ngo_thi_van
|
Nguyen Van Ha wrote on 16. Aug 2012 , 08:26:Thưa cô Vân, Hôm trước em viết chưa xong nên để câu chuyện lơ lững không kết luận! Hôm nay em xin được viết phần chót và post lại cả truyện từ đầu chí cuối cho dễ đọc. Em NVH   Năm Dịp Tình Cờ Sau khi học ra trường, tôi đi làm ở một hãng điện tử mà gần đó là một trung tâm thương mãi lớn của người Việt ở Melbourne. Tuy hãng có phòng ăn cho nhân viên ăn sáng, ăn trưa, nhưng ở Úc bao lâu rồi mà tôi vẫn thích hương vị thức ăn Việt Nam hơn. Cho nên thỉnh thoảng vào giờ nghỉ trưa, nhất là khi xếp tôi đi họp hành ngoài hãng, tôi hay lái xe ra phố Việt Nam gần hãng để ăn trưa. Tôi thích nhất là món "cơm tấm bì sườn chả trứng", đặc biệt là ở quán "Đào Viên". Tôi hay chiếu cố quán này nhất vì quán Đào Viên tuy bình dân nhưng cơm tấm ở đó rất ngon. Khẩu vị giống cơm tấm mà tôi thường ăn lúc tôi còn bé trong khu xóm bình dân Gò Vấp, thuở còn ở Việt Nam.
Lần thứ nhất
Buổi trưa hôm đó, như thường lệ, quán Đào Viên đông nghẹt người, bàn nào cũng đầy thực khách ngồi ăn. Thấy tôi đang đứng lớ ngớ tìm chỗ trống, ông chủ quán nói "Anh đi một mình thì anh ngồi đại xuống ghế này đi, chứ giờ này làm sao có bàn nào trống được!" Nói rồi chủ quán chỉ vào cái bàn tròn trong góc tiệm. Ở những khu người Việt Nam sinh sống bên Úc, thực khách xa lạ ngồi chung bàn với nhau khi quán đông khách là chuyện thường. Tôi quen với kiểu ngồi ăn như thế này lâu rồi, nhất là khi chỉ có thời gian ngắn ngủi để ăn trưa rồi còn phải về sở làm việc tiếp, hơi đâu mà câu nệ! Hôm đó, chỗ ghế trống tôi ngồi, một bên là một bà lớn tuổi, bên kia là một cô gái chắc khoảng hai mươi mấy như tôi. Tôi lẵng lặng ngồi xuống, gật đầu chào mọi người cùng bàn cho có vẻ lịch sự, mặc dù chẳng có ai buồn nhìn tôi chào lại! Không biết để mắt nhìn đâu, tôi mân mê đọc cái thực đơn trên bàn, mặc dù tôi biết tôi sẽ kêu món gì! Đang miên man chú tâm vào thực đơn, bỗng tôi nghe tiếng cô gái ngồi bên cạnh nói nhỏ nhẹ: "Mời anh dùng trà" Tôi ngạc nhiên và...cảm động trước cử chỉ thân thiện của cô gái ngồi bên cạnh. Tôi cám ơn cô ta rồi chỉ biết ngồi ngắm bàn tay thon thắt của cô gái trẻ đang rót trà vào cái ly nhỏ trước mặt tôi. Tôi chợt để ý thấy trên khủy tay cô gái có xâm hình một con bướm vàng đậu trên bông hồng đỏ! Người Việt Nam mình nhất là phụ nữ, ít ai xâm mình nên hình xâm trên khủy tay cô ấy cứ làm tôi chú ý ngấm nghía không ngớt! Tôi không biết phải nói chuyện gì với mọi người chung quanh nên trong khi chờ nhà hàng đem cơm ra, tôi chỉ lịch sự hỏi: "Chắc chị cũng làm gần đây?" Cô gái chỉ gật đầu không nói gì nhưng tôi cảm thấy trên khuôn mặt cô hình như có một nụ cười nở trên đôi mắt!
o O o o O o o O o
Lần thứ hai
Vài tuần sau, như thường lệ, tôi lại có mặt ở quán Đào Viên vào giờ ăn trưa. Hôm đó tôi đi ăn sớm nên có bàn trống ngồi thoải mái. Vừa ăn xong, đang thưởng thức ly trà nóng trước khi đứng dậy về sở làm việc thì tình cờ cô gái gặp hôm trước bước vào quán. Cô ta đảo mắt tìm bàn trống, tuy giờ này bàn nào cũng có thực khách ngồi đầy, nhưng vẫn còn lưa thưa vài bàn có một hai ghế trống. Thế nhưng cô gái lại đến đúng bàn tôi đang ngồi, ngập ngừng chỉ ghế trống bên cạnh tôi rồi nhỏ nhẹ hỏi: "Dạ xin lỗi ghế này có ai ngồi không anh?!" Tôi vội vàng trả lời: "Không không, ghế này trống" rồi kéo chiếc ghế ra cho cô ấy ngồi! Tôi rót nước trà mời cô gái ngồi bên cạnh để trả lễ hôm trước, và không quên mời luôn bà trọng tuổi ngồi cạnh bên kia để tỏ vẻ bình đẳng với mọi người! Từ nãy giờ tôi đã ngồi trong quán lâu rồi, định bụng phải lo về sở làm việc, nhưng không hiểu sao tôi lại kêu thêm ly cà phê và ngồi nán lại!
o O o o O o o O o Lần thứ ba
Tuần sau đó tôi lại gặp cô gái ấy vào giờ ăn trưa đông đảo ồn ào trong quán Đào Viên. Kỳ này tôi lại có dịp ngồi chung bàn tròn trong góc tiệm như lần trước, có điều là không được ngồi cạnh bên mà chỉ được ngồi đối diện! Tôi gật đầu chào mọi người cùng bàn, và như thường lệ, chẳng ai để ý gì đến tôi, ngoài trừ cô gái gặp 2 lần trước. Cô gái có vẻ tươi cười khi nhận ra tôi! Khi người bồi bàn đến hỏi tôi muốn kêu món gì, tôi ngạc nhiên khi nghe cô ấy nói với qua: "Cơm tấm bì sườn chả trứng! Đúng không?!" Tôi gật đầu thán phục. Không dè cô gái xa lạ chỉ gặp tôi chốc lát hai lần trước mà đã nhớ khẩu vị của tôi đến thế! Khi ra khỏi quán, tôi thong thả đi về phía bãi đậu xe ở đầu đường còn cô gái kia thì chậm chạp đi về phía cuối đường. Bất giác tôi quay đầu lại thì cùng một lúc, cô gái cũng quay lại nhìn theo tôi. Bị bắt gặp nhìn trộm người khác, cô gái có vẻ ngượng ngùng bước nhanh về phía cuối phố!
o O o o O o Lần thứ tư
Lần thứ tư tôi gặp cô gái ấy là lúc tôi rủ vài người bạn Việt Nam đồng nghiệp trong hãng ra quán Đào Viên ăn trưa với tôi. Trong lúc chúng tôi đang say sưa trò chuyện thì cô gái xuất hiện ở ngưỡng cửa, trên mặt lại đeo kính đen! Cô gái đảo mắt nhìn thấy tôi, mới đầu định tiến về phía bàn tôi, nhưng khi thấy tôi ngồi chung với các bạn đồng nghiệp (chắc tại bọn tôi đứa nào cũng thắt cà vạt!), cô ấy bỏ qua ngồi bàn bên cạnh! Cô gái ngồi đăm chiêu có vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì. Thỉnh thoảng nhìn qua, tôi thấy sau cặp kính đen, hai hàng nước mắt cứ lăn dài trên má cô gái! Nhìn thấy cảnh một cô gái trẻ ngồi khóc một mình trong lúc chung quanh ai cũng ồn ào cười nói, tôi thấy ái ngại cho cô ấy mà không biết phải làm gì!
o O o o O o Lần cuối!
Không lâu sau tôi đổi làm sang hãng khác. Hãng này ở xa phố Việt Nam nên tôi không có dịp đến quán Đào Viên ăn trưa trong giờ làm việc nữa!. Đã nhiều năm trôi qua, thỉnh thoảng tôi cũng đến quán Đào Viên dùng cơm. Quán Đào Viên làm ăn khá, bây giờ có thêm chi nhánh Đào Viên Hai. Cơm tấm của quán Đào Viên vẫn ngon như ngày nào, nhưng cô gái thân thiện ngày xưa thì không còn thấy tung tích đâu cả. Sau vài năm tôi lập gia đình và có cháu gái đầu lòng. Công chuyện làm ăn, gia đình con cái làm tôi bận rộn không có thì giờ ngồi nghĩ ngợi vớ vẫn! Một hôm cuối tuần, vợ chồng tôi ra khu phố Việt Nam đi chợ. Mỗi lần đi chung như vậy, bà xã tôi thường giao cho tôi bình sửa rồi để tôi đẩy con trên chiếc xe xếp đi rão các tiệm sách, quán nhạc trong lúc bả đi chợ cho nhanh! Hôm đó tình cờ đi ngang qua quán Đào Viên, tôi chợt thèm vào quán làm một ly cà phê trong lúc chờ bà xã. Khi tôi đang loay hoay với chiếc xe đẩy trước cửa quán, bỗng có một người đàn bà trẻ tuổi từ trong quán bước ra mở cửa cho tôi vào. Chưa kịp nói tiếng cám ơn thì tôi giật mình khi nhìn thấy bàn tay thanh tao của người đàn bà ấy có xâm hình một con bướm vàng đậu trên bông hồng đỏ! Tôi bàng hoàng nhìn lên thì chợt nhận ra nét mặt của cô gái thân thiện ngày xưa! Đôi mắt ấy năm năm trước tuy không nói nhiều nhưng đã nở nụ cười rất tươi. Đôi mắt này, năm năm sau cũng nở nụ cười khi thấy tôi, nhưng có vẻ u uất nỗi buồn nào đó! Cô gái dẫn theo một em bé trai chắc lớn hơn con tôi vài tuổi. Tôi không biết cô gái ấy có nhận ra tôi không, nhưng khi ra khỏi tiệm vài bước, tôi thấy cô gái quay đầu lại nhìn tôi như ngờ ngợ điều gì! Và đó là lần cuối cùng tôi gặp cô gái có bàn tay rót trà dịu dàng và đôi mắt có nụ cười vui buồn lẫn lộn ấy! Lâu rồi tôi cũng không còn nhớ hình dạng của cô gái ấy ra sao. Nhưng có khi ngồi xem phim tập đến những đoạn có một cô gái ngồi khóc một mình, tôi cũng bùi ngùi nhớ lại hình ảnh cô gái thân thiện ngày nào đã rót trà mời tôi trong quán. Cô gái ấy cũng có lần ngồi khóc một mình cạnh tôi như vậy. Sau này trưởng thành hơn, tôi cũng hay tự trách mình đã nhẫn tâm ngồi yên, không nói tiếng gì để an ủi người cô thế. Còn riêng phần tôi? Mấy mươi năm nay đi ăn nhà hàng, nếu đi một mình, tôi vẫn thường phải ngồi chung bàn với những thực khách xa lạ. Và hầu như lần nào tôi cũng phải tự rót trà lấy một mình! Tuy nhiên, từ ngày có vợ, khi đi ăn chung trong gia đình, bà xã tôi bao giờ cũng lo trà nước cho tôi chu đáo. Và chỉ cần như vậy tôi cũng cảm thấy hạnh phúc lắm, không cần biết là đang ở Đào Viên Một hay Đào Viên Hai! .................................................. Nguyễn Văn Hà, Melbourne, Tháng 8, 2012 Thân gởi Hà , Cam on Ha da cho ca nha doc mot cau chuyen tinh cam rieng tu cua Ha. Cuoc doi cua ta luon luon co nhung hoi tiec cua qua khu la chuyen thương tinh. Co bao gio Ha dat cau hoi " NẾU MÀ.... khong? Co Van
|