Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - QUÁN CÓC  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 36 37 38 39 40 ... 51
Send Topic In ra
QUÁN CÓC (Read 69462 times)
kienmay
YaBB Newbies
*
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 35
Gender: female
Re: QUÁN CÓC 8
Reply #555 - 24. Jun 2010 , 19:39
 

Ấy ấy coi chừng
      
...

May sao trúng ðược chữ " we "

 

Ấy ấy coi chừng Bác!!!

...
 

...

Sở Cứu Hỏa Bắc Kinh !


...

 

...

Luật Giao Thông thời Ðỉnh Cao!

 

...

 

...

nối này nà nối nào ?

 

...

 

Các quan ta xây cầu thì sập , làm đường thì chờ lún - đặng làm nữa

 

...

Cá gì vậy quý vị?

 
 

...

Món gì vậy - các bác rành nhậu cho em biết đây nà gì ?

 
 
...

Cái này thì em xin đưa hai tay đầu hàng  nước mẹ vĩ đại VC đó nghen ???

 

...

Một sản phẩm rất sáng tạo của đồng chí anh em Trung Quốc !

 
 
Cột điện giửa đường

 
...  

Cái gì đây nè? Ở đâu đây??????



...

...

...

...
 

Tỉnh bơ coi như của mình, tha hồ trú mưa

 

... 


...

ENJOY NGHE QUÍ DZỊ !!!!!

Back to top
« Last Edit: 25. Jun 2010 , 06:12 by admin »  
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4033
Re: QUÁN CÓC 8
Reply #556 - 25. Jun 2010 , 18:38
 
NHỚ  ANH


Nhớ Anh , nhớ lắm anh ơi
Em ra ngoài chợ để vơi cơn buồn
Gặp hàng bánh đúc xơi luôn
Sơ sơ hai đĩa cơn buồn dịu đi
Nhớ Anh , em thấy bánh mì
Sụt sùi em gặm hết đi ổ dài
Nhớ Anh ,em đến hàng khoai
Củ này ăn nhớ  thân trai xa nhà
Củ này ăn nhớ đôi ta
Củ này đánh dấu ngày mà mới quen
Nhớ Anh , ghé gánh ốc leng
Em ngồi lể ốc , ý chèng đất ôi   !
Nhớ Anh , ăn hết nửa nồi
Thêm ly nước mía để trôi nỗi sầu
Nhớ Anh , nhấm nháp  phao câu
Của con gà luộc vừa rầu vừa nhai
Nhớ Anh , đến quán La Cai
Ăn tô mì lớn cho phai cơn buồn
Nhớ Anh , nỗi nhớ tràn tuôn
Lệ rơi , tay bóc nửa buồng chuối tiêu
Nhớ  Anh em chẳng ăn nhiều
Sầu riêng em nếm , mất tiêu nửa phần
Nhãn thì chỉ có hai cân
Thùng Xoài có lẽ hết  gần nửa thôi
Nhớ Anh ăn uống không trôi
Hàng nào cũng chẳng có ngồi được lâu
Càng ăn , càng nhớ ,càng sầu
Càng nhai , càng nuốt , càng rầu , càng ăn

Sưu tầm trên Net

Back to top
« Last Edit: 25. Jun 2010 , 18:39 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
phu de
Gold Member
*****
Offline



Posts: 3543
Gender: male
Re: QUÁN CÓC 8
Reply #557 - 27. Jun 2010 , 07:35
 
Tặng các fan đá banh

Back to top
 
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4033
Re: QUÁN CÓC 8
Reply #558 - 30. Jun 2010 , 15:25
 
Thơ  Con gái



Xưa kia ở tuốt trên trời,

Ngọc Hoàng Thượng Đế thảnh thơi thấy buồn.

Sai bắt một chú chuồn chuồn,

Xịt vô mười lít nước tương đem hầm. 

Bỏ vô một ký ớt bầm,

Chanh chua 5 trái, me dằm 6 tô.

Nước mắt cá sấu 7 xô,

Dịu dàng một xíu, 8 tô dữ chằng.

Nêm thêm 9 chú lăng nhăng,

Mít khô, mít ướt cằn nhằn, ghen tuông.

Trăm gram nhõng nhẽo giận hờn,

Mụn cám, mụn bọc, mụn cơm, mụn đề.

Ngọc Hoàng hứng chí hề hề,

"Sản phẩm" hoàn tất không chê chỗ nào.

Sai thiên lôi lấy bột nhào,

Bắc Đẩu canh lửa, Nam Tào quạt than.

Cuối cùng một tiếng nổ vang,

Thế rồi "con ấy" tàng tàng bước ra.

Bèn đặt tên nó "EVA",

Còn gọi "con gái" hay là... "cô em"

Lượm trên Net
Back to top
« Last Edit: 30. Jun 2010 , 15:26 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
thanhan
Senior Member
****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 459
Re: QUÁN CÓC 8
Reply #559 - 30. Jun 2010 , 18:59
 

40 năm tình lận đận


Ba năm rồi không gặp
Từ khi em có chồng
Anh lang thang kiếm job
Ðời trôi như những nhánh sông!

Năm năm rồi không gặp
Từ khi em lấy chồng
Anh nay đã có job
Ðời đẹp như những nhánh bông

Mười năm rồi không gặp
Từ khi em lấy chồng
Anh nay đã có vợ
Ðời đẹp như.. chim nhốt trong lồng!

Hai mươi năm rồi không gặp
Từ khi em lấy chồng
Anh nay…đã thành thạo
Nấu nướng và bế bồng

Em bây giờ có lẽ
Chắc..khác nhiều hơn xưa
Tóc xanh giờ đã điểm
Vài cọng bạc lưa thưa..
   
Bốn mươi năm rồi không gặp
Từ khi em lấy chồng
Ðã xa nhau nghìn dặm
Biết .. còn nhớ nhau không?

Em bây giờ có lẽ
Ðã… già nhiều hơn xưa!?
Mổi chiều đi lễ Chúa
Kéo theo lũ lâu la
Cháu gọi em bằng Bà

Anh bây giờ có lẽ
Còn lại một chút yêu
Chút thôi chớ không nhiều
Tặng em làm kỷ niệm
Của một thời mình yêu….


Vô danh
Back to top
 
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: QUÁN CÓC 8
Reply #560 - 02. Jul 2010 , 08:55
 

Tờ lịch gỡ mỗi ngày


Ngô Phan Lưu




Nhà tôi treo một “lốc” lịch to nơi phòng khách, mỗi sáng thức dậy, tôi gỡ một tờ quăng đi… Khi ló tờ mới, tôi xem kỹ câu danh ngôn nếu có, coi đấy như lời dạy dỗ đầu ngày của các bậc tiền bối ! Không biết ai sao, riêng tôi thấy tâm đắc việc này lắm !

Ví như, sáng thứ
2
  tuần trước, ngủ dậy liền đến bóc tờ lịch, tờ mới có ghi câu danh ngôn của
Turenne: “Tôi có ý kiến này muốn tặng bạn:

Ðó là, mỗi khi bạn muốn nói, bạn hãy làm thinh”.
Xem câu ấy xong, tôi ngẫm nghĩ… và thấy có lý, hay lắm. Quá hay đi chứ! Lời khuyên răn này rất xác đáng, đã đúc kết một kinh nghiệm quí báu trong cuộc sống đầy những chuyện khôn lường của lòng dạ con người! Và, ngày hôm đó tôi cẩn ngôn hơn! Tôi chỉ thực hành nửa câu nói ấy mà cũng thấy mình khá rồi! Còn thực hành nguyên câu dĩ nhiên là không nổi! Xin cảm ơn ông hay bà Turenne người nước nào tôi không rõ, đã cho tôi một chút của báu giắt lưng phòng thân trên đường đời gian truân! Tôi không muốn coi tiếp câu danh ngôn của ngày kế tiếp… Ừ, cứ giữ bí mật để đó, vội gì!

Ðến sáng ngày thứ
3
, ngủ dậy, tôi lại gỡ lịch, gặp câu nói của
Swift: “Nổi giận là tự gánh giùm lỗi của người khác!”.
Chí lý ! Dại gì mà nổi giận cơ chứ! Quả nhiên, câu ấy tác động nơi từng sâu thẳm tâm hồn, ngày hôm đó gặp nhiều việc bực mình, mà tôi đâu có thèm giận! Ngu gì gánh lỗi kẻ khác! Lại phải cảm ơn cái ông Swift hay bà Swift gì đó nữa!...

Rạng đông ngày thứ 
4
lại ló tờ lịch ghi câu của
Montesquieu: “Phải khóc con người lúc sinh ra, chứ đâu phải lúc chết”.
Chết rồi có phải làm gì nữa đâu mà cực với nhọc! Thế thì cũng chả nên khóc lóc mà làm chi! Ừ nhỉ! Lạ thật! Cái chết đột nhiên giảm bộ mặt khủng khiếp trong tâm tưởng tôi, nói chí tình cũng phải có chút ít tác dụng của Montesquieu mới ra thế! Và, ngày hôm đó tôi nghị lực hơn, yêu đời hơn! Lại cảm thấy mình cứng cáp lên!

Sang ngày thứ
5
, tờ lịch hiện lên câu
ngạn ngữ Ba Tư: “Lưỡi dài thu ngắn đời sống”.
Ôi, quá chất lượng! Dân Ba Tư kinh nghiệm quá dày dặn! Nói lắm chỉ được cái “nguy to”, chỉ được cái “rước họa vào thân”! Còn nhớ trong ngày ấy, lúc nhậu cùng bạn bè, vậy mà tôi cũng ráng tịnh khẩu! Cứ sợ sa vào cái “vạ mồm”!

Ðến ngày thứ
6
tờ lịch lấp lánh câu danh ngôn khác, thật cao siêu của
Villier de l’Isle Adam: “Người nhục mạ bạn, họ chỉ nhục mạ ý nghĩ của họ có về bạn, tức là họ nhục mạ chính họ!”.
Câu này trong tầng sâu là đúng, nhưng thực hiện quả là thiên nan vạn nan! Lên hàng thánh mới xài được! Tâm đắc lắm nhưng cứ cất yên đấy! Công lực chưa đủ, chờ thời gian nữa hẵng hay!

Sáng ngày thứ
7
, lại ló câu của 
Cervantes: “Ăn to thì di chúc nhỏ”.
  Úi cha! Cũng có lý quá! Tôi coi tiếp luôn ngày
Chủ nhật
xem sao… Ðó là câu của
G. Herbert: “Ai cũng có một thằng điên trong ống tay áo”.


Trời đất ! Lại cũng quá đúng! Những lúc bưng ly bia, cốc rượu chỗ đông người, trong ống tay áo tôi thường rớt ra thằng điên, thậm chí đôi lúc rớt ra hai thằng ! Say quá, có khi rớt tới ba thằng!

Ôi chao! Riêng về phần danh ngôn, tờ lịch vậy mà hay! Một lần nữa xin cảm ơn, cảm ơn… tờ lịch gỡ mỗi ngày! Việc gì phải đi thư viện đọc sách hao thời gian, cứ lịch đấy mà học mãn đời không hết!...

trong
"Trần Gian Một Khúc"


Back to top
« Last Edit: 02. Jul 2010 , 09:25 by Dau Do »  

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4033
Re: QUÁN CÓC 8
Reply #561 - 02. Jul 2010 , 19:00
 
 
Vợ chồng già


 

Vợ chồng nay đã về già

Lưng còng gối mỏi, làn da đồi mồi

Khó khăn lúc đứng khi ngồi

Mắt mờ, tai điếc, răng thời lung lay

 

Về hưu rảnh rỗi cả ngày

Cụ bà đổi tính nên hay nói nhiều

Thôi thì cụ nói đủ điều

Trời mưa trời nắng, từ chiều tới khuya

 

Trách ông già: vẫn không chừa

Tính tình gàn dở, khó ưa quá trời

Lỗi ông cụ nhớ thật dai

Lâu lâu lại nhắc một vài tật xưa

 

Đi đâu hai cụ chung xe

Cụ ông cầm lái cụ bà chỉ huy

Hãy nhìn đèn đỏ đằng kia

Ông mà vượt nó hồn lìa thế gian

Lái xe cốt giữ an toàn

Chạy nhanh lái ẩu là tan thân già

 

Những ngày hai cụ ở nhà

Đứng ngồi quanh quẩn vào ra đụng đầu

Truyện trò chỉ được vài câu

Thế là các cụ bắt đầu Sùng lên

Bà rằng: ông dở chứng điên

Ông rằng: bà mới vô duyên trên đời

 

Hôm nao khó ở trong người

Không gây nhau thấy buồn ơi là buồn

Gây hoài riết trở thành quen

Gây xong lại nắm tay em cười hòa

Cãi nhau cái thú người già

Không gây không cãi, cửa nhà buồn tênh 



---


Back to top
« Last Edit: 02. Jul 2010 , 19:00 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4033
Re: QUÁN CÓC 8
Reply #562 - 18. Jul 2010 , 17:19
 
 

Thơ  TÌNH ENTERNET


INFORMATION TECHNOLOGY'S LOVE POEM)



Em vội bước ra đi quên Logoff

Chẳng một lời dù chỉ tiếng Standby

Em quên hết kỷ niệm xưa đã Add

Quẳng tình anh vào khoảng trống Recycle Bin.

Anh vẫn đợi trên nền xanh Desktop

Bóng em vừa Refresh hồn anh

Từng cú Click em đi vào nỗi nhớ

Trong tim anh... Harddisk .. dần đầy.



Anh ghét quá, muốn Clean đi tất cả

Nhưng phải làm sao khi .. chẳng biết Username

Hay mình sẽ một lần Full Format

Em đã change .. Password cũ còn đâu!

Anh sẽ cố một lần anh sẽ cố

Sẽ Retry cho đến lúc Error.

Nhưng em hỡi làm sao anh có thể ..

Khi Software  anh dùng... đã hết Free Trial



Hình bóng em vẫn mãi Default...

Trái tim anh, em Select bằng Mouse

Chốn hẹn hò: Forum - Internet

Lời yêu thương truyền bằng phương thức Get

Nhận dáng hình qua địa chỉ IP

Nếu một mai em vĩnh viễn ra đi

Anh sẽ chết giữa muôn ngàn biển Search



Lời tỏ tình không dễ gì Convert

Lưu ngàn đời vào biến Constant

Anh nghèo khó mang dòng máu Sun

Em quyền quý với họ Microsoft

Hai dòng Code không thể nào hoà hợp

Dẫu ngàn lần Debug em ơi

Sao không có một thế giới xa xôi

Linux cũng thế mà Windows cũng thế



Hai chúng ta chẳng thể nào chia rẽ

Run suốt đời trên mọi Platform.

Có nhiều lúc gục đầu trên Keyboard

Anh vô tình nhấn Shift viết tên em

Anh yêu em mà em chẳng Open

Mở cửa trái tim và Save anh vào đó

Cửa nhà em mẹ đã gài Password

Suýt nữa anh rách quần vì cố vượt Firewall



Giá như anh có thể ấn Ctrl+Z

Để Undo những gì đã xảy ra

Ngay cả những lập trình viên quốc tế

Còn có thể mắc lỗi nữa là....

Giá như anh có thể ấn Ctrl+Z

Một lần, chỉ đúng một lần thôi.

Anh sẽ Debug những lỗi lầm đáng ghét

Em sẽ hiểu anh đâu phải thằng tồi.



Giá như anh có thể ấn Ctrl+Z

Thì khi này anh đã ở bên em

Chứ đâu phải cô đơn ngồi quét

Những con Virus đang tràn ngập trái tim.

Nhưng anh không thể ấn Ctrl+Z

Trong phần mềm có tên gọi là tình yêu

Chỉ có thể chọn Continue hay Exit

Và tất nhiên anh chưa muốn xa em.



Hãy hiểu cho lòng anh em nhé

Và xin em, hãy rộng mở lòng em

Khi mã nguồn trái tim không còn đóng

Anh sẽ viết lên đó dòng tên em.
Back to top
« Last Edit: 18. Jul 2010 , 17:20 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4033
Re: QUÁN CÓC 8
Reply #563 - 20. Jul 2010 , 15:38
 
MÌNH ƠI  MÌNH À


 

“Mình với ta tuy hai mà một

Ta với mình tuy một mà hai”

Nhưng mình có tật nói dai

Nên chi ta cứ cãi hoài không thôi

Ta mình “hai đứa” một đôi

Lâu lâu giận dỗi mỗi nơi một người

Làm lành “hai đứa” lại cười

Xáp vào lại hóa hai người một đôi

Ngọt ngào cất tiếng “Mình ơi!”

Trên đời đẹp nhất là tôi với mình

Đôi khi có chuyện bất bình

Cãi nhau tôi lại với mình giận nhau

Nhưng mà giận chẳng được lâu

Giận nhau hôm trước hôm sau lại hòa

Nhìn mình tôi bật cười xòa

Nhìn tôi mình lại lăn sà vào tôi

Chúng mình như đũa có đôi

Có đôi để gọi “mình ơi, mình à !”

Bây giờ như cặp khỉ già

Nhưng mà vẫn cứ “mình à, mình ơi !”

Khi nào thấy vắng bóng tôi

Thì mình lại gọi: Mình ơi, mình à

Khi nào tôi thấy vắng bà

Thì tôi lại gọi: mình à, mình ơi!

Gọi nhau cho trọn cuộc đời....

 

Tú Lắc
Back to top
« Last Edit: 20. Jul 2010 , 15:38 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: QUÁN CÓC 8
Reply #564 - 20. Jul 2010 , 15:47
 
nguyen_toan wrote on 20. Jul 2010 , 15:38:
MÌNH ƠI  MÌNH À


 

“Mình với ta tuy hai mà một

Ta với mình tuy một mà hai”

Nhưng mình có tật nói dai

Nên chi ta cứ cãi hoài không thôi

Ta mình “hai đứa” một đôi

Lâu lâu giận dỗi mỗi nơi một người

Làm lành “hai đứa” lại cười

Xáp vào lại hóa hai người một đôi

Ngọt ngào cất tiếng “Mình ơi!”

Trên đời đẹp nhất là tôi với mình

Đôi khi có chuyện bất bình

Cãi nhau tôi lại với mình giận nhau

Nhưng mà giận chẳng được lâu

Giận nhau hôm trước hôm sau lại hòa

Nhìn mình tôi bật cười xòa

Nhìn tôi mình lại lăn sà vào tôi

Chúng mình như đũa có đôi

Có đôi để gọi “mình ơi, mình à !”

Bây giờ như cặp khỉ già

Nhưng mà vẫn cứ “mình à, mình ơi !”

Khi nào thấy vắng bóng tôi

Thì mình lại gọi: Mình ơi, mình à

Khi nào tôi thấy vắng bà

Thì tôi lại gọi: mình à, mình ơi!

Gọi nhau cho trọn cuộc đời....

 

Tú Lắc

Cám ơn Anh Toàn Năng đem về bài thơ lẩm cẩm của 2 người bạn đời già...lẩm cẩm đọc quá dễ thương  Cool. Nếu cứ còn được mình ơi mình à mình ăn... như thế này thì đời quá hạnh phúc rồi, phải không anh  hoado
Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
Phương Tần
Gold Member
*****
Offline


Who am I?

Posts: 3812
Gender: female
Re: QUÁN CÓC 8
Reply #565 - 20. Jul 2010 , 17:54
 
Dau Do wrote on 20. Jul 2010 , 15:47:
Cám ơn Anh Toàn Năng đem về bài thơ lẩm cẩm của 2 người bạn đời già...lẩm cẩm đọc quá dễ thương  Cool. Nếu cứ còn được mình ơi mình à mình ăn... như thế này thì đời quá hạnh phúc rồi, phải không anh  hoado


Hay là bồ ơi, bồ à... đi, nghe cũng dzui đó....
Back to top
 

đã mất hết những tháng ngày xưa cũ ... trên đường bay ... mõi cánh ... chim buồn thiu ...
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4033
Re: QUÁN CÓC 8
Reply #566 - 22. Jul 2010 , 14:09
 


Họa lại bài  "Mình ơi mình à 


Nguyễn cao Thăng

Đã già rồi còn chơi trống bỏi
Tuổi già nhưng tình có già đâu !!!
  '' Mình ơi ''2 tiếng ngọt ngào,
Tiền già xài, tính làm sao hả mình ?
   Mình ơi, mình trả lời mình nhé :
lĩnh tiền già thì chỉ mấy trăm,
   Quán ăn vi vút vài lần,
Mình ơi, thèm quá ,nhưng răng không còn !
   mình với ta tuy hai mà một,
   ta với mình tuy một mà hai,
    Đêm khuya thấp thỏm canh dài,
  một,hai chẳng thấy,thấy hoài ngáy to.
    Nụ hôn xưa thắm mặn mà,
  Nay hôn môi  móm phì phò '' mình ơi ! ''
    xưa đôi mắt ,liếc  tươi tình tứ,
  Nay kèm nhèm ,mắt cứ huyền mơ.
    Huyền mơ ,sâu sắc : huyền mờ,
   Vừa xâu sắc xấu,vừa mờ  ,mình ơi.
     Xưa răng trắng cười tươi  hoa nở,
    Đẹp môi trầu thắm đỏ như son,
     Mầu môi nay  đượm héo hon,
   Răng ngà rơi rụng, chỉ còn lợi không.
      tuổi em nay má hồng chê phấn,
   Vẫn đượm nồng nét thắm duyên xưa,
      Yêu mình biết mấy cho vừa,
   Mình ơi,em vẫn sẵn chờ...mình ơi !!!!!
Back to top
« Last Edit: 22. Jul 2010 , 14:10 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
NgocDoa
Gold Member
*****
Offline


I Love Me Now!

Posts: 1704
U S A
Gender: female
Re: QUÁN CÓC 8: NHỮNG VẦN THƠ CHUI
Reply #567 - 30. Jul 2010 , 13:21
 
Mời cả nhà đọc bài dưới đây, cười mà chua xót trong lòng, phải không?


NHỮNG VẦN THƠ CHUI

Dân Việt Nam ta vốn có hồn thơ lai láng nên ngoài những mẩu chuyện châm biếm đả phá chế độ cộng sản, họ còn sáng tác rất nhiều vần thơ và ca dao nói lên những hoàn cảnh sinh hoạt bi ai cũng như tâm tư uất hận của người dân dưới chế độ bạo tàn. Dĩ nhiên những vần thơ “quốc cấm” này đều khuyết danh, chỉ được lén lút học thuộc lòng rồi thì thầm rỉ tai cho nhau nghe nên được gọi là “thơ chui”.
Những vần thơ chui đôi khi dí dỏm khiến người nghe phải tủm tỉm cười thầm hay ôm bụng cười sằng sặc hoặc đôi khi não nùng thống thiết bày tỏ tinh thần chống đối chủ nghĩa cộng sản đem lại đói khát, khổ đau, nhục nhã cho người dân sau ngày chúng cưỡng chiếm Miền Nam.
Vào ngày 30-4-1975, khi mà những đôi dép râu giẵm nát hè phố Sài Gòn thì mây sầu cũng phủ đầy trời, khí oan kín đất. Cái chiến thắng của những kẻ đào đường, phá cầu, giật mìn xe đò, đốt trường học, pháo kích nhà dân cũng là đám mây đen bắt đầu vần vũ báo hiệu một cơn giông tố hãi hùng sắp sửa xảy ra cho quê hương và dân tộc. Cho nên khi thấy những cái nón cối xuất hiện thì đồng bào đổ xô nhau chạy, chạy toát mồ hôi trước những kẻ tự xưng là “giải phóng”. Nhìn cảnh tượng đó, một bác sĩ, cũng là một nhà thơ còn kẹt lại ở Việt Nam đã làm một bài thơ có tựa đề:

CHẠY! CHẠY!
Tự do, độc lập nhất trên đời,
Thiên hạ sao mà chạy chết thôi!
Mới thấy bóng cờ sờn tóc gáy,
Vừa nhìn ảnh bác toát mồ hôi.
Tổ cò, tổ quốc tung hê cả,
Nhân bánh nhân tình vứt bỏ rơi.
Ông Táo quên quần la cuống quýt:
“Mau lên kẻo nó tới kia rồi”.


Và vừa chạy, đồng bào vừa bảo nhau:

Đôi dép râu giẵm nát đời son trẻ,
Mũ tai bèo che khuất nẻo tương lai.

Công lý và tự do là hai danh từ mang nhiều ý nghĩa cao đẹp mà người dân của bất cứ quốc gia nào cũng đều ấp ủ, thậm chí có rất nhiều người còn hy sinh xương máu mình để bảo vệ công lý và tự do. Nhưng những người cộng sản vốn độc tài, ghét công lý, thù tự do nên khi vừa cưỡng chiếm Miền Nam họ liền cho thay đổi hai con đường Công Lý, Tự Do ở Sài Gòn lại thành đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa và Đồng Khởi. Thấy vậy người dân mới mỉa mai rằng:

Nam Kỳ Khởi Nghĩa tiêu Công Lý
Đồng Khởi vùng lên mất Tự Do.


Lúc mới chiếm được Miền Nam, Việt Cộng áp dụng nhiều biện pháp khắc khe để kềm kẹp đồng bào như kiểm soát từ miếng ăn, từ lời nói, tư tưởng, sự đi lại. Người dân muốn di chuyển từ địa phương này đến địa phương khác phải xin phép với nhiều thủ tục giấy tờ phức tạp, khó khăn. Di chuyển không giấy phép sẽ bị bắt giữ hay không có danh sách trong “hộ khẩu”. Người dân không còn được tự do đi lại dễ dàng như trước kia khiến họ oán ghét chế độ, từ đó trong lòng nhân dân phát sinh ra một bài thơ chui “ĐI RA . . . ĐI VÀO” khá dí dỏm, mở đầu bằng câu Kiều của Nguyễn Du:

Trăm năm trong cõi người ta,
Ai ai cũng được đi ra, đi vào.
Chậm tiến như ở nước Lào,
Người dân vẫn được đi vào, đi ra.
Tiên tiến như ở nước Nga,
Người ta cũng được đi ra, đi vào.
Xa xôi như nước Bồ-Đào,
Đồng bào vẫn được đi vào, đi ra.
Mọi rợ như Angola,
Người ta cũng được đi ra, đi vào.
Độc tài như xứ bác Mao,
Nhân dân vẫn được đi vào, đi ra.
Chỉ riêng có tại nước ta,
Người dân cóc được đi ra, đi vào.


Chiếm được Miền Nam, cộng sản dùng mọi thủ đoạn gian manh như đổi tiền, đánh tư sản mại bản, tịch thu tài sản, sưu cao thuế nặng để bóc lột nhân dân cho đến trần trụi. Quá bần cùng, không cơm ăn áo mặc người dân phải đi ăn xin, ăn mày. Trong thời điểm này, ăn mày xuất hiện khắp đường phố và dân gian đã nhại bốn câu Chinh Phụ Ngâm để nói lên thảm cảnh ăn mày của người dân dưới sự cai trị tàn bạo của ngụy quyền tự nhận là “Đỉnh cao trí tuệ của loài người”:

Con cháu Lạc Hồng chung giống cả,
Không què đui sao rủ rê nhau.
Đảng ta bị gậy trao tay,
Nửa đêm truyền hịch đợi ngày . . . ăn xin!


Sau ngày 30-4-1975, Miền Nam như sụp xuống địa ngục, tập đoàn cộng sản đã vẽ nên bức tranh đen tối cho quê hương. Trước kia, dưới chế độ Việt Nam Cộng Hòa người dân được sống sung túc về vật chất, thoải mái về tinh thần. Sự giàu sang, sung túc của Miền Nam bị những người cộng sản Bắc Việt gọi là “sự phồn vinh giả tạo” và sau khi “giải phóng” Miền Nam họ đã biến sự phồn vinh giả tạo này thành địa ngục của đói rách, khổ đau, nhục nhã, cơm không có mà ăn, áo không có mà mặc, cả nước phải ăn cơm độn với khoai hay phải ăn bo bo. Các cựu sĩ quan với bằng tú tài, cử nhân, kỹ sư, giáo sư phải chạy xe ôm, đạp xích lô, bán chợ trời . . .
Nhìn những người có học, trí thức đó phải bưng những cái mẹt đi bán từng trái chanh, trái ớt, từng bó rau muống, từng tấm vé số, từng điếu thuốc lá hay sửa xe ở góc đường thấy mà chảy nước mắt cho một cuộc đổi đời. Trước cảnh quê hương bầm dập tả tơi, đồng bào lầm than khốn khổ, người dân đã nhại bài ca dao “Mười Thương” để nói lên thảm trạng của đất nước sau ngày được gọi là “giải phóng”:

Một thương phá hại xóm làng,
Hai thương bác bảo gian nan trường kỳ.
Ba thương cơm độn củ mì,
Bốn thương hội họp bất kỳ ngày đêm.
Năm thương chân cứng đá mềm,
Bắt đi đánh trận đông Miên, hạ Lào.
Sáu thương sản lượng bình cao,
Để cho mức thuế ngày nào cũng tăng.
Bảy thương sản xuất siêng năng,
Thuế rồi nhịn đói nhăn răng cả nhà.
Tám thương được hát quốc ca,
Của hai nước bạn là Nga với Tàu.
Chín thương nô lệ cúi đầu,
Chùi giày Trung Cộng, quạt hầu Nga Sô.
Mười thương có một bác Hồ,
Làm cho điêu đứng cơ đồ Việt Nam!

Cộng sản đưa ra khẩu hiệu “Lao động là vinh quang” nhưng thực chất của chính sách thi đua lao động là phương cách bóc lột mồ hôi, máu lệ của người dân để đời sống của cán bộ và lãnh đạo giàu sang, “ngồi mát ăn bát vàng”. Đây, xin hãy nghe người dân nghèo khổ, lầm than gióng lên những tiếng chuông ngân dài, ai oán:

Thi đua làm một thành hai,
Để thằng cán bộ mua đài, mua xe.
Thi đua làm một thành ba,
Để thằng cán bộ xây nhà, lót sân.
Thi đua làm một thành tư,
Để thằng cán bộ tiền dư, bạc thừa.
Thi đua làm một thành năm,
Để thằng cán bộ vừa nằm, vừa ăn.

Hay:

Công nhân giai cấp tiền phong,
Ăn đói vác nặng, lưng còng mắt hoa.
Một người làm việc bằng ba,
Để cho lãnh đạo xây nhà, xây lăng.
Mọi người thi đua thật hăng,
Để cho lãnh đạo ăn nằm thảnh thơi.
Công nhân vợ ốm, con côi,
Lãnh đạo nhà đẹp, xe hơi bề bề.
Bao giờ cho hết trò hề?


Ngoài sự bóc lột người dân, chế độ cộng sản còn sinh ra tệ nạn tham nhũng. Tham nhũng ở khắp mọi nơi trong guồng máy nhà nước. Cán bộ tham nhũng đã trở thành những“tư bản đỏ” với tiền rừng, bạc biển. Theo tin tức cho biết hiện thời có rất nhiều cán bộ cao cấp và lãnh đạo cộng sản là những triệu phú hay tỷ phú Đô-la (USD). Ai cũng biết hầu hết cán bộ cao cấp và lãnh đạo cộng sản đều thuộc thành phần vô sản vì thế người dân mới hỏi nhau rằng nếu chúng không tham nhũng, không mánh mung, không ăn cắp công quỹ, không ăn cướp của dân, không bán rẻ tài nguyên quốc gia thì thử hỏi tiền đâu để chúng trở thành triệu phú hay tỷ phú Đô-la? Xin hãy nghe những lời ta thán của người dân:

Hỡi phường cán bộ gian tham,
Sao chẳng chịu làm chỉ chực ăn không?


Hoặc:

Chủ tịch nằm ngủ trong lăng,
Trung ương nghỉ mát lăng xăng nước ngoài.
Phu nhân buôn lậu dài dài,
Cô chiêu, cậu ấm nước ngoài yên thân.
Chung quy chỉ chết thằng dân!


Quá khổ dưới sự cai trị bạo tàn khiến người dân uất hận đem các lãnh tụ cộng sản ra oán trách và châm biếm. Người bị oán trách trước tiên là Hồ Chí Minh:

Trách ai sinh thứ họ Hồ,
Để cho đất nước như đồ vất đi.


Ngoài sự oán trách, người dân còn đem ông Hồ ra mà châm biếm:

Mỗi năm một mét vải sô,
Làm sao che được cụ Hồ em ơi!

Hay:

Di ảnh bác Hồ lộng kiếng treo,
Nghĩa là liệng cống, cạnh chuồng heo.
Vất mi xuống đó, loài muông cẩu,
Đừng để chúng ông giận đá bèo.

Và khi nhà nước cộng sản vừa mới dựng xong tượng Hồ Chí Minh ở Bến Ninh Kiều thuộc tỉnh Cần Thơ thì người dân cũng có liền hai câu thơ bằng thứ văn chương đối kháng mà khi đọc lên hồn ma ông Hồ cũng phải nhức nhối:

Chiều chiều trên Bến Ninh Kiều,
Dưới chân tượng bác đĩ nhiều hơn dân.


Chủ nghĩa cộng sản là một chủ nghĩa hoang tưởng nên khi áp dụng nó sẽ đem lại những hậu quả tai hại thế mà Hồ Chí Minh đã du nhập chủ nghĩa này tròng lên đầu lên cổ nhân dân với lời hứa đưa đất nước lên “thiên đàng cộng sản”. Thiên đàng đâu không thấy mà chỉ thấy đất nước bị tụt hậu, dân tình lầm than, khốn khổ cho nên, ngoài sự oán trách ông Hồ, dân Việt Nam ta còn oán trách cả Karl Marx, cha đẻ của chủ nghĩa hoang tưởng này:

Cụ Mác ơi! Cụ là đồ chó đẻ,
Thiên đàng cụ hứa như thế kia a?


Sau ông Hồ, các lãnh tụ của tập đoàn cộng sản bị nhân dân nguyền rủa, châm biếm nhiều nhất là Tổng bí thư Lê Duẫn, Chủ tịch Quốc hội Trường Chinh Đặng Xuân Khu, Thủ tướng Phạm Văn Đồng, tướng Võ Nguyên Giáp:

Ai sinh tên Duẫn tên Duân,
Em đã không quần, cái áo cũng không.
Ai sinh tên Sắt tên Đồng,
Em đã mất chồng, mất cả thằng Cu.
Ai sinh tên Khủ tên Khu,
Tố cha giết mẹ, bỏ tù toàn dân.

Hay:

Thằng Đồng, thằng Duẫn, thằng Chinh,
Tụi mày có biết dân tình cho không?
Rau muống nửa bó một đồng,
Con ăn bố nhịn, đau lòng thằng dân!


Hoặc:

Ông Đồng, ông Duẫn, ông Chinh,
Vì ba ông ấy dân mình lầm than.


Và:

Trường Chinh, Lê Duẫn, Văn Đồng,
Cả ba đồng lòng phá hại nước ta.

Khi Lê Duẫn sang Tàu, sang Nga xin viện trợ súng đạn để đem về pháo kích vào nhà dân, giết hại dân lành thì đồng bào nhại theo bài ca dao “Con Mèo Trèo Lên Cây Cau” để lên án tập đoàn CSBV:

Con mèo trèo lên cây cau,
Hỏi thăm chú Duẫn đi đâu vắng nhà?
Chú Duẫn sang Tàu, sang Nga,
Xin súng, xin đạn cúng ma bác Hồ.


Bản chất của cộng sản là gian ác, vô luân được che giấu dưới mỹ từ “Đạo đức cách mạng vô sản”. Đảng viên càng nhiều tuổi đảng bao nhiêu, giữ chức vụ đảng càng cao bao nhiêu thì mức độ vô luân càng tinh vi bấy nhiêu. Xin hãy nghe người dân chế giễu cái “Đạo đức cách mạng” của các lãnh đạo cộng sản:

Phủ Chủ tịch có con dê,
Làm bao cán bộ vỗ về mệt công.
Dê Duẫn lẩn tránh đám đông,
Tối ngày tìm húc cái lồng không “rê”.

Và khi mà Võ Nguyên Giáp bị phe Lê Duẫn, Lê Đức Thọ làm nhục bằng cách tước hết binh quyền rồi giao cho chức vụ phụ trách “Sinh đẻ có kế hoạch” thì các chị em phái nữ che miệng cười:

Ngày xưa Võ Giáp cầm quân,
Ngày nay Võ Giáp cầm quần chị em.

Còn những chị em khác có óc hài hước, hóm hỉnh hơn một chút thì khúc khích rỉ
tai nhau mà rằng:
Ngày xưa Võ Giáp bịt đồn,
Ngày nay Võ Giáp bịt l.. chị em.


Để kết luận, dưới sự cai trị của cộng sản, đồng bào đói khổ, xã hội suy đồi, truyền thống dân tộc bị chà đạp, tự do con người bị tước đoạt. Và cũng dưới sự cai trị của cộng sản mà Việt Nam ta đã trở thành một trong những quốc gia nghèo đói nhất thế giới, còn xã hội Việt Nam ngày nay là một xã hội nhiều tệ đoan nhất hoàn vũ. Tóm lại, Xã Hội Chủ Nghĩa của cộng sản hoàn toàn thất bại, bị phá sản toàn diện, gây ra những vết thương rỉ máu cho Mẹ Việt Nam và những vết thương rỉ máu này chỉ lành được khi quê hương không còn bóng dáng của những người cộng sản.
Lê Thương

Back to top
« Last Edit: 31. Jul 2010 , 04:11 by NgocDoa »  

-“Kẻ nào chấp nhận cái ác mà không phản đối chắc chắn là tiếp tay cho cái ác lộng hành” (He who accepts evil without protesting against it is really cooperating with it)
Given by Martin Luther King
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4033
Re: QUÁN CÓC 8
Reply #568 - 05. Aug 2010 , 15:12
 

Khi nào  em lấy chồng ,đừng cho anh HAY


 
Trần Củng Sơn, Aug 03, 2010

Cali Today News - Đề tài người con gái đi lấy chồng cũng khá nhiều trong thơ nhạc Việt Nam. Thời tuổi trẻ ai cũng yêu và thường thì mối tình đầu ít khi trọn vẹn. Con gái cũng như con trai ai cũng thất tình, nhưng phái nam thì mạnh dạn tỏ bày nỗi buồn qua thơ qua nhạc, còn phái nữ thì âm thầm ôm ấp mối tình đau.

Nữ thi sĩ TTKH thời thập niên 1940 đã làm xôn xao dư luận với bài thơ Hai Sắc Hoa Ti Gôn: “Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng. Trời ơi người ấy có buồn không”, hai câu thơ  làm nhiều người nhớ mãi.

Có một thời người ta dùng chữ sang ngang, sang sông để chỉ người yêu đi lấy chồng. Nhiều nhạc phẩm ăn khách như Sang Ngang của Đỗ Lễ: “Lau mắt đi em gần hết đêm rồi, buồn thêm nữa sao. Mai bước sang ngang lòng thêm nát tan tình đã dở dang…”, Tôi Đưa Em Sang Sông của Y Vân Y Vũ Nhật Ngân: “Tôi đưa em sang sông chiều xưa mưa rơi âm thầm… Hôm nao em sang ngang bằng xe hoa hay con thuyền , giờ phút cuối đến tiễn em nhìn xác pháo vướng gót chân…”, bản Đọan Tuyệt (Phượng Linh Nguyễn Văn Đông: “Một mai em có đi lấy chồng. Vòng tay ân ái thay hình bóng. Xác pháo tươi hồng như trái tim, êm ái trao lòng tôi vết thương, em biết chăng em.”

Bản Ngày Cưới Em (Y Vũ): “Hôm nay ngày cưới em, ngày vui nàng mời tôi đến… Hân hoan tay em mang đến tôi cây đàn, mà rằng để mừng xin hát cho một lần, ngượng ngùng dạo đường tơ cũ tôi ca rằng, ngày xưa đưa em sang sông, ngày nay đưa em bước sang ngang”.

Vũ Thành An trong bài Không Tên Cuối Cùng tỏ vẻ tiếc nuối: “Này em hỡi con đường em đi đó đúng hay sai chăng em. Mưa bên chồng có làm em khóc có làm em nhớ những khi mình mặn nồng”...

Đòan Chuẩn trong Tà Áo Xanh: “em đi trong xác pháo, anh đi không ngước mắt, thôi đành em”. Y Vân thì “em lên xe hoa rồi biết rằng sầu để một người” (Ngăn Cách). Hòang Thi Thơ với Đường Xưa Lối Cũ: “Nào ngờ người em đã sang ngang khi xuân chưa tàn, con đò nào đây đưa em tôi về xa vắng”.

Rất nhiều nhạc phẩm lấy đề tài người con gái đi lấy chồng, kể ra không hết.




Nhạc sĩ Trần Chí Phúc cũng yêu và thất tình và cũng viết một ca khúc nói về người yêu đi lấy chồng, bài hát mang tên Khi Nào Em Lấy Chồng. Lời ca như sau:

“Khi nào em lấy chồng, rừng xưa chim đã bay, khi nào em lấy chồng, vườn yêu hoa nắng phai. Khi nào em lấy chồng, khi nào em sang sông, khi nào em cất bước, bến sông mưa một chiều. Khi nào em lấy chồng, khi nào em lấy chồng, khi nào em sang sông.

Khi nào em lấy chồng, giã từ thời con gái, có những giấc mơ hoa, với tháng năm xôn xao, bao nhiêu người đưa đón.

Khi nào em lấy chồng, con đường xưa em bước, bóng lá vẫn xanh tươi, vẫn lứa đôi tung tăng, nhưng nay thiếu một người.

Khi nào em lấy chồng, thề xưa theo gió bay, khi nào em lấy chồng, tình ta như bóng mây. Khi nào em lấy chồng, xin đừng cho anh hay, xin đừng cho anh biết, để yêu em kiếp này.

Để tình anh mãi mãi, sáng như trăng như sao, để anh hòai ôm ấp dáng em xinh năm nào. Khi nào em lấy chồng, khi nào em lấy chồng, xin đừng cho anh hay.”

Ý mới của bài ca là khi nào em lấy chồng, xin đừng cho anh hay, xin đừng gởi thiệp hồng báo tin hay mời dự đám cưới vì anh sẽ không bao giờ đến. Cứ tưởng tượng là người yêu đi xa đâu đó, hình ảnh đẹp thuở hẹn hò vẫn còn mãi trong ký ức, để tình yêu trọn vẹn không bị hoen ố bởi sự kiện em bỏ anh đi lấy người khác…

Nhựng cũng có người bảo rằng nếu em đã lấy chồng mà không cho anh biết và lỡ mà anh cứ tưởng em còn độc thân mà mời đi chơi thì chồng em tìm anh đấu súng.

Xin mời nghe Khi Nào Em Lấy Chồng với tiếng hát Tuấn Anh trong www.tranchiphuc.com

Back to top
« Last Edit: 05. Aug 2010 , 15:13 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
Hoa Hạ
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 1628
CA, USA
Gender: female
QUÁN CÓC 8
Reply #569 - 06. Aug 2010 , 08:44
 
Cái mặt
Tiểu Tử
Con người có cái mặt là quan trọng nhứt. Thật vậy, nếu lấy cái mặt bỏ đi, tất cả những gì còn lại trên thân thể sẽ không dùng vào đâu được hết và cũng không còn tồn tại được nữa. Không có mũi để thở, không có miệng để ăn… con người không có cái mặt là kể như “tiêu tùng”!
Trước khi “đào sâu” cái mặt, xin mở dấu ngoặc ở đây để “vinh danh” tiếng Việt: phần lớn những gì nằm trên cái mặt đều bắt đầu bằng chữ “m”, trên thế giới chưa có thứ tiếng nào như vậy hết!
Đây, nhìn coi: trên mặt có mắt, mũi, miệng (mồm), má. Ở “mắt” có mày, có mi, có mí mắt, rồi mắt mụp, mắt mọng nước, mắt mơ màng, mắt mơ mộng, mắt mờ, mắt mù…
Qua tới “mũi”, ngoài “mùi” ra không thấy chữ “m” nào khác dính vào. Có lẽ tại vì cái mũi nó… cứng khư, không… linh hoạt. Ấy vậy mà nó – cái mũi – và “chân mày” (cũng kém linh hoạt như cái mũi!) lại được đi kèm với cái mặt để… hỗ trợ cho tiếng “mặt”, trong từ ngữ thông thường: “mặt mũi, “mặt mày”, làm như nếu nói “mặt” không, phát âm nghe… trơn lùi, nhẹ hểu không lọt lỗ tai! Cho nên người ta nói “mặt mũi bơ phờ”, “mặt mày hốc hác”, chớ ít nghe “mặt bơ phờ, mặt hốc hác”.
Bây giờ tới “miệng”, thì có môi, có mép, rồi mồm mép, môi miếng, miệng méo, miệng móm, mím môi, mếu máo, mấp máy, mớm, mút mấp…
Đến “má” thì ngoài “mụt mụn” chỉ có “mi một cái ” là còn thấy chữ “m” nhè nhẹ phất phơ…
Tiếng Việt hay quá!
Trở về với cái mặt. Ông Trời, khi tạo ra con người, ban cho cái mặt là một ân huệ lớn. Nhờ có cái mặt mà con người nhận ra nhau, chồng nhận ra vợ, con nhận ra cha, biết ai là bạn ai là thù… v… v…
Thử tưởng tượng một ngày nào đó bỗng nhiên không ai còn cái mặt nữa. Nếu có sống được nhờ một sự nhiệm mầu nào đó, thử hỏi con người lấy gì để nhận diện nhau? Chồng vợ, cha con, bạn thù gì đều… xà ngầu. Vậy là loạn đứt!
Cho nên xưa nay, người ta coi trọng cái mặt lắm. Có người còn nói: “Thà chịu mất mạng chớ không bao giờ để cho mất mặt”! Vì vậy, rủi có ai lỡ lời chạm tự ái một người nào thì người đó thấy bị… mất mặt, liền đưa một nắm tay lên hăm he: “Thằng đó, bộ nó giỡn mặt tao hả? Tao phải dằn mặt nó một lần cho nó biết mặt tao”. Rồi, bởi vì cái mặt nó… nặng ký như vậy cho nên khi nói về một người nào, người ta chỉ nhắm ngay vào cái mặt của người đó để mà nói.
Nếu ghét thì gọi “cái bản mặt”. [Cái mặt mà như tấm bản(g) thì thiệt tình thấy chán quá! Thường nghe nói: “Cái bản(g) mặt thằng đó tao coi hổng vô!” ]. Nếu hơi khinh miệt thì gọi “cái bộ mặt”. (“Thằng này có bộ mặt ăn cướp!”). Còn khi thương thì cái mặt trở thành “cái gương mặt”. (“Em có gương mặt đẹp như trăng rằm!”). Chưa hết! Khi nổi giận muốn… hộc máu, người ta cũng chỉ nhắm vào cái mặt của đối thủ chớ không chỗ nào khác để “dộng một đạp” hay “cho một dao” hay “phơ một phát” hay… “tạt một lon a-xít”!
Con người, khi nhìn người khác, lúc nào cũng bắt đầu ở cái mặt. (Chỉ có người không… bình thường mới nhìn người khác bắt đầu ở cái chân hay cái bụng hay cái lưng!). Ở đó - ở cái mặt – ngoài cái đẹp cái xấu ra, còn hiện lên “cái mặt bên trong” của con người. Các nhà văn gọi là “nét mặt”, nghe… trừu tượng nhưng suy cho kỹ nó rất đúng. Bởi vì chỉ có cái mặt là… vẽ được cái nội tâm của con người thật đầy đủ. Cho nên mới có câu “Xem mặt mà bắt hình dong”. Hình dong ở đây là cái hình dong giấu kín bên trong con người, cho nên, trên sòng bài, các con bạc thường “bắt gân mặt” nhau để đoán nước bài của đối thủ, cho nên mấy “giáo sư chiêm tinh gia” lúc nào cũng liếc sơ cái mặt của thân chủ trước khi nâng bàn tay lên xem chỉ tay, để… định mức coi “thằng cha này nó sẽ tin mấy phần trăm những gì mình nói”!
Cũng bởi vì cái mặt nó lôi thôi, phức tạp và… “phản động” như vậy cho nên các “đỉnh cao trí tuệ” của đảng cộng sản Việt Nam đã nâng cao cảnh giác, ẩn mặt suốt giai đoạn đấu tranh “chìm” và chỉ “xuất đầu lộ diện” khi toàn dân đã vùng lên nổi dậy. Và các “đồng chí vĩ đại” của ta lúc nào cũng ôm khư khư cái mặt để… quản lý nó từng giây từng phút, riết rồi nó cứng đơ như mặt bằng đất. Đến nỗi vào bàn hội nghị quốc tế, các đối tượng không làm sao “bắt gân mặt” để “đi” một nước bài cho ngoạn mục! Ở đây, phải nói thêm cho rõ là cho dù trong nội bộ với nhau – nghĩa là giữa “ta” và “ta” - cái mặt vẫn bị quản lý y chang như vậy, bởi vì hành động đó đã biến thành “bản năng” từ khuya! Cho nên đừng ngạc nhiên khi thấy, sau hội nghị mới ôm nhau “hôn nhau thắm thiết tình đồng chí” mà trên đường về lại khu bộ có cán bộ đã bị “bùm” hay bị “cho xuống hố” một cách rất… bài bản, để lại niềm “vô cùng thương tiếc” trên vòng hoa phúng điếu của người đã ra lịnh hạ thủ!
Bởi cái mặt nó phản ảnh con người nên hát bội mới “dặm mặt” sao cho đúng với cái “vai”.. Để khi bước ra sân khấu, khán giả nhận ra ngay “thằng trung, thằng nịnh, thằng hiền, thằng dữ”… v… v… Ngoài đời, không có ai dặm mặt, nhưng vẫn được người khác “nhận diện” là: thằng mặt gà mái, thằng mặt có cô hồn, thằng mặt… mẹt, mặt mâm, mặt thớt, mặt hãm tài, mặt đưa đám, mặt trù cha hại mẹ, mặt… mo... v… v…
Trên sân khấu chánh trị Việt Nam, trong cũng như ngoài nườc, “đào kép” tuy không dặm mặt như nghệ sĩ hát bội nhưng mỗi người đều có “lận lưng” vài cái mặt nạ, để tùy hoàn cảnh, tùy đối tượng mà đeo lên cho người ta “thấy mình là ai” (dĩ nhiên không phải là cái mặt thật của mình). Rồi cũng “phùng mang trợn mắt hát hò inh ỏi” một cách rất… tròn vai, làm “bà con đồng bào, đồng chí, đồng hương” cứ thấy như thiệt! Điểm đặc biệt là ông nào bà nào cũng muốn thiên hạ chỉ nhìn thấy có “cái mặt của mình” trong đám bộ mặt đang múa may quay cuồng trên sân khấu. Vì vậy, họ phải ráng bơm cho cái mặt của mình to bằng… cái nia, để thấy họ mới đúng là… “đại diện”! Chẳng qua là họ muốn tạo thời cơ để kiếm cho cái... đít của họ một cái… ghế! Đến đây thì vở tuồng trên sân khấu đang chuyển sang lớp “gà nhà bôi mặt đá nhau”... Cái mặt đã trở thành “một vấn đề”!
Để chấm dứt bài này, và để được yên thân, xin phép độc giả cho tôi “vác cái mặt" của tôi đi chỗ khác!
Bobigny, France, 6/2007
Tiểu Tử
Back to top
 
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 36 37 38 39 40 ... 51
Send Topic In ra