Ở trường LVD, kỷ niệm ghi dấu nhất của tôi là với cô Ngọc Mai hôm ... mất cờ Danh dự, vì đó là lần đầu tiên ...tôi khóc trước mặt mọi người và khóc thật nhiều ...
Tôi nhớ rất rõ : Buổi trưa đó, sắp đến giờ về, micro gọi: "Thư ký các lớp xuống văn phòng có việc cần"... Tan học vẫn chưa xong việc, các bạn dọn sổ sách và tập vở giúp tôi...
Sáng hôm sau, lấy sổ tôi không thấy cờ Danh dự trong hộc tủ, nghĩ một giây, tôi vội chạy lên lớp - không có cờ ở chỗ treo thường ngày! Hỏi không ai biết... Có bạn nào đó lên tiếng :
- Hôm qua, lúc về, ta còn thấy treo ở đó mà.
- Ta cũng thấy nữa.
- Vậy bây giờ đâu rồi?
Không ai trả lời. "Bà chánh Xuân", "Bà phó Huệ Trinh" cũng im lặng. Tôi tức tối:
- Cờ DD của cả lớp, chứ phải của riêng ta đâu, vậy mà chẳng ai chịu để ý hết...
Mắt tôi chợt nghe cay cay vì ấm ức...
Giờ đầu học Việt Văn, Cô vào lớp, nhìn một lúc, Cô gọi:
- Ký! Chuyện gì vậy? Ai chọc ghẹo Ký hả?
Như be bờ bị vỡ, tôi nghe tủi thân, bật khóc. Cả lớp im lặng, Cô lạ lùng:
- Chuyện gì vậy?
Tôi nghẹn ngào:
- Cô ơi! Cờ DD đâu mất tiêu rồi...
Cô bật cười:
- Mất tiêu rồi hả?
Cả lớp cười ồ theo. Tôi tức quá! Úp mặt xuống bàn khóc tức tưởi! Cô rời bục, xuống đứng cạnh, vỗ về:
- Thôi! Nín đi, kể Cô nghe chuyện thế nào?
Tôi kể sơ lược trong nước mắt, uất ức nói:
- Cờ chung của cả lớp, mà chỉ một mình em lo giữ, không ai quan tâm cả..
Rồi lại khóc.
Cô ôm đầu tôi vào bụng mình, nhỏ nhẹ:
- Nín đi, có vậy cũng khóc.
Cô cao giọng:
- Bà Chánh đâu, hỏi xem cờ may ở nơi nào, bao nhiêu tiền, rồi thu tiền của các bạn, góp lại, làm cái mới...
Cô lại ôm đầu tôi, vỗ nhẹ:
- Xong rồi, nín đi...
Lúc đó, Cô đang mang thai, bụng khá lớn. Tôi thấy mặt mình đang áp vào một nơi "cứng cứng". Một tình cảm thân thiết, khó diễn tả, một hơi ấm truyền vào người tôi, làm tôi quên mất mình đang khóc vì chuyện gì...
Chị Cúc mang sổ đầu bài và kiểm diện vào. Cô lên ký nhận. Trước khi đi ra, chị bảo:
- Lớp này, hôm qua bỏ quên cờ DD phải không? Chị đem cất dưới nhà, giờ chơi, em nào xuống lấy...
Cả lớp ồ lên mừng rỡ:
- Vậy mà làm cho LP khóc.
- P mít ướt mà.
Tiếng Cô vang lên:
- Ký...
Cả lớp im lặng, tôi giật mình, đứng lên, nhìn Cô. Cô đưa tay kéo gọng kính trễ xuống, nheo mắt, nhìn tôi cười:
- Sao?...
Đám 11 A1 lại cười ồ lên. Tôi ngượng ngùng, mím môi, cúi mặt nhìn xuống bàn và cảm thấy mình...kỳ cục ...
Trong Lưu bút của tôi, Cô có nhắc tới chuyện này. Ngày sắp rời trường, Cô cho tôi tấm thiệp, tôi đã gìn giữ hơn 35 năm ... nay tôi đem “ tâm tình” của mình về ... “ góc trời” chia xẻ ... để ...thêm một lần nhắc ... nhớ Cô ...
