Truyện Ngụ Ngôn: Cái Bẫy Chuột
(Sáng Tác NV Hà)
Ngày xửa ngày xưa, có một con chuột nhắt sống trong nhà của một bác nông phu ở một làng quê nọ. Ở ngoài nhà bác nông phu có một con gà, một con heo và một con bò. Ba con thú này sống trong cánh đồng chung quanh đó.
Con chuột ở một mình trong một lỗ nhỏ trong góc tường nhà, gần vựa lúa.
Một hôm, từ trong lỗ nhìn ra, chuột nhắt thấy bác nông phu đem một chiếc bẫy chuột bằng sắt trông thật khủng khiếp để trước lỗ chuột ra vào.
Chuột nhắt sợ quá, chờ lúc vắng người, chạy tông ra ngoài đồng để tìm bạn cầu cứu.
Thời may gặp con gà mái đang ung dung mỗ lúa ngoài đồng.
Chuột nhắt gọi lên khẩn khoảng:
"Chị Dậu ơi, chị Dậu ơi! Bác nông phu đang gài bẫy chuột trong nhà trông khiếp đảm quá. Làm sao bây giờ chị, cứu em với, cứu em với!"
Con gà vẫn ung dung mỗ lúa, bỏ đi và còn quay lại nói:
"Chuột nhắt ơi, tội nghiệp mày rồi ai tội nghiệp tao? Thôi, mày lo chuyện mày, tao lo chuyện tao, đừng quấy rầy tao nữa, để tao yên!"
Nói rồi, gà mái bỏ đi mất. Chuột nhắt buồn quá đi lững thững tìm dáo dác xem có ai khác giúp, bỗng gặp con heo đang nằm tắm trong vũng bùn gần đó. Chuột nhắt mừng quá, chạy ồ tới và lập lại lời cầu cứu với con heo.
"Chú Hợi ơi, chú Hợi ơi, bác nông phu đang lập bẫy chuột, làm sao bây giờ chú Hợi. Cứu em với, cứu em với!"
Con heo vẫn dửng dưng vừa tắm bùn vừa trả lời:
"Thôi đi chuột nhắt ơi, mày có chuyện lo của mày, tao có nỗi ưu tư riêng của tao, cút đi chỗ khác để tao tắm!"
Chuột nhắt buồn quá, không biết phải làm sao thì thời may gặp con bò đang thong thả ăn cỏ dưới tàng cây. Chuột nhắt ba chân bốn cẳng chạy tới cầu khẩn:
"Bác bò ơi, bác bò ơi! bác nông phu đang lập bẫy chuột trong nhà ghê rợn quá. Bác có cách gì để cứu con với, cứu con với!"
Con bò vẫn thong thả nhai cỏ, chỉ nói vài câu an ủi cho qua chuyện:
"Chuột nhắt à, bác lo cho phần bác còn không xong, còn hơi sức đâu mà lo cho cháu được! Thôi để bác yên, chúc cháu may mắn!"
Nói rồi con bò quay lưng lại, tiếp tục ăn cỏ, để chuột nhắt buồn khóc đứng xo ro một mình rồi tủi thân trở vào hang chuột trong nhà để trốn.
Tối hôm đó, một con rắn từ ngoài đồng trườn vào trong nhà bác nông phu để kiếm ăn. Nó lướt đi nhanh quá nên khi đi gần đến vựa lúa, đuôi rắn chạm vào bẫy chuột làm bẫy chuột bung ra kẹp cứng vào đuôi rắn..
Con rắn đau quá dẫy dụa ầm ĩ làm vang động cả nhà. Vợ bác nông phu đang ngủ nghe tiếng động ầm ầm phía sau nhà bèn ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở đi về phía vựa lúa để kiểm soát xem chuyện gì xảy ra. Chẳng may, trời tối không thấy đường, vợ bác nông phu dẫm lên người rắn làm rắn nổi giận cắn vào chân bà thật đau. Nọc độc từ vết cắn truyền vào trong người vợ bác nông phu làm bà bị trọng thương. Bác nông phu nghe tiếng hét thê thảm của vợ bác, vội vã chạy ra sau nhà, đập rắn chết rồi vứt xác rắn cùng với bẩy chuột ra ngoài đồng.
Sáng hôm sau, hàng xóm hay tin chạy đến thăm. Có người bàn:
"Bác trai à, bác nên nấu một nổi cháo gà để bác gái ăn cho giải cảm mau hết bệnh!"
Bác nông phu nghe lời, chạy ra đồng, thấy con gà mái đang mỗ lúa bèn bắt gà chặt đầu xé phai để nấu cháo cho vợ bác ăn!
Sau vài ngày bệnh tình của vợ bác càng lúc càng trầm trọng thêm! Hàng xóm đến thăm, có người bàn nên mời thầy lang y đến để trị giúp.
Thầy lang y ở xa đến, chẩn mạch xong cho thuốc để vợ bác nông phu uống. Thầy lang ý còn dặn:
"Phải pha thuốc này với huyết heo mới có hiệu quả!"
Bác nông phu nghe lời, chạy ra đồng thấy con heo đang tắm trong vũng bùn, bèn bắt heo thọc huyết, pha thuốc cho vợ mình uống..
Nhưng nọc độc rắn mạnh quá nên không thuốc men nào trị nổi. Một tuần sau, vợ bác nông phu qua đời.
Hàng xóm từ đầu xóm đến cuối xóm đổ vào nhà bác nông phu để chia buồn. Rồi lại có người bàn:
"Bác trai à! Bà con hàng xóm đến phúng điếu nhiệt tình quá, nhiều người ở xa đến. Bác nên làm một món gì đó đãi cho họ một bữa để tỏ lòng cảm ơn bà con đến thăm!"
Bác nông phu nghe lời, quay qua quay lại thấy hàng xóm đông quá không biết phải làm món gì để có thể đãi được hết cho cả xóm. Chợt bác nhìn thấy con bò đang đứng ăn cỏ dưới tàng cây. Bác lập tức nghĩ ra một món vừa ngon vừa nhiều, chắc chắn sẽ thỏa mãn cho tất cả mọi người trong xóm!
Nghĩ xong, bác chạy ra ngòai đồng, kéo con bò ra sau bếp, dùng con dao thật lớn để cắt cổ nó rồi nấu một món bò bảy món thật ngon, mời tất cả hàng xóm dùng bữa để tỏ lòng biết ơn của bác!
Từ hôm đó trở đi, chuột nhắt sống thảnh thơi trong vựa lúa, không còn phải bận tâm gì về bẫy chuột, rắn đọc, chị gà, chú heo và bác bò vô tâm bạc nghĩa kia nữa!
HẾT!!!
Ngụ ngôn theo ý riêng của tác giả:
Gặp người khốn khổ bôn ba,
Ta không nhắm mắt bỏ qua cho đành!
Nguyễn Văn Hà