Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Suy Ngẫm  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 2 3 4 5 ... 17
Send Topic In ra
Suy Ngẫm (Read 35315 times)
timo
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 1245
Re: Suy Ngẫm
Reply #30 - 23. Jun 2008 , 16:49
 
Gia tài

        

       Có một người đàn ông yêu thích mỹ thuật. Ông ta say mê đến mức gần như sống vì niềm say mê của mình. Sưu tập tranh là mục tiêu cả đời của ông. Ông làm việc rất chăm chỉ để dành tiền tiết kiệm nhằm mua thêm các tác phẩm hội họa cho bộ sưu tập của mình. Ông mua rất nhiều tác phẩm của các họa sỹ nổi tiếng.

       Người đàn ông này đã góa vợ. Ông chỉ có một người con trai. Ông đã truyền lại cho con mình niềm say mê sưu tầm đó. Ông rất tự hào về con trai của mình khi anh ta cũng trở thành một nhà sưu tầm nổi tiếng như ông.

       Một thời gian sau, đất nước bỗng có chiến tranh. Người con trai, cũng như mọi thanh niên khác, lên đường tòng quân. Và sau một thời gian thì câu chuyện xảy ra...

       Một hôm, người cha nhận được một lá thư thông báo rằng người con đã mất tích khi đang làm nhiệm vụ. Người cha đau khổ đến tột cùng. Thật là khủng khiếp khi người cha không thể biết được điều gì đang xảy ra với con mình.

       Vài tuần sau ông nhận được một lá thư nữa. Lá thư này báo với ông rằng con ông đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Ông gần như chết đi một nửa người. Thật khó khăn khi đọc tiếp lá thư đó, nhưng ông vẫn cố. Trong thư, người ta báo rằng con ông đã rút lui đến nơi an toàn. Nhưng thấy trên bãi chiến trường vẫn còn những đồng đội bị thương, con ông đã quay lại và đưa về từng thương binh một. Cho đến khi đưa người cuối cùng về gần đến khu vực an toàn thì con ông đã trúng đạn và hy sinh.

       Một tháng sau, đến ngày Noel, ông không muốn ra khỏi nhà. Ông không thể hình dung được một Noel mà thiếu con trai mình bên cạnh. Ông đang ở trong nhà thì có tiếng chuông gọi cửa. Đứng trước cửa nhà là một chàng trai tay cầm một bọc lớn.

       Chàng trai nói 'Thưa bác, bác không biết cháu, nhưng cháu là người mà con bác đã cứu trước khi hy sinh. Cháu không giàu có, nên cháu không biết đem đến cái gì để đền đáp cho điều mà con bác đã làm cho cháu. Cháu được anh ấy kể lại rằng bác thích sưu tầm tranh, bởi vậy dù cháu không phải là một họa sỹ, cháu cũng vẽ một bức chân dung con trai bác để tặng cho bác. Cháu mong bác nhận cho cháu.'

       Người cha đem bức tranh vào nhà, mở ra. Tháo bức tranh giá trị nhất vẫn treo trên lò sưởi xuống, ông thay vào đó là bức chân dung người con. Nước mắt lưng tròng, ông nói với chàng trai: 'Đây là bức tranh giá trị nhất mà ta có được. Nó có giá trị hơn tất cả các tranh mà ta có trong căn nhà này.'

       Chàng trai ở lại với người cha qua Noel đó rồi hai người chia tay. Sau vài năm, người cha bị bệnh nặng. Tin tức về việc ông qua đời lan truyền đi rất xa. Mọi người đều muốn tham gia vào cuộc bán đấu giá những tác phẩm nghệ thuật mà ông đã sưu tầm được qua thời gian. Cuối cùng thì buổi bán đấu giá cũng được công bố vào ngày Noel năm đó. Các nhà sưu tầm và những nhà đại diện cho các viện bảo tàng đều háo hức muốn mua các tác phẩm nổi tiếng. Toà nhà bán đấu giá chật ních người. Người điều khiển đứng lên và nói 'Tôi xin cám ơn mọi người đã đến đông đủ như vậy. Bức tranh đầu tiên sẽ là bức chân dung này...'

       Có người la lên: 'Đó chỉ là chân dung đứa con trai ông cụ thôi! Sao chúng ta không bỏ qua nó, và bắt đầu bằng những bức có giá trị thật sự?'

       Người điều khiển nói: 'Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bức này trước!'

       Người điều khiển bắt đầu 'Ai sẽ mua với giá $100?'

       Không ai trả lời nên ông ta lại tiếp 'Ai sẽ mua với giá $50?'

       Cũng không có ai trả lời nên ông ta lại hỏi 'Có ai mua với giá $40?'

       Cũng không ai muốn mua. Người điều khiển lại hỏi 'Không ai muốn trả giá cho bức tranh này sao?'

       Một người đàn ông già đứng lên

       'Anh có thể bán với giá $10 được không? Anh thấy đấy, $10 là tất cả những gì tôi có. Tôi là hàng xóm của ông cụ và tôi biết thằng bé đó.

       Tôi đã thấy thằng bé lớn lên và tôi thật sự yêu quý nó. Tôi rất muốn có bức tranh đó. Vậy anh có đồng ý không?'

       Người điều khiển nói '$10 lần thứ nhất, lần thứ nhì, bán!'

       Tiếng ồn ào vui mừng nổi lên và mọi người nói với nhau: 'Chúng ta có thể bắt đầu thật sự được rồi!'.

       Người điều khiển nói: 'Xin cảm ơn mọi người đã đến. Thật là vinh hạnh khi có mặt những vị khách quý ở đây. Buổi đấu giá của chúng ta sẽ dừng tại đây!'

       Đám đông nổi giận: 'Anh nói là hết đấu giá? Anh vẫn chưa đấu giá toàn bộ các tác phẩm nổi tiếng kia mà?'.

       Người điều khiển nói: 'Tôi xin lỗi nhưng buổi bán đấu giá đã chấm dứt. Mọi người hãy xem chúc thư của ông cụ đây, NGƯỜI NÀO LẤY BỨC CHÂN DUNG CON TÔI SẼ ĐƯỢC TẤT CẢ CÁC BỨC TRANH CÒN LẠI! Và đó là lời cuối cùng!”

        



Back to top
 
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Suy Ngẫm
Reply #31 - 23. Jun 2008 , 18:54
 


Hành Khách Thứ Ba


Ba hành khách cùng đi trên một chuyến tàu tới ga Tình yêu: Sòng phẳng, Ích kỷ và Vị tha. Cả ba đều mang theo mình hai gói đồ: Nhận và Cho, nhưng độ nặng nhẹ khác nhau:

Sòng phẳng: Cho = Nhận
Ích kỷ: Cho < Nhận
Vị tha: Cho > Nhận
Trong lúc rỗi rãi ba người tán gẫu về hành lý của mình.
Sòng phẳng lên tiếng:

- Tôi thấy hành lý của các anh lệch lạc, thật khó mang theo. Còn tôi luôn cân đối Cho và Nhận nên mang đi dễ dàng.

- Anh làm thế nào cho cân được? Ích kỷ hỏi.

- Thì tôi phải tính chớ. Tôi chỉ cho đi khi tôi chắc có thể nhận về một lượng tương đương. Cho không hay nhận không của ai cái gì, tôi đều không thích. Tính tôi là vậy, không muốn mắc nợ hay mang ơn.

Ích kỷ:

- Anh nói nghe như thể đi mua hàng vậy: Tiền nhiều mua được nhiều, tiền ít mua được ít, không tiền không mua. Nhưng tình cảm đâu thể đong đếm theo cách đó.

Sòng phẳng cười phá lên, rung cả hai vai. Ích kỷ ngạc nhiên:

- Tôi nói vậy không đúng à?

- Quá đúng là khác. Tôi chỉ buồn cười là trông 2 gói hành lý của anh bên Cho thì nhẹ bên Nhận thì nặng, vậy mà anh cũng nói được câu đó.

Ích kỷ nhìn lại 2 gói đồ của mình, gật đầu. Sòng phẳng thoáng bâng khuâng:

- Không phải lúc nào tôi cũng sòng phẳng cả đâu. Có những người cho tôi nhiều mà tôi không cho lại được là mấy. Ví như tình yêu cha mẹ cho tôi gần như vô hạn, chẳng kể tôi có đáp lại hay không. Vậy là tôi Nhận nhiều hơn Cho. Với con cái thì tôi Cho chúng nhiều hơn Nhận về. Cũng nhờ có sự bù trừ như vậy mà 2 gánh hành lý của tôi thường cân nhau.

Ích kỷ tán thành:

- Tôi thấy kiểu hành lý của anh giờ đang thịnh hành. Nhiều người thích sòng phẳng cả trong tình yêu theo kiểu: “Ông rút chân giò, bà thò chai rượu”.

Sòng phẳng trầm ngâm:

- Đôi khi tôi cũng không thích sống thế này đâu. Luôn phải tính toán nhiều - ít, luôn phải dừng gánh để sẻ từ bên này sang bên kia. Tôi thấy mệt mỏi và nhiều lúc trống rỗng, vô cảm.

Ích kỷ:

- Tôi cũng giống anh, luôn phải so đo tính toán. Nhưng tôi phải tính sao cho Nhận về mình nhiều hơn. Tôi chỉ thích nghĩ cho mình thôi mà.

- Nhận nhiều như thế anh có hài lòng không? Sòng phẳng hỏi.

- Chả mấy khi tôi vừa lòng. Tôi luôn canh cánh trong lòng: Mình có bị mất mát gì không? Cho như thế có nhiều quá không?

- Anh có người yêu không?

- Có chứ. Tôi rất yêu người yêu tôi là đằng khác. Nhưng tôi luôn lo sợ. Tôi sợ mình cho nhiều quá lỡ tình yêu bỏ tôi đi thì tôi chẳng được gì. Tôi không muốn nhận về tay trắng. Đó là nỗi ám ảnh của tôi.

Tàu qua cầu vượt sông Âu Lo. Tiếng xình xịch của đầu máy át lời tâm sự của Ích kỷ. Qua khỏi cầu, tiếng ồn dịu lại, Ích kỷ và Sòng phẳng lúc này mới nhớ tới người bạn đồng hành thứ ba. Vị tha nãy giờ vẫn yên lặng lắng nghe. Khi thấy hai bạn hướng mắt về mình mới khẽ khàng cất lời:

- Hai anh đều có lý lẽ của mình. Lập luận của anh Sòng phẳng thuần túy là của bộ óc, không có mấy liên hệ đến trái tim. Chính vì vậy anh luôn thấy căng thẳng, mỏi mệt và đôi khi trống rỗng. Còn anh Ích kỷ yêu ghét rõ ràng, nhưng tình yêu của anh là “vì mình, cho mình”. Bởi yêu mình quá mà anh thường trực lo sợ. Tôi nói vậy có phải không hai anh?

Ích kỷ và Sòng phẳng đang mải nghĩ ngợi nên không trả lời. Vị tha nói thêm:

- Anh Sòng phẳng nói đúng: Hành lý của tôi không cân - Cho nhiều hơn Nhận. Ấy là vì tình cảm xuất phát tự đáy lòng thì rất chân thành và giản dị. Nó thấy rằng Cho là lẽ tự nhiên, không gì vui bằng làm cho người mình thương yêu được hạnh phúc. Niềm vui khi dâng tặng làm vơi gánh nặng của tôi, cho tôi sự thanh thản, đủ đầy.

- Đủ đầy? Sòng phẳng và Ích kỷ cũng thốt lên. Cho là mất chứ, cho nhiều thì phải còn ít đi mới phải.

Vị tha mỉm cười:

- Đấy là về mặt vật chất, là quy luật trong Toán học thôi. Quy luật của tình yêu thì khác. Lát nữa đến nơi, tôi sẽ chỉ cho các anh.

Ích kỷ và Sòng phẳng
nhìn gánh hành lý của Vị tha, lại nhìn hành lý của mình, lòng chưa hết băn khoăn. Cũng vừa lúc tàu đến ga Tình yêu. Tàu chạy chậm dần, chậm dần rồi dừng hẳn.

Ngước nhìn vào sân ga, Sòng phẳngÍch kỷ đều trông thấy dòng chữ có nội dung Vị tha vừa nhắc đến. Hai người rất đỗi ngạc nhiên vì họ đi trên chuyến tàu nhiều lần, đến ga Tình yêu đã nhiều mà chưa bao giờ thấy hàng chữ đó. Thực ra quy luật của Tình yêu luôn có ở đó, nhưng chỉ những ai có trái tim nhạy cảm mới thấy và thấu hiểu.

Bạn thân mến, tôi sẽ không nói hàng chữ trên sân ga Tình yêu nói gì vì tôi chắc bạn cũng đoán ra được. Để kết thúc câu chuyện, tôi chỉ xin tiết lộ về những người sẽ đón 3 hành khách của chúng ta cùng hành lý Cho và Nhận của mỗi người: Đón Sòng phẳng là Khô khan, Ích kỷ sánh đôi cùng Bất an, và người đón đợi Vị tha chính là Hạnh phúc.

Mong rằng bạn cũng có niềm vui khi trao tặng và cảm nhận nhiều yêu thương trong cuộc sống.
Back to top
 
 
IP Logged
 
LPHUONG
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 808
Re: Suy Ngẫm
Reply #32 - 26. Jun 2008 , 06:49
 
           
MANG THEO


Trên đường về chùa, đến một con suối chắn ngang lối đi, hai thầy tu trẻ thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang lúng túng trên bờ, không biết làm thế nào để vượt qua dòng nước đang chảy xiết!
Người sư  huynh đến bên thiếu nữ, khom mình xuống:
     _Tôi giúp cô vượt suối, lên lưng tôi cõng.
Thiếu nữ thẹn thùng, hơi chần chừ, sau cùng, lí nhí cảm ơn rồi lên lưng người sư huynh.Qua bờ bên kia, cô gái cảm ơn một lần nữa, rồi đi thẳng…
Hai thầy tu tiếp tục quãng đường. Đi khá xa, không nhịn được nữa, người sư đệ lên tiếng:
    _ Sư huynh đã phạm luật, tại sao huynh chạm vào nữ sắc?
Người sư  huynh nhìn sư đệ:
    _Giúp người trước hết. Ủa, ta đã để cô ấy ở lại bờ suối rồi, đệ còn mang cô ấy theo đến tận đây sao???

LP (Thu thập) 
Back to top
 
 
IP Logged
 
LPHUONG
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 808
Re: Suy Ngẫm
Reply #33 - 19. Jul 2008 , 06:16
 
                                         ĐÚNG VÀ SAI
     
     Nhiều đệ tử khắp nơi tìm đến theo học một vị Thiền sư. Giữa cuộc tụ tập này, có một anh đệ tử bị bắt quả tang về tội ăn cắp. Sự việc được trình lên sư phụ với lời yêu cầu phải trục xuất tội phạm. Vị sư phụ làm ngơ.
     Sau đó, người đệ tử này lại bị bắt trong một hành vi tương tự, sư phụ cũng bỏ qua luôn. Việc này làm những đệ tử khác nổi giận. Họ làm tờ khiếu nại về hành động xấu của kẻ cắp, tuyên bố rằng, nếu không xử, họ sẽ bỏ đi nơi khác.
     Thiền sư đọc xong lời khiếu nại, ông gọi tất cả mọi người đến nói:
-      Các anh là những người khôn ngoan. Các anh biết việc gì đúng, việc gì không đúng. Các anh có thể đến nơi khác học nếu các anh muốn. Nhưng người anh em tội nghiệp này không biết phân biết đúng sai. Nếu tôi không dạy thì ai dạy cho anh ta. Tôi sẽ giữ người anh em này lại, dù cho tất cả các anh em bỏ đi hết!
     Một suối nước mắt chảy xuống rửa sạch khuôn mặt người đệ tử ăn cắp. Tất cả lòng ham muốn ăn cắp biến mất…
LP
(sưu tầm)
Back to top
 
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Suy Ngẫm
Reply #34 - 25. Jul 2008 , 14:11
 
Cuối cùng em đã hiểu được anh !

Cuối cùng em đã hiểu được anh. Dưới vẻ ngoài hết sức bình dị, anh có trái tim yêu mãnh liệt không biểu đạt bằng lời. Yêu em, nhưng không nói. Đó là cách của anh - một lối đi riêng của tình yêu khác hẳn với mọi người.

Em nói với anh: “Hôm nay quét cầu thang, suýt chút nữa thì em ngã”. Cứ ngỡ rằng anh sẽ an ủi em rằng: “Em yêu, phải cẩn thận một chút chứ!”. Nhưng anh lại nói: “Em quét chậm thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra”.

Em cảm thấy bị tổn thương. Anh không yêu em, không quan tâm tới em chút nào.

Sau này, em phát hiện ra cầu thang nhà mình luôn sạch sẽ, em không còn phải quét nữa. Và mỗi ngày quỹ thời gian bận rộn của anh lại mất thêm 5 phút...

Em nói với anh: “Xe của em bị hỏng, em phải đi ô tô bus nửa tiếng mới về được đến nhà”. Em nghĩ, anh sẽ nói: “Sao không gọi anh đến đón? Em có mệt lắm không?”. Nhưng anh lại nói: “Thế cũng hay, em có cơ hội giảm eo thêm một chút”.

Em rất giận, thấy anh không yêu em, không quan tâm tới em.

Hôm sau em phát hiện thấy anh để lại chìa khoá xe của anh trên bàn. Anh đã đến cơ quan bằng xe bus và để lại lời nhắn: “Anh sẽ mang xe của em đi sửa”. Anh còn chuẩn bị cho em rất nhiều đồ ăn sáng.

Em nói với anh: “Em muốn đi du lịch, tới Hà Lan chẳng hạn… ngắm biển hoa rực rỡ”. Em nghĩ, anh sẽ quan tâm tới em và bảo: “Chúng ta cùng lên kế hoạch nhé!”. Cho dù phô trương vài câu tốt, song rốt cuộc anh bảo: “Rõ chán, sao lại tiêu khoản tiền lớn cho một việc vô vị như thế nhỉ?”.

Em giận lắm. Rõ là anh không yêu em, không hiểu em.

Sau này, em phát hiện một tập tranh, ảnh, bài báo viết về các loài hoa ở trong nước cũng như trên thế giới được anh sưu tầm và để ở bàn làm việc của em. Mỗi bức ảnh, bài báo đều có bút tích của anh ghi lại tên loài hoa và xuất xứ của nó.

Em nói với anh: “Em đi với bạn, tối sẽ về muộn”. Em cứ cho rằng anh sẽ quan tâm, hỏi xem em đi với ai, mấy giờ em về. Nhưng anh bảo: “Tuỳ em, miễn em thấy vui là được”.

Em rất buồn. Thấy rằng anh không còn yêu em, không quan tâm tới em.

Tối đó, em giận dỗi đi đến ba giờ sáng mới về nhà. Em thấy dáng anh ngồi ngủ gật ở trên ghế phòng khách đợi em.


Em nói với anh: “Ngày trong tháng của em đến rồi, em đau bụng quá!”. Em nghĩ rằng anh sẽ an ủi em: “Em cố chịu đựng một chút, một ngày sẽ chóng qua thôi”. Nhưng anh bảo: “Phụ nữ thật phiền phức”.

Em đau lòng, thấy anh không yêu em, không thương em.

Sau này, trong tủ lạnh của chúng ta chứa rất nhiều sôcôla và đậu đỏ, đều là những thứ anh mua song anh mãi không ăn. Một tháng qua đi. Một tuần trước và sau “ngày ấy” của em, anh đều nầu canh đậu đỏ.

Em nói với anh: “Em rất vui mừng được lấy anh, một người chồng tốt”. Em cũng nghĩ rằng anh sẽ vui mừng trả lời em: “Anh cũng cảm thấy như vậy. Em là người vợ tốt nhất”. Song anh bảo: “Lấy thì cũng đã lấy rồi, cố mà cư xử tốt với nhau”.

Em giận lắm. Anh không yêu em, anh không hiểu em.

Sau này vô tình em phát hiện, trước khi đi ngủ, anh dùng giấy ăn lau chùi bức ảnh cưới ở đầu giường ngủ, sau đó anh ngắm nhìn và mỉm cười rất lâu.

(Sưu tầm )

Back to top
 
 
IP Logged
 
LPHUONG
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 808
Re: Suy Ngẫm
Reply #35 - 27. Jul 2008 , 06:23
 
         YÊU LÀ CHO ĐI

      Một người kia rất hiền lành, nhưng có chứng bệnh hay quên. Ông tìm đến một nhà đạo sĩ khôn ngoan để bàn hỏi về chứng bệnh hay quên của mình.
      Sau khi nghe lời khuyên bảo khôn ngoan, ông sung sướng ra về. Nhưng khi về đến nhà, thì đã quên hết tất cả những lời khôn ngoan ấy! Hôm sau, ông tìm đến nhà đạo sĩ, để nghe lại những lời khuyên. Trên đường về, ông lại quên hết mọi sự! Cứ như thế, ngày này qua ngày khác, ông nghe rồi lại quên! Nản lòng, thất vọng, ông quyết định không đến tìm  nhà đạo sĩ nữa.
     Một thời gian sau, tình cờ, ông gặp nhà đạo sĩ. Đạo sĩ ân cần hỏi thăm cho biết ông đã tiến đến đâu rồi. Ông khiêm tốn thú nhận :
     _ Thưa Thầy, con lại quên mất tất cả những lời Thầy khuyên dạy. Con biết đã quấy rầy Thầy quá nhiều rồi, nên con không dám làm phiền Thầy nữa.
     Nhà đạo sĩ bảo :
     _ Con hãy thắp đèn, đem đến đây.
     Ông thắp đèn xong, nhà đạo sĩ lại nói :
     _ Con hãy đem những đèn khác đến đây, rồi thắp sáng lên từ ngọn thứ nhất kia.
     Ông làm như lời nhà đạo sĩ dạy. Đạo sĩ hỏi ông :
     _Theo suy nghĩ của con, ngọn đèn đầu tiên kia có bị mất hụt ánh sáng của nó vì đã thắp sáng những cái đèn khác hay không ?
     _ Thưa Thầy không.
     Nhà đạo sĩ hiền lành kết luận :
     _ Cũng vậy, đối với Thầy, không những chỉ mình con, nếu tất cả dân làng này đến với Thầy xin điều gì, Thầy không phải mất mát, thiệt thòi chi cả. Vậy, bất cứ khi nào cần, con hãy đến với Thầy, đừng ái ngại…
     LP ( Sưu tầm )   
Back to top
 
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Suy Ngẫm
Reply #36 - 08. Aug 2008 , 17:27
 
TOA THUỐC CHỮA TÂM BỆNH
- Diệu Vân sưu tầm -


Sanh, lão, bệnh, tử là định luật muôn đời không ai tránh khỏi (hữu thân hữu bệnh). Tuy nhiên trong cuộc sống tương đối, thân bệnh có bác sĩ: Tây y, Đông y, thuốc tây, thuốc tàu, thuốc nam, thuốc bắc…

Tâm bệnh chỉ có Giáo lý nhà Phật mới trị lành.

Toa thuốc chữa tâm bệnh chúng sanh.
1- Ruột hỷ xã : Một khoanh tròn y như thế
2- Lòng từ bi : Nguyên để một khúc dài
3- Nét dịu dàng : 1/2 lượng chẳng hề sai
4- Lời đạo đức : Cần xài hơn 5 chỉ
5- Tánh hạnh tốt : Càng thật nhiều mới quý
6- Tâm thẳng ngay : Giữ kỹ 1 trái tròn
7- Tánh thảo thuận : 10 phân cân cho trọn
8- Dạ thật thà : Lấy trọn 1 cái nguyên
9- Khí âm dương : Dung hiệp lúc tham thiền
10- Pháp phương tiện : Tùy duyên không kể số
11- Nồi rộng lòng : Dùng để tẩm và sao
12- Hỏa tánh kia : Khử hết được thanh tao
13- Cốt bình đẳng : Cho vào nghiền thật nhỏ
14- Bột tâm tư : Sau khi gom một chỗ
15- Mật ba la : Lục độ luyện thành đan (đơn)
16- Hột bồ đề : Lấy kiểu để viên tròn

Phân 3 bận (lần) uống ăn trong mỗi bữa.

Back to top
 
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Suy Ngẫm
Reply #37 - 21. Aug 2008 , 15:59
 
Xin gởi đến cả nhà 1 câu truyện có thật và  cũng thật là cảm động do 1 Sư Cô gởii đến TL . Tiếc 1 điều là không thể kèm theo hình của em cho cả nhà xem.   

Chyun của em bé tên là Xa Diễm - Em bi bịnh Leukemia

Con đã từng đến trong đời này, và con rất ngoan! "Đấy là lời nói cuối cùng của một em bé tám tuổi, và được khắc lại trên bia mộ em.


"Con đã từng đi qua cuộc đời này! Và con rất ngoan!"

Cô bé Xa Diễm tám tuổi, đôi mắt đen lóng lánh và một trái tim thơ ngây non nớt, Xa Diễm mồ côi, cô bé chỉ sống trên đời vẻn vẹn 8 năm, câu cuối cùng cô nói là một lời thanh minh non nớt: "Con đã từng được sống! Và con rất ngoan!". Xa Diễm hy vọng được chết vào mùa thu. Thân thể gầy gò của em giống một bông hoa nở theo mùa. Khi hoa vàng nở khắp mặt đất và những chiếc lá rơi chao liệng khắp nơi, em sẽ thấy cả những đàn nhạn di cư bay ngang trời xa.

Em tự nguyện bỏ điều trị, và dùng toàn bộ 540 nghìn Nhân dân tệ (gần 1,1 tỷ đồng tiền VN) để chia thành 7 phần, mang sinh mệnh chính mình chia ra thành những phần bánh hy vọng tặng cho bảy người bạn nhỏ đang chiến đấu giữa lằn ranh của sự sống và cái chết khác.

(Xin xem trong web site này http://img.news.tom.com/img/assets/200506/050624045009shixicp20050624014.jpg)

"Tôi tình nguyện từ bỏ điều trị"

Xa Diễm không biết ai là cha đẻ của mình, em chỉ có "cha" là người thu nhận em về nuôi nấng.

Ngày 30/11/1996 (20/10 âm lịch), "cha" Xa Sĩ Hữu phát hiện một hài nhi mới sinh bị vứt bỏ đang thoi thóp và lạnh toát trong đống cỏ bên chân một cây cầu nhỏ ở thị trấn Vĩnh Hưng, ngực hài nhi cài một mẩu giấy nhỏ, chỉ ghi vắn tắt "20 tháng 10, 12 giờ đêm".

Khi đó, cha Xa Sĩ Hữu tròn 30 tuổi, nhà ở tổ 2, thôn Vân Nha, thị trấn Tam Tinh, huyện Song Lưu, tỉnh Tứ Xuyên. Vì nhà nghèo quá, không cưới được vợ, nếu cha nhận nuôi thêm đứa trẻ này, có lẽ càng chẳng báo giờ có cô nào chịu lấy cha nữa. Vì vậy, nhìn đứa trẻ còi như con mèo bé vừa khóc vừa ngáp ngáp thút thít, Xa Sĩ Hữu mấy lần nhặt lên rồi lại đặt xuống, bỏ đi rồi lại ngoái lại nhìn, đứa bé thân mình đầy buồn đất lạnh, tiếng khóc yếu ớt, nếu không ai cứu, chả mấy mà đứt sinh mệnh! Cắn răng, anh ôm đứa bé lên lần nữa, thở dài nói: "Thôi thì tao ăn gì, mày ăn nấy!".

Xa Sĩ Hữu đặt tên cho đứa bé là Xa Diễm, vì bé sinh ra vào mùa thu, đúng mùa thu hoạch mùa màng hoa trái đủ đầy. Đàn ông một mình làm bố, không có sữa mẹ, cũng không có tiền mua sữa bột, đành bón con những thìa cháo hoa. Vì thế, Xa Diễm từ nhỏ đã còi cọc, yếu đuối, lắm bệnh, nhưng là một đứa trẻ vô cùng ngoan và hiểu biết. Xuân đi xuân lại, Xa Diễm như bông hoa nhỏ trên dây Khổ Đằng, lớn khôn dần, vô cùng thông minh và ngoan ngoãn.

Hàng xóm đều nói, những đứa trẻ bị bỏ rơi được nhặt về nuôi, bao giờ trí óc cũng khôn ngoan thông minh hơn người. Và mọi người đều yêu Xa Diễm. Dù em từ nhỏ đã hay bệnh tật liên miên, nhưng trong sự nâng niu xót thương của cha, em cũng lớn lên dần.

Những đứa trẻ số phận đau khổ thường khác người. Từ lúc 5 tuổi, em rất biết ý thức giúp cha làm việc nhà, giặt giũ quần áo, nấu cơm, cắt cỏ em đều biết làm thành thạo. Em biết thân phận mình không được như những đứa trẻ con nhà người khác, trẻ con hàng xóm có bố có mẹ, nhà mình chỉ có cha. Gia đình nhỏ này do hai bố con lụi hụi chống đỡ xây đắp, em cần phải thật ngoan thật ngoan, không để cha lo lắng thêm chút nào, hoặc giận em một lần nào.

Vào học lớp Một, Xa Diệm biết mình phải cố gắng. Em xếp thứ Nhất trong lớp, làm người cha mù chữ của mình cũng mở mày mở mặt với làng xóm. Em chưa bao giờ để cha phải thất vọng. Em hát cho cha nghe, kể những chuyện vui vẻ ở trường cho cha nghe, những phiếu bé ngoan hay hoa điểm tốt em đều dán lên vách tường. Đôi khi em bướng bỉnh ra những đề bài khó để bắt cha phải giải được... Mỗi lúc nhìn thấy cha cười, em đều vui sướng.

Dù con không có mẹ, nhưng con có thể sống vui vẻ cùng cha, đó là hạnh phúc!

Lần đầu tiên trong đời được uống sữa, ảnh chụp sau khi Xa Diễm quay lại bệnh viện với số tiền được quyên góp giúp đỡ.

Tháng 5/2005, Xa Diễm thường bị chảy máu cam. Một buổi sáng ngủ dậy định rửa mặt, đột ngột em phát hiện cả chậu nước rửa mặt đã biến thành màu hồng. Nhìn kỹ, là máu mũi đang nhỏ giọt xuống, không cầm máu được. Không còn cách nào khác, Xa Sĩ Hữu mang con đi tiêm ở bệnh xá địa phương, nhưng không ngờ, một vết mũi tiêm bé tí xíu cũng chảy máu mãi không ngừng. Trên đùi Xa Diễm cũng xuất hiện nhiều "Vết châm kim đỏ". Bác sĩ nói, "Mau lên bệnh viện khám ngay!", đến được bệnh viện Thành Đô, đúng lúc bệnh viện đang đông người cấp cứu, Xa Diễm không lấy được số thứ tự xếp hàng khám. Xa Diễm ngồi một mình ngoài ghế dài, tay bịt mũi, hai đường máu chảy thành hàng dọc từ mũi xuống, nhuộm hồng cả nền nhà, cha em cảm thấy ngại ngùng, chỉ biết lấy cái bô đựng nước tiểu để hứng máu, chỉ mười phút, cái bô đã lưng nửa.

Bác sĩ phát hiện ra, vội cuống quýt ôm Xa Diễm đi khám. Sau khi kiểm tra, bác sĩ ngay lập tức viết đơn Thông báo khẩn cấp bệnh tình của em. Xa Diễm mắc bệnh máu trắng (Bạch cầu cấp - acute leucimia).

Chi phí điều trị căn bệnh này vô cùng đắt đỏ, thông thường điều trị cơ bản đã cần 300 nghìn Nhân dân tệ (tương đương 600 triệu VND), Xa Sĩ Hữu choáng váng.

Nhìn con gái nằm trên giường bệnh, ông không thể chần chừ suy nghĩ nữa, ông chỉ có một ý nghĩ: Cứu con!

Vay khắp bạn bè họ hàng, chạy đông chạy tây tiền chỉ như muối bỏ biển, so với số 300 nghìn tệ cần có sao xa vời. Ông quyết định bán cái duy nhất có thể ra tiền là căn nhà xây bằng gạch mộc, gạch chưa nung của mình. Nhưng nhà thì quá rách nát, lúc đó không thể tìm ra ai muốn mua nó.

Nhìn gương mặt gầy gò xơ xác và đôi mắt u uất của cha, Xa Diễm có một cảm giác đau xót. Một lần, Xa Diễm kéo tay cha lại, chưa nói nhưng nước mắt đã trào ra: 'Cha ơi, con muốn được chết..."

Đôi mắt Xa Sĩ Hữu kinh ngạc nhìn con gái: "Con mới 8 tuổi thôi, vì sao con lại muốn chết?"

"Con chỉ là đứa bé bị bỏ rơi nhặt về, ai cũng bảo số con bạc bẽo, giờ bệnh này không chữa được, cha cho con ra viện đi..."

Ngày 18/5, bệnh nhân tám tuổi Xa Diễm thay mặt người cha mù chữ, tự ký rành rọt tên vào trong cuốn bệnh án của chính mình: "Tự nguyện từ bỏ chữa trị cho Xa Diễm".

"Em tự nguyện từ bỏ!"

Đứa trẻ tám tuổi tự lo hậu sự:

"Hôm đó về nhà, một đứa trẻ từ nhỏ đến lớn chưa từng vòi vĩnh cha bất cứ điều gì, đã đòi cha hai yêu cầu: Em muốn có một tấm áo mới, và em muốn được chụp một bức ảnh. Em giải thích cho cha: "Sau này, khi con không còn nữa, nếu cha nhớ con, cha có thể nhìn con ở trong ảnh".

Ngày hôm sau, cha Xa Sĩ Hữu nhờ người cô đi cùng đưa cháu lên thị trấn, tiêu hết 30 tệ (60.000 VNĐ) mua một bộ quần áo mới, Xa Diễm tự mình chọn một chiếc quần cộc màu hồng phấn, người cô chọn cho Xa Diễm một chiếc váy trắng chấm đỏ, nhưng khi mặc thử Xa Diễm mặc thử, thấy tiếc rẻ nên lại cởi ra. Ba người đi đến tiệm chụp ảnh, Xa Diễm mặc bộ đồ màu hồng mới tinh, ngón tay đưa ra hình chữ V, cố gắng mỉm cười, nhưng cuối cùng cũng không kìm được để nước mắt chảy ra.

Em đã không thể đến trường nữa, em xách cái cặp đứng trên con đường nhỏ đầu làng, mắt ươn ướt.

Nếu không có một phóng viên tên là Truyền Diễm của tờ "Thành Đô buổi chiều", thì chắc Xa Diễm sẽ chỉ như một phiến lá cây khô rụng xuống, lẳng lặng bị cuốn đi theo gió.

Cô phóng viên này sau khi biết tin từ bệnh viện, đã viết một bài báo, kể lại toàn bộ câu chuyện của Xa Diễm. Sau khi bài báo "Đứa trẻ 8 tuổi tự lo hậu sự" được đăng, cả thành phố Thành Đô đều bị cảm động, cả mạng Internet toàn Trung Quốc cũng cảm động, có một phong trào lan truyền trên khắp Trung Quốc, trong cả đời sống thật của thế giới người Hoa lẫn trên mạng ảo, những người có lòng tốt bắt đầu quyên góp để cứu sinh mệnh mong manh của cô bé. Trong vòng mười ngày, con số quyên góp từ toàn thể người Hoa đã lên tới 560 nghìn Nhân dân tệ, đủ để chi phí phẫu thuật, và hy vọng cuộc sống của Xa Diễm lại được thổi bùng lên từ bao nhiêu trái tim nhân ái. Sau khi tuyên bố kết thúc quyên góp, vẫn còn nhiều khoản tiền chuyển về tài khoản quyên góp. Các bác sĩ cũng cố sức, dốc hết sức lực và tài năng chuyên môn để cứu chữa cho Xa Diễm, tất cả hàng triệu người đều hy vọng thành công.

Trên internet, nhiều lời nhắn gửi: "Xa Diễm, cô bé yêu quý của tôi, tôi hy vọng em sớm mạnh khoẻ rời bệnh viện, tôi cầu chúc cho em quay lại trường học, tôi mong mỏi em bình an lớn lên, tôi khao khát tôi sẽ được vui sướng tiễn em về nhà chồng..."

Ngày 21/6, Xa Diễm, cô bé đã từ bỏ trị liệu quay về nhà chờ thần Chết, đã lại được đưa về Thành Đô, vào bệnh viện Nhi. Tiền có rồi, sinh mệnh mỏng manh có hy vọng và có lý do để tiếp tục được sống.

Xa Diễm chịu đựng đợt hoá trị khó chịu. Trong cửa kính, Xa Diễm nằm trên giường truyền dịch, đầu giường đặt một chiếc ghế, ghế để một cái âu nhựa, thỉnh thoảng em quay người sang đó nôn. Sự kiên cường cửa đứa bé khiến người lớn cũng kinh ngạc. Bác sĩ Từ Minh, người điều trị chính cho em giải thích, giai đoạn hoá trị, đường ruột và dạ dầy sẽ phản ứng kích liệt, thời gian đầu mới hoá trị, mỗi lần Xa Diệm nôn đều nhiều, nửa âu, nhưng đến "ho" một tiếng cũng không. Trong lúc kiểm tra tuỷ xương khi nhập viện, mũi tiêm đâm từ ngực, em "không khóc, không kêu la, cũng không chảy nước mắt, đến động đậy cũng không dám".

Từ khi ra đời cho tới lúc chết, em không có được một chút xíu tình yêu của mẹ. Khi bác sĩ Từ Minh đề nghị: "Xa Diễm, làm con gái bác đi!" mắt em sáng rực lên, rồi nước mắt tuôn xuống xối xả. Ngày hôm sau, khi bác sĩ đến đầu giường bệnh, Xa Diễm bẽn lẽn gọi: "Mẹ!". Bác sĩ lặng đi một chút, rồi từ từ mỉm cười, ngọt ngào đáp lại: "Con gái, ngoan lắm!"

Tất cả mọi người đều chờ đợi một phép lạ, tất cả đều hy vọng giây phút Xa Diễm được trở về với cuộc sống. Rất nhiều người từ thành phố vào bệnh viện thăm em, trên mạng nhiều người hỏi thăm em, số mệnh của Xa Diễm làm mạng Internet xa lạ trở nên đầy ắp ánh sáng.

Trong phòng bệnh đầy hoa và trái cây, tràn đầy hương thơm.

Sau khi Xa Diễm mất, ông bố cũng không giữ lại đồng quyên góp nào

Hai tháng hoá trị, Xa Diễm qua được chín cửa "Quỷ môn quan", sốc nhiễm trùng, bệnh bại huyết septicemia, tan máu, xuất huyết ồ ạt đường tiêu hoá... lần nào cũng "hung hoá cát". Những liệu trình đều do các bác sĩ huyết học Nhi hàng đầu của tỉnh và Trung Quốc chuẩn đoán quyết định, hiệu quả rất khả quan. Bệnh máu trắng căn bản đã được khống chế. Tất cả đang chờ tin Xa Diễm lành bệnh.

Nhưng những bệnh tật đi theo những tác dụng phụ của hoá chất trị liệu rất đáng sợ. Và so với hầu hết những đứa trẻ bị bệnh máu trắng khác, thể chất Xa Diễm rất yếu ớt. Sau đợt phẫu thuật, sức khoẻ Xa Diễm càng kém.

Buổi sáng ngày 20/8, em hỏi phóng viên Truyền Diễm: "Dì ơi, xin dì cho con biết, vì sao mọi người quyên góp tiền cho con?"

"Bởi vì họ đều có lòng tốt!"

"Dì ơi, con cũng làm người tốt."

"Bản thân con đã là một người tốt. Những người tốt sẽ giúp đỡ nhau, mới làm nên những điều càng thiện lương."

Xa Diễm móc từ dưới gối ra một cuốn vở bài tập, đưa cho Truyền Diễm: "Dì ơi, đây là di chúc của con..."

Phóng viên Truyền Diễm kinh ngạc, vội vã mở vở ra, quả nhiên là những việc Xa Diễm thu xếp hậu sự. Đây là một đứa trẻ tám tuổi sắp về cõi chết, nằm bò trên giường bệnh dùng bút chì nắn nót viết ba trang "Di chúc". Vì em còn nhỏ quá, còn nhiều chữ Hán chưa học nên chưa viết được hết, còn có những chữ viết sai. Xem có thể biết em không thể viết một mạch bức thư này, mà viết sáu đoạn. Mở đầu là "Dì Truyền Diễm", kết thúc là "Tạm biệt dì Truyền Diễm". Suốt cả bức thư, chữ "Dì Truyền Diễm" xuất hiện 7 lần, và 9 lần gọi tắt là Dì. Phía sau 16 chữ xưng hô này, tất cả là những điều "nhờ vả dì làm hộ" khi em lìa đời. Và còn cả lời muốn qua phóng viên "cảm ơn" và "tạm biệt" với cả thế giới.

"Tạm biệt dì, chúng ta sẽ gặp nhau trong mơ. Dì Truyền Diễm, nhà cha con sắp sập rồi. Cha đừng buồn, xin cha cũng đừng nhảy lầu. Dì Truyền Diễm xin dì trông coi bố con. Dì ơi, cái tiền của con cho trường con một ít ít, cảm ơn dì chuyển lời cảm tạ tới Hội trưởng Hội Hồng thập tự. Con chết xong, mang hết chỗ tiền còn lại chia ra cho những người mắc bệnh giống con, giúp họ đỡ bị bệnh hơn..."

Bức di chúc làm Truyền Diễm giàn giụa nước mắt, khóc không thành tiếng.

Con đã từng được sống, con rất ngoan

Ngày 22/8, vì đường tiêu hoá xuất huyết, dường như suốt một tháng trời Xa Diễm không được ăn mà chỉ sống bằng dịch truyền. Và lần đầu tiên em "ăn vụng", em bẻ một mẩu nhỏ mì ăn liền khô bỏ vào mồm. Ngay lập tức đường ruột của em xuất huyết nghiêm trọng, bác sĩ y tá khẩn cấp truyền máu, truyền dịch cho em...

Nhìn Xa Diễm đau bụng lăn lộn, bác sĩ và y tá đều bật khóc. Tất cả mọi người đều muốn gánh đau cho em, nhưng, không thể làm gì được.

Tám tuổi. Xa Diễm đã thoát được cơn bệnh tật quái ác, và ra đi an lành.

Không ai chấp nhận sự thật. Phóng viên Truyền Diễm vuốt vuốt gương mặt bé xíu lạnh dần đi của cô bé, khóc không thành tiếng, gương mặt sẽ không bao giờ gọi cô là Dì nữa, cũng sẽ không bao giờ cười nữa.

Mạng TứXuyênonline , mạng 163 (mạng Internet nổi tiếng nhất TQ) ngập trong nước mắt, mạng Xinhuanet toàn nước mắt. "Đau lòng đến không thể thở được" sau đầu đề topic đó là hàng vạn lời nhắn cảm xúc của các công dân mạng TQ. Hoa viếng, điếu văn, một người đàn ông trung niên khẽ nói: "Con, con vốn là một thiên sứ nhỏ trên trời, con đã dang đôi cánh, thôi con cứ ngoan ngoãn bay đi.."

Ngày 26/8, tang lễ diễn ra dưới một cơn mưa nhỏ, Nhà tang lễ ở ngoại thành phía Đông của thành phố Thành Đô chật ních những người dân Thành Đô đi viếng với nước mắt rưng rưng. Họ đều là những "người cha, người mẹ" của Xa Diễm mà Xa Diễm chưa có dịp gặp mặt. Để đứa bé mới sinh ra đời đã bị vứt bỏ, đã mắc bệnh máu trắng, đã từ bỏ chữa trị, đã chết... không còn cô đơn nữa. Rất nhiều "Cha-mẹ" đội mưa tiễn theo sau chiếc quan tài bé nhỏ.

Bức ảnh trên đầu Entry trong blog Trang Hạ đã chụp bia mộ của Xa Diễm: Một bức ảnh Xa Diễm cười mím mím, tay cầm một bông hoa dại bé xíu. Mặt chính của bia chỉ ghi vỏn vẹn: " Con đã từng được sống, con rất ngoan! (1996.11.30-2005-8.22)"

Mặt sau bia có ghi vài lời đơn giản giới thiệu thân thế Xa Diễm, câu cuối cùng là: "Trong những năm Em sống, Em đã được nhận những ấm áp của con người. Xin Em yên nghỉ, thiên đường có Em nên thiên đường càng đẹp đẽ."

Theo đúng chúc thư, 540.000 Nhân dân tệ còn thừa lại chia thành những tặng vật chia cho những em bé khác bị mắc bệnh máu trắng. Bệnh viện còn ghi lại tên của 7 bệnh nhân Nhi này, Dương Tâm Lâm, Từ Lê, Hoàng Chí Cường, Lưu Linh Lộ, Trương Vũ Tiệp, Cao Kiện, Vương Kiệt. Những bệnh nhân này lớn nhất là 19 tuổi, nhỏ nhất là 2 tuổi, đều là những em gia đình quá nghèo, đang giãy dụa giữa sự sống và cái chết.

Ngày 24/9, ca phẫu thuật đầu tiên thành công dành cho bệnh nhân được nhận viện phí từ Xa Diễm, là cô bé Từ Lê ở bệnh viện Hoa Tây. Sau phẫu thuật, Từ Lê mỉm cười với gương mặt trắng xanh, nói: "Xa Diễm, hay yên nghỉ, về sau này, bia mộ của chúng tôi cũng sẽ ghi thêm một dòng như nhau: "Tôi đã từng đến trong đời này, và tôi rất ngoan!"

ST
Back to top
 
 
IP Logged
 
dangiao
Ex Member


Re: Suy Ngẫm
Reply #38 - 24. Sep 2008 , 08:39
 
Đoản Văn Hay Trong “My Turn”

     Sức Mạnh Kỳ Diệu Của Câu Xin Lỗi

Sau nhiều năm không nói chuyện với cha mẹ tôi, vì giận hờn. Cha tôi đã nối lại được tình cha con chỉ cần một câu xin lỗi.
Bà Wilberg cư dân ở Milwaukee kể lại kinh nghiệm bản thân của bà về sự rạn nứt  trong gia đình chỉ vì giận hờn, không ai nói chuyện với ai trong suốt 12 năm trời. Sự  im lặng ngày càng tệ thêm. Mãi cho đến khi cha của bà khởi xướng sự hàn gắn bằng lời xin lỗi của ông cụ.


KHI TÔI Ở TUỔI VỪA TRƯỞNG THÀNH, GIA ĐÌNH TÔI CÓ CÁI LỐI BẦY TỎ THÁI ĐỘ BẤT ĐỒNG bằng cách không nói chuyện với nhau nữa. Nhiều khi sự im lặng vì căm giận kéo dài suốt ngày, hay nguyên cả một tuần lễ. Thỉng thoảng một người bà con như một bà dì, hay người em họ bỗng dưng biến khỏi danh sách trong họ hàng vì một vài bất đồng gì đó. Giống như người ta bôi bỏ tên một nhân vật trong Bộ Chính Trị ở mấy nước Cộng Sản.
     Tôi ngưng không nói chuyện với cha mẹ tôi sau khi xảy ra  một loạt những khó khăn trong gia đình, để rồi đưa đến một lần cãi nhau giữa tôi và mẹ tôi qua điện thoại. hồi năm 1988. Sự im lặng vì giận nhau kéo dài cho đến năm 2000. Trong suốt 12 năm trời, chúng tôi chỉ nhận được Thiệp Giáng Sinh từ cha mẹ tôi. Hai người ký tên “Họ” một cách lạnh lùng, như một thông lệ thường, ở dưới tấm thiệp. Chỉ có thế thôi, ngoài ra không có một sự giao tiếp nào khác cả.
     Những người như chúng tôi, được dạy dỗ theo tính thần văn hoá ghim trong lòng sự giận hờn thâm canh cố đế, đều hiểu rằng càng lạnh lùng thì càng xa cách. Giống như chiếc thuyền, càng đi ra khơi thật xa, càng không thấy bến bờ cũ. Giận nhau, không thèm nói chuyện trong khoảng hai hay ba năm, tự nhiên mình cảm thấy rất khó mà cầm điện thoại lên để nói chuyện lại với nhau.
     Thế rồi, bỗng nhiên cha tôi gởi cho tôi một tấm thiếp, trong đó ông cụ dùng đến ba chữ thật mầu nhiệm: “Xin lỗi con .Chuyện xảy ra thật là đáng tiếc, bố khổ tâm lắm.”.
     Từ đó chúng tôi viết thư lại cho nhau. Tôi kể cho cha tôi biết về những đứa cháu ngoại của ông bây giờ ra sao, đã biết làm gì, và lớn đến đâu rồi. Ông cụ thì viết lại cho tôi kể về những chuyếb đi chơi đánh “goft”, chơi “bowling” hàng tuần của ông vui như thế nào. Ông cụ cũng viết cho tôi biết về căn bệnh “lú lẫn”, Alzheimer’s, đã  từ từ giết dần giết mòn mẹ tôi ra sao. Mỗi lá thư ông viết về mẹ tôi, ông đều mở đầu với dòng chữ: “Mẹ con thì vẫn như cũ, chỉ có điều mẹ không còn nấu ăn được nữa vì mẹ quên không nhớ cách sử dụng lò bếp.”.
     Nhưng lá thư của cha tôi chỉ mở đường cho sự liên lạc giữa đôi bên, chứ chưa đem lại sự hoà gỉai hoàn toàn. Muốn hòa giải, chúng tôi phải giáp mặt nhau. Một năm sau, chúng tôi làm được chuyện này. Trên đoạn đường dài sáu giờ lái xe, tôi hỏi chồng tôi: “Em nên nói gì với bố đây?”. Nhà tôi trả lời: Thì em cứ nói chào bố, rồi em hỏi lúc này bố ra sao. Có gì lạ không?”.
     Đúng như vậy. Đó chính là những điều tôi đã hỏi thăm cha tôi, khi chúng tôi vừa bước vào nhà của cha tôi. Ông cụ bầy lên bàn  ăn món gà tây, bánh mì, và khoai tán ăn liền. Trong lúc ngồi ăn, ông cụ tóm tắt cho tôi những việc thường làm khi có người nào trong gia đình chết, người nào mới sinh, và những liên lụy gia đình của hai việc này. Đến lúc ăn tráng miệng, thì tôi bắt kịp, và hiểu được những điều ông cụ muốn dặn dò tôi. Trong hai năm kế tiếp, vợ chồng tôi đi thăm hai cụ thường xuyên hơn.
     Nếu như tôi để trễ thêm vài năm sau mới hoà giải với mẹ tôi, thì có lẽ bà chẳng còn nhận ra tôi nữa, và cũng chẳng cần biết tôi có trở về thăm bà hay không. May quá, tôi đã trở về, và đã xin lỗi mẹ tôi được, tôi đã có dịp nắm tay mẹ tôi, dìu bà đi bộ chung với tôi, có dịp thấy chiếc áo nhung mẹ tôi mặc trong ngày đám cưới của bà vào năm 1937, và được ăn  những bữa cơm tôí có thịt gà tây cùng với bà. Khi căn bệnh Alzheimer ngày càng nặng thêm, nó làm cho bà cụ có khi bẳn gắt hay lý sự,có khi thì im lặng, không thèm nói một tiếng, và  nhất là không cầm được cái gì trên tay cả, điều này làm cho cha tôi khổ nhất. Ông viết thư dặn tôi đừng đến thăm nữa. Những lá thư của ông vẫn mở đầu bằng câu nói: “Mẹ của con thì vẫn như cũ, nhưng…”
     Vài tháng sau, mẹ tôi mất. Ngay khi nhận được điện thoại của  cha tôi, tôi sang gặp ông cụ ngay. Cụ muốn bàn với tôi về việc làm tang lễ. Tôi ngồi cạnh ông, trong lúc ông lấy cái máy đánh chữ hiệu Royal cổ xưa của ông để thảo tờ “Cáo Phó.”. Hai cha con lưạ quần áo mặc cho mẹ tôi khi chôn cất. Một áo sơ mi có in bông, một quần dài đậm mầu, và một cái bao nhỏ đựng tiền cắc, trong đó cha tôi bỏ vào chiếc nhẫn hứa hôn mà ông đã tặng cho bà 64 năm về trước. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, trên hai cái ghế gấp, ở nghĩa trang, theo dõi các người phu nhà đòn từ từ hạ huyệt cho mẹ tôi.
     Mười tám tháng sau, cha tôi mất. Trong suốt thời gian khi người còn sống, chúng tôi đi thăm cụ nhiều lần. Chúng tôi thường đến nhà hàng Tầu để ăn tối, và đi chơi trong các khu buôn bán ở trong vùng . Mấy đứa cháu được nghe ông ngoại kể chuyện thời kỳ  Kinh Tế Khủng Hoảng đời sống khó khăn như thế nào, thời kỳ nhạc jazz còn thịnh hành, và khi nhỏ ông cụ hay chơi những trò chơi gì. Ông cụ cũng nói về niềm thương nhớ của cụ đối với mẹ tôi. Cụ thường có cái thú mang hoa giả đến mộ phần của mẹ tôi vào một ngày trong tuần. Ông muốn trang trí mộ của mẹ tôi thật đẹp bằng hoa giả.
     Mỗi năm tôi đi thăm nghĩa trang nơi chôn cất cha mẹ tôi một lần. Tôi trồng một ít hoa tươi, loại dễ mọc, quanh phần mộ để thay thế những bông hoa giả của cha tôi, và rải quanh đó ít hạt giống cho hoa mọc lên. Trước khi ra về, tôi hôn lên đầu hai tấm bia mộ, tôi nói lời từ biệt, và cảm thấy sung sướng trong lòng. Tôi có được cảm giác của một đưá con trong gia đình.
     Sự trăn trở vẫn không hoàn toàn thoát ra khỏi tim tôi. Giờ đây tôi đang chăm sóc phần mộ của cha mẹ tôi, đã có một thời tôi có thái độ lạnh lùng với hai người trong suốt 12 năm. Trớ trêu thay, tôi không  còn cảm thấy ân hận nữa. Tôi cảm thấy tri ân. Ba chữ “I Am Sorry” của cha tôi đã cứu tôi không trở thành một đưá con mồ côi. Biết đâu có một người nào đó, cùng trong hội những người hay giận dai như gia đình tôi, tình cờ đọc được câu chuyện của tôi, có ý định xoá, và làm giống như cha tôi. Hãy làm như cha tôi đi, không trễ lắm đâu.
___________________________________
Bà WILBERG hiện đang sống ở Milwaukee
                       Nguyễn Minh Tâm dịch theo Newsweek ngày 15/9/08
Back to top
 
 
IP Logged
 
LPHUONG
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 808
Re: Suy Ngẫm
Reply #39 - 13. Oct 2008 , 19:46
 

     
Chọn lựa
.


   Ông Viện trưởng Đại học Paris ở thế kỷ thứ 14 đã làm thí nghiệm như sau :
   Ông để cho một con lừa nhịn đói, nhịn khát trong mấy ngày. Sau đó, ông đưa nó đến sân ăn, đặt nó giữa một thùng nước và một bó cỏ non. Lừa ta tuy đói lắm, nhưng hết nhìn bó cỏ lại ngó thùng nước, nó lưỡng lự giữa nước và cỏ, để cuối cùng kiệt lả mà chết...!

   LP ( Sưu tầm)


Back to top
 
 
IP Logged
 
timo
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 1245
Re: Suy Ngẫm
Reply #40 - 14. Oct 2008 , 05:45
 
Timo gửi đến cả nhà những ảnh con nít vui và Suy Ngẫm  Cheesy Cheesy

Why Boys Need Parents


...


...


...


...


...


...


...


...


...


...


...


...


...





Cheesy Cheesy Cheesy Grin Grin
Back to top
 
 
IP Logged
 
phuonghue
Gold Member
*****
Offline



Posts: 3251
Gender: female
Re: Suy Ngẫm
Reply #41 - 14. Oct 2008 , 05:58
 
timo wrote on 14. Oct 2008 , 05:45:
Timo gửi đến cả nhà những ảnh con nít vui và Suy Ngẫm  Cheesy Cheesy

Why Boys Need Parents


...


...


...


...


...


...


...


...


...


...


...


...


...





Cheesy Cheesy Cheesy Grin Grin


hi hi timo ui , cái này khỏi cần suy ngẫm , oh boy ( lắc đầu ngao ngán )  Grin Grin Grin
Back to top
 
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11596
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Suy Ngẫm
Reply #42 - 14. Oct 2008 , 06:29
 
timo wrote on 14. Oct 2008 , 05:45:
Timo gửi đến cả nhà những ảnh con nít vui và Suy Ngẫm  Cheesy Cheesy

[center]Cheesy Cheesy Cheesy Grin Grin


Đ Đ đang bận cười lộn ruột nè TiMo à, có suy ngẫm gì được đâu  Cheesy   Cheesy

Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
timo
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 1245
Re: Suy Ngẫm
Reply #43 - 14. Oct 2008 , 13:32
 
Quote:
Đ Đ đang bận cười lộn ruột nè TiMo à, có suy ngẫm gì được đâu  Cheesy   Cheesy


Chị Đ Đ ui, Timo vui nhất là hình này, nó làm TiMo cười kha kha  Grin Grin lâu rồi ko được cười như dzậy  và càng cười thim khi nghĩ đến chiện Ph kể làm dưa chua  Wink Cheesy

...
Back to top
 
 
IP Logged
 
Đặng-Mỹ
Gold Member
*****
Offline


Đậu Xanh, U trẻ,
Thiên Nga, Nghi Nương

Posts: 14731
Gender: female
Re: Suy Ngẫm
Reply #44 - 14. Oct 2008 , 21:21
 
timo wrote on 14. Oct 2008 , 13:32:
Chị Đ Đ ui, Timo vui nhất là hình này, nó làm TiMo cười kha kha  Grin Grin lâu rồi ko được cười như dzậy  và càng cười thim khi nghĩ đến chiện Ph kể làm dưa chua  Wink Cheesy

...


Grin Grin haha, có  keo sẵn sàng cho cu cậu dán tiện quá ha  Grin
Back to top
 
 
IP Logged
 
Pages: 1 2 3 4 5 ... 17
Send Topic In ra