Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Truyện thụyvi  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 11 12 13 14 15 ... 21
Send Topic In ra
Truyện thụyvi (Read 37134 times)
thuỵvi
Full Member
***
Offline



Posts: 167
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #180 - 05. Feb 2012 , 10:12
 
                                                             
TẢN MẠN ĐẦU NĂM


                                                                                                               
. thuỵvi


...


Hai ngày trước, đưa tang một người bạn. Cô ấy mới 44 tuổi. Cô ra đi bỏ lại hai đứa con trai tuổi mới vừa vào đại học.
   Hôm qua, nhận tin một chị học sinh chung trường bất ngờ qua đời. Tôi không biết nhiều về chị, nhưng một người bạn của chị trong một câu chuyện kể về cuộc tái ngộ với người bạn chung lớp ở xa về thăm, chị ấy đã hát một tình khúc góp vui trong không khí vui vầy bạn bè họp mặt. Tôi lẩn thẩn tự nghĩ: Biết đâu lúc đó chị cũng đang hát một khúc tình ca rồi gục xuống.
    Hôm nay, sáng dậy, tôi vừa uống cà phê vừa check e-mail. Một người bạn lớn tuổi cũng vừa rút ống thở để nhẹ nhàng buông bỏ cuộc đời tại miền nam Califonia.

  Tôi ngồi bần thần suy nghĩ  về sự khó hiểu của đời sống, của cuộc đời, của khởi điểm, của cuối cùng, của còn, của mất, của hơn, của thua… Tự nhiên, cà phê trong miệng tôi đắng ngắt.

   Tôi chợt nhớ đến một bài thơ Hoa Phi Hoa thật phiêu hốt, nói lên cuộc đời thật mong manh của Bạch Cư Dị - một nhà thơ đỗ Tiến sĩ vào đời nhà Đường. Sau ba mươi năm theo đuổi công danh, sau ông về ở đất Lạc Hạc, bạn cùng thú điền viên, sống đời nhàn tản vui thú ngâm nga. Ông còn có bút hiệu Túy Ngâm tiên sinh và Hương Sơn cư sĩ ( 1 ) 
 
                    Hoa phi hoa,
                    Vụ phi vụ.
                    Dạ bán lai,
                    Thiên minh khứ.
                    Lai như xuân mộng kỷ đa thời,
                    Khứ tự triêu vân vô mịch xứ!
                  

                     Không phải hoa
                     Chẳng là sương
                     Giữa đêm đến
                     Sáng ngày đi
                     Đến như xuân mộng vờn qua chốc,
                     Đi tựa mây mai không dạng tăm !

                      ( Không thấy tên người dịch )


  Tôi cũng nhớ đến một bài thơ khác của người đời bây giờ - ông Nguyễn Văn Hoà.
Mới đây, trên trang Web của trường đã có một bài thơ nói lên quan niệm sống của ông. Một quan niệm sống thật đơn giản. Tuy thơ của ông không là triết lý, nhưng là triết lý - nhẹ như không.

Ta đi giữa cuộc đời thường
Xuân yêu hoa nở, Hạ thương phượng hồng
Thu nhìn mây trắng tầng không
Đông nghe se lạnh mênh mông đất trời.
Làm tươi thêm mấy mảnh đời
Lòng ta đã có niềm vui non bồng
Nhắn riêng với bạn Phong Trần*
Cuộc đời vốn đã hư không từ đầu
Biết bao giờ hết lo âu?
Hãy vui khi đã có nhau Xuân này.

( Bài thơ gửi cho người tên Phong Trần )

Nếu nói văn, thơ, chữ nghĩa là người, ông Nguyễn Văn Hoà còn thể hiện một người đàn ông chính chắn cẩn thận nghiêm trang trong mắt nhìn đời và tự ngắm soi mình.
  Tuy ông chưa dạy tôi ngày nào, nhưng cách sống của ông là Thầy tôi. Những người như ông là thầy tôi. Quý vị dạy cho tôi ngộ ra ý nghĩa của một cuộc sống đẹp, thật đẹp.

                             . thụyvi
           ( Hầm Nắng, sau ngày Hạ Nêu 2012  )
    
  (1 ) trích trong TNĐTDNTĐ của G.S Trịnh Vân Thanh.
               
   

Back to top
« Last Edit: 18. Feb 2012 , 17:23 by thuỵvi »  
 
IP Logged
 
thuỵvi
Full Member
***
Offline



Posts: 167
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #181 - 08. Feb 2012 , 13:59
 
                                                     
                                                   
TA KHÔNG CÒN THẤY NHAU

         
                                                                                                    
. thuỵvi


...




  Sau những ngày mưa, trời đất quang đãng, tôi định đi ra phố loanh quanh đâu đó cho qua một buổi sáng cuối tuần, đột nhiên chuông cửa reo - tiếng reo từng hồi, dài, thúc giục, nôn nóng…Nghe kiểu gọi chuông, tôi biết không phải Nhịn, bạn tôi, vì Nhịn gọi kiên nhẫn lắm, không khi nào thúc giục.
Tôi vội vàng lấp xấp đi ra thấy một nam, một nữ đứng cạnh chiếc xe gắn máy,  vừa tới gần, cô gái vội chồm sát bên cánh cổng hỏi gấp rút:
“ Tôi muốn gặp bà Thu”
Đôi mắt tôi dừng trên mặt cô gái, ngờ ngợ:
“ Tôi đây”
Cô gái vội vã lôi trong xách tay ra một cái gì đó, rồi thò tay qua song cửa: 
“ Tôi là cháu ông Trung, cậu mất rồi, để món này cho bà”
Tôi cầm cái gói và hỏi thật mơ hồ ngớ ngẩn: 
“ Cô nói ông Trung sao?”
Cô gái nghẹn ngào:
“ Dạ, cậu cháu mất hôm qua ở Pháp, bị stroke!”
Tôi sửng người, lòng đau quắt, bàng hoàng …Cô gái nói gì đó rồi ra về, tôi nhìn theo, giật mình nhớ ra tôi chưa kịp hỏi thêm, định gọi, nhưng họ đi mất rồi.
    Tin đến như một tia chớp. Tôi chợt hoảng kinh, như một réo gọi lay tĩnh dữ dội, tôi  đi đến chổ điện thoại, bốc lên bấm số gọi cho Vân .Tiếng bên kia nhấc máy, tôi cảm thấy cổ họng mình nghẹn cứng, nước mắt trào ra:
“ Alô! Vân”
Nghe tiếng trả lời, tôi nói nhanh:
“ Trung mất rồi ”
Bên kia yên lặng, sợ Vân chưa kịp hiểu, tôi nói một cách lúng túng:
“ Mất rồi… stroke !”
Hình như không ai nghe ai nói thêm lời nào. Lát sau tôi nghe tiếng gác máy, âm thanh thật nhẹ nhưng sao khô khốc như tiếng búa gỏ trong quan tài.
  Tôi buông điện thoại xuống, lòng se thắt. Ngồi thật cô đơn.

Chịu đựng một cái chết của một người bạn thật không dễ. Tách cà phê thật nóng cho tôi lấy lại bình tĩnh. Tôi bắt buộc phải kể lại những gì đã xảy ra trong quá khứ - dầu với ý nghĩa như thế nào đi nữa….

Vân, Nhịn và tôi quen nhau khi chúng tôi còn là con gái. Trưa hôm đó, thêm một vòng khám, bước vào phòng hồi sức, tôi chú ý đến một nữ bệnh nhân nằm sấp trên giường - bỗng, tôi chạm phải tia nhìn thật lạnh lùng trên khuôn mặt đổ nghiêng trên gối, từ ánh sáng của những bóng đèn màu trắng, tôi thấy một sóng mũi cao, thon chạy dài xuống một vòng môi thật đẹp. Tôi tò mò nhìn vào bệnh án: Nguyễn Hồng Vân, tai nạn xe: gãy xương tay, tổn thương vùng lưng.
  Khi khám vết thương cho cô, tôi yên lặng quan sát – không hiểu sao, tôi như thấy đôi mắt ấy ẩn chứa một sự sôi nổi, một đau đớn vô bờ nhưng được che dấu trong vẻ bình thản một cách thật kiêu hãnh.

  Trong một thành phố nhiều biến động và vô số những việc lạ lùng, là nơi cuộc sống chớp nhoáng, ào ạt, từng giờ từng phút...Đời sống bàng hoàng, thảng thốt như những tin tức về cuộc chiến mỗi ngày mỗi đè nặng lên đất nước. Cũng chính nơi này, tôi đã chôn một mối tình để rồi không bao giờ  nín khóc -  Nước mắt vẫn chảy trong lặng thinh từ khi đơn vị báo tin Lễ bị rơi máy bay đâu đó trong khu rừng bạt ngàn. Đối với trường hợp mất tích, Phi đoàn rất dè dặt và không cho gia đình  biết thêm gì hơn…  Tôi rụng rời thất đảm, tưởng đâu trời đổ sụp trên đầu. Quá bất ngờ, tôi không tin đây là sự thật, tôi kiên nhẫn tất tả chạy ngược chạy xuôi trong vô thức, mê man trong đau khổ đi gỏ cửa những người có trách nhiệm hay bạn bè cùng Phi đoàn với anh.    Không một ai biết đích xác đã xảy ra chuyện gì sau khi trực thăng do anh lái bị bắn rớt, mặc dù những toán tìm cứu đặc biệt cùng các phi cơ L19  kiên trì tìm kiếm. Đến đâu tôi cũng chỉ nhận được những lời an ủi,  những ánh mắt thông cảm. Có khi tôi nghe phong phanh…   VC bắt… khó sống… Hay những câu chuyện vô tình kể về những đòn thù tra tấn dã man khi phi công bị bắt làm tù binh…! Tôi cũng mường tượng ra anh đói lả, mình đầy thương tích, đau đớn lùi lũi trong rừng rậm mênh mông, rồi kiệt sức, ngã gục, chết, bị rữa nát cô đơn giữa đống lá mịt mù…Nghĩ tới đó, tôi quặn thắt ruột gan, chỉ muốn chết theo anh ngay tức khắc.
  Lúc này, những tiếng đợi anh về chỉ là những câu nói để an ủi tôi vì mọi người ai nấy đều biết rằng Lễ không có cơ hội sống và trở về -  Lễ đã chết, một cái chết thật hiển nhiên và khó tránh. Một cái chết trong muôn vàn cái chết hối hả - rồi sẽ hối hả rơi vào lãng quên !
  Tôi chưa thể quên. Không bao giờ quên. Để được tồn tại với cuộc sống - để đợi chờ, dù trong vô vọng…Con người tôi, tâm tính tôi đột nhiên chẻ hai.  Một như thờ ơ đời sống bên ngoài. Một để khóc than với anh cho đến khi cạn kiệt nước mắt.
   Cho nên với thái độ lạ lùng của Vân, tôi cảm thấy có cái gì đó rất gần gũi với tâm cảm của mình.

   Trải qua một thời gian nằm điều trị, tiếp theo những ngày Nhịn phải giúp Vân lui tới bịnh viện, ngoài những liên hệ giữa bệnh nhân và thầy thuốc chập chùng xen kẻ đan nhau. Nhịn chí tình - Vân có lối nói chuyện vừa nhẹ nhõm vừa duyên dáng thật trái với khuôn mặt khá lạnh lùng đã nối kết một tình bạn của chúng tôi từ ngày đó.
   Làm bạn với Vân, biết thương tật trên người Vân không phải là một tai nạn do người nào đó bất cẩn gây ra. Nhưng tôi bao giờ không hỏi. Cũng như Vân chưa hề kể. Tôi biết Vân không muốn người ta nghĩ Vân giống như phần đông những người trẻ sống lãng mạn, điên cuồng, tạo ra một tình huống trầm trọng, huyễn tưởng, vẽ cho mình một ảo tưởng đang sống trong một cuộc đời ly kỳ như tiểu thuyết. 

  Chúng tôi quen nhau chưa lâu. Bất ngờ, cơn biến động tháng Tư như trận hồng thủy nhận chìm cả một miền đất nước xuống tận đáy. Mọi người sống ngoi ngóp trong bất an, hoảng loạn, tuyệt vọng…Không ai còn sức sống, không ai dám than van, chỉ biết giương mắt ngơ ngác nhìn vào khoảng không mịt mù, thăm dò, khám phá một hướng để cầu lối thoát…
   Vân rủ chúng tôi trốn. Tôi và Nhịn nhát gan, chần chừ, lần lữa. Thế rồi, chỉ một mình Vân - ra đi. Một người con gái với cánh tay gần như bể nát - một mình - trên dặm đường trùng trùng bất trắc…Khi bóng Vân hút mất, chúng tôi bắt đầu hoang mang, thấp thỏm, chờ đợi. Vân sao rồi? Cánh hồng đã bay bổng, hay trôi nổi, vùi dập ở phương nào? Tôi tưởng tượng đến đôi bàn chân yếu ớt của Vân chạy thất thần trên bãi cát mặn chát muối cùng mồ hôi cả nước mắt và máu trong đêm tối đặc quánh, rồi tiếng súng nổ, tiếng la thất thanh… Đâu đó, những chiếc thuyền bị nhận chìm trong dòng nước xoáy… Đâu đó, những chiếc thuyền lênh đênh như những cỗ quan tài tròng trành trong nước… Dòng người lênh đênh trôi dạt như phận rong rêu, mong manh, làm mồi cho biển cả…
  Người đi thì biền biệt. Tôi và Nhịn và những người ở lại chịu chung một kiếp nhân sinh cùng những đắng cay tủi nhục trên chính quê hương của mình.

  Một buổi tối. Nhịn và tôi dành nhau săm soi một cách nôn nao từng chữ trên mảnh giấy nhàu nát báo tin Vân đã đến một nơi bình yên. Nhận đúng là nét chữ của Vân, những câu nói như mật mả chỉ riêng có ba đứa chúng tôi từng giao kết. Trái tim chúng tôi muốn vỡ ra vì nỗi vui mừng, rồi ôm nhau mà khóc.

Thoắt cái gần mười năm. Những cô gái ngày xưa đi lấy chồng. Còn lại một mình - mặc dù, rất nhiều lần tôi cũng mong mỏi có một tình yêu nào đó, khi đi làm về, đẩy cửa bước vào, đôi vòng tay thương yêu choàng quanh cổ…Nhưng hình bóng Lễ - lớn quá, phủ trùm hết, để tôi không thể yêu ai.

Tôi không biết phải nói làm sao với Vân khi tôi và Nhịn đã gặp được Trung - người đàn ông của Vân! Người đàn ông đang yêu Vân nhưng đi cưới một người con gái khác, để trong một cơn mê điên nông nổi Vân đã lao xe xuống đường tự tìm cái chết. Tôi biết. Vân không muốn nghe lại chuyện kể về hai kẻ yêu nhau, hay nhắc lại  lòng người phản trắc. Dù sao, hiện tại, Vân đã vượt qua thời tuổi trẻ cô đơn, những ngày tháng khó khăn để trở thành một người đàn bà đầy tình yêu thương với chồng, con, gia đình - sống tĩnh táo và cân bằng.
   Trung là một họa sĩ có tên tuổi trong nước từ trước giờ. Anh cũng là một họa sĩ có những tác phẩm tiếng tăm tại hải ngoại. Tôi không hiểu sao anh về làm Đặc phái viên của một tờ báo Pháp tại đây. Nghe kể, anh có vợ và một con gái nhưng chúng tôi chưa bao giờ gặp vợ con anh.
   Trung vẫn hay ghé nhà tôi, vì một tình bạn mới mẻ, vì một thông cảm dịu dàng, nhưng trên hết là vì anh muốn gần gủi, để tưởng nhớ một hình ảnh đã khuất dạng. Trung thường ngồi yên lặng hút thuốc nghe chúng tôi kể chuyện Vân. Nhiều lúc, anh ngồi một mình với niềm kiêu hãnh cô độc trong cơn say nhẹ nhàng nơi căn phòng từng có bóng dáng Vân, người anh yêu một thưở.

  Đột nhiên, Vân báo tin sẽ đến VN trong một kỳ nghỉ ngắn để giải quyết vài công việc thiết yếu gì đó của gia đình. Cảm giác thứ nhất của tôi là mừng vô kể, nhưng hình ảnh Trung vụt loé trong đầu. Tôi và Nhịn bàn hãy để họ gặp nhau? Nhưng Nhịn cương quyết lắc đầu, không phải ở phía Trung, mà Vân chưa quên mối hận lòng, không bao giờ Vân chịu gặp Trung, nếu biết có Trung, chắc chắn Vân sẽ bỏ dở công việc, trở về Mỹ tức khắc!
   Vân đó, gương mặt còn đẹp lắm với nụ cười thật tươi và dáng dấp xưa còn nguyên vẻ thanh tú, mặc dù đôi cánh tay Vân trắng muốt, nhưng lệch lạc lớn nhỏ không đều với những vết sẹo dài ngắn thương tật năm nào còn đỏ au.   
   Những ngày qua thật lẹ. Lại sắp chia tay. Tất cả bà con bạn bè ai ấy đều quyến luyến vì Vân chu đáo với từng người một. Những món thiết yếu trong những nhu cầu lớn nhỏ…  đến những con thú nhồi bông - đồ chơi của trẻ con, cũng theo một người phụ nữ mong manh vượt đại dương tới tận tay không thiếu người nào. Những món tiền được rút cạn kiệt, để đắp vá cho những ngôi nhà dột nát…
Vân sống hết, sống tận tình, chắt hết, vắt hết không chừa gì lại cho mình.
  Đêm từ giã, chúng tôi thức với nhau. Nhịn ngâm những bài thơ một cách ngậm ngùi. Tôi vừa đàn guitar vừa ê a những tình khúc.  Vân đang nhấm nháp từng ngụm rượu trái cây bỗng cất tiếng cho hay là Vân biết Trung đã từng đến ngôi nhà này, chúng tôi chưng hửng, bối rối nhưng rồi yên tâm vì giọng nói của Vân nhắc đến Trung mềm lắm, tôi thấy có cả nước mắt chực chờ rơi ra.
  Đưa Vân ra phi trường, chúng tôi cứ bịn rịn chưa muốn để Vân bước vào căn phòng có hàng kiếng dày mờ đục, là hàng rào phân cách kẻ ở lại người ra đi. Tôi biết chắc chắn đàng kia, trong đám đông, chơi vơi một ánh mắt thương yêu đăm đắm trông theo. Và, tôi thấy Vân nấn ná nhìn quanh hồi lâu, trước khi bước vào cánh cửa. 

   Không như trước, Trung cũng ít lui tới nhà tôi. Tôi nghĩ, có lẽ anh bận vì những cuộc triển lãm dày đặc ở đây, hay trên một đất nước nào đó. Lối vẽ mới, đột biến, vẽ một Vân rất thật trong từng bức tranh của Trung càng ngày càng thu hút, càng làm người thưởng ngoạn thích thú và hiện nay là một hoạ sĩ bán được nhiều tranh nhất. Có lần tình cờ gặp Trung ngoài phố,  thấy anh gầy rộc, nhưng khuôn mặt rất đàn ông kia vẫn đầy ắp tự tin.

   Tôi mở cửa, mặt Nhịn xanh ngắt, bước vô nhà nói thì thào Trung đã bị bắt rồi. Tôi choáng váng, tôi như người mộng du khi nghe Nhịn kể báo chí đăng tin là Trung có dính liú với một tổ chức đấu tranh. Tôi thả người xuống ghế, lòng hãi hùng vì đây là một tội chính trị rất lớn, nếu bị khép, Trung có thể bị tử hình ! Chúng tôi bắt đầu bị Công an kêu lên hạch sách, tra vấn. Dù chúng tôi thật tình không biết gì chuyện của Trung, nhưng  Nhịn và tôi biết mình bị theo dõi thường xuyên, chúng tôi cảm thấy nổi đe dọa cứ treo trên đầu từ ngày này qua ngày khác.

  Những cố gắng của gia đình Trung, của bạn bè chỉ là vô vọng. Chúng tôi biết được những diễn biến rối rắm do Vân dè dặt gọi về kể lại. Ở hải ngoại những hiệp hội, những người Việt đang rầm rộ ký những thỉnh nguyện thư để cứu anh. Tờ báo anh cộng tác ráo riết bảo lảnh anh. Bộ Ngoại Giao Pháp đang thoả thuận với chính phủ Việt Nam thả Trung. Chúng tôi cứ sống phập phồng theo từng lúc có khi tin tức dường như thuận tiện, có khi dường như bế tắc. Chúng tôi sống trong mịt mù lê thê như vậy cho đến hơn một năm trời. Cuộc thương thảo trao đổi thành công.
   Trung được thả, vì không muốn gây hệ lụy thêm cho những người thân quen nên Nhịn và tôi không bao giờ có dịp gặp anh lần nữa.
   Anh về lại Pháp được vài tháng….
   Nhưng, lúc nãy đây, tôi vừa được tin anh mới qua đời !



  Món quà Trung nhờ đứa cháu trao lại là lá thư lê thê nỗi nhớ thương Vân. Tuy nhiên, anh xác nhận “ Chưa bao giờ cưới vợ ” chắc chắn - một lần nữa, sẽ đốn người bạn gái của tôi ngã quỵ….!


                                       . thụyvi
                         ( Hầm Nắng, cuối tháng 7 năm 2010 )
Back to top
« Last Edit: 08. Feb 2012 , 15:13 by thuỵvi »  
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #182 - 09. Feb 2012 , 12:10
 


GIỌNG CA DĨ VÃNG
Nhạc và lời : Bảo Thu
Trình bày: Mai Thiên Vân


...




Ngày xưa mỗi lần em buông tiếng hát
Thì anh tay phím nắn nót cung đàn
Từng nhịp nhặt khoan anh ru hồn theo tiếng tơ
Nhẹ nhàng lời ca em thăng trầm theo từng lúc
Và rồi hờn yêu em mỗi lần em hát sai
Em nũng nịu cười nói sai là tại anh

Nhưng em nuôi mộng ước về tương lai
Hoa mai giăng ngập nẻo đường em đi
Rồi em đành chối tiếng giao hoà
Từ ly là khúc hát đau lòng sầu muôn lối
Ai đang xây mộng cát vàng cao sang
Ai đem cung nhạc tiếng đàn gieo hoang
Lời ca ngày ấy đã xa rồi
Mà sao còn chuốc mãi cung đàn vọng về tim

Giờ đây mỗi lần em buông tiếng hát
Thì ai thay thế nắn nót cung đàn
Từng điệu nhặt khoan ai sẽ dìu theo tiếng em
Và rồi hờn yêu em không còn như ngày trước
Và rồi tại ai trong mỗi lần em hát sai
Cung lỡ dây trùng mấy ai đàn đừng sai

thanks.gif
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #183 - 12. Feb 2012 , 11:34
 



Emwhy mến chúc Chị và gia đình ngày chủ nhật bình an hạnh phúc hoahong.gif



...
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
thuỵvi
Full Member
***
Offline



Posts: 167
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #184 - 12. Feb 2012 , 16:17
 
                                                                      
TÌNH ĐỘNG



...




   Qua e-mail của một người bạn, tôi nhận lá thư kèm theo một bài viết và tấm hình của anh trên một website. Thú thật, từ ngày anh mờ mịt ở một nơi nào trên đất nước bên kia bờ biển, nếu không ai nói, hoặc không nhìn đến cái tên mà chỉ lướt hờ qua tấm hình thì tôi không thể nào nhận ra được người xưa.  Anh thay đổi nhiều, mái óc bồng bềnh ngày nào giờ mỏng lét trên đỉnh đầu tóc, những góc  gãy của một khuôn mặt nghiêm nghị  hoàn toàn biến mất, nhưng lạ làm sao, khi tôi nhìn đến đôi mắt anh, tôi mơ hồ thấy có một thứ mà anh không bị thời gian đẩy đi mất, không bị xoá nhoà mất dấu vết, đó là ánh mắt – vẫn như thưở nọ, vời vợi một trời thương yêu,  hình như đang chăm chú với ý nghĩa
“ anh vẫn nhớ tôi”.   
   Suốt một buổi sáng tôi cứ sống trong cảm giác nửa ngất ngây bồng bềnh như những chiếc bong bóng đầy màu sắc  rực rỡ ước mơ của thưở hoa niên, nửa chông chênh một nỗi buồn của thời vụng dại dù đã chín muồi đã thay hình đổi dạng. Lúc nãy, tôi có hỏi Khánh, tôi phải làm gì trong hoàn cảnh này, liệu có thể thật lòng cư xử với người xưa như tình bạn? Bấm send xong, tôi mở inbox ngồi chờ …chờ hồi lâu, như không còn kiên nhẫn, tôi mở TV, tin tức đang tiếp tục chiếu trực tiếp việc đưa những người thợ mỏ ở Chile bị kẹt dưới lòng đất sâu suốt hai tháng nay lên mặt đất…Công cuộc  giải cứu bắt đầu từ đêm hôm qua với những nỗ lực của chính phủ Chile cộng với sự trợ giúp quốc tế về mặt kỹ thuật, đặc biệt là của trung tâm Nasa.  Có thể nói, công cuộc giải cứu thật hồi hộp, cảm động, cứ mỗi lần đưa một người lên khỏi hang tối, thì cả nước Chile vỡ òa trong hạnh phúc, không có lời nào kể xiết nỗi vui mừng của họ, mọi người ôm choàng lấy nhau, ca hát, nhảy múa, reo hò…Cả thế giới hân hoan theo dõi với cả tiếng cười và những dòng nước mắt. Tôi cứ bồn chồn, tay bấm nút qua đài khác, chương trình Talk show bình luận tin nóng trong ngày, nhưng đầu óc tôi như bị mắc kẹt ở một cõi xa xăm nên nghe lao xao mà tuyệt nhiên không hiểu họ nói gì. Tôi nóng nảy tắt TV, rồi đứng lên, đi lên nhà, đi xuống nhà, cứ vậy, tôi cứ quẩn quanh sốt ruột… nhưng khổ, tôi phải giải thích sao đây, hay là cứ phe lờ coi như chưa gặp? Lạ thay trái tim lại mách nhỏ: “sao ngốc vậy, đã gặp sao nói chưa?”  tôi chơi vơi như cầu cứu - xin ai đó trả lời giùm  “Có ai chưa từng bị bấn loạn khi gặp lại người yêu của mình?”
   
  Tôi cứ đi lên đi xuống, đi ra đi vào và cảm thấy hôm nay sao ngôi nhà im ắng quá, tôi bèn chọn dĩa Les Amoureux Qui Passent hy vọng tiếng rộn rã sẽ khuấy động ngôi nhà lên, hay những âm thanh réo rắc sẽ bứng tôi ra khỏi cơn vật vờ, nhưng giọng Christophe như gào thét trong nỗi yêu thương tuyệt vọng càng khiến tôi lơ mơ, tôi dựa lưng nơi góc cầu thang, nhớ anh, và, tẩn mẩn nhớ lại cuộc tình kỳ khôi, khi nồng nàn, lúc bời rời, có lần đứt khúc rồi gặp lại, đi một vòng thật xa, rồi mất hút, bởi vì nghĩ lại hình như tôi chẳng hứa hẹn chắc chắn anh điều gì,  thậm chí anh không cần điều này, cho nên khi hai đứa không là của nhau, nhưng  trong nỗi muộn phiền, tôi men đến, như một chỗ dựa tin cậy vì biết chắc  anh rất mực thương tôi, hết lòng vì tôi.  Gặp lại nhau,  khi thì anh chở tôi trên chiếc xe gắn máy cà tàng chạy lên Dốc Sỏi, vòng qua chợ, chạy dọc theo bờ sông rồi  ghé một quán quen, ngồi uống cà phê, hai đứa nói chuyện vu vơ, vừa nhắc về ai đó, nhiều lúc cả hai không nói gì, chỉ nhìn vào mắt nhau, rồi về, nhưng có hề gì, đối với tôi, chỉ có anh, chỉ có sự gần gũi thực sự của anh bên cạnh là đáng kể.
Có khi gặp nhau, anh bóp chặt tay tôi, nụ hôn như một sự tình cờ đặt lén trên vai, trên tóc, nói tôi lười ăn quá nên gầy nhom rồi giữ tôi lại để bà Mẹ anh vốn hiền lại bao dung, dù biết tôi đã bỏ rơi con trai bà, nhưng vẫn đãi tôi những món ăn với chút kỳ vọng tôi sẽ là đứa con dâu sau này của bà. Tôi ngồi ăn, lòng tràn ngập cảm động nên miếng cơm cứ ngắt ngứ trong cổ họng, anh thấy vậy, nhẹ nhàng  “Để anh” rồi thản nhiên ăn phần cơm thừa của tôi trước những ánh mắt thú vị của những người ngồi chung bàn.
  Chúng tôi thường có với nhau những khoảng khắc nhưng mãi mãi không có nhau ở đoạn đường dài, nhưng chúng tôi cứ lay lắt nhớ nhau, nghĩ đến nhau, mặc dù chúng tôi chỉ là hai  nhánh sông bị tách đôi, lẻ loi hiu quạnh, cứ muốn tuôn ra tìm nhau ngoài biển lớn.
Tôi muốn đứng dậy thay quần áo rồi lái xe vòng vòng đâu đó một hồi, nhưng tôi đi quanh quẩn, lên lầu, xuống lầu, ra sofa ngồi, tôi vẫn không quyết định nổi sẽ xuống phố hay ở lại nhà, và tôi cứ như thế gần hết cả buổi sáng. Tôi muốn gọi Khánh, nói những điều  không có gì đáng nói, nhưng tôi tin Khánh sẽ nghe và hiểu những ý nghĩ của mình. Hay có thể là tôi phải nói cái gì đó, với ai đó, chứ không phải chỉ nói một mình, huống chi tôi có nhiều điều để hỏi. Tôi muốn hỏi Khánh nhiều lắm thí dụ như ước muốn gặp gỡ bấy lâu vừa đạt được rồi, để làm gì? Nếu bây giờ lớp bụi quá khứ là tấm chắn sẽ làm kẻ này không còn được nhìn thấu suốt qua gan ruột tim óc hay bí mật của kẻ kia, thì gặp nhau có ích lợi gì chăng? Hay là tự an ủi rằng những thấu hiểu nhau của đoạn đời trước sẽ là những gút mở thông cảm cho đoạn đời sau? Tôi cứ lan man suy nghĩ, cả cái đầu chuyễn động không ngừng, cả lồng ngực tôi cũng phập phồng ngất ngây giữa hoài nghi và hạnh phúc… người tôi dường như tan đi theo cơn gió rã rời, lúc cảm tưởng dập dềnh rồi bị cuốn ngược theo những con sóng dữ.
  Bên ngoài, một ngày nữa đang rơi xuống. Tôi ngước mắt nhìn đồng hồ. Giờ này bên anh Khánh mới 10 giờ đêm, sao   anh chưa chịu trả lời!?
 

   

thuỵvi
( Hầm Nắng,  tháng Mười 2010 )
•      Tranh sơn dầu của vânhồng
•      Bài viết 2009. Hiệu đính 2010

   
Back to top
« Last Edit: 12. Feb 2012 , 18:10 by thuỵvi »  
 
IP Logged
 
thuỵvi
Full Member
***
Offline



Posts: 167
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #185 - 14. Feb 2012 , 07:35
 
                   

                
CON SƠN CA KHÔNG CHỊU ẨN MÌNH CHỜ CHẾT!





...






                           
Nếu sớm mai nào
Người gặp những nụ hồng trong vườn bất chợt
Đấy là chút quà bé mọn
Tôi mang tặng mọi người
“Tôi là con chim nhỏ
Đến giữa khu vườn
Hót chơi . . .”
Đừng kiếm tìm nếu hôm nào người không gặp
Đừng kiếm tìm và đừng thắc mắc
Tôi đã bay đi
Những nụ hồng để lại
Nếu còn nhớ đến cánh chim
Xin người chăm chỉ chăm sóc khu vườn bé mọn
Và khi vui vẻ
Hãy kể chuyện cho mọi người nghe
Rằng :"Ngày xưa . . .xa lắm . . .lâu rồi . . .
Có một con chim nhỏ
Đến giữa khu vườn hót chơi . . ."
        ( Đỗ Trung Quân)


Cái chết bất ngờ của ca sĩ  Whitney Houston vào ngày 11 – 2 – 2012 trước ngày trao giải Grammy* khiến cả thế giới bàng hoàng nhưng cũng khiến nhiều người sững sờ vì  nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp thưở nào giờ bệ rạc trong những năm tháng ngập ngụa trác táng thuốc và rượu cùng chuỗi dài thất bại trong hôn nhân cùng sự nghiệp.

Tôi chú ý đến Whitney Houston từ khi xem cuốn phim The Bodyguard. Trong vai chính đầu tiên, theo tôi, cô diễn thật lãng mạn tuyệt vời với tài tử Kevin Costner. Và, bản “ I Will Always Love You” thì cho tới giờ này chưa ai hát hay bằng cô.

Tôi có cảm tình với Whitney Houston, thấy khuôn mặt cô nét nào cũng đẹp dù cô có cái miệng thật rộng khi cười hết cỡ cũng thấy quyến rũ vô cùng.

Cô có một tài năng thật sự, đoạt những vinh dự tột bực duy nhất trong lãnh vực âm nhạc cho chính giọng hát và sự luyện tập khổ cực của chính mình nhưng cô trượt dài và tàn tạ vì một tình yêu mù quáng trong cuộc hôn nhân đầy bão tố với ông chồng đứng hạng nhì về ca hát,  nhưng đứng nhất về khoảng hút xách và hành hạ vợ. Cuộc đời của cô bắt đầu trầm cảm và tìm quên trong nghiện ngập từ đây.

Từ những năm 2000 giọng hát của cô đã đi xuống. Danh hiệu Super Diva không còn nữa. Những màn lưu diễn sau này trong dáng vóc xộc xệch có lúc cô hát không ra hơi, không ít lần bị khán giả phản đối la ó. Trong một cuộc phỏng vấn năm 2009 với người dẫn chương trình truyền hình Oprah Winfrey, Houston đã cáo buộc chồng cũ Bobby Brown là người gây ra nhiều vấn đề cho cô, thừa nhận cô có dùng marijuana và cocaine cũng như đã vào một trại cai nghiện.

Đáng lẽ với tình trạng đó, con Sơn ca phải ẩn mình - dù phải chờ chết cũng phải giấu biệt bộ lông xơ xác của mình để mọi người còn giữ được trong lòng những hình ảnh và sự nuối tiếc tuyệt đẹp về cô.

Tôi thương cô, mong mỏi cô bình an hơn, ở một nơi nào đó....

Vĩnh biệt.



thuỵvi
    ( Hầm Nắng, 14/2/2012 )
*Giải Grammy (tên sơ khai Gramophone Awards) hay đơn giản Grammy - là một giải thưởng được tổ chức bởi Viện thu âm nghệ thuật và khoa học quốc gia của Hoa Kỳ cho những thành tựu xuất sắc trong ngành công nghiệp thu âm. Lễ trao giải thường có các màn trình diễn của các nghệ sĩ nổi tiếng. Chủ tịch hiện nay của viện hàn lâm là Neil Portnow. Giải Grammy được coi là giải thưởng danh giá nhất trong lĩnh vực âm nhạc, tương đương với giải Oscar trong lĩnh vực điện ảnh.


Back to top
« Last Edit: 14. Feb 2012 , 13:08 by thuỵvi »  
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #186 - 14. Feb 2012 , 11:54
 


Mến chúc chị ngày Lễ TY đầy niềm vui.

...

Thân mến,

Emwhy tulipvang


Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #187 - 14. Feb 2012 , 12:08
 
thuỵvi wrote on 14. Feb 2012 , 07:35:
                   

                
CON SƠN CA KHÔNG CHỊU ẨN MÌNH CHỜ CHẾT!





...






                           
Nếu sớm mai nào
Người gặp những nụ hồng trong vườn bất chợt
Đấy là chút quà bé mọn
Tôi mang tặng mọi người
“Tôi là con chim nhỏ
Đến giữa khu vườn
Hót chơi . . .”
Đừng kiếm tìm nếu hôm nào người không gặp
Đừng kiếm tìm và đừng thắc mắc
Tôi đã bay đi
Những nụ hồng để lại
Nếu còn nhớ đến cánh chim
Xin người chăm chỉ chăm sóc khu vườn bé mọn
Và khi vui vẻ
Hãy kể chuyện cho mọi người nghe
Rằng :"Ngày xưa . . .xa lắm . . .lâu rồi . . .
Có một con chim nhỏ
Đến giữa khu vườn hót chơi . . ."
        ( Đỗ Trung Quân


Cái chết bất ngờ của ca sĩ  Whitney Houston vào ngày 11 – 2 – 2012 trước ngày trao giải Grammy* khiến cả thế giới bàng hoàng nhưng cũng khiến nhiều người sững sờ vì  nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp thưở nào giờ bệ rạc trong những năm tháng ngập ngụa trác táng thuốc và rượu cùng chuỗi dài thất bại trong hôn nhân cùng sự nghiệp.

Tôi chú ý đến Whitney Houston từ khi xem cuốn phim The Bodyguard. Trong vai chính đầu tiên, theo tôi, cô diễn thật lãng mạn tuyệt vời với tài tử Kevin Costner. Và, bản “ I Will Always Love You” thì cho tới giờ này chưa ai hát hay bằng cô.

Tôi có cảm tình với Whitney Houston, thấy khuôn mặt cô nét nào cũng đẹp dù cô có cái miệng thật rộng khi cười hết cỡ cũng thấy quyến rũ vô cùng.

Cô có một tài năng thật sự, đoạt những vinh dự tột bực duy nhất trong lãnh vực âm nhạc cho chính giọng hát và sự luyện tập khổ cực của chính mình nhưng cô trượt dài và tàn tạ vì một tình yêu mù quáng trong cuộc hôn nhân đầy bão tố với ông chồng đứng hạng nhì về ca hát,  nhưng đứng nhất về khoảng hút xách và hành hạ vợ. Cuộc đời của cô bắt đầu trầm cảm và tìm quên trong nghiện ngập từ đây.

Từ những năm 2000 giọng hát của cô đã đi xuống. Danh hiệu Super Diva không còn nữa. Những màn lưu diễn sau này trong dáng vóc xộc xệch có lúc cô hát không ra hơi, không ít lần bị khán giả phản đối la ó. Trong một cuộc phỏng vấn năm 2009 với người dẫn chương trình truyền hình Oprah Winfrey, Houston đã cáo buộc chồng cũ Bobby Brown là người gây ra nhiều vấn đề cho cô, thừa nhận cô có dùng marijuana và cocaine cũng như đã vào một trại cai nghiện.

Đáng lẽ với tình trạng đó, con Sơn ca phải ẩn mình - dù phải chờ chết cũng phải giấu biệt bộ lông xơ xác của mình để mọi người còn giữ được trong lòng những hình ảnh và sự nuối tiếc tuyệt đẹp về cô.

Tôi thương cô, mong mỏi cô bình an hơn, ở một nơi nào đó....

Vĩnh biệt.



thuỵvi
    ( Hầm Nắng, 14/2/2012 )
*Giải Grammy (tên sơ khai Gramophone Awards) hay đơn giản Grammy - là một giải thưởng được tổ chức bởi Viện thu âm nghệ thuật và khoa học quốc gia của Hoa Kỳ cho những thành tựu xuất sắc trong ngành công nghiệp thu âm. Lễ trao giải thường có các màn trình diễn của các nghệ sĩ nổi tiếng. Chủ tịch hiện nay của viện hàn lâm là Neil Portnow. Giải Grammy được coi là giải thưởng danh giá nhất trong lĩnh vực âm nhạc, tương đương với giải Oscar trong lĩnh vực điện ảnh.




Chị thương ,
Mấy ngày nay bận rộn Tiệc Tân Niên  với thầy cô và Lvd. Hôm nay vào đây , thương chúc anh chị và gia đình  Mùa Valentine , ngày nào cũng hạnh phúc , an vui và mọi điều như ý.
Vâng , Whitney Houston cũng là 1 trong những thần tượng của em. Tại sao những người tài ba , nổi tiếng , lại ra đi quá sớm , như ca sỉ Ngọc Lan ,....nhưng những nhạc phẩm , hình bóng thật xinh đẹp , vẫn còn mãi trong ta , phải không chị ?
Cám ơn chị đã phone đến em , tuy mới quen , nhưng em thấy như quen chị từ thuở nào , qua giọng nói dễ thương và những bài viết tuyệt vời.
Bây giờ , mục truyện của chị rất dễ dàng tìm , nhừng bài mà đọc giả thích.
Cám ơn đã chia xẽ  và cho em mi mi các cháu cưng của anh chị nhé.
Em Tv
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #188 - 14. Feb 2012 , 14:03
 
thuỵvi wrote on 14. Feb 2012 , 07:35:
                   

                
CON SƠN CA KHÔNG CHỊU ẨN MÌNH CHỜ CHẾT!





...






                           
Nếu sớm mai nào
Người gặp những nụ hồng trong vườn bất chợt
Đấy là chút quà bé mọn
Tôi mang tặng mọi người
“Tôi là con chim nhỏ
Đến giữa khu vườn
Hót chơi . . .”
Đừng kiếm tìm nếu hôm nào người không gặp
Đừng kiếm tìm và đừng thắc mắc
Tôi đã bay đi
Những nụ hồng để lại
Nếu còn nhớ đến cánh chim
Xin người chăm chỉ chăm sóc khu vườn bé mọn
Và khi vui vẻ
Hãy kể chuyện cho mọi người nghe
Rằng :"Ngày xưa . . .xa lắm . . .lâu rồi . . .
Có một con chim nhỏ
Đến giữa khu vườn hót chơi . . ."
        ( Đỗ Trung Quân)


Cái chết bất ngờ của ca sĩ  Whitney Houston vào ngày 11 – 2 – 2012 trước ngày trao giải Grammy* khiến cả thế giới bàng hoàng nhưng cũng khiến nhiều người sững sờ vì  nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp thưở nào giờ bệ rạc trong những năm tháng ngập ngụa trác táng thuốc và rượu cùng chuỗi dài thất bại trong hôn nhân cùng sự nghiệp.

Tôi chú ý đến Whitney Houston từ khi xem cuốn phim The Bodyguard. Trong vai chính đầu tiên, theo tôi, cô diễn thật lãng mạn tuyệt vời với tài tử Kevin Costner. Và, bản “ I Will Always Love You” thì cho tới giờ này chưa ai hát hay bằng cô.

Tôi có cảm tình với Whitney Houston, thấy khuôn mặt cô nét nào cũng đẹp dù cô có cái miệng thật rộng khi cười hết cỡ cũng thấy quyến rũ vô cùng.

Cô có một tài năng thật sự, đoạt những vinh dự tột bực duy nhất trong lãnh vực âm nhạc cho chính giọng hát và sự luyện tập khổ cực của chính mình nhưng cô trượt dài và tàn tạ vì một tình yêu mù quáng trong cuộc hôn nhân đầy bão tố với ông chồng đứng hạng nhì về ca hát,  nhưng đứng nhất về khoảng hút xách và hành hạ vợ. Cuộc đời của cô bắt đầu trầm cảm và tìm quên trong nghiện ngập từ đây.

Từ những năm 2000 giọng hát của cô đã đi xuống. Danh hiệu Super Diva không còn nữa. Những màn lưu diễn sau này trong dáng vóc xộc xệch có lúc cô hát không ra hơi, không ít lần bị khán giả phản đối la ó. Trong một cuộc phỏng vấn năm 2009 với người dẫn chương trình truyền hình Oprah Winfrey, Houston đã cáo buộc chồng cũ Bobby Brown là người gây ra nhiều vấn đề cho cô, thừa nhận cô có dùng marijuana và cocaine cũng như đã vào một trại cai nghiện.

Đáng lẽ với tình trạng đó, con Sơn ca phải ẩn mình - dù phải chờ chết cũng phải giấu biệt bộ lông xơ xác của mình để mọi người còn giữ được trong lòng những hình ảnh và sự nuối tiếc tuyệt đẹp về cô.

Tôi thương cô, mong mỏi cô bình an hơn, ở một nơi nào đó....

Vĩnh biệt.



thuỵvi
    ( Hầm Nắng, 14/2/2012 )
*Giải Grammy (tên sơ khai Gramophone Awards) hay đơn giản Grammy - là một giải thưởng được tổ chức bởi Viện thu âm nghệ thuật và khoa học quốc gia của Hoa Kỳ cho những thành tựu xuất sắc trong ngành công nghiệp thu âm. Lễ trao giải thường có các màn trình diễn của các nghệ sĩ nổi tiếng. Chủ tịch hiện nay của viện hàn lâm là Neil Portnow. Giải Grammy được coi là giải thưởng danh giá nhất trong lĩnh vực âm nhạc, tương đương với giải Oscar trong lĩnh vực điện ảnh.





I Will Always Love You
Trình bày: Whitney Houston



...


If I should stay,
I would only be in your way.
So I'll go, but I know
I'll think of you ev'ry step of the way.

And I will always love you.
I will always love you.
You, my darling you. Hmm.

Bittersweet memories
that is all I'm taking with me.
So, goodbye. Please, don't cry.
We both know I'm not what you, you need.

And I will always love you.
I will always love you.

(Instrumental solo)

I hope life treats you kind
And I hope you have all you've dreamed of.
And I wish to you, joy and happiness.
But above all this, I wish you love.

And I will always love you.
I will always love you.
I will always love you.
I will always love you.
I will always love you.
I, I will always love you.

You, darling, I love you.
Ooh, I'll always, I'll always love you.


You will be missed  Whitney , love you
hoahong.gif
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #189 - 14. Feb 2012 , 14:43
 


Greatest Love Of All
Trình bày: Whitney Houston


...


I believe the children are our future
Teach them well and let them lead the way
Show them all the beauty they possess inside
Give them a sense of pride to make it easier
Let the children's laughter remind us how we used to be
Everybody searching for a hero
People need someone to look up to
I never found anyone to fulfill my needs
A lonely place to be
So I learned to depend on me

[Chorus:]
I decided long ago, never to walk in anyone's shadows
If I fail, if I succeed
At least I live as I believe
No matter what they take from me
They can't take away my dignity
Because the greatest love of all
Is happening to me
I found the greatest love of all
Inside of me
The greatest love of all
Is easy to achieve
Learning to love yourself
It is the greatest love of all

I believe the children are our future
Teach them well and let them lead the way
Show them all the beauty they possess inside
Give them a sense of pride to make it easier
Let the children's laughter remind us how we used to be

[Chorus]

And if by chance, that special place
That you've been dreaming of
Leads you to a lonely place
Find your strength in love

thanks.gif
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
thuỵvi
Full Member
***
Offline



Posts: 167
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #190 - 15. Feb 2012 , 10:50
 
EM VỀ ĐIỂM PHẤN TÔ SON LẠI,
     NGẠO VỚI NHÂN GIAN MỘT TIẾNG CƯỜI



...



Tôi ngắt hai câu thơ của thi sĩ Thái Can trong bài Nỗi Đoạn Trường làm tựa cho bài viết.
Sống lâu thì phải già, đó là quy luật của tạo hóa. Thường quý bà sợ già hơn quý ông vì cái già lẽo đẽo sau lưng là sự tàn tạ, là mắt sụp mí, là những nếp nhăn lớn nhỏ lềnh khênh trên mặt.

   Bài này tôi không có khả năng bàn tới kỹ thuật bơm, cắt, hút…Chỉ chia sẻ lại chút mẹo vặt được nghe, thấy, học về cách… ăn gian thêm vài ba tuổi khi tuổi thật không còn trẻ nữa cho vui, ngoài ra không ý gì khác.

EM VỀ ĐIỂM PHẤN TÔ SON LẠI:

    Điểm phấn tô son không hẳn chỉ là chúng ta cứ suốt ngày cứ tô son trét phấn vật lộn với thời trang, mà còn có nghĩa chúng ta phải biết ngắm lại mình, phải biết ý thức chăm chút mình.
     Vâng, ngày xưa khi chàng tới hỏi, trong mắt chàng - chúng ta là giai nhân, lúc đó chúng ta không những trẻ, tươi tắn mà còn thật gọn ghẽ và rất ý tứ. Nhưng rồi “ về với chàng”, sinh cho chàng những đứa con, nuôi con, khi những đứa bé lớn phổng phao xinh xắn thì lạ thay chúng ta bỏ bê, lơ là chăm sóc chúng ta hồi nào không hay. Có lẽ, cứ nghĩ mình bây giờ hết rồi, ván đã đóng...hòm rồi. Con cái đùm đeo rồi, ai nhìn…  Thế là mặc kệ là…  thả dàn !  Cho đến một ngày nhìn lại, giật mình, Trời! Chúng ta giờ là một khối bề xề xộc xệch vậy sao?

    Được sống trên một đất nước quá ư tân tiến, vệ sinh, và dư thừa thức ăn…Vì quá dư thừa, nhiều lúc chúng ta thây kệ, mặc sức, cứ ăn tràn cung mây,  chính vì vậy dáng vóc chúng ta trở nên … tròn và đầy ăm ắp hồi nào không hay.

     Một người bạn của chồng tôi, ông NgườiGiaoChỉ sống tại nam Califfonia tâm sự “Tuy ở tuổi này nhưng cánh đàn ông chúng tôi lúc nào cũng muốn nhìn thấy vợ mình như… ngày mới cưới tuy có…già hơn” Và ông còn khẳng định thật chắc nịch như “ Quý bà thật sự yêu chồng là phải biết giữ gìn nhan sắc cho chồng” Nghe chưa ? Trong chúng ta ai không mong mỏi mình số 1 tổ chảng choán hết tâm trí và trái tim hôi hổi của chàng chứ đâu ai muốn có con nhỏ nào đó cứ thấp thoáng trước mắt chàng thì trước tiên phải nhìn lại mình một cách thành thật nhất.

  Đám phụ nữ chúng ta ai cũng nhớ lời ông bà mình nói “ Nhất dáng. Nhì da” Các cụ dạy không câu nào sai cả nhưng phần đông chúng ta hay cãi cố đổ thừa khi thấy mình “ phì nhiêu” ra và cho là tại già tự nhiên …nó mập! ( Không gì tự nhiên hết nếu không vì di truyền hay bịnh ) Chính chất ngọt, chất béo, chất bột là nguyên nhân hàng đầu gây ra cho vòng bụng hàng hàng lớp lớp mỡ sa mà thôi.


...


   Tập thể dục cho thon gọn ư? Cái “ải” này khó nhất vì…lười!
    Để chữa lửa, thử chút “ mẹo” này xem sao nhé: Mỗi sáng, sau khi cà phê cà pháo nên uống thêm ly trà nóng nặn chút chanh, phương pháp này làm chúng ta có cảm giác hưng phấn và bớt thèm ăn. Người viết là tín đồ của trà chanh không đường trong nhiều năm qua. Kỳ diệu nữa là vòng bụng chắc chắn không bao giờ phát triển.

Đó, lên tinh thần rồi phải không ? Khi thân thể chúng ta trở nên nhẹ nhàng đôi chút, chúng ta sẽ bắt đầu thích thú trong việc thực hành khởi động những động tác thể dục. Mỗi ngày chúng ta chỉ cần bỏ ra khoảng mười phút nằm dài trên sàn và cố gắng cong người cho hai ngón tay đụng vào hai ngón chân, làm như vậy 20 lần, ngoài ra, lợi dụng lúc shopping chúng ta nên đi vài vòng trong mall, không phải đi tà tà mà phải đi hơi mau, đi vài vòng sẽ khiến mình khoẻ ra, cảm thấy hạnh phúc hơn thêm khi rời shopping mall lỉnh kỉnh trên tay vài túi lớn gói nhỏ xanh xanh đỏ đỏ.
  Nhà có cầu thang ư? Thật tuyệt vời sao không kiếm cách chạy lên chạy xuống ngày mươi bận thay vì nằm dài ra đó luyện phim bộ!
   Thử một tháng thấy kết quả, nhớ thử tiếp, thử dài dài nghe. Dĩ nhiên thân hình chúng ta không là người mẫu, chân dài chân ngắn nhưng chúng ta sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn, thon hơn và nhanh nhẹn hơn.
 
  Tạm thời yên tâm về cân nặng, nhưng chưa đủ đâu vì “thon” thì phải “gọn” nữa mới đủ bộ.
   Nói về gọn thì phải “ liếc” đến cặp ngực “ về chiều” của chúng ta, đừng dại dột cho nó tự do rung rinh, lòng thòng, lểu thểu trước mắt chàng nhé mà chạy ngay ra Playtex, Olga, Warner's, Bali, Vanity Fair, Delicates, Victoria's Secret, Cacique, hay Lou...lựa size vừa cỡ mà đeo vào, ngoại trừ lúc đi ngủ mà thôi. Nhưng chưa hết…đồ lót ngoài kiểu cọ còn phải sạch trắng nữa nghe.
   Tạm thời có thể diện quần jean lưng xệ được rồi, nhưng chỉ biết làm đẹp đi ra ngoài mà trong nhà mặc những bộ quần áo nhàu nát là mất 10 điểm đó.
   
   Quần áo không phải tô điểm thêm nét đẹp cho chúng ta sao? Nhưng chưa chắc những bộ cánh đắt tiền hay màu sắc diêm dúa làm chúng ta đẹp hơn, cũng như đừng bắt chước theo phong trào, hãy để ý tạng của mình, dáng của mình hạp với loại quần áo nào. Cánh tay mập đừng tròng vào vào những chiếc áo sát nách. Thấp người không mặc váy dài hay quần tây, hãy chọn váy túm ngắn hay quần jean ống loe chẳng hạn giúp mình nhìn cao thêm. Còn phải mặc những trang phục  phải đúng với hoàn cảnh nữa, đi thăm người bịnh, đám tang, cứu trợ mà diện những bộ quần áo sang trọng đeo đầy nử trang kệch cỡm lắm. Đêm dạ vũ mà đóng bộ suit văn phòng thì sẽ lạc lõng ngay…
    Đôi lúc nhìn vào gương soi, người viết không giấu chút ngậm ngùi… Đâu rồi gương mặt mơn mởn căng bóng ngày nào ? Đâu rồi đôi mắt đen lay láy ngày xưa ?  Thôi  đừng nuối tiếc, đừng quá thất vọng. Thật ra, đôi lúc chúng ta vô tình tự làm chúng ta già mà chúng ta không hay vì những phương pháp chăm sóc và trang điễm không đúng cách của chúng ta.
     Còn nhớ có một dạo, vì bị cuốn hút vào những lời quảng cáo thật hấp dẫn của các thẩm mỹ viện, quý bà rủ rê  lũ lượt kéo nhau về Việt Nam để… xâm mắt xâm mày.  Có rất nhiều những khuôn mặt thanh tú mày thanh mắt phượng thanh thoát  trao nhằm…  thợ dõm biến mình thành một mụ bà với đôi chân mày tướng dữ dằn.
   
      Ở tuổi trên năm mươi không ai còn trẻ đẹp như tuổi đôi mươi. Mái tóc đen dầy thưở nào xác xơ rồi, hãy mạnh dạn cắt gọn lên đừng tiếc.
  Cái tóc đi liền cái răng nhớ đừng bỏ sót  bằng cách thường xuyên đánh răng sau mỗi bửa ăn, ngoài ra chúng ta cũng phải chịu khó  thêm hai phút đánh răng và năm phút ngậm nước muối để làm chậm lại cái rơi cái rụng cái lung lay rồi hãy đi ngủ. Nước muối  ngoài cái giữ răng chắc còn sát trùng giảm thiểu mùi hôi vừa ngăn ngừa viêm cổ họng.
      Làn môi cũng vậy, đừng lợi dụng nhiều vào cây son, chỉ dùng lip balm để môi mềm hơn, ngọt hơn.
     Ban đêm rửa sạch mặt cho da thở, ban ngày bôi kem giữ ẩm để da sáng đẹp, nhớ uống đủ nước và hạn chế đánh phấn,  phấn phủ dầy trên mặt khiến da bị thô ráp, cẩn thận nhất về má hồng, đánh không khéo khiến mình nhìn già thêm.

     Lâu lâu thưởng mình một chút, thương mình một chút. Đến sapa, hay thẩm mỹ viện uy tín nào đó cho chuyên viên chăm sóc da mặt. Nằm tĩnh lặng trong khung cảnh êm đềm đáng lắm chứ.

       NGẠO VỚI NHÂN GIAN MỘT TIẾNG CƯỜI :

   Người trẻ có nét đẹp tươi tắn đầy sức sống của thời tuổi trẻ. Người lớn tuổi có phong thái mặn mà trầm tĩnh qúi phái của những phụ nữ chính chắn mà các cô gái trẻ không có được.
Chúng ta đừng sợ tuổi già. Sợ cũng không thoát sao không  sung sướng đón nhận điều hiển nhiên đó với tiếng cười thật sảng khoái?
    Cuộc đời được sống trọn vẹn, từ thưở nằm nôi cho đến tuổi thanh xuân và cho đến ngày hôm nay – là một cái ơn diệu kỳ mà Thượng Đế đã ban cho chúng ta. Cho nên chúng ta phải biết trân quý và sống cho đàng hoàng. Chúng ta đã qua những trãi nghiệm dài của cuộc đời, chúng ta càng phải biết hài hòa và thương yêu mọi người hơn nữa bằng cách biết chia sẻ. Biết tha thứ. Biết quan tâm và bớt cố chấp, bớt quan trọng hoá và thực hiện những hoài bảo để trở thành một con người còn có ích cho gia đình, cộng đồng, xã hội và thể hiện được giá trị nội tâm của chúng ta.

   Là một phụ nữ duyên dáng, lạc quan, tươi tắn, tốt bụng thì  còn sợ gì thời gian…



                                               thuỵvi

( Hầm Nắng, khai bút đầu năm 2009)

.THÁI CAN (1910- 1998) là một trong 40 Nhà Thơ Việt Nam có Thơ trong quyển Thi Nhân Việt Nam của Hoài Thanh.

Ông sinh ra tại xã Văn Lâm, Ðức Thọ, Hà Tĩnh. Thuở nhỏ ông học  các trường Vinh, trường Bảo Hộ, Ðại Học Y Khoa Ðông Dương. Ông tốt nghiệp Y khoa năm 1940. Từ 1940 đến 1954 chắc ông làm bác sĩ ở Hà Nội.  Năm 1954, đất nước bị chia đôi,  ông vào Nam, nhưng ông không vô Sài Gòn, ông làm bác sĩ tại thành phố Ðà Nẵng, Tháng Tư 1975, tránh họa cộng sản, ông sang Hoa Kỳ. Ngày 22/04/1998, Nhà thơ — Bác sĩ Thái Can qua đời tại California.

Thơ Thái Can đăng trên các báo: Phong Hóa, Tiểu Thuyết Thứ Bảy, Hà Nội Báo, Văn Học Tạp Chí từ năm 1935. Những bài thơ đầu ký Th.C đã in trong quyển “Những nét đan thanh”, Ngân Sơn Tùng Thư — Huế xuất bản năm 1934.

                                                
                                 
    

      ,
Back to top
« Last Edit: 01. Mar 2012 , 13:23 by thuỵvi »  
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #191 - 15. Feb 2012 , 20:14
 
thuỵvi wrote on 18. Apr 2011 , 16:07:
                                                         


MỤC LỤC


                                                                   

TRANG 1:
. Gặp Lại Saigon
. Anh Có Tha Lỗi Cho Tôi Không?
TRANG 2:
. Chữ Nghĩa, Cà Phê Và Bạn Hữu
TRANG 3:
. Miền Ký Ức Màu Xanh
. Giấu Hương Trong Mơ
. Món Quà Đẹp Nhất
. Còn Nguyên Nỗi Buồn
. Những Mệnh Phụ Nổi Tiếng Nước Tôi
TRANG 4:
. Tản Mạn Vu Vơ
. Tình Rụng
. Những Mẫu Chuyện Văn Nghệ, Văn Gừng
. Mối Tình Vương Giã: 2 Đám Cưới & 1 Đám Ma
TRANG 5:
. Khóc Lặng Thinh
. Một Thời Hạnh Phúc, Một Đời Quạnh Hiu
. Miền Chim Hát
. Mê Khúc
. Ngày Xưa Người Đẹp
. Bây Giờ Bỏ Nhau
. Một Buổi Trưa Buồn
TRANG 6:
. Nước Mắt Cô Hoa Hậu
. Rừng Câm
. Để Dành Kỷ Niệm
. Đất Khổ
. Em Chở Mùa Hè Của Tôi Đi Đâu?
. Làm Vợ Người Nổi Tiếng
. Ô Mê Ly
TRANG 7:
. Nói, Những Điều Phải Nói
. Phiá Cuối Chân Trời
. Người Tình Trong “ Mộng Chiều Xuân” Của Ngọc Bích
. Người Tình trong “ Không” Của Nguyễn Ánh 9
. Người Tình Trong “ Nửa Hồn Thương Đau” Của Nguyễn Đình Chương
TRANG 8:
. Father’s Day Viết Về Những Người Đàn Ông Khác Trong Gia Đình
. Di Chúc
. Làng Phước Tích Và Bức Tranh Cổ Ngọc
. Tản Mạn Về Những Người Đẹp Huyền Thoại: Diễm Xưa & Mộng Cầm
TRANG 9:
. Nhắc Chi Ngày Xưa Đó
. Thôn Bát Quái Hậu Duệ Khổng Minh
. Như Mùi Nắng Mới
. Tình Xanh
. Một Câu Hỏi, Đủ Nhức Đầu
TRANG 10:
. Trước, Sau
. Im Nghe Tình Thở
. Tình Xanh
. Mảnh Đời Nhìn Lại
TRANG 11:
. Cho Tôi Một Vé Đi Lòng Biết Ơn
. Viết Về Người Một Thời, Nữ Văn Sĩ Nguyễn Thị Hoàng
. Đơn Dương – Không Chốn Dung Thân
TRANG 12:
. Đầu Năm Đọc Thơ Tình
. Chồi Tình
. Nhang Đèn Góp Giỗ
. Ngang Qua Tháng Chạp
. Lời Tình Ngỏ
TRANG 13:
. Còn Xanh Cuộc Đời
. Tản Mạn Đầu Năm
. Ta Không Còn Thấy Nhau
. Tình Động
. Con Sơn Ca Không Chịu Ẩn Mình Chờ Chết !
. Em Về Điểm Phấn Tô Son Lại. Ngạo Với Nhân Gian Một Nụ Cười
   

                        

  













Chị Thụy Vi thương ,
Hình chị chụp xinh quá , em cũng thích mặ màu trắng đen.
  Thương chúc anh chị và gia đình , ngày nào cũng là ngày Valentine nhé.

Em TV























...
           

                                                          






Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #192 - 16. Feb 2012 , 12:54
 
Đặng-Mỹ wrote on 21. Apr 2011 , 18:04:
Chị Thuỵ Vi ơi,

Chị làm em cười sáng giờ mới xong đó. Nói vậy chứ em bận, bây giờ mới dán hình "Thuỵ Vi, xưa và nay".
Em thấy thời gian tử tế với chị chứ làm gì đến nỗi như chị viết :"thời gian là liều thuốc...độc" Grin

...

...


Chị Thụy Vi thương ,
Hôm nay lại vào đây ngắm hình xưa và nay của chị , xinh lắm.
Mình bây giờ theo thời gian , cũng " tàn phai " theo năm tháng , nhưng không sao chị ạ , miễn con tim , ý tưởng của mình lúc nào cũng " trẻ " là nhất rồi.
Tuy mới hân hạnh nói phone với chị có 1 lần , mà em ngỡ mình đã quen từ lâu rồi , hay là tại em cứ  vào đây đọc truyện của chị , và " mê " rồi...hi.hi.
Em Tv
Tình thân ,
Em Tv
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
thuỵvi
Full Member
***
Offline



Posts: 167
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #193 - 16. Feb 2012 , 14:14
 


Tuý Vân ơi, cứ tiếp tục đọc chuyện tình mình viết nhé, chắc chắn lòng sẽ mềm lại, mơ mộng và sẽ tưởng chuyện quá khứ như là mới hôm qua...
Sắp có bài mới, đón đọc nhé. Hôm nay mình phải lục hơn trăm trang để xuýt xoa chiêm ngưỡng một bà mẹ xinh đẹp đứng hạnh phúc bên cậu con trai út cao hơn mẹ tới mấy cái đầu...
Chào Tuý Vân, một cô bé từng là một trong những nàng " Ngày xưa người đẹp " của Lê Văn Duyệt.
Back to top
 
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Truyện thụyvi
Reply #194 - 16. Feb 2012 , 22:10
 
thuỵvi wrote on 16. Feb 2012 , 14:14:
Tuý Vân ơi, cứ tiếp tục đọc chuyện tình mình viết nhé, chắc chắn lòng sẽ mềm lại, mơ mộng và sẽ tưởng chuyện quá khứ như là mới hôm qua...
Sắp có bài mới, đón đọc nhé. Hôm nay mình phải lục hơn trăm trang để xuýt xoa chiêm ngưỡng một bà mẹ xinh đẹp đứng hạnh phúc bên cậu con trai út cao hơn mẹ tới mấy cái đầu...
Chào Tuý Vân, một cô bé từng là một trong những nàng " Ngày xưa người đẹp " của Lê Văn Duyệt.


Chị TV thương ,
Hai chị em mình có cùng 2 chử Tv  (Thụy Vi và Túy Vân , thích quá ).
Bấy lâu nay , em hay rón rén vào đây , bây giờ mới dám " xuất đầu lộ diện ".
Em đang chờ đọc bài mới của chị nhé , em " mê " những truyện của chị lắm lắm , bài nào cũng tuyệt.
Ô , no , tội cho chị phải đọc cả trăm trang à? như vậy là em nợ chị 1 điều nhé. Hy vọng nay mai có ai tình nguyện xếp đặt thứ tự từng trang , từng tiết mục như chị , thì còn gì bằng.
Vâng , các con bây giờ cao hơn ba mẹ , cám ơn chị đã mất bao nhiêu thời gian quý báu , để xem hình mẹ con em , và  " cô bé ngây thơ " ngày nào.
  Tình thân ,
Em Tv
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 11 12 13 14 15 ... 21
Send Topic In ra