Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Quốc Hận  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 9 10 11 12 13 ... 16
Send Topic In ra
Quốc Hận (Read 29397 times)
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: Quốc Hận
Reply #150 - 22. Apr 2011 , 22:17
 

...


Quốc Hận 30-4
: Anh Hùng QLVNCH Thiếu Tướng Lê Minh Đảo



Lời nhạc được viết khi Thiếu Tướng Lê Minh Đảo bị lưu đày biệt xứ 17 năm tù cộng sản sau khi chúng cướp miền Nam 30-4-1975.


Nhạc phẩm Nhớ Mẹ do Thiếu Tướng Lê Minh Đảo và Đại Tá Đỗ Trọng Huề đồng soạn trong thời gian hai vị ở tại Khu F (là khu biệt giam – tù trong tù) ngoài Hà Tây-Bắc Việt. Đại tá Đỗ Trọng Huề, ngoài là một sĩ quan cao cấp ông còn là nhà văn và ...cựu giáo sư của đại học văn khoa Sài Gòn.

Theo lời kể của Thiếu Tướng Lê Minh Đảo, khi cửa sắt khóa lại sau một ngày… Thiếu Tướng Lê Minh Đảo “nhìn lên vòm trời những hoàng hôn và nhớ nhất là mẹ mình…” nên ông viết: “giờ này hoàng hôn đã tắt, con nghĩ gì đây con nhớ mẹ nhiều…”

Mặc dù bị nhốt trong khu biệt giam nhưng khác phòng với Đại tá Đỗ Trọng Huề. Mỗi khi viết nhạc xong thì chiều chiều ông đánh đàn cho Đại Tá Đỗ Trọng Huề nghe và nhớ melody… Sau đó mỗi vị viết một lời.

Đại tá Đỗ Trọng Huề ở tù hơn 12 năm thì được thả. Thiếu Tướng Lê Minh Đảo bị tù thêm 5 năm nữa. Hai tác giả của nhạc phẩm lịch sử này gặp nhau được một lần ở hải ngoại trước khi Đại Tá Đỗ Trọng Huề qua đời ở Canada vào khoảng năm 2000.


    Nhạc và lời: Thiếu Tướng Lê Minh Đảo và Đại Tá Đỗ Trọng Huề
    Nhớ Mẹ
    ...
    Những chiều buồn trên đất Bắc con hướng về Nam con nhớ mẹ nhiều
    Mẹ ơi bao nhiêu năm tháng cứ trôi, cứ trôi cho bạc mái đầu
    Không gian rưng rưng như sắp đứt
    Gió về nghẹn ngào như tím ngắt
    Còn đâu quê hương hoa gấm thơm làn tóc
    Giã từ Miền Nam tang tóc, con sống trầm luân kiếp sống lưu đày
    Hằng đêm con nghe thương tiếc xót xa đắng cay dâng ngạt tháng ngày
    Trăng sao tin yêu ai dối trá
    Đất trời hiền hòa ai đốt phá
    Và đem thê lương che kín núi sông này

    Mẹ ơi, mẹ biết không!
    Còn cháy mãi trong con những lời mẹ cầm tay nói
    Nắng sẽ về đẩy lùi bóng tối
    Và yêu thương, và tự do sẽ còn mãi mãi, nhé con!

    Giờ này hoàng hôn sắp tắt, con nghĩ gì đây, con nhớ mẹ nhiều
    Mẹ ơi bao nhiêu năm tháng cứ trôi, cứ trôi phiêu dạt mái đầu
    Quê hương điêu linh con vẫn khóc
    Trông chờ ngày về con vẫn thắp
    từng đôi sao đêm như ánh mắt mẹ hiền
    Trời mây lung linh soi ánh mắt mẹ hiền
    Hồn con lưng lưng con nhớ mắt mẹ hiền
    Mẹ mến yêu con thương nhớ nhiều


Back to top
« Last Edit: 29. Apr 2011 , 09:55 by thubeo »  

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
vietduongnhan
Gold Member
*****
Offline


Hồn Thiêng Sông Núi
VN

Posts: 1172
Gender: female
Quốc Hận
Reply #151 - 23. Apr 2011 , 08:12
 
   
Gãy Súng !
 

"Mũ Đen" Hoàng Nhật Thơ



Mời xem & nghe >>



GÃY  SÚNG ...!


   
Kính thưa quý niên trưởng,

     Kính thưa quý huynh trưởng,

     Kính thưa quý chiến hữu,

     Dòng thời gian xuôi chảy và đẩy lùi dĩ vãng xa dần, nhưng ở một thời điểm nào đó ... nó lại mang dĩ vãng ngược trở về trong ký ức của chúng ta. Những ngày Xuân tha hương đã lặng lẽ qua đi ... Tháng Tư đến ... một tháng tư của máu và nước mắt từ 36 năm trước lại trở về trên bước đường lưu vong, viễn xứ ... Một trang sử tang thương của Quân-Dân-Cán-Chính VNCH nói chung, những người đã từng mang sáu chữ cao qúy
"
Tổ Quốc-Danh Dự-Trách Nhiệm
"
trên vai nói riêng. Dù dòng dĩ vãng trôi xa nhưng mỗi độ tháng tư đến ... những người của một thời bi hùng làm sao không gượng nén đau thương đi vào vùng ký ức sống lại giây phút bàng hoàng của từng mạch máu chực vỡ toang, uất hờn theo mỗi nhịp đập con tim, một tiếng thét vang muốn vỡ tung lồng ngực hoặc nghẹn không thốt nên lời khẽ buông tiếng thở dài xót xa xé nát cõi lòng... ngày 30/04/1975 tang thương ...
"
Gãy Súng
" !

    
Khoác vào mình bộ quân phục làm Người Lính gìn giữ quê hương là chấp nhận những gì gian nan, cực khổ, hiểm nguy nhất ngay cả hy sinh tánh mạng ... Gói trọn cuộc đời trong chiếc áo trận phủ dày bởi khói lửa sa trường để bảo vệ Tổ Quốc là chấp nhận gãy súng được hiểu theo nghĩa của lính là đáp đền nợ nước. Hai mươi năm chinh chiến đã có biết bao nhiêu Người Lính VNCH gãy súng xong nợ xương máu không trở về hoặc trở về im lìm trong hòm gỗ cài hoa hay gởi lại một phần thân thể trên chiến trường ...! Nhưng lần gãy súng sau cùng là nỗi đớn đau, uất nghẹn không thốt nên lời ... Năm vị tướng lãnh cùng một số "Quân-Cán-Chính VNCH" các cấp đã bày tỏ sự uất nghẹn này bằng ly rượu độc, bằng viên đạn bắn vào đầu, vào tim, bằng những quả lựu đạn chết tập thể để bảo vệ
"Danh Dự"
của kẻ chinh nhân, của tập thể Quân Lực VNCH và cũng để bảo toàn
Chính Nghĩa
của lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ ; Những Người Lính còn lại không trở về bằng poncho buồn phủ kín đời anh hay khập khễnh nạng gỗ giã từ vũ khí hoặc lắng yên u buồn trên chiếc xe lăn xa rời chiến trận ... Họ trở về bằng một thể xác dật dờ với muôn ngàn mảnh vỡ của tâm hồn, trở thành một người mất nước ngay chính trên quê cha, đất mẹ ...!

     Hai mươi năm nuốt vội cơm khô, gạo sấy để người dân hậu phương có bát cơm trắng thơm ngon ... Hai mươi năm uống từng ngụm nước sông hồ kinh rạch để giòng nước mát ngọt ngào trong từng mạch sống của người dân ... Hơn bảy ngàn đêm giấc ngủ chưa tròn ... Người Lính chỉ mong đem giòng máu thắm của mình dập tắt khói lửa binh đao, ước mơ một ngày nào đó chiến chinh tàn để quê hương không còn rách nát, người dân được vui sống trong cảnh thanh bình. Ngày 30/04/1975 tàn cuộc chiến ... nhưng nó không tàn như mơ ước nhỏ nhoi, hiền hòa của Người Lính ... nó tàn bằng sự tang thương trên đỉnh tang thương, sâu thẳm dưới tận đáy vực sâu của thống khổ, mỗi một mạch nước trong lòng đất mẹ đã trở thành những giòng máu đỏ tuôn chảy ngày đêm trong 36 năm, người dân đã khóc bằng máu hơn 1/3 thế kỷ ...!

     Những mơ ước đơn sơ sau ngày chiến chinh tàn, trở về quê tìm tuổi thơ mất hôm nao, vui cùng ruộng nương cùng đàn trâu hay tìm thăm bạn bè đang ngủ say trong nghĩa trang buồn ... mãi mãi là mơ ước không bao giờ đến trong thiên đường cộng sản. Trả súng đạn này khi sạch nợ sông núi rồi ... ôi xót xa nghẹn trong hơi thở ! Chưa sạch nợ sông núi, súng đạn cũng chưa trả, nhưng bị gãy súng tang thương. Ngày tàn chinh chiến, Người Lính VNCH được kẻ chiến thắng "khoan hồng" bằng gông cùm, xiềng xích và "hộ tống" bằng những khẩu AK 47 sẵn sàng khạc đạn trên những chiếc xe bít bùng, lén lút lao đi vùn vụt trong màn đêm đen tang tóc hoặc bị nhét vào trong các hầm tàu chật chội không đủ không khí để thở ... đưa vào các trại tù khổ sai trên hai miền Nam Bắc, bị cưỡng bức trở thành những tử tội, bị hành hạ tra tấn độc ác, dã man bởi lũ quỷ đội lốt người mạo danh đi "Chống Mỹ cứu Nước". Sau ngày tàn chinh chiến, cha mẹ già run run còng lưng chống gậy dìu nhau lần mò ra đứng nơi đầu ngõ mỗi ngày với những dòng lệ trào tuôn, mỏi mòn hơi thở trông ngóng đứa con yêu đang chết dần mòn ở một địa ngục máu nào đó trên quê hương ; Người vợ hiền với thân xác hao gầy, thống khổ, lam lũ ôm những đứa con thơ đói khát, trông chờ ngày đoàn tụ sau "1 tháng học tập" của chồng, của cha trong thiên thu, tuyệt vọng ... Vợ con của người tù bị lũ cướp nước bóp nghẹt sự sống, thoi thóp trong lý lịch gia đình "ngụy quân, ngụy quyền", bị chiếm đoạt nhà cửa, bị "giải phóng" thêm lần nữa vào tuyệt lộ "Vùng Kinh Tế Mới" nơi rừng sâu, nước độc.

     Những người tù may mắn còn sống sót trở về từ địa ngục "Trại Cải Tạo" đã bị bọn cộng sản giam lỏng trong nhà tù lớn với cái án tử to tướng "NGỤY" trong hồ sơ lý lịch. Sau thời gian dài bị giam cầm, xiềng xích, tra tấn, bỏ đói, cưỡng bức lao động ... người tù trở về bằng cái xác chết biết đi, hình hài kiệt quệ, tiều tụy, bệnh hoạn ... nay phải mang thêm bản án tử hình treo dưới sự quản chế của lũ bạo quyền địa phương. Những cái xác chết biết đi này chật vật tìm những việc làm lao động chân tay quá sức để mua lon bo-bo, củ khoai, bó rau phụ tiếp cầm hơi cho gia đình trong chính sách "hộ khẩu" bóp bao tử người dân của lũ bạo quyền đỉnh cao ngu dốt nhưng huênh hoang, ngông cuồng không ngượng mõm láo phét tự xưng là "đỉnh cao trí tuệ".

     Hằng năm cứ mỗi lần tháng tư đến là cả một quá khứ tang thương, chua xót lại hiện về, trong khi Cộng Đồng Người Việt Tị Nạn Cộng Sản ở khắp nơi trên thế giới tổ chức tưởng niệm ngày "Quốc Hận", ngày đại tang của quê hương trong bầu không khí trang nghiêm, đau buồn xen lẫn lòng sôi sục căm hờn, hừng hực khí thế đấu tranh trên con đường vong quốc, thì trong nước lũ bạo quyền CSVN cướp nước lại tưng bừng tổ chức rầm rộ ngày chiến thắng "Giải phóng Miền Nam". Hơn 1/3 thế kỷ trôi qua, bọn chúng càng đào sâu thêm hố "thù hận" đối với những người thuộc chế độ VNCH, những thương phế binh VNCH chỉ còn lại tấm thân phế tàn sống lê lết trong khói xe, bụi đường vẫn còn bị đối xử tàn tệ, bị chà đạp bên lề cõi sống. Lũ cộng sản độc ác chẳng những hèn hạ trả thù người sống mà bọn chúng còn đê tiện trả thù đối với người đã chết bằng cách dã man tàn phá Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa, tàn nhẫn giẫm lên những nắm xương tàn, những xác chết vô tri không còn lòng thù hận. Thế mà bọn chúng gian xảo luôn mồm lải nhải kêu gọi người Việt tị nạn cộng sản nơi hải ngoại xóa bỏ hận thù, hòa hợp, hòa giải.

     _"Giải phóng, Hòa bình, Thống nhất đất nước" chỉ là những tấm bình phong của lũ CSVN dùng để che đậy sự cưỡng chiếm Miền Nam Việt Nam, nhuộm đỏ cả quê hương, bành trướng chủ nghĩa cộng sản vô thần, khát máu theo lệnh của quan thầy Nga Sô và Trung Cộng.

     _"Độc Lập-Tự Do-Hạnh Phúc bị lũ bạo quyền cộng sản không tim óc, xảo trá dùng làm bình phong che đậy sự cai trị độc tài, bạo tàn, dã man, khát máu và ngu dốt.

     "Trại Cải Tạo"là ngôi mộ máu, lò sát sinh của lũ CSVN dùng để tắm máu, trả thù, giết dần mòn và  vùi chôn Quân-Cán-Chính VNCH.

     "Vùng Kinh Tế Mới" là tử địa mà lũ cộng sản dùng để đày ải, giam lỏng người dân sau khi bị "giải phóng" hết tài sản, nhà cửa.

     Những từ ngữ "bọn phản động, ma cô, đĩ điếm, bám chân đế quốc ăn bơ thừa sữa cặn" đã được lũ cộng sản mặt dày gian trá, lật lọng, nham hiểm, trơ trẽn trau chuốt lại thành những viên ma túy bọc đường "Việt kiều yêu nước, khúc ruột ngàn dặm" dành cho những kẻ mê muội, loạn trí, bán rẻ lương tâm, cúi đầu nhận giặc làm cha ... những kẻ mở mắt ngủ mơ trên tấm thảm nhung đỏ nhuộm máu dân Việt trong "thiên đàng cộng sản".

     Cuộc chiến VN đã bị các thế lực chính trị thế giới dàn xếp kết thúc tang thương vào năm 1975, một sự dàn xếp bất công, tàn nhẫn đối với người lính VNCH, Quân Dân Cán Chính của Miền Nam Việt Nam nói riêng và cả dân tộc Việt Nam nói chung. Trận chiến quân sự năm 1975 đã chấm dứt hai mươi năm binh lửa trên đất nước Việt Nam trong cuộc chiến "Quốc-Cộng" còn dang dở, trang sử máu đã được lật qua ba mươi sáu năm nhưng không lắng đọng im lìm cuối đáy dĩ vãng, không rơi vào quên lãng. Ngày 30/04/1975 ngừng tiếng súng nhưng máu và nước mắt dân Việt vẫn tuôn rơi trên con đường dài 1/3 thế kỷ dưới nền hòa bình trong nô lệ bởi thảm họa cộng sản. Một cuộc chiến khi kết thúc thì được phân định rõ ràng kẻ thắng, người bại, nhưng chúng ta không thể đem chuyện thắng bại luận anh hùng ... những kẻ chiến thắng năm 1975 chẳng những đã không được xem là anh hùng mà còn bị toàn dân phỉ nhổ, kinh tởm, kết án là lũ cướp nước, là thiên cổ tội nhân trong dòng sử Việt, trái lại những người "thua cuộc" chẳng những không nhục mà còn được vinh danh là những anh hùng ngàn đời trong lòng dân tộc, những đứa con yêu quý, bất tử của quê hương mẹ Việt Nam. Cuộc chiến quân sự hai mươi năm trên quê hương Việt Nam đã trôi vào quá khứ 36 năm, nhưng nó vẫn chưa kết thúc vì quá khứ chỉ là một khúc quanh của dòng lịch sử thăng trầm xuôi chảy theo dòng thời gian bất tận của tạo hóa ; Lịch sử không có trang cuối thì ngày 30/04/1975 chỉ là một trang sử lật qua, khép lại 20 năm khói lửa, mở đầu cho sự tang thương, thống khổ của dân tộc Việt Nam bởi thảm họa cộng sản, chớ không khép lại kết thúc cuộc chiến ý thức hệ trên lằn ranh Quốc-Cộng. Sau cái ngày mà lũ CSBV trơ trẽn gọi là "giải phóng", chẳng những người dân mà ngay cả lũ tà quyền CSVN cũng biết rõ chính quyền VNCH thực sự vì dân, vì nước ... Người Lính VNCH mới thật sự là những người chiến đấu vì sự tự do của quê hương, dân tộc ... Sự thật này không thể chối cãi hay sửa đổi được.

     Hai mươi năm chinh chiến, chúng ta biết sự hy sinh của Người Lính VNCH bằng những hình ảnh, tin tức chiến sự nóng bỏng gởi về từ chiến trường, những chiếc trực thăng sơn màu tang trắng, những chiếc xe tải thương hú còi inh ỏi trên đường phố, chúng ta chứng kiến và cảm nhận được sự hy sinh của Người Lính qua hình ảnh những chiếc quan tài gỗ được phủ lá quốc kỳ, những thương bệnh binh thân thể đẫm máu, quấn đầy băng trắng nơi Tổng Y Viện Cộng Hòa hoặc các Quân Y Viện ... nhưng mấy ai hiểu được Người Lính nghĩ gì khi họ âm thầm bước trong bóng đêm dưới cơn mưa tầm tả nơi rừng sâu, núi thẳm, dưới cơn nắng cháy nung người, những kinh rạch bùn lầy nước ngập cả thân mình hoặc ôm súng lạnh căm nơi tiền đồn biên giới, vọng gác hẻo lánh để canh giữ quê hương ; Ngày 30/04/1975, chúng ta biết năm vị tướng lãnh cùng một số sĩ quan, hạ sĩ quan, binh sĩ các cấp đã quyên sinh, chúng ta nhìn thấy hình ảnh trung tá CSQG Nguyễn Văn Long tự sát dưới chân bức tượng Nguời Lính TQLC ... Chúng ta cảm nhận được sự uất nghẹn, tang thương của người chiến sĩ VNCH nhưng có ai hiểu rõ được tâm trạng của họ trong giây phút "gãy súng" ; Chúng ta biết sự đau đớn từ thể xác đến tinh thần mà Người Lính VNCH phải hứng chịu trong các trại tù "cải tạo" nhưng có ai biết được sự đau thương, xót xa đó đến mức độ nào ...!

     Ngày 30/04/1975, chế độ VNCH sụp đổ nhưng không bị vùi chôn.
   
     Ngày 30/04/1975, Người Lính VNCH "gãy súng" nhưng không tan hàng.   

     Lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ "Chính Nghĩa" của Tổ Quốc, của Hồn Thiêng Sông Núi, của Người Việt Quốc Gia vẫn còn đây, ngạo nghễ tung bay phất phới trên con đường đấu tranh ở khắp mọi nơi trên thế giới tự do.

     Người Lính VNCH đem tấm thân nhỏ bé hứng chịu hằng triệu quả đạn pháo, hằng tỷ viên đạn đủ loại của khối cộng sản quốc tế được sử dụng bởi lũ CSVN trong hai mươi năm dài chinh chiến ... Người Lính VNCH vẫn hiên ngang sừng sững trước quân thù.

     Người Lính VNCH bị lũ CSVN hành hạ, tra tấn chết đi sống lại bao nhiêu lần trong những năm dài nơi cuối đáy địa ngục máu "Trại Cải Tạo"... Người Lính VNCH vẫn sống.

     Người Lính VNCH bị lũ giặc đê tiện, hèn hạ, dã man bóp nghẹt sự mưu sinh ngoài xã hội với con dấu tử to tướng "NGỤY" ... Người Lính VNCH vẫn sinh tồn.

     Người Lính VNCH vẫn còn đây ; Dân tộc Việt Nam kiêu hùng yêu nước vẫn còn đây.

     Ngày 30/04/1975 là ngày toàn dân Việt Nam tròng bản án "Tử" vào cổ đảng CSVN với ba tội danh lớn nhất "Diệt chủng, Đưa dân tộc vào địa ngục trần gianPhản Quốc". Bản án này sẽ được thi hành trong một ngày gần đây trước "Đại Tòa Án Nhân Dân", trước bàn thờ Hồn Thiêng Sông Núi.

     _Chúng tôi nhắc lại quá khứ để tiếp tục lên án, tố cáo tội ác của đảng cướp CSVN đã gây nên sự thống khổ, tang tóc cho cả dân tộc từ quốc nạn 30/04/1975, ngày mà lũ quỷ đỏ cướp nước, trơ trẽn gian trá gọi là ngày "giải phóng", ngày "cách mạnh thành công".

     _Chúng tôi nhắc lại quá khứ để nói lên sự độc ác của lũ quỷ đỏ CSVN dã man sống bằng nước mắt và máu của người dân ; Lũ tội đồ CSVN chỉ biết sống hưởng thụ bằng cách dùng bạo lực cướp của người dân, cướp tài sản quốc gia, tham nhũng và bán đất nước cho quan thầy Tàu Cộng để trở thành những tên tư bản đỏ nhuộm đầy máu tanh.
 
     _Chúng tôi nhắc và ghi lại sự thật về trang sử máu dĩ vãng, một sự thật mà lũ bạo quyền CSVN nham hiểm đã bóp méo, sửa đổi, bôi xóa để nhồi nhét vào đầu óc thế hệ trẻ những trang sử hoang đường, gian trá.

     _Chúng tôi nhắc và ghi lại một biến cố tang thương của dân tộc từ đại họa "giải phóng" bởi lũ người cộng sản vô thần, khát máu, không tim óc để nhắc nhớ và lưu lại cho thế hệ hậu duệ ngày "30/04/1975" là ngày "Quốc Hận", ngày "đại tang" của dân tộc Việt Nam.

     _Chúng tôi nhắc lại dĩ vãng để Tri Ân những người đã hiến dâng cuộc đời, sinh mạng, một phần thân thể bảo vệ hai chữ "Tự Do" cho Miền Nam Việt Nam. Chúng tôi cũng chân thành cảm ơn người dân Miền Nam đã cùng Người Lính VNCH hứng chịu thảm họa chiến tranh do tên tội đồ Hồ Chí Minh và đảng vô thần thổ phỉ CSVN gây nên. Chúng tôi cũng xin được chia sẻ những nỗi đau mất mát tang thương của người dân trong và sau cuộc chiến bởi thảm họa cộng sản.

     Chúng tôi nhắc lại dĩ vãng là để gom đau thương biến thành sức mạnh đóng góp công sức rút ngắn con đường đấu tranh giải thể, khai tử lũ bạo quyền CSVN. Bọn bạo quyền CSVN nhất định phải sụp đổ để đền tội với quê hương, dân tộc ... Ngày đó sẽ không xa và thê thảm gấp trăm ngàn lần ngày 30/04/1975.

     Người Lính VNCH "gãy súng" ... quê hương bị cưỡng bức đổi chủ, thay tên ... Ba triệu người Việt sống lưu vong trên khắp thế giới ... khoảng gần một triệu người Việt ngủ yên dưới lòng biển cả, hằng ngàn người rã xác trên đường bộ vượt biên ... Thanh niên, thiếu nữ bị những kẻ "giải phóng" bán làm nô lệ lao động nơi xứ người và hằng ngàn ngàn phụ nữ Việt Nam bị lũ thú cộng sản cấu kết với bọn "dâm thương" lột trần truồng cho người nước ngoài ngắm nghía, sờ soạng chọn lựa trước khi bị bán làm nô lệ tình dục nơi đất lạ quê người ... Trên 80 triệu người dân phải nuốt nước mắt uất nghẹn, căm hờn kéo lê kiếp sống nô lệ thống khổ, thoi thóp, tang thương dưới sự cai trị độc tài, bạo tàn, khát máu của lũ người cùng màu da mang danh "giải phóng", một lũ độc ác, ươn hèn, nhu nhược bán nước và hại dân.

     Người Lính VNCH Tưởng Niệm Quốc Hận lần thứ nhất, mái tóc còn xanh ... lần thứ 36, mái tóc bạc phơ, kẻ còn, người mất ... và còn phải tưởng niệm bao nhiêu lần "Quốc Hận" nữa trên xứ lạ, quê người hay là mãi mãi ...! Dĩ vãng tang thương của một lần "gãy súng" đã trôi xa 36 năm vào dòng thời gian ... nhưng dòng tiềm thức của Người Lính VNCH vẫn âm thầm luân chuyển quặn thắt từng cơn trong từng mạch máu, từng hơi thở, nỗi đau "gãy súng" vẫn đong đưa uất hờn theo mỗi nhịp đập của con tim hơn 1/3 thế kỷ. Khóe mắt của những người lính già xa quê hương, những "KBC" mang vết thương lòng đớn đau âm thầm trong kiếp sống vong quốc ngay chính trên quê hương ... rưng rưng những giọt xót xa, tang thương, uất nghẹn mỗi khi nói hay nghe nhắc đến hai chữ
Gãy Súng
...!

    
Hai mươi năm dài chinh chiến ... Người Lính VNCH chưa hề chùn bước trong cơn bão lửa chiến tranh do tên "thiên cổ tội nhân" Hồ Chí Minh và bọn vô thần, bệnh hoạn CSBV gây nên. Người Lính VNCH đánh tan tác, giáng những trận kinh hồn trên đầu giặc, làm bạt vía quân thù trên khắp các mặt trận lớn nhỏ. Nhưng ... trận chiến năm 1975, Người Lính VNCH bị trói tay "bức tử" trở thành kẻ thua cuộc ... Người Lính VNCH không thua trên chiến trường, trên quê hương mà bị thua tại Quốc Hội Hoa Kỳ ... Người Lính VNCH không buông súng mà bị "gãy súng" vì quyền lợi của người bạn đồng minh ... Đó là nỗi đau đớn, uất nghẹn của Người Lính ... đớn đau trong tận cùng của đau đớn ... uất nghẹn trên chót vót đỉnh tang thương của uất nghẹn ...! Những ai đã từng khoác chiến y mới thấm thía nỗi uất nghẹn không thốt nên lời này ... Có người đã cắn môi đến chảy máu dồn sự uất nghẹn đó bật khỏi bờ môi như viên đạn cuối cùng bay ra khỏi nòng súng vang lên hai tiếng Đ.M ...!

     Người Lính VNCH ôm nỗi "uất nghẹn" gãy súng, ray rức tâm hồn, đau đớn cõi lòng cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay. 36 năm trôi qua, chưa có từ ngữ nào và cũng chưa có ai kể cả những người bị bức tử diễn tả được trọn vẹn sự "uất nghẹn" này. Người viết bài này cũng như tất cả những người một thời khoác chiến y dùng sinh mạng bảo vệ hai chữ "Tự Do" cho Miền Nam Việt Nam, ngẩng cao đầu nói một câu "Người Lính VNCH bị bức tử gãy súng chớ không hèn nhát buông súng xuôi tay trở thành kẻ thua cuộc".

     Trân trọng kính chào.

                                                 Tưởng Niệm Quốc Hận lần thứ 36.
                                                       "Mũ Đen" Hoàng Nhật Thơ.
TGNV



Tổ Quốc Ghi Ơn

...
...
Back to top
« Last Edit: 23. Apr 2011 , 08:51 by admin »  

Niềm vui dâng tặng cho đời
Nỗi buồn gởi gió mây trời mang đi
http://vietduongnhan.blogspot.com/
http://www.viet.no/forum/viewforum.php?f=22
 
IP Logged
 
vietduongnhan
Gold Member
*****
Offline


Hồn Thiêng Sông Núi
VN

Posts: 1172
Gender: female
Quốc Hận
Reply #152 - 23. Apr 2011 , 09:29
 
Tháng Tư Thuở Ấy - Hoàng Oanh   


...


...
Cry Cry Cry

hoahong.gif hoahong.gif hoahong.gif
Back to top
« Last Edit: 23. Apr 2011 , 09:34 by vietduongnhan »  

Niềm vui dâng tặng cho đời
Nỗi buồn gởi gió mây trời mang đi
http://vietduongnhan.blogspot.com/
http://www.viet.no/forum/viewforum.php?f=22
 
IP Logged
 
vietduongnhan
Gold Member
*****
Offline


Hồn Thiêng Sông Núi
VN

Posts: 1172
Gender: female
Quốc Hận
Reply #153 - 23. Apr 2011 , 09:42
 
Video : Chuyện Chưa Ai Biết
(những hình ảnh mới nhứt trong tháng 4-2011)

                                       
...
...

Sau 36 năm quê hương Việt Nam ngưng tiếng súng mà vc gọi là "Hòa Bình" cuộc sống của người dân như thế này !!
Ngồi xem video trong 22 phút 32 giây, tôi khóc.

Lòng đau như cắt
Nước mắt nhạt nhòa
Nhớ quá Việt Nam
Xót xa thương kính
Những Anh Hùng trong
Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa
Các Anh chỉ vì Tổ Quốc Quê Hương
Gìn giữ Tự Do cho Dân Tộc
.........
Ôi, muôn vàn cảm tạ các Anh.
Tổ Quốc Quê Hương Việt Nam mãi mãi ghi ơn các Anh.
(vdn)


Back to top
 

Niềm vui dâng tặng cho đời
Nỗi buồn gởi gió mây trời mang đi
http://vietduongnhan.blogspot.com/
http://www.viet.no/forum/viewforum.php?f=22
 
IP Logged
 
vietduongnhan
Gold Member
*****
Offline


Hồn Thiêng Sông Núi
VN

Posts: 1172
Gender: female
Quốc Hận
Reply #154 - 23. Apr 2011 , 09:49
 
Tưởng Niệm 'Tháng Tư ĐEN' !


...
...

THÁNG TƯ ĐEN 1975


 
Nhớ năm một chín bảy lăm. 
Súng đạn ì ầm đầu đội tang Cha. 
Tôi cùng con trẻ bôn ba. 
Nhanh chân lánh nạn chạy ra phía rừng. 

Chồng tôi còn bận hành quân. 
Cửa nhà bỏ hết áo quần mang theo. 
Vượt qua bao suối bao đèo. 
Bao nhiêu cách trở hiểm nghèo gian nguy. 

Trong bụng chẳng có món chi. 
Mặt mày hốc hác chân đi hai hàng. 
Các con đói quá khóc vang. 
Mẹ cầm không được hai hàng lệ rơi... 

Mẹ đang buồn lắm con ơi ! 
Bây giờ thất lạc Cha nơi phương nào? 
Chấp tay van vái Trời cao. 
Mong Trời phò hộ máu đào ngừng tuôn. 

Bao nhiêu xác chết bên đường. 
Ngó đến mà thấy lạnh xương rùng mình. 
Sống trong thời buổi chiến chinh. 
Súng đạn vô tình chẳng nệ những ai. 

Có người mới thấy sớm mai. 
Đến trưa thì đã chết ngay dọc đường. 
Từ Bình Dương đến Saigon. 
Mẹ con tôi phải mất luôn hai ngày. 

Cố gắng ngăn tiếng thở dài. 
Vì còn trong túi chỉ vài trăm thôi. 
Số tiền không đủ mua xôi. 
Giúp cho mấy miệng qua hồi khó khăn... 

Mẹ con tôi đang ngồi ăn. 
Bổng có tin dữ nói rằng dưới quê. 
Bom rơi đạn nổ tư bề. 
Cháy nhà cháy chợ tràn trề khói bay. 

Cơn đau quặn thắt lòng này. 
Cầu mong cho Mẹ thoát qua tai nàn. 
Bởi vì tang Cha còn mang. 
Sợ mất luôn Mẹ lang thang giữa dòng. 

Những điều con trẻ thầm mong. 
Thanh bình mau đến yên lòng nhân dân. 
Toàn dân căm phẩn muôn phần. 
Gia đình ly tán người thân xa lìa. 

Hãy nhìn lên những mộ bia. 
Ngày sinh ngày thác cách lìa chẳng xa. 
Người vừa bỏ cuộc hôm qua ! 
Có người nằm xuống độ ba bốn tuần. 

Còn đâu cái tuổi thanh xuân? 
Chiến tranh đã cướp mất dần tuổi thơ. 
Có những mái đầu bạc phơ 
Ngày đêm trông ngóng con thơ chưa về. 

Gió buồn gió rít tỉ tê. 
Lòng người tan nát chán chê lắm rồi. 
Nụ cười đã tắt trên môi. 
Quê Hương...giờ đã....thôi rồi....từ đây..... 

- hồng sang -

 
...
             
...

Back to top
 

Niềm vui dâng tặng cho đời
Nỗi buồn gởi gió mây trời mang đi
http://vietduongnhan.blogspot.com/
http://www.viet.no/forum/viewforum.php?f=22
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4031
Re: Quốc Hận
Reply #155 - 23. Apr 2011 , 22:07
 

...Một lần đi là muôn kiếp ưu sầu....
Một bài ca bất hữu nói về quá khứ 30/4
TBC


Mời Quý Vị thưởng thức bản nhac "Một Lần Đi" để cùng nhớ về Sai Gòn thưở xa xưa!


Mot Lan Di - Nguyet Anh< hinh anh Saigon 1975>

http://www.youtube.com/watch_popup?v=TsDPZQRirTo
Back to top
« Last Edit: 23. Apr 2011 , 22:08 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
Lethikinhhoang
Gold Member
*****
Offline


Cười là liều thuốc
bổ

Posts: 3623
Gender: female
Re: Quốc Hận
Reply #156 - 27. Apr 2011 , 15:07
 
AI CỨU HQVNCH


Càng gần đến Ngày 30 Tháng Tư , thì càng nhớ , và những mẩu chuyện thương tâm về Ngày Này năm xưa càng dần dần được kể lại , cho dù sau 36 năm có thể trí nhớ đã phai , như màu tóc đã bạc...
Gần đây , trong cộng Đồng Người Việt tị nạn Cộng Sản rộ lên dư luận là Hải Quân Mỹ, tàu USS Kirk 1087 đã cứu Hải Quân VN trong ngày cuối của cuộc chiến
Tôi không rõ từ đâu,do bài viết của Joseph Shapiro & Sandra Bartlett , như cái tựa đề dưới đây Hay do ông Lê Quốc Tuấn từ X-Cafe chuyển ngữ sai lệch

Hải Quân Mỹ cứu tàu Việt Nam vào cuối cuộc chiến

Submitted by TongBienTap on Fri, 09/03/2010 - 10:40
Nguồn: Joseph Shapiro và Sandra Bartlett, NPR
Lê Quốc Tuấn, X-Cafe chuyển ngữ
02.09.2010


http://cuulong.9.forumer.com/index.php?showtopic=354

Hoặc giả là cho một đoạn phim được thực hiện , kể lại cuộc hành trình của Tàu Kirk trong những ngày cuối trên đường tới Subic Bay , trên đó có một số Đồng Bào VN tị nạn , mời quí vị coi đoạn phim dẫn chứng dưới đây :

[dohtml]<iframe title="YouTube video player" width="480" height="390" src="http://www.youtube.com/embed/t8I26MZ3e-4" frameborder="0" allowfullscreen></iframe>[/dohtml]

Những chuyện " Thâm Cung Bí Sử " nếu có sự bí mật giữa Hải Quân Mỹ và Hải Quân VN như thế nào thì quả thật chúng tôi những người lính Hải Quân VNCH lúc đó không được biết , nhưng trong suốt thời gian của cuộc hành trình Từ Côn Sơn tới Hải Phận Philippine , thì ngày thứ 7 trong cuộc hành trình chúng tôi mới thấy hai chiếc tàu USS , một trong hai chiếc đó là Kirk mang danh số 1087. Hai chiến hạm này đến để hướng dẫn Hạm Đội HQVNCH những thủ tục cần thiết trước khi vào Subic Bay một hải cảng của Mỹ thuê trên đất Phi như :
- Vất bỏ đạn  , súng cá nhân gom góp để trên mạn tàu và có những chiếc tiểu đỉnh ghé lại để lấy ( lý do an toàn )
- Hạ Cờ VNCH và thượng cờ Hoa Kỳ lên cột cờ chính ( theo luật hàng hải quốc tế )
Như vậy tất cả các chiến hạm HQVNCH đều tuân theo thủ tục vất bỏ các loại đạn năng như 40 ly , 76.2 , 127 ly những đạn này đều vất xuống biển trong hải phận của Philippine
Hạ Cơ thì tất cả các chiến hạm HQVNCH hẹn nhau vào đúng 8:00 H sẽ làm lễ hạ cờ ( buổi lễ này được Đồng Bào quen gọi là " Chào Cờ Lần Cuối "
Hai chiến hạm của Mỹ này khi xuất hiện có cặp vào một số chiến hạm HQVN và tăng một số thực phẩm , như món quà sơ giao
Nếu chỉ nhìn tổng quát như vậy thì chúng ta không thể nói là Hải Quân Mỹ cứu HQVNCH trong ngày cuối của cuộc chiến.....
Thử phân tích nhé :
Nếu nhân vật Richard Armitage được mật lệnh trở lại VN để cứu  , hoặc tiêu huỷ đoàn tàu khỏi rơi vào tay CS bắc Việt , thì tại sao không liên lạc với Tư Lệnh HQVNCH là Phó Đô Đốc Chung Tấn Cang , hay ít nhất cũng liên lạc với HQ Đại Tá Nguyễn Xuân Sơn lúc đó đang làm Tư Lệnh Hạm Đội mà lại liên lạc với người bạn cũ là HQ Đại Tá Đỗ Kiểm đang giữ chức vụ Tham Mưu phó BTL HQVNCH
Cho dù là dựa vào chỗ quen biết để dễ dàng làm việc....Thì trộm nghĩ vị Tư Lệnh HQVNCH cũng phải biết có hạm đội 7 của Mỹ sẵn sàng cứu chúng ta (HQVNCH), chỉ cần chúng ta thoát ra khỏi lòng sông Sài Gòn và chạy thẳng đến với hạm đội 7 đang lềnh bềnh ngoài khơi Vũng Tàu như những chiếc trực thăng của Không quân VN đã đáp xuống trong đó có cả Phó Tổng Thống Nguyễn Cao Kỳ , chứ tại sao hạm đội HQVN lại lấy điểm tập họp tại Côn Sơn (?) điểu này có thể giải thích theo hai lý do :
BTLHQVNCH đã nghĩ đến giữ lại vùng 4 và tiếp tục chiến đấu nếu có hoàn cảnh cho phép , Đây là lệnh mật sao Đại Tá Đỗ Kiểm lại tiết lộ cho người bạn Mỹ để ông ta biết mà ra lệnh cho chiến hạm USS Kirk trực chỉ Côn Sơn trong đêm tối
Nếu nói là HQ Mỹ cứu 30,000 đồng bào VN tị nạn thì e không đúng mà chúng ta có thể nói đấy là chương trình tị nạn người VN của chính quyền Ford , vì hạm đội HQVN đi qua Philippine chắc chắn không cần ai hướng dẫn , trên các chiến hạm đó có rất nhiều  sĩ quan cao cấp với những kinh nghiệm viễn dương đã từng đi qua Subic Bay nhiều lần để sửa chữa tàu....
Không biết trong những đêm của đầu tháng 5 ( may ) đó tổng thống Ford có nằm mơ thấy một con chim thật to tới từ phương Nam hay một đoàn chim thật đông bay qua đại dương , như ông Vua nước Cam Ly ( Đại hàn ) vào năm 1117 đã nằm mơ và sáng ra lệnh cho quan quân phải tiếp đãi tử tế cho ba chiến thuyền của Hoàng Tử Lý Long Tường trốn khỏi Nước Nam tránh nạn " Nồi da Xáo thịt tranh giành ngôi vua thời nhà Lý....,Và Lý Long Tường đã trở thành ông tổ Giòng Họ Lý bên Đại Hàn ngày nay 
Một điều nữa là những đồng bào VN ( The Lucky few ) được chiếc Kirk tiếp nhận Cho quá giang đến Subic Bay rồi vào nước Mỹ làm người Tị Nạn... Những thực phẩm mà chiếc Kirk nuôi ăn đó , theo qui chế của HQ Mỹ thì thực phẩm đó được tài trợ của Bộ Hải Quân Hoa Kỳ , ( những Thuỷ thủ trên các chiến hạm Hoa Kỳ được nuôi ăn miễn phí ) hoặc cũng có thể đã được tính vào ngân quỹ Tị Nạn Của Chính Quyền Ford , trong khi khoảng 30,000 người ( Dân quân cán chính ) quá giang bởi 30 chiến hạm HQVN thì đã được nuôi ăn...khá cực bởi vì gạo đó là do tiền lính đóng hằng thàng cho tiền ăn , thuỷ thủ đoàn trên các chiến hạm HQVNCH phải đóng tiền cơm như ăn cơm tháng tại khu gia binh bởi chính lương của họ , nên không dưng phải nuôi thêm hằng ngàn miệng ăn , mà đường đi không biết rõ bến thì hỏi làm sao không khổ cực , mà như vậy thì thấy rõ chiếc Kirk có phải là ân nhân của gần 30,000 đồng bào tị nạn hay chính HQVN mới là người cưu mang 30,000 người này trên đường qua Subic Bay
Sau 36 năm tị nạn , chúng ta cũng cần nhận định đâu là sự thật , ai là ân nhân để nói nên lời cám ơn cho chính xác...
Trong binh pháp có viết rằng : " Tấn công thì dễ mà rút lui mới khó " thế mà Phó Đô Đốc Chung Tấn Cang vị tư lệnh HQVNCH người đã hướng dẫn hạm đội HQ VNCH từng chiếc ra khỏi sông Sài Gòn rồi âm thầm xuôi nam tập trung tại Đảo Côn Sơn , từ đó bắt đầu ra đi , đường tị nạn , tất cả êm đẹp an toàn....Trong lịch sử có lẽ chưa có một vị tướng nào lại có thể trên đường rút quân mà bảo toàn được tài sản quốc gia ( 30 chiến hạm lớn nhỏ ) , tính mạng binh sĩ và đồng bào với con số lớn như thế ( khoảng 30,000 người )
Với những đức độ và tài năng của vị Tư Lệnh HQVNCH Phó Đô Đốc Chung Tấn Cang , tôi xin thắp một nén nhang cho hương hồn người quá cố và nguyện cầu , ông độ trì cho những người thủ thủ năm xưa , những đồng Bào mà ông đã cưu mang trên đường Tị Nạn được sớm an cư lạc nghiệp và sẽ có ngày trở lại Cố Quốc làm lễ Thượng Kỳ

Hải Đăng
Back to top
 
 
IP Logged
 
N.Trinh
Full Member
***
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 249
Re: Quốc Hận
Reply #157 - 27. Apr 2011 , 18:16
 
Nhạc Sĩ THANH TRANG : Đôi giòng về bài “Khúc hát ly hương”


Hôm lễ “Tạ ơn” ở xứ Mỹ này (bởi còn có lễ “Tạ ơn” của Canada, rơi vào ngày thứ Hai, tuần thứ hai của tháng 10 dương lịch) tôi sực nghĩ đến nguyên lai của ngày lễ “Thanksgiving” đầu tiên trên đất Mỹ vào năm 1621, khi mà theo như sử liệu phổ thông đuợc truyền tụng - tuy có tranh cãi về mức độ chính xác của nó - một số nguời di dân đầu tiên ( mệnh danh là “Pilgrims” ) từ Âu Châu, sau khi đặt chân lên một vùng đất sau này thuộc tiểu bang Massachussetts, đã cùng ngồi chung bàn với một số nguời thuộc bộ tộc “Patuxet“, một bộ tộc “da đỏ“ bản xứ, thuộc sắc dân “Wampanoag”, để tạ ơn Trên đã cho mình đến đất mới bình an ! Mà nghĩa của từ “Pilgrim” trong tiếng Anh thì để chỉ về nguời đi “hành hương”. Thời đó, một thuộc địa mới trong tay nguời Anh đuợc dựng lên ở Plymouth, thuộc Tiểu Bang Massachussetts về sau. Từ “Pilgrim” trong tiếng Anh còn có nghĩa là “nguời đi dã ngoại”, “đi xa”. Vậy thì những nguời “đi xa” - đuợc gọi là “Pilgrim” - thời đó từ Âu Châu qua đất Plymouth ở Tân Thế Giới đúng là đi “hành hương” để tìm Chúa nơi vùng đất mới vì họ bị kỳ thị về mặt tín nguỡng ở bên Anh, và tuy đã tìm đường nương thân bên xứ Hòa Lan thời đó nhưng họ quản ngại là có ở đấy lâu dài thì sẽ mất dần bản sắc gốc Anh của mình. Bởi vậy mà từ Hòa Lan họ mới tìm đường qua “Plymouth” ở Tân Thế Giới” !

Từ đấy tôi mới liên tuởng đến số hàng trăm nghìn con nguời , sau tháng Tư năm 75 ở Việt Nam, leo lên những chiếc thuyền không to gì hơn những con thuyền cứu cấp treo trên con tàu buồm lớn chở đám di dân qua Mỹ vào thời đầu thế kỷ 17 kia ! Chứ còn giá mà số người vuợt biển từ Việt Nam sau tháng Tư năm 75 đều ra đi trên những tàu buồm to cỡ đó, với dăm bảy cựu quân nhân thuộc QLVNCH có đuợc trong tay những khẩu M16 hay M18 nữa thì dễ gì bọn công an biên phòng của cộng sản hay bọn hải tặc Thái Lan đã có thể hãm hại đến ngần ấy nạn nhân đi tìm tự do ? Dễ gì con số phải bỏ mình ngoài biển khơi theo như nguời ta ước lượng là khoảng 250.000 người ( tài liệu của Cao Ủy Liên Hiệp Quốc đặc trách về chương trình Tỵ Nạn ) ?

Nhưng rồi chẳng lẽ khi không, tự dưng tự lành mà hàng triệu con nguời ( tức là kể cả số nguời thoát chết trên đuờng đi tìm tự do trên biển khơi là chính ) phải bỏ nuớc ra đi ?

Nguyên nhân của nó thì đã hàng chục , trăm nghìn tài liệu đủ các loại đuợc thực hiện quanh đề tài đó ! Tác giả bài hát ở đây không muốn liệt kê hay nhắc lại vì không biết sẽ phải bắt đầu từ đâu và ngưng lại ở đâu cho vừa !

Tác giả bài hát chỉ muốn gửi tâm tình của mình đối với những nỗi đau thương mất mát đầy bi thảm đó đến những ai còn nhớ đến chúng và có thái độ của nguời lớn thực sự là nguời lớn chứ không như đám trẻ con năm ba tuổi : Khi uất ức, bực tức, đau đớn chuyện gì vì đánh nhau, tranh dành đồ chơi của nhau thì la lối, to tiếng, khóc lóc om xòm trời đất lên một chặp, rồi sau đó lại gia nhập cuộc chơi trở lại, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra !

Tạo hóa sinh ra con nguời với một bản năng tự tồn rất hiệu nghiệm : Nếu có chuyện gì uất ức, đau buồn, căm giận thì với thời gian, thuờng ra nguời ta cũng dễ quên đi ! Ấy là một điều hay; bởi cứ uất ức, dằn vặt, căm giận hoài thì làm sao sống ?
Nhưng đồng thời thì cái mà trong tiếng Anh nguời ta gọi là “short memory” đó cũng là nỗi bất hạnh của giống nguời : Không nhớ cho thật kỹ những tội ác giống nguời gây ra cho đồng loại thì mọi việc lại cứ thế mà đuợc kéo dài hoặc tái diễn !

Chả cần phải đợi cho ông Santayana nhắc nhở điều đó cho mỗi dân tộc (1).

Thanh Trang
Nam Cali, đầu mùa Đông 2010

(1)“Những ai không nhớ được những sự việc đã qua thì trước sau gì cũng sẽ lại phải thấy những sự việc đó tái diễn” ( Trích lời của  George Santayana, triết gia người Mỹ gốc Tây Ban Nha (1863-1952) trong quyển “The Life of Reason, Volume 1, 1905 )

...


Khúc hát ly hương

nhạc và lời Thanh Trang
Tâm Hảo trình bày

http://cothommagazine.com/nhac1/ThanhTrang/KhucHatLyHuong-TT-TH.mp3

Xa đồng lúa quê hương
Xa bến sông gợn sóng
Nguời ra đi viễn phương
Theo nhau tìm đất sống

Bao nguời đi không đến
Lắm nguời đi không về
Quê nhà hay đất mới
Về trong giấc hôn mê !

Bến lạ ai trông chờ ?
Đất nào cho nương nhờ ?
Trời, nuớc, mây hững hờ
Người hồn xác bơ vơ !

Trôi dạt đến nơi đâu ?
Trên sóng cao biển sâu
Người xa thương nhớ nhau
Bao đêm ngày có thấu !

Xót xa đời ly hương
Người đi tìm lẽ sống
Có ai nào không mong
Sáng tươi ngày non sông ?

Đi mà nhớ quê xa
Mơ ngày Xuân rộn rã !



Nguồn: cothommagazine.com
Back to top
« Last Edit: 27. Apr 2011 , 23:18 by N.Trinh »  
 
IP Logged
 
Lethikinhhoang
Gold Member
*****
Offline


Cười là liều thuốc
bổ

Posts: 3623
Gender: female
Re: Quốc Hận
Reply #158 - 27. Apr 2011 , 19:41
 
LẦN CUỐI HAY KHỞI ĐẦU (?)



  ...

Nhân dịp đài VNA-TV thực hiện chương trình 'TƯỞNG NIỆM 30 THÁNG TƯ " được phát hình vào lúc 9:00pm trên băng tầng 57.3

Lại một lần nữa khơi thêm niềm bi hận trong lòng những người lính Hải Quân ,nhất là những người theo hạm đội di tản vào thời điểm 30 tháng 4 năm 75 , những người đã có mặt tham dự một buổi lễ chào cờ có một không hai trong lịch sử mà người tỵ nạn thời điểm đó quen gọi là " CHÀO CỜ LẦN CUỐI "

Theo như luật " Hàng Hải Quốc Tế , bất kỳ chiến hạm hay thương thuyền , bất kỳ mang quốc tịch của quốc gia nào , nhưng khi đã tiến vào Hải phận của quốc gia khác , thì....Phải xin phép nhập cảnh , và việc làm đầu tiên là trên cột cờ chính của tàu đó phải được hạ lá cờ của chính quốc gia mình xuống , và kéo lá cờ của quốc gia mình xin nhập cảnh lên , cờ quốc gia chính của mình được mang ra cột cờ lái.......

Bởi thế đoàn tàu của Hải Quân VNCH vào ngày 7 tháng 5 năm 1975 tức là  7 ngày sau lệnh đầu hàng của " Tổng Thống Dương Văn Minh " hạm đội HQVNCH vẫn hải hành trong trật tự tiến vào hải phận của quốc gia Philipine ...Như vậy muốn được nhập cảnh , không ngoại lệ là tị nạn , HQVNCH lúc đó cũng phải làm thủ tục ...HẠ CỜ

Chính phủ của Philipine dưới quyền của tổng thống Ferdinand Marcos , lo xa về những rắc rối ngoại giao với VN ( Cộng Sản ) sau này nên đã không bằng lòng cho đoàn tàu HQVNCH nhập cảnh ....Bởi thế  hạm đội của HQVNCH lúc bấy giờ sau khi hạ Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ xuống thì thượng cờ Hoa Kỳ lên để tiến vào Subic Bay là một căn cứ HQ của Hoa Kỳ thuê trên lãnh thổ Philipine

Một buổi lễ Chào Cờ vô tiền khoáng hậu , làm cả một vùng biển trời lồng lộng gió với bài quốc ca thống thiết được cất lên , tự phát từ miệng lưỡi của khoảng hơn 30,000 con dân VN đang có mặt trên 30 mảnh chủ quyền quốc gia Việt Nam  cuối cùng ( bởi theo định nghĩa mỗi chiến hạm là một biểu tượng chủ quyền của Quốc Gia mà họ treo cờ )

Theo như nghi thức chào cờ của VNCH thì khi nghe bài Quốc Ca cất lên , lá Cờ Vàng Được tung bay thì dù đang ở đâu , bất kỳ đang làm gì ,  cũng phải đứng nghiêm mắt hướng về lá cờ đang được kéo lên nếu thấy an toàn ....Nhưng khi hạ Cờ thì cũng gồm đầy đủ các nghi thức của Thượng Kỳ , chỉ ngoại trừ Thượng Kỳ có ca bài Quốc Ca , mà Hạ Kỳ thì không ....Thế mà hôm đó trong buổi lễ HẠ CỜ tại lãnh hải của Philipine vào ngày mùng 7 tháng 5 năm 1975 , tất cả con dân VN hiện diện đều cất tiếng ca , có thể nói tiếng ca đó vang vọng làm át cả tiếng sóng , bởi vì tiếng ca phát ra cùng với những giọt lệ lăn dài ...Kẻ viết bài này không nghĩ là có ai trong buổi lễ đó có thể cầm được nước mắt .........


HẠ CỜ !!

Hôm ấy trời mờ sương
Mây buồn vì không gió
Sao bỗng dưng như có
Trong mắt hạt bụi vương

Quê hường vừa mờ xa
Bóng cờ còn phất phới
Giơ tay chào lần cuối
Bài hát ơi sao buồn

Những giòng lệ đổ tuông
khi bóng cờ chìm xuống
Ðây bao thịt máu xương
Liệm trong khung vải buồn

Ôm trọn cờ trong tay
Lòng như ai sát muối
Sao lại là lần cuối
Mà không nói khởi đầu

Ngước nhìn trời thênh thang
Mặc cho mắt lệ tràn
Ðoàn tàu trôi lầm lũi
Buồn hơn đoàn xe tang

Nắng soi tan mờ sương
Bên đường cờ vàng rộ
Băm sáu năm rồi đó
Bao giờ về quê hương ?!

Đồng Văn

Vâng những trăn trở của Đồng Văn :

Ôm trọn cờ trong tay
Lòng như ai sát muối
Sao lại là lần cuối
Mà không nói khởi đầu

Có lẽ tới thời gian này đã được giải toả , bởi vì chúng ta đã thấy Cờ Vàng của VNCH tung bay trên các đường phố của Little Sài Gòn khu được mệnh danh là Thủ Đô Của Người Việt Tị Nạn Cộng Sản ....Cũng như hầu hết các tiểu bang Hoa Kỳ cũng đã chấp nhận lá cờ đó ....Như vậy ngày mùng 7 tháng 5 năm 1975 đâu phải là Lễ Chào Cờ Lần Cuối , mà chúng ta thấy đó là ngày khởi đầu để mang màu cờ vàng đi vào Hoa Kỳ cũng như khắp thế giới

Chúng ta có thể định nghĩa lại " nơi nào có treo cờ Vàng , thì nơi đó xác định chủ quyền Quốc Gia VNCH"

Nắng soi tan mờ sương
Bên đường cờ vàng rộ
Băm sáu năm rồi đó
Bao giờ về quê hương ?!

Chúng ta còn đang chờ đợi một ngày rất gần những trăn trở của Đồng Văn sẽ không còn nữa mà biến thành tiếng reo mừng khi cờ vàng tung bay trở lại trên vùng trời VN yêu dấu , để tái xác nhận chủ quyền Quốc Gia VNCH trên mảnh đất cong cong hình chữ "S" cũng như tất cả các hải đảo xa ,như : Hoàng sa & Trường Sa

HẢi Đăng
Back to top
 
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4031
Re: Quốc Hận
Reply #159 - 27. Apr 2011 , 21:13
 

Đại tá Hồ ngọc Cẩn - tỉnh trưởng tỉnh Chương Thiện




Tháng Tư Đen - mời đọc lời nói để đời của Đại tá Hồ Ngọc Cẩn sau đây:



Mời Quý Vị cùng đọc, lời hay, ý sâu sắc nhưng ý chí kiên cường sẽ mãi mãi lưu truyền đến ngàn năm sau:

"Nếu tôi thắng trong cuộc chiến, tôi sẽ không kết án các anh như các anh kết án tôi. Tôi cũng không làm nhục các anh như các anh làm nhục tôi. Tôi cũng không hỏi các anh câu mà các anh hỏi tôi. Tôi chiến đấu cho tự do của người dân. Tôi có công mà không có tội. Không ai có quyền kết tội tôi. Lịch sử sẽ phê phán đoán các anh là giặc đỏ hay tôi là ngụy. Các anh muốn giết tôi, cứ giết đi. Xin đừng bịt mắt. Đả đảo cộng sản. Việt Nam muôn năm".

Đại tá VNCH Hồ Ngọc Cẩn nói lời cuối cùng trước khi bị Cộng Sản hành hình.
Back to top
« Last Edit: 27. Apr 2011 , 21:16 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4031
Re: Quốc Hận
Reply #160 - 28. Apr 2011 , 14:45
 


Trung tướng Dương văn Đức


Lời giải thích của người viết:

.........Nếu không ghi lại trung thực tôi sẽ có lỗi với ông Tướng: ông đã dám viết và dám kể, mà tôi lại không dám viết và dám kể lại.

Hơn nữa, câu chuyện này chỉ có giá trị ở những chữ mà ông đã ghi trong sổ tay mà thôi.

Nếu không ghi đúng, câu chuyện sẽ mất hết cả lý thú đi, sẽ không còn là câu chuyện của Tướng Đức nữa.





Trong một buổi sinh hoạt đặc biệt của trại tù, để kỷ niệm chiến thắng Điện Biên Phủ, một Đại Tá VC, tên là Cao Nham, đã được Bộ Nội Vụ của chúng chỉ định đến trại để nói chuyện với các trại viên về chiến thắng này.


Từ sáng sớm, anh em đã phải thức dậy lo quét dọn, xếp ghế ngồi để chờ tên cán ngố này đến. Cũng như thường lệ, anh em chúng tôi, dù là ở trong trại tù, vẫn giữ quân phong quân kỷ của riêng mình, nên các Tướng lãnh được xếp ngồi trước, rồi mới tới hàng Tá, Úy . . .

Tên Nham nói chuyện văng nước miếng tùm lum, ba hoa về cái mà chúng gọi là chiến thắng ĐBP. Nham vung tay la hét:

. Chiến thắng Điện Biên Phủ là một chiến thắng thần thánh,

. Chiến thắng Điện Biên Phủ là một chiến thắng to lớn của đảng cộng sản việt nam,

. Chiến thắng Điện Biên Phủ đã đánh nhào Đế Quốc Pháp.

Trong khi quơ chân múa tay, y để ý thấy Tướng Đức có cuốn sổ tay, đã lúi húi ghi chép những lời nói của y.

Thấy vậy, y lại càng sung sướng. Vì thế, thay vì nói có hai giờ, tên này hăng tiết chó mà nói thêm cả tiếng đồng hồ nữa. Khi nói xong, theo thông lệ y tự vỗ tay, rồi trịnh trọng hỏi các anh em tù cải tạo:

“Các anh ngồi hàng đầu, chắc là cấp bậc “Tướng”, phải không?

Khi được xác nhận như vậy, hắn vừa nói vừa chỉ tay vào Tướng Đức:

“Tôi thấy có anh gì đây này, học tập tốt lắm, ghi chép cẩn thận! Có vậy mới mong được chóng về với gia đình chứ! Anh tên là gì nhỉ?

Tướng Đức vẫn ngồi, trả lời lên: “Tôi tên Đức”

Tên Nham hăng hái: “Anh đã ghi được những gì trong bài nói chuyện của tôi? Anh có thể đọc lại cho tất cả hội trường cùng nghe được hay không?”

“Ấy, không được đâu! Tôi ghi chỉ cho một mình tôi thôi! Để tôi hiểu một mình tôi thôi, không ai được biết đâu!”

Tên VC Nham nghĩ rằng, Tướng Đức còn khiêm nhường, nên thúc dục:

“Anh cứ việc đọc cho mọi người cùng nghe đi! Nếu có thiếu sót gì thì tôi bổ túc thêm cho anh, có gì đâu mà phải ngại ngùng! Đảng và nhà nước biết các anh chưa thấu triệt được những cái ưu việt của xã hội chủ nghĩa, nên không bắt lỗi gì đâu! Vì thế các anh mới phải học tập, chứ nếu các anh đã quán triệt rồi, đâu cần gì nữa! Cứ đọc cho mọi người nghe đi, tôi bảo đảm, không làm phiền gì anh đâu!

Tướng Đức nhắc lại: “Tôi đã nói tôi viết thì chỉ có một mình tôi hiểu, một mình tôi đọc mà thôi! Tôi sợ đọc lên, mỗi người lại một ý kiến, phiền lắm! Thôi, cán bộ cho tôi miễn đi!

Tên Nham đang ở lúc cao hứng, đâu dễ gì buông tha:

“Thôi, nếu anh không muốn đọc, cứ đưa đây cho tôi vậy! Tôi sẽ xem qua và đọc lại cho mọi người nghe để cùng hiểu cho rõ!

Tướng Đức nói lần cuối: “Được, tôi đồng ý đưa cho cán bộ xem. Nhưng tôi nói trước, đây là ý kiến riêng của tôi đó nha! Người khác muốn đọc, ráng mà hiểu, ráng mà chịu, đừng có đổ thừa tui”

Một tên quản giáo vội vàng chạy lại nhận cuốn sổ tay của Tướng Đức, khúm núm đưa lên cho tên Nham. Tên này hớn hở tiếp lấy, sửa soạn đọc những lời vàng ngọc của y mà Tướng Đức đã ghi.

Mọi người hồi hộp chờ đợi! Không biết Tướng Đức đã ghi những gì ở trong đó!

Tên Nham vừa mới há miệng ra định đọc, thì mặt mày y đột nhiên tái xám lại! Miệng y mở ra mà không đóng lại được nữa, cứ há hốc ra, khoe những cái răng đen thui bám đầy khói thuốc lào!

Tay y run lên, nước miếng từ trong miệng chẩy ra nhễu nhão! Mặt y đanh lại, cặp mắt quắc lên căm hờn! Y thở không ra hơi, nói không ra tiếng!

Cả hội trường nín thở theo y!

Một lúc sau, tên Nham mới bật ra được vài tiếng lắp bắp:

“Bắt . . . Bắt . . . lấy tên phản động này!

Bắt ngay lập tức!

Đánh . . . Đờ . . . Đờ . . . Đánh cho nó chết rồi đem chôn!”

Nó . . . Nó . . . dám hỗn láo với cách mạng! Nó dám chửi đảng cộng sản!

Bắt . . . Bắt! Các đồng chí đâu?

Bắt nó ngay lập tức cho tôi!”

Những tên vệ binh đứng gác chung quanh vội vàng chạy lại chỗ Tướng Đức, chĩa súng vào ông, lên đạn rốp rốp, làm như chúng bắn ông ngay lập tức.

Tướng Đức vẫn ngồi yên, bình tĩnh trả lời tên Nham:

“Đánh chết rồi . . . đem ra . . . ăn thịt thì mới đáng nói!

Chứ đánh chết rồi đem chôn thì có gì là lạ đâu!

Tôi đã nói trước cho cán bộ rồi, tôi viết thì chỉ mình tôi đọc thôi, ai muốn đọc thì nấy ráng chịu!

Cán bộ cứ muốn đọc thì tôi đưa! Sao cán bộ còn bắt lỗi tôi làm chi?”

Tên Nham lại một lần nữa phùng mang trợn mắt, lắp bắp nói chẳng nên lời!

Y ta cứ đứng đó, mặt mày tím bầm lại, mắt trợn trắng lên mà nhìn Tướng Đức, như muốn ăn tươi nuốt sống ông ta vậy.

Trung Tướng Nguyễn Vĩnh Nghi, với tư cách là Trưởng Phòng tù cải tạo, đã vội vã đứng lên xin cho Tướng Đức:

“Xin cán bộ bỏ qua cho, không nên chấp nhất những ghi chú của anh Đức làm gì, anh bị . . . MÁT đấy mà, trong trại ai cũng biết cả!”

Tên Nham gằn giọng hỏi lại:

“Mát là cái gì?”

“Mát tức là . . . điên, là khùng đó mà! Hồi xưa, anh Đức đã chứi cả Tổng Thống Thiệu, Phó Tồng Thống Kỳ nữa đó! Ông Thiệu cũng đã giận dữ đòi bỏ tù anh Đức. Nhưng khi biết anh ta bị khùng, nên lại tha!

Xin cản bộ cứ hỏi tất cả anh em ở đây thì biết!”

Thế là cả trại nhao nhao lên, ai cũng nói:

“Anh Đức . . . Mát đấy mà, cán bộ chấp làm chi!”

Tên Nham thấy cả trại đồng lên tiếng, cho rằng Tướng Đức . . . khùng, không lẽ y còn chấp nhất làm chi! Một người khùng, dù có chửi đảng cộng sản, cũng không có gì đáng nói. Nếu cho Tướng Đức là tỉnh, lời ông ta chửi sẽ bay đi khắp các trại tù khác, còn nguy hiểm gấp mấy!

Suy tính một hồi, hắn . . . dịu giọng:

“Thôi, nếu các anh nói anh Đức này khùng điên, thì tôi cũng chẳng chấp nhất anh ấy làm gì! Các anh đem anh ta về trại, trị bệnh cho anh ta chóng khỏi, để mà học tập cho tốt!”

Rồi y chậm rãi xé nhó cuốn sổ tay của Tướng Đức đi.

Thế là buổi lễ kỷ niệm chiến thắng ĐBP của bọn vc bế mạc không kèn không trống!

Mấy ngày hôm sau, nhân một dịp đi làm lao động, vào lúc nghỉ trưa, anh em đã tụ họp chung quanh Tướng Đức để hỏi là, ông đã viết cái gì trong cuốn sổ tay, mà làm cho tên việt cộng tức giận tột cùng như vậy?

Tướng Đức chậm rãi trả lời:

Mấy em có nhớ cái thằng VC đó nó nói gì không?

Nó nói: “Chiến thắng Điện Biên Phủ là một chiến thắng thần thánh”, goa (Qua) móc sổ ra ghi:

“CON... C "

Rồi đóng sổ lại.

Tới khi nó nói tiếp: “Chiến thắng Điện Biên Phủ là một chiến thắng vĩ đại của đảng Cộng Sản VN” goa lại móc sổ ra ghi:

“CON C..."

Rồi lại xếp sổ lại.

Rồi nó lại nói: “Chiến thắng Điện Biên Phủ đã đánh nhào Đế Quốc Pháp”, goa lại móc sổ ra ghi:

“CON C..."

Rồi lại đóng sổ lại.

Nó muốn đọc, goa đã nói trước rồi, không nên đọc, goa chỉ viết cho goa đọc mà thôi. Nhưng nó cứ muốn đọc, thì ráng mà chịu, bắt lỗi goa đâu có được!”


Tất cả anh em có mặt lúc đó đều cười nghiêng cười ngửa vì những ghi chú mà Tướng Đức đã ghi trong sổ tay của ông.

Hèn chi khi tên Nham há miệng ra định đọc những giòng chữ này thì bị mắc quai. Hắn ta đã tức tối xám mày xám mặt lại mà không biết làm gì!

Cả bọn đã cười như chưa bao giờ được cười, không cần biết lúc đó đang đứng ở đâu? Và có ai rình mò gì hay không?

Ai cũng muốn nói ra, viết ra câu trả lời giống như Tướng Đực đã trả lởi, nhưng đã không dám nói, không dám làm.

Chỉ cỏ Tướng Đức mới dám nói, dám viết!

Một người trong bọn lại hỏi thêm:

“Trung Tướng không sợ nó trả thù, nó . . . giết Trung Tướng hay sao?”

Tướng Đức đã khẳng khái trả lời, không có vẻ mát chút nào hết:

“SINH VI TƯỚNG, TỬ VI THẦN!”

Khi còn sống thì goa làm Tướng, có chết đi thì goa cũng thành Thần, sợ chi cái tụi gủy (quỷ) này!”

Hồi còn cầm quân đánh VC, goa cứ đem quân đi gọm tụi nó lại một chỗ, rồi kêu pháo binh bắn tụi nó tan nát ra! Trận nào không gom được tụi nó, goa kéo lính về nghĩ khoẻ, chẳng chết người nào hết! Chỉ tiếc rằng hồi đó goa gom tụi nó hổng hết, để nay mới bị như dzầy!

Hào hùng thay lời nói của Tướng Dương Văn Đức!

Trong chốn tù tội, có những ai dám viết ra những giòng chữ ngạo mạn, chửi bọn VC như Tướng Đức đã làm?

Tính mạng đang ở trong tay bọn VC khát máu, đã có bao nhiêu người đã ngang nhiên trả lời bọn VC, như Tướng Đức đã trả lời bọn chúng?

Tôi nghe xong câu chuyện, cho rằng Tướng Đức xứng đáng được duyệt xét và chấp nhận là . . . “Đã phục vụ Tổ Quốc Việt Nam Cộng Hoà”

Tiếc rằng Tướng Đức đã không có dịp qua định cư tại Úc.

Bọn VC không dám giết Tướng Đức ở trại tù cải tạo của bọn cộng sản, chúng đã thả ông ra và tìm cách giết ông một cách lén lút, rất là hèn hạ. Chúng đã đã cho người đi rình mò và đánh chết ông, dìm xác ông ở dưới cầu Hàng Xanh.
Back to top
« Last Edit: 28. Apr 2011 , 14:49 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
TuyetNgo
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 508
Re: Quốc Hận
Reply #161 - 29. Apr 2011 , 08:50
 
 
 QUỐC HẬN 30 THÁNG 4 -Đem đại nghĩa để thắng hung tàn Lấy chí nhân mà thay cường bạo.

 ...
...

TỔ QUỐC
DANH DỰ
TRÁCH NHIỆM


Để tưởng nhớ những anh hùng hữu danh, vô danh, đã cao cả hy sinh cho Chính Nghĩa Quốc Gia,
trong suốt cuộc chiến chống Cộng Sản khởi từ mốc 1945.


...

Đem đại nghĩa để thắng
hung tàn.

Lấy chí nhân mà thay
cường bạo
.





...
...

TRUNG TÁ NGUYỄN VĂN LONG


...

ĐẠI TÁ HỒ NGỌC CẨN


...

...

...

...
...

Thiếu Tướng NGUYỄN KHOA NAM

Thiếu Tướng PHẠM VĂN PHÚ

Thiếu Tướng LÊ VĂN HƯNG

Chuẩn Tướng TRẦN VĂN HAI

Chuẩn Tướng LÊ NGUYỄN VỸ

Đại Tá HỒ NGỌC CẨN

Trung Tá NGUYỄN VĂN LONG

Thiếu Tá TRẦN ĐÌNH TỰ

Thượng Sĩ NGUYỄN NGỌC ÁNH

Trung Sĩ VŨ TIẾN QUANG

Thiếu Úy K.Q. NGUYỄN THANH QUAN




Chínhnghĩa khác gian tà

- Long Điền -

Nhân ngày kỷ niệm Quốc Hận 35 năm có nhiều bạn trẻ đặt ra các câu hỏi: Đấu tranh mà không căm thù thì đấu tranh làm chi, đấu tranh mà không bạo động thì quỳ gối mà xin à?

Xin thưa cốt lõi của vấn đề là phương cách đấu tranh và kết quả sau cùng của cuộc tranh đấu.

1- Có người bảo tôi: trong đấu tranh phải khai thác lòng căm thù. Lịch sử đã chứng minh Hồ nhờ sử dụng lòng căm thù của toàn dân trước bọn giặc Pháp nên đã giành được thắng lợi chống thực dân Pháp 1945. Các anh đấu tranh mà từ hải ngọai lẫn quốc nội không tạo căm thù nên 35 năm rồi vẫn chưa thành công, đó là thực tế chứng minh.

Tôi đáp: Chính nghĩa khác với gian tà là ở chỗ đó! Đồng ý là sử dụng lòng căm thù có thể động viên lập tức sức mạnh toàn dân chống kẻ nội thù, nhưng đó là thủ đoạn bá đạo. Vì khi đã căm thù, người dân không còn sáng suốt để nhận đâu là chíng nghĩa và đâu là gian tà. Vì dùng chủ nghĩa Cộng Sản để chống bọn thực dân tàn ác, tức là dùng cái ác để trị cái ác hay là dùng kẻ cướp để trị bọn cướp.

Bời vì sau khi dẹp được thực dân thì dân ta lại khổ đau hơn, bị mất tự do hơn thời Pháp thuộc! Lịch sử đã chứng minh dân ta vì căm thù giặc Pháp tột độ nên đã lầm lẫn theo bọn cộng sản tam vô (vô gia đình, vô tổ quốc, vô tôn giáo) làm cho đất nước đảo điên, đuổi giặc cửa trước rước hoạ sau lưng! Kể từ khi có chủ nghĩa ngoại lai là Cộng Sản Quốc Tế (CSQT) vào Việt Nam làm cho dân mình khổ sở suốt 80 năm qua (từ 3 tháng2 năm 1930 ngày đảng CS vào Việt Nam đến 2010).

Đồng ý là giặc Pháp là kẻ xâm lược thì phải đánh đuổi, nhưng phải bình tâm mà chọn lựa phương pháp đấu tranh, chọn chủ trương vì Quốc Gia, Dân Tộc như các nhà ái quốc Phan Chu Trinh, Phan Bội Châu, Nguyễn Thái Học thì dân mình đâu có khổ sở dai dẳng suốt tám chục năm qua. Chẳng qua Hồ đã lợi dụng lòng yêu nước của dân mình, khai thác sự căm thù giặc Pháp để che dấu ý đồ Quốc Tế Vô Sản của ông ta [1] (vì Hồ Chí Minh đã làm tay sai cho CSQT kể từ 1921).

Ông Hồ và đảng CSVN đấu tranh hoàn toàn không vì quyền lợi của Dân Tộc Việt Nam, vì ước vọng thiết thực của Tổ Quốc là cởi bỏ ách thực dân, sống trong Hoà Bình, Thịnh Vượng, Dân Chủ, Công Bằng và Nhân Ái. Trong khi đó chủ trương của CSQT do Hồ chỉ đạo chỉ mong thực hiện các ý đồ nhuộm đỏ các nước trên thế giới, đấu tranh bạo lực chuyên chính, gây căm thù giai cấp giửa người dân với nhau, luôn đặt lý tưởng tiêu diệt giai cấp tư bản để phục vụ cho Vô Sản toàn thế giới. Chuyện giải phóng đất nước khỏi ách thực dân Pháp chỉ là chuyện phụ, còn việc gây thế lực, kết nạp đảng viên CSVN là chính, quyền lợi của đảng CSQT là chính, do đó CSVN đã sát hại hàng triệu người ái quốc Việt Nam mà không chịu theo chủ nghĩa Cộng Sản [2]. Bằng những mỹ từ, bằng những lời đường mật, ông che dấu cái chủ nghĩa ngoại lai kia mà ông trót theo để đánh lừa Dân Tộc[3].

2- Cũng có người bảo rằng: "Chính quyền hiện nay, mang danh là Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghiã Việt Nam nhưng thực chất họ không còn là Cộng Sản nhưng họ chính là bọn tư bản rừng rú, muốn lật đổ chúng chỉ có bạo loạn thì mới thành công nhanh chóng.

Xin thưa: Chúng ta đấu tranh cho Độc Lập,Dân Chủ,Tự Do bằng Hoà Bình, Bất Bạo Động chớ không phải bằng cổ vũ bạo động, gây chiến tranh, gây chia rẽ, gây hận thù như Hồ Chí Minh và đảng CSVN đã làm. Vì thế chúng ta không hô hào căm thù mà vạch ra cho toàn dân thấy sự độc hại của chủ nghĩa Cộng sản, sự bất tài, tham nhũng thối nát của đảng cầm quyền hiện tại để toàn dân nổi lên lật đổ chế độ đó chứ không hô hào chiến tranh, bạo loạn, làm cho đất nước điêu linh như người Cộng Sản đã từng làm!

Đành rằng phương pháp Bất Bạo Động có chậm chạp, nhưng đó là phương cách thành công nhất và an toàn nhất, tránh khổ đau, xáo trộn cho Dân Tộc cho Đất Nước. Là những người đấu tranh cho nguyện vọng thiết thực của toàn thể đồng bào chúng ta không thể đốt giai đoạn, nóng vội mà làm cho đất nước tụt hậu như người Cộng sản đã từng làm.

3- Có người thắc mắc ai sẽ dẫn dắt cuộc đấu tranh và cuộc Cách Mạng sẽ đến lúc nào?

Xin thưa: Khi mà toàn dân ý thức được rằng không thể để cho bọn bất lương đè đầu cỡi cổ dân mình thêm nữa, không thể để cho dân mình bị khinh rẻ qua nạn buôn người, mãi dâm trá hình nữa, không thể để bọn côn đồ cai trị công khai cướp đoạt trắng trợn tài sản của người dân nữa, kkhông thể để cho bọn cầm quyền ngang nhiên cúi đầu dâng đất, dâng biển cho ngoại bang thì chừng ấy không cần đảng phái nào, không cần thế lực ngoại bang nào mà sẽ là Cuộc Tổng Nổi Dậy của Toàn Dân như các nước Đông Âu đã từng làm trong thập niên 90 vừa qua.[4] Các cuộc "Cách Mạng" ở Đông Âu là có chính nghĩa, vì không có chiến tranh, không có bạo loạn còn cuộc "Cướp chính quyền"của ông Hồ và đảng CSVN làm là phi nghiã, là gian tà vì đã giết hại gần 5 triệu sinh mạng Việt Nam và sau khi thành công CSVN đã đi ngược lại nguyện vọng của toàn dân.[5]

4- Có người lại hỏi: Các anh chị đấu tranh chừng nào mới chấm dứt?
Xin thưa: Trong cuộc sống ở các nước trên toàn thế giới, con người muốn tiến bộ thì phải có đấu tranh trong ôn hoà. Trong đấu tranh, thì phải đấu tranh triệt để, để đạt được mục tiêu cuối cùng là Độc Lập, Tự Do, Dân Chủ thật sự. Nếu vì lý do nào đó, một chế độ mới vẫn chưa đạt được ước vọng của toàn dân thì chế độ đó, chính phủ đó phải được thay thế bằng một cuộc "trưng cầu Dân Ý" trong "Hiến Pháp Mới" quy định rõ ràng chứ không thể có một chính thể áp đặt, một chính phủ trường tồn dù bất tài, bất lực và bất công như chính phủ Cộng Sản đã làm từ năm 1945 vì họ vẫn chưa đạt được nguyện vọng sau cùng của toàn dân mong mỏi. Vì thế nên còn đấu tranh.

"Sự khác nhau giữa chính nghĩa và gian tà là cách làm và kết quả cụ thể chớ không phải là lời hứa cuội và bắt mọi người phải theo!"

Còn tiếp ...
Back to top
 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: Quốc Hận
Reply #162 - 29. Apr 2011 , 21:43
 
San Francisco, 24-4-2011 Biểu tình Quốc Hận 30/4 và tiếp nhận Nghị quyết ACR-40

www.vietvungvinh.com

...

Sáng ngày 24 tháng 4 năm 2011, các Hội Đoàn ở Miền Bắc California đã tập trung tại trước Lãnh sự quán CSVN số 1700 California Street, thành phố San Francisco để tưởng niệm ngày Quốc Hận 30 tháng Tư, để bày tỏ sự kiên trì và quyết tâm của người Việt khắp nơi, tố cáo trước công luận thế giới, về chế độ độc tài, tham nhũng thối nát của Cộng Sản Việt Nam.

Đặc biệt tại đây đã được tiếp nhận Nghị Quyết ACR - 40, Nghị Quyết Tháng Tư Đen vừa được thông qua ngày 4 tháng 4 từ Quốc Hội Tiểu Bang California, do phó chủ tịch Quốc Hội tiểu bang California trao tặng trước lãnh sự quán CSVN tại San Francisco.



Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: Quốc Hận
Reply #163 - 29. Apr 2011 , 23:45
 


Tôi Đã Thức Tỉnh - Lê Nguyễn Huy Trần


Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: Quốc Hận
Reply #164 - 30. Apr 2011 , 00:05
 

Hậu quả của ngày 30 tháng Tư?



...

Ngô Nhân Dụng


Từ thế kỷ 18, trong nhân loại người ta đã biết một điều này: Quyền hành tuyệt đối sinh nhũng lạm tuyệt đối. Cho nên phải phân tản quyền hành cho nhiều bộ phận. Thuyết “Phân Quyền” ra đời, được áp dụng thử, ở Mỹ châu và Âu châu. Thế kỷ 19, ở Á Đông người Nhật đã bắt đầu thử, đến ngày nay vẫn còn. Năm 1911 người Trung Hoa cũng định thử nhưng không thành.

Tại sao phải phân quyền? Vì không thể đặt lòng tin 100% vào những người nắm giữ 100% quyền hành!

Nhưng trong lịch sử từ xưa nhiều người vẫn nắm quyền tuyệt đối. Những ai chiếm được quyền rồi thì không muốn chia sẻ với người khác. Lý do vì khi loài người sống với nhau phải có người lo việc chung, gọi là cai trị, như Khổng Tử nói: Nếu không sống với loài người thì ta ở với ai? Khi chúng ta sống với nhau trong xã hội, thế nào cũng phải chia nhau sử dụng các tài nguyên chung. Những người cùng đánh cá bắt tôm trong một cái hồ, một vùng biển; những người cùng sử dụng một con sông để tưới ruộng; hay cùng chăn cừu trên một đồng cỏ. Lợi ích riêng sẽ xung khắc với công ích. Nếu để yên, ai cũng chỉ lo phần lợi cho mình thì tài nguyên chung có thể bị hao mòn, có khi cạn mất. Như khi ngư phủ bắt những cá sơ sinh không chờ chúng lớn lên; hay ai cũng chỉ lo tưới đẫm ruộng của mình; hay cho cừu ăn bừa không cần biết bao giờ cỏ mọc lại. Mọi người sống ích kỷ khi không ai tin người khác sẽ tôn trọng công ích, và biết là người khác cũng nghi ngờ mình y như vậy. Như trong chuyện ngụ ngôn hai người tù, ai cũng thấy “phản” vẫn hơn là cộng tác. Cách sống hợp lý nhất là theo Định lý Tào Tháo: Thà mình phụ người còn hơn để người phụ mình! Kết quả là tất cả mọi người cùng thiệt hại.

Vì vậy, như nhà triết học Hobbes nghĩ, loài người tự thấy xã hội cần phải có những đấng Minh Quân. Minh Quân sẽ đóng vai trọng tài buộc mọi người tôn trọng luật chơi chung, bảo đảm ai nấy theo luật lệ, đặt công ích trên lợi ích riêng.

Nhưng ông Minh Quân đó, chính ông ta cũng là một người tham dự trong cuộc chơi chung. Ông ấy cũng có thể “phản.” Lấy gì bảo đảm ông ấy thực sự lo cho công ích? Có thể đoán chắc là ông Minh Quân này sẽ theo Giải pháp Tào Tháo. Vì ông là người đặt ra luật, thi hành luật. Khi thấy có luật chơi nào bất lợi cho mình, cho gia đình mình (hay đảng viên của mình) ông sẽ thay đổi luật! Thà rằng mình phụ luật còn hơn để luật nó phụ mình! Cho nên, tính đến cùng thì nếu muốn xã hội an toàn phải đặt ra những điều luật ràng buộc cả ông vua lẫn người dân. Như các nhà quý tộc ở Anh quốc đã áp lực bắt Vua John ký kết bản Đại Hiến Chương (Magna Carta) năm 1215, trong đó ông vua hứa sẽ tôn trọng một số quyền tự do của người dân (trừ những người nô lệ). Nghĩa là, lần đầu tiên, một cách chính thức, quyền hành của ông vua bị giới hạn vì lợi ích của người dân.

Do tấm gương đó, người ta bắt đầu nhìn cả cuộc sống trong xã hội có thể coi như có một bản hợp đồng, dù không viết ra. Khái niệm Hợp đồng Xã hội trở thành phổ biến cùng thời gian với sự phát triển của thương mại. Xã hội nào cũng sống trong một bản hợp đồng, dù có được chính thức ký kết hay không.

Khái niệm Hợp đồng khiến người ta nhìn các “luật chơi” theo cách mới. Ký hợp đồng tức là mọi bên ký kết đều có trách nhiệm với nhau, không ai chỉ có nắm quyền mà không trách nhiệm. Tại sao có nhà nước? Vì xã hội đã ký hợp đồng “thuê mướn” họ làm một số dịch vụ, để bảo vệ công ích. Có cách nào bảo đảm Ông Nhà nước không theo Giải pháp Tào Tháo? Phải phân tản quyền hành, để định chế này kiểm soát và cân bằng với định chế kia. Phải phân biệt nhà nước với xã hội, gồm các công dân tự do. Nhà nước lo những việc được giao phó trong bản hợp đồng, không ra ngoài giới hạn đó. Xã hội Công dân có cuộc sống riêng mà nhà nước không cần, không nên can thiệp.

Chính nhờ những định chế dân chủ như thế mà xã hội loài người có thể tạo được niềm tin, gia tăng “tài nguyên tinh thần” chung. Xã hội ổn định. Kinh tế phát triển. Đều nhờ những quy tắc sống chung phân quyền và phân biệt xã hội công dân với nhà nước.

Trong thế kỷ 20, người Việt Nam chúng ta cũng bắt đầu cuộc tranh luận để lựa chọn một bản hợp đồng xã hội. Và ngày 30 tháng Tư năm 1975 đánh dấu một khúc quanh quan trọng. Sau năm 1975 toàn thể nước Việt Nam bắt đầu sống dưới cùng một thể chế chính trị, không còn chia ra hai miền, hai chế độ riêng nữa. Hồi đó trên thế giới có nhiều nước đã bị chia đôi để thí nghiệm hai thể chế khác nhau như vậy: Nước Đức, Hàn Quốc, cả Trung Quốc với Đài Loan cũng vậy. Cho tới năm 1975, tại các nước đó mỗi vùng cứ tiếp tục thí nghiệm sống trong thể chế của mình. Chỉ có Việt Nam, vào năm 1975, cả nước đã được thu vào một mối, áp dụng cùng một chế độ toàn trị: Mọi quyền hành thu vào tay một đảng, đảng đó “lãnh đạo nhà nước và xã hội.” Biên giới phân biệt xã hội và nhà nước bị xóa bỏ,. Mà bên trong guồng máy nhà nước thì ba quyền lập pháp, hành pháp, tư pháp cũng nhập một,. Rồi cả đến “quyền thứ tư” là quyền phê phán của báo chí, dư luận, đáng lẽ thuộc xã hội công dân, cũng được đảng cầm quyền “lãnh đạo” nốt!

Đó là một cuộc thay đổi triệt để về hình thái tổ chức cuộc sống chung ở miền Nam nước ta. Đối với mỗi cá nhân, cuộc sống đảo lộn hoàn toàn. Nhưngtrên toàn cảnh, khi nhìn lại lịch sử thì chúng ta thấy, cuộc thay đổi đã được chuẩn bị từ lâu. Từ hồi 1930. Có thể nói từ thời 1917! Cuộc thay đổi này theo đúng lớp lang, trật tự, theo đúng bài bản đã được trù tính trước, chỉ các nạn nhân mới thấy là nó hỗn độn, kinh hoàng thôi.

Cuộc chiến tranh mà đảng Cộng sản Việt Nam gây ra từ năm 1959 chỉ nhắm thực hiện mục đích mà Hồ Chí Minh đã theo đuổi từ năm 1920, là đưa nước Việt Nam gia nhập phong trào quốc tế cộng sản. Ông coi là một vinh dự khi được dẫn đường cho dân tộc Việt Nam bước theo đúng chiều hướng lịch sử, con đường mà ông được “giác ngộ” từ các vị thầy như Marx, Lenin, Stalin, và Mao Trạch Đông. Ông Hồ nói rất rõ ràng: Đó là một lý tưởng, một niềm tự hào của cuộc đời ông cho đến khi nhắm mắt. Trong cuộc tranh chấp toàn thế giới giữa hai phe tư bản và cộng sản, Hồ Chí Minh đã chọn đứng hẳn về một phía, dù bắt người Việt phải tùy thuộc người Trung Hoa. Ông đã từng nói rằng chiến tranh có kéo dài bao nhiêu năm cũng được, miễn là hoàn tất được mục tiêu chính trị này. Trước khi chết, ông còn nhắc nhở mọi đảng viên phải tiếp tục công cuộc lâu dài đó. Tất nhiên, công tác lớn này hao tổn xương máu của người Việt Nam. Nhưng ai đã nhiệt thành tin tưởng vào một chủ nghĩa, giống như tín đồ một tôn giáo, nghĩ mình đang nắm được chân lý trong tay, mắt đã nhìn thấu lịch sử cả nhân loại, quá khứ và tương lai, thì mạng sống người khác không còn đáng kể nữa. Ông Osama bin Laden bây giờ cũng đang nghĩ như vậy. Chính ông Mao Trạch Đông cũng nói thế: Nếu có chiến tranh nguyên tử làm chết một nửa dân Tầu thì sau đó Trung Quốc vẫn đông dân nhất (250 triệu người), họ sẽ lãnh đạo thế giới hoàn tất cuộc cách mạng cộng sản chủ nghĩa!

Khi nhìn ngày 30 tháng Tư trong toàn cảnh, trong chiều dài lịch sử như trên, các thế hệ tương lai sẽ thấy, biến cố chính trị quan trọng nhất sau ngày 30 tháng Tư, là cuộc sống người dân Việt ở miền Nam đã được sắp xếp lại, toàn diện và triệt để. Mỗi người dân ở miền Nam đều thấy cuộc đời đảo lộn; nhưng nếu nhìn chung tất cả xã hội miền Nam, thì cuộc đảo lộn này là kết quả của những tính toán đã được vạch sẵn từ hơn nửa thế kỷ trước! Giống như một vở kịch đã được các ông Lenin, Stalin, Mao góp công biên soạn, đã được trình diễn rất nhiều lần bằng các ngôn ngữ khác nhau: Tiếng Nga, tiếng Ukraina, tiếng Tiệp, tiếng Quan thoại hoặc Quảng Đông, tiếng Cao Ly hay Mông Cổ, vân vân. Bản tiếng Việt đã được đem ra diễn ở miền Bắc từ năm 1951, đó là năm tái lập Đảng Cộng sản dưới tên Đảng Lao Động. Năm đó, bao nhiêu thanh niên Việt Nam đang đổ máu, hy sinh mạng sống để đánh đuổi quân Pháp, tất cả chỉ vì lòng yêu nước. Nhưng trong lễ khai mạc đại hội lập Đảng Lao Động, Hồ Chí Minh lại nói rằng các chiến sĩ đó sẵn sàng hy sinh vì họ đã giác ngộ chủ nghĩa cộng sản! Nói như thế mới đúng kịch bản do ông Stalin soạn!

Năm 1975 vở tuồng Chủ nghĩa Xã hội được đem vào miền Nam trình diễn. Ông Hồ không được chứng kiến cảnh đó vì đã đi theo các ông Marx, Lenin (chính là lời ông viết trong di chúc). Nhưng kịch bản của ông không thay đổi. Có thể nói, ông Hồ vẫn có mặt ngày 30 tháng Tư, vì trật tự xã hội mới được áp dụng sau đó hoàn toàn do ông đưa từ bên Nga, bên Tầu về. Mục đích của ông là xếp đặt lại cách sống chung của tập thể người Việt Nam đã được thực hiện.

Đối với người dân miền Nam, sau 30 tháng Tư là một thế giới đảo lộn. Đối với ông Hồ và các đệ tử của ông, đó là một thế giới “bắt đầu có trật tự.” Nước Việt Nam sẽ theo đúng nền nếp, sẽ vào trong khuôn khổ rõ ràng, giấc mơ của ông Hồ đã thành sự thật. Đó là biến cố chính trị quan trọng nhất. Những hiện tượng như Ngăn sông cấm chợ, Tịch thu sách, Tẩy não trẻ em, Đánh tư sản, Tù cải tạo, vân vân, chỉ là những xen nhỏ trong vở kịch lớn, trong ước vọng suốt đời của Hồ Chí Minh.

Bây giờ thì chúng ta đã biết kết quả. Kịch bản của Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông là một thảm họa của loài người trong thế kỷ 20. Sự thất bại của chế độ cộng sản không phải chỉ vì họ không biết sử dụng kinh tế thị trường. Thất bại chính là họ tổ chức một xã hội tập trung quyền hành quá độ, hơn cả vua chúa đời trước. Giống như thời quân chủ chuyên chế, họ chỉ thay thế ông vua bằng ông tổng bí thư, chủ tịch, hay một “ủy ban.” Kinh tế hoạch định, văn hóa chỉ huy, chế độ hộ khẩu, tem phiếu để kiểm soát dân; tất cả những thứ đó chỉ là hệ luận của việc tập trung quyền hành chính trị.

Nói cho cùng thì mọi thể chế chính trị chỉ là những lựa chọn tổ chức cuộc sống chung giữa mọi người, sao cho đạt được ích lợi chung cao nhất. Đặt một vị minh quân, một chủ tịch, hay một ủy ban lên nắm quyền, thì cũng không khác gì nhau. Tức là đánh cá rằng các ông vua, ông chủ tịch, tổng bí thư, sẽ là những vị minh quân. Họ sẽ lo cho chính họ nhưng cũng lo cho dân chúng. Nhưng nếu chẳng may họ chỉ là hôn quân thì cả nước bị kẹt cứng! Ngược lại, một xã hội chọn thể chế tự do dân chủ thì cũng như mua bảo hiểm: Quyền hành của người cai trị sẽ bị giới hạn. Người dân có quyền thay đổi những người nắm quyền, qua lá phiếu! Có ai muốn đánh cá để một ông Mao Trạch Đông làm chủ tịch nước mình trong một phần tư thế kỷ hay không? Cứ đánh cá, chỉ tốn mất 20, 30 triệu mạng người thôi!

Ngày 30 tháng Tư năm 1975 đã thay đổi cách tổ chức cuộc sống ở miền Nam Việt Nam, theo một bản mẫu đã thí nghiệm (và đã sinh nhiều biến chứng kinh khủng) ở miền Bắc. Sau năm đó người miền Nam cũng nhiễm những thói quen mà dân miền Bắc đã tập được dưới chế độ cộng sản: Cha mẹ dậy con ra đường phải biết nói dối để mà sống. Học trò không tin điều thầy dậy, mà thầy cũng biết học trò không tin mình; nhưng cả hai bên đều giả bộ, nói là mình tin ghê gớm. Công nhân giả bộ làm việc, và nhà nước giả bộ trả lương. Tài nguyên tinh thần hao mòn, biết bao giờ mới nuôi lại được?

Trong thế kỷ 20, dân tộc Việt Nam đứng trước một ngã ba. Hồ Chí Minh đã đưa mọi người đi theo một con đường thật tai hại. Trong thế kỷ 21 này, chắc chắn người Việt Nam sẽ chọn con đường khác, con đường tự do dân chủ của loài người văn minh. Chắc chắn như vậy.

Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 9 10 11 12 13 ... 16
Send Topic In ra