Năm ngoái, số cầm bị gậy, gần cuối năm mà vưỡn bị sao quả tạ chiếu nên gặp toàn chuyện xui xẻo. Nhân dịp lễ Tạ ơn, gia đình cô gái lớn đi chơi xa nên chúng tôi khăn gói xuống Irvine vừa trông nhà, vừa chơi một tuần lễ để hưởng lại không khí nhộn nhịp của mùa Lễ hội ở quận Cam . Bữa đó tài tử giai nhân đang du dương trên xe bất ngờ bị máy hình của cảnh sát túm được, quay phim kỷ niệm ở ngay ngã tư Brookhurst và Westminster. Thôi thì giúp nhà nước tiểu bang có thêm ngân quỹ để trang trải nợ nần cũng là làm việc phước thiện. Khổ nỗi tiền phạt lái xe đèn đỏ hơi nặng ký, chỉ có 475 đô phù du thôi à. Nhưng cũng chưa hết, còn mắc thêm cái eo là DMV không cho đi học để xoá điểm vì chưa đủ...18 tháng nghĩa là vào một ngày đẹp trời trước đó, cảnh sát đã cho xơi một ticket điểm tâm rồi nên hổng được tha tội nữa. Hậu quả là sang năm, bảo hiểm sẽ tự động bò lên một cách vô tư và vô... tội vạ !.
Từ hồi giải phẫu mắt, tình hình tưởng khá hơn, ai ngờ lợn lành chữa thành lợn què. Mắt bên phải đang còn sử dụng được 20%, mổ xong chuyển thành mù tịt luôn cho khỏi mổ đi mổ lại tốn tiền nhà Nước. Thế là chỉ còn nhìn đời có một mắt, nhưng suy nghĩ kỹ, lại thấy khoẻ, cái tâm được an bình hơn vì đỡ phải thấy những cảnh trái tai gai mắt xẩy ra nhan nhản trên cõi ta bà này. Từ thuở có biệt hiệu dễ thương là độc nhãn Đường, lái xe bắt đầu loạng quạng, không bảo đảm, tội nghiệp người đẹp ngồi bên cạnh lúc nào cũng hồi hộp như đang thưởng thức phim hít cốc. Bây giờ lúc lái xe, nhất cử nhất động đều phải theo sự hướng dẫn chặt chẽ của N thì N mới chịu đi chung xe. Số là khi hành nghề tài xế, điều quan trọng là phải nhìn thấy cái bảng chỉ tên đường, trong thành phố cũng như trên xa lộ thì mới biết mình đi đâu và ra ngõ nào chứ! Nhưng con mắt trái yêu quí của tôi không còn khả năng nhìn xa được nữa, tới gần mới thấy rõ thì phản ứng đã quá trễ nên rất nguy hiểm. Ngày xưa khi mắt còn nguyên con, thỉnh thoảng cũng trốn vợ đi lang thang với bạn bè, văn nghệ chút đỉnh nhưng nay thì than ôi, hai đứa lại phải dính chặt mí nhau như thuỏ ban đầu...lưu luyến ấy.
Bây giờ hãy điểm qua một chút về cái nền tài chánh của chúng tôi cho đủ mặt. Hồi đi bán chợ Trời, ngân quỹ gia đình ngoài tiền phụ giúp của các con, hai đứa cũng có đồng ra đồng vào nhờ tiền lời từ chợ Trời, dù chẳng được bao nhiêu. Sau khi lũ con rủ nhau đi xây tổ ấm, tuy vẫn còn sống chung với một cặp nhưng kinh tế độc lập, tiền bạc trở nên eo hẹp nhất là lúc chợ Trời bị dẹp tiệm. Các con thỉnh thoảng cũng ưu ái đấy nhưng đâu có thấm thía gì so với nhu cầu mỗi ngày mỗi tăng của người đẹp Ba xuyên. May quá, đúng lúc đó tôi vừa đủ 65 trên giấy tờ, tuy sự thật đã 69, nên được Thượng đế thương cho hưởng tiền ssi thơm như múi mít. Tôi chợt hối hận, hồi ở trại tị nạn đã không sửa lại tuổi vì tính toán kỹ quá, tưởng khôn hoá dại, nên mất 4 năm tiền già, thật đau hơn hoạn. Nhìn lại ngậm ngùi thấy N còn trẻ măng, mới có 51 thôi hà, và còn lâu mới được hưởng phúc lợi của nhà Nước, Nghĩ tội nghiệp cho N, có phu quân vừa hơi... già lại kém thông minh nên bị mất quyền lợi, thôi thì cũng tại cái số cả !
Thời gian qua thật mau, đánh vèo một cái đã 14 cái Tết và năm nay N cũng phây phây được hưởng tiền già dù chưa đi làm và đóng thuế một ngày nào cho nhà Nước cả. Riêng tôi quả có nhúc nhích một thời gian, nhưng lợi tức ít quá chẳng đóng góp được bao nhiêu nên coi như huề. Cái vụ xơi tiền ssi này tôi bị các bạn trẻ tennis phàn nàn ghê lắm. Bác ơi, bác chả đóng thuế gì cả mà vưỡn được hưởng tiền nhà Nước khơi khơi là do công sức của chúng cháu cầy cuốc đấy nhé! Tôi bèn hiên ngang phang lại: Ơ hay, thế bộ ở quê hương VN, tôi đói hay sao mà phải bỏ tất cả tài sản nghề ngỗng và cả danh dự, để kéo nhau qua đây đi ăn mày hả, nhờ các cậu một tí. Thế các cậu đã đọc quyển " Khi đồng minh tháo chạy chưa ". Thôi chẳng qua dân VN bất hạnh, lãnh đạo thì một lũ bất tài, còn đồng minh thì thiếu tinh thần trách nhiệm nên cả nước mới khốn khổ và mất tự do như bây giờ. Nhưng nghĩ cho cùng, chúng ta vưỡn phải cám ơn đất nước này đã cưu mang và cho ta đất để mà sống. Đời chúng tôi kể như bỏ đi nhưng những thế hệ thứ 2,thứ 3... như các cậu, sẽ có cơ hội để vươn lên, xây dựng tương lai và biết đâu một ngày đẹp trời sẽ cùng nhau trở về quang phục quê hương yêu dấu của chúng ta ! Này các cậu, tôi biện minh như vậy đã đủ chưa, hay còn thét mét gì nữa ? Tất cả bèn nhao nhao lên : Bác là Thầy giáo, võ nghệ đầy mình, làm sao chúng cháu cãi lại được nhưng xin có một thét mét cuối cùng, hy vọng Bác giải thích thật ngon lành thì chúng cháu mới tâm phục và khẩu phục.
Bác qua đây đã già, Mỹ chê không mướn thì dĩ nhiên phải cho bác hưởng phúc lợi xã hội vì lý do nhân đạo. Nhưng Bác gái tương đối còn trẻ, lại vưỡn ở trong tuổi lao động, sao Bác không chịu đi mần như chúng cháu để có hân hạnh được đóng thuế như mọi người ? Ái già, mấy ông trẻ lại dám móc lò ông Thầy già thì can đảm thật ! Cũng xin bật mí với quí vị là mấy ông trẻ, tất cả độ 15 mống, tuổi từ 30 đến 60, thì đến một nửa là bị vợ bỏ hay đã đem nhau ra toà cả rồi đấy. Tôi bèn từ tốn phân tích : tôi mất tất cả chỉ còn cái thần xác là mang được qua đây. Sau 9 năm ta bà trên đất khách mới khiêng được toàn bộ gia đình sang nốt để đoàn tụ mí nhau. Vợ tôi chưa hẳn đã già, bản chất lại hiền lành, dễ coi, nhưng thiếu kinh nghiệm, nếu đi làm hãng xưởng, tránh sao khỏi con mắt dòm ngó của những anh...phải gió và sẽ mất vợ như chơi, tôi đâu có ngu vậy!.Tôi dở, thiếu bản lãnh nên phải phòng thủ cẩn thận còn vợ chồng các cậu giỏi thì cứ đi làm cả 2 đứa, kiếm thật nhiều tiền rồi đem cúng cho luật sư thì chưa chắc ai đã...thắng ai ! Tiện đây tôi kể các cậu nghe một câu chuyện vui. Hôm đến chơi nhà một em nữ sinh, học trò cũ của tôi, nghe em than: Thầy ơi, chồng em ngu quá. Mọi người thấy anh dễ dãi, tốt bụng nên cái gì cũng nhờ và anh ấy lịch sự không từ chối ai cả. Em nóng ruột bảo: anh có ngu thì cũng ngu vừa vừa thôi, còn để dành cho người khác chứ! Tôi cũng như các cậu và nhiều người khác, vì ngu mới để một lũ bất tài nó ở trên đầu trên cổ mình, nên cuối cùng phải bỏ nước dẫn nhau qua đây. Bây giờ nếu để mất vợ thì lại ngu một lần nữa hay sao, để dành cho người khác ngu với chứ ! Các cháu nghe xong bèn xếp hàng đứng vái tôi một lượt và nói : Bác thật là chí lý. Thú thật, trong đám các cháu đây, có đứa lương trên 100 ngàn, vưỡn phải gậm bánh mì dài dài vì tuy độc thân nhưng Toà nó bắi nuôi vợ hờ, con ngoại nhiều quá!
Năm ngoái, Ngọc vui lắm, lần đầu tiên được sờ vào cái check xã hội, hoàn toàn free vì hổng phải đi làm ngày nào. Nhà Nước lại cẩn thận, sợ vợ chồng uýnh nhau nên gửi riêng mỗi đứa một cái. Về phần tôi thì mọi sự đều "Vũ Như Cẫn", không vui mà cũng hổng buồn vì từ trước đến nay có được tiêu đồng xu nào đâu. N vốn thông minh nên lý luận thật dễ thương: Anh yêu à, tiền của em dĩ nhiên là của em, còn tiền của anh là của chung vì xưa nay nó vưỡn như vậy, phải không anh ? Nhưng từ nay lại sẽ thay đổi chút xíu, lý do nó như thế này : bi giờ em phải dắt anh qua đường, phải hướng dẫn anh lái xe, làm bếp,đi chợ hầu cơm anh, quần áo thì anh khỏi lo vì em đã may áo cho các cựu nữ sinh LVD trên tàn thế giới cưa mà, nên anh cũng khỏi phải mua. Tóm lại anh không cần xài tiền, giữ tiền trong bóp chỉ tổ nặng lại sợ ăn cướp có khi mất mạng oan nên em đề nghị tiền bạc sẽ được điều chỉnh hợp lý lại như sau: tiền của em vưỡn là của em, còn tiền của anh cũng là tiền của em luôn cho tiện việc...ss. Nghe N phán như vậy, tôi xúc động quá sắp rớt nước...mắm ra, định ôm lấy N như thường lệ nhưng lần này lại cảm thấy hơi... ghê ghê bèn kìm lại được ngay!
Cũng năm ngoái vừa đúng lúc bị hư một mắt thì nhận được giấy của DMV bắt phải thi lại bằng lái xe vì đã hết hạn từ tháng 9. Luật của Cali là nếu bằng lái xe hết hạn thì từ 70 tuổi trở lên phải thi cả 2 thứ: thi viết và thi lái luôn. Mọi khi thi lái xe chỉ là chuyện nhỏ, tôi lái xe tuốt luốt phăng phăng cả ngày lẫn đêm và chưa hề bị cảnh sát hỏi thăm bao giờ cả. Nhưng từ khi trở thành độc nhãn, chỉ gặp CS mới có 2 lần mà đã giúp nhà Nước gần cả ngàn rồi. Lần này nghe nói đến"thi" là bắt đầu rét, nhưng làm sao trốn được đành phải liều vậy. Môn thi viết thì qua cầu dễ dàng vì Thầy giáo thì làm sao vỏ chuối được. Giám khảo thi lái của tôi là mội phụ nữ trẻ, da mầu, khuôn mặt gọn ghẽ có nét, vừa bóng lại vừa giòn nhưng thân hình thì hơi đồ sộ. Đầu tiên nàng thử tài tôi bằng cách bắt ra hiệu bằng tay, tôi mù tịt vì chỉ quen ra hiệu bằng đèn nhưng nàng thông cảm, tha. Sau khi lái xe đi vòng vo vớ vẩn một hồi, nàng ra lệnh trở về chỗ đậu xe của dmv rồi ngồi trên xe chỉ cho tôi 3 lỗi đã mắc phải : 1/ bảo tôi quẹo phải tôi lại quẹo trái,2/ khi quẹo phải không xài đưòng trong cùng lại phây phây lái ra đường giữa, và lỗi thứ 3 là khi đổi lane không chịu quay đầu lại. Sau đó nàng an ủi : ông còn đưọc thi 2 lần nữa, lần sau cố gắng nhé . Thưa quí vị, 2 lỗi đầu thì trúng phóc nhưng lỗi thứ 3 thì bị oan. Nó như thế này : từ lúc mắt bị mắc gió tôi đã trang bị một cái kính chiếu hậu dài tuốt luốt hết chiều ngang của cái xe, có thể kéo ra thụt dô theo ý của mình nghĩa là khỏi phải quay đầu cũng nhìn được hết phía đằng sau,nhưng nàng hổng chịu vẫn bắt lỗi. Thật ra tôi cẩn thận cũng có quay nhưng mắt bên phải đâu có thấy gì, quay thêm tí nữa thì mắt trái đụng phải cái khối ác liệt của nàng nên hốt hoảng dội lại, thế là a lê hấp, nàng tặng luôn 2 cái hột vịt tổ trảng, cho đúng với luật Nhân quả của nhà Phật. Thôi thì gieo cái Nhân nào thì lại được hái cái Quả đó, còn than thở làm gì cho mất sức lao động, phải không quí vị ?
Chuyện Phiếm
Nguyễn ngọc Đường

Living wells is the best revenge !
Emwhy