Xin mời quí Ông trong Hội SV tham khảo...
Monday, May 14, 2007
Nguyễn Thị Hồng Diệp
Tôi cứ hay nói đụng chạm tới các ông rồi lại phải ra công xin lỗi xin phải, hoặc là thanh minh, thanh nga túi bụi, tơi bời để vuốt giận. Cái bài này không phải do tư tưởng của tôi, mà là một bầu tâm sự của một ông Mỹ sợ vợ, viết đăng trên báo. Chả biết báo nào và năm nào, vì tôi kiếm được nó trong cái kho tàng những bài tôi cắt để dành, hồi còn mổ ma cái báo nợ Mái Ấm Gia Ðình lận, cho nên tôi đem ra xài cho đỡ vất vả tới cái bộ óc tối mò của tôi.
Hôm nay tôi lôi nó ra vì, thời gian thấm thoát thoi đưa, vừa mới đấy mà đã tới Ngày Hiền Mẫu rồi. Tôi cần phải có bài về đề tài này, mà lục lọi đâu đâu cũng chỉ thấy toàn những đề tài nhàm chán, tán tụng mẹ, cho nên tôi thấy, cần phải có một tư tưởng nào mới lạ hơn. Một người đàn bà, trước khi có thể là một người mẹ, để cho các con xưng tụng trong Ngày Hiền Mẫu, bắt buộc phải trải qua cái giai đoạn trần ai khoai củ, là làm vợ của một người đàn ông. Thông thường, người ta hay có thiên kiến rằng bất cứ một người đàn bà nào cũng là một người vợ ngoan, một bà mẹ hiền. Nhưng tôi thấy, cái sự tự mình ca tụng mình, rất có thể là không công bằng và chính xác. Chi bằng, mình nên mở tai nghe tiếng chuông thứ hai, vọng lại từ bên kia chiến tuyến. Phải nghe xem đối phương nhìn mình, nhận định, chấm điểm mình ra sao, rồi sau đó mình mới có một cái nhìn từ hai phía. Nếu đối phương nói đúng thì mình có tật mình sẽ sửa sai, tu bổ lại, còn nếu hắn nói càn, vu khống, mình có quyền tư biện hộ. Vì thế, hâm lại cái bài này, coi mòi hợp lý hợp tình.
Các cụ nghĩ xem có phải không nhá. Một người vợ ngoan, có thể, đồng thời, là một bà mẹ hiền, nhưng một bà mẹ hiền, không bắt buộc là một người vợ phục tùng chồng, theo những điều kiện của ông Thánh Phao Lô. Tôi nói thật mà không hề đỏ mặt rằng: tôi là một người mẹ hiền, điều này không ai chối cãi được, nhưng khó có thể gắn cho tôi một cái mề đay vợ hiền. Hoặc giả, có ai tử tế mà ban cho tôi chiếc mề đay này, tôi nhất định sẽ từ chối, không nhận.
Một ông chồng Mỹ - ông tác giả cái bài mà tôi đang cóp đây – than rằng: không phải một mình ông sợ vợ mà hầu như hết thảy tất cả các đấng anh hùng trên thế gian này đầu không qua nổi ải mỹ nhân. Ðến ngay như Ðại Thi Sởi Tô Ðông Pha mà cũng phải thốt lên rằng: hốt văn hà đông sư tử hống. Trụ thương lạc thủ tâm mang nhiên. Thật ra thì tôi chả hiểu cái chùm nho này có nghĩa là gì, nhưng chỉ cần mấy chữ hà đông sư tử hống là tôi thấu triệt ngay tất cả ý nghĩa xa gần của hai câu thơ này.
Tất cả các nhà bác học đều nhìn nhận rằng, trên thế gian này có hai sức mạnh ghê hồn làm tiêu tùng chí khí nam nhi, thứ nhất là mùi nước hoa thoang thoảng từ cặp má đào, và thứ hai là tiếng sư tử hống. Hai sức mạnh này tác động trên toàn thân của các ông như một lon át xít, làm rụng rời chân tay, làm mềm nhũn cột xương sống và biến khối óc tinh anh, của các đấng mày râu, thành một chén jell-O. Một ông hành nghề Lang Tây, tâm sự: “vợ tôi có thể bắt tôi làm bất cứ cái gì bả muốn, bằng một ánh mắt. Sau 20 năm chung sống, sự thật ấy vẫn không thay đổi, chỉ có ánh mắt bà thay đổi mà thôi. Trước kia thì tôi sợ bà khóc, bây giờ thì bà có thể xé tan xác tôi ra bằng một cái lườm”.
Các nhà tâm lý học giải thích cái sự sợ vợ của đàn ông bằng lý do sau đây. Ðiều này chả có gì là khó hiểu, chỉ vì cái người đàn bà đầu tiên nổi giận với họ, chẳng ai khách chính là bà cụ thân sinh ra họ! Bị nguồn che chở và nâng đỡ đầu tiên xua đuổi là một kinh nghiệm hãi hùng. Liệu bả có giết tôi không? Liệu bả có giận tôi luôn không? Liệu bả có cho tôi ăn nữa không? Lẽ dĩ nhiên, chả đời nào có một người mẹ lại có thể giận con đến nỗi bỏ đói con, nhưng khi ông mới một tuổi, làm sao ông có thể hiểu được điều đó.
Một số các nhà phân tâm học phụ đề rằng sự yêu mẹ và sợ mẹ của đứa con trai sẽ chuyển sang người vợ, khi nó lớn lên. Và sau này, trong bất cứ một cuộc đụng độ nào với vợ, dù nhỏ nhặt tới đâu, trong tiềm thức, người đàn ông cũng hồi tưởng lại lần đầu tiên bị mẹ rầy vì không vâng lời, trong thuở ấu thơ. Vì thế, khi một đấng nam tử nói với bạn rằng: “Tôi phải về trước bẩy giờ, không thì chết với bả.” Anh ta đã không nói ngoa ngôn đâu. Nhà phân tâm trên nói tiếp: đàn ông luôn coi sự nóng giận của vợ như một đe dọa thật sự, anh ta sẽ gồng mình lên để tự vệ. Lượng adrenaline trong máu tăng lên và anh ta phản ứng như anh ta đang gặp nguy hiểm thật sự. Mặc dầu sự nguy hiểm đó bắt nguồn từ một người đàn bà bé nhỏ mà anh ta có thể nhấc bổng lên bằng một tay!
Mấy ông Mỹ thật là những đứa con ngoan, biết nhận ra rằng cãi lại lời mẹ là không tốt, không vâng lời mẹ là hư, có bị đánh đòn cũng đáng đời, và từ đấy, suy diễn ra ràng, hồi còn bé, cái người đàn bà nắm quyền sinh sát, sự an nguy của mình là mẹ, sau này khi sống với vợ, hình ảnh mẹ già được thay thế bằng bà mẹ trẻ, tức là bà mẹ của lũ con.
Chả thế mà thằng con trai rất ngoan, rất dễ bảo của tôi, hồi còn nhỏ, đã thủ thỉ với tôi rằng: Bao giờ cu lấy vợ, mới đầu thì cu gọi vợ là vợ, sau thì cu gọi là má. Thằng này chưa phải là Mỹ mà cũng đã thuộc bài bản của một người chồng gương mẫu rồi. Xem như vậy, liệu có thể kết luận một cách chính xác rằng, những đứa con có hiếu, yêu mẹ, sợ mẹ, lúc nhỏ, lớn lên sẽ trở thành nhưng người chồng tốt?? Hay nói ngược lại, những người đàn ông sợ vợ đều là những người con hiếu thảo.
Bây giờ lại trở về với cái bài của ông tác giả sợ vợ. Ông kể rằng, bạn bè ông đều cùng chung cảnh ngộ cả. Cái bà vợ của ông Lang Tây, là một người phụ nữ rất diệu dàng, kiên nhẫn, khiến cho ông Lang phải nhiều lần bái phục. Bà là nhân viên sở Xã Hội, hàng ngày phải đối đầu với trăm vạn hạng người dữ dằn, chằng ăn, trăn cuốn mà bà không hề nổi nóng bao giờ. Ở nhà, bà có thể ngồi hàng giờ, với một muỗng yogurt trên tay để dỗ cho thằng cháu nhỏ ăn, nhưng đối với ông thì lại khó khăn, như chằn tinh, gấu ngựa. Ông chỉ cần nói hớ một câu làm bà không vui là bà có thể, gân mặt, xẵng giọng đập ngay một búa: Ăn nói hay nhỉ? Bộ tối nay tính ra nhà xe ngủ hả? Hay tính dọn ra ngoài??? Ông bạn nghe giọng tả oán đầy đau khổ, bèn mủi lòng hỏi rõ đầu đuôi để kiếm đường an ủi: Thế ông đã nói gì với bả vậy? Ông Lang mếu máo: lâu ngày tôi cũng không nhớ rõ nữa. Hình như tôi nói rằng, đã đến lúc bà cần đai ét đi là vừa, nếu không muốn trở thành một cái lu biết đi, thì phải?
Bà Lang thật quả có khó tính. Nếu ở vào trường hợp của tôi, chắc bà đã liệng quần áo ông Xã Xệ ra đường từ lâu rồi. Hồi còn đương thì, có lần, trước khi đi mỹ viện, tôi làm điệu, ỏn ẻn hỏi ông: Anh thấy rằng em nên để tóc dài hay cắt tóc ngắn? Ông Xã Xệ nhìn tôi ra cái điều suy hơn nghĩ thiệt rồi trịnh trọng trả lời: Em cắt tóc ngắn thì mập, mà để tóc dài thì lùn. Ra cái vẻ ta đây là một chuyên viên thẩm mỹ có lai sân, bằng cấp.
Thế mà tôi có đuổi ông ấy ra ngoài nhà xe đâu. Tôi chỉ đóng cửa đài phát thanh trong 6 tháng trời, tuyệt đối giữ vững lập trường bất hợp tác. Và cũng từ đấy, ông Xã Xệ luôn luôn tuyên bố với mọi người rằng ông là một tên đàn ông mù dở, không hề biết một tí gì về thẩm mỹ và cũng không hề biết thưởng thức sắc đẹp đàn bà.
Nhờ câu khước từ trách nhiệm này, mà ông còn giữ được giốp tài xế cho tới ngày hôm nay.
Nguyễn Thị Hồng Diệp