của xe mì qua xóm... Saigon với âm thanh tiếng chuông sáng của Vương Cung Thánh Ðường, tiếng chim sẻ rộn ràng trên tàng cây xanh quãng đường Hồng Thập Tự hay tiếng còi tàu rời bến Khánh Hội. Saigon còn cho chúng ta mùi vị khó quên, dù ngay đó là hương cà phê bốc lên từ cái quán cóc đầu ngõ, mùi xăng khét lẹt trên đường hay cả mùi cống rãnh của con kinh ở xóm ngoại ô.
Tôi biết Saigon từ năm mười bảy tuổi. Bà bác họ giới thiệu cháu bà với lối xóm: “Nó ngoài nước Huế mới dô!”, thì ra chỉ có những người như bác mới là “người Diệt”. Ðối với tôi, Saigon thuở ấy đúng là một “nước khác”, có nhiều điều lạ lùng mà tôi chưa hề thấy, hề nghe. Từ những xe taxi Renault 4 sơn màu xanh nhỏ nhắn, chiếc xích lô máy nổ phành phạch, những rạp “ciné permanent” (thường trực), tờ bạc giấy một đồng được xé đôi, xe nước mía Viễn Ðông quay tay và khay “phá lấu” của chú Chệt trước chùa Chà, góc Pasteur và Bonard. Thuở ấy, lần đầu tiên trong đời tôi được ăn miếng phá lấu chấm tương ớt do người bạn mời, mà ăn ngoài đường phố đông người qua lại, tôi ngượng chín người, cứ nhìn quanh, xem có ai quen biết với mình không, mới rụt rè đưa miếng gan gà lên miệng. Từ đó, tôi học cách sống của Saigon, nghĩa là thói quen và cả phong tục, thảo nào mấy năm sau khi trở lại Huế, cha tôi đã nói với tôi: “Ði Saigon về, mi thay đổi quá nhiều!”
Phần tôi không bao giờ quên Saigon với những cơn mưa mau, những chiều nghỉ học trong rạp thường trực Bonard (Vĩnh Lợi), mùi vị của bát phở “Bắc di cư” Hợp Lợi, Kim Long ở đầu đường Lý Thái Tổ hay trong con hẻm Pasteur. Về sau khi dọn về Xóm Cỏ, Dakao, rồi Thị Nghè, tôi biết thêm “cái bình dân” của những quán cà phê thâu đêm, nhưng sinh hoạt buôn bán lúc về sáng, con kinh nước đen và những cái cầu cá, nơi gặp gỡ của bà con lối xóm.
Ai lại không có một chút Saigon trong trí nhớ, đây Duy Tân với “uống ly chanh đường, uống môi em ngọt”, đó Tân Ðịnh với “em tan trường về, đường mưa nho nhỏ”.
Saigon vẫn tượng trưng cho một vùng đất quê hương, tỏa sáng như ngọn hải đăng cho bao nhiêu đợi chờ và hy vọng, cũng là tiếng gọi thầm kín của một thời của miền Nam. Mất Huế chỉ là mới bỏ Huế mà đi, mất Phan Rang cũng còn hy vọng, nhưng mất Saigon là mất cả nước. Ta bỏ Huế ngậm ngùi ra đi nhưng mắt còn khô lệ, ta nhìn lại Phan Rang, lòng tan nát, mắt đã đỏ hoe, nhưng khi phải bỏ Saigon, Saigon mờ trong màn nước mắt. Như Cao Xuân Huy, đóm lửa thuốc lào cháy đến đầu tay không thấy nóng, như những người tù binh từng vào sinh ra tử, trong đất địch ngồi nín lặng mất hồn. Saigon mất rồi, đất trời sụp đổ, niềm hy vọng cuối cùng đã tắt lịm.
Saigon từ ngày ấy đổi tên, nhà nhà đóng cửa tắt đèn, những dòng nước mắt nghẹn ngào nuốt ngược vào lòng. Bạn bè đã bỏ Saigon ra đi trong cơn hối hả, anh em tôi rời Saigon trong chuyến xe bịt bùng đi vào nơi tù đày thâm sơn cùng cốc, và chị, tay xách tay bồng trên chuyến xe lam giã từ Saigon đi vùng “kinh tế mới”. Hôm nay đầu ngõ, tiếng loa trấn áp, dọa nạt thay cho tiếng nhạc vàng. Nhiều tượng đài lịch sử bị phá đổ, những khẩu hiệu biểu ngữ kéo đỏ mặt đường.
“Từ thành phố này người đã ra đi” tha phương cầu thực, để mười mấy năm sau mang đại họa về cho đất nước. Từ đó như Trần Dần: “Tôi bước đi, không thấy phố, không thấy nhà. Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ!”
Saigon bây giờ còn chăng chỉ còn trong trí nhớ. Những người trở lại Saigon hôm nay như trở lại căn nhà ngày xưa yêu dấu một thời, nhưng căn nhà đã đổi chủ, trên những con đường đã đổi tên, với số nhà đã xóa vết. Con chó giữ nhà sủa dai người khách lạ đang tìm về ngôi nhà của chính mình thuở trước, bùi ngùi trước “dẫy thềm hoa rụng, biết người ở đâu?” Anh em chúng tôi mỗi người một ngả, kẻ đã nằm dưới biển sâu, người nắm xương rừng thẳm, oan khuất chưa tan. Chúng tôi, những người cầm súng một thời, canh cánh bên lòng, xót xa đã để mất Saigon.
Chúng ta nhớ nắng Saigon “em đi mà chợt mát” nhưng cũng không quên mưa Saigon “rồi chiều mưa ai đón đưa em”. Ngày đã đau nỗi mất Saigon “ta mất người như người đã mất tên”, nhưng đêm lại nhớ Saigon trong từng kỷ niệm “tiếng nhạc vàng gọi từng âm xưa, ánh đèn vàng nhạt nhòa đêm mưa”.
Chúng ta đã bỏ Saigon ra đi, nhưng từng con đường, từng góc phố vẫn còn như hiển hiện trong tâm trí chúng ta. Từng tiếng chim, từng tiếng guốc, từng tiếng chân ngựa của chuyến xe thổ mộ buổi sớm mai, cả từng tiếng còi xe vội vã... Saigon vẫn như sống dậy mỗi ngày trong nỗi nhớ khôn cùng.
Một câu nói thoạt nghe rất đơn giản nhưng là một danh ngôn: “Mất đất nước là mất tất cả.” Ðòi lại sông núi có khi phải dùng súng dùng gươm, đòi lại một cái tên thành phố không thể nói bằng lời. Khi chế độ Cộng Sản đi vào quá khứ, thành phố này lại là của ta.
Năm 1924, suy tôn các lãnh tụ Cộng Sản, Liên Xô đổi tên thành phố Saint Peterburg thành Leningrad. Năm 1925, Volvograd trở thành Stalingrad. Tháng 5 năm 1975, Cộng Sản Việt Nam quen thói học đòi, xóa tên Saigon đổi ra “thành phố Hồ Chí Minh.” Trên văn bản, báo chí, có năm chữ, nhưng khổ nỗi người Việt không ưa nói dông dài, cắt bớt ba chữ chỉ còn lại hai, bỏ tên Hồ Chí Minh mà gọi gọn là “thành phố”. Do đó người dân Cần Thơ nói lên “thành phố” thì phải hiểu là đi Saigon, dân Hà Nội nói “vào thành phố” là vô “Saigon”. Nhưng rồi Hochiminh City sẽ còn tồn tại được bao lâu?
Năm 1961, tên Stalin phải chịu số phận đào thải để trả lại tên cho Volvograd. Năm 1991, tên Lenin bị xóa bỏ cho thành phố St. Peterburg hồi phục tên mình. Volvograd mang tên Stalin được 36 năm, St. Peterburg tròng vào cổ tên Lenin lâu lắm cũng chỉ được 66 năm. Saigon sẽ về lại với chúng ta, cũng như chúng ta sẽ về lại với Saigon, tên Hồ Chí Minh sẽ bị chôn vùi theo số phận của các “sư tổ” Lenin, Staline theo những cơn sóng thần lịch sử. Chúng ta về để xây lại phần mộ anh em trong nghĩa trang điêu tàn, thắp nén hương trên mồ mả ông cha, cúi đầu gửi một lời tạ lỗi vì chúng ta đã để mất Saigon.
Bây giờ ngày tháng qua mau, đất khách tuổi già, quê người tóc bạc... Saigon vẫn còn là một nỗi nhớ.


thanks.gif
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tiếng Chim Vườn Trúc 5 LVD_77
Reply #4166 - 19. Jul 2011 , 17:29
 

Where are all

quý vị nhà chim



...
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tiếng Chim Vườn Trúc 5 LVD_77
Reply #4167 - 21. Jul 2011 , 09:49
 

...
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Tiếng Chim Vườn Trúc 5 LVD_77
Reply #4168 - 21. Jul 2011 , 12:41
 
...
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Hoạ Mi Nâu
Gold Member
*****
Offline



Posts: 7263
Gender: female
Re: Tiếng Chim Vườn Trúc 5 LVD_77
Reply #4169 - 24. Jul 2011 , 23:39
 
Mytat wrote on 21. Jul 2011 , 09:49:
...

Chị Dzịt ơi,

Bà chủ Choè ra đi không hẹn ngày tái ngộ.....Còn em Nâu thì mùa nắng thì cũng bận túi bụi, về lo xong cơm nước thì chỉ....ngáp ngáp....mấy cái rồi đi ngủ thôi (lại tả oán).

Hết việc sở qua việc nhà thì lại bận theo mấy cha con nó đi....long rong...... đó mà. Rồi thì là...reunion.... với gia đình, Dzịt cũng biết là em ham vui phải không, hehe.

Nâu cám ơn Dzịt đã vào phủi bụi cho TCVT để bà chủ Choè đỡ buồn vì em Nâu quá...lo ra...không ngó ngàng đến cái vườn chi hết. Thank you, nếu hông có Dzịt thì TCVT im ỉm, buồn hiu (chắc chim Lạc Đàn....đi lạc....hông nhớ đường dìa nhà, Nhạn thì cũng bận đi chơi như Nâu, Chị Hồng Hạc thì đang...Say.... ở đâu nhỉ? Còn Sếu chắc bắt chước ai đó chỉ co.. Ngó....mà thôi.  Sóc và Khướu thì bặt tin tức, huhu)

...


Mấy chim ui, Nâu đã về nhà và lại cất tiếng gọi bầy rồi đây. Mình lại theo dấu chân.....Dzịt...., theo tiếng cạp cạp của Dzịt mà vào VT ríu rít nữa nghen.
violetflower violet1 tulipdo
Back to top
 
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 276 277 278 279 280 ... 326
Send Topic In ra