Đọc câu truyện này!?

???
anh NDD thấy hông? chọn con dâu kiểu này thì chít chắc!
Chắc tại cô dâu này ở nhà quê, nhà có nuôi cá tra, nên nên đi tiêu trên ruộng nuôi cá, hổng bao giờ phải dội nước...hic.hic..

ớt xiêm, ớt hiểm ở đây đem cho ăn không hết phải đổ thùng rác, có chi mà bủn xỉn dzị chời!
Nói đi phải nói lại, MD nghĩ đây cũng do cậu con lép vợ wa' xá! hay tại ông già chồng khó chịu ???

Như gia đình của MD, có 10 người, Ông anh bảo lãnh cả nhà qua Mỹ được 7 người, còn lại 3 vì có gia đình không đi được, bây giờ thì cũng đã qua đoàn tụ đông đủ 10, Bố MD sống ở Mỹ được 10 năm thì mất,
Khi còn sanh tiền bố MD rất được con cái và cả hàng xóm quí mến .hii... từ dâu rể đến con cái, đều nể sợ, khi nghe Bố gọi cần nói chuyện, đứa nào mắt cũng láo liên hỏi nhau có chuyện gì vây?
Khi qua mọi người cũng đều ở chung một nhà có 4 phòng ngủ, nên cũng chật
Nhưng cô con dâu cũng chẳng bao giờ dám phàn nàn,
chỉ có một hôm hôm cô con dâu có thái độ vung vẩy, như là để chén bát trên bàn mạnh tay, mặt không vui, trước mặt Bố chồng, Ông cụ không nói năng chi, đợi tối cả nhà đi ngủ ông Cụ gọi hai vợ chồng dậy hỏi chuyện xảy ra hồi chiều, cô con dâu khóc xin lỗi, tại giận chồng nên có thái độ vô phép với Bố chồng! Không biết Ông Cụ moral cái gì, cả bọn im re trong phòng không đứa nào dám hé cửa dòm!
từ đó cô con dâu không dám có cử chỉ vô lễ như vây?
Ông Cụ tính vui vẻ, văn nghệ ca hát cả ngày, thích làm việc giúp đỡ con cái, rất công bằng với cháu nội ngoại, Ông mất rồi, nhưng các cháu vẫn nhăc, cái này của Ông Nội làm, cái ngày của Ông Ngoại!
còn anh trai và em trai của MD, nhà MD có 4 trai, được 3 dâu, cô nào cũng dạ thưa khi nói chuyện với Bố Mẹ chồng, khi có cơ sở ra ở riêng, cũng phải lựa giờ thưa chuyện với Bố Mẹ rồi dọn ra riêng. Lúc nào Ông cũng gọi MD về hỏi : tụi nó mua nhà chổ đó có tốt không? đi gởi con có xa không? vì lúc nào Ông cũng sợ các cháu của Ông không ai trông!
Có rất nhiều gia đình bảo lành cha mẹ qua, và rất khổ tâm, chuyện Mẹ chồng nàng dâu, các Ông bà cụ lại khó khăn, con cái đi làm có một ngày nghỉ ở nhà, thì các Cụ lại bắt con phải chở đi thăm bạn bè, ngồi chờ ông bà cả giờ đồng hồ, khổ tâm vô cùng, Nhiều Ông bà Cụ được con cái chìu chuộng thì lại khó khăn, bă't bẻ đủ điều!
Riêng Bố của MD thì có lẽ ông là người có tính độc lập, khi mới qua, Ông kêu Ông anh lấy cho ông cái bản đồ, và thời khoá biểu của Xe bus chạy trong thành phố, đem về Ông ngồi nghiên cứu, một ngày, hôm sau dậy sớm, ghi địa chỉ số phone nhà bỏ vào túi, hỏi anh của MD cách gọi phone về nhà lỡ khi bị lạc, hỏi cách đi xe bus như thế nào, ông anh lớ ngớ vì hồi giờ chưa đi xe bus, Ông Cụ nói khỏi cần, lên xe thấy Mỹ làm sao, thì mình làm theo, thế là Ông Cụ đi suốt từ sáng cho đến chiều tối mới về đến nhà, mặt mũi hơn hở, mở quyển sổ ra khoe đã đi tới những chổ nào, Trong sổ Ông Cụ ghi lại những chổ đã đi đến và còn ghi lại cảm tưởng nữa, cả nhà cười thán phục Ông Cụ wa' xá!
Rồi Ông tự động đi hỏi dò, tìm trường học ESL, sau này đi thi lấy Quốc Tịch Mỹ Ông đòi thi tiếng Mỹ không thi tiếng Việt, Ông Cụ đậu cái rụp, không biết vì Ông Cụ nói tiếng Mỹ giỏi hay là vì tụi Mỹ nể ông Cụ già 78 tuổi mà thi quốc tịch không cần thông dịch

Ông Cụ bảo Ở Mỹ là thiên đàng rồi, còn đòi hỏi gì nữa! con cái được học hành, có công ăn việc làm, nhà cửa đàng hòang, mình không giúp được con thì than thở cái gì! Ông Cụ thích gần gũi con cái, thích chơi với các cháu, không thích đi ra ngoài đàn đúm, có lần chở Ông Cụ đến xem hội cao niên Á Mỹ, để có gì vào chơi với các cụ cùng tuổi cho vui, nhưng Ông Cụ không thích kiểu tụ năm tụ ba chơi bài bạc, hút thuốc, Ông Cụ bảo Hội cao niên mà chẳng có ích lợi gì cho người già cả, thôi để Ông cụ về nhà chơi với các cháu, đọc sách, tập Taichi, hát Karaole mà còn khoẻ hơn nhiều;)
Ông Cụ mất hưởng thọ 79 tuổi! dâu rể, con cái chạy về đông đủ, phủ phục tang chế, ăn chay đủ 3 ngày!
Các cô con dâu nói không ai tốt như Ông Bố chồng của các cô ấy! con dâu coi như con gái, dạy dỗ rầy la công bằng!
MD thấy
Tất cả mọi sự thành công như thế đều do tình thương chân thật mới có được!
Bố MD không phải là sĩ quan tướng tá, không có bằng cao cấp, chỉ là công nhân bình thường, nhà nghèo lắm, nhưng gia tài của Bố là sự học của các con, Bố chịu dốt để cho con học giỏi, và dạy con:
tiên học lễ, hậu học văn
chị ngã em nâng
nên anh em rất thương nhau, luôn luôn giúp đỡ nhau những lúc khó khăn

Nhìn thấy những bất hạnh của những gia đình khác mà đau lòng
Thiệt tình! Tui chưa đọc hết bài này của ông Hồ Phi, một đàn anh người Quảng Ngãi của tui, nay ở Quận Cam. Khi đọc xong rồi thì tui sẽ có ý kiến.
Zới tui, ông Già tui là nhất rồi! Và tụi tui quí mấy bà chị Dâu cũng vì họ thương ông Bà Già tui quá đỗi, hổng phải vì họ thương mấy ông anh hay mấy đứa cháu! Vì chiến tranh mà ông bà Già chưa hề chính thức đi cưới dâu cho đứa nào! Tụi tui tự cưới vợ lấy rồi mang về nhà! Hìhihi
Cảm ơn chi. ndd