... Giọng Linh mục chủ tế dõng dạc:
- Người đàn ông từ bỏ cha mẹ mình, gắn bó với một người đàn bà để trở nên một xương một thịt...
- Khi chọn đời sống hôn nhân, các con có sẵn sàng yêu thương và tôn trọng nhau suốt đời không?
... ...
- Tôi T ... nhận em T ... làm vợ và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với em, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe để yêu thương và tôn trọng em mọi ngày suốt đời tôi ...
- Tôi T ... nhận anh T ... làm chồng và hứa sẽ giữ lòng chung thủy ...
Những lời tuyên bố, tuyên thệ tốt đẹp vang lên trong khung cảnh trang nghiêm trước bàn thờ Thiên Chúa và sự chứng kiến của cộng đoàn Giáo hội, chúng tôi hân hoan thành chồng vợ ...
& & & Năm tháng dần trôi ...
Bụi thời gian làm mờ nét mực ký trong quyển sổ Hôn phối, gió thời gian thổi những lời thề hứa bay xa, nắng thời gian nung chảy lớp keo gắn bó và mưa thời gian cuốn trôi những êm đẹp khởi đầu ...
Hơn 2 năm sau ngày cưới, trong khi vì sự sống, mình chưa dám sinh con, thì một phụ nữ khác lại đang mang thai với chồng, Ngân uất hận, đau đớn như bị dao chém vào mặt!...
Hùng cố gắng năn nỉ:
- Chuyện lỡ rồi ... anh sẽ đem đứa nhỏ về, cắt đứt với cô ấy ... Chuyện qua đường thôi, anh chỉ yêu thương một mình em ...
- Qua đường mà hậu quả tồi tệ vậy sao? Yêu thương một mình tôi mà anh ôm người đàn bà khác để có con được à ?...
Ngân lạnh lùng ký giấy ly hôn trước cái nhìn xót xa của những người đạo đức thật ...
& & & Gia đình mới mà Ngân còn không nắm được, thì chị Sinh với 3 đứa con sắp trưởng thành làm sao giữ nổi lời thề Hôn phối khi chồng cương quyết sống với cô gái bán bia ôm ?
Không thể hơn thua với người đàn bà như vậy, cũng không muốn níu kéo người chồng đã coi rẻ danh dự bản thân, ly hôn là sai Giáo luật ... Chị Sinh lo nghĩ, đau buồn phát ốm . Đám con uất ức bảo:
- Hơi nào mẹ buồn cho mệt, sống với nhau không vui thì chia tay, mai mốt chúng con đi làm lo cho mẹ, mặc kệ bố ở với con nhỏ đó .
- Thà chia tay mà sống nhẹ nhàng hơn, chứ ở chung ... không cãi vã, giận dỗi cũng lầm lỳ né mặt, làm cho nhà cửa nặng nề . Nói thật, đi học về thấy không khí khó thở như vậy, chúng con muốn bỏ đi luôn .
- Mẹ chấm dứt đi, đừng thèm buồn nữa . Mẹ buồn sinh bệnh chỉ khổ chúng con.
Thằng Út ngập ngừng:
- Người ta nói: Tuổi trẻ bồng bột, làm chuyện dại dột, tuổi già nông nổi làm chuyện bỉ ổi mà ...
Mấy đứa nhìn nhau, nheo mắt cười, rồi cùng nắm tay mẹ :
- Đừng thèm buồn nữa mẹ ...
Chị Sinh sững sờ trước lời nói của các con, nhưng cảm thấy được an ủi rất nhiều ... Chị ly hôn trong ngượng ngùng, vì cả hai vợ chồng đều đang đi lần đến tuổi năm mươi !!...
& & & Bà Ái, vợ một huấn luyện viên nổi tiếng còn thãm thương hơn chị Sinh . Ông chê bà cằn cỗi, già nua, tìm đến một phụ nữ nhỏ hơn bà trên 10 tuổi . Ông đã quên, không nhìn vào gương xem kỹ mặt mình : những khe rảnh trên trán, bên khóe miệng, sau đuôi mắt ngày thêm sâu, ông cũng không nhìn cảnh các con ông vừa chải tóc, vừa tìm những sợi bạc!... Ông nghĩ mình còn trẻ sao ? chỉ có kẻ thứ ba vì lợi lộc mới đề cao, ca ngợi, cho ông ảo tưởng rồi về làm tổn thương vợ...
Ly hôn xong, ông sống yên vui với người phụ nữ nọ, để cho bà căn nhà, tự xoay xở lo cho các con !...
Tám năm sau, khi ông tắt thở, được xe chở tới đến trước nhà bà ! Cả xóm bàn tán :
- Con mẹ đó không có tiền làm đám cho ổng nên mới đem thây ma liệng vô nhà bà Ái ... Thật đốn mạt ...
Một đám tang diễn ra nhanh chóng không có nước mắt của vợ con, chỉ có lời chỉ trích, chê bai của người thân quen và hàng xóm !...
& & & Thiên hạ thường biện minh cho quan hệ của nam nữ là : “ tình yêu” không thể giải thích, vì đó là chuyện của trái tim ... Tôi tự hỏi : Làm cho người bên cạnh tổn thương, rơi nước mắt, làm cho bản thân và đối tượng bị rẻ khinh, nguyền rủa, đó là tình yêu sao ?!... Thành cũng đã tự bào chửa cho việc cưới vợ rồi, vẫn còn lui tới với người phụ nữ quen trước kia trong quán café bằng danh từ “ tình yêu” đó . Đến khi vợ Thành sinh được 2 con, thì gia đình mới phát hiện việc Thành còn có 2 con với phụ nữ nọ! Bên nội rối bời vì nhà ngoại rất danh giá, nên tìm cách thương lượng để đem 2 đứa con rơi về, cắt đứt chuyện người thứ ba .
Sau nhiều ngày đau khổ cùng cực, vợ Thành chán nản bảo :
- Chia cắt mẹ con là điều tội lỗi, hơn nữa thấy 2 đứa nhỏ là con thấy cảnh lang chạ của chồng, sống như vậy tối tăm lắm ! Con nhất quyết ly hôn ! cho ảnh trọn vẹn với vợ con của ảnh ...
Nhà ngoại lo cho 3 mẹ con ra nước ngoài sinh sống, cuộc đời mới chờ đón họ nơi trời mới, đất mới, để lại cái ray rứt, khó xử trong hổ thẹn cho Thành và họ nội vì suốt 5 năm, sau ngày cưới, vợ Thành chưa làm điều gì khiến Thành và nhà chồng bất mãn ...
& & & Đàn ông vẫn cho rằng chuyện vui chơi bên ngoài là thường tình, cuối cùng cũng trở về với gia đình, họ có nghĩ đến những dòng nước mắt bên nụ cười hả hê của họ không? họ có nghĩ đến nỗi đau của vợ con bên việc chơi đùa thỏa thích của họ không ? Khánh đâu ngờ khi anh đang vui vẻ tung cầu cùng người đàn bà không phải vợ mình nơi công viên là lúc đứa con trai duy nhất của anh, học lớp9 ở trường bị một nhóm bạn đánh rách da, bầm mắt ...
Thấy con đi học về với bộ dạng thê thảm : chiếc áo sơ mi trắng loang lổ vết máu, lấm lem bụi đất, một mắt bầm tím, trán và tay dán đầy băng !
Như giật mình :
- Con làm sao vậy ? Con bị xe quẹt à ? Có nặng không ? Con đau ở đâu ?
Nhìn mẹ lo lắng, săm soi cả người mình với những câu hỏi tới tấp, Minh mím môi đứng lặng im . Như khựng lại :
- Con đánh nhau à ?
Nước mắt từ đâu chợt đưa lên mi, Như nghẹn ngào :
- Mẹ khổ vì bố chưa đủ sao ? con không lo học hành tử tế ...
Chẳng dừng được nữa, Minh ôm chầm lấy mẹ, khóc òa như trẻ mới lên ba :
- Mẹ ơi, mẹ sinh con ra làm chi vậy ?!
Như sững sờ một giây rồi hai mẹ con ôm nhau khóc tức tưởi ...
Qua cơn xúc động, Minh kể : “ Tụi thằng Hoàng ganh điểm với con từ hồi lớp 7, năm nay chúng tìm cách phá con nhiều hơn ... Thằng Hoàng thường nói với con trước mặt bạn bè :
- Tao thấy bố mày chở con mẹ chủ tiệm cầm đồ vi vu ở chợ Bà Chiểu, chắc đi “bơi” về ...
Con làm ngơ bỏ đi, lần khác tụi nó kháo nhau giữa đám đông :
- Chiều hôm qua, bố thằng Minh chở một em bằng xe Dylan, em đeo vàng nặng trĩu ... Hổ phụ sinh hổ tử mà, sau này nó cũng “ đào hang” như bố nó, không cần học cũng kiếm được khối tiền .
Con cố nuốt giận, làm thinh ... Sáng nay, lúc con đang ăn bánh mì ở căng tin, cả đám tụi nó kéo vào ngồi gần, thằng Hoàng đến bên con cười :
- Lúc nãy, đi ngang công viên, tao thấy bố mày đang đánh cầu lông với con mẹ chủ tiệm cầm đồ, nhìn “ đôi trẻ” tung tăng vui hết biết . Đánh cầu xong thì đi ăn sáng, ăn sáng rồi thì ... đi “ bơi”. Úi cha, tao với “ con ghệ” của tao chưa chắc vui bằng họ .
Nó vòng hai tay trước ngực :
- Đáng ngưỡng mộ ... ngưỡng mộ ...
Cả đám cười vang, con đứng dậy, định bỏ đi, nó chận lại, chỉ vào khúc bánh mì của con :
- Con mụ cầm đồ cho mày tiền mua bánh mì ăn phải không ? Nó chận họng mày để mày không đi theo làm kỳ đà chứ gì .
Con cảm thấy mặt nóng bừng, nó bồi thêm :
- Này Minh, bố mày đi “ bơi” với mấy em “ xề” ngoài công viên, có quay phim phải không ? nhà mày bán đĩa, chắc chép lại nhiều “ pha” hấp dẫn lắm, bán cho bọn tao vài chục đĩa để “ học hỏi” .
Con không chịu đựng được nữa, thẳng tay đập mạnh khúc bánh mì vào mặt nó, cả đám hùa vào đánh con, làm bàn ghế đổ, con không còn thấy gì, chỉ đấm đá túi bụi... Tới lúc cả bọn bị lôi vào Văn phòng, 7 đứa đều câm nín chịu phạt và nhận giấy mời Phụ huynh mai đến gặp Hội đồng .”
Mắt trái của Minh bầm tím, giờ khóc lại sưng to, nó nuốt nghẹn cầm tay mẹ :
- Mẹ, ngày xưa mẹ lấy bố làm chi, cho bây giờ con ra nông nỗi ?!...
Nghe tiếng than của đứa con trai 14 tuổi, nước mắt lại tuôn ra, Như ôm con vào lòng :
- Con ơi ! mẹ không ngờ ... mẹ xin lỗi ...
Uất ức căng trào, hai mẹ con lại cùng khóc ...!
Sau khi xin lỗi, hứa hẹn dạy con kỹ hơn, Minh vẫn bị đám bạn thiếu giáo dục oán thù vô lối, kiếm cớ gây chuyện thường xuyên! Chuyển trường khác, chúng lại đón đường đi học về . Thấy chồng không quan tâm, Như quyết định đem con về quê, khi Minh đòi bỏ học ! Vì thế Minh bị trễ mất một năm !
Xa thành phố, Minh ngoan ngoản học hành và hết lòng yêu thương, giúp đỡ người mẹ cô đơn của mình, nó cảm thấy vui hơn vì không phải ở cạnh người cha bị lũ trẻ con chẳng ra gì miệt thị ...
Con tôi kể : Một buổi trưa tan học về, cả đám bạn đến ngã tư chờ qua đường, lúc đèn đỏ, người đàn ông lái xe dừng lại, nghiêng đầu cười nói vui vẻ với người phụ nữ phía sau, đang hai ôm hông, áp má vào vai mình ... Mai la lên :
- Bố mày kìa Ngọc
Mấy đứa lao xao :
- Bố con Ngọc kìa .
- Ngọc ơi ! phải bố mày không ?
Ngọc mím môi, hất mặt sang hướng khác, tay giữ tà áo, thản nhiên băng qua đường :
- Tao không quen !
Ngọc không hé môi với mẹ điều gì, nhưng những ngày sau đó, nó luôn tránh mặt cha ...!
Con cái không nói, nhưng tận cùng thâm tâm đã có sự bất phục ...Tôi nghĩ: Con lớn thì mình cũng già, còn ở cõi đời này được bao lâu nữa ? chưa đề cập đến vấn đề tai nạn bất ngờ, là cha sao không cố sống cho tốt, gây ra chi những chuyện tồi tệ, uổng phí mấy mươi năm làm người đàng hoàng ... Thật đáng tiếc !!! ...
& & & Một cơn gió mạnh thổi qua, hàng cây bên ngoài nghiêng ngã, kéo theo những chiếc lá khô lê xào xạc trên nền gạch trong sân . Không biết bao nhiêu lần rồi, mỗi khi cảm thấy buồn, tôi thường đến Nhà Thờ vào giờ trưa vắng như thế này, ngồi dựa tường bên hông gác chuông, nhìn tượng Chúa Jésu dang tay trên đài cao mà suy ngẫm chuyện người, chuyện mình ... rồi khóc để không ai nhìn thấy !
Từ lâu, biết chồng mình : sáng tới lui, ăn uống với một người đàn bà đã ly hôn hai mươi năm, tối thì đi giải trí, thư dãn cùng chị bác sĩ độc thân ở quán café nhạc, phòng trà ... tôi không quan tâm, cho đó là chuyện làm ăn, vui chơi của đàn ông ... nhưng tôi đã lầm ... lòng tin bị chà đạp một cách tàn nhẫn, tôi thất vọng vô cùng và cảm thấy thương những phụ nữ lấy phải loại chồng có “ tiềm năng” lang chạ ! đâu ai ngờ bản chất không sạch, sẽ “ phát tác” sau nhiều năm chung sống, khi con cái đã lớn ?!...
Tôi phân vân : tự trách mình ngu muội, lỡ lầm, hay oán hờn số mệnh ??? Có số mệnh không ? tôi đã cân nhắc thật kỹ trước khi lập gia đình, sao tuổi về chiều lại phải giấu mặt trước bạn bè vì có người chồng lem nhem chuyện nam nữ ?! Mỗi khi nghĩ đến chữ số mệnh, tôi không cầm được nước mắt : bao nhiêu năm làm vợ, tôi tự hào rất chu toàn bổn phận, có công bằng không khi tôi phải khóc trước Chúa thế này ? Tội tình gì mà chịu đọa đày như vậy ? Tôi không muốn làm Thánh, sao phải nhận thử thách ? Những khó khăn sau ngày kết hôn, người chồng cần tôi chung vai chia xẻ, giờ thoải mái, thênh thang trong cuộc sống tôi chỉ còn là đầy tớ, danh dự hơn thì là một quản gia già cỗi !...
Dù tuổi trẻ theo thời gian cất cánh bay xa, nhưng lòng tự trọng trong tôi còn đó, trước việc gian dối, ngày càng “ rơi rớt” nhân cách của chồng, tôi chai lạnh, dửng dưng như chuyện nhà hàng xóm, sự chán nản lớn hơn nỗi buồn vì thấy đời có quá nhiều kẻ bất nghĩa, bất nhân !... Tôi e ngại không muốn nhìn mặt hay đến gần chồng, vì vậy, sau khi lo tươm tất việc nhà cửa, con cái, tôi dành thời gian đọc sách để lãng quên, mặc ông ấy đi sớm, về khuya, ăn uống hay công tác ở lại đêm nơi nào ... Cái chung, ảnh hưởng đến gia đình, thỉnh thoảng tôi hỏi han, còn chuyện cá nhân của ông ấy tôi tuyệt đối không đụng đến, đời tư của ông ấy thiếu bóng tôi bên cạnh !! Chẳng biết từ bao giờ, giữa chúng tôi đã hình thành việc cư xử với nhau như bạn bè không thân lắm !... Tôi thấy tiếc thương tháng ngày chia xẻ buồn vui trong tình nghĩa vợ chồng !...
Một buổi tối, mẹ chồng tôi có việc đi đâu đó, ghé ngang, hỏi :
- Nó đâu rồi ?
- Ảnh ... đi đâu ... con không biết ...
Bà trợn mắt :
- Mày là vợ, sao không biết ?
Tôi còn là vợ sao ? thật cay đắng, tôi nhỏ nhẹ :
- Ảnh không nói làm sao con biết được !
- Sao mày không hỏi ?
- Hỏi ... ảnh la lối om sòm, hàng xóm cười chê ...phiền lắm ...!
Thấy chồng vẫn thường xuyên về quá khuya, dù là ngày nghỉ hay lễ, Tết, tôi bảo :
- Ông làm gì, ở đâu ... không nói, ai hỏi tôi chẳng biết trả lời như thế nào ?
- Cứ trả lời : không biết .
- Đường xá đêm hôm nguy hiểm, ông về khuya quá, chẳng tốt đâu ...
Tự nhiên ông ấy la lớn :
- Chuyện gì đây ? Tôi bệnh nặng, sắp chết rồi, biết không ?
Tôi giật mình, ngơ ngác ...tại sao lại nỗi nóng như vậy ?
- Bây giờ ông mới báo là ông bệnh nặng, sao ông không nghỉ ngơi, tôi đâu có bắt buộc ông làm việc tới nửa đêm như vậy, chuyện gì mà ông lại lớn tiếng ... Sao nói chuyện điện thoại với những phụ nữ khác thì ông ngọt ngào, nhẹ nhàng, êm ái, mà nói với tôi thì như búa đập trên đe ? tôi không phải là phụ nữ sao ?
Sợ chồng tiếp tục gây ồn ào, cái ồn ào phàm phu mà ông ấy “ sắm” , đem về nhà từ khi ông được những người đàn bà quanh ông ca ngợi . Tôi quay lưng bỏ đi, cố giữ không thốt ra tư tưởng đang ngập trong đầu : “ Thì ra, biết mình bị bệnh sắp chết, nên ông vui chơi “cho đã”, lăng nhăng không màng danh dự ... cho khỏi uổng phí tháng ngày cuối cùng của kiếp người, hay là ông bệnh nặng quá, cần phải có chị bác sĩ riêng, dẫn đi phòng trà, café nhạc để chăm sóc sức khỏe ...”
Tôi thấy khoảng cách với chồng càng xa hơn ! Ông ấy bệnh, đã có bác sĩ trông nom, còn chết ư ? có người trẻ tuổi bên cạnh dư hơi than khóc ... tôi như chiếc xe xưa cũ, lỗi thời, không ích lợi cho những kẻ chuộng màu mè, hình thức bề ngoài, ông ấy tự do vui hưởng cái hạnh phúc mà mình mơ tưởng và tìm được lúc cuối đời ...
Những dòng hồi tưởng chảy qua trong trí, đẩy nước mắt rớt khỏi đôi mi ... như những lần trước, tôi mở túi xách tìm chiếc khăn tay, chiếc khăn đâu rồi ? tôi cố lục lọi... Một chiếc khăn trên bàn tay kề gần mặt, tôi ngỡ ngàng nhìn lên . Người Tu sĩ hay ngồi trực ở văn phòng Giáo xứ đứng nhìn tôi ... ánh mắt thật đầm ấm, đầy vẻ lo lắng, xót thương ... Thấy tôi cứ ngây ra, mở to mắt còn đọng nước nhìn lại, người ấy khom mình, đặt chiếc khăn lên miệng túi xách rồi quay đi, không nói một tiếng, tôi cũng lặng thinh . Tôi lại lục tung túi xách, không tìm thấy ... đành lau mắt bằng chiếc khăn vừa nhận được và ngượng vô cùng vì... bị người khác thấy mình đang lén khóc...!
Trưa hôm sau, tôi vào văn phòng Giáo xứ, đặt lên bàn, trước mặt người ấy quyển tập san Công giáo, trong kẹp chiếc khăn tay đã giặt ủi cẩn thận .
Tôi nói nhỏ :
- Cảm ơn Thầy .
Người ấy nhìn tôi, vẫn ánh mắt đầm ấm, lo lắng không nói một lời .
Nhiều ngày trôi qua, tôi không dám đến tượng đài nơi gác chuông vì chỗ trốn của tôi đã bị khám phá !
Chiều thứ bảy, tôi tới thư viện, tìm quyển sách cần, đến chiếc bàn rộng bên cửa sổ ngồi đọc . Một lúc, có người đến ngồi đối diện, tôi chẳng quan tâm ( hình như đó là tính chất chung của người hay ngồi thư viện ) ... Khi tôi sửa soạn định về, một quyển sách được đẩy đến trước mặt tôi, bìa mở rộng, trên đầu trang rõ chữ : “ Mến tặng” , dưới là ngày tháng, tên họ và chữ ký , thấy tựa sách “ Quẳng gánh lo đi mà vui sống”
tôi nhìn lên ... Người ấy đứng đó, trước mặt tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt hun hút lo lắng . Sau cái cúi đầu chào, người ấy đi ra cửa .
Quyển sách dịch đem lại cho tôi sự bình tâm, ấm áp, không chỉ những gì viết trong sách mà còn vì cách chăm sóc đặc biệt của người ấy . Tôi cảm nhận cái tình người trong hành động và thấy được nâng đỡ rất nhiều, thì ra những ngày cuối đời buồn thãm của tôi còn có một người khác phái quan tâm thật sự, tôi tin vào cảm giác của mình khi nhìn vào mắt người ấy ...
Nhớ lời con gái lớn bảo :
- Bố làm gì kệ bố, mẹ đừng để ý, tim của mẹ không khỏe, suy nghĩ nhiều chỉ thiệt thân . Mẹ cứ sống cho mẹ, cả đời mẹ vì người khác, giờ mẹ được gì ?! Để con sắp xếp ngày phép, con đưa mẹ đi du lịch.
Tôi thấy lòng mình như mở rộng, quên hẳn nét mặt hằn hộc, những lời chói tai, hành động đáng trách của chồng trong những ngày qua ...
Chiều thứ bảy, tôi thu xếp việc nhà thật nhanh, rồi đến thư viện . Chúng tôi vẫn ngồi đối diện, đọc sách, cùng không nói lời nào, chỉ nhìn nhau, gật đầu chào khi đến và khi về ...
Thỉnh thoảng, người ấy đẩy đến trước mặt tôi quyển tạp chí sức khỏe, bài báo
“ Nước mắt làm hại quả tim” hoặc tấm ảnh thiên thần nho nhỏ ... tôi nhận và gật đầu cảm ơn, không nói .
Giống như tôi, khi nhận được quyển sổ tay hay hộp bút, người ấy cũng chỉ nhìn vào mắt tôi, gật đầu, không nói .
Thời gian trôi nhanh, chúng tôi quen biết nhau được hơn sáu tháng, sáu tháng với bao nhiêu lần ngồi chung bàn mà chưa nói với nhau điều gì, nhưng là sáu tháng tôi quên những tổn thương mình đang chịu . Tôi mang cảm giác được chăm sóc thật đậm tình và lâng lâng với sự dịu êm mơ hồ nào đó . Tôi thấy mình trở nên yếu đuối, nhỏ bé trong ánh mắt của người đàn ông kém mình hơn mười tuổi, dũng khí mạnh mẽ của người chị cả trong tôi như bay mất khi nhìn vào mắt người ấy !...
Nhiều lần, tôi sợ hãi, muốn chạy đến bên chồng, nép vào ngực ông để được bao bọc, chở che cho trí óc khỏi đi hoang, nhưng tôi khựng lại ngay khi nghĩ cảnh ông đang ở bên người đàn bà nọ và những lời vô ý thức đáng lẽ không nên thốt ra từ miệng người đã từng coi trọng phẩm giá như ông ! Tôi quay đi, tìm nương tựa trong tia nhìn ấm êm của người ấy ...
Những đêm trằn trọc, tôi tự hỏi “ Sao mình lại thấy yên ổn với một người trẻ tuổi như thế ?! để rồi nhận ra rằng : Tôi chỉ là phụ nữ, lại đang lạc lỏng giữa nỗi buồn mà chiều sâu của tâm hồn thì không có tuổi .”
Bây giờ tôi cũng thấy rõ : chính sự tệ bạc của chồng là động lực đẩy vợ vào vòng tay người khác !
Sau buổi đọc sách, trước khi rời thư viện, người ấy trao cho tôi tấm ảnh Chúa Jésu đang cầu nguyện và mảnh giấy nhỏ với dòng chữ : “ Sáng 26, tôi lên đường sang Mỹ, học một năm ...Ở nhà, đừng khóc nữa sẽ càng gầy đi, hãy giữ gìn sức khỏe . Có điều gì buồn cứ gửi hết cho tôi qua email ... Chúc khỏe, vui ...”
Đây là lần thứ hai người ấy viết cho tôi, sau lần đầu tặng sách . Sự xúc động dần lan theo mạch máu, có người sẵn sàng chia xẻ vị đắng trong những giọt nước mắt của tôi, lòng tôi buồn vui lẫn lộn ...
Suốt một tuần suy nghĩ thật nhiều, chiều thứ bảy, tôi tặng người ấy thiệp chúc mừng Giáng sinh, kèm theo mẩu giấy, viết :
“Ấp ủ trong tim ánh mắt nhìn
Ơi người ! Xin giữ chặt lời kinh
Giang tay ôm chuyện sinh linh khổ
Đừng vấn vương riêng một chút tình ...” *
Những lời tuyên hứa “ ... yêu thương và tôn trọng ... suốt đời ...” được phát xuất chân thành từ tim hay chỉ là khuôn mẫu bắt buộc của nghi thức, cũng đã vang lên trong Thánh đường, trước Chúa và nhiều người ... thiên hạ không nhớ, tôi lại không quên dù rằng nước mắt bất hạnh làm nhạt nhòe, mờ mịt !
Đêm Noel và những chúa nhật sau đó, tôi đến một Nhà Thờ khác dự lễ ...
Chiều cuối năm, nắng dịu và gió nhẹ khiến cho lòng người mênh mang bao nỗi bâng khuâng, nhung nhớ mông lung ... Tôi đến góc tường, bên hông gác chuông, ngồi nhìn tượng Chúa, nhớ chiếc khăn tay hôm nào và tìm sự dịu êm trong ánh mắt đầm ấm đã xa xôi ... Rồi tôi cũng ra đi, nhưng không phải lúc này ... Cảm ơn Người đã cho tôi ánh mắt đó, cho tôi sự an ủi vô cùng, cho tôi cái hạnh phúc mơ hồ nhưng mạnh mẽ giúp tôi bình tâm, đứng vững để bước những bước đơn độc, lẽ loi trên quãng đường còn lại của đời mình ... Với tôi, như vậy đã quá đầy, quá đủ ... Cảm ơn Người nhiều lắm, Người ơi !...
Một cụm mây trắng trôi ngang trên bầu trời rồi loãng tan dần ... nước mắt từ đâu bỗng tụ về, từ từ lăn trên má, nhưng không như bao lần trước, khóc bởi uất ức sự bội bạc của chồng, mà lần này tôi khóc ... vì ... thương Người và thương tôi ...
LÊ NHÂN .
( * Thơ : LP ).