Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - MẠ VÂN GIA TRANG 4  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 4 5 6 7 8 ... 195
Send Topic In ra
MẠ VÂN GIA TRANG 4 (Read 109683 times)
Phuong_Tran
Gold Member
*****
Offline


Thành Viên Hoạt Động
Tích Cực *Năm 2011*

Posts: 10574
Gender: female
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #75 - 08. Nov 2013 , 20:44
 


Trả Lại Đời


...


Sáng nay Chúa nhật nắng hồng
Tôi không đi lễ trong lòng buồn so
Mùa đông cây lá co ro
Thôi đành quanh quẩn vòng vo trong nhà
Nhưng tình yêu Chúa đậm đà
Tôi rước Mình Thánh thiệt là mừng vui
Một ngày thôi hết tới lui
Có tình của Chúa đến nuôi thân này

Tạ ơn tình Chúa tràn đầy
Đã cho tôi có một ngày bình an
Tâm hồn khỏi nghĩ miên man
Sáng nay đón Chúa chứa chan nồng nàn
Tình yêu Ngài thật dịu dàng
Đã đưa tôi khỏi ngỡ ngàng sáng nay
Được Ngài bồng bế trên tay
Chúa cho tôi hưởng đắm say Ân Tình

Sáng nay Chúa nhật một mình
Tôi ngồi cầu nguyện bên hình ảnh Cha
Rộn ràng tôi hát Thánh ca
Ngợi khen tình Chúa thiết tha sáng ngời
Buồn kia tôi trả lại đời
Vui đây dâng hết Chúa Trời trên cao
Sáng nay tôi biết nôn nao
Sáng nay được Chúa đến trao tình Ngài

Đỗ Hữu Tài
10 - 1 - 2010


Back to top
 
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13022
Gender: female
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #76 - 09. Nov 2013 , 07:10
 
Phuong_Tran wrote on 08. Nov 2013 , 17:44:
Thưa Cô Vân và cả nhà ,

Tháng 11 là sinh nhật của :

Nov 11:    Anh Vũ Xuân Đức
Nov 15:    OTGT
Nov 19:    Chị Thu  Cali


Thư ký không lương lúc này tệ quá Cô ơi , hôm cuối tháng 10 thì em nhớ nhưng vẫn còn sớm nên chưa post lên sang đến tháng 11 thì em quên mất tiêu luôn mãi đến giờ mới nhớ nhưng hình như vẫn ... còn kịp cho sinh nhật của anh Vũ Xuân Đức vào ngày 11 tháng 11  Cheesy Grin

PTr

Phương Tran oi ,
Sang nay Co vao day dinh nhac em thi em da lam roi. The la dang khen roi , chua den noi " tệ " dau  Grin vi con kip chan ! 
Cam on em.
Co Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13022
Gender: female
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #77 - 09. Nov 2013 , 07:19
 
Phuong_Tran wrote on 08. Nov 2013 , 17:48:
Thương mời Cô Vân và cả nhà nghe Thư ký không lương hát bài Khúc Đàn Tâm của cố nhạc sĩ Hoàng Trọng , hòa âm của Thày Cối Chày

Bài này PTr đã hát rồi nhưng với hòa âm cũ , bữa nay PTr hát với hòa âm mới , mời cả nhà nghe lại cho vui  Cheesy Grin



PTr

Phương Tran oi ,
Cam on em. Bai nay em hat hay qua , giong em cang ngay cang hay , nhung hinh trong PPs nay dep lam , dung nhu nhung buc tranh son mai.
Co goi loi tham Đai Sân , hoa ma hay lam do . Sao dao nay im hoi lang tieng the??
Co Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13022
Gender: female
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #78 - 09. Nov 2013 , 07:22
 
Phuong_Tran wrote on 08. Nov 2013 , 20:44:


Trả Lại Đời


...


Sáng nay Chúa nhật nắng hồng
Tôi không đi lễ trong lòng buồn so
Mùa đông cây lá co ro
Thôi đành quanh quẩn vòng vo trong nhà
Nhưng tình yêu Chúa đậm đà
Tôi rước Mình Thánh thiệt là mừng vui
Một ngày thôi hết tới lui
Có tình của Chúa đến nuôi thân này

Tạ ơn tình Chúa tràn đầy
Đã cho tôi có một ngày bình an
Tâm hồn khỏi nghĩ miên man
Sáng nay đón Chúa chứa chan nồng nàn
Tình yêu Ngài thật dịu dàng
Đã đưa tôi khỏi ngỡ ngàng sáng nay
Được Ngài bồng bế trên tay
Chúa cho tôi hưởng đắm say Ân Tình

Sáng nay Chúa nhật một mình
Tôi ngồi cầu nguyện bên hình ảnh Cha
Rộn ràng tôi hát Thánh ca
Ngợi khen tình Chúa thiết tha sáng ngời
Buồn kia tôi trả lại đời
Vui đây dâng hết Chúa Trời trên cao
Sáng nay tôi biết nôn nao
Sáng nay được Chúa đến trao tình Ngài

Đỗ Hữu Tài
10 - 1 - 2010



Cam on Tài va Phương Tran. Co biet nho co duc tin manh liet ma Tài da chien thang moi thu thach , cam go ở doi. Cu vung tin nhu the di Tài nhe.
Co Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13022
Gender: female
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #79 - 09. Nov 2013 , 07:24
 
Phương Tran oi ,
OTGT la ai vay? Co phai Khieu Long khong?
Co Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #80 - 09. Nov 2013 , 08:07
 
ngo_thi_van wrote on 08. Nov 2013 , 08:34:
Tuy Van oi ,
Ma vua vao muc Đoản Văn doc bai tho cua Kahat ma cươi qua , xong chay qua " nha " cua Co THu xong , dinh di lang thang thi thay em thap thoang o Ma Van Gia Trang nen chay voi ve.
Bay gio ap huyet cua Ma co " lên đồng " nhu đien di nua Ma cung chang so. Ai cung co so ca , Troi goi Ma se gia lơ khong thưa la van phay phay !
Ma Van


Mạ thương ,

Hôm nay Mạ , cô Thu...và LVd đến đưa tiển bà Tám Trinh ở SD lần cuối cùng. Em kính chúc linh hồn Bà mau siêu thoát và Mạ cùng tất cả , đi về , bình an.
Ngồi xe lâu chắc mệt lắm , ước gì em ở gần Mạ  , để lo lắng và cùng chia xẻ.
Lại thêm 1 người ra đi , tháng 9 , cháu nội Dì Út của em mất vì tai nạn xe , mới 22 tuổi. Tháng 10 , bà con cô cậu của em , cũng xa cỏi đời nầy.
Cầu chúc Mạ và cả nhà , thân tâm an lạc.

...

Em Tv
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #81 - 09. Nov 2013 , 08:17
 
Phuong_Tran wrote on 08. Nov 2013 , 17:48:
Thương mời Cô Vân và cả nhà nghe Thư ký không lương hát bài Khúc Đàn Tâm của cố nhạc sĩ Hoàng Trọng , hòa âm của Thày Cối Chày

Bài này PTr đã hát rồi nhưng với hòa âm cũ , bữa nay PTr hát với hòa âm mới , mời cả nhà nghe lại cho vui  Cheesy Grin



PTr


   Cuối tuần , chị thấy em xuất hiện , lại tặng cho cả nhà nghe giọng hát ngọt ngào , phần hòa âm của Thầy CC hay quá.
   Cám ơn Tí   nhiều nhé.  2 Mạ con Song Vân " điểm danh thầy CC " hoài , mà hông biết thầy dạo nầy ra sao? bánh SN chờ Thầy lâu quá xá chừng. Nhờ em nhắn' với Thầy mau mau vào đây , kẻo chị 8 ăn hết bánh , đừng có khóc nhang.

...
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4037
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #82 - 09. Nov 2013 , 22:53
 

Cờ Vàng  Bay trên đỉnh  VN




T Nguyen5:49 PM Groups, Photos

From: DienDanTinhBangHuu@googlegroups.com on behalf of T Nguyen (ttnguyen_21@hotmail.com)
Sent: Sunday, 10 November 2013 5:49:38 PM
To:   



...

Mời  đọc hết  -




Việt Nam- 6 tháng- một mình một ngựa- một trái tim

Đây là bài viết của chị Eve, một người Việt định cử ở Mỹ.
Chị đã đi "phượt" ở Việt Nam 6 tháng và viết một bài thật thú vị.



Fansipan

Lá cờ… và một cái tát…

Tôi thường bảo sức lực mình không biết có còn nhiều để trèo lên nóc nhà Đông Dương không?... câu hỏi ấy hiện lên trong khi nhiều bạn trẻ tôi quen ở Việt Nam khuyên tôi nên leo Fan một lần cho biết…

Fansipan không phải là một ngọn núi cao mà tôi chưa vượt qua được khi còn trẻ… ngày trẻ tôi rất thích núi và thích leo núi nên cũng đã từng leo núi bằng tay, bằng dây, bằng đôi chân khỏe của mình nhưng bây giờ với số tuổi này leo ngọn núi 3120 mét thì quả không phải là một chuyện dễ… nói như thế ko có nghĩa là sức khỏe của mình không leo nổi nhưng cái ý chí, nhiệt huyết của mình không còn như ngày xưa nữa… chứ thật ra với nhiều người hơn tuổi tôi, nhất là những người ngoại quốc thì đó là chuyện thường ( nếu họ thích leo)… nhiệt huyết và ý chí của tôi thường không còn như ngày xưa nữa, qua năm tháng đã tàn lụi đi nhiều rồi… nhưng lần này với một ý nghĩ được thấy lá cờ “ Việt Nam cộng hòa” bay trên một ngọn núi cao nhất Đông Dương ( nói cho oai chứ Đông Dương thì chỉ có 3 nước là Việt Nam, Lào và Campuchia mà thôi)… Tôi có nhiều hứng phấn.

Vậy là lần thứ hair a ngoài Bắc… Lần thứ hai một mình lang thang trên rừng Bắc Việt vào mùa lúa chin đẹp nhất mà nhiều người muốn đến chỉ để chụp hình cảnh đẹp thiên nhiên thì tôi đã đi một mình với tấm long mở rộng để cảm nhận từng con đường và con người Bắc Việt một lần nữa. lần này đi không phải để nhìn cảnh, hay tìm món ăn mà để cảm nhận những vùng miền mình đi qua… Tôi thường ngừng lại chỉ để xuống gặt lúa cùng người dân trên tuyến đường đi Sapa, hái trà ở Mộc Châu, kéo sợ giăng tơ trên miền hẻo lánh Mèo Vạc mà vùng gì tên gì tôi cũng không biết… Cứ đi là tôi luôn đến tiếp cận người dân để nhìn cuộc sống của họ, tìm hiểu và suy ngẫm…

Tôi quyết định leo Fansipan chỉ vì nghĩ một điều là thấy được lá cờ Tổ Quốc tung bay… Suy nghĩ ấy làm nung náu bầu nhiệt huyết trong long tôi và tôi chỉ muốn làm như thế…

Đến Sapa tôi hẹn gặp một người đàn ông mà tôi quen trên phượt… Ông đến để chụp hình và cũng đi một mình… Lần đầu tiên gặp và ăn tối, nghe ông nói chuyện tôi thấy “con người” này là một người không thể kết làm bạn vì quá khoa khoang nhưng tính tôi hay cả nể, ít nhiều không muốn nhìn vào cái xấu của người ta nên không muốn tranh cãi những điều ông đã nói….

Ông cũng muốn leo Fansipan vì đứa con gái của ông bảo “ bố nên leo cho biết…”…. Đi đâu ông cũng đeo theo ba lô laptop để cứ có được 3G là post hình lên trên trang phượt… Con người có người thích thể hiện cái này, có người thích thể hiện cái kia… Ông thích chụp hình, hình khá đẹp vì ông bảo ông là nghệ sĩ… Tôi cũng thích những tấm hình ông chụp, có góc cạnh nghệ thuật nhưng ít nhiều cũng được chỉnh sửa bởi flick làm cho hình ảnh sống động hơn… Tôi thì lại thích cái cách tự nhiên của ông nhìn không qua photoshop….

Cũng nói them về người đàn ông này… Ông sinh trưởng ở ngoài Bắc đến năm 75 mới vào Nam, năm 20 tuổi… Mẹ người miền Nam, bố người Bắc, có nghĩa là mẹ ông là người Nam đi tập kết ngoài Bắc, như vậy có nghĩa là theo chính nghĩa thì hai chúng tôi không đứng cùng vĩ tuyến… Ông bảo bố ông là một nghệ sĩ và chính ông cũng là một nghệ sĩ… Tôi nghe ông nói về mình bằng những tự hào về bố, mẹ để lại gia sản nhiều hơn là chính ông đã tạo ra được… Tôi chán nghe nhưng tại cái tính cả nể ít phản kháng khi không cần nên cứ người ta nói thì tôi chỉ ngồi nghe mà thôi… Nhưng tôi có chia sẻ với ông việc tôi muốn làm khi leo Fan…

Thực sự tôi không phải là một người thích nói về chính trị… Nhưng tôi biết giá trị của những gi mà nước Việt Nam cộng hòa trước năm 75 để lại và các ông cha của tôi đã đấu tranh và tôi luôn giữ lập trường của mình nhưng tôi là người đàn bà nhỏ bé, cái đầu nhỏ, óc nhỏ nên tôi không thích lí luận với người khác về chính trị trừ khi người ấy đụng chạm đến thế chính mà tôi đang tôn trọng…

Tôi nói với ông rằng tôi, tôi là người quốc gia Việt Nam chứ không phải người Việt cộng sản nên lá cờ đỏ sao vàng không phải là lá cờ của tôi… Nên khi đi đâu nếu tôi giương lá cờ vàng ba sọc đỏ lên (vì với tôi nó mang nhiều ý nghĩ của một nước Việt Nam )thì xin hiểu cho rằng tôi chỉ muốn nói lên rằng trong tấm hình đó “ tôi là người quốc gia Việt Nam đã đến đây” … Cũng như nếu tôi là người Pháp tôi sẽ giương lá cờ Pháp lên rằng “ tôi là người Pháp đã leo lên đỉnh Fan”… Đơn giản chỉ có vậy thôi.

Ông đã gật đầu đồng ý với tôi về quan điểm đó… Và tôi không thích bàn luộn về chính trị hoặc tôn giáo với người đối diện, đó là hai vấn đề luôn nhạy cảm với người mới quen… Tôi luôn nghĩ mỗi người có một tư duy riêng, mình tôn trọng tư duy người khác thì họ cũng cần tôn trọng mình. Những vấn đề chính trị, tôn giáo không nên đem ra làm đề tài bàn luận.

Nhưng khi chúng tôi leo lên đến gần đỉnh Fan, đêm ngủ lại để sáng leo lên đỉnh thì chúng tôi ăn cơm cùng nhau, có rượu uống… rượu vào thì lời ra… Ban đầu ông uống rồi khoe khoang đủ thứ về mình, sau đến chuyện tôi muốn đi tắm… Trời thì lạnh mà tôi luôn nói tôi không tắm thì không ngủ được… Nhưng thực sự thì tôi là đàn bà, buổi sáng trước khi leo Fan thì tôi lại đến chu kì nên đã định là không đi được nhưng rồi cũng cố gắng vì nghĩ đã đến đây nếu đợi nữa thì sẽ mất rất nhiều thời gian nên tôi đã ra tiệm thuốc mua vài viên thuốc uống cho bớt đau bụng rồi cứ đi… Chẳng lẽ cứ nói toạc ra với ông là “ tôi cần đi….”. Sau khi cậu bạn trẻ “ đẹp trai” đi cùng đoàn ( đoàng chúng tôi có 4 người, chỉ một mình tôi là đàn bà, trong căn lều hôm đó có nhóm người Malaysia khá đông hai vợ chồng hay hai bố con người Nga, chỉ có 4 chúng tôi là người Việt Nam, vì hôm đó là ngày thường nên ít người Việt thì phải, nghe nói cuối tuần thì rất đông) có hậu ý cầm đèn pin đưa tôi đi ra ngoài để tắm, dù nước lạnh… Thật ra tôi chỉ cần lau mình sơ và rửa mặt đánh rang đôi chút, thay cái áo, mặc them áo vào mà thôi…

Về lại lều thì tiệc đã tàn, có lẽ vì cậu bạn trẻ và tôi đã đi nên tiệc tàn nhưng ông ta dù uống cũng đã rồi nhưng vẫn chưa “ đã” khoe khoang nên vẫn ấm ức. Tôi bảo ông đó đừng có ngủ gần tôi, cậu bạn trẻ nằm chính giữa… Thật ra cái sập ngủ khá chật nên tôi chỉ muốn giữ ý tứ nằm sát vào trong vách, nằm gần người trẻ tuổi đáng con mình vẫn an tâm hơn một ông già… Chờ đến khi về đến chỗ ngủ ông lại nói tiếp, chê bai tôi đủ thứ là không phải dân Phượt, dân bụi, hết chuyện ấy lại đến chuyện chú chó tôi đem theo, cãi qua cãi lại, tôi thì tính nói lí còn ông xỉn nên ông chắc chẳng biết mình nói gi chỉ khoái nói thôi… Thế là từ câu chuyện tôi cần đi tắm, đến chuyện con chó ( ông bảo tôi thích thể hiện nên đem thao chó làm người dẫn đường phải bế bồng mà thực sự thì con chó của tôi đi theo nó đi còn nhanh hơn cả người vì nó có 4 chân mà, anh chàng A Su người Mông dẫn đoàn đi có bế nó chỉ đúng hai lần , một lần là lúc leo thang, lên thang thì nó không thể leo lên được và lần thứ hai là lúc sáng lên đỉnh cũng vì đường lên thang mà chó thì không thể leo lên thang như người được… Còn hoàn toàn do Boogie – tên con chó tự leo Fan một mình… Tôi có dặn anh A Su chăm sóc nó một chút nếu cần nhưng cứ để nó đi như vậy nó mới là leo chứ ẵm bế thì khác nào nó “ bị bế” lên Fan)….

Để câu chuyện ngán lại thì từ cái chuyện tắm, đến chuyện chó, rồi đến chuyện tôi than phiền rác rưởi… Những lời nói của ông đưa ra làm cho tôi lượm giọng đi và xem thường một con người sống quá ích kỉ, chỉ biết cho bản thân mình ( bởi vậy tôi chán ghét thế hệ 5x, 6x ở Việt Nam hôm nay, những con người ẫu trĩ)… Cuối cùng thì đến việc lá cờ của tôi… đó là vấn đề chính để cuộc vãi vã và tăng tốc thêm dù cậu bạn trẻ P đã can đan chúng tôi ... nhưng vì ông bảo “ giữa cánh đồng Y Tì bà đưa lá cờ ba que lên”…thế là tôi có cớ nóng máu,... Tôi ghét kẻ nào không tôn trọng lá cờ quốc gia mà gọi lá cờ ba que.... Người có gốc và lá cờ là một phần linh thiêng cho tổ quốc, gốc gác người đó…. Tôi chưa bao giờ đụng chạm đến lá cờ sáu vàng của cộng sản dù tôi không ưa nó… Nên khi ông nói lên điều đó thì cơn thịnh nộ trong tôi bùng nổ… sự bùng nổ làm tôi quên đi một điếu rằng " đùng bao giở cải với một kẻ thấp hèn ... Nó sẽ kéo bạn xuống cùng nó với sự kém hiểu biết của nó " ( khg biết tôi dịch câu này ó chuẩn khg ) " don't argue with stupid people, they will drag you down to their level and beat you with experience "

Sự cãi cọ đưa đến một cái tát là khi tôi nói “ đối với con người như ông thì thà tôi đi cùng một con chó còn hơn đồng hành với một người vô ý thức, thiếu văn hóa…” . Sau câu nói đó có lẽ ông nghĩ là tôi ví ông thua con chó… mà thật sự khi nói câu đó tôi chỉ nghĩ rằng con chó làm bạn đồng hành tốt hơn con người, tôi không ví ông là chó, nhưng có lẽ say nên ông nghĩ ngay tôi nói ông là chó ( mà thiệt tình thì tôi luôn quý động vật và xem chúng là người bạn tốt hơn con người … đúng là tôi quá đáng trong vấn đề này khg nhỉ ? ). Nên ông xông lại tát tôi một bạt tay, cậu bạn trẻ P nãy giờ đang can ngăn chúng tôi liền xông lại ôm ông ta nhưng quá muộn vì ông ta đã xông lại tát tôi…

Từ nhỏ tôi đã là đứa con gái không phải là một phần của phái yếu, tôi từng học võ và từng lên võ đài nhiều lần để đánh nhau với nam nhi, lần nữ nhi trong nhiều cuộc thi đấu, thắng thua đều có cả, nhưng chưa lần nào có người tát tôi như thế cả… Chính mẹ tôi khi đánh tôi cũng chỉ bắt nằm rồi đánh vào mông. Nói như thế để hiểu cơn thịnh nộ trong tôi tung lên, thế là tôi cũng gạt luôn cả cậu bạn trẻ P ra xông lại tát thẳng ngay vào má ông ta một cái và đấm luôn vai phải ông ta một cái…

Dù cũng đã đánh trả lại và khinh bỉ những thằng đàn ông đánh đàn bà dù với bất cứ lí do gi… Khi tôi hét lên chửi vào mặt ông ta là một người vô học thức… Ông liền nhận ngay “ đàn ông ở Việt Nam tao đánh đàn bà là chuyện thường”. Trời ạ ! nghe xong câu này chỉ muốn xông lại đập cho thằng đàn ông này một trận. A Su nói hai chúng tôi muốn đánh nhau thì đi ra ngoài vì đã làm quá ồn những người bên cạnh không hiểu chúng tôi đánh nhau và cãi nhau chuyện gi… Tôi sẵn sang ra khỏi đó để đánh ông ta nêu ông ta chịu đứng dậy để ra ngoài. Nói thật nhìn cái dáng người bé xíu, tay chân lèo khèo chỉ cần hai cú đá của tôi là ông đổ ngã ngửa dù rằng đã hơn hai mươi năm tôi đã không còn đụng đến võ thuật nữa… Chả cần khoe khoang gì nhưng thiệt tình là máu nóng trong người tôi đã trào ra khỏi trái tim mình nhiều lắm rồi… Bao nhiêu ngày một mình đơn độc đi quanh đất nước Việt Nam, tôi gặp nhiều người, tốt xấu có nhưng trường hợp này thật là ngoại lệ…

Nhưng cuộc cãi vã kết thúc, ông ta nằm ngay xuống và tiếng ngáy đã vang lên… Ông ta đã quá xỉn để biết mình làm việc gi… Tôi hiểu tôi đang vô lý cãi vã với một thằng say… Nằm xuống sát vào vách gỗ, không kiềm chế được tôi đã nức nở khóc, dù rằng tôi cũng đâu bị ức hiếp gi mà khóc nhưng tôi khóc vì cái tính “ cả nể” của mình… Vì dù đã biết con người này không phải là người tốt để kết bạn nhưng vẫn ngồi nghe ông ấy nói cả hai ngày trời trên Y Tý, đã cùng đi hai ngày đường cùng từ Sapa đến Y Tỳ… Tôi trách mình đã không thẳng thừng từ chối lời rủ rê đi cùng… Hay cả nể không nói những gi chướng cái lỗ tai mình và trách mình đã để một thằng say làm phiền đến tâm hồn mình, trái tim mình… Dù là thằng say nhưng tôi ghét đàn ông cứ hễ nghĩ say là có thể nói gi thì nói và thường muốn thêm rượu để nói, để làm những điều mà khi tỉnh không bao giờ “ dám”…

Tôi ra ngồi ngoài trời lạnh khóc và nghĩ mình không thể nằm cạnh một thằng đàn ông đáng tởm như thế dù rằng đã có cậu bạn trẻ chen chính giữa… Ngoài trời lạnh nhưng tôi không lạnh chút nào mà nước mắt cứ tuôn lả chả… Cậu bạn trẻ ra ngoài lôi tôi vào và bắt tôi nằm xuống cùng nhiều lời an ủi… Phải cảm ơn con người trẻ tuổi nhưng hiểu biết này, đã nắm bàn tay tôi suốt đêm vì tôi cứ nức nở khóc… Suốt đếm tôi không thể nào chợp mắt được vì tức, và suốt đêm ấy tôi chỉ muốn giết chết người đàn ông đó. Quả thật con người tôi đáng sợ đến như thế đấy, nhất là khi bị đụng chạm đến “ chính thể quốc gia dân tộc….” mình, dù rằng người đó cũng là người Việt Nam… Tôi còn nhớ khi cãi tôi cũng đã giảng cho ông hiểu tôi không phải là Việt Kiều, khi ông nói tôi cứ nghĩ tôi có tiền là về đây khoe khoang bằng cách đem chó theo … ( thật vô lý khi nói như thế… ôi một kẻ say vô học thức )… Tôi liền giải thích cho ông hiểu rằng tôi không phải Việt Kiều…

Việt Kiều là khi bạn có quốc tịch Việt Nam và bạn đi ta nước ngoài ở một thời gian sau đó về lại thì bạn mới là Việt Kiều, còn tôi là người bị tước đoạt quốc tịch, bị tống khứ ra khỏi Việt Nam… Bị mất nước, mất quốc gia “ tôi là người Mĩ gốc Việt… xin hiểu và cũng đừng bao giờ gọi tôi là Việt Kiều”…

Không biết tôi có phải là một con người có chứng bệnh “ khùng” khi nói đến thể chính về người Việt quốc gia và người Việt cộng sản không nữa… Nhưng cứ hễ khi nào người ta gọi tôi là Việt Kiều, tôi đều chỉnh sửa họ và nói lên điều ấy… Thiệt tình, nếu tôi cứ không kiềm chế được thì chắc tôi sẽ có ngày không được bước chân vào Việt Nam, hay hoặc tôi sẽ ngồi tù sớm thôi vì cái miệng hay “ cãi” của mình… May cho tôi vẫn còn mạng để trở về nhà bình an… Và cũng tội nghiệp cho ông anh tôi - người cộng sản “ chân chính” luôn lo lắng và luôn dặn dò khi tôi đi đừng đem những điều mình nghĩ nói “ thẳng” quá nói chuyện với người ngoài Bắc… Nếu có hệ gì ông ấy chẳng thể lo được gi cho tôi đâu…

Suốt đêm không ngủ, suốt đêm nức nở… Buổi sáng sớm tôi thức dậy vẫn tỉnh táo và xem mọi chuyện như chưa có gi sảy ra… Tôi quyết định rằng không thể để một thằng vô học thức làm phiền trái tim mình … Và tôi quyết định rằng không để mắt đến người đàn ông đó…

Sáng sớm ông ta tỉnh dậy, điều đầu tiên là nói lời xin lỗi tôi “ Xin lỗi em, tối qua anh say quá nên…” . Tôi quay mặt đi và chỉ nói đúng một câu “ ông đừng nên nói chuyện với tôi …, trước mặt tôi hình như không có ông…”…. Trong suốt quãng đường leo lên đỉnh và suốt quãng đường về lại có lúc ông ta cũng nói vài câu như bảo tôi chụp hình chung với nhau khi đến đỉnh nhưng tôi không trả lời và không xem cái con người ấy có trước mặt của mình hay không? ….

Buổi sáng ba tiếng đồng hồ leo lên được đến đỉnh Fan vất vả, mệt mỏi nhưng quá tuyệt vời khi biết mình đã leo lên được đến nóc nhà Đông Dương… Vì đi khá sớm nên sương nhiều và mây mù giăng kín nên chúng tôi không thấy núi non bao quanh, chỉ thấy như mình đang đứng trên tầng mây ấy… Một điều đáng buồn phiền là trên đỉnh chung quanh rác nhiều vô số kể… Tôi rất buồn vì điều đó… Vì tôi nghĩ những bạn trẻ Việt Nam hôm nay leo Fan không phải là dân “ thường” có nghĩa là các bạn ấy ít nhất còn trẻ và cũng đã học xong bặc trung học, hoặc đại học, những kiến thức bảo vệ môi trường của họ là như thế này hay sao?... Tôi thường không trách những bà bán hàng rong xả rác, hay những người nghèo khổ vì họ không có kiến thức nhiều để hiểu mình cần phải bảo vệ môi trường , nhưng tôi sẽ rất thất vọng khi thấy giới trẻ ở Việt Nam hôm nay dù đã có học, có văn hóa nhưng luôn thiếu văn hóa… A Su có cho tôi biết rằng cũng có những người dân được mướn lên đây để lượm rác trên đường nhưng người xả thì nhiều và người lượm thì ít…. Từng cái ủng mang để bảo vệ đôi giầy, đến cái chai nước và nhất là những vỏ kẹo giấy nhỏ được vứt ra… Nếu tôi là người đi lượm rác tôi cũng chỉ có thể lượm những chai lọ nước uống chứ bảo phải lượm từng vỏ kẹo nhỏ trên đường thì làm sao “ tôi” người được mướn muốn đi nhặt rác ( dĩ nhiên là khi nhận công việc này mấy ai là người có học thức để ý thức nhiều và kỹ lưỡng để lượm cho hết đây….?

Nên trên đỉnh Fan làm tôi buồn và thất vọng vì chỉ thấy toàn rác khi khí trời trong lành, và mây mù bao phủ như cảnh tiên… Mà cảnh tiên này là cảnh của “ tiền đồng Việt Nam”… nên đầy rác rưởi của nhiều người “ vô ý thức”….

Tôi lôi lá cờ ra và cắm trên cây tre cầm leo Fan đường cao và bảo cậu bạn trẻ chụp hình giúp mình… Cậu bạn trẻ ấy cũng xin cầm lá cờ và chụp hình cùng tôi… Nổi vui trong lòng tôi dâng trào và tôi đã xuống dưới núi với nhiều niềm vui hơn nỗi buồn vì chuyện không vui với người dần ông ấy…

Trong nhóm đi có bốn người… Cậu bạn trẻ tên P đã an ủi tôi, giúp tôi khi tôi xuống tinh thần mà tôi đã nói ở trên… Một cậu bạn trẻ nữa tên L… L là dân du học Buckley trở về nước làm việc vì cậu nghĩ Việt Nam dễ làm giàu hơn, vì nếu cậu ở lại Mĩ thì cậu chỉ là người làm công… Cậu leo núi nhiều, và cậu đã cư sử như đúng một người Mĩ… Các bạn cãi thì là chuyện của các bạn, tôi không muốn can dự vào… Tôi thích nói chuyện về leo núi, về rừng Yosemite, về SanFran trường học nhưng cậu ấy không để lại trong lòng tôi một cảm tình nào hết… Và tôi hiểu thêm một điều nữa là thế hệ 9x ngày nay ở Việt Nam phần nhiều họ chỉ muốn làm giàu, có tiền thật nhiều hơn là làm gi cho xã hội… Đôi lúc tôi thích những người trẻ thế hệ 9x này nhưng tôi nghĩ xã hội Việt Nam ngày nay cần nhiều người có học thức du học trở về quên bản thân mình để mong xã hội tốt đẹp hơn là lao đầu vào kiếm tiền… Có lẽ tôi đã khắt khe với họ quá… Tuổi trẻ bây giờ chỉ mong sau này có tiền tài danh vọng… Đó không phải là điều xấu xa… Đó là phấn đấu để sống còn ở quanh ta hôm nay mà thôi…

Tôi đã dương cao được lá cờ trên đỉnh Fansipan … Lá cờ vàng ba sọc đỏ ngày xưa hai bà Trưng Trắc, Trưng Nhị cũng đã dương cao khi đi đánh quân tàu… Lá cờ đầy ý nghĩa… màu vàng tượng trưng cho da vàng Đất Việt, ba sọc cho ba miền Nam, Trung, Bắc… Tôi yêu lá cờ quốc gia đó… Tôi mong một ngày chính thể có thể thay đổi và người Việt Nam ở Việt Nam sẽ hiểu ra rằng lá cờ đỏ sao vàng cờ chỉ là lá cờ theo Trung Quốc mà thôi ... nó chẳng mang một ý nghĩa nào cả… Có lẽ điều đó còn rất lâu mới làm được nếu thi thể ông Hồ còn nằm đó trong bảo tang trong lòng Hà Nội… mà điều đau buồn là quân tàu đã tàn phá đất nước Việt Nam, tại sao chúng ta vẫn cứ bám gót họ khi cả khối Đông Âu cộng sản đã tan rã ở Nga… Tượng hình Leenin, Lê Mark đã kéo sập đổ… Bức tượng Balinh cũng đã ngã… Vậy mà lòng người cộng sản Việt Nam không thay đổi được…

Theo dọc đường cong của đất nước Việt Nam ... Mà nơi nào còn lá cờ đỏ sao vàng thì nơi đó còn nghèo đói ...

Lời cuối cho cuộc hành trình leo Fan…

Lá cờ tổ quốc … “ tôi người Việt Nam quốc gia đã đến Fansipan … lá cờ vàng đã ngạo nghễ bay trên nóc nhà Đông Dương”….

Back to top
« Last Edit: 09. Nov 2013 , 23:02 by nguyen_toan »  
 
IP Logged
 
nguyen_toan
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 4037
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #83 - 10. Nov 2013 , 15:22
 



hung vu (vhungvu07@yahoo.com.au)Schedule cleanup10/11/2013 GroupsTo: diendancongluan@yahoogroups.com

From: PhungSuXaHoi@yahoogroups.com on behalf of hung vu (vhungvu07@yahoo.com.au) This sender is in your safe list.
Sent: Sunday, 10 November 2013 11:40:15 PM
To:  diendancongluan@yahoogroups.com (diendancongluan@yahoogroups.com)






On Sunday, 10 November 2013 8:39 PM, DN <dalatnguyen@yahoo.com> wrote:

 
FYI
 
TỔNG THỐNG NGÔ ĐÌNH DIỆM VÀ NỀN ĐỆ NHẤT CỘNG HÒA CỦA MIỀN NAM VIỆT NAM
 

       



  Tiếp kiến phái doàn Phật Giáo



Nguyễn Quốc Đống, Cựu SVSQ/TVBQGVN/K.13
Tháng 11, 2013

Hàng năm vào tháng 11, tại một số cộng đồng của người Việt tỵ nạn Cộng Sản tại hải ngoại, chúng ta vẫn làm lễ tưởng niệm cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm, vị tổng thống đầu tiên của quốc gia Việt Nam Cộng Hòa.  Khoảng thời gian này cách nay đúng 50 năm, người khai sinh ra quốc gia VNCH  đã vĩnh viễn ra đi, để lại sự thương tiếc cho rất nhiều người dân miền Nam. 

Làm lễ tưởng niệm tổng thống Ngô Đình Diệm , chúng ta không sao quên được thời  kỳ cách nay đã gần 60 năm, khi đất nước chúng ta vừa thoát khỏi nền đô hộ của thực dân Pháp, lại phải chịu cảnh đất nước chia đôi sau hiệp định Geneve năm 1954.  Chính trong thời kỳ nhiễu nhương đó, quốc gia Việt Nam Cộng Hòa ra đời dưới sự lãnh đạo của chí sĩ Ngô Đình Diệm.  Dù xuất thân là một vị quan của triều đình nhà Nguyễn lúc đất nước còn trong vòng đô hộ của thực dân Pháp, ông đã sớm nhận thức được các giá trị của một nhà nước xây dựng theo mô hình của nền dân chủ Tây Phương, bảo đảm các nhân quyền và dân quyền cho công dân của mình.  Quốc gia non trẻ VNCH phải đối phó với muôn vàn khó khăn.  Đầu tiên là việc ổn định đời sống cho gần 1 triệu đồng bào di cư từ miền bắc vào Nam để lánh nạn Cộng Sản.  Nhiều người nhận xét một cách khách quan rằng, ngay cả với một cường quốc như Hoa Kỳ ngày nay, việc tái định cư, ổn định đời sống về mọi mặt (nhà ở, công ăn việc làm, y tế, giáo dục…) cho cả triệu dân là một thách thức ghê gớm.  Vì thế không có gì ngạc nhiên khi nhiều gia đình người Bắc di cư đến nay vẫn dành nhiều ưu ái cho vị tổng thống đầu tiên của VNCH, vị lãnh đạo quốc gia mà hàng năm chúng ta vẫn làm lễ tưởng niệm và tri ân. 

Ngoài việc ổn định đời sống mới cho người dân di cư từ Bắc vào Nam tìm tự do, chính quyền của TT Diệm còn phải đối phó với các tổ chức phiến loạn gây bất ổn cho đời sống của người dân lúc bấy giờ.  Việc dẹp tan các nhóm phản loạn như Bình Xuyên… là một thành tích lớn của chính phủ TT Ngô Đình Diệm, tạo điều kiện cho sự phát triển về mọi mặt cho một nền dân chủ còn phôi thai tại vùng Đông Nam Á bấy giờ.  Quốc gia non trẻ VNCH dưới sự lãnh đạo của TT Diệm chỉ được sống tạm yên ổn độ 3 năm từ 1954 đến 1957.  Sau đó, chính quyền này phải đối phó với chiến tranh xâm lược của Bắc quân Cộng Sản, theo lệnh của Cộng Sản quốc tế, quyết chiếm cho được miền Nam để tiến hành việc nhuộm đỏ toàn vùng Đông Nam Á.  Chúng ta thử tưởng tượng xem người lèo lái con thuyền quốc gia thời đó đã phải trải qua những khó khăn thử thách như thế nào.  Trên trận địa, những binh đoàn CS được trang bị bằng các vũ khí tối tân của phe Cộng sản : Nga, Tàu, Đông Đức, Tiệp khắc… liên tiếp xâm nhập miền Nam.  Ở hậu phương, xã hội cũng bất ổn vì sự phá hoại của CS và tay sai Việt Cộng nằm vùng.  Trong hoàn cảnh dầu sôi lửa bỏng như thế, TT Diệm với sự tham gia chiến đấu của quân, dân, cán, chính VNCH; với lòng tin của người dân miền Nam dành cho một vị lãnh đạo có tinh thần quốc gia kiên quyết, đã hoàn thành được trách nhiệm lịch sử của mình.  TT Diệm đã xây dựng được một quốc gia với một xã hội dân sự vững chắc, một nền dân chủ tuy còn nhiều khuyết điểm nhưng bảo đảm được những quyền tự do cơ bản cho người dân; nhờ vậy người dân được hưởng một cuộc sống tương đối no ấm, hạnh phúc.  Đến bây giờ, 38 năm sau khi quốc gia VNCH không còn nữa, người dân vẫn còn cảm thấy nhớ và tiếc.  Ngay cả người dân trưởng thành trong chế độ xã hội chủ nghĩa của miền Bắc cũng phải ca tụng các thành quả mà quốc gia VNCH đã đạt được.  Ăn quả phải nhớ kẻ trồng cây.  Là người sống và trưởng thành trong quốc gia VNCH, một quốc gia coi trọng và xiển dương các giá trị như : dân tộc, nhân bản, và khai phóng, chúng ta đã được sống một cuộc sống có phẩm giá, có cơ hội nuôi dưỡng và giáo dục con em chúng ta thành những con người lương thiện, yêu nước, và biết phục vụ nhân quần xã hội.  Đó là những điều mà hiện nay người dân Việt Nam trong nước không có được.  Chính TT Ngô Đình Diệm là người đã có công lớn trong việc xây dựng nền móng cho một quốc gia non trẻ nhưng đã chứng tỏ được sự can đảm và bản lãnh trong việc phục vụ người dân. 

Nền đệ nhất cộng hòa dưới sự lãnh đạo của TT Ngô Đình Diệm chỉ kéo dài được 9 năm, nhưng đã để lại trong chúng ta, người công dân của VNCH những dấu ấn không thể quên.   Ngày nay hàng năm các cộng đồng người Việt tỵ nạn CS tại nhiều nơi trên thế giới tự do vẫn làm lễ tưởng niệm ông để nhớ mãi tinh thần mà ông đã truyền lại cho chúng ta qua các thành quả mà ông đã đạt được khi khai sinh ra nền cộng hòa đầu tiên tại miền Nam Việt Nam.  Đó là sự quyết tâm bảo vệ lý tưởng tự do, dân chủ chống lại chủ nghĩa Cộng Sản độc tài toàn trị, một chủ nghĩa mà người chủ trương nó dùng mọi thủ đoạn để nô lệ giống nòi Lạc Việt trong gông cùm Cộng Sản.  Đó cũng là tinh thần hy sinh quyền lợi bản thân và gia đình để bảo vệ sự vẹn toàn lãnh thổ, và đời sống ấm no của người dân. Hàng năm chúng ta làm lễ tưởng niệm TT Ngô Đình Diệm, thứ nhất chúng ta muốn tri ân một vị lãnh đạo quốc gia đã cho chúng ta được biết thế nào là sống trong một xã hội dân sự có tổ chức, thế nào là sống có phẩm giá, thế nào là sống có nhân quyền.  Thứ hai, chúng ta cũng muốn làm sống lại tinh thần của TT Diệm để có thể giáo dục cho các thế hệ hậu duệ biết phải làm gì để tiếp tục công việc dở dang của chúng ta.  Nhìn vào thực trạng đất nước hiện nay, chúng ta không khỏi đau lòng vì tình trạng thù trong, giặc ngoài.  CSVN vì quyền lợi của Đảng và phe nhóm đã không ngại bán đất, bán biển đảo cho Tàu cộng ; không ngại cướp đất của người dân; không ngại để cho tham nhũng tràn lan.  Nhớ đến TT Diệm, chúng ta phải dấn thân tiếp tục làm những việc chúng ta cần làm để lý tưởng và hoài bão ông hằng ấp ủ sẽ trở thành hiện thực.  Chúng ta phải tiếp tục cuộc tranh đấu cho một nước Việt Nam không cộng sản, tự do, dân chủ để giúp người dân Việt thực sự được giải phóng, được sống đời ấm no, hạnh phúc. 

Trong hoàn cảnh hiện nay tại hải ngoại nơi chúng ta luôn phải đương đầu với sự phá hoại của Cộng Sản và Việt Gian tay sai của Cộng Sản, chúng ta phải sáng suốt thận trọng để không mắc mưu chia rẽ của chúng.  Chúng ta cũng phải giữ vững lằn ranh Quốc-Cộng để không bị kẻ thù xâm nhập hàng ngũ và làm suy yếu lực lượng của chúng ta.  Con đường chúng ta đi còn dài và nhiều gian khổ, nhưng chúng ta tin chắc sẽ thành công, vì chúng ta có chính nghĩa.  Tinh thần mà cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm khai sinh và vẫn còn tồn tại trong nhiều thế hệ sẽ giúp chúng ta đi trọn con đường này.
Back to top
 
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13022
Gender: female
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #84 - 10. Nov 2013 , 20:02
 
tuy-van wrote on 09. Nov 2013 , 08:07:
Mạ thương ,

Hôm nay Mạ , cô Thu...và LVd đến đưa tiển bà Tám Trinh ở SD lần cuối cùng. Em kính chúc linh hồn Bà mau siêu thoát và Mạ cùng tất cả , đi về , bình an.
Ngồi xe lâu chắc mệt lắm , ước gì em ở gần Mạ  , để lo lắng và cùng chia xẻ.
Lại thêm 1 người ra đi , tháng 9 , cháu nội Dì Út của em mất vì tai nạn xe , mới 22 tuổi. Tháng 10 , bà con cô cậu của em , cũng xa cỏi đời nầy.
Cầu chúc Mạ và cả nhà , thân tâm an lạc.

...

Em Tv

Cam on em Tuy Van da lo lang cho Ma , Ma cam dong lam.
Trươc het Ma xin chia buon voi Di Ut va dai gia dinh cua em ve cai tang vua qua. 22 tuoi qua tre ma da voi ra di !
lai xe phai can than het suc , chi so y mot tich tac thoi cung du gay tai nan roi.
Ngay hom qua toi nghiep hai em Minh Chau va Vu Dan , nhat la Vu Dan dang bi cam ma phai lai xe den may tieng dong ho. Co Thu cung bi cam nen co ve met đừ. Thay sao ma dương xa dieu voi , di hoai khong den !  Lai bi ket xe. Tuy nhien den noi de lam le kip cho Ba Tam cung thay mung lam roi. Ba Tam nam nhu ngu va ho lam trong dep lam , khong giong nhu nhung noi khac ma Ma da tung di dự.
Ma co gap Phương Đang nen rat mung. Dũng chup nhieu hinh lam , the nao roi em cung se thay.
Co Thu , Ma va hai em khong the o lai de cho den khi dua tien Ba Tam ra cho thieu. The cung do thay canh dau long.
May em ve den nha la 8:00PM. Co Mai cung phai ve som.
May chuc nam troi Ma moi gap lai con gai dau cua Ba Tam. Ma cung mung la co gap con gai cua Chu Ba Thuan la Kim Thanh , con gai nuoi cua Ma do.
Ma Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13022
Gender: female
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #85 - 10. Nov 2013 , 20:08
 
nguyen_toan wrote on 09. Nov 2013 , 22:53:
Cờ Vàng  Bay trên đỉnh  VN




T Nguyen5:49 PM Groups, Photos

From: DienDanTinhBangHuu@googlegroups.com on behalf of T Nguyen (ttnguyen_21@hotmail.com)
Sent: Sunday, 10 November 2013 5:49:38 PM
To:   



...

Mời  đọc hết  -




Việt Nam- 6 tháng- một mình một ngựa- một trái tim

Đây là bài viết của chị Eve, một người Việt định cử ở Mỹ.
Chị đã đi "phượt" ở Việt Nam 6 tháng và viết một bài thật thú vị.



Fansipan

Lá cờ… và một cái tát…

Tôi thường bảo sức lực mình không biết có còn nhiều để trèo lên nóc nhà Đông Dương không?... câu hỏi ấy hiện lên trong khi nhiều bạn trẻ tôi quen ở Việt Nam khuyên tôi nên leo Fan một lần cho biết…

Fansipan không phải là một ngọn núi cao mà tôi chưa vượt qua được khi còn trẻ… ngày trẻ tôi rất thích núi và thích leo núi nên cũng đã từng leo núi bằng tay, bằng dây, bằng đôi chân khỏe của mình nhưng bây giờ với số tuổi này leo ngọn núi 3120 mét thì quả không phải là một chuyện dễ… nói như thế ko có nghĩa là sức khỏe của mình không leo nổi nhưng cái ý chí, nhiệt huyết của mình không còn như ngày xưa nữa… chứ thật ra với nhiều người hơn tuổi tôi, nhất là những người ngoại quốc thì đó là chuyện thường ( nếu họ thích leo)… nhiệt huyết và ý chí của tôi thường không còn như ngày xưa nữa, qua năm tháng đã tàn lụi đi nhiều rồi… nhưng lần này với một ý nghĩ được thấy lá cờ “ Việt Nam cộng hòa” bay trên một ngọn núi cao nhất Đông Dương ( nói cho oai chứ Đông Dương thì chỉ có 3 nước là Việt Nam, Lào và Campuchia mà thôi)… Tôi có nhiều hứng phấn.

Vậy là lần thứ hair a ngoài Bắc… Lần thứ hai một mình lang thang trên rừng Bắc Việt vào mùa lúa chin đẹp nhất mà nhiều người muốn đến chỉ để chụp hình cảnh đẹp thiên nhiên thì tôi đã đi một mình với tấm long mở rộng để cảm nhận từng con đường và con người Bắc Việt một lần nữa. lần này đi không phải để nhìn cảnh, hay tìm món ăn mà để cảm nhận những vùng miền mình đi qua… Tôi thường ngừng lại chỉ để xuống gặt lúa cùng người dân trên tuyến đường đi Sapa, hái trà ở Mộc Châu, kéo sợ giăng tơ trên miền hẻo lánh Mèo Vạc mà vùng gì tên gì tôi cũng không biết… Cứ đi là tôi luôn đến tiếp cận người dân để nhìn cuộc sống của họ, tìm hiểu và suy ngẫm…

Tôi quyết định leo Fansipan chỉ vì nghĩ một điều là thấy được lá cờ Tổ Quốc tung bay… Suy nghĩ ấy làm nung náu bầu nhiệt huyết trong long tôi và tôi chỉ muốn làm như thế…

Đến Sapa tôi hẹn gặp một người đàn ông mà tôi quen trên phượt… Ông đến để chụp hình và cũng đi một mình… Lần đầu tiên gặp và ăn tối, nghe ông nói chuyện tôi thấy “con người” này là một người không thể kết làm bạn vì quá khoa khoang nhưng tính tôi hay cả nể, ít nhiều không muốn nhìn vào cái xấu của người ta nên không muốn tranh cãi những điều ông đã nói….

Ông cũng muốn leo Fansipan vì đứa con gái của ông bảo “ bố nên leo cho biết…”…. Đi đâu ông cũng đeo theo ba lô laptop để cứ có được 3G là post hình lên trên trang phượt… Con người có người thích thể hiện cái này, có người thích thể hiện cái kia… Ông thích chụp hình, hình khá đẹp vì ông bảo ông là nghệ sĩ… Tôi cũng thích những tấm hình ông chụp, có góc cạnh nghệ thuật nhưng ít nhiều cũng được chỉnh sửa bởi flick làm cho hình ảnh sống động hơn… Tôi thì lại thích cái cách tự nhiên của ông nhìn không qua photoshop….

Cũng nói them về người đàn ông này… Ông sinh trưởng ở ngoài Bắc đến năm 75 mới vào Nam, năm 20 tuổi… Mẹ người miền Nam, bố người Bắc, có nghĩa là mẹ ông là người Nam đi tập kết ngoài Bắc, như vậy có nghĩa là theo chính nghĩa thì hai chúng tôi không đứng cùng vĩ tuyến… Ông bảo bố ông là một nghệ sĩ và chính ông cũng là một nghệ sĩ… Tôi nghe ông nói về mình bằng những tự hào về bố, mẹ để lại gia sản nhiều hơn là chính ông đã tạo ra được… Tôi chán nghe nhưng tại cái tính cả nể ít phản kháng khi không cần nên cứ người ta nói thì tôi chỉ ngồi nghe mà thôi… Nhưng tôi có chia sẻ với ông việc tôi muốn làm khi leo Fan…

Thực sự tôi không phải là một người thích nói về chính trị… Nhưng tôi biết giá trị của những gi mà nước Việt Nam cộng hòa trước năm 75 để lại và các ông cha của tôi đã đấu tranh và tôi luôn giữ lập trường của mình nhưng tôi là người đàn bà nhỏ bé, cái đầu nhỏ, óc nhỏ nên tôi không thích lí luận với người khác về chính trị trừ khi người ấy đụng chạm đến thế chính mà tôi đang tôn trọng…

Tôi nói với ông rằng tôi, tôi là người quốc gia Việt Nam chứ không phải người Việt cộng sản nên lá cờ đỏ sao vàng không phải là lá cờ của tôi… Nên khi đi đâu nếu tôi giương lá cờ vàng ba sọc đỏ lên (vì với tôi nó mang nhiều ý nghĩ của một nước Việt Nam )thì xin hiểu cho rằng tôi chỉ muốn nói lên rằng trong tấm hình đó “ tôi là người quốc gia Việt Nam đã đến đây” … Cũng như nếu tôi là người Pháp tôi sẽ giương lá cờ Pháp lên rằng “ tôi là người Pháp đã leo lên đỉnh Fan”… Đơn giản chỉ có vậy thôi.

Ông đã gật đầu đồng ý với tôi về quan điểm đó… Và tôi không thích bàn luộn về chính trị hoặc tôn giáo với người đối diện, đó là hai vấn đề luôn nhạy cảm với người mới quen… Tôi luôn nghĩ mỗi người có một tư duy riêng, mình tôn trọng tư duy người khác thì họ cũng cần tôn trọng mình. Những vấn đề chính trị, tôn giáo không nên đem ra làm đề tài bàn luận.

Nhưng khi chúng tôi leo lên đến gần đỉnh Fan, đêm ngủ lại để sáng leo lên đỉnh thì chúng tôi ăn cơm cùng nhau, có rượu uống… rượu vào thì lời ra… Ban đầu ông uống rồi khoe khoang đủ thứ về mình, sau đến chuyện tôi muốn đi tắm… Trời thì lạnh mà tôi luôn nói tôi không tắm thì không ngủ được… Nhưng thực sự thì tôi là đàn bà, buổi sáng trước khi leo Fan thì tôi lại đến chu kì nên đã định là không đi được nhưng rồi cũng cố gắng vì nghĩ đã đến đây nếu đợi nữa thì sẽ mất rất nhiều thời gian nên tôi đã ra tiệm thuốc mua vài viên thuốc uống cho bớt đau bụng rồi cứ đi… Chẳng lẽ cứ nói toạc ra với ông là “ tôi cần đi….”. Sau khi cậu bạn trẻ “ đẹp trai” đi cùng đoàn ( đoàng chúng tôi có 4 người, chỉ một mình tôi là đàn bà, trong căn lều hôm đó có nhóm người Malaysia khá đông hai vợ chồng hay hai bố con người Nga, chỉ có 4 chúng tôi là người Việt Nam, vì hôm đó là ngày thường nên ít người Việt thì phải, nghe nói cuối tuần thì rất đông) có hậu ý cầm đèn pin đưa tôi đi ra ngoài để tắm, dù nước lạnh… Thật ra tôi chỉ cần lau mình sơ và rửa mặt đánh rang đôi chút, thay cái áo, mặc them áo vào mà thôi…

Về lại lều thì tiệc đã tàn, có lẽ vì cậu bạn trẻ và tôi đã đi nên tiệc tàn nhưng ông ta dù uống cũng đã rồi nhưng vẫn chưa “ đã” khoe khoang nên vẫn ấm ức. Tôi bảo ông đó đừng có ngủ gần tôi, cậu bạn trẻ nằm chính giữa… Thật ra cái sập ngủ khá chật nên tôi chỉ muốn giữ ý tứ nằm sát vào trong vách, nằm gần người trẻ tuổi đáng con mình vẫn an tâm hơn một ông già… Chờ đến khi về đến chỗ ngủ ông lại nói tiếp, chê bai tôi đủ thứ là không phải dân Phượt, dân bụi, hết chuyện ấy lại đến chuyện chú chó tôi đem theo, cãi qua cãi lại, tôi thì tính nói lí còn ông xỉn nên ông chắc chẳng biết mình nói gi chỉ khoái nói thôi… Thế là từ câu chuyện tôi cần đi tắm, đến chuyện con chó ( ông bảo tôi thích thể hiện nên đem thao chó làm người dẫn đường phải bế bồng mà thực sự thì con chó của tôi đi theo nó đi còn nhanh hơn cả người vì nó có 4 chân mà, anh chàng A Su người Mông dẫn đoàn đi có bế nó chỉ đúng hai lần , một lần là lúc leo thang, lên thang thì nó không thể leo lên được và lần thứ hai là lúc sáng lên đỉnh cũng vì đường lên thang mà chó thì không thể leo lên thang như người được… Còn hoàn toàn do Boogie – tên con chó tự leo Fan một mình… Tôi có dặn anh A Su chăm sóc nó một chút nếu cần nhưng cứ để nó đi như vậy nó mới là leo chứ ẵm bế thì khác nào nó “ bị bế” lên Fan)….

Để câu chuyện ngán lại thì từ cái chuyện tắm, đến chuyện chó, rồi đến chuyện tôi than phiền rác rưởi… Những lời nói của ông đưa ra làm cho tôi lượm giọng đi và xem thường một con người sống quá ích kỉ, chỉ biết cho bản thân mình ( bởi vậy tôi chán ghét thế hệ 5x, 6x ở Việt Nam hôm nay, những con người ẫu trĩ)… Cuối cùng thì đến việc lá cờ của tôi… đó là vấn đề chính để cuộc vãi vã và tăng tốc thêm dù cậu bạn trẻ P đã can đan chúng tôi ... nhưng vì ông bảo “ giữa cánh đồng Y Tì bà đưa lá cờ ba que lên”…thế là tôi có cớ nóng máu,... Tôi ghét kẻ nào không tôn trọng lá cờ quốc gia mà gọi lá cờ ba que.... Người có gốc và lá cờ là một phần linh thiêng cho tổ quốc, gốc gác người đó…. Tôi chưa bao giờ đụng chạm đến lá cờ sáu vàng của cộng sản dù tôi không ưa nó… Nên khi ông nói lên điều đó thì cơn thịnh nộ trong tôi bùng nổ… sự bùng nổ làm tôi quên đi một điếu rằng " đùng bao giở cải với một kẻ thấp hèn ... Nó sẽ kéo bạn xuống cùng nó với sự kém hiểu biết của nó " ( khg biết tôi dịch câu này ó chuẩn khg ) " don't argue with stupid people, they will drag you down to their level and beat you with experience "

Sự cãi cọ đưa đến một cái tát là khi tôi nói “ đối với con người như ông thì thà tôi đi cùng một con chó còn hơn đồng hành với một người vô ý thức, thiếu văn hóa…” . Sau câu nói đó có lẽ ông nghĩ là tôi ví ông thua con chó… mà thật sự khi nói câu đó tôi chỉ nghĩ rằng con chó làm bạn đồng hành tốt hơn con người, tôi không ví ông là chó, nhưng có lẽ say nên ông nghĩ ngay tôi nói ông là chó ( mà thiệt tình thì tôi luôn quý động vật và xem chúng là người bạn tốt hơn con người … đúng là tôi quá đáng trong vấn đề này khg nhỉ ? ). Nên ông xông lại tát tôi một bạt tay, cậu bạn trẻ P nãy giờ đang can ngăn chúng tôi liền xông lại ôm ông ta nhưng quá muộn vì ông ta đã xông lại tát tôi…

Từ nhỏ tôi đã là đứa con gái không phải là một phần của phái yếu, tôi từng học võ và từng lên võ đài nhiều lần để đánh nhau với nam nhi, lần nữ nhi trong nhiều cuộc thi đấu, thắng thua đều có cả, nhưng chưa lần nào có người tát tôi như thế cả… Chính mẹ tôi khi đánh tôi cũng chỉ bắt nằm rồi đánh vào mông. Nói như thế để hiểu cơn thịnh nộ trong tôi tung lên, thế là tôi cũng gạt luôn cả cậu bạn trẻ P ra xông lại tát thẳng ngay vào má ông ta một cái và đấm luôn vai phải ông ta một cái…

Dù cũng đã đánh trả lại và khinh bỉ những thằng đàn ông đánh đàn bà dù với bất cứ lí do gi… Khi tôi hét lên chửi vào mặt ông ta là một người vô học thức… Ông liền nhận ngay “ đàn ông ở Việt Nam tao đánh đàn bà là chuyện thường”. Trời ạ ! nghe xong câu này chỉ muốn xông lại đập cho thằng đàn ông này một trận. A Su nói hai chúng tôi muốn đánh nhau thì đi ra ngoài vì đã làm quá ồn những người bên cạnh không hiểu chúng tôi đánh nhau và cãi nhau chuyện gi… Tôi sẵn sang ra khỏi đó để đánh ông ta nêu ông ta chịu đứng dậy để ra ngoài. Nói thật nhìn cái dáng người bé xíu, tay chân lèo khèo chỉ cần hai cú đá của tôi là ông đổ ngã ngửa dù rằng đã hơn hai mươi năm tôi đã không còn đụng đến võ thuật nữa… Chả cần khoe khoang gì nhưng thiệt tình là máu nóng trong người tôi đã trào ra khỏi trái tim mình nhiều lắm rồi… Bao nhiêu ngày một mình đơn độc đi quanh đất nước Việt Nam, tôi gặp nhiều người, tốt xấu có nhưng trường hợp này thật là ngoại lệ…

Nhưng cuộc cãi vã kết thúc, ông ta nằm ngay xuống và tiếng ngáy đã vang lên… Ông ta đã quá xỉn để biết mình làm việc gi… Tôi hiểu tôi đang vô lý cãi vã với một thằng say… Nằm xuống sát vào vách gỗ, không kiềm chế được tôi đã nức nở khóc, dù rằng tôi cũng đâu bị ức hiếp gi mà khóc nhưng tôi khóc vì cái tính “ cả nể” của mình… Vì dù đã biết con người này không phải là người tốt để kết bạn nhưng vẫn ngồi nghe ông ấy nói cả hai ngày trời trên Y Tý, đã cùng đi hai ngày đường cùng từ Sapa đến Y Tỳ… Tôi trách mình đã không thẳng thừng từ chối lời rủ rê đi cùng… Hay cả nể không nói những gi chướng cái lỗ tai mình và trách mình đã để một thằng say làm phiền đến tâm hồn mình, trái tim mình… Dù là thằng say nhưng tôi ghét đàn ông cứ hễ nghĩ say là có thể nói gi thì nói và thường muốn thêm rượu để nói, để làm những điều mà khi tỉnh không bao giờ “ dám”…

Tôi ra ngồi ngoài trời lạnh khóc và nghĩ mình không thể nằm cạnh một thằng đàn ông đáng tởm như thế dù rằng đã có cậu bạn trẻ chen chính giữa… Ngoài trời lạnh nhưng tôi không lạnh chút nào mà nước mắt cứ tuôn lả chả… Cậu bạn trẻ ra ngoài lôi tôi vào và bắt tôi nằm xuống cùng nhiều lời an ủi… Phải cảm ơn con người trẻ tuổi nhưng hiểu biết này, đã nắm bàn tay tôi suốt đêm vì tôi cứ nức nở khóc… Suốt đếm tôi không thể nào chợp mắt được vì tức, và suốt đêm ấy tôi chỉ muốn giết chết người đàn ông đó. Quả thật con người tôi đáng sợ đến như thế đấy, nhất là khi bị đụng chạm đến “ chính thể quốc gia dân tộc….” mình, dù rằng người đó cũng là người Việt Nam… Tôi còn nhớ khi cãi tôi cũng đã giảng cho ông hiểu tôi không phải là Việt Kiều, khi ông nói tôi cứ nghĩ tôi có tiền là về đây khoe khoang bằng cách đem chó theo … ( thật vô lý khi nói như thế… ôi một kẻ say vô học thức )… Tôi liền giải thích cho ông hiểu rằng tôi không phải Việt Kiều…

Việt Kiều là khi bạn có quốc tịch Việt Nam và bạn đi ta nước ngoài ở một thời gian sau đó về lại thì bạn mới là Việt Kiều, còn tôi là người bị tước đoạt quốc tịch, bị tống khứ ra khỏi Việt Nam… Bị mất nước, mất quốc gia “ tôi là người Mĩ gốc Việt… xin hiểu và cũng đừng bao giờ gọi tôi là Việt Kiều”…

Không biết tôi có phải là một con người có chứng bệnh “ khùng” khi nói đến thể chính về người Việt quốc gia và người Việt cộng sản không nữa… Nhưng cứ hễ khi nào người ta gọi tôi là Việt Kiều, tôi đều chỉnh sửa họ và nói lên điều ấy… Thiệt tình, nếu tôi cứ không kiềm chế được thì chắc tôi sẽ có ngày không được bước chân vào Việt Nam, hay hoặc tôi sẽ ngồi tù sớm thôi vì cái miệng hay “ cãi” của mình… May cho tôi vẫn còn mạng để trở về nhà bình an… Và cũng tội nghiệp cho ông anh tôi - người cộng sản “ chân chính” luôn lo lắng và luôn dặn dò khi tôi đi đừng đem những điều mình nghĩ nói “ thẳng” quá nói chuyện với người ngoài Bắc… Nếu có hệ gì ông ấy chẳng thể lo được gi cho tôi đâu…

Suốt đêm không ngủ, suốt đêm nức nở… Buổi sáng sớm tôi thức dậy vẫn tỉnh táo và xem mọi chuyện như chưa có gi sảy ra… Tôi quyết định rằng không thể để một thằng vô học thức làm phiền trái tim mình … Và tôi quyết định rằng không để mắt đến người đàn ông đó…

Sáng sớm ông ta tỉnh dậy, điều đầu tiên là nói lời xin lỗi tôi “ Xin lỗi em, tối qua anh say quá nên…” . Tôi quay mặt đi và chỉ nói đúng một câu “ ông đừng nên nói chuyện với tôi …, trước mặt tôi hình như không có ông…”…. Trong suốt quãng đường leo lên đỉnh và suốt quãng đường về lại có lúc ông ta cũng nói vài câu như bảo tôi chụp hình chung với nhau khi đến đỉnh nhưng tôi không trả lời và không xem cái con người ấy có trước mặt của mình hay không? ….

Buổi sáng ba tiếng đồng hồ leo lên được đến đỉnh Fan vất vả, mệt mỏi nhưng quá tuyệt vời khi biết mình đã leo lên được đến nóc nhà Đông Dương… Vì đi khá sớm nên sương nhiều và mây mù giăng kín nên chúng tôi không thấy núi non bao quanh, chỉ thấy như mình đang đứng trên tầng mây ấy… Một điều đáng buồn phiền là trên đỉnh chung quanh rác nhiều vô số kể… Tôi rất buồn vì điều đó… Vì tôi nghĩ những bạn trẻ Việt Nam hôm nay leo Fan không phải là dân “ thường” có nghĩa là các bạn ấy ít nhất còn trẻ và cũng đã học xong bặc trung học, hoặc đại học, những kiến thức bảo vệ môi trường của họ là như thế này hay sao?... Tôi thường không trách những bà bán hàng rong xả rác, hay những người nghèo khổ vì họ không có kiến thức nhiều để hiểu mình cần phải bảo vệ môi trường , nhưng tôi sẽ rất thất vọng khi thấy giới trẻ ở Việt Nam hôm nay dù đã có học, có văn hóa nhưng luôn thiếu văn hóa… A Su có cho tôi biết rằng cũng có những người dân được mướn lên đây để lượm rác trên đường nhưng người xả thì nhiều và người lượm thì ít…. Từng cái ủng mang để bảo vệ đôi giầy, đến cái chai nước và nhất là những vỏ kẹo giấy nhỏ được vứt ra… Nếu tôi là người đi lượm rác tôi cũng chỉ có thể lượm những chai lọ nước uống chứ bảo phải lượm từng vỏ kẹo nhỏ trên đường thì làm sao “ tôi” người được mướn muốn đi nhặt rác ( dĩ nhiên là khi nhận công việc này mấy ai là người có học thức để ý thức nhiều và kỹ lưỡng để lượm cho hết đây….?

Nên trên đỉnh Fan làm tôi buồn và thất vọng vì chỉ thấy toàn rác khi khí trời trong lành, và mây mù bao phủ như cảnh tiên… Mà cảnh tiên này là cảnh của “ tiền đồng Việt Nam”… nên đầy rác rưởi của nhiều người “ vô ý thức”….

Tôi lôi lá cờ ra và cắm trên cây tre cầm leo Fan đường cao và bảo cậu bạn trẻ chụp hình giúp mình… Cậu bạn trẻ ấy cũng xin cầm lá cờ và chụp hình cùng tôi… Nổi vui trong lòng tôi dâng trào và tôi đã xuống dưới núi với nhiều niềm vui hơn nỗi buồn vì chuyện không vui với người dần ông ấy…

Trong nhóm đi có bốn người… Cậu bạn trẻ tên P đã an ủi tôi, giúp tôi khi tôi xuống tinh thần mà tôi đã nói ở trên… Một cậu bạn trẻ nữa tên L… L là dân du học Buckley trở về nước làm việc vì cậu nghĩ Việt Nam dễ làm giàu hơn, vì nếu cậu ở lại Mĩ thì cậu chỉ là người làm công… Cậu leo núi nhiều, và cậu đã cư sử như đúng một người Mĩ… Các bạn cãi thì là chuyện của các bạn, tôi không muốn can dự vào… Tôi thích nói chuyện về leo núi, về rừng Yosemite, về SanFran trường học nhưng cậu ấy không để lại trong lòng tôi một cảm tình nào hết… Và tôi hiểu thêm một điều nữa là thế hệ 9x ngày nay ở Việt Nam phần nhiều họ chỉ muốn làm giàu, có tiền thật nhiều hơn là làm gi cho xã hội… Đôi lúc tôi thích những người trẻ thế hệ 9x này nhưng tôi nghĩ xã hội Việt Nam ngày nay cần nhiều người có học thức du học trở về quên bản thân mình để mong xã hội tốt đẹp hơn là lao đầu vào kiếm tiền… Có lẽ tôi đã khắt khe với họ quá… Tuổi trẻ bây giờ chỉ mong sau này có tiền tài danh vọng… Đó không phải là điều xấu xa… Đó là phấn đấu để sống còn ở quanh ta hôm nay mà thôi…

Tôi đã dương cao được lá cờ trên đỉnh Fansipan … Lá cờ vàng ba sọc đỏ ngày xưa hai bà Trưng Trắc, Trưng Nhị cũng đã dương cao khi đi đánh quân tàu… Lá cờ đầy ý nghĩa… màu vàng tượng trưng cho da vàng Đất Việt, ba sọc cho ba miền Nam, Trung, Bắc… Tôi yêu lá cờ quốc gia đó… Tôi mong một ngày chính thể có thể thay đổi và người Việt Nam ở Việt Nam sẽ hiểu ra rằng lá cờ đỏ sao vàng cờ chỉ là lá cờ theo Trung Quốc mà thôi ... nó chẳng mang một ý nghĩa nào cả… Có lẽ điều đó còn rất lâu mới làm được nếu thi thể ông Hồ còn nằm đó trong bảo tang trong lòng Hà Nội… mà điều đau buồn là quân tàu đã tàn phá đất nước Việt Nam, tại sao chúng ta vẫn cứ bám gót họ khi cả khối Đông Âu cộng sản đã tan rã ở Nga… Tượng hình Leenin, Lê Mark đã kéo sập đổ… Bức tượng Balinh cũng đã ngã… Vậy mà lòng người cộng sản Việt Nam không thay đổi được…

Theo dọc đường cong của đất nước Việt Nam ... Mà nơi nào còn lá cờ đỏ sao vàng thì nơi đó còn nghèo đói ...

Lời cuối cho cuộc hành trình leo Fan…

Lá cờ tổ quốc … “ tôi người Việt Nam quốc gia đã đến Fansipan … lá cờ vàng đã ngạo nghễ bay trên nóc nhà Đông Dương”….


Cam on Toan da dua nhung tin tuc moi la vao day cho Co dươc doc. Co gai nay that dang yeu ! Co vang ba soc do dươc dung tu thoi Trung Trac , Trung Nhi....????
Co Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
ngo_thi_van
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 13022
Gender: female
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #86 - 10. Nov 2013 , 20:12
 
Ngay mai la ngay sinh nhat cua Vũ Xuân Đức , ngươi da co cong rat nhieu cho D/D Le Van Duyet , Co than chuc Đức mot Happy Birthday va cung chuc Happy Veterans' Day luôn !  birthday333 party4 roses45
Co Van
Back to top
 
 
IP Logged
 
thubeo
Gold Member
*****
Offline


thuxưa

Posts: 3951
Gender: female
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #87 - 10. Nov 2013 , 22:11
 

Em TB chào Mạ Vân , chiều này Xịn sang nhà em nhận quà của Mạ , X khoái lắm Mạ Vân ơi , em nói từng tiếng cho X nói theo:" Bà......Vân......cho....xe ,X nói theo được rất rõ ,còn cúi đầu dạ nữa nhưng X khoái xe ,dạ mau mau còn chơi ,anh B không chụp được tấm này , mời Mạ xem hình

...

...

...

...

...

...

...

...

...

ĐỨC VÀ BO CÁM ƠN MẠ NHIỀU LẮM .EM TB CHÚC MẠ VUI VÀ CƯỜI NHIỀU MIẾNG BỰ.

Back to top
 

...
HOÀNG SA -TRƯỜNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM 
 
IP Logged
 
Phuong_Tran
Gold Member
*****
Offline


Thành Viên Hoạt Động
Tích Cực *Năm 2011*

Posts: 10574
Gender: female
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #88 - 10. Nov 2013 , 23:36
 
Thưa Cô Vân ,

Em xin phép được gom lại để trả lời trong một bài nha Cô  pansytim pansytim pansytim

ngo_thi_van wrote on 09. Nov 2013 , 07:10:
Phương Tran oi ,
Sang nay Co vao day dinh nhac em thi em da lam roi. The la dang khen roi , chua den noi " tệ " dau  Grin vi con kip chan ! 
Cam on em.
Co Van


Thưa Cô , để em mang lời chúc của Cô sang trang SN cho anh Đức

ngo_thi_van wrote on 09. Nov 2013 , 07:19:
Phương Tran oi ,
Cam on em. Bai nay em hat hay qua , giong em cang ngay cang hay , nhung hinh trong PPs nay dep lam , dung nhu nhung buc tranh son mai.
Co goi loi tham Đai Sân , hoa am hay lam do . Sao dao nay im hoi lang tieng the??
Co Van


Thưa Cô , bài hát này em hát cũng lâu rồi , chỉ có khác là hoà âm mới thôi , sẽ chuyển lời thăm của Cô đến Thày CC nhá , cũng chẳng thấy Thày léo hánh đến Quán Thời Gian Cô ạ , chắc tính sang quán luôn hay sao , hi hi

ngo_thi_van wrote on 09. Nov 2013 , 07:22:
Cam on Tài va Phương Tran. Co biet nho co duc tin manh liet ma Tài da chien thang moi thu thach , cam go ở doi. Cu vung tin nhu the di Tài nhe.
Co Van


Thưa Cô ,

Em mới đọc lại bài thơ Có Những Đêm của anh Tài , bài thơ này càng đọc càng hay , nhất là khi mình hiểu được phần nào hoàn cảnh và tâm sự của tác giả

ngo_thi_van wrote on 09. Nov 2013 , 07:24:
Phương Tran oi ,
OTGT la ai vay? Co phai Khieu Long khong?
Co Van


OTGT hình như là Ông Thần Giữ Thơ Cô ạ , nếu vậy chắc là anh Khiếu Long như Cô đoán  Cheesy  Grin

PTr
Back to top
 
 
IP Logged
 
Phuong_Tran
Gold Member
*****
Offline


Thành Viên Hoạt Động
Tích Cực *Năm 2011*

Posts: 10574
Gender: female
Re: MẠ VÂN GIA TRANG 4
Reply #89 - 10. Nov 2013 , 23:38
 
tuy-van wrote on 09. Nov 2013 , 08:17:
   Cuối tuần , chị thấy em xuất hiện , lại tặng cho cả nhà nghe giọng hát ngọt ngào , phần hòa âm của Thầy CC hay quá.
   Cám ơn Tí   nhiều nhé.  2 Mạ con Song Vân " điểm danh thầy CC " hoài , mà hông biết thầy dạo nầy ra sao? bánh SN chờ Thầy lâu quá xá chừng. Nhờ em nhắn' với Thầy mau mau vào đây , kẻo chị 8 ăn hết bánh , đừng có khóc nhang.

...


Chị ơi

Hi hi thôi mình ăn hết bánh SN đi cho rồi , sẽ có người xuất hiện đòi lại bánh liền ấy mà

Cám ơn chị đã nghe em hát và khen nhe  pinkrose pinkrose pinkrose


Back to top
 
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 4 5 6 7 8 ... 195
Send Topic In ra