Nhắc lại, như nhen lên một chút lửa nồng. Như tự đốt ngọn pháo bông nở bung ánh sáng đầy màu sắc trong đêm. Như một chút biếc trên những chồi cây sau mùa đông dài dằng dặc. Như con chim nhỏ hót lên mừng rở khi nhìn thấy ánh nắng loang loáng trên vạt lá màu xanh.
Nhắc lại, bởi những kỷ niệm đó còn tươi nguyên, chói gắt, như rong, như rêu cứ bám hoài trong trí nhớ….
….* Năm đó, Sài Gòn có rất nhiều biến động, nhưng biến động trong nhà là cái cớ chính đáng để ba mẹ gửi mình đến nhà ông bà Cố, người bà con bên ngoại tại thành phố Biên Hoà.
….* Vì lở dở niên học, ba phải ghi danh cho mình học trường tư. Ngôi trường có ba dãy lớp nằm xéo xéo cạnh rạp hát, gần đường đi vào nhà Ga xe lửa.
…..* Thêm tuần lễ buồn chán trôi qua. Ngôi trường lạ lẫm chưa mang đến cho mình một tình cảm hay xúc động nào, những giờ học bời rời, khiến mình uể oải đâm ra lười, cứ trông về sớm. Khi ông giám thị báo tin:“ Không có GS” Trời! cả lớp mừng rỡ la ó, ồn ào tuá ra… Được thoát khỏi cái hộp nóng bức ngột ngạt chật chội, mình phơi phới, muốn kiếm gì đó uống, sinh tố? Sâm bổ lượng? Bên kia đường có quán tên Tuyệt, mình nhanh chân bước vào.
Quán hôm nay vắng, mình chọn ngay cái ghế gần cửa sổ có những chùm hoa như điểm xuyết thêm vẻ đẹp của mái vòm kiểu cổ. Trong khi chờ, mình đảo mắt ngắm những khung tượng, tranh sơn dầu bày biện rối rắm nhưng mỹ thuật chung quanh. Bỗng, chạm phải ánh mắt của một gã thanh niên ngồi khuất đàng kia, bất thình lình bị bắt tại trận, hắn lúng túng cười cười, mình giả lơ, làm bộ không thấy.
Quán là ngôi biệt thự nhỏ, nằm khuất sâu bên trong con ngõ cụt phủ màu lá xanh um thật mát, tách biệt với nhịp hối hả bên ngoài và dường như mọi tiếng động bị chặn lại bởi vòng tường cũ kỹ bao quanh. Khung cảnh yên ắng lạ thường, nghe rõ cả tiếng rì rào của gió, mình tinh nghịch khuấy mạnh cái muỗng trong ly nước, lắng nghe những tiếng ròn rã lanh canh thật vui tai. Mình bật cười, thích thú say mê với trò chơi ngộ nghĩnh. Chợt nhớ ra, mình xoay người, gã thanh niên còn ngồi đó, tự nhiên mình đâm ra lúng túng, thiệt ngượng, ngồi một chút rồi trả tiền đi ra. Ly sâm bổ lượng có kịp uống gì đâu, còn y nguyên.
….* Mấy ngày sau. Vừa băng qua đường. Bóng người cao ngoằn chận ngay trước mặt. Ngó lên. Hả? anh chàng gặp trong quán nước! Hắn cười cười nói tỉnh queo: “Tôi là Chu, cho xin làm quen, cô bé!” Mình nghĩ nhanh trong đầu “Lớn hơn bao nhiêu mà gọi người ta là cô bé?” Nhưng từ đó hai đứa quen nhau, mình đã sa vào cái bẫy êm ái lãng mạn của hắn hồi nào không hay.
……..* Một ngày, hắn tặng mình bài thơ.
Em, nai vàng
Nắng ngập lối đi hoang vùng sa mạc
Loài hải âu lạc lõng hướng ân tình
Trời một phương, điệu nhạc đại dương
Hình ảnh những tinh cầu không định hướng
Sáng như mắt em long lanh tiền kiếp
Thâm u rừng tiếp nhận nét khác sơ
Thượng Đế dựng nên đôi bờ mi ngọc
Con nai vàng ngơ ngác giữa chiều thơ….
…..* Hai đứa thật thân thiết, cho nên, mặc dù, hắn chưa tỏ tình – nhưng mình đến với hắn bằng sự tin cậy, còn hắn thì hết lòng chở che, phả vào đời sống con gái mình nỗi vui bình an. Hắn làm mình nguôi quên sự buồn bã và bỏ trôi những vướng mắc hục hặc của người lớn trong nhà.
Mình đang thở hơi hạnh phúc và sống thật hồn nhiên như búp màu lá xanh non.
…..* Sáng nay cậu Ngân lơ láo đến báo tin ông ngoại mất và đón mình về thọ tang.
Mình khóc rưng rức cho đến khi xe vào bến. Mình ngóng cổ, khi thấy tấm bạt giăng trước cửa, mình hoảng kinh vội vàng chen ra cửa chạy băng băng ào vô nhà và khựng lại bật khóc lớn khi thấy chiếc quan tài sừng sững chưa đóng nắp.
…..* Đêm viếng cuối cùng chuẩn bị cho buổi sáng di quan rộn ràng người thăm viếng cùng tiếng chuông, mõ, trống, tiếng ê a tụng niệm ồn ào một cách bi thiết… Bỗng, mình giật thót người vì một tiếng rít ghê rợn ngang đầu như xé màn đêm, rồi một tiếng nổ long trời lở đất, rung chuyển nhà cửa, tất cả đồ đạc đổ nhào. Mọi người nhốn nháo vừa la hoảng “pháo kích pháo kích” vừa chạy kêu réo, kẻ tìm con, người tìm cháu táo tác tìm chỗ núp, chen nhau lọt vô, chun xuống. Hầm chật ních. Chỗ nào trốn được cũng chật ních. Mình chun xuống quan tài ngồi thu lu với mấy người nữa. Tiếng báo động từng hồi như thúc giục, khẩn thiết làm số người chưa kiếm được chổ trốn càng lýnh quýnh. Tiếng pháo binh bắn trả dồn bên tai. Tiếng xe cứu thương réo inh ỏi. Điện cúp. Chung quanh tối thui như mê man. Trong nhà chập chờn ánh nến in lên những bóng thật hắt hiu.
Ầm… Ầm… Tiếng nổ gần lắm, nhà cửa như di chuyển, muốn đổ nhào, thật dễ sợ. Tiếng con nít khóc thét lên hoảng hốt. Tiếng thì thào run rẩy “Chắc rớt vô chợ rồi”. Tiếng trái đạn rít xoáy hú rùng rợn ngang đầu từng hồi, từng hồi. Mọi người co rúm, nín thở hồi hộp đợi chờ không biết lúc nào rớt trên đầu!
Thời gian thật nặng nề. Vừa nghe êm êm ngưng tiếng pháo kích, mọi người mừng rỡ, chộn rộn, có người nóng ruột lo an nguy cho gia đình, bất chấp mọi sự, lập cập chạy bừa về nhà. Bên ngoài ánh hỏa châu chấp chới và tiếng xe cứu thương vẫn còn réo liên hồi.
Buổi sáng xe tang đưa ông ngoại đi một vòng chào phố chợ lần cuối. Phố chợ xiêu vẹo. Nhiều người đang khóc bò rũ rượi bên xác chết được phủ mong manh chiếc chiếu. Bên góc kia người đàn bà vừa bươi đống gạch trên nền nhà đổ nát vừa bù lu bù la kể lể: “Trời ơi! chết không còn miếng thịt nè trời”. Những xác người nằm xấp ngửa vừa được kéo ra nằm rải rác. Chung quanh, những dáng dấp nghiêng đổ thất thểu nhìn theo chiếc xe tang chầm chậm đi qua với những ánh mắt vô hồn. Mình ứa nước mắt, quặn thắt trước khung cảnh thê lương. Thấy bất nhẫn, tức tối, muốn kêu Trời.
Trời xầm xuống một màu xám, rồi xám ngắt tối om. Đoàn xe tang hình như chạy nhanh hơn. Nước mưa rơi xuống lộp độp. Ý thức về một sự chia lìa vĩnh viễn khiến mình đau như cắt cứ nấm nuối gục đầu trên chiếc quan tài không muốn rời.
…..* Mấy ngày tang lễ qua rồi. Mình lang thang trên phố, chợt có tiếng xe dừng sát bên, bất ngờ thấy chú Duy, chú chào mình: “Chú xin chia buồn” Mình gật đầu, nghẹn ngào không nói được. Giọng chú Duy thật buồn: “Xin lỗi Huyền, chú vừa từ Saigon về, không kịp đến viếng tang” Mình chớp mắt “dạ … không sao chú ” Chú Duy nhìn mình thông cảm, hỏi thăm bâng quơ rồi từ giã lái xe đi. Mình nhìn theo đầu óc lặng lờ, câu cám ơn còn trong cổ họng, thiệt tệ.
Mấy năm trước, lúc mình còn ở với ngoại, chú Duy là láng giềng, mỗi buổi sáng đi học ngang qua nhà chú, lần nào nhìn lên cũng thấy chú đứng nơi cửa sổ như đang chờ đợi ai. Có lần vô tình, chạm phải ánh mắt chú Duy, mình vội vàng quay đi và mơ hồ cảm thấy có điều gì đó là lạ!?
…..* Mình đi thăm ngôi trường cũ, và không ngờ khi trở lại, mình thấy ngôi trường hình như bé nhỏ hơn, mặc dù dãy lớp học lem luốt vẫn nằm mát rượi dưới bóng lá của hàng điệp già cỗi xù xì. Bên kia tầm mắt là dinh Tỉnh trưởng, ngước mắt lên một chút là ngọn tháp chuông mỗi buổi sáng thường rung leng keng trong màu sương chưa tan loãng. Thành phố sát bên biên giới, nhỏ lắm, buồn ngắt, đi một vòng đã về chốn cũ – nhưng với mình, là một thành phố có bao nhiêu điều để nhớ. Cũng như ngồi đây, trên bậc tam cấp nham nhám của lớp học, để nhớ lại những khuôn mặt thầy, cô, cùng bè bạn, ngồi một hồi, những kỷ niệm từng lúc hiện dần trong trí nhớ. Quên sao được giọng Hà nội của thầy Hoà. Dáng dấp lịch lãm của thầy Liêng dạy Địa Lý. Nhớ thầy Nhu dạy Toán. Thầy Tính dạy Cổ văn. Thầy Kỳ dạy Vạn Vật…. Năm đó thầy Trần Ba lên làm hiệu trưởng khiến những anh chàng ngổ ngáo nhất bỗng hiền ra. Mình nhớ bầy con gái với những vạt lụa trắng như đàn bướm quấn quít từng bước chân tha thướt đến trường. Mình nhớ miên man và có chút ngậm ngùi. Sao vậy? Có lẽ tại mình đang lớn, đang bước qua thời con nít… Vì thế nhiều lúc tự ngắm mình trong gương bỗng thấy mình có chút xa lạ. Tự dưng mình xúc động đến ngẩn ngơ và thầm hỏi: Mình đây sao?
…..* Trở lại Biên Hoà. Gặp lại nhau hai đứa kể đủ chuyện không thôi. Khuya lắm, không thể ở thêm. Hắn chuẩn bị về. Ra cửa, hắn níu tay: “Đừng đi lâu như vậy nữa nghe em” Mình nhắm mắt, tình chưa!
Hai đứa chung trường, ngày nào cũng gặp, nhưng tan học là hắn đứng sẳn ngay ngã tư dắt mình qua đường và đưa về tận nhà. Có hỏi, hắn chỉ giải thích: ”Em có nhiều cái đuôi quá” Mình quay mặt đi giấu nụ cười sung sướng.
Ngày nào cũng vậy, buổi chiều hắn đến nhà xin phép chở mình đi quanh quẩn đâu đó. Khi thì ghé vô tiệm sách, khi thì ghé vô tiệm kem, khi thì nói vu vơ rồi về, nhưng lúc nào cũng không quên mua cho mình cái bánh, lúc thì chùm nho, khi thì trái táo. Lúc thả mình trước cửa nhà không quên căn dặn: “Học bài, nhưng đừng thức khuya quá”
Mình có một tuổi thơ lận đận nên nhút nhát. Vì thế hắn bù đắp cho mình tất cả, lo lắng cho mình từng chút một. Mình thầm biết ơn anh chàng cao lênh khênh có nụ cười thật hiền và ánh mắt nhìn mình lúc nào cũng vời vợi một trời thương yêu.
Từ đây, mình biết hắn là cái bóng theo mình không rời suốt đời này…
…..* Những ngày cuối năm, tình hình không an ninh nên Ba và các cậu phải trực ứng chiến không về nhà. Cuối cùng chỉ có mình vô Mộc Hoá ăn tết với bà ngoại. Lúc đưa mình ra bến xe, mặt hắn buồn thiu, dù trước đó mấy ngày, hắn đã cẩn thận sắp sẵn hết cho mình. Mình biết rõ trong đống hành lý lỉnh kỉnh bánh trái thuốc men đã bày tỏ trọn vẹn tấm lòng của hắn. Cho tới khi xe lăn bánh không hiểu sao mình chợt hốt hoảng, chồm đầu ra chới với ngoái nhìn cho đến khi hắn chỉ còn là một chấm thật nhỏ ở bên đường.
…..* Đến thăm chị Nguyên, người bạn hơn mình hai lớp, là người hát bản Bésame Mucho hay nhất trường. Hai chị em lâu ngày gặp mừng lắm nói đủ thứ chuyện, bỗng mình thấy chị có chút gì đó là lạ, như băn khoăn, vẻ như sốt ruột… rồi biến mất? Mình chờ một hồi, tính về thì cửa bật mở và chú Duy xuất hiện, rồi tới chị Nguyên bước vào. À, mình hiểu rồi, chị Nguyên chạy đi báo tin với chú Duy. Tuy bất ngờ gặp chú Duy đây, nhưng trò chuyện khá vui.
Lúc từ giã, mình thấy chú Duy tần ngần như muốn nói điều gì và nhiều tháng sau đó, mình mới biết chú đã rời Mộc Hoá đi tu nghiệp ở Hoa Kỳ.
……* Trước khi về lại Biên Hòa, mình ghé Sài Gòn, ngủ đêm tại căn nhà cũ, một nếp nhà từng là mái ấm quây quần của một đại gia đình hạnh phúc. Là nơi mình chào đời, là nơi cất giữ ăm ắp những kỷ niệm ngọt ngào từ những bước chân chập chững của mình. Bây giờ ngôi nhà càng cũ kỹ hơn, hắt hiu hơn, bởi lẽ tất cả đã tứ tán, mỗi người bay đến nơi chốn riêng của mình. Chỉ còn lại ba mẹ đang trồi hụp trong một cuộc hôn nhân bất ý.
Mình muốn trở lên Biên Hòa ngay trưa nay, nhưng khi đưa tay đóng nhẹ cánh cổng thì mình lại bịn rịn chỉ muốn đứng thêm hồi lâu để nghe cái cảm giác lành lạnh nham nhám thân thương của khung sắt cũ kỹ thấm sâu vào đôi bàn tay. Mặt trời hầm hập trên đỉnh đầu bắt mình bước mau qua đường mà nước mắt cứ ứa ra, mình ngoắc chiếc xích lô, leo lên, rưng rức nhưng không dám nhìn lại.
…….* Hắn với mình làm như có hẹn. Vừa vào con ngõ, thấy hắn lênh khênh chạy ra, miệng cười hết cỡ và đón mình với đôi mắt một trời thương yêu.
Ăn hết mấy món bà Cố để dành, mình tắm táp xong liền chuồi trên giường ngập sâu trong đống mền gối, mặc kệ hắn ngồi nói chuyện với người nhà. Nằm một hồi, cảm thấy buồn ngủ, nỗi buồn như nguôi ngoai. Lát sau mình ngủ hồi nào không hay.
Một tiếng nổ kinh hồn, dựng mình bật choàng dậy ngơ ngác, gạch đá ào ào mù mịt rơi đổ trên đầu phủ đầy trên mặt, mình kịp nghe được tiếng bà cố thét vang thất thần, còn mình như phản xạ vô thức miệng bật lên như tia chớp “Trời ơi!” trong tiếng đạn nổ xối xả khắp nơi. Mình nằm mẹp xuống chuồi thật lẹ vô gậm divan rồi lết tuốt vô trong vừa lúc máy bay rền vang trên nóc nhà và ngoài sân rộn lên tiếng la hét tiếng chạy đuổi huỳnh hụych… Có trái đạn súng cối lớn rớt gần đó nghe như mặt đất rung rinh kèm theo tiếng khóc la cầu cứu lồng lộng. Tiếng đạn kêu quanh nhà. Tiếng la hoảng thất thanh “Cháy! Cháy! Cháy nhà rồi” Mình hé mắt thấy ánh lửa bập bùng lan rộng và ngửi được mùi lửa ngan ngát và cầm chắc cả nhà sẽ chết cháy vì không biết chạy đâu khi súng đạn nổ rền tứ phía. Những âm thanh hỗn loạn ghê rợn dồn dập như xoáy vào óc, làm tê liệt thần kinh, hai chân mình run bần bật. Tiếng bà cố vừa niệm Phật vừa rên thảm thiết “Ôn ôi! kỳ này chắc chết!”.
Trận địa vẫn tiếp diễn với tiếng súng nổ liên hồi, máy bay trực thăng vần vũ quét từng luồng ánh đèn sáng rực, cuồng nộ. Đạn còn nổ khắp nơi, hướng nào cũng ầm ĩ …
Sau mấy tiếng đồng hồ nín thở chờ đợi bất hạnh. Chờ đợi cái chết đang lừng lững đến, bỗng nhiên tiếng súng ào ào giận dữ từ từ thưa dần rồi lẻ tẻ chát chúa rời rạc đâu đó xa xa… Cả nhà chưa kịp hoàn hồn, giật mình run bắn nghe tiếng kêu gọi mở cửa dồn dập. Bà cố lắp bắp “Ai?!” Ông cố ngóng tai, bò ra ngoài giọng mừng rỡ “Ai như anh Qúi, mụ ơi” Tiếng gọi thúc giục cùng tiếng giày khua huyên náo tràn vào nhà “Huyền ơi ba đây, đừng sợ” Nghe tiếng ba, mình mừng rở tưởng chiêm bao, vừa rướn người trườn ra khỏi chỗ núp, có ai đó ôm chặc đở mình đứng lên. Trời ạ, là hắn!
Trong khi ba cùng mấy người lính đi từng nhà kêu gọi dân chúng yên tâm và hướng dẫn họ đến chỗ an toàn. Hắn không muốn mình sợ nên đòi cõng mình đi vì chung quanh toàn xác chết. Kỳ lạ, trong hoàn cảnh hết sức ghê rợn, không hiểu sao, nằm lắt lẻo trên bờ lưng của hắn đi qua một quảng đường dài ghê rợn từ nhà ra đến con đường lớn cạnh rạp Biên Hùng mà mình cảm thấy thật yên tâm và nhận ra cả cuộc đời này còn ai yêu mình hơn hắn?
Việt Cộng chưa kịp đánh úp ty Cảnh Sát, bị phát hiện, chạy lẩn trốn và chiến trận kinh hoàng nổ ra trong khu nhà Ga. Hắn hay tin, bất chấp nguy hiểm cho tính mạng, chạy lên Tam Hiệp, vượt qua những hàng rào kẻm gai chận ngang đường trong tình trạng thiết quân luật, vào tận Quân đoàn III báo cho ba mình biết tin dữ.
Lâu lâu nhắc, ba cứ tấm tắc khen chàng thanh niên này luôn miệng.
……* Tuổi thơ của mình không có ngày sinh nhật. Tuổi thơ của mình, một chuỗi đời chật hẹp buồn thiu. Cho nên, hôm nay – 18 đóa hồng tinh khôi đã làm trái tim vỡ ra với nỗi hân hoan vô bờ, huống chi hắn còn chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn ngoài trời gồm gà nướng, bánh kem, trái cây ….cùng với khá đông bạn học, thầy cô quây quanh.
Hắn sắm sẵn, chu đáo cho mình mọi bề. Chắc chắn mình đã nợ hắn một món nợ quá lớn: Một tấm lòng.
……* Quen nhau gần một năm trời. Hắn vẫn chưa nói câu tỏ tình, nhưng đôi mắt một trời thương yêu của hắn khi nhìn mình thì hạt muối cũng xẻ đôi, những múi bưởi mọng chất nước ngọt được chia đều từng phiên một.
Đêm nay như thường lệ, hắn hay mang món gì ăn sau khi mình học bài xong. Lúc đưa hắn ra cửa, trong bóng đêm, bất ngờ, hắn ôm choàng mình, áp môi hắn vào môi mình, đầu lưỡi mềm mại, ướt và thật ấm của hắn chạm nhẹ và lướt êm say đắm quấn quít hối hả mê man trong vòm miệng mình. Mình như nín thở, ngây ngất, muốn kêu lên chới với, một cảm giác thật lạ lùng, vừa dịu dàng vừa cuồng nhiệt khiến mình sợ hãi buông hắn ra, vội vã hốt hoảng bỏ vào nhà như người đi trốn.
Đứng núp nơi cửa sổ, mình thấy hắn đứng tần ngần rồi từ từ lẫn vào đêm tối. Bên ngoài đêm sâu thăm thẳm mịt mù, đêm yên ắng với mùi thơm ngay ngáy của không khí đẫm màu sương. Mình nghe rõ tiếng trái tim còn rộn ràng trong lồng ngực, lên giường, mình vùi mặt xuống gối tìm giấc ngủ nhưng không thể nào nhắm mắt.
Nụ hôn đêm nay là một ám ảnh sâu đậm dịu dàng nhất suốt cuộc đời này.
…….* Mình ngồi dậy, lòng hơi hoảng hốt khi nghĩ tới lát nữa đây phải gặp hắn. Mình mắc cỡ muốn trốn học ở nhà đắp mền nằm mơ mộng, nhưng nhớ tới nụ cười thật ấm và đôi mắt một trời thương yêu của hắn thì lòng mình lại thôi thúc nôn nao. Mình ngập ngừng, rồi quyết định thay quần áo thật lẹ vì biết hắn đang kiên nhẫn đứng đợi nơi ngã tư ngoài đầu ngõ.
Vừa chạm ánh mắt đầy vẻ băn khoăn và chờ đợi của hắn, mình bối rối ngượng ngùng cứ ngó lảng đi nơi khác. Hai đứa im lặng và đi thật chậm bên nhau, khi hắn ngập ngừng tìm bàn tay mình để nắm dắt qua đường, bàn tay mình run nhẹ trong bàn tay của hắn.
Suốt buổi học sáng nay, cái đầu của mình đầy đặc những hình ảnh đêm qua. Nụ hôn đầu đời nó mãnh liệt và say đắm như vậy đó sao. Và trái tim mộng mơ của mình sẽ nói gì với hắn, đây hả?
……* Mình chưa kịp nói gì thì hắn lên tiếng: “Đi với anh” Mình định hỏi đi đâu nhưng thấy ánh mắt nghiêm nghị của hắn thì mình ngoan ngoãn lên xe ngồi cho hắn chở. Quán Tuyệt là người bạn thân thiết của hắn và mình. Ngay hôm nay, hắn đeo vào ngón tay mình và tay hắn hai chiếc nhẫn như hai món đồ chơi. Hắn nhìn mình nói: “Của em” “Của anh” gọn lỏn.
Hắn là người như vậy đó, luôn luôn quyết đoán và tích cực chủ động. Hắn biết tổ chức và quan tâm hết thảy mọi việc, nhất là hắn hay làm những chuyện cảm động có ý nghĩa và bất ngờ cho mình, nhưng hôm nay không hiểu sao mình lại có một cảm giác gì đó rất đỗi hồi hộp.
…….* Ngày mai…
Ba Mẹ đặt con ngã ba ghềnh thác
Gió, thổi quật con về phía ba
Sóng, đẩy xô con về phía mẹ
Trái tim non bật máu!
Cơn giông lên, đen tím cả bầu trời
Con đứng ở ngã ba
suốt cả một đời
Suốt đời con gọi:
Ba đâu rồi!
Mẹ đâu rồi!….
Trong bất cứ cuộc hôn nhân tan vỡ nào, không nhiều thì ít đều là những cú sốc làm đau lòng những người trong thân tộc họ hàng, mặc dù mình rất gần gũi với bên ngoại nhưng giữa mình với mẹ thì dường như có một khoảng cách vô hình ngăn trở, cho nên khi nghe quyết định mình về sống với ba, mẹ nhìn mình với ánh mắt kiêu hãnh trên khuôn mặt còn rất đẹp. Dù chọn đứng về phía ba, nhưng con thương mẹ lắm, mẹ biết không?
…….* Căn nhà ở khu xa lộ ba cất đã xong và mình phải trở lại Sài gòn để kịp niên học mới.
Biên Hoà – Sài Gòn đứng vói tay cũng tới, nhưng hai đứa tưởng như nghìn trùng xa cách.

……. * Mình học ở Lê Văn Duyệt, năm nay hai đứa cùng thi, tuy không mỗi ngày gặp nhau nhưng nếu hể rảnh thì hắn lại lấp ló đứng trước cổng trường đón mình tan học. Nhìn thấy hắn cứ tà tà, học phất phơ cà ngơ cà ngất là mình sốt ruột, nhiều lần mình làm mặt giận nhưng khi chạm phải ánh mắt thiết tha một trời thương yêu của hắn thì mình tiêu tan giận hờn.
Cuối năm đó mình đậu, còn hắn rớt! Chuyện xảy ra từ đoạn này.
…….* Hôm đó, sau khi tan lớp cua Lý Hoá, mình phóng xe vừa quẹo ra đường Hồng Thập Tự thì… Trời! một ông tròn vo như cái lu chạy xe đạp đâm đầu vô … Rầm. Hết biết, người quay lơ, cày xuống đường, tay chân tóe máu. Anh chàng đi xe đạp kinh hãi, lính quýnh, kéo mình vô trong lề đường, vài ba người bu lại, lao nhao chỉ chỏ cho biết đàng kia có một phòng mạch, thấy anh chàng tròn vo loay hoay với hai chiếc xe, mình xộc xệch chân thấp chân cao tới đó một mình.
Sau khi khâu mấy mũi ở lưng bàn tay, trong lúc ngồi nghỉ mệt, thấy ông tròn vo ngồi đối diện dòm qua cười méo mó. Chiều, mình được chiếc xích lô máy chở về cùng với chiếc Honda.
Đêm đó mình mẩy mình đau đớn ê ẩm. Bên ngoài trời mưa tầm tã, hình như dự báo thời tiết báo tin cơn bão lớn đang kéo về đâu đó ngoài khơi Vũng Tàu. Mình nằm im trong đêm tối mênh mông nghe tiếng gió ào ào, tiếng sấm chớp, tiếng nước mưa xối xả trên nóc nhà, tâm hồn mình thả trôi theo từng kỷ niệm của một cuộc tình nồng nàn, lãng mạn thật trong sáng đầu đời, bỗng dưng mình nôn nao và nhớ hắn, thôi thúc ước mong có hắn bên cạnh lúc này, ngay bây giờ – có lẽ từ ngày quen hắn đến nay, đây là lần đầu tiên mình cảm thấy thật lẻ loi trơ trọi, mình ngủ chập chờn, mình kéo nỗi buồn quạnh hiu theo mình vào trong giấc ngủ nhiều mộng mị.
…….* Trong lúc mấy ngày gió bão nhổ bật từng cột điện, từng gốc cây bên lề đường, nó cũng nhận chìm mình vào cơn sốt thương hàn mịt mù, cổ họng mình đắng ngắt, đầu như đeo đá, tay chân nhức nhối cảm giác bồng bềnh. Nhờ mấy liều thuốc của ông chú Bác sĩ và món cháo giải cảm của bà vú Ù mà mình khoẻ lại từ từ. Trong lúc này hắn đâu?
Cơn bão chưa tan thì hắn xuất hiện. Mặt hắn có chút bơ phờ sau mấy ngày người Mẹ phải nằm bịnh viện. Gặp mình, hắn kinh hoảng. Sao vậy em? Mình đọc thấy trong đáy mắt hắn là sự ân hận xót xa như muốn gánh chịu hết nỗi đau của mình và đôi mắt vời vợi một trời yêu thương của hắn đủ cuốn phăng hết mọi thứ đau đớn mệt mỏi buồn phiền mà mình chịu đựng suốt mấy ngày nay.
Khi hắn đặt cái gói giấy đẹp, mềm, lên tay mình, sợ mình đau, hắn vuốt nhẹ những ngón tay như dỗ dành “Cái này của em, lụa Hà Đông dệt tay…” Đang nói, bỗng dưng hắn dừng lại, rồi không nói nữa. Mình thấy hắn nhìn trân vào bàn tay bị thương của mình, đôi mắt nhìn lâu vào ngón áp út. Hắn im lặng tần ngần một hồi rồi nhìn mình nói nhỏ, giọng dứt khoát “Anh về!” và hắn đứng lên quay lưng đi thật mau ra cửa.
Mình còn đang ngơ ngác. Trời! Chợt nhớ ra, định kêu lại để giải thích, nhưng bóng dáng hắn mất hút, thấy hắn vô lý mà mình choáng người đến bàng hoàng. Nhưng mình không làm sao quên được khoảnh khắc hắn nhìn mình, ánh mắt hắn tối sầm lạnh tanh.
Không biết xui khiến gì để anh chàng tròn vo hôm nọ tông vô khiến tay mình đổ máu, lại còn làm chiếc nhẫn bay biến mất tiêu. Mất gì sao không mất, lại mất đi chiếc nhẫn của hắn tặng?
Suốt hơn mười ngày, hắn mất hút, chưa bao giờ hai đứa lại vắng nhau lâu, tuy trong lòng mình còn ngút ngàn nỗi giận, nhưng hình ảnh hắn vẫn chói chang sừng sững cao lớn trong đầu. Mỗi ngày, lúc tan học, lòng mình hồi hộp. Hắn đang chờ ngoài cổng? Hắn bặt tăm, trôi tít tắp phương nào. Lòng mình chùn xuống, thoáng chút tủi thân, rồi lại tự dỗ dành mình, có lẽ hắn đâu đó gần lắm đang dõi mắt theo. Có lẽ… Có lẽ…
Trong lúc mình không chờ đợi thì hắn xuất hiện ngay sát bên cạnh. Hắn ốm nhom râu ria phủ đầy mặt, mình rưng rưng trong lòng vừa mừng vừa tủi và hân hoan trong nỗi vui bất ngờ. Có lẽ cả hai thấy giận nhau cực quá, khổ quá, lận đận quá, vì thế khi gặp nhau không ai muốn nhắc nhở trách móc gây huyên náo lại chuyện vừa qua, nhưng mình cũng nhận ra trong ánh mắt vời vợi một trời thương yêu của hắn có thoáng một chút gì đó thật buồn.
….* Hai đứa gặp nhau gần như mỗi ngày. Vẫn là những chăm chút thương yêu, những lần chỉ có hai đứa, hắn thường ôm choàng để ngực của hắn làm ấm triền lưng của mình, hắn vùi mặt phả hơi thở vào mái tóc mình, cứ như thế và im lặng. Mình biết hắn không cần phải nói. Tấm lòng của hắn đã trải phẳng phiu trước mặt mình. Trái tim của hắn mở cho mình thấy như cuốn sách được lật từng trang.
Thế nhưng cuộc đời đâu phải chỉ là những chuỗi dài mộng mơ tuổi nhỏ, cho nên mình ý thức được hai đứa cần phải có sự nghiệp, nhưng hắn thì như không cần biết khiến mình cứ băn khoăn. Có lần mình đem điều đó nói với hắn thì hắn chỉ cười cười với giọng bỡn cợt “Lương trung sĩ, anh nuôi nổi em mà, phải không?
…….* Hôm nay Chủ Nhật, nhằm mùa măng cục, hắn rủ mình lên Lái Thiêu vừa ăn bánh bèo vừa mua trái cây, mình kêu hắn chờ rồi hớn hở chạy lên gác thay quần áo, đi ngang cửa sổ nhìn ra, đột nhiên nghe tiếng gọi “Cô bé!” Mình khựng lại, thò đầu gắt giọng hỏi “Hả? ” Gã hàng xóm giơ cao quyển sách “Trả cho cô bé” Mình đi vòng ra phía balcon vói tay lấy quyển sách, nhưng gã hàng xóm muốn làm quen cứ đứng bên kia balcon ê a kéo dài câu chuyện khiến mình vừa sốt ruột vừa bực mình, đang lúc mình tính bỏ vô nhà khép cửa thì nghe một tiếng động thật mạnh, nhìn xuống thấy hắn nhìn lên – không nói gì, ánh mắt rực lửa. Hắn phóng xe ra cửa như mũi tên, bay vút.
Nhớ tới cơn ghen của hắn mà mình ghê người. Cơn ghen như nham thạch vỡ tung, sôi trào, nóng bỏng. Lần đầu tiên mình thấy lo sợ, không phải sự lo sợ vu vơ, mà mình lo sợ cho những tháng ngày sắp tới. Mình biết rõ hắn thương mình lắm, thương cho đến nỗi chỉ muốn mình là loài tầm gửi quấn quít bên hắn hay chỉ là quả trứng mong manh mà hắn nâng niu che chở. Thật sự bây giờ mình cảm thấy có chút mệt mỏi và có chút muộn phiền.
……..* Hai đứa vẫn gặp nhau, nhưng thiếu mất vẻ hồn nhiên. Hắn trầm lặng hơn, và đã bắt đầu hút thuốc. Còn mình lại càng ít nói, và càng tránh né những chuyện không đâu để khỏi bị những điên rồ ghen tuông của hắn bộc phát. Những lần chỉ có hai đứa với nhau, bao giờ hắn cũng thích ôm choàng lấy triền lưng, xiết chặt và vùi mặt trong dòng tóc của mình, bao giờ hắn cũng im lặng nhưng bây giờ lại có thêm tiếng thở dài. Tiếng thở dài của hắn khiến mình muốn khóc và thật là xốn xang, nó lay động trái tim mềm yếu của mình.
……..* Hắn rớt. Mình đậu. Kết quả đương nhiên vậy, nhưng khi nó đến thì mình lại áy náy không yên.
Khi hắn đến chúc mừng, mình nói thật thà, không hề có ý dỗ ngọt hay an ủi, mình dứt khoát, giọng thản nhiên “Em vẫn là của mình anh” Hắn cười, đôi mắt long lanh như có nước, hơi thở hắn ngan ngát mùi thuốc lá, mùi rượu, cả mùi cay đắng nữa. Mình thương hắn và đang chờ đợi lời cầu hôn.
……..* Sau ngày đó hắn với mình càng ngày càng ít gặp nhau. Hễ gặp nhau thì không có gì vui. Mình khổ sở hụt hẫng nhất là hắn đã đánh mất lòng tự tin và ý chí. Bởi vì trong lòng mình hắn lúc nào cũng là cây tùng cây bách là cây cao bóng cả chở che cuộc đời mình. Vậy mà hắn bỏ cuộc, buông xuôi chỉ biết bám viú phung phí thời gian vào những chuyện không đâu. Không có người nào dạy mình phải làm gì để gỡ rối cái mớ bòng bong này. Mình cứ trôi đi trong sự tự kiêu của một đứa con gái và hắn trượt dài trong sự bất đắc chí của một đứa con trai.
Cái kiểu tự ái thơ dại của hai đứa đã làm thương tổn lẫn nhau rất nhiều, mặc dù mình biết rõ trong trái tim hai đứa đều quặn thắt và có cùng nỗi đau đớn như nhau.
……..* Hôm đó, mình đang thơ thẩn trong nhà, bỗng có tiếng chuông kêu cửa, tưởng là hắn, mình vui sướng nín thở chạy ra, bất ngờ, trước mặt mình là một người đàn ông trong chiếc jacket da màu đen, bên cạnh là chiếc xe gắn máy nhiều phân khối, đang ngờ ngợ thì người đó vừa cười vừa lột cặp mắt kính ra, mình bật miệng kêu lên ngạc nhiên: “Chú Duy!” Rồi mừng rỡ tiú tít hỏi dồn: “Chú về hồi nào?” Chú dí dỏm: “Chú vừa về, là đến ngay trình diện!”
Khi chú với mình ngồi đối diện nhau, mình thấy chú có vẻ rắn rỏi hơn, đặc biệt chú có nụ cười thật ấm, mặc dù chú kể những chuyện thật ý nhị lý thú – đưa mình tới những xứ xở văn minh hiện đại xa xôi bên kia bờ Thái Bình Dương tít tắp nơi kia, nhưng mình nghe mà đầu óc cứ lo ra, trong bụng thì phập phòng bồn chồn không yên vì nếu hắn xuất hiện trong lúc này thì trời long đất lở!
……..* Trời chưa long, đất chưa lở nhưng trái tim mình nát bấy. Ngày lễ Hai Bà Trưng, nghỉ ở nhà, không biết làm gì, buồn, mình ghé thăm người bạn cũ ở Biên Hoà lâu rồi không gặp.
Người bạn gái này hiền lắm, vì hoàn cảnh nên phải bỏ học đi làm, hai đứa huyên thuyên kể lể những chuyện vụn vặt xưa thì cô bạn vô tình khoe mình tấm hình sinh nhật của một người bạn hôm tuần rồi: “Có anh Chu nữa nè” Mình đưa lên lướt mắt và nhìn sững vào một cô gái khá đẹp, có mái tóc thật dài và nụ cười thật tươi, đứng sát và dường như âu yếm muốn tựa đầu vào vai của hắn, mình chỉ vào cô gái, ngón tay run nhẹ: “Người nầy là ai vậy Trúc?” Cô bạn khựng lại, ngập ngừng: “Quỳnh”. Chới với. Mình biết cô gái đó là ai.
……..* Suốt mấy ngày, mình không thể làm gì, cứ ra vào quay quắt ray rức bơ phờ. Tấm hình hắn và cô bồ cũ thân mật chụp chung làm tràn ly nước mâu thuẫn đã đầy. Mình vẽ ra trong đầu những hình ảnh họ bên nhau và mê man trong đau khổ vô bờ. Thường, khi xúc động thì mình nghẹn ngào. Bây giờ mình đang xúc động dữ dội như cơn địa chấn mà cặp mắt mình ráo hoảnh tái tê, nếu mình có thể khóc thì lồng ngực của mình sẽ nhẹ bớt phần nào sự chịu đựng quá lớn này.
Trong thâm tâm, mình mơ hồ mong đợi một lời giải thích, và một câu nói thẳng thắn, nhưng bây giờ hắn ở đâu? Mình có lỗi gì!
……..* Vì không muốn bị đốn gục. Ngoài một trường đại học chính thức, mình còn theo học ở QGÂN & KN. Có lẽ nhờ mình thất tình nên Sài gòn mới có thêm một người làm thơ. Mình bắt đầu lò dò lên sân khấu, xuất hiện trong vài vở kịch của trường! Mình vẫn còn lặng lẽ ra đi vào mỗi buổi sớm mai và lặng lẽ trở về vào mỗi buổi chiều, cuộc sống tại sao phải lặng lẽ vậy hả trong khi thấp thoáng chung quanh mình đang có nhiều ánh mắt ngưỡng vọng muốn làm quen.
……..* Trong một lá thư. Chú Duy ngỏ lời cầu hôn thật độc đáo, chú viết: Nếu Cúc Huyền gật đầu, chú sẵn sàng cung nghinh thánh giá! Mình không bất ngờ, vì sự nhạy cảm của một người con gái mình đã đoán được cái tình cảm này từ lâu. Những lá thư gửi mình, chú hay gọi: Nàng yểu điệu thục nữ. Cách gọi này, sao bây giờ dễ làm mình rơi nước mắt!
…….* Có lần mình đi với chú Duy đến dự buổi ca nhạc do bác Việt Định Phương tổ chức ăn mừng đã kiếm được cô công chúa Phi Châu lạc loài. Đêm đó, lần đầu tiên mình gặp nhạc sĩ Anh Thy tác giả những bản nhạc về lính biển, cũng như được gặp lại những người bạn chí thiết một thời của gia đình. Sau khi trở về, mình ngủ say trên gác. Có ai lắc nhẹ chân mình, tiếng bà vú Ù thì thào: “Cô, có cậu Chu” Mình bật dậy lẹ làng: “Đâu?” Vú Ù chỉ tay ra cửa, thì thào: “Cậu đứng ngoài đường, không chịu vô” Mình hồi hộp đi tới cửa sổ, bên dãy nhà đối diện, có dáng người nhập nhoà trong bóng đêm, cái đốm lửa sáng quen thuộc bùng lên đủ để mình nhận ra là hắn. Lòng mình mềm lại, nhưng tánh tự ái và kiêu hãnh kéo mình trở vô nhà với đầu óc ngổn ngang, vú Ù chậm rãi: “Cô à, cậu Chu đứng đó đã mấy đêm rồi, lúc đầu tôi tưởng là ăn trộm rình nhà mình, hồi tối này tôi làm bộ đi đổ rác, đi ngang dòm ai dè là cậu Chu, tôi mừng quá sức, mời vào, mà cậu chỉ lắc đầu nói cám ơn” Nghe xong mình hốt hoảng chạy ra cửa, nhưng chỉ thấy bóng đêm mịt mờ.
…….* Ngày lên đêm xuống. Mình chờ đợi mỏi mòn. Phải chi lúc đó mình trầm tĩnh hơn, trưởng thành hơn, có lẽ mình sẽ không ngại ngùng đi tìm hắn để nói hết những điều từ trong trái tim của mình muốn nói, nhưng, lúc đó mình nông nỗi quá, hờn ghen quá, tự cao quá, háo thắng quá, để rồi thất lạc nhau.
……* Mình khóc. Những giọt nước mắt cay đắng mà không một ai hay.
……* Trong lúc mình gần như yên ổn thì nó lù lù lại đến và khuấy động tâm trí mình lần nữa. Mình nhận được lá thư của hắn, dấu bưu điện Nha Trang.
Suốt hai trang giấy đầy đặc chữ của hắn, chỉ là những lời hỏi thăm, kể chuyện, chừng mực như của một người bạn sơ giao. Mình buông lá thư xuống, hồi lâu mới đọc lại, cũng vẫn chỉ là những dòng chữ vô hồn nhạt nhẽo vô tình, một lá thư mình không hề mong đợi chút nào.
Sau những tháng năm lận đận đau khổ mệt mỏi thăm thẳm vô tận. Cuộc tình này không còn gì để đền đáp, để gửi trao nữa rồi. Trong lặng lẽ, coi như hai đứa mất nhau từ đây.
…….* Mình đồng ý lấy chú Duy. Tại sao không? Chú thương yêu mình sâu đậm. Nếu không, sao chú đeo đuổi mình suốt sáu năm trời.
…….* Một lễ hỏi đơn giản, tháng sau sẽ cưới. Thiệp mời đã phát ra, mẹ, cùng bà con họ hàng bận rộn, sắp đặt. Họ muốn nghi lễ này thật hoàn chỉnh, vì mình là đứa con gái duy nhất trong gia đình mà ít nhiều cũng đã làm cho họ hãnh diện. Nhiều người xuýt xoa khen “Trai tài gái sắc” Mẹ không nói gì, ba thì trầm ngâm và hỏi “Con suy nghĩ thật kỷ chưa?”. Chú Duy hội đủ điều kiện mà những người con gái thường mơ ước. Sao ba lại hỏi vậy?
…….* Từ Toà Soạn về nhà, ngay quán nước đầu đường, mình vừa quẹo cua, hắn xông ra, chận lại. Hai đứa vào quán. Hắn thay đổi quá, mình suýt không nhận ra. Hắn già dặn phong trần, ngạo mạn. Hai đứa cùng yên lặng, mình nín thinh để nỗi đau cũ nằm im. Mình nhìn vào mắt hắn chờ đợi. Trong đầu hắn dường như đang dằn co mâu thuẫn, hắn hút thuốc liên miên, ngón tay vàng khè. Khi bắt gặp lại ánh mắt năm nào, mình kềm giữ để trái tim của mình không vỡ toát. Hắn lúng túng giây lâu, nói giọng khàn đặc: “Chúc mừng em” Mình nhắm mắt lại để chờ hắn có nói thêm câu nào khác? Không, hắn chỉ nhả khói đều đều lặng im. Và chia tay. Hai đứa đi thui thủi tẽ ra hai hướng.
…….* Tiệc cưới được tổ chức tại một nhà hàng trong chợ Cũ. Bà ngoại theo nếp xưa, nên mình chọn mặc áo thụng khăn vành. Thường trong ngày cưới cô dâu nào cũng đẹp, mình cũng vậy. Một đám cưới làm nở mặt cho bà con hai họ.
…….* Làm vợ, mình trở nên thuần khiết hơn. Chú Duy và mình đang chờ đón đứa con đầu lòng. Sự nồng nàn chăm sóc, yêu thương vợ chồng, bổn phận, đã phủ trùm, hình như cũng che mất bóng xưa. Mình yêu chú Duy và yêu con, không còn chỗ để nghĩ ngợi điều gì khác.
……* Có lẽ, cuộc sống và những nỗi lo toan bận rộn. Để không còn mộng mơ lãng du như thời trẻ nhỏ năm nào.
…….* Chú Duy yêu vợ, đằm thắm, say đắm. Thương con nồng nàn. Một người chồng tánh tình khiêm nhường giản dị, luôn mang những điều tốt đẹp đến cho mọi người, thì cuộc sống người vợ phải trôi trong bình an hạnh phúc. Mình đã rất tự hào về điều này.
…….* Chú Duy mừng rỡ chờ đón đứa con thứ hai. Đứa bé chưa kịp chào đời. Ngày 30 tháng 4 biến đổi cuộc đời. Chú Duy quẩy túi nhẹ bổng đi tù, cải tạo!
…….* Cửa nhà bị tịch thu. Tiền bạc chỉ sống đủ vài ba tháng. Đứa con trai đầu lòng vừa mới ba tuổi. Đứa con gái nhỏ chưa đầy tháng. Mẹ con mình làm sao sống đây?
……* Mình và hai con đã sống qua những ngày tháng ấy suốt bảy năm trời. Làm sao kể hết những nỗi đoạn trường. Chỉ biết trong trùng trùng phiền muộn, cay cực, cô đơn. Và, trùng trùng bất trắc. Mình cảm ơn mình. Mặc dù mình sống chưa thoả hiệp với xã hội mình phải sống. Không ít lần đã bị đói. Trái tim mình vẫn nguyên khôi, không bán!
…….* Ngày 25 tháng 6 năm 1982. Người tù cải tạo tên Lê Duy được thả.
……* Chú Duy điềm đạm tuy có phần ít nói, nhưng chú có một tấm lòng rộng như biển, biển chú bao năm êm ru say đắm đời mình. Ra khỏi nhà tù, chú rơi vào cõi khác, ngột ngạt hơn, nên thường tức tối nghiến răng, biển trong chú dậy sóng dữ dội, khiến mình bao lần mình phải khóc – trong nhà không một ai hay.
……* Một người đàn ông bất đắc chí thật là dễ sợ. Trái tim người vợ lặng đi như bất lực.
Bảy năm. Từ lúc đất trời nổi cơn gió bụi. Một mình, cõng hai con. Sóng to, gió lớn nào mà mình chưa vượt qua. Núi cao, đường dài thăm thẳm nào mà mình chưa trèo tới. Gánh nặng và sự thương nhớ chồng làm kiệt quệ sức lực người đàn bà. Nhưng cho tới hôm nay, ngay bây giờ, mình tuy có khóc, những giọt nước mắt rơi trong lặng thinh nhưng nhất định không đánh mất chính mình.
……* Mình trở lại Biên Hoà, thọ tang ông cố. Mười lăm năm rồi, có lẽ? Cảnh thì cũ, người thì mới. Chiều hôm đó, hòm xuống huyệt trong màu trời hiu hắt, nước mắt mình cứ ràn rụa không thôi, lòng buồn rười rượi bâng khuâng. Căn nhà trở nên vắng vẻ thê lương. Bây giờ mình cảm nhận thật thấm thía cảnh sinh ly tử biệt, đời sống mỏng manh, cái lẽ phù ảo này nó làm người ta phải đau nhói từng cơn. Mình bùi ngùi chậm rãi lật xem những tấm hình xưa, nó gợi cho mình nhớ những yêu thương sâu đậm những tháng ngày hạnh phúc đó.
Bỗng có tiếng động nhẹ, mình chưa kịp quay lại thì có tiếng kêu nhỏ lắm: “Cúc Huyền!” Tiếng kêu đã làm mình rợn người. Rất nhanh, mình biết, là hắn! Bản năng thôi thúc, mình nhìn lên, vừa chạm vào đôi mắt đó, giống như mới vừa hôm qua, hôm kia, đôi mắt vẫn vời vợi một trời thương yêu. Giây phút sững sờ không mong đợi nó khiến mình ngơ ngẩn thật lâu, cố dằn cơn xúc động. Không kềm được, như tủi thân, mình bỗng oà khóc. Hắn nhỏ nhẹ an ủi: “Người già ai cũng phải ra đi, em đừng khóc”. Bao nhiêu năm rồi Trời ạ, vậy mà vẫn còn ngộ nhận! Hai đứa cùng tránh né không dám chạm vào nỗi đau của nhau, chỉ nói với nhau những chuyện bâng quơ, những câu rời rã, đôi lúc không nói gì thì yên lặng thở dài thật nhẹ, nhẹ lắm.
Lúc đưa hắn ra cổng, đi ngang qua chỗ năm xưa hắn gắn nụ hôn trên môi mình. Thấy hắn có chút ngập ngừng, còn mình đứng yên lặng nhìn theo, như một bức tượng thật cô đơn.
…….* Khi biết sáng nay mình sẽ trở về Sài gòn bằng chuyến xe lửa, hắn rủ mình đến một nơi của hai đứa – Là người bạn đã chia những nỗi vui thân thiết của hắn và mình – Quán Tuyệt còn y nguyên nhưng quá cũ kỹ, cũng như mình với hắn cũng quá đỗi cổi cằn.
Mình yên lặng để nghe những hồi ức êm đềm, những chông chênh cuộc đời đang hỗn độn trong trí nhớ, mình lan man chắp nối vì mình có biết bao nhiêu chuyện để kể với hắn mà không biết phải bắt đầu từ đâu, mình cúi đầu bối rối hớp ly café sửa nóng và bồi hồi ngắm nhìn lại khung cảnh mênh mông tình đầu.
Có lẽ không chịu đựng được cái không khí im ắng buồn bã, hắn gợi chuyện, nhắc lại hình ảnh thân thương năm nào, hắn chỉ chổ ngồi mà lần đầu tiên hắn gặp mình thật tình cờ… “Anh thương yêu em từ giây phút đó cho đến hôm nay, Huyền ạ” Mình chấn động. Lời tỏ tình cầu hôn trễ tràng gần hai mươi năm ! Mình hỏi hắn, lòng đầy giận dỗi: “Anh đưa em đến đây chỉ để nói mấy câu này?” Hắn nín thinh, đưa bàn tay trái ra cho mình thấy chiếc nhẩn năm nào đã mòn vẹt vẫn ôm chặc ngón tay áp út của hắn. Mình muốn đổ gục và chết liền. Nhưng mình ngồi cúi đầu, nước mắt lả chả không dám ngẩng lên.
Hắn dắt mình lên toa tầu, dúi vào tay mình một giỏ trái cây và một hộp giấy. Hắn bóp nhẹ bờ vai gầy guộc của mình, và dường như muốn ôm choàng lấy triền lưng xưa, nhưng hắn đứng im hồi lâu, không nói gì và quay lưng. Qua màn nước mắt, mình thấy hắn đi thật nhanh. Mình nhớ ra chưa kịp nói gì với hắn, một lời nói tạm biệt. Mình nhìn theo cho đến khi không còn thấy hắn.
Mình khẻ khàng mở chiếc hộp, một xấp lụa màu nắng, kèm theo tờ giấy: “Của em, lụa Hà Đông dệt tay”.
Thêm hai mươi năm nữa lại trôi qua. Em như cánh chim mất tăm biền biệt. Viết đoạn rời này sau khi em trở về một mình trong thành phố cũ ngơ ngác nhớ anh, một mình trong thành phố, bước tới nơi nào, em cũng hình dung ra được tấm lòng của anh, là tình yêu, là thương yêu… “Có những vợ chồng, không là trăm năm, mà là yêu thương” Nhiều lần nghe bạn than thở “Cúc Huyền ơi, tóc Chu bạc trắng!” Em im sững, lòng rưng rưng, trong bụng miên man: Nếu Trời cho chúng ta còn sống, thì dù có thêm vài chục năm nữa, tình cờ gặp lại, em cũng nhận ra anh nữa là. “Cúc Huyền ơi, hình như Chu khóc, đàn ông rơi nước mắt chắc đau lắm, phải không?” Một người con gái phụ bạc, vô ơn – hơn ba mươi năm rồi mà anh còn rơi nước mắt thì há chẳng phải là ân sủng tuyệt diệu mà Thượng Đế đã dành cho em sao! Biết đâu, có thể, đó chỉ là hạt bụi bay ngang, vướng vào, nhưng em vẫn thấy bao nhiêu nỗi vui sướng vây quanh như lần đầu tiên em nhận nụ hôn do anh mang tới.
thuỵvi
(Hầm Nắng, cuối tháng 4 – 2000)
• Tranh của vânhồng
• Minh họa của Họa sĩ Hiếu Đệ (bản duy nhất do thụyvi giữ)