Nguyen Van Ha
Gold Member
   
Offline

Thành Viên Xuất Sắc *Năm 2011*
Posts: 1101
|
[/color] Ngố wrote on 16. Oct 2012 , 21:30:[color=#ff00ff]TÔI YÊU HOA CÚC
« Cứ nỗi độ Thu sang, Hoa Cúc lại nở vàng … »
Hai câu thơ trên tôi không nhớ là của ai, nhưng tôi rất thích, bởi lẽ nói lên đủ ý nghĩa của mùa mà tôi yêu nhất trong bốn mùa của tự nhiên. Mùa Thu! Biết bao Văn nhân, thi sĩ, ca ngợi mùa Thu với chiếc lá vàng, lá đỏ, lá rơi,lá rụng, rồi đêm thu , trăng thu, mưa thu, chiều thu, hoa thu …Riêng tôi, mùa thu nhắc cho tôi một loài hoa đẹp,thật kiêu sa, quý phái, diễm kiều …đó là hoa Cúc! Thi sĩ Hàn Mạc Tử cũng thích trồng hoa cúc: Thích trồng hoa cúc để xem chơi, Cúc ngó đơn sơ, lắm mặn mòi. Đêm vắng gần kề say chén ngọc, Vườn thu vắng vẻ đủ mua vui. Nhắc đến hoa cúc tôi nhớ lại những năm tôi học Trung học, lớp tôi có tất cả năm đứa tên Cúc, thêm Cúc Hương nữa là sáu cái tên có chữ Cúc. Hai đứa tên Nguyễn Thị Cúc thì thầy, cô gọi Cúc “ A “ và Cúc “ B “,( sau năm 1975 Cúc “A” của chúng tôi cùng gia đình đi vượt biên và mất tích! ) Thủy Cúc, Thu Cúc và Ngọc Cúc. Tên đứa nào cũng đẹp, mà tụi nó không thua gì “ hoa cúc “, có thễ nói “ mười phân vẹn mười! “ .Chúng tôi thân nhau lắm đi đâu cũng đi chung, thậm chí giờ chơi cũng thích ăn vặt giống nhau như xoài chua,me chua, ổi chua … sáu đứa nó, tôi và nhỏ Thu trong đội bóng chuyền của trường nên chúng tôi càng gắn bó, sau giờ học là chúng tôi đi tập dợt. Kể cũng lạ lớp chúng tôi lại trùng tên nhiều thật nhiều, hai đứa tên Hạnh may là khác họ nên không phải “ A “ hay “ B “ mà là Hạnh Nguyễn và Hạnh Lê,nhỏ Hạnh Nguyễn thì hiền lắm còn Hạnh Lê thì cái miệng cứ “lách chách “ lại hay cười nên tụi bạn đặt cho mỹ danh là Lanh Thị Hệ, cái tên theo nó suốt cả đời! Hai đứa tên Mai lại cũng Mai “ A “, Mai “ B “, sao mà nhiều A ,B thế? Đến năm lớp chín Mai « A » đổi tên lại là Danh nhưng Mai A vẫn là Mai A muôn thuở, còn Mai B ư ? Ngày 1 tháng năm 1975 tôi gặp nó trên đường phố của Thị Xã trên cánh tay phải cô có đeo một băng đỏ và trông cô thật bận rộn với công việc gì tôi không rõ, Mai B nhìn tôi mĩm cười, tôi há hốc mồm kinh ngạc, thì ra bạn ấy là….ôi dẫu "không tin nhưng đó là sự thật!" Tôi bước thật nhanh quên không chào đáp lễ. Trở lại lớp chúng tôi, lúc nào cũng vui,nhiều đề tài hấp dẫn, chọc phá, để rộn vang tiếng cười, đúng là: « Nhất quỉ, nhì ma,thứ ba học trò », tên tôi là Hạ cũng có được yên đâu chúng dám đổi lại thành Hè , không sao Hạ hay Hè gì cũng là mùa của hoa phượng,tôi bảo : - Không có tao thì thi sĩ, nhạc sĩ, văn sĩ sáng tác không hay đâu nghe tụi bây. Và tôi cất tiếng hát : Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn …. dở ơi là dở cũng cố gắng lấy hết sức bình sanh ra để hát. Sau đó còn ngân nga mấy câu thơ của ai tôi không nhớ mà tôi đã thuộc từ đời nào không biết ( tôi mê thơ lắm cứ đọc và thuộc hết mấy bài thơ tôi thích ), tôi chỉ biết là tôi rất thích bốn câu thơ này : Đã thoáng nghe buồn với tiếng ve, Nắng vàng oi bức ngã sang hè. Buâng khuâng mây trắng lười xê động, Đợi gió muôn cành đứng ủ ê! Lũ bạn cười ngoặt ngoẻo, nhỏ Cúc A nói: - Hè ơi, tao cần tí gió mát vì mầy nóng quá chịu không nổi, ở đó mà thơ với thẩn. - Nhốt mấy con ve sầu lại dùm tao đi Hè ơi. Đó là tiếng của nhỏ Cúc Hương - Ơ hay tại sao tụi bây lại chọc tao thế? Ngày mai tụi bây đến nhà tao chơi tụi mình bơi xuồng hái trái bần, và hái hoa lục bình chơi, có anh tao về vui lắm. Cả đám xôn xao: Đi đi! Tụi nó rất thích đến nhà tôi vì nhà tôi ở ngoại ô của Thị xã, có ruông lúa, có vườn cây lại có dòng sông lớn của tỉnh, tha hồ cho chúng tôi đùa giởn ,thích nhất là ngồi trên xuồng để bơi đi dọc theo sông. Có lần chúng tôi với tay hái chum hoa tím lục bình, chiếc xuồng nghiêng theo nước tràn vào và từ từ chìm xuống, không đứa nào biết bơi, sợ quá chỉ biết khóc vì đang chới với, may mà ba tôi nhìn thấy và bơi ra cứu kịp thời không thôi trên mộ bia sẽ ghi là “ chết vì nước “,thật hết hồn. Chúng tôi bị ba la cho một trận hứa sẽ chừa nhưng sau đó có lẻ chúng tôi đã quên cái trận uống nước ngày nào, nên thỉnh thoảng vẫn lén ba bơi xuồng đi chơi. Mấy đứa bạn tôi thấy hình anh tôi mặc đồ lính đứng coi bộ oai phong lẫm liệt đứa nào cũng khen đẹp trai, tôi đem chuyện ấy ra nói với anh tôi, anh tôi bảo: - Hôm nào dẫn bạn em về cho anh xem mặt nhé và giới thiệu cho anh. Tôi thích chí, có hai đứa tôi muốn giới thiệu cho anh tôi là nhỏ Tiếm và nhỏ Minh Hương vì hai đứa này trông chững chạc và lớn hơn tụi tôi. Thế là cả đám kéo lên nhà tôi, anh tôi đã hái sẵn dừa xiêm để đãi khách, hôm ấy Tiếm mặc áo vàng nó có hơi làm dáng và biết e thẹn khiến tụi tôi nhịn cười không được cứ sung sục hoài cuối cùng cũng cười lăn ra. Anh tôi bỗng dưng ngâm hai câu thơ của Nguyên Sa nhưng có sửa mấy chữ: “Áo nàng vàng anh về yêu” cô “ Cúc Áo nàng xanh, anh “quét “ lá sân trường“ - Nào lại đây ăn dừa đi mấy cô bé, anh Quang đã chặt sẵn rồi nè, cứ cười hoài, thôi mấy bé ở chơi vui nha, anh Quang vào nhà chùng nào muốn bơi xuồng thì kêu anh nhé. Anh tôi bỏ vào nhà làm cả lũ ngưng tiếng cười cũng như xe đang chạy nhanh mà thắng gấp vậy. Tiếm sụ mặt, còn hai nhỏ Cúc thì tươi hẳn lên, tụi nó đã hiểu lầm ý của anh tôi . Thật ra ở tuổi của lớp bảy (đệ lục) mà biết gì, chỉ mơ mộng bậy bạ thôi rồi cũng chìm vào quên lãng. Anh tôi nói với tôi: - Hết chuyện dẫn mấy cô nhí về giới thiệu cho anh …Tôi làm thinh, vì tôi biết nhỏ Tiếm nghĩ anh tôi thích nhỏ Cúc nên nó buồn,rồi cũng theo thời gian mà xóa mờ trong tâm trí,biết bao chuyện để đùa giởn. Bây giờ nghĩ lại tôi thương Cúc A vô cùng, có một lần nó xếp giấy làm máy bay trong giờ học nó thả máy bay “ vèo! “ không đúng mục tiêu của nó mà lại đáp ngay thầy Nguơn dạy Vật Lý, cả lớp cười ầm lên, không hiểu sao thầy biết là chiếc máy bay cất cánh từ phi trường nó thầy kêu nó lên và phạt. Có lẻ tôi là đứa cười to nhất nên nó nghĩ tôi đi méc với thầy,nó giận không thèm chơi với tôi nữa mặc dù tôi có đính chính với nó, ôi thật là nỗi oan…Nguyễn Trãi! Nó giận thật là dai nhất định không thèm nhìn mặt tôi và cũng xin ra khỏi đội bóng chuyền luôn. Bây giờ, ở tận nơi xa xôi nào chắc Cúc A hiểu cho tôi,người mach lại thầy là thằng Bình ngồi bàn ngang với nó. Mỗi lần tôi đi ngang qua sông Potomac hay Patuxent là tôi nghĩ tới Cúc A, thương nó quá vì muốn được đến bến bờ tự do mà phải dìm thân xác dưới lòng biển .sâu. - Cúc ơi, hãy tha thứ cho Hạ bạn nhé! Sau này lớn lên,mỗi đứa một nghề,và đi một nẽo, dù xa xôi nhưng chúng tôi vẫn liên lạc và họp mặt hàng năm, kể nhau nghe những vui buồn, những đắng cay của cuộc đời, chúng tôi vẫn nhắc đến mấy đứa bạn không còn trên cõi đời nhưng chúng tôi tin tụi nó có lãng vãng đâu đó và mĩm cười với chúng tôi. - Cái này là của Cúc “ chết vì nước “, cái này của Khôi “chết vì đạn “, cái này của Dũng “ chết vì chữ “… Bạn Hoài cứ lẩm bẩm,chúng tôi buồn hiu. Vậy mà mà vẫn duy trì ngày hop bạn cho tới bây giờ. Chỉ có tôi phải tha phương cầu thực, bỏ mặc tụi nó với những niềm vui, nỗi buồn nơi quê nhà, ở xứ lạ tôi nào có vui! Giờ đây, bôn ba xứ người,lăn lộn với cuộc sống, hàng ngày đến sở làm không hề thấy ánh mặt trời, bè bạn ở đâu có nhớ tôi không? Mỗi người mỗi ngã “ người đi biết về phương nào …”, tôi thích bận rộn để cho mình không còn nhớ nhung, nghĩ ngợi, nên sau giờ làm là tôi chăm sóc mảnh vườn nho nhỏ của tôi, tôi trồng rất nhiều hoa, đặc biệt là hoa cúc, tôi thích hoa cúc lắm nhất là cúc vàng,một màu vàng rực rỡ đẹp làm sao! Tôi yêu hoa cúc một lẻ, một lẻ để tưởng nhớ đến Cúc A cô bạn dễ thương của tôi, hàng ngày tôi chăm sóc vườn cúc thật chu đáo,vun phân, tưới nưóc, lặt bỏ những lá sâu, bởi vậy đến mùa thu thì sân nhà tôi vàng rực tha hồ cho những chú bướm vờn quanh. Thú vui của tôi là “đi chợ trời “ vào sáng chủ nhật, tôi thích ngắm cảnh buôn bán của chợ trời dù không mua sắm gì ở đó,nhưng thỉnh thoảng họ có bán hoa nhiều lắm, nếu có hoa cúc là tôi mua ngay, đặc biệt là mua bông bí, tôi hay mua bông bí về xào ăn,một món ăn bình dân mà ngon lạ lùng đậm đà hương vị quê hương mà tôi đã lìa xa hơn mười năm và biết bao giờ trở lại. Cuối thu năm rồi tình cờ tôi đi ngang qua một nơi bày bán những bông hoa rau trái, tôi nhìn thấy những chậu cúc đã héo úa, ôi cúc của tôi sao ủ rủ thế này, tôi ghé vào và mua hết những chậu Cúc ấy.Tôi lẩm bẩm: - Chị sẽ chăm sóc cho các em, đừng sợ, các em sẽ tươi tốt và mùa thu năm sau các sẽ khoe màu dưới nắng mai. Thế là thêm bao nhiêu cúc đến với mảnh vườn nhà tôi.. Chăm sóc cây cỏ cũng là cái thú, ngày nào mưa tôi thấy thiếu thốn một cái gì không vuốt ve sờ mó đám cúc vàng của tôi. Đã bao năm lưu lạc bao nỗi nhớ nhung da diết đến se thắt long, đành vui với mảnh vườn xinh xắn này thôi. Thời gian qua như mây thu lá đổ Xa xôi rồi tóc đã trắng còn đâu Thân tha phương viễn xứ vạn tơ sầu, Bao ray rứt đêm về cay nỗi nhớ!... Sáng nay, như thường lệ tôi chạy bộ mấy vòng, vừa chạy vừa nghe nhạc, hôm nay nghe bài hát của Diệu Hương, bài hát mà tôi rất thích: “ Không cần biết em là ai, không cần biết em từ đâu,không cần biết em ngày sau.Ta yêu em bằng mây ngàn biển rộng, ta yêu em qua Đông tàn ngày tận, yêu em như vùng trời mênh mông ……. …. Yêu em vì chỉ biết đó là em …..” Tôi nói thầm: - Lãng mạn đến thế là cùng! Trông kìa, đám cúc của tôi xao động như đang cười với tôi, và sẵn sàng đón chào ngày mới với sắc vàng rực rỡ dưới nắng mai.
Hello Ngố,
Bài viết này có lý lắm: vừa viết văn xuôi vừa chen vào vài câu thơ tô điểm cho ý tưởng!
Bravo bravo! Huynh NVH
|