Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Đoản Văn  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 58 59 60 61 62 63
Send Topic In ra
Đoản Văn (Read 80419 times)
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13417
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #885 - 05. Sep 2014 , 15:23
 
Tuy Van oi ,
Thien ha roi ai cung phai " đi " thoi , dau o mai coi tran nay dươc !
Em cu viet di , dau can phai ren luyen gi !
Ma doi khi viet con sai chinh ta do , Ma cu McKENO di roi co ngươi khac sua ho.
Cai gi ma quen lam , den khi thieu thi se thay vang kinh khung !
Toi hom qua khi noi chuyen voi Quyen , Ma hoi la Quyen co viet card chuc sinh nhat cho Co Thu bang tieng Viet khong. Quyen noi khong. Ma moi dan Quyen la khi nao sinh nhat cua Ba Van , Quyen phai viet bang tieng Viet. Quyen hua se lam. Roi Ma hoi Quyen la Quyen khong biet ngay sinh nhat cua Ba Van ma sao hua se viet. Quyen bao la Quyen nho. Ma moi hoi thử the la ngay nao , thi Quyen noi dung , lam Ma cam dong qua suc. Ma khong ngo Quyen van nho. The la Ma di ngu voi mot niem vui bat ngo.
Ma Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #886 - 06. Sep 2014 , 09:38
 
ngo_thi_van wrote on 05. Sep 2014 , 15:23:
Tuy Van oi ,
Thien ha roi ai cung phai " đi " thoi , dau o mai coi tran nay dươc !
Em cu viet di , dau can phai ren luyen gi !
Ma doi khi viet con sai chinh ta do , Ma cu McKENO di roi co ngươi khac sua ho.
Cai gi ma quen lam , den khi thieu thi se thay vang kinh khung !
Toi hom qua khi noi chuyen voi Quyen , Ma hoi la Quyen co viet card chuc sinh nhat cho Co Thu bang tieng Viet khong. Quyen noi khong. Ma moi dan Quyen la khi nao sinh nhat cua Ba Van , Quyen phai viet bang tieng Viet. Quyen hua se lam. Roi Ma hoi Quyen la Quyen khong biet ngay sinh nhat cua Ba Van ma sao hua se viet. Quyen bao la Quyen nho. Ma moi hoi thử the la ngay nao , thi Quyen noi dung , lam Ma cam dong qua suc. Ma khong ngo Quyen van nho. The la Ma di ngu voi mot niem vui bat ngo.
Ma Van   


   Mạ thương ,

Em chia vui và hạnh phúc cùng Mạ , vì Quyên có nhớ đến SN BN Vân.
Em công nhận câu nói của Mạ làm em phấn khởi và hông còn mắc cở  gì nửa cả ,  là Mackeno.
Em  hy vọng đoản văn sau đây , tuy đơn sơ , nhưng là 1 trong những  kỷ niêm của  Vincent , thơ ngây , dể thương , nhưng làm em...nhớ đời.

       NGON NHẤT THẾ GIỚI.

Trong những ngày các con đi vào đại học , xa nhà , em hay soan lại những sách vở , hình ảnh và làm căn phòng của các con , gon gàng hơn.
2 phòng của chị đã xong , đến phòng của Vincent , thì toàn là những tấm ảnh và áo của các cầu thủ đá banh nổi  tiếng.  Từ bé , Vincent không thích học violin , piano , vủ cầu , tennis...như 2 chị Sylvia và Natalie , cháu nói là dành riêng cho con gái. Bây giờ em mới hiểu ra , đó chỉ là 1 cái cớ , để  cháu ngày nào cũng có dịp ôm trái banh cùng các bạn hay  gia đình đến công viên đối diện nhà , tập dợt hăng say  về môn nầy. Nhờ thế mà cháu cao hơn các bạn cùng tuổi , 6. 2 FT.
  Trong lúc soạn thùng sách củ , em tìm ra quyển nhật ký của cháu học lớp 2 , viết về những người thân  trong gia đình , có cả  những tấm ảnh vẻ về những người đó ( cháu thích vẻ từ lúc 5 tuổi , và được bạn người MỶ của em , mời 3 con của em , đi vẻ và thâu hình trên TV ).
Khi  đọc 1 đoạn trong NK ,  cháu nói " Mẹ tôi là 1 nhà bếp nấu  ăn ngon nhất thế giới " , với hình Mẹ tóc dài , với đôi đủa trong tay . Đọc đến đây , nước mắt em chảy dài , không biết mình khóc hay cười sung sướng , vì em là người không biết nấu ăn gì cả. Lúc bé , em là  người con gái út , thứ 4 trong gd , có 3 người chị yêu thương , chìu chuộng  mình cùng với Mẹ , tuy  không có Cha lúc 5 tuổi , vẫn có đầy đủ tất cả , có người giúp viêc. Đến lúc lập gia đình , bên chồng cũng có người làm , nên chỉ biết đi làm và  những ngày nghỉ,  chạy về nhà nhỏng nhẻo với Mẹ và 3 chị. Vào năm 1980 , đến Pháp , lúc đó chính phủ lo thật đầy đủ , có phòng riêng , có tài xế chở đi BS , mua thuốc mem giao đến tận phòng , có thẻ đi ăn các món ăn tuyệt vời , mới lạ. Nhưng sau đó , bắt đầu thèm các món ăn VN , không biết nấu món gì , nên ăn mì gói dài dài.... cũng may  ,  có các bạn dạy cho vài món tủ , từ đó bắt đầu vào bếp , nhưng nêm thì không ngon chút nào cả.Thế mà con trai khen mình nức nở , mắc cở vô cùng.
Nhân dịp SN của cháu năm nay , mình hồi tưởng lại những ngày ấu thơ của cháu , dể thương và đáng yêu  quá.  Cho đến bây giờ , cháu đã có bạn gái , đi làm , và hay mời Mẹ đi cine , dạo phố , bowling..chung với các chị và bạn gái.
Tên cháu bắt đầu với chử V , Vincent , là con trai duy nhất , là cháu nội đích tôn , và  cùng chử  V với 2 Mạ con Song Vân...hi.hi..

...

...

...

  Thương kính cám ơn Mạ  Vân đã khuyến khích  , cho đoản văn đầu tiên của em ra đời và để nhớ ngày SN của cháu ngoại Vincent năm nay , thật đặc biệt , đầy diểm phúc có BN Ngô Vân .

  Trân  quý ,
  3 Mẹ con TV
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13417
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #887 - 07. Sep 2014 , 22:41
 
Tuy Van oi ,
hai hom nay ma ban qua nen khong vao day. Bay gio la qua gio len chuong roi ma cung phai chay xuong nha xem co gi la khong , thi thay bai viet cua em. The la hay qua roi , cu nhu vay ma bat dau di. Vincent gioi lam do , noi Ba Ngoai Van co loi ban khen.
Ma quen mat chua chuc sinh nhât Thay Đương , chac phai chay qua chuc Thay da nhe.
Ma Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #888 - 12. Sep 2014 , 10:50
 
ngo_thi_van wrote on 07. Sep 2014 , 22:41:
Tuy Van oi ,
hai hom nay ma ban qua nen khong vao day. Bay gio la qua gio len chuong roi ma cung phai chay xuong nha xem co gi la khong , thi thay bai viet cua em. The la hay qua roi , cu nhu vay ma bat dau di. Vincent gioi lam do , noi Ba Ngoai Van co loi ban khen.
Ma quen mat chua chuc sinh nhât Thay Đương , chac phai chay qua chuc Thay da nhe.
Ma Van



...

  Mạ thương ,
  Cám ơn Mạ đã chúc mừng SN Vincent và khuyến khích em.
  Hôm nay  tình cờ nhớ lại những quyển nhật ký , của anh chàng hàng xóm quen lúc 13 , đến năm 16...chớm yêu với mối tình đầu , thơ ngây , mơ mộng.
  Ngày nào A cũng chờ  N trước nhà , sau giờ tan học , những ngày đón đưa ...không kể hết.... Sau 1 thời gian dài chờ đợi N sinh nhật 16 trăng tròn , A mời ba mẹ và 2 bác qua dạm hỏi. Nhưng gd N trả lời cháu hảy còn bé lắm.  Từ đấy , những quyển nhật ký bắt đầu theo tháng ngày , theo thời gian.... đến hơn 40 năm sau , A vẫn giử nguyên vẹn và nhắn nhủ cùng N , cho đến ngày  cuối cùng của đời A ,nếu không gặp được N , A sẽ không nhắm mắt.
   N mượn bài thơ của  anh Ngáo ( không ngáo chút nào ,  và là anh bà con của Ngố ) đã làm bài thơ về những tà áo trắng lvd ngày nào , với Cầu Bông, với chè Hiển Khánh , coi bói Lăng Ông....để nhớ , để thương .
   Cho dù nghìn trùng xa cách , nhưng có lẻ A và N ...không bao giờ cách lòng.

                       CẦU MƠ

  A ĐÓN DÁNG M MỖI RẠNG ĐÔNG
  ÁO DÀI THA THƯỚT ,NHỊP CẦU BÔNG
  LONG LANH MẮT NGỌC , VƯƠNG MÀU NẮNG
  MỀM MẠI MÔI SON , THẮM NỤ HỒNG
  MƠ ĐƯỢC CHUNG HƯƠNG LÀI HIỂN KHÁNH
  MỘNG SAO CÙNG ỨNG QUẺ LĂNG ÔNG
  TRƯỜNG LÊ VĂN DUYỆT CÒN XA TÍT
  SAO NỞ HỬNG HỜ , TÌNH NGÓNG TRÔNG

  CALVIN HOÀNG 4-14-14

  Em TV
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13417
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #889 - 12. Sep 2014 , 17:06
 
Tuy Van oi ,
The la em cu tiep tuc cam but viet hoi ky cua minh di nhe.
Có cái đà rồi là cứ thế mà tiến ! Em se thay viet dươc mot cach de dang đó va se thich viet cho ma xem. Cứ viet đe lai cho con chau cua minh ve sau biet ve minh nhieu hon , chung se thich.
Ma co biet ve Ngáo khi doc may bai dich tho cua Ngáo. Hai chi em Ngố Ngáo hay hai anh em Ngáo Ngố deu lam tho mot cach de dang va di dom nua !
Ma Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
Phuong_Tran
Gold Member
*****
Offline


Thành Viên Hoạt Động
Tích Cực *Năm 2011*

Posts: 10576
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #890 - 03. Oct 2014 , 22:54
 
Câu chuyện của bé


Bé mới về làm với tôi được 10 ngày , tay nghề giỏi , dáng cao cao như người mẫu , bé mới 18 tuổi nhưng có gương mặt của một cô gái trên 20 và có gương mặt khá xinh xắn

" Hồi đó đó cô con đi bán vé số trong xóm , có ngày con bán ở bến phà , phải mua vé vô phà thì mới bán vé số trong đó được , con mời ông coi phà mua vé số , ổng muốn lưa vé , con nói cho con vô thì con mới đưa chú lựa được chớ ... , ừa , quỉ , vô đi , thế là con vô bến phà để bán vé số ...."

" Hồi đó đó Cô , cái ông kia ổng cũng bán vé số ổng dụ con đi chơi ở khách san rồi ổng mua hết vé số cho con , vậy mà con dụ được ổng 500 ngàn đó cô ..." Rồi ... con có đi chơi với ổng khg ? " Không có đâu cô " Rồi sao con dụ được tiền ổng ? " Thì con nói con phải đi bán cho hết vé sô đưa tiền về cho ba mẹ sao mà con đi chơi được ... Ổng nói để ổng mua hết vé số cho con , con mừng quá , con chịu , rồi ổng bỏ hết vé số của con trong túi ổng , con đòi đưa tiền cho con đi rồi con mới leo lên xe đạp ổng chở đi " Rồi sao ? " Thì ổng đưa tiền cho con đếm đủ 500 ... rồi con chạy thiệt là lẹ vô cái quán nước của người ta con nói cho con trốn đi tự vì có ông đó đó ổng đòi chở con đi vô khách sạn .... Con tính ra con còn lời được 50 ngàn .... " Rồi có gặp lại ổng không ? " Dạ có , con gặp ổng ở dưới bến phà " Rồi làm sao ? Tôi hồi hộp hỏi . " Ổng chửi con đồ con quỷ sứ mà con đâu có sợ , ở dưới bến phà có đông người ổng mà chửi con con la làng lên ổng quê sao ... " . Lúc đó con mấy tuổi ? " Dạ con chắc chừng 12 đó cô "

" Hồi đó đó cô con lên Sài Gòn với ba mẹ , con đi làm mà từ sáng cho tới tối khuya đó cô , con với 2 đứa kia người Miên mà tụi nó lớn hơn con , bà chủ đưa 1 ngày 20 ngàn để tụi con mua đồ ăn nấu cơm ăn ... con hỏng biết mua gì , ăn sáng thì con mua mấy trái chuối hư cho nó rẻ rồi chia ra ăn , rồi con mua cái này cái kia về nấu cơm ăn , mà con cũng chịu khó lắm cô , con lau nhà cho bả , mấy tầng lầu rồi bả cho con 2 ngàn , có bữa cho 3 ngàn vậy là tụi con có thêm tiền đi chợ , có lần con chịu khg nổi con đi trốn mà sao nhớ đường khg được , có lần con đang đi thì bị bà chủ thấy kêu , con quay về . Lần đó con được về thăm nhà nói mẹ nghe mẹ lại xin cho con về , con làm được 15 ngày mà thôi cho bao nhiêu cũng được vậy mà bả cũng khg cho đồng nào , còn 2 đứa kia tụi nó làm 3 năm mà khi về bà chủ chỉ đưa ra bến xe mua cho 2 vé xe và mỗi đứa có 500 ngàn ... "

" Hồi đó đó cô áo khoác con bận dơ lắm , dính lọ con cũng kệ nó rách xước tùm lum con cũng kệ , người ta thấy thương cho con áo khoác mới mà con tiếc con khg mặc , người ta hỏi sao con khg mặc con nói chừng nào áo con còn tay thì con còn mặc , bữa đó con bị mấy bà kia người đè người xé 2 tay áo con đứt rời , chừng đó con mới chịu bận áo mới ... "

" Hồi đó đó cô con đi học mà con bán kẹo trong lớp , con nhờ 2 đứa bạn đứng canh ở cửa lớp cho con bán , con bán được lắm tại con ... hăm mấy đứa bạn , còn 2 đứa kia thì bán xong còn kẹo thì con cho mỗi đứa 1 cục kẹo mút còn hết thì thôi nhưng sau đó con khg bán được nữa vì cô giáo con bị phụ huynh mắng vốn con người ta sáng khg ăn sáng lo ăn kẹo bị sót ruột đau bụng " Trời ơi là trời con ơi là con , rồi sao nữa ? " Dạ con bán thuốc cho thày giáo con nữa đó cô , con để ý coi thầy giáo con hút thuốc gì rồi con mua vô con bán , con nói thày mua ở đâu cũng vậy mua dùm con con cám ơn , thầy con lắc đầu chiu thua con luôn ... nhưng con thì lại học giỏi cha mẹ con hay được mời đến trường nhưng ba mẹ con khg bao giờ đến , chuyện này làm con buồn lắm cô ... "

Đó là những mẫu chuyện của một bé gái ra đời từ hồi 11 tuổi giọng nói bé cất cao khi trầm khi bổng tùy theo tình huống ly kỳ của câu chuyện theo tôi cả vào trong giấc ngủ , cứ : hồi đó đó cô ..... .

Nay bé đã lớn , đã là một cô thiếu nữ mà những vết chai bên hông khi ẳm em hồi nhỏ đã biến mất , dáng bé cao , trang đài ,mặc đầm rất dễ thương , nhưng bị đau bao tử và bị thấp khớp đau tay đau chân đau tùm lum , đó là bé nói , tôi nói tại con làm nhiều quá , làm quá sức từ nhỏ , theo nhận xét của tôi là bé rất khôn lanh , từng trải và biết giữ mình

Đó là câu chuyện của cô bé nhỏ mà chuyện của bé tôi vẫn nghe chưa hết và tôi cũng chưa kể ra đây hết vì nhiều quá - chuyện của cô thợ của tôi , muốn chia sẻ cho các bạn nghe.

Phượng Trần
26/09/2014
Back to top
 
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13417
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #891 - 05. Oct 2014 , 17:40
 
Phuong_Tran wrote on 03. Oct 2014 , 22:54:
Câu chuyện của bé


Bé mới về làm với tôi được 10 ngày , tay nghề giỏi , dáng cao cao như người mẫu , bé mới 18 tuổi nhưng có gương mặt của một cô gái trên 20 và có gương mặt khá xinh xắn

" Hồi đó đó cô con đi bán vé số trong xóm , có ngày con bán ở bến phà , phải mua vé vô phà thì mới bán vé số trong đó được , con mời ông coi phà mua vé số , ổng muốn lưa vé , con nói cho con vô thì con mới đưa chú lựa được chớ ... , ừa , quỉ , vô đi , thế là con vô bến phà để bán vé số ...."

" Hồi đó đó Cô , cái ông kia ổng cũng bán vé số ổng dụ con đi chơi ở khách san rồi ổng mua hết vé số cho con , vậy mà con dụ được ổng 500 ngàn đó cô ..." Rồi ... con có đi chơi với ổng khg ? " Không có đâu cô " Rồi sao con dụ được tiền ổng ? " Thì con nói con phải đi bán cho hết vé sô đưa tiền về cho ba mẹ sao mà con đi chơi được ... Ổng nói để ổng mua hết vé số cho con , con mừng quá , con chịu , rồi ổng bỏ hết vé số của con trong túi ổng , con đòi đưa tiền cho con đi rồi con mới leo lên xe đạp ổng chở đi " Rồi sao ? " Thì ổng đưa tiền cho con đếm đủ 500 ... rồi con chạy thiệt là lẹ vô cái quán nước của người ta con nói cho con trốn đi tự vì có ông đó đó ổng đòi chở con đi vô khách sạn .... Con tính ra con còn lời được 50 ngàn .... " Rồi có gặp lại ổng không ? " Dạ có , con gặp ổng ở dưới bến phà " Rồi làm sao ? Tôi hồi hộp hỏi . " Ổng chửi con đồ con quỷ sứ mà con đâu có sợ , ở dưới bến phà có đông người ổng mà chửi con con la làng lên ổng quê sao ... " . Lúc đó con mấy tuổi ? " Dạ con chắc chừng 12 đó cô "

" Hồi đó đó cô con lên Sài Gòn với ba mẹ , con đi làm mà từ sáng cho tới tối khuya đó cô , con với 2 đứa kia người Miên mà tụi nó lớn hơn con , bà chủ đưa 1 ngày 20 ngàn để tụi con mua đồ ăn nấu cơm ăn ... con hỏng biết mua gì , ăn sáng thì con mua mấy trái chuối hư cho nó rẻ rồi chia ra ăn , rồi con mua cái này cái kia về nấu cơm ăn , mà con cũng chịu khó lắm cô , con lau nhà cho bả , mấy tầng lầu rồi bả cho con 2 ngàn , có bữa cho 3 ngàn vậy là tụi con có thêm tiền đi chợ , có lần con chịu khg nổi con đi trốn mà sao nhớ đường khg được , có lần con đang đi thì bị bà chủ thấy kêu , con quay về . Lần đó con được về thăm nhà nói mẹ nghe mẹ lại xin cho con về , con làm được 15 ngày mà thôi cho bao nhiêu cũng được vậy mà bả cũng khg cho đồng nào , còn 2 đứa kia tụi nó làm 3 năm mà khi về bà chủ chỉ đưa ra bến xe mua cho 2 vé xe và mỗi đứa có 500 ngàn ... "

" Hồi đó đó cô áo khoác con bận dơ lắm , dính lọ con cũng kệ nó rách xước tùm lum con cũng kệ , người ta thấy thương cho con áo khoác mới mà con tiếc con khg mặc , người ta hỏi sao con khg mặc con nói chừng nào áo con còn tay thì con còn mặc , bữa đó con bị mấy bà kia người đè người xé 2 tay áo con đứt rời , chừng đó con mới chịu bận áo mới ... "

" Hồi đó đó cô con đi học mà con bán kẹo trong lớp , con nhờ 2 đứa bạn đứng canh ở cửa lớp cho con bán , con bán được lắm tại con ... hăm mấy đứa bạn , còn 2 đứa kia thì bán xong còn kẹo thì con cho mỗi đứa 1 cục kẹo mút còn hết thì thôi nhưng sau đó con khg bán được nữa vì cô giáo con bị phụ huynh mắng vốn con người ta sáng khg ăn sáng lo ăn kẹo bị sót ruột đau bụng " Trời ơi là trời con ơi là con , rồi sao nữa ? " Dạ con bán thuốc cho thày giáo con nữa đó cô , con để ý coi thầy giáo con hút thuốc gì rồi con mua vô con bán , con nói thày mua ở đâu cũng vậy mua dùm con con cám ơn , thầy con lắc đầu chiu thua con luôn ... nhưng con thì lại học giỏi cha mẹ con hay được mời đến trường nhưng ba mẹ con khg bao giờ đến , chuyện này làm con buồn lắm cô ... "

Đó là những mẫu chuyện của một bé gái ra đời từ hồi 11 tuổi giọng nói bé cất cao khi trầm khi bổng tùy theo tình huống ly kỳ của câu chuyện theo tôi cả vào trong giấc ngủ , cứ : hồi đó đó cô ..... .

Nay bé đã lớn , đã là một cô thiếu nữ mà những vết chai bên hông khi ẳm em hồi nhỏ đã biến mất , dáng bé cao , trang đài ,mặc đầm rất dễ thương , nhưng bị đau bao tử và bị thấp khớp đau tay đau chân đau tùm lum , đó là bé nói , tôi nói tại con làm nhiều quá , làm quá sức từ nhỏ , theo nhận xét của tôi là bé rất khôn lanh , từng trải và biết giữ mình

Đó là câu chuyện của cô bé nhỏ mà chuyện của bé tôi vẫn nghe chưa hết và tôi cũng chưa kể ra đây hết vì nhiều quá - chuyện của cô thợ của tôi , muốn chia sẻ cho các bạn nghe.

Phượng Trần
26/09/2014

Phương Tran oi ,
Cam on em da dem cau chuyen that cua mot " cô bé " ma Co nhan thay rat la lanh loi. Co nay the nao sau nay cung se thanh cong do em à , nhung phai co gang dua co ta vao con duong phải !
Co Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #892 - 02. Nov 2014 , 08:09
 
Mạ thương ,
  Chào bình minh đến Mạ và cả nhà.
  2 con mắt của em hôm nay hông chịu ngủ , 5 giờ sáng ( đổi giờ cho mùa Thu , là 4 giờ  ). Nhưng có lẻ em nôn nao , hẹn hò với " ai " chăng ?

  Chia xẻ cùng Mạ và cả nhà , bài viết trong tập san HAH Petrus Ký năm nay , tặng cho Bác Nguyễn Xuân Hoàng , mà bác đã viết với dòng chử run run , yếu đuối , ngày 6-9-2014.
 

                VĂN CHƯƠNG VÀ QUÊ HƯƠNG

  Sáng nay  Petrus Ký Đàm Quang Trung gởi cho các anh chị em PK bài viết về nhà văn , nhà báo Nguyễn Xuân Hoàng. Ông giáo dạy môn triết , có biệt tài giảnh bài trong lớp , với sức quyến rũ văn chương lưu loát như văn phong của ông. Tôi học PK , nên gặp ông nhiều lần , vị thầy vui tính , cởi mở ,da trắng muốt như hoa bưởi , nhân dáng điển trai..
   Anh bạn tôi học PK -12 B 1 cho biết ông nói về quý vị existentialisters , ngữ như giới mouvements litte'raires , những Jean Paul Sartre , Albert Camus , Andre' Malraux , Simon De Beauvoir.....Có lẻ văn học Pháp ảnh hưởng giới văn chương VN ta không ít...nào những văn chương của thuở la ple'iade.....
  Ông giảng bài say sưa , trong đam mê dù triết học hay văn chương...vị thầy mà khoảng cách thời gian , lớn hơn chúng ta độ 1 giáp , tức trẻ măng vào ngày nay khi nhìn lại cái dỉ vãng êm đềm lững thững trôi qua rồi.

........................................................................
  Và thi ca , ca tụng về vẻ đẹp của Nha Trang
" Mỹ miều kỷ niệm Nha Trang
  Người xa hồn tưởng mơ màng nơi đâu ? "
  Hay
  Người ơi còn nhớ Nha Trang
  THoáng đời thăm thẵm miên man Khánh Hòa "
  Và
  Nha Trang thuở nhỏ 1 thời
  Tình quên quyến luyến 1 trời mang theo.

........................................................................

   Lần cuối , xin cám ơn nhà Văn NXH của quê hương Nha Trang , viết về NT trân trọng. Diển trình " Sanh bịnh lảo tử " là chu kỳ tất yếu của mỗi con người ta , nhưng trong cuộc sống nầy , các yếu tố phúc đức và may mắn đóng góp không ít cho sự sống , xin phép đại diện cho quý bạn của PK ngày xưa , của Thế Hệ Mùa Hè Đỏ Lửa 1972 , kính chúc thầy luôn an bình và vui mạnh.

              Bài viết của anh Việt Hải LA ( Trong nhóm Tình Nghệ Sỉ , Tình Bằng Hữu )
               LA 8/15/2014

...

  TNS , TBH có nhạc sỉ anh Bằng , anh Toàn , anh Khiếu Long , Lan Hương LVD.....và đây là hình anh chị VH đến San Jose.

...

...

...

...

...

...

...

...

   Hôm nay ltrong chùa có tổ chức  cúng 49 ngày đến Bác NXH , em nhớ mãi lời của NS Kiều Chinh là " chúng tôi không nói lời vỉnh biệt với anh NXH , vì sớm hay muộn , chúng ta sẽ hội ngộ."
   Thật cảm động và chí lý thay.
    Kinh xin 1 nén hương đến Bác NXH , mãi mãi trong tâm hồn chúng ta , những người VN tôn trong văn hóa , đạo đức....đến những nhân tài  VN ,như Bác NXH.

    Còn  có rất nhiều bài viết , ca tụng và vinh danh bác NXH , nhưng em không post lên được hết trong Đoản văn của Mạ , vì nảy giờ viết như thế , bị chóng mặt quá.
    Em hy vọng khi nào Tí cưng rảnh , sẽ mang vào chia xẻ bài viết thật cảm động và tuyệt vời của Quỳnh Thư.

    Em TV
 
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
Phuong_Tran
Gold Member
*****
Offline


Thành Viên Hoạt Động
Tích Cực *Năm 2011*

Posts: 10576
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #893 - 02. Nov 2014 , 13:50
 
Một Chút Tâm Tư



Cuối cùng chú cũng đã ra đi . Chú bỏ “Ngôi Nhà Mái Đỏ” theo “Người Đi Trên Mây” về với “Bụi và Rác” để giờ đây “Bất Cứ Lúc Nào, Bất Cứ Ở Đâu” đều có hình bóng chú.

...


Tình cờ tôi đọc được email của chị DH, cựu học sinh trung học Ngô Quyền Biên Hòa (CHSTHNQBH), viết cho thân phụ tôi cùng một số anh chị khác kêu gọi giúp đỡ phụ dọn nhà cho thầy Nguyễn Xuân Hoàng - vì sức khỏe của thầy cũng như cô Trương Gia Vy đều yếu. Bản tính năng động và thích làm “thiện nguyện”, tôi liền email cho chị DH và tình nguyện phụ giúp các anh chị đi dọn nhà.
Hôm đó vào ngày Chủ Nhật, tôi cùng hai anh chị đến nhà Thầy. Căn nhà không lớn nhưng đầy đồ đạc và sách báo. Lần đầu tiên gặp chú tôi rất dè dặt, thận trọng vì biết chú là bạn đồng nghiệp cũng như quen biết thân tình với thân phụ tôi. Nhưng không như tôi nghĩ, chú cởi mở, không cổ kính, chú cho tôi cảm giác thân thiện như con cháu trong nhà ngay sau khi gặp. Kể từ sau hôm đó, chú và tôi như đã có duyên với nhau và tôi bắt đầu thường tới thăm chú.  Càng đến thăm chú, tôi lại càng thấy thương và quý mến chú hơn. Với tôi, chú như người cha, người thầy rất mẫu mực và đáng kính.

Sau khi nhận được tin bệnh viện Stanford ngưng chữa trị cho chú, tôi buồn lắm và không biết nói hay làm gì để an ủi chú.  Tôi chỉ biết đem hết khả năng của mình để đến chăm sóc và hy vọng có thể mang lại  chút nguồn vui nào đó cho chú trong những ngày còn lại.

Tuy thời gian của chú và tôi chỉ được gói ghém trong một khoảng ngắn nhưng chú đã để lại trong tôi khá nhiều kỷ niệm thân thương. Một trong những kỷ niệm làm tôi nhớ mãi là bữa ăn trưa đầu tiên với chú. Hôm đó tôi đến giúp chú xếp đặt lại mọi thứ trong căn nhà mới. Theo sự hướng dẫn của chú, tôi bắt đầu từ căn phòng chú ở rồi lần lượt ra các phòng bên ngoài.  Chỉ sau vài giờ thì mọi thứ được tạm thu xếp gọn gàng, rộng rải để chú có thể ra vào dễ dàng trên chiếc xe lăn. Hôm ấy trời không nóng như mọi khi, nên tôi mở tung các cửa sổ cho thoáng.  Từng cơn gió nhẹ thổi vào thật mát như để xua tan đi bầu không khí ảm đạm bên bờ tử sinh. Sau đó tôi vào phòng đưa chú ra nhà ngoài, nhìn thấy căn phòng thoáng mát, gọn gàng chú bật nói với tôi “thích quá, giờ chú có thể mỗi ngày ra đây ngồi hít thở không khí trong lành rồi”. Tôi nghe mà lòng thấy vui, những mệt mỏi trước đó đều tan biến hết. Sau đó tôi dọn cơm cho chú (theo lời căn dặn trước khi đi làm của cô Vy) và hai chú cháu ngồi ăn với nhau. Vì có lẽ trong lòng thấy vui nên chú bảo tôi lấy chai Heineken còn lại trong tủ lạnh cho chú. Tôi hơi ngập ngừng vì không biết có nên cho chú uống hay không nhưng liền nhận ra rằng thời gian của chú còn có bao nhiêu sao lại phải kiêng cữ.  Thế là tôi mang chai beer ra và hai chú cháu cùng nhâm nhi. Vừa ăn, chú vừa kể tôi nghe câu chuyện vui thời sinh viên của chú, câu chuyện làm hai chú cháu phì cười thật vui. Tôi nhớ mãi câu chuyện đó và hôm ấy cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chú cười, nụ cười an lạc.  Mặc dù lâm trọng bệnh và bị những cơn đau hành hạ, chưa bao giờ tôi thấy chú nhíu lông mày tỏ ra bực tức chuyện gì và khó cho tôi hình dung được gương mặt giận dữ của chú như thế nào.  Nhiều lúc nghĩ lại tôi rất nhớ gương mặt hiền hậu tươi vui của chú mỗi khi nghe cô Vy nói…”ba ơi, có con gái cưng của ba đến thăm nè”.  Bây giờ tôi không còn được nhìn thấy nét mặt thân thương của chú cũng như câu nói ấm lòng của cô Vy.


...



Thường thì trước khi đến thăm chú, tôi hay điện thoại trước và hỏi chú muốn ăn gì để tôi mua mang tới.
Hôm ấy, tôi mua thức ăn đến ăn trưa với chú thì thấy trên bàn có một bao thư đỏ.  Sau khi hai chú cháu ăn trưa xong thì chú đưa cho tôi và bảo “con cầm lấy cái này đi, lần nào con đến cũng mua đủ thứ cho chú tốn tiền của con quá”.  Tôi đưa lại chú và khăng khăng không nhận.  Tôi nói với chú tôi xem chú như cha, nên chú đừng có ngại nhưng sau đó chú vẫn muốn tôi cất đi.  Chú nói “con cất đi cho chú vui, cho chú khỏi phải thắc mắc”. Nghe chú nói vậy tôi đành phải cầm lấy và nói với chú “con sẽ giử lại và xem như món quà kỷ niệm của chú tặng con”. Tôi cất nguyên vẹn trong túi xách và mang theo mỗi ngày.  Trong lòng nghĩ, nếu một ngày nào đó khi chú không còn nữa thì tôi mới mở ra.

Tôi không biết chú mê xem đá banh nên một hôm vô tình tôi hỏi chú có thích xem bóng đá không, vì thời gian đó đang là mùa World Cup.  Chú nói với tôi là chú thích xem lắm nhưng không biết mở TV ở channel nào. Tôi giúp chú set sẳn cái channel và những ngày sau đó chú đều ra phòng khách nằm xem World Cup.  Nhìn thấy chú xem thật say mê tôi thoáng thấy buồn vì biết đây sẽ là mùa WC cuối cùng mà chú được xem.  Có hôm chú cháu tôi cùng ngồi xem; hôm thì chú xem một mình còn tôi thì dọn dẹp lau rửa trong bếp.  Một hôm đang đứng rửa chén, tôi nghe tiếng như chú bị ngã, tôi vội chạy ra thì thấy chú đang gượng đứng dậy.  Tôi chạy đến đỡ chú ngồi lên và trách sao không gọi tôi mà lại đứng lên đi một mình. Chú cười nhẹ nói không sao và dặn tôi đừng cho cô Vy biết vì sợ cô lo. Nhìn thấy chú vậy, tôi thật thương và xót xa vô cùng.

Khi mới đến với chú, tôi hoàn toàn không biết chú là một nhà văn có tên tuổi cũng như chủ bút của báo Viet Tribune.  Có lần chú hỏi tôi “con có đọc được truyện hay báo tiếng Việt không?”  Tôi trả lời dạ có và chú bảo tôi lấy cuốn đặc san “Nguyễn Xuân Hoàng trên dòng sông Petrus Ký” để chú ký tặng tôi.  Nhìn nét chữ run run, nguệch ngoạc viết vội của chú đề “thân tặng cháu Quỳnh Thư” và ký tên NXH làm tôi thấy vui và hân hạnh quá.  Tôi còn được cô Vy nói chú ký tặng tôi cuốn sách “Bất Cứ Lúc Nào, Bất Cứ Ở Đâu”.  Tôi thích lắm, đọc ngấu nghiến và cứ sợ hết.  Kể từ sau đó, những hôm chờ lúc chú ngủ trưa, tôi kéo cái ghế ngồi cạnh giường đọc cuốn “Người Đi Trên Mây”. Thỉnh thoảng tôi liếc sang nhìn chú, trông chú ngủ thật ngon trong trạng thái thanh thản, bình yên.

Sức khỏe của chú càng ngày trở nên yếu dần, nên những dạo sau này chú ít ra phòng ngoài.  Có nhiều hôm tôi đến nhìn thấy chú thiêm thiếp nhắm mắt nằm trên giường, tôi thấy thật lo.  Tôi nhớ hôm đó khi tôi đến thăm chú, chú nằm mê man và tôi gọi mãi chú cũng không thức.  Tôi liền phone cho anh bạn BS (cũng là học trò xưa của chú) và hỏi anh xem tình trạng như vậy là thế nào.  Sau khi nghe anh giải thích tôi cũng thấy an tâm phần nào.  Tôi kéo cái ghế ngồi cạnh giường và làm việc trên laptop.  Lâu lâu tôi lại bóp nhẹ bàn tay của chú. Mỗi lần như vậy thì thấy chú nhướng vai nên tôi biết vì thuốc giảm đau làm chú mê man chứ chú cảm giác được sự có mặt của tôi.  Một lát sau thì chú tỉnh lại và nhìn thấy tôi đang làm việc chú vội nói “con bận rộn sao không đi làm việc mà lại ngồi đây với chú”.  Thật thương chú, mặc dù đau nhưng chú vẫn lo nghĩ cho người khác.  Sau đó tôi hỏi chú muốn uống café không để tôi đi mua.  Chú gật đầu và dặn tôi mua luôn cái bánh…nhưng chú nghĩ mãi không nhớ ra tên của loại bánh. Tôi vội chạy đi mua café và nghĩ bụng ngoài tiệm có bánh gì tôi sẽ mua hết.  Thật buồn cười khi ra đến nơi có quá nhiều loại nên tôi không thể mua hết được, thế là tôi nhắm mắt chọn đại vài ba thứ.  Về đến nhà, chú nói với tôi “con vừa đi thì chú nhớ tên bánh”… thì ra là croissant.  Thật may tôi cũng có mua 1 cái.  Tôi lấy cho chú ăn và chú nói tôi ăn một nửa với chú.  Hai chú cháu ngồi ăn với nhau và tự nhiên trong đầu tôi thoáng nghĩ có bao giờ đây lại là lần ăn cuối cùng với chú?  Và thật không ngờ đó là kỷ niệm cuối cùng tôi có với chú.  Giờ mỗi khi ăn croissant thì tôi lại nhớ đến chú!

Kỷ niệm với chú thì cũng còn rất nhiều và khó để viết hết xuống.  Tôi sẽ luôn nhớ mãi và trân quí những kỷ niệm đẹp với chú trong tâm tưởng.

Hơn một tuần tôi bận rộn với công việc làm, thêm vào đó tôi phải cố lo thu xếp mọi thứ để chuẩn bị cho chuyến du lịch sang Pháp nên chưa ghé đến thăm chú được.  Tôi dự định sau khi đi chơi về rồi đến thăm chú luôn nhưng thấy không an tâm, nên sau khi tan sở tôi chạy thẳng đến nhà chú.  Tôi bấm chuông không thấy ai mở cửa và linh tính cho hay chắc có chuyện gì xảy ra với chú. Tôi phone ngay cho cô Vy thì mới biết chú vừa bị ngã trong nursing hôm và đã đưa vào ER rồi.  Tôi liền chạy đi nhưng cô Vy nói chú đang hôn mê và trong ER nên tạm thời tôi khoan vào, chờ khi bệnh viện chuyển chú về nursing home rồi cô sẽ cho tôi biết để vào với chú.  Tôi đành về nhà để chờ tin cô rồi cứ đôi ba lúc thì tôi lại text cho cô để biết thêm tình trạng của chú ra sao.  Cô Vy gửi tôi xem hình chú nằm trên cái stretcher với những vết máu còn ở cổ, lòng tôi nhói đau vì thấy thương chú quá.  Nhìn tấm hình mà nước mắt cứ tuôn rơi, tôi tự trách đã không đến thăm chú thường để chú phải vào nursing home.  Đêm đó tôi không ngủ được vì không có tin tức của cô Vy.  Tôi nằm suy nghĩ lung tung, sợ đủ thứ và khi trời vừa sáng là tôi chạy thẳng vào bệnh viện tìm chú.  Trên đường đến bệnh viện tôi cầu xin Trời Phật cho chú tôi khỏe lại, cho tôi được nhìn thấy nét mặt tươi vui như mọi lần mỗi khi trông thấy tôi, nhưng kết quả…tôi không tìm được chú và cũng không gọi được cô Vy.  Tôi hỏi thăm vòng vòng nhưng không thấy tên của chú.  Tôi bắt đầu lo vì biết đi tìm chú nơi đâu.  Có lẽ người bảo vệ thấy tội nghiệp tôi nên bảo tôi đi vào ICU tìm thử.  Tôi chạy vội xuống nhìn vào các phòng cũng vẫn không thấy chú, sau đó tôi hỏi một anh RN (registered nurse) để tìm dùm tôi tên của chú.  Mừng quá, anh tìm thấy tên chú và cho tôi biết chú có vào ER nhưng sau đó được chuyển về nursing home liền, không phải vào ICU.  Tôi thở phào nhẹ nhõm tạm thấy yên tâm vì đoán có lẽ chú OK.  Khoảng 11 giờ trưa cô Vy phone cho tôi và nói tối qua cô bị kiệt sức nên ngất đi giờ mới tỉnh lại.  Cô cho tôi biết nơi chú đang ở, tôi mừng như bắt được vàng và vội chạy đến thăm.

Vừa bước vào thì cô Vy nói “ba ơi, QT nó đến thăm ba nè”.  Chú mở mắt nhìn tôi một lúc rồi lại nhắm mắt, cặp mắt tiều tụy làm tôi xót xa vô cùng.  Tôi thật thấy ngại và lo cho chú, không biết chú sẽ còn chống chọi được bao lâu nữa.  Tôi đến bên cạnh hỏi thăm chú có đau không thì chú thều thào là “đau lắm”.  Cô Vy nói mấy hôm nay chú không chịu ăn gì nên yếu lắm, tôi bèn chạy ra starbucks mua coffee và bánh croissant, hy vọng chú có thể ăn một tí. Nhưng khi tôi về lại thì chú đã ngủ nên tôi ngồi một lát rồi hẹn với cô Vy hôm sau sẽ đến thăm chú.

Mười giờ sáng hôm sau tôi chạy vào với chú.  Tôi bước nhẹ đến bên giường khẻ nói nhỏ “chú ơi, con là QT đây”.  Chú mở mắt nhìn tôi cười nhẹ.  Tôi hỏi chú còn đau không thì chú nói “hôm nay đở rồi, hôm qua chú đau lắm”.  Tôi xoa nhẹ lên đôi má của chú mà thấy thương chú quá.  Tôi hỏi chú muốn ăn croissant tôi mang đến thì chú gật đầu.  Tôi xé nhỏ từng miếng và đút cho chú ăn, nhưng sau vài miếng thì chú nói chú không nuốt được nữa thế là tôi ngưng.  Nhìn thấy chú yếu như vậy tôi không đành rời xa chú, mặc dù biết chuyến bay của tôi chỉ trong vài giờ nữa thôi.   Tôi kéo cái ghế ngồi bên cạnh giường và hai chú cháu nói chuyện với nhau. Chú nói với tôi chú muốn về nhà, ở nhà thoải mái hơn. Tôi nói chú phải ăn nhiều để có đủ sức khỏe bác sĩ mới cho về, chú ừ gật đầu.  Do dự một lát tôi đành nói với chú tôi sắp phải đi xa.  Chú hỏi tôi đi đâu và đi bao lâu?   Tôi cảm thấy guilty nên không dám nói là đi chơi mà chỉ nói “con đi hơn một tuần và sẽ về mau lắm ”, chú ừ gật đầu.  Một lát sau thì những cơn đau bắt đầu hành hạ chú.  Chú nói với tôi chú đau quá, chú chịu không được.  Nhìn chú vật vã trên giường tôi vội chạy xin y tá cho chú thuốc giảm đau. 

Từ bé tới lớn tôi chưa từng bao giờ nhìn thấy người thân của mình bị những cơn đau giày xé, nên khi thấy chú bị như vậy, lòng tôi đau xót và chỉ biết niệm Phật cầu xin cho chú vượt khỏi cơn đau.  Một lúc sau y tá mang thuốc vào và khoảng 10 phút sau thì cơn đau dịu xuống.  Tôi thầm cám ơn trời Phật khi thấy chú được bình thường và tỉnh táo nói chuyện trở lại.  Tôi ngồi thêm với chú một lát cho đến khi cô Vy vào.  Vừa thấy cô bước vô, chú bảo tôi đi đi không kẻo trễ chuyến bay.  Trước khi đi, tôi cúi xuống ôm chú khẽ nói “chú phải ráng khỏe mạnh để chờ con về”.  Chú ôm và hôn nhẹ lên má tôi, cười hứa sẽ chờ tôi về.  Tôi bước đi mà trong lòng thấy vui và an tâm lắm. Nhưng nào ngờ duyên kiếp đã tận và đó chính là lần gặp mặt cuối cùng của chú cháu tôi.

Ngày 12 tháng 9, từ bên Pháp tôi text về cho cô Vy hỏi thăm tình trạng sức khỏe của chú.  Cô nói “chú yếu đi nhiều lắm, cứ mê mê ít khi mở mắt”.  Tôi thật lo nhưng vẫn ôm hy vọng rằng chú sẽ khỏe trở lại để chờ tôi trở về như chú đã hứa.  Sau đó cô nói tiếp “cô hy vọng chú còn tỉnh để nhận ra con”.  Tôi nghe mà thấy lòng buồn quá.  Sáng hôm sau trong lòng cứ thấy lo lo nhưng vì giờ giấc hai nơi chênh lệch nên tôi phải chờ đến chiều (buổi sáng giờ Cali) mới phone về.  Sau vài tiếng chuông reng thì tôi nghe giọng nói gấp và buồn của cô Vy “con ơi, chú đang hấp hối!!!”  Hai chữ “hấp hối” nghe như sét đánh ngang tai. Tôi chết lặng.  Đầu óc bay bổng như người đang trên mây.  Thế là chú ra đi.  Chú đã lỗi hẹn không chờ tôi về.  Chú bỏ lại trần gian nầy với một khoảng trời tiếc thương.  Tôi khóc thật nhiều.  Khóc vì nhớ thương chú đang cô đơn một mình ở nơi xa xôi nào đó.  Khóc vì chú bỏ tôi đi không một lời từ giã.  Lòng thấy quặn đau như ngày tôi mất mẹ.  Cũng may trời thương cho tôi về kịp để nhìn mặt và tiễn đưa người chú của tôi về chốn “Sa mạc” đầy “Mù sương”, nơi mà ngày nào đó…mình sẽ lại gặp nhau.

Giờ đây âm dương cách biệt, chú là con Phật:
       “Chú đi về chốn vô ngần,
          Nghe tiếng chuông chùa Kinh Niệm Phật,
          Quyết không trở lại cõi trầm luân. “

...



Từ hôm chú ra đi, thỉnh thoảng tôi lái xe ngang nhà chú vào buổi tối.  Căn nhà trống vắng, lặng tênh, trông buồn quá.  Tôi ngừng bên ngoài không dám bước vào.  Tôi đến đấy cũng chỉ muốn tìm lại chút kỷ niệm để cảm thấy như chú vẫn còn quanh đây.  Độ một tuần nữa là đến 49 ngày của chú.  Ngày mà chú sẽ được nương nhờ cửa Phật Từ Bi.  Ở nơi xa xôi ấy, xin chú được yên giấc nghìn thu!

                             
                                                                                              Quỳnh Thư - lưu bút      
                                                                                            San Jose-October, 2014
Back to top
« Last Edit: 03. Nov 2014 , 03:49 by Phuong_Tran »  
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13417
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #894 - 02. Nov 2014 , 14:35
 
Tuy Van oi ,
Ma cam on em da mang nhung tam hinh that cam dong trong ngay tien dua nha van Nguyen Xuan Hoang lia bo coi doi nay de ra di.
Moi do ma da 49 ngay roi ! Thoi gio that nhu mui ten bay !
Ma Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13417
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #895 - 02. Nov 2014 , 14:51
 
Phuong_Tran wrote on 02. Nov 2014 , 13:50:
Một Chút Tâm Tư



Cuối cùng chú cũng đã ra đi . Chú bỏ “Ngôi Nhà Mái Đỏ” theo “Người Đi Trên Mây” về với “Bụi và Rác” để giờ đây “Bất Cứ Lúc Nào, Bất Cứ Ở Đâu” đều có hình bóng chú.

Tình cờ tôi đọc được email của chị DH, cựu học sinh trung học Ngô Quyền Biên Hòa (CHSTHNQBH), viết cho thân phụ tôi cùng một số anh chị khác kêu gọi giúp đỡ phụ dọn nhà cho thầy Nguyễn Xuân Hoàng - vì sức khỏe của thầy cũng như cô Trương Gia Vy đều yếu. Bản tính năng động và thích làm “thiện nguyện”, tôi liền email cho chị DH và tình nguyện phụ giúp các anh chị đi dọn nhà.
Hôm đó vào ngày Chủ Nhật, tôi cùng hai anh chị đến nhà Thầy. Căn nhà không lớn nhưng đầy đồ đạc và sách báo. Lần đầu tiên gặp chú tôi rất dè dặt, thận trọng vì biết chú là bạn đồng nghiệp cũng như quen biết thân tình với thân phụ tôi. Nhưng không như tôi nghĩ, chú cởi mở, không cổ kính, chú cho tôi cảm giác thân thiện như con cháu trong nhà ngay sau khi gặp. Kể từ sau hôm đó, chú và tôi như đã có duyên với nhau và tôi bắt đầu thường tới thăm chú.  Càng đến thăm chú, tôi lại càng thấy thương và quý mến chú hơn. Với tôi, chú như người cha, người thầy rất mẫu mực và đáng kính.

Sau khi nhận được tin bệnh viện Stanford ngưng chữa trị cho chú, tôi buồn lắm và không biết nói hay làm gì để an ủi chú.  Tôi chỉ biết đem hết khả năng của mình để đến chăm sóc và hy vọng có thể mang lại  chút nguồn vui nào đó cho chú trong những ngày còn lại.

Tuy thời gian của chú và tôi chỉ được gói ghém trong một khoảng ngắn nhưng chú đã để lại trong tôi khá nhiều kỷ niệm thân thương. Một trong những kỷ niệm làm tôi nhớ mãi là bữa ăn trưa đầu tiên với chú. Hôm đó tôi đến giúp chú xếp đặt lại mọi thứ trong căn nhà mới. Theo sự hướng dẫn của chú, tôi bắt đầu từ căn phòng chú ở rồi lần lượt ra các phòng bên ngoài.  Chỉ sau vài giờ thì mọi thứ được tạm thu xếp gọn gàng, rộng rải để chú có thể ra vào dễ dàng trên chiếc xe lăn. Hôm ấy trời không nóng như mọi khi, nên tôi mở tung các cửa sổ cho thoáng.  Từng cơn gió nhẹ thổi vào thật mát như để xua tan đi bầu không khí ảm đạm bên bờ tử sinh. Sau đó tôi vào phòng đưa chú ra nhà ngoài, nhìn thấy căn phòng thoáng mát, gọn gàng chú bật nói với tôi “thích quá, giờ chú có thể mỗi ngày ra đây ngồi hít thở không khí trong lành rồi”. Tôi nghe mà lòng thấy vui, những mệt mỏi trước đó đều tan biến hết. Sau đó tôi dọn cơm cho chú (theo lời căn dặn trước khi đi làm của cô Vy) và hai chú cháu ngồi ăn với nhau. Vì có lẽ trong lòng thấy vui nên chú bảo tôi lấy chai Heineken còn lại trong tủ lạnh cho chú. Tôi hơi ngập ngừng vì không biết có nên cho chú uống hay không nhưng liền nhận ra rằng thời gian của chú còn có bao nhiêu sao lại phải kiêng cữ.  Thế là tôi mang chai beer ra và hai chú cháu cùng nhâm nhi. Vừa ăn, chú vừa kể tôi nghe câu chuyện vui thời sinh viên của chú, câu chuyện làm hai chú cháu phì cười thật vui. Tôi nhớ mãi câu chuyện đó và hôm ấy cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chú cười, nụ cười an lạc.  Mặc dù lâm trọng bệnh và bị những cơn đau hành hạ, chưa bao giờ tôi thấy chú nhíu lông mày tỏ ra bực tức chuyện gì và khó cho tôi hình dung được gương mặt giận dữ của chú như thế nào.  Nhiều lúc nghĩ lại tôi rất nhớ gương mặt hiền hậu tươi vui của chú mỗi khi nghe cô Vy nói…”ba ơi, có con gái cưng của ba đến thăm nè”.  Bây giờ tôi không còn được nhìn thấy nét mặt thân thương của chú cũng như câu nói ấm lòng của cô Vy.

Thường thì trước khi đến thăm chú, tôi hay điện thoại trước và hỏi chú muốn ăn gì để tôi mua mang tới.
Hôm ấy, tôi mua thức ăn đến ăn trưa với chú thì thấy trên bàn có một bao thư đỏ.  Sau khi hai chú cháu ăn trưa xong thì chú đưa cho tôi và bảo “con cầm lấy cái này đi, lần nào con đến cũng mua đủ thứ cho chú tốn tiền của con quá”.  Tôi đưa lại chú và khăng khăng không nhận.  Tôi nói với chú tôi xem chú như cha, nên chú đừng có ngại nhưng sau đó chú vẫn muốn tôi cất đi.  Chú nói “con cất đi cho chú vui, cho chú khỏi phải thắc mắc”. Nghe chú nói vậy tôi đành phải cầm lấy và nói với chú “con sẽ giử lại và xem như món quà kỷ niệm của chú tặng con”. Tôi cất nguyên vẹn trong túi xách và mang theo mỗi ngày.  Trong lòng nghĩ, nếu một ngày nào đó khi chú không còn nữa thì tôi mới mở ra.

Tôi không biết chú mê xem đá banh nên một hôm vô tình tôi hỏi chú có thích xem bóng đá không, vì thời gian đó đang là mùa World Cup.  Chú nói với tôi là chú thích xem lắm nhưng không biết mở TV ở channel nào. Tôi giúp chú set sẳn cái channel và những ngày sau đó chú đều ra phòng khách nằm xem World Cup.  Nhìn thấy chú xem thật say mê tôi thoáng thấy buồn vì biết đây sẽ là mùa WC cuối cùng mà chú được xem.  Có hôm chú cháu tôi cùng ngồi xem; hôm thì chú xem một mình còn tôi thì dọn dẹp lau rửa trong bếp.  Một hôm đang đứng rửa chén, tôi nghe tiếng như chú bị ngã, tôi vội chạy ra thì thấy chú đang gượng đứng dậy.  Tôi chạy đến đỡ chú ngồi lên và trách sao không gọi tôi mà lại đứng lên đi một mình. Chú cười nhẹ nói không sao và dặn tôi đừng cho cô Vy biết vì sợ cô lo. Nhìn thấy chú vậy, tôi thật thương và xót xa vô cùng.

Khi mới đến với chú, tôi hoàn toàn không biết chú là một nhà văn có tên tuổi cũng như chủ bút của báo Viet Tribune.  Có lần chú hỏi tôi “con có đọc được truyện hay báo tiếng Việt không?”  Tôi trả lời dạ có và chú bảo tôi lấy cuốn đặc san “Nguyễn Xuân Hoàng trên dòng sông Petrus Ký” để chú ký tặng tôi.  Nhìn nét chữ run run, nguệch ngoạc viết vội của chú đề “thân tặng cháu Quỳnh Thư” và ký tên NXH làm tôi thấy vui và hân hạnh quá.  Tôi còn được cô Vy nói chú ký tặng tôi cuốn sách “Bất Cứ Lúc Nào, Bất Cứ Ở Đâu”.  Tôi thích lắm, đọc ngấu nghiến và cứ sợ hết.  Kể từ sau đó, những hôm chờ lúc chú ngủ trưa, tôi kéo cái ghế ngồi cạnh giường đọc cuốn “Người Đi Trên Mây”. Thỉnh thoảng tôi liếc sang nhìn chú, trông chú ngủ thật ngon trong trạng thái thanh thản, bình yên.

Sức khỏe của chú càng ngày trở nên yếu dần, nên những dạo sau này chú ít ra phòng ngoài.  Có nhiều hôm tôi đến nhìn thấy chú thiêm thiếp nhắm mắt nằm trên giường, tôi thấy thật lo.  Tôi nhớ hôm đó khi tôi đến thăm chú, chú nằm mê man và tôi gọi mãi chú cũng không thức.  Tôi liền phone cho anh bạn BS (cũng là học trò xưa của chú) và hỏi anh xem tình trạng như vậy là thế nào.  Sau khi nghe anh giải thích tôi cũng thấy an tâm phần nào.  Tôi kéo cái ghế ngồi cạnh giường và làm việc trên laptop.  Lâu lâu tôi lại bóp nhẹ bàn tay của chú. Mỗi lần như vậy thì thấy chú nhướng vai nên tôi biết vì thuốc giảm đau làm chú mê man chứ chú cảm giác được sự có mặt của tôi.  Một lát sau thì chú tỉnh lại và nhìn thấy tôi đang làm việc chú vội nói “con bận rộn sao không đi làm việc mà lại ngồi đây với chú”.  Thật thương chú, mặc dù đau nhưng chú vẫn lo nghĩ cho người khác.  Sau đó tôi hỏi chú muốn uống café không để tôi đi mua.  Chú gật đầu và dặn tôi mua luôn cái bánh…nhưng chú nghĩ mãi không nhớ ra tên của loại bánh. Tôi vội chạy đi mua café và nghĩ bụng ngoài tiệm có bánh gì tôi sẽ mua hết.  Thật buồn cười khi ra đến nơi có quá nhiều loại nên tôi không thể mua hết được, thế là tôi nhắm mắt chọn đại vài ba thứ.  Về đến nhà, chú nói với tôi “con vừa đi thì chú nhớ tên bánh”… thì ra là croissant.  Thật may tôi cũng có mua 1 cái.  Tôi lấy cho chú ăn và chú nói tôi ăn một nửa với chú.  Hai chú cháu ngồi ăn với nhau và tự nhiên trong đầu tôi thoáng nghĩ có bao giờ đây lại là lần ăn cuối cùng với chú?  Và thật không ngờ đó là kỷ niệm cuối cùng tôi có với chú.  Giờ mỗi khi ăn croissant thì tôi lại nhớ đến chú!

Kỷ niệm với chú thì cũng còn rất nhiều và khó để viết hết xuống.  Tôi sẽ luôn nhớ mãi và trân quí những kỷ niệm đẹp với chú trong tâm tưởng.

Hơn một tuần tôi bận rộn với công việc làm, thêm vào đó tôi phải cố lo thu xếp mọi thứ để chuẩn bị cho chuyến du lịch sang Pháp nên chưa ghé đến thăm chú được.  Tôi dự định sau khi đi chơi về rồi đến thăm chú luôn nhưng thấy không an tâm, nên sau khi tan sở tôi chạy thẳng đến nhà chú.  Tôi bấm chuông không thấy ai mở cửa và linh tính cho hay chắc có chuyện gì xảy ra với chú. Tôi phone ngay cho cô Vy thì mới biết chú vừa bị ngã trong nursing hôm và đã đưa vào ER rồi.  Tôi liền chạy đi nhưng cô Vy nói chú đang hôn mê và trong ER nên tạm thời tôi khoan vào, chờ khi bệnh viện chuyển chú về nursing home rồi cô sẽ cho tôi biết để vào với chú.  Tôi đành về nhà để chờ tin cô rồi cứ đôi ba lúc thì tôi lại text cho cô để biết thêm tình trạng của chú ra sao.  Cô Vy gửi tôi xem hình chú nằm trên cái stretcher với những vết máu còn ở cổ, lòng tôi nhói đau vì thấy thương chú quá.  Nhìn tấm hình mà nước mắt cứ tuôn rơi, tôi tự trách đã không đến thăm chú thường để chú phải vào nursing home.  Đêm đó tôi không ngủ được vì không có tin tức của cô Vy.  Tôi nằm suy nghĩ lung tung, sợ đủ thứ và khi trời vừa sáng là tôi chạy thẳng vào bệnh viện tìm chú.  Trên đường đến bệnh viện tôi cầu xin Trời Phật cho chú tôi khỏe lại, cho tôi được nhìn thấy nét mặt tươi vui như mọi lần mỗi khi trông thấy tôi, nhưng kết quả…tôi không tìm được chú và cũng không gọi được cô Vy.  Tôi hỏi thăm vòng vòng nhưng không thấy tên của chú.  Tôi bắt đầu lo vì biết đi tìm chú nơi đâu.  Có lẽ người bảo vệ thấy tội nghiệp tôi nên bảo tôi đi vào ICU tìm thử.  Tôi chạy vội xuống nhìn vào các phòng cũng vẫn không thấy chú, sau đó tôi hỏi một anh RN (registered nurse) để tìm dùm tôi tên của chú.  Mừng quá, anh tìm thấy tên chú và cho tôi biết chú có vào ER nhưng sau đó được chuyển về nursing home liền, không phải vào ICU.  Tôi thở phào nhẹ nhõm tạm thấy yên tâm vì đoán có lẽ chú OK.  Khoảng 11 giờ trưa cô Vy phone cho tôi và nói tối qua cô bị kiệt sức nên ngất đi giờ mới tỉnh lại.  Cô cho tôi biết nơi chú đang ở, tôi mừng như bắt được vàng và vội chạy đến thăm.

Vừa bước vào thì cô Vy nói “ba ơi, QT nó đến thăm ba nè”.  Chú mở mắt nhìn tôi một lúc rồi lại nhắm mắt, cặp mắt tiều tụy làm tôi xót xa vô cùng.  Tôi thật thấy ngại và lo cho chú, không biết chú sẽ còn chống chọi được bao lâu nữa.  Tôi đến bên cạnh hỏi thăm chú có đau không thì chú thều thào là “đau lắm”.  Cô Vy nói mấy hôm nay chú không chịu ăn gì nên yếu lắm, tôi bèn chạy ra starbucks mua coffee và bánh croissant, hy vọng chú có thể ăn một tí. Nhưng khi tôi về lại thì chú đã ngủ nên tôi ngồi một lát rồi hẹn với cô Vy hôm sau sẽ đến thăm chú.

Mười giờ sáng hôm sau tôi chạy vào với chú.  Tôi bước nhẹ đến bên giường khẻ nói nhỏ “chú ơi, con là QT đây”.  Chú mở mắt nhìn tôi cười nhẹ.  Tôi hỏi chú còn đau không thì chú nói “hôm nay đở rồi, hôm qua chú đau lắm”.  Tôi xoa nhẹ lên đôi má của chú mà thấy thương chú quá.  Tôi hỏi chú muốn ăn croissant tôi mang đến thì chú gật đầu.  Tôi xé nhỏ từng miếng và đút cho chú ăn, nhưng sau vài miếng thì chú nói chú không nuốt được nữa thế là tôi ngưng.  Nhìn thấy chú yếu như vậy tôi không đành rời xa chú, mặc dù biết chuyến bay của tôi chỉ trong vài giờ nữa thôi.   Tôi kéo cái ghế ngồi bên cạnh giường và hai chú cháu nói chuyện với nhau. Chú nói với tôi chú muốn về nhà, ở nhà thoải mái hơn. Tôi nói chú phải ăn nhiều để có đủ sức khỏe bác sĩ mới cho về, chú ừ gật đầu.  Do dự một lát tôi đành nói với chú tôi sắp phải đi xa.  Chú hỏi tôi đi đâu và đi bao lâu?   Tôi cảm thấy guilty nên không dám nói là đi chơi mà chỉ nói “con đi hơn một tuần và sẽ về mau lắm ”, chú ừ gật đầu.  Một lát sau thì những cơn đau bắt đầu hành hạ chú.  Chú nói với tôi chú đau quá, chú chịu không được.  Nhìn chú vật vã trên giường tôi vội chạy xin y tá cho chú thuốc giảm đau. 

Từ bé tới lớn tôi chưa từng bao giờ nhìn thấy người thân của mình bị những cơn đau giày xé, nên khi thấy chú bị như vậy, lòng tôi đau xót và chỉ biết niệm Phật cầu xin cho chú vượt khỏi cơn đau.  Một lúc sau y tá mang thuốc vào và khoảng 10 phút sau thì cơn đau dịu xuống.  Tôi thầm cám ơn trời Phật khi thấy chú được bình thường và tỉnh táo nói chuyện trở lại.  Tôi ngồi thêm với chú một lát cho đến khi cô Vy vào.  Vừa thấy cô bước vô, chú bảo tôi đi đi không kẻo trễ chuyến bay.  Trước khi đi, tôi cúi xuống ôm chú khẽ nói “chú phải ráng khỏe mạnh để chờ con về”.  Chú ôm và hôn nhẹ lên má tôi, cười hứa sẽ chờ tôi về.  Tôi bước đi mà trong lòng thấy vui và an tâm lắm. Nhưng nào ngờ duyên kiếp đã tận và đó chính là lần gặp mặt cuối cùng của chú cháu tôi.

Ngày 12 tháng 9, từ bên Pháp tôi text về cho cô Vy hỏi thăm tình trạng sức khỏe của chú.  Cô nói “chú yếu đi nhiều lắm, cứ mê mê ít khi mở mắt”.  Tôi thật lo nhưng vẫn ôm hy vọng rằng chú sẽ khỏe trở lại để chờ tôi trở về như chú đã hứa.  Sau đó cô nói tiếp “cô hy vọng chú còn tỉnh để nhận ra con”.  Tôi nghe mà thấy lòng buồn quá.  Sáng hôm sau trong lòng cứ thấy lo lo nhưng vì giờ giấc hai nơi chênh lệch nên tôi phải chờ đến chiều (buổi sáng giờ Cali) mới phone về.  Sau vài tiếng chuông reng thì tôi nghe giọng nói gấp và buồn của cô Vy “con ơi, chú đang hấp hối!!!”  Hai chữ “hấp hối” nghe như sét đánh ngang tai. Tôi chết lặng.  Đầu óc bay bổng như người đang trên mây.  Thế là chú ra đi.  Chú đã lỗi hẹn không chờ tôi về.  Chú bỏ lại trần gian nầy với một khoảng trời tiếc thương.  Tôi khóc thật nhiều.  Khóc vì nhớ thương chú đang cô đơn một mình ở nơi xa xôi nào đó.  Khóc vì chú bỏ tôi đi không một lời từ giã.  Lòng thấy quặn đau như ngày tôi mất mẹ.  Cũng may trời thương cho tôi về kịp để nhìn mặt và tiễn đưa người chú của tôi về chốn “Sa mạc” đầy “Mù sương”, nơi mà ngày nào đó…mình sẽ lại gặp nhau.

Giờ đây âm dương cách biệt, chú là con Phật:
       “Chú đi về chốn vô ngần,
          Nghe tiếng chuông chùa Kinh Niệm Phật,
          Quyết không trở lại cõi trầm luân. “

Từ hôm chú ra đi, thỉnh thoảng tôi lái xe ngang nhà chú vào buổi tối.  Căn nhà trống vắng, lặng tênh, trông buồn quá.  Tôi ngừng bên ngoài không dám bước vào.  Tôi đến đấy cũng chỉ muốn tìm lại chút kỷ niệm để cảm thấy như chú vẫn còn quanh đây.  Độ một tuần nữa là đến 49 ngày của chú.  Ngày mà chú sẽ được nương nhờ cửa Phật Từ Bi.  Ở nơi xa xôi ấy, xin chú được yên giấc nghìn thu!

                             
                                                                                              Quỳnh Thư - lưu bút      
                                                                                            San Jose-October, 2014

Ti oi ,
Moi nhac Tí thi em da xuat hien va da lam dươc cong viec ma Co co de nghi voi Quynh Thu ngay hom qua , vi nghe noi Tuy Van chua lam dươc !
Em gioi lam do !
Co Van

Quynh Thu thương ,
Doc lai bai nay lan thu ba,  ke tu ngay con bat dau goi den cho Me Thu , cac Bac va Ma Van , the ma lan nay doc lai . Ma Van cung khong lam sao nhin dươc dung co " mít ươt ". Nhu Ma da noi trong thu trươc , that la mot bai viêt chi tinh , day tinh cam , khien ngươi doc khong the nao ma khong roi le . Ma tin rang Chu Hoang se rat cam dong khi doc dươc nhung giong chu nay.
Ma cam on con da dua vao muc Đoan Van nay cho moi ngươi cung thương thuc.
Ma khong ngo con viet dươc Viet van hay den the. Con da ghep nhung dau de cua cac tac pham cua Chú Hoàng , de dien ta dươc nhung dieu xay ra that la doc dao tai tinh !
Nhu the la con co khieu viet van day , cu tiep tuc va Chú Hoàng se vui long  lam day , vi con se noi nghiep cua Chú trong tương lai.
Ma mong rang muc Đoản Văn nay se con dươc don nhan nhung sang tac cua con nhieu nua !   
Ma Van
Back to top
« Last Edit: 02. Nov 2014 , 14:53 by ngo_thi_van »  
 
IP Logged
 
Phuong_Tran
Gold Member
*****
Offline


Thành Viên Hoạt Động
Tích Cực *Năm 2011*

Posts: 10576
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #896 - 02. Nov 2014 , 15:36
 


HẠNH PHÚC 




Tối hôm đó tôi đi Bình Dương cùng gia đình để dự đám ma 1 bác suôi gia của Ba tôi , tụi tôi đi 2 xe hơi. Tôi muốn đứa con trai đầu lòng của mình cùng đi nhưng cháu bận việc gia đình một chút và có hứa sẽ liên lạc với tôi sau.

Mắc gì mà tôi lại nghĩ không cần thiết nên đã bỏ phone ở nhà , thế là con trai chẳng liên lạc được mà nó quên là có thể liên lạc với tôi qua phone của mấy dì của nó. Mãi đến khi ra về được một lúc tôi mới biết tin con trai đang trên đường đi và chúng tôi sắp gặp nhau , tôi thì đang trên đường đi về lại Sài Gòn , nó thì đang trên đường đến Bình Dương

Tôi suy nghĩ ngay lập tức : Tội nghiệp một chút nữa con trai phải đi về Sài Gòn một mình nên tôi nói với mọi người là cho tôi xuống xe để đi ngược lại Bình Dương cùng với con trai và sẽ đi về cùng với nó cho vui , ai cũng đồng ý , nhất là người em gái của tôi thương nó nhất . Con tôi cũng muốn tôi ở lại Bình Dương chờ nó đến và cùng về chung nhưng đã không liên lạc được với tôi

Tôi " sang xe " , trở lại Bình Dương rồi cùng quay về SG ngay sau đó với cháu

Thật sự là mẹ con tôi ít có dịp gặp nhau được lâu nên khi có dịp thì tôi cũng muốn có nhiều thời gian để nói chuyện với con , tụi tôi cùng nói chuyện rỉ rả đủ thứ , nhất là nói chuyện về 2 đứa con , 1 trai , 1 gái của con tôi , nó vừa có đứa con gái chào đời mới có 10 ngày

" Mẹ có muốn nhìn thấy công ty của con không ? "

" Muốn chứ "

Con tôi làm ở Khu Công nghiệp Bình Dương đã 8 năm rồi và tôi chỉ có đi ngang qua khu vực đó thôi chứ chưa bao giờ biết chính xác nó nằm ở đâu và trông ra sao , bề thế như thế nào .

" Nó đây nè mẹ , nhìn lớn hén ? "

Trời tối , tôi không nhìn thấy rõ lắm nhưng cũng thấy được công ty của cháu rất bề thế , rộng lớn , dành cho khoảng trên 500 người làm việc ở đó .

" Ở bên trong vẫn đang có người làm việc đó me , công ty con làm việc 24/24 giờ "

Vì công ty của con trai tôi đang làm là công ty con , còn công ty Mẹ là ở bên Mỹ nên phải làm việc suốt cả ngày đêm , do sự cần thiết của công việc và do giờ giấc trái ngược nhau nữa , nhưng con trai tôi thì làm việc giờ hành chính thôi , từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều .

Tôi hỏi thăm con trai về công việc , nó mới khoe nó đã lên chức Giám sát được... 1 năm ( đúng là ít nói , giờ này mới khoe với mẹ  Undecided ) , tôi hỏi là " supervisor " đó hả , cháu gật đầu nói :

" Dưới 2 người và trên được nhiều người "

" Là sao con ? "

" Trên con là Trưởng phòng và Phó phòng , dưới con là trên 30 người "

" Nghĩa là con có trên 30 người dưới quyền con đó hả ? "

( Bà mẹ này có câu hỏi thật ngu ngơ  Cheesy Grin )

" Dạ mẹ "

" Là trên 30 kỹ sư dưới quyền con hay là trên 30 nhân viên ? "

" Trên 30 kỹ sư mẹ ạ "

" Uiiii ....  Sao con giỏi vậy ? I'm proud of you "

À , tôi quên nói bạn nghe con trai tôi là kỹ sư thiết kế , công ty của cháu làm về những thẻ điện từ . Tôi nhớ khi cháu được tuyển dụng vào công ty này họ đưa cháu làm ở tổ thiết kế , nó nói nó không có học về thiết kế nên sẽ không biết làm , nhưng người tuyển dụng nói không sao , họ sẽ đào tạo cho nó và chẳng bao lâu sau cháu được lên làm tổ trưởng , giỏi ha các bạn ?  Cheesy Grin

" Đám bạn cùng vô làm với con tụi nó còn làm việc không ? "

" Còn mẹ , nhưng chỉ có mình con là thăng tiến thôi . "

Con trai tôi nói về con trai của nó phá lắm , nó không chịu ngồi yên , tôi nói vậy tốt chứ sao , như con hồi nhỏ cũng vậy , mẹ nhớ hồi nhỏ con cứ lẩm đẩm ngồi chơi một mình với đống đồ chơi , hết tháo lại đến ráp nhưng con ít bao giờ làm hư đồ chơi lắm .

Tôi nhắc về những chuyện con tôi làm ngày xưa khi cháu còn học trung học , nó đã lấy cái đầu toa xe lửa của đồ chơi toa xe lửa đã bị hư , đấu qua đấu lại như thế nào ấy mà nó làm cho 1 cái quạt máy đồ chơi nhỏ xíu có thể chạy được , nhìn cái quạt máy nhỏ xíu chạy te te thật là ... sướng cả cõi lòng !!!

Chưa hết , tôi còn nhớ và nhắc lại cho con tôi nghe về ngày cháu đang học đại học và thực hành làm mấy cái loa , ampli gì đó , làm xong cắm điện vô nó kêu 1 cái xèo , cháy !!! Phải tốn tiền làm lại , kỳ này nó làm theo ý của nó , xong rồi gọi điện thoại cho bạn để khoe , tôi ngồi gần đó nghe được và nhớ như thế này :

" Mày nghe nè , hay chưa ??? "

Và nó mở lên cho bạn nó nghe . Toi thì khỏi nói , sung sướng vô cùng !!!

Con tôi nói con nó bây giờ cũng vậy , phá lắm  . Cả 2 mẹ con cùng cười với những hình ảnh của đứa con của mình trong đầu mình  Cheesy Grin .

Thật là một buổi tối hạnh phúc với con , giản đơn thôi và cũng không khó tìm

Phượng Trần

Back to top
« Last Edit: 02. Nov 2014 , 17:03 by Phuong_Tran »  
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13417
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #897 - 02. Nov 2014 , 17:57
 
Phuong_Tran wrote on 02. Nov 2014 , 15:36:


HẠNH PHÚC 




Tối hôm đó tôi đi Bình Dương cùng gia đình để dự đám ma 1 bác suôi gia của Ba tôi , tụi tôi đi 2 xe hơi. Tôi muốn đứa con trai đầu lòng của mình cùng đi nhưng cháu bận việc gia đình một chút và có hứa sẽ liên lạc với tôi sau.

Mắc gì mà tôi lại nghĩ không cần thiết nên đã bỏ phone ở nhà , thế là con trai chẳng liên lạc được mà nó quên là có thể liên lạc với tôi qua phone của mấy dì của nó. Mãi đến khi ra về được một lúc tôi mới biết tin con trai đang trên đường đi và chúng tôi sắp gặp nhau , tôi thì đang trên đường đi về lại Sài Gòn , nó thì đang trên đường đến Bình Dương

Tôi suy nghĩ ngay lập tức : Tội nghiệp một chút nữa con trai phải đi về Sài Gòn một mình nên tôi nói với mọi người là cho tôi xuống xe để đi ngược lại Bình Dương cùng với con trai và sẽ đi về cùng với nó cho vui , ai cũng đồng ý , nhất là người em gái của tôi thương nó nhất . Con tôi cũng muốn tôi ở lại Bình Dương chờ nó đến và cùng về chung nhưng đã không liên lạc được với tôi

Tôi " sang xe " , trở lại Bình Dương rồi cùng quay về SG ngay sau đó với cháu

Thật sự là mẹ con tôi ít có dịp gặp nhau được lâu nên khi có dịp thì tôi cũng muốn có nhiều thời gian để nói chuyện với con , tụi tôi cùng nói chuyện rỉ rả đủ thứ , nhất là nói chuyện về 2 đứa con , 1 trai , 1 gái của con tôi , nó vừa có đứa con gái chào đời mới có 10 ngày

" Mẹ có muốn nhìn thấy công ty của con không ? "

" Muốn chứ "

Con tôi làm ở Khu Công nghiệp Bình Dương đã 8 năm rồi và tôi chỉ có đi ngang qua khu vực đó thôi chứ chưa bao giờ biết chính xác nó nằm ở đâu và trông ra sao , bề thế như thế nào .

" Nó đây nè mẹ , nhìn lớn hén ? "

Trời tối , tôi không nhìn thấy rõ lắm nhưng cũng thấy được công ty của cháu rất bề thế , rộng lớn , dành cho khoảng trên 500 người làm việc ở đó .

" Ở bên trong vẫn đang có người làm việc đó me , công ty con làm việc 24/24 giờ "

Vì công ty của con trai tôi đang làm là công ty con , còn công ty Mẹ là ở bên Mỹ nên phải làm việc suốt cả ngày đêm , do sự cần thiết của công việc và do giờ giấc trái ngược nhau nữa , nhưng con trai tôi thì làm việc giờ hành chính thôi , từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều .

Tôi hỏi thăm con trai về công việc , nó mới khoe nó đã lên chức Giám sát được... 1 năm ( đúng là ít nói , giờ này mới khoe với mẹ  Undecided ) , tôi hỏi là " supervisor " đó hả , cháu gật đầu nói :

" Dưới 2 người và trên được nhiều người "

" Là sao con ? "

" Trên con là Trưởng phòng và Phó phòng , dưới con là trên 30 người "

" Nghĩa là con có trên 30 người dưới quyền con đó hả ? "

( Bà mẹ này có câu hỏi thật ngu ngơ  Cheesy Grin )

" Dạ mẹ "

" Là trên 30 kỹ sư dưới quyền con hay là trên 30 nhân viên ? "

" Trên 30 kỹ sư mẹ ạ "

" Uiiii ....  Sao con giỏi vậy ? I'm proud of you "

À , tôi quên nói bạn nghe con trai tôi là kỹ sư thiết kế , công ty của cháu làm về những thẻ điện từ . Tôi nhớ khi cháu được tuyển dụng vào công ty này họ đưa cháu làm ở tổ thiết kế , nó nói nó không có học về thiết kế nên sẽ không biết làm , nhưng người tuyển dụng nói không sao , họ sẽ đào tạo cho nó và chẳng bao lâu sau cháu được lên làm tổ trưởng , giỏi ha các bạn ?  Cheesy Grin

" Đám bạn cùng vô làm với con tụi nó còn làm việc không ? "

" Còn mẹ , nhưng chỉ có mình con là thăng tiến thôi . "

Con trai tôi nói về con trai của nó phá lắm , nó không chịu ngồi yên , tôi nói vậy tốt chứ sao , như con hồi nhỏ cũng vậy , mẹ nhớ hồi nhỏ con cứ lẩm đẩm ngồi chơi một mình với đống đồ chơi , hết tháo lại đến ráp nhưng con ít bao giờ làm hư đồ chơi lắm .

Tôi nhắc về những chuyện con tôi làm ngày xưa khi cháu còn học trung học , nó đã lấy cái đầu toa xe lửa của đồ chơi toa xe lửa đã bị hư , đấu qua đấu lại như thế nào ấy mà nó làm cho 1 cái quạt máy đồ chơi nhỏ xíu có thể chạy được , nhìn cái quạt máy nhỏ xíu chạy te te thật là ... sướng cả cõi lòng !!!

Chưa hết , tôi còn nhớ và nhắc lại cho con tôi nghe về ngày cháu đang học đại học và thực hành làm mấy cái loa , ampli gì đó , làm xong cắm điện vô nó kêu 1 cái xèo , cháy !!! Phải tốn tiền làm lại , kỳ này nó làm theo ý của nó , xong rồi gọi điện thoại cho bạn để khoe , tôi ngồi gần đó nghe được và nhớ như thế này :

" Mày nghe nè , hay chưa ??? "

Và nó mở lên cho bạn nó nghe . Toi thì khỏi nói , sung sướng vô cùng !!!

Con tôi nói con nó bây giờ cũng vậy , phá lắm  . Cả 2 mẹ con cùng cười với những hình ảnh của đứa con của mình trong đầu mình  Cheesy Grin .

Thật là một buổi tối hạnh phúc với con , giản đơn thôi và cũng không khó tìm

Phượng Trần


Phương Tran oi ,
Co mung cho con em va cho em. Co con trai gioi nhu vay ma may lau nay chang noi cho ai biet.
Mung cho hai me con nhieu nhe , dươc len chuc , em thi dươc len chuc Bà mot lan nua  [ nho dua hinh chau vao D/D di chu ] con trai em cung dươc len chuc Cha lan thu hai va dươc len chuc o so lam viec.
Co Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
Phuong_Tran
Gold Member
*****
Offline


Thành Viên Hoạt Động
Tích Cực *Năm 2011*

Posts: 10576
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #898 - 03. Nov 2014 , 03:54
 
ngo_thi_van wrote on 02. Nov 2014 , 17:57:
Phương Tran oi ,
Co mung cho con em va cho em. Co con trai gioi nhu vay ma may lau nay chang noi cho ai biet.
Mung cho hai me con nhieu nhe , dươc len chuc , em thi dươc len chuc Bà mot lan nua  [ nho dua hinh chau vao D/D di chu ] con trai em cung dươc len chuc Cha lan thu hai va dươc len chuc o so lam viec.
Co Van


Thứa Cô Vân ,

Em cám ơn Cô đã đọc bài viết ngắn , viết chớp nhoàng của em , " nghĩ sao viết vậy " để kỷ niệm 1 buổi tối êm đầm & hạnh phúc với con trai.

Em cũng cám ơn lời chúc của Cô dành cho mẹ con em , con trai em nói nó chưa quen với cảm giác mình đã có 2 con  Cheesy Grin , còn em vẫn chưa quen với chữ " nội , nội " , bây giờ Phi cứ gọi em là " nội "  Cheesy Grin Grin Grin Grin Cheesy Cheesy

Em đã đưa thêm hình vào bài viết của Quỳnh Thư rồi đó Cô

PTr
Back to top
« Last Edit: 03. Nov 2014 , 03:55 by Phuong_Tran »  
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13417
Gender: female
Re: Đoản Văn
Reply #899 - 03. Nov 2014 , 07:18
 
Phuong_Tran wrote on 03. Nov 2014 , 03:54:
Thứa Cô Vân ,

Em cám ơn Cô đã đọc bài viết ngắn , viết chớp nhoàng của em , " nghĩ sao viết vậy " để kỷ niệm 1 buổi tối êm đầm & hạnh phúc với con trai.

Em cũng cám ơn lời chúc của Cô dành cho mẹ con em , con trai em nói nó chưa quen với cảm giác mình đã có 2 con  Cheesy Grin , còn em vẫn chưa quen với chữ " nội , nội " , bây giờ Phi cứ gọi em là " nội "  Cheesy Grin Grin Grin Grin Cheesy Cheesy

Em đã đưa thêm hình vào bài viết của Quỳnh Thư rồi đó Cô

PTr

Phương Tran oi ,
Em len chuc Ba Noi lau roi ma van chua quen hay sao ?  Co le tai em con tre qua ma Bị hay Được goi la Nội nen thay kỳ kỳ day !
Cam on em da dua nhung tâm hinh cua nha van Nguyen Xuan Hoang vao day ho cho Quynh Thu. Bai viet ma co hinh kem theo luôn luôn lam cho moi ngươi thich thu hon nua.
Quynh Thu chac da bang long lam roi !
Em cho hinh me con cua em vao cho moi ngươi dươc thay dung nhan.
Co Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 58 59 60 61 62 63
Send Topic In ra