Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Hồi Ký  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 16 17 18 19 20 ... 211
Send Topic In ra
Hồi Ký (Read 267268 times)
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Hồi Ký
Reply #255 - 22. Aug 2010 , 20:40
 
Nguyễn Ngọc Đường wrote on 22. Aug 2010 , 12:27:
Cám ơn em Tuyết Lan đã tặng mấy chậu hoa,đẹp hết xẩy. Ngọc vui lắm,bảo tôi:sao các em thương anh thế, chắc anh cũng dễ thương phải hôn? Thế ngày xưa anh có tặng các em nhiều hột dzịt hôn? Tôi bảo làm sao nhớ được là bao nhiêu rổ,nhưng các em không ghét anh vì sợ cái hồn nặng khó được siêu thoát đấy! Phần nữa,các em bi giờ cũng là bà nội bà ngoại cả rồi đâu còn hận thù vớ vẩn như con nít nữa. Ngọc rơm rớm nước mắt: Vậy thì anh cũng là người tốt,từ nay tha cho anh cái mục rửa chén. Vả lại chỉ còn một mắt chắc anh rửa cũng hổng sạch đâu! Cám ơn các em đã ưu ái tôi nên cảm hoá được Ngọc và cũng cám ơn Quí Cô đã dạy dỗ được những học trò tuyệt vời để chúng ta cùng được hưởng những giây phút hạnh phúc của tình Thầy Trò.
Đường

Em kính chào Thầy
Cô Ngọc dễ thương quá  và chiều Thầy nữa.  Chắc chẳng bao lâu khoảng vườn nho nhỏ trước nhà Thầy sẽ được Cô Ngọc và Cô Thu trồng những cây đào xinh xắn ah . Em kính chúc Thầy Cô luôn an lạc .
Kính Thầy Cô
Em-TL
Back to top
« Last Edit: 22. Aug 2010 , 20:41 by Tuyet Lan »  
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Hồi Ký
Reply #256 - 23. Aug 2010 , 10:46
 
Nguyễn Ngọc Đường wrote on 22. Aug 2010 , 12:27:
Cám ơn em Tuyết Lan đã tặng mấy chậu hoa,đẹp hết xẩy. Ngọc vui lắm,bảo tôi:sao các em thương anh thế, chắc anh cũng dễ thương phải hôn? Thế ngày xưa anh có tặng các em nhiều hột dzịt hôn? Tôi bảo làm sao nhớ được là bao nhiêu rổ,nhưng các em không ghét anh vì sợ cái hồn nặng khó được siêu thoát đấy! Phần nữa,các em bi giờ cũng là bà nội bà ngoại cả rồi đâu còn hận thù vớ vẩn như con nít nữa. Ngọc rơm rớm nước mắt: Vậy thì anh cũng là người tốt,từ nay tha cho anh cái mục rửa chén. Vả lại chỉ còn một mắt chắc anh rửa cũng hổng sạch đâu! Cám ơn các em đã ưu ái tôi nên cảm hoá được Ngọc và cũng cám ơn Quí Cô đã dạy dỗ được những học trò tuyệt vời để chúng ta cùng được hưởng những giây phút hạnh phúc của tình Thầy Trò.
Đường


THẦY ĐƯỜNG VÀ CÔ NGỌC KÍNH MẾN ,
Hôm nay đầu tuần lể mới , em kính chúc thầy cô được nhiều niềm vui và an lành.
  Trong bài viết " Dọn nhà ' , hình trắng đen của gd thầy cô với các con , hạnh  phúc vô cùng.Em cùng còn giử những hình ảnh ngày xưa , mà bây giờ có tiền , cùng không có được.
       Thầy cô kính ,
Nhờ thầy cô vào đây với chúng em , nên tình thầy trò càng ngày , càng thân mật hơn.Hy vọng vào 1 ngày đẹp trời nào đó , chúng em có dịp đến chia vui với thầy cô , trong căn nhà ' lý tưởng " nhé.
Trân kính ,
Em TV
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
Phương Tần
Gold Member
*****
Offline


Who am I?

Posts: 3812
Gender: female
Re: Hồi Ký
Reply #257 - 23. Aug 2010 , 13:03
 
Nguyễn Ngọc Đường wrote on 22. Aug 2010 , 12:27:
Cám ơn em Tuyết Lan đã tặng mấy chậu hoa,đẹp hết xẩy. Ngọc vui lắm,bảo tôi:sao các em thương anh thế, chắc anh cũng dễ thương phải hôn? Thế ngày xưa anh có tặng các em nhiều hột dzịt hôn? Tôi bảo làm sao nhớ được là bao nhiêu rổ,nhưng các em không ghét anh vì sợ cái hồn nặng khó được siêu thoát đấy! Phần nữa,các em bi giờ cũng là bà nội bà ngoại cả rồi đâu còn hận thù vớ vẩn như con nít nữa. Ngọc rơm rớm nước mắt: Vậy thì anh cũng là người tốt,từ nay tha cho anh cái mục rửa chén. Vả lại chỉ còn một mắt chắc anh rửa cũng hổng sạch đâu! Cám ơn các em đã ưu ái tôi nên cảm hoá được Ngọc và cũng cám ơn Quí Cô đã dạy dỗ được những học trò tuyệt vời để chúng ta cùng được hưởng những giây phút hạnh phúc của tình Thầy Trò.
Đường


Thưa Thầy Đường và Cô Ngọc!
Em có thể làm chứng là Thầy rất rộng rãi trong vấn đề cho điểm ngày xưa. Hồi đó em học cũng khá nhưng phải cái tội làm biếng cho nên điểm của em lên xuống thất thường, nhất là điểm thi Lục Cá Nguyệt thì thường được các Giáo Sư ưu ái phê "ngày thường khá hơn "  Tongue (chỉ vì mấy ngày trường cho nghỉ để ôn thi thì em ... chép thơ  Lips Sealed ). Có một lần trong lớp phải nộp bài kiểm nhưng em không có bài để nộp, vì...quên  Embarrassed nhưng Thầy vẫn cho em điểm cao, hú hồn... thanks.gif Bị mấy bạn phân bì, Thầy cười hiền ơi là hiền "tại vì tập sạch, chữ đẹp..."  Grin  Grin  Grin

LVD 75 Phương Tần
Back to top
 

đã mất hết những tháng ngày xưa cũ ... trên đường bay ... mõi cánh ... chim buồn thiu ...
 
IP Logged
 
Dzitgo
Gold Member
*****
Offline


Cạp cạp cạp

Posts: 1887
Re: Hồi Ký
Reply #258 - 27. Aug 2010 , 16:03
 


Thủ Đô khói lửa

...


                 Đêm 19 tháng12 năm 1946, khi cuộc kháng chiến toàn quốc bùng nổ, gia đình tôi lúc đó đang ở Hà nội. Theo lệnh của Thị trưởng, những ai không có nhiệm vụ chiến đấu đều phải di cư ra ngoài thành phố để tránh những thiệt hại về nhân mạng. Thế là dân Hà thành lũ lượt gồng gánh, bồng bế nhau dời Thủ đô yêu dấu để đi về phương trời...vô định vì biết đi đâu bây giờ ! Thật ra trước đó ít lâu, dân thủ đô có bà con thân thích ở các tỉnh chung quanh đã liên lạc rủ nhau đi trốn từ khuya rồi. Chỉ có dân Hà nội chính gốc là bị kẹt, đành tử thủ cho đến phút chót với hy vọng mong manh là điều đình, nhưng tất cả đều đã quá muộn.

         Sau khi dời thành phố, đám di tản buồn trong đó có gia đình tôi, bắt đầu dắt díu nhau lang thang, qua hết làng nọ đến làng kia, vừa đi vừa bán dần những tài sản mang theo để phục vụ cái dạ dầy. Đến khi những hành trang quí giá cuối cùng đã nằm yên trong bụng rồi mọi người mới nhìn nhau ngao ngán...thở dài.

        Gia đình lúc mới tản cư còn có thêm một anh giúp việc, nhưng sau một thời gian dài thất nghiệp anh đã được giải phóng vì đâu còn gì nữa để mà gánh với gồng. Mỗi khi dừng chân ở một nơi nào, đám dân khốn khổ lại tản mát ra ở các làng chung quanh để sống tạm bợ cho qua ngày. Hôm nào có tin Tây về càn quét lại hốt hoảng kéo nhau chạy tiếp, càng ngày càng xa Hà thành hoa lệ.

         Đời sống du mục tuy vất vả nhưng riêng tôi cũng có những kỷ niệm vui vui. Trong khi người lớn hễ gập nhau là than thở, bàn bạc về một tương lai tối mò thì lũ con nít vẫn vui chơi, đùa nghịch vô tư vì đâu còn phải cắp sách đến trường nữa. Buổi sáng tôi lục cơm nguội, nếu cạn láng thì chạy ra chợ ăn điểm tâm miễn phí. Chao ôi, thật đủ thứ hấp dẫn ở trên đời: nào là khoai, sắn, trứng vịt luộc, bánh đúc, xôi chè...hầm bà làng. Sau khi đã ăn no bằng mắt rồi, tôi bèn vào nhà lồng chợ để xem các ông lái lợn đánh cờ tướng. Tôi tuy mới 15 nhưng trí nhớ tốt và thuộc rất nhanh những thế cờ bí hiểm để dành phòng khi chiến đấu với những đấu thủ khác. Những hôm trời mưa gió, rét buốt, không trốn đi chơi được, Bố bắt tôi hầu cờ để giải sầu. Có lần bị chiếu bí, Bố lườm tôi thật...dễ sợ, làm tôi nhớ đến những trận roi mây quắn đít khi còn học Bố ở lớp Ba tiểu học trường René Robin ở tỉnh Thái Nguyên, quê hương thơ mộng của tôi ngày xưa.

        Hồi đó gia đình tôi tạm trú tại làng Hạ Hội, tỉnh SơnTây ngay dưới chân núi ChùaThầy, một danh lam thắng cảnh của Bắc Hà. Hàng ngày tôi leo núi 2,3 lần mà không biết mệt, chỉ khi nào đói bụng mới bò về nhà. Tôi lần mò đi thăm nào là hang Thánh hoá, chỗ Tiên đánh cờ, đường lên Trời, xuống Âm phủ...đi đến đâu gặp những cây có quả ăn được là tôi xơi ráo để về nhà cho... đỡ cơm. Thú thực, trong thời gian chạy loạn, cái món ăn nhanh và chạy giỏi thì tôi thuộc loại siêu. Tính tôi nhát, có gì nguy hiểm là cắm đầu chạy thục mạng, bất kể phương hướng, đôi khi lạc qua những nhóm khác làm gia đình phải tìm kiếm vất vả. 
                
Thảm kịch    Vào một buổi sáng cuối Đông, gió lạnh buốt đến tận xương, bất ngờ du kích báo tin làng đã bị lính Tây vây kín nên không ai chạy kịp. Tất cả đành chịu trận và chỉ còn biết ngồi cầu nguyện. Chị tôi, 20 tuổi, bôi tro than đầy mặt rồi chui vào gầm giường để trốn. Còn lại, Bố,Mẹ, tôi và 2 em nhỏ, mặt xanh như tầu lá, hồi hộp ngồi bất động ở trên giường, những nhà xung quanh cũng đều chung một số phận. Lũ Tây lục soát từng nhà, bắt đi hết những đàn ông, thanh niên, ngoài ra tha hết và không giết ai cả. Bố tôi cũng bị bắt theo đám này và Chị tôi, may mắn đã thoát nạn trong đường tơ kẽ tóc.

...


         Khi Tây vừa rút khỏi làng là súng cối bắt đầu bắn như mưa trở lại. Đạn nổ tứ phía, nhà cửa tan nát, người chết, người bị thương, vừa khóc vừa chay tán loạn. Gia đình tôi thật thê thảm: Mẹ trúng đạn vào chỗ nghiệt chết ngay không kịp trối, tôi nằm bên cạnh, thoát chết chỉ bị mảnh đạn nhỏ ghim sau lưng. Tội nghiệp đứa em trai nằm phía ngoài, thật đau khổ, mảnh đạn lớn đã cứa gần đứt đầu gối, chẩy máu cho đến chết vì không được ai băng bó. Chị tôi, thân gái một mình, phải lặn lội qua làng bên cạnh để tìm mua áo quan nhưng cuối cùng chỉ mua được một cái duy nhất, đành phải gạt nước mắt chôn hai Mẹ con chung vào một hố, vì không còn sự lựa chọn nào khác.  Rồi ba Chị em, thất thểu dắt díu nhau theo đám người lánh nạn, tìm đường lên tỉnh Thái Nguyên, hy vọng được gặp lại bà con thân thuộc năm xưa để nương tựa trong những ngày sắp tới.

         Bất hạnh thay, ba năm sau đến lượt Chị tôi qua đời tại tỉnh Bắc giang vì bệnh Chó Dại. Lúc đó Chị mới 23 tuổi, đã có gia đình và đang mang bầu đứa con đầu lòng, không biết là trai hay gái. Như vậy, gia đình tôi gồm sáu người, chỉ trong một thời gian ngắn, bốn năm, đã mất ba người cho cuộc kháng chiến chống Pháp.

        Sau 5 năm tham gia kháng chiến trên núi rừng Việt Bắc, trải qua những ngày bụi đời gian khổ, cuối năm 1951, hai anh em tôi mới được gập lại người Bố thân yêu tại Thủ đô Hà nội.

...


Trở lại chốn xưa    Viết đến đây tôi hồi tưởng lại hình ảnh khủng khiếp đã xẩy ra cách đây hơn 1/2 thế kỷ. Em trai tôi, mới 7 tuổi, đầu gối gần gẫy rời, máu me đầm đìa, không nói được một lời chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt tuyệt vọng. Mẹ, nằm bên cạnh, bất động với đôi mắt nhắm nghiền. Cả ba chị em nghẹn ngào không ai khóc được một tiếng, có lẽ diễn biến xẩy ra quá nhanh và kinh hoàng nên nước mắt đã tức tưởi không thể chẩy ra. Và cho đến bây giờ, khi viết đến những dòng này, tôi mới có thể khóc và nước mắt đã được chẩy ra thoải mái. Cái chết của Chị tôi vài năm sau đó, tuy không có máu chẩy nhưng lại đau đớn vô cùng vì những cơn điên nổi lên từng hồi do biến chứng của bệnh Dại. Mỗi khi có một chút gió hay trông thấy nước là cơn điên lại nổi dậy, hành hạ Chị suốt cả một tuần lễ và tôi đã phải chứng kiến thảm kịch này  từ phút đầu cho đến khi Chị trút hơi thở cuối cùng.Thuốc ngừa bệnh Chó Dại lúc đó chỉ có ở Viện Pasteur Hà Nội mà thôi.

        Năm 1999, khi trở về Việt Nam, tôi đã vất vả đi tìm lại những địa danh ngày xưa, nơi gia đình đã phải hứng chịu những đau thương thảm khốc còn in sâu trong tâm khảm. Nhưng nay vì thời gian đã quá lâu nên mọi dấu tích đều được chôn chặt vĩnh viễn dưới lòng đất quê hương.

            Hồi ký

Nguyễn ngọc Đường .


thanks.gif


Back to top
 

...
 
IP Logged
 
Tuyet Lan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 7023
Gender: female
Re: Hồi Ký
Reply #259 - 27. Aug 2010 , 16:32
 
Kính thưa Thầy
Không chỉ riêng mình Thầy không ngăn được những giọt  nước mắt mà chính em, người đọc cũng không cầm được những giọt nước mắt - cho những đớn đau mà người dân Việt chúng ta phải gánh chịu . Thưa Thầy , năm 1954 , chính Ba em , 1 cậu thanh niên 23 tuổi , rất gan da , dẫn dắt 1 đoàn người (8 người) gồm có Má Vợ, Vơ ( và em mới sinh dược vài tháng ), Dì em , chú Em (10,9 tuổi ) , gia đình bác Em cùng 2 người con của bác ( 5 và 3 tuôi) đi trốn từ làng DV (Thanh Hoá ) vào Nam.  Ông Bà Nội của em , thật buồn thay , bi giam trong tù vì 1 cái tội chắc Thầy cũng biết , nen không theo Ba Má Em vào Nam . Năm 1975, 1 lần nữa, Ba em lại dẫn dắt Vơ , Me Vợ và 7 đứa con di tản sang My. 1 năm sau , Ba em được biết ông Nội vào Nam kiếm Con và cháu ,nhưng có còn ai ơ VN để Ông Nội gặp . 1 năm sau , ông Nội em mất , Ba em không về được để đưa tiễn Ông Nội em lần cuối - Em chưa bao giờ thấy Ba em khóc , duy chỉ 2 lần ấy mà thôi .  Cry Cry
Vài giòng lẫn thẩn em kính gởi đến Thầy . Em kính chúc Thầy Cô một ngày như mọi ngày tràn đầy an vui , hạnh phúc
Em-TL
Back to top
« Last Edit: 27. Aug 2010 , 16:35 by Tuyet Lan »  
 
IP Logged
 
Nguyễn Ngọc Đường
Gold Member
*****
Offline



Posts: 1629
Gender: male
Re: Hồi Ký
Reply #260 - 27. Aug 2010 , 18:47
 
Cám ơn em Tuyết Lan và em Tuý Vân đã chia sẻ những đau khổ mà gia đình các em cũng như toàn dân VN đã phải gánh chịu trong hai cuộc chiến vừa qua. Gia đình năm xưa của tôi hiện còn lại hai anh em, cô em gái sống với gia đình riêng tại tiểu bang Minnesota,còn những em khác,đa số vẫn còn sống mạnh khoẻ tại quê hương VN. Vợ chồng tôi thân chúc các em cùng gia đình luôn vui mạnh,quên quá khứ đau buồn để thẳng tiến tới tương lai, dù cũng chẳng còn được bao lâu.
Đường
Back to top
 
 
IP Logged
 
Nguyễn Ngọc Đường
Gold Member
*****
Offline



Posts: 1629
Gender: male
Re: Hồi Ký
Reply #261 - 27. Aug 2010 , 19:13
 
Em Phương Tần ơi,sao em còn nhớ những chuyện vui vui như dzậy,mà lại rộng lương với tôi thế, cám ơn em. Những bài viết của tôi thường chỉ để cùng cười với mọi người nhưng quả thật bài vừa rồi đã làm tôi khóc thât sự. Theo thiển ý của tôi, một người thân qua đời là một sự mất mát to lớn vì làm sao ta có thể lấy lại được ! Vậy hãy ráng vui vẻ mí nhau đi nhé, quí nương tử!
Đường
Back to top
 
 
IP Logged
 
Nguyễn Ngọc Đường
Gold Member
*****
Offline



Posts: 1629
Gender: male
Re: Hồi Ký
Reply #262 - 27. Aug 2010 , 23:17
 
Cám ơn Chị Mai và các em đã có hảo ý muốn đến thăm vợ chồng chúng tôi dù hiện nay,thú thật hãy còn trơ thùi lụi. Nghĩ cho cùng, tình cảm dành cho nhau mới là điều quan trọng nên chúng tôi lúc nào cũng sẵn sàng và hân hạnh được tiếp đón quí vị tại tệ xá. Về thời gian,ngày giờ,có lẽ là tháng 9 vào 2 ngày thứ Bẩy 11 hay 18 là thuận tiện nhật và tuỳ quí vị lựa chon. Một lần nữa,vợ chồng tôi thành thật cám ơn lòng thương mến của Quí Cô và các em đã dành cho vợ chồng chúng tôi.
Đường&Ngọc
Back to top
 
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 12994
Gender: female
Re: Hồi Ký
Reply #263 - 28. Aug 2010 , 13:46
 
Than goi Anh Dương ,
Hom nay moi dươc doc bai Thu Do Khoi Lua lan dau tien.Trươc kia qua nhung bai hoi ky rat teu cua Anh , toi dau co ngo la cuoc doi cua Anh lai chiu nhieu noi dau thương den the !
Toi xin chia buon cham voi Anh. Toi phuc Anh la Anh da can dam dau kin noi dau kho tot cung qua nhung bai van di dom da danh lac hương doc gia !
Toi cung khong the ngan dươc giong nươc mat khi doc den doan Anh ta tham canh xay ra cho cuoc doi cua Anh. Hai tam anh dua vao la nhung ai , Anh co the cho toi dươc biet khong ?
Cam on Anh Dương mot lan nua !
Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
Nguyễn Ngọc Đường
Gold Member
*****
Offline



Posts: 1629
Gender: male
Re: Hồi Ký
Reply #264 - 28. Aug 2010 , 14:33
 
Cám ơn Chị Vân đã chia sẻ cái thảm kịch của gia đình tôi, dù nó xẩy ra đã hơn nửa thế kỷ nhưng vẫn làm tôi rất xúc đông. Hình đôi vợ chồng trong bài là Chị ruột của tôi và ông Anh Rể. Chị tôi đã qua đời vì bệnh chó dại năm1949 lúc mới 23 tuổi và đang mang bầu đứa con đầu lòng. Hình 2 đứa nhỏ là em trai tôi, mất lúc 7 tuổi vì đạn pháo kích của quân Pháp năm 1947 trong thời gian đi tản cư. Còn bé gái là em tôi hiện nay đã ngoài 70 và đang sống ở tiểu bang Minnesota với gia đình. Cho tôi gửi lời hỏi thăm Anh và vợ chồng tôi mong được gặp Anh Chị trong buổi họp mặt sắp tới.
Đường&Ngọc
Back to top
 
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 12994
Gender: female
Re: Hồi Ký
Reply #265 - 28. Aug 2010 , 21:23
 
Than goi Anh Dương ,
Ba chi cua Anh Đường dep lam , dung la hong nhan bac menh ! Con em trai cua Anh , dang con be vay ma sao Troi no bat di !
Chung toi the nao cung co gang den de mung nha moi cua Anh Chi. Bay gio Anh Chi o gan thi chac ong xa toi di cung khong den noi met dau , va lai co binh dương khi dem theo thi cung yen chi.
De doi den khi hai Chi Mai va Thu ve lai se tinh dươc khong a?
Cam on Anh Chi.
Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
Phương Tần
Gold Member
*****
Offline


Who am I?

Posts: 3812
Gender: female
Re: Hồi Ký
Reply #266 - 29. Aug 2010 , 18:40
 
Nguyễn Ngọc Đường wrote on 27. Aug 2010 , 19:13:
Em Phương Tần ơi,sao em còn nhớ những chuyện vui vui như dzậy,mà lại rộng lương với tôi thế, cám ơn em. Những bài viết của tôi thường chỉ để cùng cười với mọi người nhưng quả thật bài vừa rồi đã làm tôi khóc thât sự. Theo thiển ý của tôi, một người thân qua đời là một sự mất mát to lớn vì làm sao ta có thể lấy lại được ! Vậy hãy ráng vui vẻ mí nhau đi nhé, quí nương tử!
Đường 


Thưa Thầy! Em không biết nói gì hơn trước nỗi đau quá to lớn mà Thầy phải gánh chịu, không ai có thể chia sẻ được. Chiến tranh trên đất nước mình đã tạo ra quá nhiều mất mát, nhưng những mất mát về vật chất làm sao có thể so sánh nỗi với sự mất mát người thân yêu vì đúng là không làm sao ta có thể lấy lại được. Có nhiều người vì mất của đã nổi điên, Thầy trải qua quá nhiều mất mát to lớn như vậy mà vẫn còn viết được những bài Hồi ký thật là vui nhộn thì em phục Thầy quá xá quà xa...
Cám ơn Thầy cuối cùng có thể cho mọi người đọc được tâm sự đau thương của Thầy, em lại càng phục Thầy hơn nữa, vì khi mình hài hước để che dấu nổi đau thương đã là can đảm rồi, mà khơi lại nổi đau lại là một điều can đảm hơn nữa...  smflower Nhưng dù sao khi mình nói ra được, khóc được thì cũng nhẹ lòng đôi chút, phải không Thầy?
Back to top
 

đã mất hết những tháng ngày xưa cũ ... trên đường bay ... mõi cánh ... chim buồn thiu ...
 
IP Logged
 
ChíchChoè
Gold Member
*****
Offline


I love LVD SCHOOL

Posts: 8090
Gender: female
Re: Hồi Ký
Reply #267 - 29. Aug 2010 , 19:57
 
Dzitgo wrote on 27. Aug 2010 , 16:03:
Thủ Đô khói lửa

...


                 Đêm 19 tháng12 năm 1946, khi cuộc kháng chiến toàn quốc bùng nổ, gia đình tôi lúc đó đang ở Hà nội. Theo lệnh của Thị trưởng, những ai không có nhiệm vụ chiến đấu đều phải di cư ra ngoài thành phố để tránh những thiệt hại về nhân mạng. Thế là dân Hà thành lũ lượt gồng gánh, bồng bế nhau dời Thủ đô yêu dấu để đi về phương trời...vô định vì biết đi đâu bây giờ ! Thật ra trước đó ít lâu, dân thủ đô có bà con thân thích ở các tỉnh chung quanh đã liên lạc rủ nhau đi trốn từ khuya rồi. Chỉ có dân Hà nội chính gốc là bị kẹt, đành tử thủ cho đến phút chót với hy vọng mong manh là điều đình, nhưng tất cả đều đã quá muộn.

         Sau khi dời thành phố, đám di tản buồn trong đó có gia đình tôi, bắt đầu dắt díu nhau lang thang, qua hết làng nọ đến làng kia, vừa đi vừa bán dần những tài sản mang theo để phục vụ cái dạ dầy. Đến khi những hành trang quí giá cuối cùng đã nằm yên trong bụng rồi mọi người mới nhìn nhau ngao ngán...thở dài.

        Gia đình lúc mới tản cư còn có thêm một anh giúp việc, nhưng sau một thời gian dài thất nghiệp anh đã được giải phóng vì đâu còn gì nữa để mà gánh với gồng. Mỗi khi dừng chân ở một nơi nào, đám dân khốn khổ lại tản mát ra ở các làng chung quanh để sống tạm bợ cho qua ngày. Hôm nào có tin Tây về càn quét lại hốt hoảng kéo nhau chạy tiếp, càng ngày càng xa Hà thành hoa lệ.

         Đời sống du mục tuy vất vả nhưng riêng tôi cũng có những kỷ niệm vui vui. Trong khi người lớn hễ gập nhau là than thở, bàn bạc về một tương lai tối mò thì lũ con nít vẫn vui chơi, đùa nghịch vô tư vì đâu còn phải cắp sách đến trường nữa. Buổi sáng tôi lục cơm nguội, nếu cạn láng thì chạy ra chợ ăn điểm tâm miễn phí. Chao ôi, thật đủ thứ hấp dẫn ở trên đời: nào là khoai, sắn, trứng vịt luộc, bánh đúc, xôi chè...hầm bà làng. Sau khi đã ăn no bằng mắt rồi, tôi bèn vào nhà lồng chợ để xem các ông lái lợn đánh cờ tướng. Tôi tuy mới 15 nhưng trí nhớ tốt và thuộc rất nhanh những thế cờ bí hiểm để dành phòng khi chiến đấu với những đấu thủ khác. Những hôm trời mưa gió, rét buốt, không trốn đi chơi được, Bố bắt tôi hầu cờ để giải sầu. Có lần bị chiếu bí, Bố lườm tôi thật...dễ sợ, làm tôi nhớ đến những trận roi mây quắn đít khi còn học Bố ở lớp Ba tiểu học trường René Robin ở tỉnh Thái Nguyên, quê hương thơ mộng của tôi ngày xưa.

        Hồi đó gia đình tôi tạm trú tại làng Hạ Hội, tỉnh SơnTây ngay dưới chân núi ChùaThầy, một danh lam thắng cảnh của Bắc Hà. Hàng ngày tôi leo núi 2,3 lần mà không biết mệt, chỉ khi nào đói bụng mới bò về nhà. Tôi lần mò đi thăm nào là hang Thánh hoá, chỗ Tiên đánh cờ, đường lên Trời, xuống Âm phủ...đi đến đâu gặp những cây có quả ăn được là tôi xơi ráo để về nhà cho... đỡ cơm. Thú thực, trong thời gian chạy loạn, cái món ăn nhanh và chạy giỏi thì tôi thuộc loại siêu. Tính tôi nhát, có gì nguy hiểm là cắm đầu chạy thục mạng, bất kể phương hướng, đôi khi lạc qua những nhóm khác làm gia đình phải tìm kiếm vất vả. 
                
Thảm kịch    Vào một buổi sáng cuối Đông, gió lạnh buốt đến tận xương, bất ngờ du kích báo tin làng đã bị lính Tây vây kín nên không ai chạy kịp. Tất cả đành chịu trận và chỉ còn biết ngồi cầu nguyện. Chị tôi, 20 tuổi, bôi tro than đầy mặt rồi chui vào gầm giường để trốn. Còn lại, Bố,Mẹ, tôi và 2 em nhỏ, mặt xanh như tầu lá, hồi hộp ngồi bất động ở trên giường, những nhà xung quanh cũng đều chung một số phận. Lũ Tây lục soát từng nhà, bắt đi hết những đàn ông, thanh niên, ngoài ra tha hết và không giết ai cả. Bố tôi cũng bị bắt theo đám này và Chị tôi, may mắn đã thoát nạn trong đường tơ kẽ tóc.

...


         Khi Tây vừa rút khỏi làng là súng cối bắt đầu bắn như mưa trở lại. Đạn nổ tứ phía, nhà cửa tan nát, người chết, người bị thương, vừa khóc vừa chay tán loạn. Gia đình tôi thật thê thảm: Mẹ trúng đạn vào chỗ nghiệt chết ngay không kịp trối, tôi nằm bên cạnh, thoát chết chỉ bị mảnh đạn nhỏ ghim sau lưng. Tội nghiệp đứa em trai nằm phía ngoài, thật đau khổ, mảnh đạn lớn đã cứa gần đứt đầu gối, chẩy máu cho đến chết vì không được ai băng bó. Chị tôi, thân gái một mình, phải lặn lội qua làng bên cạnh để tìm mua áo quan nhưng cuối cùng chỉ mua được một cái duy nhất, đành phải gạt nước mắt chôn hai Mẹ con chung vào một hố, vì không còn sự lựa chọn nào khác.  Rồi ba Chị em, thất thểu dắt díu nhau theo đám người lánh nạn, tìm đường lên tỉnh Thái Nguyên, hy vọng được gặp lại bà con thân thuộc năm xưa để nương tựa trong những ngày sắp tới.

         Bất hạnh thay, ba năm sau đến lượt Chị tôi qua đời tại tỉnh Bắc giang vì bệnh Chó Dại. Lúc đó Chị mới 23 tuổi, đã có gia đình và đang mang bầu đứa con đầu lòng, không biết là trai hay gái. Như vậy, gia đình tôi gồm sáu người, chỉ trong một thời gian ngắn, bốn năm, đã mất ba người cho cuộc kháng chiến chống Pháp.

        Sau 5 năm tham gia kháng chiến trên núi rừng Việt Bắc, trải qua những ngày bụi đời gian khổ, cuối năm 1951, hai anh em tôi mới được gập lại người Bố thân yêu tại Thủ đô Hà nội.

...


Trở lại chốn xưa    Viết đến đây tôi hồi tưởng lại hình ảnh khủng khiếp đã xẩy ra cách đây hơn 1/2 thế kỷ. Em trai tôi, mới 7 tuổi, đầu gối gần gẫy rời, máu me đầm đìa, không nói được một lời chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt tuyệt vọng. Mẹ, nằm bên cạnh, bất động với đôi mắt nhắm nghiền. Cả ba chị em nghẹn ngào không ai khóc được một tiếng, có lẽ diễn biến xẩy ra quá nhanh và kinh hoàng nên nước mắt đã tức tưởi không thể chẩy ra. Và cho đến bây giờ, khi viết đến những dòng này, tôi mới có thể khóc và nước mắt đã được chẩy ra thoải mái. Cái chết của Chị tôi vài năm sau đó, tuy không có máu chẩy nhưng lại đau đớn vô cùng vì những cơn điên nổi lên từng hồi do biến chứng của bệnh Dại. Mỗi khi có một chút gió hay trông thấy nước là cơn điên lại nổi dậy, hành hạ Chị suốt cả một tuần lễ và tôi đã phải chứng kiến thảm kịch này  từ phút đầu cho đến khi Chị trút hơi thở cuối cùng.Thuốc ngừa bệnh Chó Dại lúc đó chỉ có ở Viện Pasteur Hà Nội mà thôi.

        Năm 1999, khi trở về Việt Nam, tôi đã vất vả đi tìm lại những địa danh ngày xưa, nơi gia đình đã phải hứng chịu những đau thương thảm khốc còn in sâu trong tâm khảm. Nhưng nay vì thời gian đã quá lâu nên mọi dấu tích đều được chôn chặt vĩnh viễn dưới lòng đất quê hương.

            Hồi ký

Nguyễn ngọc Đường .


thanks.gif





Kính thưa Thầy Đường , Cô Ngọc ,

Đọc hồi ký của Thầy , em nhớ những ngày
tháng trước đau thương quá. Chiến tranh đã cướp mất của Thầy nhiều thứ quá , và bây giờ nhìn lại quá khứ , thật vẫn còn hãi hùng quá phải không Thầy.

Hôm nay , nhân sự kiện mừng SN DĐ LVD lần thứ 6 , em ghé thăm Thầy Cô , cùng chúc mừng Thầy Cô nhiều sức khoẻ , an vui và hạnh phúc

Em mang hoa vào tặng Thầy Cô để Thầy Cô cùng mừng SN DĐ với chúng em nhé

...
Back to top
 
mydung2003sg  
IP Logged
 
Nguyễn Ngọc Đường
Gold Member
*****
Offline



Posts: 1629
Gender: male
Re: Hồi Ký
Reply #268 - 01. Sep 2010 , 15:59
 
Đại hội Diễn Đàn đã thành công tuyệt vời. Chúc mừng,Chúc mừng. Vợ chồng tôi cám ơn Chích Choè đã tặng Hoa và chia sẽ sự đau buồn của gia đình tôi trong quá khứ. Cô Thu làm thơ thật hay và lãng mạn. Tôi xin phép được tếu một tí nhé.
                  Ngắm bóng trong gương bỗng giật mình
                  Thân hình tiều tuỵ nghĩ mà kinh
                  Bình minh thuở ấy đâu còn nữa
                  Một mắt nhìn... em vẫn thấy xinh.
Đường
Back to top
 
 
IP Logged
 
Dzitgo
Gold Member
*****
Offline


Cạp cạp cạp

Posts: 1887
Re: Hồi Ký
Reply #269 - 01. Sep 2010 , 16:12
 


Thưa Thầy ,

Dzịt Gỗ xin trang hoàng 4 câu thơ của Thầy để cho nổi bật ạ votay

...


Ngắm bóng trong gương bỗng giật mình
Thân hình tiều tuỵ nghĩ mà kinh
Bình minh thuở ấy đâu còn nữa
Một mắt nhìn... em vẫn thấy xinh

Thầy Đường cảm tác

...

Back to top
« Last Edit: 01. Sep 2010 , 16:13 by Dzitgo »  

...
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 16 17 18 19 20 ... 211
Send Topic In ra