Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - MẠ VÂN GIA TRANG 4  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 185 186 187 188 189 ... 195
Send Topic In ra
MẠ VÂN GIA TRANG 4 (Read 111327 times)
Vu Ngoc Mai
Gold Member
*****
Offline


Giáo Sư Cố Vấn

Posts: 3463
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #2790 - 09. Dec 2015 , 11:50
 
ngo_thi_van wrote on 08. Dec 2015 , 20:54:
Ngoc Mai oi ,
Doc lai bai van dieu nay minh lai mot lan nua " giot ngan giot dai " khong kềm dươc. Ngoc Mai la ngươi ban than lau nhat da biet Anh Khang , Anh Khang cung rat quy Ngoc Mai cung vi vay ma moi lan den choi nha la phai dich than pha ca phe cho ban !
Cam on Ngoc Mai nhieu lam , khong co Ngoc Mai va Thu cung tat ca cac ban LVD va cac em thi chac minh chới với
trong luc nay day !
Minh se co gang de khong phu long cua cac ban va cac em.
Van


Vân ơi,
Mình vẫn nhớ hoài những tách cà phê đặc pha rất khéo của Anh Khang, nhất là chén cuối trưởc khi Anh ngả bịnh nặng.  Thật rất cám ơn Dũng Bụt đã chụp được tấm hình của Anh  đang trao chén cà phê do Anh pha chế cho mình.   Anh đã ân cần chỉ bảo mình cách uống sao cho thưởng thức được hương vị tuyệt vời nhất.
Mạ giỏi quá, đã hứa sẽ không phụ lòng bọn mình.
Chúc Vân sớm bớt mít ướt nhe.
Thân ái,
Ngọc Mai 
Back to top
« Last Edit: 09. Dec 2015 , 11:53 by Vu Ngoc Mai »  
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13053
Gender: female
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #2791 - 09. Dec 2015 , 20:34
 
tuy-van wrote on 09. Dec 2015 , 10:22:
  Sáng nay , lại thêm tin buồn , là câu 8 Minh Châu , thân yêu đã ra đi vào thứ 6 vừa qua.
  Lúc trước , em hay mời cậu ăn trưa , thăm viếng....và hân hạnh được cậu làm thơ tặng. Nhất là Mạ , cậu MC liên lạc thường xuyên qua emails.
  Con gái của cậu vừa cho hay , ngày mai thứ 5 thăm viếng , thứ 6 đưa tiển cậu lần cuối.

  LIMA FAMILY MORTUARY
466 N WINCHESTER BLVD
SANTA CLARA , CA

  Nhưng em hy vong , linh hồn cậu được sớm lên Thiên Đàng , cùng với thầy Khang , anh TT.
  Vô cùng thương tiếc Cậu MC. Cry Cry
 
  Em TV

Tuy Van oi ,
Ma thảt sung so khi doc tin em cho biet chac la Cau 8 mat roi. Ma cu cau xin day chi la ten trung hop ma thoi. Bay gio su that da qua ro rang , Ma dau buồn vo cung.
Ma an han vo cung , may thang troi o benh vien voi Thay, Ma khong co thi gio de hoi tham Cau 8 nhu trươc. Ma dinh lo xong xuoi đam cua Thay se hoi tham Cau , thi da cham qua roi ! Loi tai Ma , Ma se chang bao gio quen dươc cai lỗi cua minh duoc ! Buồn qua Tuy Van oi , con nho lo ho cho Ma , cho Ma xin dia chi cua con gai cua Cau 8 va so phone nua , viet vao email cua Ma.
Cam on em.
Ma Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13053
Gender: female
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #2792 - 09. Dec 2015 , 20:46
 
Vu Ngoc Mai wrote on 09. Dec 2015 , 11:50:
Vân ơi,
Mình vẫn nhớ hoài những tách cà phê đặc pha rất khéo của Anh Khang, nhất là chén cuối trưởc khi Anh ngả bịnh nặng.  Thật rất cám ơn Dũng Bụt đã chụp được tấm hình của Anh  đang trao chén cà phê do Anh pha chế cho mình.   Anh đã ân cần chỉ bảo mình cách uống sao cho thưởng thức được hương vị tuyệt vời nhất.
Mạ giỏi quá, đã hứa sẽ không phụ lòng bọn mình.
Chúc Vân sớm bớt mít ướt nhe.
Thân ái,
Ngọc Mai 

Ngoc Mai oi ,
Chieu hom nay ra nghia trang mot minh de tham anh Khang, gan do cung thay  co mot thanh nien mang hoa cam tren mo. Chờ ho di roi minh den xem thi thay day la nam mo cua mot ngươi vo Đai Hàn chi 51 tuổi ! Toi nghiep qua !
Minh nho ong Khang qua suc , nho nhung chen ca phe buổi sang , ca phe van con nong hổi trong chen tach ma anh ay van phai bo vao microwave văn them 20 giay nua moi uống. Cung vi vay ma sang nao minh cung phai lam y chang trươc khi cung cho anh ay. Minh lai nho den tam hinh Dung chup cho Ngoc Mai lai cang nho qua nho qua , chiu khong noi chi muôn oa len khoc cho đã ma thoi. Chang biet den khi nao moi nguôi ngoai dươc day ? Bay gio dang ngoi viet cho Ngoc Mai ma lai " mit ươt " roi day.
Thoi minh khong noi nua !
Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #2793 - 09. Dec 2015 , 22:13
 
ngo_thi_van wrote on 09. Dec 2015 , 20:34:
Tuy Van oi ,
Ma thảt sung so khi doc tin em cho biet chac la Cau 8 mat roi. Ma cu cau xin day chi la ten trung hop ma thoi. Bay gio su that da qua ro rang , Ma dau buồn vo cung.
Ma an han vo cung , may thang troi o benh vien voi Thay, Ma khong co thi gio de hoi tham Cau 8 nhu trươc. Ma dinh lo xong xuoi đam cua Thay se hoi tham Cau , thi da cham qua roi ! Loi tai Ma , Ma se chang bao gio quen dươc cai lỗi cua minh duoc ! Buồn qua Tuy Van oi , con nho lo ho cho Ma , cho Ma xin dia chi cua con gai cua Cau 8 va so phone nua , viet vao email cua Ma.
Cam on em.
Ma Van


  Mạ thương ,

  Đáng lý ra , em không nên cho Mạ biết tin nầy , nhưng vì Mạ cho em hay sáng nay , phone liên tục hỏi han , em không biết nói gì hơn , chỉ cầu  nguyện mà thôi.
  Mạ và Dì Vỉnh nên tịnh dưởng trong lúc nầy , ước gì em được gần bên , để  " bắt " Mạ ăn uống nhiều hơn , cho lợI sức , nhất là mùa Đông lạnh giá.
  Ai cũng có số cả , cậu 8 MC ra vào nhà thương nhiều lần , và đã lớn tuổi , Mạ không nên suy nghỉ mà hại đến sức khoẻ nhé.

...

Em TV
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
Vu Ngoc Mai
Gold Member
*****
Offline


Giáo Sư Cố Vấn

Posts: 3463
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #2794 - 10. Dec 2015 , 07:41
 
ngo_thi_van wrote on 09. Dec 2015 , 20:46:
Ngoc Mai oi ,
Chieu hom nay ra nghia trang mot minh de tham anh Khang, gan do cung thay  co mot thanh nien mang hoa cam tren mo. Chờ ho di roi minh den xem thi thay day la nam mo cua mot ngươi vo Đai Hàn chi 51 tuổi ! Toi nghiep qua !
Minh nho ong Khang qua suc , nho nhung chen ca phe buổi sang , ca phe van con nong hổi trong chen tach ma anh ay van phai bo vao microwave văn them 20 giay nua moi uống. Cung vi vay ma sang nao minh cung phai lam y chang trươc khi cung cho anh ay. Minh lai nho den tam hinh Dung chup cho Ngoc Mai lai cang nho qua nho qua , chiu khong noi chi muôn oa len khoc cho đã ma thoi. Chang biet den khi nao moi nguôi ngoai dươc day ? Bay gio dang ngoi viet cho Ngoc Mai ma lai " mit ươt " roi day.
Thoi minh khong noi nua !
Van


Vân thương ơi,
Thương Bạn Vàng quá.  Bây giờ phải đợi liều thuốc thời gian thôi Vân ạ, vì nó sẽ giúp ta nguôi ngoai và chấp nhận sống với kỷ niệm.  Rồi Vân còn có một đàn con nuôi thăm hỏi mỗi ngày, diễn đàn để làm thơ, viết truyện ngắn và chúc mừng sinh nhât... cả làng.  Và tiếp tục cố vấn cho Hội nữa chứ. 
Chị Thục sau khi OX mất 1 thời gian đã tâm sư với mình là muốn đi ra khỏi nhà cho khuây khoả, rồi từ đó chịu khó đi sinh hoạt với LVD lắm, nhất là đi nghe văn nghệ. 
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có sức khoẻ  Vân ơi.
Chúc Vân ăn nhiều, ngủ khoẻ và chỉ mít ướt tí ti thôi.
Ngọc Mai
Back to top
« Last Edit: 10. Dec 2015 , 07:55 by Vu Ngoc Mai »  
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13053
Gender: female
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #2795 - 10. Dec 2015 , 20:11
 
tuy-van wrote on 09. Dec 2015 , 22:13:
  Mạ thương ,

  Đáng lý ra , em không nên cho Mạ biết tin nầy , nhưng vì Mạ cho em hay sáng nay , phone liên tục hỏi han , em không biết nói gì hơn , chỉ cầu  nguyện mà thôi.
  Mạ và Dì Vỉnh nên tịnh dưởng trong lúc nầy , ước gì em được gần bên , để  " bắt " Mạ ăn uống nhiều hơn , cho lợI sức , nhất là mùa Đông lạnh giá.
  Ai cũng có số cả , cậu 8 MC ra vào nhà thương nhiều lần , và đã lớn tuổi , Mạ không nên suy nghỉ mà hại đến sức khoẻ nhé.

...

Em TV

Tuy Van oi ,
Em ma dau tin nay thi Ma gian em do. Cam on em da lo ho moi chuyen cho Ma. Ma o xa qua va dang co chuyen buồn nen chang dam di dau ca..Chi tiec la Ma da khong the tien dua Cau 8 lan cuối ma thoi.May lan truoc Ma goi Cau , nghe Cau cung met moi va cu than la ra vao benh vien hoai.Tuổi gia that qua chan ! 
Ma Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13053
Gender: female
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #2796 - 10. Dec 2015 , 20:19
 
Vu Ngoc Mai wrote on 10. Dec 2015 , 07:41:
Vân thương ơi,
Thương Bạn Vàng quá.  Bây giờ phải đợi liều thuốc thời gian thôi Vân ạ, vì nó sẽ giúp ta nguôi ngoai và chấp nhận sống với kỷ niệm.  Rồi Vân còn có một đàn con nuôi thăm hỏi mỗi ngày, diễn đàn để làm thơ, viết truyện ngắn và chúc mừng sinh nhât... cả làng.  Và tiếp tục cố vấn cho Hội nữa chứ. 
Chị Thục sau khi OX mất 1 thời gian đã tâm sư với mình là muốn đi ra khỏi nhà cho khuây khoả, rồi từ đó chịu khó đi sinh hoạt với LVD lắm, nhất là đi nghe văn nghệ. 
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có sức khoẻ  Vân ơi.
Chúc Vân ăn nhiều, ngủ khoẻ và chỉ mít ướt tí ti thôi.
Ngọc Mai

Ngoc Mai oi ,
Minh cung mong la thoi gian se la lieu thuốc nhiem mau chu cu nhu the nay mai e minh chiu khong noi dau ! Doi khi chi muốn thet mot tieng cho that to cho đo uat uc , chu no nang trong nguc kho chiu qua ! Minh chua tương tương noi anh Khang da that su bo minh ma di !
Bay gio moi lan di lam giay to hay di dau mot minh la minh kho vo cung ! Minh yeu đuối qua phai khong ?
May ma con co cac ban va cac em ! Minh se co gang dung mit ươt.
Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13053
Gender: female
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #2797 - 10. Dec 2015 , 20:33
 
Than goi cac em trong Dien Đan Le Van Duyet.
Den hom nay Co moi viet duoc cho cac em de cam on cac em.
Hai vong hoa cua Dien Đan va cua Hoi Le Van Duyet cua minh dep va co y nghia qua ! Cac Co da chup dung trươc vong hoa chac cac em da thay?
Ai cung khen cac cưu nu sinh trương minh sao ma yeu quy cac giao su den the mac dau co nhieu em, nhat la cac thanh vien khong thuoc trương LVD Co chua duoc han hanh day do bao gio !  Co thay Co that co diem phuc va hanh dien la mot thanh phan cua Dai Gia Dinh Le Van Duyet va la thanh vien cua Dien Đan LVD , la noi da mang den nhieu ky niem kho quen , la noi ma moi ngươi an ui chia xe vui buồn voi nhau. Cung vi vay ma vang vao day la Co nhớ !
Co thanh that cam on tat ca 28 em cua Dien Đan da nghi den Co trong luc nay  .
Co Van
Back to top
« Last Edit: 10. Dec 2015 , 20:36 by ngo_thi_van »  
 
IP Logged
 
phu de
Gold Member
*****
Offline



Posts: 3555
Gender: male
Ông Quận Dĩ An
Reply #2798 - 11. Dec 2015 , 13:56
 
QUẬN DĨ AN


NGUYỄN KHẮP NƠI

...


Viết theo lời kể của một cư dân Quận Dĩ An,
Viết cho ngày 30 tháng Tư đen,
Viết cho những người Lính, Nghĩa Quân, Cảnh Sát, Xây Dựng Nông Thôn và dân chúng của Quận Dĩ An xưa.
Kính tặng Ông Quận Dĩ An - Ông Quận Thủy Quân Lục Chiến Sát Cộng - Trung Tá Nguyễn Minh Châu.
Để tưởng nhớ Chú Ba Trưởng Cuộc Cảnh Sát Dĩ An. ​



Nói về địa dư, thì quận Dĩ An thuộc về vùng III. Từ Sài Gòn đi Biên Hòa, nếu đi đường trong (đường ngoài là đường xa lộ Saigòn Biên Hòa), chúng ta sẽ tới Thủ Đức rồi tới Dĩ An và cuối cùng là Biên Hòa.

Mặc dù ở khoảng giữa Saigòn Biên Hòa, nhưng người ta biết đến Thủ Đức và Biên Hòa nhiều hơn là biết tới Dĩ An, vì hai nơi kể trên có quá nhiều cảnh đẹp, thức ăn và trái cây ngon, như Suối Tiên, nem Thủ Đức, buởi Biên Hòa . . . .

Dĩ An chỉ là một quận thuộc về . . . miền quê, không có bất cứ một thứ gì đặc sắc, ngoài cái việc ở kế cận Sàigòn.

Đúng vậy, nếu đứng ngay ở quận lỵ Dĩ An, chúng ta sẽ thấy ngôi chợ, bót cảnh sát, ga xe lửa . . . Nhưng qua khỏi ga xe lửa một chút, chừng vài cây số thôi, là chúng ta đã tới miền quê rồi đó, với những cánh đồng lúa và vườn trái cây xanh mướt thấp thoáng những mái tranh đơn sơ.

Và trong một vài mái tranh đơn sơ đó, có . . . Việt Cộng.

...


Sau hiệp định Geneve 1954, phân chia đất nước làm hai miền: Miền Bắc theo Cộng Sản, còn miền Nam theo Tự Do, thuộc Pháp. Khi Pháp rút về nước, trao chính quyền lại cho Quốc Trưởng Bảo Đại. Sau một cuộc “Trưng Cầu Dân Ý” Bảo Đại bị truất phế, nhường cho Ngô Đình Diệm lên làm Tổng Thống. Bọn Việt Cộng ở miền Nam, một số tập kết về miền Bắc , số còn lại rút gân rút cốt thay hình đổi dạng, nằm vùng chờ cơ hội.

Tổng Thống Ngô lập chính phủ Cộng Hòa, lo vãn hồi an ninh trật tự cho miền Nam Tự Do, ông cho bắt hết đám Việt Cộng nằm vùng, xây dựng nền kinh tế vững mạnh. Cuộc sống người dân trở lại bình thường, dân Dĩ An nhờ đó, cũng sống rất yên lành.

Tôi sinh ra và lớn lên ở Dĩ An, chứng kiến những sự việc xẩy ra ở đó qua hai đợt di cư của người miền Bắc vào Nam: Năm 1954 và năm 1975.

Dân Di cư miền Bắc, được tập trung sinh sống ở khu Thủ Đức, Hố Nai, Tam Hiệp . . . gần Biên Hòa, và đương nhiên là gần Dĩ An.

Thời đó, tôi còn rất nhỏ, mới bắt đầu đi học Tiểu Học.

Tới trường, hễ nghe đứa nào nói cái giọng khó nghe, thì hiểu liền, đó là dân “Bắc Kỳ”. Đang đi ngoài đường, hễ nghe ai đó nói:

“Rê Su Ma, nạy chúa tôi”

Là tụi tôi biết liền, đó là dân “Bắc Kỳ”

Ra chợ, hễ thấy bà nào có hàm răng đen bóng, là bọn chúng tôi biết ngay, đó là dân “Bắc Kỳ”

Một vài điều tôi còn nhớ như in vào đầu là, thời đó còn xài tiền giấy xé làm hai: Một đồng xé làm hai thành hai tờ Năm Cắc. Những đứa nhỏ Bắc Kỳ cùng học với chúng tôi, tụi nó hiền lành, chỉ nhìn tụi tôi chơi dỡn chứ không bao giờ dám chọc ghẹo tụi tôi cả. Má tôi và những người chòm xóm bán hàng ngoài chợ thì nói những người Bắc Kỳ chụi khó làm việc và rất nhẫn nhịn, cái gì cũng cười.

Tôi được má kể lại là, lâu lâu , chính phủ tổ chức chiếu phim thời sự vào buổi tối, ở đầu chợ Dĩ An, để dân chúng đi xem, đông lắm, vui vẻ lắm, thái bình thịnh trị lắm.

Vào thời gian xẩy ra đảo chánh Ngô Đình Diệm và những cuộc đảo chánh kế tiếp, tôi không biết và không nhớ nhỉều cho lắm, vì lúc đó tôi chỉ là một đứa nhỏ chín mười tuổi mà thôi. Chỉ có một điều làm tôi nhớ: Mỗi lần chiếu bóng, Việt Cộng thẩy lựu đạn làm đám con nít tụi tôi chết nhiều lắm. Tôi không nhớ năm đó là năm nào, chỉ nhớ rằng, trong lúc đang mải mê xem phim chống bệnh tật: Máu đỏ và máu xanh trong cơ thể chống lại vi trùng xâm nhập vào người, thì nghe một tiếng nổ lớn:

“Đùng”

Nhìn chung quanh, tôi thấy người ta ngã xuống đất, máu chẩy thật nhiều, bọn tôi sợ quá, xúm nhau chạy về nhà. Kể từ đó, ba má tôi cấm đám anh em tụi tôi không được đi xem hát nữa.

Qua một thời gian vài năm không đi coi hát ở chợ nữa, có một bữa, mấy đứa bạn tôi rủ đi coi hát ở đầu chợ nữa. Tụi nó nói với tôi:

“Có ông Quận mới về, ổng . . . sát cộng lắm, nên tụi nó không dám về thẩy lựu đạn nữa, đi coi hát được rồi.”

Nói thì nói vậy, chứ má tôi đâu có dám cho tụi tôi đi coi nữa. Anh em tụi tôi ham coi hát, lén lén đi từ đứa, mỗi đứa coi một khúc rồi về thế cho đứa khác đi coi. May là không có ai thẩy lựu đạn nữa, nên má tôi không biết chuyện này.

Mấy bữa sau, tụi tôi có chuyện đi ra quận đường. Đang đi, tôi chợt thấy có một chiếc “Xe Díp” chạy trờ tới, có một ông mặc đồ rằn ri nhà binh ngồi trên xe bước xuống, chống cây gậy đi chậm chậm. Dưới cặp mắt con nít của tôi, thì ông rất là oai phong. Tôi đâu có biết ông đó là ai, cứ mở bự con mắt ra mà dòm ông. Những người lớn tuổi đi kế bên tôi lao xao nói chuyện với nhau. Một bác đi kế bên tôi nói lớn ra vẻ thích thú:

...
Hình " Ông Quận TQLC"​


-“Đó, ông Quận Dĩ An mới về đó!”

-“Ông Quận đó . . . sát cộng lắm đó! Ổng cho lính đi phá hầm Việt Cộng hoài à, kỳ nào cũng giết được mấy đứa, làm tụi nó sợ lắm, trốn hết trơn rồi.”

-“Ổng là lính “Thủy Quân Lục Chiến” đó, đánh trận ngầu lắm đó!”

-“Ổng tên gì vậy?”

-“Ai biết ổng tên gì! Nghe người ta kêu ổng là “Ông Quận Thủy Quân Lục Chiến”, vậy thôi, chứ ai mà biết ổng tên gì!”

Mấy ngày sau, nhân dịp tết Trung Thu, bọn con nít tụi tôi được đi theo thầy giáo tới quận đường để lãnh lồng đèn và bánh trung thu. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi đuợc tới quận đường và được lãnh quà trung thu. Tôi không còn nhớ đã được lãnh lồng đèn kiểu gì? Nhưng còn nhớ rất rõ là được phát một cái bánh dẻo nhỏ bằng ngón tay, ăn có mùi lá dứa.

Nhà tôi ở ngay chợ Dĩ An, mỗi ngày ngoài giờ học và nhưng giờ chạy chơi với bạn bè, tôi đều phụ má bán hàng, nên được nghe nói rất nhiều về “Ông Quận Dĩ An Thủy Quân Lục Chiến.

Có người kể:

“Tối qua, ông Quận cho lính đi phá hầm, giết nhiều du kích lắm, thằng con của Năm Rê (không phải tên thật) hổng dám dề kêu đi đắp mô nữa”

Cũng có người nói:

“Tối bữa trước, thằng Năm con ông Chín Lùa kéo đám trong bưng về chặn đường ông Tám Hó (không phải là tên thật) Hội Đồng Xã đặng giết. May phước, ông Tám có thằng nghĩa quân xách súng đi theo, bắn trả lại rồi chạy thục mạng ra tới Xã ở luôn đó, mấy bữa rồi cũng không dám về nhà.”

Một ông già bán xạp đã thật là vui vẻ nói lớn:

“Hổm rày quận mình yên lắm rồi! Tụi tui và bà con chòm xóm hết bị mấy cái đám ác ôn tối trời về bắt đi đắp mô rồi. Nhớ lại hồi đó, tối bị lùa đi đắp mô, sáng lại phải đi phá mô, hổng còn sức đâu mà làm ăn!”

Như tôi đã nói ở trên, từ ga xe lửa Dĩ An đi theo đường cái vô sâu chừng vài cây số, tới vùng Nhị Tỳ, Nhà Đèn Dĩ An là tới khu ruộng lúa và những đám rừng âm u (chưa tới Ngã Ba Cây Lơn). Những người đi theo Việt Cộng ban ngày vẫn làm ruộng trồng rau, ban đêm nhập với đám Việt Cộng trong rừng ra, tới từng nhà đòi đóng thuế, hoặc giết những người trong Hội Đồng Xã. Nhà hàng xóm gần nhau, ai theo Việt Cộng, ai theo Quốc Gia, dân chúng có khi biết nhau hết, nhưng không dám nói ra.

...


Có một bữa, dân chúng kéo nhau đi coi xác Việt Cộng chết, được ông Quận kéo về để dọc đường rầy xe lửa. Tôi tò mò lén đi coi. Tới nơi, tôi thấy có chừng sáu bẩy cái xác Việt Cộng, đứa thì mặc quần xà lỏn, đứa thì mặc đồ bà ba đen, quấn khăn rằn bị bắn chết, máu chẩy đầy mình. Lính nghĩa quân cầm súng đứng gác kế bên. Người ta đi coi đông lắm, tới tận nơi mà dòm. Tôi thấy xác chết thì sợ quá, không dám tới gần, chỉ đứng lớ xớ phía xa.

Có người léo xéo nói với nhau: “Xác đó là thằng . . . Tám (không phải là tên thật), con của Sáu Lô đó”

Có người làm gan, tới hỏi anh nghĩa quân đứng gác:

“Việt Cộng bị bắn chết rồi, sao không đem đi chôn, mà lại đem trưng ra đây? Coi dễ sợ quá, hôi hám quá đi”



Anh nghĩa quân trả lời:


“Tụi tôi mới đi phá hầm bí mật của Việt Cộng tối qua đó, ông Quận cho kéo về, chờ làm giấy tờ xong mới đem chôn, cũng để đó đặng cho bà con biết, đừng có đi theo Việt Cộng mà có ngày bị chết thảm như cái đám này đó!”

Tôi lớn lên theo tình hình an ninh của quận Dĩ An. Ông quận Dĩ An vẫn còn làm việc ở quận, tôi không có dịp gặp ông nữa, nhưng nghe dân chúng nói rất nhiều về những điều ông làm. Ông chịu lo lắng cho vấn đề an ninh của dân chúng, chịu hành quân, chịu đi phá hầm, truy lùng Việt Cộng lắm.

Vì thế, dân chúng mới đặt cho ông cái tên:

“Ông Quận Sát Cộng”

Bây giờ thì tôi đã lớn đủ để hiểu Việt Cộng là ai? Và Sát Cộng là gỉ? rồi. Tôi chỉ là một đứa con gái, nhưng tôi cảm thấy phục ông, và lâu lâu vẫn suy nghĩ: Ông đi đứng chống gậy rất khó khăn, vậy làm sao mà ông có thể đi hành quân phá hầm việt cộng hoài hoài như vậy được?

Có một bữa bán hàng, tôi thấy có một đám người lạ mặt mặc quần áo đen, đội nón rộng vành, mang ba lô tới ăn ở quán của nhà tôi. Tôi thấy họ mặc đồ bà ba đen và quấn khăn rằn thì sợ lắm, nhất là nhìn thấy cái nón của họ, hơi giống cái nón tai bèo của đám du kích. Nhưng khi thấy họ mang ba lô thì tôi đỡ sợ, vì tuy không đi lính, nhưng tôi cũng biết chỉ có lính Cộng Hòa mới mang ba lô mà thôi. Khi một chú ăn xong, kêu tính tiền, tôi làm gan, hỏi chú là lính gì mà lại mặt đồ đen.

Chú này cỏn trẻ lắm, nhe răng cười trả lời tôi:

“Tụi tui là lính “Xây Dựng Nông Thôn” mới từ Vũng Tàu về đây”

(Xin gọi tắt là XDNT)

Nghe anh trả lời thì tôi biết vậy thôi, và tôi cũng chỉ gặp họ một lần đó thôi nên cũng quên đi, còn lo bán hàng, lo đi học. Chừng vài tháng sau, tôi nghe dân chợ nói chuyện với nhau:

“Lính XDNT được lắm, họ hổng giống lính Cộng Hòa, họ ở luôn trong ấp của mình đó, mấy ảnh giúp mình đủ chuyện hết, có bữa còn phụ bà Tám Cái (không phải là tên thật) cấy lúa đó!”

“Bàn ngày, đám XDNT này đi vòng vòng giúp bà con, ban đêm họ xách súng đi tìm Việt Cộng mà đánh đó. Tội nghiệp quá, họ làm việc sáng đêm. Tối qua đám này ghé nhà tôi, tía thằng Tâm nói tôi nấu cháu cho mấy chú đó ăn cho no đặng làm việc đó!”

Từ đó tôi mới biết lý do tại sao họ không có mặt ở chợ nữa, vì họ ở luôn ở trong làng, trong xã chung với dân. Theo suy nghĩ nông cạn của tôi, tôi cho rằng: Việt Cộng nằm vùng sống cùng với dân, muốn diệt trừ bọn này, chỉ có cách là cũng sống cùng với dân như những người lính XDNT này thì mới tìm ra chúng mà đánh thôi. Từ đó, tôi lại có thêm cảm tình với lính XDNT và thêm cảm tình với ông Quận Dĩ An.

Tói tuổi thi tú tài, tôi lo học nhưng cũng thích thơ TTK, Hữu Loan, Hồ Zếnh ,và cũng thích đọc “The Exodus” “Chiến Tranh và Hòa Bình”. . .

Một bữa, tôi đang đọc cuốn “Trại Đầm Đùn” thì một ông khách lạ mặc quần áo Cảnh Sát buớc vào quán kêu đồ ăn, ông trạc tuổi 45 gì đó. Khi tới quầy trả tiền, liếc mắt thấy tên cuốn sách, ông nhìn tôi ngạc nhiên:

“Con gái mà đọc mấy loại sách này làm chi!”

Tôi trả lời ông:

“Cháu đọc cho biết Việt Cộng là như thế nào?”

Lâu lâu ông lại ghé quán của má tôi mà ăn trưa, ăn tối. Tới khi quen rồi ,tôi mới biết ông là Cuộc Trưởng Cuộc Cảnh Sát Dĩ An. Có bữa, tôi cắc cớ hỏi ông:

Chú Ba, có khi nào chú bắt được Việt Cộng, rồi cũng tra tấn người ta giống như bọn VC tra tấn dân, giống như trong . . . Trại Đầm Đùn, hay không?”

Ông đã cười lớn một lúc rồi mới trả lời tôi:

“Bạo tàn không phải là nghề của Cảnh Sát Quốc Gia! Mình làm gì cũng phải có tình người ở trong đó. Hơn nữa, hỏi cung đám VC là do CSĐB hoặc là ANQĐ phụ trách, chứ không phải là nhiệm vụ của chú.”

Từ đó, tôi có cảm tình nhiều hơn đối với ông. Ông kêu tôi là “Con gái” và xưng “Chú” với tôi. Nhà ông ở Sàigòn, ông đi làm bằng xe Vespa (hay Lambretta gì đó, tôi không nhớ rõ), chứ không lái xe Jeep Cảnh Sát. Người ta kêu ông là Chú Ba, thì tôi cũng theo đó mà kêu, chứ không hỏi và cũng không dám hỏi tên thật của ông.

Tháng Tư 1975, ngày đen tối của VNCH đã đến! Mấy ngày trước đó, thấy tình hình nguy ngập, má tôi lo cho tính mạng của anh Hai tôi đang đóng quân ở Bạc Liêu và anh rể tôi làm Cảnh Sát ở Xa Cảng, nhưng đâu có làm gì được hơn. Má chỉ còn cách bảo tôi đi mua gạo trữ phòng khi có biến.

Gần cuối tháng, tôi nghe súng nổ thật gần, nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn.

Sáng 30, tôi nghe trên đài phát thanh, Tổng Thống Dương Văn Minh đầu hàng Việt Cộng và kêu gọi binh sĩ các cấp gác súng súng chờ bàn giao.

Má tôi lo cho số mạng của người con trai và con rể. Còn tôi, tôi lo cho số mạng của những bạn bè tôi đã đi lính. Dĩ An ở gần phi trường Biên Hòa, gần cả căn cứ Sóng Thần, nên có rất nhiều thanh niên gia nhập Không Quân và Thủy Quân Lục Chiến, bạn bè tôi ở trong đám này đông lắm. Rồi còn những người lính XDNT nữa, họ còn đang ở chung với bà con trong Xã, Ấp, còn chú Ba Cảnh Sát, còn ông Quận TQLC Sát Cộng nữa, họ sẽ ra sao?

Mẹ tôi lính quýnh đi tới đi lui trong nhà. Tôi cũng lo sợ, lo sợ cho mẹ tôi, cho chính tôi nữa, cuộc đời mình sẽ ra sao?

Ngay lúc đó, chú Ba bước vào, mặt mày đăm chiêu. Điều ngạc nhiên hết sức là chú không mặc bộ quần áo cảnh sát thường ngày, mà chú mặc bộ đồ mầu trắng tươi, đeo lon và huy chương sáng ngời. Chú nói với mẹ tôi:

“Tôi chào chị lần cuối, rồi về nhà. Đầu hàng rồi, nhưng tôi đâu có thua trận đâu mà đầu hàng! Sáng nay, khi nghe tin Tổng Thống Minh đầu hàng, tôi đã tập họp tất cả cảnh sát trong Cuộc lại dể làm lễ chào quốc kỳ lần cuối cùng, rồi giải tán, ai về nhà nấy. Tôi cũng về đây, thôi, chào chị và cháu gái, hai người ở lại mạnh giỏi.”

Mẹ tôi và tôi chưng hửng nhìn chú. Một lúc sau, mẹ tôi mới nói:

“Đầu hàng rồi, tôi thấy người ta mặc thường phục đi về, sao chú không thay quần áo thường mà lại mặc đại lễ như vầy, lỡ . . . có chuyện gì thì sao? Con trai tôi còn để mấy bộ quần áo ở nhà, tôi nói con Nhung lấy cho chú bận nhe!”

Chú Ba cười chua chát, trả lời:

“Lần cuối cùng của cuộc đời binh nghiệp của tôi mà chị! Tôi phải mặc đại lễ chứ!”

Tôi ái ngại nhìn chú, hỏi thêm:

-“Chú Ba đi về cùng với anh em cảnh sát hay về chung với ông Quận? Về chung chắc là an toàn hơn đó”

-“Anh em cảnh sát đa số là dân địa phương, họ tự đi về, còn chú, chú đi bằng xe riêng từ đó tới giờ, nên hôm nay chú cũng về bằng xe riêng. Ông Quận vừa nói chuyện với chú xong, ổng sẽ về sau cùng với những người lính nào ở Sàigòn.”

-“Chú Ba, còn cây cờ của mình, sao chú không gỡ xuống, để . . . người ta xé đi thì tội nghiệp cho lá cờ lắm”

-“Chú Ba chỉ có nhiệm vụ thượng kỳ Việt Nam Cộng Hòa mà thôi. Quân Đội không dậy chú cuốn cờ bỏ đi, và chú cũng không thể làm chuyện đó được. Trước khi về, chú đã đứng nghiêm chào lá cờ lần chót rồi.

Cứ để lá cờ ở đó, trong đầu óc của chú sẽ nhớ mãi hình ảnh lá cờ VNCH tung bay trong gió. Sau này, lá cờ sẽ ra sao? Để tương lai trả lời.”

Rồi chú quay ra, đạp máy xe rồ ga đi thẳng.

Ngoài đường, tôi thoáng thấy những thanh niên mang băng tay đỏ, cầm súng chạy lăng xăng.

Chiều đến, má tôi hốt hoảng nhớ tới bầy cháu ngoại ở Sàigòn, má nói tôi ráng mang gạo cho chị tôi, để mấy đứa nhỏ đói tội nghiệp.

Tôi cảm thấy sợ hãi khi phải đi ra ngoài trong giờ phút này, nhưng cũng chất gạo lên xe Honda chạy ra xa lộ đi về Sàigòn.

Dọc đường, vẫn còn súng nổ, vẫn còn lính ta chạy tới chạy lui, quần áo lính vứt rải rác khắp nơi, và rất nhiều đàn ông mặc thường phục đi bộ về phía Sàigòn. Những chiếc xe tăng cắm cở Xanh dương và đỏ chạy rầm rộ trên đường, chạy qua mặt tôi một cách hung tợn, cũng huớng về Sàigòn. Tôi sợ lắm, bậm gan rồ ga chạy thục mạng.

Bất chợt, tôi nhìn thấy ở vệ đường, một người lính mặc đại lễ mầu trắng với những huy chương đeo đầy trên ngực áo, nắm bất động, mặt đầy máu, quay về phía đường lộ, bên cạnh chiếc xe Vespa lật nghiêng. Tôi thảng thốt kêu lên:

“Chú Ba Cảnh Sát!”

Tôi muốn dừng lại, xem có phải thật sự là chú Ba hay không?

Chú còn sống hay đã bị bắn chết?

Nhưng giòng người xô đẩy, tiếng súng hai bên nổ vang, rồi xe chở lính Việt Cộng chạy tới, xe tăng, thiết giáp bắn nhau qua lại, tôi không thể nào ngừng lại.

Tôi bật khóc, nhìn chú Ba một lần chót rồi rung rẩy chạy xe đi.

Tôi nhớ lại hồi sáng, sau khi chú Ba đi được khoảng một tiếng đồng hồ thì một đám những tên đeo băng tay đỏ, những tên đội nón tai bèo, đã kéo lá cờ VNCH xuống, xé tan nát đi. Tôi vụt chạy ra muốn giựt lại lá cờ, nhưng vừa mới ra tới cửa, đụng phải một đám đá cá lăn dưa cầm súng chĩa tứ phía, làm tôi sợ quá, dội trở lại. Lúc đó, tôi đã giận chú Ba hết sức, tại sao không kéo lá cờ xuống mà cất đi, để nay bị cái đám người này xé nát.

Bây giờ, nhìn chú Ba nằm đó, tôi lại nhớ câu nói cuối cùng của chú:

“Cứ để lá cờ ở đó, trong đầu óc của chú sẽ nhớ mãi hình ảnh lá cờ VNCH tung bay trong gió. Sau này, lá cờ sẽ ra sao? Để tương lai trả lời.”

Tôi không giận chú Ba nữa, và nghĩ rằng, chú Ba đã làm đúng!

Chú Ba ơi, trong đầu óc chú bây giờ, lá cờ Việt Nam Cộng Hòa vẫn còn tồn tại, vẫn còn tung bay trong gió, trong vĩnh cửu, phải không chú?

Những ngày sau đó, rất nhiều khuôn mặt xuất hiện. Những khuôn mặt này rất quen thuộc với người dân Dĩ An trước đây, nhưng bây giờ họ đã trở thành khác hẳn:

Họ quấn khăn rằn, đội nón tai bèo, hiện nguyên hình Việt Cộng.

Bà con đi chợ nói với nhau:

“Cái đám này, hồi đó đã bị Cảnh Sát chìm, bị lính của Ông Quận mình bắt nhốt hết trơn rồi đó đa. Nhưng bị báo chí nói lung tung là bắt dân vô tôi, nên mới phải thả tụi nó ra. Nay thì rõ ràng quá rồi, phải chỉ hồi đó xử tử hết tụi nó đi, đỡ khổ . . .”

Một thời gian ngắn sau đó, những người Bắc Kỳ lại xuất hiện, chúng tôi kêu họ là “Bắc Kỳ 75”. Những Bắc Kỳ này láu cá và hỗn láo vô cùng, khác xa với “Bắc Kỳ 54” xưa. Bắc Kỳ 54 ăn nói nhỏ nhẹ, cái gì cũng cười, thì đám Bắc Kỳ 75 đội nón cối, đ chân đất, luôn miệng chửi thề. Khi nói chuyện, họ xưng ông xưng cha với chúng tôi và sẵn sàng đe dọa:

“Ông báo công an, bắt bỏ cha chúng mày đi bây giờ!”


Mỗi lần ngày 30 tháng Tư trở lại, tôi lại nhớ tới quận Dĩ An, nhớ tới ông Quận TQLC Sát Cộng, nhớ tới Chú Ba Cảnh Sát. Tôi đã kể cho chồng con tôi nghe về những người này, không biết họ còn sống hay đã chết? Chồng tôi hỏi, tôi còn nhớ tên những người hùng này hay không? Lâu quá rồi, hơn nữa, hồi đó, tôi còn quá nhỏ để mà nhớ.

Mỗi lần đi ngang những đài tưởn g niệm chiến sĩ VNCH, tôi đều cầu nguyện cho họ.

Bất chợt, một hôm đọc Việt Luận, đọc bài “Cuộc Đời Đổi Thay” tôi mới biết ông Quận Trưởng Dĩ An , ông Quận TQLC Sát Cộng, Trung Tá Nguyễn Minh Châu, ông còn sống, đang ở bên Mỹ. Tôi mừng qua, kêu chồng tôi:
“Anh ơi, ông “Guậng . . . Ông Guậng Dĩ Ang nè, ổng còn sống, ổng diếc báo nè!

Anh coi hình ổng nè, ổng bận đồ rằng ri, oai hùng lắm nè! Thấy hông, em nói mà!”

Chúc mừng ông Quận được bình yên sau những đổi thay của cuộc đời.

Cám ơn ông Quận, đã gìn giữ an ninh trong quận, đã sát cộng, để những người dân Dĩ An như tôi có một cuộc sống yên ổn, cho tới ngày 30 tháng Tư.

NGƯỜI VIỆT CỦA TÔI, LÀ THẾ ĐẤY!

NGUYỄN KHẮP NƠI



Nguồn: http://vietluanonline.com/quandian.html

Back to top
 
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #2799 - 11. Dec 2015 , 19:41
 
ngo_thi_van wrote on 10. Dec 2015 , 20:11:
Tuy Van oi ,
Em ma dau tin nay thi Ma gian em do. Cam on em da lo ho moi chuyen cho Ma. Ma o xa qua va dang co chuyen buồn nen chang dam di dau ca..Chi tiec la Ma da khong the tien dua Cau 8 lan cuối ma thoi.May lan truoc Ma goi Cau , nghe Cau cung met moi va cu than la ra vao benh vien hoai.Tuổi gia that qua chan ! 
Ma Van



  Mạ thương ,

  Hôm qua em đến thăm viếng cậu 8 MC lần cuối cùng , thật đơn sơ , nhưng không kém phần long trọng.
  Tất cả các bạn đồng khóa , T Đ 3 từ khắp nơi đến, làm lể và phủ cờ VN....em cũng lên phát biểu kể những kỷ niệm lúc gặp Cậu ,trong đám tang của bà HT Hương. Sau đó liên lạc qua emails thường xuyên. Câu thích ăn trưa tại quán Khanh , nên có vài lần , em mời cậu đến , cậu vui và tếu lắm , tuy ngồi xe lăn , nhưng ý chí không buồn chán , làm thơ thật nhiều , cũng hay tặng riêng em , làm em nhớ anh TT quá.
Sau đó , Mạ nhận cậu làm anh nuôi , em là cháu. Thương cậu ngồi xe lăn , sau khi Phu Nhân mất , cậu vào viện dưởng lảo , và hạnh phúc khi có người đến thăm , mời ra ngoài.....Em trai út của bà HT Hương và con gái cậu là Ngọc Nga , kính gởi lời cám ơn Mạ.

  Em cầu chúc cho cậu hạnh phúc bên phu nhân và bà HT Hương nơi cỏi Vỉnh Hằng.
 
  Ngày mai là ngày sinh của Mạ , em cũng ưa thích như Mạ , là người đầu tiên chúc mừng. Em Kính chúc Mạ được nhiều bình an , hạnh phúc những gì mình đang có , mọi ngày.Ai cũng có số cả , không nên buồn rầu mà hại cho sức khoẻ , ai cũng yêu Mạ cả.

...

  Em hy vọng Mạ thích hoa tím trên bánh SN nầy nhé.
...

...

Thân mời cả nhà chung vui cùng Mạ Vân.

...

  Mạ thích đi du lịch bằng xe lửa , mời Mạ và tất cả.

...

...

Em mang hoa tím dể yêu vào GTMV để Mạ thấy ấm lòng nhé.
Em đã dành riêng tấm BD card cho anh TT , chắc không bao giờ gởi đến.

Em rất mừng khi thấy anh PD vào đây thăm GTMV.

Kính chúc Mạ và cả nhà , cuối tuần đầm ấm.

Em TV
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
kieunguyen
Gold Member
*****
Offline


" Hương xưa "

Posts: 512
Virginia
Gender: female
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #2800 - 11. Dec 2015 , 20:59
 

Kính Mạ.
12/12  : SINH NHẬT  MẠ .
Con kính cầu chúc Mạ thật nhiều sức khoẻ , luôn sáng suốt vững vàng , mọi sự an lành như ý .
Yêu kính ,
Kn
Back to top
 

Thời gian hay khoảng cách đều không làm giảm được tình bạn.&&Rưọu không say người , ngưòi say rượu. Hoa không mê bướm , bướm mê hoa.....
 
IP Logged
 
thule
Gold Member
*****
Offline


Thành Viên Xuất Sắc
*Năm 2010*

Posts: 3836
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #2801 - 11. Dec 2015 , 22:45
 
     
ÂN TÌNH NGÀY CŨ
                                           
            Gs.  Vũ Ngọc Mai

Thầy Nguyễn Đức Khang, phu quân của Giáo Sư Ngô Thị Vân, đã vĩnh viễn ra đi lúc 4:20 sáng ngày 1-12-2015 và đã để lại thương tiếc không nhỏ cho   Hội Cựu Nữ Sinh Lê Văn Duyệt trên toàn thế giới.
Trước đó mươi ngày, Thầy đã được đưa về nhà theo ý nguyện, và được Cô Vân và người em gái, Cô Vĩnh, tận tình săn sóc trong suốt những ngày cuối cùng tại thế.  Người Cô Vân vốn ốm yếu nay lại đã sút đến trên dưới 6 kí-lô, đôi mắt sưng húp vì khóc và thức trắng đêm bên Thầy, lo lắng cho Thầy đến quên ăn mất ngủ.   Nhóm giáo sư chúng tôi:  Thầy Phó Đức Long, Các Cô Tố Nga, Thanh Hải, Ngọc Mai và các em Kim Tuyết từ New York, Phương Đặng và Ngọc Đóa đã đượcThu Béo và Anh Dũng Bụt đón đi thăm Thầy Khang 2 lần trong ngày Chủ Nhật.  Nhưng “phái đoàn” chỉ được Cô Vân cho phép mang thức ăn lần thứ nhất mà thôi.   Và lần này có thêm cặp Phương-Tốt chở Thầy Cô Đường-Ngọc từ Hawthorne, và cặp Thanh Liên-Ân nữa.  Tôi còn may mắn được Thanh Long đón đưa đến Thousand Oaks lần thứ ba trong cùng một tuần lễ.  Thanh Long mang đến bún bò Huế  và một loại nữa, nhưng cả 4 người mới dùng hết 1 tô lớn, trong khi Cô Vân thì bị chúng tôi ép ăn vì biết rằng cô đã mất sức quá nhiều trong mấy thang nay.  Tôi cũng có một hộp bánh pate và croissant để 2 Cô Vân và Vĩnh tiện ăn nhanh khi đói.   Khoảng 1 giờ sau thì chúng tôi đã gặp Uyển Nghi với món chay do đích thân Nghi mới nấu, và Minh Hải với khay bánh bột lọc.  Thức ăn nhiều loại do thân nhân, thân hữu, cựu đồng nghiệp và nữ sinh mang đến được chứa đầy ắp trong tủ lạnh, nhiều đến độ gia chủ phải “năn nỉ” chúng tôi mang bớt về ăn dùm trước khi bị thiu!
Thu Béo và Phương Đặng đã đọc kinh cầu xin Phật độ cho Thầy bớt đau đớn.  Chúng tôi thì xúm xít quanh Cô Vân, ép cô ăn uống để có sức chăm sóc Thầy Khang.   
Vũ Đan đã bỏ một ngày đưa cô Vân đi xem giá cả cho việc hậu sự, còn Cao Minh Châu mời được Hòa Thượng Thích Thông Hải, Viện Chủ Tu Viện An Lạc Ventura, đến làm Lễ Quy Y cho Thầy Khang.  Từ nay Thầy mang Pháp Danh Thiện Lạc. 
Tôi được Cô Vân giao việc phóng lớn tấm ảnh của Thầy được lấy từ bức hình chụp chung của đôi uyên ương Khang-Vân dể dùng khi hành lễ.   

Hai ngày tang lễ được cử hành vào Thứ Sáu 4-12 và Thứ Bảy 5-12-2015.
Trong ngày phát tang Thứ Sáu, tôi thấy sự có mặt của Anh Chị Cô Ngô Vân, Ông Bà Ngô Khắc Thuật, em gái kế cô Vân, Nha sĩ Ngô Thị Vĩnh.  Hai người em nữa là Ngô Thị Viễn và Ngô Thị Vi.  Cô Vân còn một người em trai ở xa là Ngô Khắc Trí.
Thầy Khang còn có hai con nuôi:  nữ sinh Lê Văn Duyệt Nguyễn Kiều và Bùi Bằng Trình cũng là trưởng nam của tôi.  Và người cháu con em gái của Thầy Nguyễn Phan Thiên Hương.   Cả 3 sẽ thay nhau quỳ lạy trả lễ cho những người đến phúng viếng, và dâng trà cùng thực phẩm đệ cúng người quá cố .
Khi cháu Trình và tôi đến nơi thì đã thấy sự có mặt của Thầy Lê Tiến Đạt, Cô Thu Lê và con gái nuôi Phạm Quỳnh Thư.  Thư rất thương Mạ Vân, nên đã từ San Jose xuống ở với mẹ nuôi từ cả 2 tuần nay để chạy đôn chạy đáo ngõ hầu giúp cho việc tổ chức tang lễ được chu toàn.   Slide show về cuộc đời của Thầy Khang bên Cô Vân, thân bằng quyến thuộc đồng nghiệp và cựu nữ sinh của Cô đã do Quỳnh Thư thực hiện rất đẹp và rõ khiến ai cũng khen ngợi.  Thư cũng đứng suốt trong thời gian hành lễ để tiếp khách và coi sóc tổng quát mọi thứ khiến ai cũng thấy bà mẹ nuôi Thu thật tốt phước, còn tôi thì vẫn thầm ước ao có được một cô con nuôi đa tài và tháo vát như thế.
Cô Thu đã mời Đại Đức Chúc Hiền, chư tăng ni và Ban Hộ Niệm Tu Viện An Lạc đến hành lễ trong suốt hai ngày Thứ Sáu và Thứ Bảy. 

Trong ngày tiễn đưa Thầy Khang 5-12-15, từ sáng sớm An Hảo, Mỹ Đà, Mai Lan, Thanh Long và Kim Phượng trong Ban Chấp Hành đã có mặt, cùng lo xếp thức ăn nhẹ như bánh mì, pate chaud, bánh kem, trái cây nhiều loại …để khách dự đám tang ăn nhẹ vào buổi trưa trước khi hạ huyệt.
Từng nhóm đã đến thăm viếng lần cuối ngay cả trước 9:30 am là lúc buổi lễ bắt đầu.  Bà quả phụ Nguyễn Đức Khang vẫn đội khăn tang ngồi bất động nơi hàng ghế đầu.   Bên phải và bên trái của Bà không lúc nào không có người đến ngồi kế bên để vỗ về và chia sẻ niềm đau với Bà. 
Buổi cầu siêu và cúng cơm sáng nay, ngoài Đại Đức Trúc Hiền và Ban Hộ niệm còn có sự hiện diện của Cô Thu Lê, Cô Thanh Hải và quý em Kim Phượng, Mai Lan, Minh Châu, Kiều Hạnh và Thu Béo. 
Cùng có mặt trong sáng Thứ Bảy, người ta thấy quý Thầy Nguyễn Ngọc Đường và phu nhân: Cô Ngọc, Phó Đức Long, quý Cô:   Nguyễn Tố Nga, Vũ Ngọc Mai, Lê Thị Thu và phu quân:  GS Lê Tiến Đạt, Hoàng Thanh Hải, và Nguyễn Hồng Nhung.   Hầu hết các Cựu Hội Trưởng cũng đến tiễn đưa Thầy Khang:  Trần Thúy Lan, Đặng Cần, Phạm Thu, Nguyễn Tuyết Nga, Trần An Hảo.  Riêng Cựu Hội Trưởng Vũ Đan rất tiếc không tham dự được vì bận việc gia đình nhưng đã đặt thức ăn cho ngày 4-12 và nhờ người giao tận nơi hành lễ, và Hoàng Nga cũng đã điện thoại chia buồn và góp phần phúng điếu.  Hai cựu Tổng Thư Ký Phạm Tâm Loan và Cao Minh Châu đã có mặt trong cả 2 ngày tang lễ. 

Một số nữ sinh đã về từ xa:  Nguyễn Kiều và phu quân Nguyễn Khôi từ Washington, Mỹ Đà và Túy Vân đến từ San Jose, LâmThu tức Thu Béo và phu quân Lâm Tiến Dũng, Thanh Thủy từ San Diego.
Chúng ta còn có LVD Nguyễn Ngọc Oanh, Nguyễn Tân Hương, Nguyễn Ngọc Đóa, Thanh Liên, Hài, Dương Ngọc Hoa.  Và nhất là hai phó nhòm rất chuyên nghiệp Lâm Tiến Dũng và Kim Định.
Ngoài ra, số CNS đang ở xa ngàn trùng cũng đã làm thơ khóc Thầy như Thuận Nguyễn từ Minnesota, Huỳnh (Bùi) Thu Anh và Huy Hoàng đang du lịch xa, Trần Anh Thư, các nữ sinh và Hai GS Phượng Oanh và Châm từ Úc Châu, Phạm Mỹ Dung và Phượng Trần tức Thư Ký Không Lương của Cô Vân (và Tí Lanh Chanh của tôi) từ Việt Nam.   Phượng Trần còn nhớ tới Sinh Nhật của Cô Vân trong tháng này và nhắn với chị em LVD “nhớ làm cho Cô vui.”  Nhưng Cô đã nhờ tôi chuyển lời cám ơn các bạn và các em vì không thể nào vui được trong hoàn cảnh tang chế này.

Đại diện cho Điễn Đàn có Đặng Mỹ với vòng hoa phúng điếu hình trái tim, Thu Béo với một danh sách ghi tên đại diện các trang LVD sau đây: 
-      Hồi Ký:                   Thầy Nguyễn Ngọc Đường
-      Vườn Trúc:                   Đậu Đỏ
-      Xướng Họa Thơ Đường:               Ngố
-      Khung Trời Nhắc Nhở:                    Ngọc Đóa
-      Tiếng Chim Vườn Trúc:                    Tất Mỹ
-   Khung Cửa 75:                  Phương Huệ, Tí Mơ, Bích Định, Tuyết Lan, Hoài Nguyễn
-    Dãy Nhà Tôn:                  Kiều Nguyễn, Kim Tuyết, Võ Ánh Tuyết
 
Cùng gửi phúng điếu còn có Phương Đặng, Tú Quyên, Thuận Nguyễn, Mỹ Dung 73, Tuyết Nga, Đỗ Thị Sứng, Nguyễn Thị Xuyến, Vũ Thị Yến, Triệu Thị Thuận, Trần Kim Đào, nhóm 69 Thanh Hằng, Minh Hải và Tuyết Lê, Hồng Thanh và Đặng Kim Loan.
Khi ghé Mạ Vân Gia Trang, chúng ta còn thấy lời chia buồn với Cô Vân của Kahat Nguyễn Thị Kinh Hoàng, Nguyễn Văn Hà và Nguyễn Toàn, thân hữu lâu năm của Diễn Đàn nữa.

Trong phần điếu văn của Lê Văn Duyệt, Cô Thu đã phát biểu như sau:  “Chị Vân và tôi cùng dạy trường Nữ Trung Học LVD và khi sang Mỹ năm 1975 lại định cư cùng một vùng, cách nhau có 30 phút.  Đến khi hội AH/LVD được thành lập thì chúng tôi lại cùng nhau đi vui họp với các em trong bao nhiêu năm nay.
Khi cháu gái chúng tôi sanh con đầu lòng thì chị Vân lại là người thương và trông nom cháu thành ra cháu có 2 bà ngoại “thật” và “giả” (gọi là BN nuôi mới phải) cho đến nay cháu đã 17 tuổi, có nhiều kỷ niệm với Ông Khang và Bà Vân.  Anh Khang là người điềm đạm khoan dung, thấy bà cháu tôi lắm lúc vội vàng hấp tấp, anh gật gù bảo “Cứ từ từ, Cứ từ từ” và cho đến bây giờ chúng tôi vẫn dùng câu đó bảo nhau.  Tôi biết chị Vân chỉ làm món Huế nên khi nào có món Bắc thì lại biếu anh.  Một lần tôi biếu xôi gấc mà tôi thường thêm đường đã có ngữ rồi, không cần nêm nếm.  Ngày hôm sau anh gọi tôi khen sao xôi gấc ngon quá mà không ăn được nhiều.  Thì ra tôi đã bỏ vào nồi xôi 7 muỗng muối to (loại table spoon).  Anh cũng hay được ăn món bánh bò tôi làm mà anh thích, lần cuối cùng cách dây một tháng anh chỉ ăn được một miếng nhỏ vì cổ họng đau đã thấy khó nuốt rồi…..Chỉ kể ra một vài kỷ niệm…
Gia đình Đạt Thu Châu Thành Điền Phương Quyên Quỳnh Thư  xin chia buồn với chị Vân, nhất là con gái Quỳnh Thư đã thay mặt chúng tôi chia sẻ buồn lo với  Mạ Vân suốt 2 tuần nay.   

Tôi đã lên ca tụng những đức tính và binh nghiệp của người quá cố, cùng lời chia buồn của đại gia đình Lê Văn Duyệt khắp nơi đã được chuyển đến Cô Vân và tang quyến (xin xem bài điếu văn trong MVGT và Nối Tiếp Vần Thơ…).
LVD Phan Uyển Nghi cũng đã có đôi lời chia buồn với Cô Giáo cũ như sau:
“Kính thưa Thầy Khang,
Em là Phan Uyển Nghi, là một cựu nữ sinh Trung Học LVD, em là học trò của Cô Ngô Vân và em cũng là một thành viên của gia đình 25 người Việt Nam refugee tị nạn đầu tiên đến Thousand Oaks.  Trong thời gian ấy Thầy Cô thuộc gia đình 13 người.  Hai gia đình mình rất thân thiết và có nhiều kỷ niệm sinh hoạt với nhau trong những ngày đầu địng cư trên đất Mỹ.  Vậy mà thấm thoát đã 40 năm và hôm nay Thầy giã từ Thousand Oaks, giã từ Cô Ngô Vân và những người thân thương của Thầy để đi về một nơi xa lắm.  Thầy Khang ơi, thôi vĩnh biệt Thầy.  Em chúc Thầy được thong dong thanh thản đi về an nghỉ nơi đất Phật.
“No coming, no going,
No after, no before
We hold you close to us,

We release you to be so free,
Because we are in you and you are in us
Because we are in you and you are in us.”
Good bye Thầy. 
 
Đó là những câu hát Uyển Nghi đã cất cao để tiễn đưa Thầy Khang tự do bay xa vào cõi vĩnh hằng. 

Bây giờ LVD chúng tôi theo xe tang đến nơi an nghỉ cuối cùng.  Trước giờ hạ huyệt.  Đai Đức chủ lễ cho con cái dâng cúng lần cuối lên người sắp ra đi, trong khi chúng tôi yên lặng nhận những đóa hồng tiễn biệt Thầy Khang.   Vì đau khổ chồng chất trong một thời gian quá dài, Cô Vân từ từ ngất xỉu trong nỗi lo lắng cuống cuồng của mọi người.  Tôi đã kịp chạy đến và đề nghị dìu Cô Vân ra xe đưa gấp về nhà nghỉ ngơi. 
Sau khi hình Thầy khang đã được an vị trên bàn thờ, Cô Vân đã gượng ngồi dậy và chắp tay làm lễ với các con và các cháu. 
Và khi đêm về, Cô đã gọi tôi để gửi lời cám ơn của gia đình cô đến mẹ con tôi.  Đúng là một mẫu người chu đáo đầy tình nghĩa, một người khó kiếm trong thời gian điện tử ngày nay.
Bây giờ là thư từ qua lại với Cô Vân của chúng tôi để phần nào an ủi và nâng đỡ tinh thần của bạn hiền và cô giáo cũ.

Nhìn lại hình ảnh và diễn tiến của 2 ngày đưa tiễn Thầy Khang, tang gia và chính Cô Vân đã hết lời ca ngợi tình nghĩa LVD đối với Thầy Khang, “dù chỉ là Rể” theo Cô Vân.  Riêng tôi thì dù đã biết từ lâu về LVD, cũng không nén được xúc động khi thấy được thứ ân tình của các em trong thời đại này.

Tôi muốn ghi lại mấy vần thơ của LVD Ngố:
“Thương Cô ánh mắt dịu hiền
Tận tâm dìu dắt thật chuyên thật cần.
Thương Cô dáng dấp thanh tân
Nụ cười nhân hậu nói năng dịu dàng
Thao thao bất tuyệt cô mong
Truyền giao sở học mênh mông cho đời
Cố công rao giảng cao vời
Bên tai văng vẳng những lời năm xưa.”

Còn Cao Minh Châu thì:
“Bảy năm áo trắng thật dài
Tháng ngày lược chải, hoa cài qua mau.
Ơn Cô, Thầy nghĩa thâm sâu
Làm sao báo đáp ngày sau thế nào?”

Thân hữu  quá cố Đỗ Hữu Tài, con trai nuôi cưng của Mạ Vân, cũng ca ngợi tình thầy trò LVD: 
“…Hát hò, ngâm vịnh vui cchơi
Thầy Cô Giáo cũ một đời còn thương
Bao năm trời vẫn ngát hương
Tình Thầy, nghĩa bạn vấn vương chẳng rời.
Dẫu đi khắp bốn phương trời
Còn đây kỷ niệm một thời xa xưa.
Cho tôi sống lại giấc mơ
Cho tôi ngâm lại lời thơ ân tình.”

Và với  tôi:
“…Dẫu đời thay đổi biển dâu,
Ân cần chia sẻ âu sầu tiêu tan
Tạ Lê Văn Duyệt tình thân
Em là hạnh phúc cõi trần khó phai.”

(Thơ được trích từ Quán “Nối Tiếp Vần Thơ” của GS Ngọc Mai )

Chuỗi ngày vui hãy còn đây, những đau buồn xin gác lại cho đời sống được  tiếp tục.
Lê Văn Duyệt sẽ mãi nhớ thương Thầy Khang đã yêu thương và chăm sóc Cô Ngô Vân vạn ngày như một.

       

 
Back to top
« Last Edit: 11. Dec 2015 , 22:47 by thule »  
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13053
Gender: female
Re: Ông Quận Dĩ An
Reply #2802 - 12. Dec 2015 , 18:21
 
phu de wrote on 11. Dec 2015 , 13:56:
QUẬN DĨ AN


NGUYỄN KHẮP NƠI

...


Viết theo lời kể của một cư dân Quận Dĩ An,
Viết cho ngày 30 tháng Tư đen,
Viết cho những người Lính, Nghĩa Quân, Cảnh Sát, Xây Dựng Nông Thôn và dân chúng của Quận Dĩ An xưa.
Kính tặng Ông Quận Dĩ An - Ông Quận Thủy Quân Lục Chiến Sát Cộng - Trung Tá Nguyễn Minh Châu.
Để tưởng nhớ Chú Ba Trưởng Cuộc Cảnh Sát Dĩ An. ​



Nói về địa dư, thì quận Dĩ An thuộc về vùng III. Từ Sài Gòn đi Biên Hòa, nếu đi đường trong (đường ngoài là đường xa lộ Saigòn Biên Hòa), chúng ta sẽ tới Thủ Đức rồi tới Dĩ An và cuối cùng là Biên Hòa.

Mặc dù ở khoảng giữa Saigòn Biên Hòa, nhưng người ta biết đến Thủ Đức và Biên Hòa nhiều hơn là biết tới Dĩ An, vì hai nơi kể trên có quá nhiều cảnh đẹp, thức ăn và trái cây ngon, như Suối Tiên, nem Thủ Đức, buởi Biên Hòa . . . .

Dĩ An chỉ là một quận thuộc về . . . miền quê, không có bất cứ một thứ gì đặc sắc, ngoài cái việc ở kế cận Sàigòn.

Đúng vậy, nếu đứng ngay ở quận lỵ Dĩ An, chúng ta sẽ thấy ngôi chợ, bót cảnh sát, ga xe lửa . . . Nhưng qua khỏi ga xe lửa một chút, chừng vài cây số thôi, là chúng ta đã tới miền quê rồi đó, với những cánh đồng lúa và vườn trái cây xanh mướt thấp thoáng những mái tranh đơn sơ.

Và trong một vài mái tranh đơn sơ đó, có . . . Việt Cộng.

...


Sau hiệp định Geneve 1954, phân chia đất nước làm hai miền: Miền Bắc theo Cộng Sản, còn miền Nam theo Tự Do, thuộc Pháp. Khi Pháp rút về nước, trao chính quyền lại cho Quốc Trưởng Bảo Đại. Sau một cuộc “Trưng Cầu Dân Ý” Bảo Đại bị truất phế, nhường cho Ngô Đình Diệm lên làm Tổng Thống. Bọn Việt Cộng ở miền Nam, một số tập kết về miền Bắc , số còn lại rút gân rút cốt thay hình đổi dạng, nằm vùng chờ cơ hội.

Tổng Thống Ngô lập chính phủ Cộng Hòa, lo vãn hồi an ninh trật tự cho miền Nam Tự Do, ông cho bắt hết đám Việt Cộng nằm vùng, xây dựng nền kinh tế vững mạnh. Cuộc sống người dân trở lại bình thường, dân Dĩ An nhờ đó, cũng sống rất yên lành.

Tôi sinh ra và lớn lên ở Dĩ An, chứng kiến những sự việc xẩy ra ở đó qua hai đợt di cư của người miền Bắc vào Nam: Năm 1954 và năm 1975.

Dân Di cư miền Bắc, được tập trung sinh sống ở khu Thủ Đức, Hố Nai, Tam Hiệp . . . gần Biên Hòa, và đương nhiên là gần Dĩ An.

Thời đó, tôi còn rất nhỏ, mới bắt đầu đi học Tiểu Học.

Tới trường, hễ nghe đứa nào nói cái giọng khó nghe, thì hiểu liền, đó là dân “Bắc Kỳ”. Đang đi ngoài đường, hễ nghe ai đó nói:

“Rê Su Ma, nạy chúa tôi”

Là tụi tôi biết liền, đó là dân “Bắc Kỳ”

Ra chợ, hễ thấy bà nào có hàm răng đen bóng, là bọn chúng tôi biết ngay, đó là dân “Bắc Kỳ”

Một vài điều tôi còn nhớ như in vào đầu là, thời đó còn xài tiền giấy xé làm hai: Một đồng xé làm hai thành hai tờ Năm Cắc. Những đứa nhỏ Bắc Kỳ cùng học với chúng tôi, tụi nó hiền lành, chỉ nhìn tụi tôi chơi dỡn chứ không bao giờ dám chọc ghẹo tụi tôi cả. Má tôi và những người chòm xóm bán hàng ngoài chợ thì nói những người Bắc Kỳ chụi khó làm việc và rất nhẫn nhịn, cái gì cũng cười.

Tôi được má kể lại là, lâu lâu , chính phủ tổ chức chiếu phim thời sự vào buổi tối, ở đầu chợ Dĩ An, để dân chúng đi xem, đông lắm, vui vẻ lắm, thái bình thịnh trị lắm.

Vào thời gian xẩy ra đảo chánh Ngô Đình Diệm và những cuộc đảo chánh kế tiếp, tôi không biết và không nhớ nhỉều cho lắm, vì lúc đó tôi chỉ là một đứa nhỏ chín mười tuổi mà thôi. Chỉ có một điều làm tôi nhớ: Mỗi lần chiếu bóng, Việt Cộng thẩy lựu đạn làm đám con nít tụi tôi chết nhiều lắm. Tôi không nhớ năm đó là năm nào, chỉ nhớ rằng, trong lúc đang mải mê xem phim chống bệnh tật: Máu đỏ và máu xanh trong cơ thể chống lại vi trùng xâm nhập vào người, thì nghe một tiếng nổ lớn:

“Đùng”

Nhìn chung quanh, tôi thấy người ta ngã xuống đất, máu chẩy thật nhiều, bọn tôi sợ quá, xúm nhau chạy về nhà. Kể từ đó, ba má tôi cấm đám anh em tụi tôi không được đi xem hát nữa.

Qua một thời gian vài năm không đi coi hát ở chợ nữa, có một bữa, mấy đứa bạn tôi rủ đi coi hát ở đầu chợ nữa. Tụi nó nói với tôi:

“Có ông Quận mới về, ổng . . . sát cộng lắm, nên tụi nó không dám về thẩy lựu đạn nữa, đi coi hát được rồi.”

Nói thì nói vậy, chứ má tôi đâu có dám cho tụi tôi đi coi nữa. Anh em tụi tôi ham coi hát, lén lén đi từ đứa, mỗi đứa coi một khúc rồi về thế cho đứa khác đi coi. May là không có ai thẩy lựu đạn nữa, nên má tôi không biết chuyện này.

Mấy bữa sau, tụi tôi có chuyện đi ra quận đường. Đang đi, tôi chợt thấy có một chiếc “Xe Díp” chạy trờ tới, có một ông mặc đồ rằn ri nhà binh ngồi trên xe bước xuống, chống cây gậy đi chậm chậm. Dưới cặp mắt con nít của tôi, thì ông rất là oai phong. Tôi đâu có biết ông đó là ai, cứ mở bự con mắt ra mà dòm ông. Những người lớn tuổi đi kế bên tôi lao xao nói chuyện với nhau. Một bác đi kế bên tôi nói lớn ra vẻ thích thú:

...
Hình " Ông Quận TQLC"​


-“Đó, ông Quận Dĩ An mới về đó!”

-“Ông Quận đó . . . sát cộng lắm đó! Ổng cho lính đi phá hầm Việt Cộng hoài à, kỳ nào cũng giết được mấy đứa, làm tụi nó sợ lắm, trốn hết trơn rồi.”

-“Ổng là lính “Thủy Quân Lục Chiến” đó, đánh trận ngầu lắm đó!”

-“Ổng tên gì vậy?”

-“Ai biết ổng tên gì! Nghe người ta kêu ổng là “Ông Quận Thủy Quân Lục Chiến”, vậy thôi, chứ ai mà biết ổng tên gì!”

Mấy ngày sau, nhân dịp tết Trung Thu, bọn con nít tụi tôi được đi theo thầy giáo tới quận đường để lãnh lồng đèn và bánh trung thu. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi đuợc tới quận đường và được lãnh quà trung thu. Tôi không còn nhớ đã được lãnh lồng đèn kiểu gì? Nhưng còn nhớ rất rõ là được phát một cái bánh dẻo nhỏ bằng ngón tay, ăn có mùi lá dứa.

Nhà tôi ở ngay chợ Dĩ An, mỗi ngày ngoài giờ học và nhưng giờ chạy chơi với bạn bè, tôi đều phụ má bán hàng, nên được nghe nói rất nhiều về “Ông Quận Dĩ An Thủy Quân Lục Chiến.

Có người kể:

“Tối qua, ông Quận cho lính đi phá hầm, giết nhiều du kích lắm, thằng con của Năm Rê (không phải tên thật) hổng dám dề kêu đi đắp mô nữa”

Cũng có người nói:

“Tối bữa trước, thằng Năm con ông Chín Lùa kéo đám trong bưng về chặn đường ông Tám Hó (không phải là tên thật) Hội Đồng Xã đặng giết. May phước, ông Tám có thằng nghĩa quân xách súng đi theo, bắn trả lại rồi chạy thục mạng ra tới Xã ở luôn đó, mấy bữa rồi cũng không dám về nhà.”

Một ông già bán xạp đã thật là vui vẻ nói lớn:

“Hổm rày quận mình yên lắm rồi! Tụi tui và bà con chòm xóm hết bị mấy cái đám ác ôn tối trời về bắt đi đắp mô rồi. Nhớ lại hồi đó, tối bị lùa đi đắp mô, sáng lại phải đi phá mô, hổng còn sức đâu mà làm ăn!”

Như tôi đã nói ở trên, từ ga xe lửa Dĩ An đi theo đường cái vô sâu chừng vài cây số, tới vùng Nhị Tỳ, Nhà Đèn Dĩ An là tới khu ruộng lúa và những đám rừng âm u (chưa tới Ngã Ba Cây Lơn). Những người đi theo Việt Cộng ban ngày vẫn làm ruộng trồng rau, ban đêm nhập với đám Việt Cộng trong rừng ra, tới từng nhà đòi đóng thuế, hoặc giết những người trong Hội Đồng Xã. Nhà hàng xóm gần nhau, ai theo Việt Cộng, ai theo Quốc Gia, dân chúng có khi biết nhau hết, nhưng không dám nói ra.

...


Có một bữa, dân chúng kéo nhau đi coi xác Việt Cộng chết, được ông Quận kéo về để dọc đường rầy xe lửa. Tôi tò mò lén đi coi. Tới nơi, tôi thấy có chừng sáu bẩy cái xác Việt Cộng, đứa thì mặc quần xà lỏn, đứa thì mặc đồ bà ba đen, quấn khăn rằn bị bắn chết, máu chẩy đầy mình. Lính nghĩa quân cầm súng đứng gác kế bên. Người ta đi coi đông lắm, tới tận nơi mà dòm. Tôi thấy xác chết thì sợ quá, không dám tới gần, chỉ đứng lớ xớ phía xa.

Có người léo xéo nói với nhau: “Xác đó là thằng . . . Tám (không phải là tên thật), con của Sáu Lô đó”

Có người làm gan, tới hỏi anh nghĩa quân đứng gác:

“Việt Cộng bị bắn chết rồi, sao không đem đi chôn, mà lại đem trưng ra đây? Coi dễ sợ quá, hôi hám quá đi”



Anh nghĩa quân trả lời:


“Tụi tôi mới đi phá hầm bí mật của Việt Cộng tối qua đó, ông Quận cho kéo về, chờ làm giấy tờ xong mới đem chôn, cũng để đó đặng cho bà con biết, đừng có đi theo Việt Cộng mà có ngày bị chết thảm như cái đám này đó!”

Tôi lớn lên theo tình hình an ninh của quận Dĩ An. Ông quận Dĩ An vẫn còn làm việc ở quận, tôi không có dịp gặp ông nữa, nhưng nghe dân chúng nói rất nhiều về những điều ông làm. Ông chịu lo lắng cho vấn đề an ninh của dân chúng, chịu hành quân, chịu đi phá hầm, truy lùng Việt Cộng lắm.

Vì thế, dân chúng mới đặt cho ông cái tên:

“Ông Quận Sát Cộng”

Bây giờ thì tôi đã lớn đủ để hiểu Việt Cộng là ai? Và Sát Cộng là gỉ? rồi. Tôi chỉ là một đứa con gái, nhưng tôi cảm thấy phục ông, và lâu lâu vẫn suy nghĩ: Ông đi đứng chống gậy rất khó khăn, vậy làm sao mà ông có thể đi hành quân phá hầm việt cộng hoài hoài như vậy được?

Có một bữa bán hàng, tôi thấy có một đám người lạ mặt mặc quần áo đen, đội nón rộng vành, mang ba lô tới ăn ở quán của nhà tôi. Tôi thấy họ mặc đồ bà ba đen và quấn khăn rằn thì sợ lắm, nhất là nhìn thấy cái nón của họ, hơi giống cái nón tai bèo của đám du kích. Nhưng khi thấy họ mang ba lô thì tôi đỡ sợ, vì tuy không đi lính, nhưng tôi cũng biết chỉ có lính Cộng Hòa mới mang ba lô mà thôi. Khi một chú ăn xong, kêu tính tiền, tôi làm gan, hỏi chú là lính gì mà lại mặt đồ đen.

Chú này cỏn trẻ lắm, nhe răng cười trả lời tôi:

“Tụi tui là lính “Xây Dựng Nông Thôn” mới từ Vũng Tàu về đây”

(Xin gọi tắt là XDNT)

Nghe anh trả lời thì tôi biết vậy thôi, và tôi cũng chỉ gặp họ một lần đó thôi nên cũng quên đi, còn lo bán hàng, lo đi học. Chừng vài tháng sau, tôi nghe dân chợ nói chuyện với nhau:

“Lính XDNT được lắm, họ hổng giống lính Cộng Hòa, họ ở luôn trong ấp của mình đó, mấy ảnh giúp mình đủ chuyện hết, có bữa còn phụ bà Tám Cái (không phải là tên thật) cấy lúa đó!”

“Bàn ngày, đám XDNT này đi vòng vòng giúp bà con, ban đêm họ xách súng đi tìm Việt Cộng mà đánh đó. Tội nghiệp quá, họ làm việc sáng đêm. Tối qua đám này ghé nhà tôi, tía thằng Tâm nói tôi nấu cháu cho mấy chú đó ăn cho no đặng làm việc đó!”

Từ đó tôi mới biết lý do tại sao họ không có mặt ở chợ nữa, vì họ ở luôn ở trong làng, trong xã chung với dân. Theo suy nghĩ nông cạn của tôi, tôi cho rằng: Việt Cộng nằm vùng sống cùng với dân, muốn diệt trừ bọn này, chỉ có cách là cũng sống cùng với dân như những người lính XDNT này thì mới tìm ra chúng mà đánh thôi. Từ đó, tôi lại có thêm cảm tình với lính XDNT và thêm cảm tình với ông Quận Dĩ An.

Tói tuổi thi tú tài, tôi lo học nhưng cũng thích thơ TTK, Hữu Loan, Hồ Zếnh ,và cũng thích đọc “The Exodus” “Chiến Tranh và Hòa Bình”. . .

Một bữa, tôi đang đọc cuốn “Trại Đầm Đùn” thì một ông khách lạ mặc quần áo Cảnh Sát buớc vào quán kêu đồ ăn, ông trạc tuổi 45 gì đó. Khi tới quầy trả tiền, liếc mắt thấy tên cuốn sách, ông nhìn tôi ngạc nhiên:

“Con gái mà đọc mấy loại sách này làm chi!”

Tôi trả lời ông:

“Cháu đọc cho biết Việt Cộng là như thế nào?”

Lâu lâu ông lại ghé quán của má tôi mà ăn trưa, ăn tối. Tới khi quen rồi ,tôi mới biết ông là Cuộc Trưởng Cuộc Cảnh Sát Dĩ An. Có bữa, tôi cắc cớ hỏi ông:

Chú Ba, có khi nào chú bắt được Việt Cộng, rồi cũng tra tấn người ta giống như bọn VC tra tấn dân, giống như trong . . . Trại Đầm Đùn, hay không?”

Ông đã cười lớn một lúc rồi mới trả lời tôi:

“Bạo tàn không phải là nghề của Cảnh Sát Quốc Gia! Mình làm gì cũng phải có tình người ở trong đó. Hơn nữa, hỏi cung đám VC là do CSĐB hoặc là ANQĐ phụ trách, chứ không phải là nhiệm vụ của chú.”

Từ đó, tôi có cảm tình nhiều hơn đối với ông. Ông kêu tôi là “Con gái” và xưng “Chú” với tôi. Nhà ông ở Sàigòn, ông đi làm bằng xe Vespa (hay Lambretta gì đó, tôi không nhớ rõ), chứ không lái xe Jeep Cảnh Sát. Người ta kêu ông là Chú Ba, thì tôi cũng theo đó mà kêu, chứ không hỏi và cũng không dám hỏi tên thật của ông.

Tháng Tư 1975, ngày đen tối của VNCH đã đến! Mấy ngày trước đó, thấy tình hình nguy ngập, má tôi lo cho tính mạng của anh Hai tôi đang đóng quân ở Bạc Liêu và anh rể tôi làm Cảnh Sát ở Xa Cảng, nhưng đâu có làm gì được hơn. Má chỉ còn cách bảo tôi đi mua gạo trữ phòng khi có biến.

Gần cuối tháng, tôi nghe súng nổ thật gần, nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn.

Sáng 30, tôi nghe trên đài phát thanh, Tổng Thống Dương Văn Minh đầu hàng Việt Cộng và kêu gọi binh sĩ các cấp gác súng súng chờ bàn giao.

Má tôi lo cho số mạng của người con trai và con rể. Còn tôi, tôi lo cho số mạng của những bạn bè tôi đã đi lính. Dĩ An ở gần phi trường Biên Hòa, gần cả căn cứ Sóng Thần, nên có rất nhiều thanh niên gia nhập Không Quân và Thủy Quân Lục Chiến, bạn bè tôi ở trong đám này đông lắm. Rồi còn những người lính XDNT nữa, họ còn đang ở chung với bà con trong Xã, Ấp, còn chú Ba Cảnh Sát, còn ông Quận TQLC Sát Cộng nữa, họ sẽ ra sao?

Mẹ tôi lính quýnh đi tới đi lui trong nhà. Tôi cũng lo sợ, lo sợ cho mẹ tôi, cho chính tôi nữa, cuộc đời mình sẽ ra sao?

Ngay lúc đó, chú Ba bước vào, mặt mày đăm chiêu. Điều ngạc nhiên hết sức là chú không mặc bộ quần áo cảnh sát thường ngày, mà chú mặc bộ đồ mầu trắng tươi, đeo lon và huy chương sáng ngời. Chú nói với mẹ tôi:

“Tôi chào chị lần cuối, rồi về nhà. Đầu hàng rồi, nhưng tôi đâu có thua trận đâu mà đầu hàng! Sáng nay, khi nghe tin Tổng Thống Minh đầu hàng, tôi đã tập họp tất cả cảnh sát trong Cuộc lại dể làm lễ chào quốc kỳ lần cuối cùng, rồi giải tán, ai về nhà nấy. Tôi cũng về đây, thôi, chào chị và cháu gái, hai người ở lại mạnh giỏi.”

Mẹ tôi và tôi chưng hửng nhìn chú. Một lúc sau, mẹ tôi mới nói:

“Đầu hàng rồi, tôi thấy người ta mặc thường phục đi về, sao chú không thay quần áo thường mà lại mặc đại lễ như vầy, lỡ . . . có chuyện gì thì sao? Con trai tôi còn để mấy bộ quần áo ở nhà, tôi nói con Nhung lấy cho chú bận nhe!”

Chú Ba cười chua chát, trả lời:

“Lần cuối cùng của cuộc đời binh nghiệp của tôi mà chị! Tôi phải mặc đại lễ chứ!”

Tôi ái ngại nhìn chú, hỏi thêm:

-“Chú Ba đi về cùng với anh em cảnh sát hay về chung với ông Quận? Về chung chắc là an toàn hơn đó”

-“Anh em cảnh sát đa số là dân địa phương, họ tự đi về, còn chú, chú đi bằng xe riêng từ đó tới giờ, nên hôm nay chú cũng về bằng xe riêng. Ông Quận vừa nói chuyện với chú xong, ổng sẽ về sau cùng với những người lính nào ở Sàigòn.”

-“Chú Ba, còn cây cờ của mình, sao chú không gỡ xuống, để . . . người ta xé đi thì tội nghiệp cho lá cờ lắm”

-“Chú Ba chỉ có nhiệm vụ thượng kỳ Việt Nam Cộng Hòa mà thôi. Quân Đội không dậy chú cuốn cờ bỏ đi, và chú cũng không thể làm chuyện đó được. Trước khi về, chú đã đứng nghiêm chào lá cờ lần chót rồi.

Cứ để lá cờ ở đó, trong đầu óc của chú sẽ nhớ mãi hình ảnh lá cờ VNCH tung bay trong gió. Sau này, lá cờ sẽ ra sao? Để tương lai trả lời.”

Rồi chú quay ra, đạp máy xe rồ ga đi thẳng.

Ngoài đường, tôi thoáng thấy những thanh niên mang băng tay đỏ, cầm súng chạy lăng xăng.

Chiều đến, má tôi hốt hoảng nhớ tới bầy cháu ngoại ở Sàigòn, má nói tôi ráng mang gạo cho chị tôi, để mấy đứa nhỏ đói tội nghiệp.

Tôi cảm thấy sợ hãi khi phải đi ra ngoài trong giờ phút này, nhưng cũng chất gạo lên xe Honda chạy ra xa lộ đi về Sàigòn.

Dọc đường, vẫn còn súng nổ, vẫn còn lính ta chạy tới chạy lui, quần áo lính vứt rải rác khắp nơi, và rất nhiều đàn ông mặc thường phục đi bộ về phía Sàigòn. Những chiếc xe tăng cắm cở Xanh dương và đỏ chạy rầm rộ trên đường, chạy qua mặt tôi một cách hung tợn, cũng huớng về Sàigòn. Tôi sợ lắm, bậm gan rồ ga chạy thục mạng.

Bất chợt, tôi nhìn thấy ở vệ đường, một người lính mặc đại lễ mầu trắng với những huy chương đeo đầy trên ngực áo, nắm bất động, mặt đầy máu, quay về phía đường lộ, bên cạnh chiếc xe Vespa lật nghiêng. Tôi thảng thốt kêu lên:

“Chú Ba Cảnh Sát!”

Tôi muốn dừng lại, xem có phải thật sự là chú Ba hay không?

Chú còn sống hay đã bị bắn chết?

Nhưng giòng người xô đẩy, tiếng súng hai bên nổ vang, rồi xe chở lính Việt Cộng chạy tới, xe tăng, thiết giáp bắn nhau qua lại, tôi không thể nào ngừng lại.

Tôi bật khóc, nhìn chú Ba một lần chót rồi rung rẩy chạy xe đi.

Tôi nhớ lại hồi sáng, sau khi chú Ba đi được khoảng một tiếng đồng hồ thì một đám những tên đeo băng tay đỏ, những tên đội nón tai bèo, đã kéo lá cờ VNCH xuống, xé tan nát đi. Tôi vụt chạy ra muốn giựt lại lá cờ, nhưng vừa mới ra tới cửa, đụng phải một đám đá cá lăn dưa cầm súng chĩa tứ phía, làm tôi sợ quá, dội trở lại. Lúc đó, tôi đã giận chú Ba hết sức, tại sao không kéo lá cờ xuống mà cất đi, để nay bị cái đám người này xé nát.

Bây giờ, nhìn chú Ba nằm đó, tôi lại nhớ câu nói cuối cùng của chú:

“Cứ để lá cờ ở đó, trong đầu óc của chú sẽ nhớ mãi hình ảnh lá cờ VNCH tung bay trong gió. Sau này, lá cờ sẽ ra sao? Để tương lai trả lời.”

Tôi không giận chú Ba nữa, và nghĩ rằng, chú Ba đã làm đúng!

Chú Ba ơi, trong đầu óc chú bây giờ, lá cờ Việt Nam Cộng Hòa vẫn còn tồn tại, vẫn còn tung bay trong gió, trong vĩnh cửu, phải không chú?

Những ngày sau đó, rất nhiều khuôn mặt xuất hiện. Những khuôn mặt này rất quen thuộc với người dân Dĩ An trước đây, nhưng bây giờ họ đã trở thành khác hẳn:

Họ quấn khăn rằn, đội nón tai bèo, hiện nguyên hình Việt Cộng.

Bà con đi chợ nói với nhau:

“Cái đám này, hồi đó đã bị Cảnh Sát chìm, bị lính của Ông Quận mình bắt nhốt hết trơn rồi đó đa. Nhưng bị báo chí nói lung tung là bắt dân vô tôi, nên mới phải thả tụi nó ra. Nay thì rõ ràng quá rồi, phải chỉ hồi đó xử tử hết tụi nó đi, đỡ khổ . . .”

Một thời gian ngắn sau đó, những người Bắc Kỳ lại xuất hiện, chúng tôi kêu họ là “Bắc Kỳ 75”. Những Bắc Kỳ này láu cá và hỗn láo vô cùng, khác xa với “Bắc Kỳ 54” xưa. Bắc Kỳ 54 ăn nói nhỏ nhẹ, cái gì cũng cười, thì đám Bắc Kỳ 75 đội nón cối, đ chân đất, luôn miệng chửi thề. Khi nói chuyện, họ xưng ông xưng cha với chúng tôi và sẵn sàng đe dọa:

“Ông báo công an, bắt bỏ cha chúng mày đi bây giờ!”


Mỗi lần ngày 30 tháng Tư trở lại, tôi lại nhớ tới quận Dĩ An, nhớ tới ông Quận TQLC Sát Cộng, nhớ tới Chú Ba Cảnh Sát. Tôi đã kể cho chồng con tôi nghe về những người này, không biết họ còn sống hay đã chết? Chồng tôi hỏi, tôi còn nhớ tên những người hùng này hay không? Lâu quá rồi, hơn nữa, hồi đó, tôi còn quá nhỏ để mà nhớ.

Mỗi lần đi ngang những đài tưởn g niệm chiến sĩ VNCH, tôi đều cầu nguyện cho họ.

Bất chợt, một hôm đọc Việt Luận, đọc bài “Cuộc Đời Đổi Thay” tôi mới biết ông Quận Trưởng Dĩ An , ông Quận TQLC Sát Cộng, Trung Tá Nguyễn Minh Châu, ông còn sống, đang ở bên Mỹ. Tôi mừng qua, kêu chồng tôi:
“Anh ơi, ông “Guậng . . . Ông Guậng Dĩ Ang nè, ổng còn sống, ổng diếc báo nè!

Anh coi hình ổng nè, ổng bận đồ rằng ri, oai hùng lắm nè! Thấy hông, em nói mà!”

Chúc mừng ông Quận được bình yên sau những đổi thay của cuộc đời.

Cám ơn ông Quận, đã gìn giữ an ninh trong quận, đã sát cộng, để những người dân Dĩ An như tôi có một cuộc sống yên ổn, cho tới ngày 30 tháng Tư.

NGƯỜI VIỆT CỦA TÔI, LÀ THẾ ĐẤY!

NGUYỄN KHẮP NƠI



Nguồn: http://vietluanonline.com/quandian.html


Phu  De oi ,
Co cam on Phu De da goi mot bai ca tung ngươi anh ket nghia cua Co va cung cam on Phu De da goi chuc sinh nhat Co cam dong vo cung.
Co Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13053
Gender: female
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #2803 - 12. Dec 2015 , 18:24
 
tuy-van wrote on 11. Dec 2015 , 19:41:
  Mạ thương ,

  Hôm qua em đến thăm viếng cậu 8 MC lần cuối cùng , thật đơn sơ , nhưng không kém phần long trọng.
  Tất cả các bạn đồng khóa , T Đ 3 từ khắp nơi đến, làm lể và phủ cờ VN....em cũng lên phát biểu kể những kỷ niệm lúc gặp Cậu ,trong đám tang của bà HT Hương. Sau đó liên lạc qua emails thường xuyên. Câu thích ăn trưa tại quán Khanh , nên có vài lần , em mời cậu đến , cậu vui và tếu lắm , tuy ngồi xe lăn , nhưng ý chí không buồn chán , làm thơ thật nhiều , cũng hay tặng riêng em , làm em nhớ anh TT quá.
Sau đó , Mạ nhận cậu làm anh nuôi , em là cháu. Thương cậu ngồi xe lăn , sau khi Phu Nhân mất , cậu vào viện dưởng lảo , và hạnh phúc khi có người đến thăm , mời ra ngoài.....Em trai út của bà HT Hương và con gái cậu là Ngọc Nga , kính gởi lời cám ơn Mạ.

  Em cầu chúc cho cậu hạnh phúc bên phu nhân và bà HT Hương nơi cỏi Vỉnh Hằng.
 
  Ngày mai là ngày sinh của Mạ , em cũng ưa thích như Mạ , là người đầu tiên chúc mừng. Em Kính chúc Mạ được nhiều bình an , hạnh phúc những gì mình đang có , mọi ngày.Ai cũng có số cả , không nên buồn rầu mà hại cho sức khoẻ , ai cũng yêu Mạ cả.

...

  Em hy vọng Mạ thích hoa tím trên bánh SN nầy nhé.
...

...

Thân mời cả nhà chung vui cùng Mạ Vân.

...

  Mạ thích đi du lịch bằng xe lửa , mời Mạ và tất cả.

...

...

Em mang hoa tím dể yêu vào GTMV để Mạ thấy ấm lòng nhé.
Em đã dành riêng tấm BD card cho anh TT , chắc không bao giờ gởi đến.

Em rất mừng khi thấy anh PD vào đây thăm GTMV.

Kính chúc Mạ và cả nhà , cuối tuần đầm ấm.

Em TV

Tuy Van oi ,
Ma cam on em da goi Ma tu sang som
Em la ngươi dau tien do.
Em co chup hinh dam tang Cau 8 khong?
Ma Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13053
Gender: female
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #2804 - 12. Dec 2015 , 18:26
 
kieunguyen wrote on 11. Dec 2015 , 20:59:
Kính Mạ.
12/12  : SINH NHẬT  MẠ .
Con kính cầu chúc Mạ thật nhiều sức khoẻ , luôn sáng suốt vững vàng , mọi sự an lành như ý .
Yêu kính ,
Kn

Kieu thương
Ma cam on con ve tat ca moi chuyen.
Ma
Back to top
 
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 185 186 187 188 189 ... 195
Send Topic In ra