
Từ khi viết Hồi ký tôi đã gặp nhiều điều phiền toái, có khi sứt đầu mẻ trán chỉ vì sự trung thực và cái máu tếu của mình. Vốn là Thầy giáo Toán, văn của tôi chỉ đủ đễ diễn tả những cảm xúc mộc mạc của con người tuy sinh ra ở chốn phồn hoa thị thành nhưng lại có tâm hồn của một người chân quê thứ thiệt. Tôi tập tễnh viết, mục đích chỉ để giải trí, viết cho vui, để khỏi bị trống vắng trong những ngày tháng còn lại của cuộc đời. Tôi chọn loại Hồi ký vì nó dễ viết và quả thật cũng không có khả năng viết các loại khác như tiểu thuyết, chuyện ngắn, chuyện dài, phóng sự...v...v... Viết HK, theo tôi tương đối dễ, không cần có khiếu, câu văn ít phải chải chuốt, đẽo gọt và khỏi phải phóng tác quá nhiều hư cấu.Tóm lại chỉ kể lại trung thực những gì xẩy ra trong cuộc đời mình, trải dài từ lúc còn tấm bé cho đến khi trưởng thành và nếu muốn, cứ tiếp tục viết cho đến khi về cõi vĩnh hằng. Tuy nhiên, nếu chỉ nói về cuộc đời một người bình thường thì người đọc dễ nhàm chán vì mình cũng có khác gì người ta đâu. Đại khái khi còn bé thì ai cũng có lúc cởi tr..., tắm sông, đánh đáo, viết thư tình, trốn học...v...v... là chấm hết. Cho nên để hấp dẫn độc giả, tôi phải lồng vào những mẩu chuyện vui, dí dỏm, phóng tác từ chuyện có thật của đời mình và đôi khi cũng hư cấu chút đỉnh để thay đổi không khí. Tính tôi nhát nên lúc khởi đầu chỉ dám đem chuyện của riêng mình hay gia đình giòng họ ra tếu cho vui, một phần cho chắc ăn, phần nữa khỏi đụng chạm đến tha nhân, tránh bị xơi guốc. Nhưng viết về cái Tôi mãi có lúc cũng...hết chuyện và phải mò mẫm sang chuyện của người khác và mọi sự rắc rối bắt đầu từ cái chỗ... dễ thương này. Từ HK tôi chuyển dần qua vìết thêm chuyện Phiếm cho đề tài được phong phú, theo sát với những chuyện vớ vẩn xẩy ra trong đời sống hàng ngày.
Chuyện Tếu Dạo mới qua Mỹ năm 80, tôi được cậu em họ mách : anh thích chuyện khôi hài, 11 giờ đêm mở đài Mỹ số...thì tha hồ mà cười. Tưởng bở, lúc đó còn ngây thơ, nghe lời mở ra thì nghe họ nói nhăng nói cuội có hiểu gì đâu. Trong khi mọi người cười, mặt mình cứ thộn ra chẳng biết mô tê ất giáp gì cả vì vốn tiếng Anh quá tệ, hơn nữa diễn giả xài những cụm từ lạ hoắc không có bóng dáng trong ESL quen thuộc của mình. Lúc còn tuổi học trò, đọc chuyện Tiếu lâm Việt Nam của cụ Phạm duy Tốn, Ba Giai Tú Xuất...v...v... thì cười thoải mái vì hiểu được cốt chuyện và thâm ý của tác giả. Văn chương Tiếu lâm thường thuộc loại bình dân, đôi khi thô lỗ, sỗ sàng không được văn vẻ êm ái nhưng cũng chấp nhận được vì cốt ...mua vui mà ! Gần đây nhà văn Trà Lũ bên Canada xuất bản cuốn truyện Tiếu lâm gồm 1000 bài mà tôi đọc chưa hết, thật lý thú và cười mệt nghỉ.
Khi nghe chuyện Tiếu lâm, nếu hiểu liền vì nó lồ lộ ra, thì bèn cười vô tư ngay. Nhưng đôi khi cốt chuyện khúc mắc, lắt léo thấy mọi người cười, riêng mình vẫn cứ ngẩn tò te, mãi sau mới vỡ ra thì đành cười... mình ên. Thật xấu hổ, có lần nghe xong, vì tối dạ, phải có người giải nghĩa tôi mới hiểu để cười. À ra thế, tác giả viết chuyện tếu và người thưởng thức cũng cần có...trình độ nào đó, nghĩa là phải cùng tần số thì mới hiểu nhau và cười được.
Mỗi địa phương thường có những mẩu chuyện Tếu riêng, có gốc gác lịch sử mà chỉ người sống ở đó mới hiểu và cười với nhau được. Viết chuyện Tếu nhiều khi cười ra nước mắt vì người đọc hiểu sai hay ngược lại ý muốn của tác giả. Trường hợp này ít xẩy ra, đôi khi tại tác giả kém khả năng, viết không khéo và cũng có thể do người đọc trình độ hơi thấp, hiểu chưa đúng mức.
Vậy thì, theo thiển ý, đọc chuyện Tếu mục đích chính để...cười cho vui. Nếu tác giả có đầu óc xã hội, muốn đả phá những thói hư tật xấu của người đời thì là nói chung chung chứ không nhằm vào cá nhân của ai. Do đó người đọc nên rộng lượng và đừng...động lòng.
Xin Lỗi Cái mục này phức tạp và rắc rối lắm, chẳng đặng đừng nên mới phải đụng đến, mong quý vị thông cảm và dễ dãi cho kẻ hèn này, nếu lỡ có viết điều gì không được êm tai. Gần đây trên diễn đàn, có em đưa ra một nhận xét rất đúng là : làm sai, rồi xin lỗi trên giấy trắng mực đen thì không tốt vì không tẩy xoá được. Thật chí lý nhưng mọi người vẫn phải viết vì không viết lấy tài liệu đâu mà đọc ? Và hễ viết thì chắc chắn phải có lúc sai, ai cũng vậy, nhân vô thập toàn mà ! Tôi hiểu ý em muốn nói là phải viết cẩn thận, suy nghĩ cho kỹ, múa bút dăm bẩy lần rồi hãy hạ bút. Thêm một điều nữa là sai vừa vừa, in ít thôi chứ đừng theo lối của VC : sai thì sửa, sửa lại sai...và cứ như thế liên tục nhiều lần thì không đặng vì như vậy lời xin lỗi sẽ không còn giá trị nữa.
Cách đây vài năm, tôi hân hạnh được đọc những bài đả kích nhau trên net của Hội nhà, lời lẽ rất thô lỗ nặng nề. Dạo đó một em đã ví von những lời này như những cái đinh đóng vào tường, sau này dù có nhổ ra (xin lỗi rồi) thì vẫn còn để lại những cái lỗ sâu hoắm làm sao mà quên được. Nhưng sau đó, tệ hơn nữa là cũng chẳng nghe thấy ai có lời xin lỗi nghĩa là cứ để những cái đinh nguyên con ở trên tường cho tiện việc...ss.
Một dạo trên diễn đàn, tôi có nói đùa, tự giới thiệu mình là Vua xin lỗi và đã xin lỗi ...mỏi tay.Tiện đây, xin tản mạn một chút cho vui về cụm từ "Xin lỗi". Thật ra XL cũng có dăm bẩy đường, ở đây tôi chỉ đề cập đến 3 trường hợp thường gặp. Trường hợp thứ nhất là mình có lỗi thật vì vô tình, hay một lý do nào đó làm người khác buồn. Mình thành thật xin lỗi và hứa sẽ không bao giờ tái phạm. Trường hợp thứ hai là mình cố ý làm lỗi nhưng sau đó lại xin lỗi khéo để tránh bị xơi guốc nếu gặp phải thứ dữ. Trường hợp thứ ba là đương sự có lỗi thật, mình chân tình nói ra để xây dựng, giúp nhau cải thiện nhưng đương sự tự ái nên vẫn buồn. Trường hợp này mình cũng xin lỗi để xoa dịu bớt tự ái của đương sự, mục đích là "...nói sao cho vừa lòng nhau" và để vui vẻ cả làng. Tuy nhiên xin đừng lạm dụng cụm từ này vì xài nhiều nó thành ra sáo, nhàm, rỗng tuếch không hữu ích, có khi còn làm hại cho sự học hỏi của đương sự. Bây giờ xin trở lại với Thầy Đ: "Vua xin lỗi".
Từ khi có bài viết trên diễn đàn, tôi đã sản xuất gần 60 bài cả dài lẫn ngắn. Viết tham như thế dĩ nhiên là khuyết điểm phải nhiều và về đủ mọi mặt. Tuy nhiên tôi đặt cho mình một kỷ luật nghiêm túc là tuyệt đối không xâm phạm vào đời tư của người khác, tránh tối đa đụng chạm vào tự ái của mọi người. Nhưng là con người làm sao tránh khỏi tội lỗi nên rồi thì cũng phải xin lỗi thôi. Chắc quý vị thét mét, ừ thì ai cũng có lúc phạm lỗi nhưng sao Thầy nhiều lỗi thế, đến nỗi nổi tiếng là Vua. Dạ thưa, lỗi của Thầy tuy nhiều nhưng tuyệt đại đa số nó rớt vào trường hợp ba ạ. Tr hợp một có rất ít vì Thầy là con người lịch sự, tế nhị. Còn tr.hợp hai thì tuyệt đối không có vì cái Tâm của Thầy hiền lắm, bị bắt nạt không hà ! Tuy viết gần 60 bài nhưng chỉ có 2 bài là Thầy tự nguyện lấy xuống nhưng nó cũng lại rớt vào tr.hợp ba nốt nghĩa là cho...vừa lòng nhau mà thôi chứ chẳng có gì sai trái cả. Hai bài lấy xuống tôi vưỡn cất ở trong kho, quý vi nào muốn tôi sẽ gửi để minh chứng là đúng sự thật.
Thế là tôi đã thanh minh thanh nga rất chi tiết về cái vụ tại sao Thầy Đ lại có hỗn danh là "Vua xin lỗi" rồi. Nếu quý vị nào thấy chưa đủ và còn thét mét tôi sẽ viết thêm bài nữa để giải thích tiếp cho...vừa lòng nhau !
3/7/12
ĐƯỜNG