Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Tuyển tập Lê Nhân: Tâm sự đời  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 2 
Send Topic In ra
Tuyển tập Lê Nhân: Tâm sự đời (Read 3616 times)
LPHUONG
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 808
Re: Tuyển tập Lê Nhân: Tâm sự đời
Reply #15 - 13. Sep 2008 , 06:19
 
lenhan wrote on 31. May 2008 , 06:15:
MƯỚP ĐẮNG


... ...                                                                                  

       Lê Nhân _
                                                                                            08/03/2008
         



     Nay đã gieo vào đời giống đắng !
     Mai... rã rời... hái " trái băn khoăn "...!

     LP.
Back to top
 
 
IP Logged
 
LPHUONG
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 808
Re: Tuyển tập Lê Nhân: Tâm sự đời
Reply #16 - 15. Sep 2008 , 08:01
 
lenhan wrote on 31. May 2008 , 06:21:
NẮM TRO CỐT


    ...   ...
                                                                                                                                                      Lê Nhân _       (viết cho lần khóc vợ)
   



    ...Dù chỉ một lần thương tiếc thôi
    Cũng ủi an ta ở cuối trời
    Để ta biết rằng mình đã sống
    Để luyến lưu một kiếp con người...
    Dù kiếp người ta quá đơn côi
    Bước lẻ loi đi giữa cuộc đời
    Trước mặt đầy gạt lừa, giả dối
    Sau lưng tình nghĩa bạc hơn vôi...!

   
    LP.
Back to top
 
 
IP Logged
 
LPHUONG
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 808
Re: Tuyển tập Lê Nhân: Tâm sự đời
Reply #17 - 16. Sep 2008 , 05:35
 
lenhan wrote on 31. May 2008 , 06:37:
SATAN


   ... ...
                                                Lê Nhân_



     Tôi vẫn đi sau, cạnh cuộc đời
     Dật dờ làm bóng của chồng tôi !
     Âm thầm chịu đựng bao gian dối !
     Chai đá... thành " con rối " chơi vơi... !!!

     LP.
Back to top
 
 
IP Logged
 
lenhan
YaBB Newbies
*
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 49
Gender: female
Re: Tuyển tập Lê Nhân: Tâm sự đời
Reply #18 - 02. Mar 2009 , 05:28
 
                          moclan
CHUYỆN CỦA MỘT HỒN MA .
moclan


     Trận chiến đang khốc liệt, tôi bị thương rất nặng, có một mảnh đạn xuyên vào gáy, làm thực quản và thanh quản đứt lìa, toàn thân tê bại !
     Nếu ngày Chủ nhật đó, đoàn Văn nghệ Học Sinh Ủy lạo không vào Tổng Y Viện thì sẽ không có chuyện bây giờ ...
     Trong thân thể bất động, tôi chợt nghe giật thót khi cô ấy bước đến bên giường, tôi trân trối nhìn đôi mắt, khuôn mặt, phủ bởi mái tóc hững hờ rũ trên bờ vai khoác áo dài trắng .
      Lần đầu trong đời, tôi cảm thấy tim mình thắt lại vì một người con gái . Có lẽ sững sờ trước cái nhìn của tôi, cô ấy vội đặt gói quà xuống cạnh giường, cúi mặt nói nho nhỏ:
     -Chào anh, hôm nay anh khỏe nhiều chưa?
     -...
     -Anh vào đây bao lâu rồi?
     -...
     -Anh có biết khi nào được ra Viện không?
     -...
     Hỏi và chờ ...vẫn không thấy trả lời, lại bị nhìn...chằm chằm, hình như cô ấy hoảng sợ, tôi thấy mắt cô ấy bắt đầu long lanh đỏ. Tiếng một thằng bạn nào đó vang lên:
     -Cô ơi ! nó bị đạn bắn đứt cuống họng, không nói được đâu !
     Cô ấy quay sang giường bên cạnh .
     -Không hiểu nó có nghe được không? cổ bị như vậy là không nói được nữa, nó cũng không ăn uống gì cả, cứ nằm im như tượng đá...
     Cô ấy nhìn vào chiếc cổ quấn băng, nhìn vào mặt tôi, chớp nhanh mắt mấy cái như cố xóa màu đỏ đang dần ửng dưới đôi mi, rồi cúi đầu, run giọng:
     -Anh nằm nghỉ nha... em xin chào. Chúc anh mau bình phục.
     Tôi muốn nói cô ấy khoan đi, nhưng không thể được, tôi muốn đưa tay nắm lấy tay cô ấy, cũng không thể được...bất lực hoàn toàn ! Tôi cố nhìn thật kỹ - việc có thể làm được lúc này – để khắc hình ảnh cô ấy vào óc, vào tim...
     Lúc ra về, ngang giường tôi, cô ấy dừng lại, cúi chào rồi theo đoàn người ra cửa . Tôi vẫn bất động, cố căng mắt nhìn theo...
     Chiều hôm đó, tôi bỏ lại cái thân xác đầy vết thương bê bết máu cho đời ! Hồn tôi bay vút đi, chạy trốn khỏi những Luật lệ Âm Ty để tìm cô ấy...
                       
moclan moclan moclan

     Sau một thời gian rong ruổi, trốn tránh khó khăn, tôi đã ở bên cô ấy. Dù hai thế giới khác nhau nhưng tôi rất sung sướng khi nhìn cô ấy học, cô ấy cười vui với bạn bè...
     Rồi cô ấy lấy chồng, tôi buồn vô cùng...lúc họ sánh vai, đặt chân lên ngưỡng cửa Giáo đường, tôi chợt muốn khóc...nhưng hồn ma không có nước mắt ! không vào được, tôi ủ rũ bên ngoài chờ đợi...
Một dạo tôi bỏ đi bởi không muốn thấy cảnh ấm êm mà người chồng cô ấy được hưởng . Nhưng rồi, tôi phải quay lại vì...trống rỗng vô cùng khi rời xa cô ấy !
moclan moclan moclan

     Ngày tháng dần trôi, ở bên cô ấy tôi mới thấu hiểu cái khắc khoải, tủi buồn trong gia đình nhà chồng, rồi sự oằn oại, tổn thương do chồng gây ra khi ở riêng, mà cô ấy phải hứng chịu . Những đứa con ngoan ngoản, dễ thương không đủ đem lại niềm tin yêu... cô ấy sống không hạnh phúc !! Cô ấy ngày thêm héo hon, tôi đau đớn vô cùng, đau còn hơn khi thân xác năm xưa bị bom đạn xuyên qua. Không an ủi được một lời, không dỗ dành được một câu, tôi tức mình vô dụng, bất lực quá..
     Những đêm khuya, nhìn cô ấy âm thầm ngồi gục đầu nơi góc tối, cắn chặt môi cho tiếng khóc đừng bật ra, trong khi hai má ướt sũng, những buổi trưa, chiều thấy cô ấy lặng lẽ nuốt từng miếng cơm chan nước mắt, tôi căm hận kẻ làm tổn thương cô ấy. Rất nhiều lần tôi đưa tay lau nước mắt, rồi ôm cô ấy vào ngực mình để chia xẻ sự tức tưởi, nghẹn ngào, nhưng cô ấy chẳng cảm nhận được ! Cô ấy đâu biết rằng mình không hề cô đơn, không hề lẻ loi vì luôn có tôi bên cạnh.
     Tôi thường tìm đến cổng Chùa kêu khấn: Cầu Phật Từ bi xót thương cô ấy, cho cô ấy hết khổ...Tôi lại tới trước Nhà Thờ van xin: Lạy Chúa Nhân lành cứu cô ấy, đừng để con người làm cô ấy bị tổn thương...Cô ấy không đáng chịu cảnh bất hạnh như vậy, hãy đọa đày tôi đi, tôi chấp nhận gánh đớn đau thay cho cô ấy...
Nhưng rồi...nước mắt cô ấy vẫn rơi, có lẽ Chúa, Phật đều không nghe lời cầu nguyện của tôi, vì tôi chỉ là một hồn ma vất vưởng, tôi buồn bã...lại lủi thủi bên cạnh nhìn cô ấy khóc...!
moclan moclan moclan

     Hơn ba mươi năm, tôi lãng đãng bên mối tình định mệnh đơn phương của mình, cô ấy không còn là một nữ sinh tươi trẻ, hồn nhiên, tôi chứng kiến dấu thời gian hằn trên khuôn mặt và càng cảm thương người phụ nữ trung niên yếu đuối với tháng ngày đầy nước mắt...
     Một lần nghe cô ấy nghẹn ngào:
     -Chúa ơi ! đem con đi đi, hãy cho con đến một nơi không có ai cả, cho con tan xương nát thịt đừng để lại dấu vết, đừng làm phiền bất cứ một người nào...Con chán nản, con kiệt sức rồi Chúa ơi...
     Thật đau xót, cô ấy quá tội nghiệp! bị tổn thương nặng nề, uất ức đến nỗi muốn trốn lánh tất cả, mong được đơn độc cho tới phút sau cùng, cuối đời của người tôi thương yêu buồn thảm thế sao?!...
moclan moclan moclan

     Hôm đó, người chồng chở cô ấy đi chợ, tôi vẫn theo bên cạnh. Anh dừng xe, cô ấy bước sang bên kia đường, một chiếc ô tô trờ tới...tiếng bánh xe rít lên, tiếng người la lớn...Sự việc xãy đến thật nhanh và bất ngờ, cô ấy nằm sóng soài trước đầu xe, hồn xuất ra bay bổng. Tôi không hiểu cô ấy lao vào xe hay xe lao vào cô ấy?! Sững sờ một giây, tôi vụt tới ôm chầm thân xác trên mặt đất...
     Ban đêm, bệnh viện thật vắng lặng, những thân nhân mệt mỏi ngồi dựa tường ngủ gật, con gái cô ấy cũng gục đầu bên giường của mẹ...Với hiểu biết của người được đào tạo tác chiến xa xưa, tôi đã đem cô ấy ra khỏi bệnh viện một cách êm xuôi.
     Đường xá vắng tanh, không ai quan tâm đến chúng tôi. Trong thân xác cô ấy, tôi lầm lũi đi nhanh về hướng có rừng cây. Tránh né bao nhiêu người và mất một, hai ngày đêm gì đó, chúng tôi mới vào tận rừng sâu. Mang hình hài phụ nữ có tuổi, càng lúc càng yếu sức, tôi đi đứng hơi khó khăn ! Tìm thấy một hốc đá bên gốc cây to mát, cành lá sum suê, tôi bới lớp lá khô, dùng cành cây cố gắng cào cho hốc đá rộng và sâu thêm, đủ chỗ một người nằm...Công việc mất nhiều thì giờ và khá mệt nhọc !
     Chiều xuống chậm...những mảng nắng yếu ớt sau cùng còn vướng lại trên ngọn cây xa xa. Tôi bước vào hốc đá, nằm ngay ngắn, cào đất và lá phủ lên chân, lên mình rồi lên mặt...mọi việc đã hoàn tất...trời tối hẳn. Tôi vút lên cao, nhìn khe đất vùi xác cô ấy lần cuối, cái thân xác mà bao năm qua tôi đã cận kề không muốn rời xa, nhưng bây giờ thì không còn cần thiết nữa, tôi tất tả đi tìm cô ấy.
     Tôi bay thật nhanh như lần rời Tổng Y Viện kiếm tìm cô ấy dạo nào. Hết rồi chuyện  âm dương ngăn cách, những tháng ngày vui bên niềm vui, buồn bên nỗi buồn của cô ấy cũng không còn nữa. Tôi cảm thấy sung sướng vì cuối cùng đã làm được cho cô ấy một việc trong cỏi sống, là: Cho cô ấy toại nguyện về một cái xác cô đơn, bị lãng quên êm ả, lặng lẻ, không phiền một ai...
     Bây giờ, tôi sẽ đưa cô ấy đi, đến một nơi không có nỗi buồn, không có nước mắt, tôi luôn ở bên cạnh và cô ấy không bao giờ cô đơn như đã từng chịu trong kiếp làm người, hơn nữa sự khổ đau một mình đó đã bỏ lại cho đời trong cái xác lẻ loi giữa rừng già hiu quạnh.
     Tôi bay vút thật nhanh trên bầu trời đêm với niềm hân hoan là kết quả của hơn ba mươi năm đợi chờ vô thức, tôi đã chờ đợi đến hết cuộc đời... không phải cuộc đời của tôi mà là của cô ấy...


             
Ngần ấy thôi, việc tôi làm được:
             Đem tim Anh trải trước cuộc đời...
             Đã qua rồi tháng năm chờ đợi
             Chúc an nhàn nơi cỏi Thảnh thơi... *

                                             LÊ NHÂN.
   

     * ( Thơ : LP )
Back to top
« Last Edit: 02. Apr 2009 , 05:24 by lenhan »  
 
IP Logged
 
Đặng-Mỹ
Gold Member
*****
Offline


Đậu Xanh, U trẻ,
Thiên Nga, Nghi Nương

Posts: 14731
Gender: female
Re: Tuyển tập Lê Nhân: Tâm sự đời
Reply #19 - 18. Mar 2009 , 04:38
 
Lê Nhân ơi,

Lê Nhân khoẻ không? Cám ơn Lê Nhân thỉnh thoảng cho cả nhà đọc truyên.  flower40
Back to top
 
 
IP Logged
 
lenhan
YaBB Newbies
*
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 49
Gender: female
Re: Tuyển tập Lê Nhân: Tâm sự đời
Reply #20 - 14. Apr 2009 , 21:20
 
Quote:
Lê Nhân ơi,

Lê Nhân khoẻ không? Cám ơn Lê Nhân thỉnh thoảng cho cả nhà đọc truyên.  flower40


  Cô Đặng Mỹ mến,
  Lê Nhân đang ở rất xa thành phố, LN đưa bài và Nick cho người khác post giùm.
  Thay mặt LN, cảm ơn cô Mỹ đã hỏi thăm.
Back to top
 
 
IP Logged
 
lenhan
YaBB Newbies
*
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 49
Gender: female
Re: Tuyển tập Lê Nhân: Tâm sự đời
Reply #21 - 14. Apr 2009 , 21:36
 
LỜI THỀ TRƯỚC CHÚA



        ... Giọng Linh mục chủ tế dõng dạc:
- Người đàn ông từ bỏ cha mẹ mình, gắn bó với một người đàn bà để trở nên một xương một thịt...
- Khi chọn đời sống hôn nhân, các con có sẵn sàng yêu thương và tôn trọng nhau suốt đời không?
    ...    ...
- Tôi T ... nhận em T ... làm vợ và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với em, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe để yêu thương và tôn trọng em mọi ngày suốt đời tôi ...
- Tôi T ... nhận anh T ... làm chồng và hứa sẽ giữ lòng chung thủy ...
Những lời tuyên bố, tuyên thệ tốt đẹp vang lên trong khung cảnh trang nghiêm trước bàn thờ Thiên Chúa và sự chứng kiến của cộng đoàn Giáo hội, chúng tôi hân hoan thành chồng vợ ...

&  &  &


         Năm tháng dần trôi ...
         Bụi thời gian làm mờ nét mực ký trong quyển sổ Hôn phối, gió thời gian thổi những lời thề hứa bay xa, nắng thời gian nung chảy lớp keo gắn bó và mưa thời gian cuốn trôi những êm đẹp khởi đầu ...
         Hơn 2 năm sau ngày cưới, trong khi vì sự sống, mình chưa dám sinh con, thì một phụ nữ khác lại đang mang thai với chồng, Ngân uất hận, đau đớn như bị dao chém vào mặt!...
         Hùng cố gắng năn nỉ:
- Chuyện lỡ rồi ... anh sẽ đem đứa nhỏ về, cắt đứt với cô ấy ... Chuyện qua đường thôi, anh chỉ yêu thương một mình em ...
- Qua đường mà hậu quả tồi tệ vậy sao? Yêu thương một mình tôi mà anh ôm người đàn bà khác để có con được à ?...
         Ngân lạnh lùng ký giấy ly hôn trước cái nhìn xót xa của những người đạo đức thật ...

&  &  &


         Gia đình mới mà Ngân còn không nắm được, thì chị Sinh với 3 đứa con sắp trưởng thành làm sao giữ nổi lời thề Hôn phối khi chồng cương quyết sống với cô gái bán bia ôm ?
         Không thể hơn thua với người đàn bà như vậy, cũng không muốn níu kéo người chồng đã coi rẻ danh dự bản thân, ly hôn là sai Giáo luật ... Chị Sinh lo nghĩ, đau buồn phát ốm . Đám con uất ức bảo:
- Hơi nào mẹ buồn cho mệt, sống với nhau không vui thì chia tay, mai mốt  chúng con đi làm lo cho mẹ, mặc kệ bố ở với con nhỏ đó .
- Thà  chia tay mà sống nhẹ nhàng hơn, chứ ở chung ... không cãi vã, giận dỗi cũng lầm lỳ né mặt, làm cho nhà cửa nặng nề . Nói thật, đi học về thấy không khí khó thở như vậy, chúng con muốn bỏ đi luôn .
- Mẹ chấm dứt đi, đừng thèm buồn nữa . Mẹ buồn sinh bệnh chỉ khổ chúng con.
          Thằng Út ngập ngừng:
- Người ta nói: Tuổi trẻ bồng bột, làm chuyện dại dột, tuổi già nông nổi làm chuyện bỉ ổi mà ...
         Mấy đứa nhìn nhau, nheo mắt cười, rồi cùng nắm tay mẹ :
- Đừng thèm buồn nữa mẹ ...
         Chị Sinh sững sờ trước lời nói của các con, nhưng cảm thấy được an ủi rất nhiều ... Chị ly hôn trong ngượng ngùng, vì cả hai vợ chồng đều đang đi lần đến tuổi năm mươi !!...  

&  &  &


         Bà Ái, vợ một huấn luyện viên nổi tiếng còn thãm thương hơn chị Sinh . Ông chê bà cằn cỗi, già nua, tìm đến một phụ nữ nhỏ hơn bà trên 10 tuổi . Ông đã quên, không nhìn vào gương xem kỹ mặt mình : những khe rảnh trên trán, bên khóe miệng, sau đuôi mắt ngày thêm sâu, ông cũng không nhìn cảnh các con ông vừa chải tóc, vừa tìm những sợi bạc!... Ông nghĩ mình còn trẻ sao ? chỉ có kẻ thứ ba vì lợi lộc mới đề cao, ca ngợi, cho ông ảo tưởng rồi về làm tổn thương vợ...
         Ly hôn xong, ông sống yên vui với người phụ nữ nọ, để cho bà căn nhà, tự xoay xở lo cho các con !...
         Tám năm sau, khi ông tắt thở, được xe chở tới đến trước nhà bà ! Cả xóm bàn tán :
- Con mẹ đó không có tiền làm đám cho ổng nên mới đem thây ma liệng vô nhà bà Ái ... Thật đốn mạt ...
         Một đám tang diễn ra nhanh chóng không có nước mắt của vợ con, chỉ có lời chỉ trích, chê bai của người thân quen và hàng xóm !...

&  &  &


         Thiên hạ thường biện minh cho quan hệ của nam nữ là : “ tình yêu” không thể giải thích, vì đó là chuyện của trái tim ... Tôi tự hỏi : Làm cho người bên cạnh tổn thương, rơi nước mắt, làm cho bản thân và đối tượng bị rẻ khinh, nguyền rủa, đó là tình yêu sao ?!... Thành cũng đã tự bào chửa cho việc cưới vợ rồi, vẫn còn lui tới với người phụ nữ quen trước kia trong quán café bằng danh từ “ tình yêu” đó . Đến khi vợ Thành sinh được 2 con, thì gia đình mới phát hiện việc Thành còn có 2 con với phụ nữ nọ! Bên nội rối bời vì nhà ngoại rất danh giá, nên tìm cách thương lượng để đem 2 đứa con rơi về, cắt đứt chuyện người thứ ba .
         Sau nhiều ngày đau khổ cùng cực, vợ Thành chán nản bảo :
- Chia cắt mẹ con là điều tội lỗi, hơn nữa thấy 2 đứa nhỏ là con thấy cảnh lang chạ của chồng, sống như vậy tối tăm lắm ! Con nhất quyết ly hôn ! cho ảnh trọn vẹn với vợ con của ảnh ...
         Nhà ngoại lo cho 3 mẹ con ra nước ngoài sinh sống, cuộc đời mới chờ đón họ nơi trời mới, đất mới, để lại cái ray rứt, khó xử trong hổ thẹn cho Thành và họ nội vì suốt 5 năm, sau ngày cưới, vợ Thành chưa làm điều gì khiến Thành và nhà chồng bất mãn ...

&  &  &


         Đàn ông vẫn cho rằng chuyện vui chơi bên ngoài là thường tình, cuối cùng cũng trở về với gia đình, họ có nghĩ đến những dòng nước mắt bên nụ cười hả hê của họ không? họ có nghĩ đến nỗi đau của vợ con bên việc chơi đùa thỏa thích của họ không ? Khánh đâu ngờ khi anh đang vui vẻ tung cầu cùng người đàn bà không phải vợ mình nơi công viên là lúc đứa con trai duy nhất của anh, học lớp9 ở trường bị một nhóm bạn đánh rách da, bầm mắt ...
         Thấy con đi học về với bộ dạng thê thảm : chiếc áo sơ mi trắng loang lổ vết máu, lấm lem bụi đất, một mắt bầm tím, trán và tay dán đầy băng !
         Như giật mình :
- Con làm sao vậy ? Con bị xe quẹt à ? Có nặng không ? Con đau ở đâu ?
         Nhìn mẹ lo lắng, săm soi cả người mình với những câu hỏi tới tấp, Minh mím môi đứng lặng im  . Như khựng lại :
- Con đánh nhau à ?
         Nước mắt từ đâu chợt đưa lên mi, Như nghẹn ngào :
- Mẹ khổ vì bố chưa đủ sao ? con không lo học hành tử tế ...
         Chẳng dừng được nữa, Minh ôm chầm lấy mẹ, khóc òa như trẻ mới lên ba :
- Mẹ ơi, mẹ sinh con ra làm chi vậy ?!
         Như sững sờ một giây rồi hai mẹ con ôm nhau khóc tức tưởi ...
         Qua cơn xúc động, Minh kể : “ Tụi thằng Hoàng ganh điểm với con từ hồi lớp 7, năm nay chúng tìm cách phá con nhiều hơn ... Thằng Hoàng thường nói với con trước mặt bạn bè :
- Tao thấy bố mày chở con mẹ chủ tiệm cầm đồ vi vu ở chợ Bà Chiểu, chắc đi  “bơi” về ...
         Con làm ngơ bỏ đi, lần khác tụi nó kháo nhau giữa đám đông :
- Chiều hôm qua, bố thằng Minh chở một em bằng xe Dylan, em đeo vàng nặng trĩu ... Hổ phụ sinh hổ tử mà, sau này nó cũng “ đào hang” như bố nó, không cần học cũng kiếm được khối tiền .
         Con cố nuốt giận, làm thinh ... Sáng nay, lúc con đang ăn bánh mì ở căng tin, cả đám tụi nó kéo vào ngồi gần, thằng Hoàng đến bên con cười :
- Lúc nãy, đi ngang công viên, tao thấy bố mày đang đánh cầu lông với con mẹ chủ tiệm cầm đồ, nhìn “ đôi trẻ” tung tăng vui hết biết . Đánh cầu xong thì đi ăn sáng, ăn sáng  rồi thì ... đi “ bơi”. Úi cha, tao với “ con ghệ” của tao chưa chắc vui bằng họ .
         Nó vòng hai tay trước ngực :
- Đáng ngưỡng mộ ... ngưỡng mộ ...
         Cả đám cười vang, con đứng dậy, định bỏ đi, nó chận lại, chỉ vào khúc bánh mì của con :
- Con mụ cầm đồ cho mày tiền mua bánh mì ăn phải không ? Nó chận họng mày để mày không đi theo làm kỳ đà chứ gì .
         Con cảm thấy mặt nóng bừng, nó bồi thêm :
- Này Minh, bố mày đi “ bơi” với mấy em “ xề” ngoài công viên, có quay phim phải không ? nhà mày bán đĩa, chắc chép lại nhiều “ pha” hấp dẫn lắm, bán cho bọn tao vài chục đĩa để “ học hỏi” .
        Con không chịu đựng được nữa, thẳng tay đập mạnh khúc bánh mì vào mặt nó, cả đám hùa vào đánh con, làm bàn ghế đổ, con không còn thấy gì, chỉ đấm đá túi bụi... Tới lúc cả bọn bị lôi vào Văn phòng, 7 đứa đều câm nín chịu phạt và nhận giấy mời Phụ huynh mai đến gặp Hội đồng .”
         Mắt trái của Minh bầm tím, giờ khóc lại sưng to, nó nuốt nghẹn cầm tay mẹ :
- Mẹ, ngày xưa mẹ lấy bố làm chi, cho bây giờ con ra nông nỗi ?!...
         Nghe tiếng than của đứa con trai 14 tuổi, nước mắt lại tuôn ra, Như ôm con vào lòng :
- Con ơi ! mẹ không ngờ ... mẹ xin lỗi ...
         Uất ức căng trào, hai mẹ con lại cùng khóc ...!
         Sau khi xin lỗi, hứa hẹn dạy con kỹ hơn, Minh vẫn bị đám bạn thiếu giáo dục oán thù vô lối, kiếm cớ gây chuyện thường xuyên! Chuyển trường khác, chúng lại đón đường đi học về . Thấy chồng không quan tâm, Như quyết định đem con về quê, khi Minh đòi bỏ học ! Vì thế Minh bị trễ mất một năm !
         Xa thành phố, Minh ngoan ngoản học hành và hết lòng yêu thương, giúp đỡ người mẹ cô đơn của mình, nó cảm thấy vui hơn vì không phải ở cạnh người cha bị lũ trẻ con chẳng ra gì miệt thị ...
         Con tôi kể : Một buổi trưa tan học về, cả đám bạn đến ngã tư chờ qua đường, lúc đèn đỏ, người đàn ông lái xe dừng lại, nghiêng đầu cười nói vui vẻ với người phụ nữ phía sau, đang hai ôm hông, áp má vào vai mình ... Mai la lên :
- Bố mày kìa Ngọc
         Mấy đứa  lao xao :  
- Bố con Ngọc kìa .
- Ngọc ơi ! phải bố mày không ?
         Ngọc mím môi, hất mặt sang hướng khác, tay giữ tà áo, thản nhiên băng qua đường :
- Tao không quen !
         Ngọc không hé môi với mẹ điều gì, nhưng những ngày sau đó, nó luôn tránh mặt cha ...!
         Con cái không nói, nhưng tận cùng thâm tâm đã có sự bất phục ...Tôi nghĩ: Con lớn thì mình cũng già, còn ở cõi đời này được bao lâu nữa ? chưa đề cập đến vấn đề tai nạn bất ngờ, là cha sao không cố sống cho tốt, gây ra chi những chuyện tồi tệ, uổng phí mấy mươi năm làm người đàng hoàng ... Thật đáng tiếc !!! ...

&  &  &


         Một cơn gió mạnh thổi qua, hàng cây bên ngoài nghiêng ngã, kéo theo những chiếc lá khô lê xào xạc trên nền gạch trong sân . Không biết bao nhiêu lần rồi, mỗi khi cảm thấy buồn, tôi thường đến Nhà Thờ vào giờ trưa vắng như thế này, ngồi dựa tường bên hông gác chuông, nhìn tượng Chúa Jésu dang tay trên đài cao mà suy ngẫm chuyện người, chuyện mình ... rồi khóc để không ai nhìn thấy !
         Từ lâu, biết chồng mình : sáng tới lui, ăn uống với một người đàn bà đã ly hôn hai mươi năm, tối thì đi giải trí, thư dãn cùng chị bác sĩ độc thân ở quán café nhạc, phòng trà ... tôi không quan tâm, cho đó là chuyện làm ăn, vui chơi của đàn ông ... nhưng tôi đã lầm ... lòng tin bị chà đạp một cách tàn nhẫn, tôi thất vọng vô cùng và cảm thấy thương những phụ nữ lấy phải loại chồng có “ tiềm năng” lang chạ ! đâu ai ngờ bản chất không sạch, sẽ “ phát tác” sau nhiều năm chung sống, khi con cái đã lớn ?!...
         Tôi phân vân : tự trách mình ngu muội, lỡ lầm, hay oán hờn số mệnh ??? Có số mệnh không ? tôi đã cân nhắc thật kỹ trước khi lập gia đình, sao tuổi về chiều lại phải giấu mặt trước bạn bè vì có người chồng lem nhem chuyện nam nữ ?! Mỗi khi nghĩ đến chữ số mệnh, tôi không cầm  được nước mắt : bao nhiêu năm làm vợ, tôi tự hào rất chu toàn bổn phận, có công bằng không khi tôi phải khóc trước Chúa thế này ? Tội tình gì mà chịu đọa đày như vậy ? Tôi không muốn làm Thánh, sao phải nhận thử thách ? Những khó khăn sau ngày kết hôn, người chồng cần tôi chung vai chia xẻ, giờ thoải mái, thênh thang trong cuộc sống tôi chỉ còn là đầy tớ, danh dự hơn thì là một quản gia già cỗi !...
         Dù tuổi trẻ theo thời gian cất cánh bay xa, nhưng lòng tự trọng trong tôi còn đó, trước việc gian dối, ngày càng “ rơi rớt” nhân cách của chồng, tôi chai lạnh,  dửng dưng như chuyện nhà hàng xóm, sự chán nản lớn hơn nỗi buồn vì thấy đời có quá nhiều kẻ bất nghĩa, bất nhân !... Tôi e ngại không muốn nhìn mặt hay đến gần chồng, vì vậy, sau khi lo tươm tất việc nhà cửa, con cái, tôi dành thời gian đọc sách để lãng quên, mặc ông ấy đi sớm, về khuya, ăn uống hay công tác ở lại đêm nơi nào ... Cái chung, ảnh hưởng đến gia đình, thỉnh thoảng tôi hỏi han, còn chuyện cá nhân của ông ấy tôi tuyệt đối không đụng đến, đời tư của ông ấy thiếu bóng tôi bên cạnh !! Chẳng biết từ bao giờ, giữa chúng tôi đã hình thành việc cư xử với nhau như bạn bè không thân lắm !... Tôi thấy tiếc thương tháng ngày chia xẻ buồn vui trong tình nghĩa vợ chồng !...
         Một buổi tối, mẹ chồng tôi có việc đi đâu đó, ghé ngang, hỏi :
- Nó đâu rồi ?
- Ảnh ... đi đâu ... con không biết ...
Bà trợn mắt :
- Mày là vợ, sao không biết ?
         Tôi còn là vợ sao ? thật cay đắng, tôi nhỏ nhẹ :
- Ảnh không nói làm sao con biết được !
- Sao mày không hỏi ?
-      Hỏi ... ảnh la lối om sòm, hàng xóm cười chê ...phiền lắm ...!
         Thấy chồng vẫn thường xuyên về quá khuya, dù là ngày nghỉ hay lễ, Tết, tôi bảo :
- Ông làm gì, ở đâu ... không nói, ai hỏi tôi chẳng biết trả lời như thế nào ?
- Cứ trả lời : không biết .
- Đường xá đêm hôm nguy hiểm, ông về khuya quá, chẳng tốt đâu ...
         Tự nhiên ông ấy la lớn :
- Chuyện gì đây ? Tôi bệnh nặng, sắp chết rồi, biết không ?
         Tôi giật mình, ngơ ngác ...tại sao lại nỗi nóng như vậy ?  
- Bây giờ ông mới báo là ông bệnh nặng, sao ông không nghỉ ngơi, tôi đâu có bắt buộc ông làm việc tới nửa đêm như vậy, chuyện gì mà ông lại lớn tiếng ... Sao nói chuyện điện thoại với những phụ nữ khác thì ông ngọt ngào, nhẹ nhàng, êm ái, mà nói  với tôi thì như búa đập trên đe ? tôi không phải là phụ nữ sao ?
         Sợ chồng tiếp tục gây ồn ào, cái ồn ào phàm phu mà ông ấy “ sắm” , đem về nhà từ khi ông được những người đàn bà quanh ông ca ngợi . Tôi quay lưng bỏ đi, cố giữ không thốt ra tư tưởng đang ngập trong đầu : “ Thì ra, biết mình bị bệnh sắp chết, nên ông vui chơi “cho đã”, lăng nhăng không màng danh dự ... cho khỏi uổng phí tháng ngày cuối cùng của kiếp người, hay là ông bệnh nặng quá, cần phải có chị bác sĩ riêng, dẫn đi phòng trà, café nhạc để chăm sóc sức khỏe ...”
         Tôi thấy khoảng cách với chồng càng xa hơn ! Ông ấy bệnh, đã có bác sĩ trông nom, còn chết ư ? có người trẻ tuổi bên cạnh dư hơi than khóc ... tôi như chiếc xe xưa cũ, lỗi thời, không ích lợi cho những kẻ chuộng màu mè, hình thức bề ngoài, ông ấy tự do vui hưởng cái hạnh phúc mà mình mơ tưởng và tìm được lúc cuối đời ...
         Những dòng hồi tưởng chảy qua trong trí, đẩy nước mắt rớt khỏi đôi mi ... như những lần trước, tôi mở túi xách tìm chiếc khăn tay, chiếc khăn đâu rồi ? tôi cố lục lọi... Một chiếc khăn trên bàn tay kề gần mặt, tôi ngỡ ngàng nhìn lên . Người Tu sĩ hay ngồi trực ở văn phòng Giáo xứ đứng nhìn tôi ... ánh mắt thật đầm ấm, đầy vẻ lo lắng, xót thương ... Thấy tôi cứ ngây ra, mở to mắt còn đọng nước nhìn lại, người ấy khom mình, đặt chiếc khăn lên miệng túi xách rồi quay đi, không nói một tiếng, tôi cũng lặng thinh . Tôi lại lục tung túi xách, không tìm thấy ... đành lau mắt bằng chiếc khăn vừa nhận được và ngượng vô cùng vì... bị người khác thấy mình đang lén khóc...!
         Trưa hôm sau, tôi vào văn phòng Giáo xứ, đặt lên bàn, trước mặt người ấy quyển tập san Công giáo, trong kẹp chiếc khăn tay đã giặt ủi cẩn thận .
         Tôi nói nhỏ :
- Cảm ơn Thầy .
         Người ấy nhìn tôi, vẫn ánh mắt đầm ấm, lo lắng không nói một lời .
         Nhiều ngày trôi qua, tôi không dám đến tượng đài nơi gác chuông vì chỗ trốn của tôi đã bị khám phá !
         Chiều thứ bảy, tôi tới thư viện, tìm quyển sách cần, đến chiếc bàn rộng bên cửa sổ ngồi đọc . Một lúc, có người đến ngồi đối diện, tôi chẳng quan tâm ( hình như đó là tính chất chung của người hay ngồi thư viện ) ... Khi tôi sửa soạn định về, một quyển sách được đẩy đến trước mặt tôi, bìa mở rộng, trên đầu trang rõ chữ : “ Mến tặng” , dưới là ngày tháng, tên họ và chữ ký , thấy tựa sách “ Quẳng gánh lo đi mà vui sống”
tôi nhìn lên ... Người ấy đứng đó, trước mặt tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt hun hút lo lắng . Sau cái cúi đầu chào, người ấy đi ra cửa .
         Quyển sách dịch đem lại cho tôi sự bình tâm, ấm áp, không chỉ những gì viết trong sách mà còn vì cách chăm sóc đặc biệt của người ấy . Tôi cảm nhận cái tình người trong hành động và thấy được nâng đỡ rất nhiều, thì ra những ngày cuối đời buồn thãm của tôi còn có một người khác phái quan tâm thật sự, tôi tin vào cảm giác của mình khi nhìn vào mắt người ấy ...
         Nhớ lời con gái lớn bảo :
- Bố làm gì kệ bố, mẹ đừng để ý, tim của mẹ không khỏe, suy nghĩ nhiều chỉ thiệt thân . Mẹ cứ sống cho mẹ, cả đời mẹ vì người khác, giờ mẹ được gì ?! Để con sắp xếp ngày phép, con đưa mẹ đi du lịch.
         Tôi thấy lòng mình như mở rộng, quên hẳn nét mặt hằn hộc, những lời chói tai, hành động đáng trách của chồng trong những ngày qua ...
         Chiều thứ bảy, tôi thu xếp việc nhà thật nhanh, rồi đến thư viện . Chúng tôi vẫn ngồi đối diện, đọc sách, cùng không nói lời nào, chỉ nhìn nhau, gật đầu chào khi đến và khi về ...
         Thỉnh thoảng, người ấy đẩy đến trước mặt tôi quyển tạp chí sức khỏe, bài báo
“ Nước mắt làm hại quả tim” hoặc tấm ảnh thiên thần nho nhỏ ... tôi nhận và gật đầu cảm ơn, không nói .
         Giống như tôi, khi nhận được quyển sổ tay hay hộp bút, người ấy cũng chỉ nhìn vào mắt tôi, gật đầu, không nói .
         Thời gian trôi nhanh, chúng tôi quen biết nhau được hơn sáu tháng, sáu tháng với bao nhiêu lần ngồi chung bàn mà chưa nói với nhau điều gì, nhưng là sáu tháng tôi quên những tổn thương mình đang chịu . Tôi mang cảm giác được chăm sóc thật đậm tình và lâng lâng với sự dịu êm mơ hồ nào đó . Tôi thấy mình trở nên yếu đuối, nhỏ bé trong ánh mắt của người đàn ông kém mình hơn mười tuổi, dũng khí mạnh mẽ của người chị cả trong tôi như bay mất khi nhìn vào mắt người ấy !...
         Nhiều lần, tôi sợ hãi, muốn chạy đến bên chồng, nép vào ngực ông để được bao bọc, chở che cho trí óc khỏi đi hoang, nhưng tôi khựng lại ngay khi nghĩ cảnh ông  đang ở bên người đàn bà nọ và những lời vô ý thức đáng lẽ không nên thốt ra từ miệng người đã từng coi trọng phẩm giá như ông ! Tôi quay đi, tìm nương tựa trong tia nhìn ấm êm của người ấy ...
         Những đêm trằn trọc, tôi tự hỏi “ Sao mình lại thấy yên ổn với một người trẻ tuổi như thế ?! để rồi nhận ra rằng : Tôi chỉ là phụ nữ, lại đang lạc lỏng giữa nỗi buồn mà chiều sâu của tâm hồn thì không có tuổi .”
         Bây giờ tôi cũng thấy rõ : chính sự tệ bạc của chồng là động lực đẩy vợ vào vòng tay người khác !
         Sau buổi đọc sách, trước khi rời thư viện, người ấy trao cho tôi tấm ảnh Chúa Jésu đang cầu nguyện và mảnh giấy nhỏ với dòng chữ : “ Sáng 26, tôi lên đường sang Mỹ, học một năm ...Ở nhà, đừng khóc nữa sẽ càng gầy đi, hãy giữ gìn sức khỏe . Có điều gì buồn cứ gửi hết cho tôi qua email ... Chúc khỏe, vui ...”
         Đây là lần thứ hai người ấy viết cho tôi, sau lần đầu tặng sách . Sự xúc động dần lan theo mạch máu, có người sẵn sàng chia xẻ vị đắng trong những giọt nước mắt của tôi, lòng tôi buồn vui lẫn lộn ...
         Suốt một tuần suy nghĩ thật nhiều, chiều thứ bảy, tôi tặng người ấy thiệp chúc mừng Giáng sinh, kèm theo mẩu giấy, viết :
                          “Ấp ủ trong tim ánh mắt nhìn
                           Ơi người ! Xin giữ chặt lời kinh
                           Giang tay ôm chuyện sinh linh khổ
                           Đừng vấn vương riêng một chút tình ...”    *
         Những lời tuyên hứa “ ... yêu thương và tôn trọng ... suốt đời ...” được phát xuất chân thành từ tim hay chỉ là khuôn mẫu bắt buộc của nghi thức, cũng đã vang lên trong Thánh đường, trước Chúa và nhiều người ... thiên hạ không nhớ, tôi lại không quên dù rằng nước mắt bất hạnh làm nhạt nhòe, mờ mịt !
         Đêm Noel và những chúa nhật sau đó, tôi đến một Nhà Thờ khác dự lễ ...
         Chiều cuối năm, nắng dịu và gió nhẹ khiến cho lòng người mênh mang bao nỗi bâng khuâng, nhung nhớ mông lung ... Tôi đến góc tường, bên hông gác chuông, ngồi nhìn tượng Chúa, nhớ chiếc khăn tay hôm nào và tìm sự dịu êm trong ánh mắt đầm ấm đã xa xôi ... Rồi tôi cũng ra đi, nhưng không phải lúc này ... Cảm ơn Người đã cho tôi ánh mắt đó, cho tôi sự an ủi vô cùng, cho tôi cái hạnh phúc mơ hồ nhưng mạnh mẽ giúp tôi bình tâm, đứng vững để bước những bước đơn độc, lẽ loi trên quãng đường còn lại của đời mình ... Với tôi, như vậy đã quá đầy, quá đủ ... Cảm ơn Người nhiều lắm, Người ơi !...
         Một cụm mây trắng trôi ngang trên bầu trời rồi loãng tan dần ... nước mắt từ đâu  bỗng tụ về, từ từ lăn trên má, nhưng không như bao lần trước, khóc bởi uất ức sự bội bạc của chồng, mà lần này tôi khóc ... vì ... thương Người và thương tôi ...


                                                                                                                                                                   LÊ NHÂN .

        ( *  Thơ : LP ).
Back to top
« Last Edit: 15. Apr 2009 , 19:27 by lenhan »  
 
IP Logged
 
lenhan
YaBB Newbies
*
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 49
Gender: female
Re: Tuyển tập Lê Nhân: Tâm sự đời
Reply #22 - 11. Dec 2009 , 09:45
 
               


    
ĐẤT PHẬT




          Ngôi Chùa nhỏ nằm trong hẻm, náo nhiệt hẳn lên : xe hai bánh để chật cả sân, người người chen nhau qua lại, mùi nhang thơm cả một vùng . Hôm nay là ngày lễ   Phật Đản nên đèn, cờ giăng thật rực rỡ, tín nữ vui vẻ đem bông, trái vào nhà bếp, phụ giúp việc chưng cúng ...
          Chưa  đến giờ hành lễ, chánh điện đã chật ních người quỳ . Xếp xong đĩa trái cây cuối cùng, Nhược Vi nói với mẹ :
     - Má, con ra gác chuông nha ...
           Cô Út, ở cạnh nhà, rất thân với mẹ Vi, quay lại nhìn, bà Tín cười nhẹ :
     - Nó rất thích nghe cô Từ Tâm đọc kinh rồi dộng chuông ...
           Tiếng chuông trầm buồn, âm thanh vang xa, đưa tâm hồn con người về một cõi hun hút nhưng thật yên bình ... Nhược Vi ngẩng đầu, nhắm mắt cho lòng bay theo giọng đọc kinh trong trẻo, từng bốn câu thơ trước mỗi tiếng chuông ngân . Cô bé cảm thấy mình đang đi vào con đường hẹp, ngập tràn không khí từ ái, dịu êm...
           Dứt hồi kinh, cô Từ Tâm bước xuống, Nhược Vi mở mắt nhìn ...dưới ánh trăng tròn rực sáng, người sư nữ có gương mặt thánh thiện trong chiếc áo nâu già, trông thoát tục như hình ảnh “ Tiểu Kỉnh Tâm “ trong truyện “ Quan Âm Thị Kính “ .
           Nhược Vi buột miệng :
     - Ôi ! ... Đẹp quá, đẹp quá ...
     Cô Từ Tâm mỉm cười :
     - Trăng đêm nay không đẹp thì đến bao giờ mới đẹp hở em ?
Nhược Vi cúi chào, định nói không phải vậy, cô Từ Tâm đã bảo :
     - Sắp tới giờ lễ rồi, em vào đi .
     -  Dạ ...
       Cô nhẹ nhàng, nghiêm trang, đi khuất vào chân cầu thang gác chuông .Vi nhìn theo rồi vội vàng quay ngược, bước mau về hướng chánh điện ... Ôi ! Vi va mạnh vào ai đó ở sau lưng làm cả hai dội lại . Cô bé lảo đảo, nếu không gượng kịp đã bò ra đất, người đối diện loạng choạng, dựa vào tường ... Định thần nhìn kỹ, thấy một người mặc quân phục, Vi nghĩ thầm : “ Cha này ở đâu chui ra chận đường vậy ... lính tráng gì ... đứng không vững thì làm sao đánh giặc, may mình không “chụp ếch “ , quê thật .” Người đó đang cố gắng khom xuống, nhặt vật gì nằm dưới đất ...thì ra ...cây nạng gỗ ! Vi bàng hoàng , nhanh nhẹn chồm tới cầm cây nạng trên hai tay, đưa cho anh thương binh, cúi mặt nói nhỏ :
     - Em xin lỗi, em lỡ ...
            Nhìn bàn chân quấn băng trắng, Vi rối rít :
     - Anh có sao không ? Có bị chảy máu không ? Có bị va vào chỗ bị thương không ?
      Thấy dáng vẻ tội nghiệp của cô bé, anh chàng cười thân thiện :
     - Không sao đâu, em đừng bận tâm .
     Vi nhìn người lính :
     - Em vô ý quá, xin lỗi anh .
      Xong cúi mặt quay đi ...
      Tan lễ, mọi người nhộn nhịp ra về . Đứng trước cổng, cô Út nhớn nhác ngó quanh :
     - Thằng Hoàng đâu rồi, không biết ? đã bảo hết lễ chờ ở cổng mà .
       Mẹ Vi hỏi :
     - Ai vậy ?
     - Thằng cháu, con út của chị Hai ... A ! nó kìa ...
       Thì ra là anh lính chống nạng . Sau màn giới thiệu, chào hỏi, Vi được biết Hoàng đang trị thương ở Tổng y viện, lén về thăm nhà, cô Út dẫn đi Chùa cầu nguyện . Tìm cách đi chậm lại, Vi đến cạnh Hoàng nói nhỏ :
     - Anh này, anh đừng mét má em, chuyện em “ tông “ anh hồi nãy nha .
        Hoàng gật đầu, mỉm cười .
     -  Cảm ơn anh .
        Nói xong, cô bé yên tâm, lũi nhanh trong đám đông ...
        Những giờ bác sĩ khám phải có mặt, ngoài ra, Hoàng tìm cách về ở  nhà dì, có đêm anh không vào bệnh viện .
        Cô Út là người thân nhất xóm của mẹ Vi, Hoàng hiền lành, cởi mở, dễ thân thiện nên nhanh chóng trở thành “ người nhà” của gia đình Vi ...
         Một lần, mượn đọc quyển Song ngữ, Hoàng tình cờ bắt gặp mảnh giấy nháp ghi mấy câu thơ của Vi, kẹp trong sách :
                      Vắt máu tim ta viết nên lời
                      Gửi tạ từ người đó, người ơi
                       Mai này ta chết người hay biết
                       Xin chút buồn ...ta đỡ chơi vơi
                       Dù chỉ một lần thương tiếc thôi
                       Cũng ủi an ta ở cuối trời
                       Để ta biết rằng mình đã sống
                       Để luyến lưu một kiếp con người ...   ** 
          Hoàng ngạc nhiên hỏi :
     -  Em còn bé sao làm thơ buồn quá vậy ?
          Vi giật mảnh giấy lại :
     -  Sao Anh ... dám xem của người ta ?
           Vi buông tiếng thở dài :
     -... Đời sống... chán quá, ở đâu cũng thấy cái khổ ! ...
             Trung, em trai của Vi, cười bảo :
     -  Anh Hoàng biết không, chỉ đòi đi tu, nhưng chưa tìm được Chùa ... có uy tín ...
            Vi la em :
     -  Cái thằng này ...
                 Cả đám cười vang ...
                 Sau nhiều lần “ bị mua chuộc “ ,Trung lén lấy quyển tập thơ của Vi cho Hoàng mượn . Hoàng thấy xúc động khi đọc những dòng chữ :
           ...   ...   ...
           Nước mắt rơi... khóc người lính trận !
           Tiếc thương anh, thương chính thân mình
           Một ngày nào giả biệt cuồng chinh
           Nằm xuống đất ... với thân không vẹn !   **
                  và ngậm ngùi với tư tưởng :
            ...    ...
           Mai tôi chết ... làm sao tôi nhắm mắt ?
           Hoài bảo còn dang dở gửi trao ai ?
           Bao niềm tin, bao ước mơ chợt tắt
           Nương gió đêm ... se sắt  tháng năm dài ...   **
                               
                    Đầu đạn chạm nhẹ vào xương, chỉ ảnh hưởng phần mềm của gót chân, nên hơn một tháng trị thương, Hoàng đã bình phục .
                    Còn một tuần nữa về đơn vị, Hoàng tặng Vi quyển vở, đầy những dòng thơ của mình trong khoảng thời gian vừa qua .
                                ...   ...
                                Nó cười bên ly rượu
                                Nó khóc bên ly bia
                                Nó căm phẫn chiến tranh
                                Nó hận đám tranh giành
                                 Đưa nó vào cuộc chiến ...
                                 Bây giờ nơi bệnh viện
                                 Nhìn đôi chân dâng hiến
                                 Nó sống trong muộn phiền ...
                         ...   ...   ...
                                 Ở trung tâm thành phố
                                 Có khách sạn đèn màu
                                 Ra xa ngoài cây số
                                 Đói lạnh và thương đau ...   # #

                      Vi cười một mình : “ Đúng là ...tư tưởng lớn gặp nhau “.
                       Nhưng phần sau là thơ tình cảm, thật lãng mạn, đầy mộng mơ, ướt át  để rồi kết với bốn câu :
              Không những mỹ miều ...em lại ngoan
              Yêu người con gái dáng đoan trang
              Bao giờ em chết ... tôi xin chết
              Hai đứa nằm chung một áo quan ...   # #
            Vi ngạc nhiên vô cùng, giở lại trang đầu xem có đề tên người được tặng không ... Sau phút sững sờ, cô bé cảm thấy ... hơi choáng váng, dường như mất mát một cái gì, thì ra Vi  không có chuẩn bị tâm lý để đón nhận tình cảm mới và quá vội vàng từ người lính trẻ ...
            Hôm sau, Hoàng sang chơi, Vi trốn trong phòng không ra tiếp chuyện như những lần trước với lý do bận học bài thi . Ngày kế và kế tiếp, Hoàng cũng không gặp được Vi ... anh tự hiểu, nên từ đó không thấy Hoàng ghé thăm dì mình nữa ...
            Bài vở ôn thi dày đặc, Vi quên mất tập thơ . Vi đậu Tú Tài 1, Tú Tài 2, rồi vào Đại Học . Một buổi sáng, cô Út sang tìm mẹ Vi với nước mắt lưng tròng :
      -  Tôi về Đà lạt mấy ngày, phụ với chị Hai ... Thằng Hoàng tử trận ở Đồng xoài ...
             Cô bật khóc, mọi người giật mình, cách biệt chưa đầy hai năm ... thật không ngờ ... Mẹ Vi gửi lời phân ưu và nói sẽ vào Chùa cầu nguyện cho Hoàng .
             Vi thấy hối hận vì đã cư xử lạnh nhạt, khắc khe với Hoàng lúc trước .
             Tối hôm đó, Vi theo mẹ vào Chùa, thắp ba nén nhang trên bàn thờ “ Chiến Sĩ trận vong “, cầu nguyện cho các linh hồn, cho tên tuổi Hoàng, rồi nói nhỏ :
      -  Anh Hoàng ơi ! em xin lỗi ...
             Nước mắt bỗng tuột khỏi bờ mi, lăn dài trên má . Vi buồn bã đi ra gác chuông, hình ảnh người mặc quân phục bông lảo đảo, dựa tường như còn đó, cô mím môi, đưa tay đậy miệng cho tiếng khóc đừng bật ra .
            Đêm 16, Chùa vắng người, nhưng trăng vẫn tròn đầy và sáng, buông phủ xuống gác chuông một màu huyền ảo ... có lẽ linh hồn Hoàng đang lãng đãng quanh đây ... cảm thông cho nỗi ray rứt, buồn thương khôn cùng trong tim người con gái nhỏ ...

                                             &   &   &

            Tốt nghiệp, Vi kết hôn với Thức, Kiến trúc sư trẻ, sau một năm quen biết và hai năm thân thiết yêu thương ...
            Bận rộn sắm sửa, chuẩn bị việc cưới rồi cũng xong, ngày mai lên xe hoa, tối đó Vi soạn lại tủ sách của mình . Những lá thư, hình ảnh, thiệp chúc ... của đám bạn trai, Vi cứ nhét vào đầy góc tủ mấy năm qua ... quá khứ ươm mơ một thời con gái bày ra trước mặt . Cầm từng thứ trên tay, Vi mỉm cười nói nhỏ : “ Vĩnh biệt nha, ta không muốn bất cứ dấu vết gì có thể gây hiểu lầm, ảnh hưởng không tốt cho hạnh phúc sau này ...”.  Giữa đống giấy, một quyển vở ...làm Vi ...giật mình ... tập thơ của Hoàng, từ lâu rồi Vi không có thì giờ nhớ đến ! Xem lại từng trang, Vi cảm thấy buồn vô cùng, sự xúc động con gái rất nhẹ nhàng trước tình cảm của người khác phái mà bây giờ cô mới cảm nhận . Vi nghĩ : “ Có lẽ vì đời lính sống chết gần kề, chẳng biết ngày mai ra sao, nên Anh vội vàng, hấp tấp trong chuyện trái tim và thuở đó Vi chưa đủ lớn nên cả hai không có giao điểm ...! Hay mình chỉ có duyên gặp gỡ mà chẳng có nợ trăm năm ? ”.
            Đốt tất cả kỷ vật của đoạn đời tươi đẹp nhất, đến tập thơ, Vi nghẹn ngào nói nhỏ : “ Anh Hoàng ơi ! trả hết tâm tình của anh về cho anh đó, em xin lỗi ...” . Nhìn ngọn lửa bốc lên cao, lấn vào từng trang giấy, nước mắt Vi bỗng lăn dài xuống má ! ...

                                          &   &   &

             Dòng đời lặng lẽ trôi, hai năm sau, Vi sinh Thục Vân, rồi hai năm tiếp Thể Vân chào đời trong một gia đình êm ấm .
             Ai cũng nghĩ Trời dành cho Nhược Vi con đường bằng phẳng đến hết kiếp người, không ngờ ... sau thời gian xây nhà cửa cho bà Kim, một người chuyên mua bán bất động sản, đã ly hôn, hiện nuôi đứa con trai 10 tuổi ... bà Kim đã “công khai tuyên bố” Thức là chồng, mặc dù ngày nào ông cũng về nhà lúc nửa đêm . Mười lăm năm hôn phối không là gì đối với ông cả ...! Bà Vi cảm thấy danh dự của mình bị chà đạp, lòng tự ái tổn thương ! Hơn một năm, bà chịu đựng, lặng lẽ sống như một cái bóng vô cảm trước mọi việc của chồng, nhờ khéo léo xử sự nên người thân và bạn bè không thấy cái hố ngăn cách trong gia đình ...
            Một đêm khuya, không như bao buổi tối khác, lên lầu cùng hai con, mặc ông Thức về sớm hay muộn, bà Vi ngồi đợi ở phòng khách để nói với chồng :
     - ... Khi biết anh quan tâm, lo lắng cho người đàn bà khác ngoài thân tộc của mình, thì chính là lúc anh mất tôi rồi đó, tháng ngày còn sống chung dưới một mái nhà chỉ là hình thức phô trương lòng tự trọng mà thôi . Anh còn có thể tin tưởng một người đã lừa dối và chém vào đầu anh những nhát dao chẳng thương tiếc không ? Tôi thì ... không đủ bao dung để làm chuyện đó ... Tôi bất tài, không giỏi giang như một số phụ nữ là có thể ...hốt lại đầy bát nước đã đổ . Tôi cũng hèn nhát, không can đãm nhìn vào một tấm gương đã vỡ, được hàn gắn lại bằng keo hóa học ... Chúng ta chấm dứt tại đây đi ...!

                                  &   &   &

           Sau khi ly hôn, bà Vi ở lại ngôi nhà, nuôi hai con mà không có trợ cấp ... Ông Thức đến sống với bà Kim, con trai của bà ta và đứa con gái của hai người vừa hai tháng tuổi ...
            Bà Vi cố gắng nuôi hai con thật tốt, Thục Vân, Thể Vân thương mẹ nhiều nên ngoan ngoản, học giỏi ... đó là niềm tự hào và sự an ủi to lớn đối với bà ...
            Hai mươi bảy tuổi, Thục Vân đã là nhân viên cao cấp của Tập đoàn Điện tử quốc tế, luôn đi làm việc ở nước ngoài . Thể Vân nhận được giấy báo sẽ tu nghiệp ở Mỹ ba năm . Hai chị em thường thỏ thẻ cùng mẹ :
     -  Mẹ yên tâm, chúng con sẽ tìm cách định cư ở nước ngoài, rồi rước mẹ theo ... Không lâu đâu, mẹ hãy chờ chúng con ...
               Bà Vi mỉm cười mãn nguyện :
     -  Các con cố lo thật tốt cho bản thân, chị em yêu thương, đùm bọc lẫn nhau, đừng bận tâm gì về mẹ, mẹ già rồi, ở đâu cũng vậy thôi ... mẹ có cách sống của mẹ . Mẹ mãn nguyện về hai con lắm ... Trời Phật đã không phụ lòng thành của mẹ .
              Sau khi Thể Vân đi du học, bà Vi thu xếp nhà cửa, rồi vào Chùa thí phát quy y ... Hai chị em hiểu tính cứng rắn và nhất quyết của mẹ, nên đành buồn bã tôn trọng ý của bà .
               Một năm khổ hạnh, sáng chuông, chiều mõ, học hỏi kinh pháp qua nhanh . Bà Vi về quê ngoại, cho dựng một căn nhà lá nhỏ trong vườn bưởi, cách xa đời sống bên ngoài để tu niệm ...

                                            &   &   &

              Về đến nhà, hơn 22 giờ , như bao lần, ông Thức thấy cửa vẫn khóa ... chưa ai về cả ! Đêm nào cũng thế, bà Kim ....khi thì bảo đi dự tiệc với người này, họp bạn với người nọ, lúc lại nói bận ... bàn việc làm ăn ! Bà mặc hai đứa con sống “ tự do”,  Quang thì thường xuyên ở lại vũ trường hoặc “ ổ “ cờ bạc của bạn bè cho tới sáng ! Ngọc, chưa đầy mười lăm tuổi đã đua đòi ăn diện, tối ...là nhập bọn đi tới khuya, không hiểu học hành ra sao ? Nhiều lần ông Thức nhắc nhở bà Kim chuyện giáo dục con cái ... chẳng những vẫn nuông chìu con, bà còn “ mát mẻ” :
     -  Tôi biết mà, con của tôi là đồ hư, đồ bỏ đi, chỉ có con của loại người đạo đức mới tốt lành, thánh thiện thôi ...
              Ông Thức đành ...khép miệng, làm ngơ, mặc bà cư xử .
              Một ngày nọ, trong bửa điểm tâm, Ngọc xin mẹ  tiền để mua mấy bộ quần áo, bà Kim mắng yêu con gái :
     -  Ăn xài lớn quá, mai mốt ... ế chồng nha con .
               Ngọc trề môi :
     -  Ối ... chồng con làm gì mẹ ơi, lấy chồng để hầu à ? để “ nó “ bảo gì phải nghe nấy sao ?
             Ông Thức nghiêm mặt :
     -  Con ăn nói kiểu gì vậy ?
             Ngọc cười :
     -  Ba không biết đó thôi, chứ “ Bà” Thắm con bác Hai bán quán đó, mới 19tuổi đã lấy chồng, lấy anh thợ hồ, con bà bán xôi, mà bắt phải sinh con ...trai nối dõi, đẻ con gái, thì chồng lấy vợ khác ... dòng dõi như thế mà cũng đòi ...nối, tức cười không ? Lấy chồng ... phải quên thân mình, một đời ... hầu chồng, nuôi con để được tiếng vợ hiền ... rồi ngày mình già, “ xuống cấp”, chồng sẽ chê “ con vợ cũ xì” mà tìm đứa khác, như bố con Minh, bạn con đó, tưởng “ ngon, ẩm” được “ em jin “, nhè đâu bỏ con mình, để rồi ...cắm đầu, cắm cổ làm nuôi con của người khác ! Nhưng không sao ... “ cũ của người” mà  ... “ mới của ta” ... Ba mẹ có muốn con gái mình đem cháu ngoại về ở với ba mẹ không ? Có muốn con gái mình ... có ngày bị chồng bỏ vì ...chê “ xuống cấp “ giống như mẹ của con Minh không ?
              Có lẽ bà Kim chẳng nghe, chẳng nghĩ gì đến lời của con, nên vẫn cười vui ... bàn chuyện áo quần với Ngọc . Trong khi ông Thức như bị thau nước bẩn tạt mạnh vào mặt, vì những lời nói vô tình của đứa con gái nhỏ đầy chất ... già dặn, lõi đời . Ông choáng váng nên nuốt vội miếng bánh cuối cùng rồi đứng lên bỏ đi, quên cả việc uống nước ... Kể từ hôm đó, ông thường né tránh gặp Ngọc !...
              Ông Thức chán  nản, rót tách trà ...phích chứa trống không ! Ông đi lấy ấm, lấy nước, cấm điện nấu . Vài tiếng ho vụt qua cửa miệng, ông vội khoác chiếc áo len, rồi đến ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ra vườn ...
              Gió nhẹ lướt qua làm cành lá cây đong đưa ... gợi nỗi bâng khuâng, ông Thức nhìn căn nhà vắng lạnh, khẻ thở dài ... Bên ngoài, trăng mười bốn vẫn sáng vằng vặc, ông bỗng thấy ấm áp khi trong trí hiện ra hình ảnh ông và Nhược Vi dắt tay hai đứa con gái nhỏ đi lễ Chùa dưới ánh trăng ... việc mà từ ngày sống với bà Kim, ông chưa một lần được thực hiện ... Bà Kim không bái Phật, chỉ tin tưởng và thường tìm đến những nơi thờ cúng có “ bùa phép làm ăn”...
              Ông Thức dụi mắt, trước mặt bây giờ chỉ là khoảng trống ! Đúng như lời Nhược Vi nói : “ ... Khi anh quan tâm, lo lắng cho người đàn bà khác ngoài thân tộc của mình ... là anh đã mất tôi rồi  ...” . Dù  bà Vi không thuộc về người khác, nhưng từ lúc đó bà đã xóa sạch hình bóng của ông trong tim . Còn oán hận là còn nghĩ đến, đàng này ... bà cứ như chưa hề quen biết, khiến ông vừa buồn khổ, vừa ngượng ngùng, rồi hai đứa con gái nhỏ xinh xắn, thương mẹ cũng xa lánh cha ...
              Ly hôn xong, ít lâu sau, bà Vi bán ngôi nhà cũ, dời đi nơi khác . Ông Thức có đến trường tìm con đôi lần, nhưng chúng nhìn ông bằng ánh mắt hững hờ , xa lạ . Một lần, ông nghe Thục Vân nói với em : “ Tìm chúng ta chi nữa ? mẹ còn bị đối xử tệ bạc, thì chị em mình đáng gì, ông ấy có con gái yêu quý, đâu cần chúng ta ...” Đến khi Thể Vân ra trường thì ông không biết gì về ba mẹ con họ nữa ... Thỉnh thoảng, ông tìm hỏi thăm nơi người quen và bạn bè, nhưng mọi người đều lạnh nhạt, nói “ không biết” và có vẻ chê trách ông . Tháng trước, ông về quê của bà, những người thân tộc không muốn đón tiếp, nên ông chẳng có tin tức gì cả ! Ông cảm thấy mất nhiều thứ quá ! đó là cái giá mà ông phải trả cho một chọn lựa trong cuộc đời ! ...
               Cơn ho lại đến, ông Thức đưa tay chận ngực, buồn bả và mệt mỏi đứng lên đi pha trà . Ngoài cửa sổ , trăng vẫn buông phủ một màu sáng rực trên bãi cỏ, lùm cây ... giữa ngôi nhà vắng lặng, thênh thang, tiếng húng hắng ho của ông vang lên nghe lẻ loi, lạc lõng vô cùng ... tách trà đang nghi ngút khói trên tay, nhưng ông vẫn cảm thấy lạnh vì sự trống trải chung quanh như len vào ngập tâm hồn ... ông nhận ra rằng : mình thật sự cô đơn ... !!!

                                               &   &   &

                 Vào thời điểm đó, nơi căn nhà nhỏ trong vườn bưởi, sau buổi tụng kinh Sám hối và niệm chuỗi, bà Vi đến bên cửa sổ, định hạ tấm phên nứa xuống để chuẩn bị đi ngủ . Ánh sáng chan hòa khắp khu vườn, hương hoa bưởi thơm dìu dịu, thuần khiết  khó tả, cảnh vật cho con người cảm giác êm mát, nhẹ nhàng .Bà hít một hơi dài thật thoải mái, nhìn lên bầu trời với tấm lòng rộng mở ... Dưới trăng, bà chợt như thấy lại gác chuông ...và hình ảnh người mặc quân phục bông, đang nhìn bà với nụ cười nhân hậu ... Bà Vi chắp hai tay lên ngực, thì thầm :
     -  Nam mô A Di Đà Phật ...
                 Bóng hình người lính vẫn mỉm cười, vẫy tay và từ từ nhấc lên cao, mờ dần ...rồi mất hút, bà Vi nhìn theo, nét thanh tịnh, vô ưu rạng ngời trên khuôn mặt khả ái của người sư nữ ...
                 Trăng vẫn rực sáng, gió vẫn nhẹ đưa mùi thơm của hoa bưởi tỏa lan, phủ trùm lên căn nhà lá nhỏ đang bắt đầu ẩm sương đêm ...


                                                                                                                                LÊ NHÂN .

          **  (Thơ : NTLP)
           ##  (Thơ : HNT)
Back to top
« Last Edit: 29. Dec 2009 , 07:44 by lenhan »  
 
IP Logged
 
lenhan
YaBB Newbies
*
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 49
Gender: female
Re: Tuyển tập Lê Nhân: Tâm sự đời
Reply #23 - 16. Apr 2010 , 07:53
 

   Xin phép được đem " tâm tình" này vào đây cho"dày thêm"...Tâm sự đời.

LPHUONG wrote on 24. Oct 2008 , 08:19:
 
                Kính Cô,
  Đọc “ Gọi người trở lại”, em nghe chua xót, uất ức cho thân phận đàn bà vì chung quanh và ngay bên cạnh mình, đang có những mảng đời thật, tương tự như trong truyện.
  Nghĩ đến giọt nước mắt của các bạn gái đó, em bức xúc vô cùng. Nỗi đau vì tổn thương, ai chịu thay đây? Cái khổ bị bỏ rơi, người nào gánh thế? Những người đàn bà tội nghiệp thật đáng thương...Kẻ bội bạc thấy vợ mình không bằng người thứ ba, vì tàn tạ, cằn cỗi sau bao nhiêu năm trải thân lo cho chồng, cho con, cho nhà cửa...,họ nhẫn tâm đi tìm cái mới, cái vui riêng, giẫm lên danh dự, lòng tự trọng và tình cảm của vợ không một chút xót thương...Đành đoạn bỏ đi...Rồi một ngày nào đó, với lý do tỉnh ngộ, quay về kêu gọi thứ tha cho phút nông nỗi, nhẹ dạ nhất thời.(?!)
  Chồng là “cột trụ” của gia đình mà yếu lòng, mù quáng để sa ngã thì có xứng đáng là chỗ dựa của vợ con không? “trụ cột” như vậy, cái nhà đó có vững không?
  Mong được thứ tha ư? Có sự tha thứ trong cuộc đời này sao?
-  Nếu tha thứ sao trong giáo lý đạo Thiên Chúa có từ “khóc lóc, nghiến răng” ?
-  Nếu tha thứ sao bên Phật giáo nhắc nhớ hình ảnh Địa ngục?
-  Nếu tha thứ sao trần gian phải xây lập nhà tù?
  Đã gieo thì gặt, đã làm thì phải chịu hậu quả, đó là luật Tự nhiên.
  Bản chất phụ nữ yếu đuối, rộng lòng nhân, thương con tủi buồn không cha, cố lãng quên mọi việc, chấp nhận “người trở lại”, nhưng những tháng ngày  sau đó, gia đình có hạnh phúc không? con cái có còn kính trọng người cha đã một thời đi theo kẻ khác, bỏ mẹ và anh, chị, em mình không? Người vợ có thể thân thiết như xưa với một người chồng lang chạ không? Sống giả dối, gượng ép bên nhau như thế được bao lâu?
  Còn nữa, nếu người đàn ông quay về, lại mang theo vài loại vi trùng bệnh thời đại như: lậu, viêm gan siêu vi C hay AIDS...thì vợ con sẽ ra sao? trong nhà còn ánh sáng hay không?
   Sévigné phát biểu rất đúng rằng: “Người ta lãng quên, chứ không dung tha những sự phản bội thất tiết”...” Tự nguyện quay về” là vấn đề còn cần cân nhắc thì việc “Gọi người trở lại”, nghĩ kỹ có nên chăng???
   Cô ơi! viết thay tâm tình của người mẹ với những đứa con đáng thương và đáng phục vì đang tự vươn lên giữa dòng đời không cần “cột trụ”, em cảm thấy buồn chán quá!...
   LP.

Back to top
 
 
IP Logged
 
Pages: 1 2 
Send Topic In ra