Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Truyện thụyvi  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 7 8 9 10 11 ... 21
Send Topic In ra
Truyện thụyvi (Read 37138 times)
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #120 - 02. Jul 2011 , 07:00
 
thuỵvi wrote on 30. Jun 2011 , 17:02:
Đậu Đỏ tỷ tỷ ơi,
       Mình có một số hình để minh hoạ cho bài viết, đã cất trong một folder trong máy nhưng không biết làm sao post lên , nhờ tỷ chỉ cách cho mình nghe. Cảm ơn tỷ thật nhiều

Hi hi thích quá thích quá, hôm nay được lên chức tỷ rồi  dancing
thuyvi làm theo cách chỉ dẫn của anh Phu De trong bài hướng dẫn này thử xem nhé.

http://www.levanduyet.net/cgi-bin/yabbSP1/YaBB.pl?num=1166243166

Thân mến,
Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
thuỵvi
Full Member
***
Offline



Posts: 167
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #121 - 08. Jul 2011 , 07:06
 
         
             

                                                        
NHẮC CHI NGÀY XƯA ĐÓ



...


Nhắc lại, như nhen lên một chút lửa nồng. Như tự đốt ngọn pháo bông nở bung ánh sáng đầy màu sắc trong đêm. Như một chút biếc trên những chồi cây sau mùa đông dài dằng dặc. Như con chim nhỏ hót lên mừng rở khi nhìn thấy ánh nắng loang loáng trên vạt lá màu xanh.
Nhắc lại, bởi những kỷ niệm đó còn tươi nguyên, chói gắt, như rong, như rêu cứ bám hoài trong trí nhớ….

….* Năm đó, Sài Gòn có rất nhiều biến động, nhưng biến động trong nhà là cái cớ chính đáng để ba mẹ gửi mình đến nhà ông bà Cố, người bà con bên ngoại tại thành phố Biên Hoà.
….* Vì lở dở niên học, ba phải ghi danh cho mình học trường tư. Ngôi trường có ba dãy lớp nằm xéo xéo cạnh rạp hát, gần đường đi vào nhà Ga xe lửa.

…..* Thêm tuần lễ buồn chán trôi qua. Ngôi trường lạ lẫm chưa mang đến cho mình một tình cảm hay xúc động nào, những giờ học bời rời, khiến mình uể oải đâm ra lười, cứ trông về sớm. Khi ông giám thị báo tin:“ Không có GS” Trời! cả lớp mừng rỡ la ó, ồn ào tuá ra… Được thoát khỏi cái hộp nóng bức ngột ngạt chật chội, mình phơi phới, muốn kiếm gì đó uống, sinh tố? Sâm bổ lượng? Bên kia đường có quán tên Tuyệt, mình nhanh chân bước vào.
Quán hôm nay vắng, mình chọn ngay cái ghế gần cửa sổ có những chùm hoa như điểm xuyết thêm vẻ đẹp của mái vòm kiểu cổ. Trong khi chờ, mình đảo mắt ngắm những khung tượng, tranh sơn dầu bày biện rối rắm nhưng mỹ thuật chung quanh. Bỗng, chạm phải ánh mắt của một gã thanh niên ngồi khuất đàng kia, bất thình lình bị bắt tại trận, hắn lúng túng cười cười, mình giả lơ, làm bộ không thấy.
Quán là ngôi biệt thự nhỏ, nằm khuất sâu bên trong con ngõ cụt phủ màu lá xanh um thật mát, tách biệt với nhịp hối hả bên ngoài và dường như mọi tiếng động bị chặn lại bởi vòng tường cũ kỹ bao quanh. Khung cảnh yên ắng lạ thường, nghe rõ cả tiếng rì rào của gió, mình tinh nghịch khuấy mạnh cái muỗng trong ly nước, lắng nghe những tiếng ròn rã lanh canh thật vui tai. Mình bật cười, thích thú say mê với trò chơi ngộ nghĩnh. Chợt nhớ ra, mình xoay người, gã thanh niên còn ngồi đó, tự nhiên mình đâm ra lúng túng, thiệt ngượng, ngồi một chút rồi trả tiền đi ra. Ly sâm bổ lượng có kịp uống gì đâu, còn y nguyên.

….* Mấy ngày sau. Vừa băng qua đường. Bóng người cao ngoằn chận ngay trước mặt. Ngó lên. Hả? anh chàng gặp trong quán nước! Hắn cười cười nói tỉnh queo: “Tôi là Chu, cho xin làm quen, cô bé!” Mình nghĩ nhanh trong đầu “Lớn hơn bao nhiêu mà gọi người ta là cô bé?” Nhưng từ đó hai đứa quen nhau, mình đã sa vào cái bẫy êm ái lãng mạn của hắn hồi nào không hay.
……..* Một ngày, hắn tặng mình bài thơ.

Em, nai vàng
Nắng ngập lối đi hoang vùng sa mạc
Loài hải âu lạc lõng hướng ân tình
Trời một phương, điệu nhạc đại dương
Hình ảnh những tinh cầu không định hướng
Sáng như mắt em long lanh tiền kiếp
Thâm u rừng tiếp nhận nét khác sơ
Thượng Đế dựng nên đôi bờ mi ngọc
Con nai vàng ngơ ngác giữa chiều thơ….

…..* Hai đứa thật thân thiết, cho nên, mặc dù, hắn chưa tỏ tình – nhưng mình đến với hắn bằng sự tin cậy, còn hắn thì hết lòng chở che, phả vào đời sống con gái mình nỗi vui bình an. Hắn làm mình nguôi quên sự buồn bã và bỏ trôi những vướng mắc hục hặc của người lớn trong nhà.
Mình đang thở hơi hạnh phúc và sống thật hồn nhiên như búp màu lá xanh non.

…..* Sáng nay cậu Ngân lơ láo đến báo tin ông ngoại mất và đón mình về thọ tang.
Mình khóc rưng rức cho đến khi xe vào bến. Mình ngóng cổ, khi thấy tấm bạt giăng trước cửa, mình hoảng kinh vội vàng chen ra cửa chạy băng băng ào vô nhà và khựng lại bật khóc lớn khi thấy chiếc quan tài sừng sững chưa đóng nắp.

…..* Đêm viếng cuối cùng chuẩn bị cho buổi sáng di quan rộn ràng người thăm viếng cùng tiếng chuông, mõ, trống, tiếng ê a tụng niệm ồn ào một cách bi thiết… Bỗng, mình giật thót người vì một tiếng rít ghê rợn ngang đầu như xé màn đêm, rồi một tiếng nổ long trời lở đất, rung chuyển nhà cửa, tất cả đồ đạc đổ nhào. Mọi người nhốn nháo vừa la hoảng “pháo kích pháo kích” vừa chạy kêu réo, kẻ tìm con, người tìm cháu táo tác tìm chỗ núp, chen nhau lọt vô, chun xuống. Hầm chật ních. Chỗ nào trốn được cũng chật ních. Mình chun xuống quan tài ngồi thu lu với mấy người nữa. Tiếng báo động từng hồi như thúc giục, khẩn thiết làm số người chưa kiếm được chổ trốn càng lýnh quýnh. Tiếng pháo binh bắn trả dồn bên tai. Tiếng xe cứu thương réo inh ỏi. Điện cúp. Chung quanh tối thui như mê man. Trong nhà chập chờn ánh nến in lên những bóng thật hắt hiu.
Ầm… Ầm… Tiếng nổ gần lắm, nhà cửa như di chuyển, muốn đổ nhào, thật dễ sợ. Tiếng con nít khóc thét lên hoảng hốt. Tiếng thì thào run rẩy “Chắc rớt vô chợ rồi”. Tiếng trái đạn rít xoáy hú rùng rợn ngang đầu từng hồi, từng hồi. Mọi người co rúm, nín thở hồi hộp đợi chờ không biết lúc nào rớt trên đầu!
Thời gian thật nặng nề. Vừa nghe êm êm ngưng tiếng pháo kích, mọi người mừng rỡ, chộn rộn, có người nóng ruột lo an nguy cho gia đình, bất chấp mọi sự, lập cập chạy bừa về nhà. Bên ngoài ánh hỏa châu chấp chới và tiếng xe cứu thương vẫn còn réo liên hồi.

Buổi sáng xe tang đưa ông ngoại đi một vòng chào phố chợ lần cuối. Phố chợ xiêu vẹo. Nhiều người đang khóc bò rũ rượi bên xác chết được phủ mong manh chiếc chiếu. Bên góc kia người đàn bà vừa bươi đống gạch trên nền nhà đổ nát vừa bù lu bù la kể lể: “Trời ơi! chết không còn miếng thịt nè trời”. Những xác người nằm xấp ngửa vừa được kéo ra nằm rải rác. Chung quanh, những dáng dấp nghiêng đổ thất thểu nhìn theo chiếc xe tang chầm chậm đi qua với những ánh mắt vô hồn. Mình ứa nước mắt, quặn thắt trước khung cảnh thê lương. Thấy bất nhẫn, tức tối, muốn kêu Trời.
Trời xầm xuống một màu xám, rồi xám ngắt tối om. Đoàn xe tang hình như chạy nhanh hơn. Nước mưa rơi xuống lộp độp. Ý thức về một sự chia lìa vĩnh viễn khiến mình đau như cắt cứ nấm nuối gục đầu trên chiếc quan tài không muốn rời.

…..* Mấy ngày tang lễ qua rồi. Mình lang thang trên phố, chợt có tiếng xe dừng sát bên, bất ngờ thấy chú Duy, chú chào mình: “Chú xin chia buồn” Mình gật đầu, nghẹn ngào không nói được. Giọng chú Duy thật buồn: “Xin lỗi Huyền, chú vừa từ Saigon về, không kịp đến viếng tang” Mình chớp mắt “dạ … không sao chú ” Chú Duy nhìn mình thông cảm, hỏi thăm bâng quơ rồi từ giã lái xe đi. Mình nhìn theo đầu óc lặng lờ, câu cám ơn còn trong cổ họng, thiệt tệ.
Mấy năm trước, lúc mình còn ở với ngoại, chú Duy là láng giềng, mỗi buổi sáng đi học ngang qua nhà chú, lần nào nhìn lên cũng thấy chú đứng nơi cửa sổ như đang chờ đợi ai. Có lần vô tình, chạm phải ánh mắt chú Duy, mình vội vàng quay đi và mơ hồ cảm thấy có điều gì đó là lạ!?

…..* Mình đi thăm ngôi trường cũ, và không ngờ khi trở lại, mình thấy ngôi trường hình như bé nhỏ hơn, mặc dù dãy lớp học lem luốt vẫn nằm mát rượi dưới bóng lá của hàng điệp già cỗi xù xì. Bên kia tầm mắt là dinh Tỉnh trưởng, ngước mắt lên một chút là ngọn tháp chuông mỗi buổi sáng thường rung leng keng trong màu sương chưa tan loãng. Thành phố sát bên biên giới, nhỏ lắm, buồn ngắt, đi một vòng đã về chốn cũ – nhưng với mình, là một thành phố có bao nhiêu điều để nhớ. Cũng như ngồi đây, trên bậc tam cấp nham nhám của lớp học, để nhớ lại những khuôn mặt thầy, cô, cùng bè bạn, ngồi một hồi, những kỷ niệm từng lúc hiện dần trong trí nhớ. Quên sao được giọng Hà nội của thầy Hoà. Dáng dấp lịch lãm của thầy Liêng dạy Địa Lý. Nhớ thầy Nhu dạy Toán. Thầy Tính dạy Cổ văn. Thầy Kỳ dạy Vạn Vật…. Năm đó thầy Trần Ba lên làm hiệu trưởng khiến những anh chàng ngổ ngáo nhất bỗng hiền ra. Mình nhớ bầy con gái với những vạt lụa trắng như đàn bướm quấn quít từng bước chân tha thướt đến trường. Mình nhớ miên man và có chút ngậm ngùi. Sao vậy? Có lẽ tại mình đang lớn, đang bước qua thời con nít… Vì thế nhiều lúc tự ngắm mình trong gương bỗng thấy mình có chút xa lạ. Tự dưng mình xúc động đến ngẩn ngơ và thầm hỏi: Mình đây sao?
…..* Trở lại Biên Hoà. Gặp lại nhau hai đứa kể đủ chuyện không thôi. Khuya lắm, không thể ở thêm. Hắn chuẩn bị về. Ra cửa, hắn níu tay: “Đừng đi lâu như vậy nữa nghe em” Mình nhắm mắt, tình chưa!
Hai đứa chung trường, ngày nào cũng gặp, nhưng tan học là hắn đứng sẳn ngay ngã tư dắt mình qua đường và đưa về tận nhà. Có hỏi, hắn chỉ giải thích: ”Em có nhiều cái đuôi quá” Mình quay mặt đi giấu nụ cười sung sướng.
Ngày nào cũng vậy, buổi chiều hắn đến nhà xin phép chở mình đi quanh quẩn đâu đó. Khi thì ghé vô tiệm sách, khi thì ghé vô tiệm kem, khi thì nói vu vơ rồi về, nhưng lúc nào cũng không quên mua cho mình cái bánh, lúc thì chùm nho, khi thì trái táo. Lúc thả mình trước cửa nhà không quên căn dặn: “Học bài, nhưng đừng thức khuya quá”
Mình có một tuổi thơ lận đận nên nhút nhát. Vì thế hắn bù đắp cho mình tất cả, lo lắng cho mình từng chút một. Mình thầm biết ơn anh chàng cao lênh khênh có nụ cười thật hiền và ánh mắt nhìn mình lúc nào cũng vời vợi một trời thương yêu.
Từ đây, mình biết hắn là cái bóng theo mình không rời suốt đời này…
…..* Những ngày cuối năm, tình hình không an ninh nên Ba và các cậu phải trực ứng chiến không về nhà. Cuối cùng chỉ có mình vô Mộc Hoá ăn tết với bà ngoại. Lúc đưa mình ra bến xe, mặt hắn buồn thiu, dù trước đó mấy ngày, hắn đã cẩn thận sắp sẵn hết cho mình. Mình biết rõ trong đống hành lý lỉnh kỉnh bánh trái thuốc men đã bày tỏ trọn vẹn tấm lòng của hắn. Cho tới khi xe lăn bánh không hiểu sao mình chợt hốt hoảng, chồm đầu ra chới với ngoái nhìn cho đến khi hắn chỉ còn là một chấm thật nhỏ ở bên đường.
…..* Đến thăm chị Nguyên, người bạn hơn mình hai lớp, là người hát bản Bésame Mucho hay nhất trường. Hai chị em lâu ngày gặp mừng lắm nói đủ thứ chuyện, bỗng mình thấy chị có chút gì đó là lạ, như băn khoăn, vẻ như sốt ruột… rồi biến mất? Mình chờ một hồi, tính về thì cửa bật mở và chú Duy xuất hiện, rồi tới chị Nguyên bước vào. À, mình hiểu rồi, chị Nguyên chạy đi báo tin với chú Duy. Tuy bất ngờ gặp chú Duy đây, nhưng trò chuyện khá vui.
Lúc từ giã, mình thấy chú Duy tần ngần như muốn nói điều gì và nhiều tháng sau đó, mình mới biết chú đã rời Mộc Hoá đi tu nghiệp ở Hoa Kỳ.
……* Trước khi về lại Biên Hòa, mình ghé Sài Gòn, ngủ đêm tại căn nhà cũ, một nếp nhà từng là mái ấm quây quần của một đại gia đình hạnh phúc. Là nơi mình chào đời, là nơi cất giữ ăm ắp những kỷ niệm ngọt ngào từ những bước chân chập chững của mình. Bây giờ ngôi nhà càng cũ kỹ hơn, hắt hiu hơn, bởi lẽ tất cả đã tứ tán, mỗi người bay đến nơi chốn riêng của mình. Chỉ còn lại ba mẹ đang trồi hụp trong một cuộc hôn nhân bất ý.
Mình muốn trở lên Biên Hòa ngay trưa nay, nhưng khi đưa tay đóng nhẹ cánh cổng thì mình lại bịn rịn chỉ muốn đứng thêm hồi lâu để nghe cái cảm giác lành lạnh nham nhám thân thương của khung sắt cũ kỹ thấm sâu vào đôi bàn tay. Mặt trời hầm hập trên đỉnh đầu bắt mình bước mau qua đường mà nước mắt cứ ứa ra, mình ngoắc chiếc xích lô, leo lên, rưng rức nhưng không dám nhìn lại.
…….* Hắn với mình làm như có hẹn. Vừa vào con ngõ, thấy hắn lênh khênh chạy ra, miệng cười hết cỡ và đón mình với đôi mắt một trời thương yêu.
Ăn hết mấy món bà Cố để dành, mình tắm táp xong liền chuồi trên giường ngập sâu trong đống mền gối, mặc kệ hắn ngồi nói chuyện với người nhà. Nằm một hồi, cảm thấy buồn ngủ, nỗi buồn như nguôi ngoai. Lát sau mình ngủ hồi nào không hay.
Một tiếng nổ kinh hồn, dựng mình bật choàng dậy ngơ ngác, gạch đá ào ào mù mịt rơi đổ trên đầu phủ đầy trên mặt, mình kịp nghe được tiếng bà cố thét vang thất thần, còn mình như phản xạ vô thức miệng bật lên như tia chớp “Trời ơi!” trong tiếng đạn nổ xối xả khắp nơi. Mình nằm mẹp xuống chuồi thật lẹ vô gậm divan rồi lết tuốt vô trong vừa lúc máy bay rền vang trên nóc nhà và ngoài sân rộn lên tiếng la hét tiếng chạy đuổi huỳnh hụych… Có trái đạn súng cối lớn rớt gần đó nghe như mặt đất rung rinh kèm theo tiếng khóc la cầu cứu lồng lộng. Tiếng đạn kêu quanh nhà. Tiếng la hoảng thất thanh “Cháy! Cháy! Cháy nhà rồi” Mình hé mắt thấy ánh lửa bập bùng lan rộng và ngửi được mùi lửa ngan ngát và cầm chắc cả nhà sẽ chết cháy vì không biết chạy đâu khi súng đạn nổ rền tứ phía. Những âm thanh hỗn loạn ghê rợn dồn dập như xoáy vào óc, làm tê liệt thần kinh, hai chân mình run bần bật. Tiếng bà cố vừa niệm Phật vừa rên thảm thiết “Ôn ôi! kỳ này chắc chết!”.
Trận địa vẫn tiếp diễn với tiếng súng nổ liên hồi, máy bay trực thăng vần vũ quét từng luồng ánh đèn sáng rực, cuồng nộ. Đạn còn nổ khắp nơi, hướng nào cũng ầm ĩ …
Sau mấy tiếng đồng hồ nín thở chờ đợi bất hạnh. Chờ đợi cái chết đang lừng lững đến, bỗng nhiên tiếng súng ào ào giận dữ từ từ thưa dần rồi lẻ tẻ chát chúa rời rạc đâu đó xa xa… Cả nhà chưa kịp hoàn hồn, giật mình run bắn nghe tiếng kêu gọi mở cửa dồn dập. Bà cố lắp bắp “Ai?!” Ông cố ngóng tai, bò ra ngoài giọng mừng rỡ “Ai như anh Qúi, mụ ơi” Tiếng gọi thúc giục cùng tiếng giày khua huyên náo tràn vào nhà “Huyền ơi ba đây, đừng sợ” Nghe tiếng ba, mình mừng rở tưởng chiêm bao, vừa rướn người trườn ra khỏi chỗ núp, có ai đó ôm chặc đở mình đứng lên. Trời ạ, là hắn!
Trong khi ba cùng mấy người lính đi từng nhà kêu gọi dân chúng yên tâm và hướng dẫn họ đến chỗ an toàn. Hắn không muốn mình sợ nên đòi cõng mình đi vì chung quanh toàn xác chết. Kỳ lạ, trong hoàn cảnh hết sức ghê rợn, không hiểu sao, nằm lắt lẻo trên bờ lưng của hắn đi qua một quảng đường dài ghê rợn từ nhà ra đến con đường lớn cạnh rạp Biên Hùng mà mình cảm thấy thật yên tâm và nhận ra cả cuộc đời này còn ai yêu mình hơn hắn?
Việt Cộng chưa kịp đánh úp ty Cảnh Sát, bị phát hiện, chạy lẩn trốn và chiến trận kinh hoàng nổ ra trong khu nhà Ga. Hắn hay tin, bất chấp nguy hiểm cho tính mạng, chạy lên Tam Hiệp, vượt qua những hàng rào kẻm gai chận ngang đường trong tình trạng thiết quân luật, vào tận Quân đoàn III báo cho ba mình biết tin dữ.
Lâu lâu nhắc, ba cứ tấm tắc khen chàng thanh niên này luôn miệng.
……* Tuổi thơ của mình không có ngày sinh nhật. Tuổi thơ của mình, một chuỗi đời chật hẹp buồn thiu. Cho nên, hôm nay – 18 đóa hồng tinh khôi đã làm trái tim vỡ ra với nỗi hân hoan vô bờ, huống chi hắn còn chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn ngoài trời gồm gà nướng, bánh kem, trái cây ….cùng với khá đông bạn học, thầy cô quây quanh.
Hắn sắm sẵn, chu đáo cho mình mọi bề. Chắc chắn mình đã nợ hắn một món nợ quá lớn: Một tấm lòng.
……* Quen nhau gần một năm trời. Hắn vẫn chưa nói câu tỏ tình, nhưng đôi mắt một trời thương yêu của hắn khi nhìn mình thì hạt muối cũng xẻ đôi, những múi bưởi mọng chất nước ngọt được chia đều từng phiên một.

Đêm nay như thường lệ, hắn hay mang món gì ăn sau khi mình học bài xong. Lúc đưa hắn ra cửa, trong bóng đêm, bất ngờ, hắn ôm choàng mình, áp môi hắn vào môi mình, đầu lưỡi mềm mại, ướt và thật ấm của hắn chạm nhẹ và lướt êm say đắm quấn quít hối hả mê man trong vòm miệng mình. Mình như nín thở, ngây ngất, muốn kêu lên chới với, một cảm giác thật lạ lùng, vừa dịu dàng vừa cuồng nhiệt khiến mình sợ hãi buông hắn ra, vội vã hốt hoảng bỏ vào nhà như người đi trốn.
Đứng núp nơi cửa sổ, mình thấy hắn đứng tần ngần rồi từ từ lẫn vào đêm tối. Bên ngoài đêm sâu thăm thẳm mịt mù, đêm yên ắng với mùi thơm ngay ngáy của không khí đẫm màu sương. Mình nghe rõ tiếng trái tim còn rộn ràng trong lồng ngực, lên giường, mình vùi mặt xuống gối tìm giấc ngủ nhưng không thể nào nhắm mắt.
Nụ hôn đêm nay là một ám ảnh sâu đậm dịu dàng nhất suốt cuộc đời này.
…….* Mình ngồi dậy, lòng hơi hoảng hốt khi nghĩ tới lát nữa đây phải gặp hắn. Mình mắc cỡ muốn trốn học ở nhà đắp mền nằm mơ mộng, nhưng nhớ tới nụ cười thật ấm và đôi mắt một trời thương yêu của hắn thì lòng mình lại thôi thúc nôn nao. Mình ngập ngừng, rồi quyết định thay quần áo thật lẹ vì biết hắn đang kiên nhẫn đứng đợi nơi ngã tư ngoài đầu ngõ.
Vừa chạm ánh mắt đầy vẻ băn khoăn và chờ đợi của hắn, mình bối rối ngượng ngùng cứ ngó lảng đi nơi khác. Hai đứa im lặng và đi thật chậm bên nhau, khi hắn ngập ngừng tìm bàn tay mình để nắm dắt qua đường, bàn tay mình run nhẹ trong bàn tay của hắn.
Suốt buổi học sáng nay, cái đầu của mình đầy đặc những hình ảnh đêm qua. Nụ hôn đầu đời nó mãnh liệt và say đắm như vậy đó sao. Và trái tim mộng mơ của mình sẽ nói gì với hắn, đây hả?
……* Mình chưa kịp nói gì thì hắn lên tiếng: “Đi với anh” Mình định hỏi đi đâu nhưng thấy ánh mắt nghiêm nghị của hắn thì mình ngoan ngoãn lên xe ngồi cho hắn chở. Quán Tuyệt là người bạn thân thiết của hắn và mình. Ngay hôm nay, hắn đeo vào ngón tay mình và tay hắn hai chiếc nhẫn như hai món đồ chơi. Hắn nhìn mình nói: “Của em” “Của anh” gọn lỏn.
Hắn là người như vậy đó, luôn luôn quyết đoán và tích cực chủ động. Hắn biết tổ chức và quan tâm hết thảy mọi việc, nhất là hắn hay làm những chuyện cảm động có ý nghĩa và bất ngờ cho mình, nhưng hôm nay không hiểu sao mình lại có một cảm giác gì đó rất đỗi hồi hộp.

…….* Ngày mai…
Ba Mẹ đặt con ngã ba ghềnh thác
Gió, thổi quật con về phía ba
Sóng, đẩy xô con về phía mẹ
Trái tim non bật máu!
Cơn giông lên, đen tím cả bầu trời
Con đứng ở ngã ba
suốt cả một đời
Suốt đời con gọi:
Ba đâu rồi!
Mẹ đâu rồi!….

Trong bất cứ cuộc hôn nhân tan vỡ nào, không nhiều thì ít đều là những cú sốc làm đau lòng những người trong thân tộc họ hàng, mặc dù mình rất gần gũi với bên ngoại nhưng giữa mình với mẹ thì dường như có một khoảng cách vô hình ngăn trở, cho nên khi nghe quyết định mình về sống với ba, mẹ nhìn mình với ánh mắt kiêu hãnh trên khuôn mặt còn rất đẹp. Dù chọn đứng về phía ba, nhưng con thương mẹ lắm, mẹ biết không?
…….* Căn nhà ở khu xa lộ ba cất đã xong và mình phải trở lại Sài gòn để kịp niên học mới.
Biên Hoà – Sài Gòn đứng vói tay cũng tới, nhưng hai đứa tưởng như nghìn trùng xa cách.

...


……. * Mình học ở Lê Văn Duyệt, năm nay hai đứa cùng thi, tuy không mỗi ngày gặp nhau nhưng nếu hể rảnh thì hắn lại lấp ló đứng trước cổng trường đón mình tan học. Nhìn thấy hắn cứ tà tà, học phất phơ cà ngơ cà ngất là mình sốt ruột, nhiều lần mình làm mặt giận nhưng khi chạm phải ánh mắt thiết tha một trời thương yêu của hắn thì mình tiêu tan giận hờn.
Cuối năm đó mình đậu, còn hắn rớt! Chuyện xảy ra từ đoạn này.

…….* Hôm đó, sau khi tan lớp cua Lý Hoá, mình phóng xe vừa quẹo ra đường Hồng Thập Tự thì… Trời! một ông tròn vo như cái lu chạy xe đạp đâm đầu vô … Rầm. Hết biết, người quay lơ, cày xuống đường, tay chân tóe máu. Anh chàng đi xe đạp kinh hãi, lính quýnh, kéo mình vô trong lề đường, vài ba người bu lại, lao nhao chỉ chỏ cho biết đàng kia có một phòng mạch, thấy anh chàng tròn vo loay hoay với hai chiếc xe, mình xộc xệch chân thấp chân cao tới đó một mình.
Sau khi khâu mấy mũi ở lưng bàn tay, trong lúc ngồi nghỉ mệt, thấy ông tròn vo ngồi đối diện dòm qua cười méo mó. Chiều, mình được chiếc xích lô máy chở về cùng với chiếc Honda.
Đêm đó mình mẩy mình đau đớn ê ẩm. Bên ngoài trời mưa tầm tã, hình như dự báo thời tiết báo tin cơn bão lớn đang kéo về đâu đó ngoài khơi Vũng Tàu. Mình nằm im trong đêm tối mênh mông nghe tiếng gió ào ào, tiếng sấm chớp, tiếng nước mưa xối xả trên nóc nhà, tâm hồn mình thả trôi theo từng kỷ niệm của một cuộc tình nồng nàn, lãng mạn thật trong sáng đầu đời, bỗng dưng mình nôn nao và nhớ hắn, thôi thúc ước mong có hắn bên cạnh lúc này, ngay bây giờ – có lẽ từ ngày quen hắn đến nay, đây là lần đầu tiên mình cảm thấy thật lẻ loi trơ trọi, mình ngủ chập chờn, mình kéo nỗi buồn quạnh hiu theo mình vào trong giấc ngủ nhiều mộng mị.

…….* Trong lúc mấy ngày gió bão nhổ bật từng cột điện, từng gốc cây bên lề đường, nó cũng nhận chìm mình vào cơn sốt thương hàn mịt mù, cổ họng mình đắng ngắt, đầu như đeo đá, tay chân nhức nhối cảm giác bồng bềnh. Nhờ mấy liều thuốc của ông chú Bác sĩ và món cháo giải cảm của bà vú Ù mà mình khoẻ lại từ từ. Trong lúc này hắn đâu?
Cơn bão chưa tan thì hắn xuất hiện. Mặt hắn có chút bơ phờ sau mấy ngày người Mẹ phải nằm bịnh viện. Gặp mình, hắn kinh hoảng. Sao vậy em? Mình đọc thấy trong đáy mắt hắn là sự ân hận xót xa như muốn gánh chịu hết nỗi đau của mình và đôi mắt vời vợi một trời yêu thương của hắn đủ cuốn phăng hết mọi thứ đau đớn mệt mỏi buồn phiền mà mình chịu đựng suốt mấy ngày nay.
Khi hắn đặt cái gói giấy đẹp, mềm, lên tay mình, sợ mình đau, hắn vuốt nhẹ những ngón tay như dỗ dành “Cái này của em, lụa Hà Đông dệt tay…” Đang nói, bỗng dưng hắn dừng lại, rồi không nói nữa. Mình thấy hắn nhìn trân vào bàn tay bị thương của mình, đôi mắt nhìn lâu vào ngón áp út. Hắn im lặng tần ngần một hồi rồi nhìn mình nói nhỏ, giọng dứt khoát “Anh về!” và hắn đứng lên quay lưng đi thật mau ra cửa.
Mình còn đang ngơ ngác. Trời! Chợt nhớ ra, định kêu lại để giải thích, nhưng bóng dáng hắn mất hút, thấy hắn vô lý mà mình choáng người đến bàng hoàng. Nhưng mình không làm sao quên được khoảnh khắc hắn nhìn mình, ánh mắt hắn tối sầm lạnh tanh.
Không biết xui khiến gì để anh chàng tròn vo hôm nọ tông vô khiến tay mình đổ máu, lại còn làm chiếc nhẫn bay biến mất tiêu. Mất gì sao không mất, lại mất đi chiếc nhẫn của hắn tặng?
Suốt hơn mười ngày, hắn mất hút, chưa bao giờ hai đứa lại vắng nhau lâu, tuy trong lòng mình còn ngút ngàn nỗi giận, nhưng hình ảnh hắn vẫn chói chang sừng sững cao lớn trong đầu. Mỗi ngày, lúc tan học, lòng mình hồi hộp. Hắn đang chờ ngoài cổng? Hắn bặt tăm, trôi tít tắp phương nào. Lòng mình chùn xuống, thoáng chút tủi thân, rồi lại tự dỗ dành mình, có lẽ hắn đâu đó gần lắm đang dõi mắt theo. Có lẽ… Có lẽ…
Trong lúc mình không chờ đợi thì hắn xuất hiện ngay sát bên cạnh. Hắn ốm nhom râu ria phủ đầy mặt, mình rưng rưng trong lòng vừa mừng vừa tủi và hân hoan trong nỗi vui bất ngờ. Có lẽ cả hai thấy giận nhau cực quá, khổ quá, lận đận quá, vì thế khi gặp nhau không ai muốn nhắc nhở trách móc gây huyên náo lại chuyện vừa qua, nhưng mình cũng nhận ra trong ánh mắt vời vợi một trời thương yêu của hắn có thoáng một chút gì đó thật buồn.
….* Hai đứa gặp nhau gần như mỗi ngày. Vẫn là những chăm chút thương yêu, những lần chỉ có hai đứa, hắn thường ôm choàng để ngực của hắn làm ấm triền lưng của mình, hắn vùi mặt phả hơi thở vào mái tóc mình, cứ như thế và im lặng. Mình biết hắn không cần phải nói. Tấm lòng của hắn đã trải phẳng phiu trước mặt mình. Trái tim của hắn mở cho mình thấy như cuốn sách được lật từng trang.
Thế nhưng cuộc đời đâu phải chỉ là những chuỗi dài mộng mơ tuổi nhỏ, cho nên mình ý thức được hai đứa cần phải có sự nghiệp, nhưng hắn thì như không cần biết khiến mình cứ băn khoăn. Có lần mình đem điều đó nói với hắn thì hắn chỉ cười cười với giọng bỡn cợt “Lương trung sĩ, anh nuôi nổi em mà, phải không?
…….* Hôm nay Chủ Nhật, nhằm mùa măng cục, hắn rủ mình lên Lái Thiêu vừa ăn bánh bèo vừa mua trái cây, mình kêu hắn chờ rồi hớn hở chạy lên gác thay quần áo, đi ngang cửa sổ nhìn ra, đột nhiên nghe tiếng gọi “Cô bé!” Mình khựng lại, thò đầu gắt giọng hỏi “Hả? ” Gã hàng xóm giơ cao quyển sách “Trả cho cô bé” Mình đi vòng ra phía balcon vói tay lấy quyển sách, nhưng gã hàng xóm muốn làm quen cứ đứng bên kia balcon ê a kéo dài câu chuyện khiến mình vừa sốt ruột vừa bực mình, đang lúc mình tính bỏ vô nhà khép cửa thì nghe một tiếng động thật mạnh, nhìn xuống thấy hắn nhìn lên – không nói gì, ánh mắt rực lửa. Hắn phóng xe ra cửa như mũi tên, bay vút.
Nhớ tới cơn ghen của hắn mà mình ghê người. Cơn ghen như nham thạch vỡ tung, sôi trào, nóng bỏng. Lần đầu tiên mình thấy lo sợ, không phải sự lo sợ vu vơ, mà mình lo sợ cho những tháng ngày sắp tới. Mình biết rõ hắn thương mình lắm, thương cho đến nỗi chỉ muốn mình là loài tầm gửi quấn quít bên hắn hay chỉ là quả trứng mong manh mà hắn nâng niu che chở. Thật sự bây giờ mình cảm thấy có chút mệt mỏi và có chút muộn phiền.

……..* Hai đứa vẫn gặp nhau, nhưng thiếu mất vẻ hồn nhiên. Hắn trầm lặng hơn, và đã bắt đầu hút thuốc. Còn mình lại càng ít nói, và càng tránh né những chuyện không đâu để khỏi bị những điên rồ ghen tuông của hắn bộc phát. Những lần chỉ có hai đứa với nhau, bao giờ hắn cũng thích ôm choàng lấy triền lưng, xiết chặt và vùi mặt trong dòng tóc của mình, bao giờ hắn cũng im lặng nhưng bây giờ lại có thêm tiếng thở dài. Tiếng thở dài của hắn khiến mình muốn khóc và thật là xốn xang, nó lay động trái tim mềm yếu của mình.

……..* Hắn rớt. Mình đậu. Kết quả đương nhiên vậy, nhưng khi nó đến thì mình lại áy náy không yên.
Khi hắn đến chúc mừng, mình nói thật thà, không hề có ý dỗ ngọt hay an ủi, mình dứt khoát, giọng thản nhiên “Em vẫn là của mình anh” Hắn cười, đôi mắt long lanh như có nước, hơi thở hắn ngan ngát mùi thuốc lá, mùi rượu, cả mùi cay đắng nữa. Mình thương hắn và đang chờ đợi lời cầu hôn.

……..* Sau ngày đó hắn với mình càng ngày càng ít gặp nhau. Hễ gặp nhau thì không có gì vui. Mình khổ sở hụt hẫng nhất là hắn đã đánh mất lòng tự tin và ý chí. Bởi vì trong lòng mình hắn lúc nào cũng là cây tùng cây bách là cây cao bóng cả chở che cuộc đời mình. Vậy mà hắn bỏ cuộc, buông xuôi chỉ biết bám viú phung phí thời gian vào những chuyện không đâu. Không có người nào dạy mình phải làm gì để gỡ rối cái mớ bòng bong này. Mình cứ trôi đi trong sự tự kiêu của một đứa con gái và hắn trượt dài trong sự bất đắc chí của một đứa con trai.
Cái kiểu tự ái thơ dại của hai đứa đã làm thương tổn lẫn nhau rất nhiều, mặc dù mình biết rõ trong trái tim hai đứa đều quặn thắt và có cùng nỗi đau đớn như nhau.

……..* Hôm đó, mình đang thơ thẩn trong nhà, bỗng có tiếng chuông kêu cửa, tưởng là hắn, mình vui sướng nín thở chạy ra, bất ngờ, trước mặt mình là một người đàn ông trong chiếc jacket da màu đen, bên cạnh là chiếc xe gắn máy nhiều phân khối, đang ngờ ngợ thì người đó vừa cười vừa lột cặp mắt kính ra, mình bật miệng kêu lên ngạc nhiên: “Chú Duy!” Rồi mừng rỡ tiú tít hỏi dồn: “Chú về hồi nào?” Chú dí dỏm: “Chú vừa về, là đến ngay trình diện!”
Khi chú với mình ngồi đối diện nhau, mình thấy chú có vẻ rắn rỏi hơn, đặc biệt chú có nụ cười thật ấm, mặc dù chú kể những chuyện thật ý nhị lý thú – đưa mình tới những xứ xở văn minh hiện đại xa xôi bên kia bờ Thái Bình Dương tít tắp nơi kia, nhưng mình nghe mà đầu óc cứ lo ra, trong bụng thì phập phòng bồn chồn không yên vì nếu hắn xuất hiện trong lúc này thì trời long đất lở!

……..* Trời chưa long, đất chưa lở nhưng trái tim mình nát bấy. Ngày lễ Hai Bà Trưng, nghỉ ở nhà, không biết làm gì, buồn, mình ghé thăm người bạn cũ ở Biên Hoà lâu rồi không gặp.
Người bạn gái này hiền lắm, vì hoàn cảnh nên phải bỏ học đi làm, hai đứa huyên thuyên kể lể những chuyện vụn vặt xưa thì cô bạn vô tình khoe mình tấm hình sinh nhật của một người bạn hôm tuần rồi: “Có anh Chu nữa nè” Mình đưa lên lướt mắt và nhìn sững vào một cô gái khá đẹp, có mái tóc thật dài và nụ cười thật tươi, đứng sát và dường như âu yếm muốn tựa đầu vào vai của hắn, mình chỉ vào cô gái, ngón tay run nhẹ: “Người nầy là ai vậy Trúc?” Cô bạn khựng lại, ngập ngừng: “Quỳnh”. Chới với. Mình biết cô gái đó là ai.

……..* Suốt mấy ngày, mình không thể làm gì, cứ ra vào quay quắt ray rức bơ phờ. Tấm hình hắn và cô bồ cũ thân mật chụp chung làm tràn ly nước mâu thuẫn đã đầy. Mình vẽ ra trong đầu những hình ảnh họ bên nhau và mê man trong đau khổ vô bờ. Thường, khi xúc động thì mình nghẹn ngào. Bây giờ mình đang xúc động dữ dội như cơn địa chấn mà cặp mắt mình ráo hoảnh tái tê, nếu mình có thể khóc thì lồng ngực của mình sẽ nhẹ bớt phần nào sự chịu đựng quá lớn này.
Trong thâm tâm, mình mơ hồ mong đợi một lời giải thích, và một câu nói thẳng thắn, nhưng bây giờ hắn ở đâu? Mình có lỗi gì!
……..* Vì không muốn bị đốn gục. Ngoài một trường đại học chính thức, mình còn theo học ở QGÂN & KN. Có lẽ nhờ mình thất tình nên Sài gòn mới có thêm một người làm thơ. Mình bắt đầu lò dò lên sân khấu, xuất hiện trong vài vở kịch của trường! Mình vẫn còn lặng lẽ ra đi vào mỗi buổi sớm mai và lặng lẽ trở về vào mỗi buổi chiều, cuộc sống tại sao phải lặng lẽ vậy hả trong khi thấp thoáng chung quanh mình đang có nhiều ánh mắt ngưỡng vọng muốn làm quen.

……..* Trong một lá thư. Chú Duy ngỏ lời cầu hôn thật độc đáo, chú viết: Nếu Cúc Huyền gật đầu, chú sẵn sàng cung nghinh thánh giá! Mình không bất ngờ, vì sự nhạy cảm của một người con gái mình đã đoán được cái tình cảm này từ lâu. Những lá thư gửi mình, chú hay gọi: Nàng yểu điệu thục nữ. Cách gọi này, sao bây giờ dễ làm mình rơi nước mắt!

…….* Có lần mình đi với chú Duy đến dự buổi ca nhạc do bác Việt Định Phương tổ chức ăn mừng đã kiếm được cô công chúa Phi Châu lạc loài. Đêm đó, lần đầu tiên mình gặp nhạc sĩ Anh Thy tác giả những bản nhạc về lính biển, cũng như được gặp lại những người bạn chí thiết một thời của gia đình. Sau khi trở về, mình ngủ say trên gác. Có ai lắc nhẹ chân mình, tiếng bà vú Ù thì thào: “Cô, có cậu Chu” Mình bật dậy lẹ làng: “Đâu?” Vú Ù chỉ tay ra cửa, thì thào: “Cậu đứng ngoài đường, không chịu vô” Mình hồi hộp đi tới cửa sổ, bên dãy nhà đối diện, có dáng người nhập nhoà trong bóng đêm, cái đốm lửa sáng quen thuộc bùng lên đủ để mình nhận ra là hắn. Lòng mình mềm lại, nhưng tánh tự ái và kiêu hãnh kéo mình trở vô nhà với đầu óc ngổn ngang, vú Ù chậm rãi: “Cô à, cậu Chu đứng đó đã mấy đêm rồi, lúc đầu tôi tưởng là ăn trộm rình nhà mình, hồi tối này tôi làm bộ đi đổ rác, đi ngang dòm ai dè là cậu Chu, tôi mừng quá sức, mời vào, mà cậu chỉ lắc đầu nói cám ơn” Nghe xong mình hốt hoảng chạy ra cửa, nhưng chỉ thấy bóng đêm mịt mờ.

…….* Ngày lên đêm xuống. Mình chờ đợi mỏi mòn. Phải chi lúc đó mình trầm tĩnh hơn, trưởng thành hơn, có lẽ mình sẽ không ngại ngùng đi tìm hắn để nói hết những điều từ trong trái tim của mình muốn nói, nhưng, lúc đó mình nông nỗi quá, hờn ghen quá, tự cao quá, háo thắng quá, để rồi thất lạc nhau.
……* Mình khóc. Những giọt nước mắt cay đắng mà không một ai hay.
……* Trong lúc mình gần như yên ổn thì nó lù lù lại đến và khuấy động tâm trí mình lần nữa. Mình nhận được lá thư của hắn, dấu bưu điện Nha Trang.
Suốt hai trang giấy đầy đặc chữ của hắn, chỉ là những lời hỏi thăm, kể chuyện, chừng mực như của một người bạn sơ giao. Mình buông lá thư xuống, hồi lâu mới đọc lại, cũng vẫn chỉ là những dòng chữ vô hồn nhạt nhẽo vô tình, một lá thư mình không hề mong đợi chút nào.
Sau những tháng năm lận đận đau khổ mệt mỏi thăm thẳm vô tận. Cuộc tình này không còn gì để đền đáp, để gửi trao nữa rồi. Trong lặng lẽ, coi như hai đứa mất nhau từ đây.

…….* Mình đồng ý lấy chú Duy. Tại sao không? Chú thương yêu mình sâu đậm. Nếu không, sao chú đeo đuổi mình suốt sáu năm trời.
…….* Một lễ hỏi đơn giản, tháng sau sẽ cưới. Thiệp mời đã phát ra, mẹ, cùng bà con họ hàng bận rộn, sắp đặt. Họ muốn nghi lễ này thật hoàn chỉnh, vì mình là đứa con gái duy nhất trong gia đình mà ít nhiều cũng đã làm cho họ hãnh diện. Nhiều người xuýt xoa khen “Trai tài gái sắc” Mẹ không nói gì, ba thì trầm ngâm và hỏi “Con suy nghĩ thật kỷ chưa?”. Chú Duy hội đủ điều kiện mà những người con gái thường mơ ước. Sao ba lại hỏi vậy?
…….* Từ Toà Soạn về nhà, ngay quán nước đầu đường, mình vừa quẹo cua, hắn xông ra, chận lại. Hai đứa vào quán. Hắn thay đổi quá, mình suýt không nhận ra. Hắn già dặn phong trần, ngạo mạn. Hai đứa cùng yên lặng, mình nín thinh để nỗi đau cũ nằm im. Mình nhìn vào mắt hắn chờ đợi. Trong đầu hắn dường như đang dằn co mâu thuẫn, hắn hút thuốc liên miên, ngón tay vàng khè. Khi bắt gặp lại ánh mắt năm nào, mình kềm giữ để trái tim của mình không vỡ toát. Hắn lúng túng giây lâu, nói giọng khàn đặc: “Chúc mừng em” Mình nhắm mắt lại để chờ hắn có nói thêm câu nào khác? Không, hắn chỉ nhả khói đều đều lặng im. Và chia tay. Hai đứa đi thui thủi tẽ ra hai hướng.
…….* Tiệc cưới được tổ chức tại một nhà hàng trong chợ Cũ. Bà ngoại theo nếp xưa, nên mình chọn mặc áo thụng khăn vành. Thường trong ngày cưới cô dâu nào cũng đẹp, mình cũng vậy. Một đám cưới làm nở mặt cho bà con hai họ.

…….* Làm vợ, mình trở nên thuần khiết hơn. Chú Duy và mình đang chờ đón đứa con đầu lòng. Sự nồng nàn chăm sóc, yêu thương vợ chồng, bổn phận, đã phủ trùm, hình như cũng che mất bóng xưa. Mình yêu chú Duy và yêu con, không còn chỗ để nghĩ ngợi điều gì khác.
……* Có lẽ, cuộc sống và những nỗi lo toan bận rộn. Để không còn mộng mơ lãng du như thời trẻ nhỏ năm nào.
…….* Chú Duy yêu vợ, đằm thắm, say đắm. Thương con nồng nàn. Một người chồng tánh tình khiêm nhường giản dị, luôn mang những điều tốt đẹp đến cho mọi người, thì cuộc sống người vợ phải trôi trong bình an hạnh phúc. Mình đã rất tự hào về điều này.
…….* Chú Duy mừng rỡ chờ đón đứa con thứ hai. Đứa bé chưa kịp chào đời. Ngày 30 tháng 4 biến đổi cuộc đời. Chú Duy quẩy túi nhẹ bổng đi tù, cải tạo!
…….* Cửa nhà bị tịch thu. Tiền bạc chỉ sống đủ vài ba tháng. Đứa con trai đầu lòng vừa mới ba tuổi. Đứa con gái nhỏ chưa đầy tháng. Mẹ con mình làm sao sống đây?
……* Mình và hai con đã sống qua những ngày tháng ấy suốt bảy năm trời. Làm sao kể hết những nỗi đoạn trường. Chỉ biết trong trùng trùng phiền muộn, cay cực, cô đơn. Và, trùng trùng bất trắc. Mình cảm ơn mình. Mặc dù mình sống chưa thoả hiệp với xã hội mình phải sống. Không ít lần đã bị đói. Trái tim mình vẫn nguyên khôi, không bán!
…….* Ngày 25 tháng 6 năm 1982. Người tù cải tạo tên Lê Duy được thả.
……* Chú Duy điềm đạm tuy có phần ít nói, nhưng chú có một tấm lòng rộng như biển, biển chú bao năm êm ru say đắm đời mình. Ra khỏi nhà tù, chú rơi vào cõi khác, ngột ngạt hơn, nên thường tức tối nghiến răng, biển trong chú dậy sóng dữ dội, khiến mình bao lần mình phải khóc – trong nhà không một ai hay.
……* Một người đàn ông bất đắc chí thật là dễ sợ. Trái tim người vợ lặng đi như bất lực.
Bảy năm. Từ lúc đất trời nổi cơn gió bụi. Một mình, cõng hai con. Sóng to, gió lớn nào mà mình chưa vượt qua. Núi cao, đường dài thăm thẳm nào mà mình chưa trèo tới. Gánh nặng và sự thương nhớ chồng làm kiệt quệ sức lực người đàn bà. Nhưng cho tới hôm nay, ngay bây giờ, mình tuy có khóc, những giọt nước mắt rơi trong lặng thinh nhưng nhất định không đánh mất chính mình.
……* Mình trở lại Biên Hoà, thọ tang ông cố. Mười lăm năm rồi, có lẽ? Cảnh thì cũ, người thì mới. Chiều hôm đó, hòm xuống huyệt trong màu trời hiu hắt, nước mắt mình cứ ràn rụa không thôi, lòng buồn rười rượi bâng khuâng. Căn nhà trở nên vắng vẻ thê lương. Bây giờ mình cảm nhận thật thấm thía cảnh sinh ly tử biệt, đời sống mỏng manh, cái lẽ phù ảo này nó làm người ta phải đau nhói từng cơn. Mình bùi ngùi chậm rãi lật xem những tấm hình xưa, nó gợi cho mình nhớ những yêu thương sâu đậm những tháng ngày hạnh phúc đó.
Bỗng có tiếng động nhẹ, mình chưa kịp quay lại thì có tiếng kêu nhỏ lắm: “Cúc Huyền!” Tiếng kêu đã làm mình rợn người. Rất nhanh, mình biết, là hắn! Bản năng thôi thúc, mình nhìn lên, vừa chạm vào đôi mắt đó, giống như mới vừa hôm qua, hôm kia, đôi mắt vẫn vời vợi một trời thương yêu. Giây phút sững sờ không mong đợi nó khiến mình ngơ ngẩn thật lâu, cố dằn cơn xúc động. Không kềm được, như tủi thân, mình bỗng oà khóc. Hắn nhỏ nhẹ an ủi: “Người già ai cũng phải ra đi, em đừng khóc”. Bao nhiêu năm rồi Trời ạ, vậy mà vẫn còn ngộ nhận! Hai đứa cùng tránh né không dám chạm vào nỗi đau của nhau, chỉ nói với nhau những chuyện bâng quơ, những câu rời rã, đôi lúc không nói gì thì yên lặng thở dài thật nhẹ, nhẹ lắm.
Lúc đưa hắn ra cổng, đi ngang qua chỗ năm xưa hắn gắn nụ hôn trên môi mình. Thấy hắn có chút ngập ngừng, còn mình đứng yên lặng nhìn theo, như một bức tượng thật cô đơn.

…….* Khi biết sáng nay mình sẽ trở về Sài gòn bằng chuyến xe lửa, hắn rủ mình đến một nơi của hai đứa – Là người bạn đã chia những nỗi vui thân thiết của hắn và mình – Quán Tuyệt còn y nguyên nhưng quá cũ kỹ, cũng như mình với hắn cũng quá đỗi cổi cằn.
Mình yên lặng để nghe những hồi ức êm đềm, những chông chênh cuộc đời đang hỗn độn trong trí nhớ, mình lan man chắp nối vì mình có biết bao nhiêu chuyện để kể với hắn mà không biết phải bắt đầu từ đâu, mình cúi đầu bối rối hớp ly café sửa nóng và bồi hồi ngắm nhìn lại khung cảnh mênh mông tình đầu.
Có lẽ không chịu đựng được cái không khí im ắng buồn bã, hắn gợi chuyện, nhắc lại hình ảnh thân thương năm nào, hắn chỉ chổ ngồi mà lần đầu tiên hắn gặp mình thật tình cờ… “Anh thương yêu em từ giây phút đó cho đến hôm nay, Huyền ạ” Mình chấn động. Lời tỏ tình cầu hôn trễ tràng gần hai mươi năm ! Mình hỏi hắn, lòng đầy giận dỗi: “Anh đưa em đến đây chỉ để nói mấy câu này?” Hắn nín thinh, đưa bàn tay trái ra cho mình thấy chiếc nhẩn năm nào đã mòn vẹt vẫn ôm chặc ngón tay áp út của hắn. Mình muốn đổ gục và chết liền. Nhưng mình ngồi cúi đầu, nước mắt lả chả không dám ngẩng lên.
Hắn dắt mình lên toa tầu, dúi vào tay mình một giỏ trái cây và một hộp giấy. Hắn bóp nhẹ bờ vai gầy guộc của mình, và dường như muốn ôm choàng lấy triền lưng xưa, nhưng hắn đứng im hồi lâu, không nói gì và quay lưng. Qua màn nước mắt, mình thấy hắn đi thật nhanh. Mình nhớ ra chưa kịp nói gì với hắn, một lời nói tạm biệt. Mình nhìn theo cho đến khi không còn thấy hắn.
Mình khẻ khàng mở chiếc hộp, một xấp lụa màu nắng, kèm theo tờ giấy: “Của em, lụa Hà Đông dệt tay”.



Thêm hai mươi năm nữa lại trôi qua. Em như cánh chim mất tăm biền biệt. Viết đoạn rời này sau khi em trở về một mình trong thành phố cũ ngơ ngác nhớ anh, một mình trong thành phố, bước tới nơi nào, em cũng hình dung ra được tấm lòng của anh, là tình yêu, là thương yêu… “Có những vợ chồng, không là trăm năm, mà là yêu thương” Nhiều lần nghe bạn than thở “Cúc Huyền ơi, tóc Chu bạc trắng!” Em im sững, lòng rưng rưng, trong bụng miên man: Nếu Trời cho chúng ta còn sống, thì dù có thêm vài chục năm nữa, tình cờ gặp lại, em cũng nhận ra anh nữa là. “Cúc Huyền ơi, hình như Chu khóc, đàn ông rơi nước mắt chắc đau lắm, phải không?” Một người con gái phụ bạc, vô ơn – hơn ba mươi năm rồi mà anh còn rơi nước mắt thì há chẳng phải là ân sủng tuyệt diệu mà Thượng Đế đã dành cho em sao! Biết đâu, có thể, đó chỉ là hạt bụi bay ngang, vướng vào, nhưng em vẫn thấy bao nhiêu nỗi vui sướng vây quanh như lần đầu tiên em nhận nụ hôn do anh mang tới.

thuỵvi
(Hầm Nắng, cuối tháng 4 – 2000)

• Tranh của vânhồng
• Minh họa của Họa sĩ Hiếu Đệ (bản duy nhất do thụyvi giữ)

   



Back to top
« Last Edit: 11. Feb 2012 , 19:12 by thuỵvi »  
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #122 - 08. Jul 2011 , 12:35
 


Cung Đàn Xưa
Sáng tác : Văn Cao
Trình bày: Ánh Tuyết


...


Hồn cầm phong sương hình dáng xuân tàn.
Ngày dần buông trôi sầu vắng cung đàn.
Từ người ra đi chờ vắng tin người
Từ người ra đi là hết mơ rồi.

Cung thương là tiếng đàn
Cung nam là tiếng người.
Ai oán khúc ca cầm châu rơi
Tình duyên lãng đãng, nhớ thương dần pha phôi.

Cung đàn ngân buồn xa vắng trong tiếng thầm
Buồn tê tái trong tiếng ngân, buồn như lúc xuân sắp tàn.
Ơi đàn xưa còn vang nhắc chi tới người
Lòng ta tắt bao thắm tươi u hoài duyên đưa.

Chiều năm xưa gót hài khai hoa,
Mắt huyền lưu xuân, dáng hồng thơm hương.
Chiều năm nay bóng người khơi thương
tiếng đàn gieo oan giấc mộng chàng Trương.

Giờ còn mong chi người hát theo đàn
Giờ còn mong chi hợp cánh hoa tàn.
Lời đàn năm xưa se kết đôi lòng
Lời đàn năm nay đôi lứa xa vời.

Khi hôn hoàng xuống dần
Trăng lên vàng mái lầu,
Nghe thoáng tiếng kinh cầu xa xa,
Ngàn lau thấp thoáng bóng kinh kỳ sầu bao la


thanks.gif
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
thuỵvi
Full Member
***
Offline



Posts: 167
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #123 - 11. Jul 2011 , 12:19
 
          

                     
THÔN BÁT QUÁI HẬU DUỆ KHỔNG MINH
                                                 

...




 
                                    Đại mộng thùy tiên giác?
                                    Bình sinh ngã tư tri
                                    Thảo đường xuân thụy túc
                                    Song ngoại nhật trì trì
                                    
                                    Mộng lớn ai người sớm tỉnh ra?
                                    Bình sinh ta vẫn biết mình ta
                                    Lều tranh no giấc bừng con mắt
                                    Bóng ác ngoài song đã xế tà


     Những người Việt Nam, hầu như ai cũng biết ít nhiều về một nhân vật xuất chúng người Trung Hoa - Khổng Minh Gia Cát Lượng, một con người, một huyền thoại được lưu truyền. Bài thơ trên là bài thơ lúc Khổng Minh ngủ dậy vươn vai ngâm sang sảng trong khi  Lưu Bị kiên nhẩn đứng chờ bên ngoài, mong được hội kiến mời Khổng Minh phù trợ cho việc khôi phục nhà Hán [ tam cố thảo lư ]   Bởi lẻ đó, sau khi  đọc cuốn Tam Quốc diễn nghĩa, nghe kể về nhân vật huyền sử, có lẽ có người còn tò mò muốn biết thêm đời sống những hậu duệ của ông giờ ra sao ?
    Bài viết này không phải là một bài phân tích chuyên môn về nhân vật hay sử liệu, nó đơn giản chỉ là những tổng hợp giữa các tin tức, hình ảnh trên Net, trên báo [ cảm ơn Thiên Tường cho phép tôi sử dụng hình ảnh tư liệu này ] hầu giới thiệu với qúy vị một ngôi làng rất đặc biệt, kỳ bí của con cháu dòng họ Gia Cát.
THÔN BÁT QUÁI:
    Theo China Post, thôn này có tên là thôn Bát Quái hoặc người ta còn gọi là thôn Gia Cát, hiện toạ lạc tại thị trấn Lan Khê, tỉnh Triết Giang, Trung Quốc.
    Vào cuối đời nhà Tống, đầu nhà Nguyên [ khoảng năm 1930 ] hậu duệ đời thứ 27 của Gia Cát Lượng là Gia Cát Đại Sư, đã xây cất ngôi làng kỳ bí này theo hình thể  Bát Quái Trận Đồ, một thế trận biến ảo khôn lường, uy lực vô biên của Khổng Minh đã vây khốn 10 ngàn tinh binh của quân Đông Ngô.

  Khi xây dựng thôn Bát Quái, Gia Cát Đại Sư đã phối hợp thuật phong thủy vào Bát Quái Trận Đồ của ông tổ mình bằng cách xây một hồ lớn hình Thái cực [ nửa nước, nửa đất] [ chung trì ] ngay trung tâm, và từ đó toả ra 8 con đường gọi là nội bát quái. Bên ngoài của thôn, ông cho đắp lên 8 ngọn núi che chắn,  gọi là ngoại bát quái.
    Những ngôi nhà, sảnh đường được cất dọc theo 8 con đường đó.
    Theo di huấn của Gia Các Đại Sư, các con cháu đời sau không được thay đổi nguyên dạng. Vì thế,  trãi qua hơn 800 năm, lượng người dù có tăng bao nhiêu, nhưng hình thể Bát quái của thôn này không hề thay đổi.
    Trong thôn, ngoài đền thờ Thừa Tướng Gia Cát Lượng còn được gọi là đền Vũ Hầu [ khi sống ông được phong là Vũ Hương Hầu, lúc qua đời ông được phong Trung Vũ Hầu ] còn có hoa viên, 18 sảnh đường, 18 giếng, 18 ao, 200 phòng, 3 nhà bia đều là những kiến trúc cổ đời nhà Minh, nhà Thanh

  Theo kiến trúc gia Từ Quốc Bình cho biết, lối kiến trúc trong thôn Bát Quái  khác với những kiểu mẫu truyền thống, vì  xây cất theo quần thể lạ mắt nhà với nhà đối mặt, đuôi liền nhau, đường nối nhau. Mặc dù hình thể này đem lại cái nhìn hình như thông thoáng nhưng thực sự nó rất kín đáo.
   Ngoài ra, địa hình trong thôn rất kỳ bí, người bên ngoài khi muốn vào, nếu không có người trong thôn hướng dẫn thì sẽ bị lạc, đi lòng vòng lẩn quẩn không biết lối ra.
   Con cháu nhà Gia Cát đời đời y theo gia huấn của tôn phụ “ không làm lương tướng, tất làm lương y” Trong thôn có phòng triễn lãm trung y dược, vườn dược thảo. Các con cháu đời Minh, Thanh có 5 tiến sĩ, 11 cử nhân và vô số tú tài.
  Theo như các nhà nghiên cứu nỗi tiếng, kiến trúc bát quái của thôn là một phòng thủ rất an toàn và điều kỳ diệu nữa là nó lại có thể tạo ra một môi trường mát mẻ và rất sạch.
   Theo như tư liệu của thôn Bát Quái cho biết vào năm 1925 trận chiến ác liệt 3 ngày đêm  giữa quân đội của Quốc Dân Đảng, tướng Dư Kính Quang và quân phiệt Tôn Truyền Phương đánh nhau sát bên thôn bát quái nhưng không có viên đạn nào lọt vô thôn. Khi quân Nhật tấn công phía Nam, kéo xuống đại lộ Long Cương, lúc đi ngang, họ không phát hiện ra thôn này. Chỉ có một lần máy bay Nhật oanh kích ném bom dữ dội, trúng một phòng nơi mé thôn.
   Theo như nhà thư pháp Gia Cát Cao Phong, hậu duệ đời 42, trong thôn đời sống rất an lành “đêm không cần đóng cửa, ngoài đường không nhặt của rơi”
Do danh tiếng thật đặc biệt của một gia tộc,  điều kỳ bí của thôn. Rất nhiều học giả và chuyên viên đề nghị chính phủ đổi tên Lan Khê thành tp Võ [Vũ] Hầu
Thôn bát quái còn được mệnh danh “ Trung Quốc đệ nhất thôn” thật không ngoa.


               
                THIÊN TƯỜNG &  thuỵvi
                        
   [ Hầm Nắng, tháng 10, 2009 ]
                                
Back to top
« Last Edit: 11. Feb 2012 , 19:20 by thuỵvi »  
 
IP Logged
 
thuỵvi
Full Member
***
Offline



Posts: 167
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #124 - 19. Aug 2011 , 19:13
 
                                           


                                                           
                                                                
NHƯ MÙI NẮNG MỚI




...
 


                                         

                                                                   
                                                                                         

Ai đã từng bị con víu chui vô máy xoá sạch bài vở tư liệu mới thấm được cái đau khổ của tôi, nhất là bị mất đi hàng trăm tấm hình của gia đình, của các con và lũ cháu nội ngoại tôi chụp được những khoảnh khắc bất ngờ ngộ nghĩnh.
Cái lap top hư, chờ sửa , không việc làm nên tuy rảnh rang nhưng tôi lại  không thoải mái vì mọi thói quen hàng ngày gần như đảo lộn trong khi chàng của tôi lại mừng cười hớn hở! Tôi biết nguyên nhân khiến chàng vui vì mấy năm gần đây chàng hay than phiền vì tôi đã từ khước đám đông, lấy cớ bận bịu điều hành tờ báo, lấy cớ bận bịu việc nhà, lấy cớ viết lách nên cứ lảng tránh những sự kiện quan, hôn, tang chế hay thoái thác nại cớ mất thì giờ này nọ với những lễ lạt giao tế, từ khước đám đông để anh thui thủi đi một mình. Dịp này cũng là dịp may anh muốn tôi buông bỏ hết, tạm gác công việc sang một bên, để tôi sống hết, chắt hết, vắt kiệt hết, tận hưởng hết những ngày hè với anh và gia đình.

Tôi mang nghiệp báo chí , sống với chữ nghĩa, dính líu giây mơ rể má ít nhiều với văn chương, nên đầu óc như người đi trên mây, đại khái con người tôi lúc nào cũng mơ mơ màng màng, ngơ ngất lơ lửng bồng bềnh miên man trong suy tưởng về nhân vật này, nhân vật nọ, số phận này số phận nọ, có khi phải đắn đo thật lâu tìm một câu văn sao cho ăn khớp, sao cho người đọc hiểu được tâm trạng của nhân vật, cũng như tôi phải dựng tình tiết sao cho không bị trùng lặp và phải biết gỡ rối hợp lý trước mọi tình huống chằng chịt trong bài viết ngắn dài… Trái lại đời sống anh rất mực lý trí và cân bằng.

Anh thường nói đời sống là một chuỗi dài quá khứ hiện tại tương lai, không thể tách rời, không thể cắt bỏ bất cứ một giai đoạn thời gian nào để ném khỏi thực tại của đời sống. Mặc dù cưới nhau suốt 40 năm, mặc dù bây giờ là buổi chiều cuộc đời nhưng lúc nào anh cũng quan tâm và dỗ dành tôi với lời lẽ dịu dàng lôi cuốn, như hôm nay anh đưa tôi trở lại hồi tưởng để cảm thấy âm thanh quen thuộc này như tiếng gọi lay tĩnh của một quãng đời tôi lơ đãng nhận chìm trong ký ức và thời gian. Căn phòng, khuôn mặt anh khuôn mặt tôi đối diện, hơi thở thơm như mùi nắng mới, nồng nàn trên môi nhau và cánh tay thương yêu ôm quanh lưng,  bỗng mới mẻ như lần đầu tiên chúng tôi đến với nhau...

Sau khi tôi lấy vacation, anh lên ngay chương trình, trước tiên anh mời gọi cho được bạn bè gần xa tới nhà bày thêm ăn uống, chơi những trò chơi ngoài trời như đánh cầu, chơi banh. Sau đó anh đưa cả gia đình đi khắp nơi - qua Ohio cho mấy đứa trẻ coi thú vật thả rong ngoài trời, rồi đi bơi, đi tuột nước, đi lên tận miền Bắc Michigan để viếng lại hòn đảo Mackinac.



...

   
Mackinac Island là một trong mười hòn đảo đẹp nhất nước Mỹ, diện tích khoảng 10 cây số vuông, nằm giữa hồ Huron thuộc Great Lake giáp ranh với Canada. Nguyên thủy đảo là của thổ dân mặc dù bị người Âu Châu chiếm từ thế kỷ 17 nhưng cho tới nay một số sinh hoạt cũng như sự đi lại trên đảo vẫn giữ nguyên vẹn nét hoang sơ bằng cách cấm sử dụng những chiếc xe có động cơ nên ngay các ngã tư không hề thấy có bất cứ trụ đèn xanh đỏ nào. Vì dùng gia súc làm phương tiện di chuyễn nên khi du khách vừa đặt chân lên giải đất có bốn bề lồng lộng nắng gió nhưng vẫn nghe được mùi ngay ngáy chất thải của các chú ngựa thấm sâu trong lòng đất thâm căn cố hàng mấy trăm năm nay.

Nhìn từ bên ngoài, hòn đảo tuyệt đẹp với những toà kiến trúc cổ trông vững chải nằm choàng vai nghiêng lệch chênh vênh trên những ngọn đồi như những mảng trắng điểm xuyết nổi bật trên bức tranh xanh ngăn ngắt mênh mông màu trời nước. Trước tiên, chúng tôi đi một vòng phố chính có những gian hàng bán đồ thủ công, mấy gian hàng trưng bày thổ sản, thêm mấy gian hàng để du khách bao quanh thích thú xem người địa phương biểu diển cách làm Fudge theo phương pháp cổ truyền bằng tay. Fudge là một loại kẹo riêng của vùng này, cắn miếng fudge ta khoan vội nuốt ngay, hãy để vị ngọt thơm béo tự thấm tan trên đầu lưỡi mà không sao tìm thấy vị đặc biệt này ở nơi khác.

Sau khi ăn uống no nê, chúng tôi thưởng thức thêm những cốc kem nhiều màu có ngọn rồi đặt lủ trẻ ngồi sau đuôi xe có mui che nắng và lưới che chắn an toàn để cha mẹ chúng hân hoan đạp chạy dọc theo con đường mòn quanh co trong khu rừng hoặc chạy dọc theo bãi cát, dọc theo những rặng đá ong còn giữ nguyên vẹn nét thiên nhiên hùng vĩ hoang sơ. Chạy chơi suốt buổi sáng, anh và tôi thấm mệt nên nằm dài khoan khoái trên bãi cỏ dưới tàng cây phủ um bóng mát trong khi bầy con bầy cháu chúng tôi lại tiếp tục chạy ùa xuống nước vẫy vùng cười đùa thật nhộn nhịp. Nhìn cảnh vui sướng trước mắt, không hiểu sao trong đầu tôi vẩn vơ nảy lên cảm giác lơ mơ như sợ mất những ngày hè vui thú.
Tôi biết những ngày nắng, nóng, như hôm nay không kéo dài được lâu. Có lẽ chỉ vài tuần nữa, vài tuần thật ngắn, rồi một ngày đột ngột sẽ có cơn gió thật mỏng mang hơi lạnh se sắt thổi qua, cơn gió tuy thật mỏng thật nhẹ nhưng nó lật ngược được thời tiết, đảo lộn trật tự đến kỳ quặc cho đến nỗi mặc dù những chiếc lá trên các cành cây đang xanh rì rì, đang tươi tắn như táng lá trên đầu chúng tôi giờ đây sẽ xụ lại, sẽ thẫm một màu  rã rượi rồi tất cả sẽ biến sang màu vàng, rồi ánh lên vàng rực như tận hiến đời sống cuối cùng rồi rụng rơi lả tả. Song song đó những chùm nắng đang sáng lóng lánh, đang ngất ngưởng đầy sức sống, đang hớn hở phả ra hơi ấm hôi hổi cũng sẽ vật vờ, thoi thóp rồi biến mất. Lúc đó, cả bầu trời sẽ không còn nắng, buổi chiều hôm nào còn sáng trưng thành tối u, mới 7 giờ mà như nửa đêm.

Liên tưởng tới mùa đông khiến trong lòng tôi nhuốm lên một nỗi buồn  phần vì những hình ảnh chói chang trước mắt rồi sẽ bị tan biến như tuổi tác xoá hết dấu vết xuân thì, phần vì mùa đông ở đây thật ảm đạm, bên ngoài không người qua lại, chỉ có những chiếc xe lùi lủi trong bầu trời xám xịt, khác với Toronto ( Canada ) hoặc New York cũng mùa đông nhưng người ta vẫn túa ra đường, thả bộ, ăn uống rộn rịp.

Tôi bắt đầu thấy tiếc những gì mình vô tình lãnh đạm và bỏ trôi bấy lâu như tôi nhận rất rỏ buổi chiều đang xuống và những vạt nắng mềm còn nuối tiếc chấp chới chưa chịu bay đi. Tôi cũng bắt đầu phải công nhận ngoại cảnh nếu không tác động, cũng ảnh hưởng mãnh liệt đến đời sống. Phút giây này, tôi đã thiết tha mong mỏi nuôi dưỡng sự cháy đỏ của màu nắng mới, vì thế cùng một lúc tôi quyết định khi trở về tôi sẽ thu xếp lại đời mình, phải tạo ra hoàn cảnh không phải chỉ sống với điều thuận lợi mà phải thoả mản ngay cả trong thời tiết ảm đạm hoang tàn buồn bã. Tôi nhất định phải gieo sinh khí trên những nụ cười bằng cách sẽ sơn lại các gian phòng, trang trí lại các đồ vật, treo lên những bức sơn dầu có màu sắc chói gắt để cả không gian kín cửa nhỏ bé nhờ nhờ thứ không khí u uất sẽ bừng lên vui mắt. Kế đó tôi sẽ ý thức hơn về trách nhiệm của người lớn với đời sống và tâm hồn của lủ trẻ, tôi sẽ vất hết những đồ vật luộm thuộm không cần thiết, dành trọn một gian phòng làm thế giới thiên đường cho các cháu chúng tôi có nơi chốn rộng rải chơi những trò chơi kỳ thú đầy ắp tiếng cười. Tôi sẽ không bỏ quên khu vườn chung quanh nhà, sẽ chọn trồng toàn những thế kiểng vẫn giữ màu xanh dù chịu đựng thi gan cùng mùa đông dài bằng bặc với bầu trời u ám suốt chín tháng kèm theo những trận tuyết khốc liệt và những cơn lạnh kinh hồn mà không hề trơ cành trút lá.

Tôi quay sang thấy anh thiu thiu ngủ, nhưng trên đôi môi như vừa có nụ cười. Tôi gác đầu trên cánh tay anh, trong bụng thầm nhủ: Từ đây, tôi không để chàng của tôi ra ngoài một mình nữa….
Phải không?



                                                  . thuỵvi
  ( Hầm Nắng, tháng 8 – 2011 )

   
                   
                                                    

   
Back to top
« Last Edit: 18. Jul 2012 , 07:33 by thuỵvi »  
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #125 - 22. Aug 2011 , 17:16
 


Nắng Gió Tình Ta
Sáng tác: Minh Vy
Trình bày: Quốc Đại & Cẩm Ly


...


Qua đêm đông lạnh câm
Ngàn tia nắng ấm êm với đời
Tim em không nhạt phai
Dù bão giông có quay về đây
Như mây xanh trời cao
Tìm nhau đến dẫu xa cuối trời
Em yêu anh đậm sâu
Làn gió thơm thoáng qua đời anh

Ngày yêu nhau anh đâu nào hay biết
Tình yêu kia chơi vơi bao niềm đau
Kìa phong ba chia xa tình hai đứa
Thì em ơi nơi đâu anh thấy em

Em là gió gió cuốn theo tình anh
Thánh thót bao vẫn thơ khúc ca tình đôi lứa
Em là nắng nắng sáng tâm hồn anh
Ấm áp ân tình đó, mãi mãi không rời xa
Anh là gió gió mãi ru hồn em
Sánh bước ta cùng nhau bước qua ngàn giông tố
Anh là nắng nắng cháy trong lòng em
Sưởi ấm đêm lạnh giá thắp sáng cho tình ta

Qua đêm đông lạnh câm
Ngàn tia nắng ấm êm với đời
Tim em không nhạt phai
Dù bão giông có quay về đây
Như mây xanh trời cao
Tìm nhau đến dẫu xa cuối trời
Em yêu anh đậm sâu
Làn gió thơm thoáng qua đời anh

Ngày yêu nhau anh đâu nào hay biết
Tình yêu kia chơi vơi bao niềm đau
Kìa phong ba chia xa tình hai đứa
Thì em ơi nơi đâu anh thấy em

Em là gió gió cuốn theo tình anh
Thánh thót bao vẫn thơ khúc ca tình đôi lứa
Em là nắng nắng sáng tâm hồn anh
Ấm áp ân tình đó, mãi mãi không rời xa
Anh là gió gió mãi ru hồn em
Sánh bước ta cùng nhau bước qua ngàn giông tố
Anh là nắng nắng cháy trong lòng em
Sưởi ấm đêm lạnh giá thắp sáng cho tình ta

Em là gió gió cuốn theo tình anh
Thánh thót bao vẫn thơ khúc ca tình đôi lứa
Em là nắng nắng sáng tâm hồn anh
Ấm áp ân tình đó, mãi mãi không rời xa
Anh là gió gió mãi ru hồn em
Sánh bước ta cùng nhau bước qua ngàn giông tố
Anh là nắng nắng cháy trong lòng em
Sưởi ấm đêm lạnh giá thắp sáng cho tình ta

thanks.gif
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
thuỵvi
Full Member
***
Offline



Posts: 167
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #126 - 24. Aug 2011 , 11:30
 
                                              


 

                                                                               
TÌNH XANH
 

                 
                                                                                        
...


Một hôm áo trắng về lại phố
Trời vẫn trong veo, má vẫn hồng
Có nàng cắn tóc bâng khuâng hỏi
Có gặp người quen năm ngoái không ?
Một hôm áo trắng về lại phố
Tháng chín mây mùa thu ghé thăm
Có chàng chùi kiếng bâng khuâng hỏi
Có gặp cô nàng năm ngoái không ?
                     (ĐTQ )


Tôi biết tháng Chín đang về.
Gió ngoài phố một thành phố của miền Bắc nước Mỹ đang se lạnh, và những chiếc lá cố nấn níu màu lá xanh chưa muốn hấp hối thở những hơi thở yêu thương.
Trên đầu tôi, mây dường như thấp hơn và trắng.
Màu trắng, khiến tôi chạnh lòng, và thầm nghĩ….
Không biết những áo dài trắng có còn trở lại để bung ra khắp ngã đường nơi xa đó hay không?
Kỷ niệm dẫn tôi lội về…
Để thấy lại
Ngôi trường cũ … 
Sau hàng chục năm…

Ngôi trường như một phần da thịt.

Và, con đường, trở thành rêu - bám hoài trong trí…

Con đường từng ghi dấu những bước chân mong manh của bầy con gái đi từng tốp trong những tà áo trắng, hồn như trang giấy mới, điểm xuyết vài tà áo lụa màu thật yểu điệu - dập dềnh, lượn lờ như đàn bướm – trôi dài, tràn đến cổng Trường Nữ Trung Học Lê Văn Duyệt
 
Tôi tin những cô bé xinh xắn dễ thương tinh khôi ngày nào, sẽ không bao giờ quên đi những buổi sáng đến trường nơi con đường được che phủ dưới màu xanh hồn nhiên của những tàng cây dầy đặc những cánh lá lãng mạng mến thương.

Con đường đi ngang qua khu Trường Hồ Ngọc Cẩn…

Nơi đó, có một chàng khờ - sáng nào cũng đứng đợi…

…………………………………………………………..

Hôm nay, mây trắng ơi là trắng
Giống hệt mây hôm ấy ngày xưa
Có người ba lần hai mươi tuổi
Thầm lặng nao nao nhớ gió mùa *
                                                     . thuỵvi
( Hầm Năng, cuối tháng 8 – 2011 )

* Xin phép đổi vài chữ trong thơ ĐTQ









Back to top
« Last Edit: 11. Feb 2012 , 19:51 by thuỵvi »  
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #127 - 25. Aug 2011 , 15:45
 


LK Tuổi học trò & Trường cũ tình xưa

Trình bày : Mai Thiên Vân và Quỳnh Dung




...





Tuổi Học Trò
Lê Dinh – Dạ Cầm



Quay về kỷ niệm lúc còn học sinh
Tà áo trinh nguyên tô thắm sân trường
Đời học sinh với nét đoan trinh
Tươi đẹp như màu hoa xinh
Có đôi khi thấy buồn một mình

Tâm hồn không sầu không phiền vì ai
Màu mắt thơ ngây tóc xỏa buông dài
Lời yêu đương vẫn rót bên tai
Nhưng lòng không hề yêu ai
Bến xuân xin ước hẹn ngày mai

ĐK: Tuổi thơ đi qua rồi,
bạn bè người một nơi
Xa xôi cách trở phương trời
Thương nhau nhắn nhủ đôi lời
Nhớ những lúc bên nhau gọi tên
Vui say sưa mái trường thân mến
Và bao niềm tâm tư khó quên

Bây giờ kỷ niệm chôn vào thời gian
Ngày tháng trôi qua hoa nở phai tàn
Tìm tương lai giữa chốn xa hoa
Phiêu bạc cuộc đời phong ba
Nhớ thương về kỷ niệm ngày qua

Trường cũ tình xưa
Duy Khánh



Hôm nay tôi trở về thăm trường cũ,
Nhiều nét đôi thay trường mái rêu mờ,
Bên hiên hàng giờ tìm những bạn xưa,
Mai ra có còn đôi đứa vẫn yên vui sống đời học trò.

Bâng khuâng đợi chờ người sao chẳng đến,
Hỏi lá hỏi hoa chỉ thấy im lìm,
Cây dương đầu trường còn khắc hàng tên,
Hoa leo phủ phàng đan kín,
Tiếng ve kêu nghe gợi buồn thêm.

ĐK: Bạn cũ xa rồi có người về đất buông xuôi,
Năm ba đứa bạt phương trời,
Hai thằng chờ đầu quân năm tới.
Ve ơi! Hát gì điệu nhạc lâm ly?
Khóc người biền biệt sơn khê,
Cố nhân đi bao giờ mới về?

Hôm nay trở lại nhiều khuôn mặt mới,
Thầy đó trường đây bạn hữu đâu rồi?
Bao nhiêu kỷ niệm hoa bướm ngày thơ,
Vang trong nỗi niềm nhung nhớ,
Có ai đi thương về trường xưa



thanks.gif
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
thuỵvi
Full Member
***
Offline



Posts: 167
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #128 - 01. Sep 2011 , 19:12
 
                                 

                                           
MỘT CÂU HỎI, ĐỦ NHỨC ĐẦU
                                                                                         

                                                                                              
...




  Để cạnh tranh với tờ báo phát hành cùng địa phương, ban biên tập quyết định mở thêm mục “ Gỡ Rối” và giao tôi phụ trách với cách suy nghĩ - tôi một vợ một chồng đề huề bầy con bầy con cháu, tất nhiên sẽ có hàng trăm kinh nghiệm  hôn nhân và hầm bà lằng 1001 chuyện đàn bà! Nhận lời xong, việc đầu tiên là phải chọn một bút hiệu thật “ kêu”, tờ báo bên kia mục này có “ Anh Tư” tôi bèn lấy tên “ Chị Ba” cho hách xì xằng gát giò lái. 

  Khai trương cho mục gỡ rối, đụng đầu ngay bà ký tên Đau Khổ với câu hỏi “ Làm Thế Nào Để Chồng Luôn Yêu Mình?” đã khiến tôi bấn xúch xích vì bà còn lê thê kê liệt như là: Bà vốn đẹp, lại sexy ( ngực nở, eo thon, bụng sát rạt không có chút mỡ sa ) biết nấu ăn, biết làm ra tiền…Đại khái cái gì bà cũng number one, nhưng cưới nhau mới… 15 năm mà ông chồng nhạt nhẻo, không bồng ẵm như thời mới cưới, bây giờ phải làm sao?

  Trời! Tôi chắc lưỡi: Lấy nhau xong đã cũ, vài năm càng cũ, càng ngày càng cũ mèm, huống chi đã mười mấy năm… bồng ẳm nỗi gì…?”  Hôn nhân kiểu lãng mạng tôi chào thua, đẻ con xoành xoạch thì giờ đâu romantic, huống chi tôi là loại đàn bà đơn giản, miển cùng chồng cùng vợ lo nhau chia hai trả bills là Ok rồi. Bây giờ cũng vậy, thêm một bầy cháu nội ngoại lủ khủ, vẫn ăn, vẫn ngủ, vẫn đi làm, cùng nhau chun ra chun vô một mái nhà ngày này qua ngày khác mà chưa bao giờ thắc mắc những chuyện gì xa vời.
  Chuyện gia đình tôi không màu mè hoa lá nên nhạt như nước ốc, sợ không đáp ứng được câu hỏi của bà Đau Khổ nên tôi hộc tốc lục lại chồng báo cũ, tra tìm trên Internet những tài liệu gì đó liên quan đến hạnh phúc, bồ bịch, vợ chồng rải rác đó đây… hoặc ngồi nhớ lại mấy mẫu chuyện lê la đàn bà. 
   Tối hôm qua, tình cờ đọc một tựa bài " Làm cách nào để chồng yêu" của Stephanie Olsen đăng trên Harper's tôi mừng quá, nhưng đọc xong thì thất vọng vì những những gì bà viết cũng chỉ lòng vòng mấy điểm mà bà Đau Khổ đã áp dụng:  Bà Stephanie Olsen khuyến khích đàn bà phải đi làm đẹp, như giữ mặt đẹp, giữ thân hình chuẩn, giữ sự sạch sẽ thơm tho và quan trọng nhất là đừng bao giờ cho ông chồng thấy những khuyết điểm trên thân thể mình…Bà giải thích thêm,  “hãy luôn luôn làm cho chồng nuôi dưỡng cảm giác y hệt như ngày mới cưới, vì có như vậy người chồng sẽ cư xử với vợ như thưở ban đầu ?!” Tôi thấy làm vợ kiểu bà Stephanie Olsen cực quá, những điều bà khuyên làm tôi ngờ ngợ nhớ ngày xưa có dạo mẹ tôi thân với bà văn sĩ nổi tiếng thời đó mỗi lần về nhà cứ trầm trồ “ Cô Hoàng thiệt khéo, cô chịu khó trang điểm thật sớm để khi mô chồng cô thức dậy cũng thấy cô mặt hoa da phấn” Theo tôi bà nhà văn đó có khéo gì đâu, có cột được chồng đâu, cũng tan đàn xẻ nghé rồi, mỗi người tìm cho mình thêm vài ba bến khác, cũng lê thê thêm đôi ba cuộc tình vắt vai làm vốn.
  Không phải đẹp mới được chồng yêu chồng cưng, ngay trong lá thư có đoạn bà Đau Khổ so bì: “...  Đối diện nhà tôi là bà hàng xóm cái đít ( mông ) bự như cái nia, cặp ngực thổn thện đổ chảy xuống tới rún vậy mà ông chồng bả cưng ơi là cưng, ổng chở bả đi về tới nhà là lật đật xuống xe chạy qua cửa. Sáng ra đi làm, ổng tò tò tay còn bưng theo ly cà phê. Tôi nhìn cảnh đó thấy vừa ứa mắt tủi cho phận mình!...” ( ngưng trích )
   Chuyện ông hàng xóm cưng bà vợ đít bự khiến trong trí tôi hiện ra hình ảnh đôi uyên ương trong thi đàn Việt Nam. Ông chồng tao nhã lịch lãm bao nhiêu thì bà vợ xồ xề xộch xệch như đôi đủa lệch.  Ấy vậy tình yêu của ông đối với bà tạo nên những giai thoại thật đẹp, thật lãng mạng như bài thơ ông viết cho bà dưới đây, mặc dù ông bà là cặp thi nhân so le không cân xứng chút nào:
  "Chiếc áo năm xưa đã cũ rồi,
Em đâu còn áo mặc đi chơi.
Bán thơ nhân dịp anh ra chợ,
Đành gởi anh mua chiếc mới thôi!

-- Hàng bông mai biếc màu em thích,
Màu với hàng, em đã dặn rồi.
Còn thước tấc, quên! Em chửa bảo:
Kích tùng bao rộng, vạt bao dài ?

-- Ô hay! Nghe hỏi mà yêu nhỉ!
Thước tấc anh còn lựa hỏi ai
Rộng hẹp, tay anh bồng ẵm đó,
Ngắn dài, người mới tựa bên vai!"
        ( May Áo - Đông Hồ gửi Mộng Tuyết )

  Những việc trên chỉ là chuyện bình thường của mọi người, nhưng chuyện kể lại sau đây mới thật là “ kinh khủng” tới độ không thể nào hiểu nổi. Hẳn trong chúng ta ai cũng có lần nghe qua cuộc tình và cuộc hôn nhân đình đám của ông hoàng Chales nước Anh? Tất nhiên ai cũng biết Công nương Diana trẻ và đẹp dường nào, ấy vậy cô lại bị ông Chales hờ hững để chỉ chạy theo bà Camilla vừa già vừa xấu mặt mày nhăn nhó, không có tài cán gì nổi bật. Không những chỉ là yêu, ông Chales mê bà Camilla một cách điên khùng  bất chấp tôn nghiêm, bất chấp ngai vàng chỉ mong muốn làm sao được là  "miếng băng vệ sinh" của bà Camilla. Không ngờ những lời ao ước bịnh hoạn của ông Chales được hảng điện thoại Ăng- Lê thu băng đăng báo, sau đó ông Bùi Bảo Trúc viết lại trên mục Thư Gửi Bạn Ta để qúy ông An Nam nhà ta cùng…tường lãm… 
“Tháng 2 năm 1993, thái tử Charles của nước Anh, trong một cuộc điện đàm giữa đêm khuya khoắt với Camilla Parker Bowles. Cuộc điện đàm của thái tử và Camilla bị thu băng không thiếu một câu. Thái tử nói rằng ông muốn trở lại làm cái tampon của Camilla. Không phải là mấy thứ ấm ớ kiểu light, heavy, contour, khả năng thẩm thấu mạnh, không dò (?) ra ngoài, dùng suốt ngày được vân vân mà quảng cáo vẫn quăng vào khán giả truyền hình hay độc giả của các báo, mà là cái tampon. Cái tampon ghê khiếp hơn nhiều. Ghê khiếp đến độ quảng cáo cũng phải kín đáo xa xôi để cho trí tưởng tượng bay lượn tự do” ( ngưng trích )

   Bà Camilla có bí quyết gì mà ghê vậy? Cuối cùng “ cái bí quyết”  khiến quý bà tò mò được ông hoàng Chales tiết lộ trên tờ In Touch khiến nhiều người bất ngờ đến chưng hửng, ông nói: “ Đối với tôi, bà Camilla thật tuyệt vời, là một phụ nữ tôi yêu duy nhất trong cuộc đời. Bà ấy là một phụ nữ biết yên lặng, biết nghe và thông cảm những gì tôi nói ”.
  À  ra vậy, thảo nào bà Camilla lúc nào cũng thơ thới vì bà khôn quá, bà nắm thóp khiến chàng vô phương cựa quậy, vì thế mặc dù nhan sắc đã đìu hiu nhưng bà không cần o bế chỉnh trang, không cần phải khoe chân khoe cẳng trong những bộ váy đắt tiền của những nhà thời trang trứ danh như Versace, Reem Acra, Roberto Cavalli, Dior Haute Couture, Yves Saint Laurent. Lại càng không  cần phải mè nheo làm mình làm mẩy cắt mạch máu tay tự tử để yêu sách chàng. Bà cứ yên lặng, cái thân thể lùng nhùng thô ráp giả bộ ngây thơ ngồi đó, nếu cần đi pha thêm bình trà sữa, vừa nhâm nhi vừa nhướng mắt nghe chàng tâm sự  ( vì không tâm sự với bà thì chàng tâm sự với ai? )  lâu lâu khen chàng một phát, hoặc làm như thích thú cười rộ lên cho chàng lên tinh thần mặc dù câu chuyện chàng kể nghe chán ơi là chán!

  Càng mày mò tìm hiểu tôi càng tin sự " nói ít" của phụ nữ là một "lợi thế" Ngay như ông Huy Cận còn khen:
Khi anh cưới
Mẹ em rằng
Thu nó hiền thôi ít nói năng
Từ đấy hai sông hòa một biển
Nước gần với nước gắn bằng trăng
Từ đấy lòng anh cứ lắng nghe
Lặng im trong mỗi bước em về
Lời thầm trong mỗi câu em nói
Trong mỗi làn tay em vuốt ve
Khi anh mệt nhọc khi anh đau
Công việc anh lo lửa nóng đầu
Anh cứ cảm nghe từ ánh mắt
Tình em ôm tỏa tựa hương ngâu
Em hỡi đời ai chẳng nửa thầm
Lặng yên mới có được vang âm
Tóc mềm sợi sợi nằm êm lắng
Vạn suối lòng anh chảy trở trăn
Rồi một ngày kia anh với em
Nằm yên trong đất giấc im lìm
Tai xương anh sẽ còn nghe ngóng
Hoa lá hồn em trong lặng im
   ( Hỡi Em Yên Lặng – Huy Cận ) *

   Cũng trên tờ In Touch mới đây, một cuộc nghiên cứu của trường đại học UofM cho biết trung bình mỗi ngày, một người đàn ông, từ sáng đến tối, nói khoảng 2000 chữ, trong khi đó, một phụ nữ trung bình, cũng từ sáng đến tối, nói chừng 5000 chữ. Như vậy có sự chênh lệch thấy rõ trong số lượng tín hiệu của hai đài phát thanh. Chính điều này là lý do lớn nhất để ông chồng bất mãn bà vợ!  Bà Laura Doyle mau mắn viết xuống tất cả những điều đó cộng thêm vô số ý kiến của quý ông chồng than phiền cứ bị cái "máy nói" tra tấn làm tình làm tội.
  Khác với một số sách khác, Bà Laura Doyle viết cuốn The Surrendered Wife đề cập tới những nguyên nhân và những phương cách để cứu vãn cuộc hôn nhân như khuyên: Người vợ hãy tin cậy chồng, giao cho chồng quyết định mọi việc. Hãy mềm mại ngoan hiền. Hãy ít nói hay càng ít nói càng tốt..v..v…Nghĩa là những điều bà viết ra giống những đức tính trong Tam Tòng Tứ Đức của phụ nữ Á Đông…thời xưa, hay như lời dạy của cụ Lê Quí Ðôn thì có bài kinh nghĩa đầu bài lấy từ chữ kinh Lễ: "Vãng chi nhữ gia, tất kính tất giới, vô vi phu tử " nghĩa là: về nhà chồng, phải kính phải răn, chớ trái lời chồng...**

  Bất ngờ, cuốn sách trở thành best seller, bán chạy nhất tại nước Mỹ, xứ sở của phong trào phụ nữ chuyện gì cũng muốn tham gia, chuyện gì cũng muốn nhúng mũi, cũng theo Globe xứ Mỹ là xứ sở đứng đầu trên thế giới về ly dị.
Trong một bối cảnh như thế, cuốn sách của Laura Doyle ra đời lại bán chạy như tôm tươi.
Ai là những người mua cuốn sách đó? Phụ nữ, dĩ nhiên, và luôn cả đàn ông nữa. Nhưng chắc chắn người đọc có những lý do khác nhau để đọc nó, như tôi đọc lướt qua, ngồi ghi lại những ý chính, rồi tóm tắt rút tỉa để trả lời cho bà Đau Khổ với kết luận: Hãy khuất phục, làm người vợ lép vế để được chồng yêu ( ? ) hoặc phải ly dị!

  Trong khi chờ kết quả, tôi mường tượng trong nhà chỉ có hai vợ chồng nhìn nhau không nói năng chi, im ỉm giống như con chó đá nhìn con khỉ đá ở chùa Cầu ngoài Hội An.

  Chán không?




  thuỵvi
( Hầm Nắng, tháng 9 – 2011 )

*Bài thơ ông Huy Cận là tặng người vợ cuối đời của ông.
** ( Đặc biệt xin phép trích một số tư liệu từ TGBT của ông BBT )



Back to top
« Last Edit: 11. Feb 2012 , 19:57 by thuỵvi »  
 
IP Logged
 
NgocDoa
Gold Member
*****
Offline


I Love Me Now!

Posts: 1704
U S A
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #129 - 01. Sep 2011 , 21:57
 
Chị ơi, bài này chị viết thật hay! rất dí dỏm, có duyên và thật là có ý nghĩa votay
Em có gửi tin nhắn cho chị. Chị vào tin nhắn ở đầu trang, góc trái, ngay dưới câu "Chào Thuỵvi" để đọc nha!
Chúc chị luôn vui, khoẻ, sáng tác thật hăng say flower4u
Back to top
« Last Edit: 01. Sep 2011 , 21:57 by NgocDoa »  

-“Kẻ nào chấp nhận cái ác mà không phản đối chắc chắn là tiếp tay cho cái ác lộng hành” (He who accepts evil without protesting against it is really cooperating with it)
Given by Martin Luther King
 
IP Logged
 
Dau Do
Gold Member
*****
Offline


Quân Sư

Posts: 11591
Thành Phố Phượng Hoàng
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #130 - 02. Sep 2011 , 06:09
 
thuỵvi wrote on 01. Sep 2011 , 19:12:
                                 

                                      
MỘT CÂU HỎI, ĐỦ NHỨC ĐẦU

                                                                                                              

                                                 .thụyvi

......
  Trong khi chờ kết quả, tôi mường tượng trong nhà chỉ có hai vợ chồng nhìn nhau không nói năng chi, im ỉm giống như con chó đá nhìn con khỉ đá ở chùa Cầu ngoài Hội An.

  Chán không?


                         . thụyvi
            ( Hầm Nắng, tháng 9 – 2011 )

*Bài thơ ông Huy Cận là tặng người vợ cuối đời của ông

[/size][/font]


thuyvi ui, đoạn kết đọc nghe sao gần gủi quen thuộc quá xá. Trong giai đoạn mùa thu của cuộc đời, đa số các gia đình chỉ còn lại có 2 con... chó đá và khỉ đá gì đó, nếu cả 2 cứ bốn mắt nhìn nhau không nói 1 câu thì cái nhà im ỉm hà, nhiều lúc mình phải nói chuyện một mình hoặc nói bung lung ba la để....có tiếng nói trong nhà.
Hehehe chính vì thế mà đôi lúc ox nói "bà điên rồi sao bà ..."   Shocked   Shocked     Grin
Back to top
 

Triệu người quen, có mấy người thương
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #131 - 02. Sep 2011 , 15:14
 



Cám Ơn Người Tình (Lam Phương)
Trình bày: Thanh Hà


...


Ngày chưa quen nhau đâu biết niềm đau,
Mùa xuân bao quanh nhìn đời bằng đôi mắt màu xanh.
Rồi ta quen nhau, những đêm hẹn ước !!
Người tìm ta bằng những môi hôn nồng nàn...
Rồi ta yêu nhau, đâu biết ngày sau !
Thời gian qua mau tình là mầm nhen nhúm khổ đau...
Người mang cho ta hắt hiu niềm nhớ...
Và cho ta hạnh phúc mong manh đợi chờ...
Có nhiều lúc ước mơ chỉ là mộng thôi,
tan biến theo sương mù khơi...
Lời nồng yêu ban đầu, tình là hoa khi sắc hoa tàn úa,
mới biết đời buồn tênh, ngày dài đêm mong manh....
Những lúc cô đơn nghe như trong tim dâng lên hình bóng xa vời...
Tình đã phụ ta đời sao còn lắm phong ba rã rời !!!!!
Ngoài kia mưa rơi, hoa lá tả tơi ....
Buồn theo mây trôi, gởi về người đã giết tình tôi .....
Từ nơi xa xôi, cám ơn tình đó...
Vừa cho ta ngày tháng đau thương ngậm ngùi !!!!!



...

Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #132 - 02. Sep 2011 , 15:42
 

...
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
thuỵvi
Full Member
***
Offline



Posts: 167
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #133 - 15. Sep 2011 , 10:26
 
                                                                
                                                                               
                                                                       
TRƯỚC, SAU





...


Chưa biết thằng nào trước thằng nào,
Thằng nào đi trước, thằng nào sau.
Ði sau, đi trước cùng đi cả,
Thằng thì đi trước, thằng đi sau.
Không thằng nào nói tao đi trước,
Không thằng nào nói tao đi sau.
Thằng đi sau lậy thằng đi trước,
Thằng đi trước kệ thằng đi sau.
Ði sau, đi trước rồi đi cả.
Théc méc làm chi chuyện trước sau!

  Bài thơ trên của ông Hoàng Hải Thủy được phóng trên “nét” từ mấy năm trước nhưng còn “ăn khách” lắm, bằng chứng mới đây ngay ngày hôm nay kỷ niệm mừng chàng của tôi thất thập, bài thơ có vẻ như tếu táo trửng giởn được bạn bè đem ra làm đề tài bàn tán râm ran.
  Bài thơ, cũng như hoàn cảnh được tác giả kể lại là...
“…Năm 2006, Hồ Anh Nguyễn Thanh Hoàng, Chủ nhiệm Bán Nguyệt San Văn Nghệ Tiền Phong, từ trần ở Virginia, thọ 84 tuổi. Uyên Thao, Tạ Quang Khôi, Vương Ðức Lệ và tôi — bốn chúng tôi sống gần nhau ở Virginia, gần Hồ Anh — tiễn đưa Hồ Anh tới nghiã trang. Lúc trở về, trong xe, tôi nói:
- Bốn thằng mình đây, thằng nào đi trước?
Tạ Quang Khôi – anh cao tuổi nhất trong chúng tôi, sinh năm 1930 – nói ngay:
- Tao đi trước.
Vương Ðức Lệ nói:
- Chưa chắc.
Ba năm sau, Vương Ðức Lệ là người “đi trước” trong 4 anh em chúng tôi.
Trước linh cũu Vương Ðức Lệ, tôi nói lời tôi đã nói với hương linh Minh Vồ Nguyễn Văn Minh ở Sài Gòn năm 1992:
- Khi người ta đi ra khỏi cõi đời này, người ta đi xuống hay người ta đi lên, khi chúng ta ra khỏi cõi đời này, chúng ta đi ngang. Lệ sang bên ấy trước, chúng tôi sang sau.
Ðưa Chủ nhiệm Hồ Anh đến nghĩa trang, trên đường về tôi làm bài thơ này…. ( ngưng trích )

  Đối với tôi, bài thơ này không vui, có  lẽ nếu mười mấy năm trước nghe bài thơ này sẽ cười khì. Bây giờ vợ chồng đứa 60 đứa 70, nghe bài thơ tự nhiên thấy chột dạ!
Tiệc tan, tôi về phòng nhưng nhưng âm hưởng bài thơ nhắc sự chia lìa ly tan vĩnh biệt trong nay mai khiến tôi bồi hồi, đầu óc như bồng bềnh một nỗi buồn tang tóc, lơ lửng thấm thiá hắt hiu về hư ảo của con người làm tôi không làm sao ngủ được. Tôi nằm thiêm thiếp gợi nhớ về những khuôn mặt của những người quen, thân, những người còn sống, những người đã ra đi…. trong sự ôn mê dật dờ mơ hồ bỗng nhiên tôi lại nhớ đến chị Hiền. Nhớ đến quang cảnh đám tang anh Hiền qua đoạn phim được ghi lại mà hình ảnh nổi bật ám ảnh tôi nhất là đôi mắt của chị lúc đó. Trong đám tang, hình ảnh người quả phụ rũ rượi khiến ai nhìn cũng đau xót, nhưng tôi lại chú ý đến đôi mắt của chị hơn, đôi mắt của chị đã ám ảnh tôi khôn nguôi vì trong đôi mắt sưng tấy vì khóc ấy tôi lại thấy được ánh mắt ngỡ ngàng trong sự kinh ngạc  sững sờ và đồng thời như tuyệt vọng thảng thốt chới với.
  Anh Hiền và chàng của tôi là bạn cùng khoá, riêng tôi và chị Hiền tuy có chút thân thiết nhưng chưa gặp nhau bao giờ, vì thế sau khi anh Hiền ra đi, đời sống của chị hiện nay như thế nào tôi càng mù tịt vì chị không than thở cũng như tôi ý tứ không hỏi, không khươi lại nỗi đau, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự câm nín chịu đựng cố tình ra vẻ bình thản trong nỗi tịch liêu của chị qua những lá thư qua lại giữa bạn bè còn lại của anh. Tâm hồn nhạy cảm của tôi mường tượng ra được nỗi lặng thinh cô đơn khi chị đâu đó trở về - chắc chắn, hẳn nhiều lần chị ao ước trong ngôi nhà ấm áp quen thuộc kia, khi chị mở cửa - có đôi mắt thật dịu dàng và nụ cười rộng hết cở cùng với vòng tay của anh đang đón chờ! Và, tôi cũng kịp hình dung ra được khoảnh khắc thất vọng và nét mặt cực kỳ đau đớn khi chị thấy chung quanh vắng không và thất thần nhận ra sự trơ trọi còn lại của mình.
  Có lẽ cơn chấn động về nỗi mất chồng trong chị đã lắng rồi, đã dịu rồi nhưng tôi biết nỗi buồn bây giờ mới trải rộng, mới thăm thẳm, mới thấm thiá thật dễ sợ phải không chị?  Dù chị  chưa bao giờ kể lễ tâm sự mình, bởi chị là người biết chịu đựng, biết kiềm chế không làm cho các người thân chung quanh phải lo lắng hoảng sợ nhưng trong đáy sâu của trái tim chị cất giữ những góc ký ức của chồng cho riêng mình như báu vật và sẽ mang về nơi thiên cổ cùng anh…

  Nước Mỹ đang dịu dần ánh nắng, đang bước qua những hỗn độn những ngày lễ lớn nhỏ của mùa Hè, cũng như các đứa cháu ngoại, cháu nội của tôi đã qua rồi những nôn nao cho những ngày tựu trường đầy háo nức và đang hoà nhập trôi đều với những trật tự cố hữu tiếp theo….
  Đời sống cũng đang trôi và mỗi buổi sáng thức dậy chàng và tôi còn nhìn thấy nhau - như bây giờ chàng còn pha cho tôi ly café - còn nhìn nhau bằng ánh mắt nâng niu - còn quan tâm nhau bằng những chăm chút nhỏ nhặt - còn được sánh vai nhau đây đó - còn được yêu thương nhau, ôm nhau, hôn nhau - còn được cằn nhằn nhau - còn được nhắc với nhau những kỷ niệm - còn được thêm với nhau những người bạn - còn được thẳng thắn chia sẻ những suy nghĩ riêng tư, thậm chí còn cải nhau sôi nổi - còn được giận hờn nhau - còn được  đỡ đần nhau - còn được chọc ghẹo nhau như trẻ thơ - còn được nắm bàn tay còn nóng hôi hổi để biết còn có nhau…

   Cầu mong cho những cặp vợ chồng sống trọn vẹn từng phút từng giây cho đến ngày người này tiễn người kia.

      
thuỵvi
( Hầm Nắng, tháng 9 – 2011 )

   



Back to top
« Last Edit: 11. Feb 2012 , 20:16 by thuỵvi »  
 
IP Logged
 
thuỵvi
Full Member
***
Offline



Posts: 167
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #134 - 22. Sep 2011 , 10:01
 
                                           

                                        
                                                             
IM NGHE TÌNH THỞ


...



Không ai gọi người đàn bà gần 60 tuổi như tôi ra vườn xem bông hồng như thi sĩ người Pháp, Pierre de Ronsard gọi nàng Cassandre:
“ Mignonne,
Allons voir si la rose
Qui ce matin avoit desclose…”

  Buổi sáng cuối tháng Chín. Một mình tôi săm soi thương tiếc những đoá hoa vừa nở bung những cánh cuối cùng cho đôi ba ngày hè còn sót lại với những chùm nắng lay lắt quanh đây. Tôi muốn ngồi im, ngồi thật lâu, thật tĩnh lặng trên tấm đá ở ngay lối vào nhà, nhắm mắt hít thở cái mùi thơm của cây cối đẫm chút sương đêm. Ngồi im hít thở cái mùi thơm của nắng.

  Phải những người sống vùng Bắc Mỹ mới biết yêu nắng như thế nào. Phải những người ở vùng quanh năm mùa Đông mới biết chắt chiu những chùm nắng còn sót lại.

  Ngồi im trong tĩnh lặng để chiêm ngắm sự vật là một trạng thái thật đơn giản nhưng tràn đầy cảm xúc khi nhớ về ai đó, về một kỷ niệm nào đó, về khoảng thời gian không cùng, về sự đổi thay rộng lớn của cuộc đời và của con người. Ngồi im trong tĩnh lặng  sẽ dễ dàng để suy tưởng, hình ảnh, cảm giác đâu đâu lùa về - dâng lên nồng nàn, nóng ran trong lồng ngực. Ngồi im trong tĩnh lặng để đánh thức những hồi ức bằng tâm tình, bằng ý tưởng, bằng xúc động và cuối cùng nhìn thấy trong phút giây phiêu hốt - những bức tranh kỳ ảo nổi bật cả một đoạn đời dài, khêu dậy trong hồn mình những dấu vết thấp thoáng tàn phai của một thời đại. Khi tâm thức tĩnh lặng, người ta thấy vẻ đẹp ngay cả trong từng ngọn cỏ, một vẻ đẹp hiu hiu đưa người ta vượt thoát những lo toan thường nhật. Tôi muốn đánh thức những kỷ niệm giống như lời của một người nhạc sĩ … “Khi bạn hát một bản tình ca là bạn đang muốn hát về cuộc tình của mình. Hãy hát đi, đừng e ngại, dù hạnh phúc hay dở dang thì cuộc tình ấy cũng là một phần máu thịt của bạn rồi…”

  Vậy thì kỷ niệm không là tình ư? Và những điều tôi suy nghĩ trong tĩnh lặng là những thầm thì để riêng mình nghe, với nụ cười hạnh phúc.
 
               
thuỵvi


   
Back to top
« Last Edit: 11. Feb 2012 , 20:20 by thuỵvi »  
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 7 8 9 10 11 ... 21
Send Topic In ra