Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Đoản Văn  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 31 32 33 34 35 ... 63
Send Topic In ra
Đoản Văn (Read 80631 times)
Ngố
Gold Member
*****
Offline



Posts: 2097
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #480 - 23. Feb 2013 , 09:59
 
Về đâu những con đường

*Gửi em tôi
...Ai mà không có con đường của mình để đi...

Nhớ ngày còn bé, những dịp về thăm quê nội, đứng trước những ngõ quê rợp bóng tre, những ngõ vắng sâu hun hút, im lìm, khuất dưới những rặng tre già, lúp xúp mấy nếp nhà tranh phất phơ khói bếp, văng vẳng xa đưa một tiếng gà lạc lõng, lòng trẻ thơ tôi cứ thầm nghĩ: ...những con đường này sẽ đưa ta về đâu nhỉ?...

Câu hỏi ấy cứ theo tôi suốt cả một đời, những lúc nhớ quê, tôi lại hẹn với lòng, hôm nào ta sẽ trở về và thử đi đến tận cuối cùng xem có những gì cuối những con đường ấy. Nhưng rồi dự định nó cứ mãi là dự định và bị bỏ quên khi người nghĩ ra nó là tôi đây bị cuốn mãi theo những con đường khác: con đường cơm áo. Suốt một quãng đời dài đã trôi qua, tôi đã đi đâu? đã qua bao nhiêu con đường? đã có bao nhiêu vui buồn trên những con đường ấy? có bao điều đã vội quên, cũng có đôi điều mãi nhớ. Con đường nào lần đầu tiên mẹ dắt đến trường, chẳng có bướm có hoa, chỉ có bao nhiêu là nước mắt. Con đường thổ mộ băng đồng trong những đêm trăng tản cư nơi quê nội hay rộn ràng phiên chợ đêm ngày giáp tết, và tôi được xúng xính khoe quần áo mới, vẳng xa tiếng pháo đì đùng. Con đường đồng đất lầy lội, bùn sình quá gối, người đi cùng với trâu bò những ngày mưa dầm rét mướt trong tiếng gió rít những ngày đông, thổi buốt tuổi xuân thì và những cuộc tình mới chớm. Ôi, những con đường quê đã nuôi tôi khôn lớn bằng những ngọt ngào mộc mạc của tình tự quê hương. Làm sao tôi có thể quên được con đường rợp bóng tre những lúc giêng hai, khi ngọn gió chướng thổi ầm ào qua làng quê đồng bãi và tôi, một mình lang thang trên những ngõ quê bàng bạc ánh trăng, lòng thầm tiếc một bàn tay chưa dám cầm, một lời tỏ tình chưa kịp ngỏ. Dù biết chẳng bao giờ muộn, nếu có cơ hội, nhưng cuộc đời đâu có chờ ai, như nước chảy qua cầu, thời gian không trở lại. Tôi đã đi qua bao nhiêu con đường, những con đường không em. Đã lạc về đâu, người em tuổi nhỏ, để hôm nay khi quay về, tôi lại một mình bâng khuâng đứng trước những ngã ba đường của đồng đất quê nhà. Vẫn hàng tre năm cũ, vẫn dòng sông bên nhà soi bóng con đò, phải con đò ngày xưa không, vẫn im lìm nằm từ bấy đến giờ đợi lúc ta về.

...

Tôi lại bâng khuâng với câu hỏi ngày xưa: con đường ấy rồi sẽ đưa ta về đâu?...về đâu?, câu hỏi như một hoài niệm mà không cần câu trả lời. Tôi thở dài với cái ước muốn đơn giản của mình, muốn thử đi một lần vào cái ngõ sâu hun hút ấy, có gì ở cuối những con đường, tôi vẫn luôn tự hỏi... Tôi đứng lặng im giữa đường làng chiều quê, thoang thoảng trong gió mùi ẩm mốc của rơm rạ ngai ngái, mùi khói un chất thải của trâu bò nhà ai, khen khét, nồng nồng, tôi hít thở nhè nhẹ và tận hưởng cái cảm xúc tuyệt diệu, ôi cái mùi của tuổi thơ tôi, làm sao tôi có thể quên được cái mùi kỳ diệu ấy, mùi của quê hương mà từ lâu tôi đã bỏ quên, khi mãi chìm đắm trong cát bụi thị thành. Tôi chợt ngậm ngùi khi nhận ra rằng mình đã đi qua bao nhiêu đường đời nhưng vẫn chưa đi hết được những ngõ ngách của quê tôi thì nói chi đi đến được trái tim của một con người...

...Tôi đứng đây, giữa chiều quê lộng gió, lòng tràn ngập cảm xúc với nỗi nhớ xiết bao mùi hương không còn tìm được nữa, mùi tóc của em tôi, mùi hương nồng nàn của một tình yêu chưa kịp nói. Tôi nhận ra mình đã già rồi, nhưng bi kịch cuộc đời không phải là già hay trẻ mà là một tâm hồn luôn trẻ trong một thể xác cứ già đi... Tâm hồn tôi luôn trẻ trong thể xác ngày một già cỗi cứ luôn phân vân khi đứng trước những con đường và tự hỏi: cuối những con đường ấy có những gì ? Rồi tôi lại nhủ thầm, một hôm nào đó mình sẽ đi, đến cuối con đường, vẫn còn nguyên cái ước muốn ấy dù bao nhiêu năm đã trôi qua, và, còn có con đường nào không để tôi được đi đến tận cùng trái tim em...?

...Tôi sống và vẫn còn mang theo niềm hối tiếc với những dự định lỡ dở của cuộc đời mình, những ước muốn luôn chỉ là những dự định và chẳng bao giờ thành hiện thực, những dự định bị bỏ quên, những cuộc đi chưa bao giờ được khởi hành và cả một đời, tôi sẽ chẳng bao giờ biết được có gì ở cuối những con đường...
ngố
Back to top
 
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13417
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #481 - 23. Feb 2013 , 21:37
 

Ngố oi ,
Cam on em da mở hàng cho muc Đoản Văn bang mot bai van hay qua ! 
Con ngươi luon luon bi dằn vặt boi nhieu dieu khong the noi ra dươc va chua lam dươc phai khong em ?
Cảnh nha tranh em dua ra sao ma em dem va dep den the ! Co ươc gi dươc o trong nhung mai nha tranh do de nho lai quang doi Co di tản cư. Dao do Co con nho ma da song voi khong biet bao nhieu la ky niem khong bao gio quen dươc !
Cam on em da khoi lai cho Co hinh anh cua qua khu !
Co Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
Ngố
Gold Member
*****
Offline



Posts: 2097
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #482 - 25. Feb 2013 , 16:44
 
ngố cám ơn cô, chúc cô vui, khoẻ. violet2
lêthịngố
Back to top
 
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13417
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #483 - 25. Feb 2013 , 19:21
 
Ngố wrote on 25. Feb 2013 , 16:44:
ngố cám ơn cô, chúc cô vui, khoẻ. violet2
lêthịngố

Ngố oi ,
Em tiep tuc viet nhe.Co cam on em chum hoa violet tim.
Co Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #484 - 03. Mar 2013 , 13:49
 


A couple’s heartbreak



A boy was born to a couple after eleven years of marriage. They were a loving couple and the boy was the apple of their eyes.

One morning, when the boy was around two years old, the husband saw a medicine bottle open. He was late for work so he asked the wife to cap the bottle and put it in the cupboard. The mother, preoccupied in the kitchen, totally forgot the matter.

The boy saw the bottle and playfully went to it and, fascinated with its color, drank it all. It happened to be a poisonous medicine meant for adults in small dosages.

When the child collapsed, the mother hurried him to the hospital, where he died. The mother was stunned; she was terrified. How would she face her husband?

When the distraught father came to the hospital and saw the dead child, he looked at his wife and uttered just four words.

“I Love You Darling.”

The husband’s totally unexpected reaction is proactive behavior. The child is dead. He can never be brought back to life. There is no point in finding fault with the mother. Besides, if only he have taken time to put the bottle away, this would not have happened.

No point in attaching blame. She had also lost her only child. What she needed at that moment was consolation and sympathy from the husband. That is what he gave her.

Sometimes we spend time asking who is responsible or who’s to blame, whether in a relationship, in a job or with the people we know and miss out on the warmth in human relationships we could receive by giving each other support.

After all, shouldn’t forgiving someone we love be the easiest thing in the world to do?

Treasure what you have. Don’t multiply pain, anguish and suffering by holding onto forgiveness. Let go of all your envies, jealousies, unwillingness to forgive, selfishness, and fears and you will find things are actually not as difficult as you think.

If everyone could look at life with this kind of perspective, there would be fewer problems in the world.



...


Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13417
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #485 - 03. Mar 2013 , 21:02
 
Mytat wrote on 03. Mar 2013 , 13:49:


A couple’s heartbreak



A boy was born to a couple after eleven years of marriage. They were a loving couple and the boy was the apple of their eyes.

One morning, when the boy was around two years old, the husband saw a medicine bottle open. He was late for work so he asked the wife to cap the bottle and put it in the cupboard. The mother, preoccupied in the kitchen, totally forgot the matter.

The boy saw the bottle and playfully went to it and, fascinated with its color, drank it all. It happened to be a poisonous medicine meant for adults in small dosages.

When the child collapsed, the mother hurried him to the hospital, where he died. The mother was stunned; she was terrified. How would she face her husband?

When the distraught father came to the hospital and saw the dead child, he looked at his wife and uttered just four words.

“I Love You Darling.”

The husband’s totally unexpected reaction is proactive behavior. The child is dead. He can never be brought back to life. There is no point in finding fault with the mother. Besides, if only he have taken time to put the bottle away, this would not have happened.

No point in attaching blame. She had also lost her only child. What she needed at that moment was consolation and sympathy from the husband. That is what he gave her.

Sometimes we spend time asking who is responsible or who’s to blame, whether in a relationship, in a job or with the people we know and miss out on the warmth in human relationships we could receive by giving each other support.

After all, shouldn’t forgiving someone we love be the easiest thing in the world to do?

Treasure what you have. Don’t multiply pain, anguish and suffering by holding onto forgiveness. Let go of all your envies, jealousies, unwillingness to forgive, selfishness, and fears and you will find things are actually not as difficult as you think.

If everyone could look at life with this kind of perspective, there would be fewer problems in the world.



...



Dzit oi.
That la mot cau chuyen cam dong va hay lam , dang cho chung ta suy gam. Neu chuyen nay la chuyen that thi qua dau don cho hai vo chong nay !
Con may cau trong khung that la chi ly lam thay !
Cam on em.
Co Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
thanhtruc
Senior Member
****
Offline



Posts: 280
Houston-TX
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #486 - 05. Mar 2013 , 07:28
 
Một câu chuyện thật cảm động , nhưng... chị ơi , rất khó mà có những suy nghĩ đẹp như thế khi tình huống ấy xảy đến đột ngột trong đời mình. Một bài học hay để mình luôn ghi nhớ.Mytat wrote on 03. Mar 2013 , 13:49:


A couple’s heartbreak



A boy was born to a couple after eleven years of marriage. They were a loving couple and the boy was the apple of their eyes.

One morning, when the boy was around two years old, the husband saw a medicine bottle open. He was late for work so he asked the wife to cap the bottle and put it in the cupboard. The mother, preoccupied in the kitchen, totally forgot the matter.

The boy saw the bottle and playfully went to it and, fascinated with its color, drank it all. It happened to be a poisonous medicine meant for adults in small dosages.

When the child collapsed, the mother hurried him to the hospital, where he died. The mother was stunned; she was terrified. How would she face her husband?

When the distraught father came to the hospital and saw the dead child, he looked at his wife and uttered just four words.

“I Love You Darling.”

The husband’s totally unexpected reaction is proactive behavior. The child is dead. He can never be brought back to life. There is no point in finding fault with the mother. Besides, if only he have taken time to put the bottle away, this would not have happened.

No point in attaching blame. She had also lost her only child. What she needed at that moment was consolation and sympathy from the husband. That is what he gave her.

Sometimes we spend time asking who is responsible or who’s to blame, whether in a relationship, in a job or with the people we know and miss out on the warmth in human relationships we could receive by giving each other support.

After all, shouldn’t forgiving someone we love be the easiest thing in the world to do?

Treasure what you have. Don’t multiply pain, anguish and suffering by holding onto forgiveness. Let go of all your envies, jealousies, unwillingness to forgive, selfishness, and fears and you will find things are actually not as difficult as you think.

If everyone could look at life with this kind of perspective, there would be fewer problems in the world.



...



Back to top
 
 
IP Logged
 
Mytat
Gold Member
*****
Offline


Peace - Love - Happiness

Posts: 5276
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #487 - 07. Mar 2013 , 12:59
 
thanhtruc wrote on 05. Mar 2013 , 07:28:
Một câu chuyện thật cảm động , nhưng... chị ơi , rất khó mà có những suy nghĩ đẹp như thế khi tình huống ấy xảy đến đột ngột trong đời mình. Một bài học hay để mình luôn ghi nhớ.





Hello Trúc , đúng như em nói đó.
Để Dzịt kể 1 chuyện thương tâm cũng giống ít ít...
Ngày xưa , bên cạnh nhà Dzịt , có 1 chị làm dâu cho 1 gia đình nhà giàu này , anh này lấy chị là do gia đình thôi , chị quê ở Phong Dinh và thuộc gia đình nghèo. Chị vào làm dâu và phải làm mọi cho tất cả mọi người trong gia đình.

Khi chị có 1 đứa con gái đầu lòng...thì bà má chồng càng đối xử tệ hơn...ông chị thì không care về chị...

Một hôm buổi sáng chị rót nước sôi vào bình thuỷ , chẳng may đứa bé bò ngay chân chị, mà chị không hay....và đứa bé bị phỏng vì nước sôi và chết.....Thế là chị điên luôn từ đó....

Tội hông em..... Cry


...
Back to top
 

Friendship is a rainbow between 2 hearts sharing 7 colors: hoahong.gif Secret hoahong.gif Truth hoahong.gifSadness hoahong.gifFaith hoahong.gif Happiness hoahong.gifRespect hoahong.gif Love hoahong.gif
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13417
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #488 - 07. Mar 2013 , 19:58
 
Mytat wrote on 07. Mar 2013 , 12:59:


Hello Trúc , đúng như em nói đó.
Để Dzịt kể 1 chuyện thương tâm cũng giống ít ít...
Ngày xưa , bên cạnh nhà Dzịt , có 1 chị làm dâu cho 1 gia đình nhà giàu này , anh này lấy chị là do gia đình thôi , chị quê ở Phong Dinh và thuộc gia đình nghèo. Chị vào làm dâu và phải làm mọi cho tất cả mọi người trong gia đình.

Khi chị có 1 đứa con gái đầu lòng...thì bà má chồng càng đối xử tệ hơn...ông chị thì không care về chị...

Một hôm buổi sáng chị rót nước sôi vào bình thuỷ , chẳng may đứa bé bò ngay chân chị, mà chị không hay....và đứa bé bị phỏng vì nước sôi và chết.....Thế là chị điên luôn từ đó....

Tội hông em..... Cry


...

Dzit oi ,
Cau chuyen em ke lam Co nổi da gà. Toi nghiep qua em nhi !
Co Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
Ngố
Gold Member
*****
Offline



Posts: 2097
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #489 - 17. Mar 2013 , 14:36
 
Rặng trâm bầu

Cho em hỏi rằng chứ ở nơi đâu, bát ngát xa trông những "rặng... trâm bầu...!" (*)


...Cứ mỗi lần nghe bài hát ấy vang lên đâu đó trong cái tĩnh mịch heo hút của làng mạc chiều quê, lòng tôi lại cảm thấy buồn buồn, một cảm giác trống trải mất mát lại đầy lên trong tôi. Ôi! nhớ làm sao hình ảnh mộc mạc lại rất thân thương, lặng lẽ nhưng rất vững vàng suốt một thời khai phá đất phương Nam của ông cha. Người ta thường nhắc đến tre, nhưng ít ai nhắc đến trâm bầu, sau cây tre, có lẽ trâm bầu là hình ảnh gắn bó nhất với đời sống, sinh hoạt của người dân đồng đất Nam bộ.

Chẳng biết ai trồng và trồng từ bao giờ, hay đất nghèo đã sinh ra giống cây ấy? Khi lớn lên, tôi đã thấy có trâm bầu, ở những mương ranh quanh nhà, ở những vùng gò bãi bạc màu, vùng đất hoang giữa bạt ngàn ruộng rẫy, ngoài tre, thì trâm bầu đã lấn át mọi loài cây khác bằng sức sống mãnh liệt của mình. Có nơi, trâm bầu mọc san sát thành rừng, thân thẳng, to và khỏe, khắp mình tua tủa những gai nhọn mà nội tôi thường gọi là vú, vú trâm bầu..., tôi nhớ có lần bị nội răn đe: Lì quá sẽ bị ăn roi trâm bầu! Thật vô phúc cho những ai bị phạt bằng trâm bầu vú, may cho tôi là chưa trải qua bao giờ...

Trâm bầu có sức sống rất mãnh liệt, nó sống trên mọi vùng đất, dù bạc màu đến mấy vẫn sinh sôi nảy nở, chặt nó đến bao nhiêu lần vẫn không chết, lại lên vô số tược mới, rễ nó bám chặt vào lòng đất, dù khô hạn hay ngập nước, nó vẫn luôn vậy, lá chẳng xanh thắm mà cũng chẳng vàng vọt, chỉ là một màu xanh nhợt nhạt tưởng như héo úa, vậy mà giữa sự thầm lặng chắt chiu lại chứa đựng một sức sống bền bỉ không ngờ. Trong cái lất phất của những cơn mưa giông đầu mùa, ông tôi chặt sát gốc các bụi trâm bầu già mang ngâm nước, chuẩn bị làm lại cài chòi hay cái chái bếp đã ọp ẹp, vậy mà, chỉ hơn tháng sau, đã thấy xanh mướt một màu, bao nhiêu là tược con tua tủa, chen chúc, vươn lên bầu trời xanh. Khi mưa thu lác đác kéo về trên những ruộng lúa mùa, thì con gái, cũng là lúc, những tán trâm bầu đã che khuất đường chân trời. Những đàn chim lũ lượt kéo về xây tổ, xao xác gọi nhau trong vòm lá lúc chiều về. Rồi một hôm, cả cánh đồng bỗng vàng rực lên dưới nắng, lúa đã chín vàng. Trong mùi thơm thoang thoảng của hương lúa, những ngọn chướng non hây hẩy, xô đuổi nhau trên cánh đồng, ầm ào trong những tán lá trâm bầu dày đặc, lác đác những nụ hoa bé xíu, ngày một lớn dần. Hoa trâm bầu trông ngộ nghĩnh, không giống một loại hoa nào, như một khối vuông màu vàng nhạt, không đều góc cạnh, to hơn ngón tay cái một tí, cứ lớn dần lớn dần, chờ đến một hôm nào trong cái nắng giêng hai gay gắt, lại quay về với đất đen, mong đợi một mùa mưa sắp đến...

...

Tuổi thơ tôi gắn bó với những rặng trâm bầu, những lúc thả trâu ngoài bãi, khi bắt dế lúc thả diều, bóng mát của trâm bầu luôn là chỗ trú chân của bọn trẻ chúng tôi. Lớn lên một chút, những đêm giăng câu thả lưới, chúng tôi thường nằm trên những ổ rơm ấm áp dưới tán trâm bầu, lắng nghe tiếng cá quẫy dưới trăng, tiếng bầy cá trê ăn tía giữa bàu..., trong cái vắng lặng của đêm sâu, bọn tôi nằm gác chân lên nhau ngắm sao trời qua kẽ lá với bao nhiêu là ước vọng. Chỉ mười tuổi đầu, lòng tôi đã biết buồn, khi nhiều hôm một mình lắng nghe tiếng cuốc gọi bầy não nuột trong đêm...


Ngày ấy, tôi chưa bao giờ để ý đến sự hiện diện của trâm bầu, vì tôi sống với nó, nó ôm ấp tuổi thơ tôi, tôi lớn lên dưới những tán lá rợp mát của trâm bầu. Bây giờ, sau bấy nhiêu năm, nghe lại bài hát ấy, tôi lại cảm thấy ngậm ngùi. Tôi đứng đây, giữa làng mạc quê hương, dù chưa một lần ra đi, để hiểu được cảm giác của sự trở về. Tôi vẫn còn đau đáu với niềm yêu thương, gắn bó với đồng đất quê nhà từ bấy đến nay, nhưng vẫn thấy buồn buồn, vì chẳng còn tìm đâu ra hình ảnh vài cây trâm bầu, chứ nói chi là rặng... Trẻ thơ quê tôi, giờ có đứa chẳng biết trâm bầu là gì. Quê hương ngày một đổi mới, đèn điện đã làm quên ánh trăng, quạt máy, điều hòa đã làm thay cái mát của ngọn nồm ngọn chướng, nhà gạch nhà tường đã san sát mọc lên, chẳng ai còn nhớ đến trâm bầu nữa. Người ta quí từng tấc đất để sản xuất, để trồng rau hoa, trồng cây ăn trái. Trâm bầu không còn cần thiết nữa, chỉ còn là hình ảnh thuộc về dĩ vãng, giờ thì chỉ được nhắc đến trong một bài hát mà có khi cũng ít người nghe, bài hát nhắc nhớ cho ta biết đã từng có một loài cây tên là trâm bầu cùng với ông cha đi suốt một thời gian khó...


...Và mỗi lần nghe lại bài hát về loài cây ấy tôi lại thấy lòng chùng xuống với niềm thương nhớ khôn nguôi!
(Nhớ một người bạn thuở nhỏ)

(*) Bài hát "Rặng trâm bầu" của Thái Cơ.
Back to top
« Last Edit: 17. Mar 2013 , 14:36 by Ngố »  
 
IP Logged
 
Ngố
Gold Member
*****
Offline



Posts: 2097
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #490 - 21. Mar 2013 , 03:49
 
TUỔI THƠ NGỘ NGHĨNH
        (Thương tặng anh khỉ)

...

Ba mất sớm, anh Hai phải về ở với nội, tôi ở với mẹ và hai người em nhỏ. Ngày anh đi, tôi buồn lắm, nhà nội cách nhà mẹ không xa nhưng  đi bộ thì chắc phải nửa ngày. Anh tôi dáng người nhỏ bé, ốm, đặc biệt anh có đôi mắt to và trông thật buồn. Anh thương tôi lắm, anh thường dẫn tôi ra ngoài ruộng đã thu hoạch lúa xong tìm bắt những chú dế than, dế cồ về nuôi và để đá, tôi thích lắm cứ nũng nịu đòi con dế thật to và thật đẹp, thương em, anh đã nhường cho em, dù anh đã hẹn với mấy người bạn của anh chiều ra bờ cộ đầu làng để chơi đá dế thi.

Tuổi thơ của tôi thật là vui và yên ả, nếu ba không bệnh, không mất thì bốn anh em tôi cùng sống vui trong một nhà. Đi học về, phụ mẹ vặt vãnh công việc nhà là chúng tôi chạy ra vườn chơi. Có khi tôi theo anh ngồi lưng trâu mà ê a theo anh bài hát: "Ai bảo chăn trâu là khổ, chăn trâu sướng lắm chứ..." trong bài "Em bé quê" của Phạm Duy, tôi nào biết gì, chỉ hát theo và cười thật to khi hát sai bị anh Hai rầy. Anh Hai cái gì cũng nhường tôi, có hôm, hai anh em mót được mấy củ khoai lang của bà Tư bên cạnh nhà, anh bèn lấy rơm đốt để có lửa nướng khoai cho em ăn. Trời, sao mà ngon, ngọt, bùi, thơm đến như vậy, thật vô tình hay vì tính tham ăn mà tôi đã ăn hết không chừa anh một củ khoai nào, anh không trách nữa lời còn bảo:
- Em ăn có ngon không? Mai anh đi mót nữa nướng em ăn nhé, nhớ đừng nói mẹ, mẹ la không cho anh em mình đi chơi nữa nha. Lại đây anh rửa mặt cho, sao mà tèm lem tuốt luốt như con mèo vậy?

Tôi nhe răng sún ra cười, anh lau mặt và cột lại tóc tôi cho gọn ghẽ.

- Con gái gì tóc tai bù xù, áo quần xốc xếch hà.

Tôi rất thích được anh rửa mặt và chải tóc cho tôi, cảm thấy thật ấm áp vì có bàn tay chở che của anh mình, dù anh mình thân gầy ốm, tôi thương anh Hai tôi lắm, muốn nói với anh lời cảm ơn mà tôi không thốt ra lời.

Hàng ngày hai anh em nắm tay đi học, vì ở quê xa xôi nên chúng tôi  đi học xa lắm phải lội bộ hàng mười cây số, có khi thấy tôi đi chậm quá, anh đã cõng tôi mà không hề than van một tiếng nào, tôi cảm thấy thích chí cười vang còn chê anh đi chậm. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy mình sao khờ quá, cái gì cũng bắt anh Hai làm, và cứ dành những thứ ngon mà không nhường nhịn, nhiều khi nhắc lại, anh Hai chỉ cười hà hà thân thiết còn nói:
- Bây giờ em lớn như vậy, anh vẫn thích rửa mặt cho em, trong mắt anh, em lúc nào cũng bé xíu, thơ ngây, khờ khạo.

Tôi cười và bảo:
- Để em lấy lọ nghẹ quẹt lên mặt rồi anh rửa nha.

Tôi cười thật to, anh lắc đầu:
- Lớn rồi vẫn tinh nghịch, sợ cô quá đi.

Anh Hai về ở với nội, anh học khác trường của tôi, tôi nhớ anh lắm, tối đến là ngồi khóc, thiếu anh, nhà thấy vắng vẻ vô cùng, tôi hỏi mẹ sao anh Hai lại về với nội, mẹ bảo:
- Tại nội thương mẹ vất vả nên đem anh Hai về bên ấy, lâu lâu nội dẫn anh Hai về chứ anh Hai có đi luôn đâu.

Tôi chưa hiểu mẹ nói gì chỉ biết là mình mất anh Hai, không ai giúp làm bài tập, không ai róc mía cho ăn, nhất là thèm ăn khoai lang nướng, lòng thầm giân anh không nhớ tới mình, tôi phụng phịu: sẽ không thèm chơi với anh Hai nữa!

Một hôm, nội dẫn anh Hai về chơi, tôi mừng quá chạy ôm chầm lấy anh và nói:
- Anh đừng đi nữa nhé, ở nhà chơi với em, hai em nhỏ quá không chịu chơi với em, không ai xếp thuyền giấy cho em thả trôi theo dòng nước. Chiều nay, anh dạy em bơi nhé, em đã cho chuồn chuồn cắn rún rồi.

Anh cười xoa đầu tôi, và nói:
- Cái mặt cũng tèm lem, lại đây anh dẫn đi rửa nè nhỏ.

Chúng tôi được nội dẫn đi chùa lễ Phật vì là ngày Vu Lan, tôi thích lắm được lạy Phật, được gắn hoa hồng đỏ, được ăn chè, xôi. Không hiểu gì nhưng vẫn vui vì có anh bên cạnh, anh dẫn tôi đi vòng quanh chùa cùng đám bạn nhỏ, bên ngoài trăng sáng vằng vặc, xuyên qua mấy ngọn dừa, ngọn cây cau in hình thật đẹp.

Ngày nay, anh em chúng tôi đã lớn, mỗi người có cuộc sống riêng tư, nhưng anh Hai vẫn chăm sóc cho mấy đứa em, anh nhắc nhở đủ mọi điều, trong mắt anh, đứa em nào cũng còn thơ dại, luôn chờ đợi sự chở che của anh mình.

Chúng tôi thương mẹ lắm, mỗi lần về thăm mẹ là cùng quây quần kể lại chuyện ngày xưa và nhất là đến mùa Vu Lan cùng về để được đi chùa với mẹ và hãnh diện được cài bông hồng đỏ thắm.

Văng vẳng bên tai nghe như có ai hát , khiến tôi nhớ lại tuổi thơ của mình biết bao nhiêu, nhớ dòng sông nhỏ, nhớ cây đa đầu làng, nhớ cánh diều no gió của mỗi chiều hè, nhớ, nhớ và nhớ... nhớ anh Hai của tôi.

"Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi?
Cho tôi tìm lại một ngày ấu thơ.
Cho tôi tìm lại, cho tôi một ngày.
Ngày ấy đâu rồi?
Cho tôi tìm lại một ngày ấu thơ.
Nhưng câu chuyện cổ, mẹ kể năm nào.
Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi?
Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi?" (*)

(*) Bài hát "Quê hương tuổi thơ" của Từ Huy

Back to top
 
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13417
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #491 - 21. Mar 2013 , 21:22
 
Ngố oi ,
Co khong ngo em da cho hai bai vao Đoan Van. Hai bai viet that cam dong. Em dung la mot nha van do em oi. Em dien ta tinh y that suc tich  Ta tinh ta canh gi cung hay ca.
Co cam on em da cho moi ngươi thương thuc sang tac cua em.
Co Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
Ngố
Gold Member
*****
Offline



Posts: 2097
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #492 - 22. Mar 2013 , 10:02
 
ngo_thi_van wrote on 21. Mar 2013 , 21:22:
Ngố oi ,
Co khong ngo em da cho hai bai vao Đoan Van. Hai bai viet that cam dong. Em dung la mot nha van do em oi. Em dien ta tinh y that suc tich  Ta tinh ta canh gi cung hay ca.
Co cam on em da cho moi ngươi thương thuc sang tac cua em.
Co Van



Thưa mạ Vân, bỗng nhiên ngố nhớ đến tuổi thơ và mơ ước được trở lại như xưa.
Cám ơn mạ Vân.Kính chúc mạ Vân vui, khoẻ . hoa_tim1
ngố
Back to top
 
 
IP Logged
 
DOHUUTAI
Gold Member
*****
Offline


Thành viên Xuất Sắc
* Năm 2012 *

Posts: 4192
Gender: male
Re: Đoản Văn
Reply #493 - 22. Mar 2013 , 10:18
 
Ngố wrote on 22. Mar 2013 , 10:02:
Thưa mạ Vân, bỗng nhiên ngố nhớ đến tuổi thơ và mơ ước được trở lại như xưa.
Cám ơn mạ Vân.Kính chúc mạ Vân vui, khoẻ . hoa_tim1
ngố

Ngố '' giết '' thiẹt tiệt dzời , anh Tài tui lén đọc nen hong có ý kién hoado
Back to top
 

hoado  Yêu Đời và Yêu Người  hoado 
 
IP Logged
 
Ngố
Gold Member
*****
Offline



Posts: 2097
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #494 - 22. Mar 2013 , 11:00
 
DOHUUTAI wrote on 22. Mar 2013 , 10:18:
Ngố '' giết '' thiẹt tiệt dzời , anh Tài tui lén đọc nen hong có ý kién hoado



Chỗ wen biết mà sao nói thách mắc công trả giá wa' anh hai, bớt bớt lại chút xíu đi. ;
D
Back to top
 
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 31 32 33 34 35 ... 63
Send Topic In ra