Chị Đậu Đỏ ơi,
Trong email đầu tiên anh Phila To gửi bài cho D/D, anh đính kèm bài Bông Hồng Cho Người Vợ Lính, em nhớ có đọc chị đã đăng rồi, và mới biết tác giả bài trên là anh Phila To. Vì thế em xin sửa tên mục của chị đã đặt theo tựa đề Bông Hồng Cho Người Vợ Lính thành TRUYỆN - PHILA TO, để từ giờ đăng những bài viết của anh Phila To luôn nha chị .
PhilaTo
Đã mấy lần tôi lôi cổ chúng ra khỏi túi hành trang mà tôi đã chuẩn bị để lên đường nhập trại thì bà cụ lại chờ lúc tôi không có mặt lén bỏ chúng vào, ngày 15 tháng 6 năm 1975, ngày chót theo lệnh trình diện của ủy ban quân quản th.p “Hồ chí Minh” bắt các sĩ quan chế độ cũ vào trại giam, tôi ra đi và xách cái túi lên thì lại thấy đôi dép râu và bộ bà-ba đen đã nằm lại trong đó từ lúc nào, bực quá tôi lấy chúng ra và quăng vào góc nhà rồi lững thững xách túi ra đi như người mất hồn, không buồn chào tữ giã Mẹ. Bà cụ không nói gì nhưng tôi biết cụ đang ngồi dưới đất, miệng móm mém nhai trầu, ngước đầu nhìn theo con, tay quyẹt nước mắt, tôi nghe như có tiếng nấc nghẹn trong cổ họng của mẹ già.
Ngày xưa khi còn chiến tranh súng nổ đạn bay, mẹ tôi thường lo âu sợ hãi có ngày nào đó hậu cứ tiểu đoàn sẽ đến nhà báo tin Mẹ đi nhận xác con, chuyện đó chưa xẩy ra thì nay “hòa bình” đến, con lại đành bỏ Mẹ để đi tu huyền tù
“ Xưa chiến tranh, Mẹ thở dài Đêm nghe tiếng đại bác”.
“ Nay thanh bình, Mẹ lại mất con!”
Và Mẹ con tôi xa nhau từ đấy.!
Những ngày “lao động là vinh quang” trên rừng núi miền Lào-Cai, Yên-Bái, Hoàng Liên Sơn vùng thượng du Bắc Việt, tôi mới thấy không có giầy dép nào chịu nổi với gai góc, đá ong, đá tai mèo, ngoại trừ đôi dép Mẹ tôi đã tiên liệu mua cho nhưng tôi lại vất đi! Những đôi dép được phát minh ra từ vỏ bánh xe hơi mà những “anh bộ đội” miền Bắc gọi là dép-râu vượt Trường-Sơn hay phi hành gia Phạm Tuân hãnh diện gọi là:“Đôi dép lốp bay vào vũ trụ”!
Còn cô gái miền Nam thì buồn rầu chán nản :
_ “Đôi dép lốp đạp tan đời son trẻ
Nón tai bèo che khuất cả tương lai.”
Ai nói gì thì nói nhưng vơí tôi thì những khi “vác tre đốn gỗ trên ngàn”, kéo từng bó lứa từ trên núi xuống, ngồi rửa chân bên dòng suối, nhìn đôi giầy không còn là hình thù đôi giầy nữa, nó đã được khâu vá bằng đủ mọi vật liệu cũng không ngăn được những vết cắt nơi bàn chân, lúc đó tôi ước ao có đôi dép bằng vỏ xe ô-tô, đôi dép thích hợp và tiện dụng nơi rừng rú nhưng thật là “khó coi” trên đường phố, đó là lúc tôi nghĩ đến Mẹ nhiều nhất, thương thân thì ít, thương Mẹ thì nhiều:
“ Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra”
Núi Thái Sơn ở đâu, cao bao nhiêu không ai biết, nhưng những ngọn núi quanh đây làm tôi sợ, làm tôi đổ mồ hôi, nhờ dòng suối như dòng sữa Mẹ, nhờ nước trong nguồn chảy ra đã cứu tôi khỏi chết khát, nước trong nguồn rửa sạch cái mặt bôi vôi, nước trong nguồn giúp tôi trở thành con người “sạch sẽ”.
Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra không bao giờ cạn, đổ ra biển thành “Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào”. Cũng tương tự như thế, tình thương của Mẹ bao la, khi con nghịch dao đứt tay cũng khiến Mẹ lo lắng, khi cha cầm chổi lông gà thì Mẹ dùng thân mình để che chở cho con, đỡ cho con những roi đòn từ tay bố. Có lẽ vì vậy mà chúng ta chỉ nghe đến cái tên thân yêu là “Mẹ Việt Nam” chứ không nghe ai nói “Bố Việt Nam”, mái trường Mẹ Võ-Bị chứ không có trường bố V.B.
Tám năm sau, từ miền Bắc trở về trại giam Hàm Tân Z30D, tôi mong được Mẹ đến thăm để con có dịp nói lời xin lỗi đã làm Mẹ buồn khi cất bước ra đi nhưng Mẹ tôi đã không đến được!
Mỗi khi gia đình đến thăm nuôi, tôi luôn luôn hỏi tin tức về Mẹ, hỏi cụ có khỏe không thì hình như lúc nào vợ tôi cũng đã có sẵn câu trả lời:
_ “Mẹ vẫn khỏe”!
Tôi mơ được Mẹ đến thăm nhưng cụ lại đến trong ác mộng, điều đó báo cho tôi biết có thể Mẹ đã không còn, đem kể lại chuyện này với gia đình thì lúc đó vợ tôi mới thú thật rằng sau khi lần lượt tiễn chân các con đi xa, Mẹ tôi đã hết nước mắt vì khóc, mắt cụ đã lòa, không còn thấy đường để đi thăm các con và cụ đã mất rồi!
Những lần lên thăm, gia đình đều có mang theo cho tôi khăn tang và hình ảnh đám táng của Mẹ, nhưng thấy con còn đang tù (không tội) thì dấu kín chuyện mẹ đã chết là hơn để cho con được an tâm “học tập” sao cho ra được cái giống vượn!
Khi Mẹ tôi nhắm mắt lìa đời, điều an ủi là có đầy đủ con cháu, em và anh tôi đã được tha mặc dù anh đang ở trong tình trạng “ruột để ngoài da”, một tiếng nổ khiến anh đổ ruột, ruột đứt nhiều khúc nhưng vì lòng súng AK nhân đạo (!) ngắm chim trời “bắn nhầm” vào ch .. của người tù lầm than nên anh thoát chết và được tha về!
Không ngờ ngày tôi trình diện đi tù cũng là lần cuối Mẹ con ở bên nhau, nhưng con thì bực bội giận hờn, Mẹ thì thương con đau lòng nuốt nước mắt.
Nghe tin Mẹ chết, lòng tôi không còn chỗ chứa những nỗi buồn mà hối hận nhiều hơn. Nhớ lại khi có lệnh đi học tập cải tạo một tháng (!), thiên hạ đồn rằng măïc bà-ba đen đi dép-lốp thì sớm được về! Thế là cụ tìm mua cho các con, 3 trai, 2 rể mỗi đứa một bộ với tất cả số tiền dành dụm bấy lâu. Thương mẹ nhưng tôi không thể xỏ chân vào đôi dép râu khi vừa mới cởi bỏ đôi giầy trận, tôi vất dép đi là vì vậy.
Con nào cũng có lúc lầm lỗi đối với Mẹ cha, khi cha Mẹ còn sống thì khó khăn mở miệng nói câu Xin Lỗi, khi các Người đã đi rồi thì hối hận, hối hận mãi mãi. Nhà tâm lý Vicky Ngô khi còn sinh tiền nói rằng nếu ai ở trong trường hợp đó hãy viết một lá thư xin tha thứ và đem đốt trước phần mộ của các Người coi như một lời xin lỗi.
Xin đa tạ lời hướng dẫn của nhà tâm lý, tôi viết lá thư “Như nước trong nguồn” nhân ngày của Mẹ, nhưng thực ra chỉ để tự an ủi mình, tự lừa dối cho mình an lòng, Mẹ tôi và tất cả các bà Mẹ Việt Nam khác, lúc nào cũng đã tha thứ cho các con rồi.
Mẹ luôn luôn thương con và hy sinh cho con, bất cứ dân tộc nào, kể cả các sinh vật khác, nhưng ngày nay người Việt sinh sống khắp 5 Châu nên chúng ta có dịp so sánh thì mới thấy “Mẹ Việt Nam” thật là tuyệt vời! Nhất là các bà Mẹ miền Nam lại kiêm nhiệm thêm vai trò “làm Cha” sau 30-4-1975, những bà Mẹ trẻ ở độ tuổi thanh xuân, cái tuổi “nước trong”, những Thị-Đào tân thời mà ngày xưa quan tòa Hồ Xuân Hương đã cho phép có quyền bước thêm bước nữa:
_ “Hay cho con bé Thị Đào, nước trong leo lẻo cắm sào đợi ai?”
Thưa rằng đợi “bố cháu” chứ còn đợi ai nữa, thực tế đã chứng minh điều đó, từ bà Ba đến cô Tư, dì Năm, cô Hồng, Mai, Lan, Trúc, chị Phượng, chị Cúc v.v.. và cả “mai-hom” nữa. Giả sử rằng nhà nước “ta” bắt các bà đi “lao động là vinh quang” để các cha kiêm vai trò làm Mẹ thì chắc gì các con đã có cá mà ăn (xảy cha ăn cơm với cá, xảy Mẹ liếm lá đầu đường) nói chi tới chuyện tìm đường vượt biên để ngày nay đã được “công thành danh toại” thì các con lại ngại ngùng bóp chân cho Mẹ khi đau!
Sự yêu thương và hy sinh của Mẹ thì không ngôn ngữ nào có thể diễn tả hết, nhất là đối với các bà Mẹ trẻ lại bị “làm cha” sau ngày mất nước, nhưng nếu không nêu một vài thí dụ cụ thể thì các “cậu cử, cô tú, bà luật, ông đốc v.v..” trưởng thành trên đất Mỹ này sẽ không thể hiểu nổi tại sao mình lại có được tương lai tươi sáng như ngày hôm nay.
Hãy tưởng tượng một phụ nữ ở độ tuổi 30 mà chồng bị chết bất ngờ, bị CS bắt đi cải tạo coi như chết, không có và không còn bất cứ thứ gì ngoài mấy đứa con còn nhỏ dại, các cô Mẹ trẻ này đã phải chống chọi với muôn vàn vất vả và khó khăn để bảo vệ con , hy sinh tất cả, thắt lưng buộc bụng và buộc .. chính mình để có thể đem được các con vượt trùng dương, đi vào cõi chêát để tìm cái sống trên bến bờ tự do.
Khi các con được an toàn thì cũng là lúc các Mẹ trẻ đã bước vào tuổi 40, 50, cái tuổi quá trẻ để xin tiền già, mà quá già để đi học lại. Thôi thì tất cả vì con, đề cho con có điều kiện học hành, con đi trường học thì mẹ phải đi “trường đời”, đi học đại lấy cái văn bằng đại học “C.C MD” để sớm có việc làm, có tiền nuôi con ăn học trở thành những MD, DDS, Ph.D v.v..sau này.
Phục thay, phục thay, nhưng những nhà khoa bảng trí thức tuổi trẻ này có biết cái văn bằng “C.C M.D” nghĩa là gì không?
Xin lỗi các bà Mẹ đã tốt nghiệp văn bằng “C.C M.D” này, mọi công việc đều đáng quý, tôi không có ý bôi bác, nhưng phải nói thật cho các nhà trí thức này biết cái VINH của các con có được là do cái không VUI mà các Mẹ phải chịu đựng ngày qua ngày.Vui làm sao được khi phải còng lưng với Trời, cúi mặt nhìn đất để cắt móng tay, dũa móng chân cho người! Chỉ vì mong cho con học hành có cái bằng MD mà Mẹ đành cong lưng “ Chà Chân Mỹ Đen” (CCMD), mờ mắt cắt chỉ, mỏi gối đạp máy trong xưởng may để “Cắt Chỉ May Đồ” (CCMD)! Cả hai nghề vất vả này đều viết tắt là “C.C MD”, là mẹ của những mảnh bằng đích thực MD.
Đừng quên ơn của Mẹ các con ơi, các nhà khoa bảng ơi!
Với các ông thì .. tuy lúc nào cũng vỗ ngực tự xưng là phái mạnh, nhưng thực ra chúng ta yếu đuối hơn các bà nhiều, không chịu đựng được chay tịnh, vì thế dân gian mới có câu chế diễu rằng:
_ “ Bà ơi, bà chết thì thiệt thân bà, ông tôi sắp sửa dọn nhà rước dâu”
Người phụ nữ Việt Nam vừa là Mẹ vừa là Cha khi ông bố ngao du sơn thủy, Mẹ là đầy tớ cho các con, nhưng đôi khi còn làm “mẹ chồng” nữa kìa.
Trong vở hài kịch của trung tâm âm nhạc nọ, Hồng Đ.. nói với QM:
_ “Em là vợ, kiêm vai đầy tớ và còn làm Me ïcủa anh nữa kìa”.
Khán giả nữ cười thích thú với câu nói này. Làm vợ để bảo tồn nòi giống là rõ ràng. Làm đầy tớ để “nấu nướng”, đi làm, đi chợ, rửa chén, lau nhà, lo tất cả mọi việc trong gia đình cho chồng cho con thì khỏi bàn cãi, và ngày nay ở hải ngoại còn nổi bật vai trò bà nội, bà ngoại làm “bê-bi-sít”, chạy theo cháu muốn hụt hơi, bế cháu cụp xương sống, nhưng làm “mẹ chồng”, tức mẹ của chồng thì tôi chưa thấy.
Tưởng chuyện đùa cho vui nhưng lại có thật, tôi vừa chứng kiến tận mắt một hình ảnh cảm động, người vợ kiêm thêm vai trò làm người Mẹ của chồng:
Trong buổi gây quỹ giúp TPB của tập thể chiền sĩ vùng TN vào ngày 23-4-06, anh thương binh Võ tường Đông..một tay chống nạng một tay chùi nước mắt khi thấy bạn bè đơn vị cũ thì chị Đông quàng tay qua vai chồng vỗ nhè nhẹ như ru à-ơi:
_ “ Thôi nín đi .. anh, thôi nín đi, đừng khóc nữa, khóc nữa mà làm gì!”.
Một hình ảnh đẹp, không chỉ làm người thương binh Đông hạnh phúc mà những phái mạnh khác cũng thích được làm “Con” như thế thay vì bị làm cháu của bà “ nội”!