Ai Huu Trung Hoc Le Van Duyet
Trường Trung Học Lê Văn Duyệt - Hồi Ký (2015)  
  Chào Du Khách. Xin Gia nhập hay Ghi Danh
 

...



Nếu có trở ngại kỹ thuật khi ghi danh vào diễn dàn, xin liên lạc ngdangmy@gmail.com


  Kho Hình Trang chánhTrợ giúp Tìm kiếmGia nhậpGhi Danh  
 
Pages: 1 ... 14 15 16 17 18 ... 28
Send Topic In ra
Hồi Ký (2015) (Read 44305 times)
Nguyễn Ngọc Đường
Gold Member
*****
Offline



Posts: 1629
Gender: male
Re: Hồi Ký (2015)
Reply #225 - 25. Jan 2017 , 08:25
 
Bạn 👫
Trong suốt cuộc đời, ở bất cứ hoàn cảnh nào, mọi người cũng cần có bạn để tâm sự, chia sẻ, giận hờn, hoặc yêu thương, tha thứ …v…v…Khi tuổi xế chiều, lại cần có bạn hơn, vì lúc đó ta dễ cảm thấy cô đơn, buồn tủi. Nhiều khi muốn khóc, thấy mình hình như đã bị tha nhân bỏ quên. Ngay cả con cháu, họ hàng, và đôi khi cả người bạn đầu gối tay ấp thân yêu của mình cũng có thể xử sự lạnh lùng như vậy. Tình đời quả là phũ phàng và bạc như vôi. Nhưng đời là thế và ta cứ đành phải chấp nhận. Và đó cũng là lý do sâu đậm mà ta cần có “bạn”, dù là bạn loại nào.
Trong bài này, tôi chỉ muốn nói “bạn” theo nghĩa bình thường…bỏ qua các loại bạn đặc biệt như bạn tâm giao, bạn nối khố, bạn tri kỷ…mà tôi đã có dịp nói trong các bài kỳ trước.
Tôi được sinh ra trong một gia đình nhà giáo thanh bạch. Thời gian đó, Bố tôi dậy lớp Ba và tôi là học trò cưng của Bố. Sức học thì thuộc hạng khiêm tốn nhưng khả năng đọc truyện của tôi thì vô địch. Nhờ có nhiều bạn con nhà giàu, tôi mượn được nhiều truyện để say mê, nhất là truyện kiếm hiệp của các tác giả như Thanh đình, Vân Tuyền hoặc trinh thám như Phạm cao Củng, Thế Lữ…Các tựa đề như Linh sơn thất hiệp, Bồng lai hiệp khách, Hồng sa chu tiên kiếm, Mai hương và Lê Phong, Vết tay trên trần…v…v… tôi đọc đến mấy chục cuốn. Các  bạn loại này được gọi là bạn“kiếm hiệp”.
Ngoài ra tôi còn có một loại bạn chỉ để rủ rê cá độ ăn tiền. Số là gia đình nghèo, không cho tiền ăn quà vặt nên tôi phải xoay xở. Học thì dốt nhưng nghề chơi như đánh đáo, đá cầu, bắn bi tôi đều có hạng cả. Đây được gọi là bạn “giai đoạn” để khai thác!
Khi lên lớp Nhì, khoảng 9,10 tuổi, đã khá lớn thì bắt đầu đọc tiểu thuyết đủ loại như phiêu lưu, lãng mạn, kinh dị, lịch sử… Các tác giả quen thuộc như nhóm Tự Lực Văn Đoàn, Bồ Tùng Linh, Lan Khai, Nguyễn công Hoan, Ngô tất Tố…Với những tác phẩm: Đoạn Tuyệt, Nửa chừng xuân, Liễu trai chí dị, Bước đường cùng, Bà chúa chè, Cái hột mận …mấy chục cuốn, tôi cũng ngốn hết. Thời gian này cũng cần có bạn để trao đổi thì mới đọc được nhiều truyện hấp dẫn và phong phú hơn. Đây có thể tạm gọi là bạn “tiểu thuyết” để mơ mộng vu vơ, tuy rất hạn chế vì còn con nít.
Khi lên lớp Nhất 11, 12 tuổi thì cuộc đời bắt đầu rắc rối vì đã có trí khôn, biết lựa chọn và hình như  đã biết…yêu rồi.
Đúng ra ta phải thay từ “yêu” bằng “thích” có lẽ hợp lý hơn. Lúc này Thầy Phạm duy Nhượng dạy lớp Nhất. Thầy giỏi nghề ca hát nên tôi bèn có thêm những bạn “văn nghệ”, cả nam lẫn nữ. Và từ đây mới nẩy sinh những mối tình e ấp vụng dại nhưng rất đẹp và thanh cao, đượm mùi tiểu thuyết diễm tình.
Tôi không dám khẳng định là bạn “yêu” nhưng quả thật tôi nhớ mùi hương dễ chịu, thoát ra từ xiêm y của cô gái, con ông Phán bên hàng xóm. Số là tôi đã có duyên được bận đồ của cô để múa “giả gái”, trong một chương trình ca nhạc, do Thầy Nhượng đạo diễn.
Thời gian đầu tham gia kháng chiến thì có bạn
“chiến đấu” trong các đoàn võ trang tuyên truyền. Tuy có súng, có  lựu đạn, nhưng khi gặp Tây là cả lũ rủ nhau chạy có cờ. Sau đó, gia nhập đoàn ca kịch Liên khu Việt Bắc là bắt đầu có những bạn “văn nghệ nhà nghề“ do Thầy Phạm Duy Nhượng làm trưởng đoàn. Hoạt động khoảng chừng một năm, kinh tế suy thoái, hết gạo, đoàn bắt buộc phải giải tán, diễn viên nam nữ ai về nhà nấy cho khỏe. Trường hợp chiến tranh mù trời, không có tổ ấm để về thì đành chấp nhận: nữ lấy chồng, nam vào bộ đội.
Riêng tôi may mắn, trúng tuyển vào học trường Y tá Liên khu VB. Thế là từ nay đã có nghề ngỗng đàng hoàng, có gạo ăn dài dài, và khỏi phải lo đói. https://www.mediafire.com/view/f0lndh0juqhfcdx
Lúc này tôi đã trưởng thành, 18 tuổi, biết khá nhiều chuyện ở đời rồi. Tôi có một loại bạn mới ra lò: bạn “đồng nghiệp”, cùng hành nghề Y tá với tôi. https://www.mediafire.com/view/4uonwpm6aymbkw8
Thế rồi một ngày đẹp trời, tiếng sét ái tình nổ ra, và  tôi đã có bạn “tình“. Đó là một thiếu nữ khá xinh, con ông Trưởng Ty Y tế tỉnh Bắc giang. Nàng học cùng khóa với tôi, nhưng có căn bản hơn nhờ được Bố truyền trước cho một ít chuyên môn. Tuy nhiên cuộc tình cũng chỉ như một đóa hoa mong manh, sớm nở tối tàn. Lý do là chiến tranh triền miên, ít  có dịp gặp nhau, xa mặt cách lòng, tan vỡ là lẽ thường tình.
Tới cuối năm 51, dinh tê vào Hà nội, bắt đầu cắp sách đến trường đi học lại thì có bạn “học trò”, ngây thơ, nhí nhảnh, thích ăn quà. Riêng tôi sự thật lúc đó đã 20 tuổi nhưng nhờ Bố khai gian để ăn phụ cấp nên trên giấy tờ chỉ mới có 16. Ở vùng kháng chiến về, đã trưởng thành, nhiều kinh nghiệm, các bạn học chỉ là…em út của tôi thôi! Có lẽ hơi tham nên tôi đã yêu một lúc hai nữ sinh cùng lớp. Cuộc tình tay ba, tạm gọi là bạn “hờ ”, thiếu chân tình, đã tan hàng theo cuộc đại di cư trốn CS vào Nam năm 54. https://www.mediafire.com/view/fq1re3emmag4i4l https://www.mediafire.com/view/7e48hk42k5k63ld
Khoảng thời gian từ 55 đến 59, chuyên lo học hành để xây dựng tương lai, nên ngoài bạn học chỉ có bạn “thể thao” để vui chơi, chăm lo cho sức khỏe. https://www.mediafire.com/view/5rwauemiwrm71oc
Ở trường Sư Phạm ra, được bổ về dạy tại trường Trung học Hoàng diệu Sóc trăng thì có bạn “thầy giáo”. Có lẽ do duyên nợ từ kiếp trước nên năm 62 đã kết hôn, tìm được người bạn “Đời “, tức là người vợ thân yêu bây giờ. https://www.mediafire.com/view/974ogy6s34k40kr https://www.mediafire.com/folder/bm600ix532ee1zi,5zt253hhgrrm8p1
Để làm trai thời loạn, tuy đã hơi già, tôi vào học trường Bộ binh Thủ Đức năm 62, thì có bạn “nhà binh”. https://www.mediafire.com/view/6gtl36qg9ojp33z
Và cuối cùng, sau khi được giải ngũ, trở lại nghề dạy học, có duyên được phục vụ tại trường nữ Trung học Lê văn Duyệt Gia Định. Thế là, sau môt thời gian xa vắng mái trường, tôi lại đươc tái ngộ với bạn “thầy giáo”. Và kể từ đây, loại bạn cao quý này sẽ theo tôi cho đến khi trở về với cát bụi. https://www.mediafire.com/folder/4ii4pvw4qqi1t7d,g11d017s290bvm0,p1o54rt3vtlsx1o
Kết luận _ Khi tham gia vào các Hội đoàn tại quận Cam, danh từ “bạn“ của tôi đã được quan niệm thật rộng rãi, phóng khoáng . Quý Thầy Cô, bằng hữu, học trò, tôi đều coi là bạn và quý mến, tôn trọng như nhau. Tuy nhiên, mức độ tình cảm có thể thay đổi theo cách đối xử thân sơ, xa gần…Trong thâm tâm, chân thành mà nói, tôi không hề có ý định hơn thua, giận hờn với bất cứ ai. Nếu không hợp tính hợp nết thì cứ lặng lẽ xa nhau ra mà không cần phải nặng lời. Thẳng hoặc khi phải gặp nhau thì cũng chỉ cần “How are you” là đẹp và lịch sự rồi. https://www.mediafire.com/folder/zegnnn1rlfvu1ad,fhmlxlt214p9w1g
Ngày xưa, cổ nhân đánh giá từ “bạn“ cao lắm. Quý cụ phán: Ta chỉ có được một người bạn duy nhất trên cõi đời này mà thôi. Nếu tìm được người thứ hai là đã hơi…dư! Trong truyện Tầu, với trí nhớ kém cỏi, tôi chỉ tìm được hai người là Bá Nha-Tử Kỳ. Còn truyện bên ta thì có Lưu Bình-Dương Lễ. Theo thiển ý của tôi, điều quan trọng nhất trong mối quan hệ bạn bè là sự “chân tình“. Dĩ nhiên cũng cần có những đức tính cao quý nữa như chia sẻ, giúp đỡ, khuyên nhủ…v…v…
Vậy thì về lâu về dài, nếu chúng ta đối xử với nhau được như loại…hạng nhì cũng là quý lắm rồi. Lý do, sau ta còn có các loại ba, tư…nữa cơ mà!
Đường
Back to top
« Last Edit: 05. Feb 2017 , 19:04 by Nguyễn Ngọc Đường »  
 
IP Logged
 
anh_thu_Tran
Gold Member
*****
Offline



Posts: 3636
Gender: female
Re: Hồi Ký (2015)
Reply #226 - 06. Feb 2017 , 14:42
 




        Kính chúc Thày và Cô luôn an vui khoẻ mạnh và Hạnh Phúc trong năm Đinh Dậu .
Back to top
 
 
IP Logged
 
Nguyễn Ngọc Đường
Gold Member
*****
Offline



Posts: 1629
Gender: male
Re: Hồi Ký (2015)
Reply #227 - 10. Feb 2017 , 07:06
 
anh_thu_Tran wrote on 06. Feb 2017 , 14:42:
        Kính chúc Thày và Cô luôn an vui khoẻ mạnh và Hạnh Phúc trong năm Đinh Dậu .

Chúng tôi đi chơi xa, hôm nay mới vào thăm diễn đàn. Vợ chồng tôi chúc em cùng gia đình một năm mới Đinh Dậu được nhiều sức khoẻ, cuộc sống an lạc và vạn sự như ý.
Đường&Ngoc
Back to top
 
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Hồi Ký (2015)
Reply #228 - 10. Feb 2017 , 11:36
 
...

  Mùa Lể Valentine , em được tin thầY cô đi chơi xa , em chúc mừng và kính chúc thầy cô  nhiều sức khoẻ , may mắn và hạnh phúc mãi mãi nhé.

...

Túy Vân MS
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
Nguyễn Ngọc Đường
Gold Member
*****
Offline



Posts: 1629
Gender: male
Re: Hồi Ký (2015)
Reply #229 - 10. Feb 2017 , 19:46
 
tuy-van wrote on 10. Feb 2017 , 11:36:
...

  Mùa Lể Valentine , em được tin thầY cô đi chơi xa , em chúc mừng và kính chúc thầy cô  nhiều sức khoẻ , may mắn và hạnh phúc mãi mãi nhé.

...

Túy Vân MS

Chúng tôi đi chơi Las Vegas mới về, vui lắm, dĩ nhiên là phải nộp thuế nhưng cũng không bao nhiêu.
Chúc em và các cháu luôn vui mạnh, trẻ đẹp và yêu đời.
Đường & Ngọc
Back to top
 
 
IP Logged
 
Nguyễn Ngọc Đường
Gold Member
*****
Offline



Posts: 1629
Gender: male
Re: Hồi Ký (2015)
Reply #230 - 11. Feb 2017 , 17:28
 
Đi chơi Las Vegas
https://www.mediafire.com/view/4rdjc84pc2nyvg6
Để mừng Xuân Đinh Dậu, Thầy trò tôi rủ nhau đi xông đất Las Vegas để thử thời vận, tiện thể đóng thuế cho Nhà nước, giúp công nhân có công ăn việc làm, đỡ thất nghiệp.
Cuộc đi chơi được tổ chức dễ dàng nhờ một số em vốn là dân địa phương, và là khách hàng được sòng bài đặc biệt ưu đãi. Mỗi tháng quý em được sòng tặng cho 2 đêm miễn phí ở hotel, để mời bạn bè đến chơi và cùng đóng thuế cho vui.
Lần đầu tiên, tôi sung sướng được Ngọc xúi nhận lời mời đi đánh bài với các em và cũng có lý do cả đấy. Số là mấy lúc gần đây, ngoài trời mưa rơi rả rích, buồn thúi ruột không biết làm gì cho hết ngày. Tôi bèn sinh tật, viết bài chọc giận mọi người làm người đẹp bị vạ lây đòi nghỉ chơi mí tôi. Thế rồi dịp may đã đến, các em rủ đi sòng để thư giãn và ngắm phong cảnh thiên đường hạ giới. Tuy nàng ghét cờ bạc nhưng lần này lại ưu ái thúc đẩy tôi đi cho phu quân đỡ… thất nghiệp và khỏi viết vớ vẩn làm phiền nàng!
Cả họ nhà tôi, bên nội cũng như bên ngoại đều có máu đổ bác, dĩ nhiên tôi không phải là ngoại lệ. Tuy nhiên mục đích chơi bài của tôi khác mọi người, không phải để kiếm tiền mà chỉ để vui chơi giải trí mà thôi. Vì theo thiển ý, làm sao ăn tiền của sòng được ? Nó sở hữu cả một bộ tham mưu đồ sộ để nghiên cứu cách móc túi thiên hạ. Còn mình chỉ có một cái đầu, cách chi mà chống lại được với nó? Lần nào vào casino tôi cũng chỉ bỏ ra 100, coi như mua vé cinema, chơi loại 1,2 cent, kéo dài thời gian càng lâu càng tốt. Nhờ có kinh nghiệm xương máu nhiều lần nên tôi chơi rất hay, thường đến lúc ra về mới…hết tiền.
Sáng hôm Thứ Hai 6/2/17, chúng tôi 4 người, khởi hành từ 7am, mãi đến 3pm mới tới sòng vì quý phụ nữ mắc…hơi nhiều nên phải ghé quán 2,3 lần mới đủ. Em Q chủ nhà, đón khách quý tại cửa sòng và đưa ngay lên phòng ngủ tại lầu 12, và chỉ còn 2 lầu nữa là tới đỉnh khách sạn. Cuộc vui sẽ kéo dài từ Thứ Hai, qua 2 đêm tại sòng và chia tay nhau vào chiều Thứ Tư tại Hawthorne.
Phòng 2 giường rộng thênh thang, bàn ghế, tủ lạnh, TV…đầy đủ tiện nghi. Sau khi tắm rửa nghỉ ngơi thì được chủ nhà đãi  bữa cơm chiều tại quán ăn Tây nhưng có món ăn Tầu ở ngay trong casino. Vì đường xa mỏi mệt nên tan tiệc là quý phụ nữ rủ nhau lên giường cho tiện việc sổ sách. Riêng tôi, tuy cao tuổi hơn cả nhưng nhờ Trời hãy còn gân, vả lại máu cờ bạc bừng bừng, đâu có chịu lên giường ngay. Thế là bèn xuống lầu mình ên, xông ngay vào chơi Poker máy đến 12 giờ đêm mới bò về phòng ngủ.
Theo chương trình đã định, ngày hôm sau Thứ Ba, là tự do, ai muốn đi đâu, làm gì tuỳ thích, nhưng 6 pm phải có mặt tại quán ăn để xơi diner lần chót, trước khi chia tay với em Q chủ nhà, dễ thương và hiếu khách. Lý do, sáng Thứ Tư, em Q đã phải đi làm như thường lệ.
Chúng tôi bàn với nhau sẽ dành trả tiền bữa tiệc chót cho lịch sự trước khi goodbye, nhưng em Q hổng chịu vì lý do thuyết phục như sau: em đã không phải trả tiền bữa ăn nào cả vì hoàn toàn free. Để chứng minh, em lôi ra một đống coupon, cái 20,30…mà sòng bài đã tặng, nhờ công em sốt sắng đóng góp dài dài cho sòng qua nhiều năm tháng. Khi trả tiền, em chỉ việc đưa một lũ coupon cho cashier cộng lại là xong ngay.
Tôi xin phép được giới thiệu sơ sơ em Q với quý bạn. https://www.mediafire.com/view/fcrm1auzz0sdubk
Em và Ngọc cùng sinh tháng 9 năm con gà 45, và năm nay đích thị là năm tuổi đấy. Em là một trong những học trò đầu tiên, cùng với Ngọc, mà tôi đã có duyên được hướng dẫn, kể từ lúc mới bước chân vào nghề dạy học. Em đã có gia đình, phu quân là ngoại nhân, có hai cháu đã thành gia thất. Em đã về hưu nhưng vẫn đi làm để có phương tiện đánh bài. Em mê nhất là món chơi Bingo, có lần hên em đã thắng tổng cộng tới cả 100 ngàn, thật là dễ nể!
Một kỷ niệm…dễ thương_ Trước khi chia tay dzô sòng, một em đại diện cho các bạn tặng Thầy một bao li xì để lấy hên. Em còn khẽ nói, trong hơi thở: Thầy ca hay lắm, làm tôi hết sức cảm động, mắt hơi ươn ướt…
Một kỷ niệm…buồn _Giời ơi, trong suốt cuộc đời, tôi chưa hề bị giật tiền một cách ngang xương giữa ban ngày như ở sòng bài. Chiều hôm Thứ Ba, tôi đang chơi Poker ở một máy gần chỗ cửa ra vào. Bên cạnh là một thanh niên da màu cũng đang chơi nhưng có vẻ hết tiền nên ngồi thừ ra, mắt nhìn tôi như muốn nói điều gì. Bất ngờ anh đưa cái nhẫn ra, tỏ ý muốn bán, nhưng tôi lắc đầu. Thấy máy chậm ra tiền, tôi bèn cash out để tìm máy khác. Khi cái receipt đang từ từ bò ra thì anh lẹ làng lấy tay giật lấy và bình tĩnh đi ra cửa. Không hiểu sao lúc đó tôi như Từ Hải chết đứng, không dám nắm tay giật lại mà cũng không dám kêu help help gì cả. Có lẽ nắm tay sợ nó lụi vì còn…yêu đời chăng? Nhưng tại sao lại không kêu, đâu có câm, còn hát được cưa mà! Giời ơi, chắc vừa nhát lại vừa sợ! Chẳng qua cũng tại cái bản chất mình vốn như thế, còn than thở gì nữa! Thế là mất toi 20 đô, tiếc hùi hụi mà không dám hé răng vì sợ bị quê với các em và mí vợ. Kỷ niệm này đành chờ để mang xuống tuyền đài mà thôi.
Đường về…vất vả_Sáng hôm Thứ Tư, mọi người khăn gói sẵn sàng, chuẩn bị trả phòng, chìa khóa cho khách sạn để ra xe, trở về tổ ấm.
Cô tài xế, có lẽ ít khi đi xa, nên không có thói quen chuẩn bị xe pháo được chu đáo hoàn toàn. Cái gạt nước thì cứng ngắc kêu sột soạt, cái seat belt thì có trở ngại và thuế lưu hành đã quá hạn cả 5 tháng. Cô được cậu con mua cho cái GPS nhưng  không có thì giờ chỉ dẫn cho cô biết cách sử dụng rốt ráo nên cô lạng quạng như gà mắc đẻ, bấm lộn lung tung, đi lạc đường hoài làm chúng tôi hồi hộp. May quá hôm trở về trời lại không mưa nên cuối cùng thì cũng về được đến nhà.
Trên đường đi, Cô bị police phát giác là sticker quá hạn nên bị phạt. Phải đi mua sticker mới và đem xe đến tru sở cho họ kiểm tra, thật là xui xẻo. Tuy nhiên, mọi người về được đến nhà an toàn là hạnh phúc rồi. Nam mô A Di Đà Phật.
Đường
Back to top
« Last Edit: 28. Nov 2017 , 17:38 by Nguyễn Ngọc Đường »  
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Hồi Ký (2015)
Reply #231 - 13. Feb 2017 , 11:43
 
Chúng tôi đi chơi Las Vegas mới về, vui lắm, dĩ nhiên là phải nộp thuế nhưng cũng không bao nhiêu.
Chúc em và các cháu luôn vui mạnh, trẻ đẹp và yêu đời.
Đường & Ngọc [/quote]


  THầy cô Sugar thân kính ,

  Em chúc mừng đến thầy cô đã có những ngày vui tại Vegas.
  Casino là nơi mà ai cũng thừa biết , thua nhiều hơn ăn , nhưng lâu lâu đi nộp tiền điện 1 chút , cho đời thêm tươi vui , cũng không sao ạ.
  Em cám ơn thầy đã chia xẻ , và bình an về nhà.

...

...

  Chia xẻ với thầy cô hình các em trong nhóm ' NEW STAR " đã mặc đồng phục và làm Lể truyền thống , phong tục VN khai mạc Tết Xuân ngày thứ 7  vừa qua. ( Từ Noel đến cuối tháng 2 , cuối tuần nào cũng chạy shows , có khi 1 ngày 2 shows , bận rộn , nhưng vui tưng bừng ).

...


em mới chôm ảnh đệ tử của thầY , đang đi thăm LĂNG ÔNG BÀ CHIỂU , du Xuân VN.

...

...

Mùa Lể Valentine , em kính chúc thầY cô ngày nào cũng hạnh phúc , như ý và hy vọng có ngày hội ngộ nhé.

Em TvMs
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
Nguyễn Ngọc Đường
Gold Member
*****
Offline



Posts: 1629
Gender: male
Re: Hồi Ký (2015)
Reply #232 - 13. Feb 2017 , 14:50
 
tuy-van wrote on 13. Feb 2017 , 11:43:
Chúng tôi đi chơi Las Vegas mới về, vui lắm, dĩ nhiên là phải nộp thuế nhưng cũng không bao nhiêu.
Chúc em và các cháu luôn vui mạnh, trẻ đẹp và yêu đời.
Đường & Ngọc   THầy cô Sugar thân kính ,

  Em chúc mừng đến thầy cô đã có những ngày vui tại Vegas.
  Casino là nơi mà ai cũng thừa biết , thua nhiều hơn ăn , nhưng lâu lâu đi nộp tiền điện 1 chút , cho đời thêm tươi vui , cũng không sao ạ.
  Em cám ơn thầy đã chia xẻ , và bình an về nhà.

...

...

  Chia xẻ với thầy cô hình các em trong nhóm ' NEW STAR " đã mặc đồng phục và làm Lể truyền thống , phong tục VN khai mạc Tết Xuân ngày thứ 7  vừa qua. ( Từ Noel đến cuối tháng 2 , cuối tuần nào cũng chạy shows , có khi 1 ngày 2 shows , bận rộn , nhưng vui tưng bừng ).

...


em mới chôm ảnh đệ tử của thầY , đang đi thăm LĂNG ÔNG BÀ CHIỂU , du Xuân VN.

...

...

Mùa Lể Valentine , em kính chúc thầY cô ngày nào cũng hạnh phúc , như ý và hy vọng có ngày hội ngộ nhé.

Em TvMs

Hoan hô em TvMs dạo này hoạt động văn nghệ và xã hội dữ dội. Hình em chụp với các bạn trông trẻ trung và đẹp gái lắm. Ngọc Đoá về VN hồi nào mà tôi không được biết, em trông cũng trẻ và xinh gái lắm. Vợ chồng tôi thân chúc các em, lúc nào cũng tươi trẻ, cõi lòng mở rộng, thương yêu tất cả mọi người để cuộc sống có ý nghĩa như em Đóa đã mong muốn. Cái vấn nạn là mọi người đã không chấp nhận trò chơi dân chủ, nhường nhịn nhau, để cái hố chia rẽ mỗi ngày mỗi sâu và đến nay thì gần như hết...thuốc chữa! Thôi thì tôi cũng đành chỉ biết...cầu nguyện mà thôi.
Đường & Ngọc
Back to top
 
 
IP Logged
 
Nguyễn Ngọc Đường
Gold Member
*****
Offline



Posts: 1629
Gender: male
Re: Hồi Ký (2015)
Reply #233 - 18. Feb 2017 , 06:40
 
Phú quý giật lùi
Theo thông lệ, Hội ta mỗi khi bầu bán xong, ban Tân chấp hành thường tổ chức ngay một tiệc ra mắt tưng bừng tại môt nhà hàng. Cũng nhân dịp này sẽ có mục văn nghệ văn gừng, vui ơi là vui, và dĩ nhiên đầy ắp những kỷ niệm thân thương để trân quý và nhớ đời. Nếu đúng vào dịp đầu năm, thừa thắng xông lên lại có thêm mục đón Xuân mới nữa, quả là vui như Tết.
Nhưng năm nay, không hiểu sao tình huống lại chuyển sang buồn ơi là buồn vì chờ mãi mà chả thấy động tĩnh gì. Tất cả mọi sinh hoạt đầm ấm vui nhộn ngày xưa hình như đã chìm trong quên lãng... Thú thật, cuộc đời tôi, nay đã ở vào giai đoạn chót, đâu biết sẽ ra đi lúc nào? Chỉ ước mong mỗi ngày tìm được một niềm vui, cho mình và cho mọi người. Nhưng chúng ta thường  không thực hiện được ước mơ giản dị này chỉ vì những cái Tôi đã không được thu xếp êm ấm với nhau mà thôi!
Những “lời hay ý đẹp” từ cổ chí kim và trên toàn thế giới, nếu liệt kê ra chắc phải cả một cuốn sách. Nhưng mấy ai đã theo được và nếu có thì thực hiện được bao nhiêu phần trăm những lời khuyên đó?  Nói chung, đa phần, chắc chỉ dành cho tha nhân, còn cái “tôi” của mình thì tìm cách để tránh né!
Bởi vậy người đời có nhận xét hữu lý như sau:
•      Việc làm dễ nhất trên đời là “Lời khuyên” ( khuyên người khác )
•      Còn việc làm khó nhất trên đời là “Thắng bản thân” ( tự sửa mình)
Theo thiển ý, khỏi phải nhớ nhiều cho nhức đầu, mọi người chỉ cần thực hiện được nhóm từ: “hãy thương yêu nhau”. Thế giới sẽ không còn lý do để giết nhau nữa và nhân loại hiển nhiên sẽ được sống trong an bình, hoan lạc!
Thật dễ hiểu: đã thương yêu thì đâu còn hận thù ganh ghét, hơn thua...Thế gian đâu còn kẻ no người đói, giầu nghèo quá cách biệt. Người có nghiệp xấu chịu đau khổ thì người có nghiệp tốt phải có lòng vị tha để giúp đỡ chia sẻ...v...v...Giời ơi giản dị đến như thế mà không làm được thì đành cầu nguyện “Trên” giúp đỡ cho tiện việc...ss.
Để tạo niềm vui cho mọi người và gia chủ sẽ được ăn ké dĩ nhiên, tôi có sáng kiến như sau: Chỗ cư trú hiện tại của hai đứa tôi tương đối khá rộng rãi, có thể là nơi hội họp vui chơi cho 2,3 chục người. Chỗ đậu xe rất tốt, dư chỗ cho 5 xe thoải mái.
Vợ chồng tôi rất chân tình, thân mời quý hội viên xa gần, nếu có dịp về chơi thăm quận Cam, có thể hẹn gặp nhau tại tệ xá để hàn huyên, ăn uống, ca hát..tự nhiên như trong một gia đình. Quý vị chỉ cần báo trước 2 ngày để có thời gian chuẩn bị là đủ. Chủ nhà sẽ đãi quý khách một món ăn đặc sản miền Tây, và nước uống căn bản. Còn mọi người thích món gì đặc biệt thì cứ “vô tư” khiêng ở tiệm đem đến là tiện nhất và không có gì trở ngại cả. Hẹn được vui vẻ với tất cả vào một ngày đẹp trời...gần nhất.
Nhà tôi cách phi trường LA 10 phút lái xe và cách quận Cam 45 phút. Địa chỉ : 4746 W.131st St Hawthorne,CA 90250-5109.
ĐƯỜNG
Back to top
 
 
IP Logged
 
Nguyễn Ngọc Đường
Gold Member
*****
Offline



Posts: 1629
Gender: male
Re: Hồi Ký (2015)
Reply #234 - 23. Feb 2017 , 16:22
 
Khen “vợ “
Giời ơi, viết về cái “tôi”đã là đáng ghét rồi, nay lại sinh tật, viết để nịnh vợ nữa thì quả là hết thuốc chữa! Nhưng suy nghĩ lại, trong đời sống vợ chồng, cưng vợ là một thái độ khôn ngoan, là một tuyệt chiêu để giữ hạnh phúc gia đình, đâu có gì quá đáng! Tuy nhiên hãy cẩn trọng, đừng “vô tư”mở rộng cõi lòng, vớ vẩn với vợ ông hàng xóm là nhừ đòn đấy.
Lý do tôi viết bài phiếm này như sau:
Hôm đi chơi Las Vegas về, trong lúc ăn uống vui vẻ, cô tài xế ỡm ờ hỏi Ngọc: Thưa Cô, em tò mò muốn biết, lúc làm đám cưới, Cô có yêu Thầy không? Nàng bỗng tỏ vẻ đăm chiêu, mắt buồn xa vắng: em ơi đừng nhắc lại quá khứ của cô làm gì. Những kỷ niệm vui thì không có bao nhiêu mà kỷ niệm buồn, nghĩ đến lại càng buồn hơn. Nghe đến đây tôi thật xúc động, muốn xích lại gần, cầm tay nàng để an ủi xin lỗi, nhưng kẹt hai em gái bên cạnh nên đành phải lờ đi, chờ dịp khác.
Đã 7,8 năm nay, tôi viết hồi ký, viết tếu, viết chơi đến hơn môt trăm bài trên diễn đàn LVD. Nàng chỉ đọc duy nhất có một lần rồi thề không bao giờ đọc những gì tôi viết nữa. Lý do làm tôi  ngỡ ngàng: tôi khen ngầm mà Nàng lai tưởng chê, vì ngôn ngữ bất đồng Bắc Nam! Bởi vậy mới có bài viết này để Nàng hiểu tôi hơn, trước khi quá muộn vì thời gian đâu còn bao lâu!
Thật tội nghiệp, sống bên nhau đã hơn nửa thế kỷ, 55 năm kể từ ngày thành hôn, mà người đẹp vẫn không hiểu được tấm lòng yêu thương thầm kín của tôi. Nói một cách trung thực, trước khi cưới nhau, chúng tôi đã chưa có môt tình yêu đích thực, say đắm lãng mạn như những đôi uyên ương bình thường. Lý do, đâu dám hẹn hò để có những cuộc gặp gỡ riêng tư mà tâm sự. Chỉ hiểu nhau và thương yêu qua ánh mắt nụ cười mà thôi.
Trời ơi gặp nhau để mà chít à ? Tỉnh Sóc Trăng dạo đó chỉ nhỏ bằng cái lỗ mũi, “đi năm phút đã về chốn cũ”(thơ Nguyễn hữu Định). Thế thì gặp nhau vào lúc nào và ở đâu đây? Không sợ học trò âm thầm phục kích bắt quả tang Thầy trò du dương mí nhau hay sao?
Cuối cùng, để an toàn trên xa lộ, tôi bèn cứ đại lộ mà đi cho khỏi có vấn đề, nghĩa là theo lối các bố mẹ ngày xưa đi hỏi vợ cho con.
Tôi năn nỉ nhờ một đồng nghiệp, cô giáo dạy nữ công Lý thị Chất, đến nhà trực tiếp gặp Bố mẹ, để xin hỏi cưới Ngọc. Khi đã được bật đèn xanh, tôi bèn mau chóng rước Nàng về dinh, xây tổ ấm tại một căn nhà đã được mướn sẵn. Nhưng chỉ vài tháng sau, tôi được lệnh nhập ngũ vào học trường Bộ binh Thủ Đức. Vợ chồng tôi bèn giã từ quê vợ và mái trường thân yêu để khăn gói lên Sài Gòn, xây dựng tổ ấm mới.
Đám cưới của Thầy trò tôi diễn tiến hồi hộp và thân mật ra sao, đã được viết đầy đủ chi tiết trong bài “Người tình trăm năm”, xin mời tìm đọc trong mục Hồi ký. Cũng xIn nhắc lại, chúng tôi lặng lẽ bỏ qua tuần trăng mật, vì sở hụi cho đám cưới đã làm chú rể hoàn toàn phá sản. Điều này chính là nỗi buồn đầu tiên của nàng sau hôn lễ, vì đời người con gáì chỉ có một lần!
Thời gian tôi học trường Bộ binh Thủ Đức, nàng mới 19 tuổi và đang có bầu. Vì cảnh nghèo nên đã phải vất vả may vá để kiếm thêm thu nhập, nghĩ lại thật muốn rơi nước mắt. Lương Thầy giáo của tôi làm sao chu cấp nổi cho nàng: tiền nhà, tiền ăn, tiền sữa, tiền tã…hầm bà làng.
Mẹ nàng, thương con đã lên phụ giúp một thời gian lúc nàng sanh đẻ, vì tiền đâu mướn người làm? Năm 63, Nàng sanh con gáì đầu lòng, chính là Thu Hằng hiện đang cư ngụ tại tỉnh Irvine.
Cuối năm 63,  tốt nghiệp ở trường Sĩ quan Thủ Đức khoá 16 ra, tôi được thuyên chuyển về công tác tại Uỷ ban Bình định Trung ương trong Bộ Tổng Tham Mưu, sau này được đổi thành Bộ Xây dựng Nông Thôn, toạ lạc ngay bên cạnh trụ sở Quốc hội.
Thời gian qua mau, nghề dạy nghề, nhờ thông minh, tháo vát và chịu khó, Ngọc đã có dưới tay một số thợ may và thợ thêu, sản xuất quần áo con nít, bỏ mối đi các chợ ở Sài Gòn. Nên nhớ Ngọc chưa hề học qua một lớp cắt may nào. Những kiến thức cơ bản có được nhờ học mót trong sách vở, trong các mall: cóp kiểu, mua về tháo ra lấy rập, học cách pha trộn mầu sắc cho hài hòa…v…v…nghĩa là nàng rất thông minh và có óc sáng tạo.
Công việc làm ăn ngày càng phát triển và mở rộng theo năm tháng. Cho đến thời gian khoảng 66-67, cơ sở chúng tôi đã có thể sản xuất hàng bỏ mối đi một số tỉnh miền Tây. Vốn liếng, đa phần nhờ chơi hụi, đi vay và…mua chịu.
Cái duyên mua chịu _ Trong thương mại, vấn đề mua chịu là bình thường. Tuy nhiên được mua chịu hay không là dựa theo lòng tin của người bán, tin chắc là người mua có thể trả  được. Ngọc thường mua vải chịu của ba Tầu Chợ Lớn và rất được mấy chú tin cậy. Có lẽ tại Ngọc có ngoại hình hiền lành, ăn nói dễ thương nên đươc các chú ưu đãi cho mua chịu thả dàn chăng?
Sau khi được giải ngũ vào năm 68, tôi về dạy tại trường nữ Trung học LVD Gia Định. Cuộc sống của gia đình bắt đầu khởi sắc, lên hương và tôi đã có thêm môt cháu trai sanh năm 66.  Lần đầu tiên tôi đi dậy học phây phây bằng xe 4 bánh.
Năm 69, gia đình có thêm cháu gái út, tức là Thu Trang. Hiện nay chúng tôi đang cư ngụ tại nhà của cháu ở tỉnh Hawthorne.
Viết đến đây, tôi lại cảm thấy xấu hổ vì lương Thầy giáo chỉ đủ để vui chơi, nhậu nhẹt, xoa mà chược và tennis với bạn hữu mà thôi. Còn tất cả chi tiêu trong gia đình như đi chợ, mua sắm, cho con học thêm, xây nhà 3 tầng lầu và cả xe hơi cho tôi đi làm…hoàn toàn do Nàng gánh vác. Nàng đã hy sinh tất cả tuổi xuân thời son trẻ để phục vụ gia đình mà trên danh nghĩa chính tôi là chủ và phải có trách nhiệm. Tôi chân thành ngả nón cám ơn và cho Nàng điểm A++
Năm đó, Nàng mới 23 tuổi, đã là chủ một cơ sở sản xuất quần áo con nít, bỏ mối trực tiếp đi một số tỉnh miền Tây, thật đáng khâm phục. Những hôm rảnh rỗi, cờ bạc thiếu chân, trời mưa không chơi tennis được, tôi bèn lên lầu 3, quan sát cách làm việc của Nàng và nhóm thợ phụ giúp.
Vải được trải dài ngay ngắn và thật phẳng, có thể tới 3,4 chục lớp trên sàn xi măng. Nàng thoăn thoắt, tay cầm rập, tay cầm bút vẽ các kiểu quần áo trên vải. Sau đó máy cắt điện đưa ra cắt có thứ tự lớp lang. Vấn đề quan trọng là phải xắp xếp, tính toán   vẽ cách nào cho đỡ hao vải để đạt mục đích thu được lợi nhuận nhiều.
Cắt xong, sản phẩm được xếp từng sấp trong bao vải để phân phát cho các thợ đến lãnh, đem về nhà may. Số còn lại dành cho thợ may tại chỗ ở, tức là nhà tôi.
Sau khi may xong, một nhóm thợ khác sẽ đến lãnh về thêu. Cuối cùng, khi đã hoàn tất, quần áo được xếp lại theo size riêng biệt, đem đi bỏ mối ở các chợ. Rồi một ngày đẹp trời, vợ chồng đến thu tiền, bỏ vào két sắt, nhìn nhau tràn đầy hạnh phúc!
Biến cố 30/4/75 bất ngờ xẩy ra làm thay đổi cuộc đời gần như của tất cả mọi người. Tôi đi tù cải tạo 3 năm, Sài Gòn đổi tiền 2 lần. Tuy vẫn phải may vá kiếm tiền nuôi gia đình và gửi quà cho tôi trong trại, Nàng vẫn giấu được mấy chục cây để dành cho Bố con tôi vượt biên sau này. Nàng quả là ngươi vợ tuyệt vời!
Nâm 80, bố con tôi vượt biên thành công qua Mỹ và mãi đến năm 89, gia đình mới được đoàn tụ đầy đủ.
Trong thời gian gia đình phân ly hai ngả, đời sống của mọi thành viên đều hết sức vất vả cam go.
Ở bên Mỹ, bố con tôi vừa đi làm vừa đi học, tuy không đến nỗi cực khổ nhưng tiền bạc chả có bao nhiêu. Do đó quà cáp gửi về VN cho vợ và hai con gáì cũng chỉ lơ thơ tơ liễu…cho có lệ mà thôi.

Viết đến đây tôi lại xin mạn phép tiếp tục khen Nàng.
Dưới chế độ CS toàn trị, Nàng đã phải tận dụng mọi khả năng, trí tuệ của một phụ nữ yếu đuối, 35 tuổi đời, để nuôi nấng, giáo dục hai con gáì trong một xã hội đầy cạm bẫy, tệ đoan. Tôi thật không ngờ, ngoài việc cắp sách đến trường, các cháu còn được học thêm tiếng Anh, học nghệ thuật cắm hoa và cả đàn piano dài hạn với nhạc sỹ Nghiêm phú Phi nổi tiếng.
Về phần Nàng cũng có vài tình huống tế nhị xẩy ra. Tuy nhiên  Nàng đã phản ứng một cách dứt khoát quyết liệt. Một bạn vàng thấy Nàng cô đơn lẻ bóng, bèn có ý định xấu, muốn lăm le xin giúp đỡ tình cảm. Nàng bèn nặng lời dạy dỗ, tặng cho một cái tát, đuổi khỏi nhà và cấm cửa luôn (theo lời con gáì kể lại).
Để có thu nhập sinh sống nuôi gia đình, Nàng cùng một số thợ cũ đã sản xuất lậu áo bà ba và đem bán chui cho khách quen. Giời ơi, vợ tôi sao lại thông minh và tháo vát thế!
Nhưng cũng nhờ việc buôn bán này, 9 năm sau, khi đặt chân lên đất Mỹ, gia đình tôi đã có một số vốn nho nhỏ để thành lập công ty Minh Ngọc, cũng chuyên sản xuất quần áo con nít để bán Chợ Trời. Đặc biệt công ty này chỉ có hai thành viên:
Giám đốc : Du Mỹ Ngọc : vẽ kiểu, cắt và may luôn
Nhân viên: Nguyễn ngoc Đường, tài xế, cắt chỉ và khuân vác.
Lời bàn Mao Tôn Cương _ Theo thiển ý, vợ tôi tương đối là một phụ nữ khá hoàn toàn. Ở đây tôi bỏ qua vấn đề thẩm định về ngoại hình, chủ yếu là nhan sắc. Lý do, người phụ nữ đẹp xấu là do người ngắm nhìn đương sự! 
Phong cách bên ngoài: vóc dáng vừa phải, chậm chạp, ít nói. Tính nết hiền lành, dễ thương, không hề biết cãi lộn, hay nói lời thô lỗ cọc cằn. Tuy nhiên cách xử sự rất nghiêm chỉnh, quyết liệt, dứt khoát, không do dự.
Ngọc có lòng nhân ái, thường hay giúp đỡ người nghèo khổ, khuyết tật. Đối với người làm hay thợ dưới quyền, có lòng bao dung, nâng đỡ, không chèn ép bóc lột. Bởi vậy Ngọc được sự thương mến gần như của tất cả các bạn hữu khi đã được tiếp xúc, dù chỉ một lần.
Đặc biệt với các thợ may cũng như người giúp việc năm xưa, nếu gặp hoàn cảnh khó khăn, Ngọc cũng gửi cho mỗi người một món tiền nho nhỏ làm vốn để sinh sống. Nàng rất chu đáo và không bỏ sót một ai.
Trong gia đình, Ngọc là một phụ nữ tuyệt vời: hy sinh mà không đòi hỏi. Nàng có khả năng làm việc đáng nể, say mê công việc, bất kể là ở trong bếp, ngoài vườn hay trước bàn máy.
Giời ơi, khen vợ như vậy kể là đã hơi …”cực kỳ “ rồi. Nên ngưng ở đây là vừa, vả lại đâu còn từ nào hay hơn nữa để cho thêm vào!
Chuyện về Nhân Quả
Có một phụ nữ nằm chết vô thừa nhận bên lề đường. Một người đàn ông đi qua thấy vậy, cảm thương người xấu số bèn đem đi chôn cất tử tế. Kiếp sau, người phụ nữ đầu thai làm vợ người đàn ông kia để trả nợ.
Theo tôi, không chừng kiếp trước Ngọc mắc nợ tôi nên kiếp này Nàng phải trả cho tôi chăng?
Nếu quả như vậy thì kiếp sau xin Thượng Đế cho phép tôi được hoán đổi cách nào, để có cơ hội được trả lại món nợ kiếp hiện tại cho Nàng.
Tâm sự người viết _Một số người có ý kiến là viết về gia đình, đời tư…không nên trung thực quá. Lý do sẽ có người khai thác các nhược điểm để chê bai, chỉ trích. Nhưng riêng tôi thì không quan tâm lắm vì mục đích bài viết là để dành cho vợ đọc, kiếm credit thôi mà. Trước mua vui, sau làm nghĩa, đâu có gì quan trọng.
Bài này tôi sẽ chờ dịp thuận tiện gửi qua email cho Nàng. Tôi sẽ sửa lại những chỗ nhậy cảm để người đẹp đỡ…ngượng.
Đường
 

         
 
Back to top
 
 
IP Logged
 
Thu Ca
Gold Member
*****
Offline


I love YaBB 1G - SP1!

Posts: 770
Gender: female
Re: Hồi Ký (2015)
Reply #235 - 25. Feb 2017 , 20:52
 
Thày Đường kính,
Qua bài "Khen vợ" của thày em thấy cô Ngọc quả là một viên ngọc quý của thày. cô đẹp,hiền,tháo vát,thông minh,đảm đang,chung thủy và là một người vợ, người mẹ tuyệt vời. Em đã được mặc một áo do chính tay cô may ,rất vừa và đẹp dù cô không biết số đo của em. Cô đã thành công trong  ngành may vì tài khéo léo  và sự thông minh của cô. Thật đáng phục.
Em chúc mừng thày và cô Ngọc đã có 55 hạnh phúc , và chúc thày & cô Ngọc sẽ còn thêm 45 năm nữa là đủ trăm năm hạnh phúc.

TP
Back to top
 
 
IP Logged
 
Nguyễn Ngọc Đường
Gold Member
*****
Offline



Posts: 1629
Gender: male
Re: Hồi Ký (2015)
Reply #236 - 25. Feb 2017 , 21:33
 
Thu Ca wrote on 25. Feb 2017 , 20:52:
Thày Đường kính,
Qua bài "Khen vợ" của thày em thấy cô Ngọc quả là một viên ngọc quý của thày. cô đẹp,hiền,tháo vát,thông minh,đảm đang,chung thủy và là một người vợ, người mẹ tuyệt vời. Em đã được mặc một áo do chính tay cô may ,rất vừa và đẹp dù cô không biết số đo của em. Cô đã thành công trong  ngành may vì tài khéo léo  và sự thông minh của cô. Thật đáng phục.
Em chúc mừng thày và cô Ngọc đã có 55 hạnh phúc , và chúc thày & cô Ngọc sẽ còn thêm 45 năm nữa là đủ trăm năm hạnh phúc.

TP

Cám ơn  em đã quá khen. Ngọc đọc được chắc  vui lắm Khi nào rảnh nhớ rủ nhau lênchơi. Hai đứa tôi chân tình mời mọi người lại chơi mà ế hoài, chả có ai đáp ứng cả
Đường
Back to top
« Last Edit: 26. Feb 2017 , 18:29 by Nguyễn Ngọc Đường »  
 
IP Logged
 
tuy-van
Gold Member
*****
Offline


Thành viên xuất sắc
2015

Posts: 10734
Thung lủng hoa vàng
Gender: female
Re: Hồi Ký (2015)
Reply #237 - 27. Feb 2017 , 10:09
 
  Em cám ơn thầy đã chia xẻ bài viêt về cô Ngọc , thật chính xác và lúc nào cac ' em cũng nhớ và nhớ đến đôi uyên ương , có 1 không 2 nầy.

...

  Em mang hoa hồng xinh tươi trồng khắp nơi chung quanh nhà thầy cô nhé.

...

  Hy vọng có ngày đẹp trời nào đó , em mời các bạn trong nhóm múa , hát ca tưng bừng trong căn nhà hạnh phúc của thầy cô , cho đời thêm vui nhé.
Dạo nầy có chị Thu ra vào sân trường , thích lắm, em cám ơn chị nhiều.Không biết chị Đ Đ bớt bịnh đắc kỷ ho gà chưa?

  Em và Hạnh kính gởi lời thăm cô Ngọc và tuần lể mới , thầy cô và cả nhà bình yên , may mắn nhé.

  Em TvMs
Back to top
 

hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
hoahong.gif Have a great dayhoahong.gif
 
IP Logged
 
Nguyễn Ngọc Đường
Gold Member
*****
Offline



Posts: 1629
Gender: male
Re: Hồi Ký (2015)
Reply #238 - 27. Feb 2017 , 15:09
 
Tuổi già cay đắng
Hôm qua, một bà trong nhà Thờ, than thở với Ngọc là đưa chồng vào nhà dưỡng lão mà họ ngần ngại không muốn nhận, khuyên bà đem chồng về nhà săn sóc thì tốt hơn. Lý do là thời gian gần đây, Nhà nước cạn tiền, không muốn chi thêm cho nhà dưỡng lão nữa. Câu chuyện diễn tiến như sau:
Ông già, 85 tuổi, bị stroke phải đi xe lăn đã 20 năm nay, được bà vợ hầu hạ săn sóc tại gia rất vất vả, khổ cực. Tuy nhiên sức chịu đựng có hạn, bà muốn hết hơi rồi nên liều đem chồng đến nhà dưỡng lão rồi bỏ đại lại. Chuyện xảy ra tiếp theo thì chưa được nghe kể.
Bà phải phục vụ 24/24 vì ông hoàn toàn bất lực, không nhúc nhích gì được cả, nói đến đây, bà rơm rớm nước mắt. Mỗi tháng, Nhà nước phát cho 800 đô ngắn gọn, có thế thôi. Vấn đề nan giải là nhà nước sẽ phải chi khoảng 5000 đô, các nhà DL có phương tiện tốt mới chịu nhận. Vì họ là cơ sở tư nên phải tùy theo quyền lợi mà thương lượng.
Từ chuyện này tôi mới hiểu ra, nhà DL là của tư nhân và có nhiều hạng. Cách phục vụ tốt xấu ra sao tuỳ theo số tiền họ nhận được.
Tôi có một anh bạn BS, dân tennis, kể cho tôi nghe hồi còn đi học, cũng có thời gian anh làm tại một số nhà DL rẻ tiền. Anh ngậm ngùi:
Giời ơi, khổ lắm, thật tội nghiệp cho các cụ nếu con cháu không chịu bỏ thêm tiền cho bố mẹ được vào những nhà DL kha khá để được phục vụ tốt hơn. Dĩ nhiên tiền nào của nấy, ở xứ nào cũng vậy thôi.
Tôi có một đồng nghiệp mới qua đời cách đây mấy tháng. Anh ra đi một cách thật bình an, ngay lúc đang ngồi trước computer, có lẽ đang đọc hay viết bài gì đó. Hôm anh mất, người phát giác đầu tiên là người đến giúp việc hàng tuần. Bà gõ cửa, thấy im lặng, bèn mở khóa đi vào, thấy ông nằm gục trên bàn máy điện toán. Có thể tim anh ngừng hoạt động bất ngờ, anh đã được mổ tim hai lần rồi.
Suy nghĩ lại, ra đi như anh quả thật là hạnh phúc. Chắc kiếp trước anh có tu nên mới được êm đẹp  như vậy.
Tôi thấy con đường trước mặt của đám tuổi già thật vất vả gian nan. Không ai muốn làm phiền con cháu cả. Cái chết thì không tránh được nhưng chết như thế nào hoàn toàn do nhân quả mà thôi.
Vợ chồng tôi đã làm sẵn một cái will. Nếu trường hợp bệnh nặng phải nằm bệnh viện thì xin rút ống cho đi luôn, không cần phải nằm chờ để chữa chạy gì cả.
Đời là thế, muốn hay không muốn đều nằm ngoài tầm tay của chúng ta. Hãy ráng là người tử tế để được hưởng cái quả tốt, một cái chết an bình, không ngáp ngáp trên giường, khỏi làm khổ não cho những người còn ở lại.
Đường

Back to top
 
 
IP Logged
 
Nguyễn Ngọc Đường
Gold Member
*****
Offline



Posts: 1629
Gender: male
Re: Hồi Ký (2015)
Reply #239 - 27. Feb 2017 , 15:12
 
tuy-van wrote on 27. Feb 2017 , 10:09:
  Em cám ơn thầy đã chia xẻ bài viêt về cô Ngọc , thật chính xác và lúc nào cac ' em cũng nhớ và nhớ đến đôi uyên ương , có 1 không 2 nầy.

...

  Em mang hoa hồng xinh tươi trồng khắp nơi chung quanh nhà thầy cô nhé.

...

  Hy vọng có ngày đẹp trời nào đó , em mời các bạn trong nhóm múa , hát ca tưng bừng trong căn nhà hạnh phúc của thầy cô , cho đời thêm vui nhé.
Dạo nầy có chị Thu ra vào sân trường , thích lắm, em cám ơn chị nhiều.Không biết chị Đ Đ bớt bịnh đắc kỷ ho gà chưa?

  Em và Hạnh kính gởi lời thăm cô Ngọc và tuần lể mới , thầy cô và cả nhà bình yên , may mắn nhé.

  Em TvMs

Cám ơn hai em thật nhiều. Vợ chồng tôi chúc các em luôn vui mạnh, đẹp gái và yêu đời.
Đường & Ngọc
Back to top
 
 
IP Logged
 
Pages: 1 ... 14 15 16 17 18 ... 28
Send Topic In ra