Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Thơ 6  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 2 3 4 5 ... 7
Send Topic In ra
Thơ 6 (Read 16664 times)
Vivi00
Senior Member
****
Offline


Núi Tuyết

Posts: 442
Gender: male
Re: Thơ 6
Reply #30 - 01. Jul 2006 , 16:58
 
Làm thân trai




Trăng non mờ tỏ trời cô lẻ
Nhgiêng bóng soi đất mẹ hư vô
Đồng hoang cỏ dại lô nhô
Ngổng ngang mặt đất nấm mồ oan khiên

Trâu già khôm lưng thân nô lệ
Đàn khỉ con mắt lệ hèn ươn
Cung đình bản đỏ vấn vương
Treo ngay trường học nhiễu nhương mắt lòa

Nghiêng sông núi, không hề yên nghỉ
Lấy máu xương nuôi chí báo đền
Giống nòi, Tổ Quốc lênh đênh
Mái chèo buồm lái, sóng kềnh há lui

Trước mặt đám mây đen bao phủ
Sau lưng đàn trẻ nhủ đói khờ
Thân trai sao nỡ đành ngơ
Ba mươi năm lẻ mắt mờ lương dân !

Vivi
Nauy hè 2006

Back to top
« Last Edit: 01. Jul 2006 , 17:03 by Vivi00 »  
 
IP Logged
 
phu de
Gold Member
*****
Offline



Posts: 3548
Gender: male
Re: Thơ 6
Reply #31 - 01. Jul 2006 , 17:42
 
...


NHỮNG NGUỜI NGỒI YÊN LẶNG.

Ngày 1/07/2006 - Chu Tất Tiến.
Cảm nghĩ trong ngày “Cám Ơn Anh, Nguời Thuơng Phế Binh.”


Người ngồi đó, lặng yên, không nói.
Chiếc áo hoa dù đã úa, cũng nín thinh.
Nhưng hình như trong miếng mầu đỏ, có ánh bình minh.
Có tiếng nói ồn lên, xưa cũ.

Những âm thanh rộn ràng, từng lũ.
Tiếng gọi nhau, hàng ngũ, súng, lê.
Tiếng ầm vang, pháo chụp, bộn bề.
“Trung đội! Dàn hàng ngang! Xông trận!”

Người chạy tới, lao vào lửa đạn.
Hàng ngàn viên đỏ rực vút qua đầu.
Những mảnh văng, cầy xé đất sâu.
Chân như lún trong hầm đầy máu.

Lửa nóng rát, hơi cay, đạn xuyên thấu.
Cứ ầm ào bên cạnh tai ù.
Mê đặc đi trong từng khối sương mù.
Nguời vẫn tiến, vẫn xung phong theo gió.

Bỏ lại sau lưng cả tuơng lai thành phố.
Bỏ nguời yêu, nuớc mắt đong đầy.
Bỏ nụ hôn mềm mại ngây say.
Để ôm lấy vùng đạn bay, đất chết...

Nguời ngồi đó, lặng yên, rất mệt.
Chiếc áo xanh gói rộng tấm thân.
Hình như anh là lính Điạ Phuơng Quân?
Hay chiến sĩ Sư Đoàn nao thuở truớc?

Mầu cỏ uá đã thành mầu đất nuớc.
Đẫm bao lần máu, khói, hơi cay.
Mồ hôi ư? Mồ hôi uớt trong giầy.
Những thân điả ngủ ngon trong tổ ấm.

Đêm băng đồng, ngày vuợt sông, không thấm.
Nhưng chỉ một lần đạn xuyên là gục xuống, quên đi.
Quên những lần sinh tử, gian nguy.
Quên chiến trận, bạn bè, bom pháo.

Anh trở thành một vùng đau ảo não.
Một cơn mơ thảng thốt đêm ngày.
Trai hùng anh đành từ chối hai tay.
Chân vĩnh biệt đôi giầy “sô” bùn đất.

Anh có thở dài không? Vâng, nhiều lần, rất thật.
Nuớc mắt ngang tàng rơi nhẹ trên môi.
Giấc mơ đời theo gío cuốn trôi.
Chỉ còn tiếng nạng khuya rời rạc...

Nguời ngồi đó, nén cơn đau, cuời nhạt.
Một thời bay ngang dọc không trung.
Tít trên cao, anh nhào lộn vẫy vùng.
Đạn tua tuả ghim thân tầu lộp độp.

Anh xé gió, mắt căng lên, hồi hộp.
Bạn bè ta bị vây buả tư bề.
Làm sao? Làm sao, khi chiều xuống, đêm về.
Đón kịp bạn truớc khi vào tay địch.

Và, không thèm nhìn rừng đạn bay chi chít.
Anh chao theo một đốm nhỏ hoả châu.
Bạn ta kia! Đang tay súng lao đao.
Giưã một biển nguời điên cuồng lấp ló.

Anh lả xuống, như cánh diều hụt gió.
Dang cánh tay dũng sĩ đón mời.
Rồi vụt lên, lộng lẫy, chơi vơi.
Đại bàng đó, trời cao đây, rực rỡ.

Nhưng, hình như đâu đây, có tiếng nổ...
Cánh quạt rơi, nguời cũng đổ âm thầm.
Và bắt đầu một cuộc sống lặng câm.
Nguời chiến sĩ, giờ cô đơn, tàn phế...

Những hình nguời ngồi đó, trên tấm bích chuơng nhoà lệ.
Lệ nguời yêu, chiến hữu, đồng bào.
Họ vẫn nhìn ra mảnh đất xôn xao.
Những tiếng hát cất cao, cao vút....


Chu Tất Tiến.

Back to top
 
 
IP Logged
 
Vivi00
Senior Member
****
Offline


Núi Tuyết

Posts: 442
Gender: male
Re: Thơ 6
Reply #32 - 01. Jul 2006 , 18:27
 
Hạt Lệ Thương Phế Binh
VNCH



Ba mươi năm lẻ đau thương
Cuộc đời tàn tật đoạn trường phế binh
Cùm trong chế độ cực hình
Độc tài- ích kỷ- khinh khi- căm thù

Ba mươi năm lẻ đảng tru
Lên thân tàn phế âm u lệ tràn
Đói cơm- thiếu thuốc- lang thang
Góc đường xó chợ, cơ hàn xin ăn

Ba mươi năm lẻ lộn lăn
Từng cơn đau nhức, dòi rằn lông đen
Trở trời nổi chứng ho hen
Nằm co một chỗ, rữa mềm thịt da

Ba mươi năm lẻ lệ nhoà
Người sống như thể thây ma hoàn hồn
Chìm sâu giữa bóng hoàng hôn
Nấm mồ Việt Cộng chờ chôn trả thù

Ba mươi năm lẻ âm u
Tiếng oan che bỡi mây mù Cờ Sao
Bỡi vì đâu, tội tình nào ?
Thương Binh thân phận, nghẹn ngào bi ai

Ba mươi năm lẻ ươn tai
Ba mươi năm lẻ hình hài tả tơi
Ba mươi năm lẻ mòn đời
Ba mươi năm lẻ ai ơi thấu tình !!!

Vivi
Nw.12.4.06



Back to top
 
 
IP Logged
 
phu de
Gold Member
*****
Offline



Posts: 3548
Gender: male
Re: Thơ 6
Reply #33 - 02. Jul 2006 , 00:01
 
...

Thy Lan Thảo
- Viết để nhớ những ngày chờ cầu phao bên Sông Ba

Ánh lửa chập chờn bên sóng nước
Âm vang hờn oán gió Sông Ba
Đoàn quân Nam tiến buồn tan tác
Lửa đạn cuồng reo lệ ứa nhoà !


Trời chuyển đùa mây trắng Tây Nguyên
Pleiku sương lạnh, ý ưu phiền
Ngựa xe cất lạc quân đoàn trống
Tủi hận ngàn năm vẫn khó quên...

Anh Pleiku, về từ quân đoàn
Ta vẫy tay chào sông Dakpla
Chư Pao kiêu dũng hờn ai oán
Gió rít tiễn người đi thật xa...

Mịt mờ sương núi hướng Hàm Rồng
Một thuở kiêu hùng với núi sông
Đã thấy bạn bè yên say giấc
Máu loang thắm đỏ Thung Lũng Hồng

Vó câu tan tác đau hờn tủi
Phú Bổn chia lìa hướng Củng Sơn
Quân dân son sắt cùng sông núi
Không biết quân vương có nhục buồn !?

Đã mấy đêm rồi bên sóng nước
Pháo đạn ầm vang tung xác thân
Từng nhóm dăm người nghe tin tức
Sài Gòn, âm vẫn rõ trong ngần.

Đài phát thanh loan tin Sài Gòn
Quân vương đang dự lễ Trưng Vương
Chẳng hề nhắc đến quân đoàn đã
Tan tác bên nhau xác ngập đường!!

Đêm oán hờn dâng ngút tận mây
Buồn nào hơn nỗi nhục hôm nay
Súng gươm hoen ố chưa rời vỏ
Mà vó câu kia đã chạy dài...

Gió vẫn lộng đùa bên sóng nước
Sáng ngời loang máu dưới ánh sao
Người xuôi mắt nhắm còn thương tiếc
Một thuở vung gươm uổng máu đào !!

Trong đêm nghe gió buông hờn oán
Cả vạn hùng binh bỗng khói sương
Nhất tướng công thành, ai quên được
Lệnh hèn sao nỡ hỡi quân vương !?

Sóng nước Sông Ba rờn rợn máu
Sao trời ẩn hiện bóng ma trơi
Đoàn quân rã ngũ tìm nhau lại
Giữa tiếng hờn than oán ngập trời !!

Miền Nam là của chung dân Việt
Sao chẳng kiêu hùng như cổ nhân
Quân dân tan tác không thương tiếc
Tướng lãnh mà hèn kém cả quân ...

Đêm nay đất lạ buồn thương tủi
Nhớ bạn bè xưa thây chất thây
Những oan hồn đó ai thăm hỏi ?
Chết chẳng siêu sinh, vẫn rạc rày ...

Một lời xin gửi tới quân vương
Một sáng cờ bay khắp phố phường
Cả nước reo mừng vui phục quốc
Thì tướng hèn xưa - cỏ vệ đường ...


THY  LAN  THẢO

Back to top
 
 
IP Logged
 
MaiDao
YaBB Newbies
*
Offline


Đình Tiền Tạc Dạ
Nhất Chi Mai

Posts: 41
Re: Thơ 6
Reply #34 - 21. Jul 2006 , 09:45
 
Qu'en avez-vous fait ?
Marceline DESBORDES-VALMORE (1786-1859)


Vous aviez mon coeur,
Moi, j'avais le vôtre :
Un coeur pour un coeur ;
Bonheur pour bonheur !

Le vôtre est rendu,
Je n'en ai plus d'autre,
Le vôtre est rendu,
Le mien est perdu !

La feuille et la fleur
Et le fruit lui-même,
La feuille et la fleur,
L'encens, la couleur :

Qu'en avez-vous fait,
Mon maître suprême ?
Qu'en avez-vous fait,
De ce doux bienfait ?

Comme un pauvre enfant
Quitté par sa mère,
Comme un pauvre enfant
Que rien ne défend,

Vous me laissez là,
Dans ma vie amère ;
Vous me laissez là,
Et Dieu voit cela !

Savez-vous qu'un jour
L'homme est seul au monde ?
Savez-vous qu'un jour
Il revoit l'amour ?

Vous appellerez,
Sans qu'on vous réponde ;
Vous appellerez,
Et vous songerez !...

Vous viendrez rêvant
Sonner à ma porte;
Ami comme avant,
Vous viendrez rêvant.

Et l'on vous dira :
" Personne !... elle est morte. "
On vous le dira ;
Mais qui vous plaindra ?


Anh Đã Từng Làm Chi ?
DTK & MVP di.ch


Anh đã chiếm tim em,
Tim anh, em đã được.
Quả tim vì quả tim,
Hạnh phúc cho hạnh phúc!

Trả lại tim anh đấy
Em còn trái nào đâu
Tim anh đã trả lại
Tim em mất từ lâu

Này là hoa với lá
Và trái trĩu cành đây
Hoa hoa và lá lá
Hương sắc vương vãi đầy

Anh đã làm chi với
Chúa tể của lòng em
Anh đã làm chi với
Bấy nhiêu những êm đềm

Như đứa bé đáng thuơng
Mẹ bỏ đi từ nhỏ
Như đứa bé đáng thuơng
Không còn ai che chở

Anh bỏ em ở đó
Trong cuộc đời đắng cay
Anh bỏ em ở đó
Trời chứng kiến đây này

Anh biết có một ngày
Người cô đơn cõi thế
Anh biết có một ngày
Tìm lại tình đâu dễ?

Anh sẽ gọi tên em
Ai trả lời đâu nữa ?
Anh sẽ gọi tên em
Và tuởng như, cứ ngỡ

Anh sẽ đến mơ màng
Nơi nhà em gõ cửa
Anh sẽ đến mơ màng
Như tình thân lần nữa

Và nguời ta sẽ bảo
"Nàng chết"... nhà vắng tanh
Và nguời ta sẽ bảo
"Ai nguời sẽ thuơng anh ?"

07-21-2006
Back to top
 
 
IP Logged
 
phu de
Gold Member
*****
Offline



Posts: 3548
Gender: male
Re: Thơ 6
Reply #35 - 18. Sep 2006 , 00:17
 
...



Lâu Lâu Hát Lại Bài Ca Cũ



Lâu lâu nhớ, hát bài ca cũ
Nhìn thấy núi sông chợt khóc cười,
Cứ tưởng cờ bay nơi giới tuyến
Chân còn qùy xuống quê hương ơi .


Lời ca bão nổi oai hùng lắm
Rực lửa đun giòng máu sục sôi,
Từng lớp dưới cờ xanh áo trận,
Máu thay mực viết sử còn tươi


Ðã quen giấc ngủ bên sông lạch
Bao lần cạn nước liếm mồ hôi
Cũng bởi lời ca như kiếm bén
Ðâm vào xương thịt tuổi đôi mươi!


Thuở xưa đá mềm vì chân cứng
Ðạp bằng dù máu đổ xương phơi,
Giết kẻ bạo tàn trên ngựa chiến
Cho đường sông núi đẹp trăng soi .


Ai biết giờ đây rưng nước mắt
Nhìn quanh sông núi đã xa rồi
Mượn tách trà tìm về cố quận
Ðọc thơ Nguyễn Trãi để mà vui


Ô hay chỉ có người tù cũ
Thường hát bài ca, nuốt ngậm ngùi
Nào đâu sông núi đâu sông núi
Trọn cả đời ta muốn đáp lời



NGUYỄN PHÚC SÔNG HƯƠNG
Back to top
 
 
IP Logged
 
CNN
Junior Member
**
Offline


Cây Đã Lặng

Posts: 61
Gender: male
Re: Thơ 6
Reply #36 - 04. Oct 2006 , 18:35
 
TỈNH


Nhéo anh đi, hãy nhéo anh thật mạnh,
Để anh biết là không phải trong mơ,
Để anh biết là anh đang thật tỉnh,
Đang cùng em, với em trong lời thơ.

Cắn anh đi, cắn anh cho thật đau,
Để anh biết là mình đang có nhau,
Để anh biết ta trong ta ân ái,
Từ ngàn xưa và mãi mãi ngàn sau.

CNN
5Oct2006
Back to top
 
WWW  
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Thơ 6
Reply #37 - 09. Oct 2006 , 08:48
 



...
Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
thanhan
Senior Member
****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 459
Re: Thơ 6
Reply #38 - 31. Oct 2006 , 03:20
 
Điệu nhảy chậm




Có bao giờ bạn nhìn bọn trẻ

Đang chơi trò đèn kéo quân?

Hoặc chú ý nghe mưa rơi

Thật mạnh trên mặt đất?



Có bao giờ theo dõi một bướm bay lạc?

Hoặc nhìn mặt trời trong buổi hoàng hôn?



Tốt hơn bạn nên chậm lại.

Đừng nhảy quá nhanh.

Thời gian thật ngắn.

Bản nhạc sẽ không kéo dài.



Không nên chạy qua mỗi ngày

Trên chuyến bay?

Khi bạn hỏi bạn mạnh không?

Bạn có nghe lời đáp lại?

Khi ngày được thực hiện xong!

Bạn có nằm trên giường

Với nhiều chuyện vụn vặt ngày mai

Đang xuất hiện trong đầu?



Tốt hơn bạn nên chậm lại

Đừng nhảy quá nhanh.

Thời gian thật ngắn.

Bản nhạc sẽ không kéo dài.



Có bao giờ bạn nói với con,

Ta sẽ làm việc này ngày mai?

Và trong lúc vội vã,

Không thấy nỗi buồn của trẻ?

Không bao giờ mất mát tiếp xúc,

Để một tình bạn tốt tử vong

Vì bạn không có thời gian

Để gọi và nói "Chào"

Tốt hơn bạn nên chậm lại.

Đừng nhảy quá nhanh.

Thời gian thật ngắn.

Bản nhạc sẽ không kéo dài.

Khi chạy quá nhanh để đến đâu đó

Bạn bỏ qua nửa niềm vui đến đó.

Khi lo âu và vội vã trong ngày,

Giống như một quà tặng không mở....

Bị liệng bỏ.

Cuộc sống không phải là cuộc đua.

Hãy dùng nó chậm nhiều hơn

Hãy nghe điệu nhạc

Trước khi bài hát chấm dứt.


RGC 30-07-2006


Back to top
 
 
IP Logged
 
Thanh-Hoa
Full Member
***
Offline



Posts: 104
Gender: female
Re: Thơ 6
Reply #39 - 10. Nov 2006 , 05:54
 
Et S'il Revenait Un Jour

Maurice Maeterlinck


Et s’il revenait un jour
Que faut-il lui dire
- Dites-lui qu’on l’attendit ?
Jusqu’à s’en mourir ...

Et s’il m’interroge encore
Sans me reconnaitre ?
- Parlez-lui comme une soeur
Il souffre peut-être...

Et s’il demande où vous êtes,
Que faut-il répondre ? ...
- Donnez-lui mon anneau d’or,
Sans rien lui répondre ...

Et s’il veut savoir pourquoi
La salle est déserte ?
- Montrez-lui la lampe éteinte,
Et la porte ouverte ...

Et s’il m’interroge alors
Sur la dernière heure ?
- Dites-lui que j’ai souri
De peur qu’il ne pleure ...



-------------------------------------


Nếu Chàng Trở Lại

Hường Hoa dịch


Nếu một ngày kia anh trở về
Chị ơi em biết nói gì đây
- Bảo rằng chị giữ niềm chung thủy
Chờ đợi anh về hết phút giây...

Nếu chàng còn hỏi những gì thêm
Vì chẳng nhìn ra được dáng em
- Hãy nói như người em gái nhỏ
Chàng đau lòng lắm biết không em...

Nếu chàng có hỏi chị về đâu
Em nói làm sao để khỏi sầu?
- Chiếc nhẫn vàng đây em gửi lại,
Nhìn chàng có phải nói gì đâu!

- Nếu chàng muốn hỏi tại làm sao
Phòng vắng thê lương tự buổi nào
- Hãy chỉ chiếc đèn tim đã lụn,
Cửa phòng mở toác gió vào mau...

Nếu chàng còn hỏi thêm giờ chót
Chị đã làm sao? Đã nói gì?
- Hãy bảo, sợ chàng rơi lệ thảm,
Mỉm cười, chị đã khép đôi mi.





Back to top
 
 
IP Logged
 
phu de
Gold Member
*****
Offline



Posts: 3548
Gender: male
Tình cũ trong ta
Reply #40 - 06. Dec 2006 , 18:11
 
...

• Tình cũ trong ta

(Gửi Nguyễn Văn Nô)



Dặm ngàn lăng lắc mà niềm nhớ
Cũng vẫn không nguôi vẫn ứa lòng
Một thuở xuân hồng thời tuổi nhỏ
Chim bằng mộng cánh vút từng không...


Ngôi trường trung học thân thương quá
Ta nhớ như in cảnh của trường
Hàng cây dầu trên đường xanh lá
Cô nữ sinh tóc xõa má hường...


Cổng trường gợi nhớ thầy năm cũ
Những vị đưa đò đáng kính yêu
Ta bước ra trường, mây vần vũ
Quê hương, bom đạn phá tiêu điều....


Chữ nghĩa, chút tình đầy lưu luyến
Cũng đành gửi lại bước lên đường
Tiếng gọi sơn hà nơi trận tuyến
Tuổi trẻ đang say cảnh chiến trường


Thầy trò lắm lúc chung đơn vị
Gian hiểm bên nhau cạnh tử thần
Cô nữ sinh má hường một thuở
Tiễn người ra trận mắt rưng rưng...


Thầy xưa, bạn cũ... đền ơn nước
Giữa tuổi xuân thì lắm ước mơ
Giã biệt chiến trường về với đất
Người sống đi trong gió bụi mờ...!


Nay đã qua rồi thời chinh chiến
Mà sao mây vẫn sắc màu đen?
Mái ấm gia đình đành ly tán
Sống cảnh ly hương đắng lụy phiền...


Đất tạm dung lòng vẫn không nguôi
Nhớ đến trường xưa luống ngậm ngùi
Bao giờ xum họp nơi trường cũ
Bạn cũ, thầy xưa chung ý vui!?



Thy Lan Thảo
Back to top
 
 
IP Logged
 
phu de
Gold Member
*****
Offline



Posts: 3548
Gender: male
NẰM MƠ THẤY HAI BÀ MẮNG
Reply #41 - 11. Dec 2006 , 01:30
 
...


NẰM MƠ THẤY HAI BÀ MẮNG


Mây vần vũ...
Từng mảnh trời tan tác
Đất chuyển mình, cây vật vã ngả nghiêng
Cả thành phố trôi theo nước lũ
Người mơ màng trong giấc thụy miên...



Giữa đêm tối...
bỗng hào quang sáng tỏa
xé màn đen chói lóa... lan tràn...
Ngước nhìn lên... 
Ô kìa! Trưng Nữ!
Tuốt gươm trần chỉ xuống nhân gian...





Tôi quỳ lạy cầu xin ân sủng:
Xin ban cho quốc thái dân an
Xin cho được dân giầu nước mạnh
Xin cho con cháu hết cơ hàn...



Vẳng trong gió vang rền ngàn dặm
Lệnh Hai Bà rành rẽ, uy nghi:
“Đừng van vái, đừng chờ phép lạ
Đừng ù lì, yếu đuối, sầu bi...



Đừng dựng miếu, trầm hương nghi ngút...
Đừng năm năm tế lễ linh đình
Mở mắt nhìn cảnh nước điêu linh!
Triệu triệu dân lành oan khiên đói khổ...
Dân khiếu kiện dài hàng cây số
Tiếng kêu than lên tận cổng Trời
Cụ già, trẻ thơ giữa màn trời chiếu đất,
lửa tự thiêu... vẫn lạnh giá tim người!
Phải can đảm nhìn vào quốc nhục!
Có nước nào như nước ta không?
Người yêu nước bị trói tay bịt miệng
Kẻ hại dân tạo tác thong dong
Cấp lãnh đạo giả câm giả điếc
tiếp tay, bao che, kéo bè, cấu kết
bọn cướp ngày vơ vét, tham ô...



Kẻ vô thần cậy quyền cậy thế
Vây chùa, giam hãm, trù rập thầy tu
Chiếm đất nhà thờ, đánh con chiên tàn tệ...
Đạp giống Rồng Tiên xuống loài giun dế,
đem gái Lạc Hồng rao bán khắp năm châu
cho ngoại nhân làm đĩ điếm, nàng hầu...
Mặc sức bạo hành, ép o, ngược đãi...



Kẻ nào chê thời xưa phong kiến,
đẩy nàng Kiều vào chốn lầu xanh?
Nay chế độ  “triệu lần tốt đẹp,”
bọn buôn người gặp đất nẩy sinh!



Kẻ nào nói thương dân, xót nước?
Kẻ nào rao “hạnh phúc,” “ấm no?”
Lại kiên định giữ độc tài, độc đảng,
triệt tiêu mầm dân chủ tự do?



Xén đất, dâng biển cho kẻ thù truyền kiếp
bọn quân Tầu bành trướng tham lam...
Họa mất nước, họa san bằng, diệt chủng...,
đeo đuổi ta hoài...  ác mộng không tan


Giặc đến nhà đàn bà phải đánh!
Giặc đói, giặc nghèo, giặc dốt, giặc ngu...
Giặc ngoại xâm, giặc nội thù gian ác
đầy đọa toàn dân trong giếng thẳm, ao tù...



Noi gương sáng bao đời xưa nữ kiệt
rửa phấn son đi gìn giữ non sông
Và thời nay bao tấm lòng son sắt
gánh gạo nuôi chồng khi vận nước suy vong
đã chứng minh hùng hồn cho thế gian đều biết
rằng cánh tay mềm chống nổi trận cuồng phong

...

Tuổi trẻ ơi!
Lắng nghe non nước gọi!
Hãy cất cao đầu, gánh nợ nước đi thôi!
Một chiếc đũa rời, dễ dàng bẻ gẫy
Một bó nguyên hình, bạo lực tất lui
Đưa bàn tay từ năm châu bốn bể
Tìm bàn tay từ tổ quốc xa xăm
Triệu triệu con tim đập theo một nhịp
Nhịp kiêu hùng, nhịp hải triều âm
Đem sở học chung lưng xây đắp
Đem lòng nhân cứu lấy giang san
Cho thế giới nhìn vào nể trọng
một Việt Nam, cường quốc ngang hàng



Ghi ơn Quốc Tổ có công dựng nước,
Đền đáp hy sinh để lại nghìn sau
của hàng triệu anh hùng liệt nữ
trên biển, trên sông, trên đường đi viễn xứ...
trên sa trường xương rãi trắng phau.



Đứng dậy đi!”
Tôi lại nghe tên gọi.
“Đừng kêu nài, kể khổ, than van...
Đừng hoài nghi, nặng đầu bao dấu hỏi
Đừng ươn hèn, ích kỷ, cầu an...



Đừng khiếp nhược trước gian tham tàn bạo
Đừng chùn chân sợ chó xủa bên đường
vì bước chông gai dù kéo dài vạn lý
có tám mươi triệu người từ khắp nẻo quê hương...”

.....


Bỗng có người lay vai réo gọi
Tỉnh cơn mê, tiếc nuối, bồi hồi...
Mặt trời lên tưng bừng chói lọi
Dáng Hai Bà còn đậm nét trong tôi...


TRƯƠNG ANH THỤY
(Virginia, USA)
Back to top
 
 
IP Logged
 
phu de
Gold Member
*****
Offline



Posts: 3548
Gender: male
Re: Thơ 6
Reply #42 - 18. Dec 2006 , 01:58
 
...


Hoa Mẫu Đơn

Hồ Dzếnh


Mẫu đơn nở cạnh nhà thờ
Đôi ta trinh tiết đợi chờ lấy nhau.

Em ạ, quê ta tháp giáo đường
Sáng chiều vẫn vọng những hồi chuông
Ai đi xem lễ tôi đi với
Gió dạo lời kinh toả vấn vương

Con gái nhà Chung xinh đẹp lạ
Đẹp hơn con gái phố phường bên
Ngày ngày hai buổi xưa đi học
Mượn lối vườn hoa để gặp em

Tôi nhớ từng viên đá lát thềm
Từng hàng ngói nhỏ mái nhà êm
Cây doi* đứng cạnh hòn non bộ
Toả mát đường đi gạch lát nem

Ôi vật vô tri cũng có hồn
Những ngày nắng mới những hoàng hôn
Tình yêu sau trước đều như vậy
Những thoáng vui xen những nét buồn

Chủ Nhật tự nhiên thành buổi hẹn
Gió bay tà áo trắng như thơ
Mẫu đơn nở giữa hai lời nguyện
Phảng phất còn thơm đến bây giờ

Đêm Giáng Sinh này em ở đâu
Nghe chuông có nhớ thuở ban đầu
Ước chi sống lại thời xưa nhỉ
Để trẻ ra và để hẹn nhau
Back to top
 
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Thơ 6
Reply #43 - 18. Dec 2006 , 02:24
 
Quote:
...


Hoa Mẫu Đơn

Hồ Dzếnh


Mẫu đơn nở cạnh nhà thờ
Đôi ta trinh tiết đợi chờ lấy nhau.

Em ạ, quê ta tháp giáo đường
Sáng chiều vẫn vọng những hồi chuông
Ai đi xem lễ tôi đi với
Gió dạo lời kinh toả vấn vương

Con gái nhà Chung xinh đẹp lạ
Đẹp hơn con gái phố phường bên
Ngày ngày hai buổi xưa đi học
Mượn lối vườn hoa để gặp em

Tôi nhớ từng viên đá lát thềm
Từng hàng ngói nhỏ mái nhà êm
Cây doi* đứng cạnh hòn non bộ
Toả mát đường đi gạch lát nem

Ôi vật vô tri cũng có hồn
Những ngày nắng mới những hoàng hôn
Tình yêu sau trước đều như vậy
Những thoáng vui xen những nét buồn

Chủ Nhật tự nhiên thành buổi hẹn
Gió bay tà áo trắng như thơ
Mẫu đơn nở giữa hai lời nguyện
Phảng phất còn thơm đến bây giờ

Đêm Giáng Sinh này em ở đâu
Nghe chuông có nhớ thuở ban đầu
Ước chi sống lại thời xưa nhỉ
Để trẻ ra và để hẹn nhau


Đọc thơ Hồ Dzếnh sao dễ thương chi lạ  Wink. Nhưng mà sao ông này bảo "con gái nhà Chung xinh đẹp lạ"  Undecided, chắc cô bạn họ Chung của ông phải khác xa bà bà Chung vô Diệm hỉ  Tongue. Còn 2 câu này nữa , sao ông Hồ Dzếnh lại có cùng ước mơ với Đ Đ dzị cà  Tongue  Tongue

Ước chi sống lại thời xưa nhỉ
Để trẻ ra và để hẹn nhau

Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
phu de
Gold Member
*****
Offline



Posts: 3548
Gender: male
Re: Thơ 6
Reply #44 - 21. Dec 2006 , 14:47
 
...

Nguyễn Mạnh Trinh
Tháng Mười Hai, ký ức Giáng Sinh




Mấy ngày hôm nay trời đã vào mùa Ðông. Buổi sáng, sương mù giăng trước mặt và xa lộ chảy dài như một dòng sữa loãng. Buổi chiều trở về, dãy núi xám nâu đã trở thành mầu đen của bóng tối. Vặn radio nghe nhạc, những bản nhạc giáng sinh, biết một năm đã qua, và mình già thêm một tuổi. Ở xứ người, sao cứ tưởng như mình đang ở Sài gòn thuở nào. Có mưa, có nắng, có tình buồn, tình vui. Có đời lúc trầm, lúc động. Tạm ngụ ở đây hơn hai chục năm, vẫn không bỏ quên được con người xưa cũ. Gánh vai nặng quá những quá khứ. Mà, ở lúc cuối năm, là những dong tay kéo về thuở nào, từ thời tiết đến con người.



Mỗi lúc, cứ tới tháng 12, khi ngày ngắn đêm dài, không hiểu tại sao tự nhiên trong lòng tôi lại nhen lên một cảm giác bâng khuâng. Ở vào thời điểm ấy, khi ngồi vào bàn viết lên những tấm thiệp giáng sinh, tôi vẫn nghĩ là mình đang sống lại một thuở nào đã xa nhưng lại thân gần trong ký ức. Ðời sống thật nhanh, một tuần, thứ Hai tới thứ Sáu, vùn vụt. Hai ngày cuối tuần, không đủ để nhìn lại, không đủ một giây để “ngồi lại bên cầu thương dĩ vãng”...



Tháng 12, khi tóc đã điểm bạc, khi những con đường lóng lánh ánh đèn điểm tô cho hang đá Noel, khi những bản nhạc thánh ca mừng chúa Hài Ðồng xuống thế, nhắc nhở nao nao một nỗi niềm.Tôi tưởng như mình vẫn còn trẻ, trẻ lắm, của những tháng ngày xưa cũ.



Hôm nay, ngồi trang trí mấy mẫu thiệp giáng sinh trên máy điện toán, tình cờ tôi thấy hình bìa của tập thơ “Chuông mơ” trước mặt. Thơ của thi sĩ này thường có hình ảnh của Chúa và họa sĩ trình bày bìa sách, chị Nguyễn Thị Hợp, đã dùng hình ảnh tà áo dài và ngôi giáo đường để chuyên chở ý tình ấy. Áo trắng, mái tóc xõa dài, tháp chuông cao vút, với hoa lá viền quanh, tất cả gợi một không khí thật thơ mộng và bàng bạc chất thi ca. Nhìn sách tự nhiên nhớ đến người, nhớ đến những câu thơ làm thơm hương cuộc sống...



Và, năm nay, tôi lấy tranh bìa của tập thơ, sửa đổi đôi chút để làm thiệp giáng sinh cho cá nhân riêng mình gửi đi cho bằng hữu bạn bè và các người cộng sự trong sở. Tôi chọn kiểu chữ, chọn mầu sắc để có một tấm thiệp giáng sinh như ý muốn. Nhất là, như một cách để nhớ lại người đã ra đi từ thập niên trước. Người có bài thơ được phổ nhạc mà mỗi khi tôi vào quán khi còn ở Pleiku thì Tiểu Lan lại cho máy quay đúng bắt đầu bản nhạc này với một nụ cười. Thà như giọt mưa. Vỡ trên tượng đá. Nguyễn Tất Nhiên.



Thơ của Nguyễn Tất Nhiên hay có hình ảnh Chúa và ngôi giáo đường. Nhưng không phải là hình ảnh của cứu rỗi trong thơ Hàn Mặc Tử:


“Maria! Linh hồn tôi ớn lạnh
Run như run thần tử thấy long nhan
Run như run hơi thở chạm tơ vàng
Nhưng lòng vẫn thấm nhuần ơn trìu mến

Lạy bà là Ðấng tinh tuyền thanh vẹn
Giàu nhân đức, giàu muôn hội từ bi
Cho tôi dâng lời cảm tạ phò nguy
Cơn lâm lụy vừa trải qua dưới thế...” ;




Và, cũng chẳng phải là chân dung Ðức Mẹ Ðồng Trinh trong bài thơ “Madonna” của Puskin mà bản dịch của Văn Khôi diễn tả:


“Tôi không treo trong trai phòng đạm bạc
Những bức tranh của danh họa cổ xưa
Ðể khách thăm phải tôn kính sững sờ
Ðứng lặng nghe lời phẩm bình uyên bác

Trong góc đơn sơ bộn bề sách vở
Tôi hằng mong chiêm ngưỡng một bức tranh
Dõi nhìn tôi trìu mến tự mây xanh
Mẹ Ðồng Trinh bồng Hài Ðồng cứu thế

Nàng trang nghiêm ánh mắt Người thông tuệ
Trong hào quang thanh thoát vẻ nhân từ
Dưới gốc cọ Sion lặng lẽ suy tư
Chỉ hai người không thiên thần hộ vệ

Ðiều ước nguyện giờ đây thành sự thật
Tạo hóa ban em giáng tự trên trời
Tuyệt tác hình ngươi đẹp xinh thanh khiết
Em! Ðức Mẹ Ðồng Trinh của lòng tôi...”




Yêu người yêu để thấy rằng người tình của mình giống hình Ðức Mẹ trong bức tranh cổ của Raphael “Madonna” thì hạng nhất phải là Puskin. Tình yêu ấy, thanh khiết và đẹp đẽ dường nào...

Còn với Nguyễn Tất Nhiên, thơ có hình ảnh khác hơn. Chúa, có vóc dáng khác, chẳng những có tính cách cứu rỗi, che chở mà có khi còn là hình tương đau đớn của tình yêu chịu nạn cho đời.

Nhiên in tập thơ “Chuông Mơ” vào đúng dịp Giáng Sinh năm 1988. Nhanh thật, lật bật mà đã gần 20 năm. Những bài thơ của tình buồn, của những ngôn ngữ chân phương và gần cận cuộc sống. Tôi nhớ, Nguyễn Tất Nhiên là người có nhiều mộng ước và những đấng thần linh tôn giáo như Chúa hay Phật thường bị anh bắt đóng vai làm người chứng cho những chia ly, khổ đau. Với anh, Chúa hay Phật ở gần thêm một đoạn đường những chia sẻ. Các ngài không đứng cao trên bệ nữa, mà, đứng gần cạnh nhân sinh. Và, nếu có thể, chúng ta cũng thể đối thoại với lời nói bình thường.

Người thơ viết:


“Chúa cũng lắc đầu vô phương cứu rỗi
(Cứu rỗi làm gì một thứ nghênh ngang
Cứ nổi cơn đòi Thượng Ðế ngang hàng
Ðấng ngàn tuổi tim già khô độ lượng)

Ta phải chết cho Nước Trời thịnh vượng
Cho thánh thần chúc phúc bình an
Cho em còn mãi mãi dịu hiền ngoan
Mà hãnh diện có thằng đen đúa.

Luôn nhăn nhó mặt mày chê Chúa khó
Nhưng cắn răng không mở miệng trách em!”




Thơ của anh có cái nỗi niềm của một người quá nhiều hối tiếc. Thi sĩ có lúc cảm thấy tuyệt vọng, cũng như, có những ý nghĩ thật kỳ lạ của một người như muốn từ chối bước đi vào cõi nhân sinh náo nhiệt ngoài kia. Thơ, là ngôn ngữ để đối thoại được với những u uẩn đã ngầm chứa trong cuộc sống. Giữa tự tôn và tự ti, giữa đời hoa mộng thơ văn và sống thô nhám đời thương, thi sĩ đu dây giữa hạnh phúc và bất hạnh. Thơ, là đoạn đường tàu để hai bên hai gót chân chàng bám víu. Và, cho đến lúc, hai đường tưởng là song song gặp gỡ nhau, là một cuộc ra đi...

Người làm thơ đầy tưởng tượng. Chàng nghĩ ra trò vui. “Kẻ tự đóng tim mình”. Chúa, bỗng dưng xuống thế, làm người nhân chứng:


“Vì chẳng được cầm tay nhau kể lể
Nên chuyện tình cứ thế, thảm hơn
Chúa cũng cau mày ngắm nỗi cô đơn
Của một kẻ đóng tim mình trên thập giá...”



Ghê gớm chưa? Ai đã đóng vai khổ hình trên thập giá như thế. Nhưng, chỉ là một cách nói của một người làm thơ thất tình:


“...Chiều em đi học về, thơm tóc thả
Áo suông eo trinh bạch cả giáo đường
Ta ngọt ngào gọi khẽ người đi luôn
Nên lũ thiên thần bỗng nhiên thất chí

Bay xuống trần gian làm thi sĩ
Nâng Thánh Kinh mà hát thơ tình
Có con chiên nào thoáng ngạc nhiên
Rồi lại đắm chìm trong vần nhã nhạc...”



Thi sĩ có phải là lũ “thiên thần bỗng nhiên thất chí” bay xuống trần gian không? Hay còn hơn thế nữa, có lúc thi sĩ nghĩ mình là một tượng chúa, trân mình oằn vai nặng gánh khổ đau. Và, em, có lúc thành tín đồ để ta đóng vai thập giá chịu tội thay em.


“...chiều em đi học về, chim trắng bước
ngang giáo đường nhòe nhạt màu vôi phai
có động lòng xin hãy rút khăn tay
lau giùm mắt kẻ xương bày trên thánh giá

là ta đó, em ơi, đang tầm tã
mưa đầy hồn đau đớn thương thân
lỡ yêu tín đồ phải chấp nhận gian truân
phải muối mặt giao du cùng quỷ sứ

tính nhân hậu đã hồi nào hóa dữ
chỉ vì em đành đoạn quên chàng
chỉ vì em... gõ nhẹ cửa thiên đàng
bình thản gửi cho hai hàng bím tóc...”



Thơ có nỗi buồn thê thảm nhưng cũng có nét hồn nhiên của một chàng tuổi trẻ muôn năm không bao giờ biết tuổi già.Chàng đổ thừa cho tình yêu của mình, vì nó mà chàng giao du cùng quỷ sứ và mất đi tính nhân hậu sẵn có của trời. Tội lỗi duy nhất của chàng chỉ là bởi... biết yêu mà thôi. Tội trời dành...

Thi sĩ có lúc thành... linh mục. Là người hay tưởng tượng, chàng thấy mình tự nhiên như một người:


“dĩ vãng là địa ngục
giam hãm đời muôn năm
tôi - người yêu dĩ vãng
nên sống gần Satan

ngày xưa nghe lời quỷ
giáng thế thêm một lần
trong kiếp người linh mục
xao gầy cơn điên trăng...”



Có đoạn thơ bỗng thành khúc nhạc. Tôi chợt nghĩ đến câu nói của nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng khi sinh tiền: “Thơ của Nhiên chữ nghĩa mềm mại và nhiều nhạc tính nên phổ nhạc không làm mất đi ý nghĩa của thi ca”. Quả thật nhạc sĩ Nguyễn Ðức Quang đã bắt gặp trong thơ Nguyễn Tất Nhiên những yếu tố để thành một ca khúc bất tử. “Vì tôi là linh mục” có những câu thơ làm xao động hồn người:


“...Vì tôi là linh mục
không mặc chiếc áo dòng
nên suốt đời hiu quạnh
nên suốt đời lang thang

vì tôi là linh mục
giảng lời tình nhân gian...”


hay


“tín đồ là người tình
người tình là ác quỷ
ác quỷ đầy quyền năng
quyền năng là tín đồ”



Nếu có một thứ tôn giáo thì tôn giáo của Nguyễn Tất Nhiên chỉ dành riêng cho những kẻ si mê tình yêu mà thôi. Không có bổn đạo mà cũng chẳng có giáo đường, kinh thánh của chàng chỉ là những lời tình của nhân gian, của những câu thơ buồn bã:


“vì tôi là linh mục
giảng lời tình nhân gian
nên không có thánh kinh
nên không có bổn đạo
nên không có giáo đường
(một tín đồ duy nhất
vừa thiêu hủy lầu chuông!)

vì tôi là linh mục
phổ lời tình nhân gian
thành câu thơ buồn bã
nên hạnh phúc đâu còn
nên người tình duy nhất
vừa thiêu hủy lầu chuông

vì tôi là linh mục
không biết mặt thánh thần
nên tín đồ duy nhất
cũng là đấng quyền năng!”



Nghe bản nhạc này, trong một lúc chiều tà vừa tối, hé một chút cửa kính, để thấy cái lạnh len vào trong từng thớ thịt, để nghe tâm thức mình vời vợi trên cao. Quả là đã thiệt! Những giây phút hiếm hoi ấy có phải đáng trân quý không trong cái dòng sống biền biệt kéo dài không ngơi như xa lộ về tối ánh đèn dằng dặc. Tôi nhớ những cái Noel khi còn trẻ. Ở những xóm đạo, không khí giáng sinh thật rộn ràng. Nhà thờ với hàng cờ nhiều màu đã làm rộn ràng hơn những tiếng thánh ca réo rắt của ca đoàn sửa soạn cho những ngày lễ trọng. Những tà áo trắng. Những nóc thánh đường. Làm sao quên vóc dáng người con gái mà tôi đạp xe đi theo cả năm trời rụt rè với lời tình không thể ngỏ. Ngày giáng sinh năm ấy, cũng chỉ là đôi mắt ngó theo em, rưng rưng không nói...

Kết một chuyện tình buồn. Như bài thơ “Chuông Mơ” với những câu:


“...chiều nay anh ở đất bon chen
cái mộng tan theo cái thấp hèn
cái thực lem theo ngày sống vội
không cách chi dài phút nhớ em

chiều nay em bước ngang giáo đường
mắt Chúa chắc buồn thăm thẳm hơn
chắc cây thánh giá thành di tích
chuyện một người chuộc tội hoài công...

chiều nay em bước trên quê hương
chắc tóc không còn óng ả chuông
chắc chuông không mượt nâng bờ tóc
chắc tóc và chuông đã... đoạn trường

chiều nay em bước trên quê hương
chắc Chúa chẳng nhìn như mọi hôm
bởi vì mắt Chúa và em đã
lóng lánh vùi chôn ngấn lệ lòng...”


Qua những cuộc biển dâu, Chúa vẫn ở cạnh nhân gian dù bất cứ vóc dáng nào. Với người thơ, hình ảnh Ðức Mẹ và Chúa hài đồng trong đêm Noel lạnh lẽo muôn đời vẫn là hình ảnh thiêng liêng và thơ mộng, nhất là của đôi lứa yêu nhau. Tình cảm ấy, có những bậc thiêng liêng làm nhân chứng trong cái không khí lễ hội xôn xao có lẽ là những kỷ niệm khó quên của cuộc đời nhiều người...

Riêng với Nguyễn Tất Nhiên, anh đã mang vào thơ mình hình ảnh thiêng liêng ấy một cách lãng mạn và tưởng vọng nhiều hơn. Và tôi cũng biết thêm một điều, lúc cuối đời anh đã viết Minh Khúc với nỗi đau có thực và phảng phất bóng dáng của tình yêu một người mang thập giá trên vai.

Back to top
 
 
IP Logged
 
Pages: 1 2 3 4 5 ... 7
Send Topic In ra