Nguyen Van Ha
Gold Member
   
Offline

Thành Viên Xuất Sắc *Năm 2011*
Posts: 1101
|
ngo_thi_van wrote on 05. Aug 2012 , 10:12:Em Hà oi , Hà bao la khong biet lam tho [ toi xin nghi ngo ! ] ma vien co khong vao day mot thoi gian , nhung viet doan van thi ai cung lam dươc , co sao lai tron luon , nhat la em lai la ngươi ke nhu sang lap muc nay? Coi doi la vo thương va ngan lam , dung nen gian hon nhau lam gi. Co nghi chang ai muon gian ai lam gi dau. Khi khong vua long mot chuyen gi , noi ra cho ha , roi sau do se thay hoi han va nho ray rut ca ngươi minh da noi nhung loi khong kem che dươc. Tro lai voi Đoản Văn di nhe. Co Van Dạ thưa cô Vân, Thật sự em không có trốn đâu cả! Em chỉ lên núi thiền 1 thời gian rồi xuống núi quậy tiếp!  Em rất thích mục "Đoản Văn" này nên không dễ gì từ bỏ nó đâu! À bài vừa rồi của cô nói về người Mỹ biết rành tiếng Việt làm em nhớ đến nhiều người Úc cũng nói tiếng Việt sành sõi như vậy. Đa số họ nói giọng Bắc hay giọng Nam. Em thắc mắc không biết có người ngoại quốc nào nói tiếng Việt giọng Huế không hả cô!!! Sau đây em xin được nối gót cô bằng 1 truyện ngắn cũng xãy ra trong bối cảnh 1 quán ăn bên Úc! Truyện em viết hơi dong dài, cô và các bạn chịu khó đọc nha! Em Hà Bá  ______________________________________________________________
Năm Dịp Tình Cờ
Sau khi học ra trường, tôi đi làm ở một hãng điện tử mà gần đó là một trung tâm thương mãi lớn của người Việt ở Melbourne. Tuy hãng có phòng ăn cho nhân viên ăn sáng, ăn trưa, nhưng ở Úc bao lâu rồi mà tôi vẫn thích hương vị thức ăn Việt Nam hơn. Cho nên vào giờ nghỉ trưa, nhất là khi ông sếp tôi đi họp hành ngoài hãng, tôi hay lái xe ra phố Việt Nam gần hãng để ăn trưa. Tôi thích nhất là món "cơm tấm bì sườn chả trứng", đặc biệt là ở quán "Đào Viên". Quán Đào Viên tuy bình dân nhưng cơm tấm ở đó rất ngon. Khẩu vị giống cơm tấm mà tôi thường ăn lúc tôi còn bé trong khu xóm bình dân Gò Vấp, lúc tôi còn ở Việt Nam, nên tôi hay chiếu cố quán này nhất!
Lần thứ nhất
Buổi trưa hôm đó, như thường lệ, quán Đào Viên đông nghẹt người, bàn nào cũng đầy thực khách ngồi ăn. Thấy tôi đang đứng lớ ngớ tìm chỗ trống, ông chủ quán nói "Anh đi một mình thì anh ngồi đại xuống ghế này đi, chứ giờ này làm sao có bàn nào trống được!" Nói rồi chủ quán chỉ vào cái bàn tròn trong góc tiệm. Ở những khu người Việt Nam sinh sống bên Úc, thực khách xa lạ ngồi chung bàn với nhau khi quán đông khách là chuyện thường. Tôi quen với kiểu ngồi ăn như thế này lâu rồi, nhất là khi chỉ có thời gian ngắn ngủi để ăn trưa rồi còn phải về sở làm việc tiếp, hơi đâu mà câu nệ! Hôm đó, chỗ ghế trống tôi ngồi, một bên là một bà lớn tuổi, bên kia là một cô gái chắc khoảng hai mươi mấy như tôi. Tôi lẵng lặng ngồi xuống, gật đầu chào mọi người cùng bàn cho có vẻ lịch sự, mặc dù chẳng có ai buồn nhìn tôi chào lại! Không biết để mắt nhìn đâu, tôi mân mê đọc cái thực đơn trên bàn, mặc dù tôi biết tôi sẽ kêu món gì! Đang miên man chú tâm vào thực đơn, bỗng tôi nghe tiếng cô gái ngồi bên cạnh nói nhỏ nhẹ: "Mời anh dùng trà" Tôi hết sức ngạc nhiên khi thấy cô gái xa lạ cầm bình thủy đựng trà rót đầy vào cái ly nhỏ trước mặt tôi rồi mời tôi uống! Tôi ngạc nhiên với cử chỉ đẹp này vì từ trước đến giờ ngồi bàn ăn chung với các thực khách xa lạ khác, hầu như ai cũng lo phần riêng của họ, ít khi nào có ai để ý ngó ngàng gì đến người khác. Tôi nhìn chung quanh, có lẽ tôi là thực khách duy nhất trong tiệm mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt nên có vẻ khác với mọi người. Có thể điều ấy làm cho cô gái ngồi bên cạnh chú ý chăng? Nhìn cô gái trẻ xa lạ mời trà mà tôi cảm thấy bao nhiêu khó khăn trong việc làm bỗng như tan biến theo làn khói trà nghi ngút! Tôi cám ơn cô ta rồi lịch sự gợi chuyện trong lúc chờ nhà hàng đem cơm tấm ra: "Chắc chị cũng làm gần đây?" Cô gái chỉ mỉm cười gật đầu rồi mạnh ai nấy ăn cho xong để về sở làm.
o O o o O o o O o
Lần thứ hai
Vài tuần sau, như thường lệ, tôi lại có mặt ở quán Đào Viên vào giờ ăn trưa. Hôm đó tôi đi ăn sớm nên có bàn trống ngồi thoải mái. Vừa ăn xong, đang thưởng thức ly trà nóng trước khi đứng dậy thì tình cờ cô gái gặp hôm trước bước vào quán. Cô ta đảo mắt tìm bàn trống, tuy bàn nào giờ này cũng có thực khách ngồi đầy, nhưng vẫn còn lưa thưa vài bàn có một hai ghế trống. Thế nhưng cô gái lại đến đúng bàn tôi đang ngồi, ngập ngừng chỉ ghế trống bên cạnh tôi rồi nhỏ nhẹ hỏi: "Dạ xin lỗi ghế này có ai ngồi không anh?!" Tôi vội vàng trả lời: "Không không, ghế này trống" rồi kéo chiếc ghế ra cho cô ấy ngồi! Tôi rót nước trà mời cô gái ngồi bên cạnh như để trả lễ hôm trước, và không quên mời luôn bà trọng tuổi ngồi cạnh bên kia để tỏ vẻ bình đẳng với mọi người! Từ nãy giờ tôi đã ngồi trong quán lâu rồi, định bụng phải lo về sở làm việc, nhưng không hiểu sao tôi lại kêu thêm ly cà phê và ngồi nán lại!
o O o o O o o O o
Lần thứ ba
Tuần sau tôi lại gặp cô gái ấy vào giờ ăn trưa đông đảo ồn ào trong quán Đào Viên. Kỳ này tôi lại có dịp ngồi chung bàn tròn trong góc tiệm như lần trước, có điều là không được ngồi cạnh bên mà chỉ được ngồi đối diện! Tôi gật đầu chào mọi người cùng bàn, và như thường lệ, chẳng ai để ý gì đến tôi, ngoài trừ cô gái gặp 2 lần trước. Cô gái có vẻ tươi cười khi nhận ra tôi! Khi người bồi bàn đến hỏi tôi muốn kêu món gì, tôi ngạc nhiên khi nghe cô ấy nói với qua: "Cơm tấm bì sườn chả trứng! Đúng không?!" Tôi gật đầu thán phục. Không dè cô gái xa lạ chỉ gặp tôi chốc lát hai lần trước mà để ý khẩu vị của tôi đến thế!
Khi ra khỏi quán, tôi thong thả đi về phía bãi đậu xe ở đầu đường còn cô gái kia thì chậm chạp đi về phía cuối đường. Bất giác tôi quay đầu lại thì cùng một lúc, cô gái cũng quay lại nhìn theo tôi. Bị bắt gặp nhìn trộm người khác, cô gái có vẻ ngượng ngùng bước nhanh về phía cuối phố!
o O o o O o
Lần thứ tư
Lần thứ tư tôi gặp cô gái ấy là lúc tôi rủ vài người bạn Việt Nam đồng nghiệp trong hãng ra quán Đào Viên ăn trưa với tôi. Trong lúc chúng tôi đang say sưa trò chuyện thì cô gái xuất hiện ở ngưỡng cửa, trên mặt lại đeo kính đen! Cô gái đảo mắt nhìn thấy tôi, định tiến về phía bàn tôi, nhưng khi thấy tôi ngồi chung với các đồng nghiệp (chắc tại bọn tôi đứa nào cũng thắt cà vạt!), cô ấy bỏ qua ngồi bàn bên cạnh! Cô gái ngồi đăm chiêu có vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì. Thỉnh thoảng nhìn qua, tôi thấy sau cặp kính đen, hai hàng nước mắt cứ lăn dài trên má cô gái! Tôi ái ngại cho cô ấy mà không biết phải làm gì!
o O o o O o
Lần chót tôi gặp cô ấy ở quán Đào Viên là đầu mùa thu. Hôm đó trời mưa nhiều. Sáng hôm ấy tôi nhận được tin vui là tôi đã được nhận vào làm ở một hãng điện tử khác với lương cao hơn hãng tôi đang làm! Tôi đã nộp đơn từ chức hãng bây giờ để sửa soạn đổi qua hãng mới ở khu ngoại ô thành phố khác . Trưa hôm đó trên đường đến quán Đào Viên mà có lẽ tôi sẽ không còn dịp đến thường trong tương lai, tôi ghé vào một quán rượu mua một lon bia để tự ăn mừng một mình!
Bỗng nhiên... …………………………………… CHUYỆN ĐẾN ĐÂY KHÁ DÀI, XIN MỜI CÁC BẠN ĐÓN ĐỌC PHẦN CUỐI TRUYỆN VÀO KỲ TỚI...
|